 |
|

23-09-2008, 07:34 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Sáu
Vua Thà nh Tôn ngự bút tứ hôn.
Mạnh Lệ Quân buộc lòng chịu đỡ.
Vua Thà nh Tôn suy nghÄ© hồi lâu, gáºt đầu nói:
- Vừa rồi quan Khâm sai phụng mạng Ä‘i bắt gia quyến Hoà ng Phá»§ KÃnh, ngỠđâu Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa biết trước, trốn Ä‘i biệt tÃch, nên chỉ bắt được vợ và con gái y thôi. Nhưng khi giả vá», Ä‘i ngang qua núi Xuy Äà i lại bị má»™t toán giặc cướp đón giết chết Khâm sai để cứu lấy mẹ con Doãn thị. Cái tá»™i tà y trá»i cá»§a Hoà ng Phá»§ là như thế đó, thế mà há» Mạnh lại lầm gả con để Ä‘em tai há»a đến cho con mình. Nếu nay trẩm giáng chỉ cho Lưu Khuê BÃch được kết duyên cùng Mạnh Lệ Quân thì chẳng những Lưu Khuê BÃch được thá»a lòng mà thôi, Mạnh Lệ Quân cÅ©ng khá»i mang tiếng xấu. Ngặt má»™t ná»—i hiện giá» Lưu Khuê BÃch không có chút địa vị nà o, nếu trẫm ngá»± bút tứ hôn thì cÅ©ng chẳng vẻ vang gì. Thôi, để trẫm phong cho hắn chức Trấn quốc Äại tướng quân rồi ngá»± bút tứ hôn má»›i xứng đáng.
Lưu Hoà ng háºu tạ Æ¡n và tâu:
- Bệ hạ có lòng tưởng đến như váºy, cả nhà tôi đội Æ¡n vô cùng… Nhưng tôi e Mạnh SÄ© Nguyên vốn dòng thi lá»… có thể ngưá»i không nghe theo lá»i giáng cá»§a bệ hạ chăng? Váºy xin bệ hạ hãy sai má»™t vị trá»ng thần phụng chiếu thÆ¡ đến nhà há» Mạnh thì há» Mạnh má»›i không thể từ chối được, và bệ hạ hãy ra lệnh truyá»n cho Lưu Khuê BÃch sau khi kết hôn được mưá»i hai ngà y phải vá» kinh lãnh chức để cho chị em tôi được gần gÅ©i nhau, ấy là ơn trá»ng cá»§a bệ hạ váºy.
Vua Thà nh Tôn gáºt đầu khen phải rồi bảo Thái giám y theo lá»i Lưu Hoà ng háºu thảo ra má»™t tá» chiếu thÆ¡, sai quan tả Thừa tướng là Kỳ Thạnh Äức Ä‘i là m chá»§ hôn và dạy sau mưá»i hai ngà y phải Ä‘em Lưu Khuê BÃch vá» trà o lãnh chức.
Sau đó, Lưu Hoà ng háºu vá»™i viết má»™t bức thư riêng sai ná»™i giám Ä‘i báo tin cho Lưu Tiệp hay. Lưu Tiệp xem thư mừng vui khôn xiết, liá»n lấy ra sáu trăm lượng bạc mang đến dinh Kỳ Thạnh Äức.
Gia nhÆ¡n và o phi báo, Kỳ Thạnh Äức vá»™i vã ra táºn bên ngoà i tiếp rước Lưu Tiệp và o nhà .
Lưu Tiệp nói:
- Chỉ vì chút lương duyên cá»§a tiện nhi mà phải phiá»n đến Thừa tướng, tháºt Æ¡n ấy tôi không biết lấy chi báo đáp cho xứng đáng.
Kỳ Thạnh Äức nói:
- Nay tôi đã phụng thánh chỉ thì quản gì đến việc khó nhá»c, vả lại tôi sắp là m má»™t việc cho hai nhà được kết thân tất nhiên được uống rượu li bì vui biết mấy.
Lưu Tiệp nói:
- Tôi xem việc nà y vô cùng trá»ng yếu, xin Thừa tướng hãy lưu ý cho, vì rằng: Tuy Thừa tướng phụng thánh chỉ Ä‘i tứ hôn nhưng trước kia Mạnh SÄ© Nguyên đã hứa gả con cho nhà Hoà ng Phá»§ rồi, bởi thế, tôi e va không bằng lòng chăng. Vì váºy, Thừa tướng cần phải gia tâm lắm má»›i có thể thà nh sá»± được.
Kỳ Thạnh Äức tá»± tất:
- Tôi đã phụng thánh chỉ đứng ra là m chá»§ hôn thì là m sao Mạnh SÄ© Nguyên dám trái mạng? HÆ¡n nữa hiện nay cả nhà Hoà ng Phá»§ mang trá»ng tá»™i nên Thiên tá» giáng chỉ tứ hôn để cho há» Mạnh kia khá»i mang tiếng cải giá thì lẽ nà o há» Mạnh lại không ưng?
Lưu Tiệp gáºt đầu:
- Thừa tướng nói phải lắm, nhưng dù sao tôi cÅ©ng e ngại nên chỉ trông cáºy và o tà i năng cá»§a Thừa tướng đó thôi.
Dứt lá»i, Lưu Tiệp lấy sáu trăm lượng bạc ra trịnh trá»ng để giữa bà n nói:
- Chút cá»§a má»n nà y gá»i là lòng cảm tạ tấm thịnh tình cá»§a Thừa tướng. Nếu sau khi hai trẻ thà nh thân được rồi mà Thừa tướng chịu phiá»n Ä‘em tiện nhi vá» kinh để lãnh chức thì Æ¡n ấy và bằng sông biển.
Kỳ Thạnh Äức nói:
- Việc ấy xin Quốc trượng chá»› lo, thế nà o tôi cÅ©ng phải Ä‘em lịnh lang vá» kinh, còn lá»… váºy nà y thiệt tình tôi không dám nháºn.
Lưu Tiệp cứ nà i nỉ mãi. Cá»±c chẳng đã, Kỳ Thạnh Äức phải nháºn sáu trăm lượng bạc, Lưu Tiệp từ giã ra vá».
VỠđến nhà , Lưu Tiệp viết má»™t phong thư, sai ngưá»i thông tin cho Lưu Khuê BÃch hay đặng Lưu Khuê BÃch chuẩn bị sẵn sà ng tiếp chiếu.
Hôm ấy, Kỳ Thạnh Äức vâng thánh chỉ ra đến Vân Nam, các quan địa phương hay tin Ä‘á»u kéo ra nghinh tiếp.
Kỳ Thạnh Äức nói:
- Ta ra đây vá»›i mục Ä‘Ãch mang thánh chỉ đến phụ Lưu Quốc trượng đặng Ä‘á»c lên cho Lưu Khuê BÃch biết, váºy các quan hãy sai ngưá»i Ä‘i báo trước cho Khuê BÃch hay để chuẩn bị tiếp chiếu.
Các quan địa phương vâng lá»i, sai quân Ä‘i báo tin láºp tức. Má»™t lát sau, Kỳ Thạnh Äức má»›i đến dinh Lưu phá»§, Lưu Khuê BÃch ra táºn bên ngoà i nghinh tiếp và o.
Kỳ Thạnh Äức mở chiếu ra Ä‘á»c, các quan má»›i hay trong chiếu gia phong cho Lưu Khuê BÃch là m Trấn quốc Äại tướng quân và được kết duyên cùng Mạnh Lệ Quân.
Lưu Khuê BÃch há»›n hở cúi đầu lạy tạ rồi láºp tức thay y phục thưá»ng, mặc áo mão Tướng quân, hối gia nhÆ¡n pha trà để thiết đãi Kỳ Thạnh Äức cùng các quan địa phương.
Uống xong chung trà , Kỳ Thạnh Äức đặt chén xuống nói:
- Tôi không thể ở lâu được, váºy Quốc cá»±u hãy chá»n ngà y là nh tháng tốt để là m lá»… kết hôn cùng há» Mạnh rồi theo tôi vá» triá»u.
Lưu Khuê BÃch vâng lá»i nhưng tỠý muốn bà y tiệc thết đãi Kỳ Thạnh Äức.
Kỳ Thạnh Äức nói:
- Hãy lo việc lễ cưới cùng hỠMạnh cho xong xuôi rồi việc ăn uống hãy bà y biện sau cũng chẳng muộn.
Nói rồi láºp tức từ giã sang nhà há» Mạnh.
Xin nói qua Mạnh SÄ© Nguyên, từ khi hay tin gia quyến nhà Hoà ng Phá»§ bị bắt, lòng hằng lo lắng, sợ Mạnh Lệ Quân phiá»n não nên căn dặn hết thảy ngưá»i nhà đá»u giấu nhẹm không cho nà ng hay. Nhưng linh cảm cá»§a Mạnh Lệ Quân Ä‘oán biết thế nà o cÅ©ng có hung tÃnh nên nà ng thưá»ng há»i thăm cha vá» việc Hoà ng Phá»§ Nguyên soái Ä‘i đánh giặc ra thế nà o? Mạnh SÄ© Nguyên cứ nói là vì giao chiến ở ngoà i mặt biển, sá»± dá» thám rất khó khăn nên không có tin nà o Ä‘Ãch xác cả.
Một hôm Mạnh Lệ Quân buồn bã nói với Tô Yến Tuyết:
- Ta sợ Hoà ng Phá»§ Nguyên soái Ä‘i đánh giặc lần nà y có thể xảy việc không may cho nên phụ thân ta không chịu nói tháºt, má»—i lần há»i đến thì ngưá»i cứ trả lá»i bằng giá»ng úp mở. Váºy chẳng hay ngươi nghÄ© gì vá» cuá»™c nhÆ¡n duyên cá»§a ta sao nà y?
Tô Yến Tuyết cũng không rõ nên lại khuyên giải:
- Phà m ngưá»i lương thiện thì luôn luôn có trá»i giúp, xin tiểu thÆ¡ chá»› nhá»c lòng lo lắng.
Hôm ấy Mạnh Sĩ Nguyên đang đứng ở trên lầu, bỗng có con tỳ nữ chạy và o báo:
- Nay có quan địa phương sai ngưá»i đến báo tin rằng: có quan Thừa tướng há» Kỳ phụng thánh chỉ đến, bảo lão gia phải sá»a soạn ra nghinh tiếp.
Mạnh SÄ© Nguyên nghe báo, giá»±t mình láºt Ä‘áºt xuống lầu. Mạnh Gia Linh liá»n ká» tai cho nói nhá»:
- Không biết Kỳ Thạnh Äức phụng thánh chỉ đến có việc chi, hay là đến bắt Mạnh Lệ Quân nữa chăng?
Mạnh Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Không có lý nà o như váºy đây, hãy để coi thá» việc gì đây.
Dứt lá»i, hai cha con sá»a soạn áo mão để chá» nghinh tiếp. Kỳ Thạnh Äức và các quan lục tục kéo đến. Mạnh SÄ© Nguyên tiếp rước và o nhà rồi truyá»n gia nhÆ¡n thiết đãi trà nước.
Kỳ Thạnh Äức nghiêm giá»ng nói vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên:
- Hôm nay lão phu đến đây để báo tin mừng cho lịnh ái. Hiện có chiếu thÆ¡ đây xin tiên sanh hãy mở xem để rồi lo sắm sá»a tư trang cho lịnh ái.
Mạnh SÄ© Nguyên tiếp lấy chiếu thÆ¡ mở ra xem. Mạnh Gia Linh cÅ©ng bước đến cùng xem. Xem xong, Mạnh SÄ© Nguyên vô cùng căm tức, liá»n nói vá»›i Kỳ Thạnh Äức:
- Việc nà y xin Thừa tướng hãy cho phép tôi thương nghị đôi lá»i.
Kỳ Thạnh Äức nghe nói có ý bất bình vá»™i nói:
- Chẳng hay tiên sanh định thương nghị Ä‘iá»u chi?
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Trước đây tôi đã kén rể bằng má»™t cuá»™c thi tiá»…n, nhưng Lưu Khuê BÃch chỉ bắn trúng có hai phát tên cho nên tôi má»›i nháºn sÃnh lá»… cá»§a nhà Hoà ng Phá»§, không ngá» Lưu Quốc trượng lại binh con, âm mưu tiến cá» Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘i đánh giặc Phiên, là m cho nhà Hoà ng Phá»§ phải tan nát. Nay lại á»· thế Lưu Hoà ng háºu tâu cùng Thánh thượng đặng sai Thừa tướng ra đây là m chá»§ hôn, bắt buá»™c tiện nữ phải kết duyên cùng Lưu Khuê BÃch. Tôi lấy là m hổ thẹn vì đã con dòng thi lá»… thì không khi nà o gả con đến hai lần.
Kỳ Thạnh Äức nghe qua biến sắc mặt nói:
- Tôi cùng tiên sanh Ä‘á»u là những báºc đại thần trong triá»u đình, nay Hoà ng thượng đã ngá»± bút tứ hôn, lẽ nà o lại Ä‘i trái mạng sao? Tiên sanh nên suy sau nghÄ© kỹ, thuáºn tình là m lá»… cưới cho chúng má»›i phải đạo là m tôi.
Mạnh SÄ© Nguyên thấy thái độ Kỳ Thạnh Äức sợ y bảo tấu vá»›i triá»u đình buá»™c tá»™i khi quân nên dịu giá»ng đáp:
- Không phải là tôi dám trái mạng, nhưng tôi sợ thế gian chê cưá»i, cho rằng kẻ vô gia giáo nên má»›i có con gái mà nháºn hai lần sÃnh lá»….
Kỳ Thạnh Äức nghe nói, vẻ mặt Ä‘ang bá»±c bá»—ng tưoi hẳn lên, nói:
- Tiên sanh nghÄ© như thế là lầm rồi! Vả chăng nay nhà Hoà ng Phá»§ bị tá»™i phản nghịch, nếu có thá»§ tiết cÅ©ng chỉ là m lỡ duyên cho lịnh ái mà thôi. Chá»› như Lưu Quốc cá»±u tà i mạo song toà n, lại được Thánh thượng ngá»± bút tứ hôn thì còn ai dám dị nghị? Thôi bây giá» tôi xin lui vá» công quán đặng đợi bên há» Lưu chá»n ngà y là m lá»… cưới. Sau ngà y cưới độ mưá»i hai hôm thì Lưu Quốc cá»±u phải theo tôi vá» kinh để lãnh chức. Váºy tiên sinh hãy lo sắm đồ tư trang cho lịnh ái gấp má»›i kịp.
Mạnh SÄ© Nguyên cá»±c chẳng đã phải y theo lá»i, rồi cÅ©ng xin thết tiệc đãi Kỳ Thạnh Äức, nhưng Kỳ Thạnh Äức má»™t má»±c chối từ rồi lui vá» công quán.
Khi Kỳ Thạnh Äức vá» rồi, Mạnh SÄ© Nguyên trở và o nhà trong. Hà n Phu nhÆ¡n cùng gia quyến Ä‘á»u xúm lại há»i thăm, Mạnh SÄ© Nguyên gá»i Mạnh Lệ Quân đến, nói:
- Con Æ¡i! Xưa nay cha chẳng dám nói đến việc nhà cá»§a Hoà ng Phá»§ vì sợ con lo phiá»n, nay việc đã sắp đến nÆ¡i rồi nên cha phải tá» bà y cho con biết.
Dứt lá»i, Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘em hết việc cá»§a nhà Hoà ng Phá»§ bị tai nạn nói rõ cho con nghe. Mạnh Lệ Quân nói:
- Thế mà con Ä‘inh ninh rằng thế nà o Lưu Tiệp cÅ©ng tâu vá»›i triá»u đình cho con là dâu cá»§a nhà Hoà ng Phá»§ nên cho Kỳ Thạnh Äức đến bắt và con đã láºp tâm bằng lòng chịu chết cho trá»n đạo.
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Không phải thế đâu con ạ! Nguyên vì Lưu Hoà ng háºu táºu vá»›i Thánh thượng xin ngưá»i ngá»± bút tứ hôn cho con kết duyên cùng Lưu Khuê BÃch, vì váºy triá»u đình má»›i sai Kỳ Thừa tướng đến là m chá»§ hôn. Cha thiết nghÄ© tà i mạo cá»§a Lưu Khuê BÃch cÅ©ng chẳng kém gì Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, lại được Thiên tá» phong là m Trấn quốc Äại tướng quân, nếu con ưng thuáºn thì rồi đây con sẽ đưá»ng đưá»ng là má»™t vị mạng phụ cá»§a triá»u đình. Cha khuyên con nên nghe theo lá»i cha để tránh khá»i tá»™i khi quân, và sau nữa lương duyên cá»§a con cÅ©ng đặng hoà n hảo.
Mạnh Lệ Quân nghe qua mấy lá»i, cảm thấy bầm gan tÃm ruá»™t, xây xẩm mặt mà y, chỉ rú lên được má»™t tiếng “trá»i ôi†rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Tô Yến Tuyết thấy thế, nghĩ thầm:
“Äối vá»›i ta thì đã Ä‘Ãnh ước cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa trong giấc má»™ng rồi, nay công tá» rá»§i ro mang tai há»a, nhất định ta ở váºy thá»§ tiết trá»n Ä‘á»i!â€
Tô Yến Tuyết nghÄ© váºy nên hai hà ng nước mắt tá»± nhiên chảy xuống như mưa, rồi cùng má»i ngưá»i trong nhà chạy đến đỡ Mạnh Lệ Quân dáºy thoa bóp, hồi lâu nà ng má»›i tỉnh.
Mạnh Lệ Quân gạt lệ nói:
- Hoà ng Phá»§ Nguyên soái là má»™t vị trung thần, Ä‘á»i nà o lại chịu đầu hà ng quân giặc để lụy đến vợ con? Theo ý con nghÄ© thì Lưu Tiệp nói âm mưu vá»›i quan Tuần phá»§ SÆ¡n Äông cố tình hãm hại nhà Hoà ng Phá»§ đặng tranh mối nhÆ¡n duyên nà y. Nay Lưu Tiệp lại á»· thế Lưu Hoà ng háºu nên bảo tấu vá»›i triá»u đình giáng chỉ tứ hôn. Ôi! Nếu suy ra cho cùng thì pháºn nữ lưu không đủ tà i để cầm dao đâm chết cha con Lưu Tiệp hòng trả mối thù cho chồng, Ä‘á»i nà o con chịu thất thân vá»›i phưá»ng gian nịnh ấy. Thôi để con liá»u mình tá»± tỠđặng tá» lòng trinh liệt là m gương cho giá»›i nữ lưu.
Mạnh SÄ© Nguyên không biết nói sao, đà nh bước tá»›i dịu giá»ng khuyên nhá»§:
- Con chớ nên nghĩ vẩn vơ, vì nay Thánh thượng đã ngự bút tứ hôn thì trong thiên hạ ai dám dị nghị đâu mà con ngại?
Mạnh Lệ Quân khóc tức tưởi, thưa:
- Thân phụ Æ¡i! Con cÅ©ng biết thân phụ nói váºy chỉ vì quá thương con, nhưng chẳng lẽ con không biết câu “phụ nhÆ¡n tùng nhứt†hay sao? Con sẽ có mưu hay, quyết không để nhục nhã đến tổ tiên đâu.
Dứt lá»i nà ng khóc rống lên vô cùng bi thảm. Hà n Phu nhÆ¡n thấy váºy liá»n kêu Tô Äại nương đến căn dặn:
- Mụ và Tô Yến Tuyết hãy đưa Mạnh Lệ Quân vá» phòng an nghỉ, và nên tìm lá»i khuyên giải cho hắn bá»›t cÆ¡n phiá»n não.
Mẹ con Tô Äại nương vâng lá»i, vá»™i dắt Mạnh Lệ Quân vá» U Hương các.
Mạnh Gia Linh thấy em mình đi rồi, nói nhỠvới Mạnh Sĩ Nguyên:
- Con thiết tưởng nhà Hoà ng Phá»§ bị tan nát đây là bởi cha con Lưu Tiệp âm mưu ám hại để tranh hôn, nếu nay mình vì chúng phải vâng lá»i, có phải chuốc lấy cái hổ nhục cho tổ tiên không! Váºy thì ta nên dâng biểu tâu vá» kinh nói rõ đầu Ä‘uôi cho Thánh thưởng hiểu rằng Lưu Khuê BÃch đã phóng há»a tại Tiểu Xuân đình quyết hại Hoà ng Phá»§ Thiêu Hoa, nhưng hại không được má»›i nhá» thân phụ y tiến cá» Hoà ng Phá»§ Nguyên soái Ä‘i dẹp giặc để rồi vu tấu vá»›i triá»u đình, ám hại nhà Hoà ng Phá»§. May ra Hoà ng thượng thấu rõ chÆ¡n tình, không biết chừng ngưá»i thâu hồi đạo chiếu nà y lại cÅ©ng nên.
Mạnh Sĩ Nguyên lắc đầu đáp:
- Việc ấy không được đâu. Ta xem thế lá»±c cá»§a Hoà ng Phá»§ Nguyên soái lá»›n lao biết dưá»ng nà o, thế mà còn bị Lưu Tiệp nó âm mưu tan hại cả gia sản, huống chi nay ta cả gan dâng biểu không khéo sẽ mang tá»™i khi quân. Vả lại, tà i mạo cá»§a Lưu Khuê BÃch cÅ©ng chẳng kém chi Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, nay lại được gia phong quan tước nữa, nếu con có trao thân gởi pháºn cÅ©ng không lấy là m gì nhục nhã, sao lại Ä‘i là m má»™t việc nguy hiểm như thế?
Mạnh Gia Linh lấy là m bất bình, nói:
- Phụ thân dạy váºy thì thà rằng ta cáo quan vỠẩn dáºt chốn lâm tuyá»n cho được sạch còn hÆ¡n.
Mạnh Sĩ Nguyên thở dà i nói:
- Äây chẳng qua là hoà n cảnh thúc ép nên vạn bất đắc dÄ© phải tùy theo mà thôi, con chá»› nói chi nhiá»u lá»i.
Mạnh Gia Linh thấy cha không bằng lòng nên không dám nói thêm nữa. Hà n Phu nhơn xen và o nói:
- Thôi, để tôi có tình khuyên nhá»§ xem nó bằng lòngk hông, rồi sẽ sắm đồ nữ trang, chá»› tôi xem ý nó tháºt khó lắm đấy.
Mạnh Gia Linh trởi vỠphòng nói với vợ là Phương thị:
- Thân phụ ta nhát gan quá, chá»› lâm cảnh như ta thì nhất định phen nà y đối chá»i vá»›i Lưu Tiệp má»™t phen, dầu có bị cách chức Ä‘i nữa cÅ©ng không cần, miá»…n cho Lưu Tiệp nó rõ mặt mình thì thôi.
Thấy chồng ra vẻ tức giáºn, Phương thị tá» lá»i khuyên nhá»§:
- Nay thân phụ ta hà nh động như váºy chỉ vì việc bất đắc dÄ© mà thôi, vả lại Mạnh Tiểu thÆ¡ vốn ngưá»i khà khái, nếu nghe lá»i phu quân thì chắc nà ng liá»u mình, váºy phu quân có thương em thì nên khuyên giải má»›i phải chá»›.
Mạnh Gia Linh nghe vợ đỠcáºp đến tánh mạng cá»§a em mình nên chỉ biết than vắn thở dà i chứ không biết nên giải quyết sao cho phải.
Nói vá» Mạnh Lệ Quân từ khi trở vá» U Hương các cứ việc khóc hoà i. Mẹ con Tô Äại nương đã hết lòng khuyên nhá»§ mà nà ng vẫn không nguôi. Tháºt ra, trong lòng Tô Yến Tuyết cùng Tô Äại nương cÅ©ng căm háºn cha con Lưu Tiệp vô cùng nên vẫn thưá»ng âm thầm khóc lóc, cả haiu Ä‘á»u bỠăn bá» uống, cảnh tình rất bi thiết.
Vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên thấy thế mưá»i phần lo lắng, lại sợ Mạnh Lệ Quân có thể lén tá»± tá» nên gá»i con tá»› Vinh Lang và o bảo:
- Tiểu thÆ¡ ngươi vốn con ngưá»i khà khái, nên ta sợ hắn có thể liá»u mình tá»± tá», váºy đêm nay ngươi hãy ráng thức coi chừng, nếu tiểu thÆ¡ ngươi được bình an vô sá»± thì công lao cá»§a ngươi không nhá».
Con Vinh Lang vâng lá»i rồi và o phòng yên giấc để tối có thể thức canh chừng tiểu thÆ¡.
Chiá»u hôm ấy, ngưá»i ta thấy Mạnh Lệ Quân không chịu ăn cÆ¡m, Tô Äại nương theo khuyên giải hết lá»i mà không là m cho nà ng xiêu lòng được. Äến tối, mẹ con lén giao cho Vinh Lang canh giữ rồi trở vá» phòng an nghỉ. Con Vinh Lang cứ mãi theo sát Mạnh Tiểu thÆ¡ không rá»i má»™t bước. Qua đến canh ba, con Vinh Lang thá» thẻ nói:
- Äêm đã khuya lắm rồi, xin má»i tiểu thÆ¡i Ä‘i nghỉ kẻo tổn hại đến tinh thần.
Mạnh Lệ Quân bảo:
- Ta có chút việc khổ tâm không thể nà o ngủ yên được, mi hãy đi ngủ trước đi.
Vinh Lang nói:
- Nếu tiểu thơ chưa đi ngủ thì không bao giỠtôi có thể đà nh lòng đi ngủ trước được.
Mạnh Lệ Quân lại nghĩ thầm:
“Nếu bây giá» ta có quyên sinh cÅ©ng uổng mạng chá»› không Ãch gì. Chi bằng ta hãy gom góp má»™t Ãt và ng bạc rồi cùng con Vinh Lang cải dạng nam trang trốn đến kinh thà nh, sẵn năm nay có kỳ thi hương, nếu ta thi Ä‘áºu thì sang năm ta và o thi há»™i, may ra chiếm được Trạng nguyên, được và o là m quan tại triá»u, chừng ấy láºp kế trừ cha con Lưu Tiệp để báo thù cho chồng và cứu đặng cả nhà Hoà ng Phá»§ thì tiếng thÆ¡m sẽ phưởng phất muôn Ä‘á»i, khá»i thẹn vá»›i tấm lòng nhi nữâ€.
Nhưng rồi nà ng lại nghĩ:
“Ta ra Ä‘i còn sợ Lưu Khuê BÃch nó có thể bảo tấu vá»›i triá»u đình rằng thân phụ ta bất tuân vương mạng nên Ä‘em giấu ta Ä‘i chăng? Chừng ấy triá»u đình khép cho ngưá»i vá» tá»™i khi quân thì khổ biết bao nhiêuâ€.
NghÄ© đến đây, nà ng Mạnh Lệ Quân cảm thấy ruá»™t gan rối bá»i, sá»ng sốt giây lâu, bá»—ng nhá»› đến Tô Yến Tuyết, nà ng lại nghÄ©:
“Hiện nay Tô Yến Tuyết đã xinh đẹp lại giá»i nghá» văn thÆ¡ không kém gì ta, vả lại nà ng chưa gá duyên nÆ¡i nà o, thôi để ta ra Ä‘i sẽ viết má»™t phong thư để lại dặn phụ thân ta Ä‘em Tô Yến Tuyết trá hôn thì công việc má»›i vẹn toà n. Còn ta cÅ©ng nên đợi gần đến ngà y cưới hãy Ä‘i để nà ng không má»™t lý do gì chối từ đượcâ€.
Mạnh Lệ Quân trù tÃnh như váºy nên yên trà nói vá»›i con Vinh Lang:
- Vinh Lang Æ¡i! Lâu nay ta rất tin yêu mi, hôm nay ta lâm nạn, nếu có việc gì bà máºt ta muốn mưu tÃnh vá»›i mi chắc mi cÅ©ng vui lòng giữ kÃn chứ?
Con Vinh Lang nắm tay nà ng, rơi lụy thưa:
- Tiểu thÆ¡ ôi! Lâu nay tiểu thÆ¡ đối đãi vá»›i tôi như tình cốt nhục, váºy nếu tiểu thÆ¡ có tÃnh mưu gì chẳng lẽ tôi lại dám tiết lá»™ sao?
Mạnh Lệ Quân nói:
- Ta sẽ bà n vá»›i mi má»™t việc nhưng nếu mi tiết láºu thì nhất định ta phải tá»± tỠđấy, mi cần phải hết lòng vì ta má»›i phải.
Lá»i Bình:
- Lúc nà y vua Thà nh Tôn vừa xem xong tá» biểu cá»§a Cố Phu nhÆ¡n thì biết ngay là dối trá, không tin Lưu Khuê BÃch bắn trúng cả ba phát tên, cÅ©ng khá khen cho Thà nh Tôn thông minh đấy; song lúc trước gian thần sà m tấu rằng Hoà ng Phá»§ KÃnh đầu giặc phản quốc, sao không chút xét suy? Nếu vua nhìn lại quá trình hoạt động cá»§a vị Nguyên soái há» Hoà ng Phá»§ kia thì Ãt ra cÅ©ng có chút ngá» vá»±c, chá»› có đâu lại buá»™c tá»™i má»™t cách mù quáng oan uổng cho ngưá»i như váºy!
- Hoà ng háºu vì thương em mà tâu vua xin giáng chỉ tứ hôn, còn vua Thà nh Tôn thì vì vợ, đứng ra tác hợp lương duyên cho Lưu Khuê BÃch, việc nà y cÅ©ng không đáng trách, vì lúc nà y nhà há» Hoà ng Phá»§ đối vá»›i vua là kẻ thù rồi thì bảo vua Ä‘oái tưởng đến sao được. Nếu ta có trách thì trách cho Lưu Khuê BÃch á»· thế cáºy thần, ganh hiá»n ghét ngõ, âm mưu ám hại bạn thân mình. Sâu sắc hÆ¡n nữa là trách cả má»™t chế độ phong kiến nó tạo cho kẻ có quyá»n thế hà hiếp má»i ngưá»i, buá»™c tất cả phải cung phụng mình, và thấy ai giá»i hÆ¡n mình, thì tìm cách là m hại để nâng cao giá trị cá»§a mình, tháºt không gì tồi bại cho bằng.
Ngà y nay chế độ ấy đã cáo chung, nhưng tư tưởng phong kiến vẫn còn tồn tại, vì váºy má»›i có những tranh già nh địa vị, đánh đỗ lẫn nhau, nếu quan niệm được là m cán bá»™ là công bá»™c cá»§a nhân dân thì đâu đến ná»—i xảy ra tình trạng nói trên!
- Việc Mạnh SÄ© Nguyên chấp thuáºn gả con gái mình cho Lưu Khuê BÃch quả là việc là m vạn đắc dÄ©, nhưng không thể không thuáºn, vì đây là lệnh cá»§a nhà vua, mà pháºn là m tôi vua bảo chết má»™t cách vô cá»› cÅ©ng phải chết thay, huống hồ việc buá»™c phải gả con có nghÄ©a gì? Nhưng là m thân con gái như Mạnh Lệ Quân, từ khi nháºn sÃnh lá»… cá»§a Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa chưa thấy mặt chồng mình ra sao mà đã thá»§y chung như thế, tháºt là thế gian Ãt có. Gẫm lại Ä‘á»i nay tưởng không thể tìm cho ra má»™t cô gái như Mạnh Lệ Quân!
|

23-09-2008, 07:35 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Bảy
Mạnh Lệ Quân vẽ hình kỷ niệm,
Lưu Khuê BÃch nạp sÃnh cầu hôn.
Vinh Lang nói:
- Tiểu thÆ¡ đã xem tôi như cốt nhục thì tôi nguyện hết lòng vá»›i tiểu thÆ¡, dẫu tôi và o sanh ra tá» cÅ©ng cam lòng, há lại nỡ tiết láºu việc bà máºt cá»§a tiểu thÆ¡ sao? Xin tiểu thÆ¡ cứ việc tá» tháºt cho tôi biết, tôi nguyện sẽ hết lòng lo liệu vá»›i tiểu thÆ¡.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Ta muốn cùng mi cải dạng nam trang rồi Ä‘em tiá»n bạc theo lén đến kinh thà nh. Nhân vì năm nay có khoa thi hương, nếu may ra ta thi đỗ thì sang năm sẽ và o thi há»™i. Nếu chiếm được khoa Trạng nguyên, tất nhiên được là m quan tại triá»u. Lúc ấy, ta sẽ tha hồ láºp kế diệt trừ Lưu tặc để báo thù cho chồng và cứu lấy tánh mạng ná»™i nhà Hoà ng Phá»§, chẳng biết mi nghÄ© sao?
Vinh Lang nghe nói kinh hãi thưa:
- Sao tiểu thÆ¡ lại tÃnh việc tà y trá»i thế? Bước công danh đâu có dá»… dầu gì? Vả chăng, đưá»ng Ä‘i từ đây đến Bắc Kinh xa mấy ngà n dặm, tôi má»›i nghe nói đã bắt rùng mình rồ, huống chi tiểu thÆ¡ là cà nh và ng lá ngá»c, lâu nay không bước ra khá»i chốn khuê phòng thì là m sao có thể Ä‘i thấu được.
Bằng giá»ng cương quyết, Mạnh Lệ Quân nói:
- Chúng ta cải dạng nam trang rồi thì dẫu cho chân trá»i góc biển chúng ta cÅ©ng có thể Ä‘i đến, hà tất đất Bắc Kinh mà lấy gì là m xa?
Con Vinh Lang suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Tiểu thÆ¡ đã có lòng tiết liệt như váºy, biết đâu sẽ có hoà ng thiêm yểm há»™, việc ấy tưởng cÅ©ng không đáng lo ngại, ngặt má»™t ná»—i y phục cá»§a tôi và tiểu thÆ¡ hiện giá» biết tìm đâu cho có đây.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Nay nhân tiết mùa hạ mà ta đây hà ng lụa không thiếu chi, để ta cắt may và i bá»™ quần áo không khó. Duy chỉ có đôi già y, ta nhá» mi sáng mai mang tiá»n đến nói dối vá»›i anh mi, bảo công tá» mượn mua há»™ má»™t đôi. Mi hãy chá» mua xong, giấu tháºt kỹ Ä‘em vỠđây cho ta, còn quần áo cá»§a mi thì hãy đánh cắp cá»§a anh mi má»™t bá»™ mà mặc, chắc anh mi cÅ©ng có dư, có chi mà ngại.
Vinh Lang nói:
- Việc đánh cắp quần áo và già y cá»§a anh tôi thì không khó, chỉ có việc mượn mua già y sợ anh tôi há»i lại công tá» thì láºu sá»± mất.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Sao mi lại tháºt thà đến thế? Thế thưá»ng há»… cáºy mua váºt chi mà dư tiá»n thì ai lại há»i Ä‘i há»i lại là m gì, chỉ sợ đưa thiếu tiá»n thì ngưá»i ta má»›i há»i chá»›. Thôi để mai ta đưa tiá»n cho mi khá nhiá»u thì chắc anh mi sẽ sốt sắng mua giùm ngay, mi chá»› lo ngại việc ấy.
Vinh Lang nói:
- Tiểu thÆ¡ rà nh tâm lý lắm đó, nhưng hôm nay Kỳ Thừa tướng đến nói, lão gia đã nháºn lá»i chịu gả tiểu thÆ¡ cho Lưu Khuê BÃch rồi, nếu tiểu thÆ¡ định trốn Ä‘i thế nà o Lưu Khuê BÃch cÅ©ng tâu vá»›i triá»u đình đổ tá»™i cho lão gia giấu tiểu thÆ¡ thì chắc lão gia bị tá»™i khi quân, xin tiểu thÆ¡ suy nghÄ© lại, kẻo để lụy vá» sau.
Mạnh Lệ Quân nói:
- ChÃnh ta cÅ©ng đã nghÄ© kỹ Ä‘iá»u đó rồi. Trước khi Ä‘i, ta sẽ viết má»™t phong thư để lại, dặn dò Tô Yến Tuyết ở nhà thay thế giùm ta. Vả lại, Lưu Khuê BÃch vốn chưa biết mặt ta thì là msao ngỠđược.
Con Vinh Lang thở dà i nói:
- Chẳng biết kiếp trước Tô Yến Tuyết khéo tu thế nà o mà nay lại gặp cuộc lương duyên may mắn đến thế?
Mạnh Lệ Quân nói:
- Mi nói váºy chứ theo ta nghÄ© thì đã chắc gì Tô Yến Tuyết chịu thay thế cho ta sao?
Vinh Lanh nói:
- Dù sao Tô Yến Tuyết cÅ©ng là con nhà thưá»ng dân mà được kết duyên cùng Lưu Khuê BÃch trở thà nh má»™t mạng phụ cá»§a triá»u đình, lẽ nà o nà ng lại không chịu.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Bấy lâu nay ta cùng Tô Yến Tuyết má»™t phút cÅ©ng không rá»i nhau, nà ng hằng mong ước cùng ta kết duyên cùng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa để đặng sum hiệp má»™t nhà , hÆ¡n nữa nà ng là ngưá»i nghÄ©a khà nên khi thấy ta bị Lưu Khuê BÃch cưỡng bức, nà ng đã căm háºn lắm rồi thì bao giá» nà ng lại chịu kết duyên cùng nó?
Con Vinh Lang vẫn giữ vững láºp trưá»ng cá»§a mình, nói:
- Tiểu thÆ¡ nói váºy chứ tôi tin chắc khi Tô Yến Tuyết gặp được nhà phú quý cá»§a há» Lưu, tất nhiên nà ng không còn nghÄ© đến việc chi nữa đâu. Quả tháºt nà ng đã gặp được má»™t dịp may hiếm có.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Ta chỉ là m sao cho tròn cái danh tiết cá»§a ta và đừng để lụy đến song thân là mãn nguyện lắm rồi, ngoà i ra ai sung sướng mặc ai ta không há» quan tâm đến. Váºy việc nà y mi hãy cố tâm giữ kÃn vì trừ cái kế nà y ra ta không còn kế nà o hay hÆ¡n nữa.
Con Vinh Lang nguyện y lá»i, rồi chá»§ tá»› Ä‘á»u và o phòng an giấc.
Äêm ấy, Hà n Phu nhÆ¡n sợ con mình liá»u thân tá»± tá» nên cứ nằm thao thức hoà i không sao ngá»§ được. Sáng hôm sau bà ta vá»™i kêu con Vinh Lang và o há»i:
- Hồi hôm tiểu thơ mi thức đến bao giỠmới đi nghỉ và hắn có khóc lóc nữa không?
Vinh Lang thưa:
- Tôi hết sức tìm lá»i khuyên nhá»§ nên tiểu thÆ¡ đã nguôi lòng không còn khóc lóc nữa, khoảng hết canh má»™t là tiểu thÆ¡ đã an giấc.
Hà n Phu nhơn nghe nói lòng mừng khấp khởi, xảy thấy Phương thị đến, bà ta nói tiếp:
- Hiá»n tức cÅ©ng nên góp phần khuyên nhá»§ con Mạnh Lệ Quân để cho nó khá»i Ä‘eo phiá»n, nó có đặng vui vẻ ta đây má»›i yên lòng sá»a soạn đồ nữ trang được.
Phương thị vâng dạ rồi cùng Hà n Phu nhơn thẳng đến U Hương các. Vừa thấy mặt Mạnh Lệ Quân, bà ta đã vỗ vỠbảo:
- Năm trước lúc nhà ta mở cuá»™c thi tiá»…n, ta thấy rõ diện mạo cá»§a Lưu Khuê BÃch trông chẳng kém gì Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa. Ngà y nay Thánh thượng lại giáng chỉ tứ hôn cho con cùng Lưu Khuê BÃch kết duyên cầm sắt, mẹ thiết nghÄ© tháºt là xứng đôi vừa lứa, sao con lại Ä‘eo phiá»n là m gì?
Mạnh Lệ Quân nói:
- Thưa mẫu thân, không phải con căn cứ trên sá»± đẹp xấu mà kén chá»n đâu, nhưng chỉ vì con nghÄ© trước kia đã Ä‘Ãnh ước cùng nhà Hoà ng Phá»§ nay lại cải giá lấy con nhà há» Lưu thì thiên hạ sẽ chê cưá»i nên con Ä‘au đớn lắm.
Hà n Phu nhơn cau mà y nói:
- Con nghÄ© như váºy sai rồi! Vì nay đã có chiếu thÆ¡ cá»§a Thánh thượng định việc hôn nhân thì còn ai dám Ä‘em lá»i dị nghị? Con là ngưá»i có há»c thức sao không biết gì cả váºy?
Mạnh Lệ Quân giả vá» tươi cưá»i đáp:
- Con chỉ lấy sá»± cải giá là m thất tiết nên rất hổ thẹn, nhưng con biết rằng đã có chiếu thÆ¡ cá»§a Thánh thượng thì không còn mang tiếng nữa. Nếu quả váºy thì cha mẹ định đâu con ngồi đó.
Hà n Phu nhÆ¡n nghe Mạnh Lệ Quân nói váºy thì tưởng nà ng đã ưng thuáºn rồi nên mừng rỡ vô cùng. Bà dắt Phương thị lui vá»; khi Ä‘i qua thÃnh đưá»ng lại gặp cha con Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘ang ngồi ở đó ngóng trông tin tức Mạnh Lệ Quân.
Mạnh SÄ© Nguyên lên tiếng há»i:
- Việc ấy có ổn không? Con gái đã vui lòng chưa?
Hà n Phu nhÆ¡n chép miệng cưá»i, đáp:
- Con gái ta tuy tinh khôn, nhưng vì tánh còn niên thiếu nên cũng dễ dỗ gạt.
Rồi phu nhÆ¡n thuáºt lại đầu Ä‘uôi cho Mạnh SÄ© Nguyên nghe và nói:
- Bây giỠthì chẳng những nó không khóc mà lại có ý vui mừng nữa.
Mạnh Sĩ Nguyên nghe nói cũng khấp khởi mừng thầm, nói:
- Thế thì phu nhÆ¡n hãy Ä‘i sắm sá»a đồ nữ trang gấp lên.
Hà n Phu nhÆ¡n khen phải, rồi lấy tiá»n bạc sai ngưá»i nhà đi mua sắm đồ nữ trang quà giá cho xứng vá»›i con mình.
Khi Hà n Phu nhÆ¡n và Phương thị Ä‘i rồi. Mạnh Lệ Quân liá»n mở tá»§ lấy hà ng lụa ra cùng con Vinh Lang cắt mấy bá»™ y phục đà n ông, trông sắc diện không má»™t chút ngại ngùng. Sau bữa cÆ¡m mai, nà ng lấy ra năm lượng bạc trao cho con Vinh Lang Ä‘i cáºy anh nó mua há»™ đôi già y cho gấp.
Con Vinh Lang phụng mạng Ä‘i ngay, chẳng mấy chốc nó Ä‘em già y vá»; Mạnh Lệ Quân xem qua thấy già y chắc chắn, mừng rỡ cất và o tá»§, rồi chá»§ tá»› cùng may riết cho xong mấy bá»™ áo quần.
Äến trưa, Mạnh Lệ Quân bảo nó Ä‘i vá» nhà lén lấy bá»™ áo quần và già y cá»§a anh nó.
Vinh Lang nói:
- Việc ấy có khó chi, để sáng mai tôi đi lấy cũng chẳng muộn.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Phà m việc gì cũng cần phải chuẩn bị trước cho sẵn sà ng cà ng sớm cà ng hay, nếu không chuẩn bị trước để đến đó bị khiếm khuyết trở tay sao kịp?
Con Vinh Lang khen phải, vội vã ra đi. Chỉ mấy giỠsau nó đem vỠđủ cả già y và quần áo. Mạnh Lệ Quân xem thấy, mừng nói:
- Ừ! Có váºy chúng ta má»›i sẵn sà ng cải dạng nam trang chứ.
Nói rồi lấy đem cất hết và o tủ, kế thấy Tô Yến Tuyết đến.
Vừa bước và o, Tô Yến Tuyết trông thấy Mạnh Lệ Quân tươi tỉnh cùng con tớ Vinh Lang may quần áo, nà ng thầm nghĩ:
“Ai ngá» má»™t ngưá»i há»c rá»™ng tà i cao như vầy mà lại không có khà tiết chút nà o cả váºy! Quả tháºt con gái nhà quan phần đông là kẻ bạc tìnhâ€.
Tô Yến Tuyết lên tiếng chà o Mạnh Tiểu thÆ¡, Mạnh Tiểu thÆ¡ niá»m nở má»i Tô Yến Tuyết ngồi.
Tô Yến Tuyết nói:
- Tôi thấy lão gia đã kêu thợ đến may quần áo cưới rồi sao tiểu thÆ¡ còn phải nhá»c công may vá nữa là m gì?
Mạnh Lệ Quân mỉn cưá»i đáp:
- Nhân lúc rảnh việc ngồi không cÅ©ng buồn nên ta may thêm và i bá»™ quần áo riêng để dùng cà ng nhiá»u cà ng hay chứ sao.
Tô Yến Tuyết khinh thầm:
“Thế mà lâu nay ta cứ tưởng nà ng là cà nh và ng lá ngá»c, ai ngá» bên trong lại chứa má»™t tấm lòng vô cùng bỉ ổiâ€.
Vì nghÄ© váºy nên Tô Yến Tuyết ghét cay ghét đắng không thèm bước đến gần xem, cho nên nà ng không biết rõ y phục ấy là cá»§a đà n ông. Tô Yến Tuyết chi ngồi ráng má»™t tà rồi gai mắt quá vá»™i cáo từ lui ra ngay.
Qua đến ngà y hai mươi bốn, chủ tớ đã may xong mấy bộ quần áo.
Sáng hôm ấy Kỳ Thạnh Äức đến. Mạnh SÄ© Nguyên cùng Mạnh Gia Linh ra tếip rước và o nhà . Sau khi chá»§ khách an tá»a, Kỳ Thạnh Äức nói:
- Lưu Quốc cá»±u đã chá»n ngà y hai mươi bốn tháng ba nà y là m lá»… vấn danh, rồi qua ngà y mùng hai tháng tư là m lá»… thân nghinh. Váºy nay lão phu đến đây cho hay trước để tiên sanh biết mà sá»a soạn.
Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Vì chúng tôi mà Thừa tướng phải Ä‘i qua Ä‘i lại khổ nhá»c, tôi chẳng biết lấy chi báo đáp công Æ¡n ây cho vừa.
Kỳ Thạnh Äức nói:
- Vì có mạng lịnh Thiên tá» nên dù khó nhá»c đến đâu tôi cÅ©ng chẳng dám từ, vì váºy đến ngà y thân nghinh tôi cÅ©ng phải thân hà nh đến đây nữa má»›i phải.
Dứt lá»i, Kỳ Thạnh Äức từ giã lui vá».
Mạnh SÄ© Nguyên liá»n thuáºt lại cho má»i ngưá»ik trong nhà hay biết. Con Vinh Lang nghe rõ vá»™i vã chạy ra U Hương các nói cho Mạnh Lệ Quân hay, Mạnh Lệ Quân nói:
- Thế thì chúng ta sẽ để đến đêm ba mươi sẽ khởi hà nh, nhưng phải đi cho sớm chừng lối đầu canh năm mới được.
Vinh Lang ngạc nhiên há»i:
- Sao tiểu thÆ¡ không tÃnh Ä‘i cho sá»›m lại để đến cáºn ngà y quá váºy?
Mạnh Lệ Quân giải thÃch:
- Ta tÃnh ra Ä‘i cáºn ngà y như thế là vì muốn là m cho Tô Yến Tuyết không thể nà o từ chối được, phải chịu thay thế cho ta thôi.
Vinh Lang nói:
- Tô Yến Tuyết là con nhà thưá»ng dân nay được gởi thân và o nhà gia thế thì tưởng phúc bảy mươi Ä‘á»i rồi, chắc nà ng thÃch lắm má»›i phải, chá»› lẽ nà o nà ng từ chối sao mà tiểu thÆ¡ lo ngại?
Mạnh Lệ Quân nói:
- Mi nháºn xét như thế lầm rồi! Mi không thấy tánh tình khà khái cá»§a Tô Yến Tuyết sao? HÆ¡n nữa nà ng đã láºp tâm căm háºn Lưu Khuê BÃch vá» sá»± tranh hôn nà y, chắc chắn nà ng không bằng lòng đâu, để sau nà y mi má»›i thấy sá»± nháºn xét cá»§a ta là đúng. Nhưng vá» phần ta có má»™t Ä‘iá»u ta rất áy náy, là khi ta bá» nhà ra Ä‘i không biết ngà y nà o má»›i cứu đặng phu quân và ngà y nà o má»›i gặp lại cha mẹ. Chắc là để thương đỠnhá»› lại cho cha mẹ, lòng ta không nỡ. Váºy nay muốn há»a má»™t bức chân dung để lại, chẳng hay mi nghÄ© sao?
Con Vinh Lang gáºt đầu đáp:
- Tiểu thÆ¡ tÃnh việc ấy phải lắm, váºy tiểu thÆ¡ phải vẽ gấp lên.
Mạnh Lệ Quân đi lấy cỠmà u và giấy đến trước một tấm kiếng lớn rồi nhìn hình mình in trong kiếng mà vẽ.
Nà ng nhắm qua, nhắm lại dung nhan của nà ng rất ảm đạm u buồn nên cất tiếng than:
- Cảm thương cho số pháºn long Ä‘ong cá»§a ta, và con đưá»ng từ đây đến Bắc Kinh xa ngà n vạn dặm, chẳng biết bao giá» phu phụ má»›i được trùng phùng. Ta đây chÃnh là kẻ bạc mạng nhất trong thế gian nà y. Ôi! Ta có nghÄ© lắm lại cà ng Ä‘au đớn lắm thôi.
Mạnh Lệ Quân than thở đến đây thì hai hà ng lụy tự nhiên tuôn xuống như mưa. Con Vinh Lang thấy thế, bước lại khuyên giải:
- Tiểu thÆ¡ đã tÃnh há»a bức chân dung cá»§a mình để lại cho cha mẹ được yên lòng thì tiểu thÆ¡ nên cố gắng yểm lụy, chứ cứ khóc lóc như váºy chẳng lẽ lại há»a bức hình vá»›i vẻ mặt Ä‘au thương thế kia ư?
Mạnh Lệ Quân thổn thức nói:
- Cảnh biệt ly nà y dẫu cho kẻ gan sắt dạ đồng cÅ©ng phải lay chuyển thay, huống chi ta đây cÅ©ng là kẻ máu chảy ruá»™t má»m mà mi bảo ta đừng Ä‘au xót sao được?
Vinh Lang nói:
- Tiểu thÆ¡ khi ra Ä‘i thì cha mẹ ở nhà buồn rầu thương nhá»› nên má»›i há»a hình để lại, mà tiểu thÆ¡ lại khóc lóc rồi vẽ má»™t bức hình vá»›i vẻ mặt Ä‘au buồn, để cho cha mẹ ở nhà khi nhá»› con lại nhìn thấy vóc hình thảm não thế kia thì ngưá»i lại cà ng Ä‘au buồn hÆ¡n nữa, chứ có Ãch lợi chi?
Mạnh Lệ Quân khen phải, rồi nà ng Ä‘i rá»a mặt, gắng gượng tươi cưá»i, để vẽ theo. Nà ng ngồi vẽ mải miết đến trưa má»›i xong. Nà ng vốn có biệt tà i cầm kỳ thi há»a, nét bút cá»§a nà ng tháºt là thần diệu.
Vẽ xong, nà ng trao cho con Vinh Lang xem và há»i:
- Mi xem thỠcó giống ta không?
Con Vinh Lang xem qua rồi khen lấy khen để. Hắn nói:
- Tháºt nét bút cá»§a tiểu thÆ¡ rất thần tình, không má»™t đưá»ng nét nà o sai sẩy cả. Tôi tin chắc không có tay há»a công nà o bì kịp tiểu thÆ¡.
Mạnh Lệ Quân cầm bức hình mình nhìn hồi lâu rồi ngá»a mặt lên trá»i than:
- Trá»i Æ¡i! Có ai ngỠđâu dung nhan Mạnh Lệ Quân như vầy mà phải lưu lạc giang hồ, nghÄ© xót thương biết dưá»ng nà o.
Rồi nà ng ngâm lên hai câu thơ:
“Äã sanh ra kiếp má hồng,
Ong xanh nỡ để long Ä‘ong là m gìâ€.
Ngâm rồi nà ng đỠsau bức ảnh một bà i thơ nguyên văn như sau:
“Phong ba nhứt đáng phúc hà ta,
“Phẩm tiết há» kham ngá»c nhiá»…m hà ,
“Tỳ thế bất năng y tất hạ,
“Toà n thân ngưỡng tác ý thiên nha,
“Chỉ duyên đoạn tuyệt phiêu vô tuế,
“Kim cúc vinh nan khủ hữu gia,
“Tha niên lụy phát hoán ô saâ€.
Rồi nà ng lại viết riêng một phong thư để lại, nội dung như sau:
“Vì con muốn giữ tròn danh tiết nên buá»™c lòng phải trốn mẹ cha; lánh mình tha phương, cam lá»—i niá»m hiếu đạo. Con ân háºn vì không được ở nà h để hầu hạ song thân, nhưng lâm thế bÃ, đà nh phải chịu váºy.
Con ra Ä‘i là ỷ lại có Tô Yến Tuyết tà i mạo cÅ©ng chẳng kém chi con, song thân có thể dùng nà ng trá hôn để thay thế cho con tiện lắm, xin cha mẹ hãy thi hà nh mà tha thứ cho hà nh động cá»§a conâ€.
Mạnh Lệ Quân viết xong bức thư, liá»n niêm phong lại rồi gói theo bức ảnh cất kỹ và o tá»§, Ä‘oạn nói vá»›i con Vinh Lang:
- Bây giỠđây ta cần phải giấu kỹ trong tá»§ đợi đến lúc ra Ä‘i sẽ Ä‘em để ra ngoà i. Là m như váºy má»›i khá»i láºu sá»±.
Vinh Lang cất tiếng khen:
- Tiểu thÆ¡ là m việc chi cÅ©ng rất chu đáo, tháºt Ãt ngưá»i bì kịp.
Vinh Lang nói vừa dứt lá»i thì Tô Yến Tuyết đến. Mạnh Lệ Quân đứng dáºy niá»m nở chà o há»i rồi má»i ngồi. Yến Tuyết thấy mấy cái cá»a sổ trong phòng Ä‘á»u mở toang, nà ng tưởng Mạnh Lệ Quân là kẻ vô tình không nghÄ© đến bá» trinh tiết nên cất tiếng há»i bằng giá»ng mỉa mai:
- Chắc độ nà y tiểu thÆ¡ thong thả nên má»›i mở cá»a sổ rá»™ng như thế dá»… thưởng hoa phải không?
Mạnh Lệ Quân cũng thừa hiểu câu nói mỉa mai của nà ng nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
- Chẳng qua là một lối giải buồn đó thôi.
Tô Yến Tuyết lại nói:
- Phải lắm mà , tiểu thÆ¡ sắp có má»™t vị phu quân thì không thưởng hoa sao được. HÆ¡n nữa tiểu thÆ¡ là ngưá»i tà i mạo kiêm toà n, nay lại gặp Lưu Khuê BÃch má»™t kẻ Ä‘a tình háo sắc thì chắc rồi đây vợ chồng sẽ đặng phỉ tình ân ái, thế thì còn Ä‘iá»u chi nữa mà phiá»n, phải không tiểu thÆ¡?
Mấy lá»i mỉa mai cá»§a Tô Yến Tuyết, khiến Mạnh Lệ Quân cảm thấy như mÅ©i dao đâm thẳng và o tim nhưng nà ng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, đáp:
- Äó chẳng qua má»™t việc vạn bất đắc dÄ© mà thôi, nhưng chưa chắc rồi đây ai sẽ ân ái vá»›i há» Lưu; để đến sau nà y rồi sẽ rõ.
Tô Yến Tuyết là kẻ vô tình nên không hiểu thấu câu nói cá»§a Mạnh Lệ Quân, nà ng chỉ lấy là m lạ cho Mạnh Lệ Quân sao không biết giữ gìn trinh tiết. Vì váºy nà ng chán nản lắm, không thèm nói thêm lá»i nà o nữa, vá»™i cáo từ lui ra.
Nà ng vừa đi vừa nghĩ thầm:
“Lưu Khuê BÃch đã âm mưu hãm hại chồng ta thì nhất định ta sẽ thá»§ tiết ở váºy suốt Ä‘á»i chứ không lấy ai cả. Äá»i ta chỉ biết có má»™t Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa mà thôiâ€.
Khi vỠđến nhà , nà ng quá uất háºn, toà n thân nà ng nóng bá»ng lên, nà ng bị bịnh rồi!
Trải mấy ngà y vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên đã lo sắm sá»a đồ trang sức và quần áo cho Mạnh Lệ Quân xong xuôi. Thấm thoát đã đến ngà y hai mươi bốn tháng ba là ngà y Lưu Khuê BÃch nạp đồ sÃnh lá»….
Ngà y hôm ấy các quan viên văn võ đến chúc mừng rất đông. Trong số ấy chỉ có má»™t mình quan Bố chánh Tần Thừa Ân trong lòng rất căm háºn, nhưng khổ ná»—i chức quan cá»§a ngưá»i nhá» nhoi không thể nà o báo cừu cho nhà Hoà ng Phá»§ được, nên ngưá»i cáo bịnh không đến.
Lúc bấy giá» dân chúng khắp thà nh ai ai cÅ©ng chê Mạnh SÄ© Nguyên là ngưá»i bất nghÄ©a, lại cÅ©ng có đôi ngưá»i thông cảm hoà n cảnh bắt buá»™c nên Ä‘em lòng thương hại.
Khi Kỳ Thạnh Äức Ä‘em lá»… sÃnh đến Mạnh phá»§, cha con Mạnh SÄ© Nguyên ra nghinh tiếp và o rồi truyá»n gia nhÆ¡n thết tiệc khoản đãi.
Kỳ Thạnh Äức từ chối:
- Lão phu tuổi đã già không thể dùng rượu được, hÆ¡n nữa hôm nay thế nà o lão phu cÅ©ng phải qua dá»± tiệc nhà há» Lưu, váºy xin tiên sanh rá»™ng lòng tha thứ cho.
Dứt lá»i, Kỳ Thạnh Äức từ giã ra vá».
Khi Kỳ Thạnh Äức vá» rồ, Mạnh SÄ© Nguyên muốn cho Mạnh Lệ Quân được vui lòng nên sai nữ tỳ Ä‘em hết lá»… váºt ấy ra U Hương các trao cho Mạnh Lệ Quân. Con Vinh Lang vừa trông thấy những món đồ Ä‘i lá»… quà giá ấy, lên tiếng trầm trồ khen ngợi; Mạnh Lệ Quân liá»n Ä‘em dẹp hết và o trong rương. Con Vinh Lang há»i:
- Những món đồ nà y tôi xem thứ nà o cÅ©ng đắt tiá»n cả, sao tiểu thÆ¡ không chá»n và i thứ tốt để Ä‘em theo dùng trong lúc Ä‘i đưá»ng?
Mạnh Lệ Quân lắc đầu đáp:
- Của phi nghĩa ấy ta không thèm lấy đâu, vả lại nội của cải ta đem theo đây giá trị hơn ngà n lượng thì đủ dùng chán, hà tất phải lấy của ai?
Vinh Lang gáºt đầu khen:
- Tiểu thÆ¡ quả tháºt là ngưá»i khà khái chẳng thèm lấy cá»§a phi nghÄ©a, tháºt Ãt kẻ bì. Còn xét nà ng Tô Yến Tuyết tháºt là may phước. Äá»i nà o có chuyện con nhà thưá»ng dân lại có thể hưởng cái cá»§a quà giá đến thế.
Mạnh Lệ Quân mỉm cưá»i nói:
- Mi nghÄ© váºy chứ theo ý ta thì Ä‘oán biết nà ng sẽ uất ức đến chết tá»§i Ä‘i thôi, để mai đây mi sẽ thấy lá»i nháºn xét cá»§a ta là đúng.
Con Vinh Lang nghe nà ng nói không dám cãi, nhưng trong lòng vẫn không tin.
Thá»i giá» trôi qua rất nhanh, nhất là má»—i khi có việc bì lo sợ đến, nói lại cà ng đến nhanh không thể tưởng tượng. Má»›i đây mà đã đến ngà y ba mươi tháng ba rồi.
Chiá»u hôm ấy, Mạnh Lệ Quân nói vá»›i con Vinh Lang:
- Äêm nay là đêm chúng ta khởi hà nh, váºy mi hãy mau mau Ä‘i lấy cái chìa khóa cá»§a sau Ä‘em vỠđây đặng khuya nay Ä‘i cho sá»›m.
Con Vinh Lang vâng lá»i dạy Ä‘i láºp tức.
Lá»i Bình:
- Má»™t cô gái lá ngá»c cà nh và ng như Mạnh Lệ Quân từ thuở bé đến lá»›n không bước ra khá»i nhà mà toan trốn Ä‘i trên bước đưá»ng muôn dặm, dấn thân nÆ¡i góc bể chân trá»i, quả là má»™t hà nh độgn vô cùng táo bạo. Nhưng ở Ä‘á»i chỉ có những hà nh động táo bạo má»›i nói lên được tư tưởng cá»§a mình, chứ những kẻ tham sanh húy tá» suốt Ä‘á»i du dú trong nhà , đến khi nhắm mắt có ai biết đến đâu!
Mạnh Lệ Quân không thể chung tình để cho mang tiếng là con bất hiếu, và cÅ©ng không thể ưng ngưá»i mà mình không ưa không thÃch. Nà ng pảhi là m sao cho vẹn toà n cả hai má»›i được. Khi nà ng đã nghÄ© được má»™t kế vẹn toà n rồi, thì nà ng không còn buồn rầu Ä‘au khổ nữa. Cho hay ở Ä‘á»i con ngưá»i bị Ä‘au khổ khi nà o còn lưỡng lá»± chưa dứt khoát được con đưá»ng Ä‘i, chứ khi đã dứt khoát rồi thì trong lòng trở nên khoan khái dá»… chịu. Biết váºy Ä‘á»i ta cÅ©ng nên vạch má»™t con đưá»ng Ä‘i nhất định để thoát khá»i vòng sầu não.
|

23-09-2008, 07:36 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i Tám
Vì tiết nghĩa, Mạnh Lệ Quân cải dạng ra đi,
Äể Ä‘á»n Æ¡n, Tô Yến Tuyết kết hôn thay thế.
Con Vinh Lang hiểu rõ xâu chìa khóa cá»a sau là do vợ cá»§a Phan Phát cất giữ, mà tánh tình cô ả nà y thá» Æ¡ lắm nên việc lấy cắp không khó.
Hắn chạy xuống lầu chỉ trong chốc lát là mang xâu chìa khóa vỠngay. Mạnh Lệ Quân mừng rỡ lấy đem cất và nói:
- Thôi thế là xong cả rồi. Khuya nà y chúng ta sẽ ra Ä‘i, không còn sợ Ä‘iá»u chi bất trắc nữa.
Cơm tối xong, Mạnh Lệ Quân lại bà n với Vinh Lang:
- Chúng ta ra Ä‘i không biết chừng nà o má»›i có thể gặp lại cha mẹ ta, váºy bây giá» mi hãy bưng đèn, đặng đến lá»±a lá»i từ giã cha mẹ ta má»›i an lòng.
Con Vinh Lang vâng lá»i Ä‘i thắp đèn rồi cùng Mạnh Lệ Quân đến phòng Hà n Phu nhÆ¡n. Lúc ấy Hà n Phu nhÆ¡n Ä‘ang ở trong phòng lo sắp đặt đồ tư trang.
Mạnh Lệ Quân bước đến má»™t bên ôn tồn há»i mẹ:
- Chẳng hay thân phụ con đi đâu vắng?
Hà n Phu nhơn đáp:
- Thân phụ con Ä‘ang ở nhà ngoà i lo chỉ bảo công việc cho gia nhÆ¡n nó là m, vì sợ để đến ngà y mai sá»a soạn không kịp.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Cần chi những việc nhá» nhặt ấy mà song thân phải nhá»c công lo lắng?
- á»’! Sao con lại nói váºy? Việc nà y có quan hệ đến thể diện nhà ta lắm chá»›. Cần phải sá»a sang cho rỡ rà ng má»›i được.
Rồi bằng giá»ng buồn thảm, Mạnh Lệ Quân nói:
- Chuyến nà y con từ biệt song thân không biết đến bao giá» má»›i gặp lại. Con xét lại cái Æ¡n dưỡng dục cá»§a cha mẹ con chưa được báo đáp mảy may, quả tháºt con là đứa con đại bất hiếu.
Hà n Phu nhơn nói:
- Cố Phu nhÆ¡n có bảo cho mẹ biết rằng ngưá»i dâu lá»›n là Lục thị đã theo Lưu Khuê Quang trấn thá»§ tại Nhạn môn quan rồi, nên má»™t mình phu nhÆ¡n ở nhà rất buồn bã. Vì váºy nay con vỠđó được ở tại nhà , hÆ¡n nữa, sau mưá»i hôm, Lưu Khuê BÃch phải vá» kinh lãnh chức, con lại được trở vá» thăm mẹ chứ có xa cách gì đâu mà con lo ngại.
Bằng giá»ng úp mở, Mạnh Lệ Quân nói:
- Việc Ä‘á»i tháºt khó mà đoán ra trước được, phá»ng như con không thưá»ng vá» thăm cha mẹ được thì xin cha mẹ cứ an tâm, cho hay sanh con gái có ra gì đâu!
Hà n Phu nhơn nói:
- Thế nhưng hễ nữ sanh thì ngoại tộc, con gái lớn lên phải đi lấy chồng, còn việc phụng dưỡng cha mẹ là nhiệm vụ của con trai.
Mấy lá»i Mạnh Lệ Quân, Hà n Phu nhÆ¡n những tưởng nà ng sắp ra Ä‘i theo chồng nên má»›i nói váºy, chá»› bà ta có ngỠđâu Mạnh Lệ Quân lại đến giã biệt để trốn Ä‘i, hà nh động theo lương tâm cá»§a nà ng!
Mạnh Lệ Quân lui ra, kêu con Vinh Lang bảo:
- Mi hãy đưa ta đến phòng Phương thị nhé!
Con Vinh Lang vâng dạ rồi bưng đèn Ä‘i trước. Lúc và o đến phòng Phương thị, gặp Tô Äại nương ở đó, còn Mạnh Gia Linh thì vắng mặt.
Mạnh Lệ Quân nói với Phương thị:
- Khi em Ä‘i rồi xin chị ở nhà hết lòng phụng dưỡng song thân chứ em đây quả tháºt là má»™t đứa bất hiếu.
Phương thị nói:
- Tôi đây là dâu có nhiệm vụ phụng dưỡng mẹ chồng, hà tất tiểu thÆ¡ phải nhá»c lòng căn dặn. Còn tiểu thÆ¡ cÅ©ng có thể thưá»ng xuyên vá» thăm chứ có há» chi mà tiểu thÆ¡ phải lo lắng.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Chị nói váºy cÅ©ng phải, song đã bá» nhà ra Ä‘i thì biết bao giá» má»›i đặng cùng song thân sum hiệp, vì thế việc phụng dưỡng tôi trông mong và o chị.
Phương thị giải thÃch:
- Phà nm sanh con trai lá»›n lên muốn cưới vợ cho xong, còn con gái thì vá» nhà chồng, ấy là cái sổ nguyện cá»§a mẹ cha, nay tiểu thÆ¡ ra lấy chồng tất nhiên song thân vui lòng lắm rồi, còn việc phụng dưỡng là bổn pháºn cá»§a tôi, tiểu thÆ¡ chá»› lo lắng là m chi.
Mạnh Lệ Quân không dám nói thêm nữa, vội bảo con Vinh Lang mồi đèn rồi từ giã lui ra.
Ra ngoà i, Mạnh Lệ Quân nói với Vinh Lang:
- Ngót mưá»i sáu năm trá»i ta cùng Tô Yến Tuyết sống bên nhau, nay ta sắp Ä‘i xa, lại nhá» nà ng thay thế cái trách nhiệm nặng nỠấy cho ta, váºy cÅ©ng nên đến từ biệt nà ng đôi câu má»›i phải.
Vinh Lang đáp:
- Tiểu thơ nói rất phải.
Dứt lá»i, hai ngưá»i Ä‘i đến phòng Tô Yến Tuyết. Nà ng Tô Yến Tuyết vẫn mang má»™t lòng cừu háºn Lưu Khuê BÃch đã âm mưu ám hại Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là m cho lỡ dở cuá»™c lương duyên cá»§a nà ng. Nay lại thấy Mạnh Lệ Quân Ä‘em dạ phụ phà ng, không chút xót thương ngưá»i mệnh bạc thì Ä‘em lòng uất háºn, nhưng tiếc rằng nà ng là hạng thấp thá»i không thể nói năng gì được.
Suốt mấy ngà y nay Yến Tuyết quá sầu tình nên đã nhuốm bịnh nằm liệt suốt mấy ngà y. Tối hôm ấy, Tô Äại nương Ä‘i qua bên Phương thị, má»™t mình nà ng ở trong phòng lại cà ng buồn thảm hÆ¡n nữa. Khi thấy Mạnh Lệ Quân đến, nà ng vá»™i vã ngồi dáºy ra nghinh tiếp. Mạnh Lệ Quân âu yếm nắm tay Tô Yến Tuyết nói:
- Chị em ta sống chung vá»›i nhau ngót mưá»i sáu năm trá»i, tình nồng đượm xem chẳng khác ruá»™t thịt, nay em sắp phải Ä‘i xa nên đến đây xin từ biệt chị và em muốn nói vá»›i chị má»™t lá»i, chẳng hay chị có bằng lòng cho em nói không?
Tô Yến Tuyết nói:
- Bao giá» tôi cÅ©ng sẵn sà ng vâng theo lá»i tiểu thÆ¡, chẳng hay tiểu thÆ¡ muốn Ä‘iá»u chi, xin hãy bảo cho tôi biết.
Mạnh Lệ Quân nói:
- Mai nà y là ngà y em sẽ Ä‘i xa, váºy ở nhà nếu song thân em có Ä‘iá»u chi cáºy đến chị, xin chị chá»› từ chối, em đội Æ¡n chị vô cùng.
Tô Yến Tuyết có ngỠđâu Mạnh Lệ Quân tÃnh cáºy nà ng trá hôn, nên tháºt thà đáp:
- Hai mẹ con tôi mang Æ¡n lão gia rất nặng, vả lại tôi đâu phải là kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a. Nếu lão gia và phu nhÆ¡n có cáºy bảo tôi Ä‘iá»u chi, dầu phải và o chá»— nước sôi lá»a bá»ng, tôi cÅ©ng chẳng dám từ nan.
Mạnh Lệ Quân mừng rỡ nói:
- Trước mặt em và có con Vinh Lang đây, xin chị khá nhá»› lá»i, bằng phụ bặc chắc sau nà y đôi ta không còn gặp gỡ nữa đấy.
Tô Yến Tuyết nói:
- Tôi đã nói ra không bao giá» nuốt lá»i.
Con Vinh Lang đứng má»™t bên nghe Tô Yến Tuyết nói váºy, nó cưá»i thầm:
“Ồ, nà ng Tô Yến Tuyếtt tháºt thà quá. Ngưá»i ta cáºy mình trá hôn mà không biếtâ€.
Mạnh Lệ Quân tiếp:
- Chị đã hứa như váºy em an tâm lắm.
Tô Yến Tuyết nói:
- Vá» việc nhà , xin tiểu thÆ¡ chá»› lo. Tôi chỉ ước mong cho tiểu thÆ¡ được cùng Lưu Khuê BÃch thá»a tình ân ái, sá»›m sanh con rồng cháu phụng là tôi vui mừng.
Mạnh Lệ Quân biết Tô Yến Tuyết nói kháy mình, liá»n thở dà i than:
- Tôi rất cảm Æ¡n tấm lòng tốt cá»§a chị, song việc ái ân ấy chưa biết kiếp nà y hay kiếp sau váºy.
Tô Yến Tuyết nói:
- Lưu Quốc cá»±u phải tốn biết bao tâm lá»±c để kết duyên cho kỳ được vá»›i tiểu thÆ¡, hÆ¡n nữa tiểu thÆ¡ là ngưá»i tà i mạo kiêm toà n thì khi gặp nhau tất nhiên phỉ nguyá»n cá nước, chá»› sao tiểu thÆ¡ lại nói váºy?
Mạnh Lệ Quân lắc đầu:
- Bây giá» ta cÅ©ngk không nên bà n đến việc ái ân là m gì, ai là ngưá»i ân ái vá»›i chà ng để sau nà y sẽ rõ.
Tô Yến Tuyết tưởng Mạnh Lệ Quân nói xuyên tạc như váºy để cho đỡ thẹn, nên nà ng không nói nữa, Mạnh Lệ Quân đứng dáºy giã từ lui ra. Tô Yến Tuyết đưa ra khá»i cá»a phòng rồi trở và o, nà ng nằm lăn lên giưá»ng thở dà i ngao ngán và thầm nghÄ©:
“Ai có ngỠđâu má»™t cô gái hữu tà i hữu há»c như váºy mà không má»™t chút lương tâm. Cho hay ở Ä‘á»i, địa vị và tiá»n bạc là m mỠám cả lương tri là váºy đóâ€.
Khi Mạnh Lệ Quân và con Vinh Lang vỠđến phòng rồi, liá»n đóng cá»a phòng vặn lu ngá»n đèn, cả hai cùng ngồi im lặng chá» cho đến khuya đặng cải nam trang.
Cả hai ngưá»i im cho đến canh ba, Mạnh Lệ Quân má»›i lên tiếng bảo:
- Thôi đã khuya lắm rồi, chúng ta thay y phục cải trang đi là vừa.
Dứt lá»i, nà ng vặn đèn sáng lên rồi mở rương lấy quần áo ra, Ä‘oạn hai ngưá»i vấn tóc, đội khăn há»c trò; độn chân cho lá»›n để mang già y đà n ông.
Cải trang xong, Mạnh Lệ Quân đứng trước tấm kiếng cưá»i chúm chÃm nói vá»›i con Vinh Lang:
- Bây giỠta giống một trang thiếu niên anh tuấn quá nhỉ?
Con Vinh Lang nhìn nà ng rồi mỉm cưá»i đáp:
- Tiểu thÆ¡ ăn mặc như thế trông đẹp trai đáo để, tôi e gặp con gái nó mê liá»n!
Sau đó, Mạnh Lệ Quân Ä‘em phong thư và bức ảnh ra để trên bà n rồi quay mặt vá» phÃa nhà thá» quì lạy và lâm râm vái:
- “Chỉ vì hoà n cảnh quẫn bức nên đứa nữ tôn nà y đà nh phải ra Ä‘i mang tiếng bất hiếu, xin tổ tiên phò há»™ cho, may ra láºp được công danh, cứu được nhà chồng thoát khá»i vòng tai nạn. Trên bước đưá»ng lưu lạc, nếu có xảy bất trắc thì nữ tôn nà y nguyện vì chữ trinh mà chết cho tròn danh pháºnâ€.
Khẩn nguyện ông bà xong, nà ng quay qua phÃa phòng song thân thụp lạy và thổn thức nói:
- “Äứa con bất hiếu hôm nay phải bá» nhà ra Ä‘i, phụ hết công sanh thà nh dưỡng dục, nếu may ra con láºp được công danh, cứu vãn nhà chồng thì con cÅ©ng sẽ gặp gỡ song thân trở lại: bằng không, chắc con phải trôi nổi nÆ¡i đất khách quê ngưá»i, đó là do nÆ¡i số phần cá»§a con mạng bạc, xin song thân tha thứâ€.
Dứt lá»i, nà ng bảo con Vinh Lang ra ngoà i tà u lén bắt má»™t con ngá»±a rồi cùng nhau ra khá»i hoa viên. Äến đây, cả hai đồng leo lên ngá»±a, Mạnh Lệ Quân để con Vinh Lang ngồi trước, nà ng má»™t tay ôm con Vinh Lang, má»™t tay nắm chặt dây cương ra roi thúc ngá»±a chạy nước đại.
Lúc bấy giá» trống đã Ä‘iểm canh ba, con ngá»±a khá»e mạnh chở hai nà ng con gái phi nhanh vượt gió chạy mãi đến khi vừng đông á»ng hồng thì tÃnh đã dư năm mươi dặm đưá»ng.
Bây giá» Mạnh Lệ Quân nháºn thấy hai ngưá»i ngồi chung má»™t ngá»±a bất tiện quá nên nà ng để con Vinh Lang xuống bảo nó theo sau nà ng gò cương cho Ä‘i cháºm cháºm. Hai ngưá»i Ä‘i suốt ngà y hôm ấy đã hÆ¡n trăm dặm đưá»ng; Mạnh Lệ Quân nhắm ngưá»i nhà có theo cÅ©ng không kịp nữa nên tìm thuê má»™t lữ quán nghỉ ngÆ¡i để lấy sức sáng mai tiếp tục lên đưá»ng.
Nói qua Phan Phát là kẻ coi giữ hoa viên, đêm hôm ấy không chịu ở ngoà i nhà gác, lại và o trong thÆ¡ phòng mà ngá»§, mãi đến khuya má»›i thức dáºy trông thấy các cá»a vưá»n mở toang, chà ng thất kinh chạy Ä‘i xem xét thì thấy xâu chìa khóa bá» ngay dưới đất, còn cái chốt gà i cá»a lại ném má»™t bên. Cà ng hoảng kinh hÆ¡n nữa, chà ng chạy thẳng và U Hương các, lại thấy ở đây các cá»a phòng Ä‘á»u mở trống, chà ng sợ toát mồ hôi chạy riết vá» phòng gõ cá»a kêu vợ.
Vợ là Xuân Hương vùng dáºy há»i:
- Việc gì mà phu quân hoảng kinh lên váºy?
Phan Phát vừa thở hà o hển vừa thuáºt lại cho vợ nghe và nói:
- Ta chỉ sợ đồ sÃnh lá»… trong phòng tiểu thÆ¡ mất cả rồi thì nguy to, váºy em hãy tức tốc chạy báo tin ngay má»›i được.
Xuân Hương nghe chồng nói như váºy cÅ©ng lo sợ vô cùng, vá»™ chạy thẳng ra u Hương cát lá»›n tiếng gá»i con Vinh Lang. Nhưng kêu hoà i vẫn không nghe con Vinh Lang ứng đáp.
Lúc ấy Tô Yến Tuyết Ä‘ang ngá»§, nghe kêu giá»±t mình chạy ra há»i:
- Việc chi mà kêu gá»i dữ váºy?
Xuân Hương nói:
- Tôi thấy cá»a vưá»n và các cá»a trên U Hương các Ä‘á»u mở trống toang hoang, sợ mất mát đồ đạc chi chăng, nên má»›i kêu há»i, váºy nhá» cô nương hãy nói giùm vá»›i tiểu thÆ¡, bảo kiểm soát lại xem có ai mất mát gì không.
Tô Yến Tuyết nghe nói cÅ©ng hoảng kinh, vá»™i chạy Ä‘i kêu con Vinh Lang nhưng không tìm thấy nó đâu cả, lại thấy cá»a phòng khép trái lại. Nà ng kinh hãi nghÄ© thầm:
“Lạ tháºt! Hay là tiểu thÆ¡ cùng con Vinh Lang bá» trốn Ä‘i rồi chăng? Thảo nà o mấy hôm nay tiểu thÆ¡ cưá»i cưá»i nói nói trông như ngưá»i vô tư váºyâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, nà ng xô cá»a bước và o thì thấy đồ tư trang cá»§a Mạnh Lệ Quân đâu mất hết, trong phòng lạnh lẽo vắng teo. Bấy giá» Tô Yến Tuyết má»›i tỉnh ngá»™.
Nà ng lẩm bẩm một mình:
“Ai ngá»i tiểu thÆ¡ lại láºp tâm trốn Ä‘i! Nếu váºy quả nà ng là ngưá»i tiết liệt! Ta thiệt dốt quá không biết nháºn xét ngưá»i tý nà o cảâ€.
Nói rồi, nà ng chạy thẳng xuống lầu, đến phòng Mạnh SÄ© Nguyên ká» miệng và o khe cá»a gá»i:
- Thưa lão gia và phu nhÆ¡n hãy mau mau tỉnh dáºy, Mạnh Tiểu thÆ¡ và con Vinh Lang đã trốn Ä‘i rồi!
Vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên nghe kêu, vùng dáºy nhìn nhau sá»ng sốt và than dà i:
- Chết rồi! Nếu váºy con gái ta nó là m hại ta rồi! Nay ta đã nháºn sÃnh lá»… mà nó trốn Ä‘i, là m gì Lưu Khuê BÃch cÅ©ng tâu vá»›i triá»u đình bảo rằng ta gian giấu, ắt phải mang tá»™i khi quân.
Vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên tức tốc thẳng đến U Hương các đồng thá»i sai nữ tỳ Ä‘i báo cho Mạnh Gia Linh biết, chẳng dè lúc ấy Tô Yến Tuyết cùng Mạnh Gia Linh và Tô Äại nương đã đến U Hương các trước rồi. Khi Mạnh SÄ© Nguyên bước và o phòng thì thấy đồ sÃnh lá»… cá»§a Lưu gia Ä‘á»u còn đủ cả, chỉ mất má»™t mình đồ đạc cá»§a Mạnh Lệ Quân mà thôi. Tô Äại nương chợt thấy trên bà n có má»™t gói giấy liá»n lấy Ä‘em trao cho Hà n Phu nhÆ¡n.
Hà n Phu nhÆ¡n mở ra xem thấy má»™t phong thư và má»™t bức há»a chân dung giống hệt Mạnh Lệ Quân, Mạnh SÄ© Nguyên bước lại lấy thư xem xong, hai hà ng nước mắt tuôn xuống như mưa và cất tiếng than:
- Con ôi! Con nỡ lòng nà o xa lìa cha mẹ! Nay con bà y kế “di hoa tiếp mộc†nà y để cứu lấy tánh mạng cha mẹ đây ư?
Mạnh Gia Linh cũng lấy thư xem qua rồi nhỠlệ thưa:
- Việc nà y tháºt là lá»—i tại nÆ¡i thân phụ, vì con thừa biết tánh tình em con nhất định không khi nà o chịu để nhục nhã thân danh đâu. Bây giá» sá»± việc đã đến nước nà y thì xin thân phụ hãy y theo kế em con mà là m để tránh tai há»a cho gia đình.
Hà n Phu nhÆ¡n thấy váºy cÅ©ng nghÄ© thầm:
“May cho Tô Yến Tuyết, khi không mà gặp mối lương duyên rạng rỡ, tháºt là đại phước biết dưá»ng nà o!â€.
Nghĩ rồi lên tiếng nói:
- Kế ấy hay lắm! Vì Tô Yến Tuyết nhan sắc cÅ©ng tuyệt vá»i, tà i há»c cÅ©ng xuất chúng, có thể giả là m Mạnh Lệ Quân được.
Nói rồi vội lấy bức thư trao cho mẹ con Tô Yến Tuyết xem. Tô Yến Tuyết xem qua, mặt mà y thất sắc, hồn xiêu phách lạc, nà ng trách thầm:
“Sao tiểu thÆ¡ lại nỡ dùng cái kế độc địa quá váºy! Ta đây Ä‘á»i nà o chịu phụ lá»i thá» trong má»™ng vá»›i chà ng Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa?â€
Lá»i Bình:
- Mạnh Lệ Quân bằng lòng lấy Lưu Khuê BÃch thì Tô Yến Tuyết vô cùng khinh bỉ, mặc dù bá» ngoà i nà ng phải vâng lá»i Mạnh SÄ© Nguyên đến khuyên Mạnh Lệ Quân nên chấp thuáºn. Nhưng khi biết được Mạnh Lệ Quân quyết từ hôn và trao phần trách nhiệm ấy lại cho nà ng thì nà ng lại cà ng Ä‘au khổ không biết bao nhiêu mà kể, vì xét mối tình yêu thương Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, giữa nà ng và Mạnh Lệ Quân thì chắc chắn tình nà ng sâu Ä‘áºm hÆ¡n. Tuy váºy, Mạnh SÄ© Nguyên nuôi nà ng từ bé đến lá»›n, Mạnh Lệ Quân lại đối xá» vá»›i nà ng như chị em ruá»™t thịt, là m sao nà ng có thể để cho ngưá»i ân mình bị tá»™i khi quân? Tô Yến Tuyết phải hy sinh, thay thế địa vị Mạnh Lệ Quân để trả Æ¡n, trong lúc má»i ngưá»i xung quanh Ä‘á»u cho nà ng là hạnh phúc thế mà nà ng chết ruá»™t chết gan, tháºt là má»™t nghịch cảnh đáng thương thay!
- Nếu đứng bên ngoà i mà xét thì Tô Yến Tuyết lấy Lưu Khuê BÃch tháºt là thuáºn cảnh vì nà ng là pháºn hèn lấy được chồng như Lưu Khuê BÃch đã là quá lắm rồi, hÆ¡n nữa nà ng không phải là ngưá»i đã hứa hôn vá»›i Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa, nhưng nà ng đã biết khinh khi Mạnh Lệ Quân khi thấy Mạnh Lệ Quân chấp thuáºn Lưu Khuê BÃch, thì tất nhiên lương tâm sẽ già y vò Tô Yến Tuyết khi nà ng là m má»™t việc trái lương tâm.
|

23-09-2008, 07:37 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Mưá»i ChÃn
NgÅ© Minh lầu, Lưu Khuê BÃch bị hà nh thÃch,
Côn Minh Trì, Tô Yến Tuyết chịu trầm châu.
Tô Yến Tuyết khóc lóc nức nở, chắp tay thưa trong tiếng uất nghẹn:
- Lưu Khuê BÃch là kẻ đại gian đại ác đã nhẫn tâm âm mưu hãm hại cả nhà há» Hoà ng Phá»§, nay lại là m cho tiểu thÆ¡ phải bá» nhà trốn Ä‘i, không biết rồi đây tiểu thÆ¡ phải sống chết như thế nà o. Tôi là kẻ đã thá» Æ¡n lão gia và phu nhÆ¡n rất nhiá»u, nhưng tiếc vì thân liá»…u yếu pháºn hèn, không thể trả thù cho tiểu thÆ¡ được, nay lại còn mặt mÅ©i nà o có thể kết duyên vá»›i quân thù nghịch. Vả chăng, Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa là ngưá»i trung háºu, thế nà o cÅ©ng có Hoà ng thiên phù há»™; rồi đây ngưá»i sẽ xuất hiện giết giặc cứu phụ thân vá» triá»u. Äến lúc ấy bao nhiêu mưu gian cá»§a há» Lưu đểu bị bại lá»™ tất nhiên toà n gia bị trừ diệt, váºy bây giá» tôi dại gì chui và o cá»a tá»? Xin lão gia hãy dâng biểu vá» triá»u bảo rằng tiểu thÆ¡ đã thá»§ tiết trốn Ä‘i chá»› việc nà y chắc tôi không thể nà o vâng lá»i được.
Mạnh Sĩ Nguyên nghe nói toát mồ hôi, bảo:
- Ta đã lỡ nháºn sÃnh lá»… cá»§a há» Lưu rồi, nếu nay có tâu lên vua, ngưá»i cÅ©ng cho ta là dối trá Ä‘em con giấu Ä‘i và khép ta và o tá»™i khi quân, nguy lắm! Xét ra tà i mạo cá»§a ngươi cÅ©ng tương đương vá»›i Mạnh Lệ Quân, nếu ngươi vui lòng thay thế để cứu lấy tÃnh mạng cá»§a nhà ta thì Æ¡n ấy rất trá»ng. Váºy bây giá» vợ chồng ta sẽ nháºn ngươi là m con gái, ngươi chá»› nên chối từ.
Tô Äại nương nghe nói, nghÄ© thầm:
“Äây là má»™t cÆ¡ há»™i tốt cho con ta mà trăm ngà n ngưá»i khác cầu xin cÅ©ng không được, thế sao con ta lại dại dá»™t chối từ là nghÄ©a lý gì?â€.
Nghĩ rồi, bà lên tiếng nói:
- Mẹ con ta chịu ơn lão gia rất nặng, ngà y nay lão gia rủi vướng lấy tai nạn như vầy, con chớ nên chối từ.
Rồi bà kỠtai nói nhỠvới Yến Tuyết:
- Pháºn mình là hạng dân giã, nay gặp được cuá»™c lương duyên thế nà y là hạnh phúc lắm, sao con lại chối từ?
Bà giục Tô Yến Tuyết bảo phải lạy lão gia và phu nhÆ¡n để nháºn là m cha mẹ.
Lúc ấy Tô Yến Tuyết bầm gan tÃm ruá»™t, nà ng nghÄ© thầm:
“Mẹ ta chỉ muốn là m sui nhà há» Lưu cho được vinh hiển vá»›i Ä‘á»i, song ngưá»i có biết đâu, rồi đây ngưá»i sẽ mất má»™t đứa con gái! Nhất định phen nà y ta vá» nhà há» Lưu sẽ mang theo má»™t con dao nhỠđặng giết chết Lưu Khuê BÃch báo thù cho Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa và Mạnh Tiểu thÆ¡, rồi sau đó ta sẽ tá»± sát cho toà n danh tiếtâ€.
Nghĩ rồi, nà ng tươi tỉnh nét mặt lại thưa:
- Thưa lão gia, tôi đâu dám chối từ, nhưng việc lương duyên nà y là cá»§a tiểu thÆ¡, nay nhân lúc xảy ra tai biến tôi lại Ä‘i tranh cướp như váºy sao phải lẽ.
Vợ chồng Mạnh Sĩ Nguyên đồng thanh nói:
- Nay tiểu thÆ¡ đã bá» nhà trốn Ä‘i, nếu giải quyết không xong tất nhiên chúng ta bị tá»™i vá»›i triá»u đình. Ngươi chịu thay thế tức là cứu mạng chúng ta, cÅ©ng là ngưá»i báo Æ¡n cho ta, sao lại bảo là tranh cướp?
Tô Yến Tuyết cúi lạy và thưa:
- Nếu váºy, con xin lạy lão gia và phu nhÆ¡n để nháºn là m cha mẹ.
Tô Yến Tuyết lạy xong, vừa đứng dáºy, Mạnh Gia Linh vá»™i bước đến là m lá»… anh em, nà ng Phương thị cÅ©ng là m lá»… chị dâu. Mạnh SÄ© Nguyên cho gá»i hết tôi trai tá»› gái trong nhà đến, bắt phải gá»i Tô Yến Tuyết bằng Mạnh Tiểu thÆ¡ và cấm không cho ai được tiết lá»™ ra ngoà i.
Ai nấy Ä‘á»u vâng mạng và nghÄ© thầm:
“Tô Yến Tuyết mà gặp mối lương duyên nà y tháºt là đại phước cho nà ngâ€.
Riêng phần Tô Äại nương thì mừng rỡ khôn cùng. Hà n Phu nhÆ¡n lại nói vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên:
- Nay Tô Yến Tuyết đã chịu thay thế con Mạnh Lệ Quân rồi, việc nà y tất yên. Váºy ta hãy sai ngưá»i Ä‘i tìm nó vỠđể khá»i phải tha phương lưu lạc.
Mạnh Sĩ Nguyên cũng quá thương con nên đồng ý nói:
- Phu nhÆ¡n nói rất hợp ý tôi, chắc nó Ä‘i cÅ©ng chưa xa lắm đâu, để ta cho ngưá»i theo kêu lại.
Mạnh Gia Linh liá»n cản lại, nói:
- Không được đâu! Cha mẹ há lại không biết tánh ý cá»§a em con sao? Nếu có gặp Ä‘i nữa, chắc chắn em con không vá»; vả lại em con ra Ä‘i Ä‘em theo rất nhiá»u tiá»n bạc, mà đá»i nà y là đá»i kim tiá»n, có việc chi mà ngại. Em con lại là ngưá»i độ lượng, tánh tình lại sâu sắc, dè dặt, không thể nà o bị thiệt hại đến thân đâu.
Vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên nghe nói hiểu ý, gáºt đầu đáp:
- Lá»i con nói phải đấy, váºy ta cÅ©ng không nên theo Ä‘uổi là m gì, rá»§i láºu sá»± có thể mang tai há»a.
Câu chuyện vừa đến đây, xảy thấy bá»n gia nhÆ¡n giữ ngá»a chạy và o báo:
- Äem nay trong chuồng đột nhiên mất hết má»™t con ngá»±a và má»™t bá»™ yên, nhưng cá»a chuồng vẫn đóng y nguyên, chúng tôi không hiểu sao cả.
Mạnh Sĩ Nguyên nghe báo biết ngay con ngựa ấy do Mạnh Lệ Quân bắt, nên thản nhiên nói:
- Thôi, việc đã lỡ rồi, ta tha cho chúng bây lần đầu tiên. Từ rà y vá» sau phải coi sóc cho cẩn tháºn, đừng để sÆ¡ thất nữa, không được đấy.
Bá»n gia nhÆ¡n thấy chá»§ khoan hồng, mừng rỡ lạy tạ lui ra. Hà n Phu nhÆ¡n lại nói nhá» vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên:
- Dù sao con Tô Yến Tuyết cÅ©ng không phải là con ruá»™t cá»§a ta, váºy thì cá»§a hồi môn ấy ta chá»n má»™t và i thứ nà o tốt để lại dùng, chá»› nên để cho nó nhiá»u quá.
Mạnh SÄ© Nguyên gáºt đầu khen phải nên Hà n Phu nhÆ¡n vá»™i Ä‘i chá»n lá»±a ngay.
Bấy giá» bên Lưu phá»§, cả nhà lo sắm sá»a rá»™n rà ng, Lưu Khuê BÃch nghÄ© thầm:
“Mạnh Lệ Quân vốn ngưá»i văn há»c cho nên cuá»™c động phòng hoa chúc ta cần phải láºp tại chốn hoa viên gần bên Côn Minh trì, trước phong cảnh nên thÆ¡, đặng nà ng có Ä‘iá»u kiện thưởng thức cảnh thanh nhà n, là m thÆ¡ ngâm vịnh cho thá»a tìnhâ€.
NghÄ© rồi, chà ng sai gia nhÆ¡n sắm sá»a chá»— động phòng tại đó. Sáng hôm sau là ngà y mồng hai, tức ngà y lá»… cưới, các quan văn võ đến chúc mừng đông đảo, duy chỉ có quan Bố chánh Tần Thừa Ân không đến. Lưu Khuê BÃch mặc đồ tam phẩm, vẻ mặt há»›n hở bước ra chà o mừng quan khách niá»m nở.
Má»™t lát sau, Kỳ Thạnh Äức đến, Lưu Khuê BÃch cùng các quan bước xuống thá»m nghinh tiếp. Kỳ Thạnh Äức đáp lá»… cùng má»i ngưá»i rồi bước và o nhà , trà nước xong xuôi, Kỳ Thạnh Äức há»i Khuê BÃch:
- Äã sá»a soạn lá»… váºt xong xuôi chưa?
Khuê BÃch đáp:
- Thưa xong cả rồi, chỉ còn đợi lịnh Thừa tướng nữa thôi.
Kỳ Thạnh Äức gáºt đầu ra vẻ hà i lòng rồi đứng dáºy tạ từ các quan, bước lên kiệu để sang Mạnh phá»§ là m lá»… thân nghinh.
Äến nÆ¡i, cha con Mạnh SÄ© Nguyên ra nghinh tiếp và o nhà rồi hối gia nhÆ¡n bà y tiệc rượu, nhưng Kỳ Thạnh Äức đã khoác tay cáo từ:
- Thôi, tiên sanh chớ bà y biện yến tiệc là m gì, vì bây giỠđã đến giỠtốt, tiên sanh hãy đưa lịnh ái khởi hà nh gấp mới kịp.
Mạnh SÄ© Nguyên vâng lá»i lui và o háºu đưá»ng truyá»n bảo. Lúc ấy Tô Äại nương đã sá»a soạn cho Tô Yến Tuyết xong rồi, nhưng vô tình không thấy nà ng có giấu con dao nhá» trong mình.
Tô Yến Tuyết đội mão mặc áo trông dung mạo đẹp như tiên nữ. Mạnh SÄ© Nguyên sai hai con tỳ nữ và o dắt nà ng ra; nà ng cúi lạy vợ chồng Mạnh SÄ© Nguyên. Mạnh SÄ© Nguyên cho má»i Tô Äại nương và o ngồi chỉnh tể và nói:
- Mụ đã có công nuôi nấng tiểu thÆ¡ từ bé đến lá»›n, váºy hãy ngồi lại đây cho nó lạy để trả Æ¡n.
Tô Äại nương giả cácg từ chối nói:
- Thưa, tôi đây pháºn hèn, không xứng đáng nháºn cái lạy cá»§a tiểu thÆ¡.
Vợ chồng Mạnh Sĩ Nguyên nói:
- Không thể như thể được, hãy nháºn cho tiểu thÆ¡ lạy má»›i phải lẽ.
Hà n Phu nhÆ¡n bước lại kéo Tô Äại nương đến ngồi tại ghế giữa và bảo Tô Yến Tuyết lạy. Tô Äại nương nói:
- Tôi nháºn như thế nà y tháºt là vô lá»… quá!
Nói rồi bước xuống đỡ Tô Yến Tuyết dáºy, khiến Tô Yến Tuyết cảm thấy xốn xang vô cùng, nà ng nghÄ© thầm:
“Phen nà y ta từ biệt mẹ ta, chẳng biết bao giá» má»›i được gặp ngưá»i và không biết ta có còn ở dương trần để gặp ngưá»i không? Ôi! Thảm thiết biết dưá»ng nà o!â€
Lúc ấy kiệu hoa đã Ä‘em đến chá» sẵn ngoà i cá»a. Cá»±c chẳng đã, Tô Yến Tuyết phải vịn hai con tỳ nữ bước Ä‘i từng bước nặng ná», Hà n Phu nhÆ¡n cÅ©ng theo đỡ nà ang lên kiệu rồi má»›i trở và o.
Ngưá»i ta thấy trước kiệu hoa có treo má»™t tấm biển và ng đỠbốn chữ “ngá»± tứ hoà n hôn†còn các cá»§a hồi môn thì Ä‘em theo bà y la liệt. Hôm ấy dân chúng Ä‘i xem như há»™i, ai nấy Ä‘á»u trầm trồ khen ngợi.
Kiệu hoa vừa đến Lưu phá»§, đã nghe bên trong tuyên bố đúng giá» hoà ng đạo, nên ngưá»i ta vá»™i rước Yến Tuyết và o cùng tân lang là m lá»… hoa chúc ngay tại nhà trong.
Bên ngoà i, các quan viên Ä‘iá»u nói vá»›i Kỳ Thạnh Äức:
- Xin má»i ngà i hãy và o xem lá»… hoa chúc!
Kỳ Thạnh Äức là m bá»™ dụ dá»±, nhưng kỳ tháºt trong lòng cÅ©ng muốn xem, vì trước kia ông đã nghe quan Bố chánh Tần Thừa Ân thuáºt chuyện lại nà o là việc thi tiá»…n, phóng há»a, cùng việc tiến cá» Hoà ng Phá»§ KÃnh Ä‘i đánh Phiên tặc nên lão ta không hiểu nhan sắc cá»§a Mạnh Lệ Quân như thế nà o mà Lưu Khuê BÃch lại phải đắm say đến thế? Vì váºy, khi nghe các quan má»i và o, Kỳ Thạnh Äức cưá»i nói:
- Không biết lão phu và o xem mặt tân nhơn có nên không?
Các quan Ä‘á»u nói:
- Có việc chi mà không nên.
Kỳ Thạnh Äức đứng phắt dáºy ung dung bước và o; lúc ấy tân nhÆ¡n trên đầu có phá»§ má»™t chiếc khăn lụa má»ng nên không nhìn rõ được, nhưng xem qua cốt cách yểu Ä‘iệu dịu dà ng, mình hạc sương mai, cÅ©ng có thể biết được tân nhÆ¡n đẹp đến mức nà o rồi.
Các quan xầm xì khen ngợi chẳng cùng. Kế đó tân lang và tân nhÆ¡n là m lá»… thiên địa rồi cùng quay vá» hướng Bắc tạ Æ¡n triá»u đình, Ä‘oạn và o lạy Cố Phu nhÆ¡n rồi má»›i dắt nhau ra NgÅ© Minh lầu là m lá»… hiệp cẩn. Äến đây, hai con nữ tỳ lấy cái khăn phá»§ trên mặt nà ng xuống.
Lưu Khuê BÃch nhìn rõ, quả nhiên là mỹ nhÆ¡n mình đã trông thấy trên Xuân Minh lầu lúc mình thi tiá»…n trước kia, lòng mừng khấp khởi, chà ng cố nắn nụ cưá»i hữu duyên ná»›i vá»›i Tô Yến Tuyết:
- Lúc trước tôi đến thi tiá»…n, không phải là nghá» bắn cá»§a tôi dở đâu, chỉ tại tôi trông thấy phu nhÆ¡n ở trên lầu mà mê mẩn cả tâm thần, vì váºy mà run tay bắn tráºt phát thứ ba, chắc khi ấy phu nhÆ¡n cÅ©ng lo cho tôi lắm phải không?
Tô Yến Tuyết ghét cay đắng cái giá»ng si tình ấy, nà ng nói thầm:
“Thằng thất phu, mi tưởng được như vầy là đắc chà lắm sao? Äừng lầm! Ná»™i trong đêm nay mi sẽ biết tay taâ€.
Lưu Khuê BÃch thấy nà ng không đáp, tưởng nà ng hổ thẹn nên ngồi xuống má»i uống rượu, nhưng Tô Yến Tuyết vẫn là m lÆ¡. Lưu Khuê BÃch không biết sao đà nh ngồi rót rượu uống má»™t mình.
Khi rượu được và i tuần, xảy nghe ở dưới lầu có tiếng bẩm lớn:
- Nhà ngoà i đã bà y yến tiệc xong, xin má»i Quốc cá»±u hãy ra tiếp khác.
Cá»±c chẳng đã Lưu Khuê BÃch phải xuống lầu ra Ä‘i, chá»› trong lòng lưu luyến tân nhÆ¡n không muốn rá»i nà ng má»™t bước.
Nhắc qua Lưu Yến Ngá»c, từ khi nà ng nghe Mạnh Lệ Quân bằng lòng kết duyên cùng Lưu Khuê BÃch, thưá»ng nghÄ© thầm:
“Nếu Mạnh Lệ Quân mà thất tiết như váºy thì sau nà y may ra Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa có cứu đặng phụ thân vá» triá»u rồi, chắc ta sẽ được là m chánh thấtâ€.
Nhưng rồi nà ng lại thầm tiếc cho Mạnh Lệ Quân nên thở dà i:
“Tiếc thay má»™t ngưá»i hữu tà i hữu há»c như váºy mà không biết thá»§ tiết thá» chồng. Nay nà ng đã đến đây, để ta và o xem mặt nà ng thá» ra thế nà o mà lại khiến cho cả nhà Hoà ng Phá»§ KÃnh phải tiêu tan táºn mạtâ€.
NghÄ© rồi, nà ng rá»i khá»i phòng mình rón rén bước sang, nhưng khi đến nÆ¡i trông thấy Lưu Khuê BÃch còn ở đó nên nà ng phải trở lại. Äợi má»™t lát sau Lưu Khuê BÃch Ä‘i rồi, nà ng má»›i sang chà o Tô Yến Tuyết.
- Em xin chà o chị.
Tô Yến Tuyết thấy Lưu Yến Ngá»c hình dung xinh đẹp, lại lá»… phép nết na nên vá»™i đứng dáºy má»i ngồi. Hai ngưá»i cùng nhau uống trà trò chuyện.
Lưu Yến Ngá»c nói thầm trong lòng:
“Ta tưởng đâu nhan sắc Mạnh Lệ Quân xinh đẹp đến ná»—i chim sa cá đắm, song cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì taâ€.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Em cũng có theo đòi nghiên bút đôi chút, song nghỠvăn thơ không được thạo mấy, bấy lâu nay em trộm nghe tiếng chị lẫy lừng, nay may có chị vỠđây, xin chị vui lòng chỉ giáo cho em.
Tô Yến Tuyết khiêm nhưá»ng:
- Tuy tôi cÅ©ng biết chút Ãt vá» văn thÆ¡, song cÅ©ng chỉ há»c há»i cá»§a ngưá»i xưa mà thôi. Tiểu thÆ¡ tôn quá lá»i, tháºt tôi lấy là m hổ thẹn.
Lưu Yến Ngá»c nói:
- Chị là ngưá»i khuê các giai nhÆ¡n, hà tất phải khiêm nhưá»ng là m gì?
Tô Yến Tuyết nghĩ thầm:
“Chẳng bao lâu đây ta sẽ đâm chết Lưu tặc, tất nhiên ta cÅ©ng phải tá»± váºn, nhưng ta cầm dao tá»± đâm mình thì Ä‘au đớn lắm, váºy ta nhÆ¡n lúc nà y tìm cách chuẩn bị cái chết thế nà o cho khá»i Ä‘au đớn thì hay hÆ¡nâ€.
NghÄ© rồi, Tô Yến Tuyết há»i Lưu Yến Ngá»c:
- Chẳng biết ở đây có phong cảnh chi đẹp không?
Lưu Yến Ngá»c đáp:
- PhÃa trước NgÅ© Minh lầu nà y là đưá»ng cái, phÃa sau là vưá»n hoa, kế đâ là hồ Côn Minh, má»™t cái hồ rá»™ng lá»›n, ghe thuyá»n qua lại dáºp dìu, vì váºy phong cảnh vô cùng thÆ¡ má»™ng tưởng Ãt nÆ¡i đẹp bằng. Nếu chị thÃch, em sẽ dẫn chị đến đó xem chÆ¡i.
Tô Yến Tuyết nghe nói liá»n nghÄ© ngay má»™t kế:
“Thế thì hay lắm, sau khi hạ sát rồi, ta sẽ trầm mình xuống hồ ấy là tiện hÆ¡n cả, là m như váºy thân thể ta má»›i khá»i đổ máuâ€.
Nghĩ rồi Tô Yến Tuyết đáp:
- Thế thì tiểu thơ hãy vui lòng dẫn tôi ra đó xem qua một tý nà o.
Lưu Yến Ngá»c vâng lá»i, đứng dẫh dẫn Tô Yến Tuyết Ä‘i ra bá» hồ, hai ngưá»i cùng leo lên lầu ngồi phÃa trong bao lÆ¡n để xem phong cảnh. Tô Yến Tuyết ngồi suy nghÄ© hồi lâu rồi gá»i con nữ tỳ bảo:
- Cái bao lơn che khuất bất tiện quá, chi bằng gỡ nó đi thì hay hơn.
Con tỳ nữ vá»™i và ng mở cái bao lÆ¡n dẹp Ä‘i. Tô Yến Tuyết thấy trống trải có ý mừng thầm nên giả ý ngồi nán lại chuyện trò, nhưng trong thâm tâm nà ng chá» cho Lưu Khuê BÃch đến để nà ng ra tay hạ sát, còn Lưu Yến Ngá»c vô tình tưởng nà ng vẫn là chị em ý hiệp tâm đầu nên nói nói cưá»i cưá»i vui vẻ.
Hôm ấy ngoà i nhà , quan khách rá»™n rà ng. Äến xế chiá»u, Kỳ Thạnh Äức cảm thấy mình già cả không thể ở lâu được nên đứng dáºy cáo từ, Lưu Khuê BÃch theo cầm lại, nhưng Kỳ Thạnh Äức quyết cáo lá»—i ra vá», rồi sau đó các quan cÅ©ng lần lượt vá» hết.
Bấy giá», Khuê BÃch má»›i thấm rượu say xình xoà ng, chà ng trở và o NgÅ© Minh lầu, nhưng và o đến nÆ¡i không thấy nà ng Mạnh Lệ Quân đâu cả, chỉ thấy hai con nữ tỳ. Khuê BÃch ngạc nhiên há»i:
- Tân phu nhơn ta đâu rồi?
Hai con nữ tỳ thưa:
- Tân phu nhÆ¡n cùng vá»›i Lưu Tiểu thÆ¡ Ä‘i ra phÃa háºu lầu để ngắm xem phong cảnh.
Nghe nói, Lưu Khuê BÃch láºt Ä‘áºt chạy thẳng ra háºu lầu, lúc ấy Tô Yến Tuyết Ä‘ang ngồi trầm tư nghÄ© ngợi:
“Rồi đây ta sẽ trầm thân dưới hồ nà y, tất nhiên được trong sạch. Linh hồn ta sẽ theo phò há»™ Hoà ng Phá»§ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân được gặp gỡ nhau. Ôi! Nà o ai có biết chốn nà y là nÆ¡i an giấc ngà n thu cá»§a taâ€.
Vừa nghÄ© đến đây, xảy thấy Lưu Khuê BÃch hăm hở chạy đến, Lưu Yến Ngá»c vá»™i vã đứng dáºy chà o anh, Khuê BÃch gằn giá»ng khiển trách Lưu Yến Ngá»c:
- Chiá»u tối ở đây hÆ¡i nước lạnh lùng, mà chị em trông ngưá»i yếu Ä‘uối, sao lại dẫn ra chá»— gió máy mà y?
Lưu Yến Ngá»c nghe nói lấy là m khó chịu, nà ng nghÄ©:
“Chị ta cÅ©ng đồng má»™t tuổi vá»›i ta, thế mà anh ta lại lo cho chị bị lạnh, rầy la ta như váºy tháºt không biết nghÄ© suy tà nà o cả. Thế má»›i biết ta đây là kẻ bị bạc đãi nhất, nà o ai Ä‘oái thương đến đâuâ€.
Rồi Lưu Khuê BÃch quay qua nói vá»›i Tô Yến Tuyết:
- Em nó khá» dại nên khiến cho phu nhÆ¡n bị lạnh, váºy phu nhÆ¡n hãy cùng ta Ä‘i vá» phòng dùng rượu cho ấm.
Nói rồi trá»—i lên má»™t giá»ng cưá»i mÆ¡n trá»›n, vói nắm tay Tô Yến Tuyết dắt Ä‘i.
Lưu Yến Ngá»c thấy váºy cưá»i gằn, nghÄ© thầm:
“Anh ta tháºt không biết hổ thẹn tà nà o, còn ta ở đây mà hà nh động quá sá»— sà ng!â€.
NghÄ© rồi Yến Ngá»c liá»n bá» Ä‘i chá»— khác, còn Tô Yến Tuyết thì lá»a giáºn phừng gan, nà ng nghiêm giá»ng mắng:
- Lưu Khuê BÃch. Mi quả là con ngưá»i vô liêm sỉ. Khi đến thi bắn thua ngưá»i ta đã không biết thẹn, còn Ä‘em lòng tà n ác đốt Tiểu Xuân đình ám hải bạn thân, may ra ngưá»i ngay có trá»i phò há»™ nên má»›i thoát khá»i tai há»a. Sau đó mi vẫn chưa vừa lòng, còn thông mưu vá»›i cha mi láºp kế tiến cá» Hoà ng Phá»§ Nguyên soái Ä‘i đánh giặc, để rồi tà n hại cả nhà há» Hoà ng Phá»§. Bây giá» mi còn thông mưu vá»›i chị, tâu cùng Thánh thượng giáng chỉ tứ hôn. Tá»™i ác mi kể sao cho xiết! Chỉ có cái chết cá»§a mi má»›i có thể Ä‘á»n tá»™i được thôi. Mi đừng tưởng lầm rằng đã cưới ta được vỠđây là đắc chà vênh mà y vác mặt, không Ä‘á»i nà o ta chịu thất thân vá»›i mi đâu.
Bị nà ng mắng xối xả, Khuê BÃch cảm thấy nóng ran cả mặt mà y, nhưng bởi chà ng quá say mê sắc đẹp trước mặt, nên chà ng đứng trân ra nghÄ© thầm:
“Ta đã gầm chiếm được thể xác cá»§a nà ng, nếu ta nóng giáºn thì há»ng cả, chi bằng nhẫn nhục Ä‘i là hÆ¡nâ€.
Vì nghÄ© váºy nên Khuê BÃch cố gượng cưá»i nói:
- Nay Thánh thượng đã giáng chỉ tứ hôn là vinh hạnh lắm, sao phu nhÆ¡n lại nói thế? Hay phu nhÆ¡n chưa có phước được là m má»™t bà mạng phụ cá»§a triá»u đình? Dầu sao phu nhÆ¡n cÅ©ng còn son trẻ, ta không chấp nhứt đâu, thôi hãy cùng ta vá» loan phòng Ä‘i.
Dứt lá»i, Khuê BÃch xáp tá»›i toan nắm tay Tô Yến Tuyết lần nữa. Tô Yến Tuyết nhìn ánh mắt dâm đãng cá»§a anh chà ng há» Lưu, nà ng cảm thấy rùng mình nghÄ© thầm:
“Ta định phục rượu cho hắn tháºt say rồi hạ thá»§ cho chắc chắn, nhưng hắn hà nh động theo cái lối nà y ta e không thể thi hà nh được, chi bằng ta đâm phứt tại đây rồi luôn tiện nhảy xuống Côn Minh trì cho rồiâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, nà ng giÆ¡ tay chỉ thẳng và o mặt Khuê BÃch lá»›n tiếng mắng:
- Kìa Lưu tặc! Mi chÃnh là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a ta, nay ta quyết vì phu quân cá»§a ta mà liá»u sống thác vá»›i mi má»™t phen.
Vừa dứt lá»i, Tô Yến Tuyết nhanh như chá»›p rút con dao ra nhằm ngay yến hầu Lưu Khuê BÃch đâm tá»›i. Khuê BÃch hoảng kinh, nhưng chà ng ta cÅ©ng không kém phần lanh lẹn, vá»™i gục đầu xuống tránh né, nhưng lưỡi dao phóng tá»›i quá nhanh, đâm pháºp và o trán mé bên tả bóc ra má»™t miếng thịt, mÅ©i dao ghim và o táºn xương.
Khuê BÃch rú lên má»™t tiếng, đưa tay vuốt trán thấy máu tuôn lai láng, chà ng nổi giáºn hét lá»›n:
- Con tiện tỳ kia, sao mi dám cả gan giấu dao trong mình hà nh thÃch ta? Ta đố mi chạy đưá»ng nà o thoát khá»i tay ta!
Vừa hét, Khuê BÃch vừa nhảy tá»›i chá»™p bắt Tô Yến Tuyết, nhưng Tô Yến Tuyết đã chạy vụt lại phÃa lầu tung mình nhảy ùm xuống hồ Côn Minh.
Khuê BÃch kinh hãi láºt Ä‘áºt chạy xuống mé hồ toan nhảy theo vá»›t lên nhưng bá»—ng dưng má»™t ngá»n cuồng phong ầm ầm thổi đến là m mặt hồ nổi sóng Ä‘áºp và o bỠầm ầm cuốn nước dâng lên đến trên lầu khiến Khuê BÃch ướt cả áo quần, tối tăm mặt mà y không thấy đưá»ng nà o nữa cả.
Hồi lâu Khuê BÃch trấn tÄ©nh tinh thần, nghÄ© thầm:
“Nguy thay! Nà ng nhảy xuống hồ, nếu ta không vá»›t lên được, thế nà o Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng buá»™c tá»™i ta đã giết chết con gái cá»§a y rồi giấu biệt thi thể, ta biết lấy lý lẽ gì để gỡ tá»™i?â€.
NghÄ© đến đây Khuê BÃch biến sắc mặt không còn để ý đến thương tÃch cá»§a mình nữa, vá»™i chạy thẳng xuống lầu kêu gia tướng bảo:
- Tân nhÆ¡n đã nhảy xuống hồ rồi, các ngươi hãy mau mau Ä‘em thuyá»n Ä‘i vá»›t, kẻ nà o vá»›t được ta thưởng trăm lượng bạc, bằng không vá»›t được ta cÅ©ng thưởng công.
Bá»n gia tướng nghe Quốc cá»±u tuyên bố phần thưởng quá lá»›n lao nên chúng đổ xô chèo thuyá»n Ä‘i kiếm tưng bừng.
Khi Tô Yến Tuyết nhảy xuống hồ, Lưu Yến Ngá»c vẫn còn á» trên lầu nên câu chuyện giữa Yến Tuyết cùng Khuê BÃch nà ng được mục kÃch từ đầu đến cuối. Nà ng thầm ngợi khen cho Mạnh Lệ Quân rồi vá»™i vã chạy ra đứng trên lầu nhìn xuống mặt hồ, nà ng chỉ thấy là n sóng bạc mênh mông còn thi thể Mạnh Lệ Quân biến đâu mất dạng.
Lưu Yến Ngá»c thở dà i than thầm:
“Tiếc thay cho má»™t liệt nữ, chỉ vì cuá»™c tình duyên quá éo le mà phải gieo ngá»c trầm châuâ€.
Rồi nà ng tỠnhủ lấy mình:
“Ta đây cÅ©ng quyết không bao giá» phụ lá»i thá», nếu sau nà y song thânta có ép gả cho ai, nhất định ta cÅ©ng liá»u mình như váºy thôiâ€.
Lúc ấy bá»n gia nhÆ¡n láºp tức chạy Ä‘i phi báo vá»›i Cố Phu nhÆ¡n. Cố Phu nhÆ¡n nghe nói Khuê BÃch bị hà nh thÃch trá»ng thương thì hoảng kinh, bươn bả chạy lên lầu, vừa trông thấy quần áo Khuê BÃch vấy đầy những máu, bà tái mặt la lên:
- Con ôi! Con bị thương tÃch nặng quá sao không Ä‘i lấy thuốc băng bó, lại cứ lo cứu vá»›t hắn là m gì mà ráng chịu Ä‘au đớn như váºy.
Rồi Cố Phu nhÆ¡n hối bá»n nữ tỳ chạy Ä‘i lấy thuốc Ä‘em đến bó rịt và o vết thương cho Lưu Khuê BÃch.
Khuê BÃch thở dà i nói:
- Thân mẫu nên biết rằng Mạnh SÄ© Nguyên chỉ có má»™t ngưá»i con là Mạnh Lệ Quân thôi, nay lão ta chỉ sợ thánh chỉ mà gả cho con chá»› tháºt ra trong lòng không thÃch, nếu nay con không tìm ra thi thể nà ng thì chắc lão há» Mạnh kia thế nà o cÅ©ng vu há»a cho nhà ta chá»› chẳng không.
Cố Phu nhÆ¡n nghe nói nổi giáºn quát:
- Sao con lại nhát gan đến thế? Nó đã xúi con đến đây hà nh thÃch, tá»™i ấy tà y trá»i còn ai dám sanh sá»± nữa? Nếu sau nà y Mạnh SÄ© Nguyên có đến đây là m khó dá»…, để mẹ cãi lý cho con chá»› lo.
Rồi Cố Phu nhÆ¡n dịu giá»ng khiển trách:
- Con tháºt khéo nhiá»u chuyện! Việc gì vợ má»›i cưới mà đem nó ra đây là m chi, lại gỡ hà ng bao lÆ¡n Ä‘i để cho nó nhảy xuống hồ má»™t cách dá»… dà ng. Cái tai há»a nà y quả do con gây ra đó.
Lưu Khuê BÃch cÅ©ng nghe mẹ rầy, nổi giáºn chỉ Lưu Yến Ngá»c nói:
- Cũng tai cái con nhỠnà y đây, lúc tôi đang tiếp khách ở nhà ngoà i, nó ở trong nà y bà y đặt dắt dẫn ra đây nên mới có chuyện.
Cố Phu nhÆ¡n vốn ghét Lưu Yến Ngá»c nên khi nghe Lưu Khuê BÃch nói váºy, nổi giáºn lôi đình chỉ và o mặt Yến Ngá»c, nghiến răng mắng:
- Thì ra mi đã bà y đặt Ä‘em Mạnh Lệ Quân đến đây để hắn nhảy xuống hồ. Nếu mai đây Mạnh SÄ© Nguyên có đến, ta sẽ bắt mi Ä‘em thưá»ng nhÆ¡n mạng đó.
Lưu Yến Ngá»c còn trẻ tuổi, có biết pháp lý như thế nà o, nên nà ng vừa nghe hai tiếng “thưá»ng mạng†thì hoảng hốt run rẩy, lạy lục thưa:
- Chỉ vì anh con bảo phải đến tiếp chị dâu nên con má»›i dám đến, khi anh con Ä‘i tiếp khách, chị ấy lại đòi Ä‘i xem phong cảnh, con tháºt có lòng kÃnh trá»ng nên má»›i dẫn đến đây, chá»› có ngỠđâu lại có việc nà y, mong thân mẫu nghÄ© tình cốt nhục tha thứ cho con má»™t phen.
Cố Phu nhÆ¡n nghe nói được thể lại cà ng tá» thái độ giáºn dữ hÆ¡n nữa, bà ta gằn từng tiếng:
- Hừ! NhÆ¡n mạng sát nhÆ¡n không phải là chuyện chÆ¡i đâu. Äi đến nước nà y thì mi phải Ä‘á»n nhÆ¡n mạng cho ngưá»i ta chứ còn nói lôi thôi gì nữa?
Nói rồi bà hầm hầm sắc mặt bá» Ä‘i xuống lầu. Lưu Yến Ngá»c lo sợ quá năn nỉ Lưu Khuê BÃch:
- Em dắt chị ấy ra đây chỉ vì vâng lá»i anh dạy đó thôi, mong anh nghÄ© tình huynh đệ cứu em vá»›i.
Lưu Khuê BÃch đã không xót thương còn nổi giáºn, chà ng xoe tròn đôi mắt nhìn thẳng vô mặt Yến Ngá»c, hét to:
- Mà y đã là m hại ta chút nữa vong mạng, may nhỠta lanh lẹ tránh né nên chỉ bị thương như thế nà y thôi. Nay ta chưa đủ sức lo cho cái thân ta, có đâu lại lo cho mà y được.
Dứt lá»i, Lưu Khuê BÃch cÅ©ng bá» xuống lầu, má»™t mình Lưu Yến Ngá»c đứng lững thững, hai hà ng nước mắt tuôn rÆ¡i, nà ng sợ hãi lá»§i thá»§i Ä‘i vá» Hiển Vân các.
Lá»i Bình:
- Tô Yến Tuyết nghèo tháºt, song tà i sắc không kém Mạnh Lệ Quân, tấm lòng khà phách cá»§a nà ng lại có phần trá»™i hÆ¡n Mạnh Lệ Quân nữa là khác.
Nà ng đã vì Ä‘á»n Æ¡n trả thảo mà vui lòng bước lên xe hoa để rồi láºp tâm giết Lưu Khuê BÃch trả thù cho há» Hoà ng Phá»§, quả là má»™t hà nh động phi thưá»ng hiếm có ở thá»i bấy giá». Thế mà Hà n Phu nhÆ¡n tưởng lầm rằng nà ng được ưng Lưu Khuê BÃch là hạnh phúc lắm nên lấy bá»›t cá»§a hồi môn. Äá»c đến đây nghÄ© mà ná»±c cưá»i cho cái tư tưởng phong kiến, há» chuyên đánh giá con ngưá»i trên tiá»n tà i và địa vị thôi, chứ tháºt ra mối tình thiêng liêng trên trần thế nà y không thể dùng tiá»n tà i hay địa vị chinh phục được.
Tô Yến Tuyết đã liá»u mình chết không kể tấm thân thì còn thiết gì đến cá»§a cải nữa mà lấy thêm lấy bá»›t? Sở dÄ© Tô Yến Tuyết không giết chết được Lưu Khuê BÃch là vì nà ng quá ghê tởm con ngưá»i cá»§a Khuê BÃch, nà ng không còn đủ nghị lá»±c để nhẫn nhục gần gÅ©i con ngưá»i ấy má»™t giây phút nà o nữa cả. Có ngưá»i bảo Tô Yến Tuyết vì không sâu sắc nên việc là m bị thất bại. Nếu ta nháºn xét như váºy thì tháºt là phiến diện.
Ta nên biết rằng: Lá»… giáo trong thá»i ấy là nam nữ thá» thá» bất thân. Là m thân con gái muốn giữ tròn trinh tiết mà để cho ngưá»i ta nắm lấy tay mình, coi như bị mất trinh rồi. Vì Tô Yến Tuyết muốn bảo vệ tiết danh, nà ng đà nh phải ra tay ngay, tuy vẫn biết vá»›i võ lá»±c cá»§a Khuê BÃch, nà ng không đủ sức hạ thá»§ trong lúc ấy.
|

23-09-2008, 07:37 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi Thứ Hai Mươi
Mạnh Thượng thÆ¡ bắt Ä‘á»n nhÆ¡n mạng.
Cảnh Phu nhơn mừng được con nuôi.
Cố Phu nhÆ¡n xuống lầu, Ä‘i và o phá»§ gá»i má»™t tên gia tướng và o bảo:
- Bây giỠcũng còn sớm, ngươi hãy đưa hai con nữ tỳ hỠMạnh vỠnơi ấy đặng chúng nó báo tin.
Tên gia tướng vâng mạng đến Ngũ Minh lầu, bảo hai con nữ tỳ cùng đi với hắn trở vỠMạnh phủ.
Nhắc qua bá»n gia tướng cố Ä‘oạt cho được phần thưởng to tát cá»§a Quốc cá»±u. Chúng chèo thuyá»n Ä‘i tìm kiếm tở mở nhưng tìm mãi không thấy thi thể Mạnh Lệ Quân đâu cả. Chúng thất vá»ng trở vá» báo tin cho Lưu Khuê BÃch hay, Lưu Khuê BÃch lấy bạc thưởng cho chúng theo như lá»i đã hứa.
Khuê BÃch thưởng xong trở và o tân phòng, thấy chiếu giưá»ng rượu trà còn đó mà ngưá»i đẹp không còn nữa, chà ng thở dà i não ruá»™t rồi than:
“Hôm nay ta những tưởng sắt cầm hảo hiệp, ngỠđâu loan phụng rẽ đôi, kẻ dương gian, ngưá»i âm cảnh, thê thảm biết dưá»ng nà oâ€.
Than rồi truyá»n gia nhÆ¡n láºp tức dẹp hết kẻo để chà ng trông thấy Ä‘au lòng xót dạ. Sau đó chà ng trở vá» phòng nằm sóng sượt trên giưá»ng, úp mặt nức nở.
Nhắc lại tên gia tướng vâng lá»i Cố Phu nhÆ¡n đưa hai con nữ tỳ vá» bên Mạnh phá»§. Vừa đến nÆ¡i, hắn gá»i tên giữ cá»a:
- Ta vâng lịnh Cố Phu nhơn đưa hai con nữ tỳ qua đây để trả lại cho nhà hỠMạnh đây.
Tên giữ cá»a nghe nói lấy là m lạ, há»i:
- Sao không để hai đứa nữ tỳ ở lại để hầu hạ tiểu thơ, lại đưa chúng vỠđây trước là m gì?
Tên gia tướng đáp cộc lốc:
- Thì cứ há»i chúng sẽ rõ hết má»i việc, cần gì phải há»i ta!
Nói rồi tung mình lên ngá»±a quay vá» ngay, không thèm tá» lá»i cáo từ.
Lúc ấy cả nhà Mạnh SÄ© Nguyên Ä‘ang xúm nhau bà n luáºn vá» việc gả Tô Yến Tuyết, xảy thấy hai đứa nữ tỳ hÆ¡ hãi chạy vá». Cả nhà đá»u lấy là m lạ, Mạnh SÄ© Nguyên lên tiếng há»i:
- Tại sao hai đức bây lại vỠđây là m gì?
Cả hai đồng thưa nhanh:
- Nguy tai rồi lão gia ôi! Tiểu thơ chết mất rồi!
Tô Äại nương nghe nói hoảng kinh há»i:
- Trá»i Æ¡i! Tại sao lại có thể như thế được?
Hai con nữ tỳ liá»n thuáºt lại đầu Ä‘uôi việc hà nh thÃch rồi Tô Yến Tuyết nhảy xuống hồ tá»± tá». Má»i ngưá»i nghe tin ấy như sét đánh và o tai, Tô Äại nương nhà o lăn ra khóc rất thảm thiết. Mạnh Gia Linh thấy thế khuyên giải:
- Nà ng chết như váºy tức đã là m vẻ vang cho nhà há» Mạnh tôi lắm, váºy từ nay vá» sau chúng tôi xin thay thế nà ng để phụng dưỡng Äại nương, xin Äại nương chá»› Ä‘em lòng phiá»n não mà hại tấm thân.
Tô Äại nương nói:
- Tôi mong Æ¡n lão gia đã Ä‘oái tưởng má»›i tránh khá»i ná»—i lưu lạc, nhưng thảm thương cho số pháºn cá»§a tôi, chỉ có má»™t đứa con gái mà nay kẻ dương gian, ngưá»i âm cảnh, sá»± Ä‘au đớn ấy kể sao cho xiết!
Mạnh Gia Linh cÅ©ng không ngăn được giá»t lệ, chà ng thở dà i, than:
- Nà ng đã gặp được mối lương duyên như váºy kể cÅ©ng không đến ná»—i bần tiện, nhưng không biết cá»› sao nà ng lại giấu dao trong mình Ä‘i hà nh thÃch để xảy ra việc chẳng là nh.
Phương thị xen và o nói:
- Tôi thừa hiểu nà ng lả kẻ trá»ng đại nghÄ©a, nên nà ng vô cùng căm háºn Lưu tặc đã âm mưu ám hại khiến Mạnh Tiểu thÆ¡ phải bá» nhà ra Ä‘i, nên nà ng má»›i ra tay hạ sát để báo thù. Váºy bây giá» ta nên qua nhà há» Lưu để bắt Ä‘á»n mạng cho bõ ghét.
Hà n Phu nhơn nói:
- Cứ theo lẽ ấy thì quả thiệt con ta ra tay hà nh thÃch, nhưng khi hà nh động không thà nh nên sợ sệt phải nhảy xuống hồ, thì ta còn bắt Ä‘á»n sao được?
Mạnh Gia Linh nói:
- Sao thân mẫu lại nói váºy? Lưu tặc vô cùng độc ác đã âm mưu là m cho Hoà ng Phá»§ Nguyên soái phải tan cá»a nát nhà và em con phải ra thân lưu lạc. Nay gặp được cÆ¡ há»™i nhất định ta phải là m khó dá»…, may ra trừ diệt được phưá»ng gian ác chá»› sao lại là m lÆ¡? Thôi, để tôi cùng thân phụ qua bên ấy xem sao.
Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng cho lá»i Mạnh Gia Linh là phải nên đồng ý ngay. Hôm sau trá»i vừa rá»±ng sáng, cha con Mạnh SÄ© Nguyên đã Ä‘i thẳng đến phá»§ Lưu Khuê BÃch.
Bá»n gia tướng vừa trông thấy Mạnh SÄ© Nguyên liá»n chạy và o phi báo cho Cố Phu nhÆ¡n hay. Cố Phu nhÆ¡n gá»i Lưu Khuê BÃch và o bảo:
- Con cứ việc ra nghinh tiếp như thưá»ng, nếu Mạnh SÄ© Nguyên có sanh sá»± Ä‘iá»u chi thì để mẹ khống chế cho.
Khuê BÃch vâng lá»i ra nghinh tiếp và o, Mạnh SÄ© Nguyên ngồi giữa nhà hạch há»i:
- Vì cớ chi mà con ta phải nhảy xuống hồ? Hiện giỠthi hà i con ta ở đâu?
Lưu Khuê BÃch tái xanh mặt mà y, đứng chắp tay kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện và nói:
- Tiện tế không baio giá» dám khai dối, chÃnh vết thương trên trán cá»§a tiện tế hãy còn đây, mong nhạc phụ hãy thông cảm cho.
Mạnh SÄ© Nguyên gằn giá»ng nói:
- Nếu con ta chẳng thuáºn thì Ä‘á»i nà o lại chịu cho cưới? Còn bảo con ta nhảy xuống hồ sao lại không vá»›t thi thể trả cho ta, lại mất tÃch là nghÄ©a lý gì? Ta tin chắc việc nà y do Quốc cá»±u uống quá chén rồi khinh miệt con ta, cho là gái không biết gì danh tiết cho nên nó má»›i hổ thẹn cãi lại. Quốc cá»±u á»· mạnh giết chết nó Ä‘i rồi giấu xác để phi tang, Ä‘oạn láºp mưu rạch trán che giấu tá»™i lá»—i cá»§a mình. Ta nói thiệt, đã đến nước nà y Quốc cá»±u chá»› nên á»· thế cáºy thần nữa, phải thưá»ng mạng cho con gái ta, ta má»›i nghe!
Mạnh SÄ© Nguyên buá»™c tá»™i cho má»™t hồi, Lưu Khuê BÃch thất kinh lÃnh quýnh, chà ng ấp úng mãi không thốt nên lá»i. Cố Phu nhÆ¡n đứng nấp sau bình phong trông thấy tình trạng sợ hãi và luống cuống cá»§a con mình như thế thì nổi giáºn bước ra, lá»›n tiếng vá»›i Mạnh SÄ© Nguyên:
- Tiện nhi đã yêu mến lịnh ái má»›i đến xin cầu hôn, vì váºy là m gì có việc tiện nhi Ä‘i nhục hạ lịnh ái? Tôi xin há»i tiên sanh má»™t Ä‘iá»u, tại sao tiên sanh lại xúi giục lịnh ái giấu con dao trong mình để đến đây hà nh thÃch? May mà tiện nhi lanh lẹ tránh khá»i chỉ bị thương trên trán mà thôi, nếu không thì tánh mạng còn gì? Thế mà bây giá» tiên sanh lại đến vu oan giá há»a cho nhà tôi nữa sao? Tôi bảo cho tiên sanh biết, nhà tôi đây dầu sao cÅ©ng đưá»ng đưá»ng má»™t nhà hầu tước, Ä‘á»i nà o lại chịu mang lấy nhục nhã như váºy kìa.
Dứt lá»i, bà gá»i tên gia tướng bảo phải Ä‘i má»i Kỳ Thừa tướng đến gấp.
Mạnh SÄ© Nguyên cưá»i gằn nói:
- Như váºy cà ng hay lắm. Tôi chỉ sợ Kỳ Thừa tướng cÅ©ng không can nổi sá»± bắt Ä‘á»n nhÆ¡n mạng cá»§a tôi nữa đó!
Lúc bấy giá» Kỳ Thạnh Äức vẫn còn trú ngụ tại công quán. Khi nghe Mạnh Lệ Quân giấu dao trong mình hà nh thÃch Lưu Khuê BÃch rồi nhảy xuống Côn Minh trì tá»± váºn, lão khen ngợi cho Mạnh Lệ Quân là má»™t trang tiết liệt, và thầm nghÄ©:
“Ngà y nay đã xảy ra như vầy, thế nà o Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng đến bắt há» Lưu thưá»ng nhÆ¡n mạng chá»› chẳng không. Thôi để ta qua đó dà n xếp má»›i đượcâ€.
NghÄ© Ä‘oạn lão mặc quần áo lên kiệu đến dinh Lưu phá»§, chẳng dè má»›i vừa ra khá»i nhà đã gặp tên gia tướng Lưu gia đến, hắn chắp tay vái chà o Kỳ Thạnh Äức và nói:
- Vừa rồi có cha con Mạnh Thượng thÆ¡ đến bắt thưá»ng nhÆ¡n mạng vá» việc Mạnh Tiểu thÆ¡ nhảy xuống hồ tá»± váºn nên Cố Phu nhÆ¡n sai tôi Ä‘i thỉnh Thừa tướng qua để xét xá» giùm.
Kỳ Thạnh Äức gáºt đầu nói:
- Việc ấy ta hay rồi, nên tÃnh đến đó ngay bây giá».
Tên gia tướng nghe nói mừng rỡ, liá»n nối gót theo Kỳ Thạnh Äức vá» Lưu phá»§.
Kỳ Thạnh Äức vừa đến nÆ¡i đã thấy Lưu Khuê BÃch chạy ra vồn vã nghinh tiếp. Cha con Mạnh SÄ© Nguyên cùng Cố Phu nhÆ¡n cÅ©ng bước ra tiếp rước và o nhà .
Sau khi an tá»a, Mạnh SÄ© Nguyên lên tiếng nói:
- Tôi tin chắc việc nà y do Lưu Quốc cá»±u có ý khoe khoang vá» việc thi tiá»…n lúc trước là m cho tiện nữ hổ thẹn cãi lại nên Lưu Quốc cá»±u đã nổi giáºn đánh chết và thá»§ tiêu thi thê cho mất tang tÃch. Tôi đây chỉ có má»™t mụn con quà như và ng ngá»c, hôm nay nhất định tôi phải đòi mạng cho kỳ được má»›i nghe.
Cố Phu nhơn nói:
- Không phải váºy đâu, xin Thừa tướng chá»› nghe lá»i. Việc nà y do Mạnh Tiên sanh xúi con mang dao đến hà nh thÃch con tôi, nhưng việc bất thà nh nên sợ hãi nhảy xuống hồ tá»± váºn đó thôi. Bây giá» Mạnh Tiên sanh lại đến đây sanh sá»± nữa là lý gì?
Nghe giá»ng nói hà m hồ cá»§a Cố Phu nhÆ¡n, Mạnh SÄ© Nguyên nổi giáºn gằn giá»ng đáp:
- Hừ! Nếu bảo rằng tiện nữ không ưng thuáºn, sao lại cho cưới? Còn bảo rằng tiện nữ nhảy xuống hồ tá»± váºn thì Ãt ra cÅ©ng phải vá»›t thi thể lên trả lại cho tôi chá»›. Nay thi hà i cá»§a con tôi biệt tÃch, rõ rà ng là Lưu Công tá» giết thác và thá»§ tiêu rồi, xin Thừa tướng cứ lấy lẽ công minh mà xét xá».
Kỳ Thạnh Äức nghe nói mỉm cưá»i, lão ngồi đợi cho hai đà ng bá»›t giáºn rồi má»›i lên tiếng phân giải:
- Lão phu cÅ©ng đã biết rõ tình thế cá»§a hai nhà từ trước rồi, váºy bây giá» cứ theo lẽ tháºt tình mà nói thì Mạnh Tiên sanh đây đã ưng gả con tất nhiên không bao giá» lại xúi con Ä‘i hà nh thÃch. Còn Quốc cá»±u cÅ©ng vì quá yêu nhan sắc cá»§a tiểu thÆ¡ nên má»›i tâu lên Thánh thượng nhá» ngưá»i giáng chỉ tứ hôn, thì không khi nà o lại nỡ giết vợ. Theo lão phu nghÄ© thì việc nà y do Mạnh Tiểu thÆ¡ không đà nh cải giá nhưng vì có thánh chỉ nên buá»™c lòng phải nghe theo. Vì váºy trong lòng má»›i căm háºn giấu dao trong mình định giết Lưu Quốc cá»±u để trả thù chồng. May thay Lưu Quốc cá»±u không chết, trái lại Mạnh Tiểu thÆ¡ lìa trần, chắc linh hồn nà ng sẽ mãi mãi ngáºm há»n nÆ¡i chÃn suối. Thế thì theo thiển ý cá»§a lão phu thấy, hai nhà đá»u là bạn đồng liêu má»™t trà o, cÅ©ng nên hòa vá»›i nhau là hÆ¡n, để tôi vá» triá»u tâu lên Thánh thượng đặng truyá»n cho quan địa phương láºp má»™t cái bia “tiết nghÄ©a†để nêu danh Mạnh Tiểu thÆ¡ Ä‘á»i Ä‘á»i, xin Mạnh Tiên sanh hãy bóp bụng nghe theo tôi là phải. Chá»› như tiên sanh có bảo tấu vá»›i triá»u đình, chắc triá»u đình cÅ©ng xá» như thế là cùng.
Mạnh Sĩ Nguyên ngồi im lặng, Cố Phu nhơn lại vung tay hùng hổ nói:
- Thừa tướng nói váºy sao được, Mạnh Tiên sanh đã xúi con đến hà nh thÃch, lại còn đến bắt thưá»ng là m khó dá»… nữa. Váºy phải để cho tiện nhi thân tấu cùng triá»u đình cho ra Ä‘en trắng.
Mạnh SÄ© Nguyên nổi giáºn Ä‘iểm mặt Cố Phu nhÆ¡n, nói:
- Giết ngưá»i rồi thá»§ tiêu còn giả vá» gây thương tÃch đặng tránh tá»™i, rõ là quân hiểm ác. Việc nà y tôi cÅ©ng phải diện tấu vá»›i triá»u đình má»›i nghe.
Kỳ Thạnh Äức thấy tình thế căng thẳng vá»™i nói:
- Thôi được, nếu muốn váºy, sẵn dịp Mạnh Tiên sanh phụ tỠđã hết hạn giả kỳ, hãy cùng Ä‘i vá»›i lão phu luôn thể.
Cha con Mạnh SÄ© Nguyên và Lưu Khuê BÃch đồng nói:
- Thừa tướng dạy như thế phải lắm, nhưng chẳng biết ngà y nà o Thừa tướng khởi hà nh, xin cho chúng tôi biết đặng cùng đi theo với.
Kỳ Thạnh Äức nói:
- Ngà y mùng sáu tháng nà y là ngà y tốt, tôi sẽ khởi hà nh lai kinh.
Dứt lá»i, Kỳ Thạnh Äức cáo từ lui vá» công quán, cha con Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng lần lượt trở vá» nhà .
VỠđến nÆ¡i, Hà n Phu nhÆ¡n và Tô Äại nương vá»™i há»i:
- Chẳng hay lão gia sang nhà hỠLưu sự việc ra thế nà o?
Mạnh SÄ© Nguyên mỉn cưá»i đáp:
- Ta buộc tội cho một hồi, sướng miệng lắm.
Rồi lão ta thuáºt lại đầu Ä‘uôi cho má»i ngưá»i nghe và nói:
- Äến ngà y mùng sáu nà y, ta cùng Mạnh Gia Linh sẽ theo Kỳ Thừa tướng vá» kinh để đối chất.
Hà n Phu nhÆ¡n lấy là m hà i lòng, bà mong sao cho bá»n gian tặc ấy bị thất thế phải xuống nước phần nà o để chúng khá»i á»· thế cáºy thần, hiếp đáp không ai chịu nổi.
Cha con Mạnh SÄ© Nguyên lo sắm sá»a hà nh lý qua đến ngà y mồng sáu từ giã gia quyến cùng Kỳ Thạnh Äức và Lưu Khuê BÃch trá»±c thẳng vá» kinh. Ai nấy Ä‘á»u mong cho Chúa thượng sẽ ban bố lẽ công bằng.
Nhắc qua việc Tô Yến Tuyết, khi nà ng đâm Lưu Khuê BÃch rồi nhảy xuống Côn Minh trì, bị dòng nước và sóng dữ cuốn Ä‘i rất nhanh, may gặp má»™t chiếc quan thuyá»n vá»›t nà ng lên cứu khá»i thác.
Nguyên vị đại quan trong thuyá»n nà y tên Lương Giám tá»± là NhÄ© Minh, năm nay đã ngoà i năm mươi tuổi; quan chức cá»§a ngưá»i vốn nhị giáp Tấn sÄ© xuất thân, vợ là Cảnh Phu nhÆ¡n có má»™t ngưá»i con trai tên Lương Chấn Lân là m quan đến chức Lá»… bá»™ Thị lang, đã có vợ có con.
Cách bốn năm trước, Lương Giám phân trần với Cảnh Phu nhơn:
- Tôi ra là m quan lâu nay vẫn giữ má»™t lòng thanh liêm chánh trá»±c. Tôi được phong đến chức Lại bá»™ Thượng thÆ¡, nay nếu thăng thêm má»™t tráºt nữa là được chức Thừa tướng, song đợi mãi không được nên tôi cảm thấy chán nản, váºy bây giá» phu nhÆ¡n hãy vá» quê trước để coi sóc gia sản, tôi ở nán lại đây và i năm nữa, nếu không được thăng chức thì tôi sẽ cáo quan vá» theo để an hưởng tuổi già .
Cảnh Phu nhÆ¡n vâng lá»i vá» quê quán. Nay vừa rồi có hữu Thừa tướng Tôn Văn Lang tạ thế nên vua Thà nh Tôn phong Lương Giám lên thay. Lương Giám mừng rỡ sai ngưá»i trở vá» quê rước Cảnh Phu nhÆ¡n trở lại kinh.
Äêm ấy, thuyá»n Cảnh Phu nhÆ¡n Ä‘i ngang qua Quà Châu, khi đến hồ Côn Minh bị thá»§y thần ngăn trở Ä‘i tá»›i không được nữa, nên tà i công liá»n kêu bá»n thá»§y thá»§ bảo:
- Chúng bây hãy đốt Ä‘uốc lên xem thá» con thuyá»n có bị mắc cạn không mà không lướt tá»›i được tý nà o cả váºy?
Các thá»§y thá»§ vâng lá»i đốt Ä‘uốc lên rá»i khắp hai bên thuyá»n, đột nhiên chúng kinh hãi la lên:
- Ôi chao! Ghê quá! Con thuyá»n vướng phải má»™t tá» thi cá»§a ngưá»i con gái mà không nhúc nhÃch được tý nà o cả.
Một đứa khác nói:
- á»’, hình như ngưá»i con gái nà y chưa chết nên trông mặt mÅ©i còn tươi lắm.
Một đứa khác lại xen và o nói:
- Ôi! Sống chết mặc kệ ngưá»i ta, mình cứ xô ra mà đi cho rồi, truy hô là m chi cho sanh chuyện.
Rồi má»—i đứa nói má»™t tiếng phản đối nhau cãi lẫy om sòm là m cho Cảnh Phu nhÆ¡n Ä‘ang ở trong mui thuyá»n giá»±t mình, bà cùng nữ tỳ bước ra xem.
Mấy con tỳ nữ xem qua rồi reo lên:
- Ngưá»i nà y nhan sắc đẹp tuyệt! Chắc chắn ngưá»i nà y chưa chết.
Cảnh Phu nhÆ¡n truyá»n lịnh:
- Chúng bây hãy vá»›t cô gái ấy lên cứu sống là m phước. Nếu đứa nà o vá»›t được ta sẽ trá»ng thưởng.
Bá»n thá»§y thá»§ nghe nói trá»ng thưởng mừng lắm. Chúng lấy câu móc, móc kéo vô rồi rồi vá»›t lên thuyá»n. Cảnh Phu nhÆ¡n bước lại đặt tay và o ngá»±c nạn nhân, thấy còn hÆ¡i nóng và thở tho thóp. Bà ta hối nữ tỳ khiêng nà ng và o trong mui, lấy quần áo khô ra thay cho và dùng nước gừng thoa bóp.
Giây lâu, tay chơn Tô Yến Tuyết cỠđộng được, rồi nà ng từ từ mở mắt ra. Các nữ tỳ reo lên:
- Sống lại rồi!
Tô Yến Tuyết nghe có tiếng ngưá»i ồn à o xung quanh, nà ng giá»±t mình dưá»ng như nằm má»™ng má»›i tỉnh, mở to đôi mắt ngồi nhổm dáºy, nà ng thấy xung quanh đèn Ä‘uốc sáng trưng và toà n ngưá»i xa lạ.
Nà ng ngÆ¡ ngác há»i:
- Tôi đã liá»u chết, chẳng hay các ngưá»i ở đâu lại cứu tôi đây?
Bá»n nữ đáp:
- Phu nhÆ¡n chúng tôi ra tay cứu vá»›t đấy. Cô nương quả là ngưá»i có hạnh phước nhứt trần gian. Phu nhÆ¡n chúng tôi hiện Ä‘ang ngồi ở đằng kia kìa, hãy lại mà lạy tạ mau lên.
Tô Yến Tuyết nghe nói, quay lại trông thấy má»™t vị phu nhÆ¡n trạc độ năm mươi, vẻ mặt hiện lên nét hiá»n từ, nà ng vá»™i vã chắp tay vái lạy và thưa:
- Phu nhÆ¡n đã ra tay tế độ vá»›t ngưá»i trầm luân, tháºt Æ¡n ấy chẳng biết đến bao giá» tôi má»›i trả cho xong.
Cảnh Phu nhÆ¡n nhìn thấy Tô Yến Tuyết hình dung xinh lịch, cá» chỉ Ä‘oan trang, bà có cảm tình ngay, nhưng cÅ©ng không khá»i ngạc nhiên, bà bảo nữ tỳ nhắc ghế má»i nà ng ngồi.
Tô Yến Tuyết ké né không dám ngồi. Cảnh Phu nhÆ¡n phải ép mãi, nà ng má»›i rón rén ngồi xuống. Nữ tỳ bưng trà lên, Cảnh Phu nhÆ¡n má»i nà ng uống và ôn tồn há»i:
- Chẳng hay nà ng là i ai? ở đâu, có Ä‘iá»u chi oan ức lại gieo ngá»c trầm châu?
Tô Yến Tuyết thưa:
- Dạ, tôi là ngưá»i ở huyện Côn Minh, tỉnh Vân Nam. Thân phụ tôi há» Tô tên Tiểu Toà n, vốn má»™t vì hà n nho nhưng thi chưa đỗ đã vá»™i lìa trần, tôi phải nương náu vá»›i mẹ tôi là Äá»— thị, năm nay tôi lên mưá»i sáu tuổi tên Tô Yến Tuyết. Chỉ vì tôi có ngưá»i anh Tô Thiên Lá»™c lêu lổng chÆ¡i bá»i Ä‘em bán tôi cho má»™t nhà trá»c phú kia tên Trịnh KÃnh đặng là m tiểu thiếp. Tôi quyết hông bằng lòng, nhưng nếu từ chối ngay lại sợ Trịnh KÃnh kia bắt thân mẫu tôi phải bồi thưá»ng lá»… cưới, nên tôi phải đợi là m lá»… xong, vá» vá»›i Trịnh gia, tôi thừa cÆ¡ há»™i nhảy xuống Côn Minh trì nà y để kết liá»…u mạng sống.
Tô Yến Tuyết nói đến đây, hai hà ng lụy ngá»c tuôn xuống như mưa. Cảnh Phu nhÆ¡n cÅ©ng lấy là m xúc động, bà nói:
- Tình cảnh cá»§a nà ng tháºt đáng thương, nếu bây giá» ta đưa nà ng vá» thì chắc thế nà o Trịnh KÃnh cÅ©ng sanh sá»±, váºy ta tá» tháºt cho nà ng biết ta đây há» Cảnh, phu nhÆ¡n cá»§a Lương Giám, hiện Ä‘ang là m hữu Thừa tướng tại triá»u, quê quán ở huyện Thái Hòa, tỉnh Quà Châu. Ta vốn sanh được má»™t trai, má»™t gái. Con trai ta là Lương Chấn Lân hiện Ä‘ang là m Tuần phá»§ Giang Nam đã có vợ con, còn con gái ta lÃ ÄÆ¡n Hoa hiện đã theo chồng vá» Quà Châu, không hiểu tại sao nó giống nà ng như đúc. Nay ta sống trong cảnh già hiu quạnh, may gặp ngưá»i trinh tiết như nà ng, ta rất cảm thương nên muốn nháºn nà ng là m nghÄ©a tá», chẳng biết nà ng nghÄ© sao?
Tô Yến Tuyết nghe nói mừng lắm, nà ng đáp ngay không nghĩ:
- Nếu được phu nhÆ¡n thương tình như váºy, thì còn gì hạnh phúc cho bằng. Nhưng chỉ sợ tôi đây vốn kẻ hồng nhan bạc pháºn, không biết có được hưởng cái hạnh phúc do phu nhÆ¡n ban bố không?
Cảnh Phu nhơn nói:
- Nà ng là ngưá»i tiết liệt đáng kÃnh đáng yêu hà tất pảhi khiêm nhưá»ng là m gì!
Tô Yến Tuyết liá»n cúi lạy và lá»… phép thưa:
- Phu nhÆ¡n đã có lòng Ä‘oái tưởng đến kẻ hèn nà y, váºy xin nháºn nÆ¡i tôi và i lạy là tấm lòng thà nh kÃnh cá»§a tôi.
Lá»i Bình:
- Lưu Khuê BÃch là má»™t kẻ si tình, trước sắc đẹp y mê mẩn tâm thần, bị mắng không biết giáºn, bị chá»i không biết há»n, nà i nỉ xin xá» tình yêu má»™t cách bỉ ổi, thì là m gì có chuyện giết vợ?
Sá»± việc nà y xảy ra, ai lại không biết Tô Yến Tuyết hà nh thÃch Lưu Khuê BÃch và nhảy xuống hồ cho tròn danh tiết. Nhưng Mạnh SÄ© Nguyên cố tình bắt thưá»ng nhân mạng là m cho bõ ghét. Äứng trên pháp lý, Mạnh SÄ© Nguyên hoà n toà n thắng thế, có váºy Mạnh SÄ© Nguyên má»›i dám đương đầu vá»›i nhà há» Lưu giữa triá»u đình, chá»› Mạnh SÄ© Nguyên cÅ©ng thừa hiểu thế lá»±c cá»§a Lưu Tiệp đến bá»±c nà o rồi.
Kỳ Thạnh Äức cÅ©ng hiểu váºy, cho nên má»›i khuyên Mạnh SÄ© Nguyên nên giữ niá»m hòa khà là hÆ¡n, vì đến triá»u đình thế nà o vua cÅ©ng vị tình Hoà ng háºu và Quốc trượng.
Biết váºy sao Mạnh SÄ© Nguyên còn Ä‘em sá»± việc nà y ra giữa triá»u đình là m gì?
Thưa rằng: Không phải Mạnh SÄ© Nguyên không biết nhưng xét ra Mạnh SÄ© Nguyên đã mất má»™t đứa con, bị thiệt thòi biết bao nhiêu, nếu vua Thà nh Tôn có bênh vá»±c Lưu Khuê BÃch Ä‘i nữa cÅ©ng chỉ xá» hòa là cùng chứ lý nà o lại bắt tá»™i Mạnh SÄ© Nguyên sao? HÆ¡n nữa, việc nà y Ä‘em ra ánh sáng dù không thắng kiện cÅ©ng vạch trần được phần nà o cái nham hiểm cá»§a Lưu gia cho má»i ngưá»i thấy, và điá»u lợi thứ hai là là m cho má»i ngưá»i Ä‘inh ninh rằng Mạnh Lệ Quân đã chết rồi, từ nay không ai còn nhắc đến Mạnh Lệ Quân nữa, có lợi cho bước đưá»ng phiêu lưu cá»§a nà ng.
|
 |
|
| |