BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 5 - 1
Đất Bằng Dậy Sóng, Gian Nhân Bày Kế Độc
Tiểu Thành Phóng Hỏa, Mật Thất Lộ Âm Mưu
Trác Nhất Hàng chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy tổ phụ hơi thở yếu nhược mong manh, mặt vàng như nghệ. Vội vàng kêu gia nhân đưa vào trong phòng. Lúc đó Trác Nhất Hàng tuy trong lòng rối loạn nhưng khâm sai vẫn còn ở đó, không có người tiếp đãi, tự mình đành phải phụng bồi.
Chánh khâm sai lấy làm tiếc nói: “Hoàng thượng đối với Trác lão đại nhân đặc biệt mong nhớ. Không ngờ chiếu thư lại làm ông ấy thương tâm như vậy.”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Chiếu thư viết những gì có thể nói ra được không?” hai viên khâm sai kia và Trác Trọng Liêm là đồng liêu cùng thời, đối với Trác Trọng Liêm giao tình rất hậu liền đem chuyện hoàng đế hạ chiếu thư cho Trác Trọng Liêm nói rõ.
Nguyên lai Thần Tông hoàng đế tin lầm sàm ngôn của gian thần, liền đem phụ thân Trác Nhất Hàng là Trác Kế Hiền giết chết. Về sau vụ án sáng tỏ mới truy tặng Trác Kế Hiền hàm Thái Tử Thiếu Bảo nhưng vẫn lo lắng không an.
Một ngày cùng đại học sĩ Phương Tòng Triết nhàn đàm, Thần Tông hốt nhiên nhớ tới phụ thân Trác Kế Hiền là Trác Trọng Liêm, bùi ngùi thở dài nói: “Phụ tử bọn họ đều là trung thần chính trực, Trác Trọng Liêm chắc đã biết chuyện này, rốt cuộc liệu có oán hận trẫm không?”
Phương Tòng Triết tâu: “Trác Trọng Liêm thọ ơn xã tắc, sao dám oán hận chứ? Nếu hoàng thượng nhớ đến ông ta, trước mắt vị trí Lại Bộ thượng thư còn để trống, sao hoàng thượng không triệu ông ta nhập các.”
Thần Tông nói: “Trong triều chính đang thiếu các lão thần lo chuyện quốc gia đại sự, lời khanh thật hợp ý trẫm.” lập tức thảo chiếu thư, sai hai viên khâm sai chuyên trình đất Thiểm, mời Trác Trọng Liêm hồi triều.
Trong chiếu thư còn đề cập đến việc truy tặng Trác Kế Hiền làm Thái Tử Thiếu Bảo, bổn ý của Thần Tông muốn chứng tỏ hoàng ân. Nào ngờ Trác Trọng Liêm còn chưa biết chuyện này, đột nhiên hay tin con trai chết, đau lòng quá độ, tuy đã khỏi bệnh nhưng vẫn không chi trì nổi.
Đang nói chuyện, nội đường văng vẳng có tiếng khóc, khâm sai vội vàng nói: “Thế huynh không cần giữ lễ, xin hãy thay chúng ta vấn an lệnh tổ!”
Trác Nhất Hàng cáo lỗi, chạy vào nội đường thấy gia nhân náo loạn. Trác Trọng Liêm hơi thở thoi thóp, thấy Trác Nhất Hàng liền vẫy tay: “Con lại đây!”
Trác Nhất Hàng đến gần tổ phụ, rơi nước mắt nói: “Gia gia thứ cho tôn nhi tội bất hiếu!”
Trác Trọng Liêm thều thào: “Từ nay về sau con bất tất phải ứng thí nữa, ở nhà đọc sách làm nông thôi!” nói xong nhắm mắt.
Trác Nhất Hàng khóc rống lên, lão bộc vội vàng khuyên giải: “Lão đại nhân tuổi quá lục tuần mới nhắm mắt xuôi tay, thiếu gia không nên bi thương quá độ. Khâm sai đại nhân vẫn còn ở ngoài, cần phải nhờ bọn họ tấu lên hoàng thượng.”
Trác Nhất Hàng gạt lệ đến khách sảnh bẩm cáo khâm sai. Khâm sai than thở mãi không thôi, tối đó ở lại Trác gia, ngày thứ hai Trác gia thiết linh đường, đặt quan ở sảnh Tây, hai khâm sai trước linh tiền cung kính thắp ba nén nhang, lấy lễ đồng liêu bái tế. Trác Nhất Hàng phủ phục trên đất, khấu đầu tạ lễ.
Chánh khâm sai đỡ hắn dậy khuyên nhủ: “Thế huynh cố nén đau thương. Chúng ta hồi kinh bẩm báo hoàng thượng, nhất định hoàng thượng sẽ vì lão đại nhân thảo chiếu truy tặng.” Quản gia đã chuẩn bị sẵn để tiễn hành khâm sai.
Trác Nhất Hàng đột nhiên đứng bật dậy, run giọng kêu lên: “Khâm sai đại nhân khoan đi đã!”
Cả khâm sai lẫn quản gia đều kinh ngạc, trong lòng nghĩ Trác Nhất Hàng thông hiểu thi thư, sao lại đột nhiên thất thố. Không nên đứng bật dậy đã đành, còn kêu khâm sai khoan đi, thật là quá thất lễ.
Quản gia vội vàng nói: “Thiếu gia, lão đại nhân chết đi vẫn được người kính trọng, khâm sai đại nhân đích thân tế điện, thiếu gia còn chưa cảm tạ hồng ân của hoàng thượng.”
Trác Nhất Hàng định thần, bất ngờ nói: “Khâm sai đại nhân, xin mời vào nội phòng nói chuyện!” quản gia hết hồn, khâm sai cũng biến sắc.
Trác Nhất Hàng đưa hai khâm sai vào thư phòng, quản gia đi theo liền bị hắn ngăn lại: “Ngươi ra ngoài trông nom linh đường!” tiện tay đóng cửa phòng lại. Lão quản gia lo lắng không yên, nghĩ đến thiếu chủ hành vi bất thường, chẳng lẽ đã bị quỷ thần hôn ám nhưng trước mặt khâm sai không tiện nói, chỉ đành khấn thầm trong bụng: “Lạy trời phật phù hộ!” rồi thối lui.
Hai vị khâm sai kinh nghi bất định, chỉ biết Trác Nhất Hàng có chuyện muốn nói, chiếu theo lí mà nói, hắn đang mang tang sự, nếu muốn luồn cúi quan trường thì bây giờ không phải lúc.
Trác Nhất Hàng đóng cửa phòng xong khẽ hỏi: “Khâm sai đại nhân có phát hiện cơ thể có gì khó chịu không?”
Chánh khâm sai biến sắc đáp: “không có!”
Phó khâm sai nói: “Thế huynh thật sự lo lắng quá chu đáo. Bọn ta tuy niên kỉ đã cao nhưng vẫn còn chịu được phong sương. Ngược lại thế huynh thân mang trọng hiếu, nên bớt bi thương tránh tổn hại thân thể.”
Lời này có chút mai mỉa, Trác Nhất Hàng nói: “Khâm sai đại nhân xin bớt giận, vừa rồi vãn sinh thấy chưởng tâm nơi tay hữu của Lí đại nhân có chút khác thường.”
Chánh khâm sai họ Lí, nghe hắn nói bất giác giở chưởng lên xem, tức thì trên mặt liền lộ vẻ kinh hãi. Trong lòng bàn tay xuất hiện một chấm mờ mờ màu đỏ nhạt, tựa như bị bệnh sởi. Phó khâm sai họ Chu giở tay lên cũng thấy hiện trạng y hệt.
Hai vị khâm sai y lời làm thử. Trước kia người đọc thi thư đều có thói quen để móng tay thật dài, bọn họ dùng móng tay tả ấn mạnh lên chưởng tâm tay hữu, không đau nhưng lại có cảm giác ngứa.
Trác Nhất Hàng lại nói: “Hai vị đại nhân dùng ngón tay ấn nhẹ lên đốt xương sống thứ bảy ở sau cổ tính từ trên xuống, xem xem thế nào?”
Hai khâm sai lúc này giống như đứa bé nhất nhất nghe lời Trác Nhất Hàng, chỉ mới ấn nhẹ, cả hai đã kêu thét lên vì đau đớn. Vội vàng hỏi Trác Nhất Hàng: “Chuyện này là thế nào? Thế huynh vì sao mà biết?”
Trác Nhất Hàng thở dài: “Hai vị đại nhân đều bị ám toán, đây là Âm Phong Độc Sa Chưởng tối âm độc trên giang hồ. Vừa rồi Lí đại nhân đỡ vãn sinh dậy, vãn sinh mới phát hiện ra. Có lẽ chấm đỏ đó vừa mới hiện lên, vì vậy mà đại nhân còn chưa biết. Trúng phải Âm Phong Độc Sa Chưởng, trong vòng mười hai canh giờ sẽ phát tác. Nếu không cứu trị sợ rằng tánh mạng khó bảo toàn. Do đó vãn sinh đành phải thất lễ, nói thẳng cho đại nhân biết.”
Nên biết trong triều đại phong kiến, khâm sai đại thần là đại biểu cho hoàng thượng, nếu chết tại Trác gia, không chỉ Trác gia mắc họa trảm quyết tịch biên mà cả quan lại địa phương cũng bị liên lụy. Quan hệ trong đại như vậy, Trác Nhất Hàng tuy mang trọng hiếu cũng không thể không quản.
Hai khâm sai sắc mặt tái nhợt, vội vã nói: “Mong thế huynh nghĩ cách cứu chữa!”
Trác Nhất Hàng kêu quản gia vào, dặn dò y tránh xa tĩnh thất, ngoại trừ hảo hữu chí thân ra thì tạm thời không báo tang. Trong tĩnh thất rút châm lần lượt cắm lên Tích tâm huyệt, Phượng Vĩ huyệt, Tinh Xúc huyệt của hai vị khâm sai. Hai người cảm thấy dạ dày căng lên, ói ra một bãi nước vàng, không lâu toàn thân đều phát nhiệt.
Trác Nhất Hàng nói: “Vãn sinh vừa rồi giúp cho độc tính của các vị phát tác mau hơn. Hai vị đại nhân nằm nghỉ, tối nay sẽ tiếp tục trị liệu.” Thu châm về, đột nhiên hỏi: “Vệ sĩ bảo hộ hai vị đại nhân là ai, người này có thể tin được không?”
Bạch Mẫn lắc đầu: “Không phải phạm tội, là bị một người không rõ lai lịch đả thương, trên đường còn trúng phải ám toán của Âm Phong Độc Sa Chưởng.”
Trác Nhất Hàng kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm: “Lại là Âm Phong Độc Sa Chưởng!” vội vàng dẫn y vào nội thất hỏi rõ căn do.
Nguyên lai sau khi Mạnh Xán trọng thương chết, Bạch Mẫn cấp tốc trở về. Biết Vương Chiếu Hi chính là hôn phu của sư muội, mặc dù đối với cái chết oan uổng của sư phụ thập phần đau xót nhưng thấy Vương Chiếu Hi anh hùng như thế cũng mừng cho sư muội có chỗ gửi gắm chung thân, nỗi buồn trong lòng nhanh chóng vơi đi.
Không ngờ chưa đến hai ngày Vương Chiếu Hi không từ mà biệt. Mạnh Thu Hà khóc sướt mướt, Bạch Mẫn nhiều lần an ủi nhưng sư muội không thèm nói năng, cũng không đếm xỉa gì đến.
Bạch Mẫn nói đến đây, tức giận hùng hổ: “Trác huynh, huynh cùng Vương Chiếu Hi là bằng hữu. Huynh nói xem hành vi của hắn sao lại quái đản như vậy. Hắn từ xa ngàn dặm đến nghênh thân, vừa lúc nhạc phụ qua đời. Hắn thế nào cũng nên lấy nửa lễ làm con đứng ra chủ trì tang sự, hắn bỏ chạy đã đành, cả lão bà nương cũng không cần đến. Sư muội ta cũng lạ thật, Vương Chiếu Hi bỏ đi có liên quan gì đến ta, cô ta không thèm lí đến ta, làm như là ta khiến hắn tức giận mà đi vậy.”
Trác Nhất Hàng suy nghĩ một lúc đã hiểu rõ, nhủ thầm: “Đúng là ngươi khiến hắn tức giận chứ ai!” bèn tìm lời an ủi: “Tiểu sự đó, tương lai ta sẽ giúp huynh giải thích với Vương huynh. Không cần lo lắng.”
Bạch Mẫn nói: “Giải thích cái gì? Ta không đắc tội với hắn, hắn cũng không có đắc tội với ta. Không cần thiết phải nói với hắn. Nói với hắn ngược lại hắn lại cười sư huynh muội bọn ta cãi nhau, kì thật ta không có cãi nhau với sư muội. Sư muội lúc sau cũng nói không liên quan đến ta, kêu ta mau đi ngủ. Ta trở về phòng ngủ luôn đến sáng, không ngờ cô ta cũng bỏ đi nốt.”
Trác Nhất Hàng nhíu mày: “Cái gì, cô ta cũng đi?”
Bạch Mẫn nói: “Thì đó, sư phụ vừa mới hạ táng, cô ta không ở nhà thủ hiếu đã bỏ đi tìm trượng phu.”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Sao huynh biết cô ta đi tìm Vương Chiếu Hi?”
Bạch Mẫn đáp: “Cô ta lưu lại một phong thư, kêu ta thay cô ta ở nhà giữ linh đường, không cần chạy loạn lên gây chuyện.”
Trác Nhất Hàng nếu không phải đang cư tang thủ hiếu cơ hồ đã cười phá lên. Không tưởng được trên đời lại có người ngốc nghếch đến thế, làm cho người ta hiểu lầm mà chính mình cũng không biết.
Bạch Mẫn nghỉ một chặp lại nói: “Ta lo lắng sư muội một mình trên đường, cô ta kêu ta đừng chạy loạn, ta lại càng chạy loạn lên!” nói đến đây hốt nhiên giở song thủ lên, chưởng tâm có một chấm màu đỏ nhạt.
Bạch Mẫn nói: “Trên giang hồ phải cẩn thận, điểm này ta biết. Hôm trước ta đi qua Bàn Long Sơn, đi đường rất yên ổn, hốt nhiên có hai kị mã đuổi theo phía sau, hỏi ta có biết Trác gia ở Cao Kiều trấn không. Ta nói biết, bọn chúng thình lình nhảy xuống ngựa, không hỏi trắng đen rõ ràng đã đánh ta.”
Bạch Mẫn nói: “Thật sự thầy bói nói cũng có chỗ đúng mà. Lúc đó ta không phải cực kỳ nguy hiểm sao, mắt thấy bọn chúng sắp bắt được ta, hốt nhiên trên Bàn Long Sơn có người cười lạnh, cực kỳ chói tai, lão già áp trận vội vàng kêu: “Lui mau!” Dư âm tiếng cười, tiếng kêu còn chưa dứt, trên đỉnh núi có một người tựa lưu tinh phi tiễn phi thân lao xuống, một chiêu đã tách ta và hai tên kị mã kia ra. Lão già áp trận nhảy vọt tới, nhanh như chớp phát ra hai chưởng. Ta định xuất chưởng ứng phó, người đó quát bên tai ta: “Tránh ra!” cùng lúc có tiếng hét của lão già kia, lão và hai tên đồng bọn lập tức tẩu thoát. Lúc này ta mới nhìn rõ, thì ra người cứu ta là một mỹ mạo nữ nhân.”
Trác Nhất Hàng tâm linh chấn động, buột miệng kêu: “Ngọc La Sát!”
Bạch Mẫn hỏi: “Ngọc La Sát cái gì?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Nữ nhân đó gọi là Ngọc La Sát, là đại đạo ở phương Nam, huynh không biết sao?”
Bạch Mẫn nói: “Hóa ra huynh biết cô ta, chẳng trách cô ta kêu ta tìm huynh. Nói lại tình hình hôm đó, sau khi lão già kia chạy, cô ta không đuổi theo, chỉ ở phía sau cười nói: “Âm Phong Độc Sa Chưởng của ngươi không tồi a, ngày sau chúng ta tái đấu!” lão già đó đã chạy xa. Cô ta đột nhiên giở thủ chưởng của ta lên xem đi xem lại, ta nói: “Uy, cô cũng muốn xem bói cho ta hả?” Cô ta lại mắng ta: “Ngốc tiểu tử, ai xem bói cho ngươi, ngươi trúng độc chưởng của lão tặc rồi!” liền lấy ra một hoàn thuốc, bảo ta nuốt vào, lại nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi bảo tồn nguyên khí, khiến võ công ngươi không đến nỗi bị ảnh hưởng, Âm Phong Độc Sa Chưởng cũng không tổn hại ngươi nhiều. Ngươi mau đi tìm Trác Nhất Hàng, hắn là truyền nhân của Vũ Đương Tử Dương đạo trưởng. Tử Dương lão đạo giỏi nhất là chữa trị độc chưởng, mau, đi mau đi!”
Trác Nhất Hàng nói: “Không trách thương thế của ngươi không nặng, ra là Ngọc La Sát đã dùng thuốc bảo hộ nguyên khí cho ngươi.”
Trác Nhất Hàng lại đến thăm khâm sai, hai khâm sai lúc này cũng đã ngủ. Trác Nhất Hàng mời Tần chỉ huy đến gian phòng phía sau hoa viên, nói: “Nếu có sự tình phát sanh, ngài hãy đưa khâm sai đại nhân theo cửa hông phía tây thoát ra ngoài, bên ngoài có đường thông thẳng lên núi.”
Lại dẫn y đi một vòng cho y nắm rõ đường lối mới trở vào nhà, phân phó gia nhân nhà bếp nấu mười nồi nước sôi thật lớn rồi đưa hai vị khâm sai và Bạch Mẫn xuống nhà bếp. Dặn Tần chỉ huy và một lão bộc tin cẩn chờ sau khi phục dược xong thì vào săn sóc; lại kêu hai người cởi bỏ y phục của họ, lợi dụng nhiệt lực của hơi nước để bức độc trong cơ thể ra ngoài. Qua hai canh giờ, cửa phòng mở ra, lão bộc nóng đến nỗi muốn ngất. Trác Nhất Hàng cùng Tần chỉ huy giúp ba người mặc y phục, đưa bọn họ ra ngoài, lại dùng nhân sâm thượng hảo hạng cho uống, xoa bóp một hồi đến khi bọn họ ngủ say mới rời đi.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 5 - 2
Đất Bằng Dậy Sóng, Gian Nhân Bày Kế Độc
Tiểu Thành Phóng Hỏa, Mật Thất Lộ Âm Mưu
Trác Nhất Hàng bận rộn cả ngày, lúc này đã là giờ ngọ nửa đêm. Lão quản gia bẩm báo: “Duyên An tri phủ có phái người đến hỏi thăm, lúc đó thiếu gia đang bận nên tiểu nhân không có bẩm báo!”
Trác Nhất Hàng nói: “Ngày mai đem một tấm tạ thiếp đến đó. Đợi đến khi phát tang thì lại báo một lần nữa!” đối với chuyện nhỏ này, Trác Nhất Hàng cũng không để tâm cho lắm liền ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, hai vị khâm sai cùng Bạch Mẫn tinh thần đều sảng khoái, có thể ăn cháo được. Đến hoàng hôn, ngoại trừ Bạch Mẫn vết thương bên ngoài còn chưa hoàn toàn lành lặn, tất cả đều đã bình thường. Trác Nhất Hàng cùng hắn đàm luận trong thư phòng, thấy hắn tâm địa thuần hậu không chút tâm cơ.
Quan quân áp giải hai người đi suốt đêm, đến Duyên An phủ thì trời vừa sáng. Một canh giờ sau khai đường thẩm vấn, vấn quan không phải Duyên An tri phủ mà là một viên quan nhị phẩm, trước tiên hỏi Trác Nhất Hàng: “Trác gia thọ quốc ân, vì sao lại có mưu đồ phản nghịch, hại chết khâm sai?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Quả thật có người ám hại khâm sai đại nhân nhưng không phải thảo dân!”
Vấn quan hỏi: “Vậy thì là ai?”
Trác Nhất Hàng bẩm: “Đại nhân nếu cho thảo dân kì hạn một tháng, thảo dân sẽ đem kẻ ám hại khâm sai đến trước mặt đại nhân!”
Vấn quan vỗ án thét lớn: “Nói xằng, bổn quan chẳng phải đứa nhỏ ba thước, để ngươi hoa ngôn xảo ngữ mà thả ngươi đi!”
Vấn quan cười lạnh: “Ngươi còn mộng tưởng đến kinh sư!”
Kêu ngục tốt giải hai người vào đại lao, Trác Nhất Hàng vừa kinh vừa giận. Bạch Mẫn bên cạnh hắn hỏi: “Vương Chiếu Hi thật là cường đạo à?”
Trác Nhất Hàng bế khẩu không đáp, sắc mặt tái xanh. Bạch Mẫn hết sức buồn bực vội vàng nói: “Là ta liên lụy huynh!”
Trác Nhất Hàng lắc đầu: “Không liên quan đến huynh!”
Gác ngục quát: “Phạm nhân không được nói chuyện!” đem hai người nhốt ở hai buồng giam khác nhau.
Trác Nhất Hàng bị giam một mình trong một căn phòng có hơi sạch sẽ, không giống phòng giam bình thường. Bị nhốt đã ba ngày nhưng không thấy có ai tới hỏi. Trong lòng hắn mong có gia nhân đến thăm nuôi, có thể nhờ môn sinh cố cựu của tổ phụ nghĩ cách cứu viện. Nhưng đã qua ba ngày cũng không thấy ai, không biết là quản gia sợ quá hay phủ nha không chuẩn y.
Vân Yến Bình đáp: “Tiểu tử này không chịu nói thật. Kim huynh, ngươi thưởng cho hắn một chưởng.”
Lão già họ Kim nhấc tay, làm như sắp vỗ xuống trán Trác Nhất Hàng. Hắn không thèm chống cự, cười lạnh: “Ngươi có giết chết ta cũng vô dụng. Sau khi ta chết, bằng hữu của ta sẽ thượng kinh dâng tấu. Xem các ngươi chạy đâu cho thoát!”
Vân Yến Bình toàn thân run lên, hỏi dồn: “Ngươi muốn nói Ngọc La Sát?”
Kim lão đầu tung cước đá vào Ủy Trung huyệt nơi khuỷu chân Trác Nhất Hàng. Huyệt đạo này nằm trên đoạn nối giữa xương cẳng chân và xương đùi, là một trong chín đại huyệt của con ngươi, Trác Nhất Hàng tức thì ngất xỉu.
Vân Yến Bình kêu Vương binh bị đem giam Trác Nhất Hàng trở lại. Trác Nhất Hàng đi rồi, Vân Yến Bình và Kim lão đầu nhìn nhau mỉm cười. Nguyên lai không những hai người chúng tư thông Mãn Châu, ngay cả Ngụy Trung Hiền cũng có lai vãng với Mãn Châu. Sau khi Trịnh Hồng Thai chết, Nhạc Minh Kha tới Bắc Kinh lập tức đem chuyện Trịnh Hồng Thai cáo mật với Hùng Kinh Lược. Hùng Kinh Lược tiến cung diện thánh, tố giác nội gian.
Tiếc thay Minh Thần Tông chỉ cười xòa cho qua, coi đó là chuyện vô căn cứ. Nhưng ba tên vệ sĩ này ở trong cung, tin tức linh thông, vừa nghe phong phanh liền lập tức đào tẩu. Thần Tông nghe tin ba tên này đào tẩu, hối hận thì đã không kịp.
Có điều ba kẻ này trốn ra khỏi cung nhưng tịnh chưa rời khỏi Bắc Kinh. Bọn chúng cùng Ngụy Trung Hiền cũng có qua lại. Trịnh Hồng Thai với Ngụy Trung Hiền chỉ là quan hệ sơ sài, lúc hắn làm mật sứ liên lạc cho Mãn Châu có biết ba tên vệ sĩ là đồng bọn nhưng lại không biết có cả Ngụy Trung Hiền trong đó.
Ngụy Trung Hiền ngược lại biết rõ Trịnh Hồng Thai là đồng đảng. Bình thời cả hai chưa từng đàm đạo, Ngụy Trung Hiền không sao đoán được Trịnh Hồng Thai có nắm được thân phận của mình hay không. Do đó hắn vô cùng lo sợ, lập tức ngầm phái người liên lạc với ba tên này. Lại sai một tên tâm phúc, định giả làm khâm sai đến Duyên An, hòng từ Trác Nhất Hàng moi ra bí mật đó.
Vừa vặn hoàng đế phái hai khâm sai đến Trác gia tuyên triệu, Ngụy Trung Hiền được toại nguyện. Liền sai hai tên vệ sĩ ám hại khâm sai, di họa cho Trác gia, lấy cớ đó mà thẩm vấn Trác Nhất Hàng.
Một trong hai tên vệ sĩ sở trường công phu Mật Tông Tây Tạng là Nhu công, chính là kẻ vừa mới dùng yêu đai đối phó Trác Nhất Hàng – Vân Yến Bình. Loại Nhu công này nếu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh có thể lấy chí nhu khắc chí cương. Vân Yến Bình tuy chưa đạt tới cảnh giới đó nhưng cũng đã có bảy tám phần hỏa hầu. Kẻ còn lại sử Âm Phong Độc Sa Chưởng, tên là Kim Thiên.
Âm Phong Độc Sa Chưởng của y có thể khiến người ta ba ngày sau độc phát, bảy ngày sau thì chết, lại có thể khiến người ta trúng độc mà không bị phát giác. Hai người bọn chúng phụng mệnh Ngụy Trung Hiền trên đường ám toán khâm sai. Vốn dĩ định di họa cho Trác gia, không ngờ bị Trác Nhất Hàng phát hiện, cứu khâm sai thoát chết. Việc này sau lại khơi dậy trong cung đình một cuộc minh tranh ám đấu, chuyện đó về sau hẵng nói.
Lại nói Trác Nhất Hàng sau khi bị điểm vào Ủy Trung huyệt, trở lại phòng giam, càng nghĩ càng giận, nộ hỏa bốc lên, cảm thấy mình vô lực “Thật tệ!” nghĩ đến Mãn Châu trong bóng tối mua chuộc vệ sĩ trong cung, lục lâm đại đạo, đình thần đốc phủ, chuyện này không thể xem thường. Bản thân mình biết được năm người, những người mình chưa biết chắc chắn không ít, phải tìm cách thông tri cho thái tử. Bây giờ mình lại bị nhốt ở đây không người đến cứu, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm cách vượt ngục. Nếu cứ tức giận, khí huyết không thông sướng làm sao tự mình giải huyệt.
Ủy Trung huyệt nếu bị điểm trúng tối thiểu phải sáu canh giờ mới tự giải khai. Do vậy Vân Yến Bình mới thản nhiên thò tay bắt Trác Nhất Hàng mà không phòng bị. Không ngờ Trác Nhất Hàng gầm lên một tiếng y như tiếng sấm, hai tay dang ra bứt đứt cùm tay, song cước liên hoàn đá tới.
Vân Yến Bình không đề phòng bị trúng một cước, ngã lăn ra đất. Nhưng y võ công không tầm thường, lăn người trên đất né được đòn công kích của Trác Nhất Hàng. Đến khi bật dậy, yêu đai đã cầm nơi tay, vũ động như nhuyễn tiên nhằm cổ chân Trác Nhất Hàng vung tới.
Công phu lấy nhu thắng cương này toàn dựa vào kình lực nội công để thủ thắng. Công lực Vân Yến Bình tuy trên Trác Nhất Hàng nhưng còn kém Ngọc La Sát. Công phu Nhu công này đối phó Trác Nhất Hàng còn khả dĩ chứ không thể nào đấu được với Ngọc La Sát.
Kim Thiên thừa dịp Ngọc La Sát phân tâm, song chưởng phân ra phản kích hai bên sườn Ngọc La Sát. Ngọc La Sát kiếm chiêu cực nhanh, một kiếm cắt đứt yêu đai Vân Yến Bình, gót chân xoay lại. Hàn quang lấp lánh, kiếm khí căm căm, kiếm phong lại điểm đến yết hầu của Kim Thiên.
Kim Thiên sợ đến thất kinh hồn vía, vội vàng cử chưởng phòng thân. Chưởng của Kim Thiên tuy âm độc nhưng kiếm pháp của Ngọc La Sát còn ngoan độc hơn, vì thế Kim Thiên căn bản không thể tiếp cận Ngọc La Sát. Nếu không vì Ngọc La Sát có chút cố kị, mạng hắn sớm đã không còn.
Vân Yến Bình hít một hơi dài. Sự đã đến nước này, không thể không liều, đành phải theo gió đẩy thuyền, sử mười tám chiêu cầm nã xông vào cứu Kim Thiên. Hai tên hợp lực, đấu pháp liều mạng mà vẫn ở thế hạ phong.
Lại nói Trác Nhất Hàng chạy ra khỏi phòng giam thấy Ngọc La Sát đang đấu với hai tên vệ sĩ. Đang định huy quyền tương trợ, Ngọc La Sát kêu lên: “Ngươi mau đến mặt sau giúp Vương Chiếu Hi, hai tên nhãi nhép này không phải đối thủ của ta!”
Trác Nhất Hàng cũng là hành gia, chỉ nhìn qua đã biết Ngọc La Sát không hoa ngôn, liền nhảy qua hành lang. Quả nhiên sát thanh dậy trời, bên hành lang có hai hán tử đang đối mặt nhau. Người phía trước chính là Vương Chiếu Hi. Hắn vận kiếm như gió nhưng địch nhân cũng không tầm thường. Một thanh kiếm tả che hữu chặn, vừa thủ vừa công. Thực là khó phân thắng bại.
Kẻ đấu với Vương Chiếu Hi chính là tên quan quân đã cùng Vương binh bị bắt giữ Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng ngó thấy, máu nóng bốc lên, tức khắc nhảy vào, quyền bối hướng ra hai bên tả hữu. Một chiêu “Phân Kim Thủ Quải Song Quyền” nhắm chuẩn hai bên thái dương địch nhân đánh tới. Tên quan quân ấy vốn là đệ nhất võ tướng dưới trướng tổng đốc Thiểm Cam, công lực tuy không tệ nhưng không thể chống nổi hai cao thủ cùng lúc. Hắn tránh được quyền của Trác Nhất Hàng nhưng không đỡ được kiếm của Vương Chiếu Hi. Hai vai lắc lư còn chưa kịp chuyển thân hình, Thiên Trụ huyệt nơi xương bả vai đã bị Vương Chiếu Hi đâm một kiếm, táng mạng đương trường.
Nói chuyện Vương Chiếu Hi và Trác Nhất Hàng vâng lệnh Ngọc La Sát đuổi theo hai tên gian tặc. Vân Kim hai lão võ công đều trên cơ Trác Nhất Hàng và Vương Chiếu Hi. Ngọc La Sát thì mãi không thấy tới, đấu được một hồi, cả Trác Nhất Hàng và Vương Chiếu Hi đều bị bức vào thế thủ. Kim Thiên và Vân Yến Bình chỉ mong đào thoát chứ không ham chiến, hư hoảng một chiêu liền quay người đào tẩu.
Vương Chiếu Hi hỏi: “Đuổi theo không?”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Đuổi chứ! Hai tên này là gian tặc tư thông Mãn Châu!”
Lúc này phủ nha bị thủ hạ của Vương Chiếu Hi phóng hỏa, lửa cháy ngút trời, khói mù mịt. Vương Trác hai người chạy ra khỏi phủ nha thì không thấy bóng hai tên đâu nữa. Trác Nhất Hàng rút kiếm ra tìm, bất ngờ một bóng trắng từ trong màn khói lao ra, nhìn lại thì ra chính là thiếu nữ che mặt vừa rồi, lúc này cái khăn đã rơi mất. Tiếp đó lại một cái bóng khác xuất hiện.
Vương Chiếu Hi kêu lên: “Hai tên gian tặc đó chạy mất rồi. Luyện nữ hiệp, chúng ta chia làm ba hướng đuổi theo!”
Ngọc La Sát đáp: “Đuổi theo nữ oa nhi kia quan trọng hơn!”
Trác Nhất Hàng ngơ ngác: “Hai tên đó tư thông Mãn Châu, đuổi theo chúng quan trọng hơn chứ?”
Ngọc La Sát phóng vọt đi, cả quyết: “Ta nói đuổi theo ả quan trọng hơn!”
Vương Chiếu Hi không đừng được đành cùng Trác Nhất Hàng chạy theo Ngọc La Sát. Trác Nhất Hàng cảm thấy hoài nghi, có phần ác cảm, không biết tại sao Ngọc La Sát lại không phân biệt khinh trọng, bỏ qua hai tên gian tặc để đuổi theo một vị cô nương.
Hắn nào biết vì sao Ngọc La Sát lại như thế? Nguyên lai chiêu cuối cùng thiếu nữ ấy sử ra chính là độc môn kiếm pháp bí truyền của sư phụ Ngọc La Sát. Ngọc La Sát từ nhỏ sống cùng sư phụ trong cổ động, biết rõ sư phụ không còn đồ đệ nào khác. Thấy thiếu nữ bịt mặt sử chiêu này kinh nghi bất định. Không lẽ Nhạc Minh Kha cùng Trác Nhất Hàng sau khi lấy được kiếm phổ đã đem truyền cho người ngoài. Ngọc La Sát hôm đó cùng Nhạc Minh Kha đấu kiếm bình thủ, tức giận mà bỏ đi, về sau nghĩ lại lấy làm hối hận liền quay về động. Chẳng những kiếm phổ không thấy mà kiếm thức khắc trên thạch bích cũng bị hủy. Ngọc La Sát hạ quyết tâm nhất định phải thu hồi kiếm phổ về. Hôm nay thiếu nữ bịt mặt lại sử xuất kiếm pháp độc môn, làm sao nàng ta không đuổi theo được.
Thiếu nữ ấy chạy phía trước, Ngọc La Sát cùng bọn Vương Chiếu Hi, Trác Nhất Hàng đuổi theo sau. Đuổi một hồi, Vương Trác hai người bị bỏ rơi tít đằng sau, chỉ còn Ngọc La Sát vẫn bám theo sát gót.
Thiếu nữ khóc rống lên: “Gia gia, tặc bà nương đó vu cho nữ nhi ăn trộm, nữ nhi đã bao giờ thấy qua kiếm phổ gì đâu? Ả còn dí kiếm vào lưng nữ nhi, mặc sức hí lộng nữa. Gia gia, người nhất định phải móc mắt ả cho con!”
Ngọc La Sát nghe cô ta liên tiếp gọi mình là tặc bà nương, nộ khí bốc lên, nét mặt tươi cười biến mất, mũi kiếm trong tay xuất ra.
Lão nhân ấy kêu “y” một tiếng, lùi lại ba bước, đẩy thiếu nữ qua một bên: “Con đứng trên khối nham thạch kia chờ ta, không được chen vào. Chuyện vừa rồi ta đều đã thấy hết.”
Ngọc La Sát một kiếm không trúng, kiếm thứ hai thứ ba liên tiếp đâm tới. Lão giận dữ gầm lên, thân hình bốc cao, tả chưởng hợp chỉ kích thẳng tới hai mắt Ngọc La Sát, hữu chưởng hoành ngang như đao công phạt hai chân, tương tự “Thanh Chuyên Thủ” nhưng lực đạo hùng hậu, so với “Thanh Chuyên Thủ” chính tông còn lợi hại hơn nhiều.
Ngọc La Sát kiếm đã xuất ra, triệt chiêu không kịp, thân hình hơi trầm xuống thi triển tuyệt đỉnh khinh công “Yến Tử Toản Vân” bốc lên cao ba trượng. Ở giữa không trung đảo người một cái đáp xuống khối nham thạch nơi sườn núi.
Lão nhân tung mình đuổi theo sát gót, giận dữ thét lên: “Bình sinh ta chưa từng gặp qua kẻ nào dám khiêu chiến trước mặt ta, sao ngươi lại vô lễ như thế? Sư phụ ngươi là ai?”
Ngọc La Sát biến sắc, dương thanh cười nói: “Ta bình sinh cũng chưa gặp qua kẻ nào dám ở trước mặt ta hò hét lớn tiếng, sư phụ ngươi là ai?”
Lão già đó là một phong trần dị sĩ, quả thật trong đời chưa gặp đối thủ. Lão lấy thân phận tiền bối, hỏi sư thừa của Ngọc La Sát, không dè Ngọc La Sát tuổi còn trẻ lại dám hỏi sư môn của lão. Sư phụ lão đã chết từ ba mươi năm trước, Ngọc La Sát hỏi thế khác nào biến lão thành hậu sanh tiểu bối.
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 6 - 1
Đêm Trăng Thổ Lộ Tình, Nghiệt Duyên Bén Liễu
Hoang Sơn Đấu Kì Sĩ, Kiếm Chưởng Tranh Hùng
Một chưởng này của lão vận đủ nội gia công lực, chưởng phong vù vù. Ngọc La Sát tránh khỏi, y phục phất phới, trường kiếm đột nhiên từ trên không chém xuống. Lão nhân thình lình chuyển thân, song chưởng cùng kích vào Mệnh Môn huyệt của Ngọc La Sát. Ngọc La Sát thân hình hơi động, phản thủ một chiêu “Kim Châm Độ Tuyến”, lão nhân dường như đã sớm đoán được chiêu này, tiến lên một bước.
Mũi kiếm của Ngọc La Sát thình lình xuyên tới xương sườn lão. Lão ta song chưởng hợp lại, tả hữu hốt nhiên phân ra, trong nháy mắt đã biến từ “Đồng Tử Bái Quan Âm” thành “Âm Dương Song Chàng Chưởng” định hạ sát thủ với Ngọc La Sát.
Ngọc La Sát cười lảnh lót: “Lão tặc tiếp chiêu!”
Hoành ngang thân kiếm chém tới, lão già chỉ biết nàng ta sử chính là chiêu “Hoành Giang Phi Độ” trong Đạt Ma kiếm pháp liền chân đạp Khảm vị, chuyển qua Ly phương phản thủ một chưởng muốn chụp lấy cổ tay cầm kiếm của Ngọc La Sát. Nào ngờ thế kiếm đó đến nửa chừng đột nhiên biến đổi, nhằm thẳng phương vị của đối phương đâm tới. Lão nhân thất kinh, may mà lão ta võ công cao cường, biến chiêu thần tốc, lập tức rời khỏi Ly cung, tả chưởng búng ra hai chỉ tới Phượng Nhãn huyệt sau vai Ngọc La Sát. Ngọc La Sát kiếm thế chuyển mau, dĩ công đối công, bức lão nhân trở về Ly cung lại. Thế công của hai người đều rơi vào khoảng không.
Ngọc La Sát và lão già đều tranh giành thế công, mỗi chiêu mỗi thức đều không dám buông lơi, tìm mọi cách chiếm tiên cơ. Ngọc La Sát kiếm chiêu kỳ tuyệt, thoắt trước thoắt sau, lúc tả lúc hữu, vừa bao gồm đủ kiếm pháp các nhà lại vừa như không có chỗ tương đồng.
Nhưng lão già kia chưởng pháp cũng hết sức quái dị, xuất thủ mạnh tựa lôi đình, nhanh như phong vũ, thân pháp bộ pháp án theo “Bát môn”, “Ngũ bộ” không mảy may rối loạn.
Trong võ học, Bát Môn tức là tám phương hướng, căn cứ từ tám phương vị Bát Quái là Khảm, Ly, Khắc, Chấn, Tốn, Kiền, Khôn và Cấn mà ra tức là bốn chánh vị cùng bốn tà vị. “Ngũ bộ” thì chỉ năm vị trí đứng căn cứ theo Ngũ Hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ.
Biến hóa “Bát môn”, “Ngũ bộ” này vốn là do thủy tổ Thái Cực phái Trương Tam Phong sáng chế, gọi là Thái Cực Thập Tam Thế. Thái Cực quyền chú trọng nhất chính là lấy nhu khắc cương.
Lão nhân này chưởng pháp cực kỳ cương mãnh nhưng lại dùng thân pháp bộ pháp trong Thái Cực Thập Tam Thế, cương nhu hợp dụng, trừ phi công phu đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, không thì vạn lần không thể làm được. Ngọc La Sát đấu với lão đến trăm chiêu không chiếm được nửa điểm tiện nghi cũng ngấm ngầm kinh hãi, không dám cười cợt nữa. Sắc diện ngưng trọng, chuyên tâm đối địch, sử độc môn kiếm pháp của sư phụ, càng phát chiêu càng ác liệt chưa từng có.
Lão già đấu đến trăm chiêu cũng không chiếm được tiện nghi. Ngọc La Sát kiếm pháp kì tuyệt, khiến lão ta không thể không để tâm phòng bị. Đấu thêm một lát, chỉ còn thấy hai bóng người giữa màn chưởng phong kiếm quang, không phân biệt đâu là lão già, đâu là thiếu nữ.
Lão nhân hít một hơi dài, thật sự không ngờ một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên mà kiếm pháp lại ác độc vô tỷ, quả thật là đại kình địch trong đời. Ngọc La Sát hít sâu, cũng không dè lão đầu này chưởng lực hùng mạnh như thế. Nếu chỉ luận công lực, lão ta còn trên mình một bậc.
Song phương đều sử ra những chiêu hiểm ác nhất. Đang đấu Ngọc La Sát đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh hoàng từ phía hậu sơn vẳng đến, chính là thanh âm của Trác Nhất Hàng. Tâm thần chấn động, kiếm chiêu hơi chậm lại, lão già lập tức theo phương vị Cấn bổ tới một chưởng. Ngọc La Sát đâm tới một chiêu “Tinh hoành đấu chuyển”. Chưởng phong của lão già sắp chạm vào vạt áo, mắt thấy đi đến chỗ lưỡng bại câu thương, thình lình lão nhảy lui về sau hai bước, lớn tiếng: “Không cần lên đây!”
Ngọc La Sát nhìn lại, tại phiến đá thiếu nữ kia đứng lúc này có thêm một mỹ phụ trung niên. Hóa ra là lão ta nói với phụ nhân này. Ngọc La Sát võ công chẳng những cao cường, tai mắt cũng cực kỳ linh mẫn vậy mà không phát hiện được bà ta xuất hiện lúc nào. Có thể thấy cuộc đấu vừa rồi kịch liệt đến mức nào, ngay cả Ngọc La Sát cũng không dám phân thần.
Lúc này Ngọc La Sát đối với lão già có chút khâm phục, nghĩ thầm “cao thủ đối trận, nhất thiết phải mắt nhìn tứ phía, tai ngóng tám phương, xem ra đã thật sự gặp phải đại kình địch trong đời, không những không thể phân thần mà hỏa hầu cũng kém một bậc.”
Lão già quát lớn: “Chúng ta tái đấu!”
Ngọc La Sát động nộ: “Tưởng ta sợ ngươi sao? Uổng cho ngươi võ công cao như vậy, lại đi làm một tên tiểu tặc tam lưu. Hôm nay nếu không hoàn lại kiếm phổ, ta thề không để cho ngươi yên!”
Soạt soạt hai kiếm liên hoàn, lão đầu tức giận nghênh tiếp một chiêu “bài sơn đảo hải”, hai người lại khởi đấu một trận nữa.
Trên nham thạch, phía trước Ngọc La Sát đối địch, phía sau thiếu nữ thỏ thẻ: “Kha di, người đánh ngã tặc bà nương này đi!”
Mỹ phụ cười cười: “A Hô, hồ điệp phiêu của con còn giỏi hơn ta, sao lại kêu ta phô bày cái dở của mình chứ?”
Thiếu nữ đáp: “Gia gia có nói con không được can thiệp!”
Tiến lên trước nhìn, chỉ thấy trong hang Trinh Kiền đạo trưởng ngồi xếp bằng, thất khiếu lưu huyết, bộ dạng cực kỳ thống khổ. Ngọc La Sát đưa tay thăm mạch, thấy mạch tức tuy đoạn nhưng thân thể vẫn còn ấm, biết là mới đoạn khí chưa lâu.
Trác Nhất Hàng nói: “Nhất định là có người biết ông ấy mang kiếm phổ trong người nên mới giết chết ông ấy!”
Ngọc La Sát kinh ngạc hỏi dồn: “Huynh nói kiếm phổ gì?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Chính là kiếm phổ của sư phụ cô đó. Minh Kha đại ca nhờ Trinh Kiền đạo trưởng đem nó cho Thiên Đô cư sĩ. Thật không ngờ ông ấy lại chết không minh bạch nơi này, kiếm phổ cũng không thấy đâu!”
Ngọc La Sát tức giận kêu lên: “Nhất định là thủ đoạn của Thiết lão tặc. Ta còn nghĩ lão là tiền bối, có bản sắc anh hùng nghĩa hiệp. Thật không ngờ lão chẳng những trộm kiếm phổ của ta, còn hại chết Trinh Kiền đạo trưởng!”
Vương Chiếu Hi kêu lên: “Sao lại là ông ta được?”
Ngọc La Sát nói: “Trinh Kiền đạo trưởng võ công siêu phàm, nếu không phải lão tặc đó xuất thủ, còn ai có thể hại được ông ấy? Uy, Vương Chiếu Hi, ngươi có quen biết lão tặc đó không, nói mau!”
Trác Nhất Hàng chen vào: “Nói đến nửa ngày trời, ta vẫn không biết ai là “Thiết lão tặc”?”
Ngọc La Sát nói: “Tuy ta xuất đạo chưa đầy ba năm nhưng anh hùng hắc bạch hai đạo ta đều biết đại khái. Sơn Tây Long Môn huyện Thiết Phi Long là lão quái vật ở Tây Bắc, đúng không?”
Vương Chiếu Hi mở to mắt hỏi: “Có chuyện này thật sao?”
Ngọc La Sát cười lạnh: “Tưởng ngươi thấy cô ta mĩ mạo nên bênh vực!”
Vương Chiếu Hi hốt hoảng lùi lại hai bước, cung kính đáp: “Lão đầu ấy và gia phụ là chỗ quen biết, ta cũng chỉ là nghe lời đồn đại, hoàn toàn không biết rõ nội tình.”
Kì thật Vương Chiếu Hi với phụ tử Thiết gia có một đoạn quan hệ, vốn định nói ra nhưng thấy Ngọc La Sát tức giận như thế, lời ra đến miệng lại nuốt vào.
Ngọc La Sát lại nói: “Mới rồi ta và Thiết lão tặc giao đấu có đến nửa ngày. Ta vốn không biết lão là ai, lúc lão bỏ đi có kêu ta đến Long Môn Thiết gia trang tìm lão. Lão cũng có đảm lược không nhỏ, cướp sách giết ngươi, còn dám lưu lại danh tính. Món nợ này ta nhất định tính sổ với lão.”
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 6 - 2
Đêm Trăng Thổ Lộ Tình, Nghiệt Duyên Bén Liễu
Hoang Sơn Đấu Kì Sĩ, Kiếm Chưởng Tranh Hùng
Vương Chiếu Hi không dám nói nửa câu, trong lòng ngấm ngầm kêu khổ.
Nguyên lai Thiết Phi Long dưới gối không con, chỉ có một nữ nhi tên là Thiết San Hô, yêu quý vô vàn. Thiết Phi Long háo thắng ngông cuồng, con người lại cổ quái. Đối với bằng hữu võ lâm rất ít qua lại, người nhà cũng không dám lại gần. Vì thế Thiết San Hô tuy dung nhan mĩ lệ nhưng đã mười tám tuổi mà chưa có phu quân. Thiết Phi Long dẫn con gái ra giang hồ nhưng không tìm được người nào thích hợp.
Vương Chiếu Hi phò trợ phụ thân, thanh danh trong lục lâm phương Bắc không nhỏ. Thiết Phi Long và Vương Gia Dận phụ thân Vương Chiếu Hi vốn có quen biết, nghe thanh danh của Vương Chiếu Hi, tự cười mình "hiện chuông không đánh lại đi tìm đồng", bèn dẫn nữ nhi tới Duyên An tìm Vương Gia Dận.
Vương Gia Dận đối với phong trần dị sĩ như lão đương nhiên khoản đãi. Phụ tử hai người thấy Vương Chiếu Hi đều mười phần vừa ý.
Ngồi chưa ấm chỗ, Thiết Phi Long đã thẳng thừng đề cập hôn sự. Vương Gia Dận trong bụng không vừa ý, chỉ đành khéo léo tìm lời giải thích, nói con trai và nữ nhi của vũ sư Bắc Kinh Mạnh Xán từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn, mong lão tìm hiền tế khác.
Ai ngờ Thiết Phi Long cực kỳ bất cận nhân tình, đập tay xuống bàn hét: "Uổng cho ngươi là đầu lĩnh lục lâm lại kết thân gia với ưng khuyển của triều đình. Con gái ta có điểm nào không tốt? Mau mau thoái hôn đi!"
Vương Gia Dận biết lão không nói lý lẽ, nhưng bản thân mình đang mưu đồ đại sự, không muốn kết oán với loại người này bèn nói: "Nếu muốn thoái hôn thì cũng phải nói rõ ràng với Mạnh Xán. Chỉ là đường sá xa xôi, không thể một sớm một chiều mà xong được."
Thiết Phi Long hậm hực dẫn con gái bỏ đi. Sau đó Vương Gia Dận hỏi lại ý tứ của con trai. Vương Chiếu Hi đối với Thiết San Hô hoàn toàn không có hảo cảm, nhất định không chịu thoái hôn nhưng cũng không dám đắc tội với Thiết lão đầu.
Phụ tử thương nghị, thống nhất để Vương Chiếu Hi gấp rút thượng kinh nghênh thân. Không ngờ đến kinh sư lại phát sinh chuyện Mạnh Xán chết, còn gặp phải vụ Bạch Mẫn.
Vương Chiếu Hi nghĩ bụng: "Ngọc La Sát đã kết minh với nhà ta. Nếu như dấy động can qua với Thiết lão đầu, chẳng phải chuyện này tất thảy đều trút lên đầu nhà mình sao?"
Lại nghĩ: "Chuyện này cũng không cần vội vàng, trước mắt việc chính yếu là tụ tập các lộ anh hùng hợp lực đồng tâm cùng nhau khởi nghĩa. Hà tất vì chút tiểu sự này mà đắc tội với một vị võ lâm quái khách, huống chi Thiết lão đầu tuyệt không giống hạng giết người cướp của. Lão chẳng qua bất mãn với Ngọc La Sát nên làm theo cảm tính mà thôi. Chỉ là đối phó với Ngọc La Sát khó hơn lão nhiều." Nghĩ vậy bèn im lặng không nói.
Thấy Trác Nhất Hàng chau mày buồn bã, Ngọc La Sát an ủi: "Trác huynh không nên lo nghĩ, linh sàng của lệnh tổ, ta đã sai người đưa tới Ngõa Diêu bảo, chỉ cần chờ Trác huynh tới đó an bài. Gia nhân của huynh cũng do ta tác chủ, phân phát ngân lượng rồi giải tán bọn họ rồi."
Vương Gia Dận ngẩn người, Vương Chiếu Hi nói khẽ: "Trác huynh đang mang trọng hiếu!"
Vương Gia Dận rối rít bồi tội, lại kêu người mang hiếu phục tới cho Trác Nhất Hàng thay. Trác Nhất Hàng muốn đi sớm, ngày thứ hai liền an táng tổ phụ, lại cậy nhờ Vương Chiếu Hi chiếu cố mộ phần.
Ngọc La Sát ban ngày cùng các trại chủ họp mặt, bận rộn cả ngày, nhưng đến lúc hoàng hôn vẫn tranh thủ thời gian đến bái tế trước mộ phần Trác Trọng Liêm. Nàng ta thắp nhang trước mộ, hoàn lễ khấu đầu cùng Trác Nhất Hàng. Nhưng trong bụng thì lại cười thầm, không ngờ trước đó mình cướp của đại quan, bây giờ lại phải khấu đầu trước lão.
Trác Nhất Hàng thấy vẻ mặt nàng ta không có chút gì bi thương, lấy làm bất mãn. Chẳng lẽ nàng ta làm bộ làm tịch. Kì thật hắn không hiểu tâm ý của Ngọc La Sát. Nếu không vì hắn, dù có kề dao vào cổ nàng ta cũng không bao giờ đến quỳ lạy.
Ráng chiều dần tắt, trăng non đã mọc, Trác Nhất Hàng sánh vai Ngọc La Sát thong thả rời khỏi mộ địa đi về. Ngọc La Sát dựa sát vào Trác Nhất Hàng, thu ba khẽ chuyển, bất ngờ đưa tay vuốt tóc, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Trác Nhất Hàng phát giác nàng ta hơi thở như lan, cả người nóng bừng, vội vàng né ra.
Trác Nhất Hàng nói: "Ta không hiểu vì sao cô lại muốn làm người khác sợ như thế?"
Ngọc La Sát đáp: "Chẳng lẽ huynh không biết ta được mẹ sói nuôi hay sao? Ta tịnh không cố tình làm người ta sợ, chắc là dã tính của ta chưa trừ hết nên bọn họ mới sợ hãi như vậy."
Trác Nhất Hàng hốt nhiên thở dài, Ngọc La Sát thông minh xinh đẹp, trời sanh mĩ diệu như thế, đáng tiếc không có ai dẫn nàng ta đi vào nẻo chánh.
Ngọc La Sát thắc mắc: "Đang yên lành sao huynh lại thở dài?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Cô võ công tuyệt thế, sao lại ở trong lục lâm làm hỗn?"
Ngọc La Sát biến sắc: "Lục lâm có cái gì không tốt? So với quan trường còn hơn nhiều!"
Trác Nhất Hàng cúi đầu im lặng, Ngọc La Sát lại hỏi: "Huynh đã có dự tính gì chưa? Không lẽ còn muốn làm quan giống như tổ phụ, phụ thân huynh, bán mạng cho lão hoàng đế?"
Trác Nhất Hàng nói dứt khoát: "Ta đời này kiếp này không bao giờ làm quan, nhưng cũng không làm cường đạo!"
Ngọc La Sát tức giận cùng cực, nếu là người khác nói câu này, nàng ta sớm đã đánh cho một chưởng.
Trác Nhất Hàng chậm rãi nói: "Ta là môn đồ của Vũ Đương, môn quy của chúng ta có nói, thứ nhất không làm cường đạo, thứ hai không làm phiêu sư. Cô không biết hay sao?"
Ngọc La Sát đáp: "Quan lại cướp của người nghèo cho bọn giàu, bọn ta lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo, đều là cường đạo. Nhưng cường đạo bọn ta so với cường đạo các người còn tốt hơn nhiều."
Trác Nhất Hàng nói: "Được thôi, cô muốn nói sao cũng được. Ai có chí hướng của người ấy, bất tất phải tranh luận."
Ngọc La Sát toàn thân run rẩy, thương tâm cực điểm. Trác Nhất Hàng thấy hai mắt nàng ta đỏ hoe, ngấn nước, tự nhiên cảm thấy đau xót, bất giác nhè nhẹ nắm lấy tay nàng ta an ủi: "Tuy chúng ta bất đồng chí hướng, nhưng giao tình giữa hai ta vĩnh viễn không đổi."
Ngọc La Sát đau khổ hỏi: "Bao giờ huynh đi?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Ngày mai!"
Ngọc La Sát thở dài, không nói thêm câu nào nữa. Qua một lúc lâu, Trác Nhất Hàng tìm cách chuyển đề tài, kêu Ngọc La Sát kể chuyện giang hồ kì sự, lại kể cho nàng ta nghe chuyện phong cảnh kinh hoa. Hai người tựa như lão bằng hữu, dưới ánh trăng tản bộ nhàn đàm. Tuy nhiên cả hai đều không dám bộc lộ nội tâm thầm kín của mình mặc dù càng nói càng hiểu nhau hơn rất nhiều. Hai người họ tối ấy trò chuyện đến khuya mới chia tay.
Hai ngày sau, Trác Nhất Hàng hướng Vương Chiếu Hi từ biệt. Vương Chiếu Hi biết hắn tâm ý đã quyết, cũng không ngăn cản, chỉ nói lời trân trọng rồi gạt lệ tiễn hành.
Trác Nhất Hàng gặp cơn đại biến, trong lòng ngập đầy bi thương. Chỉ là chuyện quốc gia đại sự lại không thể không lí tới. Hắn suy nghĩ hồi lâu, quyết ý mạo hiểm thượng kinh, đem chuyện nội gian cấu kết Mãn Châu cáo tố với thái tử, nhân tiện minh oan cho bản thân. Bèn thượng kinh theo đường Sơn Tây, chuyển qua Hà Bắc. Đi đường được bảy tám ngày thì đến Sơn Tây.
Hôm đó đến Long Môn huyện, dọc đường chỉ thấy Hoàng Hà cuồn cuộn, hai bên vách núi dựng đứng, địa thế hiểm trở.
Trác Nhất Hàng thình lình nhớ tới phụ tử Thiết Phi Long, trong lòng chợt động, đưa mắt nhìn tứ phía, trên đường không có bóng người qua lại. Nhìn xa xa chỉ thấy bóng mình dưới nước. Trác Nhất Hàng thui thủi độc hành, lúc này cảm thấy tịch mịch. Đi thêm một đoạn, ngoặt qua sườn núi đột nhiên trước mắt hiện ra một thôn trang.
Trác Nhất Hàng nghĩ thầm: "Lẽ nào là Thiết gia trang?" còn đang làu bàu, bất ngờ có tiếng cười lạnh từ sau lưng, quay đầu nhìn lại không khỏi kinh hoảng, chính là Vân Yến Bình và Kim Thiên.
Vân Yến Bình cười lạnh: "Uy, bảo phiêu Ngọc La Sát của ngươi đâu rồi? Tiểu tử ngươi định bám theo bọn ta, tưởng bọn ta không biết làm thế sao. Té ra ngươi bây giờ chỉ có một mình."
Trác Nhất Hàng bạt kiếm khỏi vỏ, quát lên: "Đừng tưởng ta sợ các người!"
Kim Thiên hô hô cười rộ lên: "Anh hùng nhỉ, ngươi có bao nhiêu cân lượng không lẽ bọn ta không biết? Đừng huênh hoang nữa!"
BẠCH PHÁT MA NỮ
Nguyên tác: Lương Vũ Sinh
Dịch: Phong Vũ Song Điêu
Nguồn: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-----------------o0o-----------------------
Hồi 6 - 3
Đêm Trăng Thổ Lộ Tình, Nghiệt Duyên Bén Liễu
Hoang Sơn Đấu Kì Sĩ, Kiếm Chưởng Tranh Hùng
Lại nói: "San Hô tiểu thư, cô làm người tốt thì làm đến cùng đi. Hôm đó cô cho phép chúng ta giúp đỡ, vậy giờ mời cô giúp bọn ta bắt giữ hắn."
Thiết San Hô cười khinh miệt: “Có can thiệp hay không tự ta có chủ ý, ai cần ngươi giúp?"
Trung niên phụ nhân đanh mặt gằn giọng: "Lão gia chúng ta có nói không muốn thấy mặt các ngươi, các ngươi lại dám tiến vào đây ư?"
Vân Yến Bình nói: "Bọn ta là đuổi theo tiểu tử này đến đây, lão gia của các người không thấy sao?"
Trung niên phụ nhân gạt đi: "Ai bảo các người rảnh rỗi. Thiết gia trang chúng ta đâu phải muốn đến là đến. Đi, đi mau!"
Vân Yến Bình và Kim Thiên đưa mắt nhìn nhau, nói không nên lời.
Trung niên phụ nhân này tên là Mục Cửu Nương, là kế mẫu của Thiết San Hô. Thiết Phi Long sau khi góa vợ ở tuổi trung niên thì gặp được một nữ nhân mãi võ, vì tôn trọng tiền thê nên không lập bà ta làm chánh thất. Tuy vậy Mục Cửu Nương rất được sủng ái.
Lúc này Vân Yến Bình liếc nhìn Kim Thiên, luận võ công bọn chúng cao hơn Mục Cửu Nương nhiều. Nhưng ném chuột thì sợ vỡ đồ, bọn chúng dù có gan to bằng trời cũng không dám đối phó với sủng thiếp của Thiết Phi Long.
Mục Cửu Nương lại quát: "Sao, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à? Ta kêu các ngươi cút đi, các ngươi không cút, chẳng lẽ muốn lão gia chúng ta mời các ngươi đi?"
Vân Yến Bình cấp tốc nói: "Cửu Nương chớ tức giận, bọn ta rút ra khỏi trang là được chứ gì!" hầm hầm liếc Trác Nhất Hàng một cái rồi cùng Kim Thiên chạy ra khỏi thôn trang.
Thiết Phi Long "a" một tiếng, Trác Nhất Hàng nói tiếp: "Bảy tám năm trước, ta ở Vũ Đương theo hầu gia sư từng gặp qua lão tiền bối."
Thiết Phi Long lại "a" một tiếng, sắc diện đã hòa hoãn hơn rất nhiều, phẩy tay: "Ngươi ngồi đi!"
Trác Nhất Hàng y lời ngồi xuống, Thiết Phi Long nói: "Ta và lệnh sư từng có duyên kiến diện một lần, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Nhưng ngươi mau nói thật cho ta biết, nữ tử giao đấu với ta hôm đó thực ra là ai?"
Đây là tuyệt chiêu trong độc môn kiếm pháp của Ngọc La Sát, trừ phi công lực đối thủ cao hơn hẳn nàng ta, bằng không nếu không dùng chính kiếm pháp đó thì vô phương phá giải.
Mục Cửu Nương quả nhiên huy kiếm, chuyển từ tả qua hữu hoàn toàn rồi lại trở về, trầm kiếm áp xuống, hóa giải kiếm chiêu của Ngọc La Sát. Thủ pháp tuy chưa thành thục nhưng rõ ràng đã xem qua kiếm phổ đó, không nghi ngờ gì nữa.
Ngọc La Sát cười điên cuồng, hạ thủ không chút lưu tình, soạt soạt hai kiếm thần tốc đâm tới huyệt đạo hai bên sườn của Mục Cửu Nương. Mục Cửu Nương mặc dù luyện lén kiếm pháp của Ngọc La Sát, nhưng thời gian quá ngắn, chiêu thức còn chưa thuần thục, làm sao đỡ nổi? Tức thì y phục bị kiếm xuyên qua, huyệt đạo hai bên sườn đều bị đâm trúng, ngã lăn xuống đất.
Ngọc La Sát thu kiếm cười lớn, đang định bức cung, Thiết Phi Long đã nghe động mà chạy ra. Hai mắt đảo qua, nổi trận lôi đình, thiết chưởng dương lên quát lớn: "Ngọc La Sát, ngươi khi ta thái quá. Ngươi đăng môn bái phỏng, tại sao không theo lễ tiết giang hồ? Ta và ngươi có thù oán thế nào mà ngươi ra tay hạ độc thủ như thế?"
Ngọc La Sát cười lạnh: "Hừ, một nhà các ngươi đều là phường tiểu tặc tam lưu!"
Thiết Phi Long gầm lên, dương không phát chưởng. Ngọc La Sát phiên thân tiến kiếm, cười lạnh: "Ngươi nếu không giao hoàn kiếm phổ, ta thề không để yên cho ngươi!"
Thiết Phi Long ra sức phá giải mấy chiêu, phát chưởng cực mạnh, đẩy Ngọc La Sát thối lui hai bước, hét lớn: "Hồ thuyết bát đạo, kiếm phổ gì?"
Thiết Phi Long rống lên, song quyền đánh mạnh, đẩy Ngọc La Sát lui thêm hai bước nữa, rồi nhảy ra khỏi vòng, quát: "Chậm đã! Đợi ta hỏi cho rõ ràng!"
Vọt tới bên cạnh Mục Cửu Nương, đỡ bà ta dậy, thấy dưới sườn lưu huyết, vừa thương vừa tội. Đột nhiên thấy bên cạnh bà ta có một thanh trường kiếm, hàn quang sáng lóa. Thiết Phi Long nhận ra chính là Hàn Quang kiếm của Tử Dương đạo trưởng, không cần nói cũng biết là bà ta lấy từ trên người Trác Nhất Hàng. Thình lình nghĩ tới ba từ "Ả hồ li", không khỏi biến sắc.