Trong yến viên, những cánh hoa trắng chao nghiêng, rơi đầy trong sân.
Ngày tiếp theo tỉnh lại, vết thương trên đùi đã được băng bó lại, nhớ tới một đêm dây dưa không ngớt kia, Lạc Cơ Nhi cắn răng rời khỏi giường, không để ý đến vết thương chưa khép lại một mực giãy giụa muốn đi ra cửa, lại bị hai nha hoàn cản trở về, cung kính nhưng sắc mặt không thể kháng cự lại đáp: “Cô nương xin hãy an tâm nghỉ ngơi, trước khi vết thương khỏi , cô nương trở lại phòng là tốt nhất.”
Lạc Cơ Nhi tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch! !
“Các ngươi nhìn đi! Ta giờ đã trở thành thế này, ta còn có thể đi được nơi nào! Các ngươi hao tổn tâm cơ nhìn một người què như ta, thật không cần phải như vậy đâu…!”
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, vẫn như trước cung kính mà nhu thuận nói: “Vậy cô nương muốn đi đâu, nói cho nô tì, nô tì tìm hai người thị vệ giúp đỡ cho cô nương.”
“Các ngươi…” Lac Cơ Nhi nghẹn lời, căm phẫn.
Giận dữ xoay người, suýt nữa thì vấp ngã, chính là phía sau có hai nha hoàn đỡ nàng: “Cô nương cẩn thận, nếu cô nương có gì bất trắc, Vương gia lại truy hỏi chúng tôi!”
Khe khẽ hai chữ này, rốt cục vẫn làm cho lòng nàng đau đớn…
“ Ta chưa từng được chiều chuộng như vậy, để ta tự đi.” Lạnh lùng tránh đi sự dìu đỡ của các nàng, Lạc Cơ Nhi nhịn đau đi tới bên giường ngồi xuống.
Mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là hình bóng đôi mắt thâm thuý động lòng của nam tử kia, đầu ngón tay vội siết lại, tuỳ ý để đau đớn trong lòng bàn tay lan ra, nhưng vẫn không làm sao không nhớ đến hắn. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác chỉ có thể phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ở phía đó, một cây ngọc lan cao lớn đang buông hương nở nộ, nhiều đoá hoa toả hương thơm mát lượn lờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại thấy lòng có chút chua xót.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Một tiểu cô nương nghiêng mình dựa trên giường, y phục xanh nhạt bao lấy thân thể nhỏ bé, ánh mắt mơ màng nhìn xa, nhíu mày hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Hai nha hoàn liếc mắt nhìn, nhưng lại bàng hoàng cả buổi mới hồi phục lại tinh thần.
“Khởi bẩm cô nương, đó là Thất Vương Gia.”
Giật mình nhớ tới vóc dáng người thiếu niên kia, đáy mắt vô cùng lo lắng, nhớ đến hình ảnh anh khí cùng tuấn lãng không hế che giấu của cậu ấy.
Khẽ tựa đầu lên giường, Lạc Cơ Nhi khẽ mở miệng: “Ta có tên, đừng cứ gọi ta là cô nương nữa .”
Trong chốc lát tiếng ồn ào lại tiếp tục, nàng nhịn không được nâng ánh mắt, trong lòng yên tĩnh chỉ ngập tràn một nỗi hoang vắng cùng lạnh lẽo, hơi khẽ cất giọng: “Còn có việc gì nữa hay sao?”
Nếu như nàng đoán không lầm, Mặc Uyên hắn là đã đem nơi đây hoàn toàn phong bế, người nào cũng vào không được, đương nhiên Mặc Kỳ cũng như vậy.
Một nha hoàn trên mặt có vẻ khó xử nói: “ Người ấy đuổi không đi, nháo loạn từ tối hôm qua, nếu không phải Phong thị vệ khuyên bảo, không chừng Yến viên này không thể chịu nổi hắn náo loạn…”
“Cơ Nhi —— ” Một tiếng hô lên từ xa, cách tường viện vang lên.
Lạc Cơ Nhi nhíu mày, không ngờ thiếu niên kia vẫn còn ở bên ngoài hô hoán.
“Ngươi chờ ta, ta đi tìm ca ca. Ta cứu ngươi ra!!_____” Mặc Kỳ đưa tay vòng quanh miệng , cách bức tường hô to, hai thị vệ đang canh cửa đưa mắt nhìn nhau cũng không biết làm sao.
Hô một hồi lâu, đoán chắc bên trong có thể nghe đươc, Mặc Kì mới dừng lại, lo lắng trên mặt đã giảm đi vài phần.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Hướng mặt về phía thị vệ tức giận mắng, Mặc gì chuyển qua chỉnh đốn lại cẩm bào nãy giờ do náo loạn mà xô xệch, giơ cằm lên khiêu khích “Hai người các ngươi chờ xem, không được phép chạy, chờ ta tìm ca ca ta trở về các ngươi lo mà chuẩn bị được ta chỉnh đốn!”
Nói xong, đã nhấc chân đi!
Xoay người, gương mặt thiếu niên đằng đằng sát khí nghiến chặt răng, chết tiệt, ngay cả một cái viện tử mà cũng không thể vào được, Mặc Kỳ, ngươi thật mất mặt mà!
Trở lại đình viện <*sân lớn ngay trước nhà chính>, Mặc Kỳ gấp gáp đến độ giơ chân bước ngay vào trong!
“Chết tiệt…Thật chết tiệt!” Thiếu niên chạy quanh gian nhà, đám nô tài sợ tới nỗi một tiếng cũng không dám kêu, chỉ là cúi đầu thỉnh thoảng liếc nhìn người thiếu niên kia.
Ca ca sớm đã vào cung lâm triều đến bây giờ còn chưa có trở về, hắn tìm chung quanh đều không thấy, cũng không xông vào được yến viên, chỉ có thể vì một người trong lòng mà lo lắng suông.
Ca Nhi cùng lúc từ sau cánh cửa bước vào, đôi mắt hơi xao động, sửng sốt nhìn.
“Điện hạ, trong phòng …có con chuột à?” Kiên trì nhìn hắn đi vòng vo vài vòng, Ca Nhi không nhịn được mở miệng hỏi.
Mặc Kỳ vẻ mặt tối đen, hung hăng trừng mắt liếc nàng!
Ca Nhi bị doạ , ngoan ngoãn ngậm miệng, bình tĩnh một lát mới nhớ đến lí do trở về bèn lại lần nữa mở miệng: “Điện hạ…Có chuyện này, Vương phi phái nô tỳ đến gọi điện hạ dùng bữa..”
Vương Phi?
Hai đầu mày tứ giận nhíu lại thật chặt, hàm răng nghiến chặt lại, Mặc Kỳ nhanh chóng nắm chặt tay, thầm nghĩ nếu như không có nữ nhân kia thì hiện tại Cơ Nhi cũng sẽ không đối xử với hắn quái lạ như vậy. Cơn giận vừa qua trong lòng lại muốn bộc phát, thấy được ánh mắt sợ hãi của Ca Nhi bên cạnh, đột nhiên trong đầu hắn lại phát sinh một chút tà ý!
“Khụ Khụ…” hơi dợm cất lời, Mặc Kỳ chắp tay ra phía sau lưng, cố gắng làm cho mình có vẻ uy nghiêm thêm một chút, “Có việc này… nếu hoàng thượng đã đem ngươi ban cho ta, ngươi mọi chuyện đều phải nghe ta, ta bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó có phải hay không?”
“Tốt lắm” Trên mặt Mặc Kỳ rốt cục có vài ý cười, kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ca Nhi, dụ dỗ nói: “Vậy..Trước hết ta sửa cho ngươi một cái tên, kêu ngươi là Tiểu Tuyết Nhi, được không?”
Ca Nhi lông mày khẽ động, đôi mắt chớp chớp mở ra, mù mịt không hiểu gì.
“Này! Ta gọi ngươi đấy, còn không mau trả lời!” Không có thói quen dùng người hầu., Mặc Kỳ có chút ngượng ngùng, cũng không bày được ra tư thái uy nghiêm.
Ca Nhi trừng đôi mắt vô tội, không biết đáp ứng cái gì, không thể làm gì khác hơn, trái lại chỉ “Vâng” một tiếng.
“Tiểu Tuyết Nhi?” Hắn thử kêu lên lần thứ hai.
“…Dạ” Ca Nhi khó khăn lại nghẹn ra một chữ.
Đại công cáo thành!
Mặc Kỳ hoan hô một tiếng, túm lấy cánh tay Ca Nhi đi ra ngoài: “Được rồi! Tiểu Tuyết Nhi Chúng ta đi dùng bữa đi!”
Đáng thương cho Ca Nhi, còn không rõ vì sao danh tính lại bị đổi,dưới chân lảo đảo đã bị kéo ra tới cửa.