Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 16: Tiếp xúc thân mật với thây ma
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 16: Tiếp xúc thân mật với thây ma
Tháp Tùng bản thân không nhẹ, lại thêm súng máy và đạn, còn nặng hơn cả hai Lâm Thiên, cũng may dây thép thực sự chắc chắn, hắn trượt qua rất thuận lợi.
“Lăng Na, sao rồi?”
Tháp Tùng cầm súng máy trên tay, cẩn thận hỏi. Lăng Na thấy Tháp Tùng qua rồi, thở phào một hơi, nói:
“Tạm thời không hề phát hiện thây ma ở dưới, chẳng qua tất cả đều phải cẩn thận một chút. Khi bọn chúng được thây ma cao cấp chỉ huy rất giảo hoạt, thậm chí biết cả mánh khóe giả chết, cho nên bất kể nó có cử động hay không đều phải đánh nát đầu nó.”
Câu này tuy nói với Tháp Tùng, nhưng Lâm Thiên biết là Lăng Na nhắc nhở hắn. Tháp Tùng đã là đồng đội của Lăng Na, những tình huống này tự nhiên hết sức rõ rang.
“Loảng xoảng!”
Cửa sắt phía đối diện bị phá mở, một bầy thây ma đồng loạt xông ra, thấy nhóm Lâm Thiên đã đi, tức giận gầm rống lên. Một số thây ma đu lên dây thép muốn trượt sang bên này, cũng may trí tuệ của chúng hơi thấp, hoàn toàn không biết chọn công cụ, chẳng qua tốc độ của thây ma vẫn khiến Lâm Thiên giật mình. Thây ma trên phim chậm rề rề, nhưng thây ma trong Mạt Thế dường như không chậm hơn người bao nhiêu.
“Làm sao đây?”
Lăng Na hỏi.
Tháp Tùng cau mày:
“Lần xuống dưới, xung quanh đây đều bị thây ma bao vây rồi, không có chuyện gì đặc biệt sợ rằng chúng sẽ ở lại quanh đây trong thời gian không ngắn. Chúng ta xuống dưới rồi chạy theo đường cống, hy vọng tòa lầu này ít thây ma một chút.”
Tháp Tùng không nói không có thây ma, đó là chuyện không dễ xảy ra, cả một tòa lầu này, cho dù thây ma đã được người đi trước dọn rồi sợ rằng cũng còn sót lại một ít.
“Ta đi trước mở đường!”
Lâm Thiên vung vẩy thanh đao trong tay, hắn vốn tới đây luyện tập kỹ xảo thực chiến, nấp ở phía sau thì làm cái gì. Hơn nữa, hắn chết có thể sống lại, còn Tháp Tùng và Lăng Na thì chết thật luôn. Thế giới này không phải trò chơi mà là thế giới thật.
Lâm Thiên đi trước mở đường, Tháp Tùng và Lăng Na áp trận phía sau, ba người đi qua cửa sắt từ từ xuống cầu thang. Trong cầu thang yên lặng làm Lâm Thiên hơi nổi da gà, tay cầm đao cũng dường như hơi tê cứng. Bỗng nhiên phía trước bóng đen lóe lên, một cái đầu thây ma từ sau góc ngoặt thò ra, gào một tiếng cắn về phía cánh tay trái của Lâm Thiên. Lâm Thiên vung đao tay phải lên theo phản xạ không điều kiện, một cái đầu thây ma xấu xí bay lên trời, mấy giọt máu dơ bẩn rơi lên quần áo màu trắng của Lâm Thiên.
“Ọe!”
Cảnh máu bẩn tung tóe, mùi thối không chịu nổi khiến Lâm Thiên nôn khan một trận. Hắn sống trong xã hội hiện đại, bình thường nhiều nhất là coi phim kinh dị, đâu đã tiếp xúc thật sự với cảnh kinh dị thế này. Lúc ở trên đỉnh cao ốc còn đỡ, thây ma dưới cao ốc tuy nhiều nhưng hoàn toàn không tới gần, Lâm Thiên còn cảm thấy không có gì. Nhưng khi một thây ma bị Lâm Thiên chém bay đầu, hắn mới chân chính cảm thấy mình đang ở trong Mạt Thế, ở đây, chém giết là chủ đề, sống sót là chân lý.
“Đùng! Đùng!”
Hai tiếng súng vang lên, đó là Lăng Na bắn nổ đầu hai thây ma còn lại.
“Lâm Thiên, chẳng lẽ ngươi còn chưa thích ứng?”
Trong mắt Lăng Na lóe lên vài tia khinh thường. Tận thế đã hai năm rồi, bầy thây ma đông đảo tuy ai cũng sợ nhưng thây ma lẻ tẻ thì Lăng Na còn chưa để trong mắt. Lúc đầu thấy Lâm Thiên chủ động yêu cầu đi trước mở đường, trong lòng cô còn có vài phần khen ngợi, bây giờ, biểu hiện của Lâm Thiên làm cô có vài phần không coi được.
“Ta không sao, chút nữa sẽ ổn!”
Sắc mặt Lâm Thiên hơi trắng bệch, chẳng qua tay chân vừa rồi không có sức lực đã từ từ hồi phục lại. Tháp Tùng nói:
“Để ta dẫn đường đi!”
“Không! Để ta!”
Lâm Thiên vung vẩy đao trong tay.
“Đao dễ ứng phó với hoàn cảnh ở đây hơn.”
Ba người tiếp tục tiến lên, vừa rồi Lăng Na dùng súng, tiếng súng thu hút rất nhiều thây ma tới cầu thang. Chẳng qua đi xuống thêm ba tầng, số lượng thây ma bị Lâm Thiên chém bay đầu đã đạt tới hai con số. Khi đã giết nhiều thây ma, Lâm Thiên cũng từ từ thích ứng, hắn có Lăng Ba Vi Bộ trong người, thây ma muốn chụp hoặc cắn được hắn đều không phải chuyện dễ, mà chỉ cần cho hắn một cơ hội, đao quang lóe lên một cái lại một cái đầu lâu rơi xuống.
Đến sau này, Tháp Tùng và Lăng Na thậm chí còn không cần nổ súng, tất cả thây ma lại gần bọn hắn đều bị Lâm Thiên một đao chém bay.
“Lâm Thiên, thì ra ngươi lợi hại như vậy!”
Tháp Tùng nhếch miệng cười, có một đồng đội lợi hại, trong thời tận thế này là một chuyện hết sức may mắn.
“Không sợ thây ma lợi lại, chỉ sợ đồng đội ngu ngốc.”
Câu này lưu truyền rộng rãi trong Mạt Thế, nếu gặp phải thây ma cao cấp mà cả đội bị diệt, đó là vận khí không tốt không trách được ai. Nhưng nếu vì người nào đó trong đội ngũ phạm phải sai lầm nghiêm trọng dẫn tới cả đội bị diệt, vậy mọi người chết không nhắm mắt rồi.
Trong lòng Lăng Na có hơi nghi hoặc, biểu hiện của Lâm Thiên này lúc đầu và lúc sau chênh lệch quá xa. Mới đầu còn bị thây ma dọa ngẩn ra, mới một lúc hắn đã mạnh mẽ như biến thành người khác. Tận thế kéo dài đã lâu, thân thủ cô cũng hết sức không tệ, nhưng muốn cô chém bay từng thây ma một cách gọn gàng sạch sẽ như Lâm Thiên thì cô vẫn không làm được. Cô vẫn sở trường dùng súng hơn, trong vòng trăm bước, bắn trúng đầu thây ma đang chạy nhanh cũng dễ như nhấc tay thôi.
“Chủ nhân, nhịp tim ngài đập quá nhanh, hưng phấn quá độ rồi, cần phải điều tiết một chút, nếu không sẽ có nguy cơ tinh thần bất ổn!”
Lời này của Tiểu Linh tương đối dịu dàng, nói thẳng ra, Lâm Thiên đã bị kích thích, nếu không dừng lại, có thể biến thành bệnh tâm thần.
Lâm Thiên hơi gật đầu, đè nén suy nghĩ bạo lực trong lòng, quay qua nói với Lăng Na và Tháp Tùng:
“Các ngươi canh một chút, ta nghỉ một lúc.”
Lăng Na và Tháp Tùng đều gật đầu, súng trong tay họ lại khai hỏa lần nữa. Lăng Na điểm danh từng thây ma một, còn Tháp Tùng thì chĩa súng máy vào chỗ nhiều thây ma rồi hơi siết cò, đạn từ súng máy như cơn lũ kim loại xé những thây ma tới gần thành mảnh vụn.
Lâm Thiên theo lời Tiểu Linh nói, từ từ hít thở sâu khống chế cảm xúc của mình. Dần dần cảm xúc được khống chế, chẳng qua mùi xác chết đó theo hắn hít sâu cũng càng “hưởng thụ” sâu sắc hơn.
“Grào!”
Một tiếng rống tức giận từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Cẩn thận, là Y2, nhất định là từ tòa lâu bên kia bò theo dây thép qua!”
Lăng Na vội vàng nói. Y2? Hẳn là bản tiến hóa của thây ma, Lâm Thiên nghĩ bụng, trầm giọng nói:
“Giao cho ta đi!”
Tháp Tùng và Lăng Na thấy Lâm Thiên đã hồi phục đều thở phào một hơi. Với trình độ Lâm Thiên biểu hiện lúc trước, đối phó với một Y2 hẳn không thành vấn đề. Y2 chẳng qua thân thể chỉ cứng rắn hơn thây ma bình thường một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, ngoài ra ở trán xuất hiện một con mắt thứ ba ngụy dị.
“Rầm, rầm, rầm!”
Trên lầu truyền xuống tiếng chạy gấp, Y2 đang chạy theo cầu thang xuống. Giữa mỗi hai thang lầu là một hành lang dài, Lâm Thiên đứng ở đầu hành lang giáp với cầu thang chờ con Y2 đó tới, mấy thây ma bình thường xông tới hắn đều bị hắn một đao chém bay. Lâm Thiên khi đã buông thả càng phát huy sức lực mạnh hơn, mấy đao nhanh như chớp, linh động dị thường, mấy thây ma đến gần hắn 2m đã cảm thấy đầu mình bay lên. Lúc này, Lâm Thiên thậm chí không dùng tới Lăng Ba Vi Bộ.
“Gràào!”
Thấy đồng loại của mình bị Lâm Thiên giết chết như vậy, Y2 mới xuống tới tầng Lâm Thiên ngửa đầu gào lên tức giận, đáp lại tiếng gào của nó là những thây ma khác gào lên và chạy tới.
“Lâm Thiên! Đánh nhanh!”
Lăng Na nói, một súng bắn vào con mắt ngụy dị trên đầu Y2, không ngờ đầu Y2 lắc một cái lại tránh được. Lâm Thiên ánh mắt chăm chú lại, có thể né được đạn bắn, tốc độ của Y2 này nhanh bất thường, tốc độ đạn súng lục của Lăng Na rất nhanh nhưng do khoảng cách ngắn nên hoàn toàn chưa đạt tốc độ cao nhất, nhưng cho dù vậy cũng không dễ né tránh.
“Nếm một đao của ta!”
Lâm Thiên quát nhẹ một tiếng, đao sắt trong tay chém tới cổ Y2 như chớp. Một đao này nếu trúng thật, Lâm Thiên tin rằng cái đầu cứng rắn của Y2 cũng bị chém bay. Y2 vội vàng né qua trái một bước, tay phải đầm đìa máu thò ra chộp vào ngực Lâm Thiên, động tác đó giống như muốn moi tim Lâm Thiên. Nhìn tay phải đầm đìa máu của nó, chuyện như vậy sợ đã làm không ít.
“Gràào!”
Một đao của Lâm Thiên tuy không chém đầu Y2 xuống nhưng cũng chém được một miếng thịt trên tay phải Y2, còn tay phải Y2 không chạm tới ngực Lâm Thiên được, bị bộ pháp ngụy dị của Lâm Thiên tránh thoát.
“Tốc độ của Lâm Thiên hoàn toàn không nhanh, nhưng làm sao né được công kích của Y2 dễ dàng vậy!”
Lăng Na nghi hoặc nói.
“Nếu ta nghĩ không sai, Lâm Thiên cũng là một kẻ tiến hóa, chẳng qua ngươi tiến hóa về sức nghe, còn hắn tiến hóa về phản ứng hoặc gì đó.”
Tháp Tùng nhếch miệng cười.
“Năng lực của các ngươi đều tương đối đặc thù, không như ta, tuy dường như cũng có tiến hóa nhưng chỉ là sức mạnh lớn hơn người thường chút đỉnh thôi!”
Lúc này, Lâm Thiên sau khi né thêm một lần công kích của Y2 đã chém bay được đầu nó.
“Đi thôi, một, hai con Y2 còn dễ đối phó, nhiều hơn cũng ăn không tiêu!”
Lâm Thiên vẩy máu trên đao nói.
Đoạn đường còn lại hoàn toàn không xuất hiện thây ma mạnh mẽ như Y2, những thây ma bình thường đó bị đại thần uy của Lâm Thiên một đao như bổ dưa thái rau dọn sạch một mảng. Cửa lớn tầng trệt bị đóng chặt, chẳng trách bên ngoài không có thây ma xông vào, chẳng qua cảm nhận được hơi người trong tòa lầu, đã có không ít thây ma đập mạnh lên cửa. Ở cửa sổ cũng có không ít thây ma trừng mắt nhìn vào trong, dùng răng cắn song cửa bằng sắt to lớn.
“Chúng ta đi mau, cửa sắt đó sợ chống không được bao lâu nữa. Thây ma bên ngoài quá nhiều, mẹ nó, sao lại có mấy vạn thây ma tập trung ở đây, chẳng lẽ bọn chúng tụ tập lại mở lễ hội à!”
Tháp Tùng gấp gáp nói. Lăng Na và Tháp Tùng đều đã sinh hoạt ở Mạt Thế hai năm, kinh nghiệm tồn tại ở Mạt Thế cũng tương đối phong phú, rất nhanh đã tìm ra đường cống.
“Nhanh chút, chúng ta theo cống ngầm đi ra khoảng một cây số, hẳn có thể thoát khỏi chỗ thây ma tập trung này.”
Lăng Na nói, dẫn đầu nhảy vào trong cống ngầm.
“Lâm Thiên, ngươi đi giữa đi!”
Tháp Tùng thấy được Lâm Thiên tuy lợi hại nhưng kinh nghiệm dường như hoàn toàn không xuất chúng, bèn nhường Lâm Thiên đi chính giữa. Như vậy, dù mặt trước hay mặt sau có vấn đề, Lâm Thiên cũng có thể chi viện chút ít.
Bật đèn pin cầm tay lên, mùi cống ngầm không dễ ngửi gì, chẳng qua Lâm Thiên vừa chịu đủ mùi xác chết tập kích, chẳng để ý chút mùi lạ của ống cống đó. Yên lặng mà đi, Lăng Na đi trước rất nhanh, sức nghe của cô ở chỗ này phát huy tác dụng càng lớn, cách thật xa đã nghe được phía trước có thây ma tồn tại hay không.
Thây ma bình thường không có trí tuệ, khi không có thây ma cao cấp chỉ huy. Khi chúng nghe được sinh khí sẽ tìm đến, nhưng cho dù khi không ngửi thấy sinh khí, đang bất động, bọn chúng cũng sẽ nghiến răng một cách không tự chủ. Ở xa, tiếng nghiến răng đó người bình thường không nghe được, nhưng người tiến hóa về sức nghe như Lăng Na thì nghe được.
Dưới đường cống có thây ma nhưng đã chết không thể chết lại nữa rồi, hẳn là bị người đi trước dọn dẹp. Nhóm Lâm Thiên không ngờ có thể thuận lợi đi thật xa, khi chui ra khỏi cống, đã cách nơi thây ma tập trung một con đường.
Trên đường hoàn toàn không có thây ma đi lại, hẳn là toàn bộ đã tập trung về bên kia, cũng không biết ở đó có thứ gì hấp dẫn chúng.
“Cơ hội tốt, ở kia có bãi đỗ xe ngầm, ta đi xem có xe không, Lâm Thiên, ngươi và Lăng Na tìm thức ăn, lần này chúng ta có thể thu hoạch không ít!”
Tháp Tùng nhếch mép cười, vác súng nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe ngầm cách đó không xa.
Tận thế đã hai năm, xe ở ngoài nhà, tuyệt đại đa số đã bị phá không thể sử dụng, chỉ có những nơi như bãi đỗ xe ngầm, kho xe còn một số xe có thể dùng được, chẳng qua có xăng không mới là vấn đề lớn.
“Đi thôi, bên đó có cái chợ, chúng ta đi tìm thức ăn!”
Lăng Na gọi Lâm Thiên.
Lâm Thiên gật đầu, theo sau Lăng Na. Bỗng nhiên, Lăng Na ra hiệu cho Lâm Thiên tạm ngừng lại.
“Sao rồi?”
Lâm Thiên lại gần Lăng Na nhỏ giọng hỏi.
“Trong chợ đó có người, cẩn thận!”
Lâm Thiên phát lạnh trong lòng, ở Mạt Thế không chỉ có thây ma, con người cũng nguy hiểm. Điều này tuy hơi châm biếm nhưng thật sự là vậy, vì thức ăn, vì sống sót, không ít người đều vung dao lên với đồng loại.
Gần đó chỉ có cái chợ này là có thể có lượng lớn thức ăn, Lăng Na không có lựa chọn, cầm súng cảnh giác đi về phía chợ.
“Vì thức ăn, lại lấy mạng ra so, ài!”
Lâm Thiên than thầm một tiếng, bước lên giành đi trước Lăng Na tiến vào chợ, nấp phía sau một phụ nữ, Lâm Thiên hoàn toàn không muốn làm vậy. Lần này là hắn đến thực chiến, hoàn cảnh càng nguy hiểm càng khiến hắn tiến bộ nhanh, thậm chí Lâm Thiên còn tính tới chuyện cho dù bọn Lăng Na đi khỏi hắn cũng lưu lại. Trong thành thị nguy hiểm hơn bên ngoài, ở đây có thể rèn luyện tốt hơn, có Lăng Ba Vi Bộ, cái mạng nhỏ này cũng không dễ để thây ma lấy đi như vậy.
“Đứng lại, từ từ lui ra, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí, chợ này đã bị bọn ta chiếm lĩnh rồi, các ngươi muốn tìm thức ăn, cảm phiền đi chỗ khác.”
Một người chột mắt hói đầu từ trong góc tối đi ra, tay cầm súng máy ngắm thẳng vào Lăng Na và Lâm Thiên.
Lăng Na nhìn xung quanh một cái, đây là siêu thị cỡ lớn, bởi vì thuộc khu tương đối gần trung tâm của thành thị, nhiều thây ma, trên quầy hàng bên trong còn có không ít bao thức ăn.
“Thức ăn ở đây nhiều như vậy, cho dù chúng ta cùng lấy cũng không lấy hết.”
Lăng Na nhẹ giọng nói.
“Đại ca, nói nhảm với họ làm gì, nam thì giết, nữ thì, hè hè!”
Từ góc khác chui ra một thanh niên cười dâm nói.
“Đồ ngu!”
Tên hói đầu thầm mắng một tiếng, nếu ra tay khẳng định phải nổ súng, mà tiếng súng sẽ dẫn mấy vạn thây ma trong khoảng một cây số tới. Nếu không cố kỵ chuyện này, hắn còn nói nhiều làm gì, khi bọn Lăng Na còn chưa kịp tới gần đã nổ súng rồi.
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 17: Lần đầu chơi súng
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 17: Lần đầu chơi súng
Lăng Na nhìn ra sự cố kỵ của đối phương, trong lòng thở phào, chỉ cần không dùng súng, Lâm Thiên đao pháp lợi hại, chưa chắc đã chịu thiệt, liền cười nói:
“Các ngươi chỉ có hai người, ta không thấy xe bên ngoài, đoán chắc xe các ngươi đã mất rồi. Một đồng bạn của bọn ta đã tìm thấy xe, chờ lát nữa chúng ta có thể cùng chạy xe ra khỏi thành phố.”
Hiển nhiên đề nghị của Lâm Thiên làm tên hói đầu có vài phần động lòng, mũi súng hơi chĩa ra ngoài một chút.
“Các ngươi coi, chỗ chúng ta hiện tại đã gần như là trung tâm thành phố rồi, thêm một người, hy vọng chạy khỏi thành phố của chúng ta lớn hơn một phần. Bất kể thế nào, chúng ta đều là con người, địch nhân chung của chúng ta đều là những thây ma đáng chết đó, các ngươi nghĩ sao?”
“Được, ta không thể không nói, đề nghị của các ngươi đã đánh động được ta. Ta xin lỗi vì lời lẽ vừa rồi của thằng em ta.”
Tên đầu trọc hiển nhiên là người hết sức lý trí, tiếp nhận đề nghị của Lăng Na, cùng lúc đó còn làm giảm bớt một tia địch ý do lời nói của thanh niên vừa rồi mạo phạm Lăng Na và Lâm Thiên.
Bốn người hành động rất nhanh, mau mắn chuyển những thức ăn kiểu như mì gói trong quầy hàng ra cửa chợ. Mười phút sau, cửa chợ đã chất hai đống thức ăn đóng gói, lúc này, tiếng máy xe vang đến, Tháp Tùng đã tìm được một chiếc xe buýt chạy lại.
“Nhanh lên, có lẽ tiếng xe đã bị những thây ma ở đằng xa nghe được rồi!”
Tháp Tùng nhìn thấy bọn đầu hói, hơi ngẩn ra, thấy Lăng Na hơi gật đầu vội vàng nói. Thật ra thức ăn đóng gói hoàn toàn không nhiều lắm, rất nhanh đã được chuyển lên xe.
“Thây ma nghe được động tĩnh bên này rồi, một bộ phận thây ma đi về phía này, không còn thời gian nữa, chúng ta đi!”
Lăng Na nói, tốc độ của thây ma hoàn toàn không chậm, một cây số thây ma bình thường chỉ cần chừng ba phút, mà thây ma cao cấp như Y2 chỉ cần một phút thôi đã đuổi tới rồi.
Thật ra không cần Lăng Na nói, nhóm Lâm Thiên đã nghe được tiếng gào rú của thây ma càng lúc càng gần. Những tiếng gào vang dị thường xen lẫn trong đó cho bọn hắn biết, trong đám thây ma đi tới có ít nhất ba con Y2!
“Lên xe lên xe! Có Y2 tới!”
Đầu hói vội nói, nhanh nhẹn thót lên xe, thanh niên kia và Lăng Na, Lâm Thiên cũng nhanh chóng lên xe. Không gian bên trong xe buýt hạng trung cũng không nhỏ, chứa bao nhiêu đó đồ ăn và năm người vẫn còn tương đối thong thả. Ở ghế lái phụ đặt súng của Tháp Tùng cho nên không ai ngồi.
“Grào!”
Khi con Y2 đầu tiên tiến vào tầm nhìn nhóm Lâm Thiên, xe buýt cuối cùng cũng lăn bánh.
“Nhanh nhanh, bắn ra phía sau! Trên đường có vật cản, tốc độ không bỏ rơi được Y2!”
Tháp Tùng vừa lái xe vừa lớn giọng kêu lên gấp gáp.
Lúc này không ai nói nhiều, Lăng Na và tên đầu hói mỗi người nép gần một bên cửa sổ bắn ra phía sau. Tiếng súng lục đoàng đoàng và tiếng súng máy tạch tạch vang lên một mảnh, cách bắn của Lăng Na cực chuẩn, mỗi một súng đều ngắm chuẩn đầu một trong ba Y2 khiến ba Y2 không thể tránh né hết lần này tới lần khác. Tuy không bắn chết được Y2 thật nhưng cũng thành công làm giảm tốc độ của Y2, mà độ chính xác của súng máy do tên hói đầu bắn dường như không tốt lắm, đạn đều sượt qua bên cạnh ba tên Y2.
Bỗng nhiên, một con Y2 bị súng máy của tên hói đầu bắn máu thịt tung bay, mà con Y2 xui xẻo này vừa né được đạn súng lục của Lăng Na, không ngờ liền đó đụng trúng đạn súng máy của gã hói đầu.
“Tên xui xẻo!”
Lâm Thiên cười nhẹ nói.
“Lâm Thiên, còn người kia nữa, các ngươi coi chừng đằng trước. Mẹ nó, phía trước cũng xuất hiện thây ma rồi, chạy không thoát thì hôm nay chúng ta đều phải nằm lại đây!”
Tháp Tùng điên cuồng gào lên, trong tiếng súng, giọng hắn mà không to hơn một chút thì nhóm Lâm Thiên quả thật không nghe rõ.
Lâm Thiên và tên thanh niên kia nghe được, hai người vốn quay ra sau đều xoay người nhìn ra trước.
“Chủ nhân, súng của ngài còn chưa mở khóa bảo hiểm!”
Thấy Lâm Thiên dường như muốn nổ súng, Tiểu Linh vội vàng nhắc nhở hắn. Sắc mặt Lâm Thiên hơi đỏ lên, xém chút nữa quê nặng rồi, vội vàng mở khóa bảo hiểm theo chỉ đạo của Tiểu Linh.
“Sức giật của súng lục tuy không lớn, chẳng qua chủ nhân là người mới, cũng phải khống chế tốt một chút, nếu không sẽ không bắn trúng mục tiêu.”
Tiểu Linh nói.
“Súng lục trong tay chủ nhân lắp 10 viên đạn, tầm bắn hữu hiệu đạt tới 100 mét, chẳng qua chỉ là đối với thây ma bình thường thôi, đối với Y2, tầm bắn hữu hiệu này chỉ khoảng 40 – 50 mét.”
Lâm Thiên giữ cửa sổ bên trái xe, thanh niên kia giữ cửa bên phải, lúc này súng tiểu liên trong tay thanh niên kia đã bắn ra, một loạt đạn quét qua khiến những thây ma ở gần xe liền bị bắn nổ đầu.
“Ha, Come on, baby!”
Thanh niên đó thả giọng cười lớn.
“Đoàng!”
Lâm Thiên ổn định tâm thần lại, ngắm chuẩn đầu một thây ma ngoài 30 mét nổ sung.
“Chủ nhân, cách bắn của ngài quá tệ!”
Tiểu Linh trong đầu Lâm Thiên ha ha cười lớn, phát súng này của Lâm Thiên do bị sức giật ảnh hưởng, đạn không biết đã bay về đâu.
Lâm Thiên hơi đỏ mặt, lại bắn liên tiếp hai phát, cuối cùng khi thây ma đến gần chỉ cách năm mét cũng bắn trúng đầu nó.
“Nhóc con, trước giờ chưa sờ tới súng sao?”
Thanh niên kia khinh thường nhìn Lâm Thiên một cái rồi cười lên điên cuồng. Lâm Thiên lạnh lùng trừng hắn một cái:
“Cẩn thận phía ngươi đi! Nếu không khi bị thây ma chụp tới đừng trách ta tụ thủ bàng quan!”
“Tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Trong mắt thanh niên kia lóe lên vẻ âm độc.
“Thanh Lang ta còn chưa sa sút tới mức cần một thằng ngu chưa đụng tới súng dạy dỗ, sợ tới lúc đó ngươi bắn một phát không trúng thây ma mà trúng đầu ta!”
“Nếu có chuyện như vậy, đơn thuần là vấn đề nhân phẩm của ngươi!”
Lâm Thiên nhún vai, bắn hai phát, lại bắn nổ đầu một thây ma.
“Chủ nhân, tầm bắn hữu hiệu của ngài chỉ mười mét, vượt quá mười mét thì bắn không trúng.”
Tiểu Linh dường như rảnh rỗi sinh nông nổi, cười nói với Lâm Thiên.
“Ta mới tập bắn, có tầm bắn hữu hiệu mười mét đã không tệ rồi.”
Lâm Thiên nói một tiếng, lại liên tục nổ sung.
Mười phát trôi qua, Lâm Thiên tổng cộng bắn trúng bốn thây ma, tỷ lệ chính xác 40% đối với một người mới tập bắn là hết sức không tệ. Nếu không phải tố chất các phương diện của Lâm Thiên đều không tệ, người bình thường không nhất định có thành tích này.
“Lâm Thiên, dùng súng máy của ta, thây ma trước mặt càng lúc càng nhiều rồi!”
Tháp Tùng lái xe, đụng bay một thây ma rống to lên.
Lâm Thiên nhét cây súng hết đạn vào eo, nhanh chóng chụp lấy súng máy của Tháp Tùng gác lên cửa sổ.
“Chủ nhân, với lượng đạn hiện tại của ngài, chỉ có thể bắn với tốc độ nhanh nhất trong hai mươi giây!”
Tiểu Linh nói, Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, hai mươi giây làm được cái rắm!
“Tháp Tùng, phải bổ sung đạn, nếu không chúng ta không xông ra khỏi thành phố được!”
Lâm Thiên nói một câu, tì súng lên vai bóp cò, sức giật của súng máy hạng nhẹ thật ra không mạnh lắm, chẳng qua là rung dã man, Lâm Thiên phải tăng thêm sức mới khống chế được phương hướng bắn.
Thây ma phía trước đã tương đối đông đúc, không cần phải ngắm chuẩn cũng có thể bắn trúng một số. Lâm Thiên bóp cò bốn giây đã dọn trống một mảng thây ma, bất lực dừng lại, quét liên tục rất thoải mái, nhưng sau hai mươi giây thoải mái thì sao? Tên hói đầu ngồi phía sau lúc này cũng phải đối mặt với vấn đề của Lâm Thiên, đạn của hắn xem chừng cũng chỉ đủ bắn hai, ba chục giây nữa.
“Rẽ trái ở giao lộ phía trước, ở đó có tiệm bán súng, chúng ta bổ sung đạn. Đáng chết, nếu không phải xe chúng ta bị hư, đạn dược trên đó hẳn đủ để chúng ta xông ra khỏi thành phố!”
Tên đầu hói cũng hơi vội vã, không có đạn, bọn hắn không cách nào đối kháng với hơn ngàn thây ma.
“Giải quyết hai Y2 này trước đã, nếu không để chúng chạy lên, chúng ta không có thời gian thay đạn.”
Lăng Na nói.
Lâm Thiên nói:
“Lăng Na, Tháp Tùng, ta dẫn hai Y2 này đi giúp các ngươi, ta đã nói ta bị lạc đồng đội, hẳn bọn họ còn chưa xông ra được, ta đi tìm bọn họ!”
Lăng Na vội nói:
“Như vậy sao được, bây giờ ngươi xuống xe, gần đây nhiều thây ma như vậy, quá nguy hiểm!”
“Hai Y2 thôi, ta còn chưa coi vào mắt, còn như những thây ma bình thường này, nếu không phải số lượng nhiều bất thường thì không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với ta.”
Lâm Thiên nói.
“Trái lại các ngươi phải cẩn thận đó!”
Thật ra bọn Lăng Na không quen thuộc với Lâm Thiên, nói chuyện chia tay, cô cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ nói:
“Vậy ngươi cẩn thận một chút, dao và súng lục ngươi dùng đi, ngoài ra”
Lăng Na móc ra hai băng đạn đưa cho Lâm Thiên nói.
“Cái này ngươi dùng đi, bọn ta tới kho súng có thể bổ sung đạn dược.”
“Cảm ơn!”
Lâm Thiên nhận đạn, một lắp vào súng, một bỏ vào túi áo, đặt súng máy trở lại ghế lái phụ bên cạnh Tháp Tùng, sau đó nhét súng lục vào eo, cầm đao trong tay mở cửa xe nhảy ra ngoài.
“Lại đây, lũ nhóc các ngươi!”
Lâm Thiên đứng giữa đường, gào lên với hai Y2 đang đuổi tới. Hai Y2 thấy trong xe nhảy ra một người, hưng phấn nhào tới Lâm Thiên, những thây ma xung quanh nhất thời cũng bị Lâm Thiên thu hút. Đối với một người sống sờ sờ xuất hiện trước mặt chúng, những người trong chiếc xe buýt phóng như bay kia hiển nhiên không có sức quyến rũ gì lớn.
“Ngu ngốc!”
Thanh niên kia tuy thấy động tác xuống xe của Lâm Thiên rất tiêu sái, nhưng lại cười lạnh nói, mà tên đầu hói thì nhìn ra Lâm Thiên có vài phần bất phàm.
“Kẻ tiến hóa!?”
Trong lòng hắn lóe lên ý này. Lập tức, chiếc xe đã rẽ sang đường khác, từ đây đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Thiên.
“Lâm Thiên nhất định sẽ không sao, hắn là một cường giả!”
Tháp Tùng nói, trên đường này hình như hơi ít thây ma, xe buýt nhanh chóng chạy về phía trước, ba phút sau đã ngừng trước cửa một tiệm sung.
“Nhanh nhanh nhanh! Thời gian ba phút, lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau ba phút bất kể thế nào cũng phải đi, thây ma trong tòa lầu phụ cận nhất định nghe thấy tiếng xe!”
Bên phía Lâm Thiên, hai Y2 mang lại cho hắn một chút phiền phức, chẳng qua cũng chỉ một chút thôi. Sau khi vứt bỏ sợ hãi, sức chiến đấu của Lâm Thiên đã phát huy đầy đủ, một Y2 bị hắn một đao chém bay đầu, còn Y2 kia bị hắn chĩa súng vô đầu nổ một phát.
“Ha ha, xưa có Lý Bạch làm thơ mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng lại, hôm nay ta mười bước giết một thây ma!”
Lâm Thiên cầm đao trong tay, ngẩng đầu cười lớn, cũng có vài phần cảm xúc. Chẳng qua những thây ma này không nhìn ra Lâm Thiên đang ra vẻ phô trương ở đó, từng con gào rống xông tới Lâm Thiên.
“Tìm chết cũng không cần phải gấp thế!”
Lâm Thiên hung hăng chém bay một thây ma đang xông tới hắn.
“Chẳng qua, phải nói là các ngươi vốn đã chết rồi!”
Mười thây ma vây quanh Lâm Thiên công kích nhưng thậm chí không chạm được tới chéo áo Lâm Thiên. Dùng tới Lăng Ba Vi Bộ, đến cao thủ võ lâm cũng khó đánh trúng, càng không cần phải nói những thây ma ngoại trừ hơi đáng sợ còn sức chiến đấu thực tế thậm chí không bằng người bình thường này.
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 18: Hãm hại (thượng)
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 18: Hãm hại (thượng)
Từng đao hạ xuống, từng cái đầu bay lên, thây ma cuồn cuộn không dứt, số chết dưới đao của Lâm Thiên đã đạt tới 300. Giết thây ma đến mức mỏi tay, đây là cảm giác của Lâm Thiên lúc này, chân tuy vẫn còn rất linh động nhưng có lúc một đao chém xuống còn không thể chém rụng một cái đầu của thây ma.
Tiểu Linh nói:
“Chủ nhân, ngài cần phải vận dụng sức mạnh hợp lý hơn, nếu dùng sức mạnh nhỏ nhất đạt hiệu quả lớn nhất, sợ rằng thây ma có nhiều gấp đôi cũng không làm ngài mệt được.”
“Ta biết, cho nên ta mới phải luyện tập!”
Lâm Thiên nói.
“Rút lui chiến lược không bằng với bỏ chạy phải không?”
“Đúng vậy chủ nhân!”
Tiểu Linh buồn cười nói.
Lâm Thiên bất lực cười, Tiểu Linh dường như càng lúc càng không coi hắn là chủ nhân, đến chủ nhân cũng dám cười.
“Mọi người chờ ta trở lại chơi nhé!”
Lâm Thiên phi thân lên, không ngờ lại đạp lên đầu thây ma mà chạy ra khỏi vòng vây. Trong một tòa lầu, Lâm Thiên tắm rửa khắp người sạch sẽ, tìm một bộ đồ mặc trong nhà để thay bộ đồ thấm đầy máu tươi của hắn.
“Thoải mái! Xem ra sau này còn phải thêm một nội dung huấn luyện, đó là làm sao để máu không bắn lên người mình, cái này thật quá ác ý con mẹ nó rồi.”
Lâm Thiên lầm bầm một mình.
“Chủ nhân, trong hiện thực ngài đã chín tiếng đồng hồ không ăn gì rồi, bạn cùng phòng Tả Vân Phi của ngài đang gọi ngài.”
“Biết rồi, chuyển ta đi đi!”
Lâm Thiên nói.
Mười giây sau, ý thức Lâm Thiên trở về trong thân thể, mở mắt ra, Lâm Thiên nhìn xuống Tả Vân Phi bên dưới.
“A!”
Tả Vân Phi tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Thiên, không ngờ sợ hãi lui lại một bước.
“Lão tứ, sao vậy?”
Lâm Thiên thi triển thân pháp, nhảy ra khỏi giường nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Mắt của ngươi?”
Tả Vân Phi lắc đầu.
“Có thể là ta hoa mắt.”
Vừa rồi hắn nhìn thấy lệ khí trong mắt Lâm Thiên chớp lên, nhưng nháy mắt đã không thấy làm hắn không dám xác định.
Tiểu Linh nói với Lâm Thiên:
“Chủ nhân, ngài giết quá nhiều thây ma trong Mạt Thế, lệ khí trong mắt chưa tiêu hết, vừa rồi dọa phải Tả Vân Phi.”
“Tiểu Linh, điều này có thể có ảnh hưởng gì không tốt không?”
Lâm Thiên hỏi Tiểu Linh.
“Có chút chút, nhưng không có quan hệ gì lớn, ngươi nhìn Lăng Na và Tháp Tùng không phải rất tốt sao? Bất quá Tiểu Linh vẫn kiến nghị chủ nhân đừng ở trong Mạt Thế quá lâu, hoàn cảnh sẽ ảnh hưởng tới con người. Ở lâu trong Mạt Thế khó tránh khỏi có một số cách nghĩ của người trong Mạt Thế, như lạnh lùng với sinh mạng.”
Tả Vân Phi nói:
“Lão tam, ngươi thật biết ngủ nha! Hôm qua ngủ một đêm, hôm nay chỉ ra ngoài một chuyến, mười một giờ lại ngủ, ngủ tới giờ đã hơn 6 giờ rồi!”
Lâm Thiên biết nếu sau này thường tiến vào Tinh Giới, chuyện kiểu này còn xảy ra nhiều, bèn nói:
“Ta ngủ hồi nào, đây là ta luyện công, chỉ là công pháp ta luyện tương đối đặc biệt, tu luyện cũng không phải ngồi khoanh chân như các ngươi, mà là nằm!”
Tả Vân Phi đột nhiên hiểu ra.
“Thì ra là vậy, chẳng trách lúc đầu gọi ngươi ngươi không tỉnh, hẳn là đang thu công. Vẫn là tiểu Bạch tinh mắt, nhìn ra nhịp thở của ngươi chậm hơn người bình thường nhiều, nên đoán có thể ngươi đang luyện công, cho nên bọn ta lúc trưa đều không gọi ngươi. Chẳng qua bây giờ đã tới bữa tối rồi, ngươi cũng nên dậy ăn cơm thôi cho nên ta mới tới gọi ngươi.”
“Tiểu Bạch và lão Ngụy đâu?”
Lâm Thiên thấy trong phòng không có Tiêu Bạch và Ngụy Phong nên hỏi.
“Tiểu Bạch đi ra ngoài xử lý công chuyện rồi, một nữ sinh viết thư tình cho tiểu Bạch, không ngờ một người theo đuổi nữ sinh đó lại chạy tới phòng chúng ta muốn khiêu chiến tiểu Bạch. Tiểu Bạch không muốn ở đây làm ồn ngươi cho nên cùng thằng đó đi xuống rừng cây bên dưới ký túc xá nói chuyện rồi, lão Ngụy đi theo coi náo nhiệt!”
Tả Vân Phi nói.
Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:
“Lão Ngụy đi coi náo nhiệt mà ngươi lại ở đây gọi ta, sao ta cảm thấy ngược đời vậy. Hẳn là lão Ngụy ở lại đây gọi ta, ngươi đi coi náo nhiệt mới đúng!”
Tả Vân Phi làm bộ tức giận nói:
“Lão tam, ngươi làm đau lòng anh em quá rồi, chẳng lẽ trong lòng ngươi ta là kẻ không để ý tới anh em chỉ quan tâm tới náo nhiệt thôi sao?”
“Nói đi, nguyên nhân thật sự!”
Lâm Thiên khoanh tay trước ngực, cười nhẹ nói.
“Ta nhìn qua cửa sổ thấy Nam Cung Uyển Nhi cũng ở dưới đó.”
Tả Vân Phi cười khan nói.
Lâm Thiên ném cho Tả Vân Phi một cái nhìn khinh thường:
“Lão tứ, không phải ta nói ngươi, Nam Cung Uyển Nhi tuy hơi bạo lực nhưng cũng không phải vô lý gây sự với người ta sao? Ngươi là đàn ông con trai, sao có thể sợ tới mức này?”
“Lão tam à, ngươi chưa lãnh giáo qua sự lợi hại của Nam Cung Uyển Nhi. Hoa chiêu của cô ta không thể phòng bị, không cẩn thận sẽ dính phải, tuy không tới nỗi khiến ngươi cụt tay cụt chân nhưng tuyệt đối có thể khiến ngươi khóc cười không được. Ở cùng với cô ta, trong lòng ta luôn rất căng thẳng, mệt! Cho nên tự nhiên là chạy được bao xa thì chạy. Sau này ngươi cũng cẩn thận chút! Phòng chúng ta hình như đã thành phòng trọng điểm được Nam Cung Uyển Nhi quan tâm.”
Tả Vân Phi ra vẻ từng trải nói.
“Ta xem cô ấy chỉ quan tâm tới ngươi thôi!”
Lâm Thiên cười hè hè.
“Lão tứ, ta nói, có lẽ Nam Cung Uyển Nhi có ý với ngươi, cô ta trêu chọc ngươi là để gây sự chú ý với ngươi.”
Tả Vân Phi nhảy dựng thật cao:
“Lão tam, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy nha. Trời ạ, Nam Cung Uyển Nhi có ý với ta, nếu như vậy thật, ta nhảy từ cửa sổ xuống cho rồi!”
Lâm Thiên bĩu môi:
“Với tu vi của ngươi, nhảy từ tầng ba xuống có thể xảy ra sự cố gì?”
Tả Vân Phi nói:
“Mặc kệ, dù sao câu này của ngươi cũng làm tâm thần của ta tổn thương rất nặng, bữa cơm tối nay ngươi mời!”
Lâm Thiên đi ra ngoài:
“Nhanh lên chút, có thể bọn ta còn thấy được trò náo nhiệt của tiểu Bạch. Có người viết thư tình cho tiểu Bạch còn có tình địch tới cửa gây sự, chuyện quan trọng vậy mà ta lại bỏ lỡ, ài, đáng tiếc đáng tiếc!”
“Lão tam, ngươi lớn, ngươi đi trước, tiểu đệ đi theo ngươi, nếu thấy Nam Cung Uyển Nhi, làm ơn nói một tiếng!”
Tả Vân Phi cười hè hè.
“Ngươi thế này quá thô tục!”
Lâm Thiên lắc đầu, đi xuống dưới lầu.
“Đây gọi là đại trượng phu có thể co có thể duỗi…”
Tả Vân Phi cười hì hì theo sau Lâm Thiên.
Xuống lầu, Nam Cung Uyển Nhi không thấy đâu, Tả Vân Phi thở phào một hơi, Tiêu Bạch và Ngụy Phong đang ngồi bên cái bàn đá dưới mấy gốc cây trúc chờ Tả Vân Phi và Lâm Thiên. Thấy bọn hắn tới, vội vàng đứng dậy đi qua.
“Tiểu Bạch, tình địch của ngươi sao rồi?”
Tả Vân Phi cười hè hè.
Tiêu Bạch hơi mỉm cười:
“Ngươi có phải muốn khiêu chiến với ta không?”
Tả Vân Phi cười khan nói:
“Vậy thì thôi đi, tiểu tử ngươi ra tay không nặng không nhẹ. Lão Ngụy, tên vừa rồi tới phòng mình không bị tiểu Bạch đánh chết hay tàn phế đó chứ?”
Ngụy Phong nói:
“Hơi sai rồi, Nam Cung Uyển Nhi đi qua, nữ sinh viết thư tình cho tiểu Bạch hình như là bạn của Nam Cung Uyển Nhi. Nam Cung Uyển Nhi có qua lại với nữ sinh đó, tiểu Bạch nể mặt Nam Cung Uyển Nhi nên ra tay với tên kia tương đối nhẹ!”
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 19: Hãm hại (trung)
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 19: Hãm hại (trung)
“Chỉ gãy hai xương sườn!”
Lâm Thiên hết ý kiến, đánh gãy hai xương sườn còn coi là nhẹ, hắn không nhìn ra Tiêu Bạch lại là phần tử bạo lực như vậy. Ừm, thật ra đây đã không phải lần đầu, chẳng qua trước đây bọn Tiêu Bạch cho rằng Lâm Thiên chỉ là người bình thường (thật ra cũng đúng là như vậy) cho nên những chuyện bạo lực này hoàn toàn không để hắn biết.
Tả Vân Phi xua xua tay:
“Không nói những chuyện đó nữa, lão tam trúng số, hôm nay mọi người cùng moi hắn một chuyến.”
Mười phút sau, nhóm Lâm Thiên đã tới một quán ăn nhỏ, người dẫn đường là Tả Vân Phi.
“Lão tam, các ngươi cũng không cần phải tiết kiệm cho ta như vậy?”
Lâm Thiên nói, chi phí ở quán cơm nhỏ này ước chừng chỉ bằng một phần năm với khách sạn mà bọn hắn vào trước đây.
“Ở đây đi, món lẩu ở đây không tệ, buổi trưa bọn ta đã ăn rồi”
Ngụy Phong nói.
Lâm Thiên gật đầu nói:
“Vậy thì theo các ngươi.”
Bọn Tả Vân Phi đã quen ăn ở quán nhỏ thế này rồi, vậy Lâm Thiên cũng không có vấn đề gì. Hắn vốn chỉ là một người bình thường, ăn ở chỗ thế này càng cảm thấy thân thiết hơn nhiều, đến ăn ở loại khách sạn lớn đó còn cảm thấy hơi gò bó.
Thái độ của quán này cũng không tệ, một nồi lẩu mấy loại rau mấy chai bia rất nhanh được bày lên bàn.
“Đến đây, bốn anh em ta cạn một ly, tuy ở ký túc xá đối với bọn ta hơi không tiện, chẳng qua có thể quen biết lão Ngụy, tiểu Bạch và lão tam ngươi là phúc khí của Tả Vân Phi ta!”
Tả Vân Phi búng tay một cái, nắp chai bia bị hắn búng bay, đứng lên cầm ly bia nói.
“Ta là người thô lỗ, bất quá ở cùng các ngươi quả thật tương đối sảng khoái!”
Ngụy Phong nói.
“Khi lúc đầu ta không có biểu hiện gì đặc biệt, lão tứ, tiểu Bạch, lão Ngụy các ngươi cũng không coi thường ta, ta bèn coi các ngươi là bạn ta, nói thật, ta cũng chỉ có ba người các ngươi là bạn.”
Lâm Thiên nói.
“Lão tam, ngươi đừng thương tâm, cạn ly!”
Tiêu Bạch cầm ly lên.
“Cạn!”
Bốn người cụng ly, rồi cùng uống cạn.
Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ:
“Thì ra hắn là Lâm Thiên, gan cũng lớn quá nha, không ngờ còn dám lang thang ở đây. Topic trên diễn đàn đó đã hơn 3000 bài, người xưng muốn quyết đấu với hắn không dưới hai trăm, Vương Hạo đó càng nhảy ra nói muốn phế một chân của hắn, xem ra sau này hắn còn đi một chân tới nơi hẹn hò được không!”
“Lão tam, nghĩ thoáng chút, không có gì lớn, đàn ông mà, phải đối mặt với sự thê thảm trong cuộc sống, phải nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa!”
Tả Vân Phi thấy sắc mặt Lâm Thiên không tốt, vỗ vỗ vai hắn nói. Lâm Thiên lắc đầu nói:
“Không sao, chẳng qua có một số người ăn ở không gây ra mà thôi, chỉ cần đừng cản trở ta thì để mặc bọn họ đi, còn nếu thật sự đụng tới ta, vậy coi như bọn chúng xui xẻo.”
Nếu thật sự có người rảnh rỗi sinh nông nổi tới tìm hắn quyết đấu, Lâm Thiên tuy không tới nỗi chém đối phương một đao như chém thây ma, nhưng không thể không cho đối phương ăn chút đau khổ.
Thế giới này, quá huênh hoang thì không được, súng bắn chim đầu đàn, nhưng quá khiêm tốn cũng không được, dễ dàng bị người ta giẫm đạp.
Khi ăn cơm sắp xong, một đám người từ ngoài cửa xông vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên, mà đi cạnh hắn là một bé gái khóc sướt mướt.
“Cháu gái, có phải hắn không? Có phải hắn làm loại hành động bạo lực đó với cháu không?”
Người trung niên đó chỉ vào Lâm Thiên tức giận nói.
“Đúng, đúng vậy, hu hu…”
Bé gái đó khóc nói. Lâm Thiên ngẩn ra, bọn Tả Vân Phi cũng ngẩn ra, những khách khác trong quán hưng phấn dỏng tai nhìn về phía này, trong đó còn có kẻ mở tính năng chụp ảnh của điện thoại. Bây giờ đã là năm 2019 rồi, điện thoại bây giờ công năng rất đầy đủ, chẳng hạn như chụp hình, không thua máy ảnh kĩ thuật số mười năm trước bao nhiêu.
Trên diễn đàn đại học Hải Thiên bỗng lòi ra một topic:
“Nghi ngờ Lâm Thiên bạo hành với bé gái, đây là tường thuật trực tiếp từ hiện trường!”
Vị nhân huynh đó làm cũng rất tuyệt, không chỉ chụp ảnh, còn tường thuật trực tiếp trên diễn đàn đại học Hải Thiên.
Diễn đàn đại học Hải Thiên lại náo nhiệt rồi, tên Lâm Thiên này bọn họ đã quen, không ngờ chuyện trước chưa lắng xuống, lại xảy ra chuyện này, hơn nữa còn chấn động hơn lần trước nhiều. Vô số người mở topic này, mà một số còn nhận ra địa điểm, càng điên cuồng chạy khỏi phòng tới quán ăn này.
Trong phòng của bọn Chu Dao.
“Dao tỷ, tỷ mau coi, trên diễn đàn lại có tin của Lâm Thiên, chẳng qua không phải tin gì tốt!”
Nam Cung Uyển Nhi dạo chơi trên diễn đàn như thường lệ, không ngờ vừa bấm vào, một topic về Lâm Thiên nằm tuốt ngay trên đầu.
“Sao rồi?”
Chu Dao hơi căng thẳng trong lòng, vội vàng qua nhìn, tiêu đề topic làm Chu Dao hơi sững sờ, liền đó lắc đầu:
“Chuyện này không thể nào, Lâm Thiên tuyệt đối không làm chuyện như vậy!”
Nam Cung Uyển Nhi bĩu môi:
“Muội cũng biết là không thể. Lâm Thiên như khúc gỗ, đối với tình cảm của một đại mỹ nữ như tỉ còn không để ý tới, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Chẳng qua chúng ta tin hắn cũng chẳng có tác dụng gì, tỷ xem những bài sau này đi, mắng còn dữ hơn lần trước. Lần trước dẫu sao người ta cũng không có lý do chính đáng, trong lời nói ít nhiều cũng có chừng mực, lần này thì phất lên lá cờ hoằng dương chính nghĩa rồi!”
“Đừng nói nữa, coi thử Lâm Thiên xử lý ra sao, bọn Tả Vân Phi cũng có ở đó, hẳn không để Lâm Thiên chịu thua thiệt.”
Chu Dao nói.
“Súc sinh, ngươi là súc sinh, cháu gái ta thanh thanh bạch bạch, không ngờ lại bị ngươi chà đạp, ta đánh chết súc sinh ngươi!”
Người trung niên đó mặt mũi đỏ bừng tức giận nói, cánh tay nổi gân xanh lên, hung hăng đấm một đấm vào đầu Lâm Thiên.
Tả Vân Phi hừ lạnh một tiếng:
“Ông bạn này, nói rõ rồi ra tay cũng không muộn, nếu không đừng trách bọn ta vô lễ!”
Tả Vân Phi thò tay trái ra, nắm chặt tay phải người trung niên kia, một đấm hung mãnh đó lại bị hắn tiếp một cách tùy ý, đến thân người cũng không lắc lư lấy một cái.
Người trung niên kia dùng sức muốn rút tay về, nhưng tay Tả Vân Phi như cái kềm sắt, hắn rút kiểu gì cũng không được.
Tác giả: Không Thần -----oo0oo-----
Chương 20: Hãm hại (hạ)
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu
Chương 20: Hãm hại (hạ)
“Chính là đêm qua, địa điểm là trong rừng cây cạnh Thiên Tâm Hồ của trường, ngươi dùng thuốc mê gây mê cháu gái ta và cưỡng hiếp nó. Nếu không phải mợ nó thấy hôm nay thần sắc nó không đúng nên truy hỏi, bọn ta còn không biết đại học Hải Thiên còn có loại súc sinh thế này!”
Người đàn ông trung niên đó tức giận nói.
“Đêm qua? Hừ, đêm qua bọn ta biết rõ lão tam không rời khỏi phòng ngủ!”
Tả Vân Phi nói, Tiêu Bạch và Ngụy Phong cũng gật đầu:
“Chúng ta cũng có thể ở đây làm chứng.”
Người đàn ông trung niên đó tức giận:
“Các ngươi cùng đi, đương nhiên là nói cho hắn. Cháu gái ta trước khi hôn mê đã nhìn qua súc sinh này một cái, ngươi gọi là Lâm Thiên chứ gì, cũng may ngươi ở đại học Hải Thiên này cũng nổi tiếng, cháu gái ta trước đây có thấy ảnh của ngươi, nếu không cũng không nhận ra ngươi!”
“Chủ nhân, kết quả quét hình, đêm qua bé gái đó thật sự bị hãm hiếp!”
Tiểu Linh nói với Lâm Thiên, Lâm Thiên vốn cho rằng đây chỉ là một vụ vu vạ bình thường, không ngờ bé gái này là người bị hại thật sự, chuyện này không phải vu vạ đơn thuần mà là hãm hại rồi.
“Tiểu Linh, rừng cây cạnh Thiên Tâm Hồ tương đối hẻo lánh, vì an toàn, trường học dường như có bố trí camera, ngươi xâm nhập vào hệ thống an toàn của trường học tìm xem đoạn phim quay tối qua.”
Khi Lâm Thiên mới vào trường, từng cùng bọn Tả Vân Phi đi xem chung quanh trường, khi bọn hắn tới rừng cây gần Thiên Tâm Hồ, Tả Vân Phi còn nói đùa:
“Chỗ này yên tĩnh vắng vẻ thích hợp “dã chiến”, chẳng qua trường học vì an toàn đã bố trí camera ở đây, không cẩn thận dã chiến sẽ biến thành đóng AV.”
Hiệu suất của Tiểu Linh không cần phải nói, tiếng Lâm Thiên vừa dứt, nó đã lấy được bộ phim quay ở rừng cây gần Thiên Tâm Hồ tối qua ra. Đoạn phim cho thấy một người nam đi theo một bé gái, nhân lúc bé gái không chú ý, dùng khăn tẩm thuốc mê đánh ngất bé gái rồi kéo vào rừng cây bên cạnh.
Đoạn phim dừng ở một cảnh, người nam đó đang đối diện với màn hình, tuy đèn đường mờ tối, nhưng phim HD vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt người đó, khiến Lâm Thiên kinh ngạc là khuôn mặt đó hết sức quen thuộc, vì hắn mỗi ngày đều nhìn thấy trong gương!
“Chủ nhân, đây là đối phương cố ý hãm hại, hắn biết ở đây có camera, sau đó mới cố ý lưu lại khuôn mặt rõ rang.”
Tiểu Linh nói.
“Tiểu Linh, thay đổi khuôn mặt người này một chút, nhìn giống ta, nhưng để người ta nhìn xong cảm thấy hoàn toàn không phải là ta, không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Thiên nói trong đầu, nếu đoạn phim này bị điều tra ra, sự tình sợ là không dễ giải thích. Lâm Thiên chỉ đành để Tiểu Linh động chút tay chân, với thủ đoạn của Tiểu Linh, không ai có thể nhìn ra phim đã bị sửa.
“Chủ nhân, chuyện này rất dễ!”
Nói nhiều vậy nhưng đối thoại trong đầu Lâm Thiên, ảnh cũng là Tiểu Linh truyền vào não Lâm Thiên hoàn toàn không mất bao nhiêu thời gian.
“Ông chú này, còn có bạn học này, từ biểu hiện của các ngươi, ta thấy các ngươi hoàn toàn không giả bộ, nhưng sự tình tuyệt đối không phải ta làm, ta không thể mạo nhận. Xảy ra chuyện như vậy, ta cũng lấy làm tiếc, và ta cũng đồng ý cùng các ngươi tìm ra người hại vị bạn học này. Bạn học này, không biết bạn có lưu lại chứng cứ nào có sức nặng không, như chất lỏng gì đó của cơ thể đối phương chẳng hạn.”
Lâm Thiên muốn nói là tinh dịch, nhưng chữ đó cũng không tiện nói ra miệng, bèn thay bằng chất lỏng của cơ thể, hắn tin cô gái này nghe có thể hiểu.
Cô gái đó ngơ ngẩn lắc đầu:
“Không có, sau khi ta tỉnh liền về nhà tắm rửa.”
“Cháu gái, cháu còn nói nhiều với hắn làm gì, chúng ta nhất định bắt hắn phải chịu trừng phạt thích ứng!”
Ông chú trung niên đó tức giận nói, những người đi sau ông ta là do ông ta tìm tới, lúc này xoa tay xoa chân định động thủ.
“Lâm Thiên, làm thì nhận đi, đàn ông con trai dám làm dám chịu chứ!”
Lúc này ngoài quán cơm đã có một đám đông xem náo nhiệt, lúc này trong đám có một người lớn giọng nói.
Lâm Thiên liếc về phía giọng nói, lạnh giọng:
“Nếu là Lâm Thiên ta làm, ta tuyệt đối không chối tội, chẳng qua cũng không thể chịu tội oan cho người ta. Ta cảnh cáo kẻ âm thầm hãm hại ta, lần này ngươi thật sự chọc giận ta rồi, ngươi ra tay trực tiếp với ta thì không việc gì, chẳng qua lại liên lụy tới người khác, ngươi làm vậy quá đê tiện rồi!”
“Lão tam, rời khỏi đây đã rồi nói!”
Tiêu Bạch nói, người càng lúc càng đông, sợ rằng xảy ra chuyện.
Lâm Thiên thành khẩn nói với cô bé và ông chú trung niên:
“Bạn học này, chú này nữa, nếu các người tin, cho tôi thời gian ba ngày. Nội trong ba ngày tôi sẽ tra rõ chân tướng báo cho các người, nếu không tin tôi các người chỉ cần báo cảnh sát, thế nào?”
Nói xong, Lâm Thiên cũng không chờ hai người trả lời, thân hình lóe lên, đã ra khỏi đám người chen chúc. Bọn Tiêu Bạch, Tả Vân Phi sáng mắt lên, đã nhìn ra thân pháp của Lâm Thiên có vài phần bất phàm.
“Chúng ta đi!”
Ngụy Phong nói một tiếng, ba người cũng chen ra khỏi đám người đuổi theo Lâm Thiên trước mặt.
“Lão tam, chuyện này rõ ràng là hãm hại!”
Tả Vân Phi nói.
Lâm Thiên gật đầu:
“Ta biết, nhưng nếu không tra rõ, ta cũng phải phiền phức.”
“Lão tam, ta có chút việc, chia tay một lúc.”
Tả Vân Phi nói. Tiêu Bạch và Ngụy Phong cũng nói:
“Bọn ta cũng đi một chút.”
“Ba à, một anh em của con bị hãm hại, đúng, chính là người cứu Chu Dao lần trước đó, ba phái vài người tinh thông điều tra về mặt này qua đi, ngoài ra, còn cần một luật sư…”
Tả Vân Phi rời khỏi Lâm Thiên xong liền gọi điện cho ba hắn là Tả Quốc Cường.
Tiêu Bạch thì không khách khí nhiều, hắn không gọi điện thoại về nhà mà gọi cho người phụ trách của Tiêu gia ở Hải Thiên.
“Ta là Tiêu Bạch, trong vòng ba ngày tìm ra người hãm hại anh em Lâm Thiên của ta!”
“Ông ơi, con là Ngụy Phong, một anh em của con, cái gì, ông biết rồi à? Vậy ông phải biết vì sao con gọi điện thoại chứ, thủ hạ của ông hẳn có người giỏi về trinh sát, cái gì, không hợp kỷ luật? Vậy coi như con không nói gì, ài, gần đây con tự nhiên thấy mình tương đối có hứng thú với nghề buôn bán, ông bảo ba sinh cho con một thằng em đi, nếu không danh hiệu của thế gia quân nhân họ Ngụy chúng ta hẳn sẽ… Hả? Ông muốn tới thành phố Hải Thiên chấp hành một nhiệm vụ kiểm tra và thuận tiện giúp đỡ anh em của con à? Tuyệt, con biết nhiệm vụ trinh sát của ông cần một đội trinh sát, đúng rồi, trải qua chuyện vừa rồi, con nhận được sự quan tâm của ông sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông, sau khi tốt nghiệp sẽ vào quân đội.”
Ngụy Phong hài lòng cúp điện thoại.
Ba phương thế lực nhanh chóng hành động.
Trong phòng hiệu trưởng đại học Hải Thiên.
“Băng video ta coi rồi, hơi giống Lâm Thiên, chẳng qua hẳn là không phải Lâm Thiên. Ngươi nhìn mắt hắn hai mí mà Lâm Thiên mắt một mí, ngoài ra, nụ cười của người trong phim hơi không thật, hẳn không phải mặt thật mà là ngụy trang. Tạm thời không cần hành động, ba bạn cùng phòng của Lâm Thiên cũng không phải người thường, với gia thế của chúng, tra ra chân tướng cũng không phải chuyện khó, chờ có chân tướng rồi, trường học lại ra mặt xử lý là được.”
Hiệu trưởng Cao Hà của đại học Hải Thiên gõ gõ bàn nói.