Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2162: Thiên Khôi đáng thương, Thiên Tử cũng điên
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc trước Thiên Tử không nói dối, gã quả thật còn có con bài chưa lật, công kích càng mạnh hơn cả tay gãy. Nhưng Thiên Tử sử dụng vũ khí bsi mật đó sẽ phải trả cái giá khó thể tưởng tượng. Hậu quả nghiêm trọng nhất là Thiên Tử sẽ sống nhưng không đầy đủ.
Vì vậy không đến lúc bất đắc dĩ Thiên Tử sẽ không dễ dàng vận dụng!
- Còn có ngũ khối vô danh lệnh bài!
Thiên Tử nhíu mày nói:
- Trong thời gian ném ra năm khối vô danh lệnh bài phải nghĩ ra cách giải quyết hoàn toàn.
Cùng thời gian, Sở Nam cất ba khối vô danh lệnh bài vào không gian, lầm bầm:
- Tám mươi bảy khối vô danh lệnh bài, không biết trên tay Thiên Tử còn có bao nhiêu khối, cũng không biết vô danh lệnh bài có tổng cộng bao nhiêu khối?
Lúc hỏi ra vấn đề này, Sở Nam có cảm giác vô danh lệnh bài liên quan đến số chín.
Trong mấy giây này, mức độ khủng bố của diệt chi kiếp nặng hơn vài phần. Sở Nam đã sắp đạt tới tình cảnh từng bước khó đi. Pháp bảo của Thiên Tử vỡ tan, cách hoàn toàn hủy diệt cũng không xa.
Sở Nam lấy ra trọng kiếm, hiện tại nó sớm không thể so sánh được. Kiền Nguyên cắm cây gậy xuống đất bị trọng kiếm chinh phục. Trongj kiếm thoáng hiện, chém không gian, vượt qua mọi chông gai mở con đường.
Tiểu Trận không ngừng cung cấp cho Sở Nam kết cấu không gian đã phá giải ra. Sở Nam lại phân tâm lưỡng dụng, một bên đuổi theo Thiên Tử đòi vô danh lệnh bài, một bên suy nghĩ trước tin tức từ vô danh lệnh bài mới thu nằm trong thế giới trong người.
Khi Sở Nam nghênh đón lần thứ tư diệt chi kiếp thì Thiên Khôi vô cùng thê thảm. Thiên Khôi vốn tưởng bị Sở Nam đuổi xuống tinh thần đã là chuyện xui xẻo nhất, ai ngờ nó chỉ là mới bắt đầu. Tiếp theo là một viên niệm chủng lớn nhất của Thiên Khôi bị Sở Nam xử lý, không gian năng lượng gã có thể đánh cắp cũng bị hắn luyện hóa. Thiên Khôi đi vào những đại lục lúc trước gã trồng niệm chủng, nhưng đại lục rất yếu, niệm chủng kém xa yêu cầu của Thiên Khôi.
Thiên Khôi biết bí mật Thiên Võ đại lục là long, bắt đầu vạch kế hoạch. Sau khi định đoạt xong, Thiên Khôi dốc hết thủ đoạn hãm hại Hiên Viên, tiếp theo lại âm long tộc, Thuỷ tộc, Pháp Phàn bộ tộc vân vân. Dù sao chỉ cần không hợp tác với Thiên Khôi thì gã hoặc là vây khốn, hoặc là giết chết.
Thu gom vô số tài nguyên, Thiên Khôi rốt cuộc lấy xác long tộc làm tài liệu chính mở ra mấy trăm đại lục. Những đại lục này đều ở cái khe Thiên Võ đại lục, liên kết với Thiên Võ đại lục theo cách nào đó. Vì có liên hệ này mà các đại lục có thể nuốt linh khí, sinh mệnh, mệnh lực, tinh khí thần, mọi thứ của Thiên Võ đại lục vào trong.
Nhìn như nuốt Thiên Võ đại lục nhưng sự thật là nuốt long kia.
Thiên Khôi lại trồng niệm chủng vào đại lục, khiến tất cả tinh hoa đều tập trung vào niệm chủng, khiến niệm chủng trở nên cực kỳ cường đại, cường đại đến nhất định thì Thiên Khôi sẽ thu lại niệm chủng dùng vào bản thân. Vậy thì thực lực của Thiên Khôi sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, đạt tu vi trên trụ chi cảnh dễ như trở bàn tay.
Đây cũng là nguyên nhân Thiên Khôi tự tin dám nói mình không sợ người đứng sau lưng Thiên Tử.
Vừa mới bắt đầu hết thảy phát triển theo Thiên Khôi dự đoán, nhưng từ sau kh ím xuất hiện thì kế hoạch của gã liên tục xuất hiện vấn đề, một chút một chút tích lũy xuống cho đến tình trạng hôm nay.
Thiên Khôi có thể kể ra oán niệm, hạn Sở Nam còn lớn hơn khung trời. Nuôtns niệm chủng này trở vào có tác dụng rất nhỏ, nhưng Thiên Khôi đã muốn thua hết con bài chưa lật đành phải làm vậy. Dù yếu tới đâu cũng có chúttác dụng, dù gì chúng đến từ người long, ít nhiều giúp cho gã hồi phục thực lực.
Nhưng giờ phút này, chút tác dụng này cũng không còn. Bởi vì niệm chủng trên đại lục trước mặt Thiên Khôi như cọng rõ héo rũ chết. Thiên Khôi nổi điên, liên tục chạy tới mười đại lục đều giống nhau. Thiên Khôi hoàn toàn điên cuồng, tự tay hủy mấy đại lục để trút giận.
Sau khi xác nhận kế hoạch quả thật hoàn toàn thất bại, ánh mắt của Thiên Khôi dừng lại tại Thiên Võ đại lục. Thiên Khôi cảm giác lực lượng tác dụng từ Thiên Võ đại lục, gã thầm quyết định.
Thiên Khôi nói:
- Sở Nam là người của Thiên Võ đại lục, mấy người khác chắc chắn sẽ trở về Thiên Võ đại lục. Ta trước hết chờ hắn ở Thiên Võ đại lục, còn nữa, nhìn thấy xem rốt cuộc là thứ gì khiến mọi cố gắng, tâm huyết của ta bị hủy hoại trong chốc lát.
- Ta chưa hoàn toàn thua, ta còn có cơ hội xoay người!
Thiên Khôi nhìn thứ Thiên Tử cho gã, trước kia gã cố gắng tu luyện là muốn đem kế hoạch niệm chủng, sống lại kết hợp với nhau, chủ yếu vẫn giữ mục tiêu là Thiên Võ đại lục. Nhưng bây giờ nó trở thành con bài chưa lật của Thiên Khôi.
Mặc dù thực lực của Thiên Khôi yếu nhiều, nhưng thông qua cái khe này, gã tự tin vẫn là có thể bình yên làm được, nhưng khi Thiên Khôi vào cái khe mới phát hiện uy lực tăng lớn rất nhiều.
Lý do như vậy là bởi vì Sở Nam dẫn động lần thứ tư diệt chi kiếp.
Thiên Khôi không biết điều đó, gã tốn nhiều công sức mới thông qua khe hở đi vào Thiên Võ đại lục đã chỉ còn lại có nửa cái mạng. Thiên Khôi chưa kịp thở phào thì phát hiện hơi thở trên Thiên Võ đại lục hoàn toàn khác với trong trí nhớ của gã, bên trong có thứ gã rất muốn.
Thiên Khôi mừng rỡ:
- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!
Nói xong Thiên Khôi lao hướng mắt trận, sau đó gã bị tấn công. Công kích cực kỳ hung ác, Thiên Khôi liên tục đổi mắt trận mấy chỗ đều không có thành công, vết thương cũ chưa lành lại thêm cái mới. Thiên Khôi cực kỳ chật vật, càng khiến gã giật mình là trên đường đi hay gặp phải võ giả của Thiên Võ đại lục. Đám võ giả này tấn công Thiên Khôi, còn đánh gã bị thương.
- Võ giả trên Thiên Võ đại lục rõ ràng là yếu nhất, là bị hạn chế, như thế nào có thể trở nên lợi hại như vậy?
Thiên Khôi rất nhanh liên hệ với mắt trận.
- Người có bình thường hơn sau khi có được mấy thứ này thì sẽ trở nên mạnh như vậy. Nếu ta có thể ăn luôn chúng thì kế hoạch của ta không những tiếp tục tiến hành, còn vượt qua mong đợi.
Cùng lúc đó, Sở lão nhân, Thổ Bá, Thủy Lai, nhóm người càn quét thế lực dưới khung trời xong đi hướng Thiên Võ đại lục. Lôi tộc chưa động, chuyện Lôi Ngoan thầm lên kế hoạch sắp thành công.
Thiên Võ đại lục, Thiên Tử trong tay chỉ còn lại có cuối cùng một khối vô danh lệnh bài rít gào:
- Sở Nam, kiếp nạn của ngươi đã hung ác như vậy mà ngươi còn muốn đuổi giết ta, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?
- Ta có mạng hay không chưa biết, nhưng ta nhất định phải cho ngươi không có mệnh!
- Phụt!
Thiên Tử lại hộc máu, mọt phần vì bị diệt chi kiếp công kích, một phần bị Sở Nam chọc giận. Trên người Thiên Tử có nhiều bảo bối, các bảo bối cũng không bình thường, không chỉ đơn giản ẩn chứa hơi thở thiên tiên. Nhưng dù không đơn giản thì bị diệt chi kiếp oanh kích vẫn thành tro bụi.
Thiên Tử hiểu rõ thân thể của gã chưa bằng Sở Nam, càng không thể chết mà sống lại. Vì vậy khi bảo bối của Thiên Tử hoàn toàn bị hủy, gã cách cái chết không còn xa.
- Có lẽ đã đến lúc đường cùng.
Thiên Tử muốn vận dụng vũ khí bí mật, ánh mắt đầy căm hận nhìn Sở Nam. Thiên Tử thấy Sở Nam vẫn đang công kích gã, lòng gã sợ hắn điên quá.
Thiên Tử rống to:
- Sở Nam, hôm nay ta điên với ngươi, đây là ngươi tự tìm!
Thiên Tử hét xong quăng ra khối vô danh lệnh bài cuối cùng. Nhân dịp này, Thiên Tử lấy ra một khối ngọc bội, tiếp theo nuốt ngọc bội vào miệng. Người Thiên Tử run bần bật.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2163: Kiếp uy tàn sát bừa bãi
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nhìn người Thiên Tử run bần bật, Sở Nam cảm giác gã như bị thứ gì ám vào. Thiên Tử không còn là Thiên Tử. Rất nhanh, nửa người trên của Thiên Tử nhô lên, nửa người dưới đen như than. Thiên Tử không có hơi thở.
- Thật đúng là không phải hắn.
Sở Nam nhớ kỹ, đã cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ người Thiên Tử. Thiên Tử thay đổi quả thật là có chút mạnh mẽ, đối mặt không gian hỗn loạn, sắc bén xung quanh, một tay đen xé ra, dùng lực lượng mạnh mẽ xé ra con đường.
Mà con đường này, đúng là thông hướng Sở Nam!
Thiên Tử lạnh lùng nói:
- Sở Nam, không phải ngươi muốn mạng của ta sao? Tới đây!
Thiên Tử nói xong tiến nhanh tới trước, bộ dạng như muốn xé nát Sở Nam, vừa lúc báo các mối thù. Cùng lúc đó, lòng Thiên Tử thầm nhủ.
- Ta trả giá lớn như vậy, nếu không hủy diệt ngươi thì chẳng phải là uổng phí? Sao có thể xóa tan mối hận trong lòng ta!
Sở Nam nghe giọng của Thiên Tử khàn khàn, nhíu mày, tuyệt đối không phải vì gã bị thương mà khàn giọng. Sở Nam dám chắc chắn giọng khàn thuộc về người khác.
Sở Nam lạnh lùng nói:
- Ngươi đã không hề là chính ngươi.
Thiên Tử cách Sở Nam ngày càng gần, gã rực cháy lửa giận, không nghĩ rằng hắn có thể trốn thoát. Thiên Tử nghĩ rằng giải quyết Sở Nam xong sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh đại nhân, khi đó đại nhân sẽ có cách cho gã lành lặn trở lại, thực lực càng tăng nhiều.
- Không phải ngươi nói ta rất hữu dụng với đại nhân của ngươi sao? Nếu ta chết thì đại nhân nhà ngươi dùng thế nào?
Sở Nam nói xong chủ động tới gần Thiên Tử, chia ra một chút sức lực ứng đối công kích của diệt chi kiếp, còn riêng ngưng tụ càng nhiều mệnh lực, chủ yếu công kích thân hình bên phải biến đen của Thiên Tử.
Đối phó loại tồn tại này thì mệnh lực là công kích sắc bén, hung mãnh nhất của Sở Nam.
- Ngươi chết là tác dụng lớn nhất cho đại nhân nhà ta. Thiên Võ đại lục có quan hệ chặt chẽ với ngươi đúng không? Nếu ngươi chết thì chắc chắn uy lực trận pháp sẽ giảm nhiều, hơn nữa đủ loại dấu hiệu xem ra, ngươi chính là người Thiên Võ đại lục cần. Ngươi chết thì tồn tịa trong Thiên Võ đại lục sẽ thật sự vạn kiếp bất phục. Đúng rồi, con thỏ trong tay ngươi chắc không phải là thỏ thật sự đi? Những thứ này đều là ích lợi cho đại nhân.
Hai tay Thiên Tử kéo tới, cánh tay trái không có phản ứng lạ thường, nhưng cia tay pahir thì mạnh co rút. Sở Nam nhìn thấy cánh tay co rút, bỗng nghĩ tới Quái Đông Tây. Khi Quái Đông Tây bị mệnh lực của Sở Nam công kích thì cũng là trạng thái như vậy.
Sở Nam đang suy nghĩ thù hộc bãi máu, người bị nổ tung hơn phân nửa. Là vì diệt chi kiếp nhân lúc Sở Nam phân tâm cho hắn một kích, may mắn hắn ngưng tụ thân tín ngưỡng, thân hủy diệt, cực nhanh hồi phục lại.
Sở Nam nhanh chóng điều động tinh thần huyệt khiếu, muốn hóa ra ngàn vạn tư thái, tuy rằng tín ngưỡng thân có thể phục hồi như cũ, nhưng không bị hủy diệt vẫn tốt hơn. Dù sao bọn họ kính dâng ra lực lượng tín ngưỡng cũng cần loại năng lượng chống đỡ, nếu Sở Nam yêu cầu quá độ sẽ tổn thương rất lớn cho họ.
Ở trong mắt Sở Nam thì bọn họ là người nhà, hắn sẽ không liều lĩnh.
Nhưng bố xong kết cấu không gian, tương ứng hóa ra long, hổ vân vân xong Sở Nam không có cảm giác liên kết với tinh thần trong khung trời như trước kia. Thật giống như Sở Nam liên kết với tinh thần trong khung trời bị chặn lại, giống như tinh thần trong khung trời mặc kệ hắn.
- Đây là một phần của diệt chi kiếp sao?
Lòng Sở Nam dâng lên bất an, lần thứ tư diệt chi kiếp khác với ba lần trước.
Đúng lúc này, Thiên Tử nói:
- Những kiếp nạn tồn tại vì ngươi, nếu ta giết ngươi thì không tính là một phần trong kiếp nj của ngươi. Từ đó ta có nhiều lợi ích, ví dụ như vận, thực lực vân vân. Vì vậy về mặt nào thì ngươi đều không thể không chết!
Thiên Tử tát một cái, bàn tay mang theo hỗn loạn không gian cùng nhau nảy lên. Sở Nam động ý niệm, trọng kiếm chém xuống bị bật ra. Bàn tay chưa hết đà, Sở Nam dốc sức vận chuyển tám mươi khối vô danh lệnh bài, "Hỗn loạn Càn Khôn" tính cả "Thời gian thác loạn" đánh ra.
Bàn tay nổ tung, Sở Nam văng ra sau, thân hình lại nổ một phần.
Thiên Tử nói:
- Tín ngưỡng thân, quả thật là bất diệt, nhưng nếu đã không có tín ngưỡng, tín ngưỡng của ngươi thân lại như thế nào tồn tại?
Thiên Tử lạnh lùng nói, không chỉ công kích Sở Nam mà còn công kích Thiên Võ đại lục, muốn dốc sức hủy diệt tín ngưỡng chi nguyên. Sở Nam thấy vậy mau chóng vận chuyển "Thiên Võ Trạm" ngăn cản công kích từ Thiên Tử.
Ngay khi Sở Nam vận chuyển Thiên Võ Trạm thì bỗng nghĩ:
- Không có liên hệ với tinh thần trong khung trời, vậy tinh thần của thế giới trong người ta thì sao? Còn nữa, tinh thần huyệt khiếu của ta hóa thành Thiên Võ Trạm hô ứng nhau thì sẽ thế nào?
Sở Nam nghĩ vậy liền làm, cũng hỏi Thiên Tử:
- Bây giờ tư duy trong đầu ngươi không chỉ có một mình ngươi đúng không?
- Diệt ngươi đủ rồi!
- Phải không?
- Đương nhiên!
Thiên Tử lại đánh một kích, bức lùi Sở Nam. Sở Nam bị thương, nở cười nói:
- Nếu ta giúp nửa người của ngươi, tư duy khác đoạt đi tư duy của ngươi, hoàn toàn chiếm cứ thân thể của ngươi, vậy ngươi nói sẽ như thế nào?
Nghe Sở Nam nói vậy, Thiên Tử khựng lại, bởi vì hắn đánh trúng điểm yếu của gã. Trong ngọc bội ẩn chứa tồn tại cường đại, gã nuốt nó vào có thể đạt được lực lượng cường đại đến khó tưởng tượng. Nhưng Thiên Tử cũng có khả năng bị tồn tại cường đại kia ăn mòn, dây là lý do tại sao lúc trước gã không sử dụng nó.
Thiên Tử khựng lại rồi hồi phục như thường, cười nói:
- Ngươi muốn giúp nhưng có làm được không? Tư duy này đã hoàn toàn bị ta khống chế!
Sở Nam liên kết với mệnh long hồn trong Thiên Võ Trạm:
- Thật không may ta có mệnh lực ngươi khó thể tưởng tượng, dốc hết sức sửa mệnh cho ngươi cũng không khó. Mặc kệ mạng của ngươi cứng rắn cỡ nào!
Thiên Tử không bình tĩnh nổi, thân mình nhảy dựng trong không gian hỗn loạn, thẳng hướng Sở Nam. Sở Nam không cứng rắn chống lại, né tránh, cùng lúc đó, trong cơ thể tinh thần huyệt khiếu hình thành Thiên Võ Trạm!
Đang lúc giờ phút này, trong thiên địa một tiếng "Diệt", thân hình của Sở Nam mình lập tức bị giam cầm, loại giam cầm không phải như định phù văn vân vân mà là thời không giam cầm, Sở Nam không thể nhúc nhích.
Bên kia Thiên Tử không chịu ảnh hưởng.
Sở Nam nghĩ tới Quái Đông Tây, lập tức hiểu ra, Thiên Tử cũng bị diệt chi kiếp lợi dụng. Thiên Tử bạo kích đến, năng lượng của Sở Nam đều bị giam cầm, chỉ có dùng được mệnh lực. Sở Nam đã ngưng mệnh thành long.
Khi Thiên Tử tấn công Sở Nam thì mệnh long cũng chui vào thân thể của gã. Nửa người của Thiên Tử run bần bật, cùng lúc đó, gã cảm giác tư duy kia điên cuồng ăn mòn gã, muốn chiếm lấy.
Thiên Tử hét to:
- Ngươi...
Thiên Tử cảm giác quỹ tích mệnh lực của mình đúng là hơi thay đổi, nhíu mày nói:
- Nếu ngươi biết điều thì hãy phối hợp ta, chờ ta trở về còn có thể cầu xin đại nhân sống lại ngươi. Nếu ngươi dám gây rối với ta thì hãy chuẩn bị sẵn sàng hủy diệt tại đây!
Sở Nam nói:
- Không phải hắn không nghĩ phối hợp ngươi, nếu hắn phối hợp ngươi thì hiện tại hắn đã thành mây khói. Không chỉ là nguyên nhân của ta mà còn có diệt chi kiếp. Diệt chi kiếp muốn diệt ta, cần công kích lớn hơn nữa. Ngươi không mạnh bằng một nửa tồn tại trong thân thể của ngươi, vì vậy diệt chi kiếp mới tiêu diệt yếu nâng đỡ mạnh.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2164: Ta đây là giúp ngươi
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe Sở Nam nói vậy, Thiên Tử đánh rùng mình, vẫn cứng rắn trả lời bốn chữ:
- Nói chuyện giật gân!
Nhưng tốc độ Thiên Tử tấn công Sở Nam chậm lại, càng ngày càng chậm, bởi vì tư duy khác trong đầu gã càng điên cuồng tấn công gã.
Sở Nam hết sức giãy ra thời gian giam cầm, xuống tay với thời gian, rồi lấy kết cấu không gian vừa phá giải vừa dùng sức tranh đoạt. Thế giới trong người hỗn loạn vận chuyển, càng nhiều vô danh lệnh bài gia nhập vào trong.
Mấy giây sau, Thiên Tử cảm giác tư duy, thần hồn của mình có loại bị áp lực. Thiên Tử nhìn chằm chằm Sở Nam, không thể không tin lời hắn nói. ý niệm rời đi dâng lên trong đầu Thiên Tử, gã cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.
Thiên Tử hét hướng Sở Nam:
- Sở Nam, hôm nay tha cho ngươi một mạng, tốt nhất ngươi hãy vượt qua kiếp này, bởi vì ta muốn tự tay lấy mạng của ngươi!
- Kỳ thật, thật lâu trước kia, ta vốn không xem ngươi là đối thủ cạnh tranh.
- Ngươi....
Sở Nam cực kỳ lạnh nhạt nói lại như mũi nhọn sắc bén đâm vào lòng của Thiên Tử. Gã muón quát phản bác nhưng không tìm ra lời để nói, bởi vì Thiên Tử thật sự là người thất bại.
Sở Nam tiếp tục bảo:
- Tồn tại sao lưng ngươi mới là đối thủ cạnh tranh của ta!
- Ha ha ha...
Thiên Tử cuồng cười:
- Sở Nam, ngươi nghe nói qua cái gì kêu chỉ kiến càng lay cổ thụ sao?
Thiên Tử vừa nói vừa thụt lùi:
- Sao ngươi chống lại được oai phong của đại nhân? Nhưng chắc không lâu sau đại nhân sẽ đi vào sư phụ của Linh Vân, đến lúc đó ngươi có thể như nguyện!
Sở Nam thản nhiên nói:
- Kiến càng lay cổ thụ, ta không chỉ có nghe qua còn gặp qua!
vô danh lệnh bài trong thế giới trong người của Sở Nam đã có khoảng chín mươi khối vạn chuyển.
Sở Nam hét to một tiếng:
- Phá cho ta!
Lúc này, thời gian giam cầm bị Sở Nam phá ra một lỗ hổng. Thừa dịp thời gian giam cầm không hợp lại một chỗ, Sở Nam bước ra ngoài.
Sở Nam lập tức đuổi theo Thiên Tử.
Thiên Tử thấy vậy kinh sợ, trong đầu hiện lên ý nghĩ:
- Sớm biết như vậy không nên nói nhiều với Sở Nam, sớm rời đi thật tốt, hiện tại hắn lại nổi điên.
Nghĩ vậy, Thiên Tử quát:
- Sở Nam, ngươi còn dám đuổi giết ta?
Yên tâm, ta không cần mạng của ngươi, ta đuổi giết ngươi là giúp ngươi!
- Giúp ta?
- Không sai, giúp ngươi chém rớt bàn tay, thân thể, bao gồm cái đầu đen, thậm chí là thần hồn. Chém rớt chúng thì ngươi lại là Thiên Tử. Đương nhiên nếu ta lỡ tay bị thương ngươi, thậm chí lấy mạng ngươi thì đừng trách ta.
- Phụt.
Sở Nam cười cợt nói lại làm Thiên Tử hộc máu.
- Đừng vội hộc máu, nếu không muốn ta trượt tay thì ngươi có thể tự chém mình.
Thiên Tử mới hộc máu xong lại nổi sùng, gã nhớ tới lời chặt tay lúc trước giả Thiên Tử nói. Thiên Tử tin tưởng bây giờ Sở Nam đang trả thù.
Thiên Tử chỉ vào Sở Nam, nói:
- Sở Nam, ngươi đừng bức ta...
- Ta bức ngươi thì sao? Chắc không phải không phải muốn nói, ngươi sẽ xử lý hết diệt chi kiếp, biến thành một người cho ta đả kcihs tính hủy diệt? Tốt thôi, nếu ngươi muốn thật sự hoàn toàn trở thành một cái tồn tại, ta cũng hiểu là mình khó giữ sinh mạng. Nhưng ngươi tin tưởng mình sắp sa đọa sao?
Sở Nam lại điều động một khối vô danh lệnh bài, chống đỡ lực cản thật lớn tiến tới trước. Thiên Tử bị đâm trúng nhược điểm nên không nói gì đe dọa nữa, chỉ liều mnạg chạy. Sở Nam cũng bám riết không tha, mục đích của hắn có một phần là trả thù, nhưng quan trọng hơn là muốn có được tay, chân đen rồi luyện hóa, nó tuyệt đối có thể làm cho thế giới trong người của hắn tăng cường rất nhiều.
- Nếu giờ phút này còn có một khối vô danh lệnh bài ở tay của ta, ta tất nhiên có thể thoải mái rời đi.
Thiên Tử lại hối hận, nghĩ lại lời Sở Nam nói, cảm thấy hắn nói có vài phần đạo lý. Chém rớt tay có thể yếu bớt bị ăn mòn, nhưng bên trong vốn ản chứa thứ gì có thể trở thành của gã. Thiên Tử do dự, nhưng đúng lúc này, gã hét thảm một tiếng, một cái tư duy ăn mòn tăng vọt.
Thiên Tử không dám chần chờ, tự đoạn cánh tay phải, tuy rằng gặp được phản kháng, nhưng dù sao lúc này gã còn chiếm thượng phong. Theo sau, Thiên Tử ném cánh tay phải cho Sở Nam, gã không bỏ qua cơ hội công kích tốt như vậy.
Khi cánh tay phải bay tới gần Sở Nam thì Thiên Tử hét to một tiếng:
- Bạo!
Sở Nam chỉ mành treo chuông hết sức, trực tiếp mở ra thế giới trong người, nuốt cánh tay phải vào. Thế giới trong người hoàn toàn khác với thiên địa bên ngoài, Thiên Tử dẫn bạo cũng bị ngăn cách. Tuy nhiên, Sở Nam không chịu nổi, khí huyết dân lên, người khựng lại. Nhưng Sở Nam lại một lần nữa đuổi theo đi, tuy rằng cách hơi xa, nhưng Thiên Tử chưa đi ra phạm vi công kích.
Thiên Tử sắp bị điên:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Sở Nam dồn khí nói:
- Một cánh tay sao đủ? Không phỉa ngươi còn có đùi phải sao? Đừng nghĩ lòng tham không đáy, ta đây là giúp ngươi, thật sự giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết là một cái tồn tại lực công kích độ yếu bớt sao?
- Ngươi...
Thiên Tử phẫn nộ không biết nên dùng cái gì đến biểu đạt, gã cực kỳ tức giận lời Sở Nam nói. Nhưng lời Sở Nam là chân thật.
Thiên Tử đang nổi giận chợt im lặng:
- Cái này mới là chơi thật? Đường đường chính chính, dọn xong quân mã pháo, muốn chơi ta? Ta phải làm theo lời hắn nói, nếu không ta không có cả cơ hội chơi. So sánh với Sở Nam thì lúc trước ta chơi chỉ là âm ngầm, không bày ra ánh sáng được, là chơi nhỏ, Sở Nam mới là chơi lớn.
Nghĩ tới đây, Thiên Tử bỗng rống to:
- Tại sao? Tại sao ngay cả chơi ta cũng không bằng hắn?
Gào thét, thất khiếu đổ máu, máu tươi nổ tung, Thiên Tử chém đùi phỉa tấn công Sở Nam. Thiên Tử không nhìn kết quả, trực tiếp chạy như điên thoát ly nơi này.
Sở Nam đã chuẩn bị sẵn, bỏ đùi phải vào thế giới trong người, luyện hóa nó. Tuy Sở Nam còn muốn nhiều hơn, nhưng hung mãnh diệt chi kiếp không cho phép. Thế giới trong người của Sở Nam có khả năng luyện hóa cũng đến cực hạn!
Cho nên Sở Nam để mặc Thiên Tử, tất nhiên gã không dám trở lại tập kích, nhân lúc Sở Nam gặp kiếp nạn nguy hiểm nhất cho hắn một kích trí mệnh. Bản thân Thiên Tử khó bảo toàn, gã dốc hết tốc độ phải quay về bên cạnh đại nhân, để đại nhân cứu gã. Nhưng hiện tại Thiên Võ đại lục xảy ra biến đổi lớn, thông đạo lúc trước Thiên Tử chuẩn bị có nhiều cái biến mất, dù có cũng không dùng được.
Thiên Tử cực kỳ lo lắng, ở lại Thiên Võ đại lục một ngày là thế cục của gã sẽ nguy hiểm một phần. Thiên Tử ở Thiên Võ đại lục điên cuồng tìm cách rời đi, cùng lúc đó, gã tìm mắt trận có thể xuống tay.
Mặt khác, trong khung trời có một tồn tại thức tỉnh, nói:
- Ừm, sớm hơn ta đoán rất nhiều. Trước tiên cũng tốt, khung trời này, vũ trụ này sớm nằm trong tay ta.
Dù giọng của gã lạnh nhạt nhưng coi thiên địa như là cái trống, vỗ vang.
Tồn tại này tỉnh lại, Thiên Võ đại lục chấn động. Cùng lúc đó, tinh thần trong khung trời sụp đổ, ngàn vạn đại lục bên trong tự nhiên bị hủy diệt.
Bên này lại bị thời không giam cầm trụ, tuy rằng tinh thần trong khung trời đã không thể cho hắn sử dụng, nhưng hắn ngưng tụ tinh thần thế giới trong người của mình, liên hệ với Thiên Võ Trạm bố ra và Thiên Võ Trạm trong Thiên Võ đại lục, năng lượng của hắn không giảm mà còn tăng lên.
Không ngừng mà bị giam cầm, Sở Nam không ngừng phá. Thân tín ngưỡng đã bị hủy rồi sinh sôi mấy trăm lần, mặc dù luyện hóa tay và chân xong thế cục của Sở Nam không quá ác liệt, nhưng hắn cảm giác được càng ngày càng hung mãnh diệt chi kiếp. Sở Nam suy nghĩ cách hoàn toàn phá kiếp.
Rất nhanh, Sở Nam đặt ánh mắt vào tín ngưỡng và Thiên Võ Trạm.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 2165: Thương khung loại
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Đứa nhỏ, ngươi rốt cục đến một bước này.
Trong lời nói lộ ra vui mừng, Sở Nam giật mình, thanh âm thật quen thuộc.
Sở Nam bất ngờ hỏi:
- Ngài là nàng?
- Là ta.
- Ngài ở nơi nào?
- Không chỗ không ở.
Sở Nam chấn kinh, miệng hắn chỉ nàng là người hắn hôn mể, hoặc rơi vào nguy hiểm sinh mệnh thì trong đầu nhớ tới "Mau tỉnh lại" linh tinh lời nói.
- Ngài vẫn đi theo ta?
- Không phải luôn luôn, ngươi còn nhớ nhỏ giọt máu vào hỗn độn lệnh bài không?
- Hỗn độn lệnh bài?
Sở Nam lặp lại, lập tức nghĩ tới vô danh lệnh bài, lần đầu tiên hắn có được, ở chung với Tiểu Hắc. Suy nghĩ chợt lóe, lúc ấy lệnh bài cũng không có phản ứng gì mà?
Thanh âm kia tiếp tục vang lên:
- Chẳng qua, ta bám vào mặt trên, gần là một tia ý thức, dùng một chút sẽ biến mất một chút, cho nên, không thể giúp gì ngươi được. Đa phần ý thức đó ngủ say, chỉ vào lúc nguy hiểm nhất mới tỉnh lại kêu vài tiếng. Dù không giúp được nhiều nhưng lúc ấy ta không phải bỏ mặc ngươi.
Sở Nam cảm kích nói:
- Thế là đủ rồi, nếu không có ngài đánh thức thì ta thật sẽ vĩnh viễn hôn mê, căn bản là không có khả năng có hiện tại.
Sở Nam đã hiểu tại sao lúc trước nghe thanh âm này, cảm giác trong thân thể sẽ có vô cùng lực lượng, dù hôn mê sâu cỡ nào cũng tỉnh lại được.
Sở Nam vội hỏi:
- Tiểu Hắc và ngài....
- Nàng là hài tử của ta.
Sở Nam hiểu ngay 'hài tử' này khác với 'hài tử' lúc trước nói với hắn. Tiểu Hắc thật sự là đứa nhỏ của nàng, mặc dù hắn sớm đoán ra đôi chút nhưng nghe khẳng định thì vẫn rất kinh ngạc.
Thanh âm kia cười nói:
- Thủy long huyết mạch bị ngươi gọi là Tiểu Hắc, sợ là chỉ có ngươi mới làm được.
Sở Nam cười xấu hổ, hắn rất dở đặt tên, như là Tiểu Trận, Tiểu Lam linh tinh. Vốn có thể dùng tên uy vũ, dễ nghe nhưng bị hắn thay thế bằng ảnh hưởng ban đầu. Lúc trước khi Sở Nam được đến trứng đen, màu không phải đen mà là đỏ, hoặc trắng, vậy Sở Nam đặt tên chắc chắn là tiểu hồng, tiểu bạch.
Nhưng Sở Nam xấu hổ cũng nhạy cảm bắt được bốn chữ, "Thủy long huyết mạch"!
- Mặc dù tên không dễ nghe nhưng ta rất vui những chuyện ngươi làm, hơn nữa, ngươi cũng có tư cách đặt tên cho nó.
- Ngài là Thủy Long...
- Ta chính là Thủy Long, nữ nhi của ta đương nhiên chính là thủy long huyết mạch, thủy long thủy long, hỗn độn sơ khai diễn sinh long, xưng là thủy long!
Nghe chữ hỗn độn liên tục lui vào đầu, trước đó Sở Nam luôn suy ngẫm.
Sở Nam bỗng khựng lại, nói:
- Tiền bối, năng lượng của ta hoàn tiện đến tận cùng, tu luyện đến cực hạn thì được gọi là hỗn độn sao?
- Đúng vậy, hiện tại ngươi độ diệt chi kiếp nói cụ thể hơn là hỗn độn chi kiếp, ngươi vượt qua hết liền có thể thành tựu hỗn độn thân.
- Hỗn độn chi kiếp? Hỗn độn thân?
Trong đầu Sở Nam hiện ra hai chữ này, lại hỏi:
- Vậy hỗn độn chi kiếp có bao nhiêu đợt?
- Đứa nhỏ, ngươi nói đâu?
Sở Nam phản xạ bật thốt:
- Chín lần.
Sở Nam rất mẫn cảm con số chín, đoán chắc trong đó còn ẩn chứa huyền cơ, không ngờ mình dính líu sâu như vậy.
Thủy Long nói:
- Hiện giờ ngươi mới vượt qua lần thứ tư, còn có năm lần, nếu đủ thời gian thì ngươi vượt qua năm lần cũng không phải quá khó khăn, nhưng hiện tại, thời gian quá ngắn, đây là nguyên nhân ngươi dung hợp Thiên Võ Trạm xúc động đến ta thì ta lập tức nói với ngươi những điều này.
- Còn lại năm lần hỗn độn chi kiếp, cùng phía trước bốn lần không hề giống nhau, không phải một lần tiếp theo một lần đến, mà là vẫn đều tồn tại. Ví dụ như hiện tịa bản thân ngươi ở lần thứ năm hỗn độn chi kiếp, chẳng qua, ngươi còn chưa nghĩ ra một tầng đó.
Sở Nam con ngươi co rút, nghĩ tới kia tinh thần rơi xuống, mở miệng hỏi:
- Tiền bối, hỗn độn chi kiếp, là ai khống chế buông xuống?
Giọng Thủy Long nặng nề:
- Khung trời này, vũ trụ này.
Sở Nam không xen lời, hắn cảm giác lời Thủy Long tiền bối sắp nói sẽ đụng vào rất nhiều trung tâm, giải quyết nghi hoặc cho hắn.
Thủy Long nói:
- Ngơi biết cường giả như lâm thời đại là hỗn độn sơ khai, trải qua quá vô chi giai đoạn, theo vô hóa sớm nhất hiện ra sinh linh. Cũng vì sinh linh đó đều lây dính có một tia hỗn độn hơi thở, không cần tu luyện, sinh ra là thủ đoạn. Hô hấp, trong nháy mắt đều có thể phá sơn đoạn nhạc, nói chuyện liền kinh thiên động địa. Ngươi cũng xem qua một quyền toái tinh, nhất tên xạ nhật vân vân. Bọn họ căn bản không có nửa điểm sợ hãi, là vì ở trong lòng họ nhật nguyệt tinh thần cùng bọn họ giống nhau, là một phần trong thiên địa vũ trụ, không hơn. Vạn vật sinh linh, chúng giai ngang hàng!
Thủy Long ngừng một chút, thấy Sở Nam còn chưa tiêu hóa, nói tiêp:
- Hỗn độn sơ khai thiên địa không giống như bây giờ, có rất nhiều cái thiên địa. Lúc ấy thiên, chỉ có một mảnh thiên, lúc ấy địa cũng chỉ có một mảnh địa. Lúc ấy thiên địa mới là chân chính vũ trụ! Trong vũ trụ đó vạn vật sinh linh làm theo bản năng diễn sinh, diễn biến, sinh ra rất nhiều thứ. Nhưng cho dù họ có sinh ra thêm không hề có hỗn độn hơi thở, có là một loại yếu hơn hỗn độn hơi thở rất nhiều, bị xưng là tiên thiên hơi thở. Mà tiên thiên hơi thở tiếp tục diễn biến đi xuống, liền càng ngày càng yếu, đến cuối cùng, có sinh linh đã không hề có một tia tiên thiên hơi thở, mà có sinh linh trong cơ thể còn có, lại che giấu sâu, không chắc có thể kích phát ra.
Nói tới đây, Thủy Long thuận miệng nói:
- Giống ngươi kích vọng lại khí phách, còn có cái gì lực lượng tín ngưỡng ở mặt nào đó đều có thể xem thành là tiên thiên hơi thở. Tuy nhiên, lực lượng tín ngưỡng của ngươi còn dựng dục ra thứ khác.
Chờ Sở Nam tiêu hóa xong, Thủy Long tiếp tục bảo:
- Sau đó mọi người phát hiện thứ này có thể kích phát thì nghĩ hết cách, nghĩ các khả năng kích phát tiên thiên hơi thở. Sau đó còn có đủ loại phương pháp tu luyện, cái gì võ giả tu luyện, đồ đằng tu luyện, luyện đan, luyện khí, phù thuật vân vân, chẳng là vì kích phát tiên thiên hơi thở. Đương nhiên lưu truyền ức năm năm tháng đến bây giờ tồn tại không đủ một phần mười. Nhưng tu luyện võ giả không chịu coi trọng nhất lại truyền lưu rộng rãi nhất. Dù sao lúc ấy vạn vật sinh linh cũng không cần đi mài thân thể linh tinh, thiên địa năng lượng đã giúp bọn hắn rửa, tùy tùy tiện tiện chính là cái gì Thái Cực thân thể, bất diệt thân thể, đại đạo thân thể, tinh nguyệt bảo thể vân vân. Cái gọi là quy tắc thân thể xem như là phế vật.
Khi nghe đến đây, Sở Nam hít ngụm khí lạnh, trong lòng sợ hãi than nói:
- Có thể tùy tiện tạo nên, lúc ấy năng lượng thiên địa rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Thủy Long nhận ra trong lòng Sở Nam nghĩ gì, cười nói:
- So với năng lượng thế giới trong người hiện tại của ngươi cao hơn mấy trăm vạn lần.
- Mấy trăm vạn lần?
Sở Nam cảm giác sức tưởng tượng của mình không đủ.
Thủy Long chợt nói:
- Cho nên, nhiệm vụ của ngươi còn rất nặng.
Không đợi Sở Nam hỏi là nhiệm vụ gì, Thủy Long hỏi hắn:
- Đứa nhỏ, ngươi có biết tại sao tất cả tồn tại đều phải liều mạng nghiên cứu ra này kích phát tiên thiên hơi thở, thậm chí là hỗn độn hơi thở không?
Sở Nam nhắm lại, nghĩ đến, nghĩ những người đó không cam lòng khi chết, nghĩ tiếng hò hét, còn nghĩ cường giả thời đại hủy diệt, không khỏi nói:
- Vì còn sống!
- Không uổng là người có thể đi đến một bước này. Không sai, vì còn sống, vì tiếp tục sinh tồn đi xuống!
Đối mặt câu hỏi của Sở Nam, Thủy Long không trả lời ngay, ngược lại hào hứng hỏi. Sở Nam chuyển động suy nghĩ, hắn nghĩ tới đủ loại trải qua, thầm nhủ.
"Hủy diệt, cũng tương đương với là một loại kiếp. Khi ta độ ngũ hành kiếp, tuy rằng là bởi vì thao tác, nhưng năng lượng tới trình độ nhất định mới có thể khiến cho phản ứng. Hỗn độn chi kiếp lại như thế. Đám sư bá nói kiếp nạn võ giả khó khăn lúc đó chẳng phải là năng lượng năng lượng đạt tới trình độ nhất định sao? Nói như vậy thì cũng là nguyên nhân năng lượng?”
Sở Nam suy nghĩ trước sau, tuy rằng cảm thấy có vài phần đạo lý, lại lờ mờ cảm thấy có chút không đúng, đặc biệt nghĩ đến Thủy Long tiền bối nói bọn họ nghĩ hết cách kích phát tiên thiên hơi thở, trong lòng không khỏi hiện lên một cái ý niệm.
"Không lẽ tiên thiên hơi thở chính là điểm mấu chốt giải quyết đại kiếp nạn khó khăn? Nhưng bọn họ mạnh mẽ như vậy, kiếp nạn võ giả khó khăn đối với họ dễ ợt mới đúng, muốn hủy diệt bọn họ, phải là thực lực so với bọn càng lợi hại. Cái gì mạnh hơn cả họ?”
Sở Nam nghĩ dọc theo suy nghĩ này, tới tận gốc, xuất hiện trong đầu hắn là "Thiên địa", "Vũ trụ", "Hỗn độn". Đương nhiên thiên địa không phải là thiên địa hiện nay mà là lúc đó.
Không đợi Sở Nam nói, Thủy Long đã lên tiếng:
- Ngươi nghĩ đúng lắm, muốn hủy diệt bọn họ, bao gồm ta ở bên trong, chính là hỗn độn! Chính là vũ trụ!
- Tại sao?
- Hỗn độn khai mà vũ trụ sinh, diễn thiên địa vô cực, Thái Cực, âm dương, ngũ hành, đủ loại hình thái, không có hỗn độn vốn không có này hết thảy, có thể nói, hỗn độn là căn của mọi thứ, hỗn độn là đại nguyên của tất cả. Nếu này căn chặt đứt, này nguyên không có, kia tùy theo mà đến diễn hóa, có thể không ra vấn đề sao?
- Căn nguyên không có, tựa như cây héo rũ sẽ chết.
- Đúng vậy, tử vong, sinh chúng ta giả, hỗn độn, vong chúng ta giả, cũng là hỗn độn. Mọi người muốn lại có căn, tái sinh nguyên, làm ra hỗn độn chống đỡ vũ trụ tiếp. Dù có nhiều cách, có thể đại lượng kích phát tiên thiên hơi thở cũng không thiếu, nhưng mãi đến tai nạn tiến đến mọi người vẫn không thể giải quyết theo căn bản. Sau đó chính là cường giả thời đại đại quy mô hủy diệt, thiên địa vũ trụ mất cân bằng, năng lượng tán loạn, linh khí, nguyên khí biến mất, thiên địa băng, tinh thần lạc...
Thủy Long không cụ thể miêu tả mỗi cuộc chiến, nhưng nàng vẽ ra mấy bức tranh cũng đủ làm lòng Sở Nam dậy sóng. Sở Nam tập trung tinh thần lắng nghe Thủy Long nói.
- Theo tai nạn kéo dài, càng ngày càng nhiều tồn tại biến mất. Ngay khi mọi người cảm thấy tất cả bị hủy diệt thì bỗng có một người nghĩ ra cách lạ lùng. Nàng nói đại thiên địa nếu bị hủy, vậy thì sáng tạo ra vô số tiểu thiên địa, sau đó đem vô số tiểu thiên địa liên hợp cùng một chỗ, như vậy mặc dù là vũ trụ hủy diệt, cũng còn có thể tạm thời kéo dài, kéo dài hơi tàn! Vô số tiểu thiên địa được xưng là hậu thiên thời đại, vẫn kéo dài đến nay.
- Những tiểu thiên địa này là dùng thân thể, năng lượng của họ hóa thành?
- Không chỉ có đại lục ngươi tưởng, còn có một ít tinh thần, một ít đủ loại đặc thù tồn tại, cũng là bọn họ hóa...
Thủy Long nói đôi chút, trong lòng hiện lên suy đoán võ giả đại kiếp nạ.
Thủy Long nói:
- Lúc trước trước ngươi nghĩ đến không sai, không chỉ có là võ giả, hậu thiên thời đại sở hữu tồn tại, chỉ cần là đến vũ, trụ này hai cái cảnh giới, năng lượng nồng đậm đến nhất định cảnh giới, lại còn không có kích phát ra đủ tiên thiên hơi thở xứng đôi với nó, hoặc là hỗn độn hơi thở, như vậy chỉ cần hóa thành thiên địa mệnh. Nhưng hậu thiên biến thành thiên địa đều rất yếu.
- Hèn chi ta nổi tiếng như vậy, Thiên Khôi cứ muốn chiếm thân mình của ta.
- Hắn không được, cho dù hắn chiếm thân hình của ngươi cũng không đến bước sinh thành hỗn độn. Hắn đánh giá mình quá cao, nhưng đúng là có vài phần thủ đoạn. Sau khi Thiên Khôi phát hiện chút bí mật của ta thì lợi dụng cái khe Thiên Võ đại lục, sáng tạo ra vô số đại lục, ăn cắp hơi thở, linh khí, năng lượng vân vân của ta. Lúc ấy ta đã suy yếu đến ngủ say trạng thái, hơn nữa ta từng giây từng phút ứng đối vũ tụ. Mặc dù Thiên Khôi không thể thoát kiếp cuối cùng nhưng có thể tồn tại thật lâu thật lâu. May là ngươi bố ra Thiên Võ Trạm khiến Thiên Khôi giỏ tre múc nước công dã tràng, nuốt hết linh khí Thiên Khôi ăn cắp. Sau này linh khí đó rất hữu dụng với ta.
Nghe xong những lời đó, Sở Nam nghi vấn về Thiên Võ Trạm, mệnh long đều rõ ràng.
- Tên Thiên Khôi này ăn cắp hơi thở, linh khí, năng lượng vân vân của ta còn đồ long tộc. Món nợ máu này Thiên Khôi pahir trả. Ta biết ngươi đã hứa cho Hiên Viên thân thể của Thiên Khôi, nhưng tuyệt đối không được, nếu Hiên Viên không dám thì kêu hắn tới tìm ra.
Sở Nam nghe Thủy Long nói vậy thì bật cười, cho Hiên Viên một ngàn cái lá gan gã cũng không dám.
Sở Nam nói:
- Tiền bối, vậy bây giờ ta đi chém Thiên Khôi nhé?
- Trước không cần hoảng, Thiên Khôi còn có điểm tiểu dùng.
- A.
- Lại nói đề tài lúc nãy, muốn cho kia vô số tiểu thiên địa phát huy tác dụng, có thể tiếp tục sống sót thì cần một trung tâm, chống đỡ, liên kết tất cả tiểu thiên địa. Bởi vì ta là tồn tại thứ nhất sinh ra từ hỗn độn nên có thực lực mạnh nhất, hơn nữa năng lượng của ta rất đặc biệt, cho nên trung tâm này tự nhiên từ ta đến chống đỡ. Mọi người dốc hết hết tinh lực tính toán ra trung tâm, ta liền đi tới nơi này, sau đó, liền có Thiên Võ đại lục.
Nghe những bí mật này, lòng Sở Nam rất cảm thán. Sở Nam không ngờ Thiên Võ đại lục mình ở là Thủy Long biến thành. Sở Nam nghĩ tới Thủy Long tồn tại thứ nhất sinh ra từ hỗn độn bị người ta nói thành là cấp thấp đại lục, cảm khái càng sâu.
- Sắp sửa hủy diệt tồn tại, hoặc là đã muốn hủy diệt tồn tại, cơ hồ đều dựa theo suy tính, trở thành một phần của hậu thiên thời đại. Cách này thật hay, chờ hậu thiên thời đại phát huy ra uy lực thì vũ trụ ngừng hủy diệt. Vũ trụ còn lại chính là khung trời ngươi thấy, nhưng cũng là bị động tay chân rồi. Không thể không nói, Tinh Diệu là một tuyệt thế thiên tài!
Sở Nam lặp lại:
- Tinh Diệu?
Sở Nam nhớ đến Tiểu Nữ Hài Nhi, hỏi
- Tiền bối, Tinh Diệu là nàng sao?
- Không phải nàng thì là ai? Không phải vũ trụ chi tinh nằm trong tay ngươi sao?
- Vũ trụ chi tinh?
Sở Nam lấy ra thủy tinh vật thể.
Thủy Long nói:
- Hiện tại ngươi được đến kết cấu không gian chính là tầng thứ nhất, chờ ngươi hoàn toàn lý giải thấu tầng thứ nhất lại bước vào vũ chi cảnh, các ảo diệu của vũ trụ chi tinh sẽ hiện ra trước mắt ngươi.
- Vậy trong quá trình là sao? Tồn tại sau lưng Thiên Tử, Tinh Diệu, còn có Quái Đông Tây ta quen, thoe lời tiền bối nói thì không phải hóa sẽ hóa thành thiên địa sao?
- Ta nói là cơ hồ, cũng không nói toàn bộ. Quái Đông Tây được chúng ta gọi là Bệ, ngủ nhiều. Khác với Tiểu Hắc ngủ, Bệ thật sự ngủ. Một khi Bệ ngủ thì không có gì đánh thức hắn được, dù cho ngươi giết hắn. Nhân lúc tai nạn đến thì Bệ đã ngủ, hắn cũng may mắn, không có bị tai nạn trực tiếp lau đi, vẫn sống đến hôm nay. Nhưng hôm nay Bệ đã không giống như trước kia, khi hắn tỉnh lại vũ trụ đã thay đổi, chắc hắn rất khủng hoảng. Lá gan của Bệ rất nhỏ, chắc bây giờ khi Bệ ngủ dễ dàng bị đánh thức đúng không?