Đại Tần Bá Nghiệp
Tác giả: Ngọc Vãn Lâu
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân
Chương 15: Mở rộng liên lạc
Nhóm dịch: huntercd
Sưu tầm by conem_bendoianh - 4vn
Trương Cường cố gắng che giấu niềm phấn khởi, gật đầu căn dặn: “Hoàng hậu hãy giúp trẫm bí mật liên lạc các chư hầu tông thất ở Hàm Dương, trẫm sẽ quay về cung A Phòng tiếp tục che mắt Triệu Cao.”
Hoàng hậu chợt nhớ ra chuyện gì, vội bước đến một chiếc tủ đen bằng gỗ quý đặt cạnh giường, mở tủ lấy ra một chiếc áo bào, cẩn thận bưng đến trước mặt Trương Cường, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lắp bắp: “Bệ hạ, đây là… y phục do chính tay thần thiếp… làm tặng bệ hạ, nếu bệ hạ không chê…”
Trương Cường không đợi nàng nói hết câu đã cầm lấy áo bào, xem qua tỉ mỉ mới phát hiện đường chỉ thêu rất tinh tế, thậm chí còn hơn cả phòng thuê trong hoàng cung, đủ thấy tấm lòng nhớ thương phu quân của hoàng hậu, Trương Cường nghĩ tới nàng thân là hoàng hậu mà không bằng cả một phi tần bình thường, trong lòng vừa cảm động vừa thương xót.
Trương Cường khoác ngay áo bào lên người, ôn hòa nói: “Áo bào do hoàng hậu làm quả nhiên rất khác, trẫm mặc vào thấy thoải mái hơn so với y phục trong cung.”
Hoàng hậu vốn đang lo lắng Trương Cường tức giận vì bị nghi ngờ, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ hắn phủi tay bỏ đi sẽ phụ tấm lòng chân thành của nàng, nào ngờ Trương Cường không những không giận mà còn có lời khen, thế mới thở phào nhẹ nhõm. Đang định hỏi rõ hơn giấc mơ kỳ lạ của Trương Cường, chợt nghe hắn nói tiếp: “Trẫm tuy quyết tâm diệt trừ gian thần nhưng mọi thứ vẫn đang tiến hành trong bí mật, bởi vậy trước mặt người ngoài chỉ đành tiếp tục lạnh nhạt với hoàng hậu, trẫm lo hoàng hậu liên lạc các chư hầu tông thất sẽ không ai tin nên để lại một bức huyết thư, Hàm Dương nhờ cậy cả vào hoàng hậu rồi!”
Dứt lời, Trương Cường rút ngay dao găm ra cắt vào đầu ngón tay, viết vào lớp áo màu trắng 4 chữ vuông vức “Hồ Hợi huyết thư”, suốt mấy ngày liền Trương Cường đã chăm chỉ nghiền ngẫm văn tự đời Tần, hắn lạc vào thời đại này với hai bàn tay trắng, đừng nói là số kiến thức về khoa học hiện đại không có đất dụng võ, ngay cả chữ viết phức tạp của đời Tần cũng làm cho anh đội trưởng lính đặc nhiệm tốt nghiệp đại học quân đội như hắn bỗng chốc trở thành kẻ mù chữ. Bốn chữ trên ngụ ý sâu rộng nên sau khi tách chúng ra hỏi 4 tên tiểu thái giám, Trương Cường lập tức siêng năng luyện tập, lúc này tuy nhìn không giống lắm nét chữ của Hồ Hợi, nhưng người xem chắc cũng cảm thấy khi viết huyết thư tất nhiên sẽ khác với ngày thường nên đủ để chứng minh rồi.
Cẩn thận giao huyết thư cho hoàng hậu, Trương Cường căn dặn thêm: “Trước khi gian thần bị tiêu diệt, trẫm không cách gì quay về Hàm Dương nữa, nếu trẫm có mệnh hệ gì, nàng phải nghĩ cách trốn khỏi Hàm Dương ngay, xưa nay nàng không được trẫm để mắt tới nên tin chắc đám gian tặc kia không để ý đến nàng đâu.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Tả Uyên, Trương Cường nghĩ thầm: Chỉ cần hoàng hậu chịu tin mình, cộng thêm bức huyết thư, hứa hẹn cho các chư hầu tông thất một số lợi ích, để họ phát triển thế lực nhất định trong thời gian ngắn, đợi khi mình tiêu diệt Triệu Cao rồi quay lại đối phó các thế lực tông thất nhỏ lẻ này cũng chưa muộn, do có mối quan hệ lợi ích chặt chẽ với mình nên không sợ số chư hầu tông thất này phản bội.
Hoàng hậu thấy Trương Cường giao phó trách nhiệm quan trọng cho mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhìn vào bức huyết thư lòng đau như cắt, nếu không phải đối mặt với sinh tử tồn vong, một vị hoàng đế sao dễ dàng viết huyết thư chứ? Ý nghĩ hoàng đế khi nguy ngập mới nhớ đến mình lóe lên, Tả Uyên thoáng dâng lên cảm xúc phức tạp, nhưng nghĩ đến nếu hoàng đế có mệnh hệ nào thì không những sinh mạng của mình, ngay cả gia tộc họ Tả cũng bị liên lụy, nàng và hoàng đế đã không thể tách rời nhau được nữa.
Trương Cường căng thẳng quan sát từng phản ứng của Tả Uyên, nếu như không thể nhờ hoàng hậu lôi kéo thế lực của tông thất về phía mình, chẳng lẽ phải chấp nhận ngồi yên chờ 3 năm sau mọi thứ diễn ra theo đúng lịch sử, mình bị Triệu Cao đâm dao xuyên tim mà chết sao?
Khí chất kiên cường của một quân nhân không cho phép Trương Cường buông xuôi, hắn quyết tâm nếu không nhận được giúp đỡ từ hoàng hậu, vậy thì đành nghĩ cách dụ Triệu Cao vào cung, sau đó lệnh cho cấm vệ bao vây cung cấm diệu trừ Triệu Cao, tuy làm vậy rất mạo hiểm nhưng đành phải liều một phen thôi.
Thấy Trương Cường không nói tiếng nào, Tả Uyên tưởng hắn đang lo nghĩ cho an nguy xã tắc, vội cẩn thận cất huyết thư vào ngực áo, bày tỏ tấm lòng: “Thần thiếp và hoàng thượng đã kết nghĩa phu thê, dù thần thiếp có tan xương nát thịt cũng phải giúp phu quân hoàn thành nghiệp lớn.”
Trương Cường tuy không có tình cảm nam nữ gì với Tả Uyên nhưng trước cách xưng hô thân mật hắn cũng hiểu nàng đã hoàn toàn tin tưởng, giờ đây Tả Uyên xem hắn là người chồng có thể nương tựa suốt đời chứ không phải một vị hoàng đế nắm quyền lực tối thượng trong tay. Nhìn Tả Uyên thẹn thùng cúi mặt xuống, Trương Cường thở dài nói nhỏ: “Tạm thời trẫm và hoàng hậu vẫn nên tỏ thái độ lạnh lùng như trước đây, trong cung toàn là tai mắt của Triệu Cao, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Hoàng hậu hơi thất vọng khẽ gật đầu, nhỏ tiếng yêu cầu: “Bệ hạ, hãy gọi thần thiếp là Uyên nhi…”
Trương Cường nhìn vào cơ thể thanh mảnh kia, trong lòng dâng lên tình cảm thương xót, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Tả Uyên, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi nàng. Tả Uyên sống cô đơn một mình trong hoàng cung suốt 5 năm qua, do thân làm hoàng hậu nên dù là người thân khi tiếp xúc cũng giữ đúng lễ nghi, lúc này nhận được nụ hôn bất ngờ của Trương Cường nên toàn thân khẽ run lên, hai má ửng đỏ, toàn thân từ từ mềm nhũn, đôi mắt phủ một màn sương mỏng mở to nhìn đắm đuối vào Trương Cường.
Trương Cường thả lỏng vòng tay, ghé tai Tả Uyên thì thầm: “Ngày Triệu Cao đền tội chính là lúc nàng và ta ôn lại giây phút mặn nồng đêm động phòng, Uyên nhi hãy yên tâm! Lần này trẫm đã thực sự tỉnh ngộ, tuyệt đối không xử tệ với nàng như trước nữa!”
Tả Uyên cảm động run rẩy nói: “Phu quân yên tâm, Uyên nhi nhất định giúp chàng giữ lấy cơ nghiệp Đại Tần, nếu thất bại thì phu thê ta thề cùng sống chết bên nhau, thần thiếp quyết không hai lòng!”
Trương Cường chứng kiến sức mạnh kiên cường ẩn chứa trong thân hình nữ nhi yếu đuối của Tả Uyên, bất chợt nhớ đến vẻ đẹp dịu dàng của Lệ Cơ và tuyệt thế giai nhân Triệu Yên, hắn cảm nhận được một sức mạnh vô hình tuôn chảy trong cơ thể, nếu số phận đã sắp đặt mình đến thời đại này, để tránh trang sử tàn khốc kia tái diễn thì dù có liều cả mạng sống mình cũng quyết sống chết một phen với Triệu Cao.
Lúc này, chỉ nghe Tả Uyên cất tiếng: “Bệ hạ, Uyên nhi xin phép cáo lui! Để tránh Triệu Cao sinh nghi, bệ hạ hãy yên tâm quay về cung A Phòng, chư hầu tông thất ở Hàm Dương sẽ do Uyên nhi nghĩ cách liên lạc, dù có hy sinh lớn cỡ nào thần thiếp cũng quyết không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!”
Trương Cường nghe vậy giật mình một cái, sợ nàng bất chấp hậu quả làm bừa, vội nhỏ tiếng căn dặn: “Uyên nhi, nàng cố gắng là được, trẫm còn có cách khác, nếu nàng không giúp được gì cũng không sao đâu.”
Tả Uyên đưa tay sửa lại ngay ngắn y phục cho Trương Cường, mỉm cười nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần thiếp biết nên làm gì, bệ hạ hãy nghỉ ngơi cho khỏe, thần thiếp cáo lui!”
Dứt lời, ôm lấy y phục Trương Cường vừa mới thay ra, Tả Uyên lưu luyến lui khỏi đại điện, Trương Cường dõi mắt trông theo đến khi hình bóng mảnh mai của nàng khuất dạng mới quay mặt đi.
Đại Tần Bá Nghiệp
Tác giả: Ngọc Vãn Lâu
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân
Chương 16: Đại tướng Chương Hàm
Nhóm dịch: huntercd
Sưu tầm by conem_bendoianh - 4vn
Ba ngày sau, còn chưa đợi Trương Cường mở miệng yêu cầu, Triệu Cao đã dẫn theo xa giá thiên tử đến đón Trương Cường quay về cung A Phòng, chắc lão cũng lo lắng Trương Cường tiếp xúc với các tông thất quý tộc trong thành Hàm Dương. Trương Cường giao phó trách nhiệm trọng đại cho hoàng hậu Tả Uyên, tuy không mấy lạc quan nhưng còn hơn khoanh tay không làm gì, để che mắt Triệu Cao, hắn vui vẻ rời khỏi Hàm Dương quay về cung A Phòng nằm bên bờ sông Vị Thủy.
Khi về đến cung A Phòng, Trương Cường cảm thấy có gì đó hơi khác lạ, rất nhiều quan viên tụ tập ở cổng lớn nhỏ tiếng trao đổi, thần sắc tỏ ra nôn nao hoảng loạn. Thấy xa giá của Trương Cường từ xa, một quan viên trẻ xông tới chặn trước xa giá, quỳ xuống hét to: “Bệ hạ, thần liều chết can gián, giờ đây thiên hạ thảo khấu vô số, quần hùng khắp nơi nổi dậy, nếu bệ hạ còn chìm đắm trong tửu sắc, chỉ e Đại Tần nguy ngập!”
Chưa đợi Trương Cường lên tiếng, Triệu Cao ngồi trên xe ngựa đã lạnh lùng quát lên: “Triệu Lương, ngươi to gan lắm! Dám kinh động thánh giá, người đâu, bắt lại cho ta!”
Cấm vệ hai bên nghe lệnh lập tức xông lên trói Triệu Lương lại. Triệu Lương vừa vất vả chống cự vừa cố nói lớn: “Bệ hạ, cơ nghiệp Đại Tần đang đứng trước bờ vực thẳm, bệ hạ sao có thể chỉ lo hưởng lạc mà bỏ mặc giang sơn xã tắc? Tiên hoàng thống nhất thiên hạ không dễ, bệ hạ phải giữ lấy cơ nghiệp tổ tiên, cầu xin bệ hạ…”
Không cho Triệu Lương nói hết câu, Triệu Cao nổi giận đùng đùng, nghiêm giọng quát: “Thiên hạ làm gì có thảo khấu, rõ ràng là ngươi ăn nói hàm hồ dối gạt hoàng thượng, dám ngăn cản xa giá thiên tử mưu đồ hành thích. Người đâu, lôi xuống cho ta!”
Triệu Lương lớn tiếng mắng chửi: “Triệu Cao, ngươi là tên gian tặc, tiên đế đối xử với ngươi không tệ, ngươi dám to gan sửa đổi di chiếu, hủy cơ nghiệp năm trăm năm của Đại Tần, ta nguyền rủa tên súc sinh nhà ngươi!”
Triệu Lương càng mắng càng giận, khuôn mặt đen sạm trở nên đỏ tía, chòm râu dưới cằm dựng đứng như châm nhọn, cấm vệ hai bên nghe hắn mắng khó nghe, hoảng sợ không cần đợi lệnh đã xông tới trói chặt, ném trước xa giá đợi Triệu Cao trừng trị.
Triệu Cao lạnh lùng quét mắt một lượt các quan viên đứng lố nhố trước xa giá, rít lên âm u: “Triệu Lương thân là gián nghị đại phu, không chuyên tâm quốc sự, lại xách động quần thần kinh động xa giá thiên tử, tội đáng muôn chết, người đâu, đánh chết cho ta!”
Quân cấm vệ liếc mắt về phía Trương Cường ngồi trên xe, không thấy hắn phản ứng gì, đồng thanh nhận lệnh, ấn Triệu Lương xuống đất, giơ cao gậy sắt chuẩn bị đập xuống.
Đột nhiên một giọng nói dõng dạc cất lên: “Bệ hạ, Triệu đại phu trẻ tuổi ngông cuồng, chỉ một lúc lỡ lời, xin bệ hạ nể tình Triệu đại phu một lòng vì nước, khai ân miễn tội!”
Trương Cường thấy trong tình hình này mà có người không sợ chết đứng ra cầu xin cho Triệu Lương, vội dõi mắt nhìn về hướng ấy, chỉ thấy đó là một tướng lĩnh cao lớn uy nghi trên dưới ba mươi tuổi, thân khoác chiến bào đỏ chót, lưng đeo giáp nhẹ, đầu đội mũ da bò, sắc mặt hơi vàng, lông mày thưa thớt, đôi mắt đen láy mở to, dưới chiếc mũi thô kệch là cái miệng to tăng thêm vài phần sát khí cho khuôn mặt dị thường, chòm râu ngắn dưới cằm tạo cảm giác chính nghĩa với người đối diện.
Trương Cường vốn đã khâm phục lòng can đảm của Triệu Lương khi dám đứng ra xung đột với Triệu Cao, lúc này thấy có người cầu xin cho Triệu Lương, trong lòng khấp khởi mừng thầm, nhưng vẫn tỏ ra bình thản quát hỏi: “Ngươi là ai? Dám chặn trước xa giá, chẳng lẽ không sợ trẫm bắt luôn cả ngươi?”
Võ tướng kia không hề tỏ vẻ sợ hãi, tiến lên một bước, thành khẩn chắp tay nói: “Bệ hạ được tiên hoàng lựa chọn kế thừa đại thống, tất nhiên là bậc minh quân, chủ nhân thiên hạ sao lại chấp nhặt chuyện cỏn con với thần tử kia chứ? Hơn nữa Triệu đại phu tuy kinh động xa giá, nhưng cũng vì một lòng lo cho an nguy Đại Tần.”
Thấy người này biết ăn nói uyển chuyển để can gián, Trương Cường mừng thầm trong bụng, quan văn trong triều cũng không thể nói ra những lời này, võ tướng này chắc chắn là bậc tướng tài thông thạo binh pháp lại có khả năng xử lý tình huống, hơn nữa hình như người này không thuộc bè đảng của Triệu Cao, tất nhiên không loại trừ đó là người của Lý Tư, nhưng dù thế nào lòng can đảm của người này thật đáng khâm phục.
Trương Cường không dám tỏ ra hí hửng, chỉ dửng dưng gật đầu một cái, hỏi tiếp: “Ngươi là ai? Hiện giữ chức gì?”
Võ tướng kia cung kính đáp lời: “Thần thiếu phủ Chương Hàm, thề một lòng trung thành với bệ hạ!”
Lúc này Triệu Cao ngồi bên cạnh hình như đoán ra dụng ý của Trương Cường, vội lạnh lùng nói xen vào: “Bệ hạ, Triệu Lương kinh động xa giá, Chương Hàm là thiếu phủ không kịp thời hộ giá, tội không thể dung tha!”
Trương Cường làm như không nghe thấy, hào hứng reo lên: “Tin chắc tướng quân thân mang tuyệt kỹ, mau theo trẫm vào cung, trẫm lệnh cho khanh biểu diễn múa kiếm cho trẫm xem, tin chắc sẽ rất thú vị!”
Dứt lời, mặc kệ Triệu Cao bên cạnh, thờ ơ dặn dò quân cấm vệ: “Nhốt Triệu Lương lại đã, lát nữa giao cho thượng tướng quân xử trí, trẫm phải hồi cung xem tướng quân múa kiếm, các ngươi khởi giá mau!”
Bá quan vốn đang lo lắng Triệu Lương bị đánh chết, ngay cả Chương Hàm đứng ra cầu xin cũng lo sẽ bị liên lụy, đột nhiên thấy Trương Cường chỉ lo vui đùa mà quên mất Triệu Lương, thậm chí không hề trút giận lên Chương Hàm, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Cao tối sầm mặt, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trương Cường nói: “Bệ hạ, nếu như chỉ lo vui đùa như thế, lão nô thật sự không cách gì phò trợ bệ hạ được nữa!”
Trương Cường làm bộ giận dỗi, lắc đầu vặn lại: “Trẫm đã giao toàn bộ triều chính cho phủ lệnh, chẳng lẽ ngay cả một trận múa kiếm cũng không được xem sao?”
Liếc xéo về phía Triệu Cao, uể oải nói tiếp: “Phủ lệnh nếu không còn việc gì thì hãy lui xuống đi! Trẫm còn phải xem múa kiếm, không dám làm phiền phủ lệnh bận tâm nữa!”
Triệu Cao lúc này tuy rất tức giận nhưng lại không dám đắc tội Trương Cường, dù gì hắn cũng là vua của một nước, trước mặt đông đảo bá quan văn võ lão cũng phải nể nang vài phần, sau khi “Hừ!” một tiếng rõ to, Triệu Cao đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thấy bộ dạng tức anh ách của Triệu Cao, một số quan viên còn nuôi hy vọng vào triều chính như nhìn thấy tia sáng cuối chân trời, đây là lần đầu tiên hoàng đế làm ngược lại ý Triệu Cao, tuy không dám để lộ ra ngoài nhưng ai cũng tỏ ra phấn khích.
Trương Cường biết Triệu Cao vẫn chưa dám ngang nhiên chống đối mình, lần này giữ lại được mạng sống cho hai trung thần nghĩa sĩ hắn rất vui, vội hạ lệnh quay về tẩm điện, cười tủm tỉm bước xuống xe, nhìn thẳng vào Chương Hàm còn đang ngơ ngác nói: “Tướng quân có biết kiếm vũ? Trẫm đang định nhờ tướng quân dạy các tiểu thái giám bên cạnh trẫm múa kiếm, Thành Thái tướng quân tuy cũng đang dạy, nhưng do công vụ bận rộn, lại phải bảo vệ an toàn cho trẫm nên trẫm đành tìm người khác rồi.”
Ánh mắt Chương Hàm tỏ ra buồn thảm, quỳ ngay xuống đất cẩn thận bẩm báo: “Nếu Thành Thái tướng quân đang dạy thì vi thần chỉ biết xông pha trận mạc, bảo vệ cương thổ cho Đại Tần, thần không biết múa kiếm góp vui, cúi xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh!”
Trương Cường nhìn vào Chương Hàm đang quỳ dưới đất, thở dài một tiếng, còn nhớ sử sách ghi chép Chương Hàm là vị tướng lĩnh nhà Tần duy nhất trung thành với quốc gia, quyết chiến trên sa trường vào thời Đại Tần sắp diệt vong, hắn ý nhị nói: “Trẫm sao lại không biết tướng quân không biết múa kiếm góp vui chứ? Tâm ý của trẫm chẳng lẽ tướng quân đoán không ra?”
Chương Hàm giật mình một cái, tiến tới một bước bằng đầu gối, ngẩng đầu lên thăm dò: “Bệ hạ, chẳng lẽ…”
Trương Cường khẽ gật đầu, nói ngay: “Đúng vậy! Tướng quân hiểu được là tốt, hôm nay trẫm có cơ hội gặp được tướng quân đủ thấy trời cao phù hộ Đại Tần ta, mong rằng tướng quân lấy quốc gia làm trọng, trẫm muôn phần cảm kích!”
Chương Hàm không ngờ Tần Nhị Thế ngày thường hoang dâm vô đạo lại nói ra những lời này, trong lòng ngờ ngợ, đang định mở miệng hỏi thêm, chỉ nghe Trương Cường đã nói tiếp: “Thôi, khanh hãy biểu diễn một màn múa kiếm cho trẫm xem, sau khi kết thúc lập tức quay về chỉnh đốn binh mã cho trẫm, trẫm còn phải dựa vào khanh bảo vệ giang sơn Đại Tần đó.”
Chương Hàm nghe vậy đôi mắt lóe sáng, dõng dạc hét lớn: “Thần xin biểu diễn hầu bệ hạ!”
.
Đại Tần Bá Nghiệp
Tác giả: Ngọc Vãn Lâu
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân
Chương 17: Lòng kẻ thất phu.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu tầm by conem_bendoianh - 4vn
Trở về cung A Phòng đã được nửa tháng, Trương Cường vừa lo tình hình hoàng hậu ở Hàm Dương vừa âm thầm lo lắng tìm một đám tiểu nội giám thích hợp. Triệu Cao là nội thị, hầu hết thái giám trong cung đều có liên quan với Triệu Cao, hoàng đế muốn tìm một số người mình có thể yên tâm, quả thật là vô cùng khó khăn. Mỗi ngày ngoài xem bọn ca múa diễn ra, chỉ biết tìm Lệ Cơ và Nhu Nhi nói chuyện phiếm, chuyện này cứ để ở trong lòng, cảm giác vô cùng khó chịu.
Hôm nay trời nắng ráo, hôm trước vừa có trận mưa to, làm cho những cung điện rộng lớn nghiêm trang hiện ra đầy phấn chấn, những giọt sương đọng trên những chồi non mới nhú, dưới ánh nắng mặt trời hiện ra thật lấp lánh.
Trương Cường lười nhác đi ra khỏi điện, bên ngoài quảng trường, một hàng hộ vệ mặc áo giáp đứng ngay ngắn trước điện. Trương Cường hít sâu một hơi không khí tươi mới khác lạ, nhìn thấy thống lĩnh cấm vệ Thành Thái đang sải bước đi tới, bất giác hoàng đế nhíu mày, mình đã yêu cầu ông ta ngày ngày đến biểu diễn và huấn luyện nội giám, nhưng đã quá nửa tháng, một bóng nội giám cũng không thấy đâu, điều này quả thực làm Trương Cường rất đau đầu.
Thành Thái đến trước mặt Trương Cường, cúi chào, chắp tay nói: “Thành Thái bái kiến bệ hạ”
Trương Cường điềm nhiên nhìn hắn rồi cười gượng: “Trẫm mấy hôm này rất buồn chán, vốn muốn nhờ tướng quân tìm cho trẫm mấy tên tiểu nội giám thích hợp, nhưng trẫm vẫn không biết nên chọn lựa thế nào, lại làm tướng quân chê cười”
Thành Thái nghe thấy thế, thì nhìn chăm chăm vào Trương Cường gật nhẹ: “Thì ra bệ hạ lo lắng chuyện này, việc này không hề khó, trong cung có không ít nô tài tạp dịch, bọn họ thân thể cường tráng, phù hợp tập luyện, chỉ cần bệ hạ có lệnh triệu đến là được”
Hoàng đế nghe thấy không khỏi vui mừng, vội quay lưng sang tên nô tài bên cạnh nói: “Mau đi, đưa trẫm đi tìm mấy tên nô tài to khỏe, trẫm muốn ngay lập tức xem múa kiếm”
Tên nội giám nghe thấy thoáng sững người, mới cẩn trọng thưa: “Bệ hạ, chuyện này Triệu công công đã lưu tâm lựa chọn rồi, hay là cứ đợi thêm cũng không muộn”
Trương Cường nghe thấy mặt biến sắc, liền gằn giọng nói với Thành Thái đứng bên: “Thành tướng quân, hãy lôi tên nô tài không biết tôn vương này ra”
Tên nội giám kia vì mấy ngày trước được Triệu Cao mấy lần dặn dò, hoàng đế có động tĩnh gì cũng phải nhanh chóng báo cáo, nay thấy Trương Cường ngay lập tức muốn đi tuyển chọn tạp đinh nội giám, không khỏi lo lắng, nhất thời quên mất tình cảnh vội vàng ra lời can ngăn, bây giờ nghe thấy Trương Cường muốn lôi hắn đi, nghĩ là bị phạt trượng đánh chết, sợ đến mức thở không ra hơi.
Tên nội giám tùy nô đứng bên cạnh thấy thế, không dám chậm trễ, vội mặt mày tái mét dẫn Trương Cường đi ra khỏi lối nhỏ bên cạnh điện. Thành Thái thấy tình hình như thế, vội bước lên trước, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ thân quý muôn vàng, chỗ đó nên để vi thần đi thì hơn”
Trương Cường nghe thấy thế, mới nghĩ đến sau mình là 100 người, đi đến đâu cũng rầm rầm rộ rộ, chuyện này không nên quá lộ liễu, đành phải để Thành Thái đi lo liệu vậy.
Nghĩ đến đây, bất giác bình tĩnh lại, liền gật đầu với Thành Thái: “Nếu đã thế, tất cả đều do tướng quân lo liệu vậy, trẫm chờ tin của khanh ở đây”
Thành Thái nghe lời chắp tay cung kính, rồi cất bước bước đi. Trương Cường nhìn theo cái dáng to lớn của ông, nghĩ đến bàn tay ma quỷ của Triệu Cao không lúc nào là không có, bất giác hít một hơi sâu rồi cất bước quay lưng đi vào điện. Liền nhớ ra là nửa tháng rồi không gặp thừa tướng Lý Tư rồi, không biết hiện tại ông ta như thế nào, nghĩ đến đây, hoàng đế bất giác quay qua tên thái giám đi cùng nói: “Thừa tướng sao lâu rồi không thấy, hay là bệnh tình nghiêm trọng quá rồi?”
Tên nội giám cẩn trọng nhìn hoàng thượng một lượt, rồi mới đáp: “Ngoại thần không ý chỉ không thể tiến cung, cho nên, bệ hạ không triệu gọi thừa tướng, thừa tướng không thể đến diện kiến bệ hạ được”
Trương Cường nghe thấy không nhịn được cười nhạt: “Ngươi đi truyền chỉ, nói trẫm biết thừa tướng vì tận tâm với việc công, nên cơ thể mắc bạo bệnh, trẫm ban cho ông ta thuốc quý tẩm bổ”
Tên nội giám kia vốn dĩ đang lo hoàng thượng sẽ ngay lập tức cho gọi Lý Tư, đang nghĩ cách thông báo cho Triệu Cao, bây giờ nghe thấy Trương Cường chỉ thưởng cho Lý Tư một số đồ vật, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu: “Vâng, vâng, bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ chuyển ngay cho thừa tướng” Nói xong, vội vàng đi ngay.
Trương Cường giơ tay vuốt tà áo, nhớ đến đôi mắt sáng ngời của hoàng hậu, quai hàm muốn chảy nước, trong lòng không khỏi xúc động. Đang trầm tư, thì thấy đằng sau một mùi hương thoang thoảng bay đến, mới phát giác ra, Triệu Yên đang cầm hoa lan màu trắng mỉm cười đi đến.
Những ngày này, do lo lắng hoàng hậu và chuyện nô tài đến đau cả đầu nên không có tâm trạng nào mà đi vui vẻ với Triệu Yên, điều đó làm cho Triệu Yên ba phần kính trọng Trương Cường, nhìn thấy điệu bộ hoàng thượng cứ lo lắng không vui, nên chủ động đến thăm, điều này làm cho hoàng đế rất kinh ngạc.
Nhìn thấy Triệu Yên cười, điệu bộ rất tươi tắn, Trương Cường bất giác rung động, suýt nữa không kiềm chế được bản thân, may quá kiếp trước bản thân đã rèn luyện rất lâu, không dễ gì kiềm chế được tình cảm của mình, hoàng đế định thần lại, khẽ mỉm cười: “Yên Nhi, sao nàng đến sớm thế, có phải là muốn gặp trẫm hay không?”
Triệu Yên mặt ửng đỏ, đôi mắt chớp chớp nhìn Trương Cường, nhẹ than: “Bệ hạ, bên ngoài gió to, Thành tướng quân lát nữa mới quay về, hoàng thượng nên vào điện chờ ông ấy”
Trông thấy điệu bộ lay động lòng người của nàng, Trương Cường âm thầm nuốt nước bọt, cười gượng một tiếng, rồi quay vào trong điện kiên nhẫn đợi Thành Thái, đồng thời cũng đợi Lý Tư đến.
Theo kế hoạch của mình, hoàng đế ban thưởng đồ cho đại thần, đại thần bất luận thế nào cũng phải qua tạ ơn, hoàng đế nghĩ mình không thể công khai triệu gọi Lý Tư đến nói chuyện, theo kinh nghiệm của Lý Tư, ông ta không thể không nhân cơ hội tạ ơn này để đến thăm mình.
Nghĩ đến đây, hoàng đế tự cười thầm: “Ta muốn xem xem Lý Tư rốt cuộc muốn nói gì với ta? Theo cách nhìn của Thành Thái, người ông ta đích thân lựa chọn hẳn không tệ, hơn nữa ông ta biết rõ các thế lực phe phái trong triều, bản thân coi như là đã bước được một bước rồi.
Đang trầm tư suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng Triệu Yên nhỏ nhẹ: “Bệ hạ, Thành tướng quân đã về rồi ạ”
Trương Cường nghe thấy thế ngạc nhiên, hoàng đế không ngờ, Thành Thái quả nhiên đã mau chóng quay về như thế. Không lẽ xảy ra bất trắc gì hay sao? Trương Cường nhìn theo hướng mà Thành Thái đang đi đến, quả nhiên trông thấy Thành Thái đang dẫn theo một đám 60, 70 người khoảng 17, 18 tuổi trạc tuổi thiếu niên đang sải bước bước tới, nhìn thấy hoàng đế đang đứng trên bậc thềm của điện, bèn quỳ xuống dưới bậc thầm cao giọng bẩm: “Thành Thái đã mang 70 tên nội giám khỏe mạnh đến diện kiến bệ hạ”
Trương Cường nghe bẩm liền cẩn trọng đánh giá một lượt những tên đang quỳ bên dưới, chỉ thấy bọn họ sắc mặt vàng vọt, nhưng thể trạng rất cường tráng, quả nhiên là trông chắc chắn hơn những tên nô tài bên cạnh mình, không khỏi hài lòng, gật đầu: “Các ngươi nghe đây, sau này các ngươi theo Thành tướng quân, chăm chỉ luyện tập võ kiếm, nếu sau này có thể biểu diễn đẹp mắt cho trẫm xem, trẫm sẽ có thưởng, chỉ cần các ngươi chịu nghe lời trẫm, trẫm không những sẽ miễn tội cho các ngươi mà còn thưởng cho các ngươi nhiều hơn nữa”
Những tên nô tài đang quỳ dưới điện nghe thấy thế, vốn dĩ đã là nô tài hạng bần cùng nhất, chỉ làm thô sử, một khi được triệu gọi, hầu như là đều phải chôn theo hoàng đế để xuống suối vàng tiếp tục kiếp nô bộc, lần này bị Thành Thái đưa vào cung, ai cũng nghĩ chắc chắn phải chết, đã không dám lộ ra vẻ bi ai, đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy rằng hoàng thượng không những không giết, mà còn trọng thưởng, nhất thời đều vui mừng khóc không thành tiếng, bò trên đất liên tục dập đầu.
Trương Cường nhìn thấy cảnh ấy than lên một tiếng, trong lòng thầm khâm phục Thành Thái, những tên này được chọn ra từ những tên nô tài hạ đẳng nhất, lại biến hoàng đế ta thành ân nhân như thế, tương lai cũng không sợ Triệu Cao sẽ biến bọn này thành tay chân rồi.
Đang lúc suy nghĩ thế, thì thấy một thiếu niên cao gầy liên tục dập đầu nói: “Bệ hạ, nô tài nguyện vì bệ hạ không tiếc sức mình, bệ hạ”
Trương Cường thấy hắn nói năng không thô lỗ như bọn nô tài thường gặp, không khỏi ngạc nhiên, đang định hỏi, thì nghe thấy Thành Thái nói nhỏ bên tai: “Bệ hạ, những người này bệ hạ cứ an tâm, bọn họ sẽ hết lòng trung thành với bệ hạ”
Trương Cường gật đầu, đang định quay người, thì thấy tên thiếu niên đang quỳ trên đất kia cứ dáo dác nhìn quanh một lượt, trông thấy mấy tên nô tài trong điện đang đứng đằng xa, mới ngẩng cổ lên nói: “Nô tài chỉ cầu xin bệ hạ trừ khử tên nô tài Triệu Cao, nô tài tình nguyện chết ạ”
.
Đại Tần Bá Nghiệp
Tác giả: Ngọc Vãn Lâu
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân
Chương 18: Đều có ý xấu.
Nhóm dịch: huntercd
Sưu tầm by conem_bendoianh - 4vn
Lời vừa nói ra, đám đông đều nhất lượt im lặng, Thành Thái cũng bất giác biến sắc mặt, mặc dù ông biết Trương Cường đã có kế hoạch chuẩn bị trừ khử Triệu Cao, nhưng chuyện này còn đang là bí mật trù bị, khả năng chỉ có ông và hoàng đế biết, bây giờ lại bị người khác nói to ra như thế, không khỏi giật mình lo lắng. Ông bước vội lên, một chân đá tên kia, gằn giọng nói: “Nô tài to gan, đây là chỗ cho ngươi nói thế hay sao?”
Nói xong, đang nghĩ lời thưa với Trương Cường, thì thấy Trương Cường cười nhạt một tiếng, rút gươm, lạnh lung đến bên tên nô tài gằn giọng nói: “Ngươi dám xúc phạm trung thần, quả thực mắc trọng tội, không lẽ không sợ trẫm giết ngươi sao?”
Tên kia không hề tránh né bảo kiếm của hoàng thương, mà chỉ cúi sập đầu. Máu trên trán trào ra, nhỏ tí tách xuống nền gạch xanh trước mặt, quả là làm người ta khiếp sợ. Hắn dường như không cảm nhận được vế thương trên trán, chỉ quyết tâm trả lời: “ Hàn Hoán bị hắn hại đến nhà tan cửa nát, cả họ chỉ còn lại một mình Hàn Hoán, nếu bệ hạ thật sự muốn giết, thì xin bệ hạ cứ ra tay, Hàn Hoán đã có thể đi gặp người nhà nơi chín suối rồi”
Trương Cường quét mắt nhìn tên nô tài đứng ở đằng xa, do dự một lúc, mới từ từ gật đầu: “Ngươi đã từng chịu cung hình”
Hàn Hoán nghe thấy cơ thể chợt rung lên, nức nở: “Hàn Hoán chỉ là nô tài thô sử trong triều, không dám không nhận cung hình”
Trương Cường nghĩ một lát rồi cúi đầu nói với hắn: “Ngươi rốt cuộc là vì lí do gì mà bị đưa vào trong cung làm nô tài?”
Hàn Hoán nhìn thấy vệ quân đưa quân tướng ép người dẫn vào cung, cho rằng hoàng đế muốn chơi trò săn giết nô tài, đã nghĩ là sẽ chết, nhưng thấy Trương Cường không hề có ý tức giận mà giết hắn, chỉ là hắn đã ôm bụng chờ chết mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không sợ. Lúc này hắn thấy xúc động, thầm nghĩ bất luận thế nào, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một được tiếp cận hoàng thượng, nói không chừng đại thù của gia đình hắn sẽ có ngày sáng tỏ.
Nghĩ đến đây hắn liên tục dập đầu nói: “Nô tài là con trai độc nhất của ngự sử Hàn Chương, gia phụ vì tố cáo Triệu Cao, bị Triệu Cao ép chết, cả nhà vì thế mà mắc tội, ngoài nô tài, những người khác đã chết ở Li Sơn. Nô tài không cầu xin gì khác chỉ xin bệ hạ có thể nhìn thấu dã tâm hiểm ác của Triệu Cao, nô tài dù chết cũng không xá gì” Nói xong, hắn không ngừng dập đầu, làm cho nền gạch xanh loang lổ máu tươi.
Trương Cường nghe thấy thế thầm thở dài, Triệu Cao đã giết sạch các đại thần trung thành với quốc gia, làm cho thiên hạ trên dưới phẫn nộ, quả thực là đã tự đào mộ chôn mình. May mà mình đến kịp, lúc này nghĩ cách bổ cứu cũng chưa muộn, mặc dù có chút e sợ quỹ đạo lịch sử bị mình làm rối đến hướng nào, nhưng cũng không cách nào quay lại kịp nữa.
Nhìn Thành Thái đang trầm sắc mặt, Trương Cường chầm chậm gật đầu: “Trẫm biết gia phụ nhà ngươi chết rất oan uổng, nhưng hiện tại trẫm lực bất tòng tâm, triều đình bị gian thần làm bại hoại, cơ nghiệp tiên hoàng khó khăn lắm mới gây dựng được sẽ bại hoại trong tay bọn cướp, trẫm có lòng muốn trảm gian thần, nếu ngươi thật trung với đại thần, trẫm nhất định sẽ trả lại cho gia đình ngươi sự trong sạch.
Hàn Hoán nghe thấy thế mắt sáng lên, cảm động rơi nước mắt, liên tục dập đầu tạ ơn: “Chỉ cần bệ hạ có thể rửa sạch nổi oan cho nô tài, nô tài nguyện thề một lòng trung thành đến chết với bệ hạ”
Trương Cường thở dài, cái lời hứa suông hi vọng một ngày thực hiện được, cho dù hiểu rõ bản thân có thể thật sự sẽ không có cách nào thay đổi lịch sử, nhưng nhìn thấy những gì trước mắt, bản thân sao lại không lấy tinh thần, tiếp tục đứng dậy chứ?
Miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng, thần sắc Trương Cường trầm ngâm nhìn tên nô tài đang quỳ dưới bậc thầm, trịnh trọng nói: “Các ngươi hãy theo Thành tướng quân chăm chỉ luyện võ nghệ, tận trung với trẫm, sau này nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu dám hai lòng, trẫm quyết không tha”
Bọn nô tài kia vốn dĩ nghĩ là đường chết, không dám nghĩ là không những không giết mà còn được biểu diễn võ kiếm cho hoàng đế, sớm đã vui mừng, lúc này nghe thấy chỉ cần trung thành sẽ được trọng thưởng, đều không kiềm được vui mừng mà nức nở.
Thấy trời đã về trưa, Thành Thái vội chắp tay bẩm: “Bệ hạ xin hãy yên tâm, bọn nô tài đều hãy giao cho vi thần, nhất định sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng”
Trương Cường ngẩng đầu nhìn trời, biết mình đã ra ngoài điện rất lâu, nhằm tránh làm người khác nghi ngờ, lời Thành Thái nói quả là rất có lý, bèn từ từ gật đầu nói: “Tất cả mọi chuyện giao cho ái khanh, có yêu cầu gì khanh cứ nói ra”
Lúc này, một tên nội giám chạy đến trước mặt Trương Cương bẩm: “Bệ hạ, thừa tướng Lý Tư vào cung tạ ơn, không biết bệ hạ có muốn gặp ông ta không, nếu không gặp, nô tài sẽ đi hồi đáp thừa tướng”
Trương Cường nhìn hắn, cười nhạt, Lý Tư lâu thế mới chậm chạp tiến cung tạ ân, nhất định là nghĩ đến cách mượn cớ bôi nhọ Triệu Cao, mình đã tiết kiệm được sức lực rồi, bèn gật đầu: “Thừa tướng bệnh nặng vẫn tiến cung tạ ân, trẫm nên vào gặp ông ta, các ngươi hãy chuẩn bị yến tiệc, trẫm muốn vừa uống vừa trò chuyện với ông ta”
Nói xong vội vàng đi vào cung điện, bây giờ bản thân hoàng thượng đã không còn cách nào nắm được toàn cục, đành phải gắng hết sức giữ gìn sự cân bằng trước mắt, có chút dã tâm với Lý Tư, nhằm khống chế Triệu Cao, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi chút. Ài, làm hoàng đế quả nhiên là không dễ.
Lý Tư cẩn trọng quỳ xuống đất nói to: “Thần Lý Tư tiến cung tạ ân, hoàng thượng vạn tuế”.
Hồi lâu, xung quanh không hề một tiếng động, bóng người trong đại điện kéo dài ra, ánh nắng chói mắt bên ngoài điện cũng dần dần dịu lại. Lý Tư xoay xoay đầu gối đã tê rần, liêu xiêu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên ngai vàng, mới phát hiện ra ngai vàng không một ai, tên hoàng đế ham chơi không biết đã đi đâu mất. Trong đại điện chỉ còn lại bóng mấy tên nô tài, cung điện rộng lớn không nghe thấy một động tĩnh gì.
Hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng của Trương Cường, Lý Tư không khỏi càng ngày càng bất an, ông hôm trước vừa cãi nhau với Triệu Cao một trận, đang đợi hoàng thượng cho gọi vào cung hỏi tội, nên vội vàng liên lạc với mấy vị đại thần trung thành với mình vào bàn bạc kế sách, nhưng không ngờ, sau đó lại nghe đồn là Triệu Cao trong pháp trường làm cho hoàng thượng không vui, vị hoàng đế trẻ tuổi không chờ hành hình kết thúc đã vội đi ngay. Sau đó còn trở mặt với Triệu Cao trên đường về cung A Phòng. Tin đồn ra, trong lòng Lý Tư không khỏi vừa vui vừa nghi ngờ, không biết đôi vua thần này đang chơi trò gì, hay thật sự trở mặt, không biết vị hoàng đế hoang dâm này rốt cuộc là chơi trò gì, nên càng nghi ngờ thấp thỏm ở nhà chờ đợi nửa tháng nay.
Hôm nay lại nhận được phần thưởng, đã cùng đám cố vấn thảo luận hồi lâu, nên mượn cớ tiến cung tạ ân, đến thăm dò hư thực, không ngờ càng đợi càng hư vô, không thể kiên nhẫn hơn nữa, đang định gọi hỏi tên nô tài đứng trong góc kia, thì nghe thấy tiếng bước chân đến, một tên nô tài 11, 12 tuổi rón rén tiến vào cung điện, nhẹ nói: “Kính mời thừa tướng đi theo nô tài vào điện Linh Lung, bệ hạ đang ở đó mời thừa tướng xem võ kiếm”
“Võ kiếm” Lý Tư sững người, không ngờ nửa tháng không gặp, vị hoàng đế này lại tìm ra được trò mới, gương mặt đang căng thẳng bất giác từ từ giãn ra, xem ra không có gì bất lợi với mình cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng tự nhiên nhẹ nhõm hẳn, trong lòng vẫn có chút kinh sợ cùng tên nô tài đi vào cung Linh Lung, không ngờ vừa bước vào điện thì nghe thấy tiếng gằn: “Lý Tư, ngươi thật to gan, người đâu, bắt ông ta lại”
.
Đại Tần Bá Nghiệp
Tác giả: Ngọc Vãn Lâu
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân
Chương 19: Minh thương ám kiếm
Nhóm dịch: huntercd
Sưu tầm by conem_bendoianh - 4vn
Lý Tư bị làm cho một trận cả kinh run cả người lên, giật mình giương mắt nhìn vào trong điện, chỉ thấy vài tên nội thị, tay cầm đao kiếm từ trong điện vọt ra, bao vây Lý Tư ở giữa, hơn mười trường kiếm sắc lạnh chói mắt, chỉ cần hắn có chút động tĩnh sẽ xuyên qua tim hắn! Lý Tư vừa sợ vừa giận, vội vàng lớn tiếng quát to: "Các ngươi là ai, dám hành thích trọng thần triều đình? !"
Vài tên nội thị kia nghe vậy chỉ lạnh lùng nhìn trường kiếm trong tay, như không nghe thấy, Lý Tư lúc này tuy rằng tuổi già sức yếu, nhưng không sợ hãi , nhìn thấy mấy tên nội thị vẫn không có ý thối lui, Lý Tư không khỏi giận tím mặt: "Các ngươi là ai? Hoàng thượng đâu? Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta..."
Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy một trận cười từ trong điện vọng đến: "Ha ha... Ha ha... Thừa tướng, mấy tên nội thị của trẫm thế nào? Kiếm pháp của bọn họ không tồi chứ?"
Theo tiếng cười, Trương Cường được Thành Thái phò tá từ sau điện vòng đi ra, hắn mặc một cái áo nền đen thêu màu đỏ, khoác ngoài một trường bào bằng tơ đay, trên đầu chỉ dùng một cái dây cột tóc trân châu màu đen đan xen mấy hạt trân châu lớn nhỏ cột mớ tóc dày thành một búi sau đầu, một chuỗi ngọc bội tinh xảo chúc xuống từ bên hông, thỉnh thoảng vang lên tiếng âm thanh êm tai, khi nhìn thấy Lý Tư, vỗ tay cười nói: "Thừa tướng tới đúng lúc, trẫm hôm nay tuyển vài tên nội thị, đến luyện kiếm cho trẫm xem, quả nhiên không tồi, rất là thú vị!"
Nhìn đến Lý Tư vẻ mặt âm trầm nhìn mình, Trương Cường ha hả cười nói: " Vừa rồi không dọa được thừa tướng? Xem ra bọn họ vẫn phải huấn luyện nhiều hơn, trẫm thường nghe người ta nói, Thừa tướng là người phi thường, hôm nay thử một lần quả nhiên không tồi. Ha ha... Ha ha..."
Lý Tư lúc này mới hơi bình tĩnh lại, nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của Trương Cường, vội vàng quỳ xuống thi lễ nói: "Lão thần khấu kiến bệ hạ..."
Trương Cường sao có thể để hắn quỳ xuống, vội vàng tiến lên một bước, giơ tay nói: "Thừa tướng không cần đa lễ, trẫm nghe nói thừa tướng thân thể không tốt, muốn thưởng nhân sâm của phụ hoàng cho trẫm để bọn họ mang đến cho Thừa tướng, không biết Thừa tướng cảm thấy như thế nào?"
Lý Tư nghe vậy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng khóc nói: "Hoàng Thượng khai ân, lão thần không xứng , không xứng a!"
Trương Cường nghe hắn lời này thâm ý sâu sắc, bất giác cười thầm, ra vẻ khó hiểu kinh ngạc nói: "Thừa tướng phụ tá tiên đế hơn ba mươi năm, nay lại trung thành và tận tâm phụ tá trẫm, trẫm phải nể trọng Thừa tướng, sao Thừa tướng lại nói như vậy?"
Lý Tư nghe vậy biến sắc, áy náy nói: "Bệ hạ đăng cơ chưa lâu, trong triều phải làm lại từ đầu, lòng người không yên. Bệ hạ ở trong nội cung, thần dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó gặp bệ hạ, làm cho lão thần cả ngày lo sợ không an, rất sợ phụ kỳ vọng của bệ hạ, nhưng lại không thể chuyên tâm chuyện triều chính, lão thần nào dám nhận ân thưởng của bệ hạ?"
Trương Cường nghe vậy liên tục lắc đầu nói: "Thừa tướng sao lại nói như vậy, trẫm không phải đã đem triều chính đều giao cho ái khanh và phủ lệnh sao? Nếu có người nào dám không nghe Thừa tướng, Thừa tướng có thể trị tội, trẫm tuyệt đối yên tâm!"
Nói xong, xoay người đi đến ngồi xuống cái sạp mềm mà bọn nội thị đã chuẩn bị sẵn, uể oải vặn vẹo eo lưng, đón nhận chén trà thơm của cung nữ bưng lên, gật đầu thở dài: "Trong triều có Thừa tướng và phủ lệnh cộng đồng phụ tá, trẫm xem như có thể không lo nghĩ gì. Ha ha ha ha!"
Lý Tư nhìn thấy trước mắt mình vẻ mặt tươi cười của Trương Cường lộ ra một vẻ không chút cảnh giác, thở dài một hơi nói: "Bọn nội thị này của Hoàng Thượng là tìm ở đâu? Vi thần nhìn có chút lạ mắt a."
Trương Cường sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: "Trẫm vốn muốn xem múa kiếm, liền cho nội thị trong điện này học tập. Không thể tưởng được bọn họ mười phần không được, luyện nửa tháng, nhưng lại không luyện ra thể thống gì, vẫn là Thành tướng quân tìm cho trẫm vài tên tạp dịch khỏe mạnh này, bọn họ thân thể tráng kiện, chỉ học không đến nửa ngày, luyện múa kiếm quả nhiên ra hình ra dạng, trẫm đang chuẩn bị ban thưởng thật hậu cho Thành Thái đây!"
Lý Tư nghe vậy giương mắt liếc liếc một vẻ mặt của Thành Thái không chút thay đổi, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không thể tưởng được Thành Thái này không được người ta chú ý nhưng lại có thể hiểu rõ thánh ý như thế, hiện giờ mình đường đường là Thừa tướng Đại tần mà không bằng một gã Phó thống lĩnh cấm vệ nho nhỏ!
Nghĩ đến đây, không khỏi có chút bối rối, nhìn đến bộ dáng lười biếng của Trương Cường, vội tiến lên một bước thấp giọng nói: "Bệ hạ, thần có bản tấu!"
Trương Cường nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, hiển nhiên đã có chút không kiềm chế được, không khỏi âm thầm cười lạnh: Lý Tư quả nhiên là danh nhân lịch sử, mình bức hắn nửa ngày như vậy, lại lớn tiếng tạo không khí doạ người, lại là tiếng lóng cùng bức, lại gây sức ép đi xuống, mình thật không hiểu nên làm cái gì bây giờ.
Vội vàng lấy lại tinh thần, làm bộ như ngớ ngẩn, khó hiểu nói "Thừa tướng có chuyện gì? Trẫm còn muốn xem Thành tướng quân huấn luyện bọn nội thị này, nếu là Thừa tướng không có chuyện gì quan trọng hơn, mau chóng nói cho trẫm nghe."
Lý Tư nhìn Trương Cường một cái thật sâu, lúc này mới lén quét mắt một cái vào đám nội thị trong điện, há mồm ra, nhưng không nói một lời.
Trương Cường thấy thế cười nhạt, khẽ gật đầu nói: "Thừa tướng chẳng lẽ không yên tâm trẫm?"
Lý Tư nghe vậy chấn động cả người, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất thấp giọng khóc nói: "Hoàng Thượng, đều không phải là vi thần hoài nghi Hoàng Thượng, chính là thần muốn nói người này, vây cánh trải rộng trong cung, thần mặc dù không sợ cái gì, nhưng là lại lo lắng cho bệ hạ vì thần mà... Đã bị..."
Nói tới đây, hắn cố ý nức nở lên, liếc nhìn Trương Cường. Trương Cường đương nhiên biết hắn đang cố ý hướng suy nghĩ của mình vào lời nói của hắn, bèn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Làm càn!"
Lý Tư cả người run lên, vội vàng phủ phục trên mặt đất âm thầm cắn răng nói: "Bệ hạ, vi thần tuy có mạo phạm cũng là lời nói thật, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, vi thần mắt tìm thấy mầm mống sinh loạn nhưng không cách nào nhìn thấy bệ hạ, bệ hạ tự đóng trong thâm cung và các việc trong triều toàn bộ không biết, quan viên các nơi nhân không được chỉ thị bệ hạ mà sinh nghi, không thể yên tâm giữ chức, dân chúng thiên hạ vì không nhìn thấy bệ hạ mà lo sợ bất an, không thể an tâm lo việc, bá tánh bởi vậy mà không tuân thủ pháp luật kỷ cương, Đại tần bởi vậy mà nguy!"
Lời còn chưa dứt đã sớm khóc không thành tiếng liên tục dập đầu, chỉ còn chờ Trương Cường hạ lệnh đem bắt chính mình, đến lúc đó lại giao ra đủ loại chứng cứ phạm tội của Triệu Cao đã sớm chuẩn bị xong, không sợ hoàng đế không tin, như vậy vừa có thể được một mỹ danh của trung thần, lại có thể không cần nói ra sự hoài nghi của Trương Cường với Triệu Cao.
Hắn trong lòng tuy muốn như vậy, nhưng người lại sợ hãi run rẩy đứng lên, thân hình có vẻ vô cùng thê lương đứng lên. Sau một lúc lâu, không thấy vẻ tức giận của Trương Cường như trong tưởng tượng, ngoài điện cấm vệ cũng không có nhảy vào trong điện, tất cả bình tĩnh thật lạ kỳ, có chút kỳ quái không nói nên lời.
Lý Tư giật mình giương mắt nhìn Trương Cường đang ngồi lười biếng trên ghế, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh cơ hồ không có biểu hiện gì, nhìn kỹ hai tròng mắt không chút dao động làm cho hắn không kìm lòng được rét run từng trận.
Lý Tư nhẹ nhàng ho khan một tiếng, che dấu một chút bối rối từ trong đáy lòng, lúc này mới vô cùng thành khẩn nói: "Bệ hạ có thể nghe lời can gián, thật sự là phúc của đại Tần ta!"
Trương Cường lạnh lùng cười nhẹ nói: "Thừa tướng ngầm ý nói chính là phủ lệnh? Trẫm nghĩ rồi, có thể đem triều chính làm đến như thế này tựa hồ chỉ có Thừa tướng và phủ lệnh, Thừa tướng sẽ không nói mình là gian thần, vậy tên gian thần kia nên là phủ lệnh mới đúng. Thừa tướng, trẫm nói có đúng không?"
Lý Tư thật không ngờ Trương Cường vô dụng từ trước, ý nghĩ lại rõ ràng thấu đáo như thế, bất giác hơi ngẩn ngơ, thực lực của Triệu Cao trong mắt đích xác không phải một người có thể chống lại, nghĩ đến lần trước nói chuyện cùng với Trương Cường, trong lòng bèn cảm thấy có vài phần thắng, vội vàng gật đầu nói: "Vi thần chính là nhắc nhở bệ hạ, bệ hạ thiên tư thông minh, thì sẽ hiểu được đạo lý trong đó, cần gì lão thần nhiều lời."
Trương Cường cười lạnh một tiếng, chậm rãi gật đầu nói: "Thừa tướng một lòng vì nước, trẫm đương nhiên biết, chính là..."
Nói tới đây, bỗng nhiên theo ngoài điện truyền đến một tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại mới thấy Lệ Cơ dẫn một đội cung nữ, thướt tha đi đến, yểu điệu thi lễ, dịu dàng nói: "Bệ hạ, ca vũ đã chuẩn bị xong, không biết bệ hạ ở tẩm điện xem, hay là ngay tại nơi này xem?"
Nói xong, một đôi mắt thanh tú liếc qua liếc lại trên cơ thể Trương Cường, một khuôn mặt cười làm mê hoặc lòng người, khiến người kìm lòng không được.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Trương Cường hầu như chỉ sủng ái nàng, khiến địa vị của nàng cũng rất lớn không giống như ngày xưa, hơi có chút cảm giác sủng phi. Nàng càng ngày càng tự tin cảm thấy chỉ cần mang long thai, tại nơi thâm cung vắng vẻ này chính mình liền có chỗ dựa vào. Nghĩ đến mỗi đêm chưa bao giờ từng có yên ổn khiến cho nàng có một cảm giác bừng tỉnh trong cơn mơ, tuy rằng toàn cảm thấy một sự bất an, nhưng so với ngày trước, nàng vẫn vô cùng thỏa mãn.
.