18-05-2013, 03:28 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
ChÆ°Æ¡ng 491: Phá lá»i thá» (1)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Xuân phong liêu tiễu, đống sát niên thiếu.
Dịch nghÄ©a: Gió xuân se se, lạnh chết thiếu niên. à chỉ mùa xuân tuy ấm áp, nhÆ°ng đôi khi vẫn có gió lạnh, không được coi thÆ°á»ng nó, cần phải cẩn tháºn ứng đối.
Cả Biện Kinh trong gió rét, nhÆ°ng lại run lên bởi phấn khởi. Không biết bao nhiêu bá tÃnh rỉ tai thầm thì, đồn đại Äịch tÆ°á»›ng quân sắp vá» kinh thà nh.
Sá»›m có rất nhiá»u ngÆ°á»i hẹn nhau ra khá»i thà nh canh ở bên Ä‘Æ°á»ng chỉ vì muốn nhìn Äịch Thanh trÆ°á»›c má»™t cái. Ngoà i thà nh Biện Kinh tình cảm dân chúng bắt đầu khởi Ä‘á»™ng, kÃch Ä‘á»™ng nà y còn có chút ý lạnh của mùa xuân.
Gió thổi đêm buông xuống, có cô đăng chiếu sáng, chiếu lên khuôn mặt Äịch Thanh đầy là tang thÆ°Æ¡ng. Hắn ngồi trong quán rượu đã rất lâu, lúc bá tÃnh ra ngoà i thà nh nghênh đón Äịch Thanh hắn, hắn sá»›m âm thầm lặng lẽ và o Biện Kinh, ngồi lẳng lặng trong quán rượu của ông già LÆ°u.
Quán rượu vắng tanh nhÆ° trÆ°á»›c, chỉ có má»™t thá»±c khách Äịch Thanh.
Sau khi ông già LÆ°u bÆ°ng rượu thức ăn lên thì ngồi ở háºu Ä‘Æ°á»ng lẳng lặng nhìn Äịch Thanh, trên khuôn mặt đã trải qua gian lao cá»±c khổ rất lâu đó không biết tại sao có ý bi thÆ°Æ¡ng.
Äịch Thanh Ä‘ang xem má»™t phong thÆ° dÆ°á»›i đèn.
Lá thÆ° đó cÅ©ng không xem là dà i, nhÆ°ng hắn xem rất lâu. Tay nắm lá thÆ° đó dÆ°á»›i ánh đèn rõ rà ng có chút run rẩy, cuối cùng đặt lá thÆ° xuống. Äịch Thanh ngÆ°ng nhìn ngá»n đèn dầu trên bà n, lẩm bẩm nói:
- Ta hiểu rồi, thì ra là váºy.
Khóe miệng mang nụ cÆ°á»i chua xót.
ThÆ° là của Quách Tuân giao cho Quách Quỳ, nhÆ°ng cuối cùng Quách Quỳ lại chuyển thÆ° cho Äịch Thanh.
Vì bức thÆ° nà y chÃnh là Quách Tuân viết cho Äịch Thanh.
Tại sao Quách Tuân muốn chuyển thế nà y? Äịch Thanh vốn không biết tình hình, nhÆ°ng sau khi hắn xem xong thÆ° đã biết dụng ý của Quách Tuân.
Cháºm rãi đặt lá thÆ° đó lên ngá»n lá»a, nhìn ngá»n lá»a bùng lên mang theo tro bụi rÆ¡i xuống. Äịch Thanh buông tay ra bÆ°ng ly rượu lên khá»i bà n, lại bá» xuống.
Hà n Tiếu lặng lẽ Ä‘i tá»›i thấp giá»ng nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, bên huyện Củng đó cÅ©ng không có bất ngá».
- Ta nhá» ngÆ°Æ¡i giúp ta Ä‘iá»u tra má»™t chuyện, ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u tra thế nà o rồi?
Äịch Thanh há»i, hắn nhìn ngá»n đèn dầu lóe lên, trong mắt có mê ly.
Hà n Tiếu từ trong ngá»±c móc ra má»™t bức tranh cuá»™n tròn Ä‘Æ°a cho Äịch Thanh nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân má»i xem.
Äịch Thanh mở bức tranh cuá»™n tròn ra, mượn ánh ngá»n đèn dầu nhìn, chỉ nhìn thấy hai ngÆ°á»i trên bức tranh đó. Má»™t ngÆ°á»i dung mạo tuấn lãng rõ rà ng chÃnh là Äịch Thanh, còn ngÆ°á»i còn lại trong tranh con mắt trong sáng cÆ°á»i yếu á»›t, mÆ¡ hồ là hình dáng có mấy phần của Phi Tuyết.
Tay Äịch Thanh cầm bức tranh trong tay có chút phát run, ngÆ°ng nhìn bức há»a đó rất lâu, lúc nà y má»›i há»i:
- NgÆ°Æ¡i xác nháºn... đây là bức tranh của Äoà n TÆ° Bình sao?
Thấy Hà n Tiếu gáºt đầu, Äịch Thanh hÆ¡i cÆ°á»i. Thá»±c sá»± lúc hắn há»i thì đã thừa nháºn đáp án.
Hắn chÆ°a từng nghÄ© qua, Äoà n TÆ° Bình và hắn giống nhau nhÆ° váºy.
Là trùng hợp hay là sớm có nhân quả?
Ngá»n đèn dầu nhảy lên, chiếu sáng đôi mắt của Äịch Thanh, tá»±a nhÆ° từ trong thác nÆ°á»›c năm đó bị vụt ra giây khắc nà y. Lúc đó trong đầu hắn Ä‘á»™t nhiên có phần ảo giác xuất hiện khó hiểu, hắn chÆ°a từng nói vá»›i ngÆ°á»i ngoà i. Sau khi hắn tỉnh lại lần đó kỳ thá»±c muốn tìm Phi Tuyết há»i, nhÆ°ng cuối cùng không có Ä‘i há»i.
Lúc bức tranh cuộn tròn đó xuất hiện lại lần nữa gợi lên ký ức lúc đó của hắn, trong hỗn loạn có hình ảnh rõ rà ng xuất hiện trong đầu của hắn.
Cái ngÆ°á»i Äoà n TÆ° Bình giống tÆ°á»›ng mạo Äịch Thanh hắn, quỳ trÆ°á»›c giÆ°á»ng nắm chặt tay của má»™t ngÆ°á»i con gái, nức nở nói:
- Phi Tuyết, trẫm thà bỠgiang sơn, cũng muốn giữ nà ng lại bên cạnh. Nhưng...
NgÆ°á»i con gái giống Phi Tuyết đó nhìn Äoà n TÆ° Bình khóe miệng mang nụ cÆ°á»i không nỡ, nhÆ°ng trong mắt mang ý yêu và kiên định vô biên:
- TÆ° Bình, ngà i và thiếp Ä‘á»i nà y chủ định không thể cùng nhau, nhÆ°ng kiếp sau thiếp nhất định sẽ tìm được ngà i, nhất định!
Äoà n TÆ° Bình đã khóc không thà nh tiếng, chỉ là nắm lấy tay của ngÆ°á»i con gái đó:
- Nhất định!
Tình cảnh trong đầu lúc đó là má»™ng hay tỉnh? Nếu là tỉnh ngÆ°á»i đó là Äoà n TÆ° Bình, Äịch Thanh hắn là ai? Nếu là má»™ng, tại sao lúc nhá»› lại, lại rõ rà ng khắc cốt, khắc sâu trong lòng nhÆ° váºy?
Äịch Thanh ngÆ°á»›c nhìn bức tranh đó, má»™t lâu sau má»›i há»i:
- NgÆ°á»i bên cạnh Äoà n TÆ° Bình tên gá»i là ÄÆ°á»ng Phi Tuyết?
Hà n Tiếu lại gáºt đầu, có chút kinh ngạc há»i:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, tại sao ngà i muốn tìm bức tranh của hai ngÆ°á»i nà y? Bức hình của Äoà n TÆ° Bình tìm được còn có chút dá»… dà ng, nhÆ°ng bức hình cùng vá»›i ÄÆ°á»ng Phi Tuyết chỉ có má»™t tấm, còn cất dấu ở hoà ng cung Äại Lý. Nếu không phải hoà ng đế Äại Lý biết mạt tÆ°á»›ng là Äịch tÆ°á»›ng quân phái tá»›i, cÅ©ng sẽ không giao bức tranh nà y cho mạt tÆ°á»›ng.
- Hoà ng đế Äại Lý?
Äịch Thanh thì thà o nhá»› lại, trong lòng không biết là cảm xúc gì, Hà n Tiếu tấc tắc hô kỳ lạ nói:
- Phải, chÃnh là Äoà n TÆ° Liêm mà tÆ°á»›ng quân gặp ở Thanh ÄÆ°á»ng đó. Thế sá»± vô thÆ°á»ng, ai có thể ngá» y lại đăng cÆ¡ là m hoà ng đế. Năm đó y thế Ä‘Æ¡n lá»±c cô cùng má»™t thÆ° đồng đến Thanh ÄÆ°á»ng cÅ©ng không biết là m gì. Bây giá» nghÄ© lại e là tị nạn Thổ Phiên, cÅ©ng có thể là noi theo hà nh Ä‘á»™ng của Da Luáºt Tông Chân tránh tai há»a bên ngoà i, bên trong thầm liên hệ trá»ng thần trong triá»u, lúc nà y má»›i láºt đổ Äoà n Tố HÆ°ng.
Hoà ng đế Äại Lý lúc nà y chÃnh là Äoà n TÆ° Liêm, lúc đó Äịch Thanh còn gặp qua ngÆ°á»i nà y ở thà nh Thanh ÄÆ°á»ng.
Lúc đó ngÆ°á»i nà y nhìn thấy Äịch Thanh từng chủ Ä‘á»™ng bắt chuyện cùng Äịch Thanh giải thÃch chuyện dà n tế Thừa Thiên, nhÆ°ng sau đó Äịch Thanh cÅ©ng không có gặp lại ngÆ°á»i nà y. Không ngá» sau đó lúc Äoà n TÆ° Liêm ở Thanh ÄÆ°á»ng, tÆ°á»›ng quốc trá»ng thần trong triá»u Nhạc Hầu Cao Ä‘á»™t nhiên phát Ä‘á»™ng chÃnh biến, phế truất hoà ng đế Thiên Minh của Äại Lý Äoạn Tố HÆ°ng, láºp Äoà n TÆ° Liêm là m hoà ng đế.
Äại Lý nÆ°á»›c nhá», biến đổi lá»›n vá» hoà ng đế triá»u đình lại cÅ©ng thÆ°á»ng xuyên. NhÆ°ng xÆ°a nay Äại Lý không tranh quyá»n thế, biến cố trong triá»u cÅ©ng Ãt được ngÆ°á»i Trung Nguyên biết được. Hà n Tiếu được Äịch Thanh giao phó, lúc tá»›i Äại Lý Ä‘iá»u tra chuyện cÅ© Äoà n TÆ° Bình, lúc nà y vô ý phát hiện hoà ng đế Äại Lý chÃnh là thÆ° sinh ở Thanh ÄÆ°á»ng năm đó. NhÆ°ng tại sao Äịch Thanh muốn Hà n Tiếu tá»›i Äại Lý Ä‘iá»u tra chuyện cÅ© vá» Äoà n TÆ° Bình, Hà n Tiếu lại hoà n toà n không biết.
Thấy Äịch Thanh không nói, Hà n Tiếu nói:
- Sau khi Äoà n TÆ° Liêm gặp được mạt tÆ°á»›ng rất là nhiệt tình vá»›i mạt tÆ°á»›ng, mạt tÆ°á»›ng thấy ông ta nhÆ° váºy, liá»n nói muốn biết chuyện của Äoà n TÆ° Bình. Ông ta chủ Ä‘á»™ng cầm bức tranh nà y đến cho mạt tÆ°á»›ng, nhÆ°ng còn há»i mạt tÆ°á»›ng... Äịch tÆ°á»›ng quân có phải rất giống Äoà n TÆ° Bình không?
Dừng lại một lát, Hà n Tiếu kinh ngạc nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, nếu mạt tÆ°á»›ng không biết bức tranh nà y là Äoà n TÆ° Bình, thì tháºt sá»± cho rằng bức tranh là ngà i. Äoà n TÆ° Liêm còn nói...
Thấy Äịch Thanh Ä‘ang nhìn ngá»n đèn, hình nhÆ° tinh thần lÆ¡ đãng, Hà n Tiếu im miệng.
Äịch Thanh quay đầu nhìn lại, há»i:
- Y còn nói gì?
Äá»™t nhiên nhá»› tá»›i lúc gặp Äoà n TÆ° Liêm năm đó. Äoà n TÆ° Liêm và thÆ° đồng bên cạnh nhìn hắn Ä‘á»u có chút kinh ngạc, thÆ° đồng còn nhá» tiếng nói:
- Công tá», hắn hình nhÆ°...
Sau đó Äoà n TÆ° Liêm cản thÆ° đồng đó lại, đối vá»›i Äịch Thanh rất là thân thiết.
Lúc đó Äịch Thanh hoà n toà n không có để ý, nhÆ°ng bây giá» nghÄ© lại thÆ° đồng đó có thể muốn nói_Äịch Thanh hắn rất giống Äoà n TÆ° Bình. Còn Äoà n TÆ° Liêm chủ Ä‘á»™ng đến gần, rõ rà ng cÅ©ng là vì nguyên nhân hắn rất giống Äoà n TÆ° Bình.
Hà n Tiếu không có để ý tá»›i sá»± khác thÆ°á»ng của Äịch Thanh, nói:
- Äoà n TÆ° Liêm còn nói, ông ta có thể có địa vị ngà y hôm nay chÃnh là vì nói chuyện riêng vá»›i Cốc TÆ° La. Vá» phần nói cái gì ông ta không tiện nói, nhÆ°ng là có liên quan vá»›i Äịch tÆ°á»›ng quân. Ông ta chÃnh là vì Ä‘oạn thoại nà y má»›i khởi đấu chà đi láºt đổ Äoà n Tố HÆ°ng. Ông ta còn nói, biết Äịch tÆ°á»›ng quân sau nà y nhất định sẽ giúp ông ta, lúc nà y dÅ©ng khà lên cao, ông ta còn gá»i lá»i há»i thăm Äịch tÆ°á»›ng quân. Tháºt là kỳ quái, chẳng lẽ diện mạo Äịch tÆ°á»›ng quân ngà i giống Äoà n TÆ° Bình, Äoà n TÆ° Liêm liá»n cho rằng ngà i là Äoà n TÆ° Bình đầu thai chuyển thế? Nếu không, ngà i là m sao chịu giúp ông ta?
Nói dứt lá»i muốn cÆ°á»i ha ha, nhÆ°ng nhìn thấy khuôn mặt của Äịch Thanh tái mét, Ä‘á»™t nhiên cảm giác má»™t chút cÅ©ng không buồn cÆ°á»i.
Tháºm chÃ... còn có chút âm trầm.
Thấy Äịch Thanh vẫn không nói, Hà n Tiếu cÆ°á»i theo nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, mạt tÆ°á»›ng chÃnh là muốn đùa má»™t chút, ngà i sẽ không cho là tháºt chứ?
Y nhìn thấy Äịch Thanh háºm há»±c, lúc nà y má»›i báºt cÆ°á»i đùa Äịch Thanh, không ngá» lá»i nói vô ý là m Äịch Thanh trà n đầy chán nản.
Ãnh mắt Äịch Thanh rá»i rạc, trầm lặng hồi lâu, Ä‘á»™t nhiên há»i:
- Hà n Tiếu, ngÆ°Æ¡i tin con ngÆ°á»i có kiếp trÆ°á»›c không?
Hà n Tiếu sợ run lên, chân mà y chau lại không hiểu tại sao Äịch Thanh há»i nhÆ° váºy, nhÆ°ng nhìn thấy Äịch Thanh hÆ¡i có chuyện lạ, cuối cùng nói:
- Mạt tÆ°á»›ng không có thấy qua, nhÆ°ng sách cổ quả tháºt có ghi chép vá» kiếp trÆ°á»›c, không biết tháºt giả.
Chân mà y Äịch Thanh chau lại, há»i:
- Sách cổ có gi chép gì?
Hắn cÅ©ng xem là không Ä‘á»c sách nhiá»u, Ä‘á»™t nhiên nhá»› trong Tả thị Xuân Thu từng Ä‘á»c má»™t sắp văn vá» Thanh Bá. Trong văn đó nói Thanh Bá nằm má»™ng vượt qua Hoà n Thủy. Có ngÆ°á»i Ä‘em ngá»c Quỳnh Hồn cho ông ta ăn, Thanh Bá không dám giải má»™ng, cho rằng là má»™ng không rõ rà ng, sau khi giấc má»™ng vừa giải, ngÆ°á»i liá»n chết.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Chữ ký của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:28 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
ChÆ°Æ¡ng 492: Phá lá»i thá» (2)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Lúc đó hắn nhìn thấy câu chuyện nà y, chỉ bị lá»i phê bình của Phạm Trá»ng Yêm hấp dẫn, nhÆ°ng không có suy nghÄ© nhiá»u hà m ý của giấc má»™ng nà y. NhÆ°ng hắn liên tiếp trong lúc nhÆ° má»™ng nhÆ° tỉnh nhá»› lại Äoà n TÆ° Bình và ÄÆ°á»ng Phi Tuyết là m hắn cảm giác được ly kỳ của cảnh trong má»™ng. Giấc má»™ng của Thanh Bá là nói không rõ, váºy giấc má»™ng của hắn rốt cuá»™c lại là đang nói cái gì?
Hà n Tiếu nghe Äịch Thanh đặt câu há»i, trầm ngâm nói:
- Sách cổ từng ghi chép, Bảo Tịnh ký tỉnh, DÆ°Æ¡ng Há»™ thức hoà n. Äây coi là ghi chép tháºt sá»± của kiếp trÆ°á»›c.
Äịch Thanh khó hiểu, Hà n Tiếu giải thÃch:
- Bảo Tịnh là Thái thú Äông Tấn Nam Hải, lúc năm tuổi nói vá»›i cha mẹ vốn là con Lý gia Khúc DÆ°Æ¡ng lúc chÃn tuổi rÆ¡i xuống giếng chết đầu thai tá»›i Bảo gia, cha mẹ y tìm đến Lý gia phát hiện chuyện nà y không có sai. Sau chuyện nà y được quan sá» ghi chép trong sách Tấn. Còn DÆ°Æ¡ng Há»™ là danh tÆ°á»›ng Tây Tấn, sá»± tÃch kỳ thá»±c rất giống Bảo Tịnh. Ông cÅ©ng là nhá»› mình là con cháu của Lân gia Lý thị, chết sá»›m tá»›i DÆ°Æ¡ng gia. Ông còn nhá»› năm đó là m con Lý gia, vòng và ng chôn dÆ°á»›i cây dâu, sau đó bảo nhÅ© mẫu lấy lại. Lúc đó ngÆ°á»i ta Ä‘á»u không ngừng kinh ngạc. Chuyện nà y cÅ©ng ghi trong sách Tấn.
Äịch Thanh nghe xong, lẩm bẩm nói:
- Nói nhÆ° váºy, tháºt là có thể có kiếp trÆ°á»›c rồi... Còn của ta...
Lá»i nói còn chÆ°a xong, Hà n Tiếu quay đầu nhìn ra tá»u quán. Äịch Thanh cảnh giác có tiếng bÆ°á»›c chân, đã ngừng câu chuyện.
ThÃnh giác của Äịch Thanh nhạy bén hÆ¡n hẳn Hà n Tiếu. Hắn cháºm hÆ¡n Hà n Tiếu má»™t bÆ°á»›c phát hiện có ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i, tháºt tại là vì do tâm tình kÃch Ä‘á»™ng.
Lúc quay đầu qua thì nghe có mùi thÆ¡m thầm truyá»n đến, thấy trÆ°á»›c cá»a tá»u quán, dÆ°á»›i ngá»n đèn chiếu rá»i Ä‘ang đứng má»™t cô gái mặc áo dà i mà u và ng nhạt. Cô gái có ánh mắt long lanh gợn sóng rÆ¡i lên ngÆ°á»i Äịch Thanh. Äịch Thanh có chút kinh ngạc, cháºm rãi đứng lên nói:
- Công chúa ThÆ°á»ng Ninh, sao công chúa tá»›i chá»— nà y.
Cô gái mặc áo dà i mà u và ng đó chÃnh là ThÆ°á»ng Ninh.
ThÆ°á»ng Ninh nhẹ nhà ng bÆ°á»›c liên tục Ä‘i và o tá»u quán, thấp giá»ng nói:
- Thiếp thân ngẫu nhiên qua chỗ nà y đang có chuyện tìm tướng quân, không ngỠgặp tướng quân ở đây.
Äịch Thanh thầm nghÄ©, má»™t công chúa nhÆ° cô giữa đêm tá»›i quán rượu hẻo lánh nà y là m gì?
ThÆ°á»ng Ninh đã ngồi xuống đối diện Äịch Thanh, không có ý sẽ láºp tức rá»i Ä‘i. Hà n Tiếu thấy thế lách ngÆ°á»i ra khá»i tá»u quán. Äịch Thanh Ä‘Ã nh phải ngồi xuống, há»i:
- Không biết công chúa có chuyện gì chỉ bảo?
ThÆ°á»ng Ninh có đôi mắt long lanh gợn sóng rÆ¡i lên bức tranh trên bà n, thần tình có chút ảm đạm, trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc nói:
- Trong tranh nà y là Äịch tÆ°á»›ng quân và VÅ© ThÆ°á»ng tá»· tá»· phải không?
Äịch Thanh ngẩn ra, thấy đôi mắt ÄÆ°á»ng Phi Tuyết trong bức tranh thiện sáng trông rất sinh Ä‘á»™ng, tháºt sá»± có chút giống vá»›i thần tình VÅ© ThÆ°á»ng.
Lúc hắn nhìn thấy Phi Tuyết Ä‘á»u là để ý tá»›i đôi mắt của cô ấy, mấy lần thiếu chút nữa ngá»™ nháºn Phi Tuyết là DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng, bây giá» xem ra ÄÆ°á»ng Phi Tuyết trong tranh không những giống Phi Tuyết còn có mấy phần rất giống VÅ© ThÆ°á»ng.
Trong lúc nhất thá»i có chút ngÆ¡ ngẩn, Äịch Thanh lắc đầu nói:
- Trong tranh không phải thần, là quân vÆ°Æ¡ng khai quốc Äại Lý Äoà n TÆ° Bình và thê tá» của ông ta.
ThÆ°á»ng Ninh ngắm nhìn bức tranh đó trong lòng cổ quái, cÅ©ng cảm giác Äoà n TÆ° Bình và Äịch Thanh có chút giống nhau.
Äịch Thanh trong lòng hÆ¡i suy nghÄ©, Ä‘á»™t nhiên nói:
- Thần chÃnh là nghe ngÆ°á»i khác nói giống vá»›i hạ thần, lúc nà y nhá» ngÆ°á»i là m ra bức tranh. Hạ thần ngược lại cảm giác Äoà n TÆ° Bình... giống kiếp trÆ°á»›c của hạ thần, không biết công chúa thấy chuyện nà y thế nà o?
Hắn không biết gian khổ cỡ nà o, má»›i cố là m ra nhẹ nhà ng nói ra câu nói nà y, sau khi nói xong trái tim ngừng Ä‘áºp lÆ°u ý vẻ mặt của ThÆ°á»ng Ninh.
ThÆ°á»ng Ninh không có nghe thấy kÃch Ä‘á»™ng trong giá»ng Ä‘iệu của Äịch Thanh, lại nhìn bức tranh đó, ngẩng đầu nhìn lên. Äịch Thanh lại cúi đầu xuống, ThÆ°á»ng Ninh sâu kÃn thở dà i:
- Kiếp trÆ°á»›c Ä‘á»i sau, ThÆ°á»ng Ninh không dám mong chá». Nếu tháºt sá»± có duyên, chỉ mong kiếp nà y thÆ°á»ng gặp.
Nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trầm lặng đó trong lòng Ä‘á»™t nhiên suy nghÄ©:
- Mình gặp mặt huynh ấy phải mấy năm rồi. NhÆ°ng cuá»™c Ä‘á»i của con ngÆ°á»i có mấy cái mấy năm chứ?
Äịch Thanh cÅ©ng thở dà i theo, nói:
- Phải, kiếp nà y thÆ°á»ng gặp chÃnh là may mắn, nhÆ°ng Äịch Thanh thần...
Hắn lại nhá»› tá»›i DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng, lại không nói nữa, lại há»i lần nữa:
- Công chúa tìm tại hạ có chuyện phải không?
ThÆ°á»ng Ninh nói:
- Gần đây văn võ trong triá»u Ä‘á»u sôi nổi bà n tán Äịch tÆ°á»›ng quân, không biết Äịch tÆ°á»›ng quân có biết không?
Äịch Thanh lắc đầu, thầm nghÄ©:
- Bất luáºn bá»n há» bà n tán thế nà o Ä‘á»u không liên quan vá»›i hạ thần.
ThÆ°á»ng Ninh không biết tâm sá»± của Äịch Thanh, trong thần sắc có chút căm giáºn bất bình, nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân táºn lá»±c vì nÆ°á»›c, lần nà y bình định LÄ©nh Nam láºp được đại công, vá»›i khả năng Äịch tÆ°á»›ng quân đảm nhiệm chức Xu Máºt sứ tuyệt đối không có gì bất công. NhÆ°ng đám ngu thần đó khăng khăng nói không hợp gia pháp tổ tông, tháºt là là m ngÆ°á»i ta lòng lạnh. Là m ngÆ°á»i ta khó hiểu nhất là Bà ng Tịch Bà ng đại nhân cÅ©ng Ä‘á» nghị bãi miá»…n chức vị Xu Máºt sứ của ngà i.
Äịch Thanh thấy ThÆ°á»ng Ninh có chút tức giáºn, ngược lại mỉm cÆ°á»i.
ThÆ°á»ng Ninh thấy, há»i:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, chẳng lẽ ngà i không tức giáºn à ?
Äịch Thanh chỉ là lắc đầu, trong lòng thầm nghÄ©:
- Bà ng Tịch biết tâm tÆ° của hạ thần, ôi... ông ấy biết là đỠbạt hạ thần là m tể tÆ°á»›ng, bố trà hạ thần ở đầu ngá»n sóng. Nếu hạ thần là m tÆ°á»›ng, nhất định khó mà chết già . Nếu hạ thần không là m tÆ°á»›ng, bá»n há» ngược lại có thể bá» qua, hạ thần hà tất nhìn sắc mặt bá»n há» nữa.
ThÆ°á»ng Ninh suy nghÄ© không thấu dụng ý của Äịch Thanh, nhất thá»i ngược lại không biết nói gì.
Äịch Thanh thản nhiên nói:
- Äa tạ công chúa cho biết tin, tháºt ra rất nhiá»u chuyện hạ thần đã biết rồi. Hạ thần còn biết, Âu DÆ°Æ¡ng Tu đại nhân cÅ©ng dâng thÆ° xin bãi miá»…n hạ thần... Ông ta dùng thuyết âm dÆ°Æ¡ng nói hạ thần có sai lầm, Ä‘em tai há»a lÅ© lụt Hoà i Nam đổ lên đầu hạ thần.
ThÆ°á»ng Ninh ngÆ¡ ngẩn, ha ha nói:
- Ngà i Ä‘á»u biết rồi? Ây, thiếp thân vẫn cho rằng Âu DÆ°Æ¡ng đại nhân xÆ°a nay ngay thẳng, trắng Ä‘en rõ rà ng, không ngỠông ta cÅ©ng muốn loại bá» ngà i.
Äịch Thanh thầm nghÄ©:
- ThÆ°á»ng Ninh suy cho cùng cÅ©ng không biết chuyện của quan trÆ°á»ng, cÅ©ng không biết trÆ°á»›c khi Âu DÆ°Æ¡ng TÆ°, Bà ng Tịch dâng thÆ° đã biết ta. Âu DÆ°Æ¡ng Tu tuy Ä‘em nạn lÅ© lụt đổ lên đầu ta, nhÆ°ng đó chỉ là chuyện không nói có. Ông ta tuy nói ta võ nghệ hÆ¡n ngÆ°á»i, lòng nà y không ác, vì niá»m vui của quân sÄ©, chÆ°a thấy qua khuyết Ä‘iểm. Tháºt ra Âu DÆ°Æ¡ng Tu giống nhÆ° Bà ng đại nhân, muốn để ta rá»i khá»i chá»— đầu ngá»n sóng, bá»n há» còn hy vá»ng ta...
NghÄ© đến đây, Äịch Thanh nói:
- Công chúa không cần lo nghÄ© nhiá»u, nếu không có chuyện khác...
ThÆ°á»ng Ninh thấy Äịch Thanh muốn Ä‘i, Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i cái gì, nói:
- Äợi đã... ta xém chút nữa quên chuyện chÃnh, Hoà ng háºu nhá» ta giao cho ngà i má»™t bức thÆ°.
Nói dứt lá»i lấy trong tay áo ra má»™t bức thÆ°, Ä‘Æ°a cho Äịch Thanh.
Äịch Thanh rất là kinh ngạc không biết tại sao Tà o hoà ng háºu gá»i thÆ° cho hắn. Chần chá» má»™t chút, lúc nà y má»›i nháºn lấy thÆ°.
ThÆ°á»ng Ninh thấy Äịch Thanh nháºn thÆ° rồi, trong lòng thở dà i, đứng lên:
- Äịch tÆ°á»›ng quân... váºy... ta Ä‘i đây. Tháºt ra lần nà y ta đến vốn là tìm Lý quốc cá»u, ta nghe nói ông ấy thÆ°á»ng uống rượu quanh đây.
Äá»™t nhiên ngÆ°ng nói, vì phát hiện sắc mặt Äịch Thanh trở nên trắng bệch dị thÆ°á»ng.
ThÆ°á»ng Ninh thấy thế, có chút giáºt mình, vá»™i há»i:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, ngà i sao rồi?
Äịch Thanh gắt gao nhìn chằm chắm bức thÆ° trên tay, trên bìa thÆ° chỉ ghi năm chữ:
- Tá»± Dụ Äịch tÆ°á»›ng quân.
Vốn không có chỗ kỳ lạ gì, nhưng năm chữ đó viết như bay, trong chữ mà u đen ẩn hiện sợi tơ mà u trắng.
Cuối cùng dịch ánh mắt khá»i năm chữ nà y, Äịch Thanh cháºm rãi há»i:
- Công chúa, bức thÆ° nà y là Tà o hoà ng háºu tá»± tay viết thÆ° phải không?
ThÆ°á»ng Ninh gáºt đầu nói:
- Phải, Tà o hoà ng háºu sở trÆ°á»ng viết phi bạch thể, chữ nà y có đẹp không?
Äịch Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i, nhÆ°ng trong nụ cÆ°á»i mang hoang mang khó nói:
- Rất đẹp, đa tạ công chúa.
ThÆ°á»ng Ninh thấy dáng vẻ của Äịch Thanh trà n đầy tâm sá»± trong lòng nghi hoặc, nhÆ°ng không thể khuyên giải, lẳng lặng ra khá»i tá»u quán. TrÆ°á»›c khi lên kiệu quay đầu nhìn và o trong tá»u quán, thấy Äịch Thanh cháºm rãi ngồi xuống dÆ°á»›i ngá»n đèn dầu còn nhìn bức thÆ° trong tay.
Rốt cuá»™c bức thÆ° đó có cái gì cổ quái là m Äịch Thanh nhÆ° thế? Trong lòng ThÆ°á»ng Ninh có chút bất an, chỉ muốn quay vá» há»i Hoà ng háºu.
Sau khi ThÆ°á»ng Ninh rá»i Ä‘i, Hà n Tiếu Ä‘i và o nhìn thấy thể chữ trên bức thÆ° đó, cÅ©ng là giáºt mình kinh hãi.
Chữ là phi bạch thể, giấy thÆ° là là m từ cát tinh trai, cái nà y và bức thÆ° năm đó vạch trần Bát vÆ°Æ¡ng gia là hung thủ, cÅ©ng không là hai dạng. Năm đó Äịch Thanh, Hà n Tiếu Ä‘á»u vì chuyện bức thÆ° đó là do ai viết không ngừng hoang mang. NhÆ°ng hôm nay chân tÆ°á»›ng sắp vạch trần rồi, hai ngÆ°á»i kinh ngạc dị thÆ°á»ng giống nhau.
NgÆ°á»i viết thÆ° chÃnh là Tà o hoà ng háºu!
Hà n Tiếu ngÆ°á»›c nhìn Äịch Thanh, Äịch Thanh chỉ nhìn bức thÆ° đó trong tay, cháºm rãi mở ra nhìn má»™t hồi sau nói:
- Thì ra là váºy, cuối cùng ta hiểu rồi...
Hắn không có vui mừng của việc sau khi giải được nghi hoặc, ngược lại có loại cảm giác tiêu Ä‘iá»u. Hà n Tiếu tuy nói lòng hiếu kỳ không lá»›n, nhÆ°ng vẫn không kìm được há»i:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, rốt cuá»™c là chuyện gì váºy?
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:28 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
ChÆ°Æ¡ng 493: Phá lá»i thá» (3)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Äịch Thanh ngồi ở đó, nhìn ngá»n đèn dầu tối má» nói:
- Chuyện nà y nói ra dà i dòng. Hà n Tiếu, ngÆ°Æ¡i còn nhá»› Tà o Dáºt không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên nhá»›, Äịch Thanh kỳ quái nói:
- Cáºu ta là đệ đệ của Tà o hoà ng háºu đấy.
Äịch Thanh cÆ°á»i:
- Nhưng ngươi và ta tuy biết cái nà y, nhưng không để ý tới hỠTà o ông ta...
Hà n Tiếu quả tháºt không hiểu Äịch Thanh Ä‘ang nói cái gì. Tà o Dáºt Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên há» Tà o, còn có cái gì được để ý chứ?
Äịch Thanh thấy bá»™ dạng không hiểu gì cả của Hà n Tiếu thản nhiên nói:
- NgÆ°Æ¡i đừng quên háºu nhân của quân Quy NghÄ©a vốn cÅ©ng há» Tà o. Năm đó ngÆ°á»i trong há» Tà o có má»™t mạch chết giữ HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, lại có má»™t mạch khác ý kiến phân kỳ. Sau khi rá»i khá»i quê hÆ°Æ¡ng, chúng ta cÅ©ng không có Ä‘i Ä‘iá»u ta tung tÃch của bá»n há». Sau khi bá»n há» Ä‘i tá»›i Hà Bắc, cách xa HÆ°Æ¡ng Ba Lạp mấy ngà n dặm, chỉ muốn quên ký ức trÆ°á»›c đây.
Hà n Tiếu nhìn bức thÆ° trên tay Äịch Thanh, tâm tÆ° bay lá»™n, trong mắt lá»™ ra vẻ mặt kinh hãi muốn chết:
- Chẳng lẽ Tà o hoà ng háºu, Tà o Dáºt Ä‘á»u là háºu thế của những ngÆ°á»i đó?
Äịch Thanh gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, là vá»›i Tà o Dáºt má»›i có thể tá»›i Tây Bắc tìm kiếm mê hoặc của HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, bằng không cáºug ta có thể và o thẳng Sa Châu không?
Chấn động của Hà n Tiếu giây khắc đó không cần nói cũng biết.
Tà o hoà ng háºu vốn danh môn, sau đó ông ná»™i Tà o Bân trở thà nh danh tÆ°á»›ng khai quốc Äại Tống cùng Thái Tổ Triệu Khuông Dáºn dắt tay đánh hạ giang sÆ¡n Äại Tống. Tà o gia từ sau đó vô cùng huy hoà ng ở Äại Tống, ai lại có thể ngá» y vốn là háºu nhân của quân Quy NghÄ©a.
Cái nà y giống nhÆ° không thể tưởng tượng, nhÆ°ng tháºt sá»± nghÄ© lại tất cả má»i thứ lại thuáºn lý thà nh chÆ°Æ¡ng.
Tà o Dáºt vì biết chuyện nà y má»›i tìm ngÆ°á»i giải cứu mê hoặc HÆ°Æ¡ng Ba Lạp. Triệu Khuông Dáºn và Tà o Bân quan hệ vô cùng tốt, cho dù Tà o Bân mấy lần phạm sai lần, Triệu Khuông Dáºn đối vá»›i Tà o gia cÅ©ng là đối xá» tá» tế có hÆ¡n, có phải vì bá»n há» có má»™t bà máºt chung không. Triệu Khuông Dáºn để lại gia pháp ở Thái miếu thần bà ly kỳ, có phải cÅ©ng vì nguyên cá»› HÆ°Æ¡ng Ba Lạp không?
Thái Tổ cũng biết Hương Ba Lạp?
Cho dù là Chân Tông một lòng tin thần, cố ý truy tìm Hương Ba Lạp, hay cũng vì mơ hồ biết câu chuyện của Thái Tổ không?
Hà n Tiếu nghÄ© tá»›i đây cảm giác tất cả trong ánh trăng má» Ä‘á»u có giải thÃch rõ. NhÆ°ng y còn có má»™t Ä‘iểm không rõ, tại sao Tà o hoà ng háºu có thể vạch trần chi tiết tạo phản của Bát VÆ°Æ¡ng gia. Tà o hoà ng háºu nói vá»›i Äịch Thanh chuyện nà y, là tại sao chứ?
Äịch Thanh không có nói thêm, khó khăn đứng lên nói:
- Ta đi ra ngoà i.
ÄÆ°a bức thÆ° đó cho Hà n Tiếu nói:
- Sau khi ngÆ°Æ¡i xem xong thì đốt nó Ä‘i, đừng để cho ngÆ°á»i ngoà i xem. Chuyện nà y ngÆ°Æ¡i không được Ä‘iá»u tra nữa, để ta giải quyết!
Hà n Tiếu nháºn lấy bức thÆ° đó, thấy Äịch Thanh Ä‘i ra tá»u quán, không thể chỠđược nữa mở ra xem, chỉ xem qua hai tay đã run lên kịch liệt...
Äịch Thanh ra khá»i tá»u quán, ngẩng đầu nhìn sao đầy trá»i, trăng sáng giống nhÆ° má»™ng, thở tháºt dà i, lẩm bẩm nói:
- Cảnh đẹp nhÆ° váºy, giống nhÆ° giấc má»™ng... sau khi tỉnh má»™ng má»›i phát hiện rất nhiá»u chuyện chỉ có trong má»™ng, trách không được Quách đại ca lá»±a chá»n nhÆ° váºy.
Thần sắc hắn tuy có chút phiá»n muá»™n, nhÆ°ng thắt lÆ°ng vẫn thẳng. Lững thững men theo con phố dà i, chau mà y lại, rõ rà ng Ä‘ang quyết định chuyện gì quan trá»ng.
Lúc Ä‘i ngang qua Quách phủ, sau khi đẩy cá»a Ä‘i và o thấy trong phòng có ngá»n đèn dầu chiếu ra, hÆ¡i cảm thấy kinh ngạc. Lúc nà y Quách Quỳ vẫn Ä‘ang thu dá»n chiến cuá»™c LÄ©nh Nam, ai có thể công khai đốt đèn ở Quách phủ chứ?
Không nghÄ© ngợi nhiá»u, Äịch Thanh đẩy cá»a và o, thấy dÆ°á»›i ngòn đèn má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi, khuôn mặt hÆ¡i Ä‘en, thần sắc nghiêm nghị.
Äịch Thanh nhìn thấy ngÆ°á»i đó, ngược lại có chút vui bất ngá», Ä‘i lên mấy bÆ°á»›c trên mặt lá»™ ra phần mỉm cÆ°á»i nói:
- Bao huynh sao đến đây váºy?
NgÆ°á»i đến chÃnh là Bao Chá»ng.
Bao Chá»ng thấy Äịch Thanh Ä‘i và o, đứng dáºy ôm quyá»n nói:
- Tại hạ đến đây... là nghÄ© Äịch huynh hẳn là vá» rồi. Ngoà i thà nh tuy có phồn hoa ngà n vạn, nhÆ°ng cái đó suy cho cùng không phải Äịch huynh thÃch.
Y lấy huynh đệ tÆ°Æ¡ng xÆ°ng vá»›i Äịch Thanh, giống nhÆ° năm đó chỉ luáºn tình riêng, không giống bà n chuyện công.
Äịch Thanh trong lòng hÆ¡i ấm áp, biết Bao Chá»ng và hắn tuy chỉ là Ãt á»i gặp qua mấy lần, nhÆ°ng hiểu nhau quá sâu:
- Bao huynh đêm khuya đến tìm tại hạ, đương nhiên là có chuyện muốn nói?
Bao Chá»ng chăm chú nhìn Äịch Thanh tháºt lâu, nói:
- Gần đây trong triá»u có nhiá»u lá»i chá»i mắng Äịch huynh, nhÆ°ng tại hạ chÆ°a nói ra má»™t lá»i, không biết Äịch huynh có trách không?
Äịch Thanh cÆ°á»i lắc đầu nói:
- Bao huynh không nói, đã thắng ngà n lá»i, tại hạ cảm kÃch vô cùng. NhÆ°ng những lá»i nhà m chán đó đã không được tại hạ để trong lòng.
Bao Chá»ng thở dà i má»™t tiếng trà n đầy tiếc nuối nói:
- Nói nhÆ° váºy... trong lòng Äịch huynh đã định rồi.
Äịch Thanh do dá»± má»™t chút biết chỉ có Bao Chá»ng nhìn thấu tâm tÆ° của hắn, cháºm rãi nói:
- Äịch Thanh vốn thiếu niên nhà nông, chạy theo binh nghiệp, không có chà lá»›n. Tuy nói cÅ©ng là m chút chuyện cho huynh đệ bá tÃnh, nhÆ°ng hôm nay vốn chỉ vì má»™t lá»i thá» tình yêu. Ta đã hứa vá»›i cô ấy, không để ngÆ°á»i thiên hạ xem thÆ°á»ng nhục mạ, là m má»™t anh hùng trong mắt cô ấy, hôm nay nguyện vá»ng đã thà nh, không có tiếc nuối nữa!
Lá»i nói nà y hắn cÅ©ng không có nói vá»›i Bà ng Tịch, không có nói vá»›i ThÆ°á»ng Ninh, tháºm chà không có nói vá»›i Hà n Tiếu, chỉ nói vá»›i má»™t mình Bao Chá»ng.
Hắn biết Bao Chá»ng biết hắn, hắn cÅ©ng không cần giấu diếm.
Bao Chá»ng cÆ°á»i, trong lòng thầm nghÄ©. Äịch Thanh đã chán nản, bắt đầu có thoái ý, trụ cá»™t nÆ°á»›c nhà cuối cùng phải Ä‘i rồi. Nếu chỉ là lá»i đồn nhảm của bá quan, chỉ cần Thánh Thượng ủng há»™ nghÄ© Äịch Thanh cÅ©ng sẽ không nhÆ° váºy. NhÆ°ng gần đây đồn đại xôn xao, sợ là ...
Cuối cùng không có nói tiếp, Bao Chá»ng nói:
- Tại hạ hôm nay đến, ngoại trừ muốn gặp mặt Äịch huynh còn muốn nói má»™t chút vá» cách nhìn vụ án năm đó.
Äiá»u y nói là chuyện Äịch Thanh cuốn và o hung án trong cung, TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân trúng Ä‘á»™c, thấy sắc mặt Äịch Thanh có chút khác thÆ°á»ng Bao Chá»ng quyết tâm nói:
- Vụ án năm đó, tháºt ra rất Ä‘Æ¡n giản, không phải Äịch huynh nói dối, chÃnh là TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân mạnh miệng. Tại hạ Ä‘iá»u tra thế nà o, suy nghÄ© má»i cách, Ä‘á»u cảm thấy Äịch huynh hoà n toà n không có ná»a phần lý do giết ngÆ°á»i. Nói nhÆ° váºy... chỉ còn lại má»™t đáp án duy nhất.
Äịch Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i, tá»±a hồ đối vá»›i đáp án nà y đã không có hứng thú gì:
- Äa tạ Bao huynh cất nhắc.
Bao Chá»ng nghiêm mặt nói:
- Tại hạ tuy có kết luáºn, nhÆ°ng vẫn nghÄ© không thông tại sao TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân muốn hại Äịch huynh sau đó TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân trúng Ä‘á»™c. Vụ án nà y thoạt nhìn có ẩn tình khác, ta nhất thá»i cÅ©ng không dám khinh suất kết luáºn. Mấy năm nay, ta tháºt sá»± vẫn Ä‘ang nghÄ© chuyện nà y, nhÆ°ng cảm giác nếu có hung thủ khác giết ngÆ°á»i diệt khẩu chắc chắn có mục Ä‘Ãch và động cÆ¡. NhÆ°ng mấy năm qua cÅ©ng không có ai bất lợi đối vá»›i TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân nữa. Tại hạ cảm thấy chuyện nà y có kỳ quái, thà là m tiểu nhân để suy Ä‘oán...
Äịch Thanh vá»™i há»i:
- Bao huynh không cần tra nữa, chuyện nà y cÅ©ng không cần lo rồi. Phần hảo ý của Bao huynh tại hạ lòng ghi nháºn.
Bao Chá»ng nhìn thẳng Äịch Thanh, từng chữ nói:
- Nếu tại hạ vẫn Ä‘ang tra án, không ở chá»— khác, không mÆ°u chÃnh khác, tuyệt không thể tin và o miệng mà quyết Ä‘oán. NhÆ°ng hôm nay tại hạ đến là vì xem huynh là bằng hữu huynh đệ, do đó suy đóan nà y, tại hạ phải nói.
Trong đôi mắt Äịch Thanh ẩn có cảm thán, chỉ là nhẹ nhà ng thở dà i.
- Suy Ä‘oán của tại hạ là hạ Ä‘á»™c không phải ngÆ°á»i ngoà i, mà là chÃnh tá»± TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân!
Bao Chá»ng từng chữ má»™t nói, cuối cùng nói ra lá»i muốn nói.
Trong phòng im lặng chốc lát, Bao Chá»ng vốn cho rằng sau khi nói ra kết luáºn nà y Äịch Thanh sẽ có kinh ngạc, không ngá» Äịch Thanh chỉ là cÆ°á»i cÆ°á»i,:
- Bao huynh xỠán như thần, tại hạ rất là khâm phục.
Lần nà y đến lượt Bao Chá»ng ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
- Äịch huynh sá»›m biết đáp án nà y rồi à ?
Äịch Thanh dá»i ánh mắt Ä‘i, thản nhiên nói:
- Tháºt ra sau khi hôm đó tại hạ ra khá»i cung, thì nghÄ© TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân vì tránh nghi ngá» lúc nà y má»›i uống thuốc Ä‘á»™c dà nh lấy đồng tình của Thánh Thượng. NhÆ°ng tại hạ vẫn không có nghÄ© ra cô ta và tại hạ không oán không thù, tại sao có tâm tÆ° nà y hại tại hạ? NhÆ°ng bây giá» tại hạ biết rồi.
Bao Chá»ng ngÆ¡ ngẩn, vá»™i há»i:
- Cô ta tại sao hại huynh?
Äịch Thanh quay đầu nhìn Bao Chá»ng, thà nh khẩn nói:
- Bao huynh, huynh là ngÆ°á»i tốt, bá tÃnh cần những ngÆ°á»i tốt nhÆ° huynh. Do đó... có những chuyện liên quan vá»›i tại hạ, huynh không cần biết nhiá»u, Ä‘a tạ lúc nà y huynh còn suy nghÄ© cho tại hạ, xin huynh vá» Ä‘i.
Bao Chá»ng nhìn Äịch Thanh rất lâu, cuối cùng gáºt đầu nói:
- Váºy được, Äịch huynh... huynh bảo trá»ng.
Y còn muốn nói chút gì, nhÆ°ng cuối cùng cất bÆ°á»›c rá»i khá»i căn phòng, nhẹ nhà ng đóng cá»a lại.
Äịch Thanh nghe tiếng bÆ°á»›c chân đó rÆ¡i qua đình viện ra khá»i cá»a sân, cháºm rãi ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói:
- Bao huynh, không phải ta muốn giấu huynh, nhÆ°ng huynh tháºt sá»± không cần biết quá nhiá»u.
Hắn chÃnh là ngồi nhÆ° váºy, nhìn cô đăng trên bà n, không biết bao lâu lại có ngÆ°á»i và o Quách phủ tá»›i trÆ°á»›c phòng nhẹ nhà ng gõ cá»a.
Âm thanh đó rất nhẹ, nhẹ như mưa rơi tà n hạ, sương rơi ngà y thu, trong hơi nhẹ mang lãnh ý hiu quạnh...
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:28 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
ChÆ°Æ¡ng 494: Phá lá»i thá» (4)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Cổ kiệu xa tÃt, ThÆ°á»ng Ninh ngồi trong cá»— kiệu, trái tim cÅ©ng pháºp phồng Ä‘áºp theo cá»— kiệu.
Bức thÆ° của Tà o hoà ng háºu Ä‘Æ°a cho Äịch Thanh rốt cuá»™c có cổ quái gì, tại sao Äịch Thanh nhìn thấy bìa bức thÆ° đó thì giống chấn Ä‘á»™ng nhÆ° thế?
ThÆ°á»ng Ninh có chút hối háºn, hối háºn tại sao không xem trÆ°á»›c ná»™i dung của bức thÆ° chứ? Nếu xem rồi, thì không cần lo lắng nhÆ° váºy... NhÆ°ng nếu xem rồi có lẽ cà ng lo lắng.
Cổ kiệu đó và o trong cung, ThÆ°á»ng Ninh đã không thể chá» nữa nhanh chóng Ä‘i tá»›i tẩm cung của Tà o hoà ng háºu. Ở ngoà i cung chá» giây lát, có cung nữ ra nói, Tà o hoà ng háºu Ä‘i gặp Thánh Thượng, nói nếu ThÆ°á»ng Ninh đến, xin cô chá».
ThÆ°á»ng Ninh nghe thấy có chút kinh ngạc, không kinh ngạc Tà o hoà ng háºu Ä‘i gặp Thánh Thượng, mà là lấy là m lạ tại sao Tà o hoà ng háºu biết cô tối nay sẽ đến tìm chứ? Ngồi trong Ä‘iện, bốn vách tÆ°á»ng đèn sáng chiếu là m trong Ä‘iện có chút lạnh lẽo.
Có mấy phần ánh trăng theo khe cá»a sổ khắc hoa đó lén chiếu và o, giống nhÆ° muốn tranh không gian vá»›i ngá»n đèn dầu.
Ãnh tranh pha xuống, trong Ä‘iện cà ng lá»™ rõ vắng lặng.
ThÆ°á»ng Ninh theo ánh trăng nhìn qua, nhìn thấy má»™t vầng trăng sáng tá» treo ở chân trá»i, nhÆ°ng trong ánh trăng đó ẩn có bóng cây mà u Ä‘en.
Trong truyá»n thuyết, ở đó có Ngô CÆ°Æ¡ng phạt quế, có thá» ngá»c trá»™n thuốc, có Hằng Nga nhá»› chồng. Truyá»n thuyết luôn là tốt đẹp, ThÆ°á»ng Ninh trÆ°á»›c kia cÅ©ng rất thÃch những truyá»n thuyết nà y. NhÆ°ng hôm nay nhìn thấy luôn cảm giác dÆ°á»›i ánh trăng tròn tròn đó tá»±a hồ cÅ©ng Ä‘ang ẩn chứa bà máºt gì.
Tà o hoà ng háºu hình nhÆ° cÅ©ng có bà máºt, hÆ¡n nữa là má»™t bà máºt rất lá»›n.
Giữa lúc ná»—i lòng Ä‘ang loạn, nghe ngoà i Ä‘iện có cung nữ xì xà o bà n tán. ThÆ°á»ng Ninh tuy không muốn nghe, nhÆ°ng âm thanh đó vẫn truyá»n tá»›i, có cung nữ nói:
- Hoà ng háºu sao Ä‘i lâu nhÆ° váºy, TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân không biết thế nà o rồi?
ThÆ°á»ng Ninh hÆ¡i rét, cô biết mấy ngà y nay TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân cÆ¡ thể ngà y má»™t sa sút, Triệu Trinh cả ngà y ở bên cạnh TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân, chỉ sợ TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân ngÆ°á»i không ổn rồi. Vốn không có cảm giác vá»›i TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân, từ sau khi nghi ngá» TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân hãm hại Äịch Thanh, ThÆ°á»ng Ninh cà ng không có nói chuyện vá»›i TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân nữa. NhÆ°ng vừa nghÄ© tá»›i nếu TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân chết, chỉ sợ Triệu Trinh cà ng có ngăn cách vá»›i Äịch Thanh, ThÆ°á»ng Ninh rất là lo lắng.
Lại có cung nữ nói:
- Nghe ngÆ°á»i ta nói, Äịch tÆ°á»›ng quân vá» kinh rồi?
ThÆ°á»ng Ninh nghe tá»›i tên của Äịch Thanh cà ng là lÆ°u ý. Nghe má»™t cung nữ khác nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân không những vá» cung rồi, ta còn biết tối nay ông ấy đã được Thánh Thượng triệu tá»›i trong cung, nghe nói Thánh Thượng mừng công cho Äịch tÆ°á»›ng quân còn ban rượu mừng công cho Äịch tÆ°á»›ng quân.
ThÆ°á»ng Ninh trong lòng chấn Ä‘á»™ng, bá»—ng nhiên xông ra, nhìn cung nữ nói lá»i đó nói:
- Ngươi nói cái gì.
Nghe nói Thánh Thượng ban rượu, ThÆ°á»ng Ninh không biết tại sao trái tim cứ nhảy thình thịch.
Cung nữ đó thấy sắc mặt ThÆ°á»ng Ninh trắng bệch, kinh hãi nói:
- Công chúa, nô tùy nói Thánh Thượng bà y rượu thưởng yến, má»i Äịch tÆ°á»›ng quân và o cung rồi.
ThÆ°á»ng Ninh vá»™i la lên:
- Ở đâu?
Cung nữ thưa dạ nói:
- Văn Uyển các.
ThÆ°á»ng Ninh nghe xong không kịp nói nữa, vá»™i và ng má»™t mạch chạy cháºm, chạy vá» hÆ°á»›ng Văn Uyển các. Gần tá»›i trÆ°á»›c các, thấy xung quanh có cấm quân canh giữ, ThÆ°á»ng Ninh cà ng là kinh hãi, má»›i muốn và o các có ngÆ°á»i tiến lên nói:
- Trưởng công chúa, trong nà y không thể tự tiện xông và o.
NgÆ°á»i ngăn cản đó lại là Khâu Minh Hà o.
ThÆ°á»ng Ninh quát:
- NgÆ°Æ¡i bá»™ đầu của Khai Phong, muá»™n nhÆ° váºy tá»›i trong cung là m gì, chÃnh là muốn tạo phản sao?
Sắc mặt Khâu Minh Hà o không thay đổi, nói:
- Thần phụng chỉ hà nh sự? Xin trưởng công chúa quay vỠnghỉ ngơi.
Trong giá»ng Ä‘iệu bình thản của y có tà băng lãnh thấu xÆ°Æ¡ng.
ThÆ°á»ng Ninh tức giáºn nhìn Khâu Minh Hà o nói:
- Ngươi tránh ra cho ta, nếu ngươi không tránh, thì hôm nay ta là m đầu ngươi rơi xuống đất.
ThÆ°á»ng Ninh xÆ°a nay bình tÄ©nh Ä‘iá»m đạm, nổi nóng nhÆ° váºy, tháºt sá»± là chuyện hiếm thấy.
ThÆ°á»ng Ninh bÆ°á»›c chân lên trÆ°á»›c, Khâu Minh Hà o vốn muốn ngăn cản. NhÆ°ng thấy đôi mắt ThÆ°á»ng Ninh gần nhÆ° muốn phát há»a, trong lòng run sợ, thế là tránh sang má»™t bên.
ThÆ°á»ng Ninh tá»›i trÆ°á»›c các, thấy ngá»n đèn thÃnh Ä‘Æ°á»ng sáng choang, quả thá»±c Äịch Thanh ngồi trong Ä‘Æ°á»ng, ngồi đối diện Äịch Thanh chÃnh là đệ nhất thái giám trong cung Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng.
Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng dáºy bÆ°ng hai ly rượu đầy, Äịch Thanh bÆ°ng ly rượu lên...
ThÆ°á»ng Ninh thấy thế xông qua nói:
- Äịch Thanh, rượu không thể uống.
Ma xui quá»· khiến cô xông tá»›i trÆ°á»›c mặt Äịch Thanh, má»™t tay cầm lấy tay Äịch Thanh chỉ cảm giác trái tim Ä‘áºp mạnh lòng bà n tay toà n là mồ hôi lạnh.
Äịch Thanh nhìn qua, cháºm rãi há»i:
- Công chúa, tại sao rượu nà y không thể uống chứ?
ThÆ°á»ng Ninh giải thÃch không rõ, chỉ cảm giác trong lòng hoảng sợ. Thấy Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhìn qua, Ä‘á»™t nhiên cắn răng, cÆ°á»›p lấy ly rượu trong tay Äịch Thanh nói:
- Bởi vì ta muốn uống ly rượu nà y.
Cô nâng ly thì muốn uống hết!
Cô cũng không biết tại sao có manh động nà y, nhưng cô cam tâm tình nguyện.
Nghe được Triệu Trinh ban rượu cho Äịch Thanh, ý niệm đầu tiên ThÆ°á»ng Ninh nghÄ© tá»›i chÃnh là ... trong rượu có Ä‘á»™c! Cô rõ rà ng không tin ca ca, không tin ca ca cà ng ngà y cà ng khó Ä‘oán đó. Äịch Thanh có nguy hiểm, nhÆ°ng nguy hiểm nà y cô nói không nên lá»i.
Lúc rượu tá»›i bên miệng, trong buồn bã cõi lòng cô còn mang phần ý vui, tháºm chà cô hy vá»ng rượu nà y là có Ä‘á»™c.
Cô không biết DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng năm đó là nhÆ° thế nà o má»›i khắc ghi trong lòng Äịch Thanh dấu vết khó xóa nhòa. NhÆ°ng cô biết bất luáºn là m thế nà o trong lòng Äịch Thanh chỉ có má»™t ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng. Cô vì Äịch Thanh mà chết, nếu có thể lÆ°u lại rõ rà ng trong ký ức hắn, cô không oán không háºn.
Má»™t bà n tay Ä‘Æ°a qua cầm lấy ly rượu, trong mắt Äịch Thanh có ý chua xót, nói:
- Rượu nà y không thể uống.
- Tại sao không thể uống?
ThÆ°á»ng Ninh ngÆ¡ ngẩn, há»i là câu há»i lúc nãy Äịch Thanh há»i.
Äịch Thanh Ä‘ang bÆ°ng chén rượu, nhìn Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng nói:
- Ly rượu nà y vốn là cho Diêm đại nhân uống!
Sắc mặt Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên thay đổi, bá»—ng nhiên đứng lên, xém chút nữa ngã lăn xuống ghế. Gã không nói gì, nhÆ°ng sắc mặt của gã đã nói cho tất cả má»i ngÆ°á»i, gã muốn nói cái gì!
Ngoà i các có hà n quang chớp động.
Äịch Thanh vẫn Ä‘ang bÆ°ng ly rượu, ánh mắt ném xa, trong đó có ý bi ai:
- Diêm đại nhân, xin dẫn ta đi gặp Thánh Thượng, ta có chuyện nói với ông ấy.
Trán Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng mồ hôi nhá» xuống, khà n giá»ng nói:
- Nói cái gì?
Quay đầu nhìn ra ngoà i, ẩn có ý sợ hãi.
Äịch Thanh thản nhiên nói:
- Ta rất lâu không có trò chuyện với Thánh Thượng rồi, ngà i sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta đâu.
Ly rượu đó Ä‘ang cầm trong tay, Äịch Thanh thở dà i nói:
- Nếu ông không dẫn ta Ä‘i, vẫn có ngÆ°á»i có thể dẫn, ông suy nghÄ© kỹ Ä‘i.
Hắn lá»i nói rất là bình thản, nhÆ°ng quyết tuyệt trong đó không chút nghi ngá».
Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng nhìn ly rượu trong tay Äịch Thanh, cả ngÆ°á»i run rẩy không ngừng.
Äịch Thanh thở dà i, đã tá»›i trÆ°á»›c mặt Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng, ly rượu trong tay Ä‘Æ°a tá»›i môi của gã. Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng lui lại má»™t bÆ°á»›c, cuối cùng nói:
- Äược, ta dẫn ngÆ°Æ¡i Ä‘i gặp Thánh Thượng.
Äịch Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i, lẩm bẩm nói:
- Kỳ thực ta biết Thánh Thượng vẫn đang đợi ta.
Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng là m ra vẻ không có nghe thấy, có chút run rẩy Ä‘i ra Văn Uyển các. Äịch Thanh theo sau lÆ°ng Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng, ThÆ°á»ng Ninh lại sau lÆ°ng Äịch Thanh. ThÆ°á»ng Ninh thấy ngoà i các sá»›m có cấm quân canh gác, cho rằng những ngÆ°á»i nà y sẽ ngăn cản, không ngá» Khâu Minh Hà o thấy Äịch Thanh, Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng Ä‘i ra, là m nhÆ° không thấy.
Chỉ có sau khi đám ngÆ°á»i Äịch Thanh Ä‘i qua, Khâu Minh Hà o khoát tay, chúng cấm quân theo sau lÆ°ng Äịch Thanh.
Má»i ngÆ°á»i lặng lẽ Ä‘i, trong cung có đèn sáng trÆ°ng, chiếu lên má»i ngÆ°á»i giống nhÆ° u linh giữa đêm.
Äi tá»›i trÆ°á»›c đế cung, cung nhân cung nữ nhìn thấy tráºn chiến nà y Ä‘á»u là kinh hoà ng bất an, nhÆ°ng thấy Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng dẫn Ä‘Æ°á»ng, không ai dám há»i rốt cuá»™c xảy ra chuyện gì.
Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng đứng trÆ°á»›c cung bảo cung nhân và o trong thông truyá»n, không bao lâu Tà o hoà ng háºu lại từ trong cung Ä‘i ra. ThÆ°á»ng Ninh cá»±c kỳ kinh ngạc, thì thấy Tà o hoà ng háºu liếc nhìn Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng, lại chuyển nhìn Äịch Thanh nói:
- Äịch tÆ°á»›ng quân, Thánh Thượng má»i tÆ°á»›ng quân và Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng và o nói chuyện.
Äịch Thanh cÆ°á»i cÆ°á»i, cất bÆ°á»›c và o Ä‘iện. ThÆ°á»ng Ninh má»›i định Ä‘i theo, nhÆ°ng bị Tà o hoà ng háºu kéo lại.
Trong đế cung lạnh ngắt, Triệu Trinh cô Ä‘á»™c đứng trÆ°á»›c giÆ°á»ng, đối lÆ°ng vá»›i Äịch Thanh. Trên giÆ°á»ng Ä‘ang nằm là TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân, hai mắt nhắm há», cÅ©ng giống nhÆ° ngủ say.
Triệu Trinh nhìn TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân trên giÆ°á»ng giống nhÆ° đã hóa đá, nghe thấy tiếng bÆ°á»›c chân sau lÆ°ng dừng lại cÅ©ng không quay ngÆ°á»i, lạnh lùng nói:
- Trương mỹ nhân chết rồi.
Y dÆ°á»ng nhÆ° cá»±c lá»±c kìm nén bi thÆ°Æ¡ng, má»›i nói ra mấy câu nói bình tÄ©nh nà y.
Äịch Thanh nhìn ngÆ°á»i con gái trên giÆ°á»ng đó, trầm lặng không nói. Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng đứng cách đó không xa, cả ngÆ°á»i run rẩy nhÆ° lá rÆ¡i trong gió, trong mắt cà ng là chôn giấu hoảng sợ.
DÆ°á»›i lá»›p bình tÄ©nh nà y rốt cuá»™c là sóng to gió lá»›n gì, Ãt có ngÆ°á»i Ä‘oán được.
- Trẫm thuở nhỠthì không có tự do, cho dù sau khi đăng cơ cũng không tự do.
Triệu Trinh nhìn TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân trên giÆ°á»ngtrong mắt có Ä‘au Ä‘á»›n sâu sắc:
- TrÆ°á»›c đó có Thái háºu, sau có gia pháp tổ tông, sau lại phải môn đăng há»™ đối. Trẫm thÃch VÆ°Æ¡ng NhÆ° Yên, nhÆ°ng cô ấy gả cho ngÆ°á»i khác rồi. Trẫm không muốn lấy Quách hoà ng háºu, nhÆ°ng cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh trẫm. Quách hoà ng háºu chết rồi, thì là Tà o hoà ng háºu, vì cô ấy là con gái danh môn, văn võ bá quan Ä‘á»u muốn trẫm lấy nà ng ấy là m háºu, cho dù Phạm Trá»ng Yêm cÅ©ng không ngoại lệ...
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:29 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
ChÆ°Æ¡ng 495: Phá lá»i thá» (5)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Khóe miệng đầy là ý cÆ°á»i lạnh:
- Trẫm muốn lấy nữ nhân, luôn phải trưng cầu đồng ý của thiên hạ, do đó Trương mỹ nhân tới bây giỠvẫn là mỹ nhân, cả quý phi cũng không phải. Tới bây giỠnà ng ấy chết rồi, cuối cùng chết rồi. Có phải các ngươi rất vui không?
Bá»—ng nhiên xoay ngÆ°á»i, Triệu Trinh nhìn Äịch Thanh, trong mắt đã đầy là sợi Ä‘á».
Y cứ nhÆ° váºy nhìn chằm chằm Äịch Thanh, từng chữ nói:
- Chẳng lẽ trẫm thân là m Thiên tá», cá»u ngÅ© chi tôn Äại Tống thì không thể là m chút gì cho ngÆ°á»i yêu thÆ°Æ¡ng sao?
Sắc mặt Äịch Thanh bình tÄ©nh, ánh mắt lạnh tÄ©nh, giây khắc đó yên tÄ©nh đó giống nhÆ° nÆ°á»›c:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể.
Triệu Trinh tá»±a hồ không có dá»± liệu câu trả lá»i nà y của Äịch Thanh, giáºt mình má»›i nói:
- Nà ng ấy sinh tiá»n nói sợ quần thần chê trách, sợ trẫm khó xá», chÆ°a từng đòi danh pháºn vá»›i trẫm. NhÆ°ng bây giá» nà ng ấy Ä‘i rồi, trẫm nhất định cho danh pháºn hoà ng háºu, ai cÅ©ng không ngăn được trẫm!
Y nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói nà y, vẫn là nhìn chằm chằm Äịch Thanh, tá»±a hồ ngÆ°á»i ngăn cản y láºp TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân là m háºu là Äịch Thanh.
Äịch Thanh cÅ©ng không có trốn tránh, cÅ©ng không cần trốn tránh. Lần nà y tháºm chà cả nói hắn cÅ©ng không nói, không phải không lá»i nà o để nói, là cảm thấy không cần phải nói.
- Ngươi biết Trương mỹ nhân trước lúc lâm chung nói gì không?
Triệu Trinh Ä‘á»™t nhiên u ám há»i.
Äịch Thanh vẫn bình tÄ©nh nhÆ° trÆ°á»›c, nói:
- Cô ấy nói gì, có liên quan với thần không?
Triệu Trinh Ä‘au lòng, nhÆ°ng Äịch Thanh thoạt nhìn không có chút thông cảm.
Bỗng nhiên Triệu Trinh bạo phát, gà o thét nói:
- Nà ng ấy nói nà ng ấy không có hãm hại ngÆ°Æ¡i! Äịch Thanh, ngÆ°Æ¡i giải thÃch thế nà o? NgÆ°á»i trÆ°á»›c khi chết lá»i nói cÅ©ng thiện, lúc cô ấy sắp chết Ä‘á»u nói không có hãm hại ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i giải thÃch thế nà o. Các ngÆ°Æ¡i luôn phản đối ta láºp nà ng ấy là m háºu, do đó ngÆ°Æ¡i và Bao Chủng liên kết hãm hại nà ng ấy, là m nà ng ấy đến chết vẫn chÆ°a được giải oan. Tá»›i bây giá»... ngÆ°Æ¡i hà i lòng rồi?
Y hét khà n cả giá»ng, trên cổ cÅ©ng nổi gân xanh, đã mất thái Ä‘á»™ bình thÆ°á»ng.
Äịch Thanh chá» Triệu Trinh hét xong, lúc nà y má»›i lạnh lùng nói:
- Do đó ngÆ°á»i tin thần là hung thủ? Do đó ngÆ°á»i bảo Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng tìm thần và o cung? TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân bị hạ Ä‘á»™c, thì ngÆ°á»i định dùng rượu Ä‘á»™c bảo thần uống, ngÆ°á»i định cho TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân má»™t công đạo?
Triệu Trinh run lên, nhìn vá» Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng. DÆ°Æ¡ng SÄ© LÆ°Æ¡ng mồ hôi đầm đìa, thần sắc trắng bệch, vẫn không có nói lá»i nà o. Triệu Trinh buồn bã nói:
- Ta quả tháºt muốn cho ngÆ°Æ¡i ly rượu Ä‘á»™c, ta tin TrÆ°Æ¡ng mỹ nhân, nhÆ°ng ta cÅ©ng không muốn hạ Ä‘á»™c chết ngÆ°Æ¡i. Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng... y biết dụng ý của tráºm, do đó má»›i phát Ä‘á»™c. Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i sao dám giấu trẫm là m chuyện thế nà y?
Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng “rầm rầm†quỳ xuống, mồ hôi nhÆ° mÆ°a, đầu gáºp xuống đấu, chỉ nói:
- Thần đáng chết... thần đáng chết!
Triệu Trinh đỠđẫn nói:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i là m nhÆ° váºy?
Y giống nhÆ° là há»i Diêm SÄ© LÆ°Æ¡ng, lại giống nhÆ° há»i Äịch Thanh.
Äịch Thanh nói:
- Váºy ngÆ°á»i định là m thế nà o?
Thấy Triệu Trinh không nói, trong mắt Äịch Thanh lá»™ ra ý chán ghét, từng chữ nói:
- Có phải ngÆ°á»i cÅ©ng chuẩn bị đối phó ông ta giống nhÆ° vá»›i nghÄ©a phụ Diêm Văn Ứng, ban ông ta tá»™i chết.
Triệu Trinh chấn động, vốn là trong ánh mắt buồn bã lộ ra ánh sáng sắc bén:
- Ngươi... nói cái gì?
Äịch Thanh thản nhiên nói:
- Năm đó lúc ngÆ°á»i không có sá»± giúp đỡ, có hai ngÆ°á»i vẫn Ä‘ang đứng bên cạnh ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i là thần, má»™t ngÆ°á»i là Diêm Văn Ứng. Äịch Thanh thần tá»± há»i trÆ°á»›c giá» không có lá»—i vá»›i Triệu Trinh ngà i, nếu Diêm Văn Ứng ở cá»u tuyá»n có biết, chắc cÅ©ng sẽ nói nhÆ° váºy.
Hắn không gá»i Thánh Thượng, Ä‘á»™t nhiên gá»i Triệu Trinh, là m thần sắc Triệu Trinh kinh ngạc, ẩn có phẫn ná»™, cà ng nhiá»u lại là có chút kinh hãi.
Triệu Trinh kinh hãi cái gì?
Äịch Thanh lại nói:
- Lúc ngà i có nạn, bá»n thần Ä‘á»u quên cả sống chết ở bên cạnh ngà i. Lúc đó bá»n thần không xem ngà i là hoà ng đế, mà xem là bằng hữu. Thần tuy chán ghét Diêm Văn Ứng, nhÆ°ng hôm nay thần rất muốn bất bình thay ông ấy. Sau biến Hoà ng Nghi Môn cuối cùng ngà i nắm quyá»n to, nhÆ°ng ngà i vẫn cảm thấy LÆ°u thái háºu là chÆ°á»›ng ngại của ngà i, ngà i háºn bà ấy không chết sá»›m, nhÆ°ng bà ấy vẫn không chết...
Äịch Thanh lá»i nói sâu thẳm, mang theo ý lạnh lẽo nói không nên lá»i, trong cung ấm áp nhÆ° xuân đó bá»—ng dÆ°ng có quá»· khà dà y đặc.
Cho dù ánh nến sáng ngá»i, thoạt nhìn cÅ©ng có chút phát xanh, chiếu rá»i lên mặt Triệu Trinh xanh mét.
- Diêm Văn Ứng vốn là máºt thám bên cạnh Thái háºu, dùng để giám sát cá» Ä‘á»™ng của ngà i. NhÆ°ng trÆ°á»›c giá» Thái háºu chÆ°a từng nghÄ©, tiên đế sá»›m có phòng bị, Diêm Văn Ứng vẫn trung thà nh vá»›i tiên đế, ngược lại không ngừng Ä‘em tin tức của Thái háºu truyá»n cho ngà i, thế là ngà i liá»n lệnh Diêm Văn Ứng lặng lẽ bá» má»™t loại thuốc trong thức ăn của Thái háºu...
- Ngươi câm miệng!
Triệu Trinh bỗng dưng quát, thở dốc, sắc mặt dữ tợn.
- Tại sao thần phải câm miệng?
Äịch Thanh lạnh lùng nói:
- Ngà i là m ra, còn sợ ngÆ°á»i ta nói sao? Loại thuốc đó không phải thuốc Ä‘á»™c, nhÆ°ng có thể là m ngÆ°á»i ta mau già . Do đó LÆ°u thái háºu thoạt nhìn già nhanh rất nhiá»u vá»›i bình thÆ°á»ng. Thá»±c ra lúc Triệu Doãn Thăng âm mÆ°u Ä‘oạt quyá»n thì ngà i bắt đầu hạ thuốc, ngà i nghÄ© chỉ cần Thái háºu chết thì ngà i có thể thuáºn lý thà nh chÆ°Æ¡ng nắm giữ quyá»n to. NhÆ°ng cuối cùng Thái háºu không chết, ngà i lại từ miệng Bát vÆ°Æ¡ng gia biết được Triệu Doãn Thăng có ý tạo phản, bắt đầu lo lắng. Thế là ngà i Ä‘i lăng VÄ©nh Äịnh lấy Vô Tá»± Thiên ThÆ°, sau đó dùng ngÆ°á»i khác âm thầm nói cho ngà i biết lá»i tiên tri, muốn Ä‘e dá»a Thái háºu để bà ấy thu dá»n Triệu Doãn Thăng... Ngà i trÆ°á»›c sau không dám công khai đối phó LÆ°u thái háºu, vì má»™t là ngà i không dám, hai là ngà i vẫn muốn trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i Ä‘á»i, giữ lấy hình tượng hiếu tá».
Vừa nghÄ© tá»›i đây, Äịch Thanh không kìm được sá»± Ä‘au lòng. Chuyện nà y có mấy ngÆ°á»i biết rõ, nhÆ°ng Äịch Thanh hắn, DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng không biết.
Hắn và DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng vô tá»™i.
NhÆ°ng bá»n há» vì không biết rõ cuốn và o trong đó, lại chịu đả kÃch thê thảm nhất.
Tá»›i bây giá» hắn biết rõ quá nhiá»u rồi, chán ghét hiểu rõ, không muốn hiểu rõ, sau khi hiểu rõ... nhÆ°ng quá muá»™n rồi.
Trên mặt Triệu Trinh không có Æ°u thÆ°Æ¡ng, trong mắt có lo sợ nghi ngá», khà n khà n giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i... nói báºy cái gì?
Äịch Thanh cÆ°á»i lạnh nói:
- Ngà i nhất định rất kỳ lạ thần biết rất nhiá»u chuyện phải không? Có lẽ tháºt sá»± có trá»i, trá»i nói tất cả cho thần biết!
Trong đầu lóe lên đêm tối thiểm điện đan nhau ngoà i phố Quy Nhơn đó.
NgÆ°á»i vốn chết sá»›m đó đối diện Äịch Thanh, khà n giá»ng Ä‘iên cuồng hét:
- Triệu Nguyên Nghiá»…m ta đối vá»›i ngÆ°Æ¡i không tệ, nhÆ°ng tại sao ngÆ°Æ¡i liên tiếp phá hoại đại kế của ta? Nếu tháºt có trá»i, váºy ông trá»i tháºt sá»± mù mắt rồi. Năm đó ta giúp Triệu Trinh Ä‘oạt được quyá»n, nhÆ°ng y đối đãi ta thế nà o? Y khắp nÆ¡i Ä‘á» phòng ta, y giống nhÆ° cho ta vinh vang tối cao, có thể y hoà n toà n không cho ta quyá»n lợi gì. Y đối vá»›i ta nhÆ° váºy, y sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ có má»™t ngà y đối phó vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy!
Triệu Trinh nhìn bốn phÃa, lại lần nữa cảm giác được cô Ä‘á»™c bất lá»±c. Sá»± việc phát triển giống nhÆ° trÆ°á»›c Hoà ng Nghi Môn, ngoà i dá»± liệu của y.
Äịch Thanh vẫn đứng ở đó, trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng thẳng tắp, nhÆ° có cô Ä‘Æ¡n của khói lá»a qua binh:
- Ngà i vốn muốn Quách Tuân thuyết phục Thái háºu, giúp ngà i thu dá»n Triệu Doãn Thăng. Ngà i bà y ra huyết án trong cung, hại chết rất nhiá»u cung nhân, cung nữ vô tá»™i chỉ vì để LÆ°u thái háºu trong lòng sợ hãi. NhÆ°ng chuyện nà y có thay đổi, Triệu Doãn Thăng cuối cùng biết không đúng, phát Ä‘á»™ng trÆ°á»›c. Bát vÆ°Æ¡ng gia biết chuyện nà y, má»›i lúc đó trong cung uống rượu vá»›i ngà i, thuyết phục dùng cái gì khÆ°Æ¡ng hoạt, thuốc thăng đăng. Lúc đó ông ấy là nhắc nhở ngà i rằng Triệu Doãn Thăng muốn đăng cÆ¡ soán vị láºp tức phát Ä‘á»™ng, mà ngà i nhất định phải cÆ°á»›p sá»± sống!
Bỗng nhiên Triệu Trinh tỉnh ngộ, kêu lên:
- Bát vương gia không có chết?
Chuyện nà y chỉ có Bát vÆ°Æ¡ng gia má»›i biết, Triệu Trinh không tin quá»· thần, váºy đáp án duy nhất, chuyện nà y là Triệu Nguyên Nghiá»…m nói cho Äịch Thanh biết.
Cuối cùng Äịch Thanh gáºt đầu nói:
- Äúng váºy, Bát vÆ°Æ¡ng gia không có chết, năm đó ông ấy sợ ngà i xuống tay vá»›i ông ấy, do đó giả chết sau đó đầu quân Mã Chà ThÆ°. Không ngá» sau khi thần đánh bại Mã Chà ThÆ°, VÆ°Æ¡ng gia lại gặp được thần, cuối cùng ông ấy đụng tá»›i ngÆ°á»i giống nhÆ° cái búa đó, ngÆ°á»i đó chÃnh là Mã Chà ThÆ°!
Thì ra Bát vÆ°Æ¡ng gia luôn có dÃnh dấp vá»›i Mã Chà ThÆ°, còn Mã Chà ThÆ° sá»›m mÆ°u đồ HÆ°Æ¡ng Ba Lạp. Không cần nói cÅ©ng biết, Mã Chà ThÆ° là mong chá» thần lá»±c của HÆ°Æ¡ng Ba Lạp giúp y thống nhất giang sÆ¡n, nhÆ°ng Mã Chà ThÆ° cuối cùng không có thá»±c hiện được.
ChÃnh là Mã Chà ThÆ° giết Tiểu Nguyệt, cả nhà DÆ°Æ¡ng gia, Bát vÆ°Æ¡ng gia luôn có quan hệ vá»›i đám ngÆ°á»i Mã Chà ThÆ°. Chuyện sau đó là m Mã Chà ThÆ° chạy trốn tá»›i chá»— sứ Hạ, không cần nói cÅ©ng biết, vốn chÃnh là muốn mượn Äịch Thanh châm ngòi quan hệ Tống, Hạ.
Bát vương gia luôn muốn vương vị...
NghÄ© tá»›i đây, trong lòng Äịch Thanh trà n đầy mùi vị chua xót.
Triệu Trinh cà n rỡ nói:
- Xem ra tháºt sá»± lÆ°á»›i trá»i tuy thÆ°a nhÆ°ng khó lá»t, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± cho rằng ông ấy giúp trẫm là lòng tốt sao? Ông ta bất quá chỉ là là m má»i việc Ä‘á»u thuáºn lợi thôi. Ông ta đầu quân Mã Chà ThÆ°, không phải vẫn ôm niệm tạo phản? Ông ta cÅ©ng tháºt sá»± cho rằng trẫm tin tưởng ông ta? Hừ!
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Từ khóa được google tìm thấy
àãåíòñòâî , âåòåð , àâòîçàï÷àñòè , àëüôà , äîñòàâêà , an sat , áóõãàëòåðñêèé , áðèòíè , çàéöåâ , êèåâà , èìåíèíû , êóïèò , íàöèîíàëüíûé , ïèêàï , ìèòñóáèñè , ìîñêîâñêîé , îðèãèíàëüíûå , lich su sap huyet , mac vu tac gia , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , ñóìêè , öåëêè , ôàêòû , òàíöû , ôèãóðíîå , óëüòðà , òîâàðû , quyen than , sap huyet , sáp huyết , sáp huyết 196 4vn , tac gia mac vu , tác giả mặc vÅ© , xap huyet , ýëåêòðè÷åê , ýíåðãèÿ , æàííà , æèâûõ