 |
|

10-09-2008, 06:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 15
Mặc dầu Anna tức tối khăng khăng cãi lại khi Vronxki nói hoà n cảnh nà ng không thể kéo dà i nữa, trong thâm tâm, nà ng vẫn cho cuá»™c sống đó tháºt gian dối, bất lương và rất muốn đổi Ä‘á»i. Khi ở trưá»ng Ä‘ua vá» cùng chồng, trong phút xúc động, nà ng nói hết vá»›i ông ta và mặc dầu Ä‘au khổ, nà ng vẫn hà i lòng. Sau đó, khi chồng Ä‘i rồi, nà ng tá»± nhá»§ thế là mình đã thoả mãn, giỠđây má»i cái Ä‘á»u minh bạch và Ãt nhất nà ng không còn sống trong dối trá nữa. Nà ng tin chắc tình thế đã rõ rà ng dứt khoát. Hoà n cảnh má»›i có lẽ sẽ gay go hÆ¡n, nhưng không còn láºp lá» và giả dối nữa. Nà ng thầm nghÄ© ná»—i Ä‘au khổ nà ng gây ra cho chÃnh mình và cho chồng khi thú nháºn chuyện đó, sẽ được Ä‘á»n bù bằng sá»± phân tá» rà nh rá»t nà y. Ngay tối đó, nà ng gặp Vronxki, nhưng không nói cho biết việc xảy ra giữa hai vợ chồng; tuy nhiên, lẽ ra nà ng nên nói cho chà ng biết, để sá»± thể được phân minh.
Sáng sau tỉnh dáºy, ý nghÄ© đầu tiên cá»§a nà ng là nhá»› tá»›i những lá»i đã nói vá»›i chồng: nà ng thấy những lá»i đó khá»§ng khiếp đến ná»—i đâm ngạc nhiên không hiểu sao mình lại dám quyết định nói những câu kỳ quặc và lá»— mãng đến thế, và không hình dung được kết quả sẽ ra sao. Nhưng nà ng chót nói mất rồi và Alecxei Alecxandrovitr đã bá» Ä‘i, không trả lá»i gì hết. "Mình đã gặp Vronxki mà không nói cho chà ng biết. Khi chà ng sắp ra vá», mình đã toan gá»i lại kể chuyện ấy, nhưng rồi lại thay đổi ý kiến vì e chà ng thắc mắc tại sao mình không nói ngay từ đầu. Tại sao mình im lặng như thế nhỉ?". Äáp lại câu há»i nà y, mặt nà ng đỠbừng hổ thẹn. Nà ng biết rõ chÃnh sá»± hổ thẹn đã ghìm nà ng lại. Tối qua, tình cảnh nà ng hình như có vẻ đâu và o đấy, bây giá» không những không rõ rà ng nữa mà còn không lối thoát. Nà ng sợ ô danh, cái Ä‘iá»u từ trước đến nay nà ng chưa há» nghÄ© tá»›i. Chỉ cần nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u chồng có thể là m, là những linh cảm khá»§ng khiếp nhất đã xâm chiếm lấy nà ng. Nà ng tưởng như viên quản gia trong phút chốc sẽ tá»›i Ä‘uổi mình Ä‘i và toà n thế giá»›i Ä‘á»u biết ná»—i Ä‘iếm nhục cá»§a mình.
Nà ng tá»± há»i sẽ Ä‘i đâu khi bị Ä‘uổi khá»i nhà và không tìm ra câu trả lá»i.
NghÄ© tá»›i Vronxki, nà ng tưởng tượng chà ng thôi không yêu mình, bắt đầu chán mình rồi, nà ng không thể bắt chà ng phải nghÄ© tá»›i mình nữa và đâm giáºn chà ng. Nà ng tưởng như những lá»i nà ng thú vá»›i chồng và hiện vẫn thầm ôn lại đó, nà ng đã nói ra trước toà n thế giá»›i và toà n thế giá»›i đã nghe thấy. Nà ng không còn dám nhìn thẳng và o mặt những ngưá»i cùng sống trong nhà . Nà ng không dám lắc chuông gá»i chị hầu phòng và cà ng không dám xuống nhà gặp con trai và cô gia sư.
Cô hầu phòng, nhiá»u lần đến nghe ngóng ở cá»a buồng, liá»n bước và o không đợi gá»i. Anna nhìn cô ta, dò há»i và đỠbừng mặt, khiếp hãi.
Cô hầu xin lá»—i đã chót và o và nói tưởng nghe thấy chuông gá»i. Cô ta mang và o chiếc áo dà i và má»™t lá thư. Äó là thư cá»§a Betxi. Bà ta nhắc Anna, sáng nay, Liza Mercalova và nam tước phu nhân Stonde sẽ cùng các hiệp sÄ© há»™ tống là Calujxki và tôn ông Xtremov tá»›i nhà mình để đánh quần. "Ãt nhất chị cÅ©ng tá»›i má»™t lát, dù chỉ để nghiên cứu nhân tình thế thái. Tôi chá» chị", bà ta kết thúc. Anna Ä‘á»c thư và thở dà i.
- Tôi không cần gì, - nà ng nói với Annusca đang sắp xếp lại chai lỠvà bà n chải trên bà n trang điểm. - Ra đi, tôi mặc quần áo ngay đây và sẽ ra sau. Tôi không cần gì cả.
Annusca ra rồi, Anna vẫn chưa mặc quần áo vá»™i. Nà ng ngồi nguyên như cÅ©, đầu cúi gục xuống, hai cánh tay thõng thượt và toà n thân thỉnh thoảng lại run bắn lên: nà ng muốn cỠđộng, nói má»™t câu gì đó, nhưng lại đỠđẫn ra. Nà ng luôn miệng nhắc "Trá»i Æ¡i! Trá»i Æ¡i!", nhưng hai chữ đó không có ý nghÄ©a gì đối vá»›i nà ng hết. Mặc dù không bao giá» nghi ngá» tôn giáo mà nà ng được thụ huấn từ nhá», ý nghÄ© tìm sá»± cứu chuá»™c ở đó, đối vá»›i nà ng, cÅ©ng viển vông như cầu cứu Alecxei Alecxandrovitr. Nà ng biết trước chỉ có cách khước từ Ä‘iá»u đã trở thà nh tất cả lẽ sống cá»§a mình, nà ng má»›i hòng được tôn giáo cứu giúp.
Nà ng không những buồn khổ mà còn khiếp sợ trước má»™t trạng thái tâm hồn xưa nay chưa từng thấy. Nà ng cảm thấy trong ngưá»i, từ nÆ¡i sâu kÃn nhất, má»i cái Ä‘á»u nhân đôi, như đồ váºt thỉnh thoảng cÅ©ng cháºp đôi trước những cặp mắt mệt má»i. Có lúc nà ng không biết mình sợ gì và muốn gì. Hiện tại hay tương lai? Nà ng cÅ©ng không biết nữa.
"Ôi! Mình là m gì thế nà y!". Nà ng tá»± nhá»§ và đột nhiên Ä‘au nhói hai bên đầu. Nà ng định thần và nháºn ra mình Ä‘ang nắm chặt tóc ở hai bên thái dương. Nà ng vùng đứng lên và đi bách bá»™ quanh phòng.
- Cà phê đã pha xong. Cô(1) và Xerioja đang chỠbà đấy ạ. - Annusca nói, lần thứ hai bước và o phòng và thấy Anna vẫn trong trạng thái cũ.
- Xerioja à ? Nó Ä‘ang là m gì đấy? - Anna há»i, đột nhiên hoạt bát hẳn lên khi nhá»› ra trên Ä‘á»i còn có con trai.
- Hình như chú ấy nghịch báºy! - Annusca mỉm cưá»i trả lá»i.
- Nghịch gì?
- Chú ấy ăn vụng đà o để trong phòng khách.
Nhá»› đến con, Anna đột nhiên thoát khá»i cái má»› bòng bong nà ng Ä‘ang mắc và o. Nà ng nhá»› tá»›i nhiệm vụ ngưá»i mẹ sống vì con có phần thà nh thá»±c nhưng hÆ¡i quá đáng mà nà ng gánh vác những năm qua, và thấy trong hoà n cảnh hiện nay, vẫn còn má»™t lÄ©nh vá»±c mà quan hệ giữa nà ng vá»›i chồng và vá»›i Vronxki không thể xâm phạm tá»›i: đứa con. Dù có bị dồn đến bước cùng cá»±c thế nà o chăng nữa, cÅ©ng không bao giá» nà ng chịu bá» con. Chồng có thể biêu riếu, xua Ä‘uổi, Vronxki có thể lạnh nhạt và trở lại cuá»™c sống độc láºp cÅ© (má»™t lần nữa nà ng lại há»n oán nghÄ© tá»›i chà ng) nhưng nà ng không thể bá» con. Nà ng vẫn còn má»™t mục Ä‘Ãch. Và nà ng phải hà nh động, hà nh động để bảo vệ vị trà cá»§a nà ng đối vá»›i đứa trẻ. Không thể để há» giáºt nó khá»i tay mình. Tháºm chà phải hà nh động nhanh, tháºt nhanh nữa, trước khi há» cướp nó. Phải mang con Ä‘i. Nà ng cần trấn tÄ©nh lại và thoát khá»i tâm trạng bất định, quằn quại nà y. NghÄ© đến hà nh động trá»±c tiếp liên quan đến con, nghÄ© đến việc bá» Ä‘i tức khắc, nà ng thấy thanh thản.
Nà ng vá»™i mặc quần áo, xuống nhà và đĩnh đạc bước và o buồng ăn, ở đó Xergei và cô gia sư, theo thưá»ng lệ, Ä‘ang chá» nà ng cùng ăn sáng.
Xergei, quần áo trắng toát, đứng trước bà n dưới tấm gương: đầu và lưng cúi xuống, vá»›i vẻ căng thẳng nà ng biết rõ và do đó nom cà ng giống bố, nó Ä‘ang sá»a lại những bông hoa nó Ä‘em và o.
Cô gia sư coi bộ đặc biệt nghiêm khác. Xerioja kêu the thé:
- A! Mẹ ơi! - rồi dừng lại, lưỡng lự: không biết nên chạy đến chà o mẹ và bỠhoa lại đó, hay gà i cho xong vòng hoa để đưa biếu mẹ?
Sau khi chà o Anna, cô gia sư liá»n kể dà i dòng và tỉ mỉ vá» lá»—i Xerioja mắc phải, nhưng Anna không để ý nghe; nà ng tá»± há»i có nên đưa cô ta theo không. "Không, nà ng quyết định. Mình sẽ Ä‘i má»™t mình vá»›i con".
- Phải, thế là xấu lắm, - Anna nói và ôm vai con, nà ng nhìn nó với một vẻ rụt rè hơn là nghiêm khắc là m thằng bé vừa bối rối vừa phấn khởi, rồi hôn nó. - Cô để nó cho tôi, - nà ng bảo cô gia sư đang ngạc nhiên, và không buông tay con, nà ng ngồi xuống cạnh bà n bà y thức ăn ở góc phòng bên kia.
- Mẹ ơi, con... con... không..., - nó nói, nhìn mặt mẹ cố đoán xem mình sẽ bị xỠtrà ra sao vỠchuyện ăn vụng đà o.
- Xerioja ạ, - nà ng nói khi cô gia sư đã ra khá»i phòng, - thế là không tốt, nhưng con không là m như váºy nữa chứ?... Con có yêu mẹ không?
Nà ng thấy rưng rưng nước mắt. "Là m sao mình không yêu nó được?
Nà ng thầm nhá»§, đăm đăm nhìn cặp mắt vừa sợ hãi vừa vui sướng cá»§a con. Chắc nó sẽ không vá» hùa vá»›i bố mà trừng phạt mình! Nó sẽ thương mình!". Nước mắt chảy xuống mặt; để che giấu, nà ng vá»™i đứng dáºy và gần như chạy ra sân thượng.
Sau những tráºn mưa dông mấy ngà y qua, trá»i quang đãng và trở rét. Không khà giá lạnh mặc dầu ánh nắng rá»±c rỡ vẫn luồn qua kẽ lá sạch láng.
Nà ng run lên vì rét và sợ hãi: ở ngoà i trá»i thoáng đãng, những lo âu lại xâm chiếm nà ng dữ dá»™i khác thưá»ng.
- Con ra vá»›i cô Mariet Ä‘i, - nà ng bảo Xerioja toan theo mẹ rồi Ä‘i Ä‘i lại lại trên chiếc chiếu trải ở sân thượng. - Lẽ nà o ông ta lại không tha thứ cho mình, lẽ nà o ông ta lại không hiểu Ä‘iá»u đó là tất yếu? - nà ng tá»± há»i.
Nà ng dừng bước, ngước nhìn ngá»n cây hoà n diệp liá»…u Ä‘ang Ä‘ung đưa theo chiá»u gió, lá cây bóng láng dưới ánh nắng, và hiểu rằng ông ta sẽ không tha thứ cho mình, giỠđây toà n thế giá»›i sẽ tà n nhẫn như bầu trá»i nà y, rặng cây nà y. Má»™t lần nữa nà ng cảm thấy là trong lòng, má»i cái lại bắt đầu lưỡng hoá. "Không, đừng có nghÄ© ngợi gì, nà ng tá»± nhá»§. Mình sẽ Ä‘i chuẩn bị hà nh lý. Äi đâu? Bao giá» Ä‘i? Äem ai Ä‘i theo?
Phải, Ä‘i Moxcva, Ä‘i chuyến tà u tối nay. Äi vá»›i Annusca và Xerioja và chỉ mang theo đồ dùng cần thiết. Nhưng trước đó phải viết thư cho cả hai ngưá»i". Nà ng vá»™i vã bước và o nhà , vá» phòng giấy, ngồi xuống trước bà n và viết thư cho chồng:
"Sau câu chuyện vừa xảy ra, tôi không thể ở lại nhà ông được nữa.
Tôi ra Ä‘i và đem theo con trai tôi. Tôi không hiểu theo luáºt pháp, thì nó phải ở vá»›i ai trong hai chúng ta, nhưng tôi Ä‘em nó Ä‘i vì tôi không thể sống thiếu nó. Mong ông rá»™ng lượng và để nó cho tôi".
Cho tá»›i chá»— đó, nà ng viết nhanh chóng dá»… dà ng, nhưng nghÄ© đến nước phải kêu gá»i sá»± độ lượng (nà ng không công nháºn chồng có đức tÃnh ấy) và phải kết thúc bằng má»™t câu xúc động, nà ng liá»n dừng bút.
"Tôi không thể nói tá»›i lá»—i lầm và ăn năn được, vì..." Nà ng lại dừng bút và đứt mất mạch suy nghÄ©. "Không, vô Ãch", nà ng tá»± nhá»§, xé lá thư rồi viết lại, lần nà y không nhắc gì đến sá»± độ lượng và dán phong bì. Phải viết thư cho Vronxki. "Em đã thú nháºn vá»›i chồng rồi...", nà ng viết và ngồi lặng hồi lâu không đủ sức tiếp tục. Tháºt quá thô kệch, chẳng có vẻ gì phụ nữ cả. "Vả lại, mình biết viết cho chà ng cái gì kia chứ?", nà ng tá»± nhá»§. Má»™t lần nữa, mặt nà ng lại đỠbừng vì hổ thẹn, nhá»› lại cảnh yên tÄ©nh trước đây, và má»™t ná»—i há»n giáºn khiến nà ng xé vụn tá» giấy má»›i bắt đầu viết. "Má»i cái đó Ä‘á»u vô Ãch", nà ng nghÄ©. Nà ng gấp táºp giấy thấm lại, lên gác và báo cho cô gia sư cùng bá»n đầy tá»› biết là ngay tối đó, nà ng sẽ Ä‘i Moxcva, nà ng láºp tức sá»a soạn hà nh lý.
--------------------
(1) Mamzelle (tiếng Pháp trong nguyên bản) tức là "Made-moiselle" phát âm một cách thông tục, bình dân (đây là chỉ cô gia sư).
Xem tiếp chương 16
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:24 AM.
|

10-09-2008, 06:59 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
Sáng hôm sau, mưá»i má»™t giá», Vronxki ra ga Peterburg đón mẹ:
ngưá»i đầu tiên chà ng nhìn thấy trên báºc cầu thang lá»›n là Oblonxki đến đón em gái cÅ©ng vá» chuyến tà u nà y.
- Nà y, Quan lớn đi đón ai thế? - Oblonxki reo lên.
- Äón mẹ tôi, - Vronxki trả lá»i và mỉm cưá»i như má»i ngưá»i má»—i khi gặp Oblonxki; chà ng bắt tay và cùng ông lên cầu thang. - Hôm nay, mẹ tôi ở Peterburg tá»›i.
- Tôi đã đợi anh đến táºn hai giá». ở nhà Serbatxki ra, anh Ä‘i đâu?
- Äi vá», - Vronxki đáp. - Xin thú thá»±c là tôi thấy buổi tối hôm qua thú vị đến ná»—i chẳng còn muốn Ä‘i chÆ¡i đâu nữa.
"Xem tướng ngá»±a bằng và o dấu vết. Nhìn mắt ngưá»i ắt biết Ä‘ang yêu", Xtepan Arcaditr ngâm nga như đã ngâm vá»›i Levin hôm trước.
Vronxki ừ à o mỉm cưá»i nhưng chuyển sang chuyện khác ngay.
- Còn anh, anh Ä‘i đón ai thế? - chà ng há»i.
- Tôi ấy à ? Một giai nhân, - Oblonxki nói.
- ái chà chà !
- Nhục thay kẻ có tà tâm(1). Cô Anna em gái tôi đấy!
- à ! Carenin phu nhân ấy à ? - Vronxki nói.
- Chắc anh quen cô ấy?
- Vâng, hình như thế! Hay là không cÅ©ng nên... Nói tháºt ra, tôi cÅ©ng không nhá»› nữa, - Vronxki trả lá»i lÆ¡ đãng, cái tên Carenin như mÆ¡ hồ gợi lại cho chà ng má»™t cái gì gượng gạo và đáng ngán.
- Nhưng chắc anh biết ông em rể lá»—i lạc cá»§a tôi là Alecxei Alecxandrovitr chứ? Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ông ấy.
- NghÄ©a là tôi cÅ©ng chỉ má»›i biết tiếng và má»›i được nhìn thấy ông ấy thôi. Tôi biết ông ta thông minh, có há»c thức, xuất sắc. Nhưng anh cÅ©ng rõ đấy, đó không phải... không thuá»™c loại cá»§a tôi(2), - Vronxki nói:
- Phải, ông ta là ngưá»i rất lá»—i lạc; hÆ¡i bảo thá»§ má»™t chút nhưng là ngưá»i tuyệt diệu, - Xtepan Arcaditr nháºn xét, - má»™t ngưá»i tuyệt diệu.
- Mừng cho ông ta! - Vronxki mỉm cưá»i nói. - Kìa! Bác đấy à ! Lại đây, - chà ng nói vá»›i ngưá»i đầu tá»› già cá»§a mẹ Ä‘ang đứng gần cá»a ra và o.
Gần đây, má»—i khi gặp Oblonxki, ngoà i cái dá»… chịu giống như má»i ngưá»i cảm thấy, Vronxki còn thấy đặc biệt vui thú vì chà ng tưởng như Ä‘iá»u đó khiến mình thêm gần gÅ©i Kitti.
- Thế chá»§ nháºt nà y, ta tổ chức bữa ăn tối chúc mừng nữ danh ca(3) chăng? - chà ng nắm lấy cánh tay Oblonxki, mỉm cưá»i nói.
- Tất nhiên rồi. ChÃnh tôi sẽ Ä‘i thu tiá»n góp. à ! Hôm qua anh đã là m quen vá»›i anh bạn Levin cá»§a tôi rồi chứ? - Xtepan Arcaditr há»i.
- Vâng. Nhưng ông ấy bỠđi vội quá.
- Một thanh niên dễ thương, - Oblonxki nói tiếp, - có phải không?
- Tôi không hiểu, - Vronxki trả lá»i, - tại sao tất cả những ngưá»i Moxcva, tất nhiên trừ ngưá»i mà tôi Ä‘ang hầu chuyện đây, Ä‘á»u có vẻ quyết Ä‘oán thế nà o ấy, - chà ng nói tiếp giá»ng bông lÆ¡n. Há» mô phạm trịnh trá»ng, hỠđùng đùng nổi giáºn, lúc nà o cÅ©ng cứ như muốn lên lá»›p cho anh...
- Có phần đúng đấy, - Xtepan Arcaditr nói và cưá»i vui vẻ.
- Tà u sắp đến chưa? - Vronxki há»i má»™t nhân viên nhà ga.
- Äang đến đây, - anh ta trả lá»i.
Cảm giác vá» Ä‘oà n tà u sắp tá»›i ga má»—i lúc má»™t rõ qua cảnh náo nhiệt không ngừng tăng thêm trên sân ke: phu khuân vác Ä‘i Ä‘i lại lại, cảnh binh và nhân viên nhà ga xuất hiện, ngưá»i đón khách Ä‘i tà u kéo tá»›i.
Thấp thoáng qua lá»›p sương mù, bóng những công nhân mặc áo choà ng ngắn lót lông và đi á»§ng dạ má»m vượt qua đưá»ng sắt chằng chịt. Từ xa vá»ng đến tiếng xì xì cá»§a nồi hÆ¡i và tiếng má»™t váºt nặng ná» Ä‘ang chuyển động.
- Không phải đâu, - Xtepan Arcaditr nói, ông rất muốn cho Vronxki hiểu rõ những ý đồ cá»§a Levin. - Không, chắc anh chưa đánh giá đúng anh bạn Levin cá»§a tôi đấy thôi. Anh ta là má»™t thanh niên rất dá»… kÃch động, Ä‘iá»u ấy khiến anh ta đôi lúc cÅ©ng khó chịu, tôi đồng ý là thế, nhưng quả là đáng yêu. Má»™t con ngưá»i bản chất thẳng thắn, trung thá»±c biết bao, và má»™t tấm lòng và ng đấy! Nhưng hôm qua, anh ta có những lý do đặc biệt, - Xtepan Arcaditr nói tiếp vá»›i má»™t nụ cưá»i đầy ý nghÄ©a, quên hẳn cái cảm tình chân tháºt hôm qua đối vá»›i Levin mà nay ông lại Ä‘em trao cho Vronxki. - Phải, anh ta có lý do để sung sướng hết sức hay khổ sở hết sức.
Vronxki dừng lại và há»i thẳng:
- Anh muốn nói hôm qua anh ta đến há»i cô em vợ anh chứ gì?
- Có lẽ, - Xtepan Arcaditr nói. - Tôi có cảm tưởng thế. Phải, nếu anh ta bá» vá» sá»›m và vẫn còn bá»±c bá»™i, thì đúng váºy rồi... Anh ta yêu Kitti từ lâu lắm rồi và là m tôi thương hại.
- Tháºt ư?... Tôi cứ ngỡ cô ấy có thể hy vá»ng tìm được đám tốt hÆ¡n, - Vronxki nói, và dướn thẳng ngưá»i lên, tiếp tục bước Ä‘i. Vả lại, tôi cÅ©ng không quen anh ta, - chà ng nói thêm. - Phải, thế thì Ä‘au khổ tháºt! Vì váºy cho nên cánh đà n ông phần lá»›n Ä‘á»u thÃch Ä‘i lại vá»›i các cô Clara(4) hÆ¡n. Có thất bại cÅ©ng chỉ do không đủ tiá»n, đằng nà y... thì tổn thương đến cả phẩm giá. Nhưng tà u đến rồi kìa.
Quả váºy, tà u đã kéo còi từ xa. Và i phút sau, sân ga rung chuyển, chiếc đầu máy phì là n hÆ¡i nước bị giá rét đánh bạt xuống, chạy và o trong ga, "biên"(5) bánh xe giữa co và o doãi ra chầm cháºm và đá»u đặn; anh thợ máy mặc áo bông, sương giá phá»§ đầy ngưá»i, cúi chà o; tiếp sau toa than, toa chở hà ng, bên trong có má»™t con chó sá»§a á»§ng ẳng, tiến lại gần là m cho sân ga cà ng rung chuyển mạnh, cuối cùng là những toa hà nh khách rùng rình trước khi đỗ lại.
Ngưá»i soát vé nhanh nhẹn nhảy xuống thổi còi. Äằng sau bác ta, những hà nh khách nôn nóng bắt đầu lần lượt bước xuống: má»™t sÄ© quan cáºn vệ, cứng như cái que, Ä‘ang nghiêm khắc nhìn quanh; má»™t lái buôn nhá» bé xách cái bị, vẻ báºn rá»™n, nụ cưá»i trên môi; má»™t nông dân quà ng túi chéo ngang vai.
Vronxki đứng bên Oblonxki, mải nhìn hết ngưá»i đến váºt, quên bẵng cả mẹ. Äiá»u vừa được nghe kể vá» Kitti khiến chà ng vừa vui vừa phấn khởi. Chà ng bất giác ưỡn ngá»±c ra, mắt sáng long lanh. Chà ng có cảm giác mình vừa thắng tráºn.
- Nữ bá tước Vronxki ngồi toa nà y, - ngưá»i soát vé bước lại gần, nói vá»›i Vronxki.
Câu nói là m chà ng sá»±c tỉnh và nhắc chà ng nhá»› đến mẹ và cuá»™c gặp gỡ sắp tá»›i. Trong thâm tâm, chà ng không kÃnh trá»ng mẹ lắm và - Ä‘iá»u nà y, chÃnh chà ng cÅ©ng không ý thức được rõ rà ng lắm - chả yêu gì mẹ, nhưng thuáºn theo những tư tưởng trong xã há»™i chà ng Ä‘ang sống và sá»± giáo dưỡng chà ng đã được hưởng, đối vá»›i mẹ, Vronxki chỉ có thể hình dung má»™t thái độ kÃnh cẩn và phục tùng tá»™t độ, và lòng chà ng cà ng Ãt yêu kÃnh mẹ bao nhiêu thì bá» ngoà i cà ng phải tá» ra kÃnh cẩn và phục tùng bấy nhiêu.
-------------------------
(1) Honni soit qui mal y pense! (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(2) Not in my line (tiếng Anh trong nguyên bản).
(3) Diva (tiếng ý trong nguyên bản).
(4) ý nói: gái là ng chơi.
(2) Bielle: đòn sắt để chuyển má»™t váºn động thà nh váºn động vòng tròn. Tiếng nà y đã Việt hóa trong ngôn ngữ kỹ thuáºt.
Xem tiếp chương 17
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:29 AM.
|

10-09-2008, 07:00 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 17
Vronxki theo nhưng soát vé và o trong toa; đến cá»a buồng toa, chà ng dừng lại nhưá»ng lối cho má»™t thiếu phụ bước ra.
Vá»›i bản năng cá»§a ngưá»i trong giá»›i xã giao, Vronxki chỉ cần liếc mắt qua cÅ©ng xếp được thiếu phụ nà y và o loại thượng lưu. Chà ng xin lá»—i rồi tiếp tục Ä‘i, nhưng tá»± nhiên lại ngoái nhìn nà ng lần nữa, không phải vì sắc đẹp, cÅ©ng không phải vì vẻ thanh lịch và cái duyên thầm toả ra từ khắp toà n thân nà ng, mà vì lúc Ä‘i ngang qua, chà ng đã nháºn thấy má»™t vẻ dịu dà ng và thuỳ mị lạ lùng trên bá»™ mặt yêu kiá»u ấy. Trong khi đó, nà ng cÅ©ng quay đầu lại. Cặp mắt xám long lanh, như xẫm lại dưới bóng đôi hà ng mi dà y, dừng lại trên mặt chà ng vá»›i vẻ chăm chú thân máºt như đã nháºn ra chà ng, rồi lại nhìn ngay ra đám đông ngưá»i qua lại, như muốn tìm ai. Qua cái nhìn ngắn ngá»§i, Vronxki nháºn thấy vẻ sôi nổi ngấm ngầm phảng phất trên mặt nà ng, lúc xuất hiện trong cặp mắt long lanh, khi ở nụ cưá»i thoáng nở trên cặp môi tươi mát. Có thể nói toà n thân nà ng trà o lên má»™t sức sống dà o dạt, dù muốn hay không, vẫn bá»™c lá»™ qua ánh mắt hoặc miệng cưá»i. Những lúc nà ng cố tình giấu kÃn không để cái ánh lá»a ấy ngá»i lên trong mắt thì nó lại xuất hiện trong nét cưá»i kÃn đáo, ngoà i ý muốn cá»§a nà ng.
Vronxki bước và o toa. Mẹ chà ng, má»™t bà già khô đét, mắt Ä‘en, tóc loăn xoăn thà nh từng búp nhá», lim dim mắt ngắm con và cặp môi má»ng mỉm cưá»i. Bà đứng dáºy khá»i ghế, đưa túi xách cho chị hầu phòng và chia bà n tay xương xẩu cho con hôn, rồi lại hôn lên trán chà ng.
- Con nháºn được Ä‘iện cá»§a mẹ chứ? Con khá»e chứ? Äá»™i Æ¡n Chúa!
- Mẹ Ä‘i đưá»ng có bình yên không? - con trai bà nói, vừa ngồi xuống cạnh vừa bất giác lắng nghe tiếng đà n bà đằng sau cánh cá»a. Chà ng biết đó là tiếng ngưá»i thiếu phụ chà ng vừa gặp khi bước lên tà u.
- Dù sao đi nữa, tôi cũng không đồng ý với ông, - thiếu phụ nói.
- Thưa bà , đó là quan điểm Peterburg đấy.
- Không, quan điểm phụ nữ, có thế thôi, - nà ng đáp.
- Thế thì, cho phép tôi được hôn tay bà .
- Tạm biệt, ông Ivan Pet rovitr. Ông nhìn giúp xem anh tôi có đây không, và bảo anh ấy lại đây há»™, - thiếu phụ đứng ở cá»a buồng toa nói, rồi quay và o.
- Bà đã tìm thấy ông anh nhà chưa? - nữ bá tước Vrônxkaia há»i nà ng.
Lúc bấy giỠVronxki mới hiểu ra đó là Carenin.
- Lệnh huynh có ở đây đấy, - chà ng đứng dáºy và nói. - Xin lá»—i, tôi không nháºn ra bà , chúng ta Ãt gặp nhau quá, nên bà ắt chẳng nhá»› ra tôi.
- ồ, có chứ, nhất định tôi phải nháºn ra ông, vì trong suốt chuyến Ä‘i, cụ nhà và tôi toà n nói vỠông, - nà ng nói, và cuối cùng để lá»™ vẻ vui thÃch ra nụ cưá»i. - Vẫn chưa thấy anh tôi tá»›i.
- Con Ä‘i gá»i ông ấy Ä‘i váºy, Aliosa.(1) - bá tước phu nhân nói.
Vronxki xuống sân ga và gá»i to:
- Oblonxki! Äây kia mà !
Nhưng Carenin không đợi ông chạy đến: vừa thoáng thấy anh, nà ng liá»n bước ngay xuống sân ga, dáng Ä‘i nhẹ nhà ng và quả quyết.
Khi hai ngưá»i vừa gặp nhau, nà ng liá»n ôm lấy cổ anh, kéo mạnh vá» phÃa mình hôn rất thân thiết; dáng Ä‘iệu nà ng vừa duyên dáng vừa mạnh mẽ khiến Vronxki ngây ngưá»i ra ngắm. Vronxki không rá»i mắt khá»i nà ng, và mỉm cưá»i bâng quÆ¡. Nhưng chà ng sá»±c nhá»› có mẹ Ä‘ang đợi nên lại trèo lên tà u.
- Con ngưá»i má»›i duyên dáng là m sao, phải không con? - bá tước phu nhân nói vá»›i Vronxki. - Ông chồng đã giao bà ta cho mẹ, và mẹ vui thÃch lắm, mẹ và bà ấy chuyện trò vá»›i nhau suốt cả chuyến Ä‘i.
Thế nà o, còn con? Ngưá»i ta nói... con Ä‘ang xe mối tÆ¡ tình bất tuyệt phải không? Cà ng hay, con ạ, cà ng hay.(2) - Con không biết mẹ định nói bóng đến chuyện gì, mẹ ạ, - ngưá»i con lạnh lùng đáp. - Ta xuống chứ mẹ?
Carenin trở và o toa để cáo từ bá tước phu nhân:
- Thôi, thưa bá tước phu nhân, cụ đã gặp lại con trai, còn tôi đã gặp anh trai tôi, - nà ng vui vẻ nói. - Với lại, có bao nhiêu chuyện tôi đã nói cả rồi, không còn gì kể hầu cụ nữa.
- Tôi không tin thế đâu, - bá tước phu nhân cầm tay nà ng nói, - tôi có thể Ä‘i vòng quanh thế giá»›i vá»›i bà không biết chán, bà là má»™t phụ nữ yêu kiá»u, ngồi bên bà , dù chuyện trò hoặc nÃn lặng, cÅ©ng Ä‘á»u thấy dá»… chịu. Nà y, tôi xin bà , đừng nhá»› cáºu con trai nữa: thỉnh thoảng cÅ©ng phải tạm xa nhau chứ.
Carenin đứng lặng im, ngưá»i rất thẳng, và đôi mắt mỉm cưá»i.
- Bà Anna Arcadievna đây có một con trai, một chú bé lên tám, - bá tước phu nhân cắt nghĩa, - bà không xa con bao giỠvà cứ băn khoăn vì phải để con ở nhà .
- Vâng, chúng tôi dà nh tất cả thì giỠđể nói chuyện vá» con cái, cả bá tước phu nhân lẫn tôi, - Carenina nói, và nụ cưá»i lại chiếu sáng khuôn mặt nà ng: má»™t nụ cưá»i duyên dáng dà nh riêng cho Vronxki.
- Thế thì chắc bà nghe đến phát ngấy, - chà ng nói, cÅ©ng đối đáp theo cách là m duyên nà ng đã dùng vá»›i chà ng. Nhưng rõ rà ng nà ng không muốn tiếp tục câu chuyện vá»›i giá»ng ấy và quay vá» phÃa bá tước phu nhân.
- Rất cám Æ¡n cụ. Tháºm chÃ, tôi không há» cảm thấy ngà y hôm qua đã trôi Ä‘i nữa kia. Xin chà o bá tước phu nhân.
- Xin từ biệt, bà bạn thân, - bá tước phu nhân đáp. - Cho phép tôi được hôn gương mặt xinh đẹp của bà . Tôi là bà già , tôi có thể nói không khách khà rằng bà đã chinh phục tôi rồi đấy.
Câu nói dù có nhà m đến đâu cÅ©ng khiến Carenina xúc động. Nà ng đỠmặt, hÆ¡i nghiêng mình, chìa mặt cho bá tước phu nhân hôn, rồi lại thẳng ngưá»i lên, và vẫn vá»›i nét cưá»i xao xuyến khi trên mắt, khi trên môi, nà ng chìa tay cho Vronxki. Chà ng xiết mạnh bà n tay nhá» nhắn và vô cùng sung sướng cảm thấy bà n tay ấy nắm lấy tay mình rất chặt và quả quyết. Nà ng thoăn thoắt bước ra nhẹ nhà ng lạ lùng so vá»›i tấm thân Ä‘áºm đà .
- Tháºt đáng yêu! - bá tước phu nhân nói.
Con trai bà cÅ©ng nghÄ© y như váºy. Chà ng đưa mắt nhìn theo cho đến khi cái bóng dáng uyển chuyển biến mất, nụ cưá»i vẫn Ä‘á»ng lại trên môi. Qua cá»a sổ, chà ng thấy nà ng lại gần anh, đặt tay lên cánh tay ông và bắt đầu nói chuyện sôi nổi: câu chuyện rõ rà ng không liên quan mảy may đến chà ng, đến Vronxki nà y, và chà ng lấy là m buồn.
- Thế nà o mẹ, mẹ khá»e tháºt chứ ạ? - chà ng quay vá» phÃa mẹ, nhắc lại.
- ừ, khá lắm! Alecxandr rất ngoan. Còn con Maria đẹp thêm ra nhiá»u. Cháu dá»… thương lắm.
Rồi bà cụ bắt đầu nói đến chuyện bà quan tâm nhất: vá» chuyện rá»a tá»™i cho cháu trai, đã khiến bà phải đến Peterburg, và lòng tốt đặc biệt cá»§a hoà ng đế đối vá»›i con cả bà .
- Lôrăng đây rồi, - Vronxki nhìn ra cá»a sổ nói. - Ta Ä‘i thôi, thưa mẹ.
Ngưá»i lão bá»™c theo hầu bá tước phu nhân đến báo má»i thứ đã sẵn sà ng và phu nhân đứng dáºy.
- Nà o, ta Ä‘i thôi, đã vãn ngưá»i rồi, - Vronxki nói.
Chị hầu phòng xách túi và bế con chó nhá»; ngưá»i lão bá»™c và anh phu khuân vác mang những hà nh lý khác. Vronxki đưa tay cho mẹ khoác; khi xuống khá»i toa tà u, má»™t đám ngưá»i nét mặt hốt hoảng bá»—ng chạy qua trước mặt há». Viên trưởng ga đội mÅ© lưỡi trai mà u đặc biệt cÅ©ng trong đám ngưá»i nà y.
Rõ rà ng vừa xảy ra chuyện gì bất thưá»ng. Hà nh khách đổ cả vá» phÃa cuối tà u.
- Cái gì?... Là m sao?... Äâu?... Anh ta lao ngưá»i và o bánh xe à ?...
Chẹt phải anh ta rồi à ? - Äám ngưá»i Ä‘i qua bà n tán nhốn nháo.
Xtepan Arcaditr khoác tay em gái cÅ©ng quay lại, nét mặt nhá»›n nhác. Äể tránh đám đông, há» dừng lại bên cá»a toa xe.
Các bà lại trèo lên toa còn Vronxki và Xtepan Arcaditr thì Ä‘i há»i thêm chi tiết rà nh mạch hÆ¡n vá» sá»± việc đáng tiếc kia.
Má»™t ngưá»i gác đưá»ng tà u, vì say rượu hay do quần áo mÅ© tùm hum để chống rét, đã không nghe thấy tà u giáºt lùi nên bị kẹt chết.
Các bà được ngưá»i lão bá»™c cho biết trước khi Vronxki và Oblonxki quay vá». Hai ngưá»i đã nhìn thấy cái xác mất cả nhân dạng. Oblonxki bị kÃch động ra mặt. Ông cau mà y và như sắp khóc.
- Chao! Kinh khủng! Chao! Anna, nếu em cũng nhìn thấy anh ta!
Chao! Kinh khủng quá! - ông nhắc lại.
Vronxki nÃn lặng: bá»™ mặt đẹp cá»§a chà ng nghiêm trang nhưng rất bình tÄ©nh.
- Thưa bá tước phu nhân, nếu cụ mà nhìn thấy cảnh đó! - Xtepan Arcaditr nói. - Vợ anh ta cũng đứng đó. Trông chị ấy thảm hại quá...
chị ta nhảy và o ôm lấy xác chồng. Hình như chỉ có mình anh ta là m để nuôi cả gia đình đông con. Äó má»›i là điá»u khá»§ng khiếp!
- Không thể giúp được chị ta chút gì à ? - Carenina nói, giá»ng cảm động.
Vronxki nhìn nà ng và rá»i ngay khá»i toa tà u.
- Con trở lại ngay thôi, mẹ ạ, - chà ng quay lại nói, lúc bước qua cá»a.
Và i phút sau, khi chà ng trở lại, đã thấy Xtepan Arcaditr nói chuyện vá»›i bá tước phu nhân vá» cô danh ca má»›i, còn bà cụ sốt ruá»™t nhìn ra cá»a, ngóng con.
- Bây giá» ta Ä‘i thôi, - Vronxki quay vá», nói.
Tất cả cùng bước ra. Vronxki Ä‘i trước vá»›i mẹ. Äi sau là Carenina và anh trai. Ra đến cá»a, viên trưởng ga Ä‘uổi kịp Vronxki.
- Ngà i vừa đưa cho ông phó ga hai trăm rúp. Xin ngà i vui lòng cho tôi được biết ngà i định chuyển số tiá»n đó cho ai ạ?
- Cho ngưá»i đà n bà goá, - Vronxki nhún vai đáp. - Tôi không hiểu sao ông lại há»i tôi câu đó.
- Anh đã là m việc ấy ư? - Oblonxki há»i to phÃa sau chà ng và xiết chặt cánh tay em gái, nói tiếp: - tháºt hà o hiệp! Hà o hiệp biết bao! Quả là má»™t thanh niên đáng yêu, phải không? Xin kÃnh chà o bá tước phu nhân.
Ông và em gái dừng lại để tìm chị hầu phòng của Carenina.
Khi há» ra khá»i ga, xe cá»§a gia đình Vronxki đã Ä‘i rồi. Những ngưá»i và o ga tiếp tục nói đến chuyện vừa xảy ra.
- Tháºt là má»™t cái chết khá»§ng khiếp! - Má»™t ông Ä‘i qua bên cạnh nói.
- Nghe bảo anh ta bị nghiến đứt là m hai mảnh.
- Trái lại, đấy là cái chết êm dịu nhất vì được chết ngay láºp tức, - má»™t ngưá»i khác nháºn xét.
- Tại sao lại không có biện pháp bảo đảm an toà n nhỉ? - má»™t ngưá»i thứ ba nói.
Carenina bước lên xe và ông anh ngạc nhiên thấy môi cô em run lên và khó khăn lắm nà ng mới cầm nổi nước mắt.
- Cô là m sao thế, Anna? - ông há»i, khi xe đã Ä‘i xa.
- Äó là điá»m gở, - nà ng nói.
- Báºy nà o! - Xtepan Arcaditr nói. - Cô đã tá»›i, đó là điá»u chá»§ yếu. Cô không thể biết anh hy vá»ng và o cô đến mức nà o.
- Anh quen vá»›i Vronxki lâu chưa? - nà ng há»i.
- Lâu rồi. Cô biết không, chúng tôi Ä‘ang hy vá»ng anh ta sẽ cưới Kitti đấy.
- Thế à ? - Anna bình tÄ©nh nói. - Bây giá» ta bà n chuyện cá»§a anh Ä‘i, - nà ng lắc đầu nói tiếp như muốn xua Ä‘uổi má»™t ý nghÄ© phiá»n toái và khó chịu. - Bà n vá» công việc cá»§a anh Ä‘i. Em đã nháºn được thư anh, và em đến đây.
- ừ, anh chỉ còn hy vá»ng và o cô nữa thôi, - Xtepan Arcaditr nói.
- Nà o, kể hết cho em nghe đi.
Thế là Xtepan Arcaditr bắt đầu kể.
VỠtới nhà , Oblonxki dắt em xuống xe, bắt tay và đến toà án.
---------------------------
(1) Tên gá»i thân máºt cá»§a Alecxei.
(2) Vous filez le parfait amour? Tant mieux, mon cher, tant mieux (tiếng Pháp trong nguyên bản).
Xem tiếp chương 18
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:30 AM.
|

12-09-2008, 06:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 18
Khi Anna bước và o, Doli Ä‘ang ngồi ở phòng khách nhá» dạy má»™t chú bé má phÃnh, tóc và ng, hiện đã giống bố như tạc, nhắc lại bà i há»c tiếng Pháp. Cú bé vặn vẹo ngưá»i Ä‘á»c bà i, vừa ra sức rứt cái khuy sắp rá»i khá»i áo. Ngưá»i mẹ đã nhiá»u lần cấm con là m thế, nhưng bà n tay nhá» bé bụ bẫm cứ trở Ä‘i trở lại vá»›i cái khuy áo. Doli bèn rứt đứt khuy và đút và o túi.
- Äể yên tay đấy, Grisa, - bà nói, rồi lại Ä‘an tiếp cái chăn len, má»™t việc bà bắt đầu đã từ lâu và má»—i lúc có chuyện khổ tâm lại giở ra là m tiếp: bà đan má»™t cách bá»±c dá»c, ngón tay đưa lên đưa xuống lặp chặp và đếm từng mÅ©i. Mặc dầu hôm qua đã nhắn vá»›i chồng là mình chẳng báºn tâm gì lắm đến chuyện em gái ông có đến hay không, bà vẫn sai ngưá»i chuẩn bị má»i thứ để đón em chồng và hồi há»™p chỠđợi.
Ná»—i buồn chồng chất đè trÄ©u trong lòng Doli. Tuy nhiên bà vẫn nhá»› cô Anna, em chồng bà , là vợ má»™t nhân váºt quan trá»ng và chÃnh cô cÅ©ng là má»™t phu nhân quyá»n quý(1)ở Peterburg.
"Phải, nói cho cùng, Anna chẳng liên can gì đến việc nà y cả, Doli nghÄ©. Mình chỉ thấy ở cô ấy những đức tÃnh tốt đẹp nhất và bao giá» cô ấy cÅ©ng yêu mến mình, thân máºt vá»›i mình". Tháºt ra, theo như bà hãy còn nhá»› vỠấn tượng cảm thấy khi ở gia đình Carenin tại Peterburg, nhà ấy đã là m bà khó chịu: có cái gì giả tạo trong Ä‘á»i sống gia đình cá»§a há». "Tại sao mình lại không tiếp cô ấy chứ? Miá»…n là cô ta đừng có lên giá»ng an á»§i mình!", Doli thầm nghÄ©. "Những chuyện an á»§i, khuyên răn tha thứ theo giáo lý, mình đã nhắc lại má»i thứ ấy đến hà ng nghìn lần rồi, mà nó có giúp được gì cho mình đâu".
Suốt mấy ngà y nay, Doli chỉ ngồi má»™t mình vá»›i các con. Bà không muốn nhắc đến ná»—i buồn cá»§a mình và vá»›i ná»—i buồn ấy trong lòng, bà cÅ©ng không thể nói chuyện gì khác được. Bà biết bằng cách nà y hay cách khác, bà sẽ nói hết vá»›i Anna, và khi thì bà sung sướng nghÄ© đến lúc có ngưá»i để dốc bầu tâm sá»±, khi thì lại bá»±c tức vì sẽ phải kể lể ná»—i tá»§i nhục cá»§a mình vá»›i em chồng và phải nghe những lá»i khÃch lệ và an á»§i có sẵn.
Bà nhìn chiếc đồng hồ quả lắc, đợi em chồng từng phút; nhưng như thói Ä‘á»i vẫn oái ăm thế, chÃnh lúc khách tá»›i bà lại lãng Ä‘i mất, và không nghe thấy tiếng chuông giáºt.
Khi có tiếng tà áo sá»™t soạt và tiếng chân ngưá»i bước nhẹ qua ngưỡng cá»a, bà quay lại và bá»™ mặt mệt má»i cá»§a bà lá»™ vẻ ngạc nhiên hÆ¡n là vui mừng. Bà đứng dáºy và ôm lấy em chồng.
- Sao, cô đã tới rồi à ? - bà nói và hôn cô em.
- Chị Doli, em rất sung sướng được gặp chị!
- Tôi cÅ©ng thế, - Doli nói vá»›i nụ cưá»i nhợt nhạt, cố Ä‘oán qua vẻ mặt Anna xem nà ng đã biết những gì vá» chuyện đó. "Cô ấy biết rồi, chắc chắn váºy", bà tá»± nhá»§, khi thấy vẻ thương hại trên nét mặt Anna. - Lại đây, tôi đưa và o buồng cá»§a cô, - bà nói tiếp, cố hoãn cái phút phải phân trần muá»™n chừng nà o hay chừng nấy.
- Grisa đấy à ? Lạy Chúa, cháu tôi mau lá»›n quá! - Anna nói. Nà ng ôm đứa bé, mắt không rá»i Doli, rồi dừng lại và đỠmặt lên. - Không, chị cứ để em ở lại đây đã.
Nà ng tháo khăn quà ng và chiếc mũ vướng và o mái tóc đen loăn xoăn; nà ng lắc lắc đầu gỡ tóc ra.
- Trông cô trà n đầy hạnh phúc và sức khá»e! - Doli nói như thèm muốn.
- Em đấy à ?... Vâng, - Anna nói, - lạy Chúa, Tania đây à ! Cùng tuổi vá»›i Xergei đây, - nà ng nói tiếp và quay lại phÃa em bé gái vừa chạy ở ngoà i và o. Nà ng ôm nó và o lòng hôn. - Con bé má»›i tuyệt diệu là m sao, tuyệt diệu là m sao! Chị cho em gặp tất cả các cháu Ä‘i!
Nà ng gá»i tên các cháu: không những nà ng nhá»› tên mà còn nhá»› đúng tuổi, tÃnh nết, bệnh táºt cá»§a từng đứa. Doli không thể dá»ng dưng trước Ä‘iá»u đó.
- Ta đi gặp các cháu đi, - bà nói. - Tiếc quá, Vaxya lại đang ngủ.
Thăm bá»n trẻ xong, hai chị em ngồi má»™t mình ở phòng khách dùng cà phê. Anna tá»± pha lấy, rồi đẩy cái khay ra.
- Chị Doli ạ, anh ấy nói chuyện với em rồi, - nà ng nói.
Doli nhìn Anna ra vẻ lạnh lùng. Lúc nà y bà đang chá» những câu thương hại giả vá», nhưng Anna không nói câu nà o như váºy.
- Chị Doli yêu dấu, - nà ng nói, - em không muốn bênh anh ấy, mà cÅ©ng không an á»§i chị, chỉ vô Ãch thôi. Nhưng em thương chị lắm, chị yêu dấu, em thương chị vô cùng.
Nước mắt nà ng long lanh trên hà ng mi ráºm. Nà ng đến ngồi sát bên chị dâu và đưa bà n tay nhá» nhắn, rắn rá»i cầm lấy tay Doli. Doli không ngồi xÃch ra nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị. Bà nói:
- Không ai có thể an á»§i được tôi. Sau việc vừa xảy ra, má»i chuyện thế là hết; tôi mất hết rồi!
Và vừa má»›i nói như váºy, nét mặt bà bá»—ng dịu hẳn lại. Anna hôn bà n tay khô gầy cá»§a Doli và nói:
- Nhưng chị Doli ạ, là m thế nà o, biết là m thế nà o? Trong hoà n cảnh ghê sợ nà y, biết xá» sá»± thế nà o là tốt hÆ¡n cả? Äó là điá»u ta phải nghÄ© tá»›i.
- Hết cả rồi, không cần gì phải trở lại chuyện đó nữa, Doli nói.
Nhưng ác nghiệt nhất là tôi không thể bỠanh ấy được: còn con cái, tôi không được tự do. Thế nhưng tôi không thể sống được với anh ấy nữa, nhìn thấy anh ấy cũng đủ là một hình phạt với tôi rồi.
- Chị Doli thân yêu, anh đã nói với em rồi, nhưng em muốn đến lượt chị cũng nói với em. Chị nói tất cả với em đi.
Doli nhìn cô em chồng vẻ dò há»i. Vẻ quan tâm và yêu thương lá»™ rõ trên nét mặt Anna.
- Thôi được, - bà đột nhiên nói. - Nhưng tôi sẽ kể lại từ đầu. Cô cÅ©ng biết tôi đã lấy chồng như thế nà o rồi đấy. Vá»›i lối giáo dục cá»§a mẹ tôi, không những tôi ngây thÆ¡ mà còn ngốc nghếch nữa. Tôi chả biết gì cả. Ngưá»i ta vẫn nói là những ông chồng thưá»ng kể cho vợ nghe quá khứ cá»§a mình, nhưng Xtiva... - bà chữa lại, - nhưng Xtepan Arcaditr(2) thì chả nói gì vá»›i tôi hết. Hẳn cô không thể tin rằng cho mãi đến gần đây, tôi vẫn cứ Ä‘inh ninh mình là ngưá»i đà n bà duy nhất mà anh ấy biết! Tôi cứ sống như thế trong tám năm. Cô nên hiểu, không những tôi không nghi ngá» anh ấy không chung thuá»·, mà tôi còn cho là không thể có thế được nữa kia... Và đùng má»™t cái, cô tưởng tượng xem, vỡ lở ra những cái ghê tởm, những cái thối tha, vá»›i những ý nghÄ© như thế!... Chắc cô sẽ hiểu tôi. Vẫn tin tưởng, vẫn Ä‘inh ninh vá»›i hạnh phúc cá»§a mình, thế mà đùng má»™t cái... - Doli nói tiếp, ghìm tiếng thổn thức... - bắt được má»™t lá thư... má»™t lá thư anh ấy viết cho nhân tình, viết cho cô gia sư cá»§a các con tôi! Không, tháºt kinh khá»§ng quá! (Bà rút vá»™i khăn tay ra và che lên mặt). Bị quyến rÅ© thì còn hiểu được, - bà nói tiếp sau má»™t lúc im lặng, nhưng lừa dối tôi quá đáng như thế, khôn khéo như thế. .. mà vá»›i ai kia chứ? Tiếp tục là m chồng tôi, và đồng thá»i... tháºt ghê tởm quá! Cô không hiểu được đâu...
- ồ, có chứ! Em hiểu, em hiểu được, chị Doli thân yêu ạ! - Anna nắm chặt tay chị và nói.
- Và cô tưởng anh ấy hiểu đầy đủ cái hoà n cảnh đáng sợ của tôi à ?
Không hiểu một chút nà o hết! Anh ấy đang sung sướng và thoả mãn.
- ồ không đâu! - Anna vá»™i ngắt lá»i chị. - Anh ấy đáng thương lắm, anh ấy Ä‘ang bị già y vò vì hối háºn.
- Anh ấy mà biết hối háºn à ? - Doli ngắt lá»i và chăm chăm nhìn và o mặt cô em chồng.
- Vâng, em biết anh ấy lắm. Em không thể nhìn thấy anh ấy mà không thấy ái ngại. Cả chị lẫn em Ä‘á»u biết tÃnh anh ấy. Anh ấy vốn là ngưá»i tốt, nhưng tá»± kiêu, thế mà bây giá» anh cÅ©ng cảm thấy quá nhục nhã! Cái là m em cảm động nhất (đến đây, Anna Ä‘oán xem cái gì có thể là m Doli xúc động hÆ¡n cả), là có hai Ä‘iá»u Ä‘ang già y vò anh: má»™t phần là hối háºn vá»›i các con, và phần nữa, là đã là m chị phải Ä‘au đớn như thế nà y trong khi anh vẫn yêu chị... bởi vì anh vẫn yêu chị nhất Ä‘á»i, - Anna vá»™i nói thêm, không cho Doli kịp cãi. - "Không, không, vợ tôi sẽ không tha thứ cho tôi", anh luôn miệng nhắc lại như thế.
Doli tư lự ngồi nghe mà không nhìn em chồng.
- Phải, tôi biết hoà n cảnh cá»§a anh ấy tháºt đáng sợ: kẻ có tá»™i vẫn khổ hÆ¡n kẻ vô tá»™i, khi ngưá»i có tá»™i thấy má»i tai há»a Ä‘á»u do mình gây ra, - bà nói. - Nhưng tha thứ là m sao được nữa, sau cái chuyện vá»›i con kia? Bây giá» sống vá»›i anh ấy hẳn là cá»±c hình đối vá»›i tôi, hÆ¡n nữa tôi vẫn yêu mối tình ngà y xưa tôi đã trao cho anh ấy...
Tiếng nức nở ngắt lá»i bà .
Nhưng, như má»™t việc cố tình, má»—i lúc nguôi nguôi, bà lại tiếp tục nhắc đến những Ä‘iá»u đã là m mình bá»±c bá»™i.
- Con ấy nó vừa trẻ, vừa đẹp, - bà nói tiếp. - Anna, mà cô có biết sắc đẹp và tuổi trẻ cá»§a tôi đã bị ai lấy mất không. Bị anh ấy và các con anh ấy. Tôi hết thá»i rồi. Tôi đã hy sinh má»i thứ mình có và bây giá», bên cạnh má»™t đứa tươi xinh, tầm thưá»ng, anh ấy lại thấy vui thú hÆ¡n. Thể nà o anh ả chả nói vá» tôi, hay là , tồi tệ hÆ¡n, có khi chả buồn nhắc đến tôi nữa... cô có hiểu không?
Má»™t ánh căm há»n lại loé lên trong mắt bà .
- Thế rồi, sau những chuyện đó, anh ấy lại đến nói vá»›i tôi... Có thể tin anh ấy được không chứ? Không bao giá». Không, hết cả rồi, hết cả những gì là nguồn an á»§i cá»§a tôi, là sá»± Ä‘á»n bù cho những khổ cá»±c, già y vò... Cô có tin thế không? Tôi vừa bắt cháu Grisa há»c; trước đó là niá»m vui, bây giá» là cá»±c hình. Tại sao tôi phải chuốc lấy những cái khổ đến thế? Tôi có con để là m gì? Äiá»u đáng sợ là tâm hồn tôi bá»—ng nhiên bị đảo lá»™n hẳn, đáng lẽ là tình yêu, là âu yếm, tôi chỉ còn thấy thù anh ấy thôi, phải, căm thù. Tôi có thể giết chết anh ấy, và ...
- Doli, chị thân mến, em hiểu chị lắm, nhưng chị đừng tá»± dằn vặt thế. Chị bị xúc phạm, kÃch động quá đến ná»—i không nhìn sá»± việc cho đúng tầm quan trá»ng nữa rồi.
Doli bình tĩnh lại, và trong giây lát cả hai cùng im lặng.
- Là m thế nà o đây? Cô nghÄ© Ä‘i, cô Anna, và cứu tôi vá»›i. Tôi đã tÃnh hết nhẽ và chẳng thấy lối thoát nà o hết.
Anna không tìm ra cách giải quyết nà o, nhưng lòng nà ng giao cảm vá»›i từng lá»i, từng nét mặt chị dâu.
- Bây giá» em nói vá»›i chị thế nà y nhá, - nà ng mở đầu: - em là em gái anh, em biết tâm tÃnh anh, anh vốn có thể dá»… quên hết, quên tất cả (nà ng đưa tay lên qua trán), dá»… bị quyến rÅ© hoà n toà n, mà cÅ©ng biết hối háºn tá»± đáy lòng. GiỠđây, anh không hiểu tại sao anh lại có thể là m việc ấy.
- Có, có chứ! Anh ấy hiểu lắm, anh ấy là m có ý thức! - Doli ngắt lá»i.
- Nhưng tôi... cô quên tôi... không phải vì thế mà tôi bớt khổ tâm đâu!
- Khoan đã. Khi anh kể chuyện ấy vá»›i em, xin thú tháºt là em cÅ©ng chưa hiểu ra ngay tất cả sá»± khá»§ng khiếp trong hoà n cảnh cá»§a chị. Em chỉ nhìn thấy anh và sá»± bất hòa trong gia đình anh chị thôi, em chỉ thương anh; nhưng bây giá» nói chuyện vá»›i chị, vì cùng là phụ nữ, em lại nhìn thấy chuyện khác: em thấy những Ä‘au khổ cá»§a chị, và em không đủ lá»i để nói em thương chị đến mức nà o! Chị Doli, nà ng tiên cá»§a em, em hoà n toà n hiểu thấu ná»—i Ä‘au khổ cá»§a chị, nhưng có má»™t Ä‘iá»u em chưa biết là chị còn yêu anh ấy đến độ nà o. ChÃnh chị má»›i biết chị có đủ tình yêu để tha thứ cho anh không. Nếu còn có thể được, chị hãy tha thứ cho anh!
- Không... - Doli bắt đầu nói, nhưng Anna đã ngắt lá»i bằng cách hôn tay bà lần nữa.
- Em hiểu Ä‘á»i hÆ¡n chị, - nà ng nói. - Em biết những ngưá»i như Xtiva đã coi những chuyện nà y thế nà o. Chị bảo rằng anh ấy đã nói vá»›i cô ta vá» chị. Tuyệt nhiên không có thế đâu. Những đà n ông đó phạm tá»™i không chung thuá»·, ngưá»i nhà há» và vợ há» vẫn là thánh đưá»ng đối vá»›i há». Há» vẫn tiếp tục coi khinh loại đà n bà kia, đà n bà không là m hại được gia đình hỠđâu. Há» vạch má»™t ranh giá»›i không thể vượt qua giữa loại đà n bà đó và gia đình há». Em không hiểu được Ä‘iá»u ấy, nhưng sá»± tháºt là như váºy.
- Phải, nhưng anh ấy, đã từng hôn hÃt con kia...
- Chị Doli, chị yêu dấu, hãy nghe em! Em đã thấy Xtiva hồi anh ấy mê chị. Em nhá»› đã có thá»i kỳ anh đến ở nhà em, vừa khóc vừa nói chuyện vá»›i em vá» chị, và lúc ấy anh đặt chị lên má»™t vị trà cao cả thÆ¡ má»™ng biết nhưá»ng nà o, và em biết chị cà ng sống chung vá»›i anh, chị cà ng lá»›n lên trong con mắt anh. Bá»n em đã từng chế giá»…u anh vì cứ sau má»—i câu, anh lại tiếp thêm: "Doli là ngưá»i đà n bà kỳ diệu". Trước kia cÅ©ng như bây giá», chị vẫn là vị thần cá»§a anh. Äây không phải chuyện trái tim anh bị cám dá»— đâu...
- Nhưng nếu sự cám dỗ đó lại tái diễn thì sao?
- Em tin là không thể thế đâu...
- Và o địa vị cô, cô có tha thứ không?
- Em không biết, em không thể nói được... Có, em có thể tha thứ được, - Anna tư lá»± nói, nà ng hình dung trong đầu, nháºn định, cân nhắc tình thế, và tiếp: - được, được, em là m được, em là m được, phải, em sẽ tha thứ. Có thể em sẽ không còn là em như trước nữa, nhưng em sẽ tha thứ như không há» có sá»± gì xảy ra, không có gì hết...
- Tất nhiên rồi, - Doli hấp tấp ngắt lá»i em, như kiểu bà phát biểu má»™t ý nghÄ© đã nhiá»u lần đến trong đầu, nếu không thế, đã chả gá»i là tha thứ. - Äã tha thứ là phải tha thứ hoà n toà n. Thôi, Ä‘i, chị đưa lên phòng cá»§a cô, - bà nói và đứng dáºy, trong khi cùng Ä‘i, bà ôm lấy em chồng. - Em yêu dấu, em tá»›i đây là m chị hà i lòng biết bao! Chị thấy dá»… chịu hÆ¡n, dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u rồi.
-----------------
(1) Grande dame (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(2) Xtiva là cách gá»i thân máºt. Doli quen miệng gá»i thế, rồi chữa lại, dùng cách gá»i trịnh trá»ng để tá» ra thá» Æ¡ đối vá»›i chồng.
Xem tiếp Chương 19
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:33 AM.
|

12-09-2008, 06:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 19
Anna ở nhà cả ngà y, tức là ở nhà Oblonxki, và không tiếp ai cả (có mấy ngưá»i bạn thân biết nà ng tá»›i, đã đến thăm ngay hôm đó). Cả buổi sáng nà ng ngồi vá»›i Doli và lÅ© trẻ. Nà ng chỉ gá»i má»™t mảnh giấy cho anh, nhắn thế nà o cÅ©ng phải vỠăn trưa. "Anh vá» nhé, Chúa lòng là nh vô cùng", nà ng viết.
Oblonxki ăn chiá»u ở nhà ; má»i ngưá»i Ä‘á»u nói chuyện, và bà vợ khi nói vá»›i ông đã gá»i bằng "anh", khác hẳn mấy lâu nay. Quan hệ giữa hai vợ chồng vẫn xa cách, nhưng chuyện ly tán không thà nh vấn đỠnữa và Xtepan Arcaditr thoáng thấy trước là sẽ có thể giãi bà y và chắp nối lại.
Sau bữa chiá»u, Kitti đến. Cô chỉ hÆ¡i quen Anna và cô đến nhà chị vá»›i đôi chút ngại ngùng, không biết vị phu nhân quyá»n quý ở Peterburg mà ai nấy Ä‘á»u đỠcao lên táºn mây xanh sẽ đón tiếp mình ra sao. Nhưng cô đã là m vừa lòng Anna AckaÄ‘ich và nháºn ngay ra Ä‘iá»u ấy. Rõ rà ng Anna đã xiêu lòng vì sắc đẹp và tuổi trẻ cá»§a Kitti, và Kitti, trước khi kịp định thần lại, đã thấy mình không những bị Anna thu phục mà còn Ä‘am mê nà ng theo kiểu má»™t thiếu nữ rất trẻ có thể mê má»™t thiếu phụ có chồng và nhiá»u tuổi hÆ¡n mình. Nhìn Anna, ngưá»i ta không há» nghÄ© tá»›i má»™t phụ nữ thượng lưu hoặc má»™t bà mẹ đã có con lên tám, nếu nà ng không có cái vẻ nghiêm nghị và thỉnh thoảng man mác buồn, nó Ä‘áºp và o mắt Kitti và hấp dẫn cô; bằng và o dáng Ä‘iệu má»m mại, nét mặt tươi tắn và hoạt bát, lá»™ ra khi ở nụ cưá»i, khi khoé mắt, thì có thể nói đây là má»™t thiếu nữ hai mươi. Cô gái cảm thấy Anna hoà n toà n giản dị và cởi mở, nhưng nà ng vẫn mang trong ngưá»i má»™t thế giá»›i khác má»™t thế giá»›i thượng đẳng đầy hứng thú thÆ¡ má»™ng và phức tạp mà cô không thể vá»›i tá»›i. Khi Doli đã trở vá» phòng riêng sau bữa ăn, Anna liá»n đứng phắt dáºy và lại gần ông anh Ä‘ang châm xì gà hút.
- Anh Xtiva, - nà ng nói, vui vẻ nháy mắt ra hiệu và liếc vá» phÃa cá»a, - anh và o Ä‘i, và cầu Chúa cứu giúp anh!
Ông anh hiểu ý, vứt Ä‘iếu xìgà và biến và o sau cánh cá»a.
Khi Xtepan Arcaditr Ä‘i rồi, nà ng trở lại ngồi chá»— Ä‘ivăng ban nãy, giữa đám trẻ. Phải chăng bá»n trẻ đã nháºn thấy mẹ chúng yêu mến ngưá»i cô, hay chÃnh chúng cÅ©ng thấy ở nà ng má»™t vẻ yêu kiá»u đặc biệt? Hai đứa lá»›n từ trước bữa ăn đã bám chịt lấy ngưá»i cô má»›i nà y, không muốn rá»i ra nữa. Và như thói thưá»ng, lÅ© em cÅ©ng bắt chước anh chị; giữa chúng vá»›i nhau, như đã thà nh má»™t thứ trò chÆ¡i, xem thỠđứa nà o đứng gần cô nhất, sỠđược và o ngưá»i cô, cầm lấy bà n tay má»m mại cá»§a cô, hôn tay cô, nghịch chiếc nhẫn cưới cá»§a cô hay Ãt ra, thì cÅ©ng được chạm khẽ và o vạt áo cô.
- Nà o các cháu, ta ngồi lại như lúc nãy đi, - Anna nói và ngồi xuống.
Và Grisa, mắt sáng lên kiêu hãnh và sung sướng, luồn đầu xuống dưới tay cô rồi ngả đầu và o áo cô.
- Bao giá» thì tá»›i buổi khiêu vÅ© sau nhỉ? - nà ng quay vá» phÃa Kitti há»i.
- Äến tuần sau ạ; má»™t cuá»™c khiêu vÅ© tuyệt diệu, má»™t cuá»™c khiêu vÅ© vui suốt từ đầu đến cuối.
- Váºy ra có những cuá»™c khiêu vÅ© vui suốt từ đầu đến cuối ư? - Anna nói hÆ¡i mỉa mai.
- Vâng, kể cÅ©ng lạ, nhưng đúng là như váºy. Khiêu vÅ© ở nhà Bôbritsep bao giá» cÅ©ng vui, ở nhà Nikitin cÅ©ng thế. Còn như ở nhà Mekov thì bao giá» cÅ©ng chán. Chị không nháºn thấy thế sao?
- Không, cô bạn tâm tình ạ, đối vá»›i tôi thì không có cuá»™c khiêu vÅ© nà o là vui cả, - Anna nói, và Kitti bá»—ng nhìn thấy trong mắt nà ng cái thế giá»›i bà máºt còn khép kÃn đối vá»›i cô. - Vá»›i tôi, chỉ có những cuá»™c khiêu vÅ© đỡ chán hÆ¡n thôi...
- Là m sao chị lại có thể buồn chán khi dự khiêu vũ nhỉ?
- Tại sao tôi, tôi lại không thể buồn chán ở những chốn đó? - Anna há»i.
Kitti biết Anna đã Ä‘oán trước được câu trả lá»i cá»§a cô.
- Bởi vì bao giá» chị cÅ©ng là ngưá»i đẹp nhất.
Anna vốn hay đỠmặt, cho nên nà ng đỠmặt và nói:
- Thứ nhất Ä‘iá»u ấy không đúng, và thứ hai, nếu tháºt thế thì cÅ©ng chẳng lợi gì cho tôi!
- Chị sẽ đến dá»± đêm khiêu vÅ© sắp tá»›i chứ? - Kitti há»i.
- Tôi nghÄ© tôi không thể là m khác được. Äấy, cầm lấy, - nà ng bảo Tania, nó rút chiếc nhẫn cưới tuá»™t dá»… dà ng khá»i ngón tay trắng và thon dà i cá»§a cô.
- Em sẽ rất vui sướng nếu chị cÅ©ng đến. Em thÃch được thấy chị ở buổi khiêu vÅ© quá!
- Nếu phải đến đấy, Ãt ra tôi cÅ©ng có thể tá»± an á»§i là đã là m cô vui lòng. Grisa, đừng kéo tóc cô, cô xin cháu, tóc cô sổ tung ra rồi đây nà y, - nà ng vừa nói vừa sá»a lại món tóc bị thằng bé nghịch.
- Em hình dung thấy chị mặc áo hoa cà .
- Tại sao lại phải là mà u hoa cà ? - Anna mỉm cưá»i há»i. - Thôi Ä‘i Ä‘i, các cháu, Ä‘i Ä‘i. Các cháu có nghe thấy không? Cô Hal Ä‘ang gá»i các cháu uống trà đấy, - nà ng nói, thả bá»n trẻ ra cho chúng và o buồng ăn.
- Tôi biết vì sao cô má»i tôi dá»± khiêu vÅ© rồi. Cô rất chỠđợi nó và muốn má»i ngưá»i Ä‘á»u tham gia hôm đó.
- Tại sao chị lại biết? Vâng, đúng thế tháºt.
- Chao, đẹp đẽ thay tuổi các cô! - Anna tiếp. - Tôi nhá»› đến mà n sương mù xanh lÆ¡, giống như thứ sương nhìn thấy trên các đỉnh núi ở Thụy SÄ©. Mà n sương ấy bao phá»§ tất cả, và o cái thá»i kỳ hạnh phúc khi ta vừa ở tuổi thÆ¡ bước ra. .. Và từ thế giá»›i mênh mông, sung sướng, vui tươi ấy, đưá»ng Ä‘i cứ ngà y má»™t hẹp dần... Ngưá»i ta vừa vui mừng lại vừa lo sợ dấn bước và o con đưá»ng hẻm đó, mặc dầu nó hình như sáng trưng, diá»…m lệ... Có ai mà không Ä‘i qua con đưá»ng ấy?
Kitti mỉm cưá»i không nói gì. "Là m sao chị ấy lại có thể Ä‘i qua con đưá»ng ấy? Mình muốn biết tất cả câu chuyện vá» chị ấy quá!", cô nghÄ© thầm và nhá»› lại hình dáng không lấy gì là m thÆ¡ má»™ng cá»§a Alecxei Alecxandrovitr, chồng Anna.
- Tôi biết chuyện rồi. Anh Xtiva có nói vá»›i tôi, và tôi hết lá»i mừng cô đấy, tôi ưa ông ta lắm. - Anna nói tiếp: - Tôi đã gặp Vronxki ở ngoà i ga.
- A! Anh ấy cÅ©ng ra đấy à ? - Kitti đỠmặt há»i. - Anh Xtiva đã nói vá»›i chị những gì?
- Anh ấy kể hết cho tôi rồi. Và tôi sẽ rất bằng lòng nếu... Tôi Ä‘i cùng chuyến tà u vá»›i mẹ Vronxki, - nà ng nói tiếp, - và bà cụ không ngá»›t nói vá» con mình, con cưng cá»§a cụ đấy; tôi biết các bà mẹ Ä‘á»u thiên vị, nhưng mà ...
- Bà cụ anh ấy nói với chị những gì?
- à , nhiá»u chuyện lắm! Con cưng cá»§a cụ mà , nhưng dù sao, ngưá»i ta cÅ©ng thấy đấy là má»™t con ngưá»i có bản chất mã thượng... Thà dụ, bà cụ kể cho tôi biết anh ấy muốn bá» lại cả gia tà i cho ông anh; và hồi nhá», anh ấy đã là m má»™t việc phi thưá»ng: cứu má»™t ngưá»i đà n bà khá»i chết Ä‘uối. Nói tóm lại, đấy là má»™t vị anh hùng, - Anna mỉm cưá»i nói và nhá»› lại số tiá»n hai trăm rúp Vronxki đã cho ở ga.
Nhưng nà ng không nhắc tá»›i hai trăm rúp. Nhá»› lại Ä‘iá»u đó, nà ng khó chịu. Nà ng cảm thấy trong chuyện đó có cái gì liên quan đến mình, má»™t cái gì đáng trách.
- Bà cụ khẩn khoản má»i tôi đến chÆ¡i nhà , - Anna tiếp. - Tôi sẽ vui lòng được gặp lại và mai sẽ đến thăm cụ. Äá»™i Æ¡n Chúa, Xtiva ở khá lâu trong phòng Doli rồi, - Anna chuyển sang chuyện khác và đứng dáºy. Kitti thấy như nà ng có vẻ pháºt ý.
- Không, tao đến trước! Không, tao cÆ¡! - Bá»n trẻ kêu to; chúng uống trà xong và lại chạy đến vá»›i cô Anna.
- Tất cả các cháu cùng đến má»™t lúc! - Anna nói, vừa cưá»i vừa chạy ra đón. Nà ng giang tay bế chúng và đặt tất cả bá»n lau nhau vui tươi rÃu rÃt ấy xuống Ä‘ivăng.
Xem tiếp Chương 20
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:34 AM.
|
 |
|
| |