Quyển 6: Ngự mây xanh
Chương 36: Tiếng rống to thê lương của tên thích khách.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Sâu trong hẻm nhỏ, tên thích khách trong hình dáng anh nông dân thê lương rống to.
Trong tiếng gào thét thê lương đấy còn ẩn chứa cả cảm giác khiếp sợ không thể diễn tả, cùng với sự đau đớn vô hạn.
Tại sao có người biết hắn sẽ ám sát cô gái này trong ngõ hẻm? Tại sao lại có một mũi tên đột nhiên bắn ra như thế?
Ngay cả cô gái có vết thương trên mặt đang đứng cạnh đấy cũng kinh hãi thét lên.
Khi nhìn thấy trong tay anh nông dân này có một vật sắc nhọn màu đen ba góc và miếng vải màu đen kia, cùng với mũi tên đã xuyên qua cánh tay anh ta, nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi.
Trên căn lầu các trong phố y phục, Lâm Tịch yên lặng đứng trên trong bóng tối. Mặc dù mũi tên vừa rồi bắn rất chuẩn xác, nhưng hắn biết tên nông dân kia còn đang đứng gần cô gái, hoàn toàn có thể ra tay giết người, nên hắn không thể dừng lại được, mũi tên tinh cương thứ hai đã rời tay bắn ra ngoài.
"Vèo!"
Tên nông dân này lần thứ hai nghe được tiếng gió quỷ dị, nhưng hắn không thể phản ứng kịp, âm thanh binh khí sắc nhọn xuyên qua máu thịt lại vang lên, lần này là đùi phải của hắn.
Mũi tên trong suốt xuyên qua bắp đùi hắn, sức mạnh kinh người ẩn chứa bên trong khiến hắn không thể đứng yên, trực tiếp quỳ xuống mặt đất. Từ trên đùi phải hắn, một mũi tên trong suốt dài đâm xuyên qua thẳng xuống đất, khiến cho người ta có cảm giác như mũi tên này đã dính chặt xuống nền đất.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y xuất hiện ngay đầu hẻm.
Âm thanh đầu tiên hai người nghe được chính là tiếng rống thê lương của anh nông dân đang nằm trên đất, lúc đó cả hai không một chút chần chừ mà nhanh chóng chạy vào trong ngõ hẻm. Khi thấy cảnh tượng như vậy, hai người lập tức dừng lại, thần sắc khiếp sợ và không thể tin được hiện rõ trên mặt.
Phán đoán đầu tiên của Biên Lăng Hàm chính là thương tích của anh nông dân này là do cô gái đứng bên cạnh gây nên, nhưng khi thấy rõ khuôn mặt hoảng sợ của cô ta, mũi tên trên người anh nông dân, tất nhiên là cả thanh binh khí màu đen ba góc cùng với tấm vải màu đen trong tay anh nông dân, nàng liền kịp thời hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng tháo rương gỗ trên lưng xuống.
Lâm Tịch đã lắp xong mũi tên thứ ba, nhưng hắn lại không xuất thủ.
Một thanh cung xếp tinh xảo màu bạc nhanh chóng được lắp rắp trong tay Biên Lăng Hàm, hướng về tên nông dân đang nằm trên đất. Đồng thời, một mũi tên màu bạc trắng cũng đã được đưa lên cao.
Thấy có người đến, tên nông dân thoáng chốc ngừng la hét, vội ngẩng đầu lên.
Đây là một hán tử mặt đen có tướng mạo rất bình thường, nhìn qua không khác là mấy so với những người nông dân khác ở trấn Đông Cảng. Thấy mũi tên màu bạc trong tay Biên Lăng Hàm đang nhắm ngay đến mình, hắn đau khổ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đưa đầu lưỡi ra ngoài, dứt khoát cắn một cái.
Hai tay giương cung đang ổn định của Biên Lăng Hàm bỗng nhiên run nhẹ.
Mặc dù khi huấn luyện Phong Hành Giả, Đông Vi đã không biết bao nhiêu lần nhắc nhở nàng và Lâm Tịch cho dù gặp cảnh tượng như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến việc ổn định bắn cung, thậm chí khi chiến đấu với học viện Lôi Đình, khi thấy máu tươi đổ xuống trước mặt mình nàng cũng không run rẩy, nhưng lúc này nhìn thấy tên nông dân mặt đen kia cắn đầu lưỡi mình như đang cắn một miếng cá ngon lành như vậy, làm cho máu tươi chảy khắp miệng và xung quanh, nàng lại không thể khống chế được tâm tình của mình, tim đập nhanh hơn, phạm phải sai lầm tuyệt không thể xảy ra của một Phong Hành Giả.
Thân thể đang quỳ nửa người của anh nông dân té xuống phía trước.
Lúc bị Lâm Tịch bắn, khi đang ngã xuống hai tay của hắn đã chống ở phía trước, nên thanh binh khí ba góc sắn bén được đặt ngay trước ngực. Bây giờ hắn lại tự cắn đầu lưỡi mình, cả người theo quán tính đổ xuống phía trước, làm cho thanh binh khí đấy đâm xuyên qua cả lồng ngực, cảnh tượng thật ghê rợn.
...
...
Từ một gian phòng gần đấy Lâm Tịch nhảy xuống.
Hắn đi tới chỗ Biên Lăng Hàm, dừng ngay trước thi thể tên nông dân kia.
- Tên này không phải người tu hành.
Ánh mắt đang đăm đăm nhìn thi thể anh nông dân của Biên Lăng Hàm chuyển sang nhìn Lâm Tịch, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, chân tay cũng run rẩy không thôi.
- Hắn không phải là người tu hành.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Nhưng là một tử sĩ.
Tình thế như lúc này, tất nhiên Lâm Tịch không có tâm tình để nói đùa với hai người bạn của mình.
Tử sĩ Vân Tần tự nhiên không phải những người đã chết, mà là những môn khách được một số người nuôi dưỡng, có thể sẵn sàng chết vì chủ nhân.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Khương Tiếu Y nhìn Vương Tư Mẫn bị máu tươi văng dính trên người, sợ hãi đến nỗi mặt trắng như một tờ giấy, sau đó xoay đầu nhìn Lâm Tịch, hít sâu một hơi, hỏi:
- Không phải ngươi đang bàn chuyện với hiệu buôn à?
Có nghĩ mãi Khương Tiếu Y cũng không hiểu vì sao Lâm Tịch đang bàn chuyện với ông chủ hiệu buôn nhưng lại đột nhiên mặc áo tơi, nón vành to xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn vừa lúc ngăn chặn được cuộc ám sát này?
- Ta cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tịch không thể giải thích được, cũng không muốn tùy tiện tìm một lý do nào đấy để gạt bạn mình, nên hắn không giải thích. Hắn lạnh nhạt nhìn Vương Tư Mẫn một thoáng, sau đó lật ngửa người thi thể tên nông dân dưới đất.
Hắn rất cẩn thận kiểm tra người thi thể tên nông dân này, nhưng lại không kiếm được manh mối nào.
- Trước kia cô có từng gặp người này chưa?
Không thu hoạch được gì nên Lâm Tịch chỉ còn cách đứng lên, tiếp theo rất ôn hòa hỏi Vương Tư Mẫn đang đứng bên cạnh.
Vương Tư Mẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không có.
Lâm Tịch gật đầu, cũng không hỏi thêm gì cả, xoay người bước nhanh vào căn phòng mà tên nông dân mặt đen đã bước ra khi nãy.
Đây là một căn nhà hẹp dài ở phố y phục, trong ba gian phòng chỉ có hai ô vuông lấy ánh sáng ở trên trần nhà, nên bao phủ khắp căn nhà là một màu đen tối như mực.
Lâm Tịch đi lại trong một gian phòng hắc ám, ngay sát đó có một phòng bếp thấp bé giáp với đầu hẽm, xung quanh có vài lò lửa dùng để nấu nướng, không có gì khác thường.
Đi xa hơn về phia trước, gian ở ngay chính giữa là một phòng ngủ, vừa bước vào bên trong, hắn liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi.
...
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đang chờ bên ngoài.
Lúc này đã có dân chúng phát hiện án mạng xảy ra trong hẻm nhỏ, bởi vì có người nhận ra Khương Tiếu Y, nên sau một hồi kinh hoảng, đã có người nhanh chân chạy đến phòng Đề bộ báo án.
- Sao rồi?
Thấy Lâm Tịch đã lục soát xong, từ bên trong đi ra ngoài, hai người liền thấp giọng hỏi.
- Bên trong có một ông lão đã chết, bị vùi trong chăn...chắc là chủ căn nhà này.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua thi thể tên nông dân mặt đen dưới đất, nói:
- Đây là một kẻ chuyên nghiệp, làm việc rất sạch sẽ, không để lại bất kỳ đầu mối nào.
- Cô là người ở đâu? Sao lại có thích khách đột nhiên ám sát cô?
Biên Lăng Hàm hít sâu một hơi, xoay đầu hỏi Vương Tư Mẫn đang cúi đầu xuống.
Vương Tư Mẫn khẽ run rẩy, mở miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại thôi.
- Ta biết lai lịch cô ta, lát nữa về phòng Đề bộ sẽ nói sau.
Thấy dân chúng tụ tập càng lúc càng nhiều, Lâm Tịch nhìn lướt qua Khương Tiếu Y một lần, nhẹ giọng nói.
Biên Lăng Hàm ngẩn người, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Tịch hiện giờ, nàng cũng không hỏi nhiều hơn.
Đợi đến lúc Tạm quyền Đề bộ Đỗ Vệ Thanh và những nhân viên phòng Đề bộn vội vã chạy tới, trần thuật những chuyện đã xảy ra, Lâm Tịch liền để mấy người Đỗ Vệ Thanh xử lý hiện trường, còn hắn và Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y, Vương Tư Mẫn đều về phòng Đề bộ trước.
...
...
- Đa tạ đại nhân.
Trong phòng Đề bộ, trước nhìn Lâm Tịch bưng một tách trà nóng tới, sau thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm lui đến một gian phòng khác, Vương Tư Mẫn khẽ cắn đôi môi mình, khom người thi lễ với Lâm Tịch.
- Đây là chuyện trong phạm vi ta quản lý.
Lâm Tịch nho nhã nói:
- Không cần đa lễ.
- Ở Ngân câu phường, đại nhân cứu dân nữ một mạng, nên lần này dân nữ tạ ơi đại nhân không phải vì đại nhân đã cứu mạng dân nữ, mà là vì chuyện khác.
- Đại nhân biết Ngân câu phường là vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa được trong lòng các dân nữ, sợ dân nữ tự ti, nên mới không tra hỏi trước mặt nhiều người, mà dẫn về phòng Đề bộ này.
- Ta không biết người khác như thế nào, nhưng ta không cảm thấy Ngân câu phường xứng đáng là vết nhơ trong lòng cô. Chính vì cô cương quyết chống lại, nên cô mới bị đánh ra như vậy. Hơn nữa, ta biết vào cái ngay ta cứu các cô ra, cô đã bị hôn mê, tất cả cũng vì chống lại những kẻ thủ ác kia, nên mới bị họ bỏ đói nhiều ngày.
Lâm Tịch nhìn Vương Tư Mẫn, ôn hòa nói:
- Những điều này khiến ta rất kính trọng cô...nếu như ta có tình cảm với cô...tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà không thích cô, ngược lại càng thêm quý trọng.
Vương Tư Mẫn đột nhiên ngừng thở trong chốc lát, nàng không thể tin được ngẩng đầu lên, cảm thấy ánh mắt Lâm Tịch bây giờ rất chân thành.
Đối với Lâm Tịch, đối với thế giới Lâm Tịch đã từng sống, những gì Lâm Tịch vừa nói là rất bình thường, rất nhiều diễn viên trên phim truyền hình vẫn hay đóng cảnh như vậy, nhưng đây là Vân Tần, là một thế giới rất bảo thủ, hoàn toàn khác.
Nàng không thể ngờ Lâm Tịch có thể nói như vậy. Nàng là một người rất kiên cường, mặc dù hiện giờ người nhà nàng quyết không cho nàng vào nhà ở, cho rằng nếu như nàng muốn chứng minh trinh tiết của mình thì không nên sống trên đời này nữa, nhưng nàng vẫn không chảy một giọt nước mắt trước mặt những người khác, nàng đã dựa vào đôi tay mình để sống ở trấn Đông Cảng, sống tốt cho đến ngày hôm nay.
- Thật ra hôm nay ta làm như vậy không chỉ vì lòng tự trọng của cô, mà còn vì Khương Tiếu Y bằng hữu của ta.
Nhưng điều khiến nàng gần như phải ngừng thở, đôi tay khẽ run rẩy chính là câu nói đằng sau của Lâm Tịch.
- Ta cũng không biết giữa hai người có chuyện gì.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười nhìn nàng, cố gắng không đề cập đến vụ án mạng vừa rồi để không khí dịu bớt đi:
- Nhưng ta không phải là người mù, ta có thể nhận ra hắn có tình cảm với cô, đồng thời ta cũng biết hắn đã gây được ấn tượng rất tốt trong lòng cô, nhưng chỉ vì vết nhơ Ngân câu phường kia, nên cô mới muốn trốn tránh hắn. Nếu là ta...ta sẽ không để ý đến chuyện trước của cô, nhưng ta không thể thay thế cách nhìn người khác hoàn toàn được...nên ta sẽ cho hắn thời gian, cố gắng dùng những cách tốt nhất để chấp nhận được.
Thấy Vương Tư Mẫn càng lúc càng run rẩy hơn, Lâm Tịch chân thành nói:
- Đối với chuyện tình yêu trai gái, thích hoặc không thích, phẩm hạnh mỗi người như thế nào mới là quan trọng nhất, những thứ khác không cần phải quan tâm lắm.
- Lâm đại nhân.
Vương Tư Mẫn ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt như những hạt trân châu đã rơi trên gò má trắng nõn còn những vết thương của nàng:
- Đa tạ đại nhân...không vì gì cả, chỉ vì những lời này.
- Con người sống vì mình và những người quan tâm đến mình, cần gì phải quan tâm đến những người không có ánh mắt kia.
Lâm Tịch cười cười nói.
Vương Tư Mẫn gật gật đầu, nghĩ đến những việc Lâm Tịch đã làm trước kia, nàng càng hiểu rõ hơn Lâm Tịch muốn nói gì.
Lâm Tịch yên lặng chờ nàng.
Sau khi đã ngừng khóc, tâm tình bình tĩnh hơn, nàng gật đầu với Lâm Tịch một cái. Đến lúc này, hắn mới lật hồ sơ vụ án ra, nói:
- Vậy chúng ta hãy bắt đầu xem thử hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngự mây xanh
Chương 37: Một tên hoạn quan.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Một chém cơm tẻ có chan nhiều nước thịt heo được đặt trước mặt Từ Thừa Phong.
Trừ chén cơm nóng nước thịt trông rất ngon miệng này, còn có một đĩa cá khô, một chén rau luộc, một đĩa đậu hũ trắng và một chén rượu lớn.
Sau nhiều ngày ngồi lao ngục, hiện giờ Từ Thừa Phong không còn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái khó ai bì kịp nữa, mái tóc trên đầu hắn rối tung vò lại thành từng cục, khuôn mặt và bàn tay đầy những vết dơ, so với một tên ăn mày còn nghèo túng hơn. Hơn nữa, hắn còn ngồi co rúm trong một góc, giống như những con chuột sống vất vưởng ngồi đường, không dám nhìn những người khác.
Lúc Điển ngục bị cháy, hắn cứ tưởng có người đến cứu mình, nhưng cho đến khi lửa tắt cũng không có ai dẫn hắn ra ngoài, từ kỳ vọng biến thành thất vọng, lại từ từ biến thành tuyệt vọng.
Sâu trong thâm tâm hắn không ngừng mắng, nguyền rủa, sợ hãi, hoảng hốt. Đến khi ngửi được mùi thơm thức ăn, thấy lão coi ngục Tiếu Xuyên phụ trách chuẩn bị thức ăn cho phạm nhân đang xoay người bước ra khỏi khu vực giam này, hắn rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, vội hỏi Tiếu Xuyên đang xoay lưng với mình:
- Hôm nay bên ngoài ồn ào như thế...có chuyện gì sao?
Tiếu Xuyên đang mang một hộp đựng thức ăn rất nặng, nhưng nghe Từ Thừa Phong hỏi lão liền dừng bước, trên khuôn mặt già nua xuất hiện thần sắc châm chọc. Tuy nhiên, lão còn chưa kịp trả lời, ngoài phòng giam đã có tiếng bước chân vang lên, vừa ngẩng đầu lên nhìn lão liền vui mừng khom mình hành lễ:
- Lâm đại nhân.
Nghe lão già Tiếu Xuyên gọi như vậy, tuy còn chưa nghe thấy người tới nhưng thân thể Từ Thừa Phong đã co rúm lại như một phản xạ có điều kiện, trong cổ họng phát ra âm thanh "gừ gừ" như một con thú hoang.
Lâm Tịch đáp lễ với Tiếu Xuyên, ý nói Tiếu Xuyên cứ làm tiếp công việc, không cần để ý đến mình. Sau đó, hắn liền đi tới trước phòng giam đang nhốt Từ Thừa Phong.
Nhìn thấy cừu nhân ngày đêm mình luôn nguyền rủa thản nhiên xuất hiện, đi tới trước mặt mình, tiếng hít thở nặng nề trong cổ họng Từ Thừa Phong càng lúc càng rõ hơn.
- Ta vừa nghe ngươi hỏi tại sao hôm nay bên ngoài lại náo nhiệt như vậy phải không?
Lâm Tịch thản nhiên nhìn Từ Thừa Phong, nhìn tên công tử thế gia không ai sánh nổi mấy ngày trước, bình thản nói:
- Đó là vì phán quyết cuối cùng cho đại án Ngân câu phường đã được công bố...người bên Hình ti cũng tới rồi.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch tiếp tục nói:
- Dân chúng trấn Đông Cảng rất chất phát, mặc dù phần lớn không có ai trong bọn họ làm quan, nhưng bọn họ lại cảm thấy chuyện này rất đáng vui, nên bọn họ đang tổ chức tiệc ăn mừng.
Thân thể Từ Thừa Phong cứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, đôi mắt đấy vẫn tràn đầy sự oán độc, nhưng hiện giờ đã có thêm nỗi sợ hãi vô hình.
- Chắc chắn bây giờ ngươi rất muốn biết kết quả phán quyết, nhưng bởi vì hận ta thấu xương, nên mặc dù rất muốn biết nhưng ngươi lại không hỏi ta.
Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, nói:
- Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, phán quyết dành cho ngươi chính là ngàn đao lăng trì thị chúng, giữa trưa ngày mai hành hình.
- Lâm Tịch...ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi.
Một tiếng rống to thê lương khiến cho người ta nghe xong phải sợ hãi đến nỗi ban đêm nằm ngủ gặp ác mộng từ trong miệng Từ Thừa Phong phát ra.
Không có ai có thể ngờ rằng Từ Thừa Phong gầy yếu có thể rống to như vậy, cả người hắn mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy lên, giương tay múa chân như muốn xé Lâm Tịch ra từng mảnh nhỏ. Nhưng một âm thanh chói tai do kim loại va vào nhau vang lên, cả người hắn bị xiềng xích kéo xuống đất lại, một lần nữa hắn điên khùng tru lên như con thú hoang.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Từ Thừa Phong như lệ quỷ đằng trước, lắc đầu nói:
- Ta không sợ quỷ, ngươi không nên bắt chước mấy lão thầy bói kia mà dọa ta...Hơn nữa, đáng ra ngươi đã phải suy nghĩ đến kết quả như thế...bởi vì nếu như bên trên có người muốn cứu người, họ sẽ không để ngươi bị nhốt tại một phòng giam nho nhỏ ở trấn Đông Cảng như vậy, ít ra phải chuyển đến một phòng giam khác. Ngoài ra, còn có mồi lửa của Mã Hồng Tuấn nữa.
Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, trào phúng nói:
- Chẳng lẽ ngọn lửa đốt cháy Điển ngục hôm đó chưa đốt cháy hết hi vọng trong lòng ngươi sao?
- Lâm Tịch! Phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi!
Từ Thừa Phong lại hét lên như dã thú, nhưng ngoại trừ những vết bẩn ra, khuôn mặt hắn đã có thêm hai dòng nước mắt nhạt nhòa.
- Thật đáng tiếc.
Lâm Tịch ôn hòa nhìn Từ Thừa Phong như đang đồng tình với hắn, nói:
- Đã có chứng cứ xác minh Từ Thừa Phong cấu kết với người tu hành Thiên ma quật, mà bây giờ hắn ta đã bỏ trốn, không biết đã đi đến nơi nào. Tất cả gia sản Từ gia các ngươi đều bị tịch thu, nên phụ thân ngươi chắc chắn không thể giúp ngươi được.
Âm thanh bi thương của Từ Thừa Phong đột nhiên biến mất, sau đó thân thể hắn co lại, co rụm lại như đang cuộn tròn vào trong.
- Xem ra ngươi cũng biết bị ngàn đao lăng trì là việc rất thống khổ.
Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, chậm rãi nói:
- Ngày mai người sẽ hành hình ngươi là một đao thủ có danh tiếng ở phủ Quận trưởng. Ta đã cẩn thận hỏi hắn quá trình hành hình, hắn nói với ta rằng hắn mài đao rất sắc bén, khi đao cứa vào người ngươi, sợ rằng sẽ không thống khổ như ngươi đã nghĩ dâu. Nhưng phần lớn người bị hành hình lại không thể nào không sợ hãi và đau khổ trong trường hợp này, từng miếng từng miếng thịt bị cắt nhỏ ra, sau đó thấy máu tươi của chính mình đổ xuống, thân thể từ từ biến dạng...
- Im đi! Đừng nói nữa!
Lâm Tịch vẫn chưa nói hết liền bị Từ Thừa Phong rống to cắt đứt.
- Ta cảm thấy ý chí của ta tốt hơn ngươi, bởi vì so với ngươi ta là một người không sợ chết. Nhưng ta thấy nếu như đổi là ta, ta cũng không thể chịu được.
Nhưng Lâm Tịch lại không quan tâm đến việc Từ Thừa Phong đang khóc thét, chậm rãi nói:
- Cho nên, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội ngươi không phải chịu cơn đau đó.
Tiếng rống như dã thú của Từ Thừa Phong lại dừng lại, trước mặt Lâm Tịch bây giờ chỉ có tiếng thở vô cùng nặng nề.
- Cơ hội...cơ hội gì?
Lâm Tịch chờ, chờ đến lúc Từ Thừa Phong run rẩy nói ra bốn chữ này. Cổ họng hắn đã bị nghẹn rồi, thân thể còn đang run rẩy liên tục, áo đang mặc bị mồ hôi làm ướt đẫm, cả người phát ra mùi vị chua chua không chịu được.
Lâm Tịch nhìn Từ Thừa Phong, trầm giọng nói:
- Ta muốn biết một người...người đã vừa nhìn người khác gian dâm, vừa dùng roi quất lên người Vương Tư Mẫn.
Trong lúc nói chuyện với Vương Tư Mẫn, hắn đã để nhân viên cục cảnh sát mau chóng đi dò hỏi tin tức của những cô gái còn lại được cứu thoát trong đại án Ngân câu phường, nhưng tất cả vẫn còn khỏe mạnh. Nếu như không có ai ám sát những cô gái còn lại, như vậy...Vương Tư Mẫn đã từng tiếp xúc với một người rất đặc biệt, một người có năng lực mời môn khách về làm tử sĩ.
Bất kỳ quan viên Vân Tần nào cũng biết để có được một tử sĩ tuyệt đối trung thành với mình, sợ rằng còn khó hơn việc mời một người tu hành về làm thuộc hạ cho mình.
Sau khi nói chuyện xong với Vương Tư Mẫn và tra xét lại bản khẩu cung mấy ngày trước, hắn liền phát hiện người đặc biệt mà Vương Tư Mẫn đã tiếp xúc chỉ có một, đó là người đã dùng roi gây nên những vết thương trên mặt nàng.
Tính đến thời điểm được Lâm Tịch giải cứu, thời gian Vương Tư Mẫn bị bắt vào Ngân câu phường cũng không quá lâu. Mặc dù nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, nhưng những người hành hạ nàng hầu hết đều là người của Ngân câu phường, chỉ có một người đàn ông đeo mặt nạ là người ngoài.
Lúc ấy nàng bị trói đưa vào một gian phòng có vách ngăn, từ gian phòng đó nàng có thể thấy được những gì đang diễn ra ở gian phòng lớn hơn bên cạnh.
Trong gian phòng lớn đấy có một tên phú thương đang gian dâm hai cô gái, mà người đàn ông mang mặt nạ sau khi bước vào gian phòng có vách ngăn, hắn ta không ngừng nhìn về gian phòng lớn, vừa thở hổn hển nói rất nhiều từ ngữ thô tục, vừa dùng roi quất mạnh vào người nàng. Cho nên, người phái ra tử sĩ ám sát Vương Tư Mẫn hôm nay rất có thể là người đàn ông mang mặt nạ này, bởi vì Vương Tư Mẫn đã từng thấy hình dạng, nghe được giọng nói người này.
...
Lâm Tịch vừa nói xong liền cẩn thận quan sát nét mặt Từ Thừa Phong, hắn thấy khuôn mặt Từ Thừa Phong đang biến đổi, nhưng lại không mở miệng nói chuyện, Lâm Tịch lập tức biết mình đã đoán đúng rồi, hung thủ nhất định là người đàn ông đeo mặt nạ.
Bởi vì đến từ một thế giới khác, nên so với người khác có rất nhiều thứ Lâm Tịch hiểu biết hơn rất nhiều, chính nhờ vậy nên hắn mới trào phúng suy đoán: "Chẳng lẽ người đàn ông này không làm được việc kia...nên hắn mới biến thái đến như vậy? Mà cũng chỉ có làm vậy mới có thể thỏa mãn được dục vọng hắn không thể nào có được."
Khuôn mặt Từ Thừa Phong càng lúc càng tươi tỉnh hơn.
Chỉ sợ một cửa hàng bán rất nhiều mặt hàng cũng không thể lộn xộn bằng những biểu cảm xen lẫn nhau trên khuôn mặt hắn như lúc này.
Lâm Tịch biết đối với một người mà ý chí họ đã bị phá hủy hoàn toàn, điều quan trọng nhất chính là không để cho họ có cơ hội nghỉ ngơi, nên hắn liền cười lạnh, nói:
- Sao hả? Không muốn nói sao? Nếu như ngươi muốn nếm cảm giác ngàn đao lăng trì cũng dễ thôi. Dù sao ta đã được thăng lên làm Tạm quyền tổng trấn trấn Yến Lai, vụ án này đã kết thúc, không quan hệ với ta nữa. Hơn nữa, ta cũng không muốn chọc tới một đối thủ rất có thể địa vị rất lớn.
Vừa nói xong, hắn liền xoay người muốn đi ra.
- Ngươi có thể...tha mạng cho ta?
Từ Thừa Phong nhất thời khàn giọng nói to.
- Không có ai có thể cứu ngươi cả.
Lâm Tịch lắc đầu, nhìn Từ Thừa Phong nói:
- Nhưng ít nhất ta có thể cho ngươi thống khoái.
Từ Thừa Phong gào khóc:
- Ta có thể nói cho ngươi biết...nhưng ta cũng chưa từng thấy khuôn mặt người này, cũng không biết hắn là ai, chỉ có phụ thân ta mới biết thân phận của hắn. Hắn đã tới Ngân câu phường mấy lần, mỗi lần đều từ sông đi tới, vào Ngân câu phường liền mang mặt nạ...ta chỉ biết thân phận của hắn cực kỳ tôn quý...còn nữa, ta còn biết hắn là một hoạn quan.
- Hoạn quan?
Khi mới nghe Từ Thừa Phong nói, Lâm Tịch đã cau mày lại. Nhưng đến khi nghe được hai chữ này, hắn không nhịn được kinh ngạc lên tiếng.
Dù là Vân Tần hay Đường Tàng, cả hai cũng không có loại thái giám như vậy, ngoại trừ các thị vệ ra, trong hoàng cung đều là cung nữ.
Rõ ràng thế giới này không có thái giám...vậy tại sao lại có hoạn quan?
- Bởi vì ta rất tò mò không biết tại sao hắn lại biến thái như vậy...nên ta đã từng rình coi hắn thay quần áo, phát hiện hạ thân hắn đã bị binh khí chém rụng.
Âm thanh gào khóc của Từ Thừa Phong lại vang lên.
Lâm Tịch nhíu mày, vừa suy nghĩ cẩn thận liền hiểu rõ mọi chuyện. Mặc dù thế giới này không có thái giám, nhưng rất có thể vì vài nguyên nhân đặc biệt mà trở thành tàn phế như vậy, tuy nhiên, những gì Từ Thừa Phong vừa nói lại không có đầu mối cụ thể nào, muốn tìm người này là một việc rất khó khăn. Không biết có thể từ những tư liệu của Chính vũ ti mà điều tra được gì không, bởi vì người này nhất định là một quan viên cao cấp ở rất xa lăng Lộc Đông, khi nghe được giọng nói của hắn Vương Tư Mẫn đã nhận ra hắn không phải là người ở đây.
- Những gì biết ta đã nói rồi, có thể cho ta thống khoái rồi chứ!
Từ Thừa Phong lại tiếp tục gào khóc.
Lâm Tịch đang rất bực mình, thuận miệng nói:
- Cái gì cũng không biết, ngươi còn muốn thống khoái?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm chờ bên ngoài Điển ngục, ba phòng giam bị đốt cháy đang được xây dựng lại, không ít công tượng hối hả làm việc.
Bởi vì vách tường lao ngục nhốt trọng phạm được xây vừa dày vừa cao, nên Từ Thừa Phong kêu khóc bên ngoài gần như không nghe được. Các công tượng vẫn loay hoay lo công việc của mình, không bị ảnh hưởng chút nào. Cũng vì đã nhận được ngân lượng, nên không có ai muốn kéo dài quá lâu cả, cứ theo tiến độ thì không bao lâu sau sẽ có ba gian phòng giam chắc chắn được xây thành.
Một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài Điển ngục.
Tổng trấn trấn Đông Cảng Giang Vấn Hạc kéo rèm xe lên, bước xuống xe ngựa.
Cách đây không bao lâu Lâm Tịch đã đến gặp ông ta, nhờ ông ta dùng những mối quan hệ để giúp hắn điều tra tên tử sĩ kia. Đối với một quan viên Tổng trấn nhỏ nhoi, ông ta biết rõ đây là một việc rất nguy hiểm, sợ rằng còn nguy hiểm hơn việc tham ô ngân khố lúc xây dựng đê Lan Giang lần trước.
Nhưng khi bước xuống xe ngựa, ông ta lại phát hiện dường như mình vẫn rất bình tĩnh, chứ không phải bất an hoảng sợ như đã nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, lão quan văn này chỉ còn biết gượng cười, lắc đầu liên tục. Bởi vì ông ta biết mình có thái độ như vậy là vì đã quá tin tưởng Lâm Tịch.
Kháng pháp trong đại án Ngân câu phường, tham ô ngân khố để xây đê Lan Giang, tới trấn Yến Lai vượt quyền quản lý, bị buộc tội mê hoặc lòng dân, bị gặp ám sát ở trong trấn....mỗi một việc trong những việc trên tưởng như sẽ khiến người phạm phải không còn đường sống để quay về, nhưng Lâm Tịch vẫn sống yên ổn đến bây giờ, thậm chí còn một bước lên mây. Mà những quan viên đối đầu với hắn và Lâm Tịch lại từng người chết đi, hoặc phải bỏ trốn, người may mắn nhất cũng phải bị cách chức.
Đối với những thượng quan từ Quận trưởng trở lên, các quan viên bát phẩm cửu phẩm tựa như chỉ là đường đi để bánh xe ngựa bọn họ đi qua mà thôi. Nhưng từ lúc bước xuống xe ngựa, ông ta gần như không lo lắng đến việc lần này mình và Lâm Tịch lại ngồi chung trên một chiếc thuyền nữa, đó là sự tín nhiệm hoàn toàn. Nghĩ tới lần trước sát thủ ám sát, tố giác Từ Trữ Thân cấu kết với người tu hành địch quốc, tuy bên trên không khen thưởng Lâm Tịch nữa, nhưng chắc chắn đã ghi nhớ công lao này, không biết sau này lại ngợi khen ra sao. Mà lần này, nếu như Lâm Tịch có thể vạch trần được người đang ngồi trên chiếc xe ngựa lớn đi qua con đường bọn quan viên nho nhỏ như hắn, thật không biết bên trên sẽ phải khen thưởng cho Lâm Tịch thế nào nữa.
...
Giang Vấn Hạc đầu tóc đã ngã trắng đi vào nha môn Điển ngục. Vừa nhìn thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm tinh thần phấn chấn đứng ngay đấy, ông ta càng an tâm hơn, càng tin tưởng Lâm Tịch hơn. Sau khi nói chuyện với hai người, ông ta cũng không vội vã nói gì, yên lặng chờ đợi.
Cánh cửa phòng giam ba người đang chờ đợi cuối cùng được mở ra, Lâm Tịch từ trong bước ra ngoài. Thấy ba người đều nhìn hắn như muốn biết đáp án thế nào, hắn chỉ cau mày, trực tiếp nói:
- Chúng ta đoán không sai, là một hoạn quan đấy. Nhưng ngoại trừ việc này, Từ Thừa Phong lại không biết việc gì cả.
- Điều tra thế nào rồi?
Thấy Biên Lăng Hàm có vẻ thất vọng và Khương Tiếu Y vẫn trầm tĩnh như trước, Lâm Tịch hơi nghiêng đầu, hỏi Giang Vấn Hạc.
Giang Vấn Hạc lắc đầu, nói:
- Theo như yêu cầu Lâm đại nhân, ta đã điều tra toàn bộ quan viên quan vị thất phẩm trở lên ở lăng Lộc Đông từng bị thương, nhưng không có ai phù hợp cả.
Biên Lăng Hàm cười lạnh, nói:
- Nếu như vậy, rất có thể là quan viên chức quan cao hơn rất nhiều.
- Hoặc là không có hồ sơ ghi lại.
Lâm Tịch vừa nghĩ vừa nói:
- Thật ra chỉ có những trường hợp bị thương được thưởng hoặc chịu phạt mới bị Lại ti ghi chép lại trong hồ sơ, mà ta cũng sợ rằng không có ai nguyện ý công khai nói mình là một hoạn quan cả. Cho nên, cho dù có bị thương trong lúc lập đại công, phần lớn mọi người đều không muốn báo lên. Việc điều tra hồ sơ Lại ti cũng chỉ là một cách thôi.
- Ta đã nhờ Sử Thu Đao nghĩ cách, xem thử có thể dựa vào vài người đề điều tra hồ sơ quan viên ngoài lăng Lộc Đông hay không.
Giang Vấn Hạc nhìn Lâm Tịch, tiếp tục nói:
- Nhưng chúng ta không quen biết quá nhiều các thượng quan, nếu như điều tra...sợ rằng cũng không dám đảm bảo tin tức chính xác.
Lâm Tịch bỗng nhiên cười lạnh, kiên quyết nói:
- Tra! Tại sao lại không tra. Cho dù tra không được hắn, Lâm Tịch cũng muốn hắn không thể sống yên ổn được. Ta cũng muốn hắn phải luôn luôn nhớ mình là một hoạn quan, để hắn phải nhớ rằng mình phải sống lén lút không thể để lộ việc đấy ra, lúc thay quần áo cũng phải lo sợ.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch lại kiên quyết nói:
- Không chỉ điều tra ở Lại ti, Lâm Tịch còn muốn công khai báo án này, để các quan viên bên trên điều biết, đồng thời nhờ họ điều tra giùm.
Giang Vấn Hạc bất giác gượng cười, âm thầm lắc đầu. Ông ta biết một khi Lâm Tịch đã nói hai cầu này ra, cũng có nghĩa là cho dù ngươi giấu diếm rất tốt, cho dù ta không điều tra được ngươi, nhưng nếu như ngươi đã khiến ta không thoải mái, vậy ta sẽ càng làm ngươi không thoải mái hơn.
- Lâm đại nhân, ngài làm như vậy nhất định khiến hắn ta hận ngài.
Giang Vấn Hạc nhìn Lâm Tịch, thở dài một hơi.
Lâm Tịch lại nhìn Giang Vấn Hạc, hỏi:
- Ta không sợ, ngài sợ sao?
- Sợ có ích gì chứ?
Giang Vấn Hạc tự giễu, nói:
- Bây giờ ai cũng cảm thấy ta và Lâm đại nhân một phe, cho dù bây giờ ta bắt đầu cáo bệnh không làm, nhưng nếu có người muốn hại Lâm đại nhân, sợ rằng ta cũng không thể chạy được.
- Nhưng mà có một số việc ngài biết càng ít sẽ càng an toàn hơn.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, sau đó chắp tay với Giang Vấn Hạc.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y hơi kinh hãi, bởi vì bọn họ rất hiếm khi thấy Lâm Tịch nghiêm trọng đến vậy.
- Quân đội có giao dịch với thương nhân địch quốc.
Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, chậm rãi giải thích:
- Không biết là Đại Mãng hay Huyệt man...nhưng quân đội chắc chắn có giao dịch với thương nhân địch quốc. Từ Thừa Phong không biết tên hoạn quan kia là ai, nhưng từng vô tình nghe được một cuộc mua bán giữa tên hoạn quan đó và thương nhân. Hơn nữa, tên hoạn quan này chỉ là một người trung gian, sau lưng hắn còn người khác.
Một luồng khí lạnh lẽo giữa trời hè nóng bức bỗng nhiên xuất hiện, thấm vào trong lòng Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, làm cho cả phòng khách nhất thời yên lặng.
Mặc dù việc buôn bán luôn diễn ra khắp nơi, trong đó cũng có không ít vật liệu dùng cho chiến tranh, bao gồm quân giới. Nhưng những vật liệu và quân giới này phải có nguồn gốc chính xác, hoặc do các Tượng sư dân gian chế tạo, hoặc do người tu hành trong nhân gian chém giết quân đội địch quốc lấy được. Mặc dù quân đội có quy chế rất nghiêm ngặt, nhưng vì vài lý do nên không thể nào tránh khỏi việc quân giới bị truyền ra ngoài, tuy nhiên, tuyệt đối không thể dùng những quân giới đó để mua bán giao dịch.
Hơn nữa, việc quân đội tham gia giao dịch chợ đen lại càng không được phép.
Bởi vì đối với mỗi quân nhân Vân Tần, điều khiến họ khó chịu nhất chính là những binh khí do Tượng sư ưu tú đất nước mình chế tạo ra lại được dùng để chém vào người tướng sĩ của mình.
Sau khi đương kim thánh thượng lên ngôi được ba năm, biên quân Vân Tần liền xuất hiện việc mua bán quân giới ở chợ đen, sau khi đại án bị phá, gia sản của ba thủ phạm chính đều bị tịch thu, quan viên tòng phạm có tất cả ba mươi sáu người, tổng cộng có tất cả ba mươi chín quan viên liên quan đến đại án này, trong đấy có ba quan viên Chính tam phẩm, sáu tên Tòng tam phẩm. Tất cả quan viên này đều bị luận tội chém đầu, máu chảy thành sông, án tử thảm liệt đến mức khi nhắc đến chuyện mua bán quân giới trước mặt, các quan viên đều tỏ ra có tật giật mình, không ai dám đàm tiếu.
Mà hiện giờ Từ Thừa Phong lại tiết lộ chuyện như vậy, nhưng điều quan trọng nhất là bọn họ có thể khẳng định tên hoạn quan có thể khiến cho Từ Trữ Thân phải liều mạng nịnh bợ như vậy, chắc chắn đây là một người có thân phận tôn quý, cho nên, Lâm Tịch đã dặn dò Giang Vấn Hạc khi điều tra hãy đặc biệt chú ý những người có quan vị từ hàm Chính thất phẩm trở lên. Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là một tên quyền quý như vậy mà cũng chỉ là một người trung gian...vậy kẻ chủ mưu thật sự lại tôn quý đến mức nào?
Người đó nhất định là quan lớn quân đội, bởi vì mỗi khi quân giới bị điều chuyển ra ngoài bên quân đội đều ghi chép rất cặn kỹ, chỉ có những quan viên cao tầng quyền cao chức trọng mới có thể lợi dụng chức vụ và quyền hạn của mình giấu kín chuyện này.
- Không chỉ biết chuyện này, Từ Thừa Phong còn biết thời gian và địa điểm giao dịch.
Thấy Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đã nhận thức rõ sự việc này nghiêm trọng đến mức nào, Lâm Tịch nghiêm mặt nói:
- Cho nên, ngay bây giờ chúng ta phải quyết định ngay là có xen vào chuyện này hay không.
Hơi dừng trong chốc lát, Lâm Tịch lại nhìn hai người, nói:
- Bởi vì hai ngươi chắc cũng hiểu rõ, đừng nói là báo chuyện này lên trên...cho dù chỉ để lộ chút thông tin thôi, giao dịch này tức khắc sẽ bị hủy bỏ, hoặc là đổi sang ngày khác hôm khác, căn bản không vạch trần được tên hoạn quan kia và người đứng sau hắn.
- Dĩ nhiên phải xen vào.
Biên Lăng Hàm không hề do dự, quả quyết nói:
- Lúc nào? Giao dịch ở đâu?
Khương Tiếu Y không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu với Lâm Tịch.
Đối với những đệ tử như bọn hắn, học viện Thanh Loan luôn chủ trì quan điểm của mình là không quan tâm, ngay cả trong việc thái độ bọn họ với thế gia hoàng triều là như thế nào. Mặc dù biết luôn có người học viện Thanh Loan đang âm thầm quan sát, thậm chí là thủ hộ bọn họ, nhưng từ lúc rời khỏi học viện Thanh Loan, học viện đã nói rõ khi gặp bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào sức mình, chỉ khi học viện Thanh Loan cho rằng cần phải gặp bọn họ, người của học viện mới chủ động xuất hiện.
Cho nên, mặc dù biết sắp có chuyện lớn như vậy sắp xảy ra, ba người bọn họ đều không thể tiết lộ với bất cứ ai, chỉ có ba người cùng nhau giải quyết.
Còn học viện Thanh Loan có biết hay không, có nhúng tay hay không cũng không liên quan đến bọn họ.
Từ lúc biết việc này có liên quan đến tên hoạn quan kia, Lâm Tịch đã biết trước hai người sẽ không bỏ mặc, nên hắn không dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Buổi tối bốn ngày sau, trấn buôn bán ở động Bắc thương.
- Khoái mã đi đến đó cũng mất ít nhất hai hoặc ba ngày.
Biên Lăng Hàm nhíu mày, nói:
- Chúng ta phải lên đường ngay.
- Sau buổi trưa ngày mai chúng ta sẽ lên đường.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn hai người bạn tốt của mình, nói:
- Ngày mai ta phải hoàn thành Giám trảm. Những người đã mất đi thân nhân của mình trong đại án Ngân câu phường cũng đang chờ đợi Từ Thừa Phong bị hành hình.
- Chết chưa hết tội.
Biên Lăng Hàm tức giận nói:
- Nhưng, tên hoạn quan kia...còn đáng chết hơn.
Khương Tiếu Y gật đầu, khi nghĩ đến cô gái quật cường có những vết thương trên mặt, hắn bất giác lại cảm thấy chua xót.
- Ta nhất định sẽ giết hắn...báo thù cho những vết thương trên người cô.
Hắn hít sâu một hơi, tay chân trở nên lạnh như băng giá, nhưng trong lòng lại có một cỗ sát ý trước nay chưa từng có dâng lên.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 7: Sơn mạch Long Xà
Chương 1: Vùng đất ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Ở đế quốc Vân Tần, có thể nói buổi trưa là khoảng thời gian nắng gay gắt nhất.
Người dân ở đế quốc Vân Tần tin rằng giết phạm nhân vào lúc này là quang minh chính đại nhất, không những có thể công bố những tội lỗi phạm nhân đã làm trước thiên hạ, mà bất kỳ oán khí hay âm hồn nguyền rủa quanh nơi này cũng không thể tồn tại trên cõi đời dưới ánh nắng chói chan như vậy.
Buổi trưa, ngay đầu quan đạo bên ngoài trấn Đông Cảng, ánh nắng mặt trời gắt như lửa thiêu đang chiếu rõ vạn vật, chiếu lên người Từ Thừa Phong và mười một nghi phạm khác.
Những người này ngày thường đều vô cùng ngăn nắp, nhưng lúc này mặt lại không còn chút máu, phần lớn đã không thể đứng thẳng được, xụi lơ trên hình đài.
Hiện giờ dưới đài có rất nhiều dân chúng đang tụ tập, trong đó có cả mẫu thân Phùng Trạch Ý - xác chết trôi trên sông Tức Tử, cũng là nguyên nhân dẫn đến việc Lâm Tịch phá được đại án Ngân câu phường. Lúc này, so với lúc mới tới trấn Đông Cảng thì tóc bà đã bạc trắng hơn, trên trán có một vết sẹo nho nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ tang thương. Không riêng gì bà, mà thân nhân của những cô gái đã chết oan trong Ngân câu phường cũng đến đây để chứng kiến hung phạm bị hành hình.
Dân chúng xung quanh biết rõ những người này là ai nên đã chủ động nhường một hàng dài phía trước, để cho họ có thể đứng ngay trước các hung phạm, để họ thấy rõ những con thú đội lốt người này.
Lâm Tịch, Giang Vấn Hạc, Đỗ Vệ Thanh và người phụ trách Điển ngục hiện thời là Đường Minh Dật bước lên đài. Khi thấy Lâm Tịch xuất hiện, mẫu thân Phùng Trạch Ý quỳ xuống trước mặt hắn, bà không lên tiếng, mái tóc bạc trắng nặng nề rủ xuống chạm đất.
Không có ai lên tiếng, cũng không có tiếng động kinh hoảng, rất nhiều người ở hàng đầu tiên lần lượt quỳ xuống, quỳ lạy thực hiện đại lễ đối với Lâm Tịch.
Trong khoảng thời gian ngắn, càng lúc càng có nhiều người hơn tụ tập trước hình đài, tất cả đều yên lặng chờ đợi.
Một nhóm quan viên Hình ti ngồi sau một cái bàn dài trên hình đài. Những quan viên này đều nghiêm túc làm việc, sau khi xác minh đúng là các nghi phạm, mấy người Lâm Tịch ký vào công văn Hình ti đưa xuống, một quan viên Hình ti hàm Chính lục phẩm liền đứng thẳng dậy, cao giọng tuyên bố những nghi phạm đã được xác minh, bắt đầu thi hành án.
Một ông lão khòm lưng mang một hộp sắt nhỏ cùng với một đại hán mặt đen trông như một cột thép cao rõ ràng đã uống rất nhiều rượu đi lên hình đài.
Một quan viên Hình ti đứng dậy, nghiêm mặt nhìn mọi người, lớn tiếng quát:
- Chém!
Đại hán mặt đen kia mạnh mẽ phun ra một hơi, đi lên trước một bước, vươn tay trái nhấc gáy một nghi phạm đã xụi lơ ngã xuống bên cạnh Từ Thừa Phong lên, sau đó hét lớn một tiếng. Ngay giây khắc đó, tên nghi phạm đó tưởng như thời gian đã ngừng lại, ánh đao lóe lên chém xuống, đại đao dày nặng trong đại hán đã chuẩn xác chém vào cổ hắn ta.
"Phốc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, đầu nghi phạm bay lên cao, máu tươi từ cổ phun ra bên ngoài.
Dưới hình dài lập tức ồn ào hẳn lên, rất nhiều dân chúng bị dọa sợ nên phải lui về sau.
Tên đao thủ Hình ti không dừng tay lại, đầu của nghi phạm đầu tiên còn lăn lóc trên hình đài, đao trong tay hắn lại vung xuống, máu tươi vẩy khắp trời cao, lại có một cái đầu khác lăn xuống.
Sau khi nghi phạm thứ nhất bị chém, dân chúng ở dưới bất giác nghĩ đến những tội ác bọn chúng đã làm, dần dần có những âm thanh hủng hộ vang lên. Mà khi dân chúng đồng loạt hô lên như vậy, Lâm Tịch có cảm giác như buổi trưa Vân Tần này càng lúc càng nóng hơn, càng gắt hơn.
Từ Thừa Phong là người bị chém sau cùng, nhưng hiện giờ hắn đã gần như muốn ngất xỉu. Từ lúc thấy đầu của nghi phạm thứ nhất bay lên, hắn đã bị dọa sợ đến mức không thể giữ đầu óc tỉnh táo được nữa.
Đến lúc này, ông lão mang theo hộp sắt nhỏ đã bước lên hình đài cùng với hán tử mặt đen mới hơi mở mí mắt ra. Khi tất cả nghi phạm khác đã bị chém đầu, ông ta mới cẩn thận đi vào giữa hình đài đầy máu tươi màu đỏ, tới phía sau Từ Thừa Phong, rất bình tĩnh mở hộp sắt nhỏ đeo bên người, lấy ra ba cây ngân châm dài nhỏ.
Tất cả dân chúng dưới dài đồng thời hít sâu nín thở, mà ông lão dáng vẻ khòm khòm này vẫn tỏ ra như mình đng châm cứu, lấy ba câu châm này đâm vào da đầu Từ Thừa Phong.
Từ Thừa Phong chợt rên rỉ, cả người chấn động mạnh.
Ông lão dáng vẻ khòm khòm kia như một tia chớp vỗ vào sống lưng hắn, Từ Thừa Phong vốn đang vô lực ngồi bệt dưới đất liền đứng thẳng dậy, mà từ lúc đó cả người hắn cứ giữ nguyên tư thế như vậy, không thể thay đổi.
Thấy ông lão nhân viên Hình ti có thủ đoạn như vậy, nhất thời lại có tiếng hoan hô rung trời từ dưới hình đài vang lên.
Một thanh tiểu đao trắng sáng như tuyết mà rất mỏng xuất hiện trong tay ông lão Hình ti. Vừa chỉ lướt qua mấy cái, chiếc áo Từ Thừa Phong đang mặc đã bị cắt xuống, gần như ở trần nửa thân trên. Sau đó, ông ta lại lấy một hộp thuốc mỡ lớn và một tấm lướt sắt tinh xảo trong hộp sắt nhỏ ra.
Vừa nhìn thấy hai đồ vật này, Từ Thừa Phong liền liều mạng giãy dụa, dường như muốn nhảy thoát khỏi hình đài, nhưng hắn không thể nào động đậy được, ngay cả đầu lưỡi cũng cứng đơ lại, chỉ có thể phát ra những âm thanh "ậm ừ" không rõ, trông vô cùng thảm thương.
Cổ hắn cũng không thể cử động, duy có ánh mắt còn liếc ngang liếc dọc được, hắn lập tức hung dữ nhìn về phía Lâm Tịch, đôi mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, tức giận cùng với cảm giác bị người khác lừa gạt.
Lâm Tịch khẽ nhìn sang chỗ khác, hắn không phải là người thích nhìn máu tươi đổ xuống đất. Cảm giác được ánh mắt bây giờ của Từ Thừa Phong, hắn chỉ lãnh đạm nghĩ....mặc dù ta đã đáp ứng để ngươi chết nhanh, nhưng cũng không nói rằng vừa bắt đầu đã giết ngươi ngay, thậm chí còn chưa biết cảm giác chờ đợi chết là gì chứ?
- Ngươi dùng cách gì để khiến hắn không cảm thấy đau đớn trong lúc bị ngàn đao lăng trì?
Biên Lăng Hàm đứng đằng sau hắn cảm giác được vẻ tàn khốc hiện trên khuôn mặt Lâm Tịch, nhỏ giọng hỏi hắn.
- Đá tai xanh...chúng ta đã từng học ở môn Độc lý rồi, tuy không phải là độc dược, lúc bình thường dùng có không ít tác dụng, nhưng nếu đang bị mất máu mà bôi lên, người dùng sẽ mất hết cảm giác.
Lâm Tịch nhẹ giọng trả lời:
- Khoảng sau một trăm đao hắn mới mất hết cảm giác, mặc dù ta đã hứa để hắn được chết thống khoái, nhưng nỗi oan khuất của những cô gái kia, của những người đang ở đây...một trăm đao đầu không thể thiếu một đao được.
- Ngươi vẫn còn quá nhân từ.
Biên Lăng Hàm hừ lạnh, nói:
- Người như thế, ngươi lừa hắn thì sao chứ.
- Ngươi nói rất đúng.
Lâm Tịch gật đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Nhưng mà ta không muốn làm như vậy...nghĩ sao cứ làm vậy thôi.
Biên Lăng Hàm không thể làm gì, lặng lẽ lắc đầu, đồng thời nàng cũng nghĩ may mà ngươi chỉ lười, làm vậy là do tùy ý, chứ không phải vì cổ hủ, nếu không, sợ rằng sau này sẽ phải trả giá.
Tấm lưới sắt tinh xảo được đắp thật chặt lên người Từ Thừa Phong, tựa như phân cách làn da hắn thành nhiều mảnh nhỏ, từng miếng da thịt trắng nõn nhô ra trên màn lưới. Âm thanh "ậm ừ" trong họng Từ Thừa Phong càng lúc càng kinh hãi, nhưng thân thể hắn vẫn không thể nhúc nhích được.
Dân chúng dưới hình đài hô to hoan hô, âm thanh to lớn như muốn trời đất rung động.
Ban đầu khi Lâm Tịch xử án, rất nhiều dân chúng thấy tên công tử thế gia này kiêu ngạo ngang ngược như thế nào, lúc này thấy hắn thê thảm như vậy, mọi người có cảm giác như đã trút được nỗi bực dọc trong lòng ra, cảm thấy bầu trời bao la trên trấn Đông Cảng càng tươi sáng hơn.
"Vèo!"
Lão già này nhẹ nhàng vung đao, một miếng thịt rớt xuống kèm theo tiếng la thảm thiết của Từ Thừa Phong. Miếng thịt đấy lạnh lùng rơi xuống đất, giống như một miếng bánh bình thường rớt trên hình đài.
"Vèo!"
Lại một tiếng động nữa vang lên.
Từ Thừa Phong không thể khống chế sinh lý của mình, hình đài trở nên dơ bẩn.
Dân chúng dưới hình đài nhất tề che miệng mũi lại, căm hận nhìn tên công tử thế gia mới bị một đao đã không thể khống chế tiểu tiện hay đại tiện của mình nữa.
- Thối tha!
Nhiều người khinh thường quát mắng.
Lâm Tịch khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
Trong lúc rời xa Từ Thừa Phong cả người đầy mùi hôi kia, Lâm Tịch nghĩ tới ông lão hơn chín mươi tuổi đã chết tên đê Lan Giang khi khàn cổ hét lên cảnh tỉnh mọi người.
Trước khi khởi công xây lại đê Lan Giang, không ít người ở trấn Đông Cảng và trấn Yến Lai đã tự bỏ tiền ra, nghe nói họ định xây một bức tượng hình dáng như ông, đặt ngay chỗ ông đã trút hơi thở cuối cùng.
Con người cuối cùng vẫn phải chết, nhưng có ít người sẽ được lưu danh sử thế, đồng thời cũng có không ít người để lại tiếng xấu muôn đời.
....
Ánh nắng buổi trưa chói chan chiếu xuống từng vùng đất ở Vân Tần.
Nhưng trong bản đồ bát ngát vô hạn của Vân Tần, có rất nhiều nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến được.
Tỷ như rất nhiều vùng đất trong sơn mạch Long Xà.
Tỷ như có rất nhiều nơi trông rất hoang sơ vắng lặng, nhưng cốc Đông Lan trong sơn mạch Long Xà lại rất bình thường.
Sơn mạch Long Xà vô cùng khúc chiết, quanh co khúc khuỷu tiếp giáp với vùng đất sông ngòi hoang vu vắng vẻ ở phía đông không thuộc về Vân Tần, cũng vì địa thế nơi đây uốn lượn như long xà, nhìn trên xuống lại tưởng như long xà giao nhau, nên sơn mạch khổng lồ này mới có tên như vậy.
Sơn mạch Long Xà là mặt chắn phía đông của Vân Tần, là mảnh đất thuộc về Vân Tần, mà vùng đất sông ngòi hoang vu kia, rất nhiều người ở Vân Tần biết nó thuộc về Huyệt man.
Bởi vì vùng đất sông ngòi hoang vu rất lớn...mà xung quanh nó có rất nhiều ao đầm bùn lầy mênh mông bát ngát sẵn sàng nuốt chửng sạch sẽ những nơi địa thế thấp hơn, cho dù là Trương viện trưởng của học viện Thanh Loan hay vô số người tu hành khác, nhưng chưa từng có ai đi xuyên qua vùng đất sông ngòi có không biết bao nhiêu ao đầm khổng lồ này, cho nên, dù là đối với Vân Tần, đối với Đường Tàng hay Đại Mãng, cả ba đế quốc cũng không biết diện tích vùng đất sông ngòi hoang vu này rộng bao nhiêu, phía sau có những cái gì, chỉ biết có rất nhiều Huyệt man cư ngụ ngay trong vùng đất khổng lồ này.
Huyệt là huyệt động.
Man là chỉ những người có sức mạnh, nhưng chưa được khai hóa.
Ban đầu đế quốc Vân Tần vẫn chưa phát hiện ra Huyệt man, nhưng đến khi bản đồ đế quốc Vân Tần mở rộng, những người thám hiểm của đế quốc Vân Tần rốt cuộc đã bước qua sơn mạch Long Xà, họ đều muốn mở rộng bản đồ đế quốc của mình xa hơn nữa về hướng đông. Đồng thời, thương đội tiên phong, người mạo hiểm và quân đội Vân Tần phát hiện những người dân bản xứ cư ngụ trong ao đầm.
Những người bản xứ này từ trước vẫn sống trong những huyệt động trong những gò đất ướt lạnh gần kề ao đầm, chưa hề được khai hóa, nhưng bọn họ khi sinh ra đã được trời phú cho sức mạnh vô hạn. So với những người trưởng thành Vân Tần, những Huyệt man bình thường cũng ít nhất cao hơn nửa cái đầu, sức mạnh hơn người. Trong tình thế một đối một, cho dù là những quân nhân đã được huấn luyện rất lâu, cũng khó lòng địch nổi một Huyệt man mới hai mươi tuổi.
Đế quốc Vân Tần phát hiện trong sơn mạch Long Xà và vùng đất sông ngòi hoang vu này có rất nhiều tài nguyên cần thiết cho đế quốc, nhất là có không ít dược vật và thuốc bổ đối với người tu hành, cũng không thiếu các mãnh thú cường đại có thể phục vụ quân đội, mà Huyệt man cũng phát hiện sau sơn mạch Long Xà có một thế giới hoàn toàn khác lạ, có thức ăn và những sự vật mới mẻ bọn họ chưa từng có.
Điều đầu tiên đế quốc Vân Tần có võ lực mạnh mẽ nghĩ đến chính là chinh phục, mà trong dòng máu đang chảy xuôi của những Huyệt man đầu óc đơn giản kia cũng chỉ có một quy tắc nguyên thủy nhất, phải giành lấy.
Cho nên, chiến tranh giữa hai bên không thể nào không xảy ra.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 7: Sơn mạch Long Xà
Chương 2: Trầm mặc và lạnh lẽo như biên quân Vân Tần.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Huyệt man xem thường một tân đế quốc vũ lực cường đại như Vân Tần, nên mấy chục năm nay máu của người dân Huyệt man đã phải đổ xuống rất nhiều.
Nhưng hoàn cảnh vô số vũng bùn ở ngay trong vùng đất sông ngòi hoang vu cũng khiến trọng kỵ của Vân Tần mấy đi tác dụng, mà càng xâm nhập vào sâu, việc vận chuyển lương thảo cũng trở nên rất khó khăn.
Hai bên đều có thuận lợi và khó khăn, khiến cho chiến cục mấy chục năm nay hết sức giằng co.
Sơn mạch Long Xà bị đế quốc Vân Tần chiếm lấy, nhưng vùng đất hướng đông sơn mạch Long Xà vẫn thuộc về Huyệt man.
Bốn trăm quân nhân Vân Tần mặc giáp đen đang nằm co người lại trong một bụi cỏ thấp ở cốc Đông Lan.
Bởi vì khí hậu đặc trưng của những khu rừng gần ao đầm là ẩm ướt, cả một dãy núi rừng bị chướng vụ dày đặc bao phủ, khiến ánh mặt trời cũng khó lòng chiếu xuống, nên thế giới nơi này trông thật yên ắng và đáng sợ.
Đằng sau vị trí khuôn mặt bộ giáp các quân nhân này đang mặc đều có một cuộn vải đen, trên mặt cũng có một tấm khăn đen bao quanh lại, trừ đôi mắt ra, không có vị trí nào trên cơ thể bọn hắn bị lộ ra bên ngoài. Bởi vì đã nằm co lại trong đám bụi cỏ này rất lâu, nên hầu như tấm khăn che mặt bọn hắn đã ướt dẫm, bên trong miếng vải đen có những giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuôi xuống trông như những con gun nhỏ đang lúc nhúc bò. Ngoài ra, trên thân người họ có rất nhiều con sâu nhỏ, thậm chí còn có vài con sâu rất nhỏ chui vào bên dưới tấm vải thô màu đen, cắn vào da vào thịt bọn họ, nhưng ý chí của các quân nhân Vân Tần thật bền bỉ, trông như những xác chết dưới mặt đất, ngoại trừ những tiếng hít thở nặng nề ra, họ vẫn không nhúc nhích một ly nào.
Đằng trước bọn họ là một tướng lãnh vóc người không cao lớn, nhưng thân thể cường tráng khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức mạnh đang nằm co sát đất, tay cầm mắt ưng đăm đăm quan sát phía trước.
Thông qua đôi mắt ưng bằng đồng này, hắn thấy tại một nơi âm u xa xa đằng trước có vài chục tên Huyệt man đang từng bước từng bước đi lại.
Vầng trán và đôi môi của những Huyệt man này vô cùng rộng rãi, hai chân trần trụi, quần áo họ mặc cũng rất đơn giản, chỉ dùng một sợi dây làm thắt lưng và lấy một miếng sắt đeo trước người, che lại những bộ phận quan trọng trên thân thể.
Đã từng tiếp xúc qua, thậm chí là nhiều lần áp sát chém giết với những Huyệt man này, nhưng vị tướng lãnh biên quân Vân Tần đang lặng lẽ cầm mắt ưng theo dõi lại không thể nào hiểu rõ một chuyện: Rõ ràng những Huyệt man này thường ngày sinh sống trong sào huyệt dưới đất, hơn nữa, dù là sơn mạch Long Xà hay là vùng đất sông ngòi hoang vu này, có hơn một nửa diện tích đều bị hơi nước và chướng vụ dày đặc bao phủ, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu rọi xuống, nhưng những đầm nước kia lại là thức ăn cho các Huyệt man này, là kho lúa vĩnh hằng của bọn hắn. Theo lý thuyết, những người quanh năm suốt sáng dành thời gian sinh sống ở những nơi thiếu thốn ánh sáng như vậy thì da thịt bọn họ sẽ bị tái nhợt, vóc người không cao lớn, hoặc đơn giản hơn là sẽ giống những thợ mỏ trong nhiều mỏ núi Vân Tần.
Nhưng những Huyệt man này khi trưởng thành lại vô cùng cao lớn, hơn nữa, nước da của họ lại có màu đồng cổ, từng thớt thịt tràn đầy sức mạnh hiện lên rõ ràng, giống như có người lấy nham thạch đắp lên người bọn họ vậy.
Sau khi sinh sống ở đây một thời gian dài, vị tướng lãnh biên quân có cảm giác như cuộc sống thường niên dưới lòng đất chỉ khiến cho các Huyệt man này có thêm một mùi hôi rất đặc trưng, cùng với hốc mắt lõm sâu vào trong và con ngươi màu xám nhạt.
Những Huyệt man đang đi lại trong vùng đầm lầy càng lúc càng tới gần, khi nhìn rõ những tấm thép treo trên người các Huyệt man, ngay nháy mắt vị tướng lãnh biên quân này nhíu mày lại. Cũng ngay lúc đó, khi nhìn thấy những thân ảnh to lớn bên cạnh các Huyệt man, hắn ta càng nhíu mày chặt hơn.
Những tấm thép các Huyệt man đang đeo trên người chính là một phần của khôi giáp mà biên quân Vân Tần hay dùng trong lúc chiến đấu, thậm chí là có cả mảnh vỡ binh khí, hoàn toàn khác hẳn với những vật liệu rất thô sơ mà các Huyệt man có thể chế tạo được, điều này có nghĩa những Huyệt man này trước đây sợ rằng đã không dưới một lần giao chiến với biên quân Vân Tần.
Mà những con mãnh thú to lớn đang đi bên cạnh bọn họ chính là những con cá sấu yêu cho chính Huyệt man nuôi dưỡng.
Những con cá sấu to lớn sinh sống trong các vũng bùn tính khí vô cùng hung bạo, khi ở dưới nước động tác vô cùng nhanh chóng, nhưng khi đi lại trên đất bằng lại rất chậm chạp, bình thường mới chỉ đi mười dặm thể lực sẽ mất hết, có lẽ vì thể trọng quá lớn. Nhưng không biết các Huyệt man kia đã dùng phương pháp gì nuôi dưỡng lại khiến cho các con cá sấu to lớn này khi ở bên cạnh bọn hắn lại ngoan ngoãn như thú cưng chó mèo, chỉ khi đối mặt với quân địch mới bắt đầu hung tàn, hơn nữa, hiện giờ chúng đã có thể đi đường xa mà không biết mệt mỏi.
Trong mấy chục năm đế quốc Vân Tần và Huyệt man giao chiến với nhau, những con cá sấu to lớn này đã góp phần giúp cho sức mạnh bọn Huyệt man tăng vọt lên, khiến cho nhiều binh sĩ Vân Tần phải mất mạng trong miệng to như chậu máu của loài vật to lớn trước mặt hắn ta. Hôm nay, những con cá sấu này nhất định sẽ gây phiền toái không nhỏ cho các quân nhân Vân Tần đang ẩn núp.
Theo những gì quân nhân Vân Tần hiểu về Huyệt man, nếu như có loại cá sấu lớn này đi theo bên cạnh, vậy các Huyệt man này nhất định là chiến sĩ chân chính của họ, là tinh nhuệ trong các Huyệt man.
Nhưng tại sao các Huyệt man này lại xuất hiện trong cốc Đông lan?
Mặc dù sau khi nhận được tin báo do lính trinh sát truyền về, biết rõ tung tích các Huyệt man này, nhưng tên tướng lãnh biên quân này nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bọn Huyệt man này lại xuất hiện ở đây? Thần kinh bọn chúng vẫn bình thường chứ?
Năm trước, chỉ khi đến hai mùa thu đông và lương thực quá thiếu thốn, Huyệt man mới huy động lực lượng của mình tiến vào sơn mạch Long Xà, nhưng từ mùa xuân năm nay, các quân nhân Vân Tần đột nhiên phát hiện hoạt động của các Huyệt man ở vùng đất sông ngòi hoang vu kia đã náo nhiệt hơn hai mùa thu đông năm trước rất nhiều. Mà theo hình dáng bản đồ Vân Tần ở khu vực này, cốc Đông Lan nằm ở vị trí sâu trong vùng đất hình móng ngựa, hoặc nói đây vốn là phạm vi thế lực của quân đội Vân Tần, đã rời xa hậu phương to lớn của Huyệt man, cho nên, có thể nói đối với các Huyệt man nơi đây chính là vùng đất chết, không có Huyệt man nào muốn tới nơi này cả.
Mặc dù không hiểu được, nhưng từ số lượng đối lập giữa hai bên, vị tướng lãnh biên quân này tin tưởng bên mình có thể toàn diệt các Huyệt man này, nên hắn ta chậm rãi và rất trầm ổn đưa tay lên, nắm tay lại, sau đó mở thành năm ngón tay.
Đối với các quân nhân Long Xà Vân Tần, nắm tay có nghĩa là chủ động đột kích.
Xòe năm ngó tay ra rồi đột ngột dùng ư lại, có nghĩa là đánh bất ngờ trong khoảng cách năm mươi bước.
Năm mươi bước là khoảng cách rất ngắn, nên sau khi thấy tướng lãnh mình ra hiệu như vậy, tất cả quân nhân Vân Tần trầm mặc đang ở phía sau càng trở nên lạnh lẽo hơn, càng yên lặng hơn.
...
Tổng cộng có hơn năm mươi Huyệt man đang từ từ đi tới phía trước, bọn họ không cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trong những bụi cỏ thấp đằng trước, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần.
Âm thanh nói chuyện của họ đã truyền vào tai những quân nhân Vân Tần đang nằm yên mai phục.
Đến lúc này, ngay cả khi không dùng mắt ưng, các quân nhân Vân Tần cũng có thể thông qua những khe hở giữa những cọng cỏ để nhìn thấy bắp chân to lớn như nham thạch của các Huyệt man, cùng với thân thể khổng lồ của những con cá sấu to lớn đang ầm ầm bước trên mặt đất.
Trong hoàn cảnh tối tăm, trong lúc đi qua bụi cỏ hoang được chướng vụ dày đặc bao phủ, các Huyệt man vẫn không cảm thấy nguy hiểm. Nhưng ngay lúc này, một con cá sấu khổng lồ đang đi cạnh bọn hắn, không có sợi dây thừng nào dẫn dắt, đột nhiên dừng lại, sau đó đứng thẳng dậy gần cả nửa thân thể, cái miệng to lớn ngửa lên trời, phát ra âm thanh ồ ồ khó nghe.
Âm thanh này vừa vang lên, bảy tám con cá sấu còn lại cũng nhất thời nóng nảy, thân hình to lớn khẽ dừng lại trong bùn lầy.
"Vèo!"
Một tiếng rít gió từ trong bụi cỏ thấp gần đấy vang lên.
Vị tướng lãnh biên quân Vân Tần đứng đầu đã cầm cung bắn một mũi tên, cả người mạnh mẽ từ dưới mặt đất nhảy lên.
- Tấn công!
Đồng thời, một tiếng quát chói tai trong miệng hắn phát ra ngoài.
Lúc này, các quân nhân Vân Tần đang tụ tập ở đây còn cách các Huyệt man khoảng bảy mươi bước, nhưng sau khi vị tướng lãnh phát hiệu lệnh, bỗng nhiên có tiếng gió vang lên, sau đó tất cả cây cối đang yên tĩnh như hóa thành một mảnh sóng biển dâng lên cao, tất cả quân nhân Vân Tần mặc thiết giáp màu đen từ bên trong nhảy ra ngoài. Trong nháy mắt, có gần một phần ba các binh lính cầm chặt cung trong tay, bắn tên về phía các Huyệt man.
Vô số tên bắn về phía trước, gào thét trong không trung.
Chiến đấu nhanh chóng diễn ra.
"Phốc, phốc, phốc...."
Vô số âm thanh mưa tên rơi xuống đất và bắn vào trong máu thịt vang lên.
Hơn mười Huyệt man đứng đầu tiên lập tức bị làn mưa tên màu đen bắn trúng, nhưng hơn mười người này lại không té xuống ngay, ngay lúc máu tươi trên người chảy xuống, bọn họ lập tức ngẩng đầu rống to với đồng bọn đang ở sau mình, rút trường mâu đeo trên người ra.
- Khiên!
Tướng lãnh biên quân Vân Tần thấy vậy liền dừng lại, quát to lên một tiếng.
Gần như ngay tức khắc, vào lúc âm thanh đầy thiết huyết của hắn vang lên, hơn trăm quân nhân mặc thiết giáp màu đen đang ở phía sau lập tức ăn ý lướt qua những quân nhân bắn tên, lấy tấm khiên màu đen trên lưng xuống, đồng loạt đưa ra phía trước.
Các quân nhân còn lại cũng ngưng việc đang làm, nhanh chóng tụ họp sau lưng các quân nhân này, tận lực cuộn cả người mình lại.
"Keng!" "Keng!" "Keng!"
Từng thanh trường mâu bén nhọn được chế tạo thô sơ lập tức mạnh mẽ đâm mạnh vào những tấm khiên màu đen này.
Chỉ mới va chạm một lần, đã có rất nhiều tấm khiên bị đụng vỡ. Vừa xuất hiện khe hỡ giữa các tấm khiên, những Huyệt man kia lập tức dùng trường mâu phóng vào các quân nhân Vân Tần lộ ra bên ngoài, kình lực mạnh mẽ khiến mũi mâu xuyên qua người họ, đóng đinh xuống đất.
Hết một vòng thứ nhất, lại đến vòng thứ hai, tiếp theo là vòng thứ ba!
- Lên!
Nhưng vị tướng lãnh biên quân Vân Tần đang đứng hàng đầu tiên sau những tấm khiên kia đột nhiên nắm chặt tay lại, từ sau tấm vài đen ướt đẫm đang che kín khuôn mặt của mình, một tiếng quát kiên quyết và lạnh lẽo được phát ra.
Trường đao màu xanh nhạt trong tay hắn vừa vung ra, các thanh trường mâu đang phóng đến lập tức bị gạt ngang qua.
Đôi mắt để lộ bên ngoài của hắn bỗng nhiên sáng ngời, theo đấy là nét mỉa mai và sát ý không hề che giấu.
Sức mạnh đôi tay của các Huyệt man rất kinh người, giúp cho trường mâu do bọn họ phóng ra có thể vượt quá trăm bước. Trong quân đội Vân Tần, những người thường xuyên mang theo mấy chục cây mâu ngắn bên mình, khi gặp đối thủ sẽ phóng ra đều là học hỏi từ các Huyệt man.
Nhưng đã giao chiến mấy chục năm, đầu óc các Huyệt man này vẫn rất đơn giản, hoặc có thể nói là vẫn đần độn như thế. Khi hai bên giao chiến với nhau, điều đầu tiên các Huyệt man sẽ làm chính là điên cuồng phóng ba bốn câu mâu mang theo bên người ra.
Tuy nói chiến lực cá nhân mỗi Huyệt man rất kinh người, nhưng đối với những đối thủ đầu óc đơn giản không biết cách phát triển như bọn họ, các quân nhân Vần Tần từ lâu đã nghiên cứu ra chiến pháp thích hợp.
- Tấn công!
Khi vòng tấn công cuối cùng của các thanh trường mâu bị chấm dứt bằng tiếng nổ vang bên ngoài các tấm khiên tròn, tên tướng lãnh biên quân Vân Tần lập tức hô to lên.
Các tiễn thủ đang đứng sau hắn lập tức đứng lên, nhanh chóng vứt bỏ cung tên và túi đựng tên xuống dưới đất. Cùng lúc đó, tất cả quân nhân đang cầm khiên vũng vứt khiên đi, một loạt âm thanh binh khí vang lên, từng thanh từng thanh trường đao màu đen đồng loạt xuất hiện trong không trung, tỏa ánh sáng lạnh lẽo tại vùng đất ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế