"Rất ngạc nhiên phải không Dương sư đệ? cũng may ta có tu luyện Bế Khí Công tạm thời tiến vào trạng thái chết giả, còn không ta đã thật sự nằm xuống dưới kiếm của ngươi rồi. Không ngờ trong một đại phái lại tồn tại một con người hèn hạ như người, vì ham mê thần binh và quyền lực lại tuyệt tình giết hại đồng môn, phản bội sư môn đại nghịch bất đạo thật không thể dung thứ" Ánh mắt căm phẫn Lạc Tiêu Minh nhìn Dương Tử nói.
Uy nghiêm thượng vĩ giả tăng mạnh, Lạc Hành Không lại nói:" Dương Tử ngươi có gì giải thích?". Dương Tử biết giờ có nói gì cũng vô dụng, người ta dẫu sau cũng là phụ tử nên chỉ im lặng đợi Lạc Hành Không nói tiếp:"Niệm tình ngươi ba năm cố gắng vì môn phái, tội sống có thể miễn tội chết khó tha, chỉ cần người giao ra thần binh, tự phế bỏ công lực. Từ nay ngươi không còn là đệ tử Nhật Nguyệt Kiếm Môn ta nữa".
Dương Tử ngửa mặt cười một cách điên cuồng:" Hay cho một câu đại nghịch bất đạo, hảo một cái niệm tình mà tha mạng, hắc hắc... Chẳng qua các ngươi muốn thần binh của ta mà thôi". nói rồi hắn rút kiếm Lưu Tinh chỉ thằng:" đây là thần binh mà các ngươi muốn". Kiếm khí tản ra bốn phương tám hướng mạnh mẻ đẩy các nội môn đệ tử quanh người lùi một bước. Ánh mặt Lạc Hành Không hiện vẻ tham lam không thể che dấu, liền đó một chấp sự bước ra:" xem ra ngươi không có chút thành ý nào, đã vậy để ta giúp ngươi". người nói chính là Phương Chấp Sự là người dẫn đường cho hắn bước vào Nhật Nguyệt Kiếm Môn, lao vào hướng Dương Tử chém ra một kiếm sắc bén, sát ý trong mắt rõ ràng muốn dồn Dương Tử vào tuyệt lộ.
Ánh mắt thay đổi liên tục như ngỡ ngàng, như hiểu rõ lại như quyết tuyệt Dương Tử bi thương hét lớn:"Cái gì nhân tình, cái gì ân nghĩa thì ra đặt trước lợi ích chỉ là con số không. Muốn giết ta? Bằng ngươi chưa đủ". Lợi dụng ưu thế sắc bén của hạ phẩm linh khí Lưu Tinh, Dương Tử một kiếm chém ra. hai món binh khí va chạm cơ bản là không cùng một cấp bậc, như Thần Binh sắc bén chém vào bùn đất không một chút ngăn trở, xuyên qua bảo kiếm và cả thân thể Phương Chấp Sự tách thành hai nửa, máu tươi phun ra như suối chết tại đương trường. Ánh mắt Dương Tử đảo quanh đại điện:"còn ai muốn thần binh?". Lạc Hành Không một cước phóng thẳng lên cao hơn mười mét hết lớn:"hôm nay là tử kỳ của ngươi, Nhật Nguyệt Xuyên Toa". Ngự chỉ như kiếm, dựa vào công lực thâm hậu của một nhất lưu võ giả, Lạc Hành Không chỉ hai ngón tay lao xuống Dương Tử như diều hâu vồ mồi. Tuy đã đánh giá rất cao Lưu Tinh kiếm nhưng Lạc Hành Không cũng quá khinh thường trình độ sắc bén của nó, từ ngón tay đến bả vai của Lạc Hành Không bị Lưu Tinh xoắn nát bấy, máu thịt văng khắp nơi. Nhưng công lực vẫn truyền qua thân kiếm của một nhất lưu cao thủ không phải một nhị lưu võ giả như Dương Tử có thể đón đỡ, liền trọng thương hộc máu. Lịch duyệt của một nhất lưu cao thủ thể hiện ngay lúc này, Lạc Hành Không nắm bắt cơ hội dùng tay còn lại bồi thêm một chưởng vào ngực Dương Tử, vang vọng âm thanh xương cốt vỡ vụng. Thân thể văng ra xa hơn mười mét, Lưu Tinh đâm xuống mặt đất Dương Tử miễn cưỡng đứng vững thân hình. "giết cho ta" Lạc Hành Không không ngờ một nhất lưu võ giả như mình lại bị đánh thê thảm tới mức này liền phẫn nộ hướng về các nội môn đệ tử hét lớn. Cảm thấy tình thế không ổn Dương Tử dùng chút khí lực cuối cùng:"Điệp Lãng Kình" một chiêu mạnh nhất kết hợp cùng Lưu Tinh Kiếm thế như chẻ tre phá vỡ vòng vây thoát khốn, hơn mười nội môn đệ tử cứ như vậy chết đi. Dương Tử liền sử dụng Lưu Thủy Bộ nhanh như tia chớp chạy thoát khỏi tầm mắt mọi người.
Lạc Hành Không trọng thương, còn lại thì kinh sợ trước chiến lực của Dương Tử không một ai đủ dũng khí đuổi theo. Nhìn về phương xa Lạc Hành Không thầm nghĩ:"mười bảy tuổi đã có chiến lực khủng bố như vậy lại vô cùng ngoan độc, thù đã kết xuống kẻ này không thể lưu". Đoạn lão lại hướng về các đệ tử nói:"truyền lệnh của ta, ban bố lệnh truy nã Dương Tử trong ngàn dặm, kẻ nào phát hiện tung tích hắn sẽ được trọng thưởng".
Đầu óc mơ hồ không rõ, trong tiềm thức thúc đẩy Dương Tử chạy đi thật xa, chính hắn cũng không biết mình đang ở đâu. Mỗi một bước khí tức lại nhộn nhạo một trận, miệng liên tục ứa máu đen. Dương Tử cứ chạy mãi cho đến khi thân hình có chút liêu xiêu rồi gục xuống đất. Trong suy nghĩ của hắn cứ lập đi lập lại câu nói:"Ta phải sống vì mộng tưởng chưa thực hiện, ta không thể chết khi đại thù chưa trả. Ta phải lần nữa đứng lên nếu không sẽ nằm mãi nơi này. Nếu vượt qua được kiếp nạn này ta thề tận diệt Nhật Nguyệt Kiếm Phái gà chó không tha".
Gần đó là một thạch động có vẻ kính đáo do dây leo che khuất, nếu không phải ở vị trí của Dương Tử nhìn lên rõ ràng không thể nhận ra. Hắn cố gắng trường đến thạch động xếp bằng trên một tảng đá lớn vận công điều tức, không làm thì thôi vừa vận công lại một trận đau đớn toàn thân khiến hắn muốn la hét thật to nhưng sợ có người phát hiện nên cắn răng chịu đựng, môi hắn tứa máu vì hàm răng cắn chặt vào nhau đủ thấy sự đau đớn khó tả. Không hổ là nhất lưu cao thủ, một chưởng của Lạc Hành Không lại chấn nát một bên xương sườn của hắn, toàn bộ kì kinh bát mạch rách nát không thể tả. Nếu không phải nhờ vào sự sắc bén của Lưu Tinh, nếu không phải nhờ Lưu Tinh ngăn trở đại bộ phận công lực của Lữ Hành Không trùng kích, nếu không phải Lạc Hành Không khinh thường trực tiếp dùng tay chọi cứng với Lưu Tinh mà tùy tiện dùng một thanh kiếm nào đó thì mạng hắn đã không còn. Toàn bộ là nhờ may mắn và sự chủ quan của kẻ địch nên hắn thoát được. Điều tức mãi đến ba canh giờ trên mặt mới có chút huyết sắc, Dương Tử vẫn tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí khôi phục kinh mạch, bất ngờ là nhân họa đắc phúc một chưởng của Lạc Hành Không tuy rằng đánh vỡ kỳ kinh bát mạch nhưng cũng vô tình đồng thời đả thông những kinh mạch đang bế tắc của hắn làm tốc độ hấp thu thiên địa linh khí tăng gấp mười lần trước kia, Dương Tử một trận thư sướng khó tả.
Tu tiên không năm tháng, xuân đi thu đến thời gian nhẹ nhàng trôi chớp mắt đã hơn một năm đi qua, thạch động ngày nào giờ đây dây leo tầng tầng lớp lớp che lấp cửa động không một kẻ hở, ngoài kia từng lá vàng rơi tiêu điều báo hiệu mùa thu đã đến.
Bên trong thạch động một thân ảnh ngồi đó có chút tàn tạ, quần áo rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc bù xù không nhìn rõ khuôn mặt. Từ độ dày của lớp bụi đất trên thân ảnh có thể nhận ra đã từ rất lâu thân ảnh vẫn bất động như thế. Điều duy nhất có thể nhận ra thân ảnh đó còn sự sống là thiên địa linh khí vẫn luôn quay cuồng quay hắn, cơ thể như một hắc động không đáy tùy ý hấp thu tất cả linh khí đó. Bổng thân ảnh có chút động một cách cứng ngắc rồi đứng lên, dường như nhận ra từng lớp bụi rớt xuống thành mảng lớn vẫn không thể làm sạch cơ thể mình, hai tay khẽ động biến ảo vài ấn pháp kì lạ rồi như có một dòng nước nhẹ nhàng tẩy sạch toàn bộ cơ thể hắn nhìn ra một khuôn mặt thanh tú mà cương nghị, đích thị là Dương Tử. Vừa rồi là Tẩy Trần Thuật, một tiểu pháp thuật phụ trợ giúp tẩy rửa sạch sẽ cơ thể dành cho những người tu đạo thường xuyên bế quan lâu năm. Một năm trôi qua cũng phải cảm ơn Lạc Hành Không đã đả thông kinh mạch dùm hắn nên tốc độ tu luyện nhanh một cách chóng mặt, nhất cử đột phá đến Luyện Khí Kỳ tầng ba. Vừa hấp thu thiên địa linh khí vừa luyện vài tiểu pháp thuật được ghi lại sau Vấn Linh Quyết như: Hỏa Cầu Thuật, Lôi Thiểm Quyết và cả Tẩy Trần Thuật. Lúc này trong não hải của hắn đã sinh ra một tia linh thức mỏng manh, đã có thể sử dụng túi trữ vật nên hắn liền tạm dừng tu luyện. Dương Tử nhắm mắt linh thức ngoại phóng khỏi cơ thể, mọi sự vật trong bán kính năm mét được hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng kể cả con giun đang bò sâu trong lòng đất, thầm thích thú Dương Tử chơi đùa linh thức một phen.
Chợt nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa làm Dương Tử vội vàng lấy túi trữ vật ra, linh lực nhẹ nhàng truyền từ bàn tay sang túi trữ vật, rồi một tia linh thức mỏng manh hướng về nó phóng tới, trong não hải của hắn liền như được truyền đạt tất cả thông tin của túi trữ vật và cách sử dụng đều nhất nhất hiểu rõ. Bên trong túi trữ vật có là một không gian rộng chừng năm mét vuông, Dương Tử thầm hô thần kỳ. Mười lăm khối thủy tinh trong suốt nằm ở giữa không gian mà thông qua Tu Tiên Bách Giám Sơ Lược Dương Tử dễ dàng nhận ra đó là hạ phẩm linh thạch. Phải biết rằng linh thạch cực kì quý hiếm cho dù là hạ phẩm, một đại môn phái trong tu tiên giới mỗi tháng cũng chỉ phát cho ngoại môn đệ tử ba khối hạ phẩm linh thạch mà thôi.
Một tấm phù lục màu vàng trên mặt vẽ chi chít những kí tự đặc thù, về phần này thật sự hắn không quá hiểu, chỉ biết đó là đồ án do người chế tạo vẽ ra. Truyền một chút linh lực vào phù lục Dương Tử lẩm bẩm:" hạ phẩm Kim Cương Phù cấp một, có thể gọi ra một kim ngân chiến sĩ thực lực Luyện Khí Kỳ tầng năm, còn sử dụng được ba lần".
Như ngựa quen đường cũ Dương Tử liền lần lượt truyền linh lực vào các vật phẩm để kiểm tra, đầu tiên là một miếng ngọc bội:"Thanh Vân Bội, tự động tạo ra một hộ tráo màu xanh quanh người bất kì lúc nào khi người mang bị công kích bất ngờ trong bán kính nửa mét, chịu được công kích với linh lực Luyện Khí Kỳ tầng năm trở xuống. Chỉ có thể sử dụng một lần". Một cái quạt màu đen mang phong cách cổ xưa thiết kế cực kỳ quỷ dị, thay vì họa tiết là những bức tranh sơn thủy thì ngược lại là những đầu lâu, u hồn vây quanh cực kỳ đáng sợ:" trung phẩm linh khí Thất Hồn Phiến, bên trong gồm một chủ hồn tu vi Luyện Khí tầng năm và sáu phụ hồn tu vi Luyện Khí tầng ba". Phải biết rằng tu vi hiện tại của Dương Tử vẻn vẹn cũng chỉ Luyện Khí Kỳ tầng ba, mặc dù các u hồn bên trong Thất Hồn Phiến không có tư duy tự chủ nhưng cũng không giảm đi giá trị của nó. Dương Tử thầm nghĩ:"đây tuyệt đối là cực phẩm trong các loại trung phẩm linh khí, dù đối với Luyện Khí Kỳ đỉnh phong cũng là một trân bảo hiếm có, lại có chút tà môn xem ra là của ma đạo. Không ngờ Lam Đồng Tử tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng năm lại có bảo vật bậc này. Với tu vi hiện tại của ta mà miễn cưỡng sử dụng rất có thể sẽ bị phản phệ, nhẹ thì đại thương nguyên khí, nặng có thể trở nên điên cuồng. Xem ra ít nhất ta phải đạt tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bốn thì may ra sử dụng được".
Tất cả các món bảo vật Dương Tử đã xem qua thì chỉ cần dùng linh lực kích hoạt trận pháp bên trong liền có thể sử dụng. Nhưng Dương Tử không thỏa mãn lắm, kiếp trước hắn đọc các tiểu thuyết Tiên Hiệp, những nhân vật chính đều một tay điều khiển hàng trăm phi kiếm bay đầy trời. Làm Dương Tử tha thiết ước mơ a. Như trong Vấn Linh Quyết cũng có một bộ tiểu pháp quyết dành riêng để khu xử phi kiếm gọi là Ngự Kiếm Quyết cách không ngự kiếm trong bán kính một dặm. Dương Tử chọn đây là pháp quyết tối trọng tâm để hắn luyện tập lâu dài.
Lại ba tháng trôi qua, một bóng kiếm màu vàng bay tùy ý trên bầu trời, nhìn kĩ thì ra là Lưu Tinh Kiếm mà cách đó xa xa là Dương Tử một tay bấm những thủ ấn cổ quái, như có một sợi dây vô hình kết nổi giữa hai ngón tay hắn và Lưu Tinh Kiếm, Lưu Tinh đột ngột lao xuống rừng cây với tốc độ như tia chớp rồi di chuyển qua lại giữa các thân cây sau đó lao vút về túi trữ vật trên dây lưng Dương Tử. Sau một cái sát na khi Lưu Tinh hoàn toàn chui vào trong túi trữ vật cũng là lúc hàng ngàn mảnh vỡ của vô số cây cổ thụ bay đầy trời rồi rơi xuống làm chấn động cả một khu vực núi rừng rộng lớn. Chỉ ba tháng thời gian Dương Tử đem cây cối trong mười dặm rừng núi chặt phá tận gốc, biến cả khu vực thành đồi trọc như một con chim bị vặt sạch lông, đây là tuyệt đối phá hoại a. Với thành tích này nếu Dương Tử ở thế giới kiếp trước rất có thể sẽ được bóc lịch dài hạng.
Hai hôm trước qua hỏi thăm một người tiều phu đi ngang khu vực này đốn củi, Dương Tử mới biết từ khi hắn bị đuổi giết khỏi Nhật Nguyệt Kiếm Môn tới đây đã hơn một năm sáu tháng. Điều hắn cảm thấy kỳ quái là trong một năm cứ ngồi tu luyện hắn cũng không ăn uống gì, lại không hề thấy đói bụng. Theo như Tu Tiên Bách Giám Sơ Lược ghi lại thì người tu tiên có thể ích cốc không cần ăn uống gì, nhưng là chuyện của người có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng năm trở lên, mà khi đó hắn chỉ vẻn vẹn là một tên Luyện Khí Kỳ tầng một mà thôi. Thật ra Dương Tử không biết rằng mặc dù tu vi của hắn trước đó chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng một, nhưng cơ thể hắn nhờ hiệu quả đặc biệt khi tu luyện Nhật Nguyệt Quyết trong một thời gian dài đã được tôi luyện vô số lần vừa đủ để đạt trình độ cơ thể của Luyện Khí Kỳ tầng năm, nên việc hắn có thể ích cốc cũng không có gì là lạ.
Ánh mắt nhìn về phương xa Dương Tử thầm nói:"Nhật Nguyệt Kiếm Môn chờ ta". Rồi thân thể lao vút đi như tên bắn. Lúc này hắn dùng là linh lực dồi dào của một tu tiên giả Luyện Khí tầng ba để sử dụng Lưu Thủy Bộ, hiệu quả tăng gấp mười lần khi dùng công lực nhị lưu võ giả trước đây.
Rất nhanh Dương Tử đã đến chân núi Hương Sơn thấy sắc trời đã tối, hắn thầm nói:" hoàn cảnh rất thích hợp để giết người, phóng hỏa a". Hai lính thủ sơn thấy Dương Tử đi tới với bộ mặt đầy sát khí liền nói:"ngươi là ai, đêm khuya tới đây có việc gì?". Dương Tử mỉm cười nói:"ta tới... TRẢ THÙ". Vừa dứt lời thì một tia sáng vàng bay ra từ trong túi trữ vật cơ bản chưa kịp nhìn thấy là vật gì thì hai cái thủ cấp bay lên trời, thi thể không đầu của hai lính thù sơn cứ đơn giản mà ngã xuống. Lưu Tinh bay vòng quanh người Dương Tử, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nào hai tay cầm hai thủ cấp của thủ vệ từng bước chậm rãi đi trên bậc thang hướng lên đỉnh núi. Cứ có một người nào xuất hiện trong tầm mắt của Dương Tử thì y như rằng trên tay hắn lại có thêm một cái thủ cấp, từng bước huyết tẩy Nhật Nguyệt Kiếm Môn không có một chút âm thanh nào phát ra như màn đêm cô tịch xung quanh, có chăng là tiếng xé gió khi phi kiếm Lưu Tinh bay đi với tốc độ cao. Đi đến trước cửa phòng Lạc Hành Không, Dương Tử nhẹ nhàng nói:"Lạc môn chủ, ta tới rồi đây". Nghe được thanh âm Dương Tử trước cửa phòng Lạc Hành Không hét lớn:" người đâu!!!". Một cước đạp tung cửa phòng:"Thứ người nói có phải cái kia không" vừa nói Dương Tử vừa xoay người chỉ tay ra sau. Nhìn theo hướng Dương Tử chỉ tay, Lạc Hành Không kinh hoàng tột độ lùi ba bước, trước mắt hắn quả thật là một địa ngục nhân gian với hơn bốn trăm cái thủ cấp xếp thành một tòa núi nhỏ. Mà hắn nhận ra trong đó có trưởng lão, có chấp sự, có nội môn - ngoại môn đệ tử còn có ái thiếp và những đứa con nhỏ của hắn kể cả Lạc Tiêu Minh nằm hỗn loạn cùng nhau. Mái tóc vốn dĩ bạc phơ nhẹ nhàng bay theo gió, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hằn lên những đường gân máu trông thập phần ghê rợn, nộ huyết công tâm miệng trào máu tươi Lạc Hành Không cười lớn:" Cả cuộc đời Lạc Hành Không ta sai lầm duy nhất có lẽ là đắc tội với ngươi". Không đợi Lạc Hành Không nói hết câu, Dương Tử ánh mắt không một chút cảm xúc, khóe miệng vẫn đó một nụ cười nhạt liền chỉ tay nói:" Ngươi có thể chết rồi". Lưu Tinh theo một hướng đâm xuyên tim Lạc Hành Không, phi kiếm lại quay ngược theo hướng khác bồi thêm một kiếm vào cơ thể đã tuyệt khí của Lạc Hành Không, một kiếm lại một kiếm đến khi cơ thể Lạc Hành Không trở thành miếng thịt nát. Một nhất lưu cao thủ oai danh hiển hách chính thức chết không toàn thây. Sau khi đem đầu của Lạc Hành Không và Lạc Tiêu Minh treo trên đại kỳ của Nhật Nguyệt Kiếm Môn, thân ảnh Dương Tử mất hút trong màn đêm.
Sáng hôm sau cả giới võ lâm dấy lên một trận phong ba khi biết Nhật Nguyệt Kiếm Phái, một trong tam đại môn phái Thiên Nam Đế Quốc trong một đêm bị huyết tẩy không một ai sống sót. Trên đại môn Nhật Nguyệt Kiếm Phái hung thủ lưu lại một dòng huyết tự lớn:"NỢ MÁU TRẢ MÁU".
Đối với Dương Tử bây giờ võ lâm cũng như đại hải mà hắn bây giờ đích thị cá chép vượt long môn, là long thì một cái đại hải làm sao đủ để tung hoành? Chuyện trong võ lâm thế tục đã không còn là điều hắn phải lo lắng. Mục tiêu của Dương Tử bây giờ là dãy núi Hoàng Liên Sơn đỉnh Cửu Tiêu cách đỉnh Hương Sơn theo hướng Bắc trọn vẹn là sáu ngàn dặm. Theo như trong Vấn Đạo Quyết thì Vấn Đạo Môn tọa lạc tại nơi này. Mà vị trí của Vấn Đạo Môn cũng là sát biên giới Đại Thiên Quốc. Nói đến Đại Thiên Quốc phải kể đến binh lực và lãnh thổ trên cơ bản là cái nào cũng gấp mười lần Thiên Nam Đế Quốc.
Tại Thiên Nam Đế Quốc có bốn đại phái tu tiên gồm: đạo gia Vấn Đạo Môn và nho gia Hạo Nhiên Tông, hai cái ma đạo Ảm Hồn Môn và Cực Lạc Tông. Hai chính hai tà, đối với điều này Dương Tử cũng không có suy nghĩ quá cổ hủ cái gì là: trừ ma vệ đạo. Theo như cách lí giải của hắn là chính hay tà chẳng qua là một cái ý niệm, không phải cứ chính đạo là luôn làm việc đúng mà ma đạo thì không việc ác gì không làm. Vấn Đạo Môn trấn tại cửa Bắc phòng ngừa tu tiên giả của Đại Thiên Quốc vào gây rối quốc nội. Hạo Nhiên Tông trấn tại cửa Tây phòng ngừa yêu thú tạo thành các đợt thú triều và các Vu Thuật Sĩ quỷ dị trong Vô Tận Sâm Lâm lẻn vào gây hại nhân gian. Cực Lạc Tông và Ảm Hồn Tông lần lượt trấn tại cửa Nam và Đông phòng ngừa hải thú tấn công vì Thiên Nam Đế Quốc cả hai hướng Đông, Nam đều tiếp giáp với đại hải, nghe đâu đi sâu vào đại hải hai vạn dặm là Vô Tận Hải Vực, khu vực này do hải tộc chưởng quản.
Lại nói về Dương Tử, một đường đi tới vừa hấp thu thiên địa nguyên khí nâng cao cảnh giới vừa học cách bày bố Tụ Linh Trận, là một loại tiểu trận pháp cần năm viên linh thạch làm động lực để trận pháp hoạt động, tăng gấp đôi tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của người ngồi trong trận, dĩ nhiên cấp bậc linh thạch càng cao thì Tụ Linh Trận càng có hiệu quả to lớn. Cái Tụ Linh Trận này đối với Dương Tử mà nói là vô cùng cấp bách vì đã ba tháng trôi qua mà tu vi của Dương Tử vẻn vẹn chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng ba đỉnh, kém một bước đã nữa liền tiến vào tầng thứ tư. Dù là số lượng hay chất lượng linh lực của Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư cũng đều gấp đôi Luyện Khí Kỳ tầng ba, cho nên cả hai cách nhau một trời một vực không thể so sánh. Nhưng trận pháp quả nhiên bác đại tinh thâm, đến tận lúc này Dương Tử mới chỉ bố được một chút hình thái của Tụ Linh Trận mà thôi, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí tăng quá nhỏ có thể xem như không có.
Trong ba tháng Dương Tử đi được bốn ngàn dặm đường thì tạm dừng chân tại Hắc Thạch Thành nghỉ ngơi. Cách đỉnh Cửu Tiêu hai ngàm dặm, Hắc Thạch Thành là một đại thành thị phồn hoa khá nổi tiếng ở Thiên Nam Đế Quốc, nhìn tường thành được xây lên từ những tảng đá to lớn màu đen làm Dương Tử cảm giác được nét tang thang của năm tháng và hiểu hơn về cái tên Hắc Thạch Thành. Dừng chân tại một khách điếm Dương Tử thả lỏng tinh thần ngủ liền một giấc đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Từ sáng sớm Dương Tử đã xuống đại sảnh gọi một bàn điểm tâm từ từ thưởng thức, dù hắn đã tới cảnh giới ích cốt nhưng ăn uống vẫn là ham muốn nguyên thủy khó có thể thay đổi. Vừa thưởng thức các món ăn vừa ngắm dòng người qua lại làm hắn một trận thư thái, được chừng nữa canh giờ thì ngay lúc này từ sau trong lòng Dương Tử nổi lên một cảm giác khó chịu như đang có người theo dõi hắn. Đảo mắt một vòng tìm kiếm thì thấy từ xa có một trung niên nam tử tuổi chừng ba mươi, thân vận một loại lục bào nhạt tiến về phía bàn mình nói:"tại hạ có thể ngồi cùng bàn chứ?". Chân mày nhăn thành hình chữ xuyên Dương Tử nói:" cứ tự nhiên". Đoạn trung niên nam tử chấp tay về phía Dương Tử nói:" tại hạ Trần Linh, nếu tại hạ đoán không lầm thì đạo hữu là một tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tầng ba đi?". Linh thức quét về hướng trung niên liền một trận mở hồ chứng tỏ tu vi người trung niên tuyệt đối cao hơn mình, Dương Tử khó chịu nói:"vậy thì sao?".