Dịch : Athox
Biên dịch : vandai79
Biên tập : HuyetAnhMaAm
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lời này của Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra thì sắc mặt của mấy người đột ngột thay đổi, Ngô trưởng lão nhìn nàng nói:
- Tiểu thư lần này xuống núi ngoại trừ ta, ngươi cùng mấy người kia thì còn có ai biết việc này? Vì sao chúng ta vừa xuống chân núi thì có người tìm đến? Việc này vô cùng cổ quái.
Nghe hắn nói xong Phùng Tinh Nhiên sắc mặt cũng biến đổi theo, phảng phất như đang nghĩ đến ai đó nhưng vẫn không trả lời. Nàng ngồi xếp bằng trên một ngọc bồ ở cung điện, hai tay liên tiếp biến hóa tạo thành các loại thủ ấn phức tạp, Đinh Hạo biết Phùng Tinh Nhiên đang sử dụng bí pháp để điều khiển trận này.
Một lát sau nữ nhân này đứng dậy nói:
- Đang tới có năm người, bốn người Phân Thần trung kỳ, một người Phân Thần hậu kỳ. Tại Đoạn Hồn Sơn ngoại trừ bổn tông ra, các tông phái khác căn bản cũng không có thực lực, xem công pháp sử dụng của chúng cũng không phải là người của bổn tông. Ba vị trưởng lão hãy chuẩn bị sẵn sàng, trận này không được hoàn chỉnh, tuy có thể vây khốn Phân Thần trung kỳ cao thủ nhưng còn hậu kỳ cao thủ nếu cường hành công trận thì ta cũng chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ. Ba vị trưởng lão đều là Phân Thần trung kỳ, xem ra trận chiến này lành ít dữ nhiều, đến lúc đó nếu kiên trì không được thì ngừng, mọi người chia nhau chạy tới tông môn cầu viện!
Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Phùng Tinh Nhiên nói:
Ly Tông Tiền ta từng cam đoan với Tông chủ sẽ bảo hộ tiểu thư an toàn, chờ mấy người kia công nhập thì tiểu thư không cần phải quan tâm tới sự sống chết của ta mà hãy phá vòng vây. Tiểu thư mặc dù thiên tư bất phàm nhưng thời gian tu luyện lại ngắn ngủi, mới đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ nên lưu lại cũng vô dụng. Hơn nữa mục tiêu của bọn họ dám chắc là tiểu thư nên ta cùng Tương Phệ Tử sẽ chống đỡ còn tiểu thư hãy tranh thủ thời gian mà trốn đi.
- Mong tiểu thư phá vòng vây ra, sau này sẽ giúp chúng ta báo đại cừu!
Hai người còn lại lên tiếng.
Phùng Tinh Nhiên thở dài một hơi nói:
- Ta biết ba vị trưởng lão thương yêu Tinh Thiên, chỉ là theo lời ba vị trưởng lão thì Tinh Nhiên tu vi thấp kém, cho dù phá vòng vây cũng khó trốn độc thủ của bọn hắn. Nói thế không bằng mọi người liều chết một lần may ra còn có một sinh cơ. Nếu mà chạy trốn thì mấy người chúng ta tới một chút cơ hội may mắn cũng không có.
- Tiểu thư, cũng không phải là đám người lão phu sợ chết, chỉ là tiểu thư là “thiên chi kiều nữ”, nếu chẳng may xảy ra chuyện, tông chủ trách tội xuống thì cho dù ta thịt nát xương tan cũng không thể gánh nổi!
Ngô trưởng lão nói, còn hai người kia luôn miệng ứng đáp.
- Tinh Nhiên biết ba vị trưởng lão không phải hạng người ham sống sợ chết nhưng đó tuyệt đối là biện pháp tốt nhất trước mắt. Nếu ba vị trưởng lão có thể đưa biện pháp giải quyết tốt hơn thì Tinh Nhiên nguyện ý lắng nghe!
Phùng Tinh Nhiên nói xong, ba người liền ủ rũ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trầm mặc đứng lên.
- Ta có biện pháp giải quyết, chẳng hay mấy vị có muốn nghe.
Đinh Hạo điều tức trong chốc lát, rốt cục khôi phục được một thành công lực.
Mấy người có chút kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, Giác Ải trưởng lão âm trầm nhìn hắn rồi nói:
- Tiểu tử, bọn lão phu đang thảo luân sanh tử đại sự, khi nào đến phiên ngươi tới hoa tay múa chân. Ngươi rốt cuộc lai lịch ra sao mà cũng dám gây bất lợi với tiểu thư nhà ta. Chỉ bằng ngươi với tu vi Khai Quang kỳ nho nhỏ thì đối với việc này liệu có biện pháp gì? Tốt hơn hết là để bổn trưởng lão tiễn ngươi đi trước một đoạn đường để bù lại tội bất kính với tiểu thư của ngươi vừa rồi, tránh cho ngươi khỏi bị bị kẻ khác giết chết!
Nói xong hắn liền định động thủ!
Hai vị trưởng lão còn lại nhìn Đinh Hạo như người đã chết. Đại chiến sắp xảy ra nên ba người họ căn bản không quan tâm tới chuyện sanh tử của hắn, trong mắt bọn họ giết một người tu chân Khai Quang kỳ so với bóp chết một con kiến không khác nhau nhiều lắm.
- Hoàng trưởng lão tạm thời buông tay, người này khá thần bí, không chừng sẽ có biện pháp giải quyết, nếu không thì đến lúc đó mới giết chết cũng không muộn.
Lại là Phùng Tinh Nhiên xuất khẩu tương trợ!
Đi tới chỗ Đinh Hạo, đôi mắt đẹp của Phùng Tinh Nhiên nhìn hắn nói:
- Bổn cô nương bất kể ngươi ở tông nào phái nào, nếu ngươi quả thật có biện pháp trợ giúp ta , đợi khi mọi chuyện qua đi, bổn cô nương sẽ làm chủ cho ngươi được toàn thây mà không cần chịu đựng sự thống khổ vì thịt nát xương tan!"
Đinh Hạo tức cười, nói:
- Đã như vậy, cô nương coi như ta chưa từng nói gì, các ngươi tiếp tục thảo luận đi, sắp chết có thể kéo được mỹ nữ phụng bồi cũng là một đại khoái sự a…
- Tiểu tặc, ngươi dám nhìn trộm bổn cô nương lại khiến ta thụ thương. Bổn cô nương để cho ngươi được toàn thây đã là đại ân đại đức, ngươi còn muốn thế nào!
Phùng Tinh Nhiên đột nhiên nhận thấy chính bản thân mình nói năng ngày càng hấp tấp, trong khi ba vị trưởng lão đều là lão hồ ly, từ câu nói đó đều phảng phất đoán được rất nhiều nên khuôn mặt lập tức trở nên cổ quái. Phùng Tinh Nhiên vừa nhìn vẻ mặt tam lão đã đỏ mặt tía tai, cả người càng thêm phần diễm lệ!
- Chỉ cần cô nương đồng ý với ta hai việc, ta cam đoan sẽ giúp ngươi qua được cửa ải khó khăn này, hơn nữa ta dám chắc chuyện này đối với tông phái của ngươi trợ giúp rất lớn. Mong cô nương suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.
Đinh Hạo Nghiêm mặt nói.
Lúc này thiếu phụ ba mươi tuổi hướng tới Đinh Hạo hỏi:
- Không biết theo lời ngươi hai sự tình đó cuối cùng là gì, trước tiên hãy nói ta nghe một chút?
Hướng tới thiếu phụ mỉm cười, Đinh Hạo nói:
- Thứ nhất, các ngươi phải cam đoan sự an toàn của ta, đương nhiên bảo kiếm của ta cũng phải trả lại. Thứ hai, các ngươi bắt được họ thì giao cho ta một người để xử trí! Các ngươi nhất định phải lập lời độc thệ, nếu không khi các ngươi muốn đổi ý thì ta căn bản không có năng lực phản kháng!.
Lúc này Phùng Tinh Nhiên phảng phất phát giác thời gian đã không còn nhiều nên vội vàng hướng Đinh Hạo nói:
- Điều kiện thứ nhất có thể theo lời ngươi, nhưng bây giờ chúng ta căn bản không phải đối thủ của bọn họ, cả tự bảo vệ mình cũng không thể , muốn bắt một người càng không dám nói.
- Ta tự có biện pháp làm được việc này, điểm ấy ngươi đừng lo. Thời gian cũng không nhiều lắm, ngươi tốt nhất nhanh chóng quyết định đi, nếu không một lúc nữa biện pháp của ta cũng khó có thể giúp ngươi qua được khó khăn này.
Đinh Hạo cấp bách nói.
- Biện pháp ko thể truyền hai người, ngươi đưa tay đến đây.
Đinh Hạo nhẹ giọng cười.
Phùng Tinh Nhiên sửng sốt, chần chờ một chút rồi mềm mại chuyển thân về phía Đinh Hạo. Lạp tức Đinh Hạo thấy một cỗ hương thơm xông vào mũi, tim bỗng đập nhanh hơn liền không khỏi thầm mắng một tiếng rồi ghé miệng vào tai Phùng Tinh Nhiên.
Thân hình mềm mại của Phùng Tinh Nhiên lùi lại, cả giận nói:
- Ngươi muốn nói thì nói đi, vì sao phải dựa gần như thế!
Đinh Hạo cười đùa nói:
- Còn có thể nói nhảm sao? Còn không mau lên, chậm sẽ sinh biến!
Phùng Tinh Thiên nhìn Đinh Hạo rồi cắn răng tiến tới. Môi của Đinh Hạo cơ hồ dán vào tai nàng rồi nói:
- Ngươi chỉ cần theo lời phương pháp ta nói, đem Tuyệt Sát Ma trận điều chỉnh một chút là có thể qua cửa khó này.
Sau đó hắn đem phương pháp nói ra rồi cuối cùng lại hỏi:
- Ô, sao lỗ tai tiểu thư lại hồng lên vậy? Chẳng lẽ là bởi ta nói làm cho thế.
Thân hình của Phùng Tinh Thiên vốn đã bị Đinh Hạo hoàn toàn nhìn qua, bây giờ hắn lại dựa gần như thế nên khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, toàn thân như tiên hoa bàn phát ra hồng sắc kiều diễm, nói:
- Tiểu tặc ngươi nhớ kĩ bổn cô nương, thế nào ta cũng làm cho ngươi đẹp mặt. Phương pháp của ngươi rốt cuộc đến từ đâu? Ngươi sao lại biết trận này là Tuyệt Sát Ma trận? Bổn cô nương tạm thời tin ngươi một lần, nếu ngươi đưa phương pháp không đúng thì ta sẽ lột da róc xương ngươi, phải cho tên lừa gạt ngươi biết sự lợi hại của bổn cô nương mới được.
- Hiện tại ngươi chính là một con kiến bò trên sợi dây mà thôi, lừa gạt ngươi có chỗ nào tốt? Tin hay không tùy ngươi, ngươi còn không mau hành động thì trận này sẽ bị phá đấy.
Đinh Hạo dương dương tự đắc, đối với sự uy hiếp của nàng coi như không có gì!
Hung hằng trừng mắt với Đinh Hạo, Phùng Tinh Thiên hai tay bắt đầu không ngừng kết xuất các loại thủ ấn. Đinh Hạo biết nàng lần này theo phương pháp của mình điều chỉnh, hắn đương nhiên sẽ không đem tất cả pháp quyết của Tuyệt Sát Ma trận nói hết cho nàng, phương pháp vừa nãy chỉ là một bộ phận, vừa vặn có thể hoàn toàn giam hãm Phân Thần hậu kỳ giả trong đó.
Một lát sau Tuyệt Sát Ma trận đột nhiên đại biến, vô số tử khí to lớn không theo phương hướng, phản gia tốc từ trong khếch tán ra ngoài, quỷ đói từ trong trận nương theo tử khí phát ra lớn tiếng gào thét bay ra.
Phùng Tinh Thiên hai mắt đang đóng chặt lập tức mở ra rồi nhìn Đinh Hạo một cách kì dị. Đinh Hạo bị hai mắt nàng nhìn, trong lòng tự dưng run lên rồi thầm kêu bất hảo, chẳng lẽ nàng thấy mọi việc bất thành, vì sao ánh mắt kỳ lạ như thế? Lúc này trong trận quỷ khóc sói tru, gió mạnh nổi lên, ba trưởng lão bây giờ cũng không dám khinh thị Đinh Hạo, ánh mắt đã tràn ngập vẻ khác thường!
Bỗng một tiếng hét trong trận truyền tới, tiếp sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết đồng dạng, lúc này Đinh Hạo vội vàng hướng Phùng Tinh Thiên nói:
- Hy vọng ngươi nhớ đã từng đáp ứng phải bắt một người cho ta, vừa rồi ngươi đã phát độc thệ!
Phùng Tinh Thiên lúc này phảng phất tâm tình đại hảo, quay về phía Đinh Hạo thản nhiên cười làm hắn lập tức cảm thấy được ân sủng mà sợ hãi.
- Bổn cô nương đã đáp ứng ngươi, chẳng lẽ lại để việc không thành, cầm lấy đi, xem ra thanh kiếm của ngươi cũng không có tác dụng gì!
Nói rồi đưa Nghịch Thiên Ma Kiếm và giải khai khóa tay trên song thủ của Đinh Hạo, sau đó nàng quay về phía ba vị trưởng lão nói:
- Phiền Ngô trưởng lão, Hoàng trưởng lão đem hai người còn lại đến đây. Hai vị trưởng lão yên tâm, hai người này đã hôn mê bất tỉnh, ba ngày sau mới có thể tỉnh lại, tuyệt không có năng lực hoàn thủ.
Lát sau Ngô, Hoàng lưỡng trưởng lão mỗi người đều mang một kẻ tới trước mặt Phùng Tinh Nhiên, đem họ thả trên mặt đất. Hai người bị bắt này mặc một đạo bào màu xanh, thân hình thấp bé dị thường.
Phùng Tinh Nhiên đem một người da trắng trao cho Đinh Hạo rồi nói:
- Đi đi, bổn cô nương đã đáp ứng với ngươi, bất quá người này là Phân Thần trung kỳ, nếu tỉnh lại thì ngươi không đối phó được đâu. Có cần ta hỗ trợ coi như các điều kiện khác thì miễn phí dâng tặng, được không?
- Hắc hắc, bổn nhân tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó với hắn, không cần cô nương phí tâm. Tiểu thư cao quý hành sự quá vội vàng, Đinh Hạo còn không nhờ thì ngươi gấp cái gì? Nàng dung mạo tựa thiên tiên, thực đã làm Đinh Hạo ngưỡng mộ không thôi!
Sau đó Đinh Hạo mang theo tên bị hôm mê rồi nhân tiện cầm Nghịch Thiên Ma Kiếm rời đi.
- Chậm đã, đã ngưỡng mộ, nhân tiện ở lại một lúc đi, bổn cô nương cấp cho ngươi một khoảng thời gian ở lại bên cạnh ta.
Phùng Tinh Nhiên cười nói.
- Tiểu thư hay nói giỡn, bổn nhân là phàm phu tục tử, sao xứng với phương dung tiểu thư!
Đinh Hạo luôn miệng trì hoãn, nữ nhân này hành sự tàn nhẫn, lại thêm tu vi cao cường của mấy người, ở lại thêm sẽ sinh biến.
- Hôm nay ngươi muốn cũng phải ở lại, không muốn cũng phải ở lại, không do ngươi làm chủ!
Nữ nhân này trở mặt cực nhanh, đích thực muốn liều mạng cùng Đinh Hạo.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Cô nương làm vậy là có ý gì, ngươi có phát độc thệ nói rằng buông tha cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
- Bổn cô nương nói là tha cho tính mệnh của ngươi, nhưng có nói qua là cho ngươi rời đi sao, ba vị trưởng lão có nghe thấy bổn cô nương nói qua như vậy không?
Phùng Tinh Nhiên nghi hoặc quay lại nhìn ba người nói, ba người đều đã thành tinh, sao còn không biết tâm tư của nàng, vội vàng nói “không có”!
Vừa nghe nói thế Đinh Hạo cảm giác muốn té xỉu. Mọi ngày bắn nhạn, hôm nay bị nhạn bắn lại, trách không được cổ nhân từng nói độc nhất là “lòng dạ đàn bà”!
Dịch : ngunuong
Biên dịch + Biên tập : vandai79
Nguồn : Tàng Thư Viện
Trông thấy bộ dạng bứt rứt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên lộ ra vẻ thích thú dị thường, cười đến nỗi cả người run lên. Trông thấy ánh mắt ba vị trưởng lão kinh ngạc nhìn lại, tựa như nhận ra là mình đã thất thố, liền sửa sang dung mạo rồi nói chuyện tiếp với Đinh Hạo:
- Bản cô nương đã đồng ý tha cho ngươi thì tuyệt sẽ không nuốt lời. Chỉ là mấy người bọn ta lần này xuất môn bí mật hành sự, nếu cứ thả ngươi đi thế này, vạn nhất ngươi lại tiết lộ phong thanh gì đó gây bất lợi cho bản cô nương thì bản cô nương biết đi đâu để tìm ngươi tính sổ chứ? Để cho chắc chắn, ngươi cứ ngoan ngoãn mà đợi đi!
Biết rõ nàng là thừa cơ mượn cớ nhưng Đinh Hạo cũng chẳng thể làm gì được. Sức mạnh chẳng bằng người ta, không thể không cúi đầu.
Đinh Hạo nghĩ đến bản thân đại khái là cũng không việc gì, dù sao cũng cần xuống núi trải nghiệm, bọn họ đã bảo đảm sự an toàn của mình, hơn nữa mình thời gian tu chân còn ngắn, nhìn mấy người này xem ra đều là lão hồ ly tu luyện nhiều năm, lưu lại đây có lẽ sẽ phải nếm chút khổ sở, nhưng có mấy người này làm bạn, cũng không phải là không có chỗ tốt. Cũng không nói nhiều thêm nữa, hắn trong lòng chỉ suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể mau chóng đem người trong tay thôn phệ đi.
Thấy Đinh Hạo tựa hồ như đã thỏa hiệp, nữ nhân kia cười lại càng thêm vui vẻ, mỹ thể phát ra một mỵ lực vô cùng, nếu không phải Đinh Hạo tâm chí kiên định, thực sự là đã có thể bị nàng mê hoặc. Khó trách các đệ tử trẻ tuổi ở Đoạn Hồn sơn thèm thuồng chuyện ấy, tu chân giả không kiêng kị song tu, hơn nữa song tu đối với tu luyện của cả hai người đều là có rất nhiều chỗ tốt, cho nên những người song tu ở tu chân giới có rất nhiều.
Cho dù như vậy Đinh Hạo cũng vẫn cảm thấy ăn không tiêu, trong lòng thầm mắng: Tiểu nương bì ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn cũng có lúc ngươi thấy được sự lợi hại của lão tử!
Thấy Đinh Hạo không nói gì nữa, Phùng Tinh Nhiên tựa như cảm thấy buồn tẻ, tay xuất ra mấy pháp quyết dừng Tuyệt Sát ma trận lại, để cho ba trưởng lão nhất nhất mang hết những vật liệu bố trí Tuyệt Sát ma trận thu thập lại, cất vào trữ vật giới chỉ.
Đinh Hạo nhìn thấy những vật liệu này, trong lòng thầm tự đánh giá, nếu như những vật liệu này đều ở trong tay mình thì thật là tốt, Luyện Ngục ma tông quả nhiên giàu có, chỉ riêng mấy thứ này, nếu không có mấy trăm năm tích lũy thì không thể xuất ra được. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn còn hơn mười thứ vật liệu trân quý mà trận này còn thiếu sót, không biết là do người bố trí thiếu mấy vật liệu này hay là không biết phương pháp bố trí. Trong trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo lại có năm sáu thứ vật liệu mà trận này có thể dùng, nếu như là bổ sung thêm mấy thứ vật liệu này, trận này lại hoàn toàn do bản thân hắn bố trí, tuyệt đối là có thể phát huy ra được sáu thành uy lực của trận.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo không khỏi tham lam liếc nhìn Phùng Tinh Nhiên.
- Tiểu tặc, ngươi lại dám dùng loại ánh mắt chó chết đó nhìn ta, có tin bản cô nương lập tức móc hai mắt ngươi ra không?
Nhìn thấy ánh mắt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.
Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng nữa, chỉ khoanh chân ngồi điều tức, cố gắng hết sức khôi phục lại nội thương do vừa rồi đánh nhau gây ra. Chỗ thần kỳ của Vô Cực ma công lúc đó lập tức thể hiện ra, dựa vào năng lực khôi phục biến thái của thân thể, sau nửa canh giờ thương thế của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thân thể đã khôi phục lại ba tầng chân nguyên.
Nhìn người bị bắt ở bên cạnh, Đinh Hạo cơ hồ không thể khống chế được dục vọng, muốn lập tức thôn phệ. Chỉ cần thôn phệ người này, chẳng những thương thế của hắn sẽ lập tức khỏi hẳn mà còn có thể làm cho tu vi đại tiến, chỉ nghĩ đến cũng đã khiến cho lòng người rung động không thôi rồi.
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, không thể thực sự áp dụng được. Tạm chưa nói nếu bị mấy người này phát hiện bí mật về Vô Cực ma công của mình, khẳng định sẽ chẳng tốt lành gì, chỉ xem tu vi đã tới Phân Thần trung kỳ của người này, Đinh Hạo đã không biết mình có thể hoàn toàn thôn phệ hay không. Phân Thần trung kỳ a, tông chủ Vô Cực ma tông cũng mới chỉ đạt tới Phân Thần sơ kỳ mà thôi.
Hiện giờ người này trong mắt Đinh Hạo đã không phải là một người nữa, đó là một viên đan dược cỡ lớn có thể khiến cho tu vị đại tăng a!
Trông thấy ánh mắt Đinh Hạo càng ngày càng cổ quái, khuôn mặt Phùng Tinh Nhiên cũng càng ngày càng cứng lại, quay sang phía Đinh Hạo nổi giận quát:
- Tiểu tặc, nguyên lai ngươi muốn bản cô nương phí sức bắt sống người này là vì thỏa mãn sự dâm dục của ngươi a, thật là ghê tởm!
Đinh Hạo cười khổ không thôi, đến đây thì còn gì để nói nữa chứ, chẳng lẽ ánh mắt của mình vừa rồi thật sự là dâm đãng đến vậy, cũng không cãi cọ với nàng, hắn nhắm tịt mắt lại luôn, để tránh cho nàng khỏi nói nhiều.
Thấy Đinh Hạo nhắm mắt, Phùng Tinh Nhiên lại hung hăng trừng mắt lườm hắn vài cái, sau đó nghiêm mặt quay về phía ba vị trưởng lão nói:
- Ba vị trưởng lão có biết người này lai lịch thế nào không, nhìn vào tu vị phân thần hậu kỳ của hắn, có lẽ cũng chẳng phải là người vô danh?
Ngô trưởng lão nhìn đi nhìn lại người bị bắt đang nằm trên đất vài lượt rồi quay lại nói:
- Nhìn cách ăn mặc của người này thì hình như là lão đại của Tây Huyền ngũ quỷ, ngũ quỷ không môn không phái, bình thường chỉ thấy xuất hiện ở một dải Tây Huyền sơn, cùng bản tông không có dính dáng gì! Còn vì sao lại đi tập kích chúng ta thì quả thật lão phu nghĩ không thông!
Sắc mặt Phùng Tinh Nhiên âm trầm bất định, sau một hồi lâu mới nói với mấy người kia:
- Đã biết lai lịch của mấy người này rồi, việc phải làm còn rất nhiều, nhốt người này lại trước đã, đợi hắn tỉnh lại rồi tra hỏi sau cũng không muộn.
Ba người kia cũng không nói gì thêm nữa.
Sau một hồi ba người đã thu dọn sạch sẽ quang cảnh chiến đấu xung quanh, Phùng Tinh Nhiên quay về phía Đinh Hạo nói:
- Bản cô nương mặc kệ ngươi thuộc môn phái gì, trong khoảng thời gian này ngươi phải đi theo chúng ta, bằng vào tu vi Khai Quang kỳ của ngươi, nếu dám dùng thủ đoạn gì thì đừng có trách bản cô nương không tuân thủ lời thề!
Đinh Hạo cười lạnh một tiếng:
- Cô nương tuân thủ lời thề từ khi nào thế? Nói thế này thật sự là khiến ta cười chết mất!
- Ngươi… Bản cô nương không muốn cãi nhau với ngươi, bọn ta lần này xuống núi là để tham gia đại hội giao dịch trăm năm một lần do Tụ Bảo tông chủ trì, bây giờ thân phận của ngươi sẽ là một đệ tử đời thứ ba bình thường của Luyện Ngục ma tông chúng ta, sau này làm gì cũng nhất định phải nghe ta chỉ huy!
Đinh Hạo tự biết mình không nên chống đối với nàng, liền nói:
- Đã như vậy thì hy vọng cô nương cho phép Đinh Hạo tạm lánh đi nửa khắc, Đinh Hạo cần dùng bí pháp của sư môn lấy người này để chữa thương!
Phùng Tinh Nhiên nghe Đinh Hạo nói lợi dụng người này chỉ là để chữa thương, không phải là làm cái việc chó má kia, tâm tình thoải mái hơn nhiều, liền bảo Ngô trưởng lão mang theo hắn đi tìm một cái sơn động để chữa thương.
Ngô trưởng lão mang Đinh Hạo đến trược cửa một cái sơn động rồi nói:
- Xú tiểu tử, lão phu ở cửa hộ pháp cho ngươi, thực sự là tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi. Nhưng nếu ngươi dám dở trò gì, lão phu tuyệt đối sẽ không nhẹ tay đâu!
Nghĩ đến lập tức có thể khôi phục lại chân khí, hơn nữa còn có thể công lực đại tiến, Đinh Hạo nào còn tâm tư để ý đến lão. Sau khi vào trong sơn động liền bỏ người trong tay xuống đất, hai tay đặt lên thiên linh cái của hắn, một luồng chân khí khổng lồ dày đặc theo hai cánh tay cuồn cuộn ào vào. Đinh Hạo trong lòng đại hỉ, dù sao cũng là cao thủ có tu vi Phân Thần trung kỳ, so với Khai Quang kỳ quả thật là một trời một vực.
Sau nửa canh giờ Đinh Hạo đã mang một phần chân nguyên của người đó đem mấy vết thương hoàn toàn chữa trị khỏi hẳn, lúc này vẫn như cũ không ngừng thôn phệ. Lại qua nửa canh giờ nữa, Đinh Hạo phát hiện ra thân thể đã hấp thu tới cực hạn, không thể tiếp tục thôn phệ được nữa, lại nhìn người kia thân thể chỉ là gầy đi một chút, vẫn chưa biến thành xác khô, xem ra vẫn còn chưa đem tinh hoa thôn phệ được hoàn toàn. Ngẫm lại chính mình còn có ba ngày thời gian để dùng, Đinh Hạo lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái.
Khi hắn vừa định mang chân nguyên vừa hấp thu đi tiêu hóa thì đột nhiên cảm thấy không hay, lần trước mình chỉ là hấp thu hai tu chân giả Khai Quang kỳ đã mất nửa tháng thời gian mới tiêu hóa xong, lúc này tuy vẫn chưa đem người này hoàn toàn hút khô, nhưng tinh hoa chân nguyên so với lần trước lớn hơn không chỉ chục lần, trưởng lão họ Ngô kia còn đang ở ngoài cửa, căn bản sẽ không để cho hắn thời gian để hoàn toàn thôn phệ, phải làm sao bây giờ?
Lúc này đã bắt đầu có chút đau đớn, nghĩ đến hậu quả nếu không lập tức đem chân nguyên tiêu hóa, Đinh Hạo lòng bỗng lạnh run. Mặc kệ, mấy người kia đã từng thề độc sẽ lưu lại tính mạng cho hắn, Đinh Hạo cũng không sợ bọn họ hạ độc thủ, chân nguyên trong thân thể đã bắt đầu nhộn nhạo mà chạy loạn lên rồi.
Suy nghĩ một chút, Đinh Hạo vẫn quyết định trước tiên cứ mạo hiểm tiêu hóa, sử dụng mật pháp khiến thời gian hôn mê của người này kéo dài thành vô hạn, Đinh Hạo ngồi xếp bằng xuống đất, Vô Cực ma công toàn lực bạo phát!
Lúc Đinh Hạo mở mắt ra, tâm tình đơn giản là tốt đến mức không gì sánh được. Nguyên lai là nhờ vào chân nguyên này tu vi của hắn đã đột phá tới Dung Hợp sơ kỳ, mà Dung Hợp kỳ đã có thể kết thành nội đan. Khi nội đan vừa mới kết lại là lúc cần một lượng chân nguyên to lớn vô cùng, vừa khéo cho chỗ chân nguyên vừa mới hấp thu tìm được lỗ hổng để chui vào. Luồng chân nguyên khổng lồ đó đã biến nội đan của Đinh Hạo trở nên vô cùng biến thái, nội đan đen nhánh giống như là trái tim thứ hai của thân thể vậy, không ngừng cung cấp năng lượng chân nguyên sung mãn cho Đinh Hạo.
Bởi vì sự tồn tại của nội đan, tốc độ tu luyện của Đinh Hạo đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa sau khi đạt tới Dung Hợp kỳ, chân khí mà ngũ tạng cần to lớn vô cùng, lúc này chẳng những đã đem chân nguyên tinh hoa vừa mới thôn phệ hấp thụ hết, thân thể tựa hồ như còn có chút cảm giác chưa sung mãn, nhìn người kia còn đang ở trên mặt đất chưa tỉnh lại, Đinh Hạo có một loại xung động muốn đem chân nguyên của người này hoàn toàn thôn phệ sạch sẽ, nhưng nghĩ đến tình huống trước mắt, đành tạm thời bỏ ý niệm này đi.
Lúc này Đinh Hạo bắt đầu nghi hoặc tại sao Ngô trưởng lão còn chưa đến tìm, lẽ ra thời gian trôi qua phải rất lâu rồi, nhìn hắn lại không giống người có thể kiên nhẫn lắm a!
Sau khi đứng lên đi tới cửa động, phát hiện ra ở ngoài cửa động không ngờ lại bố trí một cái ảo trận nhỏ, so với Đinh Hạo tự mình bố trí không biết là cao thâm hơn bao nhiêu lần.
Lúc này Đinh Hạo có chút cảm giác được yêu quá mà sợ, mấy người này lại có hảo tâm như vậy, khiến Đinh Hạo không thể hiểu được. Vừa mới tiến vào ảo trận, vài tiếng xé gió từ bên cạnh vang lên, sau khoảnh khắc ảo trận biến mất, một tiếng quát giận yêu kiều của Phùng Tinh Nhiên đã vang lên bên tai.
- Tiểu tặc, ngươi không phải nói là chỉ tu luyện một lát thôi sao, thế nào lại để cho bản tiểu thư đợi cả ba ngày trời, bản tiểu thư còn tưởng rằng ngươi bị người ngươi đang chế trụ trong tay hại chết rồi chứ! Bây giờ mới đi ra, làm bản tiểu thư mất nhiều thời gian như vậy, ngươi nhất định phải bồi thường tổn thất cho bản tiểu thư!
Tiếng dừng người hiện, nhưng lúc này đột nhiên lại có vài tiếng kinh hô truyền tới:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc là lai có lịch như thế nào, công pháp ngươi tu luyện rốt cuộc là ma công bí quyết gì, tại sao chỉ mới vài ngày thời gian, ngươi chẳng những thương thế khỏi hẳn, hơn nữa lại còn đột phá tới Dung Hợp kỳ, ma công như vậy chưa từng nghe tới, tiểu thư ngàn vạn lần đừng có mềm tay, nhất định phải tra hỏi cho rõ lai lịch của người này, nếu không nhất định có một ngày trong ma đạo chẳng còn ai là đối thủ của hắn nữa!
Ngô trưởng lão sau khi kêu lên một tiếng kinh ngạc, liên tiếp nói ra vài sự thực vô cùng bất lợi đối với Đinh Hạo.
Đinh Hạo thầm kêu xui xẻo quá, cái phải đến cuối cùng đã đến, căn bản là muốn tránh cũng không tránh được!
Last edited by Iori Yagami; 21-01-2009 at 05:39 PM.
Dịch : ngunuong
Biên dịch + Biên tập : vandai79
Nguồn : Tàng Thư Viện
Những lời này của Ngô trưởng lão vừa nói ra, hai người còn lại cũng đều biến sắc.
Đinh Hạo lúc này liền cảm thấy đau đầu, trước khi Vô Cực ma công đại thành thì bí mật này tuyệt đối không thể để lộ ra trước mặt người khác. Nếu không với sự trác tuyệt của Vô Cực ma công, bị người khác biết được thì khẳng định là sẽ bị đối phương toàn lực xuất thủ cướp đoạt. Với tu vi của Đinh Hạo lúc này căn bản là chẳng thể tự bảo vệ mình được, nhất định sẽ rơi vào tình cảnh chưa kịp xuất sư đã chết rồi!
Đau đầu dù sao cũng chỉ là đau đầu, câu này vẫn nhất định phải trả lời:
- Mấy vị trưởng lão đa nghĩ rồi, thứ mà tiểu tử tu luyện cũng chẳng phi thường đến vậy đâu, chỉ là tại hạ đã dừng ở Khai Quang hậu kỳ nhiều năm, sớm tới thời điểm đột phá từ lâu, chỉ là vì nguyên nhân nào đó nên vẫn luôn đình trệ ở kỳ này. Lần này là bởi vì bị thương quá nặng, bất đắc dĩ mới phải sử dụng bí pháp lợi dụng người này để chữa trị thương thế, chẳng biết sao lại đột phá được mà thôi chứ chẳng phải thực sự là trong vài ngày tu luyện được đến Dung Hợp kỳ, tiểu tử ngay lúc đó nghĩ lại cũng có cảm giác không thể tưởng tượng được, không ngờ giờ lại khiến cho mấy vị trưởng lão hiểu nhầm nữa. Mấy vị trưởng lão kiến thức phi phàm, chẳng lẽ đã nghe qua có công pháp nào tu luyện nhanh như vậy sao?
Mấy người kia vốn cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, bây giờ nghe Đinh Hạo giải thích như vậy, cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy lời hắn nói có chút đạo lý, cũng không truy vấn thêm nữa, nhưng lại vẫn như cũ, đối với Đinh Hạo cảm thấy bán tín bán nghi, dù sao thì trên người Đinh Hạo này cũng có quá nhiều chỗ thần bí!
Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo với ánh mắt vô cùng kỳ quái, Đinh Hạo biết bởi vì nguyên nhân lúc trước cho nên nàng đối với mấy lời quỷ thoại của hắn không còn tin tưởng nữa, trong lòng liền cảm thấy cố kị nữ nhân này nhất, nhưng cũng may nàng không nói toẹt ra, Đinh Hạo đương nhiên cũng vui vẻ giả làm kẻ ngốc.
Mấy người thấy Đinh Hạo đã chuẩn bị xong, cũng không nói thêm nữa. Phùng Tinh Nhiên phân phó Ngô trưởng lão mang theo Đinh Hạo, hắn vốn định tự mình ngự Nghịch Thiên ma kiếm mà bay, nhưng nghĩ đến công dụng này của Nghịch Thiên ma kiếm sẽ bị bọn họ biết được, có thể không bại lộ thì tốt nhất là đừng để lộ ra.
Bây giờ mặc dù có vẻ như mấy người này đối với hắn cũng không có ác ý, nhưng tác phong hành sự của người trong ma đạo vồn là không giống lẽ thường, chẳng biết khi nào thì đột nhiên trở mặt, lưu lại bí mật này đối với hắn cũng chỉ có lợi, lại có thể nhân tiện nhàn nhã, để cho hắn mang mình phi hành.
Bản thân Cú Khúc sơn cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, núi này linh khí so với Đoạn Hồn sơn thì còn lâu mới bằng, diện tích cũng chỉ khoảng chừng ngàn dặm, nhưng danh khí của núi này tại tu chân giới so với Đoạn Hồn sơn lại không kém hơn chút nào, chỉ vì tông phái Tụ Bảo tông đang tu luyện ở núi này.
Nói Tụ Bảo tông là một tông phái thì chẳng bằng nói nó là một đại thương đoàn đi. Thiên Huyền đại lục diện tích rộng lớn, vô bờ vô bến, tu chân giả trong đó thì chỉ có thể lấy ức mà tính, các môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ cũng lên tới cả ngàn ngàn vạn vạn. Chỗ nào có người thì cũng sẽ tồn tại giao dịch, mà Tụ Bảo tông chính là nơi chuyên môn giao dịch của tu chân giả.
Tất cả các tu chân giả bất kể là giàu có như thế nào cũng đều cần phải giao dịch, bởi vì Tụ Bảo tông thân phận đặc thù, bất luận là tu đạo giả hay là tu ma giả đều nể mặt nó một phần. Mà các đời tông chủ của Tụ Bảo tông mặc dù tu vi cao thấp khác nhau rất nhiều, nhưng lại có chung một điểm giống nhau, đó là mỗi đời tông chủ đều vô cùng khéo đưa đẩy, gần như là cùng với tất cả tông chủ của các tông phái tại Thiên Huyền đại lục này đều giữ được quan hệ tốt đẹp, hơn nữa mỗi người của Tụ Bảo tông đều không thích cùng với người khác tranh cường đấu thắng, bởi vậy Tụ Bảo tông trong tu chân giới trở thành một dị loại, còn môn nhân của Tụ Bảo tông cũng tự xưng là người làm ăn của tu chân giới.
Chính bởi vì cách làm đặc thù này của bọn họ, tông phái này cứ cách một trăm năm lại cử hành một lần đại hội giao dịch, cũng là một đại thịnh sự của tu chân giới. Bất luận là tu ma giả hay tu đạo giả cũng đều có thể tham dự kỳ giao dịch này, hơn nữa trong khi tham gia giao dịch tất cả mọi người đều sẽ tạm thời gác lại ân oán cá nhân, nếu trong khi giao dịch có người dám đả đấu, y sẽ khiến cho tất cả các môn phái trong tu chân giới công phẫn. Bởi vậy có những người vì tránh né cừu gia đuổi giết mà đã lũ lượt đi tới, chỉ cần tới được Cú Khúc sơn là coi như an toàn rồi.
Sau khi Đinh Hạo nghe Phùng Tinh Nhiên kể cho chuyện này, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là tài liệu pháp bảo mà tông phái này cất giữ tuyệt đối thuộc vào hàng đầu của tu chân giới, sớm muôn gì cũng phải đó kiếm một mẻ, nếu không làm sao xứng với hùng tâm tráng chí của bản thân chứ, quan tâm cái gì mà công địch của tu chân giới, đến lúc đó ai dám nói một chữ không ta sẽ diệt hắn cả môn phái hắn.
Tụ Bảo tông có thể đứng chân được ở tu chân giới nhiều năm như vậy khẳng định là do các tông phái thực lực tương đương, kiềm chế lẫn nhau, không ai dám xuất đầu trước. Đinh Hạo không tin là mấy tông phái kia đối với Tụ Bảo tông lại có thiện ý như vậy!
Khi đi tới sơn môn, Đinh Hạo thấy mấy người kia đều thở phào một hơi, biết là bởi vì nguyên do trên đường họ gặp phải tập kích!
Tại cửa sơn môn, Phùng Tinh Nhiên vừa báo lên danh hiệu Luyện Ngục ma tông liền được người ta mời đến một gian biệt viện an tĩnh để nghỉ ngơi. Đinh Hạo trong lòng thầm nói danh khí lớn quả nhiên là có lợi a, rất nhiều người gặp phải tình cảnh cả chỗ ở cũng không có, chỉ đành vứt cái thảo bồ tùy thân xuống mà ngồi nhắm mắt dưỡng thần!
Mà Đinh Hạo nhờ nương chút hương hoa của Phùng Tinh Nhiên mà cũng được phân cho một phòng, mặc dù so với nơi ở của hắn tại Vô Cực ma tông còn giản lậu hơn, nhưng so với mấy người nhìn thấy trên đường đã là tốt hơn lắm rồi.
Sau khi đóng cửa phòng lai Đinh Hạo để cho Bát Sí Tử Mãng mang người lần trước còn chưa thôn phệ hoàn toàn ra. Nếu không phải là Đinh Hạo đã dặn dò trước, Bát Sí Tử Mãng sớm đã nuốt gọn người này rồi. Trông thấy dáng vẻ không tình nguyện của Bát Sí Tử Mãng, Đinh Hạo thầm mắng một tiếng, bản thân lão tử còn chưa ăn no, ngươi cứ ở đó mà đợi đi, nuôi ngươi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy có tác dụng gì, lại còn suốt ngày tiêu hao dược phẩm trân quý trên người lão tử nữa.
Bát Sí Tử Mãng tựa hồ như là biết được Đinh Hạo đang nghĩ gì, liên tục kêu lên ti ti giống như là đang giải thích cái gì đó, nhưng Đinh Hạo không hiểu nổi. Hắn biết rằng chỉ khi nào nó có thể tiến hóa đến khi trưởng thành và có hai cánh thì mình với nó mới có thể liên hệ bằng tâm thần, bây giờ nó có thể nghe hiểu được Đinh Hạo nói gì, nhưng hắn lại không hiểu được ý tứ của nó!
Mấy hôm nay mọi người đi đường vội vàng, Đinh Hạo vẫn chưa tìm được cơ hội để thôn phệ người này. Bây giờ cơ hội rốt cuộc đã đến, sau khi bố trí mấy cái tiểu trận trong phòng, Đinh Hạo liền bắt đầu thôn phệ người này.
Lần thôn phệ này tốc độ và hiệu suất so với lần trước đều hơn rất nhiều, đây đều là công lao của hắc sắc nội đan a! Tựa hồ đã qua rất lâu mà lại như mới thoáng qua chốc lát, cuối cùng Đinh Hạo cũng cảm thấy thân thể đã hấp thu đến cực hạn, hắn liền đình chỉ thôn phệ lại mà nhìn người kia, lúc này hắn chỉ còn là da bọc xương.
Nhìn dáng vẻ tham lam của Bát Sí Tử Mãng, hắn trong lòng đánh giá một chút, cho dù đem người này thôn phệ hoàn toàn thì bản thân hắn cũng không dám lại đột phá một lần nữa. Lần trước đã làm cho mấy người kia vô cùng nghi hoặc, nếu lại đột phá trước mắt họ lần này nữa thì Đinh Hạo có nói gì cũng vô dụng, người này mặc dù tinh nguyên toàn thân đã bị Đinh Hạo thôn phệ hơn phân nửa, nhưng chân nguyên của tu chân giả Phân Thần kỳ vô cùng khổng lồ, cho dù là đối với Bát Sí Tử Mãng cũng có sức dụ hoặc phi thường.
Mang người kia bây giờ đã gầy nhỏ như bộ xương ném cho Bát Sí Tử Mãng, nó liền phát ra những âm thanh ti ti sắc nhọn. Mặc dù Đinh Hạo không hiểu được ý tứ của nó, nhưng chỉ cần xem dáng vẻ kia cũng biết là nó đang hưng phấn dị thường!
Đinh Hạo bắt đầu chậm rãi tiêu hóa luồng chân nguyên này, quyết không thể đem hoàn toàn đem chân nguyên đi tu luyện hắc sắc nội đan, nếu không khó tránh khỏi sẽ đột phá một lần nữa. Nghĩ đi nghĩ lại hay là đem nửa nhỏ của luồng chân nguyên này đi tu luyện hắc sắc nội đan, đến khi cảm thấy hắc sắc nội đan sắp sửa phát sinh biến hóa thì sẽ đem chỗ chân nguyên còn lại đi tu luyện ngũ tạng và thân thể.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút tức cười, người khác đều là liều mạng khổ tu để có thể đột phá, còn bản thân hắn thì có thể đột phá mà lại phải liều mạng khắc chế, nói ra thật sự là không ai tin được!
Nhưng cũng chính bởi vì thế, Đinh Hạo tin tưởng rằng, hiện tại nếu chỉ luận cường độ thân thể thì tại tu chân giới này hắn tuyệt đối có thể ngạo thị quần hung. Người cùng một giai đoạn tu chân, bất luận là ai nếu cùng hắn ngạnh đối thì chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi, đến nửa điểm may mắn cũng không thể có!
Sau khi triệt đi ảo trận, hắn đột nhiên phát hiện ra có một người ngồi trên ghế ở trước cửa, thản nhiên uống trà, tựa như là còn chưa phát hiện ra Đinh Hạo vậy, y cúi đầu nhìn vào cái chén nói:
- Bản nhân có một bảo vật, gọi là Ngự Thú kính, chỉ cần trong vòng trăm dặm có kỳ thú xuất hiện là kính này sẽ liền sáng ra. Xem ra tiểu hữu đến Tụ Bảo tông là vì trao đổi vật phẩm, chỉ cần tiểu hữu chịu mang Bát Sí Tử Mãng trao đổi với ta, tiểu hữu muốn vật gì chỉ cần nói ra, bản nhân cam đoan sẽ tìm được! Ý tiểu hữu thế nào?
Nói xong những lời này, người kia ngẩng đầu lên nhìn Đinh HạoNhìn diện mạo hắn thì mới khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kĩ lại thì lại như là đã bốn mươi, nhìn thật kỹ thì giống như năm mươi vậy. Thân thể hùng vĩ, tướng mạo anh tuấn, toàn thân phát ra một loại mị lực tà dị!
Người này tuy còn chưa dùng sức áp bức, nhưng Đinh Hạo đã biết trong những nhân vật nguy hiểm mà hắn gặp phải từ khi xuất đạo đến nay, người này tuyệt đối là đứng đầu. Nhìn hắn tịnh không hề có ác ý gì, mà ở Tụ Bảo tông cũng không sợ hắn cường hành cướp đoạt, Đinh Hạo đã bỏ qua rất nhiều tính toán.
- Ồ, thấy tiền bối công lực cao tuyệt, con Bát Sí Tử Mãng còn chưa tiến hóa thành niên này của ta đối với người có tác dụng gì, có thể nói cho tiểu tử nghe một chút không? Có điều lời khó nghe tiểu tử xin nói trước, vô luận là tiền bối xuất ra vật gì tiểu tử cũng đều không trao đổi vật này với người đâu!
Đinh Hạo nhàn nhã nói.
Người nọ thở dài một hơi:
- Bên trong Ngự Thú kính này của ta có bách thú, nhưng lại thiếu một thú vương để quản lý. Con Bát Sí Tử Mãng kia của ngươi tuy là còn nhỏ nhưng nếu đưa cho ta nuôi dưỡng thì trong vòng trăm năm nó có thể tiến hóa trưởng thành, ta đã tìm rất nhiều năm mới có thể tìm được một con có thể làm thú vương trong Ngự Thú kính. Tiểu hữu có thể chia xẻ cái mình thích ra, bản nhân tất sẽ có hậu báo!
- Tuy biết tiền bối khó xử, nhưng vật này đối với tiểu tử cũng quan trọng phi thường, mong tiền bối hiểu cho, tiểu tử đã vừa nói vật này tuyệt không dùng để trao đổi, giờ cũng không muốn nói lại nữa.
Bát Sí Tử Mãng trân quý tới mức nào Đinh Hạo làm sao mà không biết, mà hắn hiện tại cũng chẳng thiếu cái gì, làm sao trao đổi với hắn được, câu trả lời lại càng thêm chém đinh chặt sắt!
- Yêu Quái thúc thúc, hay là người bỏ ý định này đi! Xú tiểu tặc kia đã nói không trao đổi với người thì tuyệt đối sẽ không trao đổi đâu, loại người như hắn Tinh Nhiên rõ nhất!
Theo sau thanh âm, Pùng Tinh Nhiên chậm rãi đi vào trong phòng!
Dịch : ngunuong
Biên tập : vo vong
Nguồn : Tàng Thư Viện
- Là Tinh Nhiên sao, ta vốn nhận sự ủy thác của cha ngươi tới đây tìm ngươi, không ngờ Ngự Thú kính của ta lại phát hiện ra khí tức của Bát Sí Tử Mãng nên mới đến xem. Trông dáng vẻ của ngươi hẳn là có quen biết với tiểu tử này, giúp thúc thúc khuyên nhủ hắn một chút đi!
Trông thấy Phùng Tinh nhiên tiến vào, người kia liền cất tiếng.
- Quen biết thì quen biết, nhưng người ta căn bản không chịu nể mặt Tinh Nhiên a, lời của Tinh Nhiên chưa chắc đã hữu dụng bằng người tự nói ra đâu!
Phùng Tinh Nhiên liếc nhìn Đinh Hạo một cái.
Đinh Hạo chỉ coi như không nhìn thấy, chẳng hề có chút xấu hổ, quyết định mặc kệ cho dù hai người này nói gì cũng sẽ không mang Bát Sí Tử Mãng trao đổi với bọn họ.
Lúc này Đinh Hạo bắt đầu lo lắng người kia có thân phận như thế nào, nhìn vào tu vi và khí phách khi nói của hắn thì tuyệt đối không phải là người vô danh ở Đoạn Hồn sơn, sao mình trước đây chưa từng nghe người ta đề cập qua, đây là một việc đáng nghi, nhưng đã nghĩ không ra thì cũng chẳng muốn nghĩ nữa.
Người này vừa nghe Phùng Tinh Nhiên nói vậy thì liền nhìn về phía Đinh Hạo với vẻ mặt cổ quái, sau đó lại quay về phía Phùng Tinh Nhiên cười cười nói:
- Lại còn có người không nể mặt ngươi sao? Thực sự khiến ta có chút hiếu kỳ đấy. Tiểu tử này đã cố ý không chịu chia sẻ thứ mình thích, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Tinh Nhiên đi với thúc thúc, trước khi ta tới đây cha ngươi có vài câu nhờ ta nói lại với ngươi!
Phùng Tinh Nhiên trước khi đi ra lại nhìn qua Đinh Hạo, Đinh Hạo cảm thấy thái độ của nữ nhân này với mình càng lúc càng kỳ quái, chẳng lẽ là ả ta coi trọng mình.
Người tu chân đối với khái niện tuổi tác mặc dù vô cùng mơ hồ, nhưng tu vi của nàng lại cao hơn hắn rất nhiều, dựa theo quy luật của ma đạo, thực lực quyết định tất cả, nếu như hai người thực lực cách nhau quá lớn thì căn bản là không có khả năng kết hợp. Không cần nghĩ nhiều, hiện tại với tu vi Dung Hợp kỳ của mình thì cũng đã có thể tu luyện vài loại công pháp rồi.
Không nói tới Đinh Hạo đang tu luyện nữa, sau khi Phùng Tinh Nhiên đi theo người kia tới một nơi an tĩnh, người đó tùy tiện vung tay lên, cả khu vực xung quanh hai người lập tức đều biến thành u ám, tựa như nơi này vừa có một cơn lốc quét quá vậy, nhưng hai người ở bên trong lại như chẳng ảnh hưởng gì, người này tu vi không ngờ lại cao cường tới vậy, thực là chẳng thể ngờ nổi.
- Yêu Quái thúc thúc, có phải cha ta bảo với thúc là ta tới tham dự Tụ Bảo tông hội không? Tinh Nhiên trên đường còn bị Tây Huyền ngũ quỷ tập kích đấy, may mà trong tay Tinh Nhiên có Tuyệt sát ma trận, nếu không hâu quả thực sự không thể tưởng tượng được!
Phùng Tinh Nhiên nói.
- Ồ, lại có việc này sao? Tây Huyền ngũ quỷ và Luyện Ngục ma tông các ngươi chưa từng động chạm, sao lại tập kích các ngươi, chuyện này thực là kỳ quái! À, Tuyệt Sát ma trận là ta tặng cho ngươi, uy lực như thế nào ta là người rõ ràng nhất, mà trận này cách bố trí và tài liệu đều không được đầy đủ, lẽ ra căn bản là không thể vây khốn được ngũ quỷ mới phải, chẳng lẽ có biến hóa gì khác thường sao?
Người kia nghi hoặc hỏi.
Phùng Tinh Nhiên đem tình hình lúc đó thuật lại một lượt, người kia kinh ngạc dị thường nói:
- Tuyệt Sát ma trận là ta vô tình có được trong một quyển sách rách nát, trận này vốn không được đầy đủ, ta đã tìm hiểu đã nhiều năm cũng chỉ có thể phát huy ra một hai phần mười uy lực của nó, chỉ bằng vào chuyện hắn biết được Tuyệt Sát ma trận cũng có thể khẳng định người này cực kì không đơn giản! Nhưng cũng may tu vi hắn còn thấp, chỉ cần ta và ngươi đề phòng một chút là sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng kẻ này quá sức thần bí, ngươi đã đáp ứng tha cho tính mạng hắn thì cũng đừng bức bách quá đáng, đương nhiên, nếu có thể tìm ra được lai lịch rõ ràng của hắn thì vẫn là tốt nhất!
Phùng Tinh Nhiên thở dài nói:
- Tinh Nhiên trong lòng tự nhiên cũng có tính toán, chỉ là người này vô cùng giảo hoạt, làm việc lại càng không có sơ hở, mặc dù tu vi hơi thấp nhưng lại khiến cho Tinh Nhiên có một loại cảm giác không thể hạ thủ, còn mong thúc thúc chỉ điểm cho một chút!
Người này nhìn chằm chằm vào Phùng Tinh nhiên một lát rồi nói:
- Ta đối với kẻ này hiểu biết không sâu, cũng không biết nên hạ thủ như thế nào. Nhưng ta thấy hắn ánh mắt kiên định, lãnh khốc dị thường, tuyệt đối không phải là loại người có thể si mê động tình đối với nữ nhân! Cái khác chưa nói, nếu Tinh Nhiên muốn dùng mĩ nhân kế, ta thấy tốt nhất là đừng áp dụng, người này tuyệt không phải là loại người có thể dùng tình cảm để trói buộc được, đừng có để trộm gà không được lại mất thêm nắm thóc!
Người này trong lời có lời, Phùng Tinh Nhiên há lại không nghe ra.
- Yêu quái thúc thúc yên tâm đi, chẳng lẽ bản tiểu thư lại có thể tự ủy khuất bản thân mà đi lấy lòng hắn hay sao? Để bản tiểu thư bực mình là sẽ dùng thu hồn đại pháp biến hắn thành ngu ngốc, lúc đó còn sợ không thể lấy hết được bí mật của hắn hay sao!
Người kia trông thấy thần sắc của Phùng Tinh Nhiên thì không khỏi thầm than một tiếng, mặc dù hắn đã nói kiên quyết như vậy, nhưng hắn biết Phùng Tinh Nhiên lại không cho là đúng, căn bản là không để lời hắn nói ở trong lòng, chỉ đành lắc lắc đầu rồi cũng không khuyên nhiều nữa.
- Ta lần này tới Luyện Ngục ma tông làm khách, cha ngươi đã nhờ ta bảo hộ ngươi, mang mục đích chuyến đi này của các ngươi nói cho ta. Hiện tại đã tới Tụ Bảo tông, sự an toàn của các ngươi cũng không còn vấn đề gì nữa, chúng ta tạm thời tách ra, ta còn có một chút việc riêng phải xử lý, đến khi Tụ Bảo tông hội bắt đầu ta sẽ tự đi tìm ngươi. Mặt khác ngươi cũng đừng tưởng rằng tới nơi này là đã an toàn rồi, hành sự phải cẩn thận, nơi này người có rất nhiều người có thể khiến cho ngươi ngay cả một tiếng cũng chưa phát ra được mà đã biến mất. Nhưng những người này tự trọng thân phận nên sẽ không xuống tay với ngươi, người bình thường cũng sẽ không dám chọc giận ngươi, nhưng ngươi vẫn cần cẩn thận một chút mới được!
Nghe thấy hắn nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên cũng không khỏi biến sắc, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ như bây giờ trên núi đang có nhân vật có thể khiến hắn cố kỵ,Đinh Hạo không biết người này thân phận thế nào thì cũng chẳng có gì, nhưng nàng đối với tu vi của hắn rất là rõ ràng, xem ra Tụ Bảo tông hội lần này thật sự là ngọa hổ tàng long a!
Đinh Hạo lục lọi cả nửa ngày nhưng cũng chẳng chẳng phát hiện được thứ gì hữu dụng trong vòng tay trữ vật của tên cao thủ Phân Thần kỳ kia cả, chỉ có vài khối trung phẩm tinh thạch và một thanh trung phẩm phi kiếm mà thôi.
Trong lòng thầm mắng người này thực sự là một con quỷ nghèo, so với người của Vô Cực ma tông cũng chẳng bằng, vậy mà lại có tu vi phân thần trung kỳ, thật không biết hắn sống như thế nào ở tu chân giới.
Đinh Hạo vốn nghĩ khi đến Tụ Bảo tông sẽ nhân cơ hội rời khỏi mấy người này, hiện tại cũng không vội vàng, Tụ Bảo tông hội cũng là một thịnh hội của tu chân giới, bây giờ còn chưa bắt đầu mà người tới đã không ít, qua mấy ngày nữa khẳng định là sẽ càng nhiều. Nếu mình không ở lại mở rộng kiến văn, làm sao xứng với công sức ngàn dặm tới đây. Bản thân bây giờ chỉ là gà vịt trong tu chân, đi theo mấy người này đối với hắn cũng là có chút chỗ tốt!
Sau khi đến Tụ Bảo tông hội mấy người kia cũng không giám sát nghiêm mật hắn nữa, Đinh Hạo hiện tại không có việc gì, dù sao thì cũng đang nhàn rỗi liền định đi ra ngoài một chút.
Còn chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy phùng Tinh Nhiên đang đi về phía mình, Đinh Hạo trong lòng bất giác có chút buồn bực, mình không phải chỉ là nhìn qua thân thể của nàng sao, cũng không phải là cố ý, có gì quá đáng chứ? Huống chi bản thân hắn đã từng giúp nàng vượt qua một cửa ải khó khăn, vì sao vẫn cứ tìm đến gây phiền toái? Nếu không phải hắn thực lực không ra sao thì sớm đã dùng vũ lực để giải quyết chuyện phiền toái này rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Phùng Tinh Nhiên vẫn đi đến trước mắt.
- Tiểu tặc, ngươi có biết người vừa muốn giao dịch với ngươi là người nào không? Nói chuyện lại không cho người ta mặt mũi như vậy, nếu không phải hắn khinh thường không thèm xuất thủ với ngươi, bằng vào tu vi của ngươi, nếu hắn muốn cướp Bát Sí Tử Mãng kia, ngươi đến ngay cả cơ hội hô lên cũng không có đâu! Mà ngươi giấu giếm bản cô nương rất nhiều sự tình đấy, trên người ngươi sao lại có Bát Sí Tử Mãng?
Phùng tinh Nhiên tỏ vẻ tức giận nói.
- Ồ, người kia rốt cuộc là ai mà tu vi lại cao như vậy?
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Buồn cười, bản nhân trên người có vật gì chẳng lẽ lại phải báo với cô sao? Ta với cô không thân không thích, thậm chí còn có chút thù oán, cô có biết là mình nói rất ấu trĩ không?
- Ngươi…Ngươi đã nhìn thấy thân thể của bản cô nương, ta còn chưa tính sổ với ngươi, bây giờ lại dám nói với bản cô nương những lời này, có phải là cho rằng đến Tụ Bảo tông rồi thì bản cô nương sẽ không dám động đến ngươi không? Tụ Bảo tông mặc dù là không cho phép tranh đoạt nhưng không có quy định là không thể giáo huấn môn hạ đệ tử của mình!
Phùng Tinh Nhiên cả giận nói.
- Ồ, từ khi nào trờ ta thành môn hạ đệ tử của cô vậy, lại nói ta nhìn qua thân thể của ngươi và ta nói ngươi ấu trĩ có quan hệ gì với nhau chứ? Không dây dưa với cô nữa, thân thế của người vừa rồi là thế nào?
Đinh hạo càng cảm thấy nữ nhân này khó chơi.
- Y tên là Nhiếp Thiên, ta nghĩ chỉ cần là người tu chân thì đều sẽ biết đến tên y.
Phùng Tinh Nhiên ngạo nghễ nói.
- Nhiếp Thiên! Thiên Yêu Nhiếp Thiên! Là hắn, khó trách lại có tu vi như vậy! Nghe nói hắn đã từng khiêu chiến với cha cô, sau đó Nhiếp Thiên nhận thua, nhưng từ đó về sau lại cùng với cha cô kết thành hảo hữu! Khó trách cô quen biết hắn.
Đinh Hạo kinh hô một tiếng.
Lúc này Đinh Hạo mới tin mấy lời vừa rồi Phùng Tinh Nhiên nói không phải là giả, người này đích xác là có thực lực nhấc tay là có thể tiêu diệt hắn. Nhiếp Thiên này cũng giống như ngũ quỷ, không môn không phái, nhưng danh khí thì cực lớn, tu vi lại cao, ngũ quỷ còn lâu mới theo kịp!
Người này ở phương diện trận pháp và luyện khí tu vi đều rất cao siêu, là cao nhân tu chân thành danh đã vài trăm năm nay. Nhiếp Thiên làm việc lúc ma lúc đạo, đều dựa theo ý thích, tác phong tàn nhẫn, bởi vì trên người người này có một loại mị lực yêu dị nên mới được người trong tu chân giới gọi là “Thiên Yêu”!
Nhiếp Thiên tu vi đã cao danh khí lại lớn, so với chưởng môn các đại môn phái cũng chỉ kém hơn một bậc mà thôi, Đinh Hạo nghĩ đến thái độ ương ngạnh của mình vừa rồi, thực sự có chút sợ hãi.
- Độc Cô Sách đại biểu cho Thiên Sát ma cung đặc biệt đến bái kiến Tinh Nhiên tiểu thư, mong tiểu thư cho tiếp kiến!
Đúng lúc này, giọng nói của một thanh niêm nam tử vang lên trong sân.
Dịch : ngunuong
Biên tập : vo vong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Thanh âm này vừa vang lên Đinh Hạo đã thấy Phùng Tinh Nhiên sắc mặt hơi biến, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đi ra khỏi phòng Đinh Hạo. Đinh Hạo vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến người này xuất thân từ Thiên Sát ma cung thì cũng có chút hiếu kỳ, lập tức đi theo ra ngoài. Ma môn tam tông nhìn thì có vẻ như đoàn kết hữu hảo nhưng trong bóng tối có bao nhiêu tranh đấu thì chỉ có họ tự biết với nhau mà thôi.
- Quả nhiên là Tinh Nhiên tiểu thư! Từ biệt đã nhiều năm, không ngờ Tinh Nhiên tiểu thư vẫn rực rỡ như xưa, Luyện Ngục ma tông và Tụ Bảo tông cách nhau vạn dặm, tiểu thư đi đường mệt nhọc, không biết thế này có quấy rầy tiểu thư hay không?
Độc Cô Sách trông thấy Phùng Tinh Nhiên liền nhẹ nhàng thăm hỏi.
Độc Cô Sách này mặc một đạo bào màu trắng, kết hợp với thân thể cao dài, khuôn mặt anh tuấn của hắn, quả nhiên là có phong độ, nho nhã phi phàm, nhìn thế nào cũng chẳng thấy hắn có chút liên hệ gì với người trong ma đạo. Người này nói chuyện rất có chừng mực, hơn nữa thỉnh thoảng còn nở nụ cười ấm áp, thật có bản sự để khiến cho bất cứ nữ nhân nào cũng phải động tâm.
Nhưng không biết vì sao Đinh Hạo vừa nhìn thấy người này đã liền cảm thấy chán ghét, cuối cùng cảm giác được người này vô luận là nói chuyện hay cười đùa đều không phải chân tâm, khiến cho người ta có ấn tượng hắn là một kẻ giả dối.
- Độc Cô huynh khách khí rồi, Tinh Nhiên vừa đến nơi thì Độc Cô huynh đã đến bái kiến, thực khiến cho Tinh Nhiên được yêu quá mà sợ. Nghe khẩu khí của Độc Cô huynh thì tựa hồ đã lên núi nhiều ngày, không biết là có chuyện gì đặc biệt phát sinh hay không?
Phùng Tinh Nhiên thản nhiên nói.
- Câu này của Tinh Nhiên tiểu thư xem như là hỏi đúng người rồi, tuy ta chỉ đến sớm hơn tiểu thư vài ngày nhưng đích xác là thăm dò được không ít sự tình bí mật, không biết tiểu thư có muốn nghe không?
Nói đến đây, Độc Cô Sách bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Đinh Hạo.
Đinh Hạo đang muốn rời đi, Phùng Tinh Nhiên đã liền lên tiếng:
- Độc Cô huynh không cần cố kị, hắn là đệ tử đời thứ ba trong tông, mồm miệng rất kín đáo, Độc Cô huynh không cần lo lắng gì cả! Rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến cho Độc Cô huynh phải cẩn thận như vậy? Mong Độc Cô huynh nói cho chút ít!
Đinh Hạo thực sự cảm thấy bất ngờ, vì sao Phùng Tinh Nhiên lại nhiều lần nói giúp cho mình, chẳng lẽ thực sự là sinh ra hảo cảm với mình, nhưng vì sao ả ta đối với mình lại có vẻ cay độc tuyệt tình như vậy?
Lúc này rời đi cũng không hay, hắn liền đứng bất động không nói gì, nhưng lại không lúc nào không chú ý đến Độc Cô Sách, Đinh Hạo chung quy vẫn luôn cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm!
- Tinh Nhiên tiểu thư có điều không biết, lần đại hội này người đến sẽ rất nhiều, tiểu thư khẳng định không thể tưởng tượng được. Tạm chưa nói đến hai tông chúng ta, người của Ma tông Kiếm Ma cung Thạch Ngọc Sương hôm trước cũng đã đến. Đạo gia tam tông có Bạch Phù Dung của Thanh Vân tông, Trữ Độ Hư của Xích Thành tông, Chu Minh Diệu của La Phù tông hôm qua cũng đã lục tục đến, so ra Tinh Nhiên tiểu thư hôm nay mới đến đã có chút hơi muộn, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì khiến nàng bị trì hoãn sao?
Độc Cô Sách nghi vấn hỏi.
Phùng Tinh Nhiên quay sang trừng mắt nhìn Đinh Hạo một cái rồi mới đáp lại:
- Tinh Nhiên trên đường ham chơi, đã khiến Độc Cô huynh chê cười rồi. Chẳng biết người đi theo mấy người kia là những ai, bọn họ đều là tinh anh trong lớp tuổi trẻ của tu chân giới, tông phái của mấy người đó sao có thể yên tâm để bọn họ đi ra ngoài như vậy!”
- Tinh Nhiên tiểu thư khách khí rồi, tạm chưa nói lúc ta tới đã thấy Thiên Yêu Nhiếp Thiên, mặc dù Nhiếp Thiên không phải là người của Luyện Ngục ma tông các vị, nhưng chỉ bằng giao tình của hắn và cha tiểu thư, ai mà không biết hắn đến là để bảo vệ Tinh Nhiên tiểu thư. Thực không dám giấu, đi theo ta tới đây là Hận Thiên Hận Địa nhị lão. Mấy tông phái khác ta không biết, nhưng chắc chắn là cũng sẽ không yếu, xem ra đại hội lần này sẽ có một phen tranh đấu rồi!
Mặc dù chỉ mới qua vài câu đơn giản nhưng Đinh Hạo đã biết lần đại hội này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Dù hắn mới tiến nhập vào tu chân giới nhưng mấy người vừa được nhắc đến, thanh danh cũng đều là như sấm bên tai.
Mấy người này đều lực lượng mới rực rỡ nhất trong lớp đệ tử đời thứ ba của đạo ma lưỡng môn, không chỉ tu vi tiến trước rất xa so với các đồng môn, ngay cả tài trí học thức cũng đều cao tuyệt. Nhiều thanh niên nam nữ ưu tú như vậy tụ hội quyết không phải chỉ đơn giản là trao đổi vật phẩm không thôi.
Huống chi, nghe khẩu khí của Độc Cô Sách thì chắc chắn còn có nội tình khác, xem dáng vẻ thì Phùng Tinh Nhiên cũng là người biết sự tình. Rốt cuộc là có chuyện gì có thể hấp dẫn được nhiều người tụ tập đến đây như vậy? Đinh Hạo cảm thấy chuyến đi này không hề lãng phí, nếu có thể đục nước béo cò kiếm được lợi ích đương nhiên là tốt nhất, nhưng nghĩ đến tu vi của mình lại cảm thấy không quá thực tế, trong những người đó bất luận là ai đều có thể dễ dàng tiêu diệt mình, huống chi trong bóng tối còn có rất nhiều cao thủ ẩn nấp.
- Ồ, lần này còn mời cả Hận Thiên Hận Địa nhị lão xuất động, xem ra Thiên Sát ma cung các vị lần này thực sự là vô cùng cẩn thận rồi! Chẳng biết Độc Cô huynh đến tìm Tinh Nhiên có việc gì không, chẳng lẽ là chỉ để báo cho Tinh Nhiên biết việc này thôi sao? Nếu vậy thì Tinh Nhiên vô cùng cảm kích!
Phùng tinh Nhiên nhẹ nhàng nói.
- Ta lần này tới đây cũng là theo ý của nhị lão, hy vọng có thể cùng với Luyện Ngục ma cung các vị đạt được hiệp nghị. Thật không dám giấu, ta trước khi tới đây đã đi tìm Thạch Ngọc Sương, Thạch Ngọc Sương cũng đã đồng ý cùng với bản cung cùng tiến cùng lùi, không biết ý của tiểu thư thế nào? Nếu các tông phái ma đạo chúng ta không đạt thành hiệp nghị, chỉ biết nghĩ tới mình thì chỉ tiện nghi cho các tông phái đạo môn thôi.
- Độc Cô huynh suy nghĩ nhiều rồi, lời Độc Cô huynh rất giống với ý của Tinh Nhiên. Trước khi tinh Nhiên đến, cha ta cũng đã dặn qua, Tinh Nhiên đương nhiên phải cùng với ma đạo chúng ta cùng lui cùng tiến. Vật này không phải tầm thường, cho dù phải đem hủy đi chúng ta cũng quyết không thể nhường cho đạo môn có được, nếu không từ nay về sau ma môn chúng ta sẽ không sống yên được rồi.
Phùng Tinh Nhiên nói rất chém đinh chặt sắt.
- Tinh Nhiên tiểu thư hiểu rõ đại cục, thực sự khiến cho tại hạ bội phục vô cùng! Ta cũng biết tiểu thư khẳng định sẽ đồng ý mà, đã như vậy ta cũng không nói nhiều nữa, đợi đến khi đại hội chính thức bắt đầu ta sẽ lại tới bái phỏng. Sớm như vậy đã quấy rầy tiểu thư thực là có lỗi, hy vọng tiểu thư tha thứ cho!
Dứt lời liền khoát tay cáo từ.
Phùng Tinh Nhiên cũng không giữ lại, chỉ nói sẽ đem việc này nói lại với Nhiếp Thiên. Người kia trước khi đi lại tự như vô ý liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, Đinh Hạo liền cảm thấy cả người chợt lạnh toát, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng Đinh Hạo biết người này đã nãy sinh sát ý với mình, hắn chợt cảm thấy mù mờ khó hiểu, mình với hắn chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao hắn nảy ra sát tâm với mình, xem ra việc hai người vừa nói khẳng định là có quan hệ rất trọng đại.
Thấy người kia vừa đi, Phùng Tinh Nhiên lại hứng thú nhìn về phía Đinh Hạo, đôi mắt chớp chớp liên tục.
Nghe được cuộc nói chuyện nhẹ nhàng vừa rồi của hai người, Đinh Hạo cũng không dám xem nhẹ nữ nhân này nữa, nữ nhân này mặc dù điêu man không chịu nói lý, nhưng xem nàng làm việc quyết không phải là người không có đầu óc. Người trong ma đạo vốn đa nghi, nhưng tại sao ả ta lại để cho mình nghe được bí mật như vậy, chẳng lẽ ả đã có ý đồ khác với mình. Nhưng bản thân tu vi thấp kém, cũng chẳng giúp ả được gì, mình có cái gì để cho nàng muốn lợi dụng chứ. Đúng rồi, khẳng định là bí mật của Tuyệt Sát ma trận khiến ả sinh ra hoài nghi với mình.
- Đã nghe lâu như vậy, chắc ngươi cũng biết lần đại hội này tuyệt không đơn giản. Nếu ngươi đồng ý giúp bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ mang đại bí mật của lần Tụ Bảo tông hội này nói cho ngươi.
Phùng Tinh Nhiên trầm mặc một lát rồi nói.
- Bản nhân đối với bí mật mà ngươi nói không có hứng thú. Huống chi ta pháp lực thấp kém, cho dù có tâm cũng không có lực, căn bản không giúp được ngươi cái gì. Đợi lần đại hội này kết thúc, hy vọng tiểu thư giữ lời thả cho ta đi là được rồi.
Đinh Hạo thản nhiên nói, chẳng hề rung động.
- Hừ, bản cô nương không tin ngươi không có hứng thú với việc này, chỉ cần ngươi đồng ý giúp đỡ, bản cô nương sẽ… sẽ đáp ứng bỏ qua cho ngươi tội nhìn lén thân thể của ta, ngoài ra ta còn cho ngươi lợi ích. Chỉ cần ngươi cùng giúp ta đến Đoạn Hồn sơn, ta sẽ đảm bảo ngươi có thể tùy tiện rời đi, quyết không làm khó dễ, ngươi thấy thế nào?
Những lời này của Phùng Tinh Nhiên đã mang theo chút ngữ khí cầu xin.
Sắc mặt Đinh Hạo âm trầm bất định, nghĩ thầm dù sao mình cũng không có việc gì làm, mà mục đích cuối cùng cũng là trở về Đoạn Hồn sơn, cùng ai trở về cũng không có gì khác nhau. Mấu chốt là những người này tu vi cao tuyệt, thực không biết mình có thể giúp được ả cái gì, nhưng mà không thể phủ nhận, đích xác đúng như lời ả ta, mình đối với việc này vô cùng tò mò.
- Được, ta có thể đáp ứng lưu lại giúp ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy điều kiện. Đầu tiên là từ nay về sau không được hạn chế hành động của ta, thứ nữa từ nay về sau bất luận ta có chỗ nào cổ quái cũng đều không được bức hỏi, càng không được sau này trả thù ta! Ngươi đồng ý thì phát thệ cam đoan đi.
Đinh Hạo do dự hồi lâu mới nói.
Lời này của Đinh Hạo vừa nói ra Phùng Tinh Nhiên liền tỏ vẻ vui mừng, vội vã phát ra một lời thề độc đến không thể độc hơn, cả danh hiệu của Luyện Ngục ma tông và phụ thân cũng bị nàng mang ra dùng, giống như là sợ Đinh Hạo đổi giọng vậy.
Đinh Hạo lại càng cảm thấy kỳ quái, tu vi của mình căn bản là chẳng có bao nhiêu trợ giúp với nàng, hơn nữa điều kiện của mình đã vô cùng hà khắc, việc này nói thế nào thì mình cũng đã chiếm rất nhiều tiện nghi, tại sao nàng lại vui vẻ như vậy, thực là khó hiểu!
- Ta nói trước, lần đại hội này rất nhiều người có pháp lực cao tuyệt, ta căn bản là không giúp được ngươi cái gì, ngươi cũng đừng lấy ta ra làm bia đỡ đạn! Nếu không đừng trách ta không tuân theo điều kiện, lâm trận đào thoát.
Đinh Hạo lạnh giọng nói.
- Sao bản cô nương lại mang ngươi ra làm bia đỡ đạn, ha ha, lâm trận đào thoát, bây giờ ngươi thử trốn cho ta xem đi! Có tin bản cô nương sẽ lột da rút gân ngươi không? Được rồi, tiểu tặc, bây giờ chúng ta đã là cùng hội cùng thuyền, rốt cuộc ngươi tên họ thế nào, cũng không thể mãi gọi ngươi là tiểu tặc lão tặc được, hi hi!
Phùng Tinh Nhiên nhẹ nhàng cười nói.
Phùng Tinh Nhiên nói những lời này nghe thì có vẻ như hung ác, nhưng Đinh Hạo lại không nghe ra chút ác ý nào, mà cũng chẳng thể để ả ta gọi mình là tiểu tặc này tiểu tặc nọ mãi được. Nghĩ lại tên của mình cũng không có ai biết, nói cho ả ta nghe cũng chẳng sao, liền nói:
- Ta họ Đinh tên Hạo, đừng có gọi lung tung tiểu tặc này tiểu tặc nọ nữa!
Dừng lại một chút rồi rồi tiếp:
- Ngươi và ta cũng coi như là đã kết thành liên minh, bây giờ đã mang bí mật của lần Tụ Bảo tông hội này nói cho ta nghe được chưa?
- Thì ra ngươi tên là Đinh Hạo, tên rất hay, không ngờ ngươi hành sự ác độc như vậy mà tên họ nghe cũng không tệ!
Phùng Tinh Nhiên chế giễu.
- Hắc hắc, như nhau cả thôi, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến cho ngươi và mấy tông phái kia toàn bộ tụ tập đến đây cả thế?
Đinh Hạo tò mò nói.
- Lần đại hội đấu giá của Tụ Bảo tông lần này sẽ xuất hiện ba thức kiếm quyết của tiên giới! Ngươi nói xem, có đủ để khiến cho tất cả các tông phái đều phái người đến hay không?
Phùng Tinh Nhiên nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để khiến cho Đinh Hạo biến sắc.