Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Thoáng Qua Biên Tập: Cường Thuần Khiết Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Oan uổng quá, chủ nhân. Đó không phải là tôi làm, là hệ thống, là hệ thống.
Ba Ba Ca vội vàng thanh minh.
- Mẹ nó, ngươi còn nói là khu vực đầu tiên nguy hiểm không lớn, vậy làm sao có cả quỷ, nếu không phải mạng ta lớn đã sớm chết ở đó rồi!
Tần Thiên tức giận nhìn Ba Ba Ca mắng té tát.
- Chủ nhân, Ba Ba Ca không biết mà, đây là hệ thông đặt ra…
- Hừ, không cần nói nữa, ra ngoài thôi. Mẹ nó, lần sau muốn đi vào nhất thiết phải chuẩn bị kỹ. Nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Tần Thiên liền rời khỏi Thần Tàng Tinh Cầu, trở lại phòng mình.
Bây giờ là đúng nửa đêm, Tần Thiên vừa bị dọa rất thảm, cả người trên dưới đều ướt nhẹp mồ hôi, hắn bèn một lần nữa đi tắm. Tiếp đến, hắn quăng mình lên lên Salon, mở một chai bia, uống một hơi lớn, thần kinh thả lỏng…
Nói về đánh đấm, chém giết… Tần Thiên không ngại, chỉ bất quá là máu tanh mà thôi. Nhưng loại tâm linh, ma quỷ như hôm nay thì triệt để đem hắn hù dọa chết. Không thể ngờ trong Thần Tàng Tinh Cầu lại có thi thể người. Ba Ba Ca lúc trước bảo ở đấy chưa từng có người, mà lại xuất hiện một quân đoàn xác chết.
“Xem ra lần sau muốn tới đó phải chuẩn bị thật kỹ mới được, thật là nguy hiểm!”
Tần Thiên tự nhủ, vừa nghĩ đến nữ tử thi ban nãy, lại cảm thấy lạnh toát sống lưng, lập tức liền uống một hụm lớn hết sạch chai. Thầm nghĩ: “Phải ngủ một giấc thật đã mới được, hôm nay bị dọa quá đủ rồi.” Nghĩ đên đây, hắn liền về phòng đi ngủ.
…………………….
Ngày hôm sau.
Tần Thiên ngủ một mạch đến hơn tám giờ mới bị chuông điện thoại đánh thức, là Tây Đảo Hợp gọi tới, điều này làm hắn có chút ngoài ý muốn.
- Này, Tây Đảo Hợp tiểu thư, tìm tôi có chuyện gì hả?
Tần Thiên ngáp lớn một cái nói.
- Tần Thiên, hôm nay em xuất viện, em muốn đi đâu đó chơi. Anh có thể đi cùng em được không?
- Tốt, không thành vấn đề, chờ tôi đến đó, một giờ nữa gặp lại nhé.
Tần Thiên sảng khoái đáp ứng, sau đó tắt điện thoại, xuống giường chuẩn bị.
Vừa mở cửa ra, Tần Thiên thấy Lý Phỉ Nhi, nàng vẫn mang vẻ buồn ngủ từ trong phòng kế bên bước ra.
- Chào buổi sáng, Phỉ Nhi.
Bất chợt Tần Thiên chợt nhìn chằm chằm vào hai khối tuyết cầu của nàng như ẩn như hiện sau lớp áo ngủ mỏng manh. Vốn đêm qua Lý Phỉ Nhi sau khi về phòng đã thay ra bộ áo ngủ này, bên trong nàng không hề mặc áo ngực, hai trái nho nhỏ như muốn đâm ra khỏi áo ngủ nàng, làm cho hắn kích động mãnh liệt.
- Sắc lang, anh nhìn gì đó.
Lý Phỉ Nhi thấy ánh mắt nóng rực của Tần Thiên, liền lập tức bừng tỉnh, mắc cỡ đỏ bừng mặt, lấy tay chặn lại trước ngực, bất quá trong sâu thẳm nội tâm lại vô cùng vui mừng.
- Hắc hắc, cho anh sờ một chút có được không cưng?
Tần Thiên hèn mọn nói, một tay ôm lấy Lý Phỉ Nhi vào trong ngực, nhất thời làm nàng hô to, mặt càng thêm đỏ bừng.
- Mau buông em ra. Sắc lang, nếu bị người ta nhìn thấy thì sao.
Lý Phỉ Nhi vội vàng lấy tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị Tần Thiên ôm chặt thêm.
- Không sao đâu, tỷ tỷ đi làm rồi, không có ai đâu!
Tần Thiên mê đắm nói, vừa dứt lời tay hắn đã trượt xuống kiều đồn của nàng, hung hăng bóp một cái.
“A!”
Lý Phỉ Nhi tức thì thất thanh kêu to.
- Sắc lang.
Lý Phỉ Nhi dùng hết sức đẩy hắn ra, lập tức chạy trốn vào phòng, đem cửa khóa lại. Mẹ nàng đã dặn: “Không thể để nam nhân dễ dàng chiếm được, vì nếu quá dễ dàng hắn chắc chắn sẽ không biết quý trọng!”
- Chậc chậc, không nghĩ tới mông nàng co dãn như vậy.
Tần Thiên hưng phấn thầm nghĩ, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt. Chỉ chốc lát, Lý Phỉ Nhi đã đổi một thân cảnh phục bước ra, hôm nay nàng muốn trở lại làm.
- Em muốn đi làm sao? Mới xuất viện mà, nghỉ ngơi vài ngày không được sao.
Tần Thiên giật mình nhìn Lý Phỉ Nhi.
- Không được, nghỉ ngơi trong bệnh viên đủ rồi, buồn chết mất, em muốn đi làm.
- Ăn sáng chứ.
Tần Thiên chỉ điểm tâm trên bàn rồi nhìn Lý Phỉ Nhi, phát hiện nàng mặc bộ cảnh phục đặc biệt xinh đẹp, nhất là đôi nhũ phong hoàn mỹ bị bó sát vào áo làm chúng càng thêm to lớn.
- Đẹp không?
Lý Phỉ Nhi thấy ánh mắt Tần Thiên đặt trên ngực của mình, hơi lớn mật, cố ý ưỡn lên bộ ngực lớn về phía trước hỏi.
- Đẹp lắm.
Tần Thiên lập tức trả lời, làm Lý Phỉ Nhi nhất thời vô cùng cao hứng.
- Hừ cho anh thèm chết.
Lý Phỉ Nhi đắc ý nói, ngồi xuống đối diện hắn, bắt đầu ăn sáng.
Hai người rất nhanh ăn điểm tâm xong, cùng nhau đi xuống lầu.
- Cẩn thận nhé, nếu có chuyện gì phải lập tức gọi cho anh.
Tần Thiên nhìn nàng nói. Lý Phỉ Nhi nhẹ gật đầu, xoay người bất ngờ hôn Tần Thiên một cái, ngay sau đó ngượng ngùng lập tức lên xe rời đi.
Lý Phỉ Nhi đi được một lát, Tần Thiên cũng nhanh chóng lái xe tới bệnh viện, vừa tới phòng của Tây Đảo Hợp. Nàng đã làm xong thủ tục xuất viện, đang thu dọn đồ đạc trong phòng chuẩn bị trả phòng.
- Chờ một chút, em sắp xong rồi.
Tây Đảo Hợp thấy Tần Thiên đến liền mỉm cười nói. Hôm nay, Tây Đảo Hợp mặc một chiếc váy hoa ngắn, chiếc váy chỉ đủ che đến nửa đùi, lúc cúi người liền lộ ra một một mảng non mịn tuyết trắng. Hơn nữa nội y mầu hồng phấn bên trong hiện ra rõ mồn một, vô cùng mê người, nếu để ý nhìn kỹ còn có thể thấy được một hai sợi đen mượt từ bên trong chạy ra. Hai mắt Tần Thiên như căng phồng, gắt gao nhìn chằm chằm mỹ cảnh đó không chịu rời đi nửa khắc, máu nóng sôi trào.
- Tần Thiên, em…
Tây Đảo Hợp vừa thu dọn đồ, vừa định quay ra nói chuyện với Tần Thiên, liền chứng kiến bộ dạng sắc lang hèn mọn của hắn chìn chằm chằm vào mông mình. Tức thì nàng nhớ ra mình đang mặc váy, cúi người chắc chắn phía dưới sẽ lộ ra hết.
- A!
Tây Đảo Hợp lập tức la lớn, mặt đỏ bừng, vội vàng đứng thẳng dậy, đua tay che lại cảnh xuân tươi đẹp của mình. Tần Thiên nhất thời bừng tỉnh, trong giây lát hắn liền trở nên xấu hổ, lúng túng.
- Hắc hắc!
Tần Thiên ngượng ngùng cười.
- Sắc lang, mau đi ra.
Tây Đảo Hợp mắng, Tần Thiên vội vàng xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Tây Đảo Hợp nhìn hắn khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kỳ dị, nhưng trong phút chốc đã biến mất tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Last edited by Hùng Bá; 16-08-2014 at 04:30 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Thoáng Qua Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tần Thiên ở bên ngoài đợi một hồi, Tây Đảo Hợp đi ra thấy Tần Thiên mặt có chút đỏ, hiển nhiên vì chuyện vừa rồi.
- Tần Thiên em muốn về nhà cất đồ đạc đã, anh không ngại chứ?
Tây Đảo Hợp tay cầm túi đồ nói.
- Không có gì, đi thôi!
Tần Thiên cười cười, hai người rời khỏi bệnh viện, Tần Thiên lái xe đưa Tây Đảo Hợp về nhà nàng.
Rất nhanh, hai người đã đến chỗ ở của Tây Đảo Hợp, Tần Thiên lập tức nhận ra đây chính là tiểu khu mà lần trước mình cùng Lâm Hiểu Di đi mua nhà.
- Làm sao thế, Tần Thiên?
Tây Đảo Hợp nhận thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, thắc mắc hỏi.
- A, không có gì đâu!
Tần Thiên thu hồi vẻ kinh ngạc trả lời, Tây Đảo Hợp có chút khó hiểu nhìn Tần Thiên, sau đó nàng không để ý tới nữa cùng Tần Thiên đi vào tiểu khu.
“Sao lại trùng hợp như vậy chứ?” Tần Thiên thầm nghĩ, xảo diệu làm sao phòng của Tây Đảo Hợp lại ở ngay bên dưới phòng hắn cùng Lâm Hiểu Di mua.
- Vào đi!
Tây Đảo Hợp mở cửa phòng cười nói, Tần Thiên theo nàng vào bên trong, Tây Đảo Hợp cất túi đồ vào tủ, khi trở lại trên tay nàng đã cầm theo hai tấm vé.
- Chúng ta đi xem triển lãm tranh ở phòng Mỹ thuật hội họa thành phố nhé, hôm nay có một họa sỹ lớn giới thiệu tranh ở đó, em đã mua được hai vé đây này.
Tây Đảo Hợp cao hứng nói, đưa cho hắn một vé. Tần Thiên vừa nhìn tấm vé, lập tức mắt sáng lên, là Nghi lão, Tần Thiên vô cùng thích tranh sơn dầu của ông vẽ, thủ pháp vẽ tranh của ông chắc chắn là đệ nhất quốc nội.
- Tốt, chúng ta đi luôn chứ!
Tần Thiên nhìn tấm vé trong tay rất cao hứng, không ngờ tới vé này mua khó như vậy mà Tây Dảo Hợp vẫn có được hai tấm.
- Uhm, đi thôi!
Hai người liền rời khỏi tiểu khu, lái xe đi tới triển lãm.
Phòng Mỹ thuật hội họa thành phố.
Cách đó không xa, Tần Thiên đã thấy tấm áp phích khổng lồ của triển lãm, cổng vào đông nghịt người, hai bên có rất nhiều bảo an duy trì trật tự.
Hai người Tần Thiên xuống xe, đi vào bên, đem vé cho nhân viên ở cửa rồi cùng đi vào.
Bên trong, tiếng huyên náo bên ngoài như biến mất, thay thế hoàn toàn bởi một mảng yên lặng. Không thấy có quá nhiều người bên trong sảnh triển lãm, hiển nhiên là do công tác sắp xếp của ban tổ chức, tránh không tạo thành hỗn loạn.
Những người đến đây xem, đa số là những người yêu thích tranh, nghệ thuật gia, vì vậy đều yên lặng đứng trước những bức tranh hồi lâu, tỉ mỉ xem xét từng bức họa trong phòng trưng bày.
Một lát sau, Tần Thiên cùng Tây Đảo Hợp tách nhau ra xem những bức tranh xung quanh.
Tần Thiên ngắm nhìn một vài bức họa, càng xem càng rung động, nơi đây mỗi bức tranh đều là tuyệt phẩm, không chỉ thủ pháp vẽ vô cùng xuất sắc mà họa gia còn gửi gắm tâm tình, cảm xúc của chính mình vào trong tranh, mỗi bức tranh đều như chạm tâm hồn mỗi người.
- Tần Thiên, cậu cũng đến xem tranh sao.
Bỗng bên tai Tần Thiên vang lên giọng nam khá quen thuộc, quay đầu lại liền nhân ra đó là Lương Văn Đạo đang mỉm cười đứng trước mặt.
- A, Lương Cục trưởng, thật trùng hợp, anh cũng đến xem tranh sao?
Tần Thiên có chút kinh ngạc nhìn Lương Văn Đạo hỏi.
- Ha ha, đúng thế, tôi rất thích tranh của Nghi lão, hôm nay có triển lãm tranh này sao lại không đến xem chứ!
Lương Văn Đạo tươi cười trả lời.
- Tôi cũng thế, tôi thật muốn mua toàn bộ những bức tranh này về nhà giấu đi a!
Tần Thiên đồng tình nói.
- Ha ha, Nghi lão đã sớm không vẽ tranh để bán, tôi cũng muốn mua một hai bức treo trong phòng, tiếc là không thể!
Lương Văn Đạo thở dài, hăn đã từng tìm Nghi lão, mở miệng muốn mua tranh, nhưng Nghi lão cự tuyệt, trả giá cao như nào cũng không được.
- Như vậy sao, thật là tiếc!
Tần Thiên lắc đầu đầy chán nản.
- À, đúng rồi, Tần Thiên, tám giờ tối mai nhớ đến nhà tôi ăn cơm, đừng quên nhé!
Lương Văn Đạo cười nói.
- Nhất định, nhất định tôi sẽ đến!
- Được rồi, cậunhớ là tốt rồi, tôi đi trước, bên cục còn có chút chuyện phải xử lý, tối mai nói chuyện.
Lương Vân Đạo cáo từ rời đi, Tần Thiên mỉm cười, hắn chợt nghĩ mai đến nhà Lương Văn Đạo nên mang lễ vật gì, nếu Lương Văn Đạo đã thích tranh của Nghi lão như vậy, vậy thì tốt nhất nên tìm mua tranh của Nghi lão làm quà vậy.
Bất quá mới vừa rồi Lương Văn Đạo nói Nghi lão không bán tranh, cái này quả thực có chút khó khăn rồi.
- Mặc kệ, trước hết phải thử một lần mới biết được.
Tần Thiên lẩm nhẩm, liền đến gần một bảo an hỏi xem Nghi lão đang ở đâu, biết được ông ta bây giờ đang ở trong phòng nghỉ, Tần Thiên liền nhanh chóng tới đó.
Trước của phòng, Tần Thiên thấy sáu bảy gã mặc âu phục đã ở đó, lớn tiếng cãi cọ, Tần Thiên nhận ra Nghi lão đang ở trong, được một người phụ nữ dìu, khuôn mặt lộ ra vẻ vô cùng tức giận.
- Mja nó, lão gia hỏa chết tiệt, tiền đến trước mặt còn không muốn, thật là ngu ngốc!
- Đúng, sống chết đem tranh cho mấy cái phòng tranh giẻ rách của chính phủ làm quái gì, bán lấy tiền có phải hơn không?
- Lão đầu tử ngu ngốc, tranh của lão chắc chắn sớm muộn cũng bị người ta trộm mất.
Đám ngươi kia đi ngang qua Tần Thiên bất mãn nói..
“Kháo, không phải mấy gã này đến hỏi mua tranh bị đuổi về schứ?”
Tần Thiên thầm nghĩ, chân vẫn bước về phía Nghi lão.
- Còn tới, ta đã nói rồi, ta không bán tranh, các ngươi đừng mơ tưởng kiếm chác, ngươi cút ngay cho ta!
Tần Thiên còn chưa kịp mở miệng, Nghi lão đã giận dữ quát lớn, vẻ mặt cực kỳ kích động, dọa làm hắn giật cả mình.
- Nghi lão, ngài đừng kích động, như vậy đối với thân thể không tốt!
Nữ nhân dìu Nghi lão vội vàng nói.
- A… Nghi lão, ngàihiểu nhầm rồi, tôi không đến đây mua tranh.
Tần Thiên lập tức đổi đề tài.
- Không phải mua tranh? Vậy ngươi tới đây làm gì?
Nghi lão nghi ngờ nhìn Tần Thiên.
- A… Ta…
Tần Thiên nhất thời không biết lấy cớ gì cho tốt.
Bang bang!
Bất ngờ, ngay lúc này, hai tiếng súng vang lên từ phía bên ngoài, theo đó là tiếng đám người kinh hô, hỗn loạn, lập tức tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.
- Chuyện gì… Chuyện gì vậy?
Nghi lão lập tức thất kinh hô lên.
- Không xong rồi, không xong rồi, có hai tên trùm kín mặt mang vũ khí xông vào trong sảnh phòng triển lãm cướp lấy bức tranh chân dung ở chính sảnh rồi!
Một nhân viên an ninh cấp tốc chạy đến hô to, Nghi lão vừa nghe, lập tức chấn động, sắc mặt đại biến, bức chân dung kia chính là bức mà lão tâm đắc nhất trong cả sự nghiệp, không ngờ lại bị lấy mất.
- Mau, nhanh đoạt lại!
Nghi lão gấp gáp vội chạy về sảnh triển lãm, Tần Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo, phòng tranh đã vô cùng bừa bộn hỗn loạn, hai tên che mặt tay cầm súng đang lao ra bên ngoài, trong tay một tên cầm một bức tranh được phủ kín bằng vải đen.
- Tránh ra, không muốn chết thì cút ngay, nếu không ta bắn nổ sọ!
Một kẻ bịt mặt chạy lên phía trước chĩa súng lên uy hiếp, đám đông lập tức hoảng sợ chạy dạt ra.
- Đứng lại!
Bỗng thấy Tây Đảo Hợp hét lớn, nhanh chóng vọt tới hai tên bịt mặt.
Bang bang!
Hai tên kia vội chĩa súng về phía Tây Đảo Hợp bắn, Tây Đảo Hợp vội núp vào một góc, bên kia Tần Thiên cũng nhanh chóng lao tới.
Không ngờ tới, một trong hai tên cướp bắt được một cô gái, vội chĩa súng vào đầu cô ta, kéo theo cô ấy lui ra ngoài.
- Không được nhúc nhích, để chúng ta đi, không ta sẽ giết cô ta!
Tên kia cầm súng dí vào đầu cô gái bắt được, quát lớn, Tần Thiên thấy bên ngoài xuất hiện bốn năm cảnh sát cách cửa không xa.
- Tất cả ngồi xổm xuống, nếu không tao bắn!
Tên bịt mặt còn lại chĩa súng về mấy người trong sảnh quát, lập tức đám người ở trong sảnh triển lãm hoảng sợ đồng loạt ngồi sụp xuống ôm lấy đầu, Tần Thiên nhìn thấy đang định lao lên động thủ bắt hai tên bịt mặt kia.
- Tranh của ta, tranh của ta!
Đúng lúc này, Nghi lão gấp gáp hô lớn, chạy lên phía trước, hai tên cướp nghe tiếng động , lấp tức quay ra, trông thấy Nghi lão chạy đến, tức thì quay súng về phía lão bắn.
- Cẩn thận!
Tần Thiên tức thì hô lớn, vốn đang chuẩn bị lao lên giải quyết hai tên bịt mặt kia, thấy Nghi lão chạy lên, không kịp suy nghĩ vội vàng vọt tới Nghi lão, một tay bắt được lão, nhào xuống sàn.
Bang bang!
Mấy tiếng súng vang lên, bắn vào khoảng không, Tần Thiên đã bắt được Nghi lão nằm xuống.
Tên bịt mặt thấy Nghi lão được cứu, nhất thời giận dữ, nhắm hai người chuẩn bị tiếp tục bắn.
Tần Thiên mạnh mẽ nhảy lên, dùng hết toàn lực, thuấn di đến trước mặt tên kia, nháy mắt đã bắt được cổ tay hắn, gạt lên trên, tức thì mấy tiếng súng vang lên, nhưng đều bắn lên trần phòng.
Tần Thiên lúc ấy mới mạnh mẽ dùng lực.
Rắc!
Trong sảnh người ta có thể nghe được tiếng gãy vụn, tiếp đó chỉ thấy tên bịt mặt kêu thảm một tiếng, tay gã đã bị Tần Thiên vãn gẫy, khẩu súng hết đạn rơi mất, Tần Thiên tức thì quăng gã xuống mặt đất, đạp mạnh một cái làm gã ngất lịm.
Mà lúc này, tên cướp còn lại mới phản ứng, phát hiên đồng bạn của mình đã bị Tần Thiên khống chế, lập tức nhắm hắn nã đạn, Tần Thiên nghe được thanh âm cảnh báo của Ba Ba Ca trong trong khoảnh khác, nhưng đã quá muộn.
Tần Thiên không kịp trốn tránh, chỉ có thế nhìn nòng súng đen bắn về phía mình.
Hưu!
Vừa lúc đó, một thanh phi đao phóng tới, trong nháy mắt vô cùng chính xác mà cắm vào đầu tên cướp còn lại, tạch luôn. Cả người gã đổ xuống nàn, khẩu súng cũng rơi xuống sàn.
Tần Thiên nhìn lại bên cạnh, thân ảnh Tây Đảo Hợp đã biến mất không thấy đâu.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Hùng Bá Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tần Thiên nhìn kẻ bắt cóc ngã lên sàn, thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này cảnh sát đã tiến vào, nhanh chóng chế trụ kẻ bắt cóc còn sống, còng hắn lại.
- Cảm ơn anh, thật là cám ơn anh.
Nữ sinh kia nhìn Tần Thiên cảm kích nói.
- Không có chuyện gì!
Tần Thiên cười nói, nhìn qua phát hiện nữ sinh này cũng là đại mỹ nữ, không thua kém nữ nhân bên cạnh mình, tuổi cũng chừng đôi mươi.
- Ai phóng phi đao vậy, có ai thấy không?
Cảnh sát hỏi, Tần Thiên trực tiếp đi tới lấy chứng nhận sĩ quan của mình ra.
- Ta đấy, không cần tra xét.
Tần Thiên nói, người cảnh sát thấy chứng nhận thì kinh hãi, rồi vội rời đi.
- Tranh của ta, tranh của ta!
Lúc này, Nghi lão thất hồn hạc phách chạy tới nhấc bức tranh lên nhìn qua rồi ôm vào ngực khóc lớn.
- Gia gia, gia gia, ngươi không sao chớ!
Nữ sinh vừa được Tần Thiên cứu kia ngồi xổm xuống nhìn Nghi lão lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì, ông không sao!
Nghi lão nhìn nữ sinh nói, từ từ đứng lên, đi về phía Tần Thiên.
- Người trẻ tuổi, cám ơn cậu, mời đi theo tôi.
Nghi lão vừa nói với Tần Thiên vừa được nữ sinh dìu về phòng nghỉ, vô số phóng viên nhào tới muốn hỏi nhưng bị an ninh ngăn lại.
Tần Thiên đi theo Nghi lão vào trong phòng nghỉ.
- Cậu thích bức họa nào tôi vẽ thì cứ lấy, coi như báo ân cứu mạng cháu gái, chỉ mong cậu đừng làm to chuyện lên.
Nghi lão nhìn Tần Thiên thản nhiên nói, tay ôm thật chặt bức họa kia giống như sợ mất tiếp vậy.
- Ha ha, Nghi lão hiểu lầm rồi, cháu có một người bạn rất thích tranh của ngài nên muốn tặng hắn một bức sưu tầm thôi.
Tần Thiên cười nói, Nghi lão vừa nghe có chút giật mình.
- Vậy thì càng tốt, người trẻ tuổi hôm nay mà không có cậu thì cái mạng già của lão phu để lại đây rồi, nếu cậu rảnh thì để lão phu mời cậu bữa cơm...
Nghi lão nghe Tần Thiên nói thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, dĩ nhiên là một nghệ sĩ ai chả mong tác phẩm của mình được người hiểu biết nâng niu trân trọng hơn là đem đi bán đấu giá. (DG: tùy người, tùy giá, đời k có gì tuyệt đối cả)
- Ha ha, Nghi lão, hôm nay sợ rằng không được, cháu còn có việc phải đi.
Tần Thiên cười nói.
- Không sao, hôm khác cũng được, cậu để lại cách liên lạc cho tôi, giờ tôi hơi mệt, đi nghỉ chút xíu, thứ lỗi không tiếp cậu được. Tiểu Vũ, cháu dẫn cậu thanh niên này đi ngắm tranh đi, cậu ấy thích bức nào cháu lấy đưa cho cậu ấy.
Nghi lão nói rồi đi vào phòng nghỉ.
- Ha ha, xin chào, tôi là Tiểu Vũ.
nữ sinh nhìn Tần Thiên cười cười nói.
- Tôi là Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói, sau đó hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, vừa đến sảnh Tần Thiên đã thấy Tây Đảo Hợp đứng cách đó không xa, thấy hai người nàng bước đến gần, Tần Thiên giới thiệu hai người rồi đi chọn tranh. Vì bức tranh hắn chọn khá lớn nên hắn gọi cho Phong Tử bảo tiểu đệ đến đưa bức tranh về.
Ba người hàn huyên một chút rồi tách ra.
Ngắm hết triển lãm tranh, Tần Thiên dẫn Tây Đảo Hợp đi dạo một vòng những địa danh nổi tiếng, đến năm giờ chiều Tần Thiên đưa Tây Đảo Hợp về rồi đến Thiên bang tìm Phong Tử.
...
- Vết thương thế nào?
Tần Thiên nhìn vết băng bó trên người Phong Tử hỏi.
- Không sao, mấy vết thương ngoài gia thôi, à tháng này chúng ta thu hết sản nghiệp băng đua xe, thâu tóm một ít thế lực phố quán Bar, giờ một nửa chỗ này trong tay chúng ta, tiền lời tháng này có thể đến năm trăm ngàn.
Phong Tử hưng phấn nói.
- Ừ, không tệ, người thu thêm nhiều tiểu đệ chút, cuối tháng hành động lớn, ta muốn nuốt chửng cả phố này, còn nữa, người phân cấp bạc tiểu đệ, tăng lương cho những huynh đệ theo chúng ta từ đầu, lựa chọn một nhóm tinh nhuệ huấn luyện tử sĩ Thiên bang.
Tần Thiên nói.
- Ok, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ làm tốt.
Phong Tử nói.
- Ừ, đúng rồi, tìm cho ta một thanh đao tốt vào.
Tần Thiên nói.
- Ngươi muốn làm gì, muốn đánh ai cứ bảo tiểu đệ đi là được mà.
Phong Tử nói.
- Không phải vậy, ta cần dùng chỗ khác.
Tần Thiên nói.
- Không thành vấn đề, ngươi lấy thanh đao hôm đó ta dùng đi, đó là thanh tốt nhất.
Phong Tử nói, sau đó phải tiểu đệ đưa thanh đao lên; Tần Thiên cầm nhìn ngắm rồi bảo tiểu đệ gói kĩ, chào Phong Tử rồi rời đi.
Rời khỏi Thiên bang, Tần Thiên bảo Ba Ba Ca cất thanh đao vào Thần tàng tinh cầu, bất quá nghĩ đến số điểm khấu trừ làm Tần Thiên mắng thầm khốn kiếp.
...
Ra khỏi Thiên Bang, Tần Thiên liền nhận được điện thoại của Dư Kiều.
- Alo, lão sư, tìm em có chuyện gì vậy, lại nhớ em à?
Tần Thiên trêu chọc.
- Đúng vậy a, bên dưới lão sư thấy nhột, em nhanh qua giúp cô đi, a, a...
Dư Kiều nói, làm cho Tần Thiên kích thích một trận.
- Dâm nữ, xem lão tử trừng phạt sao đây!
Tần Thiên nói vào điện thoại, sau đó bắt xe tắc xi đi đến nhà Dư Kiều.
Rất nhanh, Tần Thiên đã tới nhà Dư Kiều, vừa mở cửa đã thấy nàng mặc đồ ngủ khêu gợi kéo hắn vào, thuận tay khóa trái cửa, kiều mỵ trèo lên người hắn, cặp đùi đẹp khẽ ma xát lên đùi hắn.
- Tần Thiên, cô muốn ép khô em.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên nói, miệng phả ra mùi hương thơm ngát, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ lướt qua bờ môi hắn.
- Hắc hắc, hấp khô em, lão sư, em sợ đến lúc đó cô không xuống giường được thì lại phiền.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cười, một tay hung hăng chộp lấy khối cầu lớn trước ngực Dư Kiều làm nàng kinh hô, mặt đỏ ửng.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Hùng Bá Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Chương này ca dịch bằng một tay nên hơi bị chậm, anh em đọc xem vì sao ca chỉ dịch được bằng có một tay thôi nhé
- Hừ! Lão sư ta hôm nay chuẩn bị đầy đủ , bảo đảm em không xuống giường được!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên không không phục nói.
- Thật sao lão sư? Vậy cô chuẩn bị gì vậy?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cười xấu xa nói.
- Ta chuẩn bị chính mình, chẳng lẽ còn không đủ sao.
Dư Kiều kiều mị nhìn Tần Thiên, cơ thể như nước uốn lượn cộng thêm mùi hương mê người trên người nàng tỏa ra làm Tần Thiên kích động không thôi, đại sát khí bên dưới cũng hung hăng ngóc cổ dậy chứng tỏ bản thân.
- Thật sao, vậy chúng ta thử xem.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cười tà nói, một tay ôm lấy nàng đi vào phòng.
- Vào phòng này đi!
Dư Kiều chỉ vào một phòng.
- Dâm nữ, xem ta hành hạ nàng sao đây!
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói, một tay chộp lấy khối cầu lớn của Dư Kiều làm nàng rên rỉ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, miệng phả ra mùi thơm khiến Tần Thiên thú tính sôi trào, ném Dư Kiều lên giường rồi nhào tới.
- Ta muốn nằm trên!
Dư Kiều một tay đẩy Tần Thiên ra, ngay sau đó ngồi lên người hắn, áp vực sâu hun hút vào đại sát khí của Tần Thiên đại sát khí, làm cho hắn thầm hô thoải mái.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên thoải mái, lập tức áp chặt hơn, bộ ngực mềm mại vuốt ve đại sát khí của hắn, làm hắn càng thêm thoải mái bộ dạng.
- Như thế nào, học sinh xấu?
Dư Kiều nhìn Tần Thiên nói, hai tay áp chặt vào hơn, đầu cúi xuống, khẽ chào hỏi đại sát khí, vẻ mặt mị hoặc cực kì mê người.
- Lão sư, thế này chưa đủ, còn phải lợi hại hơn a!
Tần Thiên cười xấu xa nói, tay mắt đầu lần vào trong áo Dư Kiều làm nàng kinh hô.
- Sao lại xé áo ra, bộ đồ này rất đắt đó!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên oán trách nói, y phục bị xé, bên trong đã không còn gì ngăn cản, hai khối cầu to tròn trắng mịn bung ra, hai quả nho ngạo nghễ dựng thẳng, cực kỳ mê người.
- Không sao, ta sẽ mua cho nàng chục bộ, trăm bộ, xé hết lại mua tiếp.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều đúng kiểu trọc phú nói, tay đụng vào quả nho đang dựng thẳng làm Dư Kiều run rẩy một trận, hai khối cầu lớn ma xát càng nhanh càng mạnh làm Tần Thiên âm thầm hô thoải mái.
- Tốt đây là cậu nói, không làm được đừng trách ta.
Dư Kiều nói, nói xong vươn cái lưỡi nhỏ thơm tho liếm lên đôi môi Tần Thiên, Tần Thiên cũng vươn đầu lưỡi ra ngoài đại chiến trong không trung, cảm giác lần đầu làm như thế này rất kích thích, đại sát khi bên dưới không nhịn được đâm thẳng vào u cốc giữa hai chân Dư Kiều.
Dư Kiều cũng chưa thử kiểu hôn này, khiến nàng có những cảm xúc hoàn toàn mới, kích thích khiến hai trái nho dựng thẳng lên, phiến cỏ bên dưới trở nên ướt đẫm.
- Ừ... Ừ...
Dư Kiều rên khẽ, từng làn hương phả vào mặt Tần Thiên khiến hắn càng kích động, không nhịn được nút chiếc lưỡi thơm tho của Dư Kiều vào tha hồ hút.
- Ừ... Ừ... Ừ...
Dư Kiều rên rỉ, phía dưới không tự chủ được cọ xát với đại sát khí của Tần Thiên.
- ... Học sinh xấu, mau ăn ngực lão sư.
Dư Kiều tách khỏi môi Tần Thiên thở gấp nói, cúi người đưa khối cầu lớn đến miệng Tần Thiên, hai tay hắn nắm lấy ra sức giày vò, rướn đầu len há miệng đánh chén một quả nho.
- A... Thật thoải mái... A... Dùng sức chút..
Tần Thiên hai tay nắm chặt ngực Dư Kiều, đầu lưỡi không ngừng kích thích quả nho đỏ căng mọng khiến Dư Kiều run rẩy, miệng không ngừng hô to.
- Học sinh xấu, lão sư bị cậu giết chết mất, chúng ta thử tư thế mới.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên mị hoặc nói, sau đó đứng lên cở đồ của mình ra ném sang một bên, sau đó lột sạch đồ Tần Thiên, nhìn đại sát khí hung hãn kia mà lòng đầy dục hỏa.
- Tao lão sư, nàng chuẩn bị làm tư thế gì?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều nói.
- Kiểu 69!
Dư Kiều nhìn Tần Thiên nói, sau đó xoay cái mông to, trắng, bự đến trước mặt Tần Thiên, sau đó cúi xuống giữa hai chân hắn, tay nắm lấy đại sát khí bắt đầu ăn như ăn kem.
- A... !
Tần Thiên thoải mái không nhịn được kêu lên, sau đó tách cửa ngõ vào u cốc của Dư Kiều ra, ngắm nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang phun đầy cam lộ ra, hắn duỗi ngón tay tiến vào cái miệng nhỏ nhắn, lập tức thấy một khe sâu hút chặt ngón tay mình, không gian ấm áp bên trong không ngừng co bóp
- Ừ... Ừ... Sâu hơn một chút, sâu một chút.
Dư Kiều thoải mái hét lớn, tận lực đánh chén đại sát khí của Tần Thiên, chiếc lưỡi nhỏ thơm tho như linh xà làm Tần Thiên rung động không không, khiến hắn không tự chủ nghĩ nàng đã luyện qua.
- Học sinh xấu, lão sư không nhịn được, lão sư muốn cậu.
Dư Kiều nói, nơi đó bị ngón tay Tần Thiên đâm vào, không nhịn nổi nữa, trực tiếp thả đại sát khí ra, nhấc mông đặt xuống tấn công đại sát khí
- A... !
Dư Kiều kêu một tiếng, đại sát khí quá lớn quá dài, nàng trực tiếp ngồi xuống nhất thời khổ không thể tả.
- Hắc hắc, lão sư sao vậy, rất đau a, không được cũng đừng có miễn cưỡng nha.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều cười xấu xa nói.
- Hừ! Chờ đó xem lão sư làm sao hành hạ chết cậu.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên không phục nói, sau đó nhanh chóng động, cái miệng nhỏ nhắn lên tục phun ra nuốt vào Tần Thiên đại sát khí, miệng hô to liên tục, tay nằm lấy tay Tần Thiên áp vào hai khối cầu lớn.
Tần Thiên từ trước đến giờ thích chủ động công kích , cho nên chỉ chốc lát, liền lật lại thế cờ, hung hắn tấn công từ đằng sau làm Dư Kiều lại la lớn lên.
Tần Thiên vừa đâm vừa bóp, tấn công từ cả hai mặt trận khiến Dư Kiều không ngăn được, mấy lần lên đỉnh còn hắn vẫn tiếp tục tấn công, trong phòng xuân sắc không ngừng.....
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Dark Shine Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Thế nào, lão sư còn chịu được không?
Tần Thiên vừa nói vừa nhìn Dư Kiều bị mình làm cho há mồm thở dốc, lúc này Dư Kiều toàn thân vô lực, mềm ra như vũng bùn nhão, chỉ mất một tiếng, đã bị Tần Thiên đưa lên đỉnh mười lần, nàng cơ hồ sắp chết vì sung sướng.
- Lão sư, im lặng tức là đồng ý, vậy để em tiếp tục.
Tần Thiên nhìn Dư Kiều, vừa cười nói vừa lấy tay tách bắp đùi nàng ra, chuẩn bị tiến vào.
- Đừng! Không muốn, ta thua!
Dư Kiều vội vàng nói, phía dưới cũng bị Tần Thiên làm cho sưng lên rồi, toàn thân vô lực, nếu thêm lần nữa …, mình ngất mất.
- Ha ha ha… Lão sư, sau này còn dám nói làm cho em không xuống giường được nữa không?
Tần Thiên nhìn Dư Kiều, đắc ý nói.
- Hừ! Lần này là ngoài ý muốn, chờ tôi dưỡng sức tốt rồi, chờ đó mà xem!
Dư Kiều vẫn không phục nói.
- Được a, em chờ !.
Tần Thiên vừa nói liền đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
- Cậu lại muốn đi đâu nữa à, không ở lại sao?
Dư Kiều thấy Tần Thiên muốn đi, liền hỏi.
- Em phải về rồi, nếu không chị sẽ trách, lão sư, hôm nào chúng ta sẽ tiếp tục đại chiến.
Tần Thiên cười cười, hung hăng chộp lên ngực nàng, sau đó mới rời đi.
- Hừ! Không có lương tâm.
Dư Kiều nhìn Tần Thiên rời đi, nhất thời bực tức, trên mặt lộ vẻ tức giận xen mất mát.
********
- Ba Ba Ca, ngươi nói Dư Kiều thật sự là cổ võ giả sao?
Trên xe, Tần thiên hỏi Ba Ba Ca, vừa rồi mới ân ái với Dư Kiều, Ba Ba Ca nói cho Tần Thiên trên người Dư Kiều có năng lượng ba động, ngay cả đan điền cũng đã khai thông, thực lực thì không thấp hơn Tần Thiên, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, Dư Kiều lại có thể là một cổ võ giả, đây cũng là nguyên nhân Tần Thiên vội vàng rời đi.
- Đúng vậy, chủ nhân, lần trước Ba Ba Ca đã phát hiện nàng ta không bình thường.
Ba Ba Ca nói.
- Dư Kiều là một cổ võ giả? Nàng ta muốn làm gì a ?
Tần Thiên không giải thích được.
- Chủ nhân, Ba Ba Ca cho rằng nàng muốn mượn cửu dương lực của người để tu luyện công pháp của nàng, bởi vì nàng là cửu âm thân thể, mà chủ nhân là cửu dương thân thể, hai người nếu ở chung một chỗ song tu với nhau…, vậy thực lực sẽ tăng mạnh, song phương cùng có lợi.
Ba Ba Ca nói.
- Cửu âm thân thể ? Cửu dương thân thể ? Đây là cái gì ?
Tần Thiên không hiểu hỏi.
- Đây là một loại thể chất, trong tu luyện, tổng cộng có chín loại thể chất cao cấp, theo thứ tự là: Cửu dương thân thể, cửu âm thân thể, bất diệt thánh thể, bất diệt ma thể, thiên yêu thân thể, cửu u thân thể, tiên thiên đạo thể, hỗn độn thần thể, thôn phệ thần thể, chín loại này mỗi loại đều cực kỳ nghịch thiên, một khi phối hợp với phương pháp tương ứng, tu vi sẽ tiến triển cực nhanh, giống như lthể chất của chủ nhân, song tu cùng cửu âm thân thể thì thực lực sẽ tăng cao.
Ba Ba Ca nói.
- Thì ra là như vậy, không nghĩ tới tu luyện còn phân ra thể chất, bất quá ngươi nói Dư Kiều muốn tiếp cận ta là để dùng Cửu Dương lực cho nàng tu luyện, vậy sao không nói với ta nhỉ?
Tần Thiên khó hiểu.
- Chủ nhân, cái này Ba Ba Ca không biết.
Ba Ba Ca nói.
Tần Thiên có chút nghi hoặc, xem ra Dư Kiều biết mình là tu luyện giả rồi, nhưng nàng ta trao thân cho mình, vừa rồi lại không có dùng pháp quyết song tu, đây là vì cái gì, chẳng lẽ còn có ý đồ khác, bất quá nhìn bộ dạng Dư Kiều, hình như không tính toán muốn hại mình.
- Xem ra lần sau phải ngửa bài với nàng ta, làm rõ xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Tần Thiên thầm nghĩ.
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở cửa tiểu khu, Tần Thiên đậu xe trước nhà, ngay sau đó xuống xe đi vào trong nhà.
Về đến nhà đã là hơn sáu giờ, Tiêu Du đã về, đang trong bếp làm cơm tối, Lý Phỉ Nhi còn chưa trở lại.
- Về rồi à, Tiểu Thiên, lại đây giúp chị một chút!
Tiêu Du thấy Tần Thiên về, lập tức nói.
- Được!
Tần Thiên lập tức đáp, ngay sau đó đi vào bếp.
Cạch!
Lúc này, cửa nhà chợt mở ra, ngay sau đó Lý Phỉ Nhi vội vàng chạy vào rồi lập tức đóng cửa, nhưng cửa lại bị người bên ngoài chặn lại, một nam cảnh sát tướng mạo anh tuấn chặn cửa, không để cho Lý Phỉ Nhi đóng cửa.
- Kim Khắc Mộc, anh tránh ra, không được vào.
Lý Phỉ Nhi tức giận nói.
- Phỉ Nhi, em sao lại chán ghét anh a, anh nói này, anh từ thành phố chạy đến nơi này để làm tiểu cảnh sát, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh anh yêu em sao?
Nam thanh niên tên là Kim Khắc Mộc say đắm nhìn Lý Phi Nhi, ủy khuất nói.
- Kim Khắc Mộc, tôi không thích anh, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, dù anh yêu tôi thì thế nào, anh đi nhanh đi, tôi đã có bạn trai, anh không nên quấy rầy tôi nữa.
Lý Phỉ Nhi nhìn Kim Khắc Mộc không nhịn được nói.
- Bạn trai! Là ai, anh không tin, em gọi hắn ra đây, anh muốn nhìn xem, anh không tin ngoài anh ra còn có người có tư cách có được em!
Kim Khắc Mộc lập tức tức giận nói.
- Là tôi, thế nào?
Tần Thiên đi ra, thản nhiên nói, đưa tay ra trực tiếp ôm Lý Phỉ Nhi vào lòng, Lý Phỉ Nhi cũng phối hợp ôm lấy Tần Thiên, xấu hổ.
- Khốn kiếp, bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra, Phỉ Nhi là loại người như mày có thể chạm vào sao?
Kim Khắc Mộc lập tức giận dữ nói.
- Khốn kiếp, dám mắng lão tử à, muốn chết, nơi này là nhà tao, đừng tưởng rằng mày là cảnh sát là tao sợ mày!
Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Hừ! Tao đứng đây, xem mày làm gì được, mau buông tay ra, Phỉ Nhi không phải loại người mày có thể chạm vào.
Kim Khắc Mộc âm trầm nhìn Tần Thiên, nói.
- Hừ! Bạn gái tao tao không thể đụng vào, chẳng lẽ để mày đụng vào à!
Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, Phỉ Nhi là của tao, chỉ có tao mới được chạm vào nàng, loại người như mày căn bản không có tư cách, mau buông tay ra, cho mày một cơ hội, nếu không mày sẽ phải hối hận cả đời!
Kim Khắc Mộc cả giận nói, giống như sắp nổi điên.
- Kim Khắc Mộc! Ngươi…
Lý Phỉ Nhi muốn nói, nhưng lại bị Tần Thiên cắt ngang.
- Em đi vào trong bếp, giúp chị anh đi, để anh giải quyết việc này.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, sau đó đẩy nàng về phía sau.
- Chúng ta đi ra ngoài giải quyết, ở đây không hay.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc nói, chuẩn bị đóng cửa lại, nào biết Kim Khắc Mộc căn bản không thèm nghe, muốn xông vào trong tìm Lý Phỉ Nhi.
- Mẹ kiếp dám làm càn ở đây sao, cấp cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, nghĩ đến là cảnh sát mà tao sợ à, đánh chết mày!
Tần Thiên cả giận nói, trực tiếp đạp cho Kim Khắc Mộc một cước, Kim Khắc Mộc không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị Tần Thiên đạp bay ra ngoài, kêu thảm thiết ngã xuống ngoài bậc thềm, lập tức nổi giận.
- Muốn chết, thằng nhãi này dám đánh tao!
Kim Khắc Mộc giận dữ nói, chợt đứng lên, lao tới.
- Chết đi!
Tần Thiên không thèm nhìn, lại một cước nữa đạp Kim Khắc Mộc bay đi.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá