Rồi đột nhiên Diệp Thu ra tay nhanh như chớp, một tay túm lấy tai tên tóc vàng nói: “Nhưng vì mày vô cớ mắng tao, nên phải xin lỗi tao.”
“Tao xin lỗi cái con mẹ mày - Á - ” Tên tóc vàng còn chưa nói dứt câu đã cảm thấy trên tai đau nhức như bị ai xé rách, suýt chút nữa thì ngất lăn ra đấy.
Không phải đau như bị xé rách tai sao? Diệp Thu đang nhổ từng cái đinh trên tai hắn xuống. Hơn nữa cách làm lại vô cùng tàn bạo, máu tươi ướt đẫm. Mỗi cái đinh bị nhổ ra đều có dính một ít thịt, cho đến khi Diệp Thu nhổ đến cái đinh cuối cùng thì tên tiểu tử đó đã mềm oạt ra nằm lăn trên đất. Máu tươi chảy ra thấm ướt cả mặt và tóc, cái thân thể nằm vật trênn đất kia vẫn còn đang co quắp.
Diệp Thu làm rất thẳng tay, hơn nữa còn là quá trình hưởng thụ sự huỷ hoại. Lúc này trong lòng hắn rất mãn nguyện, hoặc nói cách khác là rất dễ chịu. Cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, không phải lo lắng đến sự an nguy của Lam Khả Tâm.
Những tên khác nhìn đến trợn trừng mắt, há hốc mồm, bị cách thủ đoạn bạo lực đầy mùi máu này của Diệp Thu làm cho chết khiếp.
“Người an hem, ra tay hơi tàn bạo quá đấy?”Không biết từ lúc nào trên miệng người đàn ông trọc đầu đã cắm một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa đã nhìn thấy cảnh Diệp Thu giúp người anh em của mình gỡ đồ trang sức ra.
“ Hôm nay tâm trạng không được tốt.” Diệp Thu thẳng thắn gật đầu. Hắn cũng biết mình ra tay rất tàn bạo, đang muốn tìm người đánh một trận mà không có cơ hội.
Gật đầu với tên đầu trọc xong, Diệp Thu liếc nhìn tên thấp bé đang nằm dưới đất rồi quay người bỏ đi.
“Tao thấy thằng oắt này thật là kiêu ngạo, đánh người mà còn muốn đi sao?”
“ Đánh chó thì phải ngó mặt chủ, có biết chúng tao là ai không?”
“ Anh Minh, chúng ta loại thằng oắt này đi.”
“ Chém chết nó đi.”
Diệp Thu nghe tiếng hò hét của chúng ở sau lưng nhưng cũng không buồn quay đầu lại. Tên mắng hắn đã bị trừng phạt, những tên còn lại muốn làm gì thì làm. Giết người, phóng hoả, cướp giật, cưỡng hiếp, tuỳ chúng làm gì cũng được, nhưng duy nhất một điều là đừng có động đến hắn là được.
Diệp Thu mới bước được hai bước lại một lần nữa bị chặn lại. Đám người khi nãy bao vây tên thấp bé giờ lại xông đến vây chặt lấy hắn.
“ Hôm nay tao không thể để cho mày đi được. Nếu không sau này thằng trọc này không có chỗ đứng ở trên đường phố này nữa.” Tên trọc đầu bắt đầu lên tiếng.
“ Trừ khử hắn đi.” Tên trọc đầu châm điếu thuốc trên miệng vẫy tay nói.
Thế là, cả đám ô hợp vây lấy Diệp Thu như muốn ăn sống nuốt tươi, cùng nhau hò hét xông lên đánh Diệp Thu.
Một phút. Chỉ trong vòng một phút. Đám người khi nãy còn hùng hùng hổ hổ, giờ nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ. Mỗi tên đều bị Diệp Thu đánh gãy mất một chân, sự trừng phạt này không nặng nhưng cũng không nhẹ, vừa đủ phạm vi mà Diệp Thu có thể chịu đựng được. Ngoài ra, chỉ cần đánh gãy một chân của chúng, làm chúng mất đi khả năng chiến đấu lần nữa. Kết thúc khá chóng vánh.
Từ sau khi bẻ gãy một chân Hàn Ấu Lăng ở Tô Hàng, Diệp Thu bỗng trở nên thích môn thể thao này. Mỗi ngày đều muốn được bẻ gãy chân một ai đó.
Tên trọc đầu nhìn đến trợn tròn mắt, điếu thuốc trên miệng rơi xuống, châm vào cánh tay, lúc này hắn mới tỉnh táo lại nói: “Người an hem, cho biết tên đi.”
“ Diệp Thu.”
“ Đi theo ai? Thiên Cửu ca? Tam gia? Hay Thất gia?”
“ Đi theo Đường Quả.” Diệp Thu nhếch mép cười. Mình chính là bảo tiêu của Đường Quả, không phải là phải chạy theo cô ấy sao?
“ Đường Quả?” Tên đầu trọc đầy vẻ nghi ngờ, “ Là băng đảng nào?”
Tên đầu trọc vốn dĩ muốn nói chưa nghe thấy băng Đường Quả bao giờ, nhưng nghĩ đến thân thủ đáng sợ của tên oắt này, thì không thể nào nói ra câu đó được.
“ Anh cũng phải bị gãy một chân, anh tự làm hay để tôi giúp anh nào?” Diệp Thu không thèm trả lời câu hỏi của hắn, nhìn hắn hỏi.
“ Người an hem, làm người nên để cho người ta một lối thoát chứ, sau này còn dễ gặp lại.” Tên đầu trọc âm trầm nói. Đầu trọc này cũng là nhân vật có tiếng ở con phố này, lại bị một tên oắt con vô danh tiểu tốt chỉ thẳng mặt nói anh cũng phải bị bẻ gãy một chân, quả thật là không thể nào chịu được.
“ Thế thì sau này sẽ không gặp nữa.” Diệp Thu vung chiếc gậy dài vừa cướp được dùng để đập bọn chúng khi nãy ra. Một tiếng rắc, tên đầu trọc ngồi bệt xuống đất, ôm chân kêu la thảm thiết.
“ Thằng oắt… mày chết đi…”Tên trọc đầu khi nãy còn nghe rõ tiếng xương cốt bị bẻ gãy, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên trán, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Diệp Thu híp mắt lại không nói gì, hắn không thích nghe sự đe doạ của người khác, đó là biểu hiện chẳng ra gì. Nếu như anh thật sự có bản lĩnh, thì hãy tự đâm mình hai nhát là được rổi. Sự công kích của hàng ngàn vạn câu nói cũng chẳng bằng một cái bạt tai thật sự.
Tên thanh niên thấp bé bị gã trọc đầu dẫm lên chân từ dưới đất bò dậy, tay phải ôm cổ. Máu đỏ từ vết thương ở ngón tay thấm ra. Bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Diệp Thu nói: “ Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“ Không cần cảm ơn. Tôi không cứu cậu. Là do bọn chúng làm tôi tức giận.” Diệp Thu liếc nhìn khuôn mặt gã thanh niên lắc đầu nói.
“ Nếu tôi bị chúng bắt được thì sẽ chết chắc rồi. Sau này, cái mạng này của tôi thuộc về anh.” Gã thanh niên vốn không nghĩ thế, nhưng vẫn cố chấp cho rằng Diệp Thu đã cứu hắn, liền nói một cách rất chân thành.
“ Không cần đâu. Anh cứ giữ lại mà dùng đi. Đối với tôi, cái mạng hèn của anh chẳng có chút giá trị gì hết.” Diệp Thu cười nhạt.
“ Chắc chắn sẽ có một ngày có giá trị. Chi bằng anh hãy nhận đi.” Gã thanh niên vẫn cố chấp nói.
Diệp Thu nghĩ ngợi một hồi, híp mắt cười nói: “ Tôi đã bẻ gãy một chân của hắn rồi, còn một chân nữa để dành cho anh đấy.”
“ Được.” Tên thanh niên thấp bé ôm bụng quay người đi, máu vẫn không ngừng chảy từng giọt từng giọt. Nhưng hắn dường như không hề cảm thấy gì, nhặt lấy khúc côn dài trên mặt đất, bước đến trước mặt đám người đang nằm lăn lóc trên mặt đất, giơ gậy lên phang thẳng xuống. Những âm thanh răng rắc vang lên bên tai.
Diệp Thu nhìn lạnh nhạt, nhưng trong lòng vô cùng mãn nguyện. Một kẻ như thế này cũng đáng để cho mình bồi dưỡng đấy. Nên đặt cho hắn biệt danh gì bây giờ nhỉ?
Từ phía xa, hai cô gái đang nhìn tất cả những gì xảy ra ở phía bên này một cách thích thú.
Hai cô gái một lớn một nhỏ, một cao một thấp. Một người trông có vẻ chững chạc từ trong ra ngoài, còn một người thì quyến rũ lạ thường, không giống những nhân vật tầm thường, giống như những nhân vật trong trò chơi hoạt hình hoặc là trong phim hoạt hình.
Cô gái chững chạc hơn tuổi chừng mười tám, hay là hai tám, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy cô ta lẽ ra phải ba mươi tuổi. Trên người mặc một chiếc sườn xám cổ quái màu sắc loè loẹt, chiếc áo mỏng bay phấp phới trong gió thu giữa đêm khuya khoắt, khiến cho người ta thương xót cô sẽ bị chết cóng. Còn người con gái dáng người hơi thấp nhưng khuôn mặt thanh tú thì lại mặc một bộ áo vương tử màu trắng có viền vàng, dưới chân còn đính đầy hạt xoàn, xem ra rất rực rỡ và bắt mắt, giống như một hoàng tử từ trong lâu đài cổ bước ra vậy. tuấn tú, thanh lịch, đẹp đẽ, ưu nhã, cao quý, tất cả những tính từ này cộng lại cũng không thể tán dương hết được vẻ đẹp của cô. Nữ sinh của Đại học Thuỷ Mộc nếu gặp cô xong, nhất định sẽ không còn gọi Diệp Thu bằng cái biệt danh Hoàng tử nữa. “ Chị ơi, bọn họ đều là người của chị à?” Cô gái hỏi bằng một thứ ngôn ngữ rất cổ quái.
“ Khắc Lý Tư Đế Nặc, ta đã nói rồi, phải gọi ta là cô. Còn nữa, không được dùng tiếng Phạn, tiếng Trung Quốc có lẽ không hề khó với con mà.” Người phụ nữ đưa tay rẽ mái tóc dài trước trán, chút phong tình trong chốc lát nhưng làm đẹp cả đêm khuya với sao mai. “ Hắn chính là người đàn ông của ta, con thấy thế nào?”
“ Chẳng ra làm sao cả.” Cô gái lạnh lùng lắc đầu.
Cô gái trẻ tuổi tóc xanh mắt xanh, khuôn mặt hoàn mỹ như được xử lý qua máy vi tính, mỗi động tác đưa tay nhấc chân của nàng tựa như đã được học những lễ nghi hà khắc nhất của chốn cung đình, mỗi một động tác không chê vào đâu được. Khí chất cao quý sinh ra tự nhiên càng nhiếp nhân tâm phách, làm cho từ đáy lòng người ta sinh ra cảm giác muốn quỳ bái.
"Trên mặt của hắn có chưa lo âu cùng sự mơ màng, nam nhân như vậy khó làm nên việc lớn. Chỉ có tâm chí kiên định mới có thể đạt được mục đích". Christina nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, trong thanh âm không mang theo một chút khí tức của xã hội loài người. Giống như là âm thanh của máy móc, nói ra ngôn ngữ Hoa Hạ có phần cứng nhắc.
Long Nữ cười không có phản bác, mỗi người đều có hỉ nộ ái ố, lúc cho rằng không ai chú ý tới mình thì tự nhiên sẽ biểu lộ ra một mặt chân thật hoặc là một mặt yếu nào đó của mình. Mà nữ nhân bên người này chưa từng tiếp xúc qua với người bình thường cho nên mới như vậy, thuộc hạ của nàng nào dám ở trước mặt nàng phát biểu suy nghĩ cùng những điều khó hiểu?
Khó trách nàng muốn nhập thế rèn luyện, kinh nghiệm của nàng còn quá ít. Từng trải quá ít sẽ che lấp sự sáng suốt của con người.
Lông mi của nữ nhân kia nhìu lại, nói: "Trên người của hắn có một cỗ khí tức rất tà ác, một vài khí tức hắc ám bao quanh hắn. Thật là làm cho người ta hiếu kỳ".
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Long Nữ cả kinh, nàng hiểu rằng sở dĩ Diệp Thu như vậy là bởi vì cái nhẫn thần kỳ ở trên tay hắn. Chiếc nhẫn này có thể tự động hấp thu năng lượng, nói cách khác, mỗi thời khắc hắn đều phát triển. Vì chưa thể không chế được, cho nên hiện tại mỗi lần cảm thấy lực lượng của chiếc nhẫn sắp bão hòa thì Diệp Thu sẽ áp dụng phương pháp phóng thích để một lần nữa duy trì thế căn bằng. Nếu có một ngày Diệp Thu không thể tiếp tục sử dụng nó, một mực để nó tự do phát triển, lớn mình. Kết quả cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì chứ?
Không có ai biết, mặc dù đối với điều này Long Nữ rất ngạc nhiên. Nhưng cũng không dám bảo Diệp Thu thử nghiệm.
Mình có thể nhìn thấy nhân tố hắc ám trong xương cốt Diệp Thu thì Christina đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Cũng may nàng ta không phải người tự nhận mình là người chính nghĩa, bằng không sẽ giống như thiếu nữ Nhạc Bất Quần xông lên hô lớn: "Ta đại biểu cho Nguyệt Lượng tới trừng phạt ngươi". Sau đó sẽ lập tức tiêu diệt Diệp Thu.
" Christina, Hoa Hạ là một quốc gia cổ xưa rất thần kỳ. Có lẽ cô sẽ phát hiện ra một vài chuyện rất thú vị". Long Nữ nhìn thân ảnh của Diệp Thu, mỉm cười nói.
Mọi người đều sợ hãi sự cô độc, mỗi người đều hi vọng trên thế giới này có một tri kỷ hoặc là bạn tố. Không cần phải mỗi ngày gặp gỡ hắn. Khi thân ở phương xa chỉ cần mà nhẹ nhàng mà đọc lên tên người đó, trong lòng liền có cảm giác bình yên.
Christina nghiêng mặt nhìn sang Long Nữ, trong ánh mắt có chút mê mang, hỏi: "Tỷ tỷ, đó là tư vị của tình yêu sao?"
" Đúng vậy". Long Nữ gật đầu. Bởi vì nàng không có cách nào giải thích cho nàng ta rốt cuộc thế nào là tình yêu. Để giải thích vấn đề này cho người Ai Cập tới Hoa Hạ thì thật là quá phức tạp hết sức. Bản thân mình tuy đã bằng lòng việc làm người hướng dẫn cho nàng, nhưng lại không thể giải thích vấn đề thâm ảo này.
Có người nói viên mãn là luyến ái, có người nói vứt bỏ là luyến ái, trong lòng mỗi người đều có đáp án của riêng mình. Sự tình này không có người nào có thể định nghĩa được.
" Cái đó rất thần kỳ sao. Tới mức làm cho trên mặt tỷ tỷ xuất hiện vẻ mặt như thế". Christina nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Long Nữ mà hỏi.
"Christina, ngươi có thể tự mình nếm thử một phen. Nhập thế không chỉ phải khám phá thể tục mà còn phải tìm hiểu chuyện tình cảm". Long Nữ buông lời đầu độc nàng ta. Trời mới biết ai có thể hái đi tâm hồn của thiên chi kiều nữ này. Hơn nữa, Long Nữ đối với dáng vẻ luyến ái của nữ nhân này rất chờ mong.
" Ta sao?" Christina nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Thu nhìn đám người áo đen đang năm trên mặt đất kêu rên hoặc đã sớm đau ngất đi, đối với ánh mắt giống như loài sói của thanh niên gầy nhỏ trước mặt này có phần thoả mãn. Nam nhân có thể nhu tình nhưng không thể nhu nhược. Hắn là người thông minh, biết mình cần gì.
Bởi vì biểu hiện của bản thân đủ mạnh mẽ cho nên hắn muốn thừa thế tiến tới. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tính mạng của mình. Lúc mình phát ra câu nói kia, hắn liền chấp hành không chút do dự. Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như mình bảo đánh gãy chân mình, hẳn là hắn cũng sẽ không do dự.
Người tàn nhẫn đối với kẻ khác, thì đối với bản thân cũng tuyệt đối không thương tiếc.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Thu lấy ra một bao thuốc từ trong túi, rút ra một điếu châm lửa, rồi ném bao thuốc trong tay cho nam nhân kia.
" Trương Thắng". Nam nhân kia dùng cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của mình tiếp lấy nửa bao thuốc. Sau đó, lục lọi trong túi áo một lúc, móc ra một cái bật lửa. Bật mấy lần mới ra lửa, châm thuốc cho mình, hút một hơi, sau đó thì ho khan một cách chật vật. Không có tay che lại, nên máu tươi ở bụng chảy ra nhanh hơn, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, như là những nhạt châu rơi khỏi chuỗi.
Diệp Thu nhả ra một luồng khói thuốc, cười nói: "Lần thứ mấy ngươi chiến thắng vậy?"
" Lần thứ nhất". Trương Thắng nhếch môi nở nụ cười. Nói với vẻ mặt đắc ý.
" Có thể thành công một lần cũng không dễ dàng. Đáng tiếc là có rất nhiều người thất bại cả đời".
Diệp Thu đưa mắt nhìn miệng vết thương của Trương Thắng. Nơi đó hình như bị người ta đâm vào một đao. Người này quả là kiên cường, bị thương nghiêm trọng như vậy, đi một quãng đường xa như vậy, còn có thể mỉm cười nói chuyện phiếm cùng mình. Người như vậy, xứng đáng đạt được co hội đầu tiên.
Sau khi thu xếp tốt cho Trương Thắng, Diệp Thu mang theo bánh bao nóng mua ở gần nơi này và vội vàng trở về. Khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ sáng, trời bắt đầu sáng.
Diệp Thu vào cửa, liền bắt gặp Trầm Mặc Nùng từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ quần áo màu hồng, đây là trang bị làm việc nhà của nàng. Diệp Thu hiểu rằng nàng đang chuẩn bị làm bữa sáng, hắn đưa tay chào buổi sáng, nói: "Hôm nay không cần làm bữa sáng. Tôi vừa ra ngoài chạy bộ, gặp cửa hàng có bán quà vặt liền mua một ít trở về".
Ánh mắt Trầm Mặc Nùng thâm ý liếc nhìn Diệp Thu, nói: "Được! Tôi đi hâm nóng hai chén sữa. Chưa cần gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường, đêm qua các nàng ngủ trễ, ngủ còn chưa đủ".
Ngắm nhìn bộ quần áo thể thao màu hồng vây lấy vóc người đầy đặn cùng với hương đồn vểnh cao của Trầm Mặc Nùng. Nghĩ tới biểu tình hơi quái dị vừa rồi của nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã bại lộ?
Kỳ quái nhỉ? Ngày hôm qua lúc mình đi ra ngoài, rõ ràng là các nàng đã ngủ rồi mà. Diệp Thu vỗ vỗ đầu thầm nghĩ, ở chung với nữ nhân quá thông minh thật không phải là một chuyện dễ dàng. Vẫn là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, nói gì thì tin nấy.
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi vẫn chưa rời giường, buổi sáng trên bàn cơm chỉ có Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng món ăn mà Diệp Thu mua đặt vào đĩa, lại rót cho mình cùng Diệp Thu mỗi người một chén sữa.
Sau khi Diệp Thu như lang như hổ ăn mấy cái bánh bao, đã cảm thấy bụng hơi no rồi. Trong nội tâm hắn vẫn còn thức mắc chuyện của Lam Khả Tâm, cũng không muốn ăn nhiều. Mà hắn cũng không có rời khỏi bàn, ngồi yên một chỗ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Mặc Nùng đang ngồi đối diện uống sữa ăn bánh bao, tay còn lại thì cầm giấy ăn, sợ bên chất lỏng bên tròn dây vào áo hoặc mặt bàn, dáng vẻ ưu nhã không chê vào đâu được.
"Thật sao?" Trầm Mặc Nùng tuy kinh ngạc, nhưng không giống những nữ nhân khác những nữ nhân khác, nếu nghe thấy rằng khuôn mặt của mình tiều tụy sẽ lập tức hoảng hốt. Sau khi ăn hết cái bánh bao thì mới đưa tay nhẹ nhàng mát xa con mắt, nói: "Có thể là do tôi ngủ hơi trễ".
Trong nội tâm Trầm Mặc Nùng thầm tức giận: Cái này còn không phải bởi vì ngươi? Cũng không biết rốt cuộc ngươi muốn làm những gì, đầu tiên là Đường Quả chạy đến phòng của Diệp Thu khiến cho nội tâm Trầm Mặc Nùng không yên. Thật vất vả mới nghe thanh âm Đường Quả mở cửa về phòng. Lại nhìn thấy Diệp Thu bò cửa sổ đi ra ngoài.
Trong lòng nghĩ đã trễ như vậy hắn còn muốn đi đâu, thật vất vả mới ngủ được. Lại không chịu được mộng mị, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mà nội khố trở nên ướt át như vậy. Như thế thì làm sao mà ngủ được nữa? Đành phải rời giường tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo chuẩn bị làm bữa sáng.
Không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Diệp Thu, nhớ tới tình cảnh trong mộng, Trầm Mặc Nùng phải rất cố gắng bảo trì sự bình tĩnh của mình lúc này mới không bị hắn nhìn ra điều gì khác thường. Không ngờ ánh mắt thâm quầng làm lộ ra chút sơ hở.
"Uh! Thời gian gần đây cô bận rộn lắm sao?" Diệp Thu hỏi.
Trầm Mặc Nùng có phần ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Thu, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về công việc của mình, nàng trả lời: "Việc hợp tác cùng Đường thị tôi muốn đích thân tham gia, tuy rất quen thuộc với Quả Quả, nhưng mà vẫn nên xử lý sự việc tốt một chút. Còn có Tống Ngụ Thư".
Nhắc tới cái tên Tống Ngụ Thư, Trầm Mặc Nùng lại nhớ tới việc xế chiều hôm nay mình ở cửa ra vào lo lắng chờ đợi. Không ngờ chờ một lúc thì nghe thấy tiếng rên rỉ của hai cô gái. Nội tâm hơi hoảng hốt, thật sự không muốn để cho Diệp Thu nhìn ra biến hóa trên sắc mặt của mình, vội vàng chuyển đề tài: "Tôi đi gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường".
Diệp Thu hiểu rằng nàng đang trốn tránh điều gì đó, cũng không vạch trần nàng. Một nữ nhân truyền thống như nàng nhất định là không có cách nào tiếp nhận được việc hai nữ nhân ngủ cùng hai nữ nhân rồi!
Thật ra, Diệp Thu cũng không có cách nào tiếp nhận, nhưng đáng tiếc là ông trời đã định như vậy, ta có thể làm gì được?
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngáp dài xuống lầu, Lâm Bảo Nhi bất mãn nói: "Mặc Nùng tỷ tỷ, tại sao thức người ta dậy sớm như vậy? Hôm nay người ta còn chưa ngủ đủ".
"Diệp Thu đã mua điểm tâm sáng về, sợ nguội mất". Trầm Mặc Nùng vừa giữ lấy Lâm Bảo Nhi giúp nàng cài lại cúc áo ngủ, vừa giải thích.
"Diệp Thu? Tại sao đột nhiên hắn thay đổi tính nết? Mọi khi vốn ngủ dậy muộn hơn so với chúng em, thời gian trở về trường học thì lại trở nên chịu khó?"
Tất nhiên Trầm Mặc Nùng sẽ không giải thích với hai người bọn họ là đêm qua nhìn thấy Diệp Thu lén rời đi. Chỉ giáo huấn: "Sau này, hai em cũng nên tập thói quen dậy sớm. Chị rời giường thì sẽ gọi các em dậy luôn".
"A! Không được Mặc Nùng tỷ tỷ? Cho dù em không phải là em ruột của chị , nhưng gần đây đã xem chị như chị ruột mà! Chị không thể đối xử với em như vậy".
"Ha ha. Bảo Nhi, con heo nhỏ này là muốn dùng điểm tâm ngay trên giường rồi. Nên cùng chị tập Yoga, em xem trên người em giờ đây đã xuất hiện nhiều thịt thừa rồi, nếu để chất tới ngực thì em sẽ trở thành đại mập mạp".
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Chương 216: Cảnh hoa (2)
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
"Em phải tập Yoga ư? Tập Yoga giảm béo sao?" Lâm Bảo Nhi hỏi.
Bịch!
Diệp Thu nghe thấy âm thanh có người ngã sấp xuống, không biết là ai.
Lâm Bảo Nhi đi tới lên tiếng chào Diệp Thu, sau đó thì vùi đầu vào đối phó với điểm tâm trong mâm. Bình thường, bữa sáng đều là bánh mì sữa, rất ít khi được thay đổi khẩu vị. Đường Quả còn giữ được tâm tình vui vẻ của buổi sinh nhật hôm qua. Mỉm cười hỏi thăm Diệp Thu đêm qua nghỉ ngơi thế nào. Cũng nói hôm nay sẽ cùng Diệp Thu tới trường học.
"Hôm nay anh có một số việc, có thể không tới trường được". Diệp Thu có chút áy náy nhìn Đường Quả, nói. Nàng đã lâu không đến trường, thật khó khắn mới đi một lần mà bản thân mình lại không thể đi cùng nàng.
"Anh không đi cũng tốt". Lâm Bảo Nhi còn ngậm bánh bao trong miệng, nước theo khóe miệng chảy ra, nếu như có màu trắng thì rất dễ gây hiểu lầm á. Nàng ta nói tiếp: "Anh không đi, Đường Đường tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ không đi. Nàng không đi, em cũng không cần tới trường học. Vừa vặn có thể bổ sung thêm giấc ngủ".
"Bảo Nhi đáng chết, ai bảo là chị không đi hả?" Đường Quả bị Lâm Bảo Nhi nói trúng tâm sự. Tức giận vươn tay nhéo mặt nàng. Nàng hiểu rằng Diệp Thu còn đang lo lắng về sự việc của Lam Khả Tâm, an ủi hắn: "Không sao cả, em vừa nhớ ra hôm nay có chút việc cần phải làm. Chờ hai ngày nữa lại tới trường cũng được, anh trước tiên cứ lo làm việc của mình đi đã. Phải chú ý an toàn".
Diệp Thu cảm kích nói: "Cảm ơn em!"
Đường Quả càng ngày càng giống kẹo đường, nói chuyện càng làm cho người cảm thấy ngọt ngào.
"Đường Đường tỷ tỷ, tại sao chị không thể ôn nhu đối với em như vậy?" Lâm Bảo Nhi có phần hâm mộ, nói.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trầm Mặc Nùng thu dọn rồi thay đổi quần áo tới công ty. Lâm Bảo Nhi muốn đi ngủ trở lại thì bị Đường Quả kéo đi chơi game.
Diệp Thu nhận được điện thoại của Phí Tường, vội vàng đi tới gặp hắn.
Lúc hơn năm giờ thì Lam Khả Tâm đã tỉnh. Mặc dù khi ở trường học thì cũng có tập quán dậy sớm, nhưng bình thường đều là 6:30 mới rời giường, hiện tại đồng hồ sinh vật so với khi ở trường học thì sớm hơn một giờ.
Trong đời lần đầu tiên bị người khác bắt cóc làm con tin, thật không ngờ đêm qua nàng ngủ say sưa ở một địa phương lạ lẫm. Có thể là do thần kinh căng thẳng lo lắng họ sẽ làm ra việc gì gây tổn thương đối với mình, quá mức mệt mỏi nên đã mơ mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng không biết mục đích bắt cóc mình của những người kia là gì, tiền tài? Hoặc là cái gì khác?
Nếu như là đòi tiền thì bọn họ đã sớm liên lạc với ba mình. Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì? Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa đưa ra một yêu cầu nào như vậy. Cho dù Lam Khả Tâm không phải là người chuyên nghiệp trong việc này thì cũng hiểu rằng bọn họ càng kéo dài thời gian thì càng đe dọa tới sự an toàn của bọn họ. Sớm nắm chắc tiền tài trong tay mới là đạo lý. Sao bây giờ lại có thể nhàn nhã như vậy?
Ở trong căn phòng hoa lệ này nàng đã gặp qua vài người, nhưng mà người duy nhất cùng mình nói chuyện qua chỉ có người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường kia. Là hắn sắp xếp cho mình ở căn phòng này, cũng là hắn đưa tới đồ ăn mùi vị vô cùng hấp dẫn. Có đôi khi còn hỏi nàng có muốn ăn hoa quả hay không?
Đây là bắt cóc sao? Lam Khả Tâm nghi hoặc không thôi, biểu hiện của bọn bắt cóc lại càng làm cho nàng tin rằng đây là một trò đùa dai. Một trò đùa quái đản của bạn bè.
Vốn đêm qua Lam Khả Tâm còn lo lắng sẽ có người tới gõ cửa. Nàng khóa chặt cửa lại, lại dùng ngăn tủ chống đỡ ở phía sau. Hơn nữa ở dưới ngăn tủ còn đặt một chiếc đèn bàn. Chù ngoài ở ngoài có dùng chìa khóa để mở căn phòng ra thì cũng phải đẩy ngăn tủ mới có thể tiến vào được. Mà đẩy ngăn tủ thì tất nhiên cũng sẽ đụng phải bục đèn ở bên cạnh. Chỉ cần đèn bàn rơi trên mặt đất thì nàng sẽ nhang chóng tỉnh lại.
Ngăn tủ vẫn bảo trì tư thế vốn có của nó, cả đêm không hề có người đi tới đây. Lúc này Lam Khả Tâm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà vì sao lại không có người tới cứu mình? Chẳng lẻ muốn làm như vậy mãi sao? Chẳng lẽ bạn bè trong phòng không có báo cảnh sát hay sao?
Bạch Nhu đang ghé đầu trên mặt bàn ngủ say sưa, mũ thì ném ở một bên, mái tóc dài che kín cả khuôn mặt. Như vậy tránh cho nàng và những đồng sự phải tăng ca cái cảm giác thất thần. Bộ ngực đầy đặn bị đè ép vào nhau. Nếu như không phải là đồng phục cảnh sát trên người chất lượng rất tốt, chỉ sợ sẽ phá đứt cái cúc màu màu vàng kim mà tuồn ra ngoài. Bạch Nhu ở trong mộng thi hành đại hình đối với bọn cướp. Trước tiên đánh cho mặt mũi bọn chúng bầm dập, toàn bộ trở thành đầu hao, sau đó đá vỡ trứng của tiểu đệ yêu yêu quý của bọn chúng , để cho chúng không thể làm chuyện xấu nữa. Đang lúc cười to đắc ý, thì nghe thấy có tiếng người chạy đến hô lên bên tai: "Bạch đội trưởng, tỉnh! Tỉnh lại! Tôi vừa mua điểm tâm sáng, cùng tới ăn một chút nào".
Bạch Nhu từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Rất khó khăn để nén lại cảm giác muốn đem đem cái bộ mặt đang nịnh nọt trước mặt vê tròn lại rồi đập bẹp. Hỏi: "Mấy giờ rồi? Có tin tức gì chưa?"
"Bạch đội, đã hơn sáu giờ rồi, các huynh đệ đều nhịn đói cả đêm, hay là trước tiên nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã". Cảnh sát đứng ở trước mặt Bạch Nhu vui vẻ nói. Vốn cho là đi theo mỹ nữ thủ trưởng thì sau này mới có lợi, không ngờ nữ nhân này vừa lên chức đã liều mạng công tác, cũng không biết nàng ta lấy tinh lực ở đâu, làm cho thân thể những đại nam nhân cũng có chút chịu không nổi, nhưng nàng ta lại có thể kiên trì. Chỉ là nữ nhân này cũng không tham công, mỗi lần phá án đều quan tâm đến công lao của người cấp dưới, cho nên rất được bọn họ ủng hộ.
Đầu năm nay, lãnh đạo không tham quá ít. Những lãnh đạo khác việc gì cũng không quan tâm, lại có thể quang minh chính đại đem công lao của cấp dưới mà đặt lên đầu mình. Mà mỗi lần Bạch Nhu phá án đều xông pha đầu tiên, lại luôn đem công lao phân tán cho các huynh đệ dưới ta. Chỉ bằng mấy điều này, nàng nữ đội trưởng cảnh sát hình sự đã lấy được sự tôn trọng, yêu mến của bọn họ .
"Nghỉ ngơi? Sao có thể nghỉ ngơi?" Bạch Nhu trừng mắt lên, nói: "Con tin còn đang ở trong tay người khác, lại còn là một nữ học sinh, neeys như xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao?"
Nghe xong lời này của Bạch Nhu, những chiếc đũa đang đưa lên chuẩn bị ăn của các cảnh sát đều hạ xuống, ngoan ngoãn chạy về bàn công tác của chính mình.
Bạch Nhu đưa mắt nhìn những khuôn mặt mệt mỏi của cấp dưới, trong nội tâm cũng có phần nhũn ra, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, thân thể là tiền vốn của cách mạng. Cách mạng muốn thành công thì mọi người nhất định phải bảo trọng thân thể, nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại tôi ra lệnh, ăn cơm!"
Những người cảnh sát kia nghe xong lời nói của Bạch Nhu, lại một lần nữa chạy tới vây quanh bàn trà, cười ha hả đưa chiếc đũa lên ăn bánh quẩy và bánh bao.
Bạch Nhu tiếp nhận bát phở bò cấp dưới đưa tới, vừa nhấm nháp bát phở để làm dịu dạ dà có phần lạnh lẽo, vừ hỏi: "Tình huống các mặt khác ra sao rồi?"
"Tôi đã tiến hành tìm hiểu trường học, phát hiện ra ngoại trừ ba người bạn cùng lớp bị hại thì còn có mấy người khác chứng kiến. Bọn họ đều nói là nhìn thấy cái xe tải treo biển hiệu Yến Kinh đột nhiên vọt tới trước mặt mấy nữ học sinh, từ trong xe có hai người đàn ông nhảy ra, bắt mấy người bị hại lên xe. Sau đó thì xe nhanh chóng rời đi, căn cứ vào lời khai của bọn họ thì rất ăn khớp với lời khai của ba học sinh nữ của trường đại học Thủy Mộc. Chúng tôi đã mời những người chứng kiến kia tới để trợ giúp nhân viên kỹ thuật của chúng ta vẽ ra hình của hai người kia, hiện tại đang đang tiến hành kiểm tra thân phận qua internet".
"Tôi cũng đã liên lạc với nhà trường kia. Nhà trường cũng vô cùng coi trọng. Hệ chủ nhiệm cùng phụ đạo viên của bọn họ đều tự mình tới đây, theo lời khai giáo viên cửa người bị hại thì nữ sinh này bình thường rất ôn hòa, không có mâu thuẫn cùng người nào".
"Tôi cũng đã liên lạc được với cha của nàng ta, cha của nàng cũng vô cùng lo lắng. Có thể sáng hôm nay sẽ đi đến đây, nàng của một tiểu di ở Yến Kinh, dượng cùng tiểu di cũng đã đi tới nghe qua về tình huống, lại nhiều lần gọi điện thúc giục. Tôi đã khuyên bọn họ trở về".
"Chúng ta đã tìm được chiếc xe tải màu trắng rồi".
"Ở nơi nào?" Bạch Nhu kích động mà hỏi.
"Tại vùng ngoại ô. Lúc ấy có người lái xe đi qua liền gọi 110 báo cho cảnh sát, nói là có người muốn phóng hỏa đốt xe, khi chúng ta đi tới thì xe đã trở thành một đống sắt vụn. Không tìm được bất cứ tài liệu hữu dụng nào".
Sắc mặt của Bạch Nhu có phần khó coi, buông chém xuống, nói: "Tất cả đều được bố trí rất rành mạch, không khó nhìn ra bọn họ rất chuyên nghiệp. Người bị hại chỉ là một học sinh bình thường, nếu như là mẫu thuẫn của học sinh thì không cẩn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn này. Có thể là do cha của nàng rước lấy phiền phức hay không? Đã điều tra về cha của người bị hại chưa?"
"Đã điều tra xong". Một nhân viên cảnh sát để đũa xuống chạy đến bàn làm việc lấy ra một phần tư liệu đưa cho Bạch Nhu.
Bạch Nhu tiếp nhận tài liệu đọc qua rồi nói: "Tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Gọi điện báo cho thân thích người bị hại, bảo họ thông báo những người vừa gọi điện thoại đến cho chúng ta. Phái xe đi đén phụ thân của người bị hại, trực tiếp dẫn hắn tới cục cảnh sát, tôi muốn nói chuyện với hắn. Được rồi, tạm thời như vậy đã. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện cùng ba người chứng kiến ở đại học Thủy Mộc. Lão Dương, cục trưởng đến đây thì bác phụ trách báo cáo sự tiến triển của sự tình với hắn. Mọi người phải khổ cực rồi".
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Phí Tường có mấy cái căn cứ ở Yến Kinh, nhưng nơi hắn và Diệp Thu gặp nhau nhiều nhất là một quán Bar tên là “ Truyền Kỳ”.
Sau khi liên lạc với Phí Tường, Diệp Thu liền trực tiếp lái một chiếc Đứa con Phương Đông đi thẳng về hướng quán Bar. Buổi tối, quán Bar vốn rất ồn ào náo nhiệt lúc này lại cực kỳ yên tĩnh, thậm chí đến cả nhân viên phục vụ cũng không thấy.
Sau khi đỗ xe xong, tên râu xồm trước đây đã từng giao đấu với Diệp Thu đã đứng cung kính đứng đợi sẵn ở cổng. Hắn không biết Diệp Thu là ai, nhưng cậu chủ của hắn vô cùng cung kính, hắn lại càng phải cẩn thận đối phó. Hơn nữa hắn biết cậu thanh niên tướng mạo tuấn tú này còn có khả năng thính giác và khứu giác rất đáng gờm, bản thân mình cộng thêm mười anh em nữa cũng chỉ trụ được trước hắn không đến mười phút. Nói ra thì quả là mất mặt, trước lúc ấy, hắn vẫn tưởng rằng mình là cao thủ.
“ Cậu chủ đang đợi cậu ở trên lầu.” Tên râu xồm đưa tay mời Diệp Thu.
Diệp Thu gật đầu rồi theo tên râu xồm đi lên lầu.
“ Thế nào rồi?” Diệp Thu vừa đến phòng làm việc của Phí Tường đã đi ngay vào chủ đề, không đợi hắn chào hỏi gì mình. Lam Khả Tâm còn ở trong tay kẻ khác một phút, hắn còn lo lắng thêm một phút.
“ Có một số phát hiện nho nhỏ.” Phí Tường từ ghế Sôpha đứng dậy, đợi Diệp Thu ngồi xuống xong mới ngồi xuống bên cạnh hắn. “ Trạm sửa xe Ngọc Luân nằm ở ngoại ô, đó là manh điểm của bộ giám sát giao thông. Nhưng quốc lộ số 107 có một trạm thu phí, tôi đã cử người đến đó điều tra ra được tất cả các tư liệu về các xe đã qua lại ở trạm sửa xe Ngọc Luân trên đường Quốc lộ 107 trong ngày hôm qua. Sau một đêm nghiên cứu, cuối cùng phát hiện ra chiếc xe Audi mang biển số S765111 cực kỳ khả nghi. Qua hệ thống điện thoại điều tra của Tiềm Long xác định, chiếc xe này tối qua đã ghé qua một toà biệt thự trên đường Yến Kinh Ngọc An. Hơn nữa chủ nhân của toà biệt thự kiểu châu Âu này là một người Mỹ, một ngân hàng gia rất nổi tiếng ở Yến Kinh – Hudson. Sau khi biết tin liền lập tức thông báo cho anh, xem xem nên hành động như thế nào. Nếu như hành động quá mạnh bạo, liệu có dẫn đến những phiền phức trong quan hệ ngoại giao không? Mấy chuyện vặt vãnh này đều có thể bị bọn chúng thổi phồng lên vô cùng nghiêm trọng, mà lúc yêu cầu bồi thường thì luôn rất tham lam.”
“ Đã có người vào đó thăm dò chưa?” Diệp Thu hỏi.
“ Khi vừa mới nhận được tin, tôi đã phái người đi thăm dò rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức báo về. Bọn họ cũng cần chút thời gian mà.”
“ Thế thì xông vào đi.” Diệp Thu từ Sôpha đứng bật dậy quả quyết nói.
“ Có thể gây ảnh hưởng không tốt không? Hudson là người có tiếng tăm khá lớn ở Yến Kinh này.”
“ Cũng chỉ là một nhà đầu tư ngân hàng thôi, chẳng thể làm kinh động ai cả.” Diệp Thu cười nói. Mình còn có huân chương người bảo vệ Trung Quốc, cho dù cho trừ khử hắn chắc cũng chẳng có chuyện gì to tát cả. Cùng lắm thì cho bọn họ lấy lại cái huân chương ấy là được.
“ Được. Vậy giờ tôi sẽ cho người đi chuẩn bị. Sẽ cho người mai phục ở các ngã rẽ và các đoạn đường giao thông quan trọng xùn quanh đó nội trong 3 km.” Phí Tường cũng không hề dài dòng, những việc chú ý mà thủ hạ cần phải nhắc nhở cũng đã từng làm qua, xuất hiện thêm việc này nữa, vậy thì trách nhiệm sẽ không thuộc về mình. “ Có cần báo cảnh sát không?”
Diệp Thu vừa đi ra phía cầu thang vừa nói: “ Không cần. Lẽ nào còn cần thông qua bọn họ đến thẩm tra bọn chúng? Việc này sẽ dẫn đến mọi người đều mất mạng, nhưng làm việc phải cực kỳ bí mật, tất cả những dấu vết đều bị chúng xoá sạch, như thế gọi cảnh sát đến cũng chẳng giúp được gì, chỉ cản trở chúng ta giết người.”
Trong lúc Diệp Thu và Phí Tường đến đường Ngọc An, thì đã có người ở đó đợi sẵn. Hai chiếc xe con hiệu Kim Long dựa vào bên đường, hai người đàn ông trong xe đang phì phèo điếu thuốc. Một người đàn ông mặc đồ tây màu đen dáng người thấp bé nhưng rất cường tráng chỉ về toà nhà cách đó chừng ba trăm mét nói: “Toà nhà đó là biệt thự của Hudson. Nhưng từ lúc sáng sớm đến giờ cổng vẫn luôn đóng im ỉm, không có bất cứ ghi chép gì về xe ra vào. Tôi vốn định trèo vào từ lối sân sau, nhưng trong đó có nuôi chó, hơn nữa hai tên vệ sĩ luôn đi tuần tra xung quanh, tôi hoàn toàn không có cơ hội ra tay. ”
May mà bọn chúng vẫn còn có chút thông minh, nếu cứ tuỳ tiện xông vào, chắc chắn sẽ làm cho người trong nhà cảnh giác, đợi cho chúng chuẩn bị phòng vệ xong hoặc là kiên quyết phá vòng vây, thì lúc ấy muốn cứu người sẽ cực kỳ khó khăn.
“ Cậu thấy thế nào?” Diệp Thu nhìn Phí Tường hỏi.
“ Sự việc không giống như thông lệ, tất có điểm đáng nghi. Hudson là một nhà đầu tư ngân hàng có tiếng, bình thường giao du rộng, hôm nay lại khoá chặt cứa, đến giờ không có ai ra và cũng không có ai vào, bản thân đã tự chứng minh bọn chúng có vấn đề. Còn nữa, bọn họ nói trong sân còn có vệ sĩ không ngừng đi tuần tra. Chuyện này cũng hơi khác lạ. Một nhà đầu tư ngân hàng không cần phải cẩn thận đến thế. Khi ra ngoài phải mang theo vệ sĩ là điều dễ hiểu, nhưng cả sân nhà cũng cần đến vệ sĩ thì không hợp lý lắm. Tôi đề nghị đợi đến tối chúng ta sẽ trực tiếp xông vào.” Cặp mắt Phí Tường nhìn thẳng vào bức tường của khu biệt thự như muốn lột trần nó ra.
“ Buổi tối?” Diệp Thu cười lắc đầu. “ Không cần đợi đến tối, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.”
“ Lúc này mà vào nguy hiểm lắm. Hơn nữa nếu bên trong có bất kỳ động tĩnh gì sẽ rất dễ kinh động đến bên ngoài.” Phí Tường đưa ý kiến.
“ Không cần đợi nữa, nếu như sợ kinh động bên ngoài thì các cậu ở bên ngoài tạo ra một chút âm thanh để che giấu đi là được.” Diệp Thu nói không chút do dự.
“ Rõ!”
Khi một chiếc xe con đang rẽ ở chỗ giao nhau giữa đường Yến Kinh và đường Cửu Hoành, thì đột nhiên một chiếc xe hơi hiệu Haima màu trắng lao đến. Tài xế xe con vô cùng kinh hoàng, biến cố bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, vừa điên cuồng xoay hướng tay lái vừa vội vã đạp phanh.
Người lái chiếc xe Haima hình như là một thằng ngốc mới học lái xe, nên gặp phải tình huống này mới hoảng hốt như thế. Phản ứng đầu tiên là chuyển hướng vôlang. Thế nên tình hình càng gay go hơn. Hai người cùng chuyển hướng lái về bên trái, thấy rõ ràng là sắp có va chạm lại cùng lái sang bên trái, sao đó thì cả hai xe va nhau rất ăn ý.
Xoảng!
Một âm thanh cực lớn thu hút sự chú ý của người đ đường và những chiếc xe xung quanh. Viên cảnh sát phụ trách phiên trực đang đứng bên cạnh cột đèn giao thông mặt mũi trắng bệch chạy đến, nếu như không giải quyết được sự việc này thì lần thực tập làm cảnh sát giao thông này sẽ rất có thể bị chuyển.
“ Ồ, bọn họ vẫn chưa chết.”
“ Đúng thế! Đúng là số lớn. May mà đều thắt dây an toàn. Sau này lái xe thì phảii thắt dây an toàn nhé…”
“ Mịa, chẳng có gì hay ho cả. Đâm xe mà chả có ai bị chết, cái xe này làm bằng gì thế nhỉ? Sao lại bền như thế được?”
“ Ôi, thấy náo nhiệt thì xem thôi. Nhìn này, người đàn ông kí đầu đang chảy máu – có phải là muốn đánh nhau không?”
Tên lái chiếc xe Haima đẩy cửa xe, chạy đến trước chỗ vị trí lái xe của tài xế xe con, chỉ vào tài xế nói: “ Mày ra đây cho tao.”
“Con mẹ mày, mày có biết lái xe không thế hả? Không biết lái xe còn chạy lông bông ngoài đường. Mày muốn chết hả?”
Tên tài xế xe con cũng không chịu lép vế, một tay mở cửa xe, đấm thẳng vào mặt tên lái xe Haima. Viên cảnh sát giao thông trực ban chạy lại đứng giữa khuyên giải hồi lâu, hai người bị cánh tay của hắn ngăn lại nhưng vẫn đấu nhau bằng chân mấy trận. Màn chiến đấu càng diễn càng kịch liệt, những người đến xem xung quanh mỗi lúc một đông. Cuối cùng sợ sự việc càng lúc càng kịch liệt, liền vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Trong lúc tầm nhìn của mọi người đều bị thu hút bởi vụ đâm xe trên đường Ngọc An, thì Diệp Thu đã nhẹ nhàng đi đến cổng sau của biệt thự Hudson. Lắng tai nghe ngóng những động tĩnh bên trong. Đợi cho tiếng bước chân đã xa, mới treo lên bức tường bao quanh sân.
Quả nhiên, chỗ cửa sau đang buộc hai con chó dữ cao hơn một mét, còn có hai tên áo đen chốc chốc lại đi lại quan sát một lượt. Hai tên đó thì còn dễ giải quyết nhưng hai con chó này khiến Diệp Thu cảm thấy hơi khó khăn.
Nếu không thì thử dùng chiếc nhẫn Phệ Hồn xem xem hai con chó đang nghĩ gì, sau đó sẽ dụ dỗ chúng theo sở thích của chúng?
Diệp Thu cũng đang muốn thử xem chiếc nhẫn Phệ Hồn có thể thâm nhập vào đầu não động vật được không. Nhưng mà chứng di truyền sau đó lại quá lớn, nếu như vào đó rồi mà kí ức ấy không chịu ra khỏi đầu thì làm thế nào? Hoặc là sau này sẽ giữ tập tính của động vật thì làm sao?
Giết chúng đi thì không khó, cái khó là ở chỗ trước khi giết chúng không làm cho chúng sủa.
Lần được trong túi hai viên đá nhỏ, đợi đến khi hai con chó đi đến trước mặt mình, hai tay cùng lúc ném ra, chỉ nghe thét tiếng ắc một cái rất trầm rồi cả hai con chó đều nằm dài trên mặt đất.
Diệp Thu có thể dễ dàng dùng hai viên đá đánh trúng lũ chó dữ, nhưng có thể một đòn giết chết chúng, lại không hề chảy máu hay lộ ra bất cứ dấu vết gì, thì quả là một việc cực kì khó.
Nhân lúc hai tên vệ sĩ còn đang đi tuần quanh sân chưa kịp quay lại, Diệp Thu nhanh như thoắt nhảy từ trên giường xuống, kéo xác hai con chó dữ, chạy về hướng căn phòng nhỏ ở góc sân, chỗ đó là một vườn hoa nhỏ, Diệp Thu liền giấu xác hai con chó vào sau cây thường thanh tán lá xum xuê.
Giải quyết xong hai con chó cảnh vệ, Diệp Thu không chút chần chừ, nhanh thoăn thoắt chạy ra phía sau biệt thự, sau đó nằm bất động sau bồn hoa như một xác chết. Hắn vừa nằm xong thì cũng kịp lúc hai tên vệ sĩ quay lại tuần tra lần nữa.
“ Ơ, Dany và Nike chạy đâu mất rồi?” Một tên vệ sĩ không thấy hai con chó luôn trấn giữ sân sau liền nghi ngờ hỏi.
“ Đúng thế. Chúng rất ít khi rời khỏi vị trí này mà. Lẽ nào lại đưa chúng đi cho ăn rồi?”
“ Tao thử đi tìm xem sao. Lúc này không thể đại ý đoán mò được. Nếu không ông chủ sẽ mắng chết. Hôm nay không biết là cái tên người Mỹ muốn giở trò gì, lại bắt chúng ta phải liên tục tuần tra quanh cái sân này không được nghỉ ngơi một phút. À, đúng rồi, hình như trong phòng có khách, mày có biết là ai không?”
“Không rõ nữa. Bọn họ hình như không hề ra ngoài. Người quen biết với ông chủ hình như là một nhân vật lớn.”
Hai tên vừa nói vừa đi về phía trước, hai con chó đột nhiên mất tích khiến chúng hết sức nghi ngờ, đang muốn ra đằng trước để tìm.
Diệp Thu sao có thể cho chúng cơ hội ấy được. Mò được hai hòn đá tảng trong bồn hoa liền một lần nữa biến chúng thành phi tiêu tung ra. Hai tên kia không kịp phòng ngự, não sau trúng đạn, giống hệt như hai con chó khi nãy chuẩn bị ngã vật xuống. Diệp Thu sợ khi bọn chúng ngã xuống sẽ phát ra tiếng động là kinh động đến người đằng trước, liền phóng lên một bước, giữ lấy thân thể chúng, sau đó từ từ hạ xuống, rồi kéo từng tên một vào chỗ mình nằm khi nãy, cho chúng nằn chồng lên nhau.
Diệp Thu nghe được đoạn nói chuyện giữa chúng, biết ngay là chúng trong phải nhân vật then chốt trong tổ chức bí mật đó mà chỉ là vệ sĩ do Hudson mời đến, phụ trách đảm bảo an toàn cho khu biệt thự, nên lúc ra tay cũng không ra tay quá nặng, bọn chúng chỉ bị hôn mê mấy tiếng thôi.
Tất cả đều thuận lợi khác thường, ngược lại lại làm cho Diệp Thu sinh lòng nghi ngờ. Nhưng mặc dù vậy Diệp Thu vẫn cứ tiếp tục. Lẽ nào lại vì nguyên nhân này mà bỏ chạy sao?
Từ ống thoát nước phía sau biệt thự bò lên tầng hai, sau khi vào một căn phòng trống, lúc này mới coi như đã vào trong trung tâm biệt thự.
Ban ngày không có lợi cho việc ẩn náu, Diệp Thu dựa vào thân thủ siêu phàm của mình lướt qua các phòng ở tầng hai, lần tìm hết phòng này sang phòng khác, mỗi căn phòng đều kiểm tra qua, nhưng không hề có chút dấu vết gì của Lam Khả Tâm.
Diệp Thu đầy vẻ nghi ngờ, vậy thì người ở đâu?
Hai tầng đều trống trơn, không một bóng người, vậy thì người ở tầng một sao?
Nếu như Lam Khả Tâm ở tầng một, thì lực lượng phòng thủ ở tầng một chắc chắn phải kiên cố hơn hẳn. Mà nếu Lam Khả Tâm đã không có ở tầng một thì mình chạy xuống đó chẳng có ý nghĩa gì. Hoặc lả Lam Khả Tâm hoàn toàn không có ở trong toà biệt thự này chăng? Bọn chúng còn có căn cứ khác ở Yến Kinh sao?
Do dự một lát, Khả Tâm đang ở trong tay bọn chúng, kể cả chui vào hang cọp cũng phải đi.
Khi Diệp Thu đang lẻn xuống tầng một thì thấy Khả Tâm và một người đàn ông trung niên mà mình đã từng gặp đang uống trà và chơi cờ năm cây, liền cảm thấy rõ tim mình ngừng đập trong giây lát.
Đây là cảnh gì vậy?
Diệp Thu không tự cho là mình thông minh nhưng cũng không ngu muội. Nhưng khi chứng kiến cảnh này, hắn cảm thấy rất rõ là trí tuệ của mình vẫn chưa đủ dùng.
Trong nháy mắt, Diệp Thu thậm chí còn nghi ngờ Lam Khả Tâm chính là người của tổ chức bí mật, sau khi liên hệ với bọn chúng thì liền cố ý gài bẫy dụ hắn đến đây.
Phải đợi. Diệp Thu bình tĩnh nấp xuống dưới chiếc bàn ăn dài có phủ khăn trải bàn ở trong phòng ăn, chuẩn bị chờ đợi một lát, tìm hiểu rõ tình hình rồi mới rat ay cứu người. Mặc dù biết nghi ngờ Khả Tâm như vậy thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, nhưng an toàn là số một, Diệp Thu không thể không cẩn trọng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Diệp Thu có lý do để hoài nghi, quan hệ giữa bắt cóc và con tin lại tới mức độ hòa hợp như vậy, thậm chí không có việc gì còn cùng nhau đánh cờ chơi đùa, thật sự là chuyện hiếm thấy.
Tổ chức đúng là quá hùng mạnh và thần bí, Trịnh Như có thể ẩn náu bên cạnh Đường Bố Y mấy năm, nếu không phải mình và bác Uông liên hợp xếp đặt, có lẽ cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Nghiêm Hi là minh tinh đang nổi, nhưng lại chỉ là một con rối của tổ chức kia. Trải qua nhiều điều bất ngờ như vậy, nếu nói Lam Khả Tâm cũng là một thành viên của tổ chức này, Diệp Thu cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Chỉ là Lam Khả Tâm không giống bọn họ, Diệp Thu quen cô trên xe hỏa. Lẽ nào trước đó tổ chức này dã muốn động thủ với mình rồi. Nói cách khác, sau khi Lam Khả Tâm tới Yến Kinh mới được tổ chức này chiêu nạp.
Không thể. Nếu lúc trên tàu cô cố ý nhằm vào mình, ngay cả việc mình đi làm vệ sĩ cho người ta cũng biết, lực lượng của tổ chức này quá khủng khiếp, ai có thể phản kháng lại.
Nếu nói là sau khi đến Yến Kinh mới được tổ chức này chiêu nạp, điều này có chút khó hiểu. Dù sao, thời gian Lam Khả Tâm tới Yến Kinh mới vài tháng, một tổ chức như vậy muốn thu nhận một thành viên chắc chắc phải trải qua kiểm tra và bồi dưỡng nghiêm khắc, Lam Khả Tâm lại luôn bên cạnh hắn.
Diệp Thu biết suy đoán thế này rất không có căn cứ. Chỉ là cảnh trong đại ảnh hiện giờ quá quỷ dị khiến hắn không thể không nghĩ như vậy.
Chờ đợi chờ đợi chân tướng sự việc rõ ràng. Người đàn ông trung niên nhìn Lam Khả Tâm lại lấy năm quân trắng xếp thành hình rồng dài, khen ngợi nói: “Lam tiểu thư quả nhiên thông minh, ta đúng là không phải đối thủ của cô”.
“Quá khen” Lam Khả Tâm thảnh nhiên nói.
“Đâu có, 6 ván thua năm, đúng là xấu hổ quá” Người đàn ông trung niên cười thu quân đen của mình lại, lại mời Lam Khả Tâm chơi cờ.
“Các người rốt cuộc muốn cái gì?” Lam Khả Tâm không muốn dọn quân trắng của mình, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: “Rốt cuộc các người muốn gì? Tôi thật sự không hiểu ý nghĩa các ông làm như vậy, thời gian càng kéo dài, không phải là càng không có lợi cho các người sao?”
“Không phải là chúng ta không cố gắng, là kẻ địch quá xảo quyệt.” Người đàn ông trung niên nhìn Lam Khả Tâm nói: “Có lẽ, rất nhanh thôi cô có thể trở về rồi. Chúng ta không hề có ác ý với cô. Điều này chắc cô có thể nhìn ra.”
“Vâng. Tôi nhìn ra được. Cho nên ta mới có gan ngồi đây đánh cờ với ông”Lam Khả Tâm thẳng thắn gật đầu. “Vậy các ông có ác ý với ai?”
“Một người khiến chúng ta rất đau đầu” Trong tay người đàn ông trung niên nghịch quân cờ tinh sảo, “Không cần lo lắng, tôi đoán các người sẽ gặp nhau sớm thôi.”
“Cha ta?” Lam Khả Tâm lo lắng hỏi.
“Lệnh tôn? Oh, không phải người. Chúng ta không có lý do gì động thủ với người cả” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
“Diệp Thu?” Sắc mặt Lam Khả Tâm tái nhợt lại suy đoán. “Hắn chỉ là một học sinh, sao các người phải đối phó với hắn?”
Người đàn ông trung niên nhìn Lam Khả Tâm cười nói: “Chẳng trách hắn lại mạo hiểm tới cứu cô. Cô quả thật đáng để hắn làm vậy.”
Diệp Thu ghé dưới gầm bàn sau khi nghe hai người nói chuyện, trong lòng mới yên tâm. Nói như vậy, Lam Khả Tâm vẫn như suy đoán lúc đầu của mình, cô chỉ là một kẻ đen đủi vì mình mà bị liên lụy thôi, không phải là nữ ưu của tổ chức thần bí gì.
Nhớ lại vừa nãy lại suy đoán cô gái suy nghĩ đơn thuần tính cách lặng lẽ như vậy, Diệp Thu muốn cho mình một cái bạt tai.
Mà điều khiến trong lòng Diệp Thu càng thêm cảm động là sau khi Lam Khả Tâm hỏi về cha mình có được đáp án phủ nhận, người đầu tiên đoán tới là mình, cho dù người kém thông minh, cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.
Diệp Thu không thể nằm dưới gầm bàn được nữa, định tìm cơ hội thích hợp xông ra ngoài. Hắn xuống từ tầng hai, bên trên trống không, một bóng người cũng không thấy. Điều này có chút đáng nghi. Lẽ nào người đều mai phục ở tầng một.
Trông nom nó, thần chặn giết thần, phật chặn diệt phật. Vì Lam Khả Tâm xếp tên mình sau tên cha cô, Diệp Thu có lý do để mạo hiểm vì cô.
Bộ đàm nội bộ trước ngực người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên, nhìn Lam Khả Tâm đối diện một cái, không cấm kỵ ấn nút nghe.
“Đang đánh cờ với Lam tiểu thư, có gì sai bảo?” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Chết tiệt. Bọn họ đến rồi” Trong loa truyền tới tiếng Yến KInh quái dị, có thể nghe ra, đối diện là một người nước ngoài không thông thọa tiếng trung.
“Oh, vậy sao? Vẫn không nghe báo cáo của cấp dưới, nhưng ta đoán chắc là tới rồi” Vẻ mặt người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
“Tự mình thu xếp đi. Tổ chức sẽ ghi nhớ ngươi” Người đàn ông nói xong liền ngắt điện thoại. Nếu thời gian quá lâu, sẽ bị người khác bắt được tín hiệu.
“Xem ra, ván cờ của chúng ta phải kết thúc rồi, rất vinh hạnh có thể chơi cờ với Lam tiểu thư” Người đàn ông khẽ mỉm cười nói. Lúc hắn mỉm cười nói, khuôn mặt quả thật quá bình thường ấy có chút thần thái. Giọng nói chín chắn, vẻ mặt bình tĩnh, không hề vì nhận được tin tức như vậy mà không loạn lên.
“Rất vinh hạnh”Lúc Lam Khả Tâm nói chuyện ánh mắt có chút lo lắng quan sát xung quanh. Lúc bọn họ nói chuyện lam Khả Tâm ở bên cạnh, hắn nói đến rồi là ý gì? Diệp Thu? Bây giờ hắn ở đâu?
Mặc dù lúc ở trại thấy bộ dạng Diệp Thu đánh nhau với người ta hung ác như vậy, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng, trong tay những người này là súng?
Người đàn ông trung niên nhìn khắp lượt đại sảnh, nói: “Bằng hữu, nếu đã đến, vậy ra uống chén trà đi”.
Diệp Thu biết mình đã bại lộ mục tiêu, chắc bọn họ đã phát hiện bảo vệ và chó tuần tra đã biến mất. Về phần thiết bị giám sát, trong phòng giám sát chắc không có người sống nữa.
Diệp Thu từ dưới gầm bàn lui về sau, chỉnh đốn lại quần áo, lúc này mới nghênh ngang đi ra, nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Thật vinh hạnh” Người đàn ông trung tuổi đứng dậy nhìn DIệp Thu, nói: “Đợi đã lâu rồi”.
“Nói đi! Các người muốn gì? Mạng ta?” Vẻ mặt tươi cười của Diệp Thu nhìn Lam Khả Tâm. Lam Khả Tâm cũng ánh mắt thâm tình nhìn hắn, chỉ là trên mặt lại tràn đầy lo âu. Cô không thể nào hào hiệp như Diệp Thu, vẫn đang lo lăng làm sao hắn có thể chạy ra ngoài.
“Diệp Thu. Bạn đi nhanh lên” Lam Khả Tâm gọi.
“Được. Mình dẫn bạn đi” DIệp Thu cười gật đầu, trong tay thủ sẵn một hòn đá, ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người đàn ông trung niên, tai lại nghe ngóng cẩn thận động tĩnh xung quanh. Chỉ là gió thổi cỏ lay, hắn sẽ trong nháy mắt phản ứng lại.
“Nếu đã đến? Sao lại phải đi vội vàng thế? Diệp Thu tiên sinh có hứng thú đánh ván cờ không? Kỹ thuật đánh cờ của Lam tiểu thư rất đáng nể, ta thua mấy ván rồi. Không biết kỹ thuật của Diệp Thu tiên sinh thế nào?”
“Không có hứng thú. Không giấu ngươi, ta muốn nhanh chóng tránh đi. Các người quá nguy hiểm. ta sợ các ngươi rồi” Diệp Thu cười lắc đầu, hắn cảm thấy nguy hiểm hình như đang dần dần kéo tới. Nhưng nguy hiểm nhìn không thấy sờ không ra được. nhưng đúng là có tồn tại.
Nghe câu trả lời của Diệp Thu, vẻ mặt người đàn ông trung niên tiếc nuối, thất vọng nói: “Ôi, sợ sau này không có cơ hội thế này nữa. Sống mặc dù rất đáng buồn, nhưng chết đi càng đáng thương hơn.”
“Ý gì?” Diệp Thu nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
“Không ra ngoài được, đều không ra ngoài được” Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa nói giống như tìm cho mình tư thế chết đẹp nhất.
“Trong biệt thự có cài thuốc nổ? Đây là Yến Kinh, các ngươi lại dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”
“Đương nhiên là không, đây là thủ phủ Trung Quốc, nếu xảy ra chuyện động trời như vậy, chúng ta sẽ rất phiền phức, nhưng một số khoa học kỹ thuật mới chắc ngươi vẫn chưa lĩnh hội qua?
“Khoa học gì?”
“Tê dại thần kinh” Vẻ mặt người đàn ông trung niên kiêu ngạo nói: “Có phát hiện trong không khí có mùi thơm không?”
Mùi thơm? Đúng là Diệp Thu có ngửi thấy mùi thơm, trong sân có vài cây hoa quế, đang tươi tốt, mùi thập kéo tới mũi.
Không hay rồi. Bọn họ tản khí thuốc trong không khí, sau đó mượn hương thơm của cây hoa quế che lấp đi. Đồ vật này đúng là làm người ta khó lòng phòng bị. Diệp Thu đã đủ cẩn thận, không ngờ vẫn trúng kế. Mình là người trần mắt thịt, đúng là không có cách nào ứng phó đồ chơi cổ quái tầng tầng lớp lớp của đối phương.
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thu nín thở, bước nhanh xông về phía người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa không đứng dậy, rất nhanh rút ra một khẩu súng nhắm vào đầu Lam Khả Tâm.
Ném chuột sợ vỡ đồ, (Rút dây động rừng). Hình như đây là cách lựa chọn duy nhất.
Diệp Thu không thể làm tổn hại đến Lam Khả Tâm, nhưng nếu chống lại hắn như thế, mình chắc chắn bị trúng độc, hắn không biết thứ tê dại thần kinh này là cái gì cũng chưa từng nghe cái tên này trên thị trường trong nước và quốc tế, chắc là đồ vật của tổ chức tư nhân nào đó tự mình nghiên cứu ra.
Chỉ là nghe một đằng hiểu một nẻo, tê dại thần kinh, chắc tác dụng chính là dẫn đến tê dại. Nếu như vậy mình bị bọn họ cho say dại ở đây, cũng không phải bất kỳ xâm lược nào.
“Tê dại thần kinh là sản phẩm mới của chúng tôi, chỉ sử dụng nhằm vào một số người đặc biệt hoặc cao thủ đỉnh cao. Ngươi đã dùng 17 nhân mạng ở bãi sửa xe Ngọc Luân đã chứng tỏ năng lực của ngươi. Thật vinh hạnh, ngươi là khách hàng được ta chiêu đãi”.
Diệp Thu cố gắng giảm bớt số lần hô hấp, nhưng vẫn cảm thấy tim bắt đầu khó chịu, đầu có cảm giác nặng nề. Đối với một người không bệnh không tật mà như vậy có nghĩa là gì, trong lòng Diệp Thu rất rõ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231