Tiểu Thanh khẽ nhíu mũi lại, hai gò má dần đỏ ửng, nàng nhu thuận gật gật đầu.
- Thổ Cẩu! Đi!
Hạ Ngôn quay sang Thổ cẩu kêu một tiếng, liền đi ra ngoài. -Ngao ô!
Đòi mất xanh sâu kín của Thổ cẩu, lập tức tỏa sáng, cách lần đại triển thân thủ ở Lực gia trước đây, đã có gần một tháng rồi nó cũng chưa xuất ra uy phong lẩn nào nữa.
"Hạ Ngôn ca mang theo Thổ cẩu, không biết là xảy ra chuyện gì?" Tiểu Thanh thay Hạ Ngôn cùng Thổ cẩu biến mất ở ngoài cửa viện, trong lòng lại không kìm nổi có chút lo lắng.
Tiểu Thanh biết, nếu thật sự không có chuyện gì, Hạ Ngôn sẽ không mang theo Thổ cẩu cùng đi.
Tuy nhiên, nàng cũng chỉ có thể chúc phúc ở trong lòng, hy vọng Hạ Ngôn sẽ không gặp phải nguy hiểm.
"Phong thư này rốt cuộc là ai đưa tới?" Trên đường tới Học Viện Tử Diệp, trong lòng Hạ Ngôn luôn suy nghĩ.
"Tống gia? Lực gia?" Sau đó Hạ Ngôn nghĩ tới từng địch nhân của mình ở thành Tử Diệp.
"Còn có ba người Trương gia."
Trong đôi mất chợt lóe lệ quang: "Mặc kệ là ai, dùng loại thủ đoạn đê tiện này, không ngờ lại muốn dùng Tử Hân để uy hiếp ta."
Dù sao cũng không thể là Tịch gia thành Ngọc Thủy? Với năng lực của Tịch gia, không có khả năng làm được như thế!
Nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt Hạ Ngôn tụ đầy sát khí, một cỗ sát ý không ngừng nổi lên ở trong lòng Hạ Ngôn.
"Ta tự tay giết chết Tống Ngọc Hâm Tống gia, Tống Lập tộc trưởng Tống gia kia hận ta thấu xương. Nếu có cơ hội, hắn tất nhiên sẽ đánh chết ta không nương tay chút nào. Tuy nhiên, hắn dám dùng cả gia tộc Tống gia làm tiền đặt cược sao? Nếu hắn thật sự không quản hết thảy, hẳn đã sớm ra tay rồi, sẽ không đợi tới bây giờ."
Hạ Ngôn vẫn đang phân tích trong lòng:
"Tống gia, hẳn là sẽ không dám mạo hiểm như vậy, bởi vì bọn họ không có nắm chắc mười phần có thể bí mật đánh chết mình."
"Mà Lực gia, cùng Tống gia tình huống không sai biệt lắm. Lúc ấy ta cùng với Thổ cẩu đánh giết trong phủ viện bọn họ, giết chết Lực Khai trưởng lão Lực gia ở trước mặt Lực Tương Pha, Lực gia cũng thế hận ta thấu xương."
"Tuy nhiên, nếu không có nắm chắc mười phần, bọn họ cùng tất nhiên không dám lấy cả vận mệnh gia tộc ra làm tiền đặt cược." Ánh mất Hạ Ngôn chợt lóe sáng.
"Vậy có khả năng nhất, chính là ba người Trương gia. Ba người này tính cách đều như nhau, lòng dạ đều cực kỳ hẹp hòi. Nhất là Trương Phong, lại kiêu ngạo ương ngạnh."
Ánh mất Hạ Ngôn chợt ngưng trọng, trong lòng hoài nghi nhất đó là ba người Trương gia đến từ thành Kim Dương này.
Ba người Trương gia cùng không biết thực lực chân chính của mình, hơn nữa cùng không biết sự tồn tại của Thổ cẩu.
"Nhưng mà, với ba người bọn họ, làm sao dám trực tiếp bất cóc Hạ Tử Hân chứ?" Hạ Ngôn lắc lắc đầu, có chút nghĩ không thông.
"Quên đi, mặc kệ như thế nào, ta trước đi tới học viện nhìn lại xem Tử Hân có phải thật sụ bị bất cóc hay không. Trong vòng một canh giờ chạy tới Thanh Vân Sơn, hy vọng còn kịp."
Hạ Ngôn thở ra một hơi, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn một phần.
Thổ Cẩu, vẫn theo sát bên cạnh Hạ Ngôn. Hạ Ngôn mau nó cùng mau. Hạ Ngôn chậm, nó cùng chậm.
Rất nhanh, cửa chính Học Viện Tử Diệp liền hiện ra trong tầm mất Hạ Ngôn. Hạ Ngôn lên tiếng chào hỏi hộ vệ một cái, liền đi vào trong học viện. trước đi đến quảng trưởng, sau đó đến giảng đường, cuối cùng mới đến chỗ ờ học viên.
Mỗi một chỗ, Hạ Ngôn đều xem qua. Quả nhiên Hạ Tử Hân không có trong học viện.
Trong lòng Hạ Ngôn lại trầm xuống.
"Hy vọng còn kịp giờ!" Phong thư Hạ Ngôn cầm trong tay bị bóp nát thành mảnh nhỏ.
- Hạ Ngôn ca, sao huynh lại tới đây?
Ở ký túc xá, Lưu Khải nhìn thấy Hạ Ngôn, ngạc nhiên vui mừng lên tiếng chào đón. Lúc này Hạ Ngôn cũng không có thời gian nhiều lời cùng hắn. Liền hỏi: - Đệ có thấy Tử Hân ở đâu không?
Lưu Khải sửng sốt, thuận miệng nói:
- Khống thấy! Thật kỳ quái, cả buổi sáng hôm nay đệ cũng không thấy nàng đâu.
Nói đến Hạ Tử Hân, Lưu Khải cùng không khỏi nhíu mày. Hôm nay thời điểm tất cả học viên sơ cấp tập hợp ở quảng trưởng, Hạ Tử Hân cùng không có xuất hiện. Tuy nhiên lúc ấy, Lưu Khải cùng không để ý lắm.
Ở trong học viện, có đôi khi học viên có thể lựa chọn tu luyện tự do, giảng sư ước thúc với học viên cũng không chặt chẽ lắm.
Dù sao, tu luyện chân chính hoàn toàn là dựa vào chính mình. Giảng sư cũng chỉ là khởi lên một cái tác dụng dẫn đường mà thôi.
- Ừ! Vậy không có việc gì, ta còn có việc, ta đi trước đây. Hạ Ngôn vội vàng nói với Lưu Khải, xong xoay người rời đi.
Lưu Khải ở phía sau Hạ Ngôn hô lớn:
- Hạ Ngôn ca! Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Từ trên sắc mặt Hạ Ngôn, Lưu Khải mơ hồ có một loại bất an, hắn hoài nghi thật sự có thể đã xảy ra chuyện.
- Không có chuyện của đệ! Tu luyện cho tốt đi! Hạ Ngôn lại cùng không quay đầu lại nói.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên Hạ Ngôn cũng không có tới khu rèn luyện đặc biệt hỏi thăm đám người Viện trưởng. Mà đi thẳng ra ngoài cửa học viện.
"Vói tốc độ của ta nếu dùng tốc độ cao nhất từ Học Viện Tử Diệp đến Thanh Vân Sơn, cùng phải hơn nửa canh giờ."
Hạ Ngôn thầm suy nghĩ trong lòng:
"Ôi! Hy vọng bọn chúng sẽ không thật sự xuống tay với Tử Hân."
Ở trong học viện không tìm thấy Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn gần như đã có thể xác định Hạ Tử Hân quả thật là bị người ta bắt đi rồi
Đồng thời, Hạ Ngôn cũng có thể xác định mục tiêu của đổi phương là chính mình, hẳn là sẽ không làm gì Tử Hân. Cho dù muốn ra tay, tất nhiên cùng phải đợi mình tới đó, hoặc là thật sự đợi không được mình, bọn họ thẹn quá thành giận giết chết Tử Hân không chừng.
- Thổ Cẩu! Lát nữa không cần đi gần ta lắm, xa xa theo ta là được rồi. Hạ Ngôn quay sang dặn dò Thổ cẩu.
-Ngao ô!
Thổ cẩu lập tức lên tiếng, hơn nữa nhanh chóng dừng chân.
Hạ Ngôn nhìn nhìn Thổ cẩu, nhanh chóng đi về phía Đông thành. Bởi vì thời gian cấp bách, Hạ Ngôn cũng bất chấp kinh động tới mọi người, vận chuyển linh lực trong cơ thể, gần như thi triển đẩy tốc độ lên đến cực hạn. Có hơn một lần học một bài học tại Thanh Vân Sơn, lúc này đây, Hạ Ngôn cũng sẽ không lỗ mãng như trước nữa, cho nên mới dẫn theo Thổ cẩu cùng đi. Lần đó khi một mình đối mặt với Tống Lập, nếu không nhờ lão nhân Thánh Hoàng ra tay, Hạ Ngôn thật sự đã chết rồi.
Mà sở dĩ Hạ Ngôn không thông báo Viện trưởng, cũng là thật sự lo lắng đối phương thẹn quá thành giận, sát hại Tử Hân. Thanh Vân Sơn lớn như vậy. Đối phương nếu như ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó ngấm ngầm quan sát bên ngoài. Nếu nhìn thấy mình không phải tới một người, rất có thể sẽ không thèm hiện thân. Cũng rất có thể giết hại Hạ Tử Hân sau đó chạy trốn.
Sau khi cân nhắc, Hạ Ngôn mới quyết định không thông báo cho Viện trưởng bọn họ, mà chỉ mang theo Thổ cẩu tới đây.
Có thực lực của Thổ cẩu, cộng với mình đủ thực lực để chống lại cùng Đại Linh Sư hậu kỳ, đối phương chỉ cần không có cường giả Linh Tông thì dễ dàng đối phó.
Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn xuất hiện tại ngoài cửa đông thành.
Bởi vì tốc độ đi rất nhanh, chóp mũi của Hạ Ngôn toát ra lớp mồ hôi mịn.
Tuy nhiên, với thực lực mạnh mẽ của Hạ Ngôn hiện tại, chút linh lực tiêu hao đó căn bản không tính là gì.
Sau khi ra ngoài thành, Hạ Ngôn không những không có giảm bớt tốc độ, mà là hoàn toàn phát ra toàn thân thực lực.
Ở trong thành bởi vì thường thường chính là đường hẹp người đông. thường xuyên có vách tường nhà cùng tường rào ngăn trở cho nên tốc độ của Hạ Ngôn còn hơi chậm một chút. Mà ra tới ngoài thành, vùng đất bằng phẳng, tự nhiên Hạ Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất.
"Vù!"
Một luồng sáng xẹt qua.
Mà bóng người phía trước vừa xẹt qua, phía sau lại nhoáng lên một luồng sáng, theo sát sau đó.
Phía trước chính là Hạ Ngôn, phía sau còn lại là Thổ cẩu. Thổ cẩu sở trưởng là tốc độ, cho dù không biến thân, hiện tại nó dùng tốc độ cao nhất đi tới cùng không hắn chậm hơn Hạ Ngôn.
"Nếu đối phương thực lực quả thật rất mạnh, ta đây trước hết bám trụ đối phương kéo dài thời gian, sau đó cho Thổ cẩu âm thầm cứu người. Tốc độ của Thổ cẩu sau khi biến thân, dưới Linh Tông, chỉ sợ không người nào có thể theo kịp.
Tới bên ngoài Thanh Vân Sơn, Hạ Ngôn dần dần giảm bớt tốc độ.
Thanh Vân Sơn rộng lớn như vậy, đương nhiên Hạ Ngôn cũng không biết đối phương ẩn núp ở địa phương nào, chỉ có thể thả chậm tốc độ, hy vọng đối phưong có thể liên hệ trước với mình. Hắn thả châm tốc độ, cùng chính là muốn thu hút ánh mất đối phương.
"Hừ, không có khả năng xuất hiện Linh Tông."
Cơ bắp thân thể Hạ Ngôn căng thẳng, trong lòng phẫn uất.
Trong Thanh Vân Sơn, một chỗ bên trong thung lũng mấy bóng người đang ẩn núp trong đó.
Mấy người này đúng là đám người Trương gia. Mà ở giữa mấy người Trương gia, còn có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, đúng là Hạ Tử Hân bị trói chặt. Lúc này toàn thân Hạ Tử Hân đều bị trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể dùng ánh mất hung tợn nhìn mấy tên khốn trước mặt mình.
Mấy tên này đương nhiên nàng đều nhận biết, chính là mấy tên ác ôn Trương Hồng Phi, Trương Phong, Trương Hải Tuyền. Còn có thêm một người tuy rằng Hạ Tử Hân không biết, tuy nhiên nhìn mấy người Trương Hồng Phi đều tôn kính với người kia, cùng không khó để đoán ra khẳng định cũng là trưởng bối của Trương gia.
- Hồng Phi ca! Tên Hạ Ngôn kia, sẽ không thành rùa đen rút đầu, không dám tới chứ? Trương Phong châm biếm nói.
- Đúng vậy, lúc này đã qua hơn một canh giờ, chúng ta viết rất rõ ràng, hạn thời gian là một canh giờ.
Trương Hải Tuyền cũng nhíu mày nói.
Nếu Hạ Ngôn không đến, vậy kết quả hôm nay đã uổng công bổ trí rồi. Hơn nữa, cũng không thể thả Hạ Tử Hân ra được. Hạ Tử Hân trở về, vậy thân phận mấy người bọn họ làm chuyện này cũng liền bại lộ.
- Hẳn không phải vậy chứ? Hạ Ngôn kia, xem ra dường như rất chiếu cố tới cô nàng này
mà.
Trương Hồng Phi nhìn bóng mặt trời trên không trung, cũng có phần không xác định.
- Hắc hắc...
Ánh mất Trương Phong nhìn về phía Hạ Tử Hân, cười cười vẻ mặt đầy dâm đãng:
- Hạ Tử Hân! Tên Hạ Ngôn lại không tới cứu nàng. Xem ra hắn đối với nàng cũng không được tốt lắm nha.
- Chặc chặc...
Trương Phong lại lắc đầu:
- Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, thực làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng nha! Thành Tử Diệp có không ít mỹ nữ, nhưng khiến cho người ta tâm động như vậy, thật đúng là không nhiều lắm.
Nói xong, Trương Phong lại quay sang Trương Hồng Phi cùng Trương Hải Tuyền cười âm hiểm nói.
Trương Hồng Phi cùng Trương Hải Tuyền hai người nhìn nhau cười. Hạ Tử Hân này, quả thật là một mỹ nhân hiếm thấy.
- Phì! Vô lại! Các ngươi đều đáng chết!
Hạ Tử Hân phun một ngụm nước bọt, nổi giận đùng đùng sẵng giọng nói.
- Hạ Ngôn ca nhất định sẽ tới đây giết chết các ngươi.
Hạ Tử Hân cắn răng chịu đựng cơn đau đớn toàn thân, nói.
- Chẽ cười! Hạ Ngôn ca kia của ngươi, người cùng không dám đến đây, còn muốn giết chúng ta?
Trương Phong trợn trừng mất, rồi sau đó lại cười lạnh nói:
- Hạ Tử Hân! Hòm nay bất kể như thế nào nàng cũng không thể sống được. Hắc hắc! Hạ Ngôn kia đến đây, các ngươi cùng chết, hắn chết trước nàng chết sau.
Nói xong Trương Phong lại nhìn về phía Trương Hồng Phi cùng Trương Hải Tuyền:
- Dù sao cũng không thể lãng phí mỹ nhân yểu điệu tuyệt vời như người này, trước giết Hạ Ngôn, tiếp theo mấy người hưởng dụng khoái lạc một chút. Ừ! Nếu Hạ Ngôn kia không đến... kết cục của nàng cũng giống nhau.
Nghe Trương Phong nói như vậy, sắc mặt Hạ Tử Hân bỗng đại biến, nghĩ tới tình cảnh đó, Hạ Tử Hân hận không thể lập tức chết ngay cho xong. Nếu thật sự bị mấy tên súc sinh này làm nhục...
Hạ Tử Hân không dám nghĩ tiếp!
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hạ Tử Hân không phải hạng thiếu nữ không có trải qua việc đời, nàng thân là con gái của tộc trưởng Hạ gia thành Ngọc Thủy. Đương nhiên không phải thiếu nữ nhà bình thường có thể so sánh. Sau một hồi thất kinh, Hạ Tử Hân rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Phong cách rất gần mình, trên gương mặt cười hàm chứa sát khí, mày liễu dựng ngược, cười chế giễu nói:
- Chỉ mấy người các ngươi, Hạ Ngôn ca sao lại sợ các ngươi. Hừ!
Tuy rằng phẫn nộ đến cực điểm, tuy nhiên lúc này Hạ Tử Hân cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng rất rõ ràng, chính mình càng nôn nóng lo lắng. như vậy mấy tên khốn Trương gia này sẽ càng đắc ý.
-Ha ha...
Trương Phong nhìn thoáng qua Trương Hồng Phi cùng Trương Hải Tuyền bên cạnh, không kìm nổi cười sằng sặc.
- Không thể tưởng được Hạ Ngôn kia, ở trong lòng nha đầu dường như còn rất lợi hại nha.
Trương Phong nghiến răng khinh miệt nói.
Ánh mắt chợt đổi sắc, Trương Phong hung tợn nói:
- Tiểu tử Hạ Ngôn kia, ngay cả Hồng Phi ca đều xa không bằng. Hừ hừ! Hôm nay nếu hắn đến, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Kỳ Liên thúc thúc chỉ dùng một đầu ngôn tay là có thể dí chết hắn.
Nói xong, Trương Phong nhìn người trung niên gọi là Kỳ Liên đứng ở cách đó không xa vẫn không nói gì.
Hạ Tử Hân đương nhiên nhìn thấy, người này đã sớm đứng ở nơi đó, chỉ là nàng chua bao giờ gặp qua người này, cho nên cũng không biết thân phận của hắn.
Hiện tại nghe giọng điệu của Trương Phong, dường như là thúc thúc của hắn. Hơn nữa, dường như so với Trương Hồng Phi thực lực còn mạnh hơn.
Trương Hồng Phi tới gần nói:
- Hạ Ngôn dựa vào thân pháp gì đó, ta một người muốn giết hắn thật là có chút khó khăn. Tuy nhiên...
Ánh mắt chợt lóe sáng. Trương Hồng Phi cười gằn:
- Có Kỳ Liên thúc thúc ở nơi này, giết chết hắn giống như bóp chết một con kiến.
- Đúng vậy! Kỳ Liên thúc thúc ba năm trước đây đã là cường giả Đại Linh Sư. Trương Hải Tuyền cùng nịnh bợ nói.
Trương Kỳ Liên nghe ba huynh đệ bọn hắn nói như thế. Cùng hết sức đắc ý. Mặc dù hắn là trưởng bối của ba người, cũng rất thích hường thụ lời ton hót của ba người.
Thân hình đứng thẳng, Trương Kỳ Liên đảo ánh mắt nhìn lướt qua trên người Hạ Từ Hân, lại nhìn về phía ba tên Trương Hồng Phi nói:
- Đừng sơ suất quá, hôm nay nếu Hạ Ngôn tới đây, nhất định phải đánh chết hắn. Một khi hắn biết là chúng ta đối phó hắn, mà cuối cùng lại không chết, tin tức truyền ra ngoài, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy.
Trương Kỳ Liên hơi biến sắc một chút!
Hắn nói không sai, nếu Hạ Ngôn biết là người Trương gia bọn họ muốn giết mình, hơn nữa còn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Nếu cuối cùng lại bị hắn chạy thoát, vậy Trương gia sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
- Kỳ Liên thúc thúc không cần rất lo lắng.
Trương Hồng Phi lại trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Con đã phái người canh giữ quan sát ở lối vào núi, nếu Hạ Ngôn không phải đến một người chúng ta sẽ không ra mặt. Chúng ta chỉ gửi cho hắn một phong thơ, nghĩ rằng hiện tại hắn cũng không biết thân phận của chúng ta. Hừ! Cho dù hắn hoài nghi, cũng không có chút chứng cớ gì.
- Hừ! Nếu hắn thông báo cho những người khác, chúng ta liền trực tiếp giết con nhỏ Hạ Tử Hân này, sau đó lặng lẽ rời khỏi đây.
Trương Phong cười gian tà nói.
- Cho dù là hắn đến một mình, người ta phái đi cũng sẽ không lập tức dẫn hắn đến nơi đây. Mà trước sẽ dẫn hắn đi vòng quanh một vòng. Ngoài ra số người khác ta đã bố trí thì vẫn canh giữ ở tại chỗ, nếu như phát hiện phía sau có người đi theo, cũng sẽ kịp thời báo cho chúng ta biết.
Trương Hồng Phi đắc ý nói.
Trương Hồng Phi cũng là người rất thông minh. Hắn làm như vậy xem ra không còn chỗ sơ hở nào.
Phái ra đi hai nhóm người, nhóm thứ nhất phụ trách tiếp xúc với Hạ Ngôn, mà nhóm thứ hai gồm ba người phụ trách giám thị xem phía sau có người nào theo dõi hay không. Nếu Hạ Ngôn thật sự thông báo cho người khác, thì tất nhiên sẽ bị bọn họ phát hiện, Hạ Tử Hân cũng sẽ thật sự bị nguy hiểm.
- Ừ! Làm tốt lắm!
Trương Kỳ Liên vừa lòng gật gật đầu khen ngợi. Trương Hồng Phi vội khiêm tốn nói:
- Có Kỳ Liên thúc thúc trấn giữ chỗ này, chúng ta mới không cố kỵ bất cứ ai.
Lúc này sắc mặt Hạ Tử Hân có hơi trắng bệch. Khi nàng nghe nói người trung niên Kỳ Liên kia là cường giả Đại Linh Sư, trái tim nàng liền không thể khống chế đập thinh thịch liên hồi.
Nếu như Hạ Ngôn đến thì cùng không thể là đối thủ của Đại Linh Sư, rất có thể sẽ bị đối phương đánh chết. Như vậy bản thân mình cũng khó thoát khỏi mất mạng.
"Hạ Ngôn! Huynh ngãn vạn lần đừng tới."
Hạ Tử Hân trong lòng thầm cầu khấn:
"Hạ gia còn phải dựa vào huynh mạnh lên để phát triển nữa!"
"Ta chết đi!"
Nghĩ đến cái chết, đôi chân mày liễu rất nhò của Hạ Tử Hân thoáng run rẩy.
"Chết ta không sợ, nhưng trước khi chết, nếu lại bị mấy tên súc sinh này làm nhục..." Thân mình Hạ Tử Hân đột nhiên căng lên, trên mặt hiện ra vẻ quyết liệt.
"Nếu bọn chúng thật sự sẽ..." Hạ Tử Hân hạ quyết tàm: "Ta đây phải cắn lười tự sát."
Thân mình không thể động đậy, nhưng hàm răng cùng đầu lưỡi còn có thể động. "Thanh Vân Sơn!"
Hạ Ngôn đứng ở lối vào Thanh Vân Sơn. Diện tích Thanh Vân Sơn rất rộng, hắn không biết địch nhân ở chỗ nào, nếu đi tìm lung tung hoàn toàn vô dụng.
Cho nên, hiện tại sau khi tới đây rồi, Hạ Ngôn liền ngừng lại ngay đầu lối vào, chờ người tới tiếp xúc với mình.
Quả nhiên, thời gian không đến uống cạn chén trà nhò. liền có một gã hán tử thân thủ mạnh mẽ từ trong núi chạy vội tới. Thoạt nhìn, thực lực hẳn là Hậu Thiên đỉnh phong.
Nhìn thấy người này, Hạ Ngôn liền đề cao cảnh giác, trong mắt chợt lóe tinh quang.
Người nọ rảo bước tới bên Hạ Ngôn, thật cẩn thận quan sát Hạ Ngôn từ trên xuống dưới.
Hiển nhiên, hắn đã quan sát phía sau Hạ Ngôn không có người theo dõi.
- Là Hạ Ngôn tiên sinh sao?
Người này khẽ cười một tiếng ở phía sau Hạ Ngôn nói.
- Đúng vậy.
Hạ Ngôn thầm cười lạnh, xoay người. Tuy nhiên trên mặt vẫn không có lộ ra vẻ gì. Tuy rằng rất phẫn nộ nhưng Hạ Ngôn giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối. Trong lòng hắn biết rõ người này chắc chắn không phải là kẻ chủ mưu. Muốn gặp kẻ chủ mưu, lúc này không thể không dùng thủ đoạn.
- Ha ha! Hạ Ngôn tiên sinh nhưng không có giữ đúng quy định thời gian ở đây rồi. Tuy nhiên, chủ nhân nhà ta thật ra là đại nhân đại lượng, quyết định thêm cho Hạ Ngôn tiên sinh một ít thời gian. Bây giờ mời đi theo ta.
Người này nói xong, liền xoay mình đi vào trong núi.
Hạ Ngôn không chút do dự, cùng đi theo sau.
"Không biết rốt cuộc là ai, dùng loại thủ đoạn đê tiện này đổi phó với ta." Hạ Ngôn không ngừng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau hán tử kia. Rất nhanh biến mất trong rừng núi.
Vùng núi bình thường, đương nhiên không làm khó được cường giả Hậu Thiên đỉnh phong. Hán tử kia đi xuyên trong rừng núi cũng như giẫm trên đất bằng, tốc độ đi rất nhanh.
Sau khi hai người mất dạng, Thổ cẩu vẫn đi theo phía sau Hạ Ngôn, mới nhe răng trợn mắt trong ánh mắt toát ra hào quang màu xanh sâu kín, hiện ra tại vị trí Hạ Ngôn đứng vừa rồi.
Hiện tại thoạt nhìn Thổ cẩu chẳng qua là một con chó nhỏ bình thường, nếu trước đó người không biết Thổ cẩu thì khẳng định sẽ không để ý tới.
"Xoạt xoạt!"
Trong rừng núi, giữa đám cây rừng hơi hơi lay động, một người núp trên tàng cây, dõi mắt nhìn chằm chằm lối vào núi. Lúc này, tuy rằng hắn cũng trông thấy Thổ cẩu, nhưng cũng không có để ý lắm.
Lỗ tai Thô Cẩu hơi hơi nhích động, ánh mắt nó rất nhanh đảo về hướng này. Tuy nhiên, nó rất nhanh liền đạp bốn chân chạy về hướng trong rừng núi. Hiển nhiên, Thổ cẩu phát hiện người núp trên tàng cây, tuy nhiên lại làm như không phát hiện.
Người này ờ tại chỗ đợi một hồi lâu, thấy phía sau không có người nào đuổi theo, khóe miệng khẽ huýt một tiếng rất nhỏ, rồi lặng lẽ thối lui vào trong núi.
"Bây giờ ta trở về thông báo cho chủ nhân, không có người nào đi theo sau kia Hạ Ngôn."
Người này vừa đi vừa nghĩ trong lòng. Rất nhanh chạy đi hướng về chỗ đám người Trương Hồng Phi đang ẩn núp.
- Còn bao lâu mới tới?
Hán tử dẫn Hạ Ngôn tiến vào núi rừng. dường như vẫn luôn đánh một đường vòng. Hạ Ngôn nhíu nhíu mày, không kìm nổi hỏi.
Hán tử kia thoáng khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía trước:
- Hạ Ngôn tiên sinh không nên gấp gấp, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.
Hiển nhiên, là hắn cố ý kéo dài thòi gian. Lúc trước Trương Hồng Phi đều an bài thỏa đáng, sau khi hắn gặp Hạ Ngôn, thì trước tiên dẫn Hạ Ngôn đi một vòng quanh núi, còn người khác, thì giám thị xem có ai đi theo Hạ Ngôn hay không. Chờ đến khi xác định không có người đi theo, hán tử này mới dẫn Hạ Ngôn đi gặp đám người Trương Hồng Phi.
Hạ Ngôn nghe hắn nói như vậy, ánh mắt hơi nhíu lại, cũng không thèm nói nữa.
Thời gian lại qua đi chừng tàn một nén nhang, rốt cục hán tử này bắt đầu dẫn Hạ Ngôn đi theo một hướng khác.
"Xem ra, bây giờ mới đi đúng hướng đây!" Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Không nên gấp gáp, phía trước không xa là tới rồi. Ha ha! Chủ nhân nhà ta chỉ sợ cũng thật sự nôn nóng chờ đợi đây!
Hán tử kia cười ha hả nói.
- Phải không? Chủ nhân nhà ngươi, họ gì?
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, làm như là thuận miệng hỏi.
Tuy rằng rất nhanh có thể nhìn thấy đối phương, thế nhưng Hạ Ngôn vẫn bức thiết muốn biết người muốn đối phó với mình, rốt cuộc là ai.
Hán tử kia cười nói:
- Hạ Ngôn tiên sinh! Đừng nóng kiên nhẫn một chút, ngài rất nhanh sẽ gặp chủ nhân nhà
ta.
Trong núi Thanh Vân Sơn này, tuy rằng Hạ Ngôn tới lần này là lần thứ hai, tuy nhiên ở thời điểm lần đầu tiên tới đây, hắn cũng ở trong núi đợi mấy ngày, mà lần đó thiếu chút nữa Hạ Ngôn táng thân ở nơi này.
Đối với ngọn Thanh Vân Sơn này, theo bản năng Hạ Ngôn liền có một chút bài xích.
Hạ Ngôn không khói dùng sức nắm chặt Thần Hi Kiếm trong tay. Trong lòng cả giận thầm nghĩ:
"Nêu thật sự là mấy tên Trương gia, vậy thì hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi."
Trương Hồng Phi cũng chỉ là Linh Sư hậu kỳ, cho dù thực lực của Hạ Ngôn không có tăng nhiều như mấy ngày trước, thì Trương Hồng Phi cùng không phải là đối thủ của Hạ Ngôn.
Hơn nữa, trong núi rừng này, cho dù Hạ Ngôn đánh chết Trương Hồng Phi cùng sẽ không có người nào biết.
"Không biết sống chết."
Mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, thầm quát trong lòng.
Từ sau khi tới thành Tử Diệp, Hạ Ngôn cùng người của Trương gia vẫn luôn xích mích đối chọi nhau. Chuyện xích mích này kỳ thật cùng không tính là quá lớn, nếu mấy tên Trương gia không khinh người quá đáng, tự nhiên Hạ Ngôn cũng sẽ không ghi nhớ chuyện thù vặt này.
Dù sao, mọi người đều là học viên của Học Viện Tử Diệp, song phương lại không có thâm cừu đại hận gì lớn. Thế nhưng mấy tên Trương gia này vẫn luôn xem Hạ Ngôn là cái đinh trong lòng, muốn mau mau trừ khử đi.
Hôm nay lại dùng Hạ Tử Hân để ức hiếp Hạ Ngôn. Mấy tên này đều muốn leo đạp lên đầu lên cổ mình, Hạ Ngôn sao có thể nín nhịn không ra tay? Hạ Ngôn cũng không phải là lần đầu tiên giết người. Từ thành Ngọc Thủv đến thành Tử Diệp, những người Hạ Ngôn đã giết cũng không là nhân vật tẩm thường. Lục gia thành Tử Diệp, người Tống gia đều là nhân vật trọng yếu, Hạ Ngôn đều giết qua. Hiện tại thêm một cái Trương gia thành Kim Dương, vậy cùng không tính là gì. Hơn nữa, tại trong đây Thanh Vân Sơn, ai có thể biết là chính mình ra tay?
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trương Hồng Phi sao có thể tưởng được Hạ Ngôn thật sự đang ôm mối căm hận trong lòng như thế. Vừa mới nghe tên hán tử hắc y kia báo lại, trên mặt hắn mang theo ý cười, lắc đầu nói:
- A Tam hẳn là sắp dẫn hắn lại đây rồi
Trương Hồng Phi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Trương Phong:
- Trương Phong, Hải Tuyền! Các ngươi ở lại đây canh chừng Hạ Tử Hân.
- Hồng Phi! Ta trước tiên ẩn nấp ở gần đây. Một lát nữa nếu Hạ Ngôn hiện thân. Ta liền trục tiếp ra tay đánh chết hắn. Tên Hạ Ngôn này hắn phải chết không thể nghi ngờ. Trương Phong! Ngươi bịt miệng Hạ Tử Hân lại, tránh đến lúc đó nàng ta lại nhắc nhở tên Hạ Ngôn.
Trương Kỳ Liên cười nói.
Với cảnh giới Đại Linh Sư, lão còn định đánh lén.
Đại Linh Sư cho dù ngay mặt đánh chết cường giả Linh Sư đỉnh phong, cùng dễ như trở bàn tay. Trương Kỳ Liên này vì phòng ngừa chuyện bắt trắc xảy ra, không ngờ còn định dùng thủ đoạn đánh lén.
Ba người Trương Hồng Phi nhìn nhau cười, Hạ Ngôn kia hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
- Từ Hân tiểu thư! Thực xin lỗi! Trước ủy khuất cô một chút. Chờ tên Hạ Ngôn kia chết đi, chúng ta tiếp tục cho cô hường lạc thú thoải mái.
Trương Phong vươn tay sờ sờ trên mặt Hạ Tử Hân, dâm đãng cười nói.
Hạ Từ Hân phun một ngụm nước bọt.
Không đợi nàng lên tiếng nói. Trương Phong liền hung tợn lấy ra một cái khăn tay tùy thân, nhét vào miệng Hạ Tử Hàn.
Hạ Tử Hân trọn to mắt, tuy rằng trong lòng liều mạng giãy dụa, nhưng thân mình vẫn không cách nào nhúc nhích được.
"Vù!"
Trương Kỳ Liên sau khi nói xong, thân ảnh chợt nhoáng một cái, biến mất ở trong rừng cây phía trước mấy người.
- Hạ Ngôn đến đấy!
Không lâu sau, Trương Hồng Phi đột nhiên thấp giọng nói.
Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đứng bên cạnh Hạ Tử Hân, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Tên hộ vệ của Trương Hồng Phi, tức thì rút trường kiếm ra chờ lệnh chủ nhân.
Lúc này từ xa xa Hạ Ngôn cũng nhìn thấy mấy người Trương Hồng Phi.
"Quả nhiên là đám người Trương gia, bọn chúng thật to gan."
Hạ Ngôn cả giận thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên vẻ mặt bẽn ngoài cùng không có biến hóa gì lắm.
Mấy tên Trương gia này là nghi phạm lớn nhất, Hạ Ngôn sớm đã dự đoán được.
- Hạ Ngôn tiên sinh tới rồi!
Gã hán tử dẫn đường Hạ Ngôn đến đây, xoay người cười nói.
"Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đều là thực lực Hậu Thiên. Chỉ có Trương Hồng Phi này là Linh Sư hậu kỳ. Tuy nhiên, Trương Hồng Phi đứng cách Tử Hân khá xa. Ta nếu đầu tiên đánh chết Trương Hồng Phi, sau đó tiếp tục đánh chết Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, hẳn là tới kịp."
Hạ Ngón thầm tính trong lòng.
Với tốc độ của Hạ Ngôn hiện tại, hoàn toàn có thể rất nhanh trước khi Trương Hồng Phi kịp phản ứng, đánh chết hắn. Mà Hạ Ngôn đánh chết Trương Hồng Phi, Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền bên kia tất nhiên sẽ vì khiếp sợ mà sẽ thất thần trong chốc lát. Lợi dụng chút thời gian đó, Hạ Ngôn cùng có thể lại đánh giết hai người bọn chúng.
Về phần hai gã hộ vệ Hậu Thiên đỉnh phong này, Hạ Ngôn thật không thèm quan tâm, tiện tay một cái là có thể giết chết bọn chúng.
Hạ Tử Hân nhìn thấy Hạ Ngôn, cổ sức lắc đầu ra hiệu, chỉ có điều cái khăn tay chặn kín trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "Ư ư".
Thấy Hạ Tử Hân như thế, Hạ Ngôn nói:
- Tử Hân! Muội đừng lo lắng, huynh sẽ cứu muội thoát thân. Hạ Ngôn còn tưởng rằng Hạ Tử Hân sợ hãi.
Hạ Tử Hân vừa nghe hắn nói như vậy, lại lo lắng cố sức lắc đầu, đôi mắt đẹp mở rất lớn.
Đang nói với Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn lại bước tới mấy bước gần Trương Hồng Phi.
"Ta cách bọn chúng càng gần, thì càng nắm chắc trước khi bọn chúng kịp phản ứng đã đánh giết bọn chúng."
Hạ Ngôn thầm tính toán.
- Ha ha! Hạ Ngôn! Lá gan của ngươi thật đúng là rất lớn. Lại thật sự dám đến. Trương Phong âm trầm nói.
- Chỉ bằng các ngươi, cùng muốn giết ta? Hạ Ngôn khè lắc đầu cười nói.
- Hạ Ngôn! Hừ! Hạ Tử Hân đang ở trong tay chúng ta. Nếu ngươi không muôn nàng chết, vậy trước tự phế cánh tay của mình đi. Nếu ngươi phế đi cánh tay phải, hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi cùng đứa con gái này.
Trương Phong cầm trường kiếm trong tay đặt trên cổ Hạ Tử Hân:
- Nếu ngươi không nghe theo. Hừ! Thanh kiếm của ta sẽ hạ xuống ngay đó.
Hạ Ngôn trợn trừng mắt, hít mạnh một hơi. "Chính là lúc này, ra tay."
Chờ tiếng nói của Trương Phong còn chưa dứt âm vang. Hạ Ngôn sớm đã tụ tập linh lực chợt bùng phát "Ầm" một tiếng. Thân mình hắn giống như một mũi tên bắn thẳng tới. Trong không khí chỉ có một luồng tàn ảnh dần dần tiêu tán.
Lúc này, Hạ Ngôn cách Trương Hồng Phi chỉ có bốn năm thước, thân mình hắn bắn tung đi, trong chớp mắt đã tới sát bên người Trương Hồng Phi.
Trên Thần Hi Kiếm chợt lóe hàn quang màu bạc, một luồng kiếm khí lạnh như băng liền kích vào thân mình Trương Hồng Phi.
Ở thời điểm Hạ Ngôn tung ra một kiếm, kiếm khí còn đâm thẳng về tên hán tử đứng phía sau. Hán tử kia thực lực chỉ mới tới Hậu Thiên, sao có thể ngăn cản kiếm khí của Hạ Ngôn.
Vèo vèo!
Trương Hồng Phi hét thảm một tiếng, trường kiếm sắc bén trong tay chém ra, thân thể hắn cùng lách ngang né tránh. Nhưng tốc độ của Hạ Ngôn quá nhanh, hơn nữa lực lượng mạnh hơn quá nhiều so với hắn.
Trương Hồng Phi, vừa mơi đạt tới Linh Sư hậu kỳ, uy lực võ kỹ cũng chỉ có thể đạt tới chừng một ngàn hai trăm độ. Sao có thể là đối thủ của Hạ Ngôn? Hơn nữa, tốc độ của hắn còn chậm hơn rất nhiều so với Hạ Ngôn.
Ngay khoảnh khắc trước đó, ba người Trương Hồng Phi cũng hoàn toàn không dự đoán được Hạ Ngón lại chọn đúng lúc đột ngột ra tay như vậy. Trong tay bọn chúng có Hạ Tử Hân, chúng nghĩ rằng Hạ Ngôn phải sợ ném chuột vỡ đồ. Cho dù không tự làm hại mình, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng, bọn chúng nghĩ sai rồi.
Sở dĩ bọn chúng ngàn vạn lần không nghĩ tới, đương nhiên cũng vì không biết thực lực của Hạ Ngôn lại mạnh đến thế.
Nếu bọn chúng sớm biết Hạ Ngôn đã đạt tới thục lực Đại Linh Sư, tất nhiên sẽ không dám sơ suất như thế.
Trương Hồng Phi, còn thêm tên hán tử dẫn đường Hạ Ngôn đến đây, hai thân thể đồng thời ngã xuống.
Thân hình Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền thoáng sửng sốt ngẩn người. Hai người đều đúng y như trong dự tính của Hạ Ngôn, ngay lúc đó xuất hiện thất thần trong khoảnh khắc.
- Đúng lúc này!
Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, Thần Hi Kiếm lại quét tới.
Kiếm khí linh hoạt sắc bén, tràn ngập toàn bộ không gian chung quanh.
Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đại não trống rỗng, thậm chí quên cắt yết hầu Hạ Tử Hân.
- Đáng giận! Nhận lấy cái chết đi!
Đúng lúc này, trong rừng cây bên cạnh, đột nhiên thoát ra một bóng xám, tốc độ cực nhanh khiến Hạ Ngôn cùng hơi có chút giật mình.
Hơn nữa, người này sử dụng là một cây trường thương đầy uy lực.
"Dường như là Đại Linh Sư!"
Trong lòng Hạ Ngôn xoay chuyển trong nháy mắt:
"vẫn là phải trước đánh chết Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, bằng không một khi bọn chúng định thần lại, vậy thì Tử Hân sẽ gặp nguy hiểm."
Thân thể Hạ Ngôn ở trên không trung xoay một vòng, né tránh chính diện cây trường thương kia. Thần Hi Kiếm vẫn tiếp tục đâm tới. Bóng kiếm đầy trời bao phủ toàn thân hai tên Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền.
Phắc! Phắc!
Vang lên liên tiếp hai lần tiếng trường kiếm đâm vào thân thể, Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền trợn tròn mắt, nhìn trường kiếm xuyên thủng ngực mình.
Trong cổ họng toát ra tiếng nghèn nghẹn, rồi sau đó, thân hình hai tên từ từ mềm nhũn ngã xuống xuống.
Sau khi đâm chết hai tên đó, lúc này Hạ Ngôn mới xoay người lại. Vừa rồi tuy rằng hắn tránh thoát trường thương của đối phương. Tuy nhiên chỉ là né tránh trong gang tắc, ở thời điểm hắn đánh chết Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền công kích lần thứ hai của người nậy đã tới ngay trước ngực hắn.
"Hừ! Đại Linh Sư!"
Trong lòng Hạ Ngôn hừ lạnh, Thần Hi Kiếm chớp động một cái, liền quỷ dị khó lường xuất hiện tại phía trước thân mình.
Trương Kỳ Liên từ trong rừng cây lao ra, sắc mặt đại biến. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Ngôn đánh chết đám người Trương Hồng Phi, lập tức liền lao tới, nhưng vẫn không kịp cứu viện. Tốc độ của Hạ Ngôn quá mức khủng bố, so với hắn còn nhanh hơn nhiều lắm.
- Ngao.
Đúng vào lúc này, Trương Kỳ Liên cảm giác được phía sau lại có một lực lượng cực kỳ hung mãnh đánh tới. Nhoáng một cái hắn xoay mình lại, liền thấy một bóng đen thật lớn đang phóng tới phía mình. Lực lượng này cùng không phải là dã thú bình thường có được.
Thân mình Hạ Ngôn chợt lóe với một góc độ khó tin lại tránh thoát mũi trường thương, đồng thời Thần Hi Kiếm cũng đâm về hướng Trương Kỳ Liên. Hạ Ngôn ở phía trước, Thổ Cẩu ờ phía sau, bao vây Trương Kỳ Liên ở giữa.
"Đáng giận."
Trương Kỳ Liên biến sắc. Hắn cảm nhận được lúc này đổi mặt với tình thế hai người trước sau giáp công, bất kể hắn trốn tránh như thế nào, cũng không tránh khỏi. Đột nhiên, Trương Kỳ Liên hung tợn há mồm lớn tiếng rít gào:
- Ta có chết, cũng phải kéo theo người bồi táng.
"Không xong!"
Hạ Ngôn vừa động trong lòng.
Hắn nhìn thấy Trương Kỳ Liên không ngờ lại không né tránh công kích của mình, trường thương cùng không còn ngăn cản Thần Hi Kiếm của mình, mà bất thình lình đâm ra hướng bên cạnh. Hạ Ngôn đột nhiên phản ứng lại, tên khốn này là muốn giết Tử Hân.
Quả nhiên, trẽn mũi thương phóng ra một luồng lực lượng khổng lồ đâm thẳng tới Hạ Tử Hân, ngay tại ở ngoài mấy thước xa, luồng lực lượng này trong nháy mắt liền đâm trúng ngực Hạ Tử Hân.
- Muốn chết.
Hạ Ngôn phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng.
Thần Hi Kiếm dường như sắp xé rách không khí, sau một tiếng rít xé gió. Thần Hi Kiếm đâm thắng vào thân thể Trương Kỳ Liên. Mà Thổ cẩu cũng cùng một lúc cắn đứt cổ họng Trương Kỳ Liên.
"Rắc!"
Một tiếng vang giòn tan, đầu Trương Kỳ Liên đã bị Thổ cẩu cắn đứt rời. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết hắn cùng chưa kịp phát ra.
"Bịch!"
Tiếp theo thân mình không đầu của hắn thoáng khựng lại một chút, trường thương rơi xuống, ngay sau đó thân hình hắn cũng chậm rãi ngã xuống.
- Tử Hân.
Thân mình Hạ Ngôn nhoáng một cái, tới bên người Hạ Tử Hân, nhưng trước ngực Hạ Tử Hân máu tươi vẫn tuôn ra, máu đỏ sẫm đã nhuộm váy áo Hạ Tử Hân đều thành một màu đỏ tươi.
Hạ Ngôn rút khăn tay trong miệng Hạ Tử Hân ra, rồi sau đó cởi dây trói cho nàng.
Đôi mắt đẹp của Hạ Tử Hân nhìn Hạ Ngôn, vừa rồi nàng tận mắt thấy Hạ Ngôn thi triển ra thực lực, mà Trương Hồng Phi kia ngay cả cơ hội phản kháng cùng không có, liền bị đánh chết ngay tại chỗ.
Nàng biết thực lực của Hạ Ngôn còn mạnh hơn rất nhiều so với tường tượng của nàng. Trong lòng nàng rất cao hứng. Hạ gia, nhất định sẽ nhờ có sự xuất hiện của Hạ Ngôn mà lớn mạnh cường thịnh lên. Có Hạ Ngôn, Hạ gia nhất định sẽ hùng mạnh.
Khi tên Trương Kỳ Liên kia xuất hiện đánh lén Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân cũng có chút lo lắng. Dù sao nàng cùng đã biết Trương Kỳ Liên là cường giả Đại Linh Sư, lo sợ Hạ Ngôn không chống lại được Đại Linh Sư. Tuy nhiên rất nhanh, nàng liền nhìn thấy Hạ Ngôn cho dù chống lại Đại Linh Sư kia, cũng không rơi xuống hạ phong.
Chỉ có điều thời điểm cuối cùng, tên Trương Kỳ Liên kia lại buông bỏ chống cự, mà một lòng muốn giết nàng. Một thương đó tuy rằng chỉ là bắn ra một luồng kình khí, nhưng khí kình do Đại Linh Sư phát ra cho dù nàng không bị trói chặt, với thực lực của nàng tất nhiên cũng không thể né tránh được, huống chỉ là bị trói chặt không thể nhúc nhích?
Hạ Tử Hân chỉ cảm giác trước ngực đau xót, rồi sau đó toàn bộ thân thể đều tê rần. Tiếp đó, nàng nhìn thấy Hạ Ngôn giết chết tên Trương Kỳ Liên kia, lại vọt tới bên người mình. Tuy nhiên, lúc này nàng lại cảm giác không thể hô hấp được nữa rồi. Tuy rằng nàng rất cố gắng, nhưng vẫn không hít được không khí vào buồng phổi.
Khóe miệng Hạ Tử Hân lộ ra vẻ tươi cười, hai hàng lông mày khẽ rung động, hai mắt nhìn Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Đáp ứng muội... Hạ Tử Hân cố hết sức hé miệng:
- Hạ Ngôn ca! Phải làm cho Hạ gia trở nên mạnh nha!
Dường như đã dùng hết sức, Hạ Tử Hân mới nói xong câu đó.
- Ngao.
Ánh mắt Thổ cẩu ủy khuất nhìn Hạ Ngôn, trong ánh mắt xanh sâu kín của nó đẩy vẻ áy náy. Không thể bảo vệ tốt cho Hạ Tử Hân, Thổ cẩu cũng tỏ vẻ rất khổ sở.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tại trong dây Thanh Vân Sơn này, lúc này tuy rằng vừa qua khỏi chính ngọ, tuy nhiên gió núi lướt nhẹ qua, vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trong không khí, mùi máu tươi nồng đậm theo làn gió dần dần bay tản ra xa.
Hạ Ngôn cảm nhận thân thể Hạ Tử Hân đang trở nên lạnh lẽo, hơn nữa, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu trở nên tán loạn. Tuy nhiên trong ánh mắt vẫn một mảnh bình thản, giống như cũng không có chút thống khổ gì.
Hạ Ngôn không khỏi nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, nói từng chữ một:
- Tử Hân! Muội sẽ không chết.
"Thanh Vân Sơn!"
Hạ Ngôn rống giận trong lòng.
Lần trước đi vào Thanh Vân Sơn, chính mình thiếu chút nữa mất mạng. Lúc này đây lại là Hạ Tử Hân. Hạ Ngôn còn nhớ rất rõ thời thơ ấu, chỉ có Hạ Tử Hân thường xuyên đến tiểu viện cũ nát kia tìm mình chơi đùa.
Khi hắn còn nhỏ, rất nhiều tộc nhân trong gia tộc liền không cho phép con cái mình chơi đùa cùng Hạ Ngôn. Chỉ có Hạ Tử Hân thường thường cùng chơi với Hạ Ngôn. Tuy rằng về sau tất cả đều dần lớn lên, theo tuổi lớn dần, thì lúc đó Hạ Tử Hân tìm mình cũng càng ngãy càng ít.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không có vì vậy mà trách cứ Hạ Tử Hân.
Hạ Tử Hân chính là một thiếu nữ, tuổi càng lúc càng lớn, nếu nàng vẫn thường xuyên đi tìm Hạ Ngôn, khẳng định sẽ có rất nhiều lời đãm tiếu. Hơn nữa, mọi người dần dần lớn lên, dù sao không phải là thân huynh muội, thì suy cho cùng vẫn còn tồn tại rất nhiều điều bất tiện.
Nhưng cho tới bây giờ Hạ Tử Hân cũng không có quên Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhỡ rõ Hạ Tử Hân còn sai nha hoàn đưa tới cho mình một quyển bí tịch. Nếu là người khác, đâu có thể làm như vậy?
Con cháu gia tộc rất đông, chỉ là lần trước con cháu trực hệ tham gia chọn lựa con cháu ưu tú trong gia tộc, đã có bốn năm mươi người. Đối với một tên con cháu trong gia tộc không thể tu luyện, trong gia tộc không coi trọng, điều này cũng là thường tình.
Đặt ở các gia tộc khác, tình hình đại khái cũng giống nhau. Khôn sống mống chết, ở nơi nào cùng đều như thế. Nếu cha mẹ Hạ Ngôn còn sống, đương nhiên sẽ yêu thương Hạ Ngôn, nhưng cha mẹ Hạ Ngôn đều đã chết, còn phải trông cậy vào người khác?
"Thánh Hoàng gia gia."
Đúng lúc này, Hạ Ngôn cảm giác được bên người một tia dao động năng lượng, tiếp theo lão nhân Thánh Hoàng vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện tại bên cạnh mình.
Tâm linh Hạ Ngôn chấn động, Thánh Hoàng gia gia xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ là có biện phép cứu trị Hạ Tử Hân?
- Trước đừng nói chuyện, nha đầu kia hơi thở tiêu tán, lập tức sẽ chết ngay.
Lão nhân Thánh Hoàng khẽ giơ tay lên chặn không để Hạ Ngôn nói chuyện, sau đó nhìn về phía Hạ Tử Hân nói.
Lão nhân lắc lắc đầu:
- Ta trước sẽ tận hết sức giữ lại một hơi cuối cùng của nó. Hạ Ngôn! Con phải gấp rút nghĩ biện phép mua cho được một viên Hồi Hồn Đan. Bằng không, nha đầu kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nói xong, lão nhân Thánh Hoàng vung cánh tay lên, một luồng năng lượng màu tím liền xuyên thấu qua xiêm y tuôn vào trong thân thể Hạ Tử Hàn.
Năng lượng màu tím này thoáng chuyển động một vòng ở bên ngoài thân thể Hạ Tử Hân, rồi sau đó chậm rãi thẩm thấu vào bên trong da thịt Hạ Tử Hân. Hiển nhiên, đây là linh hồn lực của chính lão nhân Thánh Hoàng.
Lần trước vì cứu tính mạng Hạ Ngôn, lão nhân Thánh Hoàng đã hao tổn không ít linh hồn lực. Lúc này đây vì để giúp Hạ Tử Hân kéo dài chút hơi tàn, lão nhân Thánh Hoàng lại tiêu hao một phần linh hồn lực nữa.
Hạ Ngôn nhìn thấy hết thảy trước mắt, trong lòng lại nghĩ đến: "Hồi Hồn Đan, đan dược?"
Hạ Ngôn cũng là lần đầu tiên nghe nói loại Hồi Hồn Đan này. Hắn thấy lão nhân Thánh Hoàng đang cứu trị Hạ Tử Hân, cho nên cũng không có vội mở miệng hỏi, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Một lát sau, lão nhân Thánh Hoàng khẽ thở một hơi, lại chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn! Hồi Hồn Đan là một loại đan dược đặc biệt, cũng không có tên trong tám mươi mốt loại đan dược ở đại lục. Muốn luyện chế Hồi Hồn Đan, phi thường khó, mức độ khó không kém luyện chế đan dược cửu phẩm. Với năng lực luyện đan của ngươi hiện tại, cho dù có đủ dược liệu, cũng không có khả năng luyện chế được.
Sắc mặt Lão nhân Thánh Hoàng có hơi trắng bệch, vừa rồi tiêu hao linh hồn lực làm cho lão lại suy yếu đi rất nhiều.
- Cho nên, ngươi phải nghĩ biện pháp mua lấy. Đối với Đại Lục Long Chi hiện nay, ta cũng không rõ ràng lắm Hồi Hồn Đan còn có thể mua được hay không. Tuy nhiên, nha đầu kia nhiều nhất còn có thể chống đỡ thời gian ba ngãy.
Lão nhân Thánh Hoàng thở dốc một chút nói tiếp:
- Trước hết nói bao nhiêu thôi, ta phải trở về tĩnh dưỡng một chút.
Nói xong, không đợi Hạ Ngôn hỏi nhiều, lão nhân Thánh Hoàng liền biến mất vào trong nhẫn Linh La.
Thân mình Hạ Ngôn hơi nhích động, ôm Hạ Tử Hân đứng lên. Hiện tại Hạ Tử Hân chỉ còn có một hơi tàn.
"Hồi Hồn Đan, ta nên đi đâu mua đây?"
Hạ Ngôn nắm chặt bàn tay thành quyền, trong lòng lo lắng.
Đảo mắt nhìn một vòng Hạ Ngôn nhìn năm thi thể trên mặt đất.
-Ổ!?
Hạ Ngôn chợt giật mình cả kinh.
- Năm thi thể! Không xong! Chạy thoát một tên rồi.
Hạ Ngôn quét mắt nhìn ra bốn phía, vừa rồi khi mình tới đây, trừ hán tử dẫn đường cho mình kia, ở nơi này có ba người Trương Hồng Phi, còn có một gã hắc y hộ vệ.
Sau đó, lại từ bên cạnh xuất hiện một gã Đại Linh Sư đánh lén mình. Cộng tất cả người bên đối phương hẳn phải là sáu người mới đúng.
"Không xong, vừa rồi bởi vì quá lo lắng cho Tử Hân, lại để tên hắc y hộ vệ kia chạy trốn. Nếu hắn trở về thành Kim Dương thông báo với Trương gia." Trong lòng Hạ Ngôn vừa động:
- Thổ Cẩu! Mau đuổi theo tên hắc y hộ vệ kia, tìm được hắn giết chết ngay.
Hạ Ngôn xoay mình lại nói với Thổ cẩu. Mặc kệ tên hắc y hộ vệ kia là hộ vệ gia tộc từ Trương gia tới, hay là hộ vệ đám người Trương Hồng Phi thuê ở thành Tử Diệp, Hạ Ngôn cũng không thể mạo hiểm, dứt khoát phải giết chết hắn.
Thổ Cẩu dựng thẳng da lông toàn thân: "Ngao ô" một tiếng, thân hình đen nhánh thật lớn của nó liền như một luồng gió chạy thẳng về hướng lối thoát ra núi rừng.
"Thật sơ suất! Vừa rồi tâm thần không ổn định, mới để cho tên hộ vệ kia có thể chạy trốn."
Hạ Ngôn lắc đầu, chau mày:
"Tên hộ vệ đó chạy một hồi lâu rồi. Ái chà! Không biết Thổ cẩu có thể đuối theo kịp hay không. Ta hiện tại cần phải gấp rút quay về thành Tử Diệp, hỏi Hồi Hồn Đan xem. Ừ! Sư phụ hắn là biết một ít."
"Hừ! Những tên này, trên người hẳn là không ít kim phiếu đây?"
Hạ Ngôn hạ quyết tâm, liền nhẹ nhàng đặt Hạ Tử Hân trong lòng xuống, rồi sau đó mới đi tới thi thể của Trương Hồng Phi gần mình nhất.
Đưa tay lục soát trên người Trương Hồng Phi, tay Hạ Ngôn đụng đến không ít kim phiếu, tùy tay liền lấy ra.
"Cừ thật, một xấp kim phiếu này, còn có mười vạn."
Hạ Ngôn nhìn kim phiếu trong tay, trong đó có một số mệnh giá là một vạn, cùng không hề ít kim phiếu mệnh giá là một ngàn.
Ở trên người Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, Hạ Ngôn cũng lấy được gần hai vạn kim phiếu. Đúng là con cháu đại gia tộc, mang kim phiếu tùy thân đều là hơn cả vạn. Các gia tộc bình thường không có khả năng dư dả tiền của như thế.
Trương Hồng Phi là Linh Sư, có đôi khi cần mua sắm dược liệu, cho nên gia tộc khẳng định sẽ cho hắn thêm nhiều tiền hơn. Mà Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, đương nhiên phải ít hơn một chút.
Hạ Ngôn lại đi về hướng tên Đại Linh Sư kia.
"Đại Linh Sư này, mặc kệ là thân phận gì, trên người hẳn phải mang nhiều tiền mới đúng."
Hạ Ngôn khẽ nhíu nhíu lông mày, vươn tay về phía trước lục soát. "Xoạt xoạt!"
Khi Hạ Ngôn rút tay từ trên người Đại Linh Sư kia lại, trên tay nhiều thêm một xấp kim phiếu dậy cộm ánh vàng lóng lánh. Các kim phiếu này toàn bộ đều là mệnh giá một vạn.
"Người này rốt cuộc là ai? Như thế nào lại mang theo nhiều kim phiếu như vậy?" Hạ Ngôn sửng sốt một hồi, lại nhìn gã Đại Linh Sư, đầu của hắn đã bị Thổ cẩu cắn rơi, lăn vào bụi cỏ ngoài ba thước, vừa nhìn thấy cực kỳ kinh dị.
"Số kim phiêu này, chỉ sợ phải có tới hơn một trăm vạn." Hạ Ngôn nhấc nhấc tay, trong lòng thầm ước lượng một chút.
Sau đó Hạ Ngôn cất tất cả kim phiếu vào trong lòng. Vận chuyển linh lực, chợt chém Thần Hi Kiếm vào đám rừng cách đó không xa.
"Ầm...!"
Một luồng kiếm khí khổng lồ, theo kiếm phong trên Thần Hi Kiếm tuôn ra, khí thế kinh người đánh thắng trên mặt đất rừng. Sau một tràng tiếng "ầm ầm" vang dội, trên mặt đất kia lập tức xuất hiện một cái hố to. Mà cây cối chung quanh, không ngờ cùng không có gẫy đổ một cây nào.
Nhìn cái hố sâu mình vừa tạo ra, Hạ Ngôn vừa lòng gật gật đầu.
Hắn vận dụng về linh lực, hiển nhiên đã tới một cảnh giới rất cao. Người bình thường cho dù có thể đánh ra một cái hố như vậy, mà không ảnh hưởng tới cây cối chung quanh như Hạ Ngôn, khẳng định sẽ làm không được.
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền đẩy hết năm thi thể kia xuống hố sâu, sau đó lấp đất lại.
Bởi vì bốn phía cây cối cũng không có dấu vết gẫy đổ, Hạ Ngôn lại phủ lên trên mặt một lớp lá rụng, cho nên cho dù có người đến nơi đây, nếu như không xem xét tỉ mỉ, cũng khó có thể phát hiện cái hố sâu kia.
Lấy lại tinh thần, Hạ Ngôn ôm lấy Hạ Tử Hân đang nằm im trên mặt đất. Hạ Tử Hân sớm đã nhắm đôi mắt đẹp lại, hơi thở của nàng chỉ còn một tia mong manh.
"Ta về trước thành Tử Diệp, mặc kệ Thổ cẩu cuối cùng có đuổi theo kịp giết chết tên hộ vệ kia hay không, Thổ cẩu quay về đến nơi đây tìm không thấy ta, thì cũng sẽ quay về thành Tử Diệp thôi."
Hạ Ngôn xoay chuyển tâm niệm, dưới chân phát ra linh lực, cũng không kéo dài thời gian nữa, thân mình như một mũi tên bắn nhanh ra ngoài.
"Vù!"
Về tới Học Viện Tử Diệp. Hạ Ngôn xuất hiện tay ôm Hạ Tử Hân vẻ mặt âm trầm.
Ở khu huấn luyện học viên đặc biệt, Hạ Ngôn dừng chân lại. Một gã học viên trong học viên đặc biệt đứng ở trước người Hạ Ngôn, rất nhanh xông tới ngăn Hạ Ngôn lại.
Gã học viên đặc biệt này muốn cản đương nhiên là Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn ôm trong lòng.
- Tránh ra!
Hạ Ngôn mặt không chút thay đổi, lại lộ ra vẻ kiên quyết và hung tợn, trầm giọng âm đạo.
Gã học viên đặc biệt thấy thần sắc Hạ Ngôn như thế, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Tuy nhiên hôm nay hắn phụ trách trông coi khu huấn luyện học viên đặc biệt, Hạ Ngôn tuy rằng là học viên đặc biệ,. nhưng người hắn ôm trong lòng lại không phải học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp.
Hắn không cho Hạ Ngôn ôm người đi vào, cũng là vì quy củ của học viện.
Gã học viên đặc biệt này cũng biết Hạ Ngôn, thấy tâm tình Hạ Ngôn lúc này dường như rất sa sút, liền nhíu mày khéo léo nói:
- Học viên Hạ Ngôn! Ngươi có thể đi vào, nhưng người trong lòng ngươi kia, lại không thể vào được. Bằng không, học viện trách tội ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Gã học viên đặc biệt này cũng không nhìn ra Hạ Tử Hân đang hấp hối, tuy rằng hắn kỳ quái kinh ngạc, tuy nhiên lúc này cùng chua kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Ngôn không muốn nói nhiều với hắn, hiện tại thời gian cấp bách, hắn phải sớm một chút tìm gặp sư phụ Liễu Vân, sau đó hỏi về chuyện Hồi Hồn Đan.
- Nếu Viện trưởng trách cứ, ta hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hiện tại, ngươi mau tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Trong mắt Hạ Ngôn phát ra một tia hàn quang nhìn chằm chằm vào trên mặt gã học viên đặc biệt.
Thân mình gã học viên đặc biệt chấn động, bị Hạ Ngôn nhìn chòng chọc vào mình, trong tâm lý hắn có cảm giác lạnh toát cả người.
"Ta là làm sao vậy? Chẳng lẽ ta sợ hãi sao?" Gã học viên đặc biệt khó tin thầm nghĩ.
Nhưng, chân hắn lại chậm rãi nhích qua một bên.
Hạ Ngôn chờ hắn vừa dời chân đi, thân thể liền nhoáng một cái rất nhanh tiến vào bên trong khu huấn luyện, đi nhanh về hướng phòng của Viện trưởng.
"Tử Hân! Tạ nhất nhất định phải tìm được Hồi Hồn Đan." Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lý Nguyên Xuân từ xa đã nhìn thấy Hạ Ngôn quần áo trắng toát đang chạy về phía mình, lập tức bước nhanh tới đón, lại thấy Hạ Ngôn ôm một người trong lòng, không khỏi hỏi.
Lúc trước Lý Nguyên Xuân còn lo lắng Hạ Ngôn rốt cuộc chạy tới địa phương nào, ngày hôm qua hắn còn dẫn đường cho Viện trưởng, và hai người Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết đi tìm Hạ Ngôn, cuối cùng không tìm được. Lý Nguyên Xuân rất lo lắng, buổi tối lại tới tiểu viện của Hạ Ngôn một lần nữa, tuy nhiên Tiểu Thanh lại nói Hạ Ngôn vẫn chưa về.
Hiện tại nhìn thấy Hạ Ngôn đột nhiên xuất hiện tại nơi này nhưng lại ôm một người, đương nhiên trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
- Lão ca! Sư phụ đâu?
Hạ Ngôn dừng chân lại, nôn nóng hỏi.
Lý Nguyên Xuân gật đầu:
- Viện trưởng ở nhà! Đây là...
Lý Nguyên Xuân chỉ chỉ người trong lòng Hạ Ngôn, chân mày nhăn lại.
- Đây là Tử Hân, bị thương rất nặng. Đệ tìm sư phụ. Hạ Ngôn hít vào một hơi:
- Lão ca! Đệ đi gặp sư phụ đây.
Lý Nguyên Xuân chưa từng thấy Hạ Ngôn có biểu tình như vậy, lập tức cùng không nói thêm nữa, đi theo Hạ Ngôn vào trong phòng Viện trưởng.
Liễu Vân đang đi qua đi lại trong phòng, lão đang lo lắng cho Hạ Ngôn. Ngày hôm qua Hạ Ngôn điên cuồng lao ra học viện, đến giờ này cũng vẫn không có tin tức gì. Nếu Hạ Ngôn vẫn không xuất hiện, lão phải áp dụng một vài biện pháp tìm kiếm.
Đột nhiên, mi tâm của Liễu Vân run lên, nghe bên ngoài truyền vào tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện trong phòng.
Ánh mắt Liễu Vân đang ngưng trọng, chợt thấy là Hạ Ngôn không khỏi thở phào trong lòng.
- Hạ Ngôn! Ngày hôm qua con đi đâu? Hứa lão ở Kinh Các thật sự rất lo lắng, cố ý chạy tới báo cho ta biết.
Liễu Vân thấy Hạ Ngôn xuất hiện, thì biết Hạ Ngôn không điên, vốn hết thảy mọi lo lắng trong lòng cùng tiêu tan không còn.
Tuy nhiên lão chợt phát hiện Hạ Ngôn ôm một người trong lòng, lại nhíu mày nghi hoặc
hỏi:
- Đây là ai?
Hạ Ngôn liền trầm giọng nói:
- Sư phụ! Đây là Hạ Tử Hân, muội muội của đệ tử.
Nói xong, Hạ Ngôn thật cẩn thận đặt Hạ Tử Hân nằm xuống.
Liễu Vân cùng Lý Nguyên Xuân, cũng đều thấy rõ mặt Hạ Tử Hân. Lý Nguyên Xuân cũng biết Hạ Tử Hân. Liễu Vân tuy rằng không có quá sâu ấn tượng với Hạ Tử Hân, tuy nhiên cũng biết Hạ Tử Hân là học viên của Học Viện Tử Diệp.
-Ồ!?
Liễu Vân biến sắc:
- Đây là làm sao vậy? Hơi thở của nàng thực mong manh, là bị thương u?
- Không xong! Chỉ còn một hơi cuối cùng.
Với thực lực của Liễu Vân trong nháy mắt liền nhận ra bản thân Hạ Tử Hân lúc này bị trọng thương, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp trong lồng ngực.
Hơi thở này nếu tan đi, thì Hạ Tử Hân cũng sẽ chết ngay.
Đến lúc đó, bất cứ người nào cũng không có biện phép cứu sống Hạ Tử Hân.
- Sư phụ! Ngài có biết có một loại đan dược tên là Hồi Hồn Đan không? Hiện tại, chỉ có Hồi Hồn Đan mới có thể cứu Tử Hân.
Hạ Ngôn tuy rằng trong lòng lo lắng, tuy nhiên vẫn cố làm cho mình tỉnh táo lại.
-Hồi Hồn Đan?
Liễu Vân ánh mắt dưới hàng lông mi trắng bỗng trợn to:
- Con nói là đan dược đặc biệt Hồi Hồn Đan? Ừ! Hồi Hồn Đan, quả thật có thể cứu sống Hạ Tử Hân. Tuy nhiên, nếu chỉ trông vào Hồi Hồn Đan...
- Sư phụ! Ở đâu có thể mua được Hồi Hồn Đan? Hạ Ngôn khẩn cấp cắt lời sư phụ hỏi.
Mới vừa rồi, hắn cũng không xác định Liễu Vân rốt cuộc có biết tin tức Hồi Hồn Đan hay không. Lão nhân Thánh Hoàng tuy rằng nói trên đại lực có Hồi Hồn Đan, nhưng lão nhân Thánh Hoàng dù sao cũng là tồn tại từ bốn ngàn năm trước. Hơn bốn ngàn năm trôi qua, ai mà biết Hồi Hồn Đan ngày đó hiện tại còn có hay không?
Nghe Liễu Vân vừa nói như vậy, tâm trạng bồn chồn vẫn đè nặng trong lòng Hạ Ngôn liền hoàn toàn sôi sục lên.
- Hồi Hồn Đan là đan dược đặc biệt, phi thường trân quý. Luyện chế cũng rất khó, nhiều loại dược liệu cần thiết ở trên đại lực cũng rất hiếm thấy. Hơn nữa, tỷ lệ thất bại khi luyện chế rất lớn. Tuy nhiên, ở bên trong Kim Long Điện, hẳn là có thể mua được Hồi Hồn Đan.
Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn chậm rãi nói.
- Bên trong Kim Long Điện?
Hạ Ngôn ngạc nhiên, Kim Long Điện là ở Thánh địa, nói cách khác, cho dù có thể mua được Hồi Hồn Đan, thì cùng phải chạy tới Thánh địa.
Nhưng, Hạ Tử Hân lại chỉ có thể kéo dài có ba ngày. Sau ba ngày hơi thở mong manh trong lồng ngực Hạ Tử Hân sẽ tiêu tán, khi đó nếu Hạ Tử Hân vẫn không có ăn vào Hồi Hồn Đan, ắt sẽ chết.
Nghĩ vậy, hô hấp của Hạ Ngôn trở nên dồn dập dị thường.
- Một viên Hồi Hồn Đan cần tới ba trăm vạn kim tệ. Hạ Tử Hân chỉ còn lại có một hơi cuối cùng, có thể chết bất cứ lúc nào, muốn cứu sống nàng, rất khó đây.
Liễu Vân lắc đầu thở dài một tiếng.
Hiển nhiên, lão cảm thấy trên cơ bản rất khó cứu sống Hạ Tử Hân.
Nếu Hạ Tử Hân còn có thể kiên trì nửa tháng một tháng, có lẽ còn có dư thừa thời gian chuẩn bị kim tệ mua Hồi Hồn Đan. Nhưng hiện tại, Hạ Tử Hân có thể chết bất cứ lúc nào.
- Không.
Hạ Ngôn gầm nhẹ một tiếng, giống như điên cuồng. Trên cánh tay, trên trán đường gân xanh nổi vồng lên. Xem ra. Hạ Ngôn cơ hồ đã tới bên bờ bùng phát.
- Hạ Ngôn!
Liễu Vân vừa thấy, lập tức quát to một tiếng, rồi sau đó một chường chụp ở trên vai Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nghe một tiếng quát lớn, mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn Liễu Vân, cười khổ nói:
- Sư phụ! Chỉ cần có một tia hy vọng. Đệ tử phải cứu Tử Hân. Tử Hân là vì đệ tử mới bị thương.
"Nếu không phải vì mình, ba tên Trương gia kia cũng sẽ không bắt cóc Hạ Tử Hân. Xét đến cùng, đều là bởi vì mình."'
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tử Hân vì sao lại bị thương? Liễu Vân trầm giọng hỏi.
Lý Nguyên Xuân đứng một bên, cũng nghi hoặc trầm trọng nhìn Hạ Ngôn.
- Là Trương Hồng Phi, Trương Phong, Trương Hải Tuyền ba người bắt cóc Hạ Tử Hân, đệ tử đi cứu Tử Hân...
Hạ Ngôn nghiến răng thuật lại. Từ giọng nói căm hận này cũng biết tuy rằng ba tên Trương gia đã chết, nhưng Hạ Ngôn vẫn chưa hết phẫn nộ. Hạ Ngôn cũng không có đụng chạm gì tới đám Trương gia, nhưng chúng lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Bản thân hắn hiện tại tuy rằng không có việc gì, nhưng Tử Hân lại đang trong cảnh ngặt nghèo.
- Là ba người bọn chúng?
Liễu Vân đương nhiên biết ba người Trương Hồng Phi, lập tức xanh mặt nói:
- Lẽ nào lại như vậy! Ba người bọn chúng hiện tại ở đâu?
- Đã chết.
Hạ Ngôn bình thản nói.
- A?
Lý Nguyên Xuân giật mình nhìn Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Là đệ giết ba người Trương Hồng Phi? Lý Nguyên Xuân mở to hai mắt hỏi.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật đầu nói thẳng ra.
Liễu Vân nghe Hạ Ngôn nói đã giết chết ba người Trương Hồng Phi. cơ thịt trên mặt không hề có dấu hiệu báo trước thoáng run lên, rồi ngay sau đó lão chậm rãi bước đi qua lại trong phòng. Trong phòng, lập tức yên lặng như tờ.
Hạ Ngôn thấy sắc mặt Liễu Vân không tốt, còn tưởng rằng Liễu Vân đang trách mình giết chết ba người Trương Hồng Phi.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không hối hận chút nào. Hắn cảm thấy mình không có gì sai, Hạ Ngôn còn không biết, gã Đại Linh Sư kia cũng là người của Trương gia, kỳ thật là hắn giết chết bốn tên con cháu Trương gia.
Qua một hồi lâu, Liễu Vàn mới dừng lại cước bộ. Xoay người nhìn Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Con chọc phải một cái đại họa rồi. Liễu Vân hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng rồi nói.
- Trương gia kia, là một trong hai đại gia tộc ờ thành Kim Dương, thế lực rất lớn. Liễu Vân chậm rãi nói tiếp.
- Hạ Ngôn! Con giết ba người kia ở chỗ nào, có người nào khác biết chuyện này hay không?
Nói đến đây, Liễu Vân lộ ra vẻ mặt lo âu.
Hạ Ngôn vốn tường rằng sư phụ Liễu Vân sẽ trách cứ mình. Không ngờ Liễu Vân lại hỏi mình giết ba người là ở địa phương nào, dường như cũng không phải phải trách móc mình.
Lập tức Hạ Ngôn nói:
- Là ở Thanh Vân Sơn. Ba tên Trương Hồng Phi đó đều muốn giết chết đệ tử, cho nên tìm chỗ vắng vẻ đó. Hừ! Bọn chúng còn mời tới một Đại Linh Sư, bằng không, Tử Hân cũng sẽ không bị thương.
- Đại Linh Su?
Lý Nguyên Xuân hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn.
Mà ngay cả Liễu Vân, đều vạn phần kinh ngạc, nghe ra, dường như Đại Linh Sư kia, cũng bị Hạ Ngôn giết chết, vốn bản lãnh của Hạ Ngôn có thể đánh chết Trương Hồng Phi, đã ở trong dự kiến của Liễu Vân. Trương Hồng Phi tuy rằng cũng là cảnh giới Linh Sư hậu kỳ, nhưng nếu so với Hạ Ngôn có được Ảo Ảnh Thân Pháp cùng Thần Hi Kiếm thì còn kém hơn một ít.
Bang không, Hạ Ngôn mặc dù là đệ tử của lão, lão cũng sẽ không tùy tiện để Hạ Ngôn tham gia Hội Giao Lưu học viện.
Nhưng, Linh Sư hậu kỳ cùng Đại Linh Sư, đó tuyệt đối không phải cùng một đẳng cấp. Nếu Hạ Ngôn có thể đánh chết Đại Linh Sư, thực lực này hiển nhiên phải mạnh hơn so với tên Đại Linh Sư kia. Hơn nữa, xem ra HạNgôn hoàn toàn không bị thương tích gì.
Tuy nhiên, Liễu Vân lập tức lại nghĩ tới:
"Ừ! Hẳn là có con chó lợi hại Hạ Ngôn nuôi kia hỗ trợ. Bằng không Hạ Ngôn làm thế nào có thể giết chết Đại Linh Sư?"
- Lúc ấy Tử Hân bị tên Đại Linh Sư kia liều chết tung một kích. Đệ tử có hơi phân tâm, cho nên để chạy thoát một tên hộ vệ của Trương Hồng Phi, đệ tử đã cho Thổ cẩu đuổi theo, không biết có đuổi kịp tên hộ vệ đó hay không?
Giọng nói của Hạ Ngôn trở nên thấp xuống một ít.
Liễu Vân gật gật đầu:
- Con chó đó rất lợi hại. Đuổi theo một tên hộ vệ, hẳn là không thành vấn đề.
Lúc ấy Thổ Cẩu phát uy ở Lực gia, Liễu Vân cũng theo một vài chỗ biết được tin tức này.
"Trương gia bọn họ mặc dù là một trong hai đại gia tộc của thành Kim Dương, nhưng bọn họ ở xa ngoài mấy ngàn dặm, dù có biết là ta giết người Trương gia bọn họ thì có thể làm được gì chứ?"
Ánh mắt Hạ Ngôn lấp lóe. Hắn thấy sắc mặt Liễu Vân ngưng trọng, dường như có vẻ kiêng kị Trương gia.
Theo suy nghĩ của Hạ Ngôn xem ra, cho dù Trương gia mạnh hơn so với bốn đại gia tộc ở thành Tử Diệp, cũng mạnh hơn không bao nhiêu. Thành Kim Dương là chủ thành, thành Tử Diệp cũng là chủ thành, thực lực của các Đại gia tộc hắn là không có chênh lệch quá lớn.
Bốn đại gia tộc thành Tử Diệp, mỗi một gia tộc đều có một Đại Linh Sư, vậy Trương gia nhiều lắm cùng chỉ có hai Đại Linh Sư đi?
"Ta cùng Thổ cẩu, hoàn toàn có thể đối phó với hai Đại Linh Sư bình thường. Cho dù là Đại Linh Sư hậu kỳ, ta cùng có thể tự bảo vệ mình." Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
Hắn rất biết rõ thực lực của chính mình. Dựa vào Ảo Ảnh Thân Pháp, Thần Hi Kiếm, hơn nữa uy lực của Linh La kiếm, Hạ Ngôn tự tin có thể đấu một trận với Đại Linh Sư hậu kỳ. Cho nên, cho dù Trương gia tức giận, phái người tới giết mình, Hạ Ngôn cùng không quá lo lắng. Đến lúc đó thật sự không được thì đại khai sát giới.
Liễu Vân lại lắc đầu, than nhỏ nói:
- Hạ Ngôn! Con nghĩ đến Trương gia rất đơn giản rồi! Trương gia này cũng không phải là gia tộc bình thường.
Thoáng trầm ngâm một chút, Liễu Vân lại nói tiếp:
- Trương gia ở ba mươi năm trước chẳng qua chỉ là một gia tộc nhị lưu ở thành Kim Dương, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủn mười năm, liền đè bẹp Đinh gia thân là một trong hai đại gia tộc thành Kim Dương xuống dưới, chính mình nhảy lên trở thành một trong hai đại gia tộc thành Kim Dương. Hiện tại hai đại gia tộc thành Kim Dương, một là Trương gia, một khác là Lưu gia. Mà Đinh gia trước kia đã xuống dốc làm một gia tộc nhị lưu.
"Thời gian chỉ ba mươi năm, từ một gia tộc nhị lưu nhảy lên thành một trong hai đại gia tộc thành Kim Dương? Điều này sao có thể?"'
Hạ Ngôn cũng không kìm nổi không muốn tin, phải biết rằng một gia tộc muốn quật khởi, cũng không phải là một sớm một chiều liền có thể làm được. Trừ phi, trong gia tộc này xuất hiện điều dị thường, tỷ như nói xuất hiện một người phi thường cường đại. Nếu một gia tộc có thể xuất hiện một Linh Tông, như vậy quả thật cùng có thể rất nhanh quật khởi.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius