Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 10-03-2008, 06:58 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Chương 16




Tài sản của phamduy88


Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:50 PM.
  #17  
Old 10-03-2008, 07:00 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Chương 17




Tài sản của phamduy88


Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:55 PM.
  #18  
Old 10-03-2008, 07:01 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Chương 18




Tài sản của phamduy88


Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 10:57 PM.
  #19  
Old 10-03-2008, 07:02 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Chương 19

HÆ¡n má»™t tiếng rồi Äinh Äang đứng trước cổng vào năn nỉ bác bảo vệ già. Chỉ má»™t việc đơn giản, dá»… như trở bàn tay là Ä‘em gà mèn cÆ¡m vào cho Triệu Vỹ.
Bác bảo vệ vui tính thưá»ng khi quen mặt, vừa gặp cô đã nở nụ cưá»i Ä‘on đả há»i:
- Äem cÆ¡m cho cậu Vỹ hả?
Vậy mà hôm nay lại khó đăm đăm. Chẳng những không chịu chuyển giùm cho cô còn hầm hầm gương mặt lạnh:
- Không biết. Ai rảnh đâu mà chuyển giúp cơm nước chứ. Muốn thì cứ vào tìm đi.
Vào tìm... có khó khăn gì vá»›i Äinh Äang đâu. Mấy ngày trước, ngày nào cô không tỉnh bÆ¡ xách gà mèn cÆ¡m Ä‘i nghinh ngang tìm Triệu Vỹ trong bến cảng. Chỉ tại hôm nay... cô sợ quê má»›i nhá» bác chứ. Làm khó hoài. Ngưá»i đâu già mà thấy ghét ghê.
Nhón chân nhìn qua hàng rào sắt, Äinh Äang biết Triệu Vỹ Ä‘ang đói bụng, Ä‘ang chá» gà mèn cÆ¡m cá»§a cô. Nhưng.. ai bảo anh "dê" cô làm gì. Cho đáng Ä‘á»i Ä‘i!
Äôi má đỠhồng hồng, Äinh Äang nhá»› lại cảm giác cá»§a mình lúc bị Triệu Vỹ bất thần hôn lẹ xuống tay. Má»™t cái gì nhói vào tim nghe lạ lắm. Tối vá» nhá»› lại cảm giác này, cô cứ tá»§m tỉm cưá»i, nghe dạ nao nao.
Hôm qua không phải mình cô quê đâu, Äinh Äang biết Triệu Vỹ cÅ©ng quê dữ lắm. Lúc bị cô la to giữa đám đông, anh có vẻ bất ngá» lúng túng. Là con trai mà mặt cứ đỠbừng lên. Äứng sững ngưá»i ta không nói được câu nào, mặc cho đám bạn cưá»i chá»c ghẹo. NghÄ© cÅ©ng tá»™i anh ghê!
Nhưng cho đáng Ä‘á»i, ai bảo anh hôn ẩu. Mà hôn cô làm gì? Cô có phải là bồ cá»§a anh đâu? Cả đêm Äinh Äang cứ loay hoay vá»›i ý nghÄ© cá»§a mình. Äiên đầu, cô Ä‘oán mãi không ra tại sao anh bá»—ng nhiên lại hôn cô? Há»ng lẽ anh... á»’! Äinh Äang không tin và không dám tin đâu. Cô là con nít mà, đâu biết yêu là gì. Chắc anh muốn chá»c cô chÆ¡i thôi.
Ấm ức, cô muốn sang há»i bà Bảy lắm, nhưng cứ ngập ngừng, suy nghÄ© đắn Ä‘o rồi quyết định bá» qua không há»i nữa. Cô sợ bà nổi trận tam bành, Ä‘uổi Triệu Vỹ Ä‘i. Mà Äinh Äang thì chẳng muốn xa anh má»™t chút nào. Thôi thì ráng giữ mình, đừng để cho anh có cÆ¡ há»™i nữa. Äinh Äang tá»± dặn mình như thế.
Cô sẽ giận, sẽ bỠđói anh đúng má»™t tuần cho anh biết thế nào là xúc phạm nếu như hôm qua Kiệt Phong và Tuyết Ngân đừng cho cô biết ngưá»i con gái đẹp má»™t lần nữa quay trở lại tìm anh.
Theo cách nói cá»§a Tuyết Ngân, cô gái dưá»ng như rất nóng lòng tìm Triệu Vỹ. Trá»i vừa xâm xẩm tối đã chạy chiếc Dream màu nho má»›i tinh vào tận nhà rồi. May mà Triệu Vỹ có nhà không Ä‘i xem ti vi như thưá»ng lệ.
Cô gái ấy tên Thanh Thanh, là đương kim hoa hậu, là đệ nhất mỹ nhân cá»§a thành phố lắm hoa thÆ¡m cá» lạ này. Cô nổi tiếng không chỉ vì đẹp ngưá»i mà còn đẹp nết nữa. Cô hiện Ä‘ang là thần tượng, là mÆ¡ ước cá»§a tất cả các chàng trai, trong đó có cả mình. Trước mặt Tuyết Ngân, Kiệt Phong không ngại ngùng tuyên bố.
Cô ta có là tiên hay là ai cÅ©ng không làm Äinh Äang quan tâm. Cô chỉ quan tâm chỉ muốn biết mức độ quan hệ giữa Triệu Vỹ và cô hoa hậu mỹ miá»u kia. Chắc là sâu đậm lắm, không thì đâu tâm đắc ngồi nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ.
Từ sáu đến chín giá» - cụp ngón tay nhẩm tính, Äinh Äang nghiến răng nghe trèo trẹo. Từng ấy thá»i gian thì nói biết bao nhiêu chuyện. Trá»i Æ¡i Tuyết Ngân, cô trách chị không chạy ra cho cô hay liá»n. Äể làm gì, cô không biết, nhưng chắc chắn nếu có cô ở nhà, Triệu Vỹ và Thanh Thanh sẽ chẳng được thoải mái chuyện trò lâu như vậy.
Trách Tuyết Ngân xong, cô quay qua cằn nhằn Kiệt Phong. Anh thật vô tích sá»± chẳng nắm được ná»™i dung câu chuyện cá»§a há», dù chỉ má»™t từ thôi, đủ để cô suy luận, phóng rá»™ng lên.
- Há»i Triệu Vỹ Ä‘i - Cuối cùng để tránh khá»i bị nhằn, Kiệt Phong mỉm cưá»i bảo cô rồi vá»™i lẻn ra sau kiếm Tuyết Ngân. Cả hai vá» xem phim như cháy đến nÆ¡i trong túi áo cá»§a anh.
Mấy tháng nay, từ khi biết Triệu Vỹ sa cÆ¡ hai ngưá»i không còn thù nghịch anh như trước nữa. Ra vào đã có câu chào há»i, nhưng mãi đắm mình vào má»™ng yêu đương, đôi tình nhân như quên mất thế giá»›i chung quanh Ä‘ang tồn tại. Lúc nào cÅ©ng chỉ hai ngưá»i vá»›i má»™t thiên đàng hạnh phúc.
Há»i Triệu Vỹ, Ä‘iá»u đó dá»… rồi nếu cô đừng giận anh, kênh kênh từ sáng đến giá», sao có thể hạ mình làm quen được. Ãt ra cÅ©ng phải hết má»™t ngày chứ. Cái võng cứ đưa kẽo kẹt trong đêm nghe phát ghét, phát ứa gan. Có chuyện gì mà nguyên đêm Triệu Vỹ cứ trằn trá»c không ngá»§ chứ? Mải nghe tiếng võng cá»§a anh, Äinh Äang không hay mình cÅ©ng má»™t đêm thức trắng.
Sáng ra nép mình sau bức vách trá»™m nhìn, cô thấy Triệu Vỹ dưá»ng như vui lắm. Má»™t đêm không ngá»§ mà trông anh chẳng có chút tiá»u tụy hay mệt má»i nào. Vào phòng tắm lại còn huýt sáo vang lừng như cố tình trêu ngươi cô.
Äi làm mà sáng nay anh diện bá»™ đồ thật kẻng, á»§i đàng hoàng, thẳng ly bóng láng. Tóc chải bồng cao, thêm tý nước hoa nữa, anh như trở vá» vá»›i Triệu Vỹ phong nhã hôm nào.
Anh hẹn Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh ư? tá»± nhiên nghi ngá» rồi tá»± nhiên nghe ruá»™t nóng như hÆ¡. Ngồi đứng không yên, Äinh Äang lo lắng nhìn anh vui vẻ nhảy lên xe đạp phóng vút ra đưá»ng.
Không còn nghi ngá» gì nữa, Thanh Thanh đã đến quyến rÅ© anh trở vá» con đưá»ng cÅ©. Buồn bã ngồi xuống vệ cá» bên đưá»ng, Äinh Äang khóc ngon lành cùng ý nghÄ©. Hôm nay anh không đến bến cảng để làm, hèn gì cô má»i mắt kiếm nãy giá» không thấy.
Mình sẽ mất anh, cÅ©ng tại mình thôi, ai bảo mình Ä‘anh đá, hung hăng hay nạt ná»™ anh, chẳng dịu dàng như ngưá»i ta chứ? Bứt rụi đám cá» dưới chân, Äinh Äang tá»± trách mình sao mà ngu ngốc quá. Thừa biết Triệu Vỹ hảo ngá»t rồi mà con.. Trá»i Æ¡i... nước mắt lại lăn dài, cô muốn hét lên cho đỡ tức. NghÄ© đến cảnh Triệu Vỹ cặp tay Thanh Thanh dạo mát công viên, cô tức muốn Ä‘iên luôn.
Thấy Äinh Äang nãy giá» rồi, nhưng Triệu Vỹ chưa vá»™i bước ra. Nép mình sau phòng bảo vệ, anh sung sướng nhìn cô bé khóc.
Ôi! đ khóc mới đẹp làm sao! Dễ thương lắm, y như búp bê trong phim hoạt hình Walt Disney vậy. Linh động, hồn nhiên và thu hút.
Những giá»t nước mắt cá»§a cô bé Ä‘ang chảy kia là vì mình đó. Chẳng cần ai nói Triệu Vỹ cÅ©ng biết rõ ràng như vậy. Trái tim nhẹ run lên, anh chợt hiểu vì sao sáng nay mình đổi ý, không đến vá»›i Thanh Thanh như đã hẹn.
Xin lá»—i nhé Thanh Thanh, em là ngưá»i con gái tốt. Em đã đến bên anh như má»™t bằng chứng hùng hồn vá» giá trị thật cá»§a con ngưá»i Triệu Vỹ, vá» má»™t tình yêu không lợi dụng lá»clừa. Anh cảm Æ¡n em, sá»± trở lại cá»§a em đã tặng cho anh thêm niá»m tin vào cuá»™c sống, con ngưá»i. Nhưng... xin lá»—i em, anh không cố ý mà bá»—ng biến thành kẻ bạc tình làm em Ä‘au khổ.
Những lá»i em nói vá»›i anh đêm qua, anh Ä‘á»u nhá»›. Nhá»› rất rõ ràng. Anh xúc động biết bao nhiêu khi thấy em vì anh mà dám bước qua dư luận. Bất chấp thân phận cá»§a anh hiện tại để dá»±ng xây má»™t tình yêu đẹp.
Nước mắt anh đã rÆ¡i vì sung sướng lẫn tá»± hào. Anh không ngá» Ä‘á»i mình may mắn thế. Trong má»™t giây yếu lòng anh đã gật đầu đã nhận lá»i em không cần suy nghÄ©. Mà suy nghÄ© làm gì nữa, khi trước mắt anh cá»­a thiên đàng Ä‘ang rá»™ng mở.
Anh đã thay đồ, đã hớn hở đến điểm hẹn cùng em. Nhưng... khi đi ngang bến cảng, bất ngỠbàn chân anh dừng lại. Một cái gì nặng trĩu níu kéo anh lại.
- Tróc... tróc... tróc...
Tiếng tróc lưỡi cá»§a Äinh Äang bất ngá» làm cắt ngang dòng tâm sá»± miên man. Ngẩng đầu lên, thấy cô nước mắt nước mÅ©i ròng ròng, Ä‘ang đưa tay tróc con chó vàng bên hàng rào đến gà mèn cÆ¡m được giở ra thÆ¡m phức. Hiểu ngay ý định cá»§a Äinh Äang, sợ con chó ăn mất cái đùi gà chiên ngon đứt lưỡi cá»§a mình, Triệu Vỹ nhặt ngay hòn đá, ném mạnh vào ngưá»i con chó.
Má»™t tiếng oẳng vang lên. Con chó bị ném Ä‘au, giật mình cong Ä‘uôi chạy mất. Quay đầu nhìn lại, nhận ra Triệu Vỹ, Äinh Äang mừng quá hét to:
- Triệu...
Không để cô nói hết câu, anh đặt ngón tay lên môi cô, rồi dùng ám hiệu cá»§a ngưá»i câm, Triệu Vỹ bảo cô hãy nên theo mình thật nhẹ nhàng đừng cho ai biết.
Không hiểu gì, nhưng Äinh Äang thích thú vá»›i trò chÆ¡i má»›i cá»§a anh. Như má»™t đặc công chuyên nghiệp, cô và Triệu Vỹ bò qua trạm gác bảo vệ, nhẹ nhàng tiến xuống gầm cầu, khu vá»±c yên tÄ©nh và vắng vẻ nhất bến cảng.
- Anh làm sao vậy? - Äinh Äang thì thào há»i anh, nghe trống tim đập thình thình hồi há»™p - Bá»™ có gì nguy hiểm hả?
Gương mặt cô khẩn trương trông rất ngá»™ Triệu Vỹ không nén được mỉm cưá»i, nhẹ gật đầu:
- Phải, nguy hiểm lắm. Bá»n tình báo bên ngoài Ä‘ang rình rập, xem chúng ta có móc nối được vá»›i nhau chưa. Lúc sáng anh nghe chúng cá cược vá»›i nhau. chúng bảo, nếu em đến sẽ chịu thua má»™t thùng bia đó.
Biết anh nhắc khéo chuyện hôm qua, má Äinh Äang đỠrần xấu hổ. Trống tim lại đập nhanh, dưới gầm cầu vừa yên tÄ©nh vừa vắng vẻ, lịêu anh... có ẩu nữa không? Tá»± nhiên, cô rụt hai bàn tay lại dấu vào trong túi áo.
Hành động cá»§a cô, Triệu Vỹ vô tình đã nhìn thấy. Mỉm cưá»i, anh thấy cô lá»™ nguyên hình là đứa bé ngây thÆ¡.
- Ngồi xuống Ä‘i - ÄÆ°a tay chỉ má»m đá, anh nhìn cô vụng vá» luống cuống - Không có chuyện như hôm qua nữa đâu. Äừng sợ.
Líu ríu ngồi xuống má»m đá đối diện vá»›i anh, hai bàn tay Äinh Äang xoắn vào nhau mãi không rá»i, đôi má cá»­ á»­ng má»™t màu hồng e thẹn.
- Bá»™ còn giận hả? - Nghe giá»ng mình bá»—ng khàn Ä‘i, Triệu Vỹ trấn tÄ©nh bằng cách châm má»™t Ä‘iếu thuốc - Anh không cố ý đâu, cho anh xin lá»—i Ä‘i.
Tiếng anh nghe ngá»t làm sao, thấm vào lòng cô dịu dàng như mật. Äôi mắt tròn chÆ¡m chá»›p nhìn anh, cô hồn nhiên:
- Anh không cố ý, không coi tôi như mấy cô bồ của anh có phải không?
- Phải - Má»™t cái rùng mình, nhưng Triệu Vỹ biết không phải trá»i trở gió.
- Vậy sao anh lại hôn tay tôi? Anh có ý gì? - Như quan tòa, Äinh Äang quyết bắt tá»™i phạm phải cung khai.
- Tôi... tôi cÅ©ng không biết nữa - ÄÆ°a tay gãi tóc, Triệu Vỹ thật lòng - Tá»± nhiên bản năng bảo tôi làm vậy. Nhưng thá» vá»›i Äinh Äang, tôi không há» có ý tưởng xấu xa nào. Có lẽ lúc đó... tôi nghe mến Äinh Äang quá nên.. - Ấp úng, anh không tìm được từ giải thích.
- Thôi, anh đừng nói nữa, tôi tin anh rồi. Ăn cơm đi, đói bụng lắm phải không?
Chẳng ngượng ngùng, Triệu Vỹ gật đầu, phụ cô giở gà mèn cÆ¡m bày lên ghá»nh đá.
- CÆ¡m canh ngon vậy, suýt tí nữa đã vào bụng con chó rồi - Cầm cái đùi gà lên mÅ©i hít hít, Triệu Vỹ nói như há»n.
- Tại tôi tưởng anh không Ä‘i làm, Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh rồi chứ bá»™ - Mặt xụ xuống, môi cô chu ra há»n dá»—i.
Thích hành động con nít cá»§a cô lắm, hiểu rõ nguyên nhân dá»—i há»n cá»§a cô nữa, song Triệu Vỹ vẫn đùa:
- Vậy... bá»™ má»—i lần tôi Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh là có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m cho chó ăn à?
- Ừ! - Cái đầu gật mạnh rồi chợt lắc nhanh - Ai nói chứ? Tại hồi nãy ngưá»i ta thấy con chó nó đói, tá»™i nghiệp quá.. Nè... Triệu Vỹ, anh cưá»i gì chứ? Cho là tôi nói láo phải không?
Quay Ä‘i dấu nụ cưá»i sau gà mèn cÆ¡m vẫn không thoát cặp mặt tinh cá»§a Äinh Äang. Quay đầu lại, Triệu Vỹ cố dấu nét mặt nghiêm:
- Äâu có, tôi đâu có...
- Không có. - Äôi mắt cô nhìn anh dò xét - Không có sao cưá»i chứ?
- Thì tá»± nhiên thôi. - Nhún vai, anh như ngưá»i vô tá»™i - Bá»™ tá»± nhiên cưá»i không được hả?
- ÄÆ°á»£c, nhưng tôi biết anh không phải tá»± nhiên cưá»i. Anh mỉa mai tôi.
- Mỉa mai gì chứ? - Triệu Vỹ như rất ngây thơ.
- Thì mỉa mai tôi nói láo chứ mỉa mai gì nữa - Giận dữ, cô ném mạnh hòn đá xuống sông, một cột nước văng cao.
- Ở trong bụng ngưá»i ta sao biết ngưá»i ta cưá»i gì chứ? Chẳng qua có tật giật mình thôi. - Bắt chước Äinh Äang, Triệu Vỹ cÅ©ng lia hòn đá xuống sông, nhưng nhẹ nhàng hÆ¡n.
- Tật gì? Anh đừng sạo? - Như bị gãi trúng chá»— Ä‘au, Äinh Äang giãy nảy lên - Anh Ä‘i chÆ¡i vá»›i Thanh Thanh hay vá»›i ai thì kệ anh,mắc má»› gì tôi phải giật mình này ná» chứ?
- Ờ, vậy đó, vậy mà tôi biết từ hồi hôm đến giá» có ngưá»i nhấp nhá»m, ngồi đứng không yên, hết há»i Kiệt Phong tá»›i Tuyết Ngân coi ngưá»i ta nói gì.
- A! Há» dám bán đứng tôi - Hét lên rồi má»›i biết bị anh lừa, Äinh Äang xấu hổ quá. Cô đấm mạnh tay xuống ngá»±c anh - Dám gạt ngưá»i ta, đáng chết, đáng chết!
- Há»ng gạt sao biết chứ? - Muốn nắm tay cô quá nhưng không dám, Triệu Vỹ đành mỉm cưá»i, hạnh phúc nhìn Äinh Äang xấu hổ đỠbừng hai má - Mà bây giá» nghe tôi há»i! Ngưá»i ta muốn biết chuyện tôi vá»›i Thanh Thanh làm gì chứ?
- Làm gì đâu, tò mò chút há»ng được sao? Không dám ngó mặt anh, cô trả lá»i bẽn lẽn.
Muốn chá»c má»™t câu nhưng sợ cô giận, anh đành nén. Mỉm cưá»i nhìn cô mất tá»± nhiên.
- Lại cưá»i nữa à? - Vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc nụ cưá»i cá»§a anh nở ra tươi nhất, cô lại phát khùng lên - Sao cưá»i hoài vậy?
- Vui thì cưá»i chứ sao! - Vẫn giữ nụ cưá»i, Triệu Vỹ đáp lá»i.
- Có gì vui đâu? -- Äinh Äang gây.
- Có ngưá»i quan tâm, vui há»ng được sao? - Chợt nghiêm nét mặt, Triệu Vỹ trầm giá»ng - Äinh Äang, há»i thật nghe, có phải em sợ tôi bá» nÆ¡i này theo Thanh Thanh lắm phải không?
Không trả lá»i anh, gương mặt cô xụ xuống buồn hiu. Cuối cùng Triệu Vỹ cÅ©ng đỠcập đến chuyện này, chắc anh muốn từ giã cô để Ä‘i đây. Tá»± nhiên sống mÅ©i Äinh Äang cay xè.
Nhìn đôi mắt bá»—ng đỠhoe cá»§a Äinh Äang, biết cô đã hiểu lầm, lòng Triệu Vỹ bá»—ng nôn nao. Phải chăng, cái trÄ©u nặng lòng níu bước chân anh là cô? Sao bá»—ng dưng anh thấy mình và cô bá»—ng thân thiết đến vô cùng.
- Äừng sợ nữa, tôi đã quyết định rồi, sẽ ở lại đây tạo dá»±ng sá»± nghiệp cho mình.
- Có thật không? - Äôi mắt tròn chá»›p chá»›p vẻ không tin.
- Thật mà! - Thêm má»™t cái gật đầu, Triệu Vỹ khẳng định làm an lòng cô - Tôi sẽ nói vá»›i Thanh Thanh, cô ấy chắc sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Rồi như thấy không khí trầm lặng và buồn tẻ quá anh đùa - Hiện tại tôi chỉ lo có má»™t Ä‘iá»u thôi, không biết ngưá»i ta có chịu chứa tôi không? - Chịu, chịu mà! - Như sợ anh đổi ý, Äinh Äang trả lá»i nhanh rồi mỉm cưá»i ngượng ngịu. Äôi đồng tiá»n trên má lúm thật sâu, để bá»—ng dưng Triệu Vỹ nghe tâm hồn mình yên bình lạ. Anh đã không sai khi từ chối Thanh Thanh.
Tài sản của phamduy88


Last edited by phamduy88; 13-04-2008 at 11:51 AM.
  #20  
Old 10-03-2008, 07:03 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Chương 20

Má»™t tuần dành dụm, cuối cùng Triệu Vỹ cÅ©ng gom đủ tiá»n mua má»™t món quà tặng Äinh Äang.
Không to tát lắm đâu, đó chỉ là má»™t cây kẹp tóc màu hồng hình con bướm trông rất nghịch, rất dá»… thương và đặc biệt là trông rất giống Äinh Äang.
Ngay lần đầu nhìn thấy cây kẹp tóc Triệu Vỹ đã biết nó được làm ra cho má»—i Äinh Äang. Phải, chỉ có Äinh Äang nhí nhảnh cá»§a anh là thích hợp cài chiếc kẹp hồng này lên tóc.
Má»™t năm rồi, chẳng biết vô tình hay cố ý, cô bá» quên mái tóc mình không cắt. Äể từ má»™t "ÄÆ¡-mi-gạc-xông" ôm sát gáy, mái tóc cô giá» xấp xỉ ngang vai, như cô gái đôi mươi biết xõa tóc thá» hò hẹn.
Mỉm cưá»i, anh lại nhá»› đến cảm giác cá»§a mình khi lần đầu nhìn thấy chiếc kẹp nÆ¡. Nó như thá»i nam châm khiến bàn chân anh lẩn quẩn, lòng vòng không chịu rá»i xa quầy mỹ phẩm. Äến khi bà chá»§ khó chịu cau mày lên tiếng nhắc, anh má»›i cưá»i ngượng ngịu bá» Ä‘i.
Ba chục ngàn... số tiá»n chẳng là gì so vá»›i chiếc nhẫn hàng trăm ngàn mà ngày thưá»ng anh hào phóng tặng mỹ nhân. Vậy mà... bây giá» anh phải đành bất lá»±c quay vá», lòng phập phồng sợ ngưá»i ta mua mất.
Ngày má»—i ngày, Ä‘em số tiá»n dành dụm được cá»§a mình ra đếm Ä‘i đếm lại, lòng anh cứ nôn nao hình dung đến cảnh được cài chiếc nÆ¡ lên mái tóc không bao giá» suông cá»§a Äinh Äang.
ÄÆ°a mắt ngóng ra sân nhìn bóng nắng Ä‘ang bò lên thá»m gạch, Triệu Vỹ bắt đầu nghe sốt ruá»™t. Thưá»ng khi giá» này Äinh Äang Ä‘i chợ đã vá» rồi. Cây kẹp nÆ¡ như có cánh chá» chá»±c bay ra khá»i túi áo cá»§a anh, để mấy lần Triệu Vỹ phải cúi xuống kiểm tra xem nó còn hay mất.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, Triệu Vỹ chợt nghe sát bên tai mình vang lên tiếng "ạch", kèm theo là tiếng la chói lói cá»§a Äinh Äang:
- Ui da! Äồ cái vá» chuối mắc dịch làm ngưá»i ta té - Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Vỹ ngây ngưá»i bên cá»­a ngó mình, vừa quê vừa quạu, cô mắng anh luôn:
- Thấy ngưá»i ta té... còn đứng đó hả?
Như sá»±c tỉnh, Triệu Vỹ chạy vá»™i ra, lo lắng há»i:
- Có sao không? Äi mà không chịu nhìn trước ngó sau gì cả.
Tưởng được nghe lá»i an á»§i mát lòng, không ngá» bị trách... Äinh Äang tá»§i thân... òa khóc:
- Còn chá»­i ngưá»i ta nữa... Hổng thấy ngưá»i ta bị chảy máu rồi sao?
Bây giá» Triệu Vỹ má»›i nhìn thấy vết xướt trên cưá»m tay Äinh Äang, như quýnh lên, anh thổi phù phù vào vết thương, dá»— nhẹ:
- Nín Ä‘i mà! Äể anh băng lại cho.
- Không cần đâu - Cô giật mạnh tay lại, càng khóc to hơn.
Sợ chòm xóm nghe, hiểu lầm mình ăn hiếp cô bé, Triệu Vỹ rối lên, anh năn nỉ:
- Thôi, cho xin lỗi... nín đi rồi.. đi ăn hủ tiếu.
- Hông thèm! - Biết Triệu Vỹ sợ, cô làm tới.
- A! Hay là... - Như chợt nhá»› ra, Triệu Vỹ thá»c tay nhanh vào túi - Có cái này nè. Chịu hôn?
- H.. ô...ng... - Tiếng "hông" chưa thoát khá»i miệng, Äinh Äang đã giật phăng cây kẹp. Quên mất cÆ¡n Ä‘au, đôi mắt cô tròn vô thích thú.
Biết "cá" đã "cắn câu", Triệu Vỹ xòe tay ra hiệu bảo cô trả lại mình:
- Hông... thì đưa đây... lát tặng ngưá»i ta...
- Hông! - Như đứa trẻ sợ bị tướt quà, Äinh Äang giấu nhanh cây kẹp vào vạt áo. Gương mặt bá»—ng hiá»n má»™t cách Ä‘ang ngá».
- Tui hết khóc rồi chớ bộ!
- Hết khóc thì lấy đi.. nhưng nói trước kẹp đó là của .... Thanh Thanh đó.
- Của Thanh Thanh hả? .. Hổng thèm...
Cây kẹp như biến thành cục than hồng, cô quăng mạnh xuống chân, chuẩn bị khóc tiếp màn hai.
- Giả bá»™ thôi - Cúi nhặt cây kẹp lên, Triệu Vỹ kéo cô vào lòng nhẹ dùng tay lau mấy giá»t lệ chưa khô trên mắt cô. Vén mấy sợi tóc lòa xòa, anh trìu mến:
- Kẹp nào cá»§a Thanh Thanh chứ? Äây là cá»§a ngưá»i ta tặng cho bé đó.. ngốc ạ! - Rồi vừa kẹp tóc Triệu Vỹ vừa mắng - Là con gái gì mà tối ngày cứ để tóc bù xù thấy ghê hà.
- Kệ tui! - Hỉnh mặt lên, cô trả lá»i như Ä‘anh đá mà rất dịu dàng. Sao cô thèm được như vầy mãi mãi.
- À! - Äinh Äang lại chợt la to làm Triệu Vỹ giật nảy ngưá»i, cứ ngỡ Ä‘ang chạm phải chá»— Ä‘au trên tay cô:
- Sao vậy?
- Tui cũng có cái này hay lắm, tặng anh nè. - Ra vẻ bí mật, cô chạy đến góc hàng rào nhặt lên một cái gói tròn tròn rồi hớn hở chìa ra trước mặt anh.
- Cái gì vậy? - Nắn nắn món quà, Triệu Vỹ cố đoán nhưng không ra. Chỉ biết là nó hình tròn, nặng nặng.
- Äừng há»i, mở ra Ä‘i. - CÅ©ng hồi há»™p, cÅ©ng thích thú chẳng kém Triệu Vỹ, đôi mắt cô dõi theo bàn tay anh mở từng lá»›p giấy.
- A! Là trái banh ư?
Như đứa bé lần đầu thấy món đồ chÆ¡i lạ, Triệu Vỹ không kìm được vẻ ngạc nhiên. Äôi mắt mở to trân trối, anh như không tin vật trước mắt mình là má»™t trái banh da.
Bởi, làm sao Äinh Äang biết anh mÆ¡ má»™t trái banh mà tặng chứ? Bao ngày cùng đám phu khuân vác rựơt theo trái banh má»§ nhẹ há»u trên sân cá», anh và bá»n há» hằng mÆ¡ có được má»™t trái banh da. Anh không nói làm gì, chứ bá»n há» chưa má»™t ai được lần nào đá quả banh thật. Nên cái cảm giác sút căng lưới quả bóng tròn xoáy mạnh giữa không trung thú vị thế nào há» không làm sao tưởng tượng.
ÄÆ°á»£c tặng banh, Triệu Vỹ mừng còn hÆ¡n được tặng vàng. Nhẹ xoa tay xác định độ căng, anh biết được đây là má»™t quả banh da siêu hạng, thứ dành cho các tuyển thá»§ quốc gia dá»± đấu, giá rất cao.
- Thích không hả? - Nhìn anh thẫn thỠôm quả bóng, Äinh Äang nghe vui trong lòng lắm. Thật ra, lúc mua banh, cô có hình dung đến ná»—i vui mừng cá»§a anh rồi, nhưng thật không ngá» anh còn mừng hÆ¡n mức tưởng tượng cá»§a cô nhiá»u. Thế má»›i biết vì sao anh cam lòng từ bá» vinh hoa phú quý, chấp nhận sống má»™t Ä‘á»i kham khổ. Bóng đá thá»±c sá»± là lẽ sống, là hÆ¡i thở cá»§a anh rồi.
- Thích lắm, nhưng... - Triệu Vỹ chợt ngập ngừng làm Äinh Äang hồi há»™p:
- Nhưng làm sao hả?
- Nhưng mắc lắm, đáng giá cả gia tài cá»§a Äinh Äang, làm sao tôi nhận được? Äá chÆ¡i, banh má»§ cÅ©ng được rồi. Äinh Äang ... Ä‘em trả lại Ä‘i - Vá»›i chút ngập ngừng, anh trả lại trái banh cho cô.
- Có bao nhiêu đâu, anh nhận đi - Khẩn khoản đặt trái banh vào lòng anh, cô nói - Lớn rồi, ai lại đá banh mủ chứ?
- Tôi đã bảo không nhận là không nhận, đừng nài nỉ uổng công. - Tránh nhìn vào quả bóng, Triệu Vỹ dứt khoát không nhận. Äành lòng nào vì sở thích cá»§a mình mà bắt cô hy sinh nhiá»u như vậy.
- Anh không nhận phải không? - Biết năn nỉ chẳng ăn thua, Äinh Äang chuyển sang thế tấn công - ÄÆ°á»£c, nếu anh không nhận thì tôi quăng nó ra đưá»ng, ai muốn nhặt thì nhặt - Nói rồi cô giÆ¡ cao trái banh, bậm môi, dùng hết sức bình sinh ném mạnh qua hàng rào.
- Ê, đừng quăng, tôi nhận mà ... - Chưa dứt câu, Triệu Vỹ đã nhún mình vá»t theo quả bóng. Äẹp như má»™t thá»§ môn chuyên nghiệp, anh lá»™n đúng hai vòng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, trái banh đã ôm gá»n trong lòng.
- Äẹp không hả? - Äể xoa dịu cÆ¡n giận trong lòng cô, anh đập quả banh xuống đất bằng má»™t tay, mỉm cưá»i thật đẹp.
- Hên thôi - Phục trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn kênh kênh, cô thách - Giá»i thì đưa tôi đá, coi có bắt được nữa không?
- Sợ gì? - Hăng hái lên, Triệu Vỹ thảy trái banh cho cô, khuỳnh khuỳnh ngưá»i thá»§ thế. Gì chứ chụp gôn anh năng khiếu có thừa.
- Chuẩn bị nè!
Hét to má»™t tiếng đánh lạc hướng Triệu Vỹ, Äinh Äang co chân sút thật căng làm quả bóng bay vèo... rá»›t ngay nồi cháo Ä‘ang sôi cá»§a dì Ba rồi tưng sang hất luôn thùng thuốc cá»§a bà Bảy văng xuống đất, kéo theo má»™t tràng đổ vỡ kéo dài.
Chết cha! Hai cái lưỡi lè dài rồi không hẹn mà cả Triệu Vỹ lẫn Äinh Äang đồng tìm má»™t chá»— nấp cho kín đáo. Mặc kệ con chó màu xám Ä‘ang lù lù tiến lại con cá lóc ở giữa sân. Mặc kệ luôn má»› cải tươi héo dần Ä‘i dưới ánh mặt trá»i. Mất má»™t bữa cÆ¡m, nhưng cả hai biết hôm nay mình không đói. Nghe chá»­i cÅ©ng đủ no rồi....
=====

Chỉ là hai đôi bốc vác đá vá»›i nhau để tranh má»™t quả banh thôi. Vậy mà, hôm nay trên sân cá» nhà bà Tư mập chật ních ngưá»i xem. Vòng trong lẫn vòng ngoài, càng lúc ngưá»i càng kéo đến nhiá»u hÆ¡n.
Ngồi thu lu dưới tàn cây chùm ruá»™t giữ thùng nước đá, Äinh Äang vừa gậm cây cà rem vừa tròn đôi mắt nhìn theo quả bóng như má»™t cổ động viên chính hiệu.
Cô chẳng hiểu gì vá» bóng đá dù năm lần bảy lượt Triệu Vỹ kiên trì ngồi giảng. Nào là việt vị, phạt góc, phạt Ä‘á»n rồi đến ném biên, thẻ vàng thẻ Ä‘á». Nghe rối cả đầu, loạn cả trí lên. Cô chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u duy nhất, há»… bên nào để banh lá»t khung thành là bên đó bị thua. ÄÆ¡n giản vậy.
Cô lại thấy đá banh là má»™t trò vô bổ, chẳng được tích sá»± gì, chỉ tốn sức, hao hÆ¡i. Khi không rá»§ nhau mấy chục ngưá»i áp Ä‘uổi theo trái banh tròn, giữa trá»i nắng chang chang, mồ hôi nhá»… nhại. Làm gì chứ? Thích đá vô khung thành vậy sao không dá»±ng luôn cho má»—i ngưá»i má»™t cái tá»± đá vô coi có khá»e hÆ¡n không?
Cô chỉ dám nghĩ như vậy một mình thôi. Không dám cho Triệu Vỹ biết đâu. Anh sẽ tự ái, giải tán ngay đội banh lập tức. Dù sao đây cũng là công trình của anh với cô mà.
Nhá»› lại ngày đầu thành lập đội banh, vất vả biết bao nhiêu. Chạy ngược chạy xuôi, năn nỉ ngưá»i này, vận động ngưá»i kia á»§ng há»™ giúp đội banh thành lập. CÆ¡ cá»±c nhất vẫn là là việc thuyết phục bà Tư mập cho xá»­ dụng phần đất trống làm sân cá». Chẳng làm gì, bà để đất bá» hoang. Vậy mà phải năm lần bảy lượt, năn nỉ mãi bà má»›i chịu cho mượn làm sân thi đấu.
Gian nan, thá»­ thách biết bao nhiêu. Äá»™i banh lúc má»›i thành lập chỉ lèo tèo có mấy ngưá»i, trông thật nản. Vậy mà.. Triệu Vỹ lại hạ quyết tâm không bá» cuá»™c. Anh làm ngày làm đêm, bao nhiêu tiá»n kiếm được Ä‘á»u bá» vào vun đắp cho đội banh. Những đêm giật mình thức giấc, cô thấy anh má»™t mình má»™t cuốc miệt mài trên sân cá».Chiếc bóng cô đơn ngạo nghá»… giữa trá»i khuya sương lạnh. Anh quyết san băng các mô đất gập ghá»nh, cÅ©ng như quyết vượt qua bao trở ngại để hoàn thành tâm nguyện.
Khoác thêm chiếc áo, nấu tô mì nóng, cô bước ra sân cùng anh san sẻ. Bàn tay nhá» nhắn cá»§a cô nâng niu trồng từng cây cá». Thứ cá» chỉ ngưá»i ta vẫn trồng ở các sân vận động này không dá»… mua đâu, lại mắc như vàng nữa. Phải cẩn thận, đừng phung phí dù chỉ má»™t ngá»n thôi. Vừa phụ Äinh Äang xá»›i tÆ¡i lá»›p đất, Triệu Vỹ vừa thì thào cho cô biết. Còn tiết lá»™ thêm má»™t bí mật động trá»i. Toàn bá»™ số cỠđược trồng trên sân Ä‘á»u do anh Ä‘i ăn cắp ở các sân vận động, má»—i nÆ¡i má»™t ít Ä‘em vỠđó.
Khuya lắc khuya lÆ¡ má»›i trồng xong má»› cá». Mệt phá» ngưá»i nhưng vui lắm. Ngã vật ra trên nệm cá», cô cùng anh ngắm sao đêm, nghe anh kể chuyện Ä‘á»i mình rồi ngá»§ quên lúc nào không biết. Sương xuống lạnh ướt đẫm ngá»n cá» nhưng cô vẫn an toàn nhá» chiếcáo anh che chở.
Cuối cùng thì lòng nhiệt tâm cÅ©ng được Ä‘á»n bù. Từ hòn than nhá», Triệu Vỹ đã khÆ¡i dậy được ngá»n lá»­a hồng. Như đám cá» lá»›n dần, đôi bóng ngày má»™t vững mạnh hÆ¡n. Và đây cÅ©ng là lúc Äinh Äang trổ tài ranh mãnh.
Äể giúp đội bóng hoạt động quy cá»§ hÆ¡n, cô đã nghÄ© ra má»™t cách. Không đợi mạnh thưá»ng quân trợ giúp, cô viết ngay tá» chi phiếu, nhá» chú Thanh tài xế mang đến tặng vá»›i danh nghÄ©a má»™t cổ động viên á»§ng há»™.
Ngạc nhiên vì số tiá»n quá lá»›n nhưng chẳng chút nghi ngá», Triệu Vỹ nhận hai triệu vá»›i lòng biết Æ¡n sâu sắc. Tá»± hứa vá»›i lòng sẽ không phụ công ngưá»i tin cậy, nhất định đội bóng cá»§a anh sẽ làm được ra trò.
Có vốn, Triệu Vỹ mạnh dạn đầu tư trang phục cho đội bóng. Tổ chức đấu giao lưu, phát giải vực dậy phong trào.
Bằng vốn kinh nghiệm há»c được ở thầy Vương Thanh, ở hai năm chính quy được đào tạo tại trưá»ng và ở năng khiếu bẩm sinh cá»§a bản thân mình, Triệu Vỹ trở thành má»™t huấn luyện viên chính thức. Anh tổ chức, cÆ¡ cấu má»™t đội banh không thua gì chuyên nghiệp. Vá»›i kỹ thuật cá nhân Ä‘iêu luyện, anh khiến ngưá»i xem phải trầm trồ, thán phục, trước những đưá»ng banh đẹp, những pha nguy hiểm thá»±c sá»± gây cấn trước khung thành. Và đó cÅ©ng là lý do hiến sân cá» bà Tư mập hôm nay chật ních ngưá»i xem.
- Này cháu bé cho chú há»i. Cháu có biết anh chàng tóc dài kia tên gì không?
Äang mÆ¡ màng dõi theo vòng lăn cá»§a quả banh. Äinh Äang chợt giật mình bởi má»™t bàn tay nhẹ vá»— vào vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Äinh Äang ngỡ ngàng nhìn ngưá»i đàn ông lạ. Trông dáng Ä‘iệu và cách ăn mặc sang trá»ng cá»§a ông, cô biết ông thuá»™c giá»›i trung lưu và không phải dân bản xứ.
- Nói đi cháu bé! Anh chàng tóc dài ấy tên gì? Bác không rảnh đâu.
- Tên Triệu Vỹ, mà bác há»i làm gì chứ?
Äôi mắt e dè, cô thoáng nghi ong là ngưá»i cá»§a ba Triệu Vỹ. Nhưng không phải, bởi ông đã vạch đám đông Ä‘i đến vạch vôi trắng hét to:
- Triệu Vỹ, tôi cược anh trong mưá»i phút sút thá»§ng lưới đối phương. Nếu anh làm được, tôi sẽ á»§ng há»™ đội banh cá»§a anh má»™t triệu - Rồi như sợ má»i ngưá»i chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra nguyên xấp tiá»n dày. Äặt tất cả vào tay trá»ng tài, ông gật đầu chào Triệu Vỹ như thể đã thân vá»›i anh từ lâu lắm - Ráng lên nghe!
- Tôi sẽ cố gắng! - Dùng tay làm loa hét trả lá»i ông, Triệu Vỹ tiếp tục Ä‘uổi theo quả bóng. Kết quả đã có rồi, nhưng sau lá»i cược cá»§a ông, trận đấu sôi động hẳn lên. Ai cÅ©ng tò mò, hồi há»™p. Liệu Triệu Vỹ có lấy nổi má»™t triệu cá»§a ông không?
Trong đám đông sôi nổi ồn ào, bàn tán, chỉ có má»—i Äinh Äang là ngồi phụng phịu buồn thiu. Cô nghe giận Triệu Vỹ nhiá»u. Äã biết không làm được, nhận lá»i làm gì cho mất uy danh. Tấm lưới bằng sợi ni lon chắc lắm, dá»… gì bị trái banh làm thá»§ng? Thì ra... cô cứ ngỡ ông lão kia chÆ¡i xá», bắt Triệu Vỹ làm lá»§ng theo nghÄ©a bóng.
Ông không phải nhà thể thao, cÅ©ng chẳng phải má»™t huấn luyện viên cần cầu thá»§. Chỉ là má»™t thương gia, ông say mê bóng đá như má»™t cổ động viên nhiệt thành trên sân cá».
Ông không biết và cÅ©ng không ngá», tít trong con hẻm cụt lại có má»™t sân vận động tuyệt vá»i như vậy. Mà dù biết, ông cÅ©ng chưa chắc phí thá»i gian quý báu cá»§a mình để xem hai đội không chuyên nghiệp đá chÆ¡i. Vé buá»™c ông vào cá»­a phải là trận chung kết, tranh vô địch cấp quốc gia kìa.
Ông chỉ tạm dừng chân bên đưá»ng đợi ngưá»i bạn vào lấy món đồ bị bá» quên thôi. Thấy trận đấu bên đưá»ng, tiện mắt ông nhìn qua giết thá»i gian. Không ngá» lại phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u kỳ thú.
Từ phong cách, lối chÆ¡i đến kỹ thuật cá nhân. Tuy chưa Ä‘iêu luyện, nhuần nhuyá»…n lắm nhưng ở hàng tiá»n đạo có má»™t chàng cầu thá»§, ngay từ đầu đã thu hút được ông bởi những đưá»ng chuyá»n xa thật chính xác vfa cÅ©ng thật là quen.
Ông nhá»› ra rồi, không sai được. Äó chính là sở trưá»ng cá»§a cố vua phá lưới Vương Thanh. Thần tượng má»™t Ä‘á»i ông mến má»™. Tưởng đã mất Ä‘i rồi, không ngá» lại được hồi sinh trong cách đá cá»§a chàng trai trẻ.
Mắt má» lệ tiếc thương, trước mặt ông, vua phá lưới Vương Thanh như vẫn còn tồn tại. Hiên ngang má»™t mình má»™t bóng qua mặt hÆ¡n ba hậu vệ cá»§a đối phương, sút thẳng khung thành, Ä‘em chiếc cúp vàng đầu tiên cho ná»n bóng đá Việt Nam.
Càng nhìn, càng mê, càng thấy giống. Nếu không lỡ hẹn cùng ngưá»i bạn, có lẽ ông sẽ ở lại xem xong trận đấu. Không, không thể.... Ä‘i khi chưa xem chàng trai đó làm bàn được. Äặt cược má»™t triệu đồng, ông chỉ muốn Triệu Vỹ đá nhanh lên.
Äã là phút thứ chín rồi, bóng ngưá»i bạn đã thấp thoáng sau hàng dâm bụt mà Triệu Vỹ vẫn chưa tạo được pha nguy hiểm dù nhá» nhoi nào trước khung thành đội banh. Thất vá»ng, ông toan nổ máy xe, chợt nghe tiếng cổ động viên đậy lên từ má»™t phía:
- Hay lắm Triệu Vỹ, ráng lên.
Má»™t mình má»™t bóng, Triệu Vỹ khéo léo lừa chân thoát khá»i sá»± kèm sát cá»§a hai hậu vệ, vượt qua hàng phòng thá»§ đối diện vá»›i khung thành. Hồi há»™p quá! Anh sẽ sút hướng nào? Má»—i ngưá»i suy má»™t cách.
Một quả bóng xà ư? Vâng, đúng là một quả bóng xà tuyệt đẹp đầy kịch tính theo lối nhận xét của bình luận viên, đã làm thủ môn phải bó tay bất lực nhìn quả bóng xuyên đùi thủng lưới nhà.
- Tuyệt lắm - Cưá»i mãn nguyện, ngưá»i đàn ông đỠmáy, chở ngưá»i bạn lao ra đưá»ng cái trước khi má»i ngưá»i kịp nhận ra mình. Lòng nhá»§ lòng sẽ còn quay trở lại tìm Triệu Vỹ.
Sau cú sút cá»§a anh cÅ©ng vừa đúng chín mươi phút cho trận đấu tạm dừng. Tá»· số 5-0 nghiêng vỠđội Tá»± Cưá»ng. Nhưng trên đài cao nhận giải, Triệu Vỹ vẫn vui vẻ tặng lại quả banh da kèm năm trăm ngàn á»§ng há»™ cá»§a ngưá»i đàn ông lạ cho đội bạn. Trên tinh thần Ä‘oàn kết, anh hy vá»ng gặp lại đội bạn trong má»™t dịp đấu khác, sôi nổi mạnh mẽ hÆ¡n.
Ai cÅ©ng hài lòng, vui vẻ trước cách cư xá»­ nhân ái cá»§a anh. Vòng ngưá»i tan dần trong tiếng xì xào vá» má»™t đưá»ng banh đẹp xa dần.
Xách thùng nước bước theo Triệu Vỹ, Äinh Äang cứ thắc mắc trong lòng. Rõ ràng lưới chưa bị thá»§ng sao ông ta lạithua như vậy chứ? Kỳ lạ thật.
Tài sản của phamduy88


Last edited by phamduy88; 13-04-2008 at 11:52 AM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìîáèëÿ, co be noi doi ha thu, êíèãó, ìóæ÷èíû, ðàñêðàñêè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™