Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 6: THỦ ĐOẠN PHI THƯỜNG
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: Matahari
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân ra khỏi phòng giam, nhìn hành lang dài dằng dặc không một bóng người, lòng có chút sững sờ: “Không lẽ chỗ nhốt mình lại như thế này?” Nói rồi men theo hành lang lao đi. Được một lúc lâu, tận đầu kia hành lang mới thấy sáu thiếu nữ đang bận rộn làm công việc gì đó. Hoa Lân lúc này mới thở phào một hơi, bước đến, hóa ra các nữ nhân này đang sửa lại bức tường do chính hắn vừa phá ra lúc trước.
Một thiếu nữ tức giận giậm chân: “Đồ vô lại, hắn làm sao mà hung hăng thế, làm khổ người ta phải gắn lại mấy tấm gương, hừ!”
Câu nói đó rõ ràng là cho Hoa Lân nghe, bởi bọn họ vốn đã nhìn thấy hắn đang đi tới.
Hoa Lân đến trước mặt mấy nữ nhân, cười cầu tài: “Tỉ tỉ xinh đẹp...!”
Thiếu nữ lườm hắn vẻ tức giận: “Tỉ tỉ cái gì? Ta không quen biết ngươi!” Nói xong lùi một bước ra bộ cảnh giác.
Hoa Lân vẫn tươi cười: “Ấy, có thể giúp ta mở một lối không? Ta cần phải đi rồi.”
Mấy thiếu nữ kia nhìn nhau cười thích thú, thì ra nam nhân này đến để nhờ cậy bọn họ. Thiếu nữ đầu tiên chìa tay ngọc chỉ về phía sau lưng hắn nói: “Ngươi quay lại đi chừng hai chục trượng, phía trái có một ngôi nhà bằng đá, có thể tự mở mà đi vào.”
“À!” Hoa Lân gãi gáy, hỏi tiếp: “Thì ra là thế, xin hỏi chỗ này thông sang nơi nào vậy?”
Mấy nữ nhân lại cười rinh rích: “Ngươi hỏi chỗ này à? Đây là ngõ cụt. Ngươi muốn đi ra từ lối này? Thế thì tự mình đào lấy mà đi... hi hi...”
Hoa Lân chần chừ một lát, lầm bầm: “Các cô nói gì? Đây là ngõ cụt ư? Con bà nó, cái địa đạo này vừa tối vừa bẩn, rốt cuộc là ai đào ra? Làm khổ thiếu gia phí bao nhiêu thời gian vàng ngọc...”
Các thiếu nữ lại không hề lấy đó làm phiền, vẫn cười tươi như hoa nở, một nàng phía trái lên tiếng: “Chúng ta tiết lộ cho ngươi, cái cửa này là chúng ta làm ra cho mấy người ngốc nghếch như ngươi đấy, hì hì…”
Hoa Lân suýt nữa thì ngất xỉu, chẳng trách cả hai tay cầm kiếm bổ xuống cũng chẳng ăn thua gì, thì ra cánh cửa đá này là giả. Hắn quả đã bị mấy nữ nhân này xỏ mũi, xấu hổ quá đi!
Tuy nhiên hắn cũng đành nén chịu, chỉ tay vào dấu bàn ta mờ nhạt ở tảng đá, hỏi: “Này, thế bàn tay kia thì có tác dụng gì vậy?”
Nói rồi toan ấp bàn tay mình lên đó, đột nhiên nghe tiếng mấy nữ nhân ré lên: “Này, chớ có làm lung tung!”
Hoa Lân giật mình, rụt tay lại: “Cái… Cái gì?”
Thiếu nữ bên trái thở phào nhẹ nhõm: “Thực ra cái cửa này chẳng để làm gì, nhưng nếu ngươi ấn tay vào đó thì cả đường hầm này sẽ bị bít kín lại. Ta cảm thấy thắc mắc quá, tại làm sao vừa nãy ngươi không thử ấn tay vào đó?”
Hoa Lân nhún vai: “Bụi bặm như thế, có điên thì mới ấn tay vào đó!”
Thiếu nữ bên trái lại nói: “Chúng ta cũng biết thế nhưng chưa ai dám thò tay lên đó lau bụi, bởi vì lần trước đã có người bị nhốt... hì hì…” Nói rồi đưa mắt nhìn sang thiếu nữ bên phải, ý nói người bị nhốt chính là cô ta.
Quả nhiên thiếu nữ đó đấm vào lưng cô ta, cười như nắc nẻ: “Chẳng phải chính tỉ bảo muội đi lau bụi là gì? Hừ, muội không quên đâu nha!”
Mấy nữ nhân lại cười phá lên. Hoa Lân nhìn người này cười người kia cười, nghĩ thầm may mà mình còn nhanh trí một chút chứ không thì thành thằng hề cho bọn họ rồi.
Vui nhộn một hồi, Hoa Lân quay về theo đường cũ. Đi chừng hai chục trượng thấy quả đúng như thiếu nữ nọ nói, phía bên trái có một cánh cửa đá. Hoa Lân đi thẳng vào, nhận ra một lối đi bí mật bèn theo đó đi tiếp, đẩy cánh cửa chắn cuối đường ra, trước mắt bỗng rộng mở...
Đó là một đại sảnh ngầm thênh thang, trên tường treo đủ các loại phi kiếm chẳng khác một kho vũ khí. Trong đại sảnh còn có mấy chục thiếu nữ nằm ngồi đi lại, nhàn nhã với những câu chuyện vui. Thấy Hoa Lân từ bí đạo chui ra, lập tức có người tiến đến: “Thật là xin lỗi! Chúng ta không biết huynh là quen biết của Tiêm Tuyết tỉ, biết rồi ta cứ ân hận mãi...”
Hoa Lân bực bội: “Ta suýt nữa bị các cô hại chết mà! Hừm... Ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân, không truy cứu nữa. Này, Tiêm Tuyết tỉ của các người ở đâu? Ta muốn đi gặp.”
Hắn vừa dứt lời, từ bậc tam cấp phía trái bốn thiếu nữ đeo trường kiếm đi xuống. Người có vẻ là nhóm trưởng lên tiếng hỏi: “Huynh chính là Hoa Lân?”
Hoa Lân vội gật đầu: “Phải rồi, còn ai vào đấy nữa!”
Thiếu nữ chợt cười ranh mãnh: “May quá, Tiêm Tuyết tỉ cũng đang muốn gặp huynh. Theo ta đi!”
Hoa Lân do dự: “Nhìn các cô mang khí giới, cứ như coi ta là phạm nhân vậy?”
Vẫn thiếu nữ đó cười ỡm ờ: ‘Chuyện này thì còn phải xem... Có điều là Tiêm Tuyết tỉ đang muốn gặp huynh, tuynh đi hay không?”
Hoa Lân nhún vai: “Ta còn lựa chọn khác sao?”
Nói rồi nhìn lên bậc tam cấp, bốn thiếu nữ ngay lập tức tỏa ra bao lấy hắn, ép Hoa Lân phải rời khỏi đại sảnh.
Bậc cầu thang hóa ra dài như vô tận. Hoa Lân ngước mặt nhìn lên, cứ ngỡ là ngắn mà đi mãi không thấy bậc cuối cùng. Lòng hắn ngao ngán, nghĩ thầm đây quả là Cửu uyên chi lao rồi.
Đang bồn chồn, phía trước chợt xuất hiện một cánh cửa đá lớn. Thiếu nữ dẫn đầu dùng kiếm ấn vào cần gạt bên cạnh, nói to: “Ta là Tố Tâm Vệ Nữ Điện, mở ra!”
Cánh cửa đá chẫm chạp hé ra, một luồng sáng hắt từ trên đỉnh xuống, Hoa Lân thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như được sống lại.
Ra khỏi địa đạo, ngay bên ngoài là một thư phòng. Hoa Lân tự hỏi không hiểu cái nhà giam ngầm này dùng để làm gì? Sao mà nghiêm ngặt đến như vậy?
Bên ngoài cửa đá đang là giữa trưa ba khắc.
Hoa Lân như phạm nhân bị áp giải, đi theo một hành lang điêu khắc hoa văn. Đến sân sau, lại ngoặt sang luồn qua một cửa vòm. Bước qua cửa, cảnh sắc thay đổi đến ngỡ ngàng. Trước mặt hắn là một vườn hoa muôn sắc, hồ nước trong xanh, một tòa thủy lâu kiến trúc tinh tế. Những bông hoa nô dỡn trên mặt hồ liên kết ngôi lầu với bờ xa, phong cảnh thật vô cùng tao nhã.
Lúc này, tại ngôi đình trên mặt hồ đang có một mỹ nhân tuyệt sắc, phong thái ung dung đứng dựa lan can nhìn sóng nước lăn tăn. Cảnh vật thần tiên, người đẹp mỹ miều như vậy thật ít có trên đời, làm Hoa Lân bất chợt sững sờ, chân ríu lại không thể bước tiếp.
Bốn thiếu nữ phía sau thúc vào người hắn: “Thế nào? Sợ rồi à?”
Hoa Lân bực tức: “Các cô không biết thưởng thức phong cảnh hả? Ngày xưa còn có câu Ý cảnh chi mỹ, tại vu tùy tâm. Bị các cô quấy rầy thế này, bao nhiêu cảnh đẹp cũng phí hết cả!
Mỹ nhân trong đình kia chính là Trữ Tiêm Tuyết. Nàng chừng như đã nghe thấy tiếng trầm trồ của Hoa Lân, bèn ra lệnh từ xa: “Các ngươi lui ra đi!”
Bốn thiếu nữ đi khỏi, Hoa Lân ngước lên nhìn Tiêm Tuyết: “Tiêm Tuyết tỉ tìm ta có việc gì?”
Hắn bước tới ngôi đình, ánh mắt rạo rực nhìn nàng từ đầu xuống chân. Trữ Tiêm Tuyết vẫn vận bộ xiêm y mềm mại, lần vải mỏng không che kín thân hình với những đường cong tuyệt mỹ, vừa quyến rũ vừa kiêu sa tột đỉnh.
Trữ Tiêm Tuyết khẽ đưa tay ngọc chỉnh lại cổ áo, giọng bực dọc: “Nếu là người khác nhìn ta như vật, ta đã sớm giết chết rồi đó!”
Hoa Lân cười thản nhiên: “Tỉ nói thế không đúng rồi! Ai chẳng yêu quý cái đẹp, một thiên hương quốc sắc thế này đáng để cho người ta thưởng thức lắm chứ. Còn nếu chỉ soi gương một mình thôi, hỏi có uổng phí không?”
Tiêm Tuyết tức giận: “Hừ! Nhà ngươi là thứ không ra gì, được đằng chân lân đằng đầu, đã vậy còn có mới nới cũ. Ta hỏi ngươi, ngươi định sắp xếp cho Giáng Tuyết như thế nào? Nó đang khóc mãi đến bây giờ chưa thôi, vừa rồi còn định không thèm mở cửa cho ta nữa!”
Hoa Lân thấy thái độ của Trữ Tiêm Tuyết có vẻ nghiêm trọng, nhún vai giải thích: “Ta thừa nhận chuyện đó là ta không phải. Nhưng kết cục đó cũng là vì Giáng Tuyết ép ta quá đáng mà nên. Thử nghĩ xem, ta là người bị truy nã, vì sống còn của bản thân mọi phương sách ta đều phải áp dụng. Hơn nữa ta vốn không biết cô ta với tỉ…”
Trữ Tiêm Tuyết không thèm ngoái đầu, giọng vẫn rất bực tức: “Đủ rồi, ta không muốn nghe biện bạch của ngươi nữa. Chỉ hỏi một câu, ngươi định đối xử thế nào với Phong muội?”
Hoa Lân nhìn lồng ngực của Tiêm Tuyết phập phồng bất an, nghĩ thầm việc này nếu không thu xếp cho khéo, không chừng Trữ Tiêm Tuyết trở mặt với mình thì nguy to! Nghĩ một lúc, hắn phản vấn: “Trong lòng tỉ thì ta là người có mới nới cũ ư?”
Không đợi Trữ Tiêm Tuyết trả lời, Hoa Lân tiếp ngay: “Kỳ thực, ta đã có người trong lòng rồi, hơn nữa còn có hai vị tiểu thê chưa qua cửa. Bởi thế, nếu lại nhận thêm Giáng Tuyết thì rõ là không thể được, đúng ra ta chẳng có tư cách gì để đón nhận nàng cả, mà ta cũng không muốn như thế. Còn giờ đây, dù tỉ muốn giết ta thì ta cũng chẳng có hứa được gì với Giáng Tuyết...”
Trữ Tiêm Tuyết ngước lên nhìn thẳng vào Hoa Lân...
Hai bên nhìn nhau một lúc... Trữ Tiêm Tuyết muốn dò xét xem lời nói vừa rồi của hắn có bao nhiêu phần đáng tin cậy, còn Hoa Lân thì vờ làm ra bộ hết sức thật thà. Thực ra thì trong lòng hắn đang nghĩ, nếu như nàng không đem cái mạnh nhỏ của ta ra đe dọa thì thiếu gia ta chịu bẽ mặt một chút, cưới cô ta về làm vợ cũng tốt.
Theo lẽ mà nói, với tu luyện của Tiêm Tuyết thì chỉ nhìn qua là đoán được suy nghĩ của Hoa Lân. Nhưng không hiểu vì sao nàng lại bị bịt mắt, cái gì cũng tin là thật cả. Có lẽ Tiêm Tuyết không muốn xuống tay với Hoa Lân nên tự ép mình tin vào những lời của hắn. Do dự hồi lâu, nàng hỏi vặn: “Vậy thì bây giờ ngươi dự định thế nào?”
Hoa Lân cười gượng gạo: “Ta còn biết dự định gì nữa đây?”
Nói rồi, mắt hắn vụt sáng lên: “Phải rồi, ta muốn hỏi một việc...”
“Nói đi!” Trữ Tiêm Tuyết giục.
Hoa Lân nghiêm túc: “Nếu ta chịu một kiếm thì tỉ có cứu ta không?”
Trữ Tiêm Tuyết không khỏi kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì?”
Đột nhiên nàng hiểu ra dụng ý của Hoa Lân, bèn cười nhạt: “Chỉ cần không chết ngay tại trận, ta sẽ có cách cứu ngươi. Nhưng như thế để làm gì?”
Hoa Lân nhún vai: “Như thế để cho ta chết đi một lần! Giáng Tuyết ở đâu? Để ta gặp nàng…”
Trữ Tiêm Tuyết do dự hồi lâu, nghĩ tiểu tử này điên rồi chắc. Nếu Giáng Tuyết muốn giết hắn thì làm sao ta kịp cứu…? Nàng lại lắc đầu: “Ta thấy như thế chưa thỏa đáng.”
Hoa Lân cười: “Vậy sao? Vậy tỉ cứ muốn kéo dài tình trạng này?”
Trữ Tiêm Tuyết bực mình: “Ta là lo cho ngươi, không nỡ để người sa vào quỷ môn quan. Còn nếu muốn chết thì... hừm!”
Nói rồi chỉ tay về ngôi thủy lầu giữa hồ: “Giáng Tuyết ở trong đó, ngươi muốn chịu kiếm thì vào đi!”
Hoa Lân gật đầu, quay người nhằm hướng ngôi thủy lầu bước tới.
Trữ Tiêm Tuyết lộ rõ vẻ mặt nửa muốn nói nửa không, cuối cùng thì cũng im lặng, chỉ tiễn ánh mắt theo Hoa Lân đến Thính Thủy Các.
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 7: TOÁN VÔ DI LẬU
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: Matahari
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Mặt hồ yên tĩnh, sóng nước lăn tăn, khung cảnh khiến lòng người thư thái.
Hoa Lân dừng chân trước Thính Thủy Các, ngước mắt lên nhìn ngôi lầu tinh xảo, chần chừ một lát mới chầm chậm leo lên gác.
Cửa chỉ khép hờ, thỉnh thoảng lọt ra một mùi hương u nhã. Hoa Lân giơ tay chực gõ nhưng lại thôi, thay vì gõ cửa bèn khẽ ho lên một tiếng, đoạn đẩy nhẹ cửa đi vào.
Vòng qua tấm bình phong trang nhã là khuê phòng của Giáng Tuyết. Vén bức mành hồng nhạt, Hoa Lân mạnh dạn bước vào. Trong trướng một thân hình mỹ miều đang thút thít nghẹn ngào. Hoa Lân tiến đến bên giường, cất giọng âu yếm: “Ta biết lần đó là ta không phải, vốn định lấy cái chết để trốn tội nhưng lòng ta không thể yên. Nay tìm đến đây để tùy nàng xử trí, được không?”
Giáng Tuyết đang thổn thức giật mình nhìn lên, nước mắt trên mặt vẫn tràn trề. Dung sắc tuyệt mỹ đập vào mặt khiến Hoa Lân hồi hộp đến nghẹt thở. Hắn phát hiện ra, làn da Giáng Tuyết còn trắng hơn cả tưởng tượng, khuôn mặt trước đây có cải trang nên nhìn vào nhan sắc bây giờ càng khiến cho người động lòng trắc ẩn. Hoặc giả, đây chính là bộ mặt thực sự của nàng?
Trong khi Hoa Lân đang chưa hết ngỡ ngàng thì “soạt” một tiếng, Giáng Tuyết rút kiếm quay người đâm ngay một nhát. Tuy nhiên sự thể này vốn đã nằm trong sự tính toán của Hoa Lân nên hắn không chút kinh hãi, trái lại còn hoan hỉ đón nhận…
Mũi kiếm của Giáng Tuyết đang lao thẳng bề phía trước bỗng nhiên dịch sang phải, đâm vào ngực trái Hoa Lân, suýt nữa thì cắt đứt cuống tim. Giáng Tuyết không kịp dừng tay, cùng lúc Hoa Lân tiến lên trước một bước, kết quả là nàng kinh hãi rú lên rồi lao vào lòng hắn, dường như chủ động muốn Hoa Lân ôm ấp. Tất thảy diễn biến đó Hoa Lân cũng đã dự tính cả rồi...
Giáng Tuyết ngẩng đầu, nhìn Hoa Lân lắp bắp: “Huynh… chàng vì sao không tránh đi?”
Nếu Hoa Lân mà tránh thì đâu có còn là Hoa Lân nữa!
Mọi chuyện xẩy ra trên lầu đều không qua khỏi mắt Trữ Tiêm Tuyết. Nàng than thở trong lòng: “Tiểu muội của ta, lại bị hắn lừa rồi...!”
Với diễn biến đó, trong đầu Tiêm Tuyết đã dựng sẵn cảnh tượng: Hoa Lân ôm ghì Giáng Tuyết vào lòng, âu yếm van nài: Ta đã nói rồi, để cho nàng xử trí vậy! Tiếp theo đó Giáng Tuyết sẽ rối loạn mê muội, không biết nên làm thế nào mới phải. Cứ như vậy, tâm nam si nữ cuối cùng sẽ trở thành quyến thuộc. Đương nhiên, đó chỉ là tính toán riêng của Tiêm Tuyết mà thôi...
Còn thực tế thì sao? Hoa Lân đã đón nhận một mũi kiếm chí mạng...
Hoa Lân vốn có thể dễ dàng né tránh, nhưng lại đứng thẳng như trời trồng cho kiếm đâm vào ngực, khóe miệng giờ đây tràn máu tươi, giọng phều phào: “Nàng… nàng vì sao không đâm chết ngay ta đi! Ực… ta đã không phải với nàng, nhưng ta còn có hai tiểu thê chưa qua cửa nữa… Ta xin lỗi họ, càng xin lỗi hai tỉ muội nàng. Nàng nên… ực… vì sao không đâm chết ngay ta đi?”
Giáng Tuyết lặng người, ngước khuôn mặt ngọc nhìn lên, mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn. Ngỡ rằng Hoa Lân sẽ ôm lấy nàng, ngọt ngào nói những lời xin lỗi. Nào ngờ phản ứng của hắn lại hoàn toàn khác. Đột nhiên Giáng Tuyết lại trào cơn giận dữ, “soạt” một tiếng rút thanh kiếm khỏi ngực Hoa Lân, giọng đầy oán hận: “Vậy... vậy thì… ta giết chết chàng!”
Nói xong, nàng lại đâm ra kiếm thứ hai...
Có phải vì nước mắt lấp đi nhãn tuyến mà mũi kiếm lần này cũng chệch đi, “phập” một tiếng tuy không trúng tim Hoa Lân nhưng xuyên hẳn ra sau lưng.
Thực ra thì Giáng Tuyết không đâm lệch, chỉ bởi Hoa Lân có tránh đi một chút... Bởi hắn biết, cho dù là ai đi nữa thì đâm liên tiếp hai kiếm, oán hận đã tiêu tan rồi. Giáng Tuyết vì sao lại hận Hoa Lân đến kinh hồn như thế, bởi nàng và Hoa Lân đã có quan hệ xác thịt với nhau. Thủ đoạn của Hoa Lân há người thường có thể lý giải?
Nhưng biện pháp này cũng là cách bất đắc dĩ mà thôi. Bằng không, nếu Hoa Lân thực sự muốn chịu trách nhiệm với Giáng Tuyết thì Tiên Lăng Cung chẳng sẽ là chốn giam thân tuyệt đẹp của hắn sao? Khi đó e là khó có thể đi đâu, càng không nghĩ đến chuyện kết duyên với Thượng Quan Linh và Diệp Thanh nữa. Thế lực của Tiên Lăng Cung to lớn đến như vậy, làm không khéo có khi còn liên lụy đến bao nhiêu người. Cộng thêm việc Hoa Lân vốn chưa có dự định gì cho riêng mình, không thể chịu trách nhiệm với Giáng Tuyết được...
Hoa Lân bị liền hai nhát kiếm, thân thể chao đảo, trời đất quay cuồng, Trữ Tiêm Tuyết dưới nhà cũng sợ đến tái mặt. Thấy Hoa Lân mất quá nhiều máu e khó cầm cự được, nàng lao ngay lên lầu, bịt máu đang tuôn trên người Hoa Lân, gấp gáp ra lệnh cho Giáng Tuyết: “Hắn sắp chết rồi! Phong nhi, có thuốc cầm máu không? Chậm là không kịp đâu!”
Kỳ thực, với bản lĩnh của Trữ Tiêm Tuyết thì cần gì phải có thuốc cầm máu! Chẳng qua nàng cố ý khiến Giáng Tuyết có chút việc làm cho đỡ hoảng loạn mà thôi, nhân thể xem thái độ của Giáng Tuyết như thế nào đối với Hoa Lân nữa.
Quả thực là Giáng Tuyết đã tâm thần rối bời, tìm khắp nơi mà không ra đến cả một chút băng. Trữ Tiêm Tuyết nhìn mà âm thầm lắc đầu, lòng nghĩ nữ nhân sao mà mềm lòng đến như vậy, khi đã trả giá rồi thì thật khó lòng mà bỏ đi cái giá đã trả. Giáng Tuyết tuy là chủ ở Tiên Lăng Cung, nhưng lâm vào lưới tình thì cũng tội nghiệp như ngưòi thưòng...
Chờ cho Giáng Tuyết mang thuốc đến thì Tiêm Tuyết đã cầm xong máu cho Hoa Lân, chỉ bôi lên ít sang dược cho gọi là có. Lúc này Hoa Lân đang hôn mê, phổi bị đâm liền hai nhát, nếu là người bình thường thì đã phải chuẩn bị hậu sự rồi...
Giáng Tuyết chủ động bế Hoa Lân đặt lên giường mình, đoạn đứng sang một bên, lúng túng: “Chàng… chàng không sao… chứ?”
Trữ Tiêm Tuyết lắc đầu: “Hiện giờ thì không chết, nhưng nếu muội cho thêm một nhát nữa thì e phải chờ hắn đầu thai nơi khác.”
Ngừng một lúc nàng hạ giọng: “Phong nhi à, sau này phải làm thế nào đây?”
Giáng Tuyết hoảng hồn, khóe mắt đỏ hoe: “Muội... muội cũng không biết nữa, hức…”
“Đừng khóc nữa, thực ra thì cũng chẳng có gì to tát cả. Tiên Lăng Cung toàn nữ nhân, ít được nhìn thấy nam nhân ra vào. Lại nữa, tương truyền nhiều đời cung chủ, gia gia nãi nãi của muội cũng thế, đều là Lộ Thủy uyên ương cả, chia tay rồi chẳng còn nhìn thấy mặt nhau nữa...” Nói xong, Trữ Tiêm Tuyết không nén nổi nụ cười.
Khuôn mặt Giáng Tuyết ửng hồng, vùng vằng: “Tỉ... cớ gì tỉ lại nói xấu bà nội? Muội sẽ mách bà…”
Trữ Tiêm Tuyết cười: “Bà của muội đến đây thì ta cũng nói, chẳng sợ.”
“Hừm, người ta lại không hiểu bụng dạ tỉ ấy!” Giáng Tuyết đỏ mặt chạy xuống lầu!
Trữ Tiêm Tuyết thấy Giáng Tuyết đã đi mới ngoái đầu nhìn Hoa Lântrên giường, làu bàu: “Hừ, thật bụng là ta muốn giết quách ngươi đi cho xong!”
Nói rồi nàng lại vận Phiêu diểu chân nguyên, chầm chậm dồn sang Hoa Lân. Nàng bỗng nhận ra hai cỗ chân nguyên trong người hắn quay một vòng, ngược với vòng chân nguyên của nàng. Tiểu tử Hoa Lân này chẳng nhẽ đã luyện Thiên cực cửu chuyển tâm pháp đến bậc bốn rồi ư? Trữ Tiêm Tuyết không hết ngạc nhiên:
“Mới chỉ chưa đầy ba tháng, làm sao hắn lại luyện được đến những bậc bốn? Lẽ nào hắn đi sai đường?”
Không dám đoán già đoán non, Trữ Tiêm Tuyết vừa chữa trị cho Hoa Lân vừa kiểm tra phương cách tu luyện của hắn, cuối cùng phải thừa nhận rằng Hoa Lân đã luyện rất chuẩn xác. Nguyên lai “Cửu chuyển tâm pháp” tầng thứ tư tức là để chân khí địch nhân truyền sang cơ thể mình, sau đó xoay một vòng lại đáp trả lại đối phương. Luyện lên đến bậc sáu thì chân khí xoay ba vòng rồi đàn hồi bắn ra...
Mỗi một vòng xoay chuyển, chân lực của đối phương lại mạnh lên một tầng, xoay chuyển ba vòng thì có thể phản hồi tới ba lớp chân lực. Đương nhiên chỉ cần xoay một vòng đã là rất khó khăn. Thử nghĩ xem, khi liều mạng với đối thủ chiêu thức giao nhau nhanh như điện, ai có khả năng đợi chân khí xoay chuyển một vòng mới phản lại đây? Do đó, có thể xoay chuyển hai vòng thì toàn phải là cao thủ...
Bản thân Trữ Tiêm Tuyết đã tu luyện lên đến cảnh giới cao nhất, tầng thứ chín, có thể trả lại đến một nửa công lực của đối thủ. Đạt đến trình độ đó có thể coi là danh tướng vô địch thiên hạ rồi. Thiết nghĩ nếu giao đấu với nàng, bị phản lại mất đi một nửa công lực cộng thêm sức mạnh công lực của nàng thì ai đọ nổi đây? Cho dù là tiên sĩ trong Thiên giới, chẳng ai có thể coi là đối thủ được nữa.
Thấy Hoa Lân đã luyện đến bậc bốn, Trữ Tiêm Tuyết không khỏi cao hứng. Chí ít thì nàng đã không chọn nhầm người để dạy…
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 8: THỦY HỆ LINH KIẾM
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: Matahari
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Lần hôn mê này Hoa Lân thấy toàn mây trôi mù lượn, toàn thân chím trong cảm giác vật vờ bất tri giác.
Không biết đã qua bao lâu, một luồng sáng chiếu qua cửa sổ, đập vào mắt Hoa Lân. Hắn chớp chớp mắt, mơ hồ tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là một mùi hương bay vào mũi, thoang thoảng, mùi hương ngây ngất như quen như lạ...
Hoa Lân giật mình ngồi bật dậy, sờ ngực thấy vết thương đã biến đâu mất. Ngoài cảm giác tê đau không rõ ràng, kỳ dư những dấu vết khác đều biến mát. Nhìn gối chăn trên giường, hắn làu bàu: “Thật đáng chết, hóa ra ta đã ngủ trọn một ngày trên giường Giáng Tuyết, may mà họ không ở nhà!”
Hắn sửa sang quần áo trên người, mở cửa bước phòng ra. Trữ Tiêm Tuyết đang đứng dựa lan can nhìn mặt hồ, vầng dương buổi sáng đỏ rực dưới đáy nước, cảnh trời đất lung linh huyền diệu.
Hoa Lân đến đứng bên cạnh, nhìn theo ánh mắt nàng về phía mặt trời đang lên, nhỏ giọng: “À... lần này thì không biết cám ơn tỉ thế nào đây!”
Trữ Tiêm Tuyết không ngoái đầu lại, hững hờ: “Ngày mới rồi, lưu luyến chuyện hôm qua làm gì! Ân oán gì cũng sẽ qua, người kính ta một, ta đáp người mười. Âu cũng là lẽ đời luân hồi mà thôi...”
Hoa Lân nhìn xéo sang nàng, một làn gió sớm thổi tới mái tóc dập dờn, sợi tơ xanh theo gió bay đến mang theo cả mùi hương ngất ngây. Trong lòng có nhiều tâm sự muốn tỏ bày nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Mãi rồi hắn cũng đánh liều: “Nhân lúc Giáng Tuyết không có ở đây, ta nên đi vậy. Ta có ý định đến Phiêu Diểu Hà, còn tỉ?”
Trữ Tiêm Tuyết gạt những sợi tóc trước trán, nheo mắt: “Vậy thì ngươi đi đi, có điều hãy cẩn thận một chút. Phiêu Diểu Hà bây giờ long xà hỗn tạp, còn ta sẽ đi một chuyến đến Tiên Diên Tinh Hệ, đã tới lúc phục thù...”
Ngữ khí Trữ Tiêm Tuyết chợt lạnh lùng, Hoa Lân thừa cơ từ biệt: “Tỉ cũng bảo trọng, ta đi trước đây…!”
Nói rồi phẩy tay áo lấy phi kiếm, tay ấn mạnh vào lan can vọt lên trời. Giữa không trung, Hoa Lân cúi đầu nhìn xuống, Trữ Tiêm Tuyết đang đưa mắt tiễn biệt. Bóng dáng mỹ nhân cứ nhỏ dần, đến khi không còn nhìn thấy được nữa.
Về đến Thiên Trì Thành, vừa thay đã là giờ thìn ba khắc, bắt đầu mở Truyền Tống Tế Đài khu Bắc. Hoa Lân trả lộ phí, nhập Truyền tống trận bay nhanh về phía Phiêu Diểu Hà.
.. .. ..
Trong sự tưởng tượng của Hoa Lân, địa bàn Phần Âm Tông nhất định là rất tối tăm, hơn nữa lúc nào cũng binh đao tuốt trần. Nào ngờ sự thực lại không hề như vậy, ra khỏi Truyền tống trận hắn chỉ thấy trời cao mây trắng, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, không khí vô vàn trong lành.
Điều lạ thứ hai là Truyền tống trận này tuy là ở ngay trong thành nhưng lại không hề thấy sự tra xét gì của Phần Âm Tông cả. Đây quả là một chuyện hết sức lạ kỳ, nhưng càng như thế Hoa Lân càng cảnh giác và cảm thấy không yên tâm. Chính lúc này, có một thương gia đi đến khe khẽ bảo: “Tiểu huynh đệ, có phải lần đầu đến Phiêu Diểu Hà không?”
Hoa Lân giật mình, hỏi lại: “Sao ông biết?”
Nam nhân trung niên đó cười: “Đệ tử của Phần Tinh Tông đâu có ăn mặc thế này? Người anh em trông cứ như là tội phạm trốn tù vậy!
“À, thì ra là thế!” Hoa Nhân không khỏi giật mình.
Nam nhân đó nói tiếp: “Ở Phiêu Diểu Hà này hãy chú ý tới ba chuyện. Một là phải gọi Phần Tinh Tông là Thần Tông, bởi trăm họ nơi đây đều cho rằng có Phần Tinh Tông bảo hộ mới không bị Ma Giới quấy nhiễu. Tất thảy đều sùng bái Hỏa Diệm Thần, là tín đồ trung thành của Phần Tinh Giáo. Nếu ngươi mà nói sai đi thì sẽ gặp họa đấy…”
Mí mắt Hoa Lân hấp háy, lòng nghĩ Phần Tinh Tông quả là rất lợi hại ư? Đưa tất thảy trăm họ vào vòng luẩn quẩn quan niệm tà ác, chả trách Thánh môn lại căm ghét họ đến thế...
Lại nghe nam nhân trung niên nói tiếp: “Hai là ở nơi này, tiểu huynh đệ chớ có xưng mình là người trong Thánh Môn, kẻo lại đầu lìa khỏi cổ. Thứ ba là đệ tử của Thần Tông, trong con mắt của người nơi đây đều là thần minh không ai được xâm phạm. Tiểu huynh đệ không hiểu rõ Phần Tinh Tông, nếu cứ tiếp tục dùng những đồ này e sẽ lôi thôi to đấy!”
Hoa Lân gật đầu cảm kích: “Xin hỏi đại ca tên họ là gì? Tiểu đệ thật vô cùng biết ơn!”
Nam nhân trung niên cười nhẹ: “Nói làm gì chuyện ơn huệ! Ta họ Dư, tên chỉ một chữ Cù. Đường trường thiên lý ai chẳng gặp khó khăn, có thể giúp được gì thì giúp thôi. Phía nam thành có Dị Hương Tửu Lầu, tập trung nhiều thương tộc từ nơi khác đến. Nếu tiẻu huynh đệ muốn trọ lại mà chưa quen phong tục tập quán nơi đây thì đến đó mà học hỏi. Chu lễ tân ở đó vô cùng sốt sắng, chưa chừng còn tìm được cho huynh đệ bạn đồng hành đó.”
Hoa Lân vội vàng cám ơn lần nữa. Nhìn xung quanh, quả nhiên mọi con mắt đều ngó hắn vẻ kinh ngạc, bèn vội vàng thu kiếm lại: “Chắc tiểu đệ phải đi thay trang phục đã. Ăn mặc thế này quả không tiện.”
Dư Cù nhiệt tình thật sự, chỉ tay về phía phố đông nói: “Đúng, phải thay đồ đi. Tiẻu huynh đệ đi lên trước vài phố, phía trái có hiệu quần áo tốt đó!”
Hoa Lân tạm biệt hảo tâm nhân, theo sự chỉ dẫn của người đó quả nhiên tìm thấy một tiệm quần áo “Dị Dung Hành”. Lòng hắn vẫn không thôi băn khoăn, trung niên nhân kia rõ ràng rất thông thuộc nơi đây, vì lẽ gì mà lại nhiệt tình với mình đến thế?
Đang mải mê nghĩ ngợi, chân hắn đã bước tới cửa tiệm. Chủ hiệu vui vẻ ra đón, hỏi: “Quý khách muốn gì?”
Hoa Lân chưa bao giờ thử qua dị dung thuật, nghĩ một lát mới hỏi: “Ta muốn cải trang kiểu có râu, ông có thể làm được không?”
Chủ hiệu vội vàng gật đầu: “Chuyện này thì quá dễ, khách nhân đợi một chút…”
Không lâu sau, lão mang ra hai bộ râu đem, xun xoe: “Cái này do Thiên Ẩn Thuật Sĩ đích thân chế tác, vừa tự nhiên vừa thoáng khí, dán lên mặt bất cứ lúc nào cũng được. Giá hiện tại là năm vạn tinh tệ!”
Hoa Lân gật đầu, lấy ra một viên tinh thạch bích sắc đưa cho chủ hiệu, lại hỏi: “Không cần trả lại. Xin hỏi ở đây có chỗ thay quần áo không?”
Chủ hiệu đón viên tinh thạch, tươi cười: “Có, có... khách quan mời vào trong!”
Dứt lời thì kéo cánh cửa gỗ phía sau để Hoa Lân đi vào. Không lâu sau hắn đã thay xong trang phục, nhìn vào gương chỉ thấy một nam tử oai dũng rậm râu, đến bản thân cũng không nhận ra được nữa. Nghĩ một lát, Hoa Lân bèn gỡ tóc xoa cho rối lên, lập tức trở thành một lãng tử phong trần.
Khi Hoa Lân đi ra, chủ hiệu cứ không ngớt lời trầm trồ: “Chà… trông quý khách quả là lợi hại. Nếu đeo thêm một thanh trường kiếm thì nhất định sẽ chẳng khác nào Thần nhân, tặng cho quý khách thanh kiếm cũ này vậy!”
Nói rồi lấy từ dưới quầy một thanh kiếm gỉ khá dài đưa cho hắn. Hoa Lân ngắm nghía, thanh kiếm cũ đến vỏ cũng đã sắp nát, bèn cười cười: “Khỏi cần đi, ta cũng có kiếm rồi!”
Nhưng nghĩ lại thấy chiếc vỏ kiếm này có thể vừa với thanh Hà Chiếu, hắn lại gật đầu: “Thế cũng được, cám ơn ông chủ. Ta thích cái vỏ kiếm này, còn thanh kiếm thì để lại bán sắt vụn. Hà hà…”
Chủ hiệu có chút tiếc rẻ, cũng đành “soạt” một tiếng, tuốt lưỡi kiếm ra, đưa vỏ kiếm cho Hoa Lân: “Quý khác cầm đi!”
Nhưng Hoa Lân lại có chút giật mình, mắt đăm đăm nhìn vào thanh kiếm cũ. Hắn là người luyện kiếm, nhanh chóng nhìn ra thanh kiếm rỉ sét này cứ rung lên chừng như không thể rời được vỏ kiếm của mình. Lòng Hoa Lân cũng chấn động không kém, nghĩ thầm thanh kiếm có cũ chút ít nhưng lại có linh tính, hay là mình lấy luôn thể?
Thế rồi nói lại với chủ quán: “Được rồi, cả thanh kiếm ta cũng lấy vậy!”
Không ngờ chủ hiệu cũng là người hiểu vật, vừa nhìn biểu hiện của thanh kiếm liền lắc đầu: “Không được! Ta cũng có mắt nhìn, thanh kiếm này hẳn là có linh tính, biết là quý khách sắp đem vỏ kiếm đi, như thế thì ta quả là tàn bạo với của Trời à! Có tội, có tội!”
Hoa Lân lặng người, chần chứ giây lát đành nói: “Thôi được, ông hãy giữ lấy thanh kiếm. Nhớ đối xứ tốt với nó vậy!”
Nói xong quay người đi luôn, không ngờ được vài bước chủ hiệu lại gọi giật giọng: “Đại hiệp đợi chút. Hay là đại hiệp cầm cả đi lại hơn!”
Vốn khi Hoa Lân cầm vỏ kiếm bước đi, thanh kiếm trong tay lão cứ rung lên bần bật khó lòng khống chế. Rốt cuộc chủ hiệu khiếp sợ đến phải rối rít gọi Hoa Lân lại.
Hoa Lân ngoái đầu nhìn, không hiểu: “Làm sao thế?”
Hai tay chủ quán lỏng ra, đột nhiên hào quang tỏa sáng, thanh kiếm cùn “soạt” một tiếng bay đến chui tọt vào vỏ kiếm. Chủ hiệu toát mồ hôi, lắc đầu: “Không cách nào khác được! Linh kiếm chọn chủ, muốn ép cũng không thể!”
“A, linh kiếm chọn chủ?”
Hoa Lân sững sờ, nghĩ đến Thiên cơ đồ ở Tiêu gia, trên đó có nói đến tình huống đặc biệt như thế này, bèn giơ cao thanh trường kiếm trên tay, đắn đo giây lát: “Ta đã có một thanh linh kiếm rồi, thế này là thế nào?”
Chủ hiệu rụt rè: “Thế thì, có phải đại hiệp là người tinh thông kiếm pháp không?”
Hoa Lân gật đầu, chủ hiệu dõng dạc: “Thế thì đúng rồi! Thanh kiếm này là bảo vật thất lạc đã mấy ngàn năm, nó mong đại hiệp sẽ lấy lại hào quang một thời cho nó!”
Hoa Lân nhún vai, chau mày: “Thật thế sao? Muốn ta làm cho nó rạng rỡ như khi xưa?”
Trong lòng Hoa Lân lại nghĩ một cách khác: hay là thanh Hà Chiếu Kiếm của mình có sức hiệu triệu mạnh mẽ nên thanh kiếm này mới bị gọi ra? Cho dù thế nào thì cũng cần nghiên cứu một chút vậy!
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 9: SƠ KHUY MA TÔNG
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: Matahari
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Điều Hoa Lân biết được là, bản thân hắn có cả hai Nguyên anh thủy và hỏa, nên về lý thuyết có thể khống chế được hai thanh phi kiếm. Hơn nữa Hoa Lân đã tu luyện được Cửu Chuyển Thần Công nên có thế phân thân, bởi thế mới có một thanh linh kiếm thứ hai nhận hắn là chủ...
Đúng là thanh kiếm cũ này ngược lại với Hà Chiếu Kiếm. Hà Chiếu là linh kiếm hỏa hệ, còn kiếm này thuộc linh kiếm thủy hệ. Cái gọi là âm dương tương sinh tương khắc, Nguyên anh trong con người Hoa Lân hỗ trợ nhau, cả linh kiếm cũng tìm ra được bạn của mình.
Ra khỏi Dị Dung Hành, Hoa Lân nhìn trời thấy vẫn còn sớm. Việc cần kíp hiện nay là phải xác định rõ sào huyệt của Phần Âm Tông, nhưng đó lại không phải là chuyện ttùy tiện đem hỏi người trên phố được, vừa không chắc đã biết vừa rất dễ để lộ tung tích. Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn quyết định đi đến Dị Hương Tửu Lầu, đến đó hỏi tiểu nhị lễ tân ắt phải ra manh mối.
Có chủ ý rồi, Hoa Lân rời đường cái quan, theo ngõ hẻm đi về phía nam thành phố, vừa đi vừa hỏi thăm Dị Hương Tửu Lầu.
Nhà lớn nhà nhỏ, khắp nơi nghi ngút khói hương, dường như mỗi hộ đều cúng bái thần vị Hỏa Thần Phụng Trước. Với quy mô đó, không khó để hình dung ra uy thế của Phần Tinh Tông tại Phiêu Diểu Hà này
Hắn luôn nhắc nhở bản thân phải cảnh giác, nơi đây là Phiêu Diểu Hà, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được nôn nóng hấp tấp. Đang đi trong một ngõ nhỏ, Hoa Lân thấy như có bóng gì đó bay trên đầu mình, ngẩng lên vừa may lại thấy một bóng đen nữa vụt qua, chừng như đang đuổi theo một người nào đó phía trước.
Giữa lúc đang rất đỗi ngạc nhiên, phía tren chợt truyền đến tiếng đao kiếm giao nhau. Một tiếng “choang” lớn, không khí như giật lên, một luồng lửa mạnh lan ra khiến mấy ngôi nhà dân chúng bị cắt mất đỉnh mái.
Bàn chân Hoa Lân đạo vào bờ tường, vọt lên trên một mái nhà, chỉ thấy trên không hai bóng người quấn lấy nhau, thực lực hai bên tỏ ra ngang bằng nên nhất thời không phân được thắng bại.
Hai người đó một người mặc áo giáp đen, áo giáp người kia lại màu vàng, ngực trái đều thêu ngọn lửa màu đỏ. Phân biệt qua trang phục, có lẽ đều là đệ tử Phần Tinh Tông.
Hoa Lân chửi đổng: “Thì ra chó cắn chó, không hiểu làm gì nhau mà dữ thế?”
Còn đang nghi ngờ, trên không lại vang lên tiếng “bùng” dữ dội, thì ra hai bên bỏ kiếm dùng chưởng. Gió mạnh vù vù thổi, mỗi bên lùi ra một khoảng vài trượng, nháy mắt lại ập vào nhau, “choang choang tinh tinh”… chát chúa loạn xạ, y phục cả hai đều dính kiếm.
Lúc này mới thấy người áo vàng kiếm pháp nhỉnh hơn một ít. “Choang” một tiếng, lưỡi kiếm chặt đứt đai lưng đối phương, thẻ ngọc rơi xuống. Người áo đen thấy khó lòng thắng được bèn vung mạnh tay trái, mấy chục đạo hào quang lóe lên che mắt đối thủ, quay đầu bỏ chạy.
Người áo vàng lớn tiếng: “Mạc Thức Tùng, đồ phá hoại. Nơi đây là Phiêu Diểu Hà, thử coi ngươi chạy đằng nào?”
Nói rồi cưỡi kiếm đuổi theo, tay trái giơ lên, một đạo hào quang phi thẳng lên trời, chừng như là thông báo để đồng môn đến hợp sức.
Hoa Lân thấy hai người đã đi xa mới dám đứng lên, chợt nhận ra một mẩu thẻ ngọc rơi xuống con hẻm cách không xa chỗ hắn đứng.
Hoa Lân động lòng, biết đây là những biểu hiệu mà người áo đen để rơi. Lúc này trên mặt đất đã tụ họp khá đông người, bàn tán ồn ào về cuộc giao đấu vừa diễn ra. Một nam nhân cúi người nhặt lên chiếc thẻ ngọc, cầm trong tay lẩm bẩm đọc đi đọc lại: “Xí Dương Điện - Mạc Thức Tùng”.
Một phụ nữ trung tuổi bên cạnh vội khuyên: “Ngô đại ca, đây là thẻ bài của Thần Tông, huynh chớ có động vào!”
Hoa Lân nhân thể nhảy từ trên mái nhà xuống, làu bàu: “Tại hạ là Long Chấn Thiên của Trấn Thiên Điện, thẻ bài kia phải thu hồi để giao cho cấp trên.” Nói rồi chìa tay về phía nam nhân họ Ngô.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoa Lân khiến cho mất chục người dân há mồm ngạc nhiên. Nam nhan nhọ Ngô lại càng hốt hoảng, lắp bắp mãi không ra lời, cúi mọt đầu dâng cả hai tay lên.
Chỉ riêng lời Hoa Lân nói hắn là từ Trấn Thiên Điện đã khiến mấy thường dân này sợ phát khiếp, bởi Trấn Thiên Điện chính là phân điện quản hạt, địa vị trong Phần Âm Tông có thể coi là đầu bảng, ngoài Thánh Nữ Điện linh thiêng.
Hoa Lân đón tấm thẻ ngọc, “vù” một tiếng vọt lên không trung biến mất, chỉ còn lại đám dân chúng đứng ngơ ngác. Đến lúc hắn đi một lúc lâu, ai nấy vẫn quỳ tại chỗ khấn vái mãi...
Vọt qua mấy ngõ hẻm, Hoa Lân cất thẻ ngọc vào trong người, đi tiếp đến nam thành...
Dị Hương Tửu Lầu hóa ra không khó tìm. Hoa Lân vác cây kiếm cũ lắc lư đi đến. Nhìn dáng vẻ phong trần của hắn, tiểu nhị phát khiếp không dám chạy ra chào mời, ngỡ Hoa Lân là hung thần từ đâu đến.
Đi quanh mấy vòng, hắn thấy Dị Hương Tửu Lầu này kiến trúc cũ nát nhưng quy mô khá đồ sộ. Dưới lầu có một đại sảnh kê hơn ba chục chiếc bàn, hiện đã có chừng tám mươi người ngồi kín.
Tầng lầu hai và ba kiến trúc kiểu tháp trống, trong góc hành lang là từng gian nhỏ có bàn ghế. Hoa Lân dáng vẻ bơ đời, đàng hoàng đi đến quầy lễ tân, đấm mạnh mặt tủ: “Này chủ tiệm, để cho ta một phòng khách!”
Biểu hiện thô lỗ của hắn rất ăn khớp với y phục và râu tóc. Lễ tân hoảng hồn, cố tươi cười: “Khách quan khách cần phòng ạ… có, có ngay…” đoạn quay đầu nói với tiểu nhị: “Tiểu Hứa, nhanh chuẩn bị phòng cho quan khách đây!”
Dứt lời lại nhìn Hoa Lân tươi cười: “Xin quan khách cho tám trăm đồng tinh tệ, ký vào đây nữa là xong!”
Hoa Lân làm xong thủ tục, về phòng. Hắn đóng kín cửa, lấy thẻ ngọc nhặt được ban nãy ra. Hoa Lân tung nhẹ trong tay, thấy thẻ ngọc được làm hết sức tinh xảo, nguyên liệu cũng rất đặc biệt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn lôi mấy thứ đồ dùng đặt lên bàn, bắt đầu gia công cho chiếc thẻ. Giờ đây Hoa Lân đã có thể đem lửa Phần Tinh Luân tập trung lại một chỗ cho nhiệt lượng dồn vào một điểm, dùng nhiệt độ cao đó khắc tên trên trên thẻ ngọc, cuối cùng mới tôi cứng. Cặm cụi một lúc, hắn đã tạo ra ba chữ mới thay thế tên người cũ, ghép lại thành “Xí Dương Điện - Long Chấn Thiên”.
Hoa Lân nghĩ, quy mô của Phần Âm Tông rất to lớn, chí ít cũng có cả vạn người, chỉ cần tùy tiện khắc lên một cái tên mạo nhận là vô danh tiểu tốt, ai mà truy cứu cho nổi. Dẫu sao hắn còn phải đi điều tra thêm nữa, xem có còn cần ám hiệu khẩu lệnh phối hợp sử dụng không?
Hoa Lân nghĩ ngợi chu tất để khi hành động còn có đường tiến thoái. Dù sao thì tấm thẻ ngọc này đã là một thu hoạch quan trọng cho công cuộc thâm nhập tổng đàn Phần Tinh Tông.
Xong xuôi đâu đó, Hoa Lân ngắm chiếc thẻ ngọc trong tay, cười đắc chí. Nhìn ra bên ngoài đã là hoàng hôn, đến giờ ăn tối rồi. Giờ này là lúc đông khách nhất, có thể ngồi ở đại sảnh mà thu thập thông tin...
Hoa Lân đi xuống, thấy bàn nào cũng chật ních người, náo nhiệt ầm ĩ. Tiểu nhị đến trước Hoa Lân, lắp bắp hỏi: “Khách… khách quan có... cần ngồi không? Bây giờ rất khó kiếm chỗ trống đấy a!”
Hoa Lân trừng mắt quát: “Ông nội mày thích ồn ào, biến!” khiến cho tiểu nhị cong đuôi chạy mất.
Mãi lâu sau mới tìm được bàn trống, Hoa Lân ung dung ngồi vào, dỏng tai lên nghe ngóng. Quả nhiên nói đi nói lại đều quay về chuyện Phần Tinh Tông, lúc này đây là đề tài gây sự quan tâm nhất.
Có người nói Thất Đại Thánh Môn từ phía bắc tràn vào, đã tàn sát đến biên cương, hai bên đánh nhau kịch liệt làm cho vô số người tử vong. Lại có người nói, Thánh Môn có tai mắt trong nội bộ Phần Tinh Tông nên đã có được bản đồ Phiêu Diểu Hà rồi, tốt nhất là nên trốn đi cho nhanh. Cũng có người lại nói, Ma Giới đang chờ hai bên ra tay để chuẩn bị thu lợi ngư ông… đủ mọi thứ ý kiến khác nhau, nhưng tự trung đều xoay quanh trận chiến sắp tới giữa Thánh Môn và Phần Tinh Tông.
Ngoài ra, Hoa Lân còn nghe được thông tin là sào huyện của Phần Âm Tông có chung cổng ra vào với Ma Giới, đều ở biên giới của Binh Hồn Giải Thần Trận, tuy nhiên Binh Hồn Giải Thần Trận rốt cuộc ở nơi nào thì lại không ai biết. Họ chỉ nghe được Binh Hồn Giải Thần Trận là một nơi độc lập với Tu chân giới, tựa như một lục địa lớn vô tận lơ lửng giữa những vì sao...
Nghe nói nơi đó mây mù luôn bao phủ, vốn là bãi chiến trường hàng ngàn năm trước của Tiên Ma đại chiến. Còn có đồn đại rằng, ai mà ngang nhiên đi vào Binh Hồn Giải Thần Trận thì cơ hội sống sót chỉ chưa đầy một phần ngàn, khó hơn cả phi thăng lên Tiên giới. Phần Tinh Tông vì thế cũng có quy định riêng của mình, cấm ngặt đệ tử tiến nhập Giải Thần Trận, ai vi phạm sẽ bị giam chỉ ít một ngàn năm...
Và thế là đến vạn năm nay, cả Phần Tinh Tông và Ma giới đều chưa đưa ra được bản đồ hoặc định biên giới riêng của mình. Có thể đoán được Binh Hồn Giải Thần Trận nguy hiểm đến chừng nào...
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 10: KỲ KẾ LIÊN HOÀN
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: Matahari
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân dỏng tai nghe hết những câu chuyện xung quanh. Quán càng ngày càng đông, mãi mà không thấy có ai dám lên ngồi cùng bàn với hắn. Thì ra chân trái Hoa Lân đặt lên chiếc ghế bên cạnh, trên bàn lại để thanh kiếm dài, điệu bộ ngỗ ngược đó khiến không ai dám ngồi ghé vào cùng ăn uống!
Tuy nhiên Dị Hương Tửu Lầu đã quá chật chội, Mãi rồi cũng có một nam nhân áo đen đến tửu lầu, phía sau còn hai thương gia. Nhìn thấy chỗ trống ở bàn Hoa Lân, ba người đến trước mặt hắn, cúi đầu thi lễ: “Vị huynh đệ này, không biết…”
Hoa Lân chậm rãi nâng tách trà khẽ thổi, hất hàm: “Muốn ngồi thì ngồi! Chớ có phí lời!”
Nói rồi hắn vờ thiếu cẩn thận, chân phải vấp vào người khách mới tới, loạng choạng chực ngã nhào. Khách rượu bên cạnh đều chửi thầm: gã này chỉ được cái mẽ ngoài, tư thế như là nuốt chửng cả núi sông mà vấp một cái cũng không trụ nổi!
Người khách áo đen cười ha hả, quay lại nói với hai thương gia phía sau: “Các huynh ngồi xuống cả đi, chúng ta bàn chính sự.”
Hoa Lân quay đầu đi hướng khác ra vẻ không thèm biết đến, nhưng tai tập trung nghe ngóng chuyện xung quanh. Nào ngờ, chuyện của ba người mới tới lại vô cùng quan trọng.
Thương gia phía trái nói: “Thù đại hiệp, may mà đại hiệp đã đến. Nếu chậm chút nữa, mẻ nguyên liệu thuốc này sẽ mốc hết. Lần trước vì khẩu lệnh không chuẩn khiến chút nữa bị Thần Ma Cảnh các vị giết sống, lần này không dám đem hàng tới nữa...”
Thương gia bên phải gật đầu: “Đúng đó, đổi khẩu lệnh mà chẳng thông báo gì cho chúng ta cả. Nếu lần này lại phát hiện một kẻ phản bội nữa thì khẩu lệnh… ài... lại không an toàn thì khốn.”
Thương nhân bên trái tiếp lời: “Nghĩ lại thì đệ tử Thần Tông có cả vạn, nếu không có khẩu lệnh ám hiệu thì nguy hiểm lắm. À mà sáng nay các huynh có bắt được kẻ phản bội không?”
Người mặc áo đen lúng túng lắc đầu, chuyển nội dung câu chuyện: “Nguyên liệu thuốc của các vị đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Hiện giờ để ở đâu?”
Vẫn là thương gia bên trái đáp: “Tất thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, đều để ở nhà kho Giáp Loại khu nam. Kho số tám mươi chín, số lượng tương đối lớn. Có lẽ các vị phải cho hai trăm người áp tải mới ổn.”
Người áo đen gật đầu: “Việc này cứ để ta lo. Các vị nhanh ăn cơm đi, không nên nhiều lời nữa!”
Hoa Lân giật mình, không rõ là Thần Ma Cảnh ở chỗ nào, nhưng có lẽ cách tổng đàn Phần Âm Tông không mấy xa. Mình sao lại không dựa gió bẻ măng đến đó nhỉ? Mấy người kia chẳng đã nói rồi ư, lượng nguyên liệu thuốc lần này là rất lớn, ắt phải chất vào nhiều xe. Nếu đúng như vậy, sao không thể nhét thêm một người vào trong đó chứ?
Đã có chủ ý, hắn vờ như đã cơm no rượu say, vuốt mép chầm chậm đứng lên, nói với tiểu nhị: “Này, thanh toán đi…”
Ra khỏi Dị Hương Tửu Lầu, trời đã tối, phố xá rực ánh đèn.
Hoa Lân hỏi người đi đường đến kho hàng khu nam. Loanh quanh một lúc hắn cũng đến được nơi. Trong đêm tối Hoa Lân nhìn thấy một con sông lớn, tại bến thuyền khá nhiều người đang vất vả bốc xếp hàng. Hoa Lân luồn vào dãy nhà kho bên phải, một đại hán to cao tiến đến, quát to: “Này tiểu tử, đến đây làm gì?”
Hoa Lân giơ ngay thẻ ngọc Phần Âm Tông lên trước mặt gã, quát to hơn: “Đệ tử Thần tông, đến điều tra hàng ở kho tám tám, mau dẫn đường”
Đại hán cao to sững sờ, đâu thể nhìn thẻ ngọc trong tay Hoa Lân là thế nào, chỉ hoảng hốt: “Tiểu… tiểu nhân đáng chết. Đại… đại nhân muốn điều tra kho hàng số tám tám? Nhưng thưa, kho hàng này là…”
Hoa Lân quát to hơn: “Không nói hai lần, mau dẫn đường!”
Đại hán cao to lúc này chẳng khác một cục vôi, cung cúc dẫn Hoa Lân đi vào trong.
Chỉ thấy khắp nơi một màu tối om, hai dãy kho dài dằng dặc. Nếu không có người dẫn lối thì quả thật không thể tìm được kho số tám chín! Không lâu sau đó, đại hán lực lưỡng đến trước một nhà kho, chỉ tay về khung cửa trống không: “Bẩm đại nhân, đây là kho số tám tám, nhưng…”
Hiển nhiên là bên trong không có hàng hóa gì. Hoa Lân thản nhiên chỉ sang nhà kho bên cạnh: “Kia có phải là kho số tám bảy không?”
Đại hán lực lưỡng lắp bắp: “Cũng… cũng không … là kho số tám chín! Ông... à... đại nhân cần tìm kho tám bảy? Là phía trái bên kia!”
Hoa Lân hầm hừ: “Được! Ngươi mở ngay kho tám bảy để ta vào kiểm tra!”
Đại hán nào dám chậm trễ, lập tức mở cửa nhà kho số tám bảy. Hắn đi một vòng, tất nhiên không phát hiện ra gì cả. Sau khi ra rồi, Hoa Lân nói với đại hán: “Ta đi trước, chuyện hôm nay cấm kể lại với ai! Nếu không... coi chừng cái đầu ngươi đấy!”
Nói rồi bay vọt lên, băng qua nóc nhà mất hút. Hán tử ngốc nghếch ngẩn người, lắc lắc đầu: “Làm ta khiếp hồn!” Đoạn bỏ đi thẳng.
Hoa Lân chỉ bay nửa vòng là quay lại, lẻn đến cửa kho số tám chín, cười khì: “Mẹ nó chứ, cẩn thận không thừa!” Nói rồi triển khai thần thuật luồn vào trong.
Đúng là trong kho toàn mùi dược liệu, từng thùng dược liệu chất ngay ngắn, mỗi hàng đều cao quá đầu người, chiếm tới nửa diện tích nhà kho. Hoa Lân tay cầm thanh kiếm cũ, cẩn thận đi khắp nơi, tìm một thùng lớn để giấu mình trong đó. Dần dần hắn cảm thấy mùi máu tanh, nhưng khi cố phân biệt kỹ thì lại bị mùi thuốc át đi. Hoa Lân thi triển cả Thần thuật tìm kiếm nhưng cũng không phát hiện ra tung tích một ai. Không hiểu vì sao hắn vẫn cảm thấy không ổn, bèn “soạt” một tiếng tuốt kiếm khỏi vỏ, hô lớn: “Xem kiếm đây!”
Quả nhiên, một bóng người vọt từ trong thùng hàng ra. “Choang choang choang” một loạt mười tám chiêu kiếm tung về phía Hoa Lân.
Hoa Lân chỉ thủ không công, đoạn lùi ra hô to: “Băng Phong trụy!”
Mấy chữ này là hắn cố ý thử thân phận đối phương. Băng Phong Trụy là Tiên thuật thủy hệ của Thánh Thanh Viện, trong Tu ghân giới ai cũng biết. Mà người ẩn náu tại đây đang bị trong thương, có lẽ là Mạc Thức Tùng tháo chạy buổi sáng. Bởi Hoa Lân nhặt được Ngọc Tiêm của gã nên phán đoán như thế.
Hoa Lân hy vọng gã nhìn thấy Băng Phong Trụy của mình, nhất định sẽ hô: “Là người nhà!” chưa chừng.
Mưu kế của Hoa Lân quả là cao tay, nhưng đối thủ lại không có ý định dừng lại, “Choang choang choang” liên tiếp chín chiêu nữa, lưỡi kiếm loang loáng không chỉ cắt đứt Băng Phong Trụy mà còn chút nữa đả thương Hoa Lân, tu vu thật không hề tầm thường.
Không hiểu vì sao gã không muốn dừng tay, đánh đến mức cả nhà kho cũng sắp sụp xuống.
Chính lúc này, gã mới nghĩ ra, bỗng lùi lại hai trượng, quát to: “Dừng lại! Ta là người nhà!”
Hoa Lân cũng lùi lại hai trượng, thanh kiếm cũ quay một vòng diệu nghệ rồi tra soạt vào vỏ, nhìn đối phương cười hì hì: “Này, ngươi là Mạc Thức Tùng?”
Gã kia gật đầu lia lịa: “Phải, thế còn ngươi?”
Hoa Lân hàm hồ: “Ta là đệ tử của Nhược Uyên, ngươi làm đến đâu rồi?”
Mạc Thức Tùng trầm ngâm hồi lâu, đoạn nhìn Hoa Lân: “Tốt rồi, ta bị thương nặng, tất cả phải nhờ huynh thôi. Đây là toàn bộ khẩu lệnh của Phần Tinh Tông, cả bản đồ bố trí của chúng. Ngươi hãy giao tận tay cho Nhược Uyên tiền bối, rõ chưa?”
Mí mắt Hoa Lân hấp háy vui sướng, lòng nghĩ đúng là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Vận may sao lại cứ trúng vào mình, thực khó mà tin cho được!
Lòng nghĩ như thế nhưng nét mặt thì để lộ chút nào, giọng hắn dõng dạc: “Người anh em yên tâm, ta nhất định tận tay trao lại cho Nhược Uyên sư tôn!’
Mạc Thức Tùng chần chừ giây lát rồi trao vào tay Hoa Lân mảnh Thủ sao bản. Hoa Lân đang chuẩn bị đón lấy, Mạc Thức Tùng bỗng rụt tay lại, hỏi nhanh: “Thánh Thanh Viện chúng ta vốn không có đệ tử để râu, hay huynh dán râu cải trang? Có thể gỡ ra được không?”
Hoa Lân sững người, thấy Mạc Thức Tùng cứ nhìn mình chăm chú. Nhưng hắn nhanh nhẹn nghĩ nhay ra một cách, bèn rứt bộ râu giả ra rồi dán ngay trở lại, đoạn hỏi: “Còn nghi ngờ gì nữa không?”
Mạc Thức Tùng thở mạnh một hơi, trao Thủ sao bản cho Hoa Lân: “Huynh cầm lấy đi!”
Hoa Lân đón lấy, lật bản đồ ra xem thì thấy trên đó vẽ đường đi đến Binh Hồn Giải Thần Trận, còn ghi lại khẩu lệnh và ám hiệu của Xí Dương Điện và Trấn Thiên Điện. Trời đất, toàn là bảo bối đối với hắn cả!
Hoa Lân giơ tấm bản đồ lên, đang định nói đôi câu với Mạc Thức Tùng thì gã đã nói trước: “Lô thuốc này đưa tới Thần Ma Cảnh của Phần Tinh Tông, cách Binh Hồn Giải Thần Trận không xa, huynh đi cùng ta đến đó không?”
Hoa Lân lập tức lắc đầu: “Ta phải về bẩm báo với sư tôn ngay, huynh hãy nấp lại đi. Ta giúp huynh chữa thương, còn mùi máu nữa…”
Mạc Thức Tùng cười, gật đầu: “Đa tạ huynh! Còn chưa biết tên huynh là gì?”
Hoa Lân lắc đầu: “Thật xấu hổ, vốn là thám tử của Tru Tiên Viện, không thể tiết lộ tên tuổi được, sư huynh thông cảm!’
Mạc Thức Tùng nhè nhẹ gật đầu: “Không sao, bởi ta đa nghi quá thôi!”
Hai bên khách sáo một lúc, Hoa Lân giúp Mạc Thức Tùng nấp lại vào thùng hàng, lại giúp tẩy mùi tanh của máu, rồi mới rời khỏi kho.
Đi trên phố, hắn nhìn bầu trời đêm tối đen, cười khoái trá: “Trời cao có mắt! Tuy không cưỡi xe thuận gió nhưng tình cờ lại được những tin tức quan trọng. Hà, hà, hà…