 |
|

23-09-2008, 05:11 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XV
Verity
- Verity, cô Marple lẩm bẩm.
Elizabeth Margaret Temple đã mất tối hôm trước. Cuá»™c Ä‘iá»u tra sẽ tiến hà nh và o mưá»i má»™t giá» ngà y mai. Ngưá»i ta cÅ©ng đã má»i cha xứ đến để là m lá»… cầu hồn trong nhà thá». Các nhân viên công ty lá»… tang, trang phục toà n Ä‘en, mặt luôn nghiêm trang theo nghá» ngiệp, Ä‘ang cá»™ng tác vá»›i cảnh sát địa phương lo liệu má»i việc. Äoà n tham quan nhất trà sẽ dá»± lá»… cầu hồn và cuá»™c Ä‘iá»u tra. Bà Glynne đến táºn khách sạn Lợn lòi và ng để má»i cô Marple trở vỠở Lâu đà i Cổ cho đến khi Ä‘oà n tiếp tục lên đưá»ng.
- Như váºy, cô khá»i bị các phóng viên là m rầy - bà nói.
Cô Marple cảm Æ¡n thịnh tình ấy và nháºn lá»i. Sau lá»… cầu hồn, chắc Ä‘oà n sẽ tiếp tục Ä‘i. Chặng tiếp theo sẽ là South Bedestone, cách ba mươi dặm, ở đó có má»™t khách sạn sang trá»ng lẽ ra phải tá»›i đó rồi, nếu không bị gián Ä‘oạn vì tai nạn. Và từ đó, lá»™ trình sẽ tiếp tục như cÅ©.
Cô Marple lại ngồi Ä‘an trong Lâu đà i Cổ, và lan man nghÄ© đến chuyện gì sẽ tiếp theo. Và chÃnh lúc đó, cô vừa gá»i tên Verity, như ngưá»i ném hòn gạch xuống ao để quan sát kết quả. Liệu cái tên đó có ý nghÄ©a gì vá»›i ba chị em? nếu không, cô sẽ thá» cách khác, khi trở vá» khách sạn dùng bữa tối cùng má»i ngưá»i. Cái tên ấy gần như là từ cuối cùng mà Elizabeth Temple thốt ra, chắc sẽ tạo nên phản ứng. Cô đã không lầm. Dù vẫn giữ vẻ thản nhiên, mắt cô, nấp sau đôi mục kÃnh, chăm chú quan sát ba ngưá»i phụ nữ.
Bà Glynne để rÆ¡i quyển sách Ä‘ang cầm, nhìn cô vá»›i vẻ ngạc nhiên không che giấu. Clotilde ngá»ng phắt đầu, và đáng lẽ nhìn cô Marple, lại quay mặt nhìn ra cá»a sổ. Cô không đụng Ä‘áºy, chắp hai tay, và những giá»t nước mắt lăn xuống má. Cô cÅ©ng không buồn lấy khăn lau, và không nói má»™t lá»i. Sá»± buồn rầu cá»§a cô khiến cô Marple phải xúc động.
Phản ứng của Anthea hoà n toà n khác:
- Verity? Cô vừa nói Verity? Cô biết nó? Tôi không nghĩ ... Có phải cô định nói verity Hunt?
- Một cái tên rất hiếm. Verity.
Cô Marple đáng rÆ¡i cuá»™n len Ä‘ang Ä‘an và nhìn quanh bằng con mắt lúng túng như ngưá»i nháºn ra là mình đã nói há»› câu gì.
- Tôi ... tôi rất tiếc. Lẽ ra tôi không nên nói ra? Chỉ tại ...
- Má»™t cái tên ... cái tên chúng tôi biết, và gợi lên nhiá»u ká»· niệm, bà Glynne nhẹ nhà ng nói.
Cô Marple nói như để thanh minh:
- Tên ấy vừa thoáng qua đầu óc tôi, vì cô Temple đã nói trước mặt tôi, trước khi chết. Bà và hai cô biết là tôi đã đến thăm cô ấy ở bệnh viện. Giáo sư Wanstead cho là tôi đến có thể giúp cô ấy ... tỉnh lại được chăng. Nói như thế không biết có đúng không. Tôi không phải bạn thân, song hai chúng tôi đã chuyện trò nhiá»u vá»›i nhau dá»c đưá»ng, nên giáo sư bảo tôi nên đến thì tốt hÆ¡n. Tiếc thay! Không được như thế. Tôi đã ngồi bên cô ấy và chá». Cô ấy đã nói và i câu rá»i rạc. Rồi đột nhiên, tôi sắp ra vá» thì cô mở mắt nhìn tôi chằm chằm. Hay là cô tưởng tôi là ngưá»i nà o khác chăng. dù sao thì cuối cùng cô cÅ©ng nói rất rõ: Verity. Hai giá» sau, cô đã trút hÆ¡i thở cuối cùng, do đó bà và hai cô hiểu cho là tôi nhá»› như in cái tên đó như thế nà o. Song, rất có thể tiếng đó chỉ là má»™t từ chung: sá»± tháºt (1). Chắc cô ấy có Ä‘iá»u gì thắc mắc.
Cô Marple lần lượt nhìn ba ngưá»i ngồi trước mặt.
- Äó là tên má»™t đức con gái mà chúng tôi biết - bà Glynne nói. Vì thế nên chúng tôi ngạc nhiên.
- Nhất là vì, nó chết một cách thê thảm, Anthea nói xen.
Clotilde giáºt mình, nghiêm giá»ng:
- Thôi, Anthea, đừng đi sâu nữa.
- Nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u biết cả. Anthea vẫn nói và quay vá» phÃa cô Marple. Cô quen ông Rafiel, váºy chắc cô có nghe nói vá» nó. Tóm lại, tôi muốn nói là ... Trong thư, ông ấy có nói vá» cô. Váºy tôi nghÄ© rằng ông ấy đã kể cô nghe tất cả câu chuyện.
- Xin lỗi, tôi chưa hiểu ...
- Ngưá»i ta đã tìm thấy thi thể nó trong má»™t cái hố.
Không còn cách nà o kìm giữ Anthea được nữa, má»™t khi cô đã bắt đầu. Äiá»u đó là m Clotilde cà ng Ä‘au buồn, bây giá» cô đã lấy mùi soa đưa lên lau mắt. Cô ngồi ngay trên ghế, vẻ nhá»›n nhác. Cô nói, giá»ng nghẹn ngà o:
- Verity là má»™t đứa con gái tất cả chúng tôi Ä‘á»u yêu quý. Bố mẹ nó là hạn cá»§a tôi, bị chết trong má»™t tai nạn máy bay, và nó đã vá» sống vá»›i chúng tôi má»™t thá»i gian.
- Nó há»c trưá»ng Falowfiel - bà Glynne nói, và chắc cô Temple còn nhá»› nó.
- Sau khi bố mẹ chết, Clotilde giải thÃch, Verity vỠở vá»›i chúng tôi, trong khi chá» quyết định vá» tương lai. Con bé mưá»i chÃn tuổi, rất dá»… thương, dịu dà ng, hiếu thảo. Có lúc cháu muốn trở thà nh y tá. Nhưng cháu rất thông minh, cô Temple bảo nên để cháu há»c lên đại há»c. Váºy là cháu chuẩn bị và đang theo há»c các lá»›p ôn táºp, thì .... chuyện khá»§ng khiếp xảy ra.
Clotilde quay mặt đi, lẩm bẩm:
- Hay thôi ... ta không nói chuyện đó nữa, có được không?
- Tất nhiên là được, cô Marple đáp. Tôi rất tiếc đã vô tình đã là m bà và hai cô gợi lại những ká»· niệm Ä‘au buồn. Tôi không biết ... không ngá». Tóm lại, tôi muốn nói ...
Cô là m bộ bối rối, nói và i câu vô nghĩa nữa, rồi im bặt .
* *
*
Tối hôm đó, bà Glynne và o phòng gặp cô Marple trong lúc cô đang thay đồ để trở vỠkhách sạn.
- Tôi thấy cần đến để nói với cô thêm một chút vỠ... Verity Hunt. tất nhiên, cô không thể biết Clotilde rất gắn bó với cháu, và cái chết thảm thương đó đã giáng một đòn nặng và o chị. Trước mặt chị, chúng tôi vẫn tránh nhắc đến tên cháu, và ....
Bà Glynne ngừng một lát, trước khi trầm trầm nói tiếp :
- Tôi thấy nên trình bà y rõ các sá»± việc xảy ra, như thế cô sẽ thông cảm hÆ¡n. Chúng tôi không biết là Verity có quan hệ gắn bó vá»›i má»™t thanh niên không tốt lắm – và nguy hiểm nữa – đã từng có chuyện rắc rối vá»›i pháp luáºt. Má»™t lần khi Ä‘i qua đây, hắn có lại nhà chÆ¡i, vì chúng tôi biết bố hắn. Thôi thì … xin nói luôn : đó là con trai ông Rafiel : Michael Rafiel.
- Trá»i ! cô Marple khẽ kêu. Äúng là tôi nghe đồn ông có má»™t cáºu con trai thưá»ng gây nhiá»u chuyện phiá»n lòng.
- Nói thế còn là nhẹ. Hắn đã hai lần bị kết án vì tá»™i quyến rÅ© phụ nữ, hắn còn là má»™t tên ăn cắp, giả mạo ngân phiếu và nhiá»u hà nh động tương tá»±. Chúng tôi từng là bạn cá»§a mẹ hắn, nên thưá»ng nói tháºt may là bà ấy mất sá»›m. khá»i phải nhìn thấy hà nh động cá»§a đức con mất dạy. Ông Rafiel đã tìm má»i cách giúp nó : tìm cho nó việc là m thÃch hợp, thuê luáºt sư bà o chữa khi có chuyện, tôi chắc ông ấy rất khổ tâm, dù bá» ngoà i tá» ra dá»ng dưng. Trong vùng nà y, khoảng ba mươi dặm trở lại, xảy ra hà ng loạt tá»™i ác và bạo lá»±c. Má»™t hôm, Verity nói là đến chÆ¡i nhà bạn, rồi không thấy vá». Chúng tôi báo cảnh sát, hỠđã xục xạo khắp nÆ¡i, nhưng không ra dấu vết gì. Chúng tôi đưa cả thông báo tìm ngưá»i mất tÃch trên báo và đà i, cÅ©ng vô hiệu. Có lúc tôi đã nghÄ© hay là cháu trốn Ä‘i vá»›i ngưá»i tình nà o. Rồi có ngưá»i nói đã thấy cháu Ä‘i vá»›i Michael Rafiel. Cảnh sát theo dõi anh chà ng, ngưá»i ta còn nghi hắn phạm nhiá»u tá»™i khác nữa. Tuy nhiên không có bằng chứng nà o buá»™c tá»™i cả. Váºy là chỉ biết Verity có Ä‘i vá»›i má»™t thanh niên nháºn dạng giống Michael, nhưng không có chứng cá»› thuyết phục nà o khác. Cho đến sáu tháng sau, ngưá»i ta phát hiện thi thể con bé trong má»™t cái hố ở rìa má»™t mỠđá hoang. Clotilde phải đến nháºn diện. Má»™t số đặc Ä‘iểm như : nốt ruồi, sẹo nhá»â€¦ cho phép khẳng định chÃnh là Verity. Và chị Clotilde không bao giá» nguôi ngoai được khá»i cú sốc nặng nỠđó. Cô Temple cÅ©ng rất quý Verity. Chắc cô nhá»› đến cháu, trước khi qua Ä‘á»i.
- Tôi rất đau lòng, thực sự đau lòng, cô Marple nói. Hãy nói với chị bà rằng, quả là tôi không biết …
|

23-09-2008, 05:12 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XVI
Cuá»™c Ä‘iá»u tra
Cô Marple thong thả Ä‘i dá»c phố chÃnh cá»§a là ng để tá»›i nÆ¡i mà cảnh sát tư pháp sẽ tiến hà nh cuá»™c Ä‘iá»u tra. Nhìn đồng hồ và thấy còn sá»›m tá»›i hÆ¡n hai mươi phút, cô dừng lại ở má»™t cá»a hà ng bán len và váºt dụng cho trẻ. Bên trong, má»™t cô bán hà ng trẻ Ä‘ang thá» quần áo cho hai đứa trẻ. Ngồi xa hÆ¡n, sau quầy, là má»™t phụ nữ đứng tuổi.
Cô Marple Ä‘i và o, đến gần bà tà , rút ra trong túi xách má»™t mẩu len mà u hồng. Cô nói cần Ä‘an tiếp nhưng còn thiếu má»™t cuốn. Bà bán hà ng tìm ngay được thứ cô cần. Cô trả tiá»n, rồi có vẻ say sưa đúng ngắm nhìn má»™t bảng quảng cáo trưng bà y đủ loại len các mà u, ra chiá»u thÃch thú. Tiếp đó, cô khéo léo gà i và o cuá»™c chuyện trò má»™t câu nhắc đến tai nạn cá»§a cô Temple. Bà Merrypit - nếu đúng đó là tên bà chá»§ cá»a hà ng ghi ở ngoà i cá»a - liá»n than phiá»n không biết đến bao giá» chÃnh quyá»n địa phương má»›i áp dụng các biện pháp cần thiết để những tai há»a như váºty khá»i xảy ra. Bà nói :
- Bà biết đấy, trá»i mưa, đất ải Ä‘i, và đá rÆ¡i xuống. Tôi nhá»› có má»™t năm xảy ra tá»›i ba tai nạn. Má»™t lần, đứa bé suýt chết ; sáu tháng sau, má»™t ông bị gẫy tay ; và ngưá»i thứ ba là bà Well tá»™i nghiệp, vừa mù vừa Ä‘iếc. bà ta không nghe thấy gỉ, nếu không thì đã lùi lại, tránh được. Bà ta chết ngay tại chá»—.
- Tháºt đáng buồn, cô Marple thở dà i. Tai há»a là do thiên nhiên, nhưng … có khi cÅ©ng do những kẻ nghịch ngợm, bất cẩn. Há» hè nhau đẩy hòn đá …
- À, đúng rồi ! bao giỠcũng có những lũ trẻ chơi trò ngu ngốc. Song, ở Bonaventure, chưa bao giỠcó chuyện ấy.
Cô Marple chuyển câu câu chuyện sang đỠtà i áo thun :
- Không phải cho tôi đâu, mà cho má»™t đứa cháu. Nó thÃch má»™t áo thun cổ lá»™, mà u tươi.
- Vâng, bá»n trẻ thÃch các mà u sáng, Ä‘áºp và o mắt, trừ quần thì lại dùng mà u Ä‘en hoạc mà u xanh sẫm.
- Cô Marple nói rõ : Muốn mua má»™t áo thun kẻ ô vuông. Äá» và đen chẳng hạn. Trong cá»a hà ng, có rất nhiá»u áo thun đủ mà u, nhưng không có đỠvà đen. Và cÅ©ng chưa bao giá» có loại áo ấy. Vừa chá»n len, cô Marple lái câu chuyện sang các vụ án mà cô nghe nói đã từng xẩy ra trong vùng. Bà Merrypit :
- Ngưá»i ta đã bắt được thá»§ phạm. Má»™t thanh niên bảnh trai, thoạt trông không ai nghÄ© lại atén ác đến thế. ÄÆ°á»£c nuôi dạy tá» tế, há»c đại há»c, nghe nói có ông bố rất già u. Hẳn tâm thần nó rối loạn thế nà o, vì có đến năm, sáu đứa con gái khác đã bị giết như thế. Cảnh sát lần lượt thẩm vấn tất cả thanh niên trong vùng, đặc biệt má»™t cáºu tên là Geoffroy Grant. Lúc đầu, ai cÅ©ng nghÄ© cáºu ta là thá»§ phạm, vì thái độ hÆ¡i kỳ quặc. Ngay từ thá»i Ä‘i há»c, hắn đã hay bám theo con gái, cho kẹo rồi rá»§ chúng Ä‘i và o đưá»ng vắng. Äúng, ngưá»i ta nghi ngá» hắn, nhưng hóa ra không phải. Có má»™t kẻ tình nghi khác, là Bert William. Nhưng tên nà y cÅ©ng có bằng chứng ngoại phạm. Rồi đến Michael nà y. Như tôi đã nói, hắn đẹp trai, những đã có nhiá»u tiá»n sá»± : ăn cắp, dùng ngân phiếu giả, vân ..vân. Không kể hai vụ là m con gái ngưá»i ta chá»a …
- Cái cô bị giết lúc đó có mang hay không ?
- À ! Khi tìm thấy thi thể, thoạt đầu ngưá»i ta tưởng đó là Nora Broad, cháu gái ông thợ xay. Cô nà y cÅ©ng hay chạy theo con trai, và đi đâu mấy tÃch. Nhưng không phải là cô ta, mà là má»™t cô khác.
- Sau có tìm thấy Nora không ?
- Không, ngưá»i ta cho là xác đã bị vứt xuống sông.
- Cô ấy kia, tìm được xác ấy, hình như sống ở gần đây ?
- Virity Hunt, phải, sống ở Lâu Äà i Cổ từ khi bố mẹ mất trong má»™t tai nạn máy bay. Nghe nói bà Glynne là bạn cá»§a mẹ cô ấy. Nhưng lúc đó bà chưa vỠở Lâu Äà i, còn Ä‘ang sống vá»›i chồng ở nước ngoà i. Clotilde, chị cá»§a bà Glynne, là ngưá»i chăm nuôi con bé. Cô ấy yêu nó lắm, nên khi nó mất tÃch, cô ấy Ä‘au khổ đến tuyệt vá»ng. Cô ấy khác hẳn cô Anthea.
- Anthea là cô út trong ba chị em, phải không ạ ?
- Phải. Nghe nói trà óc cô ấy không bình thưá»ng. Thỉnh thoảng, thấy cô ấy Ä‘i ngoà i phố, đầu lắc lư và nói to má»™t mình, trẻ con phải sợ. Ông bố cá»§a cô ấy, ngà y xưa cÅ©ng là má»™t nhân váºt hÆ¡i kỳ. Ông ta bắn súng loạn xạ trong vưá»n, khoe là mình bắn giá»i.
- Còn cô Clotilde thì hoà n toà n bình thưá»ng chứ.
- á»’, hoà n toà n bình thưá»ng. Cô ấy rất thông minh. Äáng lẽ há»c lên đại há»c, nhưng phải ở nhà chăm sóc em ốm. Cô ấy rất yêu con bé Verity, coi nó như con. Thế rồi cái thằng mất dạy kia xuất hiện, và con bé Ä‘i biệt, chẳng nói má»™t tiếng vá»›i ai. Tôi không biết là Clotilde có biết là con bé có mang hay không.
- Nhưng bà thì biết.
- á»’! Tôi có kinh nghiệm. Nhìn cô nà o có mang, tôi biết ngay. Không chỉ nhìn dáng ngưá»i đâu, còn cách Ä‘i, đứng lên, ngồi xuống và nhiá»u thứ khác. Tôi nói ngay: “ Lại bị rồi.â€. A! Khổ thân cô Clotlede, nhất là khi phải Ä‘i nháºn xác. Từ đó, cô thay đổi nhiá»u.
- Còn cô em, Anthea?
- Tháºt lạ, tôi lại thấy cô ấy có vẽ mãn nguyện. Cứ như là vui vì đã xảy ra chuyện ấy. Không hay lắm, phải không?.Nhưng ôi, chuyện trong gia đình là như thế đấy.
Cô Marple cáo từ, Ä‘i vá» phÃa chợ. Còn Ãt phút nữa má»›i đến giá». Cô rẽ và o trạm bưu Ä‘iện, mua tem, ngắm các bưu ảnh, các sách trưng bà y. Má»™t bà trung niên, nét mặt cau có ngồi sau quầy, đưa cho cô cuốn sách cô há»i xem.
Lúc nà y trạm bưu Ä‘iện vắng ngưá»i. Cô Marple nhăn mặt nhìn bìa sách vẽ má»™t phụ nữ trần truồng, mặt đầy máu, và má»™t hung thá»§ gá»›m ghiếc Ä‘ang cúi xuống, tay cầm dao. Cô nói:
- Quả tháºt, tôi không ưa những hình ảnh khá»§ng khiếp nà y.
- Äúng là sách vở bây giá» trình bà y quá đáng. Nhiá»u ngưá»i không thÃch. Quá nhiá»u bạo lá»±c.
- Thá»i đại ngà y nay tháºt đáng buồn.
- Vâng. Má»›i hôm qua, Ä‘á»c trên báo có má»™t vụ bắt cóc trẻ em ngay giữa phố, trước cá»a siêu thị. Cảnh sát đã bắt được mụ mẹ mìn, mụ khai không biết mình Ä‘ang là m gì. Chúng nó Ä‘á»u nói thế …
- Có thể hỠhà nh động vô ý thức …
- Là m sao mà tin được!
Cô marple liếc mắt nhìn quanh. Không có ai. Cô lại gần cá»a sổ :
- Tôi nhá» bà việc nà y. Tôi đã là m má»™t chuyện vô tâm. Từ hai, ba năm nay, tôi hay nhầm lẫn như váºy. Äó là má»™t gói quần áo trẻ em tôi định gá»i cho má»™t tổ chức từ thiện. Nhưng sáng nay tôi má»›i chợt nhá»› đã ghi lầm địa chỉ. Tôi biết bà không ghi lại địa chỉ các gói hà ng, nhưng có khi bà nhá»›. Tôi định gá»i nó cho Há»™i từ thiện các xưởng đóng tầu.
Bà nhân viên bưu điện tỠvẻ thông cảm với bà khách già lẫn :
- ChÃnh bà mang đến đây gá»i ?
- Không . Tôi Ä‘ang ở Lâu Äà i Cổ, và bà Glynne hứa sẽ Ä‘i gá»i há»™ …
- Äể tôi nghÄ© xem nà o. Hôm ấy là thứ ba … phải không ? Nhưng không phải bà Glynne đến gá»i, mà là cô Anthea.
- Vâng, tôi nhớ là thứ ba.
- Giá» tôi nhá»› rồi. Má»™t gói to, hình chữ nháºt. Bà nói là gá»i cho Há»™i từ thiện các xưởng đóng tầu? Không phải. Tôi nhá»› địa chỉ ngưá»i nháºn là cha sứ Matthew, Quỹ cứu trợ phụ nữ East Ham.
Cô Marple chắp hai tay lại như vẻ hiểu ra:
- Thôi đúng rồi. Lá»… Giáng Sinh vừa rồi, tôi gá»i má»™t bưu kiện cho cha Mattew. Thà nh ra lần nà y, lại quen tay ghi địa chỉ ấy. Tôi sẽ viết thư để yêu cầu chuyển tiếp bưu kiện tá»›i địa chỉ đúng. Cảm Æ¡n bà lắm lắm.
Cô Marple lÅ©n cÅ©n Ä‘i ra, và bà bưu Ä‘iện quay sang nói vá»›i đồng nghiệp ngồi ở phÃa xa:
- Khốn khổ ! Già lão là như thế đấy!
Ra khá»i bưu Ä‘iện, cô Marple gần như đụng đầu vá»›i Emlyn Price và Joanna Grawford. Cô gái mặt tái nhợt, vẻ sợ hãi:
- Cháu phải ra là m nhân chứng. Không biết há» sẽ há»i gì, cháu hÆ¡i sợ. Nhìn thấy gì, thì cháu đã nói vá»›i cảnh sát rồi.
- Em đừng ngại. Emlyn Price nói. Äây chỉ là điá»u tra cá»§a cảnh sát tư pháp. Há» sẽ há»i má»™t số câu, em biết gì thì nói.
- Thì anh cũng nhìn thấy thôi.
- Phải. Anh nhìn thấy có ngưá»i trên má»m núi. Nà o, ta Ä‘i.
Cô gái quay lại phÃa cô Marple:
- Cảnh sát và o khám xét các phòng chúng cháu ở khách sạn. Khám cả hà nh lý.
- Chắc hỠmuốn tìm chiếc áo thun ô vuông mà em đã khai. Dù sao, có gì đâu mà lo. Nếu em cũng có một cái áo như thế, chắc em sẽ không nói ra, phải không?
- Cuối cùng hỠchẳng tìm thấy gì và em không thấy ai mặc áo thun đỠvà đen. Còn anh?
- Không. Nếu có thì anh cũng chẳng nhìn rõ, vì anh có phân biệt được đỠvà đen đâu
- À phải. Hôm ná» em đã nháºn ra là mắt anh mù mà u Ä‘á». Em há»i anh có trông thấy cái khăn xanh trong phòng ăn. Anh Ä‘i lấy nó cho em, vẫn là đá», thế mà anh nhìn là xanh.
- Em đừng kể cho má»i ngưá»i là anh mù mà u đỠnhé. Anh không thÃch thế.
Joanna giải thÃch, vẻ thông thạo
- Äà n ông mắc chứng mù mà u nhiá»u hÆ¡n đà n bà . Äây là má»™t trong nhiá»u vấn đỠliên quan đến giá»›i tÃnh. bệnh mù mà u truyá»n qua đà n bà , và đà n ông lại thưòng bị.
- Nghe em nói, cứ như nói vỠbệnh sởi ! A ! Ta đến nơi rồi.
- Anh có vẻ vô tư, không ngại gì ?
- Không. Anh chưa bao giá» tham dá»± má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra, mà cái gì được chứng kiến lần đầu Ä‘á»u gây thÃch thú.
* * *
Bác sÄ© Stokes, đảm nhiệm chức trách cảnh sát tư pháp, là ngưá»i tóc đã hoa râm, Ä‘eo kÃnh to.
Äầu tiên là nghe lá»i chứng cá»§a cảnh sát, rồi đến thầy thuốc. Bà Sandbourne tiếp đó báo cáo chi tiết vá» tổ chức cá»§a Ä‘oà n tham quan nói chung, và chuyến Ä‘i ở Bonaventure nói riêng. Bà nói:
- Cô Temple không còn trẻ, nhưng Ä‘i chân rất khoẻ. Má»™t nhóm khách Ä‘i theo lối Ä‘i thưá»ng lệ quanh đồi rồi leo dốc thoai thoải dẫn tá»›i nhà thá» cổ Moorland. Ở má»m núi bên cạnh, có cái gá»i là tượng đà i Bonaventure. Ở phÃa ấy, dốc cao hÆ¡n, má»—i ngưá»i leo nhanh cháºm khác nhau. Trẻ thưá»ng Ä‘i trước và leo tá»›i Ä‘Ãch sá»›m hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngưá»i khác.
Bà Sandbourne nói them là bà thưá»ng Ä‘i ở phÃa sau, để trông chừng khách, và an á»§i, khuyên giải những ngưá»i bị mệt. Hôm đó, cô Temple Ä‘i má»™t lúc cùng vá»›i ông bà Butler. Rồi thấy há» Ä‘i hÆ¡i cháºm, cô đã Ä‘i vượt lên xa há», khuất và o má»™t chá»— rẽ. Äúng và i phút sau thì má»i ngưá»i nghe thấy tiếng kêu. Bà Sandbourne và má»™t số ngưá»i nữa chạy tá»›i và thấy cô Temple nằm váºt trên đưá»ng. Má»™t tảng đá từ trên má»m cao đã rroi và lăn xuống dốc
- Bà có nghÄ© cho đây là cái gì khác, không phải tại nạn? Viên cảnh sát há»i:
- Không. Chỉ là tai nạn, còn gì khác nữa ?
- Bà không trông thấy ai ở trên cao ?
- Không .
Joanna Crawford được gá»i tiếp :
- Nghe nói, cô không đi cùng với các khách khác lúc xảy ra tai nạn ?
- Không. Anh Price và tôi không theo đưá»ng ấy mà đi vòng má»m núi.
- Có nghÄ©a là hai ngưá»i bị khuất, ngưá»i khác không nhìn thấy?
- Không phải lúc nà o cÅ©ng váºy.
- Cô có nhìn thấy cô Temple?
- Có. Cô ấy Ä‘i trước má»i ngưá»i, và tôi trông thấy cô ở chá»— rẽ. Sau đó, lại khuất mắt.
- Còn có ai nữa phÃa bên trên cô, trên đỉnh ?
- Có. Có má»™t ngưá»i đứng giữa đống đá trên đỉnh đồi.
- Cô thấy ngưá»i đó Ä‘ang là m gì ?
- Tôi có cảm tưởng ngưá»i đó Ä‘ang đẩy má»™t tảng đá lá»›n, và tôi ngạc nhiên không hiểu là m thế để là m gì. Có vẻ như ngưá»i đó muốn đẩy nó sang bên. Tôi cho là khó là m được, nhưng có lẽ tảng đá ở thế cân bằng bất ổn, nên nó lung lay.
- Ngưá»i đó là đà n ông hay đà n bà ?
- Hừ, tôi cho là … là đà n ông, vì mặc quần áo thun đà n ông, cổ cao.
- Ão mà u gì ?
- Kẻ ô vuông to, đỠvà đen. Nguá»i đó đội đội má»™t kiểu bê rê thòi tóc dà i ra ngoà i. Nhưng … vẫn có thể là đà n ông.
- á»’, tất nhiên! Bác sÄ© Stokes ngắt lá»i. Bây giá» mà căn cứ và o tóc dà i ngắn để xác định là đà n ông hay đà n bà thì khó đấy. Rồi xẩy ra gì nữa?
- Tảng đá chao đi rồi lăn xuống dốc. Chúng tôi nghe tiếng ầm ầm, rồi hình như có tiếng kêu
- Rồi cô là m gì?
- Anh Price và tôi liá»n chạy lên má»™t chá»— cao để có thể nhìn thấy con đưá»ng phÃa dưới.
- Và nhìn thấy gì?
- Tảng đá nằm giữa đưá»ng, và có ngưá»i xóng xoà i bên cạnh. Má»i ngưá»i bắt đầu chạy tá»›i.
- Có phải tiếng kêu của cô Temple?
- Có lẽ thế. Nhưng cÅ©ng có thể là cá»§a ngưá»i nà o khác.
- Thế còn ngưá»i lạ mà trước đó cô thấy đứng trên đỉnh? Ngưá»i đó còn ở đấy không?
- Kh … không. Ãt nhất là lúc tôi nhìn lên, không thấy nữa.
- Ngưá»i đó có thể là má»™t thà nh viên trong Ä‘oà n du lịch ?
- á»’ không ! Chắc chắn là không. Nếu thế tôi đã nháºn ra. Vả lại trong Ä‘oà n không ai mặc áo thun đỠvà đen.
- Xin cảm ơn cô Crawford.
Emlyn Price cÅ©ng được má»i ra, nhưng lá»i khai cá»§a anh ta chỉ lặp lại những gì Joanna đã nói, không thêm Ä‘iá»u nà o má»›i.
Ông Stokes tuyên bố cuá»™c Ä‘iá»u tra tạm dừng, và vẫn chưa xác định được nên đánh giá cái chết cá»§a Elizabett Temple như thế nà o, vì chưa đủ bằng chứng
|

23-09-2008, 05:19 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XVII
Trên đưá»ng vá», không ai nói gì. Cô Marple Ä‘i cháºm, nên chẳng bao lâu đã tụt lại đà ng sau, cùng giáo sư Wanstead.
- Bây giá» ra sao đây ? – cô há»i, sau má»™t lát im lặng.
- Cảnh sát chắc sẽ căn cứ và o lá»i khai cá»§a hai cô cầu mà tiếp tục Ä‘iá»u tra. Ông Stokes chỉ quyết định tạm hoãn , chưa dám quyết định là tai nạn.
- Tôi cÅ©ng hiểu như thế. Ông nghÄ© thế nà o vá» lá»i khai cá»§a Joanna và cáºu bạn trai ?
Giáo sư liếc nhìn bà bạn :
- Thế cô đã có ý kiến gì chưa ? Những Ä‘iá»u há» khai, mình đã biết trước
- Äúng.
- Cho nên tôi chắc cô muốn tôi cho ý kiến vá» chÃnh há», vá» thái độ cá»§a há».
Cô Marple gáºt đầu :
- Chuyện chiếc áo thun ô vuông Ä‘en đỠlà rất đáng chú ý. Rất quan trá»ng nữa, ông thấy không ?
- Dĩ nhiên rồi, giáo sư vừa đáp, vừa liếc nhìn cô Marple lần nữa. ý cô là thế nà o ?
- Tôi thấy đó là một tình tiết không thể bỠqua.
Hai ngưá»i vá» tá»›i khách sạn Lợn lòi và ng. Äã mưá»i hau guiá» rưỡi trưa, bà Sandbourne đỠnghị uống chút gì khai vị trước khi ăn.
- Ngà y mai, mưá»i má»™t giá», sẽ là m lá»… tang tại nhà thá». Và ngà y kia, chúng ta tiếp tục lên đưá»ng. Chương trình sẽ có chút thay đổi, vì ta đã mất ba ngà y. Má»™t số ngưá»i ngõ ý muốn trở vá» London bằng xe lá»a. Tôi rất thông cảm và xin để ai nấy tùy ý. Chuyện vừa rồi tháºt đáng tiếc, nhưng tôi vẫn tin đó chỉ là tai nạn, những việc như thế đã từng xảy ra. Nhưng phải nháºn rằng, trong trưá»ng hợp nà y, tai nạn tháºt bất ngá», vì Ä‘ang lúc trá»i đẹp, không mưa to gió lá»›n gì. Tất nhiên, có thể là má»™t ngưá»i nà o đó chỉ vô tình đẩy tảng dá mà không ngá» nó có thể gây nguy hiểm cho ngưá»i bên dưới. Cho nên ta phải tiếp tục Ä‘iá»u tra. Nếu tìm ra ngưá»i đó, má»i việc sẽ sáng tá», chứ không lẽ cô Temple lại có kẻ nà o thù đến mức giết hại. Má»i việc cứ để chÃnh quyá»n địa phương lo, và tôi đỠnghị má»i ngưá»i không bà n tán nữa. Tôi chắc ai cÅ©ng sẽ dá»± lá»… cầu hồn ngà y mai, sau đó ta tiếp tục cuá»™c hà nh trình rồi quên Ä‘i chuyện Ä‘au buồn nà y.
Sau đó, má»i ngưá»i và o bữa ăn, không ai nói gì nữa vá» chuyện hôm trước. Ấy là không nói công khai. Ä‚n xong ai nấy ngồi từng nhóm nhá», bà n chuyện những ngà y sắp tá»›i. Giáo sư Wanstead há»i cô Marple :
- Cô có định tiếp tục cuộc hà nh trình nữa không ?
- Không. Sau chuyện vừa rồi, tôi muốn ở lại đây Ãt lâu.
- Ở khách sạn, hay ở Lâu Äà i Cổ ?
- Không biết há» có má»i tôi quay vá» không, tôi không thể ép. vả lại, ở khách sạn có lẽ tốt hÆ¡n.
- Cô không vội trở vỠSainte – Marie – Mead ?
- Chưa. Tôi đã hoà n thà nh một việc ở đây, còn một việc nữa phải là m nốt.
Giáo sư nhìn cô Marple, như tò mò muốn há»i. Cô nói tiếp :
- Nếu ông Ä‘i tiếp, tôi sẽ nói tôi đã là m gì, và sẽ đỠnghị ông Ä‘iá»u tra má»™t việc nhá», có thể có Ãch. Má»™t lý do nữa để tôi muốn ở lại, tôi sẽ nói sau. Trước đó tôi còn phải tìm hiểumá»™t số việc tại chá»—. Nhưng vì chưa chắc đã có kết quả gì, nên tôi chưa muốn nói vá»™i .
- Phần tôi, tôi muốn trở vỠLondon, nhưng nếu ở lại mà giúp được cô thì …
- Không cần. Ông cũng có một số việc phải là m. Tuy nhiên, trước khi ông đi, có một, hai việc cần, có thể đem lại kết quả.
- Váºy cô đã sẵn có ý định gì.
- Tôi nhá»› nhất những Ä‘iá»u ông kể …
- Và cô đã có linh tÃnh thấy ngay cái ác ở đâu …
- Ông thấy đấy, rất khó xác định cái gì là bất bình thưá»ng trong má»™t bối cảnh nhất định.
- Nhưng cô đã cảm thấy có cái gì không bình thưá»ng . – Và cô tin rằng cái chết cá»§a cô Temple không phải do tai nạn, trái vá»›i Ä‘iá»u và Sandbourne nghÄ©.
- Ồ không ! Không phải tai nạn. À mà tôi đã nói với ông chưa, rằng cô Temple đã kể với tôi là không đi du lịch , mà đi hà nh hương.
- Hay nhỉ. Cô ấy có nói là hà nh hương vì cái gì không ?
- Không. Nếu còn sống thêm chút nữa, chắc cô ấy sẽ nói. Tiếc thay …
- Do đó cô không có ý niệm gì vá» Ä‘Ãch cuá»™c hà nh hương ?
- Không. Nhưng tôi có cảm giác ai đó đã muốn ngăn cản cô không Ä‘i tá»›i Ä‘Ãch. Chúng ta chỉ còn trông chá» và o sá»± may mắn má»›i là m sáng tỠđược.
- Và chỉ vì thế mà cô định ở lại ?
- Không chỉ vì thế. Tôi sẽ cố để tìm hiểu nhiá»u hÆ¡n vá» má»™t cô gái tên Nora Broad.
- Nora Board ? Giáo sư nhắc lại có vẻ tò mò.
- Äó là cô gái đã mất tÃch gần như cùng má»™t lúc vá»›i Verity Hunt. Nghe nói con bé có rất nhiá»u bạn tình. Má»™t con ngốc nghếch, khá» dại, nhưng lại giá»i quyến rÅ© đà n ông. Tìm hiểu them nữa vá» cô gái nà y, tôi nghÄ© cÅ©ng có thể có Ãch.
* * *
Sáng hôm sau có buổi lá»… ở nhà thá» tưởng nhá»› Elizabett Temple. Tất cả má»i ngưá»i trong Ä‘oà n Ä‘á»u dá»±, ngoà i ra còn má»™t số dân là ng chắc vì tò mò mà đến. Cô Marple nháºn thây sá»± có mặt cá»§a bà Glynne và cô chị Clotilde, nhưng không thấy Anthea. Cô có thấy có má»™t mục sư già , bị thương táºt gì đó vì má»—i lần quỳ xuống, đứng lên rất khó khăn. Cô không hiểu mục sư đó là ai. Hẳn là má»™t ngưá»i bạn cá»§a cô Temple.
Ở nhà thỠđi ra, cô Marple chuyện trò dăm câu với các bạn đồng hà nh. Vợ chồng ông Butler quyết định trở vỠLondon.
Bà Butler nói:
- Tôi đã nói vá»›i ông Henry nhà tôi rằng không còn bụng dạ nà o Ä‘i tiếp nữa. Lúc nà o cÅ©ng ngay ngáy sợ có ai sắp bắn và o mình ở dá»c đưá»ng.
- Thôi nà o, mình Æ¡i, ông Butler gạt Ä‘i. Äừng quá tưởng tượng như thế.
- Ai biết đâu đấy. Ngà y nay, bá»n cướp, bá»n lưu manh nhung nhúc, tôi không an tâm tà nà o.
Ngược lại, cô Lumley và cô Bentham b vẫn nén sợ hãi, quyết định đi tiếp.
- Chúng mình đã bá» ra nhiá»u tiá»n, tá»™i gì không tranh thá»§, chả lẽ phải bá» phà chỉ vì cái tai nạn ấy.
Bà Riseley- Porter cÅ©ng Ä‘i nữa. Vợ chồng đại tá Walker tuyên bố không có gì có thể là m há» bá» không Ä‘i thăm những khu vưá»n nổi tiếng sắp tá»›i. Jameson cÅ©ng nhất định phải tham quan hết các lâu đà i trong chương trình. Ông Caspar thì muốn quanh vá» bằng xe lá»a. Còn cô Cooke và cô Barrow thì tá» vẻ phân vân. Cô Cooke nói:
- Quanh đây có nhiá»u chá»— Ä‘i chÆ¡i, hay là chúng tôi ở lại Lợn lòi và ng Ãt hôm nữa. Cô Marple, hình như cô cÅ©ng định thế thì phải?
- Có lẽ thế. Tôi không muốn đi tiếp. Sau những gì xảy ra, tôi nghĩ nghỉ lại đây một, hai ngà y tốt hơn.
Nhóm ngưá»i tản ra, và cô Marple cÅ©ng lảng Ä‘i. Cô rút trong túi xách má»™t mảnh giấy rút từ cuốn sổ tay, trên có ghi hai địa chỉ. Äịa chỉ đầu tiên là má»™t bà tên Blackett, ở má»™t ngôi nhà xinh xắn ngay đầu là ng.
Má»™t ngưá»i đà n bà nhá» bé ra mở cá»a . Cô Marple há»i:
- Cho phép tôi và o nghỉ má»™t lát, có được không ? Tôi vừa dá»± lá»… ở nhà thá», thấy trong ngưá»i không được khoẻ …
- á»’, xin má»i bà ! Má»i bà ngồi ghế. Tôi Ä‘i lấy nước hay bà muốn dùng trà ?
- Không, cảm ơn bà . Một cốc nước là được rồi.
Bà Blackett đi và o và i giây rồi trở ra, tay cầm cốc nước. Cô Marple uống, rồi nói :
- Khá hÆ¡n nhiá»u rồi.
- Váºy ra bà dá»± lá»… tưởng niệm cái bà bị chết vì tai nạn . Vâng, tôi nghÄ© đó là tai nạn. Nhưng rồi Ä‘iá»u tra lên, Ä‘iá»u tra xuống, không khéo lại thà nh vụ giết ngưá»i.
- Vâng. Nhất là trước đây, vùng nà y đã xảy ra kha khá những vụ mất tÃch, giết ngưá»i, phải không bà ? Má»›i hôm qua đây, tôi đã nghe chuyện má»™t cô gái, tên là Nora …
- Phải, Nora Broad. Nó chÃnh là con gái má»™t cô em há» tôi. Nhưng chuyện đã lâu rồi. Má»™t hôm, nó Ä‘i biệt, không trở vá». Con gái bây giỠấy mà , là m sao mà giữ được chúng ! Tôi thưá»ng nói vá»›i cô em há» Naney : « Cô là m việc, vắng nhà suốt ngà y, trong khi đó thì con Nora là m gì ? Cô thừa biết nó hay chấp chá»›i vá»›i bá»n con trai, thế nà o cÅ©ng có ngà y mang vạ ». Tôi nói nà o có sai.
- Bà muốn nói là …
- Tất nhiên lại cái chuyện muôn thuở : con bé có mang. mẹ nó có khi không biết. Nhưng tôi, tôi đã sáu lăm tuổi, là m sao lừa được tôi. Tôi còn biết đứa nà o gây ra háºu quả nà y. Song có lẽ không đúng, vì sau đó thằng bé vẫn ở lại là ng, nó có vẻ thá»±c sá»± Ä‘au buồn khi Nora mất tÃch.
- Con bé đi trốn với một đứa khác ?
- Lần cuối cùng trông thấy nó, là nó ngồi xe ô tô vá»›i má»™t ngừơi lạ. Äã hai, ba lần ngưá»i ta bắt gặp nó Ä‘i vá»›i ngưá»i đó, lại có tin đồn rằng cái con bé sau nà y bị ám sát ấy, cÅ©ng thỉnh thoảng Ä‘i ô tô vá»›i thằng cha ấy. Nhưng tôi chắc con Nora không bị như thế. Nếu chết thì suốt từ bấy giá», phải tìm thấy xác chứ ?
- Vâng, phải như thế.
- Từ năm mưá»i hai tuổi, con bé đã Ä‘i chÆ¡i vá»›i con trai, thế là cuối cùng Ä‘i biệt vá»›i má»™t thằng nà o đó. Chẳng gá»i tin tức gì vá» - má»™t bưu thiếp cÅ©ng không – song tôi vẫn tin là ngà y nà o đó nó sẽ vá», sau khi đã tỉnh ra..
- Cô ấy có bà con nà o khác ở đây ? hay bạn bè ?
- Ôi, cả là ng nà y tá» tế, yêu quý nó, nhất là các cô ở Lâu đà i cổ. Hồi đó, bà Glynne chưa vỠđây á», nhưng cô Clotilde rất tốt vá»›i cháu. Má»™t lần cô ấy còn cho cả má»™t bá»™ váy và má»™t khăn choà ng : váy mùa hè rất đẹp và khăn choà ng lụa. Cô ấy muốn hướng cho nó chăm chú việc há»c, nhưng con Nora lưá»i, không thiết há»c. Äôi khi cô Clotilde đã trách mắng nó vì chuyện nà y. Lẽ ra tôi không nên nói xấu cháu há» tôi, song quả là nó lêu lá»ng, nhất là trong quan hệ vá»›i con trai. Äà n ông nà o cÅ©ng có thể rá»§ nó Ä‘i chÆ¡i, cho nên tôi vẫn bụng bảo dạ : rồi có ngà y con sẽ đứng đưá»ng mất thôi. Tháºt sá»± tôi không tin là nó có tương lai nà o khác. Ôi ! nhưng mà như thế còn hÆ¡n là bị giết như cô Hunt, cái cô sống trong Lâu đà i cổ ấy … Chuyện nà y má»›i tháºt thảm. Má»›i đầu, cÅ©ng tưởng cô trốn Ä‘i vá»›i ai, cảnh sát tìm khắp nÆ¡i, há»i han khắp má»i ngưá»i, thẩm vấn các thanh niên tình nghi, rồi cuối cùng…
Cô Marple đứng lên, nói mình đã khoẻ, cảm Æ¡n bà Blakett, rồi ra vá».
Cuá»™c viếng thăm thứ hai dà nh cho má»™t cô gái Ä‘ang trồng rau trong vưá»n nhà .
- Nora Broad ? á»’, cô ấy Ä‘i khá»i là ng từ lâu. Nghe nói Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông. Cô ấy luôn di theo con trai, chả biết rồi dẫn đến đâu. Bà muốn gặp cô ấy ư?
- Tôi nháºn được thư má»™t bà bạn sống ở nước ngoà i – cô Marple bịa chuyện. Gia đình tá» tế, bà bạn tôi muốn mượn má»™t cô tên là Nora, nghe nói cô ấy Ä‘ang gặp khó khăn vì lấy phải ngưá»i không tốt và bị bá» rÆ¡i, và cô ấy Ä‘ang tìm việc là m trông trẻ. Bà bạn tôi không biết gì vá» cô ấy, nhưng tôi nghe nói ở đây có má»™t cô tên như thế, nên muốn gặp ngưá»i nà o có thể cho biết tin tức. Chắc cô cÅ©ng há»c vá»›i Nora Broad?
- Vâng, cùng há»c má»™t lá»›p, nhưng tôi không tán thà nh hà nh động cá»§a nó. Tôi vẫn bảo nó là đừng dại dá»™t Ä‘i theo bất cứ ai rá»§ lên ô tô Ä‘i chÆ¡i, hoặc và o nháºu nhẹt ở các quán rượu, ở đó chắc nó phải khai tăng tuổi (1). Nhưng nó thì dạn dà y lắm, và trông lá»›n hÆ¡n tuổi.
- Cô ấy tóc và ng hay nâu?
- Tóc nâu, để xõa xuống vai.
- Khi cô ấy mất tÃch, cảnh sát có truy tìm không?
- Có, vì nó Ä‘i mất mà không báo cho ai. Có ngưá»i thấy nó lên xe, rồi từ đó mất hút. Hồi đó xảy ra má»™t số vụ giết ngưá»i, ngưá»i ta thưá»ng tưởng Nora cÅ©ng ở trong số đó. Cảnh sát truy tìm, thẩm vấn bá»n con trai… Nhưng tôi thì tôi cho giá» nà y có khi nó ở London hay thà nh phố khác và kiếm sống bằng Ä‘i nhảy thoát y hoặc cái gì tương tá»±.
- Trá»i, nếu đúng là cô gái ấy – cô Marple nói – thì không hợp vá»›i bà bạn tôi chút nà o.
- Tôi cũng nghĩ thế. trừ khi cô ấy thay đổi hoà n toà n
Chú thÃch:
(1) Ở Anh không được bán rượu cho ngưá»i vị thà nh niên , dưới 18 tuổi
|

23-09-2008, 05:27 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XIX
GiỠphút chia tay
Sáng hôm sau, xe ca đã Ä‘áºu trước khách sạn. Cô Marple từ trong phòng trên gác Ä‘i xuống để chia tay các bạn đồng hà nh, thấy bà Rieley – Porter Ä‘ang có thái độ hết sức bất bình.
- Quả tháºt, con gái thá»i nay chẳng có chút bản lÄ©nh, nghị lá»±c gì.
Cô Marple nhìn bà , có ý dò há»i:
- Là tôi nói con Joanna, cháu tôi.
- Trá»i ! Cô ấy bị ốm à ?
- Nà o tôi có thấy triệu chứng gì đâu. Nhưng mà nó bảo nó Ä‘au cổ há»ng, sắp sốt cao đến nÆ¡i. Toà n chuyện vá»› vẩn !
- Thế à . Äể tôi xem sao, có giúp được gì không …
- Cô khá»i phải là m gì. Tôi xin cứ nói thẳng, đó chỉ là cái cá»›, bà Riseley - Porter tuyên bố dứt khoát.
Lần nữa, cô Marple nhìn bà , ra ý hỠ:
- Bá»n con gái bây giá» ngốc nghếch quá . Theo trai dá»… dà ng quá.
- Bà muốn nói Emlyn Price ?
- À, thì ra cô cÅ©ng để ý thấy chúng, phải không? Hai đứa bây giỠđã đến mức muốn chuồn Ä‘i cùng nhau. Tôi không ưa gì cái bá»n sinh viên luôn luôn phản kháng ấy, để tóc dà i như cái bá»m, lúc nà o cÅ©ng đưa ra yêu sách nà y ná». Vá»›i lại, tôi sẽ xoay sở ra là m sao đây, không có ai chăm sóc, sắp xếp hà nh lý …Mà tôi trả tiá»n chuyến Ä‘i nà y đấy chứ.
- Cô cháu xem ra không quan tâm đến bà lắm.
- Ãt nhất cÅ©ng từ hai ngà y nay. Chúng nó có hiểu đâu là ở tuổi tôi cần có ngưá»i giúp đỡ. Joanna và cáºu Price lại định Ä‘i chÆ¡i đến má»™t nÆ¡i nà o đó, cách ba bốn dặm.
- Nếu cô ấy thá»±c sá»± Ä‘au cổ há»ng và sốt …
- Rồi cô sẽ thấy, xe mà đi rồi là há»ng hết Ä‘au và sốt sẽ hạ. Ôi! Tôi phải lên giữ chá»— đây. Chà o cô Marple. rất vui được gặp cô, và tiếc rằng cô không cùng Ä‘i vá»›i chúng tôi.
- Tôi cÅ©ng rất tiếc, song tôi không còn trẻ, khá»e như bà . Sau chuyện mấy ngà y vừa rồi, tôi cần hai mươi bốn giá» nghÄ© ngÆ¡i hoà n toà n.
Bà Riseley- Porter lên xe.
- Chúc lên đưá»ng may mắn. Ôi! Thoát nạn! Có tiếng nói sau lưng cô Marple.
Cô quay lại, thấy mình Ä‘ang đối diện vá»›i Emlyn Price, Ä‘ang nhe răng cưá»i.
- Anh vừa nói với bà Riseley – Porter đấy à ?
- Tất nhiên. Thế cô tưởng tôi nói với ai?
- Tôi được biết sáng nay cô Joanna mệt.
Chà ng trai lại cưá»i:
- Xe Ä‘i khuất, là cô ấy khá»i ngay.
- Thế à ? Anh định nói là ….
- Vâng. Nà ng đã bắt đầu ngán cái bà cô chuyên Ä‘em uy lá»±c ra để dắt mÅ©i ngưá»i khác rồi.
- Hai ngưá»i không Ä‘i tham quan nữa ?
- Không. Tôi ở lại má»™t hoặc hai ngà y. Äịnh Ä‘i bá»™ chÆ¡i và i nÆ¡i xung quanh.
Ông đại tá và bà Walker lại gần :
- Chúng tôi rất hân hạnh được là m quen vá»›i cô, cô Marple ạ. Nói chuyện vá»›i cô rất thú vị. Chỉ tiếc là chúng mình phải chứng kiến cái tai nạn cá»§a cô Temple thiệt mạng. Vì tôi vẫn cho chỉ là tai nạn, cảnh sát có Ä‘iá»u tra theo hướng khác cÅ©ng vô Ãch.
- Nếu có ngưá»i nà o đứng trên đỉnh – như lá»i chứng cá»§a cô Joanna Crawford – thì tháºt lạ là tại sao ngưá»i đó không ra mặt bằng cách nà y hay cách khác.
- Hắn sợ chứ, sợ phải chịu trách nhiệm, nên thà nằm im. Thôi nhé ! Tạm biệt cô Marple. Tôi sẽ gá»i cho cô má»™t cây giống má»™c lan Nháºt mà tôi đã hứa, chỉ sợ nó không hợp thá»§y thổ chá»— cô mà thôi.
Vợ chồng ông đại tá lần lượt lên xe. Cùng lúc ấy, bà Sandbourne từ khách sạn Ä‘i ra, chà o từ biệt cô Marple trước khi nháºp và o Ä‘oà n khách. Cô Marple quay lại nói vá»›i giáo sư Wanstead.
- Chúng ta tìm chỗ nà o yên tĩnh, tôi muốn nói và i câu chuyện.
- Ta lên sân thượng hôm nỠ?
Có tiếng còi, và xe ca chuyển bánh.
Giáo sư nói :
- Tôi cứ nghÄ©, cô nên Ä‘i vá»›i má»i ngưá»i thì hÆ¡n. Bây giá» tôi cÅ©ng ở lại, để bảo vệ cô chứ.
- Không cần thiết đâu. Còn những việc quan trá»ng hÆ¡n, ông cần là m. Những việc đó, tôi không thể tá»± thân là m, và dụ tiếp xúc vá»›i các nhà chức trách.
- Cô định nói phải gặp Scoland Yard ? cảnh sát trưởng ? Các giám đốc nhà tù ?
- Nếu cần thì cả Bộ trưởng bộ Nội vụ nữa, cô Marple nói.
- A ! Váºy thì cô muốn tôi là m cái gì cụ thể nà o?
Cô rút trong túi một mẩu giấy, đưa giáo sư:
- Trước hết, tôi chuyển cho ông địa chỉ nà y.
- Gì đây? á»’! Má»™t tổ chức từ thiện. Há» nháºn quần áo phụ nữ và trẻ em, áo khoác, áo thun … từ các nÆ¡i gá»i đến rồi phân phối cho các gia đình nghèo.
- Và cô muốn tôi quyên góp gì cho tổ chức đó?
- Không phải. Tôi muốn ông Ä‘iá»u tra vá» má»™t gói quần áo từ đây gá»i Ä‘i hai hôm trước.
- Ai gá»i? Cô gá»i ư?
- Không nhưng tôi đã đứng ra nháºn trách nhiệm.
- Thế là thế nà o?
Cô Marple mỉm cưá»i:
- Tôi đã ra bưu Ä‘iện, nói là đã nhá» ngưá»i gá»i má»™t gói hà ng, nhưng lại ghi nhầm địa chỉ. Lúc đó, trông tôi chắc thiểu não lắm, nên bà bưu Ä‘iện tá» vẻ động lòng, và cố nhá»› ra được địa chỉ ấy. Tôi liá»n bảo là tôi sẽ viết thư để yêu cầu ngưá»i ta chuyển tiếp gói hà ng . Tất nhiên là tôi chẳng việc gì phải viết. Váºy ông hãy lo việc nà y cho, cố tìm biết xem gói hà ng đó đựng gì.
- Liệu bên trong có tên ngưá»i gá»i không?
- Tôi chắc không có. Sẽ chỉ là đại hoại “Cá»§a má»™t ngưá»i bạnâ€, hoặc má»™t địa chỉ giả. CÅ©ng có thể có câu “Cá»§a cô Anthea Bradbury – Scottâ€, nhưng không có lẽ …
- Ra cá»§a cô ấy gá»i …
- Cô ấy đã mang gói hà ng ra bưu Ä‘iện gá»i
- Và chÃnh cô đã yêu cầu cô ấy là m việc đó?
- á»’ không! Tôi chả yêu cầu gì vá»›i ai. Lần đầu nhìn thấy cái gói ấy, chÃnh là cái hôm tôi ngồi vá»›i ông trên sân thượng nà y.
- Và cô đã hà nh động như chÃnh cô là ngưá»i gá»i?
- Phải. Vì ta cần biết cái gì trong đó và được gá»i Ä‘i đâu?
- Cô cho Ä‘iá»u ấy thá»±c sá»± quan trá»ng?
- Äúng, biết gói ấy chứa đựng gì là việc rất quan trá»ng?
- Cô thÃch úp úp mở mở thế hả?
- Không phải tôi muốn giấu. Tôi chỉ dò tìm má»™t số khả năng. Và tôi rất ghét khẳng định Ä‘iá»u gì mà mình chưa chắc chắn.
- ÄÆ°á»£c rồi. Còn gì nữa?
- Tôi thấy cũng cần báo cho nhà chức trách biết có thể sắp phát hiện một cái xác thứ hai.
- Má»™t cái xác liên quan đến cái vụ xảy ra từ mưá»i năm trước?
- Phải. Thực ra tôi chắc chắn là chẳng bao lâu nữa sẽ phát hiện.
- Và đó là xác …của ai ?
- Hiện giá», đó má»›i chỉ là giả thuyết.
- Nhưng cô biết là nó ở đâu ?
- Biết. Nhưng phải chá» má»™t thá»i gian nữa tôi má»›i nói được.
- Xác đà n ông hay đà n bà ?
- Cùng hồi đó, có má»™t cô gái khác, tên là Nora Broad, cÅ©ng mất tÃch.Tất nhiên xác cô ta phải nằm đâu đó.
- Cô biết không, cà ng ngà y tôi cà ng thấy không thể để cô ở lại một mình. Do đó, tôi cũng sẽ ở lại.
- Không. Ông phải đi ngay London ; và là m những việc tôi yêu cầu.
- Nếu tôi không lầm, cô đã hiểu khá rõ vỠvụ nà y ?
- Cũng có thể, nhưng tôi còn phải kiểm tra lại.
- Cô có nghi đặc biệt cho má»™t ngưá»i nà o ?
- Những sá»± việc đã táºp hợp được có vẻ như đã hướng vá» má»™t ngưá»i, nhưng tôi còn xem đã …Có lần ông há»i tôi là tôi cảm nháºn được không khà tá»™i ác. Äúng váºy đấy. Cái không khà ấy có, nó ở tại đây. Má»™t không khà tá»™i ác, hiểm nguy, thảm há»a. và tôi cần phải hà nh động. Nhưng … nhỡ giá» tầu rồi đấy, nếu ông không nhanh chân lên.
Cá»a và o phòng khách bá»—ng mở. Cô Cooke và cô Barrrow xuất hiện. Giáo sư nói :
- Tôi tưởng hai cô lên xe rồi.
- Phút cuối cùng, chúng tôi đã thay đổi ý kiến cô Cooke trả lá»i vá»›i giá»ng phấn khÃch. Chúng tôi vừa biết quanh vùng có má»™t số nÆ¡i rất lý thú. Lại có má»™t nhà thá» nhá» kiểu xắc – xông rất lạ, chỉ cách đây bốn, năm dặm, có thể Ä‘i xe buýt cÅ©ng được. Tôi rất quan tâm đến kiến trúc tôn giáo.
- Tôi cÅ©ng váºy, cô Barrow nói ; Ở Finley Park cÅ©ng có những khu vưá»n đẹp, rất đáng xem. Vì thế hai chúng tôi quyết định ở lại má»™t, hai ngà y.
- Ở khách sạn Lợn lòi và ng ?
- Vâng, May quá thuê được má»™t phòng đẹp, hai giưá»ng, tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i phòng trước.
- Giáo sư, mau không nhỡ tầu, cô Marple nhắc …
- Tôi muốn rằng cô …
- Cứ đi đi, không lo cho tôi.
Giáo sư chà o rồi ra Ä‘i. Ông Ä‘i khuất, cô Marple gáºt gù :
- Ngưá»i rất tốt, lo cho tôi cứ như tôi là há» hà ng cá»§a ông ấy.
- Những chuyện vừa qua chắc là m cô xao xuyến, cô Cooke nói. Chiá»u nay, cô có Ä‘i cùng chúng tôi thăm cái nhà thá» Saint – Martin ấy ?
Cô Marple cưá»i, đáp :
Cảm Æ¡n hai cô, nhưng tôi thấy ngưá»i còn mệt, chưa Ä‘i được. May ra mai sẽ khá hÆ¡n ….
|

23-09-2008, 05:29 PM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương XX
à kiến của cô Marple
Sau bữa trưa, cô Marple lên sân thượng dùng cà phê. Cô nhấm nháp đến tách thứ hai thì Anthea Bradbury – Scott xuất hiện:
- Ôi! Cô Marple, chúng tôi vừa được tin cô không Ä‘i vá»›i Ä‘oà n, nên hai chị tôi bảo tôi ra đây xem cô có muốn vá» biệt thá»± nghỉ má»™t hai ngà y hay không. Chắc chắn như thế cô sẽ dá»… chịu hÆ¡n. Ở khách sạn, ngưá»i ra và o nhiá»u, nhất là dịp cuối tuần. Vá»›i lại ba chị em chúng tôi rất vui nếu cô nháºn lá»i.
- Các cô chu đáo quá. Lẽ ra tôi chỉ ở lại hai ngà y, rồi cÅ©ng tiếp tục hà nh trình vá»›i má»i ngưá»i. Nhưng sau cái tai nạn đáng buồn ấy, tôi không có can đãm Ä‘i tiếp, tá»± thấy mình cần Ãt nhất má»™t đêm nghỉ ngÆ¡i nữa tháºt yên tÄ©nh.
- Thế thì cô vỠnhà chúng tôi tốt hơn.
- Äiá»u đó là lẽ đương nhiên. Nhà riêng, bao giá» cÅ©ng ấm cúng hÆ¡n khách sạn.
- Nếu váºy để tôi thu dá»n hà nh lý ngay cho cô nhé.
- Cám ơn, tôi là m lấy được mà .
- Chỉ muốn giúp cô thôi.
Hai ngưá»i lên phòng cô Marple, và Anthea chất vá»™i các thứ quần áo, váºt dụng và o va li. Vốn có thói quen gấp quần áo tá» tế, cô Marple chỉ còn biết đứng cắn môi, gượng cưá»i.
Rồi Anthea Ä‘i gá»i má»™t nhân viên khách sạn, bảo chở va li vá» Lầu Äà i Cổ. Sau khi cho anh ta tiá»n “boa†háºu, cô Marple Ä‘i theo há» vá» nhà ba chị em.
Và o đến phòng khách, ngồi xuống ghế, cô nhắm mắt hồi lâu ra vẻ mệt vì phải Ä‘i theo Anthea và anh nhân viên rảo bước trên quãng đưá»ng dà i. Sá»± thá»±c, cô không mệt. Cô chỉ cố gắng cảm nháºn lại không khà cá»§a ngôi nhà .
Cô mở mắt, bà Glynne bưng khay trà và o. Như thưá»ng lệ, bà có thái độ trầm tÄ©nh và vẻ mặt vô cảm. Quả vô cảm là đà ng khác. Có phải bà trải qua cuá»™c sống khó khăn, nên có thói quen không để lá»™ tình cảm? xúc động cá»§a mình?
Cô Marple nhìn sang Clotilde, và lần nà y, lại không thể không liên tưởng đến nhân váºt Clytemnestre trong vở kịch cổ Ä‘iển. Tuy nhiên, Clotilde không giết chồng, vì cô chưa bao giá» có chồng. Nhưng chả nhẽ cô lại Ä‘ang tâm giết má»™t cô gái mà cô từng gắn bó. Gắn bó rõ rệt, cô Marple đã nháºn thấy Ä‘iá»u ấy khi nhìn những giá»t nước mắt chân tháºt cá»§a Clotilde khi có ai nhắc đến cái chết cá»§a Verity.
Còn Anthea? Cô nà y đã Ä‘em gói hà ng ra bưu Ä‘iện gá»i. Má»™t phụ nữ thá»±c sá»± lạ lùng, vá»›i đôi mắt lo âu, luôn đảo nhanh như nhìn thấy những gì mà ngưá»i khác không thấy. “Cô ta sợ, cô Marple nghÄ© bụng. Sợ cái gì? Cô ta bị rối loạn thần kinh chăng? Hay cô ta sợ lại bị gá»i trở lại má»™t cÆ¡ sở chuyên trị là nÆ¡i cô ta có thể đã sống má»™t phần cuá»™c Ä‘á»i?â€.
Phải, trong ngôi nhà nà y có má»™t không khà đặc biệt. Vừa uống trà , cô Marple vừa nghÄ© xem lúc nà y cô Cooke và Barrow Ä‘ang là m gì. Há» có Ä‘i thăm nhà thá» Saint – Martin như há» nói không? Ở hai ngưá»i nà y cÅ©ng có gì là lạ. Chuyện cô Cooke trước đây đã có lúc đến Saint – Marie – Meal cÅ©ng phải là m cô suy nghÄ©.
Bà Glynne bưng khay không xuống bếp, Anthea ra vưá»n, còn lại cô Marple vá»›i Clotilde. Cô Marpke há»i:
- Cô có biết phó giám mục Brabazon?
- Có. Hôm qua ông có đến dự lễ. Cô cũng quen ư?
- Tôi không quen bao giá», nhưng ông ấy đã đến gặp tôi ở khách sạn. Trước đó ông ấy đã đến bệnh viện để há»i tin tức vá» cô Temple, muốn biết cô ấy có nhắn gá»i gì ông không. Vì hình như cô ấy định ngà y kia thì sẽ qua nÆ¡i ông ở. Tôi giải thÃch là tôi đã đến gặp cô ấy trước lúc cô ấy qua Ä‘á»i, song không còn cách nà o để cứu vãn.
- Cô ấy có nói … tai nạn xảy ra sao???
Clotilde há»i câu ấy vá»›i vẻ há» hững tá»± nhiên, nhưng cô Marple cảm thấy cô rất chú ý. Tuy nhiên, không phải thế. Clotilde như Ä‘ang lao và o những suy nghÄ© hoà n toà n khác. Cô Marple há»i:
- Cô có cho là tai nạn không? Hay nên chú ý lá»i khai cá»§a cô Joanna Craford là đã nhìn thấy ngưá»i đẩy tảng đá xuống?
- Tôi chắc cô ấy nói đúng sá»± tháºt, vả lại anh thanh niên cÅ©ng nói thế.
- Phải, cả hai ngưá»i nói giống nhau, dù bằng những lá»i lẽ khác nhau. Äiá»u đó tá»± nhiên thôi.
Clotilde nhìn bà già với vẻ tò mò.
- Cô có vẻ quan tâm đến chuyện nà y.
- Quả tháºt, tôi thấy chuyện ấy rất lạ lùng! Trừ khi …
- Trừ khi là m sao?
- Không. Tôi chỉ suy nghĩ.
Bà Glynne lại xuất hiện, há»i:
- Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện gì váºy?
- Vá» cô Temple. Là tai nạn … hay chuyện gì khác. Lá»i khai cá»§a cô cáºu thanh niên có vẻ khá lạ lùng.
Im lặng đè nặng lên căn phòng và i phút. Äá»™t nhiên bà Glynne nói :
- Trong nhà nà y có má»™t bầu không khà nặng ná» thế nà o. Má»™t cái gì đè nặng từ khi … Verity chết. Nhiá»u năm đã qua, nhưng cứ như là cái bóng cá»§a nó lởn vởn quanh đây. Cô Marple, cô có cảm thấy thế không ?
- Tôi là ngưá»i lạ. ba chị em thưá»ng xuyên sống tại đây, và lại biết rõ cô ấy, thì khác … Theo lá»i phó giám mục, cô ấy rất xinh, rất đáng yêu.
- Thực sự đáng yêu, Clotilde khẳng định.
- Tôi thì chưa rõ lắm. Hồi ấy tôi còn Ä‘ang ở nước ngoà i. Có vỠđây nghỉ má»™t lần, cả tôi và chồng tôi, nhưng sống ở London là chÃnh.
Anthea từ vưá»n Ä‘i và o, tay cầm má»™t bó huệ to, cô nói :
- Hoa dà nh cho lá»… tang, đó là thứ ta cần lúc nà y, đúng không ? Äể tôi lấy lá» cắm. Hoa dà nh cho lá»… tang …
Bá»—ng cô cưá»i gằn má»™t tiếng lạ lùng, rồi nói lại vá»›i giá»ng đùa cợt :
- Äể ta nhúng các ngưá»i và o nước …
Cô Ä‘i ra. Äợi cô Ä‘i khuất, bà Glynne nói :
- Quả là , hôm nay em nó là m sao ….
- Tình trạng nó mỗi ngà y một lạ. Clotilde nói thêm.
Cô Marple cầm trên ghế đẩu má»™t há»™p con bằng men, ra vẻ ngắm nghÃa, là m như không để ý đến câu chuyện.
Bà Glynne đứng lên, vừa Ä‘i ra cá»a vừa nói :
- Không khéo nó là m vỡ lỠhoa.
Cô Marple ngước nhìn cô Clotilde :
- Cô cũng lo cho cô em ư?
- Có. Nói chung tÃnh cách nó vẫn thất thưá»ng, nhưng gần đây, tình hình dưá»ng như trầm trá»ng hÆ¡n. Nó không có ý thức gì vá» sá»± nghiêm túc cá»§a má»™t số vấn Ä‘á», mà cứ nhếch mép cưá»i Ä‘iên dại trước những sá»± việc đứng đắn nhất. Có lẽ phải bắt em nó Ä‘i Ä‘iá»u trị, nhưng chắc chắn nó sẽ không chịu tạm xa ngôi nhà nà y.
- Chà ! cuá»™c Ä‘á»i lắm khi khó tháºt, cô Marple thá» dà i.
- Lại còn có cô em gái, Lavinia Glynne giỠđây Ä‘ang tÃnh chuyện trở lại sống ở nước ngoà i. Ở Taormina thì phải, nÆ¡i nó đã sống vá»›i chồng từ trước. Cô ấy đã sống vá»›i chúng tôi nhiá»u năm nay, thế mà nay lại muốn rá»i xa. Äôi lúc, tôi nghÄ© hình như nó không thÃch ở cùng má»™t nhà vá»›i Anthea.
- Tôi thưá»ng thấy, trong các gia đình, có những kiểu mâu thuẫn như váºy.
- Nó sợ Anthea, sợ thá»±c sá»±. Tôi đã bảo nó việc gì mà sợ. Anthea tÃnh khà đồng bóng, thỉnh thoảng lại kể những chuyện kỳ cục, nhưng đâu có phải vì thế mà gây nguy hiểm gì. Tôi muốn nói .. á».. á»â€¦mà tôi nói lan man thế là m gì nhỉ.
- Bà có bao giỠgặp rắc rối với cô ấy chưa?
- á»’ không! Thỉnh thoảng em nó đột nhiên lên cÆ¡n nóng giáºn, tá» vẻ căm nghét ngưá»i nà y ngưá»i kia. Nó cÅ©ng hay ghen tị chuyện nà y chuyện ná», lắm lúc tôi nghÄ© hay bán quách cái Lâu đà i nà y Ä‘i …
- Tôi hiểu, cứ phải sống mãi với những ký ức vỠquá khứ, đôi khi rất mệt
- Rất mừng là cô đã thông cảm. Vâng, không thể nà o nguôi ngoai, tôi luôn luôn nghÄ© thương tiếc cái con bé rất ngoan mà tôi coi như con đẻ. Mà nó chÃnh là con gái cá»§a ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi. Nó thông minh vô cùng, tôi tá»± hà o vá» nó! Thế mà … cái thằng con trai đó xuất hiện, cái thằng Ä‘iên khùng ….
- Bà nói vỠcon trai của ông Rafiel ?
- Chứ còn ai. Giá mà không có nó ! Nó Ä‘i đâu qua vùng nà y, và bố nó dặn nó đến thăm chúng tôi. á»’ ! Nó cÅ©ng tá» ra tá» tế, nhưng thá»±c ra nó là thằng hư há»ng. Äã ở tù hai báºn, đã có lắm chuyện xấu xa vá»›i bá»n con gái. Nhưng tôi không ngá» con Verity lại mê nó đến thế. Lúc nà o cÅ©ng mÆ¡ tưởng đến nó, không muốn nghe ai nói xấu vá» nó, bênh nó, bảo rằng má»i việc không phải lá»—i tại nó. « Ai cÅ©ng ghét anh ấy, không ai chịu hiểu anh ấy », nó luôn nói váºy. Nghe đến phát chán. Không tà i nà o là m cho các cô gái hiểu được lẻ phải .
- Quả thế.
- Tôi đã yêu cầu anh ta đừng trở lại, hãy tránh xa nhà nà y ra. Nhưng vô Ãch, chỉ là m cho chúng lén lút tìm gặp nhau ở nÆ¡i khác. Chúng có nhiá»u chá»— hẹn lắm. thằng ấy hẹn Verity đến má»™t nÆ¡i rồi đánh xe đến đón, dẫn nhau Ä‘i chÆ¡i đến tối mịt má»›i vá». Tháºm chÃ, hai lần mãi hôm sau má»›i vá». Tôi đã nói phải chấm dứt, chúng lại không nghe.
- Verity có định kết hôn vá»›i cáºu ta không ?
- Tôi không nghÄ© là chúng đã tÃnh đến chuyện đó. Ãt nhất, thằng kia chắc chắn không có ý định lấy Verity là m vợ.
- Tháºt đáng buồn. Tôi thông cảm ná»—i Ä‘au cúa cô.
- Äau khổ nhất là lúc tôi phải Ä‘i nháºn diện cái xác. Äó là má»™t thá»i gian sau khi …sau khi Verity mất tÃch. Chúng tôi tưởng là nó trốn Ä‘i theo thằng kia, nhưng cảnh sát không tin. Cuối cùng hỠđã phát hiện ra xác con bé cách đây ba mươi dặm. Thế là tôi phải đến đấy nháºn. cảnh tượng khá»§ng khiếp! Cô không thể tưởng tượng hắn dã man, tà n bạo đến mức nà o. Tại sao váºy? Lấy chÃnh khăn quà ng cá»§a Verity để siết cổ nó chưa đủ sao? Lạy trá»i, tôi không có can đảm để kể lại …không thể ….
Những giá»t nước mắt đột nhiên lăn trên gò má Clotilde.
- Tôi hoà n toà n chia sẻ nỗi đau của cô, cô Marple nhẹ nhà ng nói.
- Ấy là cô còn chưa biết Ä‘iá»u tệ hại hÆ¡n.
- Lại gì nữa?
- á»’! Äó là vá» Anthea.
- Cô định nói gì ?
- Hồi đó, Anthea đã cá»±c kỳ lỳ lạ. Ghen tức má»™t cách lạ lùng. Nó đột nhiên ra vẻ chống lại Verity, nhìn cháu như hằn thù. Äôi khi, tôi chợt nghÄ© … rằng có thể …ồ không ! Không thể tưởng tượng má»™t việc như thế ở em gái mình, phải không cô ? Nhưng đôi lúc Anthea lên cÆ¡n giáºn dữ ghê gá»›m, nên tôi nghÄ© nó rất có thể … Không , tôi không nên nói ra những Ä‘iá»u như thế. Xin cô quên Ä‘i nhé ? Không có chuyện gì hết. Tuy nhiên, phải công nháºn rằng Anthea hoà n toà n không bình thưá»ng. Ngay từ lúc còn rất trẻ, hai ba lần đã xảy ra những chuyện …Và dụ , chúng tôi nuôi má»™t con vẹt, mà vẹt thì hay nói lăng nhăng. Thế là má»™t hôm, Anthea bóp cổ con vẹt chết. Sau chuyện đó, ở bên cạnh nó tôi luôn cảm thấy không yên tâm. Tôi không tin nữa … tôi không thể … Ôi trá»i, tôi lại sắp lên cÆ¡n thần kinh mất …
- Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa.
- Vâng. Verity chết má»™t cách thảm thương như thế đã là quá đủ. Ãt nhất thì những cô gái khác không lo là nạn nhân cá»§a con quá»· đó nữa. Nó bị kết án chung thân. Thá»±c ra nên giam nó ở trại tâm thần Broadmoor, vì tôi vẫn tin rằng hắn không hiểu gì vá» việc mình là m.
Clotilde đứng lên, rá»i phòng khách. Cùng lúc ấy bà Glynne trở và o.
- Cô đừng để ý đến những Ä‘iá»u chị ấy nói ; sau thảm kịch ấy chị vẫn chưa hồi lại. Chị ấy rất yêu Verity!
- Cô ấy tỠra lo lắng vỠcô em út.
- Anthea ấy à ? Ồ, em ấy có hơi thần kinh, dễ nổi nóng vì những chuyện vớ vẩn, đôi khi có những ý nghĩ kỳ cục, nhưng chị Clotilde lo hơi quá đáng. Ồ, ai đó ?
Hai bóng ngưá»i tháºp thò ngoà i cá»a sổ. Cô Barrow nói :
- Xin lá»—i tôi Ä‘i vòng quanh nhà để tìm cô Marple. ÄÆ°á»£c tin cô ấy đến ở đây … á»’ ! cô Marple đây rồi ! Chúng tôi đến để báo tin chúng tôi không Ä‘i thăm nhà thá», vì nhà thỠđóng cá»a để quét dá»n. Xin các vị tha lá»—i cho vì sá»± đưá»ng đột. Tôi bấm chuông ngoà i hà ng rà o, nhưng không ai ra …
- Äúng, chuông hÆ¡i pháºp phù, lúc kêu lúc không, bà Glynne nói. Nhưng má»i hai cô và o, ta cùng nhấm nháp cái gì và nói chuyện.
Bà Glynne và o rồi lại ra ngay, mang ra một chai rượu xérès và mấy cái cốc. Anthea cũng theo ra, rồi cả Clotilde lúc nà y đã trở lại bình tĩnh. Cô nói :
- Tôi không hiểu, rồi cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» cái chết cá»§a cô Temple sẽ Ä‘i đến đâu. Cảnh sát chưa thá»a mãn, há» tiếp tục tìm kiếm. Nhưng, chả nhẽ cái chết đó lại là chuyện gì khác, không phải tai nạn ?
Cô Marple đáp :
- Vấn đỠlà tìm hiểu xem tảng đá tự rơi, hay có ai đẩy.
Cô Cooke kêu lên :
- á»’! chả lẽ cô lại nghÄ© … Ai lại là m chuyện đó? Äà nh rằng ở đâu cÅ©ng có kẻ vô lại. Ngưá»i nước ngoà i, hoặc sinh viên … Tôi tá»± há»i …
- Cô tá»± há»i, thá»§ phạm có phải là ngưá»i trong Ä‘oà n ta không.
- Lạy trá»i, tôi đâu nói thế!
- Không nói, nhưng ngưá»i ta vẫn có thể đặt vấn đỠnhư thế. Nếu cảnh sát tin chắc không phải là tai nạn, thì nhất thiết phải có ai là thá»§ phạm. Cô Temple không là ngưá»i vùng nà y, váºy thá»§ phạm khó có thể là ngưá»i trong là ng. Váºy là ngưá»i ta sẽ quay vá» xem xét những khách du lịch cùng Ä‘i trên xe.
Cô Marple báºt lên má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng:
- Cô có ý kiến gì cụ thể không? Clotilede há»i.
- Tôi đang xem xét một số khả năng.
- Ông Caspar! Cô Cooke thốt lên. Ngay từ đâu, tôi đã không có cảm tình vá»›i lão ta. Có cảm tưởng rõ là lão ta nằm trong má»™t mạng lưới gián Ä‘iệp hay má»™t tổ chức tương tá»±. Có thể lão đến nước Anh để đánh cắp bà máºt nguyên tá».
Bà Glynne mỉm cưá»i nói:
- Tôi không nghÄ© rằng vùng nà y có nhiá»u bà máºt nguyên tá».
- Tất nhiên là không! Anthea nói.Nhưng cô Temple có thể là một tội phạm, và ông ta đi theo dõi.
- Em đừng nói những lá»i xuẩn ngốc! Clotilde đáp ngay. Em thừa biết cô Temple nguyên là hiệu trưởng trưá»ng Fallowfiel. Vì lý do gì mà có ngưá»i truy Ä‘uổi cô ấy.
- Tôi chắc cô Marple có một số ý kiến, bà Glynne nói.
- á»’, có, cô Marple công nháºn. Tôi có ý kiến cÅ©ng kha khá. Nhưng ngưá»i duy nhất mà ta có thể … á»’! khó nói quá. à tôi muốn nói là ta phải nghÄ© ngay đến hai ngưá»i. Tôi chưa khẳng định là há» có tá»™i, tháºm chà còn tin là vá» thá»±c chất, há» là những con ngưá»i lương thiện. Song tôi không thấy ai khác, ngoà i há», để nghi ngá». Tất nhiên, đó má»›i chỉ là giả thuyết.
- Theo cô, ai là ngưá»i đã đẩy tảng đá xuống?
- Tôi không biết. Nhưng rất có thể Joanna Crawford và Emlyn Price không nhìn thấy ai, ngược lại vá»›i Ä‘iá»u há» má»›i khai.
- Cô nói thế thì khó hiểu quá, Anthea nói nhá».
- Ta thưá»ng nghe nói có má»™t số thanh niên có những hà nh động kỳ cục.
- Cô muốn nói Joannna và Emlyn rất có thể chÃnh là những kẻ đẩy tảng đá xuống?
- Các vị không thấy hai ngưá»i đó là đáng nghi ngá» nhất sao?
- Quả là tôi chưa nghÄ© Ä‘iá»u đó, Clotilde nói. Nhưng, Ä‘iá»u cô nói có thể là đúng. Tuy nhiên, tôi không biết hai cô cáºu ấy. Tôi không cùng Ä‘i vá»›i há», và …
- Ồ! hỠkhông gây khó chịu gì đâu, cô Marple nói, và Joanna có vẻ là một cô gái đặc biệt có khả năng.
- Khả năng là m việc gì? Anthea há»i.
- Anthea, không nói nữa. Clotilde gắt.
- Rất có khả năng, cô Marple nói tiếp. Dù sao, nếu ai dá»± định gây tá»™i ác, ngưá»i đó phải biết cách hà nh động mà không gây chú ý.
- Thế thì há» phải thông đồng vá»›i nhau, cô Barrow nháºn xét.
- Phải, vì cả hai Ä‘á»u khai gần giống hệt nhau. Tôi nhắc lại, đó là hai ngưá»i đáng nghi ngá» nhất. Há» Ä‘i tách ra, trong khi những ngưá»i khác trong Ä‘oà n Ä‘i trên con đưá»ng phÃa dưới, há» rất có thể đã trèo lên đỉnh vách để đẩy tảng đá. Có thể là há» không định giết cô Temple. Há» chỉ muốn có má»™t hà nh động vô tổ chức, vô chÃnh phá»§ thế thôi. Tiếp đó há» khẳng định đã trông thấy má»™t ngưá»i lạ trên đó. Má»™t ngưá»i mặc áo đặc biệt, dá»… nháºn ra ngay, đó là điá»u khá vô lý.
- Theo tôi, ý kiến của cô có lý đấy, bà Glynne nói. Chị Clotilde thấy thế nà o?
- Tôi thấy giả thuyết ấy không nên gạt bá».
Cô Cooke đứng lên:
- Thôi, chúng tôi vỠkhách sạn đây. Cô Marple có cùng vỠkhông?
- Không. á»’! Tôi quên không báo là cô Bradbury – Scott đã má»i tôi ở lại đây đêm nay.
- Thế thì tốt hÆ¡n là vá» khách sạn, vì chiá»u nay có má»™t nhóm du lịch má»›i đến, ồn áo lắm.
Clotilde gợi ý:
- Váºy sau bữa chiá»u, má»i hai cô đến đây dùng cà phê nhé? Tối nay trá»i đẹp.
- Cô tá» tế quá, cô Cooke đáp, chúng tôi rất vui và xin nháºn lá»i má»i.
|
 |
|
| |