Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Hùng Bá Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Phố quán Bar, tình huống ở đây phải nói là cực kì thảm thiết, hơn bốn trăm người hỗn chiến, chết gần trăm, trọng thương hơn trăm, số khác ít nhiều cũng bị thương, đât chuyển sang màu đỏ, khắp nơi là tay chân nội tạng, không khí nồng đậm mùi máu tươi.
Những tên côn đồ thì không có bất kì biến hóa gì, nhất là người Thiên bang và Tần Thiên, nhìn quen rồi nhìn thấy lại thêm có tinh thần.
Cửa xe cảnh sát mở ra, một người trung niên bước xuống, đó là Lương Văn Đạo, nhìn tràng cảnh ở đây không khỏi nhíu mày. Lúc trận chiến bắt đầu Tần Thiên đã gọi bảo hắn nửa giờ sau tới, không nghĩ khi tới lại thấy tràng cảnh máu tanh như thế.
- Phong tỏa tin tức, thả những người áo đen, còn lại bắt toàn bộ!
Lương Văn Đạo ra lệnh.
Nói xong hắn trở lại xe, sai người điều thêm quân và xe cứu thương rồi bảo tài xế lái xe đi.
Đặc công hành động rất nhanh, những tên bị nhẹ hoặc không bị thương, kẻ bị trọng thương thì tống lên xe cứu thương, còn lại thì kệ đó đã.
Tần Thiên và Phong Tử ngồi chờ người của thế lực khác bị đưa đi, đặc công rời khỏi mới đứng lên.
Lúc này điện thoại của Tần Thiên vang lên, Lương Đạo Văn gọi tới bảo hắn xử lí sạch sẽ.
Tần Thiên gọi điện cho Bưu mập, hai người bọn họ đem người đi nắm giữ toàn bộ bãi của cửu đại thế lực, bởi vì bọn chỉ có mấy người canh bãi nên Thiên bang không chút tổn thương nào.
- Bưu mập, ngươi mau đưa người về đây, mấy bãi kia để cho Sấu Tử canh là được rồi.
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
- Phong Tử, không sao chứ?
Tần Thiên nhìn Phong Tử toàn thân đầy máu, trên người hơn chục vết đao, may mắn là không có chỗ nào nghiêm trọng.
- Ngươi mang huynh đệ bị thương tới bệnh viện băng bó một chút, chỗ này để ta trông được rồi.
Tần Thiên nói, Phong Tử gật đầu dẫn đám tiểu đệ rời đi.
Phong Tử vừa rời đi, Bưu mập đã tới, hai chiếc xe tải đầy tiểu đệ mở ra.
- Thiên ca!
Bưu mập xuống xe chào, đám tiểu đệ phía sau cũng rối rít chào.
- Ừ, Bưu mập, bảo các anh em dọn rửa chỗ này, thống kê thương vong cho ra, đi đi!
Tần Thiên nhìn Bưu mập nói, sau đó phân phó tiểu đệ làm việc.
Tần Thiên bắt đầu ngồi xuống tu luyện tranh thủ khôi phục thực lực.
Trần chiến ở phố quầy Bar làm cả giang hồ khiếp sợ, mọi người âm thầm may mắn mình không vọng động đến tiêu diệt Thiên bang nếu không thì tàn đời rồi. Ai mà ngờ rằng phía sau Tần Thiên có chính phủ trợ giúp chứ? Chả trách hắn hoành hành không kiêng nể gì như vậy, có hậu đài cứng thế kia mà.
Hoạt động dọn dẹp kéo dài đến mười một giờ, con đường lại sạch sẽ, bất quả trước cửa Thiên Minh còn một mảng lớn bùn đất có nhiễm chút màu đỏ như máu.
- Thiên ca, đã xong!
Bưu mập tới trước mặt Tần Thiên nói, Tần Thiên tỉnh lại, tinh thần khôi phục như cũ, cảm giác mệt mỏi đã biến mất.
- Tình hình thế nào?
Tần Thiên hỏi.
- Đã chết năm mươi người, chủ yếu của băng đua xe, còn người của chúng ta chỉ có chút vết thương nhẹ.
Bưu mập nói.
- Tốt, người chết cấp tiền ma chay, hơn nữa báo cho toàn Thiên bang biết, huynh đệ bị thương cũng được trọng thưởng. Đồng thời ngươi và Sấu Tử cẩn thận trông coi địa bàn mới đoạt không được coi thường, mấy ngày tới yên tĩnh một chút, tranh thủ tìm thêm nhiều tiểu đệ chút, cuối tháng chúng ta sẽ có hành động lớn, ta muốn nắm toàn bộ phố quán Bar.
Tần Thiên ra lệnh cho Bưu mập.
- Ổn rồi, ta về trước, kiếm ta bộ đồ đi.
Tần Thiên nói, Bưu mập vội bảo người cầm đến, Tần Thiên thay rồi đi luôn.
Bưu mập nhìn Tần Thiên rời đi, thầm cao hứng vì quyết định sáng suốt của mình. Mới theo hắn có nửa tháng mà mình đã thành một đại ca có máu mặt, chờ khi Tần Thiên nắm cả con phố này thì hắn sẽ thành một trong bốn đại cự đầu rồi.
Nghĩ đến đây, Bưu mập bảo người mở cửa Thiên Minh, bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, chuyện bên ngoài không ảnh hưởng gì đến bên trong này...
**********
Tần Thiên rời khỏi khu phố, nhìn đồng hồ, bỏ qua suy nghĩ về nhà, gọi điện hỏi Lâm Hiểu Di ở đâu rồi đánh xe qua.
Rất nhanh, chiếc xe đỗ trước khu chung cư Lâm Hiểu Di ở, từ xa hắn đã thấy Lâm Hiểu Di đứng chờ trước cửa. Thấy hắn đến nàng chạy vội đến ôm lấy Tần Thiên.
- Tần Thiên, trên người anh có vị lạ a!
Lâm Hiểu Di cau mày nói.
- Mùi của đàn ông đó, nào, để anh đi tắm phát, mệt quá mà, có món gì ngon không em?
Tần Thiên nắm tay Lâm Hiểu Di vừa đi vừa nói.
- Có, anh đi tắm trước đi, em nấu cho anh ít món ăn khuya.
Lâm Hiểu Di nắm tay Tần Thiên nói.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Hùng Bá Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Hai người vào phòng, Tần Thiên liền vào phòng tắm đi tắm, vặn vòi nước, để cho nước lạnh cọ rửa thân thể mình, cái cảm giác lạnh như băng làm hắn dần thanh tỉnh.
Hiện tại phố quán rượu phân nửa đã rơi vào tay mình rồi, một phần ba địa bàn phụ cận đại học Nghiễm Châu cũng rơi vào tay mình. Bước kế hoạch tiếp theo của Tần Thiên chính là Hội nghị đỉnh cao của hắc đạo đem toàn bộ thế lực ở phố quán rượu thu vào trong trong tay, một lần thu gom cả phố quán rượu, sau đó nghỉ ngơi một quãng thời gian ngắn, đem hai thế lực khác ở đại học Quang Châu tiêu diệt hết, như vậy thực lực của mình ở thành phố Quang Châu mới có chỗ đặt chân, mới có thực lực khiêu chiến cùng đại hắc bang ở thành phố Quang Châu.
Tắm rửa xong, bởi vì không có y phục thay, cho nên Tần Thiên quấn lấy một chiếc khăn tắm đi ra. Lâm Hiểu Di đã gần nấu xong bữa khuya rồi, một bát lớn bánh chẻo nhân thịt. Tần Thiên đã sớm đói bụng muốn chết rồi, cơm tối cũng không ăn, trực tiếp bưng lên ăn một ngụm lớn.
- Cẩn thận một chút, coi chừng nóng!
Lâm Hiểu Di vội vàng nói, nhưng mà Tần Thiên nào quản nhiều vậy, trực tiếp nuốt từng ngụm lớn. Hắn chơi ba bốn táp đã xong tô bánh chẻo rồi, sau đó vẻ mặt chưa no nhìn Lâm Hiểu Di hỏi, còn nữa không.
Lâm Hiểu Di lập tức nhận lấy cái chén, múc cho Tần Thiên một bát lớn nữa, may mắn nàng nấu nhiều hơn chút.
Tần Thiên nhận lấy, lại hai ba ngụm đã ăn xong, bụng lúc này mới hết đói.
- Hô… Ăn no cảm giác thật tốt, thoải mái chết người.
- Anh nhìn anh coi, dính đầy miệng, chẳng khác gì quỷ đói đầu thai, ngày hôm nay đã làm gì, sao đói như vậy?
Lâm Hiểu Di hỏi.
- Không có gì, mới đánh mấy tên không có mắt.
Tần Thiên nói, một tay ôm lấy Lầm Hiểu Di vào ngực.
- Anh vừa đi đánh nhau, em thật sự sợ hãi. Ngày đó anh ở trường học giết chết nhiều người như vậy, em cũng bị hù chết, thật sự nếu anh xảy ra chuyện gì, em phải làm sao giờ?
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên lo lắng nói.
- Sao có thể, người phúc lớn mạng lớn như anh, làm sao có thể xảy ra chuyện gì đây?
Tần Thiên tự tin nói, nhưng mà vẻ mặt Lâm Hiểu Di vẫn lo lắng, gục trong lồng ngực Tần Thiên, không nói gì.
- Anh có chút mệt mỏi, chúng ta đi ngủ đi.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, ngay sau đó bế nàng hướng vào phòng ngủ đi tới. Lâm Hiểu Di nhất thời ngượng ngùng, cho là Tần Thiên sẽ làm chuyện gì với nàng, kết quả Tần Thiên chẳng qua là ôm nàng vào phòng. Sau đó hắn liền ngủ, lại còn ôm nàng ngủ, rất nhanh đã ngủ say, bộ dáng như tiểu hài tử. Lâm Hiểu Di nhìn bộ dạng Tần Thiên, tự nhiên ôm sát hắn.
- Ai, thật không biết đi theo anh là đúng hay sai.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên lầu bầu nói, ngay sau đó ôm Tần Thiên đã ngủ, hai người ôm thật chặt.
…
Sáng ngày hôm sau.
Ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau, Tần Thiên tỉnh lại, cảm giác đại sát khí của mình như bị nắm lấy, từng đợt cảm giác thoải mái từ phía dưới truyền đến. Tần Thiên vừa nhìn, thiếu chút đã dọa hắn kêu to một tiếng, sáng sớm, Lâm Hiểu Di đã gục giữa hai chân hắn vuốt ve đại sát khí rồi, thấy mình tỉnh lại, cũng không chút sợ hãi, ngược lại vươn cái lưỡi thơm tho ra, ở phía trên đầu đại sát khí liếm vài cái, làm cho Tần Thiên một trận kích động.
- Lão sư, tại sao có thể như vậy, mới sáng sớm tỉnh lại đã vậy, cái này không thể được nha.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di say mê, dần ngồi dậy, dựa lưng trên giường, ôm Lâm Hiểu Di ôm lên.
- Tiểu sắc lang, lão sư giúp anh chuẩn bị, anh mất hứng sao?
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên vươn ra cái lưỡi thơm tho hấp dẫn, ở trước ngực Tần Thiên liếm nhẹ hạt nho hai cái, làm cho đại sát khí của Tần Thiên bên dưới lại một trận kích động.
- Lão sư, em quá không thuần khiết rồi, anh muốn hảo hảo dạy dỗ em một chút.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di say mê nói.
- Tới đây, lão sư còn chờ anh, hảo hảo dạy dỗ em đi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, trực tiếp một tay cởi đồ ngủ ra, lộ ra hai ngọn núi rung động, lòng ngực non mềm, trắng, lớn, lắc lư trước mặt Tần Thiên, làm hắn một trận hoa mắt. Ngay sau đó nàng duỗi hai tay, trèo lên bả vai Tần Thiên, hai chân tách ra, đem hai tiểu bạch thỏ trắng lớn hướng Tần Thiên đưa tới.
- Lão sư, anh phát hiện em ngày càng phóng đãng rồi, bất quá anh thích.
Tần Thiên say mê nói, hé miệng, một tay nắm lấy khối cầu lớn của Lâm Hiểu Di, phía trên dùng sức ngậm hạt nho, tham lam mút chùn chụt.
- Ân!
Lâm Hiểu Di lập tức kêu lên, thân thể giống như bị điện giật, trên mặt lộ ra vẻ cực kì thoải mái, tự hồ cực kì mê say.
- Cũng là do anh là học sinh xấu, dạy bậy lão sư, làm hại lão sư biến thành như vậy, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Lâm Hiểu Di nâng mặt Tần Thiên lên, mê hoạc nói.
- Hảo hảo, anh chịu toàn bộ trách nhiệm, anh khiến cho em thoải mái tới cùng.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, hai tay nhanh chóng trèo vượt dốc, bắt đầu nhào nặn.
- A!
Lâm Hiểu Di lại kêu to một trận tiêu hồn, hai tay nắm chặt bả vai Tần Thiên, trước ngực truyền đến từng đợt khoái cảm, làm cho nàng thật say mê, dùng sức vươn cao ngọn núi tới sát Tần Thiên hơn.
Tần Thiên nắm ngọn núi lớn của Lâm Hiểu Di, nỗ lực dùng đầu lưỡi phục vụ quả bồ đào, dùng hàm răng cắn nhẹ tiểu bồ đào, làm cho Lâm Hiểu Di một trận run rẩy, giống như rét căm căm, miệng run run, vùng đất hoa thơm cỏ lạ phía dưới mưa tuôn như suối, rất nhanh ướt đẫm một mảng lớn quần ngủ.
- Thật thoải mái, tiểu sắc lang, anh nhanh qua giúp lão sư lộng phía dưới.
Lâm Hiểu Di thoải mái nói, không biết tại sao, nàng phát hiện mình trong lúc vô tình càng ngày càng phóng đãng rồi. Thấy đại sát khí của Tần Thiên liền không khống chế được, cái cảm giác thư sướng tốt đỉnh này, làm cho nàng cách lên đỉnh lần đầu một chút thôi.
- Tốt, lão sư thật phóng đãng, xem anh hảo hảo giáo huấn em.
Tần Thiên buông miệng ra nhìn Lâm Hiểu Di nói, đưa tay lên khối cầu lớn của Lâm Hiểu Di, từ phía trên hung hăng vỗ một cái, nhất thời đỏ hồng một mảng. Lâm Hiểu Di thở hổn hển, nhìn khối cầu lớn rung động, cảm thấy một loại cảm giác sướng khoái trước giờ chưa xuất hiện.
- Thật thoải mái, Tần Thiên, anh đánh thêm mấy cái đi!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói.
- A, thì ra lão sư thích hành hạ, không thành vấn đề.
Tần Thiên vừa nói liền lập tức hướng ngực lớn của nàng hung hăng vỗ xuống.
-A!
Lâm Hiểu Di nhất thời lại hô to một trận, thân thể không ngừng run rẩy, vùng cỏ thơm phía dưới, mưa xuân như suối phun trào, Lâm Hiểu Di cảm giác vô cùng sảng khoái.
- Mau, lại tới, em còn muốn, muốn thật nhiều…
Lâm Hiểu Di nắm thật chặt bả vai Tần Thiên nói.
Tần Thiên vừa nghe, lập tức hai tay xuất thủ, không ngừng vuốt ve ngực lớn của Lâm Hiểu Di, làm cho nàng lớn tiếng là lên. Rất nhanh Lâm Hiểu Di mạnh mẽ kêu một tiếng sợ hãi, cả người run rẩy kịch liệt, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Tần Thiên, sau đó trực tiếp lên đỉnh, ngã xuống ngực Tần Thiên.
- Không phải chứ, lão sư, em như vậy thì không được.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, mới phách mấy lần đã lên đỉnh, đây cũng quá nhanh đi.
- Đều là do anh, anh đâm như ngựa phi, em không nhịn được.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: mouse_white Biên Tập: Kim Thái Dương Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Sách sách, không nghĩ tới a, Lão sư người lại thích thể loại SM như thế này, hay để anh lấy sợi dây trói em lại, như vậy sẽ càng thoải mái, Lão sư, em có muốn thử một lần không. (Dịch: E ko thích loại SM này lắm. Biên: ka cũng ếu thích.)
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười nói.
- Không nên, cái loại này là của Nhật Bản, em không cần đến đâu.
Lâm Hiểu Di vội vàng nói. Nàng đã từng xem mấy bộ JAV, những cách trói kiểu Nhật Bản kia thật sự quá biến thái, hoàn toàn không giống người.
- Nhưng làm như vậy mới kích thích, anh chắc chắn em chưa từng thử qua, chúng ta thử một chút thôi có được không?
Tần Thiên tiếp tục cợt nhả nói.
- Không muốn, không muốn.
Lâm Hiểu Di vội vàng lắc đầu nói, một trăm lần không muốn.
- Vậy cũng tốt, ngươi đã không muốn, vậy coi như xong, em đã thoải mái xong, hiện tại là có lẽ nên đến lượt anh nhỉ?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.
- Đợi một chút, Tần Thiên, em mới nghĩ đến một loại phương thức mới, chúng ta thử một chút có được không anh?
Lâm Hiểu Di nói với Tần Thiên.
- Chiêu thức nào?
- Chúng ta vào bếp nhá, ok?
- Phòng bếp?
- Ừ, em còn chưa thử qua, chúng ta thử một chút đi anh.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên, có chút hưng phấn mà nói.
- Ô kê con dê.
Tần Thiên nói, hắn cũng thích làm ở trong phòng bếp, lần trước đã từng làm với Triệu Nhã Chi ở trong phòng bếp, từ phía sau đâm vào, nhớ lại thôi cũng đã thấy rất kích thích rồi, lập tức liền đáp ứng, ngay sau đó hắn liền ôm lấy Lâm Hiểu Di, hướng phòng bếp đi tới, vào phòng bếp, liền đặt Lâm Hiểu Di xuống.
- Tần Thiên, giúp Lão sư ăn chỗ này đi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, sau đó đem quẩn ngủ tuột xuống, ném sang một bên, bên trong đã hoàn toàn không mặc gì, lộ ra vùng cỏ thơm, một tay giơ lên, đặt ở tủ bát phía trên, lộ ra vùng thảm cỏ mềm mại, bên trong sân cỏ lộ ra cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, khẽ mở ra, phía trên còn dính một ít dịch, long lánh như giọt sương, thoạt nhìn cực kì mê người, hương thơm tỏa bốn phía.
Tần Thiên thấy cử động Lâm Hiểu Di như vậy, lập tức dùng thân phối hợp, dùng ngón tay mở ra cái miệng hồng hào đó rồi đâm vào bên trong.
- AAAAhhh! ( Phê )
Lập tức, Lâm Hiểu Di phát ra một âm thanh như tiếng mèo kêu, cái miệng nhỏ nhắn liền động đậy, một dòng lộ thủy chảy ra, vài giọt bắn lên trên mặt của Tần Thiên.
- Lão sư, em nhạy cảm quá đi!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di cười nói.
- Còn không phải do tên vô lại nhà anhi làm sao, mau giúp Lão sư ăn nơi đó, nhanh lên!
Lâm Hiểu Di nói.
- Nâu pờ rốp bờ lầm (No problem)
Tần Thiên nói xong, lập tức liền tiến tới, hé miệng, một tay vạch cái miệng nhỏ nhắn kia ra rồi liền ăn tận cùng vào bên trong, dùng sức bắt đầu ăn.
- Ư......
Lập tức, Lâm Hiểu Di kêu to một tiếng, thân thể kịch liệt rung động, hai chân lập tức đè đầu Tần Thiên vào trong vùng cỏ thơm kia, nàng cũng khống chế vùng cỏ thơm đấy, dốc sức hướng Tần Thiên đong đưa, cử động lên xuống, cực kì có tiết tấu, bên trong phát ra âm thanh rất dụ người, vẻ mặt mê say thoải mái.
Tần Thiên cảm nhận được Lâm Hiểu Di mạnh mẽ hơn. Lập tức dùng sức “ăn” sâu vào huyệt động của Lâm Hiểu Di, làm cho Lâm Hiểu Di sướng muốn chết đi, lộ thủy của Lâm Hiểu Di từ trong mặt cỏ bay ra, Lâm Hiểu Di nhịn không được một bàn tay cầm lấy một khỏa cầu lớn của chính mình, một tay dùng sức đem đầu của Tần Thiên hướng huyệt động mà ấn xuống.
- A… Tần Thiên, em không chịu được nữa rồi, anh cho vào đi.
Lâm Hiểu Di kêu to nói.
Tần Thiên giờ phút này cũng không chịu nổi nữa rồi, liền lập tức ngưng ăn cỏ thơm, đứng lên, cầm lấy đại sát khí của mình, hướng vùng cỏ của Lâm Hiểu Di quệt quệt mấy cái, rồi sau đó mạnh mẽ vọt thẳng vào trong.
- A ..!!
Lâm Hiểu Di lập tức kêu lớn, hai tay gắt gao ôm lấy bả vai của Tần Thiên, dùng sức khống chế địa phương của mình ra sức phối hợp với đại sát khí của Tần Thiên.
Tần Thiên lại càng mãnh liệt tấn công, tốc độ không nhanh lắm, tiến công có mấy phút đồng hồ, Lâm Hiểu Di đã lên tới đỉnh vu sơn.
Tần thiên liền rút ra, sau đó đem Lâm Hiểu Di chuyển qua, khiến hai chân nàng tách ra, kiều đồn vểnh lên, ngay sau đó Tần Thiên lại cầm lấy đại sát khí của mình, mạnh mẽ từ phía sau đâm tới, mạnh liệt mạnh mẽ tới lui, hai tay từ phía sau tóm lấy hai khỏa bán cầu lớn của Lâm Hiểu Di dùng sức mà nhào nặn.
- A…A…Ừ…
Trong phòng bếp, một khúc nhạc tuyệt đẹp lại vang lên, tấu lên khúc nhân sinh đại sự…
Không biết là sau bao lâu.
- A....!
Hai người đồng thời hô to lên, cùng lúc cả hai cùng đạt tới đỉnh, Lâm Hiểu Di cả người kịch liệt run lên. Cảm giác khoan khái bùng mạnh lên rất lâu sau mới dừng lại được, cả người đều là mồ hôi. Thân thể mềm nhũn vô lực, trực tiếp gục lên trên trạn bát, miệng thở hổn hển, khuôn mặt cũng nhuộm một màu mây hồng, bộ dạng rất mệt mỏi.
Tần Thiên cũng thế, hắn cũng thở hổn hển.Hai người nghỉ ngơi một hồi lâu sau, mới hồi phục lại.
- Tần Thiên, anh càng ngày càng lợi hại.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, hai chân phát ra một hồi mềm nhũn, cơ hồ đứng không xong.
- Nhất định là phải như vậy rồi, nếu không thì làm sao có thể cho con tiểu miêu thàm ăn này ăn no được đây.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di mê đắm nói, Lâm Hiểu Di liền thẹn thùng.
- Đúng rồi Tần Thiên, sau quốc khánh anh hãy về trường, hiện nay khắp nơi trong trường vẫn còn đang bàn về chuyện của anh, anh mà trở về lần này nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, ảnh hưởng đối với trường học thật sự không tốt. Cho nên hiệu trưởng muốn để qua một thời gian nữa hãy trở về.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói.
- Vậy trận tranh tài vẽ tranh của anh làm sao bây giờ, vận mệnh của trường sẽ làm sao, không có anh, trận bóng rổ chắc sẽ thất bại vô cùng thảm.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.
- Những thứ đó anh không cần quản, dù sao đó cũng là quyết định của trường, anh cứ ở nhà là được.
Lâm Hiểu Di nói.
- Vậy cũng tốt!
Tần Thiên bất đắc dĩ nói.
- Đúng rồi, Quốc Khánh này mẹ sẽ xuất viện, em chuẩn bị chuyển mẹ vào phòng mới, anh có thể đến giúp em hay không?
Lâm Hiểu Di nói.
- Cái này, buổi trưa có thể được, còn buổi tối thì chắc là không được.
Tần Thiên nói, buổi tối mình nhất định phải nói với lão tỷ và Triệu Tiểu Nhã.
- Không có chuyện gì, vậy thì buổi trưa là được, chủ yếu là em muốn mẹ gặp anh.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên gật gật đầu, sau đó hai người thu dọn, Lâm Hiểu Di còn muốn đi trường học, sau khi ăn sáng xong, Lâm Hiểu Di đi đến trường học, Tần Thiên cũng thuê xe trở về nhà.
Về đến cửa, thì liền gặp Triệu Tiểu Nhã cùng Triệu Nhã Chi đi ra ngoài.
- Dì triệu, tiểu Nhã, các người đi đâu vậy?
Tần Thiên nhìn hai người hỏi.
- Tần Thiên ca ca, em muốn đi tới trường học, mẹ đi theo em đi báo cáo, anh có muốn đi cùng luôn không?
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên nói, sau đó liền ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, làm ra bộ dáng không muốn buông ra.
- Cũng được, dù sao thì anh cũng không phải đi học, vậy thì cùng đi.
Tần Thiên nói.
- Tốt quá
Triệu Tiểu Nhã bỗng hưng phấn kêu lên, sau đó ba người liền hướng đi xuống lầu dưới.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kim Thái Dương
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Thoáng Qua Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Dì Triệu, tại sao lại phải chuyển trường?
Tần Thiên khó hiểu hỏi Triệu Nhã Chi.
- Còn không phải là vì chuyện lần trước sao, ầm ĩ như vậy, Tiểu Nhã sao học tiếp được.
Triệu Nhã Chi trả lời.
- Vậy a!
Tần Thiên gật đầu, ba người liền đi tới gara, Triệu Nhã Chi lái chiếc BMW của nàng chở hai người tới trường mới của Triệu Nhã Chi.
- Tần Thiên ca ca, em sợ…
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tân Thiên nói.
- Không có gì phải sợ, việc gì đã có anh mà!
Tần Thiên thân thiết vuốt nhẹ má nàng, Triệu Tiểu Nhã lo lắng nắm chặt bàn tay hắn.
Rất nhanh, xe đã đến cổng trường trung học Quang Châu số hai
Triệu Nhã Chi lái thẳng xe vào trong trường, chuông giờ học vừa kêu reng reng, Tần Thiên không khỏi nhớ lại lục mình học trung học, sớm mỗi ngày đều chơi bóng rổ với các bạn, vậy mà thoáng một cái giờ mình đã học năm hai đại học rồi.
Đỗ xe xong, trước đó Triệu Nhã Chi đã hoàn thành hết thủ tục nhập học cho Tiểu Nhã nên ba người liền trực tiếp đến phòng học của Tiểu Nhã. Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đã sớm đợi họ ở trước của phòng học, thấy ba người Triệu Nhã Chi tới liền mỉm cười nhã nhặn bước lên đón tiếp.
- Chào cô giáo Trịnh, đây là con gái của ta, sau này mong cô giúp đỡ cháu nhiều!
Triệu Nhã Chi cũng mỉm cười chào nữ giáo viên.
- Được, không có vấn đề gì, lại đây nào Tiểu Nhã, đi theo cô.
Nữ giáo viên thân thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã còn đang ôm chặt lấy cánh tay của Tần Thiên nói.
- Đi đi, Tiểu Nhã.
Tần Thiên nhẹ giọng nói với Triệu Tiểu Nhã, Triệu Tiểu Nhã gật đầu nhẹ buông ta hắn ra, đi theo chủ nhiện Trịnh vào phòng học, Tần Thiên cùng Triệu Nhã Chi đi theo đến trước cửa phòng học. Chủ nhiệm Trịnh dẫn Tiểu Nhã lên trước bục giảng tức thời làm mọi tiếng động trong phòng đều ngưng hẳn, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tiểu Nhã trên bục giảng.
- Mỹ nữ a!
- Xinh thật!
- Quá xinh!
Một đám nam sinh hô hoán.
- Tốt lắm, các em, cô xin giới thiệu, đây là bạn Triệu Nhã Chi, sau này bạn ấy học cùng chúng ta, hi vọng mọi người quan tâm, giúp đỡ bạn ấy.
Chủ nhiệm Trịnh nói lớn, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
- Vậy được rồi, bạn Tiểu Nhã, em ngồi chỗ trống ở giữa bàn thứ ba kia đi!
Chủ nhiệm Trịnh nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, Tiểu Nhã nhìn ra bên ngoài thấy Tần Thiên và Triệu Nhã Chi đều mỉm cười với nàng, nàng liền đi về chỗ của mình.
- Tốt rồi, mọi người tiếp tục học bài đi.
Chủ nhiệm Trịnh nói, sau đó rời đi.
- Tiểu Lục, đợi chút nữa tan học, ngươi đi hỏi số điện thoại cùng QQ của tiểu mỹ nữ kia cho ta, ta sẽ thưởng cho ngươi.
Ở góc phòng học một nam sinh có kiểu tóc style giống lông chó bị đốt quăn nói với một nam sinh lỗ mũi củ tỏi bên cạnh.
- Không được đâu, Vương Thiếu, nàng ngồi cùng với hắc quả phụ, ta sợ ra đấy sẽ bị đánh a!
Tiểu Lục mũi củ tỏi chỉ chỉ nữ sinh nằm gục xuống bàn ngủ bên cạnh Triệu Tiểu Nhã nói.
- Sợ cái nồi gì, có ta đây, làm không được ta đánh ngươi chết.
Nam sinh gọi là Vương thiếu hung hăng nói, Tiểu Lục bên cạnh hoảng sợ chỉ đành gật đầu đồng ý.
- Khà khà, lại một mỹ nữ đến tay lão tử rồi!
Vương thiếu hắc hắc cười nói.
…
Tần Thiên cùng với Triệu Nhã Chi theo sau chủ nhiệm Trịnh vào phòng giáo viên uống trà, Triệu Nhã Chi lấy điểm tâm ra biếu nàng, chủ nhiệm Trịnh vui vẻ tiếp nhận, ba người cười nói trò chuyện một hồi, thấy sắp tới giờ tan học, Triệu Nhã Chi cùng Tần Thiên mới cáo từ rời đi.
- Thật không ngờ, dì Triệu cũng biết hối lộ a!
Trên đường, Tần Thiên cười nói với Triệu Nhã Chi.
- Như vậy dì mới yên tâm được!
Triệu Nhã Chi vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa xe, sau khi lái xe rời đi.
- À! Đúng rồi, dì Triệu, dạy ta lái xe đi.
Tần Thiên nói với Triệu Nhã Chi, hắn vẫn chưa biết lái xe, không thể lại bị Lý Phỉ Nhi cười, khi nàng xuất viện nhất định phải lái chiếc xe mà mẹ nàng tặng cho nàzng hết đắc ý mới được.
- Cậu chưa biết lái xe?
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên kinh ngạc.
- Cái này…, rất kỳ quái hay sao?
Tần Thiên nói, trán đầy mồ hôi lạnh, cảm giác Triệu Nhã Chi nhìn mình như người ngoài hành tinh, làm hắn lúng túng.
- Không kỳ quáí, không kỳ quái!
Triệu Nhã Chi vội vàng thanh minh, nhưng mặt vẫn cười tươi.
- Hừ! Dám cười ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào đây!
Tần Thiên tức giận nói rồi mạnh mẽ nắm lấy ngực nàng giày vò một trận, Triệu Nhã Chi lập tức kêu lên sợ hãi, vội vàng vươn tay bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Tần Thiên.
- Tiểu sắc lang, mau buông tay ra, ta đang lái xe, cậu mà làm loạn sẽ gây tai nạn đó!
Triệu Nhã Chi vội vàng nói.
- Hừ! Xem dì còn dám cười ta nữa hai không?
Tần Thiên xoa nắn ngực Triệu Nhã Chi uy hiếp nói.
- Không dám, không dám, tiểu sắc lang mau buông ra!
Triệu Nhã Chi gấp gáp.
- Tốt lắm, lần này ta bỏ qua cho dì!
Tần Thiên đắc ý nói, buông tay ra, Triệu Nhã Chi vội vàng sửa lại quần áo..
- Nếu cậu muốn học lái xe, vậy chúng ta phải ra ngoại thành, ở đó sẽ ít xe hơn!
Triệu Nhã Chi nói, sau đó liền quay đầu xe đi ra ngoại thành.
Lát sau, hai người đã ra khỏi thành phố, Triệu Nhã Chi phóng xe trên quốc lộ một hồi, khi đến đoạn đường thẳng thì dừng xe.
- Được rồi, chỗ này ổn, trước khi học lái cậu phải biết các chức năng của xe!
Triệu Nhã Chi nói.
- Đây là chân ga, cái này là chân phanh, đây là cần số,…
Triệu Nhã Chi giới thiệu cặn kẽ cho Tần Thiên từng chức năng bộ phận của xe, thật ra cũng khá đơn giản, Tần Thiên chỉ một thoáng đã nhớ hết.
Giới thiệu xong, Triệu Nhã Chi làm mẫu để Tần Thiên ở bên cạnh quan sát.
Làm mẫu một lần, tiếp đó nàng liền để Tần Thiên lái thử.
Tần Thiên lần đầu lái xe, rất kích động, đạp nhầm chân thắng thành chân ga, kết quả là làm xe phi thẳng ra giữa đường, thiếu chút nữa hù chết Triệu Nhã Chi, Tần Thiên vội vàng lái xe sang lề đường.
Hai người ở đoạn quốc lộ vắng vẻ luyện tập hơn ba giờ, tay lái của Tần Thiên đã tạm ổn, bất quá vẫn còn kém, muốn thuần thục còn phải luyện tập nhiều.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Thoáng Qua Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tần Thiên tập lái đến gần trưa, nhìn thời gian đã không còn sớm, hai người liền trở về thành phố, bên cửa hàng có chuyện tìm Triệu Nhã Chi, nên Triệu Nhã rời đi trước còn Tần Thiên thì đi thẳng tới bệnh viện, hắn muốn thăm Lý Phỉ Nhi một chút, cũng đã mấy ngày nay hắn không đến thăm nàng.
Tần Thiên bắt xe tới bệnh viện. Lý Phỉ Nhi ở trong bệnh viên một mình, nhàm chán chơi game trên điện thoại di động, thấy Tần Thiên đến tức thì mặt hiện lên vẻ tức giận, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn.
- Hắc hắc, xin lỗi, mấy ngày nay bận quá, không có lúc nào rảnh để đi thăm em, mẹ em đâu rồi, sao không thấy bà đâu.
Tần Thiên đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Lý Phỉ Nhi cười cười nói.
- Hừ! Mắc mớ gì đến anh, em không muốn nhìn thấy anh, đi đi!
Lý Phỉ Nhi tức giận nói, Tần Thiên mấy ngày không đến thăm nàng, ba hôm trước vì trong nhà có chuyện nên mẹ nàng phải quay về, để nàng một mình trong bệnh viên nhàm chán muốn điên mất, Tần Thiên lại không thấy mặt đâu, thật giống như nàng bị cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Nàng muốn gọi điện cho hắn, nhưng lại không tìm được lý do nào, dù sao hai ngườii chẳng phải bạn trai bạn gái, hắn tại sao phải đến thăm mình, bất quá nội tâm Lý Phỉ Nhi rất mâu thuẫn, hắn chẳng phải bạn trai mình, không đến thăm mình, vậy vì cớ gì mình phải tức giận chứ!
- Tại sao lại không phải chuyện của anh, em là phụ nữ của anh, mẹ em chính là mẹ vợ anh, anh dĩ nhiên phải quan tâm đến chứ!
Tần Thiên nói, đưa tay ôm lấy nàng.
- Ai là phụ nữ của anh, đừng đụng vào em, bỏ tay anh ra, sắc lang!
Lý Phỉ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Tần Thiên nhưng mặt nàng lại đỏ bừng. Tần Thiên cũng không buông ra, ngược lại còn bế nàng vào lòng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, làm Lý Phỉ Nhi bối rối.
- Anh… muốn làm gì, sắc lang!
Lý Phỉ Nhi có chút khẩn trương nói.
- Cô nam quả nữ ở chung, em nói xem anh muốn làm gì?
Tần Thiên cười gian tà nói, làm tim Lý Phỉ Nhi đập thình thịch.
- Anh… Anh không nên làm loạn, lưu manh đáng chết, em là cảnh sát, nếu anh dám làm càn em sẽ bắt anh lại.
Lý Phỉ Nhi vô cùng khẩn trương.
- Vậy em đem bắt anh đi, lần trước anh đã làm loạn rồi, em có nhớ chứ?
Tần Thiên cười nói, Lý Phi Nhi chợt nhớ đến chuyện buổi tối lần đó Tần Thiên môi hôn nàng, tay xoa nắn ngực nàng, vừa nhớ lại mặt Lý Phỉ Nhi đỏ bừng, khẽ cúi đầu, không dám nhìn Tần Thiên, cảm nhận được hơi thở Tần Thiên nóng rực, thân thể nàng khẽ run rẩy.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi đỏ mặt, trực tiếp nâng cằm nàng lên tư từ hôn xuống.
Lý Phỉ Nhi tức thì hoảng sợ, không tự chủ được nhắm nghiền hai mắt, tay bất giác nắm chặt lấy ga giường, cực kì khẩn trương.
Nhưng đợi một hồi, đôi môi Tần Thiên không hôn xuống như tưởng tượng của nàng, Lý Phỉ Nhi kinh hãi, chẳng nhẽ Tần Thiên lại đùa bỡn mình như lần trước, Lý Phỉ Nhi tức thì giận dữ, mạnh mẽ mở mắt, quả nhiên thấy đôi mắt xấu xa của Tần Thiên đang nhìn nàng, nàng càng thêm tức giận, tuy nhiên chỉ một khắc sau Lý Phỉ Nhi trở nên ngẩy ngẩn vì ngay sau đó Tần Thiên đã mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi thô bạo của hắn đã hung hăng xông vào trong.
Khi định thần lại, lưỡi thơm nhỏ đã bị Tần Thiên quấn lấy, làm nàng sinh ra một cảm giác ngứa ngáy, cái lưỡi nhỏ của nàng không tự chủ được nhiệt tình đáp lại. Lửa nóng của Tần Thiên làm nàng run rẩy một trận.
Hai tay Tần Thiên đã không biết từ lúc nào lặng lẽ leo lên núi đôi lớn cỡ 34F của Lý Phỉ Nhi, nhẹ nhàng xoa nắn, nhào nặn. Lý Phỉ Nhi chỉ cảm thấy nơi ngực hắn chạm vào tê dại, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa vô cùng thoải mái, miệng nhỏ của nàng không khỏi càng thêm quấn chặt lưỡi của hắn.
Tần Thiên một tay vẫn nắm lấy trái đại cầu của nàng trà xát, bàn tay truyền đến cảm giác vô cùng thoải mái, làm cho hắn một trận phấn khích, đại sát khí bên dưới đã trở nên cứng rắn.
“Nếu đại sát khí được song nhũ của nàng kẹp lấy, giúp mình giải quyết, thì không biết sẽ sảng khoái như thế nào!” Tần Thiên nghĩ thầm, tay dùng lực hơn một chút, nhất thời làm Lý Phỉ Nhi thoải mái rên lên hai tiếng nhỏ đồng thời hai chân không tự chủ kẹp chặt lại,…
Tần Thiên đột nhiên tăng sức bóp bộ ngực co dãn mười phần.
- Ư… Ư…
Lý Phỷ Nhi cảm thấy trước ngực tê dại, làm nàng tuy miệng vẫn bị bịt kín nhưng không thể kìm nén phát ra tiếng rên nhẹ. Lý Phỉ Nhi chưa bao giờ từng có loại cảm giác tê dại này, trong vô thức chủ động ưỡn thẳng ngực mình cọ vào bàn tay Tần Thiên.
Một lúc sau hai người mới tách môi nhau ra, bốn mắt nhìn nhau, mặt Lý Phỉ Nhi đã đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng.
- Cởi ra được không?
Tần Thiên nhìn chằm chằm vào ngực Lý Phỉ Nhi hỏi. Thiếu nữ vừa nghe được câu này vô cùng căng thẳng, phản ứng đầu tiên muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng không biết tại sao ma xui quỷ khiến nàng lại gật đầu đồng ý.
Tần Thiên thấy Lý Phỉ Nhi gật đầu, bàn tay vội vàng cởi đem cúc áo nàng ra, đôi thỏ ngọc bị áo ngực bó chặt bại lộ ra không khí, hắn nhanh chóng thả chúng ra, lập tức Lý Phỉ Nhi kinh hoảng, vội ôm chặt lại không cho cởi tiếp.
- Em còn ngại gì chứ, cũng đã cởi ra rồi, để anh nhìn kĩ tí đi?
Tần Thiên mê đắm nói, tay nắm lấy tay Lý Phỉ Nhi, nàng hơi chống cự rồi nới lỏng, để Tần Thiên cởi áo ngực của mình. Không biết từ khi nào, nàng phát hiên ra mình giống như đã thích Tần Thiên rồi, không hề muốn từ chối yêu càu của hắn.
- Oa! Thật đẹp!
Tần Thiên tay lấy ra áo ngực, say mê nhìn vào hai trái cầu tròn trịa trước ngực Lý Phỉ Nhi, phía trước hai trái nho nhỏ ngạo nghễ vươn thẳng, cực kỳ mê người.
Tần Thiên nhẹ nhàng đùa giỡn một trái.
- Ư!
Lý Phỉ Nhi không tự chủ được rên lên, thân thể mềm mại run rẩy, từ ngực nàng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, rừng rậm phía dưới đã bắt đầu ướt át, ngứa ngáy.
- Phỉ Nhi, làm phụ nữ của anh nhé!
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi trịnh trọng nói.
- Em… Em không biết!
Lý Phỉ Nhi không biết làm sao cho tốt, nàng thích Tần Thiên, nhưng hắn vốn l là một đại sắc lang, đã sớm có bạn gái rồi, hơn nữa dường như không chỉ có một người, Lý Phỉ Nhi mong muốn bạn trai nàng chỉ có mình nàng, chứ không phải một chồng nhiều vợ, nhưng nàng vẫn luôn chìm trong mê muội, yêu thích Tần Thiên, luôn mong muốn ở bên cạnh hắn. Nàng rất mâu thuẫn.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá