Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 12-10-2008, 07:28 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Mưá»i Lăm

Vụ Ãn "ví Tiá»n", Hòa Thân xá»­ lại,
Bắt kẻ giết ngưá»i, trình vá»›i Càn Long

Lưu Dung vỠđến phủ, vào phòng thay áo. Thằng nhỠđem trà đã hăm sẵn, bưng lên.
Lưu Dung cầm ấm trà, lững thững đi ra giữa sân, nói với Vàn Thừa: - Dẫn hỠlên đây đi.
Lúc ấy Văn Thừa má»›i dẫn Tống Tiểu Muá»™i, và cả ông già vẫn ngồi đợi trong phòng vào sân. Lưu Dung nhìn, đánh giá cả hai ngưá»i má»™t lát, thấy há», quần áo xuá»nh xoàng, nhưng được giặt giÅ© thật sạch sẽ, đúng như những ngưá»i dân lương thiện, bèn há»i:
- Có phải các ngưá»i nói rằng, bên trong vụ án, còn có nhiá»u ẩn tình không? Các ngươi thá»­ nói lại ta nghe!
Cô bé Tống Tiểu Muội vẫn còn sợ sệt, nhưng vẫn đem hết chuyện anh ruột của cô là Tống Hữu Bạch bị oan uổng ra, nói hết một lần.
Lưu Dung nghe xong liá»n há»i:
- Äiá»u ta muốn há»i là, ngươi nói anh trai ngưá»i bị mắc hàm oan, ngươi bảo bên trong vụ án còn nhiá»u ân tình. Nên ta, há»i là há»i, ẩn tình đó là những gì?
Ngay khi ấy cô bé Tiểu Muội không biết nói gì, suy nghĩ một lát, rồi nước mắt chảy vòng, mới nói:
- Cái khổ cá»§a con là ở chá»— anh con không có ngưá»i làm chứng để nói rằng anh không giết ngưá»i.
Nói xong cô khóc to, nước mắt nước mÅ©i giàn giụa, hai đầu gối cô má»m ra, quỳ ngay xuống giữa sân.
Lưu Dung nghĩ ngợi một lát, rồi nói:
- Cô bảo rằng anh cô không giết ngưá»i, những lại không có nhân chứng, vật chứng. Vậy thì chữ oan kia là từ đâu ra vậy?
Tiểu Muội ứa nước mắt nói:
- Thá»±c sá»± là anh con không giết ngưá»i.
Lưu Dung nghe vậy, thấy cÅ©ng khó há»i thêm được gì, liá»n nhìn sang ông già cùng Ä‘i, há»i:
- Ông lão là thế nào với cô này?
Già Lưu nghe Lưu Dung há»i mình, bèn bước lên trả lá»i:
- Thân già này chỉ là hàng xóm cá»§a Tống Hữu Bạch. Tống Hữu Bạch kể từ khi sinh ra cho tá»›i nay, đã hai mốt tuổi, chính mắt thân già này đã được chứng kiến cậu ấy lá»›n lên, và trưởng thành. Thân phụ cá»§a cậu ấy là bạn, hàng ngày Ä‘á»u quanh quẩn bên nhau. Thân phụ cá»§a cậu ấy khi mất, cậu ấy cÅ©ng đã lá»›n rồi, suốt ngày giam mình trong thư phòng ngày đêm khổ công đèn sách. Má»™t con ngưá»i tốt bụng, đứng đắn như thế, không thể giết ngưá»i được. Cầu xin quan lá»›n trong triá»u đình, nghÄ© ra cách thức nào đấy, để vụ án này được xem xét xá»­ lại, cứu cho.
Vừa nói ông Già Lưu cũng vừa quỳ xuống, gục đầu làm lễ!
Lưu Dung thấy hoàn toàn má» mịt, bụng nghÄ©:" Hai ngưá»i Ä‘á»u nói như nhau, nhưng cÅ©ng Ä‘á»u không có nhân chứng, nhận cho rằng, cậu ta không giết ngưá»i, thế thì, oan ở chá»— nào. Nhưng cứ nghÄ© mà xem, má»™t khi hỠđã cùng kêu oan như thế, e rằng quan Phá»§ Doãn thẩm án tùy tiện, sÆ¡ lược mà có thể như thế lắm chứâ€. Nên nói:
- Ông có biết Thuận Thiên phủ đã xét xử như thế nào?
Già Lưu liá»n Ä‘em nhÅ©ng Ä‘iá»u đã nghe được tá»· mỹ kể lại hết.
Lưu Dung nghe xong, thấy ngay hai cái khó. Thuận Thiên Phá»§ chỉ bằng vào má»™t chiếc ví tiá»n, mà đã khép ngưá»i ta vào tá»™i chết, như vậy đúng là tùy tiện, sÆ¡ lược.
Nhưng ông lại nghÄ©: Mặc dù chiếc ví kia là do Văn Nương tặng anh ta, nhưng làm sao mà lại nằm trong tay ngưá»i chết. Ông há»i:
- Các ngưá»i đã có lúc nào nghe thấy việc Tống Hữu Bạch định há»i Văn Nương làm vợ không?
Tiểu Muội đáp:
- Anh trai con xưa nay chỉ dốc má»™t lòng Ä‘á»c sách, năm ngoái đỗ tú tài, năm nay, mùa thu, sẽ Ä‘i thi cá»­ nhân. Anh con thưá»ng hay nhắc Ä‘i nhắc lại rằng: "Không đỗ cá»­ nhân, để mở ra cho gia đình má»™t con đưá»ng má»›i thì không có chuyện vợ con gì". Cho đến nay, anh chưa từng tiếp má»™t ngưá»i đến mối lái nào hết. Mẹ con cÅ©ng biết tấm lòng sắt đá ấy cá»§a anh con, nên mẹ con rất thương yêu anh ấy. Má»™t khi có ai đó đến mối lái, mẹ con Ä‘á»u ngăn cản hết. Anh con quen biết con gái cá»§a thần lang má»›i chỉ có má»™t ngày, làm sao lại Ä‘i giết cha cá»§a chị ấy được! Không có má»™t lý do nào để làm như thế cả.
Lưu Dung nghe tá»›i dây, thấy trong lòng cÅ©ng tạm yên. Nhưng còn chưa được Ä‘á»c hồ sÆ¡ vụ án, cÅ©ng không thể ăn nói lung tung được. Nên ông nói:
- Äiá»u các ngưá»i nói, ta Ä‘á»u nghe kỹ cả rồi, các nguồn hãy Ä‘i tìm nhân chứng, vật chứng. Nếu như không có đủ nhân chứng vật chứng, bản quan cÅ©ng khó mà thò tay vào được...
Già Lưu nghe vậy, cuống lên, nghĩ bụng: “Cái khổ của vụ án này, chính là nhân chứng, vật chứng!" Nghĩ thế rồi già Lưu quỳ lê trên mặt đất mấy bước, kêu lên:
- Bẩm Lưu đại nhân, tính mạng cá»§a kẻ tiểu dân kia là nằm trong tay ngài. Xin ngài hãy đứng ra làm chá»§ cho việc này. Con ngưá»i đã chết là không sống lại được, con đưá»ng sống cá»§a cả má»™t gia đình thế là hết.
Lưu Dung có một chút không vui, nên nói:
- Nhưng ông không có nhân chúng!
Nghe xong câu nói đó, già Lưu bèn nói:
- Thân già này xin Ä‘em cái mạng già cá»§a mình ra mà sống chết nói rằng: Tống Hữu Bạch không giết ngưá»i.
Lưu Dung nghe xong, thấy buồn cưá»i, nói:
- Ông không cần cái mạng già cá»§a ông, nhưng ta lại phải chăm lo đến con đưá»ng làm quan cá»§a ta chứ!
Nào ai có ngá» rằng, ông già Lưu này là ngưá»i mãnh liệt, cương cưá»ng, nghe xong những lá»i đó, ông thấy như mình bị xỉ nhục, và liên tiếp ba tiếng "bốp, bốp, bốp" vang lên, rồi khi ông ngẩng đầu lên, máu chảy xuống như tưới.
Lưu Dung kinh hoàng, vội sai Văn Thừa đi lấy ngay vải sạch cùng thuốc men, đắp lên, rồi buộc lại.
Äến lúc này Lưu Dung má»›i thấy hết được rằng: Chỉ có má»™t ngưá»i hàng xóm mà dám đứng ra xin cứu mạng cho má»™t thư sinh, tất nhiên rằng con ngưá»i đèn sách này phải là ngưá»i tá»­ tế, nhưng vẫn không dám nói ra, chỉ nói:
- Lão bá đã như vậy, thì ta cÅ©ng phải nghÄ© xem có cách gì không, ngày mai trở lại đây ta sẽ trả lá»i.
Nói xong, ông quay ngưá»i Ä‘i vào nhà.
Khi ấy Già Lưu vẫn quỳ ở giữa sân, nói như gào lên;
- Luu đại nhân, ngài là đại thanh quan cá»§a dân Ä‘en chúng tôi. Xin ngài hãy thương lấy, thương lấy Tống Hữu Bạch, cùng vá»›i con đưá»ng sống cá»§a cả nhà cậu ấy.
Mãi một lúc lâu sau, Tống Tiểu Muội, mới dìu Già Luu, chậm rãi đi ra.
Sau khi hai ngưá»i đã Ä‘i rồi. Lưu Dung trăn trở suy nghÄ©. Äiá»u ông nghÄ© là: Tin hay không tin vào hai con ngưá»i này. Nếu như tin, cần phải có biện pháp. Còn như không tin, thì mặc xác há».
Suy nghÄ© cho đến tận tối, vẫn không thấy ổn. Lâm đại gia vẫn là ngưá»i tốt bụng, nói vá»›i Lưu Dung:
- Có thể hỠoan thật đấy?
Lưu Dung vẫn chưa tin, cho đến tận đêm, khi ngủ đi, vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
*
Sáng hôm sau vào chầu, Vua Càn Long ngồi chót vót bên trên, tinh thần sảng khoái, Lưu Dung bụng dạ rối như tÆ¡ vò, quỳ trước thá»m rồng, mặt buồn rưá»i rượi. Lưu Dung nghÄ©: Chỉ cần nói rõ ràng vá»›i Hoàng Thượng, và đức Ngài tin nhận, cho ngưá»i xét xá»­ lại cÅ©ng đã gá»i là được sáng mày sáng mặt. Nhưng lại nghÄ© lại nếu như xá»­ di xét lại, sá»± thá»±c vẫn là Tống Hữu Bạch gây án, uy tín cá»§a bản thân mình sẽ suy sụp. Nhưng nếu như không nói gì vá»›i Càn Long, đầu ngưá»i kia sẽ rÆ¡i xuống đất, thật là đại oan uổng. NghÄ© tá»›i đây, trong lòng lại càng thấy rối ren hÆ¡n. Quỳ gối tại đấy, mà tâm thần để tận đâu đâu, và cÅ©ng chẳng còn biết được triá»u đình Ä‘ang bàn bạc đến chuyện gì.
Khi đó Lá»… Bá»™ Thượng Thư Ä‘ang nói: Khải bẩm vạn tuế, má»›i đây nhận được mật báo từ Quảng Äông vá» tho biết. Nước Tây Dương Anh Cát Lợi phái sứ thần tá»›i nhà Äại Thanh ta, má»™t là vào chầu, tiến cống. Hai là thông thương. Xin đức vạn tuế cho thánh chỉ.
Vua Càn Long nghe thấy, ở nÆ¡i xa vạn dặm, còn có nước Anh Cát Lợi đến triá»u cống, thì vô cùng vui thích, nói:
- Äến thì đến có sao. Ta đã mở cá»­a biển Quảng Châu rồi, liệu có cho há» vào buôn bán được không?
Lễ Bộ Thượng Thư nói:
- Song còn chưa biết, hỠcó thỉnh cầu gì khác nữa không?
Càn Long nghe xong, gật gật đầu.
Cửu Vương, Vĩnh Nghi tâu:
- Nhũng kẻ hồng mao, tính tình giảo quyệt, tham lợi bỠnghĩa. Theo thần, không nên cho hỠvào buôn bán thì hơn.
Vua Càn Long bèn há»i:
- Bá»n há» bao giỠđến?
Lễ Bộ Thượng Thư tâu:
- Bá»n hỠđợi đến ngày mùng thỠđức vạn tuế sẽ tiến triá»u. Quốc thư chính thức ba ngày sau sẽ tá»›i.
Vua Càn Long nghe xong, nói:
- Nước man di ở phương xa, đã biết cung kính chịu sá»± giáo hóa cá»§a Hoa Hạ, má»™t lòng tiến cống, lòng ấy cÅ©ng gá»i là tốt. Thôi cứ cho há» tá»›i Ä‘i. Còn như nếu chúng có thỉnh cầu gì lúc ấy bàn lại cÅ©ng chưa muá»™n. Nào, ý kiến cá»§a chư vị ái khanh ra sao?
Hòa Thân biết rằng, vua Càn Long vui thích, chính là vì hỠsẽ đến chúc mừng ngày sinh, nên nói:
- Thánh chỉ thật tuyệt vá»i. Bá»n man di vào triá»u chúc mừng, tiến cống, xưng thần, nạp thuế, không nên ngăn trở. Hoàng thượng anh minh. Hoàng thượng anh minh!
Có má»™t vị há»c sÄ©, tên là Vy Mẫn Trung, đã từng Ä‘á»c sách sá»­, lúc này má»›i nói: Khải bẩm vạn tuế. Thần đã Ä‘á»c khắp các sách sá»­, thông sá»­ cá»§a Trưá»ng Khiên nói biên viá»…n Tây Vá»±c hoàn toàn không có gì. Trên sách sá»­ có ghi, miá»n tây cá»§a Tây Vá»±c, là đại dương đại hải. Mà bá»n Tây Dương này lại tá»± xưng là ngưá»i ở miá»n tây cá»§a Tây Vá»±c lẽ nào há» lại sống ở dưới nước được. Thần nghÄ© rằng, bá»n ngưá»i gá»i há» Tây Dương đó đúng là lÅ© ngưá»i tham lợi bá» nghÄ©a, lừa dối Trung Hoa ta. Dưới cái vòm trá»i cá»§a Hoàng Thiên này, trên cái khoảng đất dầy này, không làm gì có ngưá»i Anh Cát Lợi, (Anh), ngưá»i Pháp Lan Tây (Pháp) cÅ©ng không há» có. Tất cả Ä‘á»u do chúng thêu dệt ra mà thôi. Thật là ác độc đến cùng cá»±c. Xin đức vạn tuế không cho bá»n chúng tá»›i đây.
Ngay lập tức triá»u đình ồn Ä© hẳn lên, tiếng ngưá»i ong ong. à kiến cá»§a nhà sá»­ há»c kia, được nhiá»u ngưá»i thì tưởng nhất, không thể nào có cái nước gá»i là Anh Cát Lợi, hoàn toàn là thêu dệt. Còn cái chuyện thông thương buôn bán kia cÅ©ng chẳng làm gì có, ngươi Tây Dương rõ ràng khác vá»›i ngưá»i Tây Vá»±c. Triá»u đình ồn ào như chợ.
Vua Càn Long nhìn thấy Lưu Dung vẫn cứ quỳ nguyên tại chá»—, nhíu mày, không hiểu. Nên đột ngá»™t há»i:
- Lưu Dung, có nước Anh Cát Lợi hay không có?
Tâm trí cá»§a Lưu Dung Ä‘á»u để hết vào vụ dân án hai nên tất cả những Ä‘iá»u vừa nói trong triá»u đình, ông chẳng nghe được lá»i nào hết. Nay đột nhiên, đức vạn tuế gá»i há»i, chợt rụng rá»i và chỉ nghe được có mấy tiếng “có hay không có". Nên nghÄ© má»™t lát rồi vá»™i đáp:
- Có ứng Kỳ Lệ, hiện đã nhậm chút, Bố Chính Chiết Giang.
Tất cả triá»u đình nghe xong Ä‘á»u phá lên cưá»i. Thì ra Lưu dung nghe nhầm mấy chữ Anh Cát Lợi (Lị), thành Ứng Kỳ Lệ là Bố Chính Chiết Giang, và tưởng rằng vua Càn Long há»i ứng Kỳ Lệ có phải chết rồi không. (Chá»— này lại chÆ¡i chữ. ND.). Vua Càn Long nghe xong, cưá»i đến vỡ bụng, và rất lấy làm đắc ý.
Lưu Dung biết rằng mình đã trả lá»i sai, mặt đỠdừ vấn tận mang tai, vá»™i vã xụp lạy Càn Long, nói:
- Tội thần đáng chết?
Vua Càn Long dang rất vui, nên há»i:
- Lưu ái khanh, trẫm thấy bụng dạ nhà ngươi hôm nay để đi đâu mất, phải chăng là trong nhà đang có chuyện đại sự.
Lưu Dung nói:
- Tạ Æ¡n đức Vạn Tuế, hạ cố thăm há»i, gia đình hạ thần vẫn bình yên vô sá»±.
Äiá»u đó khiến vua Càn Long đâm hoài nghi, há»i tiếp:
- Vậy thì tại sao, mặt Lưu ái khanh buồn ruồi rượi vậy.
Lưu Dung nghe vua Càn Long há»i như vậy, liá»n nghÄ© ngay rằng: Tống Hữu Bạch Æ¡i là Tống Hữu Bạch, hôm nay anh có được sống lại hay không là nhá» vào tay tạo hóa đây!
Sau đó bèn rành rá»t tâu bầy:
- Hôm qua thần gặp phải má»™t kỳ án, nhưng vì nó liên quan tá»›i tính mạng con ngưá»i, song không biết nên tâu bày vá»›i Thánh Thượng hay không, cho nên mặt mày buồn ruồi rượi là vậy!
Càn Long vừa nghe thấy nói là kỳ án, nên có vẻ thích thú ngay, bèn bảo:
- Cứ sự thực tâu bày.
Lưu Dung lại nói:
- Nếu như, sau này án được tra xét chính xác, mà lá»i tâu hôm nay cá»§a thần thành lá»i sai há»ng, cÅ©ng xin đức Vạn Tuế tha tá»™i.
Vua Càn Long nói:
- Bất luận ra sao, trẫm đây cũng không trị tội ngươi.
Nghe tá»›i đó, tinh thần Lưu Dung như được kích thích thêm, nên đã Ä‘em má»i chuyện trước sau cá»§a vụ án Tống Hữu Bạch nói lại má»™t lần rất tỉ mỉ chi tiết.
Công việc triá»u đình, nếu ngày nay không động binh thì ngày mai trị thá»§y, Ä‘á»u là những việc Ä‘au đầu. Nay Lưu Dung lại Ä‘em kể lại má»™t vụ dân án, các quan lá»›n quan bé và cho đến cả Càn Long nghe mà thấy vui Æ¡i là vui, vua Càn Long càng thấy vui hÆ¡n ai hết, luôn luôn gật đầu. Nghe xong, rồi nói:
- Ngưá»i dân này, Ä‘á»i sống đã gian nan khó khăn, nếu như mắc phải oan tình, thì thá»±c là trên tuyết lại phá»§ thêm sương, huống chi tính mệnh là quan trá»ng, cho nên cần phải xem xét lại má»™t lần nữa là hay nhất.
Lưu Dung lập tức khấu đầu:
- Thần xin bái tạ long ân!
Tất cả triá»u thần văn võ bá quan Ä‘á»u đồng thanh hô:
- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vua Càn Long nghÄ©: Nên sai ai Ä‘i phúc tra đây? Vốn là định sai Lưu Dung Ä‘i nhưng lại nghÄ© lại, tốt nhất là sai Hòa Thân Ä‘i. Nếu Hòa Thân phá được vụ án này, thì có thể làm cho Hòa Thân mát mặt trước triá»u đình. Nếu không phá nổi, lúc đó sai Lưu Dung Ä‘i cÅ©ng chưa muá»™n...
Càn Long nghĩ vậy, rồi nói:
- Hòa Thân lĩnh chỉ.
Hòa Thân đứng bên, nghe vậy, vội vã quỳ xuống:
- Nô tài lĩnh chỉ.
Vua Càn Long nói:
- Sai Hòa Thân làm khâm sai, sau khi thẩm vấn lại vụ án Tống Hữu Bạch vỠtâu lại. Khâm thử!
Hòa Thân đã không nghe thì thôi, khi nghe rồi thì đầu óc như phá»§ má»™t lá»›p sương mù. Bụng nghÄ©: Thế này còn ra cái quái quá»· gì nữa! Lưu Dung bê vụ án vá», thì cứ sai Lưu Dung Ä‘i làm có được không. Nay lại phái mình Ä‘i, nhưng đâu có dám kháng chỉ, bèn nói:
- Nô tài lĩnh chỉ!
Vua Càn Long cưá»i ngân nga, nhìn nhìn Hòa Thân, lại nhìn nhìn Lưu Dung, rồi nói:
- Bãi triá»u!
Hòa Thân trở vá» nhà, trong lòng buồn bã, nghÄ©: Thế này, chẳng biết Hoàng Thượng có dụng ý gì? NghÄ© Ä‘i nghỉ lại mãi mà vẫn không sao lần cho ra được, bèn sai gia nhân Ä‘i má»i mưu sÄ© Chu Y Viên tá»›i.
Äợi Chu Y Viên ngồi yên chá»—, má»›i Ä‘em việc triá»u đình nói lại thật đầy đủ cho Chu Y Viên nghe. Chu Y Viên nghe xong, đứng dậy:
- Chúc mừng tướng công! Chúc mừng tướng công!
Hòa Thân chẳng hiểu mô tê gì hết há»i:
- Cái mừng đó từ đâu đến vậy?
Chu Y Viên nói:
- Äó là món quà thưởng, Bao Thanh Thiên đầu hạng đặc biệt to lá»›n cá»§a Hoàng Thượng ban cho ngài.
Hòa Thân chừng như đã hiểu ra.
Chu Y Viên nói tiếp:
- Nếu như ngài lật lại được vụ án này, ngài không phải là Bao Thanh Thiên Ä‘á»i nay sao?
Hòa Thân bực bội nói:
- Nếu không lật ngược vụ án lại được thì sao?
Chu Y Viên nói:
- Nếu như không lật lại được, mà mất mặt, thì mất mặt cái lão Lưu Dung rách việc kia chứ !
Hòa Thân nghe xong câu nói đó, vỗ mạnh vào đùi, nói:
- Äúng đúng! Hoặc là ta làm ông Bao Thanh Thiên má»™t lần, hoặc là ta cho Lưu Dung má»™t vố thật nặng trùy, cho mất mặt má»™t thể. Ta có thể viết vào bản tưá»ng trình nói câu thế này: "Lưu gù chạy theo hư danh, làm rối việc tố tụng".
Hòa Thân nói xong, khoan khoái bật cưá»i ha hả.
Thế là Hòa Thân đã lấy lại được tinh thần, lập tức sai ngưá»i dá»n cÆ¡m, ngá»§ trưa má»™t giấc thẳng cẳng, buổi chiá»u qua cung đưá»ng xem hồ sÆ¡ vụ án.
Chiá»u, Hòa Thân trở dậy, hạ lệnh cho gia nhân chuẩn bị kiệu, qua Thuận Thiên phá»§ nha nghị sá»±.
Thuận Thiên Phá»§ Doãn sá»›m đã được triá»u đình báo tin, hốt hốt hoảng hoảng sai ngưá»i mang hồ sÆ¡ vụ án trình lên. Lật giở xem má»™t lượt. Rồi lại sai ngưá»i xuống ngục nói vá»›i Tống Hữu Bạch:
- Nếu không theo tá»™i đã nhận mà nói, thì ngay tối nay sẽ cho vá» chầu trá»i.
Sau đó Lưu Quế, sai ngưá»i sắm sá»­a lá»… vật, đợi quan khâm Sai đại thần Hòa Thân đến phá»§.
Hòa Thân xuống kiệu ngay từ nha phá»§ Thuận Thiên, rồi Ä‘i thẳng lên công đưá»ng. Lần này Hòa Thân đã xác định: Lá»…: không nhận hối lá»™. Lá»i: không nghe sàm ngôn, phải làm Bao Thanh Thiên má»™t lần.
Khi đã tá»›i công đưá»ng, Lưu Quế vá»™i vã tá»›i yết kiến quan Khâm Sai. Hòa Thân lập tức truyá»n chỉ:
“Thánh chỉ tới. Thuận Thiên Phủ Doãn Lưu Quế tiếp chỉ". Lưu Quế vội vàng xốc áo, quỳ xuống:
- Thần, Lưu Quế tiếp chỉ!
Hòa Thân ngân nga Ä‘á»c:
- Thuận Thiên Phủ Doãn Lưu Quế xét xử vụ án Tống Hữu Bạch. Thần dân không phục. Nay không để Lưu Quế tiếp tục xét xử vụ án này nữa. Trẫm cử quan viên khám xét xử lại. Khâm thử!
Hòa Thân cưá»i khà khà đặt thánh chỉ sang má»™t bên. Há»i:
- Lưu đại nhân, ngài có biết, quan viên khác mà Hoàng Thượng chá»n là ai không?
Lưu Quế không dám nói: Chính là anh! Nên chỉ nói:
- Kẻ tiểu nhân không biết.
Hòa Thân cưá»i ha hả:
- Äức vạn tuế sai tôi làm Khâm Sai để xét xá»­ lại vụ án này. Lưu đại nhân, Ä‘em hồ sÆ¡ vụ án trình lên đây.
Lưu Quế vội vã chạy vào nhà sau, đem hồ sơ vụ án trình lên.
Hòa Thân mở hồ sÆ¡ vụ án ra xem, không giữ nổi tức giận. Bởi cả hồ sÆ¡ vụ án chỉ vẻn vẹn có hai tá» giấy má»ng teo, má»™t tá» là khẩu cung cá»§a Văn nương, má»™t tá» là chữ ký cá»§a Tống Hữu Bạch. Nhưng Hòa Thân vẫn cố nén giận, nặng ná» gấp tập hồ sÆ¡ lại, ra lệnh:
- Dẫn Tống Hữu Bạch lên đây!
Một lát sau, nha dịch đã dẫn Tống Hữu Bạch tới.
Hòa Thân nhìn, đánh giá Tổng Hữu Bạch một lát, thấy Tống Hữu Bạch mặt mày thanh tú, cử chỉ văn nhã.
Có Ä‘iá»u là đã bị giam trong ngá»±c mấy ngày, quần áo toạc rách, hình dung tiá»u tụy, nên cÅ©ng nhã nhặn há»i:
- Có phải ngưá»i quỳ dưới kia là Tống Hữu Bạch đó không?
Tống Hữu Bạch đáp vâng.
Hòa Thân bèn nói:
- Tống Hữu Bạch, nay Thánh Thượng đã nghe vá» vụ án này, Thánh Thượng là ngưá»i thương xót chúng dân, nên ra lệnh cho ta xem xét lại vụ án, anh không phải có gì cứ đúng sá»± thá»±c nói ra.
Nào ngá», sau khi nghe hết nhÅ©ng lá»i nói đó, ná»—i Ä‘au thương trong ngưá»i chàng lại bùng lên, và bắt đầu khóc.
Hòa Thân khuyên giải:
- Không phải khóc, có Ä‘iá»u gì cứ nói thá»±c ra thôi.
Hòa Thân ngừng lại một lát rồi lại nói:
- Anh đỗ tú tài bao giỠvậy?
Tống Hữu Bạch đáp:
- Dạ, năm ngoái.
- Äã thi cá»­ nhân chưa?
Tống Hữu Bạch đáp:
- Vốn là định dự thi cử nhân vào mùa thu năm nay, nhưng vì oan trái mà bị giam vào ngực, khép vào tội tử hình.
Nói xong, chàng khóc.
Hòa Thân lại há»i:
- Tại sao anh lại nói là bị oan ?
Tống Hữu Bạch đáp:
- Mẹ tiểu sinh bị bệnh nặng, hôm đó đến nhà ông Mạnh bốc thuốc, nhưng ông Mạnh Bật Khoa không có nhà Tiểu sinh cùng vá»›i cô con gái cá»§a ông có trao đổi đôi câu, há»i rõ tình hình, rồi quay vá» nhà. Không ngá», tai há»a đã từ trên trá»i giáng xuống, đến ngày thứ ba thì bị bắt trói, giải vỠđây, bảo rằng, giết cha cô là ông Mạnh Bật Khoa, thá»±c tình rằng cho đến tận ngày hôm nay, tiểu sinh vẫn còn chưa biết mặt mÅ©i ông Mạnh Bật Khoa như thế nào.
Nói tới đây chàng cúi đầu xuống.
Hòa Thân há»i:
- Nói hết rồi chứ?
Tống Hữu Bạch đáp:
- Dạ, hết.
Hòa Thân sa sầm nét mặt há»i Lưu Quế:
- Lưu Quế, làm sao ông lại bảo anh ta giết ngưá»i?
Lưu Quế biện bạch đáp:
- Con gái ông Mạnh Bật Khoa có tặng cho Tống Hữu Bạch chiếc ví, nhưng chiếc ví ấy lại nằm trong tay ngưá»i chết là ông Mạch Bật Khoa, từ đó mà suy ra rằng: Trong này có chuyện gian tình, nhung vì bị lá»™, nên Tống Hữu Bạch má»›i giết Mạnh Bật Khoa Ä‘i.
Hòa Thân vẫn tiếp tục tấn công:
- Tống Hữu Bạch, chuyện chiếc ví ra sao?
Tống Hữu Bạch đáp:
- Tiểu sinh, xưa nay, chưa bao giỠnhận của tiểu thư nhà hỠMạnh, chiếc ví nào cả. Thực sự là không biết duyên cớ tại đâu.
Hòa Thân há»i tá»›i đây, bèn nói:
- Tống Hữu Bạch cho anh lui!
Hai bên tả hữu, nha dịch bước vào lôi Tống Hữu Bạch đi. Khi thấy Tống Hữu Bạch đã đi rồi, Hòa Thân đập miếng gỗ lệnh xuống bàn hạ lệnh:
- Dẫn Văn Nương lên đây!
Chỉ một lát sau, Văn Nương được dẫn tới.
Hòa Thân ngồi trên cung đưá»ng, nhìn má»™t lát, rồi nói:
- Ngưá»i quỳ ở dưới kia có phải là Mạnh Văn Nương không?
Văn Nương đáp:
- Dạ phải!
Hòa Thân nói:
- Ngẩng đầu lên.
Văn Nương ngẩng đầu. Thấy Văn Nhưng là má»™t cô gái thật xinh đẹp, tuy đã bị giam trong ngá»±c má»™t số ngày, nhưng dung nhan vẫn tuyệt vá»i. Hòa Thân bất giác động lòng trắc ẩn, há»i:
- Văn Nương, có phải cô đã tặng Tống Hữu Bạch một chiếc ví không?
Văn Nương đáp:
- Dạ có!
- Tặng ở chỗ nào, vào lúc nào?
Văn Nương cảm thấy quá ngượng ngùng, xấu hổ, nên khóc tu tu lên. Khóc xong, má»›i Ä‘em chuyện đêm ná», Tống Hữu Bạch vượt tưá»ng tá»›i cầu hôn, bất đắc dÄ© phải mở cá»­a phòng, nhưng lại bị Tống Hữu Bạch hiếp dâm. Văn Nương nghÄ© rằng đã Ä‘em việc cả Ä‘á»i này gá»­i gắm vào ngưá»i Tống Hữu Bạch nên má»›i Ä‘em tặng chiếc ví, Văn Nương nói xong má»i chuyện trước cung đưá»ng, rồi lại bật khóc, ngượng nghịu xấu hổ vô cùng.
Hòa Thân cÅ©ng thấy trong ngưá»i nảy sinh ra cái tình cảm tiếc hương, thương ngá»c, nên nói má»™t cách dịu dàng :
- Văn Nương, ta há»i lại cô: Cô vá»›i anh chàng Tống Hữu Bạch ấy vốn chưa từng quen biết nhau, nên đêm là đêm gặp mặt đầu tiên phải không?
Văn Nương đáp:
- Dạ đúng!
Hòa Thân lại há»i:
- Cô có biết Tống Hữu Bạch đã có vợ rồi không?
Văn Nương nghe há»i xong, đôi mắt hạnh trợn tròn, lắp bắp nói:
- Không! Không! Không thể như thế được!
Hòa Thân há»i tiếp:
- Tại sao lại "không thể như thế được?".
Văn Nương run rẩy nói:
- Không thể như thế được, vì nếu như chàng đã vợ, thì không thể đến cầu hôn, hơn nữa...
- Hơn nữa sao?
- HÆ¡n nữa nếu có, chị Hồng Ngá»c không thể không biết!
Hòa Thân cắt ngang:
- Ai?
- Lư Hồng Ngá»c.
Hòa Thân há»i:
- Ngưá»i này là ai?
Văn Nương lại Ä‘em việc Lư Hồng Ngá»c đã nhận biết ró hết má»i tâm ý cá»§a mình, nên đã đồng ý đứng giữa, làm mối lái, vun vén cho chuyện này.
Hòa Thân há»i:
- Lư Hồng Ngá»c hiện ở đâu?
Bá»n nha dịch chưa há» nghe đến tên ngưá»i này bao giá», chỉ còn biết đứng run rẩy lắc đầu. Hòa Thân nghe xong, ná»™ khí xung thiên, đập mạnh thẻ gá»— lệnh lên bàn, định mắng cả lÅ© là đồ khốn kiếp, nhưng nghÄ© lại, thấy không được, nên chỉ nói:
- Tìm vỠđây cho ta!
Nói xong tức bá»±c phảy tay, rá»i khá»i đại đưá»ng.
Lưu Quế vá»™i vã sai ngưá»i Ä‘i cho mau, còn mình, đứng ngay tại công đưá»ng, nóng lòng chỠđợi. Hòa Thân rá»i đại đưá»ng, xuống thư phòng, uống trà, nghỉ ngÆ¡i.
Chu Y Viên ngồi trước mặt Hòa Thân phân tích vụ án.
Má»™t lúc sau, Lư Hồng Ngá»c đã bị dẫn vá» nha phá»§.
Lưu Quế vá»™i vã chạy xuống thư phòng má»i Hòa Thân. Hòa Thân nghe tin Lư thị đã dược dẫn tá»›i, liá»n bước ra khá»i thư phòng, nói:
- Dẫn Lư Hồng Ngá»c lên cung đưá»ng!
Hòa Thân quát to má»™t tiếng, khắp đại đưá»ng liá»n vang theo lên má»™t tiếng "uy". Hòa Thân xưa nay vốn là ngưá»i ra vào nÆ¡i cung cấm, nhưng chưa bao giá» thấy được cái "uy phong" cá»§a những bậc quan lại bình thưá»ng, nên cÅ©ng cảm thấy vui vui. Nhìn thấy Lưu Quế, nhưng chẳng thèm há»i han gì, và bước thẳng lên cung đưá»ng.
Lư Hồng Ngá»c Ä‘ang ngồi ở nhà, Ä‘ang chăm chỉ thêu thùa, bất chợt bị bá»n nha dịch, như lang như sói, xông vào bắt, lôi đến đại đưá»ng. Lư Hồng Ngá»c biết là có án mạng, chỉ sợ mình bị lôi vào vòng. Không ngá», quả là bị dẫn lên cung đưá»ng, nên run lẩy bẩy, sợ hết hồn, quì xuống trước đại đưá»ng. Thị cảm thấy như có má»™t luồn khí lạnh chạy khắp xương sóng lưng.
Hòa Thân khi đã ngá»± trên cung đưá»ng, bèn há»i:
- Dưới kia có phải Lư Hồng Ngá»c đó không?
Lư Hồng Ngá»c run rẩy chỉ đáp có má»™t tiếng:
- Dạ!
Hòa Thân quát:
- Ngẩng mặt lên.
Bá»n nha dịch đứng hai bên quát theo:
- Ngẩng mặt!
Tim Hồng Ngá»c đập thình thình. Phải trấn tÄ©nh mà má»›i từ từ ngẩng đầu lên được, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng lên đại đưá»ng.
Hòa Thân tỉ mỉ đánh giá Lư Hồng Ngá»c. Rồi quát:
- Cúi đầu xuống.
Nha dịch hai bên cũng quát theo:
- Cúi đầu!
Lư Hồng Ngá»c lại cúi đầu xuống, nhưng trong lòng thật ngổn ngang trăm mối.
Vừa rồi, khi Hòa Thân nhận xét vá» ngưá»i đàn bà này, thấy chị ta cÅ©ng còn đầy xuân sắc, đôi mắt long lanh, và không có vẻ gì là độc ác, song Ä‘iá»u đó lại không thuá»™c chức trách cá»§a mình.
Tiếp đó, Hòa Thân đã đột ngột vào cuộc:
- Kẻ giết ngưá»i là ai?
Hồng Ngá»c giật thót mình, vì câu há»i đó quá đột ngá»™t làm Hồng Ngá»c rÆ¡i hồn lạc phách. Trong khi còn Ä‘ang do dá»± chưa biết trả lá»i ra sao, bá»n nha dịch đã quát:
- Khai!
Hồng Ngá»c lại càng bối rối, bụng nghÄ©: Mình Ä‘i đâu mà biết kẻ giết ngưá»i là ai. Cho nên đã luống cuống đáp:
- Dân thị nào biết kẻ giết ngưá»i là ai!
Hòa Thân thấy lộn tiết, đập mạnh miếng gỗ lệnh luống bàn:
- Văn Nương đã khai hết việc của ngươi rồi, ai là hung thủ, ngươi biết hết, vậy mà còn giấu giếm không chịu cung khai.
Nghe tá»›i đây Hồng Ngá»c má»›i rõ được rằng: Thì ra ở cung đưá»ng Văn Nương đã khai báo lung tung, nên lại thấy yên yên trong dạ. Bèn kêu to:
- Oan uổng quá! Oan uổng quá!
Hòa Thân nghe vậy càng tức giận, nghÄ© bụng: Ta chưa định tá»™i cho mày, mà mày đã vá»™i kêu oan uổng. Liá»n quát:
- Con mẹ này to gan, dám làm náo loạn nÆ¡i cung đưá»ng! Bay đâu!
Nói xong liá»n rút tấm thẻ lệnh lên, Lư Hồng Ngá»c thấy tình hình không ổn, lại sắp bị tra khảo, toàn thân run lẩy bẩy nói:
- Bẩm quan lớn, con chỉ biết mỗi một việc Văn Nương nhỠcon đi làm mối thôi ạ!
Hòa Thân nghĩ: Mở miệng ra là đã thấy dối trá. Nói:
- Tình thục khai ra.
Lư Hồng Ngá»c nói lại má»™t lượt vá» việc mình đã đồng ý nhận việc Ä‘i làm mối thế nào.
Hòa Thân nghe xong, thấy luận Ä‘iệu vẫn thuá»™c loại cÅ© rích, nên nếu ngày hôm nay mà không dùng hình tra khảo, sợ rằng chẳng thu lượm được gì, bèn "soạt" rút ra chiếc thẻ lệnh đầu Ä‘á», chiếc thẻ lệnh bay "veo véo†rÆ¡i nằm sóng xoài trên mặt đất, đôi mắt tròng trá»c nhìn vào Lư Hồng Ngá»c. Lư Hồng Ngá»c vốn định lươn lẹo cho qua chuyện, ít nhất cÅ©ng bảo vệ được Tiết Bình Như khá»i phải lôi ra chốn cung đưá»ng. Nào ngá» còn chưa nói hết lá»i, cái thẻ lệnh tra khảo đã bay veo véo, rÆ¡i xuống bụng nghÄ©: Thế này là thế nào. Và cÅ©ng vào chính lúc đó trước cung đưá»ng, Hòa Thân đã quát to lên má»™t tiếng:
- Kẹp!
Bá»n nha dịch liá»n giữ chặt lấy Lư Hồng Ngá»c, Ä‘em chúng chiếc kẹp ra kẹp vào đầu những ngón tay, bắt đầu tra khảo. Ngưá»i ta thưá»ng bảo rằng, mươi đầu ngón tay là chạy thẳng vào tim, nên chỉ trong nháy mắt, nhÅ©ng giá»t mồ hôi to bằng những hạt đậu cá»§a Lư Hồng Ngá»c bắt đầu lăn xuống, và Lư Hồng Ngá»c kêu ối ối ái ái liên tục... Ná»—i Ä‘au đớn như thúc giục Hồng Ngá»c dốc tuá»™c má»i Ä‘iá»u trong lòng ra, song lại cố nghiến răng chịu đựng cho làm sao qua được trận Ä‘au, chỉ cốt để khá»i nói tên ngưá»i tình nhân Tiết Bình Như ra ở chốn này.
Khi đó Hòa Thân lại cao giá»ng nói:
- Văn Nương đã nói, mà mày lại ngậm miệng được ư?
Thì ra Văn Nương đã chẳng nói gì hết!
Quả thá»±c, Lư Hồng Ngá»c cÅ©ng không chịu đựng nổi cuá»™c tra tấn này nữa, bật khóc to, và nói:
- Tôi xin nói, tôi xin nói.
- Ai?
Äó là Tiết Bình Như!
- Nhà nó ở đâu?
- Ở hẻm phía Bắc ngõ Tuy An Äức.
Nói xong lại khóc rống lên.
Lúc này Hòa Thân đã lấy lại được tinh thần, má»™t mặt sai tống Lư Hồng Ngá»c xuống ngục, má»™t mặt sai ngưá»i Ä‘i tróc nã Tiết Bình Như.
Äến đây Hòa Thân lại nghỉ lần thứ hai, ra khá»i đại đưá»ng, vô cùng đắc ý! Vênh váo. Hòa Thân nói vá»›i Thuận thiên Phá»§ Doãn Lưu Quế, và Chu Y Viên:
Thế này má»›i thá»±c là: Lòng ngưá»i như sắt, sắt là chân lý. Lòng ta tợ như lá»­a, luật pháp là lò.
Nói xong cất tiếng cưá»i vang.
Còn Lưu Quế vẫn má»™t niá»m vâng vâng, dạ dạ, nịnh bợ, tâng bốc Hòa Thân. Hòa Thân ngồi trong chiếc ghế tay ngai, há»i Chu Y Viên:
- Chu tiên sinh, ngài thấy ra sao?
Chu Y Viên cũng chỉ đành liên hồi rằng phải.
***
Hôm đó, Tiết Bình Như ăn xong cÆ¡m trưa, vừa nghỉ má»™t lát, nằm trên giưá»ng, nghÄ© tá»›i vụ án làm thiệt mạng ông Mạnh Bật Khoa, cha cá»§a Văn Nương. Tuy rằng mình chẳng có má»™t chút liên quan gì tá»›i đó, nhưng vẫn là chuyện ăn không ngon, ngá»§ không yên. Nhìn ngoài trá»i đã chếch bóng vá» tây nên nghÄ©, Ä‘i ra đưá»ng chÆ¡i loanh quanh, nhưng vừa chợt ra khá»i cá»­a, đã thấy bà cô là bà Tiết, mặt cắt không còn há»™t máu chạy vào.
Vào đến sân, làn rau không kịp đặt, mà đem vứt sang một bên, rồi hốt hoảng nói:
- Há»ng to rồi, cái nhà chị Lư Hồng Ngá»c ở hẻm Tiá»n đó, đã bị quan Phá»§ khóa tay, Ä‘em Ä‘i rồi.
Tiết Bình Như chưa nghe thì chưa làm sao, nhưng nghe xong chợt như thấy sét đánh giữa trá»i quang mây tạnh. Tiết Bình Như vá»™i vã, bàng hoàng há»i:
- Tại... tại làm sao?
Bà Tiết nói:
- Nói rằng, có liên quan tới vụ án mạng của ông Mạnh Bật Khoa.
Tiết Bình Như nghe xong sắc mặt liá»n trắng bá»t bạc ra. Hắn biết rằng: "Ãn mạng chá»› dính vào. Dính vào khó sống nổi!".
Bà Tiết thấy Tiết Bình Như đứng nghệt ra đó. Bèn nói:
- Ông tướng cá»§a tôi Æ¡i. Äừng có đứng đực ra đấy nữa. Mau mau nhá» ngưá»i Ä‘i nghe ngóng xem tình hình ra sao, liệu xem cứu được, hãy cứu lấy chị ta. Cứu được má»™t mạng ngưá»i, coi như xây được bẩy cấp phù đồ...
Nhưng Bà Tiết đâu có biết rằng, cái thằng Tiết Bình Như này, đâu có nghÄ© tá»›i Lư Hồng Ngá»c mà suy nghÄ© cá»§a hắn chỉ hoàn toàn nghÄ© vá» bản thân mình. Hắn thất hồn lạc phách đứng nguyên ở giữa sân, như ngày tàn đã đến vậy.
Nhưng hắn chẳng còn nhiá»u thì giỠđể suy nghÄ©, hắn đã nghe thấy ngoài cổng vang lên mấy tiếng thình, thình, thình...
Tiết Bình Như mới nghe, đã kêu lên:
- Há»ng bét rồi!
Bà Tiết vá»™i há»i:
- Sao vậy?
Tiết Bình Như đáp:
- HỠđến bắt đấy!
Bà Tiết vá»™i há»i thêm:
- Äến bắt ai?
Tiết Bình Như, cuống lên nói:
- Con!
- Ôi!
Sự kinh sợ đã làm Bà Tiết phải vừa khóc vừa giục:
- Cháu ơi! Thế thì phải chạy trốn cho mau đi.
- Chạy đi đâu bây gi�
Chính lúc đó, một tiếng “rầm" vang lên, chốt cửa bị phá gãy, mấy tên nha dịch xô ào vào, tên lãnh đội giơ ra tấm thẻ lệnh, tiến đến nói:
- Tiết công tá»­, chúng tôi làm phiá»n cậu đây.
Nói xong, né ngưá»i sang má»™t bên, mấy tên nha dịch khác cÅ©ng lập tức khóa tay Tiết Bình Như lại, lôi Ä‘i.
Lúc này, Tiết Bình Như không còn biết thể diện là cái gì nữa, nên còn quay đầu lại, nói thật to:
- Cô Æ¡i! Bảo Hồng Ngá»c cứu con.
Bá»n nha dịch đâu có chịu để cho hắn nói, nên hết sức xô đẩy, lôi Ä‘i.
VỠđến đại đưá»ng, Hòa Thân cÅ©ng từ phòng sau thăng đưá»ng, chỉ vào Tiết Bình Như nói:
- Tả hữu đâu, lột bỠbộ quần áo nho sĩ của hắn đi.
Nha dịch xô tá»›i lá»™t phăng quần áo nho sÄ© cá»§a Tiết Bình Như. Như vậy là Hòa Thân đã coi Tiết Bình Như là kẻ giết ngưá»i.
Hòa Thân nói như không:
- Tiết Bình Như, bản quan đây, không lÆ¡ mÆ¡ như ông quan Phá»§ Doãn đâu, và sẽ không để cho anh được lá»t lưới được.
Hòa Thân dừng lại má»™t lát, nhá»› lại mưu sÄ© Chu Y Viên, dặn dò mình ba việc, nhưng vẫn không để lá»™ ra má»™t, mà chỉ há»i như thông lệ:
- Bản quan chỉ há»i anh ba việc.
Tiết Bình Như vẫn đứng dưới cung đưá»ng đáp:
- Xin má»i đại nhân cứ há»i.
Hòa Thân tiếp tục nói:
- Äây là Ä‘iá»u thứ nhất: Ngươi, có phải đã mạo danh Tống Hữu Bạch, đánh lừa Văn Nương để cô ta mở cá»­a phòng cho ngươi vào không?
Tiết Bình Như thấy sự việc đã đến bước này, nên cũng đành nhận
Hòa Thân lại nói:
- Äây là Ä‘iá»u thứ hai: Có phải ngưá»i đã gian dâm vá»›i Văn Nương, rồi lừa lấy Ä‘i má»™t chiếc ví thêu?
Nói xong, Hòa Thân liá»n Ä‘em chiếc ví vứt trên đại đưá»ng.
Tiết Bình Như lại đáp:
- Dạ, đúng!
Hòa Thân thấy rất hài lòng, nên gật gật đầu, nói:
- Tốt lắm. Äây là Ä‘iá»u thứ ba: Có phải là ngày hôm sau, trong lần Ä‘i lừa gạt lần thứ hai, ngưá»i đã bị Mạnh Bật Khoa túm được, nên ngươi đã giết chết ông ta?
Tiết Bình Như vội vã đáp:
- Không, không, tuyệt đối không có việc này.
Hòa Thân nghÄ© bụng: À, mày cố sống cố chết đây, đừng có hòng mà ngoan cố ngụy biện. Bèn quát há»i:
- Ngươi đã thừa nhận rằng: Chiếc ví là chính tay tiểu thư Văn Nương trao tặng cho, vậy mà chiếc ví này lại nằm trong tay ngưá»i chết. Chiếc ví chính là chứng cứ bằng sắt trong việc ngươi đã giết ngưá»i.
Lúc này Tiết Bình Như đã bắt đầu thấy luống cuống buột miệng nói:
- Chiếc ví tiểu thư tặng cho, nhưng đã bị rơi mất.
Hòa Thân chơi ha hả, nói:
- Nói hay thật đấy, lại rÆ¡i vào đúng tay ngưá»i chết là Mạnh Bật Khoa. Tả hữu đâu! Lôi ra ngoài phạt bốn mươi hẻo.
Thẻ lệnh quăng ra, bốn mươi hẻo quật xuống, Tiết Bình Như bị đánh đến tÆ¡i tả thịt xương, máu vá»t tung tóe. Äến lúc này Tiết Bình Như đến nói cÅ©ng không ra hÆ¡i nữa, chỉ phá»u phào khóc và gào to:
- Oan uổng quá! Oan uổng quá!
Tiếng kêu oan uổng càng làm cho Hòa Thân giận dữ. Nghĩ bụng: Xương cốt cái thằng thư sinh này cũng cứng rắn đây. Nghĩ xong, lại tung xuống một chiếc thẻ lệnh, quát:
- Kẹp!
Tiết Bình Như còn chưa nhấc nổi tay, thì mưá»i ngón tay đã bị kẹp chặt, ná»—i Ä‘au đớn đã làm cho tâm thần nhÅ©n nhão hết cả ra, và đúng là hồn tiêu phách lạc. Mồ hôi lạnh, toát ra ròng ròng, thá»±c không sao chịu đựng nổi nữa, nên đành ký tên, nhận liá»u việc giết ngưá»i.
Hòa Thân vội phóng bút viết, rồi nói:
- Thư sinh Tiết Bình Như do việc gian dâm mà giết ngưá»i, phán quyết, chém vào sau mùa thu! Giam chỠđến kỳ hạn đó.
Tiết Bình Như sớm đã lịm đi, không còn nói năng than thở gì được nữa, lập tức bị lôi xuống giam trong ngục.
Như đã hoàn thành một việc to lớn, Hòa Thân hết nhìn bên tả lại nhìn bên hữu, ra sức vênh vang. Bất chợt nhìn thấy Chu Y Viên đưa mắt ra hiệu. Hòa Thân bất chợt nghĩ lại, rồi ra lệnh:
- Giải Tống Hữu Bạch lên đây!
Tống Hữu Bạch Ä‘eo gông, bị giải lên cung đưá»ng.
Hòa Thân nói:
- Tháo gông!
Nha dịch tháo gông.
Hòa Thân nói:
- Ta vâng mệnh Thánh Chỉ của đức vạn tuế, hôm nay ta đã xét xử lại vụ án hết sức nghiêm minh, kẻ hung phạm thật, đã bị bắt vỠquy án, anh có thể được vỠnhà.
Niá»m vui cá»§a Tống Hữu Bạch thật đúng là tá»± trên trá»i rÆ¡i xuống, từ cái chết được phục sinh, vá»™i vàng quỳ phục xuống:
- Xin cảm tạ ơn cứu mạng của Hòa đại nhân.
Hòa Thân nghe xong rất đắc ý mỉm cưá»i, nói:
- Bay đâu, hãy trả lại quần áo nho sinh cho Tống Hữu Bạch.
Tống Hữu Bạch sau khi đã mÅ© áo chỉnh tá», còn Ä‘i tạ lại lá»… Ä‘i lá»… lại mãi, rồi má»›i vá» nhà.
Hòa Thân lại há»i:
- Tha ngay cho Văn Nương. Lư Hồng Ngá»c giao cho địa phương quản chế thật nghiêm. Bãi đưá»ng.
Vụ án này đã được xét xá»­ từ lúc chiá»u cho tá»›i khi lên đèn, và Hòa Thân cảm thấy xá»­ ná»­a ngày trá»i đó thật đáng giá. Hòa Thân vui vẻ rạng rỡ mặt mày, ngày mai, Hòa Thân sẽ tưá»ng trình lại vá»›i Hoàng Thượng anh minh, và báo tin vui vá»›i tất cả triá»u đình.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #17  
Old 12-10-2008, 07:30 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Mưá»i Sáu

Trước Lưu phủ, lại đến kêu oan.
Trong ngục thất, có tù nhân mới.

Lại nói vá» việc, Hòa Thân vào chầu ngày hôm sau, bèn Ä‘em việc xét xá»­ ngày hôm qua ra tâu trình: Tống Hữu Bạch bị oan, kẻ sát nhân thá»±c, là Tiết Bình Như đã bị bắt, vá»›i đầy đủ má»i chi tiết. Bụng rồng cá»§a vua Càn Long rất vui, thưởng ngay cho Hòa Thân má»™t chiếc Ä‘ai tía. Văn võ bá quan trong triá»u không ai là không tán thưởng, khen ngợi, khiến Hòa Thân thấy vẻ vang vô cùng. Sung sướng râm ran, vòng tay cảm tạ khắp bốn xung quanh.
Sau khi bãi chầu, các quan lại lá»›p lá»›p vây quanh Hòa Thân, đòi Hòa Thân kể lại thật tỉ mỉ việc lật lại "vụ án nhà há» Tống" má»™t lần nữa. Hòa Thân đắc ý, lại Ä‘em việc xét xá»­ lại vụ án kể má»™t lần nữa, thật kỹ càng, tỉ mỉ, và cÅ©ng không quên thêm dầu thêm dấm, bịa chuyện Tiết Bình Như đã lưu manh, phóng đãng, ăn chÆ¡i trụy lạc như thế nào. Và tôi, Hòa Thân, đã tinh tế, phát hiện những chá»— nghi ngá» như thế nào, Hòa Thân đã kể bằng miệng, bằng mắt, vá»›i cả hình cả ảnh, cả mầu cả sắc. Khiến các quan nghe xong, tất cả Ä‘á»u khen: tuyệt!
Lúc đó, má»i ngưá»i đã nhìn thấy Lưu Dung Ä‘ang Ä‘i vá» phía đông ngưá»i này, Hòa Thân cưá»i hi hí, nói vá»›i các quan:
- Äến rồi đó! Äến rồi đó!
Các quan đại thần ngoảnh đầu lại, đã thấy Lưu Dung tới, bèn đứng dạt ra, mở một lối đi. Lưu Dung đi tới gần Hòa Thân, hai bàn tay nắm vào nhau nói:
- Xin chúc mừng! Xin chúc mừng!
Hòa Thân làm ra vẻ khiêm tốn lỗ miệng, nói:
- Äâu dám! Äâu dám! Nếu không có Lưu đại nhân yêu dân như con, thương xót dân tình, thì lấy đâu ra sá»± vinh dá»± cá»§a Hòa Thân hôm nay.
Nói xong lại cưá»i.
Lưu Dung nói:
- Nếu không có Hòa đại nhân quan sát bên ngoài, dá» há»i bên trong, lật ngược lại cho Tống Hữu Bạch, bắt đúng kẻ giết ngưá»i. Thật đúng là ông Thanh Thiên ngày hôm nay vậy.
Hòa Thân nói:
- Äâu dám! Äâu dám! Từ nay vá» sau, nếu như Lưu đại nhân còn bị ngưá»i ngăn kiệu kêu oan, mong đại nhân lưu tâm hÆ¡n nữa! à dân đâu có thể coi thưá»ng được!
Nói xong, cất tiếng cưá»i vang, Lưu Dung biết tá»ng lòng dạ cá»§a Hòa Thân, nhưng cÅ©ng chỉ đành cưá»i khan vài tiếng. Các quan Ä‘á»u biết rằng Lưu Dung và Hòa Thân mang đấu trí vá»›i nhau, nên cùng Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Hòa Thân trở vỠđến tướng phá»§, cả nhà từ trên xuống dướì Ä‘á»u vui mừng tưng bừng. Vui mừng thứ nhất là Hòa Thân dã làm được việc có ích cho dân, bắt được đúng hung thá»§, được mang vinh dá»± cá»§a ông Thanh Thiên, vui mừng thứ hai là được thánh thượng thưởng cho má»™t chiếc Ä‘ai tía thá»±c sá»± là má»™t niá»m vinh dá»± to lá»›n. Hòa phá»§ cứ như ăn Tết vậy.
Mưu sĩ Chu Y Viên đi tới nói với Hòa Thân:
- Thưa Tướng gia, còn ba ngày nữa sẽ đến ngày mừng thỠtướng gia, mà hôm nay lại được thưởng đai tía, hay nhất vẫn là nên thết tiệc bách quan, ngài thấy sao?
Hòa Thân vừa nghe đã thốt lên:
- Hay quá!
Chu Y Viên nói :
- Có ngưá»i nhà há» Tống đến nói, muốn kính biếu má»™t chiếc “tán vạn dân", tôi đã dặn dò há», đợi ba ngày nữa sẽ mang tá»›i. Ngài thá»­ nghÄ© mà xem, khi ấy chính là lúc thết yến bách quan, bá»n dân Ä‘en lại Ä‘em kính biếu má»™t chiếc “tán vạn dân" thì thật khá»›p đẹp biết chừng nào!
Hòa Thân nghe thế, vô cùng hứng khởi, gật đầu lia lịa, ba ngày sau sẽ đặt tiệc ở Tướng phá»§ để thết đãi các quan cùng triá»u.
***
Lại nói, bà Tiết thấy nha dịch bắt Tiết Bình Như Ä‘i, cứ đứng sững như trá»i trồng. Bà Tiết dưới gối không có con cái, còn Tiết Bình Như lại sá»›m mồ côi cha mẹ, hai cô cháu, sống trông vào nhau. Vậy mà, bây giá», đại há»a giáng xuống, như trá»i sụp.
Vào lúc lên đèn, từ cung đưá»ng đã có tin truyá»n vá».
Tiết Bình Như mắc tá»™i gian dâm, giết ngưá»i, đã bị giam vào ngục, đợi sau mùa thu sẽ chém. Bà Tiết hai mắt trợn ngược, ngất xỉu. Khi má»i ngưá»i khênh vào nhà, đấm ngá»±c, xoa lưng, lại dá»™i cho má»™t bát nước. Bà Tiết má»›i bắt đầu thở được, và bắt đầu gào khóc.
Hàng xóm láng giá»ng xô đến khuyên can, nói:
- Bà Tiết ơi, thôi đừng khóc nữa. Nếu thật là oan, thì phải nghĩ cách cứu cho sớm. Khóc mãi cũng chẳng ích gì!
Bà Tiết vẫn vừa khóc vừa nói:
- Các ông các bà hàng xóm Æ¡i, trá»i đất đã đến bước này, tôi cÅ©ng chẳng xấu hổ, sÄ© diện được nữa, cái thằng cháu ngá»— nghịch đó cá»§a tôi, hằng ngày cÅ©ng có nhiá»u Ä‘iá»u này, tiếng khác, những chuyện chẳng hay, cÅ©ng chẳng phải là chẳng có, nhưng còn hai chữ giết ngưá»i, thì thật tình là không sao đương nổi. Nó vá»›i cái nhà ông Mạnh Bật Khoa kia chưa há» quen biết, chưa há» Ä‘i lại vá»›i nhau, hôm nay không thù, hôm khác không oán, vướng mắc gì mà lại phải Ä‘i giết ông ta má»›i được chứ?
Nói xong bà lại khóc.
Nhưng hàng xóm láng giá»ng lại nghÄ©: “Cái thằng cháu cá»§a bà ấy, ngày thưá»ng cÅ©ng ăn chÆ¡i trác táng, chim gái thành thần, chứ đứng đắn gì đâu. Rồi lại mạo danh Tống Hữu Bạch lừa đảo chiếm Ä‘oạt Văn Nương, được lần đầu, lần thứ hai lại mò tá»›i , bị ông Mạnh Bật Khoa vá»› được, Tiết Bình Như cuống lên, rồi trong lúc hoang mang hoảng sợ đã lỡ tay giết ngưá»i.
Äó cÅ©ng là má»™t nhẽ, nhưng cÅ©ng thật khó nói Ä‘iá»u đó vá»›i bà Tiết, vì thế chỉ khuyên:
- Bà Tiết ạ! Cứ nghĩ kỹ xem sao!
Song cÅ©ng có những ngưá»i hàng xóm lại cảm thấy rằng: Tiết Bình Như tuy là má»™t kẻ chÆ¡i bá»i hiếu sắc, nhưng cÅ©ng chẳng đến mức hung hãn côn đồ, nên chuyện giết ngưá»i chưa chắc anh ta đã dám làm.
Vì thế há» há»i bà Tiết:
- Vậy thì Bình Như đã nói những gì vá»›i bà, bà thá»­ nghÄ© xem, hoặc là tìm kiếm lấy má»™t ngưá»i làm chứng, cứu lấy anh ta.
Bà Tiết từ đầu chỉ biết mê mẩn khóc lóc, nay bất chợt lại nghÄ© ra rằng, trước khi Tiết Bình Như bị bắt, đã nói: “Cô Ä‘i bảo Hồng Ngá»c cứu conâ€.
Vì thế vá»™i vã lên tiếng há»i:
- Hồng Ngá»c đã được vá» chưa nhỉ?
Má»i ngưá»i biết rằng, bà Tiết ở bên ngoài phòng xá»­ án, khi nghe tin Tiết Bình Như bị khép vào tá»™i tá»­ hình, bà lập tức ngất Ä‘i. Còn chuyện vá» sau, Hòa Thân phán quyết tha cho Tống Hữu Bạch, Văn Nương, Lư Hồng Ngá»c như thế nào, bà không còn biết gì nữa, nên há» nói:
- VỠrồi, đang ngồi lỳ ở trong nhà ấy!
Bà Tiết bèn xuống đất, xá» giầy, rẽ đám đông, Ä‘i ra ngoài. Má»i ngưá»i biết rằng, bà Tiết Ä‘i như thế, là Ä‘i tìm Lư Hồng Ngá»c, nên không ai ngăn cản gì. Má»i ngưá»i còn túm tụm trong sân, bàn tán má»™t lúc nữa, rồi ai vá» nhà nấy.
Bà Tiết loáng quáng bước vào sân nhà Hồng Ngá»c, và đập cá»­a. Hồng Ngá»c bị má»™t trận kinh hoàng lúc chiá»u, nên cứ ngồi ngây trên giưá»ng và như chết giấc Ä‘i không biết bao nhiêu lần, nay nghe có ngưá»i đập cá»­a, cÅ©ng chẳng buồn trả lá»i.
Có một bà ở sân nhà bên kia, thấy bà Tiết đập cửa bèn bảo:
- Ở trong nhà đó, cứ vào đi!
Bà Tiết bèn kéo cá»­a, bước vào trong nhà. Lư Hồng Ngá»c vẫn ngồi yên lặng trên giưá»ng, vá»›i đôi mắt thất thần.
Bà Tiết cÅ©ng đã ngần ấy tuổi đầu, cho nên cÅ©ng biết được Tiết Bình Như và Lư Hồng Ngá»c có tình ý vá»›i nhau, cho nên bà cÅ©ng rất thận trá»ng trong khi nói chuyện vá»›i Lư Hồng Ngá»c. Bà bắt đầu nói:
- Cô Hồng Ngá»c Æ¡i, thằng cháu Bình Như cá»§a tôi ấy, khi bị bắt, cháu nó có nói rằng, cô có thể cứu được nó. Cô Hồng Ngá»c, vậy chuyện này, nó ra làm sao?
Hồng Ngá»c nghe nhÅ©ng lá»i nói đó, bất chợt, ná»—i kinh hãi ngày hôm nay, cùng những ngá»t ngào say đắm ngày xưa vá»›i Bình Như, đã dâng lên, quấn chặt lấy trái tim cô, khiến cô bật khóc nức nở. Những giá»t nước mắt già nua cá»§a bà Tiết cÅ©ng tuôn rÆ¡i lã chã, rồi Hồng Ngá»c vừa khóc lóc, vừa đứt Ä‘oạn vắn dài, kể rằng, vào cái đêm, ông Mạnh Bật Khoa bị giết, thì Tiết Bình Như ngá»§ ở phòng cô. Bà Tiết nghe xong, rất lấy làm tiếc rằng, tại sao lúc ở trên cung đưá»ng, Lư Hồng Ngá»c lại không nói rõ Ä‘iá»u này ra, nhưng bà lại nghÄ© rằng, khi ở trên cung đưá»ng, Lư Hồng Ngá»c cÅ©ng bị tra khảo cá»±c hình, cho nên không dám nói. Sau đó, hai ngưá»i bàn bạc việc cứu Tiết Bình Như.
Bà Tiết suy nghĩ lâu lắm, rồi bất chợt bà vỗ đùi nói:
- Có cách rồi!
Äó là việc bà Tiết và Hồng Ngá»c Ä‘i ngăn kiệu bên ngoài phá»§ để kêu oan.
Sáng ngày hôm sau, Lưu Dung từ buổi chầu buổi sáng trong triá»u trở vá», kiệu cá»§a ông vừa quặt vào ngõ Lư Thị được vài bước. Lưu Dung ngồi trong kiệu đã nghe thấy tiếng má»™t ngưá»i phụ nữ gào to:
- Oan uổng! Oan uổng quá!
Lưu Dung chợt nghe đã vá»™i cau mày, nghÄ© bụng: Lại có chuyện phiá»n toái rồi đây, đúng là muốn thảnh thÆ¡i má»™t vài ngày cÅ©ng không làm sao có được.
Từ trong kiệu, ông há»i ra:
- Văn Thừa, xem xem có chuyện gì vậy?
Văn Thừa đi, rồi trở lại đáp:
- Bẩm, đó là gia đình nhà Tiết Bình Như, ngươi đã bị Hòa Thân, Hòa đại nhân khép vào tội tử hình, ngăn kiệu, kêu oan.
Lưu Dung nói vá»›i giá»ng không vui:
- Hòa đại nhân xét xá»­, phải Ä‘i mà ngăn kiệu Hòa Ä‘ai nhân chứ, đến tìm ta phá»ng có ích gì?
Văn Thừa Ä‘i trả lá»i ngưá»i đàn bà, nghe tiếng ngưá»i đàn bà nói:
- Không dám!
Văn Thừa quay lại nói:
Bá»n há» nói, không dám ngăn kiệu cá»§a Hòa đại nhân ạ.
Lưu Dung nghĩ:
- Các ngưá»i không dám ngăn kiệu cá»§a Hòa đại nhân, lại Ä‘em má»i việc đổ lên đầu lên cổ ta, ta biết tính sau bây giỠđây? NghÄ© tá»›i đó, ông nói má»™t cách chẳng vui vẻ gì:
- Văn Thừa, đi thẳng vỠphủ.
Văn Thừa ra lệnh cho phu kiệu khênh thẳng kiểu và phá»§, bá» mặc bà Tiết và Hồng Ngá»c bên đưá»ng. Nhưng bà Tiết đã tính toán chu đáo má»i bá» rồi: Nếu như Tiết Bình Như mà bị chém, thì cái nắm xương già trong những ngày cuối Ä‘á»i, biết trông cậy vào ai. Cho nên bà đã quyết má»™t lòng, nên khi thấy Lưu Dung bá» mặc không Ä‘oái hoài gì đến mình, và khi kiệu được lên vai vá» phá»§, bà đã liá»u chết xông lên, giữ chặt lấy đòn kiệu, van xin:
- Bẩm Lưu đại nhân, bẩm Thanh Thiên lão đại nhân, xin ngưá»i thương lấy ngưá»i đàn bà hèn má»n này, kẻ hèn má»n này có ngưá»i làm chứng, có đơn kêu oan!
Lưu Dung ngồi trong kiệu nghe thế, cÅ©ng thấy má»m lòng, nên nói vá»›i Văn Thừa:
- Văn Thừa, đưa hỠvỠphủ, chỠở cửa.
Văn Thừa liá»n cho bà Tiết cùng Lư Hồng Ngá»c Ä‘i theo kiệu, vào phá»§ đứng chỠở cá»­a, còn mình Ä‘i vào trong.
Lưu Dung vá» phá»§ thay áo, rồi bằng má»™t ấm trà bước ra sân, bảo Văn Thừa cho bà Tiết và Lư Hồng Ngá»c vào sân để há»i han tình hình.
Bà Tiết dắt theo Lư Hồng Ngá»c bước vào sân, thấy Lưu Dung Ä‘ang đứng ở giữa sân, hai ngưá»i bèn quỳ ngay xuống.
Lưu Dung nhìn hai ngưá»i thấy bà Tiết rõ ràng là má»™t ngưá»i dân thưá»ng, còn ngưá»i đàn bà trẻ kia, mặt mÅ©i cÅ©ng vẫn còn xuân sắc, vóc dáng cÅ©ng khá là khá»e mạnh. ông bảo:
- Nói đi!
Bà Tiết liá»n nói lại má»™t luật vỠđứa cháu mình là Tiết Bình Như đã bị Hòa Thân khép vào tá»™i chết má»™t cách oan uổng như thế nào.
Lưu Dung nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Bà bảo bà có đơn kêu oan, trình lên đây.
Nghe xong, bà Tiết liá»n rút từ trong ngá»±c áo mình ra má»™t lá đơn .
Lá đơn này ai viết, chính là do tay Tiết Bình Như ngưá»i mắc hàm oan viết ra. Tiết Bình Như là má»™t con ngưá»i phóng túng, nên đã giao thiệp, kết bạn khắp nÆ¡i, do đó cÅ©ng có quen biết vá»›i đám nha dịch. Trong khi bắt giam trong ngá»±c vẫn còn giữ trong ngưá»i được má»™t số bạc vụn, nhá» bá»n nha dịch kiếm cho giấy bút. Viết xong, Ä‘á»c lại má»™t lần, rồi Ä‘em tỠđơn kêu oan cùng số bạc vụn ấy đưa cho bá»n nha dịch, và ngay trong đêm, đưa tá»›i tay bà Tiết. Bà Tiết cÅ©ng vá»™i vã thu vén lấy tý tiá»n bạc dúi cho bá»n nha dịch, lót tay, nhận lấy lá đơn. Hôm sau, cùng vá»›i Hồng Ngá»c Ä‘i ngăn kiệu Lưu Dung kêu oan.
Nào ngá», chỠđến hết đứng lại ngồi mà vẫn chẳng thấy kiệu cá»§a Lưu Dung đâu. Bà Tiết sợ làm nhầu lá đơn, nên đã Ä‘em nhét nó vào trong ngá»±c áo, cất Ä‘i. Lại phải chỠđến hÆ¡n má»™t canh giá» nữa, bá»—ng Lư Hồng Ngá»c giật giật áo bà, bà má»›i ngoảnh đầu lại, đã thấy chiếc kiệu Ä‘i tá»›i, nên quên đứt mất lá đơn giấu trong ngá»±c áo. Rồi cứ thế chồm lên kêu oan. Cho đến tận lúc này Lưu Dung má»›i nhận được đơn.
Trước hết, Lưu Dung Ä‘á»c lá đơn rất cẩn thận. Lúc ấy Văn Thừa má»›i mang ghế tá»›i, Lưu Dung ngồi xuống ghế, Ä‘á»c lại lá đơn má»™t lần nữa. Chữ nghÄ©a trong lá đơn viết rất uyển chuyển, thống thiết, chỉ mong sao được rá»­a oan, thoát tá»™i. Tiết Bình Như tuy là má»™t con ngưá»i phù du, phóng đãng, nhung chữ viết lại rất đẹp. Sau khi Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại hai lần, Lưu Dung cÅ©ng thấy xúc động.
Nhưng Lưu Dung không dám để lá»™ sá»± xúc động đó ra trước mặt bà Tiết, nên làm mặt nghiêm trang há»i:
- Ngưá»i đàn bà kia, ngưá»i vừa nói có ngưá»i làm chứng, vậy ngưá»i đó là ai?
Bà Tiết bèn đáp:
- Bẩm đại nhân, ngưá»i đó đây, Lư Hồng Ngá»c.
Khi đó Lư Hồng Ngá»c mặt đỠtá»›i tai, cúi đầu.
Lưu Dung há»i:
- Lư thị, ngươi chứng minh ra sao vá» việc Tiết Bình Như không giết ngưá»i?
Thá»±c ra chuyện đó, Tiết Bình Như đã viết đầy đủ trong đơn kêu oan rồi. Äêm đó anh ta ngá»§ chung giưá»ng vá»›i Lư Thị, và Lư Thị có thể chúng minh được Ä‘iá»u này, chỉ có Ä‘iá»u rằng, Hòa Thân khẳng định anh ta là tá»™i phạm, và không cho anh ta có cÆ¡ há»™i để biện bạch, mà đã đánh phá»§ đầu bằng bốn mươi hẻo, rồi lại mang kẹp lại. Äau đớn không sao chịu đụng nổi, nên đành phải nhận tá»™i. Äồng thá»i còn nói thêm: "Nếu không nhận tá»™i, tính mệnh cÅ©ng khó toànâ€.
Lưu Dung Ä‘á»c đơn, nhưng cÅ©ng cần thiết phải để chính Lư thị chấp nhận, nếu không sẽ gây hậu há»a.
Lư thị cúi đầu, nhận rằng: Mình và Tiết Bình Như vốn đã có tình ý vá»›i nhau từ lâu, đêm hôm nghe tin Tống Hữu Bạch hiếp dâm Văn nương, nên định Ä‘i gá»i Tiết Bình Như tá»›i, để bảo anh ta Ä‘i chá»­i bá»›i cho Tống Hữu Bạch má»™t trận. Rồi sau đó hai ngưá»i sẽ vá» vá»›i nhau. Nhưng không ngá», vào lúc canh ba, ná»­a đêm, Hồng Ngá»c chợt nghe thấy má»™t tiếng kêu thảm thiết, chạy ra xem, má»›i biết Mạnh Bật Khoa đã bị giết chết... Trước sau, chi tiết Ä‘á»u kể lại hết. Lưu Dung nghe xong, gật đầu, nói vá»›i hai ngưá»i:
- Ta sẽ cố gắng hết sức mình, để cứu lấy tính mạng cho Tiết Bình Như. Nhưng các ngưá»i cÅ©ng không nên nóng vá»™i, bởi nếu Tiết Bình Như có bị chém, thì cÅ©ng vào tận sau mùa thu kia. Bây giá» tạm thá»i bị giam trong ngục cho biết thế nào là khổ, đó cÅ©ng là bài há»c vá» cái tính phóng đãng cá»§a anh ta. Thôi hai ngưá»i hãy cứ tạm vá» Ä‘i.
Nói xong, ông đi vào trong nhà.
Äến lúc này, bà Tiết má»›i cảm Æ¡n rối rít, còn Lư Hồng Ngá»c xấu hổ, mặt đỠnhừ, hai ngưá»i cùng Ä‘i ra khá»i phá»§.
Hồng Ngá»c bị Lưu Dung trục tiếp khiển trách, thấy rằng chẳng còn mặt mÅ©i nào mà sống trên cõi Ä‘á»i nào nữa, nên suốt trên dá»c đưá»ng vá», chẳng nói năng gì. Sau khi chào bà Tiết, vá» nhà liá»n treo cổ lên tá»± tá»­.
Lúc đó ở trong sân, có má»™t bà chợt nghe thấy tiếng lịch kịch ở trong nhà, bà liá»n cất tiếng gá»i:
- Hồng Ngá»c?
Không thấy tiếng trả lá»i, bà chợt hiểu tất cả, bà lao vào trong nhà, đã thấy Hồng Ngá»c Ä‘ang treo lÆ¡ lá»­ng ở đó. Bà cuống lên, chạy lại ôm lấy Hồng Ngá»c, và đẩy ngưá»i cô lên cao, rồi gào lên:
- Cứu với? Cứu với!
Má»i ngưá»i đổ xô đến sân, hạ Lư Hồng Ngá»c xuống, rồi xúm lại, ngưá»i vuốt ngá»±c, ngưá»i xoa lưng, nhốn nháo, ầm Ä© má»™t hồi lâu. Lư Hồng Ngá»c má»›i dần dần tỉnh lại, tỉnh lại là khóc. Hàng xóm thấy cô thật tá»™i nghiệp, lại còn có chuyện không hay xảy ra, nên đã chạy Ä‘i tìm bà Tiết tá»›i.
Bà Tiết nghe tin Hồng Ngá»c thắt cổ tá»± tá»­, hồn bay phách lạc. Bà nghÄ©: Thằng cháu gặp nạn cá»§a mình, tất cả chỉ trông vào có má»™t mình cô ấy. Bà vá»™i vã khóa cá»­a, thu xếp dá»n đến ở chung vá»›i Hồng Ngá»c. Hai ngưá»i nương tá»±a vào nhau. Äôi lúc bà Tiết cÅ©ng cùng ngồi khóc vá»›i Lư Hồng Ngá»c. Äôi khi bà nói: - Hồng Ngá»c ạ! Äợi khi nào ta cứu được Tiết Bình Như ra, thì hai cháu sẽ cưới nhau. Nếu thấy chẳng có chuyện gì, có thể cứ ở nguyên tại đây, còn như có sá»± gì phiá»n toái, ta bán nhà, rồi ba mẹ con Ä‘em nhau Ä‘i thật xa làm ăn?
Hồng Ngá»c nghe vậy, vừa cảm động vừa thấy chua xót. Thế là hai cô cháu ôm nhau khóc. Khóc chán, bà Tiết lại nói:
- Trước đây, cô còn có một chiếc thoa bằng bạc, vốn là của mẹ Tiết Bình Như trước khi chết, giao lại cho cô giữ, coi như một kỷ vật. Giá như bây giỠmà còn, cô đem cho lại cháu, thì hay biết bao nhiêu!
Hồng Ngá»c nghe vậy, cÅ©ng há»i cho có chuyện:
- Thế bây giỠcái thoa ấy ở đâu.
Bà Tiết giận dữ nói:
- Nó đã bị cái thằng chết dẫm Hai Há»—n ở ngõ Tiá»n ấy, cướp Ä‘i mất rồi.
Lư Hồng Ngá»c cÅ©ng chẳng quan tâm tá»›i chuyện cho thoa bằng bạc đó lắm, nên lại nói sang chuyện khác.
Bây giỠta lại quay lại nói chuyện vỠLưu Dung.
Kể từ lúc bà Tiết đưa Lư Hồng Ngá»c ra vá», đầu ông vẫn không rá»i khá»i lá đơn kêu oan cá»§a Tiết Bình Như, ông Ä‘i Ä‘i lại lại ở trong nhà. Bụng nghÄ©: Cái vụ ám này rõ thật là rắc rối, lôi thôi. Lưu Quế định án có chứng cá»›, nhưng rõ ràng, là oan uổng cho Tống Hữu Bạch.
Thân lại tóm lấy Tiết Bình Như, cũng lại có chứng cứ, nhưng lại vẫn là oan. Vậy thì cái nút của vụ án này nằm ở đâu?
Trong lúc ông đang suy nghĩ như thế, Văn Thừa cùng với Trương Thiên Hoành đã ở giữa sân. Văn Thừa hô lên:
- Sai nhân cá»§a Hòa phá»§, đưa thiếp má»i tá»›i!
Lưu Dung vá»™i bước ra khá»i nhà. Thấy Trương Thiên Hoành cầm má»™t tập thiếp má»i, lần lượt đưa tá»›i từng nhà. Lúc đó, Trương Thiên Hoành bước lên, cúi lậy, nói:
- Bẩm lão gia, Hòa đại nhân sai tôi Ä‘i đưa thiếp má»i. Ngày kia Hòa đại nhân làm lá»… mừng thá», má»i Lưu đại nhân nhất định tá»›i dá»±.
Lưu Dung nhận tấm thiếp má»i, nói:
- Xin cám ơn đại nhân bên nhà ngươi!
Trương Thiên Hoành cúi chào nói:
- Lưu đại nhân đã nhận thiếp. Tôi xin cáo từ!
Nói xong lại vừa cúi chào, vừa lui ra.
Lưu Dung nói:
- Văn Thừa, tiễn khách!
Lưu Dung cầm tấm thiếp hồng, bước vào trong nhà.
Lưu Dung đăm đăm nhìn tấm thiếp hồng ấy, má»™t lát ông như chợt tỉnh ngá»™ ra Ä‘iá»u gì đó, ông vá»™i vã gá»i Văn thừa.
Văn Thừa bước vào phòng, và há»i xem có việc gì.
Luu Dung bảo Văn Thừa:
- Ta cần anh làm hai việc. Việc thứ nhất, anh phải thuê ngưá»i làm gấp cho ta má»™t bức hoành phi, chá» lệnh mang đến Hòa phá»§ có việc phải dùng tá»›i. Việc thứ hai…
Lưu Dung nói hết má»i sá»± vá»›i Văn Thừa, Văn Thừa gật đầu. Äó là việc Luu Dung phái ngưá»i Ä‘i làm "tay trong", để dò xét sá»± thá»±c vá» Tiết Bình Như.
***
Nay lại nói đến Tiết Bình Như kể từ khi bị giam vào trong ngục, ngay ngày hôm đầu đã nhá» ngưá»i Ä‘em đến cho giấy bút, ngồi suốt đêm viết đơn khiếu oan, rồi lại nhỠđược bá»n nha dịch đưa đến tận nhà, để bà Tiết tìm cách cấp cứu. Từ đó vá» sau, hàng ngày ngồi băn khoăn ngóng chá» tin tức, mà vẫn chẳng thấy động tÄ©nh gì. Và nghÄ©: Cô ta chẳng qua chỉ là má»™t ngưá»i đàn bà quê mùa, liệu có được cách gì. Khi nghÄ© tá»›i đó má»›i thấy vô cùng thất vá»ng. Suốt ngày nước mắt chan cÆ¡m, má»›i thấy hối hận vá» lối sống phù phiếm cá»§a mình. Song còn có Ä‘iá»u anh ta nghÄ© mãi mà vẫn không sao tá»± giải thích được đó là việc, anh ta đã Ä‘em nhét chiếc ví vào giữa đống gạch vụn, làm sao mà lại nằm trong tay Mạnh Bật Khoa được? Không tá»± giải thích được, nên anh ta càng thất vá»ng hÆ¡n.
Hôm đó, cá»­a nhà ngục bá»—ng đột ngá»™t mở ra. Tiết Bình Như thấy có má»™t phạm nhân má»›i, thấy bỡ ngỡ, chẳng quen thuá»™c, nên cÅ©ng chẳng dám há»i han gì. Ngồi ngắm nhìn má»™t lát, má»›i thấy rằng, ngưá»i tù má»›i đến này, mặt mày béo tốt và thấy chẳng có vẻ gì như đã bị tra khảo. Ngưá»i tù má»›i này cÅ©ng chẳng có gì là hung hãn, và cÅ©ng chẳng há» thấy bặm môi trợn mắt bắt nạt gì mình. Mà chỉ thấy cứ Ä‘i Ä‘i lại lại má»™t mình. Hình như bị “choáng" vì lần đầu bước chân vào ngục thất.
Tại sao lại gá»i là bị "choáng"? Bởi vì, tất cả những ngưá»i tá»­ tù, Ä‘á»u bị Ä‘eo má»™t đôi kiá»ng rất nặng, kéo là trên mặt đất, phát ra những tiếng loảng xoảng, đôi vòng cá»§a bá»™ kiá»ng tròng vào đôi cổ chân, văng Ä‘i bật lại, chẳng mấy lúc đã làm da thịt trên đôi cổ chân toét ra, thịt rách tÆ¡i, và máu chảy thành dòng. Tiết Bình Như vẫn là con ngưá»i tốt bụng, liá»n Ä‘em sợi dây thừng cùng đôi đệm chăn dá»± trữ cá»§a mình ra lặng lẽ đưa cho "ngưá»i bạn tù†má»›i tá»›i.
“Ngưá»i bạn tù†ấy nhận lấy, và gật gật đầu vá»›i Tiết Bình Như, sau đó ngồi xuống, lấy sợi thừng buá»™c chặt đôi kiá»ng, và nhét chặt nhÅ©ng chiếc đệm vào bên trong. Làm xong, ngưá»i đó bèn rút từ trong áo cá»§a mình ra má»™t chiếc bánh bá»™t mỹ, đưa cho Tiết Bình Như, Tiết Bình Như nhận tấm bánh, hÆ¡i ngỡ ngàng, vì chiếc bánh vẫn còn hÆ¡i âm ấm. Hai tay bẻ đôi chiếc bánh, mùi mì thÆ¡m xá»™c ngay lên mÅ©i, vá»™i vã ăn ngon lành như má»™t con hổ đói.
Sợi giây thừng và những chiếc đệm kiá»ng có ích gì? Xin chá»› coi thưá»ng sá»± tầm thưá»ng nhá» bé cá»§a nó, vì khi đã vào đến trong ngá»±c, thì đó là những thứ báu vật.
Những chiếc kiá»ng chân đó, Ä‘á»u được rèn bằng sắt, nên khá»i nói đến sá»± lạnh lẽo, nặng ná» cá»§a nó. Nhưng nếu Ä‘em má»™t đầu thừng, buá»™c vào cái vòng sát tròng trên cổ chân rồi lấy tay mà kéo nhấc lên, là không phải kéo lê đôi kiá»ng bằng chính đôi cổ chân mình nữa. Còn nhÅ©ng chiếc đệm, Ä‘em nhét vào bên trong chiếc vòng sắt tròng trên cổ chân, thì miếng đệm được may bằng vải đó đỡ cho đôi cổ chân không bị cá» sát, va đập vào chiếc vòng sắt, sẽ không bị tuá»™c da, rách thịt, Ä‘au đớn.
Sợi thùng và những miếng vải đệm ấy, vốn là vật có sẵn trong ngục thất. Nhưng những ngưá»i tá»­ tù bình thưá»ng muốn có được nó, thì bá»n giám ngục sẽ đưa cho nhưng vá»›i Ä‘iá»u kiện là chúng đã lừa đảo, ép buá»™c nhÅ©ng gia đình cá»§a ngưá»i tù phải lòi tiá»n ra cho chúng trước. Nếu không, bị Ä‘au đớn, mặc xác anh, nhung vá»›i Tiết Bình Như lại khác, bá»n giám ngục thấy anh ta là thư sinh mặt mÅ©i hiá»n lành, ngày ngày khóc lóc như mưa như gió, nghÄ© chắc anh ta bị oan uổng. Vả lại, lại có bạn bè cá»§a Tiết Bình Như đến đút lót, nên hỠđã cho Tiết Bình Như những hai bá»™ dây, đệm. Má»™t bá»™ dùng ngay, má»™t bá»™ dụ trữ.
Má»™t sợi dây thừng, hai miếng đệm kiểng, Ä‘em tặng cho “ngưá»i bạn tù†má»›i, chứng tá» thiện chí cá»§a anh ta.
“Nguá»i bạn tù†má»›i kia lại biếu lại má»™t tấm bánh, cÅ©ng gá»i là chứng tá» tấm lòng thành cá»§a ngưá»i ấy. Nên hai ngưá»i bá»—ng như trở thành bạn cÅ© đã từ lâu, sau khi nói qua cho nhau biết vá» tuổi tác, thân thế và gia đình, thì chẳng còn chuyện gì mà há» không nói vá»›i nhau nữa. Tiết Bình Như đã Ä‘em hết má»i chuyện Ä‘i gian dâm vá»›i Văn Nương rồi bị mắc hàm oan, nói tỉ mỉ cho “ngưá»i bạn tù†nghe hết.
Thì ra, kể từ cái đêm Tiết Bình Như đến ngá»§ chung vá»›i Lư Hồng Ngá»c, rồi được nghe chuyện Văn Nương say đắm Tống Hữu Bạch, bèn nghÄ© ra má»™t quá»· kế. Tuy Tiết Bình Như chẳng phải sinh ra trong má»™t gia đình giàu có, sung túc gì, nhưng cÅ©ng đã được đôi ngày há»c hành, và cÅ©ng được coi là ngưá»i tài hoa. Äã có những cô gái không biết sống an phận, lại thấy anh ta có vẻ phong lưu công tá»­ nên dã bắt tình vá»›i anh ta, khiến cho Tiết Bình Như càng thấy như mình đúng là má»™t ngưá»i được sinh ra trong số phận phong lưu, nên hàng ngày nghÄ© tá»›i hai chữ dâm và sắc. Tiết Bình Như mê Văn Nương cÅ©ng chẳng phải là chuyện ngày má»™t ngày hai gì? Cô Văn Nương vừa tròn mưá»i bảy tuổi, đẹp như hoa như ngá»c, lại là con gái trinh, làm gì có chuyện Tiết Bình Như không yêu thầm trao trá»™m. Song dù sao cÅ©ng còn vướng chuyện Lư Hồng Ngá»c có há» hàng "thân thích" vá»›i Văn nương, hÆ¡n nữa nhà Văn Nương lại ở ngay xế cá»­a nhà cá»§a Lư Hồng Ngá»c, nên vẫn sợ, lâu ngày lá»™ ra mà Lư Hồng Ngá»c biết chuyện sẽ rầy rà. Vì thế việc đó vẫn cứ tạm thá»i để đấy.
Trong đêm hôm đó, khi nghe Lư Hồng Ngá»c muốn nhá» anh ta trong việc mối lái vá»›i Tống Hữu Bạch, thì cái gan hám gái cá»§a anh ta bá»—ng to hẳn lên. Bụng nghÄ©, anh chàng Tống Hữu Bạch kia vốn là má»™t anh tú tài, nếu có đến tá» tình, chắc chắn Văn Nương không thể chối từ. Cho nên tốt nhất, ngày mai, mình cứ giả làm Tống Hữu Bạch, làm gì có chuyện phải vá» không.
Tiết Bình Như đã phải nóng lòng sốt ruá»™t biết bao nhiêu má»›i chá» nổi đến canh hai đêm hôm sau, trèo qua tưá»ng là đến ngay cá»­a sổ phòng ngá»§ cá»§a Văn Nương, và sau má»™t hồi kiên trì tán tỉnh, nịnh bợ Văn Nương, cuối cùng, Văn Nương cÅ©ng đã mở cá»­a ra. Anh chàng Tiết Bình Như cÅ©ng đã chiếm Ä‘oạt được Văn Nương, mà lại liên tục, đánh đến hai trận liá»n, rồi má»›i nhảy tưá»ng chạy trốn. VỠđến nhà, nằm trên giương, vần vò nghịch ngợm chiếc ví tiá»n mà Văn Nương đã tặng cho, rồi tưởng tượng ra má»™t giấc mÆ¡ đẹp, bụng nghÄ©: Từ nay vá» sau, cứ má»—i hôm đến kiếm chác má»™t lần. Từ sau, sá»›m muá»™n gì thì Hồng Ngá»c cÅ©ng sẽ biết, nhưng khi ấy gạo đã thành cÆ¡m, còn lo gì việc Văn Nương từ chối, còn như vá»›i Hồng Ngá»c ư, má»™t khi mình đã thá»±c bụng muốn lấy Văn Nương rồi, chỉ việc cắt đứt việc Ä‘i lại vá»›i cô ta là xong. Lẽ nào má»™t ngưá»i quả phụ yêu đương vụng trá»™m, mà dám làm ầm Ä© xóm làng lên cho má»i ngưá»i cùng biết, như vậy đâu có được. NghÄ© tá»›i đó, Tiết Bình Như lấy làm đắc ý lắm, lại nghÄ© đến chuyện mây mưa trong đêm mai, và từ từ chìm vào trong giấc ngá»§.
Nay lại nói đến ngày hôm sau, khi Lư Hồng Ngá»c biết được chuyện Tống Hữu Bạch hiếp dâm Văn Nương, thì nổi giận đùng đùng, ngay lập tức Ä‘i tìm Tiết Bình Như, nhưng, má»›i Ä‘i được ná»­a đưá»ng bá»—ng nhiên thấy ngài ngại. NghÄ©: Mình là đàn bà góa, làm sao lại có thể chạy xá»™c vào nhà anh ta được. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại thấy không ổn, và trong khi còn Ä‘ang do dá»± như vậy, đã nhìn ngay thấy bà Tiết Ä‘ang từ trong sân Ä‘i ra. Lư Hồng Ngá»c biết rằng, nhà Tiết Bình Như chỉ có hai cô cháu sống nương tá»±a vào nhau, trong nhà sẽ không còn ai nữa. Cô bèn tránh mặt sang má»™t bên, đợi cho bà Tiết Ä‘i xa. Song, lại có cả má»™t đám ngưá»i Ä‘ang đứng ngay trước cá»­a nhà há» Tiết nói nói cưá»i cưá»i vá»›i nhau. Nên chỉ đành nén lòng đứng đợi. Äi Ä‘i lại lại, loanh quanh mất đến ná»­a canh giá», đám ngưá»i ấy má»›i Ä‘i cho. Nhìn xung quanh không thấy còn ai nữa, bèn lẻn vào cổng, rồi Ä‘i thẳng vào trong nhà Tiết Bình Như.
Anh chàng Tiết Bình Như vì đêm qua vá» muá»™n, nên gần trưa rồi, mà vẫn chưa chịu thức giấc. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng chân ngưá»i Ä‘i vá» phía mình, nên sợ hãi, cuống cuồng nhét ngay chiếc ví thêu vào trong áo.
Vừa rút then cá»­a, đã thấy Lư Hồng Ngá»c. Lư Hồng Ngá»c vừa tá»›i gần, đã lên giá»ng mát mẻ:
- Việc anh làm hay lắm, giá»i lắm đây!
Tiết Bình Như mới nghe đến đấy, đã sợ đến vãi linh hồn, vì cho rằng việc mình làm với Văn Nương đã bị bại lộ rồi. Nhưng trên miệng vẫn cứ cố cãi:
- Sao, anh làm sao?
Lư Hồng Ngá»c biết rằng không thể nấn ná ở đây lâu nên chỉ nói:
- Tối nay, anh sang bên tôi, nếu anh không sang, tôi sẽ lột da anh cho mà xem.
Nói xong đi thẳng ra cửa. Nhìn xung quanh, thấy không có ai, bèn cắm cúi đi một mạch vỠnhà.
Lại nói vá» Tiết Bình Như, kể từ lúc Lư Hồng Ngá»c ra vá», bụng nghÄ©, thế là hết. Lư Hồng Ngá»c đã biết chuyện mình vá»›i Văn Nương mất rồi. Nằm trên giưá»ng mà cứ như ngưá»i chết rồi, nhưng sau nghÄ© lại, thấy chẳng có gì phải sợ đêm nay, quá lắm, chỉ cãi nhau má»™t trận kịch liệt là cùng chứ gì. Ngày mai sẽ nhá» ngưá»i đến xin há»i Văn Nương. Ừ thì cái con mụ góa Lư Hồng Ngá»c ấy, liệu làm gì được mình chá»›!
NghÄ© tá»›i đó, Tiết Bình Như lại nằm khoèo ở nhà, trong bụng cÅ©ng thấy yên yên. Äến tối, lại nằm trên giưá»ng Ä‘á»c sách chừng ná»­a canh giá», khi thấy bà cô đã ngá»§ kỹ, má»›i tắt đèn, chuồn ra khá»i nhà, Ä‘i thẳng tá»›i nhà Lư Hồng Ngá»c. Äi được độ ná»­a đưá»ng, chợt nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i lướt qua mặt phố, bụng nghÄ©, thế là toi rồi. Giá» này còn ai Ä‘i ở ngoài đưá»ng? Nhưng chẳng nghÄ© được nhiá»u hÆ¡n nữa, và Ä‘i thẳng tá»›i nhà Lư Hồng Ngá»c.
Khi sắp tá»›i nhà Lư Hồng Ngá»c, bá»—ng nhiên chạm phải chiếc ví nằm trong áo, ngay lập tức sợ đến toát mồ hôi, nghÄ©: Dù rằng Lư Hồng Ngá»c đã biết chuyện mình vá»›i văn Nương rồi, tốt nhất vẫn là đừng cho ả nhìn thấy chiếc ví này. Nhưng quay trở lại nhà để cất chiếc ví, thì thật là chuyện thừa. Lúc đó lại nhìn thấy má»™t đống gạch vỡ ở góc tưá»ng, nên Ä‘i tá»›i, nhặt ra mấy viên gạch, Ä‘em giúi chiếc ví vào trong đó, lại nhặt gạch phá»§ lên, rối má»›i vào gõ cá»­a.
Vừa trông thấy mặt Tiết Bình Như, Lư Hồng Ngá»c lại mắng:
- Việc anh làm, hay thật, giá»i thật!
Vừa nói vừa kéo anh ta ngồi phịch xuống giưá»ng, rồi Ä‘em ngay việc "Tống Hữu Bạch" hiếp dâm Văn Nương ra kể lại rất tỉ mỉ. Lư Hồng Ngá»c càng nói càng tức giận, còn Tiết Bình Như càng nghe càng khoái. Má»™t ngưá»i thì tức giận vì Tống Hữu Bạch bậy bạ, má»™t ngưá»i thì khoái vì cái việc xấu xa kia chưa bị lá»™.
Tiết Bình Như sau khi nghe xong, thấy lòng xởi lởi hẳn ra, và nói để "hạ hoả†Lư Hồng Ngá»c:
- Nhưng như thế, thì đã làm sao nào? Äấy chẳng qua cÅ©ng chỉ là chuyện sá»›m chiá»u mà thôi. Bất quá là bảo Tống Hữu Bạch Ä‘em cái lá»… ăn há»i tá»›i là xong...
Nói thế xong, rồi quay ra ngon ngá»t, dá»— dành, mãi Lư Hồng Ngá»c má»›i dịu Ä‘i. Lư Hồng Ngá»c cÅ©ng cho thế là phải, gạo đã thành cÆ¡m rồi, còn biết tính sao khác được. Nhưng vẫn còn nặng lá»i chữi bá»›i má»™t hồi nữa, rồi má»›i ngả ngưá»i xuống giưá»ng vá»›i Tiết Bình Như. Hai ngưá»i liá»n lau vào cuá»™c truy hoan, sau cuá»™c trăng gió mây mưa đó, hai ngưá»i má»›i lăn ra ngá»§. Cho đến khoảng canh ba, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu thàm thiết, làm cho Lư Hồng Ngá»c Ä‘ang ngá»§ phải bật dậy, sợ đến dá»±ng tóc gáy!
Lư Hồng Ngá»c lắng nghe, rồi nói:
- Nghe tiếng như Văn Nương đang khóc! Chưa biết chừng cái thằng Tống Hữu Bạch chết chém kia, lại mò đến gây chuyện cũng nên.
Nói xong liá»n khoác áo, xá» giầy Ä‘i ra.
Tiết Bình Như vẫn còn đưá»ng mÆ¡ mÆ¡ màng màng, nói:
- Ngủ đi, ai cũng kệ mẹ chúng nó!
Lư Hồng Ngá»c nói:
- Anh cứ ngá»§ tiếp Ä‘i, em Ä‘i má»™t lát rồi vá».
Mở cá»­a, lúc đó ở ngoài phố, cÅ©ng đã có má»™t vài ngưá»i thò đầu ra nghe ngóng. Lư Hồng Ngá»c bèn rá»§ ngưá»i cùng Ä‘i, song những ngưá»i gan dạ nhất cÅ©ng chỉ có vài ba ngưá»i là cùng há» theo bước vào sân nhà Văn Nương. Vừa bước vào sân, ai nấy Ä‘á»u trợn tròn, miệng há hốc, ông Mạnh Bật Khoa nằm gục trong vÅ©ng máu, đã tắt thở từ lâu.
Chân tay má»i ngưá»i Ä‘á»u luống cuống, có ngưá»i vá»±c Văn Nương dậy, có ngưá»i chạy Ä‘i báo quan, nhốn nháo hồi lâu. Cho đến khi trá»i tá» má» sáng, má»i ngưá»i má»›i thu xếp xong má»i việc, và phố phưá»ng lại trở lại sá»± yên tÄ©nh thưá»ng ngày.
Lư Hồng Ngá»c vá» tá»›i nhà, Tiết Bình Như cÅ©ng đã thức giấc. Lúc đó, bên ngoài lại bắt đầu náo động hẳn lên. Ông Mạnh Bật Khoa bị ngưá»i ta giết chết. Tiết Bình Như nghe tin mà như nghe chuyện đâu đâu! Vẫn nằm co quắp trong chăn đợi Lư Hồng Ngá»c. Bụng nghÄ©: Kể cÅ©ng kỳ lạ thật. Chuyện thế này là thế nào nhỉ? Cái nhà ông Mạnh Bật Khoa ấy, hàng ngày trà bồn, cÆ¡m hẩm, không tranh chấp, cãi cá» vá»›i ai, vậy thì ai là ngưá»i có thù hận vá»›i ông ta?
Tiết Bình Như nghÄ© lâu lắm, mà nghÄ© vẫn chẳng ra, thế rồi lại mÆ¡ màng, chập chá»n ngá»§ Ä‘i.
Lư Hồng Ngá»c vá» nhà, Tiết Bình Như há»i lại cho rõ ngá»n ngành, thấy trá»i cÅ©ng đã tá» má» sáng, bảo rằng cÅ©ng nên vá» thôi.
Lư Hồng Ngá»c ngăn lại nói:
- Anh định chết há»­? Nhà đằng trước có ngưá»i bị giết, mà vào giá» này, anh lại Ä‘i lung tung ra phố...
Tiết Bình Như há»i:
- Thế thì đến bao giỠanh mới vỠđược?
- Tính sau.
Nói xong, tắt đèn, chui vào giưá»ng ngá»§ tiếp.
Äến sáng bạch, bá»n nha dịch vá»›i ngưá»i khám nghiệm tá»­ thi má»›i tá»›i. Xem xét tá»­ thi, rồi ghi ghi chép chép. Khi ấy bốn bên hàng xóm Ä‘á»u đã vây chặt xung quanh, đứng xem. Lư Hồng Ngá»c thấy thá»i cÆ¡ đã tá»›i, lúc ấy má»›i cho Tiết Bình Như ra vá». Tiết Bình Như ba chân bốn cÅ©ng chạy vá» nhà.
Vá» sau, nghe tin Tống Hữu Bạch đã bị bắt, quy án. Tiết Bình Như bá»—ng thấy mình như con kiến trên miệng chảo nóng, nghÄ©: Tống Hữu Bạch không có chiếc ví thêu kia, làm sao lại là hung thá»§ giết ngưá»i? Rồi lại nghÄ©: Lẽ nào anh ta lại trông thấy mình giấu chiếc ví vào trong đống gạch vỡ, nhặt lấy, rồi vì chuyện gian dâm mà giết ngưá»i. NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi, cuối cùng má»›i thấy rằng: Số mệnh con ngưá»i là do ông trá»i định Ä‘oạt, nói ít là hÆ¡n. Nếu không, nói bung ra, ngưá»i ta sẽ há»i mày, cái thằng Tiết Bình Như ấy, lấy đâu ra chiếc ví.
Không ngá», sét đã nổ giữa lúc trá»i quang mây tạnh, Lư Hồng Ngá»c bị bắt trước, rồi đến Tiết Bình Như bị bắt sau. Trước cung đưá»ng, Hòa Thân sá»›m đã nhận định rằng, Tiết Bình Như là hung thá»§, nên không cho cãi, cãi cÅ©ng không nghe, Tiết Bình Như lòng dạ rối bá»i bá»i, chỉ nói rằng, chiếc ví đã đánh rÆ¡i mất, không ngá» Hòa Thân đã dùng ngay tá»›i đại hình tra khảo, đầu tiên là đánh hẻo, sau đến kẹp ngón tay. Thá»±c tình là không sao chịu đựng nổi, nên đành nhận tá»™i sát nhân, bị giam vào ngục tá»­ hình.
Ngưá»i bạn thì đó nghe xong, gật gật đầu, tá» lòng thông cảm. Äồng thá»i lại khuyên Tiết Bình Như hãy cố tÄ©nh tâm, Ä‘á»c nhiá»u kinh Phật.
Sáng sá»›m ngày hôm san, đã thấy ngục tốt mở cá»­a nhà giam thả “ngưá»i tù†kia ra. Khi bước chân ra khá»i cá»­a ngục “ngưá»i bạn hoạn nạn" còn nói vá»›i Tiết Bình Như:
- Ta sẽ gặp nhau bên ngoài nhà ngục.
Tiết Bình Như cÅ©ng mang đầy hy vá»ng, nói theo:
- Gặp nhau ở bên ngoài …
Sau khi “ngưá»i bạn hoạn nạn" kia bị dẫn Ä‘i, Tiết Bình Như bá»—ng cảm thấy nhá»› nhá»› ngưá»i đó, ở nÆ¡i tù ngục, khó mà có được má»™t con ngưá»i thấu hiểu nhân tình đến thế, đã trò chuyện vá»›i mình suốt má»™t đêm. Nhưng Tiết Bình Như đâu có hiểu được rằng, ngươi "bạn tù†ấy, chẳng phải ai khác, mà chính là Văn Thừa, ngưá»i tâm phúc cá»§a Lưu Dung, do chính Lưu Dung phái tá»›i.
Văn Thừa vá» tá»›i Lưu phá»§, liá»n Ä‘em tất cả những Ä‘iá»u đã dá» thám được đêm qua, tưá»ng thuật lại thật đầy đủ cho Lưu Dung nghe.
Trong lòng Lưu Dung như vụt lóe sáng. Ngày mai chính là ngày Hòa Thân thết tiệc mừng thá», Lưu Dung sẽ nhân bữa tiệc mừng thá» này, mà đấu trí cùng Hòa Thân.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #18  
Old 12-10-2008, 07:32 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Mưá»i Bẩy

Trong tiệc mùng, Lưu Dung đấu Hòa Thân
Trước sân nhá», Lưu Dung xem thoa bạc.

Hòa Thân Xá»­ án. công minh ná»­a vá»i:
Hửu Bạch tưởng chết rồi,nay sống lại,
Ngục tử hình, Tiết Bình Như mang tội.
Tướng phá»§ đèn hoa, mừng thá», tiệc vui.

Hôm đó, trong tướng phủ, Hòa Thân bầy tiệc lớn, thết đãi đồng liêu.
Trên dưới, khắp nÆ¡i trong tướng phá»§ Ä‘á»u treo đèn, kết hoa. ThỠđưá»ng được thiết lập tại đại sảnh cá»§a Hòa Phá»§. Chính giữa đại sảnh đặt má»™t bức tượng ông Thá», xung quanh đèn nến, lò hương tá»a khói, sá»±c nức hương thÆ¡m.
A hoàn, đầy tớ từng đoàn từng lũ, bưng bê nhũng món sơn hào hải vị, đưa đến từng bàn.
Khách khứa rầm rập tiến vào, theo gót nhau mà tá»›i. Có ngưá»i dâng mã não, có ngưá»i biếu trân châu xếp thành chữ "Thá»â€, có ngưá»i khênh từng súc lụa là gấm vóc.
Hòa Thân mặc má»™t bá»™ quần áo má»›i, nét mặt tươi cưá»i há»›n hở, đón tiếp tân khách. Äón chào khách má»›i, liên tục đáp lá»… cùng vá»›i những lá»i: Không dám! Gia nhân Hòa Thân cÅ©ng bận tíu tít. Còn Hòa Thân nụ cưá»i tươi nở, gần như không kịp khép miệng lại.
Lưu Dung cÅ©ng tá»›i dá»±, Văn Thừa và Tưởng Kỳ khênh má»™t vật trên phá»§ lụa. Lưu Dung không cho phép ai đó mở ra, Hòa Thân cÅ©ng không há»i cái gì, chỉ nói:
- Lưu đại nhân quang lâm, Hòa tôi thá»±c không xứng! Xin má»i ! Xin má»i !
Khi thấy khách khứa đến cÅ©ng đã khá đủ đầy, Hòa Thân đưa mắt má»™t cái, yến tiệc liá»n bắt đầu. Lập tức tiếng ngưá»i huyên náo hẳn lên, thi cốc đấu rượu ầm ầm. Lưu Dung lẳng lặng chẳng nói gì, cÅ©ng không ứng thù vá»›i ai, chỉ vùi đầu vào ăn, uống.
Bỗng nhiên, Chu Y Viên tiến vào, nói to với Hòa Thân:
- Bẩm Hòa đại nhân, có Ä‘oàn dân chúng tá»›i mừng thá».
Hòa Thân sá»›m đã biết đó là chuyện gì, liá»n đáp:
- Má»i vào! Má»i vào!
Äó là Tống Hữu Bạch đưa Già Lưu, cùng má»™t số ngưá»i hàng xóm, đến biếu Hòa Thân chiếc "tán vạn dân", để cảm Æ¡n việc đã lật ngược vụ án Tống Hữu Bạch, làm rõ đến từng chân tÆ¡ kẽ tóc.
Tống Hữu Bạch bức lên nói:
- Tiểu sinh xin cảm tạ Hòa đại nhân đã làm rõ đến chân tơ kẽ tóc, công minh phá án. Tiểu sinh thực đã được sống lại từ trong cõi chết, thực là cảm ơn bất tận.
Hòa Thân vui vẻ khà khà nói:
- Äâu có, đâu có. Äó là đức vạn tuế thương sót dân tình.
Nói Ä‘i nói lại má»™t hồi, vá»›i những lá»i khiêm tốn, có Ä‘iá»u không há» nhắc má»™t chữ tá»›i Lưu Dung.
Tống Hữu Bạch quay ngưá»i, vẫy tay gá»i ngưá»i tiến lên. Lập tức có hai ngưá»i khênh lên má»™t bức hoành phi, Tống Hữu Bạch chạy lại, nhấc tấm lụa hồng Ä‘iá»u phá»§ ở nên ra. Trên bức hoành có bốn chữ "Tần Kính Cao Huyá»n", (gương Tần treo cao). Má»i ngưá»i thấy, Ä‘á»u nắc ná»m khen.
Sau khi đã trao tặng lá»… vật xong, Tống Hữu Bạch dẫn cả Ä‘oàn ngưá»i lui ra ngoài. Khi đó Già Lưu bá»—ng túm lấy Tống Hữu Bạch nói:
- Kia là ngài Lưu Dung, Lưu đại nhân, nếu như không có ngài thấu hiểu cho nỗi oan uổng của anh, tâu trình lên với Hoàng Thượng, thì đâu anh có được ngày hôm nay.
Tống Hữu Bạch cũng sớm biết được tác động của Lưu Dung, nên đã chạy ngay lại nói:
- Xin cảm tạ ơn cứu mạng của Lưu đại nhân.
Nói xong, cúi xuống, lá»… mấy lá»… liá»n. Lưu Dung vá»™i vã nâng Tống Hữu Bạch dậy, nhìn nhìn anh, thấy anh rõ ràng là má»™t ngưá»i tuấn tú tài hoa, nên nói:
- Cuộc thi mùa thu đã tới gần, công tử hãy gắng công đèn sách, sớm ngày trúng cử.
Những Ä‘iá»u đó đã nói đúng vào tâm khảm cá»§a Tống Hữu Bạch nghe mà hởi lòng hởi dạ, lại cúi ngưá»i lá»… tạ.
Lưu Dung vội vã ngăn lại, Tống Hữu Bạch dùng dằng mãi mới đi được.
Chúng kiến cảnh ấy, Hòa Thân chỉ biết bÄ©u môi, mà chẳng dám nói gì, và hết sức khẩn khoản má»i má»c má»i ngưá»i ăn, uống. NhÅ©ng con ngưá»i đó cÅ©ng đã ngưá»i này câu này, ngưá»i kia câu khác, tán tụng, tâng bốc Hòa Thân, làm cho Hòa Thân như bay bổng lên tận trá»i xanh.
Bỗng từ ngoài cửa có tiếng hô vang:
- Äức Vạn Tuế giáng lâm.
Hòa Thân chợt nghe mà giật mình, má»i ngưá»i cÅ©ng lập tức câm miệng hến. Lưu Dung cÅ©ng thấy trong lòng lặng Ä‘i.
Ngay sau đó đã thấy các quan Thái Giám đứng làm hai hàng, vua Càn Long ăn mặc thưá»ng phục, bước vào Hòa phá»§. Hòa Thân líu díu, ba bước dồn thành hai bước, vá»™i vàng quỳ xuống:
- Nô tài chậm trễ tới nghênh giá, thật là có tội, có tội.
Vua Càn Long nói:
- Äứng dậy Ä‘i!
Hòa Thân đúng dậy nói tiếp:
- Äức Vạn Tuế giáng lâm, thá»±c là nhà tranh được soi sáng. Nô tài thá»±c tình không dám, không dám...
Vua Càn Long nói:
- Hôm nay là ngày vui mừng cá»§a nhà ngươi , văn vá» bá quan Ä‘á»u ở đây. Trẫm làm sao lại không tá»›i cho được!
Nói xong liá»n cưá»i lá»›n.
Hòa Thân nói:
- Tạ ơn đức vạn tuế. Tạ ơn đức vạn tuế!
Vua Càn Long ngồi xuống, nói:
- Ta ban cho ngưá»i ngá»c Như ý đây.
Hòa Thân sì sụp bái lậy, sung sướng đến phát khóc lên được. Các đại thần Ä‘á»u hết lá»i chúc tụng.
Vua Càn Long đưa mắt, nhìn thấy, bên cạnh đó dá»±ng chiếc “tán vạn dân", và má»™t bức hoành phi "Tần kính cao quyá»n", há»i:
- Hòa ái khanh, nhũng vật này từ đâu đưa đến biếu đây?
Hòa Thân đem việc Tống Hữu Bạch đem biếu bức hoành, nói lại tất cả.
Vua Càn Long bèn nói:
- Trong vụ án này, Hòa ái khanh xét xá»­ giá»i lắm!
Má»i ngưá»i lại cùng phụ há»a theo.
Vua Càn Long lại nói:
- Chư vị ái khanh, từ nay vỠsau phải quan tâm tới dân tình, thương sót bách tính.
Các quần thần Ä‘á»u hô:
- Lá»i dạy dá»— cá»§a đức vạn tuế, thật sáng suốt.
Càn Long lại nói:
- Hôm nay là ngày mừng thỠcủa khanh, nên chư vị ái khanh ở đây không nên gò bó, cứ ăn uống vui vẻ như cũ đi.
Lưu Dung thấy việc ăn uống cũng đã hòm hòm, bèn đứng lên nói:
- Hoa đại nhân, còn tôi vẫn chưa dâng lễ vật đây.
Hôm nay tôi cÅ©ng có má»™t món lá»… bạc, xin Hòa đại nhân đừng chê, cưá»i.
Nói xong, liá»n bảo Văn Thừa khênh lá»… vật tá»›i.
Lưu Dung chỉ vào món lễ vật nói:
- Äây là má»™t bức hoành phi, xin má»i xem!
Nói xong, ông Ä‘i tá»›i, nhấc tấm lụa Ä‘iá»u phá»§ bên trên ra. Từ Hòa Thân đến vua Càn Long và ca các quan đại thần Ä‘á»u dài cổ ra nhìn. Nhưng chỉ nhìn thấy bốn chữ sÆ¡n son thếp vàng lá»›n: "Thận Từ Tuần Chíâ€.
Hòa Thân xem xong đã cảm thấy có cái gì đó vuơng vướng rồi, nhưng không dám nói gì cả, mà chỉ đứng ngây tại đó.
Cuối cùng lại chính vua Càn Long há»i trước:
- Lưu ái khanh, ta xem chữ nghÄ©a trên bức hoành phi này, có vẻ như không phải là những lá»i mùng thá». Trong này chắc có ẩn ý gì đây. Ngươi xem có nên nói ra không?
Lưu Dung đáp:
- Äức vạn tuế anh minh. Lá»i lẽ trên bức hoành phi này cá»§a thần, rõ ràng là được xuất phát từ tình cảm.
Càn Long nhắc:
- Ngưá»i cứ nói tiếp Ä‘i.
Lưu Dung nói:
- Xin nói trước tới hai chữ "Tuần Chí". Chí hướng của Hòa đại nhân là to lớn, xa xôi, với chim bằng chim hạc trong lòng. Hôm nay đã phá được vụ án chiếc ví, rửa mối oan cho Tống Hữu Bạch, cho nên có hai chữ “Tuần Chí".
Lưu Dung nhìn ra bốn xung quanh: Hòa thân đang trợn tròn mắt nhìn ông, lão ta không vui, nhưng cũng không dám tức, vua Càn Long thì nheo nheo cặp mắt, đang có ý lắng nghe, còn mắt của các đại thần lúc nhắm, lúc mở, suy nghĩ, đoán định: Lưu gù đang định bán ra thứ thuốc gì trong cái hồ lô của mình đây?
Khi Lưu Dung thấy má»i ngưá»i bốn xung quanh Ä‘ang có ý lắng nghe, nên nói tiếp:
- Còn hai chữ “Thận Từ', chẳng qua chỉ là có ý mong ao Hòa đại nhân mỗi khi xử án, nên suy nghĩ cẩn thận ra lần trước khi định án.
Hòa Thân vội nói:
- Vâng vâng, vâng vâng.
Lưu Dung cứ vỠnhư không nghe thấy, và nói tiếp:
- Thí dụ như trong vụ án chiếc ví đó, Hòa đại nhân đã phán cho Tống Hữu Bạch vô tá»™i, đúng là vui và mừng. nhưng Tiết Bình Như có thật là hung thá»§ hay không, hình như còn có nhiá»u Ä‘iá»u đáng nói!
Hòa Thân nghe tới đó, thì sự không vui cuối cùng cũng phải bật lộ ra, lão sa sầm nét mặt nói:
- à tứ cá»§a Lưu đại nhân, thật tình, Hòa tôi, không hiểu được. Mong sao được nghe những lá»i thật minh bạch cá»§a Lưu đại nhân.
Lúc này, Lưu Dung quay mặt vỠphía Càn Long nói:
- Thánh thượng vừa răn dạy rằng: "Từ nay vá» sau phải quan tâm tá»›i dân tình, thương xót bách tính". Lá»i cá»§a đức vạn tuế thật anh minh sáng suốt, đúng đến vô cùng. Ngày hôm qua lại có má»™t bà cô cá»§a Tiết Bình Như đưa theo má»™t dân phụ, ngăn kiệu cá»§a tiểu thần, kêu oan nói rằng vào đúng cái đêm mà ông Mạnh Bật Khoa bị giết chết đó, thì anh ta lại ngá»§ chung phòng vá»›i ngưá»i dân phụ đó. Nếu những Ä‘iá»u há» nói là thật, thì cái án giết ngưá»i cá»§a Tiết Bình Như, còn có má»™t nẻo rẽ nữa rồi.
Hòa Thân nghe xong nhÅ©ng lá»i đó, má»›i thật sá»± chuyển lo thành vui, và không nén được tiếng cưá»i lá»›n, nói:
- Cái ngưá»i dân phụ kia tôi có biết, tên gá»i là Lư Hồng Ngá»c, nó là tình nhân cá»§a Tiết Bình Như đã từ lâu, có đúng thế không?
Lưu Dung đáp:
- Äúng vậy!
Hòa Thân càng thêm đắc ý, nói:
- Chúng đã là tình nhân cá»§a nhau từ lâu, mà Lư thị kia lại vừa má»›i ở góa, nên có thể nói, bá»n chúng là gian phu dâm phụ. Thưa Lưu đại nhân, hai tên gian phu dâm phụ này kết hợp lại vá»›i nhau rồi cùng khai, liệu có tin được không?
Nói xong, lại cưá»i tít và nhìn Lưu Dung.
Lưu Dung Ä‘iá»m nhiên nói:
- Gian phu dâm phụ, thông cung, để lừa dối quan lá»›n, đó là Ä‘iá»u có thật. Nhưng đúng từ góc độ tổng thể cá»§a vụ án chiếc ví này mà xét, thì còn bốn Ä‘iểm xin đủ phép thỉnh giáo Hòa đại nhân. Hòa Thân nói như không.
- Xin má»i!
Lưu Dung nói:
- Äây là Ä‘iểm thứ nhất: Có phải rằng Tiết Bình Như đã khai rằng: hắn đã đánh rÆ¡i mất chiếc ví không?
Hòa Thân đáp:
- Äó chẳng qua chỉ là Ä‘iá»u dối trá. Thưa Lưu đại nhân cá»§a tôi.
Lưu Dung nói:
- Má»™t khi đã có lá»i khai rằng: Äánh rÆ¡i mất, thì nên Ä‘iá»u tra cho rõ ràng ai là ngưá»i nhặt được?
Lưu Dung nói xong, đăm đăm nhìn Hòa Thân, chỠphản úng.
Hòa Thân không ngần ngại nói:
- Thưa Lưu đại nhân, làm thế để làm gì?
Lưu Dung tiếp tục há»i:
- Tên Tiết Bình Như này giết ông Mạnh Bật Khoa, tất phải có hung khí, vậy thì hung khí đó đâu?
Câu hói đó làm Hòa Thân luống cuống. Nhung Hòa Thân đâu có phải là ngưá»i chịu tắc há»ng trước mặt má»i ngưá»i:
- Vá» Ä‘iá»u này, Hòa tôi cÅ©ng đã tính toán kỹ rồi: Giết ngưá»i xong, dứt khoát hắn phải vứt hung khí Ä‘i, lẽ nào lần lại Ä‘em vá» nhà, rồi Ä‘em đặt lên bàn há»i cung...
Nói xong, Hòa Thân cưá»i nhạt.
Lưu Dung không thèm để ý tới sự chống đỡ đó của hoa Thân, vẫn kiên nhẫn nói:
- Thưa Hòa đại nhân, đây là điểm cuối cùng...
Vua Càn Long vẫn lắng nghe sá»± khôn khéo đấu trí vá»›i nhau giữa Lưu Dung và Hòa Thân, và cảm thấy rất thú vị. Äối vá»›i vua Càn Long mà nói, ngài không thể rá»i bá» Lưu Dung, và cÅ©ng không thể không gắn bó vá»›i Hòa Thân. Hòa Thân làm việc khiến ngài vừa lòng, vì Hòa Thân biết tá»›i biết lui. Lưu Dung làm việc khiến ngài yên tâm, vì Lưu Dung là ngưá»i mẫn cán, năng nổ. NghÄ© tá»›i đây, vua Càn Long bèn xen vào:
- Lưu Dung nói tiếp đi!
Lưu Dung thấy được hoàng thượng ủng hộ, nên vững dạ hơn, và nói tiếp:
- Äây là Ä‘iểm cuối cùng, đồng thá»i cÅ©ng là Ä‘iá»u quan trá»ng nhất.
Hòa Thân nghe vậy mà thấy lặng ngưá»i Ä‘i, bởi ai đã biết được Ä‘iá»u này là Ä‘iá»u gì đây.
Lưu Dung lại há»i:
- Tiết Bình Như vào lừa dối gian dâm vá»›i Văn NuÆ¡ng bằng con đưá»ng nào vậy?
Hòa Thân nghĩ ngợi một lát, rồi đáp:
- Bằng con đưá»ng vượt tưá»ng, vào sân sau!
Lưu Dung há»i tiếp:
- Rồi ra bằng đưá»ng nào?
Hòa Thân:
- Rồi lại từ sân sau, vượt tưởng mà ra.
Lưu Dung:
- Văn Nương bị cưỡng gian, có kêu cứu không?
Hòa Thân:
- Không kêu!
Lưu Dung:
- Sau việc đó, có phải Văn Nương đã tặng cho anh ta má»™t chiếc ví không? Và bảo anh ta phải tìm ngưá»i đến mối lái, cưới xin.
Hòa Thân:
- Vì tưởng nhầm rằng đó là Tống Hữu Bạch, nên đành nhẫn nhục. Nghĩ rằng: Gạo đã thành cơm rồi.
Lưu Dung:
- Xin há»i thêm Hòa đại nhân cá»§a tôi rằng: ông Mạnh Bật Khoa, cha cá»§a Văn Nương ngá»§ ở nhà nào?
Hòa Thân:
- Ở nhà trên phía sân trước.
Hòa Thân nói xong, má»›i chợt hiểu ra rằng, mình đã lỡ lá»i, và cÅ©ng tá»± cảm thấy mình đã có những sÆ¡ hở nào đấy.
Lưu Dung vẫn bình thản tiếp tục há»i:
- Thưa Hòa đại nhân, tên Tiết Bình Như này, đã từng đi lại ở nhà Văn Nương, và cũng đã từng làm đã chuyện bậy bạ một hai lần mà Văn Nương vẫn không kêu cứu, hai nữa Văn Nương ở trong sân sau, còn cha cô ta lại ở phía sân trước, làm sao mà Tiết Bình Như lại đi nhầm vào sân trước, để giết chết ông Mạnh Bật Khoa được?
Lưu Dung túm chặt "thắt lưng", không cho Hòa Thân xen lá»i vào:
- Văn Nương nghe động tĩnh, khi ông Mạnh Bật Khoa bị giết hại, mới từ sân sau chạy lên, chứ không phải là do Văn Nương kêu cứu, khiến ông Mạnh Bật Khoa nghe thấy, rồi mới từ sân trước, chạy xuống sân sau. Sự khác nhau gang tấc đó, chẳng hay Hòa đại nhân có suy đoán, xem xét, cho ra không?
Nói xong, Lưu Dung không còn nói thêm gì nữa.
Hòa Thân nghe xong những lá»i bắt bẻ đó, mồ hôi toát ra. Bên mép cÅ©ng giật giật mấy cái, mà không nói đó má»™t câu nào. Các quan đại thần cÅ©ng Ä‘á»u câm như thóc.
Vua Càn Long nghe tá»›i đây, ho khan mấy tiếng. Ngài biết rằng, vụ án này vẫn chưa được Hòa Thân xét xá»­ cho thật công minh. Ngài thở dài trong lòng nghÄ©: - "Hòa Thân Æ¡i là Hòa Thân. Việc làm mà tùy tiện sÆ¡ hở dấn thế ư!â€
NghÄ© như vậy, nhưng lại đã nghe những lá»i bắt bẻ cá»§a Lưu Dung, cÅ©ng thấy khó có thể bác bá» Ä‘i đã nên đã nói bằng giá»ng nhẹ nhàng, hòa giải:
- Lưu ái khanh!
Lưu Dung quỳ xuống đáp:
- Có thần.
Vua Càn Long thực sự cũng biết nên nói như thế nào, nhưng lại nghĩ:
- Hòa Thân ơi là Hòa Thân, ngươi bảo ta nói thế nào cho phải đây!
Suy nghĩ thêm một lát, rồi ngài mới chậm rãi nói:
- Xem ra, Lưu ái khanh cũng đã có kế hoạch của mình rồi vậy. Cho nên Lưu ái khanh cũng phải bỠcông sức vào đây thôi.
Lưu Dung bối rối đáp:
- à của thần không phải là như thế.
Vua Càn Long nói:
- Trẫm biết. Ngươi cÅ©ng chính là vì ngưá»i đàn bà kia đến tận nhà ngươi kêu oan, nên ngươi nghÄ© cách giúp há» thôi mà.
Lưu Dung:
- Äức vạn tuế thật là thấu hiểu lòng ngưá»i.
Càn Long nói:
- Trẫm thử tính thế này xem sao, trẫm đã sai Hòa thân làm khâm sai để thẩm tra vụ án này, nhưng xem ra Hòa Thân vẫn chưa làm xong, có phải thế không Hòa ái khanh?
Hòa Thân sớm đã hiểu ra như thế, vội quỳ, nói:
- Xin đức vạn tuế minh xét.
Vua Càn Long ném một quả nho vào miệng, nhai xong, mới nói:
- Khi đã chưa xét xong, thì cứ xét tiếp Ä‘i. Nhưng trẫm bổ sung thêm ngưá»i cho khanh. Lưu ái khanh!
Lưu Dung:
- Có thần.
Càn Long nói:
- Ngay ngày mai, ngươi phối hợp vá»›i Hòa Thân cùng xét xá»­ lại vụ án chiếc ví này. Nhưng Lưu ái khanh chẳng cần phải có mặt nÆ¡i cung đưá»ng. Nên trẫm cÅ©ng chẳng phải viết thêm thánh chỉ nữa.
Lưu Dung biết rõ rằng, đây là Hoàng Thượng đã cho Hòa Thân hạ đài, và bắt Lưu Dung phải làm việc ở sau màn. Và Lưu Dung cũng không thể cướp công của Hòa Thân được và cho rằng cách thức này của Càn Long là cốt giữ thể diện cho Hòa Thân, rồi lấy mình đắp vá và nhũng chỗ khiếm khuyết của Hòa Thân, rõ ràng là một sách lược vạn toàn, nên Lưu Dung tạ ơn nói:
- Tạ ơn kế hoạch vẹn toàn này của đức vạn tuế... Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tất cả các đại thần Ä‘á»u cúi đầu vái lậy.
Trong lòng Hòa Thân cũng thấy chua sót, chỉ còn biết trách mình sơ suất, và giận Lưu Dung lắm chuyện. Trong lòng chửi thầm Lưu Dung: Lưu Dung ơi Lưu Dung, mày là một con chó ngày!
Vua Càn Long thấy tất cả đại thần Ä‘á»u khấu lậy, liá»n nói sang chuyện khác:
- Này chư khanh! Rượu nguội mất rồi!
Nói xong, nâng cốc rượu cá»§a mình lên, ép má»i ngưá»i cùng uống. Äến lúc ấy không khí má»›i lại bốc lên, Hòa Thân cÅ©ng làm ra bận rá»™n phía sau mặt rồng, để vá»›t vát lấy chút thể diện.
Bữa tiệc mừng thá», vì có Càn Long đến dá»±, chẳng dám bá» ra vá» trước, nên nó đã kéo đến ná»­a đêm má»›i xong.
Ngày hôm sau, từ triá»u đình trở vá», Hòa Thân ngồi rèm kiệu, vâng theo chỉ lệnh, tá»›i phá»§ nha Thuận Thiên mà trong dạ tràn đầy buồn phiá»n chán nản. Lưu Dung lai phải đổi sang ngồi kiệu thưá»ng, mặc quần áo dân thưá»ng, do phu kiệu khiêng Ä‘i, và vào phá»§ nha Thuận Thiên bằng cá»­a ngách, rồi vào thẳng thư phòng cá»§a Thuận thiên Phá»§ Doãn nghỉ ngÆ¡i.
Hòa Thân Ä‘i má»™t chiếc kiệu lá»›n do 6 ngưá»i khiêng, lầm rầm, rá»™ rá»™ tá»›i nha phá»§. Phá»§ Doãn Lưu Quế nghe tin, vá»™i ra mở rá»™ng cá»­a chính, cúi ngưá»i nghênh đón, Hòa nhân cÅ©ng chẳng thèm để ý tá»›i ông ta, mà chỉ vòng vòng tay, rồi Ä‘i thẳng vào đại đưá»ng.
Vừa ngồi xuống ghế xong, là đưa mắt nhìn bốn xung manh, nhưng không thấy Lưu Dung đâu, bèn há»i:
- Lưu đại nhân đã tới chưa?
Lưu Quế hơi giật mình, nói:
- Dạ đã, hiện đang chỠngài ở phòng sau đấy ạ.
Hòa Thân tức giận mắng:
- Äồ khốn, sao không nói từ sá»›m.
Rồi “chát" má»™t tiếng, đập mạnh miếng gá»— lệnh xuống bàn làm cho Lưu Quế sợ giật nẩy mình. Hòa Thân phất ống tay áo, Ä‘i ra khá»i đại đưá»ng, và chạy thẳng xuống thư phòng ở phía đằng sau.
Còn chưa tá»›i cá»­a phòng, đã cất cao giá»ng nói:
- Ôi Lưu đại nhân, Lưu đại nhân cá»§a tôi, ngài đến mà chẳng đánh động cho tôi má»™t tiếng, để cho tôi ngồi đợi trên đại đưá»ng cÅ©ng khá lâu rồi đó.
Nói xong liá»n vái chào sát đất.
Lưu Dung ngồi trong phòng trà nghe thấy Hòa Thân tá»›i liá»n đứng dậy, khi nghe Hòa Thân nói vậy, vá»™i vã quẳng chén trà, lao ra cá»­a, đỡ Hòa Thân dậy.
Hòa Thân vốn biết tá»›i biết lui, nên mưa chẳng đến mặt bao giá», nói:
- Lưu đại nhân, má»i sá»± là Hòa tôi trông cả vào má»™t mình ngài đó!
Nói xong, cưá»i hi hi ôm chầm lấy Lưu Dung, thân mật, xin nhưá»ng đưá»ng Ä‘i trước.
Lưu Dung đâu có chịu. Hai ngưá»i lại khiêm tốn nhừơng nhau má»™t hồi lâu. Nhưng rồi cuối cùng cÅ©ng Ä‘á»u cảm thấy không cần thiết phải Ä‘a sá»± như vậy, vì thá»±c tế là Ä‘iá»u không cần thiết, nên cùng tá»± động Ä‘i vào trước thành ra hai ngưá»i lại va vào nhau cái thịch, rồi chẳng còn ai Ä‘i vào nữa.
Hai ngưá»i nhìn nhau cả cưá»i má»™t lúc.
Äến đây lại là Hòa Thân chìa tay má»i trước, Lưu Dung bèn bước trước vào thư phòng, Hòa Thân bước vào sau.
Hòa Thân nói:
- Lưu đại nhân, ngài xem bây giỠnên thẩm vấn Tiết Bình Như như thế nào?
Lưu Dung phảy phảy tay, nói:
- Không cần thiết! Theo tôi, bây giỠta hãy thay đổi mặc quần áo khác, đi đến nhà Văn Nương xem nhà của hỠra sao. Có sự gì, trở vỠta bàn lại. Ngài thấy sao?
Công việc đã đến thế, Hòa Thân đành thỉ gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, Lưu Dung, Hòa Thân, Lưu Quế cùng má»™t đám nha dịch, bá» quần áo nhà quan, mặc quần áo nhà dân, Ä‘i ba chiếc kiệu nhá», đến ngõ Tuy An Äức.
Còn chưa tá»›i ngõ đó, Lưu Dung đã bảo dừng kiệu. Vì Lưu Dung e rằng nếu quá rầm rá»™, rồi nhỡ tin Ä‘i Ä‘iá»u tra để rá»­a oan cho Tiết Bình Như lá»™ ra ngoài, và nếu quả là có tên hung thá»§ ở đây, hắn sẽ chạy trốn mất. Vì thế mà cả ba ngưá»i Ä‘á»u không mặc áo nhà quan, và cÅ©ng không xuống kiệu bên trong ngõ, mà xuống kiệu ngay từ tên ngoài đầu ngõ, rồi lặng lẽ Ä‘i vào, đến nhà Văn Nương.
Äến từ cổng nhà Văn Nương, nha dịch (đã giả trang thành ngưá»i hầu), lên tiếng gá»i cổng:
- Văn Nương mở cổng nhá!
Má»™t lát sau, Văn Nương ra mở cổng. Văn Nương mặc tang phục trên ngưá»i. Văn Nương tinh mắt, má»›i nhìn đã nhận ra ngay rằng, đây chính là Hòa Thân đại nhân, ngưá»i đã ngồi há»i cung trên cung đưá»ng hôm trước, cô vá»™i quỳ xuống lậy và nói:
- Tiểu nữ xin kính chào tể tướng.
Hòa Thân đặt một ngón tay lên miệng, nói:
- Äừng nói năng gì cả.
Nói xong, tất cả má»i ngưá»i Ä‘i hàng má»™t vào trong cổng. Lưu Quế bèn giá»›i thiệu nói:
- Äây là Lưu Dung đại nhân. Hôm nay Hòa đại nhân cùng vá»›i Lưu đại nhân, đến nhà cô để tận mặt xem xét nhà cá»­a ra sao. Nên cô đừng có nói gì to tiếng.
Nói xong, lại há»i:
- Trong nhà có ngưá»i hầu không?
Văn Nương đáp:
- Chỉ có chị Hồng Ngá»c sợ con cô đơn, nên đến đây ở tạm vá»›i con thôi.
Lưu Quế nói:
- Nếu vậy, cứ má»i ra đây, cùng nói má»™t thể.
Nghe xong, Văn Nương liá»n Ä‘i vào trong sân sau. Gá»i Hồng Ngá»c ra. Hồng Ngá»c thấy Hòa đại nhân và Lưu đại nhân Ä‘á»u cùng ở đây, thì mặt bá»—ng dưng đỠlá»±ng hẳn lên, và lạy chào. Lá»… xong, Văn Nương dẫn Hòa Thân, Lưu Dung và Lưu Quế cùng Ä‘i vào sân sau.
Lưu Dung há»i:
- Cái anh Tiết Bình Như giả mạo là Tống Hữu Bạch vào đây, thì vào bằng đưá»ng nào?
Mặt Văn Nương cũng đỠlên, chỉ vào một chỗ nói:
- Vào theo lối này!
Lưu Dung Ä‘i tá»›i chá»— đó, và há»i:
- Rồi cũng từ đây mà đi ra?
Nói xong, ông đúng ngắm nhìn bức tưá»ng thấp, đắp bằng đất. Mạt Văn Nương càng đỠhÆ¡n, gật đầu. Lưu Dung nhìn thấy ở chân tưá»ng có rất nhiá»u đất má»›i.
Lưu Dung há»i tiếp:
- Văn Nương, khi cha cô mất, tình hình lúc đó ra sao?
Văn Nương bèn đưa má»i ngưá»i ra sân tá»± nói:
- Tiểu nữ nghe thấy có tiếng quát mắng ở sân trước này, không biết là có chuyện gì, nên khoác vội chiếc áo chạy lên nhà, thì thấy cha tiểu nữ, kêu lên một tiếng thảm thiết. Tiểu nữ vẫn lao lên, thì nhìn thấy có một bóng đen đang sỠsoạng ở cổng, tiểu nữ tưởng rằng trộm, nên kêu to:
- Cứu tôi với!
Lúc đó, cái bóng đen kia đã mở được cổng và loáng một cái đã biến mất, không còn thấy đâu nữa. Tiểu nữ nhìn lại, thì thấy trong tay cha tiểu nữ có cầm chiếc ví ấy, định nói gì đó, nhưng không nói được và đầu đã ngoẹo ra...
Äến đây, Văn Nương không nói thêm được gì nữa.
Lưu Dung suy nghÄ© má»™t lát, rồi há»i:
- Tên hung thủ ấy đang mở cổng
Văn Nương gật đầu.
Lưu Dung nói với Hòa Thân:
- Hòa đại nhân, cô ấy nói như thế, có nghĩa rằng đấy không phải là Tiết Bình Như. Nếu không, hắn chạy lên cổng trước làm gì. Nhưng cái tên hung thủ này, đã vào theo lối nào?
Nói xong, ông quan sát khắp xung quanh sân trước. Sân trước có má»™t bức tưá»ng cao, xây bằng gạch. Lưu Dung sai nha dịch tá»›i chân tưá»ng xem xét. Nha dịch xem xét rất kỹ lưỡng nhưng chẳng thấy có gì lạ. Lưu Dung bèn quay ngưá»i, thấy cá»­a phòng cá»§a cha Văn Nương, ông chỉ vào đó há»i:
- Có phải dây là phòng của ông Mạnh Bật Khoa không?
Văn Nương gật đầu.
Lưu Dung bước tá»›i, đứng nhìn, ông thấy trước cá»­a ra vào nhà ông Mạnh Bật Khoa có hai chiếc vò gốm, vốn đã để đó từ lâu rồi, má»™t lá»›n má»™t nhá».
Lưu Dung bèn nói vá»›i bá»n nha dịch:
- khênh ra.
Nha dịch chạy lại, nhấc chiếc vò nhỠra. Chẳng thấy được gì, mà chỉ là một đám đất ẩm ướt. Lưu Dung lại nói:
- Khênh cả chiếc vò to ra.
Bá»n nha dịch chạy lại vần cái vò, trong khi Ä‘ang vần cái vò to đó, chợt nghe thấy tiếng leng keng.
Lưu Dung há»i:
- Cái gì vậy?
Bá»n nha dịch cúi xuống nhặt lên má»™t vật, nói:
- Thưa Lưu đại nhân, đây là một chiếc thoa bằng bạc!
Nói xong, đưa trình cho Lưu Dung, Lưu Dung xem xét một lát rồi đưa cho Hòa Thân.
Hòa Thân cũng ngắm nghía một lát, rồi nói:
- Äây chẳng qua chỉ là má»™t chiếc thoa bằng bạc cá»§a những ngưá»i đàn bà thông thưá»ng, chẳng có gì đáng chú ý.
Lưu Dung lại xem xét lại chiếc thoa bạc, rồi há»i:
- Văn Nương, cô có biết được gì vỠvật này không?
Văn Nương cầm lấy xem, rồi lắc đầu, nói:
- Chưa hỠnhìn thấy bao giỠạ.
Lư Hồng Ngá»c chạy lại, xem xét má»™t lát, rồi nói:
- Äây có thể là chiếc thoa bạc cá»§a bà Tiết đánh mất đây.
Lưu Dung há»i:
- Mất ra làm sao?
Lư Hồng Ngá»c đáp:
- Bà Tiết bảo, nó bị Hai Hỗn cướp mất.
Lưu Dung nghe xong, bèn bảo mấy tên nha dịch:
- Hãy Ä‘i cùng vá»›i cô Lư, má»i bà Tiết tá»›i đây, ta há»i chuyện.
Mấy ngưá»i nha dịch chạy ra, đứng đợi Lư Hồng Ngá»c, và Lư Hồng Ngá»c cùng Ä‘i vá»›i há».
Văn Nương mở cá»­a phòng, má»i Hòa Thân, Lưu Dung, lưu Quế vào phòng, cô Ä‘i chá»n trà ngon, Ä‘un nước thật lôi, pha xong đưa trà lên má»i.
Nay lại nói, chỉ má»™t lúc sau, đã thấy tiếng kẹt cổng, văn Nương vá»™i vàng mở cá»­a. Bà Tiết bước vào đầu tiên, vừa vào cá»­a đã há»i ngay:
- Nào đâu, đưa tôi xem xem nào...
Rồi trực tiếp nhận lấy chiếc thoa bạc từ tay Lưu dung, nhìn một lát rồi nói:
- Äúng là cá»§a tôi rồi, nhưng làm sao nó lại ở đây?
Hòa Thân bèn há»i:
- Bà ơi, đừng có vội, cứ từ từ mà nói.
Nguyên là ở đầu phía đông cá»§a ngõ này, có má»™t tên vô lại tên gá»i là Tô Nhị, nhưng vì há»—n hào, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i hắn là Hai Há»—n. Bố theo nghá» buôn bán, nên suốt ngày phải bôn ba, chạy vạy ở bên ngoài, còn bà mẹ lại có tên là "cái siêu thuốc†nằm liệt quanh năm ngày tháng, nên cÅ©ng chẳng quản được Hai Há»—n. Bà đã qua Ä‘á»i năm ngoái, bố hắn có trở vá» nhà má»™t lần, lo liệu má»i việc xong xuôi, rồi lại Ä‘i. Hàng xóm láng giá»ng Ä‘á»u bảo:
- Buôn bán cái gì, rõ ràng là có vợ bé ở đâu đó rồi.
Nhưng chuyện này cũng chẳng nhắc tới làm gì.
Nay lại nói việc Hai Há»—n, ăn không ngồi rồi ở nhà, chỉ trong vòng chưa đến hai năm trá»i đã tiêu sạch sành sanh mấy trăm lạng bạc bố để lại cho. Tất cả Ä‘á»u dồn vào chuyện gái Ä‘iếm và cá» bạc. Äến khi trong tay không còn má»™t đồng xu, má»›i Ä‘em cuốn sổ nợ mà bố hắn để lại đã từ lâu ra xem, và đã thấy bên dưới tên bà Tiết có viết: Còn nợ năm trượng vải trắng. Rồi lại tiếp tục giở đến những trang khác, trang khác nữa, chẳng còn gì khác. Hắn gấp cuốn sổ nợ lại, cài cá»­a rồi Ä‘i ra phố. Ai ngá» vừa Ä‘i ra khá»i cá»­a đã gặp ngay bà Tiết. Hắn giữ bà Tiết lại nói:
- Này bà, bà còn nợ bố tôi tiá»n năm trượng vải trắng.
Bà Tiết nghe xong, cũng không cãi, và nói:
- Äúng vậy đấy, nhung độ này tiá»n nong cá»§a chúng tôi cÅ©ng gay go quá. Ngày mai tôi vá» quê, thu hoạch mất mẫu hẹ, rồi ngày mai bán được, thì ngày mai trả, ngày kia bán được, thì ngày kia sẽ trả. Tôi không nói dối đâu.
Nói xong, bà bỠđi.
Hai Hỗn nghe xong, tỠvẻ khó chịu, nghĩ: Hôm nay không giục, bà cũng sẽ chẳng nói gì, vậy mà vừa mới giục đã liếu láu ngay rằng, ngày mai trả, cái con mụ già này... Nghĩ thế, hắn chợt ngẩng đầu lên đã nhìn ngay thấy chiếc thoa bằng bạc, cài trên mớ tóc đằng sau gáy bà. Thế là hắn chạy theo mấy bước, giật ngay lấy chiếc thoa, nói:
- Này bà, khi nào bà bán được hẹ, khi ấy tôi sẽ trả lại cho bà chiếc thoa bạc này.
Nói xong, hắn quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Bà Tiết cuống lên nói vội:
- Anh Hai, đừng có gây rắc rối cho tôi nữa. Dứt khoát đến ngày kia, tôi sẽ trả đủ cho anh, đưa trả lại cho tôi chiếc thoa đi.
Tên Hai Há»—n đó đâu có chịu nghe, khật khưỡng bước Ä‘i. Bà Tiết lại sợ mất sÄ© diện, nên chẳng dám co kéo vá»›i hắn ở ngoài đưá»ng ngoài phố, nên bá» vá» nhà.
Nghe đến đây, Lưu Dung há»i:
- Vậy bà có chuộc được cái thoa vỠkhông?
Bà Tiết nghe xong liá»n nói:
- Bẩm Lưu đại nhân, Hòa đại nhân, tôi lại xin nói tiếp thực tình, đầu đuôi câu chuyện...
Bà Tiết thấy khát khô cổ, bèn bước lên, bê lấy chén nước chè đang đặt trước mặt Hòa Thân uống cạn. Uống xong, đặt chén xuống, lau miệng, rồi mới nói tiếp:
- Vào cái hôm Hai Há»—n bắt Ä‘i cá»§a tôi cái thoa ấy. Tôi nghÄ© cần phải chuá»™c nó vá». Hôm sau, tôi dậy thật sá»›m, lúc còn chưa tá»›i canh tư tôi đã dậy, vá» quê. Äám rau hẹ đó cá»§a tôi ở tận dưới quê xa, vừa Ä‘i vừa vá» phải tá»›i hÆ¡n trăm dặm đưá»ng. Tôi Ä‘i theo lối cá»­a Tây, cái cá»­a này xưa nay chỉ để áp giải tù nhân, và khênh xác ngưá»i chết Ä‘i qua. Chứ nhÅ©ng ngưá»i bình thưá»ng chẳng ai dám Ä‘i qua cá»­a ấy. Nhưng tôi lại nghÄ©, ôi, cái thân già này sợ gì, Ä‘i lối cá»­a Tây sẽ gần được khối đưá»ng, cho nên tôi Ä‘i theo lối cá»­a Tây. Không ngá» khi sắp Ä‘i tá»›i chá»— miếu Quan Äế, bá»—ng nhiên tôi nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i tù trong miếu Quan Äế Ä‘i ra. Tôi hãi quá, trốn sang má»™t bên. NghÄ© bụng: Không biết ai thế nhỉ, giữa canh ba khuya khoắt, chui vào miếu Quan Äế để làm gì. Tôi má»›i cố mở to mắt mà nhìn, Hòa đại nhân, Lưu đại nhân, các ngưá»i có biết đó là ai không?
Hòa Thân và Lưu Dung cùng há»i:
- Ai vậy?
Bà Tiết lại thấy khát, bèn bưng chén trà đặt từ mặt Lưu Dung lên, uống.
Lưu Dung cuộc nói:
- Bà Tiết nói nhanh lên, tôi đang đợi nghe bà nói đây!
Bà Tiết nói:
- Thì vội gì! Tôi vừa mới gặp nó đây này...
Lưu Dung há»i:
- Ai thế?
Bà Tiết đáp:
- Chính cái thằng Hai Hỗn ấy.
Lưu Dung và Hòa Thân nhìn nhau một lát.
Bà Tiết lại nói:
- Ngày hôm kia, tôi đã bán được đám rau hẹ, cầm tiá»n Ä‘i tìm Hai Há»—n, nhưng thằng Hai Há»—n lại giở trò tài bậy bạ vá»›i tôi, nó bảo đánh rÆ¡i mất đâu rồi ấy. Má»™t lát sau, hắn lại nói: Số bạc ấy không đủ trả nợ. Tôi há»i: tao lại không đủ. Hắn nói: Còn phải trả cả lãi nữa, mà là lãi cao. Nghe hắn nói xong, tôi nghÄ©: Cái đồ thối thây nhà chúng mày, moi đâu ra lãi cao. Tao không trả cho mày món tiá»n này nữa thì mày làm gì tao. Tao nợ là nợ từ khi bố mày còn sống, bây giá» trả cho mày, thế là tá»­ tế lắm rồi, nếu không, cút mẹ mày Ä‘i...
Tôi bới móc cho nó một hồi, nhưng sau cũng sợ nó tức, nổi hung lên. Nên ai cũng bỠvỠnhà.
Lưu Dung nghe xong nói:
- Bà Tiết, chúng tôi má»i bà vá» phá»§ nha, để làm chúng, bà thấy sao?
Bà Tiết đáp:
- Äi thì Ä‘i.
Äi bốn, vá» năm, má»™t Ä‘oàn kiệu nhá» quay vá» phá»§.
Lại nói tới việc khi đoàn kiệu đã vỠđến phủ, Lưu Dung nói với Hòa Thân:
- Trận đánh tiếp theo là của Hòa đại nhân đấy.
Hòa Thân từ đầu đã chẳng nói gì nhiá»u, nhưng đến đây, không thể không khâm phục cái lão Lưu gù này.
Hòa Thân, Lưu Dung, Lưu Quế, ba ngưá»i vào phòng và uống trà, nói chuyện. Bá»—ng nhiên ngoài đại đưá»ng xôn xao, ầm Ä© hẳn lên. Rồi má»™t tên nha dịch chạy ra phòng sau, báo tin:
- Bẩm, bẩm Lưu đại nhân, Hòa đại nhân, Lưu đại nhân: bẩm đã tìm thấy ở miếu Quan Äế hung khí giết ngưá»i và quần áo vấy máu.
Cả ba ngưá»i hÆ¡i sững ra, nhung Lưu Dung cÅ©ng đã có tính toán trước cả rồi, nên chẳng nói thêm gì cả.
Hòa Thân nghĩ:
- Hung thá»§ đã túm được rồi, nhung không biết liệu có má»c thêm cành thêm nhánh ra nữa không đây?
Nghĩ thế, rồi nói với Lưu Dung:
- Lưu đại nhân, ngài xem có nên bắt thẳng Hai Hỗn vỠđây không?
Lưu Dung nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Chúc Hòa đại nhân cỠkhai đắc thắng, mã đáo thành công!
Nói xong, vòng vòng hai tay lại.
Hòa Thân nghe xong, cũng vòng tay, nói:
- Hòa tôi xin đi đây.
Nói xong, quay ngưá»i , Ä‘i theo lối cá»­a ngách, lên đại đưá»ng. Lên đại đưá»ng rồi, vá»™i chụp lấy bút, viết trát há»i tốc, ném cho nha dịch, bảo chúng Ä‘i bắt Hai Há»—n vá» cung đưá»ng, bá»n nha dịch chạy Ä‘i như bay như biến.
Chẳng bao lâu sau, nha dịch đã bắt được hai Há»—n đưa vá» cung đưá»ng, bá»n nha dịch báo:
- Bẩm đại nhân, đã bắt được Tô nhị tức Hai Hỗn vỠrồi.
Hòa Thân nhìn xuống dưới cung đưá»ng, thấy Hai Há»—n mắt ty hý, má»™t mí, lấm la lấm lét. Nên thấy trong lòng cùng đã có cách, và chậm rãi há»i:
- Quỳ dưới kia có phải là Tô Nhị không?
Hai Há»—n trả lá»i ngay.
Hòa Thân nói:
- Có một dân phụ, hỠTiết, báo rằng, anh cướp của bà ta một chiếc thoa bằng bạc, có đúng vậy không?
Thá»±c ra, Hai Há»—n cÅ©ng chẳng biết tại sao mình lại bị bắt, nên vô cùng hoang mang, lo sợ. Nay nghe ông quan ngồi trên cung đưá»ng há»i thế, bèn nghÄ©: Liệu có đúng chỉ là việc mình cướp chiếc thoa cá»§a bà Tiết hay không. Nếu quả chỉ có thế, thì cÅ©ng chẳng có chuyện gì.
Nên nói :
- Dạ có, bẩm đại nhân. Nhung không phải là cướp, mà là bài thế vào khoản tiá»n nợ mua vải.
Hòa Thân vẫn nói chậm rãi:
- Vậy sau khi bà Tiết mang tiá»n đến chuá»™c, anh vẫn không trả lại chiếc thoa cho bà ta.
Tô Nhị cũng đã có tính toán, nên đáp:
- Dạ, tại số tiá»n đó không đủ.
Anh đòi bao nhiêu?
Tô Nhị đáp:
- Hai lạng bạc.
Hòa Thân:
- Hai lạng bạc, anh mới trả lại chiếc thoa?
- Vâng
Hòa Thân nói:
- Dẫn bà Tiết vào!
Má»™t lát sau, bà Tiết đã có mặt tại cung đưá»ng:
- Bà già kẻ cắp gặp nhau đây!
Hòa Thân nói:
- Bà Tiết, có phải bà đã nói rằng: Chiếc thoa bằng bạc của bà đã bị Tô Nhị cướp đi phải không?
- Dạ! Äúng thế ạ!
- Bà còn nhớ để kiểu dáng chiếc thoa đó của bà không?
- Äó là chiếc thoa cá»§a mẹ Tiết Bình Như để lại, cho tôi, coi như má»™t ká»· vật.
Hòa Thân không thể chịu thêm được cái cách nói lôi thôi lòng thòng cá»§a bà già này nữa, nên vá»™i vã cầm chiếc thoa vẫn để trên bàn lên, há»i:
- Có phải nó đây không?
Bà Tiết đáp:
- Làm sao lại không phải!
Hòa Thân há»i Tô nhị:
- Anh còn nói được gì nữa đây? J
Hai Hỗn thấy Hòa Thân cầm chiếc thoa bạc đó trong tay giật bắn mình, nói lúng búng:
- Kẻ tiểu nhân. . .
Hòa Thân thúc thêm:
- Cái gì?
- Kẻ tiểu nhân này đã đánh rơi mất ạ!
Hòa Thân há»i:
- Rơi ở đâu?
- Kẻ tiểu nhân này không rõ.
Hòa Thân lại Ä‘em chiếc ví ném ra, há»i:
- Chiếc ví này, anh để vào đâu?
Hai Há»—n chợt nhìn, đã sÅ©ng sá» cả ngưá»i, vá»™i nói:
- Con nhặt... không... con không biết.
- Anh không biết... Vậy bản quan nói cho anh biết: Anh nhặt được chiếc ví, rồi định Ä‘em Ä‘i lừa đảo chuyện dâm đãng vá»›i cô Văn Nương, không ngá», không biết đưá»ng nên Ä‘i nhầm, và đã vấp phải ông Mạnh Bật Khoa ở sân trước anh sợ quá, nên đã giết chết ông Mạnh Bật Khoa. Trong lúc luống cuống anh đã đánh rÆ¡i cả chiếc thoa bạc, rồi chuồn ra miếu Quan Äế, ở đó có má»™t cái ao, anh tắm, để rá»­a vết máu dính trên ngưá»i, rồi vá»™i vã quấn quần áo vào vá»›i hung khí, Ä‘em nhét liá»u vào bên dưới khám thá» Quan Äế.
Nói xong, Hòa Thân, đập "chát" miếng gỗ lệnh xuống bàn quát:
- Äem vật chứng lên đây!
Ngay lập tức, bá»n nha dịch Ä‘em bá»™ quần áo thấm máu cùng vá»›i má»™t chiếc kéo vứt lên cung đưá»ng, Hai Há»—n tức Tô Nhị ngây ngưá»i, bạc ngay mặt ra, và run cầm cập.
Lâu lắm mới bật ra được một tiếng:
- Xin khai!
Hòa Thân nói:
- Khai ra hết sự thực.
Số là, vào buổi tối hôm đó, Hai Há»—n cùng vá»›i lÅ© bạn mèo hoang chó dại, kéo nhau tá»›i quán rượu ngoài phố uống say bét nhè, rồi chia tay nhau ở ngã tư đầu phố. Hai Há»—n Ä‘i vá» nhà mình. Khi sắp vá» tá»›i nhà, bá»—ng thấy bụng dạ nôn nao, rồi bắt đầu nôn á»e. Nôn thốc tháo ra được, cÅ©ng thấy nhẹ ngưá»i, nhưng chân tay bải hoải, muốn nghỉ má»™t lát, thế rồi ngá»§ luôn Ä‘i mất. Ná»­a đêm gió lạnh dồn vá», má»›i tỉnh lại, đầu váng, miệng khát, bèn nghÄ© tá»›i cái giếng ở giữa ngõ, nên Ä‘i vào đó uống nước.
Không ngá», má»›i Ä‘i đã mấy bước, đã trông thấy má»™t bóng ngưá»i lướt qua, nhìn kỹ thì ra đó là Tiết Bình Như ở hẻm Nam. Làm sao mà Tiết Bình Như lại lén lút như thế. Hai Há»—n cÅ©ng biết ngay rằng: Từ lâu Tiết Bình Như đã dan díu vá»›i Lư Hồng Ngá»c, nhưng hôm nay hắn má»›i bắt được, nên đã nghÄ© ra má»™t ý xấu. Hắn nghÄ©: Hãy cứ đợi cho hắn vào trong nhà cái đã, ta vào bắt quả tang .
Má»™t cô quả phụ, má»™t thằng đàn ông chưa vợ, để ta bắt quả tang, thế nào cÅ©ng moi được hÆ¡n chục lạng bạc chi dùng. NghÄ© tá»›i đó, cÆ¡n say đã tan hết, miệng cÅ©ng chẳng còn thấy khát nữa. Nhưng lại bất chợt trông thấy, Tiết Bình Như đã Ä‘em giấu giếm cái gì đó vào trong đống gạch vỡ trước cổng nhà Lư Hồng Ngá»c, sau đó Tiết Bình Như, dưới ánh trăng má», má»›i Ä‘i gõ nhè nhẹ vào cổng, cổng chỉ mở ra má»™t lát cái khe, Tiết Bình Như tụt ngay vào trong đó.
Hai Há»—n vá»™i vã bước tá»›i tá»›i cổng nhà Lư Hồng Ngá»c, việc đầu tiên là bá»›i bá»›i đống gạch vỡ, liá»n thấy ngay chiếc ví tiá»n, Ä‘em nhét ngay vào trong túi cho rằng sẽ có lúc dùng tá»›i. Sau đó Hai Há»—n má»›i rút chiếc thoa bạc đã cướp được từ má»› tóc trên đầu xuống, lạch cạch, lạch cạch cậy then cài cổng, cánh cổng bật mở, hắn nhón chân, Ä‘i thật nhẹ, đến sát cá»­a nhà Lư Hồng Ngá»c. Hắn dừng lại, vì còn muốn nghe những lá»i dâm đãng ở bên trong, sau đó vào bắt cÅ©ng chưa muá»™n.
Không ngá», lúc đó lại là lúc Lư Hồng Ngá»c Ä‘ang to tiếng, nói lại đầu Ä‘uôi tất cả việc Tống Hữu Bạch đến cưỡng dâm Văn Nương như thế nào. Lòng dạ Hai Há»—n chợt thấy vui mừng như bắt được cá»§a, hắn nghÄ©: Thì ta cÅ©ng Ä‘i lừa má»™t chuyến chứ sao, rồi rút chiếc ví từ trong túi áo ra, chạy sang nhà Văn Nương nằm ngay ở xế bên kia đưá»ng. Hắn lại rút chiếc thoa bạc ra, nhưng cổng nhà Văn Nương cài rất chặt, nên không làm sao cậy cái then ra được. Hắn biết rằng, then cá»­a còn có cài chốt bên trong. Hắn ngước nhìn lên bức tưá»ng cao. Thưá»ng ngày Hai Há»—n cÅ©ng thích tập tành tý côn quyá»n, chỉ có Ä‘iá»u là khi tập, khi bá». Nhưng dù sao cÅ©ng có được chút sức khá»e, nên hắn chạy vài bước, vượt lên tưá»ng tay bấu được mép tưá»ng, rồi cố má»™t hÆ¡i, leo lên được mặt tưá»ng. Hai Há»—n Ä‘i trên mặt tưá»ng, nhưng chẳng thấy chá»— nào thả chân tá»›i được, nhưng lại sợ thá»i gian quá dài, sẽ có ngưá»i trông thấy, trong lòng cÅ©ng thấy sá» sợ, nên đành liá»u nhảy “phịch†má»™t cái xuống đất. Vào được sân, hắn tức tốc chạy tá»›i phòng cá»§a ông Mạnh Bật Khoa, mà cứ ngỡ rằng đấy là phòng cá»§a Văn Nương.
Lại nói vỠMạnh Bật Khoa, tuy tai có chút nghễnh ngãng, nhung lúc đó đang đi giải, từ trong phòng nghe thấy một tiếng "phịch", không nghĩ ra đó là tiếng gì, đợi khi đi giải xong, bèn chạy ra xem. Lúc đó, Hai Hỗn đang cầm chiếc ví trong tay, đứng bên ngoài cửa, nói:
- Văn Nương ơi, trái tim của anh ơi. Anh là Tống Hữu Bạch đây. Chiếc ví này là tín hiệu, em mở cửa ra nào!
Mạnh Bật Khoa nghe những lá»i nói đó, ná»—i giận dữ bùng lên, gân cất nổi lên giần giật. NghÄ©: Thì ra cái bá»n cuồng đồ chó chết này, định đến chiếm Ä‘oạt con gái ta.
Nói xong bèn rút từ cửa sổ ra một chiếc kéo, mở cửa xông ra. ông nhìn ngay thấy Hai Hỗn một thằng chó chết, nổi tiếng khắp phố. Ông quát:
- Mày!
Khi Hai Há»—n thấy má»™t ngưá»i đàn ông xông ra cá»­a, cÅ©ng sững ngưá»i, quay ngưá»i bá» chạy. Ông Mạnh Bật Khoa trong khi lá»­a giận Ä‘ang bốc lên đầu, đâu có chịu buông tha, ông lao tá»›i tóm lấy tóc Hai Há»—n, Hai Há»—n lấy tay gạt tay ông ra, làm cho chiếc thoa bạc văng ra phía xa kêu lên má»™t tiếng "xoảng". Ông Mạnh Bật Khoa vẫn không chịu buông tha cho hắn. Hai Há»—n thấy khó thoát được thân, bèn quay ngưá»i lại, cướp lấy chiếc kéo trên tay ông Mạnh Bật Khoa, quay ngược mÅ©i kẻo đâm thẳng vào ngưá»i ông Mạnh Bật Khoa, trong khi ông Mạnh Bật Khoa vẫn lao ngưá»i tá»›i, thế rồi, đôi mắt ông trợn ngược lên, lùi vá» phía sau hai bước, ngã vật ra trên mặt đất.
Hai Hỗn cũng cuống lên, chạy ra mở cổng, nhưng mở không được, hắn chợt nghĩ tới cánh cổng có chốt ngầm, nhưng cổng lại tối đen như mực, nên phải mò mẫm đi tìm chỗ đinh chốt. Khi đó, Văn Nương đã chạy ra, Hai Hỗn càng luống cuống, nhưng cũng đã mò được đinh chốt, và mở được cổng, rồi "xoạt" một tiếng biến ngay vào đêm tối.
Ngay khi đó, Hai Há»—n cÅ©ng chưa biết đối phó ra sao, nà trên ngưá»i, trên tay, trên mặt, và cả tên chiếc kéo Ä‘ang cầm ở tay nữa Ä‘á»u vấy máu. Äá»™t nhiên hắn nghÄ© tá»›i, ở dưới chân thành phía Tây, cách đây không xa, có má»™t cái ao tù, nước thối, tốt nhất là hãy tá»›i đấy rá»­a ráy Ä‘i cái đã. NghÄ© tá»›i đó, hắn liá»n chạy bay biến tá»›i đó, rá»­a chân tay mặt mÅ©i xong, rồi Ä‘em bá»™ quần áo vấy máu, cùng vá»›i cả chiếc kéo, cuốn lại, nhìn ra bốn xung quanh, thấy bên kia có miếu Quan Äế, bèn Ä‘i sang, đẩy cánh cá»­a miếu ra, Ä‘em bá»™ quần áo vấy máu nhét xuống bên dưới khám thá», rồi mau chóng chuồn vá» nhà.
Hòa Thân nghe xong, liá»n há»i:
- Tô Nhị, ta há»i, tá»™i ngươi giết chết Mạnh Bật Khoa có oan không?
Hai Há»—n nghÄ©: Ngưá»i ta đã khai hết cả rồi, còn há»i gì nữa. Nên hắn nói:
- Không oan ạ!
Hòa Thân cưá»i nhạt:
- Mày đã làm hại Tống Hữu Bạch, làm cho Tiết Bình Như chịu biết bao nhiêu đau khổ điêu đúng...
Nói xong, rút xoạch chiếc thẻ lệnh khảo đã trong ống thả ra, quăng xuống giữa cung đưá»ng quát:
- Äánh bốn mươi hèo, kẹp tay hai lần.
Hai Há»—n nghe vậy liá»n kêu lên:
- Bẩm lạy quan lớn, con đã cung khai hết cả rồi, việc gì còn phải tra khảo nữa ạ?
Hòa Thân nói:
- Ngươi không giết ngưá»i nhưng Tiết Bình Như đã phải chịu bốn mươi hẻo, không đánh mày như đánh chó là không được, lôi nó Ä‘i, đánh!
Bá»n nha dịch xông tá»›i, lôi Hai Há»—n ra khá»i cung đưá»ng bắt đầu hành tá»™i, khiến Hai Há»—n kêu cha kêu mẹ, máu thịt tÆ¡i bá»i, rồi lại bị kẹp tay hai lần, sau đó má»›i lôi lên cung đưá»ng.
Hòa Thân hạ lệnh xiá»ng chân Hai Há»—n, rồi giam xuống ngục tá»­ hình. Má»™t mặt ra lệnh ngay lập tức phóng thích Tiết Bình Như.
Dặn dò má»i thứ xong, bèn quay vá» thư phòng cá»§a phá»§ nha. Lưu Dung sá»›m đã biết má»i tin tức, nên vừa thấy Hòa Thân bước vào, đã đứng lên thi lá»…:
- Chúc mừng Hòa đại nhân! Chúc mừng Hòa đại nhân.
Hòa Thân vội vàng đáp lễ, nói:
- Äa tạ Lưu đại nhân đã chỉ giáo cho.
Nói xong lại vái tạ sát đất.
Lúc này, Lưu Quế đã cho mở cổng chính, chuẩn bị kèn sáo tiá»…n đưa. Hòa Thân cùng vá»›i Lưu Dung Ä‘i ra khá»i thư phòng, còn Lưu Quế vẫn lẽo đẽo theo sau. Hòa Thân xéo mắt nhìn, nói vá»›i Lưu Quế:
- Lưu Quế ơi!
Lưu Quế vội đáp:
- Hạ quan có mặt.
Hòa Thân nói tiếp:
- Äợi đấy mà chá» phán xét thôi!
Nói xong, đi với Lưu Dung, không thèm ngoảnh đầu lại.
Lưu Quế, thật đúng là thịt xuống rã rá»i thành từng mảnh, giống như có má»™t chậu nước tuyết giá»™i lên đầu, ngay lập tức thấy tâm can truất lạnh.
Hòa Thân và Lưu Dung đi qua cổng chính ra ngoài, và thấy bà Tiết, kéo theo Tiết Bình Như chạy tới.
Cả hai ngưá»i cùng nói:
- Cảm tạ Thanh Thiên đại lão gia!
Hòa Thân và Lưu Dung cùng đáp lá»…, rồi cưá»i hà hà lên kiệu. Äúng như bài ca dao truyá»n lại:
Hòa Thân đâu phải Bao Công,
Xử án lại xử vô cùng giản đơn.
Lưu Dung xem xét thiệt hơn,
Bình Như oan uổng, hàm Æ¡n bao Ä‘á»i.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #19  
Old 12-10-2008, 07:34 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Mưá»i Tám

Chùa Linh Giới Hòa Thân Nghe Tiếng Lạ,
Trong tướng phá»§ Lưu Công được má»i ăn.

Mùa thu, năm thứ ba mươi tám Ä‘á»i vua Càn Long. Hoàng Thái Hậu, mẹ Hoàng đế Càn Long băng hà. Khắp triá»u văn võ bá quan Ä‘á»u mặc tang phục màu trắng. Hoàng đế cÅ©ng mấy ngày liá»n không thiết triá»u Hòa Thân suốt ngày bận rá»™n vì hậu sá»± cá»§a Hoàng Thái Hậu, và đã bận rá»™n ròng rã bẩy bẩy bốn mươi chín ngày.
Ngày an táng, kinh thành giới nghiêm, toàn thành Bắc Kinh không gặp một ai điểm lục tô hồng, cả kinh sư mang sắc màu ảm đạm.
Hòa Thân theo sau quan quách, tiễn đưa.
Khi xong công việc, từ Dịch Châu trở vá», Hòa Thân chân rúc, lưng Ä‘au, mệt má»i rã rá»i, nên xin hoàng đế cho nghỉ ngÆ¡i ít bữa. Hoàng đế Càn Long cÅ©ng biết rằng Hòa thân vất vả vì công việc, thương sót ông ta, liá»n cho phép nghỉ má»™t tháng. Hòa Thân sung sướng vì được mấy ngày thanh nhàn.
Lại nói vá» má»™t hôm, Hòa Thân cưỡi ngá»±a Ä‘i ra ngoài thành. Thấy đồng ruá»™ng ngoại thành Bắc Kinh ká» nhau thẳng tắp, tràn đầy sức sống ấm no. Äi không xa, rồi theo má»™t lối ngoặt, cả má»™t hồ nước mênh mang đã hiện ra trước mắt. Ngoảnh nhìn vá» phía Tây, là cả má»™t giải núi chùa chiá»n lấp ló giữa tùng xanh bách biếc, cao thấp ká» nhau, đỠmàu lá»­a Ä‘á», trắng màu tuyết trắng, xanh màu xanh chàm, biếc màu lục biếc, lại có cả má»™t cánh rừng phong xen vào giữa, đẹp như má»™t bức tranh thá»§y mặc to lá»›n cá»§a Triệu Thiên Lý ngưá»i Ä‘á»i Tống.
Trong khi Hòa Thân còn Ä‘ang xuýt xoa ca ngợi, chợt nghe từ xa vang lại má»™t hồi chuông chùa. Cúi đầu nhìn xuống, nào ngá» mặt nước hồ phẳng lặng trong sáng như má»™t tấm gương soi. Ngá»n núi xa nghiêng bóng xuống hồ, trông rõ ràng như thá»±c. Những Ä‘á»n đài, cây cối, cÅ©ng sáng long lanh. Trên ngá»n núi này còn có cả má»™t khu chùa, nhung đã bị má»™t lá»›p lau lách gần như phá»§ kín. bây giá» lại chính là lúc thưởng hoa, nên cả má»™t vưá»n hoa mang theo hÆ¡i nước trong ánh tà dương, đẹp như má»™t tấm thảm nhung màu hồng màu sắc thật tuyệt vá»i.
Hòa Thân lại nghÄ©, cảnh sắc tuyệt vá»i như thế này, tại sao lại chẳng có ai tá»›i đây thưởng thức. Nên đã thúc ngá»±a Ä‘i vòng theo mép hồ, muốn lên xem khu chùa nằm sâu bên trong khu núi kia. Hòa Thân phóng ngá»±a Ä‘i lên trước, Trương Thiên Hoành cÅ©ng giục bá»n tiểu đồng phóng theo.
Gần tá»›i chùa, có má»™t con đưá»ng hầm bị bá» hoang phế. Hòa thân hiếu kỳ liá»n thúc ngá»±a chạy vào quan sát. Äi được má»™t Ä‘oạn, thấy ở góc ngoặc có hai bóng ngưá»i , má»™t nam má»™t nữ thì thò thì thụp, to nhá» chuyện trò. Ngạc nhiên Hòa Thân cất tiếng há»i:
- Ai vậy?
Tiếng cá»§a hai ngưá»i nam nữ kia cÅ©ng đột ngá»™t nín thít. Hòa Thân vá»™i vàng há»i tiếp:
- Các ngưá»i Ä‘ang làm bậy làm bạ ở góc nào vậy?
Há»i vậy, nhưng tá»± mình cÅ©ng không dám động cá»±a gì. Thấy vẫn im lặng như tá», và cÅ©ng không có tiếng bước chân Ä‘i, bất giác Hòa Thân cÅ©ng phát hoảng lên. Và quát má»™t câu nữa:
- Hãy vác mặt ra đây xem nào!
Trên vách tưá»ng cá»§a đưá»ng hầm hẹp chỉ có chính tiếng cá»§a Hòa Thân ong ong vang vá»ng. Lặng lẽ, im ắng má»™t lúc lâu, Hòa Thân cÅ©ng không dám đánh tiếng, nhưng vẫn cố lắng nghe thêm má»™t lúc nữa, biết rằng chẳng còn tiếng gì, má»›i dám thở mạnh, trong lòng tá»± bảo, hãy quay vá» thôi.
Phải má»™t lúc lâu sau, má»›i má» mỠảo ảo, nhìn thấy má»™t đốm sáng ẩn ẩn hiện hiện ở phía xa, rồi lại phải mò mẫm tiếp trong khoảng thá»i gian nhai giập miếng trầu, má»›i nhìn thấy lối ra. Thì ra trong con đưá»ng hầm này vốn có má»™t con đưá»ng vòng vá»›i hai lối rẽ, khiến cho ngưá»i ở trong hầm khó mà tìm được cá»­a ra. Chui ra được khá»i con đưá»ng hầm, Hòa Thân má»›i khoan khoái thở má»™t hÆ¡i thật dài.
Hòa Thân đưa mắt nhìn bốn xung quanh, ngay bên cạnh cá»­a đưá»ng hầm này, là những cây thanh hao má»c cao hàng trượng, Hòa Thân chợt thấy lạnh toát ngưá»i. Ngước nhìn lên cao, ở trên đó còn có má»™t tòa Ä‘iện thỠđứng chênh vênh, cô đơn, ngoảnh nhìn xuống dưới, lại thấy có Ä‘iện thá» nằm dưới đó, thế là Hòa Thân lại phải tìm đưá»ng Ä‘i xuống.
Nay lại nói vá» con đưá»ng hầm dài này, nó vốn được đục theo lòng má»™t trái núi nhá», và khuôn theo thế uốn lượn cá»§a trái núi, dài độ mưá»i trượng, ở giữa có má»™t khoảng đất trống, rá»™ng, trông giống như má»™t Ä‘iện thá». Có má»™t đưá»ng Ä‘i thẳng, thông tá»›i Ä‘iện thá» trên cao. ÄÆ°á»ng hai bên, phía đông và phía tây, chá»n theo thế vu hồi, gặp nhau. Äiện thá» trên cao, vốn là má»™t pháo đài cá»§a má»™t thành lÅ©y biên ải thuá»™c Ä‘á»i nhà Minh. Vào giữa Ä‘á»i Minh nó trở thành hoang phế, há»§y bá», song con đưá»ng hầm này, vẫn là nÆ¡i cất giữ lương thảo và binh khí. Vá» sau, Ä‘á»i ta xây chùa trên giải núi này. Lấp cá»­a khẩu con đưá»ng hầm đó Ä‘i, qua ngày lâu tháng dài, nó lại bị những ngưá»i hiếu kỳ moi ra, rồi dần dần, nó trở thành chuyện bí mật mà công khai ở khu chùa này.
Sau nữa, đã có nhÅ©ng nhà sư đưa khách hành hương tá»›i làm chuyện bậy bạ. Ngưá»i ta cÅ©ng đã lại bịt Ä‘i mấy lần, nhưng chỉ được má»™t thá»i gian, nó lại bị moi ra. Dần dần chẳng còn có ai quản nữa. Song những chuyện đó, tỉ có những ngưá»i trong chùa biết, nếu có cÅ©ng chỉ thêm có ông sư cụ biết. Sư cụ thấy rằng nó cÅ©ng chưa làm bại hoại danh dá»± cá»§a chùa, nên cÅ©ng tạm thá»i bỠđấy.
Lại nói Hòa Thân vừa Ä‘i vừa ân hận, nhưng đồng thá»i má»™t ná»—i dục vá»ng Ä‘am mê, không biết từ đâu tràn tá»›i bừng bừng nổi lên trong ngưá»i. Quan vừa Ä‘i vừa nghÄ© tá»›i việc bậy bạ cá»§a đôi nam nữ kia, rồi bụng bảo dạ, thế là ở đây lại có “hầm khoái lạc", "hầm thần tiênâ€. Cứ vừa nghÄ© như thế vừa lần đưá»ng Ä‘i xuống chẳng mấy lúc mà đã tá»›i phía sau cá»­a chính Ä‘iện. Sau đó má»›i thá»±c Ä‘i vào đưá»ng chính.
Khu chùa này, bốn xung quanh Ä‘á»u xây lầu các bằng gạch, lầu các xây thành ba lá»›p: Lá»›p trên cùng là Thí Viện tả lâm, lợp ngói vẩy cá, hàng vạn viên, nằm ở bên trái, bên phải trèo tá»›i phía đông thành nối vá»›i hàng loạt những công sá»± trên mặt thành. Nhìn xa ra bốn phía, Ä‘á»u là cảnh núi non, khói mây má» mịt, má»™t dòng nước biếc. Lá»›p giữa, tất nhiên phải có đưá»ng lên trên, xuống dưới, hai bên có má»™t số bậc đá lên xuống, cÅ©ng phải tá»›i mấy chục bậc. Lá»›p dưới, là má»™t cái vòm động hình vành trăng, và là con đưá»ng chính vào ra.
Hòa Thân vừa xuống tới cửa vòm động lớp dưới, đã chợt nghe thấy tiếng lanh canh của đồ trang sức, rồi bất chợt hiện ra hai cô gái điểm trang cực kỳ xinh đẹp, và thấy trong mũi mình sực núc mùi hương, chẳng phải hương lan, chẳng phải hương xạ, thơm vào tận tâm can. Tất nhiên Hòa Thân phải dừng chân, đứng đó nhìn ngắm.
Nhìn kỹ má»›i thấy, má»™t cô chừng mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, trên ngưá»i mặc má»™t chiếc áo dài bằng lụa bạch, bên ngoài mặc chiếc áo cá»™c tay bằng gấm nhị làm chính hiệu, tóc trên đầu tết hình búi tó, giữa đỉnh đầu cài má»™t bông thược dược, phía dưới mặc má»™t chiếc quần bằng nhiá»…u xanh, xung quanh thêu hoa, cưá»i tươi hÆ¡n há»›n, kiá»u diá»…m đến như hoa hải đưá»ng cÅ©ng không thể nào sánh nổi. Còn cô kia, tuổi tác có nhỉnh hÆ¡n, thật đúng là nguyệt thẹn hoa há»n, tiên giáng phàm trần. Dáng vẻ yêu kiá»u ấy, sắp lướt ngang qua, đã làm cho ánh mắt cá»§a Hòa Thân lóe sáng long lanh. Song khi há» gần tá»›i, trước mặt, Hòa Thân không thể không, cố nén lòng mình, lánh mặt sang má»™t bên đưá»ng, nhưá»ng cho hai cô gái Ä‘i qua. Bốn con mắt cá»§a hai cô gái cÅ©ng tròn xoe nhìn sang Hòa Thân. Hòa Thân lại cảm thấy làn sóng mắt ấy Ä‘ang như lướt sang ngưá»i mình, và má»™t sợi tÆ¡ tình hình như đã dành cho quan lá»›n mang theo. Äi theo há» ra khá»i vòm động, bước ra sân, rồi khi sắp tá»›i nÆ¡i chính Ä‘iện, cái ngoảnh đầu nhìn lại cá»§a cô gái tuyệt sắc giai nhân đó đã làm đảo lá»™n hết cả thể xác lẫn tinh thần cá»§a Hòa Thân.
Hai cô gái biến mất, đôi chân cá»§a Hòa Thân như bị đóng Ä‘inh tại chá»—. Äứng má»™t lát, rồi má»›i từ tốn bước Ä‘i. Bất giác, Hòa Thân chập chá»n nhá»› lại, quần áo màu sắc trên ngưá»i cô gái đẹp, đó là má»™t chiếc áo đơn, nhiá»…u vân bức, màu lam nhạt, bên dưới là má»™t chiếc váy bằng nhiá»…u màu hồng nhạt, có gấp nhiá»u nếp, búi tóc gá»n trên đầu, cài má»™t bông hoa trà trắng thÆ¡m ngát, tá»±a hồ như muốn khoe tươi cùng cảnh núi non xuân sắc.
Không gặp thì thôi, nhưng đã gặp, Hòa Thân bao giá» chịu bá». Quan đứng từ xa, nhìn bóng dáng hai ngưá»i con gái Ä‘i xa dần. Quan đứng tần ngần suy nghÄ©, ngây ngất vá»ng theo, và ra đến phía sau chính Ä‘iện, lối có cầu thang leo lên tầng thứ ba. Quan thấy vui ngầm vì chẳng má»™t ai có thể nhìn thấu được tâm sá»± cá»§a quan lúc này, liá»n bước lên cầu thang, tá»±a mình vào lan can nghÄ© ngợi: "Cái con bé mưá»i bốn, mưá»i lăm đó, thật là đẹp nhất trần gian, tất cả các lầu xanh ở vùng này, không thể nào có được vưu vật ấy. Biết bao giá» má»›i gặp lại được nàng, để lại được hưởng thụ cái nhìn tha thiết cá»§a cặp mắt long lanh ân huệ ấy. Thôi, hãy cứ coi như, mình, Hòa Thân đã được hưởng má»™t diá»…m phúc trong cõi Ä‘á»i này. Song dù sao cÅ©ng phải há»i cho ra thân thế cuá»™c Ä‘á»i này".
NghÄ© vậy quan bước lên tầng thượng, rồi bước vào đại Ä‘iện. Sư cụ Ä‘ang ngồi tụng kinh, vừa nhìn thấy Hòa Thân vá»›i y phục nhà quan trên ngưá»i, biết ngay đây là má»™t vị có quyá»n cao chức trá»ng. Nên đã vái chào, nhưá»ng chá»— ngồi trên.
Sư cụ nói:
- Thưa quan khách, chắc đến đây có việc công?
Hòa Thân nói:
- Tôi chỉ làm phiá»n Hòa Thượng thôi, tôi xin được há»i, hai cô gái vừa Ä‘i xuống đó, vốn là ngưá»i ở đâu vậy.
Sư cụ đáp:
- HỠlà thị nữ hầu cận của Thái Hậu.
Hòa Thân nghe xong, hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
- Sao há» lại ăn mặc kiểu thưá»ng dân?
Sư cụ đáp:
- Äiá»u đó bần tăng không biết. Có Ä‘iá»u rằng...
Hòa Thân há»i gấp:
- Có Ä‘iá»u rằng...sao?
Sư cụ đáp:
- Nghe nói, khi Thái Hậu còn tại thế, ngưá»i chỉ tin các quẻ thẻ ở chùa này. Mấy ngày nữa sẽ là ngày dương thá» cá»§a Thái Hậu, Thái Hậu băng hà rồi, nhưng nghi thức nhà Phật còn chưa làm.
Hòa Thân gật gật đầu, nói:
- Hôm khác sẽ còn đến làm phiá»n Hòa Thượng.
Sư cụ nói:
- Xin quan khách cho biết quý tính đại danh.
Hòa Thân đáp:
- Vài hôm nữa sẽ nói tỷ mỹ hơn... nói xong, đứng dậy đi ngay.
Tối hôm đó, Hòa Thân ngồi uống rượu trong phòng ngủ, có hai cô gái nhan sắc cực kỳ xinh đẹp ngồi hầu, một cô châm thuốc, một cô đấm đùi.
Hòa Thân nói:
- Gá»i Trương Thiên Hoành đến đây.
Má»™t lát sau, Trương Thiên Hoành được gá»i tá»›i:
- Bẩm quan lớn có việc gì dạy bảo!
- Có phải rằng anh đã kết nghĩa kim lan với đại khái Giám Lưu Toàn, ngươi hầu cận gần cận của Thái hậu không?
Trương Thiên Hoành, nhận có.
Hòa Thân há»i:
- Sá»± giao thiệp hằng ngày cá»§a hai ngưá»i ra sao?
Trương Thiên Hoành đáp:
- Không có chuyện gì không nói.
- Thế thì tốt!
Hòa Thân đứng dậy, nói tiếp:
- Má»™t vài hôm nữa, anh hãy dẫn Lưu Toàn vá» phá»§, nói rằng ta có việc quan trá»ng cần nhá» giúp đỡ.
Trương Thiên Hoành vâng, rồi quay ngưá»i định Ä‘i ra.
- Khoan!
Hòa Thân trầm ngâm một lát, cảm thấy rằng có một số chuyện cần phải cho Trương Thiên Hoành nói trước với bên đó để tránh sự khó nói của chính mình. Nên nói:
- Anh nên há»i trước Lưu Toàn xem cô cung nữ chiá»u nay lên chùa xin thẻ đó là ai, tên là gì? Thái giám trả lá»i thế nào, thì tá»± anh, anh sẽ biết.
Trương Thiên Hoành thưa vâng, rồi lui ra.
Hòa Thân bèn cho gá»i mưu sÄ© Chu Y Viên tá»›i, bảo chuẩn bị má»™t ngân phiếu mưá»i vạn lạng. Chu Y Viên, thưa vâng, rồi định lui ngay. Hòa Thân thấy rằng những công việc chính đã làm xong, bèn nói:
- Sư gia này, ông nên lên giưá»ng hút má»™t Ä‘iếu thuốc Ä‘i.
Chu Y Viên nhìn hai cô thị nữ xinh như má»™ng, bèn lên giưá»ng, cầm lấy Ä‘iếu, bắt đầu hút. Hòa Thân lại cho nhá»› tá»›i cái động khoái lạc, đã Ä‘i qua lúc ban ngày, liá»n kể lại cho Chu Y Viên nghe. Chu Y Viên nghe xong phá lên cưá»i sằng sặc, nói:
- Sao tướng công lại không thể tìm khoái lạc ở đấy.
Hòa Thân lại chợt nhá»› tá»›i hai cô cung nữ, và ước ao rằng, giá như được hành lạc ở nÆ¡i chùa chiá»n ấy, thì quả là má»™t sá»± khoái lạc thật. NghÄ© tá»›i đó Hòa Thân cÅ©ng phá lên cưá»i sằng sặc.
Ngay lại nói đến Ä‘oàn ngá»±a cá»§a cung cấm ở chùa Linh Giá»›i. Số là khi Hoàng Thái Hậu còn tại thế, má»™t lần Ä‘i Tây tuần, lá»… Phật ở NgÅ© Äài SÆ¡n, trên đưá»ng Ä‘i, có dừng chân tạm nghỉ ở nÆ¡i này, Hoàng Thái Hậu thấy bốn xung quanh Ä‘á»u là nÆ¡i non nước hoang vu, nhưng lại có cảnh trí đẹp, nên vô cùng thích thú rồi sai các nữ quan vào xin cho bà má»™t quẻ thẻ.
Ngôi chùa nhá» thấy Hoàng Thái Hậu giáng lâm, cÅ©ng đẳng biết xoay trở theo cung cách nào cho phải, và cÅ©ng chẳng có được má»™t sá»± chuẩn bị trước nào, nên cÅ©ng đành chỉ bê cái ống thẻ vẫn dùng cho khách hành hương bình thưá»ng ra, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»c kinh, khấn khứa rồi má»™t cung nữ rút thẻ cho Hoàng Thái Hậu. Không ai ngỠứng, cô đã rút được quẻ thẻ tốt nhất: "Thượng thượng tiêm".
Bá»n cung nữ quay vá» báo cho Hoàng Thái Hậu biết, Hoàng Thái Hậu cÅ©ng cá»±c kỳ vui mừng. Cuá»™c Tây tuần NgÅ© Äài SÆ¡n thành ra cá»±c kỳ may mắn. Khi trở vá», đưá»ng vá» lại Ä‘i qua chùa Linh Giá»›i này, lại sai các nữ quan ghé vào chùa xin cho bà má»™t quẻ thẻ khác. Nào ngá» các nhà sư ở chùa Linh Giá»›i lại chỉ bê ra chiếc ống đựng thẻ cÅ© kỹ nứt vỡ lần trước. Kết quả là, khi có cung nữ rút lẻ lại rút được quẻ “Thượng thượng tiêm", tốt nhất.
Hoàng Thái hậu bèn truyá»n chỉ, thưởng cho chùa Linh Giá»›i má»™t bá»™ kinh Bà La Mật, má»™t chiếc ngá»c như ý, má»™t đôi bát mã não. Phút chốc, chùa Linh Giá»›i trở lành nÆ¡i linh thiêng, ngưá»i ta làm thêm má»™t số thẻ dài hÆ¡n trước, mà toàn là loại thẻ tốt: thượng tiêm, không có thẻ trung, hạ tiêm. Nhưng tất cả vẫn bá» vào chiếc ống thẻ bằng tre cÅ© kỹ ngày xưa, lại sai tất cả các sư ni suốt ngày ngồi rút thẻ, làm cho những chiếc thẻ má»›i, mau chóng trở thành thẻ cÅ©, cốt sao, ngươi nÆ¡i cung cấm không phát hiện được sá»± gian trá ấy.
Quan huyện sở tại nghe được tin đó, lập tức mò tá»›i tận nÆ¡i, bá» tiá»n ra tu sá»­a xây dá»±ng lại, hương khói lập tức nghi ngút hưng thịnh hẳn lên. Nhưng từ đó vá» sau Thái hậu lại đến đây rất ít.
Trước khi Hoàng Thái Hậu qua Ä‘á»i, ngài bá»—ng nhiên lại nhá»› đến ngôi chùa nhá» bé này. Ngài có dặn dò bá»n cung nữ rằng, sau khi ngài qua Ä‘á»i thì ngày mồng 7 tháng 7 đầu tiên, cung nữ phải đến chùa Linh Giá»›i, rút lấy má»™t quẻ thẻ, nhưng không được xem nhìn gì, mà cả ngày đêm cúng bái tụng kinh ở Ä‘iện Lạt Ma cho vong linh ngài được siêu độ, sá»›m được vá» nÆ¡i thiên giá»›i. Vì những lần Ä‘i xin thẻ trước đây Ä‘á»u do cung nữ Ä‘i, nên lần này cÅ©ng phải do cung nữ Ä‘i làm, cấm Thái Giám không được nhúng tay vào việc này.
Hai lần Ä‘i xin thẻ kỳ trước Ä‘á»u do má»™t cung nữ tên là Xuân San Ä‘i làm . Xuân San biết rằng đây là lần được nhất cô ta có thể Ä‘i ra khá»i cung cấm, nên không những cố giữ chặt lấy việc này, mà còn đỠnghị cho hai cung nữ xưa nay vốn chỉ biết cung cúc vâng lá»i Ä‘i theo. Hai cô cung nữ này tên gá»i là Tuyết Hương và Chu Liên.
Xuân San tuổi tròn mưá»i tám, vô cùng xinh đẹp, rất chá»§ động quả quyết trong công việc; Hai lần lên chùa xin thẻ kỳ trước, không má»™t ai hay rằng, cô ta đã tống tình, chim ngay má»™t nhà sư trẻ. Nhà sư kia tên là Tú Viá»…n, rất cao lá»›n, đẹp trai. Xuân San đã lấy mắt ngó lòng, lấy lòng ngá» thân. Còn nhà sư Tú Viá»…n đã lấy thân Ä‘á»c mắt, lấy mắt nhìn lòng. Hai ngưá»i đã hiểu hết ý nhau. Chỉ chá» cÆ¡ há»™i trong lần sau.
Cô Xuân San này chỉ suốt ngày tưởng nhớ tới Tú Viễn, còn Tú Viễn cũng chỉ suốt ngày tưởng nhớ tới Xuân san. Tú Viễn cũng đã từng xem xét tỷ mỹ biết rằng ở đại điện lớn thứ hai là vô cùng kín đáo, khó bị ai phát giác thì chỉ có vào "động Khoái Lạc" mà thôi. Tuy cũng đã từng đưa "con nhang" vào trong động này, làm chuyện lăng nhăng, cũng đã từng có được cả đêm hành lạc, nhưng chẳng may, đấy chỉ là những cô gái quê và đám đàn bà lộn chồng.
Mùa thu năm nay, tấm lòng cung cấm cÅ©ng đã tá»›i đây. Tú Viá»…n lập tức nắm vững lấy cÆ¡ há»™i này, chui vào trốn dưới án thá» cá»§a đại Ä‘iện lá»›p thứ hai, bụng nghÄ©, tất cả là nhỠở duyên phận mà thôi. Quả nhiên khi xe ngá»±a từ nÆ¡i cung cấm đến dừng lại. Äầu tiên là Thái Giám vào tuyên chỉ:
- Tất cả các nhà sư tụng kinh niệm phật ở đại Ä‘iện lá»›p thứ nhất, đại Ä‘iện lá»›p thứ hai và lá»›p thứ ba cấm tất cả các nhà sư ra vào. Äồng thá»i phải khóa cá»­a để không có ai ra vào được.
Má»™t nhà sư và ba viên Thái Giám, vào đại Ä‘iện lá»›p thứ ba, Ä‘i lục soát tất cả các ngóc ngách, thấy không ngưá»i nào, má»›i cho Tuyết Hương và Chu Liên vào trong cá»­a cót két đóng lại, và bập khóa. Lại má»™t nhà sư dẫn ba Thái Giám vào đại Ä‘iện lá»›p thứ hai, lại lục soát các ngóc ngách không thấy có ai, má»›i cho Xuân San vào trong. Cá»­a được khóa bằng má»™t chiếc khóa to. Trong chính Ä‘iện lập tức vang lên tiếng tụng kinh.
Một phiên đạo tràng, phải dài tới một canh giỠ(hai tiếng đồng hồ, ND). Xuân San quỳ tại đó. Xuân San thấy hối hận vì chỉ có một mình mình vào đại điện lớp thứ hai này, vì đã kiên quyết để Tuyết Hương và Chu Liên ở lại đại điện lớp thứ ba, cho thuận tiện mình mình. Không ngỠcái tên đại Thái Giám Lưu Toàn dẫn đầu đoàn kia, lại độc ác khóa cửa lại, và kế gian phải chỠđến lúc rút thẻ mới thực hiện được. Xuân San bậm môi, nghiến răng tức giận. Nhung cô lại chẳng nghĩ rằng: Vốn là một cung nữ, làm sao mà có tự do được, thôi thì cũng đành vậy mà thôi, nghĩ tới đây nước mắt cô tuôn rơi lã chã.
Lại nói tá»›i việc nhà sư Tú Viá»…n kia náu mình bên dưới án thá», thấy Xuân San bá» vào đại Ä‘iện chỉ có má»™t mình, rồi còn lập tức khóa lại, thì thấy vui mừng không tả. Lại nghÄ©, nếu như bị Xuân San kêu lên, sá»± việc bị bại lá»™ hoàn toàn, thì chắc chắn đầu sẽ lìa khá»i cổ. Nhung khi nghe thấy trống tụng kinh vang lên, chợt thấy không còn biết sợ là gì nữa, nên đã phá»§i bụi trên ngưá»i, rồi chui từ dưới gầm án thá» ra.
Xuân San má»›i đầu nghe tiếng lịch kịch trong gầm án thở, cÅ©ng sợ hết hồn, cho rằng có rắn chuá»™t gì đó. Nhung khi nhìn thấy má»™t ngưá»i chui ra, ngoảnh mặt lại, thì lại là con ngưá»i đẹp trai Tú Viá»…n, lòng xuân rối loạn bá»i bá»i, và hai ngưá»i ôm chầm lấy nhau.
Nhưng há» vẫn sợ bên ngoài cá»­a nhỡ mà Thái Giám qua khe cá»­a nhòm vào, nên hai ngưá»i cùng chui vào gầm án thá» nằm vá»›i nhau và bắt đầu cùng nhau làm chuyện mây mưa.
Vì thế có thơ rằng:
Việc này thích hợp chốn rừng mơ
Không thể đưa vào đại điện chùa
Nếu như ngậm miệng mà hoan lạc
Tiếng lạ đâu vang dưới án thá».
Từ đó vá» sau, má»—i lần Xuân San tá»›i chùa, Tú Viá»…n liá»n dẫn Xuân San vào động khoái lạc, mạnh dạn, hùng hục làm tá»›i.
Nhưng lần này, trong khi Tú Viá»…n, Xuân San Ä‘ang làm chuyện ấy, đã bị tiếng quát cá»§a Hòa Thân làm gián Ä‘oạn ná»­a chừng, hai ngưá»i chạy biến mất. Cô Xuân San vá»™i vã vá» quỳ má»p ở đại Ä‘iện lá»›p thứ hai, má»™t lát sau, cá»­a mở. Hai chú tiểu, khênh ống thẻ đã để phá»§ má»™t lá»›p lụa trắng tiến vào, Ä‘i sau là sư cụ và ba vị Thái Giám.
Xuân San bình tĩnh, định thần lại, nói với Thái Giám:
- Hãy gá»i Tuyết Hương và Chu Liên vào đây.
Má»™t lát sau, Tuyết Hương và Chu Liên bước vào, và má»—i ngưá»i quỳ má»™t bên Xuân San.
Cả ba ngưá»i cùng vái lạy ống thẻ cho đến khi xong lá»… Tuyết Hương và Chu Liên cầm lấy bốn góc cá»§a tấm lụa trắng, Xuân San thò tay vào trong, rút ra má»™t tấm thẻ: Tuyết Hương và Chu Liên, bá»c ngay tấm thẻ đó vào, giao cho Xuân San.
Xuân San bưng tấm thẻ trúc ấy, cùng với các Thái Giám, đi ngang qua mặt các nhà sư, ra ngoài. Tuyết Hương và Chu Liên đi sau Xuân San. Các nhà sư đúng nhìn hỠđi xa rồi mới tản di.
Lại nói, vì Tuyết Hương và Chu Liên Ä‘i hÆ¡i chậm chân má»™t chút, trong khi lần xuống các bậc đá, nên má»›i trông thấy Hòa Thân. Vì Hòa Thân vừa ở má»™t khúc ngoặt nhô ra, nên các Thái Giám đã Ä‘i cách xa Tuyết Hương và Chu Liên tá»›i mấy bước chân, nên Ä‘á»u không trông thấy Hòa Thân, mà mấy vị Thái Giám chỉ trông thấy có má»™t bóng ngưá»i, nên đâu có biết rằng, con ngưá»i kia là Hòa Thân, Hòa đại nhân quyá»n khuynh triá»u đình và thiên hạ!
Lại nồi đến chuyện hai cung nữ Tuyết Hương và Chu Liên vá» nÆ¡i cung cấm, đến tối, thắp ngá»n đèn lưu ly kiểu Tây, ngồi trong nhà trò chuyện. Trên bàn đặt má»™t chậu bích đào, hoa tươi khoe sắc, lung linh dưới ánh đèn. Hai ngươi thêu thùa vừa dốc bầu tâm sá»±.
Tuyết Hương há»i:
- Chị Liên này, chị thấy không, làm sao một mình thị Xuân San lại dám quỳ ở trung điện như thế nhỉ. Hãi chết!
Chu Liên nói:
- Có gì mà phải hãi với sợ.
Tuyết Hương:
- Em cứ cảm thấy nó là lạ thế nào ấy.
Chu Liên nói:
- Chị cũng có nghĩ như vậy, nhưng cái là lạ ấy là cái gì thế nhỉ.
Tuyết Hương nói:
- Nếu như có má»™t ngưá»i ở đâu đó chui ra, thì sợ đến chết mất.
- Chẳng có chuyện ấy đâu, mà nếu có, thì có cái gì mà sợ
Chu Liên nói tiếp:
- Tuyết Hương này, em có nhớ nhà không?
- Nhá»›! Em má»›i tá»›i đây chưa đủ hai năm, mà ngày nào cÅ©ng thấy nhá»› nhà. Bao giỠđược ra khá»i cung cấm thì sướng quá.
Chu Liên nói:
- Äừng có bao giá» nghÄ© thế, nếu muốn ra khá»i cung, nhỉ có nằm mà ra thôi. HÆ¡n nữa, nếu như được ra khá»i cung cÅ©ng chẳng ma nào thèm lấy mình làm vợ đâu!
Tuyết Hương há»i:
- Tại sao?
Chu Liên nhìn từ nhìn sau, thấy không có ai, mới nói:
- Bởi vì mình là ngưá»i cá»§a Hoàng Thượng.
- Nhưng mình đâu có nghĩ tới Hoàng thượng!
Chu Liên nói như đinh đóng cột:
- Thì thế đấy!
- Em thấy chị Xuân San rất thích ra ngoài cung cấm. Khi Thái Hậu còn sống, bao giỠcũng thích theo Thái Hậu ra ngoài. Bây giỠThái Hậu mất rồi, chẳng còn có ai yêu quý chị ấy nữa.
Chu Liên nói bằng giá»ng đượm buồn:
- Dù rằng Thái Hậu còn sống cũng chẳng ra làm sao, vì rồi từ sau cũng chỉ là chết già trong cung cấm!
Tuyết Hương nói:
- Chị thấy cái ngưá»i đàn ông mà ta gặp hôm nay đó, thế nào, xem ra cÅ©ng thấy ra dáng ra phết.
Chu Liên nói:
- Biết đâu đấy, có khi em được xuất cung, em lại lấy đứng cái lão ấy cũng nên!
- Nếu có lấy lão, cả hai chị em mình cùng lấy.
Tuyết Hương nói xong, liá»n cùng vá»›i Chu Liên cưá»i phá lên.
Ngày hôm sau Thái Giám Lưu Toàn, ngưá»i đứng đầu các Thái Giám, ngưá»i hầu cận gần nhất vá»›i Hoàng Thái Hậu, đến Hòa phá»§. Hòa Thân Ä‘ang ngồi chá», khi thấy Lưu Toàn tá»›i, lập tức bước nhanh hÆ¡n bước, ra khá»i phòng, đón:
- Ôi Lưu Công, không ra xa đón được thật thất lễ, xin tha thứ.
Äúng trước Hòa Thân, ông Lưu kia cÅ©ng không dám bá»— bã, nên nói:
- Tôi đến vấn an Tể Tướng đây!
- Không dám, không dám!
Hòa Thân và Trương Thiên Hoành đón, đưa Lưu Toàn vào trong phòng.
Gá»i dâng trà, má»i chào, rồi phân ngôi chá»§ khách, Hòa Thân tiếp Lưu Toàn, nói chuyện vãn má»™t hồi. Lưu Toàn cÅ©ng nói thật sung sướng vinh dá»± khi được đến làm quý khách cá»§a Hòa phá»§.
Tiếp đó, khéo léo dẫn Hòa Thân vào Ä‘á», và nói sang chuyện chính. Hòa Thân thấy cÅ©ng đã đến lúc khó nói, nên đưa Lưu Toàn vào trong phòng kín, lại phân ngôi thá»§ khách. Trương Thiên Hoành ngồi ở cuối bàn.
Khi đó, lÅ© a hoàn bưng chè lên, Hòa Thân phẩy tay, bảo bá»n a hoàn Ä‘i ra. Rồi cưá»i hì hì nói vá»›i Lưu Toàn:
- Lưu Công ạ, nói chuyện ở đây tiện hơn.
Vừa nói vừa rút từ dưới ủng ra, tỠngân phiếu một trăm nghìn lạng bạc kia, đứng lên nâng bằng hai tay đưa cho Lưu Toàn, nói:
- Ở đây, tôi xin ngỠtrước một chút lòng của mình.
Nói xong đưa cho Lưu Toàn.
Lưu Toàn đâu có chịu nhận ngay, đưa đẩy còn chán, cho đến khi Lưu Toàn chịu nhận tá» ngân phiếu, đưa mắt liếc nhìn thấy con số những mưá»i vạn chợt giật mình kinh hãi. NghÄ© bụng: Việc này, giúp được cÅ©ng phải giúp, không giúp được cÅ©ng vẫn phải giúp đây. Nhưng cái việc định chiếm Ä‘oạt cung nữ cá»§a ông Tể Tướng, thá»±c tế là đẩy Lưu Toàn vào đưá»ng cùng. Äã là thể chế cá»§a triá»u đình, làm sao có thể vòng vèo, vượt qua được?
Từ lúc đưa xong tá» ngân phiếu cho Lưu Toàn, đôi mắt cá»§a Hòa Thân nhìn chòng chá»c vào Lưu Toàn không chá»›p. Lòng dạ cá»§a Lưu Toàn Ä‘á»u đã hiện cả lên mặt, và Ä‘á»u đã bị Hòa Thân nhìn, Ä‘á»c thấy hết. Cho nên Hòa Thân nói:
- Lưu Công Æ¡i, xin ông cứ an tâm, việc làm được thì làm, việc khó làm đạp bá».
Nói xong, ha ha cưá»i.
Lưu Toàn thấy Hòa Thân còn ăn nói lấp lửng, bèn nói toạc móng heo ra:
- Có Ä‘iá»u là, má»™t ngưá»i cung nữ không mắc sai lầm, sẽ không bao giỠđược xuất cung, còn ngưá»i cung nữ mắt sai lầm phải xuất cung, e rằng sẽ phải nằm mà ra.
Hòa Thân nghe xong, bật cưá»i lá»›n, má»™t là để che giấu thá»±c trạng cá»§a ná»™i tâm mình, thứ hai là cảm thấy loại ngươi loại Lưu Công này, đứng trước má»™t tấm ngân phiếu mưá»i vạn lạng, thì chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t thứ nô lệ mà thôi. Vì thế Hòa Thân càng đắc ý. Nhìn rõ được tim Ä‘en cá»§a Lưu Toàn, nghÄ© bụng: Việc này thành thì thành, việc gì phải phí lá»i vô ích. Äợi Lưu Toàn nói xong, vá»›i đầy ná»—i rối ren khó gở, Hòa Thân bèn thân mật, làm yên lòng Lưu Toàn.
Trương Thiên Hoành cÅ©ng hùa thêm vào. Cuối cùng thì cÅ©ng làm rách toang được bầu không khí khó thở ra, nên ba ngưá»i bắt đầu cuá»™c nói vui vẻ hÆ¡n. Nói tá»›i việc mất mát tổn thất trong hậu cung, khi nói tá»›i cái chết cá»§a Hoàng Thái Hậu, nói tá»›i sá»± tốt bụng cá»§a Hoàng Thái Hậu, nước mắt Lưu Toàn bá»—ng nhiên tuôn rÆ¡i lã chã. Hòa Thân thấy khi đã nắm chắc được thá»i cÆ¡ rồi, và coi Lưu Công như ngưá»i đến phá»§ bàn công việc, nên đã cho làm sẵn má»™t bữa tiệc má»i.
Cuối cùng Hòa Thân nói:
- Thưa Lưu Công, bản quan có cho làm vá»™i má»™t bữa rượu nhạt, má»i Lưu Công dùng tạm.
Lưu Toàn chợt nghe lại còn có cả cÆ¡m rượu, thấy bàng hoàng sợ hãi, bèn từ chối đòi vá». Nhung Hòa Thân đâu có chịu thế, lại còn Trương Thiên Hoành cÅ©ng cố níu kéo. Thấy chẳng thể từ chối được, nên Lưu Toàn đành ở lại.
Hòa Thân dẫn Lưu Toàn vào phòng khách. Trên bàn đã được bày la liệt các món ăn quý giá, mỹ tá»­u tá»a hương. Hòa Thân má»i Lưu Toàn ngồi ngay vào bàn tiệc và bắt đầu cùng ăn uống, ngoặc tay, đổi cốc, vui vẻ phá trá»i.
Tiệc tàn, Lưu Toàn dùng khăn nóng lau mặt, rồi xin cáo từ. Hòa Thân không giữ nữa, bèn nói với Trương Thiên Hoành:
- ÄÆ°a tiá»…n Lưu Công vá» nhà.
Chỉ má»™t lát sau, trong hoa phá»§ đã có ngưá»i Ä‘em số đồ dùng, trang sức bằng vàng bạc để sẵn trên hai chiếc bàn, đóng hết vào các quả đựng thức ăn tổng cá»™ng là hai mươi chiếc quả, và gá»i phu kiệu chá» sẵn.
Khi Lưu Công lên kiệu vỠnhà, theo ngay sau là hai mươi chiếc quả đựng thức ăn để khiêng đi. Quả thực Lưu Công cũng vô cùng oai vệ: hai vò rượu, hai chiếc bình bạc, mươi cốc màu bạc, đôi ống nhổ bạc, một đôi đũa ngà. Tất cả thong dong, khuệnh khoạng đi vào đại nội.
Hôm đó, Hòa Thân từ triá»u đình trở vá» phá»§, chẳng có việc gì phải làm, bèn gá»i Trương Thiên Hoành đến bảo:
- Anh hãy Ä‘i gá»i má»™t số đào kép đến đây, hôm nay thư nhàn, ta muốn nghe hát trong vưá»n hoa sau nhà.
Trương Thiên Hoành há»i:
- Bẩm quan lớn, ngài có biết ở kinh thành có gánh hát nào là gánh hát hay không ạ?
Hòa Thân nghĩ một lát rồi nói:
- Gánh Di Hồng khá đấy, trong gánh ấy có má»™t cô đào, tên gá»i Sở Ngá»c, phấn son vào, trông kháu lắm...
Suy nghĩ thêm một lát, lại nói:
- Gánh Xuân Äài cÅ©ng khá lắm. Anh Ä‘i tìm há» Ä‘i, nhưng trước khi Ä‘i, hãy há»i qua Chu tiên sinh cái đã, ông ấy thuá»™c loại ngưá»i trong cuá»™c, nên hiểu biết rành rẽ lắm!
Trương Thiên Hoành bèn Ä‘i tìm Chu Y Viên bàn thêm. Chu Y Viên là ngưá»i rất thích nghe hát, hý khúc, đàn địch cái gì cÅ©ng lầu thông. Khi biết Hòa Tể Tướng thích nghe hát, liá»n nói vá»›i Trương Thiên Hoành, nếu cần tìm thì tìm gánh Y La, trong gánh có má»™t đào non vừa đào tạo xong, tên là Hải ÄÆ°á»ng Hồng, ai nhìn cÅ©ng phải say mê đắm Ä‘uối. Sau đó, Y Viên bèn viết địa chỉ cá»§a gánh hát, rồi cần đến tìm ai, viết lên giấy đầy đủ cho Thiên Hoành, Trương Thiên Hoành liá»n cầm giấy ấy ra Ä‘i.
Chỉ má»™t lát sau, Trương Thiên Hoành đã trở vá», bảo rằng gánh đó má»›i dỡ rạp, Ä‘i rồi, há» Ä‘i Hàng Châu chẳng còn ai ở đó nữa. Chu Y Viên nghe xong, trầm ngâm nghÄ© ngợi má»™t lát, rồi lại lấy giấy bút, viết tên gánh hát, tên chá»§ gánh, nói vá»›i Trương Thiên Hoành:
- Äến đây!
Trương Thiên Hoành lại cầm giấy ra đi.
Ná»­a canh giá» sau, Trương Thiên Hoành đã trở vá», nói vá»›i Chu Y Viên:
- Há» sẽ đến ngay bây giá».
Chu Y Viên nghe nói, rất phấn khởi, bèn dặn dò Trương Thiên Hoành, bầy yến tiệc ở vưá»n hoa sân sau.
Trương Thiên Hoành sau khi thu xếp xong má»i việc trong vưá»n hoa sân sau, bèn ra sân từ má»i Hòa Thân tá»›i. Hòa Thân đưa theo Chu Y Viên cùng ra vưá»n hoa sân sau. Trong vưá»n hoa non bá»™, núi giả, so le cao thấp, bố trí đâu ra đấy rồi cây cá» hoa lá Ä‘an xen gá»n ghẽ, đúng là má»™t nÆ¡i cảnh chí đẹp tuyệt vá»i. Ông chú gánh hát, đứng trước mặt, chá»— Hòa Thân và Chu Y Viên phân ngôi chá»§ khách ngồi xong đâu đấy, má»›i đưa tá» chương trình tá»›i trình. Hòa Thân chẳng hiểu gì vá» hý khúc hát xướng, liá»n đưa lại cho Chu Y Viên. Chu Y Viên bèn há»i ngưá»i chá»§ gánh, đào chính là ai. Ngưá»i chá»§ gánh, luống cuống, lôi ra má»™t đứa trẻ, nói:
- Chào Tể Tướng đi.
Äứa bé cúi đầu làm lá»….
Hòa Thân há»i:
- Tên là gì?
Äứa bé đáp:
- Tên là Thu Hồng ạ!
Hòa Thân lại há»i:
- Há»c hát mấy năm rồi?
- Mới nửa năm.
Lúc đó Chu Y Viên đã Ä‘á»c xong tá» chương trình, đã chá»n vở "Thê Phượng lâuâ€. Lại đưa tá» chương trình cho Hòa Thân, Hòa Thân cÅ©ng chẳng thèm Ä‘á»c, nói vá»›i Thu Hồng:
- Hát đi!
Thu Hồng liá»n hát:
Hồng tan bay trên nước
Mai nhỠđậu đầu cành
Khi ấy, ai tô mày nhạt?
Theo cánh mai, thanh xuân cũng phai dần,
Hồng nhạn bay vá», ngưá»i biá»n biệt.
Từ chia ly bữa trước.
Mày ngài chẳng võ chẳng chăm.
Trong khi Thu Hồng hát, Hòa Thân quay sang nói chuyện với Chu Y Viên.
Hòa Thân nói:
- Lưu Công có tới đây. Chỉ nói cung nữ xuất cung như thế nào. Nếu như cung nữ có sai phạm, phi bị đánh đòn, thì đi đầy. Biết tính sao bây gi�
Chu Y Viên đã sớm nghĩ tới việc này. Nhưng ông ta lại không nghĩ như thế. Nên nói với Hòa Thân:
- Thưa ngài, theo tôi, trước hết phải làm như thế này.
Hòa Thân há»i ngay:
- Làm thế nào?
- Cái chùa Linh Giá»›i ấy, cứ Ä‘em tiá»n bạc ra là có thể sai khiến được. Tốt nhất là cứ bảo Lưu Công sai cung nữ tá»›i đó lần nữa, đến lúc ấy...
Hòa Thân lắng nghe, thấy cũng có lý. Không nói gì, nhưng ngồi nghĩ…
Trong khi đó Thu Hồng vẫn hát.
Hoa lê nát tan.
Hoa mại phai ra.
Lòng buồn ly loạn bên sông cửa.
Hồng hồ điểm. khắc lậu canh tàn.
Chàng hỡi chàng,
Thếp vì chàng thêu đôi uyên ương
Mà đôi tay run rẫy. . . hỡi chàng. . .
Hòa Thân bèn quát lên một tiếng:
- Bay đâu!
Trương thiên Hoành bèn từ phía sau nhao lên.
Hòa Thân nói:
- Thưởng!
Thu Hồng lĩnh bạc, bái tạ.
Lại thêm một đào mới. Chủ gánh hát giới thiệu:
- Bẩm Tể Tướng, đây là Xuân Hồng.
Hòa Thân chẳng há»i han gì, chỉ nói:
- Hát đi!
Äào Xuân Hồng bắt đầu hát.
Hòa Thân nói với Chu Y Viên:
- Sư gia, theo tôi, sư gia nên đến trước chùa Linh Giá»›i má»™t lần, xem xem có Ä‘iá»u gì đáng ngại không, và xem xem ta nên thi hành kế sách nào cho tiện. Sư gia có lẽ phải gian nan mất hai hôm đấy chá» sư gia vá», ta sẽ bàn thêm.
Äối vá»›i Chu Y Viên làm gì có chuyện không vâng lá»i, nên nói:
- Äi là Ä‘i thôi, tôi nghÄ© nên mang theo má»™t cái gì đó. Sáng mai tôi Ä‘i sá»›m.
Sau đó Hòa Thân rá»i chá»— ngồi, nói:
- Các anh cứ nghe tiếp đi! Ta vỠphòng đây.
Chu Y Viên đứng dậy, đưa tiá»…n Hòa Thân ra vá», rồi lại ngồi xuống tiếp tục nghe hát, nhưng thá»±c ra Ä‘ang nghÄ© đến việc Ä‘i tá»›i chùa Linh giá»›i như thế nào.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #20  
Old 12-10-2008, 07:36 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Mưá»i Chín

NÆ¡i chùa chiá»n, Phúc Sinh biết chuyện lạ.
Äá»™ng khoái Lạc, Tú Viá»…n uống say má»m.

Nay lại nói vá» Chu Y Viên kể từ lúc Hòa Thân ra vá», đã khổ tâm suy nghÄ© mông lung, kịch hát cÅ©ng chẳng còn nghe được gì nữa. Sau khi Xuân Hồng đã hát xong, chá»§ gánh hát đỠnghị ông ta chá»n thêm bài vở má»›i, nhưng chẳng còn bụng dạ nào nữa, nên đã bảo thá»§ quỹ trả tiá»n rồi tống khứ há» Ä‘i, còn mình cÅ©ng quay vá» phòng riêng. Vừa thu xếp hành lý, vừa nghÄ© cái kế hoạch Ä‘i tá»›i chùa Linh Giá»›i như thế nào.
Cho đến khi má»i tính toán đã chín, hành trang cÅ©ng đủ đầy, thì trá»i cÅ©ng sắp sáng. Lúc ấy má»›i ngả mình xuống giưá»ng, chợp mắt má»™t lát.
Hôm sau, trá»i vừa sáng đã chạy Ä‘i tìm Hòa Thân. Hòa Thân cÅ©ng sắp sá»­a vào chầu, thấy Chu Y Viên tá»›i, nên dừng lại chá». Chu Y Viên tá»›i, thi lá»… xong, bèn nói:
- Bẩm Tế Tướng, có hai việc cần làm.
Hòa Thân nói:
- Nói đi!
Chu Y Viên nói:
- Việc đầu tiên tôi cần tướng phá»§ cho má»™t ngưá»i bảo vệ lanh lợi.
Hòa Thân đáp:
- Tùy nghi.
- Việc thứ hai, tôi cần một ngân phiếu một vạn lạng.
- Cũng tùy nghi.
Chu Y Viên vái chào Hòa Thân nói:
- Sư gia hãy cẩn thận.
Nói xong hai ngưá»i chia tay.
Chu Y Viên bèn vào phòng cảnh vệ trong Tướng phá»§. Phòng cảnh vệ này chỉ có má»™t việc là bảo vệ Hòa Thân vào chầu, tan chầu trở vá», và xuất ngoại tuần du. HỠđược chia làm hai ban, má»™t ban theo Hòa Thân, má»™t ban ở lại bảo vệ Tướng phá»§, dù Hòa Thân Ä‘i đâu, há» cÅ©ng ở lại Tướng phá»§, bảo vệ Tướng phá»§ cùng gia quyến Hòa Thân.
Bạn có biết Chu Y Viên vào đây tìm ai không? Ông ta tìm má»™t anh bảo vệ có tên là Phúc Sinh. Anh chàng Phúc Sinh này má»›i chừng mưá»i tám, mưá»i chín tuổi, vò nghệ cao cưá»ng, lại là má»™t tay thanh niên rất đẹp trai, ai nhìn cÅ©ng mê. Những ngưá»i trong cùng ban, ai cÅ©ng bảo tướng mạo anh ta thuá»™c loại hàng đầu, Hòa Thân cÅ©ng rất yêu quý anh ta.
Phúc Sinh có má»™t thân hình cưá»ng tráng, tinh lá»±c dồi dào. Cứ đêm đến, anh ta thưá»ng giở môn khinh công cá»§a mình ra, nhảy lên nóc nhà, rồi lướt Ä‘i trên đó. Vá» sau, má»i ngưá»i đồn đại rằng đã có chuyện lạ xảy ra ở đây, nhưng chẳng làm sao bắt được anh ta. Cho nên, má»i ngưá»i cho rằng, bá»›t Ä‘i má»™t việc còn hÆ¡n bá»›i thêm ra má»™t việc, nên thôi.
Chính Chu Y Viên đã nhận ra sá»± to gan lá»›n mật này cá»§a Phúc Sinh. Vào đến sân, đã thấy Phúc Sinh Ä‘ang tập võ. Khi thấy mưu sÄ© Chu tá»›i, liá»n vòng tay chào.
Chu Y Viên liá»n Ä‘em việc phải Ä‘i tá»›i chùa Linh Giá»›i, cùng vá»›i những lá»i dặn dò cá»§a Hòa Thân, nói lại cho phúc Sinh nghe. Anh chàng Phúc Sinh ấy, nghe xong má»i huyện, làm gì có chuyện không vâng lá»i, nên ngay lập tức, gói má»™t khăn gói, khoác lên vai, rồi ra khá»i sân cùng vá»›i Chu Y Viên.
Äến lúc này Chu Y Viên má»›i nói thêm:
- Còn phải trở vá» thư phòng, lấy hành lý và gá»i thêm má»™t tên thư đồng cùng Ä‘i.
Phúc Sinh nói:
- Nếu ông không thấy có gì phiá»n toái, thì chẳng cần cải lấy thêm má»™t thư đồng làm gì, trên đưá»ng Ä‘i, tôi hầu hạ ông là được.
Chu Y Viên nghe thế thấy vô cùng vui vẻ vì hợp ý, Ä‘i vá» thư phòng chỉ lấy hành lý, và hai ngưá»i ra khá»i ông phá»§.
Hai ngưá»i đầu tiên Ä‘i xe cá»§a Hòa phá»§ tá»›i trạm xe, tá»›i trạm xe thuê má»™t cá»— xe khác, ngồi lên, rồi ra khá»i kinh thành. Trên đưá»ng hai ngưá»i chuyện trò rôm rả, và phong cảnh đẹp, dần dần đã hiện ra, nói chung cả hai Ä‘á»u rất vui.
Chu Y Viên thấy cần phải dặn dò thêm Phúc Sinh, nên nói:
- Phúc Sinh này, khi tới chùa Linh Giới, việc gì tôi bảo anh làm, anh cứ mạnh dạn mà làm cho tới cùng. Việc gì tôi không bảo anh làm, dù thế nào cũng không được phép làm, rõ chưa?
Phúc Sinh cÅ©ng là má»™t con ngưá»i thông minh, nên nói:
- Xin hoàn toàn tuân lệnh của tiên sinh.
Chu Y Viên lại nói:
- Anh phải coi như là ngưá»i hầu cá»§a tôi, nhá»› mà làm.
Äến chùa Linh Giá»›i, nếu có ai há»i, anh phải nói tôi là khách thưá»ng ở Giang Nam. Äến đây, để chá» ngưá»i tá»›i sau, gặp nhau xong, sẽ cùng vào Kinh.
Phúc Sinh gật đầu thưa vâng, và ghi nhớ trong lòng.
Chu Y Viên Ä‘em theo Phúc Sinh và đã vào ở nhá» trong chùa Linh Giá»›i. Ngôi chùa này được xây dá»±ng thế triá»n núi, ngoảnh mặt vá» hướng Nam. Cổng chính lên chùa trên núi cÅ©ng là hướng Nam, qua cổng là đến chùa hạ, lá»›p dưới cùng, Ä‘i qua má»™t khoảng sân, nằm trên lưng chùng núi, là chùa trung ở lá»›p giữa, ở chá»— lưng chừng núi này có san bằng má»™t khoảng đất, và chùa thượng cÅ©ng nằm ngang đó, sau nữa là đỉnh núi, có Ä‘iện Linh Tiêu.
Giữa chùa hạ, và chùa trung, nối nhau bằng nhÅ©ng bậc đá cao tá»›i hÆ¡n mưá»i trượng. Vá» phía Äông cá»§a chùa trung, chính là cái cần ngách cÅ© kỹ mà Hòa Thân đã phát hiện ra, bá» lâu ngày không Ä‘i tu sá»­a gì, nên khách hành hương chẳng có ai Ä‘i theo con đưá»ng ấy, phía Tây chùa trung, cá» dại má»c ngập đầu, kéo dài xuống phía dưới, cÅ©ng chỉ là nÆ¡i bá» cho cá» má»c, nên cÅ©ng chẳng có bóng ngưá»i.
Chùa trung ở lá»›p giữa, thấp hÆ¡n chùa thượng ở lá»›p trên, cÅ©ng có má»™t khoảng sân, chạy dá»c theo hai phía Äông Tây và hai giải vÅ©, sư cụ ở khu này. NhÅ©ng khách hành hương vào chùa núi, cần ở lại, thì ở dẫy nhà nằm vá» phía Äông chùa hạ, và thấp hÆ¡n chùa trung bằng má»™t mảnh sân riêng.
Chu Y Viên cùng với Phúc Sinh ở lại nơi này.
Không lâu sau, má»™t ngưá»i xem ra là ngưá»i chá»§ trì ở đây Ä‘em theo má»™t tiểu đồng tá»›i thăm, khi vừa nhìn thấy Chu Y Viên, đã cất tiếng chào:
- Quý khách tới đây, mà không ra xa đón tiếp được, thật là có lỗi.
Chu Y Viên vá»™i vàng đáp lá»…. Tên tiểu đồng mang trà vá»›i, hai ngưá»i trò chuyện má»™t hồi lâu, rồi ngưá»i chá»§ trì kia, đứng dậy xin cáo từ, nhưng đứng đó nói:
- Nếu quý khách muốn dùng cÆ¡m, chùa đây có cÆ¡m chay. Nhưng chùa nhá», quá nghèo, nên mong được quý khách làm công đức. Chu Y Viên được coi như má»™t phú thương, nghe xong, bèn rút từ á»§ng ra má»™t tá» ngân phiếu, nói:
- Äây là khoản tiá»n cÆ¡m nước cá»§a hai thầy trò chúng tôi trong khi ở tạm lại quý chùa, rất mong được thu nhận và xin đừng chê cưá»i.
Vị sư đó cầm lấy tá» ngân phiếu và Ä‘á»c, thấy trên có viết năm trăm lạng, nên vá»™i vã cúi ngưá»i sát đất tạ Æ¡n.
Chu Y Viên chẳng chú ý gì đến việc đó, và vị sư vâng vâng dạ dạ đi ra.
Thì ra, cái số má»™t vạn lạng mà Chu Y Viên lÄ©nh từ Hòa phá»§ ra, trừ năm trăm lạng, Ä‘em đến đây, còn lại, Ä‘á»u gá»­i vá» cho gia đình chi dùng.
Lại nói vá» Phúc Sinh, ngày ngày ở trong chùa, chẳng có việc gì làm, chỉ có Ä‘i lại loanh quanh. Hôm đó, leo lên Ä‘iện Linh Tiêu trên đỉnh núi, ngắm nhìn tứ phía, phía đông là má»™t giải hồ biếc xanh, sóng gợn chập chá»n phía nam là con đưá»ng cái quan lá»›n, vá»›i hai hàng tùng thẳng tắp, mát mẻ, phía tây là cả má»™t cánh đồng cá» xanh rá»n, gần đó là những ruá»™ng lúa mạch, khói lam lan tá»a, nhìn vá» phía bắc, thấy má»™t khu rừng âm u rậm rạp, tùng phong chen chúc, đẹp như má»™t bức tranh.
Ngắm nhìn, đến thành ngây thành dại, và đứng chá» chân ở đấy, đột nhiên, Phúc Sinh nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn bà từ phía đông Ä‘i lên, tay xách má»™t cái làn. Nhìn phải, nhìn trái, ngó ngược, ngó xuôi, rồi chui nhanh vào chá»— cá»­a ngách, biến mất. Phúc Sinh thấy thế, trong lòng không khá»i có những băn khoăn, ngưá»i đàn bà ấy tá»›i đây không phải Ä‘i lá»…, cÅ©ng chẳng phải Ä‘i hái nắm, làm sao tụt vào đó rồi biến mất. Phúc Sinh nhìn chăm chú hÆ¡n.
Lại bá»—ng nhiên từ má»™t góc chùa, nhô ra má»™t nhà sư trẻ, nhìn trước nhìn sau, không thấy có ai, liá»n bước nhanh vào, và lại chui tụt vào cái cá»­a ngách mà ngưá»i đàn bà vừa chui rồi cÅ©ng biến mất. Äiá»u đó làm Phúc Sinh nảy sinh ra lòng tò mò, bèn dùng khép khinh công, chạy như bay tá»›i đó.
Khi đã chạy tá»›i chá»— cá»­a ngách, liá»n đẩy cá»­a, cá»­a đã vị chèn bên trong, Phúc Sinh muốn không cho ai nhìn thấy mình, liá»n tìm má»™t cây tùng cành lá rậm rạp, trèo lên, kéo cành lá che kín ngưá»i rồi kiên nhẫn ngồi rình.
Ngồi rình, mất đến hÆ¡n má»™t canh giá», cho đến lúc mặt trá»i lên thật cao, má»›i thấy có tiếng cót két mở cá»­a. Ngưá»i đàn bà chui ra trước, thấy xung quanh chẳng có ai má»›i băng mình chạy Ä‘i. Phải má»™t lúc lâu sau, nhà sư xe kia má»›i chui ra, rồi thấy ngồi xổm trên đám cá» tranh, làm gì vậy? Anh ta vươn vai, đến bên má»™t gốc tùng, bậy bạ ra đấy má»™t bãi, rồi má»›i Ä‘i.
Äợi ngưá»i đàn bà Ä‘i, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu, nhà sư trẻ cÅ©ng đã biến vào trong chùa, Phúc Sinh lai dùng khinh công nhảy xuống, chạy tá»›i chá»— cá»­a ngách xem xét. Cá»­a ngách ấy cao chừng đầu ngưá»i, xung quanh là những cây thanh hao cao ngập đầu, che kín hết. Cá»­a này trông chẳng có vẻ gì gá»i là cái cá»­a, ngay đó có má»™t đống đất lù lù, trông cứ tưởng má»™t ngôi má»™. Cánh cá»­a đã quá cÅ© kỹ, nhưng chiếc khóa hãy còn má»›i, rất chắc. Phúc Sinh vô cùng hồ nghi, xem Ä‘i xem lại má»™t lúc nữa, má»›i quay trở vá» phòng, nói lại má»i chuyện vá»›i Chu Y Viên.
Cái cá»­a ngách hết sức bí mật đó, làm sao hôm trước lại để cho Hòa Thân vào lá»t. Thì ra, cái cá»­a ngách này hàng ngày lúc nào cÅ©ng khóa chặt, và cứ theo thói quen, thì chẳng có nhà sư nào mò tá»›i đây làm gì, coi như má»™t chá»— đất bá» hoang. Những khách hành hương, tất cả Ä‘á»u Ä‘i theo cá»­a chính.
Chẳng ngá», hôm đó, Hòa Thân lại lên núi bằng lối phía đông, lại không biết đưá»ng, nên đã rẽ lạc vào cho đám cây thanh hao, nên mắt vẫn nhìn thấy chùa, nhưng dưới chân lại chẳng có đưá»ng, và khi rẽ những cây thanh hao ra, thì đột nhiên trông thấy cái cá»­a ngách này. Cho rằng, Ä‘i qua cá»­a là có thể tá»›i chùa, nên đã chui vào cá»­a. Mà cái cá»­a ấy, hôm đó tại sao lại mở, không khóa?
Thì ra, ngay từ sáng sá»›m hôm đó, nhà chùa đã biết được tin là hôm nay sẽ có ngưá»i từ hậu cung tá»›i. Sư cụ đã cho đóng cá»­a đại Ä‘iện, nhưng lại không nói lý do cho sư sãi biết. Cho đến khi ngá»±a xe cá»§a hậu cung vào đến nÆ¡i, má»›i dồn tất cả má»i ngưá»i lên đại Ä‘iện chùa thượng trên cùng.
Ban đầu sư Tú Viá»…n cÅ©ng không rõ nguyên nhân tại sao lại đóng cá»­a chùa, cho nên khi ngá»±a xe cá»§a cung cấm tá»›i nÆ¡i, má»›i biết rằng có Xuân San cùng tá»›i. Thế rồi lấy cá»› là Ä‘i tiểu, chuồn khá»i chá»— ngưá»i ngá»±a, co cẳng chạy vá» phía đông.
Äến địa Ä‘iểm, rẽ đám cá» tranh, vào mở cá»­a ngách. Anh ta ở bên trong, nên không khóa ngoài được, và thá»i gian quá gấp gáp, nên cÅ©ng không kịp tìm cái gì để chống bên trong, và vá»™i vã chạy tá»›i chui vào trong đại diện chùa trung, vì thế mà Hòa Thân má»›i vào bên trong hầm được.
Phúc Sinh vá» tá»›i phòng, ăn cÆ¡m trưa, má»›i Ä‘em má»i chuyện được chúng kiến buổi sáng nói lại vá»›i Chu Y Viên, Chu Y nên nghe xong, vá»™i vã nói ngay:
- Thấy rõ cái cửa hầm ấy chứ?
Phúc Sinh ngá» ngợ, há»i:
- Sao ngài lại biết bên trong đó có hầm?
Chu Y vtiên biết mình đã nói lỡ lá»i, chỉ con biết cách là bắt Phúc Sinh thỠđộc, rồi Ä‘em chuyện Hòa Thân Ä‘i nhầm vào cái hầm bí mật ấy nói lại. Nhưng còn chuyện Hòa Thân định chiếm Ä‘oạt cô cung nữ, vẫn không dám nói ra.
Phúc Sinh xưa nay vốn là má»™t con ngưá»i lanh lợi thông minh, nên cÅ©ng chẳng còn lạ gì má»i việc má»i chuyện hàng ngày cá»§a Hòa Thân cho nên cÅ©ng đã ngầm hiểu được tại sao lại phải tá»›i chùa Linh Giá»›i này.
Chu Y Viên nói với Phúc Sinh:
- Anh có nhìn rõ mặt mũi cái anh sư trẻ đó không?
Phúc Sinh đáp:
- Sao lại không rõ chứ ạ! Cái nhà anh sư trẻ đó vô cùng đẹp trai, chẳng trách bá»n đàn bà con gái cứ xô tá»›i hiến thân cho hắn.
Chu Y Viên gật gật đầu, nói:
- Phúc Sinh, tôi đã nói vá»›i anh rằng, anh đến chùa Linh Giá»›i có việc cá»§a anh, nên việc cá»§a anh là, bằng má»i cách phải kết thân cho được vá»›i cái anh sư trẻ ấy, chỉ có má»™t việc đó thôi, ăn uống, gái Ä‘iếm, cá» bạc anh được phép làm tất. Dò xét cho đầy đủ má»i việc cá»§a anh ta, càng kỹ càng tốt.
Phúc Sinh nhận lệnh. Ä‚n cÆ¡m xong, Phúc Sinh bèn vào chùa Ä‘i loanh quanh. Cho sang đến buổi chiá»u, má»›i lại trông thấy nhà sư trẻ tuổi kia. Bạn có biết nhà sư trẻ đó là ai không: Chính là ác tăng Tú Viá»…n.
Phúc Sinh đã thấy rõ Tú Viá»…n Ä‘i vào đại Ä‘iện chùa trung. Nên Ä‘i lòng vòng má»™t lát. Cả khu chùa vắng tanh vắng ngắt, và má»™t lát sau, má»›i bước vào đại Ä‘iện chùa trung, giả vá» không hiểu gì vá» bức tranh thá», nên há»i Tú Viá»…n.
Ban đầu Tú Viá»…n chỉ trả lá»i mà không thèm nhìn mặt xem là ai, nhưng má»™t lát sau đã nhận ra Phúc Sinh cÅ©ng là má»™t thanh niên khá»e mạnh xinh trai, xem chừng như chẳng phải là kẻ tôi đòi, má»›i bắt đầu có cảm tình . má»™t chút, nên má»›i mạch lạc rõ ràng trả lá»i từng câu Phúc Sinh há»i. Hai ngưá»i xưng tên xưng há», chuyện trò, có như đã quen biết nhau. Phúc Sinh biết không nên làm Tú Viá»…n quá chú ý tá»›i mình, nên giả vá» hết việc, rút ra khá»i đại Ä‘iện, bước ngoặt Ä‘i. Nhưng chỉ má»™t lát sau đá quay trở lại chùa trung, nhón chân, nhón gót, Ä‘i rất nhẹ nhàng. Bước vào đại Ä‘iện, đã nhìn ngay thấy Tú Viên Ä‘ang xÆ¡i má»™t tảng thịt bò hầm, rất ngon lành, vừa ăn vừa gục mặt xuống bàn Ä‘á»c sách.
Phúc Sinh nghÄ©: Tảng thịt bò hầm này chính là ngưá»i đàn bà kia mang tá»›i, để tăng cưá»ng sức lục. NghÄ© tá»›i đó Phúc Sinh bất giác bật cưá»i. Tiếng cưá»i làm cho Tú Viá»…n giật mình, ngẩng đầu lên; Thấy Phúc Sinh, Tú Viá»…n bèn gấp ngay sách lại, nhét vào trong ngăn kéo. Song Phúc Sinh cÅ©ng kịp nhìn thấy hình ảnh những ngưá»i đàn bà đẹp in trong sách, và biết ngay đó là má»™t bản dâm thư.
Phúc Sinh nói một cách rất tự nhiên bình thản:
- Sách của ông anh xem đây, chẳng bằng được sách của thằng em đã thu thập được đâu.
Tú Viá»…n cÅ©ng là má»™t con ngưá»i nhạy bén, bí mật cá»§a mình đã bị chá»c thá»§ng, nên chẳng vá» vịt gì, há»i ngay:
- Ông anh mang theo nhũng sách gì vậy?
Phúc Sinh thấy cá đã cắn câu, bèn nói:
- Tối nay, tôi đi tìm anh, cho anh xem.
Tú Viễn nói:
- Äể tôi tá»›i chá»— anh.
Nhưng Phúc Sinh hiểu ý Tú Viễn, nên nói:
- Ông anh yên tâm, chỉ có trá»i biết, đất biết...
Tú Viễn nói nối vào:
- Chỉ có anh biết, tôi biết...
Nói xong, hai ngưá»i cùng cả cưá»i.
Phúc Sinh và Tú Viá»…n hẹn giá» giấc gặp nhau xong, bèn cáo từ lui vá». Từ đó Ä‘i ra, Phúc Sinh chạy thẳng tá»›i phòng Chu Y Viên.
Phúc Sinh vui hớn hở nói:
- Thưa ông, má»i việc tôi đã thu xếp xong.
Chu y Viên vá»™i há»i:
- Thu xếp xong ra làm sao?
Phúc Sinh bèn kể lại tất cả má»i chuyện vá» Tú Viá»…n cho Chu Y Viên nghe. Không ngá», nghe xong, Chu Y Viên vui mừng lá»™ ra mặt. Rồi lập túc há»i:
- Bây giá» là mấy giá».
Phúc Sinh nói giá».
Chu Y Viên nói tiếp:
- Anh phải Ä‘i mau vá» huyện Uyển Bình. Cả Ä‘i cả vá», phải tính sao, vỠđến nhà trước bữa cÆ¡m tối.
Phúc Sinh há»i:
- Làm gì ạ?
Chu Y Viên bèn nói tất cả má»i Ä‘iá»u trong kế hoạch cá»§a mình cho Phúc Sinh biết.
Phúc Sinh nghe xong, niá»m vui liá»n trào tá»›i, rồi ngay lập tức lÄ©nh cá»§a Chu Y Viên, hai trăm lạng bạc, Ä‘em theo má»™t bá»™ quần áo, rồi lập tức lên ngá»±a, ra roi, phóng vá» huyện Uyển Bình.
Khi bắt đầu lên đèn, đã thấy Phúc Sinh dắt ngá»±a, đưa vá» theo, má»™t thanh niên rất trẻ ngồi trên mình ngá»±a, hai ngưá»i vào chùa. Ngưá»i gác cá»­a, thấy có khách tá»›i, bèn Ä‘i tìm những ngưá»i khác, Ä‘ang ngÆ¡ ngác tìm kiếm, Phúc Sinh má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i vá».
Có ngưá»i há»i:
- Tìm thấy rồi sao?
Phúc Sinh nói:
- Không những tìm thấy má»™t ngưá»i mà còn tìm thêm được má»™t ngưá»i nữa kia.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u vui mùng. Phúc Sinh đưa ngưá»i đó vào trong chùa, rồi đưa vào nhà nghỉ.
Bạn bảo ngưá»i thanh niên còn rất trẻ này là ai? Anh a đâu phải là má»™t thanh niên trẻ, mà là má»™t cô, cô ta là gái thanh lâu cá»§a Phúc Nhuận Lâu, trên má»™t phố lá»›n cổng thành huyện Uyển Bình, tên gá»i Uyển Nhi. Phúc Sinh đã theo đúng kế hoạch cá»§a Chu Y Viên, Ä‘i thẳng Ä‘i Uyển Bình khi trá»i chưa tối, ký cược vá»›i chá»§ hiệu Phúc Nhuận Lâu hai trăm lạng bạc, để đưa cô gái vỠđây, còn vá» giá cả, mặc cả vá»›i nhau là, cứ qua má»™t đêm lão chá»§ hiệu sẽ được năm mươi lạng bạc, còn tiá»n cá»§a uyển Nhi tính riêng. Uyển Nhi liá»n há»i ngay giá cả vá»›i Phúc Sinh. Phúc Sinh biết rằng không thể để việc nhá» làm há»ng việc lá»›n, nên nói ngay, má»—i ngày má»™t trăm lạng. Nghe nói vậy, cô Uyển Nhi cứ tưởng Phúc Sinh nói đùa. Không ngá» Phúc Sinh chính thức nói lại:
- Má»™t ngày má»™t trăm lạng, nhưng có Ä‘iá»u kiện.
Uyển Nhì nói:
- Xin cho biết.
Phúc Sinh nói:
- Chuyện ấy, đòi há»i ra sao, nhất nhất phải tuân theo.
Không ngá» Uyển Nhi đã cưá»i lên khanh khách nói:
- Lẽ nào lại không làm được!
Phúc Sinh cÅ©ng không muốn lắm lá»i nữa, bảo cô hãy tẩy rá»­a son phấn, mặc quần áo đàn ông, hai ngưá»i cưỡi ngá»±a chung má»™t con ngá»±a, phóng như bay vá» chùa Linh Giá»›i.
VỠđến chùa Linh Giá»›i, Phúc Sinh liá»n thu xếp cho Uyển Nhi ở vào cạnh phòng Chu Y Viên, còn mình ăn uống qua loa, cho xong bữa. Xem thấy giá» hẹn cÅ©ng sắp tá»›i bèn Ä‘i ra cá»­a chá» Tú Viá»…n.
Tú Viá»…n nghÄ© tá»›i má»i việc trong ngày hôm nay, lúc có vẻ nghi ngá», lúc có vẻ sợ hãi, lúc lại sợ rằng, nếu có ai biết được, thì việc bé sẽ xé ra to, mà thành đổ vỡ tan nát hết. Ngồi trong nhà nghÄ© quẩn nghÄ© quanh như vậy, mà nghÄ© mãi chẳng ra. Nhưng rồi lại thấy, ngày nào cÅ©ng như ngày nào, ngồi lỳ bên chiếc đèn dầu cÅ© kỹ mãi, thật chán ngắt, buồn tênh. Có được ngưá»i bạn đồng lứa tốt, chuyện trò vá»›i nhau má»™t đêm, mà lại toàn là những chuyện thích thú, cÅ©ng hay. Lại nghÄ©, anh ta cho mình xem cái gì, đó là việc cá»§a anh ta, ta sợ cái gì nhỉ. NghÄ© tá»›i đó, bèn bước ngay ra khá»i cá»­a. Thật vừa hay, Phúc Sinh cÅ©ng Ä‘ang đợi Tú Viá»…n.
Hai ngưá»i cùng trở vá» phòng riêng cá»§a Phúc Sinh. Nói chuyện tào lao má»™t lát, Tú Viá»…n thấy ngán ngẩm vì nó không Ä‘i vào Ä‘á», nên rất sốt ruá»™t. nhung lại không dám nói ra. Phúc Sinh biết là đến lúc rồi, bèn kín đáo nói:
- Ông anh này, tôi cho ông anh xem cái này còn đã hÆ¡n cái cá»§a ông anh xem lúc ban ngày nhiá»u.
Nói rồi, rút từ trong chiếc hòm để dưới gầm giưá»ng ra má»™t cuốn sách, mở rá»™ng ra, Tú Viá»…n nghé vào xem, ngay lập tức đôi mắt lóe sáng, đó là tập Liên Chiệp bao gồm hai mươi bốn bức vẽ Xuân Cung, vá»›i những nét vẽ tuyệt vá»i bằng thuốc màu nước sống động, y như thật. Tú Viá»…n đã không xem thì thôi, nhưng khi đã xem vì bị cuốn hút không rá»i mắt ra được nữa, mở rá»™ng tập tranh ra, má»—i bức má»™t kiểu má»™t dáng khác nhau, gật gù lia lịa, khen đẹp. Phúc Sinh cÅ©ng len vào má»™t bên, chỉ chỉ chá» chá» tán tụng, trong phúc chốc, hai ngưá»i đã như quen sẵn nhau đây từ kiếp trước.
Có bài thơ chứng minh:
Hải đưá»ng thấp thoáng oanh bay dạo.
Dưới trúc xanh xanh, giá»ng yến trong.
Äan thanh đôi nét, nhá» con tạo.
Một mảnh xuân tình vẽ chẳng xong.
Cả hai, kẻ má»™t tiếng, ngưá»i má»™t câu, quây lại bên bá»n đèn cổ, chuyện trò gắn bó như keo như sÆ¡n. Tuy vậy Phúc Sinh vẫn còn kìm nén được, nhưng Tú Viá»…n thì đã mê mẩn, bàng hoàng, hận rằng nhÅ©ng cô gái đó không biến được thành ngưá»i thật, để bước ngay vào cuá»™c mây mưa. Bá»—ng nhiên Phúc Sinh hạ giá»ng xuống, nói nhá»:
- Ông anh này, thằng em thấy ông anh cÅ©ng thuá»™c loại thập thành rồi đấy. Thằng em này cÅ©ng chịu không nổi nữa rồi. Nhưng thằng em này có má»™t cách tuyệt hay. Tú Viá»…n túm chặt lấy Phúc Sinh há»i ngay:
- Nói mau! Nói mau!
Phúc Sinh bèn nói:
- Em có má»™t đứa nhá», có thể dùng được. Tốt nhất là ta tìm lấy má»™t nÆ¡i nào đó, rồi tha hồ mà vui chÆ¡i, hoan lạc.
Khi Tú Viá»…n nghe nói là má»™t đứa nhá», thì hứng thú sút Ä‘i mất má»™t ná»­a, xong vẫn tiếp tục há»i:
- Cái đứa nhỠnày...
Phúc Sinh thấy Tú Viá»…n không khoái, liá»n nói:
- Cái đứa nhỠnày của thằng em hoàn toàn khác với loại khác.
Tú Viá»…n vá»™i vã há»i tiếp:
- Hoàn toàn khác với loại khác là sao?
Phúc Sinh thấy đã đúng thá»i cÆ¡, nên quỳ hai gối xuống mà nói:
- Ông anh phải thỠvới thằng em, không được hé lộ một tý gì cho ai biết chuyện này.
Tú Viễn nghe thấy dễ dàng quá, bèn thỠngay lập túc.
Phúc Sinh Ä‘ang định nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng Chu Y Viên gá»i:
- Phúc Sinh đâu? Phúc Sinh đâu nhỉ?
Phúc Sinh vội vã chạy ngay vỠbên đó. Một lát sau quay trở lại, vừa đi vừa lầu bầu chửi bới:
- Thằng già chết tiệt, làm cụt hứng của bố mày đi!
Sau đó, Phúc Sinh tiếp tục nói:
- Ông anh, ông anh há»i đứa nhá» cá»§a thằng em khác ngưá»i khác chá»— nào chứ gì? Äứa nhỠấy, thá»±c ra là má»™t cô gái, thằng em đưa vỠđây đấy.
Tú Viá»…n lại túm chặt lấy Phúc Sinh há»i dồn:
- Thật thế chứ? Sao không nói sớm một tý.
- Thằng em sợ ông anh không dám chơi!
Äâu có đâu có! Bây giá» con bé ở đâu?
Phúc Sinh đáp:
- Thằng em đang giấu nó đi rồi.
Tú Viễn sung sướng tưng bừng:
- Thế thì tuyệt vá»i!
Phúc Sinh lại làm ra bộ khó khăn:
- Nhưng mà ở đâu mới được chứ?
Tú Viễn nói:
- Tôi có chỗ mà!
Nói đến đây Tú Viễn cũng quỳ xuống nói với Phúc Sinh:
- Anh cÅ©ng phải thá» vá»›i tôi rằng, không nói cho ngưá»i nào biết.
Phúc Sinh cÅ©ng đành thá».
Tú Viễn nói:
- Äi theo tôi.
Phúc Sinh vội túm Tú Viễn lại, nói:
- Này ông anh, ông anh xem trá»i còn sá»›m thế này, nhỡ bị ngưá»i ta nhìn thấy thì tính sao?
Tú Viá»…n đứng trong cá»­a sổ nhìn ra ngoài trá»i, các tăng xá vẫn còn ánh đèn. Liá»n rụt đầu vào nói:
- Tôi còn có má»™t con đưá»ng riêng. Anh Ä‘i đưa con bé đến đây.
Phúc Sinh bèn Ä‘i gá»i Uyển Nhi tá»›i, Uyển Nhi vái Tú Viá»…n má»™t cái. Phúc Sinh bèn ngăn lại:
- ChỠmột lát nữa rồi tha hồ mà lễ bái.
Nói rồi, tay xách làn thức ăn, đi xuống lầu cùng Tú Viễn.
Ba ngưá»i, ngưá»i ná» dắt tay ngưá»i kia, lẻn ra cá»­a sau chùa, gió đêm ù ù, không má»™t bóng ngưá»i. Ba ngưá»i vừa Ä‘i vừa chạy, theo Tú Viá»…n lên chá»— cá»­a ngách...
Ba ngưá»i đã chạy tá»›i chá»— cá»­a ngách, Tú Viá»…n mở khóa, dặn dò Uyển Nhi và Phúc Sinh rằng, khi đã và bên trong tuyệt đối không nói gì nữa. Uyển Nhi và Phúc Sinh theo đúng lá»i Tú Viá»…n dặn, vào đến bên trong cá»­a rồi, đã gần như phải nín thở.
Tú Viá»…n lấy ra má»™t cái chốt, chốt chặt cá»­a lại, đỠphòng cá»­a bị đẩy bật ra. Chốt xong, cầm tay Uyển Nhi kéo Ä‘i, Uyển Nhi lại kéo theo Phúc Sinh. Ba ngưá»i dò dẫm từng bước, bước Ä‘i bước dừng, Ä‘i rất lâu. Trong hầm tối không nhìn thấy gì hết, ba ngưá»i nín thở, im lặng như chết. Äi má»™t lúc lâu lắm. Tú Viá»…n má»›i nói:
- Thế là ổn cả rồi;
Nói xong, lại chỉ nghe thấy tiếng chân bước gấp, và chẳng còn thấy Tú Viễn đâu nữa.
Phúc Sinh há»i:
- Thế này là thế nào?
Uyển Nhi đáp:
- Không biết.
Phúc Sinh chợt thấy căng thẳng hẳn lên... Và bất chợt lại nghe tiếng Tú Viá»…n gá»i:
- Lại cả đây.
Tú Viá»…n nói xong bật cưá»i ha hả.
Má»™t lát sau, đèn sáng, trong đưá»ng hầm tối Ä‘en như má»±c cÅ©ng đã le lói được tý ánh sáng.
Phúc Sinh lôi Uyển Nhi Ä‘i theo má»™t góc ngoặt, đã nhìn ngay thấy Tú Viá»…n đứng ở giữa căn hầm, bên cạnh đó là má»™t ngá»n đèn Ä‘ang leo lét cháy, bên cạnh cây đèn là má»™t cái ổ cá», bên trên phá»§ má»™t chiếc chăn sô lệch, dúm dó. Phúc Sinh biết rằng đây chính là địa Ä‘iểm đã được Tú Viá»…n sắp xếp.
Phúc Sinh đi tới trước mặt Tú Viễn nói:
- Quả thật là ông anh giá»i thật. Những chá»— như thế này, có đến thánh cÅ©ng không biết được!
Nói xong, hai ngưá»i cùng bật cưá»i.
Phúc Sinh kéo Uyển Nhi lại, còn Tú Viễn đứng một tên, mắt nhìn mà thấy lòng nhộn nhạo hẳn lên, và không biết rằng mình nên làm tới, hay đúng chầu rìa, mà xem.
Phúc Sinh đã nhìn thấu suốt gan ruá»™t Tú Viá»…n, bởi đã nhìn rõ cặp mắt thèm thuồng cá»§a Tú Viá»…n, nên đã đẩy Uyển Nhi vào ngá»±c Tú Viá»…n. Tú Viá»…n không sao nhịn thêm được nữa, thế là hai ngưá»i, đành phải lần lượt, anh hát xong, đến tôi lên sân khấu, luân lưu “lên xe, xuống ngá»±a†cứ như thế, phải đến quá ná»­a đêm, há» má»›i thấy mệt.
Xong việc, Uyển Nhi quấn chiếc khăn lăn ra ngủ, Phúc Sinh bèn nói với Tú Viễn:
- Này ông anh, ông anh xem xem đây là cái gì?
Tú Viễn ghé sát tận nơi, đó là cả một làn thức ăn, đồ uống, lại một trận reo mừng. Phúc Sinh mở các hộp thức ăn ra, bên trong dã có sẵn: Nửa con ngỗng béo, nửa con gà quay, một đĩa thịt hầm, một đĩa cá rán, rau quả nộm hai đĩa.
Phúc Sinh lấy bát đĩa ra, và ở bên dưới cùng là má»™t vò rượu. Äiá»u đó, khiến Tú Viá»…n vui sướng phải nhắc Ä‘i nhắc lại:
- Ngưá»i anh em chu đáo quá, thằng anh này gặp được chú em thá»±c đúng là phúc từ ba kiếp để lại!
Tiếp đó, hai ngưá»i ngồi trên hai chiếc ghế nhá», bắt đầu chén chú chén anh, cùng nhau ăn uống. Hai ngưá»i vừa ăn uống vừa chuyện trò, và ná»™i dung câu chuyện không ngoài hai chữ ái tình. Chuyện cá»§a hai ngưá»i nghe đến phát khiếp lên được. Tú Viá»…n sau má»™t ngày mệt nlá»i rã rá»i, nay lại bị rượu đánh từ trong đánh ra, nên đầu nặng trÄ©u lưỡi líu lại. Phúc Sinh thấy Tú Viá»…n đã có phần say, nên lại càng chuốc thêm nhiá»u nữa.
Tú Viễn lè nhè:
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, (rượu gặp tri âm, ngàn chén còn là ít). Hôm nay anh làm quen được với chú em, là anh có phúc từ ba kiếp trước...
Nói xong lai cạn cả một cốc rượu lớn.
Phúc Sinh thấy Tú Viá»…n đầu đã choáng váng, mắt đã lá» Ä‘á», lưỡi dài ra thêm má»™t đốt, bèn nói má»™t cách lập lá»:
- Ông anh, ông có biết tại sao thằng em này lại dám kết giao với ông anh không?
Tú Viễn nheo nheo mắt nghiêng nghiêng nhìn, nói:
- Tại... là... tại làm sao?
Xế trưa hôm nay, thằng em nhìn thấy ông anh cùng vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà vào trong hầm này. Thằng em chắc là ông anh đã vui vẻ vá»›i ngưá»i đàn bà ấy, đúng không!
Phúc Sinh cố ý há»i vậy.
Tú Viễn đáp:
- Tính gì chuyện ấy, bá»n đàn bà nông thôn ấy mà, cÅ©ng chẳng thích thú gì đâu. Này Phúc Sinh, chú em thá» Ä‘i, anh sẽ nói cho chú em nghe má»™t chuyện...
Phúc Sinh thỠthật độc.
Nghe Phúc Sinh thỠxong, bèn nói:
- Thá»±c ra. . . chuyện chẳng hẹn. . . mà nên. Hai anh em chúng ta... là loại tri ká»·... ở mức độ nào nhỉ! Anh và cái bá»n đàn bà nông thôn ấy mà, chẳng tính được vào cái cung bậc nào hết. Thá»±c ra... thá»±c ra, anh còn đáng được căng biển nêu gương nữa kia.
Phúc Sinh há»i:
- Vì sao?
Tú Viễn lại uống thêm rượu, rồi ngật ngưỡng nói tiếp:
- Cả lÅ© chúng nó là đồ bá», toàn là đến van xin anh thôi. Có đứa thì tại thằng đàn ông trong nhà vô dụng, có đứa lại vì lấy nhau đã lâu mà không có con, có đứa là gái góa...
Tú Viễn uống đã say mèm:
- Tất cả những cá»§a đó chẳng ra cái gì hết. Anh nói cho chú nghe má»™t chuyện động trá»i đây này, chú phải trụ chân cho vững nhé, đúng là chuyện động trá»i đấy...
Tú Viễn nói tiếp:
- Chuyện động trá»i này, là cái thằng tôi, Tú Viá»…n đây, chẳng là cái quái gì cả, vậy mà đã chá»i được cả cung nữ trong cung cấm rồi đấy nhé...
Phúc Sinh tưởng Tú Viễn say, nên chẳng chú ý gì, nói:
- Ông anh say mất rồi!
- Say há»­? Thế thì anh nói cho chú biết, cô cung nữ ấy tên gá»i là Xuân San đấy, thưá»ng đến đây dâng hương xin thẻ. Anh vá»›i cô ta, chẳng phải má»™t hai lần gì đâu nhá. Mà má»›i mấy ngày trước đây, cô ta cÅ©ng đã đến chùa, anh vá»›i cô ta truy hoan tại chính chá»— này này...
Phúc Sinh há»i:
- Thế rồi sau ra sao?
Tú Viễn nói tiếp:
- Rồi sau, rồi sau, chả biết cái thằng cha già mất dậy nào đó quát lên một tiếng, anh bèn vác cô Xuân San chạy!
Phúc Sinh bất chợt giật mình, nghÄ© bụng: Thì ra, mấy ngày trước đây, chính Hòa Tể tướng, đã Ä‘i lạc vào đưá»ng hầm này, đã nghe thấy tiếng rên rỉ, hổn hển. Nên Phúc Sinh há»i:
- Thế ông anh đem cô cung nữ giấu đi đâu?
Tú Viễn ngật ngưỡng, loạng choạng lôi Phúc Sinh đi:
- Chú lại đây với anh.
Tú Viá»…n lôi Phúc Sinh Ä‘i ngoắt ngoéo má»™t lát, rồi đến má»™t chá»— đưá»ng dốc, nói:
- Chú khom khom cái lưng xuống, bò lên, ở đó có má»™t viên gạch, viên gạch rá»i, chú đẩy nó lên, rồi nhìn xem, bên trên là cái gì? Anh hôm nay uống rượu rồi, chân tay nhão ra cả, không làm gì đó và cÅ©ng không đưa được chú em lên trên đó đâu.
Phúc Sinh khom lưng, dùng khinh công, chạy lên đến đầu dốc hầm, gõ gõ lên phía trên, nghe tiếng vang biết trên rỗng không.
Tú Viễn nói:
- Hòn gạch ấy có cái cán đấy, trước hết là kéo nó vỠphía dưới, nghe thấy "kịch" một cái, thì lại đẩy ngược lên phía trên!
Phúc Sinh lại mò mẫm sá» lên phía trên, quả nhiên mÆ¡ thấy cái cán, bèn kéo nó xuống phía dưới, nghe thấy má»™t tiếng "kịch", rồi lại đẩy vá» phía trên, giống như ngưá»i cá»­ tạ, đúng là nó đã mở ra.
Phúc Sinh nhô đầu lên, tay sá» soạng tứ phía, thấy chá»— đó giống như má»™t cái há»™p lá»›n, vươn thêm vá» phía trước, má»›i sá» thấy má»™t màn vải. Bèn khom ngưá»i, từ trong cái màn vải đó chui ra. Nhìn qua chấn song cá»­a sổ, thấy má»™t vành trăng treo bên ngoài trá»i. NhỠánh trăng, quan sát nÆ¡i Ä‘iện thá» này, má»›i biết rằng, Ä‘iện thá» này chính là nÆ¡i đã làm quen vá»›i Tú Viá»…n. Khi đã nhìn rõ má»i thứ, và thấy chẳng còn việc gì khác, liá»n quay ngưá»i và từ chá»— gầm án thỠđó, hấp tấp trở vá» hầm.
Ở đó Tú Viá»…n Ä‘ang gá»i Phúc Sinh, dặn lại:
- Kéo hòn gạch vỠphía dưới, rồi sau đó lại đẩy ngược lên một cái, nghe thấy tiếng “kịch, kịch" là được.
Phúc Sinh làm đúng như lá»i dặn, trám kín hòn gạch vào chá»— cÅ©, má»›i quay trở lại chá»— Tú Viá»…n. Hai ngưá»i cùng trở lại chá»— cÅ©, lúc này Uyển Nhi đã tỉnh giấc...
Phúc Sinh nói với Tú Viễn:
- Trá»i cÅ©ng đã khuya lắm rồi, ông anh vá» ngá»§ tạm ở phòng tôi, sá»›m mai hãy vá» chùa.
Vừa nói vừa đẩy đẩy Tú Viá»…n, lúc này, Tú Viá»…n và say má»m như bùn.
Phúc Sinh dắt Uyển Nhi, Uyển Nhi xách làn thức ăn, nhìn xung quanh, thấy không còn để sót lại thứ gì, má»›i thổi tắt đèn. Phúc Sinh cõng Tú Viá»…n, mò mẫm ra đến cá»­a hầm. Bên ngoài cá»­a hầm, Phúc Sinh lại lần mò trong từ Tú Viá»…n tìm khóa, và chìa khóa, khóa cá»­a hầm lai cẩn thận. Cả ba ngưá»i chuồn vá» nhà khách trong nháy mắt.
Phúc Sinh thu xếp cho Tú Viễn ngủ ở phòng mình, Uyển Nhi ngủ ở phòng bên cạnh, rồi mình cũng đang chuẩn bị đi nghỉ, chợt nghe thấy tiếng động từ phòng của Chu Y Viên, một lát sau lại thấy đèn sáng, nên chạy ngay sang đó.
Äi tá»›i cá»­a, lại đúng lúc Chu Y Viên mở cá»­a, thấy Phúc Sinh, liá»n lôi tuá»™t vào trong phòng, há»i ngay:
- Thế nào rồi?
Phúc Sinh liá»n Ä‘em chuyện Tú Viá»…n chÆ¡i gái vụn trá»™m trong hầm kín, và cái cá»­a bí mật trong đại Ä‘iện nói hết lại cho Chu Y Viên nghe.
Nghe xong má»i chuyện, Chu Y Viên liá»n túm ngay lấy tay Phúc Sinh há»i vá»™i:
- Anh có biết tên con cung nữ kia không?
Phúc Sinh đáp:
- Tên là Xuân San!
Khi chưa nghe biết tên thì không sao, nhưng sau khi biết tên rồi, thì vô cùng hoan hỉ, mừng rỡ, rồi lập tức quyết định: Ngày mai cả bá»n trở vá» kinh thành.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
ãðóçîâîçîôô, ìåðëåí, ïðîìñâÿçüáàíê, ñèòèáàíê, òåòðèñ, õëàìèäèîç, ôðàíöèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™