Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng. Chương 205: Lại thêm tin tức kinh người.
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Boom sau thời gian dài chậm trễ, quả 17/20
- Cái gì?
- Lão York, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?
- Ông thực sự đã uống say rồi sao? Việc này tuyệt đối không thể xảy ra được.
Mọi người trong tửu quán đều ào lên kinh ngạc, những chuyện cổ quái mà dong binh như bọn họ gặp phải cũng không ít nhưng vẫn là không tin vào lời của hán tử cao lớn, một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ, thái dương hoàng kim Sutton là ai, đại diện tuyệt mĩ cho tư chất thiên phú, vang danh trong đế quốc, không biết bao nhiêu người thách đấu phải bại dưới thương của hắn, theo lời đồn, hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có được thực lực lục tinh, được xưng là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi cùng thời, lẽ nào lại bị quốc vương một nước phụ thuộc đánh bại?
Đây quả thực giống như nói khoác.
York lại nhấp một ngụm rượu rồi phản bác nói:
- Sao không thể chứ? Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, sớm đã được truyền ra từ bên trong đế đô, thậm chí có người còn tận mắt nhìn thấy hoàng kim kỵ sĩ bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, được đám kỵ sĩ khiêng vào điện kỵ sĩ, nghe nói kỵ sĩ trưởng kỵ sĩ điện Akinfeev nổi giận đùng đùng, các thế lực lớn trong đế đô hiện giờ đều chuẩn bị lôi kéo quốc vương cường hãn này…
- Sao có thể như vậy?
- Lẽ nào là sự thật?
Mọi người thấy York nói có bài bản đều trở nên bán tín bán nghi.
- À, ta biết rồi, nhất định là Nhất Kiếm, chỉ có Nhất Kiếm mới đủ sức mạnh đánh bại hoàng kim kỵ sĩ…
Có người như tỉnh ngộ điều gì, tự cho là đúng đắc ý hô to lên, những dong binh khác nghe vậy đều hòa theo đồng thanh chấp thuận đáp án này, nếu có người trong đế quốc có thể đánh bại hoàng kim kỵ sĩ thì chắc chắn là Nhất Kiếm.
- Ha ha ha, lầm rồi, sai hoàn toàn. Jim, đầu ngươi là đầu heo hay sao, ta đã nói rồi, đánh bại hoàng kim kỵ sĩ là quốc vương nước phụ thuộc, Nhất Kiếm còn chưa đăng cơ, chỉ là một hoàng tử… Ha ha ha thôi bỏ đi đừng đoán nữa, vị cao thủ thần bí này các ngươi tuyệt đối đoán không ra đâu, bởi người đánh bại hoàng kim kỵ sĩ này cũng chỉ là quốc vương một nước phụ thuộc cấp sáu mà thôi.
York mở miệng nói ra đáp án.
- Quốc vương nước phụ thuộc cấp sáu?
-York, đầu óc của ông bị gấu đập đến ngu muội rồi sao?
York nóng nảy, ngước cổ lên hét lớn:
- Đầu óc ngươi mới ngu muội, cả nhà ngươi đều ngu muội, chuyện này đã rõ ràng rồi, tuyệt đối chính xác.
Nhưng đám dong binh chỉ cười ầm lên, những điều ông ta nói thực quá xa vời không ai có thể tin được.
Tôn Phi ngồi một bên càng nghe càng kinh hãi, hắn sờ sờ cằm, trong lòng vô cùng sửng sốt: trận chiến giữa mình và hoàng kim kỵ sĩ mới qua được bốn ngày mà tin tức đã truyền đi nhanh như vậy, hơn nữa lại được truyền đến từ đế đô St. Petersburg trước tiên, rồi mới lại truyền đến Ôn Tuyền Quan, điều này thực là kỳ lạ.
Angela và Ji Ma ngồi bên cạnh đều che miệng cười, hai nha đầu này là người biết rõ nhất trận đấu đó, thấy mọi người trong quán đều không tin, Ji Ma định đứng lên làm chứng nhưng lại bị Angela kéo lại, khẽ lắc đầu, Ji Ma đành phải nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống tức giận nhìn những người xung quanh, giống như những người không tin Tôn Phi đã đánh bại hoàng kim kỵ sĩ đều là kẻ thù của nàng vậy.
- Vị đại ca này, tin tức này mọi người nghe được từ đâu? Không phải là tin đồn nhảm chứ?
Tôn Phi cố ý nói bóng nói gió kích hán tử chân chất kia.
- Sao có thể là tin đồn nhảm được. Tiểu huynh đệ, tin này chính là thương hội Soros ở đế đô Petersburg chính thức tuyên bố.
York mặt dần đỏ lên, vỗ bàn đứng lên lớn tiếng:
- Đám người các ngươi không tin lời ta, vậy tin tức mà thương hội Soros đưa ra chắc sẽ không phải là giả chứ? Không tin hãy đợi vài ngày nữa, tin tức này sẽ nhanh chóng truyền đến Ôn Tuyền Quan, hơn nữa tin tức mà thương hội cung cấp vô cùng chi tiết, cao thủ thần bí đánh bại kỵ sĩ hoàng kim chính là Hương Ba Vương Alexander.
- Không ngờ là thương hội Soros tuyên bố.
- Nói có bằng có chứng, có vẻ như là sự thật rồi.
- Nếu là do thương hội Soros tuyên bố, thì có thể tin là sự thật, không ngờ chỉ là một nước phụ thuộc cấp sáu lại xuất hiện một anh hùng.
Thấy York lôi ra tấm bài thương hội Soros, mọi người trong quán mới dần tin, thế lực lớn như Soros, tuyệt đối sẽ không tung tin nhảm nhí với một chuyện như vậy, dù sao thì thương nhân coi trọng nhất vẫn là danh dự, nếu xuất hiện những tin đồn nhảm nhí thì danh dự của thương hội cũng bị hủy hoại, thương hội Soros được lập ra hàng trăm năm nay, chưa từng xảy ra chuyện này.
Lúc này, Tôn Phi rốt cục cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Chủ quản hắc bào Rhede Knapp của thương hội Soros luôn theo cạnh quân viễn chinh Hương Ba Thành, tận mắt chứng kiến trận chiến, có thể đem sự việc kể lại một cách chi tiết truyền đến đế đô rồi lại đến Ôn Tuyền Quan, mà ngoài Rhede Knapp ra không còn khả năng nào khác.
Chỉ là tại sao thương hội Soros lại phải rêu rao chuyện này? Lẽ nào những tên thương nhân trục lợi này nhìn thấy lợi ích gì từ đó?
Tôn Phi nhận ra sự kỳ lạ trong chuyện này.
Lúc này, mọi người trong quán vẫn bàn tán sôi nổi, niềm hứng thú của mọi người nhanh chóng chuyển đến vị cao thủ thần bí Hương Ba Thành. Hai cô gái ngồi bên cạnh Tôn Phi che miệng cười trộm, nghe thấy những tiếng tán thưởng rồi lại nhìn Tôn Phi mỉm cười, trong lòng vừa cảm thấy kiêu hãnh vừa tự hào, thực hận không thể lập tức nói cho mọi người biết vị cao thủ bí mật đang ngồi trước mặt mọi người.
Thấy mọi người cuối cùng cũng tin lời mình, York cười đắc ý, cúi đầu uống cạn hơn nửa chén rượu, rồi lau vết rượu còn dính trên râu, đột nhiên lại đập mạnh xuống bàn làm thu hút sự chú ý của mọi người rồi lớn tiếng nói:
- Thực ra chuyện hoàng kim kỵ sĩ bị đánh bại cũng không phải tin tức gây náo động nhất, gần đây đế đô còn xảy ra một chuyện nữa, nếu ta nói ra chắc chắn các ngươi sẽ kinh ngạc đến mức phải nhảy dựng lên.
- Còn có tin dật gân hơn sao? Nói mau đi, đừng úp mở nữa.
Có người sốt ruột thúc giục.
York đắc ý nhìn xung quanh, chậm rãi nói:
- Chính là mười ngày trước, võ thánh hộ quốc đế quốc Spark lại gửi Võ Thánh khiêu chiến thiếp tới Krasic đại nhân…
- Cái gì? Võ Thánh khiêu chiến thiếp?
- Không thể nào? Đám tạp chủng Spark chết tiệt này muốn làm gì? Định gây chiến sao?
- Nói mau đi, lão York, Krasic đại nhân hồi đáp thế nào?
- Chư thần phù hộ, xảy ra chuyện như vậy, lẽ nào chiến tranh thực sự sẽ nổ ra?
Mấy lời này này của York khiến mọi người kinh ngạc, giống như ném một vốc muối vào chảo dầu sôi, khiến sự huyên náo trong tửu quán tức thì giống như một thùng thuốc súng nổ tung dữ dội, ngay đến những người lúc đầu chỉ cúi đầu bàn tán to nhỏ cũng không nhịn được mở to mắt mà nhìn lại.
Tin tức này quả thực khiến người ta phải kinh hoàng.
Sự xuất hiện thư “Võ Thánh thiếp” tuyệt đối là một chuyện gây náo động nhất trong đế quốc, đây chính là đại diện rằng hai siêu cấp cường giả của hai đế quốc muốn mở ra một cuộc chiến sinh tử, càng đại diện cho sự giao chiến trực tiếp giữa sức mạnh của đế quốc Spark và Zenit, theo truyền thống của đại lục Azeroth từ xưa, thắng bại của hai vị Võ Thánh hộ quốc trong lúc chiến đấu rất có thể quyết định đến vận mệnh đế quốc, ý nghĩa của Võ Thánh thiếp hoàn toàn không giống bình thường, thân là người trong đế quốc Zenit, đối với chuyện như vậy không thể không quan tâm, so với chuyện này thì việc hoàng kim kỵ sĩ bị đánh bại hoàn toàn không đáng nhắc tới.
- Đế quốc Spark thực không coi ai ra gì? Đại nhân Krasic chắc chắn sẽ giết hết những tên khiêu chiến không biết sống chết là gì đó…
Hộ quốc võ thánh Krasic đế quốc Zenit, thăng đến nguyệt cấp mười năm trước, là đệ nhất cường giả không thể tranh cãi trong đế quốc, là đế quốc thủ hộ thần, là thần tượng của vô số võ giả trong đế quốc, uy danh khiến không quốc gia nào dám tranh phong, hiện tại lại nhận được sự khiêu chiến từ đế quốc khác.
- Hai tháng sau, trên đỉnh Võ Thánh sơn tại St. Petersburg, khi vầng ma nguyệt treo cao, song Thánh quyết một trận sinh tử.
York uống cạn rượu, đập mạnh lên bàn lớn tiếng nói:
- Chuyện này đã sớm ở phụ cận đế đô truyền ra, ta nghĩ chỉ cần những võ giả có tâm huyết đến lúc đó đều đến xem cuộc chiến, trợ uy cho võ thánh đế quốc.
- Lúc đó ta nhất định sẽ đi.
Có người vội vàng nói.
- Ta cũng đi…
- Ta nữa…
- Chuyện như vậy, ai không đi không phải người…
Tôn Phi cảm thấy một bầu không khí đoàn kết phấn kích trong tửu quán, đều một lòng hướng về cuộc chiến giữa hai võ thánh thai tháng sau, đây là một trận quyết đấu sinh tử của nguyệt cấp cường giả, chính là một cơ hội để tìm hiểu về thực lực tiêu chuẩn các cao thủ đại lục, không biết lúc đó sẽ xảy ra một trận kinh thiên động địa thế nào, khiến người khác mong đợi.
Lại nghe mọi người bàn tán một hồi, Tôn Phi nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, đứng dậy gọi chủ quán tính tiền chuẩn bị đi.
- Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi để cho ta ngồi chỗ này nếu không rượu hôm nay cũng không thể uống được… Ta xin mời ngươi và hai vị cô nương này cùng uống một chén.
York nói xong đứng lên, đón lấy ba chén Hắc Mạch Ti tinh khiết từ hầu bàn, đặt trước mặt ba người Tôn Phi, chén thứ tư đẩy đến trước mặt chàng trai da đen chưa hề nói một lời nào, đẩy đẩy hắn:
- Filippo, đừng ngồi như một kẻ ngốc nữa, hãy giống như một trang nam tử, đứng lên uống một chén.
Chàng trai này lộ ra một nụ cười ngượng ngùng như không biết phải làm thế nào, rồi bưng chén đứng lên.
Đúng lúc này, ầm một tiếng, một âm thanh chói tai truyền đến.
Cánh cửa gỗ bị ai đó hung hăng đẩy ra, mấy bóng người hung hăng càn quấy, đạp phá bừa bãi đi tới.
Một tên cầm đầu như đang tìm gì đó, nhìn lướt xung quanh, sau khi nhìn thấy ba người Tôn Phi, mắt liền sáng lên, xoay người lại thì thầm điều gì đó với tên thanh niên quần áo đẹp đẽ, tên thanh niên kia cười nham hiểm, nghênh ngang đi tới bàn trước mặt, vuốt vuốt mũi trừng mắt nhìn York và Filippo, quát:
- Cút, bọn dong binh thấp hèn, bọn mày là cái thá gì mà cũng xứng chung bàn với một cô gái xinh đẹp như vậy.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng. Chương 206: Hắn chính là cao thủ truyền kỳ?
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Boom sau thời gian dài chậm trễ, quả 18/20
Thường Thanh Đằng tửu quán bỗng im ắng lạ thường.
Gã thanh niên quần áo hoa quý vừa mở miệng thì không chút khách sáo mà mắng nhiếc mọi người, nhưng Tôn Phi nhận ra, mặc dù là như thế nhưng đa số dong binh đều chỉ nén sắc giận mà không dám làm gì, giống như thanh niên trước mặt là ác ma khiến người khác hoảng sợ. Mà người lúc trước thì thầm bên tai gã thanh niên kia, Tôn Phi lại nhận ra được, chính là tên thủ lĩnh binh sĩ đã gặp ở cửa thành ban sáng, lúc này trên người hắn vẫn mặc quân phục.
Chỉ trong chốc lát Tôn Phi đã hiểu mọi chuyện.
Mấy người này rõ ràng là được tên thủ lĩnh binh sĩ đưa đến để tìm kiếm ba người mình, còn về nguyên nhân thì chỉ cần quan sát ánh mắt cá chết của bọn chúng khi lướt qua lướt lại trên người Angela đã có thể biết được.
Bị một tên trẻ tuổi mắng chửi như một con chó, chỉ thẳng mặt mà nhục mạ khiến khuôn mặt đầy hứng thú của York bỗng đỏ bừng như gan heo, chiếc chén sắt trên tay cũng không biết nên làm thế nào, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và không cam, nhưng sau một hồi do dự vẫn là cúi đầu mà rời khỏi. Hắn đương nhiên biết rõ thân phận của thanh niên này, kiêng kị không thôi.
- York đại thúc, xin đợi một chút.
Chính là Angela, cô nhoẻn miệng cười, không khí trong quán bỗng như bừng lên, chỉ thấy bàn tay trắng nõn ngọc ngà của cô bưng lấy chén trên chiếc bàn trước mặt mỉm cười mà nói với York;
- Tạ ơn đại thúc vừa rồi đã kể cho chúng ta nhiều giai thoại như vậy, người quả là một nam tử nhiệt tình cởi mở, chén rượu này Angela kính người mới đúng.
Nói xong nàng liền giống giơ chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp như thiên nga của mình mà nâng chén uống một hơi cạn, nàng uống rượu có chút hào khí, âm thanh ừng ực ừng ực trong quán rượu yên tính được truyền ra rõ ràng. Uống một hơi hết, Angela đưa tay lên lau vết rượu còn dính trên đôi môi đỏ mọng. Động tác này càng làm nổi bật lên dung nhan tuyệt mĩ của nàng, vô cùng tao nhã khiến cho tất cả mọi người trong quán đều thất thần.
York cảm động đến mức toàn thân run lên.
Quả thật hắn không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp cao quý không thể xâm phạm giống như nữ thần vậy nhưng lại tự nguyện kính mình một chén rượu, hơn nữa lại là trong bộ dạng đáng xấu hổ của mình mà chủ động đề xuất. Ban đầu khi bị tên thanh niên mắng mỏ trong lòng hắn quả thực vô cùng nhục nhã, nhưng giờ được Angela kính rượu, nỗi nhục nhã, xấu hổ đều hoàn toàn tan biến.
Cảm kích về điều đó, York không thèm đếm xỉa đến ánh mắt uy hiếp của tên thanh niên mà bưng lấy chén rượu trên bàn một hơi uống cạn. Điều khiến người khác phải ngạc nhiên chính là thiếu niên da đen luôn tỏ ra ngượng ngùng khiếp đảm cũng lặng lẽ đi tới, rồi cũng bưng chén rượu thuộc về mình uống hết một hơi.
Uống xong, trong ánh mắt còn lưu lại sự cảm kích, York nói “Cẩn thận” rối kéo lấy thiếu niên Filippo quay người đi, hắn không dám nhìn vào mắt Angela mà nhanh chóng ra khỏi quán rượu, biến mất ở ngã tư đường.
Tôn Phi sờ lên cằm nghĩ ngợi và dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Hắn mỉm cười hướng về Angela với một ánh mắt tán thưởng. Lần đầu tiên hắn nhận ra rằng chính vị hôn thê của hắn bền ngoài có vẻ yếu ớt dịu dàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ chẳng thua kém gì đấng mày râu.
Mà sắc mặt tên trẻ tuổi u ám đến mức có thể vắt ra nước, hắn hung hăng nhìn theo York và Filippo, ánh mắt lộ ra sự cay độc, sau đó nhìn Tôn Phi một lượt rồi đột nhiên nói:
- Ra giá đi, bao nhiêu?
- Hử?
Tôn Phi nhíu mày.
- Haha, vị tiểu huynh đệ này, ta nhìn cách ăn mặc của ngươi chắc hẳn cũng là người có địa vị, sao thế? Muốn giả bộ hồ đồ sao? Thực sự không hiểu ý ta sao?
Tên trẻ tuổi đó bực bội cười khỉnh rồi liếc mắt ra hiệu cho tên tùy tùng phía sau:
- Ngươi đến nói cho hắn biết cái mà ta muốn.
- Vâng, thiếu gia. Ha ha tiểu tử kia, không hiểu thì để ta nói cho ngươi biết, thiếu gia nhà chúng ta chính là đã để mắt đến hai cô em bên cạnh ngươi, ngươi hãy thông minh một chút, ra giá đi…
Một tên mặc trang phục võ sĩ đi ra chỉ thẳng mặt Tôn Phi đắc ý nói.
- Ồ?
Tôn Phi không chút giận dữ mà ngược lại mỉm cười nói:
- Nếu ta không bằng lòng thì sao?
- Hừ, ngươi mù sao, toàn bộ Ôn Tuyền Quan này, thứ gì thiếu gia nhà ta đã để mắt tới có ai không dám bán?
Tên tùy tùng giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi, lấy ra hai mai tiền đồng ném lên bàn:
- Đồ không biết phải trái, mau cầm tiền rồi cút đi.
- Hai mai tiền đồng?
Tôn Phi nhíu mày.
- Hai mai tiền đồng thì sao? Chê ít sao? Thiếu gia bằng lòng ban cho ngươi tiền đã là một ân huệ rồi…
Tên hộ vệ cười ha hả:
- Đây chính là cách thiếu gia mua đồ, nếu ngươi không đồng ý thì… Một đồng vậy.
Tên hộ vệ mang vẻ mặt trêu tức, nhặt lấy một đồng giả bộ đút vào người mình.
Mọi người trong quán đều bị tên trẻ tuổi này lợi dùng uy quyền uy hiếp đến mức không ai dám lên tiếng, ai cũng mang theo ánh mắt tiếc nuối nhìn Tôn Phi và Angela, một thiếu nữ xinh đẹp cao quý, vậy mà sắp phải rơi vào tay ác ma.
- Ta thấy ngươi cũng khỏe mạnh cường tráng, cũng có một chút thực lực.
Tôn Phi lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc cho một người như ngươi lại đắm mình trong trụy lạc, thực không xứng đáng với bộ võ phục trên người ngươi, tốt nhất để ta giúp ngươi cởi xuống.
Nói xong, chưa đợi mọi người phản ứng lại thì đột nhiên một chưởng nhanh như tia điện vỗ vào đỉnh đầu gã hộ vệ.
Bụp!
Mọi người chỉ thấy hoa mắt khi tên hộ vệ này lại bị một chưởng nhẹ nhàng đánh cắm xuống đất giống như một cây củ cải, chỉ nhô đầu ra bên ngoài. Mồm miệng hắn tóe máu hiển nhiên là không thể sống thêm nữa, mà khiến người khác kinh ngạc hơn chính là bộ võ phục trên người hắn bị trực tiếp lột ra, chất ngay cạnh đầu hắn, tất cả đều vô cùng kỳ dị.
- Tê tê tê tê…
Trong quán lập tức phát ra những âm thanh hít hà sợ hãi, một số dong binh suýt chút rớt cả cằm xuống đất.
- Ngươi…
Tên trẻ tuổi giận dữ:
-T o gan, ngươi dám giết hắn, ngươi có biết ta là ai không? Cha ta chính là….
- Ồn ào quá.
Tôn Phi nhướng mày thuận tay giống như đuổi một con ruồi đang bay qua mà cho hắn một cái tát, “Bốp” một tiếng, trước tiên là mấy chiếc răng dính đầy máu văng ra rồi tên trẻ tuổi đó giống như bao tải rách bỏ đi bị văng ra cửa quán, loảng xoảng mấy tiếng đụng vào làm đổ không ít đồ ăn trên bàn, hắn nằm gọn trên đất không biêt sống chết, trên gương mặt còn hiệu rõ dấu bàn tay, sưng vù lên như bánh bao, mắt híp thành một đường, dộ dạng thê thảm vô cùng.
Lúc này, cằm của mọi người đã hoàn toàn rơi trên mặt đất, thực không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nhìn tình cảnh bi thảm của tên ác ma nằm trên mặt đất, có người theo bản năng cũng sờ lên mặt mình mà cảm thấy ớn lạnh. Thực sự không thể tin nổi, tên thiếu niên tóc đen kia thoạt nhìn có vẻ nho nhã, nói chuyện cũng khá là khách sáo nhưng khi ra tay lại vô cùng cay độc, không chút lưu tình.
Đương nhiên, cũng khiến người cũng ý thức được, thiếu niên tóc đen này thật không ngờ là một cao thủ hiếm thấy.
Chỉ riêng cái tát dành cho tên hộ vệ thực lực nhất tinh kia khiến hắn bị chôn trên mặt đất, đến tứ tinh cũng không thể làm được khiến cho đông đảo dong binh xung quanh phải hoa mắt váng đầu, không ngừng kinh ngạc.
- Ngươi… Dám…
Tên thủ lính binh sĩ dẫn tên trẻ tuổi tới đây lúc này đã ý thức sự tình, hai chân run rẩy, hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy, ngay cả thiếu gia cũng dám ra tay thì hắn là cái gì chứ.
- Ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, muốn chạy thì đã muộn.
Tôn Phi lăng không một trảo, tên thủ lĩnh binh sĩ kia không làm chủ được cơ thể mà bị quay trở lại. Tôn Phi như cũ vỗ một chưởng, gã bị chôn chặt xuống đất chỉ còn cái đồ lộ ra.
Xuống tay không chút lưu tình.
Mọi người trong tửu quán hoàn toàn choáng váng, vị thiếu niên này có thể gọi là sát thần, ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, ngay đến quan quân thủ thành Ôn Tuyền Quan cũng dám giết, rốt cục hắn là ai, có vẻ không hề sợ quan quân Ôn Tuyền Quan chút nào.
Tôn Phi mỉm cười, vừa lòng gật đầu.
Mấy ngày nay, hắn không ngừng nghiên cứu cách thức phát lực của người man rợ, nắm giữ lực lượng khủng bố ngày càng thành thạo, nếu đổi lại bình thường, một chưởng đánh ra đã đem tên hộ vệ cùng binh sĩ kia tan xương nát thịt, chứ muốn đập sâu vào trong đất thế kia là điều không thể.
- Đi thôi.
Tôn Phi mỉm cười, ném ra ba mai kim tệ cho lão bản coi như bồi thường, rồi cùng Angela và Ji Ma đi ra, khi tới cửa dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì Tôn Phi quay lại nói với mọi người dường như bị hóa đá;
- À, đúng rồi, nếu các ngươi vẫn muốn truy xét chuyện này, hãy bảo hắn đến doanh trại quân viễn trinh Hương Ba ngoài Ôn Tuyền Quan tìm ta.
Nói xong cả ba cùng bước ra khỏi quán rượu, biến mất dưới ánh nắng phía ngã tư đường.
Trong quán rượu vẫn là một mảng yên tĩnh đáng sợ.
Một lúc lâu sau đó mới có người nghi ngờ hỏi rằng:
- Hắn… Người đó… Vừa rồi hắn nói cái gì? Đại.. Đại doanh quân viễn chinh Hương Ba ngoài Ôn Tuyền Quan? Quân viễn chinh Hương Ba … Hương Ba …
- Lẽ nào hắn là… Hắn chính là Hương Ba Vương Alexander?
Có người mơ hồ lên tiếng.
- Người thiếu niên kia … Chính là quốc vương Alexander, cao thủ thần bí đánh bại thái dương Hoàng Kim Kỵ sĩ Christopher?
Có người nói tiếp.
- Không ngờ hắn lại trẻ như vậy.
Lúc nạy, mọi người trong quán mới kịp phản ứng lại, không khí ngay lập tức lại bùng lên.
Đám dong binh bỗng ngồi dựng lên, tất cả đuổi theo, bọn họ thực không thể tin được chính mình có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của nhân vật truyền kỳ, lại may mắn được cùng nhân vật này uống rượu cùng một nơi, giống như trong mơ vậy. Thật muốn đuổi theo để được tiếp tục chiêm ngưỡng phong thái vị cao thủ truyền kỳ này.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng. Chương 207: Gặp lại.
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: htnt2005
Nguồn: 4vn.eu
Boom sau thời gian dài chậm trễ, quả 19/20
Tôn Phi không biết phản ứng của các dong binh trong quán. Lúc ra khỏi quán thấy vẫn còn sớm, Angela và Ji Ma cũng chưa có du ngoạn tận hứng cho nên ba người cứ tiếp tục đi. Vào buổi trưa nên hơi vắng, mùa thu cũng không quá nóng, thời tiết mát mẻ, ba người nhanh chóng quên hết chuyện xảy ra trong tửu quán, tâm trạng đã vui vẻ trở lại.
Ôn Tuyền Quan được coi là khu kinh tế chính trị quan trọng ở phía Bắc đế quốc với đầy đủ các tác vụ. Tôn Phi thực biết chọn những nơi khá náo nhiệt để thăm thú. Trước tiên ba người họ đến một hội giao dịch có quy mô trung bình và đang tiến hành giao dịch đấu giá. Tôn Phi cẩn thận quan sát các thủ tục, trong lòng hiểu rõ vài phần, nhưng đáng tiếc không có hứng thú với sản phẩm được đấu giá nào nên chỉ một lát liền đi khỏi.
Dạo một lượt khu đấu giá, Tôn Phi lại hỏi đường đến tiền trang lớn nhất Ôn Tuyền Quan.
Sự tồn tại của tiền trang không khác lắm các ngân hàng ở kiếp trước, phía sau đều tồn tại bóng dáng của các thế lực quý tộc siêu cấp hoặc cơ quan quốc gia, phụ trách lưu thông trao đổi tiền tệ, cũng trao đổi những bảo vật hiếm lạ như ma pháp thạch, đóng vai trò quan trọng trong hệ thống kinh tế ở đại lục Azeroth. Văn minh ma pháp ở đây được thể hiện tinh tế, có thể đảm bảo về tính mắt xích của tiền trang. Nếu ngươi có thân phận hoặc tài sản thì lập tức có thể trở thành khách quý, được mở một thấm thẻ ma pháp bằng thạch anh, có thể bảo đảm ở bất kỳ tiền trang nào trong đế quốc cũng có thể tùy ý trao đổi tài vật nhằm giảm bớt phiền phức và rủi ro khi mang số lớn tài vật bên mình. (Kiểu ATM ấy nhỉ :)) )
Nhưng đối với Tôn Phi, sau lưng hắncòn có sự tồn tại không gian khổng lồ của thế giới Diablo thì tính gọn nhẹ và an toàn của tiền trang cũng không cần thiết. Nhưng tính đến lợi ích khi có tấm thẻ thạch, có lẽ sẽ dùng đến sau này, Tôn Phi không do dự lấy ra mười viên ma pháp thạch hỏa hệ cao cấp để đổi lấy mười vạn kim tệ. Như vậy có thể lấy được một tấm thẻ ma pháp bằng thạch anh, đủ để dọa người.
Sau khi rời khỏi tiền trang, Tôn Phi có cảm giác như một nhà giàu mới nổi, nói cho cùng thì giữ mười viên ma pháp thạch cao cấp đem đến cảm giác hoàn khác với sở hữu mườ bạn kim tệ. Cảm giác tấm thẻ thạch anh ma pháp màu tím thu vào trong lòng thực khiến cho người ta thấy lâng lâng khó tả. Quốc vương bệ hạ trong lòng lén lút hét lên: Phát tài rồi, phát tài rồi, tay trái ta cầm Ai Phôn, tay phải một cái Ai Pát, ta ngồi BMW, rốt cục cũng giống đại gia rồi, chân dài ơi… Một mặt lại cười ha hả đắc ý, bên này hưng phấn muốn ôm lấy Angela và Ji Ma vào lòng.
Tiếp đó, ba người lại cùng đi đến rất nhiều nơi, Ma pháp Công hội, dong binh đường, phía dưới tháp ma pháp, các vùng lân cận xung quanh thành, cửa hàng thợ rèn, cửa hàng may, phân bộ thương hội Soros ở Ôn Tuyền Quan, thần thánh giáo đường, phố nô lệ, phố buôn bán cùng với chợ đen trong truyền thuyết, những nơi này đều in dấu chân của bộ ba tuấn nam mỹ nữ. Tôn Phi như nguyện thấy được những điều mình muốn biết, sự hiểu biết của hắn đối với thế giới này đang tăng lên với tốc độ khủng khiếp. Cuối cùng nếu không phải vì quy định sâm nghiêm của “Cuồng Phong quân đoàn” trấn thủ Ôn Tuyền Quan nghiêm cấm người lạ ra vào thì chưa biết chừng quốc vương bệ hạ sẽ lao vào quân doanh mà xem cái được gọi là một trong mười đại quân đoàn của đế quốc Zenit so với ba trăm thành quản dưới trướng của mình hơn kém chỗ nào.
Đến khoảng 2-3 giờ chiều, Angela và Ji Ma đã mệt đến không thể đi tiếp được, chân đều đã sưng cả lên nhưng vẫn không ngăn nổi thú ngao du, về phương diện cố chấp thì phụ nữ chính là một sinh vật đáng sợ nhất. Tôn Phi đã mua một chiếc xe ngựa ma pháp khá thoải mái, tự mình làm phu xe chở hai cô gái xinh đẹp tiếp tục du ngoạn.
Kiếp trước chưa từng cảm nhận được mùi vị mất hồn khi được cùng các mỹ nữ chung xe, hôm nay quốc vương bệ hạ không còn là một cao thủ truyền kỳ đánh bại Hoàng Kim Kỵ sĩ nữa, cũng không phải là một quốc vương cao cao tại thượng mà chỉ là một thiếu niên có chút lòng hư vinh muốn khoe khoang bạn gái. Mọi người hai bên đường khi nhìn thấy xe ngựa ma pháp đều mang một ánh mắt ngưỡng mộ, Tôn Phi vô cùng đắc ý, tiếc rằng không thể tháo bỏ cửa xe để những tên đó biết thêm: Ta chẳng những có xe đẹp mà còn có cả mỹ nhân, haha cho các ngươi ghen tỵ chết thì thôi.
Nhưng quốc vương bệ hạ đắc ý không được bao lâu thì mặt hắn dần dần biến sắc.
- Ách … Lạc đường.
Sau một hồi đi loạn, cũng không biết là đã đến đâu nữa, người trên đường ít dần, cuối cùng gần như không còn ai, mà hắn cũng không còn nhận ra phương hướng nữa, chỉ điều khiển xe ngựa ở trong ngõ hẻm đi tiến đi lui, chẳng những không tìm được đường ra mà đến đường cũ cũng trở về cũng tìm không thấy.
Sau mười mấy phút, xe tiến vào một nơi vắng vẻ bẩn thỉu, một hẻm nhỏ hôi thối chằng chịt ngõ ngách giống như mê cung, so với nơi huyên náo phồn hoa trước đó thì quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, phân biệt rõ ràng.
Hai bên đường người đi lại thưa thớt đến thương cảm, cơ bản là không có một cửa hàng hay gánh hàng rong nào, mái nhà tranh thấp bé xiêu vẹo tựa. Thỉnh thoảng lại bắt gặp có người thì cũng chỉ là những bộ dạng xanh xao vàng vọt, trên mặt đất nước chảy đen ngòm kèm theo mùi hôi thối, nơi nơi tràn ngập rác rưởi, bên trong đống rác thậm chí còn lộ ra xác người, mùi hôi không thể chịu nổi. Những con mèo, chó hoang ở bên những đống rác bới đi bới lại, lông trên người chúng đen lại thành từng mảng thối hoắc, xem ra cuộc sống của chúng cũng không tốt đẹp gì.
- Nơi này có lẽ là khu dân nghèo của Ôn Tuyền Quan.
Tôn Phi dần hiểu ra.
Quan sát tình hình xung quanh, hắn không vội vã rời đi, bởi đúng lúc này cảm giác âm u quen thuộc của thiếu niên da đen ở Thanh Đằng tửu quán trước đó, bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước mặt. Tôn Phi ngẫm nghĩ một lát, thúc ngựa đi tới hướng đó.
Trên đường đi đến lại không ngừng nghe thấy tiếng nữ nhân, cơ thể xanh xao vàng vọt tê dại đứng ở hai bên đường.
Thời tiết mùa thu cũng khá lạnh, nhưng các cô lại mặc rất ít để lộ ra cơ thể gầy gò ốm yếu, lạnh đến run rẩy, phải cắn răng cố đứng cho vững. Thấy có người tiến lại, ánh mắt lộ ra thần sắc, có hồn nhưng vô lực đưa tay lên vẫy, giống như một con chim trong đêm.
Mà cách mà những chú chim oanh giao tiếp với nhau cũng rất đơn giản, Tôn Phi nhìn thấy có mấy tên dong binh hung ác ngang ngược từ một số cô gái chọn ra người đẫy đà một chút rồi đẩy những người còn lại ra, ở ngay trên đường mà cởi quần làm chuyện đó. Mà thù lao cô gái đó được nhận chỉ là một chiếc bánh mì đen khô khốc. Có lẽ vì cô ta đói quá cho nên mặc cho tên lính thuê vẫn đè trên người thì lập tức nhét bánh mì vào miệng.
Tôn Phi thở dài, tràng diện này nếu chỉ dựa vào sức của mình hắn thì không thể thay đổi được gì.
Một khu vực như vậy đương nhiên không thể không có tội phạm. Đi thêm một lát, từ hai bên đường thối hoắc truyền đến một tiếng kêu van thảm thiết. Ánh mắt Tôn Phi dồn về phía một cảnh tượng giết chóc vừa xảy ra, một ông lão bị hai tên thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi dùng dao nhỏ chém rớt nửa bên đầu, bên tay gầy gộc rụng xuống, hai tên thiếu niên ngoạm lấy cây củ cải vừa cướp được. Cảm nhận được ánh mắt của Tôn Phi, múa may thanh dao gỉ dính đầy máu trong tay một lát, trong ánh mắt bọn chúng lộ ra vẻ hung ác giống như những con dã thú.
Tiến lên phía trước mười mấy phút, khí tức kia ngày càng rõ ràng, quay qua một ngã rẽ, phía trước liền xuất hiện một khoảng đất trống sạch sẽ, được bao lại bằng hàng rào gỗ, phía tây dựng hơn chục ngôi nhà gỗ thấp bé, chằng chịt đan xen nhau. Mà ở chính giữa khoảng đất trống đó, quả nhiên Tôn Phi đã nhìn thấy hai người York và thiếu niên da đen Filippo, hai người đang hướng dẫn hai mươi mấy đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi từng chiêu từng chiêu luyện quyền theo khuôn mẫu.
- Đứng thẳng… Bước chân phải vững… Hóp bụng… Được rồi, cứ như vậy.
York quay người đứng trước bọn nhỏ, khoa tay múa lên một quyền đơn giản nhất, hắn cau mày, dường như không được vừa lòng. Nhưng khi nhìn thấy bọn nhỏ dường như đều mang một ánh mắt cảm kích cùng sùng bái thì hắn lại thoải mái hơn, tiếp tục dạy bọn trẻ.
Thiếu niên da đen Filippo cũng đứng cùng với bọn trẻ, nghiêm túc tập luyện.
Khí tức sâm lãnh khiến Tôn Phi cảm thấy vô cùng quen thuộc đúng là từ trên người Filippo, lúc này lại càng rõ ràng hơn khiến Tôn Phi có thể chắc chắn về phán đoán của mình, đó là thiếu niên có làn da đen này đang cất giấu một bí mật không muốn người khác biết.
Tiếng vó ngựa lạch cạch lạch cạch truyền đến khu đất trống, bọn trẻ dừng lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa ma pháp đẹp đẽ quý giá, ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ kinh ngạc rồi lại biến thành sợ hãi. Một đứa lớn nhất nhẹ nhàng kéo vạt áo York.
- Andrew, cháu không chăm chỉ tập luyện mà làm gì đấy hả?
York xoay người lại, nhìn thấy xe ngựa ma pháp, vô cùng kinh ngạc bởi một khu dân nghèo của Ôn Tuyền Quan lại có một chiếc xe cao quý như vậy xuất hiện, nhưng khi hắn nhìn thấy người ngồi trên xe mỉm cười nhìn hắn thì hắn bỗng sững người lại, hắn kinh ngạc rụi lại mắt của mình rồi không biết nên phản ứng thế nào mà đứng ngây ra đó.
- Thế nào, York đại thúc, mới đây thôi mà đã không nhận ra ta ư?
Tôn Phi nhảy xuống cười nói.
Phía sau, cửa xe ma pháp mở, Angela cùng Ji Ma nhô đầu ra, tiểu la lỵ tóc vàng còn không quên trừng mắt, nàng vẫn còn nhớ việc tráng hán kia không chút nghĩa khí rời đi khỏi quán rượu hôm nay. Hiển nhiên, sự lựa chọn của York và thiếu niên da đen lại không phù hợp với định nghĩa về vinh quang và dũng cảm trong suy nghĩ của nàng.
- Không quên, không quên! Ngài… Ngài là… Alexander bệ hạ?
York xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, ngẩn người một lát rồi phù phù một tiếng đi tới quỳ trước mặt Tôn Phi, khiến cả ba đều giật mình.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng. Chương 208: Ngươi bằng lòng làm đồ đệ của bổn vương không?
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Boom sau thời gian dài chậm trễ, quả 20/20
-York đại thúc, người làm gì vậy?
Tôn Phi vội đưa tay ra đỡ, một sức mạnh vô hình nâng hán tử to lớn đứng dậy, lúc này mới cười hỏi:
- York đại thúc, ngươi có biết ta là… Ừm, sao người biết được?
- Bệ hạ, ta…
Hán tử to lớn hổ thẹn, đem chuyện đã xảy ra sau đó kể lại.
Tên trẻ tuổi xuất hiện trong tửu quán chính là một trong những ác bá nổi tiếng của Ôn Tuyền Quan, lai lịch không nhỏ, Ptolemycha của hắn chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Cuồng Phong, anh trai Dinaples là bách phu trưởng trẻ tuổi nhất quân đoàn Cuồng Phong, lại là cao thủ đệ nhất của Ôn Tuyền Quan. Có hai người là chỗ dựa vững chắc nên hắn đã quen thói ngông cuồng, ở Ôn Tuyền Quan từ trước đến giờ đều vô cùng ngang ngược, phóng hỏa giết người chuyện ác gì cũng dám làm, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn. Người ở trong Ôn Tuyền Quan nhìn thấy tên ma vương này không một ai dám thẳng đường mà đi.
Hôm nay ở trong quán rượu mọi người đều nhìn ra, tên đại ma đầu này đã để ý đến cô gái cao quý như nữ thần kia, mặc dù xót xa cho một nữ thần sắp rơi vào tay ác ma nhưng với quyền uy của hắn thì không một ai dám trượng nghĩa ra tay. Ngay đến York và Filippo hai người lúc đó được Angela kính rượu, mặc dù lúc đó cảm kích đến mức toàn thân run rẩy nhưng lại không ở lại giúp đỡ.
Sau đó hai người vừa xấu hổ vừa bất an bởi sau khi rời khỏi quán rượu thì luôn lo lắng cho sự an toàn của bọn Tôn Phi nên đã lặng lẽ quay lại, ai ngờ lại nhận được tin đáng kinh ngạc. Tên thiếu gia ngang ngược bị tát bay sang một góc, dở sống dở chết chết, còn hai tên hộ vệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng bên cạnh hắn cũng bị cắm xuống đất như cây củ cải, thi thể rất lâu sau mới được đào lên, mà người làm ra tất cả chỉ đứng bên mỉm cười, chính là thiếu niên anh tuấn đi cùng cô gái kia. Càng khiến hai người kinh ngạc đó là từ miệng những dong binh trong quán rượu thì thiếu niên này chính là người được York khen ngợi đã đánh bại Hoàng Kim Kỵ sĩ Sutton, Hương Ba Vương Alexander.
Khi biết bọn Tôn Phi không hề gặp nguy hiểm thì York và Filippo mới yên tâm, mang theo sự tiếc nuối và hổ thẹn trở về khu dân nghèo, cùng bọn trẻ con luyện võ như mọi ngày.
- Bệ hạ, xin thứ lỗi, hôm nay chúng tôi…
Nói đến cuối cùng, sắc mặt York đỏ lên giống như mông khỉ không biết nên nói như thế nào nữa. Hắn cảm thấy bản thân hôm nay trong tửu quán đến lời nói đỡ cũng không dám nói, giống như một tên hèn yếu mà quay người bỏ đi, thực làm mất đi quang vinh của một dong binh chân chính.
- Haha, York đại thúc, người không cần tự trách bản thân, bởi trong truyện này ta cũng không có ý trách cứ gì hai người…
Tôn Phi đỡ Angela và Ji Ma xuống, xoay người cười nói:
- Bởi vì ta sớm đã biết hai người sở dĩ bỏ đi không phải vì ham sống sợ chết.
- Bệ hạ, người… Làm sao biết?
York ngạc nhiên, ánh mắt trợn tròn.
Thiếu niên da đen cùng đám trẻ kia đều vây lại quanh đó, Filippo vẫn tỏ ra e thẹn rụt rè giống như con gái vậy. Vẻ mặt hổ thẹn tươi cười, khi hắn cười để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rồi hắn lặng lẽ đứng cạnh York. Mặc dù không nói chuyện nhưng lại khiến người khác cảm nhận được ý xin lỗi từ hắn.
- Bởi vì ta có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Tôn Phi nói đùa, nhìn thấy hai người họ há hốc miệng ngạc nhiên mới mỉm cười giải thích:
- Lần đầu tiên nhìn thấy hai người ta đã biết hai người tuyệt đối không phải là người ham sống sợ chết, hơn nữa trước khi rời đi, tuy rằng trong ánh mắt hiện ra sự do dự và đấu tranh nhưng tuyệt đối không phải vì sợ hãi, còn cả vị tiểu huynh đệ này…
Nói tới đây, Tôn Phi đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu niên da đen tiếp tục nói:
- Dám ở trong trường hợp như vậy mà chủ động đi đến uống hết chén rượu Angela mời, thì sao có thể là lính đào ngũ yếu đuối chứ? Đôi khi quyết định rời đi càng cần đến dũng khí hơn là ở lại, huống hồ lúc đó hai người ở lại cũng không giúp được gì.
Hai người đều cảm động đến sắp rơi nước mắt.
Điều mà bọn họ sợ nhất chính là sợ Tôn Phi hiểu lầm họ là những kẻ đáng khinh bỉ ham sống sợ chết, không thể ngờ rằng Tôn Phi lại sớm biết được mọi chuyện, sự áy náy đã vơi đi vài phần rồi không ngừng cúi đầu trước Tôn Phi cùng Angela và Ji Ma nói lời cảm ơn. Những dong binh sống dưới tấng lớp thấp kém như bọn họ, muốn vũ kỹ cũng không có vũ kỹ, muốn địa vị cũng không có địa vị, cực khổ sống trong thế giới loạn lạc này mà có thể nhận được sự tôn trọng của Angela nên trong lòng không cần phải nói cũng biết vô cùng cảm động. Nếu không phải trong lòng vướng bận thực sự không còn cách nào mà phải rời đi thì dù lúc đó hai người có phải vì Angela đối đầu với tên ma đầu mà chết cũng tuyệt đối không một chút do dự, tuy địa vị thấp kém nhưng nhiệt huyết trong cơ thể chưa bao giờ tắt.
- Ha ha, ta vốn đang đoán xem rốt cuộc điều gì làm cho hai người không thể từ bỏ được, thê tử, cha mẹ hay những người thân khác, giờ thì ta đã hiểu, khiến các ngươi vướng bận chính là đám trẻ này.
Tôn Phi thấy bọn trẻ cơ thể mỏng manh, quần áo phong phanh, đôi mắt sáng lên như thạch anh vây quanh lấy hai người giống như vây quanh cha mẹ vậy, đưa tay lên vuốt ve một bé gái đáng yêu khoảng 6 tuổi thì trong lòng đã hiểu ra.
- Bệ hạ người đúng là thần tiên.
York há to miệng, hắng hoàn toàn bị Tôn Phi làm chấn động, một lát sau mới từ từ giải thích:
- Người nói đúng, bọn nhỏ này đều là cô nhi, đều phải dựa vào ta và Filippo mới có thể sống sót ở khu dân nghèo này, ta không dám tưởng tượng nếu hôm nay hai chúng tôi xảy ra chuyện không thể quay về thì những đứa trẻ đáng thương này làm sao vượt qua mùa đông lạnh giá.
Tôn Phi dừng xe ngựa tại khu đất trống nhỏ bên cạnh, sau đó được hai người dẫn vào một khu đất trống được bao quanh bởi hàng rào gỗ rồi tìm một chỗ ngồi.
- Ca ca ca ca, có phải York đại thúc lại không nhịn được ra ngoài uống rượu rồi thiếu tiền phải không? Ca ca đừng đưa người xấu đến đánh đại thúc được không, Tina không cần quần áo mới, Tina cũng không đòi ăn pho mát, tiền tiết kiệm được sẽ để York đại thúc mang trả tiền rượu được không ạ? Sẽ nhanh chóng trả được ạ… Thật đấy, Tina không nói dối đâu, cầu xin ca ca mà, ca ca!
Cô bé vừa rồi được Tôn Phi thân mật vuốt ve, sợ hãi đi tới lôi lấy vạt áo Tôn Phi lấy hết dũng khí nói.
- Em bé này thật đáng yêu.
Angela lại ôm cô bé vào lòng, Ji Ma cũng lấy từ trên xe ngựa hoa quả và đồ ăn vặt chia cho bọn trẻ, khu đất trống nhỏ bỗng chốc nhộn nhịp lên.
- Đôi khi York đại thúc ngứa họng, không nhịn được nên đi ra ngoài uống rượu, nhiều lần thiếu tiền trả liền bị lão bản phái người đến đánh đòi nợ.
Thiếu niên da đen Filippo ở bên cạnh mỉm cười ngượng ngùng giải thích:
- Cho nên Tina mới nghĩ bệ hạ là người đến đòi nợ.
Câu chuyện khiến nét mặt già nua của York quýnh lên.
- Ừm, York đại thúc, người bị thương? Đã hồi phục chưa?
Nói một hồi, đột nhiên Tôn Phi phát hiện tuy rằng cơ thể York cường tráng đến kinh ngạc, giống như một ngọn núi vậy nhưng trên đầu gối lại có vết nội thương đáng sợ khiến hắn có chết bất cứ lúc nào. Vết thương này gây khó khăn khi hoạt động, làm giảm sức mạnh, thời khắc quan trọng tuyệt đối sẽ vô cùng bất lợi.
- À ,đúng vậy, nguyên nhân vết thương này nói ra rất dài.
York cảm thấy vị cao thủ trong truyền thuyết này vô cùng hòa nhã, cũng không một chút coi thường những người dân nghèo giống như bọn đế quốc quý tộc nên bỏ qua những lễ nghĩa chầm chậm kể lại nguyên nhân vết thương.
Thật là một câu chuyện xưa thú vị.
Một năm trước York còn là một dong binh lang thang lỗ mãng, hắn tuyệt đối không phải người tốt gì, được coi là một trong những con rắn độc nhất ở Ôn Tuyền Quan nhưng sau đó không thể gây chuyện với một người không thể trêu chọc, bị đánh gãy tứ chi rồi ném vào đống rác mặc cho tự sinh tự diệt. Chuyện như vậy ở khu dân nghèo tại Ôn Tuyền Quan này, một nơi mà ngay cả mặt trời cũng không muốn chiếu rọi thường xuyên xảy ra, tay chân bị gãy khiến hắn không thể nhúc nhích, còn bị rác rưởi chôn vùi. Nếu không phải được đám trẻ này lục tìm đồ ăn ở đống rác phát hiện hắn vẫn chưa chết mà cho hắn ăn uống khiến hắn kiên trì sống tiếp thì có lẽ York đã sớm chết rồi.
Những ngày tháng không thể cử động được, York trải qua những quá trình tâm lý mà một đời khó có thể trải qua: tuyệt vọng, từ bỏ, suy sụp, tự hỏi, tỉnh ngộ, trấn tĩnh. Sau khi gặp phải tai nạn này, nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người York đã quay đầu lại làm người, cùng chung sống với đám trẻ đã cứu mình từ đống rác, dựa vào võ lực nhất tinh của mình mà rào lại một khu đất trống sạch sẽ ở khu dân nghèo này. Sau đó bản thân ghi danh trở thành một dong binh, tuy rằng chỉ có thể nhận một số nhiệm vụ thù lao rẻ mạt, hơn nữa còn rất nguy hiểm nhưng dù sao cũng có thể bảo vệ lo được bữa ăn cho bọn trẻ xóm nghèo này. Nhưng cũng bởi vì lần bị thương này không được trị liệu đúng lúc, tuy rằng vết thương đã lành nhưng vẫn để lại di chứng, đầu gối chân trái xương vỡ ra lệch chỗ, không cách nào trị khỏi.
- Ha ha, ta có cách giúp người trị khỏi nhưng phải chịu đau một chút.
Tôn Phi cười nói.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
York mừng rỡ.
- Đau đớn thì có là gì, nếu có thể trị khỏi cái bệnh chết tiệt này thì ta mới có hy vọng được thăng cấp bậc ding binh, ha ha có thể nhận được nhiệm vụ cấp cao hơn, kiếm được nhiều hơn và có thể nuôi được bọn trẻ ngày càng ăn khỏe này.
- Tốt, người thật tốt.
Nói xong, nhanh như chớp Tôn Phi đưa tay tới đầu gối York vỗ nhẹ, răng rắc một tiếng, toàn bộ xương đầu gối đều vỡ vụn, còn chưa đợi York kêu đau thì Tôn Phi lập tức đổi đến hình thức thánh kỵ sĩ, một đạo kim quang tiến vào chỗ xương vỡ vụn.
Một cảm giác ngứa ngáy truyền đến, York chỉ cảm giác xương cốt trong cơ thể không ngừng nhúc nhích, như đang sắp xếp lại. Cảm giác này khó có thể nói thành lời, sau bốn đến năm mươi giây, hắn kinh ngạc nhận ra không còn đau đớn nữa, đầu gối trái từ khi bị thương làm gì cũng rất bất tiện nhưng bây giờ lại linh hoạt vô cùng giống như mới sinh ra vậy.
- Điều này thực sự quá thần kỳ.
York và Filippo đều há hốc miệng.
Họ chưa từng gặp qua một thủ đoạn nào thần kỳ như vậy, quả thực có thể so sánh với thủ thuật trị liệu của thần thánh giáo đình cấp cao. Nhưng so với thuật chữa bệnh của thần sư thì tuyệt đối không nhẹ nhàng như quốc vương Hương Ba đã làm. Quả nhiên là nam nhân chiến thắng Hoàng Kim Kỵ sĩ trong truyền thuyết.
- York đại thúc, vừa rồi nghe người nói nhiều như vậy, tại sao không thấy nhắc tới Filippo? Hắn cũng là cô nhi trong khu dân nghèo này sao?
Quốc vương bệ hạ nói nửa ngày cuối cùng chủ đề cũng chuyển về trọng tâm chính.
- Đúng vậy, Filippo cũng là cô nhi.
Vẻ mặt York tràn đầy vui mừng, một mặt hơi không quen khẽ hoạt động chân trái, một mặt bảo thiếu niên da đen đi bưng nước trong ngôi nhà gỗ, cung kính đáp:
- Nhưng nó không phải là người chính gốc ở Ôn Tuyền Quan, không ai biết nó ở đây từ bao giờ và đến như thế nào, bình thường có vẻ như nó là một đứa trẻ không hiểu gì về võ nghệ đấu khí, vừa gầy yếu lại vừa lương thiện, khó có thể sống sót ở nơi nà,y nhưng khiến người khác phải kinh ngạc chính là nó luôn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn dốc sức chăm sóc cho những cô nhi này. Trước khi có ta, bọn trẻ này đều dựa vào sự bảo vệ chăm sóc của Filippo mới có thể sống sót. Nó là một đứa trẻ lương thiện, kiên cường, lai lịch hay quá khứ của nó ta chưa từng hỏi qua. À đúng rồi, ta chỉ từng nghe PhPhiFilippo nói qua, Filippo nói qua rằng cả họ tên hắn là Filipo Inzaghi.
- Filipo Inzaghi... Đúng rồi, người vừa nói hắn không hiểu võ nghệ?
Tôn Phi có chút tò mò.
Từ trên người một hài tử không hiểu gì võ nghệ, tại sao lại có khí tức quen thuộc, giống như một con dao găm dính đầy máu tươi, lẳng lặng chờ đợi trong không trung, chờ đợi bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người. Khí tức này đối với Tôn Phi mà nói khá quen thuộc bởi hắn dưới hình thức thích khách cũng có một loại khí tức như vậy, nói cách khác, Tôn Phi nhận ra Filippo này có đủ tiềm chất trở thành một thích khách, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Tôn Phi lại hao tốn nhiều thời gian như vậy. Dưới trướng hắn không thiếu một mãnh nam nào nhưng lại thiếu một thích khách có thể ở phía sau âm thầm hoàn thành nhiệm vụ.
- Đúng vậy, Filippo quả thực không biết võ nghệ, nhưng nó lại có một khả năng thiên phú kỳ dị, cho dù là ở trước mặt một cường giả lục tinh, nó cũng có thể chạy trốn.
- Thiên phú dị thuật?
Tôn Phi sửng sốt.
York đắc ý cười ha hả, gọi Filippo từ đằng xa lại, thì thầm vào tai hắn điều gì đó, thiếu niên da đen cắn môi do dự một chút cuối cùng giống như là đã đưa ra quyết định mà đến trước Tôn Phi, cơ thể nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, đột nhiên trở thành nhạt dần rồi giống như trong suốt hòa nhập vào không khí. Cuối cùng Tôn Phi cũng âm thầm lấy làm thần kỳ, trước đó York nói Filippo có thể chạy trốn khỏi cường giả lục tinh thực không phải nói quá bởi một màn trước mắt Tôn ngay cả một tia khí tức cũng đều không cảm giác được.
Tôn Phi không tin, lại cẩn thận cảm giác một hồi nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Lúc này mới đổi đến hình thức thích khách, một cỗ chân khí chỉ có ở thích khách vô thanh vô tức chậm rãi như dòng nước nhộn nhạo đi ra, thông qua những gợn sóng trở lại rốt cục cũng biết được vị trí của thiếu niên da đen, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, trong nháy mắt lại biến mất ngay tại chỗ, giống như hòa tan vào không khí, biến mất không còn thấy nữa.
York há to miệng, bành ra đến mang tai,
- Ha ha, bắt được ngươi rồi.
Trong không khí truyền đến một tiếng cười lớn, sóng gợn trong suốt chợt lóe lên, Tôn Phi nắm lấy vai Filippo xuất hiện ở nơi vừa biến mất. Thiếu niên da đen vẻ mặt đầy chấn động, đây là lần đầu tiên khởi động thiên phú dị thuật mà bị người khác phát giác.
Để Filippo ở chỗ cũ, Tôn Phi cười ha hả rồi như là khoe khoang thể hiện thêm một vài kỹ năng thích khách, đặc biệt là “hổ kích”, “long trảo”, “quyền diễm”… Một vài kỹ năng thần dị. Chỉ nhìn hai mắt thiếu niên da đen sáng lên, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, trong lòng dường như có một âm thanh nói cho hắn biết đây mới chính là võ nghệ ngươi nên học tập.
- Filippo, bổn vương muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta không?
Tôn Phi dừng thân hình lại, nhìn thiếu niên đã gần như bị mình thu hút mà mỉm cười hỏi.
York và Filippo đồng thời như gặp sét đánh, ngẩn người tại chỗ.
Chuyện tình từ trước tới giờ không dám mơ tưởng nhưng thực sự đã xảy ra.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Quốc Vương Vạn Tuế
Quyển 3: Ba năm vô danh, bỗng nhiên nổi tiếng. Chương 209: Tiếng bước chân trong sương mù.
Tác giả:Loạn Thế Cuồng Đao
Dịch giả: Nhóm dịch nguoibantot8
Biên dịch: htnt2005
Nguồn: 4vn.eu
Filippo Inzaghi trợn trừng mắt, đứng ngây người, trong đầu vang ong lên như có tiếng sấm vậy.
Hắn quả thực không thể tin điều mình vừa nghe được.
Người đàn ông trước mắt là quốc vương một nước được đại đế Yashin đích thân sắc phong, thân phận vô cùng tôn quý, cao cao tại thượng, là huyết mạch vương thất. Ngoài ra lại là cao thủ truyền kỳ đánh bại một trong thập đài tài quyết kỵ sĩ - hoàng kim thái dương kỵ sĩ Sutton. Đối với Filippo mà nói thì Tôn Phi chính là một nhân vật trong huyền thoại chỉ có thể từ xa ngưỡng mộ.
Người như vậy có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nói cùng một câu.
Hôm nay có thể được cùng Tôn Phi ngồi chung một bàn uống rượu, nghĩ đến chuyện này đã có thể coi là một việc may mắn nhất rồi, thật đáng để khoe khoang với dong binh khác rồi. Thật không ngờ nhân vật truyền kỳ này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, mà còn muốn thu nhận mình làm đồ đệ. Đây không phải giấc mơ chứ?
- Filippo, ngươi… Còn đứng ngây ra đó làm gì?
York thấy Filippo đứng ngây ra như một tên ngốc mà sốt ruột thay cho hắn liền vội vàng đưa mắt ra hiệu còn đưa tay ra huých vào hông hắn.
- A, đồng ý, bệ hạ, tôi đồng ý, đương nhiên đồng ý.
Inzaghi cuối cùng trở về trạng thái bình thường, phù một tiếng quỳ trên mặt đất, vui mừng luống cuống trả lời. Nhưng rất nhanh hắn đã như ý thức được điều gì, vẻ rạng rỡ ngưng lại, vài giây do dự, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Bệ hạ, Tina và York đại thúc, bọn họ có thể cùng đi với tôi không?
- Tiểu tử ngốc, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, đây là cơ hội ngàn năm có một…
York nóng nảy, bực không thể đánh cho Inzaghi vài quyền vào mông.
Tôn Phi cười ha hả:
- Haha, được lắm, lúc này cũng không quên bằng hữu, điều này chứng tỏ bổn vương không hề nhìn nhầm người, bổn vương rất hài lòng, Filippo, nếu ngươi đã trở thành đồ đề của ta đương nhiên bạn bè của ngươi cũng sẽ là khách quý của Hương Ba quốc. Từ nay về sau, họ đều sẽ dưới sự bảo vệ của ta, nếu là nguyện ý, cũng có thể trở thành con dân Hương Ba!
- A, như vậy thì tốt quá rồi. Đa tạ bệ hạ! Đa tạ sư phụ!
Inzaghi không còn bất cứ do dự nào, mừng rỡ quỳ xuống dập đầu.
- Đa tạ bệ hạ!
York cũng vô cùng vui mừng, thật không ngờ bản thân mình cũng có hưởng, vội quỳ xuống đất dập đầu.
- Mau đứng lên đi, haha, tốt lắm! Từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ thứ nhất của bổn vương. Đây là quà gặp mặt sư phụ tặng ngươi.
Bàn tay Tôn Phi nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng lấp lánh, hai thanh hắc sắc chủy thủ hình thù kỳ dị xuất hiện trong tay hắn.
Hai thanh chủy thủ này, một thanh tay nắm hơi nhỏ, lưỡi dao sắc bén, chia làm bốn đoạn, mỗi đoạn đều có một răng cưa, mặc dù tạo hình kỳ dị nhưng chỉ cần cắt nhẹ vào da cũng để lại một vệt máu kinh khủng. Một thanh khác phần chuôi hình thù là một con rắn độc quấn quanh, miệng hé mở phun ra lưỡi dao, bốn chiếc răng độc hợp thành tay chắn, lưỡi dao nặng và dày. Hai thanh chủy thủ này toàn bộ do di cốt ác ma tạo thành, mặt trên độ thêm Hắc thiết tinh, do tự tay Tôn Phi thiết kế, hàn khí căm căm tỏa ra rét lạnh cả người, vừa nhìn đã khiến người ta rụng rời chân tay mà khiếp sợ.
Filippo Inzaghi vừa nhìn thấy hai thanh chủy thủ này liền bị thu hút, tâm trí đều chìm đắm ở trên đó, giống như chàng thiếu niên anh tuấn đa tình gặp được mỹ nữ tuyệt thế vậy, ánh mắt khó mà rời được, trong lòng có một tiếng gọi thân thiết, đó chính là cảm giác huyết mạch tương liên.
- Hai thanh chủy thủ này lần lượt gọi là “Hoàng Tuyền Tứ Điệp” cùng “Tử Xà Chi Xúc”, có thể so sánh với thần binh lợi khí, dễ dàng xuyên thủng khôi giáp tối hậu, nếu phối hợp với thiên phú dị thuật của con có thể phát huy lực sát thương kinh người. Hôm nay ta ban chúng cho con, hy vọng con thể phát huy hết giá trị của chúng.
- Sư phụ, con nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của người.
Inzaghi đón lấy hai thanh chủy thủ, cầm chắc trong tay, vô cùng vui sướng. Trước đây hắn cũng từng sử dụng chủy thủ nên đã quen với cách sử dụng nó. Mười ngón tay linh hoạt, bất kỳ loại chủy thủ nào vào tay hắn đều hóa một đoàn ô quang, chuyển động linh hoạt trong bàn tay.
- À, đây là lệnh bài của bổn vương…
Tôn Phi từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một lệnh bài màu đen hình elip có khắc đồ án song đầu cẩu giao cho Inzaghi:
- Quân viễn chinh Hương Ba Thành đóng quân tại bờ sông cách Ôn Tuyền Quan ba dặm, các ngươi hãy chuẩn bị trong đêm nay. Nhớ kỹ, ngày mai trước khi mặt trời mọc, con và York nhất định phải thu dọn xong hành lý, dẫn bọn trẻ đến gặp ta, buổi chiều chúng ta sẽ rời khỏi Ôn Tuyền Quan, nếu quá giờ, bổn vương cũng không chờ.
- Vâng, bệ hạ.
Inzaghi nắm chặt lệnh bài giống như nắm chặt lấy tính mạng mình.
Sau đó dừng lại một lát, Tôn Phi dẫn theo Angela cùng Ji Ma theo chỉ dẫn của Filippo rời khỏi khu dân nghèo, ở trong thành lưu lại một lát, xem chừng thời gian không còn sớm liền theo đường cũ trở về. Ra đến cửa thành, lần này có sự tồn tại của xe ma pháp tượng trưng cho tầng lớp cao quý nên những binh lính giữ thành nhìn thấy từ xa đã nhanh chóng nhường đường, không dám chặn lại vòi tiền, ba người thuận lợi rời khỏi Ôn Tuyền Quan.
Trở lại doanh địa quân viễn chinh, mọi việc đều thuận lợi và không có chuyện gì xảy ra.
Angela và Ji Ma đi nhiều đến mức thiếu chút nữa thì chân sưng hết lên, sau khi tắm xong đều mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi. Tôn Phi trực tiếp lấy hình thức pháp sư tiến vào trong thế giới Diablo, tiến hành thăng cấp.
Ở doanh địa Rogue, Tôn Phi tìm được dong binh mỹ nữ, sau khi vượt qua bản đồ lớn đầu tiên, lực lượng chồng chết, thực lực Elena đại tăng, cùng lúc đó có thể xuất hiện bên cạnh bất cứ chức nghiệp nào ở bảy đại chức nghiệp. Dong binh mỹ nữ mang những việc đã trải qua trong cuộc chiến bảo vệ Hương Ba Thành kể lại cho Tôn Phi.
- Đột nhiên xuất hiện hắc y cao thủ thần bí?
Đang nghe Elena kể về việc đột nhiên xuất hiện hắc y nhân thần bí cứu Brooke, mặt Tôn Phi hiện lên vẻ cổ quái, không biết là vì sao nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác kỳ lạ, hắn vô cùng quen thuộc với hắc y nhân kia, hình như đã gặp ở đâu đó.
- Brooke hạ lệnh giết Hắc Nham vương, Chishui vương và Thrace vương. Việc này không biết có ảnh hưởng đến hành trình tới đế đô của chàng không?
Đây chính là điều mà Elena lo lắng, mọi chuyện đối với nàng mà nói đúng sai thì ảnh hưởng tới Tôn Phi chính là sai.
- Không sao, ba tên quốc vương lòng lang dạ thú kia luôn đối nghịch với ta, Brooke giết bọn chúng là đúng, ha ha nếu là ta cũng sớm khiến bọn chúng tan xương nát thịt rồi.
Tôn Phi mỉm cười nói:
- Trong khoảng thời gian này, thần sư Mazola giáo đường Hương Ba Thành đưa tới không ít tin tức, ta đều sai người giao cho Brooke và Best thúc thúc là muốn để họ biết tình thế đế quốc đang không ổn định. Đại đế Yashin bệnh tình nguy kịch, bên ngoài lại có đại địch lăm le tiếp cận, trong ngoài đều khốn đốn chính vì vậy không ít bọn chó mèo thừa dịp này mà nhe nanh vuốt. Nếu không cho bọn họ biết đau mà sợ thì sẽ khiến người khác tưởng rằng Hương Ba Thành dễ bị ức hiếp. Việc này Brooke làm rất đúng.
- Đại nhân Brooke nhờ ta chuyển lời đến chàng, lần này ngay cả cao thủ trong đế quốc kỵ sĩ điện cũng tham dự, lần này đến đế đô chàng nhất định phải thật cẩn thận.
Elena nhớ lại lời dặn của Brooke.
- Ha ha, ngay cả ông chủ cũng bị ta tét mông huống chi là mấy con chó săn.
Tôn Phi không lo lắng, trong lòng đã có tính toán.
Trước khi rời đi, hắn còn lưu lại bên trong Hương Ba Thành vài đường hậu thủ. Lần này chiến đấu bảo vệ trong Hương Ba Thành cũng không cần dùng đến, cho nên hắn cũng không lo lắng cho an nguy kế tiếp của Hương Ba Thành.
- Chỉ cần Brooke và Best thúc thúc có thể hoàn thành việc mà ta đã sắp xếp trước khi rời đi, đợi đến khi hành trình đế đô chấm dứt, cho dù là đế quốc Zenit ta cũng không cần khom gối.
Biết được tình hình gần đây của Hương Ba Thành, Tôn Phi cùng Elena thông qua truyền tống môn đi tới Lut Ghohein, hình thức pháp sư này tại bản đồ màn thứ hai chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng là khiêu chiến với đại ma đầu Duriel. Đương nhiên, trước khi tiến vào không gian kỳ dị chỗ Duriel, hai người lại phải ở bên trong bảy tòa mộ cổ tìm ngôi mộ thực cất giấu phong ấn tế đàn sau đó quét sạch quái vật trong đó.
Vận khí của Tôn Phi lúc này cũng không tốt.
Hai người giết qua một đường trong hạp cốc, quét sạch sáu ngôi mộ cổ nhưng đều là mộ giả, tốn gần ba giờ đồng hồ, hai người mới chính thức đứng trước ngôi mộ thật.
Có một đoạn truyền thuyết nói về ngôi mộ cổ này khiến người ta phải sục sôi nhiệt huyết.
Tal Rasha, tên của một vị anh hùng truyền kỳ, là người đứng đầu vĩ đại của ma pháp sư trường phái Horadrim, trí tuệ và sức mạnh vĩ đại, giết chết nhục thân của đại ác ma Baal, hy sinh sinh mệnh bản thân, đem linh hồn bất tử của Baal cầm tù trong thân thể của mình khiến ác ma này khó có thể thoát khỏi. Nhưng bản thân hắn cũng không thể vĩnh viễn chống lại bất tử tà ác chi ma này.
Lúc này ma pháp sư Tôn Phi đã thăng lên cấp 37, Elena cũng lên cấp 36, tốc độ thăng cấp có xu thế vượt qua hình thức người man rợ, đây chính là bởi vì việc không ngừng tăng lên cao theo cấp bậc pháp sư, dưới tình thế mặc trang bị cấp bảy lục sắc sáo trang “Akana quỷ kế”, kỹ năng quần công của pháp sư càng nhiều, năng lực càn quét quái vượt xa đơn thể công kích của người man rợ, tốc độ thăng cấp dĩ nhiên sẽ nhanh hơn.
Hai người tiến vào mộ cổ Tal Rasha, vượt mọi chông gai tiêu diệt vô số ác ma, đi vào phía trước phong ấn tế đàn, Tôn Phi còn chưa kịp xuất ra trượng Horadric cắm vào khe tế đàn thì bên tai lại truyền đến âm thanh như nhắc nhở lạnh như băng, hạn mức cùng ngày của trò chơi sắp đến.
Lần hành động liệp sát Duriel này đành phải tạm dừng.
...
...
Ngày thứ hai.
Ánh nắng ban mai lộ ra.
Mặt trời từ phía Đông chân trời hiện lên, gió buổi sáng rét lạnh, không trung âm u hơi mù.
Sương mù đậm đặc trắng xóa như cát, bao phủ toàn bộ mặt đất, ngoài phạm vi mười thước đã không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Phía bờ sông, trong đại doanh quân viễn chinh Hương Ba Thành đã bắt đầu náo nhiệt lên, đêm qua quốc vương bệ hạ đã ra quyết định xuất phát hôm nay, nhóm thành quản đã hoàn thành rèn luyện theo thông lệ, bắt đầu dọn dẹp sửa sang lại doanh địa, tháo dỡ lều bạt, chuẩn bị để xuất phát.
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên truyền đến vài tiếng bước chân.
Thiếu niên Fernando Torres phụ trách cảnh giới bên ngoài ánh mắt ngưng tụ, tay phải nắm chặt cung tên bên hông, tay trái vươn về phía sau với cung tên, theo tiếng bước chân ngày càng gần bên tai mà vuốt ve lông phía đầu tên giống như vuốt ve da thịt nhẵn mịn của người tình.
- Người kia mau dừng bước, nơi này là đại doanh Hương Ba Thành, người nào tự ý xông vào trong vòng mười thướ, giết!
Torres hét lớn.
- Đúng. . . Đúng là . . Hương. . . Ba. . . Đại doanh. . . Ta. . . Ta. . . Là
Tiếng bước chân ngày càng gần, một bóng người toàn thân rỉ máu vọt tới, bước chân lảo đảo, không thèm để ý đến lời cảnh cáo của Torres, cước bộ càng nhanh hơn.
Luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch mời vào ĐÂY !!!
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†