Lúc này, từng đám lửa cũng bắt đầu lụi tàn dần. Không ai thắp lửa, không ai hò hét ca hát thêm gì nữa.
Không khí tĩnh lặng vô cùng. Tất cả mọi người đều đang thành tâm tụng niệm, chờ đợi giây phút Tự Nhiên nữ thần giáng xuống.
Trần Hạo Minh thu hết những điều này vào mắt, hắn thầm cảm thán, xem ra sức mạnh của tín ngưỡng cũng không phải là trò đùa. Kiếp trước, có không ít kẻ điên khùng vì muốn “trở về với thần” mà lấy thân mình ra làm bom (khủng bố), hay là lũ tu sĩ phương Tây thời thế kỷ mười lăm mười sáu, vì tín ngưỡng và giáo điều mà tiêu diệt mọi tư tưởng phản đối, dù cho điều đó là đúng, hay là sai.
Nửa đêm.
Tiếng chuông vang vọng cả khu thành thị, từng người từng người dân trong thành đều thành kính quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực. Cho dù là trẻ con, người lớn, thanh niên, cụ già, cho đến đứa trẻ con sơ sinh cũng dường như bị không khí trang nghiêm này ảnh hưởng, không khóc một tiếng nào.
Một luồng sáng lung linh bắt đầu hiện ra giữa trời xanh. Một vầng sáng mang màu lục bảo, lại lóe ra từng phiến lân tinh rải xuống nhân gian.
Vầng sáng đang di chuyển với tốc độ ngày càng nhanh, dần dần bay khắp quanh ngôi thành này. Những lân tinh cũng dần rơi xuống, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng đang chui vào người của những người bình thường và tu sĩ kia. Mỗi người được một phần khác nhau, giống như người càng thành kính thì được nhiều vậy.
Mỗi người nhận được những phiến lân tinh ấy đều cảm thấy thân thể sảng khoái, tinh thần phấn chấn. Bệnh tật đều bị xua tan, người già trẻ đi vài tuổi, trẻ nhỏ cảm thấy lớn nhanh hơn. Sự mệt mỏi của các tu sĩ qua bao gian nan trên đường tu luyện cũng bị xua tan đi, thậm chí, không ít người còn cảm thấy tu vi tịnh tiến.
Trần Hạo Minh thì chỉ cười khẩy trong lòng, thứ này đúng là đồ tốt với tất cả người ở đây, nhưng đối với Tự Nhiên nữ thần thì cũng chỉ là một ít sinh mệnh lực mà thôi, còn không bằng chỗ bỏ ra để cứu sống Tiona hôm nọ.
Một lúc sau, Tự Nhiên nữ thần Trish Lancy cũng chậm chậm “giáng lâm”. Thân hình thướt tha, khuôn mặt tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh, khí chất thần thánh phiêu dật, và cả luồng sinh khí hừng hực tỏa ra từ người nàng nữa. Tất cả đều làm cho tâm tình của mọi người ngẩn ngơ, dù là đàn ông hay đàn bà, thì trong lòng họ, Trish Lancy chính là nữ thần bất khả xâm phạm, là đỉnh cao của tín ngưỡng.
Ngoài Trish ra thì còn có hai người nữa, đều là đàn ông. Một là tên Green đang chột dạ lom khom đi đằng sau cùng, khuôn mặt của hắn cũng có vẻ tiều tụy đi đôi chút, sự lo lắng trong mắt không thể nào giấu được, mà hắn cũng không có ý giấu diếm.
Một người còn lại thì Trần Hạo Minh không quen. Nhưng nhìn kỹ thì thấy đồ hắn mặc cũng là đồ cung thủ, không khác nhiều so với Trish Lancy, nhưng ở bên dưới còn một đôi ủng da màu nâu và một chiếc quần bó sát màu đen nữa. Tai hắn cũng khá nhọn, xem ra là một tinh linh rồi. Khuôn mặt của hắn cũng cực kỳ anh tuấn, thậm chí còn tuyệt mỹ hơn cả Trần Hạo Minh. Nếu mà hai người đứng cạnh nhau thì đảm bảo Trần Hạo Minh sẽ trở thành một kẻ tầm thường không đáng chú ý.
Trish Lancy đang nở một nụ cười ấm áp, thân thiện nhưng lại tràn đầy sự cao quý, làm cho cõi lòng không biết bao nhiêu chàng trai siêu vẹo, nhưng lại không có dũng khí làm gì, chỉ có thể quỳ gối thần phục mà thôi.
- Tất cả đứng lên đi!
Giọng nói như thánh ca của Trish Lancy vang vọng toàn thành. Mọi người đều đứng lên nhưng hai tay vẫn chắp trước ngực, mắt chỉ len lén nhìn lên chứ không dám trắng trợn nhìn thẳng. Ngay cả Fity cũng là như thế, còn Trần Hạo Minh… tuy rằng hắn cũng hành lễ, nhưng hắn không quỳ, mọi người cúi đầu, nhưng hắn lại ngẩng đầu đánh giá.’
Hắn không phải là người của Thần Linh đại lục, nếu như biểu hiện quá thần phục có khi lại chẳng ra gì. Cứ giả vờ ngu ngơ, nghé con không sợ cọp là ổn thỏa nhất.
Trish Lancy diễn thuyết một bài dài, đại khái là chúc phúc cho các tín đồ, ban thưởng cho mấy người làm việc xuất sắc, xử phạt những kẻ không đứng đắn. Nhiều người nghe có tên mình mà ngỡ ngàng, phải đến khi người bên cạnh chọc chọc thì mới định thần, run rẩy, kích động tiến lên trước mặt nữ thần để nhận lấy phần thưởng.
Phần thưởng cũng chẳng có gì, có người thì được vài món trang bị khủng do các thần linh chế tạo, có người được nữ thần điểm hóa, tu vi tăng vọt thêm vài cấp, có người thì lại nhận được các tuyệt kỹ, chú ngữ bá đạo của tự nhiên hệ. Tất nhiên, cái gọi là “không có gì” chỉ là trong mắt Trần Hạo Minh, còn đối với mọi người ở đây, đó chính là thần ân.
Trong lúc Trish đang làm những việc vô vị như vậy, người con trai anh tuấn kia lại đang trò chuyện với Green, thỉnh thoảng còn chỉ chỏ về phía Trần Hạo Minh nữa, hơn nữa thần sắc của Green có vẻ lo lắng, rụt rè như trẻ con đối với người lớn vậy. Nói đến một lúc nhất định, người con trai ấy chợt vẫy vẫy Trần Hạo Minh lại, động tác giống như một trưởng bối vậy.
Trần Hạo Minh vốn định mặc kệ, nhưng nhìn thấy thần sắc ra hiệu, lo lắng của Green thì đổi ý. Bởi vì tên này là người rõ ràng Tự Nhiên giáo hơn hắn, Green đã nhắc nhở thì chắc chắn là không sai.
Hít một hơi, Trần Hạo Minh khẽ nói với Fity bên cạnh:
- Fity ngoan! Mấy vị thần gọi ta, có lẽ… bây giờ cũng là lúc chúng ta chia tay rồi! Hẹn gặp lại nàng sau. Ta hy vọng, lúc ấy ta sẽ có được vinh dự chứng kiến nàng thành thần, đó cũng là ngày ta lấy nàng, được không?
Ánh mắt của Fity hơi ảm đạm, mất mát, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa. Nàng chỉ nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, không biết là đồng ý việc hắn đi, hay đồng ý việc khi trở về hắn sẽ lấy nàng nữa.
Trần Hạo Minh chậm rãi lại gần chỗ của hai vị thần kia. Lúc này mọi người đang tập trung sự chú ý lên người của Trish Lancy nên không mấy ai để ý đến hành động của hắn cả. Trần Hạo Minh cũng lặng lẽ lại gần, không gây sự chú ý gì hết.
- Kính chào thần linh! Kính chào chủ công! - Trần Hạo Minh cũng đã để ý, biết người con trai này chắc chắn có bối phận cao hơn Green nên chủ động chào hắn trước.
- Ngươi tên là Hamino? - Người con trai đó cười hiền hòa, giọng nói trầm ấm hỏi hắn.
Trần Hạo Minh đang định gật đầu thì ánh mắt lại lóe lên, Green đang ngầm ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho hắn lắc đầu, trả lời thật.
- Green. - Người con trai kia cau mày, nói nhẹ một câu mà làm cho Green rụt cổ lại, lè lưỡi ra như một đứa trẻ con. Đâu còn tý dáng vẻ tiêu sái lạnh lùng nào khi ở Tiên Linh đại lục đâu.
- Thưa thần linh! Tên thật của tôi là Trần Hạo Minh, là người của Tiên Linh đại lục. Là chủ công Green đã dẫn tôi lên đây, nói rằng có thể tìm ra thứ cứu sống vợ của người, cũng như cứu sống vợ của tôi.
Trần Hạo Minh khẽ đáp, câu chuyện đúng đến chín mươi phần trăm, hơn nữa cũng khá khớp với những lời Green nói. Người con trai kia cũng không nói thêm về vấn đề này, mà hỏi sang chuyện khác.
- Ngươi có biết lần này, rời khỏi đại lục này, đi theo bọn ta làm việc gì hay không?
Trần Hạo Minh lắc đầu, quả thực hắn cũng chỉ nghe là đi vào không gian truyền thừa, còn để làm gì thì chịu, hoàn toàn chịu chết.
- Không biết để làm gì mà ngươi cũng dám đi theo bọn ta hay sao? - Người con trai lại hỏi tiếp.
- Đi theo… còn có một cơ hội lấy thần thể quả để cứu vợ tôi, còn không đi theo, vậy thì không còn cơ hội nào. Thời gian của vợ tôi không còn nhiều, cũng chỉ có cơ hội duy nhất này để lấy thần thể quả mà thôi. Chẳng lẽ để G… chủ công mang một thần thể quả về, sau đó không cứu lấy chủ mẫu mà lại đi cứu vợ tôi hay sao? Ngài có tin không? - Trần Hạo Minh cũng cười cười tự giễu, đưa tay vuốt vuốt mũi như bất đắc dĩ lắm vậy.
- Ta không tin tên này sẽ làm vậy! - Người con trai quay người ra nhìn Green, sau đó lại nhìn Trần Hạo Minh, nói một câu như dò hỏi:
- Nếu như đi một chuyến này, ngươi không còn đường về thì sao?
- Vậy thì chắc các vị thần linh sẽ giao thần thể quả cho chủ công đi cứu vợ của tôi! Tôi đã nói rồi, đi theo các người thì còn một cơ hội, không đi theo thì nửa cơ hội cũng không có. Thậm chí chủ mẫu cũng có thể vì quyết định của tôi mà liên lụy.
- Ngươi quan tâm đến nữ nhân đó như vậy hay sao?
- Không quan tâm nàng… - Trần Hạo Minh nói nhanh làm cho người con trai đó ngẩn ra, nhưng lời tiếp theo lại làm cho người con trai ấy nổi lên thần sắc kỳ dị:
- … thì tín ngưỡng của tôi vứt cho chó ăn đi là vừa.
Trên Thần Linh đại lục này, tín ngưỡng là quan trọng nhất một người, nếu mất đi tín ngưỡng, đồng nghĩa với việc người đó đã mất đi ý nghĩa để tồn tại. Tu sĩ của các thần quốc thì tín ngưỡng vị thần của hệ mình, hoặc không tín ngưỡng thần, mà tín ngưỡng chính sức mạnh của hệ đó. Còn các tán tu, đừng nói họ không có tín ngưỡng, thứ mà họ tôn thờ chính là tiền, sức mạnh, tình cảm…
- Vậy tín ngưỡng của ngươi là gì?
Nói đến vấn đề này, Trần Hạo Minh chợt trở nên hớn hở. Đã vài năm rồi, vài năm chìm vào tranh đấu, hắn đã quên mất tín ngưỡng đầu tiên khi đi tới thế giới này, tín ngưỡng đã đi theo hắn, mang lại cho hắn ý nghĩa để sống:
- Đó chính là “Nụ cười của mỹ nữ”!
- Nụ cười của mỹ nữ? Giải thích thế nào đây? - Người con trai bắt đầu hứng thú.
- Nụ cười của mỹ nữ, nụ cười chân thành nhất, nụ cười đến từ nội tâm, đó chính là điều mà tôi tôn sùng. Tôi muốn hàng ngày nhìn thấy nụ cười đó, muốn làm cho họ hạnh phúc, muốn thấy họ vui vẻ mà sống. Mỹ nữ là báu vật, còn sự hạnh phúc của mỹ nữ chính là vẻ đẹp của báu vật đó. Người đã từng nhìn thấy mỹ nữ buồn bã chưa, liệu có đẹp hay không? Tôi không phải là người theo chủ nghĩa duy mỹ, nhưng mà làm mỹ nữ buồn… đảm bảo là một tội ác!
Câu trả lời của Trần Hạo Minh tuy rằng khá là dở hơi, nhưng lại là sự thật. Bây giờ hắn không còn sự nghiệp, không còn tranh đoạt. Mục đích của hắn chẳng phải là tiêu dao nhàn nhã, hàng ngày cố gắng tích lũy nụ cười của mỹ nhân hay sao? Người con trai kia nghe câu trả lời của hắn mà thần sắc càng thêm kỳ dị, lại nhìn thoáng qua Trish Lancy đang đứng ở phía kia. Đặc biệt, nghe cái từ làm mỹ nữ buồn là một tội ác, sự tán thưởng trong mắt hắn còn bày ra một cách lộ liễu.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt của hắn lại ảm đạm xuống, nhìn Trish Lancy một cách thương tiếc, trong miệng lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, tên đó không có được tín ngưỡng như ngươi…
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh không nghe rõ, những lời này chỉ được người con trai đó lẩm bẩm trong miệng mà thôi.
Người con trai kia lại quay lại và nói:
- À quên, nãy giờ nói chuyện mà chưa giới thiệu. Ta tên là Credo, à… chủ công của ngươi là con trai ta… Nếu ngươi không ngại thì gọi ta một tiếng bác Credo là được, không thì gọi ta là ngài Credo, cũng không sao hết.
- Vâng, thưa ngài Credo! - Trong lòng Trần Hạo Minh lại càng kỳ dị, hóa ra tên này là cha của Green, xem ra tên Green kia cũng mang dòng máu tinh linh trong người, chắc là được lai với chủng tộc khác, cho nên không có mấy đặc tính tinh linh trên người hắn, Trần Hạo Minh cũng chẳng nhận ra.
Nhìn kỹ lại, hình như dung mạo của hai người cũng có vài chỗ giống nhau, nhưng Credo này đẹp trai, anh tuấn hơn nhiều, lại hiền hòa nữa, so với khuôn mặt trơ ra như cục gỗ của Green thì quyến rũ hơn gấp bội.
Hơn nữa, trong lời nói của Credo cũng lộ ra cái gì đó, nếu mình đã là thủ hạ của con trai hắn, sao hắn còn thân thiện đến mức bảo mình gọi là bác? Quá là khó hiểu!
Credo lại nói tiếp:
- Chúng ta cũng sắp đến không gian truyền thừa rồi, thôi thì ta giới thiệu cho ngươi một chút nhé.
Trần Hạo Minh gật đầu, sắp tới chỗ đó rồi mà còn chẳng biết thực hư ra sao, công nhận là không ổn.
Thế là Credo bắt đầu kể lại những hiểu biết của mình về không gian truyền thừa.
Mỗi một thần hệ đều có không gian truyền thừa của riêng mình! Không gian truyền thừa không biết xuất hiện từ đâu, người ta đoán tám phần là do Phụ thần hoặc Sáng Thế Thần để lại cho đời sau.
Vào không gian truyền thừa là để trải qua các thử thách, tiến đến với sức mạnh mà trời đất ban cho, nhằm tăng tiến tu vi của mình. Tất nhiên, điều này vô cùng khó khăn.
Tiên nhân muốn thăng tiến thì phải cảm ngộ, vô cùng hư ảo, mờ mịt, cần nhân duyên và lĩnh ngộ to lớn. Còn Thần linh thì khác, thứ họ cần chính là kinh nghiệm, nghị lực và sức mạnh. Họ không hề mờ mịt một chút nào, bởi vì họ đã biết rõ làm thế nào để có thể tăng tiến, trở nên mạnh mẽ hơn.
Không gian truyền thừa của các hệ còn lại thế nào thì không ai biết, nhưng không gian truyền thừa của Tự Nhiên hệ thì được chia ra làm chín tầng.
Chín tầng này cũng tương ứng với tất cả các hệ nguyên tố trên Thần Linh đại lục.
...
Lời nói mới đến đây đã phải chấm dứt, bởi vì Tự Nhiên nữ thần đã tiến đến bên cạnh họ rồi.
- Trong lần tranh đoạt thần thể thiệp này! Người chiến thắng là thánh nữ Fity cùng với tu sĩ Hamino. Bây giờ cũng đã đến lúc ta đích thân đi vào không gian truyền thừa để lấy thần thể quả, khi nào lấy được thì ta sẽ cho người trao cho thánh nữ Fity, trong thời gian này, ngươi hãy ở lại thần điện để chờ tin tức.
Trish Lancy công bố, tuy nàng nói rằng Fity là thánh nữ, nhưng chẳng nói là thánh nữ của thần điện nào. Kể ra, cái tình trạng của Fity bây giờ… khá là quái dị.
Hơn nữa, Trish Lancy cũng không hề nói điều gì về cách xử lý với Trần Hạo Minh cả, nàng không cần phải nói, mà cũng chẳng ai dám hỏi.
Nhưng, trước khi bốn người rời khỏi, Trần Hạo Minh chợt nói:
- Nữ thần tôn quý! Tuy tôi đã chấp nhận điều kiện của người, nhưng người có thể đảm bảo cho Fity ở thần điện này không? Ít nhất, cũng không để cho những tên nguy hiểm như đại tế tự hay Chris kia làm hại đến nàng…
Trish Lancy hơi nhíu mày, nhắm mắt suy nghĩ một chút. Thực ra, nàng chỉ đang cố nhớ lại xem Chris và đại tế tự là người nào mà thôi. Sau khoảng vài giây, Trish mở mắt ra và nói:
- Credo! Ngươi đi xử lý đi. Mấy tên đó đều là người thuộc chi của ngươi, thay thế người khác, cảnh cáo bọn người mới cho kỹ là được rồi…
Credo cũng gật nhẹ đầu, chẳng nói gì thêm, thân ảnh của hắn lướt nhanh một vòng quanh thần điện, chẳng mấy chốc đã quay về. Cũng chẳng có gì khác thường, nhưng Trần Hạo Minh đã nhạy bén cảm thấy có sinh mạng trong thần điện này mất đi, chắc hẳn là tên đại tế tự và Chris đó.
- Hài lòng rồi chứ? Yên tâm, nụ cười của Fity sẽ mãi chỉ thuộc về ngươi…
Credo ra vẻ chẳng sao cả, thật đáng thương cho hai kẻ ngày thường cao cao tại thượng, bây giờ trong mắt người ta chẳng khác nào con kiến.
Trần Hạo Minh gật đầu, không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo đám người Trish Lancy.
Cách mà họ rời đi cũng giống như cách họ đến, rất màu mè và khoa trương. Lại một vầng sáng quấn quanh, rải một ít lân tinh sinh mệnh lực xuống thế gian, sau đó thì biến mất trong làn mây mờ ảo.
Ở phía sau, Fity ngơ ngác nhìn theo vầng sáng ấy, tâm trạng chợt thấy trống vắng khi không còn hắn kề bên. Cuối cùng thở dài một hơi, đi về phía căn phòng được sắp xếp sẵn cho mình.
Còn Trần Hạo Minh, lúc này hắn đang chứng kiến thủ đoạn của Trish.
Nàng lấy từ đâu ra một cành cây, trông cũng khô héo, chẳng ra gì, nhưng vừa phất nhẹ một cái, một phiến không gian đã bị xé mở, có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh đằng sau cái khe bị xé ra kia.
Là một không gian trắng toát, nhìn không rõ có cái gì nữa, dường như chỉ là hư không thôi vậy.
- Vào đi. - Trish nhẹ nhàng nói với Trần Hạo Minh.
Hắn cũng chẳng nghĩ gì, nhấc chân bước qua cái lỗ hổng đó.
Trong khoảnh khắc bước qua, một luồng áp lực cuồng bạo chợt bức tới, làm cho Trần Hạo Minh có cảm giác thân thể sắp bị xé nứt ra vậy. Nhưng sự áp bức này dường như cũng có chu kỳ, lúc thì tăng, lúc thì giảm, cứ thay đổi liên tục như vậy, trong vòng một giây đã dao động đến gần một trăm lần.
Trần Hạo Minh không sợ bị xé rách, nhưng khuôn mặt vẫn bày ra vẻ vô cùng sợ hãi. Lúc này, hắn cũng đã bỏ cái mũ trùm ra, để lộ khuôn mặt thật, bởi vì dù hắn có trùm thì cũng “vô tác dụng” với mấy người này (nếu mà có tác dụng thì sẽ bị nghi ngờ).
Nhìn khuôn mặt có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường cắn chặt răng của hắn. Cả Trish và Credo đều hài lòng gật gật đầu, còn Green thì cười thầm trong lòng, khen tên “thủ hạ” kia diễn trò tốt thật.
Sau đó, cả ba người đều nhảy vào trong không gian ấy, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bên người Trần Hạo Minh.
Còn Trần Hạo Minh? Hắn đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh, một phiến không gian trắng xóa, chẳng có cái gì cả, không có đường đi, không có mục đích, thật nhàm chán, tẻ nhạt.
Cả ba người kia dường như đã quen thuộc tất cả mọi thứ ở nơi đây nên chẳng tỏ ra có chút gì bối rối cả. Trish Lancy đánh mắt một cái, Credo lại thân thiện gật đầu, bắt đầu giải thích tất cả thông tin về không gian truyền thừa này.
Như đã nói từ trước, nơi đây có chín tầng, tương ứng với các đẳng cấp tu vi khác nhau mà nhận được sức mạnh khác nhau.
Tất nhiên, Trần Hạo Minh là một kẻ ngoại đạo, vào đây là do Trish cho phép, sẽ có một cách vượt qua riêng cho hắn, nhưng hắn sẽ không có được một chút truyền thừa nào cả.
Trish có thể dẫn hắn lên tầng trên, bởi vì quyền khống chế, cho phép thông hành ở tám tầng đầu đều nằm trong tay nàng, chỉ có tầng chín là không được mà thôi. Tất nhiên, cho phép ở đây cũng chỉ cho hắn cái quyền lên tầng trên, còn thử thách của không gian thì không nằm trong tay Trish, nó đã được quy định từ trước rồi.
Trong không gian truyền thừa này, sáu tầng đầu tương ứng với sáu đẳng cấp từ Trung vị thần hạ giai cho đến Thượng vị thần thượng giai. Đến được Thượng vị thần thượng giai thì có thể lên được tầng bảy, nếu vượt qua được cả ba tầng cuối cùng thì sẽ chính thức vượt qua phạm trù của thần, trở thành “chủ thần” chính thức.
Trần Hạo Minh cau mày.
Thì ra là thế!
Hóa ra Trish muốn làm chủ thần, có lẽ hắn có tác dụng gì đó giúp nàng vượt qua được thử thách, bằng vào cái “thể chất thôn phệ” này.
Phải chăng… nàng muốn hắn cắn nuốt sức mạnh của các thử thách ở tầng tám và tầng chín? Làm giảm áp lực cho nàng, làm nàng vượt qua…
Như thế thì dù có thể chất thôn phệ cũng chết chắc.
Người đàn bà này… xem ra cũng có đủ sự tuyệt tình và tàn nhẫn đấy chứ! Nghĩ lại cũng phải, mình chỉ là một “bán thần”, trong mắt của nàng thì chỉ có chút giá trị lợi dụng, dùng xong thì chết đi cũng đâu có sao.
Lại nói tiếp, chín tầng này, mỗi tầng chính là thử thách của một nguyên tố.
Tầng đầu tiên, là yếu tố mà bất cứ một ai cũng có.
Vận mệnh.
Theo như Credo nói, tầng Vận Mệnh này rất dễ vượt qua, không có gì khó khăn cả. Tất nhiên, vượt qua thì sẽ được nhận một phần truyền thừa, thăng cấp từ Hạ vị thần thượng giai lên Trung vị thần. Với điều kiện là lực lượng của người đó đã tích lũy đủ, đạt đến định mức để được tiếp nhận truyền thừa.
Tầng thứ hai đến tầng thứ sáu là các nguyên tố có lợi, giúp ích cho sinh mạng tự nhiên, hay nói cho chuẩn thì chính là cây cối.
Tầng thứ hai là thử thách của đất, của thổ hệ. Nguyên tố quan trọng với thực vật nhất.
Tầng thứ ba là thủy hệ, nguyên tố quan trọng không kém với sự phát triển của thực vật.
Tầng thứ tư là quang minh hệ, nguồn năng lượng chính để thực vật quang hợp.
Tầng thứ năm là hắc ám hệ, tương ứng với sự nghỉ ngơi của thực vật, có tác dụng quan trọng nhất chính là kiềm chế quang minh, nếu ánh sáng chói chang quá thì thực vật cũng hết đường sống.
Tầng thứ sáu là phong hệ, nguyên tố giúp thực vật sinh sôi, nảy nở, nhưng cũng có một phần tác dụng hủy diệt cây cối.
Nói cho đơn giản, càng lên tầng cao thì thử thách càng kém thân thiện với thực vật, và cũng ngày càng khó khăn hơn.
Tầng thứ bảy, là thử thách của Tự Nhiên hệ. Nói là thử thách, chi bằng nói đây là một thiên đường, là nơi tuyệt hảo để tu luyện cho nhanh. Tất nhiên, ở tầng bảy này cũng có một phần truyền thừa, nhưng nó không đủ làm cho một vị thần thăng tiến đẳng cấp tu vi, giống như Trish, đã trải qua được tầng bảy, nhưng nàng vẫn chỉ là một Thượng vị thần thượng giai mà thôi.
Tầng thứ bảy cũng là nơi thần thể thụ phát triển.
Tầng thứ tám: thử thách của lôi hệ.
Đây là một hệ nguyên tố hoàn toàn chỉ hủy diệt cây cối, chẳng có gì thân thiện. Đó cũng là lý do ở trong thần điện không có tu sĩ nào tu luyện lôi nguyên tố hết.
Còn tầng thứ chín.
Đó chính là hệ mà Trish sợ hãi nhất, căm thù nhất, chán ghét nhất.
Hỏa hệ.
Nguyên nhân làm cho hàng loạt thực vật bị hủy diệt, tác hại còn đáng sợ hơn cả lôi hệ. Hỏa hệ thậm chí còn lấy tự nhiên hệ để làm bàn đạp tu luyện, là kẻ thù không đội trời chung của tự nhiên hệ.
Nói sơ sơ là như thế, còn quá trình vượt qua từng tầng như thế nào thì còn chờ Trần Hạo Minh tự trải nghiệm.
Lúc này, một khối xúc xắc rơi xuống trước mặt Trần Hạo Minh.
Credo lại lên tiếng:
- Cách vượt qua rất đơn giản, ngươi có thể nhìn thấy con đường phía trước. Từ bây giờ, mỗi ngày ngươi đổ một lần xúc xắc, được bao nhiêu thì ngươi tiến lên bấy nhiêu ô. Đổ đến khi nào ngươi đến được tận cùng con đường này thì thôi…
Trần Hạo Minh ngước mắt, nhìn thấy phía trước là một con đường chia thành từng ô, mỗi ô kéo dài khoảng hơn mười mét. Còn tận cùng ở đâu thì không thấy rõ.
Nếu như Trần Hạo Minh vận dụng thực lực thì có thể nhìn rõ, nhưng hắn vận mãi mà chẳng có phản ứng gì cả.
Chỉ nghe thấy Trish Lancy nói:
- Đừng có thử vận dụng bất cứ thứ gì! Ba tầng đầu có pháp tắc tồn tại, ngoài lực lượng vật lý của thân thể cùng với khả năng dùng không gian trữ vật ra thì không còn một khả năng đặc biệt nào khác, ngay cả chủ thần vào đây cũng là như vậy! Ngươi không cần phải cố thêm làm gì nữa… Chỉ có tới tầng thứ tư thì các năng lực đặc biệt mới được mở ra mà thôi.
Trần Hạo Minh kinh hãi.
Không ngờ không gian này bá đạo như vậy.
Rốt cuộc là ai mơi có thể tạo ra pháp tắc như thế này chứ?
- Thôi được rồi, ngươi cũng đã biết cách vượt qua, tự ngươi cố gắng đi. Ba người bọn ta đều đã qua được tầng này rồi, bọn ta sẽ đợi ngươi ở cánh cửa lên tầng hai, mong rằng ngươi thành công!
Nói xong, thân hình của ba người Trish Lancy biến mất, Green còn đặc biệt ra hiệu cho hắn là không sao cả! Trần Hạo Minh đứng tại chỗ cười khổ: “Một ngày chỉ đổ được một lần sao? Không biết bao giờ mới qua được nữa?”.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Tiến lên ba ô, phía trước vẫn không hề có một manh mối gì về cổng ra. Trần Hạo Minh nhàm chán đi đi lại lại trong cái khu vực rộng một trăm mét vuông này (10 dài x 10 rộng)
Ở xung quanh cái khu vực này đã bị phong ấn gì đó, Trần Hạo Minh không thể thoát ra được, vả lại, hắn cũng bình tĩnh tuân thủ luật chơi, không có nóng lòng làm ra hành vi điên rồ gì hết.
Không gian này có thể hạn chế mọi năng lực của hắn, chứng tỏ pháp tắc đã mạnh đến tận cùng, nếu như hắn liều lĩnh làm ra trò mèo gì thì có thể gặp họa như chơi.
Cuộc sống nhàm chán làm cho Trần Hạo Minh nhớ đến linh hồn của Lạc Tuyết Nhan được đeo trước ngực.
Dạo thời gian này, hắn vẫn luôn duy trì thói quen nói chuyện với “nàng”, hát cho “nàng” nghe. Giống như lúc trước, hắn dặn dò với Green và tên Khổ Trường kia vậy.
Cũng tốt, ngồi ở đây không có việc gì làm, nói chuyện và đàn hát cho đỡ nhàm chán cũng là lựa chọn không tồi.
Thế là, Trần Hạo Minh bắt đầu hành trình “tự kỷ” của mình.
Hàng ngày, hắn đều lấy khối ngọc trong suốt trước ngực ra, nắm nó trong tay, nhẹ nhàng lẩm bẩm gì đó như tụng kinh. Ngay cả Trish Lancy, người nắm giữ quyền thông hành của không gian này cũng không nghe thấy hắn nói bất cứ điều gì hết, mà cứ cho là nàng nghe thấy thì cũng chẳng hiểu được thứ ngôn ngữ mà hắn nói.
Thực ra, hắn đang ngồi kể truyện cổ tích, truyện dã sử, truyện chưởng, truyện ngôn tình, tất cả những câu truyện mà hắn biết, hắn đều kể ra.
Hắn kể về cuộc đời kiếp trước của mình, kể về cuộc sống khổ cực thời ấu thơ, kể về chị chủ, rồi từ đó lại nói sang Fity.
Nói đến đó, hắn lại tự giễu một chút:
- Tuyết Nhan à! Lần này thực sự phải xin lỗi nàng rồi! Thực sự… Fity rất giống nàng ấy. Bóng hình của nàng ấy đã ám ảnh ta, đi theo ta cả kiếp trước. Làm ta không dám đón nhận bất cứ một người con gái nào khác, ta sợ, rồi một ngày, cô ấy phải chết đi, còn ta thì trơ mắt nhìn điều ấy xảy ra… Mãi cho đến khi gặp được nàng, nhận biết được cái thế giới này, ta mới có niềm tin để đến với người con gái khác…
- Nhưng đến khi gặp Tiona, rồi gặp Fiona, ta dần nhận ra, cái hình bóng ấy vẫn đang ám ảnh ta. Cũng phải, một hình bóng ám ảnh tâm linh hơn ba ngàn năm, đâu phải nói quên là quên chứ? Dù rằng bây giờ ta ý thức của kiếp trước và kiếp này đều đã thống nhất, chỉ còn lại một mình ta, nhưng cái cảm giác ấy cũng không thể nào át đi được…
- Ta biết, mình rất hoa tâm, nhưng biết làm sao được? Nếu một người con gái không thích ta, ta sẽ không bao giờ thúc ép, giống như Vĩnh Ái vậy! Nhưng nếu thực sự có một cô gái thích ta, cam tâm ở bên ta, ta không thể nào mở ra lời từ chối cô ấy… ta… thực sự ta không biết tại sao lại thế nữa…
Thực ra, nguyên nhân là do hắn đã sống ba nghìn năm cấm dục, cự tuyệt quá nhiều cô gái, hắn đã thấy quá nhiều ánh mắt đau khổ, dằn vặt của họ. Hắn cũng thấy họ tiều tụy, thấy họ khóc. Có người dần quên đi theo thời gian, nhưng cũng có rất nhiều người vì thế mà hình thành ám ảnh tâm lý, cho rằng mình thật vô dụng, thiếu quyến rũ, có người thì lại hận đàn ông…
Như hắn đã nói, tín ngưỡng của hắn là “nụ cười của mỹ nữ”, từ khi hắn dung hợp, cũng là khi hắn chính thức đến với thế giới này thì tín ngưỡng đó đã tồn tại.
Có lẽ, bị ảnh hưởng bởi tâm lý của một tên hoàng tử, chứng kiến nhiều phi tần trong cung chết đi vì ai oán, ngay cả mẹ cũng là như thế. Trần Hạo Minh có sự mẫn cảm đặc biệt với ánh mắt ảm đạm, ai oán của phụ nữ, cứ nhìn thấy ánh mắt đó, là hắn không chịu được.
Nói chung, có người sẽ nói rằng tất cả chỉ là ngụy biện, nhưng đó là những gì mà Trần Hạo Minh nghĩ.
…
Những ngày tiếp theo, Trần Hạo Minh lại tiếp tục “tự kỷ” như vậy. Lúc thì nói chuyện, lúc thì hát, lúc thì ngồi ngẩn người, trầm lắng như một pho tượng ngàn năm.
Do không gian trữ vật vẫn dùng được, hắn đã lấy ra từ trong đó một chiếc đàn ghi ta, ngồi đàn hát đủ các bản nhạc bất hủ. Mỗi một bài đều ẩn chứa tình cảm bên trong, lúc thì ngọt ngào, lúc thì ai oán, lúc lại sôi động, lúc thì trầm lắng. Trish, Credo và Green ngồi ở phía cổng lên tầng trên cũng có thể nghe rõ mồn một từng âm thanh truyền cảm ấy.
- Green! Tên này trước nay vẫn đàn hát như vậy à!
Credo có vẻ khá hứng thú với Trần Hạo Minh, từ cái lúc hắn dùng một bài Celebration để khuấy động không khí của cả dạ tiệc thì Credo đã có một phần hào hứng rồi.
Tính cách của Credo khá là thoải mái, thích các hoạt động vui vẻ, thích đàn ca, thích các hoạt động tập thể. Chính hắn cũng là người nghĩ ra hình thức chơi trò chơi trong dạ tiệc như thế này, dần dần còn lan đến các thần quốc khác, trở thành một mô hình dạ tiệc cực kỳ phổ biến.
Green cũng nhẹ nhàng đáp lại Credo:
- Xưa nay hắn là vậy, có rất nhiều bản nhạc cổ quái, nhiều nhạc cụ cổ quái, ngay cả lời ca cũng cổ quái luôn. Hơn nữa, dường như hắn biết rất nhiều ngôn ngữ, ngay cả những bài hát theo ngôn ngữ của Thần Linh đại lục này hắn cũng biết không ít…
Thực ra Green trước đó cũng không biết Trần Hạo Minh còn biết hát bằng tiếng của Thần Linh đại lục, cho đến mấy ngày nay, thấy tên kia hát liên tục mà mãi không hết nhạc thì hắn mới đoán rằng Trần Hạo Minh còn nhiều bài hơn nữa.
- Mấy ngày nay, hắn vẫn đang nói cái gì đó với viên ngọc trên cổ, hình như cũng khá giống với thứ của ngươi, hành động lẩm bẩm đó cũng giống ngươi y hệt. Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì? - Trish lại hỏi một vấn đề khác.
Green cũng đã biết được khả năng quan sát của Trish lợi hại cỡ nào, cũng không định nói dối:
- Thực ra đây chính là phong ấn linh hồn, hắn đang cầm linh hồn của vợ mình, còn con thì cầm phong ấn của vợ con. Hành động đó là để giúp cho linh hồn không bị ngủ quên trong phong ấn, cố gắng giữ được sự tỉnh táo cho đến ngày bọn con tìm ra cách cứu các nàng. Còn nguồn gốc phong ấn này thì cho con xin phép giữ bí mật, bởi vì người giúp bọn con tạo phong ấn không cho phép nói, còn bắt con thề độc, xin nữ thần đừng làm khó cho con…
Trish cũng không nói gì nữa, cái thủ đoạn phong ấn này không phải cao minh lắm, nhưng lại có khả năng dùng tác động bên ngoài để duy trì sự tỉnh táo cho linh hồn, coi như có chút đặc biệt.
Nếu như nàng biết, phong ấn này chỉ còn một nửa, vẫn còn một nửa đang duy trì sinh khí cho thân thể, hơn nữa, giữa hai phần phong ấn còn có liên hệ thì đã ngạc nhiên mà hỏi ra cho bằng được rồi.
Lúc này, tiếng nhạc lại chậm rãi vang lên, thứ tiếng anh dịu dàng, tình cảm không cần phải giấu diếm trong đó lại làm cho ba người đắm say:
My baby - I love you so much forever you and I
I love you oh - I love you so much forever you and I
My baby - I love you so much forever you and I
I love you oh - I love you so much forever you and I (Please tell me why)
Lời ca chỉ có mấy câu, muốn nói anh yêu em nhiều, anh yêu em mãi mãi… Nhưng tình cảm trong đó lại như vô vàn, giống như nói anh yêu em nhiều mấy vẫn không đủ để diễn tả vậy.
…
Thời gian lại cứ thế trôi qua.
Vận may của Trần Hạo Minh cũng không phải là quá tốt, hắn đổ ra hầu hết là hai ba bốn, có vài lần một hai, còn năm sáu thì mỗi thứ chỉ có một lần.
Dường như, nữ thần may mắn không còn đứng bên hắn nữa.
Hết mất hai tháng, Trần Hạo Minh mới lờ mờ thấy được chút ánh sáng nơi cuối đường. Một cánh cổng, ba thân ảnh đang nhà nhã chờ đợi hắn.
Nhưng Trần Hạo Minh cũng không có bao nhiêu kích động. Nhìn thấy là nhìn thấy, còn chạm tới được thì còn lâu. Hắn vẫn từng ngày ca hát, trò chuyện với linh hồn của Lạc Tuyết Nhan. Lúc nào không thể nhịn được thì ngồi tĩnh tọa đôi chút, không thì đi ngủ…
Lại sang một tháng nữa. Lúc này, Trần Hạo Minh đã có thấy rõ ràng hình bóng của ba người kia còn cách mình không xa, chỉ còn khoảng bốn năm chục ô nữa thôi.
Đến lúc này, số mệnh của Trần Hạo Minh như được đền bù, đổ ra năm sáu rất nhiều, chỉ cần mất khoảng mười ngày, hắn đã đến được vị trí mà ba người đang đứng.
Nhưng… vẫn còn cách một ô nữa.
- Ngươi sắp thành công rồi! Hãy đổ tiếp đi, cho đến khi ngươi được một điểm, tiến lên một ô cuối cùng này, vậy thì ngươi đã chính thức qua được tầng thứ nhất của không gian truyền thừa.
Trần Hạo Minh không nói gì.
Nhưng nửa tháng sau, hắn lại bắt đầu thấy buồn bực.
Bởi vì, hắn quá “may mắn”.
Đổ ra năm sáu liên tục, thậm chí còn có lúc ba ngày liên tiếp được sáu. Còn một thì vẫn không thấy đâu. Đứng im một chỗ mãi thế này đúng là cực kỳ nhàm chán.
Nói chuyện với Green thì sợ lộ ra sơ hở gì đó. Còn may, tên Credo kia thật là tốt bụng, liên tục nói chuyện với hắn, hỏi han cái này cái nọ, hỏi rất nhiều thứ về Tiên Linh đại lục.
Thực ra, Credo không chỉ là tò mò, mà còn muốn khai thác thông tin. Tuy rằng Green cũng đã kể rất nhiều nhưng chung quy hắn cũng không phải là người của Tiên Linh, có một số chuyện không hiểu rõ được.
Trần Hạo Minh vẫn thừa hiểu, nhưng vẫn trò chuyện với hắn, trong lời nói nhiều lúc úp úp mở mở, ý che giấu bộc lộ rõ ràng. Nhưng như thế lại càng làm cho Credo bớt đi nghi ngờ, hoặc là sự bài xích. Nếu như một kẻ cứ khơi khơi nói ra chuyện quê hương mình cho kẻ đối địch như thế thì một là hắn quá ngu ngốc, hoặc là hắn là kẻ phản bội của đại lục.
Hơn nữa, trong thời gian này, Trần Hạo Minh còn nhắc đi nhắc lại lời nói của Trish.
“Nếu ngươi thành công, ngươi sẽ là nam nhân của ta.”
Mỗi khi hắn nhắc đến chuyện đó, hắn đều tỉ mỉ quan sát phản ứng của mỗi người. Tên Credo này mỗi lần đều nhíu mày, sau đó thì lại thở dài. Trần Hạo Minh đã quan sát rất kỹ, trong phản ứng của hắn không có một chút ghen tuông nào, mà phần nhiều là thương tiếc, chán nản, giống như… giống như là người thân với nhau vậy.
Còn phản ứng của Trish thì hắn đã thu hết vào trong mắt. Mỗi lần như thế nàng đều ra vẻ “hờn dỗi”, hừ một tiếng, quay mặt đi nhưng vẫn liếc mắt một cái sắc lẻm. Mỗi lần như thế, nội tâm của Trần Hạo Minh lại run lên một chút, bởi vì hắn biết, cái ánh mắt này đang có ý dẫn phát cái mùi hương mà nàng đã hạ vào trong người hắn, lúc đó, hắn đều ra vẻ ngẩn ngơ, mê đắm. Trish Lancy nhìn thấy vậy thì đắc ý, nhưng trong lòng lại đang thầm cười lạnh, còn Credo thì càng nhíu chặt lông mày, như có điều suy tư.
Cho đến ngày thứ hai mươi, tức là đã qua gần bốn tháng, Trần Hạo Minh mới đủ “xui xẻo” để đổ được một điểm.
Lúc ấy là lúc hắn đã chẳng thèm để ý nữa, vừa tán phét vừa Credo, vừa phất tay đẩy khối xúc xắc đi, không ngờ, lần mà hắn lơ đễnh nhất, vận mệnh lại đến với hắn.
Chẳng phải giống như người ta nói, vận may hay đến thật bất ngờ hay sao?
- Được rồi, ngươi đã vượt qua thử thách của tầng một! Nếu là một hạ vị thần thượng giai thì có thể đi vào truyền thừa ở đằng kia, tiếp nhận sức mạnh của trời đất ban cho rồi. Nhưng ngươi thì không được, ta đã cho phép ngươi lên tầng hai, hãy đi tiếp thôi…
- Như thế… có phải là ta đã tiến gần thêm một bước để có được nàng hay không? - Trần Hạo Minh lại bắt đầu cợt nhả.
Trish lại bắt đầu diễn trò như bao lần trước, thậm chí, mặt nàng còn hơi đỏ lên, đôi mắt thì long lanh nhìn hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trần Hạo Minh thầm than, không biết có bao nhiêu người đàn ông tình nguyện đổi cả mạng sống để được nhìn cái thần thái này của nàng. Nàng bây giờ lại chịu cho hắn nhìn, để đổi lấy mạng sống của hắn, không biết hắn may mắn, hay là xui xẻo đây?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Dưới chân là mặt đất bằng phẳng, nhưng lại vô cùng khô cằn, thậm chí, có thể nói là khô đến mức hóa đá.
Trần Hạo Minh còn chưa hiểu gì thì Green đã lên tiếng giải thích:
- Hạo Minh! Nơi đây là thử thách của đại địa, cánh cổng thông lên tầng hai nằm sâu dưới lòng đất. Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chui sâu xuống lòng đất và tìm được lối ra, vậy là xong.
Green nói thật đơn giản, thực ra tầng hai này cũng không phải là quá khó, chính hắn cũng từng vượt qua rồi. Đối với Trần Hạo Minh thì việc vượt qua những thử thách này không có gì là không thể cả.
Ở trong không gian này, tất cả năng lực đặc biệt đều bị triệt bỏ, thứ duy nhất giúp người ta vượt qua là lực lượng vật lý của thân thể. Mà chỉ có Green mới biết, thân thể của Trần Hạo Minh mạnh tới mức nào.
Trần Hạo Minh gật gật đầu, sau đó đảo đảo tròng mắt, khuôn mặt lộ ra sự mê đắm, nói với Trish:
- Vì nàng, ta sẽ vượt qua mọi thử thách…
Trish cười khanh khách, sau đó lại vẫy vẫy tay với hắn, hình bóng của ba người dần dần tan biết vào hư không.
Còn lại mình Trần Hạo Minh.
Hắn đứng im tại chỗ suy nghĩ một chút, đánh giá kỹ càng tình hình xung quanh.
Chỗ hắn đang đứng chính là vị trí của “cổng ra”, nhiệm vụ của hắn chính là đào đất, đào thẳng xuống, đào đến khi nào tìm được lối đi thì thôi.
Nghe có vẻ giống đào kho báu!
Trần Hạo Minh cười nhạt một tiếng. Đây mới chỉ là tầng thứ hai mà thôi, nếu hắn không qua được thì còn nói cái quái gì mà hồn tôn giả, cái quái gì mà tư cách lên tầng tám, tầng chín giúp Trish Lancy? Nàng còn có thể tin được hắn hay sao? Hắn không qua được thì ba trái thần thể quả kia cũng đi đứt.
Mò mẫm trong không gian trữ vật một hồi, mãi mới lấy ra được một thanh kiếm thuộc dạng to bản. Đây là loại trọng kiếm, vốn chế tạo thử cho thằng bé Trịnh Bảo Vũ, nhưng còn chưa hoàn thiện thì đã phải bôn ba đến tận đây. Sau này trở về phải chế tạo lại cho nó mới được.
Dồn sức cắm phập một phát xuống nền đất khô cằn, Trần Hạo Minh bắt đầu công tác “đào mỏ”.
Đất ở đây rất cứng, cứng vô cùng. Trần Hạo Minh vốn tưởng đào rất dễ dàng nhưng hắn đã phải nghĩ lại sau ngày làm việc đầu tiên.
Hắn chỉ đào được xuống sâu bốn mét.
Nhìn thân thể đầy bùn đất, nhìn thanh kiếm đã bị mài mòn hết lưỡi trên tay, Trần Hạo Minh chợt cười khổ.
Đào thế này thì không biết đến bao giờ mới qua được đây nữa.
Trên bầu trời ở đây cũng chẳng có trăng sao gì, chỉ là một phiến âm u, dường như trên trời cũng toàn là bụi đất tung bay vậy. Ánh sáng không có nhiều, chỉ có vài tia le lói chiếu xuống bên dưới, dường như là trạch ân cuối cùng của ông trời với nhân gian.
Trần Hạo Minh nhìn đến xuất thần, trong đầu hắn đang tưởng tượng đến một khung cảnh đã từng được miêu tả từ kiếp trước.
Một khối thiên thạch đâm vào trái đất, làm nổi lên các đợt sóng thần vô cùng tận, từ đó khiến bụi đất bay lên trời, bao phủ toàn bộ bầu trời trái đất. Không có ánh sáng, đất đai khô cằn, các sinh vật chết đi, cả trời đất tràn ngập một màu chết chóc.
Có phải khung cảnh này đang mô phỏng lại điều đó hay không?
Nhưng Trần Hạo Minh không nghĩ được thêm nữa.
Bởi vì… tai họa bắt đầu giáng xuống.
Cái đám đất mà hắn cho rằng bao phủ bầu trời kia bắt đầu giáng xuống nhân gian. Giống như cơn mưa đất cát, từng cục đá nặng nề rơi lộp cộp lên nền đất khô khốc, từng dòng bụi đất tràn xuống giống như cơn mưa rào. Trần Hạo Minh thấy bực tức, bởi vì cái hố sâu bốn mét hắn mất cả ngày để đào bắt đầu bị chôn vùi.
Từng dòng bụi đất kia rơi xuống, không chỉ muốn lấp cái hố, mà dường như còn muốn làm cho cái hố đó trở thành mồ chôn của Trần Hạo Minh vậy.
Hắn bình tĩnh nhìn lên trời, ánh mắt thâm thúy, dường như nếu bầu trời sao không có ở trên trời cao kia, chính hắn sẽ tạo ra tinh không trong hai con mắt của mình vậy.
Thanh kiếm đã nắm chắc trong tay, Trần Hạo Minh hờ hững giơ lên đầu, sau đó bắt đầu xoay tròn.
Tốc độ xoay không quá cao, nhưng cũng đủ tạo ra một làn gió, thổi bay những bụi đất đang trút xuống chỗ hắn đứng, dạt chúng sang bên cạnh. Trần Hạo Minh cũng không xoay quá nhanh làm gì, bởi vì như thế rất mệt, không thể nào duy trì lâu, mà kể cả có duy trì được thì cũng bị tổn hao nặng, còn sức đâu mà đào xuống dưới nữa.
Hắn cứ đứng im tại chỗ xoay liên tục như vậy, dần dần, những đống đất đá bị rơi xuống cũng dần dần dồn nén sang hai bên chỗ hắn đứng, còn cái hố vốn sâu có bốn mét của hắn, lại trở nên sâu gấp bội vì nền đất xung quanh đã cao lên.
Cũng không biết qua bao lâu, khi mà bàn tay của Trần Hạo Minh đã bắt đầu thấy hơi hơi mỏi một chút, trận mưa đất đá ấy mới ngừng lại. Nền đất xung quanh cũng đã cao đến hơn hai mươi mét, còn chỗ hắn đứng đã thành một cái hố sâu hun hút rồi.
Lúc này, rất nhiều tia nắng trên trời cũng bắt đầu rọi xuống, Trần Hạo Minh ở dưới hố sâu cũng có thể cảm nhận được vài tia sáng le lói. Nhưng hắn không có tâm trạng nào mà thưởng thức, hắn chỉ bình tĩnh ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút cho hồi sức mà thôi.
Qua khoảng một giờ, Trần Hạo Minh đã nghỉ ngơi đủ, hắn bắt đầu mở mắt, muốn tiếp tục công việc của mình. Nhưng mà không gian xung quanh lại làm hắn hơi ngẩn ra.
Rất nhiều rễ cây, chúng đã mọc tua tủa ra, đan kết ở trong lòng đất này. Nên nhớ dưới này rất sâu, vậy mà loài cây trên mặt đất lại có thể cắm rễ xuống tận đây, không biết là loài cây nào. Hơn nữa, thời gian cũng mới chỉ qua có một chút, sao cây cối lại phát triển nhanh như thế chứ?
Không chỉ vậy, một số loại côn trùng, sâu bọ, thậm chí cả chuột đào hang cũng xuất hiện. Bọn chúng cũng bắt đầu đào những cái hang xuyên qua vị trí của Trần Hạo Minh, thậm chí, cả một đàn kiến mối còn đang “hành quân” qua người hắn nữa.
Không để ý tất cả những điều này, hắn lại tiếp tục vung kiếm, đào đường hầm xuống dưới cho mình.
Mấy con chuột chũi đằng sau ngơ ngác nhìn hắn, thỉnh thoảng gãi gãi mũi trông rất đáng yêu, Trần Hạo Minh không để ý, vẫn cứ tập trung vào chuyện của mình.
Chợt, có một con chuột chũi hơi liều, chạy chạy xuống gần Trần Hạo Minh, sau đó lại thân thiết dụi dụi đầu vào ống quần hắn. Trần Hạo Minh hơi dừng một chút, vừa quay đầu nhìn thì con vật kia lại như sợ hãi, chạy biến đi mất, nấp sau một cái hố nhỏ xíu của riêng nó.
Trần Hạo Minh khẽ cười, đột nhiên hắn dừng tay, ngồi bệt xuống đất, đưa tay vẫy vẫy con chuột chũi kia một chút.
Con chuột nhỏ dương đôi mắt to tròn ra, ngơ ngác nhìn vào hắn, thần thái đáng yêu tới cực điểm. Sau khi dụi dụi mũi mấy cái, lại nhìn Trần Hạo Minh nghi hoặc, trên người của cái kẻ kia dường như có thứ khí tức gì đó rất hiền hòa, rất hòa hợp với thiên nhiên, làm cho con chuột chũi đó không nhịn được mà lại gần một chút.
Nhìn cái động tác rón rén của nó, Trần Hạo Minh thấy thật buồn cười, cho đến khi nó lại gần, Trần Hạo Minh cũng đã bắt được vài con kiến mối, đưa đưa đến trước mõm nó. Con chuột dụi dụi vào một chút, sau đó nhấm nháp mấy con kiến ngon lành.
Lúc này, Trần Hạo Minh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bộ lông trên người nó, con chuột chũi ban đầu còn hơi rụt người lại, sau đó thấy hắn không làm gì thì ngoan ngoãn cho hắn vuốt, thậm chí còn có chút hưởng thụ, hai mắt lim dim.
Trần Hạo Minh nhẹ nhàng bế nó lên, ngắm vào hai con mắt to tròn của nó, con chuột cũng rưng rưng nhìn hắn, Trần Hạo Minh bật cười, đưa tay búng búng cái mũi nhỏ của nó, con chuột dường như hơi bất mãn, quay mặt đi.
- Chuột à, xem ra đoạn thời gian tiếp theo, để mày làm bạn tao cũng không tồi. Chứ nếu giống cái lúc ở trong tầng một kia chắc tao phát điên mất…
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt con chuột lên trên vai, sau đó lại tiếp tục đào xuống bên dưới.
Con chuột thấy hắn làm vậy thì ngoắc ngoắc cái mũi đáng yêu một chút, sau đó nhảy khỏi vai hắn, xuống bên dưới giúp hắn đào. Tuy rằng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, nhưng nhìn cái con vật nhỏ bé đang ra sức giúp mình, Trần Hạo Minh bỗng nhiên thấy vui vẻ trong lòng.
Một người một chuột cứ thế đào, đào xuống mãi. Ngày thì đào, tối lại nghỉ, Trần Hạo Minh cũng chẳng cần ăn, bởi vì cái “thể chất thôn phệ” ở trong mắt Trish vốn không cần ăn vẫn sống được, hầu hết thời gian ban đêm, hắn chỉ ngủ, bắt kiến cho chuột, hoặc là ngồi trò chuyện “ba người” (THM, Tuyết Nhan và con chuột).
Tất nhiên, mọi hành động của hắn đều nằm trong tầm kiểm soát của Trish, trong lòng nàng cũng bắt đầu nổi lên vài suy nghĩ quái dị.
Tên này… lúc chơi với động vật cũng “xinh trai” đó chứ.
Làm nữ thần Tự Nhiên, bản năng của Trish rất yêu quý động vật, vì thế nên thấy hắn thân mật với con chuột như thế, nàng cũng có chút cảm giác như kiểu người đồng sở thích vậy.
Đào hơn mười ngày như thế, Trần Hạo Minh cũng đã đào được xuống đến hơn một trăm mét. Bởi vì càng xuống dưới thì đất lại càng ẩm và mềm hơn, hơn nữa, đào nhiều cũng quen nên tiến độ được đề cao không ít.
Chỉ là, đến lúc này thì một khả năng xấu lại xảy ra.
Ở bên trên mặt đất.
Lúc này, từ trên bầu trời quang đãng chợt xuất hiện một khối thiên thạch khổng lồ, nó giáng xuống thế gian, mang theo lửa nóng, cứ như mặt trời đã giáng lâm nhân thế, kéo theo sau là hàng loạt khí nóng bốc lên bất tận.
Khối thiên thạch khổng lồ ấy va chạm thẳng vào mặt đất, một khối năng lượng cuồng bạo tỏa ra, làm mặt đất bên dưới bị cày nát vụn, sau đó bị bốc lên cao hàng ngàn mét trên không trung, bắt đầu bao phủ cả bầu trời. Thế giới lại trở lại với một màu u ám.
Giống hệt khung cảnh khi Trần Hạo Minh mới tới đây.
Ở dưới lòng đất.
Dường như cả thế giới sụp đổ, dưới chân Trần Hạo Minh bắt đầu run rẩy kịch liệt, thậm chí… thậm chí đất dưới chân hắn còn bắt đầu nứt ra, nứt càng ngày càng rộng, hình thành một vực thẳm sâu hun hút bên dưới.
Ở bên trên, đất đá cũng bắt đầu rụng xuống như mưa, thậm chí còn cả một số cây đại thụ cũng bắt đầu rơi xuống. Trần Hạo Minh né trái tránh phải, nhưng trong cái không gian chỉ rộng có vài mét vuông thế này thì tránh vào đâu chứ?
Con chuột chũi đang nằm im trên vai hắn, mấy chiếc móng cũng bám chặt vào quần áo hắn, hai con mắt to tròn cũng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Roạt.
Một cái cây to đùng rơi xuống đầu Trần Hạo Minh, hắn đã kịp thời né tránh, nhưng trên vai vẫn bị sượt qua. Con chuột chũi đáng thương đã bị đụng phải, không thể giữ nổi mà rơi xuống bên dưới vực, hơn nữa, nó theo bản năng bám chặt vào, vì thế sợi dây treo viên ngọc linh hồn của Lạc Tuyết Nhan cũng đứt ra, rơi theo con chuột chũi.
Trần Hạo Minh kinh hãi.
Sợi dây kia vốn vô cùng chắc chắn, nhưng khi vào đây cũng đã bị mất đi năng lực thần kỳ, trở thành một sợi dây tầm thường, kéo cái là đứt. Không ngờ chỉ một phút không để ý, hắn đã sơ sảy làm rơi nó.
Không một chút chần chừ, Trần Hạo Minh lao thẳng người xuống bên dưới. Mặc kệ phía dưới là vực sâu vạn trượng, mặc kệ có là biển lửa chảo dầu, mục đích của hắn vẫn chỉ có một: Lấy lại linh hồn của Lạc Tuyết Nhan…
Last edited by Hóng Heart; 21-03-2013 at 01:22 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhưng hắn không để tâm đến vực sâu bên dưới, không để tâm đến cái màu đen thăm thẳm, u tối như địa ngục kia. Trong mắt hắn chỉ còn lại hình bóng con chuột chũi nhỏ đang ôm chặt lấy viên ngọc linh hồn của Lạc Tuyết Nhan.
Con chuột đang ôm viên ngọc kia trong lòng. Hai con mắt tròn tròn long lanh của nó cũng đang nhìn Trần Hạo Minh, trong đó có sự cầu khẩn, có sự hoảng sợ… Dường như nó không còn là chuột, mà đã trở thành sinh vật có trí tuệ vậy.
Chuột chũi vốn có thị giác thoái hóa khi trưởng thành, con mắt cũng lún sâu vào da thịt. Nhưng con chuột chũi này vẫn còn khá non, mắt vẫn to tròn và ngập nước, thần thái trong mắt cực kỳ phong phú, diễn cảm.
Trần Hạo Minh điều chỉnh thân thể, đầu cắm thẳng xuống, tăng tốc để cho mình rơi xuống nhanh hơn, đồng thời, con chuột chũi kia cũng thông minh, biết căng người ra, phe phẩy đuôi để giảm tốc độ, khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần.
Khi đã tiếp cận gần đến con chuột chũi kia, Trần Hạo Minh vươn dài tay mình ra, muốn đón lấy nó. Con chuột kia chợt như thấy kích động, nó chợt giãy một cái, vươn hai cái chân trước to bè đầy móng vuốt ra, bám chắc vào da thịt Trần Hạo Minh. Thật kỳ lạ ở chỗ, da thịt của Trần Hạo Minh vốn cực chắc chắn, nhưng bị nó bấu vào một nhát là đã bị thủng ra, trở thành nơi bám chắc chắn của con chuột.
Trần Hạo Minh hơi cắn răng chịu đựng, hắn cũng không còn sức mà đi so đó với con chuột này nữa. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, lại lắc mình lao xuống bên dưới. Nếu để Tuyết Nhan rơi xuống như thế này thì cả hành trình của hắn còn có ý nghĩa gì nữa đây? Hắn yêu nàng, đã cố hết sức để tìm cách cứu nàng, nhưng khi gần đến được cái đích thì nàng lại đi mất, đó có phải là trò đùa lớn nhất thiên hạ hay không?
Viên ngọc kia dần dần rơi sát vào vách đá, mỗi một lần nó va vào vách là lòng của Trần Hạo Minh lại nhói lên, giống như chính bản thân mình bị va vào đó vậy. Nhưng thật may mắn, phong ấn của Thiên Sinh không phải là thủy tinh dễ vỡ. Mặc dù va chạm làm cho linh hồn bên trong phong ấn hơi run rẩy, nhưng vẫn cực kỳ chắc chắn, không có dấu hiệu tan vỡ nào.
Mặc dù nói việc va chạm này là có hại, nhưng nó cũng có cái lợi nhất định. Đó chính là tốc độ rơi của viên ngọc bị giảm đi. Trần Hạo Minh đang cố gắng, càng ngày càng đến gần nơi đó.
Pặc.
Bắt được rồi!
Trong lòng Trần Hạo Minh mừng như điên, tâm trạng đang treo cao cũng được thả lỏng một phần, hắn dịu dàng nhìn viên ngọc vài giây, giống như đã quên mất tình huống xung quanh mình vậy.
Nhanh chóng ổn định lại, Trần Hạo Minh buộc chặt sợi dây kia vào cổ tay mình, sau đó mới để ý đến tình huống xung quanh này.
Bên dưới vẫn là một màu tối đen, nhưng dựa vào một vài thanh âm loáng thoáng phát ra, có thể đoán chứng đáy vực không còn xa nữa rồi.
Bởi vì âm thanh đó chính là âm thanh do các vật thể rơi xuống, chạm vào nền đá mà ra.
Bây giờ hắn đang ở sát vách đá, Trần Hạo Minh lại không thể sử dụng thuật phi hành hay thuật khinh công gì gì đó. Đã nói, ở ba tầng đầu chỉ có sức mạnh thân thể, đúng là làm khó cho hắn mà…
Thanh kiếm dùng để đào đất vẫn được nắm trong tay, Trần Hạo Minh quyết đoán, cắm phập một phát vào vách đá đó.
Hắn không cắm quá sâu, bởi vì hắn biết, nếu cắm sâu vào thì một là hắn sẽ tuột tay vì không chịu nổi, hai là thanh kiếm sẽ gãy vì không chịu nổi. Và chắc chắn sẽ không có nhiều tác dụng. Hắn chỉ cắm nông một chút, làm cho mũi kiếm ma sát với vách đá, bắn ra từng tia lửa, tiếng kim loại chà sát với đá cũng rít lên làm người ta sởn tóc gáy.
Quả nhiên, cách này cực kỳ hiệu quả, tốc độ của Trần Hạo Minh cũng đã giảm xuống rất nhiều, nhưng mà thanh kiếm trong tay hắn thì càng ngày càng ngắn, đã bị loại ma sát khủng bố này mài mòn gần hết rồi.
Bây giờ đang ở vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng lại không có cách nào mở không gian trữ vật ra được. Trần Hạo Minh cắn răng một cái, cả bàn tay hắn hóa thành hình trảo, bấu chặt vào trong vách đá, thay thế vị trí của thanh kiếm kia.
Tuy rằng thân thể hắn mạnh mẽ nhưng cái cảm giác mài mòn như muốn róc hết da thịt của hắn ra thế này cũng không hề dễ chịu gì. Cũng may hắn rất thông minh, khi hắn cảm giác được da thịt sắp không chịu nổi nữa mà rách toạc thì hắn lại đổi tay, cứ thế thay phiên nhau trượt xuống.
Nhưng thân thể hắn lúc này cũng chưa phải là hết sức bá đạo, đổi qua đổi lại khoảng trăm lần thì hắn đã thấy mất cảm giác nơi tay, bất giác bị trượt ra khỏi vách đá, cả thân hình hắn lại tiếp tục rơi xuống bên dưới như một viên đạn pháo vậy.
Nhưng…
Ở chỗ này bắt đầu có cây.
Không phải cây, là dây leo, hay là rễ cây gì đó.
Rất nhiều, nhiều đến mức đan chằng chịt khắp nơi, thân thể của Trần Hạo Minh được những dây leo như tấm lưới này giữ lại phần nào, nhưng thân thể hắn vẫn xuyên qua, tiếp tục rơi xuống bên dưới, cho tới tận một lúc một chân của hắn bị dây leo quấn vào, treo ngược cả người lên thì hắn mới dừng lại được.
Còn con chuột, lúc này nó vẫn đang bám chặt vào tay hắn, bấm vào da thịt làm chảy một chút máu ra. Trần Hạo Minh không để ý, hắn biết, không còn nguy hiểm gì nữa rồi. Hắn bình tình gỡ sợi dây ở chân ra, sau đó nhẹ nhàng bám vào những sợi dây kia, dần đi xuống sâu hơn.
Không mất bao lâu, Trần Hạo Minh đã chạm được xuống mặt đất dưới chân. Trên đường di chuyển, có khá nhiều vật thể rơi xuống đầu hắn nhưng hầu hết chỉ là những thứ nhỏ nhặt, bị hắn gạt ra, còn vật thể to lớn thì đã bị lớp dây leo chằng chịt kia cản lại rồi.
Dưới này chỉ có đúng một khoảng u tối, đến lúc này, Trần Hạo Minh mới hít sâu một hơi, buồn bực gỡ con chuột chũi kia ra, ném nó xuống đất. Nếu lúc nãy không phải con ôn vật này kéo cái dây kia, nếu không phải nó buông ra để bám vào hắn thì đã không vất vả thế này. Nếu… nói chung tất cả đều do nó mà ra cả.
Cú ném không quá mạnh nhưng đã đủ làm con chuột chũi nhỏ bé ê ẩm cả người, nhưng mà lần này nó không chạy xa ra, mà lại áp sát vào ống quần Trần Hạo Minh, dụi dụi vào đó giống như đã biết lỗi rồi vậy. Trong bóng đêm, hai con mắt của nó cũng tỏa sáng lung linh giống như hai viên hắc bảo thạch, lấp lánh chút ánh sáng nhỏ bé, hư ảo.
Trần Hạo Minh vẫn bực tức, gạt nó sang bên cạnh rồi buồn bực ngã ngửa ra đất. Bây giờ hắn chẳng biết đi tiếp thế nào, dưới này thì cứ tối om om, nhãn thuật thì không dùng được, hắn giống như kẻ mù đường. Hơn nữa thân thể bây giờ cũng mệt mỏi vô cùng, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật đẫy, rồi sau đó có gì lại tính tiếp.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ việc xung quanh, cũng chẳng thèm để ý đến con chuột chũi nữa. Dần dần, hắn chìm vào một giấc ngủ sâu, an lành.
Không biết qua bao lâu.
Trần Hạo Minh rốt cuộc cũng tỉnh lại, giấc ngủ vừa rồi thật là ngon. Có lẽ, từ lúc lên Thần Linh đại lục tới giờ hắn chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, cũng giống như từ lúc đó đến giờ hắn chưa bao giờ mệt đến thế.
Là cái mệt của thể xác, mỏi cơ, mỏi da, mỏi thịt, ở cái nơi quái đản này, thứ duy nhất mà hắn có thể sử dụng chính là cái xác này.
Trên ngực không biết từ bao giờ đã có một thứ ấm ấm, lại có bộ lông mềm mại, mườn mượt nữa. Trần Hạo Minh vô thức đưa tay lên vuốt ve một chút, cái thứ ấm ấm ấy lại có phản ứng, rục rà rục rịch, sau đó hình như có hít hít gì đó nữa.
Trần Hạo Minh mở choàng mắt, sau khi nhìn rõ cái thứ trên ngực chính là con chuột chũi, hắn không nhịn được mà đưa tay vuốt thêm mấy cái nữa, tâm trạng cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Hắn cũng chẳng thấy có gì ghét con chuột này nữa, làm người lớn mà đi so đó với trẻ nhỏ đã thấy đáng khinh, còn đi so đo với con chuột chũi nhỏ thì đúng là cực kỳ đáng khinh.
Khẽ ôm lấy nó, Trần Hạo Minh lẩm bẩm:
- Mày thì ngon rồi! Làm phiền tao vậy mà chỉ cần ngủ một giấc đã hết, mày mà là người thì tao không đập cho hắn một trận thì cũng mặc kệ hắn, dù cho đó có là đại mỹ nữ thì cũng vậy mà thôi…
Con chuột chũi chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn một lúc, cho đến khi hắn buông nó xuống, thì nó lại bắt đầu kéo kéo ống quần của hắn không buông.
Trần Hạo Minh khó hiểu nhìn qua thì nó lại buông ra, chạy chạy về một phía. Trong cái bóng đêm mờ ảo này, Trần Hạo Minh chỉ có thể mơ hồ thấy hướng nó chạy, còn bóng dáng của nó thì không thấy đâu.
Con chuột cũng rất thông minh, kêu lên vài tiếng nhỏ bé để ra hiệu cho hắn. Tuy rằng Trần Hạo Minh khó hiểu nhưng vẫn đi theo, bởi vì hắn chẳng biết phải đi đâu bây giờ nữa.
Cuối cùng, chuột chũi dẫn hắn đến một khu vực hơi thoáng, đó là do Trần Hạo Minh cảm nhận nhờ vào âm thanh xung quanh. Con chuột chũi dừng lại, chờ hắn đến bên cạnh mình rồi bắt đầu… đào.
Đôi chân trước to bè bè của nó bắt đầu thành thục đào xuống, tốc độ rất nhanh, Trần Hạo Minh cũng không hiểu gì, nhưng vẫn bắt chước làm theo nó, hắn lấy ra một thanh kiếm khác, bắn đầu đào theo. Bởi vì hắn đoán, có lẽ con chuột chũi này muốn ra hiệu cho mình cái gì đó.
Đào được một lúc, tâm trạng của Trần Hạo Minh bắt đầu chuyển từ nghi hoặc sang tò mò.
Bởi vì có một chút ánh kim đã lập lòe bên dưới cái hố mà hắn đang đào. Trần Hạo Minh lại càng đào nhanh hơn, dần dần, hình dạng của cái vật đó cũng rõ ràng hơn một chút.
Là một cái móng vuốt rất lớn, ít nhất cũng phải to đến hơn năm mét vuông, tất cả đều bằng vàng, đang phát ra ánh sáng kim loại chói mắt vô cùng.
Nhìn cái móng này, Trần Hạo Minh chợt run lên.
Bởi vì… cái móng này giống hệt của con chuột chũi đang đứng cạnh hắn. Tuy rằng kích cỡ không giống nhau nhưng mà hình dáng thì giống hệt.
Hắn lại tiếp tục đào, đào tiếp, đào mãi xuống dưới, dần dần, hình dạng đầy đủ của cái vật đó cũng hiện ra.
Là một con chuột chũi hoàn toàn bằng vàng.
Kích cỡ của nó lớn vô cùng, ít nhất cũng phải cao đến gần bốn mét, hơn nữa… hơn nữa trên đầu còn trong suốt, giống như có một căn buồng bên trong vậy.
Hắn ôm lấy chú chuột con kia, nhảy lên trên đầu của con chuột vàng, nhưng hắn vừa mới đứng lên đó thì cái đầu con chuột đã rục rịch, cuối cùng tách ra, để lộ cả một căn phòng ở bên dưới. Trần Hạo Minh tò mò nhảy vào, sau đó thì càng mờ mịt.
Kiến trúc chẳng có gì hiện đại, toàn gỗ là gỗ, thậm chí ở bên cạnh còn toàn là đất đá, chẳng có gì gọi là phù hợp với cái vỏ hoàng kim này cả.
Ngay khi hắn có đang ngỡ ngàng, cái trần phòng đã khép kín lại, bên trong chợt bừng sáng, từng đốm lửa được thắp lên, chiếu rõ từng hoa văn trên tường.
Trên đó có hình ảnh một trái cầu rất lớn, ở giữa quả cầu là một vầng sáng trắng trong tinh khiết. Ở ngoài cùng quả cầu có hình một người đang đào bới gì đó, nhưng nhìn kích cỡ của người thì có thể nói là con kiến so với một căn biệt thự, cho dù nó đào cả đời cũng không tới.
Từ chỗ con người kia đang đứng, sâu xuống một chút có hình một con chuột chũi đang nằm ngủ ngon lành, sắc mặt thật an tường, hạnh phúc.
Ở bức tường bên cạnh lại có hình ảnh khác, con chuột chũi to lớn, màu hoàng kim đang nằm im, trong đầu nó có một “khối u”, giống như một cái đài vậy, ở bên trên thì lại có hình cầu, trông vô cùng quái đản. Trần Hạo Minh thấy thế thì chấn động, quay ngoắt ra đằng sau, bởi vì cái đài đó đang ở ngay sau lưng hắn.
Ở bức tường kế tiếp, vẫn là hình con chuột đó, nhưng nó đã đứng dậy, hơi chúc đầu xuống đào, hơn nữa, cái đài trong đầu nó đã biến đổi, bởi vì cái vật hình cầu ở trên đài đang bao bọc một con chuột chũi khác, rất nhỏ bé, nhưng động tác thì giống hệt con vật to lớn kia.
Bức tường cuối cùng, chuột chũi đã đào đến sâu bên trong lòng đất, chạm được đến cánh cửa, người kia đang mỉm cười, chào tạm biệt nó, ở trên tay hắn vẫn đang ôm một vật, hình như còn phát sáng lung linh…
Hai mắt Trần Hạo Minh sáng lên.
Đây chẳng phải là hướng dẫn để vượt qua tầng thứ hai nhanh nhất hay sao?
Hắn lại nhìn xuống con chuột nằm trong lòng mình, ánh mắt nó rất vô tội, giống như không biết gì. Nhưng Trần Hạo Minh lại hiểu theo một nghĩa khác, giống như… đây giống như một trò chơi, còn con chuột này giống như một cơ hội chuyển biến, chỉ chờ người ta nắm bắt vậy.
Last edited by Hóng Heart; 21-03-2013 at 06:33 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart