Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 218: Phong Lôi Phủ Sử gia(1)
Nguồn: Sưu Tầm
Tiêu Hùng đâu biết được suy nghĩ trong lòng hai nàng lại phức tạp như thể, ở bên trong suy nghĩ của hắn, quan hệ của hai nàng với hắn cũng chỉ là người thuê cùng bị thuê, đưa cho hai nàng vũ kỹ Địa cấp cũng chỉ là muốn cho các nàng có thêm thực lực để bảo vệ Vân Thủy Yên mà thôi.
Năm người cùng đám người của học viện Thái Thản tụ họp lại, người của học viện Thái Thản cũng không có từ chối mong muốn đi cùng của Tiêu Hùng, đêm qua Tiêu Hùng ra sân, đã làm cho rất nhiều người khiếp sợ, không phải là vì sức chiến đấu kinh người của Tiêu Hùng, mà là vì Tiêu Hùng là truyền nhân của Huyết Phủ Mạc Lý Cam.
Truyền nhân Phong Lôi Phủ, chỉ bằng cái thân phận này, cũng đã đủ cho rất nhiều người có vài phần kính trọng rồi.
Nghe nói Tiêu Hùng muốn đi đến Mạc gia, trong ánh mắt của rất nhiều người đều toát ra vài phần khác thường, hiện tại Mạc gia giống như là con kiến trên chảo nóng, Tiêu Hùng lại vẫn muốn đi tới đó, chỉ sợ...
Trong đội ngũ của Thú Tộc cũng có vài người có chút quen biết với Tiêu Hùng, đó là năm võ giả Thú Tộc được Tiêu Hùng mời ăn cơm, không thể không nói rằng, mời khách ăn cơm là thủ đoạn kéo gần quan hệ thường dùng và có hiệu quả cao nhất, mặc dù chỉ là mời ăn cơm một bữa, nhưng thái độ của mấy người võ giả Thú Tộc kia đối với Tiêu Hùng cũng đã có chút thân thiết.
Từ trước đến nay, Cao Phi là một người vô cùng hòa đồng, sau khi gia nhập vào đội ngũ của võ giả Thú Tộc, Cao Phi chỉ cần thời gian rất ngắn liền gia nhập vào đám võ giả Thú Tộc kia, chỉ còn thiếu chút nữa là xưng huynh gọi đệ rồi, điều này làm cho Tiêu Hùng cùng Gia Cát Phong đều thán phục không thôi.
Tâm tình của Mạc Ngôn cũng có chút cao hứng, lần này đến thành Lam Phong, lại ngoài ý muốn gặp được truyền nhân của Mạc Lý Cam, đối phương còn nói muốn trợ giúp Mạc gia, những trợ giúp khác thì Mạc Ngôn không hề quan tâm, nhưng mà Mạc Ngôn cảm thấy được điều có thể giải quyết được vấn đề mà Mạc gia đang phải đối mật, điều này làm cho Mạc Ngôn cảm thấy được vô cùng chờ mong.
Thật ra Mạc gia đã sớm biết được Trảm Long phủ thật đã bị Mạc Lý Cam đổi mất, biết thanh Trảm Long phủ hiện tại chỉ là một món đồ giả, đó cũng là lý do tại sao khi Mạc Ngôn biết được Tiêu Hùng là đệ tử của Mạc Lý Cam, lại vô cùng vui sướng như vậy, bởi vì đi theo Tiêu Hùng, là có thể tìm về Trảm Long phủ thật sự!
Cũng không phải là vì chiếm lấy Trảm Long phủ một lần nữa, mà là vì giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của Mạc gia, không ít người đang nhìn chằm chằm vào thần binh Trảm Long phủ của Mạc gia như hổ đói rình mồi, những chi mạch Phong Lôi Phủ khác, cũng giống như vậy, đều muốn từ Mạc gia lấy được thần binh Trảm Long phủ- thứ đại biểu cho Phong Lôi Phủ chính thống, điều này làm cho Mạc gia vẫn luôn cẩn thận, luôn nơm nớp lo sợ.
Hai ba thế hệ gần đây của Mạc gia đều không hề có ai là thiên tài xuất sắc, có thể nói là một thế hệ không bằng một thế hệ, mãi cho đến thế hệ của Mạc Ngôn, dù Mạc Ngôn là một thiên tài có năng lực lĩnh ngộ rất cao, nhưng đáng tiếc Mạc Ngôn cũng chỉ là một cô gái, huống chi nàng còn là hồ nữ, điều này làm cho tất cả mọi người cảm thấy tuyệt vọng, cũng làm cho những người luôn thèm thần binh Trảm Long phủ nóng lòng muốn có được.
Tuy rằng Mạc Ngôn đã liều mạng tu hành, tiến nhập học viện Thái Thản, hơi hòa hoãn tình trạng hiện tại của Mạc gia, nhưng lại không thể giải quyết tận gốc chuyện này, mà hiện giờ, Tiêu Hùng xuất hiện, lại đem đến cho Mạc Ngôn hi vọng thật lớn.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Trảm Long phủ thật xuất hiện, thì Mạc gia đã có thể thoát khỏi chuyện này rồi!
Tiêu Hùng không biết ý nghĩ trong lòng của Mạc Ngôn, nhưng cho dù biết, cũng sẽ không để ý, bởi vì hắn vốn là vì đi trợ giúp Mạc Ngôn.
Không vì người khác, chỉ là vì Phủ Cuồng mà thôi.
Hai mỹ nữ là sắc Vi cùng Mân Côi xuất hiện, làm cho trong đội ngũ thêm vài phần sinh động, đầu tiên là đám đệ tử Thú Tộc dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn xem Tiêu Hùng, đến khi Tiêu Hùng nói rõ các nàng cũng
không phải là nữ nhân của hắn, chỉ là hộ vệ của của bạn gái hắn, tạm thời đem cho mình mượn một thời gian ngắn, thì ánh mắt đám Thú Nhân kia lập tức tỏa ra ánh mắt" thú tính".
Sắc Vi lạnh lùng cao gầy, thân hình mê người, sắc Vi xinh đẹp lả lướt, đáng yêu hơn người, tuy rằng đám đệ tử Thú Nhân này đều là đệ tử tinh anh của Thú Tộc, nhưng mà sự thật chứng minh, nam nhân có thành công đi nữa, thì khi ở trước mặt nữ nhân có lực hấp dẫn, chỉ số thông minh cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Mỗi ngày chắc chắn sẽ có vài tên đệ tử Thú Tộc tuổi trẻ tài cao lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt sắc Vi, Mân Côi, thậm chí, thậm chí có một gã võ giả ngưu tộc ngang nhiên chạy tới thổ lộ với sắc Vi, nhưng mà kết quả lại chứng minh cho đạo lí hoa hồng có gai mà thôi.
Đối với hiện tượng này, Tiêu Hùng chỉ có thể thở dài, đám Thú Nhân này thật sự quá ngay thẳng rồi.
Võ giả ngưu tộc thổ lộ thất bại, cũng không làm cho những người khác buông tha, mà ngược lại, bọn hắn càng thêm phấn khởi tiến lên, làm cho người ta không thể không hoài nghi, chẳng lẽ đội ngũ này là trại huấn luyện tán gái hay sao?
Sắc Vi, Mân Côi sợ người khác làm phiền, vì thế hai tỷ muội ngang nhiên tuyên bố mình đã có người trong lòng rồi.
Vốn những lời này cũng không có vấn đề gì, nhưng chết người ở chỗ, khi hai tỷ muội nói những lời này, không biết là cố ý, hay là vô tình nhìn thoáng qua về phía Tiêu Hùng, ánh mắt kia...
Kết quả là Tiêu Hùng lại trúng chiêu rồi...
Nhìn ánh mắt các Thú Nhân tinh anh nhìn mình như nhìn tình địch, Tiêu Hùng trừ bỏ cười khổ, cũng chỉ có thể cười khổ, Gia Cát Phong cùng Cao Phi thì lại thấy chết mà không cứu, không những không giúp Tiêu Hùng giải oan, lại còn đá xuống giếng, làm cho Tiêu Hùng càng đau đầu hơn nữa.
Chọn bạn sai lầm, quả thật chính là chọn bạn sai lầm...
Đội ngũ ở trong loại không khí quái dị này, tiếp tục đi về Thú Tộc, đội ngũ rất nhanh rời khỏi lãnh thổ vương triều Hồng Nguyệt, tiến vào lãnh thổ đế quốc Vạn Thú của Thú Tộc.
Nơi mà Thú Tộc sinh sống, đại đa số đều là thảo nguyên, phần lớn người của Thú Tộc đều dựa vào thuần dưỡng chăn thả mà sống, bọn họ thường sống theo bộ lạc, đi theo những khu vực có đầy đủ nguồn nước cũng như cỏ tươi, sống cuộc sống chăn thả du mục, cũng chỉ có một ít chỗ có tài nguyên phong phú, mới có thành trì cố định, những thành trì đó cũng là nơi giao dịch của các bộ lạc du mục ở khu vực rộng lớn chung quanh.
Một đường đi tới, Tiêu Hùng nhận thấy phong cảnh trên lãnh thổ Thú Tộc hoàn toàn khác nhân tộc, trong lòng âm thầm đem vương triều Hồng Nguyệt, hoàng triều Linh Nguyệt cùng đế quốc Vạn Thú so sánh với nhau, trong ba chủng tộc, không thể nghi ngờ, nhân tộc chiếm cứ được khu vực trung tâm đại lục giàu có nhất, hoàng triều Linh Nguyệt cùng đế quốc Vạn Thú tương đối kém hơn một chút, nhưng đều có những ưu thế khác, hoàng triều Linh Nguyệt đặc sản dày đặc, có thể nói là cái gì cũng có, các loại sản vật cũng đều đầy đủ, đế quốc Vạn Thú tuy rằng đơn điệu một chút, nhưng mà tài nguyên khoáng sản cũng rất phong phú, bất kể là nhân tộc, hay là Yêu Tộc, cùng đều cần mua rất nhiều khoáng sản từ đế quốc Vạn Thú.
Học viện Thái Thản ở vào thành Auger giữa đế quốc Vạn Thọ, mà chỗ của Phong Lôi Phủ Mạc gia, cũng nằm ở ngay thành Auger, cho nên đám người Tiêu Hùng có thể cùng đội ngũ Thú Tộc đi thẳng đến mục đích.
Nói chuyện với những Thú Nhân này lâu như vậy, Tiêu Hùng cũng phát hiện ra, Thú Nhân quả nhiên giống như lời người khác đánh giá về Thú Tộc, phần lớn Thú Nhân đều là tính tình thẳng tính, nhìn ngươi vừa mắt thì sẽ vô cùng nhiệt tình, nhìn ngươi không vừa mắt thì vẻ khó chịu đều hiện ở trên mật, Tiêu Hùng cùng đám tinh anh của học viện Thái Thản giao lưu, thiệt nhiều Thú Nhân đều vỗ bả vai Tiêu Hùng đầy nhiệt tình, nói sau khi đến thành Auger, thì sẽ mời đám người Tiêu Hùng đi uống rượu, nhưng mà bọn họ vừa nhiệt tình mời mọc, ánh mắt cũng lướt qua người sắc Vi, Mân Côi cách đó không xa, điều này làm cho Tiêu Hùng nhịn không được hoài nghi, rốt cuộc đám Thú Nhân này muốn mời chính mình, hay là muốn mời sắc Vi, Mân Côi...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 218: Phong Lôi Phủ Sử gia(2)
Nguồn: Sưu Tầm
Trên thảo nguyên, đám người phóng ngựa chạy như điên, ở đỉnh đầu mọi người, Tật Phong kêu lên, hai cánh màu vàng tản ra tia sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, làm cho một đám Thú Nhân đều tỏ ra hâm mộ, đều khen Tiêu Hùng thật có bản lãnh, có thể phục tùng một con Kim Dực Sư Thứu làm sủng vật.
Còn không có tiến vào thành Auger, cũng đã có thể nhìn thấy rất nhiều lều trại to lớn nằm ở ngoài thành, đó cũng không phải là quân doanh, mà là lều trại của Thú Nhân, trừ bỏ những Thú Nhân sinh hoạt cố định ở trong thành, thì lều trại chính là nhà của Thú Nhân.
Xuyên qua đám lều trại nhìn không tới giới hạn kia, mọi người cất bước vào thành Auger cao lớn nguy nga, tuy rằng thành Auger được xây dựng ở trên thảo nguyên rộng lớn, không có bất kỳ ngọn núi to lớn nào để dựa vào, nhưng lại vẫn là một tòa thành hoàn toàn xứng đáng với tên gọi hùng thành!
Ngay tại khi đội ngũ đi qua cửa thành Auger, một bóng người đột nhiên từ trong đám người bay ra, lập tức nhào tới trước ngựa của Mạc Ngôn, lập tức ôm lấy đùi ngựa, hét lớn: "Thiếu chủ nhân, cuối cùng ngươi đã trở lại!".
Tất cả mọi người đều chấn động, đều quay đầu nhìn lại, đã thấy một vị lão nhân tóc hoa râm, ăn mặc theo cách người hầu, khuôn mặt lo lắng, sắc mặt tiều tụy.
"Vinh bá, tại sao ngươi lại ở chỗ này?".
Mạc Ngôn kinh hô, xoay người xuống ngựa, đỡ được lão nhân sắp quỳ xuống, trong giây lát, hình như nhớ ra đều gì đó, trên mặt Mạc Ngôn cũng trở nên vô cùng lo lắng: "Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?".
Vẻ mặt lão nhân mà Mạc Ngôn kêu là Vinh bá kia đau đớn gật đầu nói: "Gia chủ, còn có lão gia chủ, đều bị người bắt đi...".
"Là người của Sử gia." Vinh bá túm lấy cánh tay Mạc Ngôn, nói một cách đau khổ: "Thiếu chủ nhân, ngươi nhất định phải cứu bọn họ, bọn họ nói rằng, ngươi phải lấy Trảm Long phủ đi đổi, chỉ có thời gian mười ngày, nếu quá thời gian mà không đi, bọn họ sẽ không lưu tình nữa... Lòng dạ bọn họ vô cùng độc ác, nhất định sẽ gây bất lợi cho gia chủ cùng lão gia chủ!".
Tiêu Hùng đứng ngoài xem tất cả, trong lòng thầm giật mình, không thể tưởng được, mình mới vừa tới nơi này, sự việc liền biến hóa như vậy, xem ra việc này càng ngày càng phiền toái.
"Người của Sử gia?" sắc mặt Mạc Ngôn liền trở nên cực kỳ khó xử: "Rốt cuộc bọn họ cũng đã không nhịn được nữa, phải ra tay hay sao? Ngươi chờ một chút...".
Mạc Ngôn quay vòng đầu ngựa lại, chạy về phía phó viện trưởng dẫn đội của học viện Thái Thản, Tiêu Hùng âm thầm lắc đầu, có vẻ Mạc Ngôn muốn nhờ học viện trợ giúp, nhưng chỉ sợ tỷ lệ học viện ra tay giúp đỡ sẽ không lớn, thứ nhất, những người này cũng không nhằm vào Mạc Ngôn, thứ mà bọn họ nhằm vào là Trảm Long phủ, thứ hai, đây là chuyện trong nhà của Phong Lôi Phủ Mạc gia, học viện cũng không cần phải quản lý chuyện nhà của người khác.
Trên thực tế, có lẽ cũng không khác nhiều so với suy đoán của Tiêu Hùng, khi Mạc Ngôn từ chỗ phó viện trưởng quay lại, Tiêu Hùng thấy được trên mặt Mạc Ngôn lộ ra vẻ thất vọng không thể che dấu được.
Rõ ràng, phó viện trưởng cũng không hề có ý giúp đỡ nàng.
Ánh mắt nàng đảo qua đám đông đệ tử, trên mặt phần lớn đệ tử đều toát ra vài phần do dự, mặc dù mọi người đều là đồng học, rất nhiều người cũng muốn giúp nàng một lần, nhưng mà chuyện trước mắt, cũng không thể dễ dàng tham dự, bởi vì đó là Sử gia!
Phong Lôi Phủ có nhiều chi mạch, mà Sử gia là chi mạch mạnh nhất trong các chi mạch, thậm chí trong mười năm gần đây, rất nhiều người đều chỉ biết đến Phong Lôi Phủ Sử gia, mà không biết đến Phong Lôi Phủ Mạc gia!
Tham gia vào chuyện này, rất có thể sẽ đem cả gia tộc kéo vào, đây là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao sau lưng phần lớn những người ở trong này, đều là một gia tộc mạnh mẽ, bọn họ là đệ tử tinh anh nhất trong gia tộc, quyết định của bọn họ thường sẽ liên quan đến gia tộc...
Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt do dự của những đồng học này, vẻ thất vọng trên mặt càng nhiều, nàng cũng không hận bọn hắn, cũng không thấy người khác không giúp chính mình thì có gì không đúng, nàng biết rõ tình hình trước mắt, ai trợ giúp chính mình, thì người đó giống như biến thành kẻ địch với Sử gia, không phải mỗi người đều dám làm kẻ đich với Sử gia mạnh mẽ kia...
Ánh mắt Mạc Ngôn đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một khuôn mặt bình tĩnh, ở trên khuôn mặt kia, không hề do dự, không hề sợ hài, bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, điểm khác biệt duy nhất là trong cặp mắt kia, giờ phút này đang lộ ra vẻ thân thiết.
Tiêu Hùng!
Ánh mắt Mạc Ngôn đột nhiên sáng ngời, nhưng chợt lại u ám trở lại, cho dù Tiêu Hùng là đệ tử của Mạc Lý Cam thì sao?
Hắn có thể thay đổi tình hình trước mắt sao, Sử gia bắt cả phụ thân cùng ông nội đi rồi, một mình Tiêu Hùng, cho dù thực lực của hắn so với những người cùng lứa tuổi cũng không tệ, nhưng mà đối mặt với Sử gia, thì có thể thay đổi được điều gì đâu?
"Sử gia ở đâu, ta nghĩ chúng ta nên đến đó xem trước.".
Mạc Ngôn đột nhiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Hùng, hình như nàng không dám tin tưởng, những lời này là do Tiêu Hùng nói ra?
Chuyện đã tới mức này, mà hắn vẫn lựa chọn trợ giúp chính mình hay sao?
Chẳng lẽ hắn không e ngại Sử gia hay sao?
Hay là, hắn căn bản không biết được sự lợi hại của Sử gia?
Ánh mắt Mạc Ngôn cũng không tỏ ra mừng như điên khi nghe Tiêu Hùng nói sẽ hỗ trợ, mà trong ánh mắt lại hiện ra vẻ lo lắng: "Sử gia, là chi mạch mạnh nhất trong các chi mạch Phong Lôi Phủ...".
Tiêu Hùng ồ lên một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt Tiêu Hùng bình tĩnh như trước, nghĩ rằng đối phương không hiểu được ý của chính mình, khẽ cắn môi rồi nói: "Nếu ngươi đi với ta đến Sử gia, vậy coi như đã biến thành kẻ địch của Sử gia...".
“Ừ, ta biết.”.
Lần này Tiêu Hùng đã nói thêm vài lời, thế nhưng lời nói bình thản kia, lại làm cho Mạc Ngôn tức chết đi được, người này thật sự hồ đồ, hay là giả hồ đồ, chẳng lẽ hắn không biết đối nghịch với Sử gia là một chuyện vô cùng nguy hiểm hay sao?
"Ở đế quốc Vạn Thú, người dám đối nghịch với Phong Lôi Phủ Sử gia, cũng không có mấy người, bởi vì Sử gia rất mạnh, nếu ngươi đi, ngươi sẽ rất nguy hiểm...".
Trên mặt Tiêu Hùng toát ra một nụ cười nhẹ nhàng, thật ra hắn làm sao lại không hiểu ý của Mạc Ngôn?
Chẳng qua, nếu đã nhận lời Phủ Cuồng, phải giúp đỡ con cháu của hắn rồi, làm sao có thể nuốt lời được?
Chẳng lẽ chỉ vì thực lực của đối phương mạnh mẽ một tí, thì mình liền lùi bước hay sao?
"Sử gia rất mạnh, ta biết, cùng Sử gia đối nghịch rất nguy hiểm, ta cũng biết." Ánh mắt Tiêu Hùng bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn có vài phần nguy hiểm: "Nhưng mà, nếu đã nói sẽ giúp đờ, thì ta sẽ giúp đỡ tới cùng, với lại, nếu thật sự đến thời điểm không có lựa chọn nào khác, thì giao ra Trảm Long phủ là được rồi, thứ Sử gia muốn chỉ là Trảm Long phủ mà thôi...".
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 219: Ngưu nhân, Ngưu Phấn!
Nguồn: Sưu Tầm
Trảm Long phủ mà Tiêu Hùng nói tự nhiên là thanh Trảm Long phủ thật chìm ở hồ Bích Ba, mặc dù Trảm Long phủ là thần binh, là vũ khí cao nhất có thể gặp nhưng không thể cầu, có thể làm cho sức chiến đấu của Tiêu Hùng tăng lên rất nhiều, nhưng mà đối với Tiêu Hùng mà nói, nếu lựa chọn giữa việc giúp trợ Mạc gia cùng thần binh, thì trợ giúp Mạc gia nhất định là lựa chọn duy nhất của hắn.
Mặc dù Thần binh quan trọng, nhưng dù sao đó cũng là vật ngoài thân, mà làm người, thì phải biết giữ chữ tín, theo như những lời phụ thân Tiêu Hàn nói, được người khác giúp đờ, tự nhiên phải biết báo đáp, Phủ Cuồng dạy chính mình, là lão sư của mình, giúp người nhà của lão sư, đó là việc đương nhiên phải làm, sẽ không vì một ít vật ngoài thân mà thay đổi.
Cũng chính là vì vậy, suy nghĩ của Tiêu Hùng vô cùng bình tĩnh, coi như là rơi vào hoàn cảnh xấu nhất, thì nhiều nhất cũng chỉ là đem Trảm Long phủ thật đưa cho Sử gia, bởi vì Sử gia có sử dụng thủ đoạn gì đi nữa, thì mục đích cuối cùng vẫn là muốn có được Trảm Long phủ thật mà thôi.
Chẳng qua, khi Mạc Ngôn nghe như vậy, lại cảm thấy vô cùng sợ hài, bởi vì nàng nghĩ Trảm Long phủ mà Tiêu Hùng nói là thanh Trảm Long phủ mà Mạc gia đang có, thanh Trảm Long phủ kia là đồ giả!
Nếu như lừa gạt người bình thường, có lẽ có thể được, nhưng là muốn lừa bịp người của Sử gia, thì chắc chắn không thể làm được.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không thể nói ra, liền lôi Tiêu Hùng đến bên cạnh, Mạc Ngôn hạ giọng, vô cùng sốt một nói: "Ngươi không biết tình huống bây giờ, thanh Trảm Long phủ trong gia tộc của chúng ta lúc này... Là giả...".
Nhìn Mạc Ngôn nói ra sự thật, trong lòng Tiêu Hùng nhịn không được cười một tiếng, Mạc gia đúng là đã biết thanh Trảm Long phủ kia là giả, nhưng mà không biết bọn hắn phát hiện ra từ khi nào...
Trên mặt Tiêu Hùng cũng không thèm ngụy trang, chỉ cười nói: "Ha, phát hiện ra khi nào?".
Mạc Ngôn vừa muốn trả lời, bỗng nhiên sửng sốt, những lời này của Tiêu Hùng, hình như mang ý gì đó, phát hiện ra khi nào, chẳng lẽ hắn đã sớm biết được Trảm Long phủ ở Mạc gia là giả?
Mạc Ngôn ngây người nhìn Tiêu Hùng, trong ánh mắt toát ra vẻ khó có thể tin: "Ngươi đã sớm biết?".
Tiêu Hùng cười khổ, chuyện này cũng không thể nói rõ, chỉ có giả bộ hồ đồ nói: "Ta chỉ đoán mà thôi, bởi vì ta hoài nghi thứ ở hồ Bích Ba chính là Trảm Long phủ, bởi vì sư phó từng nói một việc...".
Sắc mặt Mạc Ngôn căng thẳng, truy hỏi: "Việc gì?".
"Lúc trước hắn từng chôm lấy Trảm Long phủ của gia tộc, sau đó dùng một món linh binh Trảm Long phủ để ở nhà, chính hắn cầm Trảm Long phủ thật, sau đó ngụy trang cho khác đi...".
Sắc mặt Mạc Ngôn trở nên vô cùng quái dị: "Không ngờ ngươi cũng biết được chuyện này, sớm biết như vậy thì ta đã không cần giấu diếm ngươi...".
Tiêu Hùng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xấu hổ sờ sờ mũi.
"Thật ra, một khoảng thời gian ngắn sau khi Mạc Lý Cam trộm mất Trảm Long phủ, thì người trong gia tộc cũng đã phát hiện ra chuyện này, nhưng mọi người phát hiện ra Mạc Lý Cam cầm Trảm Long phủ quét ngang tứ phương, trở thành nhân vật phong vân của Mạc gia, hơn nữa còn là một trong những nhân vật đại biểu của gia tộc, thì mọi người cũng giả vờ không biết, không hề nói ra sự thật mà thôi, ai biết Mạc Lý Cam bỗng nhiên biến mất, Trảm Long phủ cũng trực tiếp biến mất, người trong gia tộc cũng không thể làm gì được...".
"Cũng vì nguyên nhân này, nên khi các chi mạch khác ép phải giao Trảm Long phủ ra, thì chúng ta cũng không thể giao ra bởi vì chúng ta không có thần binh Trảm Long phủ, cho nên chỉ có thể làm ra vẻ như có mà không chịu giao ra...".
Nói tới đây, trong ánh mắt Mạc Ngôn nhìn Tiêu Hùng đã có thêm vài phần kích động: "Nếu ngươi có thể tìm được thần binh Trảm Long phủ, thì Mạc gia chúng ta sẽ được cứu rồi...".
Tiêu Hùng khẽ gật đầu, nhưng không hề nói gì.
Mạc Ngôn nhìn biểu hiện của Tiêu Hùng, vẻ mặt hưng phấn liền giảm đi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta hiểu được những lời trước kia của ngươi, mặc kệ thứ trong hồ Bích Ba có phải thần binh Trảm Long phủ hay không, đều là đồ của ngươi, ta cũng không thể bắt ngươi lấy ra thần binh Trảm Long phủ để cứu Mạc gia chúng ta...".
Tiêu Hùng lắc đầu, xua tay cắt đứt lời của Mạc Ngôn: "Ngươi yên tâm đi, mặc kệ như thế nào, ta nhất định sẽ bảo vệ Mạc gia an toàn, bất kể bằng một cái giá lớn cỡ nào...".
Ttrong ánh mắt Mạc Ngôn nhìn Tiêu Hùng, lộ ra vẻ cảm kích, thật ra, trong cuộc sống bình thường, Mạc Ngôn là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, cũng chính là vì tính cách này, nên dù nàng còn rất nhỏ tuổi, nhưng nàng đã trở thành trụ cột của toàn bộ Mạc gia người, cũng là hi vọng của duy nhất Mạc gia.
Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, ở trước mặt Tiêu Hùng, Mạc Ngôn luôn cảm giác mình là một kẻ yếu, không hề tự chủ được, có lẽ những gì nàng gặp phải đã vượt qua khả năng thừa nhận của nàng, hay là vì thái độ của Tiêu Hùng, làm cho lòng nàng vốn tỏ ra kiên cường hơi lơi lỏng bớt.
Mặc kệ cô gái mạnh mẽ cỡ nào, thì trong lòng vẫn luôn hi vọng mình là một phụ nữ.
Nếu có một người nam nhân mạnh mẽ nguyện ý đứng ở phía trước mình, thì chín mươi chín phần trăm nữ nhân đều chọn đứng ở phía sau nam nhân, hưởng thụ cảm giác an toàn mà nam nhân mang đến, mà không phải đứng ở trước người nam nhân, sắm vai một người phụ nữ mạnh mẽ!
Tiêu Hùng cùng Mạc Ngôn trở lại giữa đám người, Tiêu Hùng khom người hướng về phía các đệ tử Thú Tộc của học viện Thái Thản, khẽ cười nói: "Thật vui mừng khi được đồng hành cùng các vị, tiếp theo đã không thể đồng hành với mọi người, trong khoảng thời gian này, mọi người ở chung rất thoải mái, hi vọng chúng ta còn có cơ hội tụ tập chung một chỗ.".
Im lặng.
Tuy rằng không nghe thấy Tiêu Hùng nói gì với Mạc Ngôn, nhưng từ hai câu mà hắn nói với Mạc Ngôn khi trước, thì cũng không khó đoán ra quyết tâm trợ giúp Mạc Ngôn của hắn.
Một tên võ giả lang tộc cau mày hỏi: "Ngươi thật sự quyết định trợ giúp Mạc Ngôn, trực tiếp đối mặt với Sử gia?".
Tiêu Hùng mỉm cười gật đầu: "Làm một người đàn ông, có một số việc sẽ phải làm, sư phụ ta là người của Mạc gia, Mạc gia gặp phải khó khăn, nếu ta khoanh tay đứng nhìn, chẳng phải là đồ vong ơn bội nghĩa sao? .
Trên mặt phần lớn Thú Nhân đều toát ra sự khâm phục, mặc kệ thiệt hay giả, chỉ cần dám trực tiếp đối mặt với Sử gia, thì đã là một quyết định vô cùng dũng cảm.
Nếu so sánh với hắn, thì chẳng phải đám người bọn họ rất nhát gan sao?
Trên mặt những người xung quanh đều cảm thấy nóng lên, đám người nhìn nhau, hình như cũng muốn đứng ra, nhưng mà lo lắng đến hậu quả, nên cả đám không có ai dám đứng ra.
"Ta đi cùng các ngươi!
Một thanh âm dũng cảm vang lên ở trong đám người, một tên chiến sĩ ngưu tộc đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ oán giận, Tiêu Hùng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra tên võ giả ngưu tộc này đúng là người xảy ra xung đột với Gia Cát Phong lúc trước, thậm chí kích động lấy ra đại phủ tranh đấu với Gia Cát Phong, chính là võ giả ngưu tộc Ngưu Phấn.
Tiêu Hùng có chút kinh ngạc, trong khoảng thời gian này, hắn đã biết được tên võ giả ngưu tộc Ngưu Phấn này cũng là một thiên tài võ giả có tiền đồ vô cùng lớn, quan trọng nhất ở chỗ hắn không hề có chỗ dựa, xuất thân nghèo khó, rất khó khắn mới trở nên nổi bật, tiến vào học viện Thái Thản, trở thành một trong những đệ tử được học viện Thái Thản coi trọng.
Nhìn tất cả mọi người nhìn mình, ánh mắt Ngưu Phấn trừng lên, nhìn chằm chằm mọi người nói: "Dù sao ta cô đơn một mình, không sợ liên lụy tới ai...".
Đám đệ tử tinh anh của học viện Thái Thản càng ngượng ngùng, nhưng dù là xấu hổ hay là giận dữ, vẫn là cảm xúc khác, thì đều không còn người nào dám đứng ra nữa.
Tiêu Hùng cảm thấy không sao cả, thật ra trong suy nghĩ của hắn, Ngưu Phấn đứng ra đã là chuyện ngoài dự đoán của hắn rồi, trong suy đoán của hắn, không có bất cứ người nào đứng ra cũng là chuyện bình thường.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 220: Bắt cóc, giằng co(1)
Nguồn: Sưu Tầm
Mạc Ngôn nhìn Ngưu Phấn bằng ánh mắt cảm kích, hình như Ngưu Phấn không biết nên làm thế nào với ánh mắt cảm kích của Mạc Ngôn, liền đi tới bên cạnh Tiêu Hùng, vỗ vỗ bả vai Tiêu Hùng nói: "Lúc trước ngươi mời chúng ta uống rượu, ngươi là một người tốt, ta nói khi tới thành Auger sẽ mời ngươi uống rượu, nhưng hình như bây giờ không thể uống rượu, ta sẽ đi cùng với ngươi, tuy rằng thực lực của ta không được, nhưng chí ít là vẫn có nhiều người...".
Tiêu Hùng nhìn vẻ mặt xúc động của Ngưu Phấn, vỗ nhè nhẹ bả vai hắn nói: "Tốt, ngươi muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi, gặp nạn cùng chịu, có rượu cùng uống!
Ánh mắt Ngưu Phấn sáng lên, sảng khoái nói: "Tốt, gặp nạn cùng chịu, có rượu cùng uống!
Đám người Gia Cát Phong cùng Cao Phi ở bên cạnh vẫn không hề nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngưu Phấn đã tràn đầy sự thưởng thức, sợ đầu sợ đuôi tuyệt đối không phải là phong cách của bọn hắn, mặc kệ có bối cảnh hay không, bọn họ vẫn luôn nguyện ý vì bằng hữu trả giá hết thảy, có lẽ là vì như vậy, nên mấy người bọn hắn mới gom lại một chỗ, trở thành bằng hữu không quan tâm đến sinh tử.
Nếu gặp phải nguy hiểm, lại còn băn khoăn chuyện này, băn khoăn chuyện kia, sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng không dám ra mật, đây nhất định không phải là lý do, người này cũng không phải là bằng hữu tốt.
Tựa như lúc trước Tiêu Hùng cùng Thác Bạt Xảo Ngọc bị ám sát, mặc kệ vì lý do gì, chỉ cần Tiêu Hùng bỏ rơi Thác Bạt Xảo Ngọc, chạy trốn một mình, thì cho dù sau này hắn có giết sạch sẽ toàn bộ tổ chức sát thủ, thì điều đó cũng không có ý nghĩa gì.
Đối với việc Ngưu Phấn có thể đứng ra ở thời điểm này, lựa chọn ở cùng một chỗ với mọi người, mặc kệ như thế nào, thì cũng đã đủ để Gia Cát Phong cùng Cao Phi coi trọng hắn rồi.
Ngưu Phấn đâu biết bọn hắn suy nghĩ nhiều như vậy, ở dưới tình hình hiện tại, hắn hoàn toàn không nghĩ rằng mọi người đã có biện pháp chống lại Sử gia, hắn đứng ra chỉ là vì hắn thấy căm tức, thấy hành động của Sử gia không vừa mắt, cùng với một cảm giác bất an trong lòng khi không đứng ra.
Tiêu Hùng cũng không cho rằng đám người bọn họ có thể chống lại Sử gia mạnh mẽ, nhưng mà hắn cũng không nóng vội, dù Sử gia có mạnh mẽ đi nữa, thì đám người mình cũng không phải là những kẻ vô danh, hơn nữa mình còn có thần binh Trảm Long phủ thật sự, cho nên Tiêu Hùng cũng không nóng vội.
Đương nhiên, không đến bước đường cùng, không còn đường nào khác để đi, thì Tiêu Hùng chắc chắn sẽ không giao ra thần binh Trảm Long phủ.
Trảm Long phủ, là thứ mà Phủ Cuồng thưởng cho mình, nếu không phải bất đắc dĩ, thì làm sao có thể giao ra dễ dàng?
Sử gia không chiếm được Trảm Long phủ, tự nhiên là sẽ không từ bỏ ý đồ, xem ra, mọi người không thể không đấu một trận cùng Sử gia rồi.
Chắc chắn không thể đánh bừa, vậy phải làm sao đây?
Thật ra Tiêu Hùng cũng không quá lo lắng, ở trong lòng hắn đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, nhưng mà chiêu có hiệu quả nhất vẫn là chiêu kia.
Gậy ông đập lưng ông!
Không phải đối phương trực tiếp bắt lấy phụ thân cùng ông nội của Mạc Ngôn sao, vậy bọn hắn cũng bắt đi một ít người quan trọng của Sử gia...
Việc này đối với người khác mà nói, có lẽ là to gan lớn mật, nhưng mà đối với Tiêu Hùng mà nói, lại không có gì.
Gia Cát Phong chính là đệ tử mà Gia Cát gia coi trọng nhất, mình cũng là đồng bọn hợp tác quan trọng của Gia Cát gia, Cao Phi thuộc gia tộc Thiểm Điện Kim Ưng, đám người mình cũng không phải là quả hồng mềm cho người khác thích làm gì thì làm...
Sử gia ỷ thế hiếp người, thế nhưng Gia Cát gia làm sao có thể để cho người khác ức hiếp?
Lúc này có lẽ phải mượn một chút uy danh của Gia Cát gia...
Đội ngũ của đám người Tiêu Hùng vì có Mạc Ngôn cùng Ngưu Phấn gia nhập mà biến thành bảy người, tên Vinh bá của Mạc gia kia đã bị Mạc Ngôn sai trở về.
Tiêu Hùng cũng không lập tức đi tới Sử gia, mà là bàn tính với đám người Gia Cát Phong.
"Các ngươi cảm thấy như thế nào, có mạo hiểm quá hay không?".
Gia Cát Phong xoa xoa cằm nói: "Ta cảm thấy có thể thử một chút, nhưng mà không thể bại lộ thân phận, nếu không, có một số việc, mặc dù trong lòng mọi người điều hiểu rõ, nhưng lại không có cách nào xử lý... Gia tộc lớn, cho dù trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng vẫn quan tâm đến thể diện, nếu mất thể diện, thì có khi sẽ làm một ít việc rất tuyệt tình hoặc là rất điên cuồng...".
Tiêu Hùng đồng ý gật đầu, tuy rằng từ nhỏ hắn cũng không sống ở bên trong gia tộc lớn, nhưng những gì hắn trải qua khi còn nhỏ, cũng đã để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc, gia tộc lớn, vì lợi ích của gia tộc, thì có thể bỏ qua rất nhiều thứ.
Sử gia, đương nhiên cũng sẽ như vậy.
"Gia chủ Sử gia là ai, người thân của hắn có bao nhiêu người, người hắn coi trọng nhất là ai? Người đó có thói quen sinh hoạt ra sao...".
Đối mặt với những câu hỏi của Tiêu Hùng, Mạc Ngôn cũng không hề bất ngờ, thuận miệng trả lời: " Gia chủ Sử gia là Sử Phụng Quân, con cháu của Sử gia có rất nhiều, năm nay Sử Phụng Quân năm mươi hai tuổi, có ba bà vợ, có bảy đứa con trai, bốn đứa con gái, nhưng người mà hắn thương yêu nhất đứa con trai thứ năm là Sử Khắc, còn có đứa con gái thứ ba là Sử Phượng Kiều...".
Tiêu Hùng gật gật đầu nói: "Tính cách của Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều như thế nào, có sở thích gì, hiện tại đang ở nơi nào?".
Mạc Ngôn mở to hai mắt nhìn, nàng cũng không ngu ngốc, ngược lại nàng còn rất thông minh, nghe thấy Tiêu Hùng hỏi như thế, nàng liền biết được đám người Tiêu Hùng chuẩn bị làm cái gì, không khỏi hơi biến sắc nói: "Các ngươi chuẩn bị bắt cóc Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều?”.
Tiêu Hùng gật gật đầu, nhìn Mạc Ngôn nói: "Như thế nào, có vấn đề gì sao?".
Mạc Ngôn nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Hùng, bỗng nhiên sinh ra vài phần kính sợ người trước mật, một khi người này quyết định làm một việc gì đó, thì sẽ thực hiện một cách mạnh mẽ vang dội, cũng không vì đối thủ cường đại mà sinh ra cảm giác sợ hãi, sợ đầu sợ đuôi, mà lại có thể dùng hết mọi thủ đoạn, cướp được từng chút ưu thế cho bản thân.
"Sử Khắc có thiên phú tu luyện rất tốt, hiện giờ mới mười lăm tuổi, cũng đã đạt tới Chiến Hồn thất cấp, là niềm hi vọng lớn của Sử Phụng Quân, bình thường hắn đều tập trung tu luyện, rất ít khi đi ra ngoài, nhưng mà gần đây hình như tên tiểu tử này thích một cô bé ở Ngô gia, thường xuyên chạy tới Ngô gia tìm cô bé kia...".
"Sử Phượng Kiều, năm nay hai mươi mốt tuổi, tính cách kiêu căng, ỷ mình là con gái của gia chủ Sử gia, hoành hành ngang ngược ở bên ngoài, nhưng mà nữ nhân này rất khôn ngoan, ở trước mặt phụ thân nàng thì nàng tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, đôi lúc còn có thể đưa ra một ít ý kiến, cho nên dù Sử Phụng Quân biết được tính tình của đứa con gái này, nhưng lại rất thích nàng như trước...".
Tiêu Hùng cười nói: "Chuyện này rất bình thường, suy nghĩ của bọn họ vốn cũng không giống suy nghĩ của người bình thường, Sử Phụng Quân tự cho mình rất oai phong, ở trong mắt hắn, người Sử gia ngang ngược một ít, là chuyện đương nhiên, nếu như vẫn khiêm tốn ngang hàng, thì mới là chuyện lạ.".
"Mạc Ngôn, nếu Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều đồng thời biến mất, Sử gia sẽ phản ứng ra sao?".
Sắc mặt Mạc Ngôn luền trở nên vô cùng trầm trọng: "Sử Phụng Quân nhất định sẽ giận giữ vô cùng, nhưng mà không biết như thế thì hắn có ra tay đối với phụ thân cùng ông nội ta hay không...".
Tiêu Hùng nhìn chằm chằm Mạc Ngôn nói: "Đấy cũng là vấn đề mà ta phải nói cho người biết trước, mặc dù làm xong chuyện này, thì chúng ta cũng không thể nhận là do chúng ta làm, nhưng chúng ta lại phải làm cho bọn hắn cảm thấy giống như là chúng ta làm, cái này gọi là thật thật giả giả... Bất kể như thế nào, thì trước tiên chúng ta phải cứu phụ thân cùng ông nội ngươi ra đã...".
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 220: Bắt cóc, giằng co(2)
Nguồn: Sưu Tầm
"Nếu chúng ta tới thẳng cửa đòi người, thì sẽ rơi vào thế hoàn toàn bị động, trừ khi lấy được Trảm Long phủ thật, nếu không, sẽ không có tư cách đàm phán với Sử gia, nhưng nếu chúng ta bắt Sử Khắc cùng Sử Phượng Kiều, thì tình huống sẽ hoàn toàn thay đổi...".
"Ta biết phụ thân cùng ông nội ngươi bị bắt, ngươi vô cùng lo lắng, nhưng nếu ngươi vì chuyện này mà sợ đầu sợ đuôi, thì lại càng không có khả năng cứu phụ thân cùng ông nội ngươi, có cái gọi là đầu trọc không sợ túm tóc, nếu chúng ta biểu hiện ra lực lượng đủ để cho bọn họ cảnh giác, thì bọn họ chắc chắn sẽ phải kiêng kị, nếu không, thì chúng ta sẽ không có bất cứ tư cách gì để đàm phán với đối phương...".
Trên mặt Mạc Ngôn xuất hiện nét ửng hồng, nàng vốn là một người hành động quyết đoán, nếu không cũng sẽ không có khả năng trở thành người cầm quyền thực tế của một gia tộc khi còn nhỏ tuổi như thế, nhưng mà chuyện này liên quan tới phụ thân cùng ông nội của nàng, làm cho suy nghĩ của nàng trở nên rối loạn.
"Xác nhận vị trí của bọn họ, tìm được thời cơ thích hợp sẽ ra tay, nhưng mà trong khoảng thời gian này, chúng ta cần che dấu bản thân, ta nghĩ, người của Sử gia, nhất định sẽ nhìn chằm chằm chúng ta, từ khi chúng ta vừa về đến đây bắt đầu... Chuyện này, ta nghĩ Mạc Ngôn ngươi có thể làm được chứ.".
Mạc Ngôn không hề do dự gật gật đầu nói: "Các ngươi đi theo ta, tuy rằng Mạc gia đã không được như lúc trước, nhưng chuyện này vẫn không thành vấn đề.".
Nếu như đã quyết định làm như vậy, thì Mạc Ngôn lập tức biểu hiện ra tính cách cực kỳ quyết đoán.
Phong Lôi Phủ Sử gia.
Sử Phụng Quân nhàn nhă ngồi ở bên bàn tròn khắc hoa, trong tay bưng một ly trà nóng hôi hổi, mỉm cười hỏi: "Mạc Ngôn đã trở lại?"
Tuy rằng cả người đều ngồi ở trong cái ghế lớn kia, nhưng lại vẫn có thể làm cho người khác cảm giác sự cao lớn uy mãnh của hắn.
Đứng ở trước mặt Sử Phụng Quân, là một gã nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt cung kính cúi đầu trả lời: "Dạ, đã vào thành rồi, nhưng mà lần này còn có vài nhân tộc đồng thời quay về cùng bọn họ, sau khi biết được Mạc Khai Sơn cùng Mạc không bị chúng ta bắt lấy, Mạc Ngôn liền xin học viện giúp đờ, nhưng đã bị từ chối...".
Sử Phụng Quân cười ha ha nói: "Học viện Thái Thản làm sao sẽ nhúng tay vào chuyện riêng trong các gia tộc cơ chứ.".
Tên nam nhân đang đứng hơi do dự một chút nói: "Nhưng mà mấy tên nhân tộc kia, lại đi theo Mạc Ngôn rồi, chúng ta hỏi thăm được, có một người thanh niên trong nhóm đó lấy được di vật của Huyết Phủ Mạc Lý Cam, người xuất sắc nhất ở bốn trăm năm trước của Mạc gia, trở thành đệ tử của Mạc Lý Cam, đã tu hành thành công Phong Lôi Phủ, lần này bọn hắn tới đây, hình như là muốn trợ giúp Mạc Ngôn...".
Sử Phụng Quân hơi sửng sờ: "Đệ tử của Huyết Phủ Mạc Lý Cam, nhân tộc, việc này là thật hay giả?".
"Nghe nói là thật, ở trên trận đấu luận bàn giữa học viện Thái Thản cùng học viện Cuồng Sư, tên nhân tộc này từng ra tay, đúng là sử dụng Phong Lôi Phủ, hơn nữa còn là Phong Lôi Phủ Phong Lôi hợp nhất...".
Sử Phụng Quân hơi hơi nhíu mày, chợt vừa cười nói: "Một tên đệ tử còn trẻ tuổi mà thôi, cho dù là đệ tử của Mạc Lý Cam, thì cũng sẽ không thay đổi được thứ gì gì...".
"Gia chủ, vài tên thanh niên nhân tộc này đều có lai lịch lớn, nghe nói tên đệ tử của Mạc Lý Cam kia là phó hội trưởng tổng hội của công hội Dược Thiện ở vương triều Hồng Nguyệt, cũng là đệ tử của học viện Cuồng Sư, người thứ hai tên là Gia Cát Phong, là đệ tử mà Băng Lam Cự Long Gia Cát gia coi ừọng nhất, còn có một người gọi là Cao Phi, là đệ tử của gia tộc Thiểm Điện Kim Ưng, còn hai cô gái còn lại là hộ vệ của Tiêu Hùng, nghe nói thực lực cũng không thấp...".
Sử Phụng Quân từ trên ghế ngồi thẳng dậy: "Cái gì, đệ tử Gia Cát gia...".
Sử Phụng Quân hơi cau mày, Phong Lôi Phủ Sử gia ở đế quốc Vạn Thọ có danh vọng rất lớn, nhưng mà so với ba đại gia tộc của nhân loại, thì vẫn thua kém quá xa, đối với Phong Lôi Phủ Sử gia, thì Gia Cát gia là một quái vật lớn không thể trêu vào.
Nghĩ nửa ngày, Sử Phụng Quân khoát tay một cái nói: "Không cần phải quan tâm đến bọn họ, đây là chuyện giữa các gia tộc truyền thừa Phong Lôi Phủ chúng ta, không tới lượt bọn họ quan tâm, huống chi Mạc Khai Sơn cùng Mạc Không đang nằm trong tay chúng ta, nếu Mạc Ngôn không lấy ra Trảm Long phủ...".
Sử Phụng Quân mới vừa nói xong câu đó, một người nam nhân từ bên ngoài vội vã đi đến, vẻ mặt mang theo một chút sợ hãi cùng bất an: "Gia chủ, không xong...".
Sử Phụng Quân quay đầu, bất mãn quát lên: "Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?".
Tên nam nhân kia lau mồ hôi trên trán, sợ hãi khom người nói: "Gia chủ, không xong, Cửu thiếu gia cùng Ngũ tiểu thư mất tích!
Sử Phụng Quân lập tức đứng dậy, chén trà trong tay đã vỡ vụn, Sử Phụng Quân trợn tròn mắt quát lên: "Cái gì gọi là mất tích?".
Nam nhân cảm nhận được sự tức giận của Sử Phụng Quân, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng lại không dám chậm trễ, vội vàng trả lời: "Hôm nay Cửu thiếu gia lại đi Ngô gia, nhưng mà trên đường đi, hộ vệ bị người đánh xỉu, Cửu thiếu gia bị bắt đi, Ngũ tiểu thư cũng giống như vậy...".
Sắc mặt Sử Phụng Quân liền trở nên vô cùng âm trầm: "Lúc này lại ra tay với tiểu Khắc và Phượng Kiều, vậy thì người ra tay chỉ có thể là Mạc gia mà thôi? Rốt cuộc có biết là ai ra tay hay không?".
"Thực lực của đối phương rất cao, cũng đều che mật, chỉ trong nháy mắt, bọn hộ vệ đã bị đánh hôn mê, không biết là ai ra tay.".
Sử Phụng Quân nắm chặc nắm tay, từng sợi gân xanh nổi lên, hắn dám khẳng định, việc này tám chín phần mười là do Mạc gia làm!
Hắn thật không ngờ Mạc gia lại to gan như vậy, cũng dám bắt cóc con cái của chính mình, hơn nữa còn là con trai cùng con gái mà mình thích nhất, hơn nữa đối phương ra tay một cách gọn gàng, không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Đối phương dùng thủ đoạn nhanh như chớp bắt lấy hai người, chỉ sợ tiếp theo sẽ tới đây đòi thả Mạc Không cùng Mạc Khai Sơn.
Sử Phụng Quân nổi giận, từ khi nào Phong Lôi Phủ Sử gia lại bị người khác uy hiếp như thế?
Nếu người ra tay chính là Mạc Ngôn, thì Sử Phụng Quân sẽ không thèm quan tâm tới chuyện này, trực tiếp đi tới Mạc gia, bắt lấy toàn bộ người của Mạc gia người, ép hỏi Mạc Ngôn, nhưng mà hiện giờ lại liên quan tới vài tên nhân tộc, chuyện này đã trở nên không hề đơn giản.
Thực lực của những tên nhân tộc này ở trong mắt Sử Phụng Quân thì không đáng nhắc tới, bất kể là thiên tài cỡ nào, thì cũng chỉ là một thế hệ trẻ tuổi mà thôi, đối với Sử gia mà nói, cũng không là việc gì lớn, nhưng mà thể lực sau lưng mấy người này, lại làm cho Sử Phụng Quân có chút kiêng kị.
Nhất là cái tên Gia Cát Phong kia, là đệ tử được Gia Cát gia coi trọng nhất trong thế hệ này, nếu như giết hắn, vậy cũng tương đương với việc khai chiến cùng Gia Cát gia...
Ngay tại thời điểm Sử Phụng Quân đang đi qua đi lại, lại có một người chạy nhanh tới, cung kính nói: "Gia chủ, người Mạc gia tới, còn có vài tên nhân tộc đi cùng...".
Sắc mặt Sử Phụng Quân âm trầm, cười lạnh nói: "Đầu tiên là bắt người, sau đó tới cửa đàm phán, chiêu này tuyệt đối không phải chiêu mà con nhóc Mạc Ngôn kia dám làm, không biết là người nào hiến kế, lá gan thật sự quá lớn, dám cho rằng Sử gia chúng ta dễ bị uy hiếp hay sao?".
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai