Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Trước khi vào xã hội, có tinh lực, có thời gian, không có tiền.
Khi đã thâm niên, có tinh lực, có tiền, không thời gian.
Về già, có thời gian, có tiền, không có tinh lực.
Lúc còn trẻ, chúng ta một lòng kiếm tiền, rốt cuộc chúng ta kiếm tiền hay là tiền kiếm chúng ta?
Người nghèo kiếm tiền để nuôi bản thân, người giàu thì lấy tiền để mua sức khỏe.
Cũng vì những câu nói này mà sáng sớm, trong biệt thự Đàn Cung không ít nhóm người ra luyện công.
- Đông Lai, ca… cái này có thể dùng sao?
Trong một rừng cây nhỏ, Đông Phương Lãnh Vũ cùng Bùi Đông Lai luyện công buổi sáng, dựa theo yêu cẩu của Bùi Đông Lai thì Đông Phương Lãnh Vũ đứng tấn, trên trán hắn lộ ra mồ hôi, hơn nữa 2 chân giống như là bị điện giật, không ngừng run lên.
- Công phu này ka đã tập qua, chú nói có tác dụng không?
Bùi Đông Lai đánh xong bộ quyền, vốn là đang suy nghĩ điều gì, nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói thế thì cười mắng.
- Thật sự sao?
Đông Phương Lãnh Vũ không tin, ở hắn xem ra nếu cứ đứng tấn hoài mà trở thành cao thủ thì sẽ xuất hiện vô số cao thủ.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không nói, đột nhiên hắn phát lực, tay phải nắm chặt, nhắm ngay một thân cây to, toàn lực nện vào.
“ Phanh “
Chỉ nghe một tiếng “ Phanh” tay phải của Bùi Đông Lai nện vào thân cây, Àm Kình bạo phát, thân cây liền gãy.
- Ách…
Thấy màn như vậy thì miệng của Đông Phương Lãnh Vũ biến thành chữ O, hắn không biết nói cái gì, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai .
- Thế nào?
Bùi Đông Lai thu quyền, hướng Đông Phương Lãnh Vũ hỏi.
- Đông Lai ca, ca quả thật rất ngưu.
Đông Phương Lãnh Vũ kích động nhìn Bùi Đông Lai , trong ánh mắt tràn vẻ sùng bái, hắn từng nghe Liễu Nguyệt nói công phu của Bùi Đông Lai rất lợi hại nhưng không ngờ lại có thể lợi hại đến mức này.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười. Ở hắn xem ra nếu để Đông Phương Lãnh Vũ thấy thực lực của qua tử, chỉ sợ hắn sẽ bị hù chết.
- Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi. Sau này, ka sẽ dạy chú vài động tác, mỗi ngày chú cần phải chăm chỉ tập luyện.
Bùi Đông Lai tính toán đem “ Dẫn thể thuật “ dạy cho Đông Phương Lãnh Vũ .
- Tốt.
Đúng như suy nghĩ của Bùi Đông Lai , Đông Phương Lãnh Vũ liền vui mừng đồng ý.
- Xem đây.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền làm ra chiêu đầu tiên của “ Dẫn thể thuật “
Đông Phương Lãnh Vũ ở một bên chăm chú xem, đợi sau khi Bùi Đông Lai luyện xong 18 thức “ Dẫn thể thuật “ thì Đông Phương Lãnh Vũ bĩu môi:
- Trở thành cao thủ cũng không khó a.
"—— "
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, một đầu hắc tuyến.
- Bùi thiếu, Quý Hồng đến đây, bảo là muốn gặp ngài.
Sau đó không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, thân là bảo tiêu của Đông Phương Lãnh Vũ đột nhiên A Long chạy tới, sắc mặt ngưng trọng báo.
5’ trước, đột nhiên Quý Hồng mang theo bảo tiêu đến tìm Liễu Nguyệt , điều khiến cho A Long và vài tên bảo tiêu khác cả kinh chính là dường như Quý Hồng đến đây không phải để làm phiền mà nàng đến tìm gặp Bùi Đông Lai .
Quý Hồng đến đây?
Nghe A Long nói, Bùi Đông Lai cũng ngẩn ra.
Ngày hôm qua, căn cứ theo tình báo của Huyết Sát, Quý Hồng đã mất tích cả một đêm.
Quý Hồng biến mất khiến cho Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt nghĩ rằng Quý Hồng đi tìm chỗ dựa ở phía sau.
Dưới tình hình như vậy, đột nhiên Quý Hồng lại đến đây, điều này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Hắn không biết được mục đích của Quý Hồng khi đến đây.
- Biết rồi Long ca, chúng ta cùng trở về.
Bùi Đông Lai âm thầm lắc đầu, hắn không suy nghĩ gì nữa mà là tính toán “Binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm'.
Trong biệt thự.
Thân mặc một bộ y phục màu đen, Quý Hồng ngồi ở trên ghế salon. Mà ở bên một tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi trợn to mắt, đầy tò mò đánh giá Quý Hồng vị khách không mời mà đến, dường như tiểu la lỵ không sợ Quý Hồng .
Đối lập với Quý Hồng , Liễu Nguyệt thân mang theo một bộ y phục màu đỏ.
Đối mặt với vẻ mặt băng lãnh như Tuyết Sơn ngàn năm của Liễu Nguyệt cùng với vẻ mặt tò mò của Đông Phương Uyển Nhi , Quý Hồng vẫn giống như ngày thường vẫn tỏ ra tươi cười.
Nghe được tiếng mở cửa, cả 3 người liền quay lại nhìn.
Lúc nay, Bùi Đông Lai mang theo Đông Phương Lãnh Vũ tiến vào biệt thự
Nhìn thấy Bùi Đông Lai , nghĩ đến việc hắn phá hủy kế hoạch của mình, hơn nữa ép sát mình và Mãnh Hổ bang đến chân tường thì trong lòng Quý Hồng thổn thức không thôi.
- Nhật Xuất Đông Lai , vị bác gái này muốn gặp anh, 2 người có…. gì không đấy?
Tiểu la lỵ thấy Bùi Đông Lai bước vào thì liền đứng dậy, nhát nháy mắt, làm ra bộ dáng tò mò:
- Hay là anh làm Trần Thế Mỹ, phụ bạc vị bác gái này sao?
Nghe được những lời độc mồm độc miệng của tiểu lạ lỵ thì nụ cười trên mặt Quý Hồng liền đọng lại, nàng không nhịn được mà liếc nhìn tiểu la lỵ một cái.
Thấy được Quý Hồng nhìn mình, tiểu la lỵ quệt mồm, khẽ hừ một tiếng.
Bởi vì sau khi Quý Hồng bước vào thì nụ cười trên mặt Liễu Nguyệt biến mất hơn nữa nàng còn mang theo vài phần cảnh giác nhìn Quý Hồng cho nên điều này đã khiến tiểu la lỵ cho rằng Quý Hồng là địch nhân của Liễu Nguyệt .
Cho nên dưới tình hình như thế tiểu la lỵ mới nói những lời như vậy.
- Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai cũng không thấy cảm quái về tiểu la lỵ. Trước hết hắn chào hỏi với Liễu Nguyệt sau đó hướng Quý Hồng hỏi:
- Quý lão bản, cô tìm ta có việc gì?
- Liễu tiểu thư, nếu cô không phiền thì có thể để ta mượn thư phòng của cô nói chuyện một lát chứ?
Quý Hồng không trả lời câu hỏi của Bùi Đông Lai , nàng hướng về Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Nguyệt trầm mặc không nói, nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Xin mời Quý lão bản.
Bùi Đông Lai mỉm cười ý bảo Quý Hồng lên lầu.
- Liễu tỷ, nữ nhân này đến tìm Đông Lai ca gây phiền toái ư?
Mắt thấy Bùi Đông Lai mang theo Quý Hồng lên lầu đi tới thư phòng, Đông Phương Lãnh Vũ mang theo vài phần phẫn nộ hỏi.
- Không biết.
Đối với Quý Hồng ý đồ đến đây thì Liễu Nguyệt cũng không biết, lúc này nghe Đông Phương Lãnh Vũ hỏi như thế thì nàng lắc lắc đầu, sau lại bổ sung:
- Không cần phải lo lắng cho Đông Lai, tuy rằng Quý Hồng là người âm tà nhưng đứng trước Đông Lai thì ngay cả một chút tiện nghi cô ta cũng không chiếm được.
- Vậy là tốt rồi.
Nghe Liễu Nguyệt nói như thế, Đông Phương Lãnh Vũ liền yên lòng
Mà tiểu la lỵ bên cạnh nháy mắt hỏi:
- Mụ mụ, từ khi nào mà Nhật Xuất Đông Lai lại trở nên lợi hại như thế?
Liễu Nguyệt trầm mặc không nói, mà là đem ánh mắt nhìn về phía thư phòng.
Trên lầu, Bùi Đông Lai bước vào thư phòng, Quý Hồng theo sát ở phía sau.
- Quý lão bản, nói đi, cô tìm ta có chuyện gì.
Vào thư phòng, Bùi Đông Lai liền lấy thân phận chủ nhân hỏi Quý Hồng .
- Đông Lai đệ đệ thật sự đã quên rồi hay sao?
Trên ghế salon Quý Hồng nũng nịu cười nói.
Lời nói thân mật, nụ cười mê người…
Nếu người ngoài thấy được cảnh tượng này thì hơn phân nữa sẽ cho rằng giữa Bùi Đông Lai và Quý Hồng có quan hệ với nhau.
Nghe được Quý Hồng xưng hô thân thiết như thế Bùi Đông Lai cũng không có giảm bớt cảnh giác, ngược lại trong lòng hắn còn đề phòng hơn. Nhưng bên ngoài lại nở nụ cười:
- Không phải Quý lão bản muốn nói cho ta biết rằng cô đã thông suốt, muốn làm việc cho ta?
- Đúng vậy.
Câu trả lời của Quý Hồng đã nằm ngoài dự đoán của Bùi Đông Lai .
Ách?
Nghe câu trả lời của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai liền nhíu mày, trong lòng suy một chút rồi nói:
- Quý lão bản nếu như ta nhớ không lầm thì cô đã từng nói trên thế giới này không có nam nhân nào có thể khiến Quý Hồng cô thần phục, ta không được thậm chí là ngay cả phụ thân ta cũng không được. Ta thật sự rất tò mò, vì sao cô lại thay đổi chủ ý nhanh đến như vậy?
- Đông Lai đệ đệ trong nháy mắt đã đẩy tỷ vào tuyệt cảnh, tỷ tỷ đây cho dù vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát thân cho nên đành phải đến đây đầu hàng.
Nụ cười trên mặt Quý Hồng không giảm:
- Như thế nào? Chẳng lẽ Đông Lai đệ đệ không tin thành ý của tỷ tỷ sao?
- Cô là một nữ nhân có lòng tin, đồng dạng cũng là một nữ nhân cố chấp.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Ngày hôm qua, dưới sự uy hiếp của ta thì cô cũng không đồng ý, hiện giờ cô lại đến đây, cô cho rằng ta sẽ tin sao?
- Ta sẽ không bỏ tín niệm trong lòng.
Đột nhiên, Quý Hồng thay đổi thành một người khác, nụ cười trên mặt nàng biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén:
- Chẳng qua là ta đổi phương thức để có thể đạt được mục đích của ta mà thôi. Bùi Đông Lai nếu cậu đáp ứng giúp ta làm một việc, vậy thì ta sẽ đem hết thảy những gì mình có giao cho cậu.
- Cái gì?
Đồng tử Bùi Đông Lai đột nhiên phóng đại, mở miệng hỏi.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 21
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người có thể PM YH blood_devill gặp mềnh .... để tham dịch SCCG
Đã có 88 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng nói chuyện với nhau cũng không lâu, chỉ có 30’.
30’ sau.
Quý Hồng đi ra khỏi thư phòng, nàng xuống lầu liền cười nói với Liễu Nguyệt :
- Liễu Nguyệt , ta biết cô thắc mắc, hãy đi lên hỏi Bùi Đông Lai đi, cậu ấy sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.
Nghe được Quý Hồng nói vậy, nhìn Quý Hồng bóng lưng rời đi, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.
- Tiểu Vũ, con cùng Uyển Nhi ăn điểm tâm trước đi. Dì lên lầu tìm Đông Lai nói chuyện một tí.
Thấy Quý Hồng rời đi, Liễu Nguyệt cũng không ngăn cản, thẳng cho đến khi Quý Hồng đi ra khỏi biệt thự thì nàng mới nhíu mày nói.
Nghe Liễu Nguyệt nói thế thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng im lặng gật đầu, hắn mang theo Uyển Nhi đi ăn sáng.
Liễu Nguyệt đi lên thư phòng, thấy được Bùi Đông Lai đang ngồi ở bàn đọc sách, trong tay đang cầm một điếu thuốc lá chỉ còn một nửa.
Hắn lặng lẽ ngồi ở chỗ đấy, nhìn thuốc lá bị đốt, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Đông Lai, không sao chứ?
Thấy bộ dạng khác thường của Bùi Đông Lai , Liễu Nguyệt liền lo lắng, nàng quan tâm hỏi.
- Không sao.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu, bóp tắt tàn thuốc, mỉm cười lắc lắc đầu.
- Quý Hồng tìm cậu có chuyện gì?
Mặc dù Bùi Đông Lai nói không sao nhưng mà Liễu Nguyệt vẫn có chút không an tâm.
Bùi Đông Lai nói thẳng:
- Cô ấy nói đồng ý làm việc cho ta.
Liễu Nguyệt biến sắc, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
Nguyên bản nàng cho rằng Bùi Đông Lai gặp chuyện phiền toái khó giải quyết, hiện giờ nghe Bùi Đông Lai nói Quý Hồng nhận thua, điều này không làm cho nàng kinh ngạc mới lạ.
- Quý Hồng có ý gì? Chẳng lẽ nàng muốn dùng phương thức này để mê hoặc chúng ta để có cơ hội tạm nghỉ sao?
Liễu Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng rất hiểu Quý Hồng , ở nàng xem ra lấy tính cách của Quý Hồng , nếu muốn nàng khuất phục là một điều không thể nào.
- Không phải?
Bùi Đông Lai cười khổ lắc lắc đầu.
- Vậy thì…?
Quý Hồng bị Bùi Đông Lai làm cho hồ đồ.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Qua tử ra mặt.
Qua tử?
Vũ Thần!
Nghe Bùi Đông Lai nói, Quý Hồng liền ngẩn ra, sau đó nàng minh bạch được cái gì, vẻ mặt thoải mái nói:
- Lấy tính khí của Quý Hồng , cũng chỉ có Vũ Thần mới có thể uy hiếp nàng.
Nói xong, Liễu Nguyệt liền minh bạch vì sao Bùi Đông Lai lại lộ ra bộ dáng khác thường như thế, Bùi Vũ Phu ra mặt uy hiếp nhưng không hiện thân…
- Đông Lai, Vũ Thần không gặp cậu, nói vậy chắc hẳn là có nguyên nhân của ngài.
Đoán được điểm này, Liễu Nguyệt không nhịn được mà an ủi.
- Liễu tỷ, y không gặp ta, còn nói Quý Hồng đừng để lộ tin tức…
Bùi Đông Lai cười khổ không thôi.
Có lẽ là nhận ra vẻ chua sót trong nụ cười của Bùi Đông Lai , nên Liễu Nguyệt cũng trầm mặc.
“ Reng… Reng..”
Vài giây sau, đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong thư phòng vang lên.
- Liễu tỷ, ta xuống nói chuyện với tiểu Vũ.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Bùi Đông Lai đứng dậy, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.
- Ừh.
Liễu Nguyệt gật đầu, đợi sau khi Bùi Đông Lai rời đi thì nàng mới đứng lên cầm máy.
Ân?
Thấy số điện thoại gọi điến, đồng tử của Liễu Nguyệt thoáng mở to ra, trầm ngâm một chút rồi nghe máy.
- Tiểu Nguyệt, đêm nay có thời gian rãnh không? Đi ra ngoài nói chuyện một chút.
Trong điện thoại liền truyền ra giọng nói quen thuộc.
Giọng nói chính là một trong những lão đại Chính Giới của Đông Hải.
Phó Dong.
- Xin lỗi, 2 ngày tương đối gặp nhiều chuyện nên tôi không có thời gian rảnh.
Liễu Nguyệt trầm ngâm một chút liền cự tuyệt lời mời của Phó Dong .
Trong 2 năm qua, nàng có thể nhận thấy được Phó Dong ái mộ nàng, đồng thời nàng cũng biết sau khi vợ Phó Dong qua đời thì hắn vẫn chưa bước thêm bước nữa. Nhưng mà nàng vẫn không hề động tâm.
- Tiểu Nguyệt, 2 ngày trước ta đi công tác ở nước ngoài, sau khi trở về mới nghe chuyện của cô.
Liễu Nguyệt cự tuyệt khiến cho Phó Dong trầm mặc vài giây, sau đó hắn chậm rãi mở miệng:
- Cá nhân ta cho rằng, thế cục trước mắt đối với cô là một cơ hội tuyệt vời.
- Cảm ơn hảo ý của ngài.
Chẳng biết tại sao nghe những lời này của Phó Dong thì đôi chân mày Liễu Nguyệt lại nhíu vào nhau, nói:
- Ta sẽ xử lý tốt chuyện của mình.
- Tiểu Nguyệt, tôi có một chút ý tưởng hẳn là có thể giúp được cô, ngoài ra, ở phương diện khác tôi cũng có thể mời người giúp cô.
Phó Dong không cảm lòng, bởi cì ở hắn xem ra, lấy thế cục trước mà đối với Liễu Nguyệt mà nói thì đó là cơ hội ngàn năm có một. Nếu hắn có thể giúp Liễu Nguyệt chèn ép Quý Hồng thì như vậy quan hệ giữa hắn và Liễu Nguyệt sẽ được kéo lại gần với nhau hơn.
- Phó thị trưởng, ông đã nghe qua câu “ Dệt hoa trên gấm thì dễ dàng, khó giúp người khi gặp nạn”
Thấy Phó Dong nói một cách trắng trợn như thế thì Liễu Nguyệt cười lạnh một tiếng:
- Lấy thân phận của ông, cho dù ông có ở nước ngoài thì chuyện ở Đông Hải này cũng sẽ biết rõ ràng.
Lộp bộp!
Lời nói của Liễu Nguyệt đã đâm trúng tim đen của Phó Dong .
Đúng như lời Liễu Nguyệt nói, hắn ở nước ngoài nhưng vẫn nghe được tình hình ở đông hải nhưng mà lúc đó khi tình thế hỗn loạn cho nên hắn làm ra lựa chọn là thờ ơ đứng nhìn.
Kiểm hậu tâm hắc ( Mặt dày tâm đen) đây chính là tâm lý mà người trong quan trường phải có, Phó Dong cũng có điểm này. Ngay cả khi bị Liễu Nguyệt đoán đúng tâm tư, hắn cũng không trực tiếp cúp điện thoại mà cố gắng giải thích:
- Tiểu Nguyệt, ta không có ý kia…
- Phó thị trưởng, cảm ơn hảo ý của ngài, thật sự là không cần phiền ngài phải ra mặt.
Giọng nói Liễu Nguyệt hoàn toàn lạnh xuống:
- Bởi vì trận chiến này đã kết thúc, từ này ở Đông Hải Mãnh Hổ bang sẽ bị xóa tên, Quý Hồng nhận thua rồi.
Mãnh Hổ bang xóa tên ở Đông Hải?
Quý Hồng nhận thua sao?
Điều đó không có khả năng!
Nghe được Liễu Nguyệt nói như thế, Phó Dong liền cho rằng đó là điều không thể.
Thân là một trong những lão đại của Đông Hải thì hắn vô cùng hiểu rõ Liễu Nguyệt cũng như Quý Hồng .
Trong trí nhớ của hắn, ở bên ngoài lúc nào Quý Hồng cũng lộ ra vẻ tươi cười nhưng trên thực tế nàng ta giống như một Xà mỹ nữ, làm cho người ta chỉ dám nhìn ở xa, không dám khinh nhờn. Trong vòng 5 năm qua, đã có không biết bao nhiêu nam nhân muốn chinh phục Quý Hồng nhưng tất cả đều thất bại.
Dưới tình hình như thế làm sao hắn có thể tin Quý Hồng nhận thua được?
"Đô. . . Đô. . ."
Không đợi Phó Dong trả lời, Liễu Nguyệt liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Nguyệt liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, ngó xuống lầu vẫy vẫy ta với Bùi Đông Lai :
- Đông Lai, cậu lên đây một chút, tỷ có chuyện muốn nói với cậu.
Thấy Liễu Nguyệt vẫy vẫy tay, Bùi Đông Lai liền để đũa xuống, lau lau tay rồi đứng dậy bước lên lầu.
- Có chuyện gì vậy Liễu tỷ?
Đi vào thư phòng, Bùi Đông Lai chủ động hỏi.
Liễu Nguyệt lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:
- Đông Lai, tỷ nghĩ đem Đông Nguyệt bang cùng tập đoàn Thiên Tường giao cho cậu.
"Bá!"
Sắc mặt Bùi Đông Lai lập tức biến đổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Liễu Nguyệt :
- Liễu tỷ, tỷ…
- Đông Lai, thật không giấu cậu, điều này tỷ đã nghĩ từ rất lâu.
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết lời, Liễu Nguyệt đã nói:
- Cậu ngồi xuống đây nghe tỷ giải thích.
Bùi Đông Lai do dự một chút rồi ngồi xuống.
- Đông Lai, tỷ từng nói với cậu Vũ Thần đã có ân với tỷ cũng như phụ thân của Tiểu Vũ. Có thể không khoa trương, hoặc là nói tất cả những gì chúng ta có hiện nay là do một tay phụ thân cậu ban tặng. Ta đem những thứ này giao lại cho cậu cũng giống như vật về lại tay chủ thôi.
Liễu Nguyệt nói xong, nhịn không được mà thở dài:
- Còn nữa, sau khi phụ thân tiểu Vũ mất, bất đắc dĩ lắm tỷ mới tiếp nhận lấy Đông Nguyệt bang cùng tập đoàn Thiên Tường. Trong mấy năm qua, tỷ rất cố gắng, rất cố gắng để làm, nhưng mà cậu có thể thấy đó, lấy năng lực của tỷ hiện nay thì không thể nào điều khiển nổi con thuyền này nữa. Trong 5 năm qua, Quý Hồng xuât thế luôn lấy thế ép tỷ, lúc này nếu không có cậu thì chắc chắn người bại trận sẽ là tỷ đây.
- Cuối cùng, hiện giờ Quý Hồng đã đồng ý làm việc cho cậu, Mãnh Hổ bang cùng tập đoàn Hồng Hải đã thuộc về cậu. Mà vô luân là Mãnh Hổ bang hay lã tập đoàn Hồng Hải thì nó cũng sẽ xảy ra xung đột với Đông Nguyệt bang và tập đoàn Thiên Tường, dưới tình hình như thế thì việc thống nhất là điều quan trọng nhất. Chúng ta và cậu là địch, đây là điều không thể. Cho nên, tỷ nghĩ tới nghĩ lui, đem Đông Nguyệt Bang và tập đoàn Thiên Tường giao cho cậu là lựa chọn tốt nhất.
- Liễu tỷ.
- Đông Lai, cậu không cần phải nhiều lời, ý ta đã quyết.
Thấy Bùi Đông Lai định mở miệng thì Liễu Nguyệt liền cắt đứt, giọng nói của nàng vô cùng kiên quyết.
Thấy bộ dáng kiên quyết của Liễu Nguyệt , Bùi Đông Lai không biết nên mở miệng như thế nào.
- Đông Lai, tỷ nhìn ra được, cậu không cần sự trợ giúp của Vũ Thần, tốn hết tâm tư để bước lên trên, khẳng định là có mục đích của cậu.
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Liễu Nguyệt lại nói:
- Đồng dạng, ta cũng có thể đoán được mục đích của cậu không đơn giả cũng không dễ dàng. Như vậy cho nên cậu không cần phải cự tuyệt ý tốt của Liễu tỷ. Nói khó nghe một chút, nếu giữa 2 ta không quen biết với nhau, lấy năng lực của cậu thì Đông Hải này sớm hay muốn cũng thuộc về tay của cậu, hiện giờ chẳng qua là lấy sớm hơn một chút mà thôi.
- 20 năm trước, phụ thân của cậu có thể tiếu ngạo cả TQ, ta tin tưởng 20 năm sau cậu cũng sẽ làm được thậm chí là sẽ làm tốt hơn. Đông Hải là của cậu.
Nghe được Liễu Nguyệt nói như vậy, Bùi Đông Lai liền gật đầu.
Trái có Đông Nguyệt , phải có Mãnh Hổ.
Ngày này.
Bùi Đông Lai đặt chân lên đỉnh của Đông Hải.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 22
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người có thể PM YH blood_devill gặp mềnh .... để tham dịch SCCG
Last edited by Goncopius; 31-12-2012 at 05:15 PM.
Đã có 83 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Dịch giả: hú hí mọi
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đang buổi trưa, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, tại trạm kiểm soát trên đường cao tốc Đông Hải, ô tô xếp thành một cái hàng dài, nhân viên công tác mặt mũi nhăn lại, thể hiện ra sự buồn bực trong lòng.
Buồn bực sao?
Đó là nhất định.
Ngày lễ quốc khánh mùng 1 tháng 10, những người khác đều được nghỉ, bọn hắn phải đi làm không nói, bởi vì không ít người lợi dụng kỳ nghỉ này đi du lịch, khiến lượng xe trên đường cao tốc tăng lên rất nhiều, làm cho bọn họ bận tối mắt choáng váng đầu óc.
Ân?
Đột nhiên, một nhân viên công tác đang buồn bực hai mắt tỏa sáng, ánh mắt không rời nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang lái chiếc Audi A8.
Nữ nhân mặc một bộ váy liền áo màu đỏ, cổ áo mở rộng, lộ ra một đôi xương quai xanh khêu gợi cùng một mảng lớn da thịt tuyết trắng, phía dưới xương quai xanh kia là chiến hào thâm thúy, núi non trùng điệp lại càng giống như có một loại ma lực nào đó, tỏa ra lực hấp dẫn chí mạng đối với tên nhân viên công tác đang buồn bực kia, khiến cho hắn quên cả việc kêu nữ nhân này dừng lại.
- Tiểu đệ đệ, xem đủ chưa?
Mắt thấy tên nhân viên công tác dùng ánh mắt nhìn đăm đăm, hầu kết mấp máy nuốt nước bọt liên tục, nữ nhân thân mặc chiếc váy liền áo màu đỏ, lộ ra một nụ cười mê chết người không đền mạng, mắt to nháy nháy một cái, hỏi.
- Ách …
Nhân viên công tác cả kinh, mang theo vài phần khủng hoảng, vài phần xấu hổ thu hồi ánh mắt, đem vé đưa cho nữ nhân, đồng thời lại nhịn không được liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, nhân tiện cũng nhìn thoáng qua thanh niên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thần tình hâm mộ ghen tị hận không thể thay thế hắn.
Theo hắn xem ra, có thể cùng nữ nhân thân mặc váy liền áo màu đỏ cùng nhau lái xe đi du lịch cũng rất hạnh phúc, mà thanh niên càng ngưu bức, chẳng những cùng mỹ nữ cùng nhau lái xe đi du lịch, hơn nữa là do mỹ nữ lái xe.
Vài giây đồng hồ sau, cửa kính xe Audi A8 chậm rãi đóng xuống, trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị của tên nhân viên, ô tô khởi động, dần dần đi xa.
Trong đầu hiện ra cảnh bộ dáng thất thần của tên nhân viên, Bùi Đông Lai ngồi ở vị trí kế bên tay lái, dư quang trong ánh mắt không nhịn được nhìn thoáng qua núi non cao ngất kia của Quý Hồng, trong lòng không khỏi thầm than, “ hung khí” của Quý Hồng đối với người trẻ tuổi quả thực chính là đại sát khí.
- Lão bản, nếu cậu muốn nhìn, chờ đến khi tới Hàng Hồ , vào trong khách sạn, ta cởi hết cho cậu từ từ xem, thế nào?
Làm như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Đông Lai đang âm thầm quan sát, Quý Hồng một bên lái xe, cố ý ưỡn bộ ngực cao ngất, vẻ mặt quyến rũ cười nói.
Bên tai vang lên giọng nói của Quý Hồng, trong mắt hiện lên nụ cười mê hồn của Quý Hồng, Bùi Đông Lai im lặng một trận.
Mặc dù Hàng Hồ đại cục đã định, bất quá Bùi Đông Lai vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, liên lạc riêng với Quý Hồng, để Quý Hồng cùng hắn cùng nhau đi đến Hàng Hồ trước tiếp nhận tất cả của Phương gia lưu lại.
Nguyên bản Bùi Đông Lai cho rằng Quý Hồng bởi vì Qua tử ra mặt mà bất đắc dĩ khuất phục, trong lòng nhiều ít sẽ có chút khó chịu, sẽ đối với hắn không nóng không lạnh, kết quả thái độ Quý Hồng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn------ Quý Hồng dường như không để ý hết thảy những chuyện đã phát sinh ngày hôm trước, tâm tình tựa như rất khá, hơn nữa trước sau như một chính là biểu hiện với hắn thực thân mật, chẳng qua đem xưng hô “ Đông Lai đệ đệ” biến thành “ Lão bản”.
“Reng…Reng….”
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai nói cái gì, trong túi áo hắn cơ hồ rung lên.
Nhận thấy được di động trong túi rung lên, Bùi Đông Lai móc ra chiếc di động Nokia kiểu cũ lúc trước Qua tử mua cho hắn, thấy vậy Quý Hồng kêu lên một tiếng kinh ngạc không thôi.
Không để ý đến vẻ mặt cổ quái của Quý Hồng, Bùi Đông Lai nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, trực tiếp ấn nút chuyển máy để nghe.
- Bùi Đông Lai, chúng tớ đã về đến Đông Hải, để tỏ lòng xin lỗi, cậu có nên mời chúng tớ một bữa hay không?
Điện thoại vừa chuyển, thanh âm dễ nghe của Hạ Y Na thông qua điện thoại truyền vào trong tai Bùi Đông Lai.
“Ách…”
Nghe được lời nói của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai hơi có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ, nói:
- Hôm nay không được, để hôm khác đi.
- Như thế nào? Chẳng lẽ hôm nay cậu cũng có chuyện cần giải quyết sao?
Trên đường cao tốc, Hạ Y Na điểu khiển chiếc Land Rover màu đỏ mở miệng hỏi.
- Ừh.
Bùi Đông Lai cũng không có giấu diếm:
- Tớ đang đi tới Hàng Hồ .
Hàng Hồ ?
Trong chiếc Land Rover màu đỏ, Hạ Y Na nghe được lời của Bùi Đông Lai, thiếu chút nữa cả kinh lái xe đâm vào một bên lan can:
- Bùi Đông Lai, tớ nói cậu cũng quá không hiền hậu đi? Chúng tớ bởi vì cậu không có mặt, cho nên mới trở về Đông Hải , kết quả cậu lại không nói một tiếng nào đã đi đến Hàng Hồ ư ?
Đối mặt với cơn giận không nặng không nhẹ của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai đang muốn nói gì, lại chứng kiến rõ ràng chiếc xe Land Rover màu đỏ phong tao của Hạ Y Na xuất hiện ở một bên đường cao tốc.
Trong phút chốc, Land Rover cùng Audi A8 còn cách nhau giải phân cách.
- Tớ nghĩ là các cậu vẫn còn ở tại Hàng Hồ .
Đưa mắt nhìn qua kính phản quang thấy chiếc Land Rover dần dần đi xa, Bùi Đông Lai cười khổ giải thích một câu lại hỏi:
- Đúng rồi, Vũ Trạch với các cậu cùng nhau quay vể Đông Hải sao?
- Không có, cậu ta nói phải về nhà một chuyến.
Trong chiếc Land Rover màu đỏ, Hạ Y Na cũng không biết vừa mới cùng Bùi Đông Lai gặp thoáng qua, nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, cũng không có tiếp tục nén giận, mà là đáp rõ ràng.
- Biết rồi, lúc trở lại tớ và Vũ Trạch sẽ gọi điện thoại cho các cậu.
Biết được Ngô Vũ Trạch còn lưu lại Hàng Hồ , Bùi Đông Lai thoáng thở ra , nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Nam tử hán đại trượng phu nói chuyện có thể coi là đáng tin, cậu nếu tiếp tực lừa dối chúng tớ, chúng tớ sẽ không để yên cho cậu.
Hạ Y Na tức giận nói.
- Nhất định sẽ giữ lời, cứ như vậy a, tớ cúp máy đây.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, sau đó không đợi Hạ Y Na trả lời, liền cúp điện thoại.
- Bạn gái nhỏ của cậu à?
Mắt thấy Bùi Đông Lai cúp điện thoại, vừa lái xe, Quý Hông một bên âm thầm quan sát Bùi Đông Lai, mang theo vài phần tò mò hỏi hắn.
- Không phải.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu:
- Nữ nhi của Hạ Hà, cô đã từng gặp qua.
- Nguyên lai là nàng a?
Tại ngày khai giảng đại học Đông Hải, Hạ Y Na để tỏ lòng xin lỗi, mời riêng Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch bốn người đi ăn cơm, kết quả đụng phải Quý Hồng, cuối cùng bữa cơm kia do Quý Hồng trả tiền, Quý Hông tự nhiên nhớ rõ Hạ Y Na:
- Lão bản, nhìn ra được, nữ nhi của Hạ bàn tử đối với cậu có ý tứ, cậu chẳng lẽ không có ý đối với nàng?
"—— "
Mặc dù Bùi Đông Lai mơ hồ cảm thấy Hạ Y Na đối với mình có chút điểm ý tứ, lại nghe được Quý Hồng trực tiếp hỏi như vậy, nhất thời chịu trận không biết nói gì.
"Khanh khách. . ."
Thấy Bùi Đông Lai lộ ra bộ dáng vài phần xấu hổ, Quý Hồng nhịn không được phá lên cười, cười xong, trong lòng thổn thức không thôi ----- thời điểm lần trước nàng gặp đám người Bùi Đông Lai trả tiền ăn cơm, chỉ là một tháng trước mà thôi, nhưng mà trong 1 tháng Bùi Đông Lai lại khiến nàng mất đi thành quả mà nàng cố gắng trong 5 năm qua , hơn nữa mình lại đi trợ giúp Bùi Đông Lai.
Tất cả chuyện này, làm cho nàng có loại cảm giác như một giấc mơ.
Đồng thời, trong nội tâm nàng cũng rõ ràng, hiện giờ nàng, xem như toàn bộ đồ vật của nàng đều đem đặt trên người Bùi Đông Lai.
Nếu như Bùi Đông Lai không thể chiến thắng được trận này, như vậy đời này nàng muốn hoàn thành nguyện vòng trong lòng sẽ trở nên xa vời.
Thấy Quý Hồng đột nhiên thu lại nụ cười, trầm mặc , Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa, mà là lộ ra bộ dáng nghiền ngẫm, tựa hồ đang tự hỏi kế tiếp nên thu thập tàn cuộc như thế nào.
Cùng lúc đó.
Ngô Vũ Trạch không cùng đám người Hạ Y Na quay về Đông Hải, mở ra chiếc xe không tính là sang trọng đang tới tiệc rượu ở Hàng Hồ , đi tới Đào Hoa Nguyên nằm ở phía nam giữa 2 tỉnh.
Đào Hoa Nguyên ở Hàng Hồ tuy rằng cũng được cho là khu nhà giàu hàng thật giá thật, chính là… Cùng so sánh với Cửu Khê Mân Côi Viên, danh khí muốn không lớn lắm, càng không nói cùng so sánh với Thanh Long sơn trang thần bí.
Hiện giờ ở Hàng Hồ này Ngô gia chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu. Ở Đào Hoa Nguyên này trừ cha me của Ngô Vũ Trạch ra, hắn có ba vị thúc thúc cùng một vị cô cô đều là ở trong Đào Hoa Nguyên này.
Ô tô chạy vào đại viện căn biệt thự, Ngô Vũ Trạch rõ ràng phát hiện, bên trong đại viện đậu vài chiếc xe hơi.
Nhìn thấy mấy chiếc ô tô này, Ngô Vũ Trạch biết rõ người nhà mình đều đã tụ tập đầy đủ bên trong nhà, vẻ mặt có chút phức tạp.
Giống như trong dự liệu của Ngô Vũ Trạch, khi hắn dừng xe, tiến vào đại sảnh biệt thự, rõ ràng phát hiện toàn bộ thành viên của Ngô gia đã có mặt.
“Bá!”
Mắt thấy Ngô Vũ Trạch đi vào đại sảnh biệt thự, bao gồm cả phụ thân của Ngô Vũ Trạch là Ngô Sinh ở bên trong, tất cả mọi người đem ánh mắt ném về hướng Ngô Vũ Trạch, trong đó ánh mắt của Ngô Sinh phức tạp nhìn hắn, mà các thành viên Ngô gia khác thì đều là nhíu mày, vẻ mặt không vui chút nào.
- Ui, đây không phải là Vũ Trạch sao? Cậu còn có mặt mũi trở về à?
Vài giây đồng hồ sau, một phụ nữ thanh niên ăn mặc trang điểm xinh đẹp như phu nhân nhìn thấy Ngô Vũ Trạch giống như là thấy ôn dịch, hừ lạnh một tiếng, biểu hiện bất mãn.
Người đàn bà này tên là Trương Lệ, là bá mẫu của Ngô Vũ Trạch, từ lúc nàng vào Ngô gia, liền đối với một nhà Ngô Vũ Trạch tỏ ra bất mãn, bởi vì… Nàng thủy chung cho rằng nên cho chồng của nàng, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ Trạch chưởng quản Ngô gia.
Mà hai ngày trước, bởi vì trong buổi tụ họp trên du thuyền Trân Ny Hào đắc tội Phương Hiểu Hồng, bị Phương Hiểu Hồng ghi hận trong lòng, sau khi trở lại Hàng Hồ , liền đối với Ngô gia triển khai một loạt thủ đoạn chèn ép, làm cho Ngô gia tôn thất nặng nề.
Dưới tình hình này, thì tất cả mọi ngươi trong Ngô gia khi thấy Ngô Vũ Trạch thì không bất mãn sao?
- Thành sự thì ít bại sự thì nhiều, bản thân cậu nói chính cậu không cầu phát triển thì cũng thôi, nhưng cậu lại kết giao với loại người nào thế hả?
- Đúng vậy, vốn chúng ta dưới sự kinh doanh của lão Ngô mấy năm nay cũng sống dễ chịu, hiện tại không được rồi, bởi vì cậu ..đồ vô dụng này kết giao nhầm người, đắc tội Phương gia, làm cho Ngô gia chúng ta thiếu chút nữa bị Phương gia đạp đổ.
Tiếng của Trương Lệ vừa dứt, hai vị thúc thúc của Ngô Vũ Trạch vang lên, chỉ có tiểu cô luôn luôn yêu thương Ngo Vũ Trạch không có hé răng.
Đối mặt với chỉ trích của hai vị thúc thúc cùng lời trào phúng của bá mẫu, Ngô Vũ Trạch tưa hồ sớm đã thành thói quen, cười tự giễu, không nói gì, mà là lập tức đi về hướng Ngô Sinh.
- Tuy rằng bởi vì Vũ Trạch trong lúc vô ý đắc tội Phương gia, làm cho Phương gia động thủ đối với chúng ta, làm cho chúng ta tổn thất không nhỏ, nhưng mà không phải bây giờ Phương gia đã hoàn toàn bị diệt vong rồi sao ?
Ngô Vũ Trạch không lên tiếng, Ngô Sinh cũng nhịn không được mà thiên vị con của mình.
- Tiểu Sinh à, chú nói thật là nhẹ nhàng, cũng may mắn là Phương gia vận khí kém, không hiểu sao cả nhà bị hủy hoại, nếu không, cả đám người chúng ta sẽ giống như chó nhà có tang mà cút ra khỏi Hàng Hồ .
Thấy Ngô Sinh thiên vị Ngô Vũ Trạch, bá mẫu Ngô Vũ Trạch là Trương Lệ mở miệng lần nữa, vẻ bất mãn hết sức rõ ràng.
- Chị dâu, chị nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta lại để cho chị cùng đại ca chịu tổn thất sao?
Ngô Sinh nhíu mày hỏi.
Trương Lệ cười lạnh một tiếng:
- Đều là người một nhà, bồi thường tổn thất coi như xong, bất quá… Ta cảm thấy rằng, chú không thích hợp tiếp tục làm gia chủ Ngô gia, nếu không, Ngô gia sớm hay muộn sẽ bị hủy ở trong tay chú.
“Tê ~”
Mặc dù đoán được những huynh đệ tỷ muội này của mình hôm nay tới là để bức vua thoái vị, nhưng mà Ngô Sinh thật không ngờ nói thẳng trắng trợn như vậy, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Tôi đồng ý đề nghị của chị dâu.
- Tôi cũng đồng ý.
Ngay sau đó, không đợi Ngô Sinh mở miệng, hai vị đệ đệ của hắn lần lượt mở miệng, ủng hộ đề nghị của Trương Lệ.
Bên tai vang lên lời nói của hai người, Ngô Sinh hiểu được, ba người huynh đệ này của mình hơn phân nửa là đã đạt được hiệp nghị gì rồi, muôn đem ép chính mình từ bỏ vị trí gia chủ Ngô gia này.
- Ta biết, mấy năm nay, các người đối với một nhà chúng ta rất bất mãn.
Sau khi hiểu được điểm này, Ngô Sinh đột nhiên cảm giác được trái tim mình lạnh ngắt, cả người vô lực nói:
- Thôi, các người đã muốn làm gia chủ Ngô gia, như vậy ta sẽ đem vị trí này nhường lại cho các người, tùy các người muốn làm như thế nào thì làm.
Nghe được Ngô Sinh chủ động nhượng lại vị trí gia chủ, anh của Ngô Sinh, chị dâu, hai vị đệ đệ cùng em dâu đều là hưng phấn không thôi, chỉ có tiểu cô ít tuổi nhất tỏ ra lo lắng, theo nàng xem ra, coi như Ngô Sinh nhường lại vị trí gia chủ, Ngô gia cũng không thể có lại huy hoàng như xưa, tương phản, phân chia lợi ích sẽ làm cho cả Ngô gia tứ phân ngũ liệt.
Ngô Sinh hiển nhiên cũng biết điểm này, hắn vô lực dựa vào trên ghế sa lon, cả người như là trong nháy mắt già đi rất nhiều.
- Tiểu Sinh, chú đã chủ động nhường lại vị trí gia chủ, như vậy chuyện này, chúng ta không truy cứu nữa, bất quá… Chúng ta đều hy vọng, tên nhi tử không có tiền đồ kia của chú, sau này khi kết giao với người ngoài thông minh hơn một chút, đừng có mà chó và mèo cũng đều kết giao, miễn cho đừng giống như lần này, chọc tới phiền toái, làm cho cả Ngô gia đều bị liên luy.
Bởi vì trước khi đến, ba vị huynh đệ của Ngô Sinh đã thương lượng xong xuôi do anh cả Ngô Sinh thay thế Ngô Sinh lên làm gia chủ, hiện giờ thấy Ngô Sinh chủ động nhường lại vị trí gia chủ, hô hấp Trương Lệ nhất thời nặng nề, được thể không buông tha mà còn nhắc nhở thêm.
Bên tai vang lên lời nói của Trương Lệ, Ngô Vũ Trạch biến sắc, song quyền không kìm nén nổi nắm chặt lại với nhau, khớp xương trở nên trắng toát, cả người run run không dứt:
- Các người đã đạt được mục địch, chả lẽ không cảm thấy cay nghiệt sao?
- Cay nghiệt?
Mắt thấy phế vật Ngô gia mở miệng phản kích, Trương Lệ bị chọc tức biến sắc, cười lạnh nói:
- Đồ vô dụng, nếu không phải Phương gia chẳng biết tại sao lại bị người ta hủy đi, thì lần này Ngô gia chúng ta liền xong đời, mà hết thảy chuyện này đều là người bạn xấu xa mà mày kết giao gây ra, chẳng lẽ tao không thể nói mày sao?
Lần thứ hai nghe được ý hằn học trong lời nói của Trương Lệ, hai tay đang nắm chặt của Ngô Vũ Trạch lặng yên buông ra, khóe miệng xuất ra một nụ cười tự giễu.
Trong thời gian phụ thân Ngô Sinh của hắn làm gia chủ, hắn đã bị coi là phế vật, trong nhà không có quyền lên tiếng, huống chi là hiện tại?
Thấy Ngô Vũ Trạch không dám lên tiếng, Trương Lệ ngửa cao đầu, hừ lạnh một tiếng, giống như đã đem chính mình trở thành gia chủ phu nhân, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Nhưng mà.
Nếu nàng biết, người mà Ngô gia nói là chó mèo lại có thể lật đổ được Phương gia thì vẻ mặt của bọn hắn sẽ trở nên thế nào?
…
…
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 23
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người có thể PM YH blood_devill gặp mềnh .... để tham dịch SCCG
Đã có 83 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Dịch giả: hú hí mọi
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Đường Giải Phóng nằm ở phía đông Hàng hồ giao với đường Giang Thủy, cùng mới Tiền Giang trở thành vùng trung tâm trong vùng xây dựng trung tâm hội nghị quốc tế của Hàng Hồ, sở dĩ chọn dùng kết cấu bằng thép cùng ổ chim kết cấu bằng thép giống nhau, công trình kiến trúc cao 85m, chủ thể kiến trúc từ hình bầu dục cao 12m cùng đường kính 85m cấu thành hình cầu.
Nó được tổ chức hội nghị, vượt qua khách sạn cấp năm sao làm chức năng chính, nhưng cung cấp hội nghị, diễn xuất, biểu diễn, dừng chân, nghỉ ngơi, ăn uống, khách sạn Khang Nhạc đạt tiêu chuẩn quốc tế tổng hợp nhiều chức năng hội nghị, phục vụ thương hội, sáng tạo ra phong cảnh thoải mái trong thành thị bên bờ sông Tiền Đường nổi tiếng quốc tế, hoàn cảnh nghỉ ngơi cao nhất dành cho hội nghị quốc tế, cùng Đại Kịch Viện Hàng hồ tạo thành cảnh tưởng “ Nhật Nguyệt Đồng Huy”.
Thời điểm 2h chiều, lúc mọi người đang làm việc, ở đại sảnh trung tâm hội nghị quốc tế lớn nhất Hàng Hồ ban bố một tin tức, mười mấy tên ký giả đến từ các nơi từ cả nước tề tụ lại thành một đoàn, đang đợi tin tức mà tập đoàn Bảo Hồ công bố trong buổi họp báo này.
Luận về thực lực, tập đoàn Bảo Hồ mặc dù được cho là đứng đầu đúng với mong đợi của người dân Hồ Giang, chỉ là… Trước kia, mặc dù tin tức mời họp báo cũng sẽ không hấp dẫn nhiều ký giả đến như vậy, hôm nay sở dĩ có nhiều ký giả tham gia như vậy, hoàn toàn là vì tin tức Phương Chấn đã chết.
Cùng thương giới, chính giới những thứ khác giống nhau, các phóng viên cũng rất muốn biết, sau khi Phương Chấn chết, tập đoàn Bảo Hồ rốt cuộc sẽ rơi vào trong tay người nào.
Đúng 3h.
Ở trong sự chờ đợi của nhóm phóng viên, ba người xuất hiện ở cửa sảnh ban bố tin tức.
Trong đó, đi đầu là người vừa thay thế Tào Nghiễm Giang trở thành thường vụ phó tỉnh trưởng Hồ Giang Bạch Quốc Du, đi theo phía sau Bạch Quốc Du cũng không phải là CEO tập đoàn Bảo Hồ, mà là Quý Hồng một thân áo quần màu đỏ, tiếp theo mới là CEO tập đoàn Bảo Hồ.
Xôn xao!
Thấy Quý Hồng một thân trang phục màu đỏ, phóng viên hiện trường một trận xôn xao.
Thân là phóng viên bọn họ đều nghe qua danh tiếng Xà mỹ nữ Quý Hồng, nhiều ít cũng biết thân phận của Quý Hồng, hôm nay thấy Quý Hồng xuất hiện, bọn họ trước tiên tin vào lời đồn Phương Chấn chết là bởi vì hắc bang này báo thù, đồng thời cũng đoán được Phương Chấn bại bởi Quý Hồng hơn nữa tập đoàn Bảo Hồ lại trở thành vật trong túi Quý Hồng.
Rất nhanh, Bạch Quốc Du, Quý Hồng cùng CEO tập đoàn Bảo Hồ Thái Kinh chia ra ngồi xuống.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Thái Kinh CEO của tập đoàn Bảo Hồ lên bước lên phát biểu:
- Các bằng hữu ký giả, trước tiên hoan nghênh các bạn tới tham gia buổi công bố tin tức của tập đoàn Bảo Hồ. Mọi người đều đã biết, nguyên chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ là Phương Chấn tiên sinh bất hạnh qua đời, tập đoàn Bảo Hồ xuất hiện một chút biến động, gây ra sự chú ý của bên ngoài. Hôm nay, chúng ta mở cuộc họp báo này chính là công bố một chút thông tin về hiện trạng của tập đoàn Bảo Hồ hiện tại.
“Bành bạch…”
Lời của Thái Kinh vừa dứt, các phóng viên tại hiện trường vỗ tay rối rít, cùng lúc đó nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm hiện trường trực tiếp đem ống kính từ Bạch Quốc Du chuyển dời đến trên người Thái Kinh.
- Tiếp theo, mời Bạch tỉnh trưởng nói chuyện.
Sau khi nói vài lời dạo đầu ngắn ngủi, Thái Kinh chịu trách nhiệm chủ trì đem quyền nói chuyện giao cho Bạch Quốc Du.
- Các phóng viên thân mến, nguyên chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ Phương Chấn tiên sinh xảy ra chuyện bất hạnh. Chính phủ và tỉnh ủy đặc biệt coi trọng, thông qua cảnh sát điều tra. Các lực lượng cảnh sát phi thường cố gắng, chúng tôi đã trong vòng 48 giờ phá án và bắt giam tên tội phạm hung tàn này để hoàn thành án kiện. Sáng nay, đồn công an tỉnh đã đem tình huống cụ thể ra thông báo, rất nhiều phương tiện truyền thông đều là tiến hành đưa tin lần này, nói vậy chư vị đang ngồi đây đều đã biết rõ chứ.
Cùng lúc trước Thái Kinh lên tiếng bất đồng, đối mặt với lời nói của Bạch Quốc Du, mười mấy tên phóng viên không có tự mình vỗ tay, mà là một bộ dáng lắng nghe.
- Giống như CEO tập đoàn Bảo Hồ Thái Kinh tiên sinh nói, hôm nay sở dĩ mở cuộc họp báo này chính là muốn công bố tin tức này, là muốn công bố hiện trạng tập đoàn Bảo Hồ nói cho mọi người.
Bạch Quốc Du vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Tiếp theo mời tân chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ là cô Quý Hồng báo cáo đơn giản hiện trạng của tập đoàn Bảo Hồ.
“Bành bạch…”
Thanh âm Bạch Quốc Du vừa dứt, đại sảnh một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay, mười mấy tên phóng viên rối rít đem ánh mắt ném về hướng Quý Hồng một thân trang phục màu đỏ.
Làm đại tỷ Đông Hải cùng chủ tịch tập đoàn Hồng Hải, Quý Hồng đã trải qua quá nhiều trường hợp như vậy.
Bên tai nghe được lời của Bạch Quốc Du…, đối mặt với mười mấy tên ký giả, nụ cười mê người trên mặt của nàng không giảm, chỉ thấy nàng đem cái micro đặt trước người, đôi môi khêu gợi màu đỏ mở ra, không nhanh không chậm nói:
- Nguyên chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ Phương Chấn tiên sinh sau khi bất hạnh qua đời, toàn thể công nhân viên tập đoàn đều đau lòng sâu sắc, đồng thời tất cả mọi người đều yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ. Nhân cơ hội này, tôi đại biểu toàn thể toàn thể công nhân viên tập đoàn đối với Phương Chấn tiên sinh bất hạnh qua đời sự tiếc thương sâu sắc, đồng thời hướng về chính phủ tỉnh úy, đồn công an tỉnh, tổng đội võ cảnh Hồ Giang lời cảm ơn chân thành----- cảm tạ các vị đã coi trọng vụ án của Phương Chấn tiên sinh, ở trong vòng 48 giờ ngắn ngủi đã bắt được tội phạm về quy án!
“Bành bạch…”
Đại sảnh tiếng vỗ tay như thủy triều lại một lần nữa vang lên, chẳng qua là… Vẻ mặt của những ký giả kia đều có chút cổ quái —— bọn họ cảm thấy tài diễn xuất của Quý Hồng hoàn toàn có thể tranh cử giải Oscar.
- Bởi vì Phương Chấn tiên sinh bất hạnh qua đời, bên ngoài đối với hiện trạng của tập đoàn Bảo Hồ đều hết sức chú ý.
Đợi tiếng vỗ tay vừa dứt, Quý Hồng lại một lần nữa mở miệng:
- Hôm nay, các vị thấy tôi ở chỗ này, có thể cảm thấy tò mò, tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này. Thực không dám giấu, tôi cùng Phương Chấn tiên sinh có mối quan hệ hết sức thân thiết, đã bàn sinh ý với nhau nhiều lần. Mấy tháng trước, tôi cùng tiên sinh Phương Chấn đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, mua lại cổ phần tập đoàn Bảo Hồ, trở thành cổ đông lớn thứ hai tập đoàn Bảo Hồ —— đây chính là nguyên nhân hôm nay tôi xuất hiện ở nơi này.
- Tiếp theo, tôi đại biểu toàn thể công nhân viên tập đoàn Bảo Hồ, đem tình hình trước mắt của tập đoàn Bảo Hồ hướng chư vị ký giả thân mến thông báo một chút…
Sau đó, trong sự mong đợi của mười mấy tên ký giả, Quý Hồng mặt không đổi sắc đem tình hình trước mắt của tập đoàn Bảo Hồ làm thành một cái báo cáo ngắn gọn.
- Quý tiểu thư, căn cứ vào những gì cô vừa nói, cô ở mấy tháng trước đã trở thành cổ đông lớn thứ hai tập đoàn, như vậy, hôm nay cô coi như là thay thế Phương Chấn tiên sinh, trở thành tân chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ, nhân cơ hội này, ta đại biểu nhật báo kinh tế Hồng Kông gửi đến cô lời chúc chân thành nhất.
Sau khi Quý Hồng vừa dứt bài báo cáo, một gã phóng viên đến từ nhật báo kinh tế Hồng Kông đứng lên, đầu tiên là đối với Quý Hồng gửi lời chúc mừng, sau đó lời nói xoay chuyển, sắc bén hỏi:
- Theo tôi được biết, đoạn thời gian trước có lời đồn cô cùng Phương Chấn tiên sinh xảy ra mâu thuẫn, cái chết của Phương Chấn tiên sinh cùng với cô không thoát khỏi liên quan, xin hỏi cô đối với chuyện này có lời giải thích gì chăng?
- Mới vừa rồi Bạch tỉnh trưởng đã nói, công an tỉnh đã đem cụ thể tình huống vụ án nói ra . Thân là một người dân có nghĩa vụ đóng thuế, tôi cho là, chúng ta phải tin tưởng Đảng, tin tưởng chính phủ.
Đối mặt với vấn đề khó của tên phóng viên, Quý Hồng vẻ mặt nghiêm túc cấp ra câu trả lời chắc chắn.
- Bạch tỉnh trưởng, theo tin tức bây giờ, chủ tịch tập đoàn Vận Đạt bà Phương Hiểu Hồng bị cuốn vào vụ án của nguyên phó thường vụ tỉnh trưởng Hồ Giang Tào Nghiễm Giang, tập đoàn Vận Đạt giờ quần long vô thủ, dân vay mượn tiền Hồ Giang chấn động, người người cảm thấy bất an.
Tên ký giả đến từ nhật báo kinh tế Hồng Kông sau khi kết thúc câu hỏi ngồi xuống, một gã phóng viên đến từ Phượng Hoàng Vệ đưa ra một vấn đề nan giải:
- Không biết Bạch tỉnh trưởng đối với sự kiện lần này có cách xử lý như thế nào?
- Theo luật pháp của quốc gia, lấy đó làm căn bản. Có câu nói, thiên tử phạm pháp xử tội cũng như thứ dân. Vụ án đồng chí Tào Nghiễm Giang trước mắt đang được điều tra, nói vậy tương lai không lâu sau, các nghành liên quan sẽ cho chư vị một câu trả lời chắc chắn làm hài lòng mọi người. Còn về phần bà Phương Hiểu Hồng cuốn vào vụ án lần này, dẫn đến sự hoang mang lo sợ của dân vay mượn tiền Hồ Giang. Chính phủ tỉnh ủy tương đối coi trọng, hơn nữa đã thành lập tiểu tổ lãnh đạo, sau đó không lâu sẽ cấp ra phương án cụ thể, đảm bảo sự ổn định thị trường vay mượn của Hồ Giang.
“Bành bạch…”
Mặc dù không ít ký giả cũng biết tin tức Tào Nghiễm Giang ngã ngựa, nhưng là nghe được câu trả lời chắc chắn của Bạch Quốc Du, tất cả ký giả hiện trường vỗ tay rối rít.
Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, lại có mấy tên ký giả lần lượt đặt câu hỏi đối với Quý Hồng, hỏi những chuyện liên quan đến tập đoàn Bảo Hồ, đồng thời cũng đề cập đến việc sát nhập vào tập đoàn Hồng Hải của Quý Hồng.
Đối mặt với các câu hỏi của đám phóng viên, Quý Hồng không tránh nặng tìm nhẹ, thì cũng là trả lời qua loa cho xong, hoặc là tỏ thái độ, thủ đoạn không giống nhau, làm cho đông đảo đám phóng viên âm thầm cảm thán thủ đoạn cao siêu của Quý Hông, đồng thời cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Một tiếng sau, buổi công bố tin tức kết thúc, ba người Bạch Quốc Du ngồi trên đài chủ tịch dẫn đầu rời đi, các ký giả sau đó mới rời đi.
Ra khỏi đại sảnh buổi họp báo, Bạch Quốc Du cũng không có gấp gáp rời đi, mà là cùng đi với Quý Hồng, đi vào sảnh tiếp đãi của trung tâm hội nghị quốc tế.
Đại sảnh tiếp đãi, Bùi Đông Lai quan sát toàn bộ buổi họp báo công bố tin tức chờ đã lâu, nhìn thấy Quý Hồng bồi Bạch Quốc Du đi vào đại sảnh tiếp đãi, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười đón chào:
- Bạch thúc.
- Có câu nói từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Đông Lai, trừ phụ thân cậu ra thì việc lần này đã làm cho thúc thúc ta đây nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa a.
Bạch Quốc Du tán thưởng Bùi Đông Lai một câu, sau đó theo sự giúp đỡ của Bùi Đông Lai, ngồi ở trên gh.
Đỡ Bạch Quốc Du ngồi đến trên ghế, Bùi Đông Lai mới cười nói:
- Bạch thúc quá khen, Đông Lai có thể đi đến bước này, toàn dựa vào Bạch thúc chiếu cố, ân tình của Bạch thúc, Đông Lai khắc sâu trong lòng.
- Khắc ghi thật ra không cần, chờ cậu nhìn thấy Vũ Phu, để hắn tới tìm ta uống rượu là được.
Bạch Quốc Du cười ha ha, sau đó nói sang chuyện khác:
- Đông Lai, trước mắt tập đoàn Bảo Hồ đã rơi vào tay cậu, diệt trừ thế lực khắp nơi giành cái bánh ngọt kia, cậu sẽ đạt được nhiều phần nhất.
Lần này, Bùi Đông Lai không có lên tiếng, hắn biết lời của Bạch Quốc Du chẳng qua chỉ là bắt đầu.
- Tập đoàn Vân Đạt bên này, cậu sẽ phải để lại một chút lợi ích rồi, nếu không, sẽ khiến những người khác bất mãn.
Bạch Quốc Du vừa nói, thâm ý nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Nghe được lời nói của Bạch Quốc Du…, Bùi Đông Lai biết Bạch gia không có coi trọng tập đoàn Bảo Hồ, thì cũng là coi trọng thị trường vay mượn tiền Hồ Giang, lập tức cấp một câu trả lời chắc chắn:
- Đông Lai hết thảy đều nghe Bạch thúc, Bạch thúc an bài sao, Đông Lai tuyệt sẽ không làm trái.
Vừa dứt lời, Bùi Đông Lai ánh mắt xoay chuyển, nói:
- Bất quá… Bạch thúc, cháu có một thỉnh cầu nho nhỏ.
- Nga?
Chân mày Bạch Quốc Du trong lúc lơ đãng nhướng lên:
- Ngươi nói xem.
- Cháu đạt được khối bánh ngọt tập đoàn Bảo Hồ này đã hết sức thỏa mãn, khối bánh ngọt tập đoàn Vận Đạt này không dám hy vọng xa vời, bất quá… Cháu hy vọng người tiếp quản tập đoàn Vận Đạt là người cháu đề nghị.
Bùi Đông Lai nói ra mục đích của mình.
Bạch Quốc Du bất động thanh sắc hỏi:
- Người mà cậu đề nghị chính là Quý tiểu thư?
- Không phải.
Câu trả lời của Bùi Đông Lai ra ngoài phán đoán của Bạch Quốc Du:
- Cháu nghĩ để cho Ngô Sinh tiên sinh chịu trách nhiệm hết thảy sự vụ của tập đoàn Vận Đạt.
- Ngô Sinh?
Bạch Quốc Du đối với Ngô Sinh cũng không xa lạ gì, nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai, lập tức ngẩn ra:
- Đông Lai, đây là cậu muốn làm gì?
- Thực không dám giấu Bạch thúc, nói vậy ngài cũng biết trước đó không lâu ở Đông Hải đã cử hành buổi tụ hội vùng tam giác Trường Giang. Ở lần tụ hội này, bởi vì bạn học của cháu là Ngô Vũ Trạch quan hệ với cháu quá gần, làm hại Ngô gia bị Phương gia trả thù, chịu tổn thất thật lớn.
Lời nói xong, Bùi Đông Lai lộ ra một bộ mặt kiên định, phần kiên định kia phảng phất chính là trời sập xuống cũng sẽ không thay đổi.
Nhận thấy được trên mặt Bùi Đông Lai toát ra sự kiên định, Bạch Quốc Du trầm ngâm chốc lát, nói:
- Nếu Đông Lai cậu đã nói như vậy, Bạch thúc cũng không có ý kiến gì. Bất quá… Đông Lai, cậu muốn Ngô Sinh tiếp quản, hết thảy đều phải nghe chỉ thị của Chính phủ tỉnh ủy.
- Đó là đương nhiên.
Thấy Bạch Quốc Du đáp ứng, Bùi Đông Lai thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai vang lên tiếng nói chuyện của Bạch Quốc Du cùng Bùi Đông Lai, Quý Hồng tâm như gương sáng —— Ngô gia dần dần suy sụp có Bùi Đông Lai ủng hộ, có thể tái hiện huy hoàng mười năm trước không còn là mộng, ngược lại đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Bởi vì.
Hôm nay Bùi Đông Lai đã trở thành lão đại xã hội đen phía sau màn.
…
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 24
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người có thể PM YH blood_devill gặp mềnh .... để tham dịch SCCG
Đã có 81 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Dịch giả: hú hí mọi
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khắp nơi. Hàng Hồ được ca ngợi là thiên đường của nhân gian, tòa thành thị phảng phất như một mỹ nhân ôm đàn tỳ bà, tràn đầy vẻ hấp dẫn đồng thời lại mang theo vài phần lịch sử khiến cho nó thêm phần huyền bí.
Nó cùng với Đông Hải bất đồng —— so sánh với Đông Hải mà nói, cuộc sống về đêm ở Hàng Hồ có chút kém hơn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một chiếc Mercedes-Benz s600 đang lướt như bay trên đường ở Hàng Hồ.
Trong ô tô, Ngô Sinh mới vừa bị buộc nhường lại chức Ngô gia gia chủ ngồi ở phía sau xe hơi, chau mày, vẻ mặt tương đối ngưng trọng.
Sở dĩ như vậy, là bởi vì nửa tiếng đồng hồ trước, hắn nhận được điện thoại của Quý Hồng.
Nếu như là ở thời gian trước đó, Quý Hồng ngày hôm qua gọi điện thoại cho Ngô Sinh, Ngô Sinh chưa chắc sẽ cảm thấy khẩn trương, dù sao ngày hôm qua Quý Hồng chẳng qua là một đại tỷ ở Đông Hải, chủ tịch tập đoàn Hồng Hải.
Nhưng mà.
Thân phận hôm nay của Quý Hồng lại bất đồng.
Xế chiều tin tức buổi họp báo của tập đoàn Bảo Hồ đã truyền khắp đại giang nam bắc, ở thương giới đã gây ra một cơn địa chấn khổng lồ, cũng làm cho giới thương nhân cả nước biết được thủ đoạn kinh khủng của Xà mỹ nữ Quý Hồng.
Thân là một trong những tập đoàn lớn nhất Hàng Hồ, Ngô Sinh tự nhiên cũng nghe nói Quý Hồng là người thay thế cho Phương Chấn , trở thành tân chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ.
Đồng thời, hắn còn biết, cùng Liễu Nguyệt được xưng là Đông Hải tuyệt đại Song Kiêu Hỏa mỹ nhân Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt đúng là quan hệ đối địch, mà Ngô Vũ Trạch là bạn của Bùi Đông Lai lại cùng Liễu Nguyệt có quan hệ mật thiết.
Ở dưới dạng tình hình này, Quý Hồng đột nhiên gọi điện thoại hẹn gặp Ngô Sinh, Ngô Sinh theo bản năng cảm thấy, Ngô gia một lần nữa vì Bùi Đông Lai mà tai họa ngập đầu.
Ngay cả khi hắn đã rời khỏi vị trí Ngô gia gia chủ, chỉ là … Sâu trong nội tâm hắn cũng không hy vọng thấy Ngô gia xuống dốc, đối với chuyện lần này, trong lòng của hắn tràn đầy lo lắng.
Nửa giờ sau, trong tâm trạng lo lắng bất an của Ngô Sinh, Mercedes-Benz s600 đã tới trước cửa khách sạn Sophie ở Tây Hồ Hàng Châu.
Ô tô dừng hẳn, Ngô Sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua khách sạn Sophie ở Tây Hồ kết hợp hoàn mỹ văn hóa truyền thồng Trung Quốc và nét hiện đại thời thượng của nước Pháp, phun ra một ngụm khó chịu thật sâu, cắn răng bước xuống ô tô, một mình một người tiến vào khách sạn.
Mười phút sau.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ , Ngô Sinh đã tới trước cửa phòng VIP.
Mặc dù Ngô Sinh đã rất cố gắng khống chế suy nghĩ của mình, chính là … Đứng ở trước cửa phòng , hắn vẫn lộ ra một chút khẩn trương.
Bởi vì khẩn trương, bước chân của hắn có chút chột dạ hơn nữa trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Hô… Hô… Hô…”
Liên tục hít sâu, Ngô Sinh liền gõ vang cửa phòng.
- Mời vào.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, trong phòng truyền ra một thanh âm quyến rũ, chẳng qua là… Thanh âm kia rơi vào trong tai Ngô Sinh không có gợi lên được dục vọng của hắn, ngược lại, thanh âm kia giống như là tiếng gọi của ác ma vậy, làm cho trái tim của hắn treo lên tận đến cổ họng.
“ Két”
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Ngô Sinh mang tâm tình khủng hoảng, đẩy cửa bước vào.
Trong đại sảnh phòng , Quý Hồng giống như ngày thường giống nhau, cởi bỏ giày cao gót, chân trần dẫm trên mặt thảm, đứng ở một bên cửa sổ, bưng một chén rượu đỏ, thưởng thức cảnh đêm.
- Quý tiểu thư.
Thấy bóng lưng mê người kia của Quý Hồng, trong lòng Ngô Sinh không có một chút dục vọng nào, mà là thức thời đứng ở cửa vào gian phòng, giọng nói phức tạp chào hỏi Quý Hồng đưa lưng về phía hắn.
Bên tai vang lên lời chào mang theo vài phần lo lắng của Ngô Sinh, Quý Hồng xoay người, vẻ mặt mê người mỉm cười, nói:
- Ngô tiên sinh, tôi chờ ông đã lâu, tới, mời ngồi.
Vừa nói, Quý Hồng làm ra một tư thế mời ngồi, hơn nữa bước nhanh đi tới ghế sa lon bên cạnh, tự mình rót cho Ngô Sinh một ly rượu đỏ.
Thấy Quý Hồng nhiệt tình như vậy, trong lòng Ngô Sinh ngẩn ra, cũng không dám tùy tiện ngồi xuống.
- Ngô tiên sinh còn đứng làm cái gì?
Quý Hồng đem ly rượu đỏ đặt trước mặt Ngô Sinh, mỉm cười nói:
- Mời ngồi.
Ngô Sinh tâm tư không yên nhận lấy ly rượu đỏ, ngồi xuống, lại như có cảm giác ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than.
- Quý tiểu thư, không biết cô tìm tôi là có chuyện gì?
Trong tay bưng ly rượu đỏ, nhưng Ngô Sinh không có uống, mà là trước tiên hướng Quý Hồng hỏi.
- Không biết Ngô tiên sinh đối với thị trường vay mượn tiền này có hứng thú hay không?
Cùng Ngô Sinh bất đồng, Quý Hồng không có trả lời câu hỏi, mà là mỉm cười hỏi lại.
Ân?
Nghe được câu hỏi của Quý Hồng, Ngô Sinh một lần nữa ngẩn ra, trong lòng âm thầm suy nghĩ mục đích của Quý Hồng, không dám trả lời dễ dàng.
- Quý tiểu thư, mọi người đều biết, thị trường cho vay mượn là một lĩnh vực lợi nhuận vô cùng lớn, rất nhiều nhân sĩ thương giới đều tranh nhau chui vào bên trong, tôi tự nhiên có hứng thú.
Ngô Sinh trầm ngâm một phen, nói:
- Bất quá Ngô mỗ tự mình biết rõ, cái lĩnh vực kia không phải là Ngô mỗ cùng Ngô gia có khả năng tiến vào.
- Ngô tiên sinh khiêm tốn rồi.
-
Quý Hồng cười lắc lắc ly rượu đỏ, hỏi:
- Ngô tiên sinh, nếu có người muốn đem tập đoàn Vận Đạt giao cho ông xử lý, ông có hứng thú không?
“Bá!”
Nếu như lúc trước mà nói, Ngô Sinh chẳng qua là đối với lời nói của Quý Hồng cảm thấy nghi ngờ cùng kinh ngạc, như vậy, giờ khắc này, nghe được Quý Hồng nói muốn đem tập đoàn Vận Đạt giao cho mình xử lý, Ngô Sinh trực tiếp bị dọa cho ngây người.
Không sai …
Hắn trực tiếp bị dọa cho ngây người!
Thân là một trong những tập đoàn lớn nhất Hàng Hồ, Ngô Sinh chính là rất rõ ràng, lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Vận Đạt kinh khủng cỡ nào.
Có thể không chút nào khoa trương, bao gồm những tập đoàn cho vay mượn tiền ở bên trong, tất cả tập đoàn trong thương giới đều muốn thay thế vị trí không thể rung chuyển được của Phương Hiểu Hồng ở thị trường cho vay ở Hàng Hồ, chẳng qua là… Bởi vì Phương Hiểu Hồng có Tào Nghiễm Giang ủng hộ, bọn họ chỉ có thể đem lòng dục vọng áp chế… Lại áp chế, đem ý niệm trong đầu đó giấu thật sâu ở trong nội tâm.
- Quý tiểu thư, cô đây là có ý gì?
Khiếp sợ thật nhiều, sắc mặt Ngô Sinh phức tạp nhìn Quý Hồng.
Giờ khắc này, hắn bị Quý Hồng làm cho hồ đồ.
- Ngô tiên sinh có biết Bùi tiên sinh chăng? Ân, hắn và con của ông là đồng học.
Quý Hồng một lần nữa chuyển hướng đề tài.
Lộp bộp!
Thấy Quý Hồng nhắc tới Bùi Đông Lai, phần kinh ngạc còn sót lại trong lòng Ngô Sinh tan biến không còn chút gì, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
- Biết.
Ngô Sinh thở dài, trong con ngươi hiện rõ khủng hoảng cùng lo lắng không che dấu chút nào.
- Bùi tiên sinh để cho tôi chuyển cáo tới ông, bởi vì nhi tử ông tại lần tụ hội vùng tam giác Trường Giang trong lúc cùng hắn quá thân cận, đưa đến cục diện Ngô gia gặp phải sự chèn ép của Phương gia, tổn thât trầm trọng.
Quý Hồng không chút để ý, nói:
- Vì đền bù tổn thất của Ngô gia, Bùi tiên sinh nguyện ý đem mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt giao cho Ngô gia, đồng thời do ông chịu trách nhiệm xử lý tập đoàn Vận Đạt.
“Oanh!”
Bên tai vang lên lời nói không chút để ý của Quý Hồng, Ngô Sinh chỉ cảm thấy một đạo sấm rền nổ vang bên tai mình, đầu óc trống rỗng không nói, hai mắt mở to nhìn, trên mặt hiện lên bốn chữ “không thể tin nổi”!
Không thể tin nổi sao?
Đúng vậy!
Vốn là Ngô Sinh lại lo lắng bởi vì Ngô Vũ Trạch quan hệ với Bùi Đông Lai quá gần là nguyên nhân, Ngô gia một lần nữa gặp phải tai ương, mà hôm nay, Quý Hồng lại nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai vốn bị thành viên Ngô gia coi là tai tinh kia lại muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt đưa cho Ngô gia, hơn nữa để cho hắn xử lý sự vụ của tập đoàn Vận Đạt…
Nếu như… Nếu như không phải lời này xuất ra từ chính miệng của Quý Hồng, Ngô Sinh nhất định sẽ cho đối phương là một người điên!
Nhưng mà.
Cho dù là xuất ra từ miệng của Quý Hồng, Ngô Sinh vẫn có một cảm giác như đang nằm mộng, hắn thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác!
- Bùi tiên sinh trước mắt là lão bản của tôi, tôi ở đây là vì hắn mà làm công.
Thấy Ngô Sinh bị dọa cho cả kinh trợn mắt há mồm, vẻ mặt Quý Hồng phức tạp nói:
- Cho nên, ông hoàn toàn không cần hoài nghi lời của ta!
Quý Hồng lại đi làm việc cho Bùi Đông Lai
Một lần nữa nghe được lời nói của Quý Hồng…, Ngô Sinh đột nhiên cảm giác được cái thế giới này tan vỡ!
Bởi vì… Tất cả chuyện này quả thực là làm cho người ta khó có thể tin!
Mắt thấy Ngô Sinh hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người, Quý Hồng không có giải thích cái gì, mà là bưng lên ly rượu đỏ, nhẹ nhấp một ngụm, bộ dáng ưu nhã tới cực điểm.
“Hô… Hô…”
Không biết qua bao lâu, Ngô Sinh thở một hơi thật dài, nuốt nước bọt, mang theo vài phần không tin nhìn Quý Hồng, hỏi:
- Quý tiểu thư, ý của cô là, hôm nay là Bùi tiên sinh âm thầm tiếp thu toàn bộ tài sản của Phương Chấn cùng Phương Hiểu Hồng lưu lại sao?
- Hắn ngay cả ta cũng có thể thu phục, tiếp thu cái này, có gì kỳ quái sao?
Quý Hồng trả lời một nẻo, tuy nhiên nó có sức thuyết phục hơn.
- Hắn… Hắn thật muốn đem mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt giao cho Ngô gia, hơn nữa để cho tôi đi xử lý sự vụ tập đoàn Vận Đạt?
Có lẽ là cảm thấy tất cả thật sự là bất khả tư nghị, Ngô Sinh vẫn có chút không tin.
Dù sao… Hắn biết rõ, mười phần trăm cổ phần tập đoàn Vận Đạt đổi thành tiền mặt là một con số thiên văn, hắn rõ ràng hơn, xử lý sự vụ tập đoàn Vận Đạt đối với cả Ngô gia có ý nghĩa như thế nào.
Có thể không chút nào khoa trương, nếu như Quý Hồng nói là sự thật, Ngô Sinh có một vạn lý do để tin tưởng, Ngô gia đang từ từ xuống dốc, bởi vì lần này mà có cơ hội quật khởi!
- Lúc hắn đề nghị việc này với Bạch tỉnh trưởng thì tôi cũng ngồi gần đó.
Quý Hồng nghiêm mặt nói:
- Bạch tỉnh trưởng đáp ứng lời đề nghị của hắn!
Một lần nữa nghe được câu trả lời thuyết phục của Quý Hồng…, Ngô Sinh cuối cùng cũng tin vào điểm này, hắn cơ hồ từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên, vẻ mặt cảm kích nhìn Quý Hồng nói:
- Mời Quý tiểu thư giúp tôi cám ơn đại ân đại đức của Bùi tiên sinh.
- Tạ ơn Bùi tiên sinh thì không cần, tôi hẳn là nên cảm thấy may mắn khi con của ông đã kết giao với một người bằng hữu đáng giá như vậy, giống như trước ông cũng có thể may mắn, con của ông ở trong thời gian mấu chốt, làm ra lựa chọn chính xác nhất!
Lần này, Ngô Sinh không trả lời, trong đầu của hắn không khỏi nghĩ, ngày đó ở tụ hội vùng tam giác Trường Giang, Bùi Đông Lai bị mọi người coi là ôn thần; hắn vậy mà đang nhớ lại lúc Ngô Vũ Trạch cùng Bùi Đông Lai đi lại rất gần, những thương nhân Hồ Giang kia lộ ra bộ dáng lo lắng như thế nào.
Cùng lúc đó, tai của hắn không khỏi hồi tưởng lại lời nói của chị dâu Trương Lệ:
“Tiểu Sinh, chú đã chủ động nhường lại vị trí gia chủ, như vậy chuyện này chúng ta không truy cứu nữa, bất quá… Chúng ta đều là hy vọng tên nhi tử bất tranh khí kia của chú, sau này lúc kết giao bằng hữu thì nên thông minh một chút, không phải cứ chó với mèo đều kết giao, tránh trường hợp giống với lần này, chọc tới phiền toái, làm cho cả Ngô gia đều bị liên lụy.”
Chó và mèo…
Một người đáng giá làm bằng hữu cả đời!
Loại đánh giá hoàn toàn ngược lại này, làm cho trong lòng Ngô Sinh thổn thức không dứt.
Ngô Sinh thổn thức, bên tai Quý Hồng cũng vang lên lời nói của Bùi Vũ Phu tối hôm qua nói với nàng:
“Ta nhìn hắn từ bé lớn lên, người khác kính hắn một thước, hắn kính người khác một trượng, hắn ân oán rõ ràng, chỉ cần cô chân tâm thật ý nương tựa hắn, hắn sẽ không bao giờ bạc đãi cô.”
Thiên đường và địa ngục
Bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.
Ngô gia bởi vì Ngô Vũ Trạch đi về phía bên trái.
Quý Hồng bởi vì Bùi Vũ Phu, xoay người, đi về phía bên trái.
…
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 25
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Mọi người có thể PM YH blood_devill gặp mềnh .... để tham dịch SCCG
Đã có 93 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™