Trang viên Lý gia thật ra cũng không lớn. Lý Mạnh nhanh chóng tới khu nhà hai cô gái ở. Mộc Vân Dao, Cố Hoành Ba, và Liễu Như Thị cùng ở trong sân, sở dĩ được gọi là nội viện, vì những cô gái này được coi là gia quyến của Lý Mạnh, mặc dù Lý Mạnh vì trốn tránh mà chưa tới lần nào.
"Đại nhân, ngài muốn xử lý chị em nô tỳ thế nào, có thể chỉ rõ không?”
Liễu Như Thị và Cố Hoành Ba mặc trang phục lộng lẫy, sắc mặt kiên nghị hỏi. Hai người họ hỏi như vậy quả thật là cần có dũng khí rất lớn, đối với con gái xuất thân tiện tịch, lúc từ thành Nam Kinh được thái giám trấn thủ Lưu Phúc Lai đưa tới cho Lý Mạnh, trên luật pháp họ đã trở thành vật phẩm riêng của Lý Mạnh.
Vì dựa theo điều luật, nói nô tỳ ca cơ đều được coi là của người ta. Nhưng trong tay kẻ vũ phu kiêu ngạo thì giống như gia súc chăn nuôi bò ngựa, càng huống hồ hôm nay với những vũ phu này, còn có vương pháp gì. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị khác những cô gái bình thường, ở thành Nam Kinh họ giao du rộng, tin tức phong phú, tất nhiên biết hoàn cảnh những cô gái lấy những vũ phu kia, những võ tướng đó phần lớn đều là người chỉ biết dục vọng như cầm thú.
Con gái gả đi, có người không hợp ý bị đá cho tàn phế, có người còn bị làm lễ vật tùy ý tặng người khác, thật là vô cùng thê thảm, Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị cũng là trong lòng sợ hãi. Cố Hoành Ba nhớ tới ngày đó ở Mi Lâu chậm trễ với Lý Mạnh. Liễu Như Thị lại bị dọa bởi những tin đồn mình nghe được ở Giang Nam.
Nghiêm khắc mà nói, ngày đó bị chậm trễ không phải Lý Mạnh, mà là Cố Hoành Ba, nhưng ở sâu trong dinh thự của Lý Mạnh, cô không khỏi không sợ, cho dù thông minh, trưởng thành sớm thế nào cũng chỉ là hai cô gái chưa tới mười bảy tuổi mà thôi.
Mộc Vân Dao không chút che dấu lãnh đạm và ý thù địch, khiến các cô càng không tự nhiên. Mộc Vân Dao nhập môn trước các cô, mặc dù không biết rửa mặt chải đầu lắm, nhưng vẻ mỹ lệ không kém các cô, hơn nữa có vẻ có địa vị rất cao trong phủ này. Vì địa vị cao, thê thiếp ghen ghét mà làm những chuyện tàn khốc, Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đã nghe rất nhiều rồi.
Hơn nửa năm qua, họ chuyển đi chuyển lại chỗ ở, Lý Mạnh lại chưa từng tới chỗ họ ở, mà Mộc Vân Dao lại tự do ra vào rất nhiều nơi.
Có người nói mỹ nữ như những hoa khôi này sẽ có tính cách cao ngạo thế nào, nhưng thực tế, họ cùng hiểu rất rõ thân phận mình, vận mệnh sau này giống như người phóng túng mà chết Mã Ngọc Lan đã vô cùng may mắn, càng hơn gã cho nhân vật lớn mình không thích nhưng lại có tiền có thế.
Mà cũng quả thật là gã cho nhân vật lớn, tham tướng không phải võ quan thấp phẩm, hơn nữa còn là một thanh niên tướng mạo không tệ. Thế này còn may mắn hơn nhiều các chị em gả cho mấy lão đầu (người già) hoặc hoạn quan.
Chỉ là sau khi cùng tới Sơn Đông này, những gì gặp phải lại không phải điều các cô tưởng tượng. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đã nghe rất nhiều, có chuyện là do chị em cùng nghề nói chuyện phiếm, có chuyện là do ‘‘tiền bối” nói lại, còn có những tin đồn nghe từ khách, đều nói nếu vào trong phủ của đối phương, ít nhất mấy tháng sủng ái là không chạy đuợc. Các cô phải lợi dụng cơ hội này làm quen với hoàn cảnh, xác định địa vị của mình và phương pháp nên áp dụng sau này, dù sao cũng là gái xuất thân nhạc tịch (ca cơ: gái lầu xanh), một khi rời khỏi chốn lạc ca hoàn lương, sẽ mất đi cảm giác mới mẻ và cảm giác tò mò cho đàn ông. Nếu không trong thời gian này củng cố địa vị, vợ lớn ghen ghét, lạnh lùng và thú tính của đàn ông đều khiến hoàn cảnh các cô gái rất thê thảm.
Dù sao với những cô gái này, họ vẫn hi vọng mình hoàn lương, hơn nữa có thể giữ đuợc lâu dài, nhưng thục tế rất nhiều nguời sau khi hoàn lương bị chuộc lại, lại quay về với nơi thanh lâu, hoặc kết cục càng bi thảm hơn.
Sau khi tới Sơn Đông, những gì nhìn thấy, những suy nghĩ hoàn toàn khác với dự liệu của các cô. Đầu tiên Lý Mạnh và các cô cơ bản không giao thiệp, liền để các cô trong nhà này, nếu nói là lãnh đạm hoặc thù cũ, hai nguời các cô hưởng đãi ngộ không thiếu gì so với Mộc Vân Dao bên cạnh cả.
Nếu nói là nam giới, nhìn Mộc Vân Dao ngày nào cũng ra ra vào vào, nhưng cũng không giống, hơn nữa cưới những cô gái Tần Hoài này, đặc biệt là những cô gái ưu tú nhất này, đều là hạng nguời phú quý, trong phủ đệ hào hoa xa xỉ là chuyện nhìn quen lắm rồi, nhưng nhà của Lý Mạnh rất bình dân hóa. Người hầu cũng không giống người theo nhà giàu gì. Hình như là giúp thời gian ngắn, hơn nữa trong mắt các cô rõ ràng là Mộc Vân Dao đối đãi với những hạ nhân vú già này vô cùng khách sáo.
Sau lần dọn nhà này, nhà lại lớn hơn rất nhiều, nhưng phong cách đã lâu vẫn đơn giản như vậy, khiến hai cô gái tới từ nơi phồn hoa và nha hoàn của họ cảm thấy sợ hãi. Còn có mấy khẩu pháo lớn trên tường, tất cả đều không giống những gì họ nghe thấy nhìn thấy trước đây, lại bố trí cho họ ở đây, nếu Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị biết gì đó còn tốt, nhưng các cô lại không biết Lý Mạnh đối đãi với các cô thế nào. Cho dù là tốt hay xấu, còn tốt hơn kiểu im lặng không biết gì này.
Các cô cuối cùng không nhẫn nại được nữa quyết ý hỏi tới cùng, nhưng thời cơ họ chọn rõ ràng có vấn đề, chọn lúc Lý Mạnh sắp xuất chinh.
Trên người Lý Mạnh phủ khôi giáp, không phải thiết giáp và giáp khóa, mà là phỏng theo khôi giáp bàn tây dương trong kho vũ khí thái giám Từ Tiếu Sở gửi tới.
Khôi giáp này có quan niệm thẩm mỹ truyền thống phương Đông, không có gì gọi là uy vũ, Lý Mạnh mặc khôi giáp đứng ở cửa nhìn hai cô mặc trang phục lộng lẫy.
Trào lưu trang phục thời Đại Minh từ trước tới nay đều do cô gái trên sông Tần Hoài mang tới. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị lại càng là nguời nổi bật trong đó, thực tế, bọn họ mặc quần áo, càng giống trang phục cung đình kết hợp phong cách Đường Tống, cũng chính là trang phục tiên nữ trong phim truyền hình thời hiện đại.
Mặc dù sắp xuất chinh, Lý Mạnh vẫn cảm thán vẻ đẹp của hai cô gái này, tuổi mười bảy vốn là tuổi đẹp nhất, con người lại thiên kiều bá mị, có ý trang điểm đúng là vô cùng hấp dẫn, cảnh đẹp ý vui. Nhưng, Lý Mạnh vẫn phải phân biệt một chút mới có thể nhận ra ai là Cố Hoành Ba.
Hắn nhớ không rõ lắm, dù sao lâu rồi không gặp, cô gái lạnh lùng kiều diễm bên cạnh chắc là Liễu Như Thị. Lý Mạnh nhớ mình đã gặp một lần. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị hỏi xong câu “xử trí thế nào", trong lòng rất thấp thỏm không yên, đặc biệt là nhìn thấy Lý Mạnh mặc quân trang, càng cảm thấy không đúng thời cơ. Lý Mạnh lại không có phản ứng như cười nhạt, quát lớn như trong tưởng tượng của các cô, chỉ lắc đầu nói:
“Nuôi các cô là được rồi, còn có thể xử trí thế nào?”
Nghe được câu này, Cố Hoành Ba không nói gì, Liễu Như Thị lại nói:
“Lão gia, nếu bố trí cho thiếp thân và Cố tỷ tỷ ở trong nhà này, chẳng lẽ chỉ nuôi như vậy, sau này hoặc là thu nhận chị em nô tỳ hầu hạ chăn gối, hoặc tặng cho những đại nhân khác, cho dù một đao giết chết, cũng nên cho nô tỳ lời nói cũng tốt, nhốt trong nhà thế này, đúng là làm người ta điên lên”.
Những lời này lúc đầu còn chút tiến lui, sau là nói thẳng ra, những mỹ nữ làm chuyện gì đều khác với người khác, cô gái như Liễu Như Thị cho dù là khóc lóc om sòm mắng chửi người cũng làm cho Lý Mạnh thấy vô cùng thoải mái. Liễu Như Thị quả là nguời dám nói, lúc này thật là can đảm. Cố Hoành Ba lại vẫn không lên tiếng.
Lý Mạnh suy nghĩ một lát, lắc đầu, cười đáp:
“Nuôi các cô như vậy vẫn không được sao, phủ Thanh châu và phủ Đông Xương đã có chuyện nguời ăn thịt người rồi, các cô vẫn không thỏa mãn? Yên tâm ở lại đây là được rồi, nói chuyện nhiều với Vân Dao, cô ấy rời nhà nhiều năm, trong lòng rất cô đơn, các cô yên tâm ở lại đây đi, Lý Mạnh sẽ không tặng nữ nhân của mình đi đâu”.
Nói xong xua xua tay, tự đi ra cửa, hành động này khiến Liễu Như Thị trợn mắt há miệng, mọi chuyện đều khác với những gì nghĩ truớc đây. Lý Mạnh ra ngoài nửa ngày, Cố Hoành Ba đứng ngây ở đó mới lấy lại tinh thần, nén giận quay đầu nhìn Cố Hoành Ba sẵng giọng:
“Cố huynh, sao vừa nãy tỷ không nói gì”.
Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị ở Nam Trực Đãi cùng có trứ danh riêng, Cố Hoành Ba thường được người ta gọi là “Cố huynh”, còn Liễu Như Thị lại tự xưng là “đệ”, hai bên xưng hô huynh đệ cũng là chuyện bịa. Cố Hoành Ba thấy đối phương nén giận, có chút bất đắc dĩ cười nói:
“Muội muội, vừa rồi người tới gần rõ ràng có chút hoảng hốt, sau đó mới phân biệt ra ta muội, rõ ràng là không nhớ chúng ta”.
Mắt Liễu Như Thị lập tức trừng lớn, tiếp đó cùng không biết làm sao
Sau khi Lý Mạnh ra ngoài lại cưỡi ngựa, không biết vì sao, tâm trạng lại vô cùng thoải mái, dù sao mình nói chuyện với mỹ nữ, nói không động lòng, nhưng Lý Mạnh lại cảm thấy thời đại này cũng chưa chắc không tốt, ít nhất con gái như vậy là người phụ thuộc đàn ông khiến người ta rất thoải mái.
Nhưng Lý Mạnh cũng biết tâm trạng mình tốt lên, không hoàn toàn vì nói chuyện với mỹ nữ, mà là vì chiến tranh sắp tới, trong loạn thế này, đàn ông chỉ có dấn thân vào thiết huyết mới có thể tỏa ra hào quang sáng lán nhất, tất nhiên là máu của kẻ địch dính trên đao kiếm của đàn ông.
Lúc trung tuần tháng mười một, phủ Duyệt châu, huyện Tú Thủy và huyện Ninh Dương đều nói trong vùng bất ổn, gặp phải trộm cướp, công văn cấp báo Tư Dương phủ thành Duyệt châu.
Tổng binh Tào châu - Lưu Trạch Thanh trấn thủ hai phủ Duyệt châu, Đông Xương, tất nhiên là giữ gìn có trách nhiệm giữ gìn đất đai, phủ Duyệt châu vừa đưa tin cầu viện, vừa theo cách nói việc cấp rất không câu nệ ở khu vực phòng thủ, liên lạc với doanh đóng ở Mông Âm - Giao châu, yêu cầu đối phương trợ giúp dẹp loạn.
Đó đều là cách hoàn toàn chính quy, không ai tìm ra tật xấu gì, chỉ có điều, Khúc Phụ Diễn Thánh Công có thể lực rất lớn ở phía bắc Duyệt châu, thái giám huyện Ninh Dương và huyện Tứ Thủy nghe theo tri phủ Duyệt châu còn xa mới bằng thời gian nghe theo Khổng phủ, dù sao cũng là thiên tai liên tiếp, dần chúng lầm than, đạo tặc nổi dậy như ong, có tình huống thế này là bình thường.
Nhưng Lưu Trạch Thanh để cùng có thực lực của mình, binh mã thủ hạ đều chung quanh Tào châu, còn một nghìn năm trăm binh mà Mã Cương thống lĩnh lại ở Mông Âm, nói một cách tương đối khoảng cách gần đi nhiều.
Hơn nữa công văn cầu viện phủ thành Duyện châu phát ra cũng có chủ ý, thư cầu viện của Tào phủ lại mỗi ngày đi được mười hai dặm thì dừng lại, không thể liều lĩnh mà gửi, còn thư gửi cho Mã Cương đóng ở Mông Âm lại vận dụng khoái mã các cửa hàng Tế Nam mà phóng.
Tổng binh Tào phủ - Lưu Trạch Thanh năm ngày sau nhận được tin, đó là do người hầu ở trong phủ Duyện Châu là đồng hương của hắn phái người nói với hắn, Lưu Trạch Thanh luôn cam lòng tiêu tiền cho đồng hương.
Với doanh Giao Châu mới dựng lại dám hiển nhiên to gan tiến vào địa giới Duyện châu như thế, Lưu Trạch Thanh luôn ương ngạnh tức giận vô cùng, vì sao phía sau tức giận lại thêm từ vô cùng chứ, đó là vì người ương ngạnh nào gặp phải người còn kiêu ngạo hơn hắn, thường càng phẫn nộ.
Tào Châu Luu bộ lập tức điều động nhân mã nhưng lúc đó Mã Cương đã suất lĩnh một nghìn năm trăm nguời vào phủ Duyện Châu. Lưu Trạch Thanh cho rằng mình là tác chiến nội tuyến, hơn nữa vì phủ Đông Xương chịu thiệt, biết đối phương không thể sống chung, đơn giản phái ra năm nghìn binh mã cho rằng tất thắng.
Đương nhiên, hai bên đều nói là tiêu diệt trộm cướp trừ loạn, vội vàng chạy tới huyện Tứ Thủy. Thời đại này thông tin liên lạc lạc hậu, thêm gần năm ngày nữa. Mã Cương dẫn một nghìn năm trăm người tới thành Tứ Thủy sớm hơn Lưu Trạch Thanh ba ngày. Sau khi tới thành Tứ Thủy, Khổng Tam Đức lập tức nhờ quan hệ của Khổng phủ và thương đoàn bắt đầu vận chuyển lương thảo qua đường thủy, còn giúp đỡ chiêu mộ dân phu tráng đinh, xây dựng tường thành công sự.
Dưới sự hấp dẫn của bạc trắng hoa mắt còn có lương thực, đặc biệt là năm thiên tai này,người muốn ăn no vô cùng nhiều.
Lúc tộc đệ Lưu Trạch Đào của Lưu Trạch Thanh dẫn năm ngàn binh mã tới Tứ Thủy, không khỏi há lớn miệng nhìn công sự phòng bị nghiêm ngặt, cứ điểm san sát.
Hai bên hành quân gấp đều không phải vì loạn của những tên trộm cướp hư vô mờ mịt kia, mà là vì nhau, về phần tới lúc đó giải thích thế nào với phía trên thì có vài câu như “bất lực hi sinh vì nhiệm vụ" hoặc “quân doanh tán loạn” đều là lý do giải thích quan trên có thể chấp nhận.
Lưu Trạch Đào theo huynh trưởng chinh chiến nhiều năm, tất nhiên biết năm nghìn người của mình muốn đánh vây một nghìn năm trăm binh lính thủ vệ thành trì còn mạnh hơn của mình, hơn nữa còn là phòng ngự thành trì hoàn bị, thương vong thảm trọng không nói tới, hơn nữa càng có thể là không bắt được.
Bình thường ở phủ Duyện châu Lưu bộ được cấp dưỡng đều là phát ngay tại chỗ, các thân sĩ cường hào cùng khiếp sợ thế lớn hung ác của Lưu bộ, chỉ có thể làm theo nhưng tới thành Tứ Thủy này, các đản tráng hương dũng chịu sự quản lý của Diễn Thánh Công phủ không nhường, đây chính là những đại quái vật không đắc tội được, cấp dưỡng không đủ, sĩ khí không đủ, lại càng không cần nói tớ0i công thành gì. Lưu Trạch Đào có thể làm chỉ là đóng quân dưới thành, vừa phái khoái mã gấp rút tới Tào châu cầu viện.
Lưu Trạch Thanh ở Tào châu vì nạn đói nên gom góp được hơn hai vạn binh mã, nhưng phần lớn là dân đói vô lại, từ sau khi nghe thấy doanh Giao châu vào trong Duyện châu, Lưu tổng binh liền phát hiện ra thái độ của thân sĩ bên dưới có chút lãnh đạm với mình, hắn biết đó là vì nơi này không thể áp đảo được.
Nếu không đuổi binh lính của Lý Mạnh ra, vậy thì làm cho phủ Duyện châu của mình hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhận được thư gấp của tộc đệ mình, lập tức trở nên coi trọng hơn.
Lập tức phái hơn năm nghìn quân cứu viện tới. Đó không phải là dân đói mới thu nạp mà là quân cũ, thủ hạ có kinh nghiệm chiến đấu của mình. Hiện giờ trong tay hắn còn có hơn tám nghìn binh lính có thể đánh trận, năm nghìn phân trú ở Định Đào, hai cửa sông và Tào huyện, Tào phủ lại là ba nghìn doanh trại của hắn, binh lính quá nhiều, trên vùng hoàn toàn không ứng phó được.
Lưu Trạch Thanh đối mặt với mệnh lệnh phân phối và xuất chiến của triều đình, từ trước tới nay đều trì hoãn, lúc này xuất hiện tỉ lệ cao khó có được, ngày hai mươi tháng mười một, hơn năm nghìn viện quân đã xuất phát, đi về phía huyện Tứ Thủy.
Chuyện này được kẻ sĩ Duyện phủ gọi là đại nạn Lỗ Nam, rõ ràng bắt đầu là dân chúng lầm than. Binh lính Lưu Trạch Thanh quá đông, càng giống như châu chấu, hoành hành không vương pháp, ven đường thảm không nói nổi.
Một nghìn năm trăm người Mã Cương giống như rùa rụt đầu, thủ ở thành Tứ Thủy. Lưu Trạch Đào phái người đánh thử mấy lần đều bị đánh cho đầu rơi máu chảy, điều khiến hắn tức giận hơn là, đối phương lại có hai cối pháo, mặc dù không phải pháo nặng, nhưng cũng đủ khiến các binh sĩ dừng lại không tiến.
Mồng một tháng mười hai năm thứ mười sùng Trinh, mấy binh lính thủ vệ cửa đóng thành Tào Châu, sau một đêm ngủ bên ngọn lửa than ấm áp, lau mắt nhập nhèm buồn ngủ đi lén tường thành, lại kinh ngạc phát hiện ra không biết tù lúc nào dưới cổng thành đã đông nghịt binh mã.
Mặc dù hắn không biết đó là binh mã nhà ai, nhưng hắn có thể khẳng định, những người bên ngoài chắc chắn không phải đội bạn. Những tiểu đầu mục này trong lòng vô cùng hối hận, thầm nghĩ cho dù sống qua lúc này, mình cùng sẽ bị tổng binh chém đầu. Trong lòng không khỏi chửi rủa tên lính tối qua mang ruợu thịt tới.
Nhưng đã không kịp rồi, theo như lời nói thì cổng thành tối qua đã đóng chặt rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương đánh tới cổng thành mình, nên cổng thành cùng bỏ then xuống.
Phòng bị như vậy cho dù là tráng đinh đán thường cùng có thể mở ra, nghe thấy bên dưới xèo xèo cạc cạc vang lên. Tiểu đầu mục này rất quen vói âm thanh này, đó chính là tiếng ma sát chuyển động trục công thành, mình mấy lần dùng tiền dầu đề mua rượu uống, ấn tượng quả là sâu sắc.
Làm thế nào bây giờ? Tiểu đầu mục đó lại phát hiện binh sĩ bên cạnh cũng không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của những người đó, lập tức hiểu ra cớ sự. Tiểu đầu mục đó tay nắm chặt binh khí lập tức buông lỏng, nén giận mắng:
“Ta bình thường đối xử với các ngươi không tệ, chuyện này sao không gọi ta?”
“Đó không phải lo lắng Lưu đại ca ngươi sẽ theo người của đại soái sao....”
Những binh lính trên thanh cũng chẳng quan tâm gì, trực tiếp theo yêu cầu của một người trong đó, vứt binh khí trong tay xuống, ngồi trên tường thành, mặc kệ mọi thứ. Tiểu đầu mục đó thở phào một cái, trong lòng biết vừa nãy nếu mình báo tin hoặc làm gì khác, đao bên cạnh đã chém xuống rồi.
Nhưng hắn không ngờ tới binh lính bên cạnh hắn cũng thở phào nhẹ nhỏm, quân doanh của Lưu Trạch Thanh đều chọn người vùng Tào châu và Tào huyện, những người này ở vùng đều có hộ khẩu, những binh lính trên thành mặc dù nhận bạc, nhưng cũng được cảnh cáo, nếu cổng thành xảy ra vấn đề gì, người nhà cũng rơi đầu.
Thật là có trời mới biết, những người đó làm sao biết được chuyện già trẻ nhà mình, Lưu đại soái chưa chắc đã biết?
Lưu Trạch Thanh đối đãi khách sáo với những cường hào cao nhất, nhưng lại coi những binh lính bên dưới như chó lợn, còn đám người Lý Mạnh buôn lậu muối tư, chính là địa chủ nô dịch, còn những cường hào cấp dưới, chuyện gì ở vùng cũng biết vô cùng tinh tường.
Lý Mạnh và đoàn ngựa thồ ở lại Khúc Phụ ba ngày, sau đó do Khổng Tam Đúc bố trí người dẫn đường, mỗi ngày rạng sáng hành quân, ban đêm nghỉ ngơi, mượn lực cơ động của ngựa, trong hai ngày chạy tới dưới thành Tào châu.
Thay có người trên đầu tường lắc lư đèn lồng, Lý Mạnh ẩn trong bóng tối rạng sáng, trong lòng lại thở phào, sau khi dặn dò thân vệ bên cạnh già yếu ở lại, đồng thời dùng cây đuốc trả lời.
Trong kế hoạch của hắn, cho dù nội ứng không mở cửa, đối phương cũng không có đề phòng, phái binh sĩ tinh anh xông vào khi đối phương mở cổng thành ban ngày là được.
Cổng thành phía Đông thả cầu treo xuống, cổng thành mở rộng, kỵ binh doanh Giao châu bao phủ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, ở đây không có bất cứ chống cự gì.
Cứ đầu sáng sớm ra khỏi thành nhìn thấy đột nhiên xuất hiện đoàn kỵ binh lớn, việc duy nhất có thể làm chính là chạy về nhà đóng cửa cầu nguyện đại quân sẽ không chú ý tới mình.
Hơn hai nghìn bốn trăm kỵ binh đột nhập vào thành, cho dù cẩn thận thế nào cũng thanh thế rất lớn, muốn không bị người khác phát hiện là điều không thể, càng huống chi thành Tào châu vốn không lớn, sau khi cửa Đông mở rộng, binh lính trên tường thành đã phát hiện ra trước tiên.
“Nghĩa quân Sấm Vương, nghĩa quân Sấm Vương, không nhiễu dân lành, không nhiễu dân
lành”.
Đoàn kỵ binh ở đó la hò, dân chúng chui hầm nhà hay quỳ xuống đất cầu thần phật phù hộ ở Tào Châu đều kinh hãi. Thầm nghĩ loạn dân phản tặc sao đột nhiên dẫn binh trời giáng tới nơi này.
Tiếng vó ngựa nổ vang như tiếng sấm dần dần yên tĩnh, các nơi Tào châu lại càng lo lắng đề phòng.
Mặc dù có áo lót lông, mặc áo giáp vẫn cảm thấy có chút lạnh, Lý Mạnh được mấy thân vệ cầm lá chắn lớn vây xung quanh, cưỡi trên ngựa quan sát trong thành phía trước.
Lưu Trạch Thanh sống trong thành Tào châu, rất nhiều tội ác, một chuyện trong đó chính là cướp nhà của gần nghìn hộ dân thường, trục xuất ra khỏi thành, dùng những phòng này để kiến tạo nội thành này, trong ngàn hộ dân chúng, bị bắt làm người hầu, nô bộc, người có sắc đẹp bị chiếm đoạt thay phiên nhau, tráng đinh bị quân đội bắt cũng có , người già yếu vì không người chăm sóc, chết thảm hoang dã cũng không ít.
Nhưng chuyện này đều liên quan tới dân thường, Lưu Trạch Thanh từ trước tới nay đều khách khí với những nhà giàu cường hào trong vùng, đối đãi nồng hậu với đồng hương trong triều, lại nhẹ nhàng trôi qua.
Trong thành ngoài phủ đệ xa hoa của Lưu Trạch Thanh ra, ba nghìn binh lính của hắn cũng đóng ở đó,cùng có hào sâu tường cao, cả nơi là cứ điểm quân sự.
“Đại nhân, vừa nãy cửa Tây và cửa Nam đều có Lưu Bộ chạy ngựa ra khỏi thành, chắc là đi cầu viện rồi”.
Thang Nhị bên cạnh thấp giọng bẩm báo, Lý Mạnh cầm kính thiên lý trong tay đang quan sát cổng chính trong thành, thần sắc bất động trả lời:
“Không cần để ý, trong vòng một ngày không thể tới được, bây giờ cổng thành đều đóng rồi sao?’
“Cổng thành các nơi Tào châu đều đóng chặt, cửa Nam, cửa Tây đều có người chống cự, nhưng đều đã dẹp yên, đã khống chế trong tay quân ta”.
"Người đó chính là Lưu Trạch Thanh?”
Lý Mạnh đột nhiên hỏi, trong tường thành, ngoài những binh lính đang lo lắng phòng giữ, lại xuất hiện một người béo được người ta vây quanh.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 203: Địch đông ta ít.
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By Thiên Trảm --- 4vn.eu
Lưu Trạch Thanh đứng trên tường thành chỉ cảm thấy Trước mắt một màu đen, tối qua ôm hai nữ tử do diêm thương Lường Hoài tặng mây mưa một đêm, vốn định ba ngày nữa dẫn binh tới Tứ Thủy, ai ngờ mộng xuân tỉnh lại, đại quân đã vây dưới thành, Hơn nữa còn ở trong thành.
“Cái gì mà tặc xông vào. hắn là quan quân, là binh lính của Lý Mạnh đó... "
Hắn mặc thêm áo choàng trên người, động tác mạnh làm gió lạnh thổi bay, lập tức hắt hơi một cái. Lưu Trạch Thanh tức giận như vậy nhưng mấy tướng lĩnh thân tín bên cạnh hắn lại vẫn giữ được bình tĩnh cẩn thận tránh phía sau lỗ châu mai trên tường thành, quan sát đội quân bên dưới.
Dưới thành Lý Mạnh dùng kinh thiên lý nhắm vào tổng binh Tào châu. Lúc này kính viễn vọng cũng không thể yêu cầu quá cao. nhưng khoảng cách chưa tới ba trăm bước, lại có thể nhìn rõ khuôn mặt tướng mạo. người lên mặt râu quai nón to béo, cái gọi là tinh tráng hung hãn không thấy đâu, nhưng mặt đầy thịt, hắn đưa kính thiên lý cho Vương Hải, thấp giọng ra lệnh:
- 'Lấy súng etpigon, bắn hắn một phát”.
Hiện giờ khoảng cách hai bên không xa, có thể thử xem. Vương Hải Lập tức truyền đạt mệnh lệnh. Thân vệ của Lý Mạnh đều phải là tinh thông binh khí, liên lạc mới có thể được chọn, lập tức tìm ra người dung eptigon chuẩn nhất,ở đó nhanh chóng nhét đạn vào súng.
Trên tường thành Lưu Trạch Thanh nhìn thấy quân mã bên dưới, trong lòng thật sự vô cùng kinh sợ, hắn sở dĩ có thể leo tới vị trí hôm nay, không quan tâm tới pháp luật triều đình, đôt nhiên chiếm đoạt binh mã đội bạn, phái người ám sát quan văn võ, thân sĩ ở vùng không có quan hệ tốt với mình. Trong vùng ra sức vơ vét, sưu cao thuế nặng đều là một trong những nguyên nhân thành công.
Vốn tưởng Lý Mạnh một tham tướng mới lên , chắc chưa thông hiểu bằng hắn, ai ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đối phương lại đánh thắng vào trong thành, vây quanh nội thành .
Cho dù là tướng lĩnh có hồ đồ hơn nữa, lúc này cũng hiểu một nghìn năm trăm binh mã Tứ Thủy đó chắc là phạm pháp, thu hút chiến thuật, sự chú ý của mình. Nhưng người của mình vì đi vây đánh ở đó, đều đã điều động về bên đó hoặc đều chuẩn bị điều động, trong vòng mười canh giờ, e mình chỉ có thể dựa vào đoàn lệ thuộc trực tiếp thôi.
Đang lúc suy nghĩ, một kỵ binh xông vào trong nội thành, mọi người trên thành có người rút cung tiễn ra, thầm nghĩ đây chắc chắn là người kêu gọi đầu hàng, bắn hắn một mũi tên cũng coi như đánh vào tinh thần đối phương.
Ai ngờ tốc độ ngựa của kỵ binh đó rất chậm, khống chế lên Trước, kỵ sĩ trên ngựa liền lấy tấm chắn cũng là tư thế giấu đầu hở đuôi, đi tới nơi hào sáu kia, ngửa đầu nhìn đầu tường, binh lính, trên thành đã giương cung, đã chìa cung tiễn xuống, khoảng cách này chắc không bắn trúng.
Thấy kỵ binh đó rút ra một mặt cờ nhỏ phía sau tẩm chắn, quơ trên mặt đất, sau đó quay đầu ngựa, lần này thúc ngựa nhanh hơn, chạy thẳng về bên kia.
Mọi người đều rất mơ hồ với hành động của quân dưới thành. Lưu Trạch Thanh cũng không quan tâm tới rét lạnh, cẩn thận nhô đầu ra, hô lớn:
"Dưới thành chính là Lý tướng quân phủ Lai châu, ta và ngài có chút hiểu lầm, nhưng gây lớn chuyện thế này,e là sẽ kinh động tới triều đình...”
Hắn tràn đầy trung khí, bên dưới cũng nghe tiếng rành mạch. Lý Mạnh cau mày, lại sai báo vài câu, mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống dưới, một thần binh cầm đầu giờ lá cở trong tay lắc lu mấy cái, các binh lính doanh Giao châu bên dưới đều đồng thanh hô lớn:
"Nghĩa quân sấm Vương, trừ hại cho dân, nghĩa quân Sấm Vương, trừ hại cho dân”.
Lập tức áp tiếng kêu gọi trên thành, thấy đối phương xác định vững chắc không thay đổi, sắc mặt Lưu Trạch Thanh lập tức tái nhợt. Binh lính dưới thành tiền lui có trật tự. mặc dù là áo vải nhưng vẫn có thể nhìn ra màu quần áo đồng nhất. Quân đội thế này, sao có thể là quân loạn dân. chỉ có điều đối phương không thừa nhận thân phận mình, xem ra tình hình hôm nay khống chết không thôi.
Lúc này trong quân hô lớn dưới thành, lại có một người lấy các loại gậy gộc, chạy chậm ra ngoài. Quan binh trên thành đều có chút hiếu kỳ, dù sao đại đội đối phương cách chiến hào còn khoảng năm mươi bước, chiến hào cách tường thành nội thành càng xa hơn, cũng không phải lo gì.
Liền nhìn thấy binh sĩ đó chạy chậm tới nơi cắm cờ, nhìn một lát, thần thái ung dung lẫy ra đồ nhóm lửa, nhổ nút ra, dí trên thuốc đạn, sao đó bưng gậy gộc lên nhắm về vị trí của Lưu Trạch Thanh.
Súng ống quân Minh không phải hình dạng đó, nhất thời không thể nhìn ra được, hơn nữa động tác của tên lính đó quá ung dung, nhìn không giống đang đối mặt với quân địch, mà như đang làm việc nhà nông trên đồng ruộng, một đám người trên thành lại không có phản ứng gì, cứ đứng đó nhìn.
!'Bùm” vang lên, “gậy gộc” trong tay người dưới thành tỏa khói trắng, là súng. Một đám Lưu bộ trên thành, lúc này mới phản ứng lại, rất nhiều người đều theo phản xạ tránh ra sau, vị trí lá cờ đó cách vị trí của Lưu Trạch Thanh gần một trăm năm mươi bước, quả thực súng không chính xác, muốn đánh trúng rất khó.
Lý Mạnh chẳng qua chỉ muốn thử vận may, quả thực không đánh trúng, nhưng lại đánh trên ven tường thành bên cạnh Lưu Trạch Thanh, mảnh gạch đá nhỏ bắn tung tóe vạch mấy vết trên mặt Lưu Trạch Thanh, đau rát.
Tên lính sau khi bắn xong, cũng không xác nhận chiến quả, chạy thẳng vể trong hàng ngũ. Lý Mạnh lắc đầu, thở dài nói:
“Nếu có pháo ở đây thỉ tốt rồi...”
Cảm khái xong câu này, Lý Mạnh quay đầu trầm giọng hỏi:
“Hỏa pháo còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể tới đây?’
Đứng bên cạnh Lý Mạnh là mấy thân sĩ ăn mặc vừa vặn. Năm đại nạn này, mấy người này vẫn rất phúc hậu, các kỵ binh doanh Giao châu trù người niêm phong cửa ở mấy cửa khác ra đều xuống ngựa, cho ngựa lấy lại sức, chỉ có Lý Mạnh vẫn trên ngựa.
Mấy thân sĩ này cẩn thận đứng bên Lý Mạnh, nghe thấy Lý Mạnh hỏi vậy, người cầm đầu vội vàng cười trừ nói:
“Đại soái, khi tiểu nhân đặt pháo ở thôn trang ngoài thành, sợ bị Lưu tặc phát hiện, nên chỗn sâu một chút, cũng không biết Đại soái thần binh lại thần tốc như vậy, nên bây giờ mới cho người đi đào, chắc đang trên Đường tới...mong đại soái chớ trách tội”.
Lý Mạnh lần đầu tiên được người ta gọi là “đại soái”, dù sao những thân hào nông thôn này cũng biết, gọi quan quân lớn hơn, không ai không thích, nhưng thấy ánh mắt Lý Mạnh bình tĩnh chăm chú nhìn, người này lại trở nên bối rồi, vội vàng giải thích:
"Tiểu nhân phái người đi thúc ngay, phái người đi giục”.
Vương Hải nói nhỏ sau lưng Lý Mạnh:
"Quân binh chúng ta cũng phải không ít tới đó rồi, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian....”
Lưu Trạch Thanh trên tường thành trong thành đã mặc khôi giáp, ghé vào lỗ châu mai quan sát dưới thành, đánh chết hắn cũng không dám đứng lên nữa, quan quân thân tín bên cạnh hắn nói:
“Vừa rồi mạt tướng đã đếm binh mã dưới thành rồi, không quá hai nghìn năm trăm binh mã. hơn nữa chắc chắn là chạy suốt đêm tới”.
“Những tặc nhân này muốn chặn ba cửa của ta, phải chia quân, nhưng trong tay chúng ta có ba nghìn binh đánh trận lâu rồi, đại soái, chỉ bằng đánh một trận.”.
Mấy quan quân đó phân tích tình hình phía dưới, Lưu Trạch Thành nhìn chằm chằm mấy thân sĩ nói chuyện với Lý Mạnh phía dưới, mắt như muốn phun ra lửa. hung dữ nói:
“Những tên hỗn trướng này, đợi lát nữa, không diệt cả nhà các ngươi, không biết sợ, không vào được trong nội thành này, qua hơn chục canh giờ, chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp diệt đám tiện nhân Giao châu này, ra ngoài đánh, người ta đông lại là thủ thành, không chịu thiệt được, cùng lắm không đánh được thì quay lại phòng thủ”.
Những quan quân này cho dù lúc nào, cũng đều ưu tiên sức mạnh bảo vệ mình. Quân lính bên cạnh Lưu Trạch Thanh sau khi nghe đại soái sai bảo, đều trở nên hưng phấn, vội vàng xoay người chạy xuống đầu tường, bắt đầu triệu tập binh lính, bố trí nhiệm vụ.
Dưới thành Lý Mạnh xem ra những lính đào pháo đó rất cần thời gian, mặc dù Lý Mạnh cảm thấy không ổn, pháo đúc thành đều gần nghìn cân, quả thực là không dễ vận chuyển. Lúc đó khi người củaLý Mạnh lấy danh nghĩa vận chuyền hàng hóa nặng chuyển hỏa pháo tới nhà những binh lính nội ứng, những người đó đều sợ tới bể mật. Không đắc tội nổi phía Lý Mạnh, nhưng Lưu Trạch Thanh cũng vô cùng hung ác,chỉ có thể chỗn sâu xuống. Ai ngờ Lý Mạnh tới nhanh như vậy. nhưng nói thật, thấy Lý Mạnh trong nội thành, những người đó mặc dù sợ hãi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhỏm.
Quả nhiên là tham tướng mới phong, rõ ràng người ít, vẫn muốn chia binh đi giữ các cổng thành khác, hiện nay trước cổng chính nội thành cũng chỉ có khoảng một nghìn năm trăm người. Lưu Trạch Thanh và các quân tướng thuộc hạ vừa trong lòng thấy may mắn, vừa thầm cắn răng ác ý, chút nữa sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ông đây.
Cổng thành nội thành từ từ mở ra,cầu treo cũng dần hạ xuống, ai ngờ kỵ binh ngoài thành thấy người bên trong sắp ra ngoài, lại làm hành động không thể tưởng tượng được, hết thảy đều lên ngựa đồng loạt lui về sau. Hành động này khiến Lưu Trạch Thanh và quân lính của hắn suýt nữa cười lớn ha ha, Quả nhiên là như vậy.
Vì xây dựng nội thành, Lưu Trạch Thanh gần như san bằng nhà cửa Cư dân xung quanh tường thành nội thành. Kỵ binh của Lý Mạnh lùi sau một trăm năm mươi bước, sau khi để lại trận trống cho đối phương, lại vẫn có thể giữ được trận hình.
Mặc dù thủ hạ của Lưu Trạch Thanh là lính cũ, nhưng Lưu Trạch Thanh nồi tiếng là đầu cơ, hung ác, và sưu cao thuế nặng vơ vét tài sản, tổng cộng cũng chỉ là một hai trăm ngựa, còn có hơn một nghìn binh già mặc áo bông vải cũ nát. Lưu Trạch Thanh đánh tới sấm quân, cũng đã nhiều lần dẹp loạn ở Sơn Đông, quân đội cũng coi như có kinh nghiệm chiến trận, đứng ở đó cũng có khí chất nghiêm nghị.
Lý Mạnh đúng trên cùng, nhưng Lưu Trạch Thanh lại vờn quanh thân binh, liền ở trên cầu treo, đợi đối phương xếp trận xong, Thang Nhị nói:
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 204: Gà đất chó kiểng.
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By Thiên Trảm --- 4vn.eu
Lý Mạnh nghe ra trong giọng nói của Thang Nhị có chút run rẩy, bật cười hỏi:
"Sao, sợ không đánh lại hay sợ người đông'.
Thang Nhị cũng thành thật trả lời:
“Nghe nói thủ hạ của Lưu Trạch Thanh có không ít người từng đánh trận, chúng ta từ trước cũng chỉ tập kích tới doanh hắn, đánh thổ phỉ cường đạo, chưa từng đánh với những Lão binh này, trong lòng quả là không yên".
Vương Hải bên cạnh cũng khó chịu, vừa định nói gì đó, Lý Mạnh lại nói trước, trêu chọc hỏi Thang Nhị:
“Sợ chết không?"
Hỏi câu này ra, Thang Nhị lập tức bị kích cả mặt đõ bừng, buồn phiền nói:
“Mạng này là của Đại nhân, Tiểu nhân không sợ”.
Lý Mạnh cười ha ha. vỗ vai Thang Nhị, cười quát:
“Không sợ là tốt, dẫn các huynh đệ đánh tan chúng, đi thôi”.
Mấy câu này nói xong, Thang Nhị liền chắp tay, cũng không nói nhiều phóng ngựa xuất trận, lớn tiếng hạ lệnh cho thuộc hạ, xung quanh nội thành cho dù là trống không, cũng không thể nhu dã ngoại, kỵ binh bên này kiệt lực giữ gìn trận hình, cũng chỉ có thể xếp thành hàng ngũ mười lắm con ngựa.
Thang Nhị ở hàng thứ hai, nhìn đội ngũ nhanh chóng sắp xếp xong, cũng không nói nhiều, giơ giáo dài lên, cả đội kỵ binh lập tức xuất phát .
Ở Sơn Đông, Lý Mạnh chiêu mộ lượng lớn cướp đường phù hợp vái tiêu chuẩn của hắn, những người này lại chắc chắn không thể dùng trong xung phong trước được. Bon họ có chút tán loạn ở phía sau, đầy kính sợ nhìn đội ngựa doanh Giao châu xung phong ở hang Trước. Một hàng mười lắm con ngựa, ba hàng một đội, Tống cộng là sáu đội, đây là đội ngũ có thể xếp ra hết khả năng, dưới sự khống chế của kỵ binh, ngựa đi thong thả chậm rãi tiến lên.
Lúc này, binh mã Lưu bộ đứng trên thành hào vẫn chưa xếp đội xong, những Lão binh này sau khi thay đổi phương ít người hơn họ, tâm trạng vốn căng thẳng lập tức thả lỏng, ở đó ồn ào ầm ĩ không ra sao. Các binh lính Lưu bộ cũng vô cùng thả lỏng.
Nhưng đoàn ngựa của Thang Nhị vừa bắt đầu, bên họ lập tức yên tĩnh. Kỵ binh trên đất trống nhỏ hẹp giữ được trận hình chình tề chậm rãi tiến tới, áp lực nội tâm càng lớn, những binh lính đó vừa thấy tư thế này, lập tức trở nên lo lắng, lớn tiếng thét:
“Cung thủ, hòa khí, lên phía trước, lên phía trước”.
Các quan quân không ngừng lớn tiếng quát mắng, rất nhiều cung thủ và binh lính, cầm hỏa khí trong hàng ngũ đều vội vàng chạy lên trước, khiến đội ngũ vốn ồn ào rồi loạn càng thêm hỗn loạn. Nhưng binh lính tay cầm vũ khí thấy binh lính, gần đó ung dung tiến tới, trong lòng vô cùng hoang mang, trong lòng đều nghĩ binh khí trong tay mình đánh tới, kỵ binh xông trước trước mặt mình, không thể lấy cung và hỏa khí đi đánh được, nhân lúc đánh sớm chạy về hàng sau.
Đoàn ngựa Thang Nhị mới lên Trước mấy chục bước, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm phía trước, khói súng tràn ngập, rất nhiều ngựa doanh Giao châu đều xao động. Kỵ binh cũng có chút hoang mang. Thang Nhị cũng run rẩy, nhưng tiếp đó liền phát hiện mình bình yên vô sự, đó là tất nhiên, vị trí của họ hoàn toàn ngoài tầm bắn của cung tiễn và hỏa khí.
Các binh lính đoàn ngựa lần lượt phát lệnh, ổn định lại trận hình, vẫn chậm rãi tiến lên, lên trước không tới năm bước, lượt cung tiễn hỏa khí thứ hai của đối phương lại thanh thế lớn mạnh đánh tới, nhưng vẫn ngoài tầm bắn.
Bệnh chung của quân Minh, Lưu bộ tất nhiên không thể ngoại lệ, sau khi đánh tới vòng thứ tư, đội ngựa mới vào trong tầm bắn, Thang Nhị bắt đầu có chút sợ hãi, tới cuối cùng trong lòng lại thản nhiên. Đây cũng coi như tiếp chiến với quân chính quy rồi, Thang Nhị ban đầu thấp thỏm không yên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ngựa đã bắt đầu tăng tốc, theo sách yếu lĩnh và giáo sư, vẫn nên chạy hai mươi bước nữa mới nên lao nhanh tới, nhưng Thang Nhị cũng phản ứng lại, đối mặt với kẻ địch như vậy lao tới là được, còn cần lo lắng tới cuối sức ngựa không đủ, tốc độ chậm lại. dẫn tới không đủ đánh sâu vào sao?
Thang Nhị lên trước quát lớn, đặt ngang giáo trong tay, thúc vào bụng ngựa xông tới kẻ địch phía trước. Thấy chủ quan của mình có hành động không hợp với sách yếu lmh, các kỵ binh đều ngẩn ra, nhưng trên chiến trường, đó chính là mệnh lệnh cao nhất, các kỵ binh đều đặt ngang giáo dài, hét lớn thúc chiến mã, bắt đầu tăng tốc xông lên.
Ba trăm con ngựa xung phong, số lượng không lớn. nhưng trong mắt những binh mã Lưu bộ này, lại giống như long trời lở đất, ai nấy kinh hồn bạt vía, thực tế mấy hàng cung thủ và binh hỏa khí vẫn có thể bắn thêm một lượt, nếu kỹ thuật thuần thục, thậm chí có thể bắn tới lượt thứ hai.
Nhưng hầu hết mọi người đều phản ứng rất khớp nhau, quay đầu xông vào hàng ngũ phía sau, ngăn cản công kích của kỵ binh mạnh như vậy, còn có bộ binh cầm giáo dài, huynh đệ ta liền vác đao ở lưng, ta còn không có đao, nên không làm chuyện cảm tử này.
Tuyệt đối đừng quên phía sau trận hình này còn có chiến hào sâu. Khi Lưu Trạch Thanh xây dựng nội thành này, chắc là chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người xông vào nội thành, nên cho dù dựa theo nội thành với thành lũy xây dựng quy củ, đào chiến hào, trong chiến hào này cũng không có hoa tiêu, cũng không đặt những đồ gì nhọn hoắt cả, chỉ đào đất đủ sâu mà thôi.
người phía trước xông về phía sau, người phía sau lại không biết phía trước xảy ra chuyện gì, không kịp phản ứng lại, hàng ngũ hỗn loạn, có người đứng không vững, lại bị nhét thắng vào chiến hào.người ở dưới đầu óc choáng váng, lớn tiếng quát mắng lên trên.
Lý Mạnh ở phía sau cầm kính thiên lý quan sát kỹ chiến trường, chiến đấu với quân chính quy là kinh nghiệm khó có, phải nắm chặt từng chi tiết, là kinh nghiệm huấn luyện qúy giá.
Lúc kỵ binh xông lên, Lý Mạnh vẫn để ý thấy những binh lính đối diện vô cùng tự giác núp vào một cho, binh khí dài giơ ra ngoài, đây cũng là phương pháp tất yếu bộ binh chống cự kỵ binh công kích, nhưng có những người ngồi đủ tốt rồi, những cung binh và binh hỏa khí xông về phía sau, lại khiến cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn.
Lưu Trạch Thanh Trên cầu treo thấy tình hình như vậy, liền biết bên ngoài không chống đỡ nổi, đối mặt với hơn ba trăm kỵ binh công kích ở nơi nhỏ như vậy, bên mình loạn thành như vậy, nếu đại đội của đối phương đàn áp tới thì sao?
Lưu Trạch Thanh cũng hiểu rõ, hô lớn với những thân binh thân tín, thúc ngựa xông thẳng vào cổng nội thành. Hắn vừa đi, quan quân thân tín bên dưới cũng la hét lớn, rút lui quân mình về phía sau, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Đoàn ngựa Thang Nhị xông tới, sau khi tiến vào hơn hai mươi bước, lại phát hiện khoảng cách giữa đối phương với mình có vẻ không hề ngắn lại, đúng là lão quân, tốc độ rút quân thật kinh người, một đoàn người chen chúc nhau trên cầu treo, liều mạng xông vào trong cổng, không khỏi có người từ trên cầu treo bị chen ngã xuống khe, tiếng quát mắng, tiếng la hét, tiếng gào thét hỗn loạn.
Nhưng cũng có thể coi vận may tốt. Thang Nhị rất buồn bực khống chế ngựa chậm lại, nếu toàn lực xông lên trước, không chừng sẽ xông vào trong chỗ xung yếu, lại quay lại không gian nhỏ hẹp này, chỉ có thể khó khăn dừng lại, đội kỵ binh cũng có chút hỗn loạn, chỉ có thể chỉnh đội lại lần nữa.
Chính trong thời gian nhàn rỗi này, cho đám người Lưu Trạch Thanh có cơ hội thở dốc, nhưng bọn họ cũng không thừa cơ công kích, chỉ tranh lên trước tràn vào trong thành.
Nếu nhóm Thang Nhị xông lên mấy bước nữa, không chừng những binh lính này sẽ lấy binh khí ra tự chém giết nhau, cho dù như vậy, cũng có không dưới bốn trăm người ngã vào trong chiến hào, kênh rạch mặc dù sâu. vẫn không tới mức chết người, nhưng nếu bị người ở trên ngã xuống đập trúng, chưa chắc đã không sao.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi kỵ binh công kích gây ra sát thương, hai bên lại chưa từng động tới nhau, còn có hơn ba trăm người không kịp vào thành, cổng thành đã dứt khoát đóng lại. Sau khi Thang Nhị sửa sang lại đội hình xong, những binh lính bị vứt bỏ này cũng nhanh nhẹn dứt khoát, thấy không thể chui vào thành, liền vứt binh khí. quỳ xuống xin tha ở phía trước. Thang Nhị thở hổn hển mấy hơi mạnh,lúc này mới kìm chế mình không hồ đồ xuống tay giết người, thét ra lệnh thủ hạ trói người lại, đưa về phía sau.
Mấy kỵ binh chạy tới trước cầu treo, cầm mấy cái búa chặt đứt móc xích giữa cầu treo với đầu thành, trên tường thành thậm chí không có người nào thò đầu ra.
Lý Mạnh hạ kính thiên lý xuống, lắc đầu, trên ngựa không nhịn nổi cười nói:
“Những tên này không phải quá phế vật sao?"
Vương Hải ở phía sau có chút mơ hồ tiếp lời:
“Những thân sĩ phủ Duyệt châu kia đều nói là rất lợi hại, lẽ nào hôm nay ra đánh không phải chủ lực sao?”
Mấy thân sĩ dưới ngựa Lý Mạnh mặt cắt không còn giọt máu, từ lúc kỵ binh nằm ngang giáo bắt đầu xông trận, những thân sĩ chưa từng thấy cảnh tượng vậy thậm chí có người sợ ngồi phịch trên đất, thật ra nếu dùng đơn vị thời gian hiện đại để tính toán, không quá mười lắm phút.
Những thân sĩ có chút trần tình phía dưới có thể nghe ra trong câu nói của Vương Hải có ý hỏi bọn họ, cũng không quan tâm tới thất lễ hay không, liền rút khăn tay trong ngực ra lau mồ hôi trên mặt, vừa vô cùng cung kính trả lời:
“Bẩm tướng quân, đúng là đại quân thần vũ, bọn đạo chích không chịu nổi một đòn, Lưu tặc phá hoại vùng nhiều năm, hôm nay người dân Tào Châu chúng tôi cũng gặp được cứu tinh rồi”.
Lời này thay đổi cực nhanh, vừa rồi trong lời nói vẫn để đường lui cho mình, hiện giờ đã lên án mạnh mẽ "Lưu tặc” rồi, Vương Hải nghe người đó gọi “tướng quân” , cảm thấy có chút mê muội, đúng là lần đầu tiên có người gọi hắn như vậy, thật là mở cò trong bụng.
“Là Sấm tặc, các vị hương lão phải nhớ kỹ, chớ nói sai”.
“Xin đại soái yên tâm, Tiểu nhân chúng tôi hiểu rõ, chắc chắn sẽ không nói sai, là Sấm tặc, Sấm tặc”.
Mấy thân hào nông thôn phía dưới sắc mặt đều đã trắng bệch, liên tục phụ họa, nhưng trong lòng mấy người họ lại thấy may mắn, lần này nhìn chuẩn hướng gió, sau này ở địa giới Tào Châu, hoặc là địa giới phủ Duyệt Châu, nhà mình sẽ phát tài theo rồi.
Các binh lính doanh Giao châu đã bắt đầu đi tìm vật liệu để tông vào cổng thành, lúc này nghe thấy bên ngoài có người hưng phấn hô lớn:
"Pháo tới rồi”.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 205: San bằng thành.
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By Thiên Trảm --- 4vn.eu
Sợ hãi lui vào trong thành. Lưu Trạch Thanh không khống chế được quân mình, càng không cần nói tới lên đầu thành xem tình hình bên ngoài, may mà những người bên cạnh đều là lão binh, các quan quân cầm sông roi dao đập một trận, đội ngũ cũng gần như tách ra.
Lần này lên thành, có mấy thân binh cầm lá chắn lớn chắn phía trước, hơn nữa mọi người đều khom người đi lên tường thành, gần như là nửa quỳ đi tới lỗ châu mai đầu tường.
Trước khi chưa lên thành. Lưu Trạch Thanh còn động viên thủ hạ. đơn giản là “các ngươi không cần lo lắng, những người này chạy ngựa từ xa tới, chắc chắn không có trang bị gì nặng, chỉ cần chúng ta giữ được nội thành, viện quân tới, tới lúc đó trong ngoài kết hợp, chính là bắt con ba ba trong hũ rồi”.
Nhưng qua lỗ châu mai nhìn xuống dưới, lại thấy mấy cối hỏa pháo, hơn nữa nhìn có vẻ còn là loại uy lực rất lớn, đầu liền ong ong lên.
Lưu Trạch Thanh vẫn đang nghĩ, đây cũng không phải chuyện gì lớn lắm, Lý Mạnh dưới thành không khỏi làm quá gọn. lẽ nào không để ý tới vương pháp Đại Minh sao? Nhưng hắn lại không nghĩ tới lúc phái người tới ám sát Lý Mạnh, chính hắn có nghĩ tới vương pháp triều đình không. Lưu Trạch Thanh chưa từng coi vương pháp ra gì, hiện nay xem như gặp báo ứng rồi.
“Bản quan cũng tích cóp không ít tài sản, cũng có những mỹ nữ, nguyện hiến cho đại nhân, chỉ xin đại nhân tản vòng vây”.
"Nghĩa quân sấm vương, trừ hại vì dân”.
“Kẻ cướp các ngươi dùng càn rỡ, bản quan đã cho người tới các nơi truyền tin rồi, e là trời còn chưa tối, sẽ tới tứ phía trợ giúp Tào châu, tới lúc đó các ngươi có chạy đằng trời, nếu biết lợi hại, chi bằng đi sớm đi, bản quan đại lượng, tuyệt đối không truy cứu”.
"Nghĩa quân sấm vương, trừ hại cho dân”.
Mặc kệ Lưu Trạch Thanh và đám thân binh của hắn dắt cuống họng mà hô thế nào, những người bên dưới cũng chỉ hô lớn khẩu hiệu dưới sự dẫn dắt của quan quân. người trong ngoài trên dưới nội thành này nghĩ thế nào không quan trọng, dân chúng khắp Tào châu đều biết,Đây là loạn tặc tới đánh Tổng binh Tào châu - Lưu Trạch Thanh.
Hô tới miệng khô lưỡi rát, Lưu Trạch Thanh và quan quân thân tín đột nhiên trông thấy nòng pháo đã giờ lên. đang nhắm về phía đầu thành, lập tức bỏ mặc tất cả, bỏ mạng chạy xuống đầu thành.
"Ầm” một tiếng lớn, đạn pháo không chính xác như vậy, không đánh tới lỗ châu mai vừa rồi, lại nện trên một bên tường thành, nội thành vốn là dùng gạch ngói sau khi dân cư gần đó phá bỏ và rời đi nơi khác, rất kém chịu lực, bị viên đạn kim loại này nện trên mặt, liền đá vụn bụi đất bay tung tóe, tạo thành một động nhỏ.
Thực tế, loại hỏa pháo khoảng ba pound này, uy lực có thể kém chút, đạn pháo với tường thành thế này không thể gây ra đổ nát mang tính quyết định gì, nhưng bụi đất bay mù mịt, gạch đá tứ tung có vẻ lại có hiệu quả thật khó lường.
Thủ thành bên kia đã bắt đầu chuẩn bị rồi, binh lính. Lưu bộ giơ nồi chảo và vôi lên thấy tình hình này liền không muốn lên tường thành thêm bước nào nữa, đá, khúc cây còn có pháo nhỏ chồng chất trên đầu thành ném ở đó. Các binh lính Lưu bộ không ngừng chửi lớn thúc giục. Đội đốc chiến đều dùng tới rồi, không dễ dàng gì đuổi hơn chục người lên đầu thành, nhưng lại một quả pháo đánh tới, bắn nát lỗ châu mai, mảnh gạch đá bị bắn nát quét ngã phân nửa hơn chục người đó, những người còn lại không chút do dự chạy xuống dưới, lúc này ngay cả quan quân cũng không lên tiếng nữa.
Bên Lý Mạnh có chủ ý chủ công cổng chính, Lưu Trạch Thanh không ngờ chạy ra ngoài mấy cổng khác đều là kỵ binh, lúc nào cũng có thể lên ngựa truy kích di động, Hơn nữa trong tay mình cũng có ba bốn trăm binh lính kỵ binh, hoàn toàn không là gì cả. Lưu Trạch Thanh hiện giờ đã vô cùng hối hận, sao lại chọc vào tổ ong võ vẻ này, đối phương làm thế nào mà luyện binh mạnh như vậy?
Kỵ mã dưới thành nhìn pháo nổ. Lý Mạnh cũng trong lòng buồn bực, thầm nghĩ Lưu Trạch Thanh này ở Sơn Đông vô cùng hung ác, không phải chỉ dựa vào hơn hai vạn được xưng là binh mã tinh nhuệ mạnh mẽ này sao, mà hiện giờ đội trực thuộc mạnh nhất trong hai vạn đó đều trong nội thành, nhưng có vẻ đúng là không ra tay được rồi.
Chắc lại phải tính toán lại chiến lực của quân Minh. Lý Mạnh cau mày nhìn những pháo thủ phía trước cẩn thận chậm rì đang thao tác hỏa pháo, từ sau khi hỏa pháo được chuyển tới dưới thành, giằng co nửa ngày mới bắn được hai Quả pháo, khiến hắn có chút tức giận, không khỏi lạnh lùng quát đầu mục đứng ở phía trước:
“Cho các ngươi bổng lộc cao, chứ không bảo các ngươi làm trò ở đây, Quách Lương, ngươi luyện binh kiểu gì thể, mấy tháng chỉ được thế này sao?’
Binh hỏa khí của Lý Mạnh phần lớn là học đồ và người có liên quan trong tiệm thợ rèn. nói một cách tương đối họ biết chút kỹ thuật, khá thuần thục với hỏa pháo súng ống.
Quách Lương là huynh đệ của Quách Đống, con người rất hiển hậu thật thà, cũng là một thợ giỏi trong tiệm thợ rèn, pháo binh vật lộn ít, cần cẩn thận và nắm chắc kỹ thuật Hơn. Một thời gian Quách Lương đều trong tay súng, lần này được đề bạt lên thẳng.
Nghe thấy Lý Mạnh khiển trách, mặt Quách Lương đỏ bừng, quay đầu quỳ xuống coi như lĩnh tội, hơn chục pháo thủ đã sợ tới choáng váng. Lý Mạnh cũng cảm thấy mình có chút nặng lời, có chút nóng vội, không thể lấy tiêu chuẩn súng ống hiện đại yêu cầu trang bị thời đại này, ngồi trên ngựa xua xua tay, nói:
“Chớ có lần sau nữa, giờ quay về bên pháo trước, đánh cổng thành cùng ta”.
Có ba cối pháo đã lăn qua lăn lại rồi, nghe thấy mệnh lệnh của Lý Mạnh lại vội vàng điều chỉnh họng pháo. Lúc này bên chiến hào, mấy chục người vội vã chạy ra, binh lính doanh Giao châu nhìn thấy còn tuởng là quân lính trong hào leo ra liều mạng với họ , ai ngờ vừa định chiến đấu, những người trong chìến hào đó liền quỳ xuống, dập đầu lia lịa, hô lớn:
“Đại nhân tha mạng”.
Những binh lính trong chiến hào vốn muốn đợi sau khi bên ngoài yên tĩnh, theo chiến hào bỏ chạy ra ngoài, ai ngờ hai pháo đánh tới, gạch đá đạn pháo rơi trong chiến hào, đúng là làm thương những người không may kia, bốn phía đều có kỵ binh của Lý Mạnh vờn quanh.không ai dám chạy ra ngoài chiến hào, nhìn có vẻ là đầu hàng.
“Vứt binh khí xuống, xếp thành hai hàng, ôm đầu mình chạy tới, đếm tới ba mươi!”.
Sau khi có Lý Mạnh bày mưu đặt kế, bên Vương Hải bắt đầu hô lớn, bọn tù binh thấy thời cơ lại lại rất nhanh, vội vàng xếp thành đội hình ôm đầu chạy chậm tới, động tác này khiến quan quân doanh Giao châu chậc chậc lẫy làm lạ, thầm nghĩ vừa nãy đối phó với kỵ binh xông tới nếu có tốc độ biến hóa thế này, thắng lợi đúng là chưa biết thế nào.
Các pháo thủ đã nhét xong sáu ổ hỏa pháo, lao lực nhấc về hướng cổng thành nội thành, ra lệnh một tiếng, gần như đồng thời nổ pháo, đánh tới.
Doanh Giao châu là lần đầu chiến đấu với quan binh chính quy, có rất nhiều thứ mặc dù đúng quy đúng củ, nhưng vẫn chậm vài bước, ví dụ nếu ban đầu đã dùng xe đập cổng thành, phía sau cổng thành thậm chí không có binh lính chắn, bây giờ phía sau đã có mấy chục người cầm cọc gỗ bao cát, chuẩn bị chắn lồ hổng ở cổng thành.
Nhưng ưu thế binh khí có thể bù đắp mọi thứ, pháo vang lớn, mấy viên đạn nặng nề đập trên cổng thành, cổng thành nội thành cũng có đủ độ dày, nhưng góc độ bắn và khoảng cách gần như vậy, cổng thành không kiên cố như cổng ngoài thành bị đánh cho hở ra ba lỗ hổng.
Đạn kim loại nóng rát gào thét lên từ miệng vỡ nhanh chóng bay vào trong lỗ hổng cổng thành, những binh lính giơ cọc gỗ đang chuẩn bị chặn cổng phía sau, có mấy người bị đạn bắn xuyên người, không kịp lển tiếng đã chết ở đó. Đó còn là may mắn, đồng bọn phía sau họ có người bị đánh bay tứ chi, kết cục của những người này cũng là cái chết, nhưng phải chết từ từ trong đau đớn.
Cho dù các binh lính không bị đạn lan tới cùng không thể đứng ở cổng, mấy đạn pháo vẫn chưa xuyên thủng cổng thành, toàn bộ động năng bị cổng thành hấp thu biến thành chấn động mãnh liệt. Các binh lính cầm cọc gỗ định đỡ cổng đều bị đánh ngã trên đất, không bỏ dậy được.
Tiềng rú thảm thiết hơi ngừng lại, quan quân trốn ở phía xa vừa định thúc giục lính, trên cong tiếp tục lên chặn cổng, liền nghe thấy bên ngoài hô lớn, nghe mà cả kinh, càng không có ai muốn lên trước.
Âm thanh nhanh như chớp càng lúc càng gần , còn có tiếng bước chân dày đặc. cuối cùng có người nghe rõ, có quan quân hô lớn:
tiếng đồng loạt cùng lúc càng vang lên, càng lúc càng gần , cuối cùng là tiếng hô lớn, binh lính Lưu bộ chỉ cảm thấy dưới chán nặng ngàn cân, hoàn toàn không dám lên trước.
Sáu cối pháo sau khi cùng bắn một lượt, Lý Mạnh cũng chẳng buồn cho những pháo thủ chậm chạp này tiếp tục, hô người phía sau đầy pháo ra. Bên Vương Hải đã chuẩn bị chàng xa xong.
Cái chàng xa này cũng đơn giản, xe lớn mất bộ phận không liên quan, lấy gỗ do mấy nhà đại hộ trong thành cung cấp buộc chặt lại, vót nhọn phía trước là được.
Công việc đẩy cửa hoàn toàn là do thân vệ của Lý Mạnh làm, hai hàng binh lính cầm lá chắn bảo vệ hơn hai chục người bên trong đẩy lên trước. Hễ là binh lính thân vệ của Lý Mạnh, đều là người dũng mãnh, dám lên Trước, luôn có chút xem thường binh hỏa khí ở hậu phương, đặc biệt là đối phương còn được lương bổng cao.
Lúc này Lý Mạnh điểm danh, các chàng trai vô cùng nhiệt tình phụ giúp chàng xa xuất trận, một người hô khẩu hiệu, tông xe chậm rãi về phía trước, có lẽ là bị súng pháo vừa nãy đánh cho sợ rồi, đầu thành hoàn toàn không có người, nên binh lính hai bên các lá chắn lớn hoàn toàn không có đất dụng võ.
Ban đầu là chạy chậm, cùng với tiếng hô tăng nhanh, mọi người hô lớn, chạy bước nhanh tới, có chàng xa chạy ra ngoài cổng thành, đập lên trên Cổng thành nội thành, răng rắc mấy tiếng, binh lính doanh Giao châu lùi sau hơn chục bước, chính trên cầu treo, lại phát lực đẩy mạnh, cổng thành bị đạn pháo vừa nãy đánh cho lung lay sắp đổ không còn chống đỡ nổi nữa, loảng xoảng một tiếng liền bị đập ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào