31-07-2008, 09:36 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 1 phút 12 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Ừ ÄI! Ừ!
Vá» mặt tuổi nghá», cái vòng bắt chó có thâm niên rất cao. Anh ta ra Ä‘á»i từ thuở thá»±c dân Pháp còn sinh tiá»n, qua thá»i Mỹ ngụy và đến nay anh ta vẫn giữ vững lương tâm chức nghiệp là ngăn ngừa nạn chó dại để cứu ngưá»i. Nhất nghệ tinh nhất thân vinh, trong khi má»i công cụ sản xuất và chiến đấu khác theo đà tiến bá»™ khoa há»c Ä‘iện tá» hóa, tá»± động hóa, ngưá»i máy hóa... cái vòng bắt chó vẫn là cái vòng bằng sắt, buá»™c trên cán tre dà i hai thước nguyên mẫu từ thuở sÆ¡ khai đến giá». Có khác chăng là cái cán tre đã lên nước láng lẫy trong bà n tay thiện nghệ và cái vòng sắt sáng bóng lên vì không đếm xuể đã bao nhiêu lần siết và o cổ những chú cẩu ngoà i vòng pháp luáºt.
Trong khu phố tôi có má»™t cụ bà lãng tai. Nhà cụ đã má»™t lần để chó chạy rong, bị cái vòng sắt xiết cổ mất má»™t con. Bây giá» má»—i khi có khách đến gõ cá»a há»i: "Cụ ông có nhà không?". Cụ bà xem miệng Ä‘oán ý là : "XÃch rồi".
Nói như trên không có nghÄ©a là cái vòng sắt á»· lại tay nghá» cao mà phú-la-căng các phương tiện cá»§a ná»n văn minh Ä‘em lại. Hồi má»›i đặt bá»™ máy cai trị ở nước ta, nhà chức trách Pháp ngon lắm, cỡ chá»§ tỉnh má»›i được Ä‘i chiếc xe "Hốc KÃch", là m gì có nhiá»u xe hÆ¡i như bây giá». Cái cÅ©i bắt chó hồi ấy phải để trên chiếc xe kéo, cái vòng phải treo lá»™ thiên trên gá»ng xe, Ä‘i chưa đến thiên hạ đã biết. Bây giá» cái vòng được Ä‘i xe hÆ¡i, loại váºn tải trung hiệu Peugeot sÆ¡n giống hệt mà u xe du lịch, thùng xe thấp đỡ sức lao động khi phải nâng chú chó từ mặt đưá»ng bá» và o cÅ©i sắt.
Buổi sáng xảy ra câu chuyện dưới đây, đưá»ng phố đông vui, xe cá»™ qua lại tấp náºp, anh kẹo kéo, anh sá»a xe, thằng nhá» thổi bong bóng, chị hà ng xôi, cô bán cà phê, các cá»a hà ng dịch vụ, quầy tân trang bà n ghế... ai lo việc nấy. Sinh hoạt Ä‘ang tấp náºp bá»—ng cùng lúc dừng lại vì tiếng kêu ăng ẳng. Cái vòng sắt đã tròng và o đầu con chó và ng. Sát bá» tưá»ng ba bốn chú khác Ä‘ang tìm cách thoát thân. Tháo lui thì bị chặn háºu, chạy tá»›i bị chặn đầu, ra mặt đưá»ng thì chiếc xe Ä‘áºu đó đã rải quân dà i theo thế tráºn ngưá»i nà o cÅ©ng má»™t cây gáºy có vòng. Ba chú chó bị kéo lê theo đầu gáºy, cưỡng lại bị nghẹt thở, muốn Ä‘i lên chân không là m sao chạm đất. Chúng rú theo bản năng. Bên kia đưá»ng, lÅ© chó ngoà i vòng pháp luáºt sá»§a nhặng lên. Ngưá»i trên xe mở nắp cÅ©i sắt khi xe từ tư chuyển bánh. Cái cây vòng xách bá»—ng mấy chú chà ng bá» gá»n và o cÅ©i. Tưởng tấm kịch đến lúc hạ mà n, bất ngá» từ trong má»™t ngôi nhà má»›i xây, mặt tiá»n lót đá ốp lát, má»™t chú becgiê to tướng xót tình đồng loại, nổi máu anh hùng sá»§a mấy tiếng "cum cum" tuôn cánh cá»a sắt tung ra Ä‘uổi theo xe, nhe hà m răng nhá»n hoắt. Ai cÅ©ng tưởng anh chà ng áo xanh Ä‘ang nhấc con chó thứ ba lên khó tránh khá»i đòn phản kÃch: Nà o ngá» cái vòng tuá»™t khá»i cổ con chó trong cÅ©i, tiện tay xá»›t má»™t cái, con becgiê thè lưỡi ra bị xách bổng lên ngon là nh. Con chó to quá, má»™t ngưá»i đã lên xe phải nhảy xuống nắm Ä‘uôi đẩy phụ và cÅ©i.
Chiếc Peugeot nâng dần tốc độ. Từ trong xóm lá»u bụi Ä‘á»i, ông già mặc quần đùi lưng trần Ä‘en đúa Ä‘uổi theo chiếc xe. Tuổi cao nên hai cái đầu gối không thẳng chạy lóm khóm - Xe vút Ä‘i mất - Ông đứng giữa đưá»ng gà o theo: "Mẹ mà y! Cái con mẹ mà y...". Ông Thông chá»i đổng vì tiếc thương con chó QuÃt cá»§a ông. Xe trên đưá»ng phải ùn lại. Má»™t cô con gái buông chiếc xe chở rác chạy ra gá»i: "Ba! Ba!" lôi ông và o lỠđưá»ng.
Dưới bóng cây bã Ä‘áºu, ba bốn anh chà ng ngồi trên thà nh xe ba gác Ä‘áºu chá» hà ng kháo nhau:
- Tội nghiệp con becgiê. Anh hùng lâm nạn.
- Cứu ngưá»i Ä‘eo há»a và o thân.
- Nó mà ngoặm má»™t cái là mất luôn má»™t miếng thịt. Thằng đó nhanh tháºt, xá»›t má»™t cái tuyệt chiêu. Xách bổng lên.
- Tiá»n chuá»™c con becgiê chắc phải gấp đôi.
- Khéo lo, ông Năm Ngá»c thiếu gì tiá»n.
Ông Năm Ngá»c mặc bá»™ soóc áo cá sấu, lái chiếc cúp, trên guidon treo cái túi da, hai cái cán vợt ten-nis thò ra ngoà i, lao thẳng xe và o nhà , ông thét ầm Ä©:
- Äã dặn má»—i má»™t việc trông coi con chó mà là m không nên thân, con Fedor có là m sao, bà biết tay tôi.
- Tôi vẫn buộc và o chân bà n, có lơ đễnh đâu.
-Không lÆ¡ đễnh! Chẳng lẽ há» xông và o nhà xÃch cổ nó mang Ä‘i.
- Cứ tưởng như má»i khi, quấn và i vòng và o chân bà n là đủ. Nà o ngỡ lÅ© chó mắc ôn ngoà i đưá»ng là m nó lồng lên giáºt tuá»™t xÃch, ông ở nhà cÅ©ng chẳng giữ được nó.
- Äồ ngu Æ¡i là ngu! Trói gà không chắc. Bà chết Ä‘i! Chết Ä‘i cái đồ cá»§a nợ.
Ông quay mặt ra đưá»ng gà o lên:
- Trá»i Æ¡i là trá»i, thấy vợ ngưá»i ta chết mà ham, còn vợ mình rá»§a mãi mà sao nó không chết giùm nè trá»i.
Cái tư tưởng sâu kÃn cá»§a ông bấy lâu nay phải nén lòng chá», đột nhiên bị cÆ¡n nóng giáºn đẩy ra đằng khẩu là m cho các tay ba gác dưới bóng cây bã Ä‘áºu nói vá»›i nhau:
- Hà hà ! Ông muốn đưa con bồ nhà vá», nên mong cho bà ấy chết.
Khi ông Năm Ngá»c đến ngã năm chuồng Chó, tình cảnh cá»§a con Fedor còn thảm hại hÆ¡n cảnh Tây bị Nháºt Bổn đảo chánh bắt nhốt hồi năm bốn mươi. Chó tứ xứ bị nhồi nhét chung và o má»™t chuồng choảng nhau kịch liệt, máu chảy, thịt rÆ¡i. Giá» hết xà quách rồi má»›i thấy là vô nghÄ©a vì đã quá ư ê chá», mệt má»i. Chúng ư á» than thở vá»›i nhau, còn liếm láp nhau những mong an á»§i kẻ cùng cảnh ngá»™. Hóa ra muôn loà i trong giá»›i động váºt cÅ©ng như loà i ngưá»i đâu đến ná»—i hoà n toà n hung ác, chẳng qua có lúc nà o đó chúng chẳng hiểu nhau mà thôi.
Con Fedor mệt má»i, bốn cái chân nó run rẩy. Nó nằm khụy xuống đè lên má»™t con chó bản xứ vú mõm trá»… dà i ra teo ngắt, tá»™i nghiệp cho đà n con bé nhỠở nhà có lẽ giá» nà y Ä‘ang gà o sữa mẹ. Con Fedor ướt như chuá»™t từ đầu đến chân, không hiểu nó tá»± là m ướt hay đồng loại là m cho nó ướt. Cái không gian quá ư cháºt hẹp, số bị giam giữ quá đông chen nhau như gà i mắm. Chúng để khu lên đầu con Fedor không kiêng nể, không còn sức đâu xô đẩy. Con Fedor đà nh gác mõm lên lưng con QuÃt cá»§a ông Thông. Giá có cục xương gặm đỡ lòng, dám đâu mÆ¡ tưởng hai trăm gam thịt bò má»—i buổi.
Sau khi trình giấy đã tiêm chá»§ng, ná»™p phạt năm nghìn đồng, ông Ngá»c rước con Fedor ra. Cái vòng thÃt và o cổ đã nhổ cá»§a nó cả mảng lông. Mùi chua thối xông lên nồng nặc. Không đà nh lòng, ông Ngá»c cởi cái áo lót trắng phau là m giẻ lau chùi cho cáºu quý tá». Lên xÃch lô có má»™t thằng nhá» ngồi ôm, con Fedor vẫn nÆ¡m ná»›p lo ngưá»i ta Ä‘em giết thịt. Má»—i khi có má»™t chiếc xe hÆ¡i chạy qua, nó lồng lên vì ám ảnh cái xe đã bắt nó.
Con Fedor vỠđến nhà , các phố bên sang thăm như vừa rước con bệnh từ nhà thương vá». Ông Thông cÅ©ng đến để há»i thăm con QuÃt.
- Ông đừng lo, ná»™p phạt năm nghìn lÄ©nh nó ra thôi. Nhưng ông phải Ä‘i lÄ©nh sá»›m sá»›m, quá hạn ngưá»i ta sẽ bán cho hà ng thịt.
Ông Thông xoay lưng, không phải Ä‘i mà chạy lúp xúp. Ông chạy thẳng đến bà tiá»n góp.
- Thôi Ä‘i cụ! ÄÆ°a tiá»n cho cụ lấy gì cụ trả tôi. Có bao nhiêu không đủ cho cụ nháºu, không lẽ tôi siết cái quần đùi cá»§a cụ.
Quả tháºt, tà i sản cá»§a cụ Thông độc có cái quần đùi cụ Ä‘ang mặc. Vác mướn, bÆ¡m xe đạp cÅ©ng cái quần đùi ấy, bá»a cá»§i, kéo xe ba gác cÅ©ng cái quần đùi ấy, cái quần đùi trắng nhục nhục thà nh mà u mỡ gà , lúc còn thức, khi ngả lưng ngoà i vỉa hè cÅ©ng cái quần đùi ấy. Thiên nhiên xứ Sà i Gòn ưu đãi cho dân bụi Ä‘á»i diá»…m phúc chỉ vá»›i chiếc quần đùi thừa sức chống đỡ vá»›i mưa nắng gió sương. Có lạnh đâu mà sợ chết rét, nếu nước máy bị cắt có bến Bạch Äằng ùm xuống tắm tha hồ lãng phà nước. Äối vá»›i nước da Ä‘en đúa như dân Biển Hồ cá»§a ông Thông, cái quần đùi quá bằng thừa nếu nó không có cái vai trò bảo vệ mỹ quan thà nh phố.
Con dâu ông, con Há»™i đẩy xe rác từ trong hẻm ra, cô là m nghá» gom rác cho các gia đình ở các hẻm sâu, tháng tháng được má»—i nhà cho và i ba trăm, tiá»n lẻ cô cuá»™n lại đút và o thanh sắt tròn là m tay đẩy xe. Cụ Thông lấy cây xom rác thuôn và o ống đùn ra, tiá»n rÆ¡i lả tả xuống đất, nhưng chỉ có mưá»i tấm giấy hai mươi đồng, còn xÆ¡i má»›i đủ năm nghìn Ä‘em chuá»™c con QuÃt.
Bốn ngà y trôi qua, ông nhá»› con QuÃt, ngồi đứng không yên, ông ra gốc cây bã Ä‘áºu ngồi lên vỉa hè chỠđợi. Bên kia đưá»ng, má»™t đôi vợ chồng trẻ đèo nhau trên chiếc xe Dream rẽ và o hiệu bà y bán bà n ghế. Bá»n trẻ nhanh mắt bất kể xe cá»™ lao qua già nh mối. thông lệ ở khu ba gác nà y, ai lên tiếng hoặc sá» cà i yên xe trước là mối cá»§a ngưá»i ấy.
Ông Thông đến sau, nhưng mặc, ông cả quyết khách nà y là cá»§a ông. Ngưá»i đến trước cãi lại, ầm Ä© cả lên, sắp xô xát đến nÆ¡i:
"Mẹ mà y! Con mẹ mà y! Tao ngồi chá» ba ngà y nay, tụi bây già nh hết. Không tiá»n chuá»™c con QuÃt bể đầu mà y!".
Mấy anh em lớn tuổi trong đám bốc vác can gián:
- Thôi mầy! tá»™i nghiệp ổng! á»”ng thương con chó nên ổng nóng nẩy, có mối khác tụi tao sẽ nhưá»ng cho mà y.
Há» láºp tức khiêng má»™t tá»§ áo ba buồng dán pho-mi-ca mà u trắng, bên trên xếp thêm má»™t tá»§ phấn. Thằng Nhà nh con trai không hợp tÃnh ông nên cô con dâu phải theo xe đẩy phụ. Ông Thông đưa hai tay ra sau nắm thà nh xe ba gác còm lưng xuống kéo. Có lẽ nhân ngà y vui duyên má»›i, vợ chồng anh khách hà ng "boa" thêm cho má»™t nghìn, vị chi được sáu nghìn.
- QuÃt Æ¡i! QuÃt! Chiá»u nay thôi, cục cưng thoát khá»i vòng lao lý. Sáu nghìn! Hừ ná»™p phạt năm nghìn, dà nh má»™t nghìn mướn xÃch lô chở con QuÃt từ ngã năm Chuồng Chó đến Phú Nhuáºn, sau đó sẽ Ä‘i bá»™. Lượt Ä‘i ông lá»™i bá»™. Tấm thân trần, cái quần đùi trên đôi chân, bá»™ tóc muối tiêu chải ngược còn chút dấu vết hoa lá thá»i trai trẻ, ông lầm lÅ©i Ä‘i. Qua Tao Äà n đến ngã tư Hai Bà Trưng - Xô Viết Nghệ TÄ©nh, ông cứ hướng vá» Phú Nhuáºn. Cặp giò đã thấy má»i, cổ khát đắng gợi nhá»› mùi vị thân quen. Qua chợ Tân Äịnh, Ä‘i má»™t lúc đến dốc cầu, ông ngẩng lên, má»™t tấm gá»— có đóng khung sÆ¡n mà u xanh kẻ to hai chữ "ÄÂY RồI" thấp hÆ¡n tầm mắt, nóc má»™t ngôi nhà gá»— e ấp bên mang cá cầu, mùi dồi nướng xông lên.
- Hừ! Äến lượt vá» sẽ Ä‘i bá»™ luôn. Ta và o là m má»™t ly lấy lại sức.
Äôi chân đưa ông và o quán. Chá»§ quán không mau mắn tiếp đón cho lắm, nhưng thấy ông có nắm tiá»n trong tay, hỠđặt trước ông ná»a xị.
- Ông là m đĩa lòng chứ! Chó Mực ông à !
Giá há» má»i sá»›m hÆ¡n ắt ông từ chối. Nhưng má»™t ly đã lên hương trong cổ ông rồi. Trá»i đất như sáng rỡ hÆ¡n. Cái đầu chó luá»™c lóc xương, cuá»™n dồi và ng ươm như biết nhảy múa chà o má»i. ông gáºt đầu.
- Là m thêm đĩa tiết canh cho mát ruột ông à !
Lại gáºt đầu. Ông không nhá»› đã bao lần ông gáºt đầu. Rượu bắt đầu để lại háºu vị ngá»t. Còn tâm trà đâu để nhá»›, để thương con QuÃt.
HỠđưa ông ra đưá»ng, ông đã vững chân vượt qua cầu Kiệu xuống hết dốc, ông tá»±a lưng và o bá» tưá»ng, chuyển từ thế đứng sang thế ngồi, ngưá»i Ä‘i đưá»ng qua lại bước tránh má»™t chút, há» không muốn phá giấc ngá»§ cá»§a ông già .
Sáng sá»›m hôm sau, má»™t ông xÃch lô cùng xóm Ä‘i chở mối trên Phú Nhuáºn vá» nhặt được ông. Ông nằm nghẻo đầu trên thà nh xe. Láºt lưng quần tìm thấy còn hai tá» năm chục.
Hết rồi Quýt Æ¡i! Äau đớn lắm!
Ông thương con QuÃt không giống ông Năm Ngá»c thương con becgiê. Ông Ngá»c thương con becgiê vì con becgiê Ä‘em đến cho ông sá»± vẻ vang, sá»± hợp thá»i trang khi ông ngồi trên ban-công. Fedor ngồi dưới chân ông, khi xe hÆ¡i trong nhà ra. Con Fedor hùng vÄ© nhô đầu ra cá»a kÃnh và nhất là khi ra sân Tao Äà n luyện chó, ông quấn vải to bằng cái gối và o cánh tay. Ông nhá» cho nó phóng tá»›i há mồm ngoặm để ông phô diá»…n sá»± linh hoạt, nhanh nhẹn, tÃnh mã thượng và cả tinh thần dÅ©ng cảm tráºn mạc.
Còn ông Thông thương con QuÃt vì cái duyên kỳ ngá»™. Con QuÃt là con chó lạc loà i không rõ từ đâu đến và o lúc ông Ä‘ang "Pour la santé" vá»›i mấy chú bụi Ä‘á»i, ông cho chó ăn chè, mà chè cá»§a ông thì con QuÃt ăn, ăn ngon là nh nên mến hÆ¡i ngưá»i nó ở luôn vá»›i ông. Äói nó ra nhặt xương ở hiệu ăn, hiệu phở mà lá»›n. Äêm đêm bất cứ chá»— ngá»§ bất định cá»§a ông ở đâu, nó cÅ©ng tìm đến nằm bên.
*
* *
Con Há»™i, vợ thằnh Nhà nh gom rác xong và o xóm nhá» nhà quen tắm rá»a sạch sẽ bằng xà bông Ca May.
Nó váºn má»™t bá»™ mà u há»™t gà quần Sác-tô, áo cổ bẻ. Nó tìm ông già chồng dắt đến quán ăn cÆ¡m đĩa. Dù sao, phố xá nhìn ra có ngưá»i thầm khen ông Thông bụi Ä‘á»i có con dâu được quá.
Con Há»™i gặp thằng Nhà nh tại nhà bà Sáu Lý sâu trong con hẻm trên. Thằng Nhà nh móc tiá»n trả nó không lấy. Nó bảo nó cần cánh tay ngưá»i trượng phu cho nó nương tá»±a chứ nó không cần tiá»n, nếu thằng Nhà nh thương, nó sẽ theo thằng Nhà nh bá» cái nghá» bá»™i bạc.
Chúng nó thà nh vợ thà nh chồng. Ông Thông chạy lo cho con Há»™i cái chân gom rác trong hẻm. ÄÆ°á»£c đồng nà o nó dẫn ông Ä‘i ăn cÆ¡m, có dư nó mua ông má»™t xị.
Äi gần tá»›i quán cÆ¡m bình dân, bá»—ng nhiên ông Thông bốc chạy. Ông Ä‘uổi theo má»™t chiếc xe thồ. Bốn con chó trói tréo cánh khỉ bị treo hai bên ba ga. Bên trên còn cái lồng Ä‘an bằng kẽm nhốt ba con nữa. Ông vừa Ä‘uổi theo vừa á»›i gá»i. Tên xe thồ đâm hoảng phóng nhanh, khoảng cách xa dần, cuối cùng đà nh bất lá»±c, ông đứng giữa đưá»ng chá»i vá»›i theo. Con QuÃt ở trong cái lồng, chÃnh nó đã ăng ẳng đánh tiếng gá»i ông. Thế là hỠđã bán con QuÃt Ä‘i cho ngưá»i ta Ä‘em giết thịt. Hết phương cứu rồi!
Con Há»™i nhanh trÃ, nó tách và o đứa bạn bán thuốc lá bên đưá»ng mượn chiếc xe đạp. Nó ném cho ông già má»™t nghìn Ä‘i ăn cÆ¡m đĩa, còn nó phóng theo con QuÃt.
Vượt qua bùng binh Ngã Sáu, đến gần bến xe Pétrus Ký, con Há»™i nÃu được cái lồng sắt.
- Anh ơi dừng lại nói nà y nghe...
Anh chà ng xe thồ định sừng sộ nhưng kịp nghĩ lại khi trông thấy cái quần Sác-lô mà u trứng gà .
- Anh ghé quán uống nước Ä‘i! Em muốn há»i má»™t việc.
- Việc gì nói đi! Tôi phải đi giao hà ng.
- Anh thông cảm, em muốn chuá»™c lại con chó nà y, đấy tá»™i nghiệp nó đã nháºn ra em, ông già em kêu khổ mấy ngà y nay vì mất nó.
- Hai mươi lăm ngà n, lấy vốn thôi...
Bà n tay cá»§a anh ta suốt theo ghi đông vá» vô tình chạm và o tay con Há»™i. Con Há»™i nhúc nhÃch đầu móng tay quẹt nhẹ đáp lại:
- Em là m gì có đủ tiá»n. Trả bằng cái ấy được không?
Con Há»™i đá lông nheo, mỉm cưá»i nên cái đồng tiá»n lún sâu xuống. Hai chiếc xe đạp cùng lên đưá»ng. Anh lái đưa chó đến quán Cá» Tây, giao hà ng. Riêng bản án cá»§a con QuÃt được tạm hoãn. Anh lái thu má»™t nắm tiá»n chia ra má»™t phần nhét và o túi sau, hai phần và o hai bên túi hông. Hắn má»i con Há»™i Ä‘i ăn cÆ¡m tiệm, uống bia Vạn Lá»±c. Con Há»™i đưa hắn vá» con hẻm nhà bà Sáu Lý, chá»— quen biết dù sao cÅ©ng dá»….
Nó đưa hắn lên cái gác á»p ẹp cá»§a bà Sáu để thanh toán giao kèo lấy lại con QuÃt.
Bà Sáu Lý ngồi cạnh cá»a. Khi cánh cá»a kéo trên đầu cầu thang đóng lại, bà theo lá»i dặn cá»§a con Há»™i mở lồng thả con QuÃt. Cách má»™t con hẻm nó khắc biết đưá»ng vá».
Cánh cá»a sà n gác lại mở. Bà Sáu Lý nghe tiếng con Há»™i bảo:
- Anh nằm nghỉ, chốc nữa sẽ xuống. ra cùng lúc ngưá»i ta để ý.
Hắn nhô đầu ra gá»i theo:
- Sau nà y muốn gặp em, tìm ở đâu.
- Sau nà y con QuÃt không còn bị bắt nữa đâu. "Bái bay".
*
* *
Váºt vá» vá»›i chá»§, đại phúc.
Ông Thông Ä‘ang ngá»§, nghe là nh lạnh trên má bừng tỉnh. Con QuÃt vẫy Ä‘uôi ư á» liếm và o má ông. Ông ôm con váºt và o lòng:
- Mẹ mà y! Con mẹ mà y! Là m sao mà y xổng vỠđược hả QuÃt. Và ông chợt hiểu ra.
- Con Há»™i? Con Há»™i phải không? Tá»™i nghiệp! Tá»™i nghiệp nó!... Mà y là m khổ nó rồi QuÃt Æ¡i!
Con Há»™i bị má»™t tráºn đòn nên thân. ầm Ä© cả lên. Trẻ con chạy trước, ngưá»i lá»›n theo sau, xe cá»™ tò mò cÅ©ng dừng lại. Sau bao nhiêu cái tát, thằng Nhà nh quÆ¡ cây chổi quét rác Ä‘áºp túi bụi. Không vừa, con Há»™i nắm chắc má»™t đầu chổi, hai đứa giằng co nhau. Thằng Nhà nh má»™t tay gữi chổi, má»™t tay quÆ¡ cái ghế gá»— cá»§a bà cà phê. Ngưá»i ta xúm lại tước cái ghế can gián. Ông Thông tức tối chạy quanh quanh quát mắng.
Chuyện đổ bể do bà Sáu Lý. Khi tên lái ra vá», hắn trao cho bà Sáu năm nghìn trả tiá»n phòng. Bà không chịu.
- Chuyện đổi chó đổi mèo gì anh vá»›i nó bà n vá»›i nhau tôi hổng biết. Chốc nữa con nhỠđến đòi tiá»n tôi cưá»i trừ vá»›i nó được à ? Hai mươi lăm ngà n nữa đưa đây tu suýt. Không tiá»n thì để xe đạp lại đây vá» không. Muốn quỵt phá»ng?
Xót như hoạn, hắn đà nh thò ra thêm hai mươi lăm ngà n.
Bà đon đả đến tìm con Hội lúc nó đang ngồi quán cà phê với thằng Nhà nh.
- Äây chị bắt nó thò ra thêm hai mươi lăm nghìn chị đưa cho em mưá»i lăm nghìn, sòng phẳng nhé! - Bà Sáu Lý vô tình không biết lá»i thá» cá»§a hai đứa vá»›i nhau: Giã từ thế giá»›i ngầm, bước sang cuá»™c Ä‘á»i là m ăn lương thiện.
Thằng Nhà nh nghe qua tức giáºn con đà n bà phản trắc, ngá»±a quen đưá»ng cÅ©, nuốt lá»i bá»™i bạc nên khùng lên, thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Thấy cần phải ra tay xoay chuyển tình thế để bá»n em út coi bà chẳng ra sao, bà Sáu Lý chống nạnh bước tá»›i chắn trước mặt.
- Nà y! Tao bảo cho mà biết. Nó coi cái tấm thân cá»§a nó chẳng ra là m sao để nó chuá»™c con chó cá»§a nhà mà y. Nó được cái gì? Tà n nhẫn vá»›i nó, tao bắt nó lại Ä‘em vá» nuôi coi nó có là m má»™t ngà y đôi ba chục ngà n bạc để cái thân nó không phải Ä‘i hốt từng hốt rác để nuôi cha con mà y. Cái quân không biết Ä‘iá»u.
Rồi bà quay sang phân bua vá»›i má»i ngưá»i.
- Mẹ nó! Cái bá»n ngưá»i nà y phải chỠđến lúc rã xương ra chúng nó má»›i chịu hiểu nhau.
Thằng Nhà nh ấm ức, nó đạp xÃch lô bá» Ä‘i. Sà i Gòn vá» chiá»u, không khà ngoà i đưá»ng mát mẻ, dá»… chịu là m cho má»i ngưá»i tạm quên má»i khổ ải, nhá»c nhằn hòa nháºp vá»›i dòng ngưá»i, xe cá»™ đón đèn đưá»ng Ä‘ang lên hoà nhịp vá»›i "rịch rinh rinh" tiếng nhạc từ các máy âm thanh đủ cỡ.
*
* *
Quá mưá»i hai giỠđêm.
- QuÃt! Chị Hai mầy ngá»§ ở đâu?
Con QuÃt lúp xúp chạy trước. Thằng Nhà nh theo sau Ä‘i đến vỉa hè trước nhà ông Năm Ngá»c. Con Há»™i thÃch ngá»§ ở chá»— nà y vì bên trên có cái ban-công nhô ra có thể che mưa, nhất là bên dưới có cái báºc thạch trát đá gra-ni-tô nhẵn bóng. Trong khi chá» chồng vá», nó gác chân ôm cái báºc thạch man mát là nh lạnh thÃch lắm. Thằng Nhà nh không lên tiếng, nằm xuống thẳng đơ bên cạnh, gối đầu lên bà n tay nhìn thẳng lên đêm tối. Là m như giữa nó và tấm lưng con Há»™i có má»™t đưá»ng ranh giá»›i vô hình. Con QuÃt nằm dưới chân Ä‘ang lim dim bá»—ng nghe tiếng.
- Ãi! Nhá»™t! Hú hÃ! Rách áo bây giá».
Con Há»™i buông cái báºc thạch, xoay hướng gác chân lên mình thằng Nhà nh.
- Hồi đánh ngưá»i ta, coi cái mặt nà y tức cưá»i lắm!
- La bà i hải mà dám cưá»i.
- La thì la! Cưá»i cứ cưá»i. Cưá»i trong bụng ai mà biết! Ôi nhá»™t!
- Mà cưá»i cái mà gì?
- Cưá»i cái mặt ghen ấy. Cái mặt đà n ông ghen coi ngá»™ lắm!
- ThÃch nhìn lắm à !
- Sao không? Có ghen mới biết lòng dạ thương nhau.
- Ai thèm thương.
- Thương mới ghen, không thương ghen mần chi
Con Há»™i báºt cưá»i lên, cưá»i to bất kể thiên hạ trong phố hai bên đưá»ng phải thức giấc vì tiếng cưá»i tâm đắc cá»§a nó. Nó giữ chặt hai bà n tay thằng Nhà nh.
- Khoan đã! Mà ừ đi! ừ đi nói cho mà nghe.
- Biết cái gì mà ừ!
- ừ đi! ừ mới nói! Không ừ không nói.
Thằng Nhà nh gỡ tay ra. Con Há»™i úp mặt và o ôm chặt cái báºc đá. Thằng Nhà nh lê theo phá»u phà o. Nó nghe hÆ¡i thở phả và o gáy.
- Thở nóng quá! ừ Ä‘i rồi khá»i thở.
- Nói đi sẽ ừ.
- Tháºt không? Ká» lá»— tai lại đây! Nghe nghe! Từ rầy không được đánh ngưá»i ta giữa ban ngà y ban mặt. Ôi nhá»™t! Äợi đến tối bằng giá» nà y có đánh thì đánh! Chịu hôn? ừ Ä‘i! ừ Ä‘i!
- ừ!
Tà i sản của ngautuan
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 12:55 AM .
03-08-2008, 12:03 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 1 phút 12 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
TRÄ‚NG ÄẸP MÃŒNH TRÄ‚NG
Sống là để yêu và được yêu.
Tạo hóa ban phát ân huệ ấy cho má»i ngưá»i đâu phân biệt đối xá» hoặc hẹp hòi vá»›i bất kỳ ai.
Chân lý tháºt đơn giản, ai cÅ©ng biết. Thị Nở kia còn có được phút giây âu yếm nhất vá»›i anh Chà Phèo ngoà i lò gạch để lại cho Ä‘á»i "nụ cưá»i Thị Nở". Những ngưá»i chá»§ trương diệt dục Ä‘i nữa Ä‘á»c đến Ä‘oạn nà y cÅ©ng phải gáºt gù thừa nháºn chân lý hiện thá»±c cá»§a cụ Nam Cao.
Chúng tôi 12 ngưá»i cùng phòng trong ký túc xá đại há»c. Mưá»i má»™t ngưá»i đã có ý trung nhân hẹn nhau đến ngà y ra trưá»ng có sá»± nghiệp sẽ thu xếp cuá»™c Ä‘á»i. Ai cÅ©ng lo lắng đến thương hại bạn Thuáºn, ngưá»i duy nhất chưa được lá»t mắt xanh cá»§a bạn trai. Há»c giá»i, đức hạnh, cần mẫn siêng năng vượt trá»™i hÆ¡n nhiá»u ngưá»i, duy nhan sắc không mấy rá»±c rỡ. Ngà y Chúa nháºt, từng đôi đưa nhau Ä‘i dạo phố hoặc vá» thăm nhà . Äi chán lại vá» quấn quýt lấy nhau bà y ăn uống chan húp sì sụp nhìn nhau để cưá»i hoặc thượng lên giưá»ng lầu ngồi không khoảng cách, tá»±a lưng và o tưá»ng tâm sá»±... Riêng bạn tôi, thui thá»§i má»™t mình là m bạn vá»›i trang sách, hay tâm sá»± vá»›i cặp que Ä‘an.
Sau tốt nghiệp, đến ngà y chia tay, các con chim non sẽ từ mái trưá»ng tung cánh ra bốn phương, khi ôm chầm lấy nhau giã biệt, tôi vẫn thấy nhoi nhói trong tim lo nghÄ© đến hạnh phúc mai sau cá»§a bạn. Tôi thầm trách tạo hóa hẹp hòi chi để không ban phát cho bạn tôi chút nhan sắc.
Äâu có ngá», trong khi mưá»i má»™t đứa chúng tôi còn chạy đáo chạy đôn Ä‘i tìm việc, cô bé lá» lem lại chá»n được hoà ng tá» sá»›m nhất. Hai ngưá»i mang thiệp má»i đến nhà tôi. Lúc nà o cÅ©ng mỉm cưá»i vá»›i hạnh phúc, đẹp trai, cao lá»›n, con đại bà ng hùng vÄ© lại say tiếng hót thá»§ thỉ cá»§a con chim nhá», sẵn sà ng dang đôi cánh rá»™ng che chở cho ngưá»i mình chá»n để yêu, để in tên sóng đôi bằng chữ và ng lên lá thiếp.
Nghe chà o há»i, ngoại tôi ngưng bút, nâng gá»ng kÃnh ngắm nhìn đôi uyên ương : "Ông cÅ©ng được thiệp hồng nữa à ! Ông sẽ đến dá»±, mừng cho hai cháu".
Ông đứng lên cháºm rãi bước ra vưá»n nhà , hồi lâu ông trở và o vá»›i bông hoa hồng thắm nhất tặng cô dâu chú rể tương lai.
Thuáºn ngỠý má»i tôi là m phù dâu. Khi bạn được hạnh phúc, sao tôi chẳng sẵn lòng. Tôi sẽ chá»n bá»™ xoa-rê mà u, khăn voan mà u, sẽ Ä‘eo đôi hoa tai ngà y cưới trước kia cá»§a mẹ, tôi sẽ để má»™t buổi Ä‘i là m đầu, sẽ nhá» bà n tay nghệ sÄ© chuyên nghiệp cá»§a các nhà trang Ä‘iểm đánh phấn thoa son để góp phần rá»±c rỡ cho ngà y vui cá»§a bạn.
Bá»™ xoa-rê phù dâu chưa được trắng tuyết như mà u áo cô dâu cÅ©ng là dịp cho mình được táºp sá»± cho ngà y ấy cá»§a riêng tôi sau nà y.
Ông tôi lại đặt bút xuống, ra hiệu cho tôi và o trong.
- Nghe ông Ä‘i ! Con không nên nháºn lá»i là m phù dâu. Lý do ông sẽ nói sau !
Tôi không dám cãi lá»i nhưng tháºt lòng mất hứng nhiá»u lắm. Ông tôi vá»— đầu cho tôi an tâm rồi bước ra bảo :
- Äến hôm là m lá»…, ông sẽ tặng hai cháu tất cả những bông hoa đẹp nhất trong vưá»n nhà ông để trang trÃ. Các chị em cá»§a cháu ngoại ông sẽ đến trước lo khánh tiết và tiếp tân.
Riêng việc cháu Dung là m phù dâu hai cháu nên chá»n chị em khác, vì cháu ngoại cá»§a ông yếu tim (lần đầu tiên tôi nghe ông nói dối) e Ä‘ang vui, có là m sao, sẽ ảnh hưởng đến ngà y trá»ng đại...
Tiễn bạn ra cổng, tôi trở và o nhà tất nhiên với vẻ mặt không vui.
- Cháu ngồi xuống, giáºn ông rồi phải không ? Ông chỉ muốn tránh cho cháu má»™t việc là m ác.
- Là m phù dâu, sao lại là ác hở ông ?
- Vì cháu cá»§a ông xinh đẹp quá. Cái đẹp đặt không đúng chá»— sẽ phản tác dụng. Cô phù dâu đẹp hÆ¡n cô dâu, chú rể và má»i ngưá»i sẽ nhìn ngắm ai đây.
- Eo ơi !
- Cháu có Ä‘i xem cải lương không ? Có những khi khán giả thÃch ngắm cô tỳ nữ hÆ¡n ngắm nà ng Nguyệt Nga vai chÃnh. Trên sà n diá»…n thì miá»n cưỡng châm chước được, nhưng ở ngoà i Ä‘á»i nhất là và o ngà y trăm năm chỉ có má»™t lần mà vô ý theo ông phải bắt đạo diá»…n cúi đánh bằng roi cá Ä‘uối. Trong ngà y cưới phải đặt cô dâu và o vị trà đặc biệt, không được lẫn lá»™n và o cái chung là m phân tán cái nhìn cá»§a quan khách...
- Ông cưá»i gì váºy ?
Ông nhá»› lại ngà y xưa, thuở ông Ä‘i coi mắt bà con. Bà ngoại con chị em đông lắm, cô nà o cÅ©ng đẹp cho nên con trai bên ông Ä‘i theo rất đông để được dịp nhìn ngắm. Nhưng nhà gái trừ hai ông bà cố cháu và và i báºc trưởng thượng tuyệt nhiên không cô gái nà o được xuất hiện trong phòng khách, tất cả phải giấu mình dưới bếp. ChỠđến khi chá»§ khách đã an tá»a, chỉ duy nhất có bà ngoại cháu xuất hiện, khay trà nước trên tay cúi đầu chà o cho ngưá»i ta coi mắt. Ôi sao lúc ấy bà cháu đẹp lạ lùng đến váºy. Cảnh váºt như sáng rỡ ra vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a thần tượng ông nhìn má»™t lần nhá»› mãi đến trăm năm...
- Thá»i cá»§a ông cÅ©ng hiện đại dữ dá»™i...
- Chứ sao ?
Trăng đẹp vì chỉ có mỗi mình trăng.
- Ông cũng lãng mạn dữ dội...
- Chứ sao ? Cháu không nghe câu hát Việt Nam :
Cây trúc xinh tang tình là cây trúc má»c... bá» ao
Chị Hai xinh tang tình là chị Hai đứng một mình tôi thấy xinh cà ng xinh.
Quan Ä‘iểm thẩm mỹ cá»§a dân tá»™c ngà n năm nay là váºy. "Äứng má»™t mình má»›i xinh cà ng xinh".
Ngà y há»™i là ng là ngà y há»™i chung cá»§a trăm hoa, đó là cái toà n thể (ensemble) cá»§a cả cá»™ng đồng, ai muốn diện ngất trá»i đến đâu cÅ©ng được, nhưng ngà y cưới ngà y phải suy tôn cô dâu. Hà ng trăm ánh mắt chỉ hướng vá» cô dâu để ngắm nhìn và ngưỡng má»™, nhá»› mãi vá» lâu. Tranh cạnh và o vị trà để má»i ngưá»i và cả chú rể nữa phải sao lãng là là m việc bất nhân.
Thế giá»›i quan nà y cá»§a ngưá»i Nháºt cÅ©ng tương đồng vá»›i Việt Nam ta vì cÅ©ng nguồn gốc á Äông vá»›i nhau cả.
Có má»™t nhà nông ngưá»i Nháºt trồng được loà i hoa cúc đại đóa quý hiếm, nổi tiếng gần xa, rá»±c rỡ tuyệt vá»i. Tiếng đồn đến táºn hoà ng cung, thấu tai Nháºt Hoà ng. Nhà vua có nhã ý đến táºn nÆ¡i ngá»± lãm. Trước khi ngà i ngá»± đến, ngưá»i nông dân ra vưá»n cắt bá» hết tất cả vưá»n hoa cúc hằng yêu mến cá»§a mình, chỉ để lại duy nhất má»—i má»™t cà nh, má»™t bông hoa tuyệt vá»i nhất hầu thá»a lòng ngưỡng má»™ cá»§a đức vua.
Ngưá»i nước ngoà i có thể không thấu hiểu rõ rà ng ý nghÄ©a cá»§a giai thoại nà y, nhưng đối vá»›i ngưá»i Nháºt chân lý ấy rất đơn giản. Khi luyện thói quen táºp trung quan sát, con ngưá»i có thể cải thiện cuá»™c sống thưá»ng nháºt sâu sắc hÆ¡n và phong phú hÆ¡n. Loại bá» cả vưá»n hoa, để lại duy nhất má»™t bông hoa toà n bÃch để nhà vua không bị phân tâm để mắt và o các bông hoa kém sắc khác, tạo cÆ¡ há»™i để nhà vua mở mắt nhìn thấu đáo vẻ đẹp cá»§a loại hoa cúc đến tuyệt đỉnh thẩm mỹ từng chi tiết sắc mà u.
Lóa mắt trước cái chung, thiếu tá»· má»· khi ngắm nhìn là m sao chắt lá»c tinh hoa cho được. Äó là sá»± mất mát muôn thuở cá»§a kẻ có quá nhiá»u mà há»i hợt.
*
* *
Tôi đem câu chuyện hụt là m dâu phụ và những ý tưởng của ông ngoại kể lại cho má tôi nghe.
Quan hệ chung sống cá»§a ba má tôi rất đặc biệt. Má tôi là mẫu ngưá»i thÃch sống tưng bừng. Trong gia đình hình như ba tôi bị má tước mất cái lá»™c nói. Trái lại ba tôi gỡ hòa bằng cách tước mất cá»§a má tôi cái lá»™c cưá»i. Má tôi nói gì, vui buồn, trách móc, than thở, tháºm chà nhiếc mắng nữa, ba tôi chỉ tá»§m tỉm cưá»i. Thanh âm ngôn từ phát ra từ trong chất giá»ng cá»§a má tôi có ma lá»±c nà o mà ba tôi luôn tá» ra thÃch thú như nghe ca váºy. Phải chăng đó là bà quyết gia đình tôi trưá»ng tồn đến lÅ© nhóc chúng tôi lá»›n lên, ăn há»c thà nh tà i và nên gia đình lại con đà n cháu đống.
Má tôi nói :
- Ông ngoại con váºy đó. Rất cổ nhưng cÅ©ng rất hiện đại. Chất thâm thúy khi xá» thế cá»§a ông, trẻ ngà y nay chạy nước rút cÅ©ng chẳng dá»… gì theo kịp.
- Phải đó má ! Con nghe mướt mồ hôi khi ông bảo con đi là m phù dâu là chơi ác với bạn.
- Chá»› sao ! Sắc đẹp hoa háºu Ä‘i nữa lúc nà o cÅ©ng mang theo con dao hai lưỡi.
Vá» cái chất thâm nho nà y, con rể, cha vợ, ba con giống ông ngoại con như đúc. Äể má kể cho con nghe má»™t câu chuyện hồi còn ngoà i Bắc...
Lúc ấy là thá»i chiến phòng không máy bay Mỹ, tà u há»a có toa quân sá»±, quy định đặc biệt quân nhân Ä‘i toa riêng, không ngồi lẫn lá»™n vá»›i hà nh khách dân thưá»ng. Hồi ấy có danh từ gá»i doanh trại bá»™ đội là là ng đực vì trong doanh trại chỉ có đà n ông, không có đà n bà . Bấy giá» lên tà u há»a, toa quân sá»± có con trai, không có con gái thà nh thá» hóa ra là toa đực nốt.
Tà u bắt đầu chuyển bánh, bá»—ng dưng có má»™t hà nh khách muá»™n nhảy tà u lên được là vá»™i và ng lá»§i và o trong toa. Hóa ra là má»™t cô gái như trên trá»i rÆ¡i xuống. Cả trăm con mắt lÃnh bừng tỉnh chú mục vá» má»™t mục tiêu như Nháºt Hoà ng ngắm nhìn bông hoa cúc duy nhất trong vưá»n váºy. "Lên xe nhưá»ng chá»— bạn ngồi", láºp tức có ngưá»i đứng dáºy ngay còn hối ngưá»i ngồi phÃa cá»a sổ nhÃch ra để ấn cô gái và o trong góc, lấy cái nón nhà binh úp lên mái tóc để che mắt xa trưởng kiểm soát Ä‘uổi cô gái sang toa dân sá»±, uổng còn hÆ¡n được và ng mà không biết giữ.
Cả toa tà u bừng sôi lên như câu lạc bá»™. Ai cÅ©ng tá» ra quan tâm, ngưá»i ngồi xa chồm lên thà nh ghế để bắt chuyện và ngắm. Rồi há»i thăm thầy u có còn mạnh khá»e ? Quê quán ở đâu ? Há»c hà nh công tác ra sao ? Lại xin địa chỉ ghi đến má»i tay, Ä‘á»i lÃnh, lúc nà o cÅ©ng tao ngá»™ chiến, cÅ©ng tốc quyết, vá»™i mà , khoảng cách giao tiếp đâu có thể nà o thá»±c hiện từng bước A, B, C, A phẩy, B phẩy như trong sách dạy vá» trình tá»± giao tiếp. Tiếng sét ai tình gặp từ trưá»ng là nổ ngay thôi. Gái khôn giữa chốn ba quân tha hồ há»i đáp, ba quân lại trổ tà i thÆ¡ ca, đây không chỉ là lÃnh mà còn là nghệ sÄ© nữa.
Trong khi má»i ngưá»i săn đón vui vẻ hồ hởi, có gì cÅ©ng bá»™c bạch ra nói cưá»i, thứ gì cÅ©ng moi ra từ trong túi ba lô má»i má»c đặt đầy lên chiếc bà n con trước mặt cô gái, có cả bánh lương khô, kẹo bá»™t... đến đỗi bác soát vé tà u già nói tiếng miá»n Trung biết tá»ng cái trò úp nón lên đầu cô gái cÅ©ng không nỡ cắt đứt niá»m vui cá»§a các chú em bá»™ đội, duy nhất chỉ có má»™t anh chà ng ngồi ghế bên kia đối diện trước mặt cô vẫn giữ nét mặt bình thản khác ngưá»i. Anh chà ng tỳ cằm lên cánh tay gác lên bệ cá»a nhìn ra ngoà i bầu trá»i, cảnh váºt lướt qua theo con tà u di chuyển. Có má»™t trà ng cưá»i cô lại để mắt đến cái vẻ để ngoà i tai khác ngưá»i ấy.
Tà u qua cầu Lèn, Ä‘á»n Bà Triệu, Ä‘á»n Sòng, qua nông trưá»ng Äồng Giao, qua thị xã Ninh Binh, không khà trong toa vẫn còn sống động, cô gái lấy quả từ trong giá» xách ra má»i nhưng không có dao bổ cam.
"Có anh nà o có dao con, cho em mượn ?"
Chẳng ai có dao. Anh chà ng lúc ấy má»›i động tay mò và o thắt lưng lấy ra má»™t xâu, gỡ con dao xếp ra khá»i khoẻn, kéo lưỡi ra ngoà i, nắm đằng mÅ©i trao đằng cán đúng phép đưa dao. Trao nhưng không nhìn, mắt vẫn để tâm và o cảnh váºt bên ngoà i. Cô gái đón lấy, ngỡ ngà ng má»™t thoáng cúi xuống mỉm cưá»i vá»›i quả cam.
Tà u đến ga Nam Äịnh. Anh chà ng vá»›i tay lên kệ, khoác hà nh lý lên vai. Lần đầu tên cô gái có lý do để há»i :
- Anh xuống ga nà y à ?
- Vâng.
- Em cÅ©ng xuống. - Nói xong má»›i gom hà nh lý như má»™t quyết định bất ngá». Chà o các anh ! Chà o các anh ! Các anh Ä‘i mạnh giá»i ! Thắng lợi !
Anh chà ng bước xuống sân ga, bước và i bước lại dừng. Khi cô gái bước đến gần, anh chà ng đưa tay xách phụ hà nh lý, ga-lăng vá»›i phái yếu đúng phép văn minh, không chê và o đâu được, lại còn đặt bà n tay rá»—i rảnh lên vai ngưá»i đẹp dìu Ä‘i như thân quen từ bao giá».
Trên tà u, quân phục mà u cỠúa chen nhau nhô ra đặc các khung cá»a sá»—. Chá» lúc ấy anh chà ng quay lại cưá»i, nheo mắt lấy le vá»›i "Ä‘oà n quân thất tráºn...".
- Má nói ba đó phải không má !
- Còn ai trồng khoai đất nà y ? Hà ! ổng đó ! Hôm sau ổng ở lại căng Ga rô - doanh trại Quân khu 3, còn má phải lên tà u Ä‘i tiếp vá» táºn Hải Phòng.
- Sao má biết ba để ý mà má dám xuống tà u giữa đưá»ng để Ä‘i theo ổng.
- Ba mà y ghê lắm, má»§ má»· trở khu Ä‘ Ä©. ổng o mèo mà diá»…n kịch câm. Các con biết hôn ? Má vừa cầm cái cán dao, bị ông ghịt nhẹ lại bằng hai đầu ngón, bất ngá» không ai thấy mà má nghe rần như Ä‘iện giáºt toà n thân... ổng ghê lắm...
Cha tôi ngả ngưá»i lên thà nh ghế, ngá»a cổ cưá»i khì cho ká»· niệm sống dáºy.
Tà i sản của ngautuan
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 12:59 AM .
03-08-2008, 07:23 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 1 phút 12 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
XOAY VẦN
Bên cổng Quân khu là nhà thưá»ng trá»±c - liá»n vách vá»›i nÆ¡i kiểm soát ra và o nà y, xây tiếp thêm dăm gian nhà trệt, có giưá»ng đôi, có mà n, ấm pha trà phÃch nước. Biển treo đỠlà nhà tiếp tân nhưng đúng nghÄ©a hÆ¡n phải gá»i là nhà hạnh phúc. Quân nhân nà o có ngưá»i nhà đến thăm được sum há»p ở đây má»™t ngà y đêm.
Lần ấy, anh em quân nhân ra và o cổng, nhìn qua chấn song cá»a sổ gian cuối, có má»™t anh lÃnh nằm, tay gác trán, chân chống tưá»ng thỉnh thoảng huýt sáo hoặc nghêu ngao đôi câu. Cá»a không khóa nên không phải là trại tạm giam nhưng trưởng phòng thưá»ng thá»±c dặn mở cá»a ra ngoà i phải xin phép. CÆ¡m nước có ngưá»i bưng đến phục vụ ngà y ba bữa. Nghe đâu anh chà ng phạm ká»· luáºt nhiá»u lần vá» quan hệ nam nữ bất chÃnh nên chuyển lên Quân khu xá» lý.
Tư lệnh trưởng bảo: "Trưá»ng hợp nà y chá» ChÃnh á»§y vá» giải quyết!".
Hai ngà y sau, có lẽ hồn thÆ¡ thức dáºy trong cô đơn, má»i ngưá»i nhìn qua ô cá»a sổ thấy trên tưá»ng hai câu viết bằng than:
CÅ©ng liá»u nhắm mắt đưa chân.
Thá» xem ChÃnh á»§y xoay vần đến đâu ?
Cụ Nguyá»…n Du sống dáºy cÅ©ng phải nghiêng nón bái phục, bá»n háºu sinh ngà y nay, bình cÅ© rượu má»›i đến thế là tà i.
Ngưá»i dám bạo gan thách đố có vẻ bất cần Ä‘á»i ấy là Trần Anh Trung, quê gốc Phú Thá».
Cuá»™c Ä‘á»i rong ruổi, tôi có ngỠđâu sáu năm sau, con ngưá»i ấy lại là ân nhân cá»§a tôi
*
* *
Khi ngưá»i con trai cô đơn, đêm đêm trăn trở trong chăn, trên chiếc giưá»ng chÃn mươi phân rá»™ng từ tỉnh thức đến lúc mÆ¡ sâu, tháºm chà vừa tá»± vuốt ve lấy thân thể mình, vừa thể hiện lên từng phần hay trá»n vẹn bao nhiêu hình ảnh cá»§a ngưá»i khác phái đã từng gặp ngoà i Ä‘á»i quen hoặc chưa quen, gây nên sá»± hoan lạc bằng hình ảnh vá»›i bao nhiêu ngưá»i cùng má»™t lúc. Äó là sá»± trăng hoa trong tâm tưởng má»—i riêng mình biết. Äó cÅ©ng là bệnh cá»§a kẻ Ä‘a tình còn gá»i là phong tình như gió thoảng mây bay.
Trạng thái tâm sinh ấy kéo dà i theo thá»i gian tuỳ theo thể trạng và tÃnh cách cá»§a má»—i ngưá»i, không ai giống ai. Cho đến má»™t ngà y nà o đó, tá»± dưng anh ta phát hiện ra tại sao những ngà y gần đây trong mÆ¡ chỉ láºp lại hình ảnh cá»§a má»—i má»™t ngưá»i. Äa tình là bệnh cá»§a thá»i gian, trị liệu cÅ©ng bằng phương thức cá»§a thá»i gian. Lúc ấy trái tim má»›i mách bảo: Hay là mình đã yêu? Ngưá»i bạn Ä‘á»i trăm năm là đây! Không chối và o đâu được nữa.
Trinh tiết là nghÄ©a ngữ dà nh riêng cho phái nữ. Ai giữ gìn được chữ ấy nguyên vẹn đến trá»n Ä‘á»i được phong là nữ thánh.
Còn cánh nam giá»›i, sách thánh hiá»n Ä‘á»c kỹ chưa thấy có chữ nà o rà ng buá»™c há» na ná như thế? Cho nên đã hai mươi tám cái lá và ng rÆ¡i, từ cảnh má»™ng ra ngoà i Ä‘á»i, trừ má»™t Ãt cá biệt nghìn ngưá»i có má»™t, ai có thể nói mình chưa từng biết trăng hoa.
Khác thưá»ng đến lạ thưá»ng, tá»± khi tôi quen biết nà ng, trăng hoa như đã dứt. những ngưá»i con gái khác như hòa tan trong dòng ngưá»i xuôi ngược, không còn để ý nữa.
Má»™t hôm, tôi vác má»™t bá»™ sinh hà n bằng ống đồng từ xưởng sản xuất cồn đến nhà máy cÆ¡ khà để hà n lại những chá»— rò rỉ hÆ¡i, mình mẩy dÃnh dầu mỡ, áo lại đứt khuy, trông thấy nà ng đạp xe từ xa ngược chiá»u lại, tá»± dưng bước chân dẫn dắt tôi rẽ và o lối khác để che giấu vẻ tồi tà n cá»§a mình. Bước được mấy bước, tôi lại tá»± há»i tại sao mình phải trốn? Váºy là tôi trở lại lối cÅ© cho đến lúc nà ng đạp xe qua, tôi tá»± nhá»§ thầm: Hay là mình đã yêu?
Từ ấy, tôi theo Ä‘uổi nà ng kiên trì và lì lợm. Quanh ngưá»i phụ nữ đẹp, lúc nà o cÅ©ng vô hình có nhiá»u mạn radar theo dõi, nhất cá» nhất động có má»™t biểu hiện gì là dư luáºn láºp tức lan truyá»n ra ngay khắp phố phưá»ng từ đầu đến cuối thị xã tỉnh lẻ. Khốn ná»—i góc nhìn để loan tin là mây mưa trăng gió, bất cần biến đến chuyện cá»§a trái tim.
Nói theo kiểu trong lý lịch: Tay nà y không vừa đâu, khối cô rồi... Theo kiểu đặt lên bà n cân: Lạ chá»a, khối anh Ä‘eo Ä‘uổi, có cỡ cả... lại Ä‘i vÆ¡ gã cha căn chú kiết táºn cái xứ mô tê nà o. Theo kiểu dá»± báo: Ba bảy hăm mốt ngà y, không có kiên trì đâu.
Nếu tôi nói vá»›i há» rằng tôi chưa há» nói vá»›i cô ấy rằng "anh yêu em !", có ma nà o tin lá»i tôi được, trong khi tháºt sá»± là chúng tôi chưa há» nói vá»›i nhau như thế.
Khi ông Johnson ra lệnh ném bom miá»n Bắc Việt Nam, chẳng rõ ông có tÃnh đến không? Bom đạn cá»§a ông bên cạnh sức công phá cá»§a nó còn có tác dụng "phục vụ" cho tình yêu đôi lứa nảy nở.
Thị xã tỉnh lẻ phải sÆ¡ tán toà n bá»™. Hợp tác xã may mặc cá»§a nà ng phải đóng thùng máy khâu chở vá» là ng quê, xưởng rượu cồn nÆ¡i tôi là m công cÅ©ng đóng cá»a. Nà ng định theo vá» vá»›i gia đình trên rừng núi Tuyên Quang nhưng khổ ná»—i chưa biết đưá»ng Ä‘i nưóc bước, lại thân gái dặm trưá»ng, tà u xe khó khăn trong tình trạng chiến tranh. Tôi mừng rÆ¡n vì nhá» có ông Jonhson mà mình chá»§ được vai cáºn vệ "anh hùng há»™ tống mỹ nhân". Tôi đạp xe đèo nà ng lên Hà Ná»™i để đáp tà u há»a lên Phú Thá», sau đó má»›i chuyển sang ô tô vá» Äoan Hùng Ä‘i Tuyên Quang.
Tà u há»a chỉ chạy ban đêm vì phòng không. Suốt cuá»™c hà nh trình, tà u phải dừng bất thưá»ng ba lần giữa đồng để hà nh khách tá»a Ä‘i trú ẩn vì có báo động. Vốn bản tÃnh mạnh mẽ, nà ng kéo tôi ngồi lại trong góc tối toa Ä‘en, không chịu xuống. Bom rÆ¡i đạn lạc ở đâu cÅ©ng váºy, chạy cho lấm chân.
Tình trong lá»a đạn, thÆ¡ má»™ng biết mấy ? Ấy thế mà thằng tôi vẫn không dám hó hé. Tại sao? Có lẽ cái gì ta quý trá»ng, ta luôn cẩn tháºn, sẽ dá»… vỡ.
Tà u vỠđến ga Phú Thá», hà nh khách lên Tuyên Quang phải chuyển sang xe ca vá» Äoan Hùng chỠđến 5 giá» sáng má»›i xuất phát. Loa phóng thnah hối thúc má»i nguá»i xuống ga phải ngồi xa đưá»ng tà u hai cây số, cà ng xa cà ng tốt vì nhà ga là mục tiêu oanh tạc.
Tay xách nách mang, chúng tôi lần theo đưòng tre Ä‘i hết thôn xóm. Äồi núi trung du cháºp chùng, trên ná»n trá»i trăng in bóng những lá cá» hình rẽ quạt. Vượt qua má»™t cầu gá»—, nhìn xuống nước suối róc rách trong veo. Chúng tôi lần theo bá» suối, đặt hà nh lý lên bãi cá», ngồi xuống chá» thá»i gian trôi. Nà ng lần xuống suối, trút bá» xiêm y tắm mình trong dòng nước mát xóa mệt nhá»c sau cuá»™c hà nh trình xa.
Tôi ngồi hút thuốc, lâng lâng vá»›i cảm giác được nà ng tin cáºy. Ãnh trăng và ng trên trá»i cao vẫn lung linh soi mình dưới nước.
Thiên nhiên cÅ©ng biết giữ chân ngưá»i nên nà ng tắm rất lâu.
Nà ng gá»i tôi lấy há»™ chiếc khăn bông. Tôi kéo dây miệng túi. Chiếc khăn rá»™ng, tôi nắm hai chéo lần xuống bá» suối, nà ng ngâm chân dưới nước đứng lên, che hai tay trước ngá»±c quay lưng vá» phÃa tôi. Thằng khá» như tỉnh như mÆ¡, choà ng tấm khăn lên bá» vai trần để cho ma khiến, tôi ôm chầm nà ng trong vòng tay. Sá»± khởi đầu cho đến ngà y nay tôi đã bảy mươi tuổi ấy, đột nhiên bị tiếng cu - lách đẩy đạn lên nòng nghe như sét đánh kèm theo đồng loạt tiếng thét: "Äứng im! GiÆ¡ tay lên!". Bốn cái bóng chạy lõm bõm trên nước suối lao tá»›i. Tôi lúng túng che chắn cho nà ng mặc áo.
- Chứng minh thư?
- Dạ, có đủ đây (hai chiếc).
- Äi!
Äi! NghÄ©a là bị áp giải, hai khẩu súng trưá»ng mở đưá»ng Ä‘i trước, hai khẩu chỉa lăm lăm sau lưng.
Aá»nh trăng soi, thấy nà ng liếc xéo tôi mỉm cưá»i. Còn tôi cứ tá»± trách mình đã để khổ cho nà ng.
Äi rất lâu, đến má»™t chân đồi bị cắt đôi lấy lối phẳng cho đưá»ng tà u đặt ray. Giữa bức vách đất, khoét má»™t cái hang sâu rá»™ng bằng gian nhà . Nghe nói trước kia lá»±c lượng là m đưá»ng nước láng giá»ng đến giúp ta sá»a chữa đưá»ng sắt đã đà o sâu và o trong đồi để chữa thiết bị hoặc tìm di sản gì đó, nay đã di chuyển Ä‘i nÆ¡i khác bá» trống hang. Äá»™i dân quân phòng không chá»n nÆ¡i ấy là m trụ sở, đứng ngoà i trông và o như má»™t cái động. Má»™t chiếc đèn bão che phÃa ngoà i hắt ánh sáng và o vách đất mà u đá Ä‘á». Trên mặt bà n có má»™t quyển sổ bìa vở há»c sinh. Cái Ä‘iếu thuốc là o ngóc đầu trên hai chân tre, và i que đóm đã tắt so le ra mép bà n. Vẻ uy nghi là bốn khẩu trung liên đầu bạc và mươi khẩu súng trưá»ng dá»±ng trên giá.
ÄÆ°Æ¡ng sá»± giải tá»›i bị giữ ngoà i bóng tối chá» má»™t ngưá»i xách súng và o báo cáo. Hồi lâu có lệnh truyá»n cho và o.
- Chứng minh thư ?
- Dạ, đã giao cho các ông đây!
- Giấy Ä‘i đưá»ng?
- Dạ, có đây!
- Vé tà u?
- Dạ, ná»™p ngoà i cá»a ga rồi.
- Anh đi phép sao không giữ vé vỠthanh toán?
Câu há»i chứng tỠông đội trưá»ng dân quân là ngưá»i thông minh khó qua mặt. Ông có đáng cao, mặt chữ Ä‘iá»n, có vẻ ưa nhìn nhưng Ãt bá»™c lá»™ tình cảm:
- Cô nà y là gì của anh?
- Dạ, là bạn thôi, ở cùng địa phương.
- Còn cô! Anh nà y là gì của cô?
- Dạ, là ngưá»i yêu, nhưng chưa cưới ạ!
- Hai ngưá»i vỠđâu?
- Dạ, em sơ tán vỠvới gia đình ở Tuyên, còn anh nà y đưa đi!
- Hừ! Thân gái dặm trưá»ng. ThÆ¡ má»™ng đấy chứ? Nà y cầm lấy!
Ông gộp hai tỠchứng minh thư đưa cho cô ấy:
- Äi Ä‘i! Ra bến xe cho sá»›m, gà rừng sắp gáy rồi.
Tai nghe rõ mà chẳng dám tin rằng mình được thả, cả bốn anh chà ng vừa áp giải còn đứng đó cũng ngơ ngác khó hiểu. Tôi xách túi bước đi như cái máy sợ "ơn trên" đổi ý.
Hai chúng tôi ngồi trên rễ gốc gạo chỠgiỠxe ra bến.
- Anh không cẩn tháºn quan sát trước sau trên đưá»ng Ä‘i là m khổ em!
- Cứ coi như là má»™t việc tình cỠđáng nhá»› lâu Ä‘i! Rồi anh sẽ thấy hay hay, Ä‘á»i phẳng lặng quá có chi mà đáng nhá»›. Chuyện nà y có súng ống nhưng đáng gì vá»›i miệng lưỡi cá»§a ngưá»i ta xầm xì vá» anh và em ở thị xã tỉnh lẻ, thế mà em vẫn cám Æ¡n hỠđã tạo cho anh và em được dịp chứng minh rằng mình vượt qua để được yêu như ý mình. Có gì đâu mà khổ! Nà ng nói theo lý lẽ thợ may Ä‘á»i ngưá»i như mảnh vải liá»n khổ, để y nguyên như má»›i là vô dụng, có cắt ra mảnh bầu, mảnh chéo, mảnh lượn... ráp lại gia công má»›i thà nh áo. Cứ xem như vừa rồi được thêm má»™t mảnh khâu miệng túi, lâu lâu đưa tay nhấc nắp lên xuống nhắc lại thà nh ká»· niệm hay hay.
- Nhưng anh cứ tá»± há»i, tại sao ông ấy chịu thả mình dá»… dà ng đến váºy!
- Là m sao mình biết được, nhưng có thể tạm xét Ä‘oán ông nà y từng trải đưá»ng Ä‘á»i, lõi hÆ¡n mấy anh chà ng nhá» tuổi kia...
Yên chá»— cho nà ng trên bá» sông Lô xong, là m khách cá»§a gia đình má»™t tuần, tôi lại xuôi vỠđến Phú Thá» có ngưá»i bạn cÅ© là m nghá» phó nhòm (chụp ảnh dạo) ở đây, tôi theo địa chỉ tìm đến. Trong gian nhà lợp lá cá», trẻ em và phụ nữ đã tản cư, những cánh lưng trần nam giá»›i trải chiếu dưới đất quây quần bên mâm rượu. Gia chá»§, anh Tư Giản ngá»a đôi mục kỉnh cáºn, à lên đưa tay ra bắt.
- Ngồi xuống đây luôn! Äể tôi giá»›i thiệu.
Tôi bắt tay từng ngưá»i, đến ngưá»i cuối cùng, anh ta không tiếp mà vả và o bà n tay tôi, lại còn nháy mắt "xi nhan" là m tôi đỠmặt khi nháºn ra ông trưởng đội dân quân phòng không hôm ấy.
- Hai ngưá»i đã quen nhau à !
- Quen và biết nữa, chỉ chưa kịp kết nạp và o "hội" thôi!
- Váºy thì là m má»™t ly! Cho và o há»™i luôn.
Tôi kể lại chuyện trên dòng suối. Anh Tư Giản bảo: "May cho cáºu đó! Gặp được quá»›i nhân". Và cÅ©ng qua anh Tư Giản, tôi được biết tác giả từng viết hai câu thÆ¡ bình cÅ© rượu má»›i viết bằng than trên vách nhà tiếp tân Quân khu, Trần Thà nh Trung chÃnh là anh. Tôi tò mò há»i:
- Hôm đó, anh nghÄ© sao mà thả tôi Ä‘i dá»… dà ng váºy?
- Tôi thả là thả cô ấy, chứ thả là m cái thá gì cái thằng anh! Lắp ba lắp bắp, giấu đầu lòi đuôi. Sao không tự nhiên như cô ấy: "Dạ! Yêu nhau nhưng chưa cưới...".
- Váºy mấy anh em áp giải vá» há» không thắc mắc sao?
- Thắc mắc giống gì? Chúng nó đứa nà o chẳng đã dắt gái lên đồi. Dá»… ta nhưng khó ngưá»i cứ khó váºy mà ! Äá»i tôi phục lăn có hai ngưá»i. Thứ nhất là ChÃnh á»§y Trần, thứ hai là vợ tôi. Hai ngưá»i Ä‘á»u vị tha, biết tha thứ để là m cho tôi hối cải.
Vui miệng, anh kể lại chuyện ngà y trước ở Quân khu:
- Nghe lệnh triệu lên văn phòng ChÃnh á»§y, tôi sắp đặt sẵn trong đầu tâm lý đối phó. Bước và o trước mặt ổng, tôi dáºp gót tháºt mạnh, lên gân để đặt bà n tay xoè lên Ä‘uôi mắt chà o!
- Trung đấy à ! Ngồi đi! Uống trà nhé!
Nói xong, tiện tay ChÃnh á»§y bê ấm rót nước cho tôi uống. Chỉ má»›i váºy mà bao nhiêu tâm lý đối phó tan biến tất trong tôi. Cảm giác như kéo quân hùng hổ và o khung thà nh bá» trống. Äối diện là má»™t ông già hiá»n từ gá»i là anh là chú hay bác Ä‘á»u được cả. Ông ấy cưá»i xởi lởi há»i:
- Cáºu là m sao giá»i váºy? Trong vòng má»™t quý là m thổn thức đến năm quả tim. Chỉ có từng nà y thôi hay còn nữa, nói tháºt Ä‘i!
- ChÃnh á»§y há»i em không dám giấu, thá»±c tế còn nhiá»u hÆ¡n nữa. Có đến gấp đôi ba lần.
- Thế cơ à ! Có khi nà o bị chị em phản ứngkhông?
- Dạ không ạ! Trước kia còn tiến hà nh bước một, bước hai, sau nà y dễ lắm ạ! Tự chị em chủ động tìm đến.
- Như tôi sao không thấy cô nà o tìm đến?
- Dạ! Vì ChÃnh á»§y là ngưá»i tốt, đứng đắn quá, mô phạm quá nên quá»· ma Ãt dám bén mảng. Còn em là thằng nổi tiếng trai lÆ¡, công bố ká»· luáºt tiếng tăm cà ng lừng lẫy.
- Thôi thế nà y nghe! Tôi không dại để Ä‘i là m cái việc tuyên truyá»n không công cho cáºu. Tôi không quyết định ká»· luáºt đâu. Tôi giúp cho cáºu thay đổi môi trưá»ng. Dưới đơn vị hỠđưa cáºu vỠđây là há» muốn tống khứ cho đỡ phiá»n phức. Cáºu có trở vá» sống chẳng thoải mái đâu. Tôi ký Ä‘iá»u động cáºu vá» Sư Ä‘oà n! Còn sau nà y có tiến bá»™ hay không, tá»± thân mình xoay vần lấy. ChÃnh á»§y là m sao xoay vần giùm được.
"Tá»± xoay lấy!" ba tiếng ấy cá»§a ChÃnh á»§y Trần mãi đến bây giá», khi chiá»u tà , lúc trăng lên Ä‘a Ä‘oan tâm sá»± hay lặng lẽ trong cô đơn, gặp cảnh là ba tiếng ấy ong ong trong đầu tôi. Nói nhá» váºy là tôi đã sá»a chữa được bệnh mây mưa trăng gió, có ma nà o tin đà n ông cho được? Nhưng dầu sao tôi cÅ©ng không còn quá ẩu, bạ đâu trút đó như trước. Bệnh cá»§a thá»i gian phải nhá» thuốc chữa bệnh cá»§a thá»i gian.
- Nghĩa là còn được phép lai rai! - Tư Giản chen và o: Nà o, nâng ly ta lai rai!
- Tôi Ä‘eo ba lô vỠđơn vị má»›i. Thá»i gian sau đó, tiểu Ä‘oà n cá»§a tôi được chuyển sang là m kinh tế xây dá»±ng khu Công nghiệp Việt Trì. Trái đất vốn tròn run rá»§i, tôi lại tình cỠđược gặp ngưá»i con gái đã là m cho trái tim đầu Ä‘á»i cá»§a tôi tan nát thá»i còn là trai là ng ở quê. Cô Ä‘ang phụ trách căntin cá»§a khu công nghiệp. Chồng cÅ©ng Ä‘ang là m công nhân cá»§a nhà máy hóa chất. Nhắc lại dÄ© vãng, cô ta bảo: "Chị em cùng thôn, tắm truồng chung ở bến sông Hồng, cái Lụa bảo nó yêu anh, anh lại theo Ä‘uổi tôi là m tôi rất khó xá», tôi phải quyết định cuá»™c Ä‘á»i riêng cá»§a tôi, anh lại oán trách bá» Ä‘i ra quân, từ bấy nay không vá» nữa. Anh tệ lắm đó! Lụa nó vẫn đợi anh". Trái tim thất tình cá»§a tôi thuở ấy đã tá»± buông thả và o bể dục tình, buông thả cuá»™c Ä‘á»i và o những phút vui ngắn ngá»§i, rốt cuá»™c đến cuối đưá»ng hầm má»›i tìm thấy ánh sáng cá»§a tình yêu Ä‘Ãch thá»±c. Chẳng ở đâu xa, chÃnh tại quê mình, là Lụa cá»§a tôi bây giỠđó!
Gẫm lại, anh tò mò muốn hiểu tại sao tôi lại thả hai ngưá»i Ä‘i là phải. Theo thá»i gian, nhất là đã trải qua bao nhiêu va vấp trụy lạc, đến lúc nà o đó tâm sinh cá»§a con ngưá»i phải đổi thay.
Tôi đã thua Ä‘au vì hai câu thÆ¡ bình cÅ© rượu má»›i để thách đố vá»›i cả ChÃnh á»§y vì đã xà i thứ rượu má»›i chưa tinh chế, nên đã bị ChÃnh á»§y đảo ngược tình thế bảo tá»± xoay vần?
Hoà n cảnh của hai anh chị hôm ấy có khác gì tôi? Xét cho cùng vỠchuyện gió trăng ta là động đạo với nhau cả nếu tôi gây khó khăn cho các bạn, khác nà o tôi để mình thua một lần nữa!
Bây giá» tôi đã có vợ rồi. Tôi quý Lụa vì cô ấy sống hướng ná»™i, không quá đòi há»i lý trÃ, cÅ©ng chẳng bao giá» tá» ra có lý luáºn. Äến khi đầu gối tay ấp vá»›i nhau rồi cô ấy không há» tò mò muốn biết dÄ© vãng cá»§a tôi, cô cần tôi và tôi cần cô, chúng tôi không cần tá»›i dÄ© vãng. Tình yêu mà đem tiêu chuẩn ra so kè, thá» há»i tìm đâu được trong ấy sá»± tin cáºy?
Tôi thÃch cái khoảng cách nhất định và sá»± kÃn đáo cá»§a cô ấy. Khoảng cách ấy như phong thư riêng cá»§a ngưá»i vợ hoặc ngưá»i chồng mà ngưá»i kia không há» tò mò muốn xem và tá»± ý xé ra váºy. Cho hay trái tim đơn giản và bình dị cá»§a cô thôn nữ lại gần vá»›i văn minh hiện đại là váºy đó!
Tôi Ä‘i xuôi ngược qua không biết bao nhiêu nẻo đưá»ng Ä‘á»i, quen biết và là m tình nữa vá»›i biết bao nhiêu là ngưá»i, nhưng Ä‘á»u gặp những đối tượng luôn đặt ra trên đầu lưỡi phải thế nà y, phải thế khác... dá»… mất lòng nhau quá... nên sau đó lại quên Ä‘i như gió thoảng mây bay... Äâu có ngá» Ä‘i ba đông bảy xứ rồi trở lại cái xóm nhá» quê mình lại gặp: đây rồi Lụa! Nà ng yêu tôi mà không cần tìm cách biến đổi tôi. Nà ng dấn thân để yêu tôi. Tình yêu cá»§a Lụa cần sá»± đồng Ä‘iệu, không tìm cách chinh phục. Cần sá»± tin cáºy, không cần sá»± ghen tuông. Cần sá»± tá»± giác, không cần tò mò theo dõi, không cần là m vú em, là có khoảng cách để tôn trá»ng tá»± do tạo Ä‘iá»u kiện cho cuá»™c Ä‘á»i cá»§a từng ngưá»i nẩy nở tiến bá»™ để má»—i khi gặp lại là như đám cưới má»›i.
*
* *
Tôi gặp chị Lụa ngoà i tráºn địa phòng không. Mảnh mai, tươi trẻ, đẹp như má»™t liá»n chị quan há» nhưng lại chÃt áo bằng thắt lưng da, vai Ä‘eo súng trưá»ng, đội khăn má» quạ.
Äánh tay đôi vá»›i phi công Mỹ không khó, nhưng đánh là m sao để bảo vệ những Ä‘oà n tà u dà i mấy mươi toa, bảo vệ sinh mạng hà nh khách, hà ng hoá, lại đánh vá»›i thằng chuyên cắn trá»™m ban đêm: phi cÆ¡ siêu thanh F.111 là cả má»™t thách thức. Äầu óc quân sá»± răn Ä‘e hù dá»a bá»™c lá»™ rõ trong văn hóa đặt tên nên các nhà chiến lược quÆ¡ tất thần thánh và ma quá»· dùng là m đại từ danh xưng cho các loại phi cÆ¡ tân kỳ. Thằng F.111 là máy bay con ma, nó hiện hình lúc trẻ ngá»§ chưa đẫy giấc từ ngoà i biển bay là là sát mặt sông Hồng nhanh hÆ¡n tiếng động để tránh bị raÄ‘a phát hiện, bay sâu và o táºn Yên Bái, Lao Cai, bất ngá» quay ngược lại oanh tạc suốt chiá»u dà i đưá»ng tà u vá» táºn Hải Phòng.
Tôi đã từng thấy, ngưá»i ta đặt súng lên xe jeep, lên xe tăng, lên tà u thá»§y để là m phòng tuyến di động đánh máy bay tầm thấp, nhưng chưa há» thấy ai đánh như kiểu Trần Anh Trung. Anh chà ng có sở trưá»ng "chém chạy" (1) khi kiếm gái váºn dụng và o chiến thuáºt di động săn mục tiêu. Anh đỠnghị nhà ga xuất cho mượn mươi chiếc xe goòng tuỳ theo kiểu trung liên, đại liên đội dân quân có, lắp thêm cho má»—i xe goòng má»™t giá đỡ súng sao vừa tầm đứng bắn.
Xạ thá»§ và ngưá»i tiếp đạn đứng trên xe, ngưá»i ở dưới đẩy xe lao nhanh bước trên sóng đưá»ng sắt láng bóng rất êm chân nhưng nếu bước trượt xuống ná»n đá xah có Ä‘au, ráng chịu! Cô Lụa bắn trung liên không có xạ thá»§ phụ nên thấy Tư Giản được cầm máy ảnh giao cho Trung và tôi đẩy xe. Tráºn địa bố trà cá»± ly trăm mét má»™t xe, hình chữ I vì tất cả Ä‘á»u lăn bánh trên cùng má»™t đưá»ng ray. Khi bắn cÅ©ng hình chữ I thẳng băng lên cao theo chiá»u đưá»ng sắt. Vị trà giả định có tà u vá» là sân ga nên chia xe ra là m hai thê đội. Má»™t thê đội hướng vá» phÃa Tây, má»™t thê đội hướng từ Ä‘uôi Ä‘oà n tà u vá» phÃa Äông. Khi có súng lệnh là đồng loạt nổ và đẩy xe di chuyển. F.111 sẽ khó phân biệt đâu là mục tiêu. Thà nh Trung bảo nó thua mình vì 5 giây vô dụng mà thằng phi công nà o cÅ©ng phải chịu từ khi chỉnh chiếc máy bay cho thẳng mục tiêu đến khi xác định và o vòng ngắm và động tác lẩy cò, tối thiểu là 5 giây. Nhanh hÆ¡n 5 giây ấy là ta thắng vì ta đồng loạt bắn ngay khi nghe pháo lệnh lại có đến 10 há»a Ä‘iểm rải ra trên má»™t cây số cùng bắn thẳng, thoát được nÆ¡i nà y sẽ dÃnh đạn nÆ¡i kia. Trong 5 giây ấy nếu phi công bị giáºt mình vì tia lá»a bên dưới bắn lên tất nhiên sẽ lệch mục tiêu, bắn khó trúng Ä‘Ãch.
Ông lÃnh từng 4 lần bị ká»· luáºt, má»™t lần được tha vì cái chuyện tình ái, giải ngÅ© vỠđịa phương là m đội trưởng dân quân xã bố trà tráºn địa choảng nhau vá»›i tư lệnh không quân Huê Kỳ Ä‘iá»u khiển bằng khà tà i hiện đại như váºy đó. Tất nhiên trên đỉnh bên đây đồi cá», bên kia đồi chè, còn hai phòng tuyến súng trưá»ng bắn chéo thà nh má»™t lưới đạn dà y đặc mà chỉ cần má»™t viên mồ côi nà o đó thôi cÅ©ng tiêu há»§y mấy chục triệu đôla cá»§a nhà già u. Cho bá»n con trai lấy nhôm, cưa là m lược tặng cho bạn gái tắm truồng ngoà i bến sông Hồng.
Vá» cái khoản đúng giá», không thể chê ngưá»i Mỹ và o đâu được. Tà u há»a và o ga chưa được 2 phút là hai chiếc F.111 bay là là sát mặc sông nhô khá»i bỠđê lên trá»i như sao xẹt, vòng lại bổ xuống.
- Lụa! Bắn đi cưng!
Lá»a rạch lên bầu trá»i như pháo hoa ngà y há»™i. Má»™t ánh lá»a to bừng phát giữa không trung. Chiếc F.111 Ä‘i đầu không lướt qua như tên mà quay theo vÅ© Ä‘iệu khúc cá»§i Ä‘ang cháy.
Khắp nÆ¡i trên mặt đất reo hò. Ngưá»i yếu bóng vÃa nhất cÅ©ng vá»t lên khá»i miệng hầm để xem cho đã mắt.
Cái xe chúng tôi đẩy đang trên dốc lao xuống nên không dừng được. Trung và tôi vội đánh đu bám theo.
Lụa buông khẩu súng quay lại bấu và o tóc, ôm cái đầu của chồng lắc lấy lắc để reo to:
- Em bắn trúng! Em bắn trúng
Còn má»™t cái flash anh Tư Giản bấm đúng "nụ hôn": "Khà ! Khà ! Mấy bô ở trên trá»i quá đã, bô nà y còn đã hÆ¡n!...".
Nụ hôn cá»§a Lụa gây phản xạ có Ä‘iá»u kiện và o ngón tay bấm máy cá»§a ông phó nháy cho ánh sáng flash phá»±t sáng lên. Còn đối vá»›i ông chồng đội trưởng dân quân, nó khÆ¡i dáºy sá»± vô chừng tá»± nhiên cá»§a thói quen cÅ©ng là phản xạ có Ä‘iá»u kiện dù Ä‘ang lúc bom rÆ¡i đạn nổ.
Khi hết dốc xe dừng, áp nhau lôi xe goòng ra khá»i đưá»ng ray, má»i gnưá»i kéo nhau vá» ga. Lụa lại giục:
- Chạy nhanh vá» nhà ga trước gá»i Ä‘iện thoại báo tụi mình bắn rÆ¡i nhanh lên Ä‘i! Kẻo ngưá»i ta xà phần mất. Sao chưa Ä‘i Ä‘i!
- Ậy mà !
- Lại áºy mà ! Nhanh lên Ä‘i!
- Có nhanh lên thế nà o, nó cÅ©ng đã nằm dưới đất rồi. Không biết chừng ở nÆ¡i nó rÆ¡i ngưá»i ta đã có trong tay tù binh, có cả súng ống đạn dược. Còn mình chưa chi đã báo cáo, nhỡ há» há»i nó rÆ¡i ở đâu mình chưa chắc đã trả lá»i đúng, là m sao há» tin?
- Chả lẽ để vuột mất cái thi đua? Là m sao bây giỠhở anh?
- Ta phải lên đồi cao thôi! Äể đủ tầm nhìn xác định phương hướng nó rÆ¡i, Ãt ra cÅ©ng được sai số má»™t phần trăm thôi má»›i đủ lý lẽ...
Nói xong kéo tay dắt vợ lên đồi chè, bỠhai thằng chúng tôi ngồi canh khẩu súng.
Chưa quá 15 phút thấy cô cáºu Ä‘i xuống, tay cô xạ thá»§ vẫn còn sá» lên sóng áo như sợ còn để sót chiếc khuy nà o chưa cà i cúc.
- Ông ý! Bố trẻ con rồi mà vẫn chứng nà o táºt ý, đến xuống lá»— chưa chắc đã chừa!
- Biết váºy mà có ngưá»i vẫn không bỠđược, cứ Ä‘eo phải không?
- Chứ còn gì nữa.
Thấy chúng tôi vẫn còn đứng chá», Lụa vá»™i nói như thanh minh:
- Lấy ông nà y là m chồng lắm lúc xấu hổ chết được các bác ạ. Tại phải nợ nên không bỠđược thôi!...
- Chá»› không phải vì những thằng trai lÆ¡ là m vui cuá»™c Ä‘á»i hÆ¡n sao? Lấy phải mấy ông đạo mạo, có mà thiệt suốt Ä‘á»i đấy em ạ!
Äá»™i trưởng nháºn ba nắm đấm sau lưng, rút cổ cưá»i:
- Bị lừa mà có lợi, nên để cho ngưá»i ta lừa bằng thÃch, em ạ!
Anh vỗ dưới lưng bà Lụa một cái:
- Thôi thôi! Nháºn phần thưởng cá»§a tôi rồi. Bây giá», bà đi trước vá» bắt má»™t con gà đem đến chá»— thầy Tư Giản, còn anh em tôi Ä‘i mua nước trong. Phải uống mừng thà nh tÃch hạ máy bay cá»§a bà chứ!
*
* *
Tôi Ä‘em câu chuyện trên mưá»i năm đợi chá» cá»§a chị Lụa kể cho ngưá»i bạn Ä‘á»i cá»§a tôi nghe, lúc ấy nước sông Lô dâng cao ngáºp đến chân đồi chè nÆ¡i chúng tôi Ä‘ang ngồi. Nà ng ngưng tay Ä‘an má»™t lúc, bảo:
- Anh nhầm rồi, đà n ông các anh là m sao hiểu tâm trạng tình yêu và hi vá»ng cá»§a ngưá»i con gái như chị Lụa. Tình yêu đơn phương lúc nà o cÅ©ng sâu nặng hÆ¡n tình yêu song phương vì tình yêu gần gÅ©i vá»›i những gì nhuốm mà u Ä‘au khổ hÆ¡n bởi nó khắc khoải đợi chá», nó đối mặt vá»›i vô tình, há» hững, tháºm chà đối mặt vá»›i cả bá»™i bạc trai lÆ¡, biết tá»ng hết tất cả vẫn tha thứ để mà yêu.
Câu thơ tình có chi là hay, câu thơ tình buồn mới là m xao xuyến đến sâu thẳm con tim chứ!
Nà ng mỉm môi. Như anh váºy! Không cô đơn xa nhà , không mặc áo đứt khuy, không lang thang từ tấm bé chưa chắc em...
- Chưa chắc cái gì?
- Tự biết ấy!...
(1) Tiếng lóng ám chỉ những anh chà ng mò gái
Tà i sản của ngautuan
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 07:50 AM .
03-08-2008, 07:24 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 1 phút 12 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
TIẾNG ÄÀN KÃŒM
"VỠđâu ? VỠđâu ? Khi gió mùa thÆ¡m ngát. Ôi lÅ© chim giang hồ, đôi cánh Ä‘ang còn cháºp chùng..."
Câu hát xưa từng nghe anh em trong đơn vị hát sao giống với tình cảm của anh ngà y nay.
Anh tên là Trang Bá, trước Hiệp định GenevÆ¡ là Trung đội trưởng tiểu Ä‘oà n 307. Sau khi Quân đội Ä‘i táºp kết, anh được phân công ở lại vùng bị chiếm, giấu vÅ© khà ở má»™t nÆ¡i, lặn và o trong dân, chá» thá»i cÆ¡ sẽ có lệnh má»›i.
Thá»i cÆ¡ chưa biết bao giá», nhưng trước mắt phải lẩn tránh đừng để giặc bắt.
Vá» quê cÅ© chăng ? Sẽ lá»™ mặt ngay, sẽ là m khổ gia đình. Vá» cái vùng bá»™ đội đóng quân trước đây chăng ? Bây giá» chÃnh quyá»n má»›i đến kiểm soát rồi, sẽ là m khổ lây đồng bà o.
Anh đà nh chuyển vùng đến tháºt xa nÆ¡i không ai biết tung tÃch mình. Cải dạng đổi hình cho râu má»c, cho tóc dà i, cho da dẻ chai sạm, phong trần.
Ban ngà y anh lang thang giữa đồng lúa, đêm và o các thôn xóm há»i thăm, xin cÆ¡m rồi biến mình trong tối tăm. Từ Cà Mau lên Kế Sách, ôm chuối cây bÆ¡i sang cù lao Chanh, nấn ná lưu lại mấy ngà y dưỡng sức rồi bÆ¡i qua sông Cá»u Long sang đất VÄ©nh Trà - vỠđây bà n chân như biết dắt ngưá»i Ä‘i.
Thuở còn đóng quân trên con kinh Thầy Phó nà y, Trang Ba và ông thợ nhá»™m đã từng là tâm giao qua cây Ä‘á»n kìm, vá»ng cổ sáu câu giây Rạch Giá.
Ông thợ nhuá»™m là mẫu ngưá»i hiếm có và nổi tiếng cả huyện Tam Bình. Ông có tất thảy 9 bà vợ sống chung mà trong ấm ngoà i êm, tá»± nguyện tá»± là m kiếm tiá»n vá» ná»™p cho chồng, lo miếng ăn miếng uống, may vá cho ông, vui vẻ, nhá» nhẹ vá»›i nhau và vá»›i ông. Äêm đêm, cÆ¡m nước xong, ông nhấn nhá tiếng đà n cho từng bà thay nhau hát. Hát cho ông nghe, hát cho nhau nghe. Công việc, theo như ông nói tiếng Tây pha "à tour de rôle" có nghÄ©a là luân phiên nhau. Má»—i bà thay nhau má»™t ngà y ở ghe lá»›n vá»›i ông, vừa nhuá»™m tại chá»—, vừa lo cÆ¡m nước cho tám bà kia. Tá»›i giá» chèo xuồng vỠăn, cÆ¡m gà cá gá»i, canh chua cá kho tá»™ hẳn hoi, là m cá»±c khổ là cần phải được ăn ngon để giữ gìn nhan sắc cho chồng. Bà nà o cÅ©ng tá»›i phiên tối ngá»§ vá»›i ông, bình đẳng ai cÅ©ng có phần. Ông bảo cái nghá» thợ nhuá»™m ở nông thôn mà cắm xuống tại chá»— là không có ăn, phải Ä‘i lưu động. Theo đồng vốn, đồng lá»i phát triển tá»›i đâu, ông sắm thêm xuồng tá»›i đó. Má»™t chiếc xuồng hai cây chèo, má»™t bếp lò, má»™t nồi nhuá»™m, và i ký thuốc, má»™t đôi đũa bếp, nước thì sẵn dưới sông, cứ thế chèo Ä‘i theo kênh rạch đâu cÅ©ng đến : Trà Ngoa, Há»±u Thạnh, Hòa Bình, Tân An, ở đâu cÅ©ng thò tay tá»›i lượm tiá»n được cả, dần dà ông có đến tám xuồng nhuá»™m. Ngưá»i ta chê ông "Ä‘a thê" : "Sông dà i cá lá»™i thong dong - Cá»u Long mấy nhánh thá»i ông mấy bà !".
Ông bÄ©u môi xem thưá»ng. Các ngưá»i có biết gì cứ ru rú ở nhà má»™t vợ má»™t chồng ôm nhau, má»™t bước không dám rá»i cái lÅ©y tre, cả Ä‘á»i nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, áo rách bưá»n áo vá. Tôi muốn sống đà ng hoà ng tôi mở rá»™ng là m ăn, sắm thêm má»™t xuồng nhuá»™m, Ä‘i mướn ngưá»i, giao cho há» Ä‘i nhuá»™m lưu động có mà cho không vốn liếng để há» bá» túi hết. Tôi cưới các bà ấy, ân ái rà ng buá»™c Ä‘á»i sống, cá»§a chồng công vợ, các bà ấy Ä‘i là m vá» ná»™p không thiếu má»™t xu. Phải chi có chÃn chiếc xuồng, tôi lấy mưá»i bà là tôi tham sắc, đà ng nà y chÃn chiếc xuồng là chÃn bà , vừa hên theo yêu cầu phát triển...
Ngà y ngà y ông sống báºn rá»™n êm ấm trong chÃn vòng tay phi tần giữa các con nước lá»›n ròng. Lúc các bà yên giấc, tám cái xuống con chụm mÅ©i và o chiếc ghe, má»›i là giá» phút cá»§a riêng ông vá»›i cây đà n.
Trang Bá lần theo đòn dà i lặng lẽ đến bên ông :
- Cứ tiếp tục nghe, đừng để lỗi nhịp.
Chưa nháºn ra ai, nhưng biết là dân sà nh Ä‘iệu, ông đà n tiếp gáºt gù theo nhịp đêm hết bản Văn Thiên Tưá»ng.
Ông trao đà n cho ngưá»i má»›i đến má»i má»c, đến lúc cái bóng ôm đà n treo lên mui xếp bằng ngồi đối diện, ông má»›i nháºn ra Trang Bá, ông nói thốt lên nhưng Trang Bá đặt hai ngón tay lên môi mình ra hiệu "bà máºt".
- Tôi vừa dưới Bạc Liêu mò vỠđây. Tất cả vẫn còn trong bóng tối. Nghe tiếng đà n cá»§a anh cầm lòng không Ä‘áºu nên lẻn và o đây. Có rượu cho má»™t chung lấy hướng Ä‘i. Äà n cái đã, gõ gõ hạ hồi phân giải.
*
* *
Mẹ cá»§a Trang Bá tu tại gia, sá»›m chiá»u kinh kệ gõ chuông.
Cha cá»§a Trang Bá là má»™t công tá» phong lưu sống ở miệt vưá»n nhưng thÃch nghiệp cầm ca : Trên vách nhà luôn có treo má»™t cây đà n kìm và má»™t cây đà n cò, ngà y ngà y trá»—i lên mấy nhịp. Có Ä‘i đâu ông Ä‘á»u mang đà n theo, phong lưu vá»›i bầu bạn, vá» nhà thì chồng đà n vợ ca, đà n xong lại treo lên, bà i vị tổ tiên ở giữa, đà n treo hai bên vương hầu.
Sau khi sanh đứa út là Trang Bá, ông lên núi Cấm xin quẻ xăm - xăm dạy nếu sinh con nữa gia tá»™c sẽ không tránh được tai há»a. Từ đó hai ông bà ở chung nhưng sống ly thân. Bà vâng lá»i ông nhưng để vẹn lá»i nguyá»n, giữ mình trong sạch, bà mượn kinh kệ mõ chuông tu tại gia cho trá»n đạo vá»›i nhà chồng.
Cáºu bé Trang Bá nghe chuông từ hồi bú sữa đến tuổi thanh niên.
Chẳng may cha mất sớm. Trang Bá mê tiếng đà n của cha nhưng hồn nhạc là câu kinh tiếng mõ của mẹ.
Những đêm mưa vưá»n rả rÃch, không gian u huyá»n, mẹ ngâm nga kinh Pháºt theo nhịp mõ, trẻ thÆ¡ nghe như tiếng hát ru, chìm dần và o giấc má»™ng. "Nam mô a di đà . Nam mô đại thế chúng bồ tát ma ha tát". Lá»i kinh trẻ thÆ¡ là m sao hiểu nghÄ©a, nhưng âm thanh ngân nga theo nhịp mõ, được đôi tai thÆ¡ trẻ uống đến no say. Äêm nà o cÅ©ng váºy, mẹ khai kinh, Trang Bá thả hồn theo giấc ngá»§, khi hết canh, sắp chấm hết kinh Pháºt, tiếng mõ chuyển cháºm dần cóc...cóc...cóc... nhịp thưa theo Ä‘iệu Nam Ai. Trang Bá thức giấc lắng nghe.
Khi nâng chiếu chỉ ra đỠcá»
Từ chà ng Ä‘i... thiếp bặt tin đợi chá»...
Lá»›n lên, trở thà nh má»™t ông thầy Ä‘á»n có tiếng tăm, Trang Bá suy ngẫm hiểu rằng : Kinh dà i mẹ tụng dâng cho Pháºt, hết kinh mẹ hát nói để tưởng nhá»› đến cha. Bà i Nam Ai là bà i hát nháºp môn khi bà còn trẻ. Chân ướt chân ráo bước vá» nhà chồng, chà ng ôm đà n tỉ tê dạy cho nà ng ca hát.
Mẹ thưá»ng Ä‘á»c kinh đến hồi chuyển nhịp, mượn tiếng mõ thay cho nhịp phách chuyển sang Ä‘iệu Nam Ai. Giá»ng cá»§a mẹ bi thiết chừng như hồn cha Ä‘ang quyện đâu đây, bá»—ng có tiếng đà n kìm phụ há»a, mẹ vẫn ngồi nguyên tư thế Pháºt, bà đá»u Ä‘á»u gõ mõ, nhưng dòng châu lã chã rÆ¡i đến khi dứt nhịp. Mẹ đứng lên chắp tay xá bốn phương xong, đưa tay lên vuốt tóc, bà òa lên khóc. Rồi ra sau gầm bà n thá» cha kéo đứa con trai và o lòng. Cây đà n kìm cá»§a cha cao hÆ¡n thằng bé.
Từ ấy bà cho rằng con mình có thiện tâm pháºt ngã, bà để tâm dạy con há»c kinh. Nhưng kinh kệ thì câu ná» xá» câu kia, không bao giá» thằng bé Ä‘á»c được ra đầu ra đũa. Còn những bản tà i tá» như : Äắc Ká»· Thá» Hình, Chiêu Quân Cống hồ, Khóc Bằng Phi... bà chỉ hát đôi lần là Trang Bá thuá»™c đến nháºp tâm. Bà mua vá» má»™t dà n máy hát quay dây cót cho vui cá»a vui nhà . Äôi tay non trẻ như có má»™t bá»™ chắt lá»c tiếng đà n trong đĩa hát để ôm đà n há»a theo. Dần dần các Ä‘iệu ai, Ä‘iệu Bắc, dạ cổ hoà i lang mưá»i sáu nhịp rung lên trên mưá»i ngón tay con trẻ. Nhạc và nhịp. Nhịp lỡ thì nhạc suy, sau nà y khi trở thà nh ông thầy Ä‘á»n, Trang Bá thưá»ng được cá» là m ngưá»i cầm chịch trong các cuá»™c hòa âm, bắt những tay đà n lá»—i nhịp. Mưá»i cái chén chung trên mưá»i đầu ngón tay, hai bà n tay xuôi rồi ngược chạm mưá»i cái trá»™n chén và o nhau, lắc cắc Ä‘á»u Ä‘á»u, như tiếng mõ câu kinh cá»§a mẹ, tay đà n nà o lá»—i nhịp khó bá» chối cãi.
Lúc còn nhá», Trang Bá được mẹ yêu mến, đặt nhiá»u hy vá»ng và o đứa con thông minh bao nhiêu, lá»›n lên tuổi con cà ng trưởng thà nh, mẹ cà ng thất vá»ng bấy nhiêu. Những tưởng Trang Bá sẽ như hai anh, má»™t ngưá»i thì liên tiếp láºp vưá»n để phòng mai háºu, má»™t ngưá»i thì sắm ghe chà i xuôi ngược lục tỉnh Sà i Gòn buôn bán tiá»n vô như nước. Còn đứa con út, tối ngà y tóc chải dợn sóng láng mượt, ôm đà n Ä‘i hết xóm dưới là ng trên.
Bà cà ng mắng nhiếc răn Ä‘e, giao lưu cá»§a trẻ cà ng rá»™ng. Trước còn trong là ng trong xã, sau xa dần đến tổng đến huyện, đêm không vá», rồi hai đêm, ba đêm đến tÃt mù khÆ¡i, lục tỉnh Nam Kỳ, Nam Vang, Phú Quốc, bước chân lưu lạc theo nghiệp cầm ca. Mẹ trách mắng : "Không lẽ cÆ¡m cha áo mẹ suốt Ä‘á»i, Ä‘á»n ca không ra cÆ¡m ra gạo, giá» mẹ còn sống, má»™t mai mẹ chết, lấy gì để được ấm thân".
Thương mẹ nhưng trót đã nặng tình vá»›i tiếng nhạc đưá»ng tÆ¡ là m sao dứt bỠđược. Trang Bá âm thầm bá» Ä‘i phiêu bạt sống kiếp giang hồ.
Chữ giang hồ mấy ai biết, sống đúng cái đạo giang hồ, kẻ tầm thưá»ng là m sao vá»›i tá»›i được.
Ông thợ nhuá»™m ở Tam Bình VÄ©nh Long đâu chỉ mê Trang Bá vì được chỉ cho và i ngón Ä‘á»n. Ông còn mê khi xem bá»™ đội đá banh. Trang Bá đứng Ä‘á»-mi cản phá những pha tấn công hiểm hóc, đội đầu má»™t cái, hoặc đá bổng má»™t phát, bóng tung lên cao hÆ¡n ngá»n dừa. Trang Bá quen tay vuốt mái tóc dợn sóng, phong thái rất ư là nghệ sÄ©.
- Chuyện nà y quốc tế không có ! - Ông thợ nhuá»™m nói - Ai Ä‘á»i Ä‘i ra tráºn đánh giặc, đánh cuá»™c vá»›i nhau không phải giết bao nhiêu giặc, bắt bao nhiêu tù binh, thu bao nhiêu súng. Cái đó xoà ng, ai cÅ©ng là m được. Äằng nà y các ông cán bá»™ trung đội mà Trang Bá là đầu têu ngầm thách vá»›i nhau : đánh tráºn trở vá» gấu quần không được lấm bùn.
Äang trong đội hình hà nh quân, thưá»ng là trong đội hình xuồng ba lá hà ng trăm chiếc xuôi ngược trên các dòng kinh, nếu trong gian nhà nà o đó trên bá» vá»ng ra tiếng đà n kìm, Trang Bá cầm lòng không Ä‘áºu. Giao cho Trung đội phó cầm quân há»™, rồi rẽ xuồng và o sông trở lại và i giá» nghệ sÄ©. Cấp trên thông cảm nhắc nhở nhẹ thôi, nhưng việc xét đỠbạt anh lên cấp đại đội vì đó có hÆ¡i cháºm trá»….
Ấy chưa kể hồi đó, có chỉ thị cấm vá»ng cổ, cho rằng vá»ng cổ là lá»i than thở cá»§a ngưá»i dân mất nước, khóc than á»§y mị, là m má»m lòng dÅ©ng sÄ© chiến đấu. Thèm đà n, nhá»› vá»ng cổ quá, lÃnh ta rá»§ nhau Ä‘i hát lén. Mượn má»™t cầy đà n ghi-ta trong xóm, giấu trong khoang xuồng lấy lá chuối phá»§ lên, lÃnh ta giả bá»™ Ä‘i bắt cá, chống xuồng ra giữa giòng nước nổi, chuyá»n tay nhau đánh sáu câu i á»›i hát cho đỡ ghiá»n. Gió mát trăng thanh, ánh đèn dầu leo lét giữa trá»i nước mênh mông, ăn vụng mà đã tháºt: "Tăng Tăng Tăng Tăng Bằng Phi Æ¡i ! Hồn nà ng Ä‘ang ở táºn nÆ¡i đâu, ta chua xót ná»—i niá»m ly háºn... Äêm từng đêm thẫn thá» bên gối chiếc. Lệ rưng rưng tưởng nhá»› bạn tấm đồng Æ¡...".
NgỠđâu gần đây thôi, trước đó đã có má»™t ngưá»i ghìm xuồng và o trong đám lau sáºy là m cái chuyện "giải phẫu cái bụng" thưá»ng ngà y. Ông khẽ khà ng áp sát đến gần, không hiểu sao ông không ra tay tức khắc mà đợi nghe hết sáu câu : "Äáºp cổ kinh ra tìm lấy bóng, xếp tà n y lại để già nh hÆ¡i...!...!...".
Nghe xong ông má»›i xuất kỳ bất ý, vẹt lau sáºy quÆ¡ sà o chống xuồng áp sát.
- Thưa chÃnh trị viên, anh em ghiá»n quá, cải hoạt tà ti thôi.
- Má»i tất cả ngà y mai lên văn phòng đại đội.
Sau buổi ấy, qua má»™t bà i bÃch báo có tranh minh há»a, trong đại đội truyá»n miệng nhau hát (theo Ä‘iệu văng vẳng tiếng chuông chùa) :
"Máu chảy ruá»™t má»m... Tôi má»›i chạy có ná»a vòng sân mà mồ hôi ra lai láng... Æ ...Æ ...".
Bà mẹ chiến sÄ© nhà ở gần đó Ä‘i rá»c lá chuối tình cá» trông thấy sá»± lạ. Äến chiá»u, lÃnh đến nhà , mẹ má»›i há»i :
- Các con mần gì mà cả trăm đứa đứng vòng quanh coi ba thằng vừa chạy vừa Ä‘á»n ca hát xướng ?
Äâu có tiện nói tháºt vá»›i má.
- Có gì đâu má ! Chúng con thá»±c táºp động tác trinh sát đặc công.
- Thôi các con đừng giấu má - Bà kéo khăn chấm nước mắt - Má biết hết trÆ¡n rồi, các con định thôi không đánh giặc, để láºp ra gánh hát đó mà ...
*
* *
- Bây giá» tÃnh sao đây ông Bá ? - Ông thợ nhuá»™m há»i.
- Khó gì đâu ! Tổ quốc cần thì Ä‘i đánh giặc. Bây giá» trên bảo tạm nằm im, thì mình trở vá» vá»›i cây đà n, nhưng trước nhất ngẫm lại tôi nghÄ© thương bà già tôi ! Mưá»i mấy năm rồi tôi lưu linh lưu địa bặt vô âm tÃn, tôi bất hiếu vá»›i má tôi lắm ! Có lẽ má tôi đã già yếu lắm rồi, không còn sống được mấy nữa đâu ! Tôi phải vỠđể tạ tá»™i vá»›i má tôi, nếu không suốt Ä‘á»i sẽ ân háºn.
- Nhà anh ở đâu ?
- Miệt Gò Công.
- Chà , chà , nghe nói ở vùng đó kiá»m kẹp dữ lắm, anh Ä‘i khÆ¡i khÆ¡i kiểu nà y không yên đâu. Tôi không cho anh Ä‘i ngay đâu, phải lưu lại đây tÃnh kỹ đã. Chiếc ghe nhuá»™m cá»§a tôi như cái ốc đảo, cắm sà o gần đồn, nhưng quân lÃnh há» nhẵn mặt tôi, không ghi ngá» gì đâu. Mấy con vợ tôi coi váºy mà được lắm, cáºy miệng nó cÅ©ng không hé. Hưá»ng đâu ? Con Hưá»ng còn thức dưới đó không bây ?
- Dạ !
- Lên đây, lên đây con ! Anh so dây lại đi, con tôi nó hát cho anh nghe...
Bao Ư... trải bao thả lặn áo tÃ
Cà nh mai đổ lá đưa nà ng...Ư...Ư...Ư...
Cô bé mưá»i hai tuổi có chất giá»ng đồng quê sông nước kim pha thổ nhả chữ như thả như trôi, hát không sai má»™t nhịp.
Lá»i ca dứt, nhưng ngưá»i cầm đà n chưa muốn dứt nên đà n tiếp Lưu thá»§y, Hà nh vân...
- Con nhá» nà y tôi sinh nó ra không phải để là m thợ nhuá»™m. Số nó từ tiá»n kiếp vốn mắc nợ vá»›i nghiệp cầm ca. Có sống vá»›i tôi giá»i lắm rồi sẽ lấy chồng đẻ con, rồi già , rồi ngoẻo. Tiếng đà n cá»§a tôi như tiếng bá»a cá»§i, có chăng chỉ để giải sầu, là m sao đủ sức là m cho cuá»™c Ä‘á»i con cái lên hương được. Tôi nói tháºt nhé, tôi giao nó cho anh đó, coi như con tôi tầm được sư há»c được đạo.
Trang Bá sá»ng sốt :
- Hoà n cảnh trốn chui trốn lủi, tôi lo cho thân tôi chưa xong...
- Vì váºy cần phải có thêm nó nữa má»›i xong. Anh hãy nghe tôi, Ä‘á»n ca hay đánh giặc tôi không bằng anh, nhưng chen vai thÃch cánh vá»›i Ä‘á»i, tôi có má»™t số bản lÄ©nh ; vùng tá»± do tôi rà nh, vùng bên kia tôi cÅ©ng biết, anh cứ để tôi lo. Anh hãy lưu lại đây chừng má»™t tháng, đêm lên đây chÆ¡i vá»›i tôi, ngà y rút vô mui ghe nằm, muốn trà có trà , muốn cà phê có cà phê, chá» cho râu ria dà i ra, tóc tai dà i úp sụp xuống, rồi sẽ ra công khai. Anh dạy cho con Hưá»ng khá tay nghá» lên. Hai chú cháu sẽ Ä‘i là m ăn vá»›i nhau, mượn đưá»ng hát rong để tìm vá» báo hiếu vá»›i bà già ... Má anh như má tôi, mình coi nhau như ruá»™t thịt...
Má»™t tháng sau, Trang Bá đã trở thà nh má»™t ông già cùng khổ, râu dà i ra, tóc ráºm xuống, bá»™ bà ba dốt dốt túi nhét đầy thuốc rê, ngưá»i quen cÅ©ng khó nháºn ra. Ôm cây đà n kìm Ä‘i sau, con Hưá»ng mang má»™t túi bà ng đựng và i món lặt vặt, cầm sái song lan và cái máy phát âm Ä‘i trước. Cô ChÃn là bà vợ thứ chÃn cá»§a ông thợ nhuá»™m, chèo chiếc xuồng nhuá»™m đưa hai ngưá»i ra sông cái, thả vá» cặp thị xã VÄ©nh Long. Con Hưá»ng rà nh phố xá ở đây, dắt ông ra bến xe, hạ cái giá» bà ng xuống, ngồi gần ghi-sê bán vé. Bác đà n cháu ca, nó má»›i nói lối và i câu, thiên hạ đã xúm đông xúm Ä‘á». Nó xuống xỠđể vô vá»ng cổ, thiên hạ đã xuýt xoa, ca hết sáu câu, lÃnh ngụy cÅ©ng cho tiá»n.
Từ đó, ngà y Ä‘i đêm nghỉ, gặp chợ hát ở chợ, gặp bến ca ở bến. Qua Bắc Mỹ Thuáºn, thị trấn An Hữu, cầu Ông Tồn, Cai Láºy, Trung Lương rồi thị xã Mỹ Tho, qua Chợ CÅ©, Chợ Gạo, Gò Công quê nhà không còn xa lắm...
*
* *
Tiếng mõ cầu kinh cá»§a mẹ già từ trong ngôi nhà xưa vá»ng ra. Hai bác cháu Trang Bá ngồi trong bóng tối bên gốc xoà i không dám và o.
Chừng mẹ chuyển nhịp, Trang Bá bắt đầu ấn phÃm đà n há»a cho Ä‘iệu Nam Ai... Mẹ cháºm rãi đứng dáºy xá bốn phương rồi cất tiếng : "-Vợ thằng Hai đâu ? Thằng Bá nó vỠđó, con ra kêu nó vô, ở chi ngoà i vưá»n sương gió Ä‘au ốm thì khổ".
Bà chị Ä‘i ra vưá»n, hai chị em nháºn ra nhau mừng mừng tá»§i tá»§i.
- Má sai chị ra đây là má chưa tha thứ cho thằng con bất hiếu, em không dám và o.
Bà chị trở và o nhà , hồi lâu bưng má»™t ngá»n đèn chong leo lét soi đưá»ng cho mẹ. Trang Bá ôm chầm lấy mẹ, còn con Hưá»ng sụt sịt khóc.
- Và o nhà đi con, Äức Pháºt đầy vị tha. May mắn là trăm tuổi già mẹ được trông thấy con, lòng nà o nỡ giáºn.
Cả gia đình đoà n tụ. Mẹ thắp nén hương đưa cho Trang Bá lạy cha.
Lạy xong anh ôm đà n, bảo con Hưá»ng ngồi bên chiếu lạy. Tiếng đà n ngân nga, con Hưá»ng ca theo :
- Khi nâng chiếu chỉ ra để cá»
Từ chà ng Ä‘i, thiếp bặt tin đợi chá»...
*
* *
Mãi mưá»i năm sau ngà y đất nước hoà n toà n giải phóng, anh em lÃnh cÅ© chúng tôi được dịp vá» lại kinh Thầy Phó xã Há»±u Thạnh.
Rất may ông thợ nhuá»™m vẫn còn sống, tuổi gần tám mươi. Câu chuyện vá» ngưá»i bạn cÅ© chúng tôi, anh Trang Bá, như trên đây là nhỠông ấy kể lại. Chúng tôi có lên tỉnh tìm thăm cô Hưá»ng con ông, giỠđây đã là đà n chị cá»§a má»™t Ä‘oà n cải lương tỉnh.
Sau ngà y vá» thăm mẹ, hai chú cháu Trang Bá tiếp tục lưu lạc hát rong hai năm trá»i. Bắt liên lạc được vá»›i tổ chức, Trang Bá đưa con Hưá»ng vá» vá»›i ông thợ nhuá»™m, rồi tham gia phong trà o đồng khởi.
Anh em tiểu Ä‘oà n 307 chúng tôi vẫn có ý rõi theo anh tìm dấu vết cá»§a ngưá»i bạn cÅ©, những mong anh Trang Bá, nếu còn mạnh giá»i, Ä‘á»c được bà i viết nà y, hãy ôm đà n tìm đến báo Sân khấu, liên lạc vá»›i anh em. Bè bạn còn cÅ©ng bá»™n, ở rải rác các ngà nh là m các nghá» nghiệp, có đủ thứ sÄ© : bác sÄ©, há»a sÄ©, nhạc sÄ©, kịch sÄ©. Có đủ thứ nhà : nhà kinh doanh... Có đủ thứ sư : kỹ sư, giáo sư, kiến trúc sư, võ sư... Nhiá»u đứa biết báºp bõm vá»ng cổ sáu câu, chỉ có thiếu tiếng đà n kìm gá»i bạn... Tiếng đà n kìm Trang Bá réo rắt năm nà o vẫn quyện chặt và o lòng đồng đội vá»›i bao ká»· niệm vui buồn, sá»± nhá»› thương má»™t ngưá»i chiến sÄ©, nghệ sÄ©...
Tà i sản của ngautuan
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 07:52 AM .
03-08-2008, 07:25 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 27
Thá»i gian online: 1 phút 12 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
BỠDƯỢNG
HÆ¡n bốn năm, bác thầm yêu má tôi, tôi biết. Tôi cÅ©ng quý bác, vì bác ấy yêu trẻ. Không phải chỉ vá»›i tôi mà tất cả các bạn trang lứa ba bốn năm tuổi như tôi. Bác không già u vì bác mặc áo đứt khuy, có lần tôi thấy má tôi Ä‘Ãnh khuy lên cái áo dÃnh dầu cá»§a bác Ä‘ang mặc, bác nói khẽ nhưng tôi nghe: "ÄÃnh cúc chá»› đừng khâu tim nhé!" và tôi cÅ©ng biết má tôi đã chÃch nhẹ đầu kim và o giữa ngá»±c bác trước khi ká» môi cắn chỉ.
Nghe nói trước kia bác là văn sÄ©, nhưng vì lẽ gì đó bác gác bút Ä‘i là m công nhân và năm tháng dà i, tuổi cà ng trưởng thà nh tôi cà ng hiểu hồi ấy khi nhá» bạn bè và những nÆ¡i quen biết lo cho tôi thi và o trưá»ng Âm nhạc, bác muốn tôi tiếp bước và o con đưá»ng nghệ thuáºt mà vì hoà n cảnh bác đã phải dang dở, mong ước được tìm cái hình bóng dÄ© vãng cá»§a bác trong những bước cháºp chững và o Ä‘á»i cá»§a tôi qua tiếng đà n vì cung đà n xưa đã lá»—i nhịp.
Vì váºy, từ tấm bé, thương má tôi, tá»± trong con tim non ná»›t, tôi coi bác như bác mà là ba, bác coi tôi như con nhưng mà là cháu.
Gia đình tôi Ä‘i đâu, thay đổi chá»— ở, sÆ¡ tán, chuyển vùng, không máy ngà y lại thấy bác lẽo đẽo theo ở gần, là m đủ thứ nghỠđể mua bữa sống hà ng ngà y, để gom góp lại là m má»™t Ä‘á»i thương yêu.
Tôi được giấy gá»i nháºp và o Trưá»ng Âm nhạc Hà Ná»™i vừa 3 tháng nữa là đủ 8 tuổi. Há»c được ná»a niên khóa thì há»c sinh phải đội mÅ© rÆ¡m, mặc quần áo mà u thẫm vì Johnson cho máy bay bá» bom bắn phá miá»n Bắc, gia đình tôi phải sÆ¡ tán vá» Tuyên Quang để gần ông bà , cách xa Chùa Thầy - nÆ¡i Trưá»ng Âm nhạc sÆ¡ tán hÆ¡n 250 cây số, sau đó lại sÆ¡ tán lần nữa vá» Yên DÅ©ng, Hà Bắc cÅ©ng bằng ấy đưá»ng xa.
Tà u há»a Hà Ná»™i - Phú Thá» bị bắn phá, cầu Äoan Hùng nối liá»n Tuyên Quang bị đánh sáºp phải qua phà . Nhà tôi lúng túng vì tôi không thể mạo hiểm Ä‘i và o mục tiêu Ä‘eo Ä‘uổi thưá»ng xuyên cá»§a những con chim sắt gầm rÃt nhưng vô cảm.
Giữa lúc ấy bác tới: "Tôi đưa cháu đi bằng xe đạp!". Má tôi nói: "Mấy trăm cây số cơ à ?" - "Ngà y xưa các sĩ phu vỠKinh ứng thà đi bộ cả tháng, có được đi xe đạp đâu?".
Ngà y lên đưá»ng, chiếc xe đạp Phượng Hoà ng được thay má phanh má»›i rất kỹ. Treo bên phải baga má»™t chiếc hòm quần áo sách vở, bên trái má»™t há»™p đà n accordéon. Trên mặt baga má»™t cuá»™n chăn bông ba ký, tôi ngồi lên ôm tấm lưng cao khá»u cá»§a bác vá»›i đôi chân dép lốp lên đưá»ng.
Qua phà Bình Ca đưá»ng rừng đèo dốc cháºp cùng, dốc nà o ngắn, bác gò lưng vượt dốc, dốc nà o cao cố gắng đến lưng đèo phải xuống đẩy xe. Tôi Ä‘i sau đẩy, nói là phụ bác nhưng tháºt ra chỉ là sá» cái baga vì tôi đội mÅ© len bịt tai, mặc quần kép, đụp áo ông cả ngưá»i tròn như cái hạt mÃt, chân lại ngắn có lúc phải chạy lúp xúp.
Quá SÆ¡n Dương, vượt qua 50 cây số, bác cháu ngồi nghỉ mở cÆ¡m nắm muối vừng ra ăn. Tôi chỉ uống nước không muốn ăn, bác sá» trán tôi đượm vẻ lo âu. Chẳng hiểu sao? Ná»—i buồn man mác ở đâu xen và o đầu óc trẻ thÆ¡ cá»§a tôi không rõ vì mông lung cảm giác xa nhà hay vì thương bác vì má con tôi nên quá đỗi nhá»c nhằn.
Lại vượt đèo - Ngá»n đèo ngoằn ngoèo xa tÃt tắp. Lắm lúc tôi má»i chân, bác lại đặt tôi lên yên cho bác đẩy: "Ráng lên cháu - Cháu có nhá»› câu thÆ¡ Tố Hữu không? Gió qua đồi, Äèo Khế gió sang! Là đỉnh đèo nà y đây!... Lên đây xem, cháu sẽ nháºn biết cảm giác mát mẻ từ ngá»n gió trong thÆ¡ ấy!...".
Diá»…m phúc cho tôi lần đầu tiên được hưởng ngá»n gió chỉ nÆ¡i nà y má»›i có. Gió uốn lượn giữa hai bên vách núi quanh co lên đến đỉnh giao tiếp vá»›i bầu trá»i rá»™ng mở trên cao nhất, lan tá»a ra man mác là nh lạnh; sau quãng đưá»ng mệt nhá»c được thiên nhiên ban phát cho, giỠđây tôi má»›i hiểu nhỠđâu nhà thÆ¡ ngẫu hứng được câu thÆ¡ nà y.
Máy bay Mỹ lại gầm rú, từng phi đội 9 chiếc tầng cao, tầng thấp tôi đếm được rõ ba mươi sáu lượt. Không gian nhÆ¡ vỡ toang ra vì tiếng rÃt, nhưng rừng núi tháºt im lìm. Hai bác cháu đứng nhìn vá» hướng khu Gang thép Thái Nguyên, ngá»n cây rừng trải thảm dưới mắt đến nÆ¡i xa tÃt tắp, bao la đất nước rá»™ng đến nhưá»ng bao, đứng trên đỉnh cao má»›i nháºn biết Tổ quốc lá»›n lao biết mấy? Nghe những loạt tiếng "ùm" văng vẳng dá»™i vá» rồi thấy những bá»±ng khói mà u nâu má» má» nhá» bằng bà n tay... Tôi nghe bác nói: "Cháu thấy không nó có chở hết bom bên Mỹ sang cÅ©ng chẳng đủ để há»§y diệt hết cỠđất nước mình".
- Thôi ta đi đi cháu! Ta phải vượt qua chỗ bốc khói ấy trước giỠcao điểm trưa!
Bác chặt má»™t cà nh to để nguyên lá, dùng dây Ä‘em theo buá»™c sau baga để phụ vá»›i phanh xe hãm tốc khi đổ dốc đèo Khế dà i trên 10 cây số. Bụi mù tung lên phÃa sau óng ánh mà u nắng, gió mát huýt sao bên tai, tôi quên hết ná»—i buồn giữ chặt lưng áo bác.
VỠđến Äại Từ và o quán lá uống vá»™i bát nước chè xanh, bác nhón mấy cá»ng chè khô ngáºm để giữ nước bá»t, bác liếc đồng hồ, đỡ tôi lên xe: "Cháu ngồi chắc nhé! 15 cây số nữa là phải tăng tốc độ để vượt qua thị xã Thái Nguyên và khu gang thép trước giá» cao Ä‘iểm lần 2".
Thị xã sÆ¡ tán thưa thá»›t, đưá»ng qua Khu gang thép 10 cây số cÅ©ng vắng ngưá»i, bác gò lưng đạp không giảm tốc, tôi biết bác lo cho tôi hÆ¡n lo cho mình. Xe băng qua, chạy dá»c theo con đê bá» máng, lâu lắm tôi gục và o vai bác nghe trong tỉnh thức: "Con! Con! Ráng nghe! Äừng ngá»§! Còn phải qua cầu Bắc Giang nữa". Nhưng tôi vẫn thiếp Ä‘i. Khi tỉnh giấc mặt trá»i đã xế, má»›i hay bác đưa tay ra sau giữ cho tôi khá»i ngã, lái xe bằng má»—i má»™t tay suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cầu Bắc Giang bị bom đánh há»ng, công nhân Ä‘ang sá»a chữa. Máy bay muốn cắt đứt đưá»ng tà u Hà Ná»™i - Lạng SÆ¡n nên đánh liên tục. Bác phải dá»±ng xe bên đưá»ng dìu tôi qua cầu vì có những mảnh ván lót tạm khó Ä‘i, sợ máy bay tá»›i Ä‘ang ở giữa cầu vừa xe vừa ngưá»i là m sao cứu. Qua được rồi, bác kéo tôi Ä‘i nhanh xuống đến hết dốc rẽ và o ngã ba chỉ tôi cứ thẳng hướng mà đi má»™t mình cà ng xa vùng trá»ng Ä‘iểm bắn phá cà ng tốt. Sau đó bác ngược lại bên kia lấy xe qua cầu.
Theo những con đưá»ng là ng đất đỠêm Ä‘á»m, Ä‘i mãi đến bến đò Yên DÅ©ng. Sông Cầu nước chảy lÆ¡ thÆ¡ xanh mát, ngá»n đồi nhá» trên bá» sông có vưá»n thông xanh mướt, cát dưới chân lại óng ánh như mảnh thá»§y tinh. Bác bảo đó là má» mica lá»™ thiên, đất nước ta già u đẹp lắm.
Là ng quê đã lên ngá»n đèn dầu, hai bác cháu má»›i đến vùng dân cư nÆ¡i nhà trưá»ng sÆ¡ tán.
Ra đi từ 5 giỠsáng, bác đạp xe suốt 13 tiếng đồng hồ qua trên hai trăm năm mươi cây số.
*
* *
Ba năm sÆ¡ tán như thế không phải má»™t lần bác guồng xe qua ba tỉnh Việt Bắc để đưa rước tôi đến trưá»ng, mà tháng nà o bác cÅ©ng đến thăm tôi tiếp tế khoai lang sấy, bánh mỳ khô... có váºy thôi và và i mươi đồng tiá»n tiêu vặt. LÅ© trò nhá» chúng tôi chụp cái mÅ© rÆ¡m trông như những tai nấm má»›i má»c tÃu tÃt quanh bác chia sẻ niá»m vui vá»›i bác sau bao nhiêu dặm đưá»ng. Bác cưá»i bảo: "Các con gặm khoai lang sấy, bánh mì khô, ăn cÆ¡m độn ngô mà há»c Chopin, Tchaikopski, Betthoven, Sébastien Bach... đó nghe!".
Táºn dụng thá»i gian ngắn ngá»§i, bác chăm sóc nÆ¡i ăn ở - có hôm bác lặn xuống giếng sâu mò lên cả chục chiếc xô múc nước đứt dây, có cả há»™p guigoz và bút máy nữa - Trẻ chúng tôi đánh rÆ¡i nhưng là m sao mà lấy lên được.
Äến kỳ nghỉ hè, tôi lại được vá» Tuyên Quang. Lá»… chia tay đến trưa, các bạn ở quanh Hà Ná»™i vá» kịp, nhưng bác cháu tôi lại phải vá» xa. Äạp ná»a ngà y đến bìa rừng trá»i đã tối, xe không đèn muốn vượt đến vùng dân cư không còn kịp nữa đà nh ngá»§ rừng. Hai bác cháu ẩn và o má»™t bụm ráºm gom lá là m chiếu, bác đắp chăn cho tôi cẩn tháºn, lấy khăn tay buá»™c chân mình và o và nh xe đạp má»›i nằm xuống. Nghe gà rừng gáy, tôi trở dáºy thấy bác Ä‘ang ngồi cuốn thuốc, trên mặt đất còn bao nhiêu tà n thuốc, thì ra bác không ngá»§ để canh phòng thú rừng.
Bốn năm trưá»ng sÆ¡ tán, để chu toà n việc há»c táºp cá»§a tôi, Ä‘i lại trên khoảng cách xa dịu vợi, chiếc xe đạp bao nhiêu lần thay vá» ruá»™t, sức khoẻ bác bao nhiêu hao mòn khi tải trá»ng ngà y cà ng nặng thêm theo tuổi lá»›n cá»§a tôi?
Hiệp định Paris được ký kết, trưá»ng trở vá» thá»§ đô, há»c hết bảy năm, tôi thi tốt nghiệp, đã có Ä‘oà n nháºn chi viện cho chiến trưá»ng từ B ra ngồi sẵn trong phòng thi để tuyển chá»n rồi. Vì tôi là con má»™t lại là gái nên các bác không dám quyết định bèn Ä‘iá»u commăngca cùng Ä‘i vá»›i tôi vá» xin ý kiến má tôi.
Sau má»™t ngà y tiếp khách, má nâng hai bà n tay tôi trong lòng bà n tay âu yếm bảo: "Bây giá» má không quyết định thay con, má cho con tiá»n, con theo các bác trở vá» Hà Ná»™i vui vá»›i các bạn ở trưá»ng thoải mái, trong má»™t tuần, tá»± quyết định ra sao? Con đánh Ä‘iện vá» cho má xuống!".
Tôi biết lá»i má có ý kiến cá»§a bác ấy. Tôi thầm cảm Æ¡n má - Má là ngưá»i dân chá»§ vá»›i con cái.
Tôi Ä‘i B, nhiá»u ngưá»i há»i tôi rằng em đã nghÄ© kỹ chưa? Theo nghÄ©a dám chấp nháºn thá»±c tế chiến trưá»ng chưa hay là bồng bá»™t nhất thá»i rồi hối tiếc cÅ©ng có, theo nghÄ©a dại, khôn cÅ©ng có. Tôi Ä‘i B tất nhiên là để đáp lá»i sông núi, sau đó còn muốn đến quê hương miá»n Nam cá»§a bác ấy.
Má tôi và bác, hai con chim già dõi theo cánh bay cá»§a con chim non Ä‘ang theo bầy đà n đến nÆ¡i nghìn dặm xa xôi táºn phương trá»i Nam mong ngà y xum há»p thắt tha thắt thẻo 3 năm trưá»ng cho đến ngà y giải phóng.
Tôi theo chân Ä‘oà n quân và o tiếp quản thà nh phố được hÆ¡n má»™t tháng. Má»™t sá»›m Ä‘ang ngồi hà n huyên vá»›i các chị sở tại má»›i quen trước nhà , tôi chợt thấy dáng quen quen ông già guồng xe đạp hồi nà o, bá» mÅ© ra lại có mái đầu bạc, tá»± nhiên lần đầu tiên tôi thốt lên tiếng gá»i táºn đáy lòng:
- Ba ơi !
Những ngà y ấy nước mắt thay niá»m vui, khóc để mà sung sướng.
Tôi lên baga xe đạp như thuở nà o đến gặp má.
Má cùng và o Nam với ba - ngầm hiểu nhau với bạn bè như nghĩa vợ chồng thôi.
Sau 10 năm tÃch cóp có đủ kinh phà cho cuá»™c hà nh trình vá» chốn xưa - lại nghe tin ông tôi mất, ba má tôi thu xếp vá» lại Tuyên Quang - xe đưa đến táºn cá»a. Má»i ngưá»i vây quanh chà o đón.
Bà tôi đã trên 80. CỠchỉ đầu tiên của bà là để tay lên bỠvai đặt ba ngồi xuống ghế. Bà đến bà n thỠông, lấy mảnh khăn tang - tự tay bà bịt chiếc khăn trắng lên trán ba - sau đó lại bịt khăn cho má.
Má và Ba Ä‘á»u rưng rưng. Hai mái đầu thắp hương trước bà n thỠông - cảm nháºn như hai mảnh khăn tang tá»± tay bà đặt lên mái đầu là hôn ước trước toà n gia tá»™c giữa đồi núi Tuyên Quang.
Æ i Tuyên Quang! Phải chăng Tuyên là tuyên bố, Quang là quang minh - Có hôm nằm giữa vùng chiến khu D tôi chợt nghÄ© như thế.
Má tôi, ba tôi hai ngưá»i thương nhau, láºn Ä‘áºn suốt theo thá»i gian dà i bằng tuổi cá»§a tôi chỉ để mÆ¡ ước được kết thà nh duyên pháºn, để trá»n được hai chữ bạn Ä‘á»i - Má»™t ngưá»i lặng lẽ như rừng núi Tuyên Quang vá»›i tất cả sá»± sinh sôi bên trong cá»§a nó, ngà y qua ngà y gá»i gắm tâm sá»± bên đầu mÅ©i kim Ä‘an sắp xếp những sợi chỉ rối nhiá»u mà u sắc dệt nên chiếc áo ấm tôi mặc và kiếm đồng tiá»n cho tôi ăn há»c. Má»™t ngưá»i gian truân, phong trần như chiếc guồng dưới yên xe đạp vá»›i tất cả sá»± quay cuồng, căng thẳng cá»§a nó, để đêm từng đêm cưá»i khóc sá»± Ä‘á»i gá»i gắm và o nét bút viết nên muôn mà u muôn vẻ cuá»™c sống thà nh trang sách tôi Ä‘ang Ä‘á»c bằng trăm nghìn con chữ lắng Ä‘á»ng.
Thá»i gian là quy luáºt cá»§a tạo hóa, kiên trì là đức tÃnh cá»§a con ngưá»i: Tôi cảm Æ¡n cả hai!
Tà i sản của ngautuan
Last edited by khungcodangcap; 05-10-2008 at 08:09 AM .