 |
|

10-10-2011, 02:06 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà Già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 16:
Nguồn: Google
Sáng bữa sau, Tám Hưng xuống khóc và tạ Æ¡n Thượng Tứ. Chiá»u lại Hương há»™ Huy lên chÆ¡i, chú nói bà sui đã có cho chú hay vá» sá»± Thượng Tứ giúp cho con rể chú thà nh gia thất, rồi chú khen ngợi ân đức cá»§a Thượng Tứ vô cùng. Thượng Tứ cưá»i mà nói rằng: “Không có ân đức chi hết. Tôi thấy con Quế vá»›i thằng Sang thương nhau, nhưng vì có cái nghèo, nên nó không cưới được, bởi váºy tôi giúp cho vợ chồng nó thá»a tình, chá»› có chi đâuâ€.
Qua bữa sau nữa, con Quế lên nấu ăn, bá»™ nó há»›n hở, mặt nó tươi chong. Thượng Tứ biết nó đã hay việc cáºu giúp cho thằng Sang cưới nó rồi. Cáºu lấy là m vui lòng, rồi cáºu lại nghÄ© thầm rằng nếu cáºu để dà nh số tiá»n mua đồ ká»· niệm cho cô Hai Hẩu ngà y trước đó, thì bây giá» cáºu giúp được tá»›i năm bảy ngưá»i nghèo có vợ có chồng.
Thượng Tứ giúp cho tá Ä‘iá»n tá thổ, hoặc cứu nhà nghèo trong xóm trong là ng, má»—i năm tốn hao ước chừng và i ngà n đồng bạc. Cáºu là m những việc “trái Ä‘á»i†đó, là vì cáºu thương con nhà nghèo, lại cÅ©ng vì cáºu thất tình thất chà nên cáºu là m, chá»› không phải cáºu mong được tiếng khen ngợi.
Nhưng mà những ngưá»i nghèo khổ, đã thá» Æ¡n rồi hay chưa cÅ©ng váºy, Ä‘á»u kÃnh phục mến yêu cáºu, tôn trá»ng cáºu hÆ¡n quan to, như thần sống.
Sá»± dân nghèo tôn trá»ng ấy là m cho mấy ngưá»i có cá»§a ở trong là ng trong tổng không ưa cáºu, đến ná»—i há» bà y chuyện xấu mà nói gian cho cáºu. Thầy Ban biện Chà là anh ruá»™t cáºu, mà cÅ©ng còn chê cáºu là đồ Ä‘iên. Còn nói gì ông Há»™i đồng Thưởng, há»… ông nghe ai nói tá»›i việc cá»§a cáºu thì ông gải đầu la lá»›n rằng: “ á»i ! Thằng đó mà nói là m tá»›i chi. Thứ đồ ngu, nó là m báºy là m bạ Ãt năm đây tiêu hết ruá»™ng đất cá»§a ông Kế hiá»n để lại đó chá»› gì. Tôi biết trước nên tôi bắt con Mạnh lại, thiệt là hay lắm. Nếu tôi lôi thôi, nó là m tiêu luôn sá»± nghiệp cá»§a tôi nữa chá»› phải chÆ¡i sao. Khá, nó biết thân, nên không dám héo lánh tá»›i đây nữa, mà nó cÅ©ng bá» thằng con nó cho tôi nuôi luôn, nó không dám đòi bắt.
Ai thương ai ghét Thượng Tứ không mà ng; ai kÃch bác, ai chê cưá»i cáºu cÅ©ng không kể. Cáºu cứ giúp đỡ lo lắng cho con nhà nghèo, ai nói thế nà o mặc ai, miá»…n là cáºu vui lòng thì thôi.
Má»™t bữa ná» cáºu Ä‘i chợ cáºu gặp thầy thông Hằng. Thầy trách cáºu theo cứ lúc thúc ở nhà hoà i, không Ä‘i chÆ¡i bá»i chi nữa hết. Cáºu cưá»i mà đáp rằng: “Váºy chá»› thầy quên mấy lá»i tôi nói vá»›i thầy hồi trước hay sao ? Tôi chÆ¡i bá»i, quyết xà i phá chút đỉnh đặng há»c khôn dại. Tôi tốn mấy ngà n đồng bạc đủ rồi. Bây giá» còn Ä‘i chÆ¡i là m chi nữa ?†Thầy thông Hà ng có tịt nên thầy mắc cở; thầy không dám há»i tá»›i chuyện chÆ¡i nữa. thầy há»i lÆ¡ là việc nhà cá»§a Thượng Tứ rồi thầy từ mà đi. Từ ấy vá» sau thầy hết dám tá»›i nhà Thượng Tứ nữa, mà khi nà o gặp cáºu trên chợ, thầy cÅ©ng không dám rá»§ ở chÆ¡i.
Thượng Tứ lìa vợ con, tránh báºu bạn, trót năm năm trưá»ng hiu quạnh má»™t mình, thú vui chẳng có chi khác hÆ¡n là cứu giúp tá thổ tá Ä‘iá»n, hoặc dìu dắt ngưá»i trong là ng trong xóm. Má»™t buổi sá»›m mai, cáºu vừa thức dáºy thì nghe tin cha vợ đã chết hồi hôm. Cáºu láºt Ä‘áºt Ä‘i xuống nhà thầy Ban biện Chà mà há»i coi tình cha vợ chà ng rể đã dứt rồi, nhưng mà bây giỠông Há»™i đồng Thưởng từ trần, cáºu có nên qua chịu tang hay không.
Thầy Ban biện liá»n đáp rằng: “Tuy vợ chồng xa nhau, nhưng mà không có để bá» chi hết. Äã váºy mà em ở vá»›i con Tư lại có con. Em phải qua chịu tang, chá»› không qua sao đượcâ€.
Thượng Tứ ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng:
- Tôi cÅ©ng nghÄ© qua chịu tang má»›i phải, bởi vì tuy ông gia tôi khiến cho vợ chồng tôi phân rẽ, nhưng mà mấy năm nay tôi không cưới vợ khác, mà vợ tôi nó cÅ©ng chưa lấy chồng. Äã váºy mà hồi má tôi mất, vợ tôi nó đã qua chịu tang đủ lá»…, có lẽ nà o bây giá» tôi lại là m lÆ¡. Ai quấy mặc ai, mình không nên lấy quấy mà trả quấy. Tuy váºy mà có má»™t Ä‘iá»u là m cho tôi ái ngại là ông gia tôi già u có lá»›n, tôi không tá»›i lui đã năm sáu năm rồi, bây giỠổng mất, tôi qua chịu tang, tôi sợ e thiên hạ không hiểu, há» tưởng tôi muốn hưởng gia tà i nên lết tá»›i.
- Há» tưởng thế nà o trối kệ há», hÆ¡i đâu mà lo. Gia tà i cá»§a ông già vợ em thì em hưởng, can cá»› cho ai mà há» nói. Em phải biết, theo thiên hạ thì dầu bác Há»™i đồng chưởi nát Ä‘i nữa, há» cÅ©ng chui đầu mà tá»›i hoà i, chá»› có phải há» là m như em váºy đâu.
- Miệng thiên hạ khó lòng lắm. Việc quấy, nếu há» là m thì há» cho là phải; còn há»… há» thấy ai là m, thì há» chê cưá»i, há» giem siểm.
- á»i ! Thây kệ há» ! Em liệu phải thì em là m, đừng có kể ai hết.
- Không. Thuở nay tôi là m việc chi tôi có thèm kể ai đâu. Nhưng mà việc nầy tôi ngại một chút là vì tôi sợ vợ tôi nó không thương tôi, rồi nó cũng khinh thị tôi nữa chớ.
- Có lẽ nà o con Tư nó dám khinh thị em. Em đi đi, đừng có dục dặc chi hết.
Thượng Tứ nghe lá»i anh, nên vá» thay đồ qua chợ Ông Văn liá»n. Bà Há»™i đồng thấy rể nhá» mấy năm nay không tá»›i lui, mà bây giá» nó cÅ©ng qua, thì bà động lòng nên bà khóc chồng nghe thảm thiết. Cô Ba Mạnh thấy Thượng Tứ cô đãi cÅ©ng như thưá»ng chá»› không tá» dấu chi khinh khi hay là há»n giáºn. Duy có vợ chồng Thôn Châu lạt lẽo, chồng còn há»i lÆ¡ là , chá»› vợ thiệt không thèm há»i tá»›i.
Thượng Tứ ở mãn đám tang. Chừng cúng phản khốc rồi, cáºu sá»a soạn cáo từ mà vá», thì Thôn Châu nói rằng: “Dượng vá» chi gấp váºy ? Dượng phải ở lại đặng tối nay tÃnh việc nhà má»™t chút chá»›â€.
Thượng Tứ cưá»i mà há»i rằng:
- Việc nhà là việc gì ? Tôi có biết việc gì ở đâu mà tÃnh ?
- Ậy, mà dượng phải ở lại đặng tối hết khách rồi vợ chồng tôi nói chuyện một chút.
Thượng Tứ tưởng vợ chồng Thôn Châu muốn phân giải việc vợ con cá»§a cáºu, nên cáºu dụ dá»±, ná»a muốn ở lại nghe coi ngưá»i ta nói thế nà o, ná»a muốn vá» phứt cho rồi đặng khá»i nghe những tiếng vô tình cá»§a vợ nữa. Cáºu chưa nhất định, bá»—ng nghe bà Há»™i đồng nói rằng : “Thằng Ba tÃnh vá» hay sao ? Vá» giống gì mà gấp dữ váºy ? Thầy con mất, con phải ở lại má»™t Ãt bữa vá»›i má chá»›â€. Mấy lá»i ấy tuy trách mà có tình, là m cho Thượng Tứ không thế cãi được, nên phải ở lại.
Tối lại, khách ở xa vá» hết ; tá Ä‘iá»n tá thổ há» cÅ©ng vá» nghỉ đặng sáng còn phải trở lại mà lo dá»n dẹp.
Bà Há»™i đồng đương ngồi tại bá»™ ván trước bà n thá» chồng mà ăn trầu. Thôn Châu vá»›i Thượng Tứ thì ngồi chung quanh cái bà n kế đó. Cô Hai Khá»e ở nhà sau Ä‘i lên, cô lại ngồi gần mẹ mà há»i rằng : “Thầy mất rồi, bây giá» việc nhà má tÃnh sao đây ?â€.
Bà Há»™i đồng day qua há»i rằng :
- Việc nhà là việc gì ? Mầy muốn nói việc con Mạnh phải hôn ?
- Thưa phải. Tôi muốn nói việc đó.
- Hồi trước thầy giáºn thằng Ba, thầy mầy rầy la, không cho nó tá»›i lui. Tao can hết sức không được. Bây giá» thầy mầy mất rồi, con rể nó biết phải(#1), nó qua chịu tang. Thôi, từ rà y sắp lên, thằng Ba nó mắc gia thế cá»§a nó, nó không vá» bên nây mà ở được, thì vợ chồng nó qua lại vá»›i nhau như hồi trước, chá»› có chuyện chi đâu mà tÃnh.
- Không. Không phải tôi muốn nói chuyện đó. Việc vợ chồng con Mạnh, má tÃnh thế nà o má tÃnh, tôi có cần nói là m chi. Tôi há»i váºy chá»› má quyết để cho con Mạnh ở luôn trong nhà nầy hay sao ?
- Váºy chá»› mầy biểu tao Ä‘uổi nó hay sao ?
- Tôi không bằng lòng để nó ở nhà nầy nữa.
- Ủa ! Sao váºy ? Thầy mầy mất rồi, nó phải ở há»§ hỉ vá»›i tao chá»›. Tại sao mà mầy lại không bằng lòng ?
- Con cÅ©ng là con, mà tôi là con lá»›n nữa. Nó là nhá», nó không được phép là m chá»§ cái nhà nầy. Như má muốn nó ở đây thì má phải má»i là ng, hoặc rước trưởng Tòa, biên hết thảy và ng bạc trong tá»§, biên hết thảy tà i váºt trong nhà , rồi láºp vi bằng giao má»™t bổn cho tôi giữ má»›i được.
- Là m chi váºy ?
- Nếu không là m như váºy, con Mạnh nó Ä‘oạt hết gia tà i rồi là m sao ?
Bà Há»™i đồng giáºn đỠmặt. Bà kêu Thôn Châu mà há»i rằng: “Thằng Hai, mầy có nghe vợ mầy nó nói đó hay không ? Thiệt tao không dè con Khá»e nó bất hiếu quá như vầy ! Cha nó chết, nấm má»™ chưa khô, mà nó đã tranh gia tà i, nó muốn móc há»ng em nó chá»› !â€.
Thôn Châu đứng dáºy đáp rằng:
- Thưa má, vợ cá»§a con nó muốn ngà y sau chị em khá»i xÃch mÃch kiện thưa, nên nó tÃnh như váºy, chá»› phải nó đòi chia gia tà i bây giá», hay là nó ganh gổ chi dì Ba đâu.
- Tè ra mầy cÅ©ng váºy nữa ! Nếu bây sợ con Mạnh ở đây nó ăn hết cá»§a, thì vợ chồng bây vỠđây mà ở.
Cô Hai Khá»e há»›t mà đáp thế cho chồng rằng: “Dầu má không biểu tôi cÅ©ng vá»; dại gì mà để cho vợ chồng con Mạnh nó ăn hếtâ€.
Bà Há»™i đồng giáºn quá, song bà không biết nói sao được, nên bà têm trầu mà ăn, không thèm trả lá»i.
Cáºu Thượng Tứ thấy váºy, cáºu lấy là m bất bình nên cáºu nói rằng: “Chị Hai nói như váºy, em phiá»n lắm. Vì thầy Ä‘uổi em, nên năm sáu năm nay em có dám tá»›i lui nhà nầy nữa đâu. Nay thầy mất, em vì cái nghÄ©a cha vợ chà ng rể nên em phải tá»›i mà cư tang báo hiếu. Em vì tình nghÄ©a chá»› không phải vì gia tà i. Tang lá»… xong rồi, hồi chiá»u em muốn vá», tại anh Hai cầm, rồi má biểu nữa, nên em má»›i còn ở đây. Việc gia tà i cá»§a thầy má, em không cần biết là m chi. Xin chị Hai há»i thá» má coi từ ngà y em và o là m rể cá»§a thầy má cho đến bây giá», em có xà i tiá»n cá»§a thầy má hết bao nhiêu. Sao chị chưa há»i má, mà chị lại nói vợ chồng em ăn hết cá»§a thầy má ? Vợ em ở trong nhà nầy, chị nghi ngại, chị ganh ghét, chị nói sao thì chị nói, chá»› em là đứa vô can, nhà cá»§a em thì em ở, tiá»n cá»§a em thì em xà i, em có phạm đến quyá»n lợi cá»§a chị chút nà o đâu, sao chị buông lá»i nói luôn em nữa ? Anh Hai chị Hai không cho vợ em ở đây, thì anh Hai chị Hai Ä‘uổi nó. Anh Hai chị Hai muốn vỠở đây, thì anh Hai chị Hai vỠở. Là m thế nà o em cÅ©ng không cản trở gì, sao anh chị tranh già nh gia tà i, mà lại kẹp luôn em vô là m cho ?†Cô Hai Khá»e nghẹn há»ng, còn Thôn Châu hổ ngươi, nên hai vợ chồng ngồi nÃn khe.
Bà Há»™i đồng tằng hắng rồi bà nói rằng: “Bây giá» má»›i thấy rõ rà ng ai tốt ai xấu ! Mà tao nói cho bây biết, cha bây lầm chá»› tao không có lầm đâu. Nhà cá»a ruá»™ng đất cá»§a tao là m ra, tao muốn cho ai tao cho, không ai được phép nói tiếng gì. Nhà nầy cha bây nhứt định cho thằng ThỠở đặng nó phụng tá»± ông bà , thì mẹ con nó ở. Bây có quyá»n gì mà đuổi. Vợ chồng bây thiệt là khốn nạn ! Cha bây chết, má»›i chôn vừa rồi; tao còn sá» sỠđây, mà bây đã muốn sanh chuyện Ä‘a há ! Äâu bây giá»i kêu ai tá»›i biên gia tà i cá»§a tao, thì bây là m thá» cho tao coiâ€.
Cô Hai Khá»e xụ mặt đáp rằng:
- Thầy nói để cái nhà nầy cho con cá»§a con Mạnh, mà thầy có láºp chúc ngôn hay không ? Như có thì má đưa tôi coi thá» coi.
- Cha mầy nói miệng cÅ©ng đủ, cần gì phải có giấy tá».
- Có được đâu. Nếu không có giấy tỠthì cái nhà nầy là của chung, có ai mà giựt được.
Nãy giá» cô Ba Mạnh đứng núp trong cá»a buồng, cô nghe rõ rà ng các việc hết thảy. Chừng cô Hai Khá»e tá» lá»i ganh gổ thái quá, thì cô Ba Mạnh không thế dằn lòng nữa được, nên cô bước ra mà nói rằng: “Chị Hai né, chị muốn ở nhà nầy thì chị vỠđây mà ở. Tôi không thèm đâu, đừng có theo mà già nh. Tại thầy nên tôi má»›i ở đây chá»›. Còn thầy nói cái nhà nầy là m nhà thá», để cho con tôi ở mà phụng tá»± ông bà , chá»› phải tôi giá»±t hay sao, nên chị nói nhiá»u chuyện. Cha mẹ sanh có hai chị em, mà chị nghe lá»i ngưá»i dưng, chị không biết thương em út. Thầy má»›i mất mà chị đòi biên tà i sản, chị muốn chia ruá»™ng đất, chị quyết già nh nhà cá»a, chị là m như váºy không sợ há» cưá»i hay sao ? Dầu chị không kể tình chị em, thì chị cÅ©ng phải nghÄ© nghÄ©a mẹ con chá»›. Sao chị lại kiếm chuyện mà là m cho má buồn như váºy ? Tôi biết ý chị rồi. Chị sợ cho tôi ở đây rồi tôi chuyên hết gia tà i Ä‘i. Thôi, chị vỠđây mà ở vá»›i má. Tôi giao hết gia tà i cho chị ăn má»™t mình, tôi không chia chác gì đâu, đừng có ganh ghét nữaâ€.
Tuy mấy lá»i cá»§a cô Ba Mạnh là lá»i nói lẩy, song xét cÅ©ng có cái nghÄ©a Ãt nhiá»u, bởi váºy Thượng Tứ ngồi nghe, cáºu lấy là m vừa lòng. Cáºu nghÄ©, nếu ở nữa thì cÅ©ng nghe cái chuyện tranh gia tà i chá»› không Ãch gì, bởi váºy cáºu kiếm cá»› cáo từ mà vá» liá»n.
Cách và i ngà y, bà Há»™i đồng sai bạn Ä‘i Mỹ Há»™i kêu Thượng Tứ qua cho bà nói chuyện. Thượng Tứ không hiểu chuyện gì, nên láºt Ä‘áºt lấy xe Ä‘i liá»n. Cáºu bước vô nhà không thấy vợ chồng Thôn Châu, chỉ thấy bà Há»™i đồng vá»›i vợ con cáºu mà thôi.
Cáºu qua ở mấy bữa đám ma, thằng ThỠđã quen vá»›i cáºu rồi, nên nay nó thấy cáºu thì nó chạy a lại mừng, cha con ôm nhau coi bá»™ thân thiết lắm.
Bà Há»™i đồng thấy váºy bà cưá»i mà nói rằng: “Ông Trá»i ổng khiến kỳ cục quá. Từ hồi nó má»›i được ba tháng cho tá»›i bây giá» nó có thấy mặt cha nó đâu. Má»›i gặp mấy bữa hổm, mà bây giá» coi bá»™ nó trìu mến chá»›. Hổm nay nó nhắc cha nó hoà i. Né, Thá», con vá» bên Mỹ Há»™i mà ở vá»›i cha con, con chịu hay không ?â€.
Thằng Thá» day lại há»i rằng:
- Mỹ Hội ở đâu ?
- Chỗ cha con ở đó.
- Chịu. Mà má cũng đi với tôi nữa chớ.
- Con đi với cha con. Má con mắc ở nhà với bà ngoại.
- Không chịu. Tôi đi một mình rồi tôi nhớ má tôi là m sao ?
- Có cha con đó không được hay sao ? Cần gì phải có má ?
- Có cha mà cũng phải có má tôi mới chịu.
Bà Há»™i đồng nghe cháu nói như váºy thì bà cưá»i ngất. Vợ chồng Thượng Tứ cÅ©ng ngó nhau mà cưá»i.
Bà Há»™i đồng bèn nói vá»›i Thượng Tứ rằng: “Vợ chồng con Khá»e tham lam, không ra giống gì hết. Bữa hổm con nghe nó nói đó thì con đã hiểu rồi. Nó kể đồng tiá»n, chá»› nó không biết nhÆ¡n nghÄ©a. Con cá»§a má đẻ, má biết lắm. Con Khá»e hồi chưa có chồng nó có như váºy đâu. Tại thằng chồng nó khốn nạn, mưu sá»±, bà y đặt cho nó, nên nó má»›i sanh tâm ganh gổ đó. Hôm ná» con vá» rồi, nó cứ theo gây gổ vá»›i con Mạnh hoà i, nó nói nếu con Mạnh ở đây thì nó phải thưa vá»›i Tòa đặng xin biên tà i sản, kẻo con Mạnh sang Ä‘oạt hết Ä‘i. Con coi có phải là nó khốn nạn hay không ? Thôi, thứ đồ bất hiếu như váºy, má không thèm kể nó nữa. Má kêu con qua đây, là muốn nói chuyện con Mạnh vá»›i con. Thầy con tánh hay cố chấp lắm; há»… ổng thấy việc trái ý, thì ổng ghi và o trà mà nhá»› hoà i, không ai khuyên giải được hết thảy. Tại ổng há»n con má»™t chút mà ổng không chịu cho con Mạnh vá» bển, chá»› không có chi lạ. Thôi bây giá» thầy con mất rồi, má không muốn để cho vợ chồng, cha con phân cách nhau nữa; váºy từ rà y sấp lên má cho phép con hoặc muốn rước mẹ con con Mạnh vá» bển mà ở cÅ©ng được, hoặc để bên nây há»§ hỉ vá»›i má, rồi con qua lại cÅ©ng được. Con tÃnh lẽ nà o thì con liệu lấyâ€.
Thượng Tứ ngồi suy nghÄ© má»™t hồi rồi cáºu đáp rằng: “Má thương con, má muốn cho vợ chồng con tái hiệp, cái Æ¡n ấy dầu mãn Ä‘á»i con cÅ©ng không quên. Nhưng mà con xin phép má cho con há»i má»™t Ä‘iá»n nầy: má định như váºy, mà không biết con tá»›i đây, hoặc con rước vá» bển, vợ con nó có vui lòng hay không ?â€.
Bà Há»™i đồng chưng há»ng mà há»i rằng:
- Tại sao con há»i kỳ cục như váºy ? Sao mà nó lại không vui lòng ?
- Thưa má, con há»i như váºy là vì con thấy vợ con không có tình gì vá»›i con hết. Má nhá»› lại mà coi, ngà y vợ con đẻ được 3 tháng, con qua xin rước, thầy rầy rà và cấp không cho con tá»›i lui nữa. Con há»i ý vợ con, thì nó nói con vá»›i nó đã hết duyên nợ rồi, nó biểu con cưới vợ khác, không còn vợ chồng gì nữa mà tá»›i lui. Nếu vợ nó hết thương con rồi, mà má ép nó thì cá»±c lòng nó chăng ?
Cô Ba Mạnh nghe chồng nói như váºy thì cô khóc mà đáp rằng: “Hồi đó tôi nói nặng mình là tại chị Hai Ä‘a. Äến sau tôi má»›i biết là chỉ nhiá»u chuyệnâ€.
Thượng Tứ chưng há»ng bèn há»i rằng:
- Sao mà tại chị Hai ? Chỉ nói giống gì ?
- Chỉ kẽ vạch, chỉ nói mình chÆ¡i bá»i lung lắm, đêm nà o mình cÅ©ng Ä‘em mèo chó vá» nhà , mình lại đương tÃnh kiếm vợ khác nữa. Chỉ nói nhiá»u chuyện lắm, nên tôi giáºn, tôi không chịu vá» bển.
- Té ra chị nầy sanh chuyện quá rồi ! Chị đặt Ä‘iá»u là m cho phân rẽ vợ chồng ngưá»i ta chi váºy !
- Không. Bây giá» tôi hiểu rồi. Chỉ bà y chuyện đó không phải chỉ muốn là m cho vợ chồng mình phân rẽ đâu. Chỉ không muốn cho tôi ở nhà nầy, chỉ bà y chuyện đặng cho tôi ghen tôi vá» bên nhà mà ở. Chẳng dè chỉ nói, tôi nổi giáºn, tôi không chịu vá» bển, là m cho cái kế cá»§a chỉ không thà nh, nên mấy năm nay chỉ ghét tôi lung lắm.
- Lòng ngưá»i thiệt là sâu hiểm quá ! Mà nhứt là cái lòng tham lợi có thể giết ngưá»i được như chÆ¡i !
Thượng Tứ hiểu tình ý vợ rồi, cáºu hết phiá»n nữa nên cáºu thưa vá»›i bà Há»™i đồng rằng: “Thưa má, bây giá» má cho phép vợ chồng con sum hiệp, lẽ thì con phải để vợ con ở bên nây mà há»§ hỉ vá»›i má má»›i phải. Nhưng mà con xét tánh ý chị Hai, nếu để vợ con ở đây thì chỉ sanh chuyện, rồi là m trong nhà xà o xáo cà ng thêm cá»±c lòng cho má. Váºy con xin má để con rước hết vợ con cá»§a con vá» bển mà ở cho yên ổn trong nhà . Tuy nói vá» bển, song năm ba bữa cÅ©ng qua má»™t lần mà thăm má, chá»› không phải Ä‘i luôn. Xin má đừng buồnâ€.
Bà Há»™i đồng chịu cho. Thượng Tứ xin rước liá»n. Bà nói ngà y ấy không được tốt nên bà biểu đợi hai bữa nữa, nhằm ngà y 21 rồi sẽ qua rước.
Chú thÃch: (1-) biết Ä‘iá»u đúng
|

10-10-2011, 02:09 AM
|
 |
Trùm Chôm Chỉa 4vn Äệ Nhất Soái Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Australia
Bà i gởi: 1,895
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 7 giá»
Thanks: 891
Thanked 35,188 Times in 1,058 Posts
|
|
Con Nhà Già u
Tác giả: Hồ Biểu Chánh
Hồi 17:
Nguồn: Google
Thượng Tứ vá» ghé nhà thầy Ban biện Chà mà thuáºt việc nhà lại cho thầy nghe. Thầy Ban biện nói rằng: “Vợ chồng Thôn Châu ham ăn quá rồi nói báºy. Bác Há»™i đồng chết không có là m chúc ngôn tương phân, thì gia tà i bác gái là m chá»§, hưởng huê lợi mãn Ä‘á»i, con rể thưa kiện gì được. Nó có quyá»n gì mà đuổi mẹ con con Tưâ€.
Thượng Tứ đáp rằng: “á»i, hÆ¡i nà o mà cãi cá» vá»›i kẻ tham lam. Tôi nghÄ© bắt tức cưá»i, ông gia tôi thương vợ tôi mà tôi phải phân cách vợ con; bây giá» chị vợ tôi ghét vợ tôi, mà tôi lại được hòa hiệp vá»›i vợ con. Việc Ä‘á»i kỳ quá !â€.
Ná»™i bữa chiá»u ấy, tá Ä‘iá»n tá thổ Ä‘á»u hay tin bữa 21 Thượng Tứ sẽ rước vợ con vá» Mỹ Há»™i.
Sáng bữa 21, Thượng Tứ dặn thằng Ngá»™ mở cá»a quét nhà , dặn con Mang Ä‘i chợ nấu ăn, rồi cáºu Ä‘em xe ra mà rước vợ con.
Cô Ba Mạnh đã thâu xếp quần áo sẵn rồi, nên Thượng Tứ qua chÆ¡i má»™t chút rồi thưa vá»›i bà Há»™i đồng mà xin rước vợ con. Bà Há»™i đồng đưa con rể ra xe, bà nói rằng: “Hai con vá» bển, bữa nà o rảnh thì chạy qua thăm má, chá»› vợ chồng con Khá»e má hết kể rồiâ€. Bà và nói và ôm thằng Thá» mà hun. Cô Ba Mạnh bước lên xe mà chảy nước mắt. Thượng Tứ thấy váºy cáºu rất động lòng; bây giá» má»›i hiểu mẹ vợ vá»›i vợ cá»§a cáºu không phải là không có tình vá»›i cáºu.
Xe chạy vù vù, thằng Thá» nói chuyện lăn lÃu, khi kêu cha mà há»i, khi ngó mẹ mà cưá»i. Chừng xe quanh vô sân mà ngừng, Thượng Tứ dòm vô nhà , thấy ngưá»i ta đông dầy dầy, cáºu không hiểu ở nhà có việc gì, nên láºt Ä‘áºt bước xuống mà há»i. Hương há»™ Huy chạy ra chà o mợ Tư rồi nói vá»›i cáºu rằng: “Tá Ä‘iá»n tá thổ vá»›i bà con trong là ng trong xóm nghe nói bữa nay cáºu rước mợ Tư và em nhá» vá», nên há» tá»±u lại mà chà o mừng mợ Tư, chá»› không có việc chi hếtâ€.
Thượng Tứ ngó vợ mà cưá»i, rồi nắm tay con mà dắt vô nhà , cô Ba Mạnh cÅ©ng Ä‘i theo má»™t bên đó. Khi bước vô cá»a cáºu thấy đủ mặt, đà n ông có, đà n bà có, ngưá»i già có, ngưá»i trẻ có, thì lấy là m cảm động nên đứng lại mà nói vá»›i vợ rằng: “Äây là bà con lối xóm. Tôi rước mình, tôi không có nói trước cho ai hay hết, mà bà con há» tá»±u lại mừng mình đông như váºy đó. Mình coi đó thì đủ biết mình không vá» bên nây ngưá»i ta buồn, còn mình vá» bên nây ngưá»i ta vui là dưá»ng nà oâ€.
Cô Ba Mạnh cảm xúc quá, cô không biết lá»i chi mà tạ Æ¡n, chỉ ú á»› nói rằng: “Tôi cám Æ¡n bà con … Không phải tại tôi không muốn vá» bên nâyâ€. Cô nói có mấy lá»i rồi cô lấy khăn lau nước mắt.
Có mấy cặp vợ chồng nhá» Thượng Tứ mà được thà nh gia thất, bước ra đứng trước nói rằng: “Chúng tôi nhá» cáºu Tư giúp đỡ nên má»›i có đôi bạn mà là m ăn. Mấy năm nay chúng tôi tức quá, chẳng hiểu vì cá»› nà o cáºu Tư ngưá»i nhÆ¡n đức, giúp cho trong là ng trong xóm trai có vợ, gái có chồng, còn pháºn cáºu Tư vợ chồng phân rẽ. Chúng tôi vái van hoà i, vái cho cáºu Tư mợ Tư được sum hiệp. Nay trá»i Pháºt nháºm lá»i vái cá»§a chúng tôi, thiệt chúng tôi mừng không biết chừng nà o mà nói cho đượcâ€.
Mấy ngưá»i khác lại tiếp theo mà nói nhá» cáºu Tư nên có nhà cá»a ở kÃn đáo, nhá» cáºu Tư nên có cÆ¡m nuôi vợ con, nhá» cáºu Tư nên có thuốc uống khá»i chết, nhá» cáºu Tư nên thuế khóa được thảnh thÆ¡i, lá»i nói nghe thiệt thà , mà bá»™ tướng coi kÃnh trá»ng lắm.
Cô Ba Mạnh động lòng ngÆ¡ ngẩn, không biết nói sao được. Thượng Tứ không dè là m nghÄ©a mà được ngưá»i ta cám nghÄ©a đến chừng ấy, bởi váºy cáºu đắc ý, đứng chúm chÃm cưá»i hoà i.
Hương há»™ Huy bước lại thưa rằng: “Xin lá»—i cáºu Tư, bà con lối xóm nghe nói mợ Tư vá» bên nây ai cÅ©ng mừng, nên có hùn tiá»n vá»›i nhau mua má»™t con heo là m thịt ăn mừng. HỠđương là m thịt heo ở đà ng sau. Xin cáºu Tư mợ Tư lát nữa ăn uống chung vui vá»›i bà con chúng tôi má»™t bữaâ€.
Thượng Tứ gáºt đầu rồi day qua nói vá»›i vợ rằng: “Thuở nay tôi mang tiếng xà i phá. Tôi xà i phá như vầy đó. Ngưá»i ta nói tôi phải mạt. Äã năm sáu năm rồi, ruá»™ng đất tôi vẫn còn đủ, nhà cá»a tôi vẫn còn nguyên, tôi chưa mạt. Mà dầu tôi xà i phá như váºy tôi phải mạt Ä‘i nữa, tôi cÅ©ng vui, bởi vì má»™t mình tôi mạt mà cả trăm nhà được ấm no thì có hại gì. Song tôi không mạt đâu, mình đừng loâ€.
Cô Ba Mạnh ngó chồng mà cưá»i, rồi vợ chồng dắt con Ä‘i vô.
Tá Ä‘iá»n tá thổ tan ra, đà n bà thì xuống nhà sau lo nấu nướng, đà n ông thì chia nhau ngưá»i ra xe xách đồ Ä‘em vô buồng, ngưá»i coi dá»n bà n sắp ghế sá»a soạn dá»n tiệc.
Vợ chồng sum hiệp, cả xóm mừng vui, ngưá»i trên cảm vì tình, kẻ dưới yêu vì nghÄ©a. Con nhà già u có ai biết cái hạnh phước nầy hay không ?
HẾT
|
 |
|
| |