  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:45 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 9  
 
 
  
 
Vài hôm sau , vẫn còn xanh mét và kháºp khiá»…ng hÆ¡n thưá»ng ngày , Ruồi trâu vào thư viện mượn xem những bài thuyết giáo cá»§a Hồng y Giáo chá»§ Môntaneli . Ricácđô Ä‘ang Ä‘á»c sách ở 1 bàn gần đó , nhìn lên : tuy rất thÃch Ruồi trâu , nhưng anh không tài nào chấp nháºn nổi 1 Ä‘iểm duy nhất là cái ác ý cá nhân kỳ dị nÆ¡i con ngưá»i ấy. 
- Ông lại định tấn công vị Hồng y tá»™i nghiệp này nữa ? - Ricácđô há»i , gần như bá»±c túc. 
- Ông bạn thân mến ạ , sao ông cư.....mãi giao tiếng o...oan cho tôi thế ? Phi cÆ¡ đốc giáo đấy nhé , tôi Ä‘ang chuẩn bị 1 bài tiểu luáºn vá» khoa thần há»c hiện đại cho má»™t tá» báo m...m...má»›i đây! 
- Báo nào váºy ? - Ricácđô hoài nghi giương mắt nhìn Ruồi trâu : đã có nguồn tin ná»a bà máºt ná»a công khai nói rằng luáºt báo chà má»›i đã được dá»± thảo , và phe Äối láºp Ä‘ang chuẩn bị cho ra mắt 1 tá» báo cấp tiến làm chấn động thành phố , nhưng vá» mặt hình thức , đó vẫn là bà máºt. 
- Nháºt báo " Kẻ lừa đảo " , dÄ© nhiên , hay tá» " Lịch Giáo há»™i " cÅ©ng váºy. 
- S....suỵt ! Rivarex , chúng ta Ä‘ang làm ồn ngưá»i khác đấy! 
- ÄÆ°á»£c , váºy hãy vùi đầu vào khoa giải phẫu cá»§a ông Ä‘i , đó là việc cá»§a ông và Ä‘...để tôi yên vá»›i khoa th....thần há»c....cá»§a tôi.Tôi sẽ kh....không can thiệp vào việc trị liệu các xương gãy cá»§a ông đâu , dù tôi biết nhiá»u ca gãy xương q...q...quý giá hÆ¡n các ca cá»§a ông nhiá»u. 
Ruồi trâu ngồi xuống vá»›i tuyển táºp cá»§a những bài thuyết giáo , vẻ mặt càng căng thẳng , đăm chiêu. Má»™t trong những nhân viên thư viện đến bên anh : 
- Ông Rivarex ! Hình như ông có ở trong Ä‘oàn thám hiểm cá»§a Äuy-prê Ä‘i khám phá các phụ lưu cá»§a sông Amadôn phải không ? Mong ông vui lòng giúp đỡ há»™ chúng tôi khó khăn này : má»™t bà muốn mượn bản tưá»ng thuáºt cuá»™c thám hiểm đó , nhưng bản tưá»ng thuáºt đã Ä‘em Ä‘i đóng rồi. 
- Bà ấy muốn biết những gì ? 
- Chỉ há»i năm nào cuá»™c thám hiểm bắt đầu , và khi nào thì băng qua Ê-cu-a-Ä‘o thôi ạ ? 
- Cuộc thám hiẻm cuất fát từ Pa-ri , mùa thu 1837 băng qua Qui-tô vào tháng 4 năm 1838. Chúng tôi ở Braxin 3 năm , sau đó xuống Ri-ô và trở lại Pa-ri hè năm 1841. Bà ấy có muốn biết ngày của từng cuộc khám phá không ? 
- Không , cám Æ¡n ông , chỉ bấy nhiêu thôi. Tôi đã ghi được cả vào đây rồi ạ . Bep-pô , đưa há»™ tá» giấy này cho bà Bôla. Cám Æ¡n ông rất nhiá»u , ông Rivarex ạ , và cho tôi xin lá»—i đã làm phiá»n ông. 
Ruồi trâu ngả ngưá»i ra ghế nhÃu máy nghÄ© ngợi.Giêm-ma muốn biết những ngày ấy để làm gì cÆ¡ chứ ? Sao lại chỉ cần biết thá»i gian há» Ä‘i qua Ê-Ä‘u-a-Ä‘o cÆ¡ nhỉ?... 
Giêm-ma trở vỠnhà với mảnh giấy trong tay. Tháng tư , 1838 ...và Athơ chết tháng năm , 1833...Năm năm.... 
Chị chầm cháºm Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng , qua mấy ngày mất ngá»§ , những quầng thâm đã xuất hiện dưới mắt chị . Năm năm...và " má»™t gia đình cá»±c kỳ sang trá»ng "...và " ngưá»i mà anh ta hằng tin yêu nhất đã lừa dối anh ta ..." đã lừa dối anh ta....và anh ta đã tìm ra.... 
Chị dừng bước, hai tay bưng lấy đầu. Không, nghÄ© thế hoàn toàn là Ä‘iên rồ ! Không thể thế được...Thế thá»±c là hoang đưá»ng ...Mà lúc đó đã mò tìm kỹ khắp bến tàu rồi ! 
Năm năm....Và lúc bị gã thuá»· thá»§ đánh thì ông ấy má»›i "chưa đầy hai mươi mốt tuổi"...NghÄ©a là ông ấy bá» nhà ra Ä‘i năm mưá»i chÃn tuổi. ChÃnh ông ấy nói " má»™t năm rưỡi". Còn đôi mắt xanh biếc và những ngón tay hấp tấp ấy ? Và tại sao ông ấy lại căm ghét Mông-ta-ne-li ghê gá»›m đến thế ? Năm năm...Năm năm...Nếu biết chắc chắn rằng Ac-tÆ¡ đã chết Ä‘uối, nếu chÃnh mắt chị được trông thấy thi hài Ac-tÆ¡ ...thì vết thương xưa cÅ© ấy sẽ có ngày lành lặn và ká»· niệm Ä‘au đớn sẽ thôi không dày vò chị và chừng hai mươi năm sau chị có thể quay nhìn lại quá khứ mà không chút kinh hoàng. 
Cả má»™t thá»i thanh xuân chị đã bị ý nghÄ© ấy đầu độc. Ngày lại ngày, năm lại năm, chị đã kiên quyết đấu tranh chống lại sá»± cắn rứt lương tâm. Chị không ngừng nhá»§ thầm rằng mình sẽ phụng sá»± cho tương lai, không ngừng bưng tai nhắm mắt, cố tránh những bóng ma âm thầm cá»§a dÄ© vãng. Nhưng ngày qua tháng lại, hình ảnh ngưá»i gieo mình xuống biển tá»± tá» bị cuốn ra biển cả vẫn cứ ám ảnh chị, trong lòng chị vẫn vang lên tiếng sóng dạt dào, tiếng kêu chua xót mà chị không sao dáºp tắt nổi :"ta đã giết Ac-tÆ¡ ! Ac-tÆ¡ chết rồi !". Äôi lúc chị có cảm giác rằng gánh nợ ấy đã quá nặng đối vá»›i chị. 
Tuy thế, nếu bây giá» dù có phải hy sinh ná»a cuá»™c Ä‘á»i còn lại để mang được gánh nặng ấy thì chị sẵn sàng hy sinh. à nghÄ© cay đắng rằng mình đã giết Ac-tÆ¡ đã trở nên quen thuá»™c đối vá»›i chị rồi ; tâm hồn chị đã rên xiết quá lâu dưới gánh nặng ấy nên bây giá» không có lý gì để gục xuống nữa. Nhưng nếu chị không đẩy Ac-tÆ¡ xuống nước mà dẩy xuống...Giêma gieo mình xuống ghế, hai tay bưng lấy mặt và nghÄ© rằng "tất cả cuá»™c Ä‘á»i mình đã bị cái chết cá»§a Ac-tÆ¡ ám ảnh như má»™t bóng ma! á»’ mong sao mình chỉ đẩy Ac-tÆ¡ xuống chá»— chết thôi, chứ chưa đẩy Ac-tÆ¡ tá»›i má»™t cái gì đấy Ä‘au khổ hÆ¡n cái chết !" 
Kiên quyết, không oán thán, Giêma hồi tưởng lại toàn bá»™ cảnh địa ngục cá»§a cuá»™c Ä‘á»i cÅ© cá»§a Ac-tÆ¡, từng Ä‘oạn, từng Ä‘oạn má»™t. Cảnh địa ngục ấy hiện ra mồn má»™t trong trà tưởng tượng cá»§a chị , y như chÃnh chị đã từng trông thấy và sống ngay trong cảnh đó; nào là má»™t linh hồn trÆ¡ trá»i Ä‘ang run rẩy, nào là những ná»—i kinh hoàng cá»§a cô đơn, nào là những suy nghÄ© nhạo báng chua xót hÆ¡n cả cái chết, nào là những cÆ¡n hấp hối chầm cháºm, mòn má»i và tàn nhẫn. 
Nó cÅ©ng mồn má»™t y như chÃnh chị đã từng ngồi cạnh anh trong túp nhà tranh bẩn thỉu đó, y như chị đã từng ngồi cùng anh chịu đựng khổ nhục trong những má» bạc trong những đồn Ä‘iá»n cà phê và trong gánh xiếc rong gá»›m ghiếc đó. 
Gánh xiếc rong...Thôi, Ãt nhất hãy xua Ä‘uổi hình ảnh ấy Ä‘i vì nó làm cho ngưá»i ta có thể phát Ä‘iên lên được. 
Giêma rút ô kéo bàn viết, ngắm nhìn má»™t số váºt ká»· niệm mà không bao giá» chị muốn huá»· bá». Chị không hay thu góp các ká»· niệm nhá»› nhung nhá» nhặt nhưng dù sao chị vẫn giữ lại má»™t vài thứ : đó là má»™t sá»± nhượng bá»™ đối vá»›i má»™t nhược Ä‘iểm mà Giêma vẫn kiên quyết đè nén trong ngưá»i. Rất Ãt khi chị cho phép mình ngó tá»›i ô kéo ấy. 
Äây là những váºt chị gìn giữ : bức thư đầu cá»§a Giô-va-ni những bông hoa nằm trong bàn tay đã chết cá»§a Giô-va-ni, má»› tóc cá»§a đứa con chị, má»™t chiếc là khô trên mồ cha chị. Ở đáy ô kéo là tấm ảnh độc nhất cá»§a Ac-tÆ¡ - tấm ảnh lúc Ac-tÆ¡ lên mưá»i. 
Giêma ngồi sụp xuống ghế và ngắm mãi mái tó mÆ¡n mởn xinh xắn, ngắm mãi cho tá»›i khi hình ảnh chàng trai Ac-tÆ¡ hiện ra trước mắt chị má»›i thôi. GiỠđây bá»™ mặt Ac-tÆ¡ hiện ra nét quá ! Äôi môi nhạy cảm, mắt to và chân thành gương mặt trong sáng vô ngần - tất cả những cái đó khắc vào trà nhá»› cá»§a chị sâu đến ná»—i chị tưởng chừng như Ac-tÆ¡ chỉ má»›i chết hôm qua. Và những giá»t lệ rưng rưng đã từ từ che má» bức ảnh trước mắt chị. 
Tại sao chị lại có ý nghÄ© như thế ? Giam cầm linh hồn sáng láng và siêu thoát ây trong bùn lầy và Ä‘au khổ cá»§a cuá»™c sống thì chẳng phải đã xúc phạm tá»›i thánh thần quý mến Ac-tÆ¡ nên má»›i cho anh ta chết sá»›m, thà biến thành hư há»ng không cẫn sướng gấp ngàn lần được sống sót và trở thành Ruồi trâu , trở thành anh chàng Ruồi trâu vá»›i những chiếc ca-vat lịch sá»±, những lá»i châm chá»c đáng ngá», vá»›i má»™t miệng lưỡi cay độc và vá»›i cô vÅ© nữ cá»§a anh ta...Không, không ! Äó là kết quả ghê gá»›m mà vô nghÄ©a cá»§a trà tưởng tượng cá»§a chị. Chị đã làm thương tổn trái tim mình bằng những ảo tưởng trống rá»—ng - Ac-tÆ¡ chết rồi ! 
Có ngưá»i khẽ gá»i ngoài khung cá»a. 
- Tôi có thể vào được không ? 
Giêma giáºt mình đến ná»—i đánh rÆ¡i tấm ảnh xuống đất. Ruồi trâu kháºp khiá»…ng bước vào phòng, nhặt lấy tấm ảnh đưa cho chị. 
Chị nói : 
- Ông làm tôi sợ quá ! 
- Xin...xin bà tha lá»—i . Có lẽ tôi làm phiá»n bà ? 
- Không, tôi Ä‘ang soạn lại những đồ váºt cÅ©. 
Giêma ngáºp ngừng má»™t lát rồi đưa cho anh tấm ảnh : 
- Ông thấy cáºu bé này thế nào ? 
Và trong lúc Ruồi trâu ngắm tấm ảnh, Giêma theo dõi anh, cân não hết sức căng thẳng, dưá»ng như tất cả cuá»™c Ä‘á»i chị là do vẻ mặt anh quyết định. Nhưng Ruồi trâu chỉ cau mày có vẻ phê phán và nói : 
- Bà đã ra cho tôi má»™t bài toán khó, tấm ảnh đã phai màu và nói chung thì khuôn mặt trẻ con thì rất khó phán Ä‘oán. Nhưng tôi tưá»ng rằng cáºu bé này sẽ trở thành má»™t kẻ bất hạnh. Và Ä‘iá»u khôn ngoan nhất cho cáºu ấy là cứ nên trẻ con như thế này mãi, đừng thành ngưá»i lá»›n nữa. 
- Tại sao thế ông ? 
Bà thá» nhìn xem đưá»ng môi dưới đây. Có thể thấy được tÃnh cách cá»§a cáºu ta : cái gì Ä‘au khổ , cái gì dối trá là dối trá. Trong thế giá»›i cá»§a chúng ta, những ngưá»i như thế.không sống được. Thế giá»›i này cần có những ngưá»i chỉ biết nghÄ© đến công việc cá»§a mình. 
- Bức ảnh không gợi cho ông nhớ tới ai ư ? 
Ruồi trâu nhìn kỹ bức ảnh : 
- Phải. Lạ tháºt ! ...Phải ! Tất nhiên là giống.. 
- Giống ai thế ông ? 
- Giông Hồng...Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li. Có lẽ đức Hồng y giáo chá»§ thanh liêm này có cháu gá»i bằng bác chăng ? Xin bà cho há»i , đây là ai ? 
- Äây là tấm ảnh thá»§a nhá» cá»§a má»™t ngưá»i bạn mà tôi nói vá»›i ông hôm nào... 
- Ngưá»i mà bà đã giết có phải không ? 
Giêma bất giác rùng mình. Ông ta thốt ra câu nói ghê rợn ấy một cách dễ dàng và tàn nhẫn quá ! 
- Phải, ngưá»i...tôi đã giết...nếu anh ta chết tháºt. 
- Nếu ư ? 
Giêma dán mắt vào gương mặt Ruồi trâu : 
- Äôi lúc tôi vẫn còn hoài nghi. Ngưá»i ta không tìm thấy xác anh ấy. Có lẽ anh ấy cÅ©ng bá» trốn sang Nam Mỹ giống như ông. 
- Có thể tin là không. Nếu nghÄ© như thế bà sẽ vẫn rất khổ tâm. Trong Ä‘á»i tôi , tôi đã từng đưa biết bao nhiêu ngưá»i xuống địa ngục, nhưng xin bà hãy tin rằng nếu tôi biết do lá»—i tại tôi mà có má»™t sinh linh nào được sang Nam Mỹ thì tôi sẽ không sao ngá»§ yên... 
Giêma nắm chặt tay, tiến lại gần và ngắt lá»i anh : 
- NghÄ©a là ông cho rằng nếu ngưá»i đó không chết Ä‘uối...mà lại trải qua những cảnh ngá»™ như ông thì ngưá»i đó vÄ©nh viá»…n không bao giá» trở lại và không sao quên được chuyện cÅ© có phải không ? Ông cho rằng ngưá»i đó không thể nào có lòng tha thứ hay sao ? Ông nên biết rằng chÃnh tôi cÅ©ng đã phải trả má»™t giá nào đó ! Ông thá» nhìn xem ! 
Giêma láºt mái tóc dày lên khá»i trán. Giữa những má»› tóc Ä‘en nhánh lá»™ ra má»™t má»› tóc bạc lá»›n. Sau má»™t hồi im lặng , Ruồi trâu cháºm rãi nói : 
- Tôi nghÄ© rằng những ngưá»i đã chết thì cứ nên vẫn là những ngưá»i đã chết. Khó mà quên Ä‘i được dÄ© vãng và nếu tôi ở địa vị ngưá»i bạn đã chết cá»§a bà thì tôi cứ tiếp tục làm má»™t ngưá»i đã chết. Dù là quá»· có hoàn hồn thì cÅ©ng chỉ là má»™t bóng ma ghê rợn. 
Chị cất tấm chân dung trở lại vào ô kéo, mà khoá lại. 
- Chủ thuyết đó của ông khắc nghiệt quá. Thôi, bây giỠta nói chuyện khác đi. 
- Tôi đến để bàn vá»›i bà má»™t việc nhá», và nếu bà cho phép , thì ta xem đó là má»™t câu chuyện riêng. Tôi má»›i nghÄ© ra má»™t kế hoạch công tác. 
Giêma kéo ghế lại gần bàn, ngồi xuống. 
Ruồi trâu bắt đầu nói bằn má»™t giá»ng trÆ¡n tru, không chút nói lắp: 
- Bà có ý kiá»n gì vá» bản dá»± thảo luáºt báo chỉ? 
- à kiến tôi à? Tôi nghÄ© đạo luáºt đó có rất Ãt giá trị, nhưng thà có ná»a chiếc bánh còn hÆ¡n không có tà bánh nào. 
- Lẽ dÄ© nhiên. VẬy nghÄ©a là bà định làm việc cho má»™t trong những tá» báo má»›i mà mấy vị tốt bụng ở đây Ä‘ang chuáºn bị xuất bản tại đây ? 
- Phải , tôi tÃnh làm việc đó. Khi sắp ra má»™t tá» báo thưá»ng sẽ có rất nhiá»u công việc cụ thể như: tìm nhà in, bố trà lưu hành báo và... 
- Bà định cứ tiếp tục phao phà những năng khiếu trÃu tuệ cá»§a mình như thế đến bao giá» ? 
- Tại sao lại "phao phÃ"? 
- Vì nó là phao phÃ. Hẳn bà cÅ©ng thừa hiểu rằng bà còn thông minh Æ¡n cả số lá»›n những ngưá»i đàn ông Ä‘ang cùng làm việc vá»›i bà. Váºy mà bà cứ để cho há» biến bà thành má»™t ngưá»i lao công tạp vụ, má»™t ngưá»i đầu sai. Vá» mặt trà tuệ, so vá»›i bà thì GÆ¡ratxini và Gali kém xa và chỉ là há»c trò. Váºy mà bà cứ chịu ngồi sá»a các bản in thá» những bài viết cá»§a há» như má»™t chân thư ký sá»a bài ở nhà in. 
- Trước hết, không phải tôi chỉ toàn làm công việc sá»a bản in thá», và thứ nữa , tôi có cảm tưởng là ông quá khen năng lá»±c cá»§a tôi. Tôi chẳng có năng lá»±c gì lá»—i lạc như ông tưởng. 
Ruồi trâu bình tÄ©nh trả lá»i: 
- Nào tôi có bảo là lá»—i lạc đâu. Äiá»u quan trong hÆ¡n nhiá»u là bà có những năng lá»±c vững vàng và chắc chắn . TRong các phiên há»p tẻ ngắt cá»§a ban chấp hành, chÃnh bà luôn luôn là ngưá»i vạch rõ được những chá»— yếu trong láºp luáºn cá»§a từng ngưá»i. 
- Äối vá»›i những ngưá»i khác, ông chưa công bằng. Chẳng hạn như Mactini có đầu óc rất logic. PhabÆ¡ritxi và Lega Ä‘á»u rất có năng lá»±c, Ä‘iá»u đó không còn nghi ngá» gì ữa. Cồn như GÆ¡ratxini thì có lẽ ông ta hiểu tình hình thống kê kinh tế cá»§a nước à sâu sắc hÆ¡n bất cứ má»™t quan chức nào trong nước. 
- Như thế cÅ©ng chưa lấy gì làm nhiá»u lắm. Nhưng thôi, ta đừng bàn đến há» và năng lá»±c cá»§a há» nữa. Sá»± thá»±c vẫn là : vá»›i tài năng cá»§a bà, bà có thể làm được những việc quan trá»ng hÆ¡n và ở cương vị có trách nhiệm lÆ¡n hÆ¡n hiện nay. 
- Tôi rất băng lòng vá» vị trà cá»§a tôi; tuy công việc tôi Ä‘ang làm không có nhiá»u giá trị lắm, có lẽ vâyk, nhưng tất cả chúgn tôi ai làm được gì thì đỠucố gắng làm. 
- Bà Bôla, chúng ta không nên khen nhau và nhún nhưá»ng vá»›i nhau mãi làm gì. Xin bà cứ tháºt thà trả lá»i cho tôi biết : bà có thừa nháºn rằng hiện những việc mà bà Ä‘ang táºn dụng trà não cá»§a mình để làm, lẽ ra có thể dành cho những ngưá»i khém hÆ¡n bà làm được không ? 
- Nếu ông cứ ép tôi trả lá»i, thì tôi bả rằng : có, ở mức nhất định. 
- Váºy tại sao bà lại cứ để yên tình trạng như váºy ? 
Không có tiếng trả lá»i. 
- Tại sao bà lại cứ để yên ? 
- Vì ...tôi không có cách nào khác. 
- Tại sao váºy ? 
Chị nhìn Ruồi trâu bằng con mắt trách móc: 
- Ông chẳng tế nhị chút nào...tại sao lại cứ ép tôi phải trả lá»i . 
- Nhưng dù sao bà vân cứ phải cho tôi biết vì lẽ gì chứ 
- Äà thế thì tôi xin trả lá»i rằng: tại vì Ä‘á»i tôi đã tan nát rồi. Hiện nay tôi không còn đủ nghị lá»±c làm má»™t việc gì ra hồn nữa. Tôi chỉ còn xứng đáng làm con bò kéo xe cách mạng và làm những tác lao công tạp vụ cho đảng được thôi. Ãt nhất tôi cÅ©ng đã táºn tâm làm tròn nhiệm vụ ấy, và cho dù tôi không làm nữa thì cÅ©ng phải có ngưá»i nào khác làm. 
- Vâng , tất nhiên cÅ©ng phải có ngừơi nào khác làm, nhưng không nhất thiết má»™t ngưá»i cư slàm mãi việc ấy. 
- Äại thể tôi chỉ làm được có thế thôi. 
Ruồi trâu lim dim mắt nhìn chị một cách khó hiểu. Giêma ngẩng đầu. 
- Ta quay lại đỠtài cÅ© mất rồi, lẽ ra ta cần bàn công việc gì má»›i kìa ma. Tôi bảo đảm vá»›i ông rằng nếu cứ bàn rằng tôi có thể làm được việc này việc ná», thì sẽ chỉ vô Ãch thôi. Tôi sẽ chẳnt làm được đâu. Nhưng tôi có thể giúp ông suy nghÄ© vá» kế hoạch. VẬy kế hoạch cá»§a ông là gì ? 
- Äầu tiên bà bảo nếu tôi có gợi ý giao việc gì cho bà thì cÅ©ng chỉ là vô ich, thế rồi bà lại há»i tôi định gợi ý công tác gì. Không những tôi cầ bà nghÄ© kế hoạch giúp tôi mfa tôi còn cần bà giúp thá»±c hiện kế hoạch nữa kìa. 
- ông cứ nói xem việc gì đã, rồi sau ta sẽ bàn. 
- Trước hết tôi muốn há»i xem bà có nghe tin gì vá» những mưu toan khởi nghÄ©a ở vùng Venexia không ? 
- Từ khi có đại xá đến nay , tôi chỉ nghe nói tới hai chuyện : một là chuyện chủan bị khởi nghĩa nói chung, và hai là vỠnhững âm mưu của phái Xanphêdich. Nhưng e rằng tôi hoài nghi cả hai chuyện đó . 
- Trong số lá»›n trưá»ng hợp, tôi cÅ©ng nghÄ© như bà, nhưng giỠđây tôi Ä‘ang nói đến má»™t tình hình là trong toàn bá»™ má»™t tỉnh thá»±c sá»± Ä‘ang có việc nghiêm chỉnh chủân bị khởi nghÄ©a để chống lại ngưá»i Ão. Trong những nước thuá»™c Giáo hoàng - đặc biệt là trong Bốn ÄẶc khu , rất nhiá»u bạn thanh niên Ä‘ang bà máºt chủân bị vượt biên giá»›i để tình nguyện gia nháºp nghÄ©a quân. Bạn bè cá»§a tôi ở Rômânh báo cho biết rằng... 
Chị ngắt lá»i : 
- Xin ông cho biết, liêu ông có hoàn toàn chắc chắn là những bạn bè cá»§a ông có thể tin cáºy được không ? 
- Hoàn toàn chắc chắn. Tôi có quen biết riêng vá»›i há» và đã từng làm việc vá»›i há». 
- NghÄ©a là, há» cÅ©ng cùng má»™t "nhóm bà máºt" vá»›i ông chứ ? Mong ông tha thứ cho sá»± hoài nghi cá»§a tôi, nhưng thưá»ng tôi vẫ có chút nghi ngá»i đối vá»›i tÃnh chÃnh xác trong những thông tin cá»§a các Ä‘oàn thể bà máºt. Tôi có cảm tưởng rằng cái thói quen mà ... 
Anh cắt ngang: 
- Ai bảo bà rằng tôi là ngưá»i cá»§a má»™t "nhóm bà máºt"? 
- Không ai bảo, tự tôi đoán thế 
- À 
Anh ngả lưng vào ghế, cau mày nhìn chị. Một lát sau anh nói: 
- BÀ có luôn luôn đoán mò những việc riêng của ngươi fkhác không đấy ? 
- Tôi rất hay suy Ä‘oán. Tôi có đôi chút đầu óc quan sát và cÅ©ng có thói quen tìm ra mối liên hệ giữa các sá»± việc. Nói như váºy để khi ông muốn giấu tôi má»™t Ä‘iá»u gì đó, thì xin ông hãy coi chừng tôi. 
- Việc bà biết công ciệc cá»§a tôi, Ä‘iá»u đó không can hệ gì lắm, miá»…n là không Ä‘i quá xa. Tôi hi vá»ng là chuyện ấy còn chưa đến ná»—i... 
Chị ngẩng cao đầu, vá»›i vẻ ná»a ngạc nhiên ná»a giáºn dá»—i: 
- Vấn đè ấy dứt kháot là thừa. 
- Tất nhiên tôi biết bà không Ä‘i nói vá»›i ngưá»i ngoài, nhưng có thể bà nói vá»›i những ngưá»i trong đảng cá»§a bà... 
- ÄẢng căn cứ vào sá»± thá»±c chứ không căn cứ vào những sá»± phá»ng Ä‘oán và tưởng tượng cá»§a cá nhân tôi. Lẽ dÄ© nhiên tôi chưa há» bao giá» nói chuyện nfy vá»›i má»™t ai 
- CẢm Æ¡n bà, vạy có bao giá» bà Ä‘oán tôi thuá»™c nhóm bà máºt nào không ? 
- Tôi mong rằng... - mà ông không được mếch lòng vá» tÃnh thẳng thắn cá»§a tôi đâu nhé, bởi vì chuyện này là do chÃnh ông tá»± khÆ¡i ra, phải không ạ..- tôi rất mong rằng ông không thuá»™c nhóm "Dao găm" 
- Sao bà lại mong thế ? 
- Bởi vì ông thÃch hợp vá»›i nhữgn việc tối đẹp hÆ¡n 
- Tất cả chúng ta Ä‘á»u thÃch hợp những việc tốt đẹp hÆ¡n bất kể đã từng làm viêc gì. Câu bà nói cÅ©ng chÃnh là để trả lá»i cho bà. Nhưng tôi không thuá»c nhóm Dao găm mà llại thuá»™c nhóm "Thắt lưng Ä‘á». Nhóm này vững vàng hÆ¡n nhiá»u và tiến hành công việc cÅ©ng nghiêm chỉnh hÆ¡n. 
- à ông muốn nói công việc đâm chém chắng ? 
- Phải , cả công việc đó nữa. Dao găm là má»™t váºt rất có Ãch theo kiểu cá»§a nó, nhưng chỉ có Ãch nếu đằng sau nó có má»™t bá»™ máy tuyên truyện tốt và có tổ chưc. ChÃnh là ở chá»— ấy tôi không thÃch các nhóm khác. Há» tưởng rằng dao găm có thể giải quyết được má»i khó khăn trên thê giá»›i này, và Ä‘o slà má»™t sai lầm. Dao găm có thể giải quyết được khá nhiá»u chuyện, nhưng không phải là tất cả. 
- ông có tháºt lòng tin rằng dao găm có thể giải quyết được vấn đỠgì không ? 
Anh ngạc nhiên nhìn chị . 
Chị nói tiếp: 
- Tất nhiên, nhất thá»i dùng Ä‘ao găm có thể laá»i trừ được má»™t khó khăn cụ thể nào đó do má»™t tên máºt thám lợi hại hoặc má»™t viên quan lại gian ác nào đó gây ra. Nhưng trừ xong được trở ngại này thì liêu j có tạo ra nhiá»u trở ngại khác tệ hại hÆ¡n không ? đó lại là vấn đỠkhác. Tôi thiêt stưởng chuyện ấy có thể giống như câu chuyện ngụ ngôn chưa quét dá»n sạch nhà thì bầy mà đã đến . Bởi vì cứ má»—i má»™t lần ám sát lại càng làm cho cảnh sát thêm hung hãn và càg làm cho quần chúng quen nhá»n vá»›i hung tàn và bạo lá»±c, trạng thái cuói cùng cá»§a cá»™ng đồng có thể lại tệ hÆ¡n lúc ban đầu. 
- Váºy theo bà khi cách mạng xảy tá»›i thì Ä‘iá»u gì sẽ Ä‘iá»…n ra ? Bà có cho rằng lúc ấy nhân dân chẳng cần phải làm quen vá»›i bạo lưcu không ? Chiến tranh là chiế tranh chứ 
- Äúng thế, nhưng má»™t cuá»™c cách mạng công khai lại là má»™t chuyện khác. Cách mạng chỉ là má»™t sá»± kiện nhất thá»i trong sinh hoạt cá»§a nhân đân và Ä‘o slà cái giá chúng ta phải trả cho má»i bước tiến bá»™ . DÄ© nhiên , trong má»i cuá»™c cách mạng, những huyện haic hùng là không sao tránh khá»i , nhưng đó cÅ©ng chỉ là những sá»± việc cá biệt , những hiện tượng đặc biệt trong má»™t thá»i Ä‘iểm đặc biệt mà thôi. Äiá»u kinh khá»§ng nhất là để cho việc Ä‘am chém bừa bãi trở thành thói quen. Dân chúng quen thấy chuyện ấy diá»…n ra như cÆ¡m bữa, và làm cho ngưá»i ta không thấy sinh mệnh con ngưá»i là thiêng liêng nữa. Tôi không được đến Rô manha nhiá»u, nhưng Ä‘oi chút gì tôi thấy được ở dân chúng nÆ¡i Ä‘o svẫn ho tôi má»™t ấn tượng là hỠđã có hoặc Ä‘ang sắp có má»™t thó quen máy móc vá» bạo lá»±c. 
- Dù thói quen đó vẫn còn hÆ¡n là thói quen máy móc bảo sao nghe váºy và cúi đầu khuất phuc. 
- Tôi không nghÄ© thế. Má»i thói quen máy móc Ä‘á»u có mặt xấu, mặt nô lệ cá»§a nó, riêng thói quen này lại còn hung tàn nữa. DÄ© nhiên, nếu ông coi công việc cá»§a nhf hoạt động cách mạgn chỉ thuầnt uý nhằm giành giáºt vài sá»± nhượng bá»™ nhất định từ phÃa chÃnh phá»§, thì tất nhiên , ông sẽ cho nhóm bà máºt và sao găm là những vÅ© khà tốt nhất, bởi vì các chÃnh phá»§ không sợ cái gì bằng hai thứ này. Nhưng , nếu ôn nghÄ© theo cách tôi nghÄ©, rằng ép buá»™c chÃnh phá»§ không phải là cứu cánh , mà chỉ là phương tiện để đạt mục Ä‘Ãch, còn Ä‘iá»u chúng ta thá»±c sá»± cần cải tạo là mối quan hệ giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i , thì ông sẽ tiến hành công việc theo cách khác hẳn. Nếu táºp cho những ngưá»i không có há»c thức quen nhìn cảnh đổ máu, thì đó không phải là cách làm cho ngưá»i ta biết nâng cao giá trị sinh mệnh con ngưá»i. 
- Thế còn vấn đỠnâng cao giá trị của tôn giáo. 
- Tôi không hiểu. 
Ruồi trâu mỉm cưá»i: 
- Tôi vá»›i bà bất đồng ý kiến ở chõ nhìn nháºn căn nguyên má»i tai hoạ xảy ra. Theo ý kiến bà thì căn nguyên là ở chá»— thiếu coi trá»ng giá trị sinh mệnh con ngưá»i... 
- Nói đúng hÆ¡n là thiếu coi trá»ng cái thiêng liêng vá» nhân tÃnh cá»§a con ngưá»i. 
- Cái đó tuỳ bà. Còn theo ý kiên tôi, nguyên nhân chá»§ yếu cá»§a má»i rối loạn và sai lẩm cá»§a chúng ta là má»™t cănh bệnh tinh thần mà ngưá»i ta gá»i là tôn giáo. 
- ông có định nói cụ thể một tôn giáo nào không ? 
- á»’ không, đó chỉ là vấn đỠtriệu chứng bên ngoài mà thôi. Còn chÃnh bản thân căn bệnh là cái mà ngưá»i ta gá»i là thái độ tôn giáo cá»§a nháºn thức, là má»™t nhu cầu bệnh hoạn cá»§a con ngưá»i muốn tìm má»™t cái gì để thá» phụng, để thần thánh hoá và để cúi đầu bái lạy. Cái đó là cái gì , là Giêsu, là pháºt hay là thứ tôtem mông muá»™i , sá»± khác nhau đó không quan trá»ng lắm. DÄ© nhiên bà sẽ không đồng ý vá»›i tôi. Bà có thể là ngưá»i vô thần, là ngưá»i theo thuyết bất khả tri hay là gì gì Ä‘i nữa, nhưng đứng cách bà năm bước tôi vẫn có thể thấy tâm tÃnh tôn giáo cá»§a bà. Nếu ta tranh luáºn vấn đỠnày thì cÅ©ng vô bổ . Nhưng nế bà tưởng rằg tôi chỉ coi sá» dụng dao găm là má»™t phương pháp để thanh toán những tên quan lại gian ác thì bà đã rất ai lầ. không, đó Trước hết là má»™t phương tiện, và , theo tôi, là môộ phương tiện tốt nhất ,để đánh đổ uy tÃn cá»§a Giáo há»™i và để làm cho dân chúng có thói quen coi những kẻ đại biểu cá»§a giá»›i giáo sÄ© chỉ là má»™t lÅ© giòi bá». 
- Nhưng kh ông đạt tá»›i Ä‘Ãch đó, khi ông thức tỉnh được con thú dữ Ä‘ang thiu thiu ngá»§ trong má»—i con ngưá»i và thúc nó xổ và giáo há»™i , thì lúc ấy... 
- Thì lúc ấy tôi có thể nói rằng tôi đã làm xong má»™t công việc làm nên giá trị cuá»™c Ä‘á»i tôi. 
- Váºy té ra công việc mà ông nói hôm ấy tức là công việc này đó ư ? 
- Phải , đúng thế. 
Chị rùng mình, quay đi. 
Ruồi trâu ngước nhìn chị vá»›i má»™t nục cưá»i và nói: 
- Bà đã thất vá»ng vá» tôi rồi hay sao ? 
- không , không chÃnh xác như váºy. Tôi nghÄ© là... tôi ..hÆ¡i sợ ông. 
Má»™t lát sau, Giêma quay lại nhìn anh và nói vá»›i má»™t giá»ng bàn bạc công việc như bình thưá»ng. 
- Phải , tranh luáºn làm gì, vô cÃh. Quan Ä‘iểm cá»§a chúgn ta khác nhau xa quá. Chẳng hạn như tôi thì tin tưởng vào tuyên truyá»n, tuyên truyá»n nữa, tuyên truyá»n mãi, và tin tưởng vào má»™t cuá»™c khởi nghÄ©a công khai, khi có thể tiến hành được. 
- Váºy hãy quay lại kế hoạch cá»§a tôi. Kê shoach đó chỉ liên quan phần nào đến tuyên truyá»n nhưng vá»›i khởi nghìa thì nó co sliên quan nhìêu hÆ¡n. 
- Váºy ư ? 
- Như tôi đã nói vá»›i bà là có rất nhiá»u ngưá»i tình nguyện hiện Ä‘ang từ Rômanha kéo sang tham gia vá»›i dân Venêixia. Chúng tôi chưa biết bao giá» cuá»™c khởi nghÄ©a sẽ nổ ra. Có lẽ sau thu hoặc đông này. Nhưng cần phải vÅ© trang cho các đội tình nguyện để hô má»™t tiếng là há» láºp tức đổ xuống đồng bằng ngay. Tôi phụ trách việc bà máºt chuyên chở vÅ© khà và đạn dược vào lãnh địa Giáo hoàng cho há»... 
- Khoan đã. Xin ông cho biết làm thế nào ông lại cá»™ng tác được vá»›i há». Những ngưá»i hoạt động cách mạc ở Lôm bacdia và Venêxia hiện Ä‘á»u Ä‘ang tán thành Giáo hoàng má»›i. Há» á»§ng há»™ những cuá»™c cải cách tá»± do, cùng kê fvai sát cánh vá»›i phong trào tiến bá»™ trong Giáo há»™i. Má»™t ngưá»i chống giáo sÄ© không khoan nhượng như ông làm sao hoà jhợp vá»›i hỠđược. 
Ruồi trâu nhún vai: 
- Miá»…n há» làm được việc là đủ rồi. Còn há» muốn chÆ¡i con búp bê giẻ rách nào, cái đó có can hệ gì đến tôi ? Lẽ dÄ© nhiên, há» sẽ dùng Giáo hoàng làm bụ nhìn giữ dưa. Nhưng má»™t khi cuá»™c khơở nghÄ©a vẫn cứ tiến hành được thì Ä‘iá»u đó có lo gì ? ÄÃnh chó thì gáºy nào mà chẳng đánh được, và bất cứ lá»i ho hào nà kêu gá»i được nhân dân nôổ dáºy chống Ão thì cÅ©ng đỠtốt cả. 
- Váºy ông muốn tôi giúp việc gì ? 
- Chủ yếu là bà giúp tôi chuyên chở vũ khà qua biên giới. 
- Nhưng tôi làm sa ođược việc ấy ? 
- Bà chÃnh là ngưá»i có thể làm việc vấy tôt hÆ¡n ai hết. Tôi định mua vÅ© khà bên Anh, nhưng khi tÃnh chuyện mang vá» thì thấy rất gian nan. Không thể chở qua được bất kỳ má»™t hải cảng nào trong lãnh địa Giáo hoàng, vì tế phải chở qua Tôxcan, rồi từ đó xuyên qua dãy núi Apenanh. 
- Nhưng như váºy thì ông sẽ phải vượt qua biên giá»›i đến hai lần. 
- Phải nhưng không còn con Ä‘g nào khác. Má»™t món hàng láºu to như thế phải chở đến má»™t bến có thương mại thì má»›i được. Còn cảng Trivita Vêchkia thì, như bà đã biết, ở đó ra vào cảng nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ có ba thuyá»n buồm và má»™t thuyá»n đánh cá. Nếu đưa được hàng đến Tôxcan thì tôi sẽ đảm nhiệm chuyển qua biên giá»›i lánh địa Giáo hoàng. Các đồng chà cá»§a tôi thuá»™ lòng từng con Ä‘g Ä‘á»c đạo trên núi, và chúng tôi có nhiá»u chá»— cất giấu được vÅ© khÃ. Khó khăn chÃnh là làm sao đưa hnàg theo Ä‘g biển đên sLivoócno . Tôi không cso liên lạc vá»›i những ngưá»i buôn láºu ở Ä‘o. Các vị hình như có liên lạc vá»›i há» thì phải. 
- ông cho tôi nghĩ năm phút. 
Chị cúi mình vá» phÃa Trước, khuá»·u tay chống lên đầu gối để tỳ cằm. Im lặng má»™t lát, chị ngước nhìn anh: 
- Có thể là tôi giúp ông được phần nào trong công việc ấy. Nhưng Trước khi Ä‘i vào cụ thể, xin ông trả lá»i cho má»™t câu há»i: ông có thể hứa vá»›i tôi rằng việc này sẽ không liên quan tá»›i giết chóc hoặc bất kỳ loại bạo lá»±c bà máºt nào , hay không ? 
- Lẽ tá»± nhiên. Tô không bao giá» yêu cầu bà tham gia và việc gì mà bà không tán thành , Ä‘iá»u đó thì khá»i nói rôi. 
- Bao giỠông cần tôi trả lá»i dứt khoát.? 
- Thá»i giá» gấp rồi, nhưng tôi có thể đợi vài ngày 
- Chiá»u thứ7 này ông có rá»—i không ? 
- Äể toi tÃnh thá» xem...hôm nay là thứ năm...vâng , đến thứ bảy thì tôi rá»—i. 
- Váºy má»i ông cứ đến đây. Tôi suy nghÄ© kỹ rồi sẽ trả lá»i dứt khoát vá»›i ông. 
Chá»§ nháºt sau , Giêma gá»i cho ban chấp hành chi bá»™ đảng Matdini ở PhÆ¡lô răngxÆ¡ má»™t bức thư báo tin rằng chị định đảm nhiệm má»™t công tác chÃnh trị đặc biệt, nên trong mấy tháng tá»›i chị không thể tiến hành được công tác mà trừ Trước đến nay chị vẫn phụ trách trước đảng. 
Bức thư cá»§a Giêma có gây ra Ãt nhiá»u ngạc nhiên trong ban chấp hạnh, nhưng không má»™t ai phản đối cả. Há» Ä‘á»u tin chắc nếu bà Bôla đã làm má»™t việc đột ngá»™t như thế thì hẳn là có lý do rất chÃnh đáng, vì qua nhiá»u năm các đảng viên trong đảng Ä‘á»u rất biết Giêma là ngưá»i đáng tin cáºy. 
Vá»›i Mactini thì Giêma nói thẳng thắn rằng chị nháºn giúp đỡ Ruồi trâu trong má»™t "công tác biên giá»›i". Chị đã nói Trước vá»›i Ruồi trâu rằng chị có quyá»n thành tháºt đến má»™t chừng má»±c nhất định vá»›i ngưá»i bạn cÅ© này. Chị không muốn giữa hai ngưòi có sá»± hiểu lầm hoặc có những cảm giác Ä‘au xót do nghi ngá» va giấu giếm gây ra. Chị cho rằng chị có nhiệm vụ phải chứng tỠđược cho Mactini thấy là mình tÃn cẩn anh ấy. Tuy Máctini không bình luáºn gì cả khi được chị cho biết, nhưng Giêma thấy rõ , mặc dù không biết vì đâu , rằng khi nghe tin anh đã rất Ä‘au lòng. 
Hai ngưá»i ngồi trong sân hiên nhà Giêma, Ä‘ang nhìn ra những mái nhà đỠlô xô đến táºn Phiêdôlê. Sau má»™t hồi lâu im lặng, Máctini đứng dáºy Ä‘i bách bá»™ trong sân. Anh thá»c hai tay vào túi, vừa Ä‘i vừa huýt sao miệng, - má»™t dấu hiệu chắc chắn cho thấy lòng anh Ä‘ang xao xuyến. 
Giema ngồi nhìn Máctini một lát. Cuối cùng chị bảo: 
- Trêdarê, chắc anh lo lắng vá» việc này. Anh không vui như thế làm tôi cÅ©ng rất phiá»n lòng. Nhưng tôi chỉ quyết định khi nào tôi thấy là đúng. 
Vẻ ủ dột, Máctini đáp: 
- tôi không lo vá» công việc chị làm đâu. Việc đó tôi chẳng biết tý gì cả, nhưng tô inghÄ© nếu chị đã thuáºn ý tham gia thì chắc là việc đó sẽ ổn cả thôi. Tôi chỉ không tin cáºy con ngưá»i ấy thôi. 
- Tôi thấy anh vẫn hiểu lầm ông ấy. Trước kia tôi cÅ©ng thế, cho tá»›i khi hiểu được ông ấy nhiá»u hÆ¡n. Tuy chưa phải là má»™t ngưá»i hoàn toàn, nhưng ông ấy tốt hÆ¡n anh tưởng nhiá»u. 
- Có thể như thế lắm. 
Anh lặng lẽ đi đi lại lại trên sân. Một phút sau anh bỗng đứng dừng lại bên cạnh chị. 
- Giêma, chị hãy thôi Ä‘i. Chị thôi Ä‘i kẻo muá»™n. Chị đừng để cho con ngưá»i ấy lôi kéo vào những công việc mà sau này lại phải hối háºn. 
Chị dịu dàng đáp: 
- Trêdarê, sao anh lai nói thế. không ai lôi kéo được tôi và bất kỳ chuyện gì. Tá»± tôi suy nghÄ© kỹ và quyết định việc này theo ý nguyện cá»§a chÃnh mình. Anh không ưa Rivarét, tôi biết , nhưng đây là vấn đỠchÃnh trị chứ không phải là vấn đỠcá nhân. 
- madonna , bà hãy thôi Ä‘i. Äó là má»™t con ngưá»i nguy hiểm. Hắn giấu giếm, độc ác và bất nhẫn ...và hắn đã yêu bà. 
Chị co ngưá»i lại. 
- TRêdarê, sao anh tưởng tượng ra được những chuyện kỳ quặc thế. 
Máctini nhắc lại: 
- Hắn đã yêu bà. Bà đuổi hắn đi thôi, madonna. 
- Máctini thân mến, tôi không thể Ä‘uổi được ông ấy, mà cÅ©ng không thể cắt nghÄ©a để anh hiểu rõ vì sao. Số pháºn đã ràng buá»™c chúng tôi lại vá»›i nhau mà không phài do ý muốn hay hành động nào cá»§a chúng tôi. 
Mactini mệt má»i trả lá»i: 
- Nếu đã ràng buộc với nhau, thì tôi không thể nói thêm gì nữa. 
Mactini lấy cá»› báºn việc để ra vá», và anh Ä‘i lang thang cả mấy tiếng đồng hồ trên các đưá»ng phố lầy lá»™i. Chiá»u hôm ấy, thế giá»›i vá»›i anh tháºt là Ä‘en tối. Anh chỉ có má»™t váºt báu nhá» nhoi duy nhất, váºy mà con ngưá»i giảo hoạt ấy từ đâu đến đã lẻn và Ä‘oạt trá»™m mất rồi. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:12 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:47 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 10  
 
 
  
 
Vào khoảng giữa tháng 2 , Ruồi trâu Ä‘i Livoocnô. Tại đây Giêma giÆ¡i thiệu Ruồi trâu vá»›i má»™t thanh niên ngưá»i Anh có xu hướng tá»± do, làm đại lý hãng tầu, mà trước đây hồi ở Anh hai vợ chồng chị có quen biết. Ngưá»i này đã nhiá»u lần giúp đỡ các Ä‘ang r viên cấp tiến ở PhÆ¡lôrăngxÆ¡ trong những việc cụ thể, như cho vay tiá»n trong những lúc cấp bách, cho mượn địa chỉ kinh doanh để sá» dụng và việc thông tin ná»™i bá»™ cá»§a đảng , v.v ...Tất cả những việc đó Ä‘á»u qua tay Giêma và vá»›i tÃnh chất là má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a chị. Vì váºy, theo thá»›i quen trong đảng chị có thể tuỳ ý sá» dụng sá»± quen biết ấy mà laà những việc mà chị cho là có lợi cho đảng. Thế nhưng nay làm như thế có kết quả gì không thì đó lại là vấn đỠkhác hẳn. Trước đây vấn đỠhcỉ là yêu cầu ngưá»i Anh có cảm tình này cho mượn địa chỉ nháºn thư từ XixilÆ¡ tá»›i hoặc giấu nhá» má»™t Ãt tại liêu j trong tá»§ sắt phồng kết toản cá»§a ông ta. Nay đến để nhỠông ta chở láºu súng ống cho má»™t cuá»™c nổi dáºy khởi nghÄ©a, thì lại là vấn đỠrất khác, Giêma thấy rất Ãt hi vá»ng là ông ta sẽ nháºn lÆ¡i. 
Chị nói với Ruồi trâu: 
- Tất nhiên ta cứ thá» há»i xem sao, nhưng tôi chưa chắc có ăn thua gì không. Nếu ông mang theo thư giá»›i thiệu để xin ông ta năm trăm xcuđô thì tôi dám chắc ông ta láºp tức biếu ngay, vì ông ta hết sức hào phóng. Và có lẽ khi cấp bách ông ta có thể cho ông mượnc cả há»™ chiếu cá»§a ông ta hoặc giấu ngươỠlaánhnạn trong hầm kho nhà ông ta cÅ©ng được . Nhưng nếu ông nêu ra chuyện chở súng ống thì ông ta tròn xoa mắt và cho cả hai chúng ta là Ä‘iên rồ ngay tức khắc. 
Ruồi trâu đáp: 
- Nhưng rất có thể ông ta cho má»™t vài gợi ý gì hoặc giá»›i thiệu tôi vá»›i má»™t hai ngươá»i thuá»· thá»§ thân thiện nào đó. Dù sao , việc cÅ©ng đáng để chúng ta thá» xem. 
Má»™t ngày vào khoảng cuối tháng, Ruồi trâu tá»›i, Anh ăn mặc giản dị hÆ¡n má»i ngay và thoáng trông nét mặt anh, chị biết ngay là anh đã có tin vui. 
- À, chỠông mãi. Tôi đã sợ xảy ra chuyện gì không may cho ông. 
- Tôi thấy gá»i thư thì không an toàn và tôi cÅ©ng muốn vá» sá»›m mà không được. 
- ông vừa vỠđến thành phố đấy ư? 
- Vâng , tôi vừa xuống xe ngá»±a trạm thì vào đây ngay. Tôi tạt qua để báo cho bà biết rằng má»i việc đã xong xuôi. 
- ông muốn nói rằng Bâyli đã chịu nháºn giúp ư ? 
- HÆ¡n cả giúp nữa là đằng khác. Ông ta đảm đương tất cả, gói ghém , chuyên chở , việc gì cÅ©ng nháºn hết. Súng ống sẽ giấu trong các kiện hàng và chở thẳng từ Anh sang. Äồng nghiệp và bạn chà thiết cá»§a ông ta là UyliamxÆ¡ đồng ý thân hành coi sóc việc bốc hàng lên tàu ở XaodêmtÆ¡n, còn Bâyli thì tìm cách lá»t lưới hải quan vào Livoocno. UyliamxÆ¡ vừa khởi hành Ä‘i XaodêmtÆ¡n, tôi phải Ä‘i tiá»…n ông ta đến táºn Giênôva cho nên má»›i lâu như váºy. 
- Äi tiá»…n để dá»c đưá»ng bạn them vá» chi tiết phải không ông ? 
- Phải . Nói chuyện cho tới lúc tôi quá say sóng mới thôi. 
Sá»±c nhá»› có lần ba chị dẫn chị và ÃctÆ¡ Ä‘i chÆ¡i thuyá»n trên biển, ÃctÆ¡ bị say sóng lảo đảo, Giêma liá»n há»i: 
- ông có táºt say sóng ư ? 
- Mặc dù đã Ä‘i biển nhiá»u lần mà tôi vẫn là anh thá»§y thá»§ rất tồi...Nhưng khi tàu bốc xong hàng ở Giênôva thì cÅ©gn đã kịp nói xong chuyện rồi. Chắc bà biết UyliamxÆ¡ chứ ? Quả là má»™t anh chàng cá»±c tốt, rất đáng tin cáºy và rất tế nhị. Vá» mặt ấy, Bâyli cÅ©ng chẳng kém, và cả hai ngưá»i Ä‘á»u biết giữ môm giữ miệng. cả 
- Dù sao Bâyli chịu nháºn làm như thế cÅ©gn đã là mạo hiểm lắm rồi đấy. 
- Tôi cÅ©ng bảo ông ấy như váºy, nhưn gông ta chỉ sa sầm mà trả lá»i : "Thế còn việc cá»§a các ông thì sao ? " Äiá»u chúng ta mong ông trả lá»i cÅ©ng chỉ thế là cùng. Nếu tôi gặp ông ta ở má»™t nÆ¡i nào đó tại Timbuctu thì láºp tức tôi sẽ tiến lại nói ngay :"Chào ông, ngưá»i nc Anh". 
- Tuy váºy tôi vẫn không hiểu ông làm thế nào mà há» lại nháºn lá»i được. Nhất là UyliamxÆ¡ thì tháºt tôi càng không ngá» tá»›i được. 
- Phải , lúc đầu ông ta cÅ©ng chối thẳng thừng. không phải ông ta sợ đâu, mà vị ông ta cho toàn bá»™ chuyện này "không có tÃnh chất kinh doanh gì cả". Nhưng tôi tìm cách thuyết phục mãi má»›i tranh thá»§ được ông ta...Bây giá» bàn chi tiết Ä‘i. 
Khi Ruồi trâu ra vá» thì mặt trá»i đã lặn . Trên tưá»ng bao quanh vưá»n, những Ä‘oá hoa đưá»ng lê đã in hình thành những đốm sẫm trong bóng chiá»u dần tối . Ruồi trâu ngắt mấy cành hoa , Ä‘em vào nhà . Mở cá»a ra , anh đã thấy Dita ngồi trong góc phòng làm việc cá»§a anh . Nàng bước lại gần, Ä‘on đả nói : 
-Phê-li-trê , em tưởng anh không vỠnữa ? 
Ruồi trâu định vặn há»i ngay xem nàng vào phòng làm việc cá»§a anh làm gì, nhưng chợt nhá»› rằng mình vắng mặt đã ba tuần, nên anh đành lạnh nhạt chìa tay và nói : 
-Chào Dita ! Sao , cô có khoẻ không ? 
Nàng chìa má để Ruồi trâu hôn , nhưng anh làm ra vẻ không hay biết , lướt tá»›i cầm lấy lá» hoa trên bàn . Vừa lúc đó , cánh cá»a đằng sau báºt tung ra , con chó Saitan nhảy xổ vào buồng, quay cuồmh quanh chá»§ , vừa sá»§a , vá»a rÃt ầm Ä© , tá» vẻ vui mừng . Ruồi trâu bá» hoa , cúi xuống vá»— vá» nó : 
-Chào bố già Saitan nhé ! Ừ , ừ , tao đây ! Nào, đưa chân đây nào ! 
Mặt Dita lộ rõ vẻ u ám , khó chịu . 
Nàng lạnh lùng há»i : 
-Chúng ta Ä‘i ăn cÆ¡m chứ ? Tôi đã bảo dá»n cÆ¡m đằng nhà rồi . Vì anh biên thư nói chiá»u nay anh vá». 
Ruồi trâu nhanh nhẹn quay lại : 
-á»’ , rất ... rất xin lá»—i cô ! Chá» tôi làm gì ! Tôi rá»a ráy má»™t lát rồi sẽ quay lại ngay. Lấy há»™ nước vào bình hoa nhé ! 
Khi Ruồi trâu bước vào phòng ăn cá»§a Dita thì thấy nàng Ä‘ang đứng trước gương cắm má»™t cành hoa vào ngá»±c . Có lẽ đã đổi giáºn làm lành , nên nàng tiến lại gần đưa cho Ruồi trâu má»™t cành hoa xinh xắn và đỠthắm : 
-Cành hoa này để anh đeo vào ve áo . Anh để em cài cho. 
Suốt bữa ăn Ruồi trâu cố làm ra vẻ nhã nhặn , nói nhiá»u chuyện vui . Dita trả lá»i bằng những nụ cưá»i tươi tắn . Ná»—i mừng rõ rệt cá»§a nàng làm cho Ruồi trâu có phần lúng túng. Anh đã quen vá»›i ý nghÄ© cho rằng Dita có cuá»™c sống cá»§a mình , có bạn bè và ngưá»i thân kẻ thuá»™c cá»§a mình, cho nên anh chưa lúc nào nghÄ© rằng nàng có thể nhá»› tá»›i anh . Gặp anh nàng đã xúc động đến thế, thì lúc xa vắng chắc nàng còn buồn đến đâu. 
Dita rá»§ anh : 
-Ta ra sân uống cà phê anh nhé ! Tối nay trá»i ấm quá ! 
-ÄÆ°á»£c lắm ! Mang cả đàn guitar nhé ! Cô sẽ hát cho tôi nghe má»™t vài bài được chứ ! 
Dita tươi vui hẳn lên. Ruồi trâu không khi bảo nàng hát , bởi anh vốn là một nhà phê bình âm nhạc khe khắt. 
Dá»c dãy tưá»ng bao quanh sân kê má»™t chiếc ghế rá»™ng . Ruồi trâu ngồi vào má»™t góc để có thể nhìn ra cảnh núi đồi hùng vÄ© . Dita thì ngồi lên báºc tưá»ng hoa ,tá»±a lưng vào cá»™t nhà và buông chân trên ghế. Nàng thÃch ngắm nhìn Ruồi trâu hÆ¡n là chú ý đến cảnh thiên nhiên mỹ lệ. 
Nàng nói : 
-Anh cho em xin một điếu thuốc lá . Từ hôm anh đi đến nay em chẳng hút điếu nào cả . 
-à nghÄ© hay đấy ! Phải có thuốc lá nữa thì má»›i tháºt hoàn toàn đầy ...đầy đủ ! 
Dita cúi xuống chăm chú nhìn anh : 
-Có tháºt giỠđây anh thấy vui vẻ trong lòng không? 
Ruồi trâu giương cao đôi mày : 
-Còn phải nói nữa ? Ä‚n no rồi ngắm cảnh đẹp , má»™t cảnh đẹp nhất châu Âu , bây giá» lại được uống cà phê , nghe dân ca Hungary. Tâm hồn thư thái ,tiêu hoá lại bình thưá»ng.Ngưá»i ta còn ước mong gì hÆ¡n nữa ? 
-Em biết còn thiếu một thứ ! 
-Thứ gì ? 
-Thiếu cái này , anh bắt lấy ? 
Nàng ném vào lòng anh một chiếc hộp giấy xinh xắn . 
-À ! Hạnh ... hạnh nhân rán ! Sao cô không nói trước khi tôi hút thuốc ? - anh trách váºy. 
-Anh trẻ con quá ! Hút thuốc xong ăn cũng ngon chứ sao ? Cà phê đây rồi ! 
Ruồi trâu ngon lanhg nhai hạnh nhân và nhấm nháp từng ngụm cà phê, với một khoái cảm chăm chú của một con mèo liếm sữa. 
Anh xuýt xoa nói : 
-Vá» nhà uống cà phê ngon tuyệt ! Cà phê này má»›i tháºt là cà phê, chứ như ở Livorno thì tồi quá . 
-Thế thì anh càng nên ở nhà thôi. đừng đi nữa. 
-Không ở lâu được đâu. Mai tôi lại đi rồi. 
Nụ cưá»i vụt tắt trên môi Dita : 
-Mai à ? ... Äi làm gì ?Anh Ä‘i đâu ? 
-á»’ ... Ä‘i hai , ba nÆ¡i . Äi có việc . 
Anh và Giêma đã cùng nhau quyết định là anh phải Ä‘Ãch thân đến vùng núi Apenanh để thương lượn vá»›i những ngưá»i buôn láºu vá» vấn đỠchuyên chở vÅ© khà . Vượt qua biên giá»›i lãnh địa Giáo Hoàng thì tÃnh mạng anh coi như ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng chuyến Ä‘i này cá»§a Ruồi trâu lại quyết định sá»± thành bại cá»§a toàn bá»™ công tác. 
-Lúc nào cũng công việc ! 
Dita khẽ thở dài , rồi cất cao giá»ng há»i : 
-Äi có lâu không anh ? 
-Không lâu , có lẽ độ hai , ba tuần thôi. 
Nàng lại há»i giáºt : 
-Cũng lại những việc ấy à ? 
-"Những việc ấy " là những việc gì ? 
-Những việc đã có lúc làm anh suýt bá» mạng chá»› còn những việc gì nữa . Suốt Ä‘á»i chỉ chÃnh trị . 
-Phải , việc có liên quan Ãt nhiá»u tá»›i chÃnh ... chÃnh trị. 
Dita quẳng Ä‘iếu thuốc ra vưá»n , và dằn giá»ng : 
-Anh còn giấu em . Chuyến đi này nguy hiểm lắm , em biết. 
Ruồi trâu uể oải kéo dài giá»ng nói : 
-Phải, tôi sẽ Ä‘i thẳng vào . .. vào vùng âm ty địa ngục. Cô có cần gá»i má»™t cành hoa thiên lý tặng bạn bè nào dưới đó không ? Miẽn sao đừng vặt hết hoa ở đây là được . 
Dita đã bá»±c tức ngắt má»™t nắm hoa thiên lý ở cá»™t , giáºn dá»—i ném xuống đất. 
Nàng lại nói : 
-Chuyến Ä‘i này rất nguy hiểm mà anh vẫn không muốn nói tháºt cho em biết. anh cho em là kẻ chỉ đáng để lừa dối và bông đùa thôi hay sao ? Má»™t ngày nào đó anh có thể bị treo cổ mà anh vẫn không nói vá»›i em được má»™t câu nhiá»u hÆ¡n là câu tạm biệt ! Lúc nào cÅ©ng chÃnh trị vá»›i chÃnh trị ... Em nhức đầu vì chÃnh trị lắm rồi . 
Ruồi trâu vừa uể oải ngáp vừa nói : 
-Tôi ... tôi cÅ©ng thế. Vì váºy ta nói chuyện khác Ä‘i thôi. Hay là Dita hát má»™t bài nhé ? 
-Vâng đưa đàn guitar cho em. Hát anh nghe bài gì nào ? 
-Bài ca Nhá»› ngá»±a . Bài ấy rất hợp vá»›i giá»ng cá»§a cô. 
Dita cất giá»ng hát bài dân ca xưa cÅ© cá»§a Hungary. Bài hát tả má»™t ngưá»i , đầu tiên mất ngá»±a , rồi mất đến mái nhà trên đầu mình, sau cùng mất cả ngưá»i yêu . Nhưng anh ta tá»± an á»§i rằng " chưa Ä‘au khổ bằng tráºn thất bại Mô-hát (1)" . Ruồi trâu rất thÃch bài hát đó. Äiệu nhạc mạnh mẽ , lá»i ca bi tráng và tÃnh chất khắc khổ chua xót cá»§a Ä‘oạn Ä‘iệp khúc , đã rung động lòng anh hÆ¡n bất cứ loại nhạc êm dịu nào. 
Hôm ấy giá»ng cá»§a Dita rất tốt. Tiếng hát cá»§a nàng mạnh mà trong , rạt rào lòng khát khao cuá»™c sống. Rõ ràng là những bài dân ca Hungary nàng hát hay hÆ¡n những bài dân ca à và XlavÆ¡ , nhất là dân ca Äức thì nàng hát càng kém. 
Ruồi trâu há mồm, trố mắt lắng nghe. Anh chưa bao giá» nghe Dita hát hay đến thế. Và tá»›i câu cuối cùng " Nhưng có há» chi ! Chưa Ä‘au khổ bằng tráºn thất bại Mô-hát ", thì giá»ng nàng bá»—ng dưng run lên rồi đứt Ä‘oạn ná»a chừng. 
Nàng thổn thức , gục đầu vào giàn hoa thiên lý. 
Ruồi Trâu đứng dáºy, đỡ lấy cây đàn. 
- Di-ta, cô làm sao thế ? 
Nhưng nàng chỉ bưng mặt khóc nức nở hơn. 
Anh đặt tay lên vai Di-ta, giá»ng dá»— dành : 
- Sao, làm sao thế ? Cô nói đi ! 
Nàng đẩy tay ra nói trong nước mắt : 
- BỠtôi ra ! Anh bỠtôi ra ! 
Ruồi trâu liá»n trở vá» chá»— cÅ©, kiên nhẫn đợi cho những tiếng nức nở tắt dần. Bá»—ng dưng Di-ta ôm chặt lấy cổ anh quỳ sụp bên anh : 
- Phi-lê-trê ! Anh đừng Ä‘i nữa ! Äừng Ä‘i nữa anh Æ¡i ! 
Ruồi trâu nhẹ nhàng gỡ tay nàng ta . 
- Chuyện ấy rồi ta sẽ nói sau. GiỠđây tôi muốn biết vì sao cô khổ tâm, cô Ä‘ang sợ hãi Ä‘iá»u gì ? 
Di-ta lặng lẽ lắc đầu . 
- Tôi có gì làm cô không vừa lòng chăng ? 
- Không. 
Nàng đưa tay lên chặn lấy cổ anh. 
- Thế thì tại sao ? 
Cuối cùng nàng khẽ nói : 
- Ngưá»i ta sẽ giết anh. Anh sẽ bị nguy mất... hôm ná» có ngưá»i đến đây nói vá»›i em như thế... Váºy mà lúc nãy em há»i anh lại cưá»i em ! 
Ruồi trâu sững sỠtrong giây lát , rồi nói : 
- Di-ta quý mến ! Sao cô tưởng tượng quá mức thế ! Rất có thể má»™t ngày kia ngưá»i ta sẽ giết tôi, đối vá»›i những ngưá»i cách mạng thì đó là lẽ thưá»ng tình. Nhưng tại sao, tại sao lần này tôi có thể bị giết được ? Biết bao ngưá»i còn xông pha mạo hiểm hÆ¡n tôi ? 
- Biết bao ngưá»i ! Biết bao ngưá»i đó có quan hệ gì tá»›i em đâu ! Nếu anh yêu em thì anh đã không bá» Ä‘i như thế, để bao đêm ròng em trằn trá»c không ngá»§ được, lúc nào em cÅ©ng nghÄ© không biết anh đã bị bắt hay chưa ? Má»—i khi thiếp Ä‘i thì em lại mÆ¡ thấy hình như ngưá»i ta đã giết mất anh. Anh quan tâm đến con chó kia còn hÆ¡n cả em ! 
Ruồi trâu đứng dáºy, cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa cuối sân. Cảnh tượng này đến vá»›i anh má»™t cách bất ngá» và anh chưa sẵn sàng trả lá»i câu há»i đó nên không biết nói gì hÆ¡n vá»›i Di-ta. Phải, Giê-ma nói rất đúng. Äá»i anh đã rÆ¡i vào tình thế rồi ren, phải khổ công lắm má»›i hòng gỡ ra nổi. 
Sau giây lát, anh quay lại nói với Di-ta : 
- Chúng ta hãy ngồi nói chuyện cho bình tÄ©nh. Có lẽ chúng ta chưa hiểu được nhau. Nếu tôi biết tháºt là cô có Ä‘iá»u gì đó lo lấng thì tôi chẳng nói đùa. Cô cứ nói rõ tại sao cô lo lắng thì má»i chuyện sẽ rõ ngay. 
- Có gì mà rõ với không rõ. Thế cũng đủ thấy anh không để tâm đến em một mảy may nào rồi. 
- Di-ta thân mến, ta cứ nói thẳng vá»›i nhau Ä‘i. Tôi bao giá» cÅ©ng hết sức tháºt thà vá»›i cô, và theo chá»— tôi hiểu thì chưa lần nào tôi lừa dối Di-ta trong... 
- á»’, phải ! Anh tháºt thà hết sức, không bao giá» anh che giấu ý nghÄ© cho em chỉ là má»™t gái giang hồ, từng qua tay nhiá»u ngưá»i... 
- Im Ä‘i Di-ta ! Tôi không bao giá» có ý nghÄ© như váºy đối vá»›i bất kỳ ai ! Nàng cay đắng nhắc lại : 
- Anh không hỠbao giỠyêu em cả. 
- Phải, tôi không hỠbao giỠyêu Di-ta cả. Nhưng cô hãy lắng nghe và hãy cố tránh nghĩ xấu vỠtôi. 
- Ai bảo anh là em nghĩ xấu vỠanh, em chỉ... 
- Khoan đã. Äiá»u mà tôi muốn nói vá»›i Di-ta là : tôi không bao giá» tin và cÅ©ng chẳng bao giá» coi trá»ng khuôn sáo luân lý cổ truyá»n. Tôi cho rằng mối quan hệ đàn ông và đàn bà chẳng qua là vấn đỠsở thÃch cá nhân mà thôi... 
DI-ta cưá»i mát, cướp lá»i : 
- Và là vấn đỠtiá»n tài nữa. 
Ruồi trâu cau mày tỠvẻ khó chịu và ngần ngại trong giây lát. 
- DÄ© nhiên đó là mặt xấu cá»§a vấn Ä‘á». Nhưng tôi quả quyết vá»›i Di-ta rằng nếu tôi nghÄ© là Di-ta không thÃch tôi và chán ghét mối quan hệ đó thì không bao giá» tôi gợi ý hoặc lợi dụng hoàn cảnh cá»§a Di-ta để quyến rÅ© Di-ta. Trong Ä‘á»i tôi tôi không bao giỠđối vá»›i phụ nữ như thế, và không bao giá» tôi lừa dối tình cảm cá»§a há». Tôi nói tháºt, mong Di-ta hãy tin lá»i tôi... 
Anh ngừng trong giây lát nhưng Di-ta không trả lá»i. 
Ruồi trâu lại nói : 
- Tôi nghÄ© nếu má»™t ngưá»i đàn ông sống cô đơn trên Ä‘á»i này và cảm thấy cần có má»™t ngưá»i đàn bà bên cạnh mình và nếu anh ta ưa thÃch má»™t ngưá»i đàn bà và nếu ngưá»i ấy cÅ©ng không ghét anh ta, thì anh ta có quyá»n nháºn lấy má»i niá»m vui mà ngưá»i đàn bà ấy có thể cho anh ta vá»›i má»™t tâm tình biết Æ¡n và thân ái, mà không cần phải bước vào mối quan hệ máºt thiết hÆ¡n. Tôi thấy quan hệ như thế chẳng có gì xấu cả, miá»…n là lương thiện tháºt thà và không mất lòng nhau. Còn như trước đây cô liên hệ vá»›i những ngưá»i đàn ông khác như thế nào Ä‘iá»u đó tôi không há» nghÄ© tá»›i. Tôi tưởng mối quan hệ như thế sẽ là tươi vui và vô hại cho cả hai bên và má»—i bên Ä‘á»u có thể tá»± do cắt đứt khi nào nó đã trở nên quá nặng ná». Nếu tôi đã làm... nếu bây giá» Di-ta có gì khác, thì... 
Ruồi trâu lại ngừng lá»i. 
Di-ta không nhìn anh, khẽ nói : 
- Thì sao hở anh ? 
- Thì có lẽ tôi đã có phần nào không tốt đối vá»›i Di-ta và tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng Ä‘iá»u đó không phải tá»± tôi muốn. 
- Anh "rất lấy làm tiếc, Ä‘iá»u đó không phải tá»± anh muốn" có phải không? Phi-lê-trê ! Trái tim anh là trái tim đá hay sao ? Có lẽ nào trong Ä‘á»i anh chưa từng yêu ngưá»i đàn bà nào và do đó anh không nháºn ra em đã yêu anh hay sao ? 
Ruồi trâu thốt nhiên rùng mình trước những câu há»i ấy. 
Lâu nay anh chưa há» nghe ai nói "em yêu anh". Nhưng Di-ta đã vùng dáºy ôm chầm lấy anh, nhắc lại : 
- Phi-lê-trê ! Chúng mình hãy Ä‘i Ä‘i thôi ! Hãy rá»i bỠđất nước đáng sợ này, rá»i bá» những con ngưá»i lúc nào cÅ©ng vùi đầu vào chÃnh trị ! Ta cần gì há» ? Ta hãy Ä‘i sang Nam Mỹ nÆ¡i anh đã quen sống hồi xưa. Ở đó chúng mình sẽ sống trong hạnh phúc ! 
Những ká»· niệm hãi hùng do mấy lá»i nói đó gợi lại đã làm cho Ruồi trâu bừng tỉnh. Anh gỡ tay Di-ta và nắm chặt lấy đôi tay nàng : 
- Di-ta ! Hãy cố tìm hiểu lá»i tôi nói. Tôi không yêu cô. Và dù có yêu tôi cÅ©ng không thể rá»i bá» chốn này được. Tôi có công việc phải làm ở nước à này, cùng vá»›i các đồng chà cá»§a tôi... 
Di-ta kêu lên một cách dữ tợn : 
- Và cÅ©ng vá»›i má»™t ngưá»i mà anh yêu hÆ¡n ai hết nữa ! Tôi muốn giết anh ! ...Chẳng có đồng chà nào giữ anh cả ! Tôi biết ai đã giưa anh ở lại đây rồi. 
Ruồi trâu bình tĩnh nói : 
- Di-ta im Ä‘i ! Cô quá xúc động và đã tưởng tượng quá nhiá»u. 
- Anh tưởng tôi nói bà Bô-la có phải không ? Không, tôi không dá»… bị lừa như anh tưởng đâu ! Vá»›i chị ấy, anh chỉ có nói chÃnh trị mà thôi. Äối vá»›i anh chị ấy cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì tôi...Kẻ giữ anh ở lại đây chÃnh là Hồng y giáo chá»§ ! 
Ruồi trâu bàng hoàng như bị trúng đạn. Anh nhắc lại như một cái máy : 
- Hồng y giáo chủ ? 
- Phải, chÃnh Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li, ngưá»i đã giảng dạy ở đây mùa thu vừa rồi. Làm như tôi không nháºn thấy anh nhìn theo xe cá»§a ông ta như thế nào hay sao ? Lúc đó mặt anh tái Ä‘i chẳng khác gì chiếc khăn tay này. Cả đến bây giá» nghe nhắc đến tên ông ta anh cÅ©ng Ä‘ang run rẩy như má»™t chiếc lá cÆ¡ mà ! 
Ruồi trâu đứng dáºy. Ạnh nói rất cháºm và nhá» nhẹ : 
- Cô không hiểu những lá»i cô nói. Tôi...tôi căm thù Hồng y giáo chá»§. Hồng y giáo chá»§ là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a tôi. 
- Kẻ thù hay không tôi không biết, nhưng anh yêu ông ta hÆ¡n ai hết trên thế gian này. Anh thá» nhìn thẳng vào mắt tôi và nói vá»›i tôi rằng anh đã nói không đúng sá»± tháºt Ä‘i ! 
Ruồi trâu ngoảnh mặt Ä‘i, nhìn ra phÃa vưá»n. Di-ta lấm lét nhìn anh, hoảng sợ vá» việc mình vừa làm. Trong thái độ trầm lặng cá»§a anh có má»™t cái gì đáng khá»§ng khiếp. Cuối cùng, không thể chịu được nữa, nàng len lén tá»›i sát bên anh như má»™t đứa trẻ con sợ hãi, và bẽn lẽn kéo tay áo anh. Ruồi trâu quay lại nói. Anh nói : 
- Phải, đúng thế. 
  
Chú thÃch : 
1.Mô-hát ----một địa phương ở Hungary. Tại đây năm 1526 quân Hungary thua quân Thổ Nhĩ Kì. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:12 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:49 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 11  
 
 
  
 
Váºy tôi không...thể gặp mặt ông ta trong vùng núi được ư ? Gặp ở BÆ¡-xi-ghê-la thì nguy hiểm quá. 
- Chá»— nào ở Rô-ma-nha cÅ©ng Ä‘á»u nguy hiểm cho anh cả. ChÃnh lúc này chỉ có BÆ¡-xi-ghê-la là nÆ¡i an toàn nhất. 
- Tại sao ? 
- Tại sao à ?... Anh chá»› để cho lão áo xanh kia trông thấy mặt : Hắn là má»™t đối tượng rất nguy hiểm... Phải, tráºn bão vừa qua tháºt khá»§ng khiếp. Tôi chưa bao giá» thấy nho bị huá»· hoại nhiá»u như thế ! 
Ruồi trâu đặt hai tay lên bàn, đầu gục hẳn xuống, trông như má»™t ngưá»i hoặc đã kiệt sức hoặc đã quá say. " Äối tượng rất nguy hiểm" mặc áo xanh liếc nhìn gian phòng. Hắn chỉ nhìn thấy hai ngưá»i nông dân Ä‘ang nói chuyện vá» mùa màng cạnh má»™t bình rượu vang và má»™t ngưá»i dân miá»n núi ngái ngá»§ gục đầu xuống bàn. Những cảnh như thế thưá»ng xảy ra luôn trong những quán rượu ở nÆ¡i hẻo lánh như vùng Ma-ra-Ä‘i này. Gã mặc áo xanh hình như cho rằng ở đây chẳng có gì lạ bèn nốc má»™t hÆ¡i cạn chén rượu rồi lắc lư bước ra phòng ngoài. Hắn tỳ tay vào quầy hàng, uể oải nói chuyện vá»›i chá»§ quán, thỉnh thoảng lại liếc qua khung cá»a bá» ngá», nhìn vá» phÃa ba ngưá»i ngồi quanh chiếc bàn. Hai ngưá»i nông dân vẫn cứ nghiá»…m nhiên nhắm rượu, tán chuyện thá»i tiết bằng tiếng địa phương; còn Ruồi trâu ngáy ầm ầm như má»™t kẻ vô tư lá»±. 
Cuối cùng, tên máºt thám chắc mẩm rằng trong quán rượu chẳng có gì đáng để hắn mất thá»i giá» hÆ¡n nữa. Hắn trả tiá»n, uể oải ra khá»i quán, rồi lắc lư bước trên đưá»ng phố. 
Ruồi trâu ngẩng đầu lên, ngáp dài, vươn vai và lấy tay áo da dụi mắt. 
Anh nói : 
- Äóng cái trò này cÅ©ng không pahỉ là đễ. 
Rồi anh rút trong túi ra con dao nhÃp, cắt lấy má»™t chiếc bánh mỳ trên bàn. 
- Mi-kê-lê, gần đây hỠlàm rầy rà các anh lắm phải không ? 
- Tệ hÆ¡n cả muá»—i tháng tám. Há» không để cho má»™t phút yên thân. Äi đến đâu cÅ©ng thấy máºt thám theo sau lưng. Äến cả trên núi cao trước máºt thám không dám thò mặt đến nhưng nay chốc chốc lại thấy từng nhóm ba bốn đứa má»™t... Phải không nhỉ Gi-nô ?...ChÃnh vì thế nên chúng tôi bố trà để anh gặp Äô-mi-ni-kô trong thành phố. 
- Phải, nhưng tại sao lại ở BÆ¡-ri-xi-ghê-la? Các thành phố biên giá»›i thì bao giá» chằng đầy máºt thám ? 
- Anh không tìm được nÆ¡i nào tốt hÆ¡n BÆ¡-ri-xi-ghê-la đâu. Bây giá» khách tháºp phương trên toàn nước à đá»u đổ xô đến đó cả. 
- Nhưng BÆ¡-ri-xi-ghê-la không phải là chá»— tiện đưá»ng cho há» tá»›i. 
- BÆ¡-ri-xi-ghê-la ở cách đưá»ng vá» La mã không xa lắm. Nhiá»u khách tháºp phương tạt vào đó để nghe giảng đạo. 
- Tôi không hỠnghe ai nói ở Bơ-ri-xi-ghê-la có danh...danh lam thắng cảnh gì. 
- Có Hồng y giáo chá»§ chứ ? Anh có nhá»› ông ta đã tá»›i PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡ giảng đạo hổi tháng mưá»i năm ngoái không ? ChÃnh Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li đấy. Nghe nói lúc đó ông ta đã làm chấn đông dư luáºn PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡ 
- Chắc thế. Nhưng tôi đi nghe giảng đạo làm gì. 
- Thiên hạ ngưá»i ta coi Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li như ông thánh. 
- Tại sao ông ta nổi tiếng thế nhỉ ? 
- Tôi không biết. Có lẽ bởi vì ông ta nháºn được bao nhiêu thì Ä‘em bố thà cả. Còn riêng bản thân mình ông ta chỉ sống như má»™t linh mục coi xứ, má»—i năm chỉ tiêu pha bốn năm trăm đồng scu-đô thôi. 
Ngưá»i tên là Gi-nô cÅ©ng góp chuyện : 
- À! Còn hÆ¡n thế nữa chứ. Hồng y giáo chá»§ không chỉ khác má»i ngưá»i ở chá»— bố thà tiá»n mà ông ta còn suốt Ä‘á»i chú ý đến ngưá»i nghèo. Ông ta chăm lo để ngưá»i ốm được săn sóc chu đáo. Suốt ngày từ sáng đến tối ông ta lắng nghe dân chúng than thở và kêu cầu. Mi-kê-lê, tôi không thÃch cha cố hÆ¡n anh đâu, nhưng ngài Mông-ta-ne-li không giống như các Hồng y giáo chá»§ khác. 
Mi-kê-lê nói : 
- Phải, tôi thì cho rằng Mông-ta-ne-li là má»™t ngưá»i gàn dở chứ không phải là má»™t tay bịp bợm. Nhưng dù sao thiên hạ cÅ©ng sùng bái ông ta như Ä‘iên dại váºy. Gần đây khách tháºp phương có lệ Ä‘i BÆ¡-ri-xi-ghê-la để được ông ta ban phước lành. Äô-mi-ni-kô định giả trang má»™t ngưá»i bán hàng rong, mang má»™t giá» thánh giá và má»™t tràng hạt loại rẻ tiá»n đến bán. Má»i ngưá»i Ä‘i lá»… sẵn sàng mua những cá»§a đó để xin Hồng y giáo chá»§ giÆ¡ tay làm phép, rồi mang vá» Ä‘eo cho trẻ con lấy khước. 
- Khoan đã,.. Váºy tôi Ä‘i bằng cách nào ? Giả làm khách tháºp phương à ? Tôi thÃch bá»™ quần áo Ä‘ang mặc trong ngưá»i lắm, nhưng bá»™ đồ này tá»›i ...BÆ¡-ri-xi-ghê-la thì không thể được. Vì nếu há» bắt được tôi thì sẽ..sẽ đủ tang chứng để bắt các anh. 
- Chẳng đứa nào bắt anh đâu. Chúng tôi đã lo liệu cho anh đủ quần áo, há»™ chiếu và má»i thứ cần thiết. 
- Bộ quần áo gì thế ? 
- Anh sẽ hoá trang làm má»™t khách tháºp phương già từ Tây Ban Nha đến để ăn năn vá» tá»™i cướp giết ngưá»i. Năm ngoái lão già này bị ốm dở ở An-cô-na. Má»™t đồng chà cá»§a chúng ta thương tình cho lên tàu ở rồi đưa vá» VÆ¡-ni-dÆ¡, nÆ¡i lão ta có nhiá»u bạn bè. Lão cho chúng tôi hết má»i giấy tỠđể tá» lòng cảm Æ¡n. Bây giá» giấy tỠấy hợp vá»›i anh lắm. 
- Má»™t...má»™t kẻ cướp giết ngưá»i ăn năn tá»™i lá»—i ư ? Thế đối vá»›i cảnh..cảnh sát thì làm thế nào ? 
- VỠmặt đó cũng ổn cả rồi. Lão già đã mãn hạn tù khổ sai từ mấy năm trước, bây giỠchỉ đi viếng Giê-ru-xa-lem và các đất thánh để cầu cho linh hồn được sạch tội. Lẽ ra lão ta định giết kẻ khác nhưng lại giết lầm phải con mình và đến tự nộp mình cho cảnh sát. 
- Lão ta già lắm không ? 
- Vâng, già lắm. Nhưng không sao, anh cứ Ä‘eo tóc và râu giả vào là được. Còn những đặc Ä‘iểm khác cá»§a lão ta thì anh giống như hệt. Lão ta là má»™t lÃnh phục viên chân kháºp khiá»…ng, mặt cÅ©ng có vết sẹo như anh, quốc tịch Tây Ban Nha nếu anh gặp ngưá»i Tây Ban Nha thì anh cÅ©ng có thể nói chuyện được. 
- Váºy tôi sẽ gặp Äô-mi-ki-nô ở chá»— nào ? 
- Chúng tôi sẽ chỉ cho anh má»™t ngã tư đưá»ng trên bản đồ. Tá»›i đây anh cứ nháºp vào Ä‘oàn khách tháºp phương nói vá»›i há» rằng anh bị lạc trong núi. Khi tá»›i thành phố thì anh cứ nháºp bá»n Ä‘i theo tá»›i khu há»p chợ trước cá»a lâu đài cá»§a hồng y giáo chá»§. 
- Thế nghĩa là mặc ..mặc dù ông ta là thánh ông ta vẫn ở trong...trong lâu đài ư ? 
- Ông ta ở má»™t chái, chá»— còn lại thì làm nhà thương... Anh đợi tá»›i khi Hồng y giáo chá»§ bước ra ban phép lành cho khách tháºp phương thì Äô-mi-ni-ki-nô cÅ©ng sẽ mang giá» tá»›i, anh ta há»i " Thưa bố, bố có phải là khách tháºp phương không?" 
Anh sẽ trả lá»i " lão là má»™t kẻ không may có tá»™i." Khi anh ta đặt giá» xuống đất và lấy ống tay áo chùi mặt thì anh ta đưa sáu đồng scu-đô ra mua má»™t tràng hạt. 
- Và sẽ bàn ngay với anh ta vỠđịa điểm gặp nhau để nói chuyện à ? 
- Phải, trong khi má»i ngưá»i Ä‘ang dồn mắt cả vá» phÃa Hông y giáo chá»§ thì anh ta sẽ có thừa thá»i giỠđể bảo cho anh biết chá»— gặp. Kế hoạch cá»§a chúng tôi như thế đấy, nhưng nếu anh không đồng ý thì chúng tôi có thể báo trước cho Äô-mi-ni-ki-nô biết và đổi kế hoạch khác. 
- Không, kế hoạch ấy hay lắm. Nhưng các anh phải làm sao xoay được bá»™ râu tóc giả cho tháºt giống thì má»›i được. 
- Thưa bố, bố có phải là khách tháºp phương không ? 
Lúc ấy Ruồi trâu Ä‘ang ngồi trên báºc thá»m lâu đài cá»§a Hồng y giáo chá»§. Anh ngẩng đầu lên vá»›i mái tóc bạc bù xù, giả giá»ng khàn khàn run run và lÆ¡ lá»› nói lên máºt hiệu định trước. Äô-mi-ni-ki-nô tráºt chiếc dây da ra khá»i vai, đặt giá» tràng hạt và thánh giá xuống báºc thá»m. Äám đông những ngưá»i nông dân và khách tháºp phương ngồi kÃn cả báºc thá»m và đứng đầy khu há»p chợ không ai để ý cả, nhưng hai ngưá»i vẫn cứ tháºn trá»ng, thỉnh thoảng má»›i nói má»™t vài câu. Äô-mi-ni-ki-nô nói tiếng địa phương, còn Ruồi trâu thì nói tiếng à pha tiếng Tây Ban Nha. 
Bá»—ng những ngưá»i đứng ở cá»a lâu đài kêu lên : 
- Äức Hồng y đến ! Äức Hồng y đến ! Tránh ra cho ngưá»i Ä‘i ! Ruồi trâu và Äô-mi-ni-ki-nô đứng dáºy. 
- Này, bố cầm lấy. 
Nói Ä‘oạn, Äô-mi-ni-ki-nô giúi vào tay Ruồi trâu má»™t chiếc ảnh thánh nhá» gói giấy. 
- Khi bố tới La mã thì xin bố cầu nguyện cho con. 
Ruồi trâu nhét bức ảnh vào ngá»±c và quay lại nhìn Hồng y giáo chá»§. Mặc chiếc áo choàng màu tÃm nhạt, đội mÅ© đỠtÃa, ông ta đứng trên báºc cao nhất để giÆ¡ tay ban phước cho má»i ngưá»i. Mông-ta-ne-li từ từ bước xuống báºc thá»m, khách tháºp phương xúm xÃt ung quanh để được hôn tay Hồng y giáo chá»§. Nhiá»u ngưá»i quỳ xuống, ghé môi hôn tà áo. 
- Các con, cha cầu cho các con được bằng an !... 
Nghe giá»ng nói trong như bạc ấy, Ruồi trâu bá»—ng cúi gục đầu làm cho những má»› tóc bạc xoã xuống mặt. Nhìn chiếc gáºy run rẩy trong tay Ruồi trâu, Äô-mi-ni-ki-nô tấm tắc khen thầm" Tháºt là má»™t tay đóng kịch có tài!" 
Má»™t ngưá»i đàn bà đứng gần đó, cúi xuống nhấc đứa con lên khá»i báºc thá»m rồi nói : 
- Trếch-cô, đến gần đức Hồng y Ä‘i con. Ngưá»i sẽ ban phước lành cho con như cá»§a chúa Giê-su ngày xưa đã chúc phước lành cho các trẻ em. 
Ruồi trâu tiến lên má»™t bước rồi dừng lại. Cuá»™c Ä‘á»i sao mà tàn nhẫn quá. Khách tháºp phương và những ngưá»i dân miá»n núi tất cả những ngưá»i ngoài cuá»™c ấy có thể tiến lại gần cha và nói chuyện vá»›i cha...cha sẽ xoa đầu các em bé..Và có lẽ cha sẽ gá»i chú bé nông dân đó là "Carino" như cha đã từng gá»i anh hồi nào. 
Ruồi trâu lại ngồi thụp xuống báºc thá»m và quay mặt Ä‘i để tránh nhìn cảnh tượng đó. Nếu có thể chui vào má»™t xó nào, nút tai lại để không nghe thấy gì nữa thì tốt biết bao ! Tháºt là quá sức chịu đựng cá»§a con ngưá»i... Ở gần, gần đến ná»—i chỉ việc chìa tay ra là có thể mó vào bàn tay thân yêu đó... 
Má»™t giá»ng dịu dàng cất lên : 
- Ông bạn Æ¡i, có vào trong nhà nghỉ má»™t chút không? Ông rét run láºp cáºp rồi. 
Trái tim Ruồi trâu như ngừng Ä‘áºp. Trong giây phút ấy, anh không thấy gì cả, chỉ thấy máu trào mạnh mẽ tưởng chừng như xé tan lồng ngá»±c, từng đợt, từng đợt, máu nóng rừng rá»±c chạy khắp toàn thân. Ruồi trâu ngẩng đầu. Và nhìn thấy mặt anh, đôi mắt nghiêm nghị và sâu xa cá»§a ngưá»i Ä‘ang đứng cúi xuống bên anh bá»—ng càng trở nên hiá»n dịu vá»›i má»™t niá»m trắc ẩn thiêng liêng. 
Mông-ta-ne-li nói với đám đông : 
- Các con hãy lui ra một chút để cha nói chuyện với ông cụ này. 
Khách tháºp phương xì xào, từ từ lui ra. Còn Ruồi trâu thì ngồi im, môi mÃm chặt, mắt nhìn thẳng xuống đất. Anh cảm thấy tay Mông-ta-ne-li nhẹ nhàng đặt lên vai mình. 
- Ông bạn có gì đau khổ lắm phải không ? Tôi có thể giúp ông một phần nào được chăng ? 
Ruồi trâu lắc đầu im lặng. 
- Ông là khách tháºp phương à ? 
- Tôi là kẻ không may có tội. 
Câu há»i cá»§a Mông-ta-ne-li ngẫu nhiên trùng vá»›i máºt hiệu làm cho Ruồi trâu dưá»ng như sắp chết Ä‘uối vá»› được cá»c. Anh trả như má»™t cái máy. Tay Mông-ta-ne-li dịu dàng đặt lên vai anh làm cho anh cảm thấy da thịt nóng bá»ng lên, toàn thân anh run lẩy bẩy. 
Hồng y giáo chủ lại càng cúi sát xuống mặt anh : 
- Có lẽ ông bạn muốn nói chuyện riêng với tôi chăng ? Nếu tôi có thể giúp ông bạn được phần nào. 
Lần đầu tiên Ruồi trâu vững vàng nhìn thẳng vào mắt Mông-ta-ne-li . Bình tĩnh trở lại, anh nói : 
- Không, không ai có thể giúp tôi được cả. 
Một viên cảnh sát lách vào . 
- Xin đức Hồng y tha tá»™i để cho con được nói vài lá»i. Lão già này Ä‘iên đấy. Lão ta lành lấm và có đủ giấy tá» nên chúng con vẫn để cho lão yên thân. Lão ta phạm tá»™i nặng bị khổ sai. Bây giá» lão ta Ä‘ang ăn năn để chuá»™c tá»™i. 
Ruồi trâu cháºm chạp gạy đầu nhắc lại : 
- Phạm tội nặng lắm. 
Mông-ta-ne-li nói : 
- Cám Æ¡n đại uý. Xin đại uý lui ra xa má»™t chút... Ông bạn cá»§a tôi Æ¡i, ngưá»i nào đã biết tháºt bụng ăn năn thì tôi Ä‘á»u có thể giúp được. Chiá»u nay ông bạn đến chá»— tôi nói chuyện có được không ? 
- Äức cha liệu có thể tiếp chuyện má»™t ngưá»i phạm tá»™i giết con đẻ cá»§a mình không ? 
Câu há»i có vẻ khiêu khÃch đó làm cho Mông-ta-ne-li giáºt mình, rúm ngưá»i lại như bị má»™t cÆ¡n gió lạnh. 
Ông ta trịnh trá»ng trả lá»i : 
- Dù cho ông bạn đã phạm tá»™i gì, Äức chúa lá»i cÅ©ng không cho phép tôi buá»™c tá»™i ông. Trước mặt Chúa, tất cả chúng ta Ä‘á»u là kẻ có tá»™i và lòng chÃnh trá»±c cá»§a chúng ta cÅ©ng chỉ là má»™t giẻ rách bẩn thỉu mà thôi. Nếu ông bạn đến cùng tôi thì tôi sẽ chịu lấy ông bạn như tôi hiện Ä‘ang cầu nguyện Äức chúa lá»i chịu lấy tôi trong ngày ra khá»i thế gian. 
Vá»›i má»™t cá» chỉ tha thiết đột nhiên, Ruồi trâu giÆ¡ hai tay ra phÃa trước nói : 
- Äức Hồng y hãy nghe tôi ! Và bà con bổn đạo cÅ©ng hãy nghe tôi ! Nếu má»™t kẻ đã giết chÃnh đứa con đẻ duy nhất cá»§a mình, nếu má»™t kẻ đã dùng sá»± gian dối mà lừa gạt để đưa con mình vào cạm bẫy thì liệu kẻ đó có hy vá»ng gì sống ở trên trái đất hoặc nÆ¡i thiên đàng được chăng ? Tôi đã nháºn tá»™i vá»›i Äức chúa lá»i và ngưá»i thế gian. Tôi đã từng chịu phạt cá»§a ngưá»i Ä‘á»i và ngưá»i Ä‘á»i đã để cho tôi được yên lành. Nhưng đến bao giá» Chúa má»›i phán truyá»n cho tôi rằng như thế đã đủ rồi ? Ai có thể làm phúc cho tôi để linh hồn tôi khá»i bị Chúa nguyá»n rá»§a? Æ n tha thứ nào rá»a sạch được tá»™i lá»—i cá»§a tôi ? 
Má»™t phút im lặng chết chóc nặng ná» trôi qua. Má»i ngưá»i nhìn Mông-ta-ne-li và thấy cây thánh giá pháºp phồng trên ngá»±c ông ta. Cuối cùng Mông-ta-ne-li ngước mắt nhìn lên, tay run rẩy làm phép cho má»i ngưá»i . 
- Äức Chúa lá»i lòng lành vô cùng ! Ông bạn hãy đặt gánh nặng linh hồn cá»§a mình trước bàn thá» Chúa vì có lá»i Kinh thánh rằng :"Không nên chối bá» má»™t linh hồn sa ngã đã biết ăn năn tá»™i lá»—i". 
Hồng y giáo chá»§ quay Ä‘i và bước dá»c theo sân chợ. Cứ Ä‘i má»™t lúc ông ta lại dừng lại nói chuyện vá»›i dân chúng hoặc bế trẻ em lên tay. 
Ngay chiá»u hôm đó, theo đúng lá»i chỉ dẫn ghi trong giấy gói ảnh. Ruồi trâu đến nÆ¡i gặp gỡ đã định. Äó là nhà má»™t ngưá»i y sÄ© địa phương, Äảng viên tÃch cá»±c cá»§a nhóm "Thắt lưng Ä‘á»". Số lá»›n những ngưá»i công tác bà máºt Ä‘á»u đã táºp hợp đông đủ. Khi Ruồi trâu tá»›i, má»i ngưá»i hân hoan đón chào anh làm cho anh càng thấy rõ uy tÃn cá»§a mình như má»™t lãnh tụ. 
Ngưá»i y sÄ© nói : 
- Chúng tôi rất vui mừng lại được gặp anh. Nhưng khi nào anh rá»i khá»i chốn này thì chúng tôi lại càng vui hÆ¡n vì việc anh tá»›i đây tháºt là mạo hiểm hết sức. Tôi phản đối kế hoạch đó. Anh có dám chắc sáng nay anh chưa bị lá»t vào mắt má»™t con chuá»™t cảnh sát nào ở chợ không ? 
- Tất nhiên há» trông... trông thấy, nhưng há» không nháºn ra. Äô-mi-ni-ki-nô bố trà má»i việc rất... rất tài tình. Anh ấy đâu? Sao không thấy anh ấy ở đây ? 
- Anh ấy sắp đến bây giá». Thế nghÄ©a là trôi chảy cả chứ ? Hồng y giáo chá»§ ban phép lành cho anh chưa ? 
Tiếng Äô-mi-ni-ki-nô bá»—ng vang lên ngoài cá»a : 
- Ban phép lành à ? Cái đó có nghÄ©a là gì đâu ! Ri-va-ret, anh tháºt nhiá»u phép lạ hÆ¡n cả mình Thánh trong lá»… Nôen. Anh còn có tài gì nữa không ? 
Ruồi trâu uể oải há»i : 
- Thế nghĩa là thế nào ? 
Ruồi trâu ngả mình trên Ä‘i văng hút xì gà. Anh còn báºn đồ khách tháºp phương, nhưng bá»™ râu giả đã bá» sang bên cạnh. 
- Tôi không ngá» anh lại là má»™t kịch sÄ© có tài như váºy. Trong Ä‘á»i tôi chưa há» thấy ai đóng kịch giá»i đến thế ! Anh làm cho ngài Hồng y cảm động đến rá»›t nước mắt. 
- RI-va-rét, chuyện thế nào, anh kể cho chúng tôi nghe với ! 
Ruồi trâu nhún vai. Tối hôm ấy anh rất Ãt nói . Má»i ngưá»i thấy há»i mãi cÅ©ng nhàm bèn quay sang bắt chuyện vá»›i Äô-mi-ni-ki-nô. Khi nghe Äô-mi-ni-ki-nô kể lại quang cảnh ban sáng trên sân chợ thì má»™t công nhân trẻ tuổi không hoà theo tiếng cưá»i chung. Anh nói : 
- Anh đóng khéo tháºt đấy, nhưng làm như thế có lợi Ãch gì không ? 
Ruồi trâu trả lá»i : 
- Có lợi nhiá»u chứ. Bây giá» thì tôi có thể Ä‘i lại tá»± do, muốn làm gì tuỳ ý và không bị kẻ nào ngá» vá»±c cả, dù má»™t nam phụ não ấu nào. Ngày mai khắp thành phố sẽ biết câu chuyện xảy ra hôm nay. Và má»—i khi gặp tôi máºt thám sẽ nghÄ© rằng : "À, đấy là lão già Ä‘iên ÄI-ê-gô đã ăn năn tá»™i lá»—i ở sân chợ hôm nào !" Như thế có lợi lắm chứ ! 
- Tất nhiên là như thế. Nhưng dù sao làm khác má»™t chút thì cÅ©ng vẫn hÆ¡n. Không cần lừa dối Hồng y giáo chá»§. Ông ta là ngưá»i tốt chÆ¡i khăm ông ta làm gì . 
Ruồi trâu uể oải tán thành : 
- Tôi cÅ©ng nghÄ© ông ta là ngưá»i đứng đắn 
Äô-mi-ni-ki-nô nói : 
- Xan-đơ-rô, cáºu nói vá»› vẩn lắm ! Ở đây chúng ta chẳng có ai cần Ä‘á»n Hồng y giáo chá»§ làm gì. Nếu Mông-ta-ne-li nháºm má»™t chức tại La mã như ngưá»i ta từng đỠnghị vá»›i ngài thì đố Ri-va-ret lừa được ngài. 
- Ông ta không nháºm chức như thế chỉ là vì ông ta không muốn bá» công việc ở Ä‘ay. 
- CÅ©ng có thể là tại ông ta không muốn bị tay sai cá»§a Lan-bÆ¡-ru-tri-ni đầu độc. Bá»n chúng phản đối ông ta vá» má»™t số vấn Ä‘á», Ä‘iá»u đó rõ như ban ngày. Nếu má»™t Hồng y giáo chá»§, nhất là má»™t tay có uy tÃnh như Mông-ta-ne-li lại cứ thÃch ở nÆ¡i khỉ ho cò gáy thì có ngày chúng ta cÅ©ng có thể Ä‘oán biết tại sao chứ, phải không Ri-va-ret ? 
Ruồi trâu phà ra những cuộn khói tròn. Anh ngẩng đầu nhìn theo nhưng cuộn khói đó và nói : 
- Có lẽ tại trái tim ông ta đã bị tan vỡ mà ông ta đang ăn năn tội lỗi đấy. Thôi, ta bàn việc đi ! 
Những ngưá»i tham dá»± cuá»™c há»p bắt đầu thảo luáºn tỉ mỉ các kế hoạch chuyên chở và cất giấu vÅ© khÃ. Ruồi trâu chăm chú nghe. Trong khi má»i ngưá»i tranh luáºn nếu có những tin không chÃnh xác hoặc những phương án đỠra có chá»— nào há»› hênh thì anh lại đưa ra những nháºn xét sắc bén. Khi má»i ngưá»i phát biểu ý kiến xong Ruồi trâu liá»n đưa ra má»™t số đỠnghị cụ thể. Phần lá»›n đỠnghị ấy được thông qua không cần tranh cãi. Thế là buổi há»p kết thúc. Há»™i nghị quyết định chừng nào Ruồi trâu chưa yên ổn vá» tá»›i Tô-scan thì tránh há»p ban đêm để cảnh sát khá»i chú ý. 
Chưng hÆ¡n mưá»i giá», má»i ngưá»i giải tán. Chỉ còn má»™t tiểu ban ba ngưá»i gồm ngưá»i y sÄ©, Ruồi trâu và Äô-mi-ni-ki-nô ở lại để bàn nốt má»™t vài vấn đỠđặc biệt. 
Má»™t cuá»™c tranh luáºn sôi nổi lại kéo dài. Cuối cùng Äô-mi-ni-ki-nô nhìn đồng hồ nói : 
- Mưá»i má»™t giá» rưỡi rồi. Giải tán Ä‘i thôi, kẻo lại vấp phải lÃnh tuần tra ban đêm. 
- Mấy giỠđội tuần tra đi tua ? 
- Äá»™ mưá»i hai giá». Tôi định vá» tá»›i nhà trước khi lÃnh tuần tra đến. Thôi, chào Giooc Ä‘a-ni nhé!... 
Có vỠcùng không, Ri-va-ret ? 
- Không, Ä‘i từng ngưá»i má»™t an toàn hÆ¡n. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu ? 
- Ở Bô-lô-ne-dÆ¡, tôi cÅ©ng chưa biết đến đó nên trá hình thế nào . Nhưng máºt hiệu anh đã rõ rồi. Sáng mai anh Ä‘i à ? 
Ruồi trâu ra trước gương đeo râu tóc giả . 
- Sáng mai tôi sẽ nháºp vào đám khách tháºp phương. Äến ngày kia, tôi sẽ giả ốm nằm trong lá»u ngưá»i chăn cừu. Ở đó tôi vượt thẳng qua núi và sẽ đến Bô-lô-ne-dÆ¡ trước anh. Chào anh ! 
Khi Ruồi trâu bước tá»›i cá»a vá»±a thóc thì đồng hồ gác chuông nhà thá» Ä‘iểm mưá»i hai tiếng. Vá»±a thóc bá» không này nay đã trở thành nÆ¡i ngá»§ trá» cá»§a khách tháºp phương. Những thân hình kỳ dị nằm ngổn ngang khắp sàn nhà, tiếng ngáy vang lên tứ phÃa. Không khà ở đây hết sức ngá»™t ngạt, nặng ná». Ruồi trâu giáºt mình ghê rợn, lùi lại. Nằm đây thì không tài nào ngá»§ được ! Tốt nhất là Ä‘i lang thang vài giá» rồi sẽ sà vào má»™t mái lá»u hoặc má»™t đống cá» khô nào sạch sẽ và yên tÄ©nh hÆ¡n. 
Äêm hôm ấy trá»i tháºt là đẹp, trăng tròn, toả ánh sáng rá»±c rỡ trên bầu trá»i tÃm sẫm. Ruồi trâu Ä‘i lang thang qua các phố, và cay đắng nhá»› lại cảnh ban sáng. Bây giá» anh thấy hÆ¡i tiếc tại sao đồng ý gặp Äô-mi-ni-ki-nô ở BÆ¡-ri-xi-ghê-la. Nếu nói ngay từ đầu rằng chá»— đó là nguy hiểm và chá»n chá»— khác thì cả anh lẫn Mông-ta-ne-li Ä‘á»u thoát khá»i trò há» ghê tởm và kỳ cục ấy. 
"Cha" khác trước nhiá»u quá ! Nhưng giá»ng nói vẫn như xưa, như hồi cha gá»i mình là "Carino"... 
Bá»—ng má»™t chiếc đèn ló cá»§a lÃnh tuần tra hiện ra đầu phố trước mặt. Ruồi trâu rẽ vào má»™t ngõ hẻm ngoắt ngoéo. Äi được mấy bước thì tá»›i sân nhà thá», mé bên trái lâu đài giám mục. Ãnh trăng tràn ngáºp trên sân nhà thá» trống trải. Ruồi trâu nháºn thấy cá»a ngách nhà thá» còn hé mở. CHắc ngưá»i coi nhà thá» quên không đóng cá»a . Äêm khuya thế này còn có ai vào đây làm gì nữa ! Bây giá» vào đó mà lăn ká»nh trên ghế có lẽ tốt hÆ¡n là trở vá» vá»±a thóc ngá»™t ngạt ấy. Äến sáng thì sẽ chuồn ra khá»i nhà thá» trước khi ngưá»i coi nhà thá» tá»›i. Và dù có bắt gặp anh chắc ông ta cÅ©ng chỉ nghÄ© rằng lão già Äi-ê-gô Ä‘iên rồ lại cầu nguyện ở xó xỉnh nào trong nhà thá» và đã bị nhốt suốt đêm qua. 
Ruồi trâu đứng trước cá»a nghe ngóng giây lát rồi kháºp khiá»…ng rón rén bước vào, cố gắng hết sức yên lặng. Ãnh trăng tràn vào cá»a sổ, in thành vệt rá»™ng trên sàn đá hoa. Nhất là ngôi Ä‘iện thá» phÃa trong nhà thá» thì còn rõ lắm, rõ như ban ngày. Dưới bàn thá», Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li Ä‘ang quỳ gối má»™t mình, đầu trần, chắp tay cầu khấn. 
Ruồi trâu lần vào bóng tối. Có nên rá»i ngay khá»i chốn này khi Mông-ta-ne-li chưa kịp trông thấy không ? Làm như thế là sáng suốt nhất và có lẽ nhân đạo nhất đấy. 
Nhưng nếu bước lại gần một chút thôi thì cũng đã sao đâu ? Lại gần một chút và nhìn mặt cha một lần nữa; bây giỠchung quanh có ai khác đâu mà phải giở trò đóng kịch xấu xa như ban sáng nữa. Có lẽ đây là dịp cuối cùng. Cũng không cần để cha nhìn thấy anh. Bước lại gần nào có ai hay, nhìn cha một lần này nữa thôi rồi ta trở vỠvới công việc. 
Nép mình trong bóng tối sau hàng cá»™t, Ruồi trâu nhẹ nhàng bước tá»›i chấn song nhà thá». Anh ngừng lại giây lát bên cá»a ngách, cách bàn thá» không xa. Bóng tối từ trên ghế Hồng y giáo chá»§ toả xuống quá rá»™ng, trùm khắp ngưá»i anh. Ruồi trâu ngồi trong bóng tối, nÃn thở : 
- Con ơi, Lạy Chúa ! Khốn khổ cho con tôi ! 
Trong tiếng thì thầm dứt Ä‘oạn ấy chứa biết bao nhiêu là tuyệt vá»ng làm cho Ruồi trâu bất giác rùng mình. Tiếp theo là tiếng nức nở âm thầm não ruá»™t, không nước mắt. Mông-ta-ne-li bóp chặt hai tay, như má»™t ngưá»i thể chất quá Ä‘au đớn. 
Ruồi trâu không ngá» cha Ä‘au khổ đến thế. Nhiá»u lần anh tá»± tin má»™t cách cay đắng mà nhá»§ mình rằng "Cần gì phải lo chuyện đó ! Vết thương cá»§a ông ta đã lành từ lâu rồi !". Và giỠđây sau bao năm trưá»ng, vết thương ấy vẫn còn sá» sá» ra đó và nó vẫn Ä‘ang rỉ máu. Chữa vết thương ấy bây giá» dá»… biết chừng nào ! Chỉ cần giÆ¡ tay lên, bước lại gần mà nói" Thưa cha, con đây !" 
Nhưng Giê-ma còn cả má»™t má»› tóc bạc. Trá»i, ước gì anh có thể tha thứ được ! Ước gì anh có thể xoá nhoà tất cả dÄ© vãng, lãng quên hết ngưá»i thuá»· thá»§ say khướt, cái đồn Ä‘iá»n mÃa và gánh xiếc rong kia ! Äau khổ nào sánh được Ä‘au khổ này ! Muốn tha thứ đấy, cố tha thứ đấy, nhưng lại biết rằng tha thứ cÅ©ng chẳng Ãch gì, anh không dám và không thể nào tha thứ được. 
Cuối cùng, Mông-ta-ne-li đứng dáºy, làm dấu thánh giá và bước ra khá»i bàn thá». Ruồi trâu nép hẳn vào bóng tối, sợ rằng Hồng y giáo chá»§ sẽ trông thấy mình nghe thấy tiếng Ä‘áºp cá»§a trái tim mình. Bá»—ng anh nhẹ nhàng thở hắt ra : Mông-ta-ne-li chỉ Ä‘i sát ngay bên cạnh, tà áo tÃm chạm vào má anh nhưng Mông-ta-ne-li không há» trong thấy anh. 
Không trông thấy...á»’ , tại sao thế ! Tại sao thế ! Äó là cÆ¡ há»™i cuối cùng, là khoảnh khắc quý giá mà sao ta không biết nắm lấy. Ruồi trâu nhá»m dáºy, tiến lên, bước ra chá»— sáng : 
- Cha ! 
Tiếng nói cá»§a chÃnh mình vang lên rồi lắng dần dưới những vòm nhà thá» cao vút làm cho Ruồi trâu kinh hoàng vô hạn. 
Anh lùi lại vào bóng tối. Mông-ta-ne-li dừng bước bên cá»™t, đứng im nghe ngóng, trố mắt nhìn khá»§ng khiếp và ghê rợn. Im lặng kéo dài đến ná»—i Ruồi trâu không thể lưá»ng được : có lẽ chỉ trong nháy mắt thôi mà sao dài vô táºn. Nhưng rồi anh bừng tỉnh lại. Mông-ta-ne-li loạng choạng như muốn ngã, đôi môi chỉ run lên mấp máy. 
Cuối cùng má»™t tiếng thá»u thào báºt ra : 
- Ãc-tÆ¡... phải, nước sâu lắm... 
Ruồi trâu tiến lên : 
- Äức Hồng y tha lá»—i, con tưởng là má»™t vị giáo sÄ© ở nhà thá» này. 
- À, ông khách tháºp phương đấy phải không ? 
Mông-ta-ne-li đã trấn tÄ©nh. Nhưng nhìn thấy ánh sáng ngá»c xanh vẫn không ngừng lóng lánh trên tay. Ruồi trâu biết rằng ông ta vẫn còn run. 
- Cần gì đây, ông bạn ? Äêm khuya rồi, nhà thỠđã đóng cá»a từ lâu. 
- Äức Hồng y lượng thứ cho. Cá»a còn mở nên con định vào nguyện ngắm. Thấy Ngưá»i Ä‘ang cầm trà nguyện con tưởng là má»™t vị giáo sÄ© nào và định xin Ngưá»i làm phép ảnh này cho. 
Ruồi trâu giÆ¡ chiếc thánh giá bằng thiếc nhá» xÃu mà sáng nay Äô-mi-ni-ki-nô đã bán cho anh. Mông-ta-ne-li cầm lấy, bước vào đặt lên bàn thá» trong chốc lát. 
Ông nói : 
- Hỡi con, con hãy nháºn lấy và nguyện cầu cho linh hồn con được yên lành , vì Chúa chúng ta nhân từ và lòng lành vô cùng. Con hãy dến La mã, xin Äức Thánh cha là sứ thần cá»§a Äức Chúa ban phước lành tha vạ cho con. Nguyện cho con được bằng an. 
Ruồi trâu cúi đầu nháºn lá»…, rồi từ từ bước ra. Mông-ta-ne-li đứng cạnh bàn thá», má»™t tay nắm lấy chấn song nói theo : 
- Khoan hãy đi. Khi nào ông bạn chịu Mình Thánh ở La mã thì xin ông bạn hay nguyện cầu cho một trái tim đầy đau thương, một linh hồn nặng chĩu cánh tay của Chúa. 
Tiếng nói chứa đầy nước mắt của Hồng y giáo chủ làm cho ý chà quyết tâm của Ruồi trâu có phần xao xuyến. Chỉ suýt nữa thì anh đã tự phản bội mình. Nhưng hình ảnh đám xiếc rong lại hiện ra trong trà anh. 
- Con là ai ? Là má»™t thằng há»§i, là má»™t kẻ bị xã há»™i ruồng bá». Liệu Chúa có nghe lá»i nguyện xin cá»§a má»™t kẻ như thế hay không ? Nếu con làm được như đức cha, nếu con có thể hiến dâng cho bàn thá» Chúa má»™t cuá»™c sống thiêng liêng, má»™t linh hồn trong trắng không gợn chút nhÆ¡ nhuốc thầm kÃn... 
Mông-ta-ne-li bá»—ng ngắt lá»i : 
- Cha chỉ có thể hiến dâng trước bàn thỠChúa trái tim tan nát này mà thôi. 
Vài ngày sau Ruồi trâu lên xe ngá»±a từ Pis-tôi-a trở vá» PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡. Trước hết anh Ä‘i thẳng tá»›i nhà Giê-ma, nhưng không găp. Anh viết giấy để lại hẹn sáng hôm sau sẽ đến và trở vá» thầm mong Di-ta sẽ không đưá»ng đột xông vào phòng làm việc cá»§a mình như lần trước. Nếu tối nay anh lại phải nghe má»™t lô những lá»i trách móc ghen tuông cá»§a nàng thì nó sẽ tác động tá»›i thần kinh cá»§a anh như tiếng rÅ©a răng ken két cá»§a bác sÄ© nha khoa váºy. 
Ngưá»i con gái ra mở cá»a. 
- Chào Bi-an-ca. Hôm nay bà Rê-mi có đến không ? 
Bi-an-ca trố mắt nhìn anh : 
- Bà Rê-mi ? Bà ấy vỠrồi hả ông ? 
Ruồi trâu cau mày dừng bước trước ngưỡng cá»a. 
- Chị nói thế nghĩa làm sao ? 
- Khi ông Ä‘i thì bà ấy láºp tức Ä‘i theo ngay. Không Ä‘em theo đồ đạc gì. Bà ấy cÅ©ng không há» báo cho biết là Ä‘i đâu. 
- Äi theo tôi ? Cách đây hai tuần à ? 
- Thưa ông, vâng. Bà ấy bá» bữa bãi tất cả đồ đạc rồi Ä‘i ngay hôm đó. Bà con láng giá»ng bàn tán rất nhiá»u vá» chuyện này. 
Ruồi trâu quay Ä‘i không nói má»™t lá»i. Anh vá»™i đảo qua má»™t ngõ hẻm rồi bước nhanh tá»›i nhà Di-ta. Trong phòng, má»i váºt Ä‘á»u như cÅ©. Các quà tặng cá»§a anh vẫn ở nguyên các chá»— cÅ©. Không má»™t bức thư, không má»™t mẩu giấy nhá» nào cá»§a Di-ta. 
Bi-an-ca thò đầu vào cá»a nói : 
- Thưa ông, có một bà cụ đến. 
Ruồi trâu quay phắt lại : 
- Chị muốn gì ? Tại sao chị cứ bám sát tôi như thế ? 
- Có một bà cụ muốn gặp ông. 
- Bà ta cần há»i gì ? Chị nói tôi không...không thể tiếp bà ấy được bây giá». Tôi báºn. 
- Dạ thưa ông, từ khi ông Ä‘i hầu như chiá»u nào bà cụ cÅ©ng đến và cứ há»i bao giỠông vá». 
- Chị ra há»i xem bà ta muốn gì... Thôi được, để tôi ra váºy. 
Bà cụ Ä‘ang ngồi ở phòng khách, ăn mặc rất tiá»u tuỵ mặt ngăm Ä‘en và răn rúm như chiếc bị, đầu quấn má»™t chiếc khăn sặc sỡ. Bà đứng dáºy tiến vá» phÃa anh chăm chú nhìn anh từ đầu đến chân vá»›i đôi mắt Ä‘en nhánh rồi nói : 
- Váºy té ra ông là cái ông kháºp khiá»…ng ấy à ? Di-ta Rê-ni nhá» tôi báo tin cho ông. 
Ruồi trâu má»i bà cụ vào phòng làm việc rồi bước theo sau, đóng cá»a lại để Bi-an-ca khá»i nghe chuyện : 
- Má»i cụ ngồi. Cụ là..là ai ? 
- Tôi là ai Ä‘iá»u đó không quan hệ gì tá»›i ông, tôi đến để nói cho ông biết Di-ta Rê-ni đã bỠông để Ä‘i vá»›i con trai tôi rồi. 
- ÄI vá»›i con...con trai cụ à ? 
- Thưa ông, vâng ! Ông đã vá»› được ngưá»i yêu như cô ta mà không biết đưá»ng giữ, để ngưá»i khác cướp mất thì đó là lá»—i ở ông không thể trách ai khác được. Trong mạch máu con tôi là máu chứ không phải sữa loãng . Nó là ngưá»i Rô-ma (ngưá»i tsi-gan tá»± tôn mình là dòng dõi dân tá»™c Rô-ma). 
- À, té ra bà cụ là ngưá»i tsi-gan ! Thế nghÄ©a là Di-ta đã trở vá» vá»›i bà con dòng giống cá»§a mình rồi ? 
Bà cụ nhìn anh , vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ : Những ngưá»i thiên chúa giáo này lạ tháºt, đàn ông gì mà ngưá»i ta mắng cÅ©ng không biết đưá»ng giáºn ! 
- Ông là cái thá gì mà cô ta cứ phải bám lấy ông ? Con gái chúng tôi có đứa hiếu kỳ, có đứa vì tiá»n tài phải tìm đến hạng ngưá»i như ông. Nhưng máu má»§ Rô-ma bao giá» chẳng trở vá» vá»›i dòng giống Rô-ma. 
Ruồi trâu vẫn giữ nét mặt lạnh lùng và bình tĩnh : 
- Cô ta đi với cả đoàn hay là chỉ đi với con cụ thôi ? 
Bà già cưá»i rá»™ : 
- Ông lại định Ä‘uổi theo lôi cô ta vá» chăng ? Không kịp đâu, ông ạ ! Ông phải tÃnh cho sá»›m chứ ! 
- Không, tôi chỉ muốn biết đầu đuôi câu chuyện nếu cụ không muốn nói thì thôi. 
Bà cụ nhún vai. Má»™t ngưá»i nhu nhược đến thế thì còn hoài hÆ¡i mắng má» làm gì nữa ! 
- Vâng, thì đầu Ä‘uôi như thế này : Ngay hôm ông bá» Di-ta ra Ä‘i thì cô ta gặp con tôi ngoài phố. Di-ta nói chuyện vá»›i con tôi bằng tiếng Rô-ma. Mặc dù cô ấy ăn mặc bảnh bao nhưng con tôi cÅ©ng nháºn ngay ra là ngưá»i đồng tá»™c. Di-ta đẹp, nó liá»n yêu ngay, yêu mê mệt như má»i ngưá»i đàn ông khác cá»§a chúng tôi. Rồi nó đưa Di-ta vá» nháºp bá»n. Con bé khốn khổ ấy kể cho chúng tôi nghe má»i ná»—i niá»m tâm sá»±. Cô ta khóc nức nở làm cho chúng tôi cứ trông thấy là tan nát cả cõi lòng. Chúng tôi hết sức dá»— dành. Rồi cô ta bá» hết quần áo diêm dúa, mặc quần áo tsi-gan và thuáºn lấy con tôi làm chồng. Con tôi nó chẳng bao giá» nói " Tôi không yêu cô" vá»›i lại "tôi báºn, tôi có việc đâu ". Con gái hÆ¡ há»› như thế ở má»™t mình sao được. Còn ông, ông mà cÅ©ng là đàn ông à! Con gái xinh như thế, ôm lấy ông mà ông cÅ©ng chẳng biết đưá»ng hôn... 
Ruồi trâu ngắt lá»i : 
- À hình như cụ bảo Di-ta có nhắn tôi Ä‘iá»u gì... 
- Có, tôi nán lại Ä‘i sau chÃnh là để chuyển lá»i cá»§a cô ta cho ông hay. Di-ta nhá» tôi nói rằng cô ta chán ngấy những kẻ tán nhăng tán cuá»™i những kẻ trong mạch máu chẳng có máu mà chỉ có nước lã như các ông rồi. Cô ta trở vá» vá»›i dân tá»™c mình trở vỠđể sống tá»± do. Di-ta nói "Tôi là má»™t ngưá»i đàn bà. Tôi yêu Rivarét nhưng không thể ở lại làm vợ lẽ ông ta được." Di-ta bỠông là phải. Con gái Rô-ma bán sắc đẹp lấy chút tiá»n Ä‘iá»u đó chẳng có gì xấu cả. Nếu không thì sắc đẹp nó để làm gì ?Nhưng dù sao con gái Rô-ma cÅ©ng chẳng thể nào yêu được dòng giống các ông đâu. 
Ruồi trâu đứng dáºy : 
- Hết rồi chứ ? Váºy thì nhá» cụ nói dùm cô ấy biết cô ấy làm như thế là đúng và tôi xin chúc Di-ta hạnh phúc. Tôi không có gì để nói nữa. Xin chào cụ ! 
Äợi bà cụ ra, đóng xong cá»a vưá»n, Ruồi trâu má»›i vào ngồi xuống ghế bành, bưng lấy mặt. 
Lại má»™t cái tát nữa! Lẽ nào ngưá»i ta không để lại cho anh má»™t chút tá»± hào, tá»± trá»ng mà anh vẫn hằng có trong những ngày oanh liệt xưa kia ! Bao nhiêu Ä‘au khổ mà má»™t con ngưá»i có thể chịu đựng thì anh đã chịu cả rồi. Ngay cả trái tim anh cÅ©ng đã bị dấn chìm trong bùn và bị giày xéo dưới chân má»i khách qua đưá»ng. Tâm hồn anh không còn chá»— nào là không bị đốt cháy thui bởi sá»± khinh rẻ cá»§a ngưá»i này hoặc sá»± nhạo báng cá»§a ngưá»i khác. Và giỠđây đến cả cô gái tsi-gan mà anh nhặt được lỠđưá»ng cÅ©ng lại cầm roi quất vào mặt anh ! 
Tiếng rá»n rÄ© cá»§a con chó Sai tan vang lên ngoài phòng, Ruồi trâu đứng dáºy mở cá»a. Sai-tan nhảy xổ vào lòng chá»§ vui sướng sá»§a ầm lên như má»i khi. Nhưng nó hiểu ngay là hôm nay chá»§ nó không vui nó dúi mõm vào bàn tay không động Ä‘áºy cá»§a Ruồi trâu và nằm phục dưới chân anh. 
Má»™t giá» sau, Giê-ma tá»›i thăm Ruồi trâu. Chị gõ cá»a nhưng không có tiếng ai thưa. Bi-an-ca nghe chừng ông chá»§ không muốn ăn cÆ¡m, đã lỉnh dang chÆ¡i bên nhà bếp bên hàng xóm rồi. Cá»a chưa đóng và đèn vẫn chưa tắt ở hành lang. Giê-ma dừng lại vài phút rồi cả quyết bước vào. Chị cần bàn vá»›i Ruồi trâu vá» tin quan trá»ng mà Bây-li vừa gá»i tá»›i. 
Giê-ma gõ cá»a phòng làm việc và nghe tiếng Ruồi trâu nói : 
- Bi-an-ca, chị có thể đi ra. Tôi không cần gì cả. 
Giê-ma nhẹ nhàng hé cá»a. Trong phòng tối như bưng, nhưng ngá»n đèn ở lối Ä‘i đã dá»i má»™t vệt sáng vào Ruồi trâu. Anh Ä‘ang ngồi má»™t mình, đầu cúi gục, con chó cuá»™n ngá»§ dưới chân. 
Giê-ma lên tiếng : 
- Tôi đây mà. 
Ruồi trâu nhá»m dáºy : 
- Giê-ma, Giê-ma ! Tôi đang mong chỠGiê-ma ! 
Giê-ma chưa kịp nói gì thì Ruồi trâu đã quỳ xuống và gục đầu vào lòng chị. Toàn thân anh run lên, trông đáng thương hơn cả nước mắt... 
Giê-ma đứng lặng. Chị không thể nào giúp đỡ Ruồi trâu được gì cả, không giúp được má»™t chút nào ! Cái đó má»›i tháºt là Ä‘au xót hÆ¡n cả ! Chị phải đứng bên cạnh Ruồi trâu, bó tay nhìn vẻ mặt Ä‘au khổ cá»§a anh ... Chị có thể vui lòng chết Ä‘i để chia sẻ ná»—i Ä‘au khổ cá»§a Ruồi trâu ! á»’, nếu có thể cúi xuống, ghì chặt Ruồi trâu vào lòng, lấy thân mình che chở cho Ruồi trâu khá»i má»i tai ương Ä‘ang Ä‘e doạ anh ! Lúc ấy anh sẽ lại là Ac-tÆ¡ cá»§a chị như cÅ© và trong lòng chị mặt trá»i sẽ lại sáng bừng lên, xua tan hết bóng đêm dày đặc. 
Không, không ! Có lẽ nào anh ấy lại quên Ä‘i như thế được ? ChÃnh chị, chÃnh bàn tay phải cá»§a chị đã đẩy anh xuống địa ngục rồi kia mà ! 
Và Giê-ma đã để cho khoảnh khắc ấy trôi qu. Ruồi trâu vụt đứng dáºy ngồi vào bàn, tay bưng lấy mặt, răng cắn chặt như muốn nghiến đứt môi. 
Rồi anh ngẩng đầu, giá»ng nói đã bình tÄ©nh trở lại : 
- Giê-ma tha lá»—i, có lẽ tôi đã làm cho Giê-ma phải sá»ng sốt. 
Giê-ma chìa hai tay cho anh : 
- Anh thân yêu, chẳng lẽ tình bạn hiện nay của chúng ta không làm cho anh tin Giê-ma được hay sao ? Cứ nói đi anh vì sao anh đau khổ ? 
- Äó chỉ là ná»—i khổ cá»§a riêng tôi, nói ra khiến Giê-ma phải lo lắng mà làm gì. 
Hai tay Giê-ma nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Ruồi trâu. 
- Anh hãy nghe Giê-ma . Giê-ma không muốn can thiệp vào chuyện mà Giê-ma không có quyá»n can thiệp. Nhưng anh đã tá»± ý thổ lá»™ ná»—i lòng vá»›i Giê-ma . Váºy còn chút gì chưa nói hết thì xin anh cứ nói ra, tin cáºy Giê-ma như má»™t ngưá»i em gái ! Anh cứ giữ lấy bức màn che trên mặt nếu nó sẽ làm anh dá»… chịu hÆ¡n, nhưng xin anh hãy bá» bức màn trong tâm hồn và hãy thương lấy bản thân ! 
Ruồi trâu càng cúi gục đầu. Anh nói : 
- Mong Giê-ma hãy vì tôi mà hết sức nhẫn nại. Sợ rằng tôi chỉ là má»™t ngưá»i anh không xứng đáng. Nhưng nếu Giê-ma hiểu cho... Mấy ngày qua tôi suýt nữa mất lý trÃ. Tôi có cảm tưởng sống lại quãng Ä‘á»i ở Nam Mỹ. Ma quá»· như đã nháºp vào ngưá»i tôi và... 
Ruồi trâu ngừng lại giữa chừng câu nói : 
Giê-ma thủ thỉ : 
- Mong anh có thể san sẻ bớt phần đau khổ cho em... 
Ruồi trâu gục đầu vào cánh tay Giê-ma " bàn tay cá»§a Chúa tháºt nặng ná»!". 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:13 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:52 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần thứ ba   
 
Chương 1  
 
 
  
 
 
Sau đó năm tuần lá»… liá»n, Ruồi trâu và Giê-ma dưá»ng như sống trong cÆ¡n lốc cá»§a lo âu, hồi há»™p và công việc khẩn trương. Há» không còn thá»i giá» và hÆ¡i sức đâu nghÄ© đến chuyện riêng nữa. VÅ© khà đã được chở an toàn tá»›i lãnh địa cá»§a Giáo hoàng. Nhưng nhiệm vụ trước mắt còn khó khăn và nguy hiểm hÆ¡n : phải kÃn đáo chuyên chở vÅ© khà từ các kho bà máºt trong hang và các khe núi tá»›i các trung tâm địa phương rồi phân phối tá»›i các thôn xóm. Toàn khu rừng đầy rẫy máºt thám. Ruồi trâu giao nhiệm vụ ấy cho Äô-mi-ni-ki-nô. Nhưng Äô-mi-ni-ki-nô đã phải viết thư vá» PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡ tha thiết yêu cầu giúp đỡ, nếu không thì phải gia thêm hạn. 
Trái lại, Ruồi trâu vẫn kiên quyết chá»§ trương hoàn thành má»i công việc vào giữa tháng sáu, Ä‘iá»u đó làm cho Äô-mi-ni-ki-nô rất thất vá»ng. Chuyên chở hàng nặng qua các ngả đưá»ng xấu không phải là chuyện dá»…. HÆ¡n nữa, lại phải thưá»ng xuyên trốn tránh việc tra xét nên cứ bị trắc trở luôn. 
Thư Äô-mi-ni-ki-nô viết : 
" Hiện nay tôi Ä‘ang ở giữa Si-la và Kha-ri-ba (Scylla and Charybdis - Tên hai quái váºt trong thần thoại Hy lạp, được đặt cho má»™t má»m đá và xoáy nước ở bên bở eo biển Mét-xi-na giữa nước à và đảo Xi-xin, thưá»ng gây hoạc cho những ngưá»i Ä‘i biển. Câu này có nghÄ©a "Hiện nay tôi Ä‘ang ở tình trạng "tiến thoái lưỡng nan" hoặc "tránh vá» dưa gặp vá» dừa"), vừa không dám làm gấp sợ lá»™ vừa không thể kéo dài việc chuyên chở vì phải hoàn thành cho kịp thá»i hạn. Mong anh hoặc cho ngay má»™t ngưá»i giúp việc đắc lá»±c đến, hoặc báo cho VÆ¡-ni-dÆ¡ biết chúng tôi không thể chuẩn bị xong trước thượng tuần tháng sáu được". 
Ruồi trâu mang bức thư tới cho Giê-ma xem. 
Giê-ma chăm chú Ä‘á»c, còn anh thì cau mày , ngồi xuống sân, vuốt lông con mèo Pát. 
Giê-ma nói : 
- Há»ng bét. Nói làm sao cho những ngưá»i ở VÆ¡-ni-dÆ¡ chá» suốt ba tuần lá»… được. 
- Tất nhiên là không nói được. à nghÄ© kỳ quặc quá ! Äô-mi-ni-ki-nô cÅ©ng phải hiểu Ä‘iá»u ấy chứ . Không phải ngưá»i VÆ¡-di-nÆ¡ theo chúng ta mà chúng ta phải theo há». 
- Nhưng cÅ©ng không thể trách Äô-mi-ni-ki-nô được. Chắc là anh ấy đã cố hết sức nhưng không thể nào làm hÆ¡n được. 
- Phải, không phải lá»—i ở Äô-mi-ni-ki-nô. Khổ má»™t ná»—i là ở đấy chỉ có má»™t ngưá»i chứ không có đến hai. Lẽ ra má»™t ngưá»i phải coi kho còn má»™t ngưá»i nữa theo dõi việc chuyên chở. Äô-mi-ni-ki-nô nói rất đúng. Cần phải có má»™t ngưá»i giúp việc đắc lá»±c cho anh ta. 
- Nhưng cho ai đi bây giỠ?Ở Phơ-lo-răng-xơ này lấy cho ai mà đi ? 
- Nếu thế thì chÃnh...chÃnh tôi phải Ä‘i . 
Giê-ma ngả ngưá»i vào ghế. Chị cau mày nhìn Ruồi trâu : 
- Không, không đươc anh ạ. Như thế mạo hiểm lắm. 
- Nếu không... Không còn cách nào khác thì đành phải mạo hiểm váºy. 
- Tìm cho ra cách giải quyết nào khác là được chứ gì. Lúc này anh lại đi nữa thì không được đâu, đừng nghĩ tới chuyện ấy nữa. 
Ruồi trâu mÃm môi lại má»™t cách bướng bỉnh : 
- Tôi...tôi không hiểu tại sao ? 
- Anh cứ bình tÄ©nh nghÄ© má»™t tà thì hiểu. Anh má»›i vỠđây được có năm tuần. Cảnh sát đã đánh hÆ¡i được phần nào vỠông khách tháºp phương già nua và bây giá» thì Ä‘ang lùng riết. Em biết anh trá hình rất khéo. Nhưng anh thá» nhá»› lại xem, anh đã cải trang là Äi-ê-gô và nông dân bao nhiêu lần rồi. Còn dáng Ä‘i kháºp khiá»…ng và vết sẹo cá»§a anh, anh không thể giấu được. 
- Trên Ä‘á»i này thiếu...thiếu gì những ngưá»i kháºp khiá»…ng. 
- Phải, nhưng ở Rô-ma-nha, những ngưá»i kháºp khiá»…ng có vết dao chém ở má, tay bị táºt mắt xanh, da ngăm Ä‘en như anh không phải là nhiá»u. 
- Mắt thì không thành vấn Ä‘á». Tôi có thể dùng thuốc ben-la-đôn để thay đổi màu sắc. 
- Thế còn những đặc Ä‘iểm khác ?...Không, không được đâu anh ạ. Nháºn dạng như anh mà Ä‘i đến đó ngay lúc này thì sẽ là tá»± chui vào cạm bẫy. Chúng tôm anh ngay tức khắc. 
- Nhưng... nhưng phải có ngưá»i giúp đỡ Äô-mi-ni-ki-nô chứ ! 
- Nếu trong giá» phút gay go này anh bị bắt thì có giúp được gì cho Äô-mi-ni-ki-nô không ? Anh mà bị bắt thì tan vỡ cả. 
Song, thuyết phục được Ruồi trâu không phải là dá»…, và cuá»™c tranh luáºn cứ kéo dài không Ä‘em lại kết quả gì. Bây giá» Giê-ma má»›i tháºt thấy con ngưá»i ấy có má»™t kho ý chà kiên cưá»ng, bình tÄ©nh vô táºn. Nếu đây là má»™t vấn đỠkhông quan trá»ng lắm thì có lẽ Giê-ma đã chịu lún rồi. Nhưng vấn đỠnày không thể nhượng bá»™ được : chị cho rằng không đáng mạo hiểm vì những lợi Ãch nhá» mà chuyến Ä‘i cá»§a Ruồi trâu có thể mang lại. Giê-ma ngá» rằng Ruồi trâu có ý định Ä‘i giúp Äô-mi-ni-ki-nô chá»§ yếu không phải là má»™t nhu cầu chÃnh trị nghiêm trá»ng mà là vì Ruồi trâu say mê mạo hiểm. Liá»u mạng xông vào những nÆ¡i hiểm nghèo là má»™t cách không cần thiết đã trở thành thói quen cá»§a Ruồi trâu. Anh say sưa lao vào nguy hiểm như con ma men thấy rượu. Vì thế chị cần phải đấu tranh bình tÄ©nh mà kiên quyết. Thấy mình không đủ lý lẽ để đẩy lùi quyết tâm sắt đá cá»§a Ruồi trâu, Giê-ma viện nốt lý do cuối cùng : 
- Thế thì chúng ta đành thẳng thắn nói hết lẽ vá»›i nhau váºy. Không phải tại Äô-mi-ni-ki-nô gặp khó khăn mà anh kiên quyết đòi Ä‘i đâu, trái lại chÃnh là tại anh yêu... 
Ruồi trâu sôi nổi cắt ngang : 
- Không phải thế đâu, Giê-ma ạ ! Ông ta đối vá»›i tôi chẳng có ý nghÄ©a gì cả. Dù suốt Ä‘á»i không gặp ông ta nữa cÅ©ng chẳng sao... 
Và Ruồi trâu im bặt. Nhìn mặt chị, Ruồi trâu biết ngay rằng anh đã để lộ mình rồi. 
Hai cặp mắt nhìn nhau và cả hai Ä‘á»u nhìn xuống. Há» cùng nghÄ© đến tến má»™t ngưá»i nhưng không nói ra. 
Ruồi trâu gục mặt vào bộ lông êm dịu của con mèo. Cuối cùng anh lẩm bẩm : 
- Không phải tôi...tôi định Ä‘i cứu Äô-mi-ni-ki-nô. Nhưng tôi biết nếu không có ngưá»i đến giúp Äô-mi-ni-ki-nô thì công việc sẽ nguy hiểm vô cùng. 
Giê-ma không để ý đến những lá»i thanh minh tá»™i nghiệp ấy, chị cứ nói tuồn tuá»™t như không há» có ai ngắt lá»i : 
- Không, đây chỉ vì anh say sưa mạo hiểm đó thôi. Khi nào tâm hồn anh không được bình tÄ©nh thì anh lăn vào gian nguy, như khi ốm lăn vào thuốc phiện váºy. 
Ruồi trâu lại sôi lên : 
- Có phải lúc đó tôi đòi thuốc phiện đâu ! Ngưá»i ta bắt tôi uống đấy chứ ! 
- Tất nhiên ! Anh vẫn tá»± hào là anh chịu đựng giá»i, có khi nào anh lại xin thuốc uống. Nhưng liá»u mạng để cố làm cho cân não khá»i căng thẳng đó lại là chuyện khác hẳn !! Làm như váºy lòng tá»± hào cá»§a anh không bị thương tổn mà ! Nhưng xét đến cùng cả hai sá»± việc chỉ khác nhau ở bá» ngoài thôi. 
Ruồi trâu ngá»a đầu con mèo lên và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tròn xoe cá»§a nó. Anh nói : 
- Pat, mày nghÄ© thế nào ? Những lá»i bà chá»§ mày nói xấu tao có đúng chút nào không ? Thế nghÄ©a là Mea culpa, mea maxima culpa ( câu trÃch trong kinh đạo, tiếng la tinh nghÄ©a là lá»—i tại tôi, lá»—i tại tôi má»i đàng) chứ gì ? Còn mèo này khôn, chắc chẳng bao giá» mày đòi thuốc phiện nhỉ ? Ở Ai cáºp ngưá»i ta thá» tổ tiên mày. Nhưng nếu ta cầm má»™t chân mày dà vào cây nến thì mày có giữ được thói bệ vệ khinh lá»n má»i Ä‘au khổ ở chốn trần gian này không ? Chắc lúc ấy mày sẽ xin thuốc phiện chứ ? Phải không, Pát? Muốn thuốc phiên...hay là muốn chết ? Không, mèo Æ¡i chúng ta không có quyá»n chết yểu nếu chết chỉ là má»™t lối thoát tiện lợi nhất cho cá nhân mình. Nếu có thể tá»± an á»§i được thì chúng ta hãy phỉ nhổ và nguyá»n rá»§a đôi chút Ä‘i nào! Nhưng đừng...đừng có giÆ¡ chân ra làm gì, Pát ạ ! 
Giê-ma giáºt lấy con mèo, đặt nó lên ghế đẩu. 
- Thôi ! Những vấn đỠấy lần sau chúng ta sẽ bàn. Bây giá» hãy tÃnh chuyện giúp Äô-mi-ni-ki-nô đã... Gì thế Kê-ti ? Có khách à ? Tôi Ä‘ang báºn. 
- Thưa bà, có Rai-tÆ¡ cho ngưá»i Ä‘em gói này đến ! 
Trong gói bá»c kỹ có má»™t bức thư đóng dấu lãnh địa Giáo cÅ© cá»§a Giêma vẫn ở PhÆ¡-lo-răng-xÆ¡ và những thứ đặc biệt quan trá»ng thưá»ng được tháºn trá»ng gá»i qua địa chỉ cá»§a những ngưá»i bạn ấy. 
Giê-ma Ä‘á»c nhanh lá thư báo giá tiá»n há»c hè ở má»™t trưá»ng có ký túc xá tại A-pe-nanh rồi trá» hai vết má»±c ở góc trang giấy nói : 
- Äây là ám hiệu cá»§a Mi-kê-lê. Anh ta viết bằng má»±c hoá há»c. Thuốc để thá» cất trong bàn viết, ô kéo thứ ba... Phải, đúng nó đấy. 
Ruồi trâu đặt thư lên bàn, lấy bút lông quệt thuốc lên. Khi dòng chữ xanh biết hiện lên trên tá» giấy thì anh ngả mình vào ghế phá lên cưá»i . 
Giê-ma vá»™i há»i : 
- Cái gì thế hở anh ? 
Ruồi trâu đưa cho chị bức thư. 
"Äô-mi-ni-ki-nô bị bắt. Anh đến ngay." 
Giê-ma gieo mình xuống ghế, tay không rá»i bức thư, nhìn Ruồi trâu má»™t cách tuyệt vá»ng. 
Buồn quá, bao giỠmới hết một tuần nhỉ? 
Post giúp bạn silver light mấy đoạn nhé 
Giê-ma gieo mình xuống ghế, tay không rá»i bức thư, nhìn Ruồi Trâu má»™t cách tuyệt vá»ng. 
Cuối cùng, vá»›i má»™t giá»ng kéodài và chấm biếm, nhá» nhẹ, anh nói: 
- Thế nhé... Bây giỠGiê-ma thấy rõ tôi phải đi rồi chứ? 
Giê-ma thở dài đáp: 
- Vâng, anh phải đi thôi. Và cả em nữa. 
Ruồi Trâu giáºt mình, ngước nhìn chị: 
- Cả Giê-ma nữa? Nhưng... 
- Tất nhiên. Không còn ngưá»i nào ở lại PhÆ¡-lô-răng-xÆ¡ thì đã đành là không tốt. Nhưng bây giá» má»i chuyện Ä‘á»u không quan trá»ng mà chỉ cốt ở đó có thêm má»™t vài ngưá»i nữa. 
- Ở đó lấy thêm bao nhiêu ngưá»i chẳng được! 
- Nhưng không phải là những ngưá»i có thể tin cáºy được hoàn toàn. ChÃnh anh nói ở đó cần Ãt nhất là hai ngưá»i tin cẩn. Nếu má»™t mình Äô-mi-ki-nô đã không làm nổi thì má»™t mình anh cÅ©ng không làm nổi. TÃnh mệnh anh Ä‘ang treo đầu sợi tóc, anh hoạt động bà máºt rất khó, chÃnh anh cần có ngưá»i giúp đỡ hÆ¡n ai hết. Anh định làm việc vá»›i Äô-mi-ni-ki-nô, bây giá» em thay Äô-mi-ni-ki-nô làm việc vá»›i anh. 
Ruồi Trâu cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói: 
- Phải, Giê-ma nói đúng, và càng Ä‘i sá»›m chừng nào càng tốt. Nhưng chúng mình không nên Ä‘i cùng má»™t lúc. Nếu tối nay tôi Ä‘i, thì Giê-ma nên đợi đến chiá»u mai chẳng hạn rồi hẵng lên xe ngá»±a. 
- Thế em nên đi hướng nào? 
- Việc đó cần bàn. Tôi thì tốt nhất là Ä‘i thẳng tá»›i Pha-en-sta(1). Äêm nay tôi Ä‘i đến Xan Lô-ren-dô, cải trang ở đó rồi lại Ä‘i luôn. 
Giê-ma cau mày lo lắng: 
- CÅ©ng chẳng có cách nào hay hÆ¡n nữa nhỉ? Äã Ä‘i gấp lại cải trang ở chá»— những ngưá»i buôn láºu như thế thì rất là mạo hiểm. Ãt nhất cÅ©ng phải vài ba ngày ròng rã anh má»›i tá»›i được biên giá»›i, vì phải Ä‘i vòng vèo cho khá»i lá»™ vết tÃch. 
Ruồi Trâu mỉm cưá»i đáp: 
- Äiá»u đó Giê-ma đừng sợ. Nếu chúng bắt tôi thì bắt ở xa hÆ¡n nữa kia, chứ không thể bắt ở biên giá»›i được. Má»™t khi đã ở trong núi thì tôi cÅ©ng an toàn chẳng kém gì ở đây. Không má»™t ngưá»i buôn láºu nào ở A-pe-nanh phản lại tôi đâu. Nhưng còn Giê-ma, tôi chưa hiểu Giê-ma sẽ vượt biên giá»›i bằng cách nào. 
- Việc ấy không khó gì! Em sẽ lấy há»™ chiếu cá»§a Lu-i-da Rai-tÆ¡ để Ä‘i lên núi nghỉ m> Ở Rô-ma-nha, không ai không biết em, còn anh thì tên máºt thám nào cÅ©ng rõ. 
- Và may mắn thay ngưá»i buôn láºu nào cÅ©ng biết tôi nữa. 
Giê-ma nhìn đồng hồ: 
- Hai rưỡi rồi. Nếu anh định Ä‘i ngay đêm nay thì chỉ còn chiá»u và tối nay nữa thôi. 
- Váºy tôi phải vá» nhà sá»a soạn ngay và phải tìm được má»™t con ngá»±a cho tốt. Tôi sẽ Ä‘i ngá»±a tá»›i Xan Lô-ren-dô. Như thế an toàn hÆ¡n. 
-Thuê ngựa không phải là chuyện an toàn đâu anh ạ. Chủ ngựa sẽ... 
- Không phải thuê. Má»™t ngưá»i tin cẩn sẽ cho tôi mượn ngá»±a. Ngưá»i này trước đã từng giúp tôi. Hai tuần sau tôi sẽ cho má»™t ngưá»i chăn cừu mang ngá»±a vá» trả... váºy chừng năm giá» hoặc năm rưỡi thtôi sẽ trở lại đây. Trong thá»i gian ấy, Giê-ma nên Ä‘i tìm Mác-ti-ni và nói cho anh ấy rõ. 
Giê-ma quay lại, ngạc nhiên nhìn anh: 
- Mác-ti-ni à? 
- Phải. Chúng mình cần cho anh ấy biết việc chúng mình làm nếu Giê-ma không tìm được ngưá»i nào khác. 
- Em không hiểu tại sao phải làm như thế? 
- Chúng ta cần có ngưá»i tin cẩn ở đây để đỠphòng trưá»ng hợp khó khăn bất trắc. Trong những bạn bè ở đây, tôi tin Mác-ti-ni hÆ¡n hết. DÄ© nhiên Ri-các-đô cÅ©ng hết sức táºn tâm, nhưng Mác-ti-ni chắc chắn hÆ¡n. Giê-ma biết Mác-ti-ni hÆ¡n tôi nhiá»u... Giê-ma quyết định Ä‘i. 
- Em cÅ©ng tin chắc rằng Mác-ti-ni là ngưá»i rất đáng tin cáºy và có khả năng vá» má»i mặt. Và em chắc Mác-ti-ni cÅ©ng sẵn lòng giúp chúng ta. Nhưng... 
Ruồi Trâu hiểu ngay: 
- Giê ma thỠnghĩ xem, nếu một đồng chà khác gặp cơn hoạn nạn nhưng không dám nhỠGiê-ma giúp đỡ vì sợ làm cho Giê-ma đau lòng, thì Giê-ma cảm thấy thế nào? Và liệu như thế có tốt hay không? 
Giê-ma im lặng giây lát rồi nói: 
- Thôi được, em cho Kê-ti má»i ngay Mác-ti-ni đến. Còn em thì đến nhà Lu-i-da mượn há»™ chiếu. Chị ấy đã hứa sẵn sàng cho mượn bất cứ lúc nào... Còn tiá»n nong thì sao hở anh? Em có phải ra ngân hàng lấy tiá»n không? 
- Thôi, kẻo mất thì giá». Tiá»n tôi cÅ©ng khá đủ cho cả hai chúng ta rồi, bao giá» cạn sẽ dùng tá»›i tiá»n cá»§a Giê-ma. Váºy ta sẽ gặp nhau lúc năm giá» rưỡi nhé. Lúc ấy Giê-ma có nhà chứ? 
- Tất nhiên. Em sẽ vá» sá»›m hÆ¡n anh nhiá»u. 
Sáu giá», Ruồi Trâu đến thì thấy Giê-ma và Mác-ti-ni ở ngoài hiên. Anh Ä‘oán biết câu chuyện giữa hai ngưá»i rất nặng ná» vì vẻ xúc động vẫn còn lá»™ rõ trên nét mặt cá»§a há». Mác-ti-ni trầm lặng và không vui má»™t cách khác thưá»ng. 
Giê-ma ngước nhìn Ruồi Trâu há»i: 
- Xong cả rồi chứ, anh? 
Ruồi Trâu đáp: 
- Phải, tôi mang tiá»n Ä‘i đưá»ng lại cho Giê-ma đây. Má»™t giỠđêm, ngá»±a sẽ chá» tôi ở trạm cầu Rô-xô. 
- Như thế có muá»™n quá không anh? Anh phải tá»›i Xan Lô-ren-dô trước khi trá»i sáng, trước khi má»i ngưá»i ngá»§ dáºy kia mà? 
- Kịp chán. Ngá»±a tốt lắm. Vả lại tôi không muốn có ngưá»i biết lúc tôi ra Ä‘i. Tôi không trở vá» nhà nữa. Bây giá» máºt thám Ä‘ang rình trước cá»a nhà tôi, tưởng tôi vẫn còn ở nhà. 
- Anh lén ra thế nào mà hắn không trông thấy? 
- Tôi trèo qua cá»a sổ nhà bếp tót ra vưá»n sau, rồi trèo qua tưá»ng sang vưá»n nhà bên cạnh. Vì thế tôi đến muá»™n má»™t chút. Suốt tối nay ngưá»i chá»§ ngá»±a sẽ thắp đèn ngồi trong phòng làm việc cá»§a tôi. Máºt thám trông thấy ánh đèn và bóng ngưá»i sẽ yên trà rằng tôi Ä‘ang viết lách ở nhà. 
- Váºy chưa đến giá» lên đưá»ng thì anh cứ ở lại đây nhé! 
- Vâng, tôi cÅ©ng không muốn ra ngoài phố cho ngưá»i ta trông thấy. Mác-ti-ni, ta hút vá»›i nhau má»™t Ä‘iếu xì gà nào. Tôi biết bà Bô-la không cấm chúng ta hút thuốc đâu. 
- Tôi cũng chẳng ngồi đây nữa đâu mà cấm. Tôi phải giúp Kê-ti làm bếp đây. 
Giê-ma vừa Ä‘i khá»i thì Mác-ti-ni đứng dáºy, chắp tay sau lưng Ä‘i bách bá»™ trong phòng. Ruồi Trâu lặng lẽ hút thuốc nhìn mưa rÆ¡i lâm thâm ngoài cá»a sổ. 
- Ri-va-rét! 
Mác-ti-ni dừng bước trước mặt Ruồi Trâu, nhưng mắt vẫn nhìn xuống đất: 
- Anh định lôi kéo chị ấy vào chuyện gì thế? 
Ruồi Trâu rút Ä‘iếu xì gà khá»i môi, phà ra má»™t làn khói dài và cháºm rãi trả lá»i: 
- Quyết định là ở chị ấy. Chẳng ai ép chị ấy làm chuyện gì cả. 
- Phải, phải, tôi hiểu. Nhưng anh hãy cho tôi biết... 
Rồi anh nÃn lặng. 
- Cái gì có thể nói tôi sẽ nói hết với anh. 
- Tôi rất Ãt biết chuyện anh làm ở trên núi. Nhưng tôi chỉ cần anh cho biết chị ấy có phải trải qua nhiá»u nguy hiểm lắm không? 
- Anh muốn biết sá»± tháºt chứ? 
- Lẽ dĩ nhiên. 
- Phải, rất nguy hiểm. 
Mác-ti-ni quay Ä‘i, hết bước ngang lại bước dá»c. Rồi anh lại dừng bước: 
- Còn má»™t câu há»i nữa. Câu há»i này lẽ dÄ© nhiên anh có thể không trả lá»i, nhưng nếu anh muốn trả lá»i thì xin hãy trả lá»i cho tháºt: Anh có yêu Giê-ma không? 
Ruồi Trâu Ä‘iá»m nhiên vẩy tàn thuốc lá rồi lại lặng hút. 
- Thế nghÄ©a là... anh không muốn trả lá»i câu há»i cá»§a tôi? 
- Không, tôi muốn trả lá»i. Nhưng tôi có quyá»n biết tại sao anh há»i chuyện ấy? 
- Trá»i Æ¡i! Anh mà không hiểu tại sao? 
Ruồi Trâu đặt điếu xì gà xuống, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Mác-ti-ni: 
- À, ra thế! 
Rồi anh dịu dàng và cháºm rãi nói tiếp: 
- Phải, tôi yêu Giê-ma. Nhưng anh đừng tưởng tôi sẽ tá» tình vá»›i Giê-ma hoặc báºn tâm vá» chuyện đó đâu. Tôi chỉ sắp... 
Những tiếng cuối cùng của anh tắt dần và nhẹ như một hơi thở. Mác-ti-ni tiến lại gần: 
- Anh chỉ sắp làm sao? 
- Chỉ sắp chết. 
Ruồi Trâu nhìn thẳng vá» phÃa trước, đôi mắt lạnh lùng và đỠđẫn như đã chết rồi. Và khi anh cất tiếng nói tiếp thì giá»ng anh Ä‘á»u Ä‘á»u, mất hết sức sống. 
- Anh không nên làm cho Giê-ma lo âu quá sá»›m. Tôi không hy vá»ng gì sẽ trở vỠđược vẹn toan. Việc này nguy hiểm cho má»i ngưá»i. Tôi hiểu và Giê-ma cÅ©ng thừa hiểu Ä‘iá»u đó. Nhưng những ngưá»i buôn láºu sẽ dùng má»i cách để Giê-ma khá»i bị bắt. Mặc dù hÆ¡i thô lá»— nhưng há» Ä‘á»u là những ngưá»i đồng đội rất tốt. Còn tôi thì cổ tôi đã đút vào tròng từ lâu rồi. Vượt qua biên giá»›i tôi chỉ còn việc rút thòng lá»ng mà thôi. 
- Ri-va-rét! Thế là thế nào? Tất nhiên tôi biết việc này nguy hiểm, nhất là nguy hiểm cho anh. Nhưng anh qua lại biên giá»›i luôn luôn, lần nào cÅ©ng trót lá»t cả. 
- Phải, nhưng lần này tôi sẽ sa lưới. 
- Tại sao thế? Tại sao anh lại biết trước như váºy? 
Ruồi Trâu nhăn nhó mỉm cưá»i 
- Anh còn nhá»› câu chuyện thần thoại nước Äức không? Chuyện má»™t ngưá»i chết vì gặp ngưá»i thứ hai giống hệt mình ấy mà! Không biết ? Chuyện như thế này: má»™t đêm anh ta gặp ngưá»i này ở má»™t nÆ¡i vắng vẻ... ngưá»i này Ä‘ang hết sức Ä‘au đớn trong cÆ¡n tuyệt vá»ng và cái chết đã đến vá»›i anh ta. Vừa qua, tôi cÅ©ng gặp ngưá»i giống y như tôi ở A-pe-nanh, vì thế lần này tôi vượt biên giá»›i thì không hòng trở lại đâu. 
Mác-ti-ni lại gần anh, tay đặt lên ghế. 
- Ri-va-rét, anh nghe tôi. Tôi chẳng hiểu gì vá» câu chuyện siêu hình cá»§a anh cả, nhưng tôi tin chắc má»™t Ä‘iá»u là: nếu anh đã cảm thấy trước như thế thì anh không nên Ä‘i nữa. Chưa Ä‘i mà đã nghÄ© rằng mình sẽ thất bại thì thế nào cÅ©ng bị sa lưới. Chắc anh ốm hoặc có Ä‘iá»u gì lo lắng nên má»›i nghÄ© vá»› vẩn như thế. Thôi anh hãy ở lại Ä‘i, để tôi Ä‘i cho. Tôi sẽ làm việc đúng như ý anh. Anh chỉ việc viết cho tôi má»™t bức thư giá»›i thiệu vá»›i các đồng chà cá»§a anh... 
- Äể anh chết thay tôi à? Gá»›m, anh khôn quá nhỉ! 
- Tôi không chết được đâu! Ở đó chúng có biết tôi như anh đâu! Mà nếu có chết chăng nữa thì... 
Mác-ti-ni nÃn lặng, và Ruồi Trâu từ từ ngước mắt nhìn anh như muốn dò há»i Ä‘iá»u gì. Bàn tay Mác-ti-ni thõng xuống cạnh ghế. Anh nói má»™t cách hết sức thá»±c tế: 
- Mất anh, Giê-ma sẽ khổ nhiá»u hÆ¡n là mất tôi. HÆ¡n nữa, Ri-va-rét ạ, việc này là việc chung. Chỉ có má»™t lối giải thoát duy nhất thôi, là làm sao Ä‘em lại lợi Ãch nhiá»u nhất cho tuyệt đại Ä‘a số ngưá»i. Nói theo các nhà kinh tế há»c thì "giá trị cuối cùng" cá»§a anh cao hÆ¡n "giá trị cuối cùng" cá»§a tôi. Tôi cÅ©ng còn đủ thông minh để hiểu Ä‘iá»u đó. Mặc dù tôi không thÃch anh lắm. Con ngưá»i cá»§a anh lá»›n hÆ¡n con ngưá»i cá»§a tôi. Anh và tôi ai tốt hÆ¡n, Ä‘iá»u đó tôi chưa rõ, nhưng anh có nhiá»u ưu Ä‘iểm hÆ¡n tôi, và nếu anh chết Ä‘i thì tổn thất nhiá»u hÆ¡n. 
Mác-ti-ni nói những câu đó y như ngưá»i mặc cả cổ phần trong thị trưá»ng chứng khoán. Ruồi Trâu nhìn anh, so vai như á»›n lạnh: 
- Anh muốn tôi cứ chỠđợi để nấm mồ đến cướp tôi đi hay sao? 
Và bằng ta phải chết 
Thì ta sẽ đón chào bóng đêm như đón chào vị hôn thế (1). 
Ông bạn cá»§a tôi Æ¡i, chúng ta nói lăng nhăng nhiá»u quá rồi đấy! 
Mác-ti-ni bực mình nói: 
- ChÃnh anh nói lăng nhăng thì có! 
- Anh cÅ©ng thế. Thôi ta đừng há»c đòi gương xả thân cá»§a Äông Các-lốt và hầu tước Pô-da nữa.(2) Chúng ta Ä‘ang sống ở thế ká»· mưá»i chÃn. Nếu nhiệm vụ cá»§a tôi là phải chết thì tôi sẽ chết. 
- Và nếu nhiệm vụ cá»§a tôi là phải sống thì tôi sẽ sống chứ gì? Anh tháºt là hạnh phúc, Ri-va-rét ạ! 
- Phải, bao giỠtôi cũng gặp may. 
Há» lặng lẽ hút thuốc rồi cùng nhau bàn bạc tỉ mỉ hành trình sắp tá»›i; và khi Giê-ma đến, há» vẫn không để lá»™ ra tà gì tá» ra rằng câu chuyện vừa rồi giữa há» không phải là má»™t câu chuyện bình thưá»ng. 
Ä‚n xong cả ba ngưá»i lại quay ra bàn kế hoạch và chuẩn bị má»i việc cần thiết. Khi đồng hồ Ä‘iểm mưá»i má»™t tiếng thì Mác-ti-ni đứng dáºy cầm mÅ©. 
- Tôi vá» lấy cho anh chiếc áo tÆ¡i Ä‘i đưá»ng, Ri-va-rét ạ. Anh mặc chiếc áo ấy vào thì sẽ kho nháºn hÆ¡n là mặc bá»™ quần áo này. Tiện thể tôi sẽ dò xét xem có máºt thám rình quanh nhà trước khi ta lên đưá»ng không 
- Anh sẽ cùng đi với tôi đến trạm à? 
- Vâng. Nếu có kẻ theo dõi thì bốn mắt chúng ta nhìn bảo đảm hÆ¡n. Khoảng mưá»i hai giá» tôi sẽ trở lại. Chá» nhé, tôi chưa đến thì đừng Ä‘i vá»™i nhé… Chị Giê-ma ạ, tôi mang chìa khóa Ä‘i để lúc trở lại khá»i gá»i chuông phiá»n phức. 
Khi Mác-ti-ni cầm chùm chìa khóa. Giê-ma ngước mắt nhìn anh. Chị hiểu rằng anh đã cố ý kiếm cớ để cho chị và Ruồi Trâu ở lại với nhau. 
Chị nói: 
- Mai tôi sẽ cùng anh nói chuyện. Mai tôi thu xếp xong chúng ta sẽ có thá»i giá» 
- Vâng, còn có nhiá»u thá»i giá»â€¦ Và – Mác-ti-ni nói vá»›i Ruồi Trâu – Ri-va-rét ạ, tôi còn muốn há»i anh vài việc nhá» nữa, nhưng để trên đưá»ng ra trạm ta sẽ nói sau… Giê-ma, cho Kê-ti Ä‘i ngá»§ Ä‘i thôi và ả hai ngưá»i nói khẽ chứ nhé. Thôi, xin chào, ná»a đêm tôi sẽ trở lại. 
Mác-ti-ni khẽ gáºt đầu chào và mỉm cưá»i bước xuống thang gác. Anh đóng mạnh cá»a ngoài để hàng xóm biết rằng khách cá»§a bà Bô-la đã ra vá». 
Sau khi xuống bếp cho Kê-ti vỠngru, Giê-ma trở lại, tay bưng một khay cà phê đen… 
Chị nói: 
- Anh có muốn ngả lưng má»™t chút không? Äêm nay anh sẽ phải suốt đêm không ngá»§ đấy. 
- Không, chẳng sao đâu, Giê-ma thân yêu! Äến Xan Lô-ren-dô tôi sẽ ngá»§ để chá» lấy quần áo và đồ hóa trang. 
- Thế anh uống cà phê nhé… Anh chò một chút em đi lấy bánh quy. 
Chị quỳ gối trước mặt tủ thức ăn. Ruồi Trâu lại gần và bỗng cúi xuống cạnh chi. 
- Giê-ma, có những gì thế? Sô-cô-la và kẹo ca-ra-men có phải không? Giê-ma sang trá»ng như bà hoàng ấy! 
Giê-ma ngước nhìn bá»™ mặt tươi rói cá»§a Ruồi Trâu rồi mỉm cưá»i: 
- Anh cÅ©ng thÃch cá»§a ngá»t cÆ¡ à? Bao giá» em cÅ©ng có kẹo để má»i Xê-da. Anh ấy thÃch kẹo ngá»t như trẻ con váºy. 
- Tháºt… tháºt à? Thế mai… mai mua cho anh ấy kẹo khác, còn kẹo này Giê-ma cho tôi nhé. Tôi bá» kẹo ca-ra-men vào túi. Nó sẽ an á»§i tôi, má»™t con ngưá»i đã mất hết lạc thú ở Ä‘á»i. Tôi… tôi mong ước trước khi chúng đưa tôi Ä‘i treo cổ, tôi còn được má»™t Ãt kẹo ca-ra-men để ngáºm. 
- ChỠem một chút nhé. Em đi lấy hộp đựng, kẻo ướt ra túi… Thôi, ngồi xuống đi anh, đừng bông đùa nữa. Chắc rằng từ nay cho đến khi một trong hai chúng ta bị giết, chúng ta chẳng còn lúc nào nói chuyện ung dung như thế này với nhau được nữa và… 
Ruồi Trâu khẽ lẩm bẩm: 
- À ra Giê-ma không… không thÃch sô-cô-la nhỉ! 
Rồi anh nói tiếp 
- Váºy thì tôi sẽ ăn má»™t mình. Chẳng phải là bữa anư thá»a thÃch trước giá» xá» tỠđó sao? Äêm nay Giê-ma phải chiá»u má»i sá»± vòi vÄ©nh cá»§a tôi. Trước hết tôi muốn Giê-ma ngồi vào ghế bành này. Còn tôi thì ngả lưng xuống đây vì Giê-ma đã cho phép tôi. Như thế này dá»… chịu hÆ¡n. 
Ruồi Trâu nằm lên thảm trải dưới chân Giê-ma. Tựa tay vào ghế, anh nhìn thẳng vào mặt chị. 
- Giê-ma, sao mặt Giê-ma tái Ä‘i thế! Chắc vì Giê-ma chỉ nhìn thấy mặt bi đát cá»§a cuá»™c sống và vì không thÃch sô-cô-la chứ gì… 
- Anh hãy nghiêm chỉnh cho năm phút Ä‘i nào! Äây là chuyện sống chết chứ đâu phải chuyện đùa. 
- Hai phút tôi cũng chẳng thể nghiêm chỉnh được đâu, Giê-ma thân yêu! Dù sống, dù chết cũng chẳng lúc nào nên nghiêm nghị. 
Ruồi Trâu nắm lấy tay chị và vuốt ve đôi bàn tay ấy. 
- Nữ thần Mi-néc-vÆ¡ (1), xin bà đừng nghiêm nghị như thế. Tôi khóc lên bây giá» thì bà sẽ phải thương tôi. Tôi muốn bà mỉm cưá»i. Giê-ma có nụ cưá»i vui, hồn nhiên lắm… Chá»›, chá»› có mắng tôi, Giê-ma thân yêu ạ! Ta ăn bánh Ä‘i, ăn như hai đứa trẻ ngoan ấy và đừng tranh giành nhau nhé, vì ngày mai chúng ta sẽ phải chết rồi. 
Ruồi Trâu lấy má»™t chiếc bánh chia hai tháºt Ä‘á»u và cố bẻ cho phần nào cÅ©ng có nhân đưá»ng 
- Nào, chúng ta cùng nhau chịu lá»… Ä‘i, như ngưá»i ta vẫn thưá»ng thưá»ng chịu lá»… trong nhà thá» váºy. “Này là mình tao, bay hãy nháºn lấy mà ăn†(2). Và chúng ta phải uống… uống chung má»™t cốc rượu… Phải, phải, như thế đấy. “Bay hãy làm việc này nhá»› đến taoâ€. 
Giê-ma đặt cốc len bàn và nói bằng má»™t giá»ng gần như nức nở. 
- Thôi, anh ơi! 
Ruồi Trâu nhìn Giê-ma và nắm lấy tay chị 
- Thế thôi nhé ! Yên tÄ©nh má»™t lúc nhé! Nếu má»™t trong hai ta chết Ä‘i thì ngưá»i còn lại hãy nhá»› lấy giây phút này nhé. Chúng ta hãy quên Ä‘i, quên thế giá»›i huyên náo này, đừng để nó làm báºn tai ta nữa, chúng ta sẽ dắt tay nhau tá»›i những cung Ä‘iện bà ẩn cá»§a thần chết, và sẽ ngả xuống yên nghỉ ngàn thu giữa những đóa hoa anh túc rắc đầy bốn phÃa. á»’, lúc đó chúng ta má»›i tháºt là yên tÄ©nh. 
Ruồi Trâu ngả đầu vào lòng chị và lấy tay bưng lấy mặt. 
Giê-ma lặng lẽ cúi xuống vuốt mái tóc Ä‘en nhánh cá»§a anh. Thá»i gian cứ thế lặng lẽ trôi qua… hai ngưá»i vẫn ngồi yên, không nói ná»a lá»i. 
Cuối cùng Giê-ma cất tiếng. Ruồi Trâu ngá»ng đầu lên. 
- Anh thân yêu, sắp ná»a đêm rồi. Chúng ta chỉ còn vài phút nữa thôi. Mác-ti-ni sắp trở lại. Có lẽ không bao giá» chúng ta còn được trông thấy nhau nữa. Chẳng lẽ lúc này anh không có gì để nói vá»›i em cả ư? 
Ruồi Trâu từ từ đứng dáºy, Ä‘i vá» phÃa cuối phòng. Há» im lặng trong giây lát. 
Tiếng nói của Ruồi Trâu chỉ như một hơi thở: 
- Tôi sẽ chỉ nói má»™t Ä‘iá»u thôi. Tôi sẽ nói vá»›i Giê-ma má»™t Ä‘iá»u… 
Ruồi Trâu nghẹn lá»i, ngồi bên cá»a sổ, hai tay bưng lấy mặt. Giê-ma dịu dàng nói: 
- Mãi đến giỠđây anh mới thương em. 
- Vì cuá»™c Ä‘á»i tôi cÅ©ng có mấy lúc được yêu thương đâu. Lúc đầu tôi… tôi tưởng Giê-ma… biết cÅ©ng chẳng để làm gì. 
- Bây giỠanh không nghĩ như thế nữa chứ, hở anh? 
Không đợi trả lá»i, Giê-ma tiến lại, đứng sát vào ngưá»i anh. Chị thá»§ thỉ: 
- Nói tháºt Ä‘i anh! Vì nếu như lúc anh chết, em không có mặt ở đó, thì đến phút hai tay buông xuôi em vẫn không tin chắc rằng… 
Ruồi Trâu nắm tay chị và ghì chặt lấy: 
- Nếu tôi chết… Giê-ma ơi, Giê-ma có biết không, lúc tôi đi sang Nam Mỹ… Ô kìa, Mác-ti-ni đã đến rồi! 
Ruồi Trâu vùng dáºy rá»i khá»i Giê-ma và mở rá»™ng cá»a phòng. Mác-ti-ni chùi giày cẩn tháºn vào chiếc thảm con. 
- Con ngưá»i lúc nào cÅ©ng đúng giá», đúng… đúng từng phút má»™t! Mác-ti-ni, anh tháºt là má»™t chiếc đồng hồ sống. Ão tÆ¡i Ä‘i… Ä‘i đưá»ng cá»§a anh đây phải không? 
- Phải, còn má»™t vài thứ lặt vặt nữa. Tôi đã cố giữ cho khá»i ướt, nhưng trá»i cứ mưa tầm tã. Äêm nay anh Ä‘i vất vả lắm đấy! 
- Có hỠchi! Sao, ngoài phố thế nào anh, yên tĩnh cả chứ? 
- Vâng. Chắc máºt thám vá» ngá»§ cả rồi. Trá»i sao mà xấu thế này, lạ tháºt… Cà phê đấy à, chị Giê-ma? Chị phải cho anh Ri-va-rét uống cái gì tháºt nóng, kẻo Ä‘i mưa rất dá»… bị cảm lạnh. 
- Cà phê Ä‘en đấy. Äặc lắm. Äể tôi Ä‘i Ä‘un Ãt sữa nhé. 
Giê-ma lá»§i thá»§i xuống bếp. Chị nghiến chặt răng và nắm chặt hai tay để khá»i báºt ra tiếng khóc. Khi Giê-ma mang sữa lên thì Ruồi Trâu đã khoác áo tÆ¡i và Ä‘ang Ä‘i á»§ng da do Mác-ti-ni cho mượn. Ruồi Trâu đứng uống cạn chén cà phê rồi cầm lấy chiếc mÅ© rá»™ng vành. 
- Mác-ti-ni, đến giá» rồi. Chúng ta phải Ä‘i đưá»ng vòng để tá»›i trạm cho chắc chắn… Thôi, xin tạm biệt Giê-ma. Nếu không có gì xảy ra, thứ sáu này tôi sẽ gặp Giê-ma ở Phoóc-li.(3) Chá» má»™t chút nhé, địa… địa chỉ đây. 
Ruồi Trâu giở sổ tay xé một tỠgiấy và lấy bút chì viết mấy chữ. 
Giê-ma trả lá»i, giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, yếu á»›t: 
- Äịa chỉ đó tôi có rồi, anh ạ. 
- Thế à? Không… không sao, Giê-ma cứ cầm thêm cho chắc chắn… Nào chúng ta lên đưá»ng, Mác-ti-ni, suỵt, khẽ chứ! Äừng để cá»a cá»t kẹt má»™t chút nào hết. 
Há» tháºn trá»ng bước xuống đưá»ng. Cá»a ngoài khép chặt. Khi trở vá» phòng, Giê-ma bất giác nhìn mẩu giấy Ruồi Trâu vừa dúi vào tay chị. Bên dưới địa chỉ viết: 
“Khi gặp nhau tôi sẽ nói hết vá»›i Giê-maâ€. 
---------------------- 
(1) Pha-en-tsa - một thành phố lớn ở à nổi tiếng vỠlàm đồ gốm 
(1) Mi-néc-vÆ¡ – Trong thần thoại Hy Lạp, Mi-néc-vÆ¡ là nữ thần cá»§a trà khôn ngoan, nữ thần cá»§a nghệ thuáºt, khoa há»c và công nghệ, và cÅ©ng được coi như vị thần hướng dẫn ngưá»i ta trong thảm há»a chiến tranh. 
(2) “Này là mình tao…†Câu nguyện khi làm phép bánh thánh 
(3) Phoóc-li - một thành phố ở Rô-ma-nha. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:13 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-08-2008, 06:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2  
 
 
  
 
Hôm nay là phiên chợ ở BÆ¡-ri-xi-ghê-la. Nông dân các xóm làng lân cáºn nưá»m nượp đổ vá» khu chợ. Ngưá»i thì mang lợn gà, ngưá»i thì mang bÆ¡, sữa, có ngưá»i dong cả những đàn gia súc vùng núi ngang tàng. Từng Ä‘oàn lÅ© lượt Ä‘i lại trên sân chợ, cưá»i đùa, mặc cả, mua những quả khô, bánh nước rẻ tiá»n và hạt quỳ. Những trẻ em da cháy nắng, chân không guốc dép, nằm sấp bụng giữa đưá»ng cái, dưới ánh nắng gay gắt, còn các bà mẹ cá»§a chúng thì ngồi cạnh những giá» trứng và bÆ¡ dưới gốc cây. 
Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li ra chợ để há»i thăm giáo dân. Äám trẻ con ồn ào liá»n xúm lại. Chúng tranh nhau dâng cho Hồng y giáo chá»§ những bó hoa chim én, hoa anh túc thắm đỠvà thá»§y tiên trắng thÆ¡m ngát hái trên sưá»n núi. Ai cÅ©ng thông cảm tÃnh yêu hoa dại cá»§a Hồng y giáo chá»§, coi đó là má»™t nhược Ä‘iểm cá»§a sá»± ham chuá»™ng mà ngưá»i thông minh tài trà nào cÅ©ng thưá»ng mắc phải. Nếu má»™t kẻ khác làm như Mông-ta-ne-li, chất cá» hoa cây cối đầy nhà, thì chắc hẳn ngưá»i ta đã chê cưá»i. Nhưng “vị Hồng y giáo chá»§ tốt phúc†này thì được hưởng quyá»n có má»™t vài sở thÃch lạ Ä‘á»i vô hại như thế. 
- À, Ma-ru-tri-a! 
Mông-ta-ne-li dừng bước cạnh một cô bé, xoa đầu nó. 
- Mới từ dạo ấy đến nay mà con đã chóng lớn quá nhỉ! Thế bà con còn bị tê thấp nữa không? 
- Trình đức cha, bà con đỡ rồi ạ. Nhưng mẹ con lại bị ốm. 
- Khổ chưa! Bảo mẹ con hôm nào đến nhà ông y sÄ© Goóc-Ä‘a-ni để ông ấy khám cho. Còn ta thì sẽ tìm cho mẹ con má»™t chá»— ở đâu đây. May ra mà khá»i được. Lui-gi! Mắt con thế nào, đỡ rồi chứ? 
Mông-ta-ne-li đảo khắp sân chợ, há»i chuyện những ngưá»i dân miá»n núi. Ông ta nhá»› đến tên tuổi con cái há», nhá»› má»i Ä‘iá»u không may và má»i ná»—i Ä‘au khổ cá»§a há», ân cần há»i thăm cả con bồ má»›i ốm hôm lá»… Nô-en, cả con búp bê bằng vải bị nghiến nát dưới bánh xe phiên chợ trước. Khi ông trở vá» lâu đài cá»§a mình thì phiên chợ Ä‘ang giữa lúc náo nhiệt nhất. Má»™t ngưá»i chân kháºp khiá»…ng, mình mặc áo sÆ¡ mi xanh, má có má»™t vết sẹo, tóc Ä‘en nhánh xõa xuống mắt, bước tá»›i má»™t quầy hàng. Anh ta há»i mua nước chanh bằng má»™t thứ tiếng à lÆ¡ lá»›. 
Bà hàng nước vừa rót nước vừa liếc nhìn anh: 
- Hình như ông không phải ngưá»i ở Ä‘ay? 
- Không phải ngưá»i ở đây. Tôi ở đảo Coóc-xÆ¡ (1) đến. 
- Ông đi tìm công ăn việc làm à? 
- Vâng, sắp đến mùa cắt cá» rồi. Có má»™t ông chá»§ ấp ở gần Ra-ve-na (2) má»›i đến Ba-sti-a (3) nói vá»›i tôi rằng ở đó có nhiá»u việc làm lắm. 
- Tôi cÅ©ng cầu trá»i phù há»™ cho ông. Ở đây Ä‘ang thá»i buổi khó khăn lắm. 
- Mẹ ơi, ở Coóc-xơ còn khó khăn gấp máy nữa ấy chứ. Chẳng biết dân nghèo chúng ta rồi sẽ ra sao… 
- Ông đến đây có một mình thôi à? 
- Không, còn một anh bạn nữa. Kìa, cái anh mặc áo sơ mi đỠkia kìa… Hola, Paolo! (4) 
Nghe gá»i, Mi-ke-lê thá»c hai tay vào túi, lê bước tá»›i quầy hàng. Mặc dầu có bá»™ tóc giả hung hung phá»§ trên đầu, anh vẫn giống má»™t ngưá»i Coóc-xÆ¡ chÃnh cồng. Còn Ruồi Trâu thì lại giống như đúc. 
Hai ngưá»i từ từ bước trên sân chợ. Mi-ke-lê khẽ huýt sáo miệng. Ruồi Trâu thì mang khăn gói nặng trên vai, Ä‘i lom khom và cố lê bước chân để giấu dáng kháºp khiá»…ng. Hò nóng lòng chỠđợi má»™t đồng chà đến để nháºn những chỉ thị quan trá»ng mà há» sẽ truyá»n đạt. Bá»—ng Mi-ke-lê thì thầm: 
- Kìa, Mác-cô-nê đi ngựa đến góc chợ kia kìa. 
Ruồi Trâu vác khăn gói lê vá» phÃa đó. 
Anh đưa tay lên chiếc mÅ© rách, rồi sá» vào cương ngá»±a, há»i: 
- Thưa ông, ông có mướn ngưá»i cắt cá» không ạ? 
Äó là máºt hiệu. Ngưá»i cưỡi ngá»±a trông ra vẻ chá»§ ấp nhảy xuống đất, vắt cương lên cổ ngá»±a. 
- Anh biết làm nghỠgì? 
Ruồi Trâu vò chiếc mũ trong tay. 
- Thưa ông, cắt cá», xén bá» rào… 
Và anh nói tiếp, không đổi giá»ng: 
- Má»™t giỠđêm nay ở cá»a hang tròn. Cần hai con ngá»±a tốt và má»™t chiếc xe. Tôi đợi ngay trong hang. Thưa ông, ngoài ra tôi còn biết đào đất… và… 
- Thôi, được rồi. Tôi cần má»™t ngưá»i cắt cá». Anh đã từng Ä‘i làm ở tỉnh ngoài bao giá» chưa? 
- Thưa ông, có Ä‘i má»™t lần rồi ạ!… Phải trang bị cẩn tháºn nhé. Có thể gặp kỵ binh cÆ¡ động đấy. Äừng Ä‘i đưá»ng rừng, Ä‘i đưá»ng kia an toàn hÆ¡n. Nếu gặp máºt thám thì bắn ngay, không cần nhiá»u lá»i… Thưa ông, đội Æ¡n ông nháºn cho vào làm việc, tôi mừng lắm,… 
- Thôi, thế là được! Nhưng tôi cần ngưá»i cắt cá» cho tốt đấy… Hôm nay tôi không có tiá»n lẻ, ông lão ạ. 
Má»™t ngưá»i ăn mặc rách rưới tiến gần lại há», kéo dài giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, thiểu não: 
- KÃnh lạy đức Bà rất thánh, xin các ông các bà thương cho kẻ mù lòa… các đồng chà đi ngay thôi, kỵ binh đến đấy… KÃnh lạy nữ vương trên trá»i rất thành, kÃnh lạy đức nữ đồng trinh… Ri-va-rét, chúng lùng bắt anh đấy, Ri-va-rét… hai phút nữa chúng sẽ áºp đến đây… Xin các thánh phù há»™ các ông các bà… Các đồng chà phải phá vòng vây mà ra, máºt thám như rươi ấy, không lẻn ra được đâu. 
Mác-cô-nê dúi cương ngựa vào tay Ruồi Trâu: 
- Mau lên! Phóng ra phÃa cầu, vứt ngá»±a ở đấy rồi núp xuống vá»±c. Chúng tôi có vÅ© khà cả, sẽ cản chúng lại trong mươi phút. 
- Không, tôi không thể nào bá» các đồng chÃ. Táºp hợp ngay lại, bắn theo tôi. tiến vá» phÃa cá»a lâu đài, ngá»±a đã buá»™c sẵn ở đấy. Và rút dao sẵn sàng ra. Ta vừa đánh vừa lui. Khi tôi vứt mÅ© xuống đất thì các đồng chà cắt dây thừng, nhảy lên yên ngay. Có lẽ tất cả chúng ta Ä‘á»u kịp chạy thoát tá»›i rừng bằng cách đó. 
Há» nói thầm vá»›i nhau rất bình tÄ©nh, bình tÄ©nh đến ná»—i ngay những ngưá»i đứng sát bên cạnh cÅ©ng không thể ngá» rằng há» Ä‘ang bàn tán má»™t chuyện khác quan trá»ng hÆ¡n chuyện cắt cá». 
Mác-cô-nê cầm cương, dắt ngá»±a vá» phÃa cá»a lâu đài, nÆ¡i buá»™c các con ngá»±a khác. Ruồi Trâu thất thểu Ä‘i bên cạnh, còn ngưá»i ăn mày thì vẫn chìa tay, không ngá»›t mồm van lÆ¡n thiểu não và bước theo. Mi-ke-lê vừa huýt sáo miệng vừa Ä‘i theo kịp cả bá»n. Lúc ấy ngưá»i ăn mày vừa kịp rỉ tai vá»›i Mi-ke-lê và anh liá»n Ä‘i báo tin cho ba ngưá»i nông dân Ä‘ang ngồi ăn hành tây sống dưới gốc cây. Ba ngưá»i này láºp tức đứng dáºy Ä‘i theo. 
Thế là cả bảy ngưá»i đã ra đứng ở báºc cá»a lâu đài, không bị má»™t ai ngá» vá»±c. Ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u thá»§ sẵn súng ngắn trong ngá»±c. Ngá»±a buá»™c ở cạnh cá»a, chỉ cách há» có vài bước. 
Ruồi Trâu nói khẽ khàng nhưng rành rá»t từng lá»i: 
- Tôi chưa ra hiệu thì chứ nên để lá»™ mặt. Rất có thể chúng không biết chúng ta. Há»… tôi bắn thì các đồng chà nổ súng ngay. Nhưng đừng bắn vào ngưá»i, cứ nhằm vào ngá»±a mà bắn, thì chúng má»›i không thể nào Ä‘uổi được chúng ta. Ba ngưá»i bắn còn ba ngưá»i khác thì nạp đạn. Há»… tên nào đứng chắn ta và ngá»±a thì hạ thá»§ ngay láºp tức. Tôi sẽ cưỡi con ngá»±a đốm kia. Thấy tôi vứt mÅ© xuống đất thì các đồng chà cứ việc rút lui theo kế hoạch, không cần chỠđợi gì cả. 
Bỗng Mi-ke-lê nói: 
- Chúng đến kia rồi 
Phiên chợ bá»—ng dưng nhốn nháo. Ruồi Trâu quay lại, ngÆ¡ ngác. Mưá»i lăm tên kỵ binh vÅ© trang từ má»™t ngõ hẻm xông thẳng vào chợ. Chúng lách bừa giữa đám đông, và nếu không có lưá»i máºt thám bao vây thì bảy chiến sÄ© cách mạng bà máºt đã có thể rút lui dá»… dàng, nhất là trong lúc đám đông còn mải nhìn đội kỵ binh. 
Mi-ke-lê nhÃch lại gần Ruồi Trâu: 
- Ta chạy thôi chứ? 
- Không thể được, khó thoát lắm, chúng ta đã bị máºt thám bá»§a vây. Má»™t tên chó săn vừa nháºn ra tôi. Kìa, hắn đã cho ngưá»i đến báo viên đội trưởng rồi. Giá» chỉ còn má»™t cách nổ súng bắn vào ngá»±a. 
- Thằng chó săn ấy đâu hở anh? 
- Tôi sẽ bắn nó trước nhất. Sẵn sàng cả chưa? Chúng đã tiến vá» phÃa chúng ta và sắp tấn công đấy. 
Tên đội trưởng kỵ binh hét: 
- Giãn ra! Nhân danh đức Thánh, ta ra lệnh giải tán. 
Äám đông hoảng hốt giạt ra và đội lÃnh xô vào nhóm ngưá»i đứng trước cá»a lâu đài. Ruồi Trâu rút súng ra khá»i áo, không bắn vào đội kỵ binh Ä‘ang tiến đến mà bắn luôn vào tên máºt thám Ä‘ang mon men tá»›i chá»— buá»™c ngá»±a. Xương quai xanh gẫy vụn, tên máºt thám ngã lăn ra. Cùng lúc đó sáu phát súng thi nhau nổ, các chiến sÄ© cách mạng tiến dần tá»›i chá»— buá»™c ngá»±a. 
Một con ngựa trong đội kỵ binh nhảy chồm lên và giạt sang một bên. Một con khác ngã lăn ra kêu rống lên. Những tiếng ầm ĩ trong đám đông rồi loạn ấy vẫn không át được tiếng tên sĩ quan đang oang oang ra lệnh. Hắn ta đứng lên bàn đạp rồi vung gươm: 
- Lại đây! Theo ta! 
Bá»—ng hắn loạng choạng trên yên ngá»±a rồi ngã gục xuống. Ruồi Trâu lại nổ súng và bắn không sai má»™t phát. Má»™t dòng máu nhỠđã tuôn ra trên binh phục cá»§a tên đội trưởng, nhưng hắn ráng hết sức Ä‘iên cuồng, tay bám chặt bá»m ngá»±a, rướn ngưá»i, gân cổ hét: 
- Không bắt sống được thằng quá»· thá»t kia thì giết nó Ä‘i! ChÃnh nó là Ri-va-rét đấy! 
Ruồi Trâu lên tiếng gá»i các đồng chà cá»§a mình: 
- ÄÆ°a súng đây, mau lên! Và lên ngá»±a! 
Rồi anh ném mũ xuống đất. Rất đúng lúc. Những lưỡi gươm điên cuồng của kẻ địch đã loang loáng trên đầu anh. 
- Má»i ngưá»i bá» cả vÅ© khà xuống! 
Bóng Hồng y giáo chá»§ Mông-ta-ne-li bá»—ng hiện ra giữa hai bên Ä‘ang chiến đấu. Má»™t tên lÃnh hoảng hốt kêu lên: 
- Äức Hồng y! Trá»i Æ¡i, há» giết chết Ngưá»i mất! 
Nhưng Mông-ta-ne-li đã tiến lên bước nữa và đứng trước mũi súng của Ruồi Trâu. 
Trong số bảy ngưá»i, năm ngưá»i đã lên ngá»±a và phóng ngược lên đưá»ng phố dốc. Mác-cô-nê vừa kịp nhảy lên yên. Nhưng trước khi thúc ngá»±a anh còn ngoảnh lại xem cần giúp đỡ gì thá»§ lãnh cá»§a mình không. Con ngá»±a đốm đứng ngay gần đó. Chỉ nháy mắt nữa là cả bảy ngưá»i sẽ trốn thoát. Nhưng khi bóng ngưá»i mặc áo choàng đỠtiến lên thì Ruồi Trâu bá»—ng do dá»±, khẩu súng trong tay từ từ hạ xuống. Khoảnh khắc ấy quyết định hết thảy. Kỵ binh láºp tức vây kÃn lấy anh, xô anh ngã xuống. Má»™t tên lÃnh lấy gươm chém báºt khẩu súng khá»i tay Ruồi Trâu. Mác-cô-nê thúc ngá»±a. Tiếng vó ngá»±a dồn dáºp Ä‘uổi theo cách anh có vài bước. Ở lại không Ãch lợi gì nữa. Ngồi trên yên anh còn xoay ngưá»i lại, bắn má»™t phát cuối cùng vào giữa mặt tên lÃnh Ä‘uổi sát sau anh. Giữa lúc đó, anh trông thấy Ruồi Trâu. Bá»™ mặt Ruồi Trâu đẫm máu. Ngá»±a, lÃnh và máºt thám nhảy xổ vào giày xéo ngưá»i anh, Mác-cô-nê nghe rõ tiếng chá»i rá»§a căm há»n xen lẫn tiếng reo đắc thắng. Mông-ta-ne-li không nhìn thấy sá»± việc vừa xảy ra trước mắt. Ông mải lo phá»§ dụ đám ngưá»i Ä‘ang nhốn nháo lên vì hoảng sợ, rồi cúi xuống nhìn tên máºt thám bị thương. Nhưng đám ngưá»i bá»—ng xôn xao làm cho ông ta phải ngẩng đầu lên. 
Äá»™i lÃnh diá»…u qua chợ, kéo theo sau má»™t ngưá»i bị trói tay. Mặc dù mặt xám ngoét và thở hồng há»™c gấp gáp vì Ä‘au đớn và mệt lả, ngưá»i ấy vẫn ngoái lại phÃa Mông-ta-ne-li, đôi môi nhợt nhạt mỉm cưá»i chua chát, ngưá»i ấy khẽ nói: 
- Thưa đức Hồng y, tôi… tôi chúc mừng ngài…! 
Năm ngày sau Mác-ti-ni tá»›i Phoóc-li. Giê-ma gá»i cho anh má»™t táºp hình quảng cáo theo đưá»ng bưu Ä‘iện. Máºt hiệu ấy có nghÄ©a là tình hình đòi há»i anh phải có mặt ngay tại chá»—. Mác-ti-ni sá»±c nhá»› tá»›i buổi chuyện trò trên sân gác hôm ná» và đã Ä‘oán ngay được sá»± tháºt. Suốt dá»c đưá»ng anh luôn nhá»§ mình không có lý do gì để lo lắng rằng Ruồi Trâu đã gặp nạn. Những ý nghÄ© ngông cuồng, ngây ngô cá»§a con ngưá»i nhiá»u tưởng tượng ấy thì chú ý làm gì? Nhưng càng tá»± an á»§i mình bao nhiá»u thì anh lại càng nghÄ© chÃnh Ruồi Trâu đã gặp Ä‘iá»u không may bấy nhiêu. 
Bước vào phòng Giê-ma, anh há»i: 
- Tôi đoán biết là việc gì đã xảy ra, Ri-va-rét bị bắt rồi có phải không chị? 
- Bị bắt hôm thứ năm vừa rồi ở Bơ-ri-xi-ghê-la. Trước khi bị bắt anh ấy chống cự đến phút cuối cùng, bắn bị thương tên đội trưởng kỵ binh và một thằng chó săn. 
- Chống chá»i bằng súng. Há»ng chuyện rồi! 
- Äiá»u đó không quan trá»ng. Anh ấy bị chúng theo dõi từ lâu. Dù có bắn thêm phát súng cÅ©ng chẳng can hệ gì. 
- Chị có biết chúng định làm gì anh ta không? 
Gương mặt Giê-ma càng tái xanh tái mét: 
- Theo ý tôi, chúng ta không nên chỠxem chúng sẽ làm gì anh ấy. 
- Chị cho rằng chúng ta có thể cứu thoát anh ấy phải không? 
- Nhất định phải cứu thoát. 
Mác-ti-ni quay Ä‘i, chắp tay sau lưng và huýt sáo miệng. Giê-ma để mặc cho anh nghÄ© ngợi. Chị ngồi ngả đầu vào tá»±a ghế, mắt thá» thẫn, mÆ¡ hồ nhìn vá» phÃa trước. Vẻ mặt chị gợi cho ngưá»i ta nhá»› tá»›i bức tranh “Bi thảm†cá»§a Äuy-rÆ¡ (1). 
Mác-ti-ni dừng bước trước mặt chị, há»i: 
- Chị đã kịp nói chuyện với anh ấy chưa? 
- Chưa, anh ấy định gặp tôi ở đây sáng hôm sau. 
- Vâng, tôi cũng còn nhớ. Bây giỠanh ấy bị giam ở đâu? 
- Trong pháo đài. Bị lÃnh tráng canh phòng nghiêm ngặt và nghe nói chân tay bị cùm 
Mác-ti-ni nhún vai: 
- Äiá»u đó không sao. Cùm nào cÅ©ng có thể dùng giÅ©a mà phá. Miá»…n là Ruồi Trâu không bị thương… 
- Hình như có bị thương nhẹ, nhưng bị như thế nào thì cũng chưa rõ… Bảo Mi-ke-lê kể lại thì rõ hơn vì hôm Ruồi Trâu bị bắt anh ấy cũng ở đấy. 
- Mi-ke-lê làm sao chạy thoát được? Anh ta bỠmặc Ri-va-rét hay sao? 
- Không phải lá»—i tại anh ấy. Anh ấy cÅ©ng nổ súng vá»›i cả Ä‘oàn và chấp hành đúng má»i mệnh lệnh. Không ai làm sai cả, chỉ trừ có Ri-va-rét. Hình như Ri-va-rét quên Ä‘i hoặc là phút cuối cùng đã sÆ¡ hở. Äiá»u đó không thể hiểu được… Anh chá» má»™t chút tôi Ä‘i gá»i Mi-ke-lê. 
Giê-ma bước ra khá»i ohòng. Má»™t lát sau chị trở vào vá»›i Mi-ke-lê và má»™t dân miá»n núi vai rá»™ng. 
Chị giới thiệu: 
- Äây là Mác-cô-nê, má»™t trong những ngưá»i chuyên chở hàng láºu cho chúng ta. Chắc anh cÅ©ng đã từng nghe tên. Anh ấy vừa má»›i tá»›i mà có thể bổ sung thêm câu chuyện cá»§a Mi-ke-lê… Mi-ke-lê, đây là Xê-da Mác-ti-ni mà tôi đã nói chuyện vá»›i anh. Anh thấy những gì thì kể cho anh ấy nghe. 
Mi-ke-lê kể lại vắn tắt cuộc chiến đấu giữa các chiến sĩ cách mạng và đội kỵ binh. 
Cuối cùng, anh nói: 
- Äến táºn bây giá» tôi vẫn chưa hiểu sá»± việc đã xảy ra thế nào. Nếu chúng tôi biết Ri-va-rét có thể bị bắt thì không Ä‘á»i nào chúng tôi chạy cả. Các mệnh lệnh cá»§a anh Ä‘á»u rất chÃnh xác, và chúng tôi không thể ngá» rằng sau khi vứt mÅ© xuống đất thì Ri-va-rét ở lại để cho lÃnh bao vây mình. Anh ấy đã đứng ngay bên cạnh ngá»±a, chÃnh mắt tôi thấy anh ấy đã cắt dây thừng và chÃnh tay tôi đã đưa cho anh ấy khẩu súng nạp đạn sẵn rồi tôi má»›i nhảy lên yên ngá»±a. Äiá»u duy nhất mà tôi có thể dá»± Ä‘oán là có lẽ tại chân anh kháºp khiá»…ng nên anh đã hụt chân không nhảy lên ngá»±a được. Nhưng nếu thế thì tại sao lúc ấy anh ấy lại không bắn… 
Mác-cô-nê ngắt lá»i: 
- Không, không phải thế. Anh ấy cũng không tìm cách nhảy lên ngựa đâu. Con ngựa tôi sợ súng giạt sang một bên nên tôi chạy sau cùng. Nhưng tôi cũng còn kịp nhìn xem Ruồi Trâu có chạy thoát được không. Nếu lúc đó không có cái ông Hồng y giáo chủ thì anh ấy chạy thừa sức đi chứ. 
Giê-ma buột mồm kêu khẽ: 
- Thế à! 
Còn Mác-ti-ni thì ngạc nhiên nhắc lại: 
- Hồng y giáo chủ? 
- Phải, cái lão chết tiệt ấy lại nhảy xổ ra đứng ngay trước mÅ©i súng cá»§a Ri-va-rét. Chắc vì anh do dá»± nên tay phải hạ xuống, tay trái giÆ¡ lên… Như thế này này – Mác-cô-nê đưa tay trái lên ngang tầm mắt- Thế là bá»n chúng đổ xô vào. 
Mi-ke-lê nói: 
- Tôi chẳng hiểu ra sao cả. Tháºt chẳng giống Ri-va-rét ngày thưá»ng chút nào. Äến phút hiểm nghèo thì lại mất bình tÄ©nh. 
Mác-ti-ni nháºn xét: 
- Có lẽ Ruồi Trâu hạ súng vì ngại hạ sát một kẻ tay không chứ gì? 
Mi-ke-lê nhún vai: 
- Kẻ tay không đâm đầu vào giữa chá»— đánh nhau làm gì? Chiến tranh là chiến tranh. Nếu Ri-va-rét cứ má»i giáo chá»§ xÆ¡i má»™t phát đạn, đừng để cho mình bị tóm như má»™t con thá» con, thì có phải thế giá»›i này thêm được má»™t ngưá»i chÃnh trá»±c và bá»›t được má»™t lão cố đạo không. 
Anh quay Ä‘i, mồm cắn ria mép. Chỉ má»™t tà nữa là anh khóc lên vì tức giáºn. 
Mác-ti-ni nói: 
- Dù sao thì chuyện đã rồi. Thảo luáºn mãi mất thá»i giá» vô Ãch. Trước mắt cần làm sao tổ chức cho Ri-va-rét trốn thoát. Tôi chắc má»i ngưá»i Ä‘á»u dám làm việc ấy chứ? 
Mi-ke-lê thấy câu há»i ấy là thừa không cần phải trả lá»i, anh ta cưá»i ngạo nghá»… nói: 
- Em ruột tôi mà không đồng ý cứu Ri-va-rét thì tôi cũng giết phăng. 
- Thế thì được rồi! Bây giỠta bàn đi thôi. Trước hết, các anh có bản đồ trong pháo đài không? 
Giê-ma mở khóa ô kéo lấy ra mấy tỠgiấy: 
- Tôi có đủ các bản đồ đây. Äây là bản đồ tầng dưới cùng cá»§a pháo đài, đây là các tầng gác dưới và các tầng gác trên cùng cá»§a tháp canh. Äây là bản đồ các tưá»ng thành. Äây là đưá»ng chạy vào thung lÅ©ng. Còn đây là những đưá»ng hẻm, hầm bà máºt trong núi và đưá»ng hầm. 
- Chị có biết anh ấy bị giam ở tháp nào không? 
- Tháp phÃa đông, trong má»™t xà lim tròn có cá»a chấn song sắt. Tôi đã đánh dấu trên bản đồ. 
- Những tài liệu này chị lấy ở đâu ra? 
- Ở má»™t ngưá»ilÃnh canh trong pháo đài biệt hiệu là Dế mèn. Anh ta là em há» cá»§a Gi-nô, má»™t ngưá»i đồng chà cá»§a chúng ta. 
- Chị chuẩn bị nhanh gớm nhỉ! 
- Vâng, không thể để cháºm thá»i gian. Gi-nô đã Ä‘i ngay BÆ¡-ri-xi-ghê-la và trước đây chúng tôi cÅ©ng đã dá»± kiến má»™t vài kế hoạch. Ri-va-rét đã tá»± tay thống kê các hầm bà máºt trong núi. Các anh nhìn xem, chÃnh chữ anh ấy viết đây. 
- Thế còn lÃnh canh thì thế nào? 
- Chưa Ä‘iá»u tra được. Dế mèn má»›i đến nên chưa biết rõ lắm. 
- Cần há»i lại Gi-nô xem anh Dế mèn này là ngưá»i thế nào. Chúng đã quyết định xem xá» Ri-va-rét ở đâu chưa? Ở BÆ¡-ri-xi-ghê-la hay ở Ra-ve-na? 
- Chưa biết. Ra-ve-na là tỉnh lỵ cá»§a má»™t tỉnh thuá»™c quyá»n Giáo hoàng. Theo pháp luáºt thì những việc quan trá»ng chỉ có thể xét xỠở đấy, ở tòa án cao cấp. Nhưng trong địa pháºn Giáo hoàng ngưá»i ta nào có đếm xỉa gì tá»›i pháp luáºt. Thay đổi pháp luáºt như thế nào là tùy sở thÃch riêng cá»§a nhà đương cục. 
Mi-ke-lê xen lá»i: 
- HỠchẳng đưa Ri-va-rét tới Ra-ve-na đâu. 
- ;Tại sao anh nghĩ thế? 
- Tôi tin chắc như váºy. Giám binh BÆ¡-ri-xi-ghê-la là viên đại tá Phe-ra-ri. Con thú dữ ấy là chú tên đội trưởng đã bị Ri-va-rét bắn bị thương. Hắn ta sẽ không bá» lỡ dịp báo thù. 
- Anh cho rằng hắn sẽ cố giữ Ri-va-rét ở lại Bơ-ri-xi-ghê-la? 
- Tôi chắc hắn ta sẽ tìm cách treo cổ Ri-va-rét bằng được. 
Mác-ti-ni liếc nhìn gương mặt tái ngắt của Giê-ma. Mặc cho Mi-ke-lê nói, gương mặt đó vẫn không hỠbiến sắc. Có lẽ ý nghĩ ấy của Mi-ke-lê đối với Giê-ma đã không phải là mới. 
Giê-ma bình tĩnh nói: 
- Nhưng dù sao hắn cÅ©ng phải giữ những thá»§ tục tối thiểu. Chắc là hắn sẽ láºp tòa án binh tại chá»—, rồi má»›i tìm cách thanh minh, lấy cá»› là để giữ gìn an ninh trong thành phố. 
- Thế còn Hồng y giáo chủ chứ? Liệu ông ta có làm ngơ trước hành động trái phép như thế không? 
- Việc quân sự ông ta can thiệp sao được! 
- Nhưng ông ta có thế lực lớn. Nếu ông ta không đồng ý thì giám binh chắc không dám làm. 
Mác-cô-nê ngắt lá»i: 
- Äá»i nào giám binh há»i ý kiến Mông-ta-ne-li, vì ông này bao giá» cÅ©ng phản đối việc láºp tòa án binh. Chừng nào Ri-va-rét còn ở BÆ¡-ri-xi-ghê-la thì tình hình không đến ná»—i nguy hiểm lắm vì Mông-ta-ne-li thưá»ng bênh vá»±c những kẻ bị bắt. Tôi sợ nhất là Ri-va-rét phải Ä‘i Ra-ve-na vì đến đó thì coi như tÃnh mệnh đã Ä‘i đứt. 
Mi-ke-lê nói chắc nịch: 
- Nhất định không để chúng áp giải tá»›i Ra-ve-na. Ta có thể tổ chức đánh tháo giữa đưá»ng. Còn như đánh tháo ngay trong nhà tù thì đấy má»›i tháºt là khó. 
Giê-ma nói: 
- Theo tôi thì không nên hoài công đợi đến lúc Ri-va-rét bị giải đi Ra-ve-na. Chúng ta phải tranh thủ cứu Ri-va-rét ngay tại Bơ-ri-xi-ghê-la. Xê-da, bây giỠta nên nghiên cứu bản đồ trong pháo đài và nghĩ cách bố trà cho Ri-va-rét trốn thoát đi thôi. Tôi đã có một ý định nhưng còn một điểm chưa giải quyết được. 
Mi-ke-lê đứng dáºy, nói: 
- Mác-cô-nê, ta Ä‘i Ä‘i, để cho hai ngưá»i há» nghÄ©. Chiá»u nay tôi phải Ä‘i Phô-nha-nô (1), và tôi muốn anh cùng Ä‘i. Lẽ ra Vin-tren-xô phải gá»i đạn cho chúng ta từ hôm qua mà sao chưa thấy gá»i tá»›i nhỉ? 
Khi hai ngưá»i Ä‘i rồi, Mác-ti-ni bước lại gần Giê-ma và lặng lẽ chìa tay cho chị. Chị đặt tay mình giây lát trong tay Mác-ti-ni. 
Sau cùng, chị nói: 
- Xê-da, bao giỠđối vá»›i tôi anh cÅ©ng là ngưá»i bạn tốt. Anh luôn luôn giúp tôi trong những giá» phút khó khăn. Nào, bây giá» ta bàn các kế hoạch Ä‘i. 
................. 
(1) Coóc-xÆ¡ - má»™t hòn đảo ở phÃa Tây nước à 
(2) Ra-ve-na - thủ phủ của một trong bốn lãnh địa của khâm sứ đặc phái của Giáo hoàng. 
(3) Ba-sti-a - Má»™t hải cảng trên bá» biển Äông Bắc đảo Coóc-xÆ¡ 
(4) Hola, Paolo! (tiếng Ã) – Này, Paolo! 
(1) Phô-nha-nô: một địa điểm thuộc lãnh địa Giáo hoàng. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 04:14 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |