22-05-2008, 10:39 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Nháºp Môn Tu Luyện
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: tp hcm
					
					
						Bài gởi: 3
					
                    Thá»i gian online: 20 phút 6 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			xin chào các huynh đệ cá»§a 4vn.eu nha. cho minh há»i tại sao các bài viết ở phần truyện  nhu tiên hiệp lại quá lâu rồi chưa có thêm bài má»›i váºy . mình chá» hoài mà không được Ä‘á»c tiếp tháºt là khổ quá Ä‘i nha.ức.quang minh thần tại thương!!!!!!!!!!!!!! mong các huynh đệ gởi cho các chương má»›i cá»§a các bá»™ truyện nha.chá» mong nhiá»u nha.
		
		
		
		
		
Tài sản của thientoan65  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký của thientoan65         
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-05-2008, 04:18 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 16: Tàn Vũ Kiếm Thức
 
Âu Dương Chi Hô đứng im lặng má»™t lúc má»›i mÃm môi đưa tay cầm cái khuyên móc ở cá»a Ä‘áºp vào cá»a. Bên trong vẫn yên ắng, Âu Dương Chi Hô cảm thấy thấp thá»m bất an.
Sau má»™t loạt tiếng chân vá»™i vá»™i vàng vàng, có ngưá»i ở bên trong há»i vá»ng ra: "Thiếu chá»§ à?", thanh âm cá»§a má»™t ông lão. Âu Dương Chi Hô "á»" má»™t tiếng, lại "á»e" má»™t tiếng như muốn nôn má»a ra.
Bên trong có tiếng thở dài, kế đó cánh cá»a "cá»t két" mở ra. Má»™t ông lão từ bên trong bước ra nghênh đón, miệng vồn vã: "Thiếu chá»§, cẩn tháºn thân thể".
Âu Dương Chi Hô cưá»i hì hì rồi lá»ng ngá»ng nói: " Các … các tiểu nương, hi hi" lại gợn lên má»™t tràng sặc sụa, ông lão vá»™i tiến lên vá»— lưng Âu Dương Chi Hô, nói: "Tôi Ä‘i bảo Lưu Thất hầm má»™t bát canh gừng cho ngài."
Âu Dương Chi Hô báºt cưá»i: " Canh gừng? Ông tưởng tôi say rồi à? Buồn cưá»i, tháºt buồn cưá»i."
Bấy giá», từ căn phòng phÃa sau sân viện vang lên má»™t giá»ng nói vá»›i nguồn ná»™i lá»±c hùng háºu: "Thiếu Văn, vào trong này."
Âu Dương Chi Hô động tâm tá»± nhá»§: "Thá»i khắc quan trá»ng đến rồi."
Ông lão nói nhá»: "Äi Ä‘i, đừng làm lão gia nổi giáºn."
Âu Dương Chi Hô nghÄ© thầm: "Ông lão này đối vá»›i Phong Thiếu Văn tháºt là quan tâm chu đáo." Miệng vẫn nói: "Tôi sợ ông ấy làm gì à?"
Nói xong, chân thấp chân cao loạng choạng Ä‘i vá» phÃa căn phòng kia.
Tiến vào trong liá»n nhìn thấy má»™t ngưá»i trung niên đứng chắp tay sau lưng, tá»±a hồ như Ä‘ang ngắm bức Bát Tuấn Äồ trên tưá»ng, nghe tiếng Âu Dương Chi Hô bước vào, bèn nói: "Ngồi Ä‘i, nghÄ©a phụ có lá»i muốn nói vá»›i con."
Âu Dương Chi Hô nhìn bóng hắn, lại nghĩ thầm: "Nếu bây giỠta đột nhiên ra tay, có thể đắc thủ không?"
Trong bụng nghÄ© váºy nhưng vẫn chưa động thá»§ mà Ä‘i sang má»™t bên, ngồi xuống ghế. Lúc này ngưá»i trung niên má»›i quay lưng lại, nhìn cặp mắt hắn rất thanh lãng, nhưng không hiểu vì sao lại có chút ưu sầu nhàn nhạt. Âu Dương Chi Hô nghÄ© rằng: " Chắc là hắn không vợ không con, tìm được Phong Thiếu Văn làm nghÄ©a tá» mà Phong Thiếu Văn lại không nên thân, cho nên hắn má»›i ưu sầu không vui như váºy? Ai khiến hắn làm ác? Äấy cÅ©ng tháºt đáng kiếp."
Phong Hàn Tinh nhìn Âu Dương Chi Hô má»™t hồi rồi nói: " Rốt cuá»™c con cÅ©ng không chịu nghe lá»i nghÄ©a phụ, lại đến cái chá»— thanh sắc ấy, con tháºt khiến nghÄ©a phụ thất vá»ng!" nói đến đây, hắn thở dài má»™t hÆ¡i.
Âu Dương Chi Hô không biết ứng phó thế nào, liá»n làm ra vẻ say rượu nhìn Phong Hàn Tinh, ngá» nghệch cưá»i cưá»i. Trên mặt Phong Hàn Tinh xuất hiện vẻ giáºn dữ, trầm giá»ng gắt: "Làm sao ta lại dạy ra má»™t thứ say sưa sống chết như vầy, tháºt là tác nghiệt!" Ngừng giây lát, hắn lại nói: "Trước mắt đã là lúc sinh tá» tồn vong, ngươi lại vẫn trầm mê trong chốn hoa thiên tá»u địa, rồi sẽ có ngày đầu rÆ¡i xuống đất, ngươi còn chưa tỉnh khá»i cÆ¡n say."
Âu Dương Chi Hô nói vá»›i giá»ng như vẫn còn trong cÆ¡n say triá»n miên: " Ai … ai dám có ‎ ý động đến Tàn VÅ© Lâu, tháºt là chán sống rồi."
Phong Hàn Tinh giáºn nói: "Bằng mấy chiêu võ công mèo quào cá»§a ngươi, bá»n ngưá»i bày hàng múa quyá»n ngoài phố cÅ©ng quáºt ngã được ngươi rồi, ngươi có biết Phong Linh Tinh chết thế nào không?"
Âu Dương Chi Hô vừa nghe đã giáºt nảy, tháºt không ngá» Phong Hàn Tinh lại ngang nhiên gá»i thẳng tên Phong Linh Tinh, tốt xấu gì Phong Linh Tinh cÅ©ng là sư huynh cá»§a hắn.
Tuy Phong Linh Tinh là do Âu Dương Chi Hô giết chết, nhưng bắt chàng trả lá»i câu há»i này thì tháºt là khó cho chàng, chàng đành phải ngáºp ngừng: "Ngưá»i đó chết như thế nào … ai lại quản được nhiá»u thế?"
Phong Hàn Tinh nói: "Phong Linh Tinh là kẻ chết cÅ©ng chẳng đáng tiếc, nhưng cái chết cá»§a hắn sẽ nhắc nhở tất cả sư huynh đệ cá»§a sư môn ta. Có lẽ má»™t trưá»ng đại nạn bắt đầu rồi, chỉ là … ôi, có khi tất cả Ä‘á»u là tá»™i tá»± mình chuốc lấy."
Âu Dương Chi Hô vẫn ná»a say ná»a tỉnh nói: "Nghe có vẻ rợn ngưá»i, có ai dám đối nghịch vá»›i môn hạ cá»§a Tà Pháºt Thượng Nhân? Há chẳng phải tá»± tìm đưá»ng chết ư?"
Phong Hàn Tinh cưá»i nhạt: " Ngươi tháºt là cuồng vá»ng. Phong Linh Tinh chết cÅ©ng không lấy gì làm lạ, khiến ngưá»i ta kinh hãi là ngay cả bá»n mãnh thú hắn huấn luyện cÅ©ng chết sạch không má»™t tiếng động, bá»n đệ tá» môn hạ cá»§a hắn cÅ©ng bị khống chế toàn bá»™. Nếu không như váºy thì đối phương làm sao dá»… dàng đắc thá»§ như váºy? Tháºm chÃ, bá»n chúng còn biết rõ cả hành tung cá»§a Tiểu Lục Lâm Tá», nếu không phải ta đến kịp lúc thì Tiểu lục Lâm Tá» cÅ©ng đã trúng phải độc thá»§."
Âu Dương Chi Hô vừa nghe Tiểu Lục Lâm Tá», thân ngưá»i bất giác rung động, tá»± nhá»§ thầm: "Kiếm Cá»u, Äao Thất quả nhiên là do Phong Hàn Tinh giết, không biết Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘ang ở đâu, ta phải tìm cách thám thÃnh má»›i được."
Nghĩ thế, chàng nói: "Tiểu Lục Lâm TỠ… cũng rất cơ linh."
Không ngỠPhong Hàn Tinh biến sắc trở nên kỳ dị: " Ngươi đã gặp qua Tiểu Lục Lâm TỠrồi à?"
Âu Dương Chi Hô bối rối: "Hiểm! Nói không chừng chỉ sÆ¡ sảy má»™t chút là lá»™ ngay.", cấp trung sinh trÃ, chàng vá»™i nói: "Trong vòng trăm dặm này, có mỹ nữ nào … cô nương nào, con Ä‘á»u biết rõ cả. Chỉ đáng tiếc không có duyên gặp gỡ." nói xong, chàng chắt lưỡi mấy cái ra vẻ tiếc nuối.
Âu Dương Chi Hô vốn nghÄ© rằng Phong Hàn Tinh sau khi cứu được Tiểu Lục Lâm Tá», nhất định sẽ đưa nàng vá» Tàn VÅ© Lâu, nào ngá» nghe khẩu khà cá»§a hắn lại dưá»ng như không phải thế. Nếu không, làm sao giấu được Phong Thiếu Văn. Phong Hàn Tinh thở dài má»™t hÆ¡i rồi nói: " Tiểu Lục Lâm Tá» quả tháºt là má»™t cô gái tốt, chỉ đáng tiếc cha cô ấy tâm cÆ¡ quá độc ác, làm cho cô ấy gặp phải hoạ diệt môn. Ôi, nếu Thiếu Văn con mà được má»™t ná»a cô ấy thì nghÄ©a phụ cÅ©ng cảm thấy đủ rồi."
Âu Dương Chi Hô nghe hắn phê bình cha cá»§a Tiểu Lục Lâm Tá» như váºy, không khá»i nghÄ© thầm: " Ngươi tháºt là kẻ Ä‘i năm mươi bước lại cưá»i ngưá»i Ä‘i trăm bước."
Miệng lại nói: "Ngưá»i có tốt hÆ¡n, võ công cao hÆ¡n, nếu gặp phải váºn ác thì cÅ©ng chẳng giúp Ãch được gì, chi bằng cứ như con, tuy rÆ¡i vào cái tên Ãc Thiếu nhưng cÅ©ng được ăn uống no say, lại chưa từng làm những việc thương thiên hại lý, vẫn sống khoẻ hÆ¡n Tiểu Lục Lâm TỠđấy thôi."
Những lá»i này cá»§a chàng không phải nói báºy nói bạ mà là do Hồng Nhi nói lại theo tình hình do thám được. Phong Hàn Tinh gượng cưá»i nói: " Lá»i con nói cÅ©ng có chút đạo l ‎ý, ta lâu nay chưa từng thúc ép con luyện võ cÅ©ng chÃnh vì nguyên nhân này, vá»›i tÃnh cách cá»§a con, võ công càng cao thì lại là má»™t mầm hoạ càng lá»›n, nhưng mà vá» sau con hành sá»± phải hết sức cẩn tháºn, ta luôn dá»± cảm được sẽ có tai hoạ gì đấy giáng xuống Tàn VÅ© Lâu cá»§a chúng ta."
Âu Dương Chi Hô nghÄ© thầm: " Xem ra võ công cá»§a Phong Thiếu Văn không ra gì cÅ©ng không phải chỉ vì hắn không chịu há»c táºp." Miệng lại nói: "NghÄ©a phụ cÅ©ng đừng xem thưá»ng con quá, tôm có đưá»ng tôm, cua có đưá»ng cua, cua hết đưá»ng Ä‘i thì nó cÅ©ng biết chen ngang mà bò, nói không chừng hài nhi cÅ©ng sẽ có ngày có thể công thành danh toại, chẳng phải cÅ©ng rất uy phong lắm sao?"
Phong Hàn Tinh xua tay nói: "Äừng có khoa môi múa mép vá»›i ta nữa, ta xem lưỡi con cÅ©ng khô rồi, mau Ä‘i nghỉ ngÆ¡i Ä‘i."
Âu Dương Chi Hô loạng choạng đứng lên, thi lá»… rồi Ä‘i ra. Bên ngoài trăng đã lên cao, bốn phÃa Ä‘á»u sáng ngá»i.
Âu Dương Chi Hô tuy uống rượu để đóng kịch, nhưng tá»u lượng cá»§a chàng vốn không cao, lại phải uống gấp như váºy nên bấy giá» quả tháºt có phần say rồi, nhất thá»i không nhá»› được Phong Thiếu Văn ở chá»— nào, dưá»ng như là ở phÃa nam, lại dưá»ng như là ở phÃa bắc, nghÄ© ngợi má»™t hồi bèn loạng choạng Ä‘i vá» phÃa nam.
Ông lão kia nhìn thấy, vá»™i vàng nói vá»›i theo: "Thiếu chá»§, ngài uống say tháºt rồi, cả nhà cá»§a mình cÅ©ng không phân biệt được."
Âu Dương Chi Hô giáºt mình, nói: " Äừng có lá»™n xá»™n, ta chỉ là muốn Ä‘i nhà xà thôi, ai cần ông ở bên chỉ trá»?"
Ông lão không nói gì, chạy đến đỡ: "Äể lão nô dìu thiếu chá»§ Ä‘i."
Âu Dương Chi Hô cũng không từ chối, chàng lại có phần lo lắng mình còn không tìm ra nhà xà nữa. Phong Hàn Tinh lúc này đứng xa xa trầm tư nhìn chàng.
Sau khi vỠđến phòng Phong Thiếu Văn, ông lão giúp Âu Dương Chi Hô cởi áo khoác ra, đột nhiên kinh ngạc há»i: "Thiếu chá»§, miếng ngá»c bá»™i trên ngưá»i ngài đâu?"
Âu Dương Chi Hô vừa nghe há»i, bá»™ dạng Ä‘ang ná»a say ná»a tỉnh láºp tức mất vÃa, trên ngưá»i toát ra mồ hôi lạnh, trong lúc cấp bách, chàng nói: "Mấy cô nương chá»— Tiểu Kiá»u đòi miếng ngá»c đó nên ta đưa cho rồi."
Ông lão biến sắc: "Thiếu chá»§, ngài … ngài tháºt là … miếng ngá»c đó vốn là mẹ ngài lúc lâm chung giao phó cho nghÄ©a phụ ngài, nhỠông đưa cho ngài Ä‘eo để làm bùa há»™ thân. Ngài, ngài ngay cả nó cÅ©ng đưa cho bá»n gái thối Tiểu Kiá»u đấy, ngày mai tôi sẽ Ä‘i cho nó má»™t kiếm."
Âu Dương Chi Hô thầm kinh sợ, lấy làm lạ không hiểu vì sao ngữ khà cá»§a ông lão này lại mạnh mẽ như thế, đâu giống lá»i má»™t lão nô nói vá»›i chá»§ nhân? Mà nghe ra dưá»ng như ông ta cÅ©ng là ngưá»i luyện võ.
Âu Dương Chi Hô lúc này gần như không chịu nổi nữa, đành nói: " Ông nghÄ© rằng tôi cho Tiểu Kiá»u tháºt ư? Äấy chỉ là nịnh nàng vui má»™t hai ngày thôi, sau này tôi còn không láºp kế lấy lại được sao?"
Ông lão nghe xong, nhìn Âu Dương Chi Hô Ä‘ang nằm trên giưá»ng, thở dài má»™t hÆ¡i rồi xoay ngưá»i Ä‘i ra, má»™t lúc sau lại bưng vào má»™t bát canh gừng, đặt lên bàn nói: "Thiếu chá»§ uống bát canh gừng này Ä‘i." Dứt lá»i, lại quay lưng Ä‘i ra. Âu Dương Chi Hô nằm trên giưá»ng, tâm tình không thể nào bình tịnh lại được.
Dưá»ng như chàng cảm thấy có chá»— nào đó không ổn, nhưng rốt cuá»™c là cái gì không ổn, chàng lại nhất thá»i không nghÄ© ra được. Chàng cảm thấy Phong Hàn Tinh có khá nhiá»u chá»— bất đồng vá»›i Phong Hàn Tinh mà chàng tưởng tượng. Còn nữa, ông lão kia cÅ©ng có vẻ cổ quái. Âu Dương Chi Hô càng nghÄ© càng thấy rối tung, thêm vào sá»± kÃch thÃch cá»§a rượu, tư duy cá»§a chàng có phần bị trì trệ. Nhưng, chàng chắc chắn được má»™t việc: không thể ngầm ra tay vá»›i Phong Hàn Tinh, có lẽ từ Phong Hàn Tinh sẽ có thể phát hiện thêm được gì đó.
Cơn buồn ngủ càng lúc càng đến mạnh, Âu Dương Chi Hô im lìm chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài căn phòng cá»§a Âu Dương Chi Hô đột nhiên có bóng ngưá»i xẹt qua, má»™t ngưá»i thân hình gầy cao đứng đó, im lặng nhìn vào trong qua cánh cá»a sổ, nhìn mặt ông ta, chÃnh là ông lão nô bá»™c.
Nhưng vì sao mắt ông ta ngấn lệ? Vì sao thân hình ông ta vốn lưng còng ngưá»i thấp lại đột nhiên trở nên cao to như thế?
Äáng tiếc, sá»± biến hoá kinh ngưá»i này, Âu Dương Chi Hô lại không nhìn thấy, chàng đã chìm vào giấc ngá»§ rất sâu.
Ngày hôm sau, Âu Dương Chi Hô tỉnh dáºy từ rất sá»›m, nhưng chàng không láºp tức ngồi dáºy mà cứ nằm trên giưá»ng, hồi tưởng lại tỉ mỉ từng sá»± v iệc đêm qua xem có sÆ¡ hở gì không.
NghÄ© ngợi rất lâu, cảm thấy không có gì sai sót, bèn nhấc lưng ngồi dáºy.
Äứng trước tấm gương đồng, chàng không nén được báºt cưá»i, làm sao mình lại vô cá»› biến thành má»™t gã ôn con hoa thiên tá»u địa thế này?
Vừa lúc này, ngoài cá»a có tiếng ho khan vang lên, giá»ng ông lão cất lên: "Thiếu chá»§ hôm nay tháºt có tinh thần, sá»›m váºy đã thức dáºy rồi."
Vừa dứt lá»i, ông lão đẩy cá»a bước vào, trên tay bưng má»™t thau nước sạch, bên trong có má»™t cái khăn lau mặt.
Nhìn Âu Dương Chi Hô rá»a mặt, ông lão chợt há»i: " Thiếu chá»§ hôm nay có dá»± tÃnh gì?"
Âu Dương Chi Hô động tâm nói: " Äến chá»— Tiểu Kiá»u lấy lại miếng ngá»c." nói xong, chàng len lén liếc nhìn thăm dò thần sắc ông lão.
Dưá»ng như ông lão có vẻ vui vui, lại há»i: "Äi ban ngày hay đợi ban đêm Ä‘i?"
Âu Dương Chi Hô chợt nghÄ©: " Có lẽ từ ông lão này sẽ nghe ngóng được chút gì đó." Do váºy chàng đáp: "Äi ban ngày. Äêm nay ta muốn thỉnh giáo nghÄ©a phụ vài vấn đỠvá» kiếm thức, mấy tên bằng hữu Ä‘á»u cưá»i ta võ công quá non kém, kiếm pháp chỉ đáng gá»i là Tàn Thuá»· Kiếm, ta phải cho bá»n nó kiến thức Tàn VÅ© Kiếm Thức chân chÃnh má»›i được."
Ông lão hân hoan nói: "Tháºt ra há»c võ không phải há»c để tranh mạnh đấu hay. Nhưng mà há»c há»i nghÄ©a phụ ngài cÅ©ng là việc tốt, nếu ngài được năm thành kiếm pháp cá»§a lão gia thì cÅ©ng đã có thể được liệt vào hàng cao thá»§ kiếm đạo rồi."
Âu Dương Chi Hô thấy sắc mặt ông lão càng lúc càng tươi bèn giả vá» vô ý há»i: "Ông giống như ngưá»i biết võ công, nói đâu cÅ©ng thấy có lý cả."
Vừa nghe câu này, sắc mặt ông lão chợt biến má»™t Ãt rồi gượng cưá»i đáp: "Tôi có biết gì vá» kiếm thuáºt? Äá»u là cho suốt ngày Ä‘i theo sau lưng lão gia, không nhiá»u thì Ãt cÅ©ng chiếm được má»™t chút linh khÃ."
Âu Dương Chi Hô thầm cảm thấy buồn cưá»i. Sau khi rá»a mặt xong, ông lão lại há»i: "Thiếu chá»§ hôm nay muốn dùng bữa sáng thế nào? Tôi gá»i Lưu Thất ra đầu phố lo liệu cho ngài."
Âu Dương Chi Hô đáp: " Hôm nay không cần đâu, tôi tá»± Ä‘i ăn được rồi, ông Ä‘i lấy cho tôi má»™t Ãt ngân lượng." ông lão quay ngưá»i Ä‘i ra. Âu Dương Chi Hô đứng lên dang chân vặn eo Ä‘i ra ngoài sân, xem ra giống như Ä‘ang thư giãn gân cốt, thá»±c tế là để quan sát tình hình trong viện.
Vặn đầu xoay cổ Ä‘i má»™t lúc nhưng lại chẳng thu được gì. Äang lúc Âu Dương Chi Hô thất vá»ng thì bá»—ng bị hấp dẫn bởi má»™t loại âm thanh kỳ quái.
Thanh âm trong trẻo uyển chuyển, giống như tiếng chim kêu, nhưng so vá»›i tiếng kêu cá»§a loài chim bình thưá»ng thì giống hệt má»™t nữ tá» Ä‘a tình Ä‘ang bày tá» tình ‎ý bi ai thảm thiết, mà sau má»™t tiếng kêu dài Ä‘á»u có ba tiếng "gru gru gru" trầm thấp, giống như có ngưá»i Ä‘ang bịt miệng lại váºy.
Lòng hiếu kỳ cá»§a Âu Dương Chi Hô nổi lên, vá»™i Ä‘i tìm nÆ¡i phát ra tiếng kêu. Nào ngá» tiếng kêu đó tháºt không dá»… bắt được, Âu Dương Chi Hô xoay tá»›i xoay lui suốt ná»a ngày má»›i tìm tá»›i được má»™t gian nhà nhá» sau viện.
Sau nhà có má»™t cái lồng thép rất to, cao bằng hai ngưá»i, bên dưới lồng thép là má»™t tấm thép đúc dày hÆ¡n ba tấc, bên trên có má»™t tấm lưới thép bao lại, má»—i gốc có má»™t cái lá»— to bằng miệng chén nhưng Ä‘á»u đã bị phong kÃn. Âu Dương Chi Hô lòng đầy nghi hoặc, bước lên trước rồi cúi ngưá»i xuống bên cạnh cái lồng nhìn vào trong. Ai ngỠđột nhiên má»™t tràng thanh âm rÃt lên, má»™t đạo thanh quang như Ä‘iện xẹt từ đáy lồng bắn lên, nhắm vào khuôn mặt cá»§a Âu Dương Chi Hô Ä‘ang ở ngoài lồng bổ tá»›i vá»›i tiếng rÃt "ti ti". Âu Dương Chi Hô hoảng hốt, thân ngưá»i vặn sang má»™t bên rồi lá»™n ngược vá» sau má»™t vòng. Äến lúc chàng định thần lại má»›i nhìn rõ nÆ¡i phát ra đạo thanh quang kia là má»™t con cá»± Ä‘iểu màu thép xanh, thân nó to hÆ¡n con hạc nhưng nhá» hÆ¡n chim bằng, má» nhá»n như lưỡi câu dài đến ba tấc, má»™t cái chân vá»›i móng vuốt cong vút Ä‘ang quắp chặt vào lưới thép, còn má»™t cái chân khác thì không thấy đâu, cÅ©ng không biết có phải đã giấu trong lông vÅ© không hay vốn đã bị đứt rồi. Trên cái chân Ä‘ang quắp vào lưới thép có những lằn màu đỠvà màu xanh lục xen kẽ nhau giống như Ä‘ang Ä‘eo má»™t số vòng màu đỠvà màu xanh lục. Âu Dương Chi Hô đếm được nó "Ä‘eo" đến hÆ¡n ba mươi cái vòng.
Lại nhìn thân mình nó, lông vÅ© cá»±c kỳ óng mượt, phát ra những ánh sáng sáºm Ä‘en mà lông vÅ© lại rất suông Ä‘á»u, toàn bá»™ nép chặt vào nhau. Cả thân hình nó như má»™t cuá»™n chỉ se lại, phÃa trước nhá» gá»n, phÃa sau to dần, nếu không có gì kỳ quái thì con chim này làm sao lại có những động tác nhanh như bôn lôi thế được.
Khiến ngưá»i ta chú ‎ ý nhất là đôi mắt sáng quắc cá»§a nó, vô cùng kiêu kỳ và dữ tợn, giống hệt má»™t đấu sÄ© dÅ©ng mãnh vô tá»·.
Bấy giá», con quái Ä‘iểu Ä‘ang trừng mắt nhìn Âu Dương Chi Hô, trong mắt nó sát khà kinh ngưá»i, nếu không phải có lưới thép ngăn lại thì chắc chắn nó đã nhào ra.
Âu Dương Chi Hô cảm thấy vừa kinh sợ vừa kỳ lạ: "Tháºt không ngá» Tàn VÅ© Lâu lại nuôi má»™t con chim hung tợn như váºy, quả tháºt là má»™t con linh cầm hiếm có."
Chàng hiếu kỳ đứng xa xa ngắm nó. Bỗng chàng thốt lên một tiếng "ỷ" kinh ngạc.
Thì ra chàng đột nhiên phát hiện con quái Ä‘iểu này dưới ánh nắng ban ngày chiếu rá»i lại không thấy bóng nó trên mặt đất, chỉ thấy má»™t chút âm ảnh vô cùng nhợt nhạt, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra được. Âu Dương Chi Hô lại ngước nhìn mặt trá»i, mặt trá»i Ä‘ang từ hướng đông chiếu qua, theo l ‎ ý mà nói thì bóng con quái Ä‘iểu phải in trên mặt đất phÃa bên này lồng.
Có lẽ là do thân hình con chim này vốn đặc biệt, thân hình tuy lá»›n nhưng diện tÃch bị ánh sáng chiếu rá»i lại nhá», mà cái tầng thanh quang u u nhạt nhạt trên ngưá»i nó cÅ©ng có thể tạo thành quang tuyến bị chiết xạ má»›i có hiện tượng vô ảnh quái lạ này. Äá»™t nhiên, tâm trung lay động, chàng nghÄ© thầm: "Con chim vô ảnh này, trừ phi chÃnh là con Vô Ảnh Cốt Cốt mà Tà Pháºt Tổ Sư nuôi dưỡng?"
NghÄ© váºy, Âu Dương Chi Hô bị chÃnh suy nghÄ© cá»§a mình làm cho giáºt mình, nhưng càng nghÄ© chàng càng cảm thấy có khả năng này tháºt, bất giác cả nhịp tim Ä‘áºp cÅ©ng không còn ổn định mà cứ Ä‘áºp thình thịch loạn cả lên. Bá»—ng có tiếng ông lão kia vang lên: "Cẩn tháºn, đừng đến gần nói!", thanh âm vô cùng kinh hoảng.
Âu Dương Chi Hô quay đầu lại thì thấy ông lão Ä‘ang cầm mấy đĩnh bạc chạy bổ lại, thân thá»§ tháºt mẫn tiệp, chạy đến trước mặt má»›i thốt lên há»i mà kinh hồn vẫn chưa định: " Thiếu chá»§, ngài không sao chứ?"
Âu Dương Chi Hô lấy làm lạ đáp: "Ta làm sao có việc gì? Con chim kia có hung dữ hơn cũng là bị nhốt trong lồng, làm sao khiến ta bị thương được?"
Ông lão liá»n đảo má»™t vòng xung quanh Âu Dương Chi Hô, ngó trước ngó sau nhìn trái nhìn phải, sau đó má»›i yên tâm, định mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Âu Dương Chi Hô nhìn ông lão nói: "Con chim này tháºt kỳ dị, tôi thấy có má»™t cái tên rất hợp vá»›i nó."
Ông lão há»i: "Không biết cái tên mà thiếu chá»§ nói là tên gì?"
Âu Dương Chi Hô làm ra vẻ bình thản đáp: " Cái tên Vô Ảnh cũng thú vị đấy chứ."
Thân ngưá»i ông lão chợt rung động, gượng cưá»i nói: "Thiếu chá»§ cÅ©ng tháºt thú vị, chỉ là dù con chim có thần kỳ đến thế nào cÅ©ng chẳng qua là má»™t con chim thôi, cần gì đặt tên cho nó? Huống chi thiếu chá»§ lâu nay Ä‘á»u không thÃch nó, nói nó quá hung tợn lạnh lùng, hôm nay sao lại có hứng vá»›i nó như thế?"
Âu Dương Chi Hô cưá»i ha hả nói: "Bây giá» ta lại cảm thấy hung tợn cÅ©ng có cái tốt cá»§a hung tợn, nếu không thì lúc nào cÅ©ng phải chịu để ngưá»i ta đè đầu cưỡi cổ."
Ông lão có vẻ kinh ngạc nhìn chàng, kế đó má»›i nói: "Nếu thiếu chá»§ quả tháºt thÃch con chim này, tôi sẽ tìm cách làm cho nó thân thiện vá»›i ngài rồi ngài má»›i có thể đến gần nó. Xin thiếu chá»§ cắt cho tôi má»™t lá»n tóc."
Âu Dương Chi Hô hÆ¡i ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo lá»i, dùng thanh Tàn VÅ© Kiếm cá»§a Phong Thiếu Văn cắt má»™t lá»n tóc nhá». Ông lão dúm miệng , dùng sức hu ‎ýt má»™t cái, má»™t tiếng sáo vang lên, con quái Ä‘iểu vừa nghe thấy, ánh mắt vốn Ä‘ang hung tợn lạnh lùng chợt trở nên ôn nhu hiá»n thục nhìn ông lão.
Ông lão lúc này má»›i tiến đến gần nó, con chim không há» né tránh . Ông lão đưa tay phải ra, nhẹ nhàng dùng ngón trá» Ä‘iểm Ä‘iểm vào đỉnh đầu con quái Ä‘iểu, con quái Ä‘iểu không những không nổi giáºn mà ngược lại còn phát ra tiếng kêu lÃu lo, dưá»ng như là rất vui thÃch. Ông lão má»›i lấy lá»n tóc cá»§a Âu Dương Chi Hô đưa vào trong lưới thép, đặt trước mặt quái Ä‘iểu, quái Ä‘iểu kêu lên má»™t tiếng rồi mổ lấy lá»n tóc, ngước cổ má»™t cái, lá»n tóc đã bị nó nuốt mất.
Âu Dương Chi Hô vô cùng kinh ngạc, há»i: "Trừ phi … trừ phi ngày thưá»ng nó cÅ©ng ăn tóc?"
Ông lão nghe chàng nói , giáºt mình nhìn Âu Dương Chi Hô, Âu Dương Chi Hô cÅ©ng lay động tâm niệm, biết mình lỡ lá»i không hay, Phong Thiếu Văn lúc trước nhất định là biết con chim này ăn thứ gì.
Trong lúc cấp bách, chàng vội bồi thêm: "Tôi nhớ lúc trước nó chưa từng ăn tóc, mà ăn toàn những thứ kỳ quái!"
Nói xong, ná»™i tâm chàng cá»±c kỳ thấp thá»m bất an, vì chàng Ä‘oán không ra con chim này ăn những gì, nhưng nhìn hình dáng nó kỳ quái như thế nên Âu Dương Chi Hô nghÄ© đương nhiên nói "toàn những thứ kỳ quái", có thể qua mặt được ông lão này hay không thì chÃnh chàng cÅ©ng chưa biết.
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a giacuongly      [SPOILER][SIZE=4][B][COLOR=Red]Soi cầu miá»…n phÃ[/COLOR][/B][/SIZE] 
[SPOILER] 
[URL]http://ketqua360.com/modules.php?name=Soi-cau-ngu-hanh&menuid=830[/URL] 
[/SPOILER] 
[/SPOILER] 
       
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-05-2008, 04:20 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 17 : Vô Ảnh Cốt Cốt 
 
Nghe váºy, mối nghi hoặc cá»§a ông lão má»›i bị đẩy lùi, quay ngưá»i Ä‘i sang bên hông, ở đó có má»™t cái rương gá»— nhá», bên trên phá»§ má»™t lá»›p chăn, ông lão lấy cái chăn Ä‘áºy ra, đưa tay vào lục lá»i má»™t lúc, lấy ra má»™t cái túi vải nhá», trong túi có gì đó dưá»ng như Ä‘ang động Ä‘áºy.
Âu D ương Chi Hô vừa má»›i thở má»™t hÆ¡i nhẹ nhá»m, giỠđây lại bị lôi cuốn vào váºt nằm trong cái túi nhá». Chỉ thấy ông lão cầm cái túi Ä‘i đến trước cái lồng, mở má»™t cái lá»— ra, đưa miệng túi vào trong lá»—, sau đó dùng sức rung mạnh, láºp tức má»™t loạt váºt gì đó lúc nhúc rÆ¡i xuống. Âu Dương Chi Hô vá»™i nhón chân lên, từ xa ngó vá» phÃa trong lồng má»›i biết vừa rÆ¡i từ trong túi xuống là má»™t con độc xà và mấy con bò cạp to.
Con độc xà cuồng ná»™ Ä‘ang phóng ra cuá»™n vào chiếc lưỡi đỠthẫm, bụng lắc la lắc lư, còn mấy con bò cạp thì Ä‘ang chạy tá»›i chạy lui rất nhanh vá»›i cái Ä‘uôi chứa đầy kịch độc giÆ¡ lên cao. Hiển nhiên hai loại độc váºt này bị nhốt trong túi nên đã sá»›m nổi cÆ¡n thịnh ná»™ lên rồi. Lại nghe tiếng con quái Ä‘iểu rÃt lên, má»™t đạo thanh quang nhắm hướng độc xà và bò cạp xẹt đến. Thân hình quái Ä‘iểu xà xuống rồi lại vá»t lên, mấy con bò cạp và độc xà Ä‘á»u co quắp lại, dÄ© nhiên đã chết sạch cả.
Âu D ương Chi Hô nhìn thấy không khá»i trợn mắt há mồm, nhưng ngã má»™t keo leo má»™t nấc, chàng không còn dám phát ra tiếng nào để tránh ánh mắt hoài nghi cá»§a ông lão.
Con quái Ä‘iểu lại vụt lên, sau má»™t cú bổ vá» phÃa con rắn và bò cạp, rắn chỉ còn lại ná»a con, bò cạp thì mất sạch bóng dáng. Ông lão lại hu‎ ýt sáo má»™t tiếng, nhưng quái Ä‘iểu chỉ liếc nhìn ông vài cái mà không động Ä‘áºy gì. Ông lão không khá»i thở dài, nói rằng : "Nó già rồi, sức ăn cÅ©ng giảm Ä‘i khá nhiá»u."
Âu D ương Chi Hô thầm cảm thấy buồn cưá»i, nhưng miệng chàng thì há»i : " Vừa rồi ông đút tóc cá»§a tôi cho nó ăn, ấy là vì sao ?"
Ông lão đáp : "Con chim này tÃnh tình có phần quái dị, tÃnh nó vốn hung hãn, nếu ngưá»i lạ đến gần nó, nhất định nó sẽ bổ tá»›i tấn công. Ngưá»i tầm thưá»ng không ai có thể thoát khá»i má»™t cú bổ cá»§a nó, mà thưá»ng ngày nó lại ăn toàn là rắn độc và bò cạp độc, miệng nó có thể phun ra độc dịch, chỉ cần chạm vào da thì láºp tức xâm nháºp vào thể ná»™i, không quá ná»a canh giá» sau ắt sẽ độc phát thân vong."
Âu D ương Chi Hô nghe ông lão nói má»™t hồi, vẫn chưa hiểu vì sao lấy tóc đút cho nó ăn , không nén được báºt cưá»i thành tiếng.
Ông lão nghe tiếng cưá»i cá»§a Âu Dương Chi Hô má»›i chợt nhá»›, giải thÃch rằng : "Muốn con chim này phục tùng mệnh lệnh cá»§a ngài, chỉ có lấy tóc cho nó ăn để nó quen vá»›i khà tức trong cÆ¡ thể ngài rồi má»›i được."
Âu D ương Chi Hô bấy giá» má»›i hiểu ra, vá»™i há»i : "Váºy bây giá» tôi có thể khiến nó nghe theo lá»i tôi rồi à ?"
Ông lão báºt cưá»i : "Ngốc … thiếu chá»§ lại nói đùa, nó tuy bất phàm nhưng nói cho cùng thì cÅ©ng chỉ là loại cầm thú, làm sao hiểu được tiếng ngưá»i ? Nếu muốn nó làm theo ‎ ý ngài thì ngài phải há»c cách hu‎ ýt sáo để liên lạc vá»›i nó."
Kế đó, ông lão liá»n Ä‘em cách hu ‎ýt mấy tiếng sáo dạy cho Âu Dương Chi Hô, ngá»™ tÃnh cá»§a Âu Dương Chi Hô cá»±c cao nên chỉ má»™t lúc là há»c được ngay.
Hai ng ưá»i má»™t già má»™t trẻ đứng trước cái lồng dùng tiếng hu‎ ýt sáo để đùa con quái Ä‘iểu, con quái Ä‘iểu thò lên thụp xuống má»™t hồi khiến hỠôm bụng cưá»i lăn.
Äang cưá»i thì ông lão bá»—ng ràn rụa nước mắt, dưá»ng như có tâm sá»± gì đấy dâng trào. Âu Dương Chi Hô cảm thấy kỳ lạ, liá»n nói : "Thôi cÅ©ng đói bụng rồi, tôi Ä‘i ra ngoài đây, ông thay tôi bẩm báo vá»›i nghÄ©a phụ má»™t tiếng, cứ nói tôi đến chá»— bằng hữu."
Ông lão nói : "Ngài đã từng có bằng hữu gì ? Äá»u là bá»n bằng hữu rượu thịt thôi."
Âu D ương Chi Hô cÅ©ng không phân biện gì, xoay ngưá»i bá» Ä‘i.
Ông lão nhìn theo sau lưng, dưá»ng như Ä‘ang nghÄ© ngợi gì đấy.
Âu D ương Chi Hô ra khá»i Tàn VÅ© Lâu, liá»n thá»§ng thỉnh dạo quanh Liá»…u Trấn. NÆ¡i chàng muốn đến là Thanh Ca Trà Lầu, nhưng chàng phải làm ra vẻ vô ‎ ý bước đến vì Phong Thiếu Văn rất hiếm khi tiến vào trà lầu.
Âu Dương Chi Hô dạo má»™t hồi, ăn má»™t Ãt Ä‘iểm tâm, tiếp tục nhắm Thanh Ca Trà Lầu ở hướng tây mà Ä‘i. Sau khi quẹo qua má»™t cá»a tiệm rèn sắt, phÃa trước có má»™t mảnh đất trống nho nhá», ở đó có má»™t lão hán Ä‘ang đứng, bên cạnh có mưá»i mấy chiếc lồng chim, bên trong có bát ca, anh vÅ©, hổ bì, ban cưu, hoàng oanh, đỗ quyên … Ä‘ang hót rÃu ra rÃu rÃt. Có lẽ thá»i gian còn sá»›m, các ông lão nhàn rá»—i nuôi chim thả cá vẫn chưa đến. Âu Dương Chi Hô tiến đến chào : "Sá»›m váºy đại thúc ! Mấy con chim tháºt đẹp."
Lão hán rÃt vài hÆ¡i thuốc "bloc bloc" rồi má»›i đáp lá»… : "Chào buổi sáng. Mấy con chim này bình thưá»ng thôi, loại chim thá»±c sá»± bất phàm, công tá» chắc chưa từng gặp qua !"
Âu D ương Chi Hô mỉm cưá»i, nói : "Äại thúc chắc kiến thức sâu rá»™ng lắm. Nhà tôi có nuôi má»™t con chim, nhưng tôi tháºt không biết gá»i nó tên gì, muốn thỉnh giáo đại thúc má»™t chút."
Lão hán nheo mắt nói : "Cáºu nói thá» xem." ngữ khà rất nhạt nhẽo.
Âu Dương Chi Hô nói : "Con chim ấy màu xanh biếc."
Lão hán lại hÃp mắt, rÃt má»™t hÆ¡i thuốc.
Âu D ương Chi Hô nói tiếp : "Con chim này má» nhá»n như móc câu, móng vuốt như thép, thân hình như cuá»™n chỉ trước nhá» sau to …"
Tiếng rÃt thuốc "bloc bloc" cá»§a lão hán chợt ngừng lại.
Âu Dương Chi Hô cưá»i thầm, nói tiếp : "Càng kỳ lạ hÆ¡n nữa là con chim này lông vÅ© dán chặt vào ngưá»i, ánh mắt hung hãn không gì sánh bằng …"
Äôi mắt Ä‘ang hÃp cá»§a lão hán chợt trừng to, bá»™ dạng vô cùng kinh ngạc, lão cắt ngang lá»i Âu Dương Chi Hô : "Có phải thưá»ng ngày nó thÃch ăn rắn độc, bò cạp độc ?"
Âu D ương Chi Hô gáºt đầu.
Thần sắc lão hán biến đổi, có vẻ khẩn trương : "Có phải tiếng kêu cũng quái dị, giống như tiếng con gái ?"
Âu D ương Chi Hô lại gáºt đầu, cố làm ra vẻ kinh ngạc mà nói : "Äại thúc quả nhiên kiến thức sâu rá»™ng, tôi còn chưa nói hết mà lão đã biết cả."
Yết hầu lão hán "ực" một tiếng, vội kéo tay áo Âu Dương Chi Hô nói : "Công tỠgia đừng vội, chúng ta tránh sang một bên rồi nói, ở đây tai vách mạch rừng."
Nói xong, không cho Âu D ương Chi Hô từ chối, vá»™i kéo chàng Ä‘i vào má»™t con hẽm bÃt bùng, Âu Dương Chi Hô nói : "Mấy con chim cá»§a lão."
Lão hán lại không quản không lo đến, cứ một mực kéo Âu Dương Chi Hô đi.
Vào trong con hẽm nhá» rồi lão hán má»›i buông tay, nhìn Âu Dương Chi Hô há»i : "Công tá» gia có phải đã cho con chim đó ăn tóc ?"
Âu Dương Chi Hô đáp : "Không sai, nhưng mà đó chỉ là vô ‎ý để nó ăn thôi." Lão hán tá»± thì thầm : "Váºy là đúng rồi, váºy là đúng rồi." Ngáºp ngừng má»™t lát, lão má»›i nói vá»›i Âu Dương Chi Hô : "Không giấu công tá» gia, con chim này là cái thế kỳ Ä‘iểu, ngưá»i ta gá»i là cốt cốt !"
Âu D ương Chi Hô nhá»§ thầm : "Quả nhiên không sai !", nhưng miệng lại nói : "Cái tên này cÅ©ng tháºt là cổ quái."
Lão hán nói : "CÅ©ng phải. Con chim này lâu nay hành tung kỳ bÃ, mà số lượng càng ngày càng Ãt, từ xưa đến nay, được gặp qua nó không quá trăm ngưá»i. Nghe nói bốn mươi năm trước, có má»™t ngưá»i trong võ lâm từng nuôi dạy má»™t con cốt cốt, nhưng rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa chắc đáng tin, ngay cả tin ngưá»i đó cÅ©ng không giống là tháºt, hình như là Tà Pháºt gì đó, đấy chẳng phải là nói báºy nói bạ sao ? Nếu đã là tà thì sao lại thành pháºt ? Nếu đã thành pháºt thì sao lại còn tà ? Nhưng mà chuyện trong võ lâm luôn có nhưng sá»± cổ quái, ngưá»i như chúng ta cÅ©ng khó mà hiểu được."
Âu D ương Chi Hô nghe đến đây, vừa cảm thấy hồi há»p vừa cảm thấy thú vị, nghÄ© thầm : "Phong Hàn Tinh quả nhiên là má»™t ngưá»i thần bà khó Ä‘oán."
Chàng thấy bá»™ dạng kinh ngạc cá»§a lão hán, có ‎ý muốn thăm dò lão thêm má»™t Ãt, bèn nói : "Con chim ấy cá»§a tôi còn má»™t chá»— kỳ diệu, nó nhảy múa dưới ánh nắng mà lại không có bóng."
Miệng lão hán há hốc, má»™t lúc lâu sau má»›i lắp bắp lên tiếng : "Äó là … đó là Vô Ảnh Cốt Cốt, ngàn năm má»›i gặp được ấy !"
Nói đến đây, lão đột nhiên năn nỉ : "Công tá» gia, cáºu bán con chim ấy cho lão ! Lão có phải khuynh gia bại sản cÅ©ng cam lòng."
Âu D ương Chi Hô nói : "Äáng tiếc mấy hôm trước tôi đã giết nó rồi."
"Giết rồi ? Cáºu lại giết nó Ä‘i rồi ?" lão hán nhảy dá»±ng lên, gương mặt Ä‘au khổ và tuyệt vá»ng, tá»±a hồ như Âu Dương Chi Hô nói không phải giết má»™t con chim mà là giết chết con trai lão váºy.
Âu D ương Chi Hô nói : "Cha mẹ tôi nói con chim này quá hung hãn, sợ là váºt không may mắn nên khiến tôi giết nó Ä‘i. Nhưng mà xương cốt vẫn còn, bị cáºu tôi ở đông trang lấy Ä‘i, nói là con chim này hung hãn như thế, xương cốt ắt có thể trừ tà nên lấy Ä‘i mất rồi."
Lão hán nghe thế, không nói tiếng nào, ngÆ¡ ngác Ä‘i ra, miệng vẫn lầm bầm : "Giết rồi, cáºu lại giết nó Ä‘i rồi, giết rồi …" ngưá»i qua đưá»ng Ä‘á»u tròn mắt nhìn lão ta.
Äến lồng chim lão cÅ©ng chẳng cần nữa, cứ Ä‘i má»™t mạch vá» hướng đông.
Âu Dương cảm thấy có phần hối háºn vì đùa hÆ¡i quá trá»›n, chàng gượng cưá»i lắc lắc đầu rồi Ä‘i vá» phÃa Thanh Ca Trà Lầu. Thanh Ca Trà Lầu tháºt xứng vá»›i chữ "thanh", chỉ có vài ngưá»i Ä‘ang lôi lôi kéo kéo, nhưng lão chưởng quỹ lại không tá» vẻ gì là nóng nảy, có lẽ do sá»± thanh đạm mà ngưá»i mở trà lầu đã dá»± bị sẵn, nếu là má»™t ngưá»i suốt ngày tâm như lá»a đốt thì làm sao có thể từ từ nấu trà được ?
Lão chưởng quỹ vá»›i ngồi đấy vá»›i vẻ mặt bình tÄ©nh, không đứng lên, chưa bao giá» có ngưá»i nhìn thấy lão chưởng quỹ cá»§a Thanh Ca Trà Lâu đứng dáºy.
Má»™t lão chưởng quỹ mãi mãi ngồi đó, mãi mãi yên lặng như mặt nước, há chẳng phải có gì đấy không tầm thưá»ng ư ?
Nhưng khi Âu Dương Chi Hô tiến vào Thanh Ca Trà Lầu, thần sắc của lão chưởng quỹ không còn bình tĩnh nữa, trên mặt lão tỠvẻ kỳ quái.
Äợi lúc Âu Dương Chi Hô đến gần, lão mở miệng há»i : "Phong công tá» cÅ©ng biết uống trà à ?" ngữ khà vô cùng cứng rắn. Trên thế gian lại có loại chưởng quỹ chiêu đãi khách như thế đấy ? Làm như Âu Dương Chi Hô đã nợ hắn mấy xâu tiá»n váºy ! Âu Dương Chi Hô bàng hoàng, không biết vì sao lão chưởng quỹ này lại có phản cảm vá»›i Phong Thiếu Văn như thế, nhưng chá»›p nhoáng chàng liá»n mở miệng cưá»i đáp : "Việc văn nhã như váºy, há»c thưởng thức nhiá»u má»™t chút cÅ©ng chưa chắc là không tốt."
Lão chưởng quỹ "hắng" khan má»™t tiếng, nói vá»›i má»™t tên ngưá»i làm : "cá»a sổ phÃa đông, trà xanh."
Trà xanh là loại trà khó bán chạy nhất trong trà lầu, ngưá»i tầm thưá»ng chẳng ai thÃch uống nó. Âu Dương Chi Hô lòng lấy làm lạ, đại ná»™ vừa định phát tác thì kịp cắn răng nhịn lại. Lão chưởng quỹ vẫn lạnh lùng nhìn chàng.
Âu Dương Chi Hô không giấu được dáng vẻ giáºn dữ, hằn há»™c tiến đến chiếc bàn ở cạnh cá»a sổ phÃa đông. Lúc này, tiểu nhị đã bưng lên má»™t bình trà xanh, Ä‘ang muốn rót ra má»™t ly cho chàng thì Âu Dương Chi Hô ngăn lại, nói : "Ly nhá» như váºy, ngươi nói ta là con nÃt miệng nhỠà ? Mau mau đổi cái chén to tá»›i đây cho ta."
Trà lầu vốn là nÆ¡i tịnh nhã, bị chàng hét to như váºy, làm sao không khiến má»i ngưá»i xung quanh đổ dồn ánh mắt lạnh nhạt vá» chàng ? Nhưng Âu Dương Chi Hô cÅ©ng không thèm để ý đến há», cứ ngồi phịch ở đấy.
Tiểu nhị mang một cái bát to đến, Âu Dương Chi Hô vui vẻ nói : "cái bát này được lắm, tốt lắm." Sau đó tự rót cho mình một bát đầy, dùng miệng thổi hơi nóng đi làm cho nước trà trong bát cứ "lách phách lách phách", chỠcho nguội rồi chàng mới đưa lên miệng ừng ực một hơi như trâu uống nước.
Chưa hết, chàng đưa tay áo lên quẹt miệng rồi hô lá»›n : "Thống khoái, thống khoái." bá»™ dạng quả tháºt vô cùng đáng ghét. Sắc mặt lão chưởng quỹ đã cá»±c kỳ khó coi, tái xanh như thép, tâm tình cá»§a lão vốn Ä‘ang tÄ©nh lặng như mặt nước, vì sao vừa nhìn thấy Phong công tá» lại không nén được bá»±c bá»™i ?
Äá»™t nhiên, trong trà lầu có má»™t tú tài hình dáng gầy gò đứng lên, Ä‘i hướng vá» phÃa Âu Dương Chi Hô, thẳng đến trước mặt chàng rồi ngồi xuống nói : "Huynh đài có kỳ tướng, tiểu đệ hiểu chút Ãt tướng thuáºt, muốn xem chỉ tay cho huynh đài, không biết ý huynh đài thế nào ?"
Nói xong, thần tình chàng tú tài chợt trở nên đỠđẫn, sau đó láºp tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu chỉ trong chá»›p mắt. Âu Dương Chi Hô hiểu ngay ra ngưá»i trước mặt chÃnh là Hồng Nhi.
Vì thế, chàng đáp lá»i : "CÅ©ng được, mấy ngày nay ta vừa giáºt mắt trái, vừa giáºt mắt phải, cÅ©ng chưa rõ là xấu hay tốt."
Dứt lá»i, chàng đưa tay trái ra.
Khách trong trà lầu Ä‘á»u cho rằng gã tú tài nghèo này chắc muốn lừa Ãt tiá»n bẩn thỉu cá»§a Phong công tá».
Hồng Nhi cầm tay Âu Dương Chi Hô trong tay, chồm lên trước xem tỉ mỉ rồi hô to : "Kỳ tướng, kỳ tướng."
Âu Dương Chi Hô thừa cÆ¡ nói nhá» : "Vô Ảnh Cốt Cốt ở trong Tàn VÅ© Lâu". Hồng Nhi bàng hoàng, kế đó nói rằng : "Xem trên vân tay, biên vân uốn khúc thu vào như má»™t đỉnh vàng, đây là tướng tụ tài …" Sau khi Hồng Nhi nói đông nói tây má»™t tràng, Âu Dương Chi Hô láºt tay phải giÆ¡ cái bát lên, làm ra vẻ như uống trà, đây là mượn cái bát to để che Ä‘áºy, mang việc miếng ngá»c bá»™i Ä‘eo trên ngưá»i Phong Thiếu Văn nói vá»›i Hồng Nhi : "Tình hình có thêm phần phức tạp, trước tiên đừng vá»™i làm gì Phong Thiếu Văn, cÅ©ng đừng ra tay vá»›i Tàn VÅ© Lâu, đợi khi thá»i cÆ¡ đến, ta sẽ tìm cách báo vá»›i các muá»™i."
Nói đến đây, chàng má»›i lá»›n tiếng : "Nhãn lá»±c quả tốt tháºt, số ngân lượng này ngươi cầm lấy uống mấy chén trà."
Sắc mặt lão chưởng quỹ dịu Ä‘i chút Ãt, vừa nghe thấy thế lại trở nên khó coi. Hồng Nhi nghiêm sắc nói : "Tôi làm sao có thể nháºn ngân lượng cá»§a huynh đài được ? Nhưng mà huynh đài tuy có kỳ tướng, lại vô ý xung phạm đại tuế tinh, mấy ngày sắp tá»›i sẽ có tai hoạ, tôi có má»™t miếng bảo ngá»c gia truyá»n, có thể tránh tà khá» hung, đồng ý trao đổi vá»›i huynh đài. Nhưng như thế thì lại không hiển hiện lòng thành cá»§a huynh đài, sá»± linh diệu cá»§a bảo ngá»c lại không chịu hiện thân. Số ngân lượng này tôi tạm thá»i nháºn lấy, đợi sau khi huynh đài khỠđược tà khà rồi tôi sẽ trả lại cho huynh đài."
Nói xong liá»n đưa tay hốt hết đống ngân lượng nhét vào bụng áo, sau đó lấy ra má»™t miếng ngá»c, làm ra vẻ thâm ý nói rằng : "miếng ngá»c này là gia truyá»n chà bảo, phải giữ gìn tháºt kỹ." vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Âu Dương Chi Hô biết miếng ngá»c này chÃnh là miếng ngá»c lấy trên ngưá»i Phong Thiếu Văn.
Âu Dương Chi Hô hiểu ra ngay, chàng nghÄ© thầm : "Tháºt không ngá» bên phÃa Äông cô cô đã phát giác sÆ¡ hở này, nên vá»™i vàng đến tiếp ứng."
Hồng Nhi vòng tay cáo từ Ä‘i rồi, bá»n trà khách nghÄ© thầm : "Ngân lượng cá»§a gã công tá» thất há»c vô nghá» này tháºt dá»… lừa."
Âu Dương Chi Hô lại uống má»™t bát trà to, phun ra cái lá trà do không cẩn tháºn uống vào miệng, sau đó má»›i đứng dáºy, Ä‘i đến phÃa trước quầy chưởng quỹ nói : "Thứ trà xanh này cá»§a quý trà lầu tÃnh giá thế nào ?"
Lão chưởng quỹ lạnh nhạt đáp : "Trà xanh trong các loại trà vốn không được ưa, càng không cần so sánh vá»›i chá»§ng loại Mao Tiêm, Vân Vụ, Bất Phiến, Tiểu Lan Hoa, VÅ© Hoa Hoa. Chúng tôi ở đây ngày thưá»ng không nấu bã trà, chỉ có ngưá»i cặn bã đến thì chúng tôi má»›i nấu má»™t ấm, vá» chuyện tiá»n nong thì Phong công tá» cứ tuỳ tiện trả chút Ãt là được rồi."
Âu Dương Chi Hô ngẩng đầu cưá»i lá»›n, cưá»i xong má»›i nói : "Bản công tá» rất đại lượng, không thèm tức giáºn !" Nói xong, móc ra má»™t đỉnh bạc, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt như muốn gây hấn vá»›i lão chưởng quỹ. Âu Dương Chi Hô đã nhìn ra biểu hiện dị thưá»ng cá»§a lão chưởng quỹ này, cho nên chàng quyết định chá»c tức hắn, má»™t ngưá»i khi nổi giáºn sẽ rất dá»… bá»™c lá»™ cái gì đó.
Sắc mặt lão chưởng quỹ quả nhiên trở nên phẫn ná»™. Chợt, ánh mắt lão dán chặt vào đỉnh bạc trong tay Âu Dương Chi Hô, chân mày giáºt mạnh má»™t cái, sau đó sắc mặt trắng nhợt như giấy, má»™t lúc sau má»›i khôi phục lại như thưá»ng.
Ngữ khà cá»§a lão không còn mùi vị lạnh nhạt châm biếm như vừa rồi mà trở nên rất khách sáo : "Phong công tá» quả nhiên khác vá»›i ngưá»i thưá»ng. Tôi muốn đêm nay Ä‘Ãch thân nấu má»™t ấm trà ngon cho Phong công tá», không biết Phong công tá» có dám đến uống chăng ?"
Âu Dương Chi Hô khẽ ngỡ ngàng, rồi nói ngay : "Chưa từng có món gì Phong Thiếu Văn ta không dám ăn không dám uống."
Lão chưởng quỹ nói : "GiỠtà ?"
Âu Dương Chi Hô đáp : "Giá» tÃ."
Lão chưởng quỹ mỉm cưá»i, đây là lần đầu tiên lão nở nụ cưá»i từ lúc Âu Dương Chi Hô bước vào trà lầu, lại nghe lão cất giá»ng nói : "ÄÆ°á»£c, đúng giá» tà tôi cung hầu đại giá cá»§a Phong công tá»."
Chá» cho Âu Dương Chi Hô ra khá»i Thanh Ca Trà Lầu, lão chưởng quỹ gá»i má»™t tên tiểu nhị đến, nói nhá» vào tai hắn má»™t hồi, tên tiểu nhị gáºt đầu liên tục, sau đó cÅ©ng Ä‘i ra khá»i Thanh Ca Trà Lầu.
Âu Dương Chi Hô vỠđến Tàn VÅ© Lâu đã quá chÃnh ngá», trong sân im lặng như tá», chỉ có tiếng kêu cá»§a Vô Ảnh Cốt Cốt ngẫu nhiên vang lên.
Âu Dương Chi Hô không biết ngày thưá»ng Phong Thiếu Văn làm gì, cho nên chàng đành quyết định vá» phòng nghỉ ngÆ¡i.
Vừa nằm xuống giưá»ng còn chưa nóng chá»—, ông lão lại đến gõ cá»a, Âu Dương Chi Hô nghÄ© thầm : "Trên Ä‘á»i lại có hạ nhân suốt ngày loanh quanh phòng chá»§ ?"
Ông lão nhìn thấy Âu Dương Chi Hô, ngạc nhiên há»i : "Thiếu chá»§ mà lại đến Thanh Ca Trà Lầu à ?"
Âu Dương Chi Hô nói : "Tai ông giương ra cÅ©ng dài tháºt."
Ông lão nói : "Tôi nghe một tên tiểu nhị của trà lầu nói."
Âu Dương Chi Hô há»i : "Ông gặp tiểu nhị cá»§a Thanh Ca Trà Lầu lúc nào ?"
Ông lão đáp : "Má»›i vừa lúc nãy, hắn tên Diệp Căn, thưá»ng ngày hay đến Tàn VÅ© Lâu cá»§a chúng ta gá»i lão gia đến Thanh Ca Trà Lâu đánh cá» vá»›i lão chưởng quỹ, hôm nay hắn đến Tàn VÅ© Lâu cÅ©ng vì việc này."
Mắt Âu Dương Chi Hô sáng lên, chàng nói : "Thế cÅ©ng tốt." rồi lấy chăn trùm lên đầu ngá»§, ông lão vẫn há»i tiếp : "lão chưởng quỹ ở trà lầu có làm khó ngài không ?" giá»ng nói dưá»ng như rất lo lắng. Âu Dương Chi Hô trong chăn ồm ồm đáp : "Lão vì sao lại làm khó tôi ? Tôi lại không có đụng chạm đến lão."
Ông lão lại định nói tiếp, Âu Dương Chi Hô cố ý thở dài và ồn như ngủ rồi, ông lão đành đi ra.
Ông lão vừa Ä‘i khá»i, chàng lại láºp tức phóng dáºy, hai mắt sáng ngá»i, làm gì có ý muốn ngá»§. Trong bụng Âu Dương Chi Hô vá»™i vàng suy tÃnh, mưu định kế hoạch.
Bình trà đêm nay cá»§a lão chưởng quỹ ở Thanh Ca Trà Lâu làm sao uống đây, rồi vì sao trong lúc này lão chưởng quỹ lại cho ngưá»i đến má»i Phong Hàn Tinh Ä‘i đánh cá» ? Hiển nhiên, quan hệ giữa Phong Hàn Tinh và lão chưởng quỹ đó không tầm thưá»ng. Lão chưởng quỹ vì sao vừa gặp Phong Thiếu Văn đã phẫn ná»™ và bất mãn như váºy ? Vì sao bá»—ng nhiên lại thay đổi thái độ, không châm biếm lạnh nhạt vá»›i Âu Dương Chi Hô nữa ? Vì sao lão lại khÃch mình Ä‘i uống trà, trừ phi lão nhìn ra được gì đó ? Nhưng những gì mình làm dưá»ng như không có sÆ¡ hở gì, làm sao lão lại cảm thấy được ? Nếu đã cảm thấy được rồi vì sao lão lại không vạch ra ngay lúc đó ?
NghÄ© tá»›i nghÄ© lui, thá»±c trăm nghÄ© vẫn không sao giải thÃch được, bèn vững tâm lại tá»± nhá»§ : "Äêm nay Ä‘i rồi, có lẽ má»i chân tướng Ä‘á»u sáng tá». Cần gì phải ở đây nghÄ© ngợi cho Ä‘au đầu ? Chỉ đáng tiếc là không cách nào báo cho Hồng Nhi các cô ấy biết."
Dù sao thì là phúc không phải hoạ, là hoạ né không qua.
Dù sao thì Ä‘i ngá»§ trước đã, tỉnh dáºy tÃnh sau !
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-05-2008, 04:22 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 18 : Thiện Ãc Nan Phân
 
Vừa lúc này, Phong Hàn Tinh từ Thanh Ca Trà Lầu trở vá», thần sắc có vẻ suy sụp và khẩn trương xen vào bi phẫn. Vừa vỠđến tàn VÅ© Lâu, Phong Hàn Tinh gá»i ông lão kia vào phòng, hai ngưá»i bàn bạc chuyện gì đấy má»™t lúc lâu, đến khi ông lão trở ra thì sắc mặt cÅ©ng thay đổi, trở nên nhợt nhạt Ä‘i như vừa gặp chuyện bất hạnh giáng lên thân mình. Tháºm chà trong mắt lão loé lên má»™t loại sát khÃ, má»™t loại sát khà không đúng nghÄ©a vá»›i thân pháºn cá»§a lão. Nhưng sát khà cá»§a lão được kiá»m nén má»™t cách chặt chẽ, cÅ©ng chÃnh vì thế nên sát khà trong mắt lão càng khiến ngưá»i ta nhìn thấy phải kinh sợ.
Ngá»§ má»™t giấc, Âu Dương Chi Hô tỉnh dáºy, chàng cảm thấy tinh thần phấn chấn, bụng thấy hÆ¡i cồn cào vì đói. Lúc này chưa đến giá» cÆ¡m tối, mà Âu Dương Chi Hô lại chưa từng quen để ngưá»i khác hầu hạ, cho nên chàng quyết định ra ngoài tìm gì đó để ăn.
Chàng cứ thế bước Ä‘i, sau đó má»›i phát hiện mình bất tri bất giác lại Ä‘i đến trước Thanh Ca Trà Lầu. Âu Dươnng Chi Hô không nén được nụ cưá»i méo xệch, nhìn thấy đối diện vá»›i Thanh Ca Trà Lầu có má»™t căn tá»u lầu, chàng bèn tiến vào, gá»i vài món ăn, má»™t bình Hoa Äiêu nhá» rồi tá»± rót tá»± uống.
Bấy giá», chá»— Âu Dương Chi Hô ngồi lại trùng hợp nhìn vá» phÃa mấy khung cá»a sổ cá»§a Thanh Ca Trà Lầu. Âu Dương Chi Hô cứ từ từ uống rượu, lặng lẽ quan sát Thanh Ca Trà Lầu.
Sau đó, chàng nhìn thấy má»™t ngưá»i xuất hiện tại Thanh Ca Trà Lầu mà ngay cả nằm mÆ¡ chàng cÅ©ng không thể ngỠđược, ngưá»i đó chÃnh là Tiểu Lục Lâm Tá». ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Tiểu Lục Lâm Tá» lúc này đã cải trang thành má»™t tiểu nhị, nhưng có cải trang thế nào cÅ©ng không che giấu được thân hình mảnh khảnh cá»§a nàng.
Huống chi, Tiểu Lục Lâm Tá» là nữ nhân đầu tiên mà Âu Dương Chi Hô được tiếp xúc trong Ä‘á»i.
Âu Dương Chi Hô không khá»i nheo nheo mắt. Không sai, tên tiểu nhị đó Ä‘Ãch xác là Tiểu Lục Lâm Tá» cải trang. Lúc bấy giá» nàng Ä‘ang lau bàn nhưng tâm trà không biết Ä‘ang bay nÆ¡i đâu, từ lúc Âu Dương Chi Hô nhìn nàng là lúc nàng bắt đầu lau, lau má»™t hồi khá lâu như muốn chà mặt bàn thành má»™t Ä‘oá hoa má»›i chịu ngừng lại.
Hiển nhiên, lão chưởng quỹ Thanh Ca Trà Lầu có má»™t mức độ quan hệ nhất định vá»›i nàng, nếu không thì vì sao sau khi trà trá»™n vào Thanh Ca Trà Lầu mà nàng lại hồn bất phụ thể như váºy, lão chưởng quỹ há có thể không bắt nàng láºp tức cuốn gói Ä‘i ngay ?
Cha cá»§a Tiểu Lục Lâm Tá» là Phong Linh Tinh, váºy thì lão chưởng quỹ này không những có quan hệ không tầm thưá»ng vá»›i Phong Hàn Tinh mà đối vá»›i Phong Linh Tinh cÅ©ng là chá»— quen thuá»™c.
Má»™t ngưá»i có thể có quan hệ không tầm thưá»ng vá»›i hai đệ tá» cá»§a Tà Pháºt Thượng Nhân, ngưá»i này ắt cÅ©ng cá»±c kỳ không tầm thưá»ng. Äúng lúc Âu Dương Chi Hô Ä‘ang thả hồn suy tư thì Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘i ra, trên vai nàng vác má»™t cái túi nhá», xem ra nàng là má»™t ngưá»i làm Ä‘ang Ä‘i sắp xếp đồ đạc. Nhưng cá» chỉ nháºn đồ cá»§a nàng không giống má»™t tên tiểu nhị cá»§a trà lầu. Chỉ thấy nàng Ä‘i đến trước mặt phu xe, nói gì đó vá»›i phu xe, phu xe lắc lắc đầu, sau đó nàng dùng tay chỉ chỉ vẽ vẽ và nói thêm vài câu gì đó, phu xe lắc đầu càng nhanh hÆ¡n.
Tiểu Lục Lâm Tá» lại há»i thêm vài ngưá»i phu xe ngá»±a khác, mấy ngưá»i đó cÅ©ng Ä‘á»u má»™t động tác lắc đầu, tháºm chà có ngưá»i còn tá» vẻ kinh hãi trên mặt.
Tiểu Lục Lâm Tá» dưá»ng như thất vá»ng, thở dài má»™t hÆ¡i, nhìn quanh bốn phÃa, chắc hẳn Ä‘ang tìm xe khác nhưng không tìn được, sau đó nàng Ä‘i vá» hướng nam, bước chân vá»™i vã.
Äi chừng ná»a dặm đưá»ng, sau lưng chợt vang lên tiếng xe ngá»±a, rất nhanh, má»™t chiếc xe ngá»±a lách qua bên ngưá»i nàng, Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘ang định cất tiếng gá»i thì chiếc xe ngá»±a đã tá»± nhiên dừng lại trước mặt, má»™t làn bụi vàng tức thá»i cuá»™n lên. Má»™t ngưá»i từ phÃa sau Ä‘i xuyên qua làn bụi, chÃnh là phu xe, trên tay cầm má»™t ngá»n roi quất ngá»±a dài dài, đầu quấn má»™t cái khăn vải lấm lem, có lẽ là để tránh bụi bay bám vào đầu tóc. Gương mặt ngưá»i phu xe cÅ©ng tèm lem, trên trán còn dán má»™t miếng cao thuốc bằng da chó, chỉ đến khi hắn mở miệng thì hàm răng cá»§a hắn má»›i khiến ngưá»i ta thấy thuáºn mắt được phần nào.
Tên phu xe này vừa xuống xe đã nhìn vá» phÃa Tiểu Lục Lâm Tá» nói lá»›n : "Huynh đệ, thêm mưá»i lượng bạc nữa, ta đưa ngươi Ä‘i, mặc nó là Hắc Phong Nhai hay Bạch Phong Nhai, lão tá» ta không tin ngưá»i trong cái Hắc Phong Nhai đó tà khà đến thế, chẳng lẽ muốn ăn sống lão tá» ta ?"
Hắn nói cÅ©ng không sai, ngưá»i ngợm hắn dÆ¡ bẩn như thế khiến ngưá»i ta nhìn thấy đã chẳng muốn ăn uống gì nữa, làm gì dám ăn sống hắn ?
Tiểu Lục Lâm TỠmừng rỡ nói : "Chỉ cần ngươi đưa ta đến đó, ta trả ngươi sáu mươi lượng bạc."
Tên phu xe hiển nhiên vui lòng, hắn lội mưa đội gió tắm nắng suốt năm cũng chưa chắc tìm được sáu mươi lượng bạc.
Tiểu Lục Lâm Tá» vừa lên xe ngá»±a, tên phu xe giương roi, hét má»™t tiếng, xe ngá»±a đã "oành oành" chạy Ä‘i. Tên phu xe này rõ ràng là ngưá»i không chịu được sá»± yên lặng, má»›i Ä‘i chưa được bao lâu đã hắng giá»ng lên tiếng há»i : "Huynh đệ vá»™i vã đến Hắc Phong Nhai như váºy là vì sao váºy ? Xem dáng dấp ngươi mảnh khảnh như thế lại không sợ bá»n ác nhân ở đấy à ?"
Tiểu Lục Lâm Tá» nói : "Ta đến đó tìm má»™t ngưá»i … ngươi cÅ©ng đừng há»i nhiá»u, ta không giảm bá»›t ngân lượng cá»§a ngươi đâu."
Phu xe đáp : "ÄÆ°á»£c, được."
Im lặng được má»™t lúc, hắn lại mở miệng há»i : "Bây giá» Ä‘i thẳng đến Hắc Phong Nhai, e rằng hôm nay không quay vá» kịp, trừ phi huynh đệ muốn ở đó má»™t đêm ?"
Tiểu Lục Lâm Tá» thá» Æ¡ "á»" má»™t tiếng.
Tên phu xe lại hiếu kỳ, chưa chịu dừng lại : "Nhất định là ngươi có thân hữu gì ở Hắc Phong Nhai rồi, chắc cÅ©ng rất quen thuá»™c vá»›i Hắc Phong Nhai, nghe nói ở đó có má»™t lão già cổ quái, biết đằng vân giá vụ, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nói lão ta là ná»a ngưá»i ná»a tiên." Nói xong, hắn liếc trá»™m sang Tiểu Lục Lâm Tá», Tiểu Lục Lâm Tá» báºt cưá»i khanh khách, nói : "Lão làm gì có phép tiên ? Äấy chỉ là khinh công trác tuyệt mà thôi, ngưá»i ta gá»i lão là Cô Phong Tẩu."
Tên phu xe há»i lại : "Khinh công ? Trừ phi thưá»ng ngày lão ăn mấy thứ như cá» tim đèn hay bông lau bông liá»…u gì đấy ?"
Tiểu Lục Lâm Tá» không nhịn nổi, lại báºt cưá»i, nói : "Con ngưá»i ngươi cÅ©ng tháºt là thú vị." Äá»™t nhiên, nàng giáºt mình kêu lá»›n : "Ngươi Ä‘i sai đưá»ng rồi."
Tên phu xe nói : "Không sai không sai, từ con đưá»ng này chạy vá» hướng tây thì có thể bẻ vá» Liá»…u Trấn rồi."
Tiểu Lục Lâm Tá» vừa giáºn vừa sợ, hét lên : "Ta nói trở vá» Liá»…u Trấn khi nào ?"
Tên phu xe cưá»i hà hà đáp lá»i : "Huynh đệ ngươi đương nhiên không có nói, là ta tá»± ý làm chá»§. Ta nghÄ© bây giá» Ä‘i Hắc Phong Nhai, trá»i tối má»›i có thể đến nÆ¡i, váºy lúc trở vá» chẳng phải ta phải Ä‘i đưá»ng đêm sao ? Chi bằng quay vá» trước, ngày mai hãy Ä‘i. HÆ¡n nữa, đêm nay Thanh Ca Trà Lầu ở Liá»…u Trấn có tuồng hay để xem, huynh đệ ngươi nỡ bá» qua cÆ¡ há»™i này sao ?" Dứt lá»i, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tá» vốn Ä‘ang đỠbừng, thoáng chốc lại lạnh lùng như băng sương, nàng trầm giá»ng nói : "Các hạ là ai ? Sao lại giấu đầu rụt Ä‘uôi mà không dùng bá»™ mặt tháºt để gặp ngưá»i khác ?"
Tên phu xe cưá»i ha hả, đáp : "Huynh đệ ngươi chẳng phải cÅ©ng thế sao ? Má»™t tiểu cô nương xinh đẹp Ä‘ang yên Ä‘ang lành sao lại phải cải trang thành tiểu nhị cá»§a trà lầu ?"
Sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tá» trắng toát, giá»ng nàng lạnh lùng : "Những gì các hạ biết được quả tháºt không Ãt."
Tên phu xe nói : "Ta còn biết nhiá»u hÆ¡n thế nữa, ta biết cô là Tiểu Lục Lâm Tá», viên minh châu trên tay trang chá»§ Vạn Thú SÆ¡n Trang !"
Câu này vừa nói ra, Tiểu Lục Lâm Tá» biến sắc, từ trắng sang Ä‘á», rồi lại từ đỠthành trắng bệch, nàng nghiến răng nghiến lợi nói : "Hảo nhãn lá»±c ! Không ngá» cao nhân dưới tay Phong Hồn Tinh tháºt không Ãt !"
Lần này đến phiên tên phu xe thất kinh, hắn trợn mắt há mồm đứng chết trân tựa như vừa đụng phải quỷ, miệng lắp bắp : "Phong Hồn Tinh ?"
Tiểu Lục Lâm TỠvẫn lạnh nhạt cất tiếng : "Các hạ còn cần gì phải làm bộ làm tịch nữa ?"
Tên phu xe lại không để ý lá»i nói cá»§a nàng nữa, rút má»™t cái khăn tay trắng ở lưng ra, lau sạch những vết bẩn trên mặt, lại vứt cái khăn quấn đầu Ä‘i, dùng tay lá»™t miếng cao thuốc da chó trên trán xuống.
Tiểu Lục Lâm Tá» giáºt mình nhìn hắn, bởi vì nàng phát giác tên phu xe lem luốc Ä‘ang từ từ biến thành má»™t thiếu niên anh tuấn lá»—i lạc.
Äến khi tên phu xe cởi lá»›p áo bám đầy bụi vàng ra, để lá»™ bên trong là lá»›p áo dài sáng đẹp, Tiểu Lục Lâm Tá» thất kinh hô lá»›n : "Thiếu Văn … đại ca ?"
Hai chữ "đại ca" có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
Âu Dương Chi Hô giả dạng Phong Thiếu Văn mỉm cưá»i, nói : "Lâm Tá» muá»™i làm sao biết được ta ? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau ?"
Chàng nói thế vì hôm trước nói chuyện vá»›i Phong Hàn Tinh, biết được Phong Thiếu Văn chưa từng gặp Tiểu Lục Lâm Tá». Quả nhiên, Tiểu Lục Lâm TỠđáp : "Thiếu Văn … đại ca chẳng phải cÅ©ng chưa từng gặp muá»™i mà đã nháºn ra muá»™i rồi đấy ?"
Âu Dương Chi Hô cưá»i nói : "Lâm Tá» muá»™i miệng lưỡi tháºt lanh lợi, có Ä‘iá»u ta rõ ràng là nghÄ©a tá» cá»§a nghÄ©a phụ ta, vì sao muá»™i lại nghÄ© lầm là thuá»™c hạ cá»§a Phong Hồn Tinh ?"
Tiểu Lục Lâm TỠsợ hãi liếc nhìn chàng rồi nói : "Hàn thúc thúc chưa nói gì với huynh sao ?"
Âu Dương Chi Hô kinh ngạc há»i : "Nói đến cái gì ?"
Tiểu Lục Lâm Tá» lại nói : "Nghe đồn Thiếu Văn đại ca là ngưá»i phong lưu ở Liá»…u Trấn, làm sao hôm nay không Ä‘i tìm hoa vấn liá»…u, lại quan tâm đến những việc không có tình thú như váºy ? Mà lại còn hoá trang thành tên phu xe lem luốc như thế, há chẳng phải làm bẩn anh danh ngày thưá»ng sao ?"
NghÄ© chắc Tiểu Lục Lâm Tá» hiểu rất rõ vá» phẩm hạnh cá»§a Phong Thiếu Văn, mà còn biết Phong Hàn Tinh rất không thÃch gã con nuôi vô há»c bất tài này, vì thế má»›i nói ra những lá»i châm chá»c như váºy.
Âu Dương Chi Hô biết ngưá»i nàng đả kÃch là Phong Thiếu Văn, nhưng chàng lại là Âu Dương Chi Hô, làm sao vì thế mà xấu há»— được ? Do đó, thần sắc chàng vẫn bình tÄ©nh như cÅ©.
Tiểu Lục Lâm Tá» thấy thần sắc Phong Thiếu Văn không đổi, không khá»i than thầm : "Công phu da mặt cá»§a gã này chắc đã luyện đến mức đăng phong tháo cá»±c. Triá»u lá»™ng hắn như thế mà hắn vẫn mặt dày mày dạn đứng đó."
Lại nghe Âu Dương Chi Hô nói : "Huynh làm như váºy cÅ©ng là vì Lâm Tá» muá»™i." lá»i nói mang vẻ khinh bạc. Tiểu Lục Lâm Tá» biến sắc : "Nể mặt Hàn thúc thúc, muá»™i không tÃnh toán vá»›i huynh, nếu còn không biết tá»± trá»ng thì đừng oán muá»™i trở mặt vô tình !" Nói tá»›i đây, gương mặt nàng đã lạnh lùng như băng tuyết.
Ngoại trừ Phong Hàn Tinh, có khả năng Tiểu Lục Lâm Tá» là ngưá»i duy nhất biết bá»™ mặt tháºt cá»§a lão chưởng quỹ ở Thanh Ca Trà Lầu, cho nên Âu Dương Chi Hô quyết tâm bất luáºn thế nào cÅ©ng phải đưa nàng trở vá» Liá»…u Trấn.
Vì váºy, chàng đột nhiên tá» vẻ thần bà há»i : "Lâm Tá» muá»™i không muốn nhìn thấy loại ngưá»i có thần thái thẩn thá» cứng ngắt đó sao ?"
Thân ngưá»i Tiểu Lục Lâm Tá» rung động, trong mắt tràn đầy oán khà vô hạn.
Âu Dương Chi Hô không khá»i giáºt thót, không ngá» rằng mình vừa nói câu này ra lại làm Tiểu Lục Lâm Tá» bị chấn động mạnh như thế, ná»—i Ä‘au do gặp ngưá»i từng diệt môn truy sát mình đối vá»›i bất kỳ ai mà nói, Ä‘á»u là má»™t ký ức khắc cốt ghi tâm.
Âu Dương Chi Hô bất giác có phần hối háºn, tuy Phong Linh Tinh ác quán mãn doanh, tá»™i đáng bị báo ứng, mà lúc đó Âu Dương Chi Hô cÅ©ng Ä‘ang bị ngưá»i khác khống chế, hoàn toàn không có năng lá»±c tư duy, nhưng Tiểu Lục Lâm Tá» rốt cuá»™c cÅ©ng là ngưá»i vô tá»™i. Äối vá»›i nàng mà nói, cha mãi mãi vẫn là cha, bất kể ông ta có bao nhiêu tá»™i ác. Huống chi, chưa chắc nàng đã hiểu rõ phẩm hạnh cá»§a cha mình.
Chỉ nghe Tiểu Lục Lâm Tá» dùng giá»ng lạnh lùng như châm vào xương cốt mà nói : "Muá»™i theo huynh trở vá» ! Äêm nay, Liá»…u Trấn chắc chắn có máu đổ ! Hoặc là cá»§a bá»n ngưá»i vô hồn vô phách, hoặc là cá»§a muá»™i." Ngừng lại giây lát, nàng lại tiếp tục : "Hoặc giả, là cá»§a huynh !"
Âu Dương Chi Hô bất giác rùng mình, chàng không ngá» Tiểu Lục Lâm Tá» nổi cÆ¡n phẫn ná»™ lên lại đáng sợ như váºy. Vị tiểu cô nương nhá» nhắn mảnh khảnh kia đã biến đâu mất rồi ? Tiểu Lục Lâm Tá» cá»§a hiện tại đã không còn giống như tiểu cô nương đó nữa.
Âu Dương Chi Hô không nén được sự đau lòng.
Có lẽ, đây chÃnh là giang hồ biến thiện thành ác, biến tháºt thành giả, biến vô tà thành oán độc. Khiến má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải trăm mưu nghìn kế toan tÃnh ngưá»i khác, rồi lại bị ngưá»i khác toan tÃnh. Äến lúc sức cùng lá»±c kiệt, quay đầu lại nhìn má»›i phát giác mặt mÅ©i mình chẳng còn gì cả. Vì thế, Âu Dương Chi Hô thở dài má»™t hÆ¡i, nói : "Huyết quang đêm nay có khả năng là đổ từ bá»n ngưá»i vô hồn vô phách, cÅ©ng có khả năng là từ huynh, nhưng tuyệt đối không phải từ muá»™i."
Sắc mặt Tiểu Lục Lâm Tá» dần dần dịu lại, vì nàng đã nghe thấy tiếng thở dài cá»§a Âu Dương Chi Hô, má»™t gã công tá» lãng đãng hoa thiên tá»u địa vốn không biết thở dài, ngưá»i thưá»ng thở dài là vì lòng dạ quá mệt má»i rồi. Nếu lòng dạ má»™t ngưá»i biết mệt má»i, thì ngưá»i đó Ãt ra cÅ©ng chưa kể là má»™t kẻ lòng lang dạ chó được. Nhưng ngữ khà cá»§a nàng vẫn lạnh lùng như muốn đẩy ngưá»i ta ra xa ngàn dặm : "Dá»±a vào thanh kiếm đó cá»§a huynh à ?"
Âu Dương Chi Hô đáp lá»i : "Thêm vào cái mạng cá»§a huynh !"
Äôi mắt mỹ lệ cá»§a Tiểu Lục Lâm Tá» tròn xoe, cuối cùng nàng cÅ©ng gáºt đầu : "ÄÆ°á»£c ! Muá»™i cùng Ä‘i vá»›i huynh má»™t chuyến !"
----- oOo -----
Ngưá»i ở Liá»…u Trấn vô tình phát hiện nghÄ©a tá» cá»§a lâu chá»§ Tàn VÅ© Lâu, Phong Thiếu Văn, đột nhiên đánh xe ngá»±a. Äây tháºt tình là khiến ngưá»i ta kinh ngạc còn hÆ¡n gặp quá»· giữa ban ngày.
Phong Thiếu Văn lại Ä‘i đánh xe ngá»±a ? Nếu không phải táºn mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin, không bằng nói tá»± nhiên Phong Thiếu Văn má»c ra má»™t cái sừng, biết đâu chừng lại có ngưá»i tin.
Mặc dù như váºy, vẫn có khá nhiá»u ngưá»i không tin, bấy giá» há» không còn tin vào mắt mình nữa, ai cÅ©ng tranh nhau xoa mắt dụi mày, há» cho rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng dù cho há» có dụi đến đỠmắt thì Phong Thiếu Văn vẫn cứ mỉm cưá»i ngồi trước xe ngá»±a, tay giương roi quất ngá»±a. Nhìn bá»™ dạng cá»§a chàng cÅ©ng rất giống má»™t phu xe lành nghá». Dân trong Liá»…u Trấn không khá»i nhốn nháo rỉ tai vá»›i nhau : "Phong Thiếu Văn đánh xe ngá»±a đến rồi, Phong Thiếu Văn đánh xe ngá»±a đến rồi". Nghe giá»ng Ä‘iệu giống như Ä‘ang gào lên : "Hoà thượng cưới vợ sinh con rồi, hoà thượng cưới vợ sinh con rồi."
Âu Dương Chi Hô mỉm cưá»i tiếp nháºn ánh mắt chiêm ngưỡng cá»§a má»i ngưá»i, bụng nghÄ© thầm : "Việc càng khiến ngưá»i ta kinh ngạc còn chưa xảy ra. Äêm nay, các ngưá»i còn được xem Phong Thiếu Văn ác đấu vá»›i nghÄ©a phụ cá»§a hắn là Phong hàn Tinh nữa !"
Chiếc xe ngá»±a cá»§a chàng chạy đến Thanh Ca Trà Lầu giữa sá»± chỉ chỉ trá» trá» cá»§a má»i ngưá»i.
Âu Dương Chi Hô xoay ngưá»i xuống xe, sau đó Ä‘i ra phÃa sau, vén tấm màn vải rÅ© xuống qua má»™t bên, bên trong bước ra má»™t ngưá»i, má»™t tiểu cô nương mỹ mạo như thiên tiên, gương mặt xinh xắn, lá»— mÅ©i nhá» nhắn, đôi môi chúm chÃm, thân hình mảnh khảnh,…
Dân Liá»…u Trấn lại càng kinh ngạc hÆ¡n, nhiá»u ngưá»i há hốc mồm không ngáºm lại được. Bá»n há» nghÄ© thầm : "Gã Phong công tá» tÃnh tình phong lưu này tìm ở đâu vá» má»™t nữ tá» như tiên trên trá»i váºy ? Tại sao bá»n há» không Ä‘i nÆ¡i khác mà nhất quyết phải đến căn trà lầu này ? Trên Ä‘á»i lại còn có nữ tá» nào vào trà lầu ư ? Gã Phong Thiếu Văn này tháºt to gan lá»›n máºt."
Nữ tỠđẹp như thiên tiên xuống xe rồi bèn đi thẳng vào trà lầu, Âu Dương Chi Hô sát gót theo sau, bỠmặc chiếc xe ngựa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© thầm : "Gã Phong công tá» này, ôi, gã Phong công tá» này Ä‘iên tháºt rồi."
Lúc Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘i lên trà lầu, bình trà ngá»c trên tay lão chưởng quỹ cÆ¡ hồ như muốn tuá»™t rÆ¡i xuống đất.
Xem như định lá»±c cá»§a lão vẫn còn tốt, cầm chặt lại được. Nhưng ngưá»i nối gót lên sau lại khiến lão giáºt mình thêm lần nữa. Ngưá»i đó chÃnh là Âu Dương Chi Hô trong lốt Phong Thiếu Văn.
Càng khiến lão kinh hãi hÆ¡n nữa là Âu Dương Chi Hô ngang nhiên nói vá»›i Tiểu Lục Lâm Tá» rằng : "Lâm Tá» muá»™i, chúng ta ngồi xuống cá»a sổ phÃa tây Ä‘i. Ngồi bên cá»a sổ phÃa đông, ngưá»i ta lại mang lên thứ trà xanh còn khó uống hÆ¡n cả nước tiểu mèo."
Xem tình hình, Tiểu Lục Lâm Tá» và Phong Thiếu Văn là Ä‘i cùng đưá»ng đến, đấy chẳng khiến lão kinh tâm chăng ?
Äợi sau khi Tiểu Lục Lâm Tá» và Phong Thiếu Văn ngồi xuống bên cá»a sổ phÃa tây, lão chưởng quỹ không nhịn được lên tiếng : "Cô nương, trà lầu chúng tôi trước nay không tiếp nữ khách." Nói xong, lão nháy mắt vá»›i Tiểu Lục Lâm Tá» má»™t cái. Tiểu Lục Lâm Tá» làm như không nhìn thấy, lại nói rằng : "Äây là triá»u cương quy định sao ? Trong quán các ngưá»i có viết cáo thị như váºy sao ? Nếu như không phải thì tại sao lại cá»± tuyệt khách ?"
Lão chưởng quỹ giáºt mình nhìn Tiểu Lục Lâm Tá», lòng đầy thắc mắc không thể giải thÃch được. Tiểu Lục Lâm Tá» lại tránh né ánh mắt cá»§a lão, cúi đầu chăm chú nghịch móng tay cá»§a mình.
Không làm gì được nữa, lão chưởng quá»· đành phải quay sang nói vá»›i Âu Dương Chi Hô : "Phong công tá», tôi vốn má»i ngài giá» tà đến uống trà, sao ngài lại đến sá»›m như váºy ? Mà tôi chỉ má»i má»™t mình ngài, vì sao lại đưa thêm nữ khách đến ? Sợ rằng không ổn ?"
Âu Dương Chi Hô cưá»i đáp : "Có gì đáng ngại ? Tôi hiện giá» chỉ là khách bình thưá»ng cá»§a ông, đợi đến giá» tà tôi má»›i là khách được ông má»i."
Lão chưởng quỹ nhìn Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘ang cúi đầu, muốn nói nhưng lại thôi, rồi quay ngưá»i nói vá»›i tên tiểu nhị má»™t cách giáºn dữ : "Còn không mau mang lên hai tách BÃch Loa Xuân má»i Phong Công Tá» ?"
Âu Dương Chi Hô bất giác mỉm cưá»i, có lẽ lão chưởng quỹ hiểu lầm chàng bắt ép Tiểu Lục Lâm Tá». Lúc trà được mang lên, Âu Dương Chi Hô vừa Ä‘ang định uống thì bị Tiểu Lục Lâm Tá» ngăn lại, Âu Dương Chi Hô lấy làm lạ há»i : "Lâu Tá» muá»™i sao lại ngăn ta uống trà ? BÃch Loa Xuân này lại không bằng trà xanh à ? Nếu nói trà xanh là đất cát thì loại BÃch Loa Xuân này lại má»c ra từ bã trà chăng ?" Cách nói chuyện cá»§a chàng làm cho trà khách má»™t phen cưá»i vỡ bụng nghÄ© thầm : "CÅ©ng tháºt là phần nào có lý". Lại nghe Tiểu Lục Lâm Tá» nói : "Chúng ta đổi tách vá»›i nhau, chẳng phải thú vị hÆ¡n sao ?"
Lão chưởng quỹ và Âu Dương Chi Hô vừa nghe đã trợn tròn mắt.
Âu Dương Chi Hô biết ý nàng, nhất định là đỠphòng lão chưởng quỹ hạ độc trong trà. Xem ra quan hệ giữa lão chưởng quỹ và Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘Ãch xác không tầm thưá»ng, nên nàng má»›i định uống thay tách trà cá»§a Âu Dương Chi Hô, nếu có trúng độc thì lão chưởng quỹ cÅ©ng giải độc cho nàng. "Nhưng vì sao cô ấy lại đối vá»›i ta như váºy ?" Âu Dương Chi Hô cÅ©ng chưa hiểu, bèn nói : "Lâm Tá» muá»™i tháºt có nhã hứng …"
Tiểu Lục Lâm Tá» láºp tức ngắt lá»i chàng : "Muá»™i chỉ không muốn huynh trước khi gặp bá»n ngưá»i vô hồn vô phách lại có chuyện gì bất trắc mà thôi."
Âu Dương Chi Hô nói : "Lâm Tá» muá»™i tháºt tinh tế." giá»ng nói hiển nhiên có phần khinh bạc. Tiểu Lục Lâm Tá» "hắng" má»™t cái, mặt lạnh như sương.
Âu Dương Chi Hô uốn lưỡi, sẵn giá»ng ngâm vang má»™t tiểu khúc :
Xuân sắc mê nhân háºn chÃnh xa, 
Khả kham lãng tỠbất hoàn gia, 
Tế phong khinh lộ trước lê hoa, 
Liêm ngoại hữu tình song yến phi, 
Xá tiá»n vô lá»±c lục dương tà, 
Tiểu tịnh cuồng mộng cực thiên nhai … 
Tiểu khúc dâm thanh đãng ngữ, cÅ©ng không biết Âu Dương Chi Hô há»c lại từ đâu, trà khách xung quanh đã sá»›m biết Phong Thiếu Văn là loại cuồng lãng phóng đãng nên cÅ©ng không lấy gì làm lạ, nhưng Tiểu Lục Lâm Tá» nghe thấy lại nhÃu mày nhăn nhó, gương mặt giáºn dữ. Âu Dương Chi Hô dưá»ng như chưa biết gì, vẫn tiếp tục hát.
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-05-2008, 04:23 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 19 : Hàn Ngá»c Huyá»n Chưởng
 
Kỳ thá»±c lòng chàng càng nóng vá»™i hÆ¡n cả, vì dẫn Tiểu Lục Lâm Tá» lại, chàng đã mang ngưá»i vô hồn vô phách nói ra để dụ Tiểu Lục Lâm Tá» quay vá» Liá»…u Trấn, nhưng nàng hiện giá» má»™t lòng má»™t dạ muốn gặp ngưá»i vô hồn vô phách nên má»›i khiến chàng Ä‘au đầu. Dù cho Âu Dương Chi Hô có báo cho Hồng Nhi biết mà đưa Kiếm Nhất, Äao Lục gì đó đến, nhưng lúc đó Tiểu Lục Lâm tá» nhất định báo thù cho cha thì mình nên làm thế nào má»›i được ?
Võ công cá»§a ngưá»i vô hồn vô phách, chàng đã hiểu quá rõ, chỉ cần vài ngưá»i đến thôi, Tiểu Lục Lâm Tá» chắc chắn không chống đỡ nổi, nhưng nếu để hỠđả thương Tiểu Lục Lâm Tá» thì lại là việc Âu Dương Chi Hô không muốn nhìn thấy. Nếu chàng vì cứu Tiểu Lục Lâm Tá» mà xuất thá»§ thì chẳng phải cÅ©ng hoang đưá»ng lắm sao ? Làm gì có ai lại ra tay vá»›i chÃnh thuá»™c hạ cá»§a mình ?
Âu Dương Chi Hô cảm thấy tháºt sá»± bối rối, tá»± mình buá»™c mình vào đưá»ng cùng, nhưng việc đã đến nước này, chàng đành phải đánh liá»u đã sai thì sai tá»›i cùng, Ä‘i được bước nào hay bước đó.
Lúc này, trá»i đã chạng vạng tối, trà khách thưá»ng không thÃch uống trà vào buổi tối, vì váºy nên khách trong Thanh Ca Trà Lầu thưa dần.
Âu Dương Chi Hô vẫn chỉ đông nói tây má»™t mạch không dừng : Canh khuya đêm trước, rõ ràng mÆ¡ thấy trên gối, lúc nhiá»u lá»i, tá»±a vào khuôn mặt đào hoa, đôi lông mày lá liá»…u, ná»a thẹn ná»a mừng, muốn Ä‘i nhưng không nỡ …
Äá»™t nhiên, đến đó thì bị cắt ngang, không còn tiếng nào phát ra nữa, dưá»ng như cổ há»ng chàng bị ngưá»i khác bóp chặt. Tiểu Lục Lâm Tá» vốn Ä‘ang buồn bá»±c trong lòng, bấy giá» thấy chàng dừng lại, nàng có vẻ như không quen lắm, không khá»i kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nàng vốn ngồi đối diện vá»›i Âu Dương Chi Hô, lưng hướng vá» phÃa cầu thang cá»§a trà lầu, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Chi Hô thì thấy chàng Ä‘ang nhìn vá» phÃa cầu thang vá»›i thần thái cổ quái, miệng ná»a khép ná»a mở, dưá»ng như lá»i hát còn ngáºm trong miệng. Tiểu Lục Lâm Tá» không khá»i quay đầu lại nhìn. Äá»™ng tác quay ngưá»i này cá»§a nàng làm tách trà Ä‘ang cầm trên tay láºp tức rÆ¡i xuống đất vỡ “xoảng†thành từng mảnh.
Ở đầu cầu thang xuất hiện bốn ngưá»i không biết từ khi nào, cao thấp máºp ốm xấu đẹp Ä‘á»u không giống nhau, nhưng có má»™t Ä‘iểm tương đồng, đó là thần thái biểu hiện trên mặt. Gương mặt bá»n há» Ä‘á»u đỠđẫn, cứng ngắt, ánh mắt càng thêm ngÆ¡ ngác vô thần.
Trong thoáng chốc, tư duy cá»§a Âu Dương Chi Hô gần như Ä‘á»u bị ngừng trệ lại, trong đầu má»™t mảng trống không, chỉ biết tá»± há»i má»™t câu : “Sao lại đến tháºt rồi ? Sao lại đến tháºt rồi ?â€
Nhưng nhìn dung mạo mấy ngưá»i đó, chàng không nháºn ra được ai, bất giác bụng nén chặt lại, nghÄ© lướt qua má»™t mạch nhanh như Ä‘iện. Bá»—ng nhiên, má»™t tiếng thét phẫn ná»™ vang lên, thân ngưá»i Tiểu Lục Lâm TỠđã phóng lên, bổ thẳng vá» phÃa bốn quái nhân kia.
Cặp Nga Mi ThÃch cá»§a nàng vốn Ä‘ang đặt trong cái túi vải nhá», bấy giỠđã nằm gá»n trên tay, mÅ©i ThÃch như Ä‘iện xẹt, kết thành má»™t tấm lưới ngân quang như hình cây dù, trong lưới sáng có ánh sắc nhá»n thiểm động vun vút, vừa nhanh vừa mạnh bay vá» phÃa má»™t ngưá»i vừa máºp vừa lùn.
Trong tay gã máºp lùn đó cầm má»™t váºt giống như cái liá»m cắt cá» bén ngót, trên thân còn có má»™t mÅ©i nhá»n láºt ngược dài chừng ná»a thước, nếu ngưá»i bị chém trúng thì máu thịt còn có thể không lìa ra ngay ?
Dưá»ng như hắn hoàn toàn không cảm nháºn được sá»± lợi hại cá»§a đôi Nga Mi ThÃch trên tay Tiểu Lục Lâm Tá», trưá»ng liêm huÆ¡ lên, hàn quang tung toé bắn thẳng vá» hướng Tiểu Lục Lâm Tá».
Äồng thá»i, sau lưng gã máºp lùn lại có hai bóng ngưá»i bắn ra. Má»™t Ä‘en má»™t trắng, má»™t ngưá»i cầm roi tay trái, má»™t ngưá»i cầm roi tay phải, hai ngá»n roi cùng vụt lên như linh xà hung dữ cuá»™n đến Tiểu Lục Lâm Tá».
Hai tiếng “cẩn tháºn !†cùng lúc vang lên, liá»n thấy hai đạo quang ảnh bắn ra như chá»›p, má»™t đạo quang ảnh từ quầy chưởng quỹ bắn ra, má»™t đạo từ dưới cá»a sổ phÃa tây bắn đến.
Quả nhiên là lão chưởng quỹ cá»§a trà lầu và Âu Dương Chi Hô đồng thá»i xuất thá»§.
Lão chưởng quỹ bắn chiếc bình ngá»c trên tay ra, chiếc bình xoay tròn bắn vào huyệt Kiên Tiá»n cá»§a ngưá»i cầm roi bên trái, tốc độ nhanh không thể tả, tiếng xé gió rÃt vang.
Ngưá»i cầm roi kia thần sắc vẫn không đổi, ngá»n roi dài vụt ngang, Ä‘i má»™t vòng rồi lại quay vá», quấn chặt lấy chiếc bình. Nào ngỠđúng lúc này, chiếc nắp bình bên trên thoát khá»i thân bình, bắn vào tay cầm roi cá»§a ngưá»i kia. Biến cố ngoài ý này xảy ra quá đột nhiên, ngưá»i kia cầm ngá»n roi quấn chặt chiếc bình Ä‘ang vụt trở ra ngoài, nhất thá»i triệt chiêu không kịp nên bị chiếc nắp bình đánh trúng. Má»™t tiếng “ai daâ€, ngá»n roi cá»§a hắn đã rÆ¡i xuống đất, má»™t bàn tay đã bị sưng húp, không biết xương có bị bể nát chưa.
Váºt mà Âu Dương Chi Hô bắn ra là tách BÃch Loa Xuân, vừa rồi chàng chỉ lo hát, chưa uống được mấy ngụm, nên tách trà gần như vẫn còn đầy, bị Âu Dương Chi Hô hất Ä‘i nhưng nước trà trong tách lại không bị đổ ra, nguyên tách trà cứ thế bắn Ä‘i, tốc độ thì không nhanh, từ từ phóng vá» phÃa ngưá»i bên phải Tiểu Lục Lâm Tá».
Ngưá»i đó không nói gì, giương tay trái ra, chụp lấy tách trà. Bàn tay đó gân cốt nổi lên lồ lá»™ như được luyện bằng thép, tách trà bay cháºm như váºy, làm sao không bị hắn chụp được ?
Nhìn thấy tách trà đã gần bị hắn chụp được, lại nghe “bình†má»™t tiếng, trà trong tách phụt lên, nhanh như Ä‘iện xẹt. Nước trà như mÅ©i tên phụt thẳng lên mặt hắn, gã phản ứng cÅ©ng không cháºm, vừa cảm thấy có kình phong cuá»™n lên mặt, tay trái láºp tức co lại, chụp vá» phÃa váºt Ä‘ang hướng lên mặt, nhưng nước trà thì làm sao chụp được ?
“Phách†má»™t tiếng, nước trà đã đổ tung toé lên mặt hắn như vô số kim châm đâm vào da thịt. Äôi mắt vừa bị nước trà phun trúng, hốt nhiên cảm thấy Ä‘au đớn rồi má» Ä‘i, dần dần không còn nhìn thấy gì nữa. Còn chiếc tách không Ä‘ang bay bá»—ng nhiên nhanh thêm, mà hướng Ä‘i cÅ©ng đổi thành hướng lên.
Gã kia vừa bị nước trà tát cho má»™t chưởng, Ä‘ang choáng váng lảo đảo, làm sao tránh được đòn táºp kÃch dị thưá»ng này ?
Kế đó vang lên má»™t tiếng “tang†rồi má»™t tiếng “Aaa†thảm thiết, mặt gã kia toàn máu, tay hắn Ä‘ang ôm chặt lấy miệng, máu Ä‘ang chảy ra từ giữa bàn tay. Äợi lúc hắn bá» tay ra, má»i ngưá»i má»›i thấy rõ thì ra hắn bị gãy mất ba cái răng cá»a, hai trên má»™t dưới.
Ngưá»i Ä‘ang đối đầu chÃnh diện vá»›i Tiểu Lục Lâm Tá» thành ra phải đơn độc ứng chiến. Tiểu Lục Lâm Tá» không bị hai ngưá»i táºp kÃch tả hữu, áp lá»±c giảm xuống rất nhiá»u, ánh chá»›p cá»§a đôi nga mi thÃch lại càng chói lá»i, như má»™t tấm màn sáng chụp vào tên máºp lùn.
Âu Dương Chi Hô chá»n chá»— nào là đã có dá»± tÃnh trước, vì chàng không muốn làm tổn hại đến Tiểu Lục Lâm Tá», lại không muốn đả thương bốn ngưá»i kia, nên chàng má»›i dùng chiêu Thuá»· Quyến Vân Thiên trong Thần Thuá»· Công cá»§a Thần Thuá»· Chân Quân, chỉ đánh ngã bốn ngưá»i kia chứ không xuất chiêu hiểm.
Bấy giá», chàng huýt gió má»™t hÆ¡i rồi thét lá»›n : “Còn không cút mau ?â€
Câu này là nói vá»›i bốn ngưá»i vô hồn vô phách không còn thần trÃ, nhưng bốn ngưá»i kia không chút phản ứng, ngược lại lão chưởng quỹ và Tiểu Lục Lâm Tá» nghe thấy lại thất kinh.
Tiểu Lục Lâm Tá» vốn cho rằng võ công cá»§a Phong Thiếu Văn rất tầm thưá»ng, nào ngá» chỉ má»™t chiêu mà đã đánh ngã được bốn ngưá»i, khiến nàng vô cùng kinh hãi, trong lòng nổi lên hoài nghi. Bây giá» lại thấy Âu Dương Chi Hô huýt gió má»™t hÆ¡i rồi má»›i thét bốn ngưá»i kia “còn không cút mauâ€, láºp tức nàng nghÄ© đến đêm trăng hôm ná», lúc nàng cùng áp xe vá»›i má»™t gã tiểu tá» tên gá»i Âu Dương Chi Hô, có má»™t tên bạch y nhân thần thái cÅ©ng thẩn thá» bị tiếng huýt gió khống chế. Tiểu Lục Lâm TỠđương nhiên không biết Phong Thiếu Văn Ä‘ang ở trước mắt chÃnh là tên Âu Dương Chi Hô trong đêm ná», nàng chỉ biết tên Phong Thiếu Văn Ä‘ang ở trước mặt có thể huýt ra tiếng sáo đó, mà dưá»ng như còn là huýt vá»›i bá»n ngưá»i vô thần vô trà kia, váºy nhất định hắn là má»™t trong kẻ thao túng sau lưng.
Nếu không thì hắn cần gì phải thâm tàng bất lá»™, giấu diếm võ công xuất thần nháºp hoá cá»§a mình ? NghÄ© váºy nên nàng vô cùng kinh sợ. Còn lão chưởng quỹ thì sau lúc ban trưa Âu Dương Chi Hô đưa ngân lượng cho lão, lão đã nhìn ra từ trên cánh tay phải cá»§a Âu Dương Chi Hô và biết Phong Thiếu Văn trước mắt là giả mạo, vì trên cánh tay phải cá»§a Phong Thiếu Văn có má»™t vết sẹo, vết sẹo đó chÃnh do lão chưởng quỹ rạch cho nên lão má»›i hẹn vá»›i Phong Thiếu Văn giả quay lại, chuẩn bị láºp kế bắt hắn, nào ngá» ngưá»i này lại đến sá»›m hÆ¡n, khiến lão chưa kịp chuẩn bị, không khá»i thất thố, huống chi lại có thêm má»™t Tiểu Lục Lâm Tá» bên cạnh hắn, không tiện ra tay, chỉ sợ tên Phong Thiếu Văn giả này đã khống chế được Tiểu Lục Lâm Tá», đến lúc ra tay lại đưa nàng ra làm bài chắn tên.
Càng bá»±c bá»™i hÆ¡n nữa là Tiểu Lục Lâm Tá» giống như trúng phải tà, ngang nhiên bảo vệ hắn, đổi cả tách trà hắn uống, càng làm cho lão nghÄ© mãi không ra, nhất thá»i không hiểu rõ Phong Thiếu Văn giả này có vai trò gì. Bấy giỠÂu Dương Chi Hô lá»™ ra má»™t phần võ công lại khiến lão thêm kinh hãi. Ngưá»i còn trẻ tuổi như váºy mà võ công đã đến mức thần kỳ, rốt cuá»™c thì lai lịch cá»§a đối phương là thế nào đây ? Sau khi nghe hắn ra hiệu cho bốn ngưá»i kia, lão lại thêm phần hoài nghi hắn và bốn ngưá»i kia là má»™t bá»n, bất giác càng thêm kinh hoàng thất sắc.
Lúc này, bốn ngưá»i kia đã đứng dáºy, không nói má»™t lá»i, nhất tá» công kÃch vá» phÃa Âu Dương Chi Hô.
Kỳ thá»±c, lúc này Tiểu Lục Lâm Tá» Ä‘ang chuẩn bị tấn công Âu Dương Chi Hô để báo thù cho cha. Äá»™t nhiên thấy bốn ngưá»i kia không phản ứng lại tiếng thét cá»§a Âu Dương Chi Hô mà ngược lại còn phóng đến vây công chàng, nhất thá»i lại không biết làm thế nào, chiêu muốn đánh ra lại giữ nguyên.
Äối vá»›i Âu Dương Chi Hô mà nói thì đây cÅ©ng là má»™t sá»± may mắn, nếu Tiểu Lục Lâm Tá» xuất chiêu trước rồi sau đó má»›i đến bốn ngưá»i kia thì chàng trước mặt sau lưng Ä‘á»u thỠđịch, chẳng nguy hiểm lắm sao ?
Lão chưởng quỹ thấy tình hình này cũng khoanh tay đứng nhìn, quan sát xem sự tình biến đổi thế nào.
Âu Dương Chi Hô thấy bốn ngưá»i kia không chịu ảnh hưởng bởi tiếng huýt gió cá»§a mình, không khá»i giáºt mình, nếu không phải chàng phản ứng nhanh, e rằng đã bị bốn ngưá»i kia đả thương.
Nhìn thấy bốn ngưá»i kia công kÃch vá» hướng mình, Âu Dương Chi Hô vừa sợ vừa giáºn, trưá»ng kiếm bên hông đã “choeng†khá»i vá», vạch không phóng ra.
Thanh kiếm vừa rút ra, lão chưởng quỹ lại thêm má»™t lần nữa kinh hoảng miệng báºt thành tiếng, vì lão nháºn ra thanh kiếm này chÃnh là thanh Tàn VÅ© Kiếm cá»§a Phong Thiếu Văn, Tàn VÅ© Kiếm vốn là má»™t cặp thư hùng, hùng kiếm ở chá»— Phong Hàn Tinh, thư kiếm trong tay Phong Thiếu Văn. Lão chưởng quỹ thầm hoảng sợ : “Ngưá»i này không phải Phong Thiếu Văn tháºt, nhưng thanh kiếm hắn Ä‘eo lại là thanh kiếm cá»§a Phong Thiếu Văn, váºy nhất định Phong Thiếu Văn lành Ãt dữ nhiá»u rồi.â€
Âu Dương Chi Hô vốn biết bá»n ngưá»i vô hồn vô phách này không phải loại hiá»n, đã không chịu sá»± chi phối cá»§a mình, ngược lại còn ra tay vá»›i mình, không khá»i bốc hoả lên đầu, ánh chá»›p từ thanh trưá»ng kiếm trong tay phóng ra vùn vụt, cuồn cuá»™n như liệt diệm, chói loà cả mắt, dưá»ng như muốn che lấp cả mặt trá»i.
Trăm ngàn tia kiếm ảnh ẩn phÃa sau xuyên qua tấm màn ánh sáng vụt ra, thanh thế kinh ngưá»i. Sau má»™t tráºn “tinh tinh tang tangâ€, hai ngá»n roi dài và thanh trưá»ng liêm bị Tàn VÅ© Kiếm đánh báºt lên không.
Còn Hàn Ngá»c Huyá»n Chưởng kia thì không biết từ lúc nào đã bị Âu Dương Chi Hô tung má»™t cước trúng vào dưới bụng, Ä‘au đớn đến mức không thể thẳng lưng lên nổi, quỵ xuống má»™t chá»—, nước mắt ràn rụa.
Ba ngưá»i bị mất binh khà lại kêu lên má»™t tiếng quái dị, dùng không quyá»n bổ đến Âu Dương Chi Hô. Âu Dương Chi Hô “hắng†má»™t tiếng, thân hình xẹt mất, ba ngưá»i kia chỉ cảm thấy mắt mình má» Ä‘i, sau đó hai cánh tay bị má»™t tráºn Ä‘au đớn khôn cùng, chỉ trong chá»›p mắt mà cả sáu cánh tay Ä‘á»u bị Âu Dương Chi Hô lắc cho tráºt khá»›p. Âu Dương Chi Hô bản tÃnh đôn háºu, chàng vốn có thể lấy mạng ba ngưá»i há», nhưng niệm há» Ä‘á»u là ngưá»i vô thần vô trà nên thá»§ hạ lưu tình, chỉ làm tráºt khá»›p hai tay há» mà thôi.
Bá»n ngưá»i kia lại không thiết sống chết, lại như hung thần ác sát xông đến. Lúc này, hai tay hỠđã bị phế, không thể ra chiêu thức gì nữa, há» lại dùng đầu và vai húc đến.
Äá»™t nhiên, ngoài cá»a vang lên tiếng “đốcâ€, tiếp theo lại vang lên hai tiếng “đốc đốcâ€, thanh âm giống như Ä‘ang gõ vào ống trúc, nhưng so vá»›i tiếng ống trúc thưá»ng thì thanh hÆ¡n nhiá»u, truyá»n Ä‘i tháºt xa trong đêm tối. Ba ngưá»i Ä‘ang như trâu Ä‘iên tấn công Âu Dương Chi Hô vừa nghe tiếng gõ đã như trúng phải ma pháp, tá»± động thu thế dừng bước.
Nhưng thế công cá»§a bá»n há» mạnh bạo như váºy, đột nhiên dừng lại, thân hình tất nhiên không vững, huống chi hai cánh tay hỠđã không thể cỠđộng, càng thêm mất thăng bằng, ba ngưá»i đồng loạt ngã nhào xuống đất.
Mất hai cánh tay, hành động cá»±c kỳ bất tiện, bá»n há» tuy thân có võ công nhưng trong tình hình này thì nhất thá»i khó bò dáºy được.
Nhưng dưá»ng như sau khi bá»n há» nghe được tiếng gõ, muốn nhanh chóng rá»i khá»i trà lầu, ngưá»i chưa bị ngã láºp tức nhảy xuống dưới lầu, chỉ nghe “lang tang†rồi “Aaa†má»™t tiếng, cÅ©ng không biết hắn đụng há»ng mất cái gì.
Cặp nga mi thÃch trong tay Tiểu Lục Lâm Tá» nhanh chóng phóng ra như Ä‘iện xẹt, bắn vá» phÃa hai ngưá»i Ä‘ang ngã trên sàn, hai ngưá»i kia mất hai cánh tay, má»™t ngưá»i không tránh kịp bị cặp nga mi thÃch ghim vào sàn lấu, hai mắt trợn lên, ngưá»i cứng Ä‘á». Ngưá»i còn lại mất hết sá»± hiếu dÅ©ng lúc nãy, không còn thiết gì nữa, lăn đến đầu cầu thang rồi cứ thế “bùng bụp†lăn xuống dưới.
Lúc tiếng “bùng bụp†đã đến dưới chân cầu thang, lại má»™t tiếng gào thảm thiết vang lên. Âu DƯơng Chi Hô không khá»i báºt cưá»i, nghÄ© thầm : “Bá»n ngưá»i này tháºt xui xẻo, ngay cả lăn xuống dưới cÅ©ng không được thuáºn lợi, không bể đầu đổ máu không được.â€
Tráºn huyết chiến vừa rồi diá»…n ra má»™t mạch ngay đầu cầu thang, cho nên mấy trà khách còn lại trong trà lầu bị má»™t phen hú vÃa, lại không có cách nào chạy xuống dưới được, đành phải chui xuống gầm bàn. Có má»™t ngưá»i có vẻ lanh lợi hÆ¡n má»™t chút leo ra ngoài cá»a sổ, muốn mượn thế cá»™t nhà leo xuống, nào ngá» xuống đến giữa chừng thì lại muốn lên không được xuống cÅ©ng không xong, kêu la oai oái, may nhá» có vài ngưá»i thanh niên gan dạ tìm đến má»™t cái thang má»›i cứu hắn xuống được thì mặt đã phá» phạo tái mét. Bấy giá», đám ngưá»i kia thấy cầu thang đã trống không, liá»n tranh nhau chạy xuống, má»™t loạt “thình thịch†vang lên loạn xạ, cuá»™n xuống dưới lầu.
Nào ngá» khi chạy đến chân cầu thang, mấy ngưá»i chạy trước nhất lại la hoảng lên, quay ngưá»i liá»u mạng chạy lên lầu.
Lòng hiếu kỳ cá»§a Âu Dương Chi Hô lại nổi lên, vá»™i đưa đầu ra cầu thang nhìn xuống, không khá»i giáºt mình kinh hãi, thì ra chàng nhìn thấy nÆ¡i chân cầu thang tối om có má»™t ngưá»i tay phải cầm kiếm, tay trái cầm váºt gì đó tròn tròn, món đồ đó Ä‘ang nhiá»…u “tịch tịch†gì đó xuống đất. Từ ánh mắt cá»§a mấy ngưá»i từ dưới chạy lên lại, cái váºt tròn tròn đó chắc chắn là váºt rất đáng sợ.
Äám trà khách chạy trở lên lầu lại co rút xuống gầm bàn, ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u run lẩy bẩy. Trong phút chốc, trà lầu hoàn toàn tÄ©nh lặng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò hoặc tiếng “láºp cáºpâ€, đó là tiếng hai hàm răng trên dưới va vào nhau.
Lão chưởng quỹ thấy có biến nhưng vẫn ngang nhiên ngồi tại quầy chưởng quỹ, cặp mắt lão từ từ khép nhá» lại. Tiểu Lục Lâm TỠđã rút lại cặp nga mi thÃch cắm trên thi thể ngưá»i kia và Ä‘ang dùng chiếc khăn tay lau chùi, nàng Ä‘ang chùi vết máu dÃnh trên đó.
Trên cầu thang lại vang lên tiếng “đốc đốcâ€, chắc rằng ngưá»i cầm kiếm kia Ä‘ang Ä‘i lên. Ngưá»i đó Ä‘i rất cháºm, rất có nhịp Ä‘iệu.
Ãnh mắt cá»§a tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bị lôi cuốn vá» phÃa đầu cầu thang, để rồi sau đó phát hiện nhịp tim “thình thịch†cá»§a mình cÅ©ng Ä‘áºp cháºm dần theo nhịp bước chân Ä‘ang vang lên. Cuối cùng, ngưá»i đó đã xuất hiện trên đầu cầu thang. Bất luáºn thế nào, Âu Dương Chi Hô cÅ©ng không ngỠđược rằng ngưá»i đó chÃnh là Phong Hàn Tinh. Trên tay phải hắn Ä‘ang cầm thanh Tàn VÅ© Kiếm, còn tay trái đưa lên má»™t cái đầu lâu. Äám trà khách lại hú lên má»™t phen mất vÃa.
Äầu lâu đã bị máu thịt bầy nhầy, tóc da rách nát.
Âu Dương Chi Hô cố nén sá»± ghê rợn, tháºt không dá»… dàng chút nào để nháºn ra đó là đầu cá»§a ngưá»i vừa nãy lăn xuống cầu thang.
Äến lúc này, gương mặt cá»§a cái đầu lâu vẫn đỠđẫn vô hồn, chỉ là thoát li khá»i cÆ¡ thể nên thành ra trắng bệch nhìn tháºt kinh hãi. Gương mặt mỹ lệ cá»§a Tiểu Lục Lâm Tá» cÅ©ng tái mét, trong lòng nàng thầm nghÄ© : “Làm sao hôm nay hai cha con Phong Hàn Tinh, Phong Thiếu Văn lại trở nên kỳ lạ như váºy ?â€
Lão chưởng quỹ lại mỉm cưá»i, là nụ cưá»i khi đã trút bỠđược gánh nặng.
Nụ cưá»i cá»§a lão làm cho không khà trong trà lầu chợt nhẹ nhàng hẳn Ä‘i, mấy vị trà khách gan dạ má»™t chút thở phào nhẹ nhá»m, có ngưá»i từ dưới gầm bàn chui ra, sắc mặt có chút bẽn lẽn ngại ngùng.
Vì Phong Hàn Tinh trú ngụ vá»›i bá»n há» trong cùng má»™t trấn, má»—i ngày cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cÅ©ng gặp, tuy võ công hắn cá»±c cao, nhưng chắc cÅ©ng không ra tay hạ thá»§ vá»›i bà con xóm giá»ng cá»§a mình chứ ?
Phong Hàn Tinh chắc cÅ©ng cảm thấy cái đầu ngưá»i trong tay mình nhìn tháºt đáng sợ, bèn dang tay quăng xuống dưới lầu. Sau đó, hắn báºt cưá»i nói : “Khiến các vị hương thân hoảng sợ rồi, vừa rồi lão phu nghe có tiếng ngưá»i kêu la nên tìm đến nÆ¡i phát ra tiếng kêu, nhìn thấy có ngưá»i nhảy ra cá»a sổ trà lầu, ta liá»n vá»™i vã chạy lại, vừa đúng nhìn thấy ngưá»i này hình dáng quái dị đáng sợ từ đây lăn xuống cầu thang, ta nghÄ© gã này chắc không phải ngưá»i tốt, vừa định há»i thì hắn tấn công lão phu, xuất chiêu tháºt là độc địa, lão phu tiện má»™t kiếm cắt đứt cái đầu má»i này !â€
Dứt lá»i, hắn lại vòng tay, xem như là thi lá»… xin lá»—i đã làm các vị hương thân hoảng sợ. Äám trà khách bấy giá» má»›i được yên tâm, nói chuyện cÅ©ng bình tÄ©nh và lá»›n tiếng hÆ¡n, lại nghe má»™t ông lão có chòm râu sÆ¡n dương nói rằng : “Phong đại hiệp võ há»c kinh ngưá»i, vì dân trừ Ä‘i má»™t mối hại, tháºt đáng khâm phục.â€
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng dáºy hưởng ứng, nhất thá»i cả trà lầu Ä‘á»u nhá»™n nhịp cả lên.
Nhưng tình cảnh vừa rồi tháºt quá đáng sợ, nên đám trà khách sau khi đáp lá»… Phong Hàn Tinh má»™t lượt rồi Ä‘á»u cáo từ chuồn sạch. Má»™t lúc sau, trà lầu chỉ còn lại lão chưởng quỹ, Tiểu Lục Lâm Tá», Âu Dương Chi Hô và Phong Hàn Tinh, và thêm mấy tên tiểu nhị Ä‘ang dá»n dẹp cục diện bị đảo loạn vừa rồi.
Phong Hàn Tinh lúc này má»›i quay ngưá»i lại, thi lá»… vá»›i lão chưởng quỹ, nói : “Trà huynh có thể gặp loạn mà không kinh sợ, tháºt là hiếm thấy.â€
Trà chưởng quỹ có vẻ kinh ngạc, nhìn Phong Hàn Tinh há»i : “Phong huynh đệ sao lại đến sá»›m váºy ?â€
Phong Hàn Tinh hÆ¡i ngáºp ngừng, nhưng nhanh chóng mỉm cưá»i đáp : “Chỉ là nghe nói bên này có ngưá»i đánh đấu, ta không yên tâm nên vá»™i vã đến sá»›m hÆ¡n má»™t chút.â€
Trả chưởng quỹ suy tư gì đó rồi gáºt gáºt đầu, chợt lại nhìn Phong Hàn Tinh nói : “Phong huynh xem thá» con trai huynh có chá»— nào không ổn ?â€
Phong Hàn Tinh bàng hoàng, sau đó nói : “Thiếu Văn, chắc là ngươi lại gây chuyện sinh sá»±, làm cho Trà thúc thúc nổi giáºn, còn không mau xin lá»—i Trà thúc thúc Ä‘i, nếu không nghÄ©a phụ nhất định không tha ngươi.â€
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		êàðàîêå , huyá»n công tà pháºt , huyen cong ta phat , huyen cong ta phat full , huyen phat ta cong , huyencongtaphat , ïðîåêòû , long nhân 4vn , ñïàðòàê , ñòîëà , ta phat huyen cong , thần long nhân tÃ