 |
|

04-12-2011, 12:39 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 217
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 217
Muốn giết ngưá»i ngây ngô giả Ä‘iếc
Nhưng lúc nà y gã thấy sư phụ sắp chết đến nÆ¡i. Tấm lòng thương yêu cùng nhân từ cá»§a sư phụ chất đầy trong ngá»±c gã. Gã tha thiết vá»›i sư phụ đến trình độ tá»± háºn mình chẳng thể chết thay cho ông được.
Vi Tiểu Bảo vừa khóc vừa nói:
- Sư phụ Æ i! Tiểu tỠđối vá»›i sư phụ rất nhiá»u tá»™i lá»—i... Bao nhiêu công phu lão nhân gia... truyá»n thụ cho đệ tá». Äệ tá»... đệ tá» chẳng há»c được tý gì.
Bây giá» sư phụ gã không khảo thì gã lại xưng ra vá»›i tấm lòng thà nh tháºt và hối háºn.
Trần Cáºn Nam mỉm cưá»i đáp:
- Äiá»u cốt yếu chỉ cần ngươi là hảo nhân, còn há»c được võ công hay chẳng há»c được... cÅ©ng không sao.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äệ tá» nhất định nghe lá»i dặn bảo cá»§a lão nhân gia... ráng là m hảo nhân chứ không là m ngưá»i tồi bại.
Trần Cáºn Nam lại mỉm cưá»i nói:
- Hảo hà i tá»! Trước nay ngươi vẫn là đứa nhá» ngoan ngoãn.
Vi Tiểu Bảo nghiến răng hằn há»c nói:
- Tên ác tặc thối tha Trịnh Khắc Sảng sát hại sư phu... hu hụ Äệ tỠđã kiá»m chế được hắn rồi. Äệ tá»... hu hu... nhất định băm hắn nát như tương để báo thù cho sư phụ.
Gã vừa khóc vừa nói, hai hà ng nước mắt tuôn xối xả.
Trần Cáºn Nam ngưá»i run lên vá»™i ngắt lá»i:
- Không được! Không được! Ta là bá»™ thuá»™c cá»§a Trịnh vương gia. Quốc tÃnh gia đối vá»›i ta ân nặng tầy non... Bất luáºn trưá»ng hợp nà o cÅ©ng không được động tá»›i phần cốt huyết cá»§a Quốc tÃnh gia. Chẳng thà y vô tình chứ ta nhất quyết không chịu mang tiếng là kẻ bất nghÄ©a...
Ông dừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiểu Bảo! Ta sắp chết đến nÆ¡i rồi. Ngươi đừng là m gì tổn hại đến lòng trung nghÄ©a cá»§a tạ Ngươi... ngươi lúc nà o cÅ©ng phải nhá»› đến lá»i ta dặn.
Ông mỉm cưá»i rồi nét mặt bá»—ng lá»™ vẻ lo lắng, nói tiếp:
- Tiểu Bảo! Ngươi hứa lá»i vá»›i ta Ä‘i. Nhất định buông tha y trở vá» Äà i Loan.
Nếu không... nếu không ta chết cũng không nhắm mắt.
Vi Tiểu Bảo không là m sao được, đà nh vâng lá»i đáp:
- Sư phụ đã nhiêu dung cho tên ác tặc, dÄ© nhiên đệ tá»... đệ tá» phải tuân lá»i dặn bảo.
Trần Cáºn Nam thở phà o má»™t cái ra chiá»u yên dạ. Ông phá»u phà o nói:
- Tiểu Bảo! Chá»§ trương cá»§a Thiên Äịa há»™i... là phản Thanh phục Minh. Ta chết rồi, ngươi ráng mà tiếp tục sá»± nghiệp nà y. Chúng ta là ngưá»i Hán mà đồng tâm hiệp lá»±c chẳng sá»›m thì muá»™n sẽ khôi phục lại giang san. Chỉ đáng tiếc... đáng tiếc là ta... không được trông thấy... ngà y thà nh công rá»±c rỡ...
Tiếng ông mỗi lúc một nhỠđi rồi tắt hơi mà chết.
Vi Tiểu Bảo ôm lấy mình sư phụ kêu gá»i:
- Sư phụ! Sư phụ!
Gã gá»i đến khan tiếng mà Trần Cáºn Nam cÅ©ng nằm trÆ¡ ra chẳng có động tÄ©nh gì.
Bá»n A Thuyên đứng bên Vi Tiểu Bảo, thấy Trần Cáºn Nam chết rồi mà gã bi thương quá độ ai cÅ©ng không khá»i ngáºm ngùi.
Hồng phu nhân vá»— vai gã cất giá»ng ôn nhu nói:
- Tiểu Bảo! Sư phụ đệ đệ đã qua Ä‘á»i rồi.
Vi Tiểu Bảo vừa khóc vừa nói:
- Lão nhân gia chết rồi. Chết rồi!
Trước nay gã không biết phụ thân là ai nên trong thâm tâm đã coi sư phụ như phụ thân để lấp và o chỗ trống đó. Bây giỠsư phụ gã chết rồi, gã không biết mình là ai nữa. Mối thương tâm trà o ra như nước vỡ bỠkhông sao cản lại được.
Gã tự coi mình lại là đứa con hoang không có phụ thân.
Hồng phu nhân muốn cho gã li khai mối bi phẫn liá»n đón lấy thi thể Trần Cáºn Nam nhẹ nhà ng đặt xuống rồi há»i:
- Bây giỠchúng ta xỠtrà với tên hung thủ đã sát hại sư phụ đệ đệ bằng cách nà o.
Vi Tiểu Bảo nhảy chồm lên ngoác miệng thoá mạ:
- Con mẹ quân chó đẻ. Tổ bà phưá»ng khốn kiếp. Sư phụ ta là bá»™ thuá»™c bá»n Trịnh gia các ngươi nhưng Vi Tiểu Bảo nà y không ăn má»™t miếng cÆ¡m, không xà i má»™t đồng bạc cá»§a nhà mị Con bà tên tiểu tặc thối tha kia. Mi còn thiếu nợ ta má»™t vạn lạng bạc chưa trả. Sư phụ ta muốn tha mạng cho mị ÄÆ°á»£c rồi.Ta tuân theo lá»i di ngôn cá»§a sư phụ nhiêu dung tÃnh mạng cho mị Nhưng còn má»™t vạn lạng bạc mi tra?
ta đi. Hay là mi không trả? Mi mà không trả thì mỗi lạng bạc ta thẻo mi một đao.
Gã vừa chá»i bá»›i vừa cầm Ä‘ao trá»§y thá»§ chạy đến bên Trịnh Khắc Sảng, vung chân đá và o ngưá»i hắn loạn lên.
Lúc nà y Trịnh Khắc Sảng chỗ vết thương đã bớt đau đớn và hết ngứa ngáy.
Gã nghe Trần Cáºn Nam tha mạng cho mình thì trong bụng mừng thầm nhưng trái chu?
đòi nợ mà trong mình hắn lại không có bạc. Gã đà nh năn nỉ:
Tại ha... không phải... tại hạ trở vá» Äà i Loan nhất định hoà n lại gấp mưá»i... không phải... gấp trăm lần số bạc đó.
Vi Tiểu Bảo lại đá một cái và o đầu gã rồi mắng:
- Mi là má»™t đứa lòng lang dạ thú, má»™t tên giặc thối tha quên Æ¡n phụ nghÄ©a. Lá»i nói cá»§a mi thúi lắm. Ta phải xẻo mi má»™t vạn nhát Ä‘ao.
Gã cầm thanh trủy thủ liếc và o mặt Trịnh Khắc Sảng hai cái. Trịnh Khắc Sảng sợ hết hồn, đưa mắt nhìn A Kha muốn nhỠcô lên tiếng xin hộ nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ thầm:
- "Không được! Không được! Tên tiểu tặc nà y say mê A Khạ Bây giá» nà ng lên tiếng gã cà ng căm háºn ta, không chừng gã xẻo đủ má»™t vạn nhát Ä‘ao." Hắn liá»n nói:
- Tại hạ nhất định hoà n đủ một trăm vạn lạng bạc. Vi hương chủ! Vi tướng công! Nếu các hạ không tin...
Vi Tiểu Bảo lại đá Trịnh Khắc Sảng một cái rồi quát mắng:
- DÄ© nhiên ta không thể tin mi được. Sư phụ ta vì tÃn nhiệm mi đã bị mi phóng kiếm đâm chết.
Gã nói tới đây bất giác lại nổi cơn bi phẫn, giơ đao lên đâm và o mặt Trịnh Khắc Sảng.
Trịnh Khắc Sảng la lên:
- Vi đại nhân không tin thì tại hạ nhỠA Kha bảo đảm.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Bảo đảm cÅ©ng vô Ãch. Y đã bảo đảm cho mi nhưng rồi lại chối cái mấy lần, mi không nhá»› hay sao?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Äại nhân không chịu, tại hạ xin gán nợ.
Vi Tiểu Bảo lại mắng:
- Hay lắm! Mi cắt cái đầu chó má của mi xuống gán nợ. Lúc nà o mi trả lại cho ta một trăm vạn lạng bạc, ta sẽ hoà n lại cái đầu chó má của mi.
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Tại hạ xin đem A Kha gán nợ cho đại nhân.
Vi Tiểu Bảo bá»—ng cảm thấy trá»i quay đất chuyển, bất giác ná»›i tay để rÆ¡i lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ đánh vèo má»™t cái, cắm pháºp xuống đất chỉ cách đầu Trịnh Khắc Sảng chừng và i tấc.
Trịnh Khắc Sảng thất kinh rú lên má»™t tiếng "Trá»i Æ¡i!" vá»™i rụt đầu lại nói:
- Tại hạ đem A Kha gán nợ cho đại nhân, chắc đại nhân có thể tin được. Bao giỠtại hạ đem một trăm vạn lạng bạc đến chuộc đại nhân sẽ trả A Kha cho tại hạ.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu váºy thì có thể thương lượng được.
A Kha vội la lên:
- Không được! Không được! Ta không chịu.
Trịnh Khắc Sảng tức giáºn quát há»i:
- Tại sao không được? Ngươi là một con tiểu tiện nhân vô tình vô nghĩa. Y muốn xẻo ta một vạn đao, ngươi không nghe thấy ư? Ta gặp lúc nguy nan sao ngươi chẳng chịu giải cứu.
A Kha vừa Ä‘au khổ vừa tức giáºn, không nhịn được oà lên khóc.
Trịnh Khắc Sảng tức giáºn nói tiếp:
- Lúc nà y ta lâm và o bước đại há»a mà ngươi vẫn chẳng quan tâm chút nà o. Ta không lấy ngươi nữa. Ngươi có quì xuống đất năn nỉ ta cÅ©ng chẳng thèm.
Gã biết mình cà ng lên giá»ng cương quyết không thèm lấy A Kha là tÃnh mạng hắn cà ng thêm cÆ¡ há»™i vãn hồi được.
A Kha cà ng nghĩ cà ng buồn bực. Thị đưa hai tay lên ôm mặt ngồi phệt xuống đất.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm há»i:
- Mi bảo là không lấy y nữa sao còn định mang trăm vạn lạng bạc đến chuộc.
Thế là mi định nói dối cho qua lúc nà y rồi.
Trịnh Khắc Sảng vội đáp:
- Con đà n bà đó đã vô tình vô nghÄ©a vá»›i tại hạ nên tại hạ nhất quyết không thèm lấy y nữa. Vi đại nhân mà chịu lấy thị thì tại hạ bán đứt cho đại nhân vá»›i giá má»™t vạn lạng bạc. Tức là giữa hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau. Äại nhân bất tất phải xẻo tại hạ má»™t vạn nhát Ä‘ao.
Vi Tiểu Bảo muốn ưng quá rồi, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Y đã hết lòng với ngươi thì ta mua thị là m gì. Y có ở với ta mấy bữa rồi cũng trốn đi theo mi.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Trong bụng thị đã có đưa hà i nhi, khi nà o còn chịu đi theo tại hạ?
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm, cất tiếng run run há»i:
- Ngươi... ngươi bảo sao?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Bữa trước trong Lệ Xuân viện tại thà nh Dương Châu, thị đã ngá»§ chung giưá»ng vá»›i đại nhân và mang thai rồi.
A Kha nhảy bổ lên, bưng mặt chạy ra bãi biển. Cô thấy tình lang bá»™i bạc, chán Ä‘á»i không muốn sống nữa, định nhảy xuống biển tá»± tá» cho rồi.
Song Nhi rượt theo kéo tay cô lôi trở lại.
A Kha vừa khóc vừa nói:
- Ngươi... ngươi đã chịu lá»i kÃn tiếng sao... sao bây giá» lại nói rả Ngươi ăn nói như ngưá»i ta đánh má»™t phát... phát...
Trong lúc cô bẽ bà ng phẫn ná»™, thoá mạ Trịnh Khắc Sảng nhưng vẫn cảm thấy là bất nhã nên dừng lại không nói hết lá»i.
Trịnh Khắc Sảng thấy sắc mặt Vi Tiểu Bảo biến đổi bất thưá»ng, chỉ sợ gã thay đổi ý định vá»™i nói:
- Vi hương chá»§! Äứa con đó Ä‘Ãch là con cá»§a hương chá»§. Giữa tại hạ và thị vẫn còn thanh bạch. Thị bảo tại hạ hãy chỠđến khi bái đưá»ng thà nh thân hãy là m vợ chồng tháºt sá»±. Hương chá»§... hương chá»§ bất tất phải nghi ngá» gì nữa.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Thế thì tháºt tiện nghi cho lão gia. Sao ngươi không là m...
Trịnh Khắc Sảng ngắt lá»i:
- Từ ngà y thị mang thai thưá»ng nhá»› tá»›i Vi hương chá»§. Thị nói chuyện vá»›i tại ha.
suốt ngà y nhắc tới Vi hương chủ thì tại hạ còn lấy thị là m chi?
A Kha dáºm chân bình bịch, sắc mặt lúc đỠlúc trắng, không nhịn được quát lên:
- Sao ngươi... sao ngươi lại nói hết ra?
Cô nói câu nà y tức là đã thừa nháºn những lá»i cá»§a Trịnh Khắc Sảng là sá»± thá»±c.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Thôi được! Äã thế thì... con mẹ nó! Ngươi cút Ä‘i cho rảnh.
Trịnh Khắc Sảng cũng mừng rỡ vô cùng, vội đáp:
- Äa tạ! Äa tạ! Cầu chúc hai vị bách niên giai lão. Còn phần lá»… mừng sau nà y tiểu đệ sẽ đưa đến.
Dứt lá»i gã lồm cồm bò dáºy.
Vi Tiểu Bảo nhổ nước miếng đánh toẹt xuống đất một cái, thoá mạ:
- Suốt Ä‘á»i ta không muốn nhìn thấy mặt thằng giặc thối tha nà y nữa.
Gã tự nhủ:
- "Nay ta tuân theo di mệnh cá»§a sư phụ tha mạng cho hắn. Nhưng sau nà y sẽ sai ngưá»i giết hắn để báo thù. Chỉ cần ngưá»i phái Ä‘i không phải ở Thiên Äịa há»™i là không ai trách sư phụ ta được." Hai tên vệ sÄ© Trịnh phá»§ từ hồi nà o vẫn đứng khép nép má»™t bên. Bây giá» thấy Vi Tiểu Bảo tuyên bố tha mạng cho chá»§ nhân má»›i chạy lại nâng đỡ Trịnh Khắc Sảng dáºy. Rồi chúng đỡ luôn cả Phùng TÃch Phạm Ä‘ang nằm thẳng cẳng dưới đất.
Trịnh Khắc Sảng liếc mắt nhìn ra lộ vẻ ngần ngừ.
Nguyên con thuyá»n cá»§a Thi Lang đã chạy Ä‘i rồi. Gần bá» có hai con thuyá»n Ä‘áºu thì con thuyá»n cá»§a Trịnh Khắc Sảng đã bị bắn gẫy cá»™t buồm, khó lòng ra khÆ¡i được. Còn con thuyá»n kia vẫn hoà n hảo thì lại là cá»§a bá»n Vi Tiểu Bảo, quyết ngưá»i ta không để cho hắn Ä‘i.
Trịnh Khắc Sảng khẽ há»i:
- Phùng sư phụ! Chúng ta không có thuyá»n, biết là m thế nà o?
Phùng TÃch Phạm đáp:
- Hãy xuống con mủng nhỠkia rồi sẽ liệu.
Äoà n ngưá»i từ từ Ä‘i tá»›i bãi biển. Äá»™t nhiên phÃa sau có tiếng quát lá»›n:
Hãy khoan! Vi hương chủ tha mạng cho các ngươi, nhưng ta không tha thì sao?
Trịnh Khắc Sảng giáºt mình kinh hãi, quay đầu lại thấy má»™t ngưá»i cầm cương Ä‘ao Ä‘ang chạy tá»›i. Ngưá»i nà y chÃnh là Phong Tế Trung, má»™t hảo thá»§ trong Thiên Äịa Há»™i.
Trịnh Khắc Sảng ấp úng đáp:
- Các ha... các hạ cÅ©ng là má»™t anh em trong Thiên Äịa há»™i. Mà Thiên Äịa há»™i trước nay vẫn đặt dưới quyá»n tiết chế cá»§a Diên Bình quáºn vương ở Äà i Loan.
Các ha... các hạ..
Phong Tế Trung quát há»i:
- Ta là m sao? Biết Ä‘iá»u thì đứng lại.
Trịnh Khắc Sảng trong lòng kinh hãi đà nh dạ một tiếng rồi dừng bước.
Phong Tế Trung đến trước mặt Vi Tiểu Bảo nói:
- Vi hương chá»§! Thằng cha kia hạ sát Tổng đà chúa. Hắn là kẻ thù chẳng đội trá»i chung cá»§a mấy vạn anh em trong Thiên Äịa há»™i. Nhất quyết không thể tha được.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp:
- Tổng đà chúa chịu Æ¡n sâu cá»§a Quốc tÃnh gia, không chịu hạ sát con cháu lão nhân gia. Vi hương chá»§ đã tuân lá»i di mệnh cá»§a Tổng đà chúa chẳng thể hạ thá»§ được. Nhưng thuá»™c hạ chưa từng gặp mặt Quốc tÃnh gia. Mặt khác khi tổng đà chúa để di mệnh lại cÅ©ng không nói vá»›i thuá»™c hạ. Bữa nay thuá»™c hạ phải đâm chết tên ác tặc nà y để báo thù cho Tổng đà chúa.
Vi Tiểu Bảo xòe bà n tay mặt ra đặt và o sau và nh tai. Gã lại nghiêng đầu ngoẹo cổ ra chiá»u cố gắng lắng nghe.
Rồi gã há»i:
- Phong đại ca nói gì? Tại hạ Ä‘iếc đặc chẳng còn nghe thấy chi hết. Phong đại ca! Äại ca muốn là m gì thì cứ phóng tay mà là m, bất tất phải há»i ý kiến hay nghe hiệu lệnh cá»§a tiểu đệ. Lá»— tai tiểu đệ đột nhiên mắc bệnh, biến thà nh Ä‘iếc đặc. Hỡi Æ¡i! Äúng là súng lá»›n cá»§a Thi Lang phát xạ là m chấn động thá»§ng lá nhÄ© mất rồi.
Gã nói như váºy là rõ quá, chẳng khác gì bảo Phong Tế Trung nếu muốn giết Trịnh Khắc Sảng thì cứ việc hạ thá»§, gã quyết không cản trở.
Vi Tiểu Bảo thấy Phong Tế Trung lá»™ vẻ ngần ngừ liá»n nói tiếp:
- Lúc lâm tá» sư phụ chỉ dặn tiểu đệ không nên hạ sát Trịnh Khắc Sảng chứ không sai tiểu đệ phải há»™ vệ để giữ mạng sống cho cả Ä‘á»i hắn. Váºy tiểu đệ không hạ thá»§ là xong. Nhưng khắp thiên hạ hà ng ức triệu ngưá»i muốn lấy mạng hắn thì tiểu đệ giữ là m sao được?
A Kha rất đỗi bồn chồn vội nói:
- Tiểu Bảo! Ngươi không thể để hắn giết ỵ Ta ưng chịu vĩnh viễn đi theo ngươi rồi.
Vi Tiểu Bảo buông tiếng thở dà i giÆ¡ tay lên Ä‘áºp và o tai rồi lẩm bẩm má»™t mình:
- Tháºt quái lạ! Không hiểu sao hai tai lại Ä‘iếc đặc. Ai nói cÅ©ng chẳng nghe rõ má»™t câu nà o. A Kha sư tá»·! Có phải sư tá»· bảo cái thai trong bụng là song thai không? Nếu thế thì thú quá...
A Kha dáºm chân nói:
- Không phải đâu! Không phải đâu! Ngươi đừng giả vỠđiếc lác nữa. Ta không tin đâu.
Phong Tế Trung kéo áo Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Vi hương chá»§! Phiá»n hương chá»§ dá»i gót. Thuá»™c hạ có Ä‘iá»u muốn trình bà y.
Hai ngưá»i dẫn nhau ra xa ngoà i mấy trượng. Bây giá» chắc không ai còn nghe rõ, Phong Tế Trung má»›i nói:
- Vi hương chá»§! Äức Hoà ng thượng yêu thương hương chá»§ lắm phải không?
Vi Tiểu Bảo lấy là m kỳ há»i lại:
- Äúng thế! Nhưng váºy thì là m sao?
Phong Tế Trung đáp:
- Hoà ng thượng muốn hương chủ giết chết Tổng đà chúa, nhưng hương chu?
không chịu, tá»± mình bá» Ä‘i. Cái đó đủ coi hương chá»§ coi nghÄ©a khà rất thâm trá»ng, khiến bao anh hùng hảo hán trên chốn giang hồ Ä‘á»u kÃnh phục vô cùng.
Vi Tiểu Bảo cất giá»ng thê lương đáp:
- Nhưng rút cục sư phụ cũng uổng mạng rồi.
Phong Tế Trung nói:
- Äó là Tổng đà chúa bị Trịnh Khắc Sảng ám toán. Nhưng công cán cá»§a Hoà ng thượng giao cho Vi hương chá»§ như thế cÅ©ng kể là xong rồi.
Vi Tiểu Bảo nghe Phong Tế Trung nói tá»›i đây rất lấy là m quái dị, ngáºp ngừng há»i:
- Phong đại ca! Tại sao đại ca lại nói váºy!... Nói váºy là có ý gì?
Phong Tế Trung đáp:
- Hoà ng thượng vẫn lo âu hà ng ngà y vì úy kỵ ba ngưá»i. Ngưá»i thứ nhất là Ngô Tam Quế, ai cÅ©ng biết rồi. Ngưá»i thứ hai là Trần tổng đà chúa ở Thiên Äịa há»™i. Tô?
chức nà y rộng lớn khắp thiên hạ, đâu đâu cũng có hội viên, lại quyết chà chu?
trương phản Thanh phục Minh, khiến cho Hoà ng thượng phải điên đầu. Bây giỠTrần tổng đà chúa chết rồi, tức là cởi được mối lo mà Hoà ng thượng vẫn canh cánh bên lòng...
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây, trong đầu lóe lên một tia sáng, miệng lắp bắp:
Té ra là ..là ...
Những hà nh động cá»§a Vi Tiểu Bảo ở Thiên Äịa há»™i Ä‘á»u bị Khang Hy thông to?
ngá»n ngà nh. Nhà vua còn biết cả những ám hiệu cá»§a tổ chức nà y và đá»c trÆ¡n như nước chảy.
Ban đầu Vi Tiểu Bảo còn cho là Tiểu Hoà ng đế tà i ba chẳng kém gì Gia Cát Lượng và Lưu Bá Ôn. Ngà i bấm ngón tay mà biết được cả việc ngà n năm trước và năm trăm năm vá» sau. Nhưng gã nghÄ© lại thì dù vị Tiểu Hoà ng đế đó có là chân mạng thiên tá», là má»™t thiên tinh trên trá»i giáng hạ phà m trần hay là rồng thiên hóa thân thì bất quá mạng cả phúc lá»›n khiến kẻ phà m tục không thể đụng đến mình ngà i là cùng, chẳng có lý nà o việc gì ngà i cÅ©ng biết. Chứng cá»› là vụ gã cùng huynh đệ Thiên Äịa há»™i trốn khá»i Bá tước phá»§ không bị bắn chết mà sao ngà i lại chẳng tiên tri?
Gã Ä‘i đến kết luáºn là nhất định trong Thiên Äịa há»™i có kẻ là m gian tế cho nhà vua, mà ngưá»i nà y lại rất thân cáºn bên mình gã.
Nhưng gã nháºn xét những bạn hữu trong Thanh Má»™c ÄÆ°á»ng Ä‘á»u là những nhân váºt dốc dạ trung trinh, đầy lòng nghÄ©a khà chẳng khi nà o là m gian tế bán đứng đồng chÃ. Vì thế mà gã chỉ hoà i nghi trong dạ mà tuyệt không tìm ra manh mối nà o.
Gã chỉ biết vụ nà y rất cổ quái mà không có đưá»ng giải thÃch.
Bây giá» Vi Tiểu Bảo nghe Phong Tế Trung nói váºy láºp tức tỉnh ngá»™, nghÄ© thầm:
-"Mình tháºt đáng chết! Sao lại không đổ mối hoà i nghi lên thằng cha nà y?
Hôm ấy Hoà ng thượng sắp cho đại pháo phát xạ và o Bá tước phá»§ chỉ mình hắn là không hiện diện tại trưá»ng. Vụ nà y đã rõ quá rồi. Hắn mà vẫn ở trong Bá tước phu?
thì quyết chẳng phải gian tế vì hắn không dá»i nÆ¡i đây tất không thoát chết. DÄ© nhiên hắn biết trước mà trốn lánh Ä‘i. Hỡi Æ¡i! Ta tháºt là đứa ngu ngốc! Giả sỠđến bây giá» mà hắn vẫn không nói ra thì ta vẫn mù tịt chẳng biết chi hết." Nên biết Phong Tế Trung trước nay là ngưá»i trầm mặc Ãt lá»i. Coi bá»™ hắn rất chân tháºt chất phác. Võ công hắn tuy cao cưá»ng mà cá» chỉ lại ngá»› ngẩn. Thái độ hắn khù khá» như má»™t kẻ quê mùa thì ai còn nghi cho hắn nữa.
Vi Tiểu Bảo thưá»ng khi ngẫu nhiên nghÄ© tá»›i có kẻ gian tế thì lại nhắm và o những nhân váºt mồm miệng nhanh nhảu, trà mưu mẫn tiệp như Tiá»n Lão Bản, cá» chi?
linh lợi, khôn ngoan tinh tế như Từ Thiên Xuyên, là m việc chu đáo, tư tưởng khoáng đạt như Cao Ngạn Siêu hay tÃnh tình nóng nảy mà ham trà rượu như Huyá»n Trinh đạo nhân.
Cả những tay biết nhiá»u hiểu rá»™ng, hô hà o khảng khái như Phà n Cương cÅ©ng có lúc Vi Tiểu Bảo sinh dạ hoà i nghi.
Chẳng khi nà o Vi Tiểu Bảo lại nghĩ tới Phong Tế Trung lại có thể là gian tế được. Thủy chung không bao giỠgã để ý đến thằng cha nà y.
Äá»™t nhiên Vi Tiểu Bảo lại tá»± há»i:
- "Khi đó Song Nhi cũng không có mặt ở Bá Tước phủ. Chẳng lẽ thi... thị cũng là gian tế và ra dạ bất trung với tả" Gã nghĩ tới đây bát giác trong lòng chua xót và đau buồn cho nhân tình thế thái.
Nhưng rồi gã nghÄ© lại liá»n hiểu rõ ngay, miệng lẩm bẩm:
- "A! Phải rồi! Song Nhi vắng mặt là do Phong Tế Trung cố ý dẫn thị đưa Ä‘i lánh nạn. Hắn biết là ta rất má»±c thương yêu con tiểu nha đầu nà y. Nếu thị mất mạng trong vụ nà y mà vá» sau ná»™i vụ vỡ lở ra tất ta căm háºn hắn suốt Ä‘á»i." Rồi gã tá»± nhá»§:
- "Phong Tế Trung bất quá là má»™t tên gian tế do Hoà ng thượng gà i và o nằm vùng trong Thiên Äịa há»™i để ngấm ngầm thông báo tin tức mà thôi. Má»™t khi Thiên Äịa há»™i bị tiêu diệt, hắn có được Hoà ng thượng sá» dụng cÅ©ng không ổn. Hắn vẫn sợ ta là m khó dá»… hắn trước mặt Hoà ng thượng thì chẳng khi nà o hắn chống đỡ lại nổi nên thá»§y chung hắn vẫn phải lấy lòng và không dám đắc tá»™i vá»›i tạ" Những ý tưởng cá»§a gã nói thì khá dà i, nhưng thá»±c ra chỉ thấp thoáng trong đầu Vi Tiểu Bảo không đầy chá»›p mắt. Gã chợt động tâm cÆ¡ là hiểu rõ ngay liá»n đổi giá»ng nói dá»±ng đứng:
- Phong đại ca! Äa tạ đại ca đã Ä‘em Song Nhi dá»i khá»i Bá tước phá»§ đêm hôm đó để khá»i bị nạn súng nổ tan xác.
Phong Tế Trung "A" một tiếng, mặt hắn tái mét, lùi lại hai bước, tay cầm chuôi đao, miệng ấp úng:
- Hương chủ... hương chủ...
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Äại ca cùng tiểu đệ lòng đã hiểu lòng, chỉ có miệng không nói ra mà thôi.
Hoà ng thượng đã nói cho tiểu đệ hay cả rồi.
Phong Tế Trung vốn biết Hoà ng thượng cá»±c kỳ sá»§ng ái Vi Tiểu Bảo liá»n cho gã nói câu nà y là thá»±c chứ không phải chuyện bịa đặt.
Hắn liá»n há»i:
- Váºy mà sao Äô thống đại nhân lại không tuân thánh chỉ?
Hắn nói câu nà y chẳng khác gì đã thú nháºn sá»± thá»±c.
Vi Tiểu Bảo mỉm cưá»i nói:
- Phong đại ca! Äại ca đã biết rõ rồi tại sao còn cố ý chất vấn tiểu đệ? Cái đó kêu bằng trung nghÄ©a khôn vẹn hai bá». Äức Hoà ng Thượng đối đãi vá»›i tiểu đệ quá đỗi thương yêu, không bút nà o tả xiết. Tháºt là hoà ng ân bao la như trá»i biển.
Nhưng đại ca Æ¡i! Sư phụ đối vá»›i tiểu đệ cÅ©ng ân nặng tà y non. Hiện nay sư phụ đã qua Ä‘á»i, tiểu đệ chẳng còn Ä‘iá»u chi úy kỵ nữa. Tiểu đệ không hiểu Äức Hoà ng Thượng có tha tá»™i cho tiểu đệ không?
Phong Tế Trung đáp:
- Hiện giỠcó một cơ hội rất tốt để Vi đô thống đem công chuộc tội...
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
- Cơ hội gì?
Phong Tế Trung đáp:
- Vừa rồi thuá»™c hạ đã nói, Äức Hoà ng Thượng quyết tâm trừ khá» ba ngưá»i.
Ngoà i Ngô Tam Quế và Trần Cáºn Nam còn nhân váºt thứ ba là Trịnh Kinh vẫn hùng cứ ở Äà i Loan. Chúng ta chỉ việc bắt con cá»§a Trịnh Kinh Ä‘em vá» kinh để là m con tin, không chừng trưá»ng hợp nà y có thể bức bách Trịnh Kinh phải đầu hà ng. Má»™t khi Hoà ng thượng đã vui dạ thì dù Vi đô thống có phạm tá»™i tà y đình, Hoà ng thượng cÅ©ng khoan miá»…n hết.
|

04-12-2011, 12:40 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 218
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 218
Vung khoái Ä‘ao tà n sát sáu mạng ngưá»i
Phong Tế Trung đã không giấu diếm gì Vi Tiểu Bảo nữa. Miệng hắn cũng đổi cách xưng hô, kêu gã bằng Vi đô thống, còn đối với Tổng đà chúa hắn kêu thẳng tên Trần Cạn Nam.
Vi Tiểu Bảo nghe Phong Tế Trung ăn nói trong lòng cực kỳ phẫn nộ, mắng thầm:
- "Tên gian tặc nà y không còn chút lương tâm, nghÄ©a khà gì. Hắn dám gá»i thẳng tên sư phụ ta rạ" Nhưng gã lại nghÄ© nếu có thể Ä‘i tá»›i chá»— hòa hảo vá»›i vua Khang Hy là điá»u là m cho gã sung sướng nhất. Là m quan hay chẳng là m quan gã cÅ©ng không cần, chỉ mong thỉnh thoảng được há»™i diện cùng Tiểu Hoà ng đế chuyện trò là gã lấy là m thá»a mãn lắm rồi.
Phong Tế Trung lại nói:
- Vi đô thống! Khi chúng ta tá»›i Bắc Kinh vẫn giữ kÃn vụ nà y không nên tiết lá»™.
Bá»n ngưá»i Thiên Äịa há»™i nghe tin Trần Cáºn Nam chết chắc sẽ suy tôn đại nhân lên là m Tổng đà chúa. Äại nhân coi trá»ng Ä‘iá»u nghÄ© khÃ, cam tâm bá» hết vinh hoa phú quÃ. Äã không là m bá tước cÅ©ng chẳng là m đô thống, chỉ cốt sao cứu được tÃnh mạng cho các bằng hữu trong Thiên Äịa há»™i. Thanh danh đại nhân hiện đã truyá»n bá khắp thiên hạ. Ãt lâu nay trên chốn giang hồ chá»— nà o cÅ©ng bà n tán vá» vụ nà y.
Tiếng tăm đại nhân đang nổi như sóng cồn. Chẳng một ai là không khâm phục chà khà anh hùng của đại nhân.
Vi Tiểu Bảo lấy là m đắc ý há»i:
- Ngưá»i ta nói thế có tháºt không? Phong đại ca không lừa gạt tiểu đệ đấy chứ?
Phong Tế Trung vội đáp:
- Không! Không!.... Tỵ chức quyết chẳng khi nà o dám lừa gạt Äô thống dại nhân.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- "Hắn tá»± xưng là tỵ chức, không hiểu hiện Ä‘ang là m chức quan gì?" Tuy hắn nổi tÃnh hiếu kỳ nhưng không dám há»i, vì hắn nếu hắn há»i đến vụ nà y tất phải lòi Ä‘uôi. Gã từng nói:
Hoà ng đế đã cho gã hay hết má»i việc. Váºy mà lại không hiểu Phong Tế Trung là m chức gì thì quả là vô lý.
Sau hắn xoay chuyển ý nghĩ, tự nhủ:
- "Nhưng ta há»i hắn má»›i được thăng chức quan gì thì chắc không sao" Gã liá»n mỉm cưá»i há»i:
- Phen nà y đại ca láºp được công lá»›n, nhất định Hoà ng Thượng thăng quan cho đại ca rồi. Hiện giỠđại ca đã lên đến chức gì?
Phong Tế Trung đáp:
- NhỠân Ä‘iển cá»§a Hoà ng thượng, tỵ chức đã được phong thưởng là m Äô tư.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- "Té ra má»›i là má»™t tên võ quan nhá» bằng hạt vừng, so vá»›i lão gia còn kém con mẹ nó đến mấy chục báºc." Nên biết theo quan chế triá»u Äại Thanh, bá tước còn cao hÆ¡n hà ng chữ phẩm. Chức Äô thống Kiêu kỵ doanh đã được quan hà m tòng nhất phẩm. Võ quan phong cho ngưá»i Hán cao nhất là ÄỠđốc, chỉ ngang hà ng tòng nhất phẩm. Tổng binh là chánh nhị phẩm. Dưới nữa là phó tướng, Du kÃch rồi má»›i đến Äô tư.
Vi Tiểu Bảo thấy Phong Tế Trung nét mặt vẫn chất phác mà trong khóe mắt không khá»i lá»™ vẻ đắc ý. Gã liá»n chắp tay cưá»i nói:
- Cung há»· Phong đại ca! Äây là chÃnh Äức Hoà ng Thượng thân đỠbạt, dÄ© nhiên kẻ khác không thể bì kịp.
Phong Tế Trung thỉnh an rồi đáp:
- Từ nay tỵ chức hoà n toà n trông và o sá»± tà i bồi cá»§a Äô thống đại nhân.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Chúng ta đã là chá»— ngưá»i nhà , cái đó đại ca khá»i nói. Äại ca phụng sá»± Hoà ng thượng còn giá»i hÆ¡n tiểu đệ.
Phong Tế Trung nói:
- Tỵ chức chưa kịp trả Æ¡n đại nhân trong muôn má»™t. Trình Äô thống đại nhân!
Hoà ng thượng đã dặn tỵ chức khi gặp được đại nhân, bất luáºn trưá»ng hợp nà o cÅ©ng phải cầu đại nhân hồi kinh, không được kháng chỉ. Tỵ chức nghe khẩu khà Hoà ng thượng có vẻ rất trá»ng vá»ng đại nhân, có thể nói lúc nà o long tâm cÅ©ng nhá»› tá»›i. Chuyến nà y đại nhân láºp nên công lá»›n, bắt được con tên Trịnh tặc ở Äà i Loan đưa vá» Bắc Kinh. Hoà ng thượng hoan há»· nhất định thăng quan cho đại nhân.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äại ca cÅ©ng nhất định được thăng lên chức Du kÃch.
Phong Tế Trung đáp:
- Tỵ chức chỉ mong được vì Hoà ng thượng xuất lá»±c. Hoà ng thượng thấy mặt đại nhân, long tâm há»›n hở. Chúng ta là pháºn nô tà i cÅ©ng lấy là m hoan há»· lắm rồi.
Thăng quan hay chẳng thăng quan là tùy lượng thánh.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- "Ta cứ tưởng thằng cha nà y là ngưá»i thà nh thá»±c chất phác, không ngá» nay hắn ăn nói toà n theo lối quan dạng." Phong Tế Trung lại nói:
- Äại nhân lên là m Tổng đà chúa Thiên Äịa há»™i rồi Ä‘iá»u động các đưá»ng chá»§, hương chá»§ cùng các đầu mục trá»ng yếu tại mưá»i tám tỉnh vá» cả má»™t nÆ¡i để dá»± tang lá»… Trần tổng đà chúa, nhưng khi đó quăng má»™t mẻ lưới bắt hết, khiến cho bá»n đại nghịch vô đạo, mưu đồ tạo phản Ä‘á»u không thể trốn thoát được. Trưá»ng công lao nà y còn vang dá»™i hÆ¡n cả súng nổ Bá tước phá»§ đêm trước. Äại nhân nghÄ© thá» coi.
Nếu ngà y ấy đại nhân tuân chỉ giết bá»n Trần Cáºn Nam và Từ Thiên Xuyên, nhưng bá»n phản tặc Thiên địa há»™i các tỉnh khác Ä‘á»u còn sống. Giết Tổng đà chúa nà y chúng láºp Tổng đà chúa khác, rút cục vẫn không trừ được toà n bá»™. Chi bằng cách đại nhân nắm lấy ngôi Tổng đà chúa má»›i có thể nhổ cá» táºn gốc, vÄ©nh viá»…n trừ được mối đại há»a tâm phúc cho Hoà ng thượng.
Vi Tiểu Bảo nghe Phong Tế Trung nói một hồi, bất giác sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt.
Gã nghĩ thầm:
- "Kế nà y quả là tà n độc, lợi hại đến cùng cực. Chắc không phải Phong Tế Trung nghĩ ra được mà ắt là kế hoạch của Hoà ng thượng." Rồi gã tự nhủ:
- "Ta trở vá» Bắc Kinh chưa chắc Hoà ng thượng đã tha tá»™i cho, nhưng nhất định sẽ yêu cầu ta tiêu diệt Thiên Äịa Há»™i. Tiểu Hoà ng đế là tay cÆ¡ mưu ghê gá»›m.
Ta khó mà thoát khá»i bà n tay y được." Vi Tiểu Bảo cà ng nghÄ© cà ng á»›n lạnh xương xống, bụng bảo dạ:
- "Tiểu Hoà ng đế muốn ta đầu hà ng hay muốn đét và o Ä‘Ãt ta cÅ©ng không sao.
Nhưng bức bách ta là m Tổng đà chúa Thiên Äịa há»™i để mưu sát hết thảy anh em thì nhất quyết không thể được. Ta mà hà nh động như váºy thì anh hùng thiên hạ tất lôi tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i Vi Tiểu Bảo nà y ra mà thóa mạ. Khi ta chết xuống âm cung cÅ©ng chẳng còn mặt mÅ©i nà o nhìn thấy sư phụ nữa. Bao nhiêu vợ lá»›n vợ nhỠđây rồi sẽ coi thưá»ng tạ Dù cho ngưá»i ngoà i chẳng ai há»i đến nhưng Vi Tiểu Bảo nà y tuy chẳng có nhiá»u lương tâm nhưng cÅ©ng phải giữ lại má»™t chút." Gã nhìn Phong Tế Trung miệng ầm ừ mấy tiếng nhưng trong bụng nghÄ© thầm:
- "Ta mà không ưng chịu thì hắn sẽ láºp tức trở mặt rồi động thá»§ chiến đấu.
Nếu xảy ra cuá»™c động thá»§, bên ta khá đông ngưá»i đánh má»™t mình hắn chưa chắc đã thất bại, nhưng bấy nhiêu cô vợ lá»›n vợ nhá» mà bị hắn giết hết thì tháºt không ổn chút nà o. Chi bằng ta hãy bấm nút "Hà m sa xạ ảnh" chÆ¡i.
Gã liá»n đáp:
- Trở vỠbái kiến Hoà ng thượng là một đièu là m tiểu đệ rất cao hứng.
Nhưng.... nhưng muốn giết hết thảy anh em trong Thiên Äịa há»™i không đếm xỉa gì đến nghÄ©a khà cùng tình bằng hữu khiến cho tiểu đệ không khá»i áy náy. Vụ nà y cần phải thương lượng kỹ cà ng rồi má»›i qá»§yết định được.
Phong Tế Trung nói:
- Äại nhân dạy thế rất phải. Nhưng ngưá»i ta có câu:
"Lượng tiểu phi quân tá», vô độc bất trượng phu".
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Äúng lắm! Äúng lắm! Vô độc bất trượng phụ..
Bá»—ng gã cất giá»ng hốt hoảng la:
- Ô hay! Thằng lá»i Trịnh Khắc Sảng trốn Ä‘i đâu rồi?
Phong Tế Trung giáºt mình kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Vi Tiểu Bảo liá»n hướng ngá»±c vá» phÃa Phong Tế Trung rồi đưa tay toan bấm và o cÆ¡ quan phát xạ độc châm, nhưng bất thình lình Song Nhi xô ra phÃa trước la lên:
- Tướng công! Chuyện gì váºy?
Nguyên thị thấy hai ngưá»i nói chuyện hồi lâu không ngá»›t, trong lòng rất đỗi băn khoăn. Thị chợt nghe Vi Tiểu Bảo báºt tiếng la hoảng vá»™i tung mình nhảy tá»›i trước mặt gã để cứu viện.
Nếu Vi Tiểu Bảo bấm nút phóng ám khà cố nhiên sẽ đánh trúng Phong Tế Trung, nhưng Song Nhi cũng bị vạ lây. Lúc nà y tay hắn đã đặt lên cơ quan mà phải dừng lại không dám hạ thủ.
Phong Tế Trung quay đầu nhìn lại vẫn thấy Trịnh Khắc Sảng và Phùng TÃch Phạm vẫn đứng yên trên bãi biển chẳng có động tÄ©nh gì. Hắn biết là nguy rồi, vá»™i lún thấp ngưá»i xuống, xoay tay lại chụp lấy Song Nhi đẩy thị ra phÃa trước là m bia đỡ đạn cho mình.
Bản lãnh Song Nhi không phải hạng kém cá»i. Nếu lúc bình thưá»ng chưa chắc Phong Tế Trung đã nắm được thị ngaỵ Chỉ vì hắn ra tay má»™t cách đột ngá»™t mà Song Nhi lại không để ý đỠphòng nêm má»›i bị hắn chụp trúng huyệt Mạch môn nÆ¡i cổ taỵ Láºp tức ngưá»i nhÅ©n ra không nhúc nhÃch được nữa.
Phong Tế Trung trầm giá»ng:
- Vi đại nhân! Xin đại nhân giơ tay lên.
CÆ¡ há»™i đã mất, Song Nhi bị kiá»m chế, Vi Tiểu Bảo lâm và o thế kém. Gã cưá»i hì hì há»i:
- Phong đại ca! Äại ca đùa gì váºy?
Phong Tế Trung nghiêm nghị đáp:
- Môn ám khà vô hình vô ảnh của Vi đại nhân cực kỳ lợi hại. Tỵ chức lấy là m khiếp sợ nên phải thỉnh đại nhân giơ hai tay lên. Nếu không tỵ chức cam bỠđắc tội.
Hắn vừa nói vừa đẩy Song Nhi ra phÃa trước, còn hắn thá»§y chung vẫn ẩn và o sau lưng thị khiến cho Vi Tiểu Bảo không dám phóng ám khà tá»›i.
Bá»n Tô Thuyên, Phương Di, A Kha thấy bên nà y phát sinh biến cố liá»n chạy lại.
Phong Tế Trung bụng bảo dạ:
- "Thằng lá»i kia hết lòng yêu thương con tiểu nha đầu nà y, tất không dám ha.
thá»§. Còn bá»n đà n bà nà y lại chẳng thương tiếc gì thị mà chỉ thương tiếc thằng lá»i kiạ" Tay trái hắn rút trưá»ng Ä‘ao đưa tá»›i. MÅ©i Ä‘ao chà và o cổ há»ng Vi Tiểu Bảo.
Miệng hắn quát:
- Các ngươi không được tiến lại.
Bá»n Tô Thuyên thấy Vi Tiểu Bảo lâm và o tình thế hiểm nghèo, Ä‘á»u dừng lại không dám tiến nữa.
Ai nấy trong dạ vừa bồn chồn vừa lấy là m kỳ. Vì Phong Tế Trung hiển nhiên là má»™t hảo bằng hữu cá»§a Vi Tiểu Bảo. Hai ngưá»i vừa má»›i sóng vai kháng địch, tại sao chỉ trong nháy mắt đã trở mặt đối nghịch nhau?
Ai cÅ©ng cho là Vi Tiểu Bảo muốn buông tha Trịnh Khắc Sảng, mà Phong Tế Trung nhất định đòi giết hắn để báo thù cho Trần Cáºn Nam.
Vi Tiểu Bảo bị mÅ©i Ä‘ao chà và o cổ há»ng, gã vừa ngá»a đầu vá» phÃa sau má»™t chút thì Phong Tế Trung cÅ©ng đưa Ä‘ao và o gần hÆ¡n rồi cất tiếng quát:
- Vi đại nhân! Xin đại nhân đừng nhúc nhÃch. MÅ©i cương Ä‘ao không có mắt, lỡ ra tỵ chức đắc tá»™i, đại nhân cÅ©ng đừng trách. Äại nhân giÆ¡ hai tay lên Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo không là m sao được đà nh giÆ¡ hai tay lên. Gã cưá»i nói:
- Phong đại ca! Äại ca muón thăng quan to, phát tà i lá»›n thì nên đối xá» vá»›i tiểu đệ lịch sá»± má»™t chút.
Phong Tế Trung đáp:
- Thăng quan phát tà i dÄ© nhiên là điá»u trá»ng yếu, chẳng ai không muốn, nhưng bước đầu phải giữ cho toà n mạng. Ngưá»i chết rồi thì còn thăng quan phát tà i và o đâu nữa?
Äá»™t nhiên hắn lạng ngưá»i sang má»™t bên lướt ra phÃa sau Vi Tiểu Bảo, thò tay và o ống già y gã rút lấy lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§, chà và o sau lưng gã nói:
- Vi đại nhân! Lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ nà y cá»§a đại nhân sắc bén vô cùng. Tỵ chức đã được mục kÃch đại nhân dùng nó mấy lần.
Vi Tiểu Bảo bị kiá»m chế đà nh gượng cưá»i cho quạ Gã lại cảm thấy sau lưng Ä‘au nhói, biết là lưỡi trá»§y thá»§ đã đâm thá»§ng áo ngoà i. Tuy gã trong mặc tấm bảo y há»™ thân nhưng cÅ©ng bị bảo Ä‘ao xuyên thá»§ng.
Phong Tế Trung lại quát:
- Hết thẩy má»i ngưá»i xoay lưng lại và liệng khà giá»›i Ä‘i.
Bá»n Tô Thuyên khong sao được đà nh theo lá»i hắn xoay mình liệng khà giá»›i.
Phong Tế Trung thấy bá»n Thien Äịa há»™i còn sáu ngưá»i đứng đó liá»n nhìn bá»n chúng hô:
- Anh em lại cả đây! Ta có Ä‘iá»u muốn nói!
Sáu ngưá»i kia không là m sao được, phải từ từ tiến lại.
Phong Tế Trung đưa khuá»·u tay huých mạnh và o huyệt Äại trụy sau lưng Vi Tiểu Bảo. Tay trái hắn cầm cương Ä‘ao quét ra. Những tiếng "pháºp pháºp" vang lên lẫn vá»›i tiếng la "ối chao", "trá»i Æ¡i". Cả sáu anh em Thiên Äịa há»™i Ä‘á»u trúng Ä‘ao chết lăn ra.
Phong Tế Trung vung Ä‘ao giết sáu ngưá»i trong khoảnh khắc. Ngưá»i nà o cÅ©ng bị trúng Ä‘ao và o nÆ¡i trà mạng. Hắn ra chiêu mau lẹ, tà n độc Ãt ngưá»i bì kịp.
Bá»n Tô Thuyên nghe tiếng rú thê thảm vang lên liá»n quay đầu ngó lại thấy thi thể sáu ngưá»i nằm ngổn ngang dưới đất. Những ngưá»i nà y hoặc bị chém trúng đầu, cổ, trước ngá»±c hay sau lưng, cạnh sưá»n. Miệng vết thương máu tuôn ra ồng á»™c.
Mấy cô sợ hết hồn, la thất thanh, hãi hùng đến tan gan nát ruột.
Phong Tế Trung đã nháºn thấy nếu xảy ra cuá»™c động thá»§ thì hắn đơn độc chi?
có má»™t mình nên phải hạ sát đồng chà trong Thiên Äịa há»™i trước Ä‘i, má»™t là để ra oai trấn áp nhân tâm, khiến Vi Tiểu Bảo và quần nữ không dám phản kháng, hai là bá»›t được sáu địch nhân.
Diá»…n biến nà y khiến cho đối phương tuy đông mà chẳng còn ai dám kháng cá»±. Má»™t gã thiếu niên và bảy ngưá»i đà n bà má»™t mình hắn có thể liệu lý được.
Phong Tế Trung tay trái thu trưá»ng Ä‘ao vá» chà và o cổ Vi Tiểu Bảo nói:
- Vi đại nhân! Chúng ta xuống thuyá»n thôi.
Hắn cho rằng chỉ cần bắt được Vi Tiểu Bảo và Trịnh Khắc Sảng đưa vá» kinh dâng lên Hoà ng thượng là láºp được đại công.
Hắn định lưu bẩy ngưá»i đà n bà lại trên đảo để hắn ở dưới thuyá»n khá»i sinh biến, hắn còn nể nang không giết bá»n nà y là vì không dám gây mối thù sâu cay vá»›i Vi Tiểu Bảo. Sau nà y Hoà ng thượng đối xá» vá»›i gã thiếu niên nà y ra sao khó mà liệu được. Nếu gã lại được trá»ng dụng mà căm háºn hắn nhiá»u quá, tất hắn bị nguy khốn.
Quần nữ thấy Vi Tiểu Bảo bị Phong Tế Trung kiá»m chế Ä‘á»u nát ruá»™t tan hồn, kinh tâm động phách nhưng chẳng biết là m thế nà o.
Chỉ má»™t mình Kiến Ninh công chúa là nổi giáºn đùng đùng, quát mắng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám lá»›n máºt vô lá»… như thế? Biết Ä‘iá»u thì mau mau liệng khà giá»›i Ä‘i.
Phong Tế Trung hắng dặng một tiếng, không dám nói gì.
Hắn đã biết Vi Tiểu Bảo từng hộ tống Công chúa đến Vân Nam hoà n hôn.
Hắn còn nhá»› mặt, biết rõ đây quả thá»±c là đương kim Công chúa nên không dám đưa lá»i chống đối.
Công chúa thấy hắn không theo lá»i lại chẳng nói năng gì nên cà ng tức giáºn.
Trên Ä‘á»i trừ Hoà ng thượng, Thái háºu, Vi Tiểu Bảo và Tô Thuyên là bốn ngưá»i nà ng phải kÃnh nể, còn ngoà i ra chẳng coi ai và o đâu.
Công chúa cúi xuống lượm thanh đơn đao dưới đất, tung mình nhảy xổ lại nhằm đầu Phong Tế Trung bổ xuống.
Phong Tế Trung nghiêng mình né khá»i.
Công chúa vung Ä‘ao vù vù, chém liá»n ba nhát. Phong Tế Trung né tả tránh hữu.
Giả tá»· nếu là ngưá»i đà n bà nà o khác thì hắn đã vung chân đá trả rồi. Nhưng ngưá»i chém hắn lại là ngá»± muá»™i cá»§a đức đương kim Hoà ng đế, là nà ng Công chúa cà nh và ng lá ngá»c, mà lòng dạ hắn chỉ mong láºp công vá»›i Hoà ng gia đặng phong quan tấn tước, khi nà o dám đắc tá»™i vá»›i Công chúa. Vì thế hắn chỉ né tránh chứ không phản kÃch.
Công chúa lớn tiếng thóa mạ:
- Tên đê hèn khốn kiếp! Quân chó đẻ thối tha! Äứng yên không được nhúc nhÃch! Ta muốn chặt thá»§ cấp ngươi, sao ngươi dám xoay chuyển cái đầu ô uế cá»§a ngươi khiến ta chém không trúng?
Nà ng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Ta sẽ nói với Hoà ng đế ca ca là ngươi dám chống đối cả ta, để ca ca xư?
tội phanh thây.
Phong Tế Trung giáºt mình kinh hãi nghÄ© thầm:
- "Con ma đầu nà y nói sao là được váºy. Thị cùng Hoà ng đế là tình huynh muá»™i ruá»™t thịt. Còn ta là má»™t tên quan nhá» bằng hạt vừng, là m sao đấu lại vá»›i Công chúa được?" Nhưng nếu hắn tuân lệnh Công chúa không lúc lắc cái đầu, đứng yên không nhúc nhÃch để nà ng Công chúa Ä‘iện hạ giÆ¡ bà n tay ngà ngá»c đáng giá vạn kim chém xuống thì còn chi là tÃnh mạng? Nên hắn cÅ©ng khó lòng tuân lệnh được.
Công chúa ngoác miệng ra mà thóa mạ, vừa vung đao đâm tả chém hữu lia lịa không dừng lại.
Phong Tế Trung chỉ khẽ nghiêng mình Ä‘i là tránh khá»i má»™t cách dá»… dà ng. Tuy nhiên chiêu Ä‘ao cÅ©ng xÃt xoát chỉ cách và i tấc là đụng và o đầu hắn, nhưng rút cục vẫn không chém trúng.
Công chúa nổi nóng vung đao chém tạt ngang hớt và o lưng Phong Tế Trung.
Phong Tế Trung bỗng la lên:
- Coi chừng!
Äồng thá»i hắn tung mình nhảy lên. Hắn nhìn thấy chiêu Ä‘ao cá»§a Công chúa mà không dừng lại tất chém và o vai Vi Tiểu Bảo.
Ngưá»i hắn còn Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không láºp tức đưa chân đá Vi Tiểu Bảo ngã lăn ra. Äồng thá»i hắn mượn đà nhảy ra xa ngoà i má»™t trượng. Song Nhi thấy thế vá»™i tung mình nhảy lại ôm xốc Vi Tiểu Bảo lên, phóng chạy như bay.
Phong Tế Trung giáºt mình kinh hãi, láºt Ä‘áºt cầm Ä‘ao rượt theo.
Song Nhi tuy bản lãnh cao cưá»ng, nhưng ná»™i lá»±c vẫn còn yếu kém hÆ¡n Phong Tế Trung, thị lại còn thấp hÆ¡n Vi Tiểu Bảo ná»a cái đầu. Thị phải xoay ngang ngưá»i gã ra cắp chạy được mấy trượng thì Phong Tế Trung đã Ä‘uổi tá»›i gần.
Vi Tiểu Bảo bị phong tá»a huyệt đạo sau lưng, không cỠđộng được tứ chi, vá»™i nói:
- Cô đặt ta xuống để ta phóng ám khÃ.
Phong Tế Trung chạy rất nhanh, Song Nhi muốn đặt Vi Tiểu Bảo xuống để gã phóng ám khà "Hà m sa xạ ảnh" cÅ©ng không kịp. Trong lúc nhất thá»i thi đà nh lấy hết sức liệng ngưá»i Vi Tiểu Bảo ra.
Phong Tế Trung cả mừng vá»t lại giÆ¡ tay ra định đón lấy ngưá»i Vi Tiểu Bảo thì đột nhiên nổ đánh "Ä‘oà ng" má»™t tiếng khá»§ng khiếp. Ngưá»i hắn bị hất bay Ä‘i rồi té huỵch xuống đất. Hắn giẫy giụa mấy cái Ä‘oạn nằm im không nhúc nhÃch.
Vi Tiểu Bảo được liệng xuống bãi cát, ngưá»i chưa bị thương. Trong lúc nhất thá»i gã muốn lồm cồm bò dáºy mà không được. Bá»—ng gã nháºn thấy trước mặt Song Nhi già n giụa má»™t vùng khói Ä‘en. Tay thị Ä‘ang cầm má»™t cây súng lục.
Nguyên cây súng nà y là cá»§a Ngô Lục Kỳ. Ngà y trước lúc lão cùng Song Nhi kết nghÄ©a huynh muá»™i, lão đã tặng cho thị là m lá»… váºt. Äó là má»™t thứ há»a khà chế tạo rất tinh vi cá»§a nước La Sát. Ngô Tam Quế nhân vụ cấu kết vá»›i nước La Sát được tặng má»™t đôi. Tháºt là má»™t thứ khà giá»›i lợi hại vô cùng.
Phong Tế Trung tuy võ công trác tuyệt, nhưng tấm thân huyết nhục sao chịu nổi với súng đạn?
ChÃnh Song Nhi cÅ©ng khá»§ng khiếp đứng thá»™n mặt ra. Súng nổ giáºt mạnh khiến cánh tay thị tê chồn. Ngưá»i run rẩy, cây súng cÅ©ng tuá»™t tay rá»›t xuống đất.
Vi Tiểu Bảo sợ Phong Tế Trung chưa chết. Bây giá» gã đã đứng dáºy được rồi, bèn từ từ tiến lại mấy bước. Ngá»±c gã nhằm và o thân hình Phong Tế Trung, đồng thá»i bấm nút cÆ¡ quan sau lưng. Má»™t đám kim châm phóng ra cắm cả và o ngưá»i hắn.
Nhưng Phong Tế Trung vẫn không nhúc nhÃch. Nguyên súng nổ đã là m hắn chết từ trước rồi.
Quần nữ đồng thanh hoan hô, kéo ùa cả lại.
Bảy cô gái, thêm cả Vi Tiểu Bảo, đúng là bảy mồm tám miệng, không thừa không thiếu, má»—i ngưá»i má»™t câu tá»›i tấp há»i han nguyên do.
Vi Tiểu Bảo đã hiểu hết vì khẩu súng nà y chÃnh gã đưa tặng Ngô Lục Kỳ ngà y trước. Gã liá»n lược thuáºt lại cho má»i ngưá»i nghe.
Song Nhi và Phong Tế Trung đã ở vá»›i nhau má»™t thá»i gian khá lâu, nhưng dá»c đưá»ng hắn vẫn luôn tá» ra thà nh tháºt chất phác, đúng là má»™t ngưá»i rất tá» tế. NgỠđâu lòng dạ hắn lại thâm hiểm đến thế. Ai nấy cà ng nghÄ© cà ng khiếp sợ.
Vi Tiểu Bảo xoay mình lại, ngó thấy bá»n Trịnh Khắc Sảng bốn ngưá»i Ä‘ang muốn Ä‘i ra ven biển để xuống chiếc má»§ng nhá». Gã nghÄ© bụng:
- "Thằng nà y hạ sát sư phụ ta mà ta lại để hắn bình yên rút lui dá»i khá»i nÆ¡i đây, chẳng hóa ra phúc cho hắn nhiá»u quá." Nhân lúc Công chúa Ä‘uổi đánh Phong Tế Trung Vi Tiểu Bảo đã lấy lại được Ä‘ao trá»§y thá»§. Gã rút Ä‘ao cầm tay quát lá»›n:
- Hãy khoan!
Trịnh Khắc Sảng dừng bước quay lại. Mặt xám như tro tà n, hắn ấp úng:
- Vi.... Vi hương chá»§! Hương chá»§ đã ưng thuáºn.... ưng thuáºn buông tha bá»n tại hạ..
Vi Tiểu Bảo cưá»i lạt nói:
- Ta hứa lá»i không giết ngươi chứ không Ä‘oan ước để ngươi yên là nh. Ta phải chặt cụt má»™t chân ngươi Ä‘i.
Phùng TÃch Phạm tức giáºn những muốn nổi nóng, nhưng lão vừa cất tay, toà n thân đã má»m nhÅ©n chẳng còn chút sức lá»±c nà o nữa. Trịnh Khắc Sảng khiếp sợ đến nát ruá»™t tan hồn. Hai chân nhÅ©n ra quì má»p xuống đất năn nỉ:
- Vi.... Vi hương chủ! Hương chủ mà chặt chân thì tại ha.... tại hạ nhất định không sống được nữa rồi.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói:
- Cụt chân vẫn sống được như thưá»ng. Ngươi thiếu ta má»™t trăm vạn lạng bạc, lại nói Ä‘em A Kha gán nợ, chẳng qua là vì nà ng đã mang thai vá»›i ta và đã tư.
nguyện theo ta rồi. Ta đã cùng nà ng bái thiên địa là m lá»… thà nh hôn thì nà ng hiển nhiên là vợ ta, có minh môi chÃnh thú hẳn hoi. Thế mà ngươi mang vợ ta gán nợ cho ta thì cổ lai khắp thiên hạ có chuyện đó bao giá»?
Lúc nà y bá»n Tô Thuyên, Song Nhi, Phương Di, Công chúa Ä‘á»u đến bên Vi Tiểu Bảo, cùng đồng thanh cưá»i nói:
- Phải rồi! Không có lý nà o thế được.
Trịnh Khắc Sảng đầu óc đã rối loạn, nhưng cÅ©ng tá»± biết mình Ä‘uối lý, liá»n ấp úng há»i:
- Váºy thì.... váºy thì phải là m thế nà o bây giá»?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta chặt một tay, một chân ngươi giữ lại là m bảo đảm. Bao giỠngươi trả ta một trăm vạn lạng bạc, ta sẽ đem chân tay hoà n trả cho ngươi.
Trịnh Khắc Sảng cãi:
- Lúc nãy Vi hương chủ đã tuyên bố:
Tại hạ phải đem A Kha đoạn mại cho hương chủ.... với giá một vạn lạng bạc.... để trừ và o món nợ kia cho xong hết...
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không được! Lúc nãy ta hồ đồ nên mắc bẫy ngươi. A Kha là vợ ta, sao ngươi lại có thể đem vợ ta đoạn mại cho ta được. Thôi được! Bây giỠta đem mẫu thân ngươi đoạn mại cho ngươi lấy một trăm vạn lạng bạc, lại đem phụ thân ngươi bán đứt cho ngươi cũng một trăm vạn lạng. Ta lại bán cả bà nội ngươi lấy một trăm vạn lạng, bà ngoại ngươi cũng một trăm vạn lạng...
Trịnh Khắc Sảng vá»™i ngắt lá»i:
- Bà ngoại tại hạ qua Ä‘á»i lâu rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngưá»i chết vẫn bán được. Ta bán thi thể cho ngươi. Ngưá»i chết giảm Ä‘i má»™t phần tiá»n, lấy tám chục vạn lạng thôi. Quan tà i và đồ phụ táng không tÃnh tiá»n.
|

04-12-2011, 12:40 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 219
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 219
Tìm đưá»ng nhá»› tá»›i chuyện dương châu
Trịnh Khắc Sảng cà ng nghe Vi Tiểu Bảo nói, món nợ cà ng lên cao. Hắn nghĩ thầm:
- "Gã bán cả ngưá»i chết, nếu kể từ cao tổ, tằng tổ, cao tổ nhưng nhưng, tằng tổ nhưng nhưng cÅ©ng Ä‘em bán thì đà nh chịu chết. Dù ngưá»i quá cố có bá»›t tiá»n Ä‘i, chỉ tÃnh tám chục vạn lạng thôi mình cÅ©ng không chịu nổi".
Nhưng hắn không dám nói thẳng là mình chẳng chịu mua, mà chỉ cất tiếng năn nỉ:
- Tại ha... tại hạ thực tình không mua nổi...
Vi Tiểu Bảo nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi không mua nổi thì ta tha chá» Nhưng đã nháºn lá»i mua thì không được chối cãi. Ngươi thiếu ta ba trăm tám chục vạn lạng bạc thi tÃnh sao đây?
Công chúa cưá»i nói:
- Phải rồi! Lấy ngay ba trăm tám chục vạn lạng bạc đưa đây cho ta thì má»›i được tha vá».
Trịnh Khắc Sảng giơ bộ mặt đưa ma ra nói:
- Bên mình tại hạ chưa có đủ lấy một ngà n lạng thì lấy đâu ra được ba trăm tám chục vạn lạng để trả ngay bây gi�
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thế thì thôi. Ngươi chưa có tiá»n thì ta bằng lòng cho chịu. Nhưng phải mau mau Ä‘em phụ thân, mẫu thân, nhưng nhưng, bà ná»™i và cả bà ngoại chết rồi giao cho ta, thiếu má»™t sợi tóc cÅ©ng không được.
Trịnh Khắc Sảng nghĩ bụng:
- "Nếu cứ giây dưa thế nà y hoà i thì không biết đến bao giá» má»›i kết thúc?" Hắn đưa mắt nhìn A Kha để mong cô nói giúp, nhưng cô cứ đứng đằng xa quay lưng lại, quyết không dÃnh tá»›i.
Trịnh Khắc Sảng trong lòng nóng nẩy nhằm chừng Vi Tiểu Bảo muốn chặt chân tay mình, bất giác hắn dáºp đầu binh binh, miệng không ngá»›t kêu vang:
- Vi hương chủ! Tiểu nhân ám toán sát hại Trần Tổng đà chúa quả tội đáng muôn thác. Xin hương chủ khoan hồng đại lượng tha mạng cho tiểu nhân. Dù tiểu nhân có thiếu lão nhân gia bốn trăm tám chục vạn lượng bạc, tiểu nhân... nhất định sẽ tìm cách hoà n trả đầy đủ...
Vi Tiểu Bảo thấy hà nh hạ hắn đã đủ Ä‘iá»u thảm hại rồi cÅ©ng đã nguôi giáºn, liá»n bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi! Váºy thì ngươi phải viết văn tá»± thiếu nợ.
Trịnh Khắc Sảng cả mừng vội đáp:
- Dạ! Dạ!
Rồi quay lại bảo tên vệ sĩ:
- Lấy giấy bút cho ta!
Nhưng trên hoang đảo nà y đà o đâu ra giấy bút.
Tên vệ sÄ© cÅ©ng rất nhanh trÃ, liá»n xé má»™t mảnh vạt áo mình rồi nói:
- Bên kia rất nhiá»u ngưá»i chết. Ta lấy máu cá»§a há» mà viết cÅ©ng được.
Gã nói rồi toan chạy đi lôi xác Phong Tế Trung lại.
Vi Tiểu Bảo vươn tay ra chụp lấy cổ tay phải Trịnh Khắc Sảng, ánh bạch quang thấp thoáng. Gã vung trủy thủ xẻo đứt đầu ngón tay trỠcủa hắn.
Trịnh Khắc Sảng rú lên một tiếng thê thảm. Vi Tiểu Bảo nói:
- Phải lấy máu của ngươi mà viết mới được.
Trịnh Khắc Sảng Ä‘au quá, toà n thân run lên như thằn lằn đứt Ä‘uôi. Trong lúc nhất thá»i hắn không biết là m thế nà o.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi cứ nhẩn nha mà viết đi. Nếu để máu khô hết không đủ dùng thì ta lại chặt đứt ngón tay thứ hai của ngươi.
Trịnh Khắc Sảng vội đáp:
- Dạ! Dạ!
Khi nà o hắn còn dám chần chá». Hắn nghiến răng nhịn Ä‘au thò ngón tay cụt viết lên mảnh áo:
- "Thiếu nợ ba trăm tám chục vạn lạng bạc. Trịnh Khắc Sảng ký" Hắn viết xong mưá»i ba chữ, Ä‘au quá xuýt ngất Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo cưá»i lạt nói:
- Ngươi đưá»ng đưá»ng là má»™t vị công tá» trong vương phá»§ mà thưá»ng ngà y biếng há»c, viết bức văn tá»± nợ có mấy chữ mà xiêu vẹo, lệch lạc chẳng còn ra hình thù gì nữa.
Gã cầm lấy mảnh vạt áo đưa cho Song Nhi và bảo thị:
- Cô coi lại xem ngân khoản có thiếu chữ nà o không rồi hãy cất đi. Thằng cha nà y man trá giảo quyệt hết chỗ nói. Không chừng hắn viết bới đi mấy lạng.
Song Nhi cưá»i đáp:
- Ba trăm tám chục vạn lạng bạc. Äá»§ rồi đây.
Thị nói xong gấp mảnh vạt áo cho và o bá»c.
Vi Tiểu Bảo nổi lên trà ng cưá»i ha hả. Gã vung cước đá và o hà m dưới Trịnh Khắc Sảng, quát lên:
- Cút con bà mà y đi!
Trịnh Khắc Sảng lá»™n ngưá»i lăn mấy vòng ra xa.
Hai tên vệ sÄ© vá»™i lại đỡ hắn dáºy, buá»™c vết thương nÆ¡i ngón tay rồi chia nhau cõng Trịnh Khắc Sảng và Phùng TÃch Phạm Ä‘em xuống cái má»§ng nhá» bÆ¡i ra khÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo Ä‘ang cưá»i vang không ngá»›t, đột nhiên gã nhá»› tá»›i sư phụ bị thảm tá», không nhịn được lại khóc rống lên.
Trịnh Khắc Sảng chỠmủng chèo ra xa mấy chục trượng cho bớt nỗi kinh hoà ng rồi lên tiếng:
- Chúng ta đến Ä‘oạt lấy con thuyá»n lá»›n kia rồi chạy ra khÆ¡i. Chắc bá»n nam nữ chó má trá»i đánh không chết kia chẳng thể Ä‘uổi kịp được.
Nhưng chèo má»§ng lại gần má»›i thấy trên thuyá»n lá»›n đã mất hết bánh lái, lại chẳng có cá»™t buồm. Nhất nhất những đồ ứng dụng chẳng còn váºt gì.
Phùng TÃch Phạm hằn há»c nói:
- Những quân chó má đó cất hết đồ dùng đi rồi.
Lão đưa mắt ngó ra mặt biểm mông mênh, sóng võ bì bõm mà con mủng nhỠkhông có lương thực cùng nước uống thì là m sao ra khơi được.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Chúng ta quay lại năn nỉ bá»n chúng cho mượn thuyá»n. Nhiá»u lắm là gã bắt mình viết nợ thêm ba trăm tám chục vạn lạng nữa là cùng chứ gì?
Phùng TÃch Phạm đáp:
- Bá»n chúng chỉ có má»™t con thuyá»n, khi nà o chúng chịu cho mượn? Chẳng thà bá»n ta chịu chôn mình nÆ¡i bụng cá còn hÆ¡n năn nỉ tên tiểu tặc.
Trịnh Khắc Sảng nghe lão nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết, không dám trái ý, đà nh buông tiếng thở dà i, hạ lệnh cho hai tên vệ sÄ© chèo má»§ng ra khÆ¡i rồi muốn đến đâu thì đến.
Bá»n Vi Tiểu Bảo ngó thấy chiếc má»§ng nhá» cá»§a Trịnh Khắc Sảng bÆ¡i lại gần thuyá»n lá»›n rồi phát giác ra thuyá»n nà y không thể chạy được rồi lại bÆ¡i ra xạ Ai nấy không nhịn nổi, báºt lên trà ng cưá»i khoái trá.
Tô Thuyên thấy Vi Tiểu Bảo chợt khóc, chợt cưá»i. Rút cục gã vẫn chưa quên được ná»—i Ä‘au mất sư phụ. Mụ muốn pha chuyện khôi hà i cho gã cao hứng, liá»n há»i:
- Nhị công tá» nhà há» Trịnh cá»±c kỳ man trá. Hiển nhiên hắn muốn Ä‘oạt con thuyá»n lá»›n cá»§a chúng tạ Cái đó đủ biết là hắn có viết văn tá»± cÅ©ng là là m cho qua lúc nà y. Tiểu Bảo! Ba trăm tám chục vạn lạng bạc tiá»n nợ cá»§a đệ đệ, ta xem chừng nhất định hắn ăn quỵt rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ cũng tiêu liệu hắn không trả món nợ đó đâu.
Tô Thuyên cưá»i nói:
Váºy ra là đệ đệ là ngưá»i liệu sá»± có tiên kiến rất sáng suốt. Lúc nãy hắn Ä‘em vợ cá»§a đệ đệ bán cho đệ đệ vá»›i giá má»™t vạn lạng để thanh toán nợ cÅ©, đệ đệ chẳng cần suy nghÄ© gì nữa, mở miệng ưng chịu liá»n. Äệ đệ thương yêu A Kha muá»™i tỠđến Ä‘iên đảo thần hồn. Giả tá»· Trịnh Khắc Sảng có đòi đệ đệ phải trả muôn vạn lạng bạc ta chắc đệ đệ cÅ©ng gáºt đầu liá»n.
Vi Tiểu Bảo đưa tay áo lên lau nước mắt, cưá»i đáp:
- Hắn mà đòi như váºy, tiểu đệ cÅ©ng chẳng thèm suy hÆ¡n tÃnh thiệt là m cóc gì, cứ việc ưng thuáºn rồi thá»§ng thẳng sẽ tÃnh lại sau.
Phương Di cưá»i há»i:
- Vá» sau tại sao đệ lại nghÄ© ra được là mình bị thua lá»— nhiá»u.
Vi Tiểu Bảo gáºt đầu đáp:
- Giết Phong Tế Trung rồi trong lòng tiểu đệ bình tÄ©nh lại không còn lo lắng gì nữa. Äá»™t nhiên đầu óc trở lại sáng suốt.
Nguyên gã trước nay tuyệt không nghi ngá» gì Phong Tế Trung, có Ä‘iá»u trong thâm tâm gã luôn ngấm ngầm cảm thấy tá»±a hồ bên mình ẩn nấp mầm há»a rất lá»›n mà không biết mầm há»a đó là cái gì? Gã chẳng thể phát giác mối lo sợ canh cánh bên lòng ở đâu mà ra.
Sau khi Phong Tế Trung chết rồi, Vi Tiểu Bảo khác nà o cất được gánh nặng, gã khoan khoái vô cùng tự nhủ:
- "Ta khiếp sợ tên ác tặc nà y đến ná»—i tháºm chà mình chẳng biết mình là ai nữa".
Má»i ngưá»i vừa trải qua má»™t cÆ¡n nguy hiểm cá»±c kỳ trá»ng đại. Lúc nà y bao nhiêu cưá»ng địch ngưá»i chết đã chết rồi, kẻ sống cÅ©ng trốn Ä‘i xa, trên đảo thái bình vô sá»±. Nhưng tinh thần vừa được cởi mở, ai nấy Ä‘á»u cảm thấy mệt nhoà i.
Vi Tiểu Bảo hiện giỠtưởng chừng như hai chân đeo nặng ngà n cân. Gã không chống nổi nữa, phải nằm lăn ra bãi cát mà nghỉ.
Tô Thuyên giải khai huyệt đạo sau lưng cho Vi Tiểu Bảo vì gã đã bị Phong Tế Trung điểm và o lúc trước.
Bóng tịch dương phản chiếu xuống là n nước mênh mông. Trên mặt biển ánh và ng lóng lánh khác nà o hà ng vạn con kim xà nhảy múa. Phong cảnh tháºt là tuyệt mỹ.
Quần nữ cũng ngồi cả xuống ngắm cảnh nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu Vi Tiểu Bảo bắt đầu nổi tiếng ngáy pho phá» Tiếp theo quần nữ cÅ©ng kẻ trước ngưá»i sau kế tiếp nằm lăn ra ngá»§ thiếp Ä‘i.
Sau chừng hai giá», Tô Thuyên tỉnh dáºy trước. Mụ và o căn nhà nhá» là m cÆ¡m canh rồi gá»i má»i ngưá»i và o ăn.
Trong đại đưá»ng cắm hai cà nh thông lá»›n, cháy sáng rá»±c cả căn nhà .
Tám ngưá»i ngồi thà nh vòng tròn ăn cÆ¡m. Xong bữa, Phương Di, Song Nhi thu dá»n chén bát cất Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tô Thuyên, Phương Di, Công chúa cho đến Má»™c Kiếm Bình, Song Nhi, A Kha, Tăng Nhu cả thảy bảy cô, má»—i ngưá»i má»™t vẻ. Ngưá»i thì dong nhan diá»…m lệ, nà ng thì nét mặt nhu mì. Có cô thái độ Ä‘oan nghiêm, có cô mồm miệng hoạt bát. Ai cÅ©ng có Ä‘iểm dá»… thương khiến lòng gã vui sướng không bút nà o tả xiết.
Hiện giá» hắn tha hồ mà ká» lục tá»±a hồng, trong lòng bình thản, so vá»›i ngà y trước ngá»§ chung vá»›i bảy cô trên giưá»ng lá»›n tại Lệ Xuân viện vừa sá» soạng, vừa hồi há»™p, phong vị ngà y nay khác hôm xưa rất xa.
Gã hả hê cưá»i nói:
- Ngà y trước tiểu đệ đặt tên cho hòn đảo nà y là Thông Cáºt đảo vì nghÄ© đến chuyện đánh bạc và đánh giặc, muốn ngồi đây để "ăn hết". Té ra mình có tiên kiến rất sáng suốt. Các vị bảy ngưá»i muá»™i tá»· Ä‘á»u là m vợ tiểu đệ, thì ra trong cõi mênh mang dưá»ng như ý trá»i định trước, muốn trốn lánh cÅ©ng không được. Từ nay tám ngưá»i chúng ta ở trên đảo Thông Cáºt nà y, vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá».
Tô Thuyên gạt đi:
- Tiểu Bảo! Tám chữ "vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá»" có Ä‘iá»u bất tưá»ng. Äệ đệ không nên nhắc tá»›i nữa.
Vi Tiểu Bảo tỉnh ngộ. Gã biết mụ không muốn nói đến bất cứ thứ gì liên quan tới Hồng giáo chủ.
Gã vội đáp:
- Phải đó! Phải đó! Tiểu đệ tháºt hồ đồ cứ nói nhăng nói cà n.
Tô Thuyên vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Hai tên địch là Thi Lang và Trịnh Khắc Sảng trở vỠTrung Nguyên rồi chắc còn đem quân tới báo thù. Chúng ta chẳng thể ở lâu trên hòn đảo nà y được.
Má»i ngưá»i gáºt đầu khen phải.
Phương Di há»i:
- Thuyên tỷ tỷ! Theo ý tỷ tỷ thì chúng ta nên đi đâu bây gi�
Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Vụ nà y phải nghe theo chủ ý của Chà Tôn Bảo mới được.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Thuyên tỷ tỷ kêu tiểu đệ bằng Chà Tôn Bảo ư?
Tô Thuyên cưá»i đáp:
- Không phải Chà Tôn Bảo thì sao lại "ăn hết" được?
Vi Tiểu Bảo cưá»i khanh khách nói:
- Trong danh tự tiểu đệ có chữ Bảo, tưởng chỉ là những đôi "Bảo" nhỠnhỠnhư đôi Ngũ, đôi Bản đắng đôi Phản tăng chi chi mà thôi, không ngỠlại là Chà Tôn Bảo.
Gã thấy quần nữ dương mắt lên nhìn mình để chá» câu trả lá»i liá»n ngẫm nghÄ© rồi đáp:
- Vá» Trung Nguyên thì không được rồi. Äảo Thần Long thì gần đây quá. Phải kiếm nÆ¡i nà o thảnh thÆ¡i vui thú mà không ngưá»i lai vãng má»›i yên tâm được.
Những nÆ¡i hoang vắng chưa chắc đã là nÆ¡i vui thú. Vui thú phải là nÆ¡i ngưá»i ở đông đúc, phồn hoa đô há»™i. Huống chi trong thâm tâm Vi Tiểu Bảo vui thú cá»§a gã là đánh bạc, là coi hát bá»™i, là nghe thầy đồ nói chuyện cổ tÃch, là những trò chÆ¡i lặt vặt, nháºu nhẹt, là những cô gái đẹp, cà ng nhiá»u cà ng hay.
Ngoà i những vị mỹ mạo cô nương bên mình gã cÅ©ng đã nhiá»u và đá»u và o hạng khá cao quÃ. Nếu muốn có những ngưá»i tương đương phải tá»›i táºn Bắc Kinh, hay Ãt ra là Thương Châu nổi tiếng phồn hoa, còn thì quyết chẳng có chá»— nà o là m cho gã phỉ dạ.
Vi Tiểu Bảo nghÄ© tá»›i những nÆ¡i phong lưu nhiệt náo, chợt động hiếu tâm há»i:
- Chúng ta ở vá»›i nhau ở đây kể ra cÅ©ng cá»±c kỳ thú vị. Nhưng không hiểu gia mẫu má»™t mình cô đơn trÆ¡ trá»i, hiện tình ra là m sao?
Quần nữ trước nay chưa ai nghe gã nói đến mẫu thân, bây giá» nghe gã nhắc đến mẹ già đá»u cho là gã trạnh lòng hiếu thảo, nên rất đồng tình vá»›i gã.
Tô Thuyên há»i:
- Lệnh đưá»ng hiện giỠở đâu?
Các cô tự nhủ:
- "Mẫu thân gã là mẹ chồng mình, cần tìm cách đi đón vỠđây tụ hội để phục thị lão nhân gia mới phải".
Vi Tiểu Bảo thở dà i đáp:
- Gia mẫu ở Lệ Xuân viện, thà nh Dương Châu.
Quần nữ nghe nhắc tá»›i Lệ Xuân viện ở thà nh Dương Châu trừ má»™t mình Công chúa không hiểu chuyện, còn sáu cô mặt đỠnhư giáng chiá»u. Cô thì ngoảnh mặt Ä‘i, cô thì cúi đầu xuống.
Công chúa nói:
- Ủa! Lệ Xuân viện ở thà nh Dương Châu đã có lần đệ đệ nói vá»›i ta là má»™t nÆ¡i phong cảnh đẹp nhất thiên hạ. Äệ đệ còn hứa hẹn đưa ta tá»›i đó du ngoạn má»™t phen.
Phương Di cưá»i nói:
- Gã gạt muội đó. Tin gã thì đổ thóc giống ra mà ăn. Lệ Xuân viện là một nơi không đứng đắn.
Công chúa há»i:
- Là m sao không đứng đắn? Tá»· tá»· đã tá»›i đó du ngoạn chưa? Tại sao nói đến Lệ Xuân viện các vị Ä‘á»u lá»™ vẻ cổ quái?
Phương Di nhịn cưá»i không đáp.
Công chúa ôm lấy vai Mộc Kiếm Bình giục:
- Hảo muội muội! Muội muội nói cho ta nghe đi.
Mộc Kiếm bình đỠmặt lên đáp:
- Äó là ... đó là má»™t kỹ viện.
|

04-12-2011, 08:48 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 220
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 220
Tìm đưá»ng nhá»› tá»›i chuyện dương châu
Trịnh Khắc Sảng cà ng nghe Vi Tiểu Bảo nói, món nợ cà ng lên cao. Hắn nghĩ thầm:
- "Gã bán cả ngưá»i chết, nếu kể từ cao tổ, tằng tổ, cao tổ nhưng nhưng, tằng tổ nhưng nhưng cÅ©ng Ä‘em bán thì đà nh chịu chết. Dù ngưá»i quá cố có bá»›t tiá»n Ä‘i, chỉ tÃnh tám chục vạn lạng thôi mình cÅ©ng không chịu nổi".
Nhưng hắn không dám nói thẳng là mình chẳng chịu mua, mà chỉ cất tiếng năn nỉ:
- Tại hạ.. tại hạ thực tình không mua nổi...
Vi Tiểu Bảo nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi không mua nổi thì ta tha chá» Nhưng đã nháºn lá»i mua thì không được chối cãi. Ngươi thiếu ta ba trăm tám chục vạn lạng bạc thi tÃnh sao đây?
Công chúa cưá»i nói:
- Phải rồi! Lấy ngay ba trăm tám chục vạn lạng bạc đưa đây cho ta thì má»›i được tha vá».
Trịnh Khắc Sảng giơ bộ mặt đưa ma ra nói:
- Bên mình tại hạ chưa có đủ lấy một ngà n lạng thì lấy đâu ra được ba trăm tám chục vạn lạng để trả ngay bây gi�
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thế thì thôi. Ngươi chưa có tiá»n thì ta bằng lòng cho chịu. Nhưng phải mau mau Ä‘em phụ thân, mẫu thân, nhưng nhưng, bà ná»™i và cả bà ngoại chết rồi giao cho ta, thiếu má»™t sợi tóc cÅ©ng không được.
Trịnh Khắc Sảng nghĩ bụng:
- "Nếu cứ giây dưa thế nà y hoà i thì không biết đến bao giá» má»›i kết thúc?" Hắn đưa mắt nhìn A Kha để mong cô nói giúp, nhưng cô cứ đứng đằng xa quay lưng lại, quyết không dÃnh tá»›i.
Trịnh Khắc Sảng trong lòng nóng nẩy nhằm chừng Vi Tiểu Bảo muốn chặt chân tay mình, bất giác hắn dáºp đầu binh binh, miệng không ngá»›t kêu vang:
- Vi hương chủ! Tiểu nhân ám toán sát hại Trần Tổng đà chúa quả tội đáng muôn thác. Xin hương chủ khoan hồng đại lượng tha mạng cho tiểu nhân. Dù tiểu nhân có thiếu lão nhân gia bốn trăm tám chục vạn lượng bạc, tiểu nhân... nhất định sẽ tìm cách hoà n trả đầy đủ...
Vi Tiểu Bảo thấy hà nh hạ hắn đã đủ Ä‘iá»u thảm hại rồi cÅ©ng đã nguôi giáºn, liá»n bảo:
- ÄÆ°á»£c rồi! Váºy thì ngươi phải viết văn tá»± thiếu nợ.
Trịnh Khắc Sảng cả mừng vội đáp:
- Dạ! Dạ!
Rồi quay lại bảo tên vệ sĩ:
- Lấy giấy bút cho ta!
Nhưng trên hoang đảo nà y đà o đâu ra giấy bút.
Tên vệ sÄ© cÅ©ng rất nhanh trÃ, liá»n xé má»™t mảnh vạt áo mình rồi nói:
- Bên kia rất nhiá»u ngưá»i chết. Ta lấy máu cá»§a há» mà viết cÅ©ng được.
Gã nói rồi toan chạy đi lôi xác Phong Tế Trung lại.
Vi Tiểu Bảo vươn tay ra chụp lấy cổ tay phải Trịnh Khắc Sảng, ánh bạch quang thấp thoáng. Gã vung trủy thủ xẻo đứt đầu ngón tay trỠcủa hắn.
Trịnh Khắc Sảng rú lên một tiếng thê thảm. Vi Tiểu Bảo nói:
- Phải lấy máu của ngươi mà viết mới được.
Trịnh Khắc Sảng Ä‘au quá, toà n thân run lên như thằn lằn đứt Ä‘uôi. Trong lúc nhất thá»i hắn không biết là m thế nà o.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi cứ nhẩn nha mà viết đi. Nếu để máu khô hết không đủ dùng thì ta lại chặt đứt ngón tay thứ hai của ngươi.
Trịnh Khắc Sảng vội đáp:
- Dạ! Dạ!
Khi nà o hắn còn dám chần chá». Hắn nghiến răng nhịn Ä‘au thò ngón tay cụt viết lên mảnh áo:
- "Thiếu nợ ba trăm tám chục vạn lạng bạc. Trịnh Khắc Sảng ký" Hắn viết xong mưá»i ba chữ, Ä‘au quá xuýt ngất Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo cưá»i lạt nói:
- Ngươi đưá»ng đưá»ng là má»™t vị công tá» trong vương phá»§ mà thưá»ng ngà y biếng há»c, viết bức văn tá»± nợ có mấy chữ mà xiêu vẹo, lệch lạc chẳng còn ra hình thù gì nữa.
Gã cầm lấy mảnh vạt áo đưa cho Song Nhi và bảo thị:
- Cô coi lại xem ngân khoản có thiếu chữ nà o không rồi hãy cất đi. Thằng cha nà y man trá giảo quyệt hết chỗ nói. Không chừng hắn viết bới đi mấy lạng.
Song Nhi cưá»i đáp:
- Ba trăm tám chục vạn lạng bạc. Äá»§ rồi đây.
Thị nói xong gấp mảnh vạt áo cho và o bá»c.
Vi Tiểu Bảo nổi lên trà ng cưá»i ha hả. Gã vung cước đá và o hà m dưới Trịnh Khắc Sảng, quát lên:
- Cút con bà mà y đi!
Trịnh Khắc Sảng lá»™n ngưá»i lăn mấy vòng ra xa.
Hai tên vệ sÄ© vá»™i lại đỡ hắn dáºy, buá»™c vết thương nÆ¡i ngón tay rồi chia nhau cõng Trịnh Khắc Sảng và Phùng TÃch Phạm Ä‘em xuống cái má»§ng nhá» bÆ¡i ra khÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo Ä‘ang cưá»i vang không ngá»›t, đột nhiên gã nhá»› tá»›i sư phụ bị thảm tá», không nhịn được lại khóc rống lên.
Trịnh Khắc Sảng chỠmủng chèo ra xa mấy chục trượng cho bớt nỗi kinh hoà ng rồi lên tiếng:
- Chúng ta đến Ä‘oạt lấy con thuyá»n lá»›n kia rồi chạy ra khÆ¡i. Chắc bá»n nam nữ chó má trá»i đánh không chết kia chẳng thể Ä‘uổi kịp được.
Nhưng chèo má»§ng lại gần má»›i thấy trên thuyá»n lá»›n đã mất hết bánh lái, lại chẳng có cá»™t buồm. Nhất nhất những đồ ứng dụng chẳng còn váºt gì.
Phùng TÃch Phạm hằn há»c nói:
- Những quân chó má đó cất hết đồ dùng đi rồi.
Lão đưa mắt ngó ra mặt biểm mông mênh, sóng võ bì bõm mà con mủng nhỠkhông có lương thực cùng nước uống thì là m sao ra khơi được.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Chúng ta quay lại năn nỉ bá»n chúng cho mượn thuyá»n. Nhiá»u lắm là gã bắt mình viết nợ thêm ba trăm tám chục vạn lạng nữa là cùng chứ gì?
Phùng TÃch Phạm đáp:
- Bá»n chúng chỉ có má»™t con thuyá»n, khi nà o chúng chịu cho mượn? Chẳng thà bá»n ta chịu chôn mình nÆ¡i bụng cá còn hÆ¡n năn nỉ tên tiểu tặc.
Trịnh Khắc Sảng nghe lão nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết, không dám trái ý, đà nh buông tiếng thở dà i, hạ lệnh cho hai tên vệ sÄ© chèo má»§ng ra khÆ¡i rồi muốn đến đâu thì đến.
Bá»n Vi Tiểu Bảo ngó thấy chiếc má»§ng nhá» cá»§a Trịnh Khắc Sảng bÆ¡i lại gần thuyá»n lá»›n rồi phát giác ra thuyá»n nà y không thể chạy được rồi lại bÆ¡i ra xạ Ai nấy không nhịn nổi, báºt lên trà ng cưá»i khoái trá.
Tô Thuyên thấy Vi Tiểu Bảo chợt khóc, chợt cưá»i. Rút cục gã vẫn chưa quên được ná»—i Ä‘au mất sư phụ. Mụ muốn pha chuyện khôi hà i cho gã cao hứng, liá»n há»i:
- Nhị công tá» nhà há» Trịnh cá»±c kỳ man trá. Hiển nhiên hắn muốn Ä‘oạt con thuyá»n lá»›n cá»§a chúng tạ Cái đó đủ biết là hắn có viết văn tá»± cÅ©ng là là m cho qua lúc nà y. Tiểu Bảo! Ba trăm tám chục vạn lạng bạc tiá»n nợ cá»§a đệ đệ, ta xem chừng nhất định hắn ăn quỵt rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ cũng tiêu liệu hắn không trả món nợ đó đâu.
Tô Thuyên cưá»i nói:
Váºy ra là đệ đệ là ngưá»i liệu sá»± có tiên kiến rất sáng suốt. Lúc nãy hắn Ä‘em vợ cá»§a đệ đệ bán cho đệ đệ vá»›i giá má»™t vạn lạng để thanh toán nợ cÅ©, đệ đệ chẳng cần suy nghÄ© gì nữa, mở miệng ưng chịu liá»n. Äệ đệ thương yêu A Kha muá»™i tỠđến Ä‘iên đảo thần hồn. Giả tá»· Trịnh Khắc Sảng có đòi đệ đệ phải trả muôn vạn lạng bạc ta chắc đệ đệ cÅ©ng gáºt đầu liá»n.
Vi Tiểu Bảo đưa tay áo lên lau nước mắt, cưá»i đáp:
- Hắn mà đòi như váºy, tiểu đệ cÅ©ng chẳng thèm suy hÆ¡n tÃnh thiệt là m cóc gì, cứ việc ưng thuáºn rồi thá»§ng thẳng sẽ tÃnh lại sau.
Phương Di cưá»i há»i:
- Vá» sau tại sao đệ lại nghÄ© ra được là mình bị thua lá»— nhiá»u.
Vi Tiểu Bảo gáºt đầu đáp:
- Giết Phong Tế Trung rồi trong lòng tiểu đệ bình tÄ©nh lại không còn lo lắng gì nữa. Äá»™t nhiên đầu óc trở lại sáng suốt.
Nguyên gã trước nay tuyệt không nghi ngá» gì Phong Tế Trung, có Ä‘iá»u trong thâm tâm gã luôn ngấm ngầm cảm thấy tá»±a hồ bên mình ẩn nấp mầm há»a rất lá»›n mà không biết mầm há»a đó là cái gì? Gã chẳng thể phát giác mối lo sợ canh cánh bên lòng ở đâu mà ra.
Sau khi Phong Tế Trung chết rồi, Vi Tiểu Bảo khác nà o cất được gánh nặng, gã khoan khoái vô cùng tự nhủ:
- "Ta khiếp sợ tên ác tặc nà y đến ná»—i tháºm chà mình chẳng biết mình là ai nữa".
Má»i ngưá»i vừa trải qua má»™t cÆ¡n nguy hiểm cá»±c kỳ trá»ng đại. Lúc nà y bao nhiêu cưá»ng địch ngưá»i chết đã chết rồi, kẻ sống cÅ©ng trốn Ä‘i xa, trên đảo thái bình vô sá»±. Nhưng tinh thần vừa được cởi mở, ai nấy Ä‘á»u cảm thấy mệt nhoà i.
Vi Tiểu Bảo hiện giỠtưởng chừng như hai chân đeo nặng ngà n cân. Gã không chống nổi nữa, phải nằm lăn ra bãi cát mà nghỉ.
Tô Thuyên giải khai huyệt đạo sau lưng cho Vi Tiểu Bảo vì gã đã bị Phong Tế Trung điểm và o lúc trước.
Bóng tịch dương phản chiếu xuống là n nước mênh mông. Trên mặt biển ánh và ng lóng lánh khác nà o hà ng vạn con kim xà nhảy múa. Phong cảnh tháºt là tuyệt mỹ.
Quần nữ cũng ngồi cả xuống ngắm cảnh nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu Vi Tiểu Bảo bắt đầu nổi tiếng ngáy pho phá» Tiếp theo quần nữ cÅ©ng kẻ trước ngưá»i sau kế tiếp nằm lăn ra ngá»§ thiếp Ä‘i.
Sau chừng hai giá», Tô Thuyên tỉnh dáºy trước. Mụ và o căn nhà nhá» là m cÆ¡m canh rồi gá»i má»i ngưá»i và o ăn.
Trong đại đưá»ng cắm hai cà nh thông lá»›n, cháy sáng rá»±c cả căn nhà .
Tám ngưá»i ngồi thà nh vòng tròn ăn cÆ¡m. Xong bữa, Phương Di, Song Nhi thu dá»n chén bát cất Ä‘i.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tô Thuyên, Phương Di, Công chúa cho đến Má»™c Kiếm Bình, Song Nhi, A Kha, Tăng Nhu cả thảy bảy cô, má»—i ngưá»i má»™t vẻ. Ngưá»i thì dong nhan diá»…m lệ, nà ng thì nét mặt nhu mì. Có cô thái độ Ä‘oan nghiêm, có cô mồm miệng hoạt bát. Ai cÅ©ng có Ä‘iểm dá»… thương khiến lòng gã vui sướng không bút nà o tả xiết.
Hiện giá» hắn tha hồ mà ká» lục tá»±a hồng, trong lòng bình thản, so vá»›i ngà y trước ngá»§ chung vá»›i bảy cô trên giưá»ng lá»›n tại Lệ Xuân viện vừa sá» soạng, vừa hồi há»™p, phong vị ngà y nay khác hôm xưa rất xa.
Gã hả hê cưá»i nói:
- Ngà y trước tiểu đệ đặt tên cho hòn đảo nà y là Thông Cáºt đảo vì nghÄ© đến chuyện đánh bạc và đánh giặc, muốn ngồi đây để "ăn hết". Té ra mình có tiên kiến rất sáng suốt. Các vị bảy ngưá»i muá»™i tá»· Ä‘á»u là m vợ tiểu đệ, thì ra trong cõi mênh mang dưá»ng như ý trá»i định trước, muốn trốn lánh cÅ©ng không được. Từ nay tám ngưá»i chúng ta ở trên đảo Thông Cáºt nà y, vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá».
Tô Thuyên gạt đi:
- Tiểu Bảo! Tám chữ "vÄ©nh hưởng tiên phúc, thá» dữ thiên tá»" có Ä‘iá»u bất tưá»ng. Äệ đệ không nên nhắc tá»›i nữa.
Vi Tiểu Bảo tỉnh ngộ. Gã biết mụ không muốn nói đến bất cứ thứ gì liên quan tới Hồng giáo chủ.
Gã vội đáp:
- Phải đó! Phải đó! Tiểu đệ tháºt hồ đồ cứ nói nhăng nói cà n.
Tô Thuyên vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Hai tên địch là Thi Lang và Trịnh Khắc Sảng trở vỠTrung Nguyên rồi chắc còn đem quân tới báo thù. Chúng ta chẳng thể ở lâu trên hòn đảo nà y được.
Má»i ngưá»i gáºt đầu khen phải.
Phương Di há»i:
- Thuyên tỷ tỷ! Theo ý tỷ tỷ thì chúng ta nên đi đâu bây gi�
Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Vụ nà y phải nghe theo chủ ý của Chà Tôn Bảo mới được.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Thuyên tỷ tỷ kêu tiểu đệ bằng Chà Tôn Bảo ư?
Tô Thuyên cưá»i đáp:
- Không phải Chà Tôn Bảo thì sao lại "ăn hết" được?
Vi Tiểu Bảo cưá»i khanh khách nói:
- Trong danh tự tiểu đệ có chữ Bảo, tưởng chỉ là những đôi "Bảo" nhỠnhỠnhư đôi Ngũ, đôi Bản đắng đôi Phản tăng chi chi mà thôi, không ngỠlại là Chà Tôn Bảo.
Gã thấy quần nữ dương mắt lên nhìn mình để chá» câu trả lá»i liá»n ngẫm nghÄ© rồi đáp:
- Vá» Trung Nguyên thì không được rồi. Äảo Thần Long thì gần đây quá. Phải kiếm nÆ¡i nà o thảnh thÆ¡i vui thú mà không ngưá»i lai vãng má»›i yên tâm được.
Những nÆ¡i hoang vắng chưa chắc đã là nÆ¡i vui thú. Vui thú phải là nÆ¡i ngưá»i ở đông đúc, phồn hoa đô há»™i. Huống chi trong thâm tâm Vi Tiểu Bảo vui thú cá»§a gã là đánh bạc, là coi hát bá»™i, là nghe thầy đồ nói chuyện cổ tÃch, là những trò chÆ¡i lặt vặt, nháºu nhẹt, là những cô gái đẹp, cà ng nhiá»u cà ng hay.
Ngoà i những vị mỹ mạo cô nương bên mình gã cÅ©ng đã nhiá»u và đá»u và o hạng khá cao quÃ. Nếu muốn có những ngưá»i tương đương phải tá»›i táºn Bắc Kinh, hay Ãt ra là Thương Châu nổi tiếng phồn hoa, còn thì quyết chẳng có chá»— nà o là m cho gã phỉ dạ.
Vi Tiểu Bảo nghÄ© tá»›i những nÆ¡i phong lưu nhiệt náo, chợt động hiếu tâm há»i:
- Chúng ta ở vá»›i nhau ở đây kể ra cÅ©ng cá»±c kỳ thú vị. Nhưng không hiểu gia mẫu má»™t mình cô đơn trÆ¡ trá»i, hiện tình ra là m sao?
Quần nữ trước nay chưa ai nghe gã nói đến mẫu thân, bây giá» nghe gã nhắc đến mẹ già đá»u cho là gã trạnh lòng hiếu thảo, nên rất đồng tình vá»›i gã.
Tô Thuyên há»i:
- Lệnh đưá»ng hiện giỠở đâu?
Các cô tự nhủ:
- "Mẫu thân gã là mẹ chồng mình, cần tìm cách đi đón vỠđây tụ hội để phục thị lão nhân gia mới phải".
Vi Tiểu Bảo thở dà i đáp:
- Gia mẫu ở Lệ Xuân viện, thà nh Dương Châu.
Quần nữ nghe nhắc tá»›i Lệ Xuân viện ở thà nh Dương Châu trừ má»™t mình Công chúa không hiểu chuyện, còn sáu cô mặt đỠnhư giáng chiá»u. Cô thì ngoảnh mặt Ä‘i, cô thì cúi đầu xuống.
Công chúa nói:
- Ủa! Lệ Xuân viện ở thà nh Dương Châu đã có lần đệ đệ nói vá»›i ta là má»™t nÆ¡i phong cảnh đẹp nhất thiên hạ. Äệ đệ còn hứa hẹn đưa ta tá»›i đó du ngoạn má»™t phen.
Phương Di cưá»i nói:
- Gã gạt muội đó. Tin gã thì đổ thóc giống ra mà ăn. Lệ Xuân viện là một nơi không đứng đắn.
Công chúa há»i:
- Là m sao không đứng đắn? Tá»· tá»· đã tá»›i đó du ngoạn chưa? Tại sao nói đến Lệ Xuân viện các vị Ä‘á»u lá»™ vẻ cổ quái?
Phương Di nhịn cưá»i không đáp.
Công chúa ôm lấy vai Mộc Kiếm Bình giục:
- Hảo muội muội! Muội muội nói cho ta nghe đi.
Mộc Kiếm bình đỠmặt lên đáp:
- Äó là ... đó là má»™t kỹ viện.
|

04-12-2011, 08:49 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 221
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 221
Nghe hô hoán Tiểu Bảo kinh hồn
Má»i ngưá»i nghe cô la hoảng Ä‘á»u nhìn ra biển thì không thấy tông tÃch con thuyá»n lá»›n Ä‘áºu ở ngoà i bãi đâu nữa. Ai nấy giáºt mình kinh hãi, váºn hết mục lá»±c nhìn táºn đằng xa, chỉ thấy là n nước biếc mông mênh đến táºn chân trá»i. Trên mặt biển mấy chục con bạch âu bay liệng tưng bừng.
Tô Thuyên co giò chạy lên sưá»n núi đảo mắt nhìn xung quanh má»™t lượt thì cả bốn phÃa Äông, Tây, Nam, Bắc vẫn chẳng thấy bóng con thuyá»n kia đâu. Phương Di chạy lên sÆ¡n động kiểm tra lại chá»— dấu lèo lái cùng dụng cụ thì quả nhiên đúng như cô dá»± liệu, tất cả đã không cánh mà bay hết rồi. Má»i ngưá»i chúm dúm và o má»™t chá»—, ngÆ¡ ngác nhìn nhau, trong lòng Ä‘á»u hoang mang lo sợ.
Äêm hôm trước tám ngưá»i cưá»i nói đùa giỡn thá»a thÃch, canh khuya má»›i Ä‘i ngá»§, quên cả cắt ngưá»i luân lưu canh gác, nên bị bá»n thuyá»n phu lấy cắp hết đồ đạc xuống thuyá»n Ä‘i mất. Từ nay má»i ngưá»i bị giam hãm trên hòn đảo cô quạnh, khó có cÆ¡ há»™i thoát thân.
Vi Tiểu Bảo nghÄ© tá»›i Thi Lang và Trịnh Khắc Sảng, nhất định chúng sẽ Ä‘em binh trở lại trả thù, trong lòng hồi há»™p, tá»± há»i:
- Bá»n mình có tám ngưá»i thì chống là m sao nổi? Dù kể cả Tô Thuyên, Công chúa, A Kha sinh ba đứa hà i nhi khôn lá»›n rồi, cÅ©ng chỉ được mưá»i má»™t ngưá»i mà chống lại quan binh hà ng ngà n hà ng vạn thì khác gì trứng chá»i vá»›i đá?
Tô Thuyên an á»§i má»i ngưá»i, nói:
- Việc đã xảy ra thế nà y, nóng nẩy cũng bằng vô dụng. Chúng ta thủng thẳng nghĩ kế tự giải cứu mới được.
Má»i ngưá»i trở vá» nhà . Ai nấy lá»›n tiếng nguyá»n rá»§a, thóa mạ bá»n thuyá»n phụ Nhưng chá»i bá»›i hà ng giá» hết cả má»i Ä‘iá»u, không còn câu gì má»›i mẻ để thóa mạ nữa. Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo há»i:
- Công việc hiện giá» là phải đỠphòng quân Thanh trở lại, Tiểu Bảo! Äệ đệ tÃnh sao đây? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Quân Thanh mà trở lại nhất định nhân số rất đông. Chúng ta không đánh lại nổi, chỉ còn đưá»ng lẩn tránh. Mong sao bá»n chúng không tìm thấy, cho là ta đã cưỡi thuyá»n xa chạy cao baỵ Tô Thuyên gáºt đầu nói:
- Äệ đệ nói rất có lý. Nhất quyết quân Thanh không Ä‘oán ra được thuyá»n cá»§a chúng ta bị bá»n thuyá»n phu lấy cắp Ä‘em Ä‘i. Vi Tiểu Bảo lại nổi lòng cao hứng nói:
- Giả tá»· ta là Thi Lang thì quyết không trở lại nữa. Trở lại để là m gì? DÄ© nhiên chúng ta đã bôi mỡ và o chân chạy biệt tÃch rồi thì còn trở lại để bắt ai? Công chúa nói:
- Nếu hắn tâu trình Hoà ng đế ca ca, Hoà ng đế ca ca tất phái ngưá»i ra coi. Dù chúng ta có chạy trốn rồi, há» cÅ©ng tìm kiếm hà nh tung, xem bá»n ta chạy vá» Phương nà o. Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Thi Lang không tâu trình Hoà ng thượng đâu mà ngại. Công chúa trợn mắt lên há»i:
- Tại sao váºy? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu hắn tâu trình, tất Hoà ng thượng há»i tại sao không bắt chúng ta giải vá» thì hắn chỉ còn đưá»ng thừa nháºn đã thua tráºn, chẳng hóa ra hắn tá»± rước lấy cái khổ nhục và o mình?
Tô Thuyên cưá»i nói:- Phải lắm! Phải lắm! Bản lãnh là m quan cá»§a Vi Tiểu Bảo tháºt cao minh. Là m quan thưá»ng nói dối ngưá»i trên, chứ không lừa gạt kẻ dưới. Äó là yếu quyết cá»§a đưá»ng sÄ© hoạn.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Thuyên tá»· tá»· mà là m quan thì chắc là đại thăng quan, đại phát tà i. Tô Thuyên mỉm cưá»i nghÄ© bụng:
- Những ngưá»i ở Thần Long giáo Ä‘á»u hà nh động kiểu nà y thì chốn quan trưá»ng cÅ©ng váºy, chẳng khác nhau mấy tý.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Thị Lang mà nói ra, Hoà ng thượng quở trách hắn là đồ vô dụng còn khá, nhưng ngà i phái hắn dẫn binh Ä‘i tróc nã, chắc hắn tiên Ä‘oán bá»n ta đã viá»…n tẩu cao phi, còn bắt là m sao được? Như thế chẳng là hắn tá»± rước lấy phiá»n lụy và o mình? Sao bằng ngáºm miệng ăn tiá»n?
Quần nữ nghe gã nói có lý má»›i bá»›t ná»—i lo âu. Phương Di há»i:
- Còn tên tiểu tá» Trịnh Khắc Sảng thì sao? E rằng hắn không dằn nổi mối căm tức nà y. Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn A Khạ Má»i ngưá»i hiểu ngay chá»— ngụ ý vá» cái nhìn cá»§a cô, miệng lẩm bẩm:
- Khi nà o hắn chịu bá» con ngưá»i nguyệt thẹn hoa nhưá»ng như A Kha mà không Ä‘em binh trở lại cướp lấy? A Kha mặt đỠbừng lên, cúi đầu xuống khẽ nói:
- Nếu hắn trở lại, tiểu muá»™i... tiểu muá»™i sẽ tá»± tá», quyết không Ä‘i theo hắn.
Cô nói bằng má»™t giá»ng rất cương quyết.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghÄ© bụng:- A Kha trước kia đối vá»›i ta rất đỗi vô tình, ta phải nghÄ© ra bao nhiêu ngụy kế lừa gạt má»›i nắm được và o taỵ Bây giá» nghe nà ng nói câu nà y ta tưởng tìm được mưá»i con thuyá»n lá»›n cÅ©ng không sướng bằng.
Gã khoái quá, không sao nhịn được, liá»n ôm choà ng lấy A Kha, hôn và o má cô đánh "chụt" má»™t cái rồi nói:
- Hảo A Kha! Hắn không trở lại nữa đâu. Hắn đã mắc nợ đến ba trăm tám mươi vạn lạng bạc thì máºt có lá»›n bằng cái đấu, cÅ©ng chẳng dám chạm mặt trái chá»§.
Công chúa xen và o:
- Trá»i Æ¡i! Ngưá»i ngu quá! Hắn đã dẫn binh tá»›i bắt ngưá»i, lại còn sợ món nợ kia ư? Hắn mà tá»›i đây chẳng những Ä‘oạt A Kha Ä‘em Ä‘i, mà còn bắt ngưá»i phải mua gia gia, má má, nhưng nhưng, ngoại bà cá»§a ngươi vá»›i giá bảy trăm sáu mươi vạn lạng bạc, tức là gấp đôi số tiá»n nợ cÅ©. Gã cÅ©ng chặt đầu ngón tay ngươi và bắt ngươi viết văn tá»± thiếu nợ.
Vi Tiểu Bảo cà ng nghe cà ng phẫn ná»™. Nếu những việc nà y gã có thể đối phó được thì chẳng lấy gì là m bá»±c tức, nhưng Trịnh Khắc Sảng mà là m đúng theo lá»i Công chúa Ä‘em gia gia, má má, nhưng nhưng, ngoại ngoại cá»§a gã mà bán cho bắt gã phải mua, gã không biết đối phó bằng cách nà o. Mặt khác má má gã chẳng kể là m gì, gia gia gã là ai gã có biết đâu? Äã không biết gia gia là ai thì dÄ© nhiên chẳng thể biết nhưng nhưng là ai. Äem hai ngưá»i chÃnh gã cÅ©ng chẳng biết là ai bán cho gã thì gã sao chịu nổi? Vi Tiểu Bảo giáºn quá lá»›n tiếng quát:
- Äừng nói nữa! Tên tiểu tá» Trịnh Khắc Sảng mà dẫn quân đến đây thì ta không bán má»™t ngưá»i nà o khác chỉ bán má»™t nhân váºt đáng tiá»n nhất. Y là cà nh và ng lá ngá»c, là ngá»± muá»™i cá»§a đức đương kim Hoà ng thượng vá»›i giá má»™t ngà n vạn lạng bạc. Ngoà i ra ta còn đòi hắn món nợ cÅ© ba trăm tám mươi vạn lạng nữa. Món nà y tháºt là lãi lá»›n!
Công chúa tru lên khóc, bưng mặt chạy Ä‘i. Má»™c Kiếm Bình vá»™i rượt theo để an á»§i nà ng. Cô dá»— dà nh là vì Vi Tiểu Bảo quyết chẳng có lòng dạ như váºy, bất quá gã hăm dá»a nà ng mà thôi.Vi Tiểu Bảo nổi nóng má»™t lúc rồi cÅ©ng đà nh thúc thá»§ vô sách chẳng biết là m gì.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe theo lá»i chỉ huy cá»§a Tô Thuyên, chiếm trong rừng ráºm trong đảo thấy má»™t sÆ¡n động rất lá»›n. Quần nữ quét dá»n để bố trà là m chốn an thân. Từ đó không ai bước chân vá» chá»— ở cÅ©.
Má»i ngưá»i chỉ mong Thi Lang hoặc Trịnh Khắc Sảng trở lại thấy trên đảo tuyệt không có vết chân ngưá»i liá»n cho là bá»n mình đã viá»…n tẩu cao phi, rồi chúng bá» Ä‘i không sục tìm nữa là phước lá»›n.
Những ngà y đầu ai nấy trong lòng Ä‘á»u hồi há»™p, ngà y đêm luân lưu canh gác và cắt ngưá»i ra bãi biển nhìn xem có thấy bóng thuyá»n bè gì không. Nhưng sau và i tháng đừng nói không thấy thuyá»n bè cá»§a triá»u đình Mãn Thanh hay cá»§a Äà i Loan, mà cả đến những thuyá»n chà i lưới cÅ©ng tuyệt không có cái nà o. Má»i ngưá»i dần dần quên ná»—i lo sợ, Ä‘oán là Thi Lang không dám Ä‘a sá»±, còn Trịnh Khắc Sảng ngồi cái má»§ng nhá» ra giữa biển khÆ¡i tất bị sóng đánh chìm rồi. Tám ngưá»i ở trên đảo bắt cá hoặc Ä‘uổi thú, bắn chim, hái trái cây là m đồ nháºt dụng, tuy suốt ngà y báºn rá»™n, nhưng được thái bình vô sá»±.
May ở chá»— trên đảo rất nhiá»u Ä‘iểu thú, dưới biển chẳng thiếu cá tôm. Tám ngưá»i Ä‘á»u có võ công, nên những việc săn thú bắt cá rất dá»… dà ng. Vá» phần lương thá»±c không lo thiếu thốn.
Mùa thu qua mùa đông tá»›i. Khà trá»i má»™t ngà y má»™t giá lạnh, Tô Thuyên, Công chúa, A Kha ba ngưá»i má»—i ngà y má»™t lá»›n bụng.
Phương Di vá»™i lá»™t da thú để chế áo mùa đông cho cả tám ngưá»i. Cô còn chuẩn bị cho ba đứa nhá» sắp sinh má»—i đứa má»™t tấm áo. Lại qua ná»a tháng nữa, đột nhiên trá»i xuống tuyết dữ. Má»›i má»™t ngà y má»™t đêm mà trên đảo chá»— nà o cÅ©ng trắng xóa. Tám ngưá»i đã chuẩn bị cá muối, thịt khô đầy đủ. Cá»§i Ä‘uốc cùng cá» khô chất đống trong động tháºt là sung túc.
Ban ngà y ngồi nói chuyện phiếm. Äầu đỠkhông ngoà i ba đứa trẻ sắp ra Ä‘á»i.Má»™t hôm trá»i tối rồi, mưa tuyết đã ngừng, nhưng gió bắc thổi rất mạnh, không ngá»›t lá»t qua khe cá»a bằng vách ván và o trong động.
Song Nhi ngồi bá» cá»§i và o đống lá»a, Vi Tiểu Bảo lấy xúc xắc cho quần nữ gieo. Năm cô gieo rồi. Má»™c Kiếm Bình gieo được ba Ä‘iểm là nhá» nhất. Äêm nay cầm chắc cô phải thuạ Tăng Nhu cưá»i nói:
- Nhất định Kiếm Bình muá»™i tá» thua rồi, ta khá»i cần gieo nữa. Má»™c Kiếm Bình không chịu vừa cưá»i vừa giục:
- Gieo lẹ Ä‘i! Gieo lẹ Ä‘i! Biết đâu tá»· tá»· gieo được hai Ä‘iểm thì sao? Tăng Nhu cầm xúc xắc trong tay há»c lối Vi Tiểu Bảo ghé miệng thổi và o má»™t hÆ¡i toan liệng ra thì má»™t con gió bắc thổi tá»›i. Trong tiếng gió dưá»ng như phảng phất có lẫn tiếng ngưá»i. Má»i ngưá»i nghe thấy Ä‘á»u tái mặt.
Tô Thuyên đã nằm lăn ra ngá»§ cÅ©ng ngồi báºt dáºy. Tám ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Chỉ trong giây lát, mặt ngưá»i nà o ngưá»i nấy cắt không còn há»™t máu. Má»™c Kiếm Bình khẽ gá»i má»™t tiếng rồi chui đầu và o lòng Phương Dị Sau má»™t lúc, tiếng gió Ä‘em theo tiếng ngưá»i hô hoán rất lá»›n. Lần nà y ai cÅ©ng nghe rõ. Ngưá»i bên ngoà i hô:
- Tiểu Quế Tá»! Tiểu Quế Tá»! Ngươi ở chá»— nà o? Tiểu Huyá»n Tá» nhá»› ngươi quá.
Vi Tiểu Bảo nhảy bổ lên cất tiếng run run:
- Tiểu... Tiểu Huyá»n TỠđến kiếm ta rồi. Công chúa há»i:
- Tiểu Huyá»n Tá» là ai? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Là ... là ... Ba chữ Tiểu Huyá»n Tá» chỉ có mình gã biết là Vua Khang Hỵ Từ trước đến nay gã chưa nói chuyện vụ nà y vá»›i ai. ChÃnh Vua Khanh Hy lại cà ng giữ kÃn không để má»™t ngưá»i nà o biết.
Nay đột nhiên có ngưá»i nói đến mà thanh âm lại vang dá»™i như váºy, trách nà o chẳng khiến cho Vi Tiểu Bảo bở vÃa. Toà n thân gã run bần báºt vì cảm thấy sá»± tháºt rất cổ quái. Bất giác gã lẩm bẩm:
- Nhất định Khang Hy tiểu Hoà ng đế chết rồi. Y hiện hồn lên đảo Thông Cáºt nà y kiếm ta, vì hồn y nhá»› lại thá»i gian ta chÆ¡i thân vá»›i y ngà y trước.
Gã nghÄ© như váºy, bất giác hai mắt đẫm lệ, từ trong động chạy ra hô hoán:
- Tiểu Huyá»n Tá»! Tiểu Huyá»n Tá» kiếm ta đấy ư? Tiểu Quế TỠở đây nà y. Thanh âm kia lại réo lên:
- Tiểu Quế Tá»! Tiểu Quế Tá»! Ngươi ở chá»— nà o? Tiểu Huyá»n Tá» mong nhá»› ngươi lắm!
Thanh âm quá lá»›n tá»±a hồ không phải là ở miệng má»™t ngưá»i phát ra, mà phải hà ng mấy trăm ngưá»i đồng thanh hô hoán. Nhưng nếu là hà ng trăm ngưá»i hà ng ngà n ngưá»i đồng thá»i kêu réo lại chẳng thể tá» chỉnh đến như váºy. Bằng là tiếng cá»§a má»™t ngưá»i thì dù ai có ná»™i lá»±c cao thâm đến đâu cÅ©ng quyết không thể phát ra thanh âm như sấm sét, là m kinh thiên động địa đến thế được.
Vi Tiểu Bảo đoán chắc là quỷ hồn của Vua Khang Hỵ Gã trong lòng đau xót, hai hà ng nước mắt tuôn như mưa. Gã tự nhủ:
- Quả nhiên Tiểu Huyá»n TỠđối vá»›i ta bằng Ä‘iá»u nghÄ©a khà cá»±c kỳ thâm trá»ng.
Sau khi y chết rồi, linh hồn còn tìm đến tạ Bình nháºt gã sợ nhất là ma quá»·, nhưng hiện giá» gã quyết tâm cùng Tiểu Huyá»n Tá» há»™i diện má»™t phen, liá»n co giò vá»t vá» phÃa phát ra thanh âm. Miệng gã hô lá»›n:
- Tiểu Huyá»n Tá»! Tiểu Huyá»n Tá»! Äừng bá» Ä‘i. Tiểu Quế TỠđây nà y!
Trên đảo khắp chá»— đầy tuyết phá»§, đưá»ng trÆ¡n như mỡ đổ, Vi Tiểu Bảo trượt chân té lá»™n mấy lần. Gã lồm cồm đứng dáºy được lại thục mạng chạy tá»›i.Vừa chuyển qua sưá»n núi, gã đã ngó thấy bên bãi cát ánh lá»a thấp thoáng, đầy đặc như sao. Mấy trăm ngưá»i tay cầm đèn Ä‘uốc sắp thà nh hà ng rất tá» chỉnh.
Gã giáºt mình kinh hãi la lên:
- Trá»i Æ¡i!
Rồi xoay mình chạy trốn.
Trong đám đông má»™t ngưá»i vá»t ra hô hoán:
- Vi Äô thống! Vi Äô thống! Thế là thuá»™c hạ kiếm thấy Äô thống rồi. Vi Tiểu Bảo vừa khoa chân bước được hai bước liá»n biết rõ tình thế trước mắt không còn cách gì tẩu thoát, vì tông tÃch mình đã bị phát giác. Bên đối Phương mấy trăm ngưá»i sục tìm thì ở trên hòn đảo Thông Cáºt nhá» bé nà y quyết chẳng thể lẩn tránh được.
Gã nghe tiếng ngưá»i rất quen thuá»™c liá»n dừng bước, đánh bạo từ từ xoay mình lại. Ngưá»i kia lại la lên:
- Vi đô thống! Toà n thể anh em Ä‘á»u tưởng nhá»› Äô thống vô cùng! Tạ Æ n Trá»i Pháºt! Nay lại má»›i tìm thấy Äô thống.
Ngưá»i đó cầm bó Ä‘uốc giÆ¡ cao lên, cất bước tiến gần lại. Té ra Vương Tiến Bảo. Tha hương ngá»™ cố nhân, Vi Tiểu Bảo mừng rỡ không bút nà o tả xiết. Gã lại nghÄ© tá»›i ngà y trước ở ngoại thà nh Bắc Kinh. Vương Tiến Bảo đã phụng chỉ Ä‘em quân Ä‘uổi bắt, nhưng hắn cố ý lá» Ä‘i, buông tha cho gã thoát thân, gạt bá» cả bước tiá»n đồ cùng tÃnh mạng. Gã cảm kÃch tá»± nhá»§:
- Vương tam ca là ngưá»i nghÄ©a khà thâm trá»ng. Bữa nay y có dẫn quân đội đến tróc nã, ta cÅ©ng còn có đất để thương lượng.
Gã liá»n mỉm cưá»i đáp:
- Vương tam ca! Mưu kế cá»§a Tam ca tháºt là tuyệt diệu, đánh lừa được tiểu đệ phải bò ra. Vương Tiến Bảo liệng bó Ä‘uốc xuống đất, khom lưng đáp:- Thuá»™c hạ chẳng bao giá» dám lừa dối Äô thống. Thá»±c tình không biết Äô thống ở trên đảo nà y. Vi Tiểu Bảo mỉm cưá»i há»i:
- Thế thì đây là cẩm nang diệu kế của đức Hoà ng thượng trao cho hay sao? Vương Tiến Bảo đáp:
- Hôm ấy Hoà ng thượng biết là Äô thống chạy ra ngoà i biển trốn tránh, liá»n phái thuá»™c hạ thống lÄ©nh ba con hải thuyá»n, mang theo thánh chỉ Ä‘i khắp các hòn đảo nhá» tìm kiếm. Lên đảo nà o cÅ©ng phải tuân thánh chỉ cá»§a Hoà ng thượng mà hô hoán như váºy. Lúc nà y, Song Nhi, Phương Di cÅ©ng chạy tá»›i nÆ¡i, đứng ở phia sau Vi Tiểu Bảo. Má»™t lúc nữa, Tô Thuyên, Công chúa, A Kha, ba ngưá»i, Ä‘á»u đến cả.
Vi Tiểu Bảo quay lại bảo Công chúa:
- Hoà ng đế ca ca cá»§a nà ng thiệt là giá»i! Y dùng diệu kế kiếm thấy chúng ta rồi. Vương Tiến Bảo nháºn ra Công chúa liá»n quỳ xuống hà nh lá»….
Công chúa há»i:
- Phải chăng Hoà ng thượng phái ngươi đến bắt bá»n ta phải vá» Bắc Kinh?
Vương Tiến Bảo vội đáp:
- Không phải thế! Không phải thế! Hoà ng thượng chỉ phái nô tà i ra biển tìm kiếm Vi Äô thống. Ngà i tuyệt không hay Công chúa Ä‘iện hạ cÅ©ng ở đây. Công chúa cúi xuống ngó cái bụng phưỡn ra, bất giác mặt đỠbừng lên.
Vương Tiến Bảo nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- HÆ¡n sáu tháng trá»i, thuá»™c hạ ra biển đã lên trên ngoà i trăm hòn đảo nhá» kêu gá»i tìm kiếm. Äêm nay má»›i gặp Äô thống ở đây. Ná»—i vui mừng kể sao cho xiết!
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:- Hiện giá» tiểu đệ là kẻ phạm tá»™i lá»›n, không phải thượng cấp cá»§a tam ca nữa. Váºy xin Tam ca miá»…n xưng hô những danh từ "Äô thống" và "thuá»™c hạ".
Vương Tiến Bảo đáp:
- ý kiến Hoà ng thượng thế nà o, phải chá» tuyên Ä‘á»c thánh chỉ rồi má»›i biết.
Hắn quay lại nhìn đám đông vẫy tay hô:
- Ôn công công! Má»i công công lại đây!
Má»™t ngưá»i từ trong đám đông tiến lại, mặc sắc phục thái giám. Té ra là thái giám Ôn Hữu Phương đã quen thân vá»›i Vi Tiểu Bảo từ ngà y ở Ngá»± thư phòng.
Ôn Hữu Phương tiến gần lại dõng dạc tuyên bố:
- Có thánh chỉ.
Nguyên Ôn Hữu Phương gặp Vi Tiểu Bảo hồi má»›i tiến cung, thưá»ng đánh bạc vá»›i gã, y gieo thò lò không biết gian láºn đã là con "mồng béo" cá»§a gã và không hiểu nợ y bao nhiêu tiá»n bạc.
Từ ngà y Vi Tiểu Bảo thanh vân đắc lộ, mỗi lần gặp y vẫn thưởng cho một và i trăm lạng.
Vi Tiểu Bảo nghe nói có thánh chỉ, vội quỳ xuống.
Ôn Hữu Phương nói:
- Äây là máºt chỉ, má»i ngưá»i phải xa ra. Vương Tiến Bảo nghe Ôn Hữu Phương nói váºy, liá»n lùi ra xạ Bá»n Tô Thuyên cÅ©ng tránh Ä‘i hết.
Công chúa há»i:
- Thánh chỉ của Hoà ng đế ca ca, ta cũng không nghe được ư?
Ôn Hữu Phương đáp:
- Hoà ng thượng đã truyá»n dạy đây là máºt chỉ ban xuống cho má»™t mình Vi Tiểu Bảo thì bất luáºn là ai cÅ©ng không được nghe lén. Nếu để tiết lá»™ ná»a lá»i là cả nô tà i phải chém đầu. Công chúa hắng giá»ng lên má»™t tiếng há»i:- Có chuyện ghê gá»›m đến thế ư?
Nà ng biết mình con đứng đây tất thái giám không chịu đưa thánh chỉ ra đà nh phải rút lui. Ôn Hữu Phương lấy trong mình ra hai phong giấy và ng.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống hô:
- Nô tà i là Vi Tiểu Bảo nghênh tiếp thánh chỉ.
Ôn Hữu Phương nói:
- Hoà ng thượng đã truyá»n dạy lần nà y đô thống phải đứng tiếp chỉ chứ không được quỳ xuống dáºp đầu, mà cÅ©ng không được tá»± xưng nô tà i. Vi Tiểu Bảo lấy là m kỳ há»i:
- Thế là nghĩa là m sao? Ôn Hữu Phương đáp:
- Hoà ng thượng dặn sao, bản sứ nói váºy. Còn vì lẽ gì thì khi Äô thống vá» chầu sẽ há»i ngà i. Vi Tiểu Bảo lại dõng dạc tuyên bố:
- Dạ! Bái tạ Æ n Ä‘iểm cá»§a Hoà ng thượng.
Rồi gã đứng thẳng ngưá»i lên.
Ôn Hữu Phương đưa một phong giấy và ng cho Vi Tiểu Bảo nói:
- Äô thống mở ra mà coi. Vi Tiểu Bảo hai tay đón lấy, mở bao thư, rút má»™t tá» giấy và ng ra. Ôn Hữu Phương tay trái cầm đèn lồng soi gần và o. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy trên tá» giấy vẽ sáu bức há»a đồ.
Bức thứ nhất vẽ hai thằng nhá» váºt nhau lăn dưới đất. Äúng là tình hình gã cùng nhà Vua ngà y trước chÆ¡i trò đô váºt.
Bức thức hai vẽ má»™t lÅ© trẻ nÃt xúm xÃt lại bắt Ngao Bái. Ngao Bái nhẩy xổ vá» phÃa Vua Khang Hy, Vi Tiểu Bảo cầm Ä‘ao đâm và o sau lưng Ngao Bái.Bức thứ ba vẽ má»™t tên tiểu hòa thượng cõng má»™t nhà sư già chạy trốn. PhÃa sau sáu, bảy tên Lạt Ma cầm Ä‘ao rượt theo. Äó là tình trạng Vi Tiểu Bảo cứu lão Hoà ng gia ở chùa Thanh Lương.
Bức thứ tư vẽ một ni cô áo trắng từ trên không nhảy xuống phóng kiếm đâm Vua Khang Hỵ Vi Tiểu Bảo đứng ngăn chặn trước mình ngà i để chịu đựng nhát kiếm.
Bức thứ năm vẽ Vi Tiểu Bảo đạp Giả Thái háºu xuống đất ở tẩm Ä‘iện cung Từ Ninh, lại nâng đỡ Chân Thái háºu ở trên giưá»ng.
Bức thứ sáu vẽ Vi Tiểu Bảo cùng má»™t tướng La Sát, má»™t Vương tá» xứ Mông Cổ và má»™t lão Lạt Mạ Bốn ngưá»i cùng nắm lấy bÃm tóc cá»§a má»™t vị lão tướng quân.
Coi sắc phục của lão tướng quân nà y đúng là Bình Tây thân vương. Dĩ nhiên bức đồ nà y nói vỠvụ Vi Tiểu Bảo dùng kế tán ba lộ quân đồng minh với Ngô Tam Quế.
Nét Ä‘an thanh cá»§a nhà Vua trên sáu bức há»a rất linh động. Có Ä‘iá»u Ngô Tam Quế, Cát NhÄ© Äan Vương tá», Tang Kết Lạt Ma là những nhân váºt ngà i chưa từng gặp mặt, nên tướng mạo không giống. Còn những nhân váºt khác rất đầy đủ tinh thần, nhất là Vi Tiểu Bảo vá»›i vẻ mặt bướng bỉnh tinh ranh mà lại rất dá»… thương.
Trên sáu bức há»a không có má»™t chữ, nhưng dÄ© nhiên Vi Tiểu Bảo cÅ©ng hiểu đây là sáu công lá»›n cá»§a gã đối vá»›i nhà Vuạ Kể ra vụ chÆ¡i đùa, luyện võ cá»§a gã vá»›i Vua Khang Hy không đáng kể là công lao, nhưng nhà Vua vẫn ấp á»§ những ká»· niệm vui thú nà y không bao giá» quên được.
Còn những vụ nổ súng lên đảo Thần Long, Ä‘uổi bắt Ngô ứng Hùng, tương đối nhá» má»n không đáng kể đến.
Vi Tiểu Bảo đứng nhìn sáu bức vẽ ngơ ngẩn xuất thần. Gã cảm xúc quá bất giác tuôn đôi hà ng lệ, miệng lẩm bẩm:
- Tiểu Huyá»n Tá» tốn bao nhiêu công phu vẽ ra sáu bức há»a nà y để ghi nhá»› công lao cá»§a tạ Thế thì trong lòng y chắc không giáºn ta nữa. Ôn Hữu Phương chá» má»™t lúc láºu má»›i há»i:
- Äô thống đã coi rõ chưa?Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hiểu rồi!
Ôn Hữu Phương mở phong thơ thứ hai, ra nói:
- Bản sứ xin tuyên Ä‘á»c máºt chỉ cá»§a Hoà ng thượng.
Hắn rút tá» giấy ra Ä‘á»c:
- "Tiểu Quế Tá»! Con mẹ nó! Ngươi Ä‘i đằng nà o mất rồi? Ta nhá»› ngươi quá xá!
Ngươi là một kẻ thối tha vô tình vô nghĩa, quên cả lão gia rồi chăng?".
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Ta không quên đâu! Ta không quên đâu. Ở Trung Quốc, từ Ä‘á»i Tam Hoà ng, NgÅ© đế trở xuống, Thánh chỉ cá»§a nhà Vua mà dùng đến ba chữ "Con mẹ nó", Hoà ng đế lại tá»± xưng là "lão gia" chỉ có trong đạo máºt chỉ nà y cá»§a Vua Khang Hy mà thôi. Äúng là má»™t vụ không tiá»n khoáng háºu. Ôn Hữu Phương dừng lại má»™t chút rồi Ä‘á»c tiếp:
- "Ngươi chẳng nghe lá»i ta, không chịu giết sư phụ, lại đưa Kiến Ninh Công chúa chạy trốn. Con mẹ nó! Ngươi là m thế để kêu ta bằng đại cữu tá» cho tiện hay sao? Có Ä‘iá»u công lao cá»§a ngươi lá»›n quá, lại đối vá»›i ta má»™t lòng trung ái, nên dù ngưá»i phạm tá»™i gì Ä‘i chăng nữa ta cÅ©ng dung thạ Ta nói cho ngươi hay ta sắp là m lá»… thà nh hôn. Ngươi không vá» uống rượu mừng thì lão gia mất cả khoan khoái. Ta lại cho ngươi biết:
Khôn hồn thì đầu hà ng Ä‘i, láºp tức trở vá» Bắc Kinh. Ta đã sai dá»±ng cho ngươi má»™t tòa Bá Tước phá»§ khác rồi. Tòa nà y so vá»›i tòa cÅ© còn tráng lệ hÆ¡n nhiá»u... ".
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àäàìàñ, ãâàðäèÿ, áàëëîâ, àðõèòåêòóðà, ìåëîäèè, íàòàëè, îáðàçåö, loc dinh ki hoi 142, loc dinh ky hoi 192, loc dinh ky hoi 231, loc dinh ky hoi 233, loc dinh ky kim dung, loc dinh ky kim dung 4vn, locdinhky hoi 172, locdinhky kimdung, ñóìêè, sưchùa giá»ivõ, ðåìîíò  |
| |