Khai Nỉ nhìn lướt qua Tiên Đế đang ngồi, lúc này mới trầm giọng nói,
- Chuyện này nói ra cùng rất nhiều Tiên Đế đang ngồi đây có quan hệ, bởi vì trận pháp cách ly khí tức giới vực kia chính là các vị liên thủ đánh vỡ.
Thấy mọi người đều hai mặt nhìn nhau rồi nhìn mình, Khai Nỉ lúc này cũng không có cố kỵ nữa, trực tiếp đem hết thảy lão và Diệp Mặc hai người chứng kiến lúc trước, cùng với những chuyện Diệp Mặc đã làm toàn bộ đều nói ra.
Ngay sau khi Khai Nỉ nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mặc. Mọi người cũng không nghĩ tới, lúc trước Diệp Mặc một người vì mọi người tu bổ mối họa lớn như vậy. Tuy mối họa này vẫn không thể được che dấu lại, lại cũng ngăn trở mấy chục năm thời gian.
- Diệp Tông chủ, cảm tạ anh vì tu bổ trận pháp làm ra cống hiến. Chuyện này không phải là ân oán của cá nhân cùng môn phái, là truyền thừa Tiên giới ta có thể tiếp tục nữa hay không. Ta cũng có nghe qua, lúc trước Tiên giới sở dĩ phân liệt trở thành ba mươi ba Thiên vực, cũng là bởi vì có một cao thủ xâm nhập Tiên giới. Nếu như ta không có nghĩ sai, người kia hẳn phải là từ Thần Mộ Vực ra?
Long Hà Đại Đế lập tức đứng lên đối với Diệp Mặc ôm quyền nói.
Xuất Trần Thánh Đế sắc mặt âm trầm nói:
- Đúng vậy, người này chính là từ Thần Mộ Vực ra.
Lão bị người kia dùng Thiên Vực nện cho thiếu chút nữa thần hồn câu diệt, nếu như không phải là Chân Thánh Đế cuối cùng tế ra Lục Tiên Tháp, lão lúc này đừng nghĩ ngồi ở chỗ này. Cho nên lão đối với người của Thần Mộ Vực, từ đáy lòng có một loại phản cảm.
Long Hà Đại Đế khom người thi lễ với Xuất Trần Thánh Đế rồi nói
- Các vị, hiện tại Mặc Nguyệt Tiên Tông nói là đệ nhất tiên tông của Tiên giới ta cũng không quá đáng. Ta không phải vì Mặc Nguyệt Tiên Tông kéo thù hận, bởi vì Mặc Nguyệt Tiên Tông có hai vị Thánh Đế, đây là sự thật không cần tranh luận. Trong 33 Thiên vực, có lẽ có cá biệt tiên tông có Tiên Đế vượt qua sáu người, thế nhưng mọi người có thể nói ra một Đế tông có thực lực cường đại hơn Mặc Nguyệt Tiên Tông không?
Nói xong, Long Hà Tiên Đế ánh mắt quét một vòng. Gần như tất cả Tiên Đế đều gật đầu đồng ý, Mặc Nguyệt Tiên Tông đúng là hoàn toàn xứng đáng danh hiệu đệ nhất. Mặc Nguyệt Tiên Tông nội tình có lẽ chưa đủ, tầng giữa cùng cao thủ dưới Tiên Đế vẫn còn tương đối ít. Nhưng để đánh giá thực lực của một Đế tông không phải là dựa vào Tiên Tôn cùng Tiên Vương, mà là dựa vào Tiên Đế.
Cho nên nói cho dù là Đế tông dù chỉ có một Tiên Đế sơ kỳ, cũng không phải có vô số Tiên Tôn tôn tông có thể so sánh.
Thấy tất cả mọi người đồng ý lời của mình, Long Hà Đại Đế lần nữa chắp tay nói,
- Chuyện Thần Mộ Vực hiện tại mọi người đều biết, năm đó chỉ tới một người, Tiên giới ta liền chia năm xẻ bảy, quy tắc không được đầy đủ. Nếu như lại đến vài người thậm chí mười mấy người, những người này nhất định muốn cướp đoạt Thiên Vực Tiên giới ta, đến lúc đó Tiên giới ta há có thể còn nơi để tồn tại?
- Ta đồng ý lời của Long Hà Đại Đế, lúc này nếu để cho người của Thần Mộ Vực xâm nhập Tiên giới ta, Tiên giới ta có khả năng sẽ trở thành hậu hoa viên trong túi người khác, sẽ không còn tồn tại mảnh đất nào để đặt chân nữa.
Chính Nhân Tiên Đế đứng lên phụ họa nói.
Tiên Đế còn lại nhao nhao biểu thị đồng ý lời của Long Hà Tiên Đế.
Long Hà Đại Đế gật gật đầu tiếp tục nói:
- Người đi qua trận tâm đại điện hư không kia không phải chỉ có một mình ta, rất nhiều người đều đi qua. Ta nghĩ đại điện hư không kia rất có thể là một tiền bối Tiên giới đỉnh phong bố trí, thế nhưng rất hổ thẹn chính là, chúng ta không ai nhận ra cái nơi đó là trận pháp che đậy khí tức Tiên giới. Cho nên chúng ta đã phá vỡ trận tâm kia, nếu như không phải là Diệp Tông chủ sau đó kịp thời tu bổ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nông Viêm Tiên Đế lập tức nói, truyện được lấy từ website tung hoanh
- Long Hà Đại Đế, anh có đề nghị gì thì nói ra đi, chỉ cần là có thể ngăn cản người của Thần Mộ Vực phát hiện 33 Thiên vực Tiên giới ta, Nông Viêm Tiên Đế ta nhất định ủng hộ đến cùng.
- Được
Long Hà Đại Đế dứt khoát nói,
- Hiện tại việc cấp bách là chúng ta tổ chức Tiên Đế Tiên giới ngăn chặn trận pháp này, đem trận pháp này tu bổ lại. Diệp Tông chủ có thể tu bổ trận pháp này, tu vi trận pháp hẳn là so với chúng ta càng thêm tinh thông, cộng thêm Diệp Tông chủ cũng là Tông chủ của đệ nhất tiên tông Tiên giới ta, ta đề nghị lần này do Diệp Tông chủ dẫn đầu, dẫn dắt chúng ta đem trận pháp hư hại này lần nữa hoàn thiện lại. Đương nhiên, chúng ta cũng phải tập trung tông sư Trận pháp cao cấp nhất Tiên giới tương trợ Diệp Tông chủ.
Lời của Long Hà Đại Đế vừa nói xong, liền được mọi người đồng ý.
Diệp Mặc vừa định nói chuyện, Long Hà Đại Đế lần nữa nói:
- Tại đây, ta xin tiết lộ một việc. Năm đó chúng tôi từ sau đại điện ở trận môn hư không đi ra, ở trong một mảng sương mù lục lọi vài chục năm mới tìm được đường trở về. Vài chục năm này, chúng tôi không phải là không thu hoạch được gì. Ta có được mấy viên khoáng thạch không khác gí tiên tinh lắm, loại khoáng thạch này hàm chứa cũng không phải tiên linh khí, tuy nhiên lại đối với tu luyện của chúng ta có trợ giúp cực lớn, tu vi của ta gần đây tăng lên rất nhiều, cũng là vì loại khoáng thạch này. Ta không biết mấy người còn lại như thế nào, thế nhưng ta cảm giác đây là đồ vật vượt qua cấp bậc tiên tinh.
Nói xong Long Hà Đại Đế lấy ra một viên khoáng thạch cũng không phải rất lớn, lại tản mát ra quầng sáng nhàn nhạt
Trông thấy Long Hà Đại Đế lấy ra khoáng thạch, Vị Phong Đại Đế cũng lấy ra một viên khoáng thạch đồng dạng nói,
- Năm đó ta cũng có được mấy viên
Khai Nỉ cùng Xuất Trần Thánh Đế trước tiên liền đem khoáng thạch cầm trong tay, một hồi lâu, Khai Nỉ mới lên tiếng:
- Nếu như ta không có nghĩ sai, đây là tinh thạch tu luyện của giới diện kia, tác dụng cùng tiên tinh chúng ta còn có linh thạch Tu chân giới không sai biệt lắm. Xem ra suy đoán của ta không sai, Thần Mộ Vực đúng là một giới diện cao cấp bị hủy diệt, hơn nữa còn là một giới diện cao hơn Tiên giới.
Khai Nỉ nói xong đem khoáng thạch trong tay đưa cho Diệp Mặc, Diệp Mặc nắm chặt khoáng thạch tùy tiện hấp thu một chút, lại mừng rỡ cảm giác được loại khoáng thạch này đối với tu luyện của hắn có tác dụng so với tiên tinh cực phẩm còn tốt hơn. Hắn hiện tại đã đến Tiên Đế trung kỳ, dùng tiên tinh cực phẩm cùng Tiên linh mạch cực phẩm tu luyện, tiến độ đều cực kỳ chậm chạp. Huống chi Tiên linh mạch cực phẩm cùng tiên tinh cực phẩm hắn cũng không phải rất nhiều, tu luyện như vậy lại càng chậm.
Vốn Diệp Mặc vẫn còn đang phiền não tương lai làm thế nào đề thăng tu vi của mình, lại không nghĩ tới, thế giới này thậm chí có tinh thạch so với tiên tinh cực phẩm còn tốt hơn.
- Diệp Tông chủ, như thế nào?
Long Hà Đại Đế hỏi.
Diệp Mặc buông tinh thạch xuống gật gật đầu nói,
- Đây đúng là đồ vật cao hơn tiên tinh.
Lúc này trong nội tâm Diệp Mặc đã nghĩ đến làm thế nào đi tìm loại tinh thạch này. Trong lòng Diệp Mặc như gương sáng, Mặc Nguyệt Tiên Tông có địa vị bây giờ, hắn có địa vị bây giờ, còn có những người như thế này cất nhắc hắn, cùng hắn tu bổ trận pháp kia không hề có quan hệ.
Có lẽ lúc trước hắn hao tốn đại lượng tâm lực đi tu bổ trận pháp kia, sẽ khiến những người này đối với hắn có chút cảm kích, nhưng thực sự khiến những người này thừa nhận địa vị Mặc Nguyệt Tiên Tông không phải là những cái này, mà là thực lực của hắn, thực lực của Mặc Nguyệt Tiên Tông.
Không có thực lực, coi như là hắn vì Tiên giới thịt nát xương tan cũng chỉ là làm cho người ta nghe rồi như vậy mà thôi.
Thấy tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía mình, Diệp Mặc hơi trầm ngâm nói,
- Trận tâm đại điện hư không kia ta cùng Khai Nỉ đã thấy qua, vô cùng rõ ràng. Cái chỗ này nhất định phải một lần nữa phong ấn, bằng không một khi tiết lộ, Tiên giới xác thực sẽ bị hủy diệt. Ý của ta là do Khai Nỉ sư huynh của Mặc Nguyệt Tiên Tông ta cùng Long Hà Đại Đế trước dẫn người đi đến chỗ trận pháp, ta đi một chuyến đến Lạc Tuyết Hỏa Sơn, sau đó tới sau
Diệp Mặc muốn đi Lạc Tuyết Hỏa Sơn, tất cả mọi người đều biết rõ nguyên nhân. Vô Hồi lại càng rõ, cho nên không có người nào phản bác, dù gì thì đi một chuyến tới Lạc Tuyết Hỏa Sơn, cũng không cần bao nhiêu thời gian.
- Được, chúng tôi đi trước, Vị Phong Đại Đế đi mời Táp Không Đại Đế còn có tông sư Trận pháp còn lại. Đồng thời Truyền Tống Trận từ Hạ Thiên Vực đến Trung Thiên Vực cùng Thượng Thiên Vực cũng mở ra, lần này bất kể tổn thất thế nào cũng phải đem tai nạn này áp chế.
Long Hà Đại Đế với tư cách là một trong Tứ Đại Đế, vẫn có phân lượng nhất định, lúc này liền ra quyết định.
Một số Tiên Đế rời khỏi, Mặc Nguyệt Tiên Tông khai phái đại điển lại vẫn đang tiến hành. Bất luận có phải bởi vì giữa chừng phát sinh chuyện Thần Mộ Vực hay không, khai phái đại điển có chút giảm độ nóng. Lần khai phái đại điển này, Mặc Nguyệt Tiên Tông đã hoàn toàn xứng đáng đệ nhất Tiên tông.
...
Diệp Mặc vừa mới quay về Mặc Nguyệt Tiên Tông hơn mười năm lại phải rời khỏi lần nữa, Tô Tĩnh Văn, Đường Bắc Vi đều rất không nỡ. Bất quá cũng biết Diệp Mặc là nhất định phải rời khỏi, chuyện Thần Mộ Vực rất nhiều người không biết, với tư cách là người bên cạnh Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn cùng Đường Bắc Vi là vô cùng rõ ràng. Hơn nữa cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, một khi Thần Mộ Vực cùng Tiên giới hoàn toàn thông với nhau, vậy đối với Thần Mộ Vực mà nói là một bữa tiệc lớn, đối với Tiên giới mà nói là điềm báo diệt vong.
Bởi vì Diệp Mặc lưu lại lượng lớn tài nguyên tu luyện, Đường Bắc Vi cùng Tô Tĩnh Văn quyết định đem hết thảy thời gian đều đặt ở trên việc tu luyện, tranh thủ sớm một chút có thể giúp đỡ Diệp Mặc.
Diệp Mặc lần này rời khỏi so với mấy lần trước thuận tiện hơn một ít, lúc này hắn không đơn thuần là tu vi đứng ở đỉnh phong Tiên giới, ngay cả địa vị so với trước kia cũng hoàn toàn khác hẳn. Truyền Tống Trận đỉnh cấp từ Hạ Thiên Vực đến Trung Thiên Vực, trước kia Diệp Mặc coi như là tu vi cao cũng không có cách nào dùng được, nhưng bây giờ lại có thể sử dụng.
...
Diệp Mặc không dừng lại ở Trung Thiên Vực, hắn trực tiếp đi đến Vũ Dư Thiên.
Tới Vũ Dư Thiên mục đích chủ yếu đương nhiên là đi Lạc Tuyết Hỏa Sơn, còn có một mục đích khác chính là vì tìm kiếm ụ đá thứ năm.
Người mặc áo bào tím có được ụ đá thứ năm lần cuối cùng xuất hiện ở Trát Khuê Tiên thành, đáng tiếc chính là lần đó Diệp Mặc phán đoán sai lầm, cho rằng người mặc áo tím kia nhất định lại nhờ vào hội đấu giá tìm kiếm ụ đá. Lại không nghĩ tới lần đó người mặc áo tím thật sự đúng là thuận tiện đi qua Trát Khuê Tiên thành, để cho hắn bỏ lỡ một cơ hội.
Nhưng đối với lần bỏ lỡ cơ hội tìm kiếm được ụ đá, Diệp Mặc cũng không hối hận, thậm chí có chút vui mừng. Nếu như không phải là lúc ấy hắn phán đoán sai lầm, vậy thì sẽ không cứu được Bắc Vi. Vận mệnh bi thảm của Bắc Vi có thể từ đó suy ra, coi như là đến bây giờ trong lòng Diệp Mặc còn có chút nghĩ mà sợ.
Sau đó hắn cũng đi nghe ngóng qua người mặc áo bào tím kia, lại không còn tin tức. Lần này Long Hà Đại Đế cùng Vị Phong Đại Đế đi tới Mặc Nguyệt Tiên Tông, Diệp Mặc là đặc biệt hướng hai người nghe ngóng qua tin tức của người mặc áo bào tím.
Từ trong miệng Long Hà Đại Đế, Diệp Mặc chỉ biết người áo bào tím này tu vi tuyệt đỉnh, coi như là so với hắn, chỉ sợ cũng chênh lệch có hạn. Chủ yếu hơn chính là, người áo bào tím này lai lịch không có ai biết. Bởi vì y không ngừng bán ra ụ đá, đã khiến cho Táp Không cùng Long Hà chú ý. Hai người đặc biệt cùng người mặc áo bào tím tiếp xúc qua, ngoại trừ biết người mặc áo bào tím tu vi tuyệt đỉnh ra, mặt khác chỉ có thể biết y đến từ Vũ Dư Thiên.
Người mặc áo bào tím đến từ Vũ Dư Thiên là Long Hà Đại Đế cùng Táp Không Đại Đế hỏi thăm ra, bởi vì y lần đầu tham gia hội đấu giá chính là tổ chức tại Vũ Dư Thiên. Về phần người này có phải là đến từ Vũ Dư Thiên không, còn chi tiết cụ thể về người này thế nào, chính Long Hà cũng không biết.
Lạc Tuyết Hỏa Sơn cũng gọi là Tuyết Hỏa Sơn, còn có một cái tên gọi Huyết Hỏa Sơn. Bởi vì ngọn núi này quanh năm bị ngọn lửa bao trùm, thế nhưng ở trên núi lửa, chưa bao giờ tuyết ngừng rơi. Vô số năm qua, đều là bông tuyết bay lả tả xuống núi lửa, những bông tuyết này rất khó tiêu tán. Vô số năm sau, nơi này hình thành một kỳ cảnh, chính là núi lửa không ngừng phun ra hoa lửa, mà ở mặt ngoài núi lửa lại không ngừng gia tăng một tầng tuyết mỏng.
Tuyết mỏng bị núi lửa làm tan chảy đi, sẽ lần nữa hạ xuống, liên miên không ngừng, hình thành một sự tuần hoàn. Mà tiên nhân bình thường đi tới đây, sẽ trực tiếp bị sức nóng đáng sợ này cùng băng hàn hóa thành tro bụi, cho nên nơi này cũng gọi là Huyết Hỏa Sơn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Chương 1984: Trận đấu trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn
Tuyết Hỏa sơn đúng như kỳ danh, những bông tuyết bay đầy trời, rơi trên miệng núi lửa, giao hoán thành một cảnh tượng rất cổ quái. Nếu như không phải trong Tiên giới, cảnh tượng này cũng rất khó gặp được. Trận tuyết bay đầy trời không thể nào hòa tan được, một khi rơi xuống rồi, trong thời gian ngắn sẽ chồng chất lên nhau, càng đừng nói gì đến những bông tuyết trong này cũng đã bay vô số năm rồi.
Diệp Mặc đứng bên ngoài Tuyết Hỏa sơn, trong lòng cũng có chút thất vọng. Vì Tiên linh khí xung quanh Tuyết Hỏa sơn này hoàn toàn bị tuyết và lửa thiêu đốt sạch sẽ, cho dù là nơi trong phạm vi mấy chục vạn dặm, cũng không nhìn thấy vết tích của tông môn nào, rõ ràng, nơi này không phù hợp cho tông môn tồn tại.
Cho dù là môn phái Song Tử đế tông đã ở đây vô số năm trước, bây giờ cũng không thể ở lại nơi này được.
Diệp Mặc chậm rãi tiến gần đến Tuyết Hỏa sơn, khi hắn đứng dưới chân núi Tuyết Hỏa sơn, một sức nóng vô cùng kinh khủng liền xông thẳng vào tận trong kinh mạch của hắn. Còn chưa đợi Tiên nguyên của hắn hoàn toàn chặn lại sức nóng kinh khủng này, thì từng đường khí tức băng giá lạnh thấu xương liền đánh úp tới. Những tia lạnh giá này không ngờ lại không thua kém gì so với sự băng hàn lúc trước hắn đã từng gặp phải trong Băng Thần cung, cho dù là đứng bên ngoài Băng Thần cung, cũng chỉ có lạnh vô cùng mà thôi, hoàn toàn không có sức nóng kinh khủng xen lẫn với băng hàn như này.
Chỉ trong nháy mắt, lớp áo bên ngoài của Diệp Mặc liền biến mất. Tiên nguyên luyện thể của Diệp Mặc bắt đầu cổ động, loại băng hàn cực độ cùng sức nóng kinh khủng này vây quấn lấy người hắn, cũng không còn có thể xâm nhập được vào trong.
Thật lợi hại, Diệp Mặc trong lòng thầm sợ hãi thán phục, nơi cực nóng lại cực lạnh như này, nếu như không phải tu vi luyện thể Tiên thần thể, cho dù là Tiên đế đến, đoán chừng cũng không chịu nổi. Chẳng trách nơi này còn gọi là Huyết Hỏa sơn, những người bình thường đến đây chẳng khác gì tìm đến cái chết.
Sau khi bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể, Diệp Mặc mới phát hiện nơi luân chuyển sức nóng và khí lạnh không ngờ lại vô cùng phù hợp để luyện thể, hắn thậm chí cũng có thể cảm nhận được tu vi luyện thể đang không ngừng tiến bộ.
Diệp Mặc lại toàn lực cổ động Tiên nguyên, vận chuyển công pháp luyện thể vừa rèn luyện thân thể, vừa từ từ di chuyện lên đỉnh núi.
Diệp Mặc cứ từ từ tiến vào, Tiên nguyên luyện thể của hắn lưu chuyển theo thời gian cùng với bên ngoài tạo thành trạng thái cân đối, thậm chí hoàn toàn loại bỏ được sự quấy nhiễu xung quanh mình, hình thành thể độc lập. Những bông tuyết to hơn nắm đấm kia rơi trên núi lửa, một lúc sau mới từ từ biến thành hư vô. Còn nhưng bông tuyết rơi lên người Diệp Mặc, thì nhất thời không thể nào hóa đi được, dần dần tích tụ lại.
Mấy ngày trôi qua, thân thể của Diệp Mặc cũng đã tích đọng một lớp tuyết dày, đứng từ xa nhìn lại, giống như một núi tuyết vẫn đang di động, bóng dáng của Diệp Mặc căn bản không thể nào nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc tiến vào trạng thái đốn ngộ luyện thể, hắn cảm thấy tu vi luyện thể của mình đang không ngừng tăng lên, rồi lại tăng lên. Từ Tiên thần thể hậu kỳ thăng cấp lên Tiên thần thể đỉnh phong, rồi lại thăng cấp lên Tiên thần thể viên mãn.
Cũng không biết qua bao lâu, đúng lúc Diệp Mặc muốn đột phá Tiên thần thể, thăng cấp lên Thánh thể. Tu vi luyện thể của hắn bỗng nhiên trì trệ lại, rồi không chút động tĩnh gì nữa. Lúc này Diệp Mặc vẫn chưa từ trong cảm giác đó tỉnh táo lại, vẫn còn đang không ngừng triệu tập Tiên nguyên trong cơ thể mình phối hợp với công pháp luyện thể rèn luyện thân thể của mình.
Từng đường khí tức cực nóng và cực lạnh liền trùng kích lên thân thể Diệp Mặc, Diệp Mặc không ngừng triệu tập những khí tức này phối hợp với công pháp luyện thể của mình lần lượt đi trùng kích lên Thánh thể, nhưng mấy trăm thậm chí mấy nghìn lần rồi, hắn vẫn không thể nào phá tan được khe rãnh Thánh thể này.
Diệp Mặc cau mày, hắn cảm giác đốn ngộ của mình đang dần biến mất. Đúng lúc hắn định tiếp tục trùng kích một lần nữa, thì một đường khí tức khác lại bị hắn cảm ứng được, ngay sau đó Diệp Mặc cũng đã hoàn toàn tỉnh lại, đồng thời quét thần thức ra ngoài, lại phát hiện mình cũng đã leo lên đến đỉnh núi rồi.
Xung quanh vẫn là những bông tuyết lớn rơi xuống, nơi mà hắn đang đứng vẫn là nơi toàn ngọn lửa không ngừng bay ra. Lúc này hắn cũng đã bị tuyết đọng quanh người trong tầng lửa đó, hình thành một ngọn núi tích tuyết. Nhưng ngọn núi tích tuyết trên đỉnh núi này ngược lại cũng không phải chỉ có một mình hắn, xung quanh đó thần thức của Diệp Mặc thậm chí còn quét được ít nhất là mấy trăm đến hàng nghìn ngọn núi tích tuyết như vậy.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong những ngọn núi này, lại phát hiện hình thành lên những ngọn núi này không ngờ lại giống như rừng băng bên ngoài Băng Thần cung, bên trong mỗi một ngọn núi đều có một thi thể, những thi thể này trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn chẳng những không hòa tan, ngược lại còn hình thành từng ngọn núi tuyết, rõ ràng những người đã chết này cũng đều là đại năng tung hoành nhất phương.
Thần thức của Diệp Mặc quét lên phía trước cách đó chỉ có nghìn mét, nơi đó có một người đang nằm, khí tức khác hẳn mà hắn cảm nhận được vừa nãy, chính là từ người đang nằm trên mặt đất này phát ra. Mặc dù Diệp Mặc biết người này bây giờ vẫn chưa chết, nhưng cũng đã cách cái chết không xa rồi.
Đây là một người con gái tu vi Tiên đế hậu kỳ, quần áo trên người sớm đã bị hoàn cảnh cực nóng cực lạnh này hòa tan sạch, chỉ còn một cái yếm màu đỏ che lấy trước ngực cô lại. Những nơi khác thì hoàn toàn lộ ra dưới hoa lửa và tuyết bay, da thịt trên người xanh trắng giao nhau, nhìn mà giật mình.
Người này tuyệt đối là tu vi luyện thể Tiên thần thể, nếu không trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này không thể nào sống được đến bây giờ. Diệp Mặc vừa định rũ bỏ lớp tuyết trên người mình, thì hắn lại nghe thấy một tiếng vang phá không, hắn lập tức biết lại có người leo lên đỉnh Tuyết Hỏa sơn, hắn theo quán tính không rũ lớp tuyết trên người xuống nữa, thậm chí còn thu liễm ẩn giấu khí tức của mình.
Mấy giây sau, một đường bạch quang hạ xuống đỉnh Tuyết Hỏa sơn. Diệp Mặc là một tông sư luyện khí, vừa nhìn liền biết đây là một loại pháp bảo phi hành phòng ngự cao cấp, thậm chí cũng đã là Bán thần khí rồi.
- Đây là một pháp bảo phòng ngự Bán thần khí, thuộc loại pháp bảo cao cấp. Không có Phong xa phòng ngự này, đừng xem chúng ta đã là Tiên linh thể hậu kỳ rồi, cũng không thể nào từ chân Tuyết Hỏa sơn mà leo lên đây được.
Người ra ngoài đầu tiên là một người đàn ông mặc Tiên bào màu nâu, tu vi Tiên đế hậu kỳ, những lời vừa rồi chính là gã nói.
Sau lưng gã là một nữ tiên, tu vi Tiên đế trung kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Chỉ có điều đôi mắt hơi xếch, khiến cô thiếu đi chút nhu hòa, thêm phần đanh đá và khó tiếp cận.
- Thế nào, Hàn ca, em không lừa anh chứ. Cho dù cô ta có tu vi luyện thể Tiên thần thể, trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, cũng đừng mong mở được truyền tống trận cổ xưa của Song Tử đế tông.
Nữ tiên có đôi mắt xếch nhìn người con gái đang nằm trên mặt đất, trên người chỉ còn tấm áo yếm mỉa mai nói.
- Băng Lan sư muội quả nhiên rất thông minh.
Tiên đế hậu kỳ tên Hàn ca tâm trạng dường như cũng có chút kích động, nắm chặt lấy hai tay cô gái kia, thâm tình trong mắt dường như muốn hòa tan cũng người con gái kia.
Người con gái tên Băng Lan thản nhiên cười một cái nói:
- Hàn ca, nơi này băng hỏa giao nhau lại không thể song tu được, đợi sau khi chúng ta rời khỏi nơi này…
- Sau khi rời đi, anh lại muốn cùng em băng hỏa giao nhau…
Người đàn ông tên Hàn ca giọng điệu kích động cũng có chút run rẩy lên rồi.
Băng Lan lại cười cười:
- Đương nhiên là được, em muốn mau chóng xem xem Thanh Trúc tỷ thân yêu của anh. Hàn ca, chúng ta mới chỉ là tu vi luyện thể Tiên linh thể, trên đỉnh núi Tuyết Hỏa sơn này, anh cần phải cẩn thận hơn chút…
- Băng Lan muội, em yên tâm đi, anh sao lại không cẩn thận chứ.
Hàn ca cười ha hả, cũng mau chóng bước đến bên cạnh Băng Lan.
- Á, ôi!...
Băng Lan giống như phát hiện ra thứ gì đó, bỗng nhiên rảo bước, chỉ mấy bước đã đến bên cạnh người phụ nữ đang nằm kia.
- Có chuyện gì vậy?
Hàn ca cũng gấp gáp theo.
- Anh nhìn đi, Hàn ca…
Giọng nói của Băng Lan hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Hàn ca.
Hàn ca vừa tiến lên thêm một bước, liền bỗng nhiên cảm thấy một sức xé rách cực mạnh bao lấy gã. Một lát sau Hàn ca liền biết mình đã bị đánh lén rồi, gã lập tức phóng pháp bảo phòng ngự ra, nhưng cho dù như vậy, cũng muộn rồi.
Ầm…
Đôi bàn tay trắng nõn còn trắng hơn cả tuyết của Băng Lan liền đập trúng lên người Hàn ca, Hàn ca lập tức phun ra một ngụm máu, ngã bay ra ngoài. Không đợi Hàn ca rơi xuống, Băng Lan lại lần nữa phóng ra một tấm lụa đỏ như máu đến, trong tay cô không ngờ sớm đã đeo một đôi găng tay vô cùng trắng.
- Ngả Băng Lan, con tiện nhân này, vài ngày trước chúng ta còn ngủ chung mà, hôm nay sao cô lại đánh lén bổn đế, đồ đê tiện…
Hàn ca tức giận vừa phun ra một ngụm máu, vừa chửi ẩm lên. Đồng thời một thanh Thương Liễm Long Nha Tiết màu đen sáng loáng cũng đã được gã phóng ra.
Băng Lan cười khẩy một cái, khinh thường nói:
- Lỗ Hoa Hàn, đừng nói buồn nôn như vậy nữa. Đừng cho rằng tôi không biết tâm tư của anh, sau khi tôi lừa sư muội đến đỉnh Tuyết Hỏa sơn, tôi liền biết người tiếp theo anh muốn giết chính là Ngả Băng Lan tôi. Huống chi, truyền tống trận của Song Tử đế tông tôi dựa vào cái gì mà để cho anh dùng? Bổn đế đã tặng nguyên âm của mình cho anh rồi, vậy là đủ rồi chứ. Còn nữa, anh dám nói tôi không đánh lén anh, thì anh cũng không đánh lén tôi không? Tôi nhổ vào, Lỗ Hoa Hàn, tôi sớm đã nhìn rõ anh là thứ gì rồi.
Ngả Băng Lan miệng vừa dứt lời, chân tay cũng không chậm trễ chút nào, dải lụa đỏ cũng đã mang theo từng đường bong bóng mây màu đỏ hoàn toàn bao phủ lại không gian xung quanh Lỗ Hoa Hàn.
Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn vốn dĩ cũng không phải là tu vi luyện thể Tiên thần thể, mặc dù dựa vào pháp bảo phi hành Bán thần khí đến được đỉnh Tuyết Hỏa sơn, nhưng muốn đánh nhau trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, thì cũng hơi mất sức.
Chỉ vài chiêu ngắn ngủi, hai người cũng đã không chịu thêm được nữa. Đừng nói là đánh nhau, cho dù hoàn cảnh ác liệt trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, hai người cũng không thể không dừng lại mà vận công để chống cự. Chỉ có điều Lỗ Hoa Hàn bị đánh lén trước, vết thương cũng nặng hơn chút, tu vi của gã cũng cao hơn Ngả Băng Lan, nhưng tu vi cao thấp trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, cũng không có tác dụng quyết định gì, cái có tính chất quyết định thực sự chính là tu vi luyện thể cao hay thấp.
Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan đều dừng lại chống cự lại nhiệt độ cực nóng và cực lạnh trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, khí thế và dao động không gian mà hai người vừa nãy cuốn lên, sớm đã cuốn bay lớp tuyết xung quanh người Diệp Mặc đi rồi.
Diệp Mặc rũ rũ những bông tuyết trên người xuống, chầm chậm bước đến, nghe thấy trong cuộc đối thoại của hai người có nhắc đến Song Tử đế tông, Diệp Mặc cũng không định tùy tiện buông tha cho hai người này, lại càng sẽ không để cho hai người này chết đi.
Nhìn thấy gần đó có một đống tuyết bị tan đi, Diệp Mặc thong dong bước ra, Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan liền sững người lại.
Tu vi của Diệp Mặc thì cũng không cần phải nói, chỉ là Tiên đế trung kỳ, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Mặc có thể tùy ý đi lại trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, không có chút bị ảnh hưởng nào, hai người liền biết, Diệp Mặc tuyệt đối là một Tiên nhân luyện thể cao cấp.
- Anh là ai?
Diệp Mặc vừa bước ra, Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan liền đồng thanh hỏi.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là hai người vừa nãy nhắc đến Song Tử đế tông phải không?
Diệp Mặc vừa bước đến bên cạnh người con gái trần truồng nằm trên đất, vừa thuận miệng hỏi.
Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn liếc nhìn nhau, vừa rồi hai người còn đánh sống đánh chết, bây giờ không ngờ lại cùng nhảy lên, lao về phía Diệp Mặc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Những bong bóng màu đỏ chói từng lớp từng lớp cuốn về phía Diệp Mặc, Ngả Băng Lan rất buồn bực, nếu như nơi này không phải là đỉnh Tuyết Hỏa sơn, thì dải lụa đỏ của cô thậm chí có thể cuốn không gian trong này lên rồi, khiến Diệp Mặc không có chút năng lực phản kháng nào. Đương nhiên, khiến cho Diệp Mặc không có chút năng lực phản kháng nào, cũng chỉ là tự cô cho là vậy.
Thương Diễm Long Nha Tiết của Lỗ Hoa Hàn cũng được phóng ra, phát ra những tiếng ong ong, một đầu rồng màu đen dữ tợn ác liệt đột nhiên xông ra, từng vòng lửa bay lượn lờ trên đầu rồng đó.
Đầu rồng màu đen rống lên một tiếng, xen lẫn với khí thế như thôn thiên diệt địa dường như muốn hoàn toàn nuốt trọn Diệp Mặc và người đàn bà đang nằm trên mặt đất kia.
Diệp Mặc dừng lại, lĩnh vực ầm ầm tuôn ra, không gian xung quanh dường như chậm lại trong khoảnh khắc này, đến cả khí tức cực nóng cực lạnh kia cũng bị khí thế lĩnh vực mênh mông này của Diệp Mặc cuốn đi. Một vòng bảo vệ giống như thật dần vươn ra, sắc mặt Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan lập tức biến đổi, lĩnh vực mạnh như vậy, uy thế mạnh như vậy, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ.
Huống chi đây lại là trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn, bọn họ dường như muốn xuất hết khí lực ra, còn đối phương thì lại không chút ảnh hưởng gì.
Bong bóng màu đỏ chói của dải lụa đỏ cuốn lên bị cuốn ngược trở lại, những bong bóng màu đỏ này bị lĩnh vực của Diệp Mặc trói buộc lại phát ra những âm thanh phốc phốc, còn đầu rồng màu đen của Lỗ Hoa Hàn thì lại phát ra những âm thanh bén nhọn.
Nhưng những thứ này cũng không phải kết thúc, ngay sau đó, một đường đao màu tím chói mắt từ sau lưng Diệp Mặc xoẹt ra. Đường đao màu tím này xoẹt ra, Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Tang.
Đầu rồng khổng lồ kia bị đường đao màu tím này chặn lại, lập tức trở nên chậm chạp uể oải. Ánh sáng màu tím không giảm bớt chút nào, cũng đã đánh đuổi đầu rồng này đi, chém lên người Lỗ Hoa Hàn tóe máu.
Xoẹt xoẹt.
Tấm lụa đỏ của Băng Lan thậm chí đến Thương Diễm Long Nha Tiết của Lỗ Hoa Hàn cũng không bằng, trực tiếp bị đường ánh sáng màu tím của Diệp Mặc hoàn toàn đánh vỡ tan. Ngả Băng Lan không kịp nghĩ gì, bàn tay mang găng tay màu trắng cũng đã đánh về phía đường đao màu tím kia.
Sau khi một âm thanh âm trầm vang lên, đường đao màu tím lệch đi mấy phần, xoẹt qua cánh tay của Ngả Băng Lan, đồng thời mang theo một đường máu tươi.
Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn ngơ ngác nhìn Diệp Mặc. Chỉ có điều lúc này trên người hai người cũng đã thiếu đi một cánh tay, Lỗ Hoa Hàn thì còn thê thảm hơn. Thậm chí đến nửa bên người cũng không còn nữa.
Trong mắt hai người lộ vẻ kinh hãi, cho dù Tuyết Hỏa sơn có ảnh hưởng đối với hai người, nhưng hai người là tu vi Tiên đế, hai Tiên đế liên thủ lại trong tay đối thủ đến một hiệp cũng không thể thắng nổi, đây là người gì? Tu vi gì vậy? Cho dù là Thánh đế đến, cũng chỉ thế này mà thôi?
- Găng tay của cô cũng không tệ.
Diệp Mặc liếc nhìn đôi găng tay màu trắng kia của Ngả Băng Lan.
Nói xong, hắn liền vung tay ném một viên đan dược vào miệng người con gái đang nằm trên mặt đất kia, một lát sau, người con gái đó bỗng nhiên tỉnh lại, cô lập tức đứng dậy. Nhưng sau đó cô phát hiện mình hình như đang trần như nhộng, dưới sự tức giận, liền mau chóng lấy một bộ quần áo mặc vào. Đồng thời quát lớn Ngả Băng Lan:
- Tỷ tỷ, sao tỷ lại ám toán muội?
Cô mau chóng nhìn thấy một cánh tay của Ngả Băng Lan giống như Lỗ Hoa Hàn, cũng đã biến mất không còn. Lúc này cô cũng đã hiểu ra, cánh tay của Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn đã bị chặt đứt, chắc là tên Diệp Mặc đứng bên cạnh làm, nói không chừng mình cũng là do tên Diệp Mặc đó cứu.
- Cô không cần nhìn, là tôi đã cứu cô.
Diệp Mặc nói xong liền liếc nhìn Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn:
- Bây giờ ba người nói mục đích đến đây cho tôi nghe xem, còn cả chuyện của Song Tử đế tông nữa cũng nói cho tôi nghe, nếu như có chút giấu diếm nào, thì tôi sẽ giết chết hết.
Người con gái trần truồng mà Diệp Mặc cứu kia sớm đã gạt sự giận dữ và xấu hổ sang một bên, mau chóng khom người hành lễ với Diệp Mặc:
- Tiền bối, vãn bối là Ngả Tú Trúc, xuất thân từ Song Tử đế tông. Tiền bối muốn hỏi chuyện gì, nếu như Tú Trúc biết sẽ nói hết.
Diệp Mặc gật đầu, cũng tương đối hài lòng với biểu hiện của Ngả Tú Trúc:
- Cô nói xem tông môn của Song Tử đế tông ở đâu. Còn nữa trong tông môn còn có những ai, và mục đích mấy người đến đây là gì.
Ngả Tú Trúc lập tức trả lời:
- Song Tử đế tông sớm đã không còn tồn tại nữa rồi, chỉ còn lại một số đệ tử lẻ tẻ vẫn ở bên ngoài tìm kiếm những đôi song sinh tư chất ưu tú để truyền thừa công pháp. Mặc dù tôi là người của Song Tử tông, nhưng trước giờ vẫn chưa từng đến Song Tử tông. Chỉ biết Song Tử tông ở chung quanh Tuyết Hỏa sơn cách cũng không xa, Song Tử tông ngoài tu luyện Song Tử công pháp, còn có một cái nữa chính là công pháp luyện thể. Tuyết Hỏa sơn trước giờ vẫn là nơi tu luyện công pháp luyện thể của Song Tử tông. Lần này tôi đến đây là bị sư tỷ của tôi dụ dỗ, sư tỷ nói trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn có truyền tống trận dẫn đến Song Tử tông, tôi đến là tìm truyền tống trận đó.
Ngả Tú Trúc liếc nhìn Ngả Băng Lan đứng bên, lại nói với Diệp Mặc:
- Tỷ tỷ nói, tỷ ấy không muốn quay lại tông môn nữa, tỷ ấy đã tìm được người mà mình thích, muốn sống cùng người mà mình thích, cho nên tỷ ấy đã tặng ngọc bài truyền tống cho tôi. Bây giờ tôi mới biết, đó không phải là ngọc bài truyền tống, mà là trận bài thúc giục Tuyết Hỏa sơn cực nóng cực lạnh này.
Ngả Tú Trúc thở dài:
- Tôi đến đây kích phát ngọc bài mới biết, một khi kích phát trận bài luyện thể này của Song Tử tông ở một vị trí đặc biệt trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn, sẽ bị nhiệt độ cực nóng và cực lạnh trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này bao phủ lấy, căn bản cũng không thể nào giải thoát ra được, cho đến khi mình hôn mê. Nếu như không có người đến cứu, thì cuối cùng chỉ còn con đường chết.
- Cô sao lại muốn đưa muội muội của mình vào con đường chết? Nói nguyên nhân xem.
Diệp Mặc chằm chằm nhìn Ngả Băng Lan nói.
Ngả Băng Lan mau chóng trả lời:
- Trên thực tế đỉnh Tuyết Hỏa sơn là nơi đệ tử của Song Tử đế tông trùng kích Tiên thần thể, bình thường, đều là hai người đồng thời cùng trùng kích. Tư chất của tôi không bằng Tú Trúc, muội ấy thăng cấp lên Tiên thần thể trước, tôi vốn dĩ định nhờ vào Tú Trúc để thăng cấp Tiên thần thể, sau đó…
Diệp Mặc chính mình cũng là luyện thể đại thành, hắn căn bản cũng không cần Ngả Băng Lan giải thích, cũng đã hiểu là chuyện gì. Nhiệt độ cực nóng cực lạnh trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn trực tiếp hấp thu rèn luyện thân thể, đối với người Tiên linh thể mà nói quả thực là tìm cái chết, đừng nói là thăng cấp Tiên thần thể, cho dù có thể kiên trì một giờ ba khắc cũng là quá tài giỏi rồi.
Còn Ngả Băng Lan lại muốn thông qua thân thể của Ngả Tú Trúc để tinh lọc sức cực nóng và cực lạnh của Tuyết Hỏa sơn này, sau đó dùng nhiệt độ cực nóng và cực lạnh đã được tinh lọc để rèn luyện thân thể của mình, rõ ràng là có cơ hội thăng cấp lên Tiên thần thể. Từ cách làm của người con gái này, Diệp Mặc liền biết Ngả Băng Lan làm người không biết trước sau, vô cùng hiểm ác.
Diệp Mặc trong lòng cảm giác chán ghét lạnh lùng nói:
- Nếu như nơi này là nơi trùng kích Tiên thần thể, vì sao Ngả Tú Trúc lại bị hôn mê?
Ngả Băng Lan lập tức trả lời:
- Bởi vì nơi này cũng đã bao nhiêu năm không có người đến tu luyện rồi, khí tức cực nóng và cực lạnh tích tụ lại cũng đã vô cùng ác liệt, đừng nói là Tiên thần thể sơ kỳ, cho dù là Tiên thần thể hậu kỳ, đột nhiên hấp thụ khí tức này, nói không chừng cũng không thể chịu được.
Thần thức của Diệp Mặc quét đến nơi mà Ngả Tú Trúc vừa mới hôn mê, quả nhiên phát hiện nơi đó có một trận pháp ẩn giấu cực kỹ, đoán chừng khi đệ tử của Song Tử đế tông đến tu luyện, đều là trong trận pháp này. Nhiệt độ cực nóng và cực lạnh bên trong trận pháp này dường như cũng rất tinh khiết.
Diệp Mặc đi đến, đứng ở nơi mà Ngả Tú Trúc vừa mới hôn mê, đồng thời vận chuyển công pháp luyện thể. Khí tức cực nóng và cực lạnh vô cùng tinh khiết kia trong nháy mắt liền hoàn toàn xông vào người Diệp Mặc, dưới công pháp của Diệp Mặc không ngừng rèn luyện thân thể của hắn.
Ở đây luyện thể quả thực tốt hơn nhiều so với những nơi khác, những nơi khác có các loại khí tức pha tạp lẫn nhau, cho dù Diệp Mặc có Tam Sinh quyết diễn sinh ra công pháp luyện thể, cũng cần phải đến Vu Tồn Tinh. Còn trong này chỉ cần trực tiếp hấp thụ khí tức này rèn luyện thân thể của mình là được rồi.
Nhưng Diệp Mặc mau chóng liền rời khỏi nơi này, trong này quả thực thích hợp để luyện thể, đáng tiếc là hắn cũng đã Tiên thần thể đỉnh phong rồi, cho dù có tu luyện đi nữa, cũng không thể nào tiến thêm được, muốn thăng cấp lên Thánh thể, đến chút hi vọng cũng không có.
Thấy Diệp Mặc đứng trong trung tâm luyện thể đó, luyện thể một lúc rồi vẫn có thể tùy ý ra ngoài, Ngả Băng Lan ánh mắt kinh hãi, lại càng cúi thấp đầu xuống. Diệp Mặc là Tiên nhân luyện thể lợi hại nhất mà cô từng gặp, hơn nữa tu vi của hắn hình như cũng là người lợi hại nhất mà cô từng gặp.
Một vị Tiên nhân đáng sợ như vậy, lúc trước cô không ngờ lại chưa từng nghe nói qua, khiến Ngả Băng Lan trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Nói như vậy thì truyền tống trận đó cũng là giả? Cô cũng không biết môn phái của Song Tử tông ở đâu?
Giọng điệu của Diệp Mặc trở nên nghiêm nghị.
Ngả Băng Lan sợ hãi mau chóng nói:
- Xin tiền bối tha mạng.
Diệp Mặc hừ một tiếng:
- Nếu như cô có thể nói ra lời khiến tôi hài lòng, thì tôi sẽ không giết cô, nếu như cô dám nói mò, thì cũng không cần sống nữa.
Ngả Băng Lan vui vẻ, lập tức nói:
- Bẩm tiền bối, truyền tống trận là thật. Sư phụ tôi khi truyền thụ tu luyện cho chúng tôi, quả thực cũng không dẫn chúng tôi đến Song Tử tông, cho nên tôi cũng không biết Song Tử tông đó cụ thể ở nơi nào.
- Truyền tống trận đó truyền tống đến nơi nào? Vị trí của truyền tống trận đó ở đâu? Còn nữa sư phụ của mấy người là ai?
Diệp Mặc cau mày liên tiếp hỏi.
Ngả Băng Lan không dám giấu diếm chút nào:
- Nghe nói là truyền tống đến vị trí mà Song Tử đế tông từng tồn tại, còn vị trí tôi chỉ biết là cách bên ngoài Tuyết Hỏa sơn cũng không xa, vị trí cụ thể thế nào tôi cũng không biết. Sư phụ tôi tên La Bế Nguyệt…
Diệp Mặc nghe đến ba chữ La Bế Nguyệt kia, trong lòng lập tức mừng rỡ. Hắn sau khi hỏi rõ tình hình của Song Tử đế tông, lập tức liền muốn hỏi về lai lịch của La Bế Nguyệt. Không ngờ hắn còn chưa hỏi đến, thì Ngả Băng Lan cũng đã nói ra rồi.
Diệp Mặc tâm trạng cực tốt, ngữ khí cũng dịu đi một chút hỏi:
- Sư phụ của cô La Bế Nguyệt đang ở đâu?
Cảm thấy sau khi mình nói ra tên của sư phụ, Diệp Mặc hình như giọng điệu cũng hòa hoãn lại, Ngả Băng Lan lập tức liền nghĩ sư phụ có phải có liên quan gì đến vị tiền bối đang đứng trước mặt này không. Bây giờ Diệp Mặc quả nhiên hỏi đến La Bế Nguyệt, Ngả Băng Lan lúc này mới phát hiện ra, mình cũng không biết tung tích của sư phụ.
Thấy sắc mặt của Diệp Mặc ngày càng khó coi, Ngả Băng Lan mau chóng nói:
- Tiền bối, sư phụ tôi từ sau khi rời chúng tôi đi, cũng không quay lại tìm chúng tôi nữa. Tôi đoán rằng, sư phụ tôi rất có khả năng từ truyền tống trận của Song Tử đế tông rời khỏi nơi này, đi tìm tông môn
Diệp Mặc trong lòng có chút thất vọng, lập tức hỏi:
- Vị trí đại khái của Song Tử đế tông là ở đâu vậy?
- Ở nơi cách Tuyết Hỏa sơn về phía Tây khoảng ba vạn đến ba mươi vạn dặm.
Ngả Băng Lan lần này trả lời cực nhanh, cô cũng có một dự cảm, Diệp Mặc sau khi biết vị trí của Song Tử đế tông rồi, chắc chắn sẽ đi tìm. Một khi Diệp Mặc rời đi rồi, thì cô cũng lập tức đi luôn, loại người như Diệp Mặc này, cả đời cô cũng không muốn gặp lại nữa.
- Còn một câu hỏi cuối cùng, đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, có nhiều ngọn núi tuyết như vậy, bên dưới những ngọn núi tuyết này đều có thi thể, có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc trước khi đi liền hỏi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 1986: Hoàn thiện Thế giới tàn phá, tu bổ Tiên vực
Nguồn: Sưu Tầm
- Cái này vãn bối cũng không biết, chỉ biết lúc trước trước khi Song Tử đế tông xảy ra chuyện, trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn cũng xảy ra đại chiến, những ngọn núi tuyết này có phải là để lại từ lúc đó hay không, thì vãn bối cũng không dám chắc.
Ngả Băng Lan mau chóng nói.
Diệp Mặc không đợi Ngả Băng Lan nói xong, cũng đã mang theo một đường độn quang biến mất.
Ngả Tú Trúc ngơ ngác nhìn bóng dáng Diệp Mặc rời đi, cô từ khi xuất đạo đến nay, cũng chưa bao giờ gặp một đối thủ đáng sợ như này. Hình như cùng lúc Diệp Mặc rời đi, thì dải lụa đỏ của Ngả Băng Lan cũng cuốn về phía Lỗ Hoa Hàn.
Lỗ Hoa Hàn mặc dù bị Diệp Mặc áp chế không còn chút tính khí nào, nhưng đối mặt với Ngả Băng Lan thì cũng không sợ, Ngả Băng Lan muốn đánh lén gã, suy nghĩ của gã không ngờ cũng giống như Ngả Băng Lan, đồng thời cũng phóng ra pháp bảo đánh về phía Ngả Băng Lan.
- Muội muội, mau chóng giúp tỷ, người này gạt tỷ đánh lén muội…
Ngả Băng Lan thấy vậy lập tức cầu cứu Ngả Tú Trúc.
Ngả Tú Trúc bỗng nhiên phóng ra một đường đao màu lam, tu vi của cô cao nhất, hơn nữa vết thương cũng đã phục hồi lại, lại là tu vi luyện thể Tiên thần thể. Trên Tuyết Hỏa sơn căn bản cũng không phải là người mà Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn có thể so sánh được, đường đao màu lam của Ngả Tú Trúc trong nháy mắt phóng ra, liền khóa chặt Lỗ Hoa Hàn lại, ngay sau đó đường đao màu lam cũng đã xoẹt qua người của Lỗ Hoa Hàn, mang theo một đường máu tươi.
- Sau này tình nghĩa chị em chúng ta đoạn tuyệt, muội là muội tỷ là tỷ.
Ngả Tú Trúc sau khi giúp Ngả Băng Lan, chỉ để lại một câu, rồi cũng mang theo một đường độn quang biến mất.
…
Diệp Mặc lúc này cũng đã ra khỏi Tuyết Hỏa sơn, thần thức của hắn khi rời khỏi Tuyết Hỏa sơn đồng thời cũng thi triển ra, lúc này hắn cũng có chút lo lắng, dù gí sắp phải đi đến trận pháp tu bổ đại điện hư không kia, hơn nữa hắn cũng không biết ở đó có còn nguy hiểm gì khác nữa hay không, thậm chí lúc nào quay về cũng không rõ.
Cho nên hắn phải mau chóng tìm được Tiểu Vận, mang Tiểu Vận quay về Mặc Nguyệt tiên tông, nếu không hắn thực sự không thể yên tâm.
Thần thức của Diệp Mặc rất mạnh, cộng thêm tận lực tìm kiếm, những nơi gần đó mấy vạn dặm căn bản không thể nào thoát khỏi tầm bao trùm của thần thức của Diệp Mặc.
…
Trong hậu điện của đại điện hư không mà lúc trước Diệp Mặc tu sửa trận pháp kia, lúc này lại lần nữa tụ tập đông đúc, hơn nữa xuất hiện ở trong này cũng không có ai không phải là người có tiếng trong Tiên giới. Cho dù là mấy vị Tiên tôn, cũng là tông sư trận pháp đỉnh phong, người bình thường căn bản không có tư cách đến những nơi như này.
- Long Hà đại đế, có chuyện gì vậy? Trận pháp trong này hình như lại được tu sửa lần nữa?
Một vị tông sư Tiên trận cao cấp sau khi nhìn kỹ trận môn không gian trong này rồi, nghi ngờ hỏi.
Nói xong, gã lại lắc đầu nói:
- Trận pháp trong này với bản lĩnh của tôi tuyệt đối không thể nào sửa nổi, đừng nói là không sửa được, cho dù nhìn ra ít nhiều trong đó cũng không thể.
Long Hà đại đế và những vị Tiên đế còn lại đều dồn ánh nhìn về phía Khai Nỉ, Long Hà đại đế lại hỏi thẳng:
- Khai Nỉ tiền bối, trận pháp trong này có phải là do Diệp tông chủ tu sửa không? Nếu như là do Diệp tông chủ sửa, vậy thì chúng ta căn bản cũng không giúp được gì rồi. Những người đến đây đều là tông sư Tiên trận cao cấp, không ai có thể nhìn hiểu được trận pháp che chắn khí tức trong này.
Khai Nỉ tiến lên trước tra xét kỹ càng một lượt rồi nói:
- Không phải, tôi dám chắc sau khi tôi và Diệp tông chủ rời khỏi nơi này, thì lại có người đến đây sửa lại trận pháp này. Lúc trước khi Diệp tông chủ tu sửa trận pháp này, tôi cũng đứng bên cạnh nhìn. Trận pháp mà Diệp tông chủ tu sửa tuyệt đối còn chưa hoàn thiện như này, thậm chí khí tức còn bị tràn lộ ra ngoài. Còn bây giờ trận pháp được tu sửa không bị tràn lộ khí tức ra ngoài nữa, trận pháp này còn hoàn thiện hơn trăm lần so với trận pháp lúc trước Diệp tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông tu sửa.
Những Tiên đế và tông sư trận pháp có mặt tại đó lập tức đối mặt nhìn nhau, ý của Khai Nỉ chính là nói trong này sau khi Vô Hoa Tiên đế tiến vào, lại có một vị đại năng nữa đến tu sử hoàn thiện lại trận pháp che chắn trong này.
- Trận pháp mà lúc trước Diệp tông chủ tu sửa, cũng tốn mấy năm, nếu như đại năng đó tiến vào đây sau Vô Hoa Tiên đế, rồi mới tu sửa trận pháp này thật. Thì vị đại năng đó quá đáng sợ. Trong đó thời gian đến mấy tháng cũng chưa đến mà.
Khai Nỉ chằm chằm nhìn trận môn hư không trước mặt sợ hãi nói.
Nông Viêm Tiên đế trầm giọng nói:
- Nếu như tôi đoán không nhầm, trận pháp này sau khi bị chúng ta phá, lại lần nữa kinh động đến vị tiền bối đại năng lúc trước bố trí trận pháp này, vị tiền bối này lại đến tu sửa lại trận pháp này, hoàn thiện lại trận pháp này giống như lúc trước trước khi chúng ta phá nó. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Chính là nói chúng ta không cần tiếp tục sửa lại trận pháp này nữa?
Lại có một tông sư trận pháp hỏi.
Khai Nỉ gật đầu:
- Nếu như trận pháp này đúng là do vị tiền bối đó đến tu sửa, thì chúng ta chắc chắn cũng không cần tiếp tục tu sửa trận pháp này nữa. Trận pháp này bác đại tinh thâm, theo những gì tôi biết, chắc không phải là thứ mà Tiên giới chúng ta nên có. Trong này tụ tập những tông sư Tiên trận đứng đầu Tiên giới, nhưng có thể nhìn hiểu được trận pháp này cho dù là chút ít cũng chỉ có Diệp tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông.
- Cho dù là Diệp tông chủ, cũng chỉ có thể tu sửa một chút, hoàn toàn không thể nào bố trí lại như bây giờ được. Trong này nếu như có tiền bối đến bố trí trận pháp này, ý của tôi là sau này chúng ta cần phải phái người ở trong này trông coi, không cho phép những chuyện tương tự xảy ra lần nữa.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Khai Nỉ tiền bối.
Vị Phong đại đế lập tức nói.
Vị Phong đại đế đã nói như vậy rồi, những người còn lại ai ai cũng đồng ý.
- Ồ, trong này có thêm một tấm bia đá ẩn giấu.
Một vị Tiên đế kinh ngạc chỉ vào bên cạnh trận môn hư không nói.
Bên cạnh trận môn hư không kia, một tấm bia đá khổng lồ từ từ hiện ra, nhanh chóng tấm bia đá đó liền hiện rõ. Dường như tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy dòng chữ lớn trên tấm bia đá đó, những chữ này từng chữ đều giống hệt như tồn tại trên đó vậy.
“Trận này che chắn khí tức Tiên giới, nhưng thật là uống rượu độc để giải khát, cuối cùng sẽ có một ngày, người của Tàn vực sẽ từ đây vào trong Tiên giới, Tiên giới sao có thể yên ổn mà tồn tại được? Người có chí lớn, có thể từ cửa này vào trong Tàn vực, chứng đạo hỗn nguyên, bảo vệ hai giới. Người có trí tuệ, có thể từ đây vào Tàn vực, hoàn thiện pháp tắc thiên địa, hoàn thiện thế giới tàn phá, tu bổ tiên vực!
Đề phòng những loạn đồ sau khi đạo nguyên đại thành, trở lại Tiên Giới luyện hóa Thiên Vực, nơi này sau khi vào không thể ra được. Không phải Tiên đế, cũng không cách nào tiến vào! Ta sau khi trùng tu trận này, tu vi hủy hết, nếu trận này lại bị phá , khó có thể trở lại như xưa”
…
Sau khi xem hết nội dung của tấm bia đá này, tất cả mọi người nghi ngờ nhìn về phía mấy vị đại đế.
- Thế này là có ý gì? Chứng đạo hỗn nguyên là cái gì vậy? Tiên vực cũng có thể tu bổ sao?
Hoán Vân Tiên đế nghi ngờ hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
Khai Nỉ đứng ra, ôm quyền nói:
- Nếu như trận pháp này cũng đã được tu sửa rồi, vậy thì tôi sẽ nói rõ. Ý trên tấm bia đá này tôi cũng hoàn toàn hiểu ra rồi, hơn nữa tiền bối để lại tấm bia đá này cũng nói rồi, lúc trước trận pháp đó cũng là do ông ấy bố trí.
Thấy tất cả mọi người yên lặng lắng nghe, Khai Nỉ trầm giọng nói:
- Thực ra ở thời đại thượng cổ trên Tiên giới còn có một giới diện nữa, giống như Tu Chân giới phi thăng lên Tiên giới. Nhưng trong đó không biết vì nguyên nhân gì, giới diện đó đã bị hủy diệt. Giới diện hủy diệt, nhưng con người thì lại không bị hủy diệt toàn bộ, những người có thể sinh tồn trong giới diện đó đều là đại năng.
- Khai Nỉ tiền bối, ý của ông là nói Chứng đạo Thánh Đế cũng không phải là bậc tu vi cao nhất?
Chính Nhân Tiên đế hít một hơi lạnh, có chút kinh hãi hỏi.
Khai Nỉ gật đầu:
- Đúng vậy, chứng đạo Thánh Đế chỉ là bước đầu tiên Vấn đạo mà thôi, trên thực thế bước đầu tiên của Chứng đạo Thánh Đế được chia thành Tố Đạo Thánh Đế, Dục Đạo Thánh Đế, Hóa Đạo Thánh Đế. Chỉ có đến được Hóa Đạo Thánh đế, mới có thể miễn cưỡng xưng là Thánh Đế.
- Cái gì?
Những người chưa từng nghe nói đến Thánh Đế hóa đạo nghe thấy liền hít một hơi lạnh, đến Vị Phong đại đế và Long Hà đại đế cũng trầm mặc không nói. Lúc trước bọn họ đều cho rằng chỉ cần chứng đạo Thánh Đế, là có thể trở thành tồn tại đỉnh phong Tiên giới, không ngờ sau chứng đạo mới là bước khởi đầu đầu tiên mà thôi.
Khai Nỉ nghiêm mặt nói:
- Năm đó chúng tôi cũng vì đại chiến một trận với một gã ngoại lai của Thần Phần vực nên mới biết, lúc đó Tiên giới chúng ta có chín vị Thánh đế, chỉ có một mình Chân Thánh đế là đã Dục Đạo, chúng tôi thậm chí đến Tố Đạo cũng không tới, chính vì như vậy, Tiên giới mới bị vị đại năng của Thần Phần vực đánh thành ba mươi sáu thiên vực. Nếu như không phải vị đại năng đó cũng bị trọng thương, còn có Lục Tiên tháp của Chân Thánh đế, thì Tiên giới sớm đã thành thế giới Chân Linh của người khác rồi.
- Khai Nỉ tiền bối, xin thỉnh giáo một chút, bước Chứng đạo thứ hai và bước Chứng đạo thứ ba sau Hóa Đạo là gì?
Long Hà đại đế và Vị Phong đại đế lúc này cũng đã hoàn toàn không còn để ý gì đến địa vị Đại Đế nữa, khom người hỏi thăm Khai Nỉ. Vị Phong đại đế và những Tiên đế còn lại, ai ai cũng lắng nghe những lời Khai Nỉ Thánh đế nói.
Khai Nỉ Thánh đế tiếp tục nói:
- Sau khi Chứng đạo bước đầu tiên Hóa Đạo xong, liền tiến vào Chứng đạo bước thứ hai Đạo Nguyên, còn Đạo Nguyên có phải còn phân chia nhỏ hơn nữa không, thì tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết sau Đạo Nguyên, mới là bước Chứng đạo thứ ba Hỗn Nguyên. Chỉ có sau khi thành Hỗn Nguyên Thánh đế rồi, mới có thể xưng là Thánh đế thực sự.
Các vị Tiên đế lại lần nữa trầm mặc, bọn họ cho rằng Tiên đế cũng đã đứng trên đỉnh cao nhất của Tiên giới rồi, bây giờ mới biết Tiên đế đến bắt đầu cũng không được tính.
- Chẳng trách trong thủy tinh cầu đó của Vô Hồi Tiên đế, thân thủ của hai vị đại năng lại kinh người như vậy, hóa ra bọn họ đều là những nhân vật đã vượt qua Tố Đạo Thánh đế. Một khi những người này đến Tiên giới, thì Tiên giới làm sao có thể an toàn được?
Chính Nhân Tiên đế kinh hãi nói.
- Hóa ra Chứng đạo Hỗn Nguyên trên tấm bia đá là có ý như này, cái này nói dễ vậy sao.
Lại có một Tiên đế có chút chán chường thở dài nói.
- Tôi muốn tiến vào trong trận môn hư không này, tìm kiếm cơ duyên cao hơn, nếu không ở lại đây cũng chỉ chết già mà thôi.
Tấn Huy Tiên đế dứt khoát nói.
Trong Tiên giới sau khi tu luyện đến Tiên đế, tâm chí vô cùng kiên định, những Tiên đế giống như vị Tiên đế thở dài lúc trước cũng là số ít trong số ít. Tấn Huy Tiên đế sau khi nói vậy, lập tức liền có vài Tiên đế khác phụ họa theo.
Long Hà đại đế đứng ra nói:
- Các vị, chúng ta cho tới nay đều là vì tu luyện đến đại đạo tầng cao hơn mà tìm cơ duyên. Còn bây giờ biết được có cơ hội thăng cấp lên tầng cao hơn, bất luận có phải vì Tiên giới hay không, tôi nghĩ các vị cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
- Đồng thời Tiên giới cũng coi như là nền tảng của chúng ta, một khi Tiên giới bị hủy diệt, thì chúng ta chẳng khác gì bèo không rễ, tôi hi vọng chúng ta sau khi tiến vào giới vực mới, có thể khiến những người đến sau có thể có cơ hội tiến vào giới vực mới để tu luyện.
- Long Hà đại đế, ông cứ việc nói đi, lúc này tôi mới hiểu mình giống như ếch ngồi đáy giếng, trước khi tôi tiến vào giới vực mới, bất luận Đại đế có yêu cầu gì, Phong Chính tôi nhất định ủng hộ đến cùng.
Phong Chính Tiên đế trực tiếp đứng ra cao giọng ủng hộ nói.
Long Hà đại đế cũng không nói khoác, trực tiếp nói:
- Tôi hi vọng xây được một trận pháp cao cấp trong này, rồi lại dựng một truyền tống trận. Một khi tu luyện đến Tiên đế rồi, những người muốn tiến vào tàn giới tu luyện, đều có thể tiến vào từ đây. Còn một chuyện nữa, chính là phái người bảo vệ nơi này.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bên ngoài Tuyết Hỏa sơn, Diệp Mặc đã liên tục tìm kiếm bốn ngày rồi, hắn dường như đã lục soát kỹ lưỡng mấy lần ở những nơi cách Tuyết Hỏa sơn trong phạm vi năm mươi dặm về phía Tây rồi, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu tích của Song Tử đế tông nào, đến trận pháp ẩn giấu cũng không nhìn thấy.
Trong phạm vi mấy chục vạn dặm của Tuyết Hỏa sơn, ngoài những hoang mạc thiếu thốn Tiên linh khí, còn lại đều là nền đất bị những bông tuyết bay từ Tuyết Hỏa sơn làm cho đóng băng lại.
Ngày thứ năm sắp trôi qua rồi, Diệp Mặc trong lòng liền cảm thấy thất vọng, hắn chắc rằng di chỉ của Song Tử tông không ở trong này, muốn thông qua di chỉ Song Tử tông tìm được La Bế Nguyệt, rồi từ đó tìm được Mục Tiểu Vận, xem ra cũng có chút khó khăn rồi.
Thần thức của Diệp Mặc lại càng được mở rộng hơn, một đường độn quang quen thuộc bay ngang qua thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức liền xông đến bắt lấy đường độn quang đó. Chủ nhân của đường độn quang này Diệp Mặc có quen biết, chính là Trọng Không Tiên đế của Tiên Khuyết thương hội. Lúc trước vì người này rất biết điều, đã nói ra Uyên Mộc Tiên đã bắt Đường Bắc Vi đi, nên mình mới tha mạng cho gã. Không ngờ đến Vũ Dư thiên, mình lại lần nữa gặp lại tên này.
Vốn dĩ Diệp Mặc không muốn để ý đến Trọng Không Tiên đế, nhưng sau đó lại có một đường độn quang bay ngang qua thần thức của hắn, sát khí trên người Diệp Mặc lập tức dâng lên.
Người đuổi giết đằng sau Trọng Không Tiên đế kia, Diệp Mặc mặc dù chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng vừa nhìn liền biết đối phương là ai. Người này tướng mạo giống như một khúc gỗ, mặt mũi đều là vỏ cây, không phaỉ là tên Uyên Mộc Tiên bắt Đường Bắc Vi thì còn là ai nữa?
Hơn nữa Uyên Mộc Tiên muốn đuổi giết Trọng Không Tiên đế, cũng là chuyện bình thường. Lúc trước tin Uyên Mộc Tiên bắt Đường Bắc Vi, chính là do Trọng Không Tiên đế nói cho hắn biết. Trọng Không Tiên đế sau khi nói xong, liền biết mình tuyệt đối sẽ bị Uyên Mộc Tiên đuổi giết, bây giờ xem ra, đúng là như vậy rồi.
Diệp Mặc lập tức muổn đuổi theo, nhưng lai phát hiện đường độn quang của Trọng Không Tiên đế lại lần nữa quay ngược trở lại, trực tiếp xông về phía Tuyết Hỏa sơn. Rõ ràng, Trọng Không Tiên đế muốn lao vào Tuyết Hỏa sơn, mượn Tuyết Hỏa sơn liều mạng một phen.
Tốc độ của Uyên Mộc Tiên rõ ràng nhanh hơn Trọng Không Tiên đế, nếu như không phải pháp bảo phi hành của Trọng Không Tiên đế cao cấp hơn Uyên Mộc Tiên, thì Trọng Không Tiên đế sớm đã bị Uyên Mộc Tiên bắt được rồi.
Diệp Mặc dừng lại, Trọng Không Tiên đế bay sát qua người Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng không quản, hắn muốn chặn Uyên Mộc Tiên lại.
Trọng Không Tiên đế khi bay sượt qua người Diệp Mặc, liền nhìn thấy Diệp Mặc, gã lập tức mừng rỡ không thôi, lại quay ngược trở lại.
- Diệp tông chủ…
Trọng Không Tiên đế mau chóng khom người hành lễ bên cạnh Diệp Mặc.
- Người đang truy sát anh chính là Uyên Mộc Tiên phải không?
Diệp Mặc chằm chằm nhìn đường độn quang càng lúc càng tiến gần đến lạnh lùng hỏi.
Trọng Không Tiên đế thở dài, lập tức trả lời:
- Đúng vậy, chính là Uyên Mộc Tiên, tôi cũng trốn đến Vũ Dư thiên rồi, nhưng tên khốn này vẫn không tha mạng mà vẫn truy sát tôi đến đây, xin Diệp tông chủ giúp đỡ.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không cần anh nói, khúc gỗ này, tôi giết chết y là cái chắc.
Cảm nhận được sát ý dày đặc của Diệp Mặc, Trọng Không Tiên đế theo bản năng rùng mình một cái, không tiếp lời. Gã vì chạy trốn Uyên Mộc Tiên tứ phía, căn bản cũng không biết cuộc đại chiến giữa Diệp Mặc và Táp Không đại đế, thậm chí đến đại lễ khai phái của Mặc Nguyệt Tiên tông cũng không biết.
Diệp Mặc vừa dứt lời, Uyên Mộc Tiên đã tiến đến trước mặt Diệp Mặc. Y liếc nhìn Diệp Mặc, khinh thường nhìn Trọng Không Tiên đế nói:
- Tìm một Tiên đế trung kỳ, cũng muốn thoát khỏi tay của tôi sao? Đừng nằm mơ, đợi lát nữa Mộc tổ sẽ cho anh biết rõ, thế nào là sợ hãi.
- Ranh con, không muốn chết thì cút ngay, đừng chờ Mộc tổ đến tiêu diệt anh.
Uyên Mộc Tiên khẽ vẫy tay, một chiếc chuông đồng liền xuất hiện trong tay y, chiếc chuông đồng đó chỉ tùy ý phát ra những âm thanh tinh tang, Diệp Mặc liền cảm thấy tim của mình như bị lửa thiêu đốt vậy, cực kỳ khó chịu. Càng khiến cho Diệp Mặc khó chịu hơn chính là, giọng nói của người này, quả thực giống như một con chuột nhắt đang gặm nhấm một khúc gỗ vậy, vô cùng chán ghét.
Diệp Mặc thầm gật đầu, chiếc chuông đồng này chắc chính là pháp bảo nổi tiếng của Uyên Mộc Tiên - Lưu Minh Quảng Viêm Linh. Chẳng trách Trọng Không Tiên đế lại kiêng kị Uyên Mộc Tiên như vậy, với uy thế còn chưa ra tay của gã, Trọng Không Tiên đế tuyệt đối không phải là đối thủ của người này. Hơn nữa Uyên Mộc Tiên mặc dù ẩn giấu tu vi, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn liền biết Uyên Mộc Tiên cũng đã là tu vi Tiên đế hậu kỳ rồi, cao hơn Trọng Không Tiên đế rất nhiều.
- Anh chính là Uyên Mộc Tiên?
Diệp Mặc vung tay, Tử Đao cũng đã xuất hiện trên tay hắn, đồng thời sát ý dâng lên.
- Anh là ai?
Uyên Mộc Tiên cảm nhận được luồng sát ý vô cùng mạnh trên người Diệp Mặc, còn có cả lĩnh vực bàng bạc tản ra nữa, lập tức cau mày hỏi.
- Diệp Mặc của Mặc Nguyệt Tiên tông, muốn giết anh từ lâu rồi.
Tử Đao trong tay Diệp Mặc lóe lên, Tử Đao cũng đã được phóng ra, thần thông Liệt Ngân.
Lúc này thần thông Liệt Ngân cũng sớm không còn là thần thông Liệt Ngân của lúc trước nữa, mà lại dung hợp với sát ý nồng đậm của Diệp Mặc khi lĩnh ngộ được trong Thanh Vi Minh Giang.
- Hóa ra anh chính là Diệp Mặc, tôi vốn định đến Mặc Nguyệt Tiên tông giết anh, nếu như hôm nay gặp rồi, thì cũng không cần phải đi một chuyến nữa.
Uyên Mộc Tiên nói lời này, đồng thời Lưu Minh Quảng Viêm Linh cũng đã được phóng ra.
Từng âm thanh nhiếp hồn từ trong chiếc chuông đồng kia phát ra, những âm thanh này không ngờ lại hòa cùng vào với tia lửa, trong nháy mắt dung hợp cùng với lĩnh vực Tiên đế của Uyên Mộc Tiên. Những lĩnh vực tia lửa này, không ngờ lại đốt cháy lĩnh vực của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vung tay bảo Vô Ảnh ra ngoài, đồng thời nói:
- Vô Ảnh, đề phòng khúc gỗ mục này chạy thoát, lúc nào cần thiết thì đến ăn khúc gỗ này.
Cùng với tu vi của Diệp Mặc không ngừng tăng lên, nhiều lúc cũng không dùng đến Vô Ảnh, Vô Ảnh đang khó chịu bứt rứt, bây giờ Diệp Mặc lại bảo nó ra chuẩn bị ăn người, nó làm gì bỏ qua chuyện tốt như này được, lập tức nói:
- Lão đại yên tâm đi, mặc dù mùi vị của khúc gỗ này chắc chắn cũng không ra gì, nhưng tôi sẽ nuốt gọn nó.
Uyên Mộc Tiên giận dữ, Lưu Minh Quảng Viêm Linh phóng ra liền bay vút lên, từng đường lửa điên cuồng không nhìn thấy liền tàn sát bừa bãi. Thậm chí không gian xung quanh cũng bị thiêu đốt, từng đường nứt cực nhỏ xuất hiện trong không gian. Trọng Không Tiên đế nhìn thấy lại càng thầm kinh hãi, loại pháp bảo thiêu đốt không gian hư không này, mấy tên Trọng Không Tiên đế như gã cộng lại cũng không phải là đối thủ của Uyên Mộc Tiên.
Tử Đao mang theo những đường đao thần thông cũng đã xoẹt qua không gian cao mấy vạn trượng, loại sát cơ xé rách không gian này khiến Trọng Không Tiên đế mau chóng lùi về phía sau, loại sát thế này gã căn bản không thể ngăn lại được. Lúc này Trọng Không Tiên đế cực kỳ uể oải, tu vi của Uyên Mộc Tiên và Diệp Mặc cũng chẳng cao hơn gã là bao, còn thần thông của hai người thi triển ra, gã đến bóng dáng cũng không sờ đến được.
Bất luận là Uyên Mộc Tiên, hay là chiêu thức thần thông của Diệp Mặc, đều không phải là thứ mà gã có thể ngăn lại được.
Keng keng…
Thần thông đường đao màu tím và lĩnh vực Tiên đế do Lưu Minh Quảng Viêm Linh của Uyên Mộc Tiên hình thành đập trúng vào nhau, phát ra những âm thanh như sắt thép va đập vào nhau vậy.
Lĩnh vực xen lẫn chút tia tơ này của Uyên Mộc Tiên lập tức bị xé rách một vết, không đợi vết rách này kéo ra rộng hơn, Lưu Minh Quảng Viêm Linh lại lần nữa phát ra những âm thanh tinh tang dồn dập. Vết rách vừa mới kéo ra kia trong nháy mắt lại liền lại, ngọn lửa trong lĩnh vực của Uyên Mộc Tiên lại càng thêm nóng.
Những tiếng chuông này quả thực giống như thật vậy, xâm nhập vào trong không gian phạm vi vạn dặm này. Trọng Không Tiên đế đứng ngoài quan sát bị Lưu Minh Quảng Viêm Linh làm ảnh hưởng, lập tức phun ra một ngụm máu, lại lần nữa lùi về sau.
Đừng nói là Trọng Không Tiên đế, đến Diệp Mặc cũng bị tiếng reo của tia lửa của Lưu Minh Quảng Viêm Linh ảnh hưởng, thần thông Liệt Ngân dừng lại một chút, sát ý lại càng chậm lại.
Vô Ảnh giận dữ, lập tức liền há to miệng nuốt xuống. Lĩnh vực tia lửa đáng sợ kia của Uyên Mộc Tiên lập tức bị Vô Ảnh cắn mất một miếng, còn lĩnh vực tàn phá thì lại không thể nào chặn lại được đường đao Tử Đao của Diệp Mặc. Tử Đao lại càng xông vọt lên, mở toàn bộ không gian này ra, Uyên Mộc Tiên cảm thấy nguyên thần và thần hồn của mình đều bị đường đao này mang đi.
Sát thế ác liệt đến cực điểm trong đường đao kia dần dần trói buộc y lại, dưới loại sát ý nà thậm chí dần mất đi ý chí chiến đấu.
Không ổn rồi, kinh nghiệm chiến đấu của Uyên Mộc Tiên vô cùng phong phú, lúc này y liền biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, đừng nói Diệp Mặc còn có một con Tiên yêu thú có thể cắn nuốt lĩnh vực giúp đỡ nữa, cho dù Diệp Mặc không có sự giúp đỡ của con Tiên yêu thú này, thì y tuyệt đối cũng không phải là đối thủ.
Uyên Mộc Tiên cũng không kịp để ý đến cái gì khác, thủ thế liên tục đánh ra, Lưu Minh Quang Viêm Linh trong không trung lại càng tăng vọt, chỉ trong tích tắc, Lưu Minh Quang Viêm Linh đã đánh ra vô số hung thú bằng lửa ra.
Những hung thú này xen lẫn với âm thanh giống như tiếng phệ hồn của Lưu Minh Quang Viêm Linh, phủ đầy trời đất cuốn về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc giận dữ, vốn dĩ thần thông Liệt Ngân của hắn chỉ cần biến hóa một chút, thì hoàn toàn có thể áp chế được Lưu Minh Quảng Viêm Linh của Uyên Mộc Tiên, nhưng Uyên Mộc Tiên không ngờ lại không ngừng đùa với lửa trước mặt hắn.
Lúc này Diệp Mặc chẳng những không tiếp tục cổ động Tử Đao nữa, ngược lại lại thu Tử Đao, đấm một quyền ra, thần thông quyền đạo bằng lửa, Ngũ Điệp Lãng.
Ầm…
Một bức tường lửa màu xanh vạn trượng bỗng nhiên xuất hiện, băng hàn xung quanh Tuyết Hỏa sơn lập tức liền bị một quyền này hòa tan hoàn toàn, bức tường lửa này trong nháy mắt liền chặn lại được vô số hung thú bằng lửa của Uyên Mộc Tiên. Trong bức tường lửa, những âm thanh gào thét chói tai vang lên, nhưng cũng không còn nhiếp hồn như vừa nãy nữa.
Trọng Không Tiên đế đã lùi về sau rất xa kinh hãi thốt lên:
- Thần thông Tiên diễm Thanh Như Hiểu Thiên...
Gã hoàn toàn chết lặng, lúc trước sở dĩ tuân theo Diệp Mặc, chính là biết mình không phải đối thủ của Diệp Mặc. Nhưng lúc này gã mới phát hiện ra mình năm đó đã đánh giá thấp Diệp Mặc rồi, thần thông của Diệp Mặc không chỉ là những thứ đã xuất ra năm đó, Uyên Mộc Tiên e rằng cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
- Thần thông Tiên diễm?
Uyên Mộc Tiên đang đùa với lửa, ngọn lửa của Diệp Mặc vừa xuất ra, y lập tức liền nhận ra, loại mồi lửa đáng sợ như này tuyệt đối là Tiên diễm, huống chi y còn biết Thanh Như Hiểu Thiên nữa.
Vô số hung thú bị một quyền của Diệp Mặc mang theo bức tường lửa đầu tiên thiêu cháy hết một nửa, Uyên Mộc Tiên còn chưa kịp thở phào, thì bức tường lửa thứ hai cũng đã ầm ầm đến.
Không ngờ hai bức tường lửa này lại phát ra thần thông Tiên diễm, Uyên Mộc Tiên trong lòng trầm xuống, y cũng đã quyết định một khi thoát khỏi sự trói buộc thần thông trong quyền này của Diệp Mặc rồi, thì y lập tức sẽ rút lui, có bao nhiêu xa thì chạy bấy nhiêu, y tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Không đợi y nghĩ xong, bức tường lửa thứ ba và thứ tư lại lần nữa ầm ầm đến. Uyên Mộc Tiên trong mắt lóe lên tia tuyệt vọng, người này rốt cục là ai, không ngờ lại có thể liên tiếp đánh ra bốn bức tường lửa, nếu như sớm biết đối phương là chuyên gia chơi với lửa như này, thì mình sớm đã chạy đi rồi. Lưu Minh Quảng Viêm Linh so với thần thông mồi lửa của người ta, quả thực chỉ là một đống cặn bã mà thôi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương