Sam giơ cao rìu lớn bắt đầu gầm gào, Bọt Nước điểm nhẹ mũi chân yên lặng lướt qua người hắn. Áo choàng trắng của nàng đột nhiên bay ra như đám mây choàng lấy mặt Sam. Sam kinh hãi vội vàng vươn tay ra đỡ lấy nhưng kết quả là sau não chịu một đòn nặng từ chuôi thanh yên giấc ngàn thu. Ầm một tiếng, thân thể to lớn của hắn đổ gục xuống đất mà áo choàng theo đó phủ kín mặt hắn. Nhất thời Sam cảm thấy trời đất xoay tròn nhưng không thể nhìn thấy gì.
Dưới cơn kinh hãi, hắn muốn đứng dậy nhưng sau não lại chịu thêm một đòn nặng nên nằm gục xuống. Sau đó những đòn đánh như mưa rơi xuống giày vò thân thể có thể coi là cường tráng của hắn. Hắn thậm chí còn có ảo giác bản thân như đang bị một đàn voi dày vò…
Cảnh tượng Richard nhìn thấy thì khác, Bọt Nước tránh ra sau người Sam, dùng áo choàng che đầu hắn sau đó gõ cho một gõ. Tiếp đến là Just xông đến quyền đấm cước đá lên Sam bị che kín đầu. Sau đó thực nhân ma cũng gia nhập. Nhìn thấy Bọt Nước, Ba Phần Chín và Just hung hăng đạp đá Sam mà lại cố ý tránh đi điểm yếu hại làm Richard nhịn không được che mắt không nỡ nhìn. Hắn vốn cho rằng đây là chiến thuật chỉ lưu hành trong thế giới hắc ám.
Chiến trường là một trường chém giết một phía, có ma pháp sư thực nhân ma không ngừng dùng các loại pháp thuật trái chiều như trì hoãn thuật…, có tinh linh thi nhân ngâm xướng tăng lực làm chênh lệch đôi bên càng thêm rõ rệt mà thủ hạ của Sam kinh hãi phát hiện, đám người Richard xuống tay còn độc ác hơn cả họ mà phối hợp thì phải trên mấy bậc. Trong nháy mắt, thủ hạ của Sam bị chém ngã một nửa. Vài kỵ sĩ thì bị phong nha bao vây rồi nháy mắt phong nhận từ bốn phương tám hướng cắt vụn họ.
Chốc lát sau chiến đấu kết thúc. Bao gồm cả Sam thì có tám người bị bắt sống, những người khác đều bị giết sạch trong đó không thiếu kẻ vì đầu hàng quá chậm mà bị giết. Sam lúc này đã bị đánh đến mức không đứng lên nổi.
Thế là Richard có thêm mười mấy con chiến mã và một doanh trại thô sơ. Những kỵ sĩ xuất thân quân đội nhanh chóng thuần thục quét dọn chiến trường thu chiến lợi phẩm. Trên người Sam quả thật có mấy thẻ bài khắc chữ Huyết Liêm. Xem ra hắn ở đây thu lộ phí là thật, chỉ là tài phú và nữ nhân của nhóm người Richard làm hắn động tâm.
Sau khi thu dọn chiến trường, tinh linh thi nhân nhanh chóng bắt tay thẩm vấn tù binh. Hắn hiện tại đã học được không ít hình phạt và kỹ nghệ thẩm phán của thế giới hắc ám từ Richard, hơn nữa hắn cũng có thiên phú kinh người trong lĩnh vực này. Có lẽ không có giới hạn đạo đức cũng góp phần giúp hắn tiến xa trong lĩnh vực này.
Richard thì đứng ở doanh trại quan sát từng chi tiết, cuối cùng hắn dừng lại ở mấy tấm chắn đường thô sơ tĩnh lặng suy nghĩ. Nghĩ một lát, Richard đột nhiên cười nói với Lưu Sa: "Ta đột nhiên có chút ý nghĩ, ít nhất cũng biết sau này nên kiếm tiền như nào ở khoảng đất này."
"Đánh cướp, cách này nhanh nhất." Bọt Nước đi qua xen lời.
Richard khẽ ngớ người không ngờ gật đầu nói: "Thật ra cũng không khác với cách ta nghĩ, ít nhất bản chất giống nhau."
"Thật sự đi đánh cướp sao?" Lưu Sa không khỏi có chút ngẩn ngơ. Nàng có chút hiểu rõ Richard nên có chút lo lắng lợi ích và nguy hiểm có tương xứng không…
"Đánh cướp? Thật tốt a!" Ba Phần Chín đứng cách xa ông ông nói.
Dưới cái nhìn nghi hoặc có, chờ mong có mà hưng phấn cũng có của mọi người, Richard nói: "Thật ra chỉ là bản chất giống với đánh cướp thôi, chúng ta dựng trạm thu phí!"
Dựng trạm thu phí? Nhất thời mọi người đều không kịp phản ứng, làm vậy có thể kiếm tiền sao? Chỉ nhìn cái trạm rách nát trước mặt gần như không tìm được đồ gì đáng giá là hiểu. À, không, thứ đáng tiền nhất là ngựa rồi đến người. Nếu bán những tên này đi làm chiến sĩ thì ít nhất cũng kiếm được ít tiền.
Mà Richard cũng không định giải thích, dù sao đây mới chỉ là ý tưởng, còn cách thực hiện xa lắm. Đợi đến khi thế lực của hắn trải khắp vùng đất Đẫm Máu, dùng trạm thu khống chế các con đường giao thông qua đây thì tài nguyên sẽ ùn ùn kéo đến. Trong tính toán của Richard, khoản thu này sẽ lớn đến kinh ngạc.
Lại nhìn những người bị bắt, Richard cảm giác ngoài Sam ra những người khác rõ ràng đã sợ sệt. Sam vừa bắt đầu đã bị trùm đầu đánh, phương thức ẩu đả đường phố này làm hắn cảm thấy nhục nhã khó mà tiếp nhận và đương nhiên hắn không thấy được thủ hạ mình bị giết như nào.
Thành thật mà nói thì nhóm người của Sam chỉ tính là kẻ liều mạng mà thôi, chỉ biết dựa vào bản năng và hung ác chiến đấu. Thủ hạ của Richard thì từ Bọt Nước đến bộ chiến kỵ sĩ và những kỵ sĩ sắc phong hoặc đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh hoặc được huấn luyện để trở thành vũ khí giết chóc. Một đám ô hợp sao so được với quân đội chính quy chứ.
Richard đi tới trước mặt đám tù binh rút ra một khăn tay trăng chầm chậm lau bàn tay không nhiễm chút bụi ưu nhã nói: "Từ bây giờ các ngươi là thuộc hạ của ta. Nhưng nếu có ai muốn lợi dụng tín nhiệm và nhân từ của ta thì nên nghĩ đến đống thi thể kia trước, bọn họ lúc trước đều là đồng bọn của các ngươi. Mà ta, chủ nhân của các ngươi, Richard Archimonde chỉ khoan dung một lần. Nếu như các ngươi phản bội ta, ví như chạy trốn hay thậm chí phản loạn thì nếu rơi vào tay ta, kết cục chỉ có thể là tử vong. Mà ta đảm bảo.."
Richard khẽ dừng một lát rồi mới nói tiếp: "Quá trình đó sẽ rất thống khổ và dài lâu."
Những lời này rõ ràng có hiệu quả, mọi ánh mắt nhìn hướng Richard kể cả từ Sam cũng rụt rè. Ánh mắt Richard nhìn lướt qua Sam rồi dừng ở ngón tay thon dài sạch sẽ của mình. Đó là một đôi tay trắng nõn ưu nhã như nữ nhân, là nơi khởi nguồn của vô số cấu trang và ma pháp. Richard lần nữa lau chùi ngón tay không chút bụi của mình nhàn nhã nói: "Sam, ta sẽ chú ý ngươi."
Chỉ một câu sơ sài này lại làm Sam khẽ rùng mình.
Đội ngũ rất nhanh lên đường, những thủ hạ hạch tâm của Richard đều đã có ngựa mà tám tên tù binh mới đều phải đi bộ. Trong mắt tám tên tù binh mới này, Sandrew đặc biệt an tĩnh. Hắn nhìn qua không cường tráng, chỉ là sắc mặt xanh trắng quỷ dị, có chút giống cương thi vậy. Sam và những tên tù binh đều không muốn đến gần vị vong linh pháp sư này.
Lưu Sa đi sóng vai với Richard, áo choàng trắng bao chặt thân thể nàng chỉ để lộ tròng mắt hổ phách. Nàng nhìn Richard nhàn nhạt cười nói: "Hiệu quả rất tốt đúng không?"
Richard không khỏi gật đầu hỏi: "Sao ngươi biết bọn họ bị dọa sợ?"
Lưu Sa nói: "Ta là thần quyến giả, một mực nghiên cứu tín ngưỡng mà tín ngưỡng thật ra là nhân tâm cho nên ta biết bọn họ sẽ sợ hãi."
Nhìn thấy ánh mắt lóe sáng nhìn mình chăm chú của Richard, Lưu Sa biết đáp án này không được chấp nhận. Nàng cũng biết không thể đơn giản thông thế được nên chăm chú nói: "Đầu tiên, đối với những tên liều mạng mà nói, bọn họ không sợ chảy máu, dọa nạt thậm chí là cái chết. Có thể làm bọn họ sợ hãi chỉ có hai loại người, kẻ điên và biến thái."
Richard hừ một tiếng, nụ cười có chút mất tự nhiên hỏi: "Còn có tiếp theo đúng không?"
"Tiếp theo?" Thanh âm Lưu Sa như nén cười nói: "Tiếp theo là ngươi rất thích hợp nhân vật như vậy cho nên bọn họ bị ngươi dọa sợ!"
"Ta rất thích hợp? Thích hợp cái gì? Kẻ điên hay biến thái?" Richard phẫn nộ nhưng không dám lớn tiếng để người khác nghe được.
Lưu Sa không chút lưu tình nói: "Đều thích hợp!"
Richard hồi lâu không biết nói gì cuối cùng rít ra lời từ kẽ răng: "Vậy ngươi sợ cái gì?"
Lưu Sa nghĩ cũng không cần nghĩ đáp: "Sợ nam nhân không giữ lời."
Richard lại một lần nữa không biết nói gì nhưng nghĩ lại câu này của nàng hình như có ẩn ý bên trong.
Đoàn người dần đi xa, những thi thể đã chết không được chôn mà để lại trực tiếp trên nền đất. Đây là truyền thống của vùng đất Đẫm Máu, đoàn người vừa đi thì kền kền, linh cẩu và chuột sẽ biến đống thi thể kia chỉ còn xương trắng, chỉ có như vậy mới giúp linh hồn giải thoát khỏi vùng đất đáng nguyền rủa này, dễ dàng tiến bước tử vong quốc độ.
Đám phong nha cũng không đi theo vội, chúng nó cũng cần thực vật, những con chiến mã đã chết trong chiến đấu cũng đủ đám chúng ăn chán chê một bữa. Khác với những sinh vật khác, phong nha ăn sạch cả xương. Đối với đơn vị chiến đấu phong nha, Richard hiện tại hạn chế chúng trong trường hợp có đủ thức ăn không được đụng vào thi thể nhân loại.
Thời gian hoàng hôn, Huyết Thạch doanh đã xuất hiện trong tầm nhìn. Đây là một khoảng đất trống được núi đá bao lại, núi đá và trụ đá trở thành tướng chắn thiên nhiên ở đây. Tháp tên xây trên đỉnh núi đá có tầm nhìn bát ngát, tiễn thủ cao cấp đứng trên đó có thể che phủ cả doanh trại.
Khi nhìn thấy Huyết Thạch doanh, tin tức tình báo liên quan đến nó trôi qua lần nữa trong đầu Richard. Huyết Thạch doanh nằm ở biên giới vùng đất Đẫm Máu, cách Hắc Thủy đại công quốc và Hồng Sam vương quốc không xa, đây là cứ điểm dừng chân quan trọng của những thương đội và kẻ mạo hiểm khởi trình từ vương quốc nhân loại. Huyết Thạch doanh thường xuyên có khoảng hai ngàn người trong doanh, thời điểm hoàng kim con số này còn lên đến năm nghìn. Đây cũng là con số cực hạn mà tám giếng nước ở đây có thể nuôi được. Bốn trong tám giếng nước thuộc về một bộ lạc bán thú nhân tên là Huyết Thạch, bốn cái còn lại phân biệt chia cho bốn thế lực nhỏ hơn, Mark huyết liêm là một trong số đó.
Đại tù trưởng bộ lạc Huyết Thạch là Lôi Chùy, cũng là cường giả mạnh nhất Huyết Thạch doanh. Lôi Chùy cấp 14 dù là chiến lực cá nhân hay trăm chiến sĩ bán thú nhân cường đại dưới tay đủ chiếm ưu thế tuyệt đối ở Huyết Thạch doanh. Cho dù là ở vương quốc nhân loại, Lôi Chùy ít nhất cũng có tước vị tước sĩ chứ đừng nói đến Huyết Thạch doanh nho nhỏ này. Huyết liêm Mark, độc nhãn long Caron, người què Footman và dao cạo Hooley là bốn nhân vật thực quyền ở dưới. Bọn họ đại đa có trên trăm chiến sĩ, thực lực bản thân từ cấp 12 đến cấp 14. Trong đó dao cạo Hooley là chiến sĩ cấp 14 nhưng nghe nói trước giờ hắn không dám khiêu chiến Lôi Chùy.
Huyết liêm Mark hiện tại là mục tiêu đầu tiên của Richard. Hắn hung hăng tàn bạo, bản thân là chiến sĩ cấp 13, vũ khí thiện trường là hai lưỡi hái ngắn nặng nề được phụ ma, ngoài thiên sinh lực lớn ra thì không còn năng lực đặc thù nào khác. Ở trong mắt Richard, huyết liêm Mark không có năng lực đặc thù là dễ đối phó nhất, lấy đội ngũ hiện tại của hắn mà xét thì có rất nhiều phương án đối phó tên đẳng cấp cao mà thôi này.
Trong khi suy nghĩ, Richard vô thức lau chà bàn tay không chút hạt bụi nào của mình. Khi nhìn thấy ánh mắt cười chế nhạo của Lưu Sa, hắn mới đột ngột phát hiện, nhưng là sau vài giây phút lúng túng, hắn như nghĩ thông thong dong cất khăn vuông đi.
Vài tên bán thú nhân đang canh ở cửa vào doanh trại, khi đội ngũ của Richard đến cũng làm họ thoáng rối loạn. Hai thực nhân ma quá bắt mắt mà mười mấy con phong nha cũng là một cỗ chiến lực không nhỏ. Quan trọng nhất là nhóm người Richard gồm toàn những gương mặt xa lạ mà đoàn đội của họ rõ ràng không phải là thương nhân hay kẻ mạo hiểm. Đối với những chiến sĩ bán thú nhân kinh nghiệm phong phú này thì đặc biệt ý nghĩa phiền toái.
"Các ngươi đến làm gì?" Tên đội trưởng hỏi.
Laer vứt ra mấy thẻ bài có khắc chữ Huyết Liêm cho tên đội trưởng rồi liếc nhìn Richard rồi nói: "Chủ nhân nhà ta muốn mua chút hàng tốt của dã man nhân cho nên đi qua đây tìm vận may. Chúng ta đã nộp lộ phí rồi." Đây là những lời đã được chuẩn bị từ trước.
Tên đội trưởng nhìn thẻ bài rồi nhìn đoàn người, nhìn Richard bộ dáng lãnh đạo cao ngạo rồi đầy thô tục nói: "Lại là tên chó đẻ Mark kia! Vào Huyết Thạch doanh không cần thuế, thứ này cũng không giúp gì cho các ngươi đâu. Mark là tên chết tiệt đáng ghét nên tốt nhất là các ngươi vứt nó đi. Ngoài ra, nếu như các ngươi đã nộp tiền thì đối với Mark các ngươi vô dụng, trừ khi các ngươi định nộp nhiều tiền hơn."
"Cảm ơn, bằng hữu!" Laer chân thành nói, hơn nữa còn dúi qua mấy ngân tệ.
Đội trưởng bán thú nhân nhận tiền, sắc mặt tốt hơn chút nhưng lại nói: "Bán thú nhân không bao giờ là bằng hữu của tinh linh! Nhưng dù sao vẫn chúc các ngươi may mắn, vào đi!"
Hơi khoát tay, đội bán thú nhân canh cửa nhường đường cho họ vào.
Vừa vào Huyết Thạch doanh, một mùi nồng nặc ập mũi mà đến! Đấy là mùi hỗn hợp của phân, thực vật thối rữa, rác rưởi, mùi nô lệ lâu ngày không tắm rửa mà thành, lực sát thương của nó có lẽ không kém ma pháp toan vụ thuật cấp 6 là bao! Nhất thời rất nhiều người biến sắc vì mùi này, thậm chí biểu tình của hai thực nhân ma càng thêm đặc sắc, bọn họ yêu thích mỹ thực nên cũng có khứu giác linh mẫn hơn bình thường.
Khắp Huyết Thạch doanh là những phòng ốc cao thấp bất đồng, vách tường đại đa là từ những khối đá phong hóa xây thành, có thể thấy rõ địa bàn này không có quy hoạch thống nhất và phát triển tự phát thời gian dài hình thành. Chẳng qua bố cục tổng thể phẫn là bao lấy những giếng nước, ví như có những kiến trúc và đường tắt.
Trung ương doanh trại là một tòa thành bảo cao năm tầng, trên vách tường vươn ra từng cọc gỗ nhọn lộ rõ phong cách thú nhân. Trên thành bảo treo lá cờ chiến chùy nhỏ máu trên nền hồng, đây là đồ đằng của bộ lạc Huyết Thạch.
Ngoài thành bảo ra thì kiến trúc trong doanh trại lộn xộn không có phong cách đặc thù. Đặc biệt là phía tây có mảng lớn khu dân nghèo rõ rệt, những cái gọi là nhà kia là từ bốn vách đá ghép thành, bên trên tùy tiện gì đó che nắng che mưa. Những người to lớn như Just hay thực nhân ma thì đừng hòng bước vào được những căn nhà bé xíu đó. Khắp khu dân nghèo là rác rưởi và nước bẩn, ruồi nhặng bay đầy gần như biến thành mây đen.
Khi Richard tạt qua một con hẻm nhỏ đúng lúc nhìn thấy mấy tên trang phục rách nát, thần sắc hung ác đánh xuống một túi vải lớn trên đất. Bọn họ không ngừng đạp đá, thậm chí một tên trong đó còn dùng gậy gỗ cắm đinh không ngừng nện xuống, cứ mỗi cái nện xuống thì bề mặt túi vải lại thêm đỏ thẫm.
Túi vải không ngừng vặn vẹo, trong đó cũng phát ra thanh âm rên rỉ, rõ ràng bên trong là một người. Những người vây đánh thì xuống tay rất độc ác, hoàn toàn là định đánh chết.
Richard dừng chiến mã nhìn quét những người này, hắn chỉ nhíu mày không nói. Những người này chỉ là người phổ thông nhưng hành hung giữa đường không chút né tránh, không khí khát máu và điên cuồng này làm hắn rất không thoải mái. Nếu như khắp vùng đất Đẫm Máu đều khát máu và điên cuồng như này thì phương thức ứng phó của hắn cũng cần điểu chỉnh lại. Thứ điều chỉnh chính là phương hướng Lưu Sa lựa chọn cho hắn.
Mấy người kia cũng phát hiện mình bị chú ý nên đều ngừng tay nhìn Richard. Thên thể khô gầy của họ dơ bẩn, không có chút cường tráng nào nhưng trong ánh mắt giăng đầy tơ máu tràn ngập ngoan độc. Dù cho phía Richard có ưu thế số lượng tuyệt đối hơn nữa có hai thực nhân ma nhìn thấy rõ không dễ chọc vào nhưng bọn họ không sợ chút nào, một tên trong đó còn giương đầu lên nghiêng mắt nhìn Richard, ánh mắt đấy tràn ngập kinh miệt và khiêu khích.
Những người này là đàn chó điên, dù cho đối diện là cự long cũng phải nhào lên cắn trước rồi nói.
Một tên lớn tuổi trong đó đi về phía trước hai bước, tay gõ gõ gậy gỗ hung hăng nói: "Nhóc con, xem náo nhiệt không phải chuyện tốt đâu!"
Tròng mắt Richard nheo lại, ngón tay lần lượt chỉ hướng hai người nhàn nhạt nói: "Ta ghét đôi mắt kia, còn có, lão già này hình như sống lâu rồi!"
Richard còn chưa dứt lời, Bọt Nước đã một mình tiến lên, hai ngón hung hăng cắm sâu đào ra đôi mắt đối phương. Đồng thời mặt đất khẽ chấn động, thực nhân ma Ba Phần Chín chạy nhanh tiến tới, chùy nặng trong tay vung mạnh hung hăng dập trung niên vào vách tường, trên vách tường chỉ lại bãi thịt vụn nhìn không ra nhân hình.
Trước hiện thực máu tanh, ba tên còn lại cuối cùng sợ hãi cuống cuồng chạy trốn nhưng là phía sau vang lên tiếng tên xé gió, theo bàn tay Richard hạ xuống, mỗi tên đều bị một mũi tên xuyên tim.
Mấy người phổ thông hoặc ngồi hoặc đứng trong hẻm nhỏ chầm chậm đứng lên, bọn họ hẳn nên ở trong những căn nhà nhỏ bé kia, hành động bạo lực lúc trước họ coi như không thấy nhưng hành động cứng rắn của kẻ mới đến như Richard lại làm bọn họ xúc động.
Một lão già đầu tóc bạc trắng dùng ánh mắt phức tạp vẩn đục nhìn Richard nói: "Đại nhân, ngài có lực lượng mạnh mẽ nhưng không nên lạm dụng."
Một trung niên cường tráng khác âm trầm nói: "Đây là địa bàn của Footman, những tên kia đều là thuộc hạ của Footman, hắn không dễ đâu!" Vừa nói, hai bàn tay hắn nắm lại nhau vặn răng rắc.
Richard không nói gì cả chỉ nhìn trung niên, Just nhanh chóng bước lên một quyền hung hăng đấm lên mặt trung niên. Dưới nắm đấm như sắt kia, gương mặt trung niên nhân nhanh chóng vặn vẹo, răng môi lẫn lộn. Thân thể cường tráng của hắn cũng bị đánh bay đập vào bức tường gần đó rồi trượt dài.
Just vẫn duy trì tư thế vung quyền nhếch miệng khẽ cười, cho đến khi những người xung quanh thấy rõ hàm răng trắng bóc của hắn thì hắn mới thu tay về đến đội ngũ Richard.
Ánh mắt Richard rơi trên người lão già, lão già cảm nhận được từng tia đau nhói không tự chủ được lùi lại hai bước. Lúc này Richard mới nhàn nhạt nói: "Tác dụng của lực lượng chính là khi đám chó điên dám trừng mắt với ngươi thì ngươi móc mắt chúng ra. Nếu như có con chó điên nào muốn cắn ta thì ta phải giết thôi."
Richard nhìn những căn nhà phía sau nói: "Trong mắt ta, đám các ngươi đều là chó điên, không có gì khác biệt cả. Hiện tại những kẻ trốn trong nhà không dám ra mới là người thường."
"Còn về người què Footman…" Richard nhìn trung niên nhân nói; "Hắn quả thật không dễ chọc nhưng ta càng không dễ chọc vào!"
"Còn ai muốn nói gì nữa không?" Ánh mắt Richard quét qua cả xóm nghèo, lần này mọi người vội tránh ánh mắt hắn, không gian im phăng phắc.
Sau khi tiến vào Huyết Thạch doanh, Richard lựa chọn một nhà nghỉ nằm trong khu vực khống chế của Lôi Chùy, rõ ràng nơi này an toàn hơn. Bộ lạc bán thú nhân là người sáng lập doanh trại này nên trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ là những người duy trì trật tự doanh trại. Đương nhiên giá cả cũng hơn xa những gì được phục vụ, mất hai mươi kim tệ thần điện Richard mới bao được cả nhà nghỉ trong hai mươi ngày.
Trong Huyết Thạch doanh có nhà nghỉ, sòng bạc, quán rượu… như bao thị trấn, thành thị khác, ngoài ra còn có khu nô lệ và giác đấu trường có thể chứa mấy trăm người xem. Mục đích lớn nhất của giác đấu trường là giải trí cho người xem đồng thời cũng là nơi kiếm tiền của Lôi Chùy.
Mấy ngày này vừa đúng là thời gian đấu trường mở cửa nên sau bữa cơm chiều Richard mang theo mọi người đi xem đấu trường. Đối chiến trong giác đấu trường có nô lệ, những chiến sĩ các thế lực phái ra cho nên ở đây cũng biến tướng trở thành nơi giải quyết tranh chấp giữa các thế lực. Mà Richard hy vọng có thể thông qua giác đấu xem xét thực lực chiến sĩ Huyết Thạch doanh.
Richard mất hai kim tệ thuê được một phòng xem ở tầng hai. Chờ khi hắn ngồi xuống, cả đấu trường đã gần kín chỗ. Tầng một đấu trường đã chật kín, những người này đều đứng lên, thanh âm ồn ào huyên náo vang khắp đấu trường. Lúc này không khí ồn ào đã lên đỉnh điểm nhưng là đủ loại kích thích và mùi máu tanh quanh năm của đấu trường không ngừng kích thích cơn khát máu, hung hăng trong lòng người xem.
Keng, keng! Bên tay trái phòng xem của Richard đột nhiên vang lên thanh âm hấp dẫn hắn. Một nam nhân cường tráng nhưng thấp bé vừa ném xuống hai cây gậy chống rồi thoải mái thả người xuống ghế dựa hài lòng thở ra một hơi. Hai thanh gậy chống kia dày đặc nặng nề, đen mù mịt y như toàn bộ do sắt thép chế thành. Mà sau người nam nhân là một dãy vệ sĩ cường tráng, rõ ràng chiến lực không yếu.
Nam nhân kia quay ngang đầu cười xán lạn với Richard: "Ta tên là Footman, nhưng người ở đây đều gọi ta là người què!"
"Richard, Richard Archimonde."
Footman vẫn cười hỏi: "Hóa ra là tiên sinh Richard, không biết ngài đến từ đâu? Nếu như ta không nhìn lầm thì hẳn ngài thuộc một dòng họ quý tộc lâu đời."
Richard hờ hững đấp: "Gia tộc ta quả thật có tước vị, nhưng nếu như ta đã đến đây thì đất đai thậm chí tước vị quý tộc đều vô dụng, ta cũng không định dùng chúng để đạt được gì đó. Thứ ta muốn kiếm thì tự lấy là được rồi."
"Nói không sai!" Footman khen mấy câu nói: "Trên mảnh đất đỏ đáng ghét này chỉ có thể dùng nắm đấm nói chuyện. Những lão quý tộc đến đây quá nửa trở thành kẻ cướp hoặc đối tượng đánh cướp của dị tộc. Nhưng hình như ta thấy đám hộ vệ của ngài rất mạnh đúng không?"
"Không phải hình như mà là chắc chắn. Xế chiều hôm nay, bọn họ còn biểu hiện một lượt a, mới đánh chết mấy con chó điên." Richard khẽ cười chữa lời.
"Vậy sao? Thật trùng hợp, ta cũng mới mất mấy con chó điên!" Footman ha ha khẽ cười, hai mắt lóe tia hung dữ nói: "Tiên sinh Richard có định giải thích về sự trùng hợp này không?"
"Giải thích gì?" Richard cuối cùng quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng Footman nhàn nhạt nói: "Ngươi phái mấy con chó điên đến thử thực lực của ta thì ta giết chúng để nói cho ngươi biết ta mạnh như nào mà thôi! Chuyện đơn giản như vậy còn cần giải thích sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ ngốc đến mức chạy qua cắn ta sao? Lúc đấy không phải giết mấy con chó nữa đâu, sợ rằng sau này ngươi cũng không còn xương mà gặm đâu…"
Sắc mặt Footman biến sắc, ha ha cười lớn nói: "Richard tiên sinh thật thẳng thắn! Phương pháp này có chút không giống với những lão quý tộc đáng kính a."
Richard hỏi ngược lại: "Ngươi ở vùng đất Đẫm Máu lâu như vậy đã nghe thấy hai từ khéo léo chưa?"
Footman ngẩn người hồi lâu mới gật đầu nói: "Xem ra hành trình của tiên sinh ở đây sẽ rất thuận lợi. Ngài không giống ta, cả xóm nghèo kia đều trông chờ vào giếng nước của ta a. Ngoài ra, ta cũng có thể nhắc nhở ngài, phía ta chỉ chết mấy con chó điên nhưng nghe nói bên phía Mark đã chết mấy con chó nuôi mà còn bị bắt mất một con. Điều này sẽ làm hắn tức điên đấy, ngài là người ngoài đến nên cẩn thận chút."
Richard gật đầu hờ hững nói: "Nếu như hắn đủ thông minh thì phải hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm."
"Mark hình như không được thông minh lắm." Footman tiếp tục thăm dò.
Richard thoải mái dựa vào ghế chậm rãi nói: "Người không thông minh thường chết rất sớm."
Lúc này tiếng chuông giác đấu vang lên, người chủ trì giác đấu tràn trề sức sống nhảy đến trung tâm giác đấu trường. Đó là một ải nhân lớn giọng với chòm râu hồng lửa. Phía sau người hắn là hai nữ nhân gần như trần truồng, toàn thân được bôi mỡ đen phản quang, bên trên còn rắc những hạt nhỏ lóng lánh. Theo thanh âm kêu gào của ải nhân, hai nàng cũng không ngừng làm những động tác khiêu khích, hấp dẫn người xem.
Mà lúc này có mười mấy người bắt đầu đi quanh đổ trường nhận tiền đánh bạc. Những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp từ các chủng tộc khác nhau ùa vào các phòng xem tầng hai, ngoài để phục vụ bưng trà rót nước ra, các nàng còn phục vụ một vài dịch vụ quan trọng khác, ví như khi chiến đấu đến lúc máu tanh sôi trào, sẽ có vài vị khách quý thú tính đại phát đè ngã những thiếu nữ này chơi tại chỗ.
Giác đấu trường là một khoảng đất trống đường kính hai mươi mét, không sâu quá một mét mà xung quanh còn có tường thấp nửa mét. Đây hoàn toàn là để bảo vệ người xem bởi vì khi đánh nhau kịch liệt nhất rất dễ đến gần người xem. Cảm giác kích thích gần tầm nhìn như này cũng là một trong những điểm hấp dẫn của giác đấu trường.
Những phòng xem tầng hai bị chiếm đầy, Footman, Hooley, Caron và Mark đều xuất hiện, chỉ không thấy bóng dáng Lôi Chùy đâu. Richard cũng ngầm để ý Mark hơn. Huyết liêm Mark vô cùng cao lớn, cơ thịt rắn chắc như sắt nguội, trang phục phanh ngực của hắn để lộ một tầng lông đen dày đậm trên nó, xem ra đối phương rất có thể là thú nhân hoặc có huyết thống dã man nhân. Từ khi vừa bắt đầu, Mark cách một phòng xem đã trợn mắt nhìn Richard mà Richard thì sau khi trò chuyện xong với Footman cũng bắt đầu quan sát Mark.
Khác với bộ dáng hung ác muốn nhảy ra đấm ngay một cái của Mark, Richard vô cùng bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết trên người đối phương. Dù là căm tức cũng được, gầm gào cũng được hay dùng thủ thế hạ lưu nhất cũng tốt, Richard chỉ dùng phương thức bản thân nhìn kỹ Mark. Động tác của Mark càng nhiều thì Richard càng thu được nhiều con số về đối phương.
Cuối cùng Mark không chịu được cái nhìn chăm chú của Richard, hắn hung hăng chửi mấy câu thô tục rồi chuyển tầm nhìn xuống giác đấu trường. Hắn dù điên cuồng cũng không dám phá hoại trật tự nơi này. Nếu như dám đánh người ngoài tới ở giác đấu trường thì đồng nghĩa với việc khiêu khích Lôi Chùy. Đương nhiên, nếu như người khiêu khích trước là người ngoài đến thì lại là chuyện khác, đáng tiếc là điều hắn chờ mong không xảy ra.
Lúc này so đấu đã bắt đầu, xuống đài là bốn nộ lệ chiến sĩ nhân loại chiến đấu với một con ma hùng khát máu. Chiến đấu vừa nảy ra đã thấy máu, theo động tác mở ngực một chiến sĩ của con ma hùng mà đẩy đến cao trào. Chốc lát sau ma hùng bộc phát cuồng tính đánh ngã tất cả chiến sĩ, hơn nữa bắt đầu ăn thịt họ trước mặt người xem.
Máu tươi đầm đìa, nội tạng vỡ nát dính vào da ma hùng.
Máu tanh như thế làm tiếng hoan hô vang ầm trời, mọi người hưng phấn gần như tìm không được phương thức phát tiết nào khác. Có một tên xui xẻo bị sóng người hoan hô đẩy xuống giác đấu trường, thế là lập tức dẫn đến chú ý của ma hùng. Dưới tiếng kêu tuyệt vọng cao vút của hắn, ma hùng phi đến một trảo vỗ đi nửa gương mặt của hắn. Những người xem tầng một thậm chí càng thêm hưng phấn hò reo!
Chiến đấu lần lượt thay đổi, dần dần có những chiến sĩ thuộc các thế lực tham gia, thậm chí còn có hai đầu mục trực tiếp đối chiến.
Từ tình hình giác đấu trường mà xem thì Footman và Caron có chút mâu thuẫn, Hooley và Lôi Chùy có tranh chấp cần giải quyết ngay. Cuối cùng bán thú nhân thủ hạ Lôi Chùy tuy thua nhưng lực lượng cuồng bạo của hắn cũng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người xem. Mà Mark thì hình như không có mối quan hệ tốt nào.
Đợi khi một tên đại hán da đen thuộc hạ của Mark xuống đài, Richard gọi thị nữ đặt một kim tệ lên khay của nàng, chỉ vào đấu sĩ da đen kia nói: "Ta cược hắn thua!"
Là người mới đến mà lại trực tiếp ngồi trên tầng hai làm vô số người chú ý đến Richard. Mà ánh sáng kim tệ càng thêm hấp dẫn mọi người, lúc này đối thủ của đấu sĩ da đen kia còn chưa xuống đài Richard đã mua hắn thua, rõ ràng là đã nhắm vào đấu sĩ da đen. Tiếng hống lập tức vang lên trong đấu trường át đi thanh âm bàn tán.
Ánh mắt Mark như đao lướt qua hung hăng nhìn chằm chằm Richard nhưng là hắn không lải nhải như lúc trước mà một lời cũng không nói. Chiến đấu rất nhanh bắt đầu, đấu sĩ da đen dễ dàng giành chiến thắng và đương nhiên một kim tệ của Richard có đi không về. Richard đã nhìn ra đấu sĩ da đen là chiến sĩ cấp 10 mà lại thiên sinh lực lượng rất lớn. Đối đầu với một đối thủ cấp 8 hơn nữa không có năng lực gì thì đương nhiên có thể dễ dàng chiến thắng rồi.
Huyết liêm Mark hung hăng nhìn Richard một cái rồi hống lớn kéo thị nữ qua, đặt nàng áp lên lan can, hung hăng xé rách váy nàng rồi ra sức tiến vào.
Richard cười cười kêu thị nữ rồi chỉ đấu sĩ da đen nói: "Cược trận sau hắn thua!"
Keng keng, mười kim tệ nhảy vọt vào khay trong tay thị nữ. Ánh sáng kim tệ lấp lánh biến thành tiêu điểm tầm nhìn của mọi người và còn bóp chặt dương vật của Mark làm hắn nhất thời quên mất va chạm.
Chốc lát sau Mark mới phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, khuất nhục nhanh chóng nhấn chìm lý trí hắn. Hắn đột nhiên đẩy thiếu nữ ra chỉ vào Richard gầm rú: "Ta muốn cược với ngươi! Dám phái thuộc hạ xuống đánh với hắc tử thần của ta không? Ngươi đặt bao nhiêu tiền ta đặt bất nhiều!"
Richard dè dặt cười, chốc lát này thần thái của hắn ưu nhã mà lại ngạo mạn y như một vị đại quý tộc vậy, mà lại làm người đối diện không nảy sinh chút phản cảm nào: "Có thế thôi à? Ta còn tưởng ngươi sẽ đặt gấp đôi ta chứ, hóa ra chỉ là ngang bằng thôi à!"
Nháy mắt sắc mặt Mark đỏ hồng rồi hóa tím. Phốc, hắn đã nắm chặt lưới hái ngắn, giác đấu trường lập tức an tĩnh.
Richard ngồi yên bất động, toàn thân không có chút dấu hiệu đề phòng Mark nào. Hắn dùng bàn tay trắng đến có chút chói mắt mở ra túi tiền ào ào đổ đống kim tệ vào khay, một ngọn núi kim tệ nho nhỏ theo đó xuất hiện trên khay!
"Trước hết cược như vậy đi, để tránh vị tiên sinh kia thua đến mất cả quần dài a. Thứ kia của hắn hình như lâu rồi chưa được cọ rửa." Richard nhẹ nhàng miêu tả mấy câu nhưng thanh âm trong trẻo của hắn nháy mắt vang khắp lỗ tai mỗi người trong đấu trường. Thế là vô số ánh mắt tập trung và hạ thân Mark, dưới đả kích mãnh liệt như vậy, dương vật đủ để hắn tự ngạo xưa nay không khỏi héo rút thu nhỏ đến đáng thương. Chốc lát sau tiếng cười lớn vang vọng khắp đấu trường.
Richard quay đầu nhìn mọi người nói: "Các ngươi ai muốn chơi đùa?"
Dù là Bọt Nước, Just hay hai thực nhân ma đều không có ý đứng lên, trận đấu này với họ không có tính khiêu chiến. Thiếu nữ thì có thêm một lý do là nàng không thích biểu diễn chiến đấu, ai muốn xem nàng biểu diễn thì nàng sẽ móc mắt kẻ đó.
Một bộ chiến kỵ sĩ tiến lên trầm giọng nói: "Để thuộc hạ đi."
Richard gật đầu nói: "Đừng kết thúc quá nhanh."
Bộ chiến kỵ sĩ lập tức hiểu ý của Richard thế là tự tin và tàn nhẫn nói: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ làm chiến đấu đủ dài lâu!"
Đây là trận đấu không có yêu cầu và hạn chế gì, đôi bên đều có thể dùng vũ khí và giáp của bản thân. Hắc tử thần dùng rìu hai tay mà bộ chiến kỵ sĩ thể hình nhỏ hơn thì chọn khinh giáp, thuẫn vuông và đoản kiếm. Điều này lập tức dẫn đến sóng thanh âm phản đối, khán giả giác đấu trường muốn xem máu thịt và sắt thép va chạm nên rất ít khi xuất hiện chiến sĩ có đủ trang bị phòng ngự.
Dù cho khán giả phản đối như nào thì theo tiếng gầm rú của người chủ trì, trận đấu vẫn chính thức bắt đầu.
Vừa mở màn, hắc tử thần đã nhào hướng bộ chiến kỵ sĩ, song rìu như cuồng phong mưa rào bổ xuống. Trong tiếng hô vang vọng toàn trường của hắc tử thần, bộ chiến kỵ sĩ như thuyền nhỏ trong giông bão lúc nào cũng có thể lật vậy. Nhưng là theo bộ chiến kỵ sĩ từng bước lùi về phía sau, hắn thủy chung hữu kinh vô hiểm vượt qua thế công của hắn tử thần.
Sau trận cuồng công đầu tiên, thuẫn vuông của bộ chiến kỵ sĩ đã bắt đầu méo vào, khinh giáp cũng có những lỗ thủng. So với rìu lớn thì đoản kiếm trong tay bộ chiến kỵ sĩ như là đồ chơi trẻ con, cũng may là hai vũ khí chưa từng chính diện va chạm nên vẫn còn giữ được hoàn hảo.
Nhưng là trên người hắc tử thần cũng có không ít vết thương, bộ chiến kỵ sĩ mỗi khi ngăn cản thế công cuồng mãnh đều nắm chặt cơ hội phản kích, góc độ vô cùng xảo trá, gần như mỗi lần đều tăng thêm một vết thương trên người hắc tử thần.
Những vết thương nhỏ này căn bản không ảnh hưởng đến chiến lực của hắc tử thần mà càng làm hắn thêm cuồng dại. Trảm kích mạnh mẽ, rống giận chấn động nhân tâm là máu huyết người xem sôi trào.
Mark đã kéo lên quần dài nhào lên lan can dùng sức khua múa cánh tay, tiếng gầm gừ của hắn còn vang dội hơn cả hắc tử thần! Hắn hận không được hiện tại là bản thân bên dưới sau đó dùng song liêm trầm trọng cuồng bạo cắt vụn bộ chiến kỵ sĩ rồi ném từng khối vụn vào mặt Richard. Lúc này nhìn thấy hắc tử thần mỗi lần đều gần đưa đối phương vào chỗ chết mà nhiều lần bỏ lỡ dịp tốt làm trong lòng Mark vô cùng nôn nóng, tâm tình liên tục thay đổi giữa cao hứng và thất vọng.
Mark đã hoàn toàn đắm chìm trong thắng thua không nhìn ra được càng nhiều chi tiết. Không có biện pháp, Richard đặt cược quá nhiều, là năm mươi kim tệ mà lại còn là kim tệ thần điện. Tuy chưa đến nỗi làm hắn phải cởi cả quần dài gán nợ nhưng khoản tiền này tương đương với lợi nhuận một tháng của hắn, những kẻ quật khởi chưa đến mấy năm như hắn thì số tiền tích trữ ít đến đáng thương.
Mà ở bên kia, Caron nghiêng người sang Footman: "Ê, lão già, ngươi nhìn ra cái gì từ thủ hạ của Richard không?"
Footman hỏi lại: "Ngươi nhìn thấy gì?"
Caron hắc hắc khẽ cười, hắn biết đây là phong cách của Footman nên nói: "Động tác của hắn lưu loát dứt khoát, không có chút dây dưa dong dài nào, phong cách vô cùng cứng rắn chính trực. Mà ngươi nhìn thấy không, hắn không có cảm giác gì với máu, không giống những tên thuộc hạ của ta, thấy máu là sẽ phát điên."
Footman nhìn Richard đang hứng thú xem chiến đấu chậm rãi nói: "Đây là lão binh thật sự. Nếu như trong quân đội vương quốc, ít nhất cũng là nhân vật lĩnh năm trăm binh trở lên."
Caron bĩu môi nhìn hướng Richard nói: "Chiến lực của những lão binh này không chỉ nhìn ở đẳng cấp. Mà ngươi xem, bên người tiên sinh Richard kia không chỉ có một người như thế."
Footman như có suy nghĩ nói: "Xem ra, Mark rất nhanh sẽ phải chịu xui xẻo."
Caron gật đầu nói: "Dù là như nào chuyện này cũng là chuyện tốt. Nhưng vị tiên sinh Richard này thật không biết giấu diếm tài phú, bó kim tệ lớn như vậy làm ta cũng động tâm."
Footman lại cười lạnh nói: "Nếu như mục đích của hắn là muốn làm ngươi động tâm thì sao?"
Nghe vậy sắc mặt Caron khẽ biến, trầm mặc suy nghĩ. Sau đó hắn đưa mắt nhìn lại quả nhiên phát hiện rất nhiều ánh mắt tham lam nhìn hướng Richard mà Richard lại như không biết gì, chỉ hứng thú nhìn chiến đấu bên dưới.
Chiến đấu đã kéo dài mười phút, hắc tử thần không ngừng thở dốc, ngay cả gầm rú cũng dần nhỏ đi. Song rìu của hắn vẫn tràn đầy lực lượng nhưng từ cơ thịt run rẩy trên tay có thể thấy hắn đã đến cực hạn.Bộ chiến kỵ sĩ cũng lưng đẫm mồ hôi nhưng hô hấp đều đặn ổn trọng, động tác vẫn ngắn gọn hữu hiệu, theo thế công hòa hoãn dần của đối phương, động tác phòng thủ của hắn càng lúc càng ít, đoản kiếm xuất kích nhiều hơn mang theo từng vết thương trên người hắc tử thần.
Mark cũng dừng gầm rú, hiện tại hắn đã phát hiện không đúng. Hắc tử thần để lộ quá nhiều sơ hở nhưng bộ chiến kỵ sĩ vẫn phòng thủ chặt chẽ, phản kích mau lẹ không ngừng tăng thêm từng vết thương nhỏ trên người đối phương. Thậm chí có những cơ hội bộ chiến kỵ sĩ có thể đâm gọn cả chuôi kiếm vào nhưng hắn chỉ chọn tước đi một mảnh da thịt mà thôi. Trên người hắc tử thần đã có mấy chục vết thương, mỗi vết đều đnag chảy máu làm mỗi bước chân của hắn đều để lại một dấu chân nhuốm máu.
Đột nhiên bộ chiến kỵ sĩ tăng nhanh tốc độ tiến công mà phong cách cũng thay đổi, mỗi lần đoản kiếm xuất kích sẽ gọt đi một mảng da thịt của hắc tử thần, mỗi lần như vậy đều làm hắc tử thần đau đến gầm rú. Dấu chân máu trên đất càng lúc càng nặng nề mà mùi máu tanh cũng tràn ngập không khí.
Chiến pháp tàn nhẫn này lập tức kích thích người xem! Khi bộ chiến kỵ sĩ dùng đoản kiếm đâm xuyên yết hầu hắc tử thần, kết thúc thống khổ cho hắn thì toàn đấu trường sôi trào.
Hắn đứng thẳng thân thể dùng đoản kiếm gõ vào thuẫn mấy cái rồi nhìn hướng Richard giơ cao hai tay tỏ vẻ mình đã thắng. Trên người bộ chiến kỵ sĩ cũng có mất vết thương, đủ sâu và dài nhưng không trí mạng và không ảnh hưởng đến lực chiến đấu. Chọn bị thương như nào cũng là tố chất cần có của một lão binh. Ánh mắt bộ chiến kỵ sĩ tràn ngập thanh tỉnh, không bị nhiễu loạn chút nào vì tiếng hoan hô, hắn làm ra tư thế kẻ chiến thắng chỉ vì muốn phối hợp với Richard chèn ép Mark mà thôi.
Ngay khi bộ chiến kỵ sĩ hưởng thụ tiếng hoan hô thì đột nhiên hắn cảm giác nguy hiểm mà sắc mặt Richard cũng nhanh chóng biến hóa, miệng khẽ niệm gì đó tựa như đang kêu lên với hắn. Trong tích tắc, bản năng chiến đấu nhiều năm giúp hắn nhanh chóng phục thấp người đồng thời giơ thuẫn về phía sau.
Một lực lớn trầm trọng ập lên thuẫn, đó là một chuôi đoản mâu! Đoản mâu bị đụng vào thuẫn làm khẽ lệch phương hướng cắm thật sâu vào bả vai bộ chiến kỵ sĩ, đầu mâu còn xuyên qua ngực hắn.