Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2053: Tiêu lão quái
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Chó già, cút đi!
Câu bá đạo vô cùng này thốt ra từ miệng Sở lão ma, mặc dù này cũng là phù hợp tính cách của Sở lão ma nhưng ngay lúc này lão cố ý nói cho Sở Nam nghe. Sở lão ma sống lâu như vậy, hơn nữa không phải bế tử quan quái vật, nghe xong tin tức có liên quan đến Sở Nam thì liền nhìn thấu tính tình hắn như thế nào.
Quả nhiên mặt Sở Nam có ý cười, cũng bởi vì chữ 'ma' khiến hắn nghĩ đến ma đạo tử sư phụ, trong lòng thầm nhủ.
"Lão tổ Sở gia này thú vị thật, nhưng ta không phải người Sở gia thật sự."
Lão tổ Tiêu gia biết hôm nay muốn giết chết đám người Sở Nam là không thể nào, nhưng nghe Sở lão ma nói câu này thì lửa giận bừng bừng. Ba chữ kia nếu là Sở Nam, Tư Đồ Dật Tiêu nói thì uy lực tuyệt đối sẽ không lớn như vậy, bởi vì ở trong lòng lão tổ Tiêu gia không xem họ ra gì, là dưới cơ lã, nhưng Sở lão ma thì ngang hàng với lão mà.
- Sở lão ma, ngươi đang bức lão phu sao?
- Bức ngươi lại như thế nào?
- Đừng tưởng lão phu sợ ngươi!
- Nói nhảm cái quái gì, không sợ thì ra tay đi!
Sở lão ma đánh gãy lời của lão tổ Tiêu gia. Lão tổ Tiêu gia tức giận bốc lên hư hỏa, vốn nó là hình thái ảo nhưng Sở Nam thấy thì nó như đông lại, điều này hắn chân chính dung hợp "Hư thực" chi đạo cũng làm được.
- Văn tuyến đó là thời gian ư?
Trong khi Sở Nam thắc mức thì Sở lão ma nói:
- Ngươi đang diễn tuồng hả? Hoặc là làm bọ hù người?
Khi nói chuyện lão tổ Sở gia một chưởng chém ra, những không gian a, văn tuyến a, lập tức bị chém thành hai nửa, ngay cả hư hỏa cũng là, dù hư hỏa khi tay Sở lão ma chém vào thì từ thực biến hư nhưng không có trốn thoát vận mệnh bị trảm.
Đương nhiên lão tổ Tiêu gia sẽ không dễ dàng bị đói phó như vậy, bàn tay chém qua, hư hỏa, không gian lại xác nhập vào nhau.
Lát sau lão tổ Tiêu gia nói:
- Hiện tại không phải là lúc chúng ta quyết tử chiến. Hôm nay chỉ cần để ta đem Tử Chân và tiểu tử nó đi thì ta sẽ tha cho chúng!
- Ngươi cứ đòi giết người của ta thì chúng ta cứ giết một trận rồi nói đi.
Lão tổ Tiêu gia không để ý lời Sở Nam nói, tiếp tục bảo:
- Sở lão ma, ngươi hộ được hắn một lúc, không bảo vệ họ được một đời đâu. Lão phu muốn giết hắn từng phút từng giây đều cơ hội, trừ phi ngươi mỗi ngày đều cùng hắn một chỗ. Nếu làm vậy thì ngươi đúng là có thể giữ mạng họ nhưng e rằng ngươi sẽ phải trả cái gí lớn, chính là toàn bộ Sở gia!
Sự uy hiếp cực kỳ rõ ràng, Sở lão ma nhíu mày, đúng là có khả năng được cái này mất cái kia. Hơn nữa trước mắt người này còn không xác định có phải là Sở gia huyết mạch, phải trả giá như vậy là quá lớn...
Lão tổ Sở gia còn đang suy nghĩ thì Sở Nam quát to một tiếng:
- Bạo!
‘Thiên địa hắc động' như là quần tinh trực tiếp tạc nổ, lão tổ Tiêu gia dùng hư hỏa ngưng kết không gian, cũng bị năng lượng nghiền nát. Lão tổ Sở gia giật nảy mình, lão không ngờ Sở Nam sẽ ra chiêu như vậy. Khi Sở Nam ra tay thì Tư Đồ Dật Tiêu cũng hành động, Song Thù đứng im lặng làm theo.
Lúc này lão tổ Tiêu gia quát to:
- Thiên địa hợp?
Lão tổ Sở gia không do dự nữa, trực tiếp ra đại sát chiêu, trảm hướng lão tổ Tiêu gia. Lão tổ Tiêu gia giật nảy mình, không có cùng lão tổ Sở gia cứng rắn chống. Nhoáng người lên lão định chộp hướng Tiêu Tử Chân và Thường Danh Ca.
Nhưng khi lão mới gần khe hở thì có một thanh âm vang lên:
- Ta đã nói, đạp qua khe hở này, chết! Chẳng lẽ ngươi quên mất sao?
Sở Nam chịu phản phệ cực nặng mở ra con mắt thứ ba, theo thế giới trong người biến cường, con mắt thứ ba uy năng cũng cường nhiều. Ánh mắt hắn không thèm nhìn không gian bình chướng, bắn tới người lão tổ Tiêu gia bốc lên khói trắng.
- Hủy thế chi nhãn! Hiên viên!
Lão tổ Tiêu gia lần lượt kinh ngạc, cảm giác lão tổ Sở gia tỏa định mình. Lão tổ Tiêu gia liếc Tiêu Tử Chân, lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ánh mắt biến sắc bén, người đi vào không gian.
Lão tổ Tiêu gia đi tới vùng đất có một thân xác giống lão y như đúc, khi lão thuấn di thì thân thể này bị hủy diệt.
Cùng lúc đó có giọng lão tổ Tiêu gia vang lên:
- Sở lão ma, đợi lão phu báo thù đi. Nếu ngươi trở về chậm thì lão phu bảo chứng, các ngươi Sở gia sẽ trở thành hoang tàn. Ngươi không ở Sở gia thì còn ai có thể ngăn cản được ta? Biết điều thì hãy để Chân Tử sống cho tốt, nếu không thì...
Sở Nam và Tư Đồ Dật Tiêu định đuổi theo nhưng Sở lão ma lên tiếng:
- Đừng đuổi theo nữa, hiện tại lão ta đã ở đại lục khác rồi.
Sở Nam dừng bước chân, hắn biết rõ nếu là liều mạng đuổi theo thì dựa vào Tiểu Hắc hơn phân nửa có thể truy, nhưng hắn không vội bại lộ Tiểu Hắc, vậy nên đã dừng lại.
Trong lòng Sở Nam giật mình thực của lão tổ Tiêu gia, chỉ chớp mứt đã đến đại lục khác rồi. Sở Nam ngẫm nghĩ thế giới trong người cắn nuốt không gian, thầm nhủ.
“Chờ ta nuốt đến cực hạn thì có lẽ ta sẽ càng nhanh hơn lão nữa!"
Lão tổ Tiêu gia đã đi, lòng Tiêu Tử Chân lạnh lẽo. Nàng không nghĩ đến lão tổ tiến tới nhưng không thể thay đổi vận mệnh của nàng. Thật ra thì lão tổ Tiêu gia cũng không muốn rời đi nhưng lão không đi không được.
Tư Đồ Dật Tiêu và Sở Nam biểu hiện đi ra thực lực, đã có thể nhập vào pháp nhãn của lão, đặc biệt là dưới tình huống lão bị lão tổ Sở gia quấn lấy. Đám Sở Nam có thể khiến lão tổ Tiêu gia bị thương càng thêm thương, thời gian càng lâu càng bất lợi.
Cho nên lão tổ Tiêu gia lập tức cắt đứt, chuẩn bị cơ hội khác, cùng lúc nó để lại lời nói uy hiếp lão tổ Sở gia. Lão tổ Tiêu gia nghĩ rừng không đến lúc hoàn toàn xé rách da mặt thì chắc Tiêu Tử Chân còn có thể sống. Đương nhiên đối với lão tổ Tiêu gia thì Tiêu Tử Chân có sống hay không chẳng mấy quan trọng, bây giờ lão chỉ muốn tiêu diệt Sở Nam thôi, tuyệt đối không để hắn trưởng thành tiếp nữa.
Lão tổ Tiêu gia còn ở trong không gian vô tận thì mệnh lệnh đã truyền về rồi, ra lệnh cho người Tiêu gia liên hợp địch thủ của Sở gia, Sở Nam, chuẩn bị chơi một ván to.
Cùng lúc đó, Thiên Tử cũng là chơi món to ở Nghịch Thiên bang lăn lộn đến vị trí cực cao, bây giờ trong Cửu Long môn đang nghiên cứu rồng, không lâu sau gã lại thông qua truyền tống trận rời đi.
Bên này Tiêu Tử Chân lòng đầy tuyệt vọng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm Sở Nam, gầm lên:
- Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi thì ta sớm đã thiên đạo đại thành, nắm mạng nhỏ của ngươi trong tay. Ta phải giết ngươi! Phải cướp lại kỳ ngộ của ngươi, bổ sung đại đạo ngũ thập của ta!
Tiêu Tử Chân bỏ qua Thường Danh Ca giết hướng Sở Nam. Thường Danh Ca nhoáng người chặn trước mặt Tiêu Tử Chân, lạnh lùng nói:
- Đối thủ của ngươi là ta. Có ta ở ngươi đừng mơ bước ra một bước!
Thường Danh Ca lập tức chém ra một kiếm.
Lão tổ Sở gia nói:
- Sở Nam, cùng ta quay về Sở gia một chuyến đi!
- Không!
- Điều này đối với ngươi, ta, Sở gia đều rất quan trọng!
- Ta không phải người Sở gia!
- Có phải hay không, huyết mạch kiểm nghiệm liền biết.
Lão tổ Sở gia không hề nhíu mày, hình như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của lão.
Lão tổ Sở gia nói tiếp:
- Bởi vì ngươi, Sở gia có lẽ sẽ nghênh đến đợt tai nạn, theo ta hiểu biết Tiêu lão quái thì hiện giờ chắc chắn lão đã liên hệ các phương nhân mã chuẩn bị xuống tay với Sở gia. Vậy nên ngươi phải tham gia cuộc chuyện này. Chẳng phải ngươi muốn tôi luyện sao? Đến lúc đó trên chiến trường mặc ngươi rèn luyện, các huynh đệ của ngươi cũng sẽ thực lực tăng nhiều mặt khác, ta có cách cứu sống hắn, lại lần nữa phát sinh một lần thuế biến.
Lão tổ Sở gia chỉ vào Thường Danh Ca, dứt lời há mồm định nói tiếp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2054: Lấy lại lẽ công bằng
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Nam có ấn tượng không tệ với lão tổ Sở gia, vốn hắn nhất quyết không định về Sở gia. Đại đạo tông một chuyện đã giải quyết xong, Thường Danh Ca bắt lấy Tiêu Tử Chân rồi hắn có thể nhanh chóng quay về đại đạo tông, rồi mang Linh Vân quay về "Sơn trung thiên địa".
Nhưng nghe lão tổ Sở gia nói có thể cho Thường Danh Ca thực lực tăng nhiều thì Sở Nam lòng rung động, định hỏi kỹ càng.
Lão tổ Sở gia lại nói:
- Bao gồm trong người hắn có thêm có gì ta đều có thể nói cho ngươi biết. Ngoài ra nếu ngươi đi Sở gia thì mặc kệ cuối cùng kiểm nghiệm đi ra ngươi phải chăng là người Sở gia thì ta đều đồng ý một điều kiện của ngươi.
- Cái gì đều được?
- Trong phạm vi năng lực của ta.
Sở Nam đang nói thì liếc Tiểu Hắc, nghĩ đến mình theo không gian lưu đi tới đây, lại nghĩ đến Sở gia sắp gặp tai nạn đúng là có liên hệ chặt chẽ với mình, rồi nghĩ đến vở kịch lớn Thiên Tử chơi.
Sở Nam gật đầu, nói:
- Tốt.
Sau đó Sở Nam trầm tĩnh lại, đợi Thường Danh Ca đột phá, lão tổ Tiêu gia đi rồi thì Tiêu Tử Chân phát điên trong lòng có thứ quan trọng nhất đã vứt bỏ, hiện tại Thường Danh Ca có thể cắn nuốt năng lượng trong người càng ít hơn, bởi vì một góc không gian đã bị lão tổ Tiêu gia phá hoại rồi. Nhưng mà dựa theo ý chí kiên cường của Thường Danh Ca cộng thêm tràn đầy tự tin, sức chiến đấu của gã không bởi vì giảm bớt năng lượng dung thân thì sẽ giảm sút nhiều, ngược lại càng giết càng mạnh.
Tàn hoa từng cánh rơi rụng, vài phút sau chỉ còn lại hai phần năm, cũng chính là nói còn có thể duy trì "Thiên diễn" đạo của Tiêu Tử Chân, chỉ có hai mươi cái. Tiêu Tử Chân hận vô cùng, vừa hận Thường Danh Ca cũng thù Sở Nam.
Lại qua vài giây sau, tàn hoa chỉ còn lại một phần tư. Tiêu Tử Chân ngửi được mùi tử vong, nàng trở nên khủng hoảng, run rẩy nhìn tàn hoa còn lại.
Tiêu Tử Chân hét hướng Sở Nam:
- Các ngươi không thể giết ta!
Không ai đáp lại, chỉ có kiếm của Thường Danh Ca càng sắc bén hơn, dChiến Thần càng cường hơn nữa, nhưng trong thương này từ từ sinh ra hơi thở 'sinh', toát ra vị hy vọng.
Bước chân tử vong đến ngày càng gần, Tiêu Tử Chân lại hét to:
- Giết ta thì Sở gia sẽ bị diệt vong. Sở Nam, ngươi dám giết ta không?
Sở Nam quay sang hỏi Tư Đồ Dật Tiêu:
- Ả nói cái gì? Ngươi nghe thấy không?
Tư Đồ Dật Tiêu cười nói:
- Nghe chứ, ả nói con chó già đó sẽ bị bệnh chó dại.
Lão tổ Sở gia chưa đi lên tiếng:
- Tiêu Tử Chân, ngươi thật sự cho rằng mình quan trọng lắm sao? Tiêu lão quái ra tay vì ngươi đã là rất coi trọng ngươi. Nhưng nếu lõ đi rồi thì ngươi còn trông chờ lão đến cứu ngươi ư? Ngươi chết tối đa là cói cớ cho Tiêu gia đối Sở gia phát động chiến tranh mà thôi. Tiêu gia và Sở gia vốn sẽ có cuộc chiến, đến sớm hay muộn đều như nhau.
Tiêu Tử Chân thuận nước giong thuyền nói ra lời nàng chưa từng nghĩ sẽ nói:
- Các ngươi để ta lại đi, ta còn có giá trị.
Nhưng Tiêu Tử Chân vừa dứt lời thì Thường Danh Ca một kiếm chém xuống, tàn hoa chỉ còn lại một phần chín cuối cùng, Tiêu Tử Chân cũng không thể giữ hình dạng tàn hoa nữa, hồi phục hình người, thế này thì quá thê thảm rồi.
Thường Danh Ca định tiếp chém nhưng bước chân khựng lại, nhìn thanh kiếm, trong mắt có sự nghi hoặc. Gã cảm giác kiếm phát sinh biến hóa, nhiều thêm không ít thứ đồ, cực kỳ giống với hơi thở lúc trước Tiêu Tử Chân phát ra.
Tư Đồ Dật Tiêu nghi hoặc, kiếm quang lại lóe lên.
Tiêu Tử Chân không còn sức mạnh gì nữa, không có cả sức chống đỡ. Sở Nam thấy vậy thì biết giờ là phút mấu chốt, Tiêu Tử Chân có khả năng sẽ liều mạng kéo Thường Danh Ca chết chung theo. Phút cuối Tiêu Tử Chân có thể làm ra điều gì ngoài ý muốn không thì không ai dám khẳng định, vậy nên Sở Nam tập trung tinh thần, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Nhưng khiến Sở Nam ngoài ý muốn là đối diện một kiếm tất sát cuối cùng của Thường Danh Ca Tiêu Tử Chân ngừng lại công kích, hét to với gã:
- Ta không tin ngươi thật sự dám giết ta!
- Ta không giết ngươi, ta chỉ vì phụ mẫu của ta lấy lại lẽ công bằng, nhưng công bằng này cần dùng đầu và máu của ngươi!
Nghe câu đầy uy hiếp của Tiêu Tử Chân, Thường Danh Ca không chút do dự gầm lên, rồi thì dChiến Thần tỏa ánh sáng chói lòa nhất chém vào người nàng. Chớp mắt trừ cái đầu ra, phần thân thể khác của Tiêu Tử Chân đều tan biến hết.
Trong mứt Tiêu Tử Chân tràn đầy khó tin, Sở Nam cũng bị hành động ngoài ý muốn cuối cùng của nàng khiến mơ hồ, thàm nghĩ.
"Xem ra con đường bằng phẳng, đứng qua cao không phải chuyện gì tốt!"
Sở Nam thầm răn bảo mình, con đường hắn đi cùng hơi thuận lợi.
Tư Đồ Dật Tiêu ở bên cạnh nhìn đầu Tiêu Tử Chân, chớp mắt rồi phun ra hai chữ:
- Ngu ngốc.
Thường Danh Ca thì nhắm mắt lại, trong bi tình kiếm có chút đồ tuôn hướng người gã. Thường Danh Ca cảm giác nó rất rõ, hiểu rằng đây vón là ‘Hoa tàn đạo’ thuộc về Tiêu Tử Chân nhưng hiện tại biến thành của gã.
Tuy nheien Thường Danh Ca được đến cũng chỉ là một bộ phận, còn có một bộ phận, hoàn toàn yên diệt.
Thường Danh Ca ngẫm nghĩ một lúc rồi bỏ mặc, biểu tình nghiêm túc đi đến trước cái đầu Tiêu Tử Chân, cẩn thận bọc nó lại bỏ vào trong nhẫn trữ vật, gã phải cầm về đi tế bái.
Chuyện đã xong xuôi nhưng dư âm không dứt, đang dấy lên sóng ngầm dữ dội.
Gia chủ Tiêu gia nhìn mệnh bài đã vỡ, khuôn mặt vặn vẹo.
Gia chủ Tiêu gia tức giạn hét to:
- Sở gia, ta nhất định phải diệt ngươi, báo thù cho Chân nhi!
Đang lúc gia chủ Tiêu gia rống gào thì thiếp thần lão bộc của lão nói:
- Gia chủ, âm dương môn Âm Tôn đến bái phỏng.
- A? Âm Tôn hữu chuyện gì? Đi, đi gặp xem sao.
Gia chủ Tiêu gia giấu tức giận dưới đáy lòng đi gặp Âm Tôn.
Âm Tôn nói vài lời khách sáo với lão xong liền vào chính đề:
- Ta nhận được tin tức Tiêu gia các ngươi phát ra, âm dương môn nguyện góp một phần sức diệt trừ Sở gia.
- Thật là quá tốt...
Nhìn gia chủ Tiêu gia mặt mày hớn hở, Âm Tôn vươn bốn ngón tay.
Trong ánh mứt nghi hoặc của gia chủ Tiêu gia, Âm Tôn nói:
- Lợi ích Sở gia âm dương môn muốn bốn phần, nếu Tiêu gia chủ đồng ý thì âm dương môn có thể tùy thời xuất động.
- Được, thì bốn phần!
Gia chủ Tiêu gia đồng ý rất dứt khoát, không một chút đắn đo. Tiếp theo bàn bạc đâu là bốn phần, mất vài canh giờ sau mới bàn xong, đợi Âm Tôn vừa lòng đi ra ngoài thì mắt gia chủ Tiêu gia lóe tia sáng độc ác.
Gia chủ Tiêu gia lạnh lùng nói:
- Xem ra là Tiêu gia trầm tịch quá lâu, loại người nào cũng muốn đến tham gia một chân. Bốn phần hả? Thật sự nghĩ bốn phần dễ lấy như vậy sao? Dám đối với người Tiêu gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Chờ coi đi!
Tiếp theo gia chủ Tiêu gia liên tục ra mệnh lệnh, rồi gã nhấn mạnh rằng:
- Nghiêm mật giám thị đại đạo tông, Sở Nam có quan hệ rất tốt với đại đạo tông mà, hãy nhìn thật kỹ cho ta. Chỉ cần ta ra lệnh thì các ngươi phải lập tức công phá đại đạo tông, bứt hết người bên trong cho ta. Ta muốn xem Sở Nam sẽ làm sao, nữ nhi của ta chết đâu thể vô ích! Còn có, tìm đến phần mộ của mẫu thân Thường Danh Ca, đào lên cho ta! Ta phải khiến chúng hối hận, khiến chúng sống không bằng chết...
Mới đây đại đạo tông uy danh lan xa, người nghe khâm phục, không ai dám đi đem đại đạo tông làm con gà lập uy, hiển nhiên Tiêu gia không nằm trong số đó, họ căn bản không đặt đại đạo tông vào mứt.
- Có âm dương môn trợ giúp, Sở gia, ngày tàn của ngươi đến rồi.
Gia chủ Tiêu gia nanh tranh nói, rồi đi báo cáo với lão tổ Tiêu gia, chuẩn bị lập tức phát động tấn công, đánh Sở gia trở tay không kịp.
Lão tổ Tiêu gia nghe nhi tử nói xong lạnh lùng nói:
- Cái người tên Sở Nam đó để lại một tia hơi thở của hắn, ta có trọng dụng.
Gia chủ Tiêu gia cung kính nói:
- Tuân lệnh, lão tổ.
Lão tổ Tiêu gia lập tức biến mất, đi hướng Sở gia, đại chiến sắp tiến đến. Dưới Cửu U Sở Nam nhíu chặt mày.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2055: Niệm chủng đang bày mưu kế gì?
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Nam nhíu chặt mày. Thường Danh Ca, Cửu Võ tim đập thình thịch, biểu tình ảm đạm.
Thường Danh Ca hỏi:
- Đại ca, phụ mẫu của ta không thể sống lại ư?
Sở Nam không đáp ngay, hắn còn đang suy nghĩ.
Thông qua Tiểu Hắc Sở Nam đã biết hết mọi chuyện. Hắn hiểu rx Thường Danh Ca có thể chiến thắng Tiêu Tử Chân, sống tiếp toàn vì nguyện vọng này, nếu hắn lắc đầu hay nói chữ 'không' thì trái tim kiên cường của Thường Danh Ca như là tảng băng cứng rắn vỡ vụn.
Nhưng nếu nói thật đối với chuyện khiến người chết đi sống lại thì Sở Nam không quá tin tưởng, đặc biệt còn có mẫu thân Thường Danh Ca vốn chết lâu ngày.
“Nếu thật có khởi tử hồi sinh chi thuật, tại sao Hiên Viên còn làm ra các loại sắp đặt chứ?"
Thấy Sở Nam thật lâu không nói, người Thường Danh Ca run run, bi thương vô tận. Lão tổ Sở gia không lộ biểu tình, tâm lý có kế hoạch vấn đề của Thường Danh Ca rồi.
Chợt óc Sở Nam chợt lóe.
"Tử vong, quá khứ, vậy thì khiến thời gian đảo ngược lại thời khắc đặc biệt thì có chuyển cơ được không đây? Dù sao tiểu nữ hài nhi Liễu Đệ Nhất Hồi chưa từng nói, Tiểu Hắc cũng không có hưởng ứng..."
Nghĩ thế, Sở Nam nói với Thường Danh Ca:
- Ta có cách nhưng hiện tại không thể làm được!
Nghe Sở Nam khẳng định đáp, Thường Danh Ca không còn run rẩy, nói:
- Đại ca, ta có thể chờ!
Cửu Võ không nói cái gì nhưng mắt ướt nước, siết chặt nắm đắm đã biểu lộ rõ ràng.
Lão tổ Sở gia nghe vậy chỉ cho rằng Sở Nam vì ổn định nhóm Thường Danh Ca mới nói lời dối trá thiện ý. Lão tổ Sở gia không biết Sở Nam đúng là có phương hướng rồi, nhưng đúng hay sai thì hiện tại chưa biết được.
Sở Nam lại cam đoan với họ:
- Ta sẽ dốc hết sức!
Lão tổ Sở gia đợi chuyện giữa họ chấm dứt rồi mới nói:
- Đi thôi, không chừng bây giờ Tiêu gia đã phát động tấn công Sở gia rồi.
Đối mặt yêu cầu của lão tổ Sở gia, Sở Nam không đồng ý ngay mà nhìn hướng nhóm Thường Danh Ca.
- Mọi người còn có chuyện gì khác không?
Thường Danh Ca nói:
- Ta muốn trở về để tế bái mẫu thân.
Sở Nam hiểu tâm tình của gã, lại hỏi người khác.
Cửu Võ đáp:
- Ta không có chuyện gì cần làm, chẳng bằng đi cùng Danh Ca một chuyến.
- Vậy thì chúng ta đi chung đi, ta mang theo các ngươi thì tốc độ nhanh chút.
Nói xong Sở Nam quay đầu nói với lão tổ Sở gia:
- Không bằng tiền bối trở về trước đi, chúng ta sẽ đến theo sau.
- Tiêu lão quái biết ta trở lại chắc chắn sẽ phái người đến giết các ngươi.
Sở Nam nói:
- Đừng nói với ta ngươi không cản được Tiêu lão quái nhé.
Không đợi lão tổ Sở gia đáp, Sở Nam nói tiếp:
- Nếu Tiêu lão quái thật sự mò đến thì dù ta không đánh được lão cũng có thể chạy thoát.
- Tốt, thế thì ta ở Sở gia chờ ngươi.
Lão tổ Sở gia không nói nhiều, dứt lời dứt khoát rời đi. Thật ra lão tổ Sở gia muốn mang Sở Nam cùng trở về, có thể ở trình độ lớn nhất bảo đảm an toàn cho hắn, còn có thể nhanh chóng kiểm nghiệm huyết mạch. Nếu Sở Nam đã nói vậy thì lão nói nhiều vô dụng, không bằng sớm trở về xem coi Tiêu gia múa màn gì.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Sở Nam nói xong đem thiên long hồn, hung thú vân vân đều thu vào trong không gian trong cơ thể, Tiểu Hắc tất nhiên là ngoại lệ. Chừ lát sau một đám người ra đi, nhóm Sở Nam, Thường Danh Ca vừa đi thì Cửu U chi địa quái dị biến mất, không còn lại gì cả. Ban đầu Sở Nam nghi ngờ do hắn cắn nuốt quá nhiều không gian tạo thành không gian sụp đổ. Sau đó ngẫm nghĩ kỹ thì thấy không chỉ vì lý do không gian, dù sao những thứ như mặt đất đúng thực tồn tại, cuối cùng Sở Nam nghĩ tới quái vật mà mà Tiểu Hắc đã nói.
- Không biết quái vật đó rốt cuộc là thứ gì nữa.
Sở Nam lầm bầm, khiến Tiếu Trận lấy ra thời gian trận, kêu gọi mọi người bước vào trong để có càng nhiều thời gian hấp thụ kinh nghiệm liều mạng chiến đấu lần này, củng cố một phen.
Nói chung giống trong đại đạo tông "Tuế nguyệt trận" đều là cố định ở chỗ nào. Tiểu trận thì khác, tiểu trận vốn là trận hồn, Sở Nam có thể cung cấp đủ năng lượng cho nó để tùy thân mang theo.
Tiếu Trận dốc hết sức suy nghĩ thời gian đảo ngược. Nàng không có biến ảo thành hình dạng con gái mà làm theo yêu cầu của Tiểu Hắc, hóa thành một kết bươm bướm treo trên cổ nó lao hướng phần mộ mẫu thân Thường Danh Ca.
Kết quả dưới gầm trời có thêm một con thỏ chạy như điên.
Bên trong thời gina trận đám Thường Danh Ca, Cửu Võ đã chìm sâu vào tu luyện. Họ phải bắt chặt mỗi một giây để khiến mình biến mạnh. Sở Nam thì cùng Tư Đồ Dật Tiêu tâm sự, dù gì hai huynh đệ đã lâu chưa gặp mặt.
Trò chuyện với nhau, Tư Đồ Dật Tiêu cảm thán cho kinh nghiệm trắc trở của Sở Nam, nói với hắn:
- Ta đến di tích bắt được một thứ, mơ một giấc, tỉnh dậy thì từ Thiên Võ đại lục đi đến Cửu U Thế Giới.
Nghe nói thế ánh mắt Sở Nam biến sắc bén, nói:
- Huynh đệ, ngươi vừa mới nói cái gì? Ngươi làm sao xuất hiện trong Cửu U Thế Giới?
- Nằm mơ một giấc, tỉnh dậy đi tới Cửu U, cụ thể làm sao đến thì ta thật tình không biết. Sao vậy đại ca, có vấn đề à?
- Ừ.
Sở Nam gật đầu:
- Rất có thể là vấn đề lớn đấy.
Tư Đồ Dật Tiêu phỏng đoán:
- Ý ngươi nói...
Sở Nam nói:
- Ngươi hãy nghĩ xem, Huyết Ma đại lục là niệm chủng đó, lại gần với Thiên Võ đại lục như vậy, Cửu U Thế Giới xem như là niệm chủng làm ra, mặc dù hiện tại không trực tiếp chứng tỏ liên tiếp với Thiên Võ đại lục nhưng hơn phân nửa có thể từ Thiên Võ đại lục đến Cửu U Thế Giới. Có thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, rất có thể có người thứ ba, thứ tư, thậm chí là nhiều nhiều người nữa.
Trong lòng Sở Nam nảy ra một suy đoán:
- Có thể nào mỗi một viên niệm chủng sẽ làm ra một khối gì đó liên kết với Thiên Võ đại lục? Niệm chủng rốt cuộc đang âm mưu cái gì?
Tư Đồ Dật Tiêu giọng điệu trầm trọng nói:
- Thiên Võ đại lục nhìn thì bình thường nhưng không đơn giản như chúng ta đã thấy.
Sở Nam nói ra suy tư của mình đối với Thiên Võ đại lục, bao gồm trong trận tông di tích có bóng đen khiến hắn đồng ý điều kiện.
- Hiện tại ta rất muốn gặp niệm chủng thứ ba, để thăm dò thực hư, thật giả. Nếu là thật thì chúng có ý đồ gì với Thiên Võ đại lục đây.
- Đại ca, nếu không thì như vầy đi, ta trước tiên quay về Thiên Võ đại lục chuẩn bị?
Sở Nam ngẫm nghĩ, liếc Song Thù, lắc đầu nói:
- Không có hoàn toàn giải quyết xong chuyện của nàng, ta không yên tâm.
- Đại ca, ngươi yên tâm, ta có thể khiến nàng nhập mộng.
- Không chỉ là vấn đề này. Khi ta từ tỏa hải bí cảnh đi ra thì, đã phá hủy con đường đến tỏa hải bí cảnh, thiên võ điện truyền tống trận tạm không thể dùng, hiện tại muốn trở về Thiên Võ đại lục sợ là rất khó khăn, trừ phi tìm ra con đường mới hoặc là thực lực đạt đến mức chém rách màn trời.
Trong đầu Sở Nam hiện lên bức tranh màn trời, nói tiếp:
- Ở lại Thiên Võ đại lục không nhiều người lắm, ta tin tưởng nếu không ra ngoài ý muốn thì hiện tại Thiên Võ đại lục đã bị tinh bảo các khống chế
- Hèn chi ta có thể ở Thiên Võ đại lục được thứ tốt như vậy.
Tư Đồ Dật Tiêu suy nghĩ, cứ cảm thấy không phù hợp.
Sở Nam thì nghĩ đến Linh Vân:
- Linh Vân làm sao đi tới hư không? Là trước khi tỏa hải không bình hủy diệt hay là sau khi? Nếu là sau khi thì có thể từ chỗ Linh Vân lấy được chút manh mối.
Tư Đồ Dật Tiêu ngẫm nghĩ, đọt nhiên nói:
- Đại ca, ngươi có nghe nói qua Tửu Kiếm Tử chưa?
- Tửu Kiếm Tử?
- Tiêu Tử Chân thấy hồ lô trong tay ta thì nói như vậy, còn hỏi ta là người nào của Tửu Kiếm Tử.
Sở Nam nhìn chằm chằm hồ lô, nghiêm túc suy nghĩ. Hắn lấy hò lô từ tay keo kiệt quỷ, nhưng nguồn gốc sâu xa thì hắn cũng không biết. Đang lúc Sở Nam định lắc đầu thì bỗng nhớ tới chút chuyện...
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2056: Âm Dương Tử
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Nam nghĩ đến là một khúc ca nói không nên lời tiết tấu.
- Một bầu rượu, một thuyết nguyệth kiếm, khung trời mặc ta đi...
Đây là khúc nhạc Sở Nam nghe lúc ở trên đường truyền tống đi chư thiên điện, hơn nữa chỉ có hắn nghe thấy, nhóm người đồng hành không ai nghe được.
- Rượu? Kiếm? Hắn chắc sẽ không là Tửu Kiếm Tử đi?
Sở Nam không biết mình phỏng đoán có chính xác không, người có thể rõ ràng ngao du trong vô tận không gian tuyệt đối không tầm thường, sẽ mạnh hơn Cửu U Phủ Chủ rất nhiều.
- Không biết Sở lão ma bọn họ có thể làm được hay không?
Trong lòng ngẫm nghĩ qua đi, Sở Nam khiến Tư Đồ Dật Tiêu triệt để giải quyết chuyện ‘Thiên địa hợp', đối với Song Thù thì Sở Nam không mò rõ tình huống. Hiện tại Song Thù biểu hiện ra đúng là chỉ có một người.
Tư Đồ Dật Tiêu gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc kéo tay Song Thù vào mộng cảnh!
Sở Nam tiến vào thời gian trận chủ yếu có hai chuyện, thứ nhất là thời gian đảo ngược, thứ hai là truyền tống môn. Tầm quan trọng của thời gian đảo ngược thì không cần nói, không chỉ có thể dùng đến công kích, càng là mấu chốt có thể khiến phụ mẫu của Thường Danh Ca, thân nhân của Cửu Võ sống lại. Quan trọng nhất là Sở Nam còn muốn quay về thuở ban đầu của mình, nhìn xem có vấn đề gì đã bỏ qua không.
Truyền tống môn cũng cực kỳ quan trọng, hắn đã gặp phải hư chi cảnh diện cường giả. Tiếp theo hơn phan nử sẽ có xung đột, mặc dù Sở Nam có các loại thủ đoạn, liều mạng thì còn đỡ được nhưng có thêm đường là nhiều hơn cơ hội. Cộng thêm truyền tống môn này không phải loại Bố Xu Lão nói, phải bị nhiều hạn chế mới có thể bố trí ra được. Nếu Sở Nam có loại năng lượng sung túc như thế này thì tiện nay có thể lấy ra sát chiêu giống truyền tống môn.
Nhất tâm nhị dụng, thời gian trôi qua.
Rất nhanh, Sở Nam ở thời gian trận được bảy tháng, may là tiểu trận tùy theo thế giới trong người biến mạnh phân ra uy lực thời gian tăng lớn nhiều. Thời gian bảy tháng ở trong hiện thực mới là mười ngày mà thôi.
Sở Nam không ở lại tiếp, hắn biết được chút chút thời gian đảo ngược rồi. Truyền tống môn thì Sở Nam gặp bình cảnh, muốn có truyền tống môn Bố Xu Lão gặp vấn đề không có quá lớn, hắn sở hữu truyền tống môn như thế thì còn cách một đoạn đường.
Tiếp tục ở lại cũng không có giúp ích gì lớn, thế nên Sở Nam đi ra khỏi thời gian trận, ôm Tiểu Hắc dung vào không gian, một bên cắn nuốt một bên chạy hướng phần mộ của mẫu thân Thường Danh Ca.
Sở Nam còn hỏi:
- Tiểu Hắc, ngươi có gì liên quan truyền tống môn hay là không gian các loại truyền thừa không?
Tiểu Hắc nghe xong nghiêm túc nghĩ.
Sở Nam thấy vậy thì cười nói:
- Không có thì thôi, đối với chuyện này ngươi có cảm giác gì không?
- Cha, ta còn chưa cảm giác được.
- Ừm, cắn nuốt năng lượng thì năng lượng bên thế giới trong người biến mạnh hơn nhiều, chắc hữu dụng với ngươi.
Sở Nam đưa Tiểu Hắc vào trong không gian trong cơ thể. Tiểu Hắc ở Tiểu Hắc vừa nuốt năng lượng vừa cố gắng suy nghĩ.
Bên kia Sở gia và Tiêu gia không bình tĩnh như Sở Nam, sóng gió đã nổi lên. Sở gia tuy sớm có phòng bị nhưng vẫn bị Tiêu gia vượt qua dự kiến công kích, tổn thất không ít. Đặc biệt là lão tổ Tiêu gia không ngừng mang tiền bối vãn bối, tự mình xuất thủ trảm sát Sở gia cường giả, khiến Sở gia bị tổn thất lớn hơn nhiều.
May là Sở lão ma kịp lúc trở về cản lại Tiêu lão quái, Sở gia như cũng nuốt vào thuốc an thần, bắt đầu phản công. Minh hữu của Sở gia lục tục gia nhập chiến trường, thế cục bắt đầu giằng co.
Tiêu lão quái thấy Sở lão ma thì hơi kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi không mang hắn trở về?
- Mắc mớ gì ngươi?
- Hắn không về được.
Tiêu lão quái âm trầm cười, không dây dư với Sở lão ma nữa, định rời đi. Sở lão ma bám sát theo sau.
- Có ta ở ngươi sẽ không như ý!
- Phải không?
Tiêu lão quái lợi dụng cách đặc biệt truyền mệnh lệnh ra ngoài. Gia chủ Tiêu gia nhận tin tức xong liền phái người tìm kiếm tung tích của đám Sở Nam, mặt khác sai người báo cho âm dương môn, thỉnh âm dương môn thái chưởng môn xuất thủ một lần.
Cuối cùng gia chủ Tiêu gia ra lệnh động thủ với đám người bao vây quanh đại đạo tông.
Cùng lúc đó, Tiêu lão quái nói:
- Sở lão ma, ngươi giết Chân nhi thì ta sẽ khiến Sở gia của ngươi tuyệt chủng!
Sở lão ma lòng dâng lên nỗi bất an, không phải sự câu này mà vì Sở Nam, cứ cảm thấy bỏ qu thứ gì.
Hư không rất rộng lớn, đến hiện tại chưa có ai khoác lác ra đi hết mỗi góc hư không. Nhưng tiếp nhị liên tam, một lần so với một lần quy mô to đại chiến tranh, tạo ảnh hưởng rất lớn cho hư không. Lúc trước những người đi hư không đại đạo đã lạnh lẽo rồi, ngược lại một ít đường nhỏ hiếm hoi ngày càng náo nhiệt, ví dụ như nghịch thiên bang chiếm lấy con đường nhỏ vắng vẻ.
Thực lực của đám Vạn Trận lão tổ xem như không tệ, cộng thêm kêu gọi không ít người mới, không có bao nhiêu thế lực không nể mặt nghịch thiên bang, và có xu hướng mở rộng địa bàn, chiếm thêm nhiều đường nhỏ. Danh tiếng của nghịch thiên bang dần vang, bọn họ không ngờ lúc đó Sở Nam tùy tiện sắp đặt có thế cục hiện tại, họ khâm phục hắn cũng như kiêng dè.
Thiên Tử lăn lộn trong nghịch thiên bang thì địa vị tăng nhiều, bởi vì luôn xuất hiện bằng hình tượng quân sư, đám Vạn Trận lão tổ trước khi hành động luôn kiếm Thiên Tử bàn đôi chút về kế hoạch.
Thiên Tử lần đầu tiên ra tay được đến Đao phủ, kiếm các tin tức rồi thì không xuất thủ nữa. Mãi đến khi Thiên Tử nghe tin Tiêu gia, Sở gia đại chiến, bên trong còn có liên quan đến Sở Nam thì gã mới chuẩn bị lần thứ hai xuất thủ.
Cùng lúc đó, Thiên Tử liên hệ với chư thiên điện rồi, được biết Sở Nam có đi hoàng hôn bí cảnh, gã lập tức truyền một mệnh lệnh. Ngoài ra Thiên Tử cấu trí một bức tranh hư không, bài trừ từng khu vực, truy tìm con đường Sở Nam từng đi qua, xảy ra vì chuyện.
Âm dương môn, Thổ Bá nhíu mày. Thực lực hiện tại của Thổ Bá mạnh ngoài dự đoán, đương nhiên là bởi vì gã hoàn toàn tin tưởng vào Sở Nam. âm dương môn nhíu chặt mày vì gã phát hiện đến âm dương môn dị thường, nhưng rốt cuộc là thế nào thì gã không mò rõ thực hư.
Chính trong thời gian này dưới chân núi to Vu Xạ đã tấn nhập đến cổ chi cảnh, không lâu sau gã nhận được một mệnh lệnh. Vu Xạ lập tức đi ra ngoài.
Vài ngày sau, người Tiêu gia vẫn là không có công phá được thủ hộ đại trận của đại đạo tông. Vốn theo cách nghĩ của gia chủ Tiêu gia thì đại đạo tông mới qua một kiếm, uy danh có hưng thịnh hơn thì thực lực sẽ không quá cao, nhưng không ngờ họ không công phá được cả thủ hộ đại trận.
Nếu là trước kia thì ở trước mặt Tiêu gia đại đạo tông không xem như cái gì. Nhưng mà, Tiêu gia và Sở gia đại chiến, có thể phân ra đến lực lượng, khẳng định không thể quá nhiều. Bởi vậy, đại đạo tông thế cục khiến gia chủ Tiêu gia trong lòng khó chịu.
Suy tư một phen xong gia chủ Tiêu gia quyết định phái ra một đội khổ vệ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy đại đạo tông, dọc theo con đường đó quét hướng Sở gia. Đội khổ vệ này vốn chạy tới Cửu U chi địa để cứu Tiêu Tử Chân nhưng Tiêu lão quái thuấn di ra thuận tiện gọi khổ vệ về. Vậy nên khổ vệ không đi cứu Tiêu Tử Chân, trong lòng nén lửa giận, ngọn lửa này thiêu đến đại đạo tông.
Ngày hôm nay Tiêu lão quái đang đấu với Sở lão ma thì bỗng cười lạnh nói:
- Sở lão ma, có biết âm dương môn không?
- Sao chứ?
- Âm dương môn sớm kết minh với Tiêu gia ta, mà âm dương môn thái chưởng môn Âm Dương Tử cũng định ra tay.
- Âm Dương Tử? Hắn muốn chết ư?
- Đúng vậy, hắn đang tìm Sở Nam chết, chỉ cần Sở Nam bị phát hiện thì giờ chết của hắn tới rồi.
- Nói nhảm nhiều quá.
Sở lão ma đánh ra, hai người giết đến nhật nguyệt vô quang. Trong lòng Sở lão ma có chút lo lắng, dù sao Sở Nam đã nói có thể thoát khỏi tay người có cảnh giới như Tiêu lão quái nhưng âm dương tử công pháp, rất là kỳ quái.
Lúc này Sở Nam đã đến nơi mà Thường Danh Ca nói. Sở Nam khiến đám Thường Danh Ca đi ra, mới bước ra thì nghe gã hét to...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2057: âm dương tương phân
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Không được nhúc nhích!
Thường Danh Ca rống to chất chứa vô cùng giận dữ, vì gã thấy đỉnh núi chôn xác mẫu thân mình có người đang hủy sơn quật phần mộ. Thường Danh Ca mắt đỏ rực, người nhoáng lên, kiếm trảm "Diệt chi thương", có ba, bốn người bị chém tan tác, còn lại ba người kích phát pháp bảo, tránh qua một kiếp.
- Ngươi là ai? Dám xuống tay với chúng ta? Có biết chúng ta là ai không?
Đối mặt chất vấn hùng hổ này Thường Danh Ca không thèm ngó ngàng, gã đứng trước mộ mẫu thân, đè nén mối thù hận, hai gối quỳ xuống, dùng hai tay bới bùn đất, ôm tình cảm tràn đầy sửa lại mộ mẫu thân.
Những người này thấy tình trạng đó, trong lòng có phỏng đoán.
Tuy nhiên có kẻ lẹ miệng đã quát to:
- Chúng ta là người Tiêu gia, kẻ bị thương người Tiêu gia ta chính là đối địch với Tiêu gia! Tiêu gia nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Thường Danh Ca vẫn không nói nửa lời, xung quanh như có khúc nhạc bi thương. Thường Danh Ca vừa sửa mộ vừa nói chuyện, nói gã tha thứ Diệp Thương Minh, gọi Diệp Thương Minh là cha, cũng nói Diệp Thương Minh làm tất cả hy sinh cho gã.
Người xung quanh nghe quả nhiên đúng như họ phỏng đoán, biến sắc mặt, không chút do dự lấy ra sát chiêu mạnh nhất chém hướng Thường Danh Ca. Nhưng chính lúc này, khu nhạc bi thương lúc trước vang bên tai chúng giờ như từng thuyết nguyệth kiếm chém vào trong xương, bị thương linh hồn, máu như là mưa to tưới ướt không gian.
Khi chúng ói ra máu thì Thường Danh Ca từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái đầu. Cái đầu này Thường Danh Ca bảo quản rất tót, tốt đến những người đó vừa nhìn liền nhận ra là ai, trong miệng kìm lòng không đậu kinh kêu ‘Tiểu thư', xoay người định trốn.
Lúc này bóng dáng Sở Nam chựt lóe, trong đó kẻ đầu lĩnh thấy khuôn mặt hắn thì ngẩn ra. Lập tức gã phun tinh huyết làm tư thế muốn liều mạng mở đường máu, lại kích phát một vật đặc biệt hình dạng như là ngọc bội.
Lập tức không gian truyền ra dao động, giây lát trôi qua. Sở Nam nhíu mày, không ngăn cản chút nào.
Người này cuồng cười rống:
- Sở Nam, ngươi xong rồi, gia chủ đã biết ngươi ở đây, không lâu sau sẽ có người lấy mạng ngươi!
Sở Nam không đáp lời.
Giọng Thường Danh Ca vang lên:
- Kẻ nhục mạ phần mộ của mẫu thân ta, đáng chết! Tiêu gia, nên vong! Thường Danh Ca ta dùng đầu mình thề sẽ diệt Tiêu gia!
Con người ta nói thù hận lớn nhất trên thế giới chính là mối thù giết phụ mẫu, nhà tan cửa nát. Tiêu gia không chỉ chiếm hết hai điều, còn thêm một điều là đào mộ người chết, khiến người chết không ngủ yên.
Thường Danh Ca như thế nào không hận? Như thế nào không nộ?
Lúc đó Pháp Phàn cũng vì thi cốt tộc nhân mà biết rõ cái bẫy vẫn đạp vào.
Thanh âm lạnh lùng của Thường Danh Ca vang lên, trong người toát ra hơi thở ‘Đạo’, vài người dưới khí thế này bị đè ép quỳ gối xuống đất, trong người vang tiếng két két.
Máu, nhuộm đỏ mộ phần!
Không lâu sau người Tiêu gia phái đên quật mộ mẫu thân Thường Danh Ca sống không bằng chết bị gã hành hạ ở đó.
Tiếp theo Thường Danh Ca quỳ trước mộ, nói:
- Mẫu thân, dù có liều mạng ta cũng phải khiến mẫu thân sống lại.
Đám Sở Nam, Cửu Võ cũng tế bái. Sau đó Sở Nam nghĩ đến chuyện xương Hiên Viên, nói với Thường Danh Ca:
- Danh Ca, Tiêu gia đã đặt mục tiêu tại đây, khó tránh khỏi lại động ý xấu với mộ bá mẫu.
- Vậy thì ta canh giữ tại đây, kẻ nào đến ta giết kẻ đó
- Ngươi có thể thủ một đời sao? Hơn nữa còn có ngươi vừa mới phát thề nữa. Quan trọng nhất là ta cảm thấy, nếu là có thể bảo tồn một ít đồ của bá mẫu thì có nắm chắc khiến bá mẫu sống lại hơn!
- Thật không?
Thường Danh Ca do dự, dù gì đây là việc lớn.
Sở Nam gật đầu, nói những điểm chủ yếu về xương Hiên Viên, rồi nói tiếp:
- Yên tâm đi, ta sẽ giữ gìn xương cốt của bá mẫu. Trong không gian trong cơ thể ta thì ngươi cũng đến rồi, tin tưởng bá mẫu ở bên trong, cũng sẽ được đến ích lợi lớn.
Thường Danh Ca nói:
- Ta nghe theo lời đại ca.
Thường Danh Ca nói xong quỳ trước mộ phần xin lỗi, rồi dùng hai tay đào mộ, cầm bộ xương của mẫu thân. Nhìn hành động của Thường Danh Ca, Sở Nam nghĩ đến Ma Đạo Tử, Lạc Khiên Nhi, Thanh Phượng, còn có trên đường hắn trưởng thành nhiều người vì hắn mà chết. Sở Nam siết chặt nắm tay, thầm nhủ.
"Ta sẽ cố gứng hết sức khiến các ngươi sống lại."
Nghĩ đến đây Sở Nam cảm giác có năng lượng kỳ lạ ùa vào người, hình như hắn có vô cùng động lực. Đang lúc Sở Nam đem thi cốt mẫu thân của Thường Danh Ca chôn trong không gian trong cơ thể, làm xong mọi thứ hết thì hắn chợt ngẩng đầu, ánh mắt bắn xuyên qua vài vạn dặm không gian, nhìn thấy kịch liệt không gian dao động, chính lúc ập xuống hắn.
- Đến nhanh thật!
Trong mắt Sở Nam lóe tia sáng lạnh, bên cạnh Tư Đồ Dật Tiêu lấy ra hồ lô, ngưỡng đầu uống ừng ực.
Người đến nhanh như vậy đương nhiên là gia chủ Tiêu gia động tác nhanh. Gia chủ Tiêu gia thu được tin tức liền truyền ra ngoài, hơn nữa người đến không giống bình thường, tốc độ cực nhanh. Khi Tư Đồ Dật Tiêu mới rót rượu vào cổ họng thì có bóng người lóe trước mặt họ.
Người này, hình dạng cực kỳ bình thường, thực tế, đến đẳng cấp như họ thì bên ngoài như thế nào, đã hoàn toàn không trọng yếu. Sở Nam từ trên thân người này gửi được mùi còn nguy hiểm hơn cả lão tổ Tiêu gia.
- Ngươi là người nào của Tiêu gia?
- Tiêu gia, sao dung được ta? Người khác đều gọi ta là Âm Dương Tử!
- Âm Dương Tử?
Sở Nam đầu tiên là nghĩ đến âm dương môn, nói:
- Thì ra là âm dương môn, ngươi đến đây có mục đích gì?
Âm Dương Tử trực tiếp nói:
- Giết ngươi!
Sở Nam bật cười nói:
- Ngươi cảm thấy, ngươi nhất định có thể thành công sao?
Âm Dương Tử lạnh lùng nói:
- Ta muốn giết ai trước nay chưa từng có kẻ tránh được.
Nói xong gã không lên tiếng nữa, vươn tay chộp hướng Sở Nam. Sở Nam không nhúc nhích, Tư Đồ Dật Tiêu thì cùng Song Thù giết tới.
Một tiếng hét to:
- Thiên địa hợp!
Lập tức không gian xung quanh kịch chấn.
- Quả nhiên là như vậy.
Âm Dương Tử nhìn Tư Đồ Dật Tiêu, phun ra một câu:
- Thiên địa cũng ở trong âm dương, thiên vi dương, địa vi âm, âm dương tương phân!
Tùy theo câu nói này, không gian kịch chấn chẳng ngờ bình ổn lại. Tư Đồ Dật Tiêu và Song Thù hợp kích tan vỡ, đúng như na thiên na địa tương phân.
Cùng với thiên địa phân khai, hai người Tư Đồ Dật Tiêu bị đau đớn nhưng gã không để ý. Gã tê tam liệt phế nhạy cảm phát hiện Song Thù lùi hướng ngược lại không yên tĩnh như trước, mắt có tia sắc bén, mày nóiu chặt có chút nóng nảy.
- Âm dương tương phân, chẳng lẽ là Song Thù trước kia sẽ xuất hiện ư?
Tư Đồ Dật Tiêu khựng lại, lao hướng Song Thù, gã không thể để nàng ra ngoài ý muốn. Khi Tư Đồ Dật Tiêu định bắt lấy Song Thù đưa vào mộng thì Sở Nam đi đến, nói:
- Âm cùng dương vốn là nhất thể, phân khai, là vì càng tốt tương dung.
trong không gian trong cơ thể vận chuyển, thôn hấp uy năng Âm Dương Tử lấy ra.
Âm Dương Tử ánh mắt lạnh băng nói:
- Âm dương chi đạo là vì chí cao, đâu phải cóc ké như ngươi có thể lĩnh ngộ?
- Vậy ngươi có biết phía trước âm dương là cái gì không?
- Ngươi không có tư cách hỏi, hơn nữa, ở trước mặt ta, ngươi cũng không có tư cách nói đến âm dương.
- Vậy sau âm dương là gì ngươi có biết không?
Âm Dương Tử lộ vẻ khinh thường, không nói lời nào mà chuyển đề tài:
- Một người đúng là có âm hữu dương, hiện tại, ta khiến ngươi nếm mùi âm dương tương phân.
Sở Nam không vội vã lấy ra mấy đại sát chiêu như là ‘Thiên địa hắc động'. Trong mắt những người như Tiêu gia thì Âm Dương Tử chính là bùa đòi mạng của Sở Nam. Nhưng Sở Nam thì thấy đây là kỳ ngộ tặng cho hắn. Hắn đối với âm dương cảm tình còn thiển, lần này có thể niều lý giải rồi. Hơn nữa Sở Nam cảm giác rằng lý giải càng niều thì khi đó mở ra cuộn tranh chữ ‘Đạo’ càng rộng.
Đương nhiên kỳ ngộ này điều kiện là Sở Nam không chết, có thể sống sót.
- Mu bàn tay là dương, lòng bàn tay là âm, phân!
Giọng của Âm Dương Tử bao gồm hơi thở nào đó truyền ra.