Há»’I 31
Tà o Tháo ở Thương Äình, phá vỡ Bản SÆ¡;
Huyá»n Äức sang Kinh Châu, nương nhá» Lưu Biểu
Tà o Tháo thừa cÆ¡ Viên Thiệu thua, Ä‘em quân mã Ä‘uổi theo cùng đưá»ng.
Viên Thiệu đội khăn xéo, mặc áo đơn, dẫn hÆ¡n tám trăm quân kỵ mã chạy đến bá» phÃa bắc sông Lê Dương, đại tướng là Tưởng NghÄ©a Cừ ra trại đón rước.
Thiệu kể chuyện đầu đuôi với Nghĩa Cừ.
NghÄ©a Cừ thu tháºp tà n quân lại. Quân sÄ© nghe tin Viên Thiệu ở đó, theo vỠđông như kiến, quân thế lại mạnh, má»›i bà n mưu vá» Ký Châu.
Khi Ä‘em quân Ä‘i dá»c đưá»ng, đêm ngá»§ trong núi. Thiệu nằm trong trướng, nghe văng vẳng có tiếng khóc, bèn lẻn ra nghe xem, Ä‘á»u là những tà n quân, há»p nhau lại, than khóc những ná»—i mất anh, chết em, xa há» hà ng, lìa bạn hữu. Ngưá»i nà o ngưá»i ấy vá»— bụng than thở:
- Nếu chúa công nghe lá»i Äiá»n Phong, chúng ta đâu đến ná»—i nà y!
Thiệu nghe thấy, rất hối háºn, nói:
- Ta không nghe lá»i Äiá»n Phong, binh thua tướng mất. Nay trở vá», còn mặt mÅ©i nà o trông thấy hắn nữa.
Hôm sau, cưỡi ngựa đang đi, Phùng Kỷ dẫn quân lại đón. Thiệu bảo Phùng Kỷ:
- Ta không nghe lá»i Äiá»n Phong đến ná»—i thua, bây giá» trở vá», trông thấy hắn tháºt xấu hổ.
Phùng Kỷ nhân thể nói dèm
- Äiá»n Phong ngồi trong ngục, nghe tin chúa công thua, vá»— tay cưá»i to: "Ta nói có sai đâu!".
Viên Thiệu cả giáºn, mắng:
- Thằng hủ nho ấy lại dám nhạo báng ta, ta phải giết đi.
Nói rồi sai sứ cầm bảo kiếm Ä‘i trước vá» Ký Châu và o ngục giết Äiá»n Phong.
Äiá»n Phong Ä‘ang ở trong ngục, má»™t hôm cai ngục lại và o thăm nói:
- Tôi xin và o mừng ông.
Phong há»i:
- Có việc gì đáng mừng?
Cai ngục lại nói:
- Viên tướng quân thua to má»›i vá». Phen nà y ông sẽ được trá»ng dụng.
Phong cưá»i nói:
- Ta sắp chết thì có!
Cai ngục lại há»i:
- Ai cũng mừng cho ông, ông lại bảo ông sắp chết là nghĩa thế nà o?
Phong nói:
- Viên tướng quân trông ngoà i mặt thì khoan hòa nhưng trong bụng hay ghen ghét, không nghÄ© đến ngưá»i trung thà nh; nếu được mà mừng, may ra còn tha ta, nay thua tất hổ thẹn, ta còn mong sống sao được?
Cai ngục còn chưa tin, đã thấy sứ giả cầm gươm và o truyá»n lệnh Viên Thiệu Ä‘em Äiá»n Phong ra chém.
Cai ngục giáºt mình. Phong nói:
- Ta đã biết thế nà o cũng chết mà !
Bá»n cai ngục ai nấy Ä‘á»u khóc thương.
Äiá»n Phong nói:
- Là m thân đại trượng phu sống trong trá»i đất không biết kén chúa mà thá», tháºt là ngu dốt, ngà y nay chịu chết, còn thương tiếc là m chi!
Nói rồi tự vẫn ở trong ngục.
Äiá»n Phong có thÆ¡ rằng:
Lần trước thua quân mất Thu Thu,
Hôm nay trong ngục giết Äiá»n Phong.
Cá»™t rưá»ng Hà Bắc Ä‘á»n long gẫy,
Viên Thiệu hòng sao khá»i bại vong!
Viên Thiệu vá» Ký Châu, ruá»™t gan bối rối, không trông coi được chÃnh sá»±.
Vợ là Lưu thị, khuyên Thiệu láºp con nối nghiệp.
Thiệu có ba con: Con trưởng là Viên Äà m, tá»± là Hiển Tá»±, giữ Thanh Châu; con thứ hai là Viên Hy, tá»± là Hiển Dịch, giữ Ụ Châu; con út là Viên Thượng, tá»± Hiển Phụ là con cá»§a vợ thứ Lưu thị, hình dong tuấn tú, Thiệu rất yêu, nên cho ở luôn bên cạnh mình.
Từ khi thua tráºn ở Quan Äá»™, Lưu thị khuyên Thiệu láºp Viên Thượng lên nối nghiệp.
Thiệu Ä‘em việc ấy bà n vá»›i bốn ngưá»i là Thẩm Phối, Phùng Ká»·, Tân Bình, Quách Äồ. Thẩm, Phùng, hai ngưá»i vốn theo Viên Thượng; Tân, Quách, hai ngưá»i vốn theo Viên Äà m. Bốn ngưá»i ai cÅ©ng có bụng vì chá»§ cả.
Thiệu nói:
- Nay lo ở ngoà i chưa yên, việc trong nhà nên phải sá»›m liệu. Ta muốn láºp kế tá»±: Con trưởng là Äà m thì tÃnh hung bạo hay giết ngưá»i; con thứ là Hy thì nhu nhược, khó là m nên được; duy có con thứ ba là Thượng có dáng anh hùng, lại biết trá»ng ngưá»i hiá»n, quý kẻ sÄ©, ta muốn láºp Thượng, các ông nghÄ© thế nà o?
Quách Äồ nói:
- Trong bá»n công tá», Äà m là trưởng lại ở ngoà i, chúa công nếu bá» trưởng láºp thứ, đó là gây cái mầm biến loạn. Hiện nay, quân uy vừa nhụt, quân giặc lại đến áp ngoà i bá» cõi, há lại để trong nhà cha con anh em có việc tranh lẫn vá»›i nhau hay sao? Xin chúa công hãy lo kế đánh giặc, còn việc láºp tá»± vá» sau bà n cÅ©ng được.
Viên Thiệu còn trù trừ chưa định, chợt có tin báo Viên Hy dẫn sáu vạn quân tá»± U Châu đến; Viên Äà m dẫn năm vạn quân tá»± Thanh Châu đến; con rể là Cao Cán cÅ©ng dẫn năm vạn quân tá»± Tinh Châu đến, cùng đến Ký Châu trợ chiến.
Thiệu mừng lắm, chỉnh lại quân mã đi đánh Tà o Tháo.
Bấy giỠTà o Tháo dẫn quân đắc thắng, đóng ở trên sông Hoà ng Hà . Dân địa phương đem cơm nước ra đón.
Tháo thấy có mấy cụ già , đầu râu tóc bạc, sai má»i và o ngồi trong trướng rồi há»i:
- Các cụ năm nay bao nhiêu tuổi?
Mấy ông già thưa:
- Chúng tôi Ä‘á»u gần trăm tuổi cả.
Tháo nói:
- Quân ta quấy nhiễu là ng các cụ, ta rất không được an tâm.
Mấy ông già nói:
- Thá»i vua Hoà n Äế có ngôi sao và ng, má»c ở pháºn đất Sở đất Tống. Ở Liêu Äông có ngưá»i tên là Ân Quỳ, tà i xem thiên văn, đêm nằm ở đây có nói chuyện vá»›i chúng tôi rằng: "Hoà ng tinh chiếu thẳng và o chá»— nà y. Năm mươi năm nữa sẽ có má»™t đấng chân nhân, dấy lên ở vùng Lương Bái". Nay tÃnh ra, vừa đúng năm mươi năm. Vả Viên Thiệu thu thuế nặng quá, dân ai cÅ©ng oán. Thừa tướng cất quân nhân nghÄ©a, cứu dân trừ kẻ có tá»™i, má»™t tráºn đánh ở Quan Äá»™, phá được năm trăm vạn quân cá»§a Viên Thiệu, chÃnh ứng và o lá»i cá»§a Ân Quỳ ngà y xưa. Muôn dân có thể mong được thái bình từ đây.
Tháo cưá»i, nói:
- Tôi đâu dám nháºn lá»i nói cá»§a các cụ.
Nói rồi, truyá»n lấy rượu, thịt, lụa, vải tặng các phụ lão; lại hiệu lệnh trong ba quân rằng:
- Ai dám và o là ng giết gà chó cá»§a dân, phải tá»™i cÅ©ng như giết ngưá»i.
Bởi thế, quân dân ai cũng phục. Tháo cũng mừng thầm. Chợt lại có quân báo:
- Viên Thiệu há»p quân bốn châu được hai ba mươi vạn, đến hạ trại ở Thương Äình.
Tháo đem quân tiến lên, đóng trại đâu đấy.
Hôm sau hai bên đối nhau dà n tráºn. Tháo dẫn các tướng ra. Thiệu cÅ©ng Ä‘em ba con trai, má»™t chà ng rể và các văn võ ra trước tráºn, Tháo nói:
- Bản Sơ nay đã kế cùng, sức hết, sao chẳng đầu hà ng, đợi đến gươm kỠcổ, hối sao cho kịp?
Thiệu giáºn lắm, ngoảnh lại há»i các tướng:
- Ai dám ra đánh?
Viên Thượng muốn ra khoe tà i trước mặt bố, liá»n múa đôi dao, tế ngá»±a ra tráºn, rong ruổi chạy Ä‘i chạy lại. Tháo trá» há»i các tướng:
- Ngưá»i nà y là ngưá»i nà o?
Có ngưá»i biết, thưa:
- Äó là Viên Thượng, con thứ ba cá»§a Viên Thiệu.
Nói chưa dứt lá»i. Sá» Hoán là bá»™ tướng cá»§a Từ Hoảng nhảy ra. Hai bên đánh nhau được ba hiệp. Thượng quay đầu ngá»±a chạy vá». Sá» Hoán Ä‘uổi theo. Viên Thượng dừng ngá»±a lại, giương cung đặt tên, quay mình bắn má»™t phát trúng giữa mắt trái Sá» Hoán, Hoán ngã ngá»±a chết.
Viên Thiệu thấy con đánh được, giÆ¡ roi vẫy má»™t cái, đại đội quân mã kéo ồ ra. Hai bên đánh nhau má»™t tráºn to, rồi cùng khua chiêng thu quân vá» trại.
Tháo trở vỠbà n với các tướng chước phá Viên Thiệu.
Trình Dục dâng kế mai phục mưá»i mặt, khuyên Tháo: Lui vá» bá» sông Hoà ng Hà phục mưá»i đội quân, nhá» cho Thiệu Ä‘uổi đến bá» sông, quân Tà o không có đưá»ng lui nữa, tất phải cố chết mà đánh, thì phá được Viên Thiệu.
Tháo nghe kế ấy, tả hữu má»—i bên chia là m năm đội. Tả có đội nhất Hạ Hầu Äô, đội nhì Trương Liêu, đội ba Lý Äiển, đội tư Nhạc Tiến, đội năm Hạ Hầu Uyên. Hữu có: đội nhất Tà o Hồng, đội nhì Trương Cáp, đội ba Từ Hoảng, đội tư Vu Cấm, đội năm Cao Lãm.
Trung quân thì Hứa ChỠlà m tiên phong.
Hôm sau, mưá»i đội Ä‘i trước, mai phục đâu và o đấy. Ná»a đêm Tháo sai Hứa Chá» dẫn quân tiến lên, giả vá» cướp trại.
Năm trại binh mã cá»§a Viên Thiệu kéo ùa cả ra. Hứa Chá» rút chạy. Viên Thiệu dẫn quân Ä‘uổi theo, hò reo ầm Ä©. Vừa đến sáng rõ thì quân Thiệu Ä‘uổi đến bá» sông Hoà ng Hà , quân Tà o hết đưá»ng lui, Tháo hô to:
- Hết đưá»ng chạy rồi, anh em sao không liá»u chết đánh bừa Ä‘i!
Quân Tà o quay lại, hăng hái tiến đánh, Hứa ChỠtế ngựa đi trước, tay chém một lúc chết và i chục tướng Thiệu.
Quân Thiệu rối loạn, vá»™i vã quay vá». Quân Tà o Ä‘uổi theo.
Trong khi Ä‘ang chạy, bá»—ng nghe hồi trống nổi lên, bên tả Hạ Hầu Uyên, bên hữu Cao Lãm xông ra. Thiệu tụ táºp ba con trai và má»™t rể, liá»u chết mở đưá»ng máu mà chạy. Chưa được mưá»i dặm, lại gặp Nhạc Tiến, Vu Cấm ở đâu trổ ra, bắn giết quân Thiệu, thây nằm đầy đồng máu chảy thà nh suối.
Chạy được và i dặm nữa, lại gặp Lý Äiển, Từ Hoảng đón đánh má»™t tráºn. Mấy bố con Viên Thiệu, hoang mang lo sợ, chạy vá» trại cÅ©, sai quân Ä‘i thổi cÆ¡m ăn.
Sắp sá»a ăn thì hai cánh quân cá»§a Trương Liêu và Trương Cáp lại xông áºp và o trại. Thiệu vá»™i nhảy lên ngá»±a, chạy đến Thượng Äình. Ngưá»i đói lả, ngá»±a mệt nhoà i. Thiệu Ä‘ang muốn đứng lại nghỉ thì đại quân Tà o Tháo Ä‘uổi kịp. Viên Thiệu liá»u mạng vùng té chạy. Äang chạy gặp Tà o Hồng, Hạ Hầu Äôn chắn ngang đưá»ng Thiệu hô lá»›n:
- Nếu không cố chết mà đánh thì sẽ bị bắt thôi!
Mấy bố con xông xáo thoát khá»i vòng vây.
Viên Hy, Cao Cán Ä‘á»u bị thương. Binh mã thương vong gần hết. Thiệu ôm ba con khóc lóc má»™t hồi, bất giác ngất di ngã gục xuống đất. Má»i ngưá»i xúm lại cứu chữa. Miệng thổ máu tươi ròng ròng. Thiệu than:
- Ta từng xông pha mấy mươi tráºn, không ngá» hôm nay suy đốn đến ná»—i nà y! Äó là trá»i giết ta! Các con ai hãy vá» châu nấy, thá» cùng vá»›i giặc Tà o quyết má»™t tráºn sống mái!
Rồi Thiệu sai Tần Bình, Quách Äồ Ä‘i theo Viên Äà m láºp tức vá» Thanh Châu phòng giữ sợ Tà o Tháo xâm phạm bá» cõi; sai Viên Hy vá» U Châu, Cao Cán vá» Tịnh Châu, ai nấy Ä‘á»u phải thu xếp quân mã, sẵn sà ng chuẩn bị.
Còn Thiệu thì Ä‘em bá»n Viên Thượng vá» Ký Châu dưỡng bệnh, giao cho Thượng cùng Thẩm Phối, Phùng Ká»· tạm trông nom việc quân.
Sau tráºn thắng lá»›n ở Thượng Äình, Tà o Tháo khao ba quân, rồi sai ngưá»i sang thăm dò tình hình Ký Châu.
Quân do thám vá» báo: "Viên Thiệu ốm nằm liệt giưá»ng; Viên Thượng, Thẩm Phối phòng thá»§ ráo riết. Còn Viên Äà m, Viên Hy, Cao Cán thì ngưá»i nà o vá» châu ngưá»i nấy cả rồi".
Các tướng tá Ä‘á»u khuyên Tà o Tháo tiến đánh Ký Châu ngay.
Tháo nói:
- Ký Châu lương thá»±c rất nhiá»u. Thẩm Phối lại có mưu trÃ, chưa dá»… phá ngay được; hiện nay lúa má còn ở ngoà i đồng, sợ là m thiệt hại nghá» nông cá»§a dân, ta muốn đợi mùa mà ng xong hãy Ä‘em quân Ä‘i đánh cÅ©ng chưa muá»™n.
Trong khi đang bà n, chợt có thư của Tuân Úc đến báo:
"Lưu Bị ở Nhữ Nam, được và i vạn quân cá»§a Lưu TÃch, Cung Äô, nghe thấy thừa tướng Ä‘em quân đánh Hà Bắc, liá»n sai Lưu TÃch giữ Nhữ Nam, còn Bị tá»± dẫn quân đến Hứa Xương thừa cÆ¡ định đánh úp. Xin thừa tướng mau mau Ä‘em quân phòng ngá»±".
Tháo giáºt nẩy mình, sai Tà o Hồng đóng quân giữ bên sông, giả vá» phô trương thanh thế. Còn Tháo Ä‘em đại quân đến Nhữ Nam đón đánh Lưu Bị.
Lại nói, Huyá»n Äức cùng Quan, Trương, Triệu, định Ä‘em quân đánh úp Hứa Äô, Ä‘i gần tá»›i núi Tượng SÆ¡n thì vừa gặp quân Tà o Tháo kéo đến.
Huyá»n Äức liá»n cắm trại ở chân núi, chia quân là m ba đội: Vân Trưá»ng đóng ở góc đông nam, Trương Phi đóng ở góc tây nam, còn Huyá»n Äức cùng Triệu Vân láºp trại ở mặt chÃnh nam.
Quân Tà o Tháo đến, Huyá»n Äức đánh trống ra quân, Tháo dà n thà nh thế tráºn rồi gá»i Huyá»n Äức ra nói chuyện.
Huyá»n Äức cưỡi ngá»±a ra cá»a cá», Tháo giÆ¡ roi mắng rằng:
- Ta đãi ngưá»i là m thượng khách, sao ngưá»i nỡ trái nghÄ©a quên Æ¡n?
Huyá»n Äức đáp:
- Ngươi giả danh tướng nhà Hán, thá»±c là giặc nước. Ta là tôn thân nhà Hán, vâng máºt chiếu cá»§a thiên tỠđến đây đánh phản tặc.
Nói rồi, ngồi trên ngá»±a giở tá» chiếu Vua từng viết trong cân Ä‘ai gá»i Äổng Thừa ra Ä‘á»c.
Tháo giáºn lắm, sai Hứa Chá» ra đánh.
Triệu Vân đứng sau Huyá»n Äức vác giáo cưỡi ngá»±a xông lên. Hai tướng đánh nhau ba mươi hiệp chưa phân thắng bại. Chợt nghe tiếng reo ầm Ä©, Quan VÅ© ở phÃa đông nam kéo lại, Trương Phi cÅ©ng từ phÃa tây nam xốc tá»›i. Ba mặt ùa và o đánh giết. Quân Tà o vừa ở xa đến còn mệt, không địch nổi, thua lá»›n rút chạy. Huyá»n Äức thắng tráºn vá» trại.
Hôm sau lại sai Triệu Vân ra khiêu chiến. Suốt má»™t tuần (mưá»i hôm), quân Tà o nhất định không ra. Huyá»n Äức lại sai Trương Phi thách đánh, quân Tà o cÅ©ng là m thinh. Huyá»n Äức cà ng hoà i nghi, chợt có ngưá»i báo:
- Cung Äô tải lương đến, bị quân Tà o bao vây.
Huyá»n Äức vá»™i sai Trương Phi ra cứu, thì lại có tin báo rằng:
- Hạ Hầu Äôn dẫn quân Ä‘i lẻn phÃa sau đến lấy Nhữ Nam.
Huyá»n Äức thất kinh nói:
- Nếu váºy, trước mắt và sau lưng ta Ä‘á»u bị địch chặn cả, không có đưá»ng vá» rồi.
Liá»n sai Vân Trưá»ng đến cứu. Hai đạo quân Ä‘á»u kéo Ä‘i.
ÄÆ°á»£c và i ngà y có ngưá»i tế ngá»±a vá» báo:
- Hạ Hầu Äôn đã đánh vỡ Nhữ Nam, Lưu TÃch phải bá» thà nh chạy, hiện nay Vân Trưá»ng Ä‘ang bị vây.
Huyá»n Äức lo lắm, lại được tin cả Trương Phi Ä‘i cứu Cung Äô cÅ©ng bị bao vây, Huyá»n Äức muốn rút quân vá» nhưng lại lo quân Tà o Tháo Ä‘uổi theo. Äang lưỡng lá»±, thì có quân và o báo:
- Có Hứa ChỠđến thách đánh ở ngoà i trại.
Huyá»n Äức không dám ra. Äợi đến đêm, ra lệnh cho quân sÄ© ăn tháºt no, bá»™ binh Ä‘i trước, kỵ binh Ä‘i sau trong trại vẫn cứ việc đánh trống cầm canh như thưá»ng.
Bá»n Huyá»n Äức Ä‘i ước được và i dặm, vừa qua núi đất, thấy đèn Ä‘uốc sáng rá»±c, ở trên đỉnh núi có tiếng hô lá»›n:
- Äừng để Lưu Bị chạy thoát. Thừa tướng đợi ở đây đã lâu!
Huyá»n Äức hoảng sợ, tìm đưá»ng chạy.
Triệu Vân nói:
- Chúa công đừng lo. Xin cứ theo tôi mà đi.
Triệu Vân vác giáo tế ngá»±a, chém giết mở đưá»ng, Huyá»n Äức cầm song kiếm Ä‘i sau. Äang đánh thì Hứa Chá» Ä‘uổi tá»›i, đánh nhau kịch liệt vá»›i Triệu Vân. PhÃa sau Vu Cấm, Lý Äiển lại đến tiếp.
Huyá»n Äức thấy tình hình nguy cấp, cướp đưá»ng mà chạy. Khi thấy tiếng hò reo đã xa, Huyá»n Äức má»›i lẻn Ä‘i và o đưá»ng tắt trong núi, má»™t mình má»™t ngá»±a Ä‘i trốn.
Mãi đến sáng, ở phÃa cạnh sưá»n có má»™t toán quân xông ra. Huyá»n Äức sợ quá, nhìn xem hóa ra Lưu TÃch dẫn hÆ¡n má»™t nghìn kỵ binh thua tráºn, há»™ tống vợ con Huyá»n Äức tá»›i. Tôn Cà n, Giản Ung, My Phương cÅ©ng đến cả. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Thanh thế quân Hạ Hầu Äôn lá»›n lắm. Chúng tôi phải bá» thà nh rút chạy. Quân Tà o Ä‘uổi theo, may có Vân Trưá»ng cháºn lại, nên má»›i thoát nạn.
Huyá»n Äức há»i:
- Thế Vân Trưá»ng nay ở đâu?
Lưu TÃch thưa:
- Xin tướng quân hãy đi đã, sau sẽ liệu.
Äi được và i dặm, má»™t hồi trống nổ, phÃa trước má»™t toán quân kéo đến. Viên tướng Ä‘i đầu là Trương Cáp quát to:
- Lưu Bị xuống ngựa chịu hà ng, mau.
Huyá»n Äức Ä‘ang chá»±c lùi lại, thì thấy hà ng cỠđỠở phÃa núi chuyển động rồi má»™t toán quân từ trong hang kéo ra, đại tướng Cao Lãm Ä‘i trước. Huyá»n Äức bị nghẽn cả hai phÃa, ngẩng mặt lên trá»i kêu to:
- Trá»i hỡi! Sao để ta cùng cá»±c thế nà y? Sá»± thể đã đến ná»—i nà y, chi bằng chết quách cho rảnh!
Nói xong, rút gươm định tá»± vẫn, Lưu TÃch vá»™i ngăn:
- Äể tôi xin liá»u chết, đánh mở đưá»ng cứu ngà i.
Nói Ä‘oạn, liá»n ra địch vá»›i Cao Lãm. Äánh nhau chưa được ba hiệp, bị Cao Lãm đâm chết.
Huyá»n Äức Ä‘ang lo, định xông ra đánh, chợt thấy háºu quân cá»§a Cao Lãm rối loạn, má»™t tướng xông thẳng và o tráºn, phóng giáo trúng Cao Lãm chết lăn xuống ngá»±a.
Nhìn ra thì là Triệu Vân, Huyá»n Äức mừng quá. Vân quất ngá»±a, múa giáo, đánh tan đội quân sau, rồi vá»t lên tiến quân đánh Trương Cáp. ÄÆ°á»£c ba mươi hiệp, Cáp quất ngá»±a chạy. Vân thừa thế xông lên đánh, nhưng bị quân Cáp giữ vững cá»a ải đưá»ng hẹp không ra được. Vân Ä‘ang cố cướp lấy đưá»ng thì thấy Quan Công, Quan Bình, Chu Thương dẫn ba trăm quân đến. Hai bên áºp và o đánh lui Trương Cáp, bá»n Huyá»n Äức ra khá»i được cá»a ải, tìm chá»— núi hiểm cắm trại.
Huyá»n Äức sai Vân Trưá»ng Ä‘i tìm Trương Phi.
Số là Trương Phi Ä‘em quân Ä‘i cứu Cung Äô, nhưng chưa tá»›i nÆ¡i thì Äô bị Hạ Hầu Uyên giết chết rồi. Phi cố sức đánh lui Hạ Hầu Uyên, Ä‘ang loay hoay Ä‘uổi theo, lại bị Nhạc Tiến Ä‘em quân bao vây.
Vân Trưá»ng Ä‘i dá»c đưá»ng gặp quân thua chạy vá», liá»n tìm lối theo đến, đánh lui Nhạc Tiến, rồi cùng Trương Phi vá» gặp Huyá»n Äức.
Giữa lúc ấy có ngưá»i báo đại quân Tà o Tháo Ä‘uổi đến.
Huyá»n Äức sai ngay bá»n Tôn Cà n dẫn gia đình già trẻ Ä‘i trước, còn mình cùng vá»›i Quan, Trương, Triệu Vân Ä‘i sau, vừa đánh vừa chạy.
Thấy Huyá»n Äức Ä‘i đã xa, Tháo thu quân vá», không Ä‘uổi nữa.
Huyá»n Äức cùng vá»›i ngót má»™t ngà n quân tan tác chạy trốn. Äi đến má»™t con sông, cho gá»i dân địa phương lại há»i, biết là sông Hán, Huyá»n Äức tạm đóng trại nghỉ.
Nhân dân ở đó biết là Huyá»n Äức, Ä‘em dê và rượu đến dâng, má»i ngưá»i bèn cùng nhau quây quần uống rượu trên bãi cát. Huyá»n Äức than rằng:
- Các ngươi Ä‘á»u có tà i giúp vua cả, rá»§i theo lầm phải Lưu Bị nà y. Số Bị vất vả, là m liên lụy cả đến các ngươi. Cho đến nay Bị vẫn chưa có mảnh đất cắm dùi, e rằng là m lỡ các ngươi. Các ngươi sao chẳng bá» Bị nà y, tìm chá»§ anh minh mà láºp lấy công danh?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u bưng mặt khóc.
Vân Trưá»ng nói:
- Anh nói sai rồi! Cao Tổ ngà y xưa tranh thiên hạ vá»›i Hạng VÅ©, bị VÅ© đánh cho thua luôn, sau chỉ thắng có má»™t tráºn ở núi Cá»u Lý mà gây nên cÆ¡ nghiệp bốn trăm năm. ÄÆ°á»£c thua là việc thưá»ng cá»§a nhà cầm quân việc gì anh phải nản chÃ!
Tôn Cà n nói:
- Có lúc được cÅ©ng có lúc thua, không nên ngã lòng. Äây cách Kinh Châu không xa lắm. Lưu Cảnh Thăng ngồi trấn chÃn quáºn, binh mạnh lương nhiá»u, vả lại cÅ©ng là tôn thân nhà Hán, sao ngà i không sang đó nương tá»±a có hÆ¡n không?
Huyá»n Äức nói:
- Chỉ e hỠkhông dung!
Cà n nói:
- Tôi xin sang nói trước, khiến Cảnh Thăng phải ra biên giới đón chúa công.
Huyá»n Äức mừng rỡ, sai Tôn Cà n gấp rút đến Kinh Châu. Äến nÆ¡i, Cà n và o ra mắt Lưu Biểu, thi lá»… xong. Biểu nói:
- Ông Ä‘i theo Huyá»n Äức, tại sao lại đến đây?
Cà n thưa:
- Lưu sứ quân là anh hùng thiên hạ, tuy binh đơn tướng Ãt, nhưng có chà muốn giúp xã tắc. Lưu TÃch, Cung Äô ở Nhữ Nam, vốn không thân thÃch gì, cÅ©ng Ä‘em cái chết để Ä‘á»n Æ¡n. Minh công đây vá»›i Lưu sứ quân cùng là dòng dõi nhà Hán; nay sứ quân vừa bị thua, muốn sang Giang Äông theo Tôn Quyá»n. Tôi can rằng: "Không nên bá» ngưá»i thân mà đi nhá» ngưá»i sÆ¡; Lưu tướng quân ở Kinh Châu, kÃnh ngưá»i hiá»n, trá»ng kẻ sÄ©, nhân tà i trong thiên hạ kéo đến như nước xuôi dòng, chảy vỠđằng đông, huống chi lại là ngưá»i cùng há»". Vì thế sứ quân có sai tôi đến đây thưa chuyện trước, minh công dạy cho thế nà o?
Biểu mừng lắm, nói rằng:
- Huyá»n Äức là m em ta, ta vẫn ước ao được há»p mặt mà không được, nay muốn đến thăm, tháºt may mắn quá!
Sái Mạo dèm rằng:
- Không nên. Lưu Bị trước theo Lã Bố, sau thá» Tà o Tháo, má»›i rồi lại Ä‘i theo vá»›i Viên Thiệu, ở vá»›i ai cÅ©ng không được thá»§y chung, thế đủ biết con ngưá»i ấy thế nà o rồi. Nay nếu ta chứa hắn. Tà o Tháo tất Ä‘em quân đến đánh, gây nên chiến tranh vô Ãch. Chi bằng lấy đầu Tôn Cà n Ä‘em dâng Tà o Tháo. Tháo tất trá»ng đãi chúa công.
Tôn Cà n nghiêm sắc mặt nói:
- Cà n đây không phải là ngưá»i sợ chết. Lưu sứ quân má»™t lòng trung vì nước, lÅ© Lã Bố, Tà o Tháo, Viên Thiệu, đâu có sánh kịp. Trước kia Lưu sứ quân bất đắc dÄ© phải theo chúng đấy thôi. Nay nghe Lưu tướng quân đây là dòng dõi nhà Hán, tình nghÄ©a đồng tông, cho nên không quản đưá»ng nghìn dặm đến theo. Ngươi sao dám dèm pha để hại ngưá»i hiá»n như váºy?
Lưu Biểu nghe lá»i, mắng Sái Mạo rằng:
- à ta đã quyết, ngươi chá»› nhiá»u lá»i!
Sái Mạo hổ thẹn lui ra.
Lưu Biểu liá»n sai Tôn Cà n vá» báo trước, má»™t mặt thân ra khá»i thà nh ba mươi dặm nghênh tiếp.
Huyá»n Äức ra mắt Lưu Biểu, giữ lá»… phép rất cẩn tháºn. Biểu cÅ©ng đối đãi rất háºu. Huyá»n Äức dẫn Quan, Trương và o yết kiến Lưu Biểu. Biểu cùng bá»n Huyá»n Äức và o Kinh Châu, sắp xếp nhà cá»a cho ở.
Lại nói Tà o Tháo dò biết Huyá»n Äức đã sang Kinh Châu theo Lưu Biểu, muốn Ä‘em quân đến đánh ngay. Trình Dục tâu rằng:
- Chưa trừ xong Viên Thiệu đã vá»™i đánh Kinh, Tương, ngá»™ Viên Thiệu từ mặt bắc kéo đến, thì được, thua chưa biết ra sao. Chi bằng hãy Ä‘em quân vá» Hứa Äô nghỉ ngÆ¡i dưỡng sức, Ãt lâu sau đợi sang xuân ấm áp, sẽ khởi binh, trước đánh Viên Thiệu, sau lấy Kinh, Tương, vừa được lợi cả nam lẫn bắc; như váºy chỉ má»™t chuyến là thu được cả và o tay mình.
Tháo nghe theo, truyá»n lệnh kéo quân vá» Hứa Äô.
Äến tháng giêng năm Kiến An thứ bảy (hai trăm lẻ ba công nguyên), Tháo lại bà n việc cất quân.
Trước hết, sai Hạ Hầu Äôn, Mãn Sá»§ng trấn thá»§ Nhữ Nam đối phó vá»›i Lưu Biểu; Tà o Nhân, Tuân Úc ở lại giữ Hứa Äô. Còn Tháo tá»± thống lÄ©nh đại quân ra đóng ở Quan Äô.
Äây nói Viên Thiệu bị bệnh thổ huyết từ năm ngoái, nay má»›i hÆ¡i bá»›t, đã bà n Ä‘em quân đánh Hứa Äô. Thẩm Phối can rằng:
- Năm ngoái thua ở Quan Äá»™, Thượng Äình, lòng quân đến nay vẫn chưa phấn chấn lên được. Xin chúa công hãy cứ thà nh cao hà o sâu để dưỡng sức quân dân.
Giữa lúc bà n bạc, chợt có tin báo Tà o Tháo lại Ä‘em quân đến đóng ở Quan Äá»™ để đánh Ký Châu.
Thiệu nói:
- Nếu giặc đến chân thà nh, tướng đến biên giới mới tìm cách chống cự thì muộn mất rồi. Ta phải thống lĩnh đại quân ra nghênh địch mới được.
Viên Thượng can rằng:
- Cha chưa được khá»e, không nên Ä‘i đánh xa. Con xin Ä‘em quân ra chống cá»±.
Thiệu đồng ý rồi sai ngưá»i đến gá»i Viên Äà m ở Thanh Châu, Viên Hy ở U Châu, Cao Cán ở Tinh Châu vá». Bốn lá»™ quân hợp sức đánh Tà o Tháo.
Tháºt là :
Vừa tá»›i Nhữ Nam khua trống tráºn,
Lại sang Ký Bắc gióng chiêng quân.
Chưa biết phen nà y ai được ai thua, xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 31.
Há»’I 32
Cướp Ký Châu, Viên Thượng tranh hùng;
Khơi sông Chương, Hứa Du hiến kế
Viên Thượng từ khi chém được Sá» Hoán, cáºy mình khá»e mạnh, không đợi binh mã cá»§a bá»n Viên Äà m đến, tá»± dẫn và i vạn quân ra Lê Dương, gặp ngay tiá»n quân cá»§a Tà o Tháo. Trương Liêu tế ngá»±a ra trước. Viên Thượng vác giáo lại đánh, chưa được ba hiệp, chống đỡ không nổi thua chạy.
Trương Liêu thừa kế đánh tráºn. Thượng liệu thế không địch nổi, tất cả kéo quân vá» Ký Châu.
Viên Thiệu nghe tin con bị thua, lo sợ quá, bệnh cÅ© tái phát, thổ ra hà ng cháºu máu, ngất Ä‘i ngã lăn xuống đất.
Lưu phu nhân vá»™i và ng ra cứu, vá»±c và o giưá»ng nằm. Bệnh tình Thiệu má»—i ngà y má»™t nguy. Lưu thị cho gá»i ngay Thẩm Phối, Phùng Ká»· đến bên giưá»ng Viên Thiệu để bà n công việc vá» sau.
Thiệu bấy giỠđã ú ớ, không nói được nữa, chỉ lấy tay chỉ trỠđược thôi.
Lưu thị há»i:
- Viên Thượng kế tự được không?
Thiệu gáºt đầu.
Thẩm Phối đến ngay bên giưá»ng, viết má»™t tá» di chúc. Thiệu trở mình, kêu to má»™t tiếng, lại thổ ra hÆ¡n má»™t cháºu huyết rồi chết.
Ngưá»i sau có thÆ¡ than rằng:
Mấy Ä‘á»i công tướng tiếng nhà dòng,
Chà khà tung hoà nh cũng đã ngông.
Tuấn kiệt ba ngà n nhiá»u cÅ©ng phÃ,
Hùng binh trăm vạn có như không.
Mình dê, da hổ là m chi nổi?
Lông phượng, gan gà việc khó xong.
Äến ná»—i đà n con gây vạ lẫn,
Thương thay, nỗi ấy rất đau lòng!
Viên Thiệu chết rồi, bá»n Thẩm Phối lo liệu ma chay.
Lưu thị bắt năm nà ng hầu yêu quý nhất cá»§a Thiệu Ä‘em giết Ä‘i. Lại sợ âm hồn những ngưá»i ấy xuống chÃn suối còn Ä‘i lại được vá»›i Thiệu chăng. Lưu thị bèn sai gá»t tóc, đâm nát mặt mÅ©i, băm nát mình mẩy há». Ghen tuông đến thế là cùng!
Viên Thượng lại sợ sau nà y há» hà ng những ngưá»i ấy báo thù, nên lại lùng bắt giết sạch.
Thẩm Phối, Phùng Ká»· láºp Viên Thượng là m đại tư mã tướng quân, lÄ©nh chức mục bốn châu: Ký, Thanh, U, Tinh, rồi cáo phó khắp nÆ¡i.
Khi ấy, Viên Äà m đã cất quân ra khá»i Thanh Châu, nghe tin bố chết, liá»n cùng vá»›i Quách Äồ, Tân Bình bà n bạc. Äồ nói:
- Chúa công không ở Ký Châu, Thẩm Phối và Phùng Ká»· tất láºp Hiển Phụ lên là m chá»§, ta phải Ä‘i mau má»›i được.
Tân Bình nói:
- Thẩm, Phùng, hai ngưá»i ắt đã chuẩn bị cách đối phó, nếu đến ngay sẽ bị tai há»a.
Viên Äà m nói:
- Váºy thì là m thế nà o?
Quách Äồ nói:
- Hãy đóng quân ở ngoà i thà nh, tôi xin và o trước thăm dò xem động tĩnh ra sao đã.
Äà m nghe lá»i, Quách Äồ và o Ký Châu, ra mắt Viên Thượng. Thi lá»… xong, Thượng há»i:
- Anh ta là m sao không đến?
Äồ thưa:
- Bị đau, nằm ngoà i trại, không và o ra mắt được.
Thượng nói:
- Di chúc cá»§a cha ta để lại, láºp ta là m chá»§. Ta phong anh ta là m xa kỵ tướng quân. Nay quân Tà o đã tiến đến bá» cõi, xin anh là m tiá»n bá»™, ta Ä‘iá»u quân theo sau tiếp ứng.
Äồ nói:
- Trong quân không có ai bà n tÃnh mưu kế, xin cho Thẩm, Phùng, hai ngưá»i ra giúp việc.
Thượng nói:
- Ta cÅ©ng cần đến hai ngưá»i ấy, sá»›m tối bà y mưu tÃnh kế, cho Ä‘i sao được?
Äồ nói:
- Trong hai ngưá»i đó, xin cho má»™t ngưá»i Ä‘i thì thế nà o?
Thượng bất đắc dÄ©, sai hai ngưá»i rút thăm, Phùng Ká»· rút trúng, Thượng liá»n hạ lệnh cho Phùng Ká»· mang ấn tÃn, Ä‘i theo Quách Äồ ra trại quân Viên Äà m.
Ká»· theo Äồ đến trại, thấy Viên Äà m không Ä‘au ốm gì, trong bụng áy náy. Khi Ká»· đệ trình ấn tÃn, Äà m nổi giáºn toan chém Phùng Ká»·. Quách Äồ nói nhá»:
- Nay quân Tà o đến sát bá» cõi, hãy nên khoản đãi và giữ Phùng Ká»· ở đây cho yên lòng Thượng. Äợi khi nà o phá được Tà o, bấy giá» sẽ vá» cướp Ký Châu cÅ©ng không muá»™n.
Äà m nghe lá»i, liá»n nhổ trại kéo quân đến Lê Dương chống cá»± vá»›i quân Tà o. Äà m sai đại tướng là Uông Chiêu ra tráºn. Tháo sai Từ Hoảng đón đánh. ÄÆ°á»£c và i hiệp, Từ Hoảng vung Ä‘ao chém Uông Chiêu chết lăn xuống ngá»±a. Quân Tà o thừa kế đánh bừa. Äà m thua to, thu quân kéo vá» Lê Dương rồi sai ngưá»i cầu cứu Viên Thượng.
Thượng bà n vá»›i Thẩm Phối chỉ phái năm nghìn ngưá»i đến giúp.
Tà o Tháo biết quân cứu đã đến, sai Nhạc Tiến, Lý Äiển đón đưá»ng giết sạch.
Äà m thấy Thượng chỉ cho năm nghìn quân Ä‘i cứu, lại bị chết cả, giáºn lắm, liá»n gá»i Phùng Ká»· ra trách mắng, Ká»· nói:
- Äể tôi viết thư vá» nói vá»›i chúa công Ä‘em quân ra cứu.
Äà m bảo Ká»· viết thư và sai ngay ngưá»i Ä‘em tá»›i Ký Châu cho Viên Thượng.
Thượng và Thẩm Phối bà n với nhau. Phối nói:
- Quách Äồ lắm mưu. Lần trước Äà m bá» Ä‘i, không tranh già nh gì, vì có quân Tà o ở ngoà i cõi. Nay nếu Äà m phá được Tà o, tất lại vá» tranh Ký Châu, chi bằng không Ä‘i cứu để mượn sức Tà o Tháo trừ Ä‘i.
Thương nghe, không cho quân đi cứu viện.
Sứ giả chạy vá» báo lại. Äà m giáºn lắm, liá»n Ä‘em chém Phùng Ká»· và bà n ra hà ng Tà o Tháo.
Quân do thám vá» máºt báo vá»›i Viên Thượng. Thượng bà n vá»›i Thẩm Phối:
- Äể cho Äà m hà ng Tà o, hợp sức lại đánh thì Ký Châu nguy mất.
Thượng sai ngay Thẩm Phối và đại tướng Tô Do ở lại giữ Ký Châu tá»± mình mang đại quân ra Lê Dương cứu Viên Äà m.
Thượng há»i các tướng tá, ai dám Ä‘i tiá»n bá»™. Hai anh em đại tướng Lã Khoáng, Lã Tưá»ng xin Ä‘i. Thượng cho ngay ba vạn quân và cho là m tiên phong, đến Lê Dương trước.
Äà m nghe tin Thượng đến cứu, mừng lắm, không nghÄ© đến việc hà ng Tà o nữa. Äà m đóng quân trong thà nh, Thượng đóng ngoà i thà nh, là m thế á»· giốc.
ÄÆ°á»£c mấy hôm, Viên Hy và Cao Cán cÅ©ng kéo quân đến ngoà i thà nh, đóng đồn ba chá»—, ngà y nà o cÅ©ng Ä‘em binh ra cầm cá»± vá»›i Tháo.
Thượng thua luôn. Quân Tháo thắng liên tiếp.
Äến tháng hai năm Kiến An thứ tám, Tà o Tháo chia đưá»ng ra đánh. Viên Thượng, Viên Hy, Viên Äà m, Cao Cán Ä‘á»u thua to, phải bá» cả Lê Dương rút chạy.
Tháo dẫn quân đuổi đến Ký Châu.
Äà m và Thương và o thà nh giữ vững. Hy và Cán đóng trại cách thà nh ba mươi dặm để phô trương thanh thế.
Tháo đánh luôn mấy hôm không được. Quách Gia hiến kế:
- Viên Thiệu bá» con trưởng láºp con thứ. Mấy anh em nhà Viên hiện Ä‘ang tranh già nh nhau, kéo bè kéo cánh, đánh gấp thì chúng cứu nhau, trì hoãn thì chúng tranh nhau. Chi bằng rút quân vá» Kinh Châu, đánh Lưu Biểu, đợi khi nà o anh em há» Viên có biến, ta quay lại đánh, thì chỉ má»™t tráºn là xong việc.
Tháo nghe theo, sai Giả Há»§ là m thái thú giữ Lê Dương, Tà o Hồng Ä‘em binh giữ Quan Äô, Tà o Tháo dẫn đại quân tiến sang Kinh Châu.
Äà m và Thượng thấy quân Tà o Tháo rút lui, cùng nhau ăn mừng. Viên Hy và Cao Cán từ giã ra vá». Viên Äà m bà n vá»›i Quách Äồ, Tân Bình rằng:
- Ta là con trưởng lại không được nối nghiệp, Thượng là con mẹ kế, lại hưởng chức lá»›n, ta tháºt áy náy trong lòng.
Äồ nói:
- Chúa công nên Ä‘em quân ra đóng ngoà i thà nh giả vá» má»i Hiển Phụ và Thẩm Phối đến uống rượu rồi phục quân Ä‘ao phá»§ mà giết Ä‘i, việc lá»›n ắt xong.
Äà m theo kế ấy. Chợt có quân biệt giá Thà nh Châu là Vương Tu vừa đến. Äà m Ä‘em việc ấy ra bà n, Tu nói:
- Anh em vá»›i nhau như hai cánh. Nay đương định vá»›i ngưá»i ngoà i, lại Ä‘em chặt tay phải Ä‘i, rồi nói mình nhất định thắng thì có được không? Anh em mà xa rá»i nhau không thân nhau thì trong thiên hạ còn ai là ngưá»i thân thiết nữa. Ông bị ngưá»i dèm pha ly gián cốt nhục để kiếm chút lợi, xin bịt tai lại, chá»› nên nghe.
Äà m nổi giáºn quát Ä‘uổi Vương Tu ra, rồi sai ngưá»i Ä‘i má»i Viên Thượng. Thượng lại bà n vá»›i Thẩm Phối. Phối nói:
- Äây là mưu cá»§a Quách Äồ đây. Há»… chúa công Ä‘i tất có tai há»a, chi bằng thừa kế đánh luôn.
Viên Thượng nghe lá»i, nai nịt lên ngá»±a, dẫn năm vạn quân ra ngoà i thà nh.
Viên Äà m thấy Viên Thượng Ä‘em quân đến, biết mưu đã bị lá»™, cÅ©ng mặc áo giáp cưỡi ngá»±a, đánh nhau vá»›i Thượng. Thượng mắng Äà m tháºm tệ. Äà m cÅ©ng mắng lại:
- Mà y bỠthuốc độc giết bố để tranh lấy tước vị, nay lại đến giết nốt anh nữa phải không?
Hai ngưá»i giáp chiến. Viên Äà m thua to, Thượng xông pha tên đạn đánh tráºn. Äà m phải rút quân chạy vá» Bình Nguyên. Thượng cÅ©ng thu quân vá».
Äà m và Quách Äồ lại bà n tiến quân, sai Sầm BÃch là m tướng kéo quân Ä‘i trước. Thượng tá»± dẫn quân ra Ký Châu.
Hai bên đối diện, cỠmở trống giong.
BÃch ra tráºn quát mắng. Thượng muốn ra đánh, đại tướng Lã Khoáng vá»— ngá»±a, múa Ä‘ao đánh lại Sầm BÃch. Chưa được và i hiệp, Khoáng chém Sầm BÃch chết lăn xuống ngá»±a.
Quân Äà m lại thua, chạy vá» Bình Nguyên.
Thẩm Phối khuyên Thượng nên Ä‘em binh Ä‘uổi đến táºn nÆ¡i. Äà m không địch nổi, rút và o trong thà nh, giữ vững không ra.
Thượng bủa vây ba mặt.
Äà m bà n vá»›i Quách Äồ, Äồ nói:
- Nay trong thà nh Ãt lương, quân địch Ä‘ang hăng khó lòng giữ nổi. Theo ý tôi, nên sai ngưá»i ra hà ng Tà o Tháo, để Tháo Ä‘em binh đánh Ký Châu, Thượng tất phải vá» cứu. Tướng quân bấy giỠđánh giáp lại, chắc bắt được Thượng. Nếu Tháo phá vỡ quân Thượng thì ta thu lấy quân hắn để cá»± vá»›i Tháo. Quân Tháo ở xa đến, không tiếp tế luôn được, tất phải rút vá». Ta vẫn giữ được Ký Bắc để tÃnh việc tiến thá»§.
Äà m nghe theo, há»i rằng:
- Ai có thể đi theo sứ được?
Äồ nói:
- Có em Tân Bình là Tân Tá»·, tá»± là Tá Tri, hiện đương là m quan lệnh ở Bình Nguyên. Ngưá»i ấy nói năng khéo léo, nên sai Ä‘i.
Äà m láºp tức cho ngưá»i Ä‘i má»i. Tá»· vui vẻ đến ngay. Äà m viết thư giao cho Tá»·, rồi sai ba nghìn quân đưa Ä‘i. Tá»· vá»™i vã mang thư đến yết kiến Tà o Tháo.
Bấy giỠTà o Tháo đương đóng quân ở Tây Bình để đánh Lưu Biểu.
Biểu sai Huyá»n Äức dẫn quân Ä‘i trước. Chưa kịp giao chiếu thì Tân Tá»· Ä‘em thư đến trại Tháo. Thi lá»… xong Tà o Tháo há»i đến có việc gì? Tá»· trình bà y ý kiến Viên Äà m và đệ trình thư.
Tà o Tháo xem xong bà n với các tướng. Trình Dục nói:
- Viên Äà m bị Viên Thượng đánh gấp nên bất đắc dÄ© phải lại hà ng, không nên tin.
Lã Kiá»n, Mãn Sá»§ng cÅ©ng nói:
- Thừa tướng đã Ä‘em quân đến đây, lẽ nà o không đánh Lưu Biểu mà lại giúp Äà m.
Tuân Du nói:
- Ba ông nói chưa được đúng lắm. Theo tôi, Ä‘ang lúc thiên hạ lắm việc, Lưu Biểu ngồi yên giữ miá»n Giang Hán, không dám bước ra khá»i cõi, rõ là không có chà vùng vẫy bốn phương rồi. Còn như há» Viên giữ đất bốn châu, quân mã và i mươi vạn. Giả sá» anh em hắn hòa thuáºn vá»›i nhau, cùng giữ cÆ¡ nghiệp cá»§a bố, tình hình thiên hạ sẽ chưa biết ra sao. Chi bằng nhân dịp anh em hắn đương đánh lẫn nhau. Äà m thế cùng đến hà ng ta, trước hết, ta Ä‘iá»u quân trừ Viên Thượng, sau có cÆ¡ há»™i giết nót Viên Äà m, việc lá»›n thiên hạ có thể định được. Dịp tốt nà y không nên bá» lỡ.
Tháo mừng lắm, má»i ngay Tân Tá»· và o uống rượu và há»i rằng:
- HỠViên xin hà ng, thực hay dối? Quân Viên Thượng ta đánh có chắc thắng được không?
Tân Tỷ thưa:
- Minh công chẳng cần phải há»i tháºt hay giả, chỉ nhìn tình hình cÅ©ng đủ biết. Há» Viên mấy năm nay thua luôn. Quân tướng thì mệt nhá»c ở ngoà i; mưu thần thì bị giết ở trong; anh em lại hiá»m khÃch lẫn nhau, đất nước chia xẻ, lại thêm mất mùa, đói khát, thiên tai nhân há»a rất nhiá»u. Như thế dầu ngưá»i khôn hay ngu cÅ©ng Ä‘á»u thấy rõ cái cÆ¡ tan vỡ rồi. Äó là dịp trá»i diệt há» Viên váºy. Nay xin minh công Ä‘em quân đánh Nghiệp Quáºn, Viên Thượng không vá» cứu thì mất sà o huyệt, bằng vá» cứu thì Viên Äà m Ä‘uổi đánh mặt sau, Ä‘em thế mạnh cá»§a minh công mà đánh quân đã má»i mệt có khác gì gió lốc quét lá và ng. Sao minh công chẳng tÃnh nước ấy, mà lại Ä‘i đánh Kinh Châu? Kinh Châu là miá»n phong phú, nước hòa dân thuáºn, chưa dá»… lay động được. Huống chi Hà Bắc bây giá», so vá»›i các nÆ¡i là chá»— đáng lo nhất. Minh công định được Hà Bắc tất dá»±ng được nghiệp bá. Xin minh công xét cho kỹ.
Tháo mừng lắm nói:
- Ta tiếc vì gặp Tân Tá Trị muộn quá!
Ngay hôm ấy, Tháo đốc quân vỠlấy Ký Châu.
Huyá»n Äức sợ Tà o Tháo có mưu kế, không dám Ä‘uổi theo, rút quân vá» Kinh Châu.
Lại nói Viên Thượng được tin Tháo sang qua sông Hoà ng Hà , vá»™i và ng kéo quân vá» Nghiệp Quáºn và sai Lã Khoáng, Lã Tưá»ng Ä‘i chặn phÃa sau.
Viên Äà m thấy Viên Thượng rút quân, liá»n huy động toà n bá»™ binh mã ở Bình Nguyên Ä‘uổi theo. Äi chưa được và i chục dặm, bá»—ng tiếng pháo nổ vang, hai cánh quân xông lên, bên tả Lã Khoáng, bên hữu Lã Tưá»ng. Hai anh em chặn đánh Viên Äà m.
Äà m kìm ngá»±a, bảo hai tướng rằng:
- Khi còn cha ta, ta chưa từng bạc đãi hai ông. Nay sao nỡ theo em ta mà ức hiếp ta?
Hai ngưá»i nghe nói liá»n xuống ngá»±a hà ng Viên Äà m.
Äà m nói:
- Xin đừng hà ng ta, nên ra hà ng Tà o thừa tướng.
Hai tướng theo Äà m vá» trại.
Äà m đợi quân Tà o Tháo đến, dẫn hai tướng và o ra mắt Tà o Tháo. Tháo mừng lắm, hẹn gả con gái cho Viên Äà m và sai ngay Lã Khoáng, Lã Tưá»ng là m mối.
Äà m đỠnghị Tháo tiến đánh Ký Châu, Tháo nói:
- Hiện nay lương thảo không tiếp tế được, váºn tải rất khó khăn. Ta phải qua sông Hoà ng Hà , chắn nước sông Kỳ cho chảy và o Bạch Câu để mở thông đưá»ng váºn lương, rồi sẽ tiến binh.
Tháo bảo Äà m hãy ở Bình Nguyên, còn mình thì dẫn quân lui vỠđóng ở Lê Dương, phong cho Lã Khoáng, Lã Tưá»ng là m liệt hầu, cho Ä‘i theo để sai khiến.
Quách Äồ bảo Viên Äà m:
- Tà o Tháo hẹn gả con gái cho ông, chưa chắc đã tháºt đâu. Nay lại phong tước cho Lã Khoáng, Lã Tưá»ng và đem Ä‘i theo trong quân, đó là có ý muốn lung lạc ngưá»i Hà Bắc, sau nà y nhất định sẽ là m hại ta. Xin chúa công nên khắc ngay hai cái ấn tướng quân, máºt sai ngưá»i đưa cho anh em há» Lã, sai là m ná»™i ứng; đợi khi Tà o Tháo phá được Viên Thượng, ta sẽ nhân dịp ra tay.
Äà m nghe theo, sai khắc ngay hai quả ấn, máºt sai ngưá»i Ä‘em Ä‘i. Hai anh em há» Lã lÄ©nh ấn rồi, mang trình ngay Tà o Tháo. Tháo cưá»i rá»™:
- Äà m máºt đưa ấn đến định nhá» các ngươi là m ná»™i ứng, đợi khi ta phá được Viên Thượng, hắn sẽ phản ta. Các ngươi cứ nháºn lấy, ta đã có chá»§ trương rồi.
Từ đó, Tà o Tháo có ý muốn giết Viên Äà m.
Lại nói, Viên Thượng bà n với Thẩm Phối:
- Ngay quân Tà o váºn lương và o Bạch Câu, tất đến đánh Ký Châu, váºy nên là m thế nà o?
Phối nói:
- Nên đưa hịch sai quan trưởng ở VÅ© An là Doãn Khải đóng đồn ở Mao Thà nh, giữ suốt đưá»ng tải lương ở Thượng Äảng; sai Thư Há»™c là con Thư Thu giữ Hà m Äan để là m thanh thế, còn chúa công thì nên tiến binh sang Bình Nguyên đánh gấp Viên Äà m. Giết xong Äà m bấy giá» ta sẽ đánh Tháo.
Viên Thượng mừng lắm, để Thẩm Phối và Trần Lâm ở lại giữ Ký Châu; sai Mã Diên, Trương DÄ© là m tiá»n phong, liá»n đêm mang quân đánh Bình Nguyên.
ÄÆ°á»£c tin quân Thượng tá»›i nÆ¡i. Äà m cáo cấp vá»›i Tà o Tháo, Tháo nói:
- Phen nà y ta chắc được Ký Châu rồi!
Còn Ä‘ang bà n tÃnh thì Hứa Du từ Hứa Xương tá»›i, nghe thấy Viên Thượng lại đánh Viên Äà m, liá»n và o nói vá»›i Tháo rằng:
- Thừa tướng ngồi giữ ở đây để đợi thiên lôi đánh chết hai anh em hỠViên hay sao?
Tháo cưá»i nói:
- Ta đã định liệu cả rồi.
Liá»n sai Tà o Hồng mang quân Ä‘i trước đánh Nghiệp Quáºn; Tháo tá»± dẫn má»™t toán quân đánh Doãn Khải.
Quân Tà o Tháo kéo đến, Khải Ä‘iá»u quân chống cá»±. Khải xông lên. Tháo gá»i: "Hứa Trá»ng Khang đâu?". Hứa Chá» nhạy vá»t ra, chỉ má»™t nhát dao chém chết Khải. Quân Khải vỡ chạy tán loạn. Tháo chiêu hà ng được hết, và cấp tốc Ä‘em quân lấy Hà m Äan.
Thư Hộc ra đón đánh. Trương Liêu ra ngựa giao chiến. Chưa được ba hiệp, Hộc thua chạy. Liêu đuổi theo. Khi hai ngựa gần nhau, Liêu giương cung bắn một phát, Hộc chết lăn xuống ngựa.
Tháo thúc quân đánh áºp và o, quân Há»™c chạy tan tác.
Rồi đó, Tháo kéo đại quân đến Ký Châu, Tà o Hồng đã đến chân thà nh. Tháo sai ba quân đắp ụ quanh thà nh, và đà o hầm dưới đất để đánh và o.
Thẩm Phối láºp kế giữ tháºt vững, pháp lệnh rất nghiêm.
Tướng giữ cá»a đông là Phùng Lá»…, vì say rượu bá» bê canh gác bị Phối mắng tháºm tệ. Phùng Lá»… tức, lẻn ra hà ng Tà o Tháo. Tháo há»i mẹo đánh thà nh, Lá»… nói:
- Chá»— cá»a Äá»™t Môn đất dà y có thể đà o đưá»ng hầm để và o thà nh.
Tà o Tháo sai ngay Phùng Lá»… dẫn ba trăm tráng sÄ©, liá»n đêm hôm ấy đà o đưá»ng hầm tiến và o.
Lại nói, từ khi Phùng Lá»… ra hà ng, Thẩm Phối đêm nà o cÅ©ng lên mặt thà nh, trông nom quân mã. Äêm hôm ấy, Phối đứng ở cá»a Äá»™t Môn, trên gác nhìn ra ngoà i không thấy có đèn Ä‘uốc gì cả. Phối nói:
- Chắc Phùng Lá»… dẫn quân Ä‘i đưá»ng hầm và o rồi.
Nói Ä‘oạn, sai ngay tinh binh chuyển đá, lấp kÃn cá»a đưá»ng hầm lại. Phùng Lá»… và ba trăm tráng sÄ© Ä‘á»u chết trong hầm.
Tháo bị thiệt nặng, đà nh bá», không dùng kế đà o hầm, rút ngay vỠđóng trên sông Viên Thá»§y, đợi Viên Thượng quay binh lại.
Viên Thượng Ä‘i đánh Bình Nguyên, bá»—ng nghe tin Tà o Tháo đã phá được Doãn Khải, Thư Há»™c, quân Tà o lại vây Ký Châu riết lắm, liá»n kéo quân vá» cứu.
Bộ tướng là Mã Diên nói:
- Nếu Ä‘i theo đưá»ng lá»›n, Tà o Tháo tất có mai phục. Nên Ä‘i theo đưá»ng nhá» từ Tây SÆ¡n ra cá»a sông Phá»§ Thá»§y, lẻn đến cướp trại Tà o, chắc giải được vây.
Thượng nghe lá»i, tá»± lÄ©nh đại quân Ä‘i trước, sai Mã Diên, Trương DÄ© Ä‘i háºu vệ.
Quân do thám vội vỠbáo. Tháo nói:
- Nếu chúng Ä‘i đưá»ng lá»›n, ta nên tránh, nếu theo đưá»ng nhá» Tây SÆ¡n thì chỉ má»™t tráºn là có thể bắt sống được Viên Thượng. Ta Ä‘oán Viên Thượng thế nà o cÅ©ng đốt lá»a là m hiệu cho trong thà nh ra tiếp ứng. Ta nên chia quân ra mà đánh.
Má»i việc xếp đặt đâu và o đấy cả.
Viên Thượng ra khá»i cá»a sông Phù Thá»§y, nhằm phÃa đông kéo đến Dương Bình, đóng quân trong má»™t tòa đình, cách Ký Châu mưá»i bảy dặm, má»™t mặt dá»±a và o sông Phù Thá»§y. Thượng sai quân sÄ© chứa cá»§i khô cá» ráo, đến đêm đốt lá»a là m hiệu, rồi quan chá»§ bạ là Lý Phu giả là m đô đốc quân Tà o, Ä‘i thẳng đến chân thà nh gá»i to: "Mở cá»a ra!".
Thẩm Phối nháºn được tiếng Lý Phu, mở cá»a cho và o. Và o đến nÆ¡i, Phu nói:
- Viên Thượng đã dẫn quân ở đình Dương Bình đợi tiếp ứng, nếu quân trong thà nh kéo ra, cÅ©ng đốt lá»a lên là m hiệu.
Phối liá»n sai chất rÆ¡m đốt lá»a để là m hiệu báo tin. Phu lại nói:
- Trong thà nh hết lương, phải huy động những ngưá»i già yếu, tà n binh và đà n bà ra hà ng. Quân Tà o không phòng bị, ta Ä‘em quân theo ra đánh ngay.
Phối nghe lá»i.
Hôm sau, trên thà nh kéo một lá cỠtrắng, trên viết mấy chữ to: "Trăm hỠở Ký Châu xin ra hà ng".
Tháo nói:
- Äây là trong thà nh hết lương, xua dân già yếu ra hà ng, thế nà o cÅ©ng có quân lÃnh ra theo.
Liá»n sai Trương Liêu, Từ Hoảng má»—i ngưá»i dẫn ba nghìn quân phục ở hai bên cá»a. Tháo cưỡi ngá»±a, che lá»ng, đến táºn dưới thà nh.
Quả nhiên thấy cá»a thà nh mở toang, trăm há» già trẻ dắt dÃu nhau, tay cầm cá» trắng Ä‘i ra. Dân Ä‘i vừa hết thì quân lÃnh kéo ồ ra. Tháo sai ngưá»i cầm lá cỠđỠvẫy má»™t cái, Trương Liêu, Từ Hoảng, hai bên áºp và o đánh giết. Quân trong thà nh lại phải quay và o, Tháo tế ngá»±a Ä‘uổi theo đến táºn cầu treo, trong thà nh tên ná» bắn ra như mưa, trúng ngay chá»m mÅ© Tà o Tháo, suýt nữa suốt đến đỉnh đầu, các tướng vá»™i và ng cứu vá».
Tháo thay áo đổi ngá»±a rồi lại dẫn các tướng đến đánh trại Viên Thượng. Thượng thân ra nghênh chiến. Lúc bấy giá», các đạo quân nhất tá» kéo đến, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Thượng thua to, rút quân vỠđóng ở Tây SÆ¡n, rồi sai ngưá»i Ä‘i thúc Mã Diên. Trương DÄ© Ä‘em quân đến. Không ngá» Tà o Tháo cho Lã Khoảng, Lã Tưá»ng Ä‘i chiêu an được hai tướng rồi.
Tà o Tháo phong tước cho Diên và DÄ©, ngay hôm ấy tiến binh đánh Tây SÆ¡n: Trước hết sai hai anh em há» Lã và Diên, DÄ© Ä‘i chẹn đưá»ng chuyển lương cá»§a Viên Thượng.
Thượng liệu kế không giữ nổi Tây SÆ¡n, liá»n đêm chạy ra Lam Khẩu.
Thượng láºp trại chưa xong thì lá»a bốn mặt cháy ngùn ngụt, quân mai phục kéo ồ ra. Ngưá»i chưa kịp mặc giáp, ngá»±a chưa kịp thắng yên, quân Thượng đã tan vỡ, phải rút lui năm mươi dặm; thế cùng sức kiệt Thượng buá»™c phải sai thứ sá» Dá»± Châu là Am Quy đến trại Tà o xin hà ng.
Tháo giả vá» nháºn lá»i, nhưng lại sai Trương Liêu, Từ Hoảng ngay đêm hôm ấy đến cướp trại. Thượng phải bá» cả ấn tÃn, tiết viện và lương thá»±c trốn và o Trung SÆ¡n.
Tháo đem quân ngay vỠđánh Ký Châu, Hứa Du lại hiến kế rằng:
- Thừa tướng sao không khơi sông Chương Hà cho nước trà n và o thà nh?
Tháo nghe theo, trước hết sai quân xẻ một cái hà o ở ngoà i thà nh, chu vi bốn mươi dặm.
Thẩm Phối đứng trên thà nh, trông thấy quân Tháo đà o hà o ở ngoà i thà nh, nhưng đà o nông lắm, bèn cưá»i thầm nói:
- Chúng mà y định khÆ¡i nước sông Chương Hà là m ngáºp thà nh mà đà o nông thế kia thì ăn thua gì?
Rồi khinh thưá»ng không phòng bị. Äêm hôm ấy, Tà o Tháo huy động thêm mưá»i vạn quân sÄ© ra sức đà o xúc, vừa đến sáng rõ, hà o sâu hai trượng, nước trà n và o thà nh ngáºp đến và o thước. Vả lại lương thá»±c trong thà nh cÅ©ng cạn, nên quân sÄ© Ä‘á»u chết đói.
Tân Tá»· ở ngoà i thà nh, lấy ngá»n giáo, bêu ấn tÃn và mÅ© áo cá»§a Viên Thượng lên, kêu gá»i những ngưá»i trong thà nh ra hà ng.
Thẩm Phối nổi giáºn đùng đùng, bắt hết gia thuá»™c nhà Tân Tá»·, già trẻ hÆ¡n tám mươi ngưá»i, Ä‘em cả lên mặt thà nh chém rồi quăng đầu xuống.
Tân Tỷ kêu khóc thảm thiết.
Cháu Thẩm Phối là Thẩm Vinh, vốn thân thiết vá»›i Tân Tá»·, thấy gia thuá»™c Tân Tá»· bị hại giáºn lắm, liá»n máºt viết má»™t lá thư xin dâng cá»a thà nh, buá»™c trên đầu tên bắn ra ngoà i thà nh.
Quân sĩ nhặt được đưa cho Tân Tỷ, Tỷ đem trình Tà o Tháo. Trước hết, Tháo hạ lệnh:
- Nếu và o được thà nh Ký Châu, không được giết hại gia đình há» Viên, quân dân xin hà ng, Ä‘á»u tha tá»™i chết.
Sáng hôm sau, Thẩm Vinh mở toang cá»a tây cho quân Tà o và o.
Tân Tỷ tế ngựa và o trước, quân tướng theo sau.
Thẩm Phối đứng ở trên lầu mé đông nam, thấy quân Tà o đã ùa và o, liá»n dẫn và i tên kỵ binh xuống liá»u chết chống cá»±, gặp ngay Từ Hoảng; Phối bị Từ Hoảng bắt sống, Ä‘iệu ra ngoà i thà nh; giữa đưá»ng gặp Tân Tá»·. Tá»· nghiến răng, mắm miệng giÆ¡ roi Ä‘áºp và o đầu Phối nói:
- Thằng giặc sát nhân! Hôm nay mà y phải chết!
Phối mắng Tân Tỷ:
- Äồ phản tặc kia, mà y dẫn Tà o Tháo đánh phá Ký Châu, tao giáºn không băm vằm được mầy ra!
Từ Hoảng giải Phối đến trước Tà o Tháo, Tháo há»i:
- Ngươi có biết ai dâng cá»a thà nh cho ta không?
Phối nói không biết. Tháo nói:
- Ấy cháu ngươi là Thẩm Vinh đó!
Phối giáºn quá chỉ nói:
- Trẻ con mất dạy mới đến nỗi nà y!
Tháo nói:
- Hôm qua ta đến dưới thà nh, tên đâu mà bắn ra nhiá»u thế?
Phối nói:
- Hiá»m rằng còn Ãt, còn Ãt!
Tháo lại há»i:
- Ngươi trung với hỠViên như thế là đúng, nay chịu hà ng ta không?
Phối nói:
- Không hà ng! Không hà ng!
Tân Tỷ khóc lạy xuống đất thưa:
- Gia đình tôi hÆ¡n tám mươi ngưá»i Ä‘á»u bị tay thằng nà y giết hại, xin thừa tướng giết Ä‘i để rá»a thù nà y!
Phối nói:
- Tao sống là m tôi hỠViên, chết là m ma hỠViên, không như lũ chúng mà y là những thằng a dua, nịnh hót. Mau chém tao đi!
Tháo sai đem chém
Trước khi chết, Thẩm Phối nạt quân đao phủ rằng:
- Chúa ta ở phương bắc, không thể bắt tao trông vỠphương nam mà chết được!
Nói xong, ngồi quỳ vá» phÃa bắc, vươn cổ đón lưỡi dao.
Äá»i sau có thÆ¡ rằng:
Hà Bắc lắm danh sĩ,
Ai bằng Thẩm ChÃnh Nam?
Vua hèn, thân bị hại,
Lòng ngay, chết cũng cam.
Trung trực, nói vẫn thẳng.
Thanh liêm, dạ chẳng tham.
Chết còn ngoảnh vỠbắc,
Thẹn thay kẻ đầu hà ng!
Thẩm Phối chết rồi, Tháo thương là ngưá»i trung nghÄ©a, sai Ä‘em táng ở phÃa bắc thà nh Ký Châu.
Các tướng bấy giá» má»i Tháo và o thà nh. Sắp khởi hà nh, thấy bá»n Ä‘ao phá»§ Ä‘iệu má»™t ngưá»i đến, Tháo nhìn xem ai, té ra là Trần Lâm.
Tháo há»i Lâm:
- Trước mà y là m bà i hịch cho Bản Sơ, kể tội tao ra cũng được, nhưng sao lại dám nói nhục đến cả ông cha tao?
Trần Lâm đáp:
- Mũi tên đặt trên dây cung, không thể không bắn đi được.
Tả hữu khuyên Tà o Tháo giết Ä‘i. Tháo tiếc là ngưá»i có tà i, cho là m tòng sá»±.
Lại nói, con trưởng Tà o Tháo là Tà o Phi, tá»± là Tá» Hoà n, năm ấy mưá»i tám tuổi. Lúc Phi ra Ä‘á»i, có má»™t đám mây xanh tÃa, tròn như cái lá»ng, phá»§ trên mái nhà má»™t ngà y không tan. Có ngưá»i trông thấy, máºt nói vá»›i Tháo rằng:
- Äó chÃnh là khà thiên tá», công tá» quý hết chá»— nói!
Lên tám tuổi, Phi đã giá»i văn, mau trà khôn, bác cổ thông kim, cưỡi ngá»±a bắn cung Ä‘á»u khá, múa kiếm cÅ©ng tà i.
Hồi Tháo phá Ký Châu, Phi theo cha trong quân; và o thà nh, Phi đem quân tùy tùng đến thẳng phủ Viên Thiệu, xuống ngựa tuốt gươm bước và o.
Một viên tướng ngăn lại, nói:
- Thừa tướng đã ra lệnh, không ai được và o phủ Viên Thiệu.
Phi quát mắng tướng ấy phải lui, rồi xách gươm Ä‘i thẳng và o nhà sau. Và o đến nÆ¡i, thấy có hai ngưá»i đà n bà ôm nhau khóc.
Phi xông lại định giết.
Tháºt là :
Khanh tướng bốn Ä‘á»i thà nh giấc má»™ng,
Một nhà cốt nhục lại lâm nguy.
Chưa biết tÃnh mệnh hai ngưá»i đà n bà ấy ra thế nà o, xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 32.
Há»’I 33
Tà o Phi nhân loạn lấy Châu Thị;
Quách Gia dặn kế định Liêu Äông.
Lại nói, Tà o Phi thấy hai ngưá»i đà n bà kêu khóc, rút gươm toan chém, chợt thấy má»™t đám hồng quang chói lá»i trước mắt, liá»n chống gươm há»i:
- Chúng bay là ngưá»i nà o?
Má»™t ngưá»i thưa:
- Thiếp là Lưu thị, vợ Viên tướng quân.
Phi lại há»i:
- Ngưá»i con gái nà y là ai?
Lưu thị thưa:
- Nó là Chân thị, vợ con trai thứ của tôi là Viên Hy. Chồng nó ra trấn ở U Châu, nó không chịu đi xa, nên ở lại đây.
Phi kéo ngưá»i con gái ấy lại gần, thấy đầu bù mặt nhá». Phi lấy vạt áo lau mặt, lá»™ rõ mà u da trắng như ngá»c, mặt đẹp như hoa, có vẻ nghiêng thà nh nghiêng nước.
Phi liá»n nói vá»›i Lưu thị:
- Ta là con cả Tà o thừa tướng, xin bảo toà n gia đình nhà ngươi, nà ng cứ yên tâm đừng lo sợ.
Nói rồi, cầm gươm ngồi trên nhà canh giữ.
Tà o Tháo thống lÄ©nh binh tướng kéo và o Ký Châu. Vừa đến cá»a thà nh, Hứa Du tế ngá»±a tá»›i gần, lấy roi trá» và o cá»a thà nh bảo Tháo:
- Không có ta, là m sao A Man và o được cá»a nà y!
Tháo cưá»i ầm lên. Các tướng ai cÅ©ng bất bình.
Tháo đển cá»a phá»§ Thiệu, há»i:
- Có ai đã và o đây không?
Tướng canh cá»a thưa:
- Có thế tỠở trong ấy.
Tháo gá»i ra quở mắng. Lưu thị ra lạy mà kêu rằng:
- May nhá» có thế tá», nhà thiếp má»›i được an toà n. Thiếp xin dâng Chân thị để nâng khăn sá»a túi, hầu hạ thế tá».
Tháo sai gá»i ra, Chân thị sụp xuống lạy, Tháo xem mặt và nói:
- Thực xứng đáng là m dâu ta!
Liá»n bảo Tà o Phi nháºn Chân thị là m vợ.
Bình định xong Ký Châu, Tháo ra táºn má»™ Viên Thiệu tế viếng quỳ lạy khóc lóc rất bi thương, rồi ngoảnh lại bảo các tướng rằng:
- Khi xưa, ta vá»›i Bản SÆ¡ cùng khởi binh, Bản SÆ¡ há»i rằng: "Nếu việc không thà nh, thì nên tÃnh mặt nà o?". Ta má»›i há»i lại: "à túc hạ định là m sao?". Bản SÆ¡ đáp: "Ta đây, mặt nam giữ Hà Bắc, ngăn lấy Yên, Äại, mang cả quân lÃnh vùng sa mạc, hướng vá» nam để tranh thiên hạ, liệu việc có xong không?". Ta đáp: "Ta dùng tà i trà trong thiên hạ, lấy đạo nghÄ©a để phòng ngá»±, là m thế nà o cÅ©ng được cả!". Lá»i ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, nay Bản SÆ¡ đã mất, ta không thể không rÆ¡i nước mắt.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm động.
Tháo sai lấy và ng lụa, lương gạo cấp cho Lưu thị, rồi hạ lệnh:
- Dân Hà Bắc gặp tai nạn chiến tranh, năm nay miễn cả sưu thuế.
Rồi dâng biểu vá» triá»u, Tháo tá»± lÄ©nh chức Ký Châu mục.
Má»™t hôm Hứa Chá» cưỡi ngá»±a và o cá»a đông vừa hay gặp Hứa Du. Du gá»i Chá» bảo rằng:
- Các ngươi không có ta, là m sao được Ä‘i và o cá»a nà y?
Chá» nổi giáºn mắng rằng:
- chúng ta và o sanh ra tá», xông pha tên đạn, cướp được thà nh trì, sao ngươi dám nói láo?
Du mắng:
- Các ngươi là đồ sát phu không dám đếm xỉa!
Chá» giáºn lắm, rút gươm chém Hứa Du, xách đầu và o trình Tà o Tháo:
- Nó vô lễ nên tôi giết đi!
Tháo nói:
- Tá» Viá»…n là bạn cÅ© cá»§a ta, cho nên nói đùa như váºy, sao ngươi lại giết?
Tháo trách mắng Hứa Chá» tháºm tệ rồi sai an táng cho Hứa Du rất tá» tế.
Tháo lại sai ngưá»i Ä‘i tìm há»i những hiá»n sÄ© ở Ký Châu. Dân nói:
- Ở đây có quan kỵ đô úy Thôi Diệm, tá»± là Quý Khuê ngưá»i ở Äông VÅ© Thà nh, quáºn Thanh Hà . Trước đã mấy lần bà y mưu cho Viên Thiệu. Thiệu không dùng nên cáo ốm vỠở nhà .
Tháo láºp tức cho triệu Thôi Diệm, cá» là m biệt giá tòng sá»± trong châu. Tháo nhân há»i:
- Hôm qua xem sổ há»™ tịch châu nà y, tổng cá»™ng có ba mươi vạn dân, có thể gá»i là châu lá»›n.
Diệm thưa:
- Hiện nay thiên hạ chia xẻ, chÃn châu tan nát, hai anh em há» Viện tranh già nh nhau, dân Châu Ký phÆ¡i xương nhan nhản ở ngoà i đồng. Thừa tướng chưa kịp há»i thăm phong tục, cứu kẻ lầm than, đã vá»™i tÃnh ngay sổ há»™ khẩu, thì dân còn trông mong gì?
Tà o Tháo nghe nói thay đổi nét mặt và tạ lỗi, đãi Diệm là m thượng khách.
Bình định xong Ký Châu, Tháo sai ngưá»i dò la tin tức Viên Äà m.
Lúc ấy, Äà m mang quân Ä‘i cướp bóc các vùng Cam Lăng, An Bình, Bá»™t Hải và Hà Giang, nghe tin Viên Thượng thua chạy và o Trung sÆ¡n, liá»n Ä‘em quân Ä‘uổi đánh. Thượng mất tinh thần, chạy sang U Châu vá»›i Hiên Vy. Bao nhiêu quân lÃnh Ä‘á»u hà ng Äà m. Äà m có ý muốn đánh lấy lại Ký Châu.
Tháo sai ngưá»i gá»i Äà m, Äà m không đến. Tháo giáºn lắm, đưa thư cắt đứt lá»i hứa gả con gái khi trước, rồi thống lÄ©nh đại quân kéo thẳng đến Bình Nguyên.
Äà m thấy Tháo dẫn đại quân đến, sang cầu cứu Lưu Biểu. Biểu má»i Huyá»n Äức đến bà n, Huyá»n Äức nói:
- Tà o Tháo đã phá được Ký Châu, uy thế Ä‘ang mạnh. Không bao lâu nữa, anh em há» Viên sẽ bị Tà o Tháo bắt hết, cứu cÅ©ng vô Ãch. Vả Tháo vẫn có ý chiếm cả Kinh, Tương, ta phải dưỡng sức quân để phòng thá»§ không nên kinh động.
Biểu nói:
- Thế thì từ chối là m sao?
Huyá»n Äức nói:
- Nên viết thư cho hai anh em há» Viên, dùng lá»i lẽ khéo léo để từ chối.
Biểu nghe theo, láºp tức viết thư, trước hết gá»i cho Viên Äà m. Trong thư đại ý nói:
"Ngưá»i quân tá» lánh nạn, không bao giỠđặt chân lên đất kẻ thù. Trước đây, nghe tin ngà i quỳ gối hà ng Tà o, theo tôi, đó là quên cả thù cá»§a ông cha, bá» cả tình tay chân thân thiết và để lại cái nhục cho đồng minh. Nếu Ký Châu (chỉ Viên Thượng) không hòa thuáºn, ta cÅ©ng phải hết sức giúp đỡ. Äợi khi công việc xong rồi, hay dở thế nà o đã có thiên hạ bình nghị, hà chẳng cao nghÄ©a lắm ru!".
Lại gá»i cho Viên Thượng nói:
"Thanh Châu (chỉ Viên Äà m) tÃnh nóng nảy, không biết phải trái. Ngà i nên trừ Tà o Tháo trước để rá»a háºn cho cha. Công việc hoà n thà nh rồi sẽ tÃnh đến những chuyện nhá», há chẳng hay lắm sao? Nếu không tỉnh ngá»™ thì chẳng khác gì hai con Hà n Lư và Äông Quách, tranh mồi nhau, rút cục chỉ ngưá»i Ä‘i săn là được lợi".
Äà m được thư cá»§a Biểu, biết Biểu có ý không cứu, lại tá»± liệu sức mình không địch nổi Tháo, liá»n bá» Bình Nguyên, chạy sang giữ Nam Bì.
Tháo đuổi theo đến Nam Bì.
Bấy giá» Ä‘ang mùa đông, tiết trá»i giá lạnh, nước sông thà nh băng, thuyá»n lương không sao Ä‘i được. Tháo hạ lệnh bắt dân phu ra phá băng và kéo thuyá»n.
Dân nghe tin, bá» trốn sạch. Tháo giáºn lắm, định bắt Ä‘em chém. Trăm há» thấy thế phải đến trại đầu thú, Tháo nói:
- Nếu không giết chúng bay thì hiệu lệnh của ta không nghiêm, mà giết thì lòng ta không nỡ. Thôi chúng bay nên trốn cả và o trong núi đi, chớ để cho quân ta bắt được.
Trăm há» Ä‘á»u ứa nước mắt mà đi.
Viên Äà m Ä‘em quân ra đánh nhau vá»›i quân Tà o. Hai bên dà n tráºn. Tháo cưỡi ngá»±a giÆ¡ roi trá» và o Äà m mắng rằng:
- Tao háºu đãi mà y như thế, sao mà y dám thay lòng đổi dạ?
Äà m nói:
- Mà y xâm phạm bỠcõi tao, cướp thà nh trì của tao, quyến rũ vợ con tao, còn trách tao đổi dạ à ?
Tháo giáºn lắm, sai Từ Hoảng ra. Äà m gá»i Bà nh An tiếp chiến. Chưa được và i hiệp, Hoảng chém An chết lăn xuống ngá»±a.
Quân Äà m thua chạy, rút và o Nam Bì. Tháo sai quân bao vây bốn mặt. Äà m hoảng sợ, sai ngay Tân Bình ra trại Tháo xin hà ng.
Tháo nói:
- Viên Äà m tráo trở, không thể tin được. Em ngươi là Tân Tá»· ta đã trá»ng dụng rồi, chi bằng ngươi cÅ©ng ở lại đây vá»›i ta.
Bình thưa:
- Thừa tướng lầm rồi. Tôi nghe nói: Chúa sang trá»ng thì bầy tôi vẻ vang, chúa lo âu thì bầy tôi nhục nhã. Tôi thá» há» Viên đã lâu, nay sao nỡ bá»?
Tháo biết không lưu được, cho vá», Bình vá» gặp Äà m nói:
- Tà o Tháo không cho hà ng.
Äà m mắng rằng:
- Em mà y hiện đương thỠTà o Tháo. Hay là mà y cũng muốn phản tao nốt hay sao?
Bình nghe nói, tức đầy ruột, uất lên, ngã gục xuống đất.
Äà m sai vá»±c dáºy, được má»™t lát thì chết. Äà m bấy giá» má»›i hối, Quách Äồ bảo Äà m rằng:
- Ngà y mai nên bắt cả trăm há» Ä‘i trước, quân lÃnh theo sau, quyết má»™t tráºn sống mái vá»›i Tà o.
Äà m nghe lá»i, Ä‘ang đêm bắt toà n dân Nam Bì chuẩn bị gươm giáo chá» lệnh.
Sáng hôm sau, bốn cá»a thà nh mở toang, nhân dân Ä‘i trước, quân Ä‘i sau, hò reo ầm Ä©, ùn ùn kéo ra, thẳng đến trại Tà o. Hai bên đánh nhau từ giá» thìn đến giá» ngá», chưa phân thắng bại, ngưá»i chết đầy đồng.
Tháo thấy chưa già nh được toà n thắng, liá»n gò ngá»±a chạy lên núi khua trống. Tướng sÄ© thấy váºy, ai cÅ©ng gắng sức tiến lên.
Quân Äà m thua to. Nhân dân bị giết không biết bao nhiêu mà kể. Tà o Hồng tả xung hữu đột, gặp ngay Viên Äà m, múa dao chém lia lịa. Viên Äà m bị Tà o Hồng giết chết tại tráºn.
Quách Äồ thấy tráºn thế rối loạn, vá»™i rút và o thà nh. Nhạc Tiến trông thấy, giương cung đặt tên bắn má»™t phát, Quách Äồ chết cả ngưá»i lẫn ngá»±a.
Tháo Ä‘em quân và o Nam Bì, vá»— yên trăm há». Chợt có má»™t toán quân kéo đến, đó là Tiêu Súc và Trương Nam, hai bá»™ tướng cá»§a Viên Hy.
Tháo tá»± dẫn quân nghênh chiến. Hai ngưá»i trở giáo cởi giáp đầu hà ng.
Tháo Ä‘á»u phong cho tước hầu.
Tiếp đó tên tướng giặc ở núi Hắc SÆ¡n là Trương Yên, cÅ©ng dẫn mưá»i vạn quân đến quy thuáºn, được phoang là m Bình bắc tướng quân.
Tháo sai Ä‘em bêu đầu Viên Äà m và ra lệnh kẻ nà o cả gan đến khóc thì chém.
Äầu Äà m treo ngoà i cá»a bắc. Có má»™t ngưá»i đội mÅ© vải, mặc đồ tang đến khóc thê thảm. LÃnh canh bắt ná»™p Tà o Tháo, Tháo há»i ra là biệt giá Vương Tu, vì can Viên Äà m bị Äà m Ä‘uổi vá». Nay được tin Äà m chết, vá»™i đến khóc viếng.
Tháo há»i:
- Ngươi không biết lệnh ta à ?
Tu thưa:
- Biết chớ.
- Tháo há»i:
- Ngươi không sợ chết à ?
Tu thưa:
- Tôi đã vâng mệnh ra giúp chúa, nay chúa chết mà không khóc tháºt là phi nghÄ©a. Sợ chết quên cả nghÄ©a thì còn đáng đứng trên thế gian sao! Nếu được chôn cất cho Äà m, dẫu chết tôi cÅ©ng không oán háºn gì.
Tháo nói:
- Äất Hà Bắc tháºt nhiá»u nghÄ©a sÄ©, tiếc rằng há» Viên không biết dùng ngưá»i. Nếu biết dùng thì ta đâu dám nhòm ngó miá»n nà y!
Liá»n sai chôn cất Viên đà m, rồi đãi Tu là m thượng khách và cho là m Tư kim trung lang tướng. Nhân tiện há»i Tu:
- Nay Viên Thượng đã theo Viên Hy, muốn đánh thì dùng mẹo gì?
Tu không trả lá»i.
Tháo nói:
- Tháºt là trung thần.
Tháo há»i Quách Gia, Gia nói:
- Nên sai Tiêu Súc và Trương Nam là bá»n hà ng tướng cá»§a há» Viên Ä‘i đánh.
Tháo nghe lá»i, má»™t mặt sai ngay Tiêu Súc, Trương Nam, Lã Khoáng, Lã Tưá»ng, Mã Diên và Trương DÄ©, ai nấy dẫn binh mã cá»§a mình, chia là m ba đưá»ng đánh U Châu. Má»™t mặt, sai Lý Äiển, Nhạc Tiến hợp vá»›i Trương Yên sang Tinh Châu đánh Cao Cán.
Nói vá» Viên Thượng, Viên Hy được tin quân Tà o kéo đến liệu địch không nổi liá»n bá» thà nh, chạy sang Liêu Tây, theo Ô Hoà n.
Thứ sá» U Châu là Ô Hoà n Súc, hợp các quan lại ở U Châu, uống máu ăn thá», bà n việc hướng vá» Tà o Tháo và phản lại há» Viên. Ô Hoà n Súc nói trước:
- Ta biết Tà o thừa tướng là anh hùng trong thiên hạ Ä‘á»i nay. Nay qua đầu hà ng, ai không tuân lệnh sẽ bị chém đầu.
Má»i ngưá»i lần lượt uống máu ăn thá». Äến lượt quan biệt giá Hà n Hà nh, Hà nh quẳng gươm xuống đất hô lá»›n:
- Ta chịu Æ¡n sâu cá»§a cha con há» Viên. Nay chá»§ bại vong, ta đã không có tà i cứu được, lại không có gan liá»u chết, đối vá»›i đạo nghÄ©a tháºt thiếu sót lá»›n! Nếu ngoảnh vá» phÃa bắc hà ng Tà o, ta nhất định không là m!
Ai nấy tái mặt. Ô Hoà n Súc nói:
- Phà m là m việc lá»›n, phải dụng nghÄ©a lá»›n. Việc thà nh hay bại không phải do má»™t ngưá»i. Hà n Hà nh đã có chà như thế, xin cứ tùy tiện.
Nói rồi đẩy Hà n Hà nh ra. Ô Hoà n Súc ra ngoà i thà nh đón ba lộ quân, đi thẳng đến hà ng Tháo.
Tháo mừng lắm, phong cho chức Trấn bắc tướng quân. Chợt, có thám mã vỠbáo.
- Nhạc Tiến, Lý Äiển và Trương Yên Ä‘i đánh Tinh Châu, Cao cán giữ ải Hồ Quan vững lắm, không sao phá được.
Tháo tá»± cất quân Ä‘i. Ba tướng Ä‘á»u nói:
- Cán cầm cự, khó đánh lắm!
Tháo há»p các tướng lại bà n. Tuân Du nói:
- Muốn phà được Cán, phải dùng kế trá hà ng.
Tháo gá»i Lã Khoáng, Lã Tưá»ng đến ghé và o tai nói nhá» mấy câu, Lã Khoáng dẫn và i chục tên lÃnh thẳng đến trước ải, gá»i to lên rằng:
- Chúng tôi nguyên là tướng cÅ© há» Viên, bất đắc dÄ© phải hà ng Tà o. Tà o Tháo là ngưá»i quá»· quyệt, bạc đãi chúng tôi. Nay lại xin vá» giúp chá»§ cÅ©, mau mở cá»a ải cho tôi và o.
Cao Cán chưa tin, chỉ bảo hai tướng lên cá»a ải nói chuyện.
Hai tướng cởi giáp xuống ngựa đi và o, rồi bảo Cán:
- Quân Tà o mới đến. Nên nhân dịp lòng quân chưa yên, kéo ra cướp trại. Hai chúng tôi tình nguyện đi đầu.
Cán mừng lắm theo lá»i ấy. Äến đêm sai hai tướng há» Lã Ä‘i trước, còn Cao Cán dẫn hÆ¡n vạn quân kéo theo. Gần đến trại Tà o, bá»—ng có tiếng reo ầm Ä©, quân mai phục bốn phÃa xông ra. Cán biết là mắc mẹo, vá»™i quay vá» Hồ Quan thì Nhạc Tiến, Lý Äiển đã cướp được thà nh rồi.
Cao Cán cướp đưá»ng chạy thoát, sang nhá» viện Hung nô.
Tháo lÄ©nh binh đóng giữ cá»a ải, rồi sai ngưá»i Ä‘uổi Cao Cán. Cán đến địa pháºn cá»§a đất Hung nô thì gặp ngay vua Bắc Phiên Tả Hiá»n Vương. Cán xuống ngá»±a quỳ lạy thưa rằng:
- Tà o Tháo lấn cướp mất cả bỠcõi, nay lại muốn xâm phạm đất đai của ngà i. Xin ngà i cứu viện, góp sức cùng tôi đánh lấy lại, để giữ vững phương bắc.
Tả Hiá»n Vương nói:
- Ta cùng Tà o Tháo không thù hằn gì nhau, lẽ đâu Tháo xâm phạm và o đất nước ta? Ngươi lại muốn cho ta kết oán với hỠTà o hay sao?
Nói rồi, mắng Ä‘uổi Cao Cán Ä‘i. Cán cùng đưá»ng buá»™c phải sang theo Lưu Biểu. Äi đến Thượng Lá»™ thì bị Äô úy Vương Viêm giết, Ä‘em đầu đến dâng Tà o Tháo. Tháo phong cho Viêm tước hầu.
Bình định xong Tinh Châu, Tháo bà n định quay sang phÃa tây đánh Ô Hoà n. Bá»n Tà o Hồng nói:
- Viên Hy, Viên Thượng binh thua tướng mất, sức hết thế cùng, đã trốn tránh sang miá»n sa mạc. Nay ta Ä‘em quân sang tấn phÃa tây, nếu Lưu Biểu, Lưu Bị thừa cÆ¡ đánh úp Hứa Äô, ta cứu ứng không kịp, tai há»a không phải nhá». Xin hãy kéo quân vá» là hÆ¡n cả.
Quách Gia nói:
- Các ông nói sai cả rồi; chúa công tuy uy danh lừng lẫy khắp thiên hạ, nhưng ngưá»i ở nÆ¡i sa mạc, cáºy thế xa xôi hiểm trở, tất không phòng bị. Nhân chá»— sÆ¡ hở ta đánh cho tháºt mau lẹ thì chắc phá được. Vả lại Ô Hoà n mang Æ¡n Viên Thiệu, mà hai anh em Viên Hy, Viên Thượng nay hãy còn sống, thế nà o cÅ©ng phải trừ Ä‘i má»›i xong. Còn Lưu Biểu chỉ là hạng ngưá»i ngồi nói chuyện suông thôi. Biểu tá»± biết không đủ tà i để đối phó vá»›i Lưu Bị. Dùng Bị và o việc to, thì sợ không khống chế nổi; còn dùng và o việc nhá», chắc bị không chịu là m. Dù ta có bá» nước mà kéo quân Ä‘i đánh xa các ông cÅ©ng đừng lo.
Tháo nói:
- Lá»i Phụng Hiếu rất đúng.
Láºp tức huy động ba quân và và i nghìn cá»— xe rầm rá»™ kéo Ä‘i.
Dá»c đưá»ng cát và ng bay ngát, gió bão bốn bá», đưá»ng sá gáºp gá»nh, ngưá»i ngá»±a khó nhá»c.
Tháo có ý muốn quay trở vá», bèn há»i Quách Gia.
Lúc ấy, Gia không quen thủy thổ, ốm nằm trong xe. Tháo khóc nói:
- Vì ta muốn bình định miá»n sa mạc khiến ông phải Ä‘i xa vất vả, đến ná»—i mắc bệnh, ta yên tâm sao được?
Gia nói:
- Tôi đội Æ¡n sâu cá»§a thừa tướng, dù có chết cÅ©ng chưa Ä‘á»n được muôn má»™t.
Tháo nói:
- Ta thấy vùng bắc hiểm trở, muốn rút quân vỠông thấy thế nà o?
Gia nói:
- Việc binh cốt mau lẹ. Nay Ä‘i đánh xa hà ng ngà n dặm, lương thá»±c, khà giá»›i nhiá»u, nhưng khó mang theo không bằng Ä‘em khinh binh rút đưá»ng đến đánh bất ngá», nhưng phải có ngưá»i thuá»™c đưá»ng tắt Ä‘i hướng dẫn má»›i được.
Tháo cho Quách Gia ở lại Dịch Châu dưỡng bệnh, rồi sai tìm ngưá»i hướng đạo. Có ngưá»i giá»›i thiệu Äiá»n Trù là tướng cÅ© cá»§a Viên Thiệu. Tháo gá»i lại há»i, Trù nói:
- ÄÆ°á»ng nà y, vá» mùa hạ và mùa thu có nước, chá»— nông se ngá»±a không Ä‘i được, chá»— sâu lại không chở được thuyá»n bè, khó hà nh quân lắm. Chi bằng trở lại từ cá»a Lư Long vượt Bạch Äà n hiểm trở, qua vùng đất hoang đến sát Liá»…u Thà nh mà đánh úp, chỉ má»™t tráºn là bắt sống được Thác Äốn.
Tháo nghe theo, phong Äiá»n Trù là m Tỉnh Bắc tướng quân, kiêm hướng đạo Ä‘i trước; trương Liêu Ä‘i thứ nhì; Tháo áp háºu, gấp rút tiến quân.
Äiá»n Trù dẫn Trương Liêu đến trước núi Bạch Lang, vừa gặp Viên Thượng, Viên Hy cùng vá»›i Thác Äốn Ä‘em và i vạn quân kỵ kéo đến.
Liêu phi ngựa báo Tà o Tháo.
Tháo cưỡi ngá»±a lên cao đứng xem, thấy quân thác Äốn Ä‘i lá»™n xá»™n, không có hà ng ngÅ©. Tháo bảo Trương Liêu:
- Quân giặc không được tỠchỉnh, nên đánh ngay.
Nói rồi đưa cỠhiệu cho Liêu.
Liêu dẫn Hứa Chá», Vu Cấm, Từ Hoảng chia là m bốn đưá»ng kéo xuống, cố sức xông và o đánh.
Quân Thác Äốn rối loạn, Trương liêu xá»™c ngá»±a chém chết Thác Äốn. Tà n quân Ä‘á»u xin hà ng.
Còn hai anh em há» Viên vá»™i dẫn và i nghìn quân kỵ mã chạy sang Liêu Äông.
Tháo thu quân và o Liá»…u Thà nh, phong Äiá»n Trù là m Liá»…u đình hầu, trấn thá»§ thà nh...
Trù hu hu khóc, nói rằng:
- Tôi đã là kẻ phụ nghÄ©a, mang Æ¡n ngà i cho sống là may lắm rồi, dám đâu bám Lư Long đổi lấy tước lá»™c nữa! Dẫu chết cÅ©ng không dám nháºn.
Tháo cho là ngưá»i có nghÄ©a, cá» Trù là m Nghị lang. Tháo phá»§ dụ dân thung nô, thu được má»™t vạn ngá»±a tốt, ngay hôm ấy rút quân vá».
Bấy giá», tiết trá»i lạnh và khô ráo, hai trăm dặm đưá»ng không có lấy má»™t giá»t nước. Lương ăn cÅ©ng hết, phải giết ngá»±a cho quân ăn; phải đà o sâu xuống đất ba bốn mươi trượng má»›i lấy được nước uống.
Tháo vỠđến Dịch Châu, thưởng cho những ngưá»i khuyên can lúc trước; nhân đó, bảo các tướng rằng:
- Bữa trước ta thừa cÆ¡ Ä‘i đánh xa, may mà thà nh công, cÅ©ng là trá»i giúp. Nhưng chá»› nên thấy được mà bảo là việc nên là m. Các ngươi can ngăn là phải, nên ta khen thưởng. Từ rà y vá» sau, các ngươi đừng có ngại, có việc gì cứ thá»±c mà nói.
Tháo vỠđến Dịch Châu thì Quách Gia vừa chết được mấy hôm, linh cữu quà n tại công đưá»ng. Tháo và o tế, khóc rằng:
- Quách Phụng Hiếu mất Ä‘i, đó là trá»i hại ta váºy!
Khóc rồi, ngoảnh lại bảo các quan rằng:
- Tuổi các ngươi cÅ©ng bằng trạc ta cả, duy có Phụng Hiếu còn trẻ hÆ¡n. Ta vẫn định á»§y thác việc vá» sau, không ngở ná»a chừng chết yểu, khiến ta tan nát ruá»™t gan!
Lúc ấy bộ ba của Quách Gia đưa một phong thư ra trình, nói:
- Khi Quách Công gần mất, có viết thư nà y để lại dặn rằng: "Nếu thừa tướng theo đúng lá»i trong thư nà y, thì việc Liêu Äông sẽ xong".
Tháo mở thư ra xem, gáºt đầu khen phải.
Các tướng không hiểu ý thế nà o.
Hôm sau bá»n Hạ Hầu Äôn và o bẩm rằng:
- Thái thú Liêu Äông là Công Tôn Khang, lâu nay vẫn không chịu phục. Bây giá», Viên Hy, Viên Thượng lại sang ở đó, tất sinh tai há»a vá» sau. Chi bằng nhân lúc chúng chưa hà nh động, ta đến đánh ngay, nhất định lấy được Liêu Äông.
Tháo cưá»i nói:
- Không dám phiá»n đến oai hùm cá»§a các ông. Và i hôm nữa, Công Tôn Khang sẽ Ä‘em đầu hai anh em há» Viên lại ná»™p.
Các tướng tá Ä‘á»u không tin.
Nói vá» Viên Hy, Viên Thượng dẫn và i nghìn quân kỵ chạy sang Liêu Äông, Thái thú Liêu Äông Công Tôn Khang, vốn ngưá»i ở Tương Bình, là con Uy vÅ© tướng quân Công Tôn Äá»™. Khi thấy hai anh em há» Viên đến hà ng, Khang liá»n há»p các tướng lại bà n.
Công Tôn Cung nói:
- Khi Viên Thiệu còn sống, thưá»ng có ý muốn thôn tÃnh Liêu Äông. Nay Viên Hy, Viên Thượng quân thua tướng mất, không chá»— nương nhá», nên má»›i phải Ä‘em thân lại đây, có khác nà o chim cưu cướp tổ chim thước. Nếu ta dung nạp vá» sau tất nó phản. Chi bằng lừa nó và o thà nh, giết nó Ä‘i lấy đầu ná»™p Tà o công, chắc thế nà o ngà i cÅ©ng háºu.
Khang nói:
- Chỉ sợ Tà o Tháo Ä‘em binh lấy Liêu Äông, ta nên giữ hai anh em há» Viên ở đây giúp ta thì hÆ¡n.
Cung nói:
- Nên sai ngưá»i Ä‘i do thám xem. Há»… thấy quân Tà o đến đánh, thì ta để hai anh em há» Viên lại. Bằng quân Tà o không đến thì ta giết Ä‘i Ä‘em đầu ra ná»™p.
Khang nghe theo, cho ngay ngưá»i Ä‘i do thám.
Nói vá» Viên Hy, Viên Thượng đến Liêu Äông, hai anh em bà n kÃn vá»›i nhau rằng:
- Quân Liêu Äông được và i vạn, kể cÅ©ng đủ chống vá»›i Tà o Tháo. Nay ta hãy tạm đến nương nhá», sau nà y sẽ giết Công Tôn Khang rồi cướp lấy đất, bồi dưỡng lá»±c lượng chống cá»± Trung Nguyên má»›i có thể lấy lại Hà Bắc được.
Bà n định xong, hai ngưá»i và o ra mắt Khang. Khang má»i nghỉ ở nhà khách, giả ốm không tiếp vá»™i.
ÄÆ°á»£c mấy hôm, quân do thám vá» báo:
- Tà o Tháo đóng quân ở Dịch Châu, không có ý gì hạ Liêu Äông cả.
Công Tôn Khang mừng lắm, sai ngay quân Ä‘ao phá»§ mai phục hai bên, rồi cho ngưá»i má»i hai anh em há» Viên và o.
Chà o há»i xong xuôi, Khang má»i ngồi. Lúc nà y trá»i rét lắm. Thượng thấy giưá»ng không có đệm, nói vá»›i Khang cho giải chiếu.
Khang trợn mắt, mắng:
- Hai cái đầu chúng bay sắp rụng, lo chi Ä‘Ãt không có chiếu ngồi!
Thượng sợ quá.
Khang hét lớn:
- Tả hữu đâu, hạ thủ ngay đi!
Bá»n Ä‘ao phá»§ xông ra chặt đầu hai ngưá»i, đóng và o hòm mang đến Dịch Châu, yết kiến Tà o Tháo.
Khi ấy Tà o Tháo đóng quân ở Dịch Châu, Hạ Äầu Äôn và Trương Liêu và o bẩm rằng:
- Thừa tướng không đánh Liêu Äông thì nên rút vá» Hứa Äô, sợ Lưu Biểu gây chuyện gì chăng?
Tháo nói:
- Äợi đầu lâu hai anh em há» Viên đã rồi sẽ rút.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i thầm. Chợt có ngưá»i và o báo:
- Có Công Tôn Khang ở Liêu Äông sai ngưá»i đưa đầu lâu Viên Thượng, Viên Hy đến ná»™p.
Ai nấy kinh sợ. Sứ giả dâng thư lên. Tháo cưá»i ha hả mà rằng:
- Quả đúng như lá»i dá»± Ä‘oán cá»§a Phụng Hiếu!
Liá»n trá»ng thưởng cho sứ và phong Công Tôn Khang là m Tướng binh hầu, Tả tướng quân.
Tướng tá Ä‘á»u há»i:
- Äúng như lá»i dá»± Ä‘oán cá»§a Phụng Hiếu là thế nà o?
Tháo liá»n đưa bức thư cá»§a Quách Gia ra. Äại ý trong thư viết:
"Nay nghe Viên Hy và Viên Thượng sang Liêu Äông, minh công không nên cất quân ra đó. Công Tôn Khang vốn sợ há» Viên thôn tÃnh. Hai anh em Viên đến hà ng, Khang tất nghi ngá».
Nếu ta Ä‘em quân đến đánh, nhất định há» phải hợp sức chống cá»±, nôn nóng thì khó mà hạ được. Nếu ta hoãn lại, thì Công Tôn Khang và há» Viên sẽ giết lẫn nhau. Việc nà y thế tất phải xảy ra như váºy".
Nghe xong, ai cÅ©ng há»›n hở khan giá»i.
Tháo dẫn bá»n quan lại ra đặt hương án tế trước linh vị Quách Gia má»™t lần nữa.
Gia khi chết má»›i có ba mươi tám tuổi, theo Tà o Tháo Ä‘i đánh dẹp mưá»i má»™t năm, láºp nhiá»u kỳ công. Ngưá»i sau có thÆ¡ khen rằng:
Trá»i sinh Quách Phụng Hiếu,
Hà o kiệt đã nức danh,
Ruá»™t chứa đầy kinh sá»,
Bụng xếp chặt giáp binh.
Láºp mưu ngang Phạm Lãi,
Bầy mẹo tựa Trần Bình,
Äáng tiếc lại chết sá»›m,
Trung nguyên cột trụ nghiêng.
Tà o Tháo mang quân vá» Ký Châu, sai ngưá»i đưa linh cá»u Quách Gia vá» Hứa Äô trước, là m lá»… an táng.
Bá»n Trình Dục đỠnghị:
- Phương bắc định xong, nay vá» Hứa Äô, nên đặt ngay kế hoạch lấy Giang Nam.
Tháo cưá»i nói:
- Ta vẫn có chà lấy đã lâu. Các ngươi nói chÃnh hợp ý ta.
Äêm ấy ngá»§ trên lầu phÃa đông thà nh Ký Châu, Tháo tá»±a lan can, ngẩng mặt lên trá»i xem thiên văn, Tuân Du cÅ©ng đứng bên cạnh. Tháo trá» lên trá»i bảo rằng:
- Phương nam vương khà chói lá»i, vị tất đã đánh được.
Du nói:
- Oai thừa tướng như trá»i, đánh đâu chẳng nổi.
Äang mải xem, bá»—ng má»™t luồng kim quang từ mặt đất bay lên. Du nói:
- Dưới chổ đất ấy chắc có của báu.
Tháo xuống gác, sai ngưá»i đến táºn nÆ¡i đà o.
Thế mới là :
Phương nam vừa ngắm thiên văn rõ,
Äất bắc ngỠđâu bảo khà sinh.
Chưa biết đà o chổ ấy lên thấy váºt gì, xem hồi sau sẽ biết.
Há»’I 34
Sái phu nhân nấp nghe chuyện kÃn;
Lưu Hoà ng Thúc nhảy ngá»±a Äà n Khê.
Tà o Tháo sai ngưá»i đà o được má»™t con chim sẽ bằng đồng, bèn há»i Tuân Du rằng:
- Äiá»m nà y là điá»m gì?
Du thưa:
- Ngà y xưa, mẹ vua Thuấn nằm mÆ¡ thấy con chim sẻ bằng ngá»c bay và o bụng, sau sinh ra vua Thuấn. Nay thừa tướng được con sẻ bằng đồng cÅ©ng là điá»m hay.
Tháo mừng lắm, sai là m một cái đà i cao để kỷ niệm.
Ngay hôm ấy, bạt đất chặt cây, nung ngói đóng gạch, xây đà i "Äồng Tước" ở trên bá» Chương Hà , chừng má»™t năm má»›i xong.
Con thứ của Tà o Tháo là Tà o Thực bà n rằng:
- Muốn dá»±ng đà i cao hai tầng thì phải láºp ra ba tòa: Tòa giữa cao nhất, gá»i là "Äồng Tước"; tòa bên trái gá»i là "Ngá»c Long"; tòa bên phải gá»i là "Kim Phượng". Lại nên xây hai cái cầu vồng nối dà i hai bên vá»›i Ä‘á»n giữa cho đẹp mắt.
Tháo nói:
- à kiến con ta hay lắm. Nay mai, Ä‘á»n nà y là m xong sẽ là nÆ¡i di dưỡng tuổi già cá»§a ta!
Nguyên Tà o Tháo sinh được năm con, duy có Thá»±c là thông minh, linh lợi, giá»i nghá» văn chương. Tháo rất má»±c yêu mến, nên để Tà o Thá»±c và Tà o Phi ở lại Nghiệp Quáºn trông coi việc xây Ä‘á»n; lại sai Trương Yên giữ Bắc Trại. Tháo dẫn năm mưoi sáu vạn quân, gồm cả số quân cá»§a Viên Thiệu, vá» Hứa Äô; phong tặng cho các công thần; lại dâng biểu xin truy tặng Quách Gia là m Trinh hầu và đem con trai Quách Gia tên là Dịch vá» nuôi ở trong phá»§.
Tháo lại há»p các mưu sÄ© bà n việc kéo quân xuống miá»n nam đánh Lưu Biểu, Tuân Úc nói:
- Äại quân Ä‘i đánh miá»n bắc má»›i vá», chưa nên huy động vá»™i. Xin hãy đợi ná»a năm, chuẩn bị đầy đủ lá»±c lượng, chỉ má»™t tráºn là dẹp xong Lưu Biểu và Tôn Quyá»n.
Tháo nghe lá»i, bèn chia quân ra các nÆ¡i đóng đồn, là m ruá»™ng, đợi khi dùng đến.
Lại nói Huyá»n Äức từ khi sang Kinh Châu, được Lưu Biểu đãi rất háºu. Má»™t hồi sau đương cùng nhau uống rượu, chợt có tin báo bá»n hà ng tướng là Trương VÅ©, Trần Tôn ở Giang Hạ, âm mưu cướp bóc nhân dân, bà n mưu là m phản.
Biểu giáºt mình, nói rằng:
- Hai thằng giặc nà y là m phản sẽ gây tai há»a không nhá».
Huyá»n Äức thưa:
- Äại huynh không phải lo, Bị xin Ä‘i đánh.
Biểu mừng lắm, láºp tức Ä‘iểm cho ba vạn quân. Huyá»n Äức lÄ©nh mệnh Ä‘i ngay. Không mấy bữa, đến Hạ Giang.
Trương VÅ©, Trần Tôn Ä‘em quân ra đón đánh. Huyá»n Äức cùng Quan VÅ©, Truong Phi, Triệu Vân cưỡi ngá»±a ra cá»a cá». Trông thấy ngá»±a cá»§a Trương VÅ© rất khá»e, Huyá»n Äức nói:
- Äây tất là ngá»±a thiên lý.
Nói chưa dứt lá»i, Triệu Vân vác giáo xông thẳng và o tráºn địa. Trương VÅ© tế ngá»±a đón đánh, chưa được ba hiệp, bị Triệu Vân đâm chết. Vân nắm ngay lấy dây cương dắt ngá»±a chạy vá».
Trần Tôn trông thấy, Ä‘uổi cướp lại. Trương Phi quát to má»™t tiếng, vác mâu ra đâm chết Trần Tôn. Quân địch tan vỡ, Huyá»n Äức chiêu dụ dư đảng, bình định xong vùng Giang Hạ, rồi kéo quân vá».
Lư Biểu ra táºn ngoại thà nh đón tiếp, mở tiệc ăn mừng. Rượu đến ná»a chừng, Biểu nói:
- Hiá»n đệ tà i giá»i, Kinh Châu thá»±c được nhá» cáºy. Như còn lo Nam Việt bất thần đến cướp; Tôn Quyá»n và Trương Lá»— cÅ©ng phải đỠphòng.
Huyá»n Äức nói:
- Em có ba tướng có thể á»§y thác được: Trương Phi Ä‘i tuần Nam Việt, Vân Trưá»ng giữ thà nh Cố TỠđể trấn Trương Lá»—; Triệu Vân giữ Tam Giang cá»± vá»›i Tôn Quyá»n, như váºy còn lo gì nữa!
Biểu mừng, định nghe theo. Sái Mạo nói với chị là Sái phu nhân (vợ Lưu Biểu):
- Lưu Bị sai ba tướng giữ phÃa ngoà i, còn hắn ở lại Kinh Châu, sau nà y sẽ gây tai há»a cho ta.
Äến đêm, Sái phu nhân nói vá»›i Biểu:
- Tôi thấy ở Kinh Châu lắm ngưá»i Ä‘i lại vá»›i Lưu Bị, phải nên đỠphòng má»›i được. Nay để cho hắn ở trong thà nh cÅ©ng vô Ãch, sao bằng để cho hắn Ä‘i nÆ¡i khác.
Biểu nói:
- Huyá»n Äức là ngưá»i nhân nghÄ©a đấy.
Sái phu nhân nói:
- Tôi chỉ sợ ngưá»i ta chẳng được như bụng ông nghÄ© thôi.
Biểu lặng yên nghÄ© ngợi không trả lá»i. Hôm sau, Lưu Biểu Ä‘i ra ngoà i thà nh, trông thấy con ngá»±a cá»§a Huyá»n Äức cưỡi tốt lắm, há»i ra, biết là ngá»±a cá»§a Trương VÅ©. Biểu tấm tắc khen mãi, Huyá»n Äức Ä‘em biếu ngay, Biểu mừng lắm, cưỡi vá».
Khoái Việt trông thấy, há»i. Biểu nói:
- Cá»§a Huyá»n Äức cho.
Việt nói:
- Xưa nay anh tôi là Khoái Lương xem ngá»±a rất giá»i. Tôi cÅ©ng võ vẽ chút Ãt. Con ngá»±a nà y dưới mắt có "Chá»— trÅ©ng chứa nước mắt", cạnh trán lại có Ä‘iểm trắng, gá»i là giống ngá»±a "Ä‘Ãch lư", dùng nó thì hại chá»§. Trương VÅ© cÅ©ng vì ngá»±a nà y mà chết, chúa công không nên cưỡi.
Biểu tin ngay. Hôm sau Biểu má»i Huyá»n Äức đến ăn tiệc, nhân nói rằng:
- Hôm qua hiá»n đệ cho con ngá»±a rất tốt, tôi xin cảm tạ; nhưng hiá»n đệ thỉnh thoảng phải Ä‘i chinh chiến, xin trao lại để hiá»n đệ dùng.
Huyá»n Äức đứng dáºy tạ lại. Biểu nói tiếp:
- Hiá»n đệ ở lâu đây, sợ sao lãng việc võ. Nay có huyện Tân Dã thuá»™c ấp Tương Dương, đầy đủ lương thá»±c, hiá»n đệ nên dẫn quân mã bản bá»™ ra đấy đóng đồn. Hiá»n đệ thấy thế nà o?
Huyá»n Äức vâng theo, hôm sau và o từ biệt Lưu Biểu rồi dẫn quân bản bá»™ đến Tân Dã.
Vừa ra khá»i thà nh thấy má»™t ngưá»i đứng đón, vái rạp xuống táºn đất, nói rằng:
- Con ngựa của ông, không nên cưỡi.
Huyá»n Äức nhìn ra là Y Tịch, mạc tân Kinh Châu tên tá»± là CÆ¡ Bá, quê ở SÆ¡n Dương, Huyá»n Äức vá»™i xuống ngá»±a há»i, Tịch nói:
- Hôm trước, tôi nghe thấy Khoái Việt nói vá»›i Lưu Kinh Châu rằng ngá»±a nà y là giống "Ä‘Ãch lư", cưởi thì hại chá»§, nên Lưu Kinh Châu. Ông còn cưỡi là m gì?
Huyá»n Äức nói:
- Xin thà nh tháºt cảm Æ¡n lòng tốt cá»§a ông. Nhưng ngưá»i ta sống chết có mệnh, con ngá»±a hại thế nà o được?
Tịch Phục là cao kiến, từ đấy thưá»ng hay Ä‘i lại thăm há»i.
Huyá»n Äức từ khi đến Tân Dã, quân dân Ä‘á»u vui mừng. Việc chÃnh trị đổi má»›i hẳn.
Mùa xuân năm Kiến An thứ mưá»i hai, Cam phu nhân sinh được Lưu Thiệc. Äêm hôm đó có má»™t con hạc trắng bay đến Ä‘áºu trên nóc nhà , kêu to hÆ¡n bốn mươi tiếng rồi bay vá» phÃa tây. Lúc trở dạ, mùi thÆ¡m tá»a khắp phòng. Cam phu nhân trước khi có mang, thưá»ng nằm chiêm bao thấy ngá»a mặt lên trá»i nuốt sao bắc đẩu nên đặt tên là A Äẩu.
Hồi ấy, Tà o Tháo Ä‘ang Ä‘em quân Ä‘i đánh phương bắc, Huyá»n Äức bèn đến Kinh Châu nói vá»›i Lưu Biểu:
- Nay Tà o Tháo Ä‘em hết quân đánh phương bắc, Hứa Xương bá» ngá». Nhân dịp nà y, ta Ä‘em quân Kinh, Tương đến đánh úp, nhất định sẽ thắng lợi.
Biểu nói:
- Ta ngồi giữ chÃn châu cÅ©ng đủ rồi, còn cần mưu đồ chi nữa?
Huyá»n Äức ngồi lặng yên.
Biểu má»i và o nhà uống rượu. Rượu ngà ngà say, Biểu thở dà i má»™t tiếng, Huyá»n Äức há»i:
- Huynh trưởng có việc chi mà thở dà i?
Biểu nói:
- Ta có việc riêng khó nói ra lắm.
Huyá»n Äức Ä‘ang định há»i thêm, thì ngay lúc ấy Sái phu nhân nấp sau bình phong bước ra, Lư Biểu không nói gì nữa. Má»™t lát tiệc tan, Huyá»n Äức lại vá» Tân Dã.
Äến mùa đông năm ấy, nghe tin Tà o Tháo tá»± Liá»…u Thà nh vá», Huyá»n Äức rất tiếc Biểu không nghe lá»i mình.
Má»™t hôm, Biểu sai sứ má»i Huyá»n Äức đến Kinh Châu há»p mặt. Huyá»n Äức theo sứ vá», Lưu Biểu tiếp đón và má»i và o nhà trong dá»± tiệc. Nhân bảo Huyá»n Äức rằng:
- Má»›i đây, nghe Tà o Tháo trở vá» Hứa Äô, uy thế ngà y cà ng mạnh, tất muốn thôn tÃnh Kinh, Tương. Ta rất ăn năn trước kia không nghe lá»i hiá»n đệ, bá» lỡ mất cÆ¡ há»™i tốt.
Huyá»n Äức nói:
- Thá»i buổi nà y, thiên hạ chia xẻ, chiến tranh nổ ra cà ng nhiá»u, cÆ¡ há»™i bao giá» hết được? Nếu biết ứng phó sau nà y thì cÅ©ng không đáng tiếc lắm.
Biểu nói:
- Lá»i hiá»n đệ tháºt chà lý!
Hai ngưá»i cùng nhau chén tạc chén thù. Rượu say, Lưu Biểu tá»± nhiên ứa nước mắt, Huyá»n Äức há»i vì cá»› gì. Biểu nói:
- Ta có việc tâm sá»±, trước dây đã toan nói vá»›i hiá»n đệ, nhưng chưa thuáºn tiện.
Huyá»n Äức nói:
- Huynh trưởng có việc gì khó giải quyết? Nếu cần đến dù chết em cũng không từ.
Biểu nói:
- Con trưởng tôi là Kỳ, do vợ trước là Trần thị sinh ra. Nó hiá»n là nh nhưng nhu nhược lắm, xem chừng không coi nổi việc nước. Con thứ tên là Lưu Tôn, vợ sau Sái thị sinh ra; thằng nà y tư chất thông minh hÆ¡n. Tôi có ý muốn bá» trưởng láºp thứ, nhưng lại sợ trái vá»›i lá»… pháp; muốn láºp con trưởng thì lại sợ tôn tá»™c há» Sái Ä‘á»u nắm binh quyá»n, sau tất sinh loạn. Do đó ta lo nghÄ© mãi chưa quyết.
Huyá»n Äức nói:
- Xưa nay, bá» con trưởng láºp con thứ vẫn là rước lấy những chuyện rối ren. Nếu huynh trưởng lo há» Sái quyá»n to, thì nên dần dần tước bá»›i Ä‘i, chứ không nên quá yêu mà láºp con thứ.
Biểu nÃn lặng.
Nguyên Sái phu nhân vẫn có ý nghi Huyá»n Äức. Há»… thấy Huyá»n Äức nói chuyện vá»›i chồng thì thế nà o cÅ©ng rình nghe cho kỳ được. Lúc ấy, chÃnh mụ nấp sau bình phong; nghe thấy Huyá»n Äức nói câu đó, mụ rất căm tức.
Huyá»n Äức biết mình lỡ lá»i, liá»n đứng dáºy Ä‘i tiểu. Nhân đó trông thấy thịt vế máºp ra, tá»± nhiên thương cảm ứa nước mắt. Má»™t lát Huyá»n Äức lại trở và o, Biểu thấy Huyá»n Äức nét mặt rầu rầu, ngạc nhiên há»i là m sao. Huyá»n Äức thở dà i nói:
- Từ trước đến nay, em không lúc nà o rá»i yên ngá»±a, bắp thịt chân thưá»ng sắt lại; lâu nay không cưỡi ngá»±a, thịt lại đẫy ra; ngà y tháng trôi qua, già đến nÆ¡i rồi mà chưa là m nên trò trống gì. Bởi thế nên em thương cảm mà khóc.
Biểu nói:
- Ta nghe trước kia hiá»n đệ ở Hứa Xương, cùng Tà o Tháo uống rượu nồng vá»›i mÆ¡ xanh mà bà n luáºn anh hùng. Hiá»n đêï kể hết tên danh sÄ© thá»i nay, nhưng Tháo không công nháºn má»™t ai, mà nói thẳng ngay rằng: "Thiên hạ anh hùng duy chỉ có sứ quân vá»›i Tháo". Xem đó, quyá»n thế lừng lẫy như Tà o Tháo, còn chá»a dám nháºn là hÆ¡n hiá»n đệ; hiá»n đệ lo gì không dá»±ng nên nghiệp bá.
Huyá»n Äức Ä‘ang lúc tá»u hứng buá»™t miệng đáp rằng:
- Nếu em có cÆ¡ sở, thì chẳng cần đếm xỉa gì đến những bá»n tầm thưá»ng trong thiên hạ cả.
Biểu nghe nói ngồi lặng yên.
Huyá»n Äức biết mình lỡ lá»i, mượn cá»› đứng dáºy, vá» khách xá nghỉ.
Äá»i sau có thÆ¡ khen rằng:
Tà o công tÃnh đốt kể từng ngưá»i,
Thiên hạ anh hùng có Bị thôi,
Thịt vế máºp đầy từng cảm thán,
Chia ba thiên hạ tự đây rồi.
Lại nói Lưu Biểu nghe mấy lá»i cá»§a Huyá»n Äức miệng tuy không nói, lòng như không vui, liá»n từ biệt Huyá»n Äức trở và o nhà trong.
Sái phu nhân nói:
- Má»›i rồi, thiếp ở sau bình phong, nghe thấy những lá»i Lưu Bị nói khinh ngưá»i tháºm tệ, đủ biết hắn có ý nuốt Kinh Châu. Nếu không trừ trước, ắt sinh háºu hoạn.
Biểu không nói, chỉ lắc đầu.
Sái thị triệu ngay Sái Mạo và o bà n việc ấy, Mạo nói:
- Chị để em ra ngoà i nhà khách giết hắn, rồi báo với chúa công sau.
Sái thị đồng ý. Mạo liá»n ra Ä‘iểm quân.
Lại nói, Huyá»n Äức ở trong nhà khách đốt đèn ngồi chÆ¡i. Äá»™ cuối canh ba, sắp sá»a Ä‘i ngá»§, bá»—ng có má»™t ngưá»i đẩy cá»a và o, trông ra là Y Tịch. Nguyên Tịch biết Sái Mạo định hại Huyá»n Äức, nên Ä‘ang đêm đến báo tin giục Huyá»n Äức cấp tốc lánh Ä‘i. Huyá»n Äức nói:
- Chưa từ biệt Cảnh Thăng, đi sao cho tiện.
Tịch nói:
- Ông mà đến từ biệt tất bị Sái Mạo nó hại.
Huyá»n Äức tạ Æ¡n Y Tịch rồi gá»i ngay tùy tùng nhất tá» lên ngá»±a, Ä‘ang đêm chạy vá» Tân Dã.
Khi Sái Mạo Ä‘em quân đến, thì Huyá»n Äức đã Ä‘i rồi. Mạo tức lắm, là m ngay má»™t bà i thÆ¡ viết ở trên tưá»ng, rồi và o nói vá»›i Biểu:
- Lưu Bị có ý là m phản, nên đỠmá»™t bà i thÆ¡ phản trên tưá»ng, không từ biệt mà đi ngay.
Biểu không tin, thân ra táºn nhà khách, quả nhiên thấy bốn câu thÆ¡:
Khốn đốn lâu nay giữ pháºn hèn,
Ngồi buồn coi ngắm nước non quen,
Rồng đâu phải giống trong ao nhá»,
Cưỡi sấm lên trá»i cÅ©ng có phen!.
Lưu Biểu Ä‘á»c xong giáºn lắm, tuốt gươm ra, nói:
- Ta thá» giết chết bá»n bất nghÄ©a nà y!
Äi được và i bước, lại sá»±c nghÄ© ra:
- Ta cùng ở vá»›i Huyá»n Äức má»™t thá»i gian dà i, không thấy hắn là m thÆ¡ bao giá». Äây tất là âm mưu chia rẽ cá»§a kẻ nà o đây.
NghÄ© xong lại trở và o, lấy mÅ©i gươm cạo sạch bà i thÆ¡ ở tưá»ng, vứt gươm rồi lên ngá»±a vá».
Sái Mạo trình rằng:
- Quân sĩ đã điểm sẵn, xin cho đến Tân Dã bắt Lưu Bị.
Biểu nói:
- Không nên vội và ng, để ta nghĩ kỹ đã.
Sái Mạo thấy Lưu Biểu dùng dằng không quyết, bèn lẻn và o bà n với Sái thị:
- Nên mở ngay đại hội các quan ở Tương Dương, rồi nhân dịp giết ngay Lưu Bị ở đây.
Hôm sau, Mạo và o bẩm Lưu Biểu:
- Mấy năm nay được mùa, nên há»p các quan ở Tương Dương để tá» sá»± săn sóc cá»§a chúa công. Xin má»i chúa công đến dá»±.
Biểu nói:
- Ta mấy hôm nay có bệnh Ä‘au tức, không sao Ä‘i được. Nên má»i hai công tá» là m chá»§ để tiếp khách.
Mạo nói:
- Công tá» còn Ãt tuổi lắm, sợ không quen lá»… nghi.
Biểu nói:
- Thế thì sang Tân Dã má»i Huyá»n Äức đến.
Sái Mạo thấy Biểu trúng mẹo mình, láºp tức sai ngưá»i Ä‘i má»i Huyá»n Äức đến Tương Dương.
Huyá»n Äức từ khi chạy vá» Tân Dã, biết rằng mình lỡ lá»i rước vạ, chưa kịp nói chuyện vá»›i ai, thì chợt có sứ giả tá»›i má»i sang Tương Dương.
Tôn Cà n nói:
- Hôm ná» thấy chúa công ở Kinh Châu vá» có dáng buồn. Tôn chắc bên ấy có xảy ra việc rá»§i ro gì. Nay tá»± dưng lại thấy má»i chúa công đến há»™i, phải nên tháºn trá»ng.
Lúc ấy, Huyá»n Äức má»›i kể lại chuyện trước. Vân Trưá»ng nói:
- Từ khi xảy ra chuyện lỡ lá»i đến nay, Lưu Kinh Châu không há» trách móc gì hết, những tiếng đồn ngoà i vá»™i tin sao được. Vả Tương Dương cách đây không xa, nếu anh không đến há» sẽ sinh nghi.
Huyá»n Äức nói:
- Lá»i Vân Trưá»ng đúng lắm.
Trương Phi nói:
- Tiệc chẳng ra tiệc, hội chẳng ra hội. Thà đừng đi.
Triệu Vân nói:
- Tôi xin đem ba trăm quân mã đi theo, có thể bảo vệ chúa công vô sự.
Huyá»n Äức nói:
- Thế cà ng hay lắm!
Rồi cùng Triệu vân ngay hôm ấy sang Tương Dương! Lưu Kỳ, Lưu Tôn dẫn văn võ bách quan ra đón. Sái Mạo cÅ©ng ra khá»i thà nh đón rất là kÃnh cẩn. Huyá»n Äức thấy có cả hai công tá» nên không nghi ngá» gì nữa.
Hôm ấy Huyá»n Äức tạm nghỉ ở nhà khách, Triệu Vân dẫn ba trăm quân bảo vệ xung quanh. Vân mặc giáp Ä‘eo gươm, không rá»i Huyá»n Äức ná»a bước.
Lưu Kỳ thưa vá»›i Huyá»n Äức:
- Cha tôi bị bệnh Ä‘au tức, không thể Ä‘i lại được, nên sai má»i chú sang tiếp khách và phá»§ dụ các quan thú mục các nÆ¡i.
Huyá»n Äức nói:
- Lẽ ra tôi không dám đảm nhiệm, nhưng anh đã sai không dám từ chối.
Hôm sau, ngưá»i và o báo các quan chức trong chÃn quáºn, bốn mươi hai châu, đã đến đông đủ.
Sái Mạo má»i Khoái Việt đến bà n:
- Huyá»n Äức là kẻ kiêu hùng Ä‘á»i nay, cho hắn ở lâu sau tất là m hại ta. Nên nhân hôm nay giết Ä‘i.
Việt nói:
- Sợ mất lòng dân.
Mạo nói:
- Ta đã vâng máºt lệnh cá»§a chúa công rồi.
Việt nói:
- Có phải như thế thì nên chuẩn bị trước.
Mạo nói:
- Cá»a đông, đại lá»™ Nghiá»…n SÆ¡n, cá»a nam, cá»a bắc đã có các em ta là Sái Hòa, Sái Trung và Sái Huân canh giữ. Chỉ còn cá»a tây không cần phải giữ, vì trước mặt có suối Äà n Khê chắn ngang, dù chục vạn quân cÅ©ng khó vượt qua được.
Việt nói:
- Tôi thấy Triệu Vân không rá»i Huyá»n Äức phút nà o, sợ khó hạ thá»§.
Mạo nói:
- Tôi sẽ huy động năm trăm quân mai phục sẵn trong thà nh.
Việt nói:
- Nên sai Văn SÃnh, Vương Uy đặt má»™t tiệc riêng ngoà i sảnh chiêu đãi các võ tướng, hãy má»i Triệu Vân ra trước rồi má»›i hà nh động được.
Mạo theo kế ấy.
Hôm đó, giết bò mổ ngá»±a, mở tiệc rất to. Huyá»n Äức cưỡi ngá»±a ÄÃch Lư đến chầu, sai đắt ngá»±a buá»™c trong vưá»n sau; các quan lại đã đông đủ ở công đưá»ng, Huyá»n Äức ngồi chá»§ trì giữa, hai công tá» ngồi hai bên, còn quan lại cứ ngồi theo thứ tá»±.
Triệu Vân Ä‘eo gươm đứng cạnh Huyá»n Äức, Văn SÃnh, Vương Uy và o má»i Triệu Vân ra ngoà i dá»± tiệc, Vân từ chối. Huyá»n Äức bảo Vân, Vân miá»…n cưỡng vâng theo.
Sái Mạo ở ngoà i bố trà bao vây kÃn như rà o sắt, rồi cho ba trăm quân lui vá» nhà khách, chỉ đợi tiệc đến ná»a chừng thì hạ thá»§.
Rượu được ba tuần, Y Tịch đứng dáºy cầm chén đến trước mặt Huyá»n Äức đưa mắt nói sẽ:
- Xin ông thay áo!
Huyá»n Äức biết ý, láºp tức đứng dáºy ra nhà tiêu. Y Tịch má»i rượu xong, Ä‘i nhanh và o vưá»n sau, rỉ tai Huyá»n Äức nói:
- Sái Mạo bà y kế hại ông. Ba mặt thà nh Ä‘á»u có quân mã canh giữ, chỉ còn cá»a tây bá» ngá», ông trốn ngay Ä‘i.
Huyá»n Äức sợ hãi, vá»™i cưỡi ngá»±a Ä‘Ãch lư, mở cá»a vưá»n dắt ra, nhảy phắt lên yên. Phi má»™t mạch vá» phÃa cá»a tây không kịp há»i đến bá»n tùy tùng.
LÃnh gác há»i. Huyá»n Äức không đáp, gia roi chạy miết. LÃnh gác chặn lại không được, vá»™i phi báo vá»›i Sái Mạo. Mạo láºp tức Ä‘em năm trăm quân Ä‘uổi theo.
Lại nói Huyá»n Äức ra khá»i cá»a tây, Ä‘i được và i dặm, trước mặt có má»™t suối lá»›n chắn ngang. Suối Äà n Khê nà y rá»™ng độ và i trượng, chảy ra Tương Giang mạnh quá, sóng vá»— rất to. Huyá»n Äức đến sát bá», thấy không thể qua được, gò ngá»±a trở lại, nhìn vá» phÃa tây thà nh, bụi bốc mù mịt, quân Ä‘uổi theo sắp đến nÆ¡i. Huyá»n Äức nói: "Phen nà y chắc chết!", rồi quay ngá»±a lại bá» suối. Lúc ấy quân Ä‘uổi đã kéo đến nÆ¡i, Huyá»n Äức hoảng sợ, quất ngá»±a xuống suối. Äi được và i bước, ngá»±a ngã quỵ hai chân trước, ướt hết cả áo bà o, Huyá»n Äức liá»n giÆ¡ roi hô lá»›n:
- ÄÃch Lư! ÄÃch Lư! Nay mi hại ta rồi!
Huyá»n Äức vừa dứt lá»i, con ngá»±a bá»—ng rún mình nhảy vá»t cao ba trượng sang bá» phÃa tây. Huyá»n Äức như vừa bay bổng lên mây.
Vá» sau, Tô há»c sÄ© (tức Tô Äông Pha) có là m má»™t bà i cổ phong vịnh việc ấy. ThÆ¡ rằng:
Tuổi già vui cảnh xuân tà n,
Ngẫu nhiên lần tá»›i khe Äà n qua chÆ¡i.
Ngẩn ngơ dừng ngựa đứng coi,
Bông hoa trước mặt tả tơi cánh hồng,
Nhớ xưa vân Hán đã cùng,
Nà o hùm Ä‘ua sức, nà o rồng trá»i nanh,
Tương Dương mở tiệc linh đình,
Không may Huyá»n Äức thình lình gặp nguy!
Cá»a tây trốn nạn ra Ä‘i,
Sau lưng đã thấy quân truy đến gần.
Mông mênh mặt suối cách ngần,
Nước sâu thăm thẳm muôn phần khó thay.
Vó câu rẽ sóng như bay,
Lưng trá»i gió cuốn má»™t roi vẫy vùng...
Tai nghe tiếng kỵ dè chừng,
Hai rồng cất cánh giữa dòng bay lên.
Rõ rà ng chân chúa Tây Xuyên,
Ngưá»i nà y ngá»±a ấy phỉ nguyá»n vua tôi.
Khe đà n cuốn nước ra khơi,
Chúa hiá»n ngá»±a tốt nay thá»i ở đâu?
Nhìn sông tuống phủ đốc sầu,
Bóng chiá»u bảng lảng phÆ¡i đầu núi không...
Tam phân một giấc mơ mà ng,
Chỉ còn vết tÃch ghi trong cõi Ä‘á»i.
Huyá»n Äức sang đến bá» bên kia, ngoảnh lại đã thấy Sái mạo dẫn quân đến nÆ¡i, gá»i to rằng:
- Sao sứ quân bỠtiệc mà đi thế?
Huyá»n Äức đáp:
- Ta cùng ngươi không thù không oán, sao muốn hại ta?
Mạo nói:
- Tôi đâu có mưu ấy, sứ quân đừng tin lá»i ngưá»i ta nói.
Huyá»n Äức thấy Mạo sá»a soạn cung tên, liá»n quất ngá»±a chạy vá» phÃa tây nam. Mạo bảo vá»›i tả hữu rằng:
- Ngưá»i ấy có thần nà o giúp váºy?
Mạo sắp sá»a trở vá» thà nh thì thấy Triệu Vân Ä‘em ba trăm quân từ trong cá»a tây ruá»—i tá»›i.
Thế là :
Long câu cứu chủ vừa qua suối,
Hổ tướng đem quân rắp báo thù.
Chưa biết Sái Mạo phen nà y sống chết thế nà o, xem hồi sau mới rõ.
Hếtt hồi 34.
Há»’I 35
Huyá»n Äức qua Nam Chương, gặp ngưá»i ẩn dáºt;
Äan Phúc đến Tân Dã, tiếp chúa anh minh.
Lại nói Sái Mạo Ä‘ang định quay vá» thì Triệu Vân Ä‘em quân Ä‘uổi tá»›i. Nguyên Triệu Vân Ä‘ang ngồi uống rượu, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i ngá»±a xôn xao, vá»™i chạy và o xem, không thấy Huyá»n Äức. Vân giáºt mình ra ngay nhà khách, được tin Sái Mạo dẫn năm trăm quân ra cá»a tây. Vân cấp tốc Ä‘em ba trăm quân cầm giáo cưỡi ngá»±a rượt theo, gặp ngay Sái Mạo. Vân há»i:
- Chúa ta đâu?
Mạo nói:
- Sứ quân bỠtiệc trốn, không biết đi dâu.
Triệu Vân là ngưá»i cẩn tháºn, không hay hấp tấp, liá»n tế ngá»±a lên trước, trông xa thấy má»™t cái suối rá»™ng không còn đưá»ng nà o khác, liá»n quay ngá»±a lại, thét há»i Sái Mạo:
- Ngươi má»i chúa ta đến dá»± tiệc, cá»› sao lại dẫn quân Ä‘uổi theo?
Mạo đáp:
- Quan chức chÃn quáºn, bốn mươi hai châu huyện Ä‘á»u há»p ở đây. Ta là thượng tướng, sao lại không Ä‘i tuần tra bảo vệ?
Vân lại há»i:
- Ngươi bức chúa ta chạy đi đâu?
Mạo nói:
- Nghe nói sứ quân cưỡi ngá»±a chạy ra cá»a tây, tôi đến đây chẳng thấy đâu cả.
Vân còn hoà i nghi chưa biết thế nà o, lại đến bên suối đứng ngắm mãi, thấy bỠbên kia có vệt ướt, bụng bảo dạ:
- Chẳng lẽ cả ngưá»i lẫn ngá»±a nhảy qua được suối nà y?
Liá»n sai ba trăm quân tản ra bốn phÃa tìm kiếm cÅ©ng chẳng thấy dấu tÃch gì. Khi Vân quay ngá»±a lại thì Sái Mạo đã và o thà nh rồi. Vân tóm bá»n lÃnh gác tra há»i chúng nói Lưu sứ quân tế ngá»±a ra cá»a tây. Vân định và o thà nh, nhưng sợ có mai phục, liá»n Ä‘em quân vá» Tân Dã.
Lại nói, từ lúc nhảy qua suối, Huyá»n Äức bà ng hoà ng như ngưá»i ngây dại, tá»± nhá»§: "Suối rá»™ng thế mà nhảy qua được, há chẳng phải lòng trá»i?". Rồi cứ lần theo đưá»ng Nam Chương ruổi ngá»±a Ä‘i. Lúc mặt trá»i sắp lặn, gặp má»™t chú bé chá»…m chệ ngồi trên lưng trâu, miệng thổi cây sáo, đương tiến lại. Huyá»n Äức than rằng:
- Chú bé kia tháºt sướng hÆ¡n ta!
Rồi dừng ngá»±a lại đứng xem. Chú bé chăn trâu cÅ©ng há» trâu lại, hạ sáo xuống nhìn kỹ Huyá»n Äức má»™t hồi rồi há»i rằng:
- Có phải ngà i là Lưu Huyá»n Äức phá giặc Khăn và ng ngà y xưa không?
Huyá»n Äức lấy là m lạ, há»i lại rằng:
- Cháu là trẻ nhỠthôn quê, sao cũng biết tên hỠta?
Chú bé thưa:
- Trước cháu cÅ©ng không được biết. Nhân nhiá»u khi đứng hầu thầy tiếp khách, thấy nhiá»u ngưá»i nói có ông Lưu Huyá»n Äức, mình dà i bảy thước năm tấc, tay dà i quá đâu gối, mắt trông thấy được tai, là ngưá»i anh hùng Ä‘á»i nay. Nay gặp ngà i đây, thấy hình dạng như đúc, cháu chắc ngà i là ông Huyá»n Äức.
Huyá»n Äức há»i:
- Thầy cháu là ai?
Chú bé đáp:
- Thầy cháu là Tư Mã Huy, tá»± là Äức Tháo, ngưá»i ở DÄ©nh Châu, đạo hiệu là Thá»§y KÃnh tiên sinh.
Huyá»n Äức há»i:
- Thầy cháu hay kết bạn với ai?
Cháu bé đáp:
- Thầy cháu thưá»ng chÆ¡i vá»›i hai ngưá»i ở Tương Dương là Bà ng Äức Công và Bà ng Thống.
Huyá»n Äức há»i:
- Bà ng Äức Công và Bà ng Thống là ngưá»i thế nà o?
Chú bé đáp:
- Là hai chú cháu. Bà ng Äức Công, tá»± SÆ¡n Dân, hÆ¡n thầy cháu mưá»i tuổi; Bà ng Thống, tá»± là SÄ© Nguyên kém thầy cháu năm tuổi. Má»™t hôm thầy cháu đương hái dâu ở trên cây, gặp Bà ng Thống lại thăm, hai ngưá»i ngồi chÆ¡i nói chuyện dưới gốc cây, cả ngà y không biết mệt. Thầy cháu yêu Bà ng Thống lắm, gá»i là anh em.
Huyá»n Äức há»i lại:
- Thầy cháu bây gá»i ở đâu?
Chú bé chỉ tay, đáp:
- Nhà ở trong rừng trước mặt kia kìa.
Huyá»n Äức nói:
- Ta chÃnh là Lưu Huyá»n Äức đây. Cháu đưa ta và o yết kiến thầy cháu.
Chú bé dẫn Huyá»n Äức Ä‘i. Ước được hÆ¡n hai dặm đến đầu nhà , Huyá»n Äức xuống ngá»±a, bước và o đến cá»a trong, nghe có tiếng đà n du dương. Huyá»n Äức bảo chú bé đừng báo vá»™i, đứng lắng tai nghe. Bá»—ng tiếng đà n im bặt, má»™t ngưá»i bước ra tươi cưá»i nói:
- Tiếng đà n đương êm dịu, bá»—ng nẩy lên tiếng cao, tất có ngưá»i anh hùng nghe trá»™m.
Chú bé trá» tay và nói vá»›i Huyá»n Äức:
- Äây là Thá»§y KÃnh tiên sinh, thầy cháu đấy!
Huyá»n Äức ngắm kỹ thấy ngưá»i dáng tùng, vóc hạc, dáng Ä‘iệu tháºt là tiên cách vá»™i và ng bước lên thi lá»…. Lúc ấy quần áo Huyá»n Äức vẫn còn ướt. Thá»§y KÃnh nói:
- Ông hôm nay thoát được nạn to!
Huyá»n Äức rất lấy là m lạ.
Chú bé lại nói:
- Thưa thầy, đây là Lưu Huyá»n Äức.
Thá»§y KÃnh má»i và o nhà , chá»§ khách cùng ngồi, Huyá»n Äức thấy trên giá chất đầy sách vở, ngoà i cá»a sổ um tùm không trúc, má»™t cái đà n để trên sáºp đá: Má»™t bầu thanh khà lâng lâng.
Thá»§y KÃnh há»i:
- Minh công ở đâu đến?
Huyá»n Äức đáp:
- Tôi ngẫu nhiên đi qua chỗ nà y, may gặp tiểu đồng chỉ dẫn, được và o hầu ngà i, lấy là m hân hạnh lắm.
Thá»§y KÃnh cưá»i, nói:
- Ông không nên giấu, chÃnh ông chạy nạn đến đây.
Huyá»n Äức liá»n thuáºt lại đầu Ä‘uôi vụ Tương Dương. Thá»§y KÃnh nói:
- Trông sắc mặt ngà i, tôi biết cả rồi.
Lại nói Huyá»n Äức rằng:
- Tôi nghe đại danh đã lâu, sao đến nay vẫn còn long đong?
Huyá»n Äức đáp:
- Số tôi vất vả, mới đến chỗ nà y.
Thá»§y KÃnh nói:
- Không phải thế. Vì bên cạnh còn thiếu nhân tà i đó thôi.
Huyá»n Äức nói:
- Bị tuy không có tà i, nhưng văn thì có Tôn Cà n, My Chúc, Giản Ung; võ thì có bá»n Quan VÅ©, Trương Phi, Triệu Vân, hết lòng phù tá, tôi cÅ©ng nhỠđược sá»± giúp đỡ cá»§a há» nhiá»u.
Thá»§y KÃnh nói:
- Quan, Trương, Triệu Ä‘á»u là những ngưá»i có võ nghệ địch nổi muôn ngưá»i cả, nhưng chỉ tiếc không có ngưá»i biết sá» dụng những nhân tà i ấy. Còn như bá»n Tôn Cà n, My Chúc là hạng bạch diện thư sinh, không có tà i kinh luân tế thế gì.
Huyá»n Äức nói:
- Tôi thưá»ng vẫn khiêm tốn để cầu ngưá»i hiá»n trong các nÆ¡i rừng núi, nhưng chưa gặp được ai thì là m thế nà o?
Thá»§y KÃnh đáp:
- Ông Khổng Tá» nói rằng: "Trong má»™t cái ấp chừng mưá»i nóc nhà thể nà o cÅ©ng có ngưá»i trung tÃn: Sao ông lại bảo là chẳng có ai?
Huyá»n Äức nói:
- Bị nà y ngu dốt không hiểu, xin ngà i chỉ bảo cho.
Thá»§y KÃnh nói:
- Ông có được nghe những câu ca dao cá»§a trẻ con ở các quáºn Kinh, Tương không? Ca dao nói rằng:
Khoảng năm tám chÃn váºn lung lay,
Năm thứ mưá»i ba sạch mảy may,
Hết thảy mệnh trá»i đã định trước,
Rồng ẩn trong mùn cất cánh bay.
Ca dao ấy xuất hiện từ năm Kiến An thứ nhất. Äến năm thứ tám(hai trăm lẻ ba sau Thiên chúa), vợ trước Lưu Biểu mất, gia đình sinh ra lục đục, thế là ứng và o câu đầu: "Váºn lung lay". Câu thứ hai: "Sạch mảy may", nghÄ©a là Lưu Cảnh Thăng sắp mất, văn vÅ© tan vỡ, má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, không còn gì cả. Hai câu sau: "Mệnh trá»i đã định trước" và "Rồng cất cánh bay" là ứng và o tướng quân đó.
Huyá»n Äức nghe nói giáºt mình, tạ rằng:
- Tôi đâu dám nháºn câu đó!
Thá»§y KÃnh nói:
- Nay những báºc kỳ tà i trong thiên hạ Ä‘á»u ở miá»n nà y. Ông nên đến tìm.
Huyá»n Äức vá»™i há»i:
- Kỳ tà i ở đâu?
Thá»§y KÃnh đáp:
- Phục Long, Phượng Sồ, chỉ cần má»™t trong hai ngưá»i ấy cÅ©ng đủ bình định thiên hạ.
Huyá»n Äức há»i:
- Phục Long, Phượng Sồ là ngưá»i thế nà o?
Thá»§y KÃnh vá»— tay, cưá»i rá»™ nói:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c!
Huyá»n Äức há»i thêm. Thá»§y KÃnh nói:
- Bây giỠtối rồi, xin tướng quân hãy tạm nghỉ chân ở đây, ngà y mai tôi sẽ nói chuyện.
Liá»n sai tiểu đồng là m cÆ¡m khoản đãi, dắt ngá»±a và o tà u. Huyá»n Äức ăn uống xong, và o nghỉ ở gian phòng bên cạnh; đêm mằn nghÄ© lá»i Thá»§y KÃnh, trằn trá»c mãi không ngá»§ được. Tá»›i khuya, bá»—ng có tiếng ngưá»i gõ cá»a phòng giữa, Ä‘i và o, rồi nghe tiếng Thá»§y KÃnh há»i:
- Nguyên Trực từ đâu đến?
Huyá»n Äức trở dáºy nghe trá»™m, thấy tiếng ngưá»i khách đáp:
- Lâu nay, tôi nghe nói Lưu Biểu là ngưá»i yêu ngưá»i thiện, ghét kẻ ác. Tôi đến yết kiến, té ra chỉ có hư danh thôi; vì hắn tuy biết yêu ngưá»i thiện mà không biết dùng, biết ghét kẻ ác mà không biết bá». Cho nên tôi để lại thư từ biệt rồi đến đây.
Thá»§y KÃnh nói:
- Ông là ngưòi có tà i vương tá, nên chá»n ngưá»i mà theo, sao lại khinh thân đến gặp Lưu Biểu là m gì? Vả anh hùng hà o kiệt ở ngay trước mắt, chÃnh ông không biết đấy thôi.
Ngưá»i đó nói:
- Tiên sinh dạy phải lắm!
Huyá»n Äức nghe thấy thế, mừng lắm, nghÄ© thầm ngưá»i nà y chắc là Phục Long, Phượng Sồ đây, chỉ muốn ra gặp ngay, nhưng lại e hấp tấp quá.
Äợi đến sáng, Huyá»n Äức và o há»i Thá»§y KÃnh:
- Äêm qua ai đến chÆ¡i đây?
Thá»§y KÃnh đáp:
- Bạn tôi đó.
Huyá»n Äức xin gặp. Thá»§y kÃnh nói:
- Ngưá»i ấy đã Ä‘i nÆ¡i khác tìm minh chá»§ rồi.
Huyá»n Äức há»i tên há» ngưá»i ấy, Thá»§y KÃnh chỉ cưá»i ồ lên, nói: "ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c!". Huyá»n Äức lại há»i đến Phục Long, Phượng Sồ, Thá»§y KÃnh cÅ©ng chỉ cưá»i, nói "ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c!". Huyá»n Äức lại má»i Thá»§y KÃnh ra giúp cùng phò nhà Hán, Thá»§y KÃnh nói:
- Tôi là ngưá»i ở rừng núi, xưa nay chỉ chÆ¡i dông dà i không đáng cho Ä‘á»i dùng. Äã có ngưá»i khác tà i gấp mưá»i tôi đến giúp ông, ông nên Ä‘i tìm.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện, thấy bên ngoà i có tiếng ngưá»i ngá»±a xôn xao. Tiểu đồng và o báo có má»™t tướng dẫn và i trăm quân đến nhà , Huyá»n Äức nghe nói rụng rá»i, vá»™i ra xem ai, thì là Triệu Vân. Huyá»n Äức mừng lắm. Vân xuống ngá»±a Ä‘i và o, nói:
- Äêm qua tôi vá» huyện không thấy chúa công, suốt đêm Ä‘i tìm. Hôm nay há»i thăm mãi má»›i đến được đây. Chúa công nên vá» ngay, sợ có ngưá»i đến đánh huyện.
Huyá»n Äức từ biệt Thá»§y KÃnh, cùng Triệu Vân lên ngá»±a vá» Tân Dã.
Äi chưa được và i dặm, thấy má»™t toán quân đã kéo đến, trông ra thì là Vân Trưá»ng và Dá»±c Äức; gặp nhau ai cÅ©ng mừng rỡ.
Huyá»n Äức kể lại chuyện nhảy qua suối Äan Khê, má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc.
VỠđến huyện, Huyá»n Äức cùng bá»n Tôn Cà n bà n bạc. Cà n nói:
- Nên đưa thư nói việc ấy cho Cảnh Thăng biết.
Huyá»n Äức nghe lá»i sai ngay Tôn Cà n mang thư sang Kinh Châu. Lưu Biểu gá»i và o há»i:
- Ta má»i Huyá»n Äức đến há»™i ở Tương Dương, cá»› sao đương giữa tiệc lại bá» trốn Ä‘i?
Cà n trình thư lên và thuáºt lại đầu Ä‘uôi việc Sái Mạo láºp mưu ám hại, Huyá»n Äức nhỠđược ngá»±a nhảy qua Äà n Khê má»›i chạy thoát.
Biểu giáºn lắm, cho đòi Sái Mạo đến mắng:
- Sao mi dám hại em ta?
Rồi thét lôi ra chém. Sái phu nhân ra van khóc xin tha, Biểu vẫn chưa nguôi giáºn. Tôn Cà n thưa:
- Nếu minh công giết Sái Mạo, tôi e Lưu Huyá»n Äức khó lòng ở được chốn nà y.
Biểu trách mắng Sái Mạo tháºm tệ, rồi má»›i tha tá»™i; lại sai con trưởng là Lưu Kỳ cùng Tôn Cà n sang Tân Dã xin lá»—i Huyá»n Äức.
Kỳ vâng lệnh đến Tân Dã, Huyá»n Äức tiếp đón, mở tiệc thết đãi. Rượu ngà say, Kỳ tá»± nhiên khóc; Huyá»n Äức há»i vì cá»› gì, Kỳ nói:
- Kế mẫu cháu là Sái thị thưá»ng vẫn có ý muốn hại cháu, cháu không tìm được kế nà o để tránh vạ, xin thúc phụ dạy bảo cho.
Huyá»n Äức khuyên "Nên ở cho trá»n đạo hiếu, tất không lo gì".
Hôm sau, Lưu Kỳ khóc lóc từ biệt, Huyá»n Äức cưỡi ngá»±a ra táºn ngoà i thà nh, nhân tiện trá» và o con ngá»±a Ä‘ang cưỡi nói:
- Nếu không có con ngá»±a nà y, ta đã là ngưá»i dưới suối rồi!
Kỳ nói:
- Äó không phải là sức ngá»±a, chÃnh là phúc lá»›n cá»§a thúc phụ.
Nói rồi, hai ngưá»i chia tay, Kỳ rá» nước mắt mà đi. Huyá»n Äức quay ngá»±a vá» thà nh, ngang qua chợ thấy má»™t ngưá»i đội khăn cát bá, mặc áo vải, thắt lưng thâm, Ä‘i già y Ä‘en, vừa Ä‘i vừa hát:
Thuở trá»i đất gặp cÆ¡n phản phúc,
Lá»a Viên Lưu đương lúc suy tà n,
Lâu đà i sắp sá»a láºt nghiêng,
Một cây há dễ chống nên được nà o?
Non sông có báºc anh hà o,
Muốn tìm minh chúa, chúa nà o biết ta?
Huyá»n Äức nghe xong, nghÄ© thầm rằng:
- Có lẽ Phục Long, Phượng Sồ đây chăng?
Liá»n xuống ngá»±a gặp mặt, má»i vá» huyện, há»i há» tên. Ngưá»i ấy đáp:
- Tôi là ngưá»i Dinh Thượng, há» Äan, tên Phúc, lâu nay vẫn nghe nói sứ quân có ý thu nạp những kẻ hiá»n sÄ© muốn đến theo hầu; nhưng chưa dám vá»™i và ng, nên Ä‘i rong chợ hát nghêu ngao để động đến tai ngà i.
Huyá»n Äức mừng lắm, tiếp đãi và o báºc thượng khách.
Äan Phúc nói:
- Xin phép cho xem con ngựa ngà i cưỡi vừa rồi.
Huyá»n Äức sai dắt đến, Äan Phúc nói:
- Äây có phải là ngá»±a ÄÃch Lư không? Tuy là thiên lý mã nhưng hay bại chá»§, không nên cưỡi.
Huyá»n Äức nói:
- Việc ấy đã xảy ra rồi!
Lại Ä‘em chuyện Äan Khê ra thuáºt cho Äan Phúc nghe.
Äan Phúc nói:
- Thế là cứu chá»§ chứ không phải hại chá»§. Sau nà y thể nà o nó cÅ©ng hại má»™t chá»§. Tôi có phép giải được cái táºt ấy.
Huyá»n Äức há»i phép gì, Äan Phúc Nói:
- Ông má»›i đến đây, chưa dạy ta Ä‘iá»u gì chÃnh đạo, đã vá»™i khuyên ta ngay má»™t việc Ãch ká»· hại nhân. Bị đây không thể nà o theo được.
Äan Phúc cưá»i, xin lá»—i:
- Lâu nay tôi vẫn nghe tiếng sứ quân là ngưá»i nhân đức, nhưng chưa dám tin, nên má»›i Ä‘em lá»i ấy ra thưa.
Huyá»n Äức cÅ©ng bình tÄ©nh lại, đứng dáºy xin lá»—i:
- Bị đâu đã có nhân đức đối vá»›i má»i ngưá»i, nay nhá» tiên sinh đến dạy bảo cho.
Äan Phúc nói:
- Tôi từ Dinh Thượng đến đây, nghe thấy ngưá»i Tân Dã có câu hát rằng:
Tân dã mục,
Lưu Hoà ng Thúc,
Từ khi đến đây,
Dân được sung túc.
Thế má»›i biết nhân đức sứ quân lan truyá»n trong má»i ngưá»i.
Huyá»n Äức cá» Äan Phúc là m quân sư, để rèn luyện quân mã.
Lại nói, từ khi ở Ký Châu vá» Hức Äô, Tà o Tháo vẫn có ý muốn lấy Kinh Châu; Tháo sai Tà o Nhân, Lý Äiển cùng hà ng tướng Lã Khoáng, Lã Tưá»ng lÄ©nh ba vạn quân đóng ở Phân Thà nh, để uy hiếp Kinh, Tương và dò xét tình thế.
Má»™t bữa, Lã Khoáng và Lã Tưá»ng vá» bẩm vá»›i Tà o Nhân:
- Nay Lưu Bị đóng quân ở Tân Dã, chiêu binh mãi mã, tÃch lÅ©y lương thảo, chà hắn không nhỠđâu. Cần phải trừ ngay má»›i được. Hai chúng tôi, từ khi hà ng thừa tướng, chưa láºp được chút công nà o. Nay xin lÄ©nh năm nghìn tinh binh sang lấy đầu Lưu Bị vá» dâng.
Tà o Nhân giao ngay cho hai anh em năm nghìn tinh binh kéo sang đánh Tân Dã. Thám mã phi báo Huyá»n Äức, Huyá»n Äức má»i Äan phúc đến bà n. Phúc nói:
- Không nên để giặc và o đến cõi: Phải sai Quan Công dẫn má»™t đạo quân từ mé tả Ä‘i ra đánh đưá»ng giữa quân giặc; Trương Phi Ä‘em quân từ mé hữu Ä‘i ra đánh đưá»ng sau, còn chúa công Ä‘em Triệu Vân ra mặt trước đón đánh; nhất định phá được quân Tà o.
Huyá»n Äức nghe theo, liá»n cho Quan, Trương Ä‘i trước, còn mình cùng Äan Phúc, triệu vân dẫn hai nghìn quân mã ra cá»a ải đón đánh. Äi chưa được và i dặm, đã thấy phÃa sau núi bụi bay mù mịt, Lã Khoáng, Lã Tưá»ng kéo quân đến. Hai bên dà n thà nh thế tráºn, Lưu Bị ra ngá»±a dưới cá»a cá», gá»i to rằng:
- Kẻ nà o dám xâm phạm và o đất ta?
Lã Khoáng ra ngựa đáp:
- Ta là đại tướng Lã Khoáng, vâng mệnh thừa tướng lại đây bắt sống mi.
Huyá»n Äức nổi giáºn, sai Triệu Vân ra. Hai bên vừa giao chiến và i hiệp. Triệu Vân đâm Lã Khoáng má»™t nhát chết ngay dưới ngá»±a. Huyá»n Äức thúc quân áºp và o đánh chém. Lã Tưá»ng địch không nổi, dẫn quân chạy; đến ná»a đưá»ng, má»™t cánh quân xông ra Ä‘i đầu là đại tướng Vân Trưá»ng; đánh giết má»™t hồi, quân Tưá»ng chết mất ná»a, cướp đưá»ng chạy thoát. Chạy chưa được mưá»i dặm, lại má»™t cánh quân nữa chặn lối, Ä‘i đầu là đại tướng Trương Phi, chống xà mâu hét lá»›n:
- Có Trương Dá»±c Äức ở đây!
Phi nhảy đến đâm Lã Tưá»ng. Tưá»ng trở tay không kịp, bị Trương Phi đâm trúng chết ngay. Quân Tà o vỡ chạy tán loạn. Huyá»n Äức Ä‘em quân Ä‘uổi theo, bắt được quá ná»a, rồi thu quân vá» huyện, trá»ng đãi Äan Phúc, khao thưởng ba quân.
Bá»n bại quân vá» gặp Tà o Nhân báo tin hai há» Lã đã bị giết, quân sÄ© bị bắt rất nhiá»u. Tà o Nhân giáºt nẩy mình, bà n vá»›i Lý Äiển. Äiển nói:
- Hai tướng chết vì khinh địch. Nay nên đóng quân lại, đừng Ä‘iá»u động vá»™i, rồi vá» báo thừa tướng Ä‘em đại quân Ä‘i đánh má»›i được.
Nhân nói:
- Không được. Nay hai tướng bị chết, quân mã lại thiệt hại nặng, ta nhất định phải báo thù. Liệu cái đất Tân Dã nhá» như lá»— mÅ©i nà y có cần phải phiá»n đến đại quân cá»§a thừa tướng?
Äiển nói:
- Lưu Bị là báºc hà o kiệt, chá»› nên coi thưá»ng.
Nhân nói:
- Sao ông nhát thế?
Äiển nói:
- Trong binh pháp có câu "Biết ngưá»i biết mình, thì đánh trăm tráºn được cả trăm". Tôi không nhát đâu chỉ sợ đánh không nổi thôi.
Nhân nổi giáºn, nói:
- Ngươi hà i lòng sao? Ta quyết bắt sống Lưu Bị?
Lý Äiển nói:
- Nếu tướng quân đi, tôi xin ở lại giữ Phà n Thà nh.
Nhân nói:
- Nếu ngươi không Ä‘i thì tháºt là hai lòng rồi!
Äiển bất đắc dÄ© phải cùng Tà o Nhân Ä‘iểm hai vạn rưỡi quân mã qua sông đến Tân Dã.
Tháºt là :
Phó tướng khinh thưá»ng đã bá» xác,
Tướng quân rá»a háºn lại ra quân.
Chưa biết phen nà y Tà o Nhân, Lý Äiển, được thua thế nà o, xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 35.