09-06-2008, 12:50 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 16
THANH PHƯỢNG
Há» Cảnh ở Thái Nguyên, vốn trước là thế gia, cá»a nhà rá»™ng rãi bá» thế. Vá» sau sa sút, lầu viên san sát bá» hoang đến quá ná»a. Nhân đó, sinh ra nhiá»u Ä‘iá»u quái dị. Cá»a và o nhà lá»›n cứ tá»± dưng mở đóng, thưá»ng khi giữa đêm hôm, ngưá»i nhà hốt hoảng xôn xao. Cảnh đâm lo, phải dá»i đến má»™t cÆ¡ ngÆ¡i khác ở, chỉ để má»™t ông lão ở lại canh cá»a mà thôi.
Từ đấy, cảnh hoang tà n đổ nát cà ng tệ hÆ¡n. Có ngưá»i còn nghe cả tiếng nói cưá»i đà n hát trong đó nữa.
Cảnh có ngưá»i cháu ruá»™t tên là Khứ Bệnh, tÃnh cuồng phóng, không gì câu thúc nổi, dặn ông lão há»… nghe thấy gì lạ chạy Ä‘i báo cho mình ngay. Ãêm đó, thấy trên lầu có ánh đèn lúc sáng lúc tắt, ông lão vá»™i đến báo vá»›i chà ng.
Chà ng muốn và o táºn nÆ¡i xem cho biết sá»± lạ, ai ngăn cÅ©ng không được.
Cá»a ngõ trong nhà vốn đã thuá»™c hết, chà ng bà n rẽ cá» ráºm, lần đưá»ng quanh co Ä‘i và o. Trèo lên lầu rồi, vẫn chưa thấy có gì khác lạ. Băng qua lầu Ä‘i quá và o trong nữa, thì nghe có tiếng ngưá»i nói chuyện rì rầm. Lén nhòm xem, thấy hai ngá»n đèn lá»›n thắp song song, sáng trưng như ban ngà y. Má»™t ông già khăn áo nhà nho, ngồi quay mặt hướng Nam; đối diện là má»™t bà già , cả hai Ä‘á»u khoảng ngoà i bốn mươi tuổi. Ngoảnh Vá» hướng Ãông là má»™t chà ng trai tuổi chừng hai mươi; bên phÃa tay mặt lại là má»™t cô gái, tuổi má»›i cáºp kê. Ai nấy Ä‘ang cùng ngồi vây quanh má»™t bà n đầy rượu thịt, vui cưá»i trò chuyện.
Chà ng đột ngá»™t bước và o, cưá»i, nói to lên rằng:
- Có má»™t ngưá»i khách không má»i mà đến đây!
Cả đám cùng kinh hoảng chạy trốn, riêng ông già bước ra, quát há»i:
- Ai mà lại dám xông và o buồng riêng nhà ngưá»i ta thế?
Chà ng đáp:
- Ãây là buồng nhà tôi, ông chiếm lấy. Có rượu ngon tá»± mình uống vá»›i nhau, không má»i qua chá»§ nhà má»™t câu, chẳng phải là bá»§n xỉn lắm sao?
Ông già ngắm kỹ một lượt rồi nói:
- Không phải là chủ nhân mà .
Chà ng nói:
- Tôi là đồ ngông, tên là Cảnh Khứ Bệnh, cháu ruột của chủ nhân đây.
Ông già vá»™i kÃnh cẩn đáp:
- Lâu nay vẫn ngưỡng má»™ danh tiếng Thái SÆ¡n, Bắc Ãẩu!
Bèn đưa tay vái, má»i chà ng và o. Rồi gá»i ngưá»i nhà thay mâm cá»—.
Chà ng ngăn lại. Ông liá»n rót rượu má»i khách. Chà ng nói:
- Chúng ta hai nhà như má»™t, khách khứa cùng ngồi vá»›i nhau cần gì phải lánh mặt, xin má»i cả ra cùng uống cho vui. Ông già gá»i 'Hiếu Nhi' , giây lát chà ng trai từ ngoà i bước và o. Ông nói:
- Ãây là thằng con tôi.
Vái chà o rồi ngồi xuống. Há»i thăm qua vá» gia thế, ông già tá»± nói mình tên là NghÄ©a Quân, há» Hồ.
Chà ng vốn tÃnh hà o hoa, nói năng bà n luáºn như gió. Hiếu Nhi cÅ©ng là ngưá»i phóng khoáng, chuyện trò qua lại, đã thấy mến nhau ngay. Chà ng hai mươi mốt tuổi, hÆ¡n Hiếu Nhi hai tuổi, bà n gá»i cáºu ta là em. Ông già bảo:
- Nghe nói cụ tổ ngà i khi xưa có sá»an cuốn 'Ãồ SÆ¡n ngoại truyện' ngà i có biết chăng?
Chà ng đáp:
- Thưa có biết.
Ông già nói tiếp:
- Chúng tôi là giòng dõi há» Ãồ SÆ¡n đây. Từ Ä‘á»i ÃÆ°á»ng trở vá» sau, gia phả còn nhá»› được, còn từ NgÅ© Ãại trở vá» trước thì thất truyá»n. Dám xin công tá» là m Æ¡n chỉ giáo cho.
Chà ng kể qua công trạng cá»§a cô gái há» Ãồ giúp vua VÅ© thuở xưa, thêm tháºt nhiá»u lá»i, lưu loát trôi chảy.
Ông lão cả mừng, bảo con trai rằng:
- Hôm nà y may mắn được nghe những Ä‘iá»u chưa từng được nghe bao giá». Công tỠđây cÅ©ng chẳng phải ai xa lạ, hãy và o má»i mẹ và Thanh Phượng ra cùng nghe, để cho biết công đức cá»§a tổ tiên mình má»™t thể.
Hiếu Nhi bước và o sau bức mà n. Chốc lát, bà cụ cùng cô gái bước ra. Nhìn kỹ, thấy dáng liá»…u yêu kiá»u, là n thu ba lóng lánh, trên Ä‘á»i dá»… không ai đẹp bằng. Ông già trá» và o bà cụ nói:
- Ãây là bà lão nhà tôi.
Lại trỠsang cô gái nói tiếp:
- Còn đây là Thanh Phượng, cháu gá»i tôi bằng chú. CÅ©ng có phần sáng dạ, há»… nghe được Ä‘iá»u gì nhá»› không quên. Cho nên gá»i ra cho nghe cùng.
Chà ng nói chuyện xong bà n uống rượu, nhìn cô gái trân trân không chá»›p mắt. Cô gái biết , bèn cúi đầu xuống. Chà ng ngầm đặt chân lên mÅ©i giầy cá»§a nà ng. Nà ng vá»™i thu chân lại, nhưng cÅ©ng không có ý giáºn dữ. Bấy giá» tâm thần, chà cá»§a chà ng Ä‘á»u bay bổng, không thể tá»± chế được nữa, liá»n vá»— bà n mà nói:
- ÃÆ°á»£c ngưá»i vợ như thế nà y, dẫu đổi cho là m vua cÅ©ng không mà ng.
Bà cụ thấy chà ng đã có vẻ say, cà ng thêm ngông, bà n cùng cô gái đứng dáºy, vén bức mà n, bước và o. Chà ng mất hết hứng thú, cÅ©ng từ biệt ông già vá». Nhưng tÆ¡ lòng vấn vương, không sao quên được tình cảm cá»§a mình đối vá»›i Thanh Phượng.
Ãến đêm, lại lần sang, thì hương còn thÆ¡m nức, mà chỠđợi đến hết đêm, tịnh không còn nghe má»™t tiếng động nhá». Trở Vá» bà n vá»›i vợ, muốn Ä‘em cả nhà sang ở hẳn bên đó, hầu mong lại có lúc được há»™i ngá»™ chăng. Vợ không nghe. Chà ng cứ má»™t mình dá»n sang, há»c hà nh dưới lầu. Ban đêm Ä‘ang ngồi tá»±a ghế, thì má»™t con quá»· xoã tóc bước và o, mặt Ä‘en như sÆ¡n, trừng mắt ngó chà ng. Chà ng cưá»i, nhúng ngón tay trá» và o nghiên má»±c rồi tá»± bôi lên mặt, giương mắt thao láo nhìn lại. Con ma thẹn mà bá» Ä‘i. Ãêm hôm sau, canh đã khuya, vừa tắt đèn định nằm, nghe phÃa sau lầu có tiếng mở then, rồi tiếng kẹt cá»a. Chà ng vá»™i trở dáºy nhìn xem thì thấy cánh cá»a hé mở. Giây lát, nghe có tiếng giầy nhá» nhẹ, lại có ánh đèn từ phòng trong Ä‘i ra. Nhìn sang, thì chÃnh là Thanh Phượng. Bất chợt thấy chà ng, nà ng hoảng hốt trở lui và o, vá»™i vã đóng hai cánh cá»a lại. Chà ng quỳ dà i xuống, nói vá»ng và o:
- Tiểu sinh không ná» hà khó khăn, nguy hiểm, thá»±c cÅ©ng chỉ vì nà ng. May gặp lúc không có ai, xin được cầm tay cưá»i má»™t tiếng, thì chết cÅ©ng không dám ân háºn.
Cô gái từ trong nói ra:
- Thâm tình khăng khÃt, sao thiếp lại không hay, nhưng lá»i giáo huấn cá»§a chú vá» pháºn gái chốn khuê môn rất nghiêm, nên không dám vâng mệnh.
Chà ng cố van nà i:
- Cũng chẳng dám mong được kỠda áp thịt, chỉ xin trông thấy nhan sắc cũng đủ lắm rồi.
Cô gái dưá»ng như có ý bằng lòng, mở then cá»a bước ra, nắm lấy cánh tay chà ng kéo dáºy. Chà ng mừng cuống lên, Ä‘em nhau xuống dưới lầu, ôm ghì lấy và đỡ lên ngồi trên đầu gối mình.
Nà ng bảo:
- Cũng may có chút túc duyên, nhưng chỉ hết đêm nay thôi, sau dầu có nhớ nhau cũng không là m gì được nữa.
Chà ng há»i:
- Vì sao váºy?
Nà ng đáp:
- Chú thiếp sợ chà ng ngông, nên giả dạng là m quá»· dữ để dá»a chà ng, mà chà ng vẫn không nao núng; hôm nay tÃnh dá»n nhà đi nÆ¡i khác. Cả nhà đá»u đã mang đồ đạc đến nÆ¡i ở má»›i, chỉ còn mình thiếp ở lại đây coi giữ, ngay mai cÅ©ng ra Ä‘i.
Nói xong định lui gót, bảo rằng:
- Sợ chú Vá».
Chà ng gắng giữ lại, muốn cùng nà ng giao hoan. ÃÆ°Æ¡ng lúc còn giằng co, đối đáp, thì ông già áºp và o. Cô gái vừa thẹn, vừa sợ, không biết là m thế nà o, chỉ cúi đầu đứng tá»±a thà nh giưá»ng, mân mê giải áo, không nói gì cả.
Ông già giáºn dữ mắng:
- Con tiện tì nà y, là m nhÆ¡ nhuốc danh giá nhà tao! Không Ä‘i ngay, roi vá»t quất và o lưng bây giá»!
Nà ng cúi đầu vá»™i vã bước ra. Ông già cÅ©ng ra theo. Chà ng từ phÃa sau lắng nghe, tiếng chá»i mắng vang lên không ngá»›t, rồi tiếng Thanh Phượng khóc rưng rức. Lòng Ä‘au như cắt, chà ng cất tiếng nói to lên:
- Tội lỗi ở cả tiểu sinh đây, chứ Thanh Phượng có dự gì và o đấy? Hãy tha lỗi cho Phượng, bao gươm đao rìu búa, một mình tiểu sinh xin chịu tất.
Má»™t lúc thấy yên ắng, chà ng bà n trở vá» giưá»ng ngá»§.
Từ đấy, trong nhà tuyệt không còn nghe thấy tăm hÆ¡i gì nữa. Chú chà ng được tin lấy là m lạ, vui lòng bán rẻ cÆ¡ ngÆ¡i cho chà ng. Chà ng mừng, Ä‘em cả gia quyến dá»n sang. ở được hÆ¡n má»™t năm, vừa lắm, song vẫn chưa má»™t lúc nà o quên được Thanh Phượng.
Gặp tiết thanh minh, chà ng Ä‘i tảo má»™, lúc trở vá» thấy hai con chồn nhá» Ä‘ang bị chó Ä‘uổi riết. Má»™t con nhảy và o bụi ráºm chốn thoát, còn má»™t con chạy cuống qut ở trên đưá»ng, từ xa trông thấy chà ng, quẩn lại bên cạnh, kêu thương, cụp tai cúi đầu, dưá»ng như có cầu cứu. Chà ng bá»—ng thấy thương, mở vạt áo bá»c và o, Ä‘em vá». Ãến nhà , đóng cá»a, đặt lên giưá»ng, thì ra là Thanh Phượng. Mừng quá đỗi, bèn an á»§i và thăm há»i. Nà ng đáp:
- Vừa rồi, đang cùng con hầu đùa giỡn thì gặp phải nạn lớn. Nếu không có chà ng, ắt đã táng mạng và o bụng chó. Mong không vì khác loaì mà ghét bỠnhau.
Chà ng đáp:
- Ngà y đêm tưởng nhá»›, hồn má»™ng vấn vương. Nay gặp nà ng như bắt được cá»§a báu, có đâu lại nói đến ghét bá»!
Nà ng nói:
- Ấy cÅ©ng là số trá»i. Nếu không vì gặp chuyện thì đâu còn được theo nhau? Nhưng thế cÅ©ng lại là may, con hầu hẳn cho thiếp đã chết, thì có thể cùng chà ng Ä‘Ãnh ước bá»n lâu được.
Chà ng mừng dá»n má»™t căn nhà riêng là m chá»— ở cho nà ng.
Cứ thế được hÆ¡n hai năm, má»™t đêm, chà ng Ä‘ang Ä‘á»c sách, chợt Hiếu Nhi ở đâu bước và o. Chà ng ngừng Ä‘á»c, ngạc nhiên há»i đến có việc gì. Hiếu Nhi sụp xuống đất, cất tiếng buồn thảm nói:
- Phụ thân tôi gặp nạn bất kỳ, phi anh ra không ai cứu nổi. Lẽ ra phải thân đến khẩn cầu, nhưng sợ không được tiếp, nên cho tôi đi thay.
Há»i có việc gì thì Hiếu Nhi đáp:
- Công tá» có quen biết cáºu Ba nhà há» Mạc không.
Chà ng đáp:
- Ngưá»i ấy là con nhà đồng niên vá»›i tôi.
Hiếu Nhi nói:
- Ngà y mai cáºu ta Ä‘i qua đây, Nếu có Ä‘em theo má»™t con chồn săn được, mong anh giữ lại cho.
Chà ng đáp:
- Câu chuyện xấu hổ dưới lầu hồi nà o, vẫn canh cánh mãi trong dạ, nên những việc gì khác, không dám tự biết đến. Như muốn tôi đem hết sức hèn ra giúp, trừ phi Thanh Phượng đến đây, không xong.
Hiếu Nhi rơi lệ đáp rằng:
- Em Phượng đã chết ngoà i đồng từ ba năm nay rồi!
Chà ng bèn giũ áo nói:
- Ãã thế thì mối háºn lại cà ng sâu nặng hÆ¡n thôi.
Rồi chà ng cầm sách cao giá»ng ngâm nga, tuyệt không Ä‘oái nhìn đến gì nữa. Hiếu Nhi đứng dáºy, khóc lạc cả giá»ng, che mặt mà bước ra.
Chà ng liá»n đến buồng Thanh Phượng, kể cho nghe duyên cá»›. Nà ng thất sắc há»i:
- Thế có cứu tháºt không?
Chà ng đáp:
- Cứu thì vẫn cứu, nhưng vừa rồi mà không nháºn lá»i ngay là cÅ©ng để trả miếng chuyện ngang ngược hồi trước cái đã.
Nà ng mới mừng rỡ nói:
- Thiếp mồ côi từ bé, nhỠchú nuôi nấng mới trưởng thà nh. Ngà y ấy, dẫu có mang lỗi với chà ng, nhưng cũng do phép tắc trong nhà mà phải thế.
Chà ng nói:
- Ãà nh thế, nhưng cÅ©ng không khá»i phải là m ngưá»i ta ấm ức trong lòng. Nà ng mà chết tháºt, thì nhất định là không cứu đâu.
Nà ng cưá»i mà đáp:
- Nhẫn tâm nhỉ!
Ngà y hôm sau quả nhiên có chà ng Ba há» Mạc đến, túi cung da hổ, Ä‘ai ngá»±a chạm và ng, đầy tá»› theo hầu rất hách. Chà ng ra cá»a đón tiếp, trông thấy các giống cầm thú săn được rất nhiá»u, trong đó có má»™t con chồn Ä‘en, máu ướt đẫm cả da và lông. Vá»— vá»— xem, da thịt hãy còn ấm. Bèn thác cá»› áo cừu bị rách, há»i xin để dùng vá áo. Mạc khảng khái cởi dây ra tặng chà ng. Chà ng liá»n giao ngay cho Thanh Phượng, rồi ra yến ẩm vá»›i khách. Khi khách Ä‘i vá» rồi, cô gái ôm con hồ và o lòng, ba ngà y sau thì sống lại. Quay trở má»™t lát, lại hóa thà nh ông già . Ngước mắt nhìn thấy Phượng, ngỡ mình không còn ở dưới cõi trần. Nà ng lần lượt kể hết thá»±c tình. Ông già bà n sụp xuống lạy, thẹn thùng xin tạ lá»—i xưa. Rồi mừng rỡ nhìn nà ng nói:
- Ta vẫn cho là mà y không chết, nay quả thế tháºt.
Cô gái nói với chà ng:
- Như chà ng có lòng nghĩ đến thiếp, thì xin cho mượn chỗ nhà lầu, để thiếp được trả nghĩa chú vỠcông ơn nuôi nấng.
Chà ng nháºn lá»i. Ông già bẽn lẽn, giã biệt mà đi. Ãến tối, quả mang cả nhà lại. Từ đó, như cha con trong má»™t nhà , không còn Ä‘iá»u gì nghi kỵ.
Chà ng ở riêng chá»— nhà há»c. Hiếu Nhi thỉnh thoảng đến cùng chuyện trò. Con trai ngưá»i vợ cả cá»§a chà ng dần dần lá»›n lên, bèn nhá» Hiếu Nhi dáºy dá»—, vì tÃnh nết ôn tồn, chỉ vẽ khéo léo, tháºt có tư cách mô phạm cá»§a ông thầy.
Tà i sản của Adamsmith
Chữ ký của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:56 AM .
09-06-2008, 12:51 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 17
PHÒNG VĂN THỤC
Ãặng Thà nh Ãức ngưá»i phá»§ Khai Phong du há»c đến đất Duyện trá» trong má»™t ngôi chùa hư nát, chép thuê cho ngưá»i là m sổ Ä‘inh trong vùng.
Cuối năm, đám nha dịch ai vá» nhà nấy, riêng Ãặng ở lại, thổi cÆ¡m ăn trong chùa.
Tá» má» sáng, má»™t thiếu phụ nhan sắc tuyệt đẹp gõ cá»a Ä‘i và o, đến trước bà n thá» Pháºt đốt hương, lá»… bái rồi ra.
Hôm sau, lại cÅ©ng là m như váºy.
Ãang giữa đêm, Ãặng dáºy khêu đèn, vì có việc cần là m, thì nà ng đã đến từ sá»›m. Ãặng há»i:
- Sao đến sớm thế?
Nà ng đáp:
- Chá» sáng tá» thì ngưá»i tá»›i lá»™n xá»™n, không bằng lúc đêm hôm. Ãến sá»›m quá, lại sợ quấy rầy giấc ngá»§ ngon là nh cá»§a anh. Vừa trông thấy đèn sáng, biết anh đã dáºy, nên tôi đến thôi.
Chà ng nói đùa:
- Chùa không có ngưá»i, ở lại mà nghỉ cho đỡ Ä‘i lại vất vả.
Thiếu phụ cưá»i, bảo:
- Chùa không có ngưá»i, thì dá»… anh là ma chăng?
Ãặng xem chừng có thể sà m sỡ được, đợi lá»… bái xong, kéo nà ng ngồi lại, đòi giao hoan. Nà ng nói:
- Trước bà n thá» Pháºt, là m thế sao được? Tấm thân đã chẳng có chốn nương náu lại còn mÆ¡ tưởng vẩn vÆ¡.
Ãặng cứ nà i nỉ mãi không thôi. Nà ng nói:
- Tại má»™t là ng kia, cách đây ba mươi dặm, có sáu bảy trẻ em, má»i thầy dạy há»c mãi chưa được. Chà ng hãy tá»›i đó, há»i thăm nhà ông Lý Tiá»n Xuyên, có thể được đấy. Hãy nói dối là có mang vợ Ä‘i theo, nhá» há» thu xếp cho má»™t gian nhà . Thiếp sẽ thổi cÆ¡m nấu nước cho chà ng. Ấy má»›i là kế lâu dà i.
Ãặng sợ việc bại lá»™ sẽ mang tá»™i. Nà ng bảo:
- Không ngại, thiếp há» Phòng, tên là Văn Thục, tịnh không có ai thân thuá»™c, quanh năm ở nhá» nhà ông cáºu, có ai biết đâu.
Ãặng sau khi từ giã nà ng, liá»n tá»›i ngay là ng ná», yết kiến Lý Tiá»n Xuyên, quả nhiên bà n tÃnh xong xuôi, hẹn sẽ mang gia quyến đến ngay sau Tết.
Chà ng quay vá» chùa báo tin cho thiếu phụ biết. Nà ng hẹn sẽ đứng chỠở giữa đưá»ng. Ãặng bèn từ biệt bạn bè, thuê ngá»±a mà đi. Quả nhiên đến ná»a đưá»ng thì gặp nà ng, bèn xuống ngá»±a, trao dây cương cho nà ng cầm, dắt ngá»±a cùng Ä‘i. Tá»›i phòng há»c, cùng sống chung rất vui vẻ, tương đắc.
Ở với nhau sáu bảy năm, rõ rà ng cầm sắc hoà hợp, cũng không có ai theo dõi bắt bớ gì.
Nà ng bỗng sinh được một đứa con trai.
Ãặng vì vợ ở nhà không sinh để, nay có con thì mừng quá, đặt tên là Duyên Sinh. Thiếu phụ bảo:
- Tá»± kết đôi, chung quy cÅ©ng khó thà nh chuyện tháºt. Thiếp sắp từ giã chà ng ra Ä‘i, lại sinh ra cái cá»§a nợ nà y, chẳng biết tÃnh sao đây!
Ãặng bảo:
- Ãang tÃnh nếu số mình khấm khá, già nh dụm được Ãt tiá»n sẽ cùng nà ng trốn vá» quê. Sao lại thốt ra như váºy?
Nà ng đáp:
- Cảm Æ¡n! Cảm Æ¡n! Tôi không thể so vai rụt cổ cưá»i lấy lòng để mong chị cả bao dung được. Là m vú em cho ngưá»i, trẻ nó khóc oe oe khó mà chịu nổi.
Ãặng thanh minh rằng vợ mình không ghen. Thiếu phụ cÅ©ng chả nói gì.
HÆ¡n má»™t tháng sau, Ãặng giải tán lá»›p há»c, bà n vá»›i con trai Lý Tiá»n Xuyên cùng xuất lá»±c Ä‘i buôn. Chà ng nói vá»›i nà ng:
- Tôi nghÄ© là m thầy giáo mở lá»›p dạy há»c chắc không bao giá» già u có được. Nay táºp Ä‘i buôn còn mong sẽ có ngà y khá giả vá» quê.
Nà ng cÅ©ng không trả lá»i.
Ãến tối, bá»—ng thiếu phụ bế con dáºy. Ãặng há»i:
- Là m gì thế?
- Thiếp muốn đi.
Ãặng vá»™i trở dáºy, chạy theo để há»i. Nhưng cá»a vẫn chưa mở, mà thiếu phụ đã biến mất. Ãặng sợ hãi hết sức, má»›i biết rằng cô ta không phải là ngưá»i. Vì hình tÃch cá»§a nà ng cÅ©ng đáng nghi nên Ãặng không dám nói vá»›i ai, chỉ thác cá»› là vợ mình vá» thăm bố mẹ.
Trước đây, lúc Ãặng rá»i nhà ra Ä‘i, có hẹn vá»›i ngưá»i vợ há» Lâu rằng cuối năm sẽ vá». Thế rồi mấy năm không có tin tức gì, lại nghe đồn chà ng đã chết. Ngưá»i anh vợ nghÄ© rằng em mình không có con, muốn cho em gái tái giá. Lâu thị hẹn đợi ba năm nữa. Hà ng ngà y nà ng chỉ vò võ phòng không, là m nghá» kéo sợi để sinh nhai. Má»™t hôm, trá»i đã nhá nhem, nà ng ra đóng cổng ngoà i, thì gặp má»™t thiếu phụ xá»™c và o, trong lòng ẵm má»™t đứa bé Ä‘ang nằm trong tã, nói rằng:
- Tôi từ nhà mẹ đẻ trở vá», đến đây vừa tối. ÃÆ°á»£c biết chị ở má»™t mình, nên xin nghỉ nhá» má»™t đêm.
Lâu Thị má»i và o. Ãến nhà trong, nhìn kỹ má»›i biết là má»™t ngưá»i đẹp, tuổi trạc ngoà i hai mươi là m mừng, để nằm chung giưá»ng và đùa vá»›i em bé. Thấy đứa bé trắng như hòn bá»™t, bèn than rằng:
- Mụ goá nà y lại không có được má»™t mụn con như váºy.
Cô gái bảo:
- Tôi Ä‘ang hiá»m vì ná»—i nuôi nó phiá»n hà quá. Muốn cho quách chị là m con nuôi để nối dõi vá» sau, chị thấy thế nà o?
Lâu Thị đáp:
- Chẳng nói gì đến chuyện cô không nỡ lòng dứt tình máu má»§ vá»›i cháu, dù có thế tháºt, tôi cÅ©ng không có sữa đâu mà nuôi cháu.
Cô gái nói:
- Có khó gì đâu. Ngà y sinh cháu, tôi cÅ©ng lo mất sữa, chỉ uống ná»a liá»u thuốc là công hiệu ngay. Nay vẫn còn má»™t ná»a liá»u ở đây, xin để biếu chị.
Bèn lấy ra má»™t gói đặt trước cá»a sổ.
Lâu thị cÅ©ng ừ à o cho qua, chưa nghÄ© ngay được có Ä‘iá»u gì khác lạ đã ngá»§ mất. Khi tỉnh giấc, gá»i lên, thì đứa trẻ vẫn còn đó, mà cô gái đã bá» Ä‘i rồi. Nà ng sợ quá. Ãến ná»a buổi, đứa bé đói kêu khóc. Lâu thị bất đắc dÄ© phải uống thá» tá»… thuốc kia. Chốc lát, có sữa xuống cho đứa bé bú.
HÆ¡n má»™t năm sau, đứa bé dần dần bụ bẫm, há»c nói bi bô. Nà ng yêu mến chẳng khác gì con mình đẻ ra. Do đó, định cải giá má»›i thôi hẳn. Chỉ khốn ná»—i từ sáng sá»›m đã trở dáºy bế con, không là m ăn được gì, nên ngà y cà ng túng quẫn.
Má»™t hôm, cô gái bá»—ng lại tìm đến. Sợ cô ta đòi lại con. Lâu thị trước hết trách ngay cái tá»™i ra Ä‘i không nói vá»›i mình, rồi má»›i kể đến ná»—i khó nhá»c nuôi nấng đứa bé. Cô gái cưá»i:
- Chị kêu ca khó nhá»c để tôi không đòi con nữa chứ gì?
Bà n vẫy gá»i đứa bé. Nó khóc, sà và o lòng Lâu thị.
Cô gái nói:
- Con nghé con không chịu nháºn mẹ nó nữa rồi! Cá»§a nà y dẫu có trăm lạng và ng cÅ©ng không thể đổi được. Hãy Ä‘em tiá»n ra đây ta sẽ là m khoán ước hẳn hoi.
Lâu thị tưởng nói tháºt mặt đỠbừng. Cô gái cưá»i:
- Chị chá»› lo. Em lại đây chÃnh vì cháu đấy! Sau khi ra Ä‘i, lo chị không có gì nuôi cháu, nên tìm đủ má»i cách dà nh dụm được hÆ¡n mưá»i đồng và ng Ä‘em tá»›i đây.
Bèn trao và ng cho Lâu. Lâu thị sợ rằng nà ng giao tiá»n xong thì sẽ có cá»› để bắt con lại, nên nhất quyết từ chối. Cô gái đặt số và ng giữa giưá»ng, ra cá»a Ä‘i thẳng.
Nà ng bế con theo ra, thì Ä‘i đã xa, gá»i cÅ©ng không ngoái lại. Ngá» rằng có ác , nhưng được số và ng Ä‘em buôn bán kiếm lá»i, cả nhà cÅ©ng no đủ.
Ba năm sau, Ãặng buôn bán dư dáºt, sắm sá»a hà nh trang trở vá» nhà . Ãang truyện trò an á»§i vợ, Ãặng thấy có đứa bé, há»i con ai, vợ kể lại duyên do. Há»i:
- Tên là gì?
- Mẹ nó gá»i là Duyên Sinh, thiếp vẫn giữ y tên như thế.
Chà ng sá»ng sốt bảo:
- Thế thì chÃnh nó là con ta đấy.
Lâu há»i ngà y giá» nà ng ra Ä‘i thì đúng và o đêm thiếu phụ bế con đến nhà . Ãặng bà lần lượt kể lại những chuyện giữa mình vá»›i Phòng Văn Thục. Vợ chồng cà ng thêm khuây khoả, vui mừng. Còn mong cô gái có dịp trở lại nhưng rốt cuá»™c vẫn biệt tăm.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:57 AM .
09-06-2008, 12:52 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 18
CÔNG TÔN Háº
Vùng Bảo Ãịnh có chà ng Má»—, há»c sinh rưá»ng Quốc Há»c, sắp và o kinh Ä‘i lo lót tiá»n để kiếm chức Huyện Doãn.
Ãang sá»a soạn hà nh trang thì bị ốm, hÆ¡n má»™t tháng không dáºy được.
Bỗng đứa tiểu đồng và o thưa: Có khách đến.
Mỗ cũng quên cả bệnh, chạy ra đón khách.
Khách ăn mặc sang trá»ng, thuá»™c loại ngưá»i quyá»n quÃ.
Má»— vái chà o mấy lượt rồi má»i và o nhà , há»i khách từ đâu tá»›i.
Khách đáp:
- Tôi tên Tôn Công Hạ, môn khách cá»§a hoà ng tá» thứ mưá»i má»™t. Nghe tin ngà i chuẩn bị hà nh trang và o kinh lo chức Huyện Doãn, ngà i đã có chà ấy sao không lo ngay chức Thái Thú có hÆ¡n không?
Mỗ khiêm tốn từ chối, chỉ nói:
- Tôi tà i lá»±c má»ng không dám có ước vá»ng quá cao.
Khách tình nguyện cố gắng hết sức mình giúp Má»—, bảo Má»— hãy chỉ bá» trước ra ná»a số tiá»n thôi, nếu xong việc, sẽ đến nháºm sở lấy nốt.
Má»— rất mừng, há»i kế sách thế nà o. Khách trả lá»i:
Tổng Ãốc, Tuần Phá»§ Ä‘á»u là bạn rất thân cá»§a tôi. Chỉ cần đưa tạm năm nghìn quan là má»i việc xong tất. Trước mắt, ở đất Chân Ãịnh chức Thái Thú Ä‘ang khuyết, cần phải lo tÃnh ngay.
Má»— ngại là vị ở ngay tỉnh nhà . Khách cưá»i bảo:
- Ngà i khéo lo nghÄ© vẩn vÆ¡. Cứ chỉ có tiá»n là được rồi. Còn ai há»i đến gá»— tang gá»— tỠấy ở đất Ngô hay đất Việt là m gì.
Má»— rốt cuá»™c vẫn trù trừ, ngại rằng việc nà y hÆ¡i trái lẽ thưá»ng. Khách bảo:
- Không phải nghi ngá» gì nữa. Tôi xin nói thá»±c vá»›i ngà i: đây là chức Thà nh Hoà ng ở dưới âm ty bị khuyết. Tuổi thá» cá»§a ngà i đã hết. Sổ ma đã chấm rồi. Phải thừa dịp nà y mà xoay xở má»›i có thể trở thà nh ngưá»i quý hiện ở âm phá»§ được.
Nói rồi láºp tức đứng dáºy từ biệt. Lại dặn:
- Ngà i hãy tá»± suy tÃnh Ä‘i, ba ngà y nữa sẽ gặp lại.
Sau đó khách ra cổng, lên ngựa mà đi.
Má»— bá»—ng mở mắt ra, vÄ©nh biệt vợ con, bảo mang tiá»n để dà nh cá»§a nhà đi mua má»™t lạng thoi và ng giấy, đến ná»—i vét hết mặt hà ng đó trong quáºn, rồi Ä‘em chất đống giữa sân lẫn vá»›i trâu ngá»±a giấy, cùng các con ná»™m bằng rÆ¡m, đốt suốt đêm ngà y, tro cao như núi.
Ba ngà y sau khách đến tháºt. Má»— Ä‘em tiá»n ra trao. Khách dẫn Má»— đến ngay công thá»±. Thấy má»™t vị quan ngồi ở trên Ä‘iện, bà n sụp lạy.
Quỉ quan há»i qua tên há», Ä‘oạn khuyên Má»— những câu như Thanh liêm, cẩn tháºn...ý rồi lấy văn bằng ra, gá»i chà ng tá»›i trước án mà trao.
Má»— ráºp đầu, ra khá»i cổng thá»±. Tá»± nghÄ©: giám sinh vốn là chân thấp hèn, nếu không có xe cá»™, quần áo rá»±c rỡ thì không đủ để ra oai vá»›i bá»n lại thuá»™c. Do đó, chà ng sắm thêm xe, ngá»±a. Lại sai bá»n lÃnh ma Ä‘em chiếc xe kết hoa vỠđón ngưá»i thiếp yêu cá»§a mình.
Cắt đặt vừa xong, thì Ä‘oà n nghi trượng từ Chân Ãịnh đã tá»›i. Suốt Ä‘oạn đưá»ng hÆ¡n má»™t dặm, kẻ đón ngưá»i đưa, ồn à o tấp náºp. Chà ng thấy đắc ý lắm.
Bá»—ng toán Ä‘i trước ngừng chiêng trống, dẹp cá» quạt. Ãang khi ngÆ¡ ngác sợ hãi, thấy những ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘á»u nhảy cả xuống, phá»§ phục ở bên đưá»ng. Ngưá»i chỉ thấp độ má»™t thước, ngá»±a nhá» bằng con hồ ly.
Ngưá»i Ä‘i trước xe sợ hãi nói:
- Quan Ãế đến rồi.
Má»— sợ quá, xuống xe phá»§ phục dưới đất. Từ xa trông thấy vị Ãế quân cùng bốn năm kỵ sÄ©, lá»ng cương từ từ Ä‘i tá»›i. Bá»™ râu ngà i tốt trùm cả má, không giống hẳn vá»›i hình dáng trong tranh ngưòi ta thưá»ng vẽ, nhưng thần thái thì uy nghi dÅ©ng mãnh. Mắt dà i gần tá»›i mang tai.
Quan Ãế ngồi trên ngá»±a há»i:
- Quan nà o đây?
Ngưá»i Ä‘i theo đáp:
- Viên Thái Thú Chân Ãịnh.
Ãế quân nói:
- Ru rú má»™t quáºn con con sao dám phô trương bá» thế như váºy?
Má»— nghe thấy, giáºt mình, sợ rợn gai ốc, co rúm ngưá»i lại, tá»± thấy mình chỉ còn như đứa trẻ lên sáu bảy tuổi.
Ãế quân bảo dáºy, Ä‘i bá»™ theo sau chân ngá»±a. Bên cạnh đưá»ng có toà cung Ä‘iện, đế quân và o đó, ngồi ngoảnh mặt vá» hướng Nam, sai lấy bút giấy, đưa cho bảo tá»± ghi há» tên, quê quán và o đó.
Má»— viết rồi trình lên. Ãế quân xem xong nổi giáºn nói:
Ãây là đứa bán hà ng ở kẻ chợ, sao có thể giao cho trị dân được.
Lại sai xét trong sổ chép công tá»™i. Bên cạnh đó là má»™t ngưá»i quì tâu, không rõ nói câu gì. Ãế quân lá»›n tiếng bảo:
- Cầu cạnh tiến thân là tá»™i nhá», bán chác quan tước má»›i là tá»™i nặng.
Bá»—ng thấy vị thần Kim Giáp cầm lấy dây xÃch ra Ä‘i ngay. Vá» phần Má»—, có hai ngưá»i bắt ra, lá»™t hết mÅ© áo đánh cho năm chục roi, cặp mông hầu như rụng hết thịt, Ä‘oạn tống ra khá»i cổng.
Nhìn khắp bốn phÃa, xe ngá»±a đã sạch không. Má»— Ä‘au đớn không thể bước Ä‘i được, đà nh nằm thở trên vạt cá». Nháºn kỹ chá»— mình nằm thì thấy cách nhà không xa lắm. May sao thân nhẹ bá»—ng như tà u lá, nên mất má»™t ngà y má»™t đêm má»›i bò vỠđược đến nhà .
Thốt nhiên, chà ng bừng dáºy như Ä‘ang mÆ¡ chợt tỉnh, rên rỉ trên giưá»ng. Ngưá»i nhà xúm lại há»i han. Má»— chỉ kêu rằng bắp đùi Ä‘au lắm. Thì ra chà ng bị mê man như chết đã bảy ngà y rồi, đến lúc nà y má»›i tỉnh lại. Chà ng nói:
- Cô Lân đâu, sao không tới?
Ãó là tên tá»± ngưá»i vợ bé cá»§a Má»—. Trước đây, cô Lân Ä‘ang ngồi trò chuyện, bá»—ng nhiên nói:
- Ông ấy đã là m quan Thái thú quáºn Chân Ãịnh, sai lÃnh vỠđây đón ta đấy.
Nói rồi trở và o buồng trang Ä‘iểm tháºt đẹp, trang Ä‘iểm xong thì chết, cÅ©ng má»›i qua má»™t đêm thôi.
Nghe ngưá»i nhà kể lại sá»± lạ đó, Má»— hối háºn đấm ngá»±c, bảo để thi hà i lại đó, không được chôn, hy vá»ng cô ta sẽ tỉnh lại. Nhưng qua mấy ngà y vẫn không thấy tăm hÆ¡i gì, đà nh phải mai táng.
Bệnh cá»§a Má»— đỡ dần, nhưng vết thương ở đùi lại rất nguy kịch, ná»a năm má»›i dáºy được. Chà ng thưá»ng tá»± bảo:
- Tiá»n cá»§a để lo chức quan đã hao phà hết, lại chịu hình phạt tai ác dưới âm ty. Những thiệt thòi đó còn có thể chịu được, duy ngưá»i thiếp yêu không biết Ä‘em Ä‘i đâu mất, thì những lúc canh khuya, chịu sao cho nổi.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:57 AM .
09-06-2008, 12:54 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 19
THẠCH THANH HƯ
Hinh Vân Phi, ngưá»i Thuáºn Thiên, thÃch đá, thấy đá đẹp, không tiếc tiá»n mua giá cao. Tinh cỠđánh cá ở sông, có váºt vướng và o lưới, lặn xuống lấy thì được má»™t tảng đá bá» ngang bảy thước, bốn mặt long lanh, núi non trùng Ä‘iệp kỳ tú. Hinh mừng lắm, như bắt được cá»§a báu. Trở vá» lấy gá»— đà n hương tÃa chạm thà nh cái đế bà y ở đầu bà n. Má»—i khi trá»i sắp mưa thì các lá»— đá đùn mây, nhìn xa như bông đùn kÃn lá»— hổng.
Có nhà thế hà o ná», đến cá»a xin cho xem, Ä‘oạn trao ngay cho má»™t đứa đầy tá»› khoẻ mạnh vác lấy, quất ngá»±a Ä‘i mất, Hinh không là m thế nà o được, chỉ dáºm chân uất ức mà thôi. Ãứa đầy tá»› vác đá đến bá» sông nghỉ vai ở trên cầu, chợt tuá»™t tay, đá rÆ¡i xuống sông. Nhà hà o phú giáºn, lấy roi đánh đầy tá»›, rồi bá» ngay tiá»n ra, thuê ngưá»i lặn giá»i, tìm đủ cách mò lên được, rút cuá»™c không thấy đâu cả. Từ đó,ngưá»i mò đá ngà y ngà y kéo đến đầy sông, mà chẳng ai thấy được.
Sau đó, Hinh đến chá»— đá rÆ¡i, nhìn dòng sông mà than thở thì thấy nước trong suốt đáy, tảng đá vẫn ở dưới đó. Hinh mừng quá, cởi áo lặn xuống, ôm đá lên. Vá» nhà rồi không bà y ở nhà sảnh nữa, dá»n sạch phòng trong, đặt ở đó.
Má»™t hôm, có má»™t ông cụ gõ cá»a xin xem đá. Hinh nói thác rằng đã mất đã lâu. Cụ cưá»i mà rằng:
- Ở phòng khách không có sao?
Hinh bèn má»i và o phòng khách, để chứng tá» là không có thá»±c. Và o đến nÆ¡i thì rõ rà ng tảng đá nà y ở trên kỳ, ngạc nhiên không biết nói sao.
Ông cụ vỗ và o tảng đá nói rằng:
- Ãây là váºt cÅ© cá»§a nhà tôi, mất đã lâu, vẫn còn ở đây à ? Nay đã thấy xin cho lại.
Hinh quẫn quá, bèn tranh với ông cụ là m chủ tảng đá.
Ông cụ cưá»i mà há»i:
- Ãá là cá»§a nhà ông, lấy gì là m bằng?
Hinh không trả lá»i ra sao được. Ông cụ nói:
- Tôi thì biết rõ, trước và sau tảng đá có chÃn mươi hai lá»—, trong lá»— lá»›n có năm chữ: Thanh Hư Thiên Thạch Cung .
Hinh xem kỹ, trong lá»— ấy quả có hà ng chữ nhá» như hạt gạo, rán hắt sức nhin má»›i có thể thấy được; lại đếm lá»—, đúng như số ông cụ nói; Hinh không trả lá»i được, nhưng cÅ©ng cố chấp không chịu đưa. Ông cụ cưá»i mà nói rằng:
- Của nhà ai mà ông đòi là m chủ ư?
Chắp tay vái chà o Ä‘i ra. Hinh tiá»…n ra đến ngoà i cá»a, quay và o thì đá đã biến đâu mất. Hinh vá»™i Ä‘uổi theo, thấy ông cụ thá»§ng thỉnh bước Ä‘i cÅ©ng chưa xa, chạy tá»›i kéo vạt áo mà van xin. Ông cụ nói:
- Lạ chưa, tảng đá bảy thước, há có thể cầm lấy giấu trong tay áo hay sao?
Hinh biết là thần, cố kéo vá» nhà , quì xuống van xin. Ông cụ bèn há»i:
- Ãá đó thá»±c là cá»§a nhà ông hay là cá»§a nhà tôi?
Hinh đáp:
- Quả là của nhà cụ, chỉ xin cụ dứt tình mà cho tôi.
Ông cụ nói:
- Ãã váºy thì đá vẫn ở đó.
Và o đến phòng trong thì đá vẫn nguyên chỗ cũ. Ông cụ nói:
- Cá»§a báu trong thiên hạ nên để cho ngưá»i biết quý . Ãá nà y có thể tá»± chá»n lấy chá»§, tôi cÅ©ng mừng. Nhưng nó vá»™i xuất hiện, ra mắt hÆ¡i sá»›m, ma kiếp chưa trừ, tôi thá»±c muốn mang nó Ä‘i, đợi ba năm nữa má»›i Ä‘em tặng ông. Nếu muốn giữ nó ngay thì phải giảm tuổi thá» ba năm, nó má»›i có thể ở mãi vá»›i ông được. Ông có bằng lòng không?
Hinh đáp:
- Bằng lòng.
Ông cụ bèn lấy hai ngón tay đặt và o má»™t lá»— đá, thấy đá má»m như bùn, theo ngón tay mà vÃt kÃn lại. Lần lượt vÃt ba lá»—. Ông cụ nói:
- Số lỗ trên đá là tuổi thỠcủa ông.
Xong rồi từ biệt mà đi. Hinh hết sức giữ lại, ông cụ nhất định từ chối; há»i há» tên, cÅ©ng không nói, rồi Ä‘i ngay.
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t năm, Hinh có việc Ä‘i vắng, đêm có kẻ trá»™m và o buồng, chẳng lấy cái gì, chỉ lấy tảng đá mà mang Ä‘i. Hinh vá» tiếc tưởng chết, dò há»i thuê tìm, tuyệt không ra vết tÃch. ÃÆ°á»£c và i năm, tinh cá» và o chùa Báo Quốc, thấy có ngưá»i bán đá, thì ra là váºt cÅ© cá»§a minh, bèn nháºn lấy. Ngưá»i bán đá không chịu, nhân đó vác đá đến cá»a quan.
Quan há»i:
- Lấy gì là m bằng?
Ngưá»i bán đá nói đúng số lá»—. Hinh há»i còn gì khác nữa, ngưá»i bán đá không nói được. Hinh bèn nói năm chữ trong lá»—, vá»›i ba vết ngón tay, lý ngay được tá».
Quan toan phạt đánh ngưá»i bán đá, ngưá»i ấy khai là mua ở chợ mất hai mươi đồng và ng, bèn tha.
Hinh lấy được đá vá», lấy gấm bá»c lại, cất và o trong rương, thỉnh thoảng má»›i lấy ra ngắm nghÃa má»™t lần, đốt trầm trước rồi má»›i lấy đá ra.
Có ông thượng thư nỠđem một trăm đồng và ng đến mua. Hinh bảo:
- Dẫu là vạn lạng, cũng không đổi .
Thượng thư nổi giáºn ngầm lấy việc khác mà hãm hại. Hinh bị bắt, lo cầm bán hết Ä‘iá»n sản chạy vạy. Thượng Thư nhá» ngưá»i bắn tin cho con Hinh là muốn lấy đá. Con thưa vá»›i Hinh.
Hinh bằng lòng chết theo đá, không chịu bá». Vợ bà n riêng vá»›i con, dâng đá cho Thượng Thư. Hinh ra khá»i ngục má»›i biết, chá»i vợ đánh con, nhiá»u lần toan thắt cổ chết, ngưá»i nhà đã biết mà cứu thoát. Má»™t đêm nằm mÆ¡ thấy má»™t ngưá»i đà n ông đến, tá»± xưng là Thạch Thanh Hư, bảo Hinh chá»› buồn:
- Chỉ tạm biệt nhau hÆ¡n má»™t năm thôi, ngà y hai mươi tháng tám sang năm, lúc tá» má» sáng, có thể Ä‘em hai quan tiá»n đến cá»a Hải Ãại chuá»™c vá».
Hinh được má»™ng, mừng rỡ, ghi cẩn tháºn ngà y tháng. Còn tảng đá ở nhà thượng thư cÅ©ng mất vẻ kỳ lạ, không còn đùn mây nữa, lâu dần cÅ©ng coi thưá»ng. Năm sau thượng thư có tá»™i, bị cách chức rồi chết.
Ãúng ngà y hẹn, Hinh Ä‘i đến cá»a Hải Ãại thì gia nhân quan thượng thư ăn cắp tảng đá Ä‘em ra đó, tìm ngưá»i để bán, nhân đó Hinh bá» hai quan tiá»n mua được vá».
Vá» sau, Hinh sống đến tám mươi chÃn tuổi, tá»± sắm sá»a quan quách, lại dặn con, há»… minh chết thì lấy đá chôn theo. Ãến khi mất, con vâng lá»i trối, chôn đá và o trong má»™. ÃÆ°á»£c độ ná»a năm, kẻ trá»™m đà o má»™ lấy đá Ä‘i. Ngưá»i con biết nhưng không tìm há»i ở đâu được. Qua hai năm, cùng đầy tá»› Ä‘i trên đưá»ng, chợt thấy hai ngưá»i mồ hôi nhá»… nhại, chạy theo, ngá»a mặt lên không đưa tay vái và nói:
- Hinh tiên sinh, tha cho chúng tôi, hai đứa lấy đá đi chẳng qua bán được bốn lạng bạc mà thôi.
Bèn bắt trói lại, đưa đến quan, quan há»i tên liá»n phục tá»™i ngay. Há»i đến đá, thì nói là bán cho ngưá»i há» Cung. Lấy đá đến, quan cầm xem rất thÃch, muốn chiếm, bèn sai cất và o kho. Viên lại vừa nâng tảng đá lên thì bá»—ng rÆ¡i xuống đất, vỡ là m mưá»i mấy mảnh, ai nấy Ä‘á»u thất sắc. Quan cho cùm hai tên trá»™m, ghép và o tá»™i chết.
Con Hinh nhặt các mảnh đá rồi lại đem chôn và o mộ như cũ.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:57 AM .
09-06-2008, 12:55 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i có lá và ng rÆ¡i.
Bà i gởi: 392
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 185
Thanked 41 Times in 24 Posts
Chuyện 20
THANH MAI
Thư sinh há» Trình ở Bạch Hạ là ngưá»i lá»—i lạc, không câu thúc. Má»™t hôm, ở ngoà i vá», cởi thắt lưng, thấy đầu dây nằng nặng như có váºt gì bám và o. Nhìn xuống không thấy gì. Ngoảnh Ä‘i ngoảnh lại có ngưá»i con gái từ sau áo hiện ra, vén tóc mỉm cưá»i, xinh đẹp tuyệt trần. Trình ngá» là ma. Cô gái nói:
- Thiếp không phải là ma, mà là hồ đây.
Trình nói:
- Ãã là giai nhân thì ma cÅ©ng không sợ, huống chi là hồ.
Bèn cùng nhau giao hoan. Hai năm sau, nà ng sinh được đứa con gái, đặt tên là Thanh Mai.
Nà ng thưá»ng khuyên Trình:
- Ãừng lấy vợ, tôi sẽ sinh con trai cho anh.
Trình tin lá»i bèn không lấy ai nữa.
Há» hà ng bạn hữu Ä‘á»u chê cưá»i, Trình xiêu lòng, lại lấy ngưá»i con gái há» Vương ở Hồ Ãông.
Hồ nghe tin, tức giáºn, đến cho con gái bú rồi giao cho Trình nói:
- Ãây là món hà ng phải bù tiá»n cá»§a anh, để nó sống hay giết nó Ä‘i Ä‘á»u tuỳ anh, tôi việc gì Ä‘i là m vú nuôi cho ngưá»i?
Ãoạn ra cá»a Ä‘i thẳng.
Khi Thanh Mai lá»›n lên thông minh, linh lợi, mà vẻ ngưá»i thanh tú y hệt như mẹ. ÃÆ°á»£c Ãt lâu, Trình bị bệnh chết, Vương thị cÅ©ng tái giá, gá»i nuôi Thanh Mai ở ngưá»i chú há». Chú phóng đãng vô hạnh, định Ä‘em bán để kiếm lợi. Gặp có ông tiến sÄ© há» Vương, còn ở nhà chá» bổ, nghe tiếng nà ng thông minh, liá»n bá» ra má»™t món tiá»n lá»›n mua vỠđể hầu hạ con gái là A Há»·.
Há»· vừa mưá»i bốn, dung nhan tuyệt thế, thấy Thanh Mai vừa lòng lắm, cho ngá»§ chung má»™t giưá»ng.
Thanh Mai cÅ©ng khéo léo hầu hạ, thưá»ng đón biết chá»§, nên cả nhà đá»u yêu thương.
Trong vùng có chà ng thư sinh há» Trương, tên là Giá»›i Thụ, nhà nghèo xác, không có chút sản nghiệp, phải ở thuê căn nhà cá»§a ông Vương. Nhưng chà ng nết na, hiếu thuáºn, không cẩu thả, lại chăm há»c.
Má»™t hôm, Thanh Mai tình cá» sang nhà , thấy chà ng ngồi trên má»™t hòn đá ăn cháo tấm, và o nhà trong nói chuyện vá»›i mẹ chà ng thì thấy trên bà n có cái dò lợn. Lúc ấy ngưá»i cha Ä‘ang ốm, chà ng và o nâng cha dáºy Ä‘i tiểu, nước tiểu dây bẩn ra áo chà ng. Sợ ông cụ thấy sẽ ân háºn, chà ng vá»™i giấu vết bẩn, tá»± ra ngoà i giặt giÅ©.
Mai thấy thế lạ lắm, vỠkể chuyện đó rồi nói với cô chủ:
- Ngưá»i khách thuê nhà cá»§a nhà ta không phải là ngưá»i tầm thưá»ng, nương tá» không muốn lấy ngưá»i chồng xứng đáng thì thôi, còn muốn lấy được ngưá»i xứng đáng thì chà ng Trương chÃnh là ngưá»i ấy.
Cô gái sợ cha mẹ chê chà ng nghèo, Mai nói:
- Không phải, việc nà y là do ở nương tá», nếu thấy được, em sẽ bảo riêng vá»›i cáºu ấy để nhá» ngưá»i là m mối. Phu nhân tất gá»i nương tỠđến bà n, bấy giá» nương tá» chỉ vâng má»™t tiếng là tốt đẹp thôi.
Cô gái lại sợ sau nà y nghà o mãi, sẽ bị ngưá»i ta chê cưá»i. Mai nói:
- Em cam đoan là biết xem tướng kẻ sĩ trong thiên hạ, nhất định không nhầm.
Hôm sau, sang nhà nói chuyện với mẹ Trương.
Bà cụ hoảng hốt, cho lá»i cô gái là triệu chẳng là nh. Mai bảo:
- Tiểu thư nghe nói đến công tá» nhà , khen công tá» là ngưá»i có đức, cháu đã nhòm biết tứ như váºy, nên má»›i nói. Ngưá»i mối đến, hai chúng tôi sẽ giúp thêm thì việc có thể xong. Bằng không được thì đối vá»›i công tá» cÅ©ng có gì là nhục đâu?
Bà cụ nói : ÃÆ°á»£c.
Bèn nhá» bà bán hoa, há» Hầu đến há»i. Phu nhân nghe xong, buồn cưá»i, nói lại vá»›i Vương. Vương cÅ©ng cưá»i to. Gá»i con gái đến, kể lại Hầu nhị. Cô gái chưa kịp trả lá»i, Thanh Mai đã hết sức tán tụng chà ng là ngưá»i hiá»n đức, quyết phải quý hiển. Vương phu nhân lại há»i rằng:
- Ãây là việc trăm năm cá»§a mà y, nếu có thể ăn cÆ¡m hẩm gạo lức được thì ta cÅ©ng bằng lòng cho.
Cô gái cúi đầu một lúc lâu, ngoảnh mặt và o vách nói:
- Già u nghèo là số, nếu số tốt thì có nghèo cÅ©ng chẳng lâu, mà lâu dà i sẽ không còn nghèo. Còn như số đã xấu thì tuy gấm vóc vương tôn mà có phải Ãt ngưá»i không thước đất cắm dùi đâu? Việc nà y xin tuỳ thầy mẹ.
Lúc đầu Vương bà n vá»›i con gái cÅ©ng chỉ là muốn mua má»™t tráºn cưá»i, đến khi nghe thấy con nói váºy thì bụng không vui, nói:
- Mà y muốn lấy gã hỠTrương ư?
Cô gái không đáp. Lại há»i, vẫn không đáp. Giáºn nói:
- Con nà y cốt cách bần tiện, chẳng muốn khá, định xách bị là m vợ thằng ăn mà y, không biết xấu chết quách đi!
Cô gái đỠmặt, uất giáºn, cố cầm nước mắt bước ra, bà mối cÅ©ng trốn mất.
Thanh Mai thấy việc không xong, muốn tá»± là m mối cho mình. Mấy hôm sau Ä‘ang đêm đến nhà Trương. Chà ng Ä‘ang Ä‘á»c sách, giáºt mình há»i đến là m gì thì lá»i lẽ thổ lá»™ có phần úp mở. Chà ng liá»n nghiêm nét mặt mà từ khước.
Mai khóc nói:
- Thiếp là con nhà tá» tế, không phải là gái dâm bôn, chỉ vì thấy chà ng là ngưá»i hiá»n đức nên muốn Ä‘em thân để nương tá»±a.
Chà ng nói:
- Nà ng yêu tôi, bảo tôi là ngưá»i hiá»n đức, mà việc đêm hôm ám muá»™i, kẻ tá»± trá»ng cÅ©ng không là m nữa là ngưá»i hiá»n đức ư. Trước lăng nhăng mà sau thà nh vợ chồng, ngưá»i quân tá» cÅ©ng cho là không nên, nữa là việc không thể thà nh được thì sau nà y hai bên đối xá» vá»›i nhau thế nà o?
Mai nói:
- Nếu vạn nhất mà thà nh được, thì có ra ơn cưu mang được không?
Chà ng nói:
- ÃÆ°á»£c ngưá»i như nà ng, lại còn mong gì hÆ¡n nữa. Nhưng có ba Ä‘iá»u không thể, và không biết là m thế nà o, nên không dám khinh dị mà nháºn lá»i.
Mai há»i:
- Là những gì?
Ãáp:
- Nà ng không có khả năng tá»± chá»§, nên không thể, thì biết là m thế nà o? Dù có tá»± chá»§ mà thầy mẹ tôi không bằng lòng thì cÅ©ng không thể, váºy biết là m thế nà o? Dù thầy mẹ tôi bằng lòng mà thân nà ng cao giá, tôi nghèo không sao chuá»™c được, thì lại cà ng không thể, và biết là m thế nà o? Thôi nà ng vá» ngay cho, cái hiá»m gốc máºn ruá»™ng dưa tháºt đáng sợ.
Mai sắp đi, lại dặn rằng:
- Nếu chà ng có lòng thì xin cùng nhau lo toan.
Chà ng nháºn lá»i. Mai vá», cô chá»§ há»i Ä‘i đâu, bà n quỳ mà tá»± thú. Cô gái giáºn là dâm bôn, toan đánh. Mai khóc, biện bạch rằng không có Ä‘iá»u gì khác, nhân má»›i kể thá»±c tình. Cô gái thở dà i nói:
- Không Ä‘i lại cẩu thả, thế là ngưá»i có lá»…; há»i cha mẹ, thế là ngưá»i có hiếu; không khinh dị mà nháºn lá»i, thế là ngưá»i có tÃn. Có ba đức tốt ấy, trá»i tất sẽ giúp. Ngưá»i đó không lo nghèo đâu.
Ãoạn lại nói:
- Mà y định thế nà o?
Thanh Mai đáp:
- Là m vợ anh ấy.
Cô gái cưá»i nói:
- Con ngây, mà y tự chủ được ư?
Mai nói:
- Không được thì chỉ còn chết thôi.
Cô gái nói:
- Ta sẽ là m cho mà y được như nguyện.
Mai cúi đầu mà vái. Lại và i hôm sau, nói với cô gái rằng:
- Hôm ná» cô nói là đùa chăng? Hay quả có lòng thương em thá»±c? Nếu quả là thương thì còn việc nhá» nà y nữa, xin rá»§ lòng thương cho trá»n.
Cô gái há»i việc gì. Ãáp:
- Chà ng Trương không có tiá»n cưới mà tì nà y cÅ©ng không lấy gì để tá»± chuá»™c mình ra được. Nếu ông bà đòi nhiá»u tiá»n thì có gả em cÅ©ng như không gả thôi.
Cô gái trầm ngâm rồi nói:
- Việc nà y thì sức ta không là m nổi. Ta cho mà y Ä‘i lấy chồng sợ còn chưa được, huống chi là bảo không đòi tiá»n chuá»™c, thì tất ông bà không nghe, mà ta cÅ©ng không dám nói đâu.
Thanh Mai nghe nói thế, nước mắt ròng ròng, chỉ xin nà ng thương mà cứu vớt. Cô gái nghĩ lúc lâu, nói:
- Thôi thì ta còn để dà nh được má»™t Ãt và ng, sẽ dốc túi ra giúp mà y váºy.
Mai vái tạ, nhân lẻn sang bảo vá»›i Trương. Mẹ Trương mừng lắm, cố vay mượn khắp nÆ¡i, cá»™ng được số tiá»n kha khá, cất Ä‘i đợi tin mừng.
Vừa gặp lúc Vương được bổ là m quan tạ ở Khúc ốc, Hỷ thừa dịp nói với mẹ:
- Thanh Mai tuổi đã lá»›n, nay nhà ta sắp chuyện đến nÆ¡i thầy trị nháºm, chi bằng cho nó ra.
Phu nhân vốn thấy Thanh Mai khôn ngoan quá, sợ lại dẫn con gái và o đưá»ng bất nghÄ©a, cÅ©ng định Ä‘em gả Ä‘i mà sợ con gái không vui. Nay nghe con nói, mừng quá. Hai hôm sau, có bà mối đến tá» bà y định cá»§a Trương Thị. Vương cưá»i nói:
- Nhà đó thì xứng đôi vá»›i thị tỳ nhà ta rồi; trước kia sao lại cà n rỡ thế. Nhưng nếu bán nó là m tỳ thiếp ở cá»a nhà quan thì được giá gấp đôi hồi mua đấy.
Cô gái vội bước lên nói:
- Thanh Mai hầu hạ con đã lâu, nếu Ä‘em bán nó là m hầu thiếp, thì tháºt không nỡ.
Vương bà n truyá»n cho nhà há» Trương mang tiá»n trả nguyên số sẽ gả Thanh Mai cho chà ng.
Khi đã vá» nhà chồng, nà ng hầu hạ cha mẹ chồng rất hiếu, chiá»u chuá»™ng còn hÆ¡n cả con trai chiá»u bố mẹ, là m lụng rất siêng năng, ăn rau cám không lấy là m khổ. Vì thế cả nhà ai cÅ©ng yêu kÃnh Thanh Mai. Mai lại là m thêm nghá» thêu thùa, bán chạy lắm ngưá»i mua đợi ở cá»a chỉ sợ không mua được. ÃÆ°á»£c thêm món tiá»n, nhà cÅ©ng đỡ túng. Nà ng lại thưá»ng khuyên chà ng chá»› lo việc nhà mà lỡ việc há»c, nhà cá»a cứ phó mặc cho nà ng. Nhân ông chá»§ Ä‘i nháºm chức, nà ng sang tiá»…n A Há»·, Há»· trông thấy khóc mà nói:
- Em được toại nguyện rồi, ta cũng không bằng.
Mai đáp:
- ÃÆ°á»£c thế nà y là ai cho em mà dám quên, nhưng cô đừng bảo là không bằng con hầu, e lại giảm tuổi thá» cá»§a con hầu Ä‘i đấy.
Bèn khóc mà biệt nhau.
Vương đến đất Tấn được ná»a năm thì phu nhân chết, quan tà i quà n ở trong chùa. Lại hai năm sau, Vương vì tham tang bị cách chức, phải bồi thưá»ng hà ng vạn, dần dần nghèo túng, không đủ ăn, đầy tá»› cÅ©ng bá» Ä‘i. Bấy giá» bệnh Ä‘áºu lan rá»™ng, Vương mắc bệnh rồi chết, chỉ còn má»™t vú già ở vá»›i cô con gái; chẳng bao lâu vú già cÅ©ng chết nốt. Nà ng cà ng lênh đênh cÆ¡ khổ. Có bà cụ hà ng xóm khuyên Ä‘i lấy chồng, nà ng nói:
- Ai chôn cất được cha mẹ tôi, tôi sẽ xin theo.
Bà cụ thương tình tặng cho mấy đấu gạo rồi Ä‘i. Ná»a tháng sau lại đến nói:
- Tôi đã hết sức giúp nương tá», nhưng việc nà y khó quá! Ngưá»i nghèo thì không sao chôn cất được, mà kẻ già u thì chê cô là con gái cá»§a má»™t gia đình sa sút, biết là m thế nà o. Có má»™t cách nà y, chỉ sợ nương tá» không theo được thôi.
Nà ng há»i:
- Cách gì?
Nói rằng:
- Ở gần đây có má»™t chà ng há» Lý, muốn lấy vợ lẽ; nếu được trông thấy dung nhan thì dầu có bảo tống táng tháºt linh đình, há»n cÅ©ng chịu cáng đáng mà không tiếc.
Nà ng khóc oà lên, nói:
- Thiếp là con nhà quan, mà phải Ä‘i là m lẽ ngưá»i ta ư?
Bà cụ không nói gì, bá» Ä‘i. Sau đấy, má»—i ngà y chỉ được má»™t bữa, gắng sống để chá» xem có ai há»i không, nhưng ở được ná»a năm thì không chịu được nữa. Má»™t hôm bà cụ đến, nà ng khóc lóc nói:
- Khốn đốn thế nà y, vẫn chỉ muốn chết, còn dùng dắng sống tạm bợ đây là vì hai cá»— quan tà i còn đó. Nếu đã đâm đầu xuống ngòi xuống rãnh rồi thì ai thu nhặt nắm xương cho cha mẹ? Cho nên nghÄ© lại chẳng bằng nghe lá»i bà váºy.
Bà cụ dẫn Lý đến. Thoáng trông thấy nà ng, anh ta thÃch lắm, tức thì bá» tiá»n ra lo việc tống táng, cả hai cá»— quan tà i cÅ©ng đưa Ä‘i, xong rồi má»›i đón nà ng vá». Và o nhà chà o vợ cả, vợ cả vốn hung hãn, lại cả ghen, lúc đầu Lý cÅ©ng chưa dám nói là thiếp, chỉ nói thác là mua tỳ. Ãến khi thấy nà ng thì nổi giáºn đùng đùng, liá»n vác gáºy Ä‘uổi thẳng không cho và o nhà . Nà ng rÅ© tóc, nước mắt già n giụa, không biết tiến thoái đằng nà o. Có má»™t ni sư già đi qua, rá»§ vá» cùng ở.
Nà ng mừng bèn theo vá».
Ãến am, nà ng vái xin là m lá»… cắt tóc, bà sư không cho nói:
- Tôi trông nương tá» không phải chịu đà y Ä‘oạ lâu trong cảnh phong trần. Am đây dưa muối gạo lức, kham khổ cÅ©ng đủ no, hẵng cứ tạm ở để đợi thá»i, thá»i đến nương tá» khắc sẽ Ä‘i!
Ở được Ãt lâu, bá»n vô lại trong chợ dòm thấy nà ng đẹp, cứ đến Ä‘áºp cá»a, buông lá»i trêu ghẹo là m vui. Bà sư không ngăn được. Nà ng kêu khóc toan tá»± tá». Bà sư đến cầu xin ông nỠở bá»™ Lại yết thị nghiêm cấm, lÅ© thiếu niên ác nghịch kia má»›i hÆ¡i né tránh. Sau Ä‘ang đêm có kẻ đà o tưá»ng và o nhà chùa, bà sư kêu lên bá»™, bắt được đứa cầm đầu, đưa vá» quáºn phạt đòn, má»›i dần dần được yên.
Lại được hÆ¡n má»™t năm, có má»™t công tá» thế gia Ä‘i qua am thấy nà ng, kinh ngạc lắm, ép bà sư dá»— dà nh nà ng, lại Ä‘em nhiá»u tiá»n đến đút lót cho bà sư. Bà sư má»m má»ng nói rằng:
- Ngưá»i ấy con nhà trâm anh, không chịu là m lẽ, công tá» cứ vá» Ä‘i, rồi thong thả xin bẩm lại.
Lúc y Ä‘i rồi, nà ng toan uống thuốc độc tá»± tá», bá»—ng đêm nằm má»™ng thấy cha đến, mặt mà y Ä‘au khổ, nói rằng: Ta không theo con, để con đến ná»—i nà y, ăn năn thì đã muá»™n rồi, nhưng con hãy khoan, đừng chết vá»™i, ước nguyện cá»§a con còn có thể đạt được. Nà ng lấy là m lạ. Trá»i sáng, rá»a mặt xong, bà sư trông thấy giáºt mình nói:
- Trông sắc mặt nương tá», trá»c khà đã tiêu hết, tai ương không đáng lo nữa. Phúc sẽ lại đến, đừng quên thân già nà y nhé.
Nói chưa dứt lá»i, nghe có tiếng gõ cá»a, nà ng sợ thất sắc, nghÄ© bụng tất là đầy tá»› nhà công tá» ná». Bà sư mở cá»a, quả thế thá»±c. Bá»n đầy tá»› xúm lại há»i việc mưu tÃnh thế nà o. Bà sư ngá»t ngà o Ä‘on đả, xin hoãn ba ngà y nữa. Chúng thuáºt lại lá»i chá»§:
- Nếu việc không xong, bắt bà nói thế và o.
Bà sư vâng dạ chúng má»›i Ä‘i. Cô gái Ä‘au đớn lắm, lại muốn tá»± tá», bà sư ngăn lại. Nà ng lo rằng ba ngà y nữa chúng trở lại sẽ không biết nói thế nà o. Bà sư nói:
- Còn thân già nà y đây, chém giết tôi xin chịu.
Hôm sau, trá»i vừa trưa thì mưa như trút nước. Bá»—ng nghe có mấy ngưá»i Ä‘áºp cổng, réo gá»i ồn à o; nà ng tưởng lại có biến, khiếp sợ không biết là m thế nà o. Bà sư đội mưa ra mở cổng, thấy chiếc kiệu đỗ lại, má»™t đám thị tỳ đỡ má»™t ngưá»i đẹp bước ra, kẻ hầu ngưá»i hạ thầy tá»› oai vệ, mÅ© lá»ng rất lá»™ng lẫy. Kinh ngạc há»i thăm; đáp rằng:
- Ãây là bà ná»™i tướng quan tư lý tạm và o tránh mưa.
Bà dẫn và o trong Ä‘iện, chuyển sáºp má»i ngồi; bá»n ngưá»i nhà thị tỳ chạy và o các phòng trai tìm chá»— nghỉ. Và o trong buồng thấy nà ng, cho là đẹp, liá»n chạy ra bẩm vá»›i phu nhân.
Má»™t lúc mưa tạnh phu nhân đứng lên xin Ä‘i thăm thiá»n xá trong am. Bà sư bèn đưa và o. Trông thấy cô gái kinh ngạc quá, cứ nhìn chằm chằm, không chá»›p mắt, nà ng cÅ©ng nhìn lại rất lâu. Thì ra phu nhân không phải là ai khác, chÃnh là Thanh Mai. Hai ngưá»i Ä‘á»u khóc nức nở, nhân má»›i cùng kể lại sau xưa. Má»›i biết Trương ông đã ốm mà mất. Chà ng Trương sau khi hết tang, đỗ liá»n thi hương, thi há»™i, được bổ là m quan tư lý. Chà ng rước mẹ cùng Ä‘i, sau lại dá»i cả gia quyến đến.
Cô gái than thở nói:
- Hôm nay trông nhau mà sao như má»™t trá»i má»™t vá»±c!
Mai cưá»i, đáp:
- CÅ©ng may nương tá» gặp bước gian truân, chưa lấy ai, chÃnh là trá»i muốn cho chúng ta sum há»p đấy thôi. Nếu không bị mưa cản thì là m gì có cuá»™c gặp gỡ bất ngá» nà y? Trong việc nà y có quá»· thần chứ không phải sức ngưá»i là m được.
Liá»n lấy mÅ© ngá»c, áo gấm, giục cô gái thay. Nà ng cúi đầu bỡ ngỡ. Bà sư cÅ©ng khuyên thêm. Nà ng sợ cùng ở chung thì danh không được thuáºn. Mai nói:
- Danh pháºn đã có từ trước, thiếp đâu dám quên đức lá»›n, vả nghÄ© chà ng Trương đâu phải là ngưá»i phụ nghÄ©a? ép thay quần áo rồi từ biệt sư bà mà đi.
VỠđến nÆ¡i, mẹ con Ä‘á»u mừng. Nà ng sụp xuống lạy nói:
- Ngà y nay không còn mặt nà o dám trông thấy mẹ!
Mẹ cưá»i khuyên giải; nhân má»›i bà n chá»n ngà y là m lá»… hợp cẩn. Cô gái nói:
- Nếu trong am mà còn đưá»ng sống, dù chỉ bằng sợi tÆ¡, thì cÅ©ng không theo phu nhân đến đây; và như còn nghÄ© đến tình cÅ©, thì xin cất cho má»™t túp lá»u để đặt tấm bồ Ä‘oà n niệm Pháºt, thế là đủ rồi.
Mai cưá»i mà không nói gì. Ãến ngà y, ôm các thứ trang sức lá»™ng lẫy, nà ng loay hoay không biết là thế nà o. Giây lát bá»—ng nghe tiếng nhạc nổi lên, nà ng cà ng không tá»± chá»§ được. Mai sai thị tỳ, u già ép nà ng mặc áo rồi xốc tay đỡ đưa ra. Thấy chà ng mÅ© áo đứng vái, nà ng bất giác cÅ©ng ngÆ¡ ngẩn vái theo. Lá»… xong, Mai kéo nà ng và o động phòng, bảo rằng:
- Ngôi vị nà y bỠtrống, đợi chị đã lâu rồi.
Rồi lại ngoảnh và o chà ng nói đùa:
- Ãêm nay được dịp Ä‘á»n Æ¡n, phải là m cho tròn nhé.
Quay ra toan Ä‘i. Cô gái nắm lấy quần. Mai cưá»i nói:
- Ãừng giữ em lại, việc nà y không thể là m thay nhau được.
Rồi gỡ tay thoát ra.
Thanh Mai đối xá» vá»›i cô gái rất kÃnh cẩn, không dám già nh riêng phần ân ái. Mà cô gái vẫn thẹn thùng không yên tâm. Vì váºy, bà mẹ bắt gá»i cùng nhau là phu nhân, nhưng Thanh Mai rốt cục vẫn giữ lá»… tỳ thiếp, không dám lÆ¡ là .
Ba năm sau, Trương được triệu và o kinh đô, Ä‘i qua am cÅ© cá»§a bà sư, Ä‘em năm trăm lạng và ng để tạ Æ¡n sư bà ; bà sư không nháºn, cố ép má»›i nháºn hai trăm lạng để dá»±ng Ä‘á»n đại sÄ© và láºp bia cho Vương phu nhân. Sau Trương đến là m thị lang. Trình phu nhân sinh được hai trai, má»™t gái. Vương phu nhân sinh được bốn trai, má»™t gái. Trương dâng thư trần tình, hai ngưá»i Ä‘á»u được phong là m phu nhân.
Tà i sản của Adamsmith
Last edited by Adamsmith; 21-06-2008 at 05:57 AM .