Lý Hoàn đặt cả hai tay lên vô lăng, nhìn cảnh trước mặt mà cả người như hóa đá.
Tại sao họ lại cuồng nhiệt thân mật như vậy? Hoàn thấy gã đàn ông kia hôn Quân mà nổi nóng, muốn nhảy xuống đấm cho gã mấy đấm.
Cái cô nàng Huệ Quân này coi bộ không vừa. Có những mấy người bạn trai. Hoàn cũng đã thăm dò trước đó rồi chứ? Nhưng sao chẳng thấy gì cả.
Vậy là họ mới quen nhau đây ư? Nhưng sao lại quen một lúc nhiều người thế này?
Hoàn bực dọc rồi lại tự trấn an. Ồ! Huệ Quân còn độc thân mà, ta lấy quyền gì không cho phép cô nàng có bạn trai chứ?
Nhưng thôi chuyện coi như đã quạ Quân đang đi về phía chàng, Hoàn đợi đến lúc Quân vừa đến gần, mở cửa ra, kéo tọt Quân vào xe. Tất cả thật bất ngờ, Quân chưa kịp kêu lên thì một nụ hôn đã bịt kín môi nàng. Nụ hôn thật đậm đà.
- Quân không ngờ là tôi phải không?
Hôn xong, Hoàn hỏi. Quân giận dữ cắn mạnh lên tay Hoàn, làm Hoàn phải buông ngay Quân ra.
- Anh làm gì vậy?
- Tôi sợ cô thích thú quá, nên phải nhắc nhở cô.
- Thích thú? Cái gì?
- Thì những nụ hôn ban nãy.
Hoàn nói mà nóng mũi. Quân liếc nhanh về phía chàng.
- Anh đã trông thấy hết rồi à?
Hoàn gật đầu.
- Nhưng chuyện đó, nào có dính líu gì đến anh đâu?
- Tại tôi không thích.
- Anh thích hay không mặc anh.
Quân tỏ thái độ. Hoàn trừng mắt.
- Hắn là ai vậy?
- Bạn.
- Thế còn tôi?
- Cũng vậy.
Quân nói, thái độ ngang bướng của Quân như chọc tức Hoàn. Chàng lại cúi xuống ghì chặt lấy Quân. Quân không làm sao phản ứng kịp. Một nụ hôn thứ hai. Quân chới với như người rơi tọt xuống biển, phải bám chặt lấy thanh gỗ mục.
Phải nói là Hoàn có một kỹ thuật hơi tuyệt vời. Sau đó Quân lùi ra sau, trừng mắt nhìn Hoàn.
- Em làm sao vậy?
- Ai cho phép anh làm chuyện kỳ cục đó chứ?
- Nhưng tôi cũng là bạn của Quân cơ mà.
Quân trợn mắt, rồi cho một quả đấm thật mạnh vào ngực Hoàn, khiến Hoàn kêu lên.
- Ồ, không lẽ em còn phân hạng bạn trai nữa à?
- Ờ!
Quân tức lý nói. Hoàn hỏi.
- Thế với Quân, tôi là gì?
- Anh chẳng là cái gì hết!
- Ồ! Huệ Quân!
Hoàn kêu lên. Quân nói lớn.
- Anh không có quyền gọ tôi bằng tên tộc. Một người xa lạ không có quyền gọi người khác bằng tên, anh biết không?
- Nhưng mà... cái người xa lạ đó vừa mới hôn em cơ mà...
Hoàn nói, Quân đuối lý vùng vằng bước xuống xe. Nhưng Hoàn đã kéo lại.
- Em không có quyền bỏ xuống trong lúc này.
- Anh định làm gì tôi nữa chứ?
Quân vung tay lên như sắp tát vào mặt Hoàn.
- Làm gì dữ vậy... Tôi muốn mời Quân đi dùng cơm tối với tôi.
- Tôi không thấy đói.
- Quân chẳng có một chút tình cảm gì với tôi cả sao? - Mắt Hoàn nhìn Quân tha thiết - Quân quên là... Quân còn nợ tôi một lần... Ồ! Cái lần tôi cứu người đẹp khỏi bệnh trong mưa đó?
Quân nhìn Hoàn bất giác thấy lòng dịu hẳn. Anh chàng này cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.
- Thôi được, tôi sẽ đi ăn tối với anh. Nhưng như vậy có nghĩa là hết nợ rồi nhé?
- Chuyện đó thì tôi không biết.
Hoàn nói và cho nổ máy xe. Chiếc xe trờ tới. Cái dư âm của nụ hôm ban nãy hình như còn phảng phất trên môi Quân.
o0o
Võ Trung Triết đua Hải Lan về tận cửa. Không ngờ người ra mở cửa cho hai người lại là Lý Minh.
Một tình huống ngột ngạt cho cả ba người.
Lý Minh cố tỏ ra là một người trầm tĩnh, phong độ, nhưng lòng lại sôi sục. Thuốc súng chực chờ nổ tung.
Triết biết trong tính huống này, chàng ở vào vị thế yếu và bất lợi nhất. Chàng chực rút lui nhưng để một mình Hải Lan gánh mọi hậu quả trong lúc này là vô trách nhiệm, là bất nhân, nên Triết cũng gắng gồng mình chịu trận.
Chỉ có Hải Lan là bình thản, tự nhiên nhất trong ba người.
Cả ba chỉ đứng yên lặng. Lý Minh mở lời trước.
- Hải Lan, sao em không giới thiệu gì cả vậy?
Triết không đợi Lan lên tiếng, đưa tay ra bắt lấy tay Minh và tự giới thiệu.
- Tôi là Võ Trung Triết!
Hai người đàn ông bắt tay nhau một cách lịch sự. Minh nói.
- Mời anh vào nhà ngồi chơi!
Nhưng Hải Lan đã cản ngăn.
- Anh ấy có việc cần đi ngay.
Triết liếc nhanh sang Lan, nhưng Lan đã nói:
- Anh về đi, tôi và chồng tôi có chuyện riêng cần bàn.
Võ Trung Triết biết là sự hiện diện của mình sẽ chỉ làm rối thêm, nên lúng túng chào Minh rồi mới bỏ đi.
Lan vào nhà trước, Minh theo sau. Chàng cố dằn lắm, bằng không đã tát tai Lan trước cửa nhà.
- Cô nói cho tôi xem nào?
- Anh muốn biết điều gì?
- Sự thật của hai người.
Hải Lan cười nhạt.
- Sự thật à? Nó chỉ khiến anh tự ái.
Lý Minh đã đoán biết vai trò của gã đàn ông kia. Nhưng chàng muốn biết sự thân mật của hai người đến mức độ nào rồi? Tại sao Hải Lan lại bình thản coi đấy như chuyện tự nhiên vậy?
Cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết thúc rồi ư?
Có lẽ Lan chờ Minh đưa ra ý kiến ly dị trước. Nhưng mà... Chợt nhiên mãi đến bây giờ Minh mới cảm thấy mình không muốn mất Lan. Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi, Minh đã thấy bối rối.
Hai người cứ thế nhìn nhau yên lặng. Thời gian như chậm chạp trôi quạ Cuối cùng Minh thấy không thể yên lặng mãi.
- Hải Lan, em nói đỉ Sự thật thế nào? Em biết đấy...
Không thể giữ kín mãi chuyện gì.
- Em và anh ấy...
Hải Lan bắt đầu nói. Nhưng vừa nói được mấy chữ, Minh lại chận ngang.
- Thôi không cần nữa.
- Ủa, anh vừa bảo tôi nói sự thật cơ mà.
Lý minh đau khổ hét.
- Em không có quyền dùng cách đó để trả thù tôi! Em nên nhớ là chúng mình còn hôn nhân cơ mà.
- Thế còn cái cô nàng Châu Bội Thi?
Hải Lan bình thản hỏi.
- Có nghĩa là em trả thù tôi?
Minh hỏi. Nhưng Hải Lan bây giờ cũng không biết tại sao mình quay về với Triết. Định tìm cái gì ở Triết chứ?
- Em nói tôi nghe đi chứ?
Minh lặp lại, Hải Lan lắc đầu.
- Em cũng không biết... Em đã quen với anh ấy mười năm trước, cũng giống như anh đã từng quen với Châu Bội Thi... Còn chuyện của em với anh thế nào, em nghĩ là hẳn anh không muốn nghe đâu... Cũng như chuyện anh với Bội Thi vậy.
- Nhưng tôi và em khác nhau.
Minh hét, Lan lắc đầu.
- Anh đừng có mang cái chiêu bài "Anh là đàn ông" ra ở đây nữa, nó đã hết tác dụng.
- Hải Lan! Em có biết là tôi đã tin tưởng em thế nào không?
Minh nói và Lan không biết nên cười hay khóc với câu nói này. Ngày xưa đọc báo - có một chuyện gia về gia đình đã đưa ra cái ý kiến thế này. “Trong thời buổi hiện đại. Xã hội đã đưa đẩy gia đình đến vực thẳm phá sản. Có nhiều nguyên nhân ngoại tại khiến con người viện dẫn lý do để khiến cho cuộc sống xấu đi. Nhân quyền, sự bình đẳng thời thượng, nhu cầu vật chất... ” Phải chăng vì vậy mà con người không còn tư tưởng hôn nhân. Hải Lan không muốn viện dẫn lý do để biện hộ cho chính mình nhưng nàng cũng không muốn Minh đem trách nhiệm ra trấn áp. Ở đây, cả hai đều có lỗi. Lan nghĩ.
Lý Minh hỏi.
- Huệ Quân biết chuyện này không?
- Tại sao lại có chuyện dính líu đến cô ấy?
- Quân không hề cản ngăn em sao?
Hải Lan yên lặng, Minh tiếp.
- Anh biết, những người viết tiểu thuyết họ hay lãng mạn, mơ mộng, nhưng ở trường hợp này, anh muốn rõ là Quân có cản ngăn em không?
- Có!
- Vậy sao em lại không nghe theo?
- Thế còn anh? Anh làm gì?
- Anh mà sớm biết chuyện này... có lẽ là anh đã giết em!
Minh nói như hét.
- Vậy thì bây giờ anh ra tay còn kịp cơ mà?
- Em đừng có trách tôi!
- Bây giờ anh định sao?
- Còn em?
- Em nghĩ, em giao cái quyền quyết định đó cho anh.
- Có lẽ, phải cần thời gian - Minh nói - Chuyện này phải suy nghĩ kỹ càng.
Minh nói và Hải Lan lặng lẽ xách ví lên lầu.
Minh hỏi với theo.
- Hải Lan! Em có thấy hối hận không chứ?
- Em không biết.
Lan nói mà nước mắt chực muốn rớt ra. Nàng cố đi thẳng người. Nhưng mọi thứ đang tan rã trong nàng.
o0o
Ngô Di Lợi và Dương Tú Bình từ phòng triển lãm bước ra. Họ đang đi về phía vườn hoa.
Bình có vẻ tươi tắn hơn lúc trước. Lợi và Bình đã thỏa hiệp nhau, tạm thời không đề cập đến chuyện hôn nhân trong lúc này. Phải có một thời gian tìm hiểu, cảm thông, nếu muốn cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Lợi chỉ nói.
- Bao giờ em thấy chín muồi, cứ báo cho anh biết.
- Em sợ anh, anh quá biết rõ em.
- Tú Bình! Em phải nhìn thẳng vào sự thật, đừng né tránh.
- Anh hiểu em là được.
- Nhưng như vậy là không công bằng.
Lợi nói. Bình lắc đầu.
- Trên đời này có gì công bằng đâu? Mới sinh ra đã bất công. Cảnh giàu nghèo. Mức sống. Giai cấp xã hội. Ngay cả tình yêu. Vì vậy em hiểu anh thì cũng chưa chắc là anh hiểu em.
- Em nói như người xa lạ.
- Gần như mỗi người đều có cái xa lạ của mình.
- Thế em có định lấy một người xa lạ không?
- Anh không phải là người xa lạ.
- Vậy thì em đã hiểu anh cỡ nào?
Bình ngồi yên, Lợi nói.
- Anh dám chắc là mãi bây giờ em cũng chưa biết rõ anh là người gốc gác ở tỉnh nào. Năm nay bao nhiêu tuổi.
- Em tin điều Huệ Quân đã nhận xét.
Bình nói. Lợi không hiểu.
- Em nói thế là thế nào?
- Huệ Quân nói, anh là con người đáng tin cậy, có thể trao thân mà không sợ lầm lẫn.
- Em không sợ Quân xạo ư?
- Không. Quân nhận xét anh là người tốt và em tin lời Quân.
Lời của Bình làm Lợi vô cùng cảm kích Quân.
Không biết phải cám ơn Quân thế nào.
- Thế còn anh? Anh có thất vọng gì về em không?
- Không, nhưng mà anh mong là... em hãy tự tin hơn.
- Chuyện đó hẳn cần thời gian. Em muốn tự mình đạt được, đừng ai gây áp lực với em.
Lợi xiếc chặt tay Bình nói:
- Tú Bình, em nên hiểu là... Vì yêu em, anh mới yêu cầu, mới mong mỏi em tự tin và độc lập. Anh muốn em sống vui. Anh không muốn một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải hồi hộp lo lắng... không biết em thế nào.
Lợi không dám nói thẳng là... không biết em tự sát lúc nào.
- Em...
- Em biết không, cứ sợ hãi mất em là cả một sự đau khổ.
- Anh đã từng kinh nghiệm?
- Vâng. Chính vì vậy mà anh không muốn chuyện này xảy ra nữa.
- Em sẽ cố gắng.
- Phải tập sống tự lực em ạ! Và như vậy có nghĩa là em đã sống cho anh.
Cuộc sống phẳng lặng của Huệ Quân bắt đầu bị xáo trộn. Hôm qua Lý Minh với hơi rượu nồng nặc, đã tìm qua nhà Quân, kể lể rồi chảy nước mắt. Lần đầu tiên Quân thấy người đàn ông ấy khóc.
Phải chăng vì chuyện của Hải Lan và Trung Triết? Quân không dám khẳng định. Bởi vì Minh đã nói năng rất lộn xộn. Quân phải đợi Minh dịu bớt cảm xúc, mới đưa trả anh chàng về nhà.
Hải Lan có mặt ở nhà, nàng không hề ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ nói lời cảm ơn Quân, rồi đưa chồng về nhà.
Quân đứng ngẩn ra đó. Cuộc sống rõ là phức tạp. Quân chợt nghĩ đến những người đàn ông quay chung quanh mình. Võ Trung Triết với cái chiều sâu tâm hồn lúc đầu đã lay động Quân, rồi Lý Hoàn xuất hiện.
... Cái nhiệt tình, cái kinh nghiệm sống, cái quan tâm và cả nụ hôn của Hoàn làm hình hảnh Triết mờ dần... Nhưng rồi Quân lại thấy bóng đen Trương Lệ Hồng lớn quá... Những sự quấy nhiễu gần đây khiến Quân âu lọ Lý Hoàn có bảo đảm thế nào, Quân cũng không an tâm được.
Có tiếng chuông cửa reo.
- Ai đấy!
- Võ Trung Triết đây.
Quân bước ra mở cửa. Võ Trung Triết hôm nay có vẻ hốc hác. Có cả mùi rượu quyện lẫn thuốc lá.
Thế này là có chuyện phải nghe nữa rồi, Quân nghĩ.
- Anh có cần một ly trà nóng để giải rượu không?
Quân hỏi, Triết lắc đầu.
- Anh đến đây làm gì? Có chuyện muốn nói?
Triết nhìn lên.
- Huệ Quân này. Cô có biết là cuộc tình của tôi với Hải Lan đã kết thúc rồi không?
- Tôi nghĩ thì không hẳn như vậy. - Quân vừa cười vừa nói.- Anh phải nói là nó đã thăng hoa... Tình yêu của anh dành cho Hải Lan bây giờ phải vượt khỏi tình cảm trai gái thường tình, để đến với cái cao cả hơn. Không nên nghĩ rằng phải có Lan, được Lan mới là hạnh phúc.
- Có lẽ Quân nói đúng.
- Anh Triết, tôi có óc tưởng tượng phong phú à?
- Không biết là tôi có làm được không, nhưng nếu tôi lặng lẽ bỏ đi, Hải Lan sẽ nghĩ gì về tôi? Một người đào ngũ?
- Không, Hải Lan sẽ hiểu anh!
- Có điều tôi sợ Hải Lan sẽ gặp chuyện thiệt thòi. Nếu Lý Minh biết hết, thì Lan có thể bị mất tất cả. Mà nếu vậy thì lỗi lầm do tôi gây ra rất lớn! Tôi là một kẻ phá hoại!
- Đừng có dằn vặt mình như vậy. Anh nghĩ thế nào thì chuyện đó cũng đã xảy ra rồi.
Quân nói và nhìn cái dáng thiểu não của Triết, Quân chợt thấy thương cảm, nàng tiếp:
- Anh biết không, anh Lý Minh chồng chị Hải Lan vừa đến gặp tôi, anh ấy buồn não tự trách. Có lẽ vì thấy mình cũng có lỗi phần nào. Bởi chuyện hôn nhân là chuyện của đôi bên. Nếu một trong hai phía có sa lầy, thì phía con lại cũng phải có trách nhiệm.
Triết thở dài.
- Cô nói để an ủi tôi đó chứ? Nhưng điều đó vẫn không làm cho lương tâm tôi bớt cắn rứt.
Lời Triết thật yếu đuối. Quân nhìn Triết, bất chợt có sự so sánh. Bây giờ thì Quân biết tại sao mình có cảm tình với Hoàn hơn rồi. Hoàn kiên quyết, quả đoán, không kể bất cứ một trở ngại nào ngăn cản, khi đã muốn làm.
- Cô có biết là... hiện tôi còn băn khoăn nữa không?
Triết hỏi, Quân lắc đầu.
- Chính cô đấy!
- Tôi?
Quân ngạc nhiên.
- Vâng... Cô chẳng thấy là... Tôi cũng có tình cảm với cô nữa ư?
- Vậy là không được.
- Vâng tôi hiểu. Tôi đã yêu Hải Lan, tôi không có quyền yêu Quân, nhưng mà, Quân là một cô gái thông minh, tế nhị, không có người đàn ông nào đối diện với Quân mà không bị lôi cuốn.
- Xin cảm ơn anh.
- Thế Quân có thể cho tôi biết người đàn ông tốt phúc của Quân là ai không?
- Chưa ai cả.
Quân nói làm Triết nuôi hy vọng, nhưng hy vọng lại tắt ngaỵ Triết biết chuyện giữa chàng và Lan. Quân đã rõ khá nhiều, bây giờ có thế nào Triết cũng không thể quay sang Quân được.
- Anh Triết này! Tôi thấy thì anh không nên nghĩ ngợi nhiều quá. Thời gian chắc chắn là liều thuốc hay, nó sẽ làm nhạt nhòa tất cả.
Triết đứng dậy.
- Nếu rảnh rỗi, Quân nói chuyện với Lan giùm tôi nhé.
- Không biết là chị ấy có chịu nghe tôi nói không. Thế sao anh không trực tiếp...
- Tôi à? Không được - Triết nói. - Bây giờ, tôi chỉ làm cho cái không khí gia đình của Lan trở thành khó thở hơn thôi, chứ chẳng giúp ích được gì.
Rồi Triết kết luận:
- Mãi đến lúc này tôi mới hối tiếc, phải chi tôi chịu nghe Quân từ đầu thì...
- Thôi đừng tự hạ mình nữa, không ích lợi gì đâu.
o0o
Hải Lan ăn chẳng thấy ngon tí nào, mặc dù bữa cơm chiều nay do Quân mời ở một nhà hàng khá nổi tiếng.
Quân ngồi đối diện với Lan, đặt nĩa muỗng xuống, Quân uống một hớp trà đá rồi nói:
- Lâu quá rồi mình không gặp nhau.
Lan chỉ gật đầu không đáp. Quân lại tiếp:
- Anh Triết có đến gặp tôi.
Hải Lan bình thản.
- Tôi biết. Hôm qua, tôi ngồi trong nhà nhìn ra thấy anh ấy đang đứng bấm chuông nhà cộ Hai người nói chuyện khá lâu đấy chứ?
- à, thì ra chị trông thấy.
- Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra - Hải Lan cười nhẹ. - Dù gì tôi cũng quen anh ấy hơn mười năm trời.
- Thế tại sao chị không dự liệu là chuyện sẽ đưa đến ngày hôm nay?
- Tôi không nghĩ, mọi chuyện nó xảy ra vượt khỏi ý muốn của mình. - Lan nói - Dù gì thì tôi cũng đã thua.
- Thế phản ứng của anh Lý Minh ra sao?
- Chúng tôi vẫn còn trong trạng thái chiến tranh lạnh.
Huệ Quân lo lắng.
- Chị liệu là rồi sẽ đưa đến tan vỡ không?
- Tôi cũng không biết - Lan nói - Chuyện của chúng tôi hiện nay chỉ có chúng tôi biết, còn gia đình, thân nhân thì họ vẫn nghĩ là hai đứa hạnh phúc lắm. Anh Lý Minh chưa có một thái độ rõ ràng.
- Anh ấy có thù Võ Trung Triết không?
- Không nghe anh ấy đề cập đến.
- Thế còn anh Triết, anh ấy không gặp chị lại sao?
- Không, chỉ liên lạc bằng điện thoại.
Huệ Quân nhìn Lan. Người đàn bà trước mặt có vẻ chấp nhận, chịu đựng.
- Thế hai cháu Thi Huệ và Thi Linh thì sao? Chúng có biết chuyện người lớn không?
- Hình như chúng không để ý.
- Chị Hải Lan này, có thế nào đi nữa, chị cũng nên đứng trên lập trường con cái mà suy nghĩ. Đừng để chuyện người lớn ảnh hưởng đến hạnh phúc của trẻ thơ.
- Tôi hiểu chuyện đó!
Lan nói và cho muỗng quậy quậy ly cà phệ Ngay lúc đó, chợt nhiên có ba người đàn bà, dáng dấp cao lớn, mặt mày hung dữ tiến về phía Hải Lan và Huệ Quân.
Quân còn đang nghĩ ngợi chuyện của Lan, thì bọn họ đã đứng trước mặt nàng. Một người trong số đó hỏi.
- Cô là Huệ Quân phải không?
Quân nhìn lên, cảnh giác gật đầu.
Ba người đàn bà chẳng nói thêm gì cùng lúc nhào đến vung tay đánh Quân. Quân hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng không biết đánh trả, chỉ đưa hai tay lên bảo vệ đầu và mặt.
Hải Lan thấy vậy hét lên. Mọi người đổ dồn đến.
Một mụ đàn bà đập bể chiếc ly rồi ném về phía mặt Quân. Chiếc ly bể trúng ngay cườm tay Quân, lập tức một dòng máu tuôn dài.
Mụ ta cười gằn nói:
- Đây chỉ là màn dạo đầu thôi nhé. Mi mà không chừa, lần sau sẽ có vết tích trên mặt của mi đấy.
Và nhanh chóng, họ kéo nhau rút lui, trước khi cảnh sát đến can thiệp.
Hải Lan xông quạ Cánh tay Quân hình như bị thương khá nặng, máu chảy không ngớt.
- Huệ Quân này! Chuyện gì vậy?
Tiếng gọi của Lan làm Quân hoàn hồn.
Quân còn sợ hãi, nhưng cố nói:
- Chị nhớ giữ chặt em. Có lẽ sắp ngất đến nơi đấy!
- Cố tỉnh táo một chút, tôi sẽ đưa Quân vào bệnh viện ngay!
Quân chỉ nghe Lan nói bóng thoáng bên tai và mắt Quân tối sầm lại.
Lý Hoàn nhận được điện thoại của Hải Lan, tức tốc đến ngay bệnh viện... Trần Hùng Nhơn cùng đi. Hùng Nhơn đi theo Lý Hoàn, lý do chính là để giúp Hoàn kiềm chế những xúc động bất ngờ, nếu có lý do phụ là để xem mặt Quân ra sao.
Lý Hoàn tỏ ra hết sức lo lắng. Chàng đi vào phòng cấp cứu.
Hải Lan ngồi cạnh Quân, chăm sóc bạn. Hoàn nắm lấy tay Quân mà run rẩy. Chàng không dằn được cảm xúc.
- Huệ Quân!
Nhưng Quân đã rút tay lại, không thèm nhìn mặt Hoàn.
Hải Lan nói:
- Nhờ Huệ Quân cho biết số điện thoại của các anh, tôi mới liên lạc được.
Lý Hoàn hỏi:
- Chị có thể cho biết diễn biến câu chuyện ra sao không?
Thế là Hải Lan kể lại. Hoàn càng nghe càng giận, chàng nghiến răng nói.
- Tôi sẽ giết nó!
Cả Lý Hoàn lẫn Trần Hùng Nhơn, lúc đầu nghĩ là Trương Lệ Hồng chẳng qua chỉ dọa thôi, không ngờ Hồng lại làm thiệt.
Nhơn liếc sang người con gái nằm trên giường bệnh. Cô gái không đẹp xuất sắc lắm, làn da nhợt nhạt, có lẽ vì sợ hãi, cũng có lẽ vì vết thương ở tay ra nhiều máu.
Nhơn nghĩ, nếu thật sự Hoàn yêu Huệ Quân, thì chuyện này sẽ không yên đâu.
Lý Hoàn quay sang Nhơn ra lệnh.
- Thôi, cậu đưa chị Lan đây về nhà giùm tôi.
Lan quay sang hội ý với Quân, Quân gật đầu.
- Chị Lan về trước nhé, hai cháu Thi Huệ và Thi Linh có lẽ đang chờ chị.
Hải Lan và Nhơn bước ra xong, bấy giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại Quân và Hoàn.
Hoàn nói.
- Huệ Quân, anh lấy làm tiếc để chuyện xảy ra như vậy, anh thật có lỗi với em.
Quân giận dỗi.
- Khi không rồi họa ở đâu lại đổ ập đến với tôi.
- Chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa đâu.
Hoàn nói. Quân lắc đầu.
- Làm sao anh dám chắc như vậy?
Và Quân nói như mai mỉa.
- Anh đã từng tuyên bố là sẽ bảo vệ được tôi, chẳng ai làm gì được tôi cơ mà?
Lý Hoàn yên lặng, Quân lại tiếp.
- Không ngờ cô ta yêu anh say đắm như vậy, mới ra tay độc với tôi chứ? Vậy thì anh Hoàn, hay là vầy, anh nên quay lại với Lệ Hồng thì hơn.
- Huệ Quân, sao em lại nói như vậy?
- Tôi nói thật đấy chứ.
Hoàn đau khổ nhưng cố nén lòng, chàng nhìn cánh tay đang băng của Quân hỏi.
- Vết thương ở tay có nặng lắm không?
- Phải may hết mười mũi kim. Nhưng chắc không sao đâu, có chăng chỉ để lại một vết sẹo nhỏ.
- Như vậy, đây chỉ là một đòn cảnh cáo.
- Và cô ta đã đạt được mục đích.
Quân nói và Hoàn biết là Quân nói thật. Thế này thì hỏng bét. Quân sẽ sợ hãi và lánh xa chàng.
Bất giác Hoàn cho tay vào túi, lấy thuốc ra đốt.
Quân nói.
- Yêu cầu anh đừng hút thuốc trong bệnh viện.
Hoàn đành dụi tắt thuốc, Quân tiếp.
- Tôi cho Hải Lan biết số điện thoại của anh, gọi anh đến đây là có mục đích đấy.
- Em muốn gì cứ nói.
Hoàn hỏi, và Quân với giọng cứng rắn tiếp:
- Tôi muốn là anh hứa chắc với tôi, từ đây về sau anh tránh xa tôi, để tôi yên và anh phải cho Lệ Hồng biết rõ chuyện này.
- Anh không làm được chuyện đó.
Huệ Quân khó chịu.
- Bằng không cuộc sống của tôi sẽ bị đe dọa. Những người như Lệ Hồng, cái gì cũng có thể làm được, anh biết không?
Và Quân hét lớn.
- Vả lại tôi muốn có một cuộc sống bình yên. Tôi chán quá rồi cái chuyện nửa đêm nửa hôm chuông điện thoại cứ reo, rồi những lời thô tục, mất dạy cứ rên rỉ bên tai. Tôi nào có tội tình gì chứ?
- Chuyện đó sao mãi bây giờ em mới cho biết? - Lý Hoàn giận dữ không kém. - Em không báo cho tôi để tôi có biện pháp ngăn chặn ngaỵ Chính vì em yên lặng nên mới có chuyện ngày hôm naỵ Em biết không?
- Tại anh xem thường cô ta quá!
- Cũng tại em cứ yên lặng.
Quân lắc đầu nói.
- Tôi thấy thì cách hay nhất là anh đừng có quấy rầy tôi nữa. Tôi không thích hợp với cái lối sống hiện tại của anh đâu.
-Huệ Quân, hãy tin anh, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa mà. Anh sẽ đích thân đến gặp cô ấy!
- Anh không có quyền nặng tay với phụ nữ. - Quân nói. - Giải pháp hay nhất sao anh không làm? Anh đùng đến với tôi là xong chứ gì?
- Anh phải làm sáng tỏ chuyện này!
- Nhưng tôi cũng sẽ không lấy anh đâu. Tôi sẽ chọn một người nào khác.
- Tôi biết làm em sẽ không làm được điều đó. Vì em nên biết là hôn nhân rất hệ trọng, dễ dãi chỉ mang đến hậu quả xấu.
- Không lẽ không lấy anh là không có hạnh phúc? Còn lâu, xin lỗi anh. Tôi không phải là Lệ Hồng, tôi không cần kim cương, nhà lầu, xe hơi...
- Tôi cũng có tình yêu.
- Nhưng tôi sợ là chưa kịp lấy anh, đã phải ngã gục trên hè phố. Tôi yêu đời, tôi còn trẻ lắm anh ạ. Xin anh buông tha cho tôi.
- Sao em ưa bi kịch hóa như vậy?
- Cuộc đời là như vậy? - Quân cười nói - Cũng như chuyện xáy ra hôm nay, tôi nghĩ là chỉ có trong tiểu thuyết, trên phim ảnh không ngờ nó lại xảy ra ngay cho chính bản thân mình.
Lý Hoàn chẳng biết làm sao hơn là ngồi yên. Quân lại nói:
- Bây giờ tôi không muốn chuyện đó trở lại một lần nữa.
- Nhưng em làm vậy là tiêu cực. - Lý Hoàn không chịu được quát. - Vô tình em ngoan ngoãn để cô ta tin chắc là lúc nào bạo lực cũng chiến thắng, em hiểu không?
Huệ Quân không phải là không có tình cảm với Hoàn. Nhưng mà sự quấy rầy của Lệ Hồng đã làm cho Quân ngán ngẩm. Quân sợ là cứ tiếp tục, chỉ mang đến tai họa cho bản thân thôi.
Quân nói để chọc tức Hoàn.
- Thú thật, anh cũng chưa đáng để tôi phải hy sinh vì anh. Do đó tôi năn nỉ anh, hãy rộng lòng từ bi mà buông tha cho tôi.
Lý Hoàn là người tự trọng, nên nói.
- Thôi được, tôi là đàn ông. Tôi không thể xin xỏ tình yêu mãi khi mà người ta không đồng ý. Có điều... tôi bảo đảm với Quân là... từ đây về sau, Quân sẽ không bị Lệ Hồng quấy rầy nữa, tôi có biện pháp rồi.
Rồi chàng quay đi. Quân nằm đó yên lặng nhìn theo. Mọi thứ như vậy là kết thúc rồi chăng?
Quân cũng không biết.
o0o
Nhờ sự chăm sóc và trị liệu của Ngô Di Lợi, Tú Bình đã dần dần lấy lại niềm vui. Cuộc sống không còn bi quan. Bình đã hòa đồng được với mọi người.
Những chống đối bất lợi lúc đầu ở gia đình Ngô Di Lợi, theo thời gian cũng nguội dần. Bình đã quay trở lại nơi đó và đã được tiếp đón tự nhiên.
Chỉ còn một tháng nữa là lễ cưới sẽ được cử hành. Bình có vẻ căng thẳng. Lợi hỏi.
- Em làm sao vậy?
- Hơi thắc mắc một chút. Anh thấy em thế nào?
- Đẹp, dễ thương.
- Còn gì nữa không?
- Hiền lành, hơi nhút nhát...
- Anh nói chỉ để lấy lòng em? Bình hỏi.
Lợi bước tới vòng tay qua người Bình.
- Thế em có yên bản thân em không?
Bình gật đầu.
- Em yêu gì nào?
Bình lập lại những điều Lợi đã nói.
- Sắc đẹp, vóc dáng, dễ thương, nhút nhát.
Lợi hôn nhẹ lên môi Bình.
- Đấy, em thấy đấy, em cũng có những ưu điểm mà người khác không có... Vậy thì em đã thấy tự tin chưa?
- Cũng chưa rõ lắm.
- Vậy thì... từ từ anh sẽ tập cho em.
Bất giác Bình hỏi.
- Thế còn tình cảm của anh với Huệ Quân?
- Đó chỉ là bạn.
- Còn những cô y tá trong bệnh viện?
- Chỉ liên hệ nghề nghiệp.
- Mấy cô bệnh nhân đẹp?
Bình hỏi tới, làm Lợi lúng túng.
- Ồ Bình! Chúng ta nào có còn là trẻ con nữa đâu? Em mà không tin cả anh, thì chỉ còn cách nhờ thời gian trả lời.
Bình nghe Lợi nói, cười xòa.
- Nếu Huệ Quân lấy chồng, em mới dám tin anh.
o0o
Trương Lệ Hồng tin chắc là sớm, muộn gì Lý Hoàn cũng sẽ đến gặp nàng.
Và đúng như điều Hồng đoán. Hoàn đã đến.
Hoàn như một khối thuốc nổ sẵn sàng châm ngòi. Nhưng Hồng không quan tâm lắm, miễn Hoàn đến là Hồng vui.
- Anh mới đến đấy à?
Hồng cười thật ngọt đón Hoàn.
- Cô đã dẫn dụ được tôi đến đây. Cô đã thành công rồi đấy!
- Đó chính là vì em yêu anh!
Lý Hoàn lạnh nhạt.
- Cô là người đàn bà ác độc. Cô muốn bao nhiêu tiền nói đi, nhưng đừng có quấy rầy tôi nữa.
Trương Lệ Hồng cười khẩy.
- Chuyện cô ấy gặp nạn làm anh đau lòng lắm ư?
Lý Hoàn cố nén cơn giận xuống, chưa nói gì thì nghe Hồng tiếp.
- Sao? Cô ta chịu xa anh chưa?
- Tôi sẽ không để cô ấy xa tôi.
- Nếu anh bảo vệ được cô ta! - Lệ Hồng nói bằng giọng lưỡi uy hiếp. - Bằng không thì liệu đấy. Chỉ cần một chai axit vào mặt thì sống không bằng chết, anh thấy thế nào?
Lý Hoàn yên lặng, nhưng đến sát Hồng hơn.
- Cô liệu hồn đấy. Cái chuyện đó nó cũng có thể xảy ra với cả cộ Cô đừng hù dọa người khác mà quên mình. Tôi không để cô muốn làm gì thì làm đâu. Thế lực tôi hơn gấp trăm lần cô cơ mà.
Trương Lệ Hồng nhún vai.
- Tôi không sợ.
- Tôi cũng có cách khác bảo vệ Quân. Chẳng hạn đưa cô ấy ra nước ngoài.
- Tôi sẽ bám theo.
- Cần gì phải vậy? - Lý Hoàn giận dữ nói. - Vậy cô giết ngay tôi là xong chứ gì? Giải quyết được hết chứ gì?
Lệ Hồng nhìn Hoàn, chợt hiểu là mình đã hết hy vọng.
- Anh Hoàn, anh yêu cô ấy đến độ như vậy sao?
Hoàn ôm đầu.
- Tôi không thể sống mà thiếu Quân được.
- Sao vậy? Anh chỉ mới quen cô ấy có ba tháng mà?
- Thời gian vô nghĩa với tình yêu.
Hoàn nói và bỏ ra ngoài. Lệ Hồng nhìn theo. Vậy là hết! Không còn hy vọng gì nữa!
Hồng chợt thấy không phải chỉ hận Quân thôi, mà còn thù cả Hoàn nữa.
Lý Minh bước vào phòng của Lan, thấy vợ đang ngồi đọc quyển "Tâm lý nhi đồng"
Đã lâu lắm rồi, Lý Minh không bước vào phòng này.
Lan nhìn lên, chờ đợi. Anh ấy vào đây định đề cập chuyện ly dị ư? Lan đặt quyển sách xuống.
- Có lẽ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.
Lý Minh mở đầu câu chuyện, Lan gật đầu yên lặng. Mọi chuyện bây giờ đã lỡ dở. Chuyện giữa Lan và Triết đã kết thúc, nhưng Lan biết sẽ không bao giờ Lan quên Triết.
Lý Minh lại nói.
- Hải Lan này. Anh nói và em suy nghĩ kỹ nhé. Vì điều mà em trả lời sẽ rất quan trọng với anh.
Lan đặt thẳng vấn đề.
- Anh muốn đề cập đến chuyện ly dị ư?
- không hẳn. - Lý Minh nói và cố giữ cho lòng thật thanh thản, khách quan. - Còn có một số sự việc khác nữa.
- Vậy thì anh cứ nói. Nhưng chuyện giữa em và Trung Triết cũng đã kết thúc.
- Thật ư?
Lý Minh có vẻ không tin. Lan nói.
- Nếu anh không tin, cứ tìm anh ấy mà hỏi.
- Tại sao vậy?
Hải Lan lắc đầu, thật ra thì Lan cũng không biết tại sao, và nàng tin là cả Triết cũng không biết.
Lan hỏi ngược lại.
- Còn chuyện giữa anh và Châu Bội Thi thì sao?
- Cô ấy cũng sắp lấy chồng.
- à!
Hải Lan chỉ à một tiếng. Lý Minh suy nghĩ một chút, hỏi.
- Hải Lan, em có thấy là chúng mình... còn có cơ hội hàn gắn không?
Chuyện đó Hải Lan làm sao biết... Có lẽ phải cần thời gian để quên đi chuyện "vượt rào cũ". Rồi tha thứ cho nhau. Nhưng liệu chuyện này có làm được không?
- Hải Lan này. - Lý Minh ngồi xuống cạnh Lan. - Có lẽ khởi đầu sẽ rất khó khăn... nhưng nếu thành tâm, có lẽ rồi chúng ta sẽ dần dần hàn gắn lại được. Thế nào thì cũng còn hơn là phá vỡ tất cả.
Lời của Lý Minh làm nước mắt Lan rơi xuống, Minh lại tiếp.
- Anh biết là thời gian vừa qua... Anh đã sống cho em, cho con, cho gia đình quá ít... Vì vậy cũng không thể trách được em... Bây giờ anh để chuyện này cho em quyết định.
Lan bắt đầu thút thít khóc. Lan cũng thấy xấu hổ vì đã phản bội chồng.
- Hôm ấy anh gặp Huệ Quân, cô ấy cũng đã làm cho anh thấy rõ một số vấn đề.
- Huệ Quân đã nói gì?
- Cũng chẳng có gì lớn lao. Nhưng mà... sau bao nhiên chuyện xảy ra, anh nghĩ là rồi hạnh phúc gia đình chúng ta sẽ vững chắc hơn như cái cây sau cơn gió bão...
Hải Lan gật đầu. Minh cười.
- Có nghĩa là... em tha thứ cho anh rồi chứ?
- Không phải vậy, người cần được tha thứ là em. - Hải Lan ngước đôi mắt mờ lệ lên. - Bây giờ thì em thấy, em là một con đàn bà tội lỗi...
- Thôi thì... chúng mình cố quên cái chuyện đó đi em ạ.
Hải Lan vẫn thút thít.
- Mấy hôm nay, lòng em cứ bị cắn rứt... Em không dám nghĩ ngợi điều gì tốt lành cả. Em nghĩ là mọi thứ đã lỡ dở hết rồi. Tại em cả, em là người đàn bà đốn mạt...
- Đừng nghĩ vậy, chuyện qua rồi em ạ.
- Em ăn năn, một cách đau khổ...
- Vậy sao em không gặp anh?
- Vì em sơ... - Hải Lan thành thật nói. - Em sợ bị anh cự tuyệt.
Lý Minh cũng thú nhận.
- Em biết không, hôm nay anh đến đây là can đảm lắm. Anh cứ sợ là em không tiếp anh.
Hải Lan lắc đầu, Minh chợt xiết chặt vai vợ nói.
- Hải Lan này, bây giờ sóng gió đã qua rồi... Anh nghĩ là bắt đầu từ hôm nay, ta phải quý trọng cái gia đình mà ta có em ạ.
- Vâng, em biết.
Lan nói. Đúng rồi. Cái thời thơ thẩn mơ mộng viễn vông với tình yêu đã quạ Lan cần cất kỹ cái hình bóng của Trung Triết vào ngăn kéo kỷ niệm. Trước mắt chỉ có gia đình. Chồng và con cái thôi. Nếu được vậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
o0o
Huệ Quân quay về sống với gia đình. Một mặt, nàng muốn yên ổn, mặt khác vì muốn lánh Lý Hoàn.
Với vết thương ở tay, Quân nói dối người nhà là lỡ té vào bàn trúng ngay ly nước. Người nhà hình như cũng tin, ngoại trừ Huệ Linh.
Lễ cưới của Ngô Di Lợi và Dương Tú Bình đã gần kề. Họ có vẻ hạnh phúc. Quân uể oải nằm dài trên giường, không muốn làm gì cả. Quân chợt nhớ tới Lý Hoàn. Sau cái chuyện đó anh chàng thế nào? Tiếp tục cuộc tình với Trương Lệ Hồng hay trác tánh trở lại. Ồ mặc xác hắn, nghĩ đến làm gì cho phiền phức.
Có tiếng gõ cửa, rồi chị Huệ Linh bước vào với nụ cười.
- Có người cần gặp em.
- Ai vậy, anh Lợi phải không?
- Không phải. - Linh cười nói.- Anh ta xưng họ Võ.
Huệ Quân thắc mắc.
- Chị làm gì mà cười hoài vậy?
- Bởi vì hắn tưởng chị là em gái của em.
- à! Huệ Quân bước xuống giường, trả miếng. - Có lẽ hắn thấy chị trẻ con hơn em đấy.
- Em nói sao cũng được. - Huệ Linh nói. - Chị đã mời hắn vào nhà mà hắn không chịu, bảo đứng ngoài cửa chờ được rồi.
Huệ Quân thay áo rồi bước ra ngoài. Cổng đang mở lớn. Nhà chỉ có hai chị em, nên cũng không có gì đáng ngại.
- Chào anh!
Quân thấy Triết đứng ngoài cửa có vẻ nôn nóng.
- Chào cô! à hôm nay cánh tay của cô đỡ chưa?
- Anh cũng biết chuyện đó nữa à?
Hai người vừa bước vào sân vừa nói chuyện.
- Hải Lan cho tôi biết đấy.
Và sợ Quân hiểu lầm Triết lại nói thêm.
- Tôi biết chuyện này, khi gọi điện thoại đến từ giã Lan.
Quân ngạc nhiên quay qua.
- Anh định đi đâu vậy?
- Tôi định đi xa làm ăn. Triết nói và giải thích. - Lợi dụng bây giờ mình còn trẻ, lại độc thân đi đó đây để biết với người ta, vả lại... bây giờ rời khỏi đây, tôi thấy có nhiều điểm lợi khác.
Huệ Quân gật đầu tán đồng, Triết lại tiếp.
- Chuyện Hải Lan và Lý Minh giải quyết êm đẹp rồi Quân biết không? Lý Minh là một người đàn ông rộng rãi hiểu biết, phải nói là Hải Lan có phúc... và tôi nghĩ là sau cơn sóng gió vừa qua, cả hai sẽ tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời...
Và Triết đưa mắt nhìn về phía xa xa, giọng buồn hẳn.
- Chỉ có tôi... Bây giờ chẳng còn gì... Kể cả những ấp ủ đẹp đẽ ngày qua cũng bị tan biến...
Quân muốn xóa tan cái không khí ngột ngạt nên hỏi.
- Anh đi rồi bao giờ mới về?
- Tôi cũng không biết.
- Bao giờ anh đi?
- Có lẽ là đầu tháng sau...
Rồi chợt nhiên Triết quay qua nhìn Quân.
- Quân biết không? Nếu lần đó trở về mà không có chuyện với Hải Lan, thì tôi đã dồn hết toàn lực để theo đuổi Quân. Quân là một cô gái kỳ lạ, dễ mến nhưng mà sau cái chuyện này... Tôi biết là mình đã không còn hy vọng.
Hai người cứ thế yên lặng bước.
- Còn chuyện của Quân với Hoàn? Nhắm có kết quả không?
- Ai cho anh biết chuyện đó vậy?
- Cũng Hải Lan - Triết nói - Và qua lời của Lan, tôi biết là cả Quân và Hoàn đều có cảm tình với nhau...
Huệ Quân chỉ cười nhẹ. Triết hỏi.
- Nhận xét của Hải Lan có đúng không?
- Anh thấy thế nào?
Quân hỏi ngược lại làm Triết không biết trả lời thế nào.
- Có lẽ rồi những người yêu nhau đều được lấy nhau. Chỉ có tôi.
- Ồ sao bi quan vậy? Biềt đâu rồi khi đi xa anh sẽ quên hết bọn này.
Lời của Quân càng khiến Triết đau lòng hơn.
- Huệ Quân này, khi tôi đi rồi... Tôi muốn nhờ Quân để ý, giúp đỡ Lan nhiều hơn.
- Điều đó anh khỏi lo - Quăn cảm động nói - Nhưng tôi nghĩ là sau cái cơn sóng gió vừa qua, Lan hẳn vững vàng hơn nhiều.
- Nếu được vậy, tôi yên tâm.
Triết nói và đứng lại.
- Đi xa, tôi sẽ nhớ đến Quân hơn.
- Ở đây, tôi cũng vậy... Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Tôi chờ ngày ấy. Thôi bây giờ xin từ giả Quân.
- Vâng, tạm biệt anh.
Triết xiết mạnh tay Quân, rồi quay người đi ra cửa. Quân nhìn theo cho mãi đến lúc bóng Triết khuất hẳn trong màn đêm.
o0o
Tình hình có lẽ căng lắm! Trần Hùng Nhơn ngồi trong văn phòng nhìn Lý Hoàn nện mạnh gót giày, tới lui suy nghĩ mà lo lắng. Thế này thì nguy thật. Tất cả chỉ có một nguyên nhân - Huệ Quân.
- Anh Hoàn này, có cần tôi giúp đỡ không?
- Không cần!
Giọng Hoàn cộc lốc.
- Hay là để tôi đến thuyết phục Trương Lệ Hồng vậy?
- Vô ích! Lệ Hồng có đồng ý cũng không giúp được gì đâu!
- Vậy thì đến gặp Huệ Quân?
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa!
- Sao vậy? Hùng Nhơn đến gần Hoàn - Tại sao anh không thử đến gặp cô ấy xem?
- Chẳng làm gì được đâu.
Hùng Nhơn chẳng chịu được, hỏi.
- Bây giờ anh bình thản một chút, rồi nói rõ cho tôi nghe nào. Bắt đầu là bên Trương Lệ Hồng. Cô ấy phản ứng thế nào?
- Tôi làm sao biết được. Hồng án binh bất động. Không biết có âm mưu gì lớn hơn không?
- Như vậy rồi anh chấp nhận cái thế chịu trận ư?
- Chớ biết làm sao khác hơn được?
Hùng Nhơn quay đi.
- Anh có biết bác sĩ Ngô Di Lợi không?
- Anh ta là ai?
- Đó là láng giềng, là bạn bè của Quân.
- Rồi sao nữa?
- Lại là một bác sĩ tâm thần học nổi tiếng.
- Làm sao cậu biết.
- Thì tìm hiểu.
- Rồi, vậy anh ta giúp được chuyện gì trong chuyện này?
- Nhờ anh ta thuyết phục Huệ Quân.
Lý Hoàn yên lặng. Hùng Nhơn tiếp:
- Anh Hoàn, chúng ta cứ nhờ thử xem.
- Ờ, tùy cậu.
- Anh có biết không, chỉ cần Huệ Quân chấp thuận lời cầu hôn của anh là Lệ Hồng bó tay.
- Tại sao cậu biết?
- Mục đích của Hồng là cái gia tài khổng lồ của anh. Bây giờ anh lấy người khác, Hồng sẽ không xơ núi được gì.
- Nhưng cô ấy sẽ trả thù?
- Chớ thế lực của anh đâu? Vả lại Hồng biết luật giang hồ, ăn miếng trả miếng. Thôi thì bắt không được con cá này thì tìm con cá khác... Tội gì mang vạ vào mình?
Lý Hoàn nghĩ cũng có lý, vội vàng bước tới bàn, lấy chìa khóa xe.
- Anh Hoàn, đi đâu vậy? Giờ này bệnh viện đang làm việc cơ mà?
- Nhưng tôi không chờ được. Lý Hoàn nói - Tôi đến gặp ông ấy thử xem.
Huệ Quân ngồi trước bà, xấp giấy trắng chưa viết được một chữ. Lúc gần đây bao nhiên sự việc dồn dập xảy ra, khiến Quân rối rắm không làm được gì cả.
Huệ Quân nghĩ đến chuyện Hải Lan với Triết, rồi Lý Minh. Chuyện Ngô Di Lợi và Dương Tú Bình cả chuyện Lý Hoàn... Lúc gần đây Quân nghĩ đến Hoàn hơi nhiều. Sự sợ hãi về những đe dọa do Trương Lệ Hồng mang lại đã nhạt bớt trong lòng Quân. Nhưng Quân vẫn không muốn gặp Hoàn. Vì sự tự trọng, vì niềm kiêu hãnh của một người con gái không cho phép.
Nhiều lúc Quân bâng khuâng. Tại sao Lý Hoàn không tìm đến đây? Có phải chàng cũng sợ Hồng? Hay là... Quân không dám nghĩ tiếp.
Có tiếng gõ cửa. Quân e dè hỏi.
- Ai?
- Tôi đây.
Giọng nói của Di Lợi.
Lợi bước vào với nụ cười rất tươi. Quân ngạc nhiên.
- Sao không ở nhà chuẩn bị lễ cưới đi, còn đến đây làm gì?
- Tại nhớ đến em!
- Nói bậy.- Huệ Quân cười nhẹ. - Anh sắp làm lễ cưới rồi nhé, đừng có phát ngôn bừa bãi, bà xã ghen rồi khóc. Tôi không thích làm cái bung xung đâu.
- Thôi được, - Di Lợi nghiêm mặt lại nói. - Tôi đến đây là do một người nhờ.
- Ai nhờ anh?
- Lý Hoàn!
- Làm sao anh ấy biết anh?
- Tôi cũng đang tự hỏi đây?
Rồi Di Lợi lắc đầu nói.
- Từ trước đến giờ, tôi nào có nghe cô nhắc đến cái tên của hắn đâu? Chợt nhiên rồi hắn xông vào phòng làm việc của tôi...
Di Lợi làm bộ thở dài, tiếp.
- Xưa nay, tôi cứ nghĩ là mình đẹp trai nhất, đàn ông nhất. Vậy mà vừa gặp hắn, niềm tin của tôi bị lung lay ngay.
- Tôi đừng có phịa!
- Lý Hoàn quả là một nhân vật "gồ ghề"! Lợi nói. Huệ Quân chỉ ngồi cười. Lợi lại tiếp:
- Tôi cũng đã nghe Hoàn kể lại chuyện quyết đấu của Trương Lệ Hồng nữa...
- à... à... Tôi biết rồi... Anh đã bị hắn mua chuộc?
- Ồ! Huệ Quân. Cô nỡ nói xấu tôi như vậy sao?
- Nhưng rõ ràng là anh đang đứng bên lập trường của anh ấy.
- Nhưng mà... Hắn là một người đàn ông đáng khâm phục thật mà? Nếu không, làm gì tôi chịu làm thuyết khách cho hắn... Đặc biệt là để thuyết phục Quân.
Huệ Quân nhìn xuống xấp giấy không nói gì cả, Lợi tiếp:
- Quân mà chia tay với Lý Hoàn, có phải là vô tình trúng kế của Trương Lệ Hồng rồi không? Lúc đó Lệ Hồng sẽ tự đắc về cái thủ đoạn cao tay của mình và chẳng coi ai ra gì nữa.
Huệ Quân yên lặng.
- Vì vậy, tôi thấy là Quân nên áp dụng phương thức ăn miếng trả miếng, để cho cô ta một bài học. Và tôi nghĩ là trước kia Lý Hoàn vì khinh địch nên lơ là... chứ bây giờ thì thừa sức bảo vệ cô.
- Thôi được rồi, để tôi suy nghĩ lại.
Quân nói. Nhưng Lợi vẫn thuyết phục.
- Còn gì phải suy nghĩ nữa?
- Ồ! - Huệ Quân ném bút xuống - Tại sao anh nôn nóng cho chuyện người ta dữ vậy?
Lợi không giận mà nói:
- Huệ Quân, bây giờ cô nên đến tìm Hoàn đi. Tôi thấy anh ta đang xuống tinh thần một cách tồi tệ.
- Tôi không tin chuyện đó.
- Thì cứ gặp đi, tôi không nói dối đâu.
Huệ Quân quay lại trừng mắt với Lợi.
- Anh Lợi, anh ăn hối lộ của Hoàn hết bao nhiêu rồi? Có phải hắn hứa sẽ cất cho anh một dưỡng đường, phải không?
Lợi phản kháng
- Huệ Quân, cô nói vậy được à?
- Hay là hắn hăm dọa gì anh?
- Chẳng có gì cả. Đây chỉ là vấn đế tình cảm và hoàn toàn tự nguyện. - Lợi thở dài nói.- Thuyết phục cô còn khó hơn cả Tú Bình nữa.
Lời của Lợi làm Quân phì cười.
- Thôi được rồi, tôi sẽ gặp Hoàn.
- Nhanh nhé! - Lợi nói - Bằng không hắn sẽ chết mất!
Quân cúi mặt xuống, cười e thẹn. Cuộc đời vẫn còn đẹp vô cùng.
o0o
Trần Hùng Nhơn đến trước phòng tổng giám đốc, vừa định đẩy cửa, thì nghe có tiếng chân từ thang máy bước ra.
- Khoan đã, đợi tôi một chút!
Giọng nữ, Nhơn quay lại, thì ra là Huệ Quân.
áo chemise hồng, quần jean, giày bít, tóc xõa vai. Tất cả đơn giản, nhưng vẫn đẹp. Nhơn nói:
- Ồ! Cứu tinh đã đến!
Quân đỏ mặt.
- Anh đừng thổi phồng như vậy!
Nhưng Nhơn có vẻ rất thành thật.
- Tôi nói thật đấy. Cô không biết là mấy ngày nay, tui tôi đã khổ biết chừng nào... Nếu hôm nay mà cô không đến nữa, có lẽ tất cả nhân viên chúng tôi phải xin thôi việc cả.
- Anh khéo nói để lấy lòng tôi?
- Không hề có chuyện đó. - Nhơn nói - Không tin cô vào xem nhé.
Và Nhơn không gõ cửa, chỉ đẩy nhẹ. Bên trong, Lý Hoàn đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chàng đang hút thuốc. Khói tỏa một góc phòng. Hoàn có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì. Nhơn lên tiếng.
- Anh Hoàn, có một số hồ sơ chờ anh ký!
- Cứ bỏ đấy!
Hoàn lớn tiếng nhưng vẫn không quay lại.
- Hồ sơ này khẩn lắm anh ạ!
- Tôi bảo anh cứ bỏ mẹ nó lên bàn, một chút tôi xem không được sao?
Hoàn không quay lại, giận dữ, Nhơn nháy mắt với Quân rồi tiếp.
- Còn nữa, có người muốn gặp anh.
Bây giờ thì Hoàn hét:
- Nói là tôi không rảnh!
Và Huệ Quân thấy là không thể không lên tiếng được rồi.
- Tôi đây anh ạ!
Nghe giọng Quân, Lý Hoàn lập tức quay lại. Chàng có vẻ xúc động. Nhơn biết là sự hiện diện của mình trong lúc này trở nên thừa thãi nên nói.
- Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì cần, anh cứ gọi, tôi sẽ có mặt ngay.
Lý Hoàn vội vã gật đầu.
Cửa được khép lại. Bây giờ chỉ còn một mình Hoàn và Huệ Quân trong phòng.
Hoàn thấy tim đập hỗn loạn, trong khi Quân có vẻ bình tĩnh hơn.
- Huệ Quân, nếu mà anh mà biết được, bác sĩ Ngô Di Lợi hành động hiệu quả như vậy, thì anh đã sớm tìm đến anh ấy rồi.
Huệ Quân chỉ cười.
- Em không giận anh nữa chứ?
Hoàn hỏi. Huệ Quân lắc đầu.
- Cả Lệ Hồng em cũng không giận.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì nếu em bị ai cướp lấy người mình yêu, thì cũng phải phản ứng quyết liệt vậy thôi.
Lý Hoàn lắc đầu.
- Anh biết là em hiền lành em nói vậy nhưng không phải vậy!
Hoàn nói và tiến đến gần Quân.
- Bao giờ chúng mình làm lễ cưới?
Huệ Quân chau mày.
- Ai hứa với anh bao giờ?
Và đứng dậy, giả vờ như muốn bỏ đi, Lý Hoàn chụp lấy Quân giữ chặt.
- Có chịu làm lễ cưới không nào?
Quân nhột quá, đành nói.
- Chịu, chịu!
Bây giờ Hoàn mới nới lỏng tay ra.
- Cả đời anh không bao giờ quên cái quán "Ấm Cúng" ở Cơ Long. Nơi đó... có một người con gái đã trả hộ tiền thuốc lá cho anh. Nhờ vậy mà... anh mới có ngày hôm nay.
- Vậy à? Em cũng không quên nơi ấy. Anh biết tại sao không?
Hoàn cũng không hiểu Quân định nói gì.
- Không biết.
- Anh còn nhớ cái anh chàng Võ Trung Triết mà anh đã gặp ở nhà em nơi đấy không? Em đã mời anh ta vào nhà uống cà phệ Chuyện vãn đó?
Hoàn nóng mũi.
- Rồi bây giờ hắn ở đâu?
Quân làm ra vẻ bình thản.
- Anh ấy bảo là sẽ chờ em. Vì vậy anh yên trí đi. Em ngoài anh ra, còn nhiều người xin ứng lắm.
Hoàn lớn tiếng.
- Em làm ơn bỏ cái ý nghĩ viễn vông đó đi.
- Thế còn anh? Anh nào có biết chung tình là gì đâu?
- Chuyện đó xưa rồi, bây giờ khác.
Và Hoàn cảnh cáo:
- Cho em biết bây giờ em đã là bà Lý Hoàn, em không có quyền đứng núi này trông núi nọ nữa.
- Chưa có làm đám cưới mà?
- Anh sẽ đi gặp ba mẹ em ngay.
- Nếu vậy thì nhanh lên. - Huệ Quân nói. - Em đã báo cho ba mẹ em biết, và bây giờ họ đang chờ anh ở nhà đấy.
- Vậy mà em làm anh hết hồn!
Hoàn nói và cúi xuống hôn Quân.
- Phải như vậy mới vừa với anh.
- Anh chịu thua em!
Lý Hoàn cười nói.
Cả hai bước ra ngoài. Huệ Quân vừa đi vừa lẩm bẩm đếm “ngoài người thân trong gia đình ra, còn phải mời cả bác Ngô này, bác Khưu này rồi anh Lợi, chị Tú Bình, Hải Lan, Minh".
Mặc... bao nhiêu cũng được. Lý Hoàn nghĩ. Chỉ cần biết là bây giờ Hoàn là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, thế thôi.
Bên ngoài nắng đã nhạt. Một ngày sắp trôi quạ Bao nhiêu phiền não rồi sẽ tan biến.