Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
1. Ít người thanks quá vậy
Kim Tổng Quản coi như có lí trí, trầm giọng nói: “Nếu Hà huynh có thành ý thì ta có thể bỏ tiền ra mua. Giá cả do Hà huynh quyết định!”
Lần này Diệp Sảng sẽ không khách khí với hắn: “Được, là tự ngươi nói thế, không được mặc cả. Gà mờ với người nghèo thì cút!”
Lời này vô cùng ngạo mạn, ngay cả Kim Tổng Quản có định lực tốt như vậy cũng không nhịn được: “Nếu Hà huynh nguyện ý kết giao thì 1000 được không?”
Diệp Sảng chẳng thèm nhìn hắn một cái: “Ngươi từ thời Tống xuyên đến đây à? 8888 tín dụng, thiếu một đồng cũng không bán!”
“Mẹ!” – Lãnh Huyết cũng không nhịn được thái độ đó của Diệp Sảng, giương cung bắn một tiễn. Khoảng cách này quá xa, khoảng 150m. Hắn đã mất đi vũ khí tốt, hiện tại lại dùng một chiếc đoản cung. Nhóm cung thủ đều biết rõ trường cung xứng với thô tiễn, tầm bắn xa, uy lực lớn. Dùng đoản cung nếu muốn bắn xa rất khó. Hắn bắn mũi tên này, Diệp Sảng dễ dàng đưa người tránh khỏi.
Tứ đại danh bộ sớm đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Diệp Sảng nên cũng không thấy có gì lạ. Nhưng Kim Tổng Quản lại âm thầm kinh ngạc. Hắn là thương thủ lại một mình trốn được Khai Phi Tiễn, khó trách người này có thể oai phong một cõi ở Đệ Nhị Chiến Khu. Quả nhiên là người có thực lực.
Lãnh Huyết cấp giận công tâm, lần này dùng kĩ năng Tam Liên Xạ. Diệp Sảng ở trên cầu nhảy lên như bị sét đánh, lại học Michael Jackson thực hiện động tác Moonwalk, nhìn như sắp té khỏi cầu gỗ. Ai ngờ lại né tránh được như một kì tích.
Diệp Sảng đùa với lửa cũng không dám quá trớn, ném Yến Tước Cung trên mặt cầu, sau đó dồn lực vào đùi nhún nhảy. Cây cầu gỗ dài mấy trăm mét bắt đầu lắc lư khiến kho đám người Lục Phiến Môn kinh hô từng trận. Nếu biên độ lay động lớn hơn một chút, Yến Tước Cung sẽ bị rơi xuống vực sâu.
“Mọi người bình tĩnh!” – Kim Tổng Quản hét lớn một tiếng. Hơn 30 người Lục Phiến Môn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bảo bối của tam đương gia mà rơi xuống vực thì chắc chắn sẽ lỗ lớn.
Diệp Sảng tựa vào dây chắn của chiếc cầu, tiêu sái ngậm điếu xì gà Romeo, từ từ phun ra một ngụm khói: “Tôi nói này mấy vị huynh đệ, hôm nay Hà đại gia ta trên cầu luận võ. Ai có bản lĩnh lên cầu nhặt cung về, ta sẽ cho người đó thêm một kiện trang bị, mà lại ngoan ngoãn lui ra, tuyệt đối không lên cầu nữa.”
Đám người Lục Phiến Môn tin chuyện quỷ của hắn mới là lạ, nhưng thấy hoàng kim cung nằm trên ván gỗ, trong lòng khó chịu. Một trọng giáp chiến sĩ cầm trường kiến trong tay, run rẩy đi lên cầu gỗ. Vừa mới đi lên, M4 liền xuất hiện trên tay Diệp Sảng.
“Ba ba ba ba!”
Nòng súng M4 khạc ra một chuỗi đạn. Phòng ngự của trọng giáp chiến sĩ không kém. Đạn bắn vào áo giáp kim loại tóe ra một đám hỏa tinh. Trị số thương tổn không cao, tất cả đều là “-45!”. Có thể thấy phòng ngự của trọng giáp chiến sĩ này cao. Nhưng hắn hình như không dám chọi cứng, cuống quýt ghé vào ván gỗ. Lãnh Huyết tức giận tới mức bắn tên. Diệp Sảng dứt khoát nổ súng bắn trả.
Hai người đối bắn. Diệp Sảng gắng chịu một mũi tên. Mũi tên bắn trúng đùi. Hồng thương trị số: “-139!”
Nếu Diệp Sảng đã gắng gượng, Lãnh Huyết liền không có lí do gì tránh được, trúng vài viên đạn. Một đám thương tổn trị số “188!” bay lên. Đám người Lục Phiến Môn sợ tới mức gục hết xuống.
Nhìn thấy tình cảnh này, ngay cả Tiêu Dao Tán Tiên luôn nghiêm túc cũng vừa bực mình vừa buồn cười. Ngay cả cô cũng không vượt qua được phòng tuyến của Lục Phiến Môn, thế mà chúng lại bị tên nhóc Diệp Sảng này đùa đến sống không được chết không xong.
Trọng giáp chiến sĩ nổi khùng, hét lớn một tiếng, nhấc kiếm xông lên. Diệp Sảng vừa lui về phía sau thay băng đạn. Nhưng chiến sĩ chưa lao ra được bao nhiêu bước, Diệp Sảng bỗng nhiên lại dùng sức nhảy disco. Cầu gỗ lại lắc lư kịch liệt.
Vẫn nói kẻ xông lên trước thường chết nhanh. Có lẽ trọng giáp chiến sĩ kia có lực lượng siêu lớn. Nhưng hắn không được linh hoạt như Diệp Sảng, trọng tâm không ổn định được như Diệp Sảng. Hắn lảo đảo nghiêng sang một bên. Đám người Lục Phiến Môn lại “a” thét lên kinh hãi. Trọng giáp chiến sĩ may mắn được dây thừng cản lại, lập tức ngã ngồi xuống đất. Nếu không có dây thừng, hắn đã té xuống dưới nát như tương rồi.
[nói thật, Mị thấy bọn Lục Phiến Môn này như đàn bà ý, động một tí thì “aaa”, động hai tí thì “ááá”, sốt hết cả rưột]
Tim Lãnh Huyết như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng hắn không thể làm gì. Diệp Sảng đã đưa hắn vào tầm bắn. Vừa rồi cầu gỗ lắc lư, thiếu chút nữa đã khiến Yến Tước Cung bay ra ngoài.
Trọng giáp chiến sĩ bị cản lại không đi được nữa. Phía sau lại lập tức có thêm mấy trọng giáp chiến sĩ nữa xông lên, ý đồ lấy đông đàn áp.
“Uỳnh!”
Một cỗ khói đen bốc lên giữa không trung. Trên không từng trận bạch quang. Viên Quỷ Kiến Sầu nổ giữa không trung. Diệp Sảng thấy tầm nhìn của mình đều trắng lóa, nhưng lần này không còn ai dám lộn xộn.
“Trở về hết!” – Kim Tổng Quản hô lớn.
Mấy trọng giáp chiến sĩ nghe lời, mau chóng lui về. Nhưng lúc này tên trọng giáp chiến sĩ đi đầu tiên bị bộ dạng ngậm xì gà của Diệp Sảng chọc tức, kêu lên một tiếng quái dị, đứng dậy xông lên. Lần này hắn mặc kệ.
“Chém chết ngươi!” – Trọng giáp chiến sĩ rống to lên tự tăng thêm can đảm cho mình.
Nói thật, đứng ở trên đầu treo lơ lửng cao như vậy, vực sâu ít nhất cũng trăm mét, người bình thường đều cảm thấy như ở trên mây, thậm chí nhìn xuống dưới liền cảm thấy dưới chân là hư không, toàn thân đang trôi lơ lửng. Hắn vừa xông lên, con mắt liền nhìn Diệp Sảng chằm chằm, căn bản là không dám nhìn hai bên, chỉ tập trung dũng cảm tiến tới.
Vấn đề là hắn rất chuyên tâm, mà Diệp Sảng cũng không như vừa nãy, đợi hắn đến gần. M4 phát ra một tiếng “ba” như bị kẹt đạn.
Một viên đạn! Chỉ một viên!
Viên đạn chuẩn xác bắn vào bàn chân hắn. Mọi người đều biết, trang bị có phòng ngự bao trùm toàn thân, nhưng hiệu quả bắn vào từng chỗ lại khác nhau. Một viên đạn bắn vào đùi khác với bắn trên đầu.
Trọng giáp chiến sĩ quả nhiên là tấm gương hữu dũng vô mưu, chân mềm nhũn, lăn lông lốc vài vòng trên cầu như con lợn chết. Lần này hắn không còn vận khí tốt như vừa nãy. Ngay cả Yến Tước Cung ở phía trước Diệp Sảng một đoạn cũng chưa chạm tới. Hắn lăn ra phía ngoài, trong lúc nguy cấp liền đưa một tay túm được một tấm ván gỗ, hai chân đạp loạn giữa không trung.
“Ai u~~~” – Đám Lục Phiến Môn vừa sợ vừa hô.
[đó đó, lại hét]
Diệp Sảng ha ha cười, quơ quơ súng: “Hi~ Hello~”
Trọng giáp chiến sĩ nghe thấy tiếng cười quái dị của Diệp Sảng liền cả kinh, ngẩng đầu. Một tia hắc quang vụt tới như tia chớp. A Ngốc luôn xuất hiện vào thời khắc nguy cấp. Đồng tử của trọng giáp chiến sĩ co rút.
Người khác khi PK thì động một chút là bay lên đạp một cước. Còn A Ngốc thì bay lên cho một phát ngoạm. A Ngốc cắn vào mu bàn tay hắn. Nhưng trọng giáp chiến sĩ cũng thật ương ngạnh, chết cũng không buông tay.
A Ngốc cắn bên phải một cái, lại cắn bên trái một cái, sau cắn loạn. Mấy cái móng vuốt cũng không chịu ngồi im, nhập trò vui cào loạn. Lực công kích của A Ngốc tuy không mạnh, nhưng nó chính là cẩu linh họat, tốc độ không phải người thường có thể so cùng.
10 giây sau, tay của trọng giáp chiến sĩ huyết nhục mơ hồ. Lục Phiến Môn bên này lại có người muốn động tay động chân, nhưng Diệp Sảng bỗng nhiên nằm thành hình chữ Đại ở trên cầu. Những người này lại bị chấn trụ, xem Diệp Sảng lại định bày ra quái chiêu gì. Kết quả Diệp Sảng lại thò đầu mình ra khỏi cầu, đồng thời vươn M4 ra, cười quỷ dị.
Nòng súng M4 giống như cặp kính chuyên đi rình trộm, tặng cho trọng giáp chiến sĩ một viên đạn. Lần này hắn không chịu nổi nữa, nhẹ buông tay, cả người rơi xuống vực sâu.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn khắp sơn cốc.
“Hỗn đản!” – Lãnh Huyết mắng to. Bây giờ không muốn đánh cũng phải đánh. Một huynh đệ đã chết rồi.
Vô Tình vung pháp trượng, nhưng lập tức bị Kim Tổng Quản ngăn lại: “Đừng dùng kĩ năng hệ phong, cẩn thận không trang bị cũng bị hất đi!”
Vô Tình tức giận giậm chân. Kim Tổng Quản nói đúng, gió to đồng nghĩa Yến Tước Cung cũng không còn. Trừ phi hắn có thể luyện thao tác nguyên tố tới cảnh giới cách không thủ vật. Nhưng bây giờ hắn có thể không? Đáp án dĩ nhiên là không!
Hắn không thể, nhóm hỏa nguyên tố sư bên cạnh càng không thể nếu không muốn thiêu cháy luôn cầu gỗ. Ngay cả điện hệ cũng không nốt. Điện vô dụng với dây thừng và gỗ. Chỉ có quang và thủy hệ mới có khả năng. Nhưng Diệp Sảng lại vô ý hữu ý khống chế khoảng cách là 180m, khoảng cách xa như vậy, nhóm nguyên tố sư không phải không thể đánh trúng, nhưng uy lực không được nhiều. Nếu ngưng tụ ra đại chiêu, người ta sớm đã chạy mất rồi.
Chiến sĩ không xông lên được. Cung thủ bắn không tới. Nhóm nguyên tố sư lực bất tòng tâm. Nhóm người Lục Phiến Môn không còn cách nào.
Tinh Tinh nhịn không được vỗ tay cười nói: “Thế mới nói vào thời khắc nguy cấp cứ an tâm mà dựa dẫm vào A Ngân. Tiểu tử này dùng đầu rất tốt. Hắn mà tức giận thì không cần động tay động chân, chỉ cần động não là khiến người ta tức mà chết.”
“Đúng vậy đúng vậy!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ gật đầu tán thưởng – “Dâm ca vẫn luôn dâm như vậy! Ta thích!”
Hỏa Thương Thiêu Dược cũng phụ họa: “Đây là điểm khác nhau giữa Thần ca và Ngân ca, cũng chính là điểm khác nhau giữa hai thần tượng của ta.”
Bên này bỉ ổi vô sỉ thổi phồng Diệp Sảng, bên kia não Kim Tổng Quản đang xoay chuyển. Động tác nằm xuống, vươn người ra ngoài nổ súng của Diệp Sảng rất quái lạ. Rõ ràng không phá hư tấm gỗ. Nhưng thế này là tại sao?
Nhưng hắn chỉ cần nghĩ sâu thêm tí nữa là hiểu ngay. Không phá hư tấm gỗ khẳng định dưới cầu có gì đó cổ quái. Chỉ là phía dười là thâm cốc vạn trượng. Có thể có gì cổ quái? Đây là giới hạn tư duy của con người. Các thao tác của cao thủ không phải lôi ra để làm trò.
Lúc này, dưới cầu gỗ, Yến Vân hai tay treo dây thừng, gian nan đu người về phía bên kia. Hắn vốn đứng ở đầu cầu bên này cùng tổ đội, nhưng khi nãy lúc Diệp Sảng ném bom chói lên trời liền thừa dịp lặng lẽ lợi dụng câu trảo ném mắc vào cầu gỗ, sau đó hai tay nắm lấy tấm ván gỗ, ở phía dưới ám độ trần thương (*), Diệp Sảng chỉ cần ở bên trên thu hút sự chú ý của đối phương kéo dài thời gian là được.
(*) kế thứ 8 trong Binh Pháp Tôn Tử
Bây giờ cấp bậc của Yến Vân còn thấp, lại chưa tiến giai, lực lượng không đủ mạnh, vả lại thao tác không thuần thục. Nếu có đủ những điều kiện này thì hắn có thể trực tiếp sử dụng câu trảo đưa tới đưa lui dưới cầu. Vài phút sau mới tới vách động đối diện.
Loại sáng ý này nhìn như viển vông nhưng lại bị hai tên anh em này biến thành hiện thực. Trước giờ không phải không ai nghĩ tới, mà là không dám làm. Một màn này vô cùng mạo hiểm. Mọi người đầu tiên âm thầm đổ mồ hôi lạnh, sau đó tâm tình được nới lỏng. Nhưng lúc này mọi người lại bắt đầu khẩn trương bởi vì Kim Tổng Quản đã tách khỏi đám người, một mình đi lên cầu. Triệu hồi đại tiên của Lục Phiến Môn muốn đích thân đi gặp Diệp Sảng.
Chương 200: Công kích ngấm ngầm hay công khai đều không gây thương tổn cho hắn.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
2. Đợi điểm mòn mỏi
Nhìn thấy lão đại đối phương đích thân ra tay, Diệp Sảng không dám chậm trễ, nâng M4 lên. Khoảng cách này, tầm bắn của M4 không tới, nhưng kĩ năng của Kim Tổng Quản lại có thể trúng hắn. Trên lí thuyết, chỉ cần cảm giác và mana đầy đủ, triệu hoán sư chính là chức nghiệp công kích siêu viễn trình.
Kim Tổng Quản là người có chút thực lực, tuyệt đối không mở miệng nói nhiều lời vô ích. Kim Xà Kiếm cách không “bá bá bá” vài cái. Kim Tổng Quản hét lớn một tiếng: “Phá---”
Lỗ hổng triệu hồi xuất hiện. Trong quầng sáng màu vàng, một con Thần Ưng to lớn màu vàng xuất hiện, mở hai cánh bay nhanh về phía Diệp Sảng. Diệp Sảng kinh ngạc. Hóa ra thằng dog này cũng có kĩ năng Triệu Hồi Thần Ưng, không biết có lợi hại bằng Thiên Kim Nhà Giàu không, có thể phóng điện?
Tình hình hiện tại không cho phép Diệp Sảng đi nghĩ mấy thứ linh tinh này. Con thần ưng này có kĩ năng hoàn toàn khác với của Thiên Kim. Cánh của thần ưng hoàn toàn bao trùm mặt cầu, mà cách vỗ cánh cũng rất khéo, vừa có thể tạo thành công kích, vừa không chặt đứt dây thừng. Một thanh loan đao đao phong hình cung lia ngang theo mặt cầu. Không thể không nói Kim Tổng Quản khống chế sủng vật phi hành rất tốt, khả năng thực hiện thao tác rất cao.
Nhưng Diệp Sảng còn mạnh hơn. Lần này hắn thực sự thực hiện một động tác của vận động viên thể thao. Tay lật ngửa hướng về sau, liên tục lộn nhào về sau mấy vòng. Trong một sát na đao phong cắt qua, đao phong của thần ưng hoàn toàn cắt vào hư không.
Đừng nói lần này đám người Tinh Tinh cảm thấy hung hiểm, ngay cả bọn Vô Tình cũng cảm thấy bội phục. Dám một mình thực hiện động tác đến bực này ở trên cầu gỗ treo mà vẫn có thể vững vàng tiếp đất, thân pháp tốt thư thế nào khoan hãy nói, chỉ cần có dũng khí để thực hiện cũng đã khiến người ta khâm phục. Nếu vận động viên cứ luyện tập trong tình thế cận kề cái chết như vậy, liên tục đạt quán quân Olympic 100 năm liền cũng bình thường.
Vô Tình giận: “Tên hỗn đản này, công kích ngấm ngầm hay công khai đều không gây thương tổn cho hắn.”
Truy Mệnh: “Con mẹ nó!”
Kim Tổng Quản cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh tiếp tục vung Kim Xà Kiếm. Thần ưng giống như một chiến cơ, nhanh chóng bay ra ngoài, liệng một vòng sau đó lại lao về. Quỹ tích phi hành hợp với cây cầu gỗ tạo thành một hình chữ thập. Lần này Diệp Sảng không còn biện pháp né tránh nữa. Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Sảng chắc chắn sẽ chết, Diệp Sảng lại dùng chiêu mạnh nhất – tẩu vi thương sách, quay đầu bỏ chạy. Thần ưng có nhanh thế nhanh nữa cũng không mau bằng hắn. Tinh Tinh nghĩ nếu Diệp Sảng đổi nghề đi làm vận động viên chạy nhanh nói không chừng còn có thể làm rạng danh quốc gia.
Kim Tổng Quản giống như biết được Diệp Sảng muốn chạy trốn, quyết đoán nói: “Đi lên lấy lại trang bị!”
Lãnh Huyết sớm đã gấp đến độ chịu không nổi, nhanh chóng chạy lên cầu gỗ. Tính cảnh giác của hắn rất cao, không đi quá nhanh. Hắn biết lúc hắn ôm cung chạy đi rất có thể sẽ bị trúng ám chiêu. Diệp Sảng là một kẻ rất ranh ma.
Lãnh Huyết càng lúc càng tới gần Yến Tước Cung. Tim Lãnh Huyết đập binh binh bang bang trong lồng ngực. Nhưng lúc này Diệp Sảng càng lúc càng chạy đi xa. Lãnh Huyết rốt cục cũng an tâm, xông lên lấy lại trường cung của mình, sau đó đứng ở giữa cầu, không chút phong độ điên cuồng hét lên: “Nhớ mày quá!”
Tiếng vừa dứt, tiếng “ầm ầm” đột nhiên nổ vang. Một đám lửa xuất hiện giữa cầu gỗ như một hỏa cầu tụ lại. Hỏa cầu hoàn toàn nuốt trọn lấy Lãnh Huyết. Sau đó, tấm ván gỗ bị nổ tung, mảnh gỗ vỡ bay loạn. Trung tâm cầu gỗ liền bị hổng một lỗ. Thi thể Lãnh Huyết rơi xuống vực sâu.
Hóa ra dưới Yến Tước Cung sớm đã bị Diệp Sảng gài vào một quả quỷ lôi Mạo Hiểm Vương được gài sẵn dẫn châm. Quỷ lôi được sắp đặt vô cùng âm hiểm. Quỷ lôi được nhét giữa hai tấm ván gỗ, dẫn châm được nối dài mắc vào cánh cung. Cho dù cầu gỗ có đung đưa thế nào thì quỷ lôi cũng không thể rơi xuống vực. Tuy nhiên chỉ cần anh nhặt cung lên, quỷ lôi lập tức sẽ nổ tung.
Đám người Vô Tình tức điên. Hóa ra Diệp Sảng ném Yến Tước Cung không thèm rờ tới hay nhặt lên, sau đó lại chạy xa như vậy là để thoát khỏi phạm vi sát thương của quỷ lôi. Kĩ xảo ám sát này lại giết một tên cao thủ của Lục Phiến Môn.
Cuối cùng thì Kim Tổng Quản cũng thiếu kiên nhẫn, đang muốn chỉ huy thần ưng truy kích, ai ngờ sau khi ánh lửa tan hết lại thâý Diệp Sảng đã đứng ở đối diện, giơ súng ngang vai, con mắt nhắm mình chằm chằm. Kim Tổng Quản thấy khẩu súng này hoàn toàn khác với M4 vừa rồi. Thấy thế, hắn nhanh chóng nằm sấp xuống.
“Oanh~ ba---”
Đạn gào thét lao ra từ 98K, lập tức hạ cánh trên thân Vô Tình. Nhưng Vô Tình cũng không làm sao vì hắn đã kịp kích hoạt Toàn Phong thuẫn. Lúc này, phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng “oanh long long” chấn động. Đám người Lục Phiến Môn cả kinh, đến lúc quay đầu lại, phía dưới bệ tế ở trung tâm tế đàn đã dâng lên một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh, bên trong là cát mịn màu trắng ngà đang chảy. Tia cát nhìn nhỏ li ti, nhưng tốc độ rất nhanh.
Bên cạnh đồng hồ cát, Yến Vân đang đứng trên bệ tế: “Đừng nhìn ta, ta biết các ngươi là một đám lợn, không biết cách mở. Đây là đồng hồ cát tính giờ. Một khi cát chảy xong, thần kiếm sẽ xuất hiện.”
Trong nhất thời Kim Tổng Quản không phản ứng kịp. Sau 2 giây ngây người liền kêu la: “Giết chết hắn!”
Đám người Lục Phiến Môn lập tức phóng tới. Con đường thương thủ của Yến Vân cũng không khác Diệp Sảng bao nhiêu, cùng đi theo con đường nhanh nhẹn, hơn nữa hắn vốn không có vũ khí hạng nặng, cảm giác chạy cũng không chậm hơn Diệp Sảng mấy. Diện tích tế đàn rất rộng, khắp nơi là quái thạch, rất dễ tránh né. Yến Vân biết một mình mình không phải là đối thủ của đám người kia, bỏ chạy.
“Lão đại, bọn họ đến đây!” – Trong đám người có người kinh hô.
Kim Tổng Quản quay đầu nhìn lại. Diệp Sảng đã lủi tới đầu cầu đối diện. Nhưng đám người bên đó cũng đã lên. Tiêu Dao Tán Tiên đã vọt tới giữa cầu, tốc độ thật sự nhanh đến đáng sợ.
“Tưởng qua được à?” – Kim Tổng Quản cười lãnh, vung tay lên. Thần ưng như nãy bay cắt ngang mặt cầu.
“Chút tài mọn!” – Tiêu Dao Tán Tiên cũng cười lạnh.
Lúc thần ưng lướt đến, Tiêu Dao Tán Tiên giống như con quay xoay tròn, nhìn qua như nhảy xuống dưới. Nhưng thực tế, đế giày của cô vững vàng giẫm lên trên dây thừng bên vách cầu. Chẳng những thần ưng không đánh trúng cô mà tốc độ còn không giảm chút nào, tiếp tục hướng bên này lao như bay. Tiêu Dao Tán Tiên bước đi như bay trên sợi dây thừng mảnh như ngón tay, quả nhiên oai hùng mà lại như tiên. Người khác nhìn vào chỉ thấy thân pháp của cô cũng không kém Diệp Sảng bao nhiêu.
Đám người Kim Tổng Quản muốn ra tay đã không còn kịp.
“Crắc.”
Kiếm của Tiêu Dao Tán Tiên đã xuất hiện, chém từ dưới lên trên. Một tia lam quang xuất hiện. Kĩ năng đã phát ra.
“Crắc crắc crắc!”
Tấm ván gỗ trên cầu bị kiếm khí cường đại cuốn lên, bay về phía đầu cầu đối diện.
Lôi Lôi là khinh giáp chiến sĩ, lúc này cũng thấy vui vẻ thoải mái. Kĩ năng này của Tiêu Dao Tán Tiên gọi là Phong Sinh Khởi Vân, kĩ năng thiên phú của khinh giáp chiến sĩ sau khi tiến giai theo con đường kiếm khách. Trên thực tế đây chính là kiếm khí, bản thân không có lực sát thương, nhưng có thể huy động vật thể tứ phía tạo thành các loại sát thương.
Tấm ván gỗ được kiếm khí huy động, lao tới như từng thanh lợi khí.
“Phốc phốc phốc phốc!”
Vô số trị số thương tổn “-120” bay lên. Ít nhất cũng có bảy tám người bị tấm gỗ đâm vào ngực. Có kĩ năng này, không nói tới giết người, chỉ tính lúc luyện cấp, một chiến sĩ đối mặt với một nhóm lớn quái cũng chẳng vấn đề gì.
Phong Sinh Khởi Vân quấy nhiễu tầm nhìn của Lục Phiến Môn. Đến lúc tầm nhìn được khôi phục, “cạch” một cái, hai chân Tiêu Dao Tán Tiên đã vững vàng đặt trên vách đá đen. Kim Tổng Quản thấy tất cả mọi người đều kinh hãi lui vài bước. Ai cũng biết cô gái này sát tinh lợi hại.
Tiêu Dao Tán Tiên lạnh lùng nói: “Ta chỉ nói một lần. Không muốn rớt kinh nghiệm, rơi trang bị thì cút đi!”
“Hây da!” – Thiết Thủ giận dữ, rút kiếm vọt lên.
Hắn dám xông lên bởi vì hôm nay các cao thủ trong Lục Phiến Môn đều tụ hợp ở đây, tổng cộng hơn 30 người. Cho dù Tiêu Dao Tán Tiên có thực lực mạnh hơn nữa, bọn họ cũng không có lí do gì phải sợ.
“Muốn chết!” – Tiêu Dao Tán Tiên cười lạnh, người không nhúc nhích chút nào. Đối mặt với trường kiếm của Thiết Thủ, đoản kiếm của cô liền giống như một con rắn, dán thân kiếm mình lên thân kiếm của đối phương, sau đó quay vài cái. Hai thanh kiếm ma sát, phát ra một tia lửa điện. Nhìn một cách đơn giản cũng thấy tốc độ ra tay của Tiêu Dao Tán Tiên nhanh hơn Thiết Thủ không dưới 3 lần. Đó chính là thủ pháp tứ lạng bạt thiên cân. Chiến sĩ lợi hại so chiêu với nhau tuyệt đối không giống hai tên giết lợn đấu nhau. Cầm kiếm chọi cứng với nhau, đó là mãng phu đấu pháp. Cao thủ cũng có phong phạm của cao thủ.
Lưỡng kiếm nhất thiếp. Thiết Thủ cảm giác trên kiếm của đối phương phảng phất có một cỗ từ lực kì dị hút chặt lấy kiếm của mình, vốn là đâm một kiếm nhưng không kìm được hướng lệch sang phía khác. Chỉ trong nháy mắt đó, Thiết Thủ cảm thấy cổ tay mình đau tận xương tủy. Hắn coi như có chút kiến thức, biết cổ tay mình đã bị trúng kiếm, nhìn qua bảng trạng thái. HP không ngờ đã mất hơn 230 điểm.
Thiết Thủ hoảng hốt. Cô gái này có công kích hơn 200 điểm, trong khi đó mình có hơn 70 điểm phòng ngự. Mình cùng cô ta không cùng một cấp bậc. Lại hơi ngây người một cái, một tia hàn quang lại vụt qua. Đầu Thiết Thủ ngẩng mạnh lên, cả người bất động. Tròng mắt mở lớn trừng trừng.
Tiêu Dao Tán Tiên cười lạnh nói: “Cũng chỉ được có như vậy, ngay cả Thập Bộ Sát Nhất Nhân ở khu Hoàng Kim cũng không bằng mà dám khoe khoang trước mặt ta!” – Nói xong, cô đi lên trước vài bước, tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Thiết Thủ: “Nằm xuống thôi!”
Thiết Thủ nằm xuống thẳng tắp. Lúc nằm xuống, trị số thương tổn mới bay lên.
Lục thương trị số: “-677!”
Cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện trên yết hầu Thiết Thủ có một vết cắt cực kì nhỏ. Máu tươi không ngừng chảy ra. Mọi người hoảng sợ. Kiếm pháp cô gái này cao minh, ra tay lại tàn nhẫn, một kiếm cắt cổ tay, một kiếm cắt cổ họng, hai kiếm hoàn toàn giống như một kiếm, nhanh đến nỗi mắt không thấy rõ.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
1
Trung tâm tế đàn hoàn toàn hỗn loạn, ít nhất có mười chiến sĩ đuổi theo Tiêu Dao Tán Tiên. Người của Lục Phiến Môn cũng coi như có đoàn kết, chỉ cần một chiến sĩ bị Tiêu Dao Tán Tiên đánh trúng, một đống đao, thương, côn, bổng liền cùng nhau chào hỏi trên đầu của cô. Tiêu Dao Tán Tiên cũng không dám chọi cứng. Mười chiến sĩ cơ mà, ai dám? Nhưng rõ ràng cô so với Yến Vân thì lợi hại hơn, thân pháp thì phiêu dật, có chút giống như vũ đạo, quẹo trái nửa vòng, chuyển chân vài bước, đồng thời lấy một góc độ quỷ dị đánh một kiếm. Ngay cả góc áo của cô đám chiến sĩ Lục Phiến Môn cũng không chạm tới. Đám triệu hoán sư, nguyên tố sư Kim Tổng Quản căn bản không thể thi triển kĩ năng bởi Tiêu Dao Tán Tiên cứ bay tới bay lui giữa đám người, chỉ có thể đứng lo lo lắng lắng.
Lúc này đám Diệp Sảng đã đuổi tới bên cầu gỗ phía bắc. Đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ ngứa tay, chạy theo Tinh Tinh lên cầu gỗ. Lôi Lôi và Yến Vụ không thể tham chiến, chỉ có thể ở một bên xem náo nhiệt.
“Diệp tử, chị level 5 rồi, muốn học kĩ năng Triệu Hồi Độc Xà. Em dạy chị một chút đi!” – Yến Vụ hỏi – “Chị muốn giúp các em.”
Lôi Lôi nói: “Thần tỷ, em dạy chị. Đem sách kĩ năng đặt lên bảng học tập sau đó khởi động, chọn xác nhận là được. Chị thử xem!”
Suốt chặng đường đều là Lôi Lôi bảo vệ Yến Vụ nên Yến Vụ không còn bài xích Lôi Lôi nữa. Yến Vụ thử làm theo Lôi Lôi hướng dẫn, quả nhiên chíu một cái, một con độc xà hoa ban đi ra.
“Kĩ năng này phải luyện tập nhiều mới có thể thăng cấp!” – Lôi Lôi kiên nhẫn dạy – “Nếu không có đủ mana thì có thể dùng Ma Lực Thủy bổ sung. Chỉ cần khai phong đổ Ma Lực Thủy lên bất kì chỗ nào trên cơ thể hoặc uống trực tiếp là có thể bổ sung. Ừm, muốn khai phong chỉ cần dùng sức ấn lên cái nhãn lọ là được.”
“Mùi vị không tệ, còn có chút ngọt!” – Yến Vụ nhấp nhấp miệng, sau đó không ngừng gọi độc xà ra.
Diệp Sảng đứng bên cạnh, thiếu chút hộc máu. Phía đối diện không ngừng giết nhau, khí thế hừng hực, bên này thì luyện tập dùng kĩ năng. Nói ra ai tin?
Lúc này đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ đã đến giữa cầu, sau đó hai người liền hạ thấp người xuống. Tinh Tinh cũng làm theo. Ba người không dám tiến lên, sợ bị cận thân. Nhưng Nhị Bức Hỷ Hỷ dùng AUG rất có ưu thế, mở kính nhắm sau đó không ngừng phun đạn. Tinh Tinh bắn Thiết Luyện Tiễn, Hỏa Thương Thiêu Dược dùng G11 bắn từng loạt yểm hộ. Hỏa lực rất mạnh, chỉ đâu đánh đó, đánh ai người đó chết.
Ba người cũng không đánh người khác mà tập trung bắn đám chiến sĩ đang vậy công Tiêu Dao Tán Tiên. Nguyên nhân rất đơn giản. Chiến sĩ không thể hạ thấp người hay nằm xuống nếu không sẽ bị Tiêu Dao Tán Tiên xử lí. Mà không ai thì muốn bị đâm cả. Ba người vừa ra tay, nháy mắt đã có ba chiến sĩ tử trận. Áp lực trên Tiêu Dao Tán Tiên nhất thời giảm đi.
Kim Tổng Quản sốt ruột. Nếu tiếp tục như vậy, khi đồng hồ cát chảy xong, rất có thể đối phương đã diệt sạch đoàn người của mình.
“Phá cầu cho ta!” – Kim Tổng Quản ra lệnh.
Lập tức có một khinh giáp chiến sĩ xông lên vách đá như gió lốc, giơ kiếm lên chém dây thừng.
Nếu bàn về tài bắn cung, nơi này không ai chuẩn bằng Tinh Tinh. Hai đầu gối của khinh giáp chiến sĩ khụy xuống. Giữa trán cắm hai cây Thiết Luyện Tiễn. Máu chảy ròng ròng khắp mặt.
“Mau mau qua đi!” – Diệp Sảng hô to lên.
Ba người bọn Tinh Tinh cũng hiểu ý đồ của đối phương, nhanh chóng đứng dậy xông về phía đối diện. Cầu mà đứt, có 10000HP cũng phải chết.
Kim Tổng Quản nổi giận: “Lên hết cho ta!”
Lần này có ba chiến sĩ chạy tới vách đá. Đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ nóng nảy, bưng súng lên cuồng quét. Đạn của AUG và G11 bay dưới ánh sáng, ai cũng thấy rõ, trông như bắn laser trận chiến Star Wars. Hai khẩu súng trường đột kích khi bắn, uy thế không thể xem thường. Đường đạn giống như một chiếc lưới cá bay tới. Ba chiến sĩ không thể không nằm xuống né tránh. Bản thân uy lực của đạn có lẽ không bằng một đao một kiếm, nhưng chỉ cần bị trúng một viên khụy xuống, đạn ở phía sau sẽ lao tới như mưa rơi. Đó chính là sự lợi hại của súng trường đột kích.
Ba chiến sĩ phủ phục xuống, sau đó trèo sang mép vách đá đen, cảm giác giống như “phi đoạt lô định kiều”.
“Phanh!”
Một chiến sĩ bỗng nhiên ôm đầu gào thét, sau đó tứ chi vùng vẫy, hiển nhiên đã bị trúng đạn.
Theo hướng tiếng súng nhìn lại, sau một tảng đá phía xa xa, sa ưng quay vòng vòng trên đầu ngón tay Yến Vân, quay một vòng nữa rồi dừng lại.
“Phanh!”
Lại một tiếng súng nữa. Kim Tổng Quản triệt để hoảng sợ. Thương thủ này có chút hoa lí hồ sao, nhưng thương pháp không phải là quá biến thái đi?
Phát súng thứ hai của Yến Vân lại bắn trúng thái dương của một chiến sĩ. Tiếc là không có tạo ra lục thương. Tầm bắn của sa ưng và thuộc tính viễn trình của hắn cũng có hạn. Chiến sĩ đó không chết. Nhưng đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ lại bắn súng khiến cho cát đất bên vách núi bay loạn. Đuờng đạn không ngừng như cuộn sóng dâng lên, “xẹt xẹt” bay qua, xẹt qua lưng chiến sĩ đó như liềm cắt rạ. Toàn thân chiến sĩ mềm nhũn, nghiêng người một cái. Chết!”
“Chặt đứt cầu gỗ!” – Kim Tổng Quản thực sự nổi giận.
Hai chiến sĩ còn lại lập tức đứng lên, điên cuồng xông tới.
“Còn dám đứng lên?” – Tinh Tinh thích nhất kẻ địch nổi điên.
Vào lúc hai chiến sĩ vọt tới vách núi, hỏa lực của ba ngườì đám Tinh Tinh lại tới như bão. Hai chiến sĩ liền vui vẻ ném đao, nằm ngủ.
Chiến sĩ xông lên căn bản hoàn toàn vô dụng. Kim Tổng Quản giận dữ: “Nguyên tố sư đâu? Động thủ! Đốt cầu cho ta!”
Hỏa nguyên tố sư ở phía xa xa lập tức chạy tới. Vừa chạy vừa huy động pháp trượng
“Oanh ba!”
Tiểu tử, 98K chờ ngươi đã lâu rồi. Chỉ số lay động là 0, bắn ra chuẩn đến đáng sợ.
Nguyên tố sư còn đang ngưng tụ pháp lực. Kết quả một thương này cách xa thiên sơn vạn thủy vẫn khiến cho pháp trượng rơi khỏi tay. Hắn ngẩn ngơ. Nếu bị trúng phát đạn vào người, khẳng định chỉ có chết.
Thực ra Diệp Sảng không phải không muốn miểu sát hắn. Chẳng qua Diệp Sảng sợ hắn mở hộ thuẫn nên mới bắn pháp trượng. Lực lượng của nguyên tố sư làm sao có thể cản được lực đạn của 98K. Đến lúc nguyên tố sư xoay người lấy lại pháp trượng, Yến Vân ở xa xa đang bị mấy chiến sĩ bao vây chặn đánh ở phía sau tảng đá đột nhiên tung người nhảy lên, ở trên không trung bắn một phát.
Trên thân nguyên tố sư quả nhiên có Hỏa Diễm Thuẫn. Đừng tưởng hai phát súng này yếu kém mà hãy thấy sự ăn ý của Diệp Sảng và Yến Vân. Không thể nghi ngờ, họ muốn nói cho Tinh Tinh biết người này không thể bị miểu sát được.
“Hây!” – Kim Tổng Quản chuẩn bị chỉ huy thần ưng công kích. Hơn nữa Vô Tình đã bắt đầu vung vẩy pháp trượng.
“Mệ!” – Qua kính nhắm, Diệp Sảng thấy rõ kĩ năng phong hệ này cho dù không thể hất ba người Tinh Tinh đi nhưng cầu gỗ sẽ bị lắc lư kịch liệt khiến bọn họ té xuống.
“Nắm chắc!” – Diệp Sảng hô to.
Tinh Tinh biết Diệp Sảng hô như vậy nhất định có nguyên nhân: “Nắm lấy dây thừng!”
Lôi Lôi cũng rất nghe lời, không nhiều lời vung kiếm. Dây thừng mặc dù thô nhưng cũng không thể chịu được khi bị vũ khí tinh anh chém.
“Crắc… crắc…”
Hai dây thừng bên ván gỗ tạo cầu bắt đầu rạn đứt từ đầu phía Diệp Sảng. Lôi Lôi lại lần nữa chịu phục Diệp Sảng. Nếu đầu dây thừng này đứt, cầu gỗ liền rơi xuống, quật về phía vách núi đối diện. Ba người bọn Tinh Tinh đã sắp tới đầu cầu bên đó, chỉ cần nắm lấy dây thừng thì vòng cung rớt xuống của bọn họ cũng không quá lớn, có thể bám vào vách vực sau đó ném câu trảo đu lên cũng không phải việc gì khó.
Ba người đám Tinh Tinh thét chói tai, va vào vách đá, nhưng lực va đập không lớn nên không bị làm sao. Nhưng trong nhất thời Kim Tổng Quản không nghĩ ra nguyên lí cơ học này, chỉ huy mọi người đánh Yến Vân.
Yến Vân luyện “địa thang công” cũng hoàn hảo như Diệp Sảng. Có thể thấy đao quang kiếm ảnh đã khiến tảng đá chôn vùi Yến Vân bên dưới, nhưng chẳng bao lâu sau, Yến Vân lại lăn ra ngoài từ trong đám người. Hắn không lăn đi nơi khác mà lăn về phía vách đá mạn bắc. Khoảng đất trống phía đó hoàn toàn nằm trong phạm vi hỏa lực của 98K của Diệp Sảng.
“Oanh ba!”
Tiếng súng kéo vang. Một chiến sĩ ngẩng đầu lên, đạn xuyên qua não.
“Oanh ba!”
Chiến địa bác sĩ MM bị trúng đạn, bị nhất thương phong hầu, lảo đảo lòng vòng ngã xuống.
“Oanh ba!”
Tiếng 98K vang lên rất nhanh. Đó cũng là kĩ thuật Diệp Sảng học từ Demon. Hiện tại độ thuần thục 98K đã đến 50%. Các thao tác đổi đạn, kéo chốt, lui thân vừa nhanh chóng lại lưu loát, so với hồi còn ở Nguỵêt Lượng thôn, Diệp Sảng quả thật tiến bộ quá nhiều, hoàn toàn giống như là hai người khác nhau. 98K cơ hồ là thương yếu nhân mệnh. Đương nhiên, vận khí tốt vẫn luôn thủy chung theo hắn. Dưới ánh nắng, độ ẩm thấp, cơ bản không có gió, 98K chỉ đâu bắn đó, không cần tính toán các loại tham số linh tinh.
Ở phía bên kia, Tiêu Dao Tán Tiên kéo theo đại bộ phận chủ lực của Lục Phiến Môn. Vô luận người nào, chức nghiệp gì cũng không làm gì được cô. Về phần đánh lâu dài? Ai dám cùng chiến sĩ đánh lâu?
Kim Tổng Quản vẫn còn đang nghĩ đối sách bóp chết bọn tiểu cường Diệp Sảng, lúc này tia cát mịn trong đồng hồ cát cuối cùng cũng chảy hết. Dị biến xuất hiện.
Đại địa bắt đầu chấn động. Vách núi bốn phía rung chuyển. Tựa hồ trọn cái sơn cốc đều loạng choạng, biên độ lay động to lớn, tầm nhìn mỗi người cũng lung lay.
“Đã xảy ra chuyện gì?” – Yến Vụ sợ hãi. Tình cảnh này giống động đất.
Diệp Sảng cũng đứng không vững, người phải quỳ rạp xuống đất. Yến Vân liều lĩnh xông về phía bệ tế ở trung tâm tế đàn. Kim Tổng Quản phát hiện ra, lập tức hét lên: “Ngăn hắn lại!”
Mọi người vừa nghiêng đầu, tất cả đều há to miệng. Bệ tế đang dần dần chậm rãi sụt xuống đất, dường như là do cơ quan nào đó. Đồng hồ cát “đinh đinh” vỡ nát. Cát mịn bên trong bay ra, biến thành vô số lốm đốm ngũ quang thập sắc, vây quanh bệ tế “bay múa”. Dường như là do lực lượng nào đó sắp chui lên từ dưới đất mà ra. Tình hình này khiến cho vùng đất nguy hiểm này tăng thêm một phần sắc thái quỷ dị.
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
Mina, Mị đã biết điểm và Mị đang muốn nhảy cầu. Ai tư vấn cho Mị cầu nào phong thủy tốt đi.
Bệ tế trên tế đàn bỗng nhiên lõm xuống, không bao lâu sau lại lần nữa trồi lên.
Lúc bệ tế trồi lên, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào. Trên bệ tế cắm một thanh trường kiếm có tạo hình rất bình thường, nhưng thân kiếm lại tản mát ra quang hoa cũng đang biến đổi màu sắc. Vừa thấy liền biết đây là tuyệt thế bảo kiếm đã xuất hiện.
“Là Trường Sinh Kiếm!” – Tiêu Dao Tán Tiên cũng không vững vàng, xông lên đoạt bảo vật.
“Không phải là thần khí gì gì đó đi?” – Diệp Sảng có chút buồn bực – “Không phải lại lấy thần khí dễ thế chứ?”
Lôi Lôi thầm than, vẫn là sư phụ bình tĩnh, tỉnh táo. Cho dù đó là trang bị gì, tốt xấu thế nào, hệ thống không thể để cho anh dễ dàng đoạt về tay thế được. Đương nhiên, là một lập trình viên góp phần tạo ra game, cô không thể mở miệng nói hết ra vào thời khắc này được. Dù sao hệ thống lúc nào cũng giám sát cô.
Lần này Kim Tổng Quản đoạt tiên cơ. Hắn chỉ huy thần ưng quấy nhiễu Tiêu Dao Tán Tiên. Tiêu Dao Tán Tiên mệt mỏi ứng phó, không rảnh tiến lên. Yến Vân bị Toàn Phong của Vô Tình che mất tầm mắt. Thiết Thủ đoạt trước.
Tốc độ của khinh giáp chiến sĩ vốn không chậm. Thiết Thủ chạy lên bệ tế đầu tiên liền rút kiếm. Nhưng vô luận hắn dùng lực mạnh như thế nào, kiếm cũng không động đậy nửa li. Thiết Thủ dứt khoát cho cả hai tay lên nắm chuôi kiếm, liều mạng rút lên. Mặt hắn tím tái lại. Nhưng Trường Sinh Kiếm vẫn không động đậy. Không thể nào rút ra được!
Đám người Lục Phiến Môn hồi hộp, cảm xúc, nhiệt huyết đều mạnh mẽ dâng trào. Thiết Thủ và Truy Mệnh cùng hợp lực rút kiếm. Rốt cục lần này kiếm cũng động. Nhưng không phải là bị bọn họ làm động mà hình như là nó tự dịch chuyển.
“Ong ong ong~”
Kiếm phát ra phong minh thanh, dường như có linh tính. Thân kiếm phát ra quang hoa đủ loại màu sắc luân phiên nhau, tốc độ cũng nhanh hơn. Tất cả mọi người đều bị tình huống này chấn trụ. Bệ tế tự động nổ “ầm” một tiếng. Thiết Thủ và Truy Mệnh đều bị hất bay ra ngoài. Trường Sinh Kiếm tự động bay lên bầu trời. Phong minh thanh lớn hơn trước, sóng âm tựa như cũng bị vặn vẹo mà đổi tần số khiến cho thanh âm nghe dị thường quỷ dị, phảng phất như tiếng một con lệ quỷ kêu khan.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào không trung. Lúc này mây đen dày đặc trên bầu trời, tối sầm. Trường Sinh Kiếm huyễn hóa thành một quầng sáng, là điểm sáng duy nhất hiện tại.
“Mệ!” – Diệp Sảng thầm kêu toi rồi. Tình hình này sao trông quen mắt thế.
“Điềm báo boss hình thành!” – Lôi Lôi nói.
Diệp Sảng mau chóng tạo ra một điệu bộ hướng về Yến Vân. Hai người lúc nào cũng duy trì liên hệ. Yến Vân phi thân, lui về phía sau chiếc cầu ở mạn nam. Mọi người vẫn còn đang ngắm cảnh.
Trong khoảnh khắc Trường Sinh Kiếm hóa thành vô hình, mây đen trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một mảng hắc vụ lớn. Sau khi hắc vụ tụ lại, mọi người lại lần nữa cùng nhau hô “oa”.
Đám hắc vụ tụ lại thành hình một con rồng, rõ ràng là một con Hắc Long, toàn thân đều do hắc vụ tạo thành, phần đuôi hoàn toàn dung nhập với mây đen, hai khỏa mắt rồng chính là hai điểm đỏ phát sáng, nhìn qua vô cùng quỷ dị, đáng sợ.
Đệ Nhị Thế Giới rất rộng. Game thủ Trung Quốc tự mình khai phá trò chơi. Rồng là đồ đằng tượng trưng cho dân tộc Trung Hoa, đại biểu cho quyền năng tối cao. Giờ phút này Hắc Long hiện chân thân, bất cứ người nào ở đây cũng sẽ không hoài nghi đây chính là boss. Dựa theo phán đoán trước đó, đây là boss đặc cấp level 40.
Boss đặc cấp level 40 là gì? Ban đầu ở núi Tiên Nữ, nhóm Diệp Sảng đụng tới boss đại cấp level 30 đều phải cun cút chạy trốn. Hiện tại tuy rằng thực lực đã tăng rất nhiều, nhưng boss cũng trở nên mạnh hơn. Nói thật, hai bên liên hợp lại cũng chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng có một số người không sợ chết. Kim Tổng Quản hưng phấn: “Các huynh đệ, chuyến này của chúng ta không uổng công. Đánh!!!”
Tiếng nói vừa dứt, Vô Tình đã động thủ. Sở trường của hắn là thao tác phong nguyên tố. Lần này cũng giống như khi trước, một cỗ gió lốc xoáy trên tế đàn. Vô số đá tảng, đá vụn bị cuốn vào. Sau đó đống đá hỗn tạp tựa như một con sông đá lao về phía Hắc Long trên không trung. Sau đó mọi người trống mắt líu lưỡi. Đống đá như một chén nước hòa vào biển rộng. Hắc Long không hư hao chút nào.
Trị số thương tổn:
“0!”
“0!”
“0!”
“0!”
Vô Tình đứng ngốc ra. Nếu Hắc Long miễn dịch với công kích nguyên tố thì nguy rồi.
Hắc Long dường như không đếm xỉa gì đến công kích của Vô Tình, tiếp tục tuần tra tới lui trên bầu trời. Nó bay cũng không nhanh, miệng phát ra một loại thanh âm cổ quái, nghe hơi giống tiếng lão hổ kêu ngao ngao, lại hơi hơi giống sư tử kêu rống thét to. Dù sao, vô luận là thanh âm gì cũng này sinh ra cho người ta một loại cảm giác bị chấn nhiếp. Nhưng mà, thanh âm này giống như là chúc mừng mình được hồi sinh hơn.
“Đánh!” – Kim Tổng Quản vô cũng bất mãn với bộ hạ của mình – “Tất cả đứng ngốc ở đấy làm gì?”
Đám người Lục Phiến Môn rốt cục cũng tỉnh táo lại. Nhóm công kích viễn trình gồm triệu hoán sư và nguyên tố sư đều huy động pháp lực. Thủy, hỏa, phong, điện, quang, một loạt kĩ năng phóng lên thân Hắc Long chào hỏi. Quang hoa từng trận. Khung cảnh vừa hoa lệ vừa hoành tráng, rúng động.
Lần này Diệp Sảng thấy rõ đại đa số kĩ năng đều không có hiệu quả với Hắc Long. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một trị số thương tổn bay ra, nhưng rất nhỏ, cao nhất chỉ từ 50HP trở xuống.
HP của Hắc Long hiện rõ ràng trước mắt tất cả mọi người: 4912/5000.
“Không phải là boss đặc cấp level 40 sao?” – Diệp Sảng buồn bực – “Sao HP ít thế?”
Mặt Lôi Lôi càng không thay đổi: “Những phương diện khác thì rất mạnh!”
Diệp Sảng tò mò: “Ồ?”
Không cần Lôi Lôi trả lời, Kim Tổng Quản đã cho thấy rõ ràng. Kim Tổng Quản chỉ huy thần ưng phi lên phía đầu Hắc Long. Thần ưng xuyên qua long nhãn Hắc Long giống như xuyên qua không khí.
Hồng thương trị số: “-60!”
“Hiểu rồi. Bất cứ công kích nào vào người nó cũng sẽ giảm xuống 10 lần lực sát thương!” – Diệp Sảng vỗ đầu một cái, nhưng lại âm thầm kinh hãi. Thằng dog Kim Tổng Quản, quả nhiên lợi hại. Công kích cơ bản của thần ưng là 600, là một triệu hồi đại tiên có thể miểu sát người khác. May mắn lúc trên cầu mình né tránh nhanh như chớp, nếu không sẽ không chịu nổi một kích của hắn.
Thần ưng nhất kích đắc thủ. Hắc Long rốt cục cũng bị chọc giận, dường như vô cùng chán ghét thần ưng.
Lần thứ hai thần ưng lại lướt đi, tiếp tục tạo ra 60HP thương tổn. Qua kinh nhắm, Diệp Sảng thấy rõ nhược điểm của Hắc Long là hai cái long nhãn màu đỏ. Đánh vào chỗ khác căn bản là vô dụng, chỉ có đánh vào long nhãn mới tạo thương tổn.
Giữa không trung, Hắc Long như một ngọn núi, thần ưng tựa như một chiến cơ vật lộn giữa trường không.
Hắc Long bỗng nhiên mở rộng miệng. Tình hình tiếp theo khiến cho ai cũng sợ hãi. Từ miệng con Hắc Long đột nhiên phun ra một chùm sáng. Chùm sáng nháy mắt đánh trúng thần ưng. Thần ưng nháy mắt biến thành một mảnh thanh quang rồi biến mất.
Hồng thương trị số: “-1500!”
Kim Tổng Quản trợn mắt há mồm. Từng gặp qua miểu sát, nhưng chưa từng thấy qua quang nguyên tố do boss phát huy lại có uy lực lớn như vậy. Mệ, quả nhiên trâu bò.
Rất nhanh, Kim Tổng Quản lại triệu hồi ra con thần ưng thứ hai. Lần này hắn chỉ huy rất giảo hoạt. Thần ưng không công kích mà chỉ lượn vòng quanh đầu con Hắc Long. Đầu Hắc Long tựa như một khẩu pháo laser, tuy rằng laser khi bắn ra uy lực long trời lở đất, nhưng Hắc Long quay đầu rất chậm, bị thần ưng khiêu khích không ngừng rống to.
Thừa cơ hội này, nhóm nguyên tố sư phía dưới điên cuồng ra tay. HP Hắc Long bắt đầu giảm mạnh. Chậm thì chậm, nhưng không còn cách nào khác.
Yến Vân thấy Lục Phiến Môn nhanh như vậy đã khống chế được cục diện, nghĩ thầm tuyệt đối không thể để cho bọn ô hợp này đoạt được boss. Vạn nhất Hắc Long bị diệt, cho dù không rơi ra Trường Sinh Kiếm, nhưng những trang bị khác cũng tuyệt đối là hàng cực phẩm.
Thương pháp của Yến Vân kì chuẩn vô cùng, thủ pháp của hắn cũng tương đối tàn nhẫn, vô luận người hay là quái, hắn đều chỉ đục lỗ con ngươi. Cái này còn khó khăn hơn nhất thương bạo đầu. Nhưng hắn có năng lực để làm thế.
Kì thực độ mạnh yếu của công kích trong Đệ Nhị Thế Giới đều được hệ thống thiết trí rất khoa học. Ví dụ như anh một thân đầy trang bị phòng ngự nhưng những yếu điểm vẫn bị lộ hết ra ngoài. Nếu anh bị bắn trúng vào những chỗ bình thường, trang bị phòng ngự sẽ đem lại hiệu quả phòng ngự. Nhưng nếu anh bị bắn trúng chỗ yếu điểm, phòng trang vẫn sẽ đem lại hiệu quả phòng ngự, nhưng thương tổn sẽ biến thành “yếu điểm thương tổn, hiệu quả phòng ngự giảm mạnh”, khi đó hiệu quả phòng ngự sẽ không lớn. Lại ví dụ như hoàng thương bạo kích của chiến sĩ và chuẩn kích của cung thủ. Đây là tăng cường gấp đôi lực độ công kích, chấm dứt cao công, hình thành hiệu quả phá vỡ. Mà lục thương trị số gấp 3 lần thương tổn chính là do bắn trúng yếu điểm chứ không phải là lực công kích của tăng lên. Ngoài ra còn có ngũ sắc thương tổn, được tạo ra khí bắn gần trúng nhược điểm trí mạng nhất. Trị số thương tổn sẽ đề cao gấp 5 lần. Trước mắt, theo như sự hiểu biết của Diệp Sảng và Yến Vân, vẫn chưa thấy qua ai đánh được ngũ sắc thương tổn. Thất thải trí mạng trị số là khi đánh trúng nhược điểm trí mạng nhất, lực công kích của game thủ còn có thể đề cao gấp 5 lần, tổng cộng hình thành 10 lần thương tổn. Đây không phải là sự công kích đáng sợ thông thường. Nhưng để thỏa mãn các điều kiện của loại thương tổn này, trừ thao tác kĩ thuật còn cần có kĩ năng phụ trợ. Trong Đệ Nhị Thế Giới vẫn chưa có người nào đánh ra được thất thải thương tổn. Hệ thống giải thích là do vũ khí và kĩ thuật còn chưa đủ trình.
Thế nên loại thương pháp của Yến Vân trên căn bản là do hắn tìm ra và luyện tập lúc còn close beta. Cho dù hệ thống mặc định nhược điểm của game thủ và quái khác nhau, nhưng đối với nhân loại mà nói, đa số nhược điểm là đại não, cổ họng, tim, hạ thể. Hắn luyện được kĩ xảo chuyên đục lỗ con ngươi, có thể nói cũng là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng sau khi sa ưng của Yến Vân “lên tiếng”, mỗi trị số thương tổn bay lên đều là “-9”. Đối với boss mà nói thì còn chẳng bằng kiến cắn.
Yến Vân nổ súng, Diệp Sảng cũng không nhàn rỗi nữa.
“Ba ba ba…”
98K oanh tạc. Công kích của Diệp Sảng tương đối cao, một phát súng có thể tạo ra 48 điểm thương tổn. Nhưng tỉ lệ chính xác nhìn qua rất đáng thương. 10 viên đạn mới trúng 2 viên. Nhưng không thể trách thương pháp của hắn không ra gì. Dù sao đầu của Hắc Long cứ lắc lư như cắn thuốc, muốn trúng cũng khó. Phải biết rằng với khoảng cách 400m, đổi lại là Demon, nhiều nhất cũng chỉ được 5/10.
Mọi người điên cuồng mưa bom bão đạn. HP Hắc Long cứ thế nháy mắt mất hơn 1000. Không thể không nói đây là một kì tích.
Nhưng vật cực tất phản, con giun xéo lắm cũng quằn. Kì tích không bao lâu biến thành bi kịch.
Kim Tổng Quản coi như là một siêu cấp cao thủ, mana sớm đã không còn bao nhiêu. Thần ưng không ngừng bị giết. Hắn không ngừng triệu hồi, không ngừng bổ sung. Một lần triệu hồi thần ưng làm tiêu hao mana quá nhiều, cần những 200. Thần ưng duy trì được 40 giây đã bị phun laser mà chết. Một lọ Ma Lực Thủy cũng chỉ khôi phục 150 điểm mana. Kim Tổng Quản biết rõ cứ như vậy mình cũng chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là 2 phút nữa. Sau 2 phút nhất định phải bổ sung thật nhiều mana nếu không con ếch chết cũng không lấy được. Vấn đề là khi đó ai có thể thu hút sự chú ý của con Hắc Long?
Dịch giả: PigPigPig
Biên dịch + Biên tập: PigPigPig
Nguồn: 4vn.eu
1.
(*)HL phụ là HL bố ý, không phải chính phụ
Hắc Long hoàn toàn bị chọc giận. Thần ưng lại lần nữa bị giết. Hắc Long rít gào một tiếng. Toàn bộ phong vân trong không trung bị biến sắc. Sấm sét vang dội. Một tia sét từ tầng mây đánh xuống, nện vào trung tâm tế đàn. Tất cả các tảng đá xung quanh nháy mắt bị hôi phi yên diệt. Tế đàn bị san thành bình địa. Đại chiêu đáng sợ xuất hiện, tế đàn hình tròn cứ thế bị thay đổi thành một cái đồ án Thái Cực, nửa trắng mang điểm đen mang đầy điện lưu xẹt xẹt tán loạn, nửa đen mang điểm trắng là mặt đất bình thường. Sau đó Thái Cực Đồ bắt đầu xoay tròn. Tốc độ xoay không thể nói là nhanh nhưng chỉ cần có ai đó rơi vào trong, vô số điện lưu chạy tán loạn như những con độc xà trườn trong địa ngục sẽ cắn nuốt sạch sẽ người đó trong nháy mắt sau đó mùi da thịt cháy sẽ bốc lên khét lẹt. Thi thể sẽ không biết đi đâu về đâu mất rồi.
Đám người của Lục Phiến Môn nháy mắt đã mất hơn 10 người, cơ hồ tất cả chiến sĩ đã hi sinh. Có mấy bác sĩ MM bị xoáy vào, thét lên tiếng hét cực kì bi thảm, nghe đến mao cốt tủng nhiên.
Diệp Sảng nhìn thấy liền thán phục. Kĩ năng hủy thiên diệt địa đến bực này, quả nhiên là boss a. Nếu cao thủ mà được như thế này thì đã văn thành võ đức, không khác gì thùng hồ dán kéo dính kẻ địch không thể thoát lại a.
Thái Cực Đồ không ngừng xoay tròn. Tất cả mọi người đều chạy theo quỹ tích xoay tròn. Tất cả các thế công của đám game thủ đều bị tiêu biến một cách vô hình.
Nguyên tố sư Vô Tình ban đầu không thích ứng kịp, sau khi chậm rãi quen dần liền vừa chạy vừa đánh trả. Công kích mặc dù lác đác, lẻ loi nhưng cũng không sao. Dầu gì cũng vẫn duy trì được hỏa lực không bị gián đoạn,
HP Hắc Long: 3201/5000.
“Có thể đánh được như vậy cũng coi như không tệ!” – Lôi Lôi cảm thán.
Yến Vụ ở bên cạnh đứng cũng không vững, xụi lơ trên mặt đất. Triệu hoán thuật cũng không dám chơi. Tình hình bên trong trò chơi này tựa như địa ngục. Cô không sợ mới lạ.
Thái Cực Đồ chuyển trong chốc lát. Cuối cùng Kim Tổng Quản cũng có thể bổ sung mana kéo dài chút hơi tàn, lại lần nữa thả thần ưng. Thế công một lần nữa lại mạnh, nhưng hiệu suất đã thấp rất nhiều. Dù sao tất cả mọi người đều phải chạy trốn.
“Ba ba…”
Bốn tia lam quang phá không mà qua. Con mắt Hắc Long liền bị trúng bốn tiễn. Đây rõ ràng kĩ năng Tứ Tốc Tiễn của cung thủ. Kì tích xuất hiện.
Hồng thương trị số:
“-23!”
“-23!”
“-23!”
Hoàng lục song sắc trị số:
“-115!”
Đây là một kích chuẩn xác yếu điểm tạo ra thương tổn chồng. Chỉ có cung thủ, bác sĩ hoặc chiến sĩ mới có thể đánh ra song sắc thương tổn.
Hắc Long rõ ràng bị đình trệ động tác toàn thân, dường như bị hóa đá. Diệp Sảng há to miệng. Hóa ra ba người đám Tinh Tinh đã bò lên rồi, đứng giữa cầu gỗ mạn phía đông.
“Đi yểm hộ cho họ!” – Diệp Sảng xách súng hô.
Lôi Lôi và Yến Vụ chạy như điên sau mông hắn: “Chia nhau đi. Hai bên cầu gỗ vẫn còn.”
Lần này Hắc Long bị đánh mạnh một cú, rít gào một cái liền xoay người lại. Một đôi hồng quang long nhãn đại nộ, hung tợn nhìn ba người trên cầu chằm chằm.
Trong lòng Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng sợ hãi, bưng súng bắn phá điên cuồng một trận. Đạn toàn bay về phía long nhãn.
Một đám hồng thương trị số “-13” và “-10” tuôn ra, sau đó là một số lục thương trị só “-39” và “-30”.
“Lùi! Lui lui! Mau lui sang bên này!” – Tinh Tinh biết ba người đã hấp dẫn toàn bộ cừu hận, xoay người bỏ chạy.
Hắc Long lại lần nữa rít gào. Thái Cực Đồ trên tế đàn lập tức biến mất. Chủ lực được giải thoát. Nhưng Hắc Long lại từ trên trời du xuống như dạo chơi trong hạp cốc. Rất nhanh nó đã lượn tới cầu gỗ mạn đông. Hắc Long trên trời linh hoạt như cá trong nước, lượn vòng quanh cuốn lấy cầu gỗ. Một đám hắc vụ khổng lồ bao vây lấy cầu gỗ. Trên đầu mỗi người bắt đầu bay lên trị số thương tổn “-10”. Rất rõ ràng, đây là khí độc.
“Mẹ, thứ gì thế này? Sao lại biến thái thế chứ?” – Diệp Sảng nhổ phì phì – “Phóng điện rồi lại phóng độc.”
Lần này Tinh Tinh thua lớn. Ba người té lăn chạy lên đầu cầu, nửa chết nửa sống. May sao Hắc Long không hề truy kích. Nhưng hắc vụ thật sự rất lợi hại, không thuốc nào giải được. Mỗi giây -10HP, tốc độ mất máu rất nhanh. Độc dược chính là vậy. Lúc đầu anh không cảm thấy gì, cho rằng thương tổn như thế chẳng bằng mất cọng lông. Nhưng đến lúc HP mất quá nửa anh mới bắt đầu cuống cuồng lên. Ba người Tinh Tinh liều mạng uống hồng dược cao cấp.
Thực ra bọn họ cũng may mắn. Đám độc khí này chỉ có tác dụng trong nửa phút, sau đó HP sẽ không giảm nữa. Nhưng tác dụng chính của độc khí không phải là làm mất máu mà làm suy yếu khả năng công kích viễn trình và mana. Độ suy yếu phụ thuộc vào tình trạng của boss. Dù sao hiện tại chiến sĩ cận chiến cũng vô dụng.
Hiện tại Lôi Lôi không dám nói thêm cái gì. Cô biết boss này lợi hại. Hiện tại Hắc Long bay lượn vòng quanh tế đàn. Nhóm Kim Tổng Quản lại bắt đầu cuồng oanh loạn nổ. HP Hắc Long chỉ còn 2981/5000. Chỉ cần giá trị sinh mệnh xuống còn 1000, sẽ còn kĩ năng lợi hại hơn nữa.
Tốc độ phi hành vòng quanh tế đàn của Hắc Long đột nhiên nhanh hơn. Trên vùng đất bằng quanh tế đàn xuất hiện từng con tiểu Hắc Long, loạn du tán loạn bất quy tắc. Chỉ cần bị một con xuyên thấu nhân thể sẽ lập tức mất 100HP.
Tiểu long càng lúc càng nhiều. Màu sắc tế đàn cũng càng lúc càng đen, từ xa xa nhìn lại tựa như một đoàn mã hoàng màu đen. Nơi có thể dùng để tránh né duy nhất là tảng đá lớn ở bệ tế trung tâm tế đàn. Nhưng tảng cự thạch này chỉ có thể chứa vẻn vẹn 10 người. Chưa kịp chạy tới đã bị Hắc Long phụ cuốn chết ở trên tế đàn.
Yến Vân phản ứng rất nhanh, trực tiếp dùng câu trảo bám lấy vách núi đen, treo người trên vách đá dựng đứng. Tiêu Dao Tán Tiên còn trực tiếp nhảy núi, cắm đoản kiếm ở vách đá dựng đứng, tay cầm chuôi kiếm để không rơi xuống.
Hắc Long phụ như mang đại bộ phận người ở đây đi chơi, chỉ còn lại hơn 10 người đám Kim Tổng Quản trên bệ tế. Cơ hồ tất cả đều là triệu hoán sư. Mà đám nguyên tố sư cũng dùng chút mana còn lại tạo ra hộ thuẫn, chống đỡ được một vòng. Nếu còn thêm một lần như thế nữa chắc chắn không thể không chết. Về phần chết oan uổng nhất vẫn là chiến sĩ, hầu như chẳng làm gì cũng bị đưa về thành cả nút.
Hắc Long tiếp tục lượn vòng trên tế đàn nhưng tốc độ phi hành thật sự rất thấp. Dường như chỉ cần anh không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ không phản kích anh. Nhưng một khi phản kích, nó sẽ giết anh đến mẩu xương cũng không còn.
Tham vọng phát tài của Kim Tổng Quản vẫn không chết, tiếp tục phóng thần ưng bắt đầu dụ dỗ. Những người khác gần như tung hết mọi kĩ năng ra. Trí năng của con Hắc Long cũng không thấp, biết né tránh linh hoạt. HP rơi xuống càng chậm.
“Đồ đệ, đưa ống nhòm cho vi sư!” – Diệp Sảng đưa tay.
Lôi Lôi giật mình, vội vàng đem ống nhòm đặt vào tay Diệp Sảng. Cô rất hi vọng Diệp Sảng có thể nhìn ra đầu mối.
Sau khi quan sát một lúc, Diệp Sảng quyết đoán nói: “Hiểu rồi. Mọi người xem, mắt của con boss này rất lớn, gần bằng một cái cửa sổ lớn.”
Tinh Tinh nằm trên bãi cỏ, sống dở chết dở, trợn trắng mắt: “Nói thừa!”
Diệp Sảng chấn thanh nói: “Nhưng các người có thấy không? Trong con mắt của boss có một điểm đen nhỏ, có thể là thần kinh thị giác trung ương. Đây là nhược điểm trí mạng!”
Lôi Lôi vừa nghe liền kích động. Sư phụ, người càng ngày càng giỏi a. Vậy mà cũng có thể phát hiện. Ngưu!
Diệp Sảng nói tiếp: “Tôi đoán cứ đánh đơn kích được ít điểm cũng vô ích. Phải liên kích bắn vào điểm đen đó mới xuất hiện lục thương, nếu không vừa rồi nhiều người như vậy cũng không đánh ra lục thương. Tại sao lúc ba người lại tạo được lục thương? Bởi vì liên kích đồng thời.”
“Ế? Có vẻ đúng!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ không phải thấy Diệp Sảng phân tích có lí mà là cô cho rằng bản thân Diệp Sảng chính là chân lí.
[em này cuồng Sảng quá rồi, tiếc là em nó đã có chồng]
Lôi Lôi triệt để kích động. Sư phụ, lão gia, người là vô địch, vô địch a.
“Để tôi thử xem!” – Diệp Sảng xách súng chạy lên trên cầu. Có thể nói tên này lúc nào cũng to gan lớn mật. Ba người kia có không muốn hắn cũng vẫn chạy.
Nhưng chạy chưa bao xa hắn lại như chó đất chạy trở lại. Tinh Tinh thở hắt ra: “A Ngân, cuối cùng lí trí cũng chiến thắng dục vọng, không có chạy đi dâng mình làm bữa nhắm cho nó!”
“Nô nô!” – Diệp Sảng nói: “Hỷ Hỷ tỷ, cho mượn AUG dùng một chút.”
Nhị Bức Hỷ Hỷ do dự: “Ngân ca, không phải là định gạt con gái nhà lành chứ?”
Diệp Sảng nói: “Nói nhảm ít thôi. Cho mượn một chút. Lúc nào rồi mà còn cho rằng người ta là kẻ Sở Khanh thế.”
[chỗ này Mị chém hơi khác một tí, ai đọc cv thấy khác đừng kêu a]
Cũng không phải Nhị Bức Hỷ Hỷ không bỏ được súng, mà là cầm súng còn chưa nóng tay đã bị Diệp Sảng giật đi rồi.
Diệp Sảng nóng nảy: “Rốt cuộc thì em gái có muốn phát tài không? Nhỡ đâu con boss này lại rơi ra thần khí thì sao?”
Vừa nghe tới hai chữ “thần khí”, Nhị Bức Hỷ Hỷ không nói lời nào liền mau chóng mở ra bảng giao dịch, bỏ AUG vào.
“Còn đạn?” – Diệp Sảng chưa thấy đủ.
Nhị Bức Hỷ Hỷ lại ném thêm 5 băng đạn. Diệp Sảng giắt băng đạn lên đai lưng, giơ súng xoay người chạy lên cầu.
“A Ngân lại nổi điên rồi. Tiểu tử này thật sự muốn tiền không muốn sống!” – Tinh Tinh toàn thân đau nhức. Tác dụng của độc khí vẫn còn.
Lôi Lôi nói: “Nói không chừng sư phụ thật sự có thể làm được. Anh ấy là người có thể tạo ra kì tích.”
[anh Sảng trong mắt đám ong bím này đã thăng cấp thành Thần rồi]
Lúc này khí thế trận chiến ở trung tâm tế đàn đã cao ngất trời. Tất cả mọi người đều điên cuồng. HP Hắc Long đã giảm xuống 1 nửa. Tất cả mọi người đều thấy một tia hi vọng. Chỉ cần Kim Tổng Quản chống trụ, mọi người có thể mài boss đến chết.
Vô Tình trở thành một tay chủ công. Kĩ năng phong hệ có khả năng truy tung. Chỉ cần cấp bậc kĩ năng càng cao, khả năng truy tung càng mạnh. Tiểu tử này hẳn đã tìm ra bí quyết sử dụng truy tung, không phát đại chiêu mà chỉ dùng các kĩ năng cùi. Rất đơn giản, tuy rằng đại chiêu tạo thương tổn lớn nhưng thời gian ngưng tụ pháp lực quá dài. Kĩ năng cùi tuy uy lực kém, nhưng kĩ năng nào cũng có thể bắn trúng hai mắt Hắc Long, thời gian tụ pháp lực lại ngắn. Các kĩ năng Toàn Phong, Phong Chi Tiễn, Toàn Phong Nhận từ cấp 10 trở xuống đều tung hết lên trời. Mấy nguyên tố sư khác cũng không ngu. Các kĩ năng cấp 10 trở xuống, ai chả luyện tới cao cấp rồi. Tuy rằng mỗi lần công kích cũng chỉ được tối đa 10 điểm. Nhưng cứ mỗi giây lại có 6, 7 người cùng tung kĩ năng, cũng có nghĩa là mỗi giây tạo 60, 70 điểm thương tổn. Cho dù đại chiêu công kích tạo hơn 1000 điểm thương tổn nhưng boss cũng đã làm giảm 10 lần rồi, lại thêm phí tổn thời gian, thực tế mỗi giây cũng chỉ hơn 30 điểm thương tổn. Tóm lại là không nên dùng đại chiêu.
HP Hắc Long vẫn không ngừng giảm. Tim mỗi người càng lúc càng đập nhanh. Thắng lợi sắp về tay.
Nhưng lần này Kim Tổng Quản không thể chịu đựng được. Không nói mana đã cạn, vừa rồi phải né tránh rồi không ngừng triệu hồi mà thuộc tính tinh thần cũng đã giảm mạnh, độ mệt nhọc tăng cao, hai chân đều run lên.
“Các huynh đệ, vững lên!” – tay Kim Tổng Quản mềm nhũn. Kim Xà Kiếm rũ xuống. Thần ưng lại bị giết.
Hắc Long phi hành dưới thấp, lướt về phía Vô Tình. Sắc mặt Vô Tình thay đổi. Một con rồng lớn như vậy, cân sao nổi?