 |
|

03-12-2011, 11:18 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 212
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 212
Bá»n thiếu niên khẩu thị tâm phi
Vương Tiến Bảo vừa nói vừa xoay mình đi ra.
Vi Tiểu Bảo rất đỗi bồn chồn, chạy theo nÃu áo la lên:
- Vương tam ca! Tam ca hãy đưa tiểu đệ đi theo.
Äá»™t nhiên gã thấy má»™t bà n tay to tướng nắm lấy đầu gã. ChÃnh là Hồng giáo chá»§. Lại nghe lão nói:
- Tiểu huynh đệ! Quan tổng binh đây từ kinh thà nh ra đi. Lão nhân gia đã có lòng tốt cho biết rõ ý kiến của Hoà ng thượng. Ngươi đừng nghĩ vớ nghĩ vẫn nữa.
Tôn Tư Khắc cũng lớn tiếng:
- Äúng thế! Chúng ta phải Ä‘i truy Ä‘uổi phản tặc cho lẹ, không thể chần chỠđược.
Vi Tiểu Bảo biết mạng mình lúc nà y ở trong tay Hồng giáo chá»§. Lão chỉ nhả ná»™i kình má»™t cái là láºp tức đầu gã phải nát như tương. Nhưng chẳng chết lúc nà y thì cÅ©ng chẳng sống được bao lâu nữa. Gã vá»™i lá»›n tiếng năn nỉ:
- Xin các vị bắt tiểu đệ đem đi. Tiểu đệ là Vi Tiểu Bảo đây mà .
Má»i ngưá»i nghe gã la Ä‘á»u sá»ng sốt.
Tôn Tư Khắc cưá»i hô hố đáp:
- Vi Tiểu Bảo là thằng nhá» má»›i mưá»i mấy tuổi đầu. Còn ngươi là ông lão bẩy tám chục tuổi đầu, sao dám lá»›n tiếng nói đùa? Há chẳng là m ngưá»i ta phải cưá»i đến trẹo quai hà m?
Hắn nói rồi kéo tay áo Vương Tiến Bảo, hai ngưá»i song song rảo bước Ä‘i ra.
Lại nghe tiếng quát tháo truyá»n lệnh:
- Äể lại đây mưá»i ba con ngá»±a, cho truy binh đến sau biết tin tức. Phóng há»a đốt ngay hai căn nhà gianh kia khiến bá»n phản tặc không còn chá»— ẩn nấp.
Quân sĩ dạ ran tuân lệnh.
Láºp tức có ngưá»i phóng há»a đốt nhà .
Tiếp theo tiếng vó ngá»±a lá»™p cá»™p vang lên, đại đội nhân mã nhằm phÃa bắc rong ruổi.
Vi Tiểu Bảo thở dà i sưá»n sượt nghÄ© bụng:
- "Phen nà y nhất định ta phải chết rồi. Vương tam ca cùng Tôn tứ ca sợ ta không chạy mà còn đạo binh khác rượt tá»›i là hết đưá»ng".
Má»™t nóc nhà gianh lá»a bốc lên ngùn ngụt, khói Ä‘en già n giụa ra tứ phÃa.
Hồng giáo chá»§ cưá»i lạt nói:
- Bạn hữu ngươi Ä‘á»u có lòng nghÄ©a khÃ, đã cho tiá»n lại tặng ngá»±a. Chúng ta Ä‘i thôi.
Tăng Nhu đỡ Công chúa dáºy. Äoà n ngưá»i theo cổng háºu ra ngoà i quanh vá» phÃa trước quả nhiên thấy mưá»i ba con ngá»±a buá»™c ở má»™t gốc cây lá»›n. Trong đám nà y có hai con yên cương còn má»›i nguyên, hiển nhiên là ngá»±a cá»§a Vương Tiến Bảo và Tôn Tư Khắc.
Hồng giáo chủ vung tay trái lên một cái, bốn tiếng "véo véo" vang lên. Lão đã liệng ra bốn thanh đoản kiếm.
Tiếp theo bốn tiếng "răng rắc" vang lên. Bốn cà nh cây lớn trên cây cổ thụ bị chặt đứt, rơi xuống ầm ầm.
Hoà ng Long sứ Trần Bá Cương tán tụng:
- Thần kiếm cá»§a giáo chá»§ đã đến trình độ thiên hạ vô song. Bá»n ngươi là bốn đứa trẻ nÃt mà hòng trốn chạy thì hãy coi bốn cà nh cây kia là m gương.
Hắn dứt lá»i tán tụng liá»n tung mình vá»t Ä‘i lượm bốn thanh Ä‘oản kiếm mang vá», hai tay cung kÃnh đưa hoà n trả cho Hồng giáo chá»§.
Äoà n ngưá»i chia nhau cưỡi mưá»i ba con tuấn mã.
Lục Cao Hiên phóng ngá»±a chạy trước, mưá»i hai con theo sau thà nh hà ng chữ nhất chạy vá» hướng đông nam.
Vi Tiểu Bảo chỉ mong có truy binh tá»›i nÆ¡i bắt mình Ä‘em vá» Hoà ng cung. Gã tÃnh thầm:
- "Tiểu Hoà ng đế có mối tình nghÄ©a thâm trá»ng vá»›i tạ Chuyến nà y ta mắc trá»ng tá»™i, vị tất đã khá»i mất đầu. Nhưng dù sau bị chết bởi tay tiểu Hoà ng đế cÅ©ng còn hÆ¡n để lão giáo chá»§ thâm độc nà y bắt đưa Ä‘i. Ta lá»t và o tay lão chẳng những cÅ©ng phải chết mà còn phải chịu biết bao nhiêu ná»—i khổ ải nữa".
Nhưng Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i má»—i lúc má»™t xa mà vẫn không nghe thấy tiếng vó ngá»±a rượt theo.
Mưá»i ba con tuấn mã nà y do chÃnh Vương Tiến Bảo, má»™t tay sà nh ngá»±a nổi tiếng lá»±a chá»n, toà n là lương câu. Chúng chạy nhanh như gió. Mặc dù đằng sau có truy binh cÅ©ng khó lòng Ä‘uổi kịp được. Huống chi ba vị tổng binh Triệu Lương Äống, Vương Tiến Bảo, Tôn Tư Khắc Ä‘á»u dẫn quan binh rượt lên phÃa bắc.
Dá»c đưá»ng ai nấy Ä‘á»u ngáºm tăm, không nói câu nà o. Chỉ má»™t mình Công chúa không ngá»›t kêu la, chá»i mắng. Sau cùng cÅ©ng bị Trần Bá Cương Ä‘iểm và o á huyệt.
Tuy nà ng tức đến vỡ bụng mà không lên tiếng thóa mạ được.
Hồng giáo chá»§ thống lÄ©nh Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a, cứ nhằm nÆ¡i hoang lương lao thẳng vá» hướng đông nam. Äêm cÅ©ng nghỉ nÆ¡i đồng không mông quạnh.
Vi Tiểu Bảo đã mấy lần toan lẩn trốn, nhưng Hông lão chá»§ cÅ©ng là ngưá»i qui?
quyệt, cÆ¡ trà chẳng kém gì gã. Mấy lần gã toan hà nh động Ä‘á»u bị ăn đòn mấy thoi quyá»n cước mà chẳng được Ãch gì. Sau cùng gã tá»± biết không còn cách nà o thoát khá»i bà n tay Hồng giáo chá»§ nên đà nh chịu theo.
Äoà n ngưá»i ngà y Ä‘i đêm nghỉ, sau mấy tháng hà nh trình má»›i tá»›i bá» biển.
Lục Cao Hiên móc trong ngưá»i Vi Tiểu Bảo lấy mấy tấm ngân phiếu để mướn má»™t con thuyá»n lá»›n ra khÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kêu khổ. Gã nghÄ© tá»›i tiá»n mướn thuyá»n cÅ©ng cá»§a gã để địch nhân đưa mình Ä‘i hà nh tá»™i, trong lòng gã cà ng căm háºn chua xót.
Äoà n ngưá»i xuống thuyá»n rồi, nhà đò dương buồm chạy vá» phÃa đông.
Vi Tiểu Bảo trong lòng căm háºn mắng thầm:
- "Phen nà y chúng lại đưa lão gia ra Thần Long đảo. Chắc con rùa đen Hồng giáo chủ định đem thịt lão gia để nuôi rắn".
Gã nghÄ© tá»›i thảm cảnh khi bị bầy rắn độc trên đảo xúm lại há miệng đớp và o mình gã, bất giác toà n thân run bần báºt.
Sau gã trấn tĩnh tự nhủ:
- "Phải tìm cách nà o phá thá»§ng má»™t lá»— lá»›n dưới đáy thuyá»n để nước ùa và o cho chết cả lÅ© má»›i yên được" Vi Tiểu Bảo có ý định như váºy, nhưng bá»n giáo chúng đã biết gã quỉ kế Ä‘a Ä‘oan, giám thị rất gắt gao khiến gã không có cÆ¡ há»™i nà o để động thá»§.
Vi Tiểu Bảo hồi tưởng lại lần trước đã đến đảo Thần Long. Lần đầu gã ngồi thuyá»n cùng Phương Di, thá»§ thỉ bên tai mình mình ta ta, kể sao cho xiết ná»—i ôn nhu đằm thắm. Lần thứ hai gã thống lÄ©nh đại binh, oai phong bát diện, lẫm liệt tứ phương. Äến lần nà y gã bị ngưá»i quyá»n đấm chân đá, mất mạng trong sá»›m tối.
Những ná»—i lo âu, vui sướng trong mấy chuyến Ä‘i tháºt khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Từ ngà y dá»i khá»i nhà nông xá ngoại thà nh Bắc Kinh, gã cùng Phương Di trên bá»™ cưỡi ngá»±a song hà nh, ngoà i biển ngồi chung má»™t thuyá»n mà thá»§y chung cô vẫn trÆ¡ ra như gá»—, lẳng lặng chẳng nói câu gì, ná»—i mừng vui cÅ©ng không lá»™ ra ngoà i mặt.
Tuy cô không hà nh hạ gã, nhưng thủy chung chẳng thèm đưa mắt ngó tới gã lần nà o.
Có lúc gã cho là Phương Di khiếp oai Hồng giáo chá»§, dù trong lòng có mối thâm tình vá»›i gã cÅ©ng chẳng dám hé răng. Có lúc gã lại nghÄ© là đã mắc bẫy cô nhiá»u lần và cho cô là má»™t nữ nhân thâm hiểm quá»· quyệt nhất thiên hạ. Bất giác gã nghiến răng căm háºn.
Ngồi thuyá»n Ãt ngà y, quả nhiên đã tá»›i Thần Long đảo.
Lục Cao Hiên, á»§y tôn Giả áp giải bá»n Vi Tiểu Bảo, Công chúa, Má»™c Kiếm Bình và Tăng Nhu bốn ngưá»i lên bá».
Trần Bá Cương bức bách nhà đò cÅ©ng phải dá»i thuyá»n. Má»™t tên chân sà o đưa ra dị nghị liá»n bị chém chết. Thế là bao nhiêu ngưá»i trong thuyá»n Ä‘á»u sợ bở vÃa không còn ai dám lên tiếng nữa, đà nh lÃu rÃu lên bá» hết.
Trên đảo cây khô lá úa, gạch ngói ngổn ngang. Khắp chá»— Ä‘á»u là vết tÃch cá»§a cuá»™c nổ súng táºp kÃch ngà y trước còn để lại.
Trong rừng cây mùi hôi thối sặc sụa xông lên mÅ©i. Dá»c đưá»ng đầy những xác rắn phÆ¡i xương.
Äoà n ngưá»i dừng trước đại đưá»ng, chỉ thấy tưá»ng đổ trúc gẫy. Mấy chục căn nhà tre bị phá há»§y hoà n toà n không còn lấy má»™t gian.
Hồng giáo chủ đứng nhìn cảnh hoang phế tan tà nh, lẳng lặng không nói câu gì.
Bá»n Trần Bá Cương Ä‘á»u đầy vẻ phẫn ná»™.
Trương Äạm Nguyệt đột nhiên lá»›n tiếng hô:
- Hồng giáo chủ đã vỠđảo! Giáo chúng các lộ mau mau ra là m lễ tham bái!
Hắn đã đỠtụ chân khÃ, tiếng hô truyá»n Ä‘i xa mấy dặm. Sau má»™t lúc hắn hô Ä‘i hô lại mấy lần mà chỉ nghe thấy tiếng vang trong sÆ¡n cốc vá»ng trở lại hồi lâu không ngá»›t. Nhưng bốn mặt vẫn hiu quạnh chẳng những không thấy giáo chúng kéo đến mà cÅ©ng chẳng có tiếng ngưá»i đáp lại.
Hồng giáo chá»§ quay lại ngó Vi Tiểu Bảo bằng con mắt hằm hằm, cất tiếng gay gắt há»i:
- Ngươi thống lãnh quan binh bắn đại pháo lên đảo khiến cho Thần Long giáo rộng lớn nà y tan tà nh như xác pháo. Ngươi đã vui lòng hả dạ chưa?
Vi Tiểu Bảo thấy lão đầy vẻ oán độc, lông tóc dựng đứng cả lên. Gã cất tiếng run run đáp:
- Cảnh cũ chưa đi,.... cảnh mới chưa lại.... Hồng giáo chủ trùng trấn oai phong.... đại triển hồng đồ, gây lại tân giáo khai trương phát tà i, là m ăn hưng thịnh suốt bốn biển, tà i nguyên đầy rẫy khắp tam giang.... Cái đó kêu bằng cà ng đốt cà ng lên.... cà ng nổ cà ng thịnh vượng. Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng...
Hồng giáo chủ nói:
- Hay lắm!
Äá»™t nhiên lão vung chân đá Vi Tiểu Bảo bắn tung lên rồi rá»›t xuống đánh ầm má»™t tiếng. Gân cốt gã tưởng chừng đứt hết, không bò dáºy được nữa.
Trần Bá Cương tiến lại khom lưng nói:
- Khải bẩm giáo chá»§! Tên tiểu tặc nà y tá»™i đáng muôn thác. Xin cho bá»n thuá»™c hạ má»—i ngưá»i chặt má»™t Ä‘ao phân thây gã ra là m muôn Ä‘oạn.
Hồng giáo chủ hắng dặng một tiếng đáp:
- Hãy khoan!
Sau một lúc lão nói tiếp:
- Trong lòng tên tiểu tá» nà y còn giấu má»™t cÆ¡ máºt trá»ng đại. E rằng việc phục hưng bản giáo phải dá»±a và o những bà máºt trá»ng đại đó. Váºy tạm thá»i chưa thể giết gã ngay được.
Trần Bá Cương nói:
- Dạ dạ! Giáo chá»§ nhìn xa trông rá»™ng. Bá»n thuá»™c hạ ngu tối không thể hiểu được những Ä‘iá»u ảo diệu bên trong.
Hồng giáo chủ ngồi xuống phiến đá lớn, trầm tư một lúc rồi nói:
- Từ xưa đến nay những ngưá»i là m nên đại sá»± nhất định phải trải qua nhiá»u tai nạn to lá»›n. Bản giáo trong lúc nhất thá»i bị khốn đốn là chuyện thưá»ng, chẳng có chi kỳ lạ. Hiện giá» giáo chúng tan nát, chúng ta phải nghÄ© cách chỉnh đốn lại chÃnh sá»± như thế nà o? Ai có ý kiến gì cứ việc đưa ra.
Trần Bá Cương đáp:
- Giáo chá»§ là báºc anh minh trà tuệ hÆ¡n Ä‘á»i. Bá»n thuá»™c hạ suy nghÄ© cả mưá»i đêm ngà y cÅ©ng không bằng giáo chá»§ chợt động tâm cÆ¡ trong nháy mắt. Váºy xin giáo chá»§ chỉ thị lương sách để bá»n thuá»™c hạ thi hà nh là xong.
Hồng giáo chá»§ lẩm nhẩm gáºt đầu nói:
- Công việc đầu tiên hiện giá» là tụ táºp giáo chúng trở lại. Lần trước quan binh Thát Äát nổ súng lên đảo, tuy giáo chúng bị thương vong rất nhiá»u, nhưng bất quá ba phần má»›i mất má»™t. Còn hai phần lưu tán ra tứ phương. Bản tòa cho Lục Cao Hiên thăng lên chức Bạch Long sứ để bổ xung cho đủ số NgÅ© Long sứ.
Lục Cao Hiên cúi đầu tạ Æ n.
Hồng giáo chủ lại nói:
- Thanh, XÃch, Bạch, Hắc, Hoà ng NgÅ© Long sứ láºp tức chia ra các ngả chiêu táºp cá»±u bá»™. Nếu thấy những nam nữ thiếu niên có đủ tư cách cÅ©ng thu vá» là m thuá»™c hạ để trùng hưng bản giáo.
Trần Bá Cương, Trương Äạm Nguyệt, Lục Cao Hiên ba ngưá»i khom lưng đáp:
- Bá»n thuá»™c hạ xin kÃnh cẩn tuân theo hiệu lệnh giáo chá»§.
XÃch Long sứ Vô Căn đạo nhân và Thanh Long sứ Hứa Tuyết Äình lẳng lặng không nói gì.
Hồng giáo chá»§ lé mắt ngó hai ngưá»i há»i:
- XÃch Long sứ và Thanh Long sứ có ý kiến gì?
Hứa Tuyết Äình đáp:
- Khải bẩm giáo chá»§! Thuá»™c hạ có hai Ä‘iá»u trình bà y, mong giáo chá»§ chuẩn y cho.
Hồng giáo chá»§ hắng dặng má»™t tiếng há»i:
- Hai Ä‘iá»u gì?
Hưa Tuyết Äình đáp:
- Bá»n thuá»™c hạ trước nay vẫn hết dạ trung thà nh cùng bản giáo và giáo chá»§.
Thế mà giáo chá»§ thá»§y chung vẫn không tÃn nhiệm anh em khiến lòng ngưá»i chán nản. Äiá»u thứ nhất thuá»™c hạ khẩn cầu giáo chá»§ rá»™ng lượng ban thuốc giải Äá»™c Long hoà n để cho anh em không phải lo lắng gì nữa là há» sẽ hết lòng phục vu.
cho giáo chủ.
Hồng giáo chủ lạnh lùng nói:
- Nếu bản tòa không ban thuốc giải thì các ngươi không hết lòng hết ý là m việc cho bản giáo chăng?
Hứa Tuyết Äình đáp:
- Thuá»™c hạ không có ý thế. Còn Ä‘iá»u thứ hai thuá»™c hạ nháºn thấy bá»n thiếu niên cả nam lẫn nữ là m việc nên thì không đủ mà là m hư việc lại có thừa. Khi gặp biến cố trá»ng đại là tên nà o tên nấy trốn sạch sà nh sanh. Phen nà y bản giáo gặp cÆ¡n hoạn nạn, thá»§y chung chỉ có bá»n lão huynh đệ mấy ngưá»i như thuá»™c hạ là thá»§y chung vẫn Ä‘i theo giáo chá»§ cùng phu nhân. Còn bá»n thiếu niên đệ tá», thưá»ng ngà y luôn miệng nói đến dốc dạ trung trinh, nà o là nhảy và o dầu sôi lá»a bá»ng, nà o là muôn thác chẳng từ. Nhưng lúc lâm sá»± đã có tên nà o táºn tâm vì giáo chá»§ ra sức chưa? Theo ngu kiến cá»§a thuá»™c hạ thì phen nà y chúng ta trùng hưng bản giáo, chỉ nên thu nạp bá»n nam tá» hán, đại trượng phu có tư cách và có thể gánh vách trá»ng trách má»›i cho gia nháºp mà thôi. Những hạng thiếu niên nam nữ khẩu thị tâm phi, ăn nói hoang đưá»ng tá»· như tên tiểu tặc phản loạn Vi Tiểu Bảo, nhất quyết không dung đến.
Hồng giáo chá»§ nghe Hứa Tuyết Äình thuyết như váºy, má»—i câu là m cho lão tÃm mặt thêm má»™t tầng. Hứa Tuyết Äình trong lòng hồi há»™p run sợ, phải liá»u lÄ©nh má»›i nói hết được những Ä‘iá»u vừa trình bà y.
Hồng giáo chá»§ phóng nhãn quan nhìn và o mặt Vô Căn đạo nhân lạnh lùng há»i:
- XÃch Long sứ ý kiến thế nà o?
Vô Căn đạo nhân lùi lại hai bước đáp:
- Thuá»™c hạ nháºn thấy lá»i trình bà y cá»§a Thanh Long sứ rất đúng lý. Xe trước đã đổ, xe sau không nên Ä‘i và o vết cÅ©. Trước kia không biết để gây nên lá»—i lầm thì nay phải tránh. Việc Ä‘á»i có dại má»›i nên khôn. Giáo chá»§ là báºc đại trà đại tuệ tất cÅ©ng nháºn ra không nên thu dụng bá»n thiếu niên nam nữ, lại cà ng không thể tin và o bá»n chúng được, tá»· như.... tá»· nhá»±..
Vô Căn đạo nhân nói tới đây trỠvà o Mộc Kiếm Bình nói tiếp:
- Vị tiểu cô nương đây nguyên là thuá»™c hạ dưới trướng Bạch Long sứ. Vừa gặp cÆ¡n nguy biến thì láºp tức phản giáo hà ng địch. Loại ngưá»i nà y phải truy tầm vá» mà băm vằm để răn kẻ phản nghịch.
Hồng giáo chá»§ lại liếc mắt nhìn bá»n Lục Cao Hiên má»™t lượt rồi há»i:
- Những lá»i nghị luáºn cá»§a Thanh Long sứ và XÃc Long sứ thế nà o?
Má»i ngưá»i lẳng lặng không ai lên tiếng. Sau má»™t lúc á»§y Tôn Giả má»›i nói:
Khải bẩm giáo chá»§! Bá»n thuá»™c hạ chưa bà n qua vụ nà y, nhưng nháºn thấy.... nháºn thấy những Ä‘iá»u trình bà y cá»§a hai vị Thanh Long sứ và XÃch Long sứ có Ä‘iá»u hợp lý.
Hồng giáo chá»§ lại đưa mắt nhìn Trương Äạm Nguyệt há»i ý kiến.
Trương Äạm Nguyệt khép nép đáp:
- Chuyến nà y bản giáo gặp hiểm há»a tan tà nh, tên đầu tá»™i dÄ© nhiên là gã tiểu tặc Vi Tiểu Bảo. Äối vá»›i hạng ngưá»i nà y thuá»™c hạ thấy không thể nà o tin được.
Hồng giáo chá»§ lẩm bẩm gáºt đầu nói:
- Hay lắm! ý kiến cá»§a ngươi cÅ©ng giống mấy ngưá»i kia. Còn Lục Cao Hiên!
Ngươi nghĩ sao?
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuá»™c hạ chịu Æ¡n lá»›n cá»§a giáo chá»§ cất nhắc lên chức Bạch Long sứ, dÄ© nhiên phải ná»— lá»±c táºn trung báo đáp. Những ý kiến cá»§a Thanh Long sứ cùng mấy vị Ä‘á»u dốc lòng vì bản giáo, quyết chẳng có quan niệm nà o khác.
Trần Bá Cương bỗng lên tiếng:
- Các vị nói váºy là sai lầm rất lá»›n. Giáo chá»§ đã có thâm mưu viá»…n lá»±. Trà tuệ cá»§a ngà i còn cao xa gấp trăm lần chúng tạ Váºy chúng ta hà tất phải nói nhiá»u, chi?
nên nghe theo lệnh chỉ huy cá»§a giáo chá»§ cùng phu nhân là hay hÆ¡n hết. Bá»n quan binh Thát Äát nổ súng lên đảo chẳng qua là quét trừ cát bụi, tẩy rá»a nhÆ¡ nhá»›p, vạch mặt những tên bạn đồ bất trung cùng giáo chá»§. Äó cÅ©ng là má»™t việc rất hay.
Nếu không có diá»…n biến nà y thì khó lòng biết được lòng dạ kẻ gian ngưá»i ngay.
Theo nháºn xét cá»§a thuá»™c hạ thì bản giáo sẽ trở nên hưng vượng rất mau chóng.
Bá»n thuá»™c hạ chúng ta bất quá là ếch nằm đáy giếng, nhãn quan thiển cáºn, kiến thức thô láºu, chỉ nhòm thấy những chuyện lợi hại trong lúc nhất thá»i, đâu có sáng suốt được như giáo chá»§, tÃnh rõ cả việc trăm năm.
Hứa Tuyết Äình tức giáºn thóa mạ:
- Sở dÄ© bản giáo phải má»™t phen thất bại tan tà nh, phần lá»›n là bị hại vá» tay những tên xú quá»· tâng công nịnh bợ như ngươi. Ngươi tâng công bợ Ä‘Ãt như váºy có lợi Ãch gì cho bản giáo hay không? Và đem lợi Ãch gì cho giáo chá»§?
Trần Bá Cương tức giáºn lắp bắp:
- Cái gì mà ngươi nói tâng công bợ Ä‘Ãt? Phải chăng ngươi.... ngươi muốn tạo phản?
Hứa Tuyết Äình tức giáºn quát mắng:
- ChÃnh ngươi má»›i bụng dạ tiểu nhân, vô liêm sỉ, là m băng hoại bản giáo.
Ngươi mới là kẻ phản bội.
Trần Bá Cương lùi lại má»™t bước lá»›n tiếng há»i:
- Ngà y trước ngươi đã là m loạn, mạo phạm tá»›i ngưá»i trên, phản bá»™i giáo chá»§.
May được giáo chủ cùng phu nhân đại lượng khoan hồng, không truy xét những việc đã quạ Bữa nay.... bữa nay ngươi lại muốn tạo phản chăng?
Bá»n Hứa Tuyết Äình, Vô Căn đạo nhân, Lục Cao Hiên, Trương Äạm Nguyệt, á»§y Tôn Giả năm ngưá»i Ä‘á»u trợn mắt lên nhìn Hồng giáo chá»§ ra chiá»u rất căm háºn, không nói gì nữa.
Hồng giáo chủ quay lại ngó Trần Bá Cương, cặp mắt lấp loáng hà n quang.
Trần Bá Cương sợ quá lùi lại một bước nói:
- Thưa giáo chá»§! Bá»n chúng năm ngưá»i mưu đồ phản loạn, nên xá» tá» hết Ä‘i.
Hồng giáo chá»§ trầm giá»ng há»i:
- Vừa rồi ngươi đã nói gì?
Trần Bá Cương thấy lão lá»™ vẻ hung giữ lại cà ng bở vÃa, cất giá»ng run run nói:
- Thuá»™c hạ táºn trung vá»›i giáo chá»§, chẳng thể đội trá»i chung vá»›i bá»n phản tặc nà y được.
Hồng giáo chá»§ há»i:
- Bữa trước chúng ta đã láºp lá»i trá»ng thệ. Kẻ nà o nhắc tá»›i thù xưa chuyện cÅ© thì phạm tá»™i gì?
Trần Bá Cương chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, ấp úng đáp:
- Xin.... xin giáo chủ mở lượng hải hà .... thuộc hạ chỉ vì tấc dạ trung thà nh mà nói ra.... quyết không có ý nà o khác...
Hồn giáo chủ nói:
- Bữa trước bản toà cùng phu nhân đã tuyên lá»i trá»ng thệ:
Há»… trong lòng còn nghÄ© tá»›i thù xưa là phải gieo mình xuống đầm rồng cho rắn ăn thịt. Bao nhiêu chuyện cÅ© nhất nhất xóa bá», ai nấy Ä‘á»u quên hết sạch sà nh sanh. Váºy mà ngươi vẫn còn ghi nhá»› trong lòng. Vừa gặp cÆ¡ há»™i là ngươi giở ra để gây chuyện ly gián là có dụng ý gì?
Trần Bá Cương sắc mặt lợt lạt không còn chút huyết sắc, quì má»p ngay xuống năn nỉ:
- Thuộc hạ biết mình lầm lỗi, từ nay vỠsau vĩnh viễn không dám nhắc lại nữa.
Hồng giáo chá»§ nét mặt hầm hầm, cất giá»ng gay gắt há»i:
- Những ngưá»i bản giáo đã láºp lá»i trá»ng thệ, khi nà o lại để ai nấy tùy tiện vi phạm được? Lá»i thỠđó không trút và o đầu ngươi là phải khoác lên mình tạ Ngươi xuống đầm rồng hay là để ta nhảy và o thay?
Trần Bá Cương rú lên một tiếng, lộn mình lăn ra xa rồi tung thân chạy đi.
Hồng giáo chủ để nguyên cho hắn chạy được mấy trượng rồi cúi xuống lượm một khối đá liệng ra đánh vèo một tiếng, trúng và o đầu Trần Bá Cương.
Trần Bá Cương thét lên má»™t tiếng bi thảm, thân hình nhảy vá»t lên rồi lại té xuống, giẫy giụa mấy cái, chết ngay đương trưá»ng.
Nguyên Hồng giáo chá»§ thấy bá»n Hứa Tuyết Äình năm ngưá»i liên thá»§ hợp lá»±c vá»›i nhau, dù lão võ công cao thâm, thêm Hồng phu nhân và Trần Bá Cương giúp sức thì cÅ©ng có thể kiá»m chế được. Nhưng là m như váºy thì tổn hại rất lá»›n đến nguyên khà trong giáo phái. Huống chi cả bá»n chỉ còn lèo tèo mấy ngưá»i, mà Trần Bá Cương chỉ biết tâng công nịnh hót chứ bản lãnh chẳng có gì đáng kể. Nếu lúc nà y mà hạ sát năm ngưá»i kia thì kể như thuá»™c hạ cá»§a Thần Long giáo chẳng còn má»™t ai.
Lão cân nhắc lợi hại trong khoảnh khắc, láºp tức Ä‘i đến quyết định hạ sát Trần Bá Cương là kẻ chẳng quan trá»ng gì để bá»n Hứa Tuyết Äình nguôi giáºn.
Trương Äạm Nguyệt cùng Lục Cao Hiên khom lưng nói:
- Giáo chá»§ coi lá»i thá» nặng bằng chÃn vạc, hạ sát kẻ gian tà khiến bá»n thuá»™c hạ khâm phục vô cùng.
Hứa Tuyết Äình, Vô Căn đạo nhân, á»§y Tôn Giả ba ngưá»i đồng thanh:
- Äa tạ giáo chá»§ anh minh.
Bá»n năm ngưá»i nà y bình sinh ghét cay ghét đắng Trần Bá Cương là má»™t ke?
nhân phẩm đê hèn, chỉ biết đưá»ng tân công nịnh bợ. Nay thấy giáo chá»§ tá»± mình ra tay xá» tá» má»™t cách chóng vánh Ä‘á»u lấy là m khoan khoái.
Hồng giáo chủ trỠvà o Vi Tiểu Bảo nói:
- Không phải bản tòa muốn nhiêu dung tÃnh mạng thằng lá»i nà y, nhưng vì gã biết má»™t kho tà ng rất lá»›n ở miá»n giá lạnh trong vùng cá»±c bắc tỉnh Liêu Äông. Nếu không để gã dẫn đưá»ng thì không thể nà o tá»›i nÆ¡i được. Sau khi chúng ta chiếm lấy kho tà ng đó thì việc trùng hưng bản giáo tháºt dá»… như trở bà n tay.
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Vừa rồi năm vị đưa ra ý kiến không thể tin cáºy và o bá»n thiếu niên nam nữ và khuyến cáo bản tòa đừng Ä‘i và o vết xe đổ. Bản tòa nghÄ© kỹ lại cÅ©ng thấy có lý. Váºy cứ theo chá»§ trương cá»§a các vị mà hà nh động. Tức là từ nay bản giáo lúc thâu nạp tân giáo chúng phải cá»± kỳ tháºn trá»ng trong việc lá»±a ngưá»i, đừng để gian đảng trà trá»™n và o.
Bá»n Hứa Tuyết Äình mặt mà y há»›n hở, nhất tá» khom lưng dâng lá»i tạ Æ n.
Hồng giáo chá»§ móc trong bá»c ra ba cái bình sứ, má»—i bình đổ lây năm viên thuốc. Ba thứ thuốc nà y lá»›n nhá» không bằng nhau, má»—i thứ má»™t mà u:
Ä‘á», và ng và trắng.
Hồng giáo chá»§ lại cất bình và o bá»c, đặt những viên thuốc lên bà n tay trái nói:
- Äây là thuốc giải Äá»™c Long dịch cân hoà n. Má»—i vị uống ba viên.
Bá»n Hứa Tuyết Äình mừng rỡ vô cùng, ngá» lá»i tạ Æ n rồi đón lấy thuốc.
Hồng giáo chủ nói:
- Các vị uống ngay đi.
Năm ngưá»i liá»n bá» thuốc và o miệng nuốt xuống.
|

03-12-2011, 11:20 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 213
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 213
Bá»n thuá»™c hạ quần công giáo chá»§
Hồng giáo chá»§ cưá»i ná»a miệng nói:
- Thế là hay lắm!
Äá»™t nhiên lão lá»›n tiếng quát há»i:
- Lục Cao Hiên! Tay trái ngươi cầm cái gì váºy?
Lục Cao Hiên lùi lại hai bước, ấp úng đáp:
- Không... không có chi cả.
Bá»—ng thấy hắn thõng tay xuống, nắm lại thà nh quyá»n.
Hồng giáo chủ gầm lên:
- Xòe bà n tay trái ra.
Tiếng gầm rất lá»›n là m chấn động mà ng nhÄ© má»i ngưá»i. Trong tay những tiếng vo vo vang lên không ngá»›t.
Lục Cao Hiên loạng choạng xoay ngưá»i Ä‘i mấy vòng, từ từ xòe bà n tay trái ra.
Lại nghe đánh "cách" một tiếng, viên thuốc trắng rớt xuống đất.
Bá»n Hứa Tuyết Äình cả kinh thất sắc. Chúng đã biết Lục Cao Hiên kiến thức không phải tầm thưá»ng, lại Ä‘a mưu túc trÃ. Hắn dấu diếm viên thuốc trắng không chịu uống tất phải có lý dá» Nhưng bốn ngưá»i đã nuốt và o bụng cả rồi, không là m sao được.
Hồng giáo chá»§ lá»›n tiếng há»i:
- Viên thuốc trắng đó là Äại bổ tuyết sâm hoà n là m cho thân thể cưá»ng kiện.
Sao ngươi vẫn còn dạ hoà i nghi bản tòa, dấu đi không chịu uống?
Lục Cao Hiên ấp úng đáp:
- Thuá»™c hạ không dám hoà i nghi giáo chá»§. Chỉ vì... chỉ vì Ãt lâu nay thuá»™c ha.
rèn luyện ná»™i công có chá»— không ổn, khà huyết trong kinh mạch chạy không thuáºn lợi. Vì thế viên thuốc đại bổ nà y toan để lại đến đêm nay, sau khi tá»a tức sẽ từ từ uống và o, cho thân thể khá»i... khá»i chịu không nổi...
Nét mặt Hồng giáo chá»§ hòa hoãn trở lại. Lão há»i:
- Ra thế đấy! Khà huyết kinh mạch ngươi có chá»— nà o không thuáºn lợi? Cái đó dá»… lắm! Bản tòa giúp ngươi Ä‘iá»u hòa ná»™i lá»±c là hết ngaỵ Ngươi hãy lại đây.
Lục Cao Hiên lùi thêm một bước đáp:
- Thuá»™c hạ không dám phiá»n đến đại giá cá»§a giáo chá»§, tá»± mình thá»§ng thẳng Ä‘iá»u dưỡng cÅ©ng có thể khá»i được.
Hồng giáo chá»§ thở dà i há»i:
- Ngươi nói váºy thì ra vẫn chưa tin bản tòa ư?
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuá»™c hạ lá»›n máºt đến đâu cÅ©ng chẳng dám thế.
Hồng giáo chủ trỠvà o viên thuốc trắng dưới đất nói:
- Thế thì ngươi uống viên thuốc kia ngay láºp tức. Khà huyết ngươi lưu thông không Ä‘iá»u hòa, có lý đâu bản tòa lại thõng tay đứng nhìn không lý gì đến?
Lục Cao Hiên ngó viên thuốc ngơ ngác một lúc tồi đáp:
- Dạ!
Hắn cúi xuống lượm lên, đột nhiên hắn búng ngón tay giữa đánh "vèo" một tiếng. Viên thuốc bay lên không, bắn ra xa rồi rớt xuống hang núi. Miệng hắn hô:
- Äa tạ giáo chá»§! Thuá»™c hạ đã uống thuốc rồi.
Hồng giáo chá»§ cưá»i hô hố nói:
- Giá»i lắm! Giá»i lắm! Trái máºt cá»§a ngươi quả không nhá».
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuá»™c hạ hết lòng vì giáo chá»§ mà ra sức. Giáo chá»§ đã ban cho thuốc giải chất độc trong Äá»™c Long dịch cân hoà n, lại còn ban thêm má»™t viên Bách Diên hoà n mà chất độc còn tệ hại hÆ¡n. Thuá»™c hạ chẳng có tá»™i tình gì, không muốn lãnh phạt.
Bá»n Hứa Tuyết Äình đồng thanh há»i:
- Bách Diên hoà n ư? Bách Diên hoà n là thứ độc tố gì váºy?
Lục Cao Hiên đáp:
- Giáo chá»§ thu tháºp má»™t trăm con rắn độc để lấy nước rãi cá»§a chúng Ä‘iá»u chế thà nh thứ thuốc nà y. Tiểu đệ cÅ©ng chẳng hiểu nó có phải là chất kịch độc hay không? Có khi nó thà nh đại bổ cÅ©ng chưa biết chừng. Nhưng tiểu đệ nhát gan không dám uống thá».
Bá»n Hứa Tuyết Äình lại cà ng hoảng hốt, vá»™i lại đứng bên Lục Cao Hiên. Năm ngưá»i đứng thà nh hà ng chữ nhất, trừng mắt lên nhìn Hồng giáo chá»§.
Hồng giáo chá»§ lạnh lùng há»i:
- Sao ngươi biết thuốc nà y là Bách Diên hoà n mà dám ăn nói hồ đồ là m rối loạn lòng ngưá»i, lại gây chia rẽ giữa chúng ta?
Lục Cao Hiên trỠvà o Phương Di đáp:
- Má»™t hôm thuá»™c hạ bắt gặp Phương cô nương Ä‘ang bắt con rắn hổ mang trong bụi cá» ráºm. Thuá»™c hạ có há»i cô bắt rắn là m gì thì cô nói là vâng lệng giáo chá»§ bắt rắn vá» chế thuốc. Phương thuốc Bách Diên hoà n cá»§a giáo chá»§ thuá»™c ha.
ngó thấy trong lúc vô tình. Tuy thuộc hạ thấy nói chất độc trong Bách Diên hoà n sau ba năm mới phát tác, nhưng thuộc hạ sợ là thứ Bách Diên hoà n nà y giáo chu?
mới bà o chế chẳng hiểu là có đúng ba năm mới phát tác hay kiến hiệu chóng hơn.
Hai là thuá»™c hạ không muốn chết non, chỉ sống thêm và i ba năm nữa là hết Ä‘á»i.
Sắc mặt Hồng giáo chá»§ má»—i lúc má»™t Ä‘en sạm. Lão quát há»i:
- Phương thuốc của ta sao ngươi ngó thấy được?
Lục Cao Hiên liếc mắt ngó Hồng phu nhân một cái rồi đáp:
- Phu nhân bảo thuộc hạ mở rương thuốc của giáo chủ lấy thuốc cho phu nhân uống. Thuộc hạ được coi mấy cái dược phương nà y ở trong rương thuốc.
Hồng giáo chá»§ tức giáºn x½ng giá»ng há»i:
- Ngươi lại nói nhăng nói cà n. Nếu phu nhân trong ngưá»i khó ở chẳng lẽ lại không biết há»i ta lấy thuốc mà lại phải sai ngươi Ä‘i kiếm? Rương thuốc cá»§a ta trước nay vẫn khóa nghiêm máºt. Sao ngươi dám mở ra?
Lục Cao Hiên đáp:
- Thuộc hạ không dám tự ý mở rương.
Hồng giáo chủ quát:
- Ngươi không tá»± ý mở rương, chẳng lẽ dá»… thưá»ng ta sai ngươi mở chăng?
Lão xoay chuyển ý nghÄ© rồi quay lại há»i Hồng phu nhân:
- Phu nhân mở rương cho hắn coi ư?
Hồng phu nhân sắc mặt lợt lạt, khẽ gáºt đầu mấy cái.
Hồng giáo chá»§ há»i:
- Phu nhân muốn kiếm thuốc uống sao không nói với ta?
Hồng phu nhân đột nhiên sắc mặt đỠbừng lên rồi lại tái mét cắt không còn giá»t máu, ngưá»i mụ run lên bần báºt. Bá»—ng mụ Ôm lấy bụng dưới, cổ há»ng áºm á»e mấy tiếng rồi nôn ra rất nhiá»u nước.
Hồng giáo chá»§ chau mà y, cất giá»ng ôn tồn há»i:
- Phu nhân khó ở thế nà o? Ngồi xuống đây nghỉ đi thôi.
Kiến Ninh Công chúa đột nhiên cất tiếng la:
- Mụ mang thai rồi. Lão nà y ngu dốt quá. Mình sắp sinh con mà chẳng biết gì.
Hồng giáo chá»§ giáºt mình kinh hãi, nhảy xổ lại nắm lấy cổ tay Hồng phu nhân, quát há»i:
- Thị nói váºy có đúng không?
Hồng phu nhân cúi lom khom nôn á»e ra không ngá»›t. Ngưá»i mụ cà ng run rẩy tệ hại hÆ¡n.
Hồng giáo chá»§ cất giá»ng lạnh như băng há»i:
- Phải chăng ngươi định kiếm thuốc để phá cái bà o thai nà y?
Câu nà y vừa má»›i nói ra, ngoại trừ Lục Cao Hiên còn tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m kỳ vì lẽ Hồng giáo chá»§ chưa có con, lại má»™t lòng kÃnh ái phu nhân. Nếu vợ lão sinh hạ má»™t đứa con, bất luáºn là trai hay gái cÅ©ng là má»™t việc rất tốt đẹp. Váºy mà sao Hồng phu nhân lại định phá thai?
Ai cÅ©ng cho là Hồng giáo chá»§ Ä‘oán tráºt.
NgỠđâu Hồng phu nhân lại uể oải gáºt đầu, lá»›n tiếng đáp:
- Äúng thế! Tiện thiếp muốn phá thai. Giáo chá»§ giết tiện thiếp Ä‘i cho lẹ.
Hồng giáo chá»§ giÆ¡ tay trái lên quát há»i:
- Äứa con đó là cá»§a ai đây?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết võ công lão cá»±c kỳ cao thâm. Phát chưởng kia mà giáng xuống thì láºp tức đầu Hồng phu nhân phải nát như tương.
Hồng phu nhân chẳng những không né tránh mà còn ngẩng cao đầu lên, ngang nhiên há»i lại:
- Tiện thiếp đã bảo giáo chủ hạ sát tiện thiếp đi cho lẹ, sao còn không xuống tay?
Cặp mắt Hồng giáo chá»§ đỠsòng sá»c, cÆ¡ hồ tóe lá»a, trầm giá»ng nhắc lại câu há»i:
- Ta không giết ngươi! Äứa con đó là cá»§a ai?
Hồng phu nhân mÃm môi, thái độ quáºt cưá»ng. Hiển nhiên mụ đã bá» tÃnh mạng ra ngoà i thể xác.
Hồng giáo chá»§ trợn mắt quay lại nhìn Lục Cao Hiên há»i:
- Có phải là của ngươi không?
Lục Cao Hiên vội đáp:
- Không phải! Không phải! Thuá»™c hạ kÃnh trá»ng phu nhân như má»™t vị thiên thần, khi nà o dám mạo phạm?
Hồng giáo chá»§ di chuyển nhãn quang từ Lục Cao Hiên đưa qua nhìn Trương Äạm Nguyệt, rồi đến Hứa Tuyết Äình, Vô Căn đạo nhân, á»§y Tôn Giả.
Nhãn quang lão chiếu đến mặt ai là ngưá»i đấy sợ run.
Hồng phu nhân lại lớn tiếng giục:
- Chẳng phải cá»§a ai hết. Giáo chá»§ giết tiện thiếp lẹ Ä‘i! Còn há»i vặn vẹo là m chi?
Công chúa la lên:
- Mụ là vợ lão thì dÄ© nhiên đứa con đó là cá»§a lão chứ còn cá»§a ai nữa. Lão nà y bản tÃnh Ä‘a nghi, nết hồ đồ lên đến đỉnh đầu.
Hồng giáo chủ quát mắng:
- Câm miệng ngay! Mi còn nói một câu nữa là ta vặn gẫy cổ ngươi trước.
Công chúa quả nhiên phải sợ đứng yên, nhưng trong lòng nà ng không phục.
Nà ng có biết đâu Hồng giáo chá»§ mưá»i mấy năm gần đây vì rèn luyện môn ná»™i công thượng thừa phải kiêng kỵ nữ sắc.Äối vá»›i phu nhân mối tình khang lệ tuy bá» ngoà i có vẻ mặn mà nhưng thá»±c ra chẳng chung chăn gối. Bình nháºt lão tá» ra rất kÃnh ái phu nhân và trong lòng rất đỗi ân háºn, nên vì thế không khá»i có mấy phần úy kỵ.
Bây giỠđột nhiên lão nghe nói phu nhân đã mang thai, trong dạ nổi lên rất nhiá»u mối thương tâm:
Nà o là phẫn ná»™, nà o thẹn thùng, nà o hối háºn, khổ sở, sợ hãi.
Lão kÃch động quá chừng. Bà n tay lão giÆ¡ lên rồi bất giác lại hạ xuống. Lão ngoảnh đầu lại thấy bá»n Hứa Tuyết Äình Ä‘á»u lá»™ vẻ khá»§ng khiếp, bất giác bụng bảo dạ:
- "Vụ nà y tháºt là mất thể diện, mà chúng lại biết hết rồi. Ta còn là m giáo chu?
cá»§a bá»n chúng thế nà o được? Nếu vụ nà y tiết lá»™ ra ngoà i má»™t chút thì bao nhiêu anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ Ä‘á»u cưá»i cho đến trẹo quai hà m. Mình còn lên mặt hà o kiệt thế nà o được." ý niệm giết ngưá»i diệt khẩu vừa nổi lên, bà n tay Hồng giáo chá»§ Ä‘ang nắm cô?
tay Hồng phu nhân liá»n buông ra.
Äá»™t nhiên lão tung mình vá» phÃa trước túm lấy Lục Cao Hiên gầm lên:
- Trăm Ä‘iá»u Ä‘á»u do tên phản nghịch nà y gây ra hết.
Lục Cao Hiên lớn tiếng la:
- Giáo chá»§ định giết ngưá»i bịt...
Chữ "miệng" chưa nói ra đã nghe đánh chát má»™t tiếng. Äầu lão bị phát chưởng rất nặng cá»§a Hồng giáo chá»§ đánh xuống là m cho cặp mắt lồi ra. Hắn tắt hÆ¡i chết ngay láºp tức.
Bá»n Hứa Tuyết Äình thấy tình trạng nà y biết là giáo chá»§ đã nổi hung tâm, giết ngưá»i bịt miệng.
Má»i ngưá»i nhất tá» rút binh khà ra chống đỡ trước mặt mình.
Hứa Tuyết Äình la lá»›n:
- Thưa giáo chá»§! Äây là việc riêng cá»§a giáo chá»§, có liên quan gì tá»›i bá»n thuá»™c hạ?
Hồng giáo chá»§ gầm lên má»™t tiếng tháºt to, thân mình vá»t lên cao mấy thước, miệng thét:
- Bữa nay các ngươi phải chết hết. Äừng hòng có ai sống sót.
Äá»™t nhiên lão xông vá» phÃa bốn ngưá»i.
á»§y Tôn Giả vung thanh Bát phong đại hoà n Ä‘ao nặng tá»›i hÆ¡n hai chục cân nhằm chém xuống đầu giáo chá»§. Äao thế cá»±c kỳ uy mãnh.
Hồng giáo chá»§ nghiêng ngưá»i né tránh, tay phải vung chưởng đánh xuống đầu Trương Äạm Nguyệt.
Hứa Tuyết Äình sá» cặp phán quan bút phóng hai chiêu đánh tá»›i bả vai Hồng giáo chá»§. Äồng thá»i Vô Căn đạo nhân múa thanh Nhạn linh Ä‘ao chém và o lưng lão.
Hồng giáo chá»§ quát to má»™t tiếng vá»t ngưá»i lên không, vẫn nhằm Trương Äạm Nguyệt đánh xuống.
Trương Äạm Nguyệt hai tay sá» cặp uyên ương song Ä‘oản kiếm, chá»›p mắt đâm liá»n bảy nhát. Äó là chiêu "Thất tinh tụ nguyệt" lợi hai nhất trong tuyệt kỹ bình sinh cá»§a hắn.
Trương Äạm Nguyệt tuổi đã già mà bảy nhát kiếm nà y đâm ra uy thế cá»±c kỳ khá»§ng khiếp.
Hồng giáo chá»§ đưa tay phải chênh chếch khẽ Ä‘áºp và o vai bên tả hắn má»™t cái, mượn thế nhảy vá»t ra ngoà i.
Trương Äạm Nguyệt la lên má»™t tiếng, lăn mình dưới đất rồi đứng phắt dáºy.
Nhưng hắn cÅ©ng cảm thấy ná»a ngưá»i bên trái Ä‘au buốt vô cùng. Hắn hô lá»›n:
Bữa nay không giết được lão nà y thì đừng ai hòng toà n mạng.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u thi triển binh khà vây đánh Hồng giáo chá»§.
Bốn ngưá»i Ä‘á»u là những nhân váºt cao thá»§ hạng nhất trong Thần Long giáo.
Nhất là ủy Tôn Giả và Hứa Tuyết Äình võ công lại cà ng cao thâm hÆ¡n.
Trên thanh Äại hoà n Ä‘ao có chÃn cái vòng thép báºt lên những tiếng choang choảng khiến ngưá»i ta kinh tâm động phách, luôn phát ra những chiêu cá»±c kỳ uy mãnh.
Cặp phán quán bút cá»§a Hứa Tuyết Äình cÅ©ng phát huy những chiêu số tuyệt xảo nhằm đâm và o những yếu huyệt khắp mình đối phương.
Thanh Nhạn linh Ä‘ao cá»§a Vô Căn đạo nhân múa tÃt phát ra má»™t luồng bạch quang lóe mắt.
Ai cũng nghĩ thầm:
- "Bữa nay đã uống phải Bách Diên hoà n của lão, tất chẳng sống được bao lâu nữa. Chi bằng trước khi lâm tỠhãy giết tên đại cừu nhân hung ác gian trá nà y cho hả dạ".
Vì váºy lúc ra chiêu tấn công ai cÅ©ng dùng cách đánh liá»u chết vá»›i địch nhân.
Trương Äạm Nguyệt lại nhá»› tá»›i ngà y trước vì bá»™ thuá»™c cá»§a hắn hà nh động bất lá»±c, không lấy được Tứ Tháºp Nhị Chương Kinh. Nếu Vô Căn đạo nhân và Hứa Tuyết Äình không can ngăn giúp thì đã bị Hồng giáo chá»§ xá» tá» rồi.
Hắn kiểm điểm lại sức lực thì cánh tay trái tê buốt, nhưng vẫn có thể gắng gượng phóng kiếm đánh địch nhân.
Hồng giáo chá»§ tuy võ công cá»±c kỳ lợi hại nhưng bị bốn ngưá»i liá»u mạng vây đánh nên trong lúc nhất thá»i vô kế khả thi.
Giả tá»· lão muốn giết má»™t trong bốn ngưá»i cÅ©ng chẳng khó gì, nhưng vì bá»n ngưá»i đối phương liên thá»§ hợp lá»±c đánh theo lối liên hoà n, lão giết được má»™t ngưá»i nhưng chÃnh lão cÅ©ng khó tránh khá»i bị thương. Như váºy tuy giảm bá»›t địch thá»§ mà vẫn e mình không chịu đựng được.
Sau khi tá»· đấu mấy chục hiệp, Hồng giáo chá»§ ngưng thần chiết chiêu. Những nối uất ức kÃch động trong lòng lúc trước đã dần giảm bá»›t Ä‘i.
Lão vừa định thần lại liá»n ra chiêu rất linh hoạt. Tuy lão chỉ có hai bà n tay không xoay chuyển giữa bốn thứ binh khà vây đánh mà vẫn không chịu kém thế chút nà o.
Hồng giáo chá»§ chợt nháºn ra tay kiếm cá»§a Trương Äạm Nguyệt phóng chiêu dần dần bất lá»±c, lão liá»n nghÄ© ngay đến cách hạ thá»§ và o chá»— nhược cá»§a đối phương má»›i mong phá cưá»ng địch.
Vi Tiểu Bảo thấy bốn ngưá»i vây đánh Hồng giáo chá»§ rất kịch liệt, liá»n len lén kéo áo Tăng Nhu và Má»™c Kiếm Bình, lại nhìn Công chúa vẫy tay ra hiệu cho nà ng đừng lên tiếng.
Bốn ngưá»i xoay mình len lén chạy xuống núi.
Lúc nà y bá»n Hồng giáo chá»§ và thuá»™c hạ năm ngưá»i chia là m hai phe chiến đấu kịch liệt nên không ai để ý đến bá»n Vi Tiểu Bảo lẩn trốn. Dù có ngưá»i ngó thấy cÅ©ng không rảnh để ra tay cản trở.
Bá»n Vi Tiểu Bảo bốn ngưá»i chạy má»™t lúc quay đầu nhìn lại thì thấy đã cách xa bá»n Hồng giáo chá»§, trong lòng phấn khá»i mừng thầm.
Vi Tiểu Bảo thấy năm ngưá»i Ä‘ang chiến đấu ác liệt, Ä‘ao quang lấp loáng, bóng chưởng tung hoà nh, bất phân thắng bại trong lúc nhất thá»i liá»n giục:
Chúng ta chạy lẹ lên một chút.
Bốn ngưá»i liá»n gia tăng cước lá»±c chạy thêm má»™t lúc nữa, bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng chân bước vang lên. Hai ngưá»i Ä‘ang chạy như bay tá»›i nÆ¡i, chÃnh là Hồng phu nhân và Phương Di.
Bốn ngưá»i giáºt mình kinh hãi, khốn ná»—i bao nhiêu Ä‘ao kiếm cùng ám khà đem theo bên mình Ä‘á»u bị tước hết ngay lúc bị bắt.
Má»™t mình bản lãnh Phương Di thì chưa đáng sợ, nhưng võ công Hồng phu nhân lợi hại phi thưá»ng. Bốn ngưá»i liệu sức mình không địch nổi đà nh ra sức chạy thục mạng.
Má»›i chạy được và i chục bước, Công chúa vấp phải tảng đá ngã quay ra, báºt tiếng rên la.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Äứa con trong bụng nà ng là con ta, ta chẳng thể không cứu viện được.
Gã liá»n quay lại nâng đỡ.
Bá»—ng thấy Hồng phu nhân chỉ nhô lên hụp xuống mấy lần đã nhảy tá»›i trước mặt. Mụ dừng lại há»i:
- Vi Tiểu Bảo! Ngươi định trốn chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không phải bá»n tiểu tỠđịnh lẩn trốn, mà là qua bên nà y ngắm cảnh.
Hồng phu nhân Cưá»i nhạt nói:
- Hay lắm, các ngưá»i tá»›i đây ngắm cảnh sao không gá»i tả Äang nói thì Phương Di đã chạy tá»›i.
Má»™c Kiếm Bình và Tăng Nhu thấy Vi Tiểu Bảo đã bị Hồng Phu nhân chặn đưá»ng, quay ngưá»i trở lại đứng cạnh y.
Mộc Kiếm Bình nói với Phương Di:
- Phương sư tá»·, ngươi Ä‘i vá»›i bá»n ta thôi. y... ỵ..
Nói tới đó chỉ Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
-... trước nay đối sá» vá»›i ngươi rất tốt, trước kia ngươi từng láºp lá»i trá»ng thệ, chẳng lẽ đã quên rồi sao?
Phương Di nói:
- Ta chỉ trung thà nh với Phu nhân, chỉ nghe lệnh phu nhân...
Mộc Kiếm Bình lớn tiếng:
- Tiểu muá»™i cÅ©ng như sư tá»·, đã uống phải Äá»™c Long dịch cân hoà n cá»§a phu nhân. Sau nà y chất độc phát tác, nối thống khổ không biết đâu mà kể.
Nhưng... nhưng đến đâu hay đến đó, lo là m sao cho hết được?
Vi Tiểu Bảo nghe nói chợt tỉnh ngá»™. Bây giá» gã má»›i hiểu sở dÄ© Phương Di phải lừa gạt gã là vì đã bị Hồng phu nhân kiá»m chế, nà ng chẳng thể không tuân theo lệnh mụ. Bao nhiêu ná»—i uất háºn trong lòng đối vá»›i Phương Di Ä‘á»u tiêu tan hết. Gã nói:
- Di tá»· tá»·! Tá»· tá»· theo bá»n tiểu đệ quách.
Ba chữ "Di tá»· tá»·" chuyến trước gã thưá»ng dùng để gá»i Phương Di lúc ngồi chung thuyá»n ra đảo Thần Long.
Tiếng gá»i thân thiết nà y là m cho Phương Di bất giác thẹn đỠmặt lên.
Äá»™t nhiên lại nghe thấy Hồng giáo chá»§ la lối om sòm:
- Phu nhân! Phu nhân! A Thuyên! A Thuyên!
Má»i ngưá»i nghe lão hô hoán Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi, nhưng tiếng hô cá»§a Hồng giáo chá»§ đầy vẻ kinh hãi nóng nẩy. Hiển nhiên lão sợ Hồng phu nhân bá» lão mà đi.
Bá»n Vi Tiểu Bảo năm ngưá»i chăm chú nhìn và o mặt Hồng phu nhân tá»± há»i:
- Sao mụ không trả lá»i? Giáo chá»§ hô hoán sao mụ không trở vá» vá»›i lão?
Bỗng thấy Hồng phu nhân đỠmặt lên lắc đầu mấy cái khẽ nói:
- Các ngươi chạy Ä‘i cho mau! Xuống thuyá»n mà chốn Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm há»i:
- Phu nhân!... Phu nhân cùng Ä‘i vá»›i bá»n tiểu tỠđược chăng?
Hồng phu nhân đáp:
- Trên đảo chỉ có má»™t con thuyá»n, không Ä‘i má»™t chuyến vá»›i nhau cÅ©ng không được. Giáo chá»§ muốn giết ta, ngươi biết không?
Mụ nói rồi cắm đầu chạy trước.
Má»i ngưá»i xuống núi, chạy Ä‘i được mấy trượng lại nghe thấy thanh âm Hồng giáo chá»§ kêu gá»i rối rÃt:
- Phu nhân! Phu nhân! A Thuyên! A Thuyên! Trở vỠđây mau!
Äá»™t nhiên có tiếng ngưá»i rú lên má»™t tiếng thê thảm. Thanh âm từ đằng xa vá»ng lại hiển nhiên là tiếng rú cá»§a kẻ lúc lâm tá», nhưng không hiểu là ai trong bá»n Hứa Tuyết Äình.
Hồng giáo chủ lại hô lớn:
- Phu nhân hãy coi kìa! Phu nhân hãy coi kìa! Thằng già Trương Äạm Nguyệt bị ta giết chết rồi. Suốt Ä‘á»i hắn Ä‘i theo bên mình ta mà tá»›i lúc tuổi già nua lại muốn phản tạ Tháºt là con ngưá»i hồ đồ đến cá»±c Ä‘iểm.
Lão ngừng lại má»™t chút rồi gá»i tiếp:
- A Thuyên! A Thuyên! Sao nà ng không quay trở lại? Ta không trách nà ng nữa.
Vụ đó ta lượng thứ cho nà ng. Trá»i Æ¡i! Con mẹ nó! Mi chém trúng ta rồi! Ha Ha! Tên đầu đà kia! Cân não cá»§a mi không còn linh hoạt nữa mà sao còn theo chúng quay lại phản tả Như thế mi đã đáng chết chưa? Ha ha!
Hồng phu nhân dừng bước. Mụ biến sắc nói:
- Lão đánh chết hai tên rồi.
Vi Tiểu Bảo vội giục:
- Chúng ta phải chốn cho lẹ.
Hồng phu nhân ngáºp ngừng nói:
- Nhưng... nhưng chÃnh lão cÅ©ng bị thương rồi.
Vi Tiểu Bảo không nói gì nữa, co giò chạy tuốt.
Äá»™t nhiên Hồng giáo chá»§ thét lên:
- Còn hai tên phản tặc nà y! Rồi ta sẽ thá»§ng thẳng thu tháºp bá»n mị Phu nhân! Phu nhân! Quay trở lại mau!
Thanh âm lão mỗi lúc một gần, lão từ trên núi chạy xuống rượt theo.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thì thấy Hồng giáo chá»§ đầu tóc rối bá»i Ä‘ang xông lẹ tá»›i. Gã sợ quá chẳng còn hồn vÃa nà o nữa, lại cắm đầu chạy thục mạng.
Bá»—ng nghe Hứa Tuyết Äình lá»›n tiếng hô:
- Chặn lão lại! Chặn lão lại! Lão bị trá»ng thương rồi. Bữa nay nhất định phải giết chết lão.
Vô Căn đạo nhân vừa đuổi vừa nói:
- Lão không chạy thoát được đâu.
Hai ngưá»i cầm binh khà rượt theo xuống núi.
Chẳng mấy chốc Vi Tiểu Bảo đã chạy tá»›i gần bãi biển, nhưng Hồng giáo chá»§, Hứa Tuyết Äình, Vô Căn đạo nhân còn chạy nhanh hÆ¡n, chân sau liá»n chân trước đã chạy xuống núi rồi.
Mình mẩy, mặt mÅ©i ba ngưá»i đầy máu tươi.
Hồng giáo chủ quát lớn:
- Phu nhân! Sao nà ng không nghe tả Nà ng định chạy đi đâu?
Hứa Tuyết Äình la lên:
- Phu nhân không thèm ở lại với lão. Mụ đã có chà ng thanh niên anh tuấn bầu bạn rồi.
Hồng giáo chá»§ tức giáºn gầm lên:
- Mi không được nói láo!
Lão vá»t ngưá»i lại phóng chưởng đánh xuống đầu Hứa Tuyết Äình.
Hứa Tuyết Äình tay trái vung cây bút lên đón tiếp.
Vô Căn đạo nhân cũng đã đuổi tới nơi, hua đao chém tới sau lưng Hồng giáo chủ.
Lúc nà y Hồng giáo chá»§ chỉ còn lại hai đối thá»§, nhưng chân trái lão đã bị thương, bước kháºp khiá»…ng, thân thá»§ không linh hoạt như trước nữa.
|

03-12-2011, 11:21 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 214
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 214
Trên đảo thần long nhiá»u loà i ác quá»·
Hồng giáo chủ lại la lớn:
- A Thuyên! Nà ng hãy coi ta thu tháºp hai tên phản tặc nà y ngay tức khắc. Nà ng hãy hạ sát bốn con tiểu tiện nhân đó trước Ä‘i. Chỉ để sống má»™t mình tên tiểu tặc kia. Ta còn bắt gã đưa Ä‘i lấy báu váºt.
Miệng lão la lối om sòm, tay vẫn phóng chưởng, ná»™i lá»±c cá»±c kỳ hùng háºu.
Hứa Tuyết Äình và Vô Căn đạo nhân không thể tá»›i gần bên mình lão được.
Hồng phu nhân chỉ cưá»i lạt, mụ liếc mắt ngó bá»n Má»™c Kiếm Bình.
Vi Tiểu Bảo hô lớn:
- Phu nhân! Trong bốn cô nà y, phu nhân chỉ hạ sát một cô là tại hạ tự tư?
ngaỵ Tại hạ có chết thà nh quá»· cÅ©ng không buông tha phu nhân đâu. Äại trượng phu nhất ngôn ký xuất cái gì... cái gì mã nan truy.
Trong lúc cấp bách, câu gã thưá»ng nói"Tứ mã nan truy" cÅ©ng không nhá»› ra được.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng "chát" vang lên. Hứa Tuyết Äình bị trúng chưởng và o sau lưng. Ngưá»i hắn loạng choạng má»™t cái rồi ngã lăn ra.
Hồng giáo chá»§ cưá»i hô hố, vung chân đá mạnh má»™t cái.
Hứa Tuyết Äình Ä‘ang ngã chúi xuống bị đá trúng ngá»±c báºt ra những tiếng răng rắc. Mấy dẻ xương sưá»n cá»§a hắn gãy rồi. Nhưng chân phải cá»§a Hồng giáo chu?
đã bị hắn ôm chặt.
Hồng giáo chủ hết sức giẫy giụa mà không sao thoát ra được.
Vô Căn đạo nhân vội nhảy xổ lại vung đao chém xuống.
Hồng giáo chá»§ nghiêng đà u né tránh, đồng thá»i vung tay phóng chưởng đánh "binh" má»™t tiếng, đánh trúng bụng dưới Vô Căn đạo nhân. Nhưng lưỡi Ä‘ao cá»§a hắn cÅ©ng đá chém trúng vai hữu Hồng giáo chá»§.
Vô Căn đạo nhân miệng hộc máu tươi phun đầy và o sau gáy Hồng giáo chủ.
Hắn muốn rút Ä‘ao chém nữa nhưng thanh Nhạn linh Ä‘ao ngáºp và o xương vai Hồng giáo chá»§ mà tay hắn bất lá»±c không sao rút ra được.
Hồng giáo chá»§ la gá»i:
- Mau... mau lại lôi hắn ra!
Không hiểu Hồng phu nhân sợ đến ngẩn ngưá»i hay là cố ý không chịu ra tay viện trợ cho Hồng giáo chá»§. Mụ thấy ba ngưá»i dắt dúm nhau ngã lăn dưới đất mà vẫn đứng trÆ¡ ra không nhúc nhÃch.
Hồng giáo chá»§ gầm lên má»™t tiếng tháºt to, thần lá»±c lại phát sinh. Lão vung chân trái đá ra má»™t cước, hất Hứa Tuyết Äình bay Ä‘i. Tiếp theo khuá»·u tay trái lão huých mạnh ra phÃa sau má»™t cái đánh trúng ngá»±c Vô Căn đạo nhân khiến ngưá»i hắn nhÅ©n ra.
Hồng giáo chá»§ nổi lên trà ng cưá»i khanh khách, lá»›n tiếng reo:
- Ha ha! Bá»n phản tặc nà y... có má»™t tên nà o... địch nổi ta đâu? Bá»n chúng muốn... muốn tạo phản... hừ... hừ... hừ... Ä‘á»u bị ta hạ sát hết rồi.
Lão xoay mình lại nhìn Hông phu nhân há»i:
- Sao nà ng... sao nà ng không giúp ta?
Hồng phu nhân lắc đầu đáp:
- Võ công giáo chủ cao thâm nhất thiên hạ, hà tất phải cần đến ai giúp đỡ?
Hồng giáo chá»§ tức giáºn gầm lên:
- Ngươi cũng phản ta ư? Ngươi cũng là bạn đồ trong bản giáo hay sao?
Hồng phu nhân lạnh lùng đáp:
- Äúng thế! Giáo chá»§ chỉ biết xót đến thân mình. Tiện thiếp có giúp đỡ giáo chá»§, chung quy cÅ©ng không khá»i bị hạ sát.
Hồng giáo chủ thét lên:
- Ta bóp chết ngươi! Ta bóp chết ngươi!
Lão vừa nói vừa nhảy xổ vá» phÃa Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân "ối" lên một tiếng, hốt hoảng né tránh. Nhưng Hồng giáo chu?
mặc dù đã bị trá»ng thương nhưng hà nh động vẫn mau lẹ phi thưá»ng.
Hồng phu nhân không tránh kịp, tay trái lão chụp được tay phải mụ. Tay mặt lão nắm lấy cổ mụ quát há»i:
- Nói đi! Nói đi! Ngươi có phản không? Ngươi nói không phản thì ta tha cho.
Hồng phu nhân ấp úng đáp:
- Trong lòng ta muốn phản lão từ lâu rồi. Äó là lão bắt buá»™c tạ Lão bóp chết ta Ä‘i.
Hồng giáo chủ trên mình máu tươi vẫn không ngớt chảy xuống đầu, xuống mặt mụ.
Hồng phu nhân trợn mắt lên nhìn thẳng và o mặt lão không chớp.
Hồng giáo chủ la lối om sòm:
- Bạn đồ! Phản tặc! Tụi chúng bay Ä‘á»u phản ta hết... Ta phải chiêu táºp ngưá»i má»›i để tổ chức lại Thần Long giáo.
Lão nói đến ba chữ Thần Long giáo, tay mặt váºn thêm kình lá»±c.
Hồng phu nhân ngẹt thở, lưỡi thò dà i ra.
Vi Tiểu Bảo đứng bên thấy thế sợ hãi vô cùng. Gã cho là Hồng giáo chá»§ bị bóp chết tá»›i nÆ¡i rồi, liá»n lượm má»™t hòn đá lá»›n trên bãi cát liệng tháºt mạnh và o sau lưng Hồng giáo chá»§.
Nghe đánh "chát" một tiếng, khối đá liệng trúng sau lưng lão.
Hồng giáo chủ choáng váng, mắt tối sầm lại. Bà n tay lão đang bóp cổ Hồng phu nhân nới ra. Lão quay lại thét lên:
- Tên tiểu tặc kia... Mi... mi... Ta không cần bảo tà ng nữa. Hãy giết mi rồi sẽ liệu.
Lão xoay mình phóng chưởng nhằm Vi Tiểu Bảo đánh tới.
Vi Tiểu Bảo vội co giò chạy trốn.
Hồng giáo chá»§ băng mình rượt theo. Ngưá»i lão máu tươi vẫn chảy thà nh má»™t vệt dà i trên bãi cát.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- "Chuyến nà y mà bị lão tóm được thì quyết không toà n mạng" Gã liá»n ra sức chạy nhanh hÆ¡n.
Äá»™t nhiên nghe đánh "roạc" má»™t tiếng. Vạt áo sau lưng Vi Tiểu Bảo đã bị móng tay Hồng giáo chá»§ cà o rách má»™t mảnh. Nếu gã không mặc bảo y há»™ thân thì da thịt sau lưng đã bị móc rách má»™t chá»— cÅ©ng chưa biết chừng.
Diá»…n biến nà y cà ng là m cho Vi Tiểu Bảo bở vÃa. Tai gã vẳng nghe những tiếng thét lanh lảnh cá»§a mấy cô gái la hoảng không ngá»›t.
Vi Tiểu Bảo thi triển môn "Thần hà nh bách biến" là môn khinh công mà Cá»u Nạn sư thái đã truyá»n thụ cho gã. Gã chạy quanh co, chợt lạng qua mé đông, chợt chuyển qua mé tây, vòng vèo trên bãi cát.
Bình nháºt Vi Tiểu Bảo không chịu há»c võ hay há»c má»™t cách biếng nhác nên tuy gã gặp được hai vị minh sư nổi tiếng giang hồ là Trần Cáºn Nam và Cá»u Nạn sư thái truyá»n thụ võ công mà chẳng há»c được gì. Gã còn được Trừng Quan đại sư cÅ©ng là má»™t nhà võ há»c uyên thâm táºn tâm chỉ Ä‘iểm má»™t thá»i gian khá lâu mà võ công vẫn kém cá»i.
Nhưng với môn khinh công chuyên để trốn chạy gã lại luyện một cách rất hứng thú.
Bây giá» Vi Tiểu Bảo thi triển môn khinh công •Thần hà nh bách biến•. Nhiá»u lúc Hồng giáo chá»§ tưởng chừng như chỉ vươn tay ra là chụp được mà giữa hoà n cảnh nguy ngáºp như ngà n cân treo sợi tóc gã vẫn tránh thoát.
Sự thực là môn công phu trốn chạy của gã chưa có gì đáng kể là "Thần hà nh" nhưng hai chữ "Bách biến" thì đã được ba bốn thà nh. Vì thế một tay đại cao thủ như Hồng giáo chủ rượt mãi mà không sao bắt được. Lão phải cho rằng Vi Tiểu Bảo và o hạng chân dà i số nhất số nhị trên võ lâm hiện nay.
Hồng giáo chủ thấy mấy phen sắp bắt được Vi Tiểu Bảo lại bị gã biến đổi phương vị cực kỳ thần diệu tránh thoát. Lão cáu quá, miệng không ngớt gầm thét om sòm.
Bá»—ng lão quát lên má»™t tiếng, phóng ra mấy phát chưởng liá»n.
Hai phát đầu Vi Tiểu Bảo còn né tránh được, nhưng đến phát thứ ba gã không tránh kịp, lưng gã bị trúng chưởng, ngưá»i lá»™n hai vòng tung ra xạ May mà Hồng giáo chá»§ đã bị trá»ng thương, chưởng lá»±c giảm Ä‘i phần lá»›n, má»™t đằng Vi Tiểu Bảo đã mặc bảo y há»™ thân nên gã chỉ bị Ä‘au đến tối tăm mặt mÅ©i, thiên hôn địa ám nhưng vẫn chưa đến ná»—i trá»ng thương.
Vi Tiểu Bảo toan lồm cồm bò dáºy thì thấy bả vai bị xiết chặt. Hồng giáo chu?
đã tóm được hắn rồi.
Vi Tiểu Bảo chẳng còn hồn vÃa nà o nữa. Trống ngá»±c gã đánh hÆ¡n trống là ng, tưởng chừng như trái tim muốn báºt ra ngoà i.
Gặp bước nguy ngáºp, gã hoang mang không còn đưá»ng lối nà o khác, đà nh cúi đầu luồn qua dưới hai chân Hồng giáo chá»§ nhảy ra ngoà i.
Äá»™t nhiên Vi Tiểu Bảo nhá»› ra đây là má»™t trong "Cứu mạng tam chiêu" mà Hồng giáo chá»§ đã truyá»n thụ cho hắn.
Lúc nà y gã bối rôi vô cùng, không còn nhớ nổi cái đó kêu bằng "Qúy phi ky.
ngưu" hay là "Tây Thi kỵ dương" gì gì nữa, gã cố sức nhảy mộy cái, cưỡi lên cô?
Hồng giáo chủ.
Nguyên chiêu nà y Vi Tiểu Bảo chưa luyện thà nh thuộc. Dù gã có luyện thà nh thuộc rồi mà muốn thi triển và o một tay cao thủ đệ nhất như Hồng giáo chủ cũng không phải chuyện dễ dà ng.
Nhưng Hồng giáo chủ sau khi tỠchiến với bốn tay cao thủ bản giáo, lại gặp phu nhân toan bỠlão chuồn đi thà nh ra tâm thần rối loạn. Lão lại liên tiếp bị thương, hiện giỠthanh Nhạn linh đao chém sau tới xương vai còn găm ở đó, sau lưng cũng bị một cây phán quan bút cắm và o. Lão chạy mấy trăm trượng, máu tiếp tục chảy ra không ngớt, tà n lực chẳng còn gì mấy.
Lúc hay tay lão cặp cổ Vi Tiểu Bảo, ngưá»i lão cÅ©ng đã má»m nhÅ©n bất lá»±c nên Vi Tiểu Bảo má»›i cá»±a thoát và nhảy được lên cổ lão.
Vi Tiểu Bảo ngồi trên đầu vai Hồng giáo chủ vẫn sơ bị hất xuống. Dĩ nhiên gã đưa tay ôm chặt lấy cổ lão, hai ngón tay giữa ấn và o mà mắt Hồng giáo chủ.
Hồng giáo chá»§ chợt cảm thấy má»™t tia sáng loé lên trong đầu. Lão nhá»› ra ngà y trước mình đã dáºy cho Vi Tiểu Bảo chiêu nà y. Má»™t khi địch nhân cưỡi cổ là có thể móc mắt đối phương.
Tháºt không ngá» con ngưá»i kiêu hùng má»™t thá»i lại đưa đến kết quả chết vá» tay má»™t thằng lá»i, mà lại bị hạ vì chiêu số chÃnh lão đã truyá»n dạy đối phương.
Tháºt là báo ứng không lầm.
Hồng giáo chá»§ bá»—ng nghÄ© trong Ä‘á»i mình đã giết ngưá»i vô số thì bây giá» có phải chịu quả báo cÅ©ng không oan uổng.
Bất giác lão buông tiếng thở dà i, thõng tay xuống.
Hồng giáo chá»§ đầu óc hết căng thẳng, ngưá»i đỠra vì sức chống chá»i không còn, láºp tức ngã ngá»a xuống đất.
Vi Tiểu Bảo không hiểu Hồng giáo chá»§ đã lâm và o bước đưá»ng cùng. Gã còn cho đây là má»™t chiêu lợi hại nà o cá»§a Hồng giáo chá»§ giở ra để đánh gã má»™t cách bất ngá». Gã vá»™i nhảy xuống chạy trốn.
Bá»—ng nghe Hồng giáo chá»§ vừa thở hồng há»™c vừa gá»i:
- A Thuyên! A Thuyên!... Nà ng..nà ng lại đây...
Hồng phu nhân cất bước tiến vá» phÃa lão, nhưng còn cách chừng hai trượng thì mụ dừng lại.
Hồng giáo chá»§ há»i:
- Äứa con trong bụng nà ng là ... là cá»§a ai?
Hồng phu nhân lắc đầu đáp:
- Hà tất giáo chá»§ muốn biết Ä‘iá»u đó là m chi.
Mụ nói rồi bất giác không nhịn được, đưa mắt liếc nhìn Vi Tiểu Bảo, mặt đo?
lên.
Hồng giáo chá»§ vừa kinh ngạc, vừa tức giáºn quát há»i:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại của thằng tiểu quỉ nà y?
Hồng phu nhân mÃm môi, lẳng lặng không nói gì. Hiển nhiên mụ đã thừa nháºn.
Hồng giáo chủ lớn tiếng quát:
- Thằng quỉ con kia! Ta phải giết mi.
Rồi lão tung mình nhảy xổ vá» phÃa Vi Tiểu Bảo.
Hồng giáo chủ máu me đầy mặt. Miệng lão há hốc để lộ hà m răng và ng khè chiếc còn chiếc rụng. Hai tay lão cũng máu chảy đầm đìa.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy tình trạng nà y cũng đủ phát sợ. Lão tung mình nhảy xô?
đến khiến gã không còn hồn vÃa nà o nữa. Gã vá»™i có ngưá»i lại chui qua chân Hồng phu nhân rồi ẩn phÃa sau mụ.
Hồng phu nhân giang hai tay ra đứng trước mặt Hồng giáo chủ lạnh lùng nói:
- Giáo chá»§ đã má»™t thá»i oanh liệt, tưởng như váºy cÅ©ng đủ lắm rồi.
Hồng giáo chá»§ Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, cả luồng chân khà tối háºu cÅ©ng tiêu tan nốt, chẳng còn chút tà n lá»±c nà o, té huỵch xuống đất cạnh chân Hồng phu nhân. Miệng lão lắp bắp:
- Ta là giáo chá»§... các ngươi đáng lý phải nghe theo ta... tại sao... tại sao các ngươi... lại phản tả Bá»n ngươi... bá»n ngươi... Ä‘á»u là hạng bất nghÄ©a... Chỉ mình ta... mình ta... đáng mặt giáo chá»§. Ta muốn... giết hết bá»n ngươi..không để sót tên nà o... má»™t mình ta đáng... tiên phúc vÄ©nh hưởng... thá» dữ... thiên... thiên...
Chữ "tá»" lão chưa nói hết được, miệng đã cứng đơ tắt hÆ¡i chết rồi. Hai mắt lão vẫn mở trân trân.
Vi Tiểu Bảo bò Ä‘i mấy bước rồi đứng phắt dáºy chạy xa và i trượng rồi má»›i dám ngoảnh đầu lại.
Gã thấy Hồng giáo chá»§ nằm lăn dưới đất, ngưá»i không cụng cá»±a. Gã dòm ngó hồi lâu, bước Ä‘i hai bước, đứng xoạc cẳng theo tư thế s½n sà ng chạy trốn. Miệng gã cất tiếng há»i:
- Lão đã chết chưa?
Hồng phu nhân thở dà i đáp:
- Chết rồi!
Vi Tiểu Bảo bước thêm hai bước, dừng lại há»i:
- Sao lão... sao lão không nhắm mắt, vẫn mở thao láo?
Äá»™t nhiên má»™t tiếng "bốp" vang lên. Gã bị đánh má»™t bạt tai tháºt nặng.
Tiếp theo tai bên phải cá»§a gã bị nắm giữ. Ngưá»i động thá»§ chÃnh là Kiến Ninh Công chúa.
Công chúa lại đá một cước và o đùi Vi Tiểu Bảo. Nà ng lớn tiếng thoá mạ:
- Quân chó đẻ nà y! Lão không nhắm mắt là vì lão căm háºn ngươi vụng trá»™m vá»›i mụ vợ lão. Sao ngươi lại chà ng mà ng vá»›i mụ đà n bà đê tiện mặt dầy kia?
Hồng phu nhân hắng dặng một tiếng, vươn tay ra nắm lấy cổ Công chúa, nhấc bổng nà ng lên.
Bốp má»™t tiếng, mụ đã đánh nà ng má»™t bạt tai tháºt nặng, Ä‘oạn mụ vung tay liệng má»™t cái. Công chúa ngã ngá»a vá» phÃa sau.
CỠđộng nà y khiến Vi Tiểu Bảo bị khổ lây, vì Công chúa Ä‘ang nắm chặt tai gã. Ngưá»i nà ng ngã xuống kéo theo cả Vi Tiểu Bảo khiến gã Ä‘au thấu tâm can. Gã té nhà o lên ngưá»i nà ng.
Hồng phu nhân quát lớn:
- Mi ăn nói chẳng còn thói phép nà o. Nếu mi há»—n láo nữa ta Ä‘áºp chết mi láºp tức.
Công chúa vừa bị Ä‘au vừa nổi cÆ¡n tam bà nh lục tặc, nà ng tức giáºn vô cùng, nhảy xổ vá» phÃa Hồng phu nhân.
Hồng phu nhân móc chân trái một cái, Công chúa lại té huỵch xuống.
Công chúa xông lại lần thứ ba vẫn bị đá lá»™n ngưá»i Ä‘i. Bây giá» nà ng má»›i nháºn ra võ công mình còn thua ngưá»i xa lắm liá»n ngồi phệt xuống đất vừa kêu khóc vừa thoá mạ.
Nhưng nà ng không dám thoá mạ Hồng phu nhân mà chỉ mồm năm miệng mưá»i thoá mạ chá»i rá»§a Vi Tiểu Bảo là quân chó đẻ, là tá» thái giám, tiểu súc sinh, tiểu quế tá».
Vi Tiểu Bảo đưa tay trái lên sỠtai thấy bà n tay đẫm máu.
Nguyên tai gã đã bị công chúa kéo đứt một vết dà i.
Hồng phu nhân khẽ há»i:
- Dù sao ta vá»›i lão cÅ©ng má»™t thá»i kỳ nên đạo vợ chồng. Ta chôn táng cho lão, nên không?
Giá»ng nói đầy vẻ ôn nhu, dưá»ng như để cầu khẩn Vi Tiểu Bảo chuẩn cho má»›i dám là m.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc, vừa mừng thầm đáp:
- Phải lắm! Dĩ nhiên nên mai táng cho lão.
Gã lượm một cây phán quan bút dưới đất rồi cùng Hồng phu nhân khoét một cái lỗ trên cát, bỠthi thể Hồng giáo chủ và o lấp cát đi.
Mai táng xong, Hồng phu nhân quì xuống dáºp đầu lại hai lạy, miệng lâm râm khấn khứa:
- Tuy chà ng bức bách tiện tiện thiếp phải lấy là m chồng, nhưng... nhưng từ ngà y thà nh hôn tá»›i nay thuá»· chung chà ng vẫn tá» tế vá»›i thiếp. Còn tiện thiếp chẳng bao giá» chân tâm vá»›i chà ng. Nay chà ng hồn vá» chÃn suối nếu có khôn thiêng đừng để tâm gì tá»›i tiện thiếp.
Mụ khấn xong đứng dáºy, hai hà ng lệ lã chã như mưa.
Hồng phu nhân lau khô nước mắt rồi nhìn Vi Tiểu Bảo há»i:
- Chúng ta ở lại đây hay trở vỠTrung Nguyên?
Vi Tiểu Bảo gãi đầu đáp:
- NÆ¡i đây nhất định không ở được vì... bá»n ác quá»· Hồng giáo chá»§, Lục tiên sinh nhất định đòi mạng chúng ta thì ở là m sao được? Nhưng trở vá» Trung Nguyên thì lại bị tiểu Hoà ng đế tróc nã phân thây. Hay hÆ¡n hết là tìm má»™t nÆ¡i yên ổn để ẩn thân.
Äá»™t nhiên gã nhá»› tá»›i má»™t địa phương vắng vẻ bình yên, cả mừng nói:
- Có rồi! Có rồi! Chúng ta tá»›i đảo Thông Cáºt. NÆ¡i đó đã không có ác quy?
mà tiểu Hoà ng đế cũng chẳng tìm ra được.
Hồng phu nhân há»i:
- Thông Cáºt đảo ở địa phương nà o?
Vi Tiểu Bảo trá» vá» phÃa tây cưá»i nói:
- Hòn đảo nhỠđó ở mé bên nà y. Tại hạ đặt tên cho là Thông Cáºt đảo.
Hồng phu nhân gáºt đầu nói:
- Ngươi đã thÃch thú thì chúng ta tá»›i đó.
Không hiểu vì sao mụ lại ngoan ngoãn nghe lá»i Vi Tiểu Bảo đến thế. Gã vui sướng la lên:
- Äi Ä‘i! Chúng ta cùng Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo đến bên đỡ Công chúa dáºy cưá»i nói:
- Chúng ta xuống thuyá»n cả Ä‘i.
Công chúa lại vung tay tát Vi Tiểu Bảo. Gã vội nghiêng mình né tránh.
Công chúa tức giáºn nói:
- Ngươi Ä‘i đưá»ng ngươi. Ta không Ä‘i nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Trên hòn đảo nà y rát nhiá»u ác quá»·. Nà o quá»· không đầu, nà o quá»· cụt chân.
Những ngưá»i bị súng lá»›n bắn lên đảo bể bụng vỡ đầu mà chết mà thà nh quá»· lòi ruá»™t. Lại có cả quá»· nhiá»u tay chuyên môn sỠđà n bà lá»›n bụng...
Công chúa nghe tá»›i đây trong lòng khiếp sợ vô cùng. Nà ng dáºm chân nói:
- Còn ngươi chuyên môn nói nhăng nói cà n thà nh quá»· đỠmá».
Nà ng vung chân đá mạnh và o Ä‘Ãt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đau quá rú lên một tiếng, nhảy như con choi choi.
Hồng phu nhân thủng thẳng bước tới, Công chúa lùi lại hai bước. Hồng phu nhân nói:
- Từ giá» trở Ä‘i nếu ngươi đánh Vi công tá» má»™t phát thì ta đánh ngươi mưá»i phát, ngươi đá chà ng má»™t cước thì ta đánh ngươi mưá»i cước. Trước nay ta đã nói sao là là m váºy.
Công chúa tức giáºn sắc mặt lợt lạt quát há»i:
- Ngươi là ngưá»i thế nà o vá»›i gã mà bênh gã chằm chặp. Chồng ngươi chết rồi, lại Ä‘i cướp chồng ngưá»i khác phải không?
Phương Di xua tay nói:
- Còn chồng ngươi? Gã cũng chết rồi thì sao?
Công chúa tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm, lá»›n tiếng thoá mạ:
- Con tiểu tiện nhân kia! Chồng mi cũng chết rồi.
Hồng phu nhân cháºm rãi nói:
- Ta nhắc lại:
Hễ ngươi còn nói một câu vô lễ là ta bỠmặc ngươi một mình trên đảo, không một ai bầu bạn với ngươi nữa.
Công chúa nghÄ© tá»›i ngưá»i đà n bà lăng loà n nà y nói sao là là m được như váºy.
Mụ sẽ bá» má»™t mình nà ng trên đảo để bao nhiêu quỉ lòi ruá»™t nhiá»u tay đêm đêm vá» nhát thì sống là m sao nổi?
Công chúa suốt Ä‘á»i được ăn ngon mặc đẹp, địa vị cao sang nhất hô bách nặc. Bây giá» nà ng đà nh thu tÃnh nết ngang tà ng cá»§a má»™t vị cà nh và ng lá ngá»c lại mà riu rÃu vâng theo không dám phách lối nữa.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm trong bụng:
- "Con tiểu ác phụ nà y từ nay đụng phải đối đầu. Thị đã có ngưá»i kiá»m chế không dám dở thói hung hăng động má»™t chút là tay đấm chân đá ra nữa." Gã đưa tay sá» lên tai thấy Ä‘au đớn vô cùng nhưng cÅ©ng không nói gì.
Hồng phu nhân bảo Phương Di:
- Phương cô nương! Xin cô nương xuống bảo nhà đò khai thuyá»n.
Phương Di dạ một tiếng rồi đáp:
- Sao phu nhân lại khách sáo vá»›i bá»n thuá»™c hạ như váºy? Thuá»™c hạ không dám đâu.
Hồng phu nhân mỉm cưá»i nói:
- Từ nay chúng ta gá»i nhau bằng tá»· muá»™i, đừng hô phu nhân, thuá»™c hạ gì gì nữa. Ngươi kêu ta bằng Thuyên tá»· tá»·. Ta kêu ngươi bằng Di muá»™i muá»™i. Sau khi xuống thuyá»n ta sẽ lấy thuốc giải độc Äá»™c long dịch cân hoà n cho ngươi và Bình muá»™i uống. Thế là từ đây trở Ä‘i không còn lo gì nữa.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình nghe mụ nói khoan khoái vô cùng.
Äoà n ngưá»i xuống thuyá»n rồi, nhà đò dương buồm chạy vá» hướng tây.
Vi Tiểu Bảo dòm tả ngó hữu, trong lòng rất lấy là m đắc ý.
Hồng phu nhân lấy thuốc giải cho Phương Di và Má»™c Kiếm Bình uống, rồi lại mở rương sắt lấy Ä‘ao trá»§y thá»§, ám khà Hà m sa xạ ảnh, ngân phiếu cùng đồ váºt cá»§a Vi Tiểu Bảo trả gã. Äồng thá»i mụ trả lại khà giá»›i cho bá»n Tăng Nhu.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Từ nay tiểu đệ kêu phu nhân bằng Thuyên tỷ tỷ được chăng?
Hồng phu nhân đáp:
- Hay lắm. Bây giỠchúng ta đem tuổi so xem ai lớn hơn thì là m anh chị, ai nhỠhơn thì là m em.
Má»i ngưá»i đưa ngà y sinh thắng đẻ ra. DÄ© nhiên Hồng phu nhân Tô Thuyên là lá»›n tuổi nhất, thứ nhì đến Phương Di, thứ ba đến Công chúa. Tăng Nhu, Má»™c Kiếm Bình và Vi Tiểu Bảo ba ngưá»i cùng tuổi nhưng Tăng Nhu lá»›n hÆ¡n gã chÃn tháng, còm Má»™c Kiếm Bình sinh sau gã mấy ngà y.
Bá»n Tô Thuyên, Phương Di xưng hô nhau bằng tá»· muá»™i rất thân thiết. Chỉ có má»™t mình nà ng Công chúa vẫn mặt giáºn hầm hầm chẳng nói năng gì.
Tô Thuyên nói:
- Y là Công chúa Ä‘iện hạ không muốn xưng hô tá»· muá»™i vá»›i bá»n bình dân bách tÃnh như chúng tạ Váºy bá»n ta cứ kêu y bằng Công chúa Ä‘iện hạ là xong.
Công chúa lạnh lùng đáp:
- Ta không dám đâu.
Nà ng lại nghÄ© bá»n há» bốn ngưá»i hợp lại kết bạn vá»›i nhau để mình nà ng trÆ¡ trá»i mà tên thái giám chết đâm Tiểu Quế Tá» kia lại vô lương tâm thiên vá» bá»n kia nhiá»u mà đối vá»›i nà ng kém phần thân máºt. Nà ng động mối thương tâm bất giác khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo cất giá»ng ôn nhu an á»§i:
- NÃn Ä‘i! Má»i ngưá»i chúng ta Ä‘á»u vui vẻ. Tá»· tá»· bất tất phải buồn phiá»n...
Công chúa trong lúc nóng giáºn giÆ¡ tay lên toan động thá»§ chợt nghÄ© tá»›i lá»i cảnh cáo cá»§a Tô Thuyên, nhưng phát chưởng vung ra mạnh quá không thu vỠđược, nà ng đà nh chuyển hướng cho Ä‘áºp và o ngá»±c mình. Bất giác nà ng la lên má»™t tiếng "úi chao" Má»i ngưá»i không nhịn được nổi lên trà ng cưá»i khanh khách.
Công chúa vừa tức giáºn vừa Ä‘au khổ chui đầu và o lòng Vi Tiểu Bảo khóc nức nở.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Chúng ta bất tất phải đánh nhau, đánh bạc hay hơn. Ta là m nhà cái.
|

04-12-2011, 12:38 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 215
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 215
Ngoà i khÆ¡i thuyá»n lá»›n Ä‘uổi thuyá»n con
Nhưng mở rương sắt cá»§a Hồng giáo chá»§ tìm kỹ hồi lâu vẫn không thấy hai con xúc xắc cá»§a Vi Tiểu Bảo. Nguyên lúc Lục Cao Hiên xục xạo trong ngưá»i gã thấy hai con xúc xắc đã liệng Ä‘i rồi.
Nên biết giáo quy cá»§a Thần Long giáo rất nghiêm ngặt. đánh bạc cÅ©ng thuá»™c và o Ä‘iá»u cấm kỵ.
Lục Cao Hiên sá» thấy xúc xắc liá»n Ä‘em lòng chán ghét.
Không có xúc xắc đánh bạc, Vi Tiểu Bảo buồn bã vô cùng.
Tô Thuyên cưá»i nói:
- Chúng ta cắt gỗ là m hai hạt xúc xắc cũng được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Xúc xắc bằng gỗ nhẹ quá, gieo xuống chẳng thú vị gì.
Tăng Nhu thò tay và o bá»c, lúc rút ra nắm lại thà nh quyá»n rồi cưá»i há»i:
- Vi huynh đệ thỠđoán xem cái gì đây?
Vi Tiểu Bảo há»i lại:
- Äoán xem mấy đồng tiá»n ư? Thế cÅ©ng hay! Dù sao vẫn còn hÆ¡n ngồi rồi không được đánh bạc.
Tăng Nhu vừa cưá»i vừa giục:
- ThỠđoán xem mấy đồng?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Ba đồng!
Tăng Nhu xoè bà n tay ra. Hiển nhiên có ba con xúc xắc ở trong lòng bà n tay trắng hồng cá»§a cá»™ Vi Tiểu Bảo "ồ" lên má»™t tiếng. Gã sướng quá nhảy lên há»i:
- Ngươi ở đâu tới? Ngươi ở đâu tới?
Tăng Nhu nhẹ buông tiếng thở dà i, bỠmấy con xúc xắc lên bà n.
Vi Tiểu Bảo vồ lấy gieo hết lần nà y đến lần khác, rất lấy là m hứng thú.
Gã cầm ba hạt xúc xắc thấy nặng nhẹ không Ä‘á»u, hiển nhiên trong có đô?
thuỷ ngân. Gã nghĩ thầm:
- "Tăng Nhu là ngưá»i văn nhã, sao lại chÆ¡i xúc xắc giả để lừa gạt lấy tiá»n cá»§a ngưá»i tả" Gã trầm tư má»™t lúc má»›i nhá»› ta chuyện cÅ©, trong lòng cà ng hoan há»·. Gã xoay tay lại ôm lấy lưng cô và hôn lên má cô má»™t cái. Gã cưá»i nói:
- Äa tạ tá»· tá»·! Nhu tá»· tá»·! Cảm Æ¡n tá»· tá»· đã luôn Ä‘em theo ba hạt xúc xắc cá»§a tiểu đệ bên mình.
Tăng Nhu thẹn đỠmặt lên, chuồn ra ngoà i khoang thuyá»n.
Nguyên bữa trước Vi Tiểu Bảo cùng bá»n đệ tá» phái Vương ốc sÆ¡n gieo xúc xắc để tìm cách buông tha bá»n chúng. Lúc ra khá»i doanh trướng cô đã xin gã mấy hạt xúc xắc nà y để là m ká»· niệm và cô vẫn giắt trong ngưá»i.
Bây giá» tuy đã có hạt xúc xắc rồi, nhưng mấy ngưá»i đà n bà chẳng chẳng ai ham đánh bạc, chỉ ngồi chÆ¡i cho vui lòng gã. Äánh bạc nhá» quá, được thua chẳng có gì đáng kể. Mấy ngưá»i gieo xúc xắc trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m vẫn không khởi hứng chút nà o. So vá»›i cuá»™c đánh bạc trong kỹ viện, ở quân trướng thá»±c khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Vi Tiểu Bảo buồn quá la lên:
- Không chÆ¡i nữa! Không chÆ¡i nữa. Các vị Ä‘á»u chẳng biết gì.
Gã nghÄ© tá»›i chuyến nà y đến đảo Thông Cáºt lánh nạn, tuy có năm ngưá»i đẹp bầu bạn, nhưng không được đánh bạc, không coi hát tuồng thì chán ngấy. HÆ¡n nữa ở ngoà i đảo hẻo lánh dù có tiá»n ngà n bạc vạn cÅ©ng chẳng dùng là m gì được. Kim ngân không khác gì cát đá, có được tiá»n cÅ©ng chẳng khác gì được đất bùn.
Gã cà ng nghÄ© cà ng cụt hứng, liá»n nói:
- Chúng ta đừng đến đảo Thông Cáºt nữa.
Tô Thuyên há»i:
- Váºy đệ đệ định Ä‘i đâu?
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Chúng ta đến Liêu Äông đà o kho tà ng lấy cá»§a.
Tô Thuyên há»i:
- Chúng ta lên hoang đảo đó để hưởng những ngà y yên ổn chẳng hơn ư? Dù có đà o được kho tà ng lấy của báu cũng chẳng biết dùng là m gì.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Kim ngân châu báu cà ng nhiá»u cà ng tốt, sao lại vô dụng?
Phương Di nói:
- Hoà ng đế Thát Äát nhất định sẽ phái binh mã tá»›i đó để tróc nã thì chúng ta là m thế nà o? Tưởng chúng ta hãy ẩn lánh lúc hoà n cảnh Ä‘ang sôi sục nà y má»™t và i năm. Chá» khi má»i việc lắng xuống rồi đệ đệ muốn Ä‘i Liêu Äông, khi đó chúng ta lên đưá»ng cÅ©ng chưa muá»™n.
Vi Tiểu Bảo há»i Tăng Nhu và Má»™c Kiếm Bình:
- Hai cô tÃnh sao?
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Tiểu muá»™i tưởng nên nghe theo lá»i sư tá»· là phải.
Tăng Nhu nói theo:
- Nếu đệ đệ sợ buồn thì chúng ta chỉ ẩn lánh trên đảo mấy tháng thôi.
Cô thấy nét mặt Vi Tiểu Bảo vẫn còn do dá»± liá»n há»i:
- Hà ng ngà y chúng ta gieo xúc xắc chÆ¡i, ai thua thì đét và o bà n taỵ Äệ đệ có thÃch không?
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- "Con mẹ nó! Äét và o tay thì có gì là thú?".
Nhưng gã thấy nét mặt cô thẹn thùa cà ng xinh đẹp, thái độ khả ái vô cùng, bất giác cảm thấy bâng khuân trong dạ, lại tự nhủ:
- ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm! Ta hãy nghe lá»i mấy cô nà y.
Phương Di đứng dáºy mỉm cưá»i nói:
- Trước kia ta đối vá»›i đệ đệ có Ä‘iá»u không phải. Bây giá» ta Ä‘i là m mấy món nháºu cho đệ đệ uống rượu để tạ tá»™i. Äệ đệ có vui lòng không?
Vi Tiểu Bảo cà ng khoan khoái trong lòng. Gã vội đáp:
- Cái đó đệ không dám đâu.
Phương Di và o đằng lái thuyá»n là m món ăn. Nghá» nấu nướng cá»§a cô rất thông thạo. Cô lại để ý Ä‘iá»u chế nên tuy trên thuyá»n không đủ đồ cô vẫn nấu được những món ngon. Má»i ngưá»i ăn uống thá»a thÃch khen không ngá»›t miệng.
Vi Tiểu Bảo hô:
- Chúng ta chÆ¡i trò xai quyá»n.
Má»™c Kiếm Bình, Tăng Nhu và Công chúa ba ngưá»i không hiểu lối chÆ¡i xai quyá»n. Vi Tiểu Bảo liá»n dạy ba cô những thế "Kha lưỡng bản" , "NgÅ© kinh khôi thá»§", "Tứ quà bình an" rồi sau mấy cô cÅ©ng hiểu.
Công chúa từ hồi nà o tá»›i giá» mặt vẫn buồn rưá»i rượi, lặng lẽ suốt ngà y không mở miệng. Sau má»™t lúc xai quyá»n, lại uống thêm mấy chung rượu, mặt đỠlên, cÅ©ng cưá»i nói vui vẻ.
Má»i ngưá»i ở dưới thuyá»n má»™t ngà y. Hôm sau tá»›i đảo Thông Cáºt và o lúc ná»a đêm.
Trên đảo vẫn còn di tÃch quân Thanh đóng đồn trại ngà y trước.
Nhưng Vi Tiểu Bảo đại tướng quân chỉ huy tướng sĩ, oai phong lẫm liệt thì dĩ nhiên chỉ là cái bóng mỠtrong đầu óc gã mà thôi, song gã cũng chẳng thèm để ý đến chuyện đó.
Vi Tiểu Bảo dắt tay Phương Di vừa cưá»i vừa nói:
- Di tá»· tá»·! Bữa trước cÅ©ng ở nÆ¡i đây, tá»· tá»· đã lừa gạt tiểu đệ xuống thuyá»n rồi đưa đến chá»— suýt bị bá» mạng ở thà nh Mạc Tư Khoa, nước La Sát.
Phương Di cưá»i khanh khách đáp:
- Váºy nay thì ta xin lá»—i đệ đệ chứ còn biết là m sao được. Chẳng lẽ ta phải quì xuống khấu đầu tạ tá»™i.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cái đó thì không cần. Có Ä‘iá»u ở hiá»n thì gặp là nh. Tiểu đệ chịu muôn và n Ä‘au khổ, nay lại được bầu bạn vá»›i tá»· tá»·.
Mộc Kiếm bình chạy lại la lên:
- Hai ngưá»i nói chuyện gì vá»›i nhau đó? Cho ngưá»i ta nghe vá»›i được không?
Phương Di cưá»i đáp:
- Y muốn bắt sư muội vẽ một con rùa đen và o mặt đó.
Tô Thuyên xen và o:
- Thong thả rồi hãy nói chuyện trò đùa. Bây giỠphải là m những công việc khẩn yếu trước.
Mụ liá»n sai phu thuyá»n khuân hết dụng cụ trên thuyá»n đưa lên đảo. Tiếp theo mụ bảo chúng tháo mui, hạ buồm, cởi mái chèo Ä‘em cất và o trong sÆ¡n động.
Vi Tiểu Bảo khen ngợi:
- Thuyên tá»· tá»· tháºt là ngưá»i cẩn tháºn. Chúng ta chỉ cần giữ những thứ nà y là con thuyá»n kia không thể ra khÆ¡i được nữa. Chẳng còn lo bá»n chúng đà o tẩu.
Bá»n Vi Tiểu Bảo sáu ngưá»i đã có mưá»i mấy tên thuyá»n phu để sai khiến nên những ngà y ở Thông Cáºt đảo rất an nhà n, khoái lạc.
Tô Thuyên đủ tà i Ä‘iá»u động, hà ng ngà y mụ phân công bá»n thuyá»n phu Ä‘i bắt cá, đốn cá»§i, săn bắt dã thú, dá»±ng nhà cá»a. Ai cÅ©ng có việc, không dám chểnh mảng.
Sau má»—i bữa ăn tối, Vi Tiểu Bảo lại cùng bá»n thuyá»n phu gieo xúc xắc đánh bạc. Chỉ chưa đầy mưá»i ngà y mà bá»n chúng đã thiếu gã kẻ thì mấy trăm, ngưá»i thì hà ng ngà n lạng vá» nợ cá» bạc. Tên nà o tên nấy cÅ©ng ngà y má»™t chồng chất món nợ lên cao. Cái đó bất tất phải nói nữa.
Thá»i gian thấm thoắt, chẳng bao lâu đã được hÆ¡n má»™t tháng. Bá»n Vi Tiểu Bảo ở trên đảo rất nhà n nhã, thảnh thÆ¡i.
Một hôm ăn cơm trưa xong, Vi Tiểu Bảo cùng Tăng Nhu và Mộc Kiếm Bình ra ngồi trên phiến đá ở mé bắc đảo buông câu.
Tăng Nhu và Má»™c Kiếm Bình má»—i ngưá»i câu được hai con cá rồi mà Vi Tiểu Bảo nóng tÃnh lại chẳng được con nà o. Lâu lắm lưỡi câu cá»§a gã má»›i thấy có cá đớp. Gã thấy mặt biển dao động liá»n reo lên má»™t tiếng rồi giáºt mạnh cần câu.
Cá vừa ra khá»i mặt nước, Tăng Nhu và Má»™c Kiếm Bình không nhịn nổi báºt lên trà ng cưá»i khanh khách.
Nguyên con váºt mắc câu không phải là cá mà là má»™t con rùa lá»›n. Bốn chân nó giẫy giụa loạn lên ở trên không.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng cả cưá»i nói:
- Câu được cá có chi là lạ. Các cô có giá»i thì hãy câu lấy má»™t con rùa lá»›n như huynh đệ nà y...
Gã chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe má»™t tiếng "đùng" từ phÃa xa trên mặt biển vá»ng lại, tá»±a hồ như tiếng súng nổ. Gã giáºt mình khinh hãi buông tay ra. Con rùa rÆ¡i tõm xuống biển, lôi cả dây câu theo.
Tăng Nhu và Mộc Kiếm Bình đồng thanh la hoảng.
Ba ngưá»i ngẩng đầu nhìn vá» phÃa phát ra tiếng nổ thì chỉ thấy mù trắng mịt má». Giữa là m mù thấp thoáng có hai con thuyá»n Ä‘ang vèo vèo chạy tá»›i.
Tiếp theo lại hai tiếng"đùng đùng" vang lên. Quả nhiên trên thuyá»n đã khai pháo.
Vi Tiểu Bảo sợ hết hồn la lên:
- Nguy rồi! Tiểu Hoà ng đế phái ngưá»i đến bắt ta.
Tăng Nhu nói:
- Chúng ta mau xuống thuyá»n chạy trốn.
Ba ngưá»i vứt cần câu và giá» lại chạy Ä‘i.
Lúc nà y Tô Thuyên, Phương Di, Công chúa đã nghe thấy tiếng súng nổ liá»n chạy ra coi. Bây giá» súng nổ vang lừng không ngá»›t. Äạn rá»›t xuống biển, nước bắn lên tung toé.
Tô Thuyên nói:
- Buồm và mái chèo Ä‘á»u Ä‘em lên bá» cả rồi. Bây giá» có lắp và o cÅ©ng không kịp nữa. Chúng ta đà nh ẩn nấp trên đảo rồi tùy cÆ¡ ứng biến.
Trong bá»n sáu ngưá»i nà y chỉ có má»™t mình Công chúa trước nay ở cung vi nhà n hạ quen rồi, còn năm ngưá»i kia Ä‘á»u là những tay trải qua nhiá»u cÆ¡n nguy hiểm nên cÅ©ng không hoang mang cho lắm.
Tô Thuyên lại nói:
- Dù bá»n ta ẩn lánh nÆ¡i nà y kÃn đáo đến đâu, chung qui vẫn bị bá»n quan binh xục tìm được. Bây giá» chỉ có cách lên sÆ¡n động trên vách núi mà lẩn tránh.
Bá»n quan binh chỉ có thể lên từng ngưá»i để tấn công. Chúng ta thấy tên nà o là giết tên ấy, đừng để bá»n chúng kéo ùa và o.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải lắm! Cái đó kêu bằng bắt ba ba trong rá». Chỉ cần má»™t ngưá»i canh gác.
Tô Thuyên mỉm cưá»i nói:
- ChÃnh là thế đó.
Công chúa không nhịn được, nổi lên trà ng cưá»i khanh khách.
Vi Tiểu Bảo trưá»ng mắt há»i:
- Cưá»i gì váºy?
Công chúa toét miệng đáp:
- Chả có gì cả. Ngươi dùng thà nh ngữ hay quá khiến cho ngưá»i ta phải khâm phục.
Vi Tiểu Bảo tá»± biết chữ nghÄ©a mình chẳng biết gì, chắc là thà nh ngữ mình nói có chá»— sai lầm khiến Công chúa phải phì cưá»i. Gã trừng mắt lên nhìn nà ng má»™t cái.
Sáu ngưá»i tiến và o sÆ¡n động.
Tô Thuyên chặt mấy cà nh cây xếp đống trước sÆ¡n động để che kÃn thân hình.
Hai con thuyá»n má»™t trước má»™t sau chạy thẳng và o hải đảo.
Con thuyá»n sau vẫn không ngá»›t nổ súng. Äạn rá»›t xung quanh, nước vá»t lên như những cây cá»™t.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thuyá»n sau nhằm nổ súng và o thuyá»n trước.
Tô Thuyên đáp:
- Äúng thế! Té ra hai thuyá»n nà y đối nghịch nhau.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Nếu quả đúng váºy thì e rằng hai thuyá»n nà y tá»›i đây không phải vì mục Ä‘Ãch bắt chúng ta.
Tô Thuyên đáp:
- Ta cÅ©ng mong như váºy. Có Ä‘iá»u bá»n chúng mà lên đảo nhìn thấy nhà cá»a cá»§a chúng ta, tất nhiên sẽ xục tìm khắp má»i chá»—.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sao thuyá»n trước không bắn trả? Tháºt là đồ vô dụng. Äáng lý ra nó có bắn mình, mình cÅ©ng phải bắn trả cho hai thuyá»n chìm ráo xuống biển có phải hay hÆ¡n không?
Má»™c Kiếm Bình cưá»i nói:
- Có thế thì con rùa lớn vừa mắc lưới của huynh đệ mới kiếm được đồ ăn.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Äúng thế tháºt.
Con thuyá»n chạy trước nhá» hÆ¡n, gió thổi buồm phồng lên, chạy rất nhanh.
Äá»™t nhiên má»™t phát súng nổ bắn gãy cá»™t buồm. Cánh buồm bằng vải bốc cháy à o à o.
Bá»n Vi Tiểu Bảo không nhịn được, báºt tiếng la hoảng.
Lại thấy thuyá»n trước nghiêng Ä‘i rồi quay ngang ra.
Tiếp theo cái má»§ng nhá» trên thuyá»n nà y hạ xuống nước. Mưá»i mấy ngưá»i nhảy lên má»§ng vá»™i vã cầm mái chèo bÆ¡i tháºt lẹ.
Lúc thuyá»n nhá» sắp và o bá», thuyá»n sau dần dần Ä‘uổi gần tá»›i. Bãi biển nước nông không áp mạn được. Trên thuyá»n sau cÅ©ng hạ xuống bốn cái má»§ng nhá».
Má»§ng trước chạy trốn, bốn chiếc má»§ng phÃa sau rượt theo. Chẳng bao lâu ca?
mủng trước mủng sau kế tiếp nhau đẩy lên bãi cát.
Mưá»i mấy ngưá»i ở má»§ng trước chạy lên bãi cát, quan sát tình thế trên đảo rồi nghe tiếng ngưá»i hô:
- Vách đá dựng đứng bên kia có thể cố thủ được. Chúng ta hãy qua bên đó.
Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm tá»±a hồ như cá»§a sư phụ Trần Cáºn Nam.
Khi mưá»i mấy ngưá»i theo đưá»ng nhá» chạy đến gần. Má»™t nhân váºt cầm trưá»ng kiếm đứng trên sưá»n núi chỉ huy quả đúng là Trần Cáºn Nam.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, từ trong sÆ¡n động nhảy ra gá»i:
- Sư phụ! Sư phụ!
Trần Cáºn Nam quay lại ngó thấy Vi Tiểu Bảo cÅ©ng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lá»›n tiếng há»i:
- Tiểu Bảo! Sao ngươi cũng tới đây?
Vi Tiểu Bảo chạy như bay gần tá»›i nÆ¡i bá»—ng gã thá»™n mặt ra. Gã ngó thấy trong mưá»i mấy ngưá»i kia có má»™t cô gái da trắng mắt trong, chÃnh là A Khạ Gã liá»n hô lá»›n:
- A Kha!
Rồi gã chạy lại, nhưng ngưá»i đứng đằng sau cô rõ rà ng là Trịnh Khắc Sảng.
Äã có A Kha tất có Trịnh Khắc Sảng là lẽ tá»± nhiên nhưng Vi Tiểu Bảo Ä‘ang mừng như ngưá»i Ä‘iên lại chạm phải bá»™ mặt chán ngấy. Gã tưởng chừng trái tim chìm xuống, đứng thá»™n mặt ra.
Tiếp theo bên nà y má»™t ngưá»i hô:
tướng công, bên kia ngưá»i khác gá»i:
Vi hươnh chủ.
Vi Tiểu Bảo nghe gá»i miệng đáp lại má»™t tiếng nhưng mắt không ngó tá»›i hai ngưá»i mà chỉ trân trân nhìn A Kha như ngây như dại.
Bá»—ng má»™t bà n tay nhá» bé má»m mại đưa ra nắm lấy tay gã.
Vi Tiểu Bảo bá»§n rá»§n cả ngưá»i quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt xinh đẹp đầy vẻ hoan há»· nhưng trong khoé mắt dòng châu tầm tã khôn cầm. Cô bé nà y chÃnh là Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo mừng quá hai tay ôm choà ng lấy thị reo:
- Hảo Song Nhi! Ta nhớ cô đến chết đi được.
Lại nghe Trần Cáºn Nam hô:
- Phùng đại ca! Phong huynh đệ!
Hai ngưá»i kia đồng thanh đáp lại.
Nguyên hai ngưá»i nà y má»™t là Phùng TÃch Phạm và má»™t là Phong Tế Trung. Ca?
hai ngưá»i Ä‘ang cầm binh khà sóng vai đứng canh giữ ở đầu đưá»ng lên núi.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên gặp nhiá»u ngưá»i quen thuá»™c. Gã cất tiếng há»i:
- Sao các vị cũng đến cả đây?
Song Nhi đáp:
- Phong đại ca đưa tiểu tỳ Ä‘i tìm tướng công khắp nÆ¡i mà chẳng thấy đâu, sau gặp Tổng đà chúa, lại nghe nói các vị đã xuống thuyá»n ra biển. Thế là ... thế là ...
Thị nói tá»›i đây vui mừng quá đỗi, nghẹn ngà o không nói nên lá»i.
Bốn con thuyá»n nhá» rượt theo toà n là Thanh binh. Chúng cÅ©ng đã lên bãi cát hết rồi. Trên sưá»n núi ngó xuống thấy có đến bảy tám chục tên.
Ngưá»i Ä‘i trước tay cầm trưá»ng Ä‘ao, thân hình to lá»›n Ä‘ang chỉ huy Thanh binh bà y thà nh đội ngÅ©.
Äá»™i quan binh hà ng ngÅ© chỉnh tá». Tướng chỉ huy liá»n hạ lệnh má»™t tiếng. Bá»n binh sÄ© tháo cung Ä‘eo ở trên lưng xuống, rút trong túi tên lấy vÅ© tiá»…n lắp và o. MÅ©i tên hướng cả vá» phÃa sưá»n núi.
Trần Cáºn Nam hô lá»›n:
- Anh em phục cả xuống.
Vi Tiểu Bảo không chỠsư phụ ra lệnh, gã vừa thấy quân Thanh lấy cung cầm tay đã co mình ẩn và o sau một tảng đá lớn.
Lại nghe viên tướng hô:
- Xạ tiễn!
Chớp mắt tên bay vèo vèo không ngớt.
Vách núi cao quá mà đứng dưới ngá»a mặt bắn lên, khi tá»›i nÆ¡i kình lá»±c đã giảm hẳn.
Phùng TÃch Phạm và Phong Tế Trung, má»™t ngưá»i cầm trưá»ng kiếm, má»™t ngưá»i múa đơn Ä‘ao gạt những mÅ©i tên rá»›t xuống.
Phùng TÃch Phạm lá»›n tiếng:
- Thi Lang! Ngươi quả là má»™t tên Hán gian mặt dầy. Có giá»i thì lên đây đơn Ä‘a?
độc đấu vá»›i lão gia, quyết má»™t tráºn sinh tá».
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Té ra ngưá»i đứng dưới chỉ huy Thanh binh là Thi Lang. Hắn rất giá»i nghá» dụng binh, hà nh quân lâm tráºn.
Lại nghe Thi Lang nói vá»ng lên:
- Lão có giá»i thì xuống đây đơn đả độc đấu vá»›i tạ Ta cÅ©ng không sợ lão đâu.
Phùng TÃch Phạm nói:
- ÄÆ°á»£c lắm!
Lão toan nhảy xuống, nhưng Trần Cáºn Nam cản lại nói:
- Phùng TÃch Phạm! Thi Lang là má»™t kẻ đê hèn, vô liêm sỉ. Việc gì hắn cÅ©ng dám là m. Äại ca đừng mắc bẫy hắn.
Phùng TÃch Phạm liá»n dừng lại lá»›n tiếng há»i:
- Thi Lang! Ngươi muốn đơn đả độc đấu vá»›i ta thì sao lại phái bốn con má»§ng nhá»... con mẹ nó!... cả cái má»§ng cá»§a bá»n ta ngươi cÅ©ng ăn cắp để Ä‘i đón thêm ngưá»i? Tên Hán gian thối tha kia! Phải chăng ngươi định á»· và o số đông để thá»§ thắng?
Thi Lang cưá»i đáp:
- Trần quân sư! Phùng đội trưởng! Võ công hai vị tháºt là cao thâm. Thi má»— lấy là m khâm phục vô cùng. Ngưá»i ta thưá»ng nói:" Biết thá»i biết vụ má»›i là tay tuấn kiệt". Sao hai vị không đưa Trịnh công tá» xuống đầu hà ng Ä‘i. Nhất định Hoà ng thượng sẽ phong cho hai vị chức quan lá»›n.
Nguyên ngà y trước Thi Lang là má»™t viên đại tướng dưới trướng Trịnh Thà nh Công. Hắn cùng Chu Toà n Bân, Cam Huy, Mã TÃn và Lưu Quốc Hiên hợp xưng thà nh NgÅ© hổ tướng. Hồi ấy Trần Cáºn Nam là m quân sư, Phùng TÃch Phạm tuy võ công cao cưá»ng nhưng không giá»i vá» tướng lược nên chỉ là đội trưởng trong đội thị vệ cá»§a Trịnh Thà nh Công. Thi Lang cùng hai lão Trần, Phùng ba ngưá»i đã cùng nhau trải qua những tráºn huyết chiến, chia sẻ hoạn nạn má»™t thá»i gian khá lâu. Bây giá» hắn vẫn xưng hô hai ngưá»i bằng quan hà m ngà y ấy.
Thi Lang đứng đằng xa nhưng trung khà đầy rẫy, hắn nói câu nà o ngưá»i trên vách núi cÅ©ng nghe thấy.
Trịnh Khắc Sảng biến sắc, run lên nói:
Phùng sư phụ! Sư phu... sư phụ chớ có đầu hà ng.
Phùng TÃch Phạm đáp:
- Công tá» cứ yên lòng. Dù Phùng má»— chỉ còn má»™t hÆ¡i thở cuối cùng cÅ©ng không bao giỠđầu hà ng bá»n Thát Äát.
Tuy Trần Cáºn Nam vẫn biết Phùng TÃch Phạm là con ngưá»i thâm hiểm gian trá, đã mấy lần toan mưu hại ông để tiện cho việc mưu đồ địa vị thế tá» cá»§a Bình Diên quáºn vương cho Trịnh Khắc Sảng. Nhưng bây giỠông nghe lão nói lên mấy lá»i nghÄ©a khÃ, bất giác sinh lòng mến phục nói:
- Phùng đại ca! Äại ca cùng tiểu đệ bữa nay sóng vai tá» chiến để giữ cho nhị công tỠđược an toà n.
Phùng TÃch Phạm đáp:
- Dĩ nhiên Phùng mỗ theo lệnh quân sư.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Chuyến nà y quân sư có công bảo giá. Khi trở vá» Äà i Loan ta sẽ tâu phu.
vương phong thưởng trá»ng háºu.
Trần Cáºn Nam đáp:
- Äây là bổn pháºn thuá»™c hạ phải là m.
Ông nói rồi ngó xuống quan sát tình hình bên địch.
Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa nói:
- Trịnh công tá»! Phong thưởng trá»ng háºu gì gì cÅ©ng không cần. Chỉ mong sao đừng trở mặt gia hại sư phụ tại hạ là tại hạ cảm Æ¡n lắm rồi.
Trịnh Khắc Sảng trợn mắt lên nhìn gã.
Vi Tiểu Bảo khẽ bảo A Kha:
- Sư tỷ! Chi bằng chúng ta bắt Trịnh công tỠđem giao nộp cho quân Thanh quách.
A Kha bÄ©u môi há»i:
- Há»… thấy mặt ngươi là phải nghe những Ä‘iá»u chẳng tá» tế gì. Sao ngươi lại hăm y?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Hăm một chút chơi chứ có là chết được hắn đâu? Mà dù hắn có chết cũng chẳng ngại gì.
A Kha phì một tiếng rồi lùi lại mấy bước đến đứng bên Trịnh Khắc Sảng.
Trịnh Khắc Sảng cất giá»ng run run há»i:
- Thằng lá»i kia là m quan lá»›n tại triá»u đình Thát Äát. Sao... sao gã lại ở đây?
A Kha đáp:
- Mặc kệ gã, đừng lý đến là m gì. Chức quan lớn của gã cũng là giả đó.
Vi Tiểu Bảo há»i Song Nhi:
- Tại sao cô cùng Ä‘i vá»›i bá»n há»?
Song Nhi đáp:
- Trần tổng đà chúa dẫn Phong đại ca cùng tiểu tỳ ra biển tìm tướng công hÆ¡n má»™t tháng trá»i. Gặp hải đảo nà o cÅ©ng lên coi. Tiểu tỳ nhá»› đến tướng công đã từng đến đảo Thông Cáºt nà y liá»n mách Trần tổng đà chúa ra coi. Dá»c đưá»ng bá»—ng gặp thuyá»n quân Thanh rượt theo Trịnh công tá», đánh đắm thuyá»n ỵ Bá»n tiểu tỳ cứu y sang thuyá»n mình rồi chạy trốn tá»›i đây, may gặp được tướng công.
|

04-12-2011, 12:39 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 216
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 216
Kẻ vong ân ám hại Trần Công
Song Nhi nói tới đây và nh mắt đỠhoe.
Vi Tiểu Bảo vỗ vai thị an ủi:
- Hảo Song Nhi! Mấy bữa nay chẳng má»™t lúc nà o ta không nhá»› tá»›i cá»™ Gã nói mấy câu nà y bằng cả tấm lòng thà nh thá»±c chứ không phải khẩu thị tâm phị Tuy những ngà y gã ở trên Thông Cáºt đảo rất thảnh thÆ¡i nhà n hạ, nhưng trong lòng gã luôn nhá»› tá»›i A Kha và Song Nhi.
Bá»—ng nghe Trần Cáºn Nam hô:
- Các vị huynh đệ! Chúng ta nên nhân lúc viện binh Thát Äát chưa tá»›i xông ra giết giặc. Nếu không thì lát nữa còn năm thuyá»n quan binh Thát Äát Ä‘uổi tá»›i đây chúng ta tháºt khó đối phó.
Quần hùng Ä‘á»u khen phải.
Chuyến nà y trong mưá»i mấy ngưá»i lên đảo trừ Trần Cáºn Nam, Phùng TÃch Phạm, Trịnh Khắc Sảng, Phong Tế Trung và A Kha, Song Nhi còn tám ngưá»i ở Thiên Äịa há»™i và ba vệ sÄ© cá»§a Trịnh Khắc Sảng.
Trần Cáºn Nam lại nói:
- Trịnh công tá»! Trần cô nương, Tiểu Bảo, Song Nhi bốn vị Ở lại đây. Còn bao nhiêu hãy theo tại hạ.
Ông vung trưá»ng kiếm Ä‘i trước xuống núi.
Phùng TÃch Phạm, Phong Tế Trung và mưá»i má»™t ngưá»i nữa chạy theo Trần Cáºn Nam.
Quần hà o lớn tiếng hò reo xông thẳng và o đội ngũ quân Thanh.
Thanh binh bắn tên như mưa nhưng Ä‘á»u bị ba tay Ä‘i đầu là Trần Cáºn Nam, Phong Tế Trung, Phùng TÃch Phạm gạt tên rÆ¡i xuống lả tả.
Lúc trước ở dưới thuyá»n đã khai diá»…n má»™t tráºn thá»§y chiến, nhưng Thi Lang cưỡi thuyá»n lá»›n nổ súng bắn sang rất khá»§ng khiếp, bá»n Trần Cáºn Nam chỉ có né tránh và đà o tẩu chứ không có cÆ¡ há»™i phản kÃch lại được. Bây giá» lại là tráºn chiến giáp lá cà mà trong số Thanh binh chỉ có mình Thi Lang võ công cao cưá»ng, còn ngoà i ra Ä‘á»u bản lãnh kém cá»i thì địch là m sao được ba ngưá»i Trần, Phùng, Phong?
Anh em Thiên Äịa há»™i và vệ sÄ© cá»§a Trịnh phá»§ thân thá»§ cÅ©ng rất mau lẹ. Ca?
mưá»i bốn ngưá»i xông và o tráºn, quân Thanh thua to.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Sư tỷ! Song Nhi! Chúng ta cũng xông và o giết giặc một phen.
A Kha và Song Nhi đồng thanh ưng thuáºn.
A Kha quay lại bảo Trịnh Khắc Sảng:
- Công tỠở lại đây lược tráºn.
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Ta cũng đi luôn.
Vi Tiểu Bảo rút trủy thủ ra cầm tay rồi chạy xuống núi, Song Nhi, A Kha cũng chạy theo.
Trịnh Khắc Sảng chạy được mấy bước bỗng dừng lại nghĩ thầm:
- "Tấm thân ta quan trá»ng ngà n và ng không đổi. Sao lại theo bá»n thuá»™c ha.
xông và o nÆ¡i nguy hiểm?" Gã liá»n lá»›n tiếng gá»i:
- A Kha! Nà ng cũng trở vỠthôi.
A Kha Ä‘ang chạy gấp không nghe rõ tiếng gá»i. Cô thấy má»™t tên Thanh binh Ä‘ang vung trưá»ng thương đâm tá»›i, liá»n hua Ä‘ao tiện đà há»›t luôn má»™t nhát.
Tên Thanh binh rú lên má»™t tiếng thê thảm, bốn ngón tay đã đứt rá»i. Gã Ä‘au quá phải vứt trưá»ng thương chạy lấy ngưá»i.
Vi Tiểu Bảo tuy võ công kém cá»i nhưng bên mình gã có tứ bảo há»™ thân nên xông và o địch tráºn như chá»— không ngưá»i.
Tứ bảo của gã là gì?
Äệ nhất bảo là thanh trá»§y thá»§ sắc bén. Binh khà địch nhân đụng và o là bị đứt ngaỵ Äệ nhị bảo là tấm bảo y há»™ thân, Ä‘ao thương chém không và o. Äệ tam bảo là công phu lẩn tránh rất tinh diệu, không ai Ä‘uổi kịp. Äệ tứ bảo là Song Nhi Ä‘i bên mình gã, võ công cô rất cao thâm, quân Thanh không địch nổi.
Kẻ ra tứ bảo của gã mà sỠdụng để đối phó với một tay cao thủ thì nhất định phải thất bại, nhưng tỷ đấu với Thanh binh thì lại có thừa.
Chỉ trong nháy mắt gã đã hạ mấy địch nhân. Quả là oai phong lẫm liệt, sát khà đằng đằng. Bất giác gã đắc ý tự nhủ:
- Ngà y trước Triệu Tá» Long chạy lên chạy xuống trên gò Trưá»ng Bản bảy lần, chắc cÅ©ng chỉ như ta ngà y nay thôi.
Quần hùng đánh giết một hồi, quân Thanh chạy toán loạn.
Trần Cáºn Nam má»™t mình chiến đấu vá»›i Thi Lang, nhất thá»i chưa phân thắng bại.
Phùng TÃch Phạm và Phong Tế Trung chặt đầu quân Thanh như sung rụng, tá»±a thái rau.
Trong khoảng thá»i gian chưa ăn xong bữa cÆ¡m, Thanh binh có hÆ¡n tám chục tên đã bị tá» thương đến sáu chục. Bá»n tà n binh tá»›i tấp chạy xuống biển.
Bá»n chúng Ä‘á»u là thá»§y quân, thông thạo nghá» bÆ¡i lá»™i, hốt hoảng bÆ¡i vá» phÃa thuyá»n lá»›n.
Bên nà y anh em Thiên Äịa há»™i có hai ngưá»i chết và má»™t ngưá»i bị trá»ng thương. Còn bao nhiêu quây lại vây bá»c Thi Lang.
Thi Lang múa tÃt cương Ä‘ao tá»· đấu vá»›i trưá»ng kiếm cá»§a Trần Cáºn Nam má»™t cách hăng hái. Tuy hắn bị hãm và o trùng vây mà vẫn không mảy may sợ hãi.
Vi Tiểu Bảo la gá»i:
- Thi tướng quân! Tướng quân mà không hạ đao đầu hà ng thì chút nữa sẽ bị băm nát như tương.
Thi Lang đang để hết tinh thần và o cuộc chiến đấu. Bên ngoà i ai nói gì là m gì hắn cũng không nghe thấy hay nhìn thấy.
Cuá»™c chiến đấu Ä‘ang kịch liệt, bá»—ng Trần Cáºn Nam hú lên má»™t tiếng dà i, phóng kiếm đâm liá»n ba chiêu. Chiêu thứ ba thì thanh trưá»ng kiếm cá»§a Trần Cáºn Nam dÃnh liá»n và o cương Ä‘ao cá»§a Thi Lang. Ông rung cổ tay chuyển nhanh hai vòng.
Thi Lang "ối" lên một tiếng, thanh cương đao tuột tay bay đi.
Trần Cáºn Nam chÄ©a mÅ©i kiếm và o cổ hắn há»i:
- Ngươi tÃnh sao bây giá»?
Thi Lang tức giáºn đáp:
- Ngươi đã thắng thì giết ta đi chứ còn nói gì nữa?
Trần Cáºn Nam há»i:
- Äã đến lúc nà y mà ngươi còn lên mặt anh hùng hảo hán ư? Bá»™i chá»§, phản bạn đâu phải là hà nh vi cá»§a báºc anh hùng?
Thi Lang đột nhiên ngá»a ngưá»i vá» phÃa sau té lá»™n xuống đất.
Hắn trằn ngưá»i Ä‘i tránh khá»i mÅ©i kiếm chÄ©a và o cổ há»ng rồi vung hai chân đá và o cẳng Trần Cáºn Nam theo thế liên hoà n.
Trần Cáºn Nam dá»±ng thanh trưá»ng kiếm lên chắn ở phÃa trước cẳng chân. Hai chân Thi Lang nếu tiếp tục đá tá»›i thì hai gót chân hắn đưa và o lưỡi kiếm tất bị đứt ngay.
Gặp lúc nguy cấp, Thi Lang liá»n chống chân phải xuống đất rồi hai gót chân đưa lên không. Hắn lại lá»™n ngưá»i Ä‘i má»™t cái, nhảy ra ngoà i má»›i thoát được mối nguy bị chặt chân.
Khi Thi Lang đứng dáºy thì mÅ©i kiếm cá»§a Trần Cáºn Nam đã lại chÄ©a và o cổ há»ng hắn rồi.
Thi Lang cá»±c kỳ thất vá»ng, tá»± biết mình võ công còn kém đối thá»§. Äá»™t nhiên hắn cất tiếng há»i:
- Quân sư! Quốc tÃnh gia đối xá» vá»›i tại hạ thế nà o?
Câu há»i nà y ra ngoà i sá»± tiêu liệu cá»§a Trần Cáºn Nam khiến ông không khá»i ngÆ¡ ngác.
Quốc tÃnh gia tức là Trịnh Thà nh Công. Hoà ng đế nhà Äại Minh ban cho ho.
được mang há» Chu, mà há» Chu là Quốc tÃnh. Vì thế bá»n bá»™ thuá»™c Ä‘á»u xưng hô Trịnh Thà nh Công là Quốc tÃnh gia.
Giữa Trịnh Thà nh Công và Thi Lang có những ân oán gì Ä‘á»u hiện lên trong đầu óc Trần Cáºn Nam.
Ngà y trước Thi Lang ở dưới trướng Trịnh Thà nh Công đã láºp được nhiá»u công lá»›n. Chỉ vì má»™t tên quân bá»™ thuá»™c cá»§a Thi Lang hoang báo quân tình, phạm và o quân pháp. Thi Lang toan xá» trảm thì tên nà y trốn và o nấp bóng Äổng phu nhân cá»§a Trịnh Thà nh Công để xin che trở. Nhưng Thi Lang cứ lôi hắn ra chém đầu cho nghiêm quân lệnh.
Trịnh Thà nh Công sá»§ng ái Äổng phu nhân liá»n khép Thi Lang và o tá»™i vô lá»… phạm thượng, hạ lệnh bắt cả nhà hắn.
Thi Lang trốn thoát được, nhưng cha mẹ, anh em, vợ con Ä‘á»u bị Trịnh Thà nh Công hạ sát.
Thi Lang hay tin vừa Ä‘au xót vừa căm háºn liá»n qua đầu hà ng Thanh triá»u.
Trần Cáºn Nam nhá»› lại chuyá»…n cÅ© rồi thở dà i nói:
- Bình tÄ©nh mà nói thì Quốc tÃnh gia có chá»— tà n nhẫn vá»›i Thi huynh đệ. Nhưng chúng ta chịu Æ¡n sâu cá»§a Quốc tÃnh gia thì dù có gặp Ä‘iá»u oan khuất cÅ©ng đà nh cắn răng mà chịu chứ biết là m sao?
Thi Lang há»i:
- Chẳng lẽ quân sư lại muốn tiểu tướng phải thác oan như Nhạc Phi?
Trần Cáºn Nam lá»›n tiếng:
- Dù Thi huynh đệ không là m được như Nhạc Phi thì cÅ©ng không nên là m Tần Cối. Huynh đệ trốn thoát cho khá»i chết là được rồi. Báºc đại trượng phu có lý đâu lại Ä‘i đầu hà ng quân Thát Äát để mang tiếng Hán gian mà là m chó săn cho địch.
Thế chỉ là tuồng chó lợn.
Thi Lang há»i:
- Cha mẹ, vợ con, anh em tiểu tướng có tá»™i gì mà Quốc tÃnh gia cÅ©ng xá» trảm hết? Lão đã giết toà n gia tiểu tướng thì tiểu tướng cÅ©ng tìm cách diệt trừ toà n gia lão để trả thù.
Trần Cáºn Nam đáp:
- Báo tư thù là việc nhá», là m Hán gian là chuyện lá»›n. Nay ta không hạ sát Thi huynh đệ thì khi xuống suối và ng chẳng còn mặt mÅ©i nà o nhìn thấy Quốc tÃnh gia.
Thi Lang nghển cổ lên nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Quân sư giết tiển tướng Ä‘i. E rằng Quốc tÃnh gia không còn mặt mÅ©i nà o nhìn thấy tiểu tướng chứ không phải tiểu tướng chẳng dám nhìn lão.
Trần Cáºn Nam lá»›n tiếng:
- Tướng quân đã gặp tình trạng nà y mà vẫn còn lãi lý ư?
Ông muốn phóng kiếm đâm và o cổ há»ng Thi Lang nhưng nghÄ© tá»›i ngà y trước đã đồng sinh công tá» nÆ¡i tráºn thượng nhiá»u lần. Hồi Thi Lang ở dưới trướng Quốc tÃnh gia đã hăng hái xông lên trước tráºn tiá»n là m gương cho sÄ© tốt, trải qua bao tráºn chiến đẫm máu. Công lao cá»§a hắn tháºt không phải là nhá». Nếu chẳng có chuyện Äổng phu nhân can thiệp và o quân vụ, khinh nhá»n đại tướng thì bữa nay Äà i Loan vững như bà n thạch.
Dù sao thì tá»™i hà ng giặc phản quốc cÅ©ng không thể tha thứ. Có Ä‘iá»u toà n gia Thi Lang Ä‘á»u là ngưá»i vô tá»™i mà bị tru lục, tình cảnh tháºt oan nghiệt.
Ông đắn đo hồi lâu rồi nói:
- Ta mở cho Thi huynh đệ má»™t sinh lá»™ là huynh đệ phải láºp lá»i trá»ng thệ trở vá» hà ng dưới trướng Trịnh vương gia má»›i khá»i chết. Sau nà y huynh đệ Ä‘em công chuá»™c tá»™i, hết sức phò tá Minh triá»u khôi phục lại giang sÆ¡n thì vẫn không hổ má»™t trang hán tỠđưá»ng đưá»ng. Thi huynh đệ! Äó là những lá»i và ng đá mà ta khuyên nhá»§, mong huynh đệ sá»›m quay đầu lại.
Câu sau cùng ông nói bằng giá»ng rất khần thiết.
Thi Lang cúi đầu nét mặt ra chiá»u bẽn lẽn, ấp úng há»i:
- Tiểu tướng... tiểu tướng nếu còn trở lại Äà i Loan há chẳng thà nh kẻ tiểu nhân phản phúc vô thưá»ng?
Trần Cáºn Nam tra kiếm và o vá», tiến lại gần Thi Lang nói:
- Thi huynh đệ! Con ngưá»i phải lấy việc đại nghÄ©a đại tiết là m trá»ng. Chỉ cần huynh đệ từ nay dốc dạ trung can thì chuyện hồ đồ trong lúc nhất thá»i chẳng còn ai dám dị nghị gì nữa. Ngay Quan Vương gia trước cÅ©ng có thá»i kỳ hà ng Tà o đấy thôi...
Äá»™t nhiên sau lưng có ngưá»i lên tiếng:
- Tên ác tặc nà y đã bảo gia gia ta tru lục toà n gia nhà hắn và hắn nhất định muốn giết toà n gia ta để báo thù thì hắn là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ. Chúng ta quyết không thể dung thứ hắn được. Quân sư chặt đầu hắn đi quách.
Trần Cáºn Nam quay đầu nhìn lại thì ngưá»i nói mấy câu nà y là Trịnh Khắc Sảng.
Ông liá»n nói:
- Nhị công tá»! Thi tướng quân giá»i nghá» dùng binh. Trong quân trướng ngà y trước cá»§a Quốc tÃnh gia không ai hÆ¡n được. Y chịu đầu hà ng là rất lợi cho cuá»™c phản Thanh phục Minh cá»§a chúng tạ Chúng ta nên lấy việc phục quốc là m trá»ng, gạt bá» hết má»i mối tư thù tư oán.
Trịnh Khắc Sảng cưá»i lạt há»i:
- Hắn vá» Äà i Loan nắm giữ binh quyá»n thì há» Trịnh nhà ta còn sống được chăng?
Trần Cáºn Nam đáp:
- Chỉ cần Thi tướng quân đây láºp lá»i trá»ng thệ là Trần má»— quyết Ä‘em tÃnh mạng toà n gia ra bảo đảm cho y quyết chẳng hai lòng.
Trịnh Khắc Sảng cưá»i lạt há»i:
- Khi hắn giết cả nhà ta rồi, liệu tÃnh mạng cả nhà tiên sinh có Ä‘á»n được không? Äất Äà i Loan là cá»§a há» Trịnh nhà ta chứ không phải cá»§a nhà Trần quân sư.
Trần Cáºn Nam tức muốn chết ngưá»i, chân tay lạnh ngắt mà phải ráng nhẫn nhịn dẹp lá»a giáºn xuống. Ông toan nói nữa thì Thi Lang đột nhiên co giò trốn chạy.
Miệng hắn vẫn la:
- Quân sư! Mối tình nghÄ©a thâm trá»ng giữa chúng ta tiểu đệ vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên được. Tiểu đệ không thể là m nô tà i cho nhà há» Trịnh...
Trần Cáºn Nam gá»i giáºt lại:
- Thi huynh đệ! Hãy quay trở lại để Trần mỗ nói chuyện.
Äá»™t nhiên ông thấy sau lưng Ä‘au nhói lên. Lưỡi kiếm bén nhá»n đã đâm suốt từ sau lưng ra tá»›i trước ngá»±c. Ông đã bị Trịnh Khắc Sảng ám toán má»™t cách bất ngá».
Tình thá»±c thì bản lãnh cá»§a Trần Cáºn Nam đã đạt đến trình độ hiếm có trên Ä‘á»i. Cả mưá»i tên Trịnh Khắc Sảng cÅ©ng không giết nổi ông. Chỉ vì ông thấy Thi Lang đã có ý đầu hà ng lại bị Trịnh Khắc Sảng thoá mạ, hắn má»›i bá» Ä‘i. Ông nghÄ© đến kiếm má»™t vị tướng tà i chẳng phải chuyện dá»… dà ng, chỉ mong vãn hồi đại cuá»™c.
Có bao giỠông ngá» tá»›i Trịnh Khắc Sảng đứng ở phÃa sau lại phóng kiếm đâm mình má»™t cách đột ngá»™t.
Nguyên năm xưa Trịnh Thà nh Công đánh được Äà i Loan rồi, phái con là Trịnh Kinh đồn trú giữ Kim Môn, Hạ Môn.
Trịnh Kinh rất được lòng sÄ© tốt nhưng phải nết ham mê nữ sắc. Y thông gian vá»›i ngưá»i nhÅ© mẫu sinh con. Trịnh Thà nh Công rất phẫn ná»™ vá» vụ nà y bèn phái ngưá»i cầm lệnh tiá»…n đến Hạ Môn hạ sát Trịnh Kinh. Nhưng các tướng nháºn thấy đây là má»™t mệnh lệnh trái nghịch thiên luân nên không chịu tuân theo.
Trịnh Thà nh Công thấy bá»™ tướng chống lại mệnh lệnh cá»§a mình lại cà ng căm phẫn vô cùng. Chẳng bao lâu y mắc bệnh mà chết và o năm tuổi. Các tướng lÄ©nh ở Äà i Loan liá»n dá»±ng ngưá»i em Trịnh Thà nh Công là Trịnh Táºp lên là m chá»§.
Trịnh Kinh kéo quân từ Kim Môn, Hạ Môn vá» Äà i Loan đánh tan bá»n quân trấn ở đây rồi lên kế vị Diên Bình vương.
Äổng phu nhân, vợ Trịnh Thà nh Công vì thấy nhÅ© mẫu tư thông vá»›i Trịnh Kinh sinh con mà trong nhà xảy ra biến loạn, Vương gia sá»›m qua Ä‘á»i nên bà rất căm háºn Trịnh Khắc Tang là con cá»§a ngưá»i nhÅ© mẫu. Bà ra sức chá»§ trương láºp cháu Ä‘Ãch tôn là Trịnh Khắc Sảng là m thế tá» nhưng Trịnh Kinh không nghe lá»i mẹ.
Äổng phu nhân liá»n cùng bá»n Phùng TÃch Phạm âm mưu phản đối Trịnh Kinh.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết muốn láºp Trịnh Khắc Sảng phải giết Trần Cáºn Nam trước vì ông là m trở ngại vụ nà y. Chúng đã mấy lần gia hại mà ông Ä‘á»u tránh thoát.
Trịnh Khắc Sảng đã mấy phen được ông cứu mạng, không ngỠnay hắn lại ha.
độc thá»§ giết ông trên đảo Thông Cáºt.
Biến cố xảy ra bất ngá». Phùng TÃch Phạm toan rượt theo Thi Lang thì thấy Vi Tiểu Bảo tay cầm trá»§y thá»§ đâm Trịnh Khắc Sảng. Lão liá»n vung kiếm lên gạt.
Choang má»™t tiếng, thanh trưá»ng kiếm trong tay Phùng TÃch Phạm gãy là m hai Ä‘oạn. Nhưng ná»™i kình cá»§a lão váºn và o trưá»ng kiếm cÅ©ng hất thanh trá»§y thá»§ cá»§a Vi Tiểu Bảo vuá»™t tay bay Ä‘i.
Phùng TÃch Phạm lại vung cước đá Vi Tiểu Bảo lá»™n Ä‘i mấy vòng. Lão toan truy kÃch thì Song Nhi chạy ra ngăn cản.
Phong Tế Trung và hai ngưá»i anh em Thiên Äịa há»™i cÅ©ng sấn lại.
Vi Tiểu Bảo lồm cồm bò dáºy, lượm thanh trá»§y thá»§ lên hô lá»›n:
Hắn hạ sát Tổng đà chúa. Hết thẩy anh em phải liá»u mạng vá»›i hắn.
Rồi xông vá» phÃa Trịnh Khắc Sảng.
A Kha cản lại quát:
- Tiểu Bảo! Không được là m nhộn!
Vi Tiểu Bảo vừa khóc vừa la:
- ChÃnh sư tá»· má»›i là m nhá»™n. Bữa nay lão gia nhất định phải giết hắn.
Lúc nà y đã có mấy anh em Thiên Äịa há»™i lại tấn công Trịnh Khắc Sảng.
Phùng TÃch Phạm chiến đấu vá»›i bá»n Phong Tế Trung, Song Nhi bốn ngưá»i vẫn chiếm được thượng phong. Lão phóng chưởng đánh trúng má»™t ngưá»i anh em Thiên Äịa há»™i há»™c máu ra mà chết.
- Bá»—ng nghe Trịnh Khắc Sảng thét lên be bẹ Phùng TÃch Phạm liá»n bỠđối thá»§ chạy đến bên hắn. Lão lại phóng chưởng đánh chết má»™t ngưá»i nữa trong Thiên Äịa há»™i.
Lão biết Trần Cáºn Nam chết rồi thì Vi Tiểu Bảo đứng đầu bá»n nà y, lão định thu tháºp gã trước. Lão vươn tay đánh xuống đầu gã.
Song Nhi la lên:
- Tướng công! Chạy mau đi!
Thị nhảy xổ vá» phÃa sau Phùng TÃch Phạm.
Vi Tiểu Bảo dặn:
- Cô cũng phải coi chừng!
Gã co giò chạy trốn.
Phùng TÃch Phạm nghÄ© bụng:
- "Nếu mình rượt theo tên tiểu quá»· đó thì không có ai bảo vệ công tá»." Lão liá»n ôm Trịnh Khắc Sảng lên rồi rượt theo Vi Tiểu Bảo. Võ công lão qua?
đã đến mức phi thưá»ng. Tay ôm má»™t ngưá»i mà còn chạy nhanh hÆ¡n Vi Tiểu Bảo nhiá»u.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy lão Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i sợ giáºt bắn ngưá»i lên. Gã toan giÆ¡ tay ấn và o cÆ¡ quan "Hà m sa xạ ảnh" nhưng cháºm mất rồi, Phùng TÃch Phạm đã phóng chưởng đánh tá»›i.
Giữa lúc nguy hiểm ngà n cân treo sợi tóc, nếu còn phóng ám khà thì e rằng chÃnh gã cÅ©ng bị đánh vỡ đầu. Gã đà nh nghiêng ngưá»i né tránh rồi dùng kỹ thuáºt "Thần hà nh bách biến" lạng ngưá»i Ä‘i chạy trốn.
Phùng TÃch Phạm chạy nhanh quá lại thà nh ra vượt lên trước. Lão vá»™i dừng bước xoay mình lại Ä‘uổi.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Quỉ hồn của sư phụ ta đuổi theo lão đó, sắp sỠvà o đầu lão đến nơi.
Gã nói hai câu nà y rồi thở phà o một cái.
Phùng TÃch Phạm lại Ä‘uổi gần thêm má»™t bước.
PhÃa sau Song Nhi và Phong Tế Trung cÅ©ng Ä‘uổi rất gấp, chỉ mong ngăn chặn Phùng TÃch Phạm.
Vi Tiểu Bảo chợt lạng qua bên nà y, chợt vá»t sang bên kia khiến cho Phùng TÃch Phạm không biết đâu mà lưá»ng. Lão lại ôm Trịnh Khắc Sảng nên khó lòng Ä‘uổi kịp trong lúc nhất thá»i.
Song Nhi và Phong Tế Trung còn cách và i trượng cũng không sao tới gần được.
Vi Tiểu Bảo sau khi chạy má»™t hồi đã thấy hÆ¡i thở dồn dáºp. Trong lúc cấp bách gã láºt Ä‘áºt chạy lên sưá»n núi dá»±ng đứng.
Phùng TÃch Phạm cả mừng nghÄ© bụng:
- "Thế là ngươi tá»± dấn thân và o tuyệt địa." Lão thấy đưá»ng lên núi chỉ có má»™t lối Ä‘i nhá» hẹp, bốn mặt Ä‘á»u trống không có nẻo nà o để rút lui, nhưng lão cÅ©ng không Ä‘uổi gấp được.
Vi Tiểu Bảo bỗng lớn tiếng hô:
- Bà lớn, bà nhỡ, bà nhỠđâu cả rồi? Nếu không ra viện trợ cho mau thì sẽ thà nh quả phụ hết.
Lúc gã chạy lên sưá»n núi năm ngưá»i đà n bà đã ngó thấy.
A Thuyên nhìn rõ Phùng TÃch Phạm tay trai cắp má»™t ngưá»i và vẫn chạy nhanh như baỵ Bản lãnh lão cao thâm chỉ kém Hồng giáo chá»§ má»™t chút.
Mụ cầm Ä‘ao phục ở bên đưá»ng hẹp chá» Phùng TÃch Phạm Ä‘uổi tá»›i. Mụ liá»n vung Ä‘ao lên chém và o lưng lão.
Phùng TÃch Phạm vừa rồi nghe Vi Tiểu Bảo hô vợ lá»›n, vợ nhá» chỉ cho là gã định là m rối loạn tâm thần lão, không ngá» quả nhiên có ngưá»i mai phục.
Lão thấy chiêu Ä‘ao rất tinh kỳ cÅ©ng hÆ¡i kinh hãi, vá»™i lùi lại má»™t bước, quát lên má»™t tiếng tháºt to.
Chân trái lão chuyển động, chân phải đột nhiên đá ra trúng và o cổ tay A Thuyên.
A Thuyên "ối" lên má»™t tiếng, thanh liá»…u Ä‘iệp Ä‘ao bắn tung lên trá»i.
Vi Tiểu Bảo chỉ chá» lão cháºm lại trong khoảnh khắc liá»n nhằm trúng ngưá»i lão, tay mặt gã ấn và o cÆ¡ quan ở sau lưng. ám khà "Hà m sa xạ ảnh" rÃt lên veo véo.
Má»™t nắm kim châm rất nhá» bắn lẹ ra trúng hết cả và o ngưá»i Phùng TÃch Phạm và Trịnh Khắc Sảng. Trong đám nà y có má»™t mÅ©i trúng và o mắt bên trái Phùng TÃch Phạm.
Phùng TÃch Phạm rú lên má»™t tiếng tháºt tá» Tay lão buông ra. Cả Trịnh Khắc Sảng cùng lão Ä‘á»u lăn long lóc từ trên sÆ¡n đạo tuá»™t xuống.
Song Nhi và Phong Tế Trung đã Ä‘uổi đến lưng trừng con đưá»ng hẹp thấy hai ngưá»i lăn xuống liá»n nhảy tránh sang má»™t bên.
Phùng TÃch Phạm và Trịnh Khắc Sảng lăn từ trên sưá»n núi xuống đến chân núi thì chất độc ở kim châm đã phát tác. Hai ngưá»i kêu như lợn bị chá»c tiết và lăn lá»™n không ngá»›t.
Nguyên từ ngà y Hà Dịch Thá»§ và o là m môn hạ phái Hoa SÆ¡n rồi, tuân theo lá»i sư huấn bao nhiêu chất độc hiểm ác nhất thiết bá» Ä‘i không dùng. Những chất độc ở kim châm "Hà m sa xạ ảnh" chỉ là m cho tê nhức chứ không phải kịch độc giết ngưá»i. Nếu không thế thì những ám khà có chất độc cá»§a giáo chá»§ NgÅ© Äá»™c giáo ngà y trước truyá»n lại há»… gặp máu là xưng lên. Ngưá»i trúng phải chết ngay láºp tức.
Trịnh Khắc Sảng và Phùng TÃch Phạm chưa lăn đến đáy vá»±c đã hết hÆ¡i. Tuy nhiên chúng bị những mÅ©i châm đâm và o là m cho ngứa ngáy vô cùng, tưởng chừng khắp mình mẩy có hà ng trăm ngà n con rết con kiến vừa cắn vừa đốt.
Phùng TÃch Phạm vốn là tay gan dạ cÅ©ng không nhịn nổi, kêu réo om sòm không ngá»›t miệng.
A Kha chạy tá»›i bên Trịnh Khắc Sảng, đưa tay ra nâng hắn dáºy, há»i Ä‘i há»i lại:
- Công tá»... công tá» là m sao váºy?
Trịnh Khắc Sảng ngứa đến nỗi thần trà mê man, vung tay phóng chưởng, miệng la:
- Cút đi! Cút đi!
A Kha bị đánh bất ngá», không kịp đỠphòng. Phát chưởng cá»§a Trịnh Khắc Sảng Ä‘áºp trúng và o má bên trái cô, khiến cho ná»a mặt sưng vù lên.
Bá»n Vi Tiểu Bảo, Song Nhi, Phong Tế Trung, Hồng phu nhân, Phương Di, Má»™c Kiếm Bình, Tăng Nhu, Kiến Ninh công chúa lục tục đến sau. Má»i ngưá»i nhìn thấy Phùng TÃch Phạm và Trịnh Khắc Sảng lâm và o tình trạng nà y Ä‘á»u nhìn nhau kinh hãi.
Vi Tiểu Bảo vừa trấn tÄ©nh tinh thần lại má»™t chút. Gã hÃt mấy hÆ¡i chân khà rồi chạy đến bên Trần Cáºn Nam thì thấy thanh trưá»ng kiếm cá»§a Trịnh Khắc Sảng đâm xuyên qua từ sau lưng ra tá»›i trước ngá»±c vẫn còn cắm trên ngưá»i, nhưng ông chưa tắt thở. Gã cầm lòng không được, bất giác khóc oà lên ôm lấy ngưá»i ông.
Trần Cáºn Nam công lá»±c rất thâm háºu, ná»™i lá»±c chưa tiêu tan hết. Ông thá»u thà o nói:
- Tiểu Bảo! Con ngưá»i ta chẳng sá»›m thì muá»™n... ai cÅ©ng phải Ä‘i tá»›i chá»— chết... Suốt Ä‘á»i... ta đã hết lòng vì nước vì dân... không có Ä‘iá»u gì phải hổ thẹn vá»›i trá»i vá»›i đất. Ngươi... ngươi bất tất phải thương tâm cho lắm...
Vi Tiểu Bảo chỉ biết la gá»i:
- Sư phụ Æ i! Sư phụ..
Thá»i kỳ gã ở vá»›i Trần Cáºn Nam lần nà o cÅ©ng tạm bợ Ãt ngà y. Má»—i phen thầy trò tụ há»™i, gã lo ngay ngáy chỉ sợ sư phụ xét nghiệm võ công cá»§a gã tiến triển đến đâu. Trong lòng gã chỉ nghÄ© cách lấp liếm cho qua chẳng có ý chà cầu tiến chút nà o. Äồng thá»i gã đối vá»›i sư phụ không có gì đáng gá»i là cảm kÃch sâu xa.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àäàìàñ, ãâàðäèÿ, áàëëîâ, àðõèòåêòóðà, ìåëîäèè, íàòàëè, îáðàçåö, loc dinh ki hoi 142, loc dinh ky hoi 192, loc dinh ky hoi 231, loc dinh ky hoi 233, loc dinh ky kim dung, loc dinh ky kim dung 4vn, locdinhky hoi 172, locdinhky kimdung, ñóìêè, sưchùa giá»ivõ, ðåìîíò  |
| |