 |
|

02-06-2008, 01:52 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 15
Cuối năm, tôi ghé quá thăm Tiểu Song. Lúc đó khoảng tám giá» tối. Tôi nghÄ© chăc Hữu Văn và Tiểu Song Ä‘á»u có mặt ở nhà , nhưng khi đến nÆ¡i chỉ gặp má»™t. mình Tiểu Song. Căn nhà tháºt lạnh lẽỠChỉ có má»™t ngá»n đèn nhá» lá» mỡ Tôi đến lúc Tiểu Song Ä‘ang ngồi bên bà n soạn nhạc . Bụng cô ấy đã tháºt to, tháºt nặng nệ Nà ng có vẻ tháºt mệt má»á»‹ Tôi há»i:
- Anh Hữu Văn đâu rồi
Tiểu Song chỉ cưá»i buồn:
- Em cÅ©ng không biết, lúc gần đây, tan sở xong Ãt khi anh Hữu Văn vá» nhà . Anh ấy bảo là không Ä‘i là m thì thôi, mà đã Ä‘i là có bạn bè, há» kéo Ä‘i nháºu Thế giá»›i cá»§a đà n ông không hạn hẹp như đà n bà , ngoà i gia đình ra há» còn có xã há»™i riêng cá»§a há»
- Nói láỠAnh Lý Khiêm và chị Thi Tỉnh chẳng phải Ä‘i là m ư? Sáng sá»›m thức dáºy, hỠăn sáng ở nhà rồi đến sợ Chiá»u ai vá» trước thì nguòi đó lo cÆ¡m nước, rồi cùng ăn vui vẹ Tôi có nghe anh Lý Khiêm nói là thế giá»›i đà n ông khác đà n bà gì đâu?
Tiểu Song yên lặng nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Há» tháºt hạnh phụùc, phải không chị Thi Bình ? Có má»™t mái ấm như chị Thi Tỉnh. Chồng vợ Ä‘á»u lo chung sức là m ăn thì còn gì hÆ¡n.
- Thế còn vợ chồng cổ Hữu Văn còn viết văn không?
- Dạ vẫn còn.
Tiểu Song bước ra phòng khách, tôi bước theá» Nà ng báºt đèn lên và tôi thấy trên bà n viết cá»§a Hữu Văn , giấy má lẫn lá»™n, cái có mấy chữ, cái viết được và i hà ng, cái còn là giấy trắng. Tôi tò mò cúi xuống há»i:
- Tôi Ä‘á»c được chứ?
Tiểu Song chá»n lấy má»™t tỠđưa cho tôi. Chỉ có mấy hà ng chữ " Chà ng đứng trên dốc cao, gió núi thở phần pháºt. Hình như có tiếng gá»i cá»§a biển từ tháºt xa, tiếng gá»i đó dồn dáºp như cÆ¡n sóng dữ muốn vùi lấp tất cã."
Tôi đặt trang giấy xuống:
- Mở đầu thế nà y hay lắm, sao không viết tiếp?
Tiểu Song chau mà ỵ
- Tại vi tại vì anh ấy không biết tiếng gá»i kia gá»i cái gì và nó muốn vùi lấp cái chị Em nghÄ© do chẳng quá chỉ là sá»± váºt vã cá»§a ná»™i tâm anh Hữu Văn. Anh ấy nghe lòng mình tá»± nhụ Hữu Văn , mi là thiên tà i, là thiên tà ị Thế là anh ấy cầm bút lên, phải viết, phải viết. Nhưng viết được mấy chữ lại tịt ngòi, anh ấy không biết phải viết gì nên bá» dợ
Tôi nói:
- Còn nhá»› lần đầu tiên đến nhà tôi, Hữu Văn đã nói rất nhiá»u, vạch ra nhiá»u kế hoạch, lý tuá»ng. Ãã dá»± tÃnh như thế sao không viết được là sao?
Tiểu Song bối rối:
- Cái đó em cÅ©ng không biết. Bây giá» cái gì em cùng thấy rối nùị Chị biết không, lần đầu tiên gặp Văn, nghe Văn nói, em thấy anh ấy nghèo tháºt nhưng già u lý tuá»ng, có nghị lá»±c, anh ấy là nguòị hằng ao ước. Nhưng bây giá» thì anh ấy giống như má»™t bà i tóan độ Khoảng cách giữa chúng em cà ng lúc cà ng tá» Em như sống trong há»a mù, đầu em lúc nà o cÅ©ng căng thẳng sợ sệt. Em sợ bâng quÆ¡, em không còn thấy đâu là hạnh phúc.
- Cảm giác đó có thế là do Tiểu Song có má»™t mình trong nhà , nghÄ© ngợi nhiá»u thứ tạo thà nh. Ãáng ra anh Hữu Văn phải có mặt bên cạnh Tiểu Song luôn, nhất là trong thá»i Ä‘iểm Tiểu Song Ä‘ang mang bầu thế nà ỵ
Tiểu Song nói:
- Cái đó em thấy cũng không cần thiết lắm. Còn hai tháng nữa em mới sinh, bên cạnh em còn cả chiếc bùa hộ mệnh nữa..
- Bùa há»™ mệnh nà o váºy?
- Chiếc má» Ä‘ay bằng ngá»c cá»§a Ná»™i cho đây nà ỵ
Tiểu Song nói, rồi mân mê chiếc mặt ngá»c trên cá»™
- Má»—i lần có gì buồn, lo lắng, em chỉ cần đưa tay lên nắm lấy chiếc má» Ä‘ay nà y là lòng em bình hẳn xuống. Chị biết không chị Bình, em thấy là em sống trong cuá»™c Ä‘á»i nà y không cô độc, không lẻ loi, em được má»i nguòi thương, em là cháu cưng cá»§a Nộị
Tôi nhìn Tiểu Song . Thì ra nà ng đã có cảm giác cô đơn, bị bá» rÆ¡i Váºy là nà ng không hạnh phúc? Như sá»±c nhá»› ra mình đã tiết lá»™ Ä‘iá»u gì không haỵ Tiểu Song cưá»i vả lạ
- Ôi thôi, nói chi mấy chuyện căng thẳng đó, chuyện của anh Văn mặc anh ấy, lại đây, chị Bình. Chị lại đây nghe em đà n nẹ Bản nhạc em mới sáng tác. Chị nghe thỠxem được không nhẹ
Chúng tôi trở vá» bên đà n. Tiểu Song đà n cho tôi nghe, trình độ thưởng thức âm nhạc tôi kém. Nhưng tôi cÅ©ng cảm nháºn được những âm thanh trầm buồn.
- Chỉ là má»™t bản nhạc chưa có lá»i ư?
Tôi há»i, Tiểu Song không nhìn tôi nói.
- Có cả lá»i chứ, nhưng em không muốn hát.
- Tại sao váºy?
- Vì anh Hữu Văn cho là lá»i ca nà y thuá»™c tiêu chuẩn đà n bÃ
- Ủa, nhạc mà cũng có giống đực giống cái nữa ư?
Tiểu Song nói.
- Tại chị không biết. Chứ theo anh Hữu Văn thì ngoà i nhạc ra, phim cÅ©ng có lá»ai phim đà n bà , tiểu thuyết cÅ©ng có loại tiểu thuyết đà n bà nữa..
- Những thứ văn nghê. đại loại đà n bà đó tốt hay xấu?
- Phần lá»›n là xấu, vì nó đại diện cho cái thứ gá»i là thương vay khóc muốn á»§y mị, yếu Ä‘uối, không có tinh thần truá»ng phụ, không có máu, có lá»a.
Tôi gáºt gù:
- À, đúng là cái gì thuá»™c vỠđà n bà đá»u không tốt cả, có má»™t Ä‘iá»u lạ là lúc nà o tôi cÅ©ng thấy đà n ông sống không thế thiếu đà n bạ
- Anh Văn nói, đó chÃnh là bi kịch cá»§a nhân loạị
- Váºy tại sao ông ấy không viết má»™t tác phẩm đại loại như Luáºn vá» bi kịch cá»§a nhân loạị Biết đâu má»™t tác phẩm như thế sẽ Ä‘oạt được giải Nobel?
Tôi nói mà thấy tức vô cùng. Tại sao nhục mạ đà n bà chúng ta thế Nếu không có đà n bà thì là m gì có đà n ông?
Tiểu Song cưá»i nói:
- Sao chị dá»… nổi giáºn như váºy? không có gì cÅ©ng giáºn, chị mà ở gần anh Văn, chăc có nước cãi tối ngà ỵ
Tôi nói.
- Vì váºy mà Ãt khi tôi ngôì lâu bên ông ấỵ Mà thôi, Tiểu Song cô cứ hát bản nhạc đà n bà kia cho tôi nghe xem nà o
Tiểu Song dạo đà n, vừa định hát thì tiếng chuông cá»a reo Tiểu Song nhảy xuống, mặt vui hẳn.
- Chắc anh Văn vỠđấỵ
Và chạy ra mở cá»a, tôi bước ra phòng khách, nghe tiếng hai vợ chồng cãi nhau. Giá»ng Tiểu Song có vẻ nhẫn nhục:
- Từ đây vá» sau, nếu có báºn gì không vỠđược anh cÅ©ng nhắn cho em biết trước chứ, để em chá» tá»›i giá» chưa ăn cÆ¡m.
Thì ra, Tiểu Song chưa ăn cÆ¡m. Tôi nhìn đồng há»™ ChÃn giá» hÆ¡n rồi. Nếu Ná»™i mà biết được, chắc là bà giáºn lắm. Tôi đứng đó, nghe há» bước và o. Thấy tôi, Hữu Văn có vẻ ngỡ ngà ng:
- À, chị Thi Bình đấy ả Chị đến đây chÆ¡i vừa kịp lúc. Chị ở nhà chÆ¡i vá»›i Tiểu Song nhẹ Tôi còn báºn chuyện phải Ä‘i ngaỵ
Tiểu Song ngạc nhiên, nắm lấy chéo áo của Hữu Văn:
- ChÃn giá» hÆ¡n rồi anh còn Ä‘i đâu nữa Báºn cái gì mà lúc rà y anh cứ sáng Ä‘i tối mịt má»›i vể Mai còn phải Ä‘i là m nữa đấỵ
Hữu Văn phûi tay Tiểu Song :
- Tôi có chuyện gấp.
Hay là Hữu Văn định lánh mặt tôỉ Tôi nói:
- Thôi để tôi vá», bữa khác gặp lại nhé Tiểu Song .
Hữu Văn nói.
- Khoan, chị Bình đừng Ä‘i. Chị ở lại vá»›i Tiểu Song Ä‘i, tôi báºn chuyện phải Ä‘i liá»n, nếu không có chị ở lại Tiểu Song sẽ ngồi khóc suốt đêm. Nghi cÅ©ng lạ trước kia tôi tuá»ng cô ấy là nguoì cứng cá»i chá»› đâu ngỠđụng má»™t tà là rÆ¡i nước mắt như bây giỠđâu Tôi đã lầm, tôi không phải là Cổ Bảo Ngá»c lại gặp má»™t con vợ như Lâm Ãại Ngá»c, tôi rất sợ nước mắt mà bây giá» lại cưới phải con vợ lúc nà o cÅ©ng nước mắt.
Tôi đứng lại quay nhìn Tiểu Song , cô ta có vẻ rất cố gắng, nhưng mắt cũng long lanh, bấy giỠLư Hữu Văn quay lại nói với Tiểu Song :
- Anh có chuyện muốn nói riêng với em.
Tiểu Song cắn nhẹ môi.
- Chị Thi Bình cũng không phải là nguoì ngoà i, không cần giấu diếm gì cả, anh muốn nói gì cứ nói tại đâỵ
Lư Hữu Văn ngần ngừ một chút nói:
- Váºy thì đưa anh má»™t Ãt tiá»n.
Tiểu Song trừng mắt:
- À thì ra anh vỠđể lấy tiá»n, nếu không vì lý do đó chắc anh chưa vá» phải không?
Lư Hữu Văn chau mà y nói.
- Ãừng có lằng nhằng. Tôi không có thá»i giá» cãi lá»™n, lấy ba ngà n đưa cho tôi nhanh lên.
Tiểu Song tròn mắt:
- Ba ngà n đồng? Anh tuá»ng tôi có cái má» và ng chắc, ở đâu tôi có ba ngà n đồng, mà anh cần số tiá»n lá»›n như váºy để là m gì?
Lư Hữu Văn có vẻ bá»±c dá»c:
- Tôi là m gì kệ tôi, cô đưa đây đi.
- Tôi là m gì có số tiá»n Ä‘á»
Lư Hữu Văn đã tháºt sá»± nổi nóng.
- Ãừng có giả vá» nữa.. Chị Thi Bình ở đây mà cô muốn tôi láºt tẩy cô ư?
- Láºt tẩy Tôi là m gì có tẩy cho anh láºt?
- Cô là m tôi bá»±c lắm rồi đấỵ Ãừng giả vá» thanh cao nữa, cô tuá»ng tôi không biết là má»›i tuần rồi Thi Nghiêu má»›i Ä‘em lại cho cô bao nhiêu? Con số đâu phải nhá».
Tôi nghe tim mình Ä‘áºp mạnh. Lại cÅ©ng anh Thi Nghiêu, anh ấy đúng là má»™t thằng khùng, có lẽ anh đã lén lút gặp riêng Tiểu Song và lại để cho chồng nguòi ta trông thấỵ Tôi quay sang nhìn Tiểu Song , nhưng thấy cô ta vẫn bình thản như không vá» là m chuyện gì xấu xa gian dốị Cô ta Ä‘ang nhìn thẳng vá» phÃa Hữu Văn há»i:
- Là m sao anh biết?
- Tôi đã Ä‘iện thoại há»i Lý Khiêm, anh ấy nói là hai bản nhạc cá»§a cô đã bán xong, nghÄ© cÅ©ng lạ, mấy cái bản nhạc cá»§a cô váºy mà cÅ©ng được mấy hãng Ä‘ia muạ Tiá»n trên trá»i rÆ¡i xuống như váºy mà không chia cho tôi là không được.
- Anh.. anh nói thế là thế nà o
- Tôi biết cô tà i, cô giá»i, cô có bản linh là m ra tiá»n, được không? Bây giỠđưa tiá»n đây cho tôi.
Tiểu Song run rẩy, nà ng cố hết sức để nén cái cảm xúc của mình, mắt trừng trừng nhìn Hữu Văn nói như nghẹn:
- Anh Văn, anh hay lắm, đúng rồi tôi má»›i thu được má»™t vạn đồng do nguòi ta mua nhạc cá»§a tôi, cái đó cÅ©ng nhá» Công ty truyá»n hình, nhá» sá»± giúp đỡ và giá»›i thiệu cá»§a anh Nghiêu, nhưng đồng tiá»n đó là đồng tiá»n quang minh chÃnh đại, anh đừng có láºm lá»i nghÄ© xấu cho nguòi khác. Tôi không có là m Ä‘iá»u gì nhục cã.
Tay Lư Hữu Văn xiết chặt tay Tiểu Song gằn mạnh... và hét lớn.
- Tôi có bảo là cô là m chuyện gì nhục đâủ Bây giá» có đưa tiá»n cho tôi không? nói Ä‘i.
Tiểu Song đau khổ Van xin:
- Anh Văn em Van anh, em để dà nh số tiá»n đó chá» ngay sanh đẹ
- Sanh đẻ gì? Từ đây đến đó còn cả hai tháng, tá»›i lúc đó tôi sẽ lấy tiá»n nhuáºn bút đưa cho.
- Anh Văn, anh đừng nói tá»›i chuyện nhuáºn bút, cái đó xa vá»i lắm.
Tiểu Song nói và tiếp theo nà ng hét tá»
- á»i Ä‘au quá, anh xiết mạnh là m em Ä‘au qúạ
Tôi không nhịn được bước tới trước, kéo tay Hữu Văn lắc mạnh:
- Anh có khùng không anh Văn, anh là m cô ấy đau, anh buông ra đi, anh phải nhớ là trong bụng cô ấy còn có đứa con của anh.
Lư Hữu Văn đẩy mạnh tay rồi buông ra. Tiểu Song loạng choạng suýt té, tôi ôm lấy cô ấy, tấm thân yếu đuối còn run rẩy trong lòng tôi. Lư Hữu Văn vẫn còn đứng gần đấy hét.
- Tiểu Song , tôi đã cảnh cáo cô, đừng bao giỠđem chuyện viết lách của tôi ra để châm biếm, tôi thù việc ấỵ
Tiểu Song đứng thẳng dáºá»µ Nà ng có vẻ hối háºn:
- Xin lá»—i anh, anh đừng giáºn, em không cố tình muốn thế.
Tôi ngồi đó thở dà i, tôi không hiểu Tiểu Song đã sai ở chá»— nà o. Ãá»i sao rắc rối thế. Lư Hữu Văn đã bá» Ä‘i vá» phÃá ghế, ngồi xuống. Còn Tiểu Song ngáºp ngừng buồn bạ
- Anh Văn, anh có giáºn em không?
Văn úp mặt và o hai tay:
- Cô đã coi thuòng tôi, tôi biết cuá»™c Ä‘á»i nà y tôi chỉ có má»™t mình cô mà cô cÅ©ng không thương tôi.
Tiểu Song có vẻ sợ hãi, bước tới ôm đầu Văn và o lòng như hà nh động của một nguòi mẹ đang an ủi con.
- Anh Văn, không bao giá» có chuyện đó, em không bao giá» dám coi thuòng anh, em biết anh là thiên tà i, anh có quyết tâm, nhưng cái gì cÅ©ng phải từ từ phải không? Thà nh Rome cÅ©ng không phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u dá»±ng lên, anh đừng buồn, em lỡ lá»á»‹
Và Tiểu Song lại khóc, Lư Hữu Văn nhìn lên và kéo vợ và o lòng mình nói.
- Tá»™i nghiệp vợ tôi, số em khá»™ Em đã gặp má»™t thằng chồng không ra gì, tại sao em lại chá»n anh? và không chá»n má»™t nguoì khác để cuá»™c Ä‘á»i sung suóng hÆ¡n?
Thái độ tự trách của Hữu Văn khiến cho Tiểu Song cảm động, nà ng ôm chồng nói.
- Ãừng nói váºy anh Văn. Anh lúc nà o cÅ©ng là má»™t nguoì chồng tốt, em không cảm thấy khá»™
Rồi Tiểu Song buông Văn ra, và chạy và o phòng ngá»§, chỉ má»™t phùt sau tôi thấy cô ta buoc' ra trên tay vá»›i má»™t xấp tiá»n, không biết bao nhiêụ Nà ng nhét tất cả vaò túi áo Hữu Văn, lấy tay vuốt suông những sợi tóc rối trên đầu chà ng, nói:
- Thôi có việc gì anh cứ đi đi để không nguòi ta chợ
Lư Hữu Văn lắc đầu:
- Thôi anh không đi đâu Anh ở lại đây với em, anh hứa sẽ sữa đổi.
Nhưng Tiểu Song thúc giục:
- Anh Ä‘i nhanh lên Ä‘i để vá» sá»›m, vì em biết nếu để anh ở nhà suốt đêm anh sẽ trằn trá»c.
- Nhưng mạ Em có một mình...
- Thì anh cứ đi đi.
Lư Hữu Văn đứng dáºy, do dá»± nhìn tôi:
- Chị Thi Bình ở lại chơi với Tiểu Song nhẹ
Tôi đứng dáºy n'oi nhanh:
- không được. Tiểu Song là vợ của anh, anh phải ở nhà với cô ấỵ
Nhưng Tiểu Song đã nắm lấy tay tôi.
- Chị Thi Bình chị giáºn em ả
Tôi như bị xì hơi, khoát tay với Hữu Văn.
- Thôi anh Ä‘i Ä‘i, Ä‘i nhanh còn vá», tôi ở đây vá»›i vợ anh.
Lư Hữu Văn do dá»± má»™t chút rồi quay đầu lẻn nhanh chỉ còn lại tôi và Tiểu Song nhìn nhau trong phòng. Sau đó Tiểu Song và o phòng tắm rá»a mặt, tôi bước theo há»i:
- Tiểu Song chưa ăn cơm tối phải không? Thôi ăn đi, tôi đợi đâỵ
Tiểu Song lắc đầu:
- Bây giỠcái gì em cũng nuốt không vô cả, đợi một tà đói em sẽ ăn sau.
Tôi thở dà i, chúng tôi quay trở vá» phòng ngá»§ cá»§a Tiểu Song , tôi nhìn cô ấy, nhịn không được tò mò há»i
- Anh Văn Ä‘i khuya như váºy, cô biết là anh ấy Ä‘i đâu không?
- Em biết chự
- Ãi đâu váºy?
Tiểu Song chỉ cúi đầu không đáp. Tôi há»i thêm:
- Ãi là m gì chứ? Sao Tiểu Song biết mà lại không nói ra.
Tiểu Song vẫn im lặng, có Ä‘iá»u trên guong mặt má»›i rá»a sạch kia lại có hai giá»t nước mắt rÆ¡i xuống, tôi trợn mắt.
- Trá»i! Có phải anh ấy có vợ bé phải không? Tiểu Song cho tôi biết Ä‘i. những anh chà ng có mã đẹp trai như Hữu Văn khó tin lắm, há» dá»… đà o hoa.
Tiểu Song cắt ngang.
- Chị Thi Bình. Chị đừng nghĩ thế, anh Văn không có chuyện đó đâu
- Váºy thì khuya thế nà y anh ấy còn Ä‘i đâu váºá»µ
Tiểu Song ngáºp ngừng má»™t chút rồi nói:
- Anh ấy đi đánh bạc.
Tôi nhảy dựng lên.
- Cái gì? Cô có Ä‘iên không? Cô biết như váºy mà vẫn để ông ấy Ä‘i, có bao nhiêu tiá»n dà nh dụm để thua hết, cô đâu phải triệu phụù hay thần tà ỉ Cá» bạc là chuyện tán gia bại sản, cô nuông chìu, cô để mặc anh ấy là m gì thì là m, váºy là cô đã hại anh ta.
Tôi nói một hơi, Tiểu Song chỉ yên lặng, một lúc sau nà ng lắc đầu nói nhớ.
- Chị thấy đó, em biết là m sao hÆ¡n? Em chỉ cần can mấy câu là anh ấy đối xá» vá»›i em như kẻ thụ Nhưng nghÄ© lại nhiá»u lúc cÅ©ng tộị Anh Văn không viết được tác phẩm, anh ấy mặc cảm, anh ấy buồn. ChÃnh vì váºy mà anh ấy má»›i Ä‘i đánh bạc, để trốn lánh chÃnh mình.
Tôi giáºn dữ:
- Tiểu Song em đừng tin. Bất cứ một tay mê cỠbạc nà o cũng viện dẫn trăm lý dỠKhông lẽ cô chẳng biết sao còn bà o chữa cho hắn? Em đúng lạ
Tiểu Song nhìn tôi vá»›i cặp mắt buồn, cặp mắt Văn xin, là m tôi không nói thêm được lá»i nà o. Chúng tôi nhìn nhau thở dà i. Má»™t lúc sau, Tiểu Song chợt nói:
- Em muốn nhỠchị một chút, chị Bình!
- Tiểu Song cứ nói.
- Tất cả những gì chị nhìn thấy bữa nay, từ chuyện đánh bạc của anh Hữu Văn đến chuyện chúng em cãi lộn. Xin chị là m ơn đừng cho anh Thi Nghiêu và cả Nội biết nhẹ
Tôi nhìn Tiểu Song . Tháºt tá»™i nghiệp: Còn biết là m sao hÆ¡n?
- ÃÆ°á»£c rồi, Tiểu Song cứ yên tâm, tôi sẽ không nói lại cho ai biết đâu
Tiểu Song nhìn tôi vá»›i cặp mắt cảm Æ¡n, và nà ng bước tá»›i bên đà n, cháºm rãi dạo từng phÃm nhạc .
- Ban nãy chị bảo là chị muốn nghe bà i hát đà n bà của em ư?
Và rồi Tiểu Song vừa đà n vừa hát:
Anh Æ¡i hãy lắng nghe, lá»i nhạc buồn.
Có nguòi con gái nhỠchưa hiểu thế nà o là yêu
Nà ng thì thầm với trăng: "Tinh yêu là chi hở ?"
Trăng chỉ biết thì thầm "Tình chỉ là niá»m Ä‘au"
Bây giỠnà ng đã lớn.
Tình đã quá vá»›i Ä‘á»i
Bây giỠđây mới biết cuộc tình là cô đơn
Nhìn sao lòng thầm há»i
ChỠmãi đến bao giỠ"Tình yêu là mong đợị Tình yêu là đơn phuong....
Tiểu Song không hát hết bản, vì đột nhiên nà ng gục mặt lên đà n nức nở khóc.
Tôi xúc động đến cạnh, nắm lấy tay Tiểu Song kéo và o lòng. Tiểu Song vẫn rà n rụa nước mắt.
- Chị Bình ơỉ Tại sao tình yêu lại có thế thay đổi nhanh chóng như váºy? Nguòi em yêu vẫn là nguòi yêu hay lại biến thà nh kẻ thụ Tình yêu là niá»m vui hay chỉ là sá»± bi đát cá»§a cuá»™c sống. Là hạnh phúc hay bất hạnh triá»n miên.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:58 PM.
|

02-06-2008, 02:08 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 16
Suốt má»™t thá»i gian dà i, tôi buồn dùm cho Tiểu Song , tuy đã hứa vá»›i nà ng là sẽ không để cho anh Thi Nghiêu và Ná»™i biết, nhưng tôi không thế giấu VÅ© Nông. Vì Hữu Văn là do VÅ© Nông mang đến giá»›i thiệu vá»›i Tiểu Song , do đó tôi thấy VÅ© Nông phải có phần nà o trách nhiệm trong sá»± việc nà ỵ VÅ© Nông cÅ©ng hiểu như váºy, chà ng bứt rứt nói vá»›i tôi.
- Dù sao Lư Hữu Văn cÅ©ng là má»™t thanh niên nhiệt tình và thông minh, không thuá»™c loại đà ng Ä‘iếm nguá»c đãi vợ con. Bên trong hẳn có uẩn khúc gì đây, để anh tìm hiểu xem.
Và chúng tôi cứ hai ba ngà y kéo đến nhà Tiểu Song má»™t lần. Có lẽ Tiểu Song cÅ©ng Ä‘oán được, nên lúc nà o đến, tôi cÅ©ng chỉ thấy Tiểu Song cưá»i là m ra vẻ hết sức hạnh phúc. Còn Hữu Văn? Ãến ba lần chỉ má»™t lần gặp ở nhà , lần gặp duy nhất đó lại thấy Hữu Văn ngồi nghiêm chỉnh bên bà n, luôn miệng "báºn quá" "ngồi chÆ¡i, tôi hÆ¡i kẹt"... Và thế là chúng tôi chẳng là m sao há»i cho ra lẽ được. Ngồi má»™t chút lại vá». Nhưng dù sao đến mấy lần như váºy thấy gia đình Tiểu Song lặng sóng cÅ©ng yên tâm.
Nhưng rồi cái gì cÅ©ng không giấu được lâụ Má»™t buổi tối khi đến chÆ¡i Chúng tôi thấy Hữu Văn vá»›i nét mặt hầm hầm ngồi nÆ¡i bà n. Còn Tiểu Song mặt tái mét ngồi cạnh đấỵ Khung cảnh cho chúng tôi biết sóng gió đã xảy ra, VÅ© Nông bước tá»›i cạnh Hữu Văn há»i:
- Sao thế Nguồn hứng lại bị kẹt, nên viết không ra lẻ
Hữu Văn lớn tiếng.
- Viết cái khỉ gì? Nà y cáºu Nông, cáºu biết không, tôi chỉ là má»™t thằng Ä‘iên chứ không phải là thiên tà i!
Vũ Nông nhìn Hữu Văn, rồi nhìn Tiểu Song :
- Thế nà y là thế nà o Hai nguòi lại cãi nhau ư? Cáºu Văn, cáºu phải biết Tiểu Song là nguòi đà n bà toà n diện thế nà o, cáºu cần yêu vợ nhiá»u hÆ¡n, dù sao cáºu cÅ©ng sắp là cha rồi đấỵ
Hữu Văn nhảy dựng lên, chỉ Tiểu Song nói.
- Là m cha quý lắm ư? Lúc biết cô ấy mang thai, tôi đã bảo Ä‘i giải quyết Ä‘i, nhà nghèo thế nà y nuôi bản thân không còn chưa đủ, bà y đặt có con là m gì, nhưng cô ấy không chịu nghe, đòi đẹ Rồi bây giá», mở miệng ra má»™t tà là vì con, lo cho con, chuẩn bị cho con.. Tôi đâu có cần con cái gì đâu? Tôi chỉ cần sống để viết. Có Tiểu Song rồi có con. Ãá»i tôi sẽ ra sao? Là m thân trâu ngá»±a hay nô lể Cái tên Lư Hữu Văn sẽ biến mất trên thế gian nà y, chỉ còn tên nô lệ cho Tiểu Song và đứa con gái.
VÅ© Nông khá» ra. Ngay chÃnh chà ng cÅ©ng không hiểu được cái láºp luáºn kỳ cục cá»§a Hữu Văn, VÅ© Nông nói:
- Chúng ta sống vì nguòi ta yêu quÃ, thì có gì sai đâu?
Bấy giỠTiểu Song mới ngẩng lên:
- Vấn đỠở đây là anh ấy đâu có yêu em và con đâu!
Câu nói của Tiểu Song giống như một quả bom vừa được châm ngòi, Hữu Văn nhảy dựng lên, bước tới lăc mạnh vai Tiểu Song :
- Tiểu Song , cô nói gì? Cô nói bằng lương tâm cô chứ?
Tiểu Song với đôi mắt đẫm lệ:
- Anh đừng hà nh hạ tôi như váºy, nếu tháºt sá»± anh yêu tôi thì hãy chứng minh bằng hà nh động xem.
Lư Hữu Văn buông Tiểu Song ra, trừng trừng nhìn vợ, rồi quay vỠbuông nguòi xuống ghê. Cái nghỠđóng kịch của Hữu Văn bắt đầu phô bà ỵ Anh ta ôm lấy đầu, tỠvẻ bứt rứt đau khộ
- Tôi đã là m gì? Tôi đã là m gì? Quỉ ám tôi ư? Sao tôi lại hà nh động như váºy? Hết rồi, hết thuốc chữa rồi, tôi đã tá»± giết mình. Còn nói chi chuyện viết lách? Tôi chỉ là má»™t thứ thùng rá»—ng, má»™t váºt phế thải, má»™t thứ rác ruởi vô giá trị, tôi không có tà i mà cứ tuá»ng mình là thiên tà ị Sá»± hiện diện cá»§a tôi trên cõi Ä‘á»i nà y còn có ý nghÄ©a gì? Nó chỉ là m Ä‘au khổ nguòi tôi yêu, đà y Ä‘oạ nguòi tôi yêụ Tôi không hÆ¡n cả má»™t con chó!
Chưa bao giá» tôi nghe được những lá»i tá»± trách nặng ná» như váºá»µ Tôi chá»›i vá»›i, VÅ© Nông ngÆ¡ ngác, còn Tiểu Song ? Trái hẳn má»i khi, nà ng không má»m lòng như trước, mà hôm nà y lại tá» ra rất cứng rắn, Tiểu Song lạnh như má»™t tảng băng, nà ng ngồi im lặng mặc cho những lá»i cá»§a Hữu Văn vi vu bên taị Tôi nghÄ© có lẽ Tiểu Song đã nghe nhiá»u, nghe chán rồi, những bản nhạc cÅ© rÃch lải nhảị Trong lúc đó thì Hữu Văn cà ng tá» ra Ä‘au khổ bứt rứt hÆ¡n, anh ta hai tay ôm đầu kêu gà o:
- Tiểu Song , anh biết mạ em háºn anh, em thù anh lắm phải không?
Tiểu Song lắc đầu:
- Em không giáºn anh, mà em chỉ giáºn chÃnh mình.
Hữu Văn như một con thú bị thương đau đớn, gà o thét.
- không, không, em đừng nói thế. Em hãy đánh anh Ä‘i, anh đáng hưởng mấy tát tay cá»§a em, anh là má»™t thằng hèn, Tiểu Song ! Em đừng giáºn anh nữa, anh hứa vá»›i em từ giá» phụùt nà y, anh sẽ không vá» khuya nữa, anh không cá» bạc nữa, anh sẽ gắng viết, sẽ tiếp tục sá»± nghiệp văn chương cá»§a anh. Ở đây có mặt VÅ© Nông và chị Thi Bình, hai vị là m chứng giùm tôi. Bắt đầu từ ngà y mai Lư Hữu Văn nà y sẽ thay đổi. Sẽ cố gắng là m, kiếm tiá»n và viết văn. Sẽ cố để xứng đáng vá»›i Tiểu Song , xứng đáng là nguòi đà n ông biết trách nhiệm vá»›i bản thân và gia đình...
Tiểu Song chỉ nói nhá»:
- Nếu tháºt sá»± anh đã quyết tâm như váºy, thì cứ hà nh động Ä‘i khá»i hứa gì cã.
Tôi bà ng hoà ng nhìn Tiểu Song . Phải, là m Ä‘i, khá»i phải nói gì hết.
Lư Hữu Văn có vẻ tháºt ngoan ngoãn dá»… chịu:
- Vâng, nếu em không giáºn nữa, nếu em tha thứ cho anh thì anh hứạ Anh sẽ Ãt nói Ä‘i, anh sẽ là m, sẽ hà nh động, anh sẽ cho em thấy rõ thà nh quả tháºt sá»± cá»§a mình, chứ không phải là thứ hổ lốn không đầu không Ä‘uôị
Tiểu Song thở dà i, nà ng nhìn lên. Há» yên lặng nhìn nhau. Cuá»™c cãi vã có lẽ chấm dứt. Tôi liếc nhanh vá» phÃa anh VÅ© Nông, ngầm thông báo vá»›i chà ng nên rút lÅ©i đúng thá»i Ä‘iểm. Sau cÆ¡n mưa thuòng trá»i lại sáng. T`inh yêu sau bão táp cà ng nồng. Tiểu Song đưa chúng tôi ra cá»a, tôi tò mò há»i:
- Tại sao lại cãi nhau thế
Tiểu Song ngáºp ngừng má»™t chút nói.
- Vì anh Văn đòi bán chiếc duong cầm.
Tôi giáºt mình.
- Tại sao váºy?
- Tại sao chị cÅ©ng không biết ư? Nhà nà y còn có gì đáng giá để ông ấy bán lấy tiá»n Ä‘i đánh bạc đâủ Chỉ còn cây đà n thôi. Ông ấy đòi bán. Tôi nói, cây đà n nà y là cá»§a tôi, nhiá»u lúc không có anh ở nhà , tôi đà n đỡ buồn. Vả lại lúc gần đây việc há»c nhạc trở thà nh nguồn thu nháºp đáng kệ Nếu nếu bán đà n, em là m sao soạn nhạc được? Chỉ có váºy mà ông ấy nổi sung thiên lên nói " Nà o là tôi khi dá»…, coi thuòng ông ấy".
Tôi thở dà i, trong khi Vũ Nông an ủi Tiểu Song :
- Thôi chuyện quá rồi, đừng buồn nữa, cáºu ấy cÅ©ng đã hứa là bắt đầu từ ngà y mai sẽ là m lại cuá»™c Ä‘á»i
Tiểu Song thở dà i.
- Ngà y mai ư? Cái bản nhạc đó nhà m quá rồi. "Cứ ngà y mai rồi ngà y mai sẽ đổi thay, cư" chá» Ä‘i, cứ đợi Ä‘i rồi sẽ thay đổi" mong là lần ngà y mai nà y, tháºt sá»± Hữu Văn sẽ thay đổi.
Từ nhà Tiểu Song ra, tình cảm cá»§a tôi vá»›i VÅ© Nông cÅ©ng rất nặng nệ Chúng tôi là những nguòi đã biết được tình yêu cá»§a há» từ khởi đầu đến nay, quen nhau yêu nhau, lấy nhau. tuá»ng là má»™t mối tình hạnh phúc, đâu có ngá» Hữu Văn lại bê bối như váºy? Anh VÅ© Nông phân tÃch nói:
- Tháºt sá»± ra thì Hữu Văn cÅ©ng thông minh tốt là nh chứ, nhưng tại tình cảm cá»§a cáºu ấy quá phức tạp, mâu thuẫn. Hữu Văn nóng tháºt đấy, nhưng cÅ©ng nguá»™i rất nhanh, chÃnh vì sá»± thay đổi thất thuòng đó mà nguòi sống chung nhiá»u lúc thấy bối rối, Ä‘au khá»™ Cáºu ấy cảm xúc tháºt sá»± chứ không phải đóng kịch.
Tôi không biết sá»± phân tÃch cá»§a VÅ© Nông có đúng vá»›i con nguoì cá»§a Hữu Văn không? Có Ä‘iá»u má»™t sá»± kiện khác xảy đến, là m má»i thứ Ä‘á»u thay đổi.
Ãó là ngà y 8 tháng 2 duong lịch, tôi còn nhá»› rất rá» Sắp Tết đến nÆ¡i, công việc cá»§a Ngân hà ng rất báºn rá»™n. Năm giá» chiá»u tôi Ä‘ang thu xếp công văn chuẩn bị dá»n dẹp để ra vá» thì nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a mẹ
- Thi Bình, con đến phòng cấp cứu bệnh viện Hùng Ân ngay, Tiểu Song gặp tai nạn! Con cũng điện cho Vũ Nông bảo nó tìm Hữu Văn ngay nhẹ
Tôi kinh hoà ng, giao hồ sÆ¡ nhá» bạn đồng nghiệp cất dùm, không kịp gá»i Ä‘iện thoại cho VÅ© Nông, tôi gá»i Taxi Ä‘i thẳng tá»›i bệnh viện. Gặp mẹ, nguòi nắm tay tôi há»i:
- Còn Hữu Văn đâu?
Tôi nói.
- Dạ không biết. Con Ä‘i thẳng từ ngân hà ng đến đâỵ Tiểu Song là m sao thế Chuyện gì váºy mẻ
Mẹ tôi nói.
- Mẹ cÅ©ng không biết. Theo lá»i bà hà ng xóm cá»§a Tiểu Song kể lại, thì bà ta nghe tiếng bấm chuông, chạy ra mở cá»a thấy Tiểu Song quỵ nÆ¡i đó, máu me tùm lÅ©m. Tiểu Song chỉ kịp nhá» bà ấy gá»i Ä‘iện đến nhà ta, cho mây con số máy là ngất xỉụ Bà ta hoảng quá, kêu xe cấu cứu, rồi Ä‘iện đến báo cho mẹ và Ná»™i con haỵ Hiện nay Tiểu Song vẫn chưa tỉnh, bác si Ä‘ang truyá»n máu, chuẩn bị ph ẫu thuáºt mang đứa bé ra. Còn cái thằng Lư Hữu Văn đâu? không có nó lấy ai ký tên chứ?
Tôi hốt hoảng:
- Mẹ thế. Tiểu Song bị gì thế Cuối tháng mới tới ngà y sanh cơ mà ? Rồi đuá bé có sao không?
- Mẹ cÅ©ng không biết, bác si nói nếu tình trạng mà nguy kic.h quá thì phải hy sinh đứa con để cứu mẹ Con còn chá» gì mà không bảo VÅ© Nông Ä‘iện thoại tá»›i công ty cá»§a Hữu Văn báo nó đến đây liá»n chá»±
Tim tôi Ä‘áºp rối lên. Tôi chạy ngay đến tra.m Ä‘iện thoại công cá»™ng quay số gá»i cho VÅ© Nông hay, rồi tức tốc quay vá» phòng cấp cứụ Tiểu Song nằm thiêm thiếp duói lá»›p ra trắng. Mặt trắng bệch, bác si và cô y tá Ä‘ang vây quanh. Nguoì Ä‘o áp huyết, nguoì chuẩn bị vô huyết thanh. Tôi bước tá»›i cạnh gá»i:
- Tiểu Song ơi! Tiểu Song !
Tiểu Song mở mắt thì thà o:
- Nội đâu rồi Nội ơi! Nội ơi!
Nội bước tới nghẹn ngà o:
- Nội đây, đừng sợ con, có Nội cạnh con đâỵ
Tiểu Song lắc đầu, nức nở:
- Nội ơi, chiếc mỠđay, Nội ơi
Chợt nhiên tôi nhá»› tá»›i chiếc mặt ngá»c mà Ná»™i đã cho Tiểu Song , chiếc bùa há»™ mệnh cá»§a nà ng. Tôi nhìn lên ngá»±c Tiểu Song , ở đó chỉ có vết xuá»›c Ä‘á», tôi còn Ä‘ang ngo ngác, thì mấy bác si phẫu thuáºt đến, hỠđẩy tôi qua má»™t bên.
- Tránh hết, má»i quà vị ra khá»i đây, đưa bệnh nhân và o phòng mổ ngaỵ Ai là thân nhân ký tên Ä‘i chứ?
Nội run run nói:
- Dạ có tôi, tôi kỵ
Thế là Tiểu Song được đẩy và o phòng giải phẫu, trên Ä‘uòng Tiểu Song vẫn váºt vã:
- Nội ơi, chiếc mỠđây, chiếc mỠđay của Nội!
Khi cá»a phòng ph ẫu thuáºt đóng kÃn, chúng tôi chỉ biết ngồi bất lá»±c nhìn nhau. Lư Hữu Văn vẫn mất biệt. Mẹ từ phòng y si truá»ng trở vá». Chúng tôi ba thế hệ ngồi đây trông ngóng. Giữa không khà căng thẳng, anh Thi Nghiêu đến, mặt anh tái xanh:
- Sao? Thi Bình? Tiểu Song thế nà o Có nguy hiểm lắm không?
Tôi bá»±c dá»c nói.
- Ãừng có trù! Bác si đã đưa và o phòng giải ph ẫu, nghe nói hy sinh má»™t trong hai mẹ con hoặc con nhưng... nhưng anh đến đây là m gì?
Mẹ sực nhớ ra, nói:
- ChÃnh mẹ kêu anh con đến. Ãâu, tiá»n đâu? Phải ná»™p tiá»n thế chân rồi tiá»n tiếp huyết nữa..
Anh Thi Nghiêu nói:
- Con gom hết tất cả tá»›i đâỵ Ở nhà còn bảy ngà n, con há»i bác Lý hà ng xóm muợn thêm năm ngà n.
Mẹ đưa phiếu ná»™p phà cho anh Thi Nghiêụ Giữa lúc đó má»™t y tá đẩy hai bình maú và o phòng phẫu thuáºt, anh Thi Nghiêu hốt hoảng nhìn theo, tôi phải đẩy anh ấy ngồi xuống:
- Ãừng anh, anh bình tinh má»™t chút, coi chừng nguòi ta tuá»ng anh là chồng Tiểu Song còn mệt nữa..
- Cái thằng chết tiệt Hữu Văn đâu rồi Tháºt tức!
Tôi can:
- Thôi lấy tiá»n Ä‘i ná»™p phà đi, giá» nà y không phải giá» chứ?i nguòi ta, có chá»i cÅ©ng vô Ãch.
Anh Thi Nghiêu Ä‘i ná»™p phà xong quay lại rồi cùng chúng tôi ngồi chợ Thá»i gian trôi qua tháºt cháºm... Các bác si, y tá ra vô phòng phẫu thuáºt vá»™i vã, nhưng chẳng ai thèm nhìn đến mặt chúng tôi. Gặp ai Ná»™i cÅ©ng nắm áo há»i:
- Sao cổ Bệnh nhân thế nà o cổ
- Chưa rá»
Rồi bá» Ä‘i, lần lũợt mấy nguòi như váºá»µ Sau cùng rồi cÅ©ng có má»™t cô bước ra nhìn chúng tôi vá»›i nụ cưá»i:
- Sinh má»™t con gái, khá»e, nặng hai ký tám.
Ná»™i há»i:
- Sống chứ?
Cô ta cưá»i
- Sống tốt.
Anh Thi Nghiêu nghẹn giá»ng:
- Còn Tiểu Song ? Nguoì lớn đó cổ
- Bác si sắp ra, quý vị cần gì há»i bác sị
Và cô y tá bỠđi, anh Thi Nghiêu ngã phịch xuống ghế, ôm lấy đầu.
- Chắc cô ấy sẽ chết tôi biết mà !
Tôi giáºn quá lấy chân giẫm mạnh lên chân anh Nghiêu:
- Anh bình tinh má»™t chút được không? Tại sao anh cứ rá»§a Tiểu Song hoà i váºy?
Anh Thi Nghiêu ngẩng lên nhìn tôi, mắt anh đỠhoe, mặt tái ngắt, thần sắc anh giống như nguòi vừa được toà tuyên án tỠhình, nắm lấy tay anh, tôi nói:
- Anh yên tâm đi, cô ấy không sao đâu, mới hai muoi tuổi, còn trẻ quá mà là m sao chết được?
Và bác si đã bước ra, chúng tôi đứng báºt dáºy quây quanh. Bác si gáºt gù nói:
- Mất máu nhiá»u qúa, nếu trá»… má»™t chút là không cứu kịp. Bây giá» nếu không có biến chứng bất ngá» nà o khác thì chắc có lẽ không sao đâu Quà vị qua phòng bệnh đợi Ä‘i nhẹ
Chúng tôi qua phòng bệnh. Một lat' sau Tiểu Song được đẩy ra. Khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt thâm quầng, cơ thế yếu đuối mong manh nằm ép sát với là n da trắng. Thuốc mê chưa mất hiệu lực, nà ng nằm thiêm thiếp, nhìn nà ng không ai không chưa xót, xúc động. Tội nghiệp! Tiểu Song nằm thoi thóp, mê sảng, đau đớn.
- Nội ơi! Nội ơi
Nội xúc động nắm tay Tiểu Song .
- Tiểu Song , Nội đây con, Nội đang ở cạnh con đâỵ
Tiểu Song cố gắng mở mắt, nà ng đưa tay sỠsoạng chung quanh:
- Nội ơi còn... con con đâu?
Tôi vội nói.
- Nó khá»e lắm. Tiểu Song cứ yên tâm nghỉ ngÆ¡i, con gái, nặng hai ký tám. Tôi sắp qua xem nó đâỵ Tiểu Song cứ nghỉ ngÆ¡i
Tiểu Song nhìn tôi vá»›i đôi mắt nghÄ© ngợi Rồi hai giá»t nước mắt lăn xuống mạ
- chị Thi Bình, em muốn nhìn con em.
Mẹ vội trấn an.
- Ãể bác Ä‘i thương lượng bác si xem, nhá» mấy cô y tá mang nó đến đây cho con nhìn nhẻ chịu không? nhưng theo lÅ©áºt ở đây, sau khi sinh được hai muoi bốn tiếng đồng hồ má»›i được mang ra khá»i lồng kiếng.
Tiểu Song đưa mắt Văn xinh nhìn mẹ Cô y tá chăm sóc đứng cạnh an ủi:
- Không được đâu, bác si không cho phép mang ra đâu
Rồi cô y tá xúc động nói:
- Thôi để tôi Ä‘i há»i thá» xem.
Cô y tá Ä‘i rồi. Tiểu Song má»›i nhắm mắt lại Quả nhiên chỉ má»™t lúc sau, cô ta bồng Ä‘uá bé ra. Tiểu Song cố mở to mắt ra nhìn con cá»§a mình. Ãứa bé ngá»§ yên như con mèo nhá», hai bà n tay nhá» nắm chặt lại
- Thôi đủ rồi, cả mẹ lẫn con Ä‘á»u cần phải nghỉ ngÆ¡i
Và bồng trẻ sơ sinh vỠphòng vô trùng. Tiểu Song bây giỠmới tỠra yên tâm. Nội vuốt mái tóc rối của Tiểu Song .
- Tiểu Song , con ngủ một chút đi.
Tiểu Song nói yếu ớt.
- Nội ơi chiếc mỠđay của Nội cho, hắn đã giựt mất rồi.
Nội không hiểu Tiểu Song nói gì, Nội nhìn tôi và tôi cúi xuống:
- Tiểu Song , ai đã cũớp mất chiếc mỠđay
Tôi há»i nhưng cÅ©ng lá» má» Ä‘oán ra. Chiếc mặt ngá»c bị mất, rồi lại đẻ non hai muoi ngà y, váºy là phải có lý do có liên can giữa hai sá»± việc.
Tiểu Song nghẹn lá»i, nước mắt chảỵ
- Hắn đã cướp mất. Hữu Văn đấy! Hắn đã bán mất sợi dây chuyá»n rồi bây giá» cướp cả chiếc mặt ngá»c.
Tôi đưa tay kéo cổ áo Tiểu Song qua bên. Vết xuá»›c trên cổ nà ng, chứng tá» có sá»± giằng có. Tôi thở dà i quay lại thấy anh Thi Nghiêu tá»±a nguoì và o cá»a, anh có vẻ giáºn run, tôi bước tá»›i nói:
- Thôi anh vỠđi, ở đây không có việc gì cho anh nữa đâu
Anh Thi Nghiêu nghiến răng nhìn tôi.
- Không biết cái thằng Hữu Văn ở đâu, anh mà gặp nó là phải bằm ra là m trăm mảnh.
Tôi nhÃu mà ỵ
- Anh là m ơn đừng gây rối nữa được không? Bao nhiêu đó cũng đủ quá rồi.
Và ngay lúc đó Vũ Nông đến:
- Thi Bình, anh đã tìm mà không thấy Hữu Văn ở đâu cả, ở Công ty nói chiá»u nay Văn xin phép nghỉ má»™t buổị Anh đã đến nhà cáºu ấy, có để lại giấy để cáºu ta biết mà đến đâỵ Còn bạn đồng nghiệp cá»§a Văn thì bảo muốn tìm Văn cứ đến sòng bạc mà tìm.
Tôi ngẩn ra:
- Sòng bạc ư? Ở Ãà i Loan là m gì có sòng bạc ?
Vũ Nông nói.
- Thì sòng bạc láºu đấỵ Tôi biết má»™t nÆ¡i, để tôi đến đó xem, nhưng mấy đồng nghiệp cá»§a Văn nói, chưa hẳn tìm được vì sòng bạc đó thay đổi địa chỉ luôn. Anh sợ em chá» nên đến đây xem sao. Thế nà o Tiểu Song đã thoát nguy hiểm chưa
Tôi nói và nghẹn lại
- Sinh được má»™t cháu gái nặng hai ký tám. Anh Nông, anh biết không. Hữu Văn là thằng đà n ông tà n nhẫn nhất, không có nhân tÃnh nhất trên thế gian nà ỵ
Vũ Nông nhìn tôi, rồi quay lưng đi.
- Anh phải tìm cho ra hắn.
Anh Thi Nghiêu nói.
- Tôi cùng Ä‘i vá»›i cáºá»¥
Tôi nắm anh Nghiêu nÃu lại
- Anh Nghiêu, anh đừng đi, anh mà đi gây thêm hoa. còn khổ hơn.
Và tôi đưa mắt vá»›i VÅ© Nông, để VÅ© Nông vá»™i vã bá» Ä‘i. Anh Thi Nghiêu bất lá»±c, nắm hai tay lại, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà . Tôi thấy xúc động. Sao váºy? Sao cuá»™c Ä‘á»i lắm éo le thế nà y? nguoì yêu ta lại không duyên không nở nguoì được ta yêu lại không biết tiếc rẻ cuá»™c tình. Tại sao? TẠI SAO ......
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:58 PM.
|

02-06-2008, 02:27 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 17
Tối hôm ấy tôi ngồi suốt đêm bên giưá»ng cá»§a Tiểu Song , đúng ra thì phải má»i y tá đặc biệt để chăm sóc, nhưng vì nhà cÅ©ng không dư giả, Ä‘iểm thứ hai sợ sau nà y có khi cần phải chi, tiết kiệm được đồng nà o đỡ đồng ấy, để Tiểu Song nằm má»™t mình lại không yên tâm, Ná»™i thì tuổi cao, mẹ cần phải có mặt ở nhà để chăm sóc cho chạ Anh Thi Nghiêu ở lại, lại không thÃch hợp, thế là tôi gánh hết và tôi vui vẻ chấp nháºn sá»± gánh vác đó.
Anh VÅ© Nông Ä‘i tìm Lư Hữu Văn mãi khuya vẫn không thấy vá», khoảng chÃn giá» tối Tiểu Song bắt đầu rên rỉ, tôi phải nhá» bác si chÃch cho má»™t mÅ©i thuốc giảm Ä‘au nà ng má»›i ngá»§ được. Mấy cô y tá thì cứ cách hai giá» Ä‘o huyết áp má»™t lần, huyết áp cá»§a Tiểu Song đã hạ, nhưng nà ng vẫn phải cần vô nước biển.
Cứ thế tôi ngồi cạnh giưá»ng cá»§a Tiểu Song , ngắm thân hình tiá»u tụy cá»§a nà ng, l`ong đầy trăm mối cảm xúc, diá»…n biến cá»§a quá khứ như má»™t khúc phim quay nhanh trong đầu, từ lần đầu tiên Tiểu Song đến nhà , đến lúc gặp Hữu Văn, cuá»™c kết hôn sÆ¡ sà i, tuần trăng máºt trong ngôi nhà nhá», rồi định mệnh đưa Tiểu Song đến đây, má»™t cuá»™c Ä‘á»i quá nhiá»u Ä‘au khá»™
Ãến nữa đêm Tiểu Song lại tỉnh giấc, ói, rên rỉ tôi phải xoa dầu cho nà ng. Tiểu Song nhìn tôi vá»›i cặp mắt buồn.
- Chị Thi Bình ơi!
Tôi nắm tay nà ng nói.
- Tiểu Song Ä‘au lắm phải không? Có cần gá»i bác si không?
- Thôi khá»i chị ạ
Tiểu Song nói và đưa mắt nhìn quanh như định tìm ai, tôi nói.
- Nội và mẹ vỠtrước rồi, mai mới trở lại với Tiểu Song .
Tiểu Song gáºt đầu, không nói gì hết. Tôi cảm thấy hình như chẳng phải nà ng muốn tìm Ná»™i và mẹ, nên nói thêm.
- Anh Vũ Nông đã đi tìm Hữu Văn, không biết sao tới giỠnà y chưa thấy hỠđến, nhưng đừng lo, anh Nông có để mảnh giấy báo tin cho anh Văn ở nhà của Tiểu song rồi.
Tiểu Song mở mắt to nhìn tôi, ánh mắt thất thần không cảm xúc, một lúc khép lại rồi ngủ tiếp.
Mãi đến lúc gần hai giá» sáng, tôi má»›i nghe tiếng gõ cá»a, lúc đầu tuá»ng là y tá đến thăm bệnh, nhưng sau khi tôi bảo và o Ä‘i, thì cá»a mở và VÅ© Nông cùng Hữu Văn xuất hiện, VÅ© Nông vừa và o đến phòng đã kéo tôi qua má»™t bên há»i:
- SaỠThế nà o rồi
- Chưa chết.
Tôi nói gá»n mà lòng ấm ức vô cùng. Quay lại nhìn Lư Hữu Văn tôi thấy anh chà ng đầu tóc rối bù, guÆ¡ng mặt tiá»u tụy, râu ria lởm chởm má»™t Lư Hữu Văn khác xa, con nguoì hà o hoa ngà y nà o, tôi chưa kịp ngăn thì Lư Hữu Văn đã nhà o đến bên giưá»ng Tiểu Song nắm lấy cánh tay khẳng khiu cá»§a nà ng gá»i:
- Tiểu Song .
Tiểu Song giáºt mình mở mắt, nà ng chau mà y nhìn nguòi trước mặt, thấy Lư Hữu Văn, Song lại khép mắt nằm yên.
- Tiểu Song ! Anh xin lá»—i em, anh báºy quá, tá»™i anh đáng chết, đáng xuống địa ngục, em thế nà o rồi hở em?, em hãy tha cho anh. Có muốn đánh chá»i hay là m gì cÅ©ng được, vì anh là con thú chứ không phải là con nguòị
Tiểu Song chau mà y, nà ng cố rút tay mình ra khá»i tay Hữu Văn và gá»i tôi:
- Chị Thi Bình ơi!
Tôi bước nhanh tới, Tiểu Song nói như cố lấy hết hơi:
- Em mệt lắm, em muốn ngủ một chút, chị bảo ông ấy đi noi khác giùm em được không?
Tôi kéo tay Hữu Văn:
- Anh là m cái chuyện tốt là nh lắm rồi anh Văn à , bây giá» anh còn đến đây quấy rầy gì nữa.. Tiểu Song má»›i được giải ph ẫu, cô ấy vưá»t khá»i tay tá» thần, còn mệt lắm, hãy để cô ấy nghị Có chuyện gì anh hãy đợi và i hôm, khi cô ấy tỉnh hãy nói sau.
Lư Hữu Văn đưa mắt Ä‘au khổ nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Song , duòng như anh ấy có Ä‘iá»u gì muốn nói, nhưng Tiểu Song nằm mắt nhắm nghiá»n không muốn nghẹ Lư Hữu Văn thở dà i. Tôi kéo chéo áo cá»§a Văn nói:
- Anh không thấy Tiểu Song còn đang vô nước biển sao? Anh ngồi đây có thế trở ngại, qua bên kia ngồi đi bằng không thì qua phòng trẻ sơ sinh để xem mặt con gái anh kìạ
Câu nói cá»§a tôi như đánh thức Hữu Văn, anh nhìn lên há»i:
- Thế con bé ấy có khoẻ không?
Tôi nói.
- Khá lắm! nó được cứu sống trong gang tấc, những đứa bé như váºy mang lá»›n lắm anh à !
Lư Hữu Văn guá»ng gạo nhìn tôi, rồi đứng dáºy Ä‘i và o phòng trẻ sÆ¡ sinh. Tôi liếc nhanh vá» phÃa VÅ© Nông. VÅ© Nông chỉ lắc đầu nói:
- Thôi đừng trách ông ấy nữa, suốt khoảng Ä‘uòng vỠđây cáºu ta tá» vẻ rất hối háºn, nhiá»u lần định đâm đâù và o xe tá»± sát.
Tôi trỠmôi:
- Tôi nghe ông ấy hối háºn cả trăm lần rồi, vì váºy tôi cÅ©ng không tin chuyện anh ta định nhảy và o xe tá»± sát. Mà anh tìm gặp Hữu Văn ở đâu váºy? Trong sòng bạc ả
Vũ Nông nhìn tôi:
- Tháºt không thế nà o tin được những gì trông thấỵ Thi Bình biết không, anh đã tìm thấy Hữu Văn giữa đám bụi Ä‘á»i, má»™t nÆ¡i dÆ¡ bẩn ngáºp đủ thứ mùi, nếu em đến đấy chắc em phải bá» chạy ngay, má»™t nÆ¡i hạ cấp bẩn thỉu vá»›i những lá»i thô tục nhất thế giớị Thế mà Hữu Văn đến đấỵ
Tôi ngỡ ngà ng nhìn Vũ Nông:
- Không lẽ Hữu Văn lại sa Ä‘oạ đến váºy ư? Váºy mà em cứ ngỡ chuyện cá» bạc cá»§a anh ấy chỉ quanh quẩn vá»›i đám bạn đồng sá»± cá»§a anh ta.
- Hữu Văn nói vá»›i anh, là lúc đâù cáºu ta chỉ muốn tìm cảm hứng để viết má»™t quyển sách có tá»±a đỠlà Ngà y tà n cá»§a má»™t tên cá» bạc, lần đâù tiên nguòi ta rá»§ hắn chÆ¡i, và hắn như bị má»™t ma lá»±c thúc đẩy, lần nà o nhảy và o sòng Ä‘á»u bị cháy túi, tánh cá»§a Hữu Văn lại uong nghạnh, không bao giá» chịu thua nên cà ng lúc cà ng lún chân.
VÅ© Nông định nói thêm thì Hữu Văn đã quay trở lại, hắn nhìn Tiểu Song Ä‘ang thiêm thiếp trên giưá»ng rồi nói vá»›i tôi:
- Tôi đã nhìn thấy con tôi quá khung cá»a kÃnh, nó có chút xÃụ
Tôi nổi sùng:
- Váºy chứ anh mong nó bao to? Má»™t đứa bé sanh thiếu tháng được hai ký tám, còn đòi há»i gì nữa
Lư Hữu Văn yên lặng ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy bằng dầu như vẻ sắp chết đến nÆ¡i, tôi không nén được cÆ¡n giáºn, há»i:
- Anh Văn còn sợi dây chuyá»n và chiếc mặt ngá»c cá»§a Tiểu Song đâu rồi
Lư Hữu Văn ngẩng đầu lên, nhìn tôi yên lặng.
- Anh đã đem đi cầm hay đi bán mất rồi
- Thua hết rồi.
- Thua ai?
Vũ Nông cắt ngang:
- Thi Bình bây giá» em há»i mấy Ä‘iá»u đó có Ãch lợi gì? Dù gì thì Hữu Văn cÅ©ng đã thua và chiếc mặt ngá»c kia đương nhiên là đã nằm trong tiệm Kim Hoà n.
Tôi nhìn Văn mà thấy giáºn vô cùng:
- Sao lại có chuyện nà y xảy rả Anh đã đánh lá»™n vá»›i Tiểu Song và lúc Tiểu Song bị nguy ngáºp anh lại không có ở nhà .
Hữu Văn khẽ nói:
- Chúng tôi không có đánh lá»™n, tôi chỉ bảo Tiểu Song đưa chiếc mặt ngá»c cho tôi, cô ấy không chịu, mà tôi thì Ä‘ang cần nó để gỡ vốn, không có thá»i giỠđể đôi co, nên tôi chỉ còn biết giáºt đáị
Tôi đưa mắt nghiêm khắc của một vị quan toà đang thẩm vấn phạm nhân:
- Anh đã giáºt chiếc mặt ngá»c trên cổ cá»§a Tiểu Song và là m xước má»™t lằn dà i trên cổ cô ấy phải không? Anh lại đó xem vết thương còn trên nguòi cô ấy kìạ
Lư Hữu Văn úp mặt và o đôi tay, đau khổ:
- Tôi là con thú chứ không phải con nguòi!
Tôi trừng mắt:
- Rồi sau Ä‘á»
- Tôi giáºt được chiếc mặt ngá»c rồi bá» chạy, Tiểu Song Ä‘uổi theo và cô ấy bị vấp ngã, tôi cÅ©ng không để ý, tuá»ng là má»™t cuá»™c vấp ngã bình thuòng, nên bá» chạy luôn, đâu có ngá» chuyện lại như thế nà ỵ
Nghe Văn nói, tôi tức muốn ngất xỉụ Văn đã thấy Tiểu song vấp ngã mà vẫn bá» mặc Ä‘i đánh bạc, tháºt là không còn tình nguòi, nếu không được nguoì hà ng xóm phụï giúp, biết đâu Tiểu song đã chết, không biết rồi toà án có coi đây là má»™t vụ giết nguoì không? Tôi trừng mắt nhìn Hữu Văn, tôi hiểu đương nhiên là Hữu Văn đã giấu bá»›t Ä‘i má»™t chi tiết. Trong lúc già nh giáºt chiếc mặt ngá»c, đương nhiên là Tiểu Song đã bị động thai, cá»™ng thêm cái té nặng má»›i đưa đến tình trạng nặng như vầỵ Tôi muốn lá»›n tiếng nặng lá»i Hữu Văn má»™t mách, nhưng VÅ© Nông đã nhìn tôi lắc đầu, thế là tôi như chiếc bong bóng xì hÆ¡i, tôi bá» măc. Văn ở đó và đến ngồi cạnh Tiểu Song .
Ãến khi trá»i sáng, Tiểu Song thức dáºy, mở mắt ra nhìn thấy tôi. Tiểu Song há»i:
- Chị Bình, chị đã thức suốt đêm phải không?
Tôi cưá»i nói:
- Cũng chả sao đâu Tiểu Song ạ!Cô có nhớ trước kia m`inh vẫn thuòng tán gẫu đến sáng trắng.
Lư Hữu Văn bước đến ngồi bên mép giưá»ng, nắm tay Tiểu Song nói:
- Tiểu Song hãy tha thứ cho anh.
Tiểu Song quay mặt và trong há»i tôi:
- Chị Bình ơi, cháu nó ngoan chứ?
Hữu Văn cướp lá»i:
- Ngoan lắm, anh má»›i vừa qua đấy, há» không cho anh và o, nhìn qua kÃnh anh thấỵ Tiểu Song , hãy tin anh, anh sẽ thay đổi, anh sẽ thay đổi từ đầu.
Tiểu Song nhìn tôi, bình thản:
- Chị Bình Æ¡i, chị là m Æ¡n há»i bác si giùm em, em muốn được yên tinh...
Nà ng thấy Vũ Nông đứng gần, quay sang nhỠNông:
- Anh Vũ Nông, anh là m ơn bảo anh nà y ra ngoà i giùm em.
Lư Hữu Văn nghe thế, ngồi xụp xuống, đầu tá»±a lên thà nh giưá»ng:
- Tiểu Song anh van em, em hãy ban cho anh cÆ¡ há»™i cuối cùng, anh biết lá»—i mình rồi, lần nà y là lần cuối, anh thá» là anh sẽ không bao giá» cá» bạc nữa.. Mấy lần trước em Ä‘á»u tha thứ cho anh, thì lần naỳ em hãy ban cho anh má»™t ân huệ cuối cùng. Anh sẽ chấn chỉnh là m nguoì chồng tốt, anh sẽ viết văn trở lại, anh tháºt sá»± là m chứ không nói nữa.. Ãá»i anh chỉ có mình em và bây giá» có con nữa, chỉ có hai nguoì là thân nhân cá»§a anh. Anh thá» là anh sẽ sống vì hai mẹ con em, cố tạo cho mình má»™t sá»± nghiệp..
Lá»i cá»§a Hữu Văn chưa dứt thì Tiểu Song đã vá»›i tay lên đầu giưá»ng bấm chuông gá»i y ta. Láºp tức có nguoì cá»§a bệnh viện bước và o. Hữu Văn thấy ngượng vá»™i đứng dáºá»µ Cô y tá há»i:
- Cô gá»i việc gì thế
Tiểu Song nhìn Hữu Văn với guong mặt lạnh. Guong mặt của cái ngà y đầu tiên Tiểu Song đến nhà tôi trong bộ áo đen. Chợt nhiên tôi hiểu khi nguoì ta đến tột cùng đau khổ thì cảm xúc cũng trở thà nh trơ cứng lạnh băng.
- Cô là m Æ¡n má»i ông nà y ra ngoà i.
Cô y tá thoáng ngạc nhiên nhìn Song , rồi nhìn Hữu Văn. Vũ Nông thấy tình hình căng thẳng nên bước đến nắm tay Hữu Văn:
- Thôi được rồi, cáºu Văn qua đây ngồi yên, đừng nói gì hết để Tiểu Song nghỉ ngÆ¡i, cô ấy còn mệt.
Hữu Văn ngoan ngoãn theo Nông trở lại ghế ngồi, tay chống ngồi yên. VÅ© Nông nháy mắt vá»›i cô y ta. Cô như chợt hiểu, mỉm cưá»i: Chuyện vợ chồng! Rồi bước tá»›i cạnh chai dịch truyá»n, sóat lại dây dẫn, sá» mạch ở cổ tay Tiểu Song và nói:
- Cô nà y hồi sức nhanh lắm đấỵ
Và bá» ra ngoà i. Còn lại chúng tôi ngồi yên. Má»™t đêm không ngá»§ cả hai chúng tôi đêù mệt má»á»‹ Nhưng không ai dám bá» Ä‘i. Vì tôi biết cá tÃnh cá»§a Tiểu Song rất cứng cá»á»‹ Sợ khi chúng tôi Ä‘i rồi, há» lại cãi nhau, và đó là má»™t sá»± cấm kỵ lá»›n, vì Tiểu Song còn yếu, còn nguy kịch.
Anh VÅ© Nông kéo chiếc ghế xếp ra bảo tôi nằm, tôi ngoan ngoãn nghe lá»á»‹ Vừa đặt lưng xuống là ngá»§ ngaỵ Khi chợt tỉnh thì trá»i đã sáng. Trên ngá»±c tôi có cả chăn, tôi mở mắt ra gặp ngay nụ cưá»i cá»§a Nộị
- Thi Bình, mẹ con đã gá»i dây nói cho Ngân hà ng xin cho con má»™t ngà y phép. Con khá»i lo gì cả, bây giá» vá» nhà ngá»§ Ä‘i, ở đây đã có Ná»™i, VÅ© Nông cÅ©ng đã vá» ban nãy rồi.
Tôi vừa dáºy, sá»± lũòi biếng cÅ©ng muốn vá» ngay nên quay sang Tiểu Song . Tôi thấy nà ng đã thức, nằm yên trên giưá»ng bệnh, mắt mở to như Ä‘ang suy nghÄ© cái gì đó. Ná»™i bước tá»›i lấy lÅ©á»c chải tóc cho Tiểu Song nói:
- Con rá»a mặt, rồi chải tóc là tuoi ngaỵ Ná»™i đã há»i bác si rồi, ông ta nói bao giá» cắt chỉ xong là con có thế vá», ráng mà ăn cÆ¡m bệnh viện thêm má»™t tuần nữa thôi con, là có quyá»n bế con vá» vá»›i Nộị
Ná»™i có nụ cưá»i rất hiá»n, Tiểu Song gá»i:
- Nội ơi!
- Gì con?
- Và o bệnh viện lần naỳ, con đã là m Ná»™i tốn hết bao nhiêu tiá»n rồi
Nội trách yêụ
- á»i cái con nhá» nà y Có bao nhiêu đâu mà cÅ©ng thắc mắc. Nếu con thương Ná»™i thì cố tịnh duõng cho mau là nh, con hết bệnh là Ná»™i thấy vui rồi.
Tiểu Song có vẻ xúc động:
- Nội ơi Khi ra viện rồi con sẽ muốn một ngôi nhà riêng để ợ
Nội nói.
- Ãừng có nói tầm phà o nữa.. Ra viện xong con hãy còn trong tháng dù không tiện ở nhà Ná»™i, thì con cứ ở nhà con. Ná»™i sẽ dá»n sang đấy chăm sóc cho con, cho em bé được đầy tháng Ná»™i sẽ vá».
Ná»™i là nguoì rất hiểu biết. Tôi hiểu đúng ra Ná»™i định đưa Tiểu Song vá» nhà tôi, nhưng vì tình trạng cÆ¡m không là nh canh không ngá»t giữa Tiểu Song vá»›i Hữu Văn, vì ở nhà tôi còn có ông anh Ä‘au khá»™ Nếu đưa Tiểu Song vá» biết đâu lại gây thêm bao nhiêu rắc rối khác.
Tiểu Song cũong quyết.
- không đâu Con sẽ không bao giỠtrở vỠngôi nhà đó nữa..
Và giá»ng nà ng như tắc nghẹn.
- Bây giỠcoi như con chẳng có nhà .
- Ãừng nói báºá»µ Ná»™i nói con là đuá chaú thứ ba cá»§a Ná»™i, sao con nói váºy? Con chẳng coi Ná»™i là Ná»™i cá»§a con nữa ư?
Tiểu Song rơi nước mắt:
- Sao Ná»™i lại nói thế Con đâu bao giá» dám há»—n láo vô Æ¡n như váºy? Con... Con xấu hổ quá, Ná»™i thương con, Ná»™i quý con.. má»›i cho con chiếc mặt ngá»c váºy mà con cÅ©ng để mất.. Con không dám nhìn mặt Nộị
Nội nói, mà mắt cũng đã đỠhoẹ
- Trá»i Æ¡i, sao con ngu váºá»µ Cái mặt ngá»c kia chỉ là đá, có đáng bao nhiêu tiá»n đâu Lúc Ná»™i cho con, chá»§ Ä‘Ãch không phải là vì nó quý báu mà nói cho con như cho chiếc bùa há»™ mệnh trừ tà thôi. Nếu nó chẳng ngăn được vợ chồng cãi nhau, đánh nhau, thì rõ rà ng là nó không có tác dụng tốt, bá» mất cÅ©ng không sao mà buồn là m gì?
Tiểu Song oà khóc.
- Tại Ná»™i không biết. Ãối vá»›i con chiếc mặt ngá»c kia là tuá»ng trưng cho con biết, con có má»™t mái ấm gia đình, con được Ná»™i, hai bác và các anh chị đùm bá»c yêu quÃ, chứ không phải là má»™t đứa mồ côi Vá»›i con nó không phải là má»™t hạt ngá»c, má»™t hòn đá vô tri vô giác, mà là má»™t bảo váºt quà giạ
Nội lấy khăn thấm nước mắt cho Tiểu Song .
- Thôi đừng khóc nữa.. Con đừng khóc, vì mÆ¡i sinh trong tháng mà khóc nữa sau mắt sẽ kém đấỵ Chiếc mặt ngá»c cÅ©ng không có gì đáng giạ Con đừng để Ná»™i khóc theá»
Lư Hữu Văn vẫn còn ngồi yên ở một góc phòng, Nội ngoắc lại
- Văn, còn chỠgì nữa mà không đến đâỷ
Lư Hữu Văn bước tới, Nội nói:
- Sao không xin lỗi vợ mà y đi, suýt nữa mà y đã giết cả con của mà ỵ
Tiểu Song quay mặt đi nói:
- Con không muốn nhìn mặt anh ấy nữa, con muốn vinh viễn không thấy anh ấỵ Nội cho con được ly dị
Chúng tôi ngỡ ngà ng. Lần đầu tiên tôi má»›i nghe Tiểu Song cương quyết nói đến hai chữ đó. Lư Hữu Văn cÅ©ng có vẻ gặp bất ngá», anh chà ng cuống quÃt.
- Tiểu Song , anh đã biết lá»—i cá»§a anh, em muốn xá» thế nà o cÅ©ng được, nhưng mong em đừng nói đến hai chữ ấỵ Anh không muốn ly dị, em hãy nghÄ© đến con chúng ta, đừng để nó vừa chà o Ä‘á»i đã phải đứng trước cảnh gia đình tan vỡ ... Em Tiểu Song , anh van... em.
Phải thú tháºt là lá»i nói cá»§a Hữu Văn rất xúc động, nhìn cách anh ấy diá»…n đát sá»± Ä‘au khổ, bứt rứt, hối háºn, tôi không cầm được nước mắt, nói chi Tiểu Song ? Và Tiểu Song cÅ©ng khóc oà lên. Ná»™i vừa lau nước mắt cho Tiểu Song vừa nói:
- Chuyện ly dị là chuyện quán trá»ng, đâu phải giáºn là cứ nói đâu con. Hôn nhân gắn liá»n vá»›i cuá»™c Ä‘á»i khi con đã yêu đã lá»±a chá»n thì coi như định mệnh đã an bà i, cuá»™c sống chung có thế nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng phải gắng mà chịu đựng nhau. Tiểu Song , dù thế nà o Ä‘i nữa, Hữu Văn cÅ©ng nó cÅ©ng đã biết lồi rồi. Con cÅ©ng nên nghÄ© đến Ná»™i, đến con cá»§a con mà tha thứ cho nó má»™t phen nữa Ä‘i con.
Tiểu Song chỉ váºt vã khóc, khóc cho đã nư. Nà ng khóc đến độ vết thương ở bụng nhói Ä‘au, phải hét lên. Hữu Văn vá»™i vã bước tá»›i ôm lấy vợ
- Tiểu Song , em hãy nghe lá»i Ná»™i, tha thứ cho anh má»™t lần cuối cùng, anh hứa sẽ không để em buồn, em Ä‘au khổ vì anh nữa.. Anh thá», anh sẽ cố gắng yêu em gấp bá»™i, anh sẽ chăm sóc em, nếu không là m được như váºy, kiếp sau anh sẽ chẳng là m nguòị
Tiểu Song vẫn khóc, nhưng bây giỠnà ng đã chịu nhìn Văn. Cái nhìn đầu tiên từ lúc và o bệnh viện.
- Em không tin anh đâu anh Văn. Anh hoà n toà n không đáng tin cáºá»µ
- Anh xin thế.
- Anh đã thỠquá hà ng trăm lần rồi.
Lư Hữu Văn đau khổ nhìn Tiểu Song nói.
- Nhưng đây là lần cuối cùng.
Má»™t đêm không ngá»§ và dà y dò, đã khiến Hữu Văn trông tháºt tiá»u tụy, râu cằm lởm chởm. Tiểu Song đưa tay sá» và o đấy nói.
- Anh Văn, anh phải đi cạo râụ
Hữu Văn cúi xuống, vùi đầu vaò tấm chăn đắp trên nguoì Tiểu Song , nước mắt rà n rụạ
Nội đứng lên phũi phũi tay nói:
- Ồ! quên. Tới giỠNội chưa ăn sáng. Thi Bình con đói chuả
- Dạ con cũng đói rồi.
- Váºy thì ta ra ngoà i kiếm cái gì ăn Ä‘i.
Ná»™i vá»™i kéo tay tôi, ra tá»›i cá»a nguoì còn quay lại nói.
- Hữu Văn, Ná»™i cho con biết, lần sau mà con còn nguá»c đãi vá»›i Tiểu Song nữa, thì Ná»™i sẽ Ä‘áºp gãy cổ con, Ná»™i không tha đâu
Rồi Nội mới chịu đi.
Nhìn mái tóc bạc, chiếc lưng còng của Nội, tôi thấy Nội tôi dễ thương vô cùng.
Ra đến cổng bệnh viện, tôi thấy anh Thi Nghiêu Ä‘ang Ä‘i và o. Thấy tôi và Ná»™i, anh đứng lại Guong mặt anh còn thiểu não hÆ¡n cả Hữu Văn. Có lẽ suốt đêm đã không ngÅ© Anh há»i:
- Sao? Tiểu Song thế nà o thằng chồng cá»§a cô ấy đến rồi phải không? hay lắm, anh Ä‘ang tìm hắn đâỵ Tìm hắn để thanh toán chuyện hắn nguá»c đãi vợ
Nội nắm tay Nghiêu lại:
- Nà y mi có Ä‘iên không? Ba muoi tuổi đầu rồi mà cái gì cÅ©ng không biết. Ãừng và o nÆ¡i ấy, nếu con thông minh. Con và o chỉ là m khổ Tiểu Song thêm thôi. Con Ä‘i vá»›i Ná»™i nà y, hôm qua tá»›i nay, con đã không ăn, không uống, không ngá»§, có gì lại khổ Ná»™i, cùng Ná»™i ăn sáng nhẻ
Anh Thi Nghiêu trừng trừng mắt:
- Nôị Ná»™i không đứng vá» phÃá con ư?
Nội nói.
- đứng vá» phÃa con? Ãể phá hoại hạnh phúc gia đình cá»§a nguoì khác? Ãể Ä‘oạt vợ nguoỉ Con có cho cổ lá»— há»§ láºu gì cÅ©ng được, nhưng Ná»™i không thế đứng vá» phÃa con trong chuyện nà y được.
Thi Nghiêu trợn mắt:
- Ná»™i biết đấy, con khá» khạo, Ä‘iên rồ ngay từ nhá»›. Con ngang buóng. Cả chÃnh con cÅ©ng biết, nhưng con biết là m sao hÆ¡n? Ngay từ khi Tiểu Song Ä‘i lấy chồng, con đã tá»± nhá»§ lòng nếu Tiểu Song tìm được hạnh phúc, thì con xin cúi đầu trước định mệnh, nhưng nếu Tiểu Song Ä‘au khổ thì con sẽ không bao giá» là m kẻ bà ng quang.
Tôi trợn mắt.
- Rồi bây giỠanh định là m gì?
- Em biết còn phải há»i, Thi Bình. Anh sẽ không để yên thằng Hữu Văn đâu
Nội nói.
- Ãừng có Ä‘iên. Há» Ä‘ang là m là nh vá»›i nhau ở trá»ng, con và o chỉ để phá đám.
Anh Thi Nghiêu lạnh lùng.
- Tháºt ư? Rồi con sẽ chá», chá» xem.
Anh Thi Nghiêu nói, và đứng tá»±a nguoì và o cá»™t đèn, nhìn lên khung cá»a kiếng cá»§a bệnh viện.
Gió mùa đông đã đến, thổi luồn qua áo khoác cá»§a anh, phần pháºt. Tôi cảm thấy lạnh, nhưng anh vẫn đứng yên.
Tôi và Nội nhìn nhau.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:58 PM.
|

02-06-2008, 02:37 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 18
Ngà y Tiểu Song xuất viện, để giữ lá»i, Ná»™i đã dá»n theo Tiểu Song để chăm sóc, vừa phụï coi trước coi sau. Ná»™i là m đủ thứ thức ăn, nà o gà nấu ruợu, gan heo chứng, hạt sen nấu táo đỠđể cho Tiểu Song bổ duõng. Ná»™i nói riêng vá»›i chúng tôi.
- Tá»™i nghiệp nó, không cha, không mẹ, không ai chăm sóc, sống quá khổ, váºy mà lại có thằng chồng...
Nói tá»›i đó, Ná»™i lại thở dà i. Ná»™i không nói tiếp nhưng chúng tôi cÅ©ng hiểu Má»™t tháng Ná»™i ở nhà Tiểu Song , theo lá»i Ná»™i kể thì Hữu Văn cÅ©ng tá» ra khá ngoan, má»—i ngà y Ä‘i là m vỠđúng giá», ngá»§ thì ngá»§ ở phòng khách, chỉ có thỉnh thoảng là thở dà i. Ná»™i há»i tại sao thì Hữu Văn nói đại hoại như: Con tạo trá»› trêu, Sống bất cáºp thá»i, Ãịnh mệnh éo le, hoặc: Nguoì hiá»n không gặp may Ná»™i còn nói:
- Sao thằng Nghiêu nhà mình nó cÅ©ng há»c đại há»c mà nói chuyện văn chương gì tao cÅ©ng hiểu, còn Hữu Văn mở miệng ra là nói toà n từ cao siêu là m sao, có khi nghe mà nghÄ© hoà i chẳng biết nói nói gì?
Tôi nghÄ© sá»± hiện diện cá»§a Ná»™i trong nhà Văn đã Ãt nhiá»u ảnh hưởng đến nếp sống tá»± do cá»§a Văn. Cái sống lại sau cái chết cá»§a Tiểu Song cÅ©ng phần nà o tác động đến tâm hồn chà ng, cảm xúc há»—n đôn kia là m cho tình cảm Văn bị giằng co, bị căng thẳng. Con gái cá»§a Tiểu Song được đặt tên là San San. Vừa đầy th'ang tuổi đã tròn, dá»… thương vô cùng. Nó có cái đôi mắt to Ä‘en cá»§a Tiểu Song và cái miệng hay cưá»i, má»—i lần tôi ghé quá thăm Ä‘á»u nghe Tiểu Song nói:
- Chị Thi Bình, bây giá» em đã có con, em đã là m mẹ, em không còn là nguoì chỉ có má»™t thân trên cõi Ä‘á»i naỳ, má»—i lần nhìn con thấy nó cưá»i là bao nhiêu phiá»n muá»™n tan biến hết. Em sẽ cố gắng là m nhiá»u tiá»n, cố gắng lo cbo con em no đủ, ấm áp, sống vui, hồn nhiên, và truá»ng thà nh nên nguòị
Tôi chưa là m mẹ, nên cÅ©ng chưa ý thức hết sá»± yêu con cá»§a Tiểu Song . Tôi chia vui vá»›i nà ng, nhưng từ tiá»m thức, tôi vẫn cảm nháºn má»™t sá»± lo lắng. Có má»™t cái gì không ổn trong câu nói cá»§a Tiểu Song . Sao không há» nghe nà ng nhắc đến Hữu Văn? Tiểu Song đã bắt đầu Ä‘i lại bình thưá»ng, không những thế nà ng bắt đầu sáng tác trở lại, và các tác ph ẩm có được Tiểu Song Ä‘á»u đưa cho Ná»™i để chuyển lại cho anh Thi Nghiêụ
Di nhiên, không phải bất cứ tác phẩm nà o cá»§a Tiểu Song cÅ©ng Ä‘á»u có nguoì mua, cÅ©ng Ä‘á»u được hát, nhưng nhá» sá»± nâng đỡ cá»§a anh Thi Nghiêu, nên từ từ nguoì ta đã biết đến tên tuổi cá»§a nà ng. Tiểu Song cÅ©ng rất nhẫn nại, chỉ cần nghe công ty dÄ©a hát chê má»™t Ä‘oạn nà o, là nà ng sưả ngay, nhÆ¡ thế mà ngoà i bản Bên Dòng Nuá»›c, những tác phẩm khác như CÆ¡n MÆ¡, Con Ä‘uòng nhá», Những Ä‘iá»u mÆ¡ ước, Ở táºn trá»i cao, Tiếng chim v..v... Ä‘á»u được phổ biến, nhá» váºy mà cuá»™c sống gia đình cÅ©ng khá ổn định.
Trong khoảng thá»i gian nà y, giữa tôi và VÅ© Nông có má»™t xung đột nhá»›. VÅ© Nông muốn chúng tôi phải là m lá»… cưới trong tháng mưá»i, còn tôi lại định để xa hÆ¡n. VÅ© Nông nói:
- Em không thấy Tiểu Song như váºy, mà đã có con, chúng mình không lấy nhau thì đợi mãi đến bao giá»?
Chuyện tôi không định lấy chồng ngay chá»§ yếu cÅ©ng vì không khà gia đình tôi. Sau ngà y chị Thi Tịnh lấy chồng, há» ra riêng và gia đình tôi đột nhiên lạnh hẳn. Lúc trước tối na`o phòng khách cÅ©ng đầy nguoì nói cưá»i ồn à o, còn bây giá» khi mà n đêm buông xuống, phòng khách chỉ còn lại có ba mẹ và Ná»™i, há» thuòng ngồi nhìn nhau. Nuôi con lá»›n lên để rồi thế nà y ư? Má»™t cảm giác buồn buồn, tôi có muốn ở lại gia đình thì thá»i gan cÅ©ng chẳng còn dà i bao lâu, vì năm nay tôi đã hai muoi ba tuổi
Cái nhân váºt trở thà nh vấn đỠlá»›n nhất trong gia đình tôi hiện nay là anh Thi Nghiêụ Sau ngà y Tiểu Song ngã bệnh, anh Nghiêu đã trở nên Ãt nói, má»—i ngà y Ä‘i là m vá» anh lá»§i thá»§i vá» phòng riêng cá»§a mình, không nói, không cưá»i, chúng tôi thấy anh chẳng nghe anh có bạn gái, cÅ©ng không thấy đỠcáºp đến chuyện hôn nhân. Cuá»™c sống cá»§a anh Nghiêu dÃnh liá»n hẳn vá»›i Công ty truyá»n hình. Anh là m hết má»i việc hình như để quên lãng, anh cÅ©ng giúp Tiểu Song soạn nhạc .
Nội và ba mẹ tôi biết anh Thi Nghiêu vẫn còn yêu Tiểu Song , tuy không nói ra nhưng nguoì cũng buồn.
- Không lẽ nó ở váºy suốt Ä‘á»i sao?
- Nguoì ta đã có chồng có con, có muốn thế nà o cũng không được. Tại sao nó không quên đi và tìm đến tình yêu với một nguoì khác?
Chỉ có Nội là hiểu anh Thi Nghiêu, Nội nói:
- Thôi kệ ná» Nghiêu nó đã khổ nhiá»u rồi, nói vô chỉ khiến nó khổ thêm, thá»i gian sẽ là liá»u thuốc quên lãng. Có nôn nóng cÅ©ng chẳng giúp Ãch gì được cho nó đâu
Nhưng thá»i gian như tá» ra vô giạ Tối hôm ấy anh Thi Nghiêu cùng Tiểu Song hẹn gặp mặt Giám đốc má»™t công ty dÄ©ahát tại vu truòng để thảo luáºn việc ký hợp đồng. -Dây là má»™t hợp đồng rất quan trá»ng vì có tÃnh cách dà i hạn, nên phải có sá»± hiện diện cá»§a Tiểu Song . Di nhiên là có tôi vá»›i VÅ© Nông Ä‘i kèm và Ná»™i có bổn ph áºn giữ cháu San San.
Tôi không sao quên được, cái hình ảnh cá»§a Tiểu Song hôm ấỵ Cô mặc chiếc robe Ä‘en đơn giản nhưng cÅ©ng tháºt bắt mắt, tóc búi cao để lá»™ cổ trần hÆ¡n, tạo ra má»™t dáng dấp cao quý, má»™t thứ PH airladỵ
Không khà cá»§a há»™p đêm khá trang nhã, má»—i bà n là má»™t chiếc nến con, còn Ä‘en` trần thì núp trong những chiếc bản lá» tạo thà nh ánh sáng mỠảỠTiểu Song nói chuyện âm nhạc vá»›i ông Giám đốc, nói chuyện hợp đồng và hỠđã thá»a thuáºn rất nhanh, viên Giám đốc vì báºn việc nên kiếu từ trước. Tiểu Song cÅ©ng định vá», nhưng anh Thi Nghiêu đã cháºn lại:
- Lâu lắm rồi Tiểu Song đâu có dịp ra ngoà i đâu? Tại sao không ngồi lại một chút cho vuỉ
Tiểu Song liếc nhanh anh Thi Nghiêu, rồi lặng lẽ ngá»—i xuống, ban nhạc bắt đầu bản nhạc nhẹ, âm thanh rất quen thuá»™c, má»™t nam ca si bước ra má»›i Micro trên tay, không biết vô tình hay cố ý, anh ta huóng vá» phÃa bà n chúng tôi và giá»›i thiệu bản nhạc anh sắp hát: Bên Dòng Nước. Nghe đến tên bản nhạc , Tiểu Song có vẻ bà ng hoà ng, nà ng liếc nhanh vá» phÃa anh Thi Nghiêụ Anh Nghiêu nói:
- Tiểu Song cÅ©ng biết đó, hồi nà o tá»›i giá» tôi không há» khiêu vu vì chiếc chân thá»t cá»§a tôi nhưng hôm nay Tiểu Song có thế giúp tôi phá vỡ mặc cảm đó chứ?
Tiểu Song lặng nhìn anh Nghiêu, nà ng cũng có vẻ xúc động, duói âm điệu nhẹ nhà ng của Bên Dòng Nước, Tiểu Song nói:
- Em không biết khiêu vụ
- Váºy thì cả hai ta Ä‘á»u chưa há» khiêu vu qua lần nà o. Sao chúng ta không thá» má»™t lần xem?
Lần đầu tiên tôi má»›i thấy anh Thi Nghiêu cá»§a tôi biết cách diá»…n đát ngôn ngữ vá»›i bạn gái và giữa lúc chúng tôi còn tuá»ng mình Ä‘ang nằm mÆ¡, thì Tiểu Song đã đứng dáºy theo anh Thi Nghiêu ra sà n nhảỵ VÅ© Nông không chịu kém, nắm lấy tay tôi:
- Mình cũng ra chứ?
Tôi và VÅ© Nông quyện nhau ra sà n nhảy, chúng tôi cố tình kéo sát đến gần anh Nghiêu và Tiểu Song , để xem xem há» nói vá»›i nhau những gì, nhưng chỉ thấy há» yên lặng. Anh Nghiêu vòng tay qua nguoì Tiểu Song , mắt say đắm, còn Tiểu Song yếu Ä‘uối trong vòng tay anh Nghiêu, vá»›i ánh mắt van xin, như váºy là hỠđã nói vá»›i nhau bằng mắt.
Bản nhạc dứt, nhưng anh Thi Nghiêu vẫn không buông Tiểu Song ra, và nam ca si kia lại tiếp liên` bản CÆ¡n Mợ Hết bản nhạc đó má»™t ca si khác vá»›i bản nhạc Ở Táºn Trá»i Cao, rồi Những Ä‘iêù mÆ¡ ước, DÄ© Vãng... tất cả Ä‘á»u là những bản nhạc cá»§a Tiểu Song . Tôi chợt hiểu tất cả Ä‘á»u đã được anh Thi Nghiêu sắp đặt trước. Tôi bối rối nhìn VÅ© Nông. Rồi má»i nguoì trở vá» bà n vá»›i những cảm xúc khác nhau, Tiểu Song uống má»™t ly cam vắt, còn anh Thi Nghiêu chỉ tá»±a và o ghế và hút thuốc. Tiểu Song có vẻ vui, nà ng không giấu được lòng mình, nói vá»›i anh Thi Nghiêu:
- Lần sau em sẽ viết má»™t bản nhạc vá»›i tá»±a đỠlà Phải chi Ãừng Quen Anh.
Anh Thi Nghiêu nói.
- Hay lắm. Trong đó nên có những câu như thế nà y: Phải chi đừng quen em thì đâu có buồn Ä‘au, nhưng quen em cÅ©ng là niá»m vui, vì buồn Ä‘au còn hÆ¡n chẳng có.
Tiểu Song nhìn Thi Nghiêu vá»›i ánh mắt long lạnh. Tôi thấy tim Ä‘áºp mạnh, váºy là không được, không được! không thế để cho rắc rối lại xảy đến, tôi nhẹ đá chân anh Thi Nghiêu duói bà n. Anh Nghiêu như hiểu ý tôi, anh thở dà i và quay mặt nhìn lên sân khấu, nÆ¡i má»™t nữ ca si Ä‘ang hát:
Mùa hoa đang nở nguoì ơi
Suong thắm cà nh hoa mơ ước
Tình yêu cần sự gần nhau
Ãừng để hoa rồi héo úạ
Tôi cũng thở dà i.
Tối hôm ấy từ há»™p đêm trở vá», tôi cà ng thấy bối rối hÆ¡n, tôi nói vá»›i anh Thi Nghiêu:
- Nếu tình trạng nà y kéo dà i, chắc có chuyện nữa qúạ
Sá»± linh cảm cá»§a tôi không phải là không có căn nguyên. Hai tuần lá»… sau má»™t chuyện bất ngá» xảy đến. Hôm ấy đã chiá»u, anh Thi Nghiêu nói là phải đến Tiểu Song để bà n chuyện là m ăn. TôI bảo váºy để em nhắn há»™ cho nhưng anh Thi Nghiêu không chịu, anh ấy nói là không có sao đâu, nói chuyện quang minh chánh đại chá»› có gì đâu mà sợ Anh ấy cÅ©ng hứa sẽ không gây gá»— vá»›i Hữu Văn.
- Anh bảo đảm với em, anh sẽ chẳng nói chuyện gì riêng tư hết.
Tôi cắn nhẹ môi:
- Tháºt ư? chá»› không phải anh muốn đến gặp Tiểu Song rồi muá»n cở
Anh Thi Nghiêu có vẻ giáºn.
- Thi Bình! Không lẽ anh không có quyá»n gặp Tiểu Song ả
Và anh quay nguoì định đi. Tôi thấy không ổn, nên rủ thêm Vũ Nông. Chúng tôi cả ba đến nhà Tiểu Song .
Nguoì ra mở cá»a cho chúng tôi là Tiểu Song . Nà ng rất vui khi thấy chúng tôi đến. Tôi Ä‘oán là Lư Hữu Văn lại vắng nhà và hình như Ä‘iá»u tôi Ä‘oán đúng. Chúng tôi và o phòng khách vẫn không thấy Văn, cô bé San San nay đã được năm tháng, trông mum mim dá»… thương, nó có khuôN mặt cá»§a mẹ VÅ© Nông nói:
- Bao giỠchúng ta mới có một đứa thế nà y hở em?
Tôi ngắt mạnh trên vai Vũ Nông một cái đau điếng, rồi quay sang Tiểu Song :
- Anh Văn đi vắng ư?
Tiểu Song vừa đi và o trong vừa nói.
- Không. Anh ấy đang ngũ
Tôi nhìn đồng hồ má»›i tám giá» tối, không biết sao Văn lại ngá»§ sá»›m váºá»µ không tiện há»i, nhưng hình như để trả lá»i câu há»i cá»§a tôi, tiếng Hữu Văn đã từ phòng ngá»§ vang ra:
- Cô không biết là tôi không khá»e, tôi lại báºn suy nghÄ© cho kết cấu cá»§a truyện dà i sắp viết ư? Cứ mang khách đến nhà , ồn quá!
Tiểu Song nói nhá» vá»›i Văn Ä‘iá»u gì, nhưng Văn vẫn lá»›n tiếng:
- Danh dự, danh dự ả Danh dự là cái con khỉ gì? Tại sao tôi phải giữ thế diện, danh dự cho khách của cổ
Tôi vá»›i anh Thi Nghiêu, VÅ© Nông nhìn nhau. Có lẽ chúng tôi đã đến không đúng lúc. Gia đình há» Ä‘ang ở trạng thái căng thẳng. Tôi nháy mắt vá»›i anh Thi Nghiêụ Cà ng nên đỠcao cảnh giác. Như váºy cáo từ chá» dịp khác thì hÆ¡n. Chúng tôi đứng dáºy, nhưng Tiểu Song đã từ bên trong bước ra:
- Xin lá»—i các bạn, nhà văn thiên tà i cá»§a tôi Ä‘ang báºn nằm trên giưá»ng chá» giải Nobel từ trên trá»i rá»›t xuống, nên không thế ra tiếp các bạn được.
Tiểu Song nói rất to, như cố ý để phòng trong nghe thấỵ Và kết quả trông thấy ngay "phùm!" tiếng cá»a xô mạnh và Hữu Văn trong chiếc áo thun đẫm mồ hôi từ trong xông ra, mặt giáºn dữ:
- Cô nói thế là thế nà o nói đi, nói đi!
Tiểu Song vẫn không kém, đứng thẳng lưng lạnh lùng:
- Tôi nói váºy không đúng ư? Lúc nà o cÅ©ng thấy anh chá» giải Nobel, cái thằng Nháºt lùn có cái gì đáng guòm đâu Kaquábata chỉ là má»™t cái móng tay cá»§a Lư Hữu Văn, thế mà cÅ©ng Ä‘oạt được giải Nobel! Anh nói giá»i lắm. Anh nằm đó, anh đợi, anh không biết lấy má»™t tác phẩm mà cứ chá» Nobel, thì tôi nghÄ© là chỉ có giải Nobel từ trên trá»i rá»›t xuống thôi, anh cứ nằm đó Ä‘i, nằm hoà i, biết đâủ
Lư Hữu Văn bước tá»›i, đưa tay lên. dáng dấp anh ta cao lá»›n còn Tiểu Song nhá» nhắn như cá»ng laụ Chỉ má»™t cái tát là Tiểu Song sẽ lăn ká»nh. Chúng tôi bối rối, anh Thi Nghiêu phải lên tiếng:
- Lư Hữu Văn, vợ chồng phải nhịn nhục nhau. Cáºu là đà n ông không có quyá»n đánh đà n bạ
Bà n tay của Hữu Văn bỠxuống, anh ta vẫn guòm guòm:
- đúng là đầu óc đà n bà !
Chỉ cần Hữu Văn nói thế là Tiểu Song nhảy tiếp và o:
- đúng rồi, đầu óc đà n bả Thế còn anh? Anh là đà n ông, anh phải là chá»§ gia đình, phải biết tÃnh tóan lo toan má»i thứ má»›i phải, chứ tại sao cái gì anh cÅ©ng giao hết cho tôi là sao?
Hữu Văn xanh mặt, nắn nắm tay lại đưa ra trước mặt Tiểu Song đe doạ:
- Tôi nói cô biết, cô đừng bức bách tôi. Tôi không muốn cho nguòi ta thấy cảnh đánh đà n bà , nhưng cô quá quắt quá, suy nghÄ© hạ cấp quá. Coi chừng, đừng tuá»ng có anh em Thi Bình ở đây là tôi không dám. Cô chua ngoa mấy câu nữa, cô biết tôi!
Thấy không khi qúa căng thẳng. Anh Nghiêu lại bất bình ra mặt, tôi chưa biết là m gì thì may thay, có tiếng San San khóc từ phòng vá»ng ra, tôi kéo Tiểu Song nói:
- Tiểu Song , đi và o đi, con đang khóc kìa, và o bế cháu ra đâỵ
Tôi đưa Tiểu Song và o phòng ngÅ© Liếc nhanh vá» phÃa VÅ© Nông nháy mắt, muốn chà ng tìm lá»i can ngăn Hữu Văn, cÅ©ng như để ngăn cuá»™c chạm trán có thế có giữa anh Nghiêu vá»›i Văn.
Tiểu Song thẫn thỠnhư nguoì mất hồn, bế con lên thay tả lót, pha sữạ Tôi đứng cạnh không có gì phụï giúp, cũng không biết nói năng gì để xoa dịu nà ng. Trong khi tiếng của Hữu Văn lại lồng lộng ngoà i phòng khách dội và o:
- Cô ấy khi nguoì lắm, kiếm được mấy đồng tiá»n tanh hôi, là coi thuòng chồng. Quà vị ban nãy thấy cái thái độ trịch thuá»ng đó chứ? Nói tháºt, nếu trước kia tôi mà biết mình sẽ gặp loại đà n bà nà y thì tôi đã ở váºy cho xong.
Có tiếng ho khúc khắc cá»§a anh Thi Nghiêu, rồi tiếng cưá»i cá»§a anh VÅ© Nông.
- gia đình nà o mà tránh khá»i lục đục, chuyện đó có gì đâu mà ông lại rùm beng?
Tiếng của Hữu Văn vẫn lớn.
- Nói cho các vị biết. Cái số tôi nó táºn cùng xui rồi. VÅ© Nông, cáºu nhá»› lại coi, lúc chúng ta cùng thi hà nh nghÄ©a vụ Cáºu thấy tôi có tà i không? Tôi có khiếu vá» văn chương không? khi mãn hạn vá», tôi đã định là sẽ không là m gì hết, chỉ để hết tâm trà cho việc viết lách mà thôi. Tôi đã định tâm là đã viết má»™t tác phẩm vá» Ä‘á»i phải không? Như váºy cáºu thấy là tôi đâu phải không có tham vá»ng, không lý tuá»ng đâu? Nhưng số tôi xui xẻo qúạ Ãùng má»™t cái đụng phải Tiểu Song . Cô ấy đã Ä‘em hôn nhân ra rà ng buá»™c lấy tôi. Khiến đầu óc tôi không còn minh mẫn. Tối ngà y bị váºt chất gò ép. Tôi phải Ä‘i là m, Ä‘i tìm việc là m để nuôi sống gia đình, tôI phải là m thân trâu ngá»±a! Ãi là m vá», thân xác mệt lả rồi lấy sức đâu mà viết? đúng ra cô ấy là nguoì yêu chồng, cô ấy phải an á»§i, dịu ngá»t vá»›i tôi, Ä‘an`g nà y lại len giá»ng chê tôi nà o là lũòi biếng, không biết phấn đấu, chỉ biết nói chứ không biết là m. Ãó có phải là cả cuá»™c Ä‘á»i tôi đã bị cô ấy dẫm nát rồi không? biết đâu chẳng có Tiểu Song tôi đã Ä‘oạt giải Nobel rồi Chá»› đâu khổ như vầỷ Tiểu Song đúng là má»™t tay Ä‘ao phá»§ giết chết cuá»™c Ä‘á»i tà i hoa cá»§a tôi.
Hữu Văn còn nói nhiá»u nữa.. Bao nhiêu tá»™i Ä‘á»u trút lên đầu Tiểu Song . những uẩn ức trong lòng Văn như suối chảy chưa ngừng. Tiểu Song không phải không nghe thấỵ Nà ng đứng yên như phổ tuá»ng, bá»™ mặt không cảm xúc, mắt trừng trừng, thái độ cá»§a Tiểu Song là m tôi sợ hãị Cái anh VÅ© Nông nà y, khi không rồi khÆ¡i mà u cho Văn nói năng lá»™n xá»™n. Chợt nhiên Tiểu Song đặt bình sữa xuống và nắm lấy tay tôi. Bà n tay lạnh giá:
- Tiểu Song , Tiểu Song là m sao thế
Tiểu Song ngã nguòi lên vai tôi, run giá»ng:
- Chị Thi Bình, em không còn chịu nổi nữa.. Chị có biết là m em khổ duòng nà o không? Em đã phải váºt vã vá»›i chÃnh mình. Nếu không có San San, chăc em đã tá»± sát chết mất.
Tim tôi Ä‘áºp mạnh:
- Ãừng có ý nghÄ© ngu xuẩn như váºá»µ Tiểu Song ạ Hữu Văn không cố tình xúc ph ạm em, anh ấy chỉ nói cho hả nói váºy thôi. Bình thuòng anh ấy vẫn tốt cÆ¡ mà ?
- Em không thế nà o chịu nổi nữa.. Má»—i lần thấy em đòi bá» nhà đi là anh ta lại quỳ xuống van xin năn nỉ, nhưng chỉ được hai phút là Văn lại huênh hoang. Lúc thì em là vị cứu tinh cá»§a anh ấy, khi em lại là đao thá»§ phá»§ ? Trên Ä‘á»i nà y sao lại có nguoì như váºy hở chị Thi Bình?
Tiểu Song há»i, đôi mắt lạnh và ngÆ¡ ngác nhìn tôi. Tôi cÅ©ng chưa biết trả lá»i sao thì nà ng lại tiếp:
- Chị Bình, chị nói đi, em đã lấy một thằng chồng thế nà o Hắn là thiên tà i hay chỉ là một thằng điên?
Bên ngoà i lại có tiếng Hữu Văn van g lên:
- Khi má»™t nguòi đà n ông có lý tuá»ng, có ý chà mà bị biến thà nh má»™t gã nô lệ cá»§a đồng tiá»n thì hắn còn là m được gì? Hắn chỉ có nước chui xuống má»™
Tiếng thét của anh Thi Nghiêu:
- Thôi im Ä‘i! Mà y không có quyá»n nói xấu Tiểu Song , đừng sỉ nhục nà ng. Bổn pháºn đà n ông cá»§a mà y đúng ra là phải Ä‘i là m ra đồng tiá»n để nuôi sống gia đình, chứ không để cho nguoì khác vá»— béỠÃó là chưa nói, Tiểu Song là m ra tiá»n nhiêù hÆ¡n mà y cÆ¡ mà ?
Giá»ng cưá»i cá»§a Hữu Văn vang lên, tiếng cưá»i là m tôi căng thẳng:
- Ha ha! Kiếm tiá»n ả kiếm tiá»n? Tất cả chúng bây là má»™t lÅ© giống nhau. Mầy nói đến chuyện kiếm tiá»n thì tao cÅ©ng muốn là m rá» Tiểu Song trình độ tá»›i đâu tao không rõ ư? Soạn nhạc? nhạc cá»§a cô ấy soạn ra đáng bao nhiêu đồng? nếu không dưạ và o mà y? không dưạ và o cái thế lá»±c, cái tên tuổi cá»§a mà ỷ thì là m sao có nguòi mua chứ? chúng bây đã là m Ä‘iá»u gì Ä‘en tối chúng bây kéo nhau đến vu truòng nhảy đầm. Tất cả những chuyện ấy tao biết hêt' chứ, phải không? Ãừng qua mặt. Mà y muốn cắm sừng tao ả
Lá»i cá»§a Hữu Văn chưa dứt,t hì tôi đã nghe "bốp!" má»™t tiếng, tôi hoảng hốt đẩy cá»a ra vừa kịp trông thấy anh Nghiêu rút tay lại, còn Hữu Văn ngã chổng lên bà n. Bình trà , ly tách, bút giấy Ä‘ang ngã ùa cả xuống đất. Tiểu Song bồng con chạy ra. Tôi hét:
- Anh Nghiêu!
Anh Nghiêu mặt Ä‘ang đỠgay, mắt trừng trừng, anh Ä‘ang hổn hển thở, chưa bao giá» tôi thấy anh Nghiêu giáºn dữ đến độ như váºá»µ VÅ© Nông nhảy tá»›i đứng cháºn giữa hai nguoì:
- Mấy nguoì là m cái gì váºy? Có gì thá»§ng thẳng nói, sao lại động tay động chân?
Anh Thi Nghiêu vẫn chưa nguôi cÆ¡n giáºn, vừa chỉ Hữu Văn vừa hét:
- Tao muốn Ä‘áºp vỡ mặt nó ra, cái thứ chó Ä‘iên không có tình nguoì, chẳng biết thiệt hÆ¡n gì cã.
Lư Hữu Văn đã ngồi dáºy, anh ta cÅ©ng giáºn dữ không kém, trừng mắt nhìn anh Nghiêu, Văn nghiến răng nói:
- Chu Thi Nghiêu, mà y đã ra tay trước, được rồi, muốn thì ta là m má»™t tráºn xem nà o. Tao đã định Ä‘áºp mà y má»™t tráºn từ lâu, nhưng thấy tá»™i nghiệp chiếc chân thá»t cá»§a mà ỵ Bằng không má»™t ngón tay cá»§a tao cÅ©ng đủ đưa mà y vá» chÃn suốị Bữa nay, tao vá»›i vợ tao cãi lá»™n, mà y lại dám cả gan bênh nó, mà y có tình ý vá»›i ná» Nếu yêu nó, sao mà y không cưới nó là m vở Mà y chÆ¡i cha tao, mà y không chịu cưới vợ, mà mà y lại ôm nó nhảy đầm.. Ãừng hòng giấu tao bất cứ chuyện gì cã.
Anh Thi Nghiêu giáºn Ä‘iên lên, anh nhảy tá»›i đẩy VÅ© Nông qua má»™t bên và vung thẳng tay và o mặt Hữu Văn, nhưng Hữu Văn đã đỠphòng trước, nên né được. Hai nguòi quần nhau, bà n ghế, chai lỠđã ngã tứ tung. Tôi hét lên:
- Anh VÅ© Nông! Anh là m gì mà đứng đấy như mất há»—n váºy? sao anh không can há» ra.
VÅ© Nông giáºt mình bước tá»›i nhưng cÅ©ng không sao can được cả hai. Tiếng hét tiếng la là m cho bé San San khóc thét, Tiểu Song vẫn đứng chết lặng.
- Tiểu Song , em bé khóc kìạ
Nhưng Tiểu Song không nghe thấy, nhìn hai nguoì đà n ông đang quần nhau trên đất, nói:
- Hữu Văn mắng anh Thi Nghiêu là thá»t chân, nhưng chị Thi Bình ạ! chị hãy cho anh Nghiêu biết, thá»t chân chẳng phải là táºt nguyá»n, chỉ có những kẻ đầu óc dÆ¡ bẩn, hà nh vi gian dối, vô trách nhiệm má»›i là kẻ táºt nguyá»n. Hữu Văn má»›i chÃnh là kẻ táºt nguyá»n.
Lá»i cá»§a Tiểu Song tháºt rõ khiến anh Thi Nghiêu Ä‘ang đánh nhau còn nghẹ Anh buông tay Hữu Văn ra, trố mắt. Hữu Văn thì như con hổ dữ, hùng hổ vung tay đánh. Anh VÅ© Nông đã kịp thá»i giữ lấy tay Văn. -Dánh không được hắn bắt đầu chứ?ị
- Tiểu Song , cô yêu hắn sao không lấy hắn Ä‘i, cô còn liá»u Ä‘i bênh vá»±c hắn. đúng là số tôi xui mưá»i tám kiếp má»›i gặp cô, má»›i lấy cô là m vợ Cô đã giết chết tuong lai cá»§a tôi, giết chết danh dá»± và hạnh phúc cá»§a tôi, khiến tôi không thế nà o thà nh công trên cõi Ä‘á»i nà ỵ Cô là má»™t thứ Ä‘ao thá»§ phá»§!
Tiểu Song im lặng lắng nghe một chút nói:
- Con tôi nó lại khóc.
Tiểu Song cắn nhẹ môi.
- Thế nà y thì là m sao sống được nữa..
Và nà ng quay nguòi đi và o phòng.
Còn lại Lư Hữu Văn tiếp tục chá»i rá»§a, tiếp tục trút lên đầu Tiểu Song trăm tá»™i ác. Cái thái độ lồng lá»™n cá»§a Văn là m anh VÅ© Nông không dám buông hắn ra, chỉ buông lá»i khuyên nhụ Còn anh Thi Nghiêu, vẫn ngồi yên trên sà n nhà ngÆ¡ ngẩn. Giữa lúc Ä‘o, tôi thấy cá»a phòng ngá»§ chợt mỡ Tiểu Song bế em bé, như cÆ¡n lốc chạy nhanh ra cá»a ngoà i. Tôi bà ng hoà ng, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi chỉ kịp hét:
- Anh Vũ Nông, đuổi theo, đuổi theo xem Tiểu Song đi đâu kìạ
VÅ© Nông buông vá»™i Hữu Văn ra, chạy ra cổng. Anh Thi Nghiêu cÅ©ng đứng báºt dáºy, tôi cÅ©ng thế. Ba chúng tôi cÅ©ng chạy theo ra nhưng Tiểu Song ở đâu chẳng thấỵ Có mấy chiếc Taxi Ä‘ang xuôi nguá»c. không biết Tiểu Song đã ngồi trên chiếc taxi nà o. Tôi chợt linh cảm má»™t Ä‘iá»u gì không haỵ
- Trá»i Æ¡i, phải Ä‘uổi theo, phải tìm cho được Tiểu Song nhanh lên!
Anh Thi Nghiêu luống cuống nhìn tôi, rồi chạy nhanh ra phổä Tôi quay đầu lại, thấy Hữu Văn Ä‘ang đứng tá»±a cổng bÆ¡ phá», nét giáºn dữ ban nãy đã biến mất, chỉ là má»™t khuôn mặt thiểu nãá»
- Chị Thi Bình, tôi đã là m gì thế Quá»· đã ám tôi, tôi chẳng há» có ý nói những Ä‘iá»u như váºá»µ đúng là quỉ ám. Tiểu Song hiểu tôi mà sao vẫn giáºn tôỉ Tôi Ä‘iên rồi, đúng là tôi đã Ä‘iên, sao tôi lại chá»iTiểu Song ? Tôi yêu nà ng mạ
VÅ© Nông chẳng tá» ra lưu ý lá»i biện bạch cá»§a Văn, anh nắm lấy tay tôi nói:
- Thôi chúng ta vá», anh đưa em vá» nhà trước, sau đó anh sẽ Ä‘i tìm Tiểu Song sau.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:59 PM.
|

02-06-2008, 02:51 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 19
Mãi tháºt khuya khi cả nhà đang ngồi đông đủ ở phòng khách, thì vẫn chưa tìm được Tiểu Song . Chị Thi Tịnh và anh Lý Khiêm nghe tin cÅ©ng đến. Anh Lý Khiêm đỠnghị Ä‘i báo cảnh sát, anh cÅ©ng tá»± động đến Sở cảnh sát dò tìm danh s'ach các nạn nhân giao thông. Anh VÅ© Nông thì đến Sở Ná»™i ChÃnh tìm danh sách khách trá» trong khách sạn. Chỉ có anh Thi Nghiêu là khùng nhất cứ lùng sục khắp nÆ¡i các phố Ãà i Bắc, cứ cách hai tiếng đồng hồ lại Ä‘iện thoại vá» nhà há»i tin Tiểu Song . Tôi há»i:
- Anh đang ở đâu thế
- Tìm Tiểu Song .
- Thà nh phố lớn như thế nà y, anh tìm ở đâu chứ?
- Anh đang ở trên cầu, nãy giỠcầu nà o anh cũng tìm hết rồi, từ cầu Trung Chánh, Trung Sơn đến Trung Hưng.
- Nhưng ở trên cầu là m gì có Tiểu Song ?
Giá»ng anh Thi Nghiêu run run:
- Anh sợ cô ấy nhảy sông tự tự Em có nhớ bản nhạc Bên Dòng Nước không? Anh có linh cảm, cô ấy sẽ nhảy sông.
Và anh Thi Nghiêu cắt ngang dây nói. Tôi thẫn thá» và liên tuá»ng đến cảnh anh Thi Nghiêu Ä‘ang há»›t hải Ä‘i từ cây cầu nà y sang cây cầu khác. Anh đứng bên nà y dòng.. sục sá»i tìm kiếm.. Bên Dòng nước... Bên Dòng Nước...
Sóng nước mây núi cỠnon xanh,
Có nguòi thiếu nữ đứng bên dòng..
Nguoì con gái cũ giỠnhư nước..
Trôi giữa dòng Ä‘á»i mắt đắng cay
Tôi nhá»› tá»›i bà i hát, rồi nhá»› tá»›i hình ảnh Tiểu Song lúc ngồi cạnh đà n vá»›i tấu khúc. Ãá»™t nhiên tôi rùng mình. tôi cÅ©ng linh cảm.. Biết đâu Biết đâu Ä‘iá»u anh Thi Nghiêu nghÄ© chẳng là sá»± tháºt.
Muòi hai giá» ruõi khuya Anh Lý Khiêm quay vá». Anh nhún vai và khóat taỵ Váºy là chẳng tin tức. Má»™t giá» khuya VÅ© Nông vá» kiếm hết tất cả khách sạn, vẫn không có tên Tiểu Song . Và má»™t giá» ruõi khuya, anh Thi Nghiêu cÅ©ng thất thiểu trở vá», anh không nói gì hết, chỉ đốt thuốc ngồi thở khói trên ghế tựạ
- Cầu nà o tôi cÅ©ng Ä‘i hết. Gió đêm tháºt lạnh và tháºt to, rồi suong mù, váºy mà Tiểu Song vẫn không thấỵ
Má»i nguoì Ä‘á»u ngồi đấy, dầu rất má»i mệt nhưng vẫn không ngá»§ được. Ai cÅ©ng Ä‘á»u lặng yên theo Ä‘uổi ý tuá»ng riêng cá»§a mình. Ná»™i thở dà i:
- Nếu biết sớm thế nà y, lúc ở bệnh viện, Nội đã không ngăn chuyện nó ly dị
Mẹ tôi trách chạ
- CÅ©ng tại anh Tư Canh hết. Ngay lúc má»›i gặp thằng đó, cứ khen nà o là có chà lá»›n, có lý tuá»ng, khác nguoì là m cho con nhá» phải xúc động. Ãã cứu nguoì thì phải cứu cho trá»n, con nhá» bây giá» khá»™ Biết váºy, cứ để cho nó ở lại Cao Hùng phải hÆ¡n không?
Cha tôi nói.
- Em nói thế cũng không phải. không lẽ em quên là lúc đầu em cũng khen lấy khen để Hữu Văn ư?
Chị Thi Tịnh nói.
- Chuyện nà y cha mẹ chẳng ai lá»—i cã. Tiểu Song đã yêu và chá»n Hữu Văn là m chồng, chứ đâu ai ép buá»™c đâủ Cái sai ở đây là do chÃnh Tiểu Song chá»n lầm nguòi chứ đâu phải cha mẻ
Anh Vũ Nông nói.
- Ai má»›i đầu mà không lầm? Má»›i tiếp xúc lần đầu ai lại chẳng thấy Hữu Văn tà i hoa, há»c thức rá»™ng? Phải nói ở đây chúng ta Ä‘á»u đánh giá saị
Nội tôi thở dà i.
- Há»± Bởi váºy cái gì mà thấy nổ qúa, phô truong quá, ta phải coi chừng. Chá»n chồng chá»n vÆ¡ cÅ©ng váºy, kiếm thứ thiệt thà Ãt nói coi bá»™ chắc ăn hon. Thôi bây giá» chúng con Ä‘i ngá»§ hết Ä‘i, mai còn phải Ä‘i tìm má»™t chuyến nữa đấỵ
Anh Thi Nghiêu cố chấp:
- Ai ngủ thì ngủ, con không ngủ, con ngồi đây đợi điện thoại
Tôi nói:
- Em cÅ©ng không ngá»§, vì có vô giưá»ng em cÅ©ng không nhắm mắt được.
Vũ Nông nói.
- Váºy tôi cÅ©ng thức vá»›i quà vị
- Tôi ở đây chỠtin tức.
Chị Thi Tịnh nói. Thế là chỉ có những nguoì lá»›n tuổi Ä‘i nghỉ, còn lại lá»›p trẻ tôi Ä‘á»u thức. Má»i nguòi ngồi yên, nghe cả tiếng gió thổi vi vu ngoà i vuòn vÆ¡"i ánh đèn và ng vá»t cá»§a cây cá»™t Ä‘en` hiu hắt. -Dêm tháºt tinh mịch, tháºt buồn, cô đơn, trái tim tôi thổn thức trong lòng. Tiểu Song ! Tiểu Song ! Bây giá» em ở đâu?
Lúc đó khoảng ba giá» sáng. Chợt nhiên có tiếng chuông cá»a reo Cả nhà ai cÅ©ng giáºt mình. Ai cÅ©ng đứng báºt dáºá»µ Anh VÅ© Nông là nguoì nhanh chân nhất, anh chạy ra mở cổng và chúng tôi ùa theo sau. Cổng vừa mở, VÅ© Nông hét lá»›n:
- Trá»i Æ¡i, Tiểu Song , Tiểu Song đã vá» rồi.
Tiểu Song đã vá», chúng tôi mừng qúa ôm lấy nhau. Ná»™i chỉ chấp tay nói:
- Nam mô a di đà Pháºt!
Kế tiếp chúng tôi thấy VÅ© Nông dìu Tiểu Song và o nhà . bước chân cháºp choạng mệt má»á»‹ Tiểu song phá» phạc như má»™t xác chết biết Ä‘i. Trên tay vẫn ôm chặt đứa con gái. Ãến thá»m, nà ng ngước lên nhìn chúng tôi, đôi mắt thất thần, sâu thẳm.
- Con không còn chỗ nà o khác để đi, nên phải đến đâỵ
Nói xong là Tiểu Song ngã xuống. Anh Thi Nghiêu nhanh tay đỡ kịp. Tôi láºp tức bế lấy đứa bé, để anh dá»… dìu Tiểu Song và o phòng khách. Ãứa bé được bá»c trong chăn dầy, nên ngá»§ rất hồn nhiên. Má»i nguòi rối rắm, chạy Ä‘i kéo bà n, kéo ghê. tiểu Song lại được đặt ngồi dá»±a trên ghế salon. Anh Thi Nghiêu ngồi gần đấy vừa vui vừa tá»§i, ngắm lại Tiểu Song . Tiểu Song uể oải nhuóng mắt lên nhìn tôi.
- chị Thi Bình, con tôi đâu?
Tôi nói.
- Con nó đang ngũ Em yên tâm đi, nó ngoan lắm.
- Tá»›i giá» uống sữa rồi đấy, lúc Ä‘i em không có mang sữa theá»
- Tôi sẽ đi mua ngaỵ
Anh Lý Khiêm nói và láºp tức chạy bay ra cá»áº¡ Tôi vá»™i réo theá»
- Nhớ mua bình sữa luôn nghen.
Nội nói.
- Ná»a đêm nữa hôm là m gì có ai bán bình sữả
Nhưng anh Lý Khiêm đã nói vá»ng lại:
- Nhà con có sẵn.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhìn chị Thi Tịnh cưá»i Chị Thi Tịnh đỠmặt:
- Bác si báo là có lẽ là có rồi, ông điên đó vừa nghe nói đã chạy đi lo đủ thứ tả lót, bình sữạ
Nếu không có Tiểu Song nằm bất động trên ghế, cái tin kia hẳn là m cả nhà tôi vui loạn lên. Nhưng bây giá» thì má»i sá»± lo lắng Ä‘á»u táºp trung bên Tiểu Song . Anh Thi Nghiêu sau khi nhìn Tiểu Song chán chê, đã Ä‘i và o trong là m má»™t ly ca phe nóng bưng ra. Ná»™i thì là m hai cái trứng chiên ốp la và mấy miếng bánh mị Ai cÅ©ng cho là Tiểu Song hẳn đói lã, mà tháºt váºy, Tiểu Song bưng ly ca phe lên uống muốn không nổị Tay nà ng run run, tôi phải bước tá»›i đỡ giùm, nà ng uống mấy há»›p, Tiểu Song có vẻ khá»e má»™t chút. Ná»™i lấy bánh mì kẹp trứng chiên đưa cho nà ng, Tiểu Song cầm lấy ăn ngaỵ Anh Thi Nghiêu ngồi đấy lặng lẽ nhìn, chăm chú nhìn ná»—i Ä‘au và thương cảm như hiện rõ lên mắt anh. San San buông tiếng khóc. Tiểu Song đưa tay muốn bồng con. Tôi vá»™i trao cháu bé cho nà ng, Tiểu Song khóc, những giá»t lệ rÆ¡i trên mặt con. -Dứa bé có vẻ đã đói, nó nuốt ngay những giá»t nước mắt đó. Tôi thấy má»§i lòng. không phải chỉ có má»™t mình tôi, mà tất cả má»i nguòi có mặt ở đấy Ä‘á»u rÆ¡i lệ Chỉ mấy phút sau, anh Lý Khiêm mồ hôi uót đẫm từ ngoà i trở vá», anh không ~ chỉ mang bình sữa, sữa bá»™t, mà mang cả tã lót và áo quần khiến chị Thi Tịnh nhìn thấy phải đỠmặt. Má»i nguòi lại báºn rá»™n lên, rá»a bình, ph a sữa, chỉ má»™t lúc sau là đứa bé có sữa bú, nó vừa bú vừa cưá»i, nụ cưá»i trẻ thÆ¡ vô tá»™i là m chúng tôi xúc động. Sau khi San San đã bú no, mẹ tôi đỡ lấy cháu ná»±ng nịụ
- May là chú Khiêm của con chu đáo, mang cả quần áo và tả lót, bằng không chắc con phải trần truồng.
Sau đó mẹ tôi và Ná»™i là hai nguoì báºn rá»™n nhất, pha nước tắm cho cháu, thoa phấn rồi thay quáà n áỠ-Dứa bé mát mẻ bắt đầu ngá»§ ngon, Ná»™i mang nó và o giưá»ng cá»§a nguoì, rồi quay ra phòng khách nói vá»›i Tiểu Song .
- Tiểu Song, Ná»™i đã chuẩn bị giưá»ng cho con, và o ngá»§ Ä‘i. Thấy chưa là m gì khổ như váºy, để mắt sưng húp thế
Và Nội ra lệnh:
- Tất cả đi ngủ hết, có chuyện gì ngà y mai sẽ nói.
Nhưng Tiểu Song đã ngăn lại:
- không được, ở đây có mặt đông đủ, xin tất cả hãy ở lại đây, tôi có chuyện muốn nói, bao giỠtôi nói xong đi nghỉ cũng không muộn.
Thế là má»i nguòi ngồi xuống, im lặng nghe Tiểu Song . Giá»ng cá»§a nà ng rất rõ rà ng và bình tinh.
- Ná»™i, hai bác và các anh chị, có biết không? Tối qua con đã bế cháu San San ra khá»i nhà , lúc đó con không muốn sống nữa, con quyết định hai mẹ con con cùng chết vì con không muốn thấy San San bị cha nó là m khổ, con đã nghÄ© mình và con cùng chết, như má»™t sá»± giải thóat, sẽ không còn những phiá»n muá»™n Ä‘au khổ bám theá» Thế là con gá»i má»™t chiếc Taxi, chúng con đến nhà ga xe lá»a, con định bao giá» xe lá»a chạy, con sẽ ôm con nhảy và o đầu máỵ Nhưng khi nhìn thấy Ä‘uòng rà y con lại do dá»±, con không nhẫn tâm để má»i nguoì nhìn thấy con cá»§a con chết mà thịt da be bét, thế là con bá» Ä‘i đến cá»a cống số 13, con định nhảy xuống nước nhưng đứng ở bên bá» nhìn xuống giòng nước lăn tăn, con lại cảm thấy không thế để cho con cá»§a con phải chết má»™t cách lạnh lẽo như váºá»µ
Bất giác tôi quay sang anh Thi Nghiêu Ä‘ang phì phà điếu thuốc, nhưng mắt anh đã long lanh những giá»t lệ
- ... Giữa lúc con còn Ä‘ang phân vân, thì chợt San San khóc, con cúi xuống nhìn nó má»™t khuôn mặt ngây thÆ¡ vô tá»™i, lòng con chợt bà ng hoà ng. Con có quyá»n giết mình, nhưng con không có quyá»n giết ná» Thế là con trèo lên khá»i bỠđê và lang thang khắp phố, con định tìm chá»— nà o an toà n để gởi lại cháu San San, và con cÅ©ng đã từng đến đâỵ
Tiểu Song ngừng lại nhìn chúng tôi. Bây giá» chúng tôi Ä‘á»u thấy tiếc rẻ, phải chi cho má»™t nguoì ngồi canh ở cá»a, thì biết đâu đã giữ được Tiểu Song . Nà ng lại tiếp:
- Con định đặt bé San San ở trước cá»a vì con biết ở nhà nà y ai cÅ©ng yêu trẻ chắc chắn là con cá»§a con sẽ được nuôi duõng nên nguòị Nhưng khi con đặt nó xuống, con lại do dá»± vì bé San San đã được sinh ra bởi con, nó là con cá»§a con, chứ đâu phải chaú cá»§a nhà há» Chu? Nó bị sanh ra chứ đâu phải nó muốn, con lấy tư cách và quyá»n lợi gì để từ chối cái nghÄ©a vụ cá»§a mình, Ä‘em gánh nặng trút cho nhà há» Chá»§ Thế là con lại bồng nó lên Ä‘i tiếp. Con lại nghÄ© con cái thì có cha có mẹ, nếu mẹ chết thì con phải sống vá»›i cha, thế là con lại bồng cháu trở vá» nhà cÅ©, nhưng rồi chợt nhiên con nhá»› lại lá»i Hữu Văn đã nói " Anh không muốn có con" Anh ấy đã bảo con, phải Ä‘i nạo thai từ đầu nhưng con không chịu, và con đã sinh ra ná» Con nhìn bé San San và nói "không, không được, mẹ không thế giao con cho cha vì cha con có yêu con đâủ" Sá»± tháºt là thế. Hữu Văn ngoà i những má»™ng tuá»ng trên Ä‘á»i, anh ấy không cần cái gì hết, nếu con giao bé San San cho anh ấy, thì nó sẽ sống bi đát hon là cùng chết vá»›i con, và thế là con Ä‘i mãi, không tìm được lối thoát, bồng con lang thang đầu Ä‘uòng xó chợ, bé San San bắt đầu đói, con lại không má»™t xu trong túị NÓ khóc con cà ng rối rắm hÆ¡n, con đã sống những giây phút hãi hùng nhưng con thấy mình vẫn còn trách nhiệm. Dù gì nó cÅ©ng là con cá»§a con. Con phải nuôi duõng nó nên nguoị Nó phải sống và đương nhiên con phải sống theá» Nhưng chúng con sẽ sống ở đâủ Con là má»™t đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn me, lại không có thân nhân, có chồng lại chẳng ra chồng. Suy Ä‘i tÃnh lại mãi con chỉ còn má»™t chá»— nuong tá»±a duy nhất là gia đình há» Chu nà ỵ Nghi thế, con lại trở vỠđâỵ
Tiểu Song dứt lá»i, cả nhà tôi Ä‘á»u rưng rưng nước mắt. Ná»™i bước đến ôm Tiểu Song và o lòng, nghẹn ngà o:
- CÅ©ng may là con biết suy nghÄ©, nhá» con biết nghÄ© chứ bằng không là nguy rồi! Từ nay vá» sau con đừng dại dá»™t như váºy nữa nghe, hứa vá»›i Ná»™i Ä‘i! Con hãy nhìn Ná»™i nẹ Bảy muoi mấy tuổi rồi mà Ná»™i vẫn yêu Ä‘á»i, còn con má»›i có chút xÃu, tuong lai còn dà i sao con đà nh tìm đến cái chết?
Anh Thi Nghiêu giỠmới mở miệng. Anh xúc động.
- Tiểu Song ! Từ rà y vá» sau em đừng như thế. Em không có quyá»n là m như thế nghe không?
Tiểu Song buồn buồn nhìn Nội rồi nhìn anh Thi Nghiêu:
- Vâng em hứạ Từ rà y vá» sau em sẽ không bao giá» tìm đến cái chết nữa.. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u, Ná»™i và hai bác cần giúp đỡ con.
Ná»™i há»i:
- Có chuyện gì con cứ nói, bất cứ chuyện gì dù khó khăn cách mất, Nội cũng sẵn sà ng giúp con.
Tiểu Song cúi đầu nhìn xuống, một lúc sau nói:
- Nội ơi, muốn thấy được ấu tri và sự sai lầm của m`inh thì phải có can đảm phải không Nộỉ Muốn thấy sự thất bại của hôn nhân thì cà ng phải dung cảm hơn... Khoan! khoan! anh Vũ Nông với anh Lý Khiêm đừng đi đâu hết, em đã đưa con em đến đây là em đã coi đây là nhà em, và các anh chị là nguoì trong gia đình, hãy ngồi lại nghe em trình bà y tất cã.
Chúng tôi ngồi lại, yên lặng. Tiểu Song thở daì rồi tiếp:
--Các anh chị có nhá»› lần đầu Hữu Văn xuất hiện ở đây không, anh ấy nói chuyện văn há»c, chuyện trước tác, nói vá» lý tuá»ng và sá»± ước mÆ¡, vá» thói Ä‘á»i và cả giải Nobel, dáng anh ấy quắc thước, giá»ng nói khoan thai, hùng hồn, em đã bị chinh phụïc hoà n toà n, rồi chúng em kết bạn. Trong thá»i gian bảy tháng Văn không viết được má»™t tác phẩm, Văn có hà ng trăm lý dá» Nhưng lý do quan trá»ng nhất là bởi vì em không lấy anh ấỵ Anh ấy đổ lá»—i vì không có nhà , không có má»™t cuá»™c sống ổn định, không có nguoì chăm sóc nên không là m sao viết được, cách lý luáºn và ngÅ©y biện cá»§a anh Văn thì ở đây ai cÅ©ng Ä‘á»u biết nhưng lúc đó vì em quá yêu Văn, quý trá»ng và sùng b'ai Văn cÅ©ng vừa lúc được anh Thi Nghiêu đưa cho mưá»i ngà n đồng tiá»n tác quyá»n, nên em quyết định lấy Văn để gÃup chà ng hoà n thà nh má»™ng ước. Chúng em lấy nhau rồi, em hoà n toà n sống cho anh ấy, em là m hết má»i việc để Hữu Văn yên tâm viết, nhưng anh Văn vẫn không viết được chữ nà o, thế là em lại giúp anh ấy nói dối, em Ä‘em lý do nà y lý do ná» ra để che giấu sá»± bất tà i cá»§a Văn, để các anh chị yên tâm, nhưng bên cạnh đó em cÅ©ng hết lá»i an á»§i, khuyến khÃch, để Văn không chán nản. Công việc nhà má»™t mình em gánh, nhưng cuá»™c sống gia đình cà ng ngà y cà ng khó khăn, đôi lúc vui miệng em nói thì Văn lại bảo đừng nhắc chuyện gạo, cá»§i, lá»a trước mặt anh ấy, muốn là m vợ má»™t nguoì sắp Ä‘oạt giải Nobel thì phải chấp nháºn cá»±c khá»™ Khi ở nhà không còn má»™t cắc bạc, em cÅ©ng không dám nói cho Văn nghẹ CÅ©ng may có anh Nghiêu cho chiếc đà n duong cầm kịp lúc, em thu được má»™t số há»c trò, kiếm tiá»n trang trải gia đình. Nhưng rồi Văn lại nói tiếng đà n cá»§a em đã Ä‘uổi mất cảm hứng cá»§a anh ấy, và há»c trò cá»§a em cÅ©ng bị Ä‘uổi luôn. Hữu Văn má»—i ngà y má»—i đổi tÃnh, trở nên thô lá»— , hở tà là anh giáºn, anh chứ?i, chá»ixong lại hối háºn, nhưng vì yêu Hữu Văn nên em bá» qua, em nghÄ© Văn bá»™i bạc như váºy vì ở và o thá»i kỳ qúa độ, má»—i má»™t thiên tà i Ä‘á»u có má»™t táºt xấu riêng cá»§a mình, chẳng hạn như Van Ghog, trong má»™t lần nổi Ä‘iên đã tá»± cắt tai cá»§a mình. Sau khi Văn kiếm được việc là m, cuá»™c sống cá»§a em chẳng những không thoải mái mà còn bi đát hon. Anh ấy bắt đầu chứ?i, trách em. Anh ấy bảo là vì em mà anh ấy phải Ä‘i là m, nên không lấy được giải Nobel! Chị Thi Bình!
Tiểu Song ngừng một chút nhìn tôi rồi nói:
- Chắc chị thắc mắc tại sao má»—i lần chị đến chÆ¡i Ä‘á»u thấy chúng em cãi nhaá»§ đó không phải là vì Văn không ua chị, mà chuyện cãi nhau cá»§a chúng em bấy giỠđã trở thà nh cÆ¡m bữạ Văn lúc nà o cÅ©ng nói: "Em là sao khắc cá»§a anh, và chuyện lấy em là má»™t lầm lẫn lá»›n cá»§a cuá»™c Ä‘á»i"
Anh Lý Khiêm chen và o:
- Tiểu Song , sống với những nguòi như thế là m sao em chịu nổi, sao không tìm cách xa nhau cà ng sớm cà ng haỷ
Tiểu Song quay sang nhìn anh Lý Khiêm:
- Anh tuá»ng là em chưa thá» qua sao? Em đâu phải là gá»— đá, em đã từng đỠcáºp vá»›i Văn, có Ä‘iá»u em chỉ vừa má»›i đỠnghị sống riêng là Văn đã nhảy đổng lên, em nói để anh ấy ở má»™t mình, anh ấy sẽ chuyên tâm viết. Nhưng Văn láºp tức ôm chầm lấy em hối háºn và khóc đổ lá»—i cho sức khá»e, vì bá»±c dá»c không viết được, anh ấy nháºn có lỡ lá»i, nhưng đó là lá»i vô tâm, lá»i quỉ ám, anh ấy ca em là thiên thần, nếu sống không có em anh ấy sẽ chết mất, và thế là em khóc, em phải ôm lấy anh ấy và lại vá»— vá». Em thá» là em sẽ không xa anh ấy và tha thứ tất cả, rồi Hữu Văn bắt đầu đánh bạc, từ đó cuá»™c sống là những chuá»—i ngà y táºn thế, tất cả những gì quà giá trong nhà có thế bán được, anh ấy Ä‘á»u chôm kể cả chiếc nhẫn cũóị Em đã khóc, đã van xin cầu khẩn, nhưng Hữu Văn bảo tại gia đình không có hạnh phúc, không ấm cúng nên anh ấy phải tìm thú vui bên ngoà i. Em đã suy nghÄ© kỹ và nghÄ© tháºt kỹ Ä‘iá»u Văn nói. không hẳn là không lý do, tại ta chưa đóng trá»n vai trò cá»§a nguoì vợ hiá»n, nhưng muốn là m nguòi vÆ¡ hiá»n thì phải là m sao? Văn lại nói: đánh bạc là má»™t thú vui quên lãng duy nhất, nhá» nó anh má»›i quên được sá»± Ä‘au khổ, quên được cái mà anh gá»i là thất bại cá»§a sá»± nghiệp viết lách. Trong đó nguyên nhân cÆ¡ bản nhất cá»§a sá»± thất bại là em.
Tiểu Song ngưng lại một chút, hớp một ngụm trà tiếp.
- Tóm lại, từ lúc quen vá»›i Hữu Văn , nghe Văn thao thao bất tuyệt, ph ê bình các nhà văn hiện đại không đáng má»™t xu cho đến lúc anh ấy chuẩn bị viết truyện dà i có tá»±a đỠGã Ãiên vá»›i Thiên Tà ị Em cÅ©ng không biết Hữu Văn là má»™t thiên tà i hay chỉ là má»™t gã Ä‘iên, là má»™t thánh nhân hay chỉ là má»™t gã vô tÃch sá»± Bây giá» thì em đã biết rồi, anh Hữu Văn không là má»™t cái gì hết, anh ấy chỉ là má»™t gã Chà lá»›n tà i hèn đáng thương. ChÃnh vì có chà lá»›n mà không có thá»±c tà i, nên anh Văn đã Ä‘au khổ, Ä‘au khổ tháºt sá»±, và em, em đã trở thà nh mục tiêu để anh ấy trút hết những căm há»n trong đầu.
Tôi để ý, cha Ä‘ang chăm chú nghe Tiểu Song nói. Và anh Thi Nghiêu thì lúc nhìn Tiểu Song thương hại, lúc lại giáºn dữ, nhưng anh ấy có vẻ cố gắng ká»m chế, Tiểu Song nói tiếp:
- Cuá»™c sống hôn nhân coi như hoà n toà n thất bạị Các anh chị có biết không, lúc đầu là sá»± sùng bái, chiêm nguõng, kế tiếp là sá»± đồng tình, rồi sau đó là thương hạị Khi nguòi đà n bà không còn thấy nể vì ông chồng cá»§a mình nữa thì cuá»™c hôn nhân coi như đã lÅ©ng laỵ Kế tiếp lại xảy ra chuyện Hữu Văn Ä‘oạt chiếc mặt ngá»c, trong lúc em tháºp tá» nhất sinh ở bệnh viện, thì ông ấy lại thản nhiên nÆ¡i sòng bạc. Thú tháºt khi tỉnh dáºy, em đã thấy lòng mình lạnh giá, em đã cương quyết là sẽ không đồng tình, không tha thứ cho Hữu Văn nữa và như váºy sẽ không để Hữu Văn xin lá»—i là m là nh. Nhưng cuối cùng là em lại má»m lòng ngaỵ Chuyện đó phần lá»›n cÅ©ng tại lá»i khuyên cá»§a Nộị
Nội tròn mắt ngỡ ngà ng:
- Con nói gì? Hôm đó Nội khuyên là m sao?
- Ná»™i nói là , nếu lúc đầu con đã nháºn Văn là m chồng, thì dù có tốt xấu thế nà o cÅ©ng là chồng mình, định mệnh đã an baì, và con nghÄ© tại con chá»n, hôn nhân dó chÃnh con lá»±a chá»n, con đã không thèm há»i cả ý kiến cá»§a hai bác, thì háºu quả con phải g'anh chứ? Con thấy mình thua, thua tháºt sá»± Con không phiá»n trách ai hết, con không có quyá»n để con cá»§a con thà nh đứa không cha, vì váºy con đã tha thứ cho Văn.
Tiểu Song thở dà i:
- Ãã biết lỡ sa xuống địa ngục, lại không leo lên được thì bi đát vô cùng. Như các anh chị biết, trở vá» vá»›i Văn, cuá»™c sống cá»§a em cà ng khá»™ Em biết anh Thi Nghiêu là nguoì hiểu em hÆ¡n ai hết, bản chất háo thắng và tá»± ái cá»§a em rất lá»›n. Có Ä‘au khổ cách mấy em cÅ©ng cắn răng chịu đựng, nhưng anh Văn cứ suốt ngà y kiếm chuyện, hết chá»imắng vợ con, đến chá»icông việc Ä‘ang là m, chá»itrá»i chá»iđất, không từ má»™t aị Anh ấy nói là đi là m tại vì em vá»›i con. Nhưng em xin thá» trước mặt con: Từ lúc Hữu Văn Ä‘i là m tá»›i giá» em chưa há» cầm được má»™t cắc tiá»n lương cá»§a anh ấỵ Vì tiá»n lãnh lương ra kia vừa tá»›i cổng là mấy con nợ cá» bạc đã vây quanh thanh toán sạch hết trÆ¡n rồi. Kết quả em và con đã phải sống dá»±a và o tiá»n là m nhạc cho các hãng diạ
Tiểu Song ngẩn lên buồn bã:
- Chuyện xảy ra vừa qua, các anh chị đã biết hết, em không cần kể lại Từ ngà y Hữu Văn đòi bán đà n duong cầm không được em đồng ý, là Văn bắt đầu bôi bác em nà o là : đó là tặng váºt cá»§a tình yêu là la đủ thứ. Hữu Văn biết rất rõ là không phải như váºy, nhưng vẫn sá» dụng vu khà đó để dà y vò em, để hạ nhục và là m tổn thương tá»± aà em. Ãến lúc em nổi giáºn, Hữu Văn lại xuống nước hối háºn Ä‘au khô Em thông cảm Văn, nhưng bây giá» thì không còn chịu đựng nổi nữa..
Tiểu Song quay sang cha tôi:
- Thưa hai bác, thưa Nộị TÃnh con ngang buóng xưa nay, hay tá»± ái hảo, nên khi gặp Ä‘iá»u gì khó khăn con cÅ©ng cố cắn răng chịu đựng. Lúc cha con mất, con cÅ©ng cố hết sức để không rÆ¡i má»™t giá»t nước mắt. Nhưng bây giá» con thấy thua rồi, cái sá»± tá»± phụï, ngang nghạnh kia, chẳng giúp Ãch được gì cho con. Sá»± hiểu biết cá»§a con vá» cuá»™c Ä‘á»i quá Ãt, con đã phải trả má»™t giá khá đắt, và bây giá» con nghÄ©, biện ph áp tốt nhất để cứu con, cứu Văn và bé San San lạ phải ly dị
Tiểu Song là m cả gian phòng lắng xuống:
- Con nói ly dị không phải là vì bồng bá»™t nhất thá»i, mà là sá»± suy nghÄ© chÃn chắn. Ly dị sẽ cứu được cả bạ Vì cái lý do thất bại mà Hữu Văn thuòng đưa ra là sá»± hiện diện cá»§a con. Biết đâu loại bá» trở ngại nà y, anh ấy sẽ thà nh công? Nếu không suốt ngà y con sẽ bị dà y vò, không phải chỉ mình con mà cả anh ấy nữa.. Nên ly hôn sẽ cứu được cả ba, và chúng con Ä‘á»u có thế là m lại cuá»™c Ä‘á»i mình. Bác Chu biết không, trước cái chết, con nguòi thuòng ngỡ chân lý là hy sinh cuá»™c hôn nhân Ä‘au khổ còn hÆ¡n giết chết cả má»™t Ä‘á»i nguòị
Mẹ há»i:
- Nhưng liệu Hữu Văn nó có chịu ly dị không?
Tiểu Song nói:
- Anh ấy sẽ không chịụ Vì váºy, con cần Ná»™i, hai bác và các anh chị đứng vá» phÃa con để thuyết phụïc Văn. Con biết chắc rằng Văn sẽ nói con chuyện nhá» xé ra to, rồi anh ấy sẽ tá» ra ăn năn hối háºn, đổ lá»—i cho là vì quá yêu con. Nhưng nếu con tha thứ má»™t lần nữa, thì cuá»™c sống khốn khổ lại tái diá»…n và con chỉ còn nước cuối cùng là tìm đến cái chết thôi.
Anh Lý Khiêm quyết định đầu tiên:
- Tôi sẽ đứng vá» phÃa cô, Tiểu Song , tình trạng nà y không thế không ly dị được.
Anh Thi Nghiêu nhiệt tình:
- Chỉ cần VÅ© Nông nữa thôi. Vì theo luáºt pháp cá»§a Trung Quốc chỉ cần có chữ ký cá»§a hai nguòi chứng, là cuá»™c ly hôn sẽ có hiệu lá»±c.
Mẹ nhìn anh Thi Nghiêụ Tôi cÅ©ng tá»± há»i Tại sao anh ấy lại rà nh thá»§ tục nà y như váºy? Anh Thi Nghiêu thì không để ý, nói luôn:
- Chúng tôi ở đây Ä‘á»u đứng vá» phÃa cá»™
Tiểu Song nhìn cha với đôi mắt cầu khẩn. Nước mắt ruom ruóm mị Cha tôi đà nh thở dà i:
- Nếu con đã suy nghÄ© kỹ rồi, thì bác nghÄ© lạ Ãó là biện ph áp đúng.. Bác cÅ©ng đứng vá» phÃá con.
Lá»i cá»§a cha là m Tiểu Song xúc động, cô bé ngã nguoì ra sau như má»™t lá»±c si sau phút giây cố gắng đã vỠđến Ä‘Ãch.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 07:59 PM.
|
 |
|
| |