 |
|

10-03-2008, 06:58 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 16
- Ậy, em cứ ngồi yên đó, anh chạy được mà - Thấy Äinh Äang chống tay toan nhảy xuống, anh tà i xế ba gác kêu lên - Em nhá» xÃu, nhẹ há»u như bong bóng, nặng ná» gì đâu.
Nhưng... Äinh Äang đã nhảy xuống đất rồi, vừa đẩy phụ anh, cô vừa cưá»i khoe chiếc răng khểnh rất có duyên:
- Bây giá» anh nói váºy, chứ lát nữa quẹo và o hẻm, đẩy xe qua mấy ổ gà , anh sẽ hối háºn ngay.
Như để chứng minh lá»i cô nói, ngay láºp tức con hẻm hiện ra vá»›i những ổ gà lởm chởm.
- Không sao - Anh lái xe ba gác mỉm cưá»i - anh quen mấy cái ổ gà nà y lắm - Rồi như cÅ©ng thấy anh vui vẻ dá»… thương, anh bắt chuyện - Hôm nay nhà bé có tiệc gì mà mua nhiá»u đồ váºy?
- Tiệc Noel đó, anh không biết sao? - Vừa đẩy phụ Äinh Äang vừa hà o hển nói.
- Tiệc Noel! À! - Như hiểu ra, anh gáºt gù rồi quay sang nhìn cô - Váºy chắc là nhà bé già u ghê lắm. Má»™t buổi tiệc Noel còn lá»›n hÆ¡n đám giá»— nhà ba anh nữa. Lại còn mua đồ chÆ¡i nhiá»u như váºy.
Trong giá»ng nói cá»§a anh, Äinh Äang nghe có chút ngáºm ngùi, thương cảm. Nhẹ đặt tay mình lên tay anh, cô há»i:
- Anh chạy xe như vầy có khá không?
- Cũng đủ ăn. NhỠmấy dịp lễ tết như vầy, một ngà y kiếm cả trăm ngà n
chứ Ãt sao - Äôi mắt sáng lên anh nói như khoe.
- Váºy là anh không nghỉ để ăn Noel vá»›i vợ con à ?
- Ä‚n Noel? - Như nghe chuyện khôi hà i, anh phá ra cưá»i lá»›n - Anh có theo đạo chúa đâu, vả lại, lâu lâu má»›i có cÆ¡ há»™i kiếm tiá»n má»™t lần, sao bỠđược.
- Không cần phải đạo công giáo đâu. Con nÃt nó thÃch Ä‘i chÆ¡i Noel lắm. ÄÆ°á»ng phố đông đặc ngưá»i ta, toà n quần áo đẹp, nhiá»u moden hấp dẫn, đầy sắc mà u rá»±c rỡ. Äẹp là m sao! - Äôi mắt mÆ¡ mà ng, Äinh Äang nhá»› lại tuổi thÆ¡. Bao nhiêu lần cô ngồi trong xe hÆ¡i, ngắm ngưá»i Ä‘i đưá»ng qua cá»a kiếng. Ôi, ông già Noel đầy huyá»n thoại. Lúc đó, cô đã tin trên thế gian nà y, tháºt sá»± tồn tại má»™t ông già Noel tốt bụng và vui tÃnh, chuyên tặng quà cho các trẻ em ngoan. Váºy mà ....
- Bé Æ¡i, quẹo hướng nà o đây? - Anh ba gác kêu lên khi đến ngã ba đưá»ng. Bừng tỉnh, Äinh Äang đưa tay chỉ:
- Không cần quẹo, nhà của em trước mắt đây rồi.
- Nhà nà y ư? - Anh thoáng ngạc nhiên trước vẻ lụp xụp nghèo nà n cá»§a căn nhà lá. Váºy mà lúc nãy thấy cô thuê anh chở má»™t xe đầy thịt, cá, la ghim và các món quà , anh cứ ngỡ cô là má»™t đại tiểu thÆ¡, con nhà khá giả.
- Äúng rồi, anh xách đồ và o nhà phụ em vá»›i, nhiá»u đồ quá - Không Ä‘oán được suy nghÄ© cá»§a anh, Äinh Äang dáºm chân nÅ©ng nịu.
- ÄÆ°á»£c, để anh - Thoáng thất vá»ng, anh phụ cô dá»n hết đồ trên xe xuống. Số tiá»n boa mà anh trông đợi đã không cánh mà bay rồi.
- Xong, anh uống nước Ä‘i - Má»™t ly nước lá»c trong veo được chìa ra, kèm theo ba tá» năm chục ngà n má»›i cứng - Và tiá»n xe cá»§a anh đây.
- Em trả lá»™n tiá»n rồi, chỉ hai chục ngà n thôi - Lấy má»™t tá», anh cho tay và o túi lần tiá»n thối.
- Em không lá»™n đâu. Em trả cho anh đó - Nhìn và o mắt anh, Äinh Äang hạ giá»ng - Anh cứ nháºn Ä‘i, đừng ngại, số tiá»n nà y đối vá»›i em không đáng bao nhiêu đâu.
- Nhưng... vẫn cảm thấy bất an, anh đưa tay gãi tóc - Nhiá»u quá, cùng lắm là anh chỉ lấy má»™t tá» thôi.
- Không nhiá»u đâu - Xếp ba tá» năm chục, Äinh Äang nhét gá»n và o túi anh - Em muốn anh nháºn và nghỉ chạy xe trá»n má»™t ngà y. Dà nh thá»i gian đưa vợ và cháu bé Ä‘i chÆ¡i. Chẳng phải anh đã nói là mình đã có má»™t đứa con lên bốn rồi ư?
- Phải, nhưng mà ....
- Anh đừng nhưng mà gì nữa, mau trở vá» nhà tặng cho chị và cháu má»™t đêm Noel tháºt vui Ä‘i. Äây, con búp bê nà y em tặng cháu - Cúi xuống đống quà , Äinh Äang lá»±a má»™t con búp bê tháºt to, tháºt đẹp trao cho anh - Äừng cảm Æ¡n em, chẳng đáng gì đâu.
Nhìn môi anh mấp máy, mắt đỠhoe như muốn khóc, Äinh Äang cÅ©ng chợt nghe sóng mÅ©i cay xè. Sợ mình không kìm được lòng khóc theo anh, cô vụt bá» chạy và o nhà đónh nhanh cá»a lại, bá» mặc anh đứng đó tần ngần xúc động.
Số tiá»n không lá»›n, nhưng tấm lòng cô bé kia lá»›n quá. Nhất định, lát nữa trở vá» nhà khi kể cho vợ mình nghe, cô ấy rồi cÅ©ng giống như anh, sẽ mừng rưng rưng hạnh phúc.
Ụp chiếc mÅ© lên đầu, vá»™i vã quay lưng, lòng nôn nao má»™t đêm Noel đầy hạnh phúc. Anh mỉm cưá»i nghÄ© đến mà u và ng tươi cá»§a chú vịt quay béo máºp được bà y bán trên các gian hà ng dá»c bên đưá»ng.
Ngưá»i chạy ba gác đã Ä‘i rồi, Äinh Äang he hé cánh cá»a nhìn ra, miệng chợt nhoẻn má»™t nụ cưá»i hạnh phúc. Lòng nghe vui rá»™n rã. Có lẽ trong cuá»™c Ä‘á»i, chưa bao giá» cô thấy vui sướng dưá»ng kia. Bây giá» thì cô đã hiểu thế nà o là hạnh phúc được Ä‘em niá»m vui, nụ cưá»i san sẻ cho ngưá»i khác. Äúng là cho bao nhiêu nháºn bấy nhiêu, tháºm chà còn nhiá»u hÆ¡n nữa.
Ôi, sao cô thèm được thấy ngay gương mặt rạng rỡ cá»§a những ngưá»i vừa được cô tặng cho niá»m vui nhá».
Má»™t vòng Ä‘i chợ, Äinh Äang xà i hết mưá»i triệu đồng. Số tiá»n cứu mạng mà ba đã cẩn tháºn nhét và o túi xách cá»§a cô kèm theo chiếc nhẫn há»™t xoà n. á»’! Xin chá»› hiểu lầm, cô không hoang phà tiêu hết số tiá»n lá»›n đó và o buổi tiệc tối nay đâu. Äể đãi đám trẻ nhóc ấy, cô chỉ cần bá» ra năm trăm ngà n cÅ©ng đủ dư dả lắm rồi, thêm năm trăm ngà n mua quà nữa, cô vẫn còn nguyên chÃn triệu đồng.
Sau khi gởi bốn triệu đồng cho hai viện dưỡng lão và má»™t cô nhi viện. Äinh Äang Ä‘em năm triệu còn lại gởi tặng bà Bảy, dì Ba và thÃm Sáu - Những ngưá»i Æ¡n và cÅ©ng là những ngưá»i nghèo nhất nhì khu phố qua đưá»ng bưu Ä‘iện. Hy vá»ng số tiá»n nhá» cá»§a mình sẽ Ä‘em đến cho má»i ngưá»i chút vui vẻ, hạnh phúc trong dịp lá»… giáng sinh.
Cho tay và o túi áo, kiểm tra xem con búp bê có còn nằm yên ở đó không, Äinh Äang mỉm cưá»i hình dung đến đôi mắt mở to ngÆ¡ ngác cá»§a Triệu Vỹ lúc được cô tặng quà . Chẳng hiểu sao, cô thấy thÃch con búp bê bằng sứ nhá» tà tẹo nà y ghê. Chắc tại búp bê cÅ©ng có nụ cưá»i ná»a miệng, ngạo Ä‘á»i giống như cô váºy.
Biết chắc hai giá» nữa chị Lan, ngưá»i nấu ăn cho gia đình cô sẽ tá»›i đây vá»›i đầy đủ đồ nghá» giúp cô hoà n thà nh buổi tiệc, nên Äinh Äang không lo lắng lắm. Bá» mặc đám thịt cá, heo gà lỉnh kỉnh đầy má»™t nhà , cô đẩy cá»a bước và o phòng Triệu Vỹ. Tháºt tò mò, cô muốn biết anh có chuẩn bị đón giáng sinh không?
Chẳng có chút chuẩn bị nà o, Äinh Äang thất vá»ng đứng nhìn tấm mà n im lìm đóng. Không cần mở ra xem, không cần Ä‘oán cô cÅ©ng biết anh Ä‘ang nằm yên trên võng, cánh tay gác ngang trán, bất kể chuyện Ä‘á»i.
Äôi mắt cô lại lia qua giưá»ng ngá»§ cá»§a Kiệt Phong rồi gáºt đầu khen. Quả đúng là má»™t chà ng trai ngăn nắp, gá»n gà ng. Mùng má»n, chiếu gối tuyệt không có má»™t nếp nhăn nà o.
Thở ra má»™t cái, định quay lưng nhưng Äinh Äang nghe dạ không đà nh. Dù muốn, dù không cô cÅ©ng phải rá»§ anh tham gia buổi tiệc tối hôm nay cho bằng được.
Bước lại gần, cô rón rén vạch tấm mà n nghe thất kinh hồn vÃa. Hai mắt tròn xoe, cô không biết Triệu Vỹ Ä‘ang ngá»§ hay đã chết nữa? Bởi trên thế gian nà y, chẳng có ai ngá»§ vá»›i bá»™ mặt nhăn nheo, khổ sở như anh.
Nhè nhẹ đặt hai ngón tay sát mÅ©i anh, Äinh Äang an lòng khi thấy anh vẫn thở Ä‘á»u trong giấc ngá»§ sâu. Thế là không e ngại, kiêng dè gì nữa, cô vừa gặm móng tay vừa thÃch thú khám phá nÆ¡i ăn ở cá»§a Triệu Vỹ. Có lẽ đây là lần đầu từ lúc quen anh, cô má»›i có dịp nhìn anh gần như váºy.
Äẹp trai, phong độ đâu không thấy. Trước mắt cô giỠđây Triệu Vỹ chỉ là má»™t gã đà n ông còm nhom khắc khổ. Äầu nghẹo má»™t bên, tay trái buông lòng thòng dưới võng, mặc kệ những con muá»—i bám đầy lên đó, tha hồ chén mải mê.
Phẩy tay xua mấy con muá»—i bay Ä‘i, Äinh Äang chợt thấy se lòng. Anh nhiá»u bồ váºy, ai ngá» lại có lúc thất tinh bệ rạc thế nà y. Khó tin là m sao.
- Triệu... - Vừa mở miệng định đánh thức anh, Äinh Äang chợt nhìn thấy má»™t cuốn sổ bìa xanh nằm dưới đất. Cạnh bên là chiếc bút máy mà u và ng trông rất đẹp.
Lưu bút hay an bum? Tò mò, cô ngồi xuống láºt từng trang. Không ngá» mình Ä‘ang Ä‘á»c trá»™m nháºt ký cá»§a ngưá»i ta. Từng chữ từng dòng là ná»—i niá»m riêng tư, thầm kÃn nhất đáy lòng Triệu Vỹ. Quên mất thá»i gina, Äinh Äang ngồi xệp luôn xuống đất, theo nét chữ nghiêng nghiêng bay bướm, cô bước và o tâm hồn anh má»™t cách nhẹ nhà ng.
Äôi dòng tá»± bạch:
"Tôi tên là Triệu Vỹ. Một cái tên mà tất cả bạn bè, bồ bịch tôi, ai vừa mới nghe qua cũng khen là đẹp, là mạnh là m hiếm có.
Nhưng sá»± tháºt chẳng hay ho gì lắm đâu. Không tin ư? ÄÆ°á»£c, hãy nghe tôi diá»…n giải đây! Theo từ Hán, Triệu là nhiá»u, là hà ng trăm, hà ng ngà n hợp lại. Còn Vỹ rõ rà ng là cái Ä‘uôi rồi. Còn dưới mắt nhiá»u ngưá»i thì mang ý nghÄ©a gì? Hùng mạnh chá»— nà o? Vô duyên thì có. Tháºt tôi chẳng biết ông già tôi nghÄ© gì mà lại đặt cho tôi cái tên nghe kỳ cục quá.
Tôi tuổi thá»§y mạnh kim con vua Huỳnh Äế, số sung sướng má»™t Ä‘á»i có kẻ hầu ngưá»i hạ, công danh sáng lạng chẳng cầu lo. Tướng tinh con hổ như vầy, ông thầy tướng bảo nếu lỡ sanh nhằm thá»i chiến quốc, tôi sẽ có hà n tÃn là m Äại nguyên soái, thống lãnh quân mưá»i tám nước chư hầu.
Song, tháºt là súi quẩy cho tôi, tướng mà sanh phải thá»i bình, đất đâu dụng võ, đà nh là m chà ng công tá» phong lưu, má»™t Ä‘á»i nho nhã táºn hưởng gia tà i, gia sản cá»§a cha. Xin tiết lá»™: ba cá»§a tôi già u lắm, tôi lại là con má»™t, lo gì chứ?
Tôi thÃch mà u tÃm nhạt, (mèn, con trai mà thÃch mà u tÃm ???) mà u thá»§y chung mà các thi nhân vẫn thưá»ng ca ngợi ấy. ThÃch nhạc rock và cảm giác phiêu lưu mạnh mẽ. ThÃch phóng môtô vá»›i tốc độ cao và thÃch nhất là môn bóng đá.
Tôi yêu hoa cẩm chướng, yêu vẻ thanh tao rắn rá»i nhưng không thiếu nét dịu dà ng cá»§a nó. Dù má»™t lần thằng bạn thân cá»§a tôi đã bảo rằng cẩm chướng tượng trưng cho ân và tình. Mà y yêu loại hoa nà y bảo đảm trong tình yêu mà y sẽ phải mang ân huệ cá»§a ngưá»i ta.
Tôi không tin nó đâu. Má»™t Ä‘á»i hiên ngang như Triệu Vỹ nà y, lại phải mang Æ¡n nghÄ©a vá»›i ngưá»i yêu cá»§a mình ư? Hoang đưá»ng quá!
Cuối cùng xin tiết lá»™: năm tôi mưá»i tám tuổi, tôi đã từng giáºt quán quân giải karate toà n quốc.Bà máºt riêng đấy nhé. Ông già tôi không biết đâu. Vì nếu biết, ổng sẽ mắng tôi dư hÆ¡i là m chuyện bao đồng. Mục tiêu cá»§a ông là muốn tôi Ä‘áºu và o đại há»c kinh tế. Sau nà y trở thà nh má»™t thương gia danh tiếng như ông váºy. Nhưng... nhắc đến chuyện há»c... tôi thấy ngao.. ngán quá..."
Thì ra trước khi trở nên sa Ä‘á»a, Triệu Vỹ từng là má»™t thanh niên tốt, là nh mạnh trong suy nghÄ©, thêm má»™t chút hà i hước rất đáng yêu. Äinh Äang đã Ä‘á»c xong dòng tá»± bạch, cô ngước mắt nhìn Triệu Vỹ nghÄ© thầm. Rồi tưởng tượng ra nét mặt anh năm mưá»i tám tuổi. Bằng tuổi cô bây giá». Chắc lúc đó anh cÅ©ng là má»™t thằng nhóc trẻ con thôi. Chà ! Cô bá»—ng tiếc, sao lúc đó trá»i không xui khiến cho cô quen vá»›i anh chứ? Chắc là vui ghê lắm.
Láºt tiếp trang nháºt ký, Äinh Äang tiếp tục phiêu lưu và o thế giá»›i ná»™i tâm phức tạp cá»§a anh. Cô tháºt muốn biết vì sao, từ lúc nà o, anh trở nên đà ng Ä‘iếm và hư há»ng váºy.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:50 PM.
|

10-03-2008, 07:00 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 17
"Ngà y.. tháng .. .năm...
Tôi thi rá»›t đại há»c rồi, chuyện chẳng lá»›n gì nhưng ba tôi là m ầm Ä© cả lên. Äóng tiá»n, ông bắt tôi há»c đại há»c mở. Chấm dứt thá»i má»™ng mÆ¡, bay nhảy cá»§a tôi bằng những logic há»c và những con số chán phèo, tẻ nhạt.
Nhưng tôi không chịu bó tay đâu. Theo thông báo tuyển sinh cá»§a trưá»ng đại há»c thể dục thể thao, tôi đến đăng ký thi và trúng tuyển ngay từ vòng dá»± tuyển. Theo lá»i huấn luyện viên Vương Thanh và cÅ©ng là đương kim vua phá lưới, tôi có má»™t thân hình lý tưởng và má»™t năng khiếu đầy đủ để trở thà nh cầu thá»§.
Thế là từ đó, tôi song song há»c hai trưá»ng đại há»c. Sáng kinh tế, chiá»u dà nh cho bóng đá. Song thú tháºt, tôi thiên vị bóng đá nhiá»u hÆ¡n. Suốt ngà y trên sân cá», tôi bá» mặc bà i vở và những Ä‘iểm không ngà y má»™t nhiá»u hÆ¡n.
Kết quả, năm đó tôi bị lưu ban. ÄÆ°á»£c tin nà y, cha tôi tức Ä‘iên lên. Ông cấm tôi không được đặt chân và o trưá»ng thể thao nữa. Nếu tôi cải, ông sẽ từ tôi.
Tôi không dám cãi lá»i cha, đà nh từ giã thầy Vương Thanh. Thầy có ý tiếc và tặng cho tôi quả bóng cùng bá»™ đồ đã theo thầy Ä‘i dá»± các giải lá»›n.
Xa bóng đá, tôi như con cá xa bá» sông rá»™ng, bị nhốt trong lồng kÃnh, lỠđỠsống tiếp những tháng ngà y vô vị.
Má»—i lần mở ti vi, nhìn các bạn cá»§a mình tung hoà nh trên sân cá» tôi lại buồn lại khóc. Lại chán Ä‘á»i, muốn chết. Tôi trách sao mình không sanh ra trong má»™t gia đình khác, dù nghèo, dù cá»±c nhưng được tá»± do.
Lần đầu tìm đến men rượu, tôi thấy nó hay hay. Nó giúp tôi quên được phút nhà m chán, buồn rầu. Nhưng.. chỉ má»™t thá»i gian thôi, nó lại trở nên vô dụng vá»›i tôi rồi. Tôi cà ng nghe cô độc, chán Ä‘á»i hÆ¡n và o những đêm cÆ¡n say chợt tỉnh. Má»™t mình trên giưá»ng gặm nhấm ná»—i cô đơn, tôi chỉ muốn Ä‘áºp tan má»™t cái gì cho thá»a lòng.
Tôi đã gặp em, ngưá»i con gái đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i tôi. Em không đẹp, cÅ©ng chẳng thÆ¡ ngây. Má»™t đêm lạnh, em co ro bên góc đưá»ng đợi khách, còn tôi thì say khướt bởi ná»—i buồn.
Em cần tiá»n, tôi cần quên, cần giết thá»i gian tÄ©nh lặng. Mình đã đến vá»›i nhau bằng đổi trao song phẳng. Em đã cho tôi biết thế nà o là cảm giác ngất ngây, bay biến.
Từ em, tôi không còn là chà ng trai tÆ¡ ngÆ¡ ngác khù khá». Lá»™t xác thà nh gã đà n ông, tôi phiêu lưu kiếm tìm cảm giác. Hết vÅ© trưá»ng, há»™p đêm, tôi hóa thân thà nh chà ng công tá» hà o hoa, vung tiá»n như nước mua những cuá»™c vui. Tôi muốn quên, muốn đánh mất mình và tôi sẽ là m được Ä‘iá»u tôi muốn nếu như tôi đừng gặp Tuyết Ngân.
Trong bóng Ä‘en bế tắc cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi, em là vầng hà o quang chợt lóe, để tôi kịp soi rá»i lại mình. Phải chăng, cuá»™c Ä‘á»i nà y vẫn còn lối thoát? Mất má»™t Ä‘am mê, có đáng cho tôi tá»± há»§y diệt cuá»™c Ä‘á»i?
Tôi chợt muốn rá»i bá» vÅ© trưá»ng, đêm tối. Thà nh láºp công ty theo ý cha, tôi dá»±ng lại cuá»™c Ä‘á»i bên ngưá»i con gái dịu dà ng, đôn háºu.
Tôi sẽ là m được Ä‘iá»u đó nếu như đừng đụng phải cái sao chổi xui xẻo ấy. Cô bé tên là Äinh Äang. Má»™t quái thai cá»§a thá»i đại má»›i. Con nÃt chẳng ra con nÃt, ngưá»i lá»›n chẳng ra ngưá»i lá»›n. Lúc nà o cÅ©ng như oan gia, thù địch. Cô bé tìm đủ má»i cách chia rẽ tôi vá»›i Tuyết Ngân. Tệ hại hÆ¡n là cô bé còn là m cho em hiểu lầm, khinh khi rẻ rúng tôi. Tình yêu không tương lai mù mịt, tôi Ä‘ang như con thuyá»n không hướng lênh đênh giữa biển Ä‘á»i trôi nổi thì trá»i bá»—ng nổi lên cÆ¡n bão lá»›n. Tôi bị ba từ. Ông Ä‘uổi thẳng tôi ra khá»i nhà vá»›i hai bà n tay trắng cùng má»™t câu tuyên bố xanh rá»n:
- Bao giá» mà y vứt bá» trái banh cùng nhưng mÆ¡ ước hão huyá»n vá» những môn thể thao vô tÃch sá»± kia, chịu di há»c lại thì hãy vá» gặp mặt tao. Không thì.. sống chết mặc bay, tao không biết.
Ba đã dồn tôi và bước đưá»ng cùng rồi, ba có biết không? Rá»i bá» môn bóng đá, tôi có thể ép lòng là m ông vui được. Nhưng vứt bá» trái banh, đó là điá»u tôi không là m được bao giá».
Bởi đây là di váºt cuối cùng cá»§a thầy, má»™t ngôi sao nổi danh lừng lẫy trong là ng bóng đá. Thầy đã trao cho tôi vá»›i tất cả tin yêu, hy vá»ng. Tôi đã phụ lòng không phát huy được danh tiếng cá»§a thầy, lẽ nà o tôi vứt bá» Ä‘i di váºt cuối cùng thầy ân cần trao gởi lại? Tôi biết nếu muốn tôi có thể bán trái banh nà y vá»›i bất cứ giá nà o cho giá»›i hâm má»™, cho những ai đã sùng kÃnh, ngưỡng má»™ thầy. Nhưng....
Ôm trái banh thất thểu bước Ä‘i, tôi ngạc nhiên nháºn ra mình Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa tiệm may cá»§a Tuyết Ngân. Sao tôi lại đến nÆ¡i nà y. Cái nÆ¡i mà ai cÅ©ng khinh khi, thù ghét, coi tôi chẳng ra gì cả? Tôi không hiểu, tháºt sá»± không hiểu nổi. Chỉ đến khi bước hẳn và o ngưỡng cá»a, trông thấy cái sao chổi Äinh Äang, tôi má»›i chợt hiểu tại sao.."
Quyển nháºt ký bá»—ng bị giáºt khá»i tay, cắt ngang luồng tâm sá»± Ä‘ang ngon chảy. Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Vỹ Ä‘ang trừng trừng ngó mình giáºn dữ, Äinh Äang nhẹ xoa hai bà n tay và o nhau, lấp liếm:
- Tôi chỉ má»›i láºt ra thôi, chưa kịp coi gì cả.
Vẻ mặt cô diá»…n chẳng tá»± nhiên chút nà o, lia mắt xuống trang nháºt ký láºt dở dang, Triệu Vỹ thừa biết cô xem được những gì rồi. CÆ¡n giáºn bá»—ng bùng lên, tưởng chừng anh có thể bóp cổ cô chết ngay. Nhưng rất lạ, anh chỉ đứng đó trừng trừng nhìn cô.
- Tôi không cố ý đâu. Xin anh đừng giáºn. Tôi xin lá»—i anh mà ! - Như biết lá»—i, Äinh Äang cúi thấp đầu trầm giá»ng - Năn nỉ đó. Không thì... anh chá»i tôi Ä‘i. - Cô lại nắm tay anh lay nhè nhẹ.
Bà n tay cô ấm, giá»ng nói chân tình, tha thiết là m lòng Triệu Vỹ chùng Ä‘i. CÆ¡n giáºn như tan biến, hay nói đúng hÆ¡n là anh không sao giáºn được. Dù gì, cô cÅ©ng là ân nhân cứu mạng cá»§a anh mà .
Bao ngà y rồi, sao anh không hiểu lòng cô chứ? Äêm nà o chẳng để sẵn tô cÆ¡m trong nồi chá» anh đến. Không chỉ thế, cô còn đổi món cho hợp khẩu vị anh nữa. Anh biết lúc cái bánh, khi trái lê, cô âm thầm lo lắng cho anh.
- Sao anh đứng yên hoà i váºy? Há»ng tha cho tôi sao? - Nắm tay chưa đủ, cô còn ngước đôi đồng tá» trong veo lên để khẩn cầu - Thôi để tôi nói tháºt cho anh đừng giáºn. Tháºt ra quyển nháºt ký đó tôi có xem, nhưng xem có chút xÃu thôi.
Sá»± thà nh tháºt cá»§a cô xem ra có chút tác dụng, gương mặt Triệu Vỹ không dá»ng dưng bất động nữa. Phẩy tay, anh mệt má»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, ra ngoà i Ä‘i - Rồi leo lên võng, nhắm mắt lại như ngưá»i ngá»§ say, anh đưa Ä‘á»u chiếc võng.
- Nhưng như váºy là anh có hết giáºn, có tha thứ cho tôi chưa? - Như bâng khuâng cô chẳng chịu rá»i chân.
- Hết rồi, ra lẹ giùm đi, tôi buồn ngủ quá. - Biết cô sẽ còn lải nhải mãi bên tai. Triệu Vỹ nói nhanh, một con mắt hé mở ra nhìn cô.
- Tháºt hả? - Nhảy lên như đứa trẻ, co nhoẻn cưá»i tháºt đẹp rồi bước lại gần, nắm tay anh nÅ©ng nịu - Ngá»§ gì mà ngá»§ hoà i không biết nữa. Hôm nay là Noel rồi, anh nhá»› không?
Noel! Äã là Noel rồi ư? Triệu Vỹ thoáng giáºt mình. Như má»™t con chiên ngoan đạo, giáng sinh nà o anh không cùng bạn đến nhà thá» dá»± lá»…. Tan buổi kinh cầu, cả nhóm tụ táºp nhau ăn rá» mi on đến khuya, vui tháºt là vui. Váºy mà ... Má»™t tiếng thở dà i không kìm đựơc thoát ra từ lồng ngá»±c. ÄÆ°a tay là m dấu thánh, anh mong chúa ở trên trá»i thấu hỉeu và tha thứ cho anh. Lâu lắm rồi, anh không Ä‘i xưng tá»™i.
- Triệu Vỹ, anh dáºy Ä‘i đừng ngá»§ nữa. - Bà n tay Äinh Äang lại lay lay chiếc võng, bắt anh mở mắt ra - Dáºy tắm Ä‘i, rồi cùng tôi trang trà cây thông đón Noel - Thì thà o, cô như khoe - Anh biết không, tối nay nhà mình nhiá»u khách lắm, má»™t mình tôi vá»›i từng ấy quà , gói há»ng kịp đâu.
Hình ảnh Noel năm trước lại hiện ra trong trà não. Lúc ấy, Triệu Vỹ chưa quên mình Ä‘ang cặp vá»›i hoa háºu Thanh thanh. Anh và nà ng đã cùng nhau trang trà má»™t cây thông tháºt lá»›n, tháºt sang và tháºt đẹp đón đám bạn Việt kiá»u. Äể góp vui, anh đã hóa trang thà nh ông già Noel, hà o phóng tặng má»—i giai nhân đêm ấy má»™t nhẫn và ng và riêng hoa háºu Thanh Thanh, anh đã tặng nà ng má»™t xâu chuá»—i tháºt đẹp. Váºy mà giỠđây.. cái tên Triệu Vỹ phải nằm đây vá»›i hai bà n tay trắng, chá» ngưá»i thương hại.
- Dáºy Ä‘i, anh đừng ngại, Kiệt Phong và Tuyết Ngân không có nhà đâu, Ä‘i VÅ©ng Tầu hết rồi - Äinh Äang khẽ thì thầm và o tai anh như thông báo má»™t tin quan trá»ng đầy bà máºt.
Váºy là ... Tuyết Ngân và Kiệt Phong đã yêu nhau rồi. Má»™t tin buồn, nhưng rất lạ không là m tim anh Ä‘au nhói như đã tưởng. Mà ngược lại, anh thấy nhẹ nhõm trong ngưá»i. Không có há», mình bá»›t căng thẳng ngượng ngùng hÆ¡n. Dù sao Äinh Äang cÅ©ng biết hết chuyện cá»§a anh rồi, giấu cô bé là m gì nữa.
- Dáºy Ä‘i! Ngoan nà o! Rồi tôi tặng quà cho đẹp lắm - Tặc lưỡi, cô vá»— vá»— tay anh như dá»— má»™t đứa trẻ lên ba, như thể anh là em cô váºy. Nhưng... chẳng hiểu sao Triệu Vỹ lại thấy lòng mình má»m Ä‘i má»™t cách khác thưá»ng. Bao lâu rồi, anh không được ai dá»— dà nh, quan tâm săn sóc như váºy.
- Äi nà o - Biết anh đã xiêu lòng, Äinh Äang nắm hai tay anh kéo mạnh. Rất tá»± nhiên, cô lục tìm quần áo trong đống đồ đó nhưng vô hiệu. Cái nà o cÅ©ng chua mốc, khẳm lè má»™t mùi khó chịu.
- Äể cho tôi - Thoáng xấu hổ, Triệu Vỹ ngăn tay cô lại, nhưng Äinh Äang đã lắc đầu.
- Äừng mặc bá»™ nà y, chá» tôi má»™t lát - Rồi hối hả chạy Ä‘i, không lâu Äinh Äang trở và o trên tay là bá»™ quần áo má»›i tinh.
- Tôi định mua cho thằng Tân, nhưng anh có thể mặc đỡ - Cô thanh minh - Bằng ca tê thưá»ng thôi, vì tôi không định tặng nó cho anh. Anh không chê chứ?
- Không chê - Chẳng phải nịnh mà Triệu Vỹ Ä‘ang nói tháºt lòng. Má»™t tháng ở dÆ¡ không tắm rá»a rồi, được mặc đồ sạch lúc nà y còn mÆ¡ gì nữa.
- Không chê thì Ä‘i lẹ Ä‘i. Nè! Äừng quên cạo râu đó - Vừa nói, cô vừa khúc khÃch cưá»i, bà n tay quÆ¡ quÆ¡ và o đám râu ráºm trên mặt anh.
- Nhưng...
- Nhưng gì nữa? Lẹ Ä‘i! Con trai gì ở dÆ¡ quá trá»i. - Äẩy mạnh vai anh, Äinh Äang như ra lịnh. Và rất lạ lùng, Triệu Vỹ thấy mình phục tùng cô má»™t cách vô Ä‘iá»u kiện.
Không ngá» mình cÅ©ng có uy ghê! Bắt được Triệu Vỹ Ä‘i tắm theo ý mình rồi, Äinh Äang khoái lắm. Như hứng chÃ, cô nhảy lên võng đưa mạnh, miệng còn hát mấy câu, rồi như chợt nhá»› ra, cô láºt Ä‘áºt leo xuống. Äảo nhanh tròng mắt, cô quyết định odjn giùm anh căn phòng cho gá»n gà ng ngăn nắp.
Ôm hết má»› đồ dÆ¡ bá» và o thau, Äinh Äang nhá»§ thầm má»™t lát sẽ giặt phụ anh. Dù trong Ä‘á»i, đó là công việc cô ghét nhất.
Triệu Vỹ đã tắm xong, vùi đầu và o chiếc khăn không biết cá»§a ai. Nghe thoang thoảng mùi hương con gái. Anh chợt thấy lòng thanh thản, bao ưu tư phiá»n muá»™n như được dòng nước mát cuốn trôi Ä‘i. Khẽ mỉm cưá»i, a nh không biết giỠđây phải dùng từ gì để diá»…n tả đúng Äinh Äang. Oan gia hay cứu tinh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i anh? Sao tá»± nhiên anh muốn biết cô bé ấy là m gì trong căn phòng ổ chuá»™t cá»§a anh? Chắc lại lục tung áo quần lên tìm quyển nháºt ký rồi. Vô Ãch thôi cô bé, quyển nháºt ký ấy ở đây nà y.. Vá»— võ tay và o bụng, nÆ¡i cất quyển sổ, Triệu Vỹ chợt thắc mắc, Äinh Äang nghÄ© gì khi biết mình bị ba tống khá»i nhà vá»›i hai bà n tay trắng? Lại ba chữ "Äáng Ä‘á»i chưa" nữa chứ gì? Tá»± nhiên đôi mắt ngạo Ä‘á»i cá»§a cô lại hiện ra trước mặt anh như trêu ngươi, thách thức.
Äẩy lẹ cá»a bước và o, Triệu Vỹ chợt đứng ngây ngưá»i ra bất động. Sá»ng sốt, pha lẫn bà ng hoà ng, không tin nổi. Có đúng là Äinh Äang trước mắt anh không? Sao đẹp, sao dịu dà ng đến thế? Chỉ mấy phút thôi, cô như vụt lá»›n lên nhiá»u. Không còn là cô bé ngổ ngáo, cô trở thà nh thiếu nữ tá»± bao giá»?
Má»™t thiếu nữ rất yêu kiá»u, duyên dáng, đảm Ä‘ang ngồi kết lại giùm anh chiếc cúc áo bị rởia. Ôi, trông bà n tay cô vụng vá» khâu từng mÅ©i chỉ, sao lòng anh bồi hồi quá. Má»™t cái gì tháºt êm Ä‘á»m, đầm ấm nhẹ len và o trái tim anh.
Sao lại đơm nút cho anh? Không hiểu Äinh Äang hoà n toà n không hiểu, cô chỉ biết khi quét nhà , tình cá» nhặt được chiếc nút trông quen thuá»™c. Chẳng ai nhắc mà cô bá»—ng nhá»› đây là chiếc nút gắn trong chiếc áo vest đẹp nhất cá»§a anh. Lòng cô liá»n nghÄ© đến việc gắn và o áo giùm anh. Chắc cô sợ để lung tung rÆ¡i mất, hư chiếc áo đẹp, uổng lắm. Tá»± nhiên cô lý giải rồi yên lòng tá»§m tỉm cưá»i má»™t mình.
Äang cưá»i, Äinh Äang bá»—ng có cảm giác ai đó chăm chú ngó mình. Ngẩng đầu lên, bắt gặp tia mắt Triệu Vỹ nhìn mình rất lạ, Äinh Äang bá»—ng nghe bối rối, như tên trá»™m bị bắt quả tang. Cây kim lệch khá»i đưá»ng vải, đâm mạnh và o tay Ä‘au Ä‘iếng.
- Ui da - Chiếc áo rá»i khá»i tay rÆ¡i xuống đất, đôi má cô hồng lên - CÅ©ng tại anh không, là m tôi bị chảy máu rồi, bắt Ä‘á»n Ä‘i! Äể trấn tỉnh, cô thấy mình gắt vá»›i anh vô cá»›.
- Äâu, để tôi coi - Như quan tâm, như lo lắng, Triệu Vỹ bước lại gần toan nắm lấy bà n tay cô.
- Không cần đâu - Tá»± nhiên nghe thẹn, Äinh Äang dấu bà n tay và o túi áo, nói lãng sang chuyện khác - Trá»i Æ¡i, mặc đồ khÃnh mà cÅ©ng đẹp ghê hén? Model dá»… sợ.
- Có tháºt không? - Äang ngượng nghịu vì bá»™ đồ cụt ngá»§n trên ngưá»i, nghe Äinh Äang nói, Triệu Vỹ mừng như bắt được và ng. Anh quay quay nhìn bóng mình trong tấm gương thỠđồ cá»§a Tuyết Ngân, mỉm cưá»i nháºn ra mình lạ hoắc. Cứ như má»™t thằng bé váºy.
- Tháºt mà , trông anh hôm nay đẹp trai lắm, lại trẻ ra nhiá»u nữa, y như... - Câu nói chợt dừng, Äinh Äang nghe xấu hổ. Cô trở nên thân máºt vá»›i anh bao giá» váºy?
- Như diễn viên điện ảnh phải không?
Äịnh cứu cô nhưng không ngá» lại hại mình. Câu nói đùa bá»—ng trở nên lạc lõng, vô duyên bởi chẳng có nụ cưá»i nà o. Nhìn mặt cô đỠrần, Triệu Vỹ cÅ©ng chợt lúng túng.
Gian buồng như chợt quá rá»™ng vá»›i hai ngưá»i.
- Äinh Äang Æ¡i, em đâu rồi? Có phải em ở nhà nà y không? - Giá»ng má»™t ngưá»i phụ nữ chợt vang ngoà i cá»a, kịp giúp hai ngưá»i thoát khá»i cÆ¡n bối rối. Mừng hÆ¡n bắt được và ng, Äinh Äang lao nhanh ra cá»a. Miệng cô tÃa lia:
- Ôi chị lan, chị giá»i thiệt. Váºy mà nãy giá» em cứ lo chị kiếm không ra nhà .
- Em là m gì trong buồng váºy? - Thoáng thấy bóng Triệu Vỹ bước ra sau lưng Äinh Äang, chị khẽ cau mà y vẻ chẳng bằng lòng.
- Có là m gì đâu. Em nói chuyện với anh Vỹ thôi.
Cái giá»ng khà n khà n cùng Ä‘iệu bá»™ mất tá»± nhiên cá»§a cô cà ng là m chị Lan nghi ngá». Lúc biết chị đến đây giúp cô, ông chá»§ đã khấp khởi mừng, dặn Ä‘i dặn lại, bảo chị phải để tâm quan sát cô.
- Nhà chỉ có hai ngưá»i thôi hả? - Bằng con mắt dò xét, chị nhìn Triệu Vỹ má»™t cách lá»™ liá»…u không cần giấu giếm.
- Äâu có, nhà em có tá»›i bốn ngưá»i láºn - Äinh Äang đáp vá»™i và ng. Sao tâm trạng cô bây giá» giống ngưá»i là m chuyện gì mỠám quá - Chị Ngân vá»›i anh Phong Ä‘i VÅ©ng Tà u rồi - Sợ chị không tin cô nói thêm - Há» yêu nhau đó. Không tin chị há»i anh Vỹ Ä‘i thì biết.
Nhẹ gáºt đầu, Triệu Vỹ cưá»i tươi mong lấy được chút cảm tình từ ngưá»i đà n bà khó tÃnh mà mình chưa hiểu qua lai lịch. Nhưng... đáp lại thà nh tâm cá»§a anh, chỉ có má»™t gương mặt lạnh không thiện cảm.
- Äinh Äang, sao em lại ở chung vá»›i ngưá»i ta? Ông...
- Chị Lan à , bạn cá»§a em sắp đến rồi, chị lo chuẩn bị Ä‘i - Sợ chị là m lá»™ bà máºt cá»§a mình trước mặt anh, Äinh Äang vá»™i cắt ngang lá»i - Nhiá»u món lắm.
- Nhưng... - Vẫn còn ấm ức, chị muốn há»i cho ra lẽ.
- Còn nhưng gì nữa, lẹ lên Ä‘i! - Gắt nhẹ, Äinh Äang lấy lại phong độ cá»§a mình. Nể tình Triệu Vỹ thôi, không thì chị Lân đừng hòng nói được câu nà o bắt bẻ, tra vấn cô.
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, yên tâm Ä‘i, không trá»… đâu mà sợ - Sau cái nhăn mà y khó chịu cá»§a Äinh Äang, chị bếp má»›i như chợt nhá»› ra địa vị cá»§a mình vá»›i cô, vá»™i riu rÃu xách giá» bước ra sau, không quên lưá»m lưá»m nhìn Triệu Vỹ.
Trông cách ăn mặc, chị Ä‘oán hắn là má»™t gã thanh niên thất há»c, gia cảnh nghèo nà n. Chắc thấy cô chá»§ mình già u, muốn theo đà o mỠđây. Không được, nhất định phải nói chuyện nà y cho ông chá»§ biết. Chị nhá»§ thầm trong dạ.
Hú hồn chưa! Thở phà o nhìn chị Lan khuất hẳn sau tấm vách, Äinh Äang trách mình cư xá» quá vụng vá», suýt là m hư chuyện. Tá»± nhiên, mắc má»› gì phải sợ chị hiểu lầm? Thanh minh như tá»™i phạm chỉ là m chị cà ng thêm nghi ngá». Không khéo đến tai ba cà ng lá»›n chuyện. Thiệt là bá»±c mình!
- Chị ấy là ai váºy? - Khó chịu vì bị dò xét, nghi ngá» như má»™t gian nhân, Triệu Vỹ cau có há»i - Sao lại quan tâm tá»›i cô váºy?
- Chị ấy là .. là ... - Còn chưa táºp trung, Äinh Äang quên mất cái tiểu sá» mình bịa ra cho chị.
- Là ai hả? - Triệu Vỹ há»i dồn.
- Là má»™t ngưá»i hà ng xóm cÅ© - Quýnh quá cô nói đại luôn - Chị biết rõ gia cảnh cá»§a tôi nên quan tâm lắm.
- Là hà ng xóm cÅ© ư? - Triệu Vỹ cảm thấy nghi ngá» - Thế sao chị ấy đến đây? Chịu nghe lá»i, còn nấu ăn giùm nữa? À! Quên mất, tiá»n đâu mà bé mua quà vá»›i thức ăn nhiá»u váºy?
- Chỉ há»ng phải tá»± nhiên đến giúp đâu. Tôi mướn chỉ nấu đó. Còn tiá»n hả, lẽ dÄ© nhiên là cá»§a tôi rồi, anh quên tôi có hai chỉ và ng sao? Mà thôi, đừng há»i lung tung nữa, quà nhiá»u lắm, anh phụ tôi gói Ä‘i.
Äể chấm dứt câu chuyện, Äinh Äang sà ngay xuống đống quà lục tung lên. Lòng định nhanh má»™t mưu sách má»›i. Triệu Vỹ đã nghi ngá» rồi, phải là m sao?
Phần Triệu Vỹ, không phải anh không biết cô Ä‘ang nói dối mình. Im lặng vì anh muốn âm thầm khám phá ra con ngưá»i tháºt bên trong cá»§a cô thôi. Hiện tại, chưa Ä‘oán được gì nhưng anh biết cô tháºt sá»± không đơn giản. Nhưng chuyện đó tÃnh sau. Hiện tại anh Ä‘ang bị những món quà giáng sinh Ä‘a dạng cá»§a cô là m chóa mắt.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:55 PM.
|

10-03-2008, 07:01 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 18
Nghỉ tay hút điếu thuốc rồi là m tiếp anh Vỹ.
Phụ đỡ bao hà ng từ vai Triệu Vỹ lên xe, Tâm - đội trưởng đội bốc rác - mỉm cưá»i, móc Ä‘iếu thuốc Khánh Há»™i nhăn nheo từ túi áo ra má»i.
- Cảm Æ¡n - Ngượng nghịu nháºn Ä‘iếu thuốc, Triệu Vỹ đứng yên chá» Tâm báºt quẹt trong tiếng cưá»i rá»™ lên cá»§a đám phu.
- "Cảm ơn", cái thằng nói nghe khách sáo quá.
- Mặt lại đỠlên như con gái nữa, thiệt giống pê-đê.
- Ê Triệu Vỹ, há»i tháºt nghe, mà y có phải pê-đê không váºy? Nếu phải thì qua đây tao hun má»™t cái.
Sau má»—i câu đùa là má»™t trà ng cưá»i dáºy lên nghiêng ngá»a. Triệu Vỹ cÅ©ng cưá»i theo, nghe cÆ¡n mệt má»i trong ngưá»i cùng tiếng cưá»i tan biến.
Vô tư quá! Triệu Vỹ chợt thèm được là m ngưá»i vô tư như há». Gánh lo quẳng hết má»™t bên, tâm hồn lúc nà o cÅ©ng hồn nhiên như đứa trẻ. Chẳng toan tÃnh tranh già nh, mưu lợi hại ai. Sống hết mình, nhiệt tình cùng bè bạn.
Nhá»› lại trước đây mình từng có ý nghÄ© khinh khi, xa lánh há», Triệu Vỹ nghe xấu hổ vá»›i lương tâm mình lắm. Tháºt ra, nếu phải so sánh, phải coi thưá»ng, anh còn thua xa há».
Lúc đầu, nháºn ra anh là chà ng công tá» hà o hoa, phun tiá»n như nước, thưá»ng lái chiếc môtô phân khối lá»›n, đám công nhân tá» ra không thÃch lắm. Miá»…n cưỡng nháºn Triệu Vỹ, há» vì nể tình bà Bảy đức cao trá»ng vá»ng thôi. Chứ... cái tên thư sinh nhà già u đó vác là m sao nổi má»™t bao hà ng. Trong mắt há», Triệu Vỹ Ä‘á»c được ý nghÄ© coi thưá»ng đó.
Nhưng... dần dần... cách sống kham khổ cùng lối cư xá» khiêm tốn cá»§a Triệu Vỹ đã chinh phục đựơc tâm hồn vốn giản đơn cá»§a há». Thấy anh cô độc, lá»§i thá»§i má»™t mình trong giá» giải lao, tiá»n là m ra chẳng dám ăn, dám hút, hỠđã xì xà o bà n tán vá»›i nhau hÆ¡n má»™t buổi rồi tá»± mở lòng san sẻ là m quen trước dang rá»™ng vòng tay chấp nháºn anh và o giai cấp cá»§a mình.
ÄÆ°á»£c sống hòa đồng, được chia sẻ những trà ng cưá»i, những mẫu chuyện tiếu lâm trong cuá»™c sống, Triệu Vỹ dần lấy lại quân bình trong tâm tưởng. Yêu quý há», anh yêu quý luôn cuá»™c sống nà y. Ôi! Váºy mà có lúc anh nghÄ© mình hoà n toà n bế tắc trước cuá»™c sống nà y rồi chứ.
Không bế tắc trước cuá»™c sống, nhưng anh thấy mình bế tắc trước Äinh Äang, con bé có hai chiếc răng khểnh cùng má»™t lúc. Vá»›i nụ cưá»i ná»a miệng lúc nà o cÅ©ng như trêu chá»c, thách thức má»i ngưá»i, cô là m anh không tà i nà o hiểu nổi.
Vừa Ä‘anh đá kiêu ngoa lại vừa vị tha nhân háºu. Trong con ngưá»i cô như cùng má»™t lúc hiện diện hÆ¡n mưá»i tÃnh cách. Äáng ghét đó, lại dá»… thương ngay, cô quay anh như má»™t gã khá» vụng dại. Cứ bắt anh phải tròn xoe mắt Ä‘i từ ngạc nhiên nà y đến bất ngá» khác mãi không thôi.
Như đêm Noel, nghe cô bảo tối nay nhà mình có khách, phải đãi tiệc. Anh cứ ngỡ khách là bà Bảy, dì Ba, là những ngưá»i láng giá»ng ká» cáºn. Và tiệc chỉ là món cháo gà hay má»™t món gì đại khái thôi.
Song tháºt bất ngá», đêm hôm đó cô đã dẫn vá» nhà má»™t bầy con nÃt và thức ăn được bà y ra toà n cao lương mỹ vị chẳng kém nhà hà ng. Là m anh chưa kịp hiểu nguyên nhân đã bị biến thà nh gã hầu bà n vô Ä‘iá»u kiện.
Mệt phá» râu vì phải phục vụ đám chá»§ nhân ông con nÃt (chúng tháºt chẳng biết kiêng dè chút nà o, cứ thoải mái sai anh chạy như chiếc đèn cù. Äứa đòi nước mắm, đứa bảo nước tương, lại có đứa không thÃch muối tiêu chanh) nhưng Triệu Vỹ thấy vui trong lòng lắm. Nhìn chúng chà chóe bên nhau khen món nà y ngon, món kia ngá»t, anh thấy mình như trẻ ra nhiá»u. Äứng thở trong góc nhà , len lén rút khăn lau mồ hôi trán, Triệu Vỹ đã nhoẻn miệng cưá»i. Nụ cưá»i đầu tiên từ lúc bị ba Ä‘uổi khá»i nhà vá»›i hai bà n tay trắng. Nhìn bá»n trẻ ăn ngấu nghiến say sưa, mắt long lanh niá»m vui sướng, đôi mắt anh bá»—ng cay xè, má» lệ. Anh đã hiểu ra rồi...
Anh hiểu vì sao bao lâu nay cuá»™c sống cá»§a mình đơn Ä‘iệu và buồn tẻ. Hiểu vì sao sống đủ đầy trên váºt chất vẫn nghe tâm hồn thiếu vắng má»™t Ä‘iá»u gì. Anh đã sống qúa nhá» má»n, Ãch ká»·, không biết sá»›t chia. Không biết quan tâm đến cuá»™c Ä‘á»i, đến má»i ngưá»i, nên cuá»™c Ä‘á»i má»i ngưá»i cÅ©ng bá» quên anh trong sa Ä‘á»a má»™t mình.
Anh chẳng bằng được Äinh Äang, cô bé mà anh ngỡ đầu óc rá»—ng không chứa toà n vá» Ä‘áºu. cô chẳng những biết quan tâm mà còn chu đáo nữa. Như má»™t ngưá»i mẹ, ngưá»i chị lá»›n, cô chẳng bá» sót má»™t đứa bé nà o.
Từ dép nón cho con Lan, táºp viết cho thằng Thà nh, cặp cho thằng Tân đến búp bê cho cu Tý, ông già Noel cho Äạt, nho khô cho bé Hạnh... Cô nhá»› tất cả những ước muốn đơn sÆ¡ cá»§a đám trẻ để ban phát như má»™t nà ng tiên hiá»n háºu.
Không cần già u, không cần phải đủ đầy, con ngưá»i cÅ©ng tìm được hạnh phúc cho mình bằng những niá»m vui nhá». Triệu Vỹ đã nhìn thấy hạnh phúc sáng ngá»i trên từng gương mặt nhá». Và có lẽ, ngưá»i hạnh phúc nhất đêm Noel nà y là Äinh Äang. Cô hạnh phúc vì đã Ä‘em được hạnh phúc cho ngưá»i khác.
Chợt tiếc, chợt thèm, Triệu Vỹ bá»—ng ước được ngược dòng thá»i gian quay trở lại. Nếu được trở vá» là m công tá» hà o hoa, anh sẽ không sống như trước nữa. Sẽ Ä‘em số tiá»n phung phà cá»§a mình là m những việc có Ãch hÆ¡n. Sẽ quan tâm đến ngưá»i bất hạnh hÆ¡n mình. Sẽ giảm bá»›t những cảnh Ä‘á»i khốn khổ.
Nhưng ... muá»™n thay... Thá»i gian là thứ không bao giá» quay ngược. Dù hối tiếc đến mấy cÅ©ng váºy thôi. Trước mắt, anh hãy tá»± tìm cách nuôi sống bản thân mình, đừng là m dây chùm gởi, ăn bám và o Äinh Äang nữa.
Nghe anh bảo muốn tìm má»™t việc là m, Äinh Äang mừng lắm. Cô á»§ng há»™ anh hết hai tay lẫn hai chân. Nhiệt tình dắt anh sang nhà bà Bảy, cô nhá» bà tìm cho anh má»™t việc là m.
- Triệu Vỹ Æ¡i, cÆ¡m cá»§a anh đến rồi kìa - Giá»ng má»™t ngưá»i gá»i lá»›n là m cắt ngang dòng tưởng. Ngẩng nhanh đầu dáºy, Triệu Vỹ nghe lòng mình báºt lên má»™t tiếng gá»i thân thương.
- Cơm đến! A, cơm đã đến.
CÆ¡m chÃnh là danh từ cá»§a đám bốc vác trên tà u dùng để gá»i Äinh Äang đó. Má»›i đầu thấy là lạ, nhưng sau quen dần. Từ lúc nà o không biết, Triệu Vỹ cÅ©ng theo há» gá»i cô bé là cÆ¡m.
Gá»i thầm thôi, Triệu Vỹ không dám cho cô biết bà máºt nà y. Cô sẽ nổi tráºn tam bà nh, sẽ giáºn anh và giáºn luôn đám phu khuân vác. Nhưng... cÅ©ng tại cô thôi, ai bảo cô lúc nà o cÅ©ng xuất hiện trước đám công nhân kèm theo cái gà mèn cÆ¡m chứ? Má»—i ngà y hai bữa như thể anh là tù nhân cá»§a cô váºy. Trách cô mà Triệu Vỹ lại nghe lòng rá»™n rã niá»m hạnh phúc.
- Triệu Vỹ, Triệu Vỹ.. anh ở đâu? Tôi Ä‘em cÆ¡m ra cho anh đây - như thưá»ng bữa, như đứa trẻ vô tư, Äinh Äang cất tiếng gá»i vang ngay từ cá»a, mặc kệ tiếng cưá»i cá»§a đám công nhân cứ rá»™ lên từng cháºp.
- Tôi... ở ... đây... - Không cần tìm, anh cÅ©ng biết cô đứng đâu để gá»i anh rồi. Hôm nà o chẳng giống hôm nà o, cô đứng trên chiếc cầu bắt tay là m loa gá»i vang bốn phÃa - Xuống đây, tôi... - Chợt bá» ngang câu nói, tròn đôi mắt chăm chăm như lần đầu nhìn thấy cô, Triệu Vỹ sá»ng sốt.
Dưới ánh nắng chiá»u vừa tắt, Äinh Äang như vụt lá»›n hẳn lên, xinh đẹp lạ. Trong bá»™ đồ xẩm mà u xanh nước biển may khéo vừa khÃt vá»›i thân mình, cô không còn là con nÃt nữa. Vá»›i những đưá»ng cong tròn đầy, nẩy nở, cô đã là cô thiếu nữ. Má»™t thiếu nữ tuyệt vá»i vá»›i thân hình lý tưởng là m xao xuyến lòng ngưá»i.
- Anh là m gì nhìn tôi ghê váºy?
Vẫn vô tình, vẫn không hay mình vừa biến thà nh cô gái đẹp trong mắt gã con trai bay bướm đà o hoa, Äinh Äang tròn mắt há»i. Hồn nhiên, không chá» anh trả lá»i, cô co chân nhảy luôn xuống đất, tÃu tÃt:
- Ăn cơm đi, hôm nay tôi nấu khổ qua cho anh đó. Ngon dữ lắm!
Nà o biết khổ qua là món Triệu Vỹ ghét nhất trong Ä‘á»i, cô há»›n hở bà y cÆ¡m canh lên ghá»nh đá:
- Hôm nay nhà mình có khách. Má»™t cô gái thiệt đẹp đến kiếm anh. Tôi bảo là anh Ä‘i vắng cổ hẹn ngà y mai sẽ đến lúc chÃn giá», anh nhá»› ở nhà tiếp cô ta nghe.
- Hả? - Chỉ nghe được câu cuối, Triệu Vỹ không hiểu, quay đầu lại ngá»› ngẩn há»i. Äôi mắt mở to ngÆ¡ ngáo, tâm trà như vẫn còn bị vẻ đẹp bất ngá» cá»§a Äinh Äang thu đâu mất - Tiếp ai hả?
- Thì ngưá»i đẹp chứ ai. Còn là m bá»™ nữa. Äúng là đồ dê xồm mà , má»›i nghe nói tá»›i giai nhân hồn phách đã rụng rồi.
Tá»± nhiên Äinh Äang hầm hầm giáºn. Cái mặt hầm hầm ngoảnh Ä‘i nÆ¡i khác kênh kênh rất khó ưa.
- Ngưá»i đẹp nà o? Sao khi không lại mắng tôi chứ? - Cái mặt nghệch ra, trông Triệu Vỹ rất tá»™i, Äinh Äang không quay mặt lại.
- Không "dê" sao mới nghe đã tươm tướp, tươm tướp rồi?
- Äâu có, đâu có tươm tướp - Vụng vá» Triệu Vỹ thanh minh - Biết cô ta là ai đâu mà mừng chứ. Thiệt mà , không tin thá» cho coi.
- Không mừng thiệt hả? - Hả dạ nhìn cái gáºt đầu cá»§a anh, Äinh Äang bá»›t quạu nhưng vẫn lẫy má»™t câu:
- Ngưá»i ta hẹn ngà y mai, chÃn giá» tìm anh đó.
- Hẹn là m gì, sao không chỉ ra đây? Báo hại nghỉ một ngà y nữa, uổng không?
Bị anh trách mà Äinh Äang thấy vui vui. Äôi mắt chá»›p chá»›p, cô nhe cánh mÅ©i nở pháºp phồng:
- Ai biết đâu! Thấy cô ta đẹp quá, sợ chỉ ra đây anh tự ái thì sao.
- Tự ái khỉ gì, đi là m chứ có phải ăn trộm đâu mà sợ. Thôi, ngà y mai chỉ cô ấy ra đây, tôi không nghỉ đâu.
- Ừ, muốn sao cÅ©ng được, ăn cÆ¡m Ä‘i, nguá»™i rồi đó! - Nói mà mắt chẳng dám nhìn, chẳng hiểu sao Äinh Äang bá»—ng thấy ngại quá. Chân tay lúng túng dư thừa, hết cháºp và o lại lấy ra, cô ngạc nhiên trước thái độ cá»§a mình. CÅ©ng là Triệu Vỹ thưá»ng khi, sao hôm nay... nói chuyện nghe khó quá.
Cô lại nhá»›, lại lạ lùng cho thái độ thù địch cá»§a mình vá»›i cô gái đẹp. Khi nghe cô ta dịu dà ng há»i thăm vá» Triệu Vỹ, cô bá»—ng gắt gá»ng vá»›i ngưá»i ta:
- Không biết, đi vắng rồi, có gì không?
- Không có gì đâu, phiá»n em nhắn vá»›i anh Vỹ giùm ngà y mai chÃn giá» chị đến, cảm Æ¡n nhiá»u.
- ÄÆ°á»£c rồi - Cô lại thấy đôi mắt mình liếc theo ngưá»i ta bén ngót. Lại má»™t bồ cÅ© cá»§a Triệu Vỹ chứ gì? Xì! Muốn moi tiá»n, đà o cá»§a hả? Anh ấy giá» há»ng giống ngà y xưa đâu, đừng có mÆ¡.
NghÄ© như váºy, nhưng cô thấy dạ bất an. Trông dáng Ä‘i, giá»ng nói, cách ăn mặc thì cô gái đẹp ban chiá»u không giống hạng gái lẳng lÆ¡, chuyên lợi dụng đà n ông. Mà ngược lại, dù không có cảm tình, Äinh Äang vẫn nháºn ra vẻ quà phái, kiêu sa trong từng cá» chỉ cá»§a cô ta.
- Rồi anh tÃnh sao hả? - Tá»± nhiên cô nghe giá»ng mình vang lá»›n khà n khà n.
- TÃnh cái gì? - Äang ăn, không hiểu cô nói gì, Triệu Vỹ ngÆ¡ ngác.
- Thì chuyện cá»§a anh vá»›i ngưá»i ta đó - Ném viên sá»i xuống dòng sông tạo thà nh những vòng tròn, Äinh Äang thấy mình vô duyên quá. Chuyện ngưá»i ta, cô quan tâm là m gì chứ?
- Ngưá»i ta nà o? - Triệu Vỹ cố tình chá»c tức là m cô phát khùng lên.
- Thì ngưá»i ta hẹn anh ngà y mai đó. - Rồi như ấm ức, cô nhổ trụi đám cá» dưới chân - Tôi biết mà , thế nà o anh cÅ©ng theo ngưá»i ta trở vá» con đưá»ng cÅ©, tiếp tục ăn chÆ¡i sa Ä‘á»a.
- Không có đâu - Triệu Vỹ lắc đầu, cắn ngáºp miếng khổ qua. Tháºt lạ, đắng mà cÅ©ng ngon ghê - Tôi như vầy, ai thèm nữa. Chắc cô ta chưa biết tôi bị Ä‘uổi đó thôi.
- Nhưng rá»§i cô ta biết mà vẫn rá»§ rê anh thì sao chứ? - Äinh Äang bướng bỉnh - Còn hứa bá» tiá»n ra bao anh nữa.
- Thì tôi chịu liá»n - Triệu Vỹ đùa - ÄÆ°á»£c giai nhân bao, ngu sao bá» qua.
- Äồ phản bá»™i - Giáºt phắt gà mèn cÆ¡m trên tay Triệu Vỹ quăng xuống sông, Äinh Äang trợn mắt - Tháºt uổng công tôi tưởng anh đổi tÃnh. Ừ, giá»i thì theo ngưá»i ta luôn Ä‘i, đừng ăn cÆ¡m cá»§a tôi nữa - Äinh Äang đùng đùng đứng dáºy bá» Ä‘i.
- Ê, nói giỡn thôi, là m gì giáºn dữ váºy? - Không ngá» Äinh Äang nổi tráºn tam bà nh, Triệu Vỹ vá»™i Ä‘uổi theo, lòng hoang mang không hiểu - Äùa má»™t chút thôi mà .
- Äùa váºy mà đựơc hả? - Äôi mắt đỠhoe, Äinh Äang như muốn khóc.
- Äã gá»i là đùa thì sao không được. - Nhìn sâu và o mắt cô, thấy dạ nao nao, anh há»i - Bá»™ không thÃch hả?
- Há»ng biết - Hất mạnh tay anh ra khá»i vai mình, Äinh Äang sưng sỉa mặt.
- Váºy ngưá»i ta nói tháºt đây, có thÃch nghe không?
Vẫn đứng yên quay lưng lại, Triệu Vỹ nhẹ thở ra:
- Thôi, ngưá»i ta không thÃch nghe rồi, ở đây chi nữa. Äi là phải lắm.
- Ai nói chứ? - Tưởng Triệu Vỹ bá» Ä‘i rồi, cô vá»™i quay ngưá»i lại. Ai ngá» anh vẫn đứng yên, nhe hà m răng ra cưá»i kiểu chá»c quê. Xấu hổ quá, Äinh Äang nhà o lên đấm mạnh xuống ngá»±c anh - Dám gạt ngưòi ta hả? Äáng chết, đáng chết.
Äứng yên cho cô đánh hồi lâu, Triệu Vỹ nhẹ nhà ng cầm tay cô, bồi hồi - Äá»§ chưa, nghe nói đây nè!
- Nói Ä‘i ! - Ngoảnh mặt Ä‘i nÆ¡i khác, Äinh Äang nghe tim mình Ä‘áºp mạnh. Bà n tay anh cầm tay cô sao dịu dà ng ấm áp khác thưá»ng.
- Nói là ngưá»i ta không Ä‘i đâu cả, ở đây luôn vá»›i con nhá» bán bánh bao.
- Dám kêu tôi là con nhỠbán bánh bao hả? - Nở từng đoạn ruột, nhưng cô vẫn hỉnh mặt lên đanh đá - Ah tới số rồi.
- Chắc tháºt váºy rồi - Gáºt đầu vá»›i vẻ mặt u sầu, thảm não, rồi bất thần đúng và o lúc cô không để ý, Triệu Vỹ nâng bà n tay cô lên mÅ©i mình hôn nhẹ.
- A! Anh dê xồm hả? - Theo bản năng Äinh Äang giáºt phăng bà n tay lại, hét tháºt to.
Không chá»§ tâm theo dõi mà đám công nhân Ä‘á»u nghe rõ. Quay đầu lại nhìn Triệu Vỹ Ä‘ang sượng trân, chết lặng, há» không nén được phá lên cưá»i lá»›n.
- Cưá»i cái gì? - Quê quá, Äinh Äang quay qua sinh sá»± vá»›i đám phu khuân vác - Äồ vô duyên, mất lịch sá»±.
- Không bằng gã Triệu Vỹ dê xồm ấy đâu - Má»™t anh bạn vui tÃnh trả lá»i. Trà ng cưá»i lại ngân dà i sảng khoái.
- Ừ, được rồi cưá»i cho chết luôn Ä‘i - Nói xong câu đó, quê quá Äinh Äang vụt chạy nhanh bá» mặc Triệu Vỹ đứng yên vá»›i ná»—i ngượng ngùng, vá»›i những trà ng cưá»i cứ dáºy lên từng cháºp
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:57 PM.
|

10-03-2008, 07:02 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 19
HÆ¡n má»™t tiếng rồi Äinh Äang đứng trước cổng và o năn nỉ bác bảo vệ già . Chỉ má»™t việc đơn giản, dá»… như trở bà n tay là đem gà mèn cÆ¡m và o cho Triệu Vỹ.
Bác bảo vệ vui tÃnh thưá»ng khi quen mặt, vừa gặp cô đã nở nụ cưá»i Ä‘on đả há»i:
- Äem cÆ¡m cho cáºu Vỹ hả?
Váºy mà hôm nay lại khó đăm đăm. Chẳng những không chịu chuyển giùm cho cô còn hầm hầm gương mặt lạnh:
- Không biết. Ai rảnh đâu mà chuyển giúp cơm nước chứ. Muốn thì cứ và o tìm đi.
Và o tìm... có khó khăn gì vá»›i Äinh Äang đâu. Mấy ngà y trước, ngà y nà o cô không tỉnh bÆ¡ xách gà mèn cÆ¡m Ä‘i nghinh ngang tìm Triệu Vỹ trong bến cảng. Chỉ tại hôm nay... cô sợ quê má»›i nhá» bác chứ. Là m khó hoà i. Ngưá»i đâu già mà thấy ghét ghê.
Nhón chân nhìn qua hà ng rà o sắt, Äinh Äang biết Triệu Vỹ Ä‘ang đói bụng, Ä‘ang chá» gà mèn cÆ¡m cá»§a cô. Nhưng.. ai bảo anh "dê" cô là m gì. Cho đáng Ä‘á»i Ä‘i!
Äôi má đỠhồng hồng, Äinh Äang nhá»› lại cảm giác cá»§a mình lúc bị Triệu Vỹ bất thần hôn lẹ xuống tay. Má»™t cái gì nhói và o tim nghe lạ lắm. Tối vá» nhá»› lại cảm giác nà y, cô cứ tá»§m tỉm cưá»i, nghe dạ nao nao.
Hôm qua không phải mình cô quê đâu, Äinh Äang biết Triệu Vỹ cÅ©ng quê dữ lắm. Lúc bị cô la to giữa đám đông, anh có vẻ bất ngá» lúng túng. Là con trai mà mặt cứ đỠbừng lên. Äứng sững ngưá»i ta không nói được câu nà o, mặc cho đám bạn cưá»i chá»c ghẹo. NghÄ© cÅ©ng tá»™i anh ghê!
Nhưng cho đáng Ä‘á»i, ai bảo anh hôn ẩu. Mà hôn cô là m gì? Cô có phải là bồ cá»§a anh đâu? Cả đêm Äinh Äang cứ loay hoay vá»›i ý nghÄ© cá»§a mình. Äiên đầu, cô Ä‘oán mãi không ra tại sao anh bá»—ng nhiên lại hôn cô? Há»ng lẽ anh... á»’! Äinh Äang không tin và không dám tin đâu. Cô là con nÃt mà , đâu biết yêu là gì. Chắc anh muốn chá»c cô chÆ¡i thôi.
Ấm ức, cô muốn sang há»i bà Bảy lắm, nhưng cứ ngáºp ngừng, suy nghÄ© đắn Ä‘o rồi quyết định bá» qua không há»i nữa. Cô sợ bà nổi tráºn tam bà nh, Ä‘uổi Triệu Vỹ Ä‘i. Mà Äinh Äang thì chẳng muốn xa anh má»™t chút nà o. Thôi thì ráng giữ mình, đừng để cho anh có cÆ¡ há»™i nữa. Äinh Äang tá»± dặn mình như thế.
Cô sẽ giáºn, sẽ bỠđói anh đúng má»™t tuần cho anh biết thế nà o là xúc phạm nếu như hôm qua Kiệt Phong và Tuyết Ngân đừng cho cô biết ngưá»i con gái đẹp má»™t lần nữa quay trở lại tìm anh.
Theo cách nói cá»§a Tuyết Ngân, cô gái dưá»ng như rất nóng lòng tìm Triệu Vỹ. Trá»i vừa xâm xẩm tối đã chạy chiếc Dream mà u nho má»›i tinh và o táºn nhà rồi. May mà Triệu Vỹ có nhà không Ä‘i xem ti vi như thưá»ng lệ.
Cô gái ấy tên Thanh Thanh, là đương kim hoa háºu, là đệ nhất mỹ nhân cá»§a thà nh phố lắm hoa thÆ¡m cá» lạ nà y. Cô nổi tiếng không chỉ vì đẹp ngưá»i mà còn đẹp nết nữa. Cô hiện Ä‘ang là thần tượng, là mÆ¡ ước cá»§a tất cả các chà ng trai, trong đó có cả mình. Trước mặt Tuyết Ngân, Kiệt Phong không ngại ngùng tuyên bố.
Cô ta có là tiên hay là ai cÅ©ng không là m Äinh Äang quan tâm. Cô chỉ quan tâm chỉ muốn biết mức độ quan hệ giữa Triệu Vỹ và cô hoa háºu mỹ miá»u kia. Chắc là sâu Ä‘áºm lắm, không thì đâu tâm đắc ngồi nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ.
Từ sáu đến chÃn giá» - cụp ngón tay nhẩm tÃnh, Äinh Äang nghiến răng nghe trèo trẹo. Từng ấy thá»i gian thì nói biết bao nhiêu chuyện. Trá»i Æ¡i Tuyết Ngân, cô trách chị không chạy ra cho cô hay liá»n. Äể là m gì, cô không biết, nhưng chắc chắn nếu có cô ở nhà , Triệu Vỹ và Thanh Thanh sẽ chẳng được thoải mái chuyện trò lâu như váºy.
Trách Tuyết Ngân xong, cô quay qua cằn nhằn Kiệt Phong. Anh tháºt vô tÃch sá»± chẳng nắm được ná»™i dung câu chuyện cá»§a há», dù chỉ má»™t từ thôi, đủ để cô suy luáºn, phóng rá»™ng lên.
- Há»i Triệu Vỹ Ä‘i - Cuối cùng để tránh khá»i bị nhằn, Kiệt Phong mỉm cưá»i bảo cô rồi vá»™i lẻn ra sau kiếm Tuyết Ngân. Cả hai vá» xem phim như cháy đến nÆ¡i trong túi áo cá»§a anh.
Mấy tháng nay, từ khi biết Triệu Vỹ sa cÆ¡ hai ngưá»i không còn thù nghịch anh như trước nữa. Ra và o đã có câu chà o há»i, nhưng mãi đắm mình và o má»™ng yêu đương, đôi tình nhân như quên mất thế giá»›i chung quanh Ä‘ang tồn tại. Lúc nà o cÅ©ng chỉ hai ngưá»i vá»›i má»™t thiên đà ng hạnh phúc.
Há»i Triệu Vỹ, Ä‘iá»u đó dá»… rồi nếu cô đừng giáºn anh, kênh kênh từ sáng đến giá», sao có thể hạ mình là m quen được. Ãt ra cÅ©ng phải hết má»™t ngà y chứ. Cái võng cứ đưa kẽo kẹt trong đêm nghe phát ghét, phát ứa gan. Có chuyện gì mà nguyên đêm Triệu Vỹ cứ trằn trá»c không ngá»§ chứ? Mải nghe tiếng võng cá»§a anh, Äinh Äang không hay mình cÅ©ng má»™t đêm thức trắng.
Sáng ra nép mình sau bức vách trá»™m nhìn, cô thấy Triệu Vỹ dưá»ng như vui lắm. Má»™t đêm không ngá»§ mà trông anh chẳng có chút tiá»u tụy hay mệt má»i nà o. Và o phòng tắm lại còn huýt sáo vang lừng như cố tình trêu ngươi cô.
Äi là m mà sáng nay anh diện bá»™ đồ tháºt kẻng, á»§i đà ng hoà ng, thẳng ly bóng láng. Tóc chải bồng cao, thêm tý nước hoa nữa, anh như trở vá» vá»›i Triệu Vỹ phong nhã hôm nà o.
Anh hẹn Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh ư? tá»± nhiên nghi ngá» rồi tá»± nhiên nghe ruá»™t nóng như hÆ¡. Ngồi đứng không yên, Äinh Äang lo lắng nhìn anh vui vẻ nhảy lên xe đạp phóng vút ra đưá»ng.
Không còn nghi ngá» gì nữa, Thanh Thanh đã đến quyến rÅ© anh trở vá» con đưá»ng cÅ©. Buồn bã ngồi xuống vệ cá» bên đưá»ng, Äinh Äang khóc ngon là nh cùng ý nghÄ©. Hôm nay anh không đến bến cảng để là m, hèn gì cô má»i mắt kiếm nãy giá» không thấy.
Mình sẽ mất anh, cÅ©ng tại mình thôi, ai bảo mình Ä‘anh đá, hung hăng hay nạt ná»™ anh, chẳng dịu dà ng như ngưá»i ta chứ? Bứt rụi đám cá» dưới chân, Äinh Äang tá»± trách mình sao mà ngu ngốc quá. Thừa biết Triệu Vỹ hảo ngá»t rồi mà con.. Trá»i Æ¡i... nước mắt lại lăn dà i, cô muốn hét lên cho đỡ tức. NghÄ© đến cảnh Triệu Vỹ cặp tay Thanh Thanh dạo mát công viên, cô tức muốn Ä‘iên luôn.
Thấy Äinh Äang nãy giá» rồi, nhưng Triệu Vỹ chưa vá»™i bước ra. Nép mình sau phòng bảo vệ, anh sung sướng nhìn cô bé khóc.
Ôi! Ä‘ khóc má»›i đẹp là m sao! Dá»… thương lắm, y như búp bê trong phim hoạt hình Walt Disney váºy. Linh động, hồn nhiên và thu hút.
Những giá»t nước mắt cá»§a cô bé Ä‘ang chảy kia là vì mình đó. Chẳng cần ai nói Triệu Vỹ cÅ©ng biết rõ rà ng như váºy. Trái tim nhẹ run lên, anh chợt hiểu vì sao sáng nay mình đổi ý, không đến vá»›i Thanh Thanh như đã hẹn.
Xin lá»—i nhé Thanh Thanh, em là ngưá»i con gái tốt. Em đã đến bên anh như má»™t bằng chứng hùng hồn vá» giá trị tháºt cá»§a con ngưá»i Triệu Vỹ, vá» má»™t tình yêu không lợi dụng lá»clừa. Anh cảm Æ¡n em, sá»± trở lại cá»§a em đã tặng cho anh thêm niá»m tin và o cuá»™c sống, con ngưá»i. Nhưng... xin lá»—i em, anh không cố ý mà bá»—ng biến thà nh kẻ bạc tình là m em Ä‘au khổ.
Những lá»i em nói vá»›i anh đêm qua, anh Ä‘á»u nhá»›. Nhá»› rất rõ rà ng. Anh xúc động biết bao nhiêu khi thấy em vì anh mà dám bước qua dư luáºn. Bất chấp thân pháºn cá»§a anh hiện tại để dá»±ng xây má»™t tình yêu đẹp.
Nước mắt anh đã rÆ¡i vì sung sướng lẫn tá»± hà o. Anh không ngá» Ä‘á»i mình may mắn thế. Trong má»™t giây yếu lòng anh đã gáºt đầu đã nháºn lá»i em không cần suy nghÄ©. Mà suy nghÄ© là m gì nữa, khi trước mắt anh cá»a thiên đà ng Ä‘ang rá»™ng mở.
Anh đã thay đồ, đã há»›n hở đến Ä‘iểm hẹn cùng em. Nhưng... khi Ä‘i ngang bến cảng, bất ngá» bà n chân anh dừng lại. Má»™t cái gì nặng trÄ©u nÃu kéo anh lại.
- Tróc... tróc... tróc...
Tiếng tróc lưỡi cá»§a Äinh Äang bất ngá» là m cắt ngang dòng tâm sá»± miên man. Ngẩng đầu lên, thấy cô nước mắt nước mÅ©i ròng ròng, Ä‘ang đưa tay tróc con chó và ng bên hà ng rà o đến gà mèn cÆ¡m được giở ra thÆ¡m phức. Hiểu ngay ý định cá»§a Äinh Äang, sợ con chó ăn mất cái đùi gà chiên ngon đứt lưỡi cá»§a mình, Triệu Vỹ nhặt ngay hòn đá, ném mạnh và o ngưá»i con chó.
Má»™t tiếng oẳng vang lên. Con chó bị ném Ä‘au, giáºt mình cong Ä‘uôi chạy mất. Quay đầu nhìn lại, nháºn ra Triệu Vỹ, Äinh Äang mừng quá hét to:
- Triệu...
Không để cô nói hết câu, anh đặt ngón tay lên môi cô, rồi dùng ám hiệu cá»§a ngưá»i câm, Triệu Vỹ bảo cô hãy nên theo mình tháºt nhẹ nhà ng đừng cho ai biết.
Không hiểu gì, nhưng Äinh Äang thÃch thú vá»›i trò chÆ¡i má»›i cá»§a anh. Như má»™t đặc công chuyên nghiệp, cô và Triệu Vỹ bò qua trạm gác bảo vệ, nhẹ nhà ng tiến xuống gầm cầu, khu vá»±c yên tÄ©nh và vắng vẻ nhất bến cảng.
- Anh là m sao váºy? - Äinh Äang thì thà o há»i anh, nghe trống tim Ä‘áºp thình thình hồi há»™p - Bá»™ có gì nguy hiểm hả?
Gương mặt cô khẩn trương trông rất ngá»™ Triệu Vỹ không nén được mỉm cưá»i, nhẹ gáºt đầu:
- Phải, nguy hiểm lắm. Bá»n tình báo bên ngoà i Ä‘ang rình ráºp, xem chúng ta có móc nối được vá»›i nhau chưa. Lúc sáng anh nghe chúng cá cược vá»›i nhau. chúng bảo, nếu em đến sẽ chịu thua má»™t thùng bia đó.
Biết anh nhắc khéo chuyện hôm qua, má Äinh Äang đỠrần xấu hổ. Trống tim lại Ä‘áºp nhanh, dưới gầm cầu vừa yên tÄ©nh vừa vắng vẻ, lịêu anh... có ẩu nữa không? Tá»± nhiên, cô rụt hai bà n tay lại dấu và o trong túi áo.
Hà nh động cá»§a cô, Triệu Vỹ vô tình đã nhìn thấy. Mỉm cưá»i, anh thấy cô lá»™ nguyên hình là đứa bé ngây thÆ¡.
- Ngồi xuống Ä‘i - ÄÆ°a tay chỉ má»m đá, anh nhìn cô vụng vá» luống cuống - Không có chuyện như hôm qua nữa đâu. Äừng sợ.
LÃu rÃu ngồi xuống má»m đá đối diện vá»›i anh, hai bà n tay Äinh Äang xoắn và o nhau mãi không rá»i, đôi má cá» á»ng má»™t mà u hồng e thẹn.
- Bá»™ còn giáºn hả? - Nghe giá»ng mình bá»—ng khà n Ä‘i, Triệu Vỹ trấn tÄ©nh bằng cách châm má»™t Ä‘iếu thuốc - Anh không cố ý đâu, cho anh xin lá»—i Ä‘i.
Tiếng anh nghe ngá»t là m sao, thấm và o lòng cô dịu dà ng như máºt. Äôi mắt tròn chÆ¡m chá»›p nhìn anh, cô hồn nhiên:
- Anh không cố ý, không coi tôi như mấy cô bồ của anh có phải không?
- Phải - Má»™t cái rùng mình, nhưng Triệu Vỹ biết không phải trá»i trở gió.
- Váºy sao anh lại hôn tay tôi? Anh có ý gì? - Như quan tòa, Äinh Äang quyết bắt tá»™i phạm phải cung khai.
- Tôi... tôi cÅ©ng không biết nữa - ÄÆ°a tay gãi tóc, Triệu Vỹ tháºt lòng - Tá»± nhiên bản năng bảo tôi là m váºy. Nhưng thá» vá»›i Äinh Äang, tôi không há» có ý tưởng xấu xa nà o. Có lẽ lúc đó... tôi nghe mến Äinh Äang quá nên.. - Ấp úng, anh không tìm được từ giải thÃch.
- Thôi, anh đừng nói nữa, tôi tin anh rồi. Ăn cơm đi, đói bụng lắm phải không?
Chẳng ngượng ngùng, Triệu Vỹ gáºt đầu, phụ cô giở gà mèn cÆ¡m bà y lên ghá»nh đá.
- CÆ¡m canh ngon váºy, suýt tà nữa đã và o bụng con chó rồi - Cầm cái đùi gà lên mÅ©i hÃt hÃt, Triệu Vỹ nói như há»n.
- Tại tôi tưởng anh không Ä‘i là m, Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh rồi chứ bá»™ - Mặt xụ xuống, môi cô chu ra há»n dá»—i.
ThÃch hà nh động con nÃt cá»§a cô lắm, hiểu rõ nguyên nhân dá»—i há»n cá»§a cô nữa, song Triệu Vỹ vẫn đùa:
- Váºy... bá»™ má»—i lần tôi Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh là có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho chó ăn à ?
- Ừ! - Cái đầu gáºt mạnh rồi chợt lắc nhanh - Ai nói chứ? Tại hồi nãy ngưá»i ta thấy con chó nó đói, tá»™i nghiệp quá.. Nè... Triệu Vỹ, anh cưá»i gì chứ? Cho là tôi nói láo phải không?
Quay Ä‘i dấu nụ cưá»i sau gà mèn cÆ¡m vẫn không thoát cặp mặt tinh cá»§a Äinh Äang. Quay đầu lại, Triệu Vỹ cố dấu nét mặt nghiêm:
- Äâu có, tôi đâu có...
- Không có. - Äôi mắt cô nhìn anh dò xét - Không có sao cưá»i chứ?
- Thì tá»± nhiên thôi. - Nhún vai, anh như ngưá»i vô tá»™i - Bá»™ tá»± nhiên cưá»i không được hả?
- ÄÆ°á»£c, nhưng tôi biết anh không phải tá»± nhiên cưá»i. Anh mỉa mai tôi.
- Mỉa mai gì chứ? - Triệu Vỹ như rất ngây thơ.
- Thì mỉa mai tôi nói láo chứ mỉa mai gì nữa - Giáºn dữ, cô ném mạnh hòn đá xuống sông, má»™t cá»™t nước văng cao.
- Ở trong bụng ngưá»i ta sao biết ngưá»i ta cưá»i gì chứ? Chẳng qua có táºt giáºt mình thôi. - Bắt chước Äinh Äang, Triệu Vỹ cÅ©ng lia hòn đá xuống sông, nhưng nhẹ nhà ng hÆ¡n.
- Táºt gì? Anh đừng sạo? - Như bị gãi trúng chá»— Ä‘au, Äinh Äang giãy nảy lên - Anh Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh hay vá»›i ai thì kệ anh,mắc má»› gì tôi phải giáºt mình nà y ná» chứ?
- Ờ, váºy đó, váºy mà tôi biết từ hồi hôm đến giá» có ngưá»i nhấp nhá»m, ngồi đứng không yên, hết há»i Kiệt Phong tá»›i Tuyết Ngân coi ngưá»i ta nói gì.
- A! Há» dám bán đứng tôi - Hét lên rồi má»›i biết bị anh lừa, Äinh Äang xấu hổ quá. Cô đấm mạnh tay xuống ngá»±c anh - Dám gạt ngưá»i ta, đáng chết, đáng chết!
- Há»ng gạt sao biết chứ? - Muốn nắm tay cô quá nhưng không dám, Triệu Vỹ đà nh mỉm cưá»i, hạnh phúc nhìn Äinh Äang xấu hổ đỠbừng hai má - Mà bây giá» nghe tôi há»i! Ngưá»i ta muốn biết chuyện tôi vá»›i Thanh Thanh là m gì chứ?
- Là m gì đâu, tò mò chút há»ng được sao? Không dám ngó mặt anh, cô trả lá»i bẽn lẽn.
Muốn chá»c má»™t câu nhưng sợ cô giáºn, anh đà nh nén. Mỉm cưá»i nhìn cô mất tá»± nhiên.
- Lại cưá»i nữa à ? - Vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc nụ cưá»i cá»§a anh nở ra tươi nhất, cô lại phát khùng lên - Sao cưá»i hoà i váºy?
- Vui thì cưá»i chứ sao! - Vẫn giữ nụ cưá»i, Triệu Vỹ đáp lá»i.
- Có gì vui đâu? -- Äinh Äang gây.
- Có ngưá»i quan tâm, vui há»ng được sao? - Chợt nghiêm nét mặt, Triệu Vỹ trầm giá»ng - Äinh Äang, há»i tháºt nghe, có phải em sợ tôi bá» nÆ¡i nà y theo Thanh Thanh lắm phải không?
Không trả lá»i anh, gương mặt cô xụ xuống buồn hiu. Cuối cùng Triệu Vỹ cÅ©ng đỠcáºp đến chuyện nà y, chắc anh muốn từ giã cô để Ä‘i đây. Tá»± nhiên sống mÅ©i Äinh Äang cay xè.
Nhìn đôi mắt bá»—ng đỠhoe cá»§a Äinh Äang, biết cô đã hiểu lầm, lòng Triệu Vỹ bá»—ng nôn nao. Phải chăng, cái trÄ©u nặng lòng nÃu bước chân anh là cô? Sao bá»—ng dưng anh thấy mình và cô bá»—ng thân thiết đến vô cùng.
- Äừng sợ nữa, tôi đã quyết định rồi, sẽ ở lại đây tạo dá»±ng sá»± nghiệp cho mình.
- Có tháºt không? - Äôi mắt tròn chá»›p chá»›p vẻ không tin.
- Tháºt mà ! - Thêm má»™t cái gáºt đầu, Triệu Vỹ khẳng định là m an lòng cô - Tôi sẽ nói vá»›i Thanh Thanh, cô ấy chắc sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Rồi như thấy không khà trầm lặng và buồn tẻ quá anh đùa - Hiện tại tôi chỉ lo có má»™t Ä‘iá»u thôi, không biết ngưá»i ta có chịu chứa tôi không? - Chịu, chịu mà ! - Như sợ anh đổi ý, Äinh Äang trả lá»i nhanh rồi mỉm cưá»i ngượng ngịu. Äôi đồng tiá»n trên má lúm tháºt sâu, để bá»—ng dưng Triệu Vỹ nghe tâm hồn mình yên bình lạ. Anh đã không sai khi từ chối Thanh Thanh.
Last edited by phamduy88; 13-04-2008 at 11:51 AM.
|

10-03-2008, 07:03 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 20
Má»™t tuần dà nh dụm, cuối cùng Triệu Vỹ cÅ©ng gom đủ tiá»n mua má»™t món quà tặng Äinh Äang.
Không to tát lắm đâu, đó chỉ là má»™t cây kẹp tóc mà u hồng hình con bướm trông rất nghịch, rất dá»… thương và đặc biệt là trông rất giống Äinh Äang.
Ngay lần đầu nhìn thấy cây kẹp tóc Triệu Vỹ đã biết nó được là m ra cho má»—i Äinh Äang. Phải, chỉ có Äinh Äang nhà nhảnh cá»§a anh là thÃch hợp cà i chiếc kẹp hồng nà y lên tóc.
Má»™t năm rồi, chẳng biết vô tình hay cố ý, cô bá» quên mái tóc mình không cắt. Äể từ má»™t "ÄÆ¡-mi-gạc-xông" ôm sát gáy, mái tóc cô giá» xấp xỉ ngang vai, như cô gái đôi mươi biết xõa tóc thá» hò hẹn.
Mỉm cưá»i, anh lại nhá»› đến cảm giác cá»§a mình khi lần đầu nhìn thấy chiếc kẹp nÆ¡. Nó như thá»i nam châm khiến bà n chân anh lẩn quẩn, lòng vòng không chịu rá»i xa quầy mỹ phẩm. Äến khi bà chá»§ khó chịu cau mà y lên tiếng nhắc, anh má»›i cưá»i ngượng ngịu bá» Ä‘i.
Ba chục ngà n... số tiá»n chẳng là gì so vá»›i chiếc nhẫn hà ng trăm ngà n mà ngà y thưá»ng anh hà o phóng tặng mỹ nhân. Váºy mà ... bây giá» anh phải đà nh bất lá»±c quay vá», lòng pháºp phồng sợ ngưá»i ta mua mất.
Ngà y má»—i ngà y, Ä‘em số tiá»n dà nh dụm được cá»§a mình ra đếm Ä‘i đếm lại, lòng anh cứ nôn nao hình dung đến cảnh được cà i chiếc nÆ¡ lên mái tóc không bao giá» suông cá»§a Äinh Äang.
ÄÆ°a mắt ngóng ra sân nhìn bóng nắng Ä‘ang bò lên thá»m gạch, Triệu Vỹ bắt đầu nghe sốt ruá»™t. Thưá»ng khi giá» nà y Äinh Äang Ä‘i chợ đã vá» rồi. Cây kẹp nÆ¡ như có cánh chá» chá»±c bay ra khá»i túi áo cá»§a anh, để mấy lần Triệu Vỹ phải cúi xuống kiểm tra xem nó còn hay mất.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, Triệu Vỹ chợt nghe sát bên tai mình vang lên tiếng "ạch", kèm theo là tiếng la chói lói cá»§a Äinh Äang:
- Ui da! Äồ cái vá» chuối mắc dịch là m ngưá»i ta té - Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Vỹ ngây ngưá»i bên cá»a ngó mình, vừa quê vừa quạu, cô mắng anh luôn:
- Thấy ngưá»i ta té... còn đứng đó hả?
Như sá»±c tỉnh, Triệu Vỹ chạy vá»™i ra, lo lắng há»i:
- Có sao không? Äi mà không chịu nhìn trước ngó sau gì cả.
Tưởng được nghe lá»i an á»§i mát lòng, không ngá» bị trách... Äinh Äang tá»§i thân... òa khóc:
- Còn chá»i ngưá»i ta nữa... Hổng thấy ngưá»i ta bị chảy máu rồi sao?
Bây giá» Triệu Vỹ má»›i nhìn thấy vết xướt trên cưá»m tay Äinh Äang, như quýnh lên, anh thổi phù phù và o vết thương, dá»— nhẹ:
- NÃn Ä‘i mà ! Äể anh băng lại cho.
- Không cần đâu - Cô giáºt mạnh tay lại, cà ng khóc to hÆ¡n.
Sợ chòm xóm nghe, hiểu lầm mình ăn hiếp cô bé, Triệu Vỹ rối lên, anh năn nỉ:
- Thôi, cho xin lá»—i... nÃn Ä‘i rồi.. Ä‘i ăn há»§ tiếu.
- Hông thèm! - Biết Triệu Vỹ sợ, cô là m tới.
- A! Hay là ... - Như chợt nhá»› ra, Triệu Vỹ thá»c tay nhanh và o túi - Có cái nà y nè. Chịu hôn?
- H.. ô...ng... - Tiếng "hông" chưa thoát khá»i miệng, Äinh Äang đã giáºt phăng cây kẹp. Quên mất cÆ¡n Ä‘au, đôi mắt cô tròn vô thÃch thú.
Biết "cá" đã "cắn câu", Triệu Vỹ xòe tay ra hiệu bảo cô trả lại mình:
- Hông... thì đưa đây... lát tặng ngưá»i ta...
- Hông! - Như đứa trẻ sợ bị tướt quà , Äinh Äang giấu nhanh cây kẹp và o vạt áo. Gương mặt bá»—ng hiá»n má»™t cách Ä‘ang ngá».
- Tui hết khóc rồi chớ bộ!
- Hết khóc thì lấy đi.. nhưng nói trước kẹp đó là của .... Thanh Thanh đó.
- Của Thanh Thanh hả? .. Hổng thèm...
Cây kẹp như biến thà nh cục than hồng, cô quăng mạnh xuống chân, chuẩn bị khóc tiếp mà n hai.
- Giả bá»™ thôi - Cúi nhặt cây kẹp lên, Triệu Vỹ kéo cô và o lòng nhẹ dùng tay lau mấy giá»t lệ chưa khô trên mắt cô. Vén mấy sợi tóc lòa xòa, anh trìu mến:
- Kẹp nà o cá»§a Thanh Thanh chứ? Äây là cá»§a ngưá»i ta tặng cho bé đó.. ngốc ạ! - Rồi vừa kẹp tóc Triệu Vỹ vừa mắng - Là con gái gì mà tối ngà y cứ để tóc bù xù thấy ghê hà .
- Kệ tui! - Hỉnh mặt lên, cô trả lá»i như Ä‘anh đá mà rất dịu dà ng. Sao cô thèm được như vầy mãi mãi.
- À! - Äinh Äang lại chợt la to là m Triệu Vỹ giáºt nảy ngưá»i, cứ ngỡ Ä‘ang chạm phải chá»— Ä‘au trên tay cô:
- Sao váºy?
- Tui cÅ©ng có cái nà y hay lắm, tặng anh nè. - Ra vẻ bà máºt, cô chạy đến góc hà ng rà o nhặt lên má»™t cái gói tròn tròn rồi há»›n hở chìa ra trước mặt anh.
- Cái gì váºy? - Nắn nắn món quà , Triệu Vỹ cố Ä‘oán nhưng không ra. Chỉ biết là nó hình tròn, nặng nặng.
- Äừng há»i, mở ra Ä‘i. - CÅ©ng hồi há»™p, cÅ©ng thÃch thú chẳng kém Triệu Vỹ, đôi mắt cô dõi theo bà n tay anh mở từng lá»›p giấy.
- A! Là trái banh ư?
Như đứa bé lần đầu thấy món đồ chÆ¡i lạ, Triệu Vỹ không kìm được vẻ ngạc nhiên. Äôi mắt mở to trân trối, anh như không tin váºt trước mắt mình là má»™t trái banh da.
Bởi, là m sao Äinh Äang biết anh mÆ¡ má»™t trái banh mà tặng chứ? Bao ngà y cùng đám phu khuân vác rựơt theo trái banh má»§ nhẹ há»u trên sân cá», anh và bá»n há» hằng mÆ¡ có được má»™t trái banh da. Anh không nói là m gì, chứ bá»n há» chưa má»™t ai được lần nà o đá quả banh tháºt. Nên cái cảm giác sút căng lưới quả bóng tròn xoáy mạnh giữa không trung thú vị thế nà o há» không là m sao tưởng tượng.
ÄÆ°á»£c tặng banh, Triệu Vỹ mừng còn hÆ¡n được tặng và ng. Nhẹ xoa tay xác định độ căng, anh biết được đây là má»™t quả banh da siêu hạng, thứ dà nh cho các tuyển thá»§ quốc gia dá»± đấu, giá rất cao.
- ThÃch không hả? - Nhìn anh thẫn thỠôm quả bóng, Äinh Äang nghe vui trong lòng lắm. Tháºt ra, lúc mua banh, cô có hình dung đến ná»—i vui mừng cá»§a anh rồi, nhưng tháºt không ngá» anh còn mừng hÆ¡n mức tưởng tượng cá»§a cô nhiá»u. Thế má»›i biết vì sao anh cam lòng từ bá» vinh hoa phú quý, chấp nháºn sống má»™t Ä‘á»i kham khổ. Bóng đá thá»±c sá»± là lẽ sống, là hÆ¡i thở cá»§a anh rồi.
- ThÃch lắm, nhưng... - Triệu Vỹ chợt ngáºp ngừng là m Äinh Äang hồi há»™p:
- Nhưng là m sao hả?
- Nhưng mắc lắm, đáng giá cả gia tà i cá»§a Äinh Äang, là m sao tôi nháºn được? Äá chÆ¡i, banh má»§ cÅ©ng được rồi. Äinh Äang ... Ä‘em trả lại Ä‘i - Vá»›i chút ngáºp ngừng, anh trả lại trái banh cho cô.
- Có bao nhiêu đâu, anh nháºn Ä‘i - Khẩn khoản đặt trái banh và o lòng anh, cô nói - Lá»›n rồi, ai lại đá banh má»§ chứ?
- Tôi đã bảo không nháºn là không nháºn, đừng nà i nỉ uổng công. - Tránh nhìn và o quả bóng, Triệu Vỹ dứt khoát không nháºn. Äà nh lòng nà o vì sở thÃch cá»§a mình mà bắt cô hy sinh nhiá»u như váºy.
- Anh không nháºn phải không? - Biết năn nỉ chẳng ăn thua, Äinh Äang chuyển sang thế tấn công - ÄÆ°á»£c, nếu anh không nháºn thì tôi quăng nó ra đưá»ng, ai muốn nhặt thì nhặt - Nói rồi cô giÆ¡ cao trái banh, báºm môi, dùng hết sức bình sinh ném mạnh qua hà ng rà o.
- Ê, đừng quăng, tôi nháºn mà ... - Chưa dứt câu, Triệu Vỹ đã nhún mình vá»t theo quả bóng. Äẹp như má»™t thá»§ môn chuyên nghiệp, anh lá»™n đúng hai vòng giữa không trung rồi nhẹ nhà ng đặt chân xuống đất, trái banh đã ôm gá»n trong lòng.
- Äẹp không hả? - Äể xoa dịu cÆ¡n giáºn trong lòng cô, anh Ä‘áºp quả banh xuống đất bằng má»™t tay, mỉm cưá»i tháºt đẹp.
- Hên thôi - Phục trong lòng nhưng ngoà i mặt vẫn kênh kênh, cô thách - Giá»i thì đưa tôi đá, coi có bắt được nữa không?
- Sợ gì? - Hăng hái lên, Triệu Vỹ thảy trái banh cho cô, khuỳnh khuỳnh ngưá»i thá»§ thế. Gì chứ chụp gôn anh năng khiếu có thừa.
- Chuẩn bị nè!
Hét to má»™t tiếng đánh lạc hướng Triệu Vỹ, Äinh Äang co chân sút tháºt căng là m quả bóng bay vèo... rá»›t ngay nồi cháo Ä‘ang sôi cá»§a dì Ba rồi tưng sang hất luôn thùng thuốc cá»§a bà Bảy văng xuống đất, kéo theo má»™t trà ng đổ vỡ kéo dà i.
Chết cha! Hai cái lưỡi lè dà i rồi không hẹn mà cả Triệu Vỹ lẫn Äinh Äang đồng tìm má»™t chá»— nấp cho kÃn đáo. Mặc kệ con chó mà u xám Ä‘ang lù lù tiến lại con cá lóc ở giữa sân. Mặc kệ luôn má»› cải tươi héo dần Ä‘i dưới ánh mặt trá»i. Mất má»™t bữa cÆ¡m, nhưng cả hai biết hôm nay mình không đói. Nghe chá»i cÅ©ng đủ no rồi....
=====
Chỉ là hai đôi bốc vác đá vá»›i nhau để tranh má»™t quả banh thôi. Váºy mà , hôm nay trên sân cá» nhà bà Tư máºp cháºt nÃch ngưá»i xem. Vòng trong lẫn vòng ngoà i, cà ng lúc ngưá»i cà ng kéo đến nhiá»u hÆ¡n.
Ngồi thu lu dưới tà n cây chùm ruá»™t giữ thùng nước đá, Äinh Äang vừa gáºm cây cà rem vừa tròn đôi mắt nhìn theo quả bóng như má»™t cổ động viên chÃnh hiệu.
Cô chẳng hiểu gì vá» bóng đá dù năm lần bảy lượt Triệu Vỹ kiên trì ngồi giảng. Nà o là việt vị, phạt góc, phạt Ä‘á»n rồi đến ném biên, thẻ và ng thẻ Ä‘á». Nghe rối cả đầu, loạn cả trà lên. Cô chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u duy nhất, há»… bên nà o để banh lá»t khung thà nh là bên đó bị thua. ÄÆ¡n giản váºy.
Cô lại thấy đá banh là má»™t trò vô bổ, chẳng được tÃch sá»± gì, chỉ tốn sức, hao hÆ¡i. Khi không rá»§ nhau mấy chục ngưá»i áp Ä‘uổi theo trái banh tròn, giữa trá»i nắng chang chang, mồ hôi nhá»… nhại. Là m gì chứ? ThÃch đá vô khung thà nh váºy sao không dá»±ng luôn cho má»—i ngưá»i má»™t cái tá»± đá vô coi có khá»e hÆ¡n không?
Cô chỉ dám nghÄ© như váºy má»™t mình thôi. Không dám cho Triệu Vỹ biết đâu. Anh sẽ tá»± ái, giải tán ngay đội banh láºp tức. Dù sao đây cÅ©ng là công trình cá»§a anh vá»›i cô mà .
Nhá»› lại ngà y đầu thà nh láºp đội banh, vất vả biết bao nhiêu. Chạy ngược chạy xuôi, năn nỉ ngưá»i nà y, váºn động ngưá»i kia á»§ng há»™ giúp đội banh thà nh láºp. CÆ¡ cá»±c nhất vẫn là là việc thuyết phục bà Tư máºp cho xá» dụng phần đất trống là m sân cá». Chẳng là m gì, bà để đất bá» hoang. Váºy mà phải năm lần bảy lượt, năn nỉ mãi bà má»›i chịu cho mượn là m sân thi đấu.
Gian nan, thá» thách biết bao nhiêu. Äá»™i banh lúc má»›i thà nh láºp chỉ lèo tèo có mấy ngưá»i, trông tháºt nản. Váºy mà .. Triệu Vỹ lại hạ quyết tâm không bá» cuá»™c. Anh là m ngà y là m đêm, bao nhiêu tiá»n kiếm được Ä‘á»u bá» và o vun đắp cho đội banh. Những đêm giáºt mình thức giấc, cô thấy anh má»™t mình má»™t cuốc miệt mà i trên sân cá».Chiếc bóng cô đơn ngạo nghá»… giữa trá»i khuya sương lạnh. Anh quyết san băng các mô đất gáºp ghá»nh, cÅ©ng như quyết vượt qua bao trở ngại để hoà n thà nh tâm nguyện.
Khoác thêm chiếc áo, nấu tô mì nóng, cô bước ra sân cùng anh san sẻ. Bà n tay nhá» nhắn cá»§a cô nâng niu trồng từng cây cá». Thứ cá» chỉ ngưá»i ta vẫn trồng ở các sân váºn động nà y không dá»… mua đâu, lại mắc như và ng nữa. Phải cẩn tháºn, đừng phung phà dù chỉ má»™t ngá»n thôi. Vừa phụ Äinh Äang xá»›i tÆ¡i lá»›p đất, Triệu Vỹ vừa thì thà o cho cô biết. Còn tiết lá»™ thêm má»™t bà máºt động trá»i. Toà n bá»™ số cỠđược trồng trên sân Ä‘á»u do anh Ä‘i ăn cắp ở các sân váºn động, má»—i nÆ¡i má»™t Ãt Ä‘em vỠđó.
Khuya lắc khuya lÆ¡ má»›i trồng xong má»› cá». Mệt phá» ngưá»i nhưng vui lắm. Ngã váºt ra trên nệm cá», cô cùng anh ngắm sao đêm, nghe anh kể chuyện Ä‘á»i mình rồi ngá»§ quên lúc nà o không biết. Sương xuống lạnh ướt đẫm ngá»n cá» nhưng cô vẫn an toà n nhá» chiếcáo anh che chở.
Cuối cùng thì lòng nhiệt tâm cÅ©ng được Ä‘á»n bù. Từ hòn than nhá», Triệu Vỹ đã khÆ¡i dáºy được ngá»n lá»a hồng. Như đám cá» lá»›n dần, đôi bóng ngà y má»™t vững mạnh hÆ¡n. Và đây cÅ©ng là lúc Äinh Äang trổ tà i ranh mãnh.
Äể giúp đội bóng hoạt động quy cá»§ hÆ¡n, cô đã nghÄ© ra má»™t cách. Không đợi mạnh thưá»ng quân trợ giúp, cô viết ngay tá» chi phiếu, nhá» chú Thanh tà i xế mang đến tặng vá»›i danh nghÄ©a má»™t cổ động viên á»§ng há»™.
Ngạc nhiên vì số tiá»n quá lá»›n nhưng chẳng chút nghi ngá», Triệu Vỹ nháºn hai triệu vá»›i lòng biết Æ¡n sâu sắc. Tá»± hứa vá»›i lòng sẽ không phụ công ngưá»i tin cáºy, nhất định đội bóng cá»§a anh sẽ là m được ra trò.
Có vốn, Triệu Vỹ mạnh dạn đầu tư trang phục cho đội bóng. Tổ chức đấu giao lưu, phát giải vá»±c dáºy phong trà o.
Bằng vốn kinh nghiệm há»c được ở thầy Vương Thanh, ở hai năm chÃnh quy được đà o tạo tại trưá»ng và ở năng khiếu bẩm sinh cá»§a bản thân mình, Triệu Vỹ trở thà nh má»™t huấn luyện viên chÃnh thức. Anh tổ chức, cÆ¡ cấu má»™t đội banh không thua gì chuyên nghiệp. Vá»›i kỹ thuáºt cá nhân Ä‘iêu luyện, anh khiến ngưá»i xem phải trầm trồ, thán phục, trước những đưá»ng banh đẹp, những pha nguy hiểm thá»±c sá»± gây cấn trước khung thà nh. Và đó cÅ©ng là lý do hiến sân cá» bà Tư máºp hôm nay cháºt nÃch ngưá»i xem.
- Nà y cháu bé cho chú há»i. Cháu có biết anh chà ng tóc dà i kia tên gì không?
Äang mÆ¡ mà ng dõi theo vòng lăn cá»§a quả banh. Äinh Äang chợt giáºt mình bởi má»™t bà n tay nhẹ vá»— và o vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Äinh Äang ngỡ ngà ng nhìn ngưá»i đà n ông lạ. Trông dáng Ä‘iệu và cách ăn mặc sang trá»ng cá»§a ông, cô biết ông thuá»™c giá»›i trung lưu và không phải dân bản xứ.
- Nói đi cháu bé! Anh chà ng tóc dà i ấy tên gì? Bác không rảnh đâu.
- Tên Triệu Vỹ, mà bác há»i là m gì chứ?
Äôi mắt e dè, cô thoáng nghi ong là ngưá»i cá»§a ba Triệu Vỹ. Nhưng không phải, bởi ông đã vạch đám đông Ä‘i đến vạch vôi trắng hét to:
- Triệu Vỹ, tôi cược anh trong mưá»i phút sút thá»§ng lưới đối phương. Nếu anh là m được, tôi sẽ á»§ng há»™ đội banh cá»§a anh má»™t triệu - Rồi như sợ má»i ngưá»i chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra nguyên xấp tiá»n dà y. Äặt tất cả và o tay trá»ng tà i, ông gáºt đầu chà o Triệu Vỹ như thể đã thân vá»›i anh từ lâu lắm - Ráng lên nghe!
- Tôi sẽ cố gắng! - Dùng tay là m loa hét trả lá»i ông, Triệu Vỹ tiếp tục Ä‘uổi theo quả bóng. Kết quả đã có rồi, nhưng sau lá»i cược cá»§a ông, tráºn đấu sôi động hẳn lên. Ai cÅ©ng tò mò, hồi há»™p. Liệu Triệu Vỹ có lấy nổi má»™t triệu cá»§a ông không?
Trong đám đông sôi nổi ồn à o, bà n tán, chỉ có má»—i Äinh Äang là ngồi phụng phịu buồn thiu. Cô nghe giáºn Triệu Vỹ nhiá»u. Äã biết không là m được, nháºn lá»i là m gì cho mất uy danh. Tấm lưới bằng sợi ni lon chắc lắm, dá»… gì bị trái banh là m thá»§ng? Thì ra... cô cứ ngỡ ông lão kia chÆ¡i xá», bắt Triệu Vỹ là m lá»§ng theo nghÄ©a bóng.
Ông không phải nhà thể thao, cÅ©ng chẳng phải má»™t huấn luyện viên cần cầu thá»§. Chỉ là má»™t thương gia, ông say mê bóng đá như má»™t cổ động viên nhiệt thà nh trên sân cá».
Ông không biết và cÅ©ng không ngá», tÃt trong con hẻm cụt lại có má»™t sân váºn động tuyệt vá»i như váºy. Mà dù biết, ông cÅ©ng chưa chắc phà thá»i gian quý báu cá»§a mình để xem hai đội không chuyên nghiệp đá chÆ¡i. Vé buá»™c ông và o cá»a phải là tráºn chung kết, tranh vô địch cấp quốc gia kìa.
Ông chỉ tạm dừng chân bên đưá»ng đợi ngưá»i bạn và o lấy món đồ bị bá» quên thôi. Thấy tráºn đấu bên đưá»ng, tiện mắt ông nhìn qua giết thá»i gian. Không ngá» lại phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u kỳ thú.
Từ phong cách, lối chÆ¡i đến kỹ thuáºt cá nhân. Tuy chưa Ä‘iêu luyện, nhuần nhuyá»…n lắm nhưng ở hà ng tiá»n đạo có má»™t chà ng cầu thá»§, ngay từ đầu đã thu hút được ông bởi những đưá»ng chuyá»n xa tháºt chÃnh xác vfa cÅ©ng tháºt là quen.
Ông nhá»› ra rồi, không sai được. Äó chÃnh là sở trưá»ng cá»§a cố vua phá lưới Vương Thanh. Thần tượng má»™t Ä‘á»i ông mến má»™. Tưởng đã mất Ä‘i rồi, không ngá» lại được hồi sinh trong cách đá cá»§a chà ng trai trẻ.
Mắt má» lệ tiếc thương, trước mặt ông, vua phá lưới Vương Thanh như vẫn còn tồn tại. Hiên ngang má»™t mình má»™t bóng qua mặt hÆ¡n ba háºu vệ cá»§a đối phương, sút thẳng khung thà nh, Ä‘em chiếc cúp và ng đầu tiên cho ná»n bóng đá Việt Nam.
Cà ng nhìn, cà ng mê, cà ng thấy giống. Nếu không lỡ hẹn cùng ngưá»i bạn, có lẽ ông sẽ ở lại xem xong tráºn đấu. Không, không thể.... Ä‘i khi chưa xem chà ng trai đó là m bà n được. Äặt cược má»™t triệu đồng, ông chỉ muốn Triệu Vỹ đá nhanh lên.
Äã là phút thứ chÃn rồi, bóng ngưá»i bạn đã thấp thoáng sau hà ng dâm bụt mà Triệu Vỹ vẫn chưa tạo được pha nguy hiểm dù nhá» nhoi nà o trước khung thà nh đội banh. Thất vá»ng, ông toan nổ máy xe, chợt nghe tiếng cổ động viên Ä‘áºy lên từ má»™t phÃa:
- Hay lắm Triệu Vỹ, ráng lên.
Má»™t mình má»™t bóng, Triệu Vỹ khéo léo lừa chân thoát khá»i sá»± kèm sát cá»§a hai háºu vệ, vượt qua hà ng phòng thá»§ đối diện vá»›i khung thà nh. Hồi há»™p quá! Anh sẽ sút hướng nà o? Má»—i ngưá»i suy má»™t cách.
Má»™t quả bóng xà ư? Vâng, đúng là má»™t quả bóng xà tuyệt đẹp đầy kịch tÃnh theo lối nháºn xét cá»§a bình luáºn viên, đã là m thá»§ môn phải bó tay bất lá»±c nhìn quả bóng xuyên đùi thá»§ng lưới nhà .
- Tuyệt lắm - Cưá»i mãn nguyện, ngưá»i đà n ông đỠmáy, chở ngưá»i bạn lao ra đưá»ng cái trước khi má»i ngưá»i kịp nháºn ra mình. Lòng nhá»§ lòng sẽ còn quay trở lại tìm Triệu Vỹ.
Sau cú sút cá»§a anh cÅ©ng vừa đúng chÃn mươi phút cho tráºn đấu tạm dừng. Tá»· số 5-0 nghiêng vỠđội Tá»± Cưá»ng. Nhưng trên đà i cao nháºn giải, Triệu Vỹ vẫn vui vẻ tặng lại quả banh da kèm năm trăm ngà n á»§ng há»™ cá»§a ngưá»i đà n ông lạ cho đội bạn. Trên tinh thần Ä‘oà n kết, anh hy vá»ng gặp lại đội bạn trong má»™t dịp đấu khác, sôi nổi mạnh mẽ hÆ¡n.
Ai cÅ©ng hà i lòng, vui vẻ trước cách cư xá» nhân ái cá»§a anh. Vòng ngưá»i tan dần trong tiếng xì xà o vá» má»™t đưá»ng banh đẹp xa dần.
Xách thùng nước bước theo Triệu Vỹ, Äinh Äang cứ thắc mắc trong lòng. Rõ rà ng lưới chưa bị thá»§ng sao ông ta lạithua như váºy chứ? Kỳ lạ tháºt.
Last edited by phamduy88; 13-04-2008 at 11:52 AM.
|
 |
|
| |