Trên thế giới này, cũng đã trải qua hơn hai ngàn năm nếu tính năm công nguyên . Từ khi vua Tần Hoàng bên Tung Quốc tìm ra được phương pháp rèn luyện cơ thể để trở nên trường sinh bất tử thì lịch sử thế giới cũng đã giở sang một trang khác .
Từ đó, trên thế giới, hàng năm đều có những lưu phái mới ra đời, những lưu phái này, đều có một mục đích chung cuối cùng là “ trường sinh bất tử “ nhưng phương pháp lại hoàn toàn khác nhau . Tỷ như tu tiên coi trọng linh hồn, tỷ như tu võ coi trọng thân thể, tỷ như kiếm tu coi trọng sức sát thương, tỷ như thú tu coi trọng bản mạng linh thú ……….
Tuy có những lưu phái, vì không phù hợp hoặc quá khó khăn để tu luyện đã biến mất trong chiều dài lịch sử . Nhưng, cũng có một số lưu phái mạnh mẽ, được truyền thừa cho tới ngày nay .
Một trong những lưu phái đó chính là trận pháp, người tu luyện phương pháp này đều gọi là “ Trận Sư “ . Lấy Trận nhập đạo, phá toái hư không, thành tiên thành thần, vĩnh sinh bất tử ….
Trận pháp là một mặt hàng của Tung Quốc, xuất phát từ những thầy phong thuỷ cổ xưa nhất . Cho đến nay thì cái này đều đã được lưu truyền trên khắp thế giới, kể cả là Việt Quốc cũng không ngoại lệ . Tuy rằng ở đây tu võ vẫn chiếm đa số nhưng Trận Sư thì gia tộc nào cũng là có . Mang tính chiến lược trong gia tộc, bởi vì một Trận Sư pờ rồ còn khó kiếm hơn là Võ Thánh .
…………………………
Ánh sáng loé lên, Lâm Quân biết mình đã rơi vào trận pháp . Hắn không lạ gì cái này nên lập tức chuyển thân . Ý đồ thoát ra ngay khi trận pháp chưa thành hình .
< Đạp Tuyết Vô Ngân > .
Thân ảnh Lâm Quân mờ đi trong chốc lát, dưới chân nguyên khí băng dâng lên mãnh liệt, hai chân cơ hồ nhẹ như chim yến . Hắn lắc mình lao về phía sau .
_ Ầm .
Một tiếng trầm đục vang lên, không ngờ hướng Lâm Quân lao đi, từ khi nào đột nhiên mọc lên một cây cột đá to tổ bố chắn đường .
“ Nguy to “ . Lâm Quân nguy cấp trong lòng, tuy muốn chuyển thân lần nữa nhưng rất tiếc là các trận pháp đã thành hình . Các tia sáng màu trắng lúc đầu, chỉ trong giây lát đã hợp lại với nhau . Tạo thành một cái hình nón màu trắng bao bọc Lâm Quân lại chính giữa . Khi Quan sát thì Lâm Quân chỉ thấy, bốn phía của hình nón này đều có một cây cột, trên mỗi cột đều điêu khắc một hình những con thú quen thuộc . Gà trống, mèo tam thể, chó mực, heo nọc .
“ Sặc, đừng nói cái này là “ Cầm Thú Phong Ma Trận “ nhé, sặc thằng cha nào vì bắt anh mà chơi thủ bút lớn thế nhỉ “ . Lâm Quân âm thầm thắc mắc trong lòng, đồng thời đứng yên trong trận không dám nhúc nhích một chút nào . Đừng nhìn trận này có vẻ cùi cùi, nếu di chuyển sai một bước chắc chắn là chết không toàn thây . Trận pháp này chính là một trong những trận pháp nổi tiếng nhất Việt Quốc . Dưới Võ Thánh, lọt vào chỉ có chết .
…………………………..
_ Hắc hắc hắc, đúng là dính đòn rồi .
Thân ảnh mười người mặc đồ màu xanh lá hiện ra lập tức khi Lâm Quân rơi vào trận pháp . Cô gái dẫn đầu thấy tình thế trước mắt thì cười to nói . Giọng cười tràn ngập sung sướng .
Đoạn, cô gái quay qua chín người sau lưng nói :
_ Các trưởng lão, phiền các vị đứng vào bốn cây cột gia cố thêm trận pháp, phòng ngừa thằng nhóc bên trong chui ra . Riêng đại trưởng lão thì ở lại đây .
_ Vâng, tiểu thư .
Chín người đồng thanh cung kính hô rồi ai nấy đi thực hiện nhiệm vụ của mình . Chỉ thấy tám người bay lơ lửng trên bốn phía của trận pháp, bàn tay tạo thành những thủ thế riêng biệt, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú .
Trận pháp màu trắng đang vây khốn Lâm Quân đột nhiên biến thành bốn màu, lưu chuyển khắp nơi . Phân biệt là màu đỏ, màu vàng đất, màu tím và màu đen . Khỏi phải nói chính là thuộc tính lửa, đất, lôi điện và hắc ám .
_ Tiểu thư, thực ra chúng ta làm vậy để làm gì ? Võ Tinh Cung không làm khó chúng ta chứ ?
Đại trưởng lão mắt thấy trận pháp hoàn thành thì quay mặt sang hỏi cô gái, trong lòng lão khó hiểu không thôi . Tại sao phải mất công thế này chứ, nếu muốn hành hạ thằng nhóc này thì một mình lão đánh cũng ổn mà . Tại sao phải tốn công hao tổn nguyên khí tài nguyên xây trận pháp cơ chứ .
Cô gái được gọi là tiểu thư, nghe thế chỉ ẩn ý cười :
_ Đại trưởng lão, ngài nghĩ coi tại sao ta phải dùng trận pháp này, đồng thời bỏ hết thủ đoạn công kích, chỉ nâng cao thủ đoạn ảo ảnh …….
Đại trưởng lão nghe thế thì suy tư trong lòng, sau cùng, dường như nghĩ ra điều gì đó, lão run run nói :
_ Tiểu thư, đừng nói là …………….
_ Xem là đủ, đừng nói gì .
Cô gái cười cười, không trả lời thêm . Sau khi nghểnh tai nghe tiếng động dồn lập, à dồn dập từ xa truyền tới thì cười nói :
_ Có khách tới, chính là đám bạn và thuộc hạ của thằng nhóc . Đại trưởng lão, nhờ ngài nhé .
Cô gái nói xong đột nhiên bay thẳng lên, biến mất trong những cành cây . Hiển nhiên là nàng không có hứng thú với đám này . Sau khi chọn một cành cây thì nàng ta hứng thú lấy một cái màn hình ra, trên màn hình chính là Lâm Quân đang ngơ ngác đứng trong trận pháp …
…………………………..
_ Này, tiểu thư ………
Lão già chới với gọi theo nhưng thân ảnh tiểu thư đã biến mất . Lão già cười khổ rồi đánh mắt nhìn sang .
Chỉ thấy từ xa nhân số khoảng chừng hơn hai trăm người đằng đằng sát khí bước tới đây . Dẫn đầu chính là một cô gái trẻ đẹp và một tên che mặt . Phía sau chính là một đàn ma thú hùng dũng, sau nữa chính là một đội quân mặc giáp đen, súng AK vác trên vai .
_ Tên kia, ngươi đã làm gì Lâm Quân ?
Nhật Quỳnh bước tới trước, chính nàng là người nhìn thấy Lâm Quân bị vây đầu tiên . Sau khi suy nghĩ thì nàng chạy ngược lại tụ tập mọi người qua đây . Dù sao nàng biết sức một mình nàng thì không phá nổi trận pháp . Nhưng không ngờ khi đến đây thì chỉ thấy trên trận pháp xuất hiện thêm tám tên mặc đồ xanh đang niệm chú . Trước trận pháp thì thêm một tên đang chắp tay sau đít đứng nhìn .
Đại trưởng lão chưa kịp trả lời thì tên che mặt, tức là Ảnh Sát đi bên cạnh lên tiếng :
_ Nói nhãm làm gì, cứ tiến lên làm thịt lão thôi . Hừ, cái trận pháp rách, ta không tin nó vây được bang chủ .
_ Đừng đại ca, Lâm Quân còn bị vây mà . Nếu lão này giở trò gì thì sao .
Nhật Quỳnh vội vàng lên tiếng ngăn cản . Nàng sợ tên này làm gì Lâm Quân thì mệt .
_ Cô ngu hay giả vờ ngu thế . Cái này chính là “ Cầm Thú Phong Ma Trận “ . Cô có biết nó có biệt danh gì không ? “ Dưới Võ Thánh, rơi vào chắc chắn chết “ . Nếu chúng ta nhanh chân giết hết chín người ở đây thì bang chủ còn có một tia cơ hội, nếu không thì ……..
Ảnh Sát trầm giọng nói, hắn tuy tin tưởng Lâm Quân nhưng cái trận này cũng hung danh hiển hách . Trong quá khứ biết bao cường giả khi rơi vào trận này nếu không chết ở trong thì đều điên lên, thân tàn ma dại mà chết . Tuy cho tới nay chưa ai biết thủ đoạn của cái trận này là gì nhưng có chứng minh trước đó thì Ảnh Sát cũng không khỏi lo lắng .
_ Cầm Thú Phong Ma Trận . Mau tiến lên .
Nhật Quỳnh nghe thế thì cũng đồng ý theo như lời của Ảnh Sát, vội vàng ra lệnh cho đám người sau lưng đánh tới . Trong lòng gấp gáp không thôi .
_ Anh em, bang chủ cần chúng ta . Tiến lên .
Ảnh Sát cũng nói vọng ra sau ra lệnh . Hắn cũng lo lắng không kém .
Còn lão già đại trưởng lão nãy giờ đứng nghe thấy đám này liều thế thì đành cười khổ, chuẩn bị bật lĩnh vực lên để đánh nhau …
Hai phe nhân mã sát khí đằng đằng, chuẩn bị lao vào nhau . Tưởng chừng như sắp diễn ra một trận đánh hội đồng một vs hai trăm thì đột nhiên . Một khí thế toả ra từ trên trời, ép thẳng xuống đám người phía dưới . Khí thế dạt dào như biển, mang theo một địa vị chí cao thiên hạ .
Đám người phía dưới chỉ cảm giác không thể nào hành động được . Người run bần bật vội chống đỡ khí thế . Ngay cả đại trưởng lão sau khi bật lĩnh vực cũng không ngoại lệ . Trong lòng lão biết là Võ Tinh Cung đã ra tay .
“ Tất cả đứng im, ai hành động đừng trách ta độc ác … Có cái gì quý giá thì lập tức…….à nhầm………cứ đứng im đi…….không được di chuyển …….. “
Một giọng nói lập tức vang lên trong đầu mọi người . Gần như lập tức bọn lớp A2 đều nhận ra đây là giọng của “ Tứ sư phụ “ nên yên tâm hơn hẳn . Còn đám Thiên Long Bang tuy không biết là ai nói nhưng sau khi Nhật Quỳnh giải thích thì cả bọn đều đứng im, không xung động nữa .
Riêng vị đại trưởng lão sau khi nghe câu đó xong thì cũng thầm giật mình, trong lòng chắc chắn tám phần người tới chính là Võ Tinh Cung . Lão vội vàng chống đỡ khí thế, ý đồ lao ra ngoài bẩm báo cho “ tiểu thư “ .
Nhưng không cần lão phải di chuyển thì một giọng nói lại vang lên :
“ Ngươi là nhóc con của dòng họ Tôn Thất đúng không . Nếu như thế thì bảo con nhóc kia, khi nào tên Lâm Quân sắp phá trận thì lập tức tăng độ khó lên . Ngươi nghe rõ chưa ? “ .
Đại trưởng lão vội vàng gật đầu như gà mổ thóc . Lão tuy ngạc nhiên nhưng mà làm sao dám không đáp ứng đây . Tuy cùng là đẳng cấp Võ Thánh nhưng lão biết, Võ Tinh Cung chắc chắn có thể miểu sát một trăm thằng như mình .
“ Thế tốt, bảo con nhóc đó càng khó càng tốt . Đúng thực là các ngươi biết điều, ta đang nghĩ cho đệ tử khó khăn nào thì các ngươi lại mò tới . Hắc hắc hắc ……… “
Cầm Thú Phong Ma Trận . Sở dĩ gọi là cầm thú chính là biểu tưởng của trận này chính là lấy từ các loại động vật quen thuộc của Việt Quốc . Gà Trống thuộc tính Hoả, Mèo Tam Thể thuộc tính Lôi, Chó Mực thuộc tính Hắc Ám và Heo Nọc thuộc tính Thổ . Nhưng, ngoài ra, nó có tên là “ Cầm Thú “ bởi vì, thủ đoạn của nó còn hơn cả cầm thú ……………..
………………………………..
Lâm Quân đứng trong trận ngước mắt quan sát chung quanh, chỉ thấy màu trắng của hình nón đã thay đổi thành bốn màu riêng biệt . Ngay lập tức Lâm Quân hiểu rằng bên ngoài chắc chắn có người đã gia cố trận pháp . Trong lòng hắn thầm hô to “ bỏ mẹ rồi “ . Nhưng tính toán thì Lâm Quân hắn cũng không có cách nào khả thi .
Trận pháp thì xưa giờ hắn mù tịt, ở Địa Cầu làm quái gì có thứ gọi là trận pháp . Tuy rằng Lâm Quân hắn cũng biết tên gọi và cách phá của một số trận pháp đơn giản nhưng thực sự là hắn chả thông mấy cái này . Lâm Quân nhíu chặt lông mày, hay tay vuốt vuốt trán suy nghĩ tìm cách ra ngoài .
Đột nhiên, linh quang chợt loé trong đầu Lâm Quân . Hắn nhớ tới lão già “ Trần Như Nhộng “, chính là chủ nhân của U Ảnh Linh Hầu trước kia và là một lão già dâm dê mười phần . Lúc trước khi tóm được lão già đó thì Lâm Quân không giết, mà quyết tâm truy ra bí mật của lão .
Sau khi tra tấn gần cả hai tháng trời thì lão già cứng răng kia cũng đã chịu khai toàn bộ sự thật . Lão già này chính là một Trận Sư kiêm Nghiên Cứu Sư thuộc “ Long Tổ “ của Tung Quốc . Sở dĩ lão qua Việt Quốc chính là vì mục đích bắt các ma thú để nghiên cứu . Lão thì chỉ tinh thông trận pháp, và lúc đó tâm mang khinh địch nên mới bị Lâm Quân tóm được . Nếu như cho lão một chút thời gian bày trận thì chắc chắn, ngày hôm đó chính đám Lâm Quân mới là người lên bảng đếm số .
Nghĩ tới đây thì chợt Lâm Quân ngồi xuống đất, khoanh chân lại . Linh hồn thì vội tiến vào thế giới TLBB . Hắn nghĩ lão già kia là Trận Sư, chắc chắn sẽ phá được cái trận pháp này ra ngoài .
……………………….
Thế giới TLBB, Thuỷ Lao .
Thuỷ Lao trong thế giới TLBB chính là một nhà tù ở dưới nước . Từ khi đánh bại tất cả các tù nhân trong cái chốn này thì Lâm Quân cũng trưng dụng riêng cái nhà tù này cho mình sử dụng luôn . Hiện tại thì chỗ này chỉ có nhốt một người, chính là lão già Trần Như Nhộng .
Hiện tại thì lão già này chỉ bị phế mất võ công, còn các vết thương do tra tấn đã hết từ lâu . Chỉ thấy lão già này nằm vắt vẻo trên giường, vừa coi phim vừa ăn quà vặt . Bộ phim mà lão coi chính là Transformer : Vùng kín của chị Hằng . À nhầm Dark of the moon . Lão già vừa coi vừa xuýt xoa không thôi, nhất là tới những cảnh đánh nhau hoành tráng của hai đội Robot thì lão hú lên từng tiến quái dị, nom chừng có vẻ hứng thú lắm .
_ Vãi hàng, thì ra sắt thép cũng có thể biến hình thành như vậy .
Trần Như Nhộng hét lên đúng lúc Lâm Quân vừa hiện ra . Hắn không hiểu lão già này bị bệnh điên gì không .
_ Này, lão già, im mồm coi . Lão hét cái quái gì thế .
Lâm Quân thấy thằng già này vẫn không chú ý tới mình thì hắng giọng một cái .
Ngay lập tức Trần Như Nhộng định thần lại, nhìn về phía Lâm Quân . Sau khi thấy là ai đến thì cực kỳ khó chịu, nét mặt lạnh lùng không thèm nhìn . Đi về phía giường nằm xuống, giả vờ nhắm mắt .
_ Lão gia hoả, ngươi nên nhớ những thứ này là ai cho ngươi . Hừ, ngươi có tin ta lại tra tấn ngươi tiếp không ?
Lâm Quân thấy thế thì hừ lạnh một tiếng . Đúng là lão già này hơi biến thái, hơi dâm tặc, hơi cứng đầu . Nhưng mà dù sao lão cũng là con người, với cả chắc lúc này không làm gì được nên Lâm Quân cũng không xuống tay với lão . Thêm nữa vì áy náy tra tấn lão già này hai tháng nên Lâm Quân đều cho lão những ưu đãi lớn nhất . Tuy rằng lão già này ở tù nhưng thức ăn giải trí không thiếu, chỉ thiếu chính là tự do mà thôi .
Trần Như Nhộng nghe xong thì mở mắt ra, tuy vẻ mặt vẫn còn lạnh lùng và khinh thường nhưng lão vẫn hỏi :
_ Ngươi có chuyện gì nữa ? Không phải cái gì ta biết ta đều đã nói cho ngươi rồi sao ?
_ Lần này không giống . Ta cần lão giúp đỡ .
Lâm Quân lạnh lùng nói, trong mắt cũng hoà hoãn xuống . Tính toán là lão biết điều .
_ Giúp đỡ ? Ngươi thì cần một lão phế vật như ta giúp đỡ sao ?
Trần Như Nhộng ngạc nhiên hỏi . Lúc này lão đã bị phế võ công, nếu như không phải hàng ngày Lâm Quân đưa lão vài viên thuốc cường thân kiện thể thì chắc lúc này lão cũng mất hết sức rồi .
_ Ta cần lão dạy ta trận pháp .
Lâm Quân lập tức nói . Hắn cần chính là tri thức của lão già này .
_ Hửm ?
Trần Như Nhộng nghe thế ngạc nhiên trong chốc lát, sau cùng nói :
_ Ta không dạy .
_ Ừ, thế lão quên những thứ này đi được rồi nhé . Ta sẽ cho lão về lại chỗ cũ .
Lâm Quân cũng không ngạc nhiên, cười lạnh lùng nói .
_ Hừm, tuỳ ngươi .
Lão già không để ý . Thú thật tuy chỗ này sướng thật nhưng lão cũng chán lắm rồi, nếu không được nghiên cứu thì đối với lão cuộc sống này thật nhàm chán .
Lâm Quân hiển nhiên không biết được suy nghĩ của lão già này, nhưng hắn cũng đã định liệu trước nên nói :
_ Nếu như lão dạy ta, ta có lẽ sẽ trả tự do cho lão . Đồng thời khôi phục võ công cho lão . Nhưng mà ………………
_ Mà gì ?
Trần Như Nhộng nghe đến tự do thì thực hứng thú, chẳng qua Lâm Quân không nói hết nên lão vội hỏi .
_ Lão phải làm thuộc hạ cho ta ………
Lâm Quân nheo mắt nói . Công năng thu nô lệ của hắn, sau khi hắn lên tới Vip 7 thì cũng phát sinh biến hoá . Không những thu được người trong thế giới TLBB mà còn có thể thu người ở bên ngoài . Nhưng trước mắt danh ngạch chỉ có ba . Còn sở dĩ hắn đồng ý xuống nước với lão già này . Bởi vì sau khi xem xong bút ký của lão thì hắn cũng nhận định được rằng “ Lão già này, tuy biến thái . Nhưng chính là thiên tài trong thiên tài “ …..
…………………………………….
Phía ngoài,
Từ khi Lâm Quân khoanh chân ngồi xuống thì đã trải qua một ngày một đêm . Tám trưởng lão gia cố trận pháp đã buồn ngủ gần chết . Họ sợ rằng thằng nhóc này chơi giở trò, nếu họ mà bỏ tay ra biết đâu thằng nhóc này lao thẳng ra ngoài thì sao . Chính vì thế nên tám người đều tập trung tinh thần hết sức, trong lòng hô khổ không thôi . Trận pháp tuy rất nguy hiểm, nhưng mà lại là ảo trận . Bọn họ không dưới một trăm lần lấy ảo cảnh để công kích Lâm Quân . Nhưng phảng phất đều là đá rơi vào biển . Biến mất không tăm tích . Họ không biết là giờ này linh hồn của Lâm Quân đã trong thế giới TLBB rồi . Nếu không có linh hồn thì ảo trận chẳng là cái quái gì .
Phía ngoài nữa thì toàn bộ mọi người đều đã chờ chán gần chết . Cho dù là đám Đặng Tùng, cho dù là cô gái “ tiểu thư “ cho dù là Võ Tinh Cung ai nấy đều đã mất dần kiên nhẫn . Bọn họ cũng không biết Lâm Quân đang làm cái quái gì mà chỉ ngồi một cục . Không lẽ hắn đang ngồi thiền ……….
Chỉ có một số cô gái như Nhật Quỳnh, Nhật Hạ và Ngô Kim là lo lắng gần chết . Bọn họ không hiểu tại sao thời gian Lâm Quân càng ngồi lâu thì bọn họ càng rất là lo lắng ………
……………………………..
Cách đó khoảng một trăm cây số, trong một ngôi làng bỏ hoang .
_ Phong Tặc, ngươi có điều tra được cái gì không ?
Một thanh niên khí chất bá đạo, mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, quay sang hỏi đồng bạn bên cạnh .
Phong Tặc là một tên dáng người thấp, khuôn mặt lạnh lùng u ám, đôi mắt xếch như mắt chuột, nghe thế thì hắn liếm liếm cây đoản kiếm trong tay, nói :
_ Hoả ca, ta chỉ tìm được một chút dấu vết . Trần giáo sư như biến mất vào hư không, kể cả con Pet của lão cũng là như vậy .
_ Hừm, Phong Tặc, vậy còn các nghiên cứu thì sao ?
Hoả ca hiển nhiên không thích tên Phong Tặc biến thái này, nhưng cấp trên đã quyết định thì cũng bó tay .
_ À biến mất cả rồi, trước đó ta phát hiện được vài dấu chân của con người . Chỉ có điều ……..
Phong Tặc bỏ cây đoản đao xuống nói .
_ Điều gì ?
Hoả ca thắc mắc hỏi .
_ Nó không giống bất cứ một loại giày nào từng có trên thế giới này . Ta có thể nói là ta chưa từng thấy qua bao giờ . Hẳn là loại mới sản xuất đi .
Phong Tặc nhớ lại nói, hắn phát hiện ra một dấu giày của một thiếu niên, chỉ có điều trong dấu giày đó còn có một chữ “ Adidas “ không biết có nghĩa gì . Hắn nhớ hình như trên thế giới làm quái gì có tổ chức nào tên gọi kỳ lạ như thế . Chẳng qua nghĩ tới chữ này thì Phong Tặc ngờ ngợ mình đã nhìn thấy ở đâu đó .
_ Hừm, vậy chúng ta có thể về điều tra lại vậy .
Hoả ca nghe thế tỏ vẻ vô kế khả thi . Hắn quyết định quay về báo cáo cho tổ chức . Dù sao thời gian Trần giáo sư biến mất cũng đã khá lâu mà cấp trên mới phát hiện ra . Việc này không thể trách bọn hắn được .
_ Nhưng mà……ta chợt nhớ ra một chuyện ……hình như ta nhớ có một người có đôi giày như thế .
Hoả ca dặm bước đi, nhưng không ngờ Phong Tặc đột nhiên linh quang loé lên, gọi vọng lại .
_ Là ai ?
Hoả ca sửng sốt quay đầu hỏi .
Phong Tặc không nói, nở nụ cười mờ ám . Sau đó liếm một cái vào lưỡi của đoản kiếm . Máu đỏ tuôn ra đầy miệng hắn trông thật ghê người .
_ Chính là kẻ thù của ta ……
p/s : Được sự cho phép của Ad v i p t r u y e n mình vẫn post truyện Free tại diễn đàn này ( vì mình chợt nhận ra là các bạn cũng không thích đọc thu phí nhưng có lẽ số chương sẽ chậm hơn bên v i p t r u y en 30 chương )
_ Thằng ngu, ta đã bảo bao nhiêu lần rồi . Muốn phá “ Cầm Thú Phong Ma Trận “ thì phải tập trung tinh thần, không được suy nghĩ tới cái quái gì hết . Vì sao đầu óc ngươi cứ để đâu đâu thế ?
Trần Như Nhộng thở hổn hển hét lớn nói . Lão đồng ý dạy Lâm Quân trận pháp nhưng không ngờ thằng này lại “ ngu “ như thế . Đã trải qua mười ngày rồi mà thằng này vẫn cứ ngu ngơ, dậm chân tại chỗ . Kể cả định nghĩa trận pháp dễ nhất cũng chưa có thông được khiếu nào .
……………………
_ Trận pháp là gì ?
_ Ơ à, trận pháp hả . Theo nghĩa đen thì nó là một cái trận bỏ thêm ít pháp thuật, còn theo nghĩa bóng nó là …….là………..là…….à……..chính là các thứ sắp xếp thành một cái trận …….
_ Thế “ trận “ là gì ?
_ Ơ trận hả ……là……..là…..là……. cái trận …..hoặc đánh vần là trờ ân trân nặng trận …….
_ Đệch mịa, bố có dạy mày thế đâu ………
……………………
Lâm Quân đau khổ nhồi nhét một mớ thứ vào đầu như thú thật là một khiếu hắn cũng đếch thông . Đại khái là cho tới giờ hắn mới biết, bất kể muôn học gì ngoài thầy giỏi thì học trò cần phải có thiên phú . Nó bác đại tinh thâm đến độ phải giỏi lắm mới hiểu được . Nào là “ Càn Khôn “, “ Âm Dương “, “ Lưỡng Nghi “, “ Tứ Tượng “ …….bla…….bla . Thú thật là Lâm Quân chả hiểu cái quái gì, qua mười ngày rồi mà hắn chưa hiểu được chút nào .
Sau cùng thì Trần Như Nhộng cũng bó tay đầu hàng, lão chưa từng tưởng tượng được trên thế gian này lại có một thằng ngu như thế . Đồng thời trong lòng cũng hối hận không thôi . Nếu như lúc trước…..lão tiện tay bố một cái trận dễ nhất…..chưa chắc thằng ngu này có thể tóm được lão . Có khi hắn ra được không cũng là vấn đề …
_ Thôi, ta thua . Giờ dạy ngươi cách phá trận đơn giản nhất . Chính là tìm mắt trận .
Trần Như Nhộng thở dài nói . Lỡ hứa rồi thì giờ này làm sao thoát được, lão chỉ còn cách dạy thằng ngu này một vài cách phá “ Cầm Thú Phong Ma Trận “ đơn giản vậy .
_ Mắt trận ? Trận pháp có mắt hả ?
Lâm Quân ngơ ngác hỏi . Trận pháp còn có mắt nữa sao .
_ Im mồm, để tao nói .
Trần Như Nhộng điên tiết hét lên . “ Cả nhà mày có mắt, cả tông môn mày có mắt ấy, đờ mờ mờ “ .
_ Mắt trận chính là những thứ cung cấp sức mạnh để vận chuyển trận pháp . Trận pháp cho dù lợi hai tới mức nào thì nguồn cung cấp năng lượng cũng đều là mắt trận . Hay còn nói chính xác đó vừa là điểm mạnh cũng chính là điểm yếu của trận pháp . Nếu như ngươi có thể tìm được, và phá huỷ nó thì cho dù là trận pháp lợi hại cỡ nào cũng không vây khốn được ngươi .
_ Vậy làm thế nào để tìm được mắt trận ?
Lâm Quân gật gù tỏ vẻ hiểu hỏi lại .
_ Phương pháp bình thường chính là dựa vào tính toán, nếu như là ta thì ta có hơn một trăm cách để phá trận này . Còn ngươi thì ………
Trần Như Nhộng nói rồi ngập ngừng một lát, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lâm Quân khinh bỉ đã nói ra tất cả . Chính là “ mày ngu quá nên không học theo cách anh được đâu “ .
_ Ta thì sao ?
Lâm Quân hơi gấp nên cũng không đế ý, lập tức hỏi lại .
_ Thì chính là hên xui, lấy lực phá lực . Mắt trận thường thường đều nằm trong trận pháp . Nếu như là ngươi thì cứ hên xui đi, lấy cái gọi là ” súng “ và “ Boom “ của ngươi ném lung tung là được . Chỉ hy vọng trước lúc ngươi “ teo “ vì trận pháp có thể phá được mắt trận .
_ Ớ, thế còn cách nào không ?
Lâm Quân ngạc nhiên hỏi, thì ra phá trận còn chơi như này được . Nhưng mà Lâm Quân cũng để ý rồi . Lúc nãy hắn quan sát “ Cầm Thú Phong Ma Trận “ thì thấy nó hơi to, chưa chắc là phá được .
_ Có …..
_ Cách gì ?
_ Thì chính là ngươi có mắt thần, có thể nhìn hết điểm yếu của trận …….
………….
………….
………….
_ Sao lão không nói sớm . Có biết tao tốn tao nhiêu tiền trong mười ngày nay không ?
Lâm Quân điên tiết lao lên, lắc lắc đầu Trần Như Nhộng hét lớn .
…………………..
Bên ngoài,
Lâm Quân trở ra ngoài thế giới hiện thực mà trong lòng nhỏ máu không thôi . Thì ra là có cách phá trận dễ dàng như thế . Không ngờ hắn không nghĩ tới mà ngu ngốc đi cầu tù binh của mình . Đã thế cũng thôi đi, ai ngờ mới ở trong đó mười ngày mà tốn gần cả năm trăm triệu .
Sở dĩ hắn trong đó mười ngày mặc dù cái tinh thần lực của hắn chưa biến thái đến cỡ đó là do hắn đã cầu Tiểu Thần Đèn . Hoá ra thì Lâm Quân muốn trong thế giới TLBB bao lâu cũng được hết, nhưng nếu ở vượt quá mức tinh thần có thể chịu được thì phải trả tiền .
Nghĩ tới lúc hắn đưa tiền cho tên Tiểu Thần Đèn thì tên này còn đưa một ánh mắt kỳ quái như nhìn người ngu để quan sát hắn làm Lâm Quân tức tối không thôi . Hoá ra hắn ngu thật, có “ Mắt Thần “ mà không biết xài .
Cưỡng ép tức tối trong lòng, Lâm Quân đứng dậy mở mắt ra . Đồng thời không quên khởi động “ Mắt Thần “ .
Lúc này thì trận pháp bốn màu trong mắt hắn đã đổi khác, hắn có thể quan sát được những thứ khác lạ hơn . Ở giữa biên giới của bốn thuộc tính đã gia cố thêm đều là những điểm màu đen, hẳn là bốn thuộc tính kết hợp chưa được nhuần nhuyễn lắm . Thêm nữa lơ lửng trên đầu hắn chính là một cái dù, đúng chính là một cái dù dùng để che mưa . Chiếc dù này có màu trắng, nếu quan sát kĩ thì có hình dáng bốn con cầm thú được in trên đó . Khỏi phải nói thì Lâm Quân cũng biết cái này chính là “ mắt trận “ theo lời lão Trần Như Nhộng đã nói .
Vậy được rồi, mục tiêu, phá huỷ nó .
Lâm Quân hít sâu một hơi, lấy trong nhẫn ra một khẩu Bareet M107, đưa lên mắt ngắm . Khẩu súng này chính là hàng đã cải tạo từ Tiểu Thần Đèn . Uy lực mạnh mẽ hơn hẳn . Khẩu súng thường thì chỉ có thể giết được dưới Võ Tướng, nhưng khẩu của Lâm Quân thì cho tới Võ Thánh cũng bắn được . Chỉ có điều cái giá hắn phải trả chính là mười tỷ đồng tiền cải tạo, đã thế còn là trả góp tính lãi suất .
Nhưng như thế thì cũng không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng đã bán một số thứ cho đại sư phụ, kiếm thêm một mớ tiền rất khả thi . Với cả trước giờ Lâm Quân chưa có vũ khí nào nên hắn quyết tâm luôn, sau này sẽ lấy súng làm vũ khí của mình .
Hắc, trên cả cái thế giới này . Liệu có thằng nào vũ khí lạ như anh không . Có khi anh mày mở ra một lưu phái mới cũng chưa biết chừng .
Lâm Quân tự sướng thầm nghĩ, tay nâng súng lên . Mục tiêu chính là cây dù treo trên đỉnh đầu của hắn .
…………………………
_ Ế, thằng nhóc kia thức rồi . Anh em, cho nó biết tay .
Từ lúc Lâm Quân đứng dậy mở mắt chỉ mới có mười giây, lập tức tám tên trưởng lão đứng bên ngoài phát hiện ra lập tức . Một tên nhìn dáng người bình thường, điên máu hét lên .
_ Tốt, chơi chết nó .
Bảy tên còn lại cũng nghiến răng nghiến lợi đồng ý . Mẹ nó, làm các anh thức đã một ngày một đêm . Nếu như không hạ mày thì còn gì là danh dự nữa .
_ Lên, “ Cầm Thú Ảo Trận “ .
Tên dáng bình thường hét một tiếng, bàn tay chuyển đổi thủ thế . Miệng lầm rầm đọc thần chú .
Bảy tên còn lại cũng đều y chang, chắp tay miệng lẩm nhẩm .
Bằng mắt thường có thể thấy được, trận pháp bốn màu phía dưới đang chuyển động, bốn cây cột bốn phía đang lớn dần lên . Ngay cả cây dù trên đỉnh đầu cũng phát ra từ trận rung động, như hô ứng với tám người bốn cột .
Niệm được một lúc thì bốn cây cột cũng cao thêm gần mười mét, trở nên cực kỳ lớn, cây dù trên đỉnh đầu rung động ngày càng nhiều . Sau cùng, tám tên phía ngoài đồng thanh hét lớn .
_ Cầm Thú Ảo Trận, Phi Cầm Dã Thú, Chó Mèo Gà Heo, lấy tinh thần của chúng ta làm vật dẫn . Lấy nổi đau của chúng ta làm sức mạnh, lấy nguyên khí của chúng ta làm hiến tế . Cầm Thú…..xuất hiện đi …………
Tám tên vừa nói dứt lời thì giống như hư thoát cả người, vội vàng bay ra khỏi trận, ngồi xuống tại chỗ phục hồi nguyên khí . Lúc này thì đại trưởng lão đứng bên cạnh cũng vội bay tới, đứng trước mặt thủ hộ cho tám người kia . Đôi mắt chăm chú nhìn vào trong trận, trong lòng không biết tên nhóc con đó sẽ đối phó với chiêu mạnh nhất của trận pháp này như này ….
_ Hẳn là từ trước giờ chưa có ai thoát được thì phải .
Đại trưởng lão lẩm nhẩm một cái, trong lòng không khỏi tò mò .
……………………
_ Chậc, đệ tử yêu dấu, có gì đừng trách sư phụ con nhé . Cũng chỉ tại con thôi, cái này là đại sư phụ dạy dỗ con đấy . Ta chỉ thấy chết không cứu mà thôi, hê hê .
Võ Tinh Cung đứng trên một cành cây cao cao thấp giọng lẩm bẩm .
…………………….
_ Quân em, em cũng đừng trách chị ra tay tàn ác . Hừ hừ, ai bảo hôm bữa em dám đánh chị làm gì . Mặc dù em đánh không đau lắm nhưng chị vẫn thực tức tối nha . Xin lỗi, chị thù dai lắm .
“ Tiểu Thư “ nói xong nhét một quả nho vào miệng, đôi mắt hứng thú nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt .
……………………..
_ Ớ, chuyện gì thế này ?
Lâm Quân vừa ngắm súng, chưa kịp bắn thì trận pháp đã rung động mãnh liệt . Vì không ngắm được nữa nên Lâm Quân dứt khoát chờ tại chỗ, đợi xem bọn này có trò gì tiếp theo . Dù sao thì hắn gan hơi to, đã có “ Mắt Thần “ nên không sợ cái quái gì nữa .
Đợi một lúc thì trận pháp đã hết rung động, đột nhiên ánh mắt Lâm Quân trở nên hơi đau đớn . Hắn biết là do “ Mắt Thần “ phản phệ . Vì thế hắn vội tắt “ Mắt Thần “ đi .
Nhưng không ngờ, hắn vừa tắt đi thì trước mặt hắn hiện ra một thứ . Mà vừa nhìn thứ đó thì Lâm Quân đột nhiên giật mình hét lớn :
_ Ớ, Cầm Thú, hép mi ………….
Định nghĩa về Cầm Thú có vẻ hơi khó khăn . Nếu như nghĩa đen chính xác thì để nói về Phi Cầm, Tẩu Thú, tức là các loài động vật bay trên trời, chạy dưới đất . Nhưng nếu theo nghĩa bóng thì còn có nhiều cách giải thích khác nữa . Vd như câu chuyện chàng trai và cô gái đi vào Hotel ngủ ……… à nhầm, thức với nhau . Sáng hôm sau có thể cô gái đó sẽ nói với chàng trai “ anh đúng là đồ Cầm Thú “, hoặc có thể là “ Anh còn không bằng Cầm Thú “ …….
Đại loại chữ “ Cầm Thú “ chính là dùng để chửi những người không bằng cả loài vật ……
Giờ phút này trước mắt Lâm Quân có hai thân ảnh . Một bên chính là một bà mụ . Bà ta mặc một cái áo carô đen trắng, mặc quần vải màu đen, dưới chân chính là đôi gốc mộc chính hiệu Made In VietNam . Bàn tay cầm cái nón lá phe phẩy liên tục, miệng thì luôn mồm chửi những câu khó nghe, như là “ đệch, trả tiền cho tao “, “ mẹ nó…….nóng vãi hồ điệp ….. “
Cái thân ảnh còn lại chính là một lão già, trên khuôn mặt đê tiện có một chòm ria mép nhìn rất dâm dê . Thằng cha này thì ăn mặc cũng chỉ bình thường thôi, nhưng cái chủ yếu chính là thằng cha này còn cầm theo một can dầu ăn Neptune chính hiệu . Miệng liên tục hô “ dầu ăn, đàn ông “ ...........
Vừa nhìn thấy hai thân ảnh này thì Lâm Quân không nói không rằng, chỉ rú lên một tiếng rồi chạy bán sống bán chết ra sau . Hắn cũng quên mất là giờ phút này mình đang ở trong trận pháp, cũng quên béng luôn cái việc phá huỷ mắt trận .
Lẽ dĩ nhiên, hai cái thân ảnh kia không để Lâm Quân chạy đi đâu hết, thấy thân ảnh hắn vừa biến mất thì cả hai đều hô “ đứng lại “ . Sau đó lắp mô tơ vào chân rồi rượt theo .
_ Đừng đuổi theo ta, đừng đuổi theo ta, tha cho ta đi mà …….
Lâm Quân cuồng hô vừa chạy vừa năn nỉ, hai cái thân ảnh này hắn không có xa lạ một chút nào . Đây chính là hai cái thân ảnh hắn sợ nhất khi còn ở Địa Cầu . Hắn tuy là thằng không sợ trời, không sợ đất nhưng hai người này thì hắn chân chính sợ . Thậm chí sợ hãi thật sâu, hắn tình nguyện đối mặt với ma quỷ hắc ám tới từ Địa Ngục cũng không nguyện ý đối mặt với hai người này .
Mụ già đầu tiên chính là mụ bán cháo lòng đầu hẽm . Còn lão già thứ hai chính là lão chủ tiệm tạp hoá gần nhà .
Hai người này đều đã để lại bóng ma thật sâu trong lòng hắn .
Mụ đầu tiên chính là một mụ điên chân chính . Lúc nhỏ, khi Lâm Quân mới có 10 tuổi, khi đi mua cháo thì đắc tội mụ ta . Kết quả là mụ ta tức tối hành hạ Lâm Quân trong một thời gian rất dài . Đơn cử như nhúng đầu hắn vào nồi cháo, hay đánh mắng hắn thừa lúc bố mẹ vắng nhà . Mặc dù sau đó, công an đã phát hiện ra, tống giam mụ ta vào nhà giam nhưng Lâm Quân không thể nào quên được cảm giác khi đó .
Cảm giác yếu ớt, không thở được, chịu biết bao nhiêu vết thương, uất ức đau đớn mà không dám nói với cha mẹ …………Cảm giác khuất nhục trong lòng……………
Còn lão già thứ hai, tuy không làm gì Lâm Quân nhưng hắn cũng có bóng ma thật sâu . Lúc trước hắn và một thằng bạn đi mua dầu ăn, ngày hôm đó thằng bạn hắn đã bị lão già này “ hãm “ tại chỗ . Nếu như không phải Lâm Quân chạy nhanh thì chắc cũng rơi vào kết cục hôm đó .
Sau đó, thằng bạn hắn, từ một thằng yêu đời đã trở nên tự ti trầm mặc, sau đó bạn hắn tử tự vào vài tháng sau vì không chịu nổi dèm pha và nhục mạ từ mọi người . Còn lão già này thì được thả tự do nhờ một đống tiền đút lót .
Lúc đó Lâm Quân cực kỳ sợ những lão gay, hắn cảm giác nếu không phải hôm đó bạn hắn giúp hắn cản trở thì hắn đã bị “ hãm “ rồi . Cũng từ hôm đó, cứ nghĩ tới ánh mắt thất vọng của người bạn, và nụ cười dâm đãng của lão già thì Lâm Quân đều như choàng tỉnh từ giấc mộng .
………………………………
Ký ức tưởng chừng đã quên từ lâu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết . Không những thế nó còn được phóng đại lên vô số lần .
Cảm giác khuất nhục, yếu đuối, sợ hãi, bất lực, hối hận ……. Đan xen kéo tới làm Lâm Quân tưởng chừng như sụp đổ .
_ Không, không, mụ hãy tha cho ta ………..
_ Đừng mà……….Khải………tao không cố ý giết mày đâu ………..
_ Đừng mà………….lão……..tha cho cháu đi ……………..
Lâm Quân không chạy nổi nữa, thống khổ ôm đầu ngồi trên mặt đất .
Từng hư ảnh hiện lên trước mắt Lâm Quân . Kể cả hai hư ảnh lúc ban đầu thì giờ có thêm một hư ảnh nữa . Chính là một thiếu niên tuổi chừng 13, khuôn mặt sáng sủa, trên môi luôn nở một nụ cười nửa miệng mê người ………
_ Đừng, các ngươi tha cho ta đi ……..
Lâm Quân thấy ba hư ảnh lơ lửng trước mắt thì điên cuồng hô lên . Hư ảnh thiếu niên xuất hiện chính là “ Khải “, người bạn đã tự sát của hắn .
_ Quân……Ngươi làm ta thất vọng quá ………
Hư ảnh thiếu niên lên tiếng, đôi mắt và nụ cười ban đầu đều đã thay thế bằng một đôi mắt thất vọng, lạnh lùng nhìn Lâm Quân .
_ Nhóc con, chúng ta giao thông đi . Lão sẽ “ nhẹ nhàng “ mà ………
_ Hehehe, thằng nhóc . Ai bảo với mày là trong cháo của tao có chuột, có tin tao lại nhúng đầu mày vào nồi không . Hahaha …………….
………………………………
Ba hư ảnh mỗi người một tiếng đều đánh sâu vào trong tâm hồn Lâm Quân . Hắn run lên, thống khổ nghiến chặt răng ………Máu từ trong miệng hắn liên tục chảy ra . Bàn tay không tự chủ bóp chặt lại …………..
………………………………..
_ Sư phụ, tại sao người lại không ra tay ?
Đặng Tùng đứng trước mặt Võ Tinh Cung lạnh lùng nói . Sau lưng hắn chính là toàn bộ học sinh lớp A2 và đám người Thiên Long Bang . Ai nấy giờ phút này đôi mắt đều đã biến thành màu đỏ . Có chút giống như điên cuồng .
Võ Tinh Cung thấy đám nhóc trước mặt đằng đằng sát khí thì chỉ cười, sau đó nhẹ nhàng hỏi :
_ Các con, các con có biết tại sao Lâm Quân hắn điên cuồng trong trận không ?
_ Con không quan tâm . Nói tóm lại người có ra tay không ? Nếu không để chúng con lên …
Đặng Tùng chưa trả lời thì Nhật Quỳnh bên cạnh đã cướp lời . Đôi mắt nàng lúc này có chút đỏ lên .
Võ Tinh Cung thấy thế chỉ cười, sau đó nói :
_ Cái này chỉ là khảo nghiệm đối với Đại Sư Huynh của các con thôi . Các con nên biết, nếu đã đi trên con đường cường giả thì không thể nào yếu đuối được . Nó mang tiếng là Đại Sư Huynh nên phải khảo nghiệm đầu tiên .
_ Nhưng có cần quá sức thế này không ? Tứ sư phụ, “ Cầm Thú Phong Ma Trận “, người không sợ Đại Sư Huynh thân tử sao ?
Nhật Quỳnh tai nghe tiếng hét thống khổ của Lâm Quân thì hỏi lại, trong lòng nàng không cho là đúng .
_ Không quá sức chút nào . Nếu mà cái cơ bản này nó còn không vượt qua được thì đừng trông mong gì có thể sống sót tiếp .
Võ Tinh Cung nói tiếp, nhưng lần này giọng nói trở nên cực kỳ lạnh lùng và xa lạ, làm cho đám Nhật Quỳnh chấn động không thôi . Trong lòng mọi người cứ tưởng vị Tứ Sư Phụ này cưng chiều Đại Sư Huynh nhất chứ .
Chưa kịp định thần thì giọng nói của Võ Tinh Cung tiếp tục vang lên :
_ Nếu nó không vượt qua được cửa này, nếu nó biến thành Cầm Thú thì chính tay ta sẽ giết nó ….
Nói dứt lời thì Võ Tinh Cung đột nhiên biến mất . Chỉ để lại trên mặt đất một đống người đang tức giận và căm phẫn . Nhưng nhờ những đầu não Thiên Long Bang như Đặng Tùng và Ngọc Tú khá lý trí nên vẫn giữ bình tĩnh được . Mọi người chăm chú nhìn vào thân ảnh Lâm Quân phía trong trận .
“ Lâm Quân, ngươi vẫn còn áy náy chuyện năm đó sao ? Thực ra ngươi không có lỗi “ . Một thanh niên cao to vác đại kiếm trên vai nhìn vào trong trận nhíu mày lẩm bẩm một câu . Giọng nói hắn rất nhỏ, đến nổi Thiên Vũ đứng sát bên cạnh cũng không thể nào nghe được .
………………………..
Có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, có thánh thiện thì sẽ có hắc ám . Đó chính là chân lý được con người công nhận từ bao đời nay . Bóng tối và ánh sáng, thánh thiện và hắc ám đều tồn tại song song, không thể thiếu bất cứ thứ nào .
Ngay cả trong tâm linh con người cũng là như thế, có thiện lương, yêu thương, tốt bụng thì cũng sẽ có đố kỵ, hối hận, dằn vặt ….. Chẳng qua thánh nhân hơn người thường chính là ở chỗ che dấu nó sâu hơn, áp chế nó chặt hơn mà thôi .
Nhưng nếu đột nhiên những ý nghĩ xấu xa trong tâm hồn, những dằn vặt, sự hối hận được tăng lên gấp vô số lần thì sẽ như thế nào …….
Đáp án chính là có hai .
Một, chính là con người sẽ trầm luân vào đó, triệt để biến thành Cầm Thú, không thể nào thoát ra được . Chân chính biến thành điên cuồng, không còn đặt nặng cáng cân đạo đức .
Còn hai chính là con người giữ được bản tâm của mình, vượt qua cửa ải khó khăn này . Nếu là như thế thì tâm trí được ma luyện qua một lần, trở nên càng kiên định hơn . Đồng thời trên con đường võ học sẽ thăng tiến nhanh hơn người khác .
Ý nghĩa chân chính của “ Cầm Thú Phong Ma Trận “ chính là như vậy . Mục đích ban đầu tạo ra nó chính là lợi dụng để ma luyện tâm tính . Chữ “ Phong Ma “ ở đây còn được hiểu theo nghĩa là phong ấn mọi ý nghĩ xấu xa lại .
Nhưng, có điều, trận pháp này đã thất bại . Nó không còn giữ được bản chất Phong Ma ban đầu mà biến thành một thứ vũ khí Cầm Thú tiêu diệt kẻ địch hữu hiệu .
Xét cho cùng, thứ mà con người khó chiến thắng nhất……chính là bản thân mình …….
Lâm Quân điên cuồng ngửa đầu thống khổ, hắn muốn nhắm mắt lại, triệt để không nhìn ba thân ảnh đứng trước mặt này nhưng không hiểu sao . Chúng nó vẫn hiện lên trong óc của hắn . Không những không quên được mà nó còn hiện lên rõ ràng hơn nữa .
_ AAAAAAA, ruốt cuộc ta đã làm gì sai . Các ngươi tha cho ta đi . AAAAAAAAAAAA .
Lâm Quân hét lên một tiếng . Trong lòng không biết là tư vị gì . Tại sao chứ . Tóm lại là hắn đã làm gì mà phải chịu cái cảnh đau khổ này . Tại sao chứ . Bạn hắn hắn không cố ý giết, chẳng qua lúc đó hắn sợ hãi mà không đi báo sớm thôi . Con mụ bán cháo lòng, hắn cũng không cố ý làm nhà mụ tan nhà nát cửa . Thằng cha bán tạp hoá, hắn lại càng không cố ý làm thằng cha đó vào tù .
Tại sao chứ, không phải là họ đều thương tổn hắn trước sao . Tại sao trong lòng hắn vẫn còn áy náy, vẫn còn hối hận, vẫn còn những dằn vặt khó tả ………..
“ Bởi vì ngươi quá lương thiện “ .
Đang đau đớn thì từ trong óc hắn vang lên tiếng nói đầy cảm khái, chính là tiếng nói của Tiểu Thần Đèn .
_ Ta quá lương thiện sao ?
Lâm Quân ngẩn ngơ lầm bầm . Kết quả này đúng là khó tin thật .
“ Đúng, ngươi quá lương thiện . Đó cũng là khuyết điểm, nhưng cũng là ưu điểm của ngươi “ .
Tiếng Tiểu Thần Đèn lại vang lên, lần này là bằng một giọng nói tán thưởng .
_ Chẳng lẽ lương thiện cũng là sai sao ? Tại sao ta lương thiện nhưng bọn hắn lại không buông tha cho ta ? Tại sao chứ ? Ta thật sự không cố ý mà .
Lâm Quân ngẩn ngơ hỏi lại .
“ Lương thiện là đúng, nhưng cũng phải biết ai là người cần phải lương thiện . Ngươi nên nhớ, ngươi không phải là Phật Tổ, không thể hi sinh thân mình cắt thịt nuôi ưng được . Ngươi chính là con người, một con người bằng xương bằng thịt . Nếu ở chỗ này mà ngươi cắt thịt nuôi ma thú phỏng chừng nó sẽ cắn chết ngươi ……… “
Tiểu Thần Đèn lại lên tiếng, lần này có vẻ hắn nói nhiều hơn bình thường . Tuy Lâm Quân không nhìn thấy Tiểu Thần Đèn nhưng hắn có thể nghĩ ra được Tiểu Thần Đèn lúc này là thật tâm khuyên hắn, cũng không còn cái bộ dạng “ hihi, haha “ như lúc trước .
_ Nhưng làm sao mà ta không thể lương thiện với tất cả mọi người được ?
Lâm Quân ngẩn ngơ nói ra thắc mắc trong lòng . Vì được ba mẹ dạy dỗ từ nhỏ nên trong lòng hắn luôn luôn có một mục tiêu là “ lấy đức phục chúng “ chứ không phải là chém giết .
Cho nên, từ lúc qua thế giới này tới nay . Hắn chưa bao giờ giết bất cứ một người nào . Cho dù là cùng hung cực ác tới đâu thì cũng chỉ là bang chúng hoặc thuộc hạ của hắn giết . Còn hắn, thực sự không dám ra tay . Con người, dù cho có cùng hung cực ác, dù cho có đê tiện vô sỉ, dù cho có không bằng cầm thú …….. nhưng bọn họ vẫn chính là sinh mạng . Hắn không thể nào kết liễu một con người đang sống sờ sờ được . Hắn cũng không thể nào coi sinh mạng như cỏ rác được .
Có ai biết được, lần đầu tiên hắn thấy Đặng Tùng diệt gia kẻ thù . Tuy hắn giảng giải Đặng Tùng như thế nhưng thực ra trong lòng run lên từng đợt . Chỉ hận không thể ói ngay tại chỗ .
Cũng có ai biết được, hắn trước mặt họ luôn luôn có vẻ mặt sát khí, luôn luôn tỏ ra lạnh lùng bá đạo nhưng thực ra là hắn không dám giết người .
Cũng có ai biết được, sở dĩ hắn không đi ra ngoài rèn luyện, không dám đối mặt sống chết với kẻ thù, làm cho tu vi rất khó tăng tiến . Cũng chính là vì hắn không dám giết người .
………………………….
“ Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì . Ta cũng biết tính cách của ngươi như thế nào . Ta lại càng biết những việc bí mật ngươi làm trong ba năm qua . Nhưng thực ra có một cái ta rất khó hiểu ……… “ .
_ Ngươi có gì khó hiểu ?
Lâm Quân hỏi lại .
“ Thực ra, ngươi sống trên đời vì cái gì ? Đừng nói với ta ngươi sẽ tìm đường về nhà . Cũng đừng nói với ta ngươi muốn Quân Lâm Thiên Hạ . Lại càng đừng nói với ta ngươi muốn mở ra một lưu phái dùng súng …………. Những thứ đó ngươi tuy nói, nhưng trong lòng ngươi lại không muốn làm một chút nào …….Nói trắng ra, ngươi biết ….khi đi trên những con đường đó, ngươi đều phải giết người . Nhưng ngươi là người không để máu dính vào tay …..Vậy……thực ra……ngươi muốn làm gì ? “ .
Giọng Tiểu Thần Đèn liên tiếp vang lên làm Lâm Quân á khẩu không nói nên lời . Những lời hắn định nguỵ biện nói ra nhưng tất cả đều bị Tiểu Thần Đèn chặng họng từ trước . Hắn đúng là quyết tâm về nhà, hắn đúng là có một chút tự sướng khi nghĩ mình Quân Lâm Thiên Hạ . Hắn đúng là có dã tâm dùng súng mở ra một lưu phái mới . Nhưng mà ……. Tất cả những điều đó, hắn không thích một chút nào, hay có thể nói là bài xích từ trong nội tâm .
_ Đúng vậy, thực ra ta muốn làm gì ?
Lâm Quân lẩm bẩm thầm nói . Hắn đúng là một thằng xuyên việt chán nhất mọi thời đại . Nếu là như người khác, chỉ mới xuyên qua đã bắn ra bá vương chi khí, đâm chém tùm lum, dễ dàng đi thu phục thuộc hạ, dễ dàng đi tán gái đổ rầm rầm ……..
Nhưng là hắn ……. Mặc dù nắm trong tay một cái Lệnh Bài nghịch thiên, tự thân có thiên phú vãi hàng . Nhưng hắn lại không chú tâm lắm . Việc mà hắn làm ba năm qua chính là xây dựng gia đình Thiên Long Bang . Còn hiện giờ chính là …… đi tán gái ……
“ Ngươi có biết không ? Thực ra việc Thiên Long Bang của ngươi lọt vào mai phục . Ta biết . Việc Lê Thiếu Phong làm ta cũng biết . Việc có người nhằm vào ngươi, ta cũng biết . Việc phá cái trận củ chuối đơn giản này ta biết . Cho dù là việc Việt Quốc các ngươi lâm vào nguy cơ gì, thì ta cũng vẫn biết …………..Nhưng, ngươi có biết tại sao ta không bao giờ nói cho ngươi không ? “
Tiếng Tiểu Thần Đèn lại vang lên, lần này cắt ngang suy nghĩ của Lâm Quân . Đồng thời mang cho Lâm Quân kinh hãi thật lớn, thì ra…….việc gì tên Tiểu Thần Đèn này cũng biết …
Nghĩ tới việc, quân số Thiên Long Bang lên bảng mất một phần ba, Lâm Quân điên tiết hỏi :
_ Tại sao ngươi không nói cho ta ? Ngươi có biết bọn hắn là thuộc hạ của ta không ? Ngươi có biết ta đau khổ khi nghe tin bọn hắn chết không ?
“ Bởi vì, nếu ngươi biết kết quả …… có khi lại càng đau lòng hơn “ .
Tiếng Tiểu Thần Đèn lại vang lên, lần này còn kèm theo một tiếng thở dài .
_ Tại sao ?
“ Bởi vì, Thiên Long Bang sở dĩ lọt vào mai phục, chính là vì ……. Có người phản bội ngươi “ .
_ Hả ?
Lâm Quân ngẩn ngơ . Tuy hơi tin nhưng vẫn hỏi lại .
“ Đừng nghi ngờ lời ta nói . Ngươi nghĩ tại sao bọn chúng lại nhằm vào Thiên Long Bang, tại sao đúng lúc ngươi rời đi thì tấn công . Tại sao bọn chúng nắm rõ đường đi nước bước trong cái hang ổ của ngươi …….. tại sao ……………. “
Tiếng Tiểu Thần Đèn vang lên nhưng đầu óc Lâm Quân đã trống rỗng từ lâu . Thực sự có người phản bội hắn sao . Tại sao chứ, tại sao lại phản bội hắn . Tại sao những người hắn giúp đỡ hết mình, bỏ qua thân phận bang chủ giao lưu với họ lại phản bội hắn . Không lẽ hắn sai lầm sao, không lẽ chừng đó năm hắn hết sức đi tụ tập một cái gia đình lại vô ích sao . Không lẽ cái thành tựu hắn đắc ý bấy lâu đã tan thành bọt nước sao . Tại sao chứ ……
Lâm Quân ngẩn ngơ với biết bao ý tưởng trong đầu . Đúng như Tiểu Thần Đèn nói, đả kích này thực sự là quá sức với hắn . Lâm Quân không thể nào tin tưởng được, không ngờ lại có người bán đứng hắn .
_ Người đó là ai ?
Lâm Quân lạnh lùng hỏi, lần này khuôn mặt hắn tràn đầy tức giận, vặn vẹo tới ghê người . Trong lòng hắn không nhịn được mọc lên một cổ nộ hoả xung thiên . Hắn cứ nghĩ tới anh linh của những người đã chết thì máu đã sôi lên . Không ngờ, không phải là người bên ngoài gài hắn, thì ra là có người bên trong phản lại hắn .
“ Ta nói thì có ích gì . Không phải là ngươi không giết người được sao “ .
Tiếng Tiểu Thần Đèn lại vang lên . Lần này không ngờ là châm chọc .
_ Ta sẽ cho Đặng Tùng giết hắn …… ta ……….
Lâm Quân ngập ngừng nói .
“ Haha, nực cười . Không ngờ ngươi có thể nói ra một câu như thế . Ngươi có phải là bang chủ của bọn hắn không ? Ngươi có phải là người bọn hắn hy vọng và chờ mong không ? Ngươi có biết câu cuối cùng trong ý thức của bọn hắn là cái gì không ? “ .
Tiểu Thần Đèn cười rộ lên rồi lên tiếng chất vấn làm Lâm Quân lúng túng .
_ Là câu gì ?
“ À bang chủ, hy vọng người sẽ trả thù cho ta . Đời này kiếp này không thể báo đáp, nếu có kiếp sau . Chúng ta sẽ báo đáp cho ngài “ .
“ Vậy bang chủ của chúng ta làm gì đây . Haha, ngươi cho Đặng Tùng đi giết người ư ? Nực cười “ .
_ Hừ hừ, Tiểu Thần Đèn, ta không dám giết người thì sao ? Nhưng ta sẽ báo thù cho bọn hắn .
Lâm Quân nói chuyện từ nãy giờ thì cũng đã thanh tỉnh lại không ít, hừ lạnh nói .
“ Ừ, thì tuỳ ngươi . Chỉ có điều, nếu ngươi không giết thì đừng có hối hận . Chỉ cần mười ngày thời gian nữa thôi, haha, Cẩu Thánh huynh đệ và cái bồn cầu kia chắc chắn sẽ là ……….. “
_ Hừ, họ làm sao ?
Tuy Tiểu Thần Đèn nói không rõ nhưng Lâm Quân biết chắc chắn là họ sẽ chết . Nhưng mà hắn có chút không tin, hai Võ Thánh cơ mà, ai có thể giết được bọn chúng chứ .
“ Làm gì thì ngươi không cần biết . Chỉ có điều, nếu trong vòng mười ngày, ngươi không tìm ra tên phản bội và phá hoại âm mưu của hắn . Ta chắc chắn ngươi sẽ hối hận, bởi vì ……. Hahaha……..ta không nói nữa “ .
p/s : mừng trở lại nên tặng các bạn 5 chương trước, từ mai tốc độ 1 ngày 1 chương À nói thêm, truyện này có một số chỗ mình đã chỉnh sửa, không giống như những gì trước kia các bạn đã đọc Nếu có gì thắc mắc cứ qua bên vip mà xem lại bản chỉnh sửa còn bạn nào giàu thì nhớ ủng hộ mình nhé ( 50k / 100c thôi )