Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 198: Ám sát
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Sáng hôm sau, vừa sáng sớm thức dậy, Đường Phong liền phát hiện không khí trong khách sạn căng thẳng hơn nhiều so với hôm qua, mượn cớ tới phòng ăn ăn cơm, Đường Phong thầm quan sát, ở các góc của khách sạn đều có người đề phòng. Mặc dù bọn họ che dấu rất tốt, nhưng trong mắt của một chuyện gia như Đường Phong vừa nhìn là có thể nhìn ra điểm khác của những người này với khách bình thường.
Ăn xong bữa sáng, Đường Phong trở về phòng mình, điện thoại liền vang lên.
“Trương tướng quân, cháu đã nắm được tình hình cơ bản” Đường Phong thả nhiên nói, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, trước đây hắn luôn gọi Trương tướng quân là Trương gia gia, bây giờ xưng hô đã thay đổi rồi, điều này có nghĩa là trong lòng Đường Phong đã có chút cảm xúc mâu thuẫn hay không?
“Uh, 10 phút sau cháu đi tới cửa thang máy, có người sẽ đưa bộ đàm cho cháu, tần suất 522, đây là kênh bộ đàm của bảo vệ phụ trách trong an toàn của lão Trịnh lần này. Tiểu Đường, làm tốt nhé” Nói xong Trương tướng quân cúp điện thoại.
Đường Phong thở dài tắt nguồn điện thoại, bắt đầu từ bây giờ, hắn đã tới cận kề cái chết, một chút sai lầm, hắn sẽ vào nơi vạn kiếp không khôi phục được.
10 phút sau, cửa thang máy tầng 5, Đường Phong giả bộ đang chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, bên trong 4 nam một nữ đi ra. Cô gái đó khi đi quan bên cạnh Đường Phong tay phải khẽ trượt một cái, cái gì đó vào trong túi Đường Phong. Khóe miệng Đường Phong hiện lên nụ cười nhạt, sau đó giả bộ đi vào thang máy.
Trong thang máy, Đường Phong giả bộ vô tình nhìn máy giám sát trên dưới, tới tầng một, Đường Phong đi tới bàn lễ tân trả phòng rời khỏi khách sạn.
Ngồi trong quán cà phê đối diện khác sạn, Đường Phong thấy đoàn người thủ tướng Trịnh trong sự hộ tống nghiêm mật của bảo vệ đi vào khách sạn. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, lúc này kim đồng hồ chỉ 1h, Đường Phong uống hết tách cà phê rồi ra khỏi quán.
Trong một khách sạn khác cách khách sạn Đông Hải hai con phố, Đường Phong thuê một phòng, trong phòng, Đường Phong lấy ra đồ đã chuẩn bị từ hôm qua, bắt đầu hóa trạng cẩn thận.
Nửa tiếng sau, cả người Đường Phong đã hoàn toàn trở thành một người khác. Ngoại trừ là người quen với hắn, nếu không rất khó nhận ra hắn chính là Đường Phong.
Soi gương nhìn kỹ lưỡng, Đường Phong hài lòng gật gật đầu, hắn lúc này đã giống như đúc với người trên tấm thẻ chức vị thân phận kia. Lúc hắn nhìn tấm thẻ công tác đó liền hiểu ý của Trương tướng quân. Ông bảo mình làm cho giống người trên thẻ này tới tiếp cận thủ tướng Trịnh.
Qua một đêm suy nghĩ, Đường Phong khẳng định đặc công quốc gia tên Đồng Vệ này chắn chắn là tồn tại. Chỉ là không biết làm gì đắc tội Trương tướng quân, bây giờ Trương tướng quân bảo mình hóa trang thành hắn đi ám sát thủ tướng Trịnh. Cho dù bị người khác chú ý tới chỉ cần không bị bắt, vậy thì mọi người mọi người cũng sẽ cho rằng là Đồng Vệ làm.
Cũng may Đường Phong từng học hóa trang trong bộ đội, nếu không thì việc này với hắn mà nói đúng là một vấn đề khó khăn. Đương nhiên có thể đạt tới hiệu quả như bây giờ, chủ yếu vẫn là Đồng Vệ và Đường Phong hiện giờ đúng là có vài điểm giống nhau.
Nếu người thân cận của Đồng Vệ thấy Đường Phong, tất nhiên có thể nhìn ra rất nhiều sơ hở, nhưng Đường Phong biết, trong nước có rất nhiều đặc công họ đều không cho người khác biết, những người này cơ bản đầu không có người thân, không có gia đình. Liên lạc của họ với quốc gia chỉ giữ liên lạc một tuyến, rất ít người có thể tiếp xúc với họ. Mà những người thường xuyên tiếp xúc với họ cũng hoàn toàn không thể biết thân phận của họ.
Bây giờ Trương tướng quân bảo mình giả làm Đồng Vệ, vậy rất có thể người này có quan hệ gì đó với thủ tướng Trịnh, nếu không Trương tướng quân lấy gì để đảm bảo thủ tướng Trịnh chắc chắn sẽ gặp hắn?
Đường Phong đoán rất đúng, Đồng Vệ là một đặc công bậc A trong cục tình báo quốc gia, rất ít người biết tới sự tồn tại của hắn, mà mấy ngày trước Trương tướng quân vô tình phát hiện Đồng Vệ nhiều lần liên lạc với tâm phúc của thủ tướng Trịnh, vì thế bọn họ kết luận Đồng Vệ chắc chắn là người của thủ tướng Trịnh.
Đối với việc thủ tướng Trịnh có thể nhận ra Đường Phong không phải là Đồng Vệ thật không, điều này bọn họ không hề lo lắng. Theo những tin tức nắm được, Đồng Vệ vẫn luôn liên lạc đơn tuyến với tâm phúc của thủ tướng Trịnh, thủ tướng Trịnh chắc chắn cũng chưa từng gặp hắn.
Sự thật chính là vậy, bạn làm chuyện xấu nếu không bị người khác hoài nghi, vậy thì có thể luôn bình an vô sự, nhưng nếu bị người ta chú ý tới, vậy thì chuyện của bạn rất nhanh sẽ bị vạch trần.
Sau khi phát hiện quan hệ của Đồng Vệ và thủ tướng Trịnh, Trương tướng quân lập tức phái tâm phúc bí mật bắt Đồng Vệ, đồng thời nghĩ ra kế hoạch này để Đường Phong giả mạo Đồng Vệ. Thật ra Trương tướng quân không trông cậy Đường Phong có thể hóa trang giống Đồng Vệ như vậy, chỉ cần có điểm giống, khiến người ta thấy giống người trên ảnh là được rồi, dù sao ảnh và người thật cũng có chênh lệch.
Bây giờ vấn đề khó khăn nhất của Đường Phong chính là giữa thủ tướng Trịnh và Đồng Vệ rốt cuộc có quan hệ gì, nếu hắn gặp thủ tướng Trịnh hắn nên nói những gì. Lỡ có sai sót gì rất có thể khiến thủ tướng Trịnh phát hiện chỗ bất ổn.
Nhìn thời gian đã tới 3h, Đường Phong biết mình nên hành động rồi, theo tin tức của Trương tướng quân, sau khi thủ tướng Trịnh tới đầu tiên sẽ tổ chức hội nghị ở khách sạn Đông Hải với cấp cao chính phủ SH, lúc này chắc hội nghị đã kết thúc rồi, muốn hạ thụ thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Vì vừa học xong, thủ tướng Trịnh cần nghỉ ngơi, người khác cũng sẽ không quấy rầy hắn, Đường Phong cũng vừa vặn nhân khoảng trống này hạ thủ.
Thay một bộ tây phục màu đen, Đường Phong thở dài ra khỏi khách sạn.
Đi vào cửa khách sạn Đông Hải, Đường Phong đeo thẻ công tác lên cổ, trên tai đeo tai nghe, sau đó đi vào trong.
Trịnh thủ tướng ở phòng vip trên tầng 24, Đường Phong trên đường không gặp phải trở ngại gì tới tầng 24, đó là dựa vào thẻ công tác trước ngực hắn. Nếu không có tấm thẻ nhỏ này, hắn hoàn toàn không thể tiếp cận tầng 24. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối của thủ tướng Trịnh, các phòng tử tầng 20 trở lên đầu trống.
Trên đường đi lên, Đường Phong theo trí nhớ tránh máy giám sát, vị trí lắp đặt máy giám sát ở các tầng đều giống nhau. Hơn nữa cả lối đi không có góc chết, cũng chính là nếu bạn đi vào tầng 1, bạn sẽ hoàn toàn lộ dưới máy giám sát.
Đường Phong sở dĩ tránh được không phải để máy giám sát không quay được hắn, chỉ là cố không không để khuôn mặt mình xuất hiện trong hình ảnh của máy giám sát.
Tầng 24 cứ cách khoảng 5m lại có một vệ sỹ đứng. Vừa nãy trong tai nghe Đường Phong đã rõ tình hình trên tầng này. Từ lúc vào cửa thang máy tới phòng thủ tướng Trịnh ở, tổng cộng có 12 vệ sỹ, chia làm ba tốp.
“Đồng chí, đồng chí không thể qua đây” Một vệ sỹ mặc đồ đen vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đường Phong nói.
Đường Phong quơ quơ thẻ công tác trước ngực, sau đó trầm giọng nói: “Tôi có tình hình quan trọng phải báo cáo với thủ tướng”.
Vệ sỹ đó nhìn nhìn mặt Đường Phong, sau đó lại nhìn tấm thẻ trước ngực, nhíu mày nói: “Xin lỗi, không có sự đồng ý của thủ tướng chúng tôi không thể cho bất cứ ai vào trong. Nếu ngài có việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại”.
Đường Phong giả bộ hừ lạnh nói: “Chuyện của cục tình báo cậu cũng có thể tùy tiện hỏi sao? Phiền cậu bây giờ vào trong thông báo một tiếng, cứ nói Đồng Vệ có việc cần tìm thủ tướng nói chuyện” Vệ sỹ đó mặc dù rất khó chịu với ngữ khí của Đường Phong, nhưng hắn cũng biết cục tình báo là đơn vị thế nào, gật gật đầu nói: “Được rồi, ngài đợi ở đây” Nói xong nháy mắt với vệ sỹ khác bên cạnh hắn, ý bảo bọn họ trông chừng Đường Phong, sau đó quay người đi vào phòng của thủ tướng.
Trong lòng Đường Phong càng lúc càng căng thẳng, thời khắc mấu chốt sắp tới rồi, thành hay bại, sống hay chết đều phải xem mấy phút ngẳn ngủn này.
“Anh tên là Đồng Vệ?” Đột nhiên một vệ sỹ bên cạnh nhíu mày nói.
Đường Phong gật gật đầu, trong lòng lo lắng.
Vệ sỹ đó cầm thẻ công tác trước ngực Đường Phong nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Phong hồi lâu không lên tiếng.
Trong lòng Đường Phong có chút lo lắng, vệ sỹ này không phải nhìn ra sơ hở gì chứ? Bây giờ Đường Phong đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thứ hai, đó chính là nhanh chóng giải quyết những người này, sau đó thoát khỏi hiện trường. Chỉ là mười mấy vệ sỹ được huấn luyện này một mình mình có thể giải quyết được sao?
“Đồng chí, mời anh theo tôi, thủ tướng muốn gặp anh” Bảo vệ đi vào thông báo lúc nãy ** tới nói.
Trên trán Đường Phong đã toát ra mồ hôi, còn vệ sỹ cầm thẻ công tác xem lại đột nhiên nói: “Người thật đẹp trai hơn trên ảnh” Nói xong lấy thiết bị trong túi ra nghiêm túc nói: “Đồng chí, xin hãy lấy hết đồ trong người ra, chúng phải phải kiểm tra”.
Trong lòng Đường Phong thở phào, thầm mắng đội ngũ vệ sỹ của thủ tướng sao lại có kẻ dở hơi thế này? Cười cười Đường Phong lấy toàn bộ đồ trong túi ra, Sau khi qua những vệ sỹ đó kiểm tra lại cầm thiết bị quét một lượt trên người Đường Phong, sau đó mới gật gật đầu nói với vệ sỹ lúc trước: “Đội trưởng, không có vấn đề gì”.
Đội trưởng đội vệ sỹ gật đầu, sau đó nói với Đường Phong: “Anh có thể vào trong rồi”.
Trên mặt Đường Phong khẽ cười gật đầu với mấy người, sau đó cố gắng buông lỏng người đi vào phòng thủ tướng.
Gõ cửa, bên trong một giọng oai nghiêm vang lên: “Vào đi”.
Khóe miệng Đường Phong hiện lên tia cười nhạt, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, ngoài thủ tướng còn một người nữa, trong lòng Đường Phong cả kinh. Người này không là ai khác chính là Hứa Thiên, chính là người lúc trước Trương tướng quân đích thân chỉ định liên lạc đơn tuyến với mình cũng chính là người thu xếp thân phận với cho mấy người mình.
“Tiểu Hứa, cậu ra ngoài trước đi” Thủ tướng ngồi trên sofa thản nhiên nói.
Hứa Thiên gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Cũng may Hứa Thiên hoàn toàn không nhìn kỹ Đường Phong, nếu không chuyện này nói không chừng đã bại lộ rồi.
“Cậu là Đồng Vệ?” Thủ tướng Trịnh chăm chú nhìn vào mắt Đường Phong hỏi.
Đường Phong cũng nhìn vào mắt thủ tướng Trịnh gật gật đầu, hắn biết, lúc này tuyệt đối không thể trốn tránh ánh mắt của đối phương, như thế chắc chắn sẽ khiến đối phương hoài nghi.
Một lát sau, thủ tướng Trịnh nói: “Nói đi, tới tìm tôi có việc gì?”
Đường Phong vốn định chọn bừa một cái cớ. Nhưng vừa nãy nhìn thấy Hứa Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy bên trong chuyện này không đơn giản, Hứa Thiên là tâm phúc của Trương tướng quân, chắc là khá hiểu chuyện của Trương tướng quân, như Trương tướng quân hoài nghi chuyện của thủ tướng Trịnh Hứa Cường chắc chắn cũng biết
Bây giờ Hứa Thiên lén gặp thủ tướng Trịnh, có phải là bán đứng Trương tướng quân không? Đường Phong thấy có 8 phần có thể là vậy, Nhưng xem tình hình, Hứa Cường chắc vẫn không biết Trương tướng quân cho người tới ám sát thủ tướng Trịnh. Nghĩ ngợi cũng phải, chuyện này quá lớn, bọn Trương tướng quân sẽ không nói với người khác.
Nghĩ tới điều này, Đường Phong để có thể không khiến thủ tướng Trịnh hoài nghi, quyết định đánh cuộc một ván.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 199: Ám sát (2)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Nói đi? Tới tìm tôi có việc gì? Tôi không phải đã nói cố gắng đừng để lộ quan hệ giữa chúng ta sao?” Thủ tướng Trịnh nhìn Đường Phong thấp giọng nói.
Đường Phong lên trước một bước, làm vẻ rất cơ mật vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ tiếng nói: “Tối qua nhận được tin tức, cấp trên hình như có người muốn hạ thủ với ngài, biết được hôm nay ngài sẽ tới Thiên Hải, tôi liền tới đây”.
Thủ tướng Trịnh nhíu nhíu mày trong lòng thầm nghĩ, sao hắn cũng biết? Ngẩng đầu, hắn nhìn Đường Phong nói: “Sao cậu biết được?”
Đường Phong khẽ tiếng nói: “Tin tức này tôi cũng vô tình có được, nhưng xin ngài hãy tin, nguồn tin này hoàn toàn chuẩn xác”.
“Cấp trên sắp xếp thế nào? Có kế hoạch gì? Cậu biết không?” thủ tướng Trịnh lạnh lùng hỏi.
Đường Phong lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết bọn họ có thể ra tay với ngài, về phần rốt cuộc có hành động gì, thời gian nào hạ thủ bây giờ vẫn chưa rõ”.
Thủ tướng Trịnh híp mắt nói: “Sao không liên lạc với Tiểu Tào mà trực tiếp tới tìm tôi?”
Trong lòng Đường Phong thầm nghĩ, người Tiểu Tào này có thể là người phụ trách liên lạc đơn tuyến với Đồng Vệ. Trong lòng mặc dù đang suy nghĩ, nhưng trên miệng lại không hề do dự nói: “Vì sự tình quá trọng đại, tôi cảm thấy vẫn nên càng ít người biết càng tốt”.
Thủ tướng Trịnh gật gật đầu nói: “Rất tốt, vậy cậu thấy bây giờ nên làm thế nào?”
Đường Phong làm bộ suy nghĩ, sau đó nói: “Kế hoạch hôm nay, ngài tốt nhất có thể nhanh chóng về BJ, chỉ cần về tới BJ, bọn họ muốn hạ thủ với ngài cũng không dễ.
Thủ tướng Trịnh nhìn Đường Phong thật lâu, sau đó nói: “Đồng Vệ,
cậu phục vụ cho tôi đã mười mấy năm rồi, mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi vẫn luôn rất tín nhiệm cậu, những năm này quả thật cậu đã cung cấp cho tôi không ít tin tức đáng giá. Về phần chuyện này, tôi nghĩ có thể cậu có chút hiểu lầm rồi, tôi tận tâm tận lực vì quốc gian nhiều năm như vậy, bọn họ không có lý do gì ra tay với tôi. Có lẽ đây là do người có tâm đại châm ngòi, lần này tôi không trách cậu, cậu lập tức rời khỏi đây đi” Đường Phong nghe hắn nói như vậy, trong lòng cười nhạt, mẹ kiếp ngươi giả bộ sao, dù sao ngươi cũng không sống được bao lâu nữa. Đồng thời Đường Phong cũng chắc chắn một chuyện, thủ tượng Trịnh này xem ra thật sự cẩn thận, trong nước chắc chắn không có mấy người biết thân phận thật sự của hắn, có lẽ ngay cả người nhà và thân tín cũng không biết.
Mặt giả bộ lo lắng , Đường Phong cau mày nói: “Thủ tướng Trịnh, cho dù chuyện này có thể là kế hoạch do người khác châm ngòi, tôi nghĩ ngài cũng nên có phòng bị…”
“Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này tôi coi như chưa nghe thấy, biết chưa? Lần này cậu trực tiếp tới tìm tôi, cậu biết việc này sẽ gây ra hậu quả gì không? Cậu chắc rất rõ, quan hệ giữa chúng ta không thể bải lộ. Lát nữa tôi sai bọn họ đi xóa hình ảnh trong máy giám sát của khách sạn, hôm nay coi như cậu chưa từng xuất hiện” . Thủ tướng Trịnh nhìn Đường Phong trầm giọng nói.
Đường Phong giả bộ bất đắc dĩ thở dài, sau đó gật gật đầu. Trong lòng lại vui mừng, tên thủ tướng Trịnh này suy nghĩ thật chu đáo.
Thủ tướng Trịnh khó chịu nhìn Đường Phong một cái, sau đó cầm bộ đàm trên bàn lên gọi đội trưởng bảo vệ bên ngoài vào.
“Tiểu Vương, lát nữa cậu đi xóa hết hình ảnh có liên quan tới cậu ấy trong máy giám sát ở phòng bảo vệ của khách sạn, hôm nay cậu ấy không tới, biết chưa?” Trịnh thủ tướng trầm giọng, Tiểu Vương là người hắn tín nhiệm nhất, vì hắn cũng là thành viên của hội Hắc Long.
Tiểu Vương nhìn Đường Phong, sau đó gật đầu tỏ ý hiểu.
Tiểu Vương đi rồi, Đường Phong và thủ tướng Trịnh lại nói chuyện một lát, trong lòng hắn quả thật đang suy nghĩ làm thế nào cho thuốc tiêm vào trong người thủ tướng Trịnh.
Thủ tướng Trịnh nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, quay lưng với Đường Phong nói: “Được rồi, cậu đi đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút”.
Đường Phong gật gật đầu đứng dậy tới phía sau thủ tướng Trịnh, nghiến nghiến răng, hắn đành dùng tới cách bất đắc dĩ. Một đường cắt ngang cắt mạnh trên cổ thủ tướng Trịnh.
Thấy thủ tướng Trịnh mềm nhũn ngã trên đất, Đường Phong thở dài, vừa nãy hắn dùng lực khống chế rất tốt, thủ tướng Trịnh chắc sẽ hôn mê hơn một tiếng. nếu bây giờ tiêm thuốc vào, vậy thì thủ tướng Trịnh sẽ chìm trong giấc ngủ rời khỏi nhân thế.
Tiêm thuốc vào người thủ tướng Trịnh xong, Đường Phong kéo hắn lên giường, sau khi thay cho hắn bộ đồ ngủ lau mồ hôi trên trán. Nghĩ ngợi, Đường Phong đứng dậy tới tủ bảo hiểm bên giường, hắn muốn thử xem lần này có thể có được thu hoạch gì khác không?
Tủ bảo hiểm này không hề khó mở với Đường Phong, tìm được chìa khóa trên người thủ tướng Trịnh, cái thiếu chỉ là mật mã mà thôi, không lâu sau Đường Phong liền mở được tủ bảo hiểm, bên trong chỉ có một túi công văn.
Cẩn thận lấy túi công văn đó ra, Đường Phong mở ra xem
Càng xem mày Đường Phong càng nhăn lại, toàn bộ công văn đều là tài liệu điều tra liên quan tới mấy người Trương tướng quân và số 1.
Nghĩ tới còn một 1 năm nữa là tới bầu cử, trong lòng Đường Phong đại khái đã đoán ra kế hoạch của thủ tướng Trịnh, xem ra những tài liệu này đều là thủ tướng Trịnh thu thập nhiều năm như vậy, hắn rất rõ ràng muốn trước cuộc bầu cử lần này thông qua con đường khác công bố những tài liệu này ra ngoài, nếu những tài liệu này được công bố, vậy thì những người này chắc chắn sẽ mất tư cách tranh cử, vậy thì người có khả năng lớn nhất ngồi lên bảo tọa số 1 chính là hắn.
Chỉ là nguy cơ Mỹ - N* hiện giờ, thủ tướng Trịnh không thể không lấy những điều này ra trước, sợ là thủ tướng Trịnh tới Sh lần này cũng là vì cái này.
Nhìn thủ tướng Trịnh hít thở đều đặn trên giường, trên mặt Đường Phong hiện lên nụ cười nhạt, để hắn chết thể này quá dễ dàng cho hắn rồi. May mà kịp thời phát hiện, nếu mình không vô tình có được tin tức này, sợ là nước Z sẽ thay đổi rồi.
Nhưng điều đáng mừng là nhiều năm như vậy thủ tướng Trịnh luôn vì che giấu thân phận tốt hơn, cho nên tác phong đúng là không tồi, cũng đúng là đã làm một số việc tốt cho nhân dân.
Thu văn kiện lại, sau đó đặt tất cả về chỗ cũ, Đường Phong thở dài, kiểm tra cẩn thận một lượt, sau khi xác định không để lại bất cứ sơ hở gì mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, Đường Phong nói với Tiểu Vương: “Thủ tướng nghỉ rồi, dặn không ai được quấy rầy ngài”.
Tiểu Vương gật gật đầu tỏ ý hiểu.
Đường Phong an toàn đi ra khỏi khách sạn, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, không dám ở lại lâu, hắn dùng thuật cắt đuôi lượn mấy vòng sau đó tới một khách sạn khác, hồi phục lại tướng mạo ban đầu, Đường Phong thay quần áo, cất quần áo đó và thẻ công tác vào trong va ly, sau đó trả phòng đi tới sân bay.
Nửa tiếng sau khi Đường Phong đi, Tiểu Vương luôn cảm thấy có chút không ổn, nhưng rốt cuộc chỗ nào không ổn hắn lại không nghĩ ra. Do dự một chút, hắn vẫn quyết định vào trong xem thủ tướng thế nào, để phòng vạn lỡ.
Lúc hắn nhìn thấy thủ tướng bình yên nằm trên giường, ngực phập phồng theo hơi thở đều đặn, lúc này mới tự cười giễu cợt quay người đi ra, xem ra mình đã đa nghi rồi.
Tới sân bay, sau khi Đường Phong mua vé máy bay chuyến sớm nhất tới tỉnh N liền gọi điện thoại cho Trương tướng quân, nội dung cuộc gọi rất đơn giản, chỉ bốn chữ: “Nhiệm vụ hoàn thành”.
Lúc Đường Phong lần nữa đặt chân lên lãnh địa tỉnh N đã là buổi tối, lúc này hắn mới nhớ ra đã một ngày rồi mình không liên lạc với bọn Hứa Cường, không biết tình hình hiện giờ của bọn Hứa Cường thế nào.
Hôm qua Đường Phong dặn Hứa Cường không được gọi điện cho mình, rõ ràng Hứa Cường rất nghe lời. Còn bây giờ, bọn Hứa Cường cũng gặp phải phiền phức rồi.
Chiều nay, bọn Hứa Cường đang từ từ tiến vào KF, trên đường các anh em đầu tức giận, bọn họ đều cho rằng tình hình Hoa Hưng Xã hiện giờ rất tốt, hoàn toàn không cần cẩn thận như vậy.
Trong lòng Hứa Cường cũng nghĩ như vậy, hắn lại không thể vi phạm mệnh lệnh của lão đại. Nhìn các anh em phàn nàn càng lúc càng nhiều, Hứa Cường biết, tiếp tục thế này cũng không phải cách, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của các anh em.
Sau một hồi bàn bạc với bọn Pháo Thủ, cuối cùng Hứa Cường vẫn quyết định đẩy nhanh tốc độ. Ám Lang rất tức giận sau khi có được tin bọn Hứa Cường làm trái với mệnh lệnh của mình, liên tục gọi điện thoại trách mắng Hứa Cường, bảo hắn lập tức chậm lại.
Nhưng Hứa Cường không để ý tới hắn, nghe ngữ khí Ám Lang nói chuyện với mình, trong lòng Hứa Cường cũng rất khó chịu, sau khi xảy ra mấy lần tranh cãi với Ám Lang, Hứa Cường tắt nguồn máy.
Hai giờ trước, bọn Hứa Cường tới thành phố G, ở đây cách tổng bộ của hội Nghịch Thiên ở thành phố KF hơn 1000km, cũng chính là một thành phố cỡ trung cuối cùng bọn Hứa Cường trước khi tới thành phố KF.
Dân số của thành phố G có hơn 300 vạn, vừa tới thành phố G bọn Hứa Cường liền phát hiện có điều không ổn, mấy ngày này, những nơi bọn họ đi qua người của hội Nghịch Thiên đều nhanh chóng rời khỏi, nhưng thành viên của hội Nghịch Thiên ở thành phố G chẳng những không rời đi, ngược lại bọn Hứa Cường vừa tiến vào thành phố G liền phát động tấn công mạnh mẽ bọn họ. Đám người Hứa Cường dừng lại vài ngày, hôm nay thấy người của hội Nghịch Thiên cuối cùng muốn động thủ với mình rồi, ai cũng đều rất hưng phấn. Thành viên của Hoa Hưng Xã cùng vào thành phố G không tới 1000 người, còn hơn 5000 anh em đang ở nơi tiếp giáp với thành phố G, dù sao nếu một lần tiến vào quá đông, rất dễ gây sự chú ý của chính phủ địa phương.
Bọn Hứa Cường vốn dẫn hơn 1 vạn người lên phía bắc, nhưng trên đường đi chiếm được địa bàn, quân chi viện phía sau chưa kịp tới, hắn đành lệnh cho Tiểu Mao dẫn một phần các anh em đóng ở những thành phố đã rơi vào tay của Hoa Hưng Xã.
Mặc dù người của hội Nghịch Thiên đánh tới mãnh liệt nhưng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Hoa Hưng Xã, rất nhanh bọn họ bị đánh tan. Thấy đối thủ chạy trốn, đám người Hứa Cường đều vô cùng sảng khoái, hắn và bốn anh em Pháo Thủ dẫn một đội người bắt đầu truy kích, không dễ dàng gì gặp phải vài người dám động thủ, đâu thể dễ dàng tha cho bọn họ?
Nhưng rất nhanh, Hứa Cường phát hiện ra điều không ổn. Hắn dẫn anh em đuổi theo tới vùng ngoại thành, lại phát hiện những thành viên của hội Nghịch Thiên đó đang đợi họ ở không xa phía trước.
Hứa Cường nhíu mày nhưng trong lòng vẫn không quá để ý tới.
“Các anh em, xông lên chém bang tạp chủng này cho ta” Hứa Cường hét lớn một tiếng dẫn đầu xông về phía các thành viên của hội Nghịch Thiên.
Nhưng bỗng có điều dị thường, chỉ thấy xung quanh đột nhiên xông ra chi chít các thành viên của hội Nghịch Thiên, trong lòng Hứa Cường thầm kêu không ổn rồi, cho tới lúc này hắn mới biết mình trúng bẫy người khác.
Nhưng chuyện đã tới nước này, lúc này muốn rút lui rõ ràng đã không thể rồi, nghiến nghiến răng, Hứa Cường cao giọng nói: “Mẹ kiếp, chém hết cho ta”.
Ở nơi khác của thành phố G, bốn anh em Pháo Thủ cũng gặp phải tình hình gần như Hứa Cường, đồng thời, ở hậu phương của Hứa Cường, những thành phố đã được Hoa Hưng Xã chiếm lĩnh cũng đột nhiên tràn ra rất nhiều thành viên của hội Nghịch Thiên bắt đầu điên cuồng đánh tới. Bây giờ, bọn Hứa Cường đã bị người của hội Nghịch Thiên bao vây ở thành phố G, quyết chiến giữa Hoa Hưng Xã và hội Nghịch Thiên cũng chính thức bắt đầu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 200: Hứa Cường bị vây
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Đường Phong lúc này vẫn chưa biết tin tức, sau khi xử lý xong cái túi đồ đó, Đường Phong thuê xe lên phía bắc muốn tụ hợp với bọn Hứa Cường. Trên xe, Đường Phong gọi điện thoại cho Ám Lang.
“Tử Thần, cuối cùng anh cũng gọi điện thoại tới rồi. Tình hình hiện giờ không ổn, bọn Tả Thủ đã rơi vào vòng vây, so sánh thực lực hai bên, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được 3, 4 tiếng là tốt lắm rồi” Vừa gọi điện thoại, bên kia giọng Ám Lang lo lắng truyền tới.
Đường Phong nhướng mày, tức giận nói: “Cái gì? Sao lại như vậy, không phải đã bảo cậu toàn quyền phụ trách sao?”
Ám Lang thở dài nói: “Anh đánh giá quá cao khả năng của em rồi, em phụ trách, nhưng bọn họ không nghe em thì có tác dụng gì?”
Sắc mặt Đường Phong tái nhợt, Hứa Cường khá lắm, bây giờ ngay cả lời mình cũng không nghe nữa, lạnh lùng hỏi: “Bọn họ bây giờ ở đâu? Tình hình cụ thể thế nào, nói chi tiết cho tôi xem nào”.
“Bọn Tả Thủ dẫn 6000 thành viên Hoa Hưng Xã hiện giờ đang ở thành phố G, 20 phút trước, bọn Tả Thủ trúng bẫy của hội Nghịch Thiên, bọn họ lần lượt phân ra dẫn người truy kích bại quân của hội Nghịch Thiên, bây giờ đã bị bao vây rồi. 5000 thành viên Hoa Hưng Xã bên ngoài thành phố G hiện giờ cũng rất nguy hiểm, thủ hạ báo cáo về nhóm lớn người của hội Nghịch Thiên đã phân tán đi bao vây quanh bọn họ. Đồng thời những thành phố mấy ngày này bị Hoa Hưng Xã chiếm lĩnh cũng xuất hiện thành viên của hội Nghịch Thiên, bây giờ hậu phương còn không ốc không mang nổi mình ốc, hoàn toàn không thể chi viện cho bọn Tả Thủ”.
“Mẹ kiếp, còn tin gì nữa?” Đường Phong tức giận lạnh lùng nói.
“Còn một tin, thủ hạ phát hiện trong thành viên tham gia bao vây lần này có một bộ phận không phải là thành viên của hội Nghịch Thiên. Bọn họ từ tỉnh A và tỉnh H ở phía nam tiến vào tỉnh N” Ám Lang trầm giọng nói.
“Cái gì? Điều tra rõ lai lịch của bọn họ chưa?” Đường Phong cau mày hỏi.
“Chưa, hiện giờ chỉ có thể khẳng định, bọn họ không phải là thành viên của hội Nghịch Thiên, cũng không phải là thành viên của bang phái ở tỉnh H và tỉnh A, lúc những người này tới rất phân tán, hoàn toàn không có người chú ý tới.
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu tiếp tục quan sát, có tình hình gì lập tức báo cáo với tôi” Nói xong Đường Phong cúp máy, lông mày hắn càng lúc càng nhăn lại, hội Nghịch Thiên, xem ra mình đúng là đã coi thường hội Nghịch Thiên rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, bây giờ bọn Hứa Cường đang trong tình cảnh nguy hiểm, việc cấp bách hiện giờ là nghĩ cách giải cứu bọn họ trước đã. Nhưng dựa vào tình hình bây giờ, muốn để bọn Hứa Cường thoát ra khỏi, chỉ có một cách, đó chính là cho Vương Thắng và Quỷ Diện tiến công từ tỉnh SX vào tỉnh N, chỉ cần hội Nghịch Thien ý thức được cảm giác nguy cơ, chắc chắn sẽ điều người trở về chi viện, tới lúc đó áp lực với bọn Hứa Cường cũng nhỏ đi một chút. Nhưng cho dù bọn Vương Thắng sớm đã chuẩn bị xong, thì ít nhất cũng cần 3, 4 giờ nữa mới có thể tới được nơi chỉ định, bọn Hứa Cường có thể chống đỡ lâu như vậy không?
Thở dài Đường Phong lập tức gọi điện cho Vương Thắng, hắn vốn vẫn lo lắng tỉnh GS và tỉnh QH, nhưng Tôn lão đã biết chuyện này rồi, mình hoàn toàn không cần nghĩ nhiều nữa, tin chắc Tôn lão sẽ giải quyết rất tốt.
“Hữu Thủ, cậu và Quỷ Diện lập tức dẫn người tới tỉnh N, hai cậu lần lượt dẫn người tấn công vào thành phố Y và KF. Mục đích chỉ có một, phải cho người của hội Nghịch Thiên đang vây hãm bọn Tả Thủ điều người về, cho bọn Tả Thủ có điều kiện phá vòng vây” Vừa kết nối được điện thoại, Đường Phong cũng không thừa lời, trực tiếp ra lệnh nói.
Vương Thắng nghe Đường Phong nói như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, bọn Tả Thủ bị hội Nghịch Thiên bao vây? Mặc dù rất muốn hỏi nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, lập tức cao giọng nói “rõ”
Tắt điện thoại của Vương Thắng, Đường Phong lại gọi điện cho Thiết Thi, hiện giờ Thiết Thi và 100 thành viên lính đánh thuê Tử Thần đang ẩn phục ở thành phố KF, là lúc bọn họ động thủ rồi, 100 thành viên của lính đánh thuê Tử Thần chắc chắn sẽ mang tới buồn vui và sợ hãi cho hội Nghịch Thiên.
Nhìn nhìn đồng hồ, vẫn còn khoảng 3 tiếng nữa mới có thể tới thành phố G, Đường Phong giục tài vế lái xe nhanh lên, sau đó nhắm mắt bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Xem tình hình hiện giờ, trợ thủ của hội Nghịch Thiên rõ ràng vẫn còn có người khác, chỉ là thế lực thần bí này là ai? Nếu là thế lực của tỉnh A và tỉnh H thì còn có thể hiểu, bọn họ có lẽ lo lắng sau khi Hoa Hưng Xã diệt hội Nghịch Thiên mục tiêu kế tiếp là bọn họ. Nhưng hiện giờ tỉnh H và Tỉnh A đã bị loại, còn có ai có lý do giúp hội Nghịch Thiên?
Còn tỉnh GS và tỉnh QH, bọn họ vì sao lại muốn giúp hội Nghịch Thiên? Nói về thế lực bọn họ không hề yếu hơn hội Nghịch Thiên, hội Nghịch Thiên cũng không thể có năng lực có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện phản bội Tôn lão?
Thở dài, Đường Phong mở mắt nhìn phía trước, xem ra vẫn có thế lực hùng mạnh đứng sau giúp đỡ hội Nghịch Thiên, những thứ khác không nói, chỉ có thể nói có thể khiến thế lực hai tỉnh GS và QH giúp đỡ hội Nghịch Thiên, điều này đủ chứng minh thế thực thần bí này rất mạnh.
Trong thế lực trong nước hiện giờ có thể làm ra việc thế này chỉ có bốn bang phái lớn? Nhưng bốn bang phái lớn hiện giờ đang là bạn hợp tác với mình, cho dù có mâu thuẫn với mình, bọn họ cũng không tới mức giúp hội Nghịch Thiên diệt mình, dù sao tiêu diệt mình cũng không có bất cứ điểm lợi nào với họ cả, ngược lại còn vì thế mà mất đi quyền tiêu thụ vừa mới đến tay.
Loại bốn bang phái lớn, vậy còn ai nữa? Lẽ nào trong nước vẫn còn thế lực hùng mạnh nào tồn tại mà hắn không biết sao?
Lúc Đường Phong đang khổ não, ở bệnh viện Nhân Dân thành phố XY, Quan Trí Dũng sau khi hôn mê ba ngày cuối cùng cũng mở mắt ra rồi, chỉ ba ngày thôi mà Quan Trí Dũng gầy đi rất nhiều.
Mở mắt, Quan Trí Dũng nhìn mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, hắn gượng cười, vừa định động đậy người, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy.
Vết thương ở ngực vì hắn dùng sức cũng truyền tới đau đớn xuyên tim, Quan Trí Dũng nhếch nhếch miệng, đành từ bỏ suy nghĩ trong lòng.
Thở dài, Quan Trí Dũng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện lúc này trên ghế sofa bên cạnh một cô gái đang ngồi trên đó ngủ gật, nhìn kỹ, cô gái đó không phải là Nhạc Linh thì còn có thể là ai?
Trên mặt Quan Trí Dũng hiện lên nụ cười, cố sức nói: “Nhạc Linh, Nhạc Linh”
Nhạc Linh đang ngủ mơ đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cô vội vàng mở mắt, lúc nhìn thấy Quan Trí Dũng đang mỉm cười nhìn mình, Nhạc Linh xúc động nước mắt tràn mi. Mấy tiếng trước, bác sỹ còn nói với cô, nếu trước ngày mai Quan Trí Dũng không tỉnh lại, vậy thì có thể hắn mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Lúc này thấy Quan Trí Dũng tỉnh rồi, xúc động trong lòng Nhạc Linh tất nhiên không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt rồi, đồng thời, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
Đứng dậy, vừa định tới bên Quan Trí Dũng, trước mắt Nhạc Linh lại tối sầm rồi ngất xỉu.
Con người chính là vậy, chỉ cần bạn vẫn còn một hơi thở để đánh cược, bạn có thể kiên trì rất lâu, nhưng khi hơi thở này thả ra ngoài rồi, thì không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Ba ngày nay, nếu nói người cực khổ nhất thì chính là Nhạc Linh rồi, cô một khắc cũng không rời khỏi phòng bệnh, cứ ngồi bên Quan Trí Dũng nhìn khuôn mặt hắn và nói chuyện với hắn. Hi vọng Quan Trí Dũng có thể nghe thấy tiếng kêu gọi của mình mà sớm tỉnh lại. Lúc này Quan Trí Dũng tỉnh rồi, trong lòng Nhạc Linh nhẹ nhõm, cả người không còn kiên trì được nữa.
Thấy Nhạc Linh ngất xỉu, Quan Trí Dũng lo lắng hét lớn: “Nhạc Linh, Nhạc Linh, em sao vậy?”
Hắn bây giờ hoàn toàn không thể nhúc nhích, lực toàn thân đều không sử dụng được, may mà ngoài phòng bệnh vẫn luôn có anh em của Hoa Hưng Xã đứng canh, nghe thấy tiếng của Quan Trí Dũng, hai người trên mặt vui sướng vội vàng xông vào phòng bệnh.
“Nhanh, nhanh gọi bác sỹ” Thấy tiểu đệ vào, Quan Trí Dũng vội vàng, lo lắng nói.
Một tiểu đệ trong đó gật đầu chạy ra ngoài, tiểu đệ còn lại đi tới bế Nhạc Linh đặt trên ghế sofa.
“Mấy ngày nay cô ấy luôn ở đây sao?” Hai mắt Quan Trí Dũng nhìn Nhạc Linh nhưng lại hỏi tiểu đệ kia
Tiểu đệ gật gật đầu nói: “Anh Thứ Đao, mấy ngày này chị Nhạc Linh luôn ở phòng bệnh, bọn em mấy lần bảo chị về nghỉ ngơi nhưng chị đều không nghe”.
Thở dài, Quan Trí Dũng nói: “Tình hình gần đây thế nào rồi? Tôi ngủ mấy ngày rồi?”
“Anh đã ngủ ba ngày rồi, tình hình, tình hình vẫn coi là tốt” Trong mắt tiểu đệ đó có chút nhấp nháy. Hắn không dám nói với Quan Trí Dũng tình hình hiện giờ. Hắn biết rõ Quan Trí Dũng sẽ rất kích động.
Quan Trí Dũng cau mày nhìn hắn nói: “Nói thật”.
Tiểu đệ kia nhìn Quan Trí Dũng, cuối cùng thở dài, thời gian Quan Trí Dũng ở tỉnh N, hắn luôn bên cạnh Quan Trí Dũng, hắn cũng rất hiểu tính khí của Quan Trí Dũng, nghĩ ngợi hắn nói : “Mấy ngày trước tình hình rất tốt, Hoa Hưng Xã suốt chặng đường thế như chẻ tre, chiều nay đã đánh tới tỉnh G, có thể nói thiếu chút nữa có thể đánh tới hang ổ của hội Nghịch Thiên. Nhưng, nhưng hôm nay xảy ra chút chuyện. Nhóm anh Tả Thủ đã bị hội Nghịch Thiên bao vây rồi. Còn bảy thành phố phía nam hiện giờ cũng đang bị tấn công”.
Trong mắt Quan Trí Dũng hiện lên vẻ tức giận, hung ác nói: “Mẹ kiếp, sao tới thời khắc mấu chốt này ta lại thành thế này. Lão đại đang liều mạng ngoài kia, ta bây giờ lại nằm ở đây, mẹ kiếp đúng là phế nhân”.
Tiểu đệ kia thấy bộ dạng như vậy của Quan Trí Dũng, vội vàng nói: “Anh Thứ Đao, anh đừng lo lắng. Lão đại đã tới rồi, chắc chắn sự việc rất nhanh có thể qua đi thôi”.
Bác sỹ tới rồi, Quan Trí Dũng thở dài, hắn biết bây giờ mình lo lắng thế nào cũng vô dụng, nhìn bác sỹ kiểm tra cho Nhạc Linh, trên mặt Quan Trí Dũng hiện lên vẻ đau lòng.
Nhạc Linh cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là vì quá mệt nhọc nên cơ thể suy yếu. Bác sỹ bảo tiểu đệ của Hoa Hưng Xã đưa Nhạc Linh tới phòng bệnh khác, truyền dịch sẽ sớm ổn thôi.
Sau khi kiểm tra cho Quan Trí Dũng xong, bác sỹ cuối cùng cũng thở phào, dáng vẻ Đường Phong nổi giận đã khắc sâu trong lòng, nếu Quan Trí Dũng lần này không tỉnh lại, bọn họ không còn nghi ngờ gì Đường Phong sẽ cho hủy bệnh viện này.
Bây giờ Quan Trí Dũng đã thoát khỏi nguy hiểm, cần tĩnh dưỡng, sau khi dặn dò một lô một lốc, bác sỹ cũng truyền dịch cho Quan Trí Dũng rồi mới rời khỏi.
Quan Trí Dũng vẫn không yên tâm về bọn Đường Phong, sau khi cho tiểu đệ ra ngoài hết, hắn gọi điện cho Đường Phong.
Trên xe chạy tới thành phố G, Đường Phong nhìn thấy số của Quan Trí Dũng trên điện thoại, hắn rất do dự, hắn muốn nhận nhưng lại không dám nhận, hắn sợ người bên đó nói với hắn Quan Trí Dũng đã….Nghe tiếng chuông không dứt, Đường Phong tay run rẩy nhận điện thoại.
“Lão đại, tình hình thế nào rồi?” Giọng Quan Trí DŨng yếu ớt truyền tới.
Lúc này giọng nói này với Đường Phong mà nói lại như tiếng trời vang, hắn kích động xác nhận lại: “Thứ Đao? Là cậu sao? Cậu tỉnh rồi?”
Nghe giọng lão đại kích động, nghĩ tới lúc trước tiểu đệ nói với hắn bộ dạng tức giận của lão đại lúc mình hôn mê, trong lòng Quan Trí Dũng ấm áp, ngoài miệng lại trêu đùa: “Không phải em thì là quỷ à? Cơ thể này, cho dù đích thân Diêm Vương tới cũng chưa chắc mang đi được”.
Khóe mắt Đường Phong ươn ướt, lông mày cũng giãn ra. Quan Trí Dũng tỉnh rồi, đây chính là tin tức tốt nhất với hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 201: Kế hoạch phá sản
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Ba tiếng đồng hồ sau, Đường Phong cuối cùng cũng đến được thành phố G, trong ba tiếng đồng hồ này, Đường Phong trong lòng lúc nào cũng cầu nguyện cho bọn Hứa Cường đừng xảy ra chuyện gì, hiện nay Quan Trí Dũng vừa mới tỉnh dậy, nếu như bọn Hứa Cường lại xảy ra chuyện gì, thì Đường Phong quả thật sẽ phát điên.
KF, trong biệt thự của Ma Ngũ, Ma Ngũ đập thật mạnh cái cốc xuống đất, hét lên: “Rốt cuộc là thế nào? Người của Hoa Hưng Xã tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở gần KF và LY?”.
Ma Ngũ từ lâu đã có hiệp định với lão đại của QH và GS, chúng sẽ giúp Nghịch Thiên Hội cầm chân nhân lực của Hoa Hưng Xã tại tỉnh SX, chỉ cần bọn Vương Thắng có hành động gì là lập tức sẽ tấn công vào tỉnh SX, hãm chân ngay bọn Vương Thắng.
Cũng chính là vì có sự thỏa thuận này, cho nên Ma Ngũ không thèm quan tâm đến những thành viên của Hoa Hưng Xã tại tỉnh SX, không hề phái người đi giám sát! Nhưng hiện nay một số lượng lớn người của Hoa Hưng Xã đột nhiên từ tỉnh SX tiến đến cửa nhà mình, trong khi đó tỉnh QH và tỉnh GS lại không có chút hành động gì, điều này sao có thể không làm Ma Ngũ tức giận?
“Lão đại, việc gấp hiện nay là cần phải làm rõ xem bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Nếu như bên đó hiện nay bắt đầu hành động, vậy thì cũng không muộn, tỉnh SX là đại bản doanh của Hoa Hưng Xã, nếu như họ chỉ cần nhận được thông tin là bị xâm nhập thì nhất định sẽ tức tốc quay về, vậy thì kế hoạch của chúng ta vẫn có thể tiến hành được. Nếu như bên đó thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì chúng ta hiện nay cần phải từ bỏ sự vây quét đối với Hoa Hưng Xã, đem toàn bộ quân chủ lực điều động về để phòng thủ tổng bộ! Hiện nay sức phòng thủ của tổng bộ quả thực là quá yếu, chỉ cần hơn 100 thành viên thân thủ cao cường trước đó của Hoa Hưng Xã trước đó đã làm cho chúng ta chống đỡ vất vả rồi, nếu như một số lượng lớn thành viên của Hoa Hưng Xã tràn vào KF, thì chỉ sợ Nghịch Thiên hội khó thoát được kiếp nạn”. Lão Mạc trau mày, trầm giọng, nói.
Ma Ngũ thở ra một hơi nặng nề, sau đó hắn cầm điện thoại gọi đến số của lão đại tỉnh GS, điện thoại kêu hồi lâu, Ma Ngũ súy chút nữa chửi cha chửi mẹ lên thì đầu bên kia mới nhấc máy.
“Alo, ai vậy?”. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói uể oải.
Ma Ngũ trau mày, nghe giọng nói này thì rõ ràng là không phải giọng của lão đại GS.
“Tôi tìm lão đại của các anh!” Ma Ngũ hết sức từ tốn nói. Lúc này là lúc hắn phải cầu xin người ta, điều này làm hắn không thể không ăn nói nhã nhặn.
“Lão đại của tôi? Lão đại của tôi, ông không có tư cách để gặp”. Giọng nói đầu dây bên kia tràn đầy sự xem thường.
“Chó chết, nhanh gọi Vương lão đại đến nghe điện thoại!”. Ma Ngũ lúc này đang vô cùng sốt ruột, nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm đầu bên kia, trong lòng hắn rất là không thoải mái.
“Ồ, ông tìm lão Vương à? Xin lỗi, từ bây giờ GS do tôi tiếp quản!”. Giọng nói bên đó tràn đầy sự khôi hài, nếu như là Đường Phong nghe được giọng nói này nhất định sẽ nhận ra, người này chính là Tiếu Di Lặc.
Ma Ngũ chỉ cảm thấy trong đầu mình kêu cong một cái, suýt chút nữa đứng cũng không vững.
Đang chuẩn bị dập máy, Tiếu Di Lặc lại nói : “Đúng rồi, quên không nói cho ông, ông đừng có cứ gọi điện cho lão Hoàng nữa, có gọi thì cũng vậy, để tránh lãng phí tiền điện thoại”. Nói xong Tiếu Di Lặc dập máy.
Ma Ngũ nắm chặt lấy điện thoại trong tay, người hắn bỗng nghiêng sang một bên, cũng may có lão Mạc kịp thời đỡ lấy hắn, nếu không chắc hắn đã ngã lăn ra đất.
“Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy?”. Lão Mạc hỏi.
“Hai tỉnh GS và QH đều đã được thay chủ, hiện nay muốn dựa vào sự giúp đỡ của họ là không còn hi vọng gì nữa rồi!”. Ma Ngũ dường như là trực tiếp già hơn đi đến 10 tuổi, cả thân người hắn làm người ta có cảm giác như là hắn chỉ còn chút hơi tàn.
Lão Mạc cũng không phải là không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình hình này, ai có thể ngờ được lão đại của hai tỉnh đột nhiên gặp phải chuyện? Mà trước đó không hề có điều gì báo trước!
“Lão Mạc, ông nói bây giờ phải làm thế nào?” Tia hi vọng cuối cùng của Ma Ngũ được phó thác cho lão Mạc.
Lão Mạc thở dài một hơi, nói: “Lão đại, vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng, hươu chết trong tay ai còn chưa xác định! Hiện nay đầu tiên cần điều động người quay trở về. Dựa vào số người hiện nay của tổng bộ nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được 2 đến 3 tiếng đồng hồ, thời gian này cũng đủ để đại bộ phận các tiểu đệ quay trở về. Đến lúc đó chúng ta cứ cố sống cố chết giữ lấy tổng bộ, ở đây xét cho cùng thì là đất của chúng ta, nếu như quả thật không được thì chúng ta có thể thỉnh cầu sự viện trợ của chính phủ! Mà chúng ta vẫn còn có một cơ hội, chỉ cần sát thủ của Hắc Hổ Hội có thể trong vòng hai tiếng đồng hồ giết được 1, 2 tên lãnh đạo cao cấp của Hoa Hưng Xã, đến lúc đó Hoa Hưng Xã chắc chắn sẽ sĩ khí giảm sút, như vậy là chúng ta sẽ còn có hi vọng”.
Ma Ngũ đành vậy gật gật đầu, nói: “Cứ làm theo những gì ông nói đi, bắt đầu từ bây giờ tất cả đều giao cho ông. Ông xem xét mà làm đi”.
Lão Mạc gật đầu một cái, sau đó bước đi ra ngoài, trong khi đó Ma Ngũ thì ngồi trên ghế sôpha nhìn lên trần nhà không biết đang nghĩ gì, cục diện tất thắng ban đầu đột nhiên biến thành cục diện chết, điều này căn bản làm hắn không cách nào chấp nhận được!
Trong một hộp đêm của thành phố LZ tỉnh GS, Tiếu Di Lặc ngồi trên chiếc ghế bành, trên mồm ngậm một điếu xì gà, cười hihi nhìn một người trung niên có bộ mặt xanh xao đang đứng trước mặt hắn.
Một lúc lâu sau, Tiếu Di Lặc thở dài một hơi, nói: “Lão Vương à, lão gia tử không đối xử tệ bạc với ông, ông và lão Hoàng lúc bình thường làm mấy cái trò trộm gà trộm chó, lão gia tử đều biết cả, nhưng ông ấy chưa từng gây phiền phức gì cho các ông. Tôi thật sự cảm thấy kì lạ, các ông tại sao lại lấy oán trả ơn như vậy?”.
Lão đại cũ của tỉnh GS lão Vương thở ra một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Di Lặc, lạnh lùng cười hai tiếng, nói: “Di Lặc, chúng ta quen nhau chắc cũng phải đến 30 năm rồi nhỉ? Ông tự hỏi lương tâm của mình xem, năm đó lão gia tử tung hoành thiên hạ ở Tây Bắc, công sức bỏ ra của ta và lão Hoàng có kém gì so với Tứ Đại thiên vương các ông? Nhưng cuối cùng thì sao? Lão gia tử chưa từng cho ta được cái gì! Đến một câu biểu dương cũng rất ít khi được nghe thấy, trong khi đó các ông thì sao? Tứ đại thiên vương, haha, đúng là cái tên nghe rất vang dội”.
Tiếu Di Lặc ngẩn người, tiếp đó liền lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “Các ông phản bội lại lão gia tử chính là vì hư danh như vậy?”.
“Hừm! Hư danh? Hay cho một câu hư danh! Ta hỏi ông, mọi người ra ngoài sống là vì cái gì? Chẳng phải chính là vì danh và lợi sao? Các ông là danh lợi đều có, còn chúng tôi thì sao? Trước đây ngang vai ngang vế, ta tự hỏi Vương mỗ bỏ công sức ra không ít hơn các ông, nhưng hiện nay thì sao? CMN các ông dựa vào cái gì mà đòi cao hơn chúng tôi một cấp?”
Nụ cười trên mặt Tiếu Di Lặc dần dần chuyển thành cười lạnh lùng, hắn vỗ tay, nói: “Nói hay lắm, dựa vào cái gì? Chính là dựa vào nhân phẩm! Ra ngoài sống là vì danh và lợi, nhưng ông đừng quên, điều chúng ta xem trọng nhất khi ra ngoài sống là gì? Là nghĩa khí, là nhân phẩm! Những chuyện tồi tệ mà ông và lão Hoàng năm đó làm ông quên rồi sao? Tôi nói cho ông biết, cũng may lão gia tử nhân từ, không truy cứu, nếu như đổi lại là tôi, ta từ sớm đã CMN cho các ông vào vạc dầu! Các ông cho rằng các ông làm rất sạch sẽ, không ai biết? Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, nếu như muốn người khác không biết thì bản thân đừng làm!”.
Trên mặt lão Vương lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng hắn vẫn là cứng cổ cãi: “Tôi đã làm gì nào? Tôi vì lão gia tử mà tận tâm tận lực, những vết chém trên người không dưới 30 vết, kể cả là dựa vào những vết sẹo để trao thưởng thì CMN ta cũng mạnh hơn ông! ”.
Tiếu Di Lặc cười một cách khinh bỉ: “Thật sao? Vết sẹo có thể chứng minh được cái gì? Nó chỉ có thể chứng minh là ông kém cỏi hơn người khác! Nói thật lòng, dựa vào mấy cái thân thủ của ông, đừng nói là ta và lão Đao, ngay đến lão Triệu cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết ông! Nếu như ông đã không nhớ được năm đó các ông đã làm những gì, vậy thì ta sẽ nhắc cho ông nhớ”.
Thấy lão Vương có cái sắc mặt kiểu như đang nói: có bản lĩnh thì ngơi nói.
Tiếu Di Lặc lắc đầu, nói: “Những chuyện này, ta vốn dĩ là cứ để nó trong bụng, nhưng ông lại không thấy quan tài không rơi lệ như này, vậy thì đừng trách ta không nhớ đến tình cảm huynh đệ từng có! Lão Hướng là do đâu mà chết? Năm đó ông và ông ấy cùng nhau đến XJ để tiêu diệt bọn Ikel, thời khắc cuối cùng trước lúc Ikel chết, hắn đã phản kích bắn một phát trúng vào bụng của lão Hướng. Lúc đó ông ở ngay bên cạnh, ông đã làm gì? Ông đã không cứu ông ấy! Ta nghĩ ông cũng biết rất rõ, nếu như lúc đó ông kịp thời cứu trợ thì lão Hướng căn bản sẽ không chết! Tuy lão Hướng không phải là do tự tay ông giết. Nhưng trong mắt ta, CMN ông chính là hung thủ! Ông nên tự cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc đó ta hoàn toàn không biết gì, may mắn vì chuyện này sau khi lão Hướng chết được 20 năm ta mới được biết, nếu không CMN ông từ lâu đã về chầu diêm tổ! Chuyện này đủ không? Nếu như không đủ thì cộng thêm chuyện của Liễu Mai nữa có đủ không! Chuyện của Liễu Mai lão Đao vẫn không biết, ta và lão gia tử lúc nào cũng giấu ông ấy, ta nghĩ ông cũng biết rất rõ tình cảm của lão Đao với Liễu Mai, nếu như để cho lão Đao biết được là ông ép chết Liễu Mai. Ông nghĩ ông có thể chịu được mấy chiêu của những thuộc hạ của lão Đao?”.
Nhìn lão Vương mặt mày xám xịt, Tiếu Di Lặc lần đầu tiên không thấy nụ cười trên mặt nữa, sắc mặt âm u, nói: “Ta nói cho ông biết, lão gia tử trước nay chính là thấy ông năm đó quả thực bỏ ra không ít công sức, cho nên mới không gây phiền phức gì cho ông. Lão gia tử là người trọng tình trọng nghĩa, ông ấy luôn cho rằng, những thuộc hạ năm đó hiện nay chả còn lại được bao nhiêu người, nhiều thêm một người cũng tốt, không những thế ông ấy lúc nào cũng tin tưởng rằng ông năm đó hoàn toàn không phải là cố ý, ông ấy cho ông cơ hội, là ông không biết nắm bắt lấy! Bây giờ ông còn có gì để nói?”.
Lão Vương cười một tiếng thảm thiết, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Di Lặc, cười gằn, nói: “Hóa ra các ông đều biết? Không sai. Lão Hướng trúng đạn, ta đã không cứu, mà ngược lại lúc đó ta còn cảm thấy rất vui! Ai bảo hắn CMN lúc nào cũng ra vẻ thiên nhân, lão tử không phải là tiểu đệ của hắn, hắn dựa vào cái gì mà ngày ngày ra lệnh cho ta làm cái này làm cái kia? Ta nghĩ trong lòng ông cũng biết rõ, lão Hướng được bao nhiêu phần thanh cao! Nắm đó 13 huynh đệ chúng ta, mọi người đều gọi chúng ta là 13 thái bảo, nhưng trong các huynh đệ có được mấy người thích lão Hướng? Ta nghĩ một người chắc cũng không co? Còn về Liễu Mai, ông nghĩ là ta muốn thế sao? Ông nghĩ chỉ có lão Đao thích cô ấy? Ông cần phải nhớ, Liễu Mai là vị hôn thê của ta! Người nhà cô ấy đã nhận sính lễ của ta! Đều trách CMN ta nghèo! Năm đó ta không nên dắt theo lão Đao đến nhà Liễu Mai, ông nói ta bức chết Liễu Mai? Ông nói ta nhân phẩm kém? Nói ta không không có nghĩa khí huynh đệ? Vậy việc lão Đao ông ta nhòm ngó vợ chưa cưới người khác thì được xem là cái gì?”.
Tiếu Di Lặc hừm một tiếng lạnh lùng: “Cưỡng từ đoạt lí! Chuyện giữa lão Đao và Liễu Mai là cả hai cùng tự nguyện! Theo như ta được biết, năm đó lúc ông mang sính lễ đến Liễu gia, Liễu Mai căn bản là không đồng ý! Được rồi, nhiều thì ta cũng không muốn nói nữa, những chuyện mà ông làm không chỉ hai chuyện này, rốt cuộc vẫn còn bao nhiêu chuyện nữa chắc ông rõ hơn ta. Ta chỉ sợ nếu như nói tiếp ta sẽ không kìm được bản thân mà giải quyết ông! Thu xếp một chút rồi theo ta về XA, lão gia tử muốn gặp ông”.
Lão Vương hừm một tiếng lạnh lùng: “Lão tử đã phản bội lại lão gia tử, ngấm ngầm sau lưng ông ấy làm rất nhiều chuyện. Điều này đều là do các người ép ta! Muốn ta theo ông về XA để chịu nhục nhã? Xin lỗi, ta không làm được! Nói thẳng với ông, lão tử đã hạ quyết tâm làm phản rồi! Ông cho rằng ta sẽ vẫn ngốc giống như ngày trước sao? Hiện nay Tôn lão đầu và ta không có chút quan hệ nào, ta không còn là thuộc hạ của ông ta nữa, GS cũng không còn là địa bàn của ông ta! Còn ông, hừm, nếu như chưa xong việc, vậy thì cứ…ở …lại… đây….đi!!!”.
Tiếu Di Lặc trau mày, hỏi: “Ông chắc chắn?”.
“CMN đừng có ngốc nữa, nói thẳng ra, lão tử không chỉ sợ chết, mà còn là rất sợ! Chuyện của ta các người đã biết cả rồi, ông nghĩ là sau khi ta theo ông về sẽ có cơ hội được sống không? Ta ở GS nhiều năm như vậy, những người ở đây tin phục ta nhiều hơn rất nhiều so với Tôn lão đầu!”. Lão Vương cười, khuôn mặt hằm hè. Lúc này hắn đã trở nên điên cuồng, để tự hắn đi vào chỗ chết? Xin lỗi, hắn không làm được!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tdvcb44
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh Tác giả: Điên Phong Tàn Lang Chương 202: Thương vong nặng nề
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Chuyện xảy ra ở GS, Đường Phong hoàn toàn không biết gì, lúc này hắn đang đứng cùng với Hứa Cường, trên người đầy vết máu. Những thành viên Hoa Hưng Xã khoảng 200 người ở xung quanh, những người còn có thể đứng được cũng chỉ còn không đến 50 người, trong khi đó đối phương vẫn đông ngịt. Nhìn những xác chết nằm chồng chất trên mặt đất, và cả những vũng máu đã ngập đến mu bàn chân, Đường Phong trong lòng không một chút cảm giác gì.
Lúc vừa đến, trong lòng hắn còn có chút lo lắng, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn đã biết chuyện này chắc chắn không thể không ác độc được, một chốc một lát chết nhiều người như vậy, chính phủ chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm, nhưng hiện nay hắn đã giết quá nhiều người. Nhìn những huynh đệ mình từng người từng người ngã xuống, thanh đao trong tay Đường Phong càng vung tốc độ càng nhanh, hắn thật sự hận bản thân không thể một mình giết sạch toàn bộ những kẻ này! Như vậy thì ít nhất sẽ không có huynh đệ nào bên cạnh mình có thương vong nữa.
Đối phương bắt đầu rút lui, Đường Phong cản lại những huynh đệ Hoa Hưng Xã muốn truy kích, sau đó trợn mắt nhìn Hứa Cường một cái, nói: “Liên hệ với bọn Pháo Thủ”.
Hứa Cường lúc này trong lòng cảm thấy rất phiền muộn, tất cả những điều này đều là do hắn gây nên, nếu như hắn nghe lời lão đại, thì tất cả những điều này sẽ không xảy ra! Nhìn những thi thể của các huynh đệ, khóe mắt hắn ướt nhòa.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Cường gọi điện đến số của Pháo Thủ, hắn rất sợ hãi, hắn lo lắng bọn Pháo Thủ đã gặp phải điều gì bất trắc, nếu như là như vậy, Hứa Cường không biết bản thân hắn cần phải ăn nói thế nào với các huynh đệ, với lão đại.
Chuông điện thoại kêu hồi lâu, Hứa Cường trong lòng lo lắng không yên, cho đến khi hắn định cúp máy, bên đó mới vang đến giọng nói của Pháo Thủ: “Tay Trái”.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Pháo Thủ, trong lòng Hứa Cường bỗng cảm thấy hốt hoảng, chẳng lẽ Pháo Thủ bị thương nặng? Hắn liền vội vàng hỏi: “Pháo Thủ, tình hình bên anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”.
Pháo Thủ cười một tiếng thê thảm, sau đó nói: “Tôi? Tôi không sao, chỉ có điều tôi thà chết mẹ đi cho xong! 300 huynh đệ đấy, tròn trịa 300 huynh đệ bây giờ có thể chiến đấu chỉ còn có 70 người, CMN tôi đau lòng lắm”. Giọng nói của Pháo Thủ tràn đầy sự bi thương và phẫn uất.
Nghe thấy Pháo Thủ không sao, Hứa Cường thở phào một hơi, hỏi: “Còn bọn Dã Lang thì sao?”.
Pháo Thủ thở dài một hơi, nói: “Bọn Dã Lang ở cùng với tôi, nửa tiếng trước những thành viên của Nghịch Thiên Hội bắt đầu rút lui, hai chúng tôi đã gặp được nhau rồi, tình hình ba người họ vẫn tốt, bị thương một chút, có điều không chết được. Tình hình thương vong của thủ hạ cũng không nghiêm trọng như của tôi”.
Hứa Cường thở ra một hơi, sau đó lại hỏi: “5000 huynh đệ xung quanh thành phố G đã liên hệ được chưa?”.
Pháo Thủ nói: “Vẫn chưa kịp liên hệ với họ”. Pháo Thủ nói chưa kịp liên hệ, thực ra là hắn không dám liên hệ, hắn sợ tin tức bên đó càng gay go hơn! 4 huynh đệ Pháo Thủ luôn cùng Quan Trí Dũng đóng giữ phía nam tỉnh N, lần này những người đến đây đều là các huynh đệ thủ hạ của họ, đối với những lão binh này mà nói, những huynh đệ này chính là chiến hữu của họ, không có điều gì có thể làm họ đau lòng hơn việc tận mắt nhìn thấy chiến hữu của mình ngã xuống.
“Các anh đến chỗ tôi đi, lão đại cũng đang ở đây”. Nói xong Hứa Cường cúp máy, lại vội vã gọi điện thoại cho các huynh đệ ở xung quanh thành phố G.
Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, Hứa Cường trầm giọng nói: “Tình hình bên các anh thế nào rồi?”.
“Anh Tả Thủ, các anh không sao chứ? Đúng là CMN tốt quá rồi! Chúng tôi đều lo lắng chết được”. Cùng lúc với Hứa Cường vừa hỏi thì người đầu bên kia cũng mở miệng nói lớn.
Hứa Cường trau mày, nói: “Bên các cậu không bị Nghịch Thiên Hội công kích?”
Người đó thở dài, nói: “Bị công kích còn tốt, ít nhất cũng có thể chơi một trận ra trò với chúng, nhưng hiện giờ chúng tôi bị cầm chân ở đây, CMN không đi được đâu cả”.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hứa Cường vội vàng hỏi.
Người huynh đệ đó tiếp tục nói: “Mấy tiếng đồng hồ trước các huynh đệ đi nghe ngóng tin tức nói các anh đã bị trúng kế, lúc đó chúng tôi định đem theo các huynh đệ xông vào tp G để chi viện cho các anh. Nhưng ai ngờ hiện nay tất cả những cửa vào tp G đều bị cảnh sát phong tỏa, không cho chúng tôi vào nội thành, có một số huynh đệ không chịu, muốn xông vào, kết quả là bọn cảnh sát đó còn nổ súng thị uy”. 5000 huynh đệ bên ngoài Tp G, chia ra 30 đến 50 người một nhóm phân tán ra những chỗ lân cận các cửa vào thành phố G. Xét cho cùng thì 5000 người tụ tập lại với nhau, cái cảnh tượng đấy đúng là quá hoành tráng, chỉ sợ chính phủ sẽ mời cả quân đội ra tay.
Hứa Cường chửi thầm trong bụng một câu, bọn Ngịch Thiên Hội này đúng là quá âm hiểm! Hắn dặn dò huynh đệ bên đó không nên manh động, đợi hắn ra lệnh. Sau đó Hứa Cường cúp máy, báo cáo tình hình với Đường Phong.
Đường Phong miệng ngậm điếu thuốc đã bị máu tươi nhuộm đỏ , băng bó qua loa vết thương của mình, sau khi nghe thấy lời của Hứa Cường, hắn nói: “Những cảnh sát đó không bao lâu sẽ đi cả, nói với bọn họ, đợi cảnh sát đi rồi thì phải một bộ phận huynh đệ tiến vào tp G chia nhau ra đến những chỗ đụng độ giữa chúng ta với Nghịch Thiên Hội, đem toàn bộ thi thể của các huynh đệ đi! Những người khác toàn bộ về tp 7 ở phía nam!”.
Hứa Cường tuy không hiểu lão đại sao lại biết chắc như vậy , nhưng hắn không dám không nghe mệnh lệnh của lão đại, vội vã gọi điện đến bên đó dặn dò.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Đường Phong thở dài một hơi. Mục tiêu của lần vây quét này của Nghịch Thiên Hội là bọn Hứa Cường và Pháo Thủ, dự định của Ma Ngũ là rất rõ ràng, chỉ cần giải quyết được bọn Hứa Cường, thì đơn vị tiên phong của Hoa Hưng Xã sẽ giống như rắn không đầu căn bản không đáng nhắc đến. Bởi vì hắn đã câu kết với chính phủ địa phương để cho chúng giúp đỡ hắn hãm chân mấy nghìn huynh đệ Hoa Hưng Xã ở bên ngoài thành phố G, còn bọn chúng thì làm sạch bọn Hứa Cường ở trong nội thành!.
Nếu như kế hoạch thành công, tin tức của ngày mai chắc chắn sẽ đăng tin là cảnh sát đã tiêu diệt được một bọn thế lực xã hội đen. Như vậy vừa có thể che giấu được chuyện chém giết hôm nay của Nghịch Thiên Hội, vừa có thể bịt chặt mồm của người dân, càng có thể tăng thêm cho chính phủ một chính tích! Đúng là lão hồ li!
Có điều, hiện nay Nghịch Thiên Hội đã rút quân, có lẽ đám cảnh sát đó cũng sẽ rút về, xét cho cùng thì cũng là 5000 người, chúng không thể bắt hết toàn bộ, mà chúng cũng biết rất rõ, trong thành phố vẫn còn rất nhiều việc đang đợi chúng đi xử lí, chỉ nói đến những thi thể tại mấy chỗ chiến trường này thôi cũng đủ để chúng bận tối tăm mặt mũi rồi!
Thở ra một hơi dài, trong ánh mắt Đường Phong lộ ra sự lạnh lẽo, hắn gằn giọng, nói: “Ma Ngũ, lần này ta sẽ bắt ngươi phải trả cái giá mà chính ngươi cũng không thể trả được!”.
KF, Ma Ngũ lúc này đứng ngồi không yên, hắn không ngừng đi đi lại lại trong phòng khách, người của Hoa Hưng Xã đã xâm nhập sâu vào trong thành phố KF, trong vòng một thời gian rất ngắn đã có mất đơn vị dưới cờ của Nghịch Thiên Hội bị đập phá! Nhưng Nghịch Thiên Hội lại căn bản không làm gì được chúng, những người này không mặc đồng phục của Hoa Hưng Xã, bọn chúng đều mặc quần áo bình thường, trước lúc chúng đến gây chuyện, thì các huynh đệ của Nghịch Thiên Hội căn bản là không có cách nào để phân biệt, không biết làm thế nào chỉ biết cách hạ lệnh cho tất cả các cơ sở kinh doanh toàn bộ ngừng hoạt động.
Hiện nay tại các đường phố ngõ hẻm của KF đã xảy ra nhiều trận chém giết giữa các thành viên Nghịch Thiên Hội và Hoa Hưng Xã. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, lãnh đạo thành phố đã gọi đến mấy cuộc điện thoại cho hắn, nếu như không thể nhanh chóng kết thúc những cảnh hỗn loạn trong thành phố KF, thì chỉ áp lực bên chính phủ cũng đã đủ để hắn không chịu nổi!
Thấy lão Mạc chạy vào, Ma Ngũ lập tức hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”.
Lão Mạc gật gật đầu nói: “Lãnh đạo thành phố đã phát thông báo để người dân ở trong nhà không được ra ngoài đường, lí do của họ đưa ra là toàn thành phố đang tiến hành hành động truy quét xã hội đen. Nhưng người dân hình như hoàn toàn không tin lời của họ, nếu như trước khi trời sáng mà vẫn không có cách nào xử lí được, vậy thì chúng ta sẽ gặp vận xui rồi”.
Ma Ngũ nắm chặt nắm đấm, nói: “Bọn người của Hoa Hưng Xã này cũng thật là lớn mật, không ngờ dám khai chiến ngay cả trên đường phố, chẳng nhẽ chúng không lo lắng phía chính phủ sao? Kể cả là chúng thắng rồi thì chính phủ có tha cho chúng không?”.
Lão Mạc than một hơi, nói: “Những điều đó không phải là thứ chúng ta cần phải suy nghĩ hiện nay, vừa nãy bên thành phố G có thông tin đến nói là hai bên chém giết làm cho rất nhiều người chết! chính phủ thành phố G vô cùng bất mãn, hiện nay họ đang nghĩ cách để cứu vãn, nếu như không thể xoa dịu quần chúng, chỉ sợ tất cả mọi trách nhiệm sẽ được để hết lên đầu chúng ta”.
Ma Ngũ đấm một quyền vào tường, chửi một câu: “Mẹ nó chứ!”. Vốn dĩ chiếu theo kế hoạch của Ma Ngũ, mọi chuyện sẽ được tiến hành trong im lặng, kể cả là có gây nên hỗn loạn thì cũng sẽ không loạn đến mức như hiện nay.
Nếu như chiếu theo kế hoạch ban đầu, người của Hoa Hưng Xã sau khi tiến vào thành phố G, sẽ bị người của Nghịch Thiên Hội dụ đến những nơi ít người ngoài ngoại thành để giải quyết. Ở phía nam cũng có người của Hắc Hổ Hội không ngừng quấy rối bọn Hưng Hoa Xã, làm cho chúng không thể đến cứu viện, mà ở tình SX cũng có hai thế lực cảu GS và QH cầm chân, vậy thì Nghịch Thiên Hội chỉ cần giải quyết lực lượng đầu não của bọn Hứa Cường là đã giáng một đòn nặng vào Hoa Hưng Xã, sau đó dưới sự hợp lực của 4 phía sẽ từ từ gặm sạch toàn bộ thế lực của Hoa Hưng Xã!
Nhưng tình hình hiện nay đã thay đổi, việc đáng nhẽ phải được tiến hành trong âm thầm thì nay đã được hiện ra ngay cả trên đường phố, mà tất cả những điều này đều là do Hoa Hưng Xã gây ra. Trong thành phố KF và LY, Vương Thắng, Quỷ Diện, Mãnh Tử, Bá Vương, Phong Tử mấy người đem theo huynh đệ Hoa Hưng Xã của mình trực tiếp tiến hành công kích Nghịch Thiên Hội. Thậm chí là trên đường phố giả vờ mình là người dân bình thường, bọn chúng chỉ cần thấy thành viên của Nghịch Thiên Hội là vung đao lên chém!
Tai nghe và mắt thấy hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, nếu như người dân chỉ là nghe thấy bảo có xảy ra chém giết ở đâu đó, có lẽ họ sẽ không cảm thấy căng thẳng. Nhưng để họ tận mắt thấy hai đám người chém giết lẫn nhau, không ngừng có người máu me ngã xuống, những chuyện như thế này không phải là chuyện mà những người dân bình thường đó có thể chịu đựng được, họ sẽ không ngừng gây áp lực đối với chính phủ, còn chính phủ sẽ đem những áp lực này chuyển sang cho Nghịch Thiên Hội! Xét cho cùng thì đây là địa bàn của Nghịch Thiên Hội!
Thật ra Hoa Hưng Xã sở dĩ điên cuồng như vậy cũng là xuất phát từ việc không biết làm thế nào, sau khi biết được bọn Hứa Cường bị bao vây lúc nào cũng có khả năng mất mạng, bọn Vương Thắng và Quỷ Diện đều rất nóng ruột, họ biết, chỉ có tạo áp lực đối với Nghịch Thiên Hội thì chúng mới rút những đàn em đang bao vây bọn Hưa Cường về.
“Hoa Hưng Xã có bao nhiêu người? Đã điều tra rõ ràng chưa?”. Ma Ngũ hỏi.
“Nhân số không nhiều, chỉ có khoảng 3000 người, nhưng sức chiến đấu của chúng mạnh hơn nhiều so với chúng ta”. Lão Mạc đáp.
“Phái người của Thiên Tổ đi! Bắt buộc phải nhanh nhất có thể đánh lui bọn chúng!”. Ma Ngũ nghiến răng, nói.
Cười khổ một tiếng, lão Mạc lắc lắc đầu, nói: “Hiện nay Thiên Tổ đã hoàn toàn bị cầm chân rồi, trước lúc bọn Hữu Thủ của Hoa Hưng Xã đến đây, đã có một đội tinh anh của Hoa Hưng Xã khoảng 100 người đã tiến vào KF bắt đầu gây chuyện, thân thủ của những người này đều mạnh hơn nhiều so với bọn Thiên Tổ! Hiện nay 300 thành viên của Thiên Tổ đã hoàn toàn bị chúng cầm chân, không những thế thương vong còn cực kì nặng nề!”.
Ma Ngũ ngồi trên ghế sôpha, nhẹ nhàng nói: “Lão Mạc, ông nói Nghịch Thiên Hội có phải là xắp xong đời rồi không? Tại sao? Kế hoạch của chúng ta cẩn thận như thế, tại sao hiện nay lại thành ra như thế này?”.
Lão Mạc ngồi xuống bên cạnh Ma Ngũ, than thở nói: “Lão đại, tôi đã từng nói, sự việc chưa đến giờ phút cuối cùng thì hươu chết trong tay ai cũng là chưa thể xác định! Tôi đã hạ lệnh xuống, chúng ta phối hợp với cảnh sát triển khai lùng sục trong phạm vi toàn thành phố, chỉ cần phát hiện thấy thành viên của Hoa Hưng Xã là sẽ giao cho cảnh sát xử lí, Hoa Hưng Xã kể cả có hung hăng càn quấy như nào đi nữa, tôi nghĩ chắc chắn chúng cũng không dám đánh cảnh sát?”.
Ma Ngũ gật gật đầu, sau khi nghĩ ngợi một lát, nói: “Lão Mạc, ông xắp xếp một chút, cho người đưa Tà Long rời khỏi đây đi”.
Lão Mạc nhẹ nhàng nói: “Lão đại, ông còn không hiểu Tà Long sao? Nó sẽ không rời khỏi đây đâu”.
“Không được! Nó bắt buộc phải rời khỏi đây, nó là đứa con trai duy nhất của ta, ta không thể để nó ở lại đây đợi chết”. Ma Ngũ có chút kích động.
Nhìn Ma Ngũ thật lâu, lão Mạc từ tốn nói: “Được thôi, có điều, lão đại xin hãy tin tưởng ở tôi, Nghịch Thiên Hội sẽ không bị tiêu diệt!”. Nói xong lão Mạc rời khỏi biệt thự đi xắp xếp, thật ra trong lòng lão Mạc vẫn còn có một kế hoạch, hiện nay cũng đang được thực thi, chỉ cần kế hoạch này thành công, Nghịch Thiên Hội kể cả thua cũng sẽ không bị diệt!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tdvcb44