NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 207: Gặp lại Thi Sát
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Tô Cận nghe hắn nói như thế, há hốc mồm, lại bị Mạc Ngôn cắt đứt câu chuyện.
- Tô Cận, là bạn của Mạch Tuệ, tôi cho cô một lời khuyên chân thành, tốt nhất cô nên tránh xa vị sư bá kia của cô một chút. Tôi có thể thấy được, ông ta và sư phụ của cô là cùng một loại người, đều là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Thành Môn Nhất Hỏa, ương cập trì ngưu, nếu như cô thân cận quá, có một ngày sẽ phải chịu liên lụy.
Tô Cận khẽ nhíu mày, nói:
- Tại sao lại nói như vậy?
Mạc Ngôn nói:
- Tôi không biết sư phụ và sư bá của cô rốt cục có âm mưu gì, nhưng tôi khẳng định đó là chuyện không tốt. Nếu như cô đủ thông minh, nên cách xa Thích Viễn Sơn một chút.
Đối với lời khuyên bảo chân thành của Mạc Ngôn, Tô Cận đã sớm nhận thức được, không cần hắn phải nhắc nhở.
Nhưng biết thì biết, thật muốn làm, nhưng lại không đang tâm. Bất kể như thế nào, sau khi Nhan Phương chết, Thích Viễn Sơn, cô xem như người thân cận cuối cùng trên thế giới này, cô không thể không quan tâm, luôn trốn tránh ông ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt trống rỗng.
Cô đến Uyển Lăng, chủ yếu là để tìm hiểu chân tướng về cái chết của sư phụ. Trước khi đến, cô đặt mình vào vị trí của khổ chủ, trong lòng tràn đầy bi phẫn. Nhưng khi cô biết được sư phụ mình chết là do tự sát, tâm trạng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mà hiện tại, Thích Viễn Sơn dường như cũng sắp trở thành một ngọn núi lửa sắp tuôn trào, cách xa rồi, nhưng lại không đành lòng nhìn ông ta tự hủy diệt mình, đến gần, thì lại sợ sẽ bị nguy hiểm.
Thực ra thì lần trước khi gặp Thích Viễn Sơn ở quán trà thì cô đã nhìn ra được phần nào những nhân tố nguy hiểm đó, cô định sẽ ngăn cản, nhưng rồi không biết nên nói như thế nào. Cảm giác đó, làm cho cô cảm thấy rất mệt mỏi, chán nản.
- Tốt lắm, còn có vấn đề gì sao? Nếu như không có, hôm nay chúng ta đến đây thôi.
Mạc ngôn nói.
Tô Cận lắc lắc đầu, nói:
- Không còn gì muốn hỏi nữa...Mạc Ngôn, bất luận nói thế nào, thì cũng rất cảm ơn anh đã cho tôi biết những chuyện đó.
Lúc này, một người đàn ông chừng 30 tuổi đi vào sảnh, gọi một tách cà phê.
Người này tướng mạo bình thản, trông khí chất và cách ăn mặc, thì không khác thành phần tri thức bình thường là mấy, nhưng sau khi Mạc Ngôn nhìn thấy người này, trong lòng có chút kinh ngạc.
- Lạ thật, sao trên người tên đó lại tồn tại Thi Sát? Lẽ nào anh ta chính là người đã thoát khỏi bàn tay của Lộ Lương?
Tình hình bệnh dịch trong thôn Dân tộc tuy rằng đã chấm dứt rồi, nhưng người khởi xướng lại không bắt được, Mạc Ngôn thực sự không quan tâm đến chuyện lần này lắm, nhưng nếu gặp đươc, thì cũng sẽ tra hỏi đến cùng.
Lúc này, trên người anh ta mang nặng thi sát, vẫn không hề nghĩ tới chuyện xử lý, muốn quên đi chuyện này, nhưng lại thấy có chút đáng tiếc, cứ đế cho nó tự lắng xuống. Hiện tại, người đàn ông trước mắt chính là đối tượng cần thỉnh giáo, từ chỗ của anh ta, có thể tìm được nơi để giải quyết thi sát.
Nghĩ đến đây, hắn không vội vã rời đi, ngược lại bình tĩnh ngồi xuống, gọi thêm một tách cà phê.
Tô Cận có chút không hiểu, nói:
- Không phải là anh phải đi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chợt nhớ ra là về cũng không có chuyện gì làm, cà phê ở đây cũng được, chi bằng uống thêm một tách. Nếu cô có việc, có thể đi trước..
Tô Cận nói:
- Tôi vừa gửi tin nhắn bảo lái xe tới đón, cũng không vội, tán gẫu với anh một lát cũng được.
Với Mạc Ngôn, cô chưa nói được cái gì là thù hằn, dù nói thế nào, thì cô cũng xuất thân trong gia đình có giáo dục chính thống, quan niệm cũng không đồng nhất với Nhan Phương, Thích Viễn Sơn. Đối với thiện và ác, thị và phi, cô cũng có những tiêu chuẩn của riêng mình, nếu cô thực sự không tìm được nguyên nhân cái chết của sư phụ, thì cũng không phân biệt nổi thiện ác mà sẽ giận cá chém thớt với Mạc Ngôn.
Trong lòng phụ nữ không có thù hằn, chỉ có đôi lúc nhẹ nhàng lơ đãng, hay là sự tò mò gì đó...
- Mạc Ngôn, cái anh luyện cũng là công phu gia truyền sao?
Mạc Ngôn nói:
- Cứ cho là như vậy đi, từ nhỏ đã học cũng những người ở trong thôn, là kỹ năng của nông dân.
Tô Cận lại nói:
- Có thể nói cho tôi biết, anh là người của môn phái nào?
Mạc Ngôn cười nói:
- Toàn là kỹ năng của những người nông dân, nào có môn phái gì đâu.
Hắn thuận miệng ứng phó Tô Cận, trong khi vẫn đang tập trung chú ý lên người đàn ông tri thức kia.
Người này không giống như là đang đợi người, uống xong tách cà phê, không đợi người phục vụ mang tiếp một tách nữa, liền đứng dậy tính tiền.
Mạc Ngôn thấy anh ta rời đi, cũng lập tức đứng dậy định đuổi theo, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của anh ta.
Chỉ cần nhớ được dáng người, thì dù có đi đến chân trời góc bể, cũng không chạy thoát khỏi cảm ứng của Mạc Ngôn.
Sau khi người tri thức đó rời đi, lái xe của Tô Cận lái xe khá chậm, Mạc Ngôn cũng ngượng ngùng bước đi, nói chuyện với mấy cô chân dài.
Sau cuộc nói chuyện này, quan hệ của hai người cũng gần hơn một chút.
Trong lúc nói chuyện, tâm hồn Mạc Ngôn nhìn vào tấm bản đồ thành phố, sau đó chuyển sang ghi nhớ bóng dáng người đàn ông tri thức kia, luôn chú ý đến hướng mà anh ta đi.
Sau khi người đàn ông kia đi ra cửa, đi rất nhanh, hẳn là đã lên xe.
Anh ta đi dọc theo hướng đông phố Cát Hòa, đi qua đường Trường Dương, đường Hợp Thình, đại lộ Thủy Dương, cuối cùng dừng lại ở quảng trường 1/5.
- Mạc Ngôn, tài xế của tôi tới rồi, có muốn tôi đưa anh về không?
Mười phút sau, lái xe của Tô Cận cũng chạy tới nơi, dừng xe bên ngoài quán cà phê.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không cần đâu, tài xế của cô sẽ nhận ra tôi, nếu biết tôi và cô gặp nhau, không tránh khỏi hiểu nhầm. Hơn nữa, tôi lái xe tới đây, đang để ở bãi đỗ xe gần đây.
Tô Cận cũng chỉ là khách khí thế thôi, cô cũng không muốn để lái xe thấy mình đi cùng Mạc Ngôn, cái gọi là lòng người khó đoán, ai biết là lái xe có đi nói huyên thuyên với người khác hay không.
- Cũng được, vậy tôi đi trước.
Cô đeo kính râm, đi ra khỏi quán cà phe.
Chờ Tô Cận rời đi, Mạc Ngôn lập tức rời khỏi quán, đi tới bãi đỗ xe.
Trên quảng trường 1/5, người đàn ông tri thức đang bước đi không nhanh không chậm.
Sau khi nhận được một tin nhắn ngắn, anh ta mới bước nhanh hơn, đi đến một nhà khách ở phía nam của quảng trường 1/5.
Đây là một nhà khách tư nhân, nằm sâu trong một ngõ nhỏ, những người ở đây đều là những vị khách chán nản hoặc một vài ca sĩ lang thang.
Người đàn ông tri thức kia bước vào nhà khách, phục vụ lạnh lùng nói: ông chủ mà anh đang tìm, anh đi thẳng lên tầng hai.
Lên lầu hai, người đàn ông tri thức đi đến cửa phòng 202.
Cửa bị người ta mở ra từ bên trong, xuất hiện tại cửa là một người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi.
Nếu Thích Viễn Sơn cùng Lộ Lương ở trong này, lập tức liền nhận ra người này chính là Tống Thanh Viễn, chẳng qua hắn lúc này bộ dạng hơi có thay đổi, đầu tóc rối bời, vẻ mặt đầy râu ria, nhìn qua giống như là một lữ khách lang thang.
Người nọ thấy Tống Thanh Viễn, lập tức thấp giọng nói:
- Ông chủ, bên Cửu Phật đều đã an bài tốt, ngài hiện tại liền qua sao?
Tống Thanh Viễn nhíu nhíu mày, nói :
- Vào rồi nói chuyện .
Nói xong, cho người kia vào phòng, lại nói:
- Nói với ngươi bao nhiêu lần , tai vách mạch rừng, làm sao ngươi cứ luôn nôn nôn nóng nóng ?
Người nọ không dám cãi, chỉ biết vâng lời gật đầu.
Tống Thanh Viễn cầm lấy bao thuốc trên bàn châm một điếu, đang muốn nói chuyện, lông mi bỗng nhiên lại cau chặt.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông vừa đến hồi lâu, ánh mắt ngưng trọng, lại có chút nghi hoặc.
Người nọ bị hắn nhìn lông tóc dựng đứng, rồi lại không biết chuyện gì xảy ra...
Một lát sau, Tống Thanh Viễn trầm giọng hỏi:
- Trên đường đi ngươi có tiếp xúc qua người nào không ?
Người nọ không hiểu ra sao, nói :
- Không có, tôi từ Cửu Phật sơn thẳng tới đây, dọc theo đường đi không tiếp xúc cùng bất luận kẻ nào.
Tống Thanh Viễn lại nói:
- Vậy có gặp được chuyện gì kỳ quái hay không?
Người nọ cẩn thận nghĩ lại chỉ chốc lát, lắc đầu, khẳng định nói :
-Không có, cả chặng đường gió êm sóng lặng, không có bất kỳ chuyện kỳ quái!
Tống Thanh Viễn nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, vẫn chưa phát hiện có dấu hiệu nói dối, khẽ mĩm cười nói:
- Không có là tốt rồi... Cẩn thận căng được thuyền vạn năm, Uyển Lăng… cái chỗ này làm chậm của ta một bước, ta không muốn ở Cửu Phật sơn lại bị lỡ một lần!
Người nọ nói :
- Ông chủ, hai ngày trước ông còn nói phải rời khỏi đại lục sao lại chợt nhớ tới muốn đi Cửu Phật sơn?
Rời khỏi đại lục?
Tống Thanh Viễn hơi hơi híp mắt, nếu có thể nói, thật sự hắn đã tính toán rời khỏi đại lục sau vụ ở thôn dân tộc, nhưng toan tính việc không chỉ có thất bại trong gang tấc, còn tổn thất Chu Lâm, trợ thủ đắc lực đi theo chính mình nhiều năm nhất, điều này làm cho hắn đau lòng không thôi. Hơn nữa cục quốc phòng uy hiếp ít nhất ở trong vòng mười năm, hắn không được tiếp tục bước trên mảnh đất này, nhưng người trong giang hồ thân không dứt ra được, mấy ngày hôm trước truyền đến một tin tức, khiến cho hắn không thể không mạo hiểm dù bị cục quốc phòng phát hiện, phiêu lưu ở lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 208: Đàn mèo trên phố
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Ngoài ra, cho dù Tống Thanh Viễn hiện tại rời khỏi đại lục, cũng gặp phải một chút phiền toái.
Chuyện thôn Dân tộc, không chỉ có tổn thất Chu Lâm, người mua mấy nhà khách cũng theo đó bỏ đi, hiện tại hơn phân nửa Tống Thanh Viễn ở trong tay cục quốc thổ bảo vệ, nếu bây giờ trở về , đối mặt bồi thường lớn, nếu lấy không ra khoản bồi thường này, hắn lại phải chịu người mua không chết không ngừng đuổi giết, nói thành thật mà nói, hắn cũng không phải thực sợ hãi. Nhưng kiến nhiều cắn chết voi, chung quy là một việc phiền toái.
Mà mấy ngày hôm trước truyền đến tin tức thật ra là một vụ kinh doanh, nếu làm thành công, tiền thù lao đoạt được vô luận là bồi thường, hay là tìm một chỗ Đông Sơn tái khởi, đều dư dả.
Cân nhắc mãi, hắn cuối cùng quyết định lưu lại, tính toán làm xong cuộc trao đổi này sẽ rời khỏi đại lục.
- Có một số việc không nên hỏi thì ngươi không nên hỏi, nhớ kỹ bổn phận của mình...
Tống Thanh Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua người nọ.
Người tri thức nọ cười gật đầu.
Tống Thanh Viễn nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói :
- Được rồi, ngươi có thể đi!
Người tri thức nọ gật đầu nói:
- Vâng, ông chủ !
Nói xong, hắn xoay người đi mở cửa phòng, nhưng lúc này, mũi chân Tống Thanh Viễn bỗng nhiên điểm một cái, thân hình quỷ dị lướt đến phía sau hắn, một chưởng chém vào trên cổ của hắn.
Chỉ nghe Rắc một tiếng vang nhỏ, cổ người tri thức lập tức bị bẻ gẫy, không một tiếng động liền ngừng thở.
Tống Thanh Viễn nâng thân hình người nọ, chậm rãi đặt trên mặt đất.
Lập tức, hắn cẩn thận tìm tòi quần áo người tri thức, thậm chí cả quần lót cũng chưa buông tha.
Một lát sau, trừ ví cùng hộ chiếu và một ít đồ gì đó, Tống Thanh Viễn cũng không có gì phát hiện
Hắn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói:
- Không giống như là bị người mua chuộc, chỉ sợ là trong lúc vô ý bị người ta theo dõi...
Người tri thức vừa vào cửa, Tống Thanh Viễn liền phát hiện thủ hạ theo chính mình ba năm này, trên người đúng là nhiều hơn một hơi thở không hiểu.
Loại hơi thở này cực kỳ khó hiểu, nếu không phải Thi Sát trên người người tri thức là Tống Thanh Viễn đích thân gieo xuống, là tử mẫu sát trong đích tử sát, Tống Thanh Viễn cũng chưa chắc có thể phát hiện được hơi thở này.
Tống Thanh Viễn không thể giống Mạc Ngôn, chỉ bằng tâm nhãn có thể phân biệt khí vạn vật, nhưng Tống gia tổ truyền tử mẫu sát cũng cũng không phải bình thường, người bị hắn gieo xuống tử sát, hơi thở cùng mẫu sát luôn tương liên, có thể nói đồng khí, hơi thở gì từ bên ngoài đến đều có thể bị mẫu sát cảm ứng được. Nhất là mẫu của tiểu tử này là do Thi Sát luyện chế, khí này trong veo, không như ngoại vật, cảm ứng liền vo cùng rõ ràng.
Bởi vì tu vi không đến, Mạc Ngôn lưu lại ấn ký trên người người tri thức nọ đều không phải là tuyệt đối trong veo, nhiều ít còn có chứa một tia hơi thở tự thân, loại ấn ký này nếu là trên thân người khác, Tống Thanh Viễn cho dù cái mũi chó dài quá cũng không cách nào phân biệt được, nhưng trùng hợp chính là, ấn ký Mạc Ngôn lại ở trên người người nọ, bởi vì nguyên nhân tử mẫu sát, Tống Thanh Viễn trước tiên liền cảm ứng được loại hơi thở không hiểu từ bên ngoài đến này.
Gia Cát Lượng cả đời cẩn thận, Tống Thanh Viễn không phải Gia Cát Lượng, Khổng Minh, nhưng nói đến cẩn thận, hắn tuyệt đối là nhiều người không bì kịp!
Khi hắn nhìn ra kỳ quặc, trong lòng đã kinh hãi và lại e ngại, tưởng người của cục quốc phòng tìm tới cửa.
Cái gọi là lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, kết quả chính là, hắn căn bản sẽ không có thời gian tìm cái tham đề trong đầu, mà là trực tiếp giết chết người tri thức kia, cắt đứt manh mối này.
Tuy rằng hắn cũng biết, khả năng người đồ đệ phản bội mình không lớn nhưng một vạn không sợ chỉ sợ vạn nhất, tai hoạ ngầm một khi thò đầu ra, đối với loại người đầu đao liếm máu nha hắn mà nói, phương thức tốt nhất chính là trực tiếp dập tắt, mà không phải là tìm cái để hỏi, hồ đồ đi truy tìm nguồn gốc tai hoạ ngầm.
Sau khi giết chết tên đồ đệ, hắn vẫn chưa phát hiện đầu mối gì ở trên người này, vì thế lập tức đứng lên, không chút nào trì hoãn đem vật phẩm tùy thân cất vào trong bọc, sau đó từ cửa sổ chuồn mất...
Mạc Ngôn lái xe thẳng đến quảng trường 1/5.
Sắp tới gần giao lộ, hắn bỗng nhiên cả kinh.
- Làm sao có thể?
Cảm ứng về cuộc đối thoại của người tri thức nọ trong tâm linh một giây đồng hồ trước bỗng nhiên gián đoạn, loại biến hóa này tới cực kỳ đột ngột, người bình tĩnh như hắn, cũng nhịn không được bật thốt lên kinh hô.
Mạc Ngôn trong lòng rõ ràng, chỉ có một tình huống mới có thể khiến ấn ký gián đoạn, đó là mục tiêu bị gieo xuống ấn ký bỗng nhiên tử vong .
- Mục tiêu làm sao bỗng nhiên tử vong? Là ngoài ý muốn, hay là có nhân tố khác?
Mạc Ngôn trong lòng kinh nghi, lập tức nghĩ tới nhiều loại khả năng, nhưng hắn vạn lần không ngờ, mục tiêu tử vong hoàn toàn là từ chính bản thân hắn một tay tạo thành.
Chỉ có thể nói, trên đời này mọi sự vạn vật đều có sự huyền diệu, cho dù Mạc Ngôn từ trình tự sinh mệnh mà nói đã bao trùm chúng sinh, nhưng cũng không thể đều biết hết ảo diệu thế gian .
Hắn lập tức cho xe chạy nhanh hơn, đuổi tới quảng trường 1/5, sau đó dừng xe đứng ở ven đường, mở ra ý tứ bản ngã, cẩn thận tìm tòi.
Quảng trường 1/5 trước mặt có diện tích cực lớn, hắn tìm tòi khoảng nửa giờ, mới tìm được thi thể người tri thức kia ở trong một khách sạn trong hẻm nhỏ gần quảng trường.
Hắn lập tức đi tới khách sạn này, sau khi trình giấy tờ chứng minh, yêu cầu ông chủ khách sạn mở cửa phòng 202.
Ông chủ khách sạn thấy thi thể người tri thức kia, sợ tới mức nét mặt già nua trắng bệch, liên tục nói người nọ là tới tìm người, cũng không phải là khách của khách sạn.
Mạc Ngôn không để ý đến ông chủ kia, ngồi xổm người xuống, ở trong túi quần người tri thức nam lôi ra vé xe đi cao tốc từ thành phố Nhạc Dương tới thành phố Uyển Lăng, cùng với vé vào cửa Tự Miếu ở Cửu Phật sơn.
- Cửu Phật sơn?
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày...
Người tri thức nọ là bị người ta đánh gảy cổ mà chết, người ra tay thân thủ sắc bén, lực đạo chia ra không nhiều lắm, phát ra mạnh không ít, hiển nhiên là rất có bản lĩnh.
Mạc Ngôn ngắm nhìn chung quanh, căn phòng trước mắt này rất là sơ sài, ngoài thi thể người tri thức, hung thủ cũng không để lại dấu vết của hắn.
Mạc Ngôn chú ý thấy, trên giường cũng không có dấu vết người ngủ, ngược lại ở góc sáng sủa cạnh cửa bày một tờ giấy dài và hẹp, mặt trên bày một cái gối đầu, bởi vậy có thể thấy được, hung thủ cực độ cẩn thận, từ sau khi vào ở, đã lên phương án và kế hoạch tháo chạy .
Xem chỉ chốc lát, Mạc Ngôn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Âm.
Hắn cũng không phải muốn đưa cục diện rối rắm này giao cho Đỗ Tiểu Âm xử lý, mà là muốn thông qua nàng đưa tin tức truyền cho người của cục quốc phòng.
Đỗ Tiểu Âm khó hiểu nói:
- Đây là chuyện của hệ thống cảnh sát chúng ta, tại sao phải giao cho bọn họ?
Mạc Ngôn nói :
- Còn nhớ rõ chuyện ở thôn dân tộc không? Mới vừa phát hiện trên người thi thể này có dấu hiệu bất thường, chết cũng rất kỳ quặc, hẳn là người đã lọt lưới sau vụ thôn dân tộc động vào, các cô không thích hợp nhúng tay, vẫn nên trực tiếp giao cho cục quốc phòng thì hơn!
Đỗ Tiểu Âm nói :
- Tôi hiểu, tôi gọi điện thoại thông báo cho bọn họ!
Cúp điện thoại, Mạc Ngôn ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng, nói chuyện với ông chủ khách sạn :
- Ông chủ, không muốn gây ra phiền toái, hãy bảo vệ hiện trường tốt, đợi một lát có cảnh sát lại đây, ông hiểu rồi chứ?
Ông chủ liên tục gật đầu, chỉ hi vọng cảnh sát nhanh chóng lại đây, đưa thi thể trên mặt đất này đi.
Mạc Ngôn không muốn giao tiếp cùng người của cục quốc phòng, trước khi bọn hắn đuổi đến, hắn đã rời khách sạn.
Hắn xuyên qua quảng trường 1/5, hướng đến chỗ xe của mình dừng ở ven đường mà đi đến, còn chưa xuyên qua đường cái, liền thấy đoạn đường phía trước đã xảy ra vụ tai nạn ô tô .
Ước chừng bảy tám chiếc xe ở đó bị tai nạn liên hoàn, tông vào đuôi nhau, cũng may toàn bộ chủ xe đều không có gì đáng ngại, chỉ bị vết thương nhẹ, đơn giản là xây xát mà thôi.
Vụ tai nạn liên hoàn, tông vào đuôi xe đưa tới đông đảo người đứng xem, nhưng trọng tâm nghị luận lại không phải tai nạn xe, mà là nguyên nhân khiến tai nạn xe cộ này xảy ra.
- Tôi không lừa anh, chí ít có hơn một trăm con mèo, phần phật chạy qua mặt đường, cừ thật, dọa chết người!
- Hơn hơn một trăm con à, tôi thấy ít nhất có ba bốn trăm con, hơn nữa phần lớn là mèo đen...
- Thật sự là tà ma, trước đó vài ngày thôn dân tộc phát sinh ôn dịch, hai tuần lễ trước dưới Minh Viên có bảo tàng hiện thế, bây giờ lại có đàn mèo chạy khắp nơi... mọi người nói xem, không phải là thật sự sắp tận thế chứ?
Chủ nhân chiếc xe đầu tiên gây ra sự kiện tông vào đuôi xe liên hoàn, lúc này cũng mang vẻ mặt vô tội, không ngừng giải thích với người chủ xe khác đang níu lấy chính mình tính sổ, nói:
- Thật sự không nên trách tôi, tự nhiên chạy đến nhiều mèo như vậy, tôi cũng bị bất ngờ không phòng ngự được, không tin các anh xem máy ghi hình trên xe ...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 209: Thu làm hộ pháp
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Mọi người xúm lại xem. Mạc Ngôn nghe xong mấy lời, cảm thấy chẳng có gì thú vị liền đi đến màu đen QR của mình.
Ngay lúc đó, có người hét to:
- Nhìn kìa, đám mèo đó lại đến rồi.
Mạc Ngôn nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một đám mèo đen đang đi lại trên phố. Hắn đếm, tổng cộng có hơn hai trăm con. Từ một hẻm nhỏ túa ra như một đàn quạ đen, phố vắng tanh tối đen toàn mèo đen. Người nào mà yếu bóng vía chắc chắn sẽ bị dọa đến phát khiếp.
- Chuyện này quả có chút kì lạ. Thông thường mà nói, mèo không thích bầy đàn. Cho dù có kết thành đàn đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy con mà thôi. Một đám mèo đen nhiều như vậy đúng là có chút gì đó kì quái.
Nghe người ta nói và tận mắt chứng kiến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vừa rồi nghe người ta thao thao bất tuyệt, Mạc Ngôn cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì. Nhưng giờ sau khi đã tận mắt chứng kiến, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Kì lạ nhất là, đám mèo này có tính tổ chức rất cao. Sau khi đi qua phố, chúng không lộn xộn tách đàn mà vẫn ngay ngắn thành hàng cho tới khi vào “nhà”.
Trông bọn mèo kì lạ này, người đi đường vội rút điện thoại ra chụp tới tấp, có người còn hiếu kì theo chân chúng đi vào công viên.
Sau khi đợi đám mèo đen này đi khuất, mọi người lại tiếp tục xôn xao với những câu chuyện của mình, chỉ khác là lần này sôi nổi hơn rất nhiều.
Lúc này, từ một hẻm nhỏ không hiểu sao lại xuất hiện một con mèo đen đi ra.
Con mèo đen này lông óng ả, bóng mượt như nhung, dáng điệu thướt tha tao nhã khiến cho người ta liên tưởng đến một giống mèo Anh.
Nó thong thả đặt những bước êm ru trên phố.
- Nhìn kìa, chỗ này có một con mèo nữa.
Có người hô to một tiếng khiến mọi người đều dán mắt vào.
Con mèo hình như cũng nghe được tiếng hô to của người này, hơi nghiêng đầu, đánh mắt nhìn qua.
Ánh mắt của người này vừa lúc bắt gặp với con mèo đen, không khỏi hoảng sợ, lắp bắp:
- Con mèo này, con mèo…. Ánh mắt thật kì lạ.
Người đi cùng nghe thấy thế vội hỏi:
- Có gì mà kì lạ, sao tôi nhìn không ra?
- Anh không nhìn ra sao? Ánh mắt của con mèo này tính biểu cảm rất cao, tôi cảm giác được vừa rồi nó cười với tôi.
- Tôi nói câu này không phải. Anh về nhà uống thuốc cho rồi…. haha!
- Cậu mới cần phải uống thuốc ấy. Con mèo này rõ ràng là vừa nhìn tôi cười.
Trong lúc hai người mải mê tranh luận, con mèo đã băng qua làn đường dành cho người đi bộ, đi về phía công viên.
Lúc này, hình như nó cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn đã thấy con mèo này rồi. Linh cảm cho thấy nó có chút kì quái nên cũng đã ý thức quan sát.
Nhưng mặc cho Mạc Ngôn quan sát thế nào, nó cũng không để lộ thêm ra bất cứ một điều gì ngoài bộ lông đen mượt óng ả cùng dáng vẻ đạo mạo hơn những con mèo khác.
Con mèo quay lại nhìn Mạc Ngôn một hồi. Ánh mắt đầy mê hoặc.
Rồi tự nhiên, nó đổi hướng, tao nhã bước đến trước mặt Mạc Ngôn.
- Con mèo này quả nhiên là kì lạ.
Tuy rằng qua quan sát cũng không phát hiện được thêm gì nhưng Mạc Ngôn khẳng định, con mèo này chắc chắn không phải là một con mèo bình thường.
Mèo đen đứng trước Mạc Ngôn, ngẩng đầu, dùng ánh nhìn cổ quái nhất chăm chú nhìn Mạc Ngôn.
Đôi mắt của nó thật sâu thẳm, giống như một cái hồ nước sâu không thể nào thấy đáy.
Có lẽ bởi vì đôi mắt này mà ánh nhìn của nó thoạt đầu tưởng như u buồn xen lẫn với đôi chút nghi hoặc.
- Con mèo này sắp thành tinh rồi.
Trông thấy ánh mắt này, Mạc Ngôn trong lòng không khỏi có chút rung động, cho dù ánh mắt của lão nhân này cũng đã chăm chú soi lại con mèo. Mạc Ngôn mơ hồ nhìn ra một lão yêu từ trong núi bước ra.
Mèo đen lẳng lặng nhìn Mạc Ngôn. Trong chốc lát, bỗng nhiên tiến lên, ngửi ngửi gấu quần Mạc Ngôn, gật gật đầu rồi mới quay người rời đi.
Nhìn con mèo biến mất ở góc đường, Mạc Ngôn mới sực nhớ ra mình đã quên đóng dấu trên người con mèo.
Con mèo này quả thực đã cho hắn ấn tượng quá sâu sắc. Nếu như không phải người xung quanh đứng xem nhiều thì hắn đã bắt giữ con mèo này đem về nhà “nghiên cứu” rồi.
Trong khoảnh khắc, cái đầu đang luẩn quẩn những ý nghĩ mơ hồ của hắn bỗng nhiên như vỡ ra được điều gì.
- Trời đất này e rằng sắp phải biến đổi rồi…
Hắn khẽ lắc đầu, mở cửa xe, ngồi vào.
Hắn có một cảm giác, những ngày tiếp theo, rất có khả năng hắn sẽ còn gặp một con mèo nào khác kì dị tương tự như con này.
Hoa mọc hai cành, mỗi cành một bông.
Lại nói Tống Thanh Viễn sau khi rời khỏi khách sạn, vì sợ bị người của cục quốc phòng nhận ra, không dám ngồi xe tới thành phố Nhạc Dương mà đành đi bộ cho an toàn.
Hai giờ sau, hắn đến một ga tàu điện ngầm ngoại ô, tính định lên tàu chuyển hàng đến Nhạc Dương.
Đây là con đường bảo đảm nhất mà hắn nghĩ tới. Xét đến cùng thì đây là đại lục chứ không phải Nam Mỹ mà hắn quen thuộc, dù là đi xe hay ngồi đường sắt cao tốc thì đều mạo hiểm cả.
Tống Thanh Viễn ngồi yên bên đường tàu, lặng lẽ hút thuốc.
Tren đường đi, hắn đã hỏi qua một ông lão. Đại khái phải tầm 6h mới có một chuyến tàu vận chuyển hàng hóa rời ga.
Còn nửa tiếng nữa mới đến 6h, hắn cũng không vội vàng, bình tĩnh ngồi vạch kế hoạch đi Nhạc Dương tiếp theo.
Lúc này, dọc theo đường sắt, một lão hòa thượng gầy gò đi tới.
Tống Thanh Viễn đưa mắt liếc nhìn lão hòa thượng một cái nhưng cũng không để ý.
Lão hòa thượng tuổi tóc hoa râm này phần nhiều là đi phổ độ cho chúng sinh phật tử, chân lượng lớn, trước giờ không giả xe ngựa tay quay bao giờ.
Nhưng mà hắn không để ý, lão tăng từng bước đi tới là đang hướng về phía hắn. Đến nơi, lão tăng dừng lại, lặng lặng nhìn thẳng vào mặt hắn.
Tống Thanh Viễn khẽ nhíu mày, hỏi:
- Lão hòa thượng, ông có chuyện gì thế?
Lão hòa thượng mỉm cười, bảo:
- Lão nạp còn thiếu một vị hộ pháp, không biết thí chủ có bằng lòng hay không?
Hộ pháp?
Tống thanh Viễn không nhịn được cười, nói:
- Lão hòa thượng, ông không phải tụng kinh nhiều quá thành ra đầu óc không được bình thường đấy chứ? Nể ông là người xuất gia, tôi không tính toán với ông.
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra tờ một trăm, đưa cho lão hòa thượng:
- Nếu như lão có chùa thì xem như đây là tiền hương khói của tôi. Còn nếu không, cầm lấy ăn một bữa chay ở Tạm Tịnh Trai không tồi đâu.
Lão tăng không chút khách khí nhận tiền nhưng vẫn không chịu đi.
Tống Thanh Viễn không muốn phiền toái thêm nữa, chỉ tận mặt lão hòa thượng này mà hỏi:
- Lão tăng này, rốt cuộc ông muốn làm trò gì?
Lão tăng cười bảo:
- Tống thí chủ, lão nạp lặn lội cả ngàn dặm xa xôi đến đây là để thu ngươi làm hộ pháp, dễ gì mà bỏ đi như thế.
Tống Thanh Viễn nghe thế, trong lòng kinh hãi, vội vàng đứng dậy, hỏi lại:
- Ông biết tôi là ai?
Lão tăng nói:
- Huyết mạch Tống thị, định cư ở hải ngoại hơn tám mươi năm nay. Tính từ đời Tống Vân Sơn trở đi thì ngươi là đời thứ tư con cháu của họ Tống, lão nói không sai chứ Tống Thanh Viễn?
Tống Thanh Viễn nheo mắt, lóe lên một tia nhìn sắc lạnh, nói:
- Ông hiểu biết đối với Tống gia tôi thật rõ. Dám hỏi, lão hòa thượng đây đến từ phương nào?
Lão tăng đáp:
- Bần tăng chỉ có một mình, không thân không thích, pháp hiệu Khuyết Nhất?
Khuyết Nhất?
Tống Thanh Viễn lục lại trí nhớ, tin chắc trước giờ mình chưa từng nghe qua pháp hiệu này, lại hỏi:
- Lão làm sao biết được tung tích của tôi?
Khuyết Nhất lão tăng nói:
- Người nhờ ngươi đi núi Cửu Phật là bạn cũ lâu năm với lão, lão nạp từ chỗ người đó biết được tin tức của ngươi.
Fuck… Tống thanh Viễn chửi thầm một câu sau đó nhìn chằm chằm vào lão tăng:
- Ông muốn thu tôi làm hộ pháp rốt cuộc là có ý gì? Người minh triết không nói tiếng lóng, chúng ta cứ thẳng thắn mà nói thật với nhau.
Khuyết Nhất lão tăng nói:
- Lão nạp không chỉ đến thu ngươi làm hộ pháp mà cũng là đến để tặng ngươi một tạo hóa mới.
Tống Thanh Viễn nhịn không nổi, giễu cợt bảo:
- Lão hòa thượng, người xuất gia không nói dối. Lão muốn tạo hóa cho tôi, vậy tôi hỏi lão loại tạo hóa này có trường sinh bất tử, thoát khỏi bể khổ, luyện thành chân khí được không?
Khuyết Nhất tăng sư không để ý đến vẻ nhạo báng của Tống Thanh Viễn, thản nhiên đáp:
- Trường sinh bất lão… chuyện này ngươi không cần phải nghĩ, còn thoát khỏi bẻ khổ với tuổi tác hiện giờ của ngươi thì cũng chưa muộn.
Tống Thanh Viễn ngẩn người, hỏi:
- Lão hòa thượng, lão không phải đang nói đùa đấy chứ?
Khuyết nhất lão tăng nói;
- Hiện tại có thể là nói đùa nhưng tương lai thì chưa chắc là không thể thành sự thật.
Yên lặng một lát, lại tiếp:
- Lão nạp nói thẳng với ngươi, Tống thí chủ, ngươi chắc đã nghe qua đạo cung Vân La?
Tống Thanh Viễn nhớ lại, một lát sau lắc đầu bảo:
- Chưa từng nghe qua chỗ này.
Khuyết Nhất lão tăng tiếp:
- Vân La là núi, là tên gọi rất lâu từa xưa kia, còn hiện giờ có một cái tên rất khó nghe là núi Hồ Lô.
Tống Thanh Viễn sững người, thốt lên:
- Chính là núi Hồ Lô trong công viên rừng Uyển Lăng kia?
Khuyết Nhất lão tăng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là chỗ đó. Xưa là Vân La, nay là Hồ Lô. Một thời từng được mệnh danh là đất thánh nhưng giờ lại có cái tên như vậy, thật khiến người ta thổn thức.
Tống Thanh Viễn lúc này cũng lơ mơ đoán ra được một vài điều.
Nói trắng ra, loại người như hắn đều là hậu duệ của tu sĩ thời cổ. Kế thừa tuy rằng chưa đứt mạch nhưng con đường đi ngày trước đã khó khăn tìm kiếm rồi. Hắn đi khắp nơi đào mộ, trộm xương, đơn giản là tìm về con đường đã đoạn tuyệt.
Đơn giản mà nói, hành động của hắn là không ngừng tìm kiếm khai quật những bản sao còn sót lại trên thế giới. Lần hắn khai quật mộ ở Châu Phi đã gây ra dịch bệnh cho hàng nghìn người, một bản sao khá thành công, không chỉ tìm được thi sát đã mất tích mà còn luyện thành công tử mẫu gây nên ở thôn dân tộc. Còn cái bản sao kia thì thất bại trong gang tấc, không bị người ta đoạt mất thì sau này cũng hữu dụng.
Khuyết Nhất lão tăng lúc này tuy rằng chỉ nói vòng quanh nhưng ngầm ý khinh thường Tống Thanh Viễn cũng đã lộ.
Nói ngắn gọn, đạo quan Vân La trong miệng lão hòa thượng đồng thời lại là một bản sao, hơn nữa còn là một bản sao cực kỳ có triển vọng.
Những thứ khác không nói, chỉ nói đến một vùng đất thánh của lão hòa thượng cũng đã đủ để nói rõ triển vọng của bản sao này rồi.
Thiên hạ đạo cung trăm nghìn tòa, có nơi nào dám nhận là thánh địa?
Mơ hồ nhận ra những điều này, Tống Thanh Viễn trong lòng biết, lão hòa thượng trước mắt này chính là mời mình đi đến cái nơi gọi là thánh địa.
Đương nhiên, Tống Thanh Viễn không chơi game online cũng không biết đạo là như thế nào. Nhưng nhưng suy nghĩ trong đầu hắn dùng thuật ngữ trò chơi diễn tả thì đại loại là như thế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 210: Đồng ý hợp tác
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Tống Thanh Viễn đã bị lay động hoàn toàn, nhưng cái gọi là hộ pháp thì khó lòng mà chấp nhận.
Mọi người cùng là hậu duệ Đạo Môn, về chuyện ở đạo cung Vân La mỗi bên có một yêu cầu riêng cũng là sở hữu riêng, ngươi dựa vào đâu mà áp đặt ta?
Hắn thấy trong lòng khó chịu, bèn bảo:
- Lão hòa thượng, hợp tác không vấn đề nhưng đã là hợp tác thì nên dựa vào thành ý. Lão muốn thu tôi làm hộ pháp liệu có tự đề cao mình quá không?
Yên lặng một lát, lại tiếp:
- Theo cách nói của ông, người của đạo quan Vân La chỉ có ông biết. Tôi tạm thời tin ông. Ông đòi quyền chủ đạo cũng không có gì đáng trách. Tôi có thể chấp nhận, nhưng đây chỉ là tạm thời. Làm xong chuyện này, ông đi con đường dương quan của ông, tôi đi cây cầu độc mộc của tôi . Còn cái hộ pháp gì đó, ông thay người khác đi.
Khuyết Nhất lão tăng haha cười, nói:
- Tống thí chủ, hộ pháp ngươi vừa nói đơn giản chỉ là một mánh lới, còn ý ngươi trong lòng ta đã rõ. Rắn không đầu không được, dù là hợp tác cái gì thì cũng đều phải có chủ thứ. Cậu đã có thể hiểu được điều này thì những cái như hộ pháp cứ xem như gió thổi ngoài tai, mặc kệ nó thôi.
Tống Thanh Viễn nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi, nói:
- Cái này thì cũng khác gì.
Khuyết Nhất hòa thượng nói:
- Mất lòng trước được lòng sau. Hợp tác giữa cậu và tôi nếu đã phân chủ thứ vậy thì trong khi hợp tác, cậu nhất định phải nghe theo, không được tùy tiện lấy lệ.
Chưa dứt lời, Tống Thanh Viễn đã cắt ngang, trợn ngược mắt lên bảo:
- Lễ nào lão muốn tôi làm vật hi sinh, tôi cũng phải nghe sao?
Khuyết Nhất hòa thượng nói:
- Lão nạp sẽ không bắt cậu làm pháo hôi. Nếu cậu không tin, lão nạp có thể trước linh vị tiên tổ mà thề độc. nhưng cậu cũng không được phá vỡ hợp tác, bỏ dở giữa chừng, làm lính đào ngũ. Nếu không thì…
Nói tới đây, hắn ngập ngừng rồi khựng lại. Nhưng trong mắt thì đã lóe lên một tia nhìn sắc lạnh.
Tống Thanh Viễn cũng muốn thăm dò nội tình của lão hòa thượng này, bèn cười nhạt hỏi tới:
- Nếu không thì thế nào?
Lời nói đến mức này kỳ thực chính là thời gian để hai bên thăm dò. Hai người đều là hậu duệ Đạo Môn. Quy định là dựa vào chân tu để luận tôn ti. Nói hàng nghìn hàng vạn lần, sau cùng vẫn tránh không được chiến tranh.
Về việc này, hai người trong lòng sớm đã rõ.
Khuyết Nhất hòa thượng cũng không nhiều lời. Cà sa bỗng dưng không nổi gió mà dựng lên, thân hình gầy gò bỗng chốc lại hiện ra trước mắt Tống Thanh Viễn, tốc độ của nó nhanh tới mức người ta có thể nghe được tiếng gió bạt.
Tống Thanh Viễn trong lòng sớm đã có đề phòng nhưng cũng vẫn bị tốc độ của lão hòa thượng làm cho chóng mặt.
Từ khi luyện hóa được thi sát của lục địa Châu Phi, tốc độ và cường độ của hắn tăng lên đáng kể. Đặc biệt là tốc độ, ít nhất cũng tăng gấp đôi. Hắn tự nhận, cho dù hậu duệ Đạo Môn toàn thiên hạ có tụ tập lại thì chỉ luận về tốc độ, bản thân mình bét nhất cũng phải xếp thứ ba.
Nhưng mà lúc này, tốc độ của Khuyết Nhất hòa thượng đã khiến hắn phải suy nghĩ lại.
Tuy thế Tống Thanh Viễn cũng không hoảng. Dù tốc độ có nhanh đi nữa nhưng không đủ lực tấn công thì cũng đi.
Trông thấy bàn tay lão hòa thượng như cẳng gà khô hướng vào cổ mình, hắn chuyển thế chắc hai chân, giơ tay ra đỡ đòn.
Hắn theo dòng Thi Sát. Thể hình không dám nói là cứng như thép nhưng cũng không khác thép là bao.
Khuyết Nhất hòa thượng mỉm cười, nhưng trong đầu đã đoán được, tay phải đưa ra, chộp mạnh vào tay trái Tống Thanh Viễn.
Tống Thanh Viễn lập tức cảm thấy cánh tay truyền đến một lực mạnh mẽ. Sau một luồng gió sột soạt, cánh tay áo bị xé toạc thành từng mảnh tơi bời, tung bay phấp phới như cánh hồ điệp.
Cái gọi là người già sức không già, Khuyết Nhất lão tăng công lực thâm hậu khiến cho Tống Thanh Viễn cũng có chút bất ngờ. Nhưng theo như hắn quan sát thì cũng chỉ dừng lại ở mức này mà thôi, chưa thể đột phá được thế phòng thủ của mình.
Giơ ngang tay ra đỡ đòn công kích của lão hòa thượng, Tống Thanh Viễn liền tính kế phản công, cho lão già không biết trời cao đất dày này nếm mùi vị của đòn Thi Sát.
Nhưng ngay lập tức, mặt hắn biến sắc.
Sau khi Khuyết Nhất hòa thượng bị công kích đã thuận thế biến chiêu, nhẹ nhàng chuyển đòn về cổ họng của Tống Thanh Viễn.
Đạn này bắn ra nhẹ như mây gió nhưng vô hình lực thì cực lớn, dày đặc sát khí.
- Lão già này chẳng lẽ đã luyện được chân khí?
Tuy biết rõ khả năng này không lớn nhưng Tống Thanh Viễn khi chứng kiến vô hình lực này, mặt cắt không còn giọt máu.
Lúc nói thì chậm, lúc làm thì nhanh, hắn không kịp ngẫm nghĩ gì nữa. Dựa vào bản năng vội vàng quay đầu sang bên chừng 10cm, khó khăn lắm mới thoát được vô hình lực.
Đạo này thế lực bất trụy, một tiếng “pa” đã khiến Tống Thanh Viễn đứng sững sau một thân cây. Lá cây bay lả tả, trên thân cây lỗ chỗ những ổ gà.
Khuyết Nhất hòa thượng vẫn chưa buông tha. Thấy Tống Thanh Viễn sắc mặt kinh hãi, liền lập tức thu tay lại, dương dương tự đắc bảo:
- Tống thí chủ, một chiêu này của lão nạp thấy thế nào?
Tống Thanh Viễn nhìn mấy cái ổ gà lỗ chỗ trên cây, theo bản năng đưa tay lên sờ cổ của mình.
Da thịt mình cho dù có dày đến cỡ nào thì cũng không thể chịu được trưởng này.
Tống Thanh Viễn trong lòng đã rõ, tuy mình có Thi Sát hộ thể, đến lưỡi dao thông thường đều không thể khiến mình bị thương nhưng gặp phải loại vô hình lực này thì cũng đành bó tay. Cái gọi là một vật khắc một vật này, loại vô hình lực dương khí mười phần này chính là khắc tinh lớn nhất của Thi Sát.
- Thật không ngờ nội khí phóng ra ngoài… lão hòa thượng, ông làm thế nào mà được vậy?
Tống Thanh Viễn thấy Khuyết Nhất hòa thượng thu lại sát khí, thở phào nhẹ nhõm, rồi như không kìm được tò mò, mở miệng hỏi.
Khuyết Nhất hòa thượng cười, bảo:
- Tống thí chủ, cậu hỏi thế này là quá giới hạn rồi.
Tống Thanh Viễn nghe vậy, sắc mặt không khỏi bị nghẹn lại, biết mình đã phạm phải điều cấm kỵ lớn nhất trong Môn Đạo.
Đạo pháp ba nghìn, mỗi cái có một điều huyền diệu riêng nhưng anh có “huyền” của anh, tôi có “diệu” của tôi. Mọi người không thể làm chung cũng không thể hỏi han lẫn nhau. Đây là quy tắc đã được lưu truyền hàng nghìn đời, cũng là điều cấm kị. Tống Thanh Viễn vừa rồi vì hiếu kì mà đã thốt lên hỏi. Giờ đã bị lão hòa thượng nhắc nhở một câu chặn đứng nhưng lại khiến hắn có đôi chút xấu hổ.
Khuyết Nhất hòa thượng thấy hắn xấu hổ bèn đem chuyện xưa ra nhắc lại, cười nói:
- Tống thí chủ, nếu như ngươi thật lòng quy phục làm hộ pháp cho lão nạp, chuyện pháp môn này truyền lại cho ngươi có sao đâu?
Tống Thanh Viễn tuy có lòng tham nhưng cái mà người tu đạo chú ý chính là tư tưởng khoáng đạt và tùy duyên chứ làm gì có chuyện ép buộc?
Hắn lắc lăc đầu, nói:
- Lão hòa thượng, tôi vẫn câu nói đó. Hợp tác có thể còn những cái khác thì… Tốt hơn hết là ông nên tỉnh lại đi.
Khuyết Nhất hòa thượng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:
- Nói như vậy, chũng ta xem như đã đồng ý hợp tác?
Tống Thanh Viễn thấy lão già này nội công thâm hậu mà bản thân mình cũng khó mà cự tuyệt sức hấp dẫn của đạo cung Vân La, bèn láu cá bảo:
- Trước khi chuyện ở Vân La kết thúc, tôi đều sẽ nghe lời ông. Có chuyện gì, ông cứ trực tiếp dặn dò. Chỉ cần không phải là đem tôi làm vật hi sinh, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ!
Khuyết Nhất hòa thượng haha cười, bảo:
- Thế thì tốt, tốt,…. Tống thí chủ, ngươi sẽ không vì quyết định ngày hôm nay mà cảm thấy hối hận chứ.
Tống Thanh Viễn nói:
- Lão hòa thượng, hãy bớt sàm ngôn đi, giờ cách ngày mười lăm tháng sau còn những hơn bốn mươi ngày, tôi cần phải chuẩn bị những thứ gì?
Khuyết Nhất hòa thượng nói:
- Mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội. Những chuyện cần lão nạp đã sắp xếp cả rồi, ngươi không cần quan tâm.
Tống Thanh Viễn nói:
- Chẳng lẽ giờ chúng ta ngồi không chờ đợi à?
Khuyết Nhất hòa thượng cười nói:
- Cũng không hẳn là đợi không. Nhân dịp nhàn rỗi này, chi bằng ngươi cùng lão nạp đi một chuyến đến Cửu Phật sơn.
Tống Thanh Viễn nghe thế ngạc nhiên hỏi:
- Đi đến đó làm gì?
Hắn ban đầu chuyến này cũng muốn đến Cửu Phật sơn nhưng sau khi nghe đến Vân La kì lạ độc đáo, cái ý nghĩ về Cửu Phật sơn sớm đã bay lên chín tầng mây rồi.
Khuyết Nhất hòa thượng cười nói:
- Lão nạp là người xuất gia, miếu Như Vân trong Cửu Phật sơn là thánh địa nhà Phật, lão nạp đến đó chẳng phải là điều cố nhiên sao?
Tống Thanh Viễn “hừ” thầm một cái, tự nhiên thấy không thể tin được lời giải thích của lão hòa thượng.
Có điều cũng phải nói lại, dù sao cũng nhàn rỗi, cùng lão hòa thượng đến Cửu Phật sơn, nếu thời cơ thích hợp chẳng phải là sẽ hoàn tất được chuyện kinh doanh kia sao.
Liền đó, Tống Thanh Viễn lại nghĩ đến, người ủy thác của mình và lão hòa thượng này hẳn có quan hệ không thường. Lẽ nào lão hòa thượng đi Cửu Phật sơn cũng là vì hải ngoại kỳ trân?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 211: Vào tròng
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Hắn đang mải suy tư thì Khuyết Nhất hào thượng mở cái túi đem bên mình, lấy ra bộ quần áo để thay y phục trên người.
Mấy phút sau, một lão học giả khuôn mặt cũ kĩ đã xuất hiện đầy mới mẻ trước cái nhìn soi mói của Tống Thanh Viễn.
Khuyết Nhất hóa thượng thấy Tống Thanh Viễn vẻ mặt kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Giờ ngươi có thể gọi ta là giáo sư Đỗ Khuyết.
Tống Thanh Viễn giật mình, nói:
- Đây quả là một sự ngụy trang không tồi. Bỏ cái áo cà sa đi, chúng ta cũng thoát được sự chú ý của mọi người.
Khuyết Nhất hòa thượng lại nói:
- Đây không phải là ngụy trang gì. Đây là thân phận thật của tôi – Đỗ Khuyết giáo sư khoa lịch sử đại học Xương Nam.
Tống Thanh Viễn nghe vậy, không khỏi trợn mắt há mồm. Hắn lúc này mới chú ý tới, trên đỉnh đầu lão hòa thượng này không có sẹo!
Khuyết Nhất hòa thượng thấy hắn nhìn đỉnh đầu mình bèn vội lấy tóc giả ra đội:
- Đương nhiên, thân phận hòa thượng của ta cũng không phải là giả, không giống với hộ chiếu giả trên người ngươi. Độ điệp trong túi ta chính là bát kinh chân chính.
Tống Thanh Viễn nhịn không được nói:
- Hai cái thân phận thật, ông bận rộn lắm nhỉ?
Khuyết Nhất hòa thượng cười nói:
- Không phải bận. Khuyết Nhất tuy không phải giả nhưng chỉ tồn tại ở trên độ điệp. Bình thường vân du tứ hải, danh tính ấy xa vời. Chỉ khi nào cần thiết hắn mới xuất hiện.
Tống Thanh Viễn nghe vậy, trong bụng nghĩ thầm:
- Nếu như ta lấy thân phận giáo sư ấy truyền đạo tứ phương, chắc cũng không tồi.
Trời đêm thăm thẳm. Ở một nơi nào đó trong thành phố này, có người cũng đang cùng lúc bàn luận về đạo môn Vân La.
Chỉ có điều, so với sự thẳng thắn gãy gọn của Khuyết Nhất hòa thượng thì trận này nhạt đi rất nhiều, thậm chí có thể nói là đánh lừa đối phương.
- Trường Thanh, cậu nói trước giờ đều có hứng thú với huyền học. Tôi muốn hỏi, hứng thú này của ngươi là thật hay giả?
Thích Viễn Sơn chậm rãi nhấp ngụm trà, cười hỏi.
Trương Trường Thanh ngồi đối diện hắn, nghe vậy cười nói:
- Hứng thú nhất định là có, nhưng nói ra chắc ngài không thích nghe. Huyền học loại lý luận này trước giờ chưa từng được chứng minh qua, hứng thú của tôi cũng chưa tới mức sâu sắc.
Miệng hắn vừa nói xong như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy kì lạ.
Thích Viễn Sơn ban ngày điện thoại cho hắn nói là có chuyện cần bàn nhưng sau khi gặp mặt lại chần chừ không nói mà lại chuyển đề tài sang vấn đề huyền học.
- Không được chứng minh, cũng không có nghĩa là không tồn tại...
Thích Viễn Sơn hớp ngụm trà, thản nhiên nói.
Trương Trường Thanh cũng không tranh luận, cười hỏi:
- Thích lão, hôm nay ông tìm tôi rốt cuộc có sự tình gì?
Trương Trường Thanh nghĩ, loại đề tài này thật sự không có gì có thể tranh luận, nếu tích cực, đừng nói là cả đêm, thậm chí cả đời cũng tranh luận không xong cái đề tài này. Loại đề tài này chỉ cần hơi chút mở rộng, chính là tranh luận về duy vật và duy tâm, về đề tài này, có thể nói toàn sách là sách, hắn sao có thể tranh luận lại đây?
Hắn dẫn dắt đề tài rời đi, Thích Viễn Sơn lại bắt lấy, cười nói:
-Trường Thanh, tối nay tôi tới gặp cậu, hoàn toàn chính là vì huyền học.
Trương Trường Thanh ngẩn ra, lập tức nói:
- Chẳng lẽ Thích lão muốn xây dựng một học thuyết huyền học, cần nhân công hỗ trợ?
Thích Viễn Sơn ha ha cười nói:
- Huyền học chỉ có thể thảo luận ở trong phạm vi nhỏ, không cần phải làm thành cái gì mà huyền học học thuyết, không nên chọc người ngờ vực vô căn cứ.
Trương Trường Thanh khó hiểu nói:
- Vậy tôi có chút không rõ , xin Thích lão nói rõ...
Thích Viễn Sơn dừng một chút, tiếp lên đề tài vừa rồi, nói :
- Trường Thanh, cậu mới vừa nói huyền học chưa từng được người ta chứng minh, lời này không đúng.
Trương Trường Thanh nghe vậy, thật ra lại thấy hứng thú, nói :
- Thích lão, ông là nói... Về một thứ gì đó trong huyền học, thật ra là có thể chứng minh được à?
Thích Viễn Sơn cười cười, nói :
- Không những được chứng minh, hơn nữa bây giờ tôi có thể chứng minh cho cậu xem.
Trương Trường Thanh nhãn tình sáng lên, nói :
- Thích lão, không phải ông đang nói đùa chứ?
Thích Viễn Sơn cười mà không nói, nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đứng yên ở cách đó bảy tám mét.
Nơi này là một chỗ của Trương Trường Thanh. Bên trong phòng khách to như vậy, ngoài hắn cùng Thích Viễn Sơn. Còn có vài người nhân viên phục vụ.
Trương Trường Thanh thấy thế, trong lòng hiểu ý. Lập tức đuổi mấy nhân viên phục vụ này ra khỏi phòng khách.
Thừa dịp khi hắn nói chuyện, Thích Viễn Sơn đem một khối ngọc bội màu trắng vào lòng bàn tay, sau đó yên lặng điều tức...
Ngọc bội này trên thực tế là một phù khí, là một món đồ phù khí uy lực lớn nhất tổ sư nhất mạch của hắn truyền xuống. Thích Viễn Sơn được cái phù khí này đã hơn ba mươi năm, lấy huyết tế luyện, hằng ngày hằng đêm săn sóc ân cần. Không dám hơi có chút lười biếng. Cái phù khí này có thể tự hành hấp thu thiên địa linh khí, chuyển hóa thành cực khí lạnh, chỉ cần tế luyện thích đáng, cho dù không có chân khí, cũng có thể mượn khí lạnh cái phù khí này. Nhưng mà thiên địa linh khí loãng, loại khí lạnh này tích tụ cực kỳ khó khăn, ước chừng mỗi mười năm, mới có thể hình thành mười hai đạo khí lạnh. Đối với Thích Viễn Sơn mà nói, đây là bảo bối hắn cất giấu, ba mươi năm qua, ngoài vài lần đối mặt sống chết, hắn cơ hồ không sử dụng đến cái phù khí này. Tính ra, lúc này trong phù khí đã tích tụ chừng hai mươi lăm nói khí lạnh.
Hiện tại, hắn muốn dùng cái phù khí này. Đến lôi kéo Trương Trường Thanh nhập cục.
Trương Trường Thanh đuổi nhân viên phục vụ đi, xoay người, cười nói:
- Thích lão, bây giờ không có người ngoài, làm vãn bối đã phải mỏi mắt mong chờ rồi.
Thích Viễn Sơn ha ha cười, nói :
-Trường Thanh, tôi phải nhắc nhở cậu, tiếp theo cậu sẽ thấy cũng không phải là ma thuật, ngoài ra, sau khi xem xong, cũng xin cậu không nên truyền ra ngoài.
Trương Trường Thanh gật đầu nói:
-Đây là đương nhiên.
Thích Viễn Sơn lại nói:
- Trường Thanh, đem chén trà trước mặt cậu tới...
Vì chứng minh đây không phải ma thuật, hắn cố ý muốn sử dụng chén trà Trương Trường Thanh vừa rồi đã dùng qua.
Trong chén trà, còn có nửa chén trà xanh, Trương Trường Thanh cầm lấy cái chén, đưa cho Thích Viễn Sơn.
Thích Viễn Sơn tiếp nhận chén trà, nói :
- Trường Thanh, cậu lại nhìn cho kỹ .
Nói xong, hắn chìa tay phải, nhẹ nhàng vòng nắm chén trà, đồng thời động đến phù khí, khuấy động khí lạnh.
Trương Trường Thanh thấy rõ ràng, lòng bàn tay Thích Viễn Sơn bỗng nhiên nổi lên một đám sương mù màu trắng mắt thường có thể thấy được, sương mù dày này bốc lên, cho dù còn cách một mét, cũng có thể cảm nhận được cảm giác lạnh đến xương...
Trương Trường Thanh trừng to mắt, nhịn không được rùng mình, đồng thời trong lòng kinh hô, điều đó không thể nào!
Nhưng mà sự thật ngay tại trước mắt, từ lúc có sương trắng dày, chỉ hai ba giây đồng hồ sau, nước trà trong chén trà đã bị đông thành băng tuyết.
Lập tức, cái chén Bạch Ngọc như vách tường chịu đựng không nổi sương mù xâm nhập, một tiếng tách liền vỡ ra!
Trương Trường Thanh nhịn không được thở nhẹ ra.
Nhưng mà, đây chính là chút tài mọn, Thích Viễn Sơn muốn dẫn hắn nhập cục, tự nhiên sẽ không qua loa chấm dứt như vậy.
- Trường Thanh, đây không tính cái gì, cậu lại xem tiếp nhé!
Thích Viễn Sơn mỉm cười, bỗng nhiên chỉ một ngón tay, một tia sương mù mầu trắng ngà tựa như mủi tên nhọn từ đầu ngón tay hắn bắn ra, làm cho mấy bình hoa cách vài mét bị vỡ nát!
Trương Trường Thanh quay đầu nhìn lại, đã thấy kia bình hoa không chỉ có bị vỡ nát, hơn nữa trên những mảnh nhỏ sương mù lượn lờ, trải qua rét căm căm, đúng là lại vỡ nát vụn, hóa thành những mảnh như móng tay …
Trương Trường Thanh há to mồm, ngơ ngác nhìn một cái bình hoa cực đại vỡ thành những mảnh đồ sứ đầy đất, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Loại hình ảnh do lực đánh vào hết sức mạnh, nháy mắt liền phá vỡ quan niệm của hắn, phá hủy nhận thúc của hắn..
Thích Viễn Sơn thấy hắn rung động nói không ra lời, trong lòng hơi hơi đắc ý, khóe miệng hiện ra một nét cười thoáng hiện che dấu vô cùng tốt.
Sau một lúc lâu, Trương Trường Thanh tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần, xoay người nhìn về phía Thích Viễn Sơn, cười khổ nói:
-Thích lão, bây giờ tôi chỉ sợ phải gọi ông một tiếng lão thần tiên !
Thích Viễn Sơn cười to, nói :
- Trường Thanh, thôi đi, thôi đi... Một chút đạo pháp không quan trọng mà thôi, không dám làm hai chữ thần tiên đâu?
Trương Trường Thanh hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng đang phập phồng, thở dài:
- Đọc sách mười mấy năm, cũng lăn lộn ở trong xã hội chừng hai mươi năm, vốn rằng chuyện thiên hạ, người ta không biết tôi đã biết nhiều lắm, nhưng hiện tại mới biết, bốn chữ ếch ngòi đáy giếng này, nói đúng là nói tôi!
Thích Viễn Sơn đang muốn nói chuyện, đã thấy Trương Trường Thanh nghiêm sắc mặt, nói :
- Thích lão, tôi tin tưởng mục đích tối nay ông tới, tuyệt đối không chỉ có chỉ là vì triển lãm một màn này. Ông cứ việc nói thẳng đi, có sự tình gì cần tôi cống hiến sức lực ?
Trương Trường Thanh là hạng nhân vật khôn khéo, tuy rằng vừa rồi bị một màn kia chấn động tâm thần thất thố, nhưng lập tức liền bình tĩnh lại, bản năng đoán được, Thích Viễn Sơn đêm nay có ý đồ tuyệt đối không đơn thuần.
Thích Viễn Sơn nói :
- Chưa nói tới mức cống hiến sức lực... Trường Thanh, tối nay tôi tới tìm cậu, thật ra là tìm kiếm trợ giúp của cậu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R