23-05-2008, 06:31 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 16
Cuá»™c hà nh lạc ná»a chừng gián Ä‘oạn
Sách xuân cung rương nỠkhông còn
Ba tranh giai nhân từ đó giấu Bán Dạ Sinh trong nhà , cứ theo thứ tá»± chị em mà luân phiên ngá»§ vá»›i Sinh, hết đây tá»›i kia không lá»™n. Bán Dạ Sinh còn bà y thêm má»™t lệ má»›i gá»i là tam phân nhất thống, có nghÄ©a chia ba gom má»™t, tức là chia ba đêm má»—i ngưá»i ngá»§ má»™t đêm, rồi sau đó cùng ngá»§ chung má»™t đêm. Các nà ng Ä‘á»u há»›n hở đồng ý. HỠđặt má»™t chiếc giưá»ng rá»™ng, may má»™t cái gối dà i năm thước, má»™t cái chăn gồm sáu tấm. Má»—i lần đến đêm ngá»§ chung thì ba cô nằm chụm đầu lại, còn anh chà ng thì lăn qua lăn lại trên minh há», lăn đến đâu mà dương cụ cao hứng dá»±ng lên tức thì nhằm âm há»™ ngưá»i ấy mà chui và o. Gặp cô nà o sắc lượng cao thì nó đả luôn hai trăm cái, còn cô nà o sắc lượng thấp thì đả trên má»™t trăm cái. Xong ngưá»i nà o, Sinh tiếp tục hà nh lạc vá»›i hai ngưá»i còn lại.
Việc phòng sá»± cứ thứ tá»± như váºy trong khoảng má»™t hai trống canh thì xong. Tiết mục tiếp theo là dùng miệng để nếm vị Ôn nhu cá»§a các nà ng. Cái thú nà y, chỉ có ÄÆ°á»ng Minh Hoà ng, Trần Háºu Chá»§, và và i ba vị đế vương biết thưởng thức mà thôi, còn các ông thiên tá» cục mịch thì là m sao biết được, nói gì là bá»n tú tà i cùng khốn không biết có được nổi má»™t thê ná»a thiếp hay không. Ba nà ng được phục dịch châu đáo thảy Ä‘á»u đẹp dạ, ngà y giá» trôi qua rất mau.
Lúc Sinh má»›i đến ở, Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngá»c đã bà n lén vá»›i nhau:
"Ba chị em mình có được chà ng bên cạnh để hưởng lạc, tháºt có may mắn nà o bằng. Có Ä‘iá»u lúc đắc ý thì phải dá»± phòng khi thất ý. Mình tuyệt đối không thể để cho ngưá»i ngoà i biết chuyện nà y. Nhưng ngưá»i đáng sợ nhất lại là ngưá»i ở khÃt bên chúng ta. Vạn nhất mà ngưá»i ấy biết được, thì chúng ta không thể tiếp tục hưởng lạc như vầy được ná»a."
Hương Vân nói:
"Ai mà dám dòm ngó và o nÆ¡i thâm cung kÃn cổng cao tưá»ng cá»§a khuê phòng chị em tả"
Thụy Châu nói:
"ChÃnh là ngưá»i bà con vá»›i mình, chẳng lẽ chị em không biết hay sao?"
Hương Vân nói:
"Chắc là cô Thần phải không?"
Thụy Châu nói:
"Còn ai nữa. Mà cô ấy, chị biết không, tÃnh rất hiếu dâm. Mặc dù bá» ngoà i thá»§ tiết, nhưng không giá» phút nà o mà cô ấy không mÆ¡ tưởng đến đà n ông con trai. Huống chi hôm Ä‘i dâng hương, cô ấy đứng bên trong thấy chà ng vái chà o, cô ấy Ä‘iên lên muốn quỳ xuống đáp lá»…, nhưng không là m chắc ngại bất tiện. Trên đưá»ng vá» nhà , cứ luôn miệng khen chà ng đẹp, lại còn nói là tiếc không là m quen. Nếu cô ấy biết được tên há», chá»— ở cá»§a chà ng, chắc chắn là chà ng lá»t và o tay cô rồi. Chị xem, ngưá»i như thế mà biết chị em mình Ä‘ang giấu trong nhà , lại là má»™t tay hà nh sá»± giá»i như vầy, hẳn ganh tỵ lắm. Cô ấy lần nà o qua đây mắt cÅ©ng láo liên như chuá»™t ăn vụng mỡ, hết nhìn bên nà y lại liếc bên kia, tưởng chừng ai đó có gì Ä‘ang lén. Nên cần phải đỠphòng, má»™t là cho a hoà n tăng cưá»ng canh gác ngoà i cá»a, cô ấy cứ xông và o phải ho lên báo động kịp thá»i. Hai là chuẩn bị nÆ¡i giấu chà ng cho tháºt kÃn"
Thụy Châu bèn chỉ má»™t cái rương bằng mây để chứa tranh cổ, bên ngoà i là mây, bên trong lót ván má»ng. Rương dà i hÆ¡n sáu thước, rá»™ng hÆ¡n hai thước, sâu hÆ¡n ba thước. nà ng nói:
"Cái váºt nà y rất hay, không to lắm cÅ©ng không nhá» lắm, vừa đủ để chứa má»™t ngưá»i. Mình dá»n hết tranh ra, lúc nà o cần thì để chà ng và o tạm lánh trong ấy. Cô Thần là m sao biết được. Äiá»u đáng lo là nằm trong ấy vướng vÃu lắm, chắc là gỡ bá» và i tấm ván má»ng cho thêm thoáng má»›i ổn."
Hương Vân, Thụy Ngá»c nói:
"Tháºt là tuyệt diệu, cứ như thế mà là m"
Chá»§ ý định xong, ba cô dặn a hoà n thay phiên canh cá»a nghe ngóng. Äồng thá»i bắt đầu tháo gỡ bá»›t ván trong rương.
Bán Dạ Sinh thá» nằm và o trong quả vừa vặn, bên ngoà i khó có thể phát hiện được mảy may. Ngẩu nhiên má»™t hôm, ba chị em lượm từ áo Sinh má»™t quyển sổ trong ghi nhiá»u tên phụ nữ, phân ra là m mấy hạng, kem theo lá»i phê bình. Biết là nét chữ cá»§a Bán Dạ Sinh, há» má»›i Ä‘ua nhau tra há»i:
"Anh gặp mấy cô nà y từ hồi nà o? Quyển sổ được soạn từ bao giá», soạn để là m gì?"
Bán Dạ Sinh nói:
"Thì chÃnh là lúc anh ở trá» trong miểu Trương Tiên, Trông thấy giai nhân là ghi lý lịch ngưá»i ấy, giống như ngưá»i ghi chép nÆ¡i nà o có mầm búp măng, hầu lúc là m quan lá»›n, gom hết cả vá» chung hưởng phú quý. Những ngưá»i anh ghi trong nà y được xếp loại thượng hạng chỉ có bá»n em đó thôi"
Các nà ng xúm lại Ä‘á»c lá»i bình cá»§a chà ng vá» nhan sắc há», ai nấy đẹp lòng, nhưng khi đến ngưá»i phụ nữ Sinh đặt bà danh là Huyá»n sắc, chị em cùng tỠý bá»±c tức, vì Sinh dám sắp hạng ngang hà ng vá»›i há», tra vấn cho được là ai. Khi Ä‘oán là bà cô trong há» nhà mình, há» vẫn nói đà nh hanh Sinh coi bá»™ lưu luyến bà cô lá»›n tuổi ngang vá»›i các nà ng. Bán Dạ Sinh cứ má»™t hai xin lá»—i cho há» bằng lòng. Thụy Châu lại tinh quái lấy bút viết sau Ä‘oạn ghi chú vá» Huyá»n sắc mấy câu Ä‘ay nghiến:
Ngá»—ng trá»i lông trắng
Vừa trẻ vừa xinh
Ai so vá»›i qua.
Ão Ä‘en tuổi giÃ
Các nà ng cùng tỠý dá»—i há»n, nói Ä‘ay nói nghiến má»™t hÆ¡i, là m Sinh chỉ cúi đầu nhặn lá»—i, mặt rầu rầu mà lòng như mở há»™i, vì biết đấy là bà cô các nà ng ở ngay cạnh. Lại nói tháo rằng ghi dấu bà cô cốt để dá»… truy tung tÃch các nà ng mà thôi. Giải thÃch xong, các nà ng hà i lòng, Sinh lại rá»§ há» hà nh lạc. Sinh tá»± cởi quần áo ra trước, rồi lên giưá»ng nằm. Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngá»c theo thứ tá»± thoát y, Ä‘ang trần truồng ôm nhau đùa bỡn thì ngoà i cánh cá»a lá»›n, chợt có tiếng a hoà n tằng hắng báo động. Nghe ám hiệu ba nà ng cuống quýt mặc lại quần áo. Hương Vân ở lại lo giấu ngưá»i, còn Thụy Châu, Thụy Ngá»c thì bước ra cá»a ngoà i đón khách.
Quần áo cá»§a Bán Dạ Sinh cởi ra trước tiên, bị vùi dưới quần áo các nà ng, nên mặc không kịp. Vì váºy khi ai nấy mặc quần áo xong thì sinh vẫn cứ như nhá»™ng mà chui trốn trong rương đựng tranh.
Nói vá» Hoa Thần, khi và o trong nhà thì thấy Thụy Châu, Thụy Ngá»c mặt mà y thất sắc, cả hai lại như đứng lần khân cản cá»a trước mãi má»›i đưa và o phòng ngá»§, nên cà ng sinh nghi. NghÄ© rằng ba cô cháu có Ä‘iá»u khác lạ, nên cô quyết và o táºn phòng ngá»§ để xem động tịnh ra sao.
Cô và o trong phòng, cố ý rỠrà uống trà , nói:
"Lâu quá không qua chơi, đến đã thấy lạ, bà y biện rất đẹp."
Rồi Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, và o cả trong bếp, cái gì cÅ©ng lục, cÅ©ng lạo. Nhưng tuyệt nhiên không thấy có dấu tÃch gì khả nghi. Cô bèn ngồi lại cùng ba nà ng tán gẫu. Ba chị em tá» ra bình tÄ©nh khi nghÄ© việc nguy hiểm đã hết, tá»± cho là may. Nhưng biết đâu lúc cấp bách đã để sót má»™t Ä‘iá»u sÆ¡ hở.
Số là lúc nghe tiếng ho, há» chỉ có thì giá» mặc quần áo và đóng rương lại. Bán Dạ Sinh thì giấu được rồi, nhưng quyển sổ còn để sót trên bà n. Trong lúc nói chuyện, há» chợt trong thấy và định vá»›i tay lấy cất. Không ngá» Hoa Thần nhanh mắt lẹ tay hÆ¡n. Cô giở quyển sổ ra xem, biết là cá»§a má»™t tà i tá» Ä‘a tình bình phẩm các giai nhân, trong sổ có "huyá»n sắc giai nhân" (ngưá»i đẹp da huyá»n) được khuyên son, tả in hệt cô, từ mà u áo lụa Ä‘en, đến dáng ngưá»i. Bên cạnh còn tả ba nhan sắc cÅ©ng khuyên son, ghi chi tiết trang sức, mà u y phục đúng là ba cô cháu trong nhà . Cô bất giác động lòng thầm nghÄ©:
"Ngưá»i là m quyển sổ nà y há không phải là anh chà ng mình đã gặp ở miếu Trương Tiên hay sao?"
Äến khi Ä‘á»c lá»i phê bình mình, nét chữ do chÃnh tay Thụy Ngá»c viết, cô xếp sổ lại, cất và o trong tay áo, rồi cố ý thở dà i mà nói:
"Ngà y xưa Thương Hiệt đặt ra chữ viết, quả là má»™t báºc thánh nhân. Chẳng hạn, đặt ra chữ Gian trong chữ Gian Dâm, thì ngà i ghép ba chữ Nữ lại, ý muốn nói ba gà mái mà hợp lại thì chắc thế nà o cÅ©ng có chuyện gian dâm"
Thụy Châu nói:
"Tụi cháu, tuy ba đứa ở chung, nhưng có là m gì đâu, sao cô lại nói thế?"
Hoa Thần nói:
"Nếu ba cô không là m chuyện gì thì quyển sổ nà y từ đâu mà có?"
Hương Vân nói:
"Thưa lượm, được ngay trước nhà "
Hoa Thần nói:
"Nói câu đó, trẻ con lên ba cÅ©ng không tin được, tôi chỉ há»i ngưá»i viết quyển sổ nà y bây giỠở đâu, các cô khai ra thi má»i việc Ä‘á»u yên, bằng không tôi sẽ gá»i thư kèm theo quyển sổ cho chồng các cô, há» vá» tra vấn chắc sẽ rõ."
Nghe cô nói như váºy, ba chị em Hương Vân. đà nh xuống giá»ng:
"Quyển sổ nà y quả tháºt đã lượm được, đâu biết ngưá»i soạn há» Trương hay há» Lý, cÅ©ng đâu biết ngưá»i ta ở đâu để thưa lại vá»›i cô"
Hoa Thần vừa gạn há»i vừa đưa mắt sục sạo, trong bụng nghÄ©:
"Buồng khuê các cô ả, chá»— nà o mình cÅ©ng ghé mắt qua, riêng có cái rương lá»›n nà y thì chưa xét. Bình thưá»ng rương không Ä‘áºy nắp, hôm nay sao bá»—ng dưng lại khóa kÃn, hẳn có gì đây."
Bèn nói vá»›i Thụy Châu, Thụy Ngá»c:
"Chuyện nà y các cháu đã không chịu khai thì thôi, hãy tạm gác để tÃnh sau. Bây giá» cô muốn nhá» các cháu lấy cho xem mấy bức cổ há»a trong rương nà y, có được không?"
Thụy Châu, Thụy Ngá»c cùng đáp:
"Chìa khóa không biết bỠđâu, tìm không ra, nên không mở được rương. để khi nà o tìm được chìa, xin lấy tranh má»i cô xem."
Hoa Thần nói:
"Thôi, cô có thiếu gì chìa khóa, thế nà o cÅ©ng mở được. Äể cô khiến a hoà n Ä‘em lại."
Thế là không đầy một khắc đồng hồ sau, Hoa Thần có trong tay mấy trăm chiếc chì khóa. Cô bèn đi mở rương.
Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngá»c nhợt nhạt chẳng khác ba cái xác chết. Há» không tiện ngăn, đà nh để cô mở, trong bụng ước ao:
"Biết đâu chìa không vừa, mở không được"
Nà o ngá» chỉ mở má»™t cái là được ngay, không phải dùng đến chìa thứ hai. Mở nắp ra, má»™t chà ng trai trắng phau, da thịt ngồn ngá»™n nằm trong, giữa háng có khúc thịt, tuy má»m mà trông đã kinh ngưá»i, khôn biết lúc nó cứng lên thì sẽ đến cỡ nà o.
Hoa Thần thấy rồi, ung dung Ä‘áºy nắp rương khóa lại như trước, không há» há»i han gì đến ngưá»i nằm trong. Rồi là m mặt lạnh nói:
"Chồng các cô Ä‘i vắng, chốn khuê các, các cô dám là m việc tà y đình ! Ngưá»i đà n ông nà y và o đây từ bao giá», mổi cô đã ngá»§ được mấy chục lần rồi,hãy khai tá» tế xem nà o."
Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngá»c kinh sợ mặt xanh như tà u lá, không dám hó hé má»™t tiếng nà o.
Hoa Thần nói:
"Các cô không chịu khai cÅ©ng được. Äể tôi sai a hoà n Ä‘i má»i hà ng xóm đến chứng kiến, rồi sẽ cho khiêng tên dâm tặc lên quan"
Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngá»c khẽ bà n lén vá»›i nhau:
"Cô ấy nói là nói váºy, chứ không là m đâu, nhưng nếu mình không khéo thu xếp, biết đâu cô ấy chẳng là m tháºt. Chi bằng Ä‘iá»u đình vá»›i cô, Ä‘em chà ng ra má»i, má»i ngưá»i cùng hưởng, chẳng lẽ cô ấy giết mình sao."
Rồi tức thì hỠchạy đến ôm Hoa Thần, cùng nói:
"Việc nà y lẽ ra không nên dấu quanh, nay đã lỡ, xin cô mở lượng hải hà tha cho ngưá»i nằm trong rương."
Hoa Thần nói:
"Äã đà nh như váºy, nhưng còn tá»™i cá»§a các cô thì sao đây, hãy nói trước Ä‘i đã."
Hương Vân nói:
"Không dấu gì cô, tụi cháu trước đây ba đứa ba phần, nay xin thêm cô và o dá»± má»™t phần ná»a. Phần cô là ngưá»i trưởng thượng xin nhưá»ng cô dùng trước, tụi cháu in theo sau."
Hoa Thần cưá»i lạt nói:
"Xin tá»™i thế nà y thì hay tháºt, các cô giấu ngưá»i trong nhà để cùng ăn nằm không biết bao lâu rồi, bây giá» việc bại lá»™ má»›i chia thêm phần. Là m như váºy có khác gì quan nha bắt được trá»™m, không Ä‘em trị tá»™i mà chỉ giao hẹn từ đây vá» sau trá»™m được cái gì thì Ä‘em chia bá»›t cho quan má»™t phần, tá»™i trước xà xóa ư"
Thụy Châu nói:
"Váºy xin cô xá» cho"
Hoa Thần nói:
"Nếu muốn êm thắm, phải để ngưá»i nà y Ä‘á»n bù cô phần thiệt thòi, sau đó má»›i chia Ä‘á»u má»—i ngưá»i má»™t lần, nếu không thì phải Ä‘em lên quan, nồi cÆ¡m chung bị bể, không ai là m gì được cả."
Thụy Ngá»c nói:
"Cô muốn được bù, nhưng cÅ©ng phải có chừng, năm đêm hoặc ba đêm. Chẳng lẽ năm nà y tháng kia cô giữ độc quyá»n chà ng má»™t mình hay sao?"
Hoa Thần nói:
"Cô phải há»i riêng ngưá»i nà y, xem ngá»§ vá»›i các cháu đã được bao Ä‘em, cô sẽ ngá»§ bù má»™t mình bấy nhiêu, sau đó cô Ä‘em trả các cháu."
Ba nà ng cùng nói:
"Nếu váºy , xin cô cứ việc kêu ngưá»i ta ra há»i"
Hoa cô nói:
"Muốn cho minh bạch không thiệt cho ai, phải Ä‘em ra chá»— khác, riêng cô Ä‘Ãch thân Ä‘iá»u tra má»›i là công bình."
Ba cô cháu bà n tán, tÃnh mở rương ngay cho Bán Dạ Sinh ra, hoặc đợi trá»i tối ba cô cho a hoà n đưa Sinh sang vá»›i Hoa Thần, nhưng bà cô muốn ăn chắc, trong lòng tÃnh toán má»™t hồi, nói vá»›i các nà ng:
"Ban ngà y ban mặt dẫn Ä‘i thế nà y, sợ ngưá»i trông thấy, không hay. Mà há»i trước mặt các cô là m sao mà rõ. Chi bằng cứ để nguyên như trước, khóa lại rồi sai bá»n gia nhân khiêng thẳng qua nhà cô ngay, coi như là khiêng trả cô rương đựng tranh. Như thế má»›i tiện"
Không đợi các nà ng ưng hay không, Hoa Thần cho gá»i bốn đứa tá»› gái. Thế là rương lên vai, há» phăng phăng Ä‘em sang nhà Hoa Thần. Ba chị em trông theo cái rương mang vưu váºt đẹp trai ở trong, lúc ấy như trông theo cái quan tà i, vẻ mặt ai nấy ảo não như vợ đưa ma chồng, buồn thỉu buồn thiu, nhưng không dám khóc.
Trong lòng không những tiếc rẻ, còn lo âu bá»u bối thế là và o tay dâm phụ, mặc sức dà y vò.
Tà i sản của minhtien384
Chữ ký cá»§a minhtien384 Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.euâ„¢. Diá»…n đà n đươc phát triển dá»±a trên sá»± đóng góp tÃch cá»±c cá»§a tất cả các thà nh viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bà i
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:06 AM .
24-05-2008, 09:49 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 17
Cáºy thế già nh má»™t mình
Mắc mưu phải khổ vì ngưá»i
Khi ruÆ¡ng khiêng vỠđến nhà rồi, Hoa Thần Ä‘uổi bá»n tá»› gái ra ngoà i, nhưng không mở rương ngay, lại Ä‘i mở tá»§ Ä‘em ra má»™t bá»™ quần áo ngưá»i chồng quá cố mặc lúc trước. Sau đó nà ng má»›i mở rương, rồi còn giúp Bán Dạ Sinh mặc quần áo và o.
Sau đó hai ngưá»i chà o há»i nhau. Cả hai cùng từng trải khôn khéo nên câu chuyện chả mấy lúc mà tương đắc.
Vốn có tà i ăn nói là m mê mệt bao nhiêu ngưá»i, Sinh nói rằng sau khi đã gặp nà ng là ngưá»i đẹp trong mÆ¡, thì không lúc nà o nguôi tưởng nhá»›, chẳng qua vì không biết tên há», chá»— ở nên không tìm được. May mà hôm nay số trá»i run rá»§i, nhân há»a mà được phúc.
Hoa Thần đã xem qua lá»i Sinh phê trong sổ nên tin ngay, rất đẹp dạ.
Nà ng hối a hoà n dá»n cÆ¡m, hai ngưá»i ăn uống xong xuôi, trá»i chưa kịp tối, đã rá»§ nhau lên giưá»ng.
Hoa Thần tuy không máºp, nhưng cÅ©ng đến tám phần thịt. Bán Dạ Sinh vừa trèo lên mình nà ng, chưa kịp là m gì thì đã bị nà ng ôm ghì, gá»i anh yêu. Sinh láºp tức mê mẩn, tuy đã từng ngá»§ vá»›i bao nhiêu mỹ nhân, nhưng chưa bao giá» sảng khoái như lúc nà y.
Tại sao váºy?
Số là đà n bà có hai loại: có loại nhìn thấy thÃch, có loại chÆ¡i má»›i thấy thÃch, mà nhìn thấy thÃch chưa chắc chÆ¡i thấy thÃch. Xưa nay trong số phụ nữ, chỉ có Dương Qúy Phi là được cả hai. Nói vá» loại thứ nhất, phải há»™i đủ ba Ä‘iá»u kiện: phải ốm chứ không máºp, mảnh dẻ chứ không cao lá»›n, đẹp chứ không khá»e. Còn loại thứ hai, cÅ©ng phải đủ ba Ä‘iá»u kiện nhưng hoà n toà n trái ngược vá»›i loại thứ nhất, có nghÄ©a là muốn cho ngưá»i ta hà nh dâm thấy thÃch, thi ngưá»i phụ nữ phải máºp chứ không ốm, tác lá»›n chứ không nhá», khá»e chứ không đẹp. Có máºp nằm lên má»›i thấy êm ái, mùa đông thấy ấm, mùa hè thấy mát. Có to lá»›n nằm lên má»›i tha hồ giở đủ trò, không hụt đầu hụt chân, vá»›i lại ngưá»i nhá» quá không khác nà o trẻ con, đè lên chỉ thấy mến mà không thấy kÃch thÃch nhục cảm.
Äà n ông có ngưá»i nặng hÆ¡n trăm cân, nhẹ nhất cÅ©ng đến bảy tám chục cân, nếu không khá»e là m sao chịu nổi, nằm lên ngưá»i tất phải lo xẹp mất.
Xem thế đủ rõ hai loại đà n bà nà y trái ngược nhau, ai mà dung hòa được cả hai má»›i là vưu váºt cá»§a trá»i.
Hoa Thần tuy tuổi hÆ¡i cao, nhưng kiêm được cả hai Ä‘iá»u ấy. Vì thế Bán Dạ Sinh chưa động thá»§ mà đã đê mê, trong lòng khoái cảm đến cùng tá»™t. Dương váºt đặc biệt hùng hổ lên, tuy chưa nhỉ khà mà đã dà i, tuy chưa cá» xát mà đã nóng, cứ thế đút và o thẳng âm há»™ mỹ nhân.
Hoa Thần đã từng sinh nở, dÄ© nhiên địa đạo bên trong rá»™ng to, không chặt chá»™i như ba chị em Hương Vân. Sinh chÆ¡i được và i chục cái thì toà n thân nà ng run bần báºt. Bèn ôm Sinh nói vá»™i:
"Anh yêu, đả nhanh nữa đi, em sắp chết đây."
Bán Dạ Sinh hì hục tới tấp, lại nghe nà ng rên:
"Anh yêu, ngưng đi, em ra mất rồi."
Bán Dạ Sinh cắm sâu quy đầu và o sát hoa tâm cho dương váºt nghỉ má»™t lúc, đợi qua cÆ¡n cá»±c khoái xong, lại tiếp tục. Sinh vừa đẩy đưa dương váºt vừa há»i:
"Cưng, sao ra nhanh thế, anh má»›i chÆ¡i được và i ba chục cái thôi mà ? Ba cô cháu trẻ cá»§a em, còn chịu nổi anh thá»t ba trăm cái, có Ãt cÅ©ng phải đến hai trăm."
Hoa Thần nghiêm mặt nói:
"Cáºu nhá» Ã , tôi cắt nghÄ©a cho nghe, tụi con nÃt đó mà biết là m ăn gì. Tôi có thể là m từ má»™t ngà n cái trở dì, hai ngà n cái trở lại chưa hết vốn, chỉ sợ cáºu không đủ sức mà chÆ¡i tôi."
Bán Dạ Sinh ngạc nhiên nói:
"Tà i thế váºy sao. Nhưng vừa rồi sao nhanh váºy? Chẳng lẽ em giả đò xin thôi để gạt anh?"
Hoa Thần nói:
"Không phải gạt đâu, em sướng quá sức rồi. Tối nay tháºt là ngoại lệ, chẳng qua vì mưá»i mấy năm nay, em không gần đà n ông, lòng dục bị nén. Bá»—ng nhiên gặp anh, ngưá»i đẹp, đại bà i lại to, lòng hết sức vui, cho nên dương váºt anh vừa thá»t Ãt cái là đủ cho âm tinh tuôn ra. Äó là tá»± em muốn thế, chứ không liên quan gì đến việc anh chÆ¡i em lâu mau. Không tin, thá» xem sau lần hồi sẽ thấy khác ngaỵ"
Bán Dạ Sinh nó:
"Thì ra thế. Theo em nói, chÆ¡i má»™t ngà n cái trở Ä‘i, hai ngà n cái trở lại, đến thế mà em không ra, chắc phải có cách nà o khác ngoà i cách dùi mà i dương váºt?"
Hoa Thần nói:
"Cách chÆ¡i đà n bà đại khái chỉ có thế, chỉ cách trợ hứng thêm là khác thôi. Hoặc chÆ¡i nhau sao cho ra tiếng kêu, hoặc bằng cách vừa chÆ¡i vừa Ä‘á»c truyện dâm. Nếu cứ âm thầm, thì chẳng khác nà o ngưá»i nam câm chÆ¡i ngưá»i nữ câm, có thú gì, cho dù anh là m đến sáng Ä‘i nữa, thì thân có khoái mà trong lòng không sướng, thì âm tinh cÅ©ng không ra. Có Ä‘iá»u cách em chÆ¡i hÆ¡i khác ngưá»i ta: khi tháºt sướng, em Ä‘á»u thiếp chết Ä‘i má»™t khắc đồng hồ rồi má»›i hồi sinh. Em nói trước cho anh biết, kẻo thế nà o anh cÅ©ng lo sợ."
Bán Dạ Sinh nói:
"Nói như thế, phải là má»™t ngưá»i đà n ông tinh lá»±c tháºt là dồi dà o má»›i chÆ¡i nổi em. Tinh lá»±c cá»§a anh nếu không phải hạng nhất, thì cÅ©ng hạng nhì. Anh cố gắng hết sức, chắc cÅ©ng có thể đảm đương được. Nhưng không rõ ngưá»i chồng quá cố cá»§a em tinh lá»±c thế nà o, có thể má»—i đêm cùng giao hoan không?"
Chồng cá»§a Hoa Thần vì sắc dục mà chết, tinh lá»±c chưa đáng đứng hạng nhì mà chỉ thuá»™c hạng ba thôi, lúc trước cÅ©ng cá»±c dâm cá»±c dục, là m nhiá»u chuyện đồi phong bại tục. Cô nói:
"Chồng em thưá»ng nói vá»›i em, âm há»™ cá»§a các phụ nữ khác toà n là thịt, chỉ có cá»§a em ắt đúc bằng sắt. Chồng em đã nghÄ© trăm phương ngà n kế, nghÄ© cách cho em hứng tình, cuối cùng đã tìm ra nhiá»u cách để khÆ¡i lá»a dục ở em, đúng cách đúng thá»i, nhỠđó má»›i là m em thá»a mãn được. Bất luáºn chÆ¡i má»™t ngà n, hai ngà n cái, miá»…n là em thấy vui trong lòng là má»›i sướng mà thôi."
Bán Dạ Sinh nói:
"Những cách như thế nà o, cho anh bắt chước, may ra có thêm kinh nghiệm."
Hoa Thần nói:
"Dá»… lắm mà cÅ©ng sướng vô cùng. Có tất cả ba cách, gồm trong chÃn chữ. Äể em Ä‘á»c cho anh nghe, anh sẽ hiểu ngaỵ"
Bán Dạ Sinh nói:
"ChÃn chữ ấy là gì?"
Hoa Thần bên Ä‘á»c ra:
"Khán xuân ý, độc dâm thư, thÃnh tao thanh."
Bán Dạ Sinh nói:
"Khán xuân ý, độc dâm thư là hai cách lúc má»›i cưới vợ anh đã thá» qua rồi, quả có công hiệu lắm. Có Ä‘iá»u là m và i ba lần đã thấy chán, chỉ thỉnh thoảng là m thì được chứ không thể tÃnh chuyện lâu dà i."
Hoa Thần nói:
"Chắc là chá»— anh loại sách ấy mua không nhiá»u, xem qua là hết ngay nên má»›i thấy chán. Äằng em loại sách ấy mua rất nhiá»u, xuân cung có đến mấy chục bá»™, dâm thư có hà ng trăm thứ, xem xong đợt sau thì đã quên đợi đầu cho nên có thể xem lại mà vẫn động hứng như thưá»ng. Có Ä‘iá»u khi xem hai loại sách nà y, cÅ©ng phải theo thứ tá»± trước sau. Äá»c xuân ý lúc chưa là m gì nhau. Hai ngưá»i mặc quần áo tá» chỉnh, ngồi xem từng bức tranh, thái độ chá»§ khách nghiêm chỉnh. Cái hay là không là m gì, cứ tá»± nhiên thảo bà n luáºn cặn kẻ các kiểu giao hoan, rồi hứng tình bất thần cùng nổi, dâm thá»§y nhỉ ra, dương váºt cứng lên cÅ©ng mặc, xem được và i chục bức, đến khi cản cÅ©ng không được má»›i hè nhau lên giưá»ng láºt nhau ra mà chÆ¡i, khi ấy má»›i thấy sá»± nhiệm mầu cá»§a tranh xuân ý. Còn dâm thư thì chỉ Ä‘á»c khi hai ngưá»i Ä‘ang chÆ¡i, chÆ¡i má»™t cháºp, lại cùng giở sách ra Ä‘á»c, ngưá»i ná» Ä‘á»c cho ngưá»i kia. Äá»c đến chá»— cùng cao hứng lại chá»›i, chÆ¡i má»™t cháºp thấy bá»›t hứng, lại Ä‘á»c tiếp..
Bán Dạ Sinh nói:
"Nghệ thuáºt tháºt tinh vi. Äá»§ rõ ngà y trước anh hiểu sách rất sÆ¡ sà i. Không những không là m đúng theo lá»i sách dạy, mà còn không rõ ý nghÄ©a cá»§a sách là khác. Thế còn thÃnh tao thanh là thế nà o?"
Hoa Thần nói:
"Khi trai gái giao hoan, thì cái thÃch thú giữa hai ngưá»i trong cuá»™c em thấy chỉ có váºy thôi. Nhưng âm thanh sướng ngất do trai gái ân ái tạo ra cho mình ở ngoà i nghe được, má»›i tháºt đã Ä‘á»i, âm thanh như thế phải từ ngưá»i trong cuá»™c là m thà nh cho mình nghe thấy, chứ chÃnh mình là m mình đâu có nghe nổi. Khi có ngưá»i hà nh lạc Ä‘ang lúc tuyệt sướng rồi phát thà nh tiếng động, nghe được mình sẽ đê mê lạ thưá»ng. Lúc chồng em còn sống, em thưá»ng bảo anh ấy hà nh dâm vá»›i a hoà n. phải hà nh dâm là m sao cho dồn dáºp cho kêu tháºt mạnh, tháºt nhanh khiến nó phải rên lên vì khoái cảm. Lúc bấy giá», ngưá»i em sôi sục, bèn ho má»™t tiếng, chồng em sẽ bò lên giưá»ng, cứ như thế mà chá»c thẳng dương váºt và o là m liá»n, như đánh dã chiến, chứ không cần theo binh pháp nà o. Là m chừng bảy tám trăm cái là ra ngay. ChÆ¡i cách nà y khoái hÆ¡n khán xuân ý hoặc độc dâm thư.
Bán Dạ Sinh nói:
"Luáºn bà n tháºt tuyệt. Có Ä‘iá»u em vừa nói là tinh lá»±c cá»§a chồng em không được mạnh lắm, là m sao chÆ¡i a hoà n xong, lại có thể chÆ¡i tiếp bà chá»§. Huống chi khi chÆ¡i a hoà n, phải chÆ¡i tháºt kêu, tháºt nhanh. Anh nghÄ© chÆ¡i như váºy xong rồi, thì còn sức đâu nữa để tiếp tục đánh dã chiến, Ä‘iá»u nà y có lẽ hÆ¡i khó tin."
Hoa Thần nói:
"DÄ© nhiên vá»›i a hoà n, không phải tá»± anh ấy là m, mà dùng cái Váºt thay ngưá»i vá»›i nó. Äến tráºn dã chiến vá»›i em thì anh ấy má»›i là m lấy, chá»› sức anh ta đâu kham được lắm việc như váºy."
Bán Dạ Sinh nói:
"Cái Váºt thay ngưá»i đó, anh biết là cái gì rồi."
Hoa Thần nói:
"Anh biết rồi thì thôi. Váºt ấy trong nhà em có nhiá»u lắm. Ngay như mấy con a hoà n xinh đẹp cÅ©ng có mấy cái. Hôm nay mình má»›i gặp nhau lần đầu em đã ra rồi. Ngà y mai, chắc phải dùng váºt ấy để mình đánh dã chiến vá»›i nhau."
Bán Dạ Sinh nghe nói đến đây bá»—ng thấy hứng, tưởng tượng như mình Ä‘ang đáng dã chiến vá»›i a hoà n, nghe tiếng ho, vá»™i bò lên giưá»ng cá»§a bà chá»§, cÅ©ng tiếp tục đánh dã chiến, không cần theo binh pháp gì cả. Nãy giá» tuy hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau. nhưng không phải chỉ nói suông. Há» vẫn chÆ¡i nhau liên miên, cứ nói má»—i câu là thụt mấy cái, tÃnh ra được cÅ©ng ná»a ngà n. Dứt đỠmục, há» lại tiếp tục. Hoa Thần khoái cảm cùng tá»™t, tay chân lạnh ngắt, miệng há mắt trừng như ngưá»i chết. Tuy nà ng đã dặn trước, nhưng Sinh vẫn lo. Quả nhiên được má»™t lát thì tỉnh dáºy, ôm ghì lấy Sinh mà khen lấy khen để:
"Ngưá»i hùng cá»§a em Æ¡i, từ nay không cần mượn váºt nà o thay thế, hãy cho em sướng y như vầy là đủ, thế nà y thì tinh lá»±c cá»§a anh phải nói là đặc hạng, chứ đâu phải hạng nhì hạng ba gì."
Bán Dạ Sinh nói:
Trong quyển sổ tay, anh xếp em và o hạng đặc biệt. Nay em cũng coi anh và o hạng đặc biệt, là m gì ăn miếng trả miếng vội như thế?"
Hoa Thần nói:
"Em cÅ©ng Ä‘ang định há»i thăm anh trong quyển sổ, đứa nà o trong ba đứa viết thêm lá»i phÃa sau?"
Bán Dạ Sinh không tiện nói rõ ra, đà nh đổ thừa là không biết.
Hoa Thần nói:
"Tuy anh không chịu nói, nhưng trong bụng em cÅ©ng biết đứa nà o láo thế rồi. Tụi nó nói em già , nhan sắc tà n phai, không bì kịp vá»›i tụi nó. Khôâng phải em khoe, tụi nó nhá» hÆ¡n em Ãt tuổi, nhan sắc có hÆ¡n em đôi phần, nhưng chỉ để ngồi ngắm thôi, chứ còn thá»±c hà nh thì là m sao so vá»›i em nổi. Äừng nói chi chuyện hà nh lạc, cứ Ä‘em âm há»™ ra so thì cÅ©ng biết ai cao thấp, hay dở.
Bây giá» em nhịn để trong bụng, không tranh luáºn là m gì, để khi nà o rảnh, giữa thanh thiên bạch nháºt má»—i ngưá»i trổ tà i tá»· thÃ, má»™t trai bốn gái, bấy giá» rà nh rà nh má»›i biết ai giá»i, thiếu niên giá»i hay lão thà nh giá»i."
Bán Dạ Sinh nó:
"Em nói đúng. Ba cô ấy hãy còn trẻ, không kinh nghiệm, cần báºc lão thà nh chỉ dần. Còn cuá»™c gặp mặt tá»· thà nà y không thể bá» quạ"
Hoa Thần nói:
"Äó là chuyện vá» sau, rồi cÅ©ng sẽ tÃnh. Mình hãy lo hưởng lạc trước Ä‘i nà o."
Vì trá»i sắp tối, hai ngưá»i bèn ngồi dáºy mặc lại quần áo, Hoa Thần sai a hoà n bà y tiệc, để đãi Bán Dạ Sinh. Tá»u lượng nà ng cÅ©ng khá, không thua Bán Dạ Sinh, ăn uống cho đến quá canh hai, thấy hứng tình lại cùng nhau vầy cuá»™c mây mưa. Äêm nay vì lâu quá má»›i lại có đà n ông, nên âm tinh xuất Ä‘á»u, không cần phép trợ hứng, cả trong ba phép khán xuân ý, độc dâm thư, thÃnh tao thanh.
Qua ngà y hôm sau, Hoa Thần lấy ra các tranh ảnh, sách vở lâu ngà y không nhìn đến. Tất cả Ä‘á»u bà y trên bà n, chuẩn bị khi nà o và o tráºn cùng xem vá»›i nhau.
Trong nhà Hoa Thần có bốn đứa a hoà n theo hầu, tất cả Ä‘á»u xinh đẹp. Hai đứa tuổi lá»›n mưá»i bảy, nưá»i tám đã trải mùi Ä‘á»i, rất đẹp, hai đứa nhá» tuổi mưá»i lăm, mưá»i sáu còn trinh, chưa biết hà nh lạc. Bán Dạ Sinh nói vá»›i Hoa Thần cho Thư Äồng ra tay vá»›i bá»n trẻ, còn mình dùng hai đứa lá»›n để thá»±c táºp kinh nghiệm má»›i há»c được. Thế la Sinh lôi chúng ra thá»±c táºp liên tiếp ba ngà y ba đêm, áp dụng các kỹ thuáºt má»›i cho đến khi thuần thục.
Trong nhà từ đó ngà y cÅ©ng như Ä‘em, cả bá»n mê mệt rong hoan lạc, thưá»ng cùng nhau y theo ba cách đãnói trên.
Từ khi gặp Hoa Thần, Bán Dạ Sinh không những biến đổi kiểu cách, mà còn đỠra được nhiá»u ngón má»›i. Hoa Thần thì sợ ngưá»i ta đòi lại cá»§a quý, nên từ khi khiêng Sinh qua bên nà y, bèn khóa chặt cá»a ngõ. Ba cô cháu nhiá»u hôm lại sát cá»a thở than, cá»a cÅ©ng nhất định im ỉm không mở, ngưá»i bên trong như Ä‘iếc váºy. Nhưng đến ngà y thứ tám, nhá» khéo lợi dụng đầu môi chót lưỡi, Bán Dạ Sinh má»›i thuyết phục được nà ng để trở lại nhà bên kia.
Ba chị em Hương Vân vui mừng khôn xiết, như bắt được và ng. Vừa thấy mặt là gạn há»i đủ Ä‘iá»u, nà o là mấy đêm nay ngưá»i ta bắt là m ăn ra sao, bà y vẻ những gì, hà nh hạ nhiá»u Ãt, bà cô có được đã Ä‘á»i không. Nà o là bÆ¡i trong cái sông Dương TỠđó, chà ng có biết nông sâu rá»™ng hẹp hết chưa, vân vân.
Bán Dạ Sinh sợ há» tị nạnh, không dám khen ngợi, chỉ kể cho há» nghe ba phép hà nh lạc để há» thêm kiến thức. Nhưng việc Hoa Thần đòi mở tiệc tranh tà i, Sinh nhắc ba nà ng phải chuẩn bị, là m ai nấy hăm hở, không thể vì má»™t đêm ngắn (sÆ¡ xẩy) mà mai má»™t (tá»± ái) cả má»™t Ä‘á»i dà i.
Hương Vân cưá»i nói:
"Như váºy trong tiệc, cô là m bá»™ nhưá»ng cho bá»n mình ra tà i trước, cô ấy biá»…u diá»…n sau, kiểu như cô ấy sẽ vui cái vui cá»§a thiên hạ trước, vui cái vui cá»§a mình sau. Mặc kệ cô ấy có vui hay không vui, bá»n mình cứ giữ thái độ tiêu cá»±c, miệng dưới không cho kêu, miệng trên nhất định không rên, để cô ấy không hứng thú gì. Tụi em nghÄ© sao?"
Thụy Châu nói:
Theo ý em, mình không nên quá ngán cô ấy. Có Ä‘iá»u cô ấy là cô, mình lúc nà o cÅ©ng là cháu ngoan, dÄ© nhiên là minh để cô ấy là m trước, cứ để mặc cô ấy thi thố ba Ä‘iá»u bốn chuyện, xong đến phiên mình, mình cứ việc sướng rên cho to để cô ấy động hứng. Vì muốn chÆ¡i nữa thì qua phiên mất rồi, mà nghe tụi mình rên la tất hứng không sao chịu nổi, cô ấy chắc chết vì bị kÃch thÃch, có như thế má»›i vừa bụng em"
Thụy Ngá»c nói:
"à kiến cá»§a hai chị Ä‘á»u không sai, chỉ sợ cô ấy lại có quá»· kế gì khác không như mình tưởng. Thôi thì đến ngà y hãy tùy cÆ¡ ứng biến."
Hương Vân, Thụy Ngá»c nói:
"Ờ, cũng phải."
Rồi ba cô theo thứ tá»± đã định trước mà má»—i ngưá»i ngá»§ vá»›i Sinh má»™t đêm. Äến ngà y thứ tư, ba chị em Ä‘ang định ngá»§ chung thì không ngá» có thiệp bên nhà Hoa Thần gá»i qua, hẹn mở há»™i ăn mừng và bảo các cô chuẩn bị rượu thịt, để vừa ăn uống, vừa chung vui.
Ba chị em bà n riêng với nhau:
"CÅ©ng may hôm nay đúng và o ngà y ngá»§ chung, không thiệt phần ai. Ngưá»i xưa có câu:
Thiêm khách bất sát kê
Có nghĩa:
Thêm khách ( chỉ thêm bát đĩa, chứ) không giết gà .
Cô Hoa có đến, bất quá chỉ nằm cháºt chút thôi, mình cÅ©ng không mất mát gì."
Các cô bà n nhau viết thư hồi báo rằng tuân lệnh.
Hoa Thần có đứa con gái nay đã lên mưá»i, tuy chưa lá»›n, nhưng bắt đầu hiểu biết. Giữ má»™t mình Bán Dạ Sinh trong nhà để hà nh lạc còn được, chứ có đến má»™t nam bốn nữ ăn nháºu hà nh dâm táºp thể e không tiện, nên cô đà nh bất chấp địa vị tôn ti, tình nguyện qua bên mấy đứa cháu để gặp sinh.
Vì thế khi nháºn được hồi âm, Hoa Thần sá»a soạn trang Ä‘iểm cho lá»™ng lẩy rồi Ä‘i phó há»™i.
Khi cô Ä‘i cùng vá»›i bốn đứa tá»› gái sang đến nÆ¡i, Bán Dạ Sinh thấy trong tay áo cồm cá»™m như chứa váºt gì, cưá»i há»i:
"Váºt trong tay áo bà cô váºy, có phải là Váºt thay ngưá»i đó không?"
Hoa Thần lắc đầu đáp:
"Không phải, thứ nà y khác. Khi uống rượu đánh cuá»™c, không thể thiếu được. Vì váºy mang theo, lúc nà o cần thì có sẳn."
Rồi cô mỉm cưá»i, lấy ra cho môi ngưá»i xem. Äó là má»™t bá»™ xuân ý tá»u bà i."
Bán Dạ Sinh giải thÃch cho mấy cô nhá»:
"Bây giá» khoan xem các kiểu hà nh lạc vá»™i. Äợi khi nà o mình uống rượu tháºt cao hứng rồi, bấy giá» má»—i ngưá»i rút má»™t lá rồi theo cách vẽ trên ấy mà cùng anh vui thú."
Hoa Thần nói:
"Bộ bà i mang qua đây cũng không ngoà i ý ấy."
Hương Vân nói:
"Dù sao tụi cháu cũng cần ngó sơ qua cho hiểu đã, có hiểu trước rồi sau đó mới là m đúng theo được."
Bán Dạ Sinh bèn đặt bá»™ bà i trước mặt Hoa Thần, ra ý cô là ngưá»i trưởng thượng, hãy dẫn giải cho các cô biết.
Nhưng Hoa Thần nói:
"Em đã xem qua nhiá»u lần rồi, cách thức thế nà o Ä‘á»u thuá»™c nằm lòng, Ä‘au phải đợi có việc má»›i biết. Äể em đứng sang má»™t bên cho các cô nhá» nà y nghiên cứu."
Nói rồi đi qua chỗ khác.
Ba chị em chụm đầu, giở từng lá bà i ra xem chung, đến má»™t lá bà i, cùng cưá»i khúc khÃch.
Trong má»™t lá, chỉ thấy vẽ hình má»™t thiếu nữ chổng mông bên hòn non bá»™, và má»™t chà ng thanh niên đà ng sau thá»t dương váºt và o háºu môn.
Ba cô xem xong cùng cưá»i:
"Sao lạ thế, sao ngược ngạo thế?"
Hoa Thần liếc qua khinh khỉnh nói:
"Cách chÆ¡i nà y phá»ng theo má»™t bà i văn, các cô không hiểu sao?"
Hương Vân há»i:
"Bà i văn nà o?"
Hoa Thần nói:
"Có Ä‘iển cố cả đấy, không biết thì để cô kể sá»± tÃch "Trinh nữ vu quy" cho mà nghe"
Ba cô cùng nói:
"Thưa chưa, cô giảng ngay đi"
Hoa Thần nói:
"Ngà y xưa có má»™t khuê nữ xinh đẹp, ngụ cùng xóm vá»›i má»™t thư sinh tuấn tú. Cáºu mÆ¡ tưởng mãi cô mà không được gặp mặt,nên phát ốm Ä‘au. Bên giưá»ng bệnh, cáºu thảo bức tình thư gởi cho nà ng, nói chỉ mong sao cho mình được gặp mặt nói chuyên má»™t lần, rồi chết cÅ©ng cam lòng, thá» không là m Ä‘iá»u chi vượt vòng lá»… giáo.
Cô ná» Ä‘á»c thÆ¡ thá»i tá»™i nghiệp, hẹn cho gặp, hai bên gặp nhau nÆ¡i kÃn đáo, cô còn cho phép cáºu được ôm và o lòng mà hôn hÃt thá»a thê. Có Ä‘iá»u là là m gì thì là m, cáºu muốn giao cấu thì không được. Cô nói:
"Em phải đi lấy chồng, nhất địng không là m thế được."
Cáºu trai nóng lòng, quỳ xuống khẩn cầu, nhưng khuê nữ khăng khăng từ chối, má»™t má»±c là Em phải lấy chồng. Lại nhắc lại lá»i thÆ¡ cá»§a cáºu hứa là không là m gì vi phạm lá»… giáo kia mà . Cô nhất định bảo:
"Em đã chiá»u chà ng đủ má»i thứ, tưởng thá»a được lòng mong má»i cá»§a chà ng rồi, sao chà ng lại cố ý phá hoại Ä‘á»i em. Em phải giữ vẹn tiết trinh để Ä‘i lấy chồng. Thôi thì bây giá» thân em có hư há»ng cÅ©ng không sao, nhưng mà ng trinh mất thì vá» nhà chồng em mất danh dá»± vá»›i hà ng xóm sao? Còn gì là đá»i em."
Cáºu kia má»›i nói:
"Trai gái phải giao du vá»›i nhau, chÃnh là vì trá»i sinh cái váºt ba tấc kia chui và o trong da thịt ngưá»i yêu má»›i phỉ tình, nếu không thì là m cách gì cÅ©ng chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi. Nếu chỉ ôm nhau và o lòng, da thịt chạm nhau là hết, không có cái gì khác thì sao thá»a được lòng nà y."
Nói xong cáºi cứ quỳ mãi không chịu đứng. Cô ná» rất khổ tâm, cúi đầu suy nghÄ© hồi lâu má»›i nói:
"Em phải gả chồng, em nhất định không thể dâng hiến phần trước cho chà ng. Tuy nhiên, em có thứ khác tặng, chà ng chịu không?"
Thư sinh nói:
"Ngoà i cách đó ra, thì đâu còn cách nà o khác nữa."
Trinh nữ nói:
"Không còn cách nà o nữa, nếu chà ng không chịu bá» cái trước lấy cái sau, miá»…n sao cái váºt ba tấc kia có thể chui và o da thịt là được kia mà ."
Nghe nà ng nói tha thiết như thế, chà ng không kêu nà i nữa.
Thế là lá»— sau thay lá»— trước, vưá»n sau thế vưá»n trước, há» hà nh sá»± như vầy. Äấy, hình vẽ trong bà i là dá»±a theo cáºu chuyện vừa kể. Sá»± tÃch "Trinh nữ vu quy" rõ rà ng sao các cô chưa Ä‘á»c quạ"
Ba chị em Hương Vân nghe lá»i dạy bảo phách lối, bụng rất bất bình. Há» còn lo không biết khi hà nh lạc thì cô ấy còn giở giá»ng kiêu ngạo xà i xể đến đâu nữa.
Há» bá» các lá bà i xuống, rá»§ nhau và o buồng trong thì thầm bà n tÃnh kế hoạch đối phó vá»›i bà cô kiêu ngạo, đồng tâm hiệp lá»±c quyết chi phối cho được bà cô má»›i chịu.
Hoa Thần và Bán Dạ Sinh vì ba ngà y rồi không gặp nhau, nên tưởng chừng đã xa nhau đến chÃn năm. Há» quấn lấy nhau, ôm nhau, hôn nhau không biết bao nhiêu cái, thá»§ thỉ vá»›i nhau không biết bao nhiêu lá»i êm ái.
Lúc ba chị em trở ra, Hoa Thần kêu a hoà n dá»n tiệc.
Bán Dạ Sinh ngồi phÃa trên, Hoa Thần ngồi phÃa dưới, ba chị em chia nhau ngồi hai bên. Rượu uống ngà ngà , Hoa Thần bảo Ä‘em bà i lại, khởi cuá»™c thi tà i.
Chị em Hương Vân nói:
"Há»… ngó hình là hứng ngay, không còn thiết gì ăn vá»›i uống nữa. Hãy uống say má»™t chút rồi hãy xem. Nay xin đặt chức chá»§ khảotrước, đặt Ä‘iá»u luáºt sau."
Bán Dạ Sinh khen phải, đỠnghị bốn nà ng chÆ¡i trò đánh tay, ai thắng nhất được là m chá»§ khảo, đồng thá»i ra luáºt cuá»™c thi. Nghe nói thế, Hoa Thần mừng ra mặt, vì trò đánh tay nà ng chÆ¡i rất thiện nghệ. Quả nhiên, cô thắng nhất, được là m chá»§ tá»a, được quyá»n ra luáºt thi. Cô láºp tức chỉ định Sinh chức phụ tá chá»§ khảo để giám sát cho tháºt công bình. Rồi giảng cách khảo hạch hôm nay cÅ©ng như nÆ¡i trưá»ng thi váºy. Äại để có ba thà sinh thì Trạng nguyên đứng đầu, kế là Bảng nhỡn, chót là Thám hoa. Cô bèn tá»± ngồi ghế Trạng nguyên nÆ¡i đầu bà n, ra luáºt thi rượu như sau: Ai mà được quan chá»§ trưá»ng má»i rượu, Ä‘á»u phải uống cho đủ số, ai sai luáºt phải uống rượu phạt, má»—i lần ai uống thì quan giám sát là Sinh, cÅ©ng phải uống theo. Chỉ có Thụy Ngá»c tuổi còn bé quá được miá»…n uống rượu. Ấy cÅ©ng bởi nà ng vá» chót trong cuá»™c thi đánh tay nên chỉ còn ba ngưá»i dá»± thà trong cuá»™c thi rượu thi tình, đặt cho là m chức quan hầu hạ, cần phải tỉnh táo để rót rượu, đưa khăn vân vân.
Cách thức thi tình thì theo bá»™ tranh mà rút, vừa công bằng vừa bất ngá». Ba thà dá»± thi sẽ hà nh lạc công khai trước mắt má»i ngưá»i, kiểu chÆ¡i sẽ do Thụy Ngá»c rút từ bá»™ bà i đặt xấp, gặp kiểu nà o thì hà nh lạc kiểu đó, ai là m đẹp nhất, giống vá»›i trong tranh sẽ thắng cuá»™c. Thụy Ngá»c cÅ©ng đồng thá»i là m trá»ng tà i đếm nhịp luôn.
Hoa Thần tá»± cắt đặt đủ Ä‘iá»u, bụng nghÄ© cÅ©ng dá»… hiếp ba cô gái trẻ, nhưng tÃnh vốn thÃch ThÃnh Tao thanh, lo mình ra tráºn đầu, như thế không được ThÃnh tao thanh. Äể động hứng trước khi hà nh sá»±, cô nói:
"Luáºt uống rượu thì ngưá»i hạng nhất uống trước tiên, ngưá»i hạng chót uống sau cùng, và lượng rượu sẽ tăng dần bắt đầu từ ngưá»i dầu đến ngưá»i cuối. Nhưng hà nh lạc thì khác, giống như luáºt quan trưá»ng váºy: Ngưá»i hạng chót, phải Ä‘i đầu, ai hạng nhất sẽ Ä‘i sau cùng. Lúc hà nh lạc, ngưá»i mà đi đầu tức Thám hoa, chỉ được chÆ¡i má»™t trăm cái, ngưá»i thứ nhì tức Bảng nhỡn, được hai trăm cái, còn ngưá»i trổ tà i sau cùng là Trạng nguyên, thì là m bao nhiêu cái cÅ©ng được, kỳ hạn bao giỠđã má»›i thôi. Ai vi phạm, Ä‘á»u bị phạt rượu."
Rồi quay sang nói với Hương Vân:
"Chị em cô nhớ là rút xong lá bà i nà o là phải theo hình vẽ trong lá bà i, coi như đỠthi ấy, phải y theo đó mà là m. Rút được đỠưng hay không, khó hay dễ mặc lòng, bởi do số phần thà sinh, tuyệt đối không được xin đổi lá bà i khác đâu nhé."
Thụy Châu má»›i há»i rằng:
"Luáºt nà y chá»§ khảo có phải theo hay không?"
Hoa Thần đáp:
"Cô mà vi phạm, bị phạt như sau. Phải uống ba chén rượu phạt, bắt buá»™c phải chÆ¡i lại từ đầu cho đúng kiểu há»a. Các cô chỉ cần đồng thanh phản đối là được, ta đâu có độc Ä‘oán giống bá»n hôn quân trong ná»™i cung?"
Ba cô cháu quý bá»—ng liếc nhau má»™t cái, vẻ mặt vẫn ôn nhu tòng phục. Xem ra các nà ng có Ä‘iá»u chi ám muá»™i!
Thế rồi thi bắt đầu. Bốn cô cháu đánh tay vá»›i nhau, ai thua bét phải ra khảo hạch trước cho má»i ngưá»i cùng coi. Thụy Châu đứng chót, phải Ä‘i trước, Hương Vân kế, còn Hoa Thần là Trạng nguyên thì ra thi sau cùng. Chá»§ khảo uống má»™t ly, ra lệnh Hương Vân uống hai ly, phó chá»§ khảo cÅ©ng váºy. Thụy Ngá»c xà o bà i rồi úp bà i xuống.
Thụy Châu cưá»i nói:
"Xin láºt bà i thứ nhất"
Hoa Thần nói:
"Äúng thế"
Khi láºt ngá»a lá bà i, Thụy Châu thấy vẽ má»™t ngưá»i đà n bà nằm trên giưá»ng, hai chân dạng ra nhưng không giở lên cao. Ngưá»i nam nhân cách thân ngưá»i nữ ba thước, hai tay chống xuống chiếu, chá»c dương váºt nÆ¡i âm há»™. Äó là thế "Kiến long tại Ä‘iá»n".
Thụy Châu trình lá bà i xong, dÄ© nhiên là phải theo đó mà là m. Nà ng cởi quần, dâng chân nằm trên giưá»ng. Bán Dạ Sinh theo hình vẽ, lắp dương váºt và o âm cung, rồi đưa đẩy tá»›i lui, hoạt cảnh như rồng bay là là trên mặt nước ruá»™ng váºy. Ngưá»i ở trên cỠđộng nhịp nhà ng, ngưá»i nằm dưới co duá»—i rên rỉ, linh hoạt hÆ¡n trong tranh rất nhiá»u. Thụy Ngá»c đứng bên, đếm đủ số trăm lần dương váºt ra vô thì hô dừng lại.
Äến lượt Hương Vân láºt bà i, rồi cùng Bán Dạ Sinh hà nh lạc: Hình vẽ má»™t ngưá»i đà n bà ngá»a ra trên ghế, má»™t ngưá»i đà n ông gác chân nà ng lên vai, tay tỳ thà nh ghế, đẩy mạnh dương váºt tá»›i. Äó là thế "Thuáºn thá»§y thôi châu"
Bán Dạ Sinh và Hương Vân giao hoan y như tranh vẽ, Thụy Ngá»c đứng bên đếm nhịp. Má»›i thấy cảnh đẩy thuyá»n, tháºt dá»… báºt thà nh tiếng, tiếng nước trên đầu thuyá»n và tiếng nước dưới đáy thuyá»n phát ra, nghe cÅ©ng hay mà xem cÅ©ng đẹp.
Hoa Thần vốn tÃnh thÃch ThÃnh tao thanh, nhưng trước đây chỉ được nghe lén trong bóng tối thôi, chứ chưa há» nghe táºn tai những âm thanh dâm đãng đến thế, ngó táºn mắt ban ngà y cảnh sống động đẹp đẽ đến thế bao giá». Vì váºy mà bị kÃch thÃch vô cùng. Khi Hương Vân được chÆ¡i vừa đủ số là cô đứng phắt dáºy, má»™t tay tháo lưng quần, má»™t tay bắt con bà i kế. Nhưng má»›i giở bà i ra, mặt mà y thất sắc, tay cầm bà i cÅ©ng bá»§n rá»§n. Cô nói vá»›i má»i ngưá»i:
"Lá nà y không xà i được, để đổi lá khác."
Mấy chị em Hương Vân láºp tức la ầm lên. Há» Ä‘em giấu những lá bà i còn lại, rồi áp đến xem lá bà i cá»§a Hoa Thần. Bạn Ä‘á»c thá» Ä‘oán xem trên lá bà i vẽ gì váºy? Thì ra, đây là kiểu chÆ¡i đằng háºu môn, "Trinh nữ vu quy" mà Hoa Thần má»›i giảng sá»± tÃch. Nhưng sao lại rÆ¡i đúng và o phiên thi cá»§a Hoa Thần? Äây là do chị em Hương Vân thông đồng vá»›i nhau mà ra. Số là Thụy Ngá»c khéo tay, lúc xà o bà i biết là cô xuất tráºn lần ba, má»›i xếp lá bà i ấy và o đúng chá»—, để Hoa Thần được bà i há»c nhá»› Ä‘á»i, bá» thói nghênh ngang. Âu cÅ©ng tá»± trá»i mà cÅ©ng tá»± ta.
Ba cô cháu áp tá»›i, hối Hoa Thần mau mau cởi quần. Nhưng cô mặt má»§i thê thảm, xuống giá»ng năn nỉ rằng:
"Các em Æ¡i, con ngưá»i đẹp đẽ tốt bụng như các em nỡ nà o là m khó cô!"
Các cô cháu quý la rằng:
"Nói như váºy nghe sao lá»t? Ngá»±a ai ngưá»i ấy cưỡi. Nếu tụi cháu bắt trúng đỠthi ấy, liệu cô có chịu tha cho tụi cháu không? Huống chi, chÃnh cô đã quy định là không được đổi bà i. Ấy chưa kể bá»™ bà i là cá»§a cô, các cách chÆ¡i trong ấy thế nà o, cô Ä‘á»u nắm vững, tụi cháu có biết gì đâu. Nếu lá bà i nà o biết không dùng nổi, tại sao cô không bá» ra từ đầu? Thôi thôi nay đã lỡ rồi, cô hãy cởi quần ra cho chóng, đừng để tụi cháu phải ra tay, mất cả thể diện."
Äã váºy còn đồng quay qua, nói vá»›i Bán Dạ Sinh:
"Còn anh nữa, chức giám khảo cá»§a anh để là m chi? Sao không mở miệng nói được lá»i nà o? Chẳng lẽ tụi em phải tụt quần bà ấy má»›i được sao?
Bán Dạ Sinh nói:
"Các nà ng Æ¡i, vẫn biết anh giữ chức phụ khảo, nhưng trá»i cho anh cái váºt lạ lùng ra sao các em cÅ©ng biết, nó mà thá»t và o háºu môn là m sao cô chịu nổi. Hay là mình nghÄ© cách khác miá»…n cho cô. Hãy phạt cô chá»§ khảo uống thêm rượu nhé."
Nhưng giá»ng lưỡi ngoại giao khéo đến thế lại là m các mỹ nhân thêm giáºn, la ó om sòm:
"Bất công! Anh nói thế mà nghe được sao. Nếu uống rượu mà khá»i phải chÆ¡i, thì ban nãy tụi em vừa là m gì đó? Xá» thế nà y thì tháºt là vô liêm sỉ"
Bán Dạ Sinh cúi đầu nÃn thinh má»™t hồi, má»›i nói:
"Như váºy các em lòng đã quyết, ai phải đảm đương phần riêng ngưá»i ấy, thôi thì bắt cô Hoa tuá»™t quần chổng mông ra, cùng anh má»™t bên theo như trong tranh để các em xem. nhưng miá»…n cho anh chÆ¡i Trạng nguyên tá»›i ra má»›i thôi nhé"
Hương Vân, Thụy Ngá»c cương quyết không chịu nhượng bá»™. Thụy Châu mắt không nháy, bá»—ng lên tiếng tỠý đồng tình:
"Thôi như thế cũng được, anh tụt quần chủ khảo ra đi"
Thế là quan chá»§ khảo kiêm Trạng nguyên và Bán Dạ Sinh như trút xong gánh nặng. Cô để Sinh phụ cởi hết quần áo, rồi ra trưá»ng ká»· nằm xấp, chổng mông lên. Sinh móc dương váºy ra chÄ©a và o háºu bá»™ mÆ¡n trá»›n má»™t hồi cho Hoa Thần đỡ sợ, nhưng khi quy đầu chưa vô hẳn, Hoa Thần đã la inh á»i như bị chá»c tiết váºy, chồm dáºy như muốn đứng lên.
Nhưng các cô cháu quý cứ như ngưá»i Ä‘iếc. Thụy Châu lúc nãy dịu dà ng nói lá»i nhân nghÄ©a, mà nà o có phải váºy đâu, chẳng qua cốt cho hỠđỡ mặc cả lâu lắc, trì hoãn không chịu khởi sá»±. Nay thì các nà ng hè nhau, ngưá»i vÃt đầu, ngưá»i ôm chân tay không cho bà cô cục cá»±a, còn Thụy Ngá»c ở sau lưng Sinh, ôm mông chà ng đẩy tá»›i cho dương váºt thá»c sâu thêm. Thá»t sâu má»›i được má»™t ná»a, bà cô Ä‘au khổ đã la thảm thiết. Sinh sợ hải, má»›i bảo các nà ng coi chừng hại tÃnh mạng cô Hoa. Các nà ng đồng thanh la lên rằng:
"Nhưng phải cho đến khi Trạng nguyên đã Ä‘á»i má»›i thôi, cô bảo rồi mà "
Hoa Thần vội nói:
"Cô ra rồi, ra rồi đó"
Nghe váºy các nà ng má»›i buông tay. Hoa Thần lảo đảo đứng lên như ngưá»i kiệt lá»±c, Ä‘i không muốn nổi, mặc xong quần áo rồi phải có a hoà n nâng đỡ hai bên má»›i Ä‘i vá» nhà được.
Cô nằm lệt giưá»ng liệt chiếu ba ngà y, nóng lạnh mê man, háºu môn sưng Ä‘á». NÆ¡i giưá»ng bệnh, cô má»›i biết hối háºn đã kiêu ngạo vá»›i các cháu mình. Khá»i cÆ¡n Ä‘au, cô sang nhà các cháu thà nh khẩn là m là nh vá»›i há». Ba nà ng cÅ©ng vui vẻ bá» qua. Từ đó vá» sau, bốn nà ng má»™t chà ng thân tình hÆ¡n trước, chung má»n chung chiếu mặc sức gió răng.
Ngà y thà ng trôi qua, thấm thoát hÆ¡n ba tháng. Còn nhá»› lúc chia tay vá»›i Diá»…m Phương, Sinh đã hẹn dầu gì trong vòng ba tháng cÅ©ng sẽ trở vá», lúc nà ng sanh nở. Trước khi vá», Sinh sai Thư đồng dò la tin tức, thì được biết nà ng đã hạ sinh, còn sinh đôi, được hai con gái.
Nghe tin, Hoa Thần cùng các cháu bà y tiệc mừng. Cả bá»n vui vầy thêm mấy ngà y má»›i tiá»…n Sinh ra vá».
Diá»…m Phương sinh nở mẹ tròn con vuông, rồi mướn hai ngưá»i vú Ä‘em trẻ Ä‘i nuôi con, còn nà ng khá»i báºn bịu, ngưá»i thà nh trẻ hÆ¡n như lúc chưa sinh nở bao giá». Mãi đến khi ăn đầy tháng con, Bán Dạ Sinh má»›i đến nhà . Mấy tháng trá»i xa cách, giỠđược há»™i ngá»™, tưởng là tình trưá»ng gầy cuá»™c, giáo nhá»n mác sắc, cá» phướn phấp phá»›i đến nÆ¡i, nà o ngá» cay đắng biết mấy. Bán Dạ Sinh "mệnh cùng tà i táºn" hết còn là m ăn gì được.
Sao thế?
Bốn năm tháng trá»i mê mệt, má»™t ngưá»i phải xốc vác đến ba bốn ngưá»i, dâm ô cùng cá»± bất kể ngà y đêm, cho dù dương váºt có bằng sắt Ä‘i nữa cÅ©ng phải mòi, tinh dịch như đại hải cÅ©ng phải cạn!
Ba tháng cách mặt, khi gặp mà xuá»™i lÆ¡ đại tướng, uể oải ngoảnh mặt, là m sao Diá»…m Phương không háºn cho được?
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:06 AM .
25-05-2008, 12:52 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 18
Vợ con lưu lạc, rõ rà ng trả nợ
Anh em trác táng, quả báo lãnh nghầm
Sá»± đắc ý cá»§a Bán Dạ Sinh đã kể hết đến tám chÃn phần, còn chuyện thất ý thì chưa được má»™t hai phần. Nay hãy xét xem ân oán giang hồ, Sinh giải quyết cách nà o.
Äá»™c giả chắc còn nhá»› vợ cá»§a Sinh, là Qúy Hương đã cùng vá»›i a hoà n tên Như à đà o tỵ theo Quyá»n Lão Thá»±c. đến nÆ¡i ná» thì nghiệt chướng trong bụng nà ng tuá»™t mất. Phải chi trước đây nó tuá»™t Ä‘i sá»›m hÆ¡n, thì đâu có lỡ dở Ä‘á»i nà ng. Bây giá» là m gái có chồng, bá» nhà theo trai, là m sao trở vá». Có phải đây là mối oan nghiệt chồng nà ng đã tạo, mà nà ng gánh chịu không?
Lúc đầu Quyá»n Lão Thá»±c đến cốt tầm cừu, chứ không vì ham dâm hiếu sắc, chừng Ä‘em nà ng Ä‘i trốn má»›i nẩy sanh ý Ä‘em vợ kẻ thù bán và o nhà thổ. Chỉ vì nà ng Ä‘ang thai nghén, chưa biết sanh trai hay gái, nghÄ© rằng nà ng Ä‘ang mang hạt máu mình, tình cốt nhục sẽ phải chà o Ä‘á»i chốn nhÆ¡, sau nà y không ra gì, nên còn do dá»± bất quyết.
Bây giá» nà ng đã hư thai, váºy không chần chá» chi nữa. Ngay trong đêm, lão đưa cả hai chá»§ tá»› lên kinh đô, tìm ngưá»i đưa mối. Nhưng muốn bán ngưá»i lương thiện là m Ä‘iếm thì phải bà y mưu láºp kế, giả đò như có bà con ở đây, muốn tìm chá»— trú tạm, rồi đưa ngưá»i đến xem mắt, nếu vừa ý thì gạt đến nÆ¡i ấy. NÆ¡i kinh sư có má»™t mụ tú bà rất nổi tiếng, tên Cố Tiên nương. Mụ thấy Qúy Hương thì biết ngay là ngưá»i ngá»c, bèn mua ngay, theo y giá ra từ ngưá»i đưa mối. Mụ cÅ©ng mua luôn Như à vá» hầu hạ cho nà ng như xưa.
Quyá»n Lão Thá»±c lúc chưa bán Qúy Hương thì trong bụng chỉ nghÄ© đến việc báo thù, nhưng khi bán xong thì dần dần thấy hối háºn. Lão tá»± nghÄ©: Trong kinh Pháºt có câu:
Dục trì tiá»n thế nhân, kim sinh thụ giả thi.
Dục tri lai thế quả, kim sinh thụ giả thi.
Có nghĩa:
Muốn biết kiếp trước mình đã gieo nhân gì
Hãy xem kiếp nà y mình đã nháºn quả gì
Muốn biết kiếp sau mình sẽ nháºn quả gì
Thì cứ xem kiếp nà y mình Ä‘ang là m Ä‘iá»u gì.
Kiếp nà y mình lÆ¡ là bất cẩn, đến ná»—i vợ là m chuyện tồi bại, há không phải vì kiếp trước mình gian dâm vá»›i vợ ngưá»i ta, nên kiếp nà y vợ mình bị ngưá»i ta gian dâm hay sao. Nếu mình biết cam chịu để rá»a sạch tiá»n oan nghiệp chướng kiếp trước thì hay biết bao, cá»› sao lại Ä‘i gian dâm để trả oán. Nếu bảo là để báo thù, thôi thì cứ ngá»§ vá»›i vợ ngưá»i ta và i đêm cÅ©ng đủ hả giáºn rồi, cá»› sao lại Ä‘em bán vợ ngưá»i ta và o nhà thổ, khiến cho vợ má»™t ngưá»i thà nh thiếp cá»§a muôn ngưá»i, chẳng lẽ mình thù vá»›i chồng há», ngưá»i khác cÅ©ng có thù vá»›i chồng ngưá»i ta sao. Bán má»™t mình ngưá»i ta là m **, tá»™i đủ nặng rồi, cá»› sao lại bán luôn ngưá»i hầu vô tá»™i cá»§a ngưá»i ta, chẳng lẽ ngưá»i ta có chồng thù vá»›i mình, mà kẻ hầu cá»§a ngưá»i ta cÅ©ng lại có chồng thù vá»›i mình sao."
NghÄ© đến đây, Quyá»n Lão Thá»±c bất giác mặt mà y á»§ rá»§, tá»± trách mình, nhưng chuyện đã lỡ dÄ© rồi, chỉ muốn sám hối mà thôi. Lão bèn Ä‘em hết cá»§a cải bố thà cho ngưá»i tà n táºt, còn chÃnh mình thì thà phát, vân du đây đó để tầm sư há»c đạo. Sau cùng lão đến Cao Thượng SÆ¡n, gặp Cô Phong trưởng lão. Biết là vị Pháºt sống, lão bèn xin quy y, sau tu hà nh được mưá»i năm thì thà nh đạo.
Còn tiểu thư Qúy Hương và nÅ© tỳ Như Ã, khi đặt chân và o động cá»§a Tiên nương thì biết đây là nÆ¡i thá» thần Bạch mi, mình đã lầm mưu kẻ xấu, nhưng biết là m sao. Huống chi nghÄ© thân mình thất tiết, còn coi đà n ông ra gì, bèn kể hết lai lịch cho Tiên Nương nghe, xong từ đó chÃnh thức trở thà nh gái lầu xanh. Lại thay tên đổi hỠđể tiện hà nh nghá».
Khách đầu tiên đến, là má»™t lão phú ông. Lão ngá»§ được má»™t đêm, qua đêm sau đòi vá», Cố Tiên nưong cầm giữ cách mấy cÅ©ng không được. Lúc sắp ra Ä‘i lão dặn Tiên Nương:
"Con bé dung mạo, phong tư Ä‘á»u được cả, có Ä‘iá»u còn thiếu ba ngón tuyệt kỹ khó mà thưởng thức. Bà là má»™t tướng giá»i, chẳng lẽ dưới trướng lại có má»™t tên lÃnh hèn như thế, hãy huấn luyện cho nó Ä‘i. Bây giá» ta cáo biệt, bao giá» con bé thuần thục, ta má»›i trở lại"
Cố Tiên nương vốn sở trưá»ng ba ngón tuyệt diệu, đà n bà con gái xưa nay không há» nghÄ© tá»›i. Vốn khi còn trẻ, tuy dung mạo không có gì hÆ¡n ngưá»i, chữ nghÄ©a chả biết, nhưng mụ trong nghá» tá»›i ba chục năm, bướm ong dìu dặt, khách lui tá»›i toà n bá»n con ông cháu cha, kẻ tầm thưá»ng đâu dám bén mảng. Äến năm năm mươi tuổi, mụ thà nh tú bà , váºy mà cÅ©ng còn khối tay cá»± phú tìm đến mụ hà nh lạc. Ngón nghá» tuyệt diệu cá»§a mụ gồm có:
Thứ nhất là phủ âm tựu dương
Thứ hai là đĩnh âm tiếp dương
Thứ ba là xã âm gia dương
-Thế nà o là phủ âm tựu dương?
Lúc hà nh lạc, ngưá»i đà n ông cứ nằm ngá»a ra, mụ sẽ trèo lên, cầm lấy dương váºt nhét vô âm há»™, rồi hết nhổm lên lại ngồi xuống, khi đứng thá»i thôt xuống, khi ngồi thì ve vuốt. Những ngưá»i đà n bà khác chỉ là m được như váºy và i ba lần là chân cẳng rụng rá»i, không thể chuyển động được nữa. còn mụ thì cặp đầu gối như đúc bằng đồng, mà cà ng hà nh dâm cà ng thêm khà lá»±c. Mà mụ là m thế có phải chỉ vì khách thôi đâu, mụ còn là m vì khoái lạc cho chÃnh mụ nữa.
-Thế nà o là đĩnh âm tiếp dương?
Khi mụ nằm dưới, nhưng lúc giao hoan, lại không để đà n ông ra sức, mà lúc nà o mụ cÅ©ng nãy ngưá»i lên tiếp sức cho đà n ông. Ngưá»i đà n ông ấn nhịp xuống thá»i mụ cÅ©ng ưỡn nhịp lên, cả hai cùng hoan hỉ, như con nÃt bắt bướm váºy. Là m như váºy, mụ đỡ cho ngưá»i đà n ông phân ná»a sức lá»±c, mà phần mụ chá»— kÃn cÅ©ng được phân ná»a sức công phá.
Mụ thưá»ng nói vá»›i má»i ngưá»i:
"Chuyện khoái lạc trong thiên hạ, đâu phải chỉ có má»™t ngưá»i là m được. Âm phải hợp vá»›i dương, dương cÅ©ng phải hợp vá»›i âm, như nhế má»›i là âm dương giao hoán. Nếu ngưá»i đà n bà cứ nằm trÆ¡ ra để mặc cho ngưá»i đà ông má»™t mình chá»c và o, thì sao ngưá»i ta khi nắn tượng mỹ nhân, giữa khoảng hai bên đùi không khoét má»™t cái lá»— tháºt sâu, chỉ cần nhét dương váºt và o rồi kéo ra thá»t và o, há cần phải có đà n bà để giao hoan? Ngưá»i biết đà o tạo danh kỹ ở Ä‘á»i, ắt phải hiểu lẽ đó để vừa gây khoái cảm cho đệ tá» cá»§a mình, vừa cho tân khách má»›i phải.
-Thế nà o là xả âm trợ dương?
Phép nà y còn huyá»n diệu hÆ¡n nữa, vốn là ngưá»i nữ khi thương yêu nam hết lòng má»›i chịu cho âm tinh xuất, chứ không để âm tinh tiết ra má»™t cách vô Ãch, nên khi xuất muốn cho ngưá»i yêu được bồi bổ Ãch lợi, phải biết kỹ thuáºt.
Phà m khi sắp sá»a ra, ngưá»i đà n bà phải là m cho quy đầu và o đúng vị trà nÆ¡i hoa tâm, dương váºt tuyệt đối bất động, để cho cái lá»— nÆ¡i hoa tân ăn khá»›p vá»›i cái lá»— trên quy đầu, ngưá»i nữ dùng kỹ thuáºt vặn ngưá»i quanh eo cho âm tinh ứa ra, vô thẳng ống nÆ¡i dương váºt. Dược như váºy, đà n ông già hóa trẻ, tinh thần phấn chấn, sảng khoái hÆ¡n bất kỳ thứ gì trên Ä‘á»i bồi bổ cho. Phải biết rằng trên Ä‘á»i không có gì quý hÆ¡n âm tinh. Nhân sâm, phụ tỠđã không công hiệu bằng, mà ngay cả thuốc trưá»ng sinh bất tá» cÅ©ng thua xa.
Mụ đã há»c được phép nà y từ năm tuổi má»›i mưá»i sáu, nhiá»u khách là ng chÆ¡i đã được hưởng phép nà y mà tinh thần sảng khoái, sắc diện tốt tươi. Vì coi là mụ há»c được tiên thuáºt, nên gôi mụ Cố Tiên nương.
Phép hấp tinh nà y tháºt ra cÅ©ng dá»…, chỉ cần sao cho đặt đúng hai cái lá»— ăn khá»›p vá»›i nhau, thế mà chỉ có mụ biết là m đúng mà thôi. Do đó má»›i gá»i là tuyệt kỹ.
Ngưá»i khách đầu tiên đến vá»›i Qúy Hương, vốn là khách má»™ tiếng mà đến, không má»™ tiếng nà ng, mà má»™ tiếng Cố Tiên nương là ngưá»i có tà i chăn gối. Ngưá»i ấy cứ Ä‘inh ninh rằng các ả trong động chắc được mụ huấn luyện ắt thuá»™c hết bà quyết cả. Khách máºp mạp, leo lên mình Qúy Hương thá»t được bốn năm chục cái là đã hà o hển, đà nh phải leo xuống và bắt Qúy Hương ở trên chá»§ động. Nà ng chưa là m xong nổi mươi lần lên xuống là chân cẳng đã muốn rụng rá»i. Khách phải ôm hạ thân nà ng mà nhấc lên kéo xuống, đúng ra nà ng chỉ có đẹp mà khách máºp kia má»›i tháºt có miếng. Vì nà ng không biết gì vá» các ngón tuyệt kỹ trong nghá», nên lão khách chỉ hà nh lạc qua loa cho xong rồi vá». Như ta đã biết, trước khi cáo biệt, lão ta còn ân cần nhắc mụ chá»§ phải truyá»n nghá» cho nà ng.
Lúc đầu nghe giảng lý thuyết, nà ng không nghe hiểu, là m mãi không xong thà nh thá» bị đòn vá»t. Sau rồi mụ bắt nà ng phải dá»± khán cách mụ giao hoan vá»›i khách để thấy táºn mắt. Vì sợ bị đòn, nà ng không chểnh mảng nữa, chú tâm luyện táºp nên chỉ má»™t hai tháng là đã rà ng rẽ cả ba ngón tuyệt kỹ. Từ đó kỹ thuáºt đã không nhưá»ng chá»§ chút nà o, lại thêm tư dung, văn nghÄ©a là m danh tiếng trên mụ hồi xưa thiệt xa.
Thế là dáºp dìu bướm lượn ong bay, tiếng tăm nà ng lừng lẫy chốn king sư, vương tôn tá»›i lui tấp náºp. Trong số có hai quan viên trẻ ái má»™ vô cùng, tÃnh hà o phóng, ngá»§ vá»›i nà ng má»™t đêm mà dám chi hai chục lượng và ng, cà ng ngà y nà ng cà ng được mụ tú cưng chiá»u.
Hai quan viên ấy là ai?
chÃnh là chồng cá»§a Thụy Châu, Thụy Ngá»c. Ngưá»i tên là Ngá»a Vân sinh, ngưá»i tên là Ỳ Vân sinh. HỠđến kinh sư tòng há»c, nhân nghe tiếng Qúy Hương nên tìm đến thưởng thức tà i nghệ nà ng. Hai anh em nói gạt nhau lén Ä‘i ngá»§ vá»›i nà ng. Chá»— riêng tư cả hai Ä‘á»u khen nà ng là con ngưá»i văn há»c lá»… nghÄ©a văn nhã trong chốn lầu xanh, nhưng Qúy Hương lúc ấy nà o mà ng gì huyết thống tôn ti, nếu có tiá»n nà ng vẫn hà nh lạc được cả vá»›i khách ba Ä‘á»i cùng tá»™c cÅ©ng chả sao. Sau nà y, say mê hết sức, chả cần giấu nhau, hai anh em xuất cạn tiá»n, Ä‘em Qúy Hương vá» nhà trá» cho thầy cùng hưởng. Thế là cả ba anh em thầy trò, cùng có dịp hưởng thụ Qúy Hương, chăm chỉ há»c há»i thú nguyệt hoa ngay trong thư phòng. Vô tình cả ba đã trả thù riêng vá»›i Bán Dạ Sinh má»™t lượt.
Ở kinh đô được nmá»™t năm, há» bá»—ng thấy nhá»› nhà . Thế là sau khi xin phép quan trên, há» cùng từ biệt Qúy Hương để trở vá» cố quáºn. VỠđến nhà khi các phu nhân trẻ tò mò há»i vá» cảng ăn chÆ¡i nÆ¡i đế đô, cả ba Ä‘á»u khoe rằng đã được tiểu nữ thần Bạch Mi cho thuốc cải lão hoà n đồng ra sao, nhất là há» không quên tán dương ba phương pháp tuyệt kỹ chốn phòng trung, nhưng không biết cách huấn luyện cho vợ nhà được.
Sáng hôm sau khi gặp nhau, ba chị em thuáºt lại cho nhai nghe những gì chồng mìng đã khoe, hóa ra các đấng lang quân má»™t lòng khoe chuyện cùng từ má»™t ngưá»i danh kỹ mà thôi. Thụy Châu, Thụy Ngá»c bá»±c mình nói:
"Là m sao tin được có ngưá»i đà n bà giá»i quá sức như váºy. Nói thế chả hóa ra bá»n ta vô dụng, ngu ngốc hết sao? Há» chắc đặt Ä‘iá»u khÃch mình cho tức thế thôi."
Hương Vân nói:
"Việc nà y ta hảy tạm gác lại. Ngưá»i mà bấy lâu nay ba chị em mình chia nhau cùng ngá»§ vốn biết rá»™ng hiểu nhiá»u. Nếu quả có hạng kỹ nữ như thế, chắc chà ng biết rà nh hÆ¡n ai hết. Äợi khi nà o chà ng đến, mình Ä‘em chuyện nà y ra há»i lại. Nếu quả có thế tháºt mình bảo chÃnh chà ng tá»›i táºn nÆ¡i, há»c xong tuyệt kỹ ấy, vá» truyá»n cho chị em ta, tha hồ cùng nhau khoái lạc."
Thụy Châu, Thụy Ngá»c Ä‘á»u khen phải.
Má»™t hôm và o tiết Thanh minh, ba ông chồng Ä‘á»u Ä‘i tảo má»™ qua ngà u hôm sau má»›i vá».
Thừa dịp nà y, ba cô sai a hoà n má»i Bán Dạ Sinh lén qua nhà . Lúc gặp chà ng cả ba bèn Ä‘em thắc mắc ra há»i.
Bán Dạ Sinh nói:
"Trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u chuyện kỳ kỳ quái quái mình chưa từng nghe nói đến bao giá», chẳng hạn như chuyện ngưá»i kỹ nữ nà y. Nếu ả ở chốn kinh sư, thì thế nà o kia anh cÅ©ng phải gặp phân tà i cao thấp. còn ba chú đà n ông như thế nà y thì à m sao lưá»ng nổi bản lãnh ngưá»i tả"
Bà n tán má»™t hồi, bốn ngưá»i cùng lên giưá»ng hà nh lạc.
Sáng sá»›m hôm sau, Bán Dạ Sinh ra vá», trong bụng nghẫm nghÄ©:
"Chồng há» cùng vá» nói như váºy, chắc là chuyện nà y phải có. Ở Ä‘á»i có báºc dị nhân như váºy, chẳng lẽ mình không đến má»™t lần cho biết. Ngưá»i đẹp mình đã từng trải qua rất nhiá»u, đây là lúc lo bồi dưỡng. Ả danh kỹ kia hẳn có nhiá»u thuáºt diệu kỳ, mình chỉ cần ngá»§ má»™t đêm là sẽ há»c được nghệ thuáºt, nhất là phép hấp âm tinh. Có được phép nà y thì tha hồ sung sướng suốt Ä‘á»i. Việc hay đến thế, sao mình không Ä‘i cho sá»›m?"
Chá»§ ý đã định, Sinh dá»± tÃnh vá» quê thăm vợ, rồi sau đó tiến kinh để tìm ả danh kỹ kia.
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:05 AM .
25-05-2008, 12:56 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 19
Oan nghiệt ngáºp dầu, oan kia sinh quả
CÆ¡ trá»i sáng mắt, sắc ná» thà nh không
Lúc sắp lên đưá»ng, Bán dạ sinh đến từ giả Tái Côn Lôn, nhá» Tái côn lôn lo liệu việc nhà cá»a mình. Tái côn lôn nói:
"Gởi vợ, gởi con, không phải là việc tầm thưá»ng. Gởi con còn dá»…, chứ gởi vợ rất khó. Anh là ngưá»i thô kệch, chỉ có thể giúp em việc gạo nước, chứ không thể giúp em việc gìn giữ khuê môn. Em Ä‘i rồi, tronh nhà có thiếu hụt cái gì, anh lo phụ được, còn những việc khác anh không thể bao biện. Em phải dặn dò vá»›i vợ em."
Bán dạ sinh nói:
"Em chỉ nhá» việc gạo nước mà thôi, còn việc riêng em đã căn dặn vợ con rồi. Vợ em có kinh nghiệm, đối vá»›i em không giống như đối vá»›i chồng trước cá»§a nó. Mà đà n ông con trai ở Ä‘á»i nà y chắc cÅ©ng không hÆ¡n gì Quyá»n Lão Thá»±c, nên không hợp vá»›i nà đâu. Nó đã nguyện cùng em ăn ở suốt Ä‘á»i, em nghÄ© trên Ä‘á»i nà y đà n ông chắc không có ngưá»i thứ hai bằng em, váºy xin anh yên tâm."
Tái côn lôn nói:
"Em nói phải, chỉ cần em tin cáºy là anh yên tâm nháºn lãnh việc em giao phó."
Bán dạ sinh từ giã Tái côn lôn xong bèn viết má»™t bức thư máºt và là m má»™t bà i thÆ¡ gá»i cho Hoa Thần và chị em Hương Vân. Sinh còn cùng Diá»…m Phương ân ái và i đêm rồi má»›i lên đưá»ng.
Không bao lâu đến quê vợ, Sinh ghé vá» nhà Thiết phi đạo nhân. Sinh gõ cá»a, gõ mãi mà không ngưá»i ra mở. Chợt có bóng ngưá»i thấp thoáng trong nhà , hồi lâu má»›i mở cá»a. Sinh biết là Thiết phi đạo nhân, bèn cất tiếng:
"Thưa cha, con đây."
Äạo nhân mở cá»a, Sinh và o nhà há»i thăm sức khá»e cá»§a cha vợ và cá»§a vợ.
Äạo nhân than thở nói:
"Cha thì còn khá»e, nhưng vợ con không may, lúc con Ä‘i rồi, thì nó sanh bệnh, ăn ngá»§ không được, không đầy má»™t năm thì chết. Thương thay"
Nói xong khóc oà .
Nghe thế Bán dạ sinh bèn há»i:
"Sao có chuyện lạ như váºy"
Rồi đấm ngá»±c, dáºm chân, Ä‘au đớn muôn phần. Sinh lại há»i:
"Linh cữu vợ con ở đâu? đã chôn chưa?"
Äạo nhân nói:
"Còn quà n ở phòng đợi con vỠnhìn qua rồi mới đem chôn"
Bán dạ sinh sai ngưá»i mở phòng, nằm bên linh cữu nghi ngút khói hương mà khóc rồi là m lá»… trước ngưá»i quá cố. sai cùng Sinh bình tÄ©nh nói:
"Cha con mình nên gấp mai táng cho nà ng"
Thì ra lúc con gái trốn theo trai, đạo nhân sợ má»™t là hà ng xóm chê cưá»i, hai là khi chà ng rể vá» biết ăn nói là m sao, nên sai mua má»™t cá»— áo quan đặt sẵn trong nhà , đợi Sinh vá», nói thác là con gái chết vì bệnh.
Bán dạ sinh không nghi ngỠgì cả, chỉ tự trách mình đã bỠbê vợ. Sinh cho rước cao tăng đến là m lễ cầu siêu suốt ba ngà y ba đêm rồi mới khóc lóc chôn cất.
Xong xuôi, Sinh từ giả đạo nhân, nói là phải lên đưá»ng tiến kinh, kịp ngà y ứng thÃ, nhưng chÃnh là để há»c được thuáºt lạ.. Sinh phải lặn lá»™i vất vả lắm má»›i đến nÆ¡i. Gởi xong hà nh lý, Sinh há»i thăm đưá»ng tá»›i xóm bình khang ngay, để gặp danh kỹ mà tiếng đồn khắp đế kinh.
Không ngá» mấy ngà y trước, có má»™t vị đưá»ng quan bắt nà ng vá» ngá»§, đã mấy ngà y rồi mà không chịu trả vá». Bán dạ sinh đà nh phải trở vá» quán trỠđợi suốt hai hôm. Khi trở lại, thì Cố Tiên nương nói:
"Äêm qua con gái tôi có viết thư báo đêm nay chắc chắn sẽ vá». Nếu có khách quý đến chÆ¡i, xin cứ giữ lại đợi nó không sao."
Bán dạ sinh rất mừng, ứng ngay ba chục lượng đặt cá»c trước để được tiếp đón, lại hứa sẽ có quà đợi nà ng vá» sẽ tặng thêm.
Nháºn tiá»n hồ xong, Cố Tiên nương nói:
"Trá»i hãy còn sá»›m, nếu công tá» có việc thì cứ Ä‘i. Nếu không có, thì xin ở đây đợi em nó."
Bấy giá» có con tiểu kỹ trong phòng, Sinh há»i:
"Ai má»›i dòm ta váºy?"
Tiểu kỹ đáp:
"ChÃnh là chị em trong nhà "
Bán dạ sinh nghe nói, chắc là ngưá»i danh kỹ mình muốn, sợ nà ng từ chối, nên chạy ra tìm, không chịu chá» cho đến khi nà ng ấy trở lại. Nhưng Qúy Hương, khi nháºn ra chồng, đã vá»™i bá» chạy và o phòng Tiên nương mà trốn. Nà ng khóa trái cá»a lại sau khi đã nói vắn tắt vá»›i mụ là nà ng tuyệt đối không thể tiếp Sinh, vá»›i lại tuyệt đối không để ai gặp nà ng trong ngà y.
Tiên nương vì không rõ ý, nên nghÄ© có lẽ nà ng không thÃch ngưá»i khách ấy mà không chịu tiếp chăng. Mụ bèn nói thác vá»›i Bán dạ sinh:
"Con gái tôi lại viết thư vá», nói rằng nó phải còn ở lại má»™t hai hôm nữa. công tá» tÃnh sao?"
Bán dạ sinh nói:
"Lệng ái đã vá», sao lại nói thế, hay là hiá»m rằng lá»… váºt Ãt oi, cần phải thêm gì chăng?"
Tiên nương cố giấu quanh, chỉ biết nhất mực nói rằng nà ng chưa vỠtới nhà mà thôi.
Bán dạ sinh sa sầm nét mặt nói:
"Vừa rồi lệng ái đứng bên song cá»a nhìn tôi, sao cứ hồ đồ như váºy. Nếu lá»… váºt chưa đủ không tiếp được, thì Ãt ra cÅ©ng xin nhá»› ngưá»i xưa đã có câu:
Quái nhân hạn tại phúc
Tương kiến hữu hà phương
Có nghĩa:
Giáºn mấy cÅ©ng để bụng
Gặp nhau thì đã sao
Nà ng phải gặp tôi đã, rồi có từ chối thế nà o thì hãy từ chối. Phần tôi, gặp nà ng xong xin ra đi. Sao nà ng lại cự tuyệt một cách quá đáng, không lẽ sợ tôi bắt hồn hay sao?"
Tiên nương vẫn má»™t má»±c trả lá»i như trước.
Bán dạ sinh nói:
"Vừa rồi tôi có trông thấy má»™t ngưá»i đà n bà chạy trốn và o phòng mụ. Nếu quả cô ấy chưa vá», xin bà cho tôi và o xét. Nếu quả không phải cô ấy, tôi không đòi gì thêm mà đi ngay, cả lá»… váºt cÅ©ng không lấy lại nữa."
Thấy Sinh đối đáp cứng cá»i, Tiên nương sợ lỡ bị truy nguyên đầu Ä‘uôi không biết phải tÃnh sao, nên lá»±a lá»i mà đáp lại:
"Không nói dấu gì công tá», con gái tôi đã vá» rồi. Có Ä‘iá»u nó tiếp khách mấy đêm liá»n mệt quá, nên phải nghỉ má»™t hai đêm nữa má»›i tiếp tướng công được. Công tá» có lòng muốn gặp, xin để tôi gá»i nó xem sao."
Rồi mụ đứng bên cá»a phòng nói to:
"Con ơi, ra gặp công tỠmột chút đi con"
Mụ gá»i luôn miệng mấy lượt, nhưng vẫn không nghe tiếng trả lá»i.
Bán dạ sinh đứng đợi lâu mãi không thấy nà ng trở ra, cÅ©ng bắt đầu nổi giáºn.
Riêng nà ng thì nghÄ© rằng nếu gặp chồng thì thế nà o cÅ©ng bị đưa lên quan, cÅ©ng bị gia đình đà y Ä‘á»a rồi cÅ©ng phải chết vì là m Ä‘iếm nhục gia phong, chi bằng chết ngay tại đây trước khi gặp chồng, vừa khá»i bị quan bắt tá»™i, vừa thoát cảnh ngưá»i ta đà m tiếu mình là m gái lầu xanh. Tá»± mình xá» mình, may ra nÆ¡i suối và ng cÅ©ng không xấu hổ vá»›i tổ tiên.
NghÄ© váºy, nà ng rút thắt lưng ra, cá»™t lên sà nhà rồi treo cổ tá»± vẫn. Lúc Bán dạ sinh phá cá»a và o được bên trong, thì nà ng đã chết từ lâu rồi. Thấy cá»› sá»± như thế, Sinh định bá» trốn, nhưng Sinh lại muốn xem mặt ngưá»i chết là ai. Sinh vừa quay ra, thì bị mụ chá»§ nắm lại nói:
"Ta với ngươi kiếp trước không oán, kiếp nà y không cừu, sao mi nỡ và o đây giết con tạ"
Nghe tiếng động ồn à o, các vương tôn công tỠđổ xô lại. Há» vốn ái má»™ Qúy Hương. Nghe nói nà ng má»›i vá», hỠđịnh đến gặp, không ngá» nà ng đã ra ngưá»i thiên cổ, mà kẻ gây ra án mạng chÃnh là Bán dạ sinh. Vì váºy vừa tiếc ngưá»i đẹp, vừa háºn kẻ giết ngưá»i, há» hối gia nhân áp lại đánh tÆ¡i bá»i, rách da nát thịt. Äánh xong há» trói Sinh lại nằm bên cạnh xác chết, chá» là ng xóm kêu sai nha đến giải quan.
Sinh nằm dưới đất, quay sang nhìn thây ma má»™t hồi, thấy ngá» ngợ. Thôi rồi, đây chÃng là vợ mình, cả vết sẹo nhá» nÆ¡i trán cÅ©ng vẫn còn, đâm hốt hoảng, trong bụng nghÄ© ngay là bố vợ nói gạt, chắc vì xấu hổ, hẳn vợ mình bá» nhà theo trai, rồi bị bán vô lầu xanh mà thôi. Nà ng tá»± vẫ vì mình đây. Ôi oan nghiệt! Lúc ấy bá»n bảo giáp cÅ©ng vừa đến. Sinh bèn cho há» biết ngưá»i chết chÃnh là vợ Sinh, có lẽ vì bị bán và o lầu xanh, nên xấu hổ không muốn gặp Sinh và tìm cách tá»± sát. Sinh mong được trình quan ná»—i oan uổng cá»§a mình.
Nhưng lúc ba ngưá»i bảo giáp, nghe Sinh thuáºt chuyện, bèn đòi thêm bằng chứng, Sinh bảo, mối manh lúc nà ng má»›i vô lầu xanh, xin truy nguyên chắc rõ. Sai nha má»›i lục vấn Cố Tiên nương, bảo rằng nếu nà ng bị bán và o lầu xanh, chắc cÅ©ng có con hầu cùng đến. Manh nó ra há»i cung, ngưá»i chết đã không nói được, tất phải há»i ngưá»i sống váºy.
Tiên nương nói:
"Lúc mua tôi mua cả chá»§ lẫn tá»›. Hiện giá» con a hoà n có mặt tại đây. Äể tôi bảo nó ra."
Nói xong, mụ lên tiếng gá»i Như Ã, nhưng gá»i mãi không thấy nó đâu. Thì ra lúc Qúy Hương treo cổ chết và Bán dạ sinh xông và o phòng, sợ quá nó bèn chui xuống gầm giưá»ng để trốn. Mãi vá» sau, ngưá»i ta má»›i tìm được nó. Thế là lai lịch cá»§a Qúy Hương như thế nà o, nó kể hết cho má»i ngưá»i nghe.
Bán dạ sinh được minh oan, trở vá» chá»— trá», Ä‘au khở tuyệt cùng. Nằm trên giưá»ng, Sinh tá»± nghÄ©:
"Mình cứ nghÄ© vợ ngưá»i ta là để mình ngá»§, còn vợ minh thì không ai ngá»§ được. Nà o ngá» lẽ báo ứng tháºt nhanh chóng. Mình ngá»§ vá»›i vá» ngưá»i ta thì lén lén lút lút, còn ngưá»i ta ngá»§ vá»›i vợ mình thì công công khai khai. Mình ngá»§ vá»›i vợ ngưá»i ta như kẻ trá»™m váºy, còn vợ mình bị ngưá»i ta ngá»§ như con **.
Còn nhá»› ba năm vá» trước, Cô Phong trưởng lão đã khuyên mình xuất gia, mình mấy lần từ chối, Trưởng lão còn Ä‘em việc gian dâm quả báo giải thÃch cho mình, mình cứ má»™t má»±c cãi lại.
Bây giá» má»›i thấy mình vay má»™t mà trả đến mưá»i, đến trăm. Mình ngá»§ vá»›i vợ ngưá»i ta tÃnh không đến năm sáu mươi ngưá»i, nhưng ngưá»i ta ngá»§ vá»›i vợ mình thì có đến hà ng trăm, hà ng ngà n.
Co Phong lã sư lại nói:
"Cái lẽ nhiệm mầu nà y, chỉ nói miệng thôi không có bằng cớ, mà phải ngồi trên nhục bồ đoà n mới tham ngộ ra."
Mấy năm nay, mình ngồi trên nhục bồ Ä‘oà n cÅ©ng đã đủ rồi, những mùi vị chua, ngá»t đắng caytrong ấy mình cÅ©ng đã nếm qua rồi, bây giá» mình không tỉng ngá»™ thì còn đợi đến bao giá»? Có phải Cô phong muốn mình quay đầu lại bằng cách mượn tay ngưá»i khác để đà y Ä‘á»a mình?
Bây giá» thì không còn mặt mÅ©i nà i trở vá» quê cÅ©, chi bằng hãy viết má»™t bức thư khẩn thiết cho Thụy Châu nhá» tìm ngưá»i để gả Diá»…m Phương, còn hai đứa con gái thì giao lại cho mình. Mình sẽ đến Thương sÆ¡n quỳ trước Cô Phong trưởng lão mà lạy má»™t trăm hai mươi lạy để chuá»™c lá»—i lầm, rồi xin quy ỵ"
Chá»§ ý định xong, Sinh bèn lấy giấy ra viết thư, nhưng vì bị đánh má»™t tráºn nhừ tá», phải đợi hÆ¡n má»™t tháng là nh lặn má»›i viết được.
CÅ©ng vừa lúc ấy thì có thÆ¡ cá»§a Thụy Châu gá»i đến. Trong thư cho biết nhà có việc tháºt cấp bách, hãy vá» ngay. có Ä‘iá»u trong thư không nói là việc gì.
Bán dạ sinh thần nghĩ:
"Nếu không phải là ngưá»i lá»›n bệnh, thì chắc trẻ con bệnh chứ gì."
Nhưng khi Sinh gạn há»i ngưá»i đưa thư thì má»›i rõ là Diá»…m Phương cÅ©ng bắt chước Qúy Hương, bá» nhà trốn theo trai. Trốn theo ai không biết. Có Ä‘iá»u trước khi nà ng Ä‘i, thì mươi đêm liá»n nghe trong buồng ngá»§ có tiếng lục đục, nhưng không thấy bóng ngưá»i. Rồi sáng sá»›m má»™t ngà y ná», cá»a nẻo trong nhà đá»u mở toang, hai chá»§ tá»› Diá»…m Phương bá» con thÆ¡ lại, Ä‘i dâu mất biệt. Vì váºy, chá»§ nhà là Thụy Châu má»™t mặt Ä‘i truy lùng, má»™t mặt nhá» báo tin cho Sinh biết cá»› sá»± mà vá» trông con gấp.
Bán dạ sinh ứa nước mắt thở dà i:
"Thôi rồi, mình trổ nóc nhà ngưá»i, ngưá»i trổ nóc nhà mình. Mình gian dâm dụ dá»— vợ ngưá»i ra sao nay vợ mình bị y như váºy.
Cô Phong hòa thượng viết cho mình máºy câu kệ hồi nà o, nay đã đến lúc xét lại chăng?"
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:05 AM .
25-05-2008, 12:58 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi kết
Túi từ bi rá»™ng lá»›n, sắc quá»· gian hùng Ä‘á»u thu lại
ÄÆ°á»ng thiá»n đà n thênh thanh, oan gia trái chá»§ thảy gặp
Lại nói vỠCô phong trưởng lão, từ khi không thu phục được Bán dạ sinh, cũng tự trách, nói:
"Vì đạo hạnh ta không cao, tà i thuyết giảng không sâu, nên không khống chế được con quá»· dâm dục lảng vảng trước mặt, lại để nó Ä‘i gây há»a chốn khuê môn, đó không phải là cái lá»—i cá»§a bản thân ta, mà là cái tá»™i cá»§a lão hòa thượng. Äã không thu phục được ma quá»·, thì cái bi da treo ngoà i cổng có Ãch gì?"
Trên ngá»n cây tùng, lão trượng cho vót má»™t miếng ván nhá», trên có ghi mấy dòng tiểu tá»±:
Ngà y nà o Bán dạ sinh chưa đến, thì ngà y đó vẫn để nguyên bị da.
Ngà y nà o bị da không rách, thì ngà y đó trưởng lão hòa thượng không chết.
Chỉ mong sá»›m dẹp bị da, để khá»i cứ phải ngồi trên nhục bồ Ä‘oà n.
CÅ©ng lạ là cái bị kia treo trên ngá»n cây tùng từ ngà y Bán dạ sinh ra Ä‘i đến nay đã ba năm, nghÄ©a là dầm sương giãi nắng đẵ má»™t ngà n mấy trăm ngà y, không những không rách mà cÅ©ng không hư hao chút nà o, như đợi đến khi túm được cổ kẻ dâm dục kia má»›i thôi.
Bán dạ sinh trở lại núi cÅ© tìm hòa thượng, nhìn thấy túi da còn treo, biết là hòa thượng còn chá» mình, Sinh ứa nước mắt bước và o chÃnh Ä‘iện, rạp mình xuống mà lạy, lạy rồi quay ra cá»a, leo lên cây, tháo túi da Ä‘em xuống.
Trở và o trong, thì hòa thượng còn Ä‘ang xếp bằng tham thiá»n. Bèn ạp đầu hướng vá» hoà thượng đảnh lá»…, lạy đủ trăm lần, xong rồi ngồi im mà đợi. cho đến ba khắc sau hòa thượng má»›i xuắt thiá»n, ra dấu bảo Sinh lại gần.
Sinh thưa:
"Nay con đã trở vá». Nếm đủ mùi Ä‘á»i lòng má»›i biết hối. xin hòa thượng dung nạp chá»"
Cô phong hòa thượng bảo:
"Ta rất sẳn lòng, chỉ ngại con bất quyết đó thôi. Chốn bụi hồng còn là m lư luyến tâm con không? Cái túi da mưa nắng mà trÆ¡ trÆ¡, lòng con có được bá»n vững như thế vá» sau không?"
Bán dạ sinh thưa:
"KÃnh xin sư phụ nháºn lá»i cho con quy y, lòng con nay đã quyết."
Sinh được cạo đầu, lấy tên Ngu sa, ý nói hạt cát ngu si trong Ä‘á»i, tá»± răn mình đã khoe mẽ kiến văn lúc trước, má»™t lòng há»c đạo.
Lúc má»›i tu táºp, huyết khà phương cưá»ng, không xua hết dục vá»ng quá khứ, thỉnh thoảng trở lại những lúc nằm ngồi má»™t mình, phải nghiến răng chịu đựng, dằn nén lá»a dục chưa tà n.
Có khi trong má»™ng, vẫn thấy đủ sáu giai nhân cùng hiện đến, cưá»i cợt vẫy gá»i, như rá»§ gá»i Sinh trở vá» vá»›i thú nguyệt hoa. Các nà ng nõn nà da thịt nằm ngổn ngang trên bồ Ä‘oà n, trong cÆ¡n mÆ¡ xuất hiện, tươi cưá»i lôi kéo. Ngu sa chợt hoảng hốt tỉnh giấc, tá»± thống trách mình sao còn vướng vÃu cá»§a nợ trong thân, trá»i chưa sáng đã thắp đèn và o nhà sau, lấy dao nghiến răng chặt đứt cái cá»§a tá»± coi là bá»u bối bấy lâu. CÅ©ng may máu chảy chan hòa mà cÆ¡n Ä‘au, lạ thay, không hà nh hạ cho chết Ä‘i sống lại.
Ngà y qua tháng lại, tiếng tăm lão hòa thượng là báºc chân tu, nhiá»u ngưá»i cầu đạo tìm đến bái yết, sư thu tháºp được khoảng hai mươi đệ tá». Má»™t hôm, sư há»p chúng, cùng là m buổi sám hối. Ngu sa được dá»± chá»— thấp nhất, vì thá»i gian tu táºp chưa là bao, ngồi nghe các lá»i thú tá»™i, thấy rõ ai ai không Ãt thì nhiá»u cÅ©ng vì tham sân si mà phạm tá»™i cả. Äá»n phiên má»™t tu sinh trunh niên, thú rằng đã quyến rÅ© vợ ngưá»i, còn Ä‘em luôn cả con hầu bán cho nhà chứa để trả thù riêng, xin được minh hối. Ngu sa nghe chuyện xúc động, lên tiếng há»i chi tiết tên xứ tên ngưá»i, hóa ra đây đúng là ngưá»i rù quyến rồi Ä‘em bán vợ mình, mà mình cÅ©ng từng gian dâm vợ ngưá»i nà y hồi xưa. Quả đây chÃnh là Quyá»n lão thá»±c. Bèn cùng ăn năn tá»™i mình.
Ngu sa tiểu tăng mới tỠý lo ngại cho số mạng mấy đứa con do nghiệp chướng mình tạo ra, sợ chúng tạo ngiệt vỠsau, một hôm chảy nước mắt mà xin thầy cho vỠquê giết chúng, cũng là giải thoát cho chúng.
Hòa thượng chắp tay , niệm A di đà pháºt, mà bảo Sinh chá»› có sai lầm:
"Vòng luân hồi không ngừng nghỉ. Nay con xuất gia sao dám nghÄ© đến chuyện giết ngưá»i? Oan ai ngưá»i ấy trả, nghiệp ai ngưá»i ấy chịu. Các con cá»§a con khi nà o hết nợ, sẽ có số phần riêng cá»§a chúng."
Nga sa sợ hãi mà tỉnh ngá»™. Bá»—ng thá»i gian sau, khoảng ná»a năm, má»™t khách lạ vạm vỡ tá»›i viếng chùa, và o lá»… nÆ¡i chÃng Ä‘iện, Ngu sa nhìn kỹ, không ai khác hÆ¡n là Tái côn lôn. Hai anh em nắm tay nhau mà nghẹn ngà o.
Tái côn lôn lên trình hòa thượng rằng:
"Tá»™i con rất nhiá»u, toà n là trá»™m đạo. Xin cá»a từ bi rá»™ng mở, cho con được kÃnh lá»… báºc cao tăng." Nói rồi bèn đảnh lá»….
Xong xuôi quay sang Nga sa mà thuáºt chuyện nhà :
"Hai con gái cá»§a tiểu đệ má»›i đột ngá»™t qua đòi. Äang khá»e mạnh bá»—ng má»™t đêm cùng lăn ra chết má»™t lượt. Hai ngưá»i vú đêm trước còn nghe trêm không có tiếng gá»i chúng rằng: "Nghiệt chướng trả xong, các con Ä‘i thôi". Thế là chúng chết.
Còn Diễm phương thì theo trai, ca ca phải lùng kiếm khắp nơi, mãi rồi mới biết hỠxây tổ uyên ương nơi một bìa rừng hoang vắng"
Nga Sa há»i:
"Äại ca sao biết được táºn chá»— xa xôi như thế?"
Tái côn lôn đáp:
"Bởi vì đại ca nghe đồn vùng ấy có sư hổ mang má»›i hóa thà ng cướp cạn lẫy lừng, nên tìm cho được để so tà i. Trá»™m ggặp cá»›p má»›i xứng tà i phỉ sức. Quả tháºt bên trong sà o huyệt rất tiện nghi, chiếu rèm phong lưu, không thua nhà quyá»n quý. Ná»a đêm lắng nghe thì ra đôi trai gái trên giưá»ng Ä‘ang tâm sá»±. Khi ngưá»i đà n bà kể chuyện Ä‘á»i mình, có nhắc cả tên em, cả tên Quyá»n lão thá»±c, quả tháºt thị Ä‘Ãch thị Diá»…m phương. Thị Oán há»n hai hồng cÅ© cá»§a thị không đễ đâu cho hết. Ca ca nghe váºy, lá»a giáºn phừng phừng, tuốt gươm chém chết luôn hai đứa, lại lấy được hai ngà n lượng bạc, nổi lá»a đốt sạch cả động"
Nói rồi quay sang lão hòa thượng há»i:
"Xin dám trình hòa thượng, con là m váºy có phải hay không? Còn số tiá»n phi nghÄ©a ấy, con lấy có đúng không?"
Sư trả lá»i:
"Hai ngưá»i ấy tuy tá»™i đáng chết, nhưng con không nên ra tay giết há». Còn số tiá»n lẽ ra cÅ©ng không được lấy Ä‘i. Nhưng nghiệt chướng nà y sợ rằng chỉ tạo nặng thêm nghiệt chướng kia mà thôi, lưới trá»i thưa mà khó lá»t. con nghÄ© có phải chăng?" Nói rồi hòa thượng Ä‘em thuyết luân hồi ra giảng.
Vốn là ngưá»i khà phách ngang tà ng, khó ai thuyết phục, những lá»i từ bi cá»§a vị cao tăng, lạ thay cảm hóa được Tái côn lôn. Thế là ba oan nghiệt tu cùng má»™t nÆ¡i, đêm ngà y theo đạo, dứt hẳn chuyện Ä‘á»i.
Sau khi xuất gia và o cá»a thiá»n, ba mươi năm sau, má»™t đại đạo cÅ©ng chứng quả.
Hết
Tà i sản của minhtien384
Last edited by minhtien384; 30-06-2008 at 04:04 AM .