09-10-2008, 05:43 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Hồi 65: Phong Huyệt.
Táºp 30: Bát đồ hợp nhất.
Hồi 65: Phong Huyệt.
Äứng trước kỳ quan Phong Huyệt, Lục Tiệm hết sức tò mò, gã chăm chú quan sát, thấy nÆ¡i cá»a hang có ai đó đã dùng má»™t loại mÅ©i nhá»n gì đấy khắc và o đá mấy chữ rắm rối mang nét phiêu dáºt, dưá»ng như muốn phá vách đá ra để bay bổng lên. Gã gáºt gù, lần mò từng nét, rồi lẩm nhẩm:
- Chữ viết hay!
Tiếng khen còn chưa dứt, bên tai đã có ai đó cưá»i hì hì, vặn lại:
- Ngươi mà cÅ©ng thấy là hay đấy ư? Có nháºn ra được chữ nà o là chữ nà o không váºy?
Äúng là giá»ng nói cá»§a Diêu Tình .
Nguyên Lục Tiệm muốn Diêu Tình ở nghỉ ngÆ¡i nÆ¡i biệt viện,nhưng vị đại tiểu thư nà y trá»i sinh không thể nằm yên má»™t chá»— cho lâu được, khi nghe tin có Ninh Ngưng Ä‘i kèm theo, nà ng lại cà ng không thể không là m ầm Ä©, nằng nặc đòi Ä‘i theo.
Lục Tiệm hết cách, phải nhá» Cốc Chẩn kiếm cho gã má»™t cái áo choà ng lót da cáo lông Ä‘á», rồi gã bá»c nà ng và o áo, địu trên lưng. Kiểu ná»a địu, ná»a cõng đó là m má»i ngưá»i trông thấy Ä‘á»u phì cưá»i châm chá»c, lá»i Ä‘uà giỡn cá»§a Cốc Chẩn má»›i là cay chua là m sao: "Äúng là Trư Bát Giá»›i Ä‘ang cõng lão bà !" (lão bà = tiếng đùa cợt gá»i ngưá»i vợ). Lục Tiệm mắc cở đến mặt mà y đỠau, nhưng Diêu Tình được Ä‘i theo thì khoái chÃ, nà ng cưá»i nụ, mắng lại gã:
- Xú hồ li, nếu ngưá»i bịnh là má má cá»§a ngươi, ngươi có chịu cõng má má ngươi hay không?
Cốc Chẩn đáp không được, mà không đáp trả cũng không xong, mặt mà y gã sượng sùng.
Diêu Tình tinh thần yếu á»›t, nà ng uống không biết bao nhiêu sâm thang cÅ©ng không sao khoẻ hÆ¡n lên được, cái áo choà ng đó, ngà y trước vốn được đặc biệt may cho Cốc Bình Nhi dùng trị chứng á»›n lạnh, mặc và o ngưá»i vừa nhẹ vừa ấm êm. Äi được má»™t quãng, nà ng đã chìm và o má»™t giấc ngá»§ vùi, khi má»i ngưá»i phá giải ra bà ẩn câu đố trên tấm bia, nà ng cÅ©ng chưa tỉnh giấc. Äến khi nghe cuồng phong gà o thét nÆ¡i cá»a Phong Huyệt, nà ng má»›i tỉnh lại, vừa lúc nghe Lục Tiệm khen mấy chữ viết thảo đó hay, lòng nà ng vui vui, cố ý há»i để là m khó gã.
Lục Tiệm cảm thấy da mặt nóng bừng bừng, gã lẩm nhẩm:
- Chúng ... Môn ....
Diêu Tình cưá»i, bảo:
- "Chúng Phong Chi Môn"! Ngươi nè ... không biết mà cứ giả vá»!
Lục Tiệm nghÄ© bụng: "Hèn chi Cốc Chẩn và Thi cô nương vừa chợt thấy câu đố nói "Chúng phong chi môn" là há» buá»™t miệng kêu ra "Phong Huyệt" liá»n, hoá ra nÆ¡i đây đã có khắc sẵn cái tên đó rồi?
Gã đáp qua quÃt:
- Mấy chữ nà y viết lạo thảo khó nháºn mặt chữ quá, không sao Ä‘á»c cho ra!
Diêu Tình bảo:
- Còn cãi chầy cãi cối nữa! Váºy mà đã là lạo thảo ná»—i gì? Cái "Suất à thiếp" cá»§a Trương Húc kia mói Ä‘Ãch thá»±c là lạo thảo! Hừm ... Ngươi đã không nháºn ra mặt chữ, cá»› sao khen hay?
Lục Tiệm đáp:
- Tôi đâu có nói chữ viết đẹp! Chỉ vì mấy nét khắc đó thiệt lăng lệ, ẩn chưá một kiếm ý cực kỳ cao siêu!
Diêu Tình nghe gã nói, nà ng chăm chú xem xét, quả nhiên thấy đúng váºy, trong lòng nà ng cÅ©ng khá ngạc nhiên.
Lục Tiệm lại bảo:
- Hai bên vách cá»a hang, cÅ©ng Ä‘á»u có khảm chữ nữa kia. Dưá»ng như Ä‘á»u do má»™t ngưá»i tạo nên.
Diêu Tình ngoảnh trông, nà ng lẩm nhẩm Ä‘á»c:
Trang sinh thiên lại địa,
Hy Di vi diệu âm...
Dưới lại có lạc khoản: "Äông Ngô Công Dương VÅ© ... ngà y ấy, tháng ấy , năm ấy ... đã đỠtrong lúc say mèm"
Lục Tiệm chẳng nhịn được thắc mắc:
- Câu đó ý nói gì váºy? Công Dương VÅ© rút cục là ai?
Diêu Tình đáp:
- Hai câu trước ta có biết, "Trang sinh thiên tại" là trÃch từ Nam Hoa kinh, phần "Váºt luáºn", "Nhân Lại" là tiếng "ti trúc"(đà n sáo), "Äịa Lại" là "Chúng Khiếu" (Ngưá»i nghe trầm trồ), còn "Thiên Lại" là "Thiên Phong" (Gió trá»i). Hy Di nguồn gốc ở "Äạo Äức kinh", là "Thị chi bất kiến danh viết di, thÃnh chi bất văn danh viết hy" (Trông mà không nháºn biết thì gá»i là DI, Lá»t và o tai mà không nghe thì gá»i là HY). Lá»i nà y khá mÆ¡ hồ, thuá»™c cảnh giá»›i cá»§a huyá»n vi áo diệu. Còn ông Äông Ngô Công Dương VÅ© kia, ta thiệt không biết, có khi là má»™t tiá»n bối cá»§a Äông Äảo không chừng!
Tiếng nà ng chưa dứt, đã nghe Tiên BÃch tiếp lá»i:
- Công Dương tiên sinh là má»™t đại kiếm khách thá»i xa xưa, bối pháºn cá»±c cao! Tây Côn Lôn tổ sư gặp ngưá»i, còn phải xưng gá»i ngưá»i bằng sư tổ!
Diêu Tình khẽ chau mà y, nhiếc:
- Ai khiến ngươi lắm mồm|
Tiên BÃch chỉ cưá»i, không trả lá»i.
Lục Tiệm lại ra tuồng khoan khoái, gã nói:
- Hèn chi mấy nét viết đó tháºt phiêu hốt, rõ rà ng là m ngưá»i ta liên tưởng đến tà ng chứa kiếm thuáºt cao siêu.
Tiên BÃch bảo:
- Không những có tà ng chứa kiếm thuáºt, chữ khắc đó vốn đã do kiếm khà từ nÆ¡i đầu mÅ©i trưá»ng kiếm vạch lên.
Và o lúc ấy, bỗng Tả Phi Khanh nói:
- Gió ở đây thá»±c kỳ quái, để ta và o xem qua má»™t báºn trước đã.
Tiên BÃch nghe váºy, thất kinh, nà ng buá»™t miệng can:
- Ngươi thương thế chưa là nh, sao lại đòi đi và o đấy!
Tả Phi Khanh tủm tỉm, nói:
- Không sao đâu! Ta chỉ và o dòm sÆ¡ sÆ¡, không xuống sâu đâu. Chưa kể là , ngoà i ta ra, hừm ... có ai khác biết thuáºt ngá»± phong?
Gã phất tay áo rá»™ng má»™t cái, tung mình bay và o cá»a hang, phất pha phất phá»›i, như má»™t Ä‘oá mây nhá», gã chầm cháºm đáp xuống dưới lá»— huyệt.
Những luồng quái phong từ lá»— huyệt, nhẹ thì là m cát bay đá chạy, nặng thá»i có thể thổi cuốn bay ngưá»i và gia súc. Bay ngược chiá»u gió, khó tháºt là khó, nhưng nhìn Tả Phi Khanh trá»±c diện nhà o xuống, như ngưá»i Ä‘i dạo trên đại lá»™, không thấy có trở ngại gì. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ.
Không quá tuần nhang,má»™t bóng trắng vụt hiện lên, Tả Phi Khanh đã cưỡi gió bay vá», đúng ra phải nói là bị gió thổi bay ngược mạnh vá». Té lăn trước mặt má»i ngưá»i, sắc mặt gã tái mét, môi miệng thâm xì, lông mi lông mà y bám má»™t là n sương trắng má»ng. Má»i ngưá»i còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, đã thấy sắc mặt gã chuyển sang trắng bệch, rồi từ trắng thà nh đỠá»ng, bá»—ng miệng gã khạc ra má»™t vá»±ng máu.
Tiên BÃch quá hoảng kinh, nà ng liá»n chạy à o đến, từ bình thuốc cầm trong tay, nà ng trút má»™t hoà n Ä‘an dược và o mồm gã. Ngu Chiếu cÅ©ng nhanh nhẹn đến sau lưng gã, váºn Chu Lưu Ä‘iện kình, dùng thá»§ pháp Phong Lôi chuyển sinh nhắm trị ná»™i thương cho gã.
Tả Phi Khanh cháºm chạp thở ra má»™t hÆ¡i dà i, nói:
- Nếu nói vá» thế gió, thì không đáng sợ, nhưng trong gió tà ng chứa lẫn lá»™n má»™t cá»— hà n khÃ, dưá»ng như thẳng từ nÆ¡i chÃn tầng địa ngục thổi à o à o lên! Cái rét đó nháºp và o xương tuá»·, Ä‘Ãch thá»±c lợi hại ghê gá»›m. Ta xuống đến lưng chừng huyệt, đã bị hà n khà đó kÃch trúng, lãnh ná»™i thương.
Ngu Chiếu thắc mắc:
- Nếu lợi hại dưá»ng ấy, sao hồi đó Tư Cầm tổ sư đã xuống đến táºn đáy được?
Tả Phi Khanh đáp:
- Tổ sư chắc cÅ©ng đã dùng thá»§ pháp ngá»± phong ấy thôi, có Ä‘iá»u ná»™i công cá»§a ngưá»i cao hÆ¡n ta rất nhiá»u lần, đến độ băng há»a bất xâm, ngưá»i xuống đó nhất định không gặp khó khăn gì!
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn lá»— huyệt động Ä‘en ngòm, Ä‘á»u nghÄ© bụng, Ä‘i ngược chiá»u gió đã khó rồi, lại còn thêm cá»— hà n khà cổ quái đó, xâm nháºp đáy huyệt xem ra chẳng dá»…. Còn Ä‘ang nghÄ© ngợi, thấy Cốc Chẩn nói:
- Äể ta Ä‘i xem thá»!
Tả Phi Khanh nhìn và o gã, gáºt gáºt đầu, bảo:
- Ngươi Ä‘Ãch xác luyện thà nh công "Chu Lưu lục hư công", thể nà o cÅ©ng đủ sức Ä‘i xem thá», hãy ghé tai và o đây, ta dặn nhá» má»™t Ä‘iá»u!
Cốc Chẩn cúi xuống gần, ghé tai nghe Tả Phi Khanh dặn dò.
Cốc Chẩn gáºt đầu lia lịa. Sau má»™t chặp, Tả Phi Khanh há»i:
- Nghe hiểu rõ cả rồi chứ?
Cốc Chẩn đáp:
- Äại khái cÅ©ng tạm hiểu, ý là phải tránh chá»— đầu gió mạnh, phải chen và o chá»— yếu cá»§a nó, phải né những đỉnh cao cá»§a đợt gió.
Tả Phi Khanh bảo:
- Äúng thế. Vạn váºt dưới trá»i nà y, thảy Ä‘á»u có nhược Ä‘iểm, cuồng phong cÅ©ng không ngoại lệ!
Cốc Chẩn nhắm mắt suy nghÄ©, má»™t lúc sau, tóc trên đỉnh đầu vụt dá»±ng đứng lên, gã phất tay áo rá»™ng, nhanh như chá»›p, gã bay vèo và o Phong Huyệt. Má»i ngưá»i trông thấy, Ä‘á»u kinh hoảng. Gương mặt lá»™ vẻ kỳ dị, Tiên BÃch lẩm bẩm:
- Ta nghe nói, khi luyện thà nh "Chu Lưu lục hư công", bát bá»™ thần thông giúp cho ngưá»i ta muốn là m gì thì là m, hôm nay, được táºn mắt chứng kiến, má»›i thấy quả nhiên không sai!
Tả Phi Khanh gáºt đầu, nói:
- Nói là nói váºy, chứ ngưá»i nà y ngá»™ tÃnh cá»±c cao, là ngá»™ tÃnh lần đầu Tả má»— được thấy táºn mắt. Còn may gã không thuá»™c diện ngưá»i như Vạn Quy Tà ng, nếu không, sẽ rất vô cùng khó khăn khi phải đối phó!
Hắn chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe Lục Tiệm bảo:
- Tôi cũng đi nữa!
Diêu Tình nghe nói, nà ng thất kinh, há»i ngay:
- Ngươi đi là m gì?
Lục Tiệm đáp:
- Tôi không thể để Cốc Chẩn một thân một mình đi mạo hiểm.
Diêu Tình trong lòng hết sức bất mãn, nà ng chu miệng, há»i:
- Ngươi đi rồi, ai lo cho ta đây?
Lục Tiệm bảo:
- Äà nh phiá»n Thi cô nương chiếu cố cho má»™t lúc!
Tiên BÃch vui vẻ há»i:
- Sao đệ còn cứ gá»i "Thi cô nương"?
Lục Tiệm ngẩn ngưá»i, cưá»i, trả lá»i:
- Quen miệng rồi! Váºy để tôi gá»i bằng đệ muá»™i.
Thi Diệu Diệu mặt mà y đỠá»ng, như má»™t quả táo chÃn. Dù không muốn, Diêu Tình trông ánh mắt Lục Tiệm loang loáng, nà ng biết gã đã quyết tâm, không thể lay chuyển, không thể ngăn cản gã được, lòng nà ng nóng như lá»a đốt, chẳng những bá»±c tức, mà còn có phần lo âu, thất chÃ.
Thi Diệu Diệu đỡ nà ng ra đứng kế bên bỠhuyệt động, nhẹ nhà ng khuyên:
- Tỉ tỉ đừng lo, huynh ấy sóng to gió cả Ä‘á»u đã từng trải qua, chuyến Ä‘i nà y không xảy ra chuyện gì đâu!
Diêu Tình buồn bực đáp:
- Ta thiệt không lo đâu, ngược lại, ta chỉ thấy hắn dưá»ng như không rà nh cách cưỡi gió, là m sao hắn xuống đấy được?
Nói xong, nà ng đăm đăm nhìn gã, chỉ thấy Lục Tiệm mưá»ng tượng không nghe không thấy gì hết! Gã đứng trầm ngâm trước Phong Huyệt má»™t hồi lâu, bá»—ng gã vặn eo lưng, chuyển thân, đưa đôi tay và o giữa luồng gió thăm dò, rồi má»™t nhoáng chuyển động thân mình, đã không còn thấy gã đâu nữa.
Diêu Tình kêu "ủa" một tiếng, trong lòng cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Tiên BÃch nhìn dáng vẻ nà ng ngẩn ngÆ¡, bèn giải thÃch: "Lục Tiệm luyện thà nh "Bổ Thiên kiếp thá»§", có thể dùng đôi tay cảm giác được chá»— nà o gió mạnh, yếu, lại còn được "Äại Kim Cương thần lá»±c" há»™ thể, ngăn gió, chống lạnh, gã Ä‘i xuống đấy dá»… như bỡn!
Diêu Tình nghe giải thÃch, trong tâm cÅ©ng có được đôi chút yên lòng, nà ng khịt mÅ©i nhá» má»™t tiếng, không trả lá»i.
Tiên BÃch hiểu là mối há»n giáºn trong lòng Diêu Tình chưa tan, nà ng bất giác thầm thở dà i!
Lục Tiệm cà ng xuống sâu, sức gió cà ng mạnh, tá»±a hồ nằm má»™ng có trăm ngà n cánh tay to lá»›n Ä‘ang muốn tóm lấy gã, ném gã ra ngoà i lá»— huyệt. Tiếng gió gà o hú hệt như thiên quân vạn mã Ä‘ang à o à o xung tráºn, khiến ngưá»i nghe hồn viá bá»§n rá»§n, há»… kém đảm lượng má»™t chút, đã quay đầu bá» chạy rồi!
"Bổ Thiên kiếp thá»§" hết sức thần diệu từ chốn thiên đỉnh cao ngất kia đến táºn cùng đáy hoà ng tuyá»n, ngà y trước, gã đã từng xá» dụng để phá giải các luồng gió mãnh liệt cá»§a thuáºt "Thanh Phong toả" do Tả Phi Khanh huy động. Lúc nà y, dù sức gió dưới huyệt mạnh gấp trăm ngà n lần, cái nguyên lý bên trong vẫn cùng loại vá»›i "Thanh Phong tá»a:". Dá»±a và o kiếp lá»±c, Lục Tiệm tránh đương đầu chá»— gió mạnh, gã dùng nhiá»u biến tướng khác nhau nhắm những chá»— yếu nhất cá»§a gió mà tiến, đồng thá»i váºn "Äại Kim Cương thần lá»±c" đưa chân khà chuyển động mạnh trong châu thân, giá rét không xâm nháºp được.
Äi không bao lâu, thế gió chợt biến chuyển, khi thì xoáy thẳng và o mặt, khi thì như con trốt quấn lấy gã mà văng mà đáºp không ngá»›t. Vách huyệt động bị gió bà o mòn bao nhiêu năm nay, trở thà nh nhẵn nhụi lạ thưá»ng. Äôi lúc Lục Tiệm ngẫu nhiên chạm và o đấy, gã cảm giác như hà n khà nháºp và o táºn xương, là m đông đặc máu huyết, bởi các mặt vách hoà n toà n phá»§ kÃn những lá»›p băng dà y cá»™m.
Trong lòng Lục Tiệm chợt máy động, gã bá»—ng cảm giác thấy phÃa trước có váºt gì Ä‘ang vùn vụt bay Ä‘áºp thẳng và o mặt. Lúc ấy, chung quanh tối như hÅ© nút, đưa bà n tay ra trước mắt không thấy các ngón, gã toà n trông và o tâm thần để liệu định. Lục Tiệm khẽ né sang má»™t bên, tả thá»§ chá»™p và o váºt đó, có cảm giác má»m mại cá»§a da thịt con ngưá»i, cho dù trong bóng tối dà y đặc, Lục Tiệm song thá»§ vừa ôm lấy váºt đó, liá»n Ä‘oán ra ngay là ai, gã lạc giá»ng kêu lên:
- Cốc Chẩn, phải ngươi đây không?
Ná»™i công Lục Tiệm cá»±c kỳ thâm háºu, hiếm thấy trên Ä‘á»i, cứ xung lên như sóng triá»u. Cốc Chẩn tuy có được tâm pháp tuyệt thế, nhưng ná»™i lá»±c gã kém xa Lục Tiệm, lúc má»›i xuống huyệt, chân khà còn sung túc, còn có thể ngá»± được cuồng phong, hà n lưu, nhưng lúc xuống quá sâu, tinh lá»±c giảm dần, Chu Lưu bát kình dẫu tá»± động bổ sung, nhưng đã là m hao tổn không Ãt ná»™i lá»±c, mà thế gió lại biến hoá muôn ngà n cách khác nhau, khi táp thẳng, khi xoáy chéo, gã vừa bị má»™t con lốc quấn và o, láºp tức chân khà trong ngưá»i gã toán loạn, gã đã bị đẩy ngược lên trên. Vừa rồi, nếu không được Lục Tiệm nÃu lại, gã nhẹ thì đông đặc máu huyết trong ngưá»i, nặng thì cuồng phong quấn và đáºp và o vách đá, tan xương nát thịt.
Lục Tiệm cảm giác chân khà ná»™i thể Cốc Chẩn Ä‘ang loạn, gã láºp tức ám váºn huyá»n công, rót má»™t cá»— kình khà qua. Cốc Chẩn nháºn được chân khà đó, đã hÃt thở lại được, vì sức gió mạnh táp thẳng và o mặt, không sao mở miệng được, gã bèn rán dùng ngón tay viết và o gan bà n tay Lục Tiệm:
- Hãy hợp sức lại!
Lục Tiệm hiểu ngay, cả hai láºp tức giương tay ra trước, đồng lúc thi triển thần thông. Lục Tiệm dùng kiếp thuáºt dò tìm các chá»— gió yếu, Cốc Chẩn dùng phép ngá»± gió, dá»±a và o sức gió mà tiến. Lúc ban đầu, còn chưa quen, sá»± phối hợp còn chưa thuần thục, nhưng tâm linh cả hai vốn đã từng có tương thông hồi trước, dần dà hỠđã có thể hiệp sức tốt hÆ¡n, thế gió tuy má»—i lúc má»™t lá»›n, cả hai tá»±a hồ cá và o nước, di chuyển thấy đã nhanh hÆ¡n.
Phong Huyệt uốn khúc quanh co, sâu lạ thưá»ng. Cốc Chẩn nhẩm tÃnh, hai ngưá»i di chuyển như váºy, Ä‘i cÅ©ng được ngoà i hai mươi dặm, phÃa trước vẫn trống không, không thấy táºn cùng, băng giá đóng hai bên má»—i lúc má»™t dà y, thông đạo cà ng ngà y cà ng hẹp lại, cà ng táºp trung tăng mạnh sức gió hÆ¡n lên, thế gió cà ng trở nên lăng lệ. Tiếng gió chạm và o vách phát âm thanh quái dị, nghe ong óng như đồng lúc hà ng trăm quả đại hồng chung cùng rá»™ tiếng lên má»™t lần, muốn là m sôi sục máu huyết ngưá»ii ta, muốn là m nổ tung bá»™ óc. Có những mẩu băng bị gió đánh gãy, tua tá»§a nhá»n như gươm dáo, bay chạm và o mình, dù được thần công há»™ thể, da thịt bị va vảo tươm máu, nhưng máu đó đã láºp tức đông đặc lại, hà n kÃn miệng vết thương, là m hai ngưá»i cảm giác toà n thân đóng băng, tê buốt, lấp mất cảm giác Ä‘au nhức.
Thông đạo má»—i lúc má»™t thu hẹp lại, muốn cá»±a quáºy để di chuyển thấy tháºt khó khăn. Cốc Chẩn tinh thần bắt đầu suy sụp, nếu không có Lục Tiệm liên tục rót chân khÃ, gã đã quỵ ngã từ lâu. Cầy cục má»™t lúc nữa, phÃa trước thông đạo không đủ chá»— cho hai ngưá»i cùng Ä‘i ngang hà ng. Lục Tiệm ý nghÄ© xoay chuyển, lá»›n tiếng bảo:
- Äi sát và o đà ng sau ta!
Cốc Chẩn nghe nói, láºp tức hiểu ý định cá»§a gã, bèn thò tay viết và o bà n tay gã:
- Không xong! Mình đà nh quay trở vỠđi thôi!
Lục Tiệm mở to đôi mắt, gằn giá»ng quát nhá»:
- Lúc nà y đây, ta là huynh trưá»ng, ngươi phải nghe lá»i ta!
Lục Tiệm hiếm khi nao nổi giáºn, nhưng lúc gã động ná»™, gã toát ra má»™t uy vÅ© bức nhân.
Cốc Chẩn lẳng lặng hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, không nói năng gì nữa, gã chuyển mình ra sau lưng Lục Tiệm.
Lục Tiệm lấy giấy lưng buá»™c hai ngưá»i dÃnh và o nhau, cõng Cốc Chẩn trên lưng. Gã quát nhá» má»™t tiếng, váºn Äại Lá»±c kim cương lên đến tuyệt đỉnh, dùng cả tay lẫn chân bám và o vách, rồi từng phân , từng tấc. gã cố gắng tiến tá»›i.
Lúc nà y, thế gió hung bạo đến mức không tưởng tượng nổi, đối chá»i vá»›i gió đã khó, còn bị những mảnh băng vụn dà i cả tấc bắn vùn vụt và o mình.
Thá»i Ä‘iểm đó, nÆ¡i chốn đó, cÆ¡ trà coi như vô dụng, chỉ còn biết Ä‘em hết sức bình sinh ra chống chá»i vá»›i gió. Má»—i bước Ä‘i ra phÃa trước, Lục Tiệm Ä‘á»u phải Ä‘em hết sức lá»±c trong ngưá»i ra dùng, cÆ¡ bắp trên mình gã hầu như bị gió xé ra từng mảnh nhá», cảm giác buốt cóng thấm dần và o xương tuá»·. từ tứ chi thâm nháºp và o trái tim. Lục Tiệm bất chợt mở miệng thét to, ná»— lá»±c kÃch thÃch đấu chà trong đầu. Tiếng gã thét to tá»±a sấm sét, vang vá»ng trong động, so ra chẳng kém âm lượng tiếng gió hú là bao.
Äi được chừng trăm bước, Lục Tiệm cảm tưởng như đã Ä‘i hà ng vạn dặm đưá»ng, lối Ä‘i dà i hun hút, ý niệm má»i mệt à o ạt ùa tá»›i, thân mình bị các mảnh băng oanh tạc liên miên khắp nÆ¡i, lúc ban sÆ¡ Ä‘au đớn vô hạn, nhưng theo thá»i gian trôi qua, dần dần cái rét buốt nháºp và o là m gã khốn khổ. Mắt gã hoa lên như thấy sao trá»i loa loá, lồng ngá»±c chẳng còn chút cảm giác khà huyết váºn chuyển, gã mưá»ng tượng sắp ngất đến nÆ¡i.
Äúng lúc đó, gã cảm giác gót chân nhẹ hẫng, chân trái gã bước hụt và o khoảng không, rồi cả hai ngưá»i rÆ¡i nhanh vùn vụt xuống bên dưới.
Biến cố nhanh và bất ngá», khà lá»±c Lục Tiệm hầu cạn kiệt, gã không có cách đối phó. Cốc Chẩn bị buá»™c dÃnh sau lưng gã, cÅ©ng rÅ© rượi tay chân. Hai ngưá»i cùng má»™t ý nghÄ©:
- Thế là hết!
à đó còn đang lẩn quất trong đầu , đôi chân Lục Tiệm bỗng cảm giác lạnh ướt, nghe ùm một tiếng, hiển nhiên hỠđã rơi tòm xuống nước.
Nước đó lạnh buốt như cắt, những vết thương trên mình hai ngưá»i và o nước, vẩy miệng vết thương tróc ra, là m Ä‘au, xót không sao chịu nổi.
Nhưng Ä‘au xót là m thần tình hai ngưá»i tỉnh ra! VÅ©ng nước đó trên mặt tÄ©nh lặng, dưới đáy lại có dòng chảy ngầm, há» còn chưa kịp hoà n hồn, đáy nước chợt có xao động. Lục Tiệm còn Ä‘ang tìm cách đỠtụ chân khÃ, gã nghe có động, giá»ng tắt tiếng, gã nói:
- Cốc Chẩn hãy cẩn tháºn, có váºt gì động Ä‘áºy mé dưới.
Cảm thấy phấn khÃch lên má»™t chút, gã vừa định trổ "Thần Ngư tướng", chợt thấy thân thể nhẹ hẫng, ná»™i lá»±c không sao ngưng tụ được, trong lòng gã má»›i kịp la thầm "Nguy rồi", gã đã được Cốc Chẩn cấp tốc kéo Ä‘i. Cốc Chẩn dang tay xuất má»™t đạo "Chu Lưu thá»§y kình", đẩy vẹt nước xung quanh ra, đồng thá»i bay vá»t ngưá»i lên phiá trên.
Nguyên Cốc Chẩn bị rà ng sau lưng Lục Tiệm, không phải chạm mặt vá»›i quái phong, gã đã thừa dịp đó váºn chuyển bát kình, khôi phục tinh lá»±c, đến khi hai ngưá»i chìm xuống nước, ná»™i lá»±c gã đã phục hồi được sáu thà nh, lúc gã nghe Lục Tiệm báo động, gã đã váºn dụng "Ngá»± Thá»§y pháp", vẹt nước, kéo Lục Tiệm, cùng tránh né. Lục Tiệm má»i mệt đến kiệt lá»±c, đà nh cứ để mặc cho kéo Ä‘i, gã má»™t ngón tay giá» cÅ©ng không đưa lên nổi.
Chấn động trong nước bá»—ng tăng lên, truyá»n thẳng và o tai, từ tứ phÃa, cứ từng cháºp, từng cháºp ùa tá»›i. Bá»—ng cảm giác có má»™t váºt gì to lá»›n Ä‘ang tiếp cáºn sau lưng, Cốc Chẩn vụt thấy tay gã bị kéo rịt xuống. Lục Tiệm đột nhiên bị cái váºt đó chụp trúng, kéo mạnh gã chìm xuống nước sâu.
Cốc Chẩn vừa hoảng, vừa tức bá»±c, tay trái gã ká»m chắc, không buông Lục Tiệm, tay phải xuất ra má»™t đạo Äiện kình, rẽ nước nhằm kÃch và o quái váºt. Nghe "tạch" má»™t tiếng to, lá»a xanh loè lên trong mà n đêm tối hắc ám. Tay gã được buông lá»ng ra, gã mừng rỡ, láºp tức giáºt mạnh, kéo Lục Tiệm vá». Äúng lúc đó, gã bá»—ng cảm giác bị hai cái vòi dà i Ä‘ang sá» chạm và o thân mình từ eo lưng trở xuống, rồi má»™t lá»±c đạo mãnh liệt đã lôì gã xuống đáy nước. Trong khẩn cấp, Cốc Chẩn nạt má»™t tiếng, Chu Lưu Ä‘iện kình phóng nhanh ra, nghe soạt soạt hai tiếng, hai cái vòi lại thả hắn ra.
Cốc Chẩn Ä‘ang chầm cháºm hÃt và o má»™t khẩu chân khÃ, bá»—ng nghe tiếng Lục Tiệm nói yếu á»›t:
- Mé trái ... Mé trái hình như có bá»!
Cốc Chẩn vá»™i ôm chặt Lục Tiệm, rẽ nước bÆ¡i Ä‘i, trút hết sức lá»±c toà n thân, tiến tá»›i được chừng và i trượng, cảm giác phÃa trước má»±c nước nông cạn dần, cuối cùng chân gã đạp trúng và o ná»n đá bên dưới.
Cốc Chẩn loạng choạng bước, kéo Lục Tiệm lên trên một gà nh đá, toà n thân èo uột, gã té nhà o xuống. Rồi nghe từ trong nước có tiếng động lớn, sau đó bốn bỠtĩnh lặng, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi vi vu, rì rầm trên mặt nước.
Cốc Chẩn tim Ä‘áºp thình thịch, chung quanh tối mịt mùng, không cảm giác được gì, gã không hiểu còn nguy hiểm nà o rình ráºp nưã hay không. Gã chợt nghe Lục Tiệm há»i:
- Con váºt gì đó đã bá» Ä‘i chưa?
Cốc Chẩn thoáng giáºt mình, gã há»i lại:
- Huynh không sao chứ?
Lục Tiệm áºm á»± má»™t tiếng, bảo:
- Ta an toà n! Ngươi đã có bị váºt đó quấn rịt và o ngưá»i không?
Cốc Chẩn đáp:
- Có đấy, chá»— nà y là ở đâu váºy, sao lại có cái con váºt quái quá»· đó váºy?
Lục Tiệm nói:
- Ngươi coi chừng, con váºt đó có thể có độc!
Nghe Lục Tiệm nói, Cốc Chẩn cảm giác những chá»— bị vòi con váºt chạm và o có chút ngứa ngáy, ran rát ... Gã láºp tức huy động thần thông, hóa giải độc tố. "Chu Lưu lục hư công" khi luyện xong, bát kình luân chuyển, có thể giải trừ bách độc. Năm xưa, Lương Tư Cầm đối mặt Minh Thái tổ, dù đã liên tiếp uống trá»n hÆ¡n mưá»i hồ độc tá»u, vẫn nói cưá»i như không. Hồi ở trên Ma Long hạm, gã uống phải "Ãi Thần chi lệ", cuối cùng đã giữ được má»™t chút thần hồn, không bị độc đó nháºn chìm. Äá»™c tố cá»§a con quái váºt nà y dẫu có lạ. cÅ©ng không là m khó được "Chu Lưu bát kình". Cốc Chẩn chuyển váºn bát kình và i vòng, cái rát, ngứa đó cÅ©ng giảm Ä‘i nhiá»u. Gã băn khoăn:
- Lục Tiệm, huynh cũng bị nó quấn và o mà ?
Lục Tiệm thản nhiên nói:
- Chẳng có gì phải lo! Äá»™c đó đâu là m khó được ta!
Cốc Chẩn hÃt và o má»™t hÆ¡i, vui vẻ nói:
- Gì Ä‘i chăng nữa, cái Phong Huyệt dẫu hiểm. nhưng bá»n mình rồi cÅ©ng đã chiến thắng nó!
Lục Tiệm cưá»i gượng:
- Xem ra thắng thảm thì có! Bây giá», xương cốt toà n thân ta rã rá»i ráo trá»i!
Cốc Chẩn đáp:
- Khổ táºn cam lai, cà ng chiến đấu khổ cá»±c, thà nh quả cà ng to!
Lục Tiệm há»i:
- Cái con quái váºt dưới nước đó, không biết tá»± đâu ra! Có khi là con rồng không chừng?
Cốc Chẩn đáp:
- Ta chưa từng thấy rồng, nhưng nếu muốn đả thương ngưá»i ta, dùng mấy cái vòi đó không, chưa đủ!. Ngẫm cho kỹ, có khi là má»™t thứ bạch tuá»™c, nhưng bạch tuá»™c thì cÅ©ng đâu có độc, chưa kể là bạch tuá»™c thì vòi cá»§a nó thô nhám! Cái con quái váºt nà y, thứ mà nó quấn và o ngưá»i ngưá»i ta, xem ra vừa mảnh, vừa dà i, có phần giống sợi roi da! Còn may, nó sợ Chu Lưu Ä‘iện kình cá»§a ta, nếu không, tụi mình chắc hổng khoẻ được như bây giá».
Lục Tiệm nói:
- Chá»— bị nó quấn và o, chất nước tiết ra ngá»i thấy tanh hôi dá»… sợ!
Cốc Chẩn vui vẻ nói:
- Huynh khoan hãy chê nó tanh hôi! Tệ lắm, khi mình không thoát khá»i đây, có thể lấy nó là m lương thá»±c sống qua ngà y!
Lục Tiệm hoảng hồn:
- Ngươi định bắt nó hả?
Cốc Chẩn đáp:
- Ừa! Huynh là m mồi, ta là m ngư ông, huynh xuống nước dụ nó đến, ta sẽ ở trên bỠbắn cho nó một phát ngon là nh cho biết!
Lục Tiệm trong lòng không mấy vui vẻ cái tư vị đó,
- Sao lại đem ta là m mồi! Trong quá khứ, đã chẳng phải là vai trò của ngươi đấy hay sao?
Cốc Chẩn cưá»i hì hì:
- Äến hoà ng đế còn phải thay nhau mà là m, mồi câu cá cÅ©ng phải thay đổi ngưá»i chá»›!
Lục Tiệm hai tay khoát lia lịa,
- Không được! Không chơi! Ta thà chết đói, còn hơn đi ăn cái giống đó!
Cốc Chẩn cưá»i ầm.
Lục Tiệm đặt tay lên ná»n đất, váºn kiếp lá»±c, thăm dò má»™t hồi, rồi nói:
- Cốc Chẩn, bên trên vách đá có một lỗ huyệt động!
Cốc Chẩn há»i"
- Cao trên chừng bao xa?
Lục Tiệm đáp:
- Cỡ ngoà i mưá»i trượng.
Cốc Chẩn lại há»i:
- Lớn cỡ chừng nà o?
Lục Tiệm đáp:
- Có thể má»™t ngưá»i Ä‘i lá»t.
Cốc Chẩn hân hoan nói:
- Tuyệt! Mau đi lên đó đi!
Hai ngưá»i bám vách đá leo lên, cà ng lên cao, thấy sức gió cà ng mạnh, tá»±a hồ bên trên vách đá có má»™t cái miệng khổng lồ Ä‘ang nhắm và o hai ngưá»i thổi mạnh tá»›i, thân mình hai ngưá»i Ä‘ang ướt, bị gió táp và o, toà n thân giá lạnh.
- Äến rồi - Lục Tiệm dò tìm cá»a hang, rồi bước và o, đưa tay kéo Cốc Chẩn vô theo.
Cốc Chẩn bị té ra sau, gã bực bội, hùng hổ cà u nhà u:
- Cái thứ gió chết tiệt nà y là m lão tá» ta đây muốn trúng bịnh phong thấp, tay chân láºp cáºp hết trÆ¡n!
Lục Tiệm nghe gã cà u nhà u, không nhịn được cưá»i. Gã nhất tâm há»™ vệ Cốc Chẩn, luôn luôn Ä‘i trước, lỡ gặp hiểm nguy, còn có thể ra tay đối phó, Cốc Chẩn ở tuốt phÃa sau, đâu dá»… bị trúng phong thấp.
Lục Tiệm đưa tay lần mò, đụng và o má»™t cánh cá»a đá, gã váºn thần lá»±c, hô to:
- Äi.
Cánh cá»a cá»t kẹt, rồi mở rá»™ng ra. Má»™t luồng gió lạnh từ trong tấp ra, Lục Tiệm trấn tÄ©nh, hÃt và o má»™t chân khẩu khà dà i, rảo bước Ä‘i lên. Cốc Chẩn bám sát theo sau, hai ngưá»i lần lượt Ä‘i tá»›i, được chừng trăm bước, phia trước chợt thấy có ánh sáng, phút chốc, thông đạo đột ngá»™t mở rá»™ng ra và sáng sá»§a. Nhìn sÆ¡ qua, hai ngưá»i thấy đó là má»™t gian phòng vuông vức độ và i trượng má»—i bá», ở ngay giữa có má»™t cá»— quan tà i đá.
Cốc Chẩn tiến lại gần quan sát mấy hạt minh châu, rồi hết sức ngạc nhiên, gã kêu lên:
- Cái nà y là Trưá»ng minh châu đây mà !
Lục Tiệm há»i:
- Trưá»ng minh châu là gì váºy?
Cốc Chẩn đáp:
- Trưá»ng minh châu là loại ngá»c phát quang ban đêm, là thứ trân phẩm cá»±c quý, theo truyá»n thuyết thì đó là hạt châu Ä‘Ãnh nÆ¡i đỉnh đầu Thâm Hải ngư long, trị giá liên thà nh! Ta Ä‘i khắp thiên hạ chỉ được thấy có má»™t viên, ở đây có những mưá»i hai viên, chẳng hiểu ngưá»i táng trong quan tà i là nhân váºt như thế nà o?
Lục Tiệm đến trước cá»— quan tà i, phá»§i sạch bụi, cảm giác dưới ngón tay, mặt quan tà i thô ráp, có khắc những văn tá»±, gã bất giác lẩm nhẩm Ä‘á»c: "Äệ Hoa KÃnh Viên ... má»™ cá»§a tỉ Phong Liên ...."
Giá»ng gã tắt nghẹn ngang đấy, hai ngưá»i bốn mắt nhìn nhau, gian phòng đá chợt tÄ©nh lặng.
Má»™t hồi sau, Cốc Chẩn thở má»™t hÆ¡i dà i, gượng cưá»i, nói:
- Thì ra KÃnh Thiên và Phong Háºu cùng chung má»™t mồ chôn! Lúc sống há» không đồng sà ng, chết lại được cùng và o má»™t chá»—, thảm thay, thương thay!
Giá»ng nói không khá»i có phần vô và n cảm khái.
Lục Tiệm giáºt thót, há»i:
- KÃnh Thiên, Phong Háºu? Hắc Thiên thư là do há» cùng trước tác?
Cốc Chẩn trầm lặng, gáºt đầu.
Lục Tiệm há»i:
- Rốt cục, giữa há», ai là chá»§, ai là nô?
Cốc Chẩn chau mà y đáp:
- Có trá»i má»›i biết!
Lục Tiệm lại sỠvà o mặt quan tà i, bỗng lên tiếng:
- Chỗ nà y hãy còn có chữ đây!
Rồi gã Ä‘á»c: "Ta may được gặp tỉ thưở ấu thÆ¡, rồi do nghiệp số, váºn mệnh hai ngưá»i xoắn xuýt và o nhau, tÃnh ra hÆ¡n ba mươi năm. Nhá» tỉ đặc biệt giúp sức, cùng nghiên cứu ẩn mạch, ta đã mở ra má»™t cảnh giá»›i má»›i trong võ há»c, tạo nên má»™t kỳ công lưu danh cùng thiên cổ. Tuyệt diệu thì tuyệt diệu đấy, nhưng lại có hối háºn! Phương pháp đó cho phép luyện thần theo đưá»ng tắt, giúp ngưá»i ta dá»… luyện thần thà nh công! Nhưng, cái ngà y cáo thà nh, cÅ©ng là cái ngà y đại hoạ đổ xuống. Hai chúng ta khổ công tìm tòi nhiá»u năm, không sao tìm được cách thức phá giải. Tỉ buồn, háºn, Ä‘au khổ, và hối háºn, đến thà nh sầu thảm, tình cảm ta không còn được đáp lại, là m ta tâm ý nguá»™i lạnh, mấy năm sau nà y ẩn thân dưới Phong Huyệt, buông bá» tất cả chuyện thế gian! Dần dà ta cÅ©ng ngá»™ hiểu được. Ngưá»i luyện kiếp thần, khi quán thông hai loại mạch ẩn và hiện, luyện đến thần, trà hư, nếu luyện theo đạo lá»›n cá»§a trá»i đất, kiếp váºn Hắc Thiên có thể giải sạch. Nhưng cái đạo đó khá gian nguy, vì chá»— diệu cá»§a hiển và ẩn ta lại không tá»± mình trải nghiệm, ta đà nh chỉ biết cố gắng hết má»±c, rồi vì tiếc cho cái công trình, cái tâm huyết ta đã bá» ra vì tÃnh mạng cá»§a tỉ, ta không đà nh lòng để nó bị thất tung! Ta đã cố gắng viết ra pho sách "Hắc thiên thư", lưu truyá»n háºu thế, ngõ hầu ngưá»i Ä‘á»i sau nà o đó có tà i, sẽ có thể phá giải được kỳ ảo cá»§a nó, cÅ©ng là giúp là m tiêu tan bá»›t di háºn cá»§a ta!"
- "Cái diệu cuả hiển, ẩn , tá»± ta không được trải nghiệm", Cốc Chẩn bảo: " Dá»±a theo câu đó, hiển nhiên Phong Háºu là m nô, KÃnh Thiên là m chá»§."
Lục Tiệm đầy vẻ thất vá»ng, nói:
- Váºy là Doanh Vạn Thà nh nguyên lai đã nói đúng sá»± tháºt, cái pho sách "Hắc Thiên thư" đó đâu? Äể ta huá»· nó Ä‘i, hết còn tác hại ngưá»i Ä‘á»i nữa!
Gã nói xong, khom mình xuống, tìm kiếm.
Nhưng Cốc Chẩn đã lắc đầu, bảo:
- Sợ là "Hắc Thiên thư" không còn ở đây nữa!
Lục Tiệm chợt nghĩ ra, nói:
- à ngươi bảo, lúc Tư Cầm tiên sinh xuống đây, đã lấy pho sách "Hắc thiên thư" đó đi rồi?
Cốc Chẩn đáp:
- Äúng váºy! Chỉ có như thế, má»›i giải thÃch được tại sao "Hắc Thiên thư" vốn cá»§a Äông Äảo, lại lá»t vá» Tây Thà nh, để rồi từ đó truyá»n bá ra.
Lục Tiệm trợn trừng lông mà y:
- Cái đó có vẻ kỳ quái! Tư Cầm tiên sinh đã đốt cháy biết bao nhiêu là sách vở, sao không thiêu huỷ "Hắc Thiên thư" đi?
Cốc Chẩn đáp:
- Äó là cái phiá»n não cá»§a những kẻ thông minh! Ông ta đốt những sách vở mà ông xem qua, thông hiểu rồi thấy chúng đáng đốt, duy có cái bá»™ "Hắc Thiên thư" nà y, lão nhân gia đã không hiểu nổi! Chưa kể KÃnh Viên tổ sư cùng Tư Cầm tiên sinh có quan hệ huyết mạch rất sâu, Tư Cầm tiên sinh thấy tổ sư khốn khổ vì tình, tiên sinh cÅ©ng Ä‘au lòng, mà giải trừ cái kiếp váºn "Hắc Thiên" nà y theo di nguyện cá»§a tổ sư, Tư Cầm tiên sinh cÅ©ng chịu thua, thà nh ra tiên sinh má»›i lưu nó lại như má»™t câu đố cho Ä‘á»i sau. Ta cho là chÃnh tổ sư cÅ©ng đã nháºn biết cái nguy hại cá»§a nó, nên đã giấu kÃn nó Ä‘i, chẳng ngá» trăm năm sau có đệ tá» Tây Thà nh tìm ra, mà tiếc thay, kẻ háºu nhân đó bất tiếu, đã không tìm cách giải trừ Ä‘i thì chá»›, lại Ä‘em sách đó ra dùng luyện nên kiếp chá»§, kiếp nô, gây ra biết bao nhiêu trưá»ng gió tanh, mưa máu!
Nói đến đấy, Cốc Chẩn không khá»i sụt sùi, gã bảo:
- Huynh hãy dò tìm kỹ trong quan tà i đá xem có thấy được cuốn kinh thư nà o là m đầu mối không?
Lục Tiệm hÆ¡i bất ngá»:
- Äã không còn sách vở gì ... mò tìm là m chi?
Tuy nói váºy, gã cÅ©ng đưa tay mò mẫm, bá»—ng gã la lên:
- Ở chỗ đó đó ... ngay tại góc bên trái của quan tà i...
Cốc Chẩn cúi mình, dò dẫm nơi góc trái một hồi, rồi nói:
- Có đây!
Lục Tiệm cÅ©ng khom xuống quan sát, chỉ thấy Cốc Chẩn ấn tay và o má»™t chá»— nà o đó, nghe cá»t kẹt, rồi má»™t phiến đá tụt ra, gã thò tay sâu và o bên trong lôi ra má»™t cái há»™p vuông vức.
Cốc Chẩn vui vẻ nói :
- Äúng là ở đây tháºt!
Lục Tiệm thắc mắc:
- Là cái gì thế?
Cốc Chẩn đáp:
- Tư Cầm tiên sinh lấy Ä‘i mất pho "Hắc Thiên thư", váºy sau đó tiên sinh để lại đây cái gì?
Lục Tiệm sáng mắt, buột miệng:
- Äầu mối?
Cốc Chẩn cưá»i tá»§m tỉm Ä‘ang định mở há»™p, bá»—ng má»™t tráºn cuồng phong nổi lên à o à o. Hai ngưá»i bị bất ngá», lá»±c đạo quá mãnh liệt, há» tránh sang má»™t bên, láºp tức khi đó, tay Cốc Chẩn bá»—ng trống không, cái há»™p đã bị kẻ vừa đến Ä‘oạt mất. Bên tai Cốc Chẩn chỉ còn nghe tiếng hò hét cá»§a Lục Tiệm, gã Ä‘ang giao đấu cùng ngưá»i lạ, khắp gian phòng, kình khà bay tưng bừng dồn dáºp, Cốc Chẩn tá»±a hồ không sao mở nổi mắt.
Hai ngưá»i giao phong cá»±c nhanh, trong chá»›p mắt, kình khà tản mác hết, rồi nghe tiếng Vạn Quy Tà ng cưá»i hô hố, nói "Äa tạ". Cốc Chẩn định thần nhìn kỹ, tháy má»™t bóng áo xanh Ä‘ang chạy vụt ra khá»i cưả động, biến mất tÃch.
Lục Tiệm quát to má»™t tiếng, phóng mình Ä‘uổi theo. Cốc Chẩn vừa giáºn, vừa hoảng hốt, cÅ©ng chạy theo sau. Khi hai ngưá»i ra đến chá»— cá»a hang, đà ng trước tối hù, Vạn Quy Tà ng sá»›m đã biến Ä‘i đâu mất.
Lục Tiệm hết sức ảo não, giáºm chân:
- Là m sao ngỠđược! Cái nà y đúng là bỠngựa rình ve sầu, bị ngay chim sẻ rình đà ng sau, thó mất!
Cốc Chẩn bỗng la lên:
- ChỠmột chút!
Rồi gã xoay mình chạy vù vù trở và o gian phòng.
Lục Tiệm thấy gã trở gót như váºy, còn chưa hiểu ất giáp gì, cÅ©ng theo và o, đến nÆ¡i, Cốc Chẩn Ä‘ang dùng má»™t thanh truá»· thá»§ cạo lấy má»™t viên ngá»c Trưá»ng minh châu xuống.
Lục Tiệm ngạc nhiên, há»i:
- Lấy là m gì thế?
Cốc Chẩn đáp:
- Äể soi đưá»ng.
Tiếng chưa dứt, đã nghe sè sè, rồi cái quan tà i đá hốt nhiên chìm xuống.
Cốc Chẩn la lớn:
- Nguy rồi!
Rồi gã túm áo Lục Tiệm, kéo nhau bá» chạy tháºt nhanh ra phÃa cá»a hang!
Trong thông đạo, đá vụn đổ ầm ầm như mưa rà o, song chưởng Lục Tiệm hươi loạn xạ, đánh vẹt tất cả đá ra xa, chân không ngừng nghỉ, cả hai trổ hết khinh công má»™t Ä‘á»i ra gấp rút chạy! Há» vừa đến cá»a hang, nghe đánh sầm má»™t tiếng như sấm sét, má»™ huyệt sụp đổ, nhiá»u đá tảng cỡ hà ng mấy ngà n cân đã lấp kÃn lối và o gian phòng sau lưng há».
Lục Tiệm hãi hùng, há»i:
- Chuyện gì xảy ra váºy?
Cốc Chẩn đưa tay gạt những mồ hôi to như hạt Ä‘áºu trên trán, vừa thở gấp, vừa nói:
- Lá»—i ở ta đã nảy ý niệm sai lầm, thấy chung quanh tối mịt, ta liá»n nghÄ© có thể dùng Trưá»ng minh châu soi sáng đưá»ng Ä‘i. Äâu dè, ta quên mất KÃnh Viên tổ sư xuất thân từ Thiên CÆ¡ cung, rà nh rẽ chuyện sắp đặt cÆ¡ quan, nếu và o má»™ chỉ để lấy "Hắc Thiên thư" thì không sao, còn muốn cạy gỡ minh châu dùng và o chuyện soi rá»i quan tà i, sẽ gây khởi động cÆ¡ quan, má»™ huyệt sụp đổ, giam giữ kẻ đó trong đống đá vụn.
Nói xong, gã đưa mắt nhìn hòn ngá»c trong tay, Ä‘ang tá»a ánh sáng trắng má» nhạt, nếu để sát và o mặt, có thể soi thấy rõ được râu, tóc.
Lục Tiệm trầm ngâm một hồi, rồi bảo:
- Cốc Chẩn, bá»n mình chỉ nên tìm kiếm Tiá»m Long thôi, đừng sa đà và o các chuyện lặt vặt khác!
Cốc Chẩn gượng cưá»i, đáp:
- Chắc tại ta là m thương nhân lâu quá, khi thấy trân châu bảo ngá»c, má»›i động lòng tham, từ giá» vá» sau xin chừa! Mình còn phải gấp rút rượt theo Vạn Quy Tà ng!.
Lục Tiệm gáºt đầu đồng ý. Cốc Chẩn Ä‘em viên ngá»c ngáºm nÆ¡i miệng, cùng Lục Tiệm tuá»™t vách, Ä‘i xuống bá» nước, bá»—ng há» ngá»i phải má»™t mùi cá»±c kỳ tanh hôi, mức độ thối tha chưa từng gặp qua!
Cốc Chẩn cầm viên ngá»c và o tay, chiếu ra phiá trước, vừng sáng rá»™ng được chừng hÆ¡n trượng, bá»—ng nghe Lục Tiệm thất thanh hô hoán:
- Cái đó là gì váºy?
Cốc Chẩn định thần, quan sát kỹ, nÆ¡i bá» nước mưá»ng tượng có má»™t quái váºt, đầu to, thân mảnh, coi má»m mại tá»±a má»™t đống bông gòn to, thân mình đã bị sẻ là m hai, hãy còn thoi thóp, má»™t ná»a trải dà i trên bá» vÅ©ng, ná»a kia chìm sâu nước, má»™t loại dịch trấp Ä‘ang ứa ra, cháºp chá»n phát lân tinh trong bóng tối, tá»±a như ma trÆ¡i.
- Là má»™t con sứa biển có độc khổng lồ! - Nhìn qua má»™t chặp, Cốc Chẩn đã nháºn ra được nó.
Lục Tiệm sinh trưởng ven biển, cÅ©ng đã từng thấy sứa nhiá»u lần, nhưng to khổng lồ như con nà y, gã chưa há» gặp! Không biết nó đã ăn gì mà to lá»›n nhưá»ng ấy! Gã ngẩn ngÆ¡ má»™t và i phút, rồi nói:
- Xem chừng đấy là con quái váºt đã là m khó bá»n mình hồi nãy!
Cốc Chẩn gáºt đầu, đáp:
- Tiếc là nó không có con mắt tinh Ä‘á»i, quấy rầy bá»n mình xong, lại còn Ä‘i chá»c và o Vạn Quy Tà ng! Vạn Quy Tà ng là hạng ngưá»i nà o, dá»… gì lão để nó sống sót được!
Lục Tiệm tưởng tượng cảnh con thá»§y quái rầm rá»™ giao chiến Vạn Quy Tà ng, gã chợt thấy thót bụng: "Không hiểu Vạn Quy Tà ng đã giết nó như thế nà o, mình ở trong má»™ không há» nghe lấy ná»™t tiếng động, kết quả bị lão táºp kÃch, Ä‘oạt mất cái há»™p!"
Gã không khá»i không cảm thấy áo não, nhìn con quái váºt lần nữa, trong lòng gã thắc mắc: "Con váºt nà y sống đã được bao nhiêu năm rồi? Có khi nó do KÃnh Thiên giam giữ trong vÅ©ng nước nà y, là m kẻ canh cá»a má»™ cho ông? Chốn nà y không má»™t sinh váºt lai vãng, nó đã ăn gì mà sống?" Mà bây giá» quái váºt đã chết, KÃnh Thiên cÅ©ng đã ra ngưá»i thiên cổ, những nghi vấn đó vÄ©nh viá»…n trở thà nh bất giải, không có câu trả lá»i!
Né tránh xác con thá»§y quái đầy uế khÃ, hai ngưá»i dá»±a và o ánh sáng hòn minh châu tìm đưá»ng trở vá» lá»— Phong Huyệt. Bên ngoà i cá»a hang, tình thế khác hẳn, gió đẩy ngưá»i ta ra ngoà i, ở ngay miệng hang, má»™t cá»— đại lá»±c hút mạnh, rút hết hÆ¡i ẩm cá»§a không khà trong hang ra, suốt bao nhiêu năm trá»i, tạo nên nhiá»u hang hốc lá»— chá»— đó đây.
Vừa đụng cá»a hang, hai ngưá»i bị má»™t hấp lá»±c to lá»›n cuốn Ä‘i, tá»±a hồ đồng lúc bị cả trăm cánh tay to lá»›n túm lấy lôi mạnh ra. Cốc Chẩn khà lá»±c còn chưa khoẻ, gã sÆ¡ ý, thân mình bị hút bay vút lên, đâm sầm thẳng và o lòng lá»— huyệt. Còn may Lục Tiệm đã nhanh chóng, kịp thá»i thò tay kéo gã lại,
Cốc Chẩn Ä‘iếng ngưá»i, lúc gã tỉnh hồn xong, hai ngưá»i bà n nhau là m giống như lúc Ä‘i xuống, rà ng chặt hai thân mình và o nhau. Lần nà y thì đưa Cốc Chẩn ra trước, Lục Tiệm đà ng sau, cùng hợp lá»±c, giữ cho ổn định cước bá»™, rồi sẽ chá»n cÆ¡n gió nhẹ, thuáºn theo luồng gió bay lên trên.
Chuẩn bị đâu đấy xong xuôi, hai ngưá»i vừa tung mình và o lá»— huyệt, bá»—ng thấy ra ngoà i ý liệu! Lúc nà y, Ä‘i lên thuáºn chiá»u gió, so vá»›i lúc trước ngược gió đáp xuống, dá»… hÆ¡n gấp trăm lần.
Khi Cốc Chẩn thông tá» phương pháp ngá»± phong, mượn lá»±c cá»§a gió, hai ngưá»i giữ không để chân chạm và o vách huyệt, cứ Ä‘i lên tá»±a hồ Ä‘ang đằng vân giá vụ, thế bay lên cá»±c nhanh, so vá»›i lúc Ä‘i xuống mất gần nưả ngà y, lần Ä‘i lên nà y độ má»™t tuần nhang đã thấy ánh sáng bên ngoà i Phong Huyệt. Há» rú lên má»™t tiếng thanh thoát, cùng lúc bay à o ra khoảng không bên ngoà i huyệt.
Láºp tức, Cốc Chẩn sợ rÆ¡i tá»t xuống vá»±c sâu trước Phong Huyệt, gã hốt hoảng thét lá»›n: "Coi chừng!". Theo tiếng thét, có hÆ¡n má»™t chục sợi dây bằng đồng cùng lúc vung ra, ká»m giữ hai ngưá»i lại.
Hai ngưá»i mượn sức trì lại cá»§a dây, hoá giải lá»±c đẩy cá»§a gió, khi há» xoay mặt, đã thấy hÆ¡n mưá»i đệ tá» Lôi bá»™, trong tay là những dây cáp dẫn Ä‘iện bằng đồng đã gỡ bá» cán gá»—, được dùng là m dây cứu há»™.
Lục, Cốc vưà đứng vững, trông ra đám ngươì tụ táºp trước Phong Huyệt, thấy tất cả an toà n, hai gã má»›i yên tâm.
Cốc Chẩn buá»™t miệng há»i:
- Vạn Quy Tà ng đâu?
Chúng nhân Ä‘á»u có vẻ buồn rầu, Tiên BÃch đưa tay chỉ ra khÆ¡i, nÆ¡i đó, Cốc Chẩn nhướng mắt dòm, thấy má»™t con thuyá»n vải buồm mà u và ng Ä‘ang lướt sóng như bay, trong phút chốc, đã mất dạng.
Cốc Chẩn giáºm chân, la lá»›n:
- Rõ rà ng mua chẳng bằng bán, bán chẳng bằng lấy trộm, ăn trộm chẳng thể hơn được cướp giựt!
Ngu Chiếu há»i:
- Lão đệ, đệ nói váºy nghÄ©a là sao?
Cốc Chẩn đáp:
- Äó là câu ngà y xưa Vạn Quy Tà ng Ä‘ich thân truyá»n thụ cho đệ. Có nghÄ©a là , cùng má»™t món hà ng hoá, Ä‘i mua vá» chẳng thể bằng được Ä‘em bán nó ra, bán nó ra rồi chẳng bằng tìm cách trá»™m trở vá», trá»™m cÅ©ng không hay bằng tÃnh toán tìm cách ra tay giá»±t ngược vá» mình!
Ngu Chiếu bảo:
- Cái đó nà o khác nà o xui ngưá»i ta là m cưá»ng đạo?
Cốc Chẩn đáp:
- Là m cưá»ng đạo chÃnh là nghá» không vốn, nếu thà nh công, cho sanh ý gấp trăm lần buôn bán bình thưá»ng. Phải đỠphòng lão già dịch hùng tà i trùm thiên hạ, quyết chẳng chịu bá» má»™t xu ra mua cái mà lão có thể giá»±t được, kiếm lá»i ngà n lần nhiá»u hÆ¡n. Nhất định lão sẽ là m cưá»ng đạo cướp giáºt thôi. Chỉ bá»±c mình má»™t ná»—i, đệ lúc ấy mải kiếm chác, đệ lại hết sức ghét cái trò cướp giá»±t, nên đã không lưu tâm đỠphòng, kết cục bị lão cướp mất, thua má»™t vố nặng!
Rồi gã há»i:
- Vạn Quy Tà ng đến đây và o lúc nà o váºy?
Tiên BÃch đáp:
- Lục Tiệm ra Ä‘i chưa quá má»™t khắc, lão đã mò tá»›i. Bá»n ta chẳng ngăn cản được lão, không ai có tà i xuống dưới huyệt, đà nh trÆ¡ mắt ra nhìn lão xông và o. Ôi... lúc sau đó, cả ná»a ngà y không có động tÄ©nh gì, là m ngưá»i ta lo sợ muốn chết, thá»i gian chỠđợi thấy lâu bằng cả má»™t Ä‘á»i!
Cốc Chẩn nhăn mặt nhÃu mà y, tá»± nhá»§: "Lão tặc nà y thiệt giảo hoạt, chá» hai đứa mình Ä‘i trước mở đưá»ng, rồi lão lén lút bám theo sau, bao nhiêu hiểm nguy, bá»n mình Ä‘á»u lãnh trá»n. Trong đó tối hù, gió gà o Ä‘iếc tai, hai đứa báºn đối phó gió, là m sao biết được có ngưá»i lẩn lút theo sau? Rồi lúc tá»™t cùng, Lục Tiệm dốc hết cả khà huyết ra chống cuồng phong, lão tặc có khà lá»±c sung mãn hÆ¡n, lão rình đà ng sau, khi há»™p ngá»c xuất hiện, lão ra tay Ä‘oạt mất, và o lúc cả hai đứa Ä‘á»u tinh lá»±c chưa phục hồi xong, đâu có phải đối thá»§ cá»§a lão!"
Gã cà ng nghÄ© cà ng bá»±c, đến lúc không chịu nổi, gã vung tay kÃch ra má»™t chưởng, buá»™t miệng chá»i thá»:
- Vạn Quy Tà ng là cái đồ chó đẻ!
Thi Diệu Diệu nghe được, nà ng cau mà y, gắt:
- Cốc Chẩn!
Cốc Chẩn vừa hay biết mình vô ý nói báºy, gã vá»™i và ng chữa:
- Diệu Diệu, muá»™i đâu có biết chuyện đó là m ngưá»i ta tức bá»±c đến ngần nà o!
Gã nói đến đấy, chợt thấy Lục Tiệm đang ôm Diêu Tình, đầu rủ thấp, trầm lặng, Cốc Chẩn trong lòng cực kỳ xót xa, bị mặc cảm tội lỗi đè nặng, gã bùi ngùi, nói:
- Äại ca, đại ca cứ la rầy ta Ä‘i!
Lục Tiệm khẽ lắc đầu, buồn bã nói:
- La ngươi là m chi? Cái đó có khi là ý trá»i!
Rồi gã cõng Diêu Tình lên lưng, lom khom đi xuống núi.
--- Hết hồi 65 ---
(Hình Ä‘Ãnh kèm: má»™t loại sứa biển)
Hình Kèm Theo
To view attachments your post count must be 1 or greater. Your post count is 0 momentarily.
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 20-10-2008 at 12:41 AM .
10-10-2008, 08:05 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Mở đầu - Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 10/10.
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm.
Mở đầu - Hồi 66: Tầm cơ (Tìm cơ hội) - Ngà y 10/10.
Thấy dáng Lục Tiệm thẫn thá» Ä‘i như ngưá»i mất hồn, lòng Cốc Chẩn cà ng thêm quặn thắt, gã cà ng thấy ân háºn thêm.
Má»i ngưá»i nản chÃ, lẳng lặng cất bước rá»i khá»i Phong Huyệt. VỠđến nhà , thấy Ôn Äại Ä‘ang báºn dìu Tiên Thái Nô cháºp chững bước ra ngoà i cá»a. Hai hố mắt Tiên Thái Nô trống huếch hoác, không thể phục hồi thần thông, ông từ giá» trở Ä‘i thà nh ngưá»i tà n phế, nhưng ánh mắt Ôn Äại nhìn ông vẫn chứa chan dịu dà ng, thương nến. Ngưá»i trở vá», tâm tư nặng trÄ©u, thấy quang cảnh đó, Ä‘á»u có được chút cảm giác ấm áp trong lòng.
Trông thấy Ä‘oà n ngưá»i, Ôn Äại há»i:
- Tình hình sao rồi? Thái Nô vừa nghe tin có biến, đòi ra đấy xem sao, bất ngá» hai ta vừa ra khá»i cá»a đã gặp được các ngưá»i đây!
Cốc Chẩn lắc đầu, buồn bã, gã Ä‘em toà n thể sá»± việc thuáºt lại. Nghe nói Hoa KÃnh Viên hợp táng cùng Phong Liên má»™t má»™ huyệt, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên, rồi lại được biết "Hắc Thiên thư" do chÃnh tay Lương Tư Cầm Ä‘em vá» Tây Thà nh, lưu truyá»n cái độc hại đó đến Ä‘á»i sau, ai nấy Ä‘á»u thấy sá»± việc ra ngoà i óc tưởng tượng, cùng nhau bà n tán râm ran.
Tiên Thái Nô bỗng bảo:
- Tổ sư gia lưu truyá»n bá»™ sách đó, đúng là gây há»a, nhưng trong má»™t ngà n cái suy nghÄ© hà nh sá»±, thể nà o cÅ©ng có má»™t lần lầm lỡ. Ngưá»i Ä‘á»i chẳng phải ai cÅ©ng là ông thánh, là m sao tránh khá»i va vấp!
Bản thân là m kiếp nô, khi ông phát biểu như váºy, má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy lòng bá»›t ưu tư, cùng gáºt đầu tán thà nh.
Tiên Thái Nô lại gá»i:
- Cốc Chẩn ...
Cốc Chẩn thưa:
- Tiá»n bối có Ä‘iá»u muốn chỉ giáo?
Tiên Thái Nô cháºm rãi nói:
- Vạn Quy Tà ng tuyệt đại kiêu hùng, lão là ngưá»i đầy trà mưu, tham vá»ng, dÄ© nhiên cÅ©ng hiểu biết như ngưá»i bình thưá»ng cái đạo lý "Muốn chế ngá»± ngưá»i ta, trước hết, tá»± mình đừng ná» hà , đừng tá»± kiá»m chế mình!" Äánh cuá»™c vá»›i lão, chuyện đó đã rất khó chiếm thượng phong, chưa kể không phải lúc nà o mình cÅ©ng thuáºn chèo mát mái. Cáºu là ngưá»i thông tuệ hiếm thấy, ắt hiểu biết cái đạo lý, trong cái rá»§i có cái may, gặp may thể nà o cÅ©ng có lúc rá»§i. Vạn Quy Tà ng lấy thịt đè ngưá»i, chưa hẳn đã là chuyện dở. Cái khẩn yếu đệ nhất bây giá», là đừng để cảm tình ngưá»i thân là m rối loạn tâm trÃ, thua má»™t keo, chưa phải là thua toà n bá»™, nếu để tâm trà rối loạn, khó kiếm đủ sức đối địch nÆ¡i bước kế tiếp.
Những lá»i khuyên đó tháºt sáng suốt, là m Cốc Chẩn nhanh chóng tỉnh ngá»™, gã chắp tay, thưa:
- Vừa rồi vãn bối vừa rối ren, vừa bá»±c tức, đã hồ đồ má»™t lúc. Tháºt hết sức cảm Æ¡n tiá»n bối đã dạy bảo cho.
Tiên Thái Nô vui vẻ há»i :
- Váºy bây giá», cáºu có đã đối sách gì chưa?
Cốc Chẩn đáp:
- Vạn Quy Tà ng Ä‘oạt được đầu mối đó, thể nà o cÅ©ng chẳng chần chừ, sẽ Ä‘i thẳng đến chá»— chỉ dẫn cá»§a bước kế tiếp. Hiện thá»i, số đệ tá» Äông đảo Ä‘ang ở trên đại lục cÅ©ng khá nhiá»u ngưá»i, vãn bối láºp tức cho phi cáp truyá»n thư, sắp đặt bá»n chúng âm thầm canh chừng các vùng ven biển, xem Vạn Quy Tà ng sẽ Ä‘i vá» hướng nà o?
Tiên Thái Nô không vui, nói:
- Cách thức đó, cáºu nghÄ© ra, ắt Vạn Quy Tà ng cÅ©ng phải có cùng dá»± kiến.
Cốc Chẩn đáp:
- Theo tình hình trước mắt, vẫn bối không có biện pháp nà o khác, mà khổ vì thương thế Diêu Tình lại không cho phép mình chần chừ, nếu chẳng may Vạn Quy Tà ng gặp thuáºn lợi, và mình không tìm được manh mối kế tiếp, cái đó má»›i cá»±c kỳ tệ hại!
Ngu Chiếu cau mà y, bảo:
- Lão đệ, đệ nói câu đó nghe sao thấy nản quá!
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=153635#post153635
Cốc Chẩn đáp:
- Ngu huynh yên tâm, trừ phi Cốc mỗ chết đi, đệ không khi nà o chịu thua lão tặc!
Ngu Chiếu cưá»i, nói:
- Nói váºy ... cÅ©ng không khác gì lắm!
Cốc Chẩn cáo biệt má»i ngưá»i, và o nhà thay áo khác, rồi há»i thăm đưá»ng hướng Lục Tiệm, cùng Thi Diệu Diệu Ä‘i tìm gặp gã.
Äi má»™t quãng, ra đến bá» biển, từ xa, thoáng thấy Lục Tiệm Ä‘ang choà ng vai Diêu Tình, hai ngưá»i cùng trông ra khÆ¡i, đứng bất động tá»±a hai pho tượng đá. Nhìn hai ngưá»i, Thi Diệu Diệu chợt thấy cay cay nÆ¡i mắt. Hiểu tâm tình nà ng, Cốc Chẩn đưa tay nắm chặt và o tay nà ng, tay trái nhẹ vuốt mái tóc mây, gã dịu dà ng bảo:
- Diệu Diệu à , đừng lo rầu quá, thể nà o cÅ©ng có cách chữa trị khá»i bệnh thôi!
Thi Diệu Diệu gục đầu và o ngực gã, nghẹn ngà o:
- Huynh .... Huynh chỉ nói toà n hứa hẹn, coi hỠkìa ... hỠđứng im lìm như thế, thiệt đúng là khổ quá đi!
Nói xong, nước mắt đã lã chã tuôn rơi!
Cốc Chẩn nắm chặt tay nà ng, nhưng gã không biết là m sao an á»§i dá»— dà nh, bất chợt từ Ä‘uôi mắt, gã thấy xa xa, trong đống loạn thạch, thấp thoáng má»™t bóng ngưá»i. Cốc Chẩn chú tâm, nháºn ra đấy là Ninh Ngưng. Nhưng khi cô vừa lá»t và o tầm mắt Cốc Chẩn, Ninh Ngưng cÅ©ng có cảm giác đã bị nhìn thấy, cô uốn mình, nhanh chóng bá» Ä‘i, đã mất dạng.
Cốc Chẩn than thầm:
- Äại ca cùng Diêu Tình tâm đầu ý hiệp, sống chết có nhau! Lúc nà y há» Ä‘ang trong cÆ¡n khó khăn, Ä‘ang vất vả, khổ sở đương đầu biết bao nhiêu khốn đốn cá»±c lá»›n. Ná»—i niá»m Ä‘au khổ đó không nói ra được thà nh lá»i, há» không muốn gặp bất cứ ai khác, ôi, là m sao nghÄ© được cách giải quyết mối tình si cá»§a Ninh cô nương cho vẹn toà n!
Trầm ngâm hồi lâu, gã đưa tay gạt nước mắt cho Thi Diệu Diệu, cưá»i, bảo nà ng:
- Xá»a Ngư nhi, sao mà cứ khóc lóc hoà i, thiệt chẳng giống muá»™i hồi trước chút nà o!
Nghe gã nói váºy, Thi Diệu Diệu chợt nháºn ra rằng từ khi tái há»™i cùng gã, nà ng trở thà nh má»m yếu quá đỗi, bất cứ chuyện gì không vừa ý, là nà ng nổi cÆ¡n buồn rầu ỉ ôi, muốn trông và o ngưá»i trong má»™ng cuả mình Ä‘oái hoà i tá»›i. Nà ng bá»—ng vừa bá»±c tức, vừa xấu hổ đến mặt mà y đỠá»ng, bèn đưa tay đấm nhẹ má»™t quyá»n và o ngá»±c Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn cưá»i hì hì, kéo nà ng đến trước gà nh đá, gá»i nhá»:
- Lục Tiệm.
Lục Tiệm quay lại. Cốc Chẩn leo lên gà nh đá, Ä‘em những lá»i cá»§a Tiên Thái Nô thuáºt má»™t hồi, rồi nói:
- Lúc nà y, không phải lúc thất chÃ. Truy Ä‘uổi Vạn Quy Tà ng má»›i là cái chÃnh.
Lục Tiệm còn do dá»± chưa quyết, Diêu Tình đã nhoẻn miệng cưá»i, bảo:
- Xú hồ li, đó là những câu nói ta rất thÃch thú được nghe! Lục Tiệm, ngươi nghÄ© sao?
Há»i xong, đôi mắt đẹp cá»§a nà ng ngá»i sáng lạ thưá»ng.
Lục Tiệm suy nghÄ© má»™t chút, rồi cháºm chạp đáp:
- A Tình, cô hãy yên tâm, tôi quyết không chịu thua lão tặc Vạn Quy Tà ng đó đâu!
Diêu Tình mặt hoa sáng rỡ, nói:
- Câu đó má»›i có khà thế là m ngưá»i!
HỠđã đồng lòng, đồng ý, Lục Tiệm láºp tức cho sá»a soạn thuyá»n bè, ngay hôm đó lên đưá»ng vá» Trung thổ.
Thi Diệu Diệu tiá»…n chân đến bến tà u, bịn rịn không rá»i nổi, tay nÃu và o áo Cốc Chẩn, nà ng gắng ká»m giữ nước mắt:
- Muá»™i thèm được như Diêu cô nương, cùng Lục đại ca má»™t tráºn sinh tá» bên nhau. Cái gã khốn nhà huynh đây, sao không dẫn muá»™i theo?
Cốc Chẩn vừa đưa tay áo lau mắt nà ng, vừa vui vẻ bảo:
- Phải Ä‘em Diêu Tình theo, là chuyện bất đắc dÄ©! Muá»™i vẫn khoẻ mạnh, bình thưá»ng, muá»™i Ä‘i theo quấy nhá»™n là m chi? Nam là ở ngoà i, nữ là m chá»§, lo ná»™i trợ trong nhà , đó là thiên kinh địa nghÄ©a mà !
Thi Diệu Diệu chu má», đáp:
- Nói hết sức vá»› vẩn! Muá»™i muốn ra ngoà i là m chá»§! Nói như huynh, Tiên BÃch tỉ tỉ cÅ©ng khoẻ mạnh bình thưá»ng, sao lại được Ä‘i cùng?
Cốc Chẩn nhướng mà y, nghiêm giá»ng đáp:
- Diệu Diệu, đừng là m trò trẻ con! Ta đã không giải thÃch rồi sao? Hiện thá»i, trong ngÅ© tôn Äông Äảo, chỉ còn có hai ngưá»i! Hiệp Phạm đã phải lo áp giải Äịch Hy vỠđảo trại giam rồi! Nếu muá»™i khăng khăng Ä‘i theo, toà n Äông Äảo không ai là m chá»§, sẽ không hay! Muá»™i hãy ngoan ngoãn ở nhà , chá» bá»n ta trở vá»!
Thi Diệu Diệu muốn nói, nhưng nà ng dằn lại, nước mắt tuôn ra như suối.
Cốc Chẩn quay nhìn xung quanh, thấy Cốc Bình Nhi Ä‘ang cúi gằm, đôi mắt đẹp cá»§a cô cÅ©ng Ä‘ang đỠá»ng, gã bèn nói:
- Bình Nhi nè, Diệu Diệu lòng dạ má»m yếu, khó là m chá»§ quần hùng, em hãy giúp tỉ ấy, ta trông cáºy nÆ¡i em lắm đấy!
Cốc Bình Nhi gáºt gáºt đầu, nghẹn ngà o nói:
- Ca ca, em sẽ hết sức giúp Diệu Diệu tỉ, ca ca nhất định phải trở vỠđấy!
Cốc Chẩn trong lòng chua xót, trên mặt gã lại đưa ra vẻ Ãt quan tâm, gã cưá»i nụ, đáp:
- Cái đó, lẽ đương nhiên! Ta không những sẽ trở vá», mà còn muốn trở vá» trên lưng con Tiá»m Long nữa kia!
Cốc Bình Nhi muốn cưá»i, nhưng cô không sao mỉm miệng được!
--- còn tiếp ---
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 10-10-2008 at 10:39 PM .
11-10-2008, 01:38 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 10/10.
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm.
Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 10/10.
Thi Diệu Diệu ngẫm nghÄ© má»™t lúc, bá»—ng lấy từ trong bá»c ra má»™t tấm khăn tay, nà ng dùng má»™t vẩy Thiên Lân cắt nÆ¡i đầu ngón tay, Ä‘em máu bôi và o tấm khăn, mầu đỠtươi cá»§a máu trông đến phát sợ. Hoảng hốt, Cốc Chẩn chụp và o cánh tay nà ng, giá»ng đầy hối háºn, gã há»i:
- Xá»a Ngư nhi, muá»™i sao lại là m thế?
Thi Diệu Diệu tha thiết dõi trông Cốc Chẩn, đáp:
- Máu chảy từ tim, dấu máu nà y xuất phát từ tâm ý cá»§a muá»™i, khi huynh nhìn thấy nó, dù nÆ¡i chân trá»i góc biển nà o, là huynh Ä‘ang thấy con tim muá»™i vÄ©nh viá»…n ở sát cạnh bên huynh!
Cốc Chẩn nháºn tấm khăn, ánh mắt táºp trung lên nó má»™t hồi lâu, rồi gã cÅ©ng lấy từ trong ngưá»i ra má»™t cái khăn vuông, cÅ©ng trÃch máu nÆ¡i đầu ngón tay cho thấm ướt khăn, gã đặt và o trong tay Thi Diệu Diệu, miệng thì thầm đôi câu và o tai nà ng.
Thi Diệu Diệu cưá»i qua là n nước mắt, nà ng hầm hừ đấm cho gã má»™t đấm Ä‘Ãch đáng, mắng:
- Xấu xa gì đâu! Lúc nà y nà o phải lúc nói chuyện thiếu đứng đắn!
Cốc Bình Nhi thắc mắc:
- Ca ca, huynh thầm thì cái gì thế?
Cốc Chẩn cưá»i:
- Muá»™i cứ há»i Diệu Diệu tỉ thì biết!
Gã cưá»i ầm, xếp kỹ tấm khăn tay lại, cất Ä‘i, rồi rảo bước lên thuyá»n.
Buồm bá»c gió, thuyá»n rá»i bến, Ä‘i xa dần. Äá»™t nhiên, Thi Diệu Diệu cùng Cốc Bình Nhi sóng đôi chạy vù vù xuống là n nước biển, mắt hướng vá» chiếc thuyá»n, tay hối hả vẫy chà o từ biệt.
Thuyá»n đã xa bá» lắm rồi, những vẫn còn thấy hình ảnh hai cô gái, trong tiếng gió ù ù, tưởng chừng nghe tiếng khóc bất táºn ... Cốc Chẩn đứng nÆ¡i đầu thuyá»n, dõi mắt nhìn hòn đảo Ä‘ang nhạt nhoà má»—i lúc má»™t xa, trong lòng gã trống vắng, pha lẫn bùi ngùi, mất mát. Cùng lúc ấy, Ngu Chiếu đến bên, cưá»i ha hả, bảo:
- Äứng đấy nhìn ngó cái gì? Còn chưa chịu Ä‘i uống rượu chÆ¡i?
Hai ngưá»i và o khoang trong, rượu được ba tuần, thấy Cốc Chẩn rầu rầu không vui, không mấy hứng thú vá»›i nháºu nhẹt, Ngu Chiếu vá»— mạnh mặt bà n, nói:
- Lão đệ, chẳng phải vi huynh muốn lên lá»›p đệ! Bữa nay, hình dạng cá»§a đệ thiệt là m cho ngưá»i ta coi mà hết sức thất vá»ng! Äối phó mấy ả, đệ phải lòng dạ cứng rắn, đệ xá» nhÅ©n vá»›i há», há» sẽ bám theo khóc lóc, nhì nhằng ... Hãy là m hung lên, cho há» thấy ngán, hết còn Ä‘eo theo mà mè nheo!
- Xem ngươi hung hăng vá»›i ai đây cho biết - Hắn Ä‘ang cưá»i ha hả, chợt nghe tiếng Tiên BÃch vá»ng tá»›i, "Uống cạn hai chung miêu niệu ( nước đái mèo) rồi, lá»›n tiếng hung hăng kìa!"
Ngu Chiếu biến sắc, láºp tức biến thà nh má»™t cái bầu hồ lô chưa khui nắp, gã lẳng lặng cúi gằm mặt, uống cạn chén sầu!
Cốc Chẩn chẳng nÃn được cưá»i, gã nhá»§ thầm: "Rõ rà ng là váºt nà o cÅ©ng có khắc chế hết! Ngu huynh bình thưá»ng cứng cá»i, đụng vô Tiên BÃch cô nương, hệt như chuá»™t đụng phải mèo má»™t nước!"
Gã còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, đã thấy Tiên BÃch và o đến nÆ¡i, nà ng dòm dòm Ngu Chiếu, thần sắc hết sức bá»±c bá»™i, bảo:
- Lúc nà y là lúc nà o, mà còn có hứng ở đó nháºu?
Ngu Chiếu hắng giá»ng:
- Uống dăm ba chén đâu có là m chết ngưá»i đâu? Cho dù uống mà bị chết, ngưá»i chết là ta đây, ăn nhặp gì tá»›i cô?
Tiên BÃch chắm chăm ngó và o gã, khoé mắt đã thấy rưng rưng, bá»—ng nà ng ngồi phịch xuống, rót cho mình má»™t chén đầy, uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, rồi rót thêm chén khác, nà ng nhìn nhìn và o cái bóng phản chiếu cá»§a mình trên mặt rượu trong chén, nước mắt bá»—ng chảy tong tá»ng, rÆ¡i xuống chén rượu!
Ngu Chiếu cảm giác tim Ä‘áºp má»™t tráºn loạn lạc, gã nhướng mà y, nói:
- Cô sao đã nổi cÆ¡n Ä‘iên rồi? Uống rượu là chuyện hà o hứng, cô đến khóc má»™t chặp, là m ngưá»i ta cụt hứng!
Tiên BÃch đặt chén rượu xuống, đôi mắt đỠau, há»i:
- Tên há» Ngu kia, ngươi quen biết ta như váºy được bao lâu rồi?
Ngu Chiếu đáp:
- Hai mươi chÃn, ba mươi năm .. đâu đó!
Tiên BÃch nghiến răng, bảo:
- Hai mươi chÃn năm, bẩy tháng lẻ bốn ngà y!
Ngu Chiếu "á»§a" má»™t tiếng, há»i lại:
- Sao cô tÃnh sÃt soát hay váºy?
Tiên BÃch đáp:
- Ba mươi năm rồi! Râu ria ngươi má»c ráºm khắp, ta ... ta cÅ©ng sá»›m già đến nÆ¡i rồi!
Ngu Chiếu ngơ ngác, liếc nà ng một cái, gã cãi lại:
- Hết chuyện nói tầm xà m rồi! Cô chưa có lấy nột nếp nhăn, già đâu mà già ?
Tiên BÃch đưa tay chống cằm, u uẩn thở dà i.
Cốc Chẩn giữ ý, gã biết giữa hai ngưá»i há» có chuyện riêng tư cần thổ lá»™, gã bèn cưá»i cưá»i, uống cạn chá»— rượu trong chén cá»§a gã, vui vẻ bảo:
- Äệ lên trên sà n tà u ngắm phong cảnh má»™t lúc!
Nói xong, gã đi ra ngoà i, bỠmặc Ngu Chiếu ngồi ì ra đấy, tay chân thừa thãi, mặt mà y ỉu xìu, hắn ngồi mấp mé nơi cạnh bà n, tựa hồ một pho tượng thổ địa bằng đất!
Lên đến chá»— cuối tà u, bá»—ng Cốc Chẩn thấy Ninh Ngưng Ä‘ang má»™t mình ngồi trên be thuyá»n, gã cưá»i, nói:
- Ninh cô nương, cô coi chừng ... Thuyá»n lắc mạnh, cô sẽ bị bắn ra bên ngoà i, rÆ¡i tõm xuống nước đấy!
Ninh Ngưng nhạt giá»ng trả lá»i:
- Rơi xuống nước thì sẽ chết đuối thôi? Cà ng tốt!
Cốc Chẩn bị sá»±ng sá», gã chẳng vui gì, nói:
- Ninh cô nương, cô hà tất phải tự mình dằn vặt mình ...
Ninh Ngưng ngắt lá»i gã:
- Ngươi đừng có khuyên răn ta! Ta không có ý tá»± vẫn đâu! Nói vá» sá»± khóc lóc, ngưá»i sống ở Ä‘á»i, cái nhá»c nhằn tất phải chịu nhiá»u, mấy lúc sau nà y, ta cÅ©ng đã quen rồi!
Cốc Chẩn không sao đáp trả, gã đà nh đứng nÆ¡i sau cô, nhìn quanh quất trên biển, thấy hÆ¡i sóng nước cà ng lúc cà ng dầy đặc, mặt trá»i Ä‘ang xuống dần nÆ¡i phương tây, sau lưng gã, tÃt cao trên ná»n cá»™t buồm, má»™t bóng hình trăng trắng như tuyết Ä‘ang váºt vá» trong gió, mưá»ng tượng má»™t cánh chim hải âu cô đơn lạc loà i!
--- còn tiếp ---
Tà i sản của livan
12-10-2008, 03:01 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 11/10.
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm.
Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 11/10.
Sáng sá»›m hôm sau, Cốc Chẩn nháºn được truyá»n thư, báo tin Vạn Quy Tà ng rá»i thuyá»n lên bá»™ ở Äịnh Hải, nấn ná ở đấy độ ná»a thá»i thần, rồi mất tung tÃch. Äá»c tin, lòng Cốc Chẩn khẩn trương, gã truyá»n lệnh cho thuyá»n tăng tốc độ tối Ä‘a.
Äến giữa trưa, lại được truyá»n thư má»›i, báo tin thấy bầu Ä‘oà n Vạn Quy Tà ng xuất hiện ở thà nh Nam Kinh. Thá»at đầu, được biết tung tÃch cuả địch thá»§, Cốc Chẩn mừng rỡ, nhưng nghÄ© lão đến Nam Kinh, sẽ có thể gây chuyện không hay cho mẫu thân, khiến gã cà ng thêm lo lắng, bèn cho giương hết các cánh buồm đến mức tối Ä‘a, gấp rút hà nh trình.
Chiá»u tối, thuyá»n cáºp bến, có đệ tá» Äông Äảo đến nghênh đón. Cốc Chẩn há»i tin, má»›i hay Vạn Quy Tà ng lại thất tung, gã láºp tức phát nghi ngá», gã đã không Ä‘oán được ý địch thá»§, không hiểu lão tặc nhiá»…u loạn, khi ẩn khi hiện, rốt cục gây tình hình mù má». Gã bà n vá»›i má»i ngưá»i:
- Tình hình trước mắt lù mù, tạm thá»i hãy vá» trú tại Äắc Nhất sÆ¡n trang, dò xét diá»…n biến, rồi sẽ tÃnh bước kế tiếp.
Má»i ngưá»i nặng trÄ©u ưu tư, buá»™c lòng phải miá»…n cưỡng chấp thuáºn ý đó.
VỠđến Äắc Nhất sÆ¡n trang, Thương Thanh Ảnh thấy hai con vô sá»±, lại hay tin Cốc Bình Nhi là nh bệnh và đã trở vỠở tại Äông Äảo, bà mừng rỡ khôn xiết. Nhưng bà không dè Cốc Chẩn đã nói ngay:
- Mẹ à , lần nà y tụi con không ở lâu đâu, mẹ đừng là m ồn à o quá.
Thương Thanh Ảnh nghe giá»ng gã, thấy thần sắc má»i ngưá»i, lại nhìn Diêu Tình thoi thóp sắp chết, bà hiểu đã xảy ra biến cố lá»›n, và bà cÅ©ng biết khó lòng há»i hết sá»± tháºt nÆ¡i Cốc Chẩn. Bà bèn kéo Lục Tiệm sang má»™t bên, kÃn đáo tra vấn cặn kẽ. Lục Tiệm không dám giấu giếm gì, đã thuáºt lại sá»± việc từ đầu chà cuối. Nghe xong, bà Thương Thanh Ảnh sắc mặt tái mét, bà bá»§n rá»§n, không ngồi vững trên ghế, thần thái vô hồn. Vừa định khuyên bà , Lục Tiệm chợt nghe Yến Vị Quy đến gá»i, bảo Cốc Chẩn Ä‘ang muốn gặp gã nÆ¡i sảnh đưá»ng. Lục Tiệm đà nh kiếu từ mẫu thân, Ä‘i vá»™i ra trước, thấy trong khách sảnh có thêm má»™t ngưá»i. Lục Tiệm nháºn ra đấy là ngưá»i đã Ä‘em "Thiên Tôn cẩm" trưng bà y hôm trước, chÃnh là thương gia ở Äồng Thà nh, tên Triệu Thá»§ Chân. Gã láºp tức chắp tay chà o.
Cốc Chẩn vui vẻ nói:
- Äại ca, Triệu huynh đã Ä‘em nhân sâm đến rồi đấy!
Lục Tiệm ngoảnh trông, thấy trên mặt bà n có bà y dà n hà ng độ chục cái há»™p dà i. Triệu Thá»§ Chân lần lượt mở nắp từng há»™p, thấy các chi nhân sâm trong há»™p mà u sắc hồng hà o, bốc mùi thÆ¡m thoang thoảng, trong số có nhiá»u chi lá»›n cỡ bắp tay, hình dạng tá»±a đứa trẻ.
Triệu Thá»§ Chân tươi cưá»i nói:
- Tôi được tin Lục gia cần nhân sâm tốt, mấy bữa rồi, tôi khua động khắp chốn, tìm được bây nhiêu đó. Những nhân sâm nà y, Ãt ra cÅ©ng từ hai trăm tuổi trở lên, chỉ tiếc thá»i gian cáºp ráºp, những sâm trên tám trăm năm, loại sâm vương, rất khó tìm, chỉ được có ba chi, sâm ngà n năm chỉ được có ná»a chi, tất cả Ä‘á»u xuất xứ từ phá»§ đệ cá»§a Ninh Vương.
Lục Tiệm vừa ngạc nhiên, vừa mững rỡ, lòng cảm kÃch, gã chắp tay vái má»™t vái tháºt dà i, thưa:
- Äại ân đại đức cá»§a Triệu tiên sinh, Lục Tiệm vÄ©nh viá»…n ghi nhá»›.
Triệu Thủ Chân vội và ng đáp lễ, nói:
- Lục gia đã quá lá»i rồi.
Cốc Chẩn hoan hỉ nói:
- Hai ngưá»i chá»› khá khách khà như thế! Nầy ông Triệu Thá»§ Chân, ta muốn há»i ông vá» tình hình lương thá»±c tại các tỉnh giá» ra sao?
Triệu Thá»§ Chân cưá»i, đáp:
- Sáu ngà y sau khi Ä‘iá»u hai thương thuyá»n đến vùng Chiết, giá thóc giảm mạnh, mưá»i ngà y sau, giá cả ổn định. Hiện thá»i giá lương thá»±c thấp, dá»… mua, các nạn dân lần lượt kéo nhau hồi hương. Chỉ có bá»n đại gian thương đầu cÆ¡ tÃch trữ thóc gạo là đang khóc ròng. Nhà tù thà nh Nam Kinh Ä‘ang giam giữ hÆ¡n trăm tên gian thương, tá»™i mượn tiá»n đầu cÆ¡ gạo, giá» vỡ nợ. Trong số có má»™t tên há» Trầm, không hiểu do đâu đã biết Cốc gia là nguyên nhân gạo thóc giảm giá, ở trong tù, hắn rá»§a xả, đổ thừa má»i chuyện lá»™ng quá»· hà thần, chẳng ai khác hÆ¡n là Cốc gia.
Ông nói xong, cưá»i ha hả.
- Há» Trầm? - Cốc Chẩn liếc sang Lục Tiệm, há»i, - Có phải nó tên Tú há» Trầm không?
http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=154341#post154341
Triệu Thủ Chân đưa tay vỗ đùi, đáp:
- Äúng! Äúng là tên Trầm Tú. Trong số gian thương, tên nà y còn trẻ lắm, nhưng thá»§ Ä‘oạn thì rất ngoan độc. Hắn đã cầm cố tất cả Ä‘iá»n thổ, mượn nợ đâu hÆ¡n bốn mươi vạn lạng bạc, Ä‘em thu mua lương thá»±c trữ trong thà nh. Äâu ngá», khi tôi tải lương vá», giá thóc gạo ná»™i má»™t ngà y giảm Ä‘i mấy chục lần. Mà cái bất hạnh rá»§i ro nhất cuả hắn, bữa hôm đó, hắn vắng mặt, hổng biết lạc lõng chốn nao. Lúc hắn vỠđến nÆ¡i, bốn mươi vạn lượng bạc lương thá»±c giá» trị giá không còn tá»›i bốn vạn lạng! Hắn thấy tình thế bất diệu, định cuốn gói bá» trốn, đâu dè bị chá»§ nợ chặn cừa thà nh, trước hết Ä‘áºp cho hắn má»™t tráºn, rồi thấy hắn không tiá»n trả nợ, đã Ä‘em kiện lên quan phá»§, rồi còn lo lót quan phá»§, phạt hắn hai trăm trượng côn Thuá»· Hoả. Ä‘em giam xuống địa lao. Váºy mà tên Trầm Tú đó hãy còn ương ngạnh, vô tù rồi còn chá»i bá»›i Cốc gia suốt. Chá»i trá»n má»™t đêm, tá»›i sáng hôm sau, thấy im re, bá»n gian thương đồng lao lúc tỉnh giấc, nhìn đến hắn, phất giác hắn đã trợn trừng hai mắt mà chết lâu rồi.
Ông Ä‘ang thÃch thú lá»›n giá»ng kể chuyện, bá»—ng nghe "xoảng" má»™t tiếng lá»›n, ba ngưá»i ngoái trông, thấy bà Thương Thanh Ảnh Ä‘ang bÃu và o khung cá»a, mặt trắng bệch thảm hại, dưới đất là các mảnh vụn vỡ tan cá»§a bình trà , nước nóng đổ thấm ướt cả váy áo, bà dưá»ng như không hay biết, không cảm giác gì!
Lục Tiệm vội và ng chạy đến đỡ bà , đưa bà và o chỗ ngồi. Thương Thanh Ảnh ngơ ngẩn một hồi, nước mắt tuôn trà o khoé mắt, bà kêu rên:
- Tú Nhi cuả ta chết rồi à ? Sao ta không hay biết gì hết váºy?
Cốc Chẩn đáp:
- Mẹ ... Mẹ suốt ngà y ở trong trang, là m sao mẹ biết chuyện xảy ra bên ngoà i!
Thương Thanh Ảnh chợt nhá»m dáºy, dòm và o Cốc Chẩn, nói:
- Ôi .. Trước lúc nó chết, đã ruả xả ngươi, váºy chẳng phải ngươi hại nó chết sao? Ta biết mà , ngươi oán háºn ta bao nhiêu năm đó đã chăm sóc nó tốt, hững há», lạnh nhạt vá»›i ngươi, trong lòng ngươi mang háºn, khăng khăng tìm cách hại chết nó! Ngươi cÅ©ng là con ta, sao mang tâm địa ác độc, đà nh lòng giết chết Tú Nhi cuả ta?
Trầm Tú dẫu chẳng trá»±c tiếp do Cốc Chẩn giết, nhưng phế võ công hắn, phá nát tan tà i sản cá»§a hắn, Ä‘á»u má»™t tay Cốc Chẩn tác thà nh, soi vá» nguồn cá»™i, cái chết đó đúng là chết trong tay gã. Nhưng gã bị Thương Thanh Ảnh nhiếc móc, Cốc Chẩn không biết phải trả lá»i bà như thế nà o, mặt gã tối xầm, hừ lạnh má»™t tiếng, rồi im lặng, ngồi xuống.
Triệu Thá»§ Chân là tay lão luyện, ông hiểu rõ tình hình, bèn góp lá»i khuyên:
- Lão phu nhân đừng hiểu lầm! Cái chết của Trầm Tú đó, đầu tiên là bị chủ nợ đánh cho một chặp, rồi bị quan phủ phạt trượng, bị hai thương thế đó phát ra mà chết, Cốc gia hoà n toà n vô can!
Chẳng dè, Thương Thanh Ảnh trừng mắt lưá»m ông, bảo:
- Ông là ai? Ông biết gì mà nói? Ta mà không hiểu chÃnh con cuả ta hay sao? Mấy chá»§ nợ đó là do nó kêu tá»›i, quan phá»§ cÅ©ng là do nó lo lót. Nó ... nếu nó không oán háºn Tú Nhi, rõ rà ng nó oán háºn ta! - Bà dòm Cốc Chẩn, sụt sùi: - Ngươi là m váºy rõ rà ng vì oán háºn ta, sao chẳng má»™t Ä‘ao giết phứt ta Ä‘i cho rồi, lại Ä‘i hà nh hạ là m khốn khổ Tú Nhi như thế?
- ChÃnh con cá»§a bà à ? - Cốc Chẩn bá»—ng Ä‘áºp bà n, đứng dáºy, lá»›n tiếng sừng sá»™ - Ta cÅ©ng là con bà ? Trầm Tú đã là con bà rồi, ta vá»›i bà còn quan hệ gì nữa? Mẹ cá»§a nó à , Trầm Tú là do ta giết, hai trăm trượng hãy còn là Ãt, đáng lẽ phải đánh má»™t ngà n trượng, đánh cho thịt nát xương tan Ä‘i kìa!
Nói rồi, chẳng chá» Thương Thanh Ảnh trả lá»i, gã phất tay áo rá»™ng, chạy à o à o, mất tÃch ra ngoà i!
Thương Thanh Ảnh bị mấy câu đó là m bà nghẹn há»ng, mắt trợn trắng, bà run rẩy, rồi ngất xỉu!
Lục Tiệm dang tay ôm lấy bà , không biết phải là m gì! Triệu Thủ Chân sượng sùng, xin lỗi, cáo từ.
Lục Tiệm dìu Thương Thanh Ảnh vá» phòng trong, gã truyá»n má»™t chút ná»™i lá»±c, Thương Thanh Ảnh tỉnh dáºy, nÃu và o tay áo gã, bà thổn thức:
- Tiệm Nhi, suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y, ta chỉ còn má»—i mình con là con ... Chẩn Nhi ... Chẩn Nhi, ta không nháºn nó là m con nữa!
Lục Tiệm lại nghÄ© thầm: "Cái chết cá»§a Trầm Tú, là kết quả do chÃnh hắn gây ra, sao mẹ lại vì váºy mà gây gổ vá»›i Cốc Chẩn, tháºt khổ quá!"
Gã không tiện nói ra miệng, chỉ đà nh áºm ừ cùng bà , rồi Ä‘i ra khách sảnh. Gã Ä‘i được chừng chục bước, đã gặp Cốc Chẩn đứng chắn đưá»ng, mắt toé lưả, giống như Ä‘ang muốn sát nhân! Gã bèn cất tiếng khuyên răn đôi câu, Cốc Chẩn ngắt lá»i gã, bảo:
- Những câu nói cá»§a bà đó vá»›i huynh, ta Ä‘á»u nghe hết. Muốn huynh Ä‘i thu tháºp xác chết, nhưng huynh là anh em vá»›i ta, không được Ä‘i là m chuyện đó. Cái tên khốn kiếp vô loại ấy, chỉ đáng Ä‘em ném cho chó ăn, ta vừa nhá» Triệu Thá»§ Chân Ä‘i lo liệu rồi!
Lục Tiệm ngÆ¡ ngác, đớ lưỡi há»i:
- Sao lại là m váºy?
Cốc Chẩn nghiến răng kèn kẹt, lạnh lùng nói:
- Sao không được? Bà ấy không nhìn ta là m con, phì ... ta cũng không coi bà là mẹ nữa! Ta là không có mẹ, quá khứ không, tương lai cũng không luôn. Lão tỠlà do đá trên núi nứt ra!
Gã nói đến đấy, mắt đỠquạch, quà y quả bỠđi.
Lục Tiệm Ä‘uổi theo, há»i:
- Ngươi đi đâu?
Cốc Chẩn cÅ©ng không nói gì, nhanh như gió, gã ra ngoà i trang, Ä‘i thẳng lên đỉnh núi sau nhà , đến bên dưới má»™t gốc đại thụ. Cốc Chẩn phá»§ phục xuống, đà o từ dưới đất lên má»™t cái há»™p gá»— nam cẩn ngá»c, gã tha thiết ôm chặt và o lòng, nước mắt chan hoà như mưa, Ä‘á»ng đẫm ướt mặt há»™p.
- Äây là ?- Lục Tiệm thấp giá»ng há»i.
Cốc Chẩn đưa tay gạt lệ, sụt sịt đáp:
- Cốt hôi của bố ta!
- Là tro xương cá»§a Cốc Äảo vương?
Lục Tiệm hết sức kinh hoà ng, vá»™i và ng quỳ cúi rạp xuống, hướng chiếc há»™p cung kÃnh lạy ba lạy. Rồi gã đứng lên, há»i:
- Cốc Chẩn, sao ngươi lại đem chôn cốt hôi nơi đây?
Cốc Chẩn tâm tình dần dần bình ổn, gã thở dà i, đáp:
- Huynh hãy nhìn vá» phÃa dưới núi!
Lục Tiệm đưa mắt nhìn, toà n bá»™ Äắc Nhất sÆ¡n trang hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ nghe Cốc Chẩn rầu rầu nói:
- Nguyên, ta vốn muốn Ä‘em tro tà n cá»§a ngưá»i vá» an táng tại Äông Äảo, nhưng sau ta nghÄ©, có khi chôn ông nÆ¡i đây, ông lại thấy có phần thÃch thú hÆ¡n! Từ chá»— nà y, có thể nhìn bao quát toà n sÆ¡n trang, ông có thể nhìn thấy nữ nhân cá»§a ông. Äể ông dưới chốn ấy, nếu hay biết Ä‘iá»u đó, ông sẽ ngà y ngà y trông bà , dang tay ôm lấy bà , ông sẽ không bao giá» muốn rá»i bước nữa!
Không khá»i bị cảm khái trong lòng, Lục Tiệm thở dà i:
- Váºy sao ngươi lại trở vỠđây là m kinh động Äảo vương?
Cốc Chẩn hằn há»c đáp:
- Bà không nháºn ta nữa, váºy ta để bố ở lại đây là m gì?
Lục Tiệm đáp:
- Hệt những câu tức bực mà mẹ đã nói vừa rồi!
Cốc Chẩn khoé mắt á»ng Ä‘á», há»i:
- Nếu bà ấy cũng nói với huynh cùng câu đó, huynh có buồn lòng không?
--- còn tiếp ---
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 13-10-2008 at 04:46 PM .
13-10-2008, 01:35 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 12/10.
Táºp 31: Huynh đệ đồng tâm.
Hồi 66: Tầm cơ - Ngà y 12/10.
Lục Tiệm chẳng khá»i ngá»› ngưá»i, gã vốn không giá»i mồm mép, bây giỠđụng và o tình cảnh nà y, gã thấy khó quá, tháºt không biết phải nói năng ra sao, phải là m sao ứng đối cho đẹp. Äúng lúc đó, từ nÆ¡i xa xa trên con đưá»ng, thấy má»™t cá»— ngá»±a Ä‘ang hối hả chạy và o trang. Cốc Chẩn buá»™t miệng kêu "ồ" má»™t tiếng, gã đứng dáºy, cất cao giá»ng bảo:
- Có tin tức của Vạn Quy Tà ng kia rồi!
Gã láºp tức đè nén ná»—i Ä‘au thương trong lòng, vá»™i và ng cất bước chạy xuống núi đón đầu cá»— ngá»±a.
Lục Tiệm cÅ©ng chạy theo sau, không ngá» Cốc Chẩn bá»—ng dừng bước, gã nhìn và o chiếc há»™p trong tay, rồi day nhìn vá» phÃa sÆ¡n trang, gã thở dà i, quà y bước vá» phÃa gốc cây, chôn cái há»™p xuống trở lại.
Lục Tiệm vẫn lặng yên, bất động, đứng quan sát. Cốc Chẩn chôn xong cái hộp, đứng lên, nói:
- Äi lần nà y, chuyện may rá»§i còn chưa rõ, để khi ta xong việc, trở lại đây, sẽ mau chóng cải táng. Lục Tiệm, huynh không biết đấy thôi, là m việc nà y, ta đã cả gan nháºn chịu má»™t trách nhiệm quan trá»ng cá»±c lá»›n. Bá»n đệ tá» trên đảo ai nấy Ä‘á»u chất chứa đầy má»™t bụng nghi ngá», nếu để há» biết, sẽ không hà i lòng thấy ta đã táng ông ở đây, không bia, không má»™, cẩu thả như vầy!
Lục Tiệm nói:
- Theo tâm tình cá»§a Cốc Äảo vương, ta chỉ e ông lại ưa thÃch nhất cái chá»— tuyệt diệu nà y!
- Chắc thế! - Cốc Chẩn cố má»™t nét cưá»i, - Nhưng má»™t ngà y nà o đó, rồi cÅ©ng phải đưa ông trở vỠđảo, vong linh các vị Äảo Vương Ä‘á»i trước Ä‘ang đẳng đẵng chỠông!
Hai ngưá»i trầm ngâm suy tư trăm ngà n mối hồi lâu, rồi vừa trở vỠđến sÆ¡n trang, gã đệ tỠđưa thư Ä‘ang sốt ruá»™t chỠđợi, hắn đã vá»™i và ng tiến đến đệ trình má»™t phong thư.
Cốc Chẩn mở thư, Ä‘á»c thoáng qua, gã nhÃu mạnh hà ng lông mà y, truyá»n lệnh cho má»i ngưá»i Tây Thà nh đến thương nghị.
Lục Tiệm há»i:
- Có tin tức gì vỠVạn Quy Tà ng không?
Cốc Chẩn đáp:
- Có! Có đến ba cơ!
Lục Tiệm hết sức quái lạ, nhưng vừa hay Lan U đến tìm gã, báo tin Diêu Tình mới tỉnh giấc. Lục Tiệm đà nh tìm cớ thoái thác, trở vỠphòng.
Vừa tách khá»i Cốc Chẩn, Lục Tiệm cấp tốc cho đòi Yến Vị Quy, sai hắn phải há»a tốc chạy đến ná»™i thà nh Nam Kinh, cố gắng đến trước Triệu Thá»§ Chân má»™t bước, Ä‘em thi hà i Trầm Tú vá», không để lá»t và o tay Cốc Chẩn. Rồi sẽ đưa thi hà i đó cho Thương Thanh Ảnh lo liệu ma chay.
Lục Tiệm nghiêm giá»ng bảo:
- Ngưá»i chết là hết! Bất kể Trầm Tú tá»™i nợ đến đâu, khi nhắm mắt rồi, má»i chuyện Ä‘á»u xoá sạch! Cốc Chẩn việc nà y là m không đúng, gã quyết chẳng chịu đổi ý, ta cÅ©ng không để mặc gã tác hại! Gã có mắng má» gì ngươi, ngươi cứ bảo là đã là m má»i chuyện theo lá»i ta yêu cầu!
Yến Vị Quy nháºn lệnh, ba chân bốn cẳng thi triển cước lá»±c chạy Ä‘i như gió.
Nhìn bóng hắn đã khuất xa, Lục Tiệm chuyển mình đi vỠphòng Diêu Tình.
Diêu Tình lúc tỉnh giấc không thấy Lục Tiệm, nà ng Ä‘ang bá»±c bá»™i, vừa thoáng thấy gã bước tá»›i, nà ng trong lòng giáºn há»n pha lẫn mừng vui, khoé mắt á»ng đỠlên, mà rằng:
- Ngươi ... Ngươi Ä‘i đâu mất váºy? Ta chết Ä‘i rồi, chắc ngươi khoan khoái lắm hẳn?
Lục Tiệm tự nhiên bị khoác cho một cái tội, gã kinh ngạc cùng cực, nói:
- Tôi vưà rồi có chút việc phải ra ngoà i, sao cô lại nói là tôi mong cô chết Ä‘i váºy?
Diêu Tình bảo:
- Ngươi lại còn lý sự nữa! Ngươi bỠmặc ta một mình ở đây, thây kệ ta lo lắng bồn chồn, ta còn muốn sống là m chi nữa!
Lục Tiệm thở dà i, đến ngồi bên mé giưá»ng, đưa tay nắm và o tay nà ng, nhìn khuôn mặt Diêu Tình, vừa má»›i chỉ có ba ngà y thôi, nà ng thếu nữ trước mắt đã gầy tá»p Ä‘i quá nhiá»u! Trong lòng chua xót, Lục Tiệm tá»± nhá»§: "Nà ng bị bệnh đến thà nh hình dạng như thế, bất kể nà ng cau có, bẳn gắt, bất kể nà ng mắng má» ra sao, đánh Ä‘áºp ta thế nà o Ä‘i nữa, ta cứ cố nhẫn nhịn là được ..."
Gã cố nặn má»™t nụ cưá»i, nói:
- A Tình, cô trách móc tôi đúng lắm! Toà n là tôi đã không tốt, tôi sẽ không xa rá»i cô nữa đâu, chỉ là ...
Diêu Tình há»i:
- Chỉ là cái gì?
Lục Tiệm đáp:
- Chỉ vì tôi là má»™t tên thô hà o, trong số mấy tâm sá»± cá»§a bá»n con gái các cô, tôi cuối cùng cÅ©ng phải né tránh má»™t và i chá»—!
Diêu Tình nghe được cái lý lẽ bà ẩn đó, hai má nà ng rá»™ lên má»™t chút huyết sắc, nà ng lưá»m gã má»™t phát, bảo:
- Cái đó lại là chuyện khác nữa, ngoà i mấy Ä‘iá»u đó ra, nếu không được ta bằng lòng, ngươi má»™t bước cÅ©ng không được phép rá»i xa ta!
Lục Tiệm đáp:
- ÄÆ°á»£c!
Diêu Tình ánh mắt vẫn rá»i thẳng và o gã, nà ng há»i:
- Coi bá»™ ngươi nhăn nhăn nhó nhó như váºy, chuyện là m bạn cạnh ta là má»™t cái gì ép buá»™c ngươi lắm, phải không?
Lục Tiệm gượng cưá»i, đáp:
- ÄÆ°á»£c ở cạnh cô, tôi vui mừng còn chưa thấy thoả ...
Diêu Tình nhoẻn miệng cưá»i,
- Cái đó thì không sai lắm! - Nà ng ngừng má»™t lúc, rồi há»i - Có tin tức gì vá» Vạn Quy Tà ng chưa?
Lục Tiệm Ä‘em lá»i Cốc Chẩn thuáºt lại, rồi thêm:
- Tháºt lạ! Sao lại có đến ba nguồn tin khác nhau vá» lão tặc!
Diêu Tình thoáng trầm ngâm một chút, nà ng kêu lên:
- Há»ng to!
Lục Tiệm há»i:
- Gì mà há»ng to?
Diêu Tình bảo:
- Nếu có ba nguồn tin, tức là đã có xuất hiện tới ba lão Vạn Quy Tà ng ...
Lục Tiệm kì lạ:
- Ở đâu ra tá»›i ba Vạn Quy Tà ng láºn?
Diêu Tình vừa định trả lá»i, nhưng khà huyết nà ng hư nhược, nà ng vừa rồi cố gắng dùng sức má»™t chút, đã thấy váng vất, nà ng láºp tức xua tay, mặt không huyết sắc, miệng không nói ra lá»i!
Thanh Nga nhìn thấy, vội và ng bưng sâm thang tới.
Diêu Tình uống xong, nà ng nhắm mắt dưỡng thần một lúc, rồi nói:
- Cốc Chẩn cho triệu táºp bà n luáºn, ngươi hãy Ä‘em ta theo Ä‘i cùng, cái trò gây rối loạn nà y, ta đến xem qua má»™t chặp chắc sẽ rõ!
Lục Tiệm lẳng lặng gáºt đầu. Trong khi chá» Diêu Tình thay đổi trang phục, gã ra đứng ngoà i bao lÆ¡n, đưa mẳt trông và o muôn hoa Ä‘ang tà n tạ trong vưá»n, rÆ¡i rụng đầy đất, má»—i lần có cÆ¡n gió nhẹ thoảng qua, nghe tiếng rì rà o, tá»±a hồ có má»™t mÅ©i dao cùn nhụt nà o đấy Ä‘ang xoay xoáy trong tim gã. Äứng ngẩn ngÆ¡ hồi lâu, nước mắt gã bá»—ng ứa ra, theo gò má chảy xuống, thâm thấm ướt, tá»±a vô tình là m héo uá má»™t cánh hoa tà n! Bá»—ng từ trong phòng vá»ng ra tiếng gá»i, gã đà nh thu vén tâm tình, gắng tạo nét vui tươi trên mặt, gượng má»™t nụ cưá»i, Ä‘i và o phòng.
ÄÆ°a Diêu Tình đến háºu đưá»ng, đã thấy má»i ngưá»i tụ táºp, Ä‘ang chuyá»n tay nhau Ä‘á»c tá» thư báo tin tức. Má»i ngưá»i Ä‘á»u thần sắc ngưng trá»ng,
Tiên BÃch nhìn và o mảnh giấy thư từ trong tay, rồi nà ng ngẩng đầu, nói:
- Cái nà y nghÄ©a là sao? Ba hướng tây, bắc và nam Ä‘á»u thông báo đã thấy tung tÃch Vạn Quy Tà ng, rõ rà ng lão Ä‘ang láºp nghi tráºn.
Cốc Chẩn đáp:
- Xem tình hình, Vạn Quy Tà ng cÅ©ng đã biết mình cá» ngưá»i theo dõi, lão bèn bầy trò đốt má»™t lá bùa thỉnh ra ba ông tổ Tam Thanh, rồi chợt là m biến mất tức thì, ngưá»i ta thấy mà không biết hà nh tung lão ra sao! Thấy rõ, trước mắt, ngưá»i cá»§a ta rối tay rối chân, không thể cùng lúc thẩm tra cả ba phương hướng khác nhau.
Ôn Äại lắc đầu,
- Vạn Quy Tà ng dÄ© nhên cÅ©ng hiểu, mình không có cách bám sát theo lão được, ngoà i ra chỉ còn bá» theo dõi, lão tất sẽ quáºt ngược lại mà đoạt mệnh.
Cốc Chẩn nhướng mà y, đáp:
- Cái đòn phép nà y cá»§a Vạn Quy Tà ng tháºt là độc, buá»™c mình phải lá»±a má»™t trong ba hướng, nếu lá»±a sai, sẽ kéo dà i thì giá» ra ...
Gã nói đến đấy, quay nhìn sang Diêu Tình, ánh mắt lo âu. Vừa chạm và o ánh mắt đó, mặt Lục Tiệm bỗng tái nhợt, gã ngoảnh trông lên rui kèo trên trần nhà , ngẩn ngơ, xuất thần.
Sau một hồi lặng yên, Tả Phi Khanh bỗng nói:
- Vạn tặc giảo hoạt khôn cùng, nói không chừng lão chẳng Ä‘i vá» hướng tây, cÅ©ng không vá» hướng nam, váºy là đi vá» hướng đông rồi!
- Không đúng - Cốc Chẩn bẻ lại - Vạn Quy dẫu giảo hoạt, nhưng Tư Cầm tiên sinh cÅ©ng chẳng phải ngưá»i không ý tứ, đã giấu đầu mối thứ nhất ở hướng đông rồi, nếu lại để cái thứ nhì cÅ©ng tại phương đông nữa, chẳng là vô vị lắm sao?
Nối đến đấy, gã Ä‘an mưá»i ngón hai bà n tay và o nhau, chìm đắm và o suy tư.
Má»i ngưá»i ai nấy Ä‘á»u suy nghÄ©, chẳng ra manh mối. Qua má»™t lúc lâu, bá»—ng Cốc Chẩn cháºm rãi nói:
- Hà nh sá»± cá»§a những ngưá»i thông tuệ, trong bốn giai Ä‘oạn, từ nháºp Ä‘á», khai triển, chuyển tiếp và kết luáºn, thể nà o cÅ©ng có mối liên lạc rà ng buá»™c, chẳng phải để nó phát triển lung tung bất định. Ta Ä‘oán là Tư cầm tiên sinh lưu lại năm đầu mối, thể nà o trong năm mối đó cÅ©ng có tương quan, tìm ra được cái tương quan đó, tất là sẽ tìm ra được phương hướng hiện tại cá»§a Vạn Quy Tà ng. Câc vị, nếu ta là Tư Cầm tiên sinh, tại sao đã Ä‘em giấu cái mối thứ nhất trên đảo Linh Ngao váºy?
Chúng nhân nghe nói Ä‘á»u ngÆ¡ ngấc, Tiên BÃch nói:
- Chẩng phải đệ đã có nói là tiên sinh muốn đặt nó ra ngoà i ý liệu cá»§a ngưá»i thưá»ng sao!
Cốc Chẩn vịn và o mặt bà n, đứng thẳng lên, đi qua đi lại và i bước, lắc đầu, nói:
- Lúc đầu, ta cÅ©ng cho là thế, nhưng bây giá», nghÄ© lại, cái khuynh hướng đó chỉ quy và o lần thứ nhất thôi, không dùng và o lần thứ hai. Äảo Linh Miết có bao nhiêu là văn bia bằng đá, cá»› sao Tư Cầm tiên sinh lại Ä‘i chá»n cái bia đá vuông vức đó cá»§a tổ sư Hoa KÃnh Viên mà ghi dấu và o? Tại sao không khắc thẳng hai chữ "Phong Huyệt", mà lại đặt thêm câu đố, dẫn đến "Chúng Phong chi Môn"? Giữa những sá»± kiện ấy, có cái gì máºp má» bên trong?
Tiên Thái Nô bà n:
- KÃnh Viên tổ sư cÅ©ng váºy, mà Công Dương tổ sư cÅ©ng thế, cả hai Ä‘á»u quan hệ cá»±c sâu Ä‘áºm vá»›i Tư Cầm tổ sư. Theo ý ta, có khi cái mối thứ hai nà y cÅ©ng có cùng thứ quan hệ máu huyết như váºy chăng?
--- còn tiếp ---
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 13-10-2008 at 03:04 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå