25-12-2008, 08:38 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương XII: Những lá»i khai bà ẩn
Bách nhìn ra dãy hà nh lang vắng ngắt rồi cẩn trá»ng đóng chặt cá»a lại. Giá» nà y cả phòng đã vá» hết. Sau má»™t ngà y há»p hà nh và là m những công việc trả nợ cho buổi chiá»u vắng mặt hôm qua, giá» Bách má»›i có thá»i gian kiểm tra lại những ghi chép tại Trại Hoa Äá». Cuốn sổ tay cá»§a anh kÃn đặc chữ. Trung tá Phả đã lấy lá»i khai cá»§a bảy ngưá»i cả thảy. Trừ Diên VÄ© và ngưá»i phụ nữ tên Ráy, những ngưá»i còn lại Ä‘á»u phải thông qua phiên dịch. Trái vá»›i dá»± Ä‘oán cá»§a anh, trung tá Phả là m việc rất nghiêm túc và nhiệt tình. Bách chỉ phải há»i thêm và i câu và ghi lại nguyên si cuá»™c thẩm vấn. Tuy nhiên, những cuá»™c nói chuyện nà y cho anh những cảm giác kỳ lạ, mà bây giá», khi mở cuá»™n băng ghi âm ra nghe lại Bách vẫn chưa hết bà ng hoà ng.
RÃY
Trung tá Phả: Quan hệ giữa chị và ngưá»i quá cố?
Ráy: Ngưá»i cùng bản.
Trung tá Phả: Chị thấy cô Di là ngưá»i như thế nà o?
Ráy: Hiá»n là nh, tốt tÃnh.
Trung tá Phả: Chị ta có thù oán với ai trong bản không? Hay có lý do nà o khiến ai ghét chị ta không?
Ráy: Không ai có thể ghét được Di. Chị ta tốt tÃnh, lại sống má»™t mình.
Trung tá Phả: Chị có thấy nguyên nhân nà o khiến chị ta tá»± tá» không, hoặc sáng nay chị ta có hà nh động bất thưá»ng nà o khiến chị để ý thấy?
Ráy: Không. Tôi không thấy lý do gì để Di treo cổ tá»± tá». Cô ấy có má»™t đứa con trai bị mất tÃch cách đây và i năm, nhưng tôi không cho rằng vì thế mà tá»± nhiên cô ấy tá»± tá». Sáng nay Di vẫn cho gấu và khỉ ăn như bình thưá»ng.
Trung tá Phả: Từ lúc 11h đến 13h30 chị ở đâu và là m những gì?
Ráy: Tôi chuẩn bị cÆ¡m trưa cho cả trang trại, sau đó ăn trưa, rá»a bát. Má»i khi Di vẫn phụ tôi việc nà y nhưng đến quãng trưa, tôi không nhá»› chÃnh xác giá», chỉ biết mặt trá»i đã là m nóng chá»m mÅ©i tôi, thì không thấy cô ta đâu. Tôi hÆ¡i bá»±c mình, cả giỠăn trưa cô ta cÅ©ng biến mất.
Bách: Hình như sáng nay Di có phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u gì đó đặc biệt?
Ráy: Tôi không biết. Cô ta không nói gì với tôi cả.
Bách: Chị nói rằng đến gần giữa trưa má»›i thấy cô ta biến mất nhưng có ngưá»i nói vá»›i tôi rằng cô ta đã vắng mặt cả buổi sáng. Lúc đó chị Ä‘ang là m gì?
Ráy lộ rõ vẻ lúng túng xong lấy lại ngay vẻ bình tĩnh.
Tôi… lúc đó tôi Ä‘i hái lá thuốc, có lẽ Di cÅ©ng Ä‘i hái thuốc. Chúng tôi vẫn giữ thói quen nà y và o buổi sáng. Trang trại giá» rá»™ng lá»›n hÆ¡n bản trước kia, tôi không thể biết được má»i ngưá»i Ä‘i đâu và là m những gì.
Bách: Sao vừa rồi chị nói rằng sáng nay vẫn thấy cô ta cho gấu và khỉ ăn.
Ráy: Có thể tôi nhầm với ngà y hôm qua.
Bách: Chị hái thuốc ở đâu?
Ráy: Trong rừng, tất nhiên là trong rừng.
Bách: Sau đó chị để thuốc ở đâu?
Ráy: Hôm nay tôi không tìm được loại thuốc mà dưới xuôi ngưá»i ta đặt, nên không hái được gì.
Bách: Còn A Cách, thá»i gian đó anh ta ở đâu?
Ráy: Vì không có Di phụ bếp nên tôi phải nhá» A Cách má»™t lúc, nhưng hôm nay cáºu ấy cÅ©ng không ăn cÆ¡m trưa. Cáºu ấy nói rằng hÆ¡i mệt nên vá» lán nghỉ sá»›m.
Bách: Hình như, trước khi chết, Di có nói rằng cô ta rất sợ ma rừng ám hại.
Ráy: Äúng thế, chừng nà o còn có mặt ở Trại Hoa Äá», anh không nên Ä‘i lại lung tung, cho dù anh là cảnh sát Ä‘i chăng nữa. Ma rừng sẽ bắt hồn cá»§a bất kỳ kẻ nà o phạm thượng.
Giá»ng cá»§a Ráy bất thần đổi khác.
Ta cÅ©ng đã nhìn thấy bóng Ä‘en bao phá»§ quanh khuôn mặt anh. Tháºt may mắn, anh vừa thoát khá»i tá» thần.
Bách: Sao chị biết?
Ráy: Ta nhìn thấy bóng Ä‘en Ä‘ang đứng ngay sau lưng anh. Hãy cẩn tháºn. Xung quanh anh đầy rẫy những ám khÃ.
Nghe lại đến đây, Bách thấy lạnh toát ngưá»i dù không khà đang oi nồng như sắp bão. Giá»ng Ä‘iệu chị ta âm âm hệt tiếng ngưá»i máy, mà không phải, như âm thanh Ä‘ang phát ra từ má»™t chiếc giếng rất sâu.
BÀ GIÀ Cá»” QUÃI
Trung tá Phả: Bà cho biết tên?
Bà già : Tôi không nhớ.
Trung tá Phả: Bà có đoán ra lý do nà o khiến Di treo cổ tự vẫn không?
Bà già cổ quái chợt rú lên rồi lăn lá»™n trên ná»n đất.
Treo cổ, treo cổ. Các cháu cá»§a tôi. Äúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng. Chúng nó chết rồi, các ông đừng tìm nữa. Má»™t đứa treo cổ, má»™t đứa tan nát da thịt. Các con ôi.
Bà già cưá»i ré lên má»™t cách Ä‘iên loạn khiến cuá»™c thẩm vấn phải kết thúc.
Tiếng khóc trá»™n tiếng cưá»i cá»§a bà ta khiến Bách thấy ghê tai. Anh phải ấn tạm dừng chiếc máy ghi âm để lấy lại bình tÄ©nh. Hai đứa cháu duy nhất cá»§a bà ta chết thảm trong vòng má»™t tháng, khó ngưá»i nà o có thể tỉnh táo được. Tuy nhiên, dung mạo và cách thể hiện ná»—i Ä‘au cá»§a bà ta tháºt khác thưá»ng. Nó khiến anh cảm thấy mình Ä‘ang trá»™n và o không khà chết chóc cá»§a Trại Hoa Äá» chứ không phải Ä‘ang ngồi giữa phòng là m việc trong thà nh phố.
NGƯỜI VỢ
Trung tá Phả: Bà Miến, bà sống ở đây lâu rồi, hãy kể lại những gì mà bà biết vỠcô Di.
Bà Miến thoáng chút rùng mình, môi bà ta run run như sắp khóc, rồi lại như sợ sệt má»™t Ä‘iá»u gì đó.
Tôi… biết Di từ hồi nó mới đẻ.
Bà ta khóc tháºt. Khóc không ngừng được má»™t cách kỳ lạ, như thể Di là con đẻ cá»§a bà ta váºy, nhưng rút cuá»™c không kể thêm được Ä‘iá»u gì.
Trung tá Phả: Hai vợ chồng bà không có con?
Bà Miến có vẻ hoảng hốt, môi mÃm lại.
Có, nhưng… chết rồi.
Trung tá Phả: Bị ma rừng bắt?
Bà ta báºt khóc.
Xin ông đừng nhắc đến nó nữa.
Trung tá Phả: Thôi được rồi, đó là chuyện riêng. Còn sáng nay bà có nhìn thấy Di không?
Bà Miến: Không, tôi không gặp nó.
Bách: Còn Ráy?
Bà Miến: Có, sáng nay tôi có nhìn thấy Ráy.
Bách: Từ lúc mấy giỠđến mấy gi�
Bà Miến: Từ 9 giỠđến trưa.
Bách: Không đúng, Ráy nói rằng sáng nay chị ta Ä‘i hái lá từ sáng sá»›m. NghÄ©a là sáng nay bà đi đâu nên má»›i không biết Ä‘iá»u đó.
Bà ta trở nên hoảng loạn đến độ cuộc thẩm vấn phải tạm dừng lại.
Trung tá Phả: Thôi được rồi. Váºy sáng nay bà đi đâu?
Bà Miến: Tôi cũng đi hái lá thuốc.
Trung tá Phả: Äi vá»›i ai?
Bà Miến: Tôi… đi một mình.
Trung tá Phả: Còn chồng bà ?
Bà Miến: Ở nhà trồng cây.
Trung tá Phả: Bà đi hái thuốc từ mấy giỠđến mấy giá». Hái được những lá thuốc gì?
Bà Miến lại tỠra sợ hãi một cách kỳ quặc.
Tôi… không biết mấy giá». Chỉ biết Ä‘i và o buổi sáng. Tôi mệt quá… tôi Ä‘i vá» có được không.
Bách: Chỉ trong vòng má»™t tháng mà trong bản có những ba ngưá»i chết, trong đó có hai ngưá»i treo cổ tá»± tá», bà thấy Ä‘iá»u đó có kỳ lạ không
Bà Miến lại báºt khóc.
Tôi không biết. Cho tôi vỠđi, tôi đau đầu quá.
…
Bách lại ấn nút tạm dừng. Cuá»™c thẩm vấn vẫn còn tiếp tục má»™t Ä‘oạn nữa, nhưng Bách cho tua lại Ä‘oạn băng vừa rồi. Anh trầm ngâm. Thái độ cá»§a bà già nà y quả là rất kỳ lạ, đúng như những lá»i kể cá»§a Diên VÄ©.
NGƯỜI CHỒNG
Trung tá Phả: A Bằng, sáng nay ông ở đâu? Là m những gì?
A Bằng: Tôi trồng cây cả buổi sáng.
Trung tá Phả: Còn buổi trưa, quãng từ 11h đến 13h30?
A Bằng: Tôi ăn trưa rồi nghỉ trong nhà .
Trung tá Phả: Sáng nay, vợ ông có cùng trồng cây với ông không?
A Bằng: Không, bà ấy đi hái thuốc trong rừng.
Trung tá Phả: Từ mấy giỠđến mấy gi�
A Bằng: Từ 7h đến 11h.
Trung tá Phả: Sáng nay ông có thấy Ä‘iá»u gì bất thưá»ng ở cô Di không?
A Bằng: Không… không.
Bách: Hình như Di đã phát hiện ra Ä‘iá»u gì đó?
A Bằng: Tôi… không biết.
Ngưá»i đà n ông già nua nà y trả lá»i hoà n toà n tỉnh táo và điá»m đạm, nhưng giá»ng nói cá»§a ông ta pha chút giáºn dữ và bằng trá»±c giác, Bách cảm thấy ông ta còn giấu giếm má»™t Ä‘iá»u gì đó, đặc biệt là khi nhắc đến cái chết cá»§a Di.
A CÃCH
Trung tá Phả: Tại sao trưa nay anh lại không ăn trưa như má»i ngưá»i?
A Cách: Tôi bị mệt.
Trung tá Phả: Anh mệt thế nà o? Lúc chiá»u vẫn thấy anh xách hai tay hai xô nước.
A Cách: Tôi bị nhức đầu thôi, sau đó khoẻ rồi.
Trung tá Phả: Di có vướng mắc gì vỠchuyện tình cảm không?
A Cách: Tôi đoán là không. Chị ta sống một mình từ lâu rồi.
Bách: Cách đây Ãt lâu hình như có má»™t cô gái cÅ©ng treo cổ tá»± tá» chết.
Mắt A Cách đỠlên, bà n tay anh ta run run.
A Cách: Äúng váºy.
Bách: Và sau đó em trai cô gái cũng bị rơi xuống vực. Nghe nói anh rất thân với gia đình cô ta. Anh có biết hỠgặp phải chuyện gì không?
A Cách: Tôi không biết. Äừng nhắc đến chuyện Ä‘au buồn đó nữa.
Bách: Anh biết chuyện gì đó phải không?
A Cách: Tôi không biết gì hết. Ngưá»i chết rồi là hết, còn gì để nói nữa.
Bách: Nếu anh biết chuyện gì đó…
A Cách: Các ông cút đi…
Anh ta trở nên nổi giáºn và tuôn ra má»™t trà ng nhanh đến ná»—i ngưá»i phiên dịch phải lắc đầu.
TRƯỞNG BẢN
Trung tá Phả: Tại sao ông trưởng bản không Ä‘i cùng má»i ngưá»i?
Trưởng bản: Tôi là linh hồn của bản, tôi sinh ra ở đây, chết đi linh hồn sẽ che chở cho dân bản.
Trung tá Phả: Váºy ông phải biết rõ cái chết cá»§a cô Di?
Trưởng bản: Ngưá»i ở bản nà y chết nhiá»u, mất tÃch nhiá»u. Trước đây bản đông, giá» còn có ngần nà y.
Trung tá Phả: Ông không đoán được lý do cô Di tự vẫn sao? Biết đâu cô ta lại mang bầu chẳng hạn?
Trưởng bản: Không, Di không phải ngưá»i như thế. Khi con trai nó mất tÃch, nó vẫn rất cứng cá»i. Tôi không nghÄ© nó có lý do phải tá»± tá».
Trung tá Phả: Nếu không phải cô ta tá»± tá» thì là có ngưá»i ám hại?
Trưởng bản: Tôi không biết. Äó là việc cá»§a các ông, tôi phải há»i các ông má»›i phải.
Bách: Ông có tin rằng có tồn tại ma rừng không?
Bách còn nhớ rõ đôi mắt đục lỠcủa trưởng bản lúc đó nhướng lên, hai bà n tay nhăn nheo ngả mà u nâu đồng của ông ta dâng lên ngang mặt như đang đỡ một đồ lễ linh thiêng.
[B]Trưởng bản: Có ma rừng.
Bách:[/B] Ở đâu?
Trưởng bản : chỉ thẳng ngón tay có móng cáu Ä‘en và o đầu Bách khiến anh phải giáºt mình, sau đó chỉ sang trán cá»§a trung tá Phả và cuối cùng tá»± chá»c và o thái dương mình.
Ở đây.
Ngưá»i phiên dịch sau và i giây lặng ngưá»i má»›i cất lá»i dịch lại.
Ma rừng có mặt trong tất cả đầu óc con ngưá»i.
Trung tá Phả: Thế là thế nà o?
Trong giây lát, cả Bách và trung tá Phả quên mất công việc nghiêm túc Ä‘ang là m, cả hai như bị thôi miên theo những lá»i huyá»n bà cá»§a ngưá»i đà n ông già nua Ä‘ang ngồi trước mặt.
Trưởng bản: Ma rừng, ngá»± yên trong thẳm sâu cá»§a rừng già , nhưng ngưá»i ta đã lôi kéo nó và o đây. (Ông ta vẫn chỉ và o thái dương mình) Nó bị ngưá»i ta lôi kéo. Nó bị ngưá»i ta chỉ huy là m những việc tà n ác, rồi nó quay sang hà nh hạ chÃnh ngưá»i đã lôi kéo nó.
Bách lặng ngưá»i, ngay cả khi nghe lại Ä‘oạn nà y đến hai lần, anh vẫn chưa hiểu những lá»i lẽ rối rắm cá»§a ông già nà y. Giá»ng Ä‘iệu ông ta có vẻ triết lý nhưng lại trúc trắc má»™t cách ấu trÄ©.
DIÊN VĨ
Trung tá Phả: Cô là ngưá»i đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân, tại sao cô lại tá»± nhiên ra táºn đó và o giữa buổi trưa, liệu có phải là tình cá» không?
Diên Vĩ: Chị Di hẹn tôi ra đó. Chị ấy nói rằng muốn chỉ cho tôi xem một thứ.
Trung tá Phả: Chị ta nói đó là thứ gì?
Diên VÄ©: Tôi vẫn chưa biết, chị ấy nhất quyết không muốn nói ở đó, Di có vẻ tin tưởng tôi và muốn tôi ra táºn nÆ¡i. Chị ta có nhắc đến từ “chếtâ€, nhưng tôi không chắc đó có phải là má»™t xác chết hay không.
Trung tá Phả: Chị ta có vội vã không?
Diên Vĩ: Không, vì thế tôi mới không nghĩ đó là một xác chết.
Trung tá Phả: Lúc đó là mấy gi�
Diên Vĩ: Tôi không để ý giỠgiấc. Từ hồi đến trang trại tôi hầu như không bao giỠmang đồng hồ, nhưng lúc đó Ráy đã mang đồ ăn trưa lên nhà , thì chắc độ hơn 11h.
Trung tá Phả: Khi cô và Di gặp nhau có ai ở đó không?
Diên Vĩ: Không, chúng tôi ở trên lầu, nhưng… tôi nhớ ra rồi… có hai vợ chồng A Bằng vẫn còn là m nốt đám cây cho bồn hoa.
Trung tá Phả: NghÄ©a là hỠđã nghe hết câu chuyện giữa hai ngưá»i.
Diên VÄ©: Tôi không nghÄ© thế, cả hai đứng tÃt bên dưới, rất xa.
Trung tá Phả: Có nhiá»u ngưá»i có khả năng Ä‘á»c được khuôn miệng ngưá»i khác từ khoảng cách rất xa.
Diên VÄ©: Không, hỠđứng xa đến ná»—i chÃnh tôi cÅ©ng không nhìn rõ mặt, nhưng… có má»™t chuyện rất lạ, tôi đứng quay lưng vá» phÃa há» và khi tôi nháºn ra Di có vẻ Ä‘ang sợ sệt má»™t Ä‘iá»u gì đó, tôi ngoảnh lại thì cả hai có vẻ giáºt mình rồi lúng túng quay vá»™i Ä‘i. Nhưng ngay cả chuyện nà y tôi cÅ©ng không chắc lắm, má»i khi há» cÅ©ng vẫn có hà nh động như thế má»—i khi nhìn thấy tôi.
Trung tá Phả: Cô phát hiện ra xác chết lúc mấy gi�
Diên VÄ©: Tôi chỉ có thể áng chừng là má»™t giá» hoặc hÆ¡n má»™t giá».
Trung tá Phả: Chị Di đã hẹn cô ngay lúc đó, sao mãi sau cô mới ra?
Diên Vĩ: Con trai tôi bị đau bụng, tôi phải ở lại bên cạnh nó một lúc.
Trung tá Phả: Chỗ cô phát hiện ra Di đã treo cổ có phải cũng là chỗ mà Di hứa sẽ cho cô xem… thứ gì đó.
Diên VÄ©: Äúng thế.
Trung tá Phả: Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ quanh khu vá»±c đó nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy gì, chá»— ấy cÅ©ng không khó để tìm kiếm, chỉ có vách đá và cái hang đá choèn choèn thôi. Nếu như… thứ đó ở tÃt dưới vá»±c thì đà nh chịu.
Trung tá Phả nhìn VÄ© vá»›i vẻ thoáng nghi ngá».
Trước khi rá»i khá»i Trại Hoa Äá», trung tá Phả có nói má»™t câu vá»›i Bách vẻ băn khoăn:
- Tôi cÅ©ng chịu không sao hiểu được vụ nà y. Cáºu nói đúng, có thể đây là má»™t vụ án mạng, vì sau cuá»™c thẩm vấn ngà y hôm qua thì chúng ta chưa tìm thấy lý do nà o khiến cho nạn nhân phải tá»± vẫn. Nhưng nếu có ngưá»i muốn giết chị ta thì lại cà ng vô lý hÆ¡n. Äây không phải là má»™t vụ giết ngưá»i để tranh chấp gia sản, tình ái hay thanh trừng chÃnh trị.
- Trừ phi chị ta đã nhìn thấy má»™t cái gì đó và điá»u đó khiến chị ta phải chết thảm. – Bách lên tiếng.
- Là cái gì? Theo cáºu thì là cái gì má»›i được chứ? Tôi tháºt Ä‘iên cái đầu. Mà cáºu tin lá»i con bé xinh đẹp ấy à ? Tôi thấy mông lung lắm.
- Chắng nhẽ cô ấy bịa ra để là m gì. – Bách phản bác.
- Tôi không biết. – Trung tá Phả nhún vai. - Thiếu gì lý do, phụ nữ là rất kỳ quặc. Có hôm vợ tôi tá»± nghÄ© ra rằng mình bị má»™t cái u trong bụng và bắt tôi rước lên táºn trung ương để khám. Sau đó bác sỹ kê cho má»™t loạt các toa thuốc bổ và khuyên bà ấy nên táºp thể dục má»—i ngà y để tiêu mỡ.
Trung tá Phả lại bắt đầu có những liên tưởng chẳng hỠăn nháºp hệt lúc so sánh anh vá»›i cáºu em buôn sắt thép. Anh tuyệt nhiên không tin rằng VÄ© lại bịa ra câu chuyện liên quan đến sinh tỠđó. Trung tá Phả hứa hẹn ngay hôm nay sẽ nghiên cứu kỹ hồ sÆ¡ vụ nà y để nếu thấy cần thiết thì Ä‘iá»u tra lại cÅ©ng như xét nghiệm kỹ dấu vân tay và các dấu vết quanh nút buá»™c dây treo cổ nạn nhân. Bách gáºt đầu mặc dù anh tin chắc rằng sau đó táºp hồ sÆ¡ sẽ lại bám đầy bụi cùng má»™t loạt giấy tá» lưu khác trong há»™c chứa.
Bách Ä‘á»c lại các ghi chép tổng quát cá»§a anh vá» những lá»i khai và toà n bá»™ vụ việc.
Ráy: Má»™t ngưá»i phụ nữ bà ẩn, luôn miệng nhắc đến ma rừng và việc chị ta biết rằng mình vừa suýt chết trên đưá»ng đến Trại Hoa Äá» vẫn chưa lý giải được. Có thể chị ta chỉ tình cá» nói thế để hù dá»a. Tuy nhiên, Ráy có những khoảng thá»i gian vắng mặt không rõ rà ng, đặc biệt chị ta lúng túng và trả lá»i sai lệch khi được há»i vá» những việc đã là m và o buổi sáng. Sáng hôm đó chị ta đã là m gì, chắc chắn không phải là đi hái thuốc rồi. Còn buổi trưa, cÅ©ng là khoảng thá»i gian Di ra chá»— hẹn và tá»± treo cổ lên vách đá (hắng cứ tạm kết luáºn là tá»± treo cổ đã), Ráy nói rằng vá» lán nghỉ trưa, nhưng trang trại rá»™ng lá»›n, lại vắng vẻ, nếu chị ta có lẻn ra ngoà i thì cÅ©ng không ai để ý.
Bà già cổ quái: Cả trang trại không ai nhá»› nổi tên bà ta, bà ta không giao tiếp, thái độ bất bình thưá»ng chứng tỠđầu óc không tỉnh táo. Bà ta sức yếu, không thể tá»± Ä‘i ra ngoà i má»™t quãng xa được chứ đừng nói có thể siết cổ má»™t ngưá»i nà o đó rồi kéo lên cao để buá»™c và o vách đá. Trừ phi bà ta thôi miên nạn nhân bằng bùa ngải.
Bách gạch đỠngay câu nà y khi Ä‘á»c lại. Má»™t cảnh sát hình sá»± không được phép ghi chép những Ä‘iá»u phi thá»±c tế. Tuy nhiên ngay lúc đó anh lại liên tưởng đến hình ná»™m bằng rÆ¡m trong chiếc hòm đựng quần áo cá»§a Di. Nó lấm lem và i vết Ä‘en, là thứ gì váºy? trông giống hệt máu khô. Tháºt kinh khiếp, má»i thứ ở vùng ấy tháºt kỳ dị. Thằng Sương có ý gì khi tư vấn cho Lưu mua cái đất ấy. Lưu lại viết thêm má»™t câu nữa ngay dưới lá»i tóm tắt. Ngưá»i nà y có hai đứa cháu chết bất đắc kỳ tá» chỉ trong vòng má»™t tháng. Má»™t ngưá»i cÅ©ng treo cổ. Chưa rõ lý do. Lý do?
Bà Miến: Bà ta trả lá»i vòng vo vá» quãng thá»i gian buổi sáng. Tại sao thế? Lẽ ra thá»i Ä‘iểm nghi vấn phải là buổi trưa má»›i phải, nhưng nhiá»u ngưá»i ở đây lại lúng túng vá» những việc hỠđã là m lúc sáng. Hay hỠđã là m gì để Di nhìn thấy được? Ai cÅ©ng có thể thấy rõ là ngưá»i nà y tá» ra suy sụp khi bị há»i dồn vá» cái chết cá»§a Di. Äã xác định bà ta có Ä‘i hái lá buổi sáng tháºt, lá thuốc tươi cá»§a bà ta còn xếp đầy trước hiên. Sau khi ăn trưa bà ta cÅ©ng vá» lán nghỉ trưa, nhưng ngoà i ông chồng chứng thá»±c Ä‘iểu đó má»™t cách thiếu khách quan thì còn ai khẳng định được. Bà ta không đủ sức khoẻ để kéo má»™t phụ nữ nặng 50 cân lên vách đá, nhưng nếu có sá»± hợp tác cá»§a ông chồng nữa thì cÅ©ng có thể được.
A Bằng: Ngưá»i đà n ông nà y rất bình thản khi trả lá»i, nhưng rõ rà ng ông ta muốn giấu giếm má»™t Ä‘iá»u gì đó. Và tại sao hai vợ chồng ông ta luôn sợ sệt và lúng túng khi nhìn thấy VÄ©?
A Cách: Anh ta có nhiá»u Ä‘iểm khả nghi. A Cách là ngưá»i nhanh nhẹn nhất bản để có thể siết cổ má»™t ngưá»i phụ nữ rồi nhanh chóng buá»™c xác nạn nhân lên vách đá. Anh ta hoà n toà n vắng mặt và o buổi trưa vá»›i lý do không hợp lý. VÄ© cÅ©ng nói rằng A Cách có liên quan nhiá»u nhất đến vụ treo cổ tá»± tá» cá»§a cô gái lần trước. Thái độ bất hợp tác cá»§a anh ta cÅ©ng cho thấy A Cách có Ä‘iá»u gì muốn giấu giếm.
Trưởng bản: Nhân váºt nà y cÅ©ng tháºt kỳ dị. Vẫn chưa hiểu ông ta muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì vá» ma rừng. Chỉ ná»™i việc ông ta bằng lòng ở lại vá»›i đám thần dân vắng hoe cÅ©ng đã là kỳ lạ. Ông ta cÅ©ng vá» lán nghỉ trưa như má»i ngưá»i sau khi ăn cÆ¡m.
Diên VÄ©: Là ngưá»i đầu tiên có mặt tại hiện trưá»ng, lá»i khai trước sau Ä‘á»u thống nhất như má»™t. Tuy nhiên, có những ám chỉ không là nh mạnh vá» lá»i nguyá»n, tiếng sáo, ngưá»i đà n bà bà ẩn trong căn nhà cổ, hồn ma cá»§a con chó rừng, những giấc mÆ¡ báo má»™ng vá»›i ngưá»i đà n bà áo Ä‘en rỉ máu từ trên thái dương.
Có thể do bị Ráy và những ngưá»i kỳ dị ở Trại Hoa Äá» nhồi sá» những Ä‘iá»u nhảm nhà ấy mà má»™t ngưá»i phụ nữ yếu Ä‘uối như Diên VÄ© dá»… nảy sinh tưởng tượng. Tuy nhiên, sá»± việc Di đã hứa chỉ cho VÄ© xem má»™t “thứ gì đó†và hẹn cô ở bức tượng hình ngưá»i cụt đầu chắc chắn là sá»± tháºt, không phải do cô ta tưởng tượng. Bách tuyệt đối tin tưởng và o Ä‘iá»u đó.
Thầy mo: Chỉ lấy được thông tin qua lá»i kể cá»§a VÄ© ( kể riêng, không lưu trong hồ sÆ¡ cá»§a trung tá Phả). Thầy mo có số tà i sản già u có má»™t cách đáng ngá», đã là m VÄ© mất đứa con trong bụng. Lão vẫn còn lảng vảng quanh trang trại? Äây là nhân váºt đáng nghi nhất, lão giết gã Ä‘iên kia để trả thù. Căn cứ và o thói dâm đãng cá»§a gã và những gì đã là m vá»›i VÄ© thì rất có thể lão đã xâm hại cô gái kia và Di khiến cho cả hai ngưá»i phụ nữ phải tá»± tá», hoặc sau đó lão siết cổ nạn nhân rồi má»›i treo lên.
Bách Ä‘á»c hết Ä‘oạn nà y thì thấy cần phải chú thÃch thêm má»™t câu nữa.
Tuy nhiên, Di tá»± giác ra bức tượng cụt đầu vì muốn chỉ cho VÄ© xem má»™t “thứ gì đó†cÆ¡ mà . Thứ đó rõ rà ng không phải là hÅ© và ng cá»§a lão thầy mo mà liên quan đến má»™t “váºt thể chếtâ€. Ai chết, liệu có phải là má»™t xác chết không? Chắc chắn không phải là má»™t xác chết rồi. Suy nghÄ© cá»§a trung tá Phả cÅ©ng trùng lặp vá»›i phá»ng Ä‘oán cá»§a mình. Thế thì là cái gì?
Bách cảm thấy như mình lại quay vá» Ä‘iểm xuất phát, hệt như hôm anh bị lạc đưá»ng khi tìm đến lá»… khánh thà nh cá»§a Trại Hoa Äá». Lúc đó Bách đã mừng húm khi nhìn thấy bức tượng hình ngưá»i cụt đầu loé lên trong ánh chá»›p, và bây giá», rối như tÆ¡ vò vì má»™t xác chết treo lá»§ng lẳng ngay dưới chân bức tượng. Anh vã mồ hôi, viết thêm má»™t dòng nữa.
Tất cả những ngưá»i được thẩm vấn, trừ VÄ© vì có Lưu và bé Bảo là m chứng, Ä‘á»u có thể nhanh chóng lẻn ra khá»i lán lúc giá» nghỉ trưa, đến chá»— bức tượng hình ngưá»i cụt đầu để hạ sát nạn nhân mà không bị ai nhìn thấy, cÅ©ng không ai có thể chứng thá»±c cho thá»i gian có mặt ở trang trại cá»§a há» và o khoảng đó. Váºy ai là kẻ giết ngưá»i?
Muốn xác định được kẻ thá»§ ác cần phải tìm ra căn nguyên hà nh vi. Nhưng ngưá»i duy nhất nhìn thấy “thứ gì đó†đã vÄ©nh viá»…n câm lặng trong má»™t thân cây khoét rá»—ng. Kẻ đó giết Di vì lý do gì? Nếu vì sợ Di đã phát hiện ra “thứ gì đó†thì rất có thể đấy chÃnh là tang váºt liên quan đến má»™t tá»™i ác khác. Liệu cái chết cá»§a Di có liên quan gì đến hai cái chết kia không. Mà hai ngưá»i sống cô độc trong căn nhà tồi tà n cùng má»™t bà cô già thì có lý do gì để bị giết. Chẳng có lý do gì, má»™t ngưá»i Ä‘iên không thể ý thức được hà nh động, lá»i nói cá»§a mình và hai ngưá»i phụ nữ là nh hiá»n ở má»™t vùng đất nghèo xác xÆ¡ khô cằn sá»i đá thì ai muốn giết há» má»›i được chứ. Há» chết thì ngưá»i ta sẽ được cái gì?
Bách cảm thấy đầu nóng hầm háºp và ong ong như thể sắp tẩu hoả nháºp ma. “Mình cÅ©ng đến phát Ä‘iên vì cái vụ nà yâ€, anh lẩm bẩm, “thôi vá» nhà tắm cái đã và ngá»§ má»™t giấc má»›i đượcâ€. Bách vẫn có bà i thuốc duy nhất là tắm và ngá»§ để chữa trị cho má»i căn bệnh vá» tinh thần và thể chất cho dù anh biết chắc đêm hôm nay sẽ không tà i nà o mà chợp mắt được
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
Chữ ký cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:39 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương XIII: Äầu mối
Bách đến cÆ¡ quan từ rất sá»›m, anh và o phòng há»p ngồi chá» sẵn. Sáng nay cả phòng được thông báo sẽ có cuá»™c há»p khẩn. Các đồng nghiệp cá»§a anh lục tục bước và o. Mai Thanh hôm nay mặc má»™t chiếc áo thun ôm sát mà u hồng đất và chiếc váy lụa chấm nhá» xÃu. Có thể sau cÆ¡n mưa rà o đêm qua, tiết trá»i mát mẻ hÆ¡n má»™t chút nên cô thả buông tóc ra sau. Lần đầu tiên nhìn thấy Mai Thanh xoã tóc, Bách thấy là lạ. Bắt gặp ánh mắt Bách Ä‘ang quan sát mình, Mai Thanh quay ngoắt lên vẻ dằn dá»—i. Bách chợt thấy buồn cưá»i, cô ta cứ là m như bạn cùng lá»›p giáºn nhau vì không cho mượn vở chép bà i không bằng. Bất thần, trong đầu Bách loé lên má»™t ý nghÄ©. Khuôn mặt anh nóng hầm háºp vì ý định nà y. Tại sao anh không nghÄ© ra Ä‘iá»u đó sá»›m hÆ¡n? Nhưng liệu có Ä‘iên rồ không? Nhỡ thất bại thì sao? Phòng há»p đông dần. Khuôn mặt khắc nghiệt là ngưá»i cuối cùng anh nhìn thấy bước chân và o phòng.
- Thưa các đồng chÃ, - Ông ta và o đỠngay. – Äây là má»™t vụ án rất nghiêm trá»ng mà tôi muốn cả phòng chúng ta Ä‘á»u được thông qua. Tối ngà y hôm kia, tức ngà y 7/7, có má»™t vụ đột nháºp và o căn há»™ cá»§a má»™t nhà sưu táºp đồ cổ, tên là Lý Minh Văn. Sau khi khám nghiệm hiện trưá»ng, hồ sÆ¡ ghi lại rằng toà n bá»™ gia sản đắt giá gồm những đồ cổ giá trị cá»§a ông ta còn nguyên, chỉ riêng má»™t há»™p kÃnh nhỠđặt chÃnh giữa phòng bị Ä‘áºp vỡ. Tất cả ngưá»i quen cá»§a chá»§ nhân nói rằng đó là váºt quý nhất cá»§a Lý Minh Văn, má»™t bức tượng Pháºt bằng và ng vô giá được là m từ thá»i nhà Tống. Kẻ trá»™m đã đột nháºp qua bốn lần cá»a bảo vệ, vô hiệu hoá toà n bá»™ hệ thống báo động và camera theo dõi, hai con chó ngao đã được huấn luyện đặc biệt cÅ©ng bị phun thuốc mê halothane.
Tất cả Ä‘á»u đã nghe qua vá» vụ nà y, và trong hai ngà y vừa rồi, vụ Lý Minh Văn cÅ©ng được đăng tải tùm lum trên báo rồi Ä‘em ra bà n bạc cùng các chá»§ đỠkhác ở những quán cà phê vỉa hè. Dẫu sao, cÅ©ng chỉ và i ngà y là dân chúng đã lãng quên nó cùng vá»›i hà ng ngà n vụ án mạng khác trong cả năm, vụ Lý Minh Văn sẽ chỉ được đội trá»ng án quan tâm mà thôi.
- … đã phá»ng Ä‘oán kẻ phạm tá»™i không chá»§ định giết ngưá»i, có lẽ Lý Minh Văn Ä‘ang ngá»§ nghe thấy tiếng động lạ trong phòng bảo tà ng nên má»›i xuống xem sao. Tên trá»™m sợ lá»™ mặt nên đà nh phải thá»§ tiêu ông ta. Có Ä‘iá»u là … đây là những bức ảnh chụp nạn nhân sau khi chết gá»i kèm theo hồ sÆ¡ từ dưới Quáºn.
Những tấm ảnh mà u khổ A4 được rút ra khá»i bao đựng. Äầu nhà sưu tầm ngá»a ra đằng sau, mắt còn toà n tròng trắng, và trên cổ, là má»™t vết cứa rất sâu. Cả phòng há»p im lặng. Bách choáng váng. Vết cứa trên cổ Lý Minh Văn, giống hệt hình ảnh anh nhìn thấy trong chiếc bồn tắm ngáºp máu.
- … tôi giao nhiệm vụ khó khăn và nặng nỠnà y cho đồng chà Mai Thanh.
Tên sát thá»§ trong vụ Lý Minh Văn và cảnh sát hình sá»± Äá»— Quang Huy là má»™t, tuy động cÆ¡ gây án khác nhau. Ông ta giao trá»ng trách cho Mai Thanh, váºy thì vì lý do gì lại công khai thông tin cho toà n bá»™ cả phòng. Phải chăng ông ta cố tình muốn rút dây động rừng, không khác nà o ngưá»i thợ săn muốn con hổ độc phải lá»™ mặt. Äiá»u nà y là cá»±c kỳ nguy hiểm, đồng nghÄ©a vá»›i việc “được ăn cả ngã vá» khôngâ€. Ngưá»i duy nhất đối diện vá»›i loà i thú dữ, chỉ còn má»™t con đưá»ng duy nhất mà thôi. Bách thở mạnh. à định được coi là điên rồ vừa nãy cá»§a anh quay trở lại. Những tấm ảnh khiến mắt Bách hoa lên. Mà u Ä‘á», vốn là mà u rất đẹp, sao gần đây trông nó lại gá»›m ghiếc đến thế.
***
Bách bấm má»™t số Ä‘iện thoại. Äầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên.
- Anh Bách? Có chuyện gì váºy?
- Tôi… - Bách ngáºp ngừng. – Tôi muốn gặp Mai Thanh má»™t chút.
- Có chuyện gì váºy?
- Chút việc thôi…
- Váºy thì hẹn anh 8 giỠở quán cà phê Passion.
Thái độ sốt sắng cá»§a Mai Thanh khiến Bách phải ngạc nhiên. Anh không nghÄ© cô đồng ý lá»i má»i cá»§a anh nhanh đến váºy. Anh ngắc ngứ.
- Bye, hẹn… gặp lại… em.
Äúng 8 giá», Bách có mặt ở quán cà phê Passion. Mai Thanh đã ngồi sẵn ở má»™t ghế ngoà i ban công tầng hai, khuôn mặt bất động hướng xuống dòng ngưá»i nưá»m nượp dưới đưá»ng cái. Lần thứ hai trong ngà y, Bách sững sá». Cô đồng nghiệp lạnh băng cá»§a anh mặc má»™t chiếc quần bó mà u đỠrá»±c ngắn trên mắt cá chân và chiếc áo thụng Ä‘en xẻ dá»c cánh tay có những bông hướng dương rất to mà u Ä‘á». Trên đầu cô buá»™c má»™t chiếc khăn có cùng hoa văn để chặn mái tóc dà y Ä‘ang xoã xuống ngang lưng. Bất thần Mai Thanh quay lại như thể đôi mắt cá»§a cô được đặt sau lưng và sá»± trầm ngâm vừa rồi chỉ là để là m dáng. Khuôn mặt cô cÅ©ng được trang Ä‘iểm hết sức cầu kỳ.
- Sao anh không ngồi xuống, anh đến từ lúc nà o váºy? – Mai Thanh ngạc nhiên.
- Tôi sợ mình nhìn nhầm, biết đâu lại ngồi nhầm vá»›i má»™t ngưá»i mẫu cá»§a nhóm Elite. – Bách lúng túng giấu hai tay ra sau.
- Trông anh cÅ©ng đâu có khác gì vừa bước ra trong phim Tốc độ, áo body, quần túi há»™p, kÃnh móc sau gáy.
Bách cưá»i ngượng nghịu, chân tay anh thừa hết ra. Anh cảm thấy kế hoạch cá»§a mình chưa kịp bắt đầu đã sắp đổ bể đến nÆ¡i. Bách đặt bó hoa hồng và ng Ä‘ang giấu sau lưng lên bà n.
- Gì váºy? – Mai Thanh nhướng mắt ngạc nhiên.
- Cho em.
- Nhân dịp gì? Hôm sinh nháºt em đã được tặng rồi mà .
- Anh xin lá»—i vì hôm đó đã quá lá»i. Thá»i gian vừa rồi xảy ra nhiá»u chuyện khiến anh bị mất cân bằng.
Mai Thanh có vẻ cảm động, Ä‘iá»u đó chỉ thoáng qua hoặc do Bách tưởng tượng ra thế, cô đỡ lấy bó hoa và cưá»i lịch sá»±.
- Em đâu có giáºn. Em sợ anh giáºn là nhiá»u.
Há» bắt đầu nói chuyện vu vÆ¡ vá» má»™t bá»™ phim hà nh động Ä‘ang chiếu ở rạp mà cả hai Ä‘á»u biết chắc sẽ chẳng bao giá» xem, vá» loại giấy bạc má»›i mà ngưá»i ta đồn đại chuẩn bị lưu hà nh, và vá» cÆ¡n bão số 3 chuẩn bị trà n và o Vịnh Bắc Bá»™, chắc chỉ ná»™i ngà y mai sẽ quét qua thà nh phố.
- Tại sao em là m nghá» nà y, là m má»™t top model chẳng tốt hÆ¡n không? – Bách chuyển chá»§ Ä‘á», giá»ng khen nịnh.
- Trước đây chị gái em há»c luáºt hình sá»±. Chị hÆ¡n em hai tuổi, hai chị em thân nhau như bạn. Há»c gần hết năm thứ nhất thì chị mất.
Bách bắt đầu hình dung ra má»™t kịch bản. Cô chị gái trong má»™t lần đạp xe từ trưá»ng vá» nhà bị má»™t nhóm thanh niên lạng lách tông phải. Cô ta chấn thương sá» não rồi chết trong lúc tuổi thanh xuân phÆ¡i phá»›i, còn thá»§ phạm thì trốn mất. Pháp luáºt tắc trách. Cô em gái thương tiếc chị nên má»›i đăng ký há»c ngà nh an ninh vá»›i ước mÆ¡ sau nà y sẽ lấy lại công bằng cho xã há»™i.
- Chị gái em mất như thế nà o? Tai nạn giao thông? – Bách phá»ng Ä‘oán.
- Không. – Mai Thanh cụp đôi mắt có hà ng lông mi cong vút.
Bách ngạc nhiên vì trên Ä‘á»i nà y lại có những ngưá»i con gái được ngưá»i khác công nháºn là đẹp chỉ sau hà ng chục lần tiếp xúc. Mai Thanh miệng rá»™ng, mặt hÆ¡i xương, má»™t vẻ đẹp đầy cá tÃnh khiến ngưá»i khác phải bối rối.
- Không phải…. – Cô thì thầm. - Chết đuối. Chị ấy bị nước cuốn đi.
- …
“Hôm ấy hai chị em Ä‘i chÆ¡i sông Äà . Chị ấy mặc áo dà i tay nên vô tình đến táºn lúc đó em má»›i để ý chị có chiếc vòng mà u xanh lam rất đẹp. Hai chị em ăn cùng, ngá»§ cùng, chÆ¡i cùng, chỉ không gặp nhau lúc Ä‘i há»c mà thôi, chị ấy má»›i có má»™t sợi tóc ngứa em cÅ©ng biết, cá»› sao chiếc vòng đẹp như váºy mà em lại không nhìn thấy. Mua ở đâu? Ai cho? Em đã há»i riết như váºy nhưng chị ấy nhất định không nói. Sau đó em má»›i há»i xin chị chiếc vòng ấy. Chị lúng túng, hÆ¡i tái mặt Ä‘i và từ chối. Em đã vô cùng tức giáºn. Hồi bé em là má»™t đứa trẻ ốm yếu nên bố mẹ chiá»u hết mức. Bố mẹ em luôn dặn chị cố gắng chiá»u theo má»i sở thÃch cá»§a em, đừng là m em giáºn, nhưng chẳng cần dặn thì chị ấy cÅ©ng là m thế. Chị ấy yêu quý em tuyệt đối, váºy mà lại từ chối má»™t chiếc vòng. Em quay Ä‘i chá»— khác không thèm nói chuyện. Chị ấy má»›i đà nh phải thú nháºn chiếc vòng đó là do bạn trai tặng. Em má»›i cưá»i nhạt nói rằng đó là má»™t chiếc vòng hết sức rẻ tiá»n, đẹp thì có đẹp nhưng món quà tá» tình thì không thể đơn giản như thế. Chị sốt sắng giải thÃch đấy là má»™t thứ đồ trang sức cổ, anh ấy đã tìm thấy nó ở má»™t cá»a hà ng đồ cÅ© trong đợt Ä‘i thá»±c táºp ở Tây Tạng. Em xem nà y, nó là m bằng loại đá đặc biệt, không vỡ được đâu, búa Ä‘áºp cÅ©ng không vỡ. Là m gì có chuyện ấy, chỉ rÆ¡i cái là vỡ. Em giằng lấy chiếc vòng và quẳng xuống bá» sông. Lúc ấy bá»n em Ä‘ang đứng ở trên cao, chiếc vòng rÆ¡i xuống những má»m đá ven bá». Äấy quả là má»™t chiếc vòng quý, dưới ánh mặt trá»i nó phát ra những tia sáng xanh mà tÃt từ trên cao cÅ©ng có thể nhìn thấy. Em cưá»i vang lên: Không vỡ, nhưng có thể bị mẻ rồi. Chị xuống mà xem, vòng quý đã bị mẻ rồi. Chị ấy hốt hoảng vòng xuống bên dưới. Em khoái trá nhìn chị ấy mồ hôi mồ kê nhá»… nhại mò mẫm trên những tảng đá. Lúc chị ấy ra đến má»m đá ngoà i cùng và chuẩn bị chạm tay được và o chiếc vòng, má»™t cảm giác lạnh toát chạy dá»c sống lưng mà đến bây giá» em vẫn thỉnh thoảng cảm thấy nó. Tất cả diá»…n ra rất nhanh. Chân chị ấy trượt và o má»™t đám rêu ướt, cả thân hình… bị đám bá»t đục ngầu nuốt chá»ng… xung quanh đó không có má»™t ai. Ba ngà y sau má»›i tìm thấy xác chị ấy dạt và o bá».†Mai Thanh mở to mắt nhìn Bách hãi hùng như thể khuôn mặt anh chÃnh là hình ảnh ngưá»i chị vừa bị sóng đánh dạt và o bá» cát.
- Lỗi là tại em. Tại em. Tại em mà chị ấy mới…
- Không. – Bách thở mạnh.- Em không có lá»—i gì. Äôi khi con ngưá»i ta cÅ©ng hay sÆ¡ xảy và gặp đáng tiếc vì má»™t chuyện rất nhá». Biết đâu không phải vì chiếc vòng mà sau đó hai chị em xuống sát bá» chụp ảnh và vì thiếu cẩn tháºn, chị em sẽ lại bị trượt chân.
- Không… anh không biết. - Giá»ng Mai Thanh run run. Bách chưa từng nghe ngưá»i nà o dồn hết xúc cảm và o giá»ng nói má»™t cách tương tá»±. – Em đã ghen tị vá»›i chiếc vòng. Em đã ghen tị vì ngưá»i ấy không thuá»™c vá» em. Em đã muốn vứt chiếc vòng xuống vá»±c nước xoáy nhưng không ngá» nó lại mắc trên má»m đá. Äịnh mệnh muốn hà nh hạ em. Cái chết tháºt đáng sợ. Chị ấy vừa ngồi cạnh em, mồ hôi lấm tấm thà nh từng giá»t to trên trán, váºy mà chỉ trong khoảnh khắc, chị ấy biến mất và o những xoáy nước đục ngầu. 11 năm qua rồi em vẫn không thể quên được hình ảnh ấy.
Bách lặng ngưá»i. Cái chết tháºt đáng sợ, lần đầu tiên anh cảm thấy Ä‘iá»u đó khi nắm lấy bà n tay lạnh lẽo cá»§a Huy. Anh cố tình không nghÄ© đến má»™t thứ cảm giác vô hình là m anh luôn cảm thấy tá»™i lá»—i, nhưng nó cứ luẩn quẩn như những mảnh vụn mà u Ä‘en gai góc đâm và o từng tế bà o Ä‘au nhói. Anh chẳng từng ghen tị vá»›i ngưá»i bạn duy nhất cá»§a anh đấy sao, và đã chẳng há» nháºn ra những ý nghÄ© không là nh mạnh cho đến táºn ngà y Huy im lặng vÄ©nh viá»…n. Bách nói má»™t câu vô nghÄ©a.
- Chuyện cũng đã qua lâu rồi.
- Anh biết không, - Mai Thanh như không hỠđể ý đến lá»i Bách nói, mà thá»±c ra cô cÅ©ng chỉ cần má»™t thá»±c thể để giãi bà y, có thể chỉ là má»™t ngưá»i biết nói năng, cỠđộng là được, những Ä‘iá»u mà chÃnh cô muốn chôn vùi trong lá»›p tro tà n cá»§a quá khứ. – Không má»™t ai ngoà i em biết được những Ä‘iá»u nà y. Em đến phát Ä‘iên vì nó. Bố mẹ em chỉ nghÄ© đơn giản là má»™t sá»± không may Ä‘au đớn theo lá»i kể cá»§a em. Chiếc vòng bị rÆ¡i và chị ấy Ä‘uổi theo để nhặt. Cả ngưá»i kia cÅ©ng nghÄ© thế.
- …
- Trước đây, em vẫn chế giá»…u chị ấy chá»n cái ngà nh há»c khô khan. Rồi sau nà y chị sẽ toà n bắt tay bắt chân vá»›i lÅ© đầu trá»™m Ä‘uôi cướp. Em trêu thế. Chị ấy cÅ©ng đùa lại rằng em nên đăng ký và o trưá»ng an ninh để sau nà y hai chị em có há»™i, tha hồ tả xung hữu đột. Em bảo không Ä‘á»i nà o. Em vẫn mÆ¡ trở thà nh má»™t nhà thiết kế thá»i trang. Thế giá»›i sau nà y cá»§a em sẽ là sà n catwalk, các tạp chà hà ng đầu và những cô ngưá»i mẫu xinh đẹp. Nhưng sau đó… em đã quay ngoắt sang má»™t ngà nh há»c mà em căm ghét, vá»›i những môn há»c em hoà n toà n mù tịt. Äã gần đến kỳ thi, váºy mà em thay đổi môn há»c hoà n toà n, ngồi trong căn gác xép nóng ná»±c từ sáng chà tối, đạp xe Ä‘i há»c thêm dưới trá»i rét cắt da cắt thịt như má»™t sá»± hà nh xác. Em cam tâm là m những Ä‘iá»u mà em căm ghét nhất trong suốt quãng Ä‘á»i còn lại. Em là m má»i việc vá»›i những thà nh tÃch xuất sắc nhất, để tá»± hà nh xác mình. Ngoà i việc đó ra, thì em không biết là m Ä‘iá»u gì để tá»± trừng phạt.
Bách nhìn xuống ly cà phê Ä‘en vá»›i lá»›p bá»t mà u nâu đã xẹp dần. Cô gái nà y quá cá»±c Ä‘oan. Nhưng cái chết cá»§a má»™t trong những ngưá»i gần gÅ©i nhất đã là m cô ta bị sốc, chỉ má»›i 17 tuổi, và chứng kiến cái chết xảy ra ngay trước mắt mình mà bất lá»±c. Äiá»u đó khiến cô ta luôn rÆ¡i và o mặc cảm tá»™i lá»—i và đẩy tâm lý đến chá»— bất thưá»ng má»™t cách thái quá. Xã há»™i nà y, có quá nhiá»u ngưá»i bất thưá»ng, chỉ có Ä‘iá»u há» giấu kÃn chúng mà thôi, để đến má»™t lúc nà o đó, bùng phát vì quá sức chịu đựng. Bách dịu dà ng đặt lên bà n tay Ä‘eo chiếc vòng đá mà u xanh lam.
- Em đã là m tất cả những gì có thể. Äôi khi, đó chÃnh là định mệnh. Anh đã có mặt ở trong nhà Huy từ trước lúc Huy bị giết. Cáºu ấy là ngưá»i bạn duy nhất cá»§a anh. Váºy mà anh đã để cáºu ấy phải chết thê thảm. Anh đã bất lá»±c trước bi kịch xảy ra ngay bên cạnh mình. Chưa bao giá» anh quên đôi mắt không thể nhắm được cá»§a Huy sau khi chết. Luôn luôn… anh cho rằng mình có lá»—i vá»›i cáºu ấy.
Äôi mắt bao phá»§ má»™t mà ng nước kinh ngạc nhìn anh.
- Không phải lá»—i cá»§a anh. Nếu hôm ấy anh không tình cá» qua nhà Huy thì sá»± việc vẫn diá»…n ra như thế. Quan trá»ng nhất là bây giá» tìm ra kẻ đã là m việc ấy. – Mai Thanh thì thầm.
Sau câu đó, há» im lặng nhìn nhau, uống nước và vô thức nghe tiếng Flamenco báºp bùng cá»§a quán cà phê. Há» chia tay nhau và ra vá». Bách hoà n toà n quên mất kế hoạch “vÄ© đại†cá»§a mình. Anh sẽ tán tỉnh Mai Thanh, và nếu thà nh công, sẽ khai thác những thông tin vá» vụ án mạng Äá»— Quang Huy. Anh thấy phương thức nà y cÅ©ng ngá»› ngẩn chẳng kém gì việc Mai Thanh má»i đồng nghiệp ra quán bia để chuốc cho say. Nhưng còn cách nà o khác nữa, khi mà thông tin tuyệt máºt chỉ có hai ngưá»i nắm giữ. Tiếp cáºn Ngưá»i kia là bất khả kháng, và chỉ còn Mai Thanh là con đưá»ng duy nhất.
Äêm hôm đó, Bách thức dáºy đến năm lần. Trong đầu anh lá»™n xá»™n hình ảnh chiếc vòng mà u xanh lam, chiếc khăn hoa văn đỠchói giữ má»› tóc dà y và những vết cứa toác ra trên cổ.
***
Cuối giá» chiá»u hôm sau, anh nháºn được má»™t tin nhắn. Mặc dù đầu dây bên kia để chế độ không hiển thị số máy nhưng anh biết đó là Mai Thanh “Hẹn anh tám giá» tối nay. Việc nà y quan trá»ng, không thể nói chuyện ở quán cà phê được nên sẽ gặp anh tại nhà riêng. Nếu đồng ý, em gá»i lại địa chỉâ€.
Äúng tám giá», Bách có mặt trước cá»a nhà Mai Thanh. Äó là ngôi nhà má»™t tầng có sân vưá»n nằm trong ngôi là ng nhá» nay đã biến thà nh đất ná»™i thà nh. Mai Thanh dẫn Bách và o má»™t căn nhà cuối vưá»n tách biệt vá»›i khu nhà lá»›n ở chÃnh giữa.
- Bố mẹ em ở nhà trên. Em ở riêng góc nà y cho yên tĩnh. Sau khi chị ấy mất, gia đình đã bán căn nhà cũ để chuyển vỠđây. Không ai muốn nhìn thấy những nơi quen thuộc mà lúc nà o cũng gợi lên hình ảnh của chị ấy.
Căn phòng nhá» nhắn cá»§a Mai Thanh có cá»a sổ trông ra vưá»n, nhưng ná»™i thất tuá»nh toà ng và giản dị đến mức đáng ngạc nhiên. Bách Ä‘oán đây lại là má»™t sá»± “hà nh xác†khác cá»§a cô gái kỳ quặc. Chỉ duy nhất trên giá để báo có rất nhiá»u tạp chà thá»i trang số má»›i nhất, có lẽ đó thú vui duy nhất mà Mai Thanh cho phép mình được hưởng thụ.
Bách ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Nó không có lưng dá»±a, nên anh kê sát tưá»ng để lấy Ä‘iểm tá»±a. Mai Thanh Ä‘i ngay và o chá»§ đỠchÃnh.
- Hôm nay em má»i anh đến đây để thá»±c hiện kế hoạch bất thà nh tối hôm qua cá»§a anh, nhưng chỉ thá»±c hiện phần kết, anh chẳng phải mất mảy may công sức nà o cho phần mở đầu. – Mai Thanh nhìn anh, ná»a nghiêm túc ná»a giá»…u cợt.
Bách sá»ng sốt. Anh lúng túng bẻ những ngón tay cho kêu răng rắc.
- Em nhắc đến kế hoạch nà o cơ?
- Chẳng phải anh đã muốn là m má»™t cuá»™c chinh phục chá»›p nhoáng bằng bó hoa hồng và ng để khai thác thông tin quý báu vá» vụ án Äá»— Quang Huy và Lý Minh Văn đó sao. – Mai Thanh không còn là cô gái lạnh lùng mà anh vẫn nhìn thấy, không còn vẻ suy sụp yếu Ä‘uối cá»§a ngà y hôm qua, cô Ä‘ang khoanh tay nở nụ cưá»i ngạo nghá»… pha chút tinh quái.
- Anh… thực sự là … anh không hỠcó ý định ấy. Anh chỉ muốn xin lỗi em vì việc hôm trước.
- Ngà i trung uý quên mất rằng thứ nhất không ai Ä‘i tặng hồng và ng cho những ngưá»i mình yêu quý, anh không chịu tìm tư vấn ở các tạp chà phụ nữ hay sao, thứ hai, để phá má»™t vụ trá»ng án thế nà y, cần phải có thông tin nóng, anh nghÄ© rằng có thể chinh phục Mai Thanh chỉ trong má»™t buổi tối, có thể như thế được sao?
Lần nà y ánh mắt đối diện trở nên nghiêm khắc. Lòng bà n tay Bách vã mồ hôi như khi nghe Ráy miêu tả lại mà n hút chết cá»§a anh trên con đưá»ng ven núi. Mai Thanh chẳng há» có khả năng thần giao cách cảm gì đặc biệt, cô ta chỉ thông minh đến mức quái dị mà thôi. Thốt nhiên Bách cảm thấy bá»±c bá»™i như kẻ vừa tắm xong lên bá» thấy thuá»· triá»u đã cuốn sạch quần áo, đà nh phải mình trần Ä‘i lại giữa bao con mắt tò mò.
- Thì cứ cho là như váºy, anh treo cá» trắng đầu hà ng rồi. Chẳng lẽ em gá»i anh đến đây là có má»—i việc ấy thôi sao?
- Anh tháºt đúng là ngưá»i nói trước quên sau, em đã chẳng bảo rằng hôm nay coi như em giúp anh thá»±c hiện phần cuối, có kết quả mà chẳng phải động não, anh chưa cảm Æ¡n lại còn trách ná»—i gì.
Bách cà ng thấy kinh ngạc, anh đứng phắt dáºy.
- à em là … em chia sẻ toà n bá»™ thông tin vá» vụ án mạng cá»§a đại uý Äá»— Quang Huy?
- Không phải toà n bộ, có những thứ em phải giữ lại theo nguyên tắc.
- Äiá»u khiến anh ngạc nhiên là anh đã biết lý do vì sao vụ nà y được giao cho em, như váºy nghÄ©a là em tin tưởng anh không phải “kẻ đóâ€?
- Anh há»i má»™t câu rất phi logic, sau toà n bá»™ cuá»™c nói chuyện vừa rồi. – Mai Thanh báºt cưá»i. – Em tin anh.
- Căn cứ trên cơ sở nà o?
- Bằng trực giác.
Bách thở dà i, lại là trá»±c giác, anh vẫn cố há»i cho hết nhẽ.
- Nhưng nếu ông ấy đã tin tưởng giao cho em, và em lại vi phạm nguyên tắc má»™t cách trầm trá»ng. Tất nhiên anh vô cùng biết Æ¡n em, nhưng nếu trá»±c giác cá»§a em có lúc sai lầm…
- Thì đà nh là m một cuộc hà nh xác thứ hai để tự trừng phạt những sai lầm của mình.
Thái độ cá»§a Mai Thanh dưá»ng như rất vui vẻ, cô là má»™t cảnh sát hình sá»± luôn chấp hà nh má»i nguyên tắc hà khắc nhất để đạt được những thà nh tÃch xuất sắc, nhưng dù sao cô cÅ©ng là phụ nữ. Bách không chắc rằng ở vị trà cá»§a Mai Thanh, anh có dá»… dà ng chia sẻ những thông tin tuyệt máºt như váºy không.
- Anh muốn biết những Ä‘iá»u gì nà o, vì em không thể giao toà n bá»™ hồ sÆ¡ cho anh được?
- Nhiệm vụ máºt mà Huy được nháºn trước khi chết?
- Má»™t vụ án ma tuý, lẽ ra để bên phòng ma tuý há» là m nhưng vụ nà y liên quan đến má»™t đưá»ng dây buôn láºu đồ cổ lá»›n, trong đó nhiá»u cổ váºt đã chạy ra nước ngoà i bằng đưá»ng bá»™. Ngoà i ra, còn có nhiá»u vụ án mạng có dấu hiệu kẻ chá»§ mưu cÅ©ng nằm trong ổ nà y. Huy là cảnh sát chìm, chỉ bị lá»™ khi có tay trong chỉ Ä‘iểm.
- Chắc em đã tìm ra và i đầu mối? – Bách phá»ng Ä‘oán.
- Một và i đầu mối, - Mai Thanh ngần ngừ. - nhưng chưa có chứng cớ. Khi chưa có chứng cớ thì không được rút dây động rừng.
- Chẳng đã rút dây động rừng rồi đấy thôi.
- Riêng việc đó là cố tình, đã nằm trong kế hoạch.
Äiá»u nà y đúng như Bách đã phá»ng Ä‘oán. Anh lo lắng.
- Như váºy sẽ rất nguy hiểm cho em. – Bách cố tránh không nghÄ© đến thảm kịch cá»§a ngưá»i bạn thân.
- Anh bạn cá»§a anh không lưá»ng trước được mức độ man rợ cá»§a đám ngưá»i nà y. Anh ấy săn Ä‘uổi mục tiêu cá»§a mình, không ngá» lại trở thà nh má»™t tấm bia sống không há» có nguỵ trang. Còn em đã có sá»± chuẩn bị trước, kế há»ach đã sẵn sà ng rồi. Tháºm chÃ, em hẹn anh đến đây cÅ©ng là hết sức cẩn trá»ng. Bình thưá»ng em ở má»™t căn há»™ chung cư trong trung tâm để tiện Ä‘i là m. Chá»— nà y vẫn còn là bà máºt, như váºy sẽ tránh cho anh khá»i bị liên luỵ.
Bách cảm động, anh lúng túng chẳng biết nói gì để đáp lại câu ấy, đà nh há»i má»™t câu mà anh biết rõ không có câu trả lá»i.
- Váºy tóm lại, “kẻ đó†là ai, chắc chắn cả em và sếp Ä‘á»u đã khoanh vùng được má»™t số mục tiêu rồi, đúng không?
- Anh thừa biết là em từ chối trả lá»i câu há»i nà y.
- Thôi được rồi, trong vụ Lý Minh Văn, không tìm thấy bất cứ thứ gì ở hiện trưá»ng hay sao?
- Chẳng có gì. – Mai Thanh thở dà i. - Má»™t tên trá»™m có thể là m vô hiệu hoá toà n bá»™ hệ thống báo động tối tân nhất mà ông chá»§ cỡ đại gia như Lý Minh Văn đặt hà ng riêng từ má»™t công ty an ninh bên Mỹ, thì còn sÆ¡ xuất để lại chứng cá»› gì hay sao. Hệt như vụ Äá»— Quang Huy, không tìm thấy gì hết, hắn quá tinh vi.
- …
- CÅ©ng có má»™t thứ, nhưng chẳng đâu và o vá»›i đâu. Sếp nói rằng bác đội phó đội hình sá»± dưới quáºn lúc nà o cÅ©ng muốn thể hiện sá»± mẫn cán, nên đóng cả má»™t mẩu đầu lá»c xì gà và o bao nilon gá»i kèm hồ sÆ¡. Chiếc đầu lá»c được tìm thấy lá»nh bá»nh trong cái rãnh cạn ngoà i cổng ngôi biệt thá»± cá»§a Lý Minh Văn. Vá» mặt nguyên tắc thì vẫn giám định và ghi chép, đó là má»™t Ä‘iếu xì gà hiệu Bolivar Beliconos Finos, hà ng xách tay, không bán rá»™ng rãi ở Việt Nam, nhưng cÅ©ng chẳng để là m gì. Tất nhiên nó không phải cá»§a Lý Minh Văn, ông nà y tháºm chà còn không hút thuốc, song tá»›i 99% là cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng nà o đó hút xong quẳng toẹt xuống cống. Chẳng ai Ä‘i ăn trá»™m và giết ngưá»i lại còn hút xì gà .
- Anh cÅ©ng không cho rằng có ngưá»i nà o vừa Ä‘i xe máy hoặc vừa Ä‘i dạo vừa hút xì gà . Xì gà không phải là má»™t loại thuốc lá thông dụng, thưá»ng thì ngưá»i ta chỉ hút trong phòng, và phần lá»›n dân ta hút để là m Ä‘iệu.
- Thì thế, nên 1% còn lại vẫn được bảo quản cẩn máºt. Thế đấy, vụ nà y hÆ¡n vụ trước má»™t cái đầu lá»c xì gà . Chẳng có dấu vết gì hết. Hôm đại uý Äá»— Quang Huy bị giết, trước lúc đó anh ấy đã gá»i Ä‘iện cho sếp, hẹn rằng sáng sá»›m ngà y mai sẽ có mặt ở văn phòng để báo cáo. Sếp bảo nghe giá»ng anh ấy rõ rà ng là xúc động mạnh. Anh Huy vốn là ngưá»i Ä‘iá»m tÄ©nh, nhưng có thể Ä‘iá»u anh ấy phát hiện ra hẳn phải rất đặc biệt hoặc vô cùng nghiêm trá»ng. Äây đơn giản là má»™t vụ giết ngưá»i triệt khẩu. Anh ấy đã biết quá nhiá»u. Còn em, gần như phải Ä‘iá»u tra lại từ đầu.
- Có phải thứ đó giống như thế nà y? – Bách cháºm rãi mở chiếc và dà y cá»™p vá»›i đủ loại giấy tá». Anh rút ra má»™t chiếc đầu lá»c mà u nâu sáºm được gói trong má»™t lá»›p giấy nilon.
- Trá»i đất, là m sao anh có? – Mai Thanh tròn mắt nhìn chiếc đầu lá»c.
- Không phải tà i sản thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a em, anh tìm thấy nó trong sân nhà cáºu Huy, mà Huy thì không bao giá» hút thuốc.
- Anh đã tìm thấy ngay sau khi phát hiện ra anh Huy bị giết?
- Không, hôm ấy anh đã tê liệt má»i cảm giác, là m sao còn tâm trà nghiên cứu hiện trưá»ng. Nhưng hôm sau, anh có mượn chìa khoá cá»§a cô bạn gái Huy.
- Khoan đã, nhà cá»§a đại uý Äá»— Quang Huy đã bị niêm phong suốt ba ngà y trá»i và hiện trưá»ng thì được rà soát Ä‘i rà soát lại.
- Thôi được, việc nà y chỉ mình em biết thôi nhé. Anh đã trèo tưá»ng và o. Tháºm chà cá»a sổ nhà Huy không có chấn song nên cÅ©ng chui và o được luôn, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoà i cái đầu lá»c nà y. Nó nằm lẫn và o đám đất dưới bụi cây cảnh nên má»›i không ai để ý. ChÃnh anh cÅ©ng suýt bá» qua nó, chỉ vì tá»± dưng vung vẩy chùm chìa khoá xe nên má»›i để văng và o đấy, phải vạch cả bụi ráºm ra để tìm. Anh đồ rằng Huy đã có ý chỉ cho anh là m việc nà y.
- Thôi nà o, anh kìm ná»—i thương nhá»› bạn cá»§a anh xuống. Cảnh sát hình sá»± sao có thể nói Ä‘iá»u phi là ấy. Như váºy là rõ rồi, cáo già cÅ©ng có lúc đãng trÃ. Tên nà y nghiện xì gà nặng, Beliconos Finos là loại xì gà nặng nhất cá»§a dòng Bolivar, chẳng ai hút chÆ¡i loại nà y. Mà đến độ khi hà nh sá»± cÅ©ng mang theo xì gà thì tất nhiên không phải hút chÆ¡i.
- Hắn Ä‘iá»m nhiên hút xì gà khi Ä‘ang quan sát con mồi, hẳn là loại sát thá»§ chuyên nghiệp đến mức cao thá»§, má»™t kẻ giết ngưá»i không ghê tay.
- Một thằng đầu trộm đuôi cướp hiếm khi lại nghiện loại xì gà cao cấp nà y. Anh thấy có lạ không?
- Äã nghiện, tất không chỉ hút có hai lần, mà ngà y nà o cÅ©ng hút. Như váºy là mình đã có chút manh mối. Em thá» tìm tất cả các nguồn hà ng xách tay loại xì gà nà y, và vá» sở thÃch xì gà trong đám xã há»™i Ä‘en cao cấp.
- Tại sao anh không bổ sung cái đầu lá»c và o hồ sÆ¡, mà lại Ä‘i cất trong vÃ? – Mai Thanh nói giá»ng trách móc.
- Ấy, anh bị giấu giếm đủ má»i thứ, cÅ©ng nên giữ lại má»™t cái đầu lá»c cho riêng mình. – Bách nháy mắt.
- Äúng là trá»±c giác cá»§a em đã không nhầm. – Mai Thanh thì thầm. – Em Ä‘ang bà như hÅ© nút lại vá»› được cái đầu lá»c nà y.
- Váºy mà ban nãy anh lại trót cảm Æ¡n em, nghÄ© lại thấy rất thiệt thòi.
Mai Thanh nhún vai.
- Anh nên cảm Æ¡n em má»™t lần nữa vì đã không báo cáo lãnh đạo rằng anh đột nháºp hiện trưá»ng trái phép, lưu trữ tang chứng trong và cá nhân và … mang hoa hồng và ng đến hối lá»™ đồng nghiệp.
- Tôi chịu cô rồi. Cô bẩm sinh có tố chất, cô sinh ra là để phục vụ ngà nh an ninh, mặc dù có dáng dấp cá»§a má»™t ngưá»i mẫu thá»i trang tháºt.
Mai Thanh hơi đỠmặt, cô nói lảng đi.
- Còn vụ hôm nỠở quán Legend mà anh cứ giấu giếm các đồng nghiệp là vụ gì thế. Có liên quan đến những chuyện nà y không. Em đã chia sẻ hết vá»›i anh rồi, có việc gì quan trá»ng anh cÅ©ng nên chia sẻ má»™t chút Ä‘i nà o.
- Không liên quan. Ở một trang trại mà anh từng đến dự lễ khánh thà nh chỉ trong một tháng có hai vụ treo cổ tự tỠvà một vụ xảy chân rơi xuống vực. Nhưng anh chỉ tình cỠchứng kiến, không phải nhiệm vụ của mình nên không công khai, thế thôi.
- Kỳ lạ tháºt, như váºy chắc phải có nguyên nhân chứ.
- Phụ nữ là chúa tò mò. Em muốn Ä‘iá»u tra toà n bá»™ những vụ án ở nước Việt Nam nà y chắc. Má»—i năm có hÆ¡n chục ngà n vụ, muốn tá»± hà nh xác cÅ©ng là bất khả thi.
Äúng lúc đó, Ä‘iện thoại cá»§a Bách báo hiệu có tin nhắn. Anh mở ra xem, và dù có cố giữ bình tÄ©nh, sắc mặt cÅ©ng đã thay đổi. Mai Thanh kêu lên “Có chuyện gì váºy?â€, rồi không nén được tò mò, cô ngó và o chiếc Ä‘iện thoại. Trên mà n hình hiện lên dòng chữ in hoa “Ta đã nhìn thấy bóng Ä‘en bao phá»§. Kẻ đó đứng ngay đằng sau lưng ngươi. Hãy cẩn trá»ng
â€.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:42 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương XIV: Äôi mắt được thay thế
VÄ© mở choà ng mắt. Cô Ä‘ang ngá»§ rất say, nhưng có má»™t thứ gì đó thúc bách cô thức dáºy. VÄ© thấy nặng đầu. Những giấc ngá»§ giữa trưa hè oi ả thế nà y thá»±c là lợi bất cáºp hại, nhưng ngà y trên vùng cao dà i dằng dặc. Ngá»§ là má»™t cách để giết thá»i gian và định thần tâm trà sau những gì đã xảy ra. VÄ© ngó xuống sân qua ô cá»a sổ mở toang. Sân trại vắng tanh, như thể chỉ có cô là duy nhất ở nÆ¡i hoang vu, tÄ©nh mịch nà y. NghÄ© đến đó, cô chợt thấy hoảng sợ. Lý do gì khiến cô ở lại má»™t chốn chỉ đưa đến tai há»a và chết chóc, mà vÄ©nh viá»…n suốt quãng Ä‘á»i còn lại cô sẽ không thể gạt nó ra khá»i óc? Chỉ má»›i và i tuần trước đây thôi, không khà nÆ¡i đây còn vô cùng thù địch. Những ngưá»i dân kỳ quặc, ngưá»i đà n bà thổi sáo, và cả cô gái áo Ä‘en trong những cÆ¡n ác má»™ng, Ä‘á»u muốn cô quay trở vá». Song sau tất cả những Ä‘iá»u đó, lại như có má»™t sức mạnh vô hình muốn nÃu kéo cô ở lại. Äiá»u gì đã gợi lên cảm giác đó, hay chỉ là do cô tưởng tượng ra? Và cảm giác ấy xuất hiện từ khi nà o? VÄ© cố nhá»› lại. Cô nhắm chặt mi mắt. Hình ảnh khuôn mặt bê bết máu cá»§a gã Ä‘iên hiện ra giữa khoảng trống tối Ä‘en trong đầu cô, ká» sau đó là chiếc cổ ngoẹo xuống dưới sợi dây treo cổ được mắc trên xà ngôi nhà đá ong thứ chÃn. VÄ© chợt hiểu ra. Sau hai cái chết thê thảm ấy, cô đã muốn ở lại để tìm ra sá»± tháºt. Không, thá»±c sá»± đó không phải là ý muốn cá»§a cô. Cô căm ghét nÆ¡i nà y. Trại Hoa Äá» luôn gợi lại ná»—i Ä‘au mất mát mà không má»™t ngà y nà o cô không nghÄ© đến nó. Nó ám và o cô khi mặt trá»i Ä‘ang chan hoà ánh nắng và ngay cả trong những giấc mÆ¡ không mà u sắc. Hai cái chết kia chẳng liên quan gì đến cô. Há» là những ngưá»i không quen biết, cách biệt bởi cả không gian bị ngăn trở vì những ngá»n núi khổng lồ, bởi má»™t khúc thá»i gian như ngưng bặt khiến ná»n văn minh dưá»ng chưa chạm tay đến nÆ¡i nà y. Cô ở lại vì cái gì? Có phải vì má»™t ám thị không thà nh lá»i Ä‘ang xâm nháºp dần và o trà não cô. Ai muốn cô là m Ä‘iá»u nà y kia chứ? Liệu đó có phải là ảo giác không?
Sân trại vẫn vắng tanh. Chẳng cần sang phòng bên cạnh kiểm tra, cô cÅ©ng biết rằng bé Bảo chắc chắn đã thức dáºy từ trước và đang chÆ¡i đâu đó quanh khu chuồng gấu hoặc trong rừng cây nhân tạo. Từ ngà y Di thắt cổ tá»± tá», Bảo chỉ còn chá»— chÆ¡i duy nhất là nhà cá»§a hai vợ chồng A Bằng và đôi khi lân la sang trưởng bản. Cô xuống nhà và đi vá» phÃa rừng cây. Quả nhiên Bảo Ä‘ang chÆ¡i trước cá»a căn nhà gá»—. Cô chỉ nhìn thấy A Bằng. Ông ta Ä‘ang đẽo má»™t công cụ gì đó và thỉnh thoảng lại cho thằng bé những mẩu gá»— thừa. Bảo có vẻ thÃch thú vá»›i thứ đồ chÆ¡i đơn sÆ¡ đó. Cáºu bé xếp chúng thà nh những hình vuông trên mặt đất trông có vẻ giống ngôi nhà . Trẻ con thưá»ng có những niá»m Ä‘am mê bất táºn vá»›i những gì mà ngưá»i lá»›n ngăn cấm như đất cát và những mẩu vụn nhặt được, tháºm chà là từ đống rác. Chúng mê những thứ đó còn hÆ¡n các há»™p đồ chÆ¡i đắt tiá»n tối tân nhất mua trong siêu thị. Cô lặng lẽ ngắm bé Bảo từ xa. Gốc cây ráºm rạp mà cô Ä‘ang đứng có thể cản tầm nhìn từ ngôi nhà gá»—. Cô không muốn xuất hiện. Äiá»u đó gây cảm giác khó chịu cho cả cô và A Bằng. Kể từ sau cái chết cá»§a Di, má»—i lần nhìn thấy cô, hai vợ chồng A Bằng cà ng lúng túng đến khổ sở. Äôi mắt há» phản chiếu sá»± hoang mang, sợ hãi và cảnh giác tá»™t độ. Cô chưa hiểu mình đã là m gì nên nông ná»—i để há» phải tá» ra thái độ như váºy. Bất chợt, Bảo đứng dáºy và ngÆ¡ ngác tìm kiếm xung quanh như thể đã biết VÄ© đứng đâu đó trong rừng cây. VÄ© hÆ¡i lùi lại. Từ chá»— đứng, thằng bé không thể nhìn thấy cô, nhưng chắc chắn, nó có thể CẢM THẤY. Äôi mắt trong veo cá»§a Bảo ngÆ¡ ngác. Má»—i lần nhìn và o đôi mắt dịu dà ng cá»§a con trai, VÄ© lại thấy quặn bên ngá»±c trái.
Bốn năm vá» trước, cô đã phải ép mình đối diện vá»›i ngưá»i đà n ông ngạo mạn mang trái tim tổn thương cá»§a kẻ bị từ chối. Khuôn mặt lạnh lùng đưa cho cô tấm phim chụp và kết quả kháng sinh đồ.
- Há»ng giác mạc do loạn dưỡng di truyá»n. Nếu trong gia đình thằng bé có ngưá»i bị bệnh nà y, tất tỉ lệ di truyá»n là rất cao.
- Theo quan Ä‘iểm cá»§a anh… giá» phải là m sao? – Cô há»i má»™t câu mà bụng đã biết rõ câu trả lá»i.
- Biên pháp duy nhất: thay giác mạc. Với kết quả nhìn thấy từ phim chụp nà y, chỉ trong vòng sáu tháng nữa, nếu thằng bé không được thay giác mạc, nó sẽ bị mù vĩnh viễn.
- Váºy thì… mình sẽ thay giác mạc cho nó.
- Kỹ thuáºt thay giác mạc bây giá» cá»±c kỳ tiên tiến, bệnh viện cá»§a chúng tôi cÅ©ng được trang bị những máy móc tối tân, và tất nhiên, tôi là má»™t bác sỹ phẫu thuáºt có tay nghá», vì thế mà … cô má»›i tìm đến tôi.
- Không hẳn thế… em… đúng thế, em cần anh. Chỉ có anh má»›i giúp được việc nà y. Má»i thứ đã sẵn sà ng rồi, chỉ cần anh trá»±c tiếp đứng ca mổ, đúng không nà o?
- Cô nói bằng giá»ng dá»— dà nh như lúc thuyết phục thằng bé hà ng xóm khốn khổ bÆ¡i ra ngoà i lạch giữa trá»i nắng chỉ để lấy cho cô má»™t bông súng nước. Vấn đỠkhông phải là tôi hay bệnh viện tôi. Äiá»u quan trá»ng nhất là nguồn giác mạc thay thế đã cạn kiệt rồi, trong kho rá»—ng không. Trước đây ngân hà ng tế bà o bên Mỹ, bên Srilanka vẫn thỉnh thoảng tà i trợ nhá» giá»t cho má»™t Ãt. Nay thì chấm dứt. Há» cÅ©ng Ä‘ang thiếu giác mạc như đất hạn cần nước. Chúng ta đà nh nghếch mắt lên mà chỠđợi trong khi lau chùi những trang thiết bị máy móc cho sạch bóng lên.
- Anh phải có cách gì chứ.
- Cách gì, có tá»›i hÆ¡n 300.000 ngưá»i Ä‘ang chỠđợi cái mà ng trong suốt má»ng chưa đầy má»™t mili để được nhìn thấy ánh sáng mặt trá»i. Cáºu bé yêu quý cá»§a cô chỉ là 0,003/1000 trong số những ngưá»i chỠđợi thôi. Có những ngưá»i 30 năm nay vẫn sống trong bóng tối, cáºu bé cá»§a cô má»›i chỉ ba năm thôi mà .
- Anh có còn lương tâm cá»§a bác sỹ nữa không đấy? Anh Ä‘ang nói chuyện vá»›i tư cách là má»™t bác sỹ, không phải là … Nó chỉ là má»™t đứa trẻ thôi, nó sẽ phải sống trong bóng tối suốt quãng Ä‘á»i còn lại, và kinh khá»§ng nhất là nó chưa được nhìn thấy ánh sáng bao giá», chưa được nhìn thấy…
- Chưa được nhìn thấy mẹ nó bao giá» chứ gì. - Ngưá»i đà n ông đứng dáºy, chiếc áo blu toả ra mà u trắng lạnh lẽo. Anh ta khoanh tay lại, nhìn xuống cô chăm chú. – Cô có yêu quý nó đâu, cần gì phải khổ sở thế.
- Anh tháºt là kỳ lạ. Nó là con trai cá»§a em. Em… có thể hy sinh vì nó.
- Cô thay đổi nhiá»u quá nhỉ. Cô có biết hy sinh bao giỠđâu. Từ trước đến giá» chỉ có ngưá»i khác hy sinh vì cô. Äiá»u gì là m cô trở nên kỳ quặc như thế. - Ngưá»i đà n ông mỉm cưá»i giá»…u cợt. Anh ta hạ giá»ng. – DÄ© nhiên là còn cách chứ. Giác mạc đâu chỉ lấy từ nguồn tà i trợ, còn cả những ngưá»i hiến tặng nữa.
- Äúng rồi. – Cô liếm cặp môi Ä‘ang khô khốc và nói như má»™t cái máy. – Bảo có thể nháºn giác mạc từ những ngưá»i hiến tặng.
Bác sÄ© nheo mắt vẻ thÃch thú.
- Từ lúc thá»±c hiện được ca ghép đầu tiên đến giá», bệnh viện chỉ má»›i nháºn được 10 đơn hiến tặng, mà phần lá»›n còn Ä‘ang sống sá» sá».
- Váºy thì là m thế nà o? - Trước mà n tra tấn cá»§a ngưá»i bạn cÅ©, cô trở nên ngÆ¡ ngẩn.
- Còn má»™t cách cuối cùng. Tôi là má»™t bác sỹ giá»i, chẳng bao giá» có đỠbà i mà lại không tìm ra lá»i giải. Có thể tìm ngay được ngưá»i hiến tặng, chỉ trong vòng má»™t phút thôi.
- Ai thế? – Vĩ mở to mắt.
- ChÃnh là cô. – Anh ta thì thầm. – Cô là mẹ nó, còn gì tuyệt hÆ¡n.
- Nghĩa là thế nà o? Em chưa hiểu.
- Cô có thể tặng giác mạc cho thằng bé. Tuy nhiên, ngưá»i ta có thể hiến tặng nhiá»u bá»™ pháºn cÆ¡ thể ngay cả khi vẫn Ä‘ang hÃt thở khà trá»i, nhưng giác mạc thì không thế, chẳng ai Ä‘i lấy giác mạc từ má»™t ngưá»i còn sống. Nhưng cô đã nói rằng cô có thể hy sinh vì nó. Váºy thì hãy là m Ä‘i, trao tặng cho thằng bé yêu quý cá»§a cô ánh sáng mặt trá»i. Dù sao thì cô cÅ©ng được nhìn ngắm má»i thứ suốt hai mươi năm nay rồi còn gì.
VÄ© sững sá», cô thấy nghẹt thở, khó khăn lắm má»›i mở được đôi môi Ä‘ang mÃm chặt và o nhau.
- Anh… thá»±c là độc ác. Anh nói rằng tôi thay đổi, còn tôi thấy rằng anh Ä‘ang biến thà nh quá»· sứ. Äiá»u gì đã là m anh trở nên như váºy?
- Äến giá» nà y cô còn há»i tôi má»™t câu phi logic đến ná»±c cưá»i. Cô yêu cầu tôi chỉ cho cô các phương thức và tôi trả lá»i, sau đó lại bị mắng chá»i là quá»· sứ, tháºt là lấy oán trả ân. – Anh ta nhún vai rồi quay trở lại bà n láºt giở má»™t táºp tà i liệu bằng tiếng Pháp, vẻ như chẳng còn thứ gì đáng quan tâm nữa.
VÄ© cầm táºp hồ sÆ¡ bệnh án rồi Ä‘i thẳng ra cá»a không nói má»™t lá»i nà o. Anh ta Ä‘iên rồi. Má»™t ngưá»i đầy kiêu ngạo như anh ta dưá»ng như hết cuá»™c Ä‘á»i nà y chẳng thể quên được cú sốc đó. Anh ta nói đúng. Anh ta đã hy sinh vì cô, đã ở bên cạnh cô ngay cả khi cô bị cả thế giá»›i nà y bá» rÆ¡i. Nhưng trước sau, VÄ© chỉ coi mình như má»™t cô em gái, hay má»™t ngưá»i bạn hà ng xóm quen được chiá»u chuá»™ng. Còn anh quá tá»± tin và o má»™t sá»± sở hữu tưởng tượng trong tương lai, và mà n trình diá»…n vừa rồi là kết cục cá»§a má»™t lá»i nói tế nhị xưa như trái đất “Em rất quý anh, vô cùng yêu quý, nhưng tình cảm khác thì không thể. Chúng ta có thể mãi mãi là bạn tốt cá»§a nhauâ€. Anh ta đã gầm lên “Anh có thể là bạn cá»§a bất cứ ai, và ai là bạn em cÅ©ng được, nhưng anh thì không thểâ€. Lần cuối cùng anh nói câu đó cho đến buổi giáp mặt đầy bức bối chỉ vì lý do cứu chữa cho bé Bảo đã là hÆ¡n bốn năm trá»i. Nhưng cả Ä‘iá»u kia nữa, anh nói cÅ©ng đúng, nếu cô có thể hy sinh vì Bảo, tất cô sẽ phải tá»± nguyện là m Ä‘iá»u đó. Nhưng cô không đủ can đảm. Hay cô chưa đủ yêu thương Bảo như những bà mẹ khác. Cô cÅ©ng không biết liệu má»™t ngưá»i mẹ có thể hy sinh được Ä‘iá»u gì cho những đứa con, liệu cảm giác cá»§a những ngưá»i mẹ khác là thế nà o khi con trai há» chỉ còn thá»i hạn ngắn ngá»§i để quyết định số mệnh cá»§a mình. Má»™t đứa trẻ ba tuổi không thể tá»± quyết định được. Nó trông chá» và o những con ngưá»i đã trưởng thà nh ở xung quanh nó. Nếu như bé Bảo… Má»›i nghÄ© đến đấy, cô vá»™i xua ngay ý nghÄ© mà cô cho rằng tháºt không trong sạch.
VÄ© không thể xua Ä‘i hình ảnh lúc bé Bảo ngồi trên đùi cô. Thằng bé gà y gò, nhẹ cân, nhưng cô thấy tháºt nặng ná», cảm giác khó chịu cứ len lén luồn và o óc như má»™t con rắn đầy nham hiểm. Lúc đó Lưu cÅ©ng Ä‘ang ngồi dưới chân cô, mải mê nghiên cứu các số liệu trên mà n hình laptop, thỉnh thoảng lại ngước nhìn hai mẹ con mỉm cưá»i. Cô cÅ©ng mỉm cưá»i, hệt những bức ảnh mẹ và con hạnh phúc quảng cáo trên các tạp chà dà nh cho phụ nữ. Äá»™t nhiên, thằng bé quá» lên mặt cô. Nó cháºm chạp miết hai bà n tay nhá» bé lên từng khoảng da thịt, đầu tiên là má, sau đến mắt, mÅ©i và miệng. Cô rùng mình. Nó không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc, hai bà n tay dừng lại vẻ ngần ngừ, sau đó, nó tiếp tục lần ra hai tai cô, lên tóc, xuống cằm, và quay trở lại đôi môi xẻ ná»a. Nó không thÃch? Nó nghi ngá»? Nó khó chịu? Bất ngá», thằng bé ngước đôi mắt đục lá», bất động lên NHÃŒN cô. Äôi mắt vô hồn, nhưng cô nhìn thấy trong đó cả niá»m khao khát và má»™t dấu há»i to tướng “Mẹ, con muốn nhìn thấy mẹ. Bao giá» con má»›i được nhìn thấy mẹ?â€. Kể từ giây phút đó, trái tim VÄ© như tan ra, và những cảm giác yêu thương, hối háºn lúc nà o cÅ©ng luẩn quẩn để hà nh hạ VÄ©.
Thằng bé, con trai cô chỉ còn thá»i hạn sáu tháng nữa. VÄ© liên tục gá»i Ä‘iện cho ngưá»i bạn cÅ© để há»i han tình hình. Lần nà o anh ta cÅ©ng trả lá»i cụt ngá»§n “Chưa có, nếu có gì tôi đã gá»i Ä‘iện cho cô rồiâ€.
Vĩ bắt đầu đếm lùi. Khi chỉ còn hai tuần nữa là đến hạn cuối cùng, thằng bé bảo cô.
- Mẹ Æ¡i, mặt trá»i rất nóng.
- Äúng rồi con ạ, nóng như lá»a.
Thằng bé chỉ nói vá» mặt trá»i như thế, và cô cÅ©ng chỉ nói được như thế. Nếu lá»›n hÆ¡n, nó sẽ há»i mặt trá»i có mà u gì, hình gì, nhưng may mắn thay, má»™t đứa trẻ ba tuổi chỉ khái niệm được đến váºy.
- Lá»a là gì hả mẹ?
- Lá»a rất nóng.
- Tại sao nóng?
- Nóng để nấu chÃn súp cho con ăn.
- Thế mặt trá»i có nấu chÃn được súp không?
- Không, mặt trá»i chỉ để chiếu sáng thôi. – VÄ© buá»™t miệng xong má»›i thấy là mình lỡ lá»i.
- Sáng là thế nà o hả mẹ?
- Sáng… là một dòng nước ấm áp, nó sẽ chảy trên da thịt con như thế nà y. – Cô khẽ vuốt ve cái cẳng tay gà y nhẳng.
Bảo im lặng. Nó đang cố hình dung bằng những khái niệm mù mỠcủa một đứa trẻ chỉ nhìn thấy mà u đen.
Bước sang tuần cuối cùng, Vĩ cảm thấy suy sụp, cô tránh nhìn và o mắt thằng bé. Cô đã thuyết phục Lưu đưa Bảo sang nước ngoà i để thay giác mạc song anh gạt đi.
- Chưa qua phẫu thuáºt nó đã ốm lên ốm xuống rồi, bây giá» còn Ä‘i lại xa xôi, chịu đủ má»i xét nghiệm, liệu có chịu đựng được không. Mà phÃa bên nà y chẩn Ä‘oán thế, sang kia biết đâu kết quả ngược lại.
Quãng ná»a đêm hôm đó, cô bị đánh thức bởi má»™t tiếng chuông Ä‘iện thoại. Lưu nghe máy, và khi biết không phải cuá»™c Ä‘iện thoại cá»§a mình, anh chuyển máy sang cho cô, vẻ mặt nghi ngá».
- A lô, Vĩ nghe đây.
- Tôi đã có giác mạc cho thằng bé rồi. Sáng sớm mai cô mang nó đến bệnh viện để là m xét nghiệm và các thủ tục liên quan.
- Váºy sao, vô cùng cảm Æ¡n anh. – VÄ© reo lên giữa đêm tÄ©nh lặng. - Mà giác mạc cá»§a ai váºy?
- Cô nhá»› sắp xếp má»i công việc và chuẩn bị sức khá»e cho thằng bé, giác mạc chỉ giữ đông lạnh được hai tuần thôi đấy, nếu có gì trục trặc, sẽ phải chuyển sang cho bệnh nhân khác.
Äầu bên kia tút dà i lạnh lùng. VÄ© sang phòng bé Bảo, suýt nữa thì cô đã đánh thức thằng bé dáºy.
Ca phẫu thuáºt thà nh công. Cô gặp ngưá»i bạn cÅ© khi anh và o phòng háºu phẫu để kiểm tra tình trạng cá»§a bệnh nhân. VÄ© không nói gì xong đôi mắt cá»§a cô trà n ngáºp vẻ biết Æ¡n khiến anh ta phải bối rối quay mặt Ä‘i. Anh cao giá»ng.
- Sau chÃn tháng sẽ lấy lại được thị lá»±c, má»i chế độ ăn kiêng đã ghi trong giấy khám.
- Cái ngưá»i hiến tặng ấy, là ai váºy? – VÄ© vô cùng muốn biết danh tÃnh cá»§a chá»§ nhân đôi giác mạc quý giá Ä‘ang nằm trong mắt con trai cô.
- Không có ngưá»i hiến tặng?
- Có nguồn tà i trợ mới?
- Không có.
- Dự án nuôi cấy giác mạc từ tế bà o gốc đã thà nh công?
- Chá» thu hoạch từ dá»± án thà nghiệm trên mắt thá» chắc phải mưá»i năm nữa mất. Thôi hai mẹ con nghỉ ngÆ¡i, tôi phải chuẩn bị cho ca phẫu thuáºt khác.
- NghÄ©a là từ má»™t xác chết vô thừa nháºn, má»™t gã ăn mà y à ? – VÄ© kinh khiếp.
- Không, của một thanh niên trẻ hoà n toà n khoẻ mạnh. – Anh nói để cô yên tâm.
- Anh vừa nói không có ngưá»i hiến tặng.
- Anh ta không hiến tặng, – Anh hạ giá»ng. - và việc lấy giác mạc từ các tá» thi mà không được phép cá»§a nhân thân là bất hợp pháp.
Vĩ bắt đầu hiểu ra. Cô nắm chặt tay anh.
- Anh là m Ä‘iá»u ấy là vì… Em vô cùng cảm Æ¡n anh…
Anh lại nói to giá»ng thuyết giảng để át Ä‘i sá»± lúng túng.
- Äôi khi việc phi pháp lại là nhân đạo. Tôi là m Ä‘iá»u nà y không phải vì cáºu con trai yêu quý cá»§a cô, mà đối vá»›i bất cứ bệnh nhân nà o cÅ©ng Ä‘á»u hà nh xá» như thế cả.
Sau đó anh vá»™i vã ra ngoà i để tránh bị VÄ© há»i thêm nữa.
Lần nà y, VÄ© cÅ©ng lại đếm lùi, nhưng khác vá»›i lần trước, cô mong thá»i gian Ä‘i nhanh hÆ¡n. Chỉ còn 5 tháng, 2 tháng, 1 tuần, rồi đến giá» phút quan trá»ng cuối cùng, khi Bảo được mở băng mắt, cô đứng trước mặt thằng bé. Nó ngÆ¡ ngác nhìn chằm chằm và o khoảng không trước mặt, rồi giÆ¡ hai tay vá» phÃa cô “Mẹ!â€. Bảo đã nhìn rất rõ, nhưng cô thấy mắt mình má» Ä‘i vì má»™t mà ng nước dà y Ä‘ang bao phá»§.
Ân nhân cá»§a cô và bé Bảo vẫn thỉnh thoảng gá»i Ä‘iện để kiểm tra kết quả và cô Ä‘á»u nói rằng rất tốt, má»i thứ Ä‘á»u bình thưá»ng. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u duy nhất là những hình ảnh không bình thưá»ng mà thằng bé nhìn thấy, nhưng ngưá»i khác không nhìn thấy, thì cô không dám kể lại cho anh. Má»™t ngưá»i là m khoa há»c như anh lẽ dÄ© nhiên không tin và o những sá»± kỳ quặc đó và sẽ lôi thằng bé Ä‘i xét nghiệm. Chỉ có cô biết rằng, con chó Ä‘en tai trắng, và ngưá»i thanh niên cắt đứt mạch máu để tá»± tá» trong ngôi biệt thá»± ven biển là có thá»±c, nhưng sá»± thá»±c chỉ hiện hữu ở quá khứ. Äối vá»›i những ngưá»i khác, há» là vô ảnh.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:43 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương XIV - Phần II
Bất ngá», cảm giác xuất hiện trong giấc ngá»§ vừa rồi đột ngá»™t quay trở lại, cái cảm giác khiến cô phải tỉnh giấc trong cÆ¡n má»™ng mị. Lần nà y, nó thúc bách cô nhìn ra sau. Cái váºt chuyển động thấp thoáng ghê rợn ấy, vá»›i là n da xám như chì, bà n tay gân guốc, bẩn thỉu, ánh mắt dâm đãng và độc ác, chỉ cần má»™t phần ngà n giây cÅ©ng đủ để cô nháºn ra: Lão thầy mo. Trong khoảnh khắc, lão biến mất sau những lùm cây ráºm rạp. Không chần chừ, VÄ© Ä‘uổi theo hướng cô vừa nhìn thấy. Cô vòng ra sau khu nhà kÃnh và thấy bóng lão già lao xuống con dốc. VÄ© hÃt má»™t hÆ¡i dà i, máu trong ngưá»i cô chảy rần ráºt. Cô thấy mình là kẻ truy Ä‘uổi trong những cÆ¡n ác má»™ng thá»i thÆ¡ ấu. Kẻ đứng ở vị trà cuối cùng trong Ä‘oà n rồng rắn ẩn hiện. VÄ© cÅ©ng lao mình xuống dốc. Lão già khuất sau lối ngoặt. Khi cô xuống đến bãi đất trống thì xung quanh chỉ còn rừng cây, núi và vá»±c thẳm. Lối mòn dẫn ra bức tượng hình ngưá»i cụt đầu là nÆ¡i duy nhất mà bước chân con ngưá»i có thể lẩn trốn. Cô tiếp tục Ä‘i men theo con đưá»ng ven núi. Khối khổng lồ Ä‘en sẫm đã ở phÃa trước. Cô không nhìn thấy gì phÃa sau tảng đá bị che khuất, và hÆ¡i lạnh từ trong hang vẫn toả ra ngun ngút. Mặt đất ẩm ướt sau cÆ¡n mưa rà o vỠđêm in rõ từng vết chân to bản. Cô Ä‘i qua hẻm đá mà Di đã tá»± mình thắt cổ, rồi tiếp tục lần theo những vết chân dẫn và o con đưá»ng mòn giữa rừng già . VÄ© vá»™i vã bước tiếp. Äôi già y vải cá»§a cô ướt đẫm. Cô biết lối mòn nà y dẫn đến đâu. NÆ¡i nà y hoang vu như váºy, thế nhưng con đưá»ng dưới chân cô, đá sá»i và lá mục bị bẹt xuống như thể hà ng ngà y vẫn có rất nhiá»u ngưá»i qua lại. Có thể những ngưá»i dân bản vẫn Ä‘i qua đây để hái lá thuốc. Há» cÅ©ng đâu còn con đưá»ng nà o khác. Äến đây, dấu vết cá»§a lão thầy mo biến mất. Thảm thá»±c váºt phÃa dưới không thể đón nháºn dấu vết cá»§a bất kỳ váºt chuyển động nà o ngoà i lÅ© côn trùng. Cô ngần ngừ ngồi bệt xuống má»™t phiến đá nhỠđầy rêu. HÆ¡i ẩm cuá»™n lên từ đất khiến cô lạnh run ngưá»i. Lúc nà y, khi đã bình tÄ©nh trở lại, cô má»›i thấy kinh hoà ng. Cô Ä‘ang cô độc giữa núi cao rừng thằm cùng má»™t con quá»· dữ. Chẳng phải cô đã trúng kế cá»§a lão hay sao. Lẽ ra cô nên yêu cầu Ráy hoặc A Cách cùng Ä‘i, sẽ an toà n hÆ¡n rất nhiá»u. VÄ© định quay đầu má»™t mạch vá» trang trại thì chợt nghe thấy tiếng sáo lảnh lót. Nó vẫn lặp Ä‘i lặp lại má»™t bản nhạc đơn Ä‘iệu và buồn thảm. Tiếng sáo Ä‘ang phát ra từ phÃa trước. Không do dá»±, VÄ© Ä‘i theo hướng mà cô biết chắc rằng sẽ dẫn đến đâu.
Tiếng sáo đang phát ra từ ngôi nhà cổ của dòng hỠQuách.
Äất dưới chân cô vẫn ẩm ướt. Rừng cây yên tÄ©nh đến độ cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng bước chân lục bục cá»§a chÃnh mình đạp trên lá mục. Äá»™t nhiên, âm thanh cá»§a đôi già y vải trở nên là lạ. Nó gấp gáp và dồn dáºp hÆ¡n. Cô vẫn Ä‘á»u bước rồi bất ngá» dừng lại. Cô dừng lại nhưng tiếng bước chân không dừng, nó vẫn vang lên và i nhịp rồi má»›i ngắt, hệt má»™t nhà là m phim tồi ghép hình và tiếng không khá»›p nhau. Ngá»±c trái cô thắt lại. Chẳng cần ngoái đầu ra sau, cô cÅ©ng hiểu rằng mình không phải là sinh váºt hai chân duy nhất trên quãng đưá»ng nà y. VÄ© từ từ quay lại, lối mòn vắng tanh, chỉ có những đám lá tươi ngá» ngoạy trong má»™t cÆ¡n gió hiếm hoi luồn giữa rừng già .
- Ai…? – VÄ© kêu lên và cảm thấy sợ giá»ng nói cá»§a chÃnh mình. – Tôi không thÃch đùa bỡn kiểu nà y.
Cô tiếp tục bước Ä‘i, nhưng chỉ và i phút sau đã lại thấy tiếng những bước chân khác chen và o. Cô vẫn bước thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra rồi bất thình lình quay phắt lại. Cái bóng sau lưng cô định nhảy vá»t và o bụi ráºm bên cạnh nhưng không kịp. Nó mở tròn mắt nhìn cô, sợ hãi. Cô quát lên giáºn dữ.
- Bảo, con Ä‘ang là m cái trò gì váºy?
Thân hình bé Bảo vốn đã gà y gò, nay đứng giữa những thân cổ thụ to lá»›n cà ng trở nên bé nhá». Nó lấm lét nhìn ngưá»i mẹ Ä‘ang đỠmặt vì tức giáºn.
- Con thấy mẹ… đi… nên đi theo.
- Con nghĩ rằng mẹ đi đâu mà lại đi theo. Con theo dõi mẹ?
- Con… không biết. Con thấy sợ…
VÄ© thở dà i. CÆ¡n giáºn cá»§a cô dồn xuống. Thằng bé má»›i 7 tuổi nên không biết diá»…n đạt. Cô hiểu rằng nó Ä‘ang lo cho cô. Sau hà ng loạt những gì xảy ra ở Trại Hoa Äá», đầu óc non ná»›t cá»§a nó lá» má» cảm thấy những Ä‘iá»u không bình thưá»ng. Có phải cÅ©ng như cô, bằng trá»±c giác, nó đã nhìn thấy trước những sá»± chẳng là nh. Cô tiến lại phÃa bé Bảo, ôm choà ng lấy nó.
- Mẹ chỉ đi dạo thôi mà . Thôi được rồi, con đi cùng mẹ.
Cô nắm tay Bảo và tiếp tục len qua rừng. Có ngưá»i bên cạnh, cô cảm thấy an tâm, dù đó chỉ là má»™t đứa trẻ. Chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy những báºc đá dẫn lên sân trước cá»§a ngôi nhà cổ. Báºc khá cao nên cô đỡ Bảo lên trước. Bé Bảo không kìm nén được sá»± thú vị, nó reo lên.
- Äây là toà lâu đà i mà hôm trước con chỉ cho mẹ.
Ngôi nhà cổ vẫn nguyên si như váºy, duy có má»™t cánh cá»a sổ đã bung ra để lá»™ ô cá»a Ä‘en ngòm. Thỉnh thoảng gặp cÆ¡n gió mạnh, nó giáºt sầm sáºp và o bá» tưá»ng như thể vừa có ngưá»i đưa tay mở cá»a má»™t cách giáºn dữ. Lá cây khô vẫn rụng đầy sân, nhiá»u chiếc mắc và o những rãnh đá rồi ở lại đấy vÄ©nh viá»…n trước khi hoá thân thà nh má»™t lá»›p đất hữu cÆ¡ nuôi sống cá» dại. Chợt má»™t trà ng cưá»i khanh khách man dại rá»™ lên từ phÃa tầng áp mái khiến bé Bảo giáºt thót mình nép và o ngưá»i mẹ. Cô nói khẽ.
- Äừng sợ, đấy là tiếng chim.
- Sao nó kêu sợ thế hả mẹ?
- Má»—i loà i chim nói chuyện theo má»™t cách khác nhau. CÅ©ng như con ngưá»i, có ngưá»i nói dá»… nghe, còn có ngưá»i lúc nà o cÅ©ng cắm cảu.
Bé Bảo vẫn chưa hết sợ, bà n tay nhá» bé cá»§a nó túm riết lấy tay VÄ©. Cá»a ra và o ngôi nhà đóng im ỉm. VÄ© giáºt mình. Bữa trước khi đến đây cô đã mở nó ra. Váºy thì ai đã đóng lại? Có thể ngưá»i đà n bà thổi sáo vẫn qua lại nÆ¡i nà y và muốn giữ nguyên sá»± bình yên cho những linh hồn xưa cÅ©, hoặc biết đâu đây chÃnh là nÆ¡i trú ẩn cá»§a lão thầy mo. NghÄ© đến đó, trán cô rịn mồ hôi. VÄ© thì thầm vá»›i bé Bảo.
- Con đứng ngoà i nà y đợi mẹ.
- Không, con đi với mẹ. – Bé Bảo sợ hãi cà ng túm chặt lấy tay Vĩ.
- Mẹ chỉ và o trong nhà kia thôi. Trong đó bẩn thỉu và tối tăm, con đứng ngoà i sân nà y canh gác cho mẹ.
Nghe thấy từ “canh gácâ€, mặt mÅ©i cáºu bé trở nên tươi tỉnh. Nó đứng thẳng ngưá»i và ngay láºp tức buông tay mẹ.
- Mẹ và o đi, con sẽ đứng đây bảo vệ.
- Nếu có ngưá»i đến, con kêu to lên cho mẹ biết. – VÄ© nhìn bao quát khắp mặt sân và cảm thấy yên tâm. – Con nghe thấy tiếng chim giống ban nãy, cÅ©ng đừng sợ nhé.
- Vâng, con chẳng sợ gì hết. – Bảo nói to để át đi sự căng thẳng.
VÄ© đẩy nhẹ cánh cá»a. Nó vẫn rÃt lên má»™t tiếng ghê rợn hệt lần trước. Từ trong nhà phả ra hÆ¡i lạnh và mùi ẩm mốc lưu cữu. Hôm nay trá»i nắng, nhưng ánh sáng hắt và o chỉ đủ để VÄ© nhìn thấy đưá»ng Ä‘i. Cô tiến thẳng và o lối hà nh lang trước mặt để mở cá»a thông ra sân giữa, quen thuá»™c như thể chÃnh cô đã từng ở nÆ¡i nà y. Khi VÄ© mở cánh cá»a thứ hai, cô thấy sân giữa tối sầm và gió rÃt à o à o trên những cà nh cây lá trắng Ä‘ang xòa tán lên mái nhà . Bầu trá»i vần vÅ© mây Ä‘en báo hiệu má»™t cÆ¡n giông khá»§ng khiếp sắp cà n qua vùng. Cô thấy mình như Ä‘ang ở trong má»™t bá»™ phim khoa há»c viá»…n tưởng. Cánh cá»a bên nà y là má»™t cánh đồng ngáºp nắng, nhưng chỉ mở sang phÃa kia đã là đại ngà n heo hút và vá»±c thẳm hư vô. Ở cá»a trước, bé Bảo khum bà n tay bé nhỠđể che cÆ¡n lốc bụi Ä‘ang tạt và o mắt, tay kia vẫy vẫy ý nói Mẹ cứ yên tâm.
VÄ© ngần ngừ nhìn những cánh cá»a đóng kÃn cá»§a dãy nhà sau. Cô má»›i chỉ khám phá và i căn phòng trước mặt đã đủ thấy á»›n lạnh rồi, phần còn lại ẩn chứa những gì bên trong, cô không lưá»ng trước được, nhưng trá»±c giác chỉ dẫn những sá»± chẳng là nh. Tốt hÆ¡n hết, VÄ© nên cùng bé Bảo quay vá» trang trại may ra thoát kịp cÆ¡n giông. NghÄ© đến đó, cô vá»™i và ng trở lại. Lúc Ä‘i ngang qua má»™t căn phòng, cô giáºt bắn mình vì má»™t bóng Ä‘en bất động trên chiếc giưá»ng đá còn sót lại trong phòng. Mà u trắng nhỠở phần trên giúp cô nháºn biết đó là má»™t khuôn mặt ngưá»i. Bóng Ä‘en cất giá»ng lÆ¡ lá»› quen thuá»™c.
- CÆ¡n giông to như váºy nhưng còn rất lâu má»›i mưa được.
VÄ© kinh ngạc nhìn hình nhân tiến dần ra khung cá»a. Ngưá»i đà n bà thổi sáo hôm trước, lưng vẫn Ä‘eo má»™t gùi lá.
- Lần nà o chị cũng là m tôi sợ. Sao chị biết?
- Dá»… thôi mà , chúng tôi chẳng còn cách nà o dá»± báo thá»i tiết ngoà i kinh nghiệm. Sau cÆ¡n giông nà y, trá»i sẽ còn yên lặng rất lâu má»›i cho đổ mưa.
- Tôi có Ä‘iá»u nà y muốn há»i chị, tôi không cho rằng tình cá» chút nà o. Tháng vừa rồi trong trang trại cá»§a tôi đã có ba ngưá»i chết, và há»… lần nà o Ä‘iá»u đó sắp xảy ra, tôi Ä‘á»u nghe thấy tiếng sáo cá»§a chị. Có phải có là điá»m báo không? Chị đã nhìn thấy trước Ä‘iá»u đó, đúng không?
Ngưá»i đà n bà thở dà i. Khuôn mặt trắng bệch cá»§a chị ta thoắt nhăn nhúm như má»™t bà già sáu mươi.
- Phải, tôi đã nhìn thấy.
- Tại sao chị không nói trước cho tôi?
- Tôi đã nói trước vá»›i cô rồi. – Ngưá»i đà n bà mân mê cây sáo trên tay. – Lần trước, tôi đã yêu cầu cô quay vá».
- Chị nói đúng. – VÄ© báºt khóc, cô nhìn thấy những cảnh tượng kinh hoà ng trôi vùn vụt trong óc như má»™t thước phim tua nhanh, những hình ảnh đảo Ä‘i đảo lại tra tấn cô không khác nà o khi cô Ä‘ang đối diện vá»›i nó. – Lẽ ra tôi nên quay trở vá», tôi nên kiên quyết quay trở vá».
- Con ngưá»i ta lẽ ra có nhiá»u Ä‘iá»u không nên là m, có nhiá»u Ä‘iá»u lẽ ra cô không nên là m, nó đẩy cô song hà nh cùng tá»™i lá»—i.
- Chị nói gì, tôi không hiểu?
- Rồi cô sẽ tá»± hiểu. – Khuôn mặt ngưá»i phụ nữ đối diện cô trở lại như cÅ©, bình thản, xinh đẹp như được tạc từ má»™t phiến thạch cao.
- Chị nói đúng, tôi nên quay vá». Ngà y mai tôi sẽ vá» thà nh phố, vá» nhà .
- Nơi nà o an toà n nhất sẽ là nhà của cô, nhưng cô không thể vỠđược.
- Tại sao, chị vẫn khuyên tôi nên vỠkia mà ?
- Cô cần phải biết sá»± tháºt.
- Sá»± tháºt nà o? Cái trang trại nà y có liên quan gì đến tôi ngoà i tư cách là má»™t thứ tà i sản.
- Má»i thứ Ä‘á»u liên quan đến cô, đó chÃnh là định mệnh.
VÄ© hÃt má»™t hÆ¡i dà i.
- Chị biết má»™t Ä‘iá»u gì đó?
Ngưá»i đà n bà không nói gì, chị ta đưa cây sáo lên môi và thổi bản nhạc não nùng quen thuá»™c. Chị ta thổi sáo ngay trước mặt VÄ©, nhưng âm thanh cá»§a nó vẫn xa xôi hệt như khi VÄ© lắng tai nghe từ trang trại.
- Chị nói Ä‘i nà o. – VÄ© gắt lên. – Nếu chị biết Ä‘iá»u gì đó mà không nói thì thá»±c là độc ác. Cái Ä‘iá»u liên quan đến tôi ấy, tôi không thÃch trò chuyện kiểu ná»a vá»i thế nà y.
- Con ngưá»i vốn độc ác. Cô hãy tá»± nhìn bằng đôi mắt cá»§a mình. Äiá»u đó tốt hÆ¡n cho cô.
Vĩ thì thà o.
- Cái chết vẫn còn đang tiếp diễn?
Ngưá»i đà n bà không nói gì. Nhưng khuôn mặt cá»§a chị ta biểu lá»™ thái độ không phản đối. VÄ© gà o lên.
- Chị thá»±c là quái đản. Hoặc là chị Ä‘ang dá»a tôi, hoặc chị biết má»™t sá»± tháºt nà o đó mà là m ngÆ¡. Cả hai trưá»ng hợp Ä‘á»u xấu xa như nhau.
- Tôi nói ra sẽ chẳng thay đổi được gì, mà còn khiến sự thể tồi tệ hơn.
- NghÄ©a là thế nà o, chị cà ng nói cà ng khiến tôi khó chịu. Tháºt chẳng đáng vượt cả quãng đưá»ng rừng để nghe úp úp mở mở thế nà y.
Những giá»t nước mắt ứa ra trên hai tròng mắt Ä‘en cá»§a ngưá»i đà n bà , chúng trong suốt như vô thá»±c.
- Nếu có thể ngăn cản được Ä‘iá»u gì, tôi đã là m việc ấy từ lâu rồi. Tôi đã cố gắng mà không thế. Chẳng thay đổi được Ä‘iá»u gì. Tôi đã chứng kiến mà bất lá»±c, tôi đã nhìn thấy trước mà bất lá»±c.
- Váºy mà chị muốn tôi ở lại. Chị đã chẳng thay đổi được Ä‘iá»u gì, còn tôi có thể là m được việc ấy hay sao.
- Cô có thể là m được. – Ngưá»i đà n bà nhìn thẳng và o cô bằng đôi mắt Ä‘en sầu thảm. VÄ© không bao giá» quên được đôi mắt ấy, và cô cÅ©ng không biết rằng đó chÃnh là lần cuối cùng cô được đối diện vá»›i ngưá»i đà n bà kỳ lạ. – Bởi vì con ngưá»i ta không thể thay đổi được số mệnh cá»§a ngưá»i khác nhưng có thể là m chá»§ được định mệnh cá»§a mình.
- Chị nói rằng rồi tôi cũng sẽ phải chết… Ngay tại nơi nà y.
- Tôi không biết, Ä‘iá»u đó tá»± cô có thể quyết định.
- Nếu nguy hiểm đến váºy thì tôi sẽ quay trở lại thà nh phố. – VÄ© khôn khéo đưa đẩy câu chuyện. Nhưng chị ta dưá»ng như Ä‘á»c hết ý nghÄ© trong đầu cô, chị ta nhét cây sáo và o gùi rồi Ä‘i và o sân giữa. VÄ© kiên quyết Ä‘i theo. – Ngay sáng mai tôi sẽ quay vá» nhà , thế là hết chuyện.
Ngưá»i đà n bà đang lúi húi hái những lá cây má»c chen giữa đám cá» dại, đầu vẫn không ngẩng lên.
- Cô không thể, và cÅ©ng không nên quay vá». Hãy ở lại và chứng kiến.
Vĩ biết rằng câu chuyện đưa đi đẩy lại cũng sẽ chỉ có thế. Cô nhún vai và quay đi.
- Váºy thì chà o chị, hy vá»ng không còn phải nghe thấy những tiếng sáo xúi quẩy cá»§a chị nữa.
Ngưá»i đà n bà nói vá»ng ra.
- Cô sẽ không phải nghe thấy nữa đâu, tôi hứa đấy.
Lúc Ä‘i ra phòng chÃnh, cô đâm bổ và o bé Bảo.
- Mẹ đã dặn con đứng đợi mà . LÃnh gác bá» vị trà nhé.
- Con nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện, mẹ vừa nói với ai đấy.
- À, má»™t ngưá»i quen. Bác ấy vẫn thổi sáo cho mẹ con mình nghe, nhưng mẹ á»›n nghe sáo lắm rồi, con và o chà o bác ấy má»™t câu rồi mình vá» không trá»i mưa to mất.
- Vâng ạ. – Bé Bảo chạy vụt và o nhà trong vẻ há»›n hở hệt má»™t chú lÃnh gác hết giá» là m việc, nay đã được tá»± do co duá»—i chân cẳng.
VÄ© ra sân trước chăm chú quan sát mà u sắc cá»§a bầu trá»i. “Chị ta nói đúng,†cô nghÄ© bụng “trá»i thế nà y còn lâu má»›i mưa được, nhưng đã mưa chắc trôi nhà trôi cá»aâ€. Cô cúi xuống buá»™c lại dây già y và ngay tức thì thấy bóng bé Bảo vá»t qua cánh cá»a. Khuôn mặt nó tái xanh như máu ở trong cÆ¡ thể đã bị rút hết ra ngoà i. Cô ôm chặt lấy đứa con trai yêu quý. Ngưá»i nó má»m oặt rÅ© xuống tay cô.
- Trá»i Æ¡i, sao thế con? – VÄ© cÅ©ng run rẩy không kém bé Bảo. Cô cảm nháºn được trống ngá»±c thằng bé Ä‘ang Ä‘áºp vá»™i vã và ná»—i sợ hãi từ bé Bảo đã lan tá»a sang cÆ¡ thể cô. Cổ há»ng VÄ© nghẹn lại. – Mẹ Ä‘ang ở bên cạnh con. Nói Ä‘i, Ä‘iá»u gì là m con sợ.
Äôi mắt Bảo nhắm nghiá»n như muốn xua hết nối kinh hoà ng. Giá»ng nó thổn thức.
- Ở trong ấy…
- Sao?
- Ngưá»i trong ấy…
- Ngưá»i nà o?
- Ngưá»i có cây sáo… Bà ấy có hà ng trăm lá»— thá»§ng trên ngưá»i… Máu tuôn ra…
VÄ© bế thốc bé Bảo chạy băng xuống con đưá»ng rừng. Máu trong ngưá»i cô đông cứng, nhưng cô chạy mà không ngoái đầu lại, như Ä‘ang trong má»™t cÆ¡n ác má»™ng vẫn ám ảnh hằng đêm
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình
25-12-2008, 08:44 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: Thao Dien Q2
Bà i gởi: 180
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương XV: Äứa trẻ bị mất tÃch
Bách liếc nhìn đồng hồ. 6h10. Mai Thanh hẹn anh 6 giá», nhưng Bách có thói quen chỉnh đồng hồ sá»›m 10 phút. Biết váºy song anh vẫn không khá»i cảm thấy sốt ruá»™t. Tiếng ro ro phát ra từ máy Ä‘iá»u hoà nhiệt độ cà ng là m Bách đứng ngồi không yên. Má»™t tiếng trước đây, Mai Thanh nhắn cho anh vá»n vẹn má»™t tin rất ngắn. “Qua nhà hà ng Anh Äà o. Äã có manh mối.†Bách đến trước táºn ná»a tiếng, lo rằng Ä‘ang ngà y nghỉ cuối tuần, nhà hà ng sẽ hết chá»—. Anh đặt má»™t phòng lạnh riêng biệt táºn cuối dãy. Äây là quán ăn quen thuá»™c cá»§a các tà i phiệt ưa là m Ä‘iá»u bà máºt, nên cánh cá»a phòng được thá»a bằng loại gá»— dà y cá»™p như cấm cung. Anh yên tâm câu chuyện trao đổi giữa há» sẽ không bị ai để ý.
Khi kim phút nhÃch sang khấc thứ 15, cá»a phòng hé mở và Mai Thanh bước và o, khẽ khà ng như và o phòng há»™i thảo, liá»n sau cô là nhân viên phục vụ trong trang phục kimono Nháºt Bản, nhưng tóc lại quăn tÃt xoã dà i xuống lưng. Cô ta bà y lên bà n hai bát súp tảo biển rồi Ä‘i lùi ra phÃa cá»a. Tất nhiên cô ta nghÄ© rằng há» là má»™t đôi sắp cưới Ä‘ang cần không gian thư giãn cuối tuần. Mai Thanh Ä‘i ngay và o chá»§ đỠchÃnh.
- Có và i manh mối, nhưng cà ng thêm thông tin cà ng rối như ma tráºn.
- Thứ nhất?
- Äầu tiên là vá» tung tÃch nguồn xì gà Bolivar Beliconos Finos. Em đã tìm hiểu ở tất cả các cá»a hà ng nhá» lẻ bán thuốc lá ngoại và điá»u tra các nguồn hà ng xách tay. Từ năm 2005 đến giá» má»›i chỉ thấy xuất hiện ba gói Bolivar, Ä‘á»u cá»§a ngưá»i được biếu nhưng không dùng đến nên sang tên lại.
- Äiá»u đó khẳng định tên nà y có nguồn cung cấp xì gà riêng từ nước ngoà i. Phần nhiá»u, hắn đã từng có thá»i gian rất lâu sống ở hải ngoại, và rất có thể là từ khu vá»±c châu Mỹ.
- Em biết, đã tiếp cáºn hồ sÆ¡ cá»§a tất cả những đầu mối từng sống lưu vong bên nước ngoà i nhưng không thấy ngưá»i nà o có thói quen hút xì gà . Có thể hắn chưa để lại bất kỳ dấu ấn nà o trong hồ sÆ¡ lưu cá»§a cảnh sát. Giá»›i ngầm cÅ©ng không há» biết má»™t thằng con lai nà o chuyên khư khư Ä‘iếu xì gà . Em cho rằng hắn là cá»§a hiếm mà tháºm chà ngay cả những tên đầu sá» cÅ©ng chưa được nhìn mặt, chỉ chuyên đánh quả lá»›n cho các đại gia.
- Thứ hai?
- Má»™t ngưá»i bạn cá»§a Lý Minh Văn cho biết má»™t tuần trước khi ông nà y bị sát hại, có má»™t ngưá»i quốc tịch Singapore đến dạm mua bức tượng Pháºt và ng. Hai ngưá»i ăn tối vá»›i nhau thân tình tại nhà riêng cá»§a Lý Minh Văn, có cả ông bạn nà y tham gia. Ông khách ngưá»i Sing được thăm quan toà n bá»™ gallery cá»§a Lý Minh Văn nhưng trước sau vẫn chỉ để ý đến bức tượng Pháºt. DÄ© nhiên Lý Minh Văn không bán. Theo ông bạn kia thì trước đây cÅ©ng đã nhiá»u ngưá»i há»i mua bức tượng nhưng bị từ chối. Ngưá»i kia đã trả đến 4 triệu USD mà chá»§ nhà vẫn lắc đầu.
- Trá»i, giá trị cá»§a bức tượng chưa được ghi chép trong hồ sÆ¡. Mà sao má»™t thông tin vừa quan trá»ng vừa đơn giản như váºy mà giá» nà y má»›i được để mắt đến?
- Vì ông bạn quý hóa kia Ä‘i nghỉ dưỡng ở châu Âu đến táºn hôm kia má»›i vá». Ông ta khẳng định rằng trước khi ngưá»i khách ra vá», còn nói vá»›i Lý Minh Văn má»™t câu “Ông sẽ hối háºn vì Ä‘iá»u nà yâ€. Cả Lý Minh Văn và ông bạn Ä‘á»u là ngưá»i gốc Hoa nên há» thông thạo tiếng Quan Thoại.
- Tất nhiên, chẳng còn thông tin nà o thú vị hơn. Và bây giỠthằng ngoại quốc kia đã mất dạng?
- Anh Ä‘oán đúng, nhưng không phải sau khi bức tượng bị đánh cắp, mà hắn đã lên máy bay vá» nước ngay sau bữa ăn tối đó. Trong kho dữ liệu cá»§a Cục Quản lý xuất nháºp cảnh đã tìm ra tên Tang Yi, tay Tang nà y nháºp cảnh và o Việt Nam tổng cá»™ng 7 lần kể từ năm 2000 đến giá». Má»—i lần không quá má»™t tuần, Ä‘á»u cư trú ở khách sạn Hilton. Nhân viên khách sạn cho biết lần gần đây nhất hắn không tiếp bất kỳ ai trong phòng hay tại sảnh.
- Rất có thể bên Interpol có lưu hồ sơ của Tang Yi.
- Nhưng nếu hỠđể mắt tá»›i thì có thể chúng ta mất vụ nà y. Nếu há» tìm ra manh mối cá»§a đưá»ng dây buôn láºu cổ váºt Ä‘a quốc gia thì sẽ phá được vụ Lý Minh Văn, song việc nà y như con dao hai lưỡi, vụ đại úy Äá»— Quang Huy sẽ chìm trong bóng tối.
Bách rùng mình. Má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt hóa thà nh tro bụi mà bà máºt vá» cái chết cá»§a há» cÅ©ng vÄ©nh viá»…n bị chôn vùi. Anh nếm má»™t thìa súp đã lạnh ngắt rồi trầm ngâm.
- Anh có chút mối quan hệ vá»›i Chánh văn phòng Interpol, thá»±c ra ông ta là ngưá»i quen cá»§a Huy, coi cáºu ấy như con đẻ. Nếu Interpol không có chút dữ liệu nà o thì há» có thể nhá» sá»± trợ giúp cá»§a ASEANAPOL.
- Æ n Chúa, em không biết phải cảm Æ¡n anh thế nà o. – Mai Thanh chá»›p mắt rồi rất nhanh, ăn hết sạch bát súp trên bà n.
Cô nhân viên phục vụ bà n bưng và o má»™t khay sushi đầy mà u sắc nhìn muốn ứa nước miếng. HỠăn rất ngon miệng những món ăn đẹp mắt trên bà n. Äúng lúc đó, Bách thấy mà n hình trên Ä‘iện thoại báºt sáng. Số máy lạ.
- Bách đấy à ? – Giá»ng bên kia quê kệch và thân máºt hệt má»™t ông chú há» cá»§a Bách gá»i lên từ quê ná»™i.
- Vâng. – Bách ngáºp ngừng.
- Tôi, Phả đây.
Bách lá» má» nhá»› ra khuôn mặt cục mịch, thân thiện cá»§a ông trung tá ở Trại Hoa Äá».
- À chà o anh, anh khá»e không?
- Khá»e như lá»±c sỹ, tôi có tin cho cáºu đây?
- Váºy à , anh nói Ä‘i? – Bách mừng quýnh.
- Chúng tôi đã chuyển chiếc khăn treo cổ nạn nhân sang phòng giám định. Kết quả là chỉ có dấu vân tay cá»§a nạn nhân, ngoà i ra không còn bất cứ dấu vân tay lạ nà o khác. Như váºy có thể kết luáºn nạn nhân tá»± treo cổ.
Bách chán nản đến muốn cúp máy mà không cần một câu chà o xã giao, nhưng anh vẫn đáp lại cho phải lẽ.
- Rất cảm Æ¡n sá»± táºn tình cá»§a anh. Nếu có cần thông tin gì thêm, mong anh giúp đỡ.
- Không có gì, được giao lưu vá»›i các cáºu chúng tôi hân hạnh quá Ä‘i chứ. Mà nà y, Tết năm nay có rảnh xuống đây ăn nháºu vá»›i anh em. Chá»— chúng tôi có đặc sản Túm chuối hoa rừng, lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng để đãi cáºu.
- …
- Tết nà y thằng em mà tôi đã kể vá»›i cáºu cÅ©ng vá» phép, nó vá»›i cáºu cùng tuổi, chắc chắn là …
Bách ù cả tai, anh còn Ä‘ang tÃnh cách để chen và o cuá»™c độc thoại nồng nhiệt cá»§a ông trung tá già nhưng đầu dây bên kia đột ngá»™t ngắt. Anh áng chừng sóng Ä‘iện thoại yếu. CÅ©ng là may. Mai Thanh Ä‘ang nhăn nhó vì nhỡ tay phết quá nhiá»u mù tạt. Cô lúng búng.
- Chuyện ở Trại Hoa Äá» thế nà o?
Bách tròn mắt.
- Sao em biết?
- Biết gì cơ? – Mai Thanh ngơ ngác. – Em chỉ vừa nhớ lại câu chuyện li kỳ mà bữa trước anh kể.
- Còn li kỳ hơn nữa. – Bách thở dà i.
- Sao?
- Tối qua bà chá»§ cá»§a Trại Hoa Äá» vừa gá»i cho anh… Cô ấy kể vá» má»™t hồn ma mà cả cô ấy và con trai Ä‘á»u chứng kiến.
- Váºy sao? Biết đâu cô nà ng mê tÃt anh nên má»›i bịa chuyện. – Mai Thanh nhún vai.
- Không, cô ấy không tự bịa chuyện.
- Ôi trá»i, nghÄ©a là anh cÅ©ng tin cả chuyện ma quá»·.
- à anh không phải thế, nghe giá»ng Diên VÄ©, anh biết rằng cô ấy Ä‘ang bị xúc động mạnh. Tất nhiên đó không phải là sá»± tháºt, nhưng cÅ©ng không phải do cô ấy dá»±ng chuyện.
- Váºy anh cho là thế nà o?
- Anh tháºt sá»± không biết. Nhưng cô ta có nhắc đến “bóng ma†mà bé Bảo đã nhìn thấy trong má»™t ngôi nhà cổ nà o đó trong rừng, trên ngưá»i có hà ng trăm lá»— thá»§ng…
Mà n hình Ä‘iện thoại cá»§a Bách lại sáng lên, số vừa rồi, trung tá Phả. Nhìn thấy số máy, anh chết sững đến ná»—i chuông réo liên hồi và Mai Thanh phải giục giã nhưng anh vẫn ngồi yên. Không phải vì ngán ngẩm vá»›i những câu chuyện bất táºn cá»§a ông già , mà bất chợt, hình ảnh trung tá Phả là m gợi lại câu chuyện ông ta đã kể lúc cả nhóm Ä‘ang kiểm tra hiện trưá»ng xung quanh cái chết cá»§a Di: HÆ¡n 20 năm trước, má»™t tù nhân trốn trại đến ẩn náu tại bản nay là Trại Hoa Äá», anh ta đã bị má»™t “bóng ma†là m cho khiếp vÃa đến mức chấp nháºn quay và o tù còn hÆ¡n tá»± do. Bóng ma đó cÅ©ng có những lá»— thá»§ng trên ngưá»i hệt như lá»i tưá»ng thuáºt cá»§a VÄ©. Có phải đó là má»™t câu chuyện hoang đưá»ng khiến dân bản khiếp sợ? Ai đã dá»±ng nên câu chuyện đó? Nhằm ý đồ gì? Và câu chuyện cá»§a Diên VÄ©, chắc chắn không phải là sá»± tháºt (anh không bao giá» cho phép mình tin và o má»™t câu chuyện siêu thá»±c kiểu ấy), váºy thì thứ mà cô ta và cáºu con trai nhìn thấy là cái gì? Phải chăng hỠđã bị má»™t thứ bùa mê đặc trị cá»§a dân bản khiến cho ảo giác nảy sinh? Mà biết đâu đúng như Mai Thanh nói, cô ta đã dá»±ng nên câu chuyện nà y? Nếu cô ta là m thế tháºt, thì nhằm mục Ä‘Ãch gì đây?
***
Bách đặt tiá»n lên chiếc khay sÆ¡n mà i để thanh toán bữa ăn xa xỉ vừa rồi và lặng lẽ rá»i khá»i phòng ăn. Mai Thanh Ä‘i từ cách đây ná»a tiếng. HỠđã thá»a thuáºn phải hết sức cẩn trá»ng để khá»i “rút dây động rừngâ€, và cÅ©ng là để đám bảo an toà n cho cả đôi bên, tránh dẫm theo vết chân cá»§a đại úy Äá»— Quang Huy. Không khà bên ngoà i ngá»™t ngạt như trong má»™t chiếc lò nén khổng lồ. Bách loay hoay đội mÅ© bảo hiểm và tra chìa khóa và o ổ. Má»™t cáºu bé bán báo rong ngay láºp tức sáp tá»›i “Chú mua cho con tá» báoâ€. Nếu là và o lúc khác, Bách đã tá»§m tỉm cưá»i “Tao Ä‘ang có má»™t ổ thông tin trong bụng đây cáºu bé ạâ€, rồi móc túi quần cho thằng bé má»™t tá» bạc mà không thèm cầm tá» báo lá cải chứa đầy tin giáºt gân. Nhưng anh Ä‘ang luẩn quẩn vá»›i hà ng trăm câu há»i, và theo ý nghÄ©, những hình ảnh hiện lên đầy nhung nhúc, lúc thì Lý Minh Văn vá»›i vết thương nứt toác trên cổ, lúc thì cáºu bạn quá cố cá»§a anh ngâm trong bồn nước sá»§i bá»t đỠngầu và chen và o đó là thân hình lá»§ng lẳng cá»§a Di trên vách đá. Anh quay đầu xe, suýt tà nữa thì húc và o thằng bé. Nó thất vá»ng lùi ra sau nhìn ông khách tiá»m năng nổ máy xe rượt xuống lòng đưá»ng. Bất thần, Bách phanh kÃt lại. Anh đỗ khá»±ng giữa phố vì má»™t hình ảnh nữa lại vá»t qua như ánh chá»›p, xen lẫn những hình ảnh khá»§ng khiếp vừa rá»™ lên trong đầu. Bách ngoảnh lại vẫy thằng bé Ä‘ang đứng thần mặt ôm xấp báo dá»±ng trên má»™t tấm bìa các tông.
- Lại đây nhóc.
Thằng nhỠmừng quýnh phóc tới như một con sóc.
- Chú mua báo Công an nhân dân hay An ninh thá»§ đô? Äá»u có tin vá» vụ ông già bảy mươi hiếp dâm cô ô sin 15 tuổi, cả loạt phóng sá»± dà i kỳ vá» vụ yêu quá hóa rồ, thất tình nên chặt ngưá»i yêu thà nh bảy khúc…
Thấy khách hà ng có vẻ thỠơ với những thông tin nóng hổi, nó tiếp tục tiếp thị.
- Hay chú mua tá» Phụ nữ nà y vá» cho cô Ä‘á»c, có tin bà xã đánh ghen cắt cá»§a quý cá»§a đức ông chồng đấy. – Thằng nhóc cưá»i toe phô hà m răng vừa thưa vừa xỉn.
Bách không nói gì, vá»™i và ng tìm hình ảnh mà anh vừa lướt thấy. Bách rút tá» Tiá»n phong, anh xoay dá»c tá» báo để nhìn cho rõ. Bức ảnh in trên trang nhất, vì báo Ãt đất, tin nóng lại nhiá»u nên nó chỉ chiếm vá»n vẹn má»™t vị trà khoảng 4x6cm. Bình thưá»ng để xuôi hình chụp, quan sát kỹ ở cá»± li tháºt gần cÅ©ng chưa chắc nháºn ra ngưá»i trong tấm ảnh, huống hồ Bách chỉ lướt qua chưa đầy ná»a giây. Anh nháºn ra nó bằng cách gì, má»™t thứ giác quan thứ sáu chăng? Câu há»i nà y mãi vá» sau anh vẫn chưa tá»± lý giải được, nhưng giỠđây, bức ảnh đã nằm ngay ngắn trước mặt anh, chân dung má»™t đứa bé trai có khuôn mặt chạc 8 tuổi nhưng bá» vai nhá» thó tá»±a cá»§a trẻ lên năm. Äôi mắt nó đăm chiêu như ngưá»i đã trưởng thà nh song nét mặt ngÆ¡ ngác đến kỳ cục. Mái tóc thằng bé lưa thưa cháy nắng, nước da Ä‘en nhẻm. Bên trên bức ảnh, ngoà i tá»±a đỠ“Cầm thú trong lốt cha mẹâ€, còn có phần chapeau đại ý nói rằng đây là má»™t đứa trẻ bị cha mẹ nuôi ngược đãi. Bách láºt trang trong, bà i báo chỉ chiếm má»™t phần tư trang, song có má»™t thông tin đáng chú ý: Nạn nhân nói năng không thông thạo, không biết Ä‘á»c biết viết. Qua Ä‘iá»u tra, cáºu bé tá»™i nghiệp từng bị tước khá»i mẹ đẻ cá»§a mình và đưa đến cho má»™t cặp vợ chồng chá»§ tiệm vải không có con, nay được coi là cha mẹ nuôi. Bách láºt lại tấm hình ở trang nhất, má»™t nốt ruồi tức cưá»i trên sống mÅ©i cáºu bé. Thá»i gian và sá»± đối xá» tà n tệ đã là m gương mặt trong tấm ảnh thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên những nét cÆ¡ bản đủ để nháºn ra má»™t con ngưá»i. Bách xem lại địa danh mà bố mẹ nuôi cá»§a cáºu bé cư trú, đó là má»™t thị trấn sầm uất nằm ở táºn miá»n Trung. Anh cất tá» báo cẩn tháºn và o cốp xe rồi rút tiá»n trả thằng nhóc bán báo Ä‘ang đổi chân ná» chân kia vẻ sốt ruá»™t. Khi nó đưa tiá»n trả lại, anh xua tay rồi phóng vụt Ä‘i, sau khi nháy mắt vẻ đồng lõa.
- Cáºu marketing khá đấy, ông nhóc ạ.
Tà i sản cá»§a Mèo Äa Tình