Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân
Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 120: Đại công cáo thành
Dịch: A Bói
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Với sự thay đổi này, lần thứ ba rèn luyện máu huyết, giá trị Tâm Hỏa hao phí so với lần thứ hai thấp hơn.
Lần thứ tư rèn luyện máu, giá trị Tâm Hỏa hao phí so với lần thứ ba lại càng ít hơn.
Trên mặt Thiên Vũ lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn lướt qua trong phòng, chỉ nhìn ánh sáng phản chiếu Thiên Vũ đã biết là sáng sớm rồi.
Suy nghĩ một chút, trong đầu Thiên Vũ gạt bỏ ý niệm đi ăn cơm, tiếp tục ngồi trong phòng hấp thụ năng lượng Vân Tinh Thạch, chuẩn bị cho lần thứ ba rèn luyện máu huyết.
Sự hưng phấn làm tinh thần thêm hăng hái, Thiên Vũ hết sức chuyên chú, một lòng muốn đem quá trình rèn luyện máu huyết hoàn thành một lượt, sau đó mới đi lo lắng chuyện khác.
Lúc này, Thiên Vũ ở trong Thiết Thạch Phân Đường, có Nguyệt Hiểu Nhã thủ hộ, không có gì phải lo lắng cho nên gã chuyên tâm tu luyện, cơ hội như vậy rất thích hợp để rèn luyện máu huyết, Thiên Vũ tự nhiên sẽ không lãng phí.
Thiên Vũ tiêu hao một ngàn năm trăm điểm giá trị Tâm Hỏa, bằng hấp thu năng lượng ba mươi mai Vân Tinh Thạch mới có thể hồi phục, hao phí của gã gần một canh giờ. Chút thời gian này Thiên Vũ cũng không thèm để ý, một canh giờ đối với gã mà nói bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh gã đã khôi phục được thực lực toàn thịnh.
Bắt đầu một vòng rèn luyện mới, trong lòng Thiên Vũ rất lo lắng, gã phân vân không biết phải sử dụng Huyễn Vân Chân Khí, hay là sử dụng Hàn Băng Chân Khí.
Lần trước, Thiên Vũ dùng Đại Nhật Quyết chân khí, cùng Hàn Băng Chân Khí đối lập hoàn toàn, Thiên Vũ lo lắng sẽ phát sinh xung đột, cho nên quyết định trước tiên dùng Huyễn Vân Chân Khí rèn luyện máu huyết, cuối cùng mới dùng Hàn Băng Chân Khí.
Quyết định chủ ý, Thiên Vũ liền bắt tay tiến hành, Huyễn Vân Chân Khí là chân khí thuộc tính phong, phiêu dật thay đổi, làm cho người ta sinh ra cảm giác hư vô mờ mịt.
Có hai lần kinh nghiệm, Thiên Vũ tiến hành có vẻ rất thuận lợi, khi Huyễn Vân Chân Khí dũng mãnh tiến vào lòng bàn tay phải của Thiên Vũ, lại một lần nữa làm cho gốc thực vật thần bí phản ứng, sinh ra dòng suối chảy, mà quy mô lại tăng lớn, số lượng chân khí hao phí rõ ràng vượt qua chân khí cần thiết để thiêu đốt Tâm Hỏa.
Một khắc kia, Thiên Vũ nhất tâm nhị dụng, một bên lấy Huyễn Vân Chân Khí thúc dục máu huyết toàn thân hoàn thành vòng tuần hoàn thứ nhất, một bên lưu ý động tĩnh xảy ra trong lòng bàn tay phải. Sau khi hấp thu Huyễn Vân Chân Khí, Thiên Vũ phát hiện gốc thực vật trong lòng bàn tay có biến hóa rất nhỏ trên màu sắc hai mảnh diệp tử.
Lần thứ nhất rèn luyện máu huyết, gốc thực vật hấp thu Mậu Thổ Chân Khí, màu sắc Diệp Tử không có nhiều biến hóa, nhưng sinh cơ mạnh mẽ hơn nhiều.
Lần thứ hai rèn luyện máu huyết, gốc thực vật hấp thu Đại Nhật Quyết chân khí, màu sắc Diệp Tử có vẻ nhuốm màu hồng, chỉ là lúc đó Thiên Vũ cũng không để ý.
Hôm nay, gốc thực vật hấp thu Huyễn Vân Chân Khí, , màu sắc Diệp Tử có thêm một ít màu xanh, khiến cho màu đỏ trở nên nhạt hơn, không lưu ý cẩn thận căn bản không thể nhận ra.
Sự biến hóa này biểu thị cái gì, Thiên Vũ không cách nào đoán trước được, nhưng gã cũng hiểu được, biến hóa của gốc thực vật này trực tiếp ảnh hưởng đến thân thể của chính mình.
Máu huyết lưu động vĩnh viễn không ngừng, chỉ là tốc độ nhanh chậm tùy theo thời điểm mà thay đổi.
Thiên Vũ hoàn thành vòng tuần hoàn thứ nhất, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng phiêu dật, tâm thần thư sướng thoải mái. Đồng thời, Thiên Vũ cũng cảm giác được, trên gốc thực vật có thêm một loại khí tức, đó là khí tức của Huyễn Vân Quyết, biến ảo vô hình, biến hóa tùy ý.
Trải qua lần thứ ba rèn luyện máu huyết, phẩm chất tăng thêm một bước, hơn nữa màu xích hồng trong máu ẩn chứa một chút màu thiên thanh, đó là do thu nạp đại lượng Huyễn Vân Chân Khí, linh khí càng thêm dư thừa.
Trong lòng bàn tay Thiên Vũ, gốc thực vật nọ rất tự nhiên dung hợp Mậu Thổ Chân Khí, Đại Nhật Chân Khí, Huyễn Vân Chân Khí làm một thể, hình thành một loại chân khí hoàn toàn mới, trong lúc Thiên Vũ củng cố hiệu quả rèn luyện, sáp nhập vào trong máu huyết của gã.
Quá trình dung nhập này, trong lòng Thiên Vũ biết rõ ràng, nhưng có chỗ tốt gì, gã lại không hiểu rõ.
Nháy mắt, Huyễn Vân Chân Khí thúc dục máu huyết toàn thân hoàn thành ba vòng tuần hoàn, Thiên Vũ trợn mắt đứng dậy, vội vàng đo đạc giá trị Tâm Hỏa. Lần này , Thiên Vũ lấy Huyễn Vân Chân Khí rèn luyện máu huyết, vừa vặn hao phí một ngàn điểm giá trị Tâm Hỏa, còn lại một ngàn sáu trăm tám mươi điểm giá trị Tâm Hỏa.
Y theo tính toán trước đây, Thiên Vũ không cần hấp thụ năng lượng Vân Tinh Thạch vẫn có thể hoàn thành lần thứ tư rèn luyện, nhưng lo lắng đến Hàn Băng Chân Khí cùng Đại Nhật Chân Khí tương khắc, sợ có phát sinh ngoài ý muốn, Thiên Vũ quyết định trước hết khôi phục thực lực, sau đó mới hoàn thành một lần cuối cùng rèn luyện máu huyết.
Do tiêu hao ít, Thiên Vũ chỉ cần hấp thụ năng lượng của hai mươi mai nhất giai Vân Tinh Thạch là có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh, thời gian so với trước đây tiết kiệm một ít.
Song trên người Thiên Vũ nhất giai Vân Tinh Thạch chỉ còn lại có mười miếng, hắn lấy ra ba miếng nhị giai Vân Tinh Thạch thay thế, hao phí gần nửa canh giờ hấp thụ, thực lực liền khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, lại bắt đầu một vòng rèn luyện cuối cùng.
Hàn Băng Chân Khí bất đồng lớn với ba loại chân khí trước đây, nó ngưng tụ đại lượng hàn khí, có thể đóng băng vạn vật, đem chân khí lạnh lẽo vô cùng thúc dục nhiệt huyết trong cơ thể, hiển nhiên tồn tại mâu thuẫn nhất định.
Điểm này làm Thiên Vũ rất lo lắng, nhưng khi sử dụng thực tế hắn mới phát hiện, Hàn Băng Chân Khí thúc dục máu huyết quả thật có một chút ảnh hưởng, nhưng không đến mức cô đặc máu huyết toàn thân.
Đồng thời khi thúc dục chân khí rèn luyện máu huyết thì vô luận là Mậu Thổ Chân Khí, Đại Nhật Chân Khí hay là Huyễn Vân Chân Khí, tốc độ máu huyết lưu động trong người cũng tăng lên gấp ba. Nhưng Hàn Băng Chân Khí không giống vậy, bởi vì nó mang hàn khí khá nặng, máu huyết đã bị ảnh hưởng nhất định, mặc dù không đến mức cô đặc, nhưng tốc độ giảm bớt, điều này làm cho quá trình rèn luyện máu huyết trở nên vô cùng chậm rãi, chân khí tiêu hao tăng lên rất nhiều.
Nhận thức rõ ràng điểm này, Thiên Vũ thầm hô may mắn, nhờ chính mình cẩn thận, trước khi bắt đầu liền khôi phục thực lực, nếu không đến lúc này chân khí khô kiệt, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tâm trí kiên định, Thiên Vũ lấy Hàn Băng Chân Khí thúc dục máu huyết toàn thân, hướng về trái tim, hứng chịu Tâm Hỏa thiêu đốt rèn luyện.
Khi Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể Thiên Vũ dũng mãnh tiến vào lòng bàn tay phải, gốc thực vật thần bí xuất hiện ba động rõ ràng, hai mảnh Diệp Tử một mở một hợp, toàn lực thu nạp Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể Thiên Vũ, hình thành dòng suối chảy kỳ lạ, cùng Mậu Thổ Chân Khí, Đại Nhật Chân Khí, Huyễn Vân Chân Khí dung hợp cùng một chỗ.
Đến lúc đó, bốn loại lực lượng thuộc tính Địa Hỏa Thủy Phong tề tụ cùng một chỗ, do gốc thực vật thần kí điều khiển, dung hợp lẫn nhau, rất xảo diệu trở thành nhất thể.
Sau khi gốc thực vật nọ dung hợp Hàn Băng Chân Khí trong cơ thể Thiên Vũ, bốn loại thuộc tính lực lượng dung hợp thành một loại chân khí hoàn toàn mới bắt đầu dung nhập trong máu huyết, khiến cho quá trình lưu động thong thả bắt đầu gia tốc, đẩy nhanh quá trình rèn luyện cuối cùng.
Song khi máu huyết trong cơ thể Thiên Vũ sắp hoàn thành vòng tuần hoàn thứ nhất thì Băng Lộ vẫn ẩn chứa tại mi tâm gã đột nhiên sáng lên, tản mát ra một cỗ khí tức kỳ lạ. Ánh sáng và khí tức kỳ lạ này, bên ngoài không nhìn thấy nhưng Thiên Vũ sử dụng Nội Thị Thuật lại có thể chứng kiến rõ ràng.
Một khắc kia, sự biến hóa của Băng Lộ khiến cho Thiên Vũ chú ý, gã phát hiện khi Băng Lộ phát sáng đồng thời tản mát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo vô cùng thì trong nháy mắt cô đọng lại máu huyết toàn thân, nhưng chỉ một chút thì máu huyết lại bắt đầu vận hành lưu động. Quá trình này cũng không phải do Thiên Vũ khống chế, mà là do Băng Lộ phát ra khí tức lạnh lẽo khống chế.
Như thế, trong cơ thể Thiên Vũ xuất hiện ba chỗ đặc thù, phân biệt là Tâm Hoả trong trái tim, gốc thực vật trong lòng bàn tay phải, Băng Lộ ở mi tâm.
Trái tim là nơi Tâm Hỏa mầm móng nảy mầm mọc rể , là chỗ Tâm Hỏa hừng hực thiêu đốt, vĩnh viễn không tắt, mặc dù bị khí tức lạnh lẽo vô cùng ảnh hưởng, ngọn lửa có yếu bớt, nhưng cũng không dừng lại.
Lòng bàn tay phải chính là nơi gốc thực vật thần bí ký sinh, có huyền cơ khó lường, Thiên Vũ cũng không hiểu rõ.
Còn Băng Lộ ở mi tâm, trước đây vẫn không có động tĩnh, hôm nay đột nhiên xuất hiện biến hóa, mặc dù Thiên Vũ kinh ngạc, nhưng cũng vô lực khống chế, chỉ có thể tùy ý nó tự hành phát huy năng lượng.
Theo Băng Lộ tản mát ra đại lượng khí lạnh vô cùng, quanh thân Thiên Vũ tại trái tim, lòng bàn tay phải, mi tâm hình thành một cái hình tam giác tuần hoàn máu huyết, tương trợ lẫn nhau.
Khi máu chảy qua trái tim, Tâm Hỏa thiêu đốt rèn luyện tạp chất, tăng lên phẩm chất máu huyết.
Khi máu chảy qua lòng bàn tay phải, gốc thực vật nọ dung hợp bốn loại chân khí thuộc tính Địa Hỏa Thủy Phong, hình thành một loại chân khí hoàn toàn mới, dung nhập vào trong máu huyết, độ dày linh khí trong máu tăng lên rất nhiều, cũng làm tăng lên phẩm chất máu huyết.
Khi máu chảy qua mi tâm, Băng Lộ tản ra khí lạnh vô cùng cô đọng lại máu huyết, khiến cho khí tức khô nóng trong máu huyết thanh trừ, Mậu Thổ Chân Khí bừng bừng sinh cơ rèn luyện, Huyễn Vân Chân Khí phong thái phiêu dật càng thêm sống động, Hàn Băng Chân Khí hết sức đề cao phẩm chất máu huyết.
Như thế, máu huyết toàn thân của Thiên Vũ được Tâm Hỏa, gốc thực vật thần bí, Băng Lộ liên hợp rèn luyện, phẩm chất tăng vọt gấp mười, cơ năng toàn thân tăng lên gấp ba.
Đây là một biến hóa kinh người, trải qua một quá trình rèn luyện cực kỳ khắc khổ và nhẫn nại.
Thiên Vũ mất một canh giờ, mới thuận lợi hoàn thành ba vòng tuần hoàn máu huyết, kết thúc quá trình rèn luyện máu huyết cuối cùng.
Mở mắt ra, trên mặt Thiên Vũ lộ ra một nụ cười tự tin, cả người lướt ngang vài thước, phiêu nhiên rơi xuống đất, thần sắc an nhàn. Thiên Vũ nhìn vào lòng bàn tay phải, dòng suối chảy đã biến mất, trên da thịt của gã hiển thị rõ ràng gốc thực vật thần bí, hai mảnh Diệp Tử màu xanh đậm tràn ngập sinh cơ, có vẻ lớn hơn một ít.
Tâm niệm Thiên Vũ chuyển động, hàn khí trong cơ thể trong nháy mắt chuyển hóa thành Đại Nhật Quyết chân khí, Băng Lộ nơi mi tâm lập tức biến mất, không có bất cứ động tĩnh gì.
Lấy ra Tâm Hỏa Thạch, Thiên Vũ tiến hành khảo sát giá trị Tâm Hỏa, phát hiện đã tiêu hao một ngàn tám trăm điểm giá trị Tâm Hỏa, điều này làm cho hắn kinh ngạc rất nhiều nhưng lại cảm thấy may mắn.
Thu hồi Tâm Hỏa Thạch, Thiên Vũ lấy ra một quả Vân Tinh Thạch nhị giai rồi hấp thu, tốc độ hấp thu dĩ nhiên tăng lên hơn mười lần, trong nháy mắt Tâm Hoã đã đem năng lượng trong mai Vân Tinh Thạch nhị giai hoàn toàn hấp thụ xong.
Thiên Vũ mừng rỡ, cười nói: "Thật tốt quá, không ngờ trải qua rèn luyện máu huyết, dĩ nhiên làm cho ta có được biến hóa lớn như vậy. Đợi lúc sau rèn luyện kinh mạch hoàn tất, ta có thể đem thực lực tăng lên tới một cảnh giới kinh người, khi đó ai còn dám tìm ta phiền toái ?"
Đang khi nói chuyện, Thiên Vũ lấy ra mười một miếng Vân Tinh Thạch nhị giai, mỗi tay cầm hai quả, hấp thụ cùng lúc năng lượng của bốn miếng Vân Tinh Thạch nhị giai , tốc độ nhanh đến mức kinh người.
."
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân
Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 121: Thù cũ tìm tới
Dịch: A Bói
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Máu của Thiên Vũ vốn có phẩm chất cực thấp, nhưng hôm nay sau khi vận dụng chân khí thuộc bốn hệ Địa, Hỏa, Thủy, Phong; phẩm chất đã được cải thiện gấp trăm lần, khiến cho tình trạng thể chất của gã chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều. Ngoại trừ kinh mạch vẫn còn hạn chế thực lực bên ngoài của gã như trước, những bộ vị khác trên thân thể đã sớm vượt qua người bình thường.
Đợi sau khi Thiên Vũ rèn luyện kinh mạch xong, thực lực toàn thân của gã sẽ bình bộ thanh vân (một bước lên mây), lúc đó gã mới thực sự vượt lên trên võ giả đồng cấp.
Thiên Vũ cười nhạt một tiếng, gã chỉ tốn một khắc đã hấp thu hết năng lượng của 36 miếng Vân Tinh Thạch, khôi phục trạng thái thực lực đỉnh phong.
Ngay lúc này, giá trị Tâm Hỏacủa Thiên Vũ mặc dù không có tăng lên, nhưng phẩm chất huyết dịch đã đề cao, do đó thực lực toàn thân của gã đã tăng cường lên ít nhất ba tầng, việc tu luyện chuyển hóa bốn loại công pháp càng nhẹ nhàng hơn xưa. Trong dòng máu đã ẩn chứa bốn loại chân khí và cả bốn loại thuộc tính ở trong đó. Có điều Thiên Vũ còn chưa nắm giữ bí quyết vận hành cùng lúc bốn loại công pháp.
Thiên Vũ nở nụ cười quái dị, thu lại khối Vân Tinh Thạch, sửa sang lại quần áo, sau đó mở cửa phòng đi ra.
Trên người Thiên Vũ bây giờ là đang mặc cẩm y sáng sủa mà Hồng Di tặng cho, phẩm chất ưu tú kiểu dáng mới lạ, phối hợp với thần thái hồng hào hôm nay của gã càng tăng thêm vẻ anh tuấn bất phàm, tiêu sái đạm định, cả người toát ra một cỗ khí phái thư hương cùng phong thái nho nhã, so với lúc trước giống như một người khác hoàn toàn.
Thời điểm này chính là giờ cơm trưa, Thiên Vũ nhìn lướt qua tình hình trong khu vực chữ Thiên, phát hiện rất nhiều đệ tử cũng đang nhìn mình, ánh mắt họ rất là quái dị, không xem thường như lúc trước, thay vào đó là kính sợ và bài xích.
Thiên Vũ Nhã cười nhẹ một cái, không thèm để ý đến bọn họ, trong đầu chỉ nghĩ đến thân ảnh của Hoa Thanh, gã định đi thăm nàng một chút, thuận tiện cùng nàng đi ăn cơm trưa, chia xẻ với nàng niềm vui của mình.
Cất bước rời đi, bóng lưng Thiên Vũ lộ vẻ vô cùng tự tin, gã đã không còn là Thiên Vũ của ngày trước.
Nhất chiến thành danh, Thiên Vũ giết chết Dạ Thánh Vũ, tuy rằng mang đến không ít phiền phức, nhưng cũng có tác dụng chấn nhiếp, từ nay về sau gã không dễ bị người khác khinh thường nữa.
Rời khỏi đại môn dãy nhà chữ Thiên, quản lý Đặng Chính Hào gọi Thiên Vũ lại, thần sắc có chút quái dị, trầm giọng nói: “Có người tìm ngươi.”
Thiên Vũ nghe vậy, cười hỏi: “Tìm ta, người nào vậy?”
Đặng Chính Hào nói: “Người tìm ngươi đến từ nội môn, tất cả có hai người.”
Thiên Vũ có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Người trong nội môn, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
Đặng Chính Hào nói: “Ra khỏi cánh cửa này ngươi sẽ rõ tất cả, ta chỉ phụ trách nhắn lại cho ngươi mà thôi.”
Thiên Vũ nghe vậy cũng không hỏi thêm, trực tiếp rời khỏi khu vực chữ Thiên.
Mới vừa ra khỏi cửa chính, Thiên Vũ liền gặp Sử Thiên Thu, bị gã kéo sang một bên. Nhìn Thiên Vũ, Sử Thiên Thu trên mặt lộ vẻ lo lắng, thấp giọng báo: “Tiêu Quang Ảnh tới tìm ngươi, ngươi biết chuyện này không?”
Thiên Vũ cau mày hỏi: “Tiêu Quang Ảnh? Gã dám ở lúc này tới tìm ta?”
Sử Thiên Thu nói: “Đây là phân đường Thiết Thạch, sao gã lại không dám tìm ngươi? Huống hồ gì lúc này đây, bên cạnh gã còn có một nhân vật rất có phân lượng.”
Thiên Vũ liền hỏi: “Người đó là ai?”
Sử Thiên Thu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hạ giọng nói: “Thái Ngọc Cầm, đệ tử nội môn của Phân Đường Thiết Thạch, gia tộc tại thành Phù Cừ, nàng ta rất thích Tiêu Quang Ảnh.”
Thiên Vũ mí mắt khẽ chuyển, lạnh nhạt nói: “Nàng không biết Tiêu gia đã lâm vào đường cùng rồi sao?”
Sử Thiên Thu cười khổ nói: “Vì một chữ tình, thương người hại mình.”
Thiên Vũ gật đầu nói: “Lời này thật có đạo lý, nếu bọn họ muốn gây sự với ta, ta tại sao phải bỏ qua cho bọn họ.”
Sử Thiên Thu nhắc nhở: “Ngươi không nên quá coi thường, Tiêu Quang Ảnh đó nghe nói là Võ sĩ cao cấp, nếu dưới tình huống giao thủ công bằng, trên phân nửa là ngươi sẽ bị thiệt thòi.”
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Trên đời không có gì là công bằng tuyệt đối, nếu như ta thức thời tránh né gã, không phải đã từ bỏ một cơ hội làm cho gã hối hận sao?”
Sử Thiên Thu thấy Thiên Vũ tràn đầy tự tin cũng không tiện nói thêm, thay đổi đề tài nói: “Đêm mai có buổi bán đấu giá tại Thông Thiên Lâu, ngươi có hứng thú không?”
Thiên Vũ cười nói: “Nếu đêm mai rãnh rỗi ta sẽ đi coi một chút, chuyện này ngươi không cần quan tâm. Ngoại trừ những chuyện này ra, còn có tin tức khác không?”
Sử Thiên Thu trả lời: “Chuyện xảy ra tối hôm qua tại trấn Thiết Thạch đã lan truyền khắp thiên hạ. Đoán chừng Dạ gia ở thành Huyền Thiên sẽ rất nhanh chóng phái cao thủ đến đây để giết ngươi, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Cám ơn đã nhắc nhở, việc này ta đã có chuẩn bị. Từ buổi sáng ngày hôm qua cho đến bây giờ, ngươi có gặp Hoa Thanh không?”
Sử Thiên Thu nói: “Hoa Thanh một mực ở trong phòng trị thương đến sáng hôm nay mới xuất hiện, bây giờ đang ở trong phòng ăn. Trong giờ phút này, Tiêu Quang Ảnh cùng Thái Ngọc Cầm đang ngó chừng Hoa Thanh, chờ đợi ngươi hiện thân.”
Thiên Vũ cười cười, bình tĩnh thong dong nói: “Nếu vậy ta làm sao có thể để bọn họ đợi lâu được chứ?”
Sử Thiên Thu vẻ mặt quái lạ, thấp giọng nói: “Ngươi đã thay đổi, trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn nhiều lắm.”
Thiên Vũ cất bước rời khỏi, nhưng thanh âm vẫn vang vọng ở trong không trung.
“Đời người nổi trôi bất định, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tâỵ”
Sử Thiên Thu nhìn bóng Thiên Vũ khuất dần, trong ánh mắt toát ra một tia khiếp sợ, thầm nghĩ: “Sự lột xác của gã này quả là kinh người, xem ra quyết định của thiếu chủ rất chính xác.”
Thiếu chủ mà Sử Thiên Thu nhắc đến chính là Ứng Thiên Hữu, thiếu chủ Phi Thiên Môn. Gã đã cho ra quyết định gì ở trên người Thiên Vũ?
Vừa vào phòng ăn, thân ảnh Thiên Vũ thu hút chú ý của vô số đệ tử, phòng ăn vốn đang xôn xao náo nhiệt, thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Thiên Vũ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng tìm thấy thân ảnh Hoa Thanh, nhưng không thấy Tiêu Quang Ảnh và Thái Ngọc Cầm.
Thiên Vũ chậm rãi tiến tới, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hoa Thanh, cẩn thận quan sát nàng, phát hiện cả người nàng thay đổi thật nhiều.
Đón lấy ánh mắt của Thiên Vũ, Hoa Thanh trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười thản nhiên, dịu dàng hỏi: “Xem kỹ rồi chứ?”
Thiên Vũ cười nói: “Biến hóa rất lớn, xem ra sau thời gian một đêm, trên người nàng hẳn đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hoa Thanh cười cười nhỏ giọng đáp: “Nơi này là phòng ăn, không thích hợp để nói ra.”
Thiên Vũ hiển nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hoa Thanh, liền nói lãng đi: “Nghe nói có người tìm ta, nàng biết không?”
Hoa Thanh gật đầu nói: “Người tìm ngươi đang ở trên quảng trường, ngươi ăn cơm trước đã, để ta đi lấy cho ngươi.”
Đứng dậy, Hoa Thanh thân ảnh xinh đẹp hấp dẫn không ít ánh mắt.
Sau khi ăn xong, Thiên Vũ cùng Hoa Thanh rời khỏi phòng ăn, chạy đến quảng trường.
Trên đường, Thiên Vũ hỏi về tình hình tu luyện của Hoa Thanh.
“Thực lực của nàng so với ngày hôm qua đã tăng cường không ít, hiện nay đang ở vào cấp độ nào?”
Hoa Thanh mỉm cười nói: “Đây đều là công lao của Hỏa Hồn Quyết. Chẳng những làm cho Hỏa Phượng Ấu Linh trong cơ thể ta phát triển, lại còn làm cho thực lực của ta gia tăng thật nhiều,giá trị Tâm Hỏatừ 624 điểm tăng vọt lên 864 điểm, khoảng cách với Võ sĩ sơ cấp đã không còn xa nữa rồi.”
Thiên Vũ cười nói: “Thoáng cái đã tăng 240 điểm, tiến bộ thật đúng là không tệ. Nếu muốn ta sẽ giúp nàng một tay, trực tiếp tấn cấp Võ sĩ sơ cấp.”
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: “Việc này không vội, ngươi cứ giữ tinh lực lại để đối phó Tiêu Quanh Ảnh. Nghe nói đêm qua ngươi ra ngoài gặp chuyện, lời đồn đãi đó là thật?”
Thiên Vũ cười nói: “Đêm qua tại trấn Thiết Thạch đã gặp phải sát thủ của Dạ gia phái tới, một người là võ sĩ cao cấp, một người là võ tướng sơ cấp. Sau đó Tiêu Thiên Phách, Tiêu Như Ngọc, Liễu Nguyệt Hoa đột nhiên xuất hiện, tình huống chuyển tiếp đột ngột. Trong thời khắc quan trọng, Hồng Liên tiểu thư đột nhiên hiện thân, Nguyệt Hiểu Nhã cũng theo đó mà xuất hiện. Cuối cùng, ngoại trừ Tiêu Thiên Phách bị trọng thương thoát khỏi, những người còn lại tất cả đều chết hết.”
Hoa Thanh kinh ngạc nói: “Xem ra ngươi cùng Nguyệt Hiểu Nhã quả thật có một chút quan hệ.”
Thiên Vũ gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là ta còn chưa có rõ huyền cơ trong đó.”
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã tới quảng trường, thấy được xa xa, giữa quảng trường có một nam một nữ đang đứng, xung quanh khu vực không có một bóng người, có vẻ đặc biệt nổi bật.
Đánh giá hai người kia, Thiên Vũ trầm ngâm nói: “Đây là Tiêu Quang Ảnh và Thái Ngọc Cầm?”
Hoa Thanh nói: “Không sai, chính là bọn họ.”
Dưới ánh mặt trời, Tiêu Quang Ảnh một thân trang phục màu xanh, dáng người thon dài, hình thể hoàn mỹ với khuôn mặt tuấn tú vô song, tựa như một công tử trong thời đại hỗn loạn, nhân phẩm tướng mạo đủ để so sánh với Ứng Thiên Vũ.
Tiêu Quang Ảnh năm nay mười chín tuổi, là đệ tử kiệt xuất nhất Tiêu gia. Mười tám tuổi tiến vào nội môn của Thiết Thạch phân đường, lấy được thành tích xuất sắc cùng biểu hiện tuyệt hảo, nhanh chóng trở thành một trong mười người đứng đầu của đệ tử nội môn, từng khiến vô số người khiếp sợ, được ca tụng là một đóa hoa kỳ tài của Thiết Thạch Phân Đường.
Sau đó Tiêu Thư Tài và Tiêu Hòa làm cho Tiêu gia đi vào con đường hủy diệt, cùng Thiên Vũ kết mối thù khó giải, để rồi một người được xem kỳ tài trong mắt người khác như Tiêu Quang Ảnh cũng bị liên lụy, địa vị tại phân đường Thiết Thạch rớt xuống ngàn trượng, trở thành tiêu đề để mọi người cười nhạo.
Bên cạnh Tiêu Quang Ảnh, Thái Ngọc Cầm một thân áo quần xanh lục, vóc người yểu điệu, ngũ quan đoan chính trên khuôn mặt tròn tròn, trên trán ẩn tàng vài điểm ưu sầu.
Thái Ngọc Cầm dáng người chỉ coi như trên trung bình, cùng Tiêu Quang Ảnh đứng chung một chỗ, hai bên có sự chênh lệch rất lớn, chẳng trách nào Tiêu Quang Vũ không mấy thích nàng.
Chậm rãi bước đến, trên mặt Thiên Vũ lộ nét tươi cười. Gã vừa xuất hiện lập tức khiến cho vô số đệ tử lưu ý, lập tức ánh mắt Tiêu Quang Ảnh và Thái Ngọc Cầm nhìn qua gã.
Nhìn thấy Thiên Vũ, trong mắt Tiêu Quang Ảnh hàm chứa hận thù nồng đậm, trên khuôn mặt anh tuấn hiện đầy sát khí, quanh thân tràn ngập một cỗ mùi vị lạnh lùng.
Vẻ mặt Thái Ngọc Cầm phức tạp, trên khuôn mặt tròn tròn nhìn không ra vẻ tức giận, chỉ phảng phất một nét ưu sầu.
Chớp mắt, Thiên Vũ đã tới giữa quảng trường, đứng cách Tiêu Quang Ảnh khoảng một trượng, ánh mắt khiêu khích nhìn gã, hỏi: “Ngươi tìm ta?”
Tiêu Quang Ảnh cười lạnh nói: “Không sai. Ta nghe nói ngươi thực lực bất phàm, đặc biệt tìm ngươi để đàm luận một chút.”
Thiên Vũ cười nói: “Đàm luận, từ ngữ thích đáng nhưng chỉ là dối trá thôi.”
Tiêu Quang Ảnh hừ lạnh nói: “Ngươi sợ à?”
Thiên Vũ cười nói: “Ta sợ ngươi không biết rõ tình huống của đêm qua, nhất thời hồ đồ chạy đi tìm cái chết.”
Tiêu Quang Ảnh giọng lạnh lùng, nói: “Cuồng vọng, nếu không có Nguyệt Hiểu Nhã che chở ngươi, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Thiên Vũ cười lớn: “Vậy thì sao? Ngươi ganh tỵ à.”
Tiêu Quang Ảnh cả giận nói: “Thúi lắm, ta xem thường bộ dạng của ngươi, có bản lãnh chúng ta chân đao thương thực đánh một trận, xem ai chết ở trong tay ai.”
Thiên Vũ nghe vậy thôi không cười nữa, lãnh đạm nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám?”
Tiêu Quang Ảnh hừ nói: “Ngươi dám tới?”
."
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân
Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 122: Nước Cờ Hiểm.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ liếc nhìn Thái Ngọc Cầm, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn để cho nàng theo ngươi cùng nhau gặp xui xẻo sao?”
Tiêu Quang Ảnh nhìn qua Thái Ngọc Cầm, thần sắc có vẻ cổ quái, do dự nói: “Việc này không liên quan đến nàng, chúng ta định sinh tử là bằng vào bản lãnh.”
Thái Ngọc Cầm cương quyết nói: “Không, thiếp đã cùng đi với chàng, thì sẽ cùng chàng đồng sinh cộng tử.”
Thái Ngọc Cầm vừa nói vừa nhìn Tiêu Quang Ảnh, trên mặt tràn đầy u oán, ánh mắt bi thương.
Tiêu Quang Ảnh lãng tránh ánh mắt của Thái Ngọc Cầm, nhìn về phía Thiên Vũ quát: “Thiên Vũ, đến đây đi, cho ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực. Ân oán giữa Tiêu gia và ngươi, thôi thì hãy để ta kết thúc nó.”
Thiên Vũ cười lạnh nói: “Ngươi có thể đại diện cho Tiêu gia sao? Trước mắt, Tiêu gia Tiêu Thiên Phách còn chưa chết, hãy còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện.”
Tiêu Quang Ảnh phát cáu, cả giận nói: “Im miệng, Tiêu gia cùng ngươi không đội trời chung. Mặc kệ ta có thể đại diện Tiêu gia hay không, giữa ngươi với ta, sẽ có một người phải ngã xuống.”
Thiên Vũ lạnh nhạt cười, hừ nói: “Ta vốn không muốn tiêu diệt Tiêu gia các ngươi, là các ngươi tự tìm cái chết, ta đành phải thành toàn cho ngươi vậy. Đến đây đi, trước mặt tất cả mọi người, xem chúng ta người nào sẽ ngã xuống.”
Thái Ngọc Cầm chen miệng vào: “Thiên Vũ, chỉ bằng một đệ tử ngoại môn như ngươi làm gì đủ tư cách cùng Quang Ảnh động thủ, hay để cho ta tiếp chiêu của ngươi vậy.”
Hoa Thanh tức thì mở miệng ngăn: “Thái Ngọc Cầm, việc này không liên quan đến ngươi, nếu như ngươi muốn động thủ, ta có thể phụng bồi.”
Tiêu Quang Ảnh liền nhìn Thái Ngọc Cầm, quát lớn: “Chuyện của ta không quan hệ đến nàng, cũng không cần nàng lo, nàng lập tức rời khỏi cho ta.”
Thái Ngọc Cầm vẻ mặt buồn bã, lắc đầu nói: “Không, ta muốn gánh vác mọi chuyện cùng chàng.”
Tiêu Quang Ảnh quay đi không nhìn nàng, căm tức trừng mắt nhìn Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Hôm nay là chuyện giữa hai người chúng ta, không có liên quan tới bất kỳ kẻ nào khác, ngươi dám không?”
Thiên Vũ cười to đáp: “Có gì không dám. Ngươi thật sự cho rằng ta sợ Tiêu gia ngươi hay sao?”
Tiêu Quang Ảnh hừ nói: “Tốt nhất là không sợ. Trong trận chiến hôm nay, ta sẽ cho ngươi chết một cách tâm phục khẩu phục.”
Thiên Vũ cười lạnh, quay đầu liếc nhìn Hoa Thanh, khẽ nói: “Thái Ngọc Cầm ta giao cho nàng, nàng xem rồi tùy ý xử lý.”
Hoa Thanh gật đầu nói: “Yên tâm, ta biết phải làm sao, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.”
Thiên Vũ thu hồi ánh mắt nhìn sang Tiêu Quang Ảnh, hờ hững nói: “Đến đây đi, ta nhường ngươi xuất chiêu trước.”
Tiêu Quanh Ảnh cười giận, nói: “Bổn công tử không cần ngươi nhường. Nói cho ngươi biết, ngày hôm nay, ta đã là Vũ sĩ cao cấp Huyền cấp hạ giai, trị số Tâm Hỏa đã vượt qua ba ngàn điểm. Dù thực lực của ngươi là Vũ sĩ trung cấp Hoàng cấp thượng giai, ngươi nhất định thua rồi.”
Lời nói vừa dứt, toàn trường lâm vào khiếp sợ, ngay cả Thiên Vũ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu, Thiên Vũ tưởng rằng Tiêu Quang Ảnh chỉ là Vũ sĩ cao cấp Hoàng cấp thượng giai, với mình tuy có chênh lệch nhưng sẽ không lớn lắm.
Ai có thể ngờ Tiêu Quanh Ảnh lại là Võ sĩ cao cấp Huyền cấp hạ giai, thực lực ít nhất gấp ba lần Thiên Vũ. Với cái khoảng cách này, không phải chỉ dùng kinh nghiệm lẫn kỹ xảo là có thể thu hẹp lại được.
Hoa Thanh sắc mặt kịch biến, bật thốt lên: “Thiên Vũ, không nên cùng hắn liều mạng, trận chiến này căn bản là không công bằng.”
Thiên Vũ không đáp lại, hai mắt dừng ở Tiêu Quang Vũ, trong lòng gã đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó.
Hoa Thanh nói như vậy thật có lý, đây căn bản không phải là một trận chiến công bằng.
Nhưng lúc nãy Thiên Vũ đã mạnh miệng thách thức, bây giờ há có thể trước mặt mọi người rút lui?
Với vẻ mặt lạnh lùng, Tiêu Quang Ảnh nhìn Thiên Vũ, lớn tiếng châm chọc: “Tại sao không lên tiếng, có phải là đã sợ hay không?”
Ánh mắt Thiên Vũ lóe lên: “Ngươi đã quên tại sao đêm qua Tiêu Thiên Phách bị thương à?”
Trên chiến trường, lấy khí thế làm đầu.
Thiên Vũ tinh thông binh pháp, quá rõ ràng điểm này, cho nên mặc dù tạm thời gã chưa nghĩ ra kế sách ứng phó, nhưng ngoài miệng vẫn không nhường chút nào.
Đương nhiên, Thiên Vũ không phải không có hy vọng chiến thắng, chỉ cần gã thả ra Huyền Băng Khôi Lỗi, Tiêu Quang Ảnh nhất định phải chết, không có gì để nghi ngờ.
Có điều Thiên Vũ tạm thời không muốn để lộ quá nhiều bí mật. Nếu không phải bất đắc dĩ, gã không muốn mượn sức của Huyền Băng Khôi Lỗi.
Chính vì sự lo lắng này, trong lòng Thiên Vũ luôn tìm cách đối phó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gã cũng nghĩ ra được một biện pháp, nhưng đòi hỏi phải đi một nước cờ hiểm, đánh cuộc với vận mạng.
Tiêu Quang Ảnh hừ lạnh nói: “Lực lượng bên ngoài trợ giúp không coi là bản lãnh, có gan ngươi cứ xuất ra chân tài thực học của mình, đó mới gọi là năng lực.”
Thiên Vũ chân mày khẽ nhíu lại, lãnh đạm nói: “Không cần mượn lực lượng bên ngoài, ta hôm nay cũng sẽ thắng ngươi như thường.”
Tay trái chắp sau lưng, tay phải giơ lên, khí thế quanh thân Thiên Vũ tăng vọt, một cỗ kình lực vô hình tản ra bốn phía.
Hiện tại, trên quảng trường đã tụ tập mấy ngàn đệ tử, kể cả một số võ sư, tất cả mọi người không chớp mắt, nhìn chăm chú vào hai người ở trong sân.
Hoa Thanh lưu ý động tĩnh ở bốn phía, phát hiện Tần Lạc Xuyên và Nguyệt Hiểu Nhã đều không có mặt, trong lòng nàng càng cảm thấy bất an.
Lẽ ra, nếu ở ngoại môn của phân đường Thiết Thạch xảy ra chuyện thì sẽ làm kinh động đến đám người Tần Lạc Xuyên, vậy tại sao bọn họ không ra mặt ngăn cản?
Nhìn điệu bộ vênh váo, hung hăng của Thiên Vũ, Tiêu Quang Ảnh trong lòng tức giận, ánh sáng màu xanh lững lờ bao bọc quanh thân hắn, một cỗ khí thế hùng hồn trong nháy mắt bộc phát ra ngoài, ngay lập tức áp chế luồng khí thế của Thiên Vũ.
Tiêu Quang Ảnh lạnh lùng cười một tiếng, ngạo nghễ nói: “Nhập gia tùy tục, nếu ta đến ngoại môn, thì quy củ do ngươi định. Ta cho ngươi một cơ hội tỷ thí công bằng, để ngươi khỏi phải thua mà bất phục.”
Thiên Vũ hai mắt nhíu lại, phản bác: “Đừng có ngạo mạn, hôm nay với bàn tay không, ta cũng có thể đánh cho ngươi thừa sống thiếu chết, lăn lê lết bết.”
Tiêu Quang Ảnh nghe vậy liền cười lớn, ngông cuồng nói: “Khẩu khí thật lớn, vậy ta sẽ chiều ý ngươi vậy, dùng tay không cùng ngươi phân cao thấp. Đến đây đi, chiêu thứ nhất ta nhường ngươi đánh trước.”
Hai tay chấp sau lưng, Tiêu Quang Ảnh ngạo mạn khinh thường.
Thiên Vũ nhìn lướt qua bốn phía, rồi nói với Hoa Thanh: “Nàng hãy lùi ra xa, tránh bị liên lụỵ”
Hoa Thanh chần chờ nói: “Nhớ phải cẩn thận, an toàn trên hết.”
Thiên Vũ cười nói: “Yên tâm, ta đã không còn là Thiên Vũ của ngày trước mặc cho người khác khi dễ. Ai dám khi dễ ta, ta sẽ khiến cho hắn hối hận không kịp.”
Thái Ngọc Cầm nhìn Tiêu Quanh Ảnh, trong ánh mắt chứa chan tình cảm thiết tha. Lúc Hoa Thanh thối lui, nàng cũng lui về phía sau, trả không gian lại cho hai người giao chiến.
Tập trung tinh thần, trong ánh mắt Thiên Vũ bắn ra một cỗ sát khí sắc bén, khí thế quanh thân trong nháy mắt biết mất, cả người yên tĩnh giống như một pho tượng đá, đứng đó không nhúc nhích, không có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ ra tay.
Tiêu Quang Ảnh thấy vậy, khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một sự nghi hoặc. Cư nhiên lúc này hắn lại không nhìn ra được dụng ý của Thiên Vũ, cho nên trong lòng nổi lên một cảm giác quái dị, tựa hồ chuyện xảy ra tiếp theo sẽ không phải thuận lợi như trong tưởng tượng.
Thân là Vũ sĩ cao cấp Huyền cấp hạ giai, thực lực của Tiêu Quanh Ảnh ít nhất vượt trên Thiên Vũ gấp ba lần. Sự chênh lệch này quả thật rất lớn, hắn cơ hồ đã nắm giữ lợi thế rõ ràng.
Biểu hiện sau đó của Thiên Vũ càng làm cho người ta kinh ngạc. Ở dưới tình huống biết mình không địch lại nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn đối mặt, điều này có thể làm cho Tiêu Quanh Ảnh không đề phòng sao?
Giữa sân, phản ứng của Thiên Vũ làm cho người ta khó hiểu. Gã nhíu mắt nhìn Tiêu Quang Ảnh, hơi thở cả người biến mất giống như một người chết, nhìn không ra chút động tĩnh nào.
Tiêu Quanh Ảnh quan sát một lát. Nhìn không thấy có bí ẩn gì trong đó, lúc này cười hắn lạnh nói: “Ngươi cho rằng kéo dài thời gian là có thể giải quyết tất cả?”
Tiêu Quang Ảnh cất bước tiến tới giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay liền nổi lên một đoàn ánh sáng màu xanh. Đó là Tường Vân kình khí, công pháp Huyền cấp hạ giai.
Nhìn Tiêu Quanh Ảnh bước tới gần, Thiên Vũ mặt không chút thay đổi, đợi khi Tiêu Quang Ảnh kìm nén không nổi ra tay công kích, Thiên Vũ mới phất tay phát chưởng, đón nhận một kích của kẻ địch.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Quang Ảnh trên mặt lộ ra một nụ cười tàn khốc. Đây là phương thức lấy cứng chọi cứng, Thiên Vũ sao có thể địch nổi?
Một chưởng đánh ra, Tiêu Quanh Ảnh âm thầm gia tăng hai phần công lực, dụng ý một kích mất mạng, không để cho Thiên Vũ có bất cứ cơ hội sống sót nào.
Song, ngay lúc một chưởng của Tiêu Quang Ảnh chạm vào một chưởng của Thiên Vũ, trên khuôn mặt đờ đẫn của Thiên Vũ đột nhiên hiện ra một nụ cười bí hiểm, tựa như nụ cười của ma quỷ, làm cho Tiêu Quang Ảnh tinh thần căng thẳng, mơ hồ cảm giác được có điềm xấu.
Sau một khắc khi chưởng lực của hai người đụng nhau. Thân thể Thiên Vũ nhoáng lên, lập tức bị đẩy lui về phía sau, bàn tay vẫn dính chặc vào bàn tay của Tiêu Quang Ảnh.
Thuận thế đẩy về phía trước, Tiêu Quang Ảnh được thế không buông tha, liên tục không ngừng phát ra từng chưởng mạnh mẽ, nhằm thừa thế đánh nát kinh mạch toàn thân của Thiên Vũ, trực tiếp dồn gã vào đường chết.
Trên mặt Thiên Vũ lộ ra thần sắc thống khổ, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa nét cười bí hiểm, toàn lực chống đỡ sự xâm lấn của kình khí Tiêu Quang Ảnh, tình hình vừa nguy hiểm lại vừa quỷ dị.
Thực lực chênh lệch đến hơn ba lần, có liều mạng cũng chẳng khác nào muốn tìm cái chết. Thiên Vũ cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, nhưng gã lại làm ra chuyện mà trong mắt người khác cho là ngu xuẩn, tất nhiên phải có huyền cơ gì khác.
Vốn dĩ, Thiên Vũ lo lắng từ lâu. Mình cùng Tiêu Quang Ảnh chênh lệch quá lớn, dù có dùng Tà Nguyệt Loan Đao để thi triển Tàn Ảnh Tây Tà cũng không bù đắp lại được sự chênh lệch quá lớn giữa hai người bọn họ.
Ban đầu, Thiên Vũ cho rằng Tiêu Quang Ảnh chỉ là Vũ sĩ cao cấp Hoàng cấp thượng giai, trong lòng đã nghĩ ra một kế sách tốt để đối phó. Gã tính dùng phương thức lấy cứng chọi cứng, trước hao tổn thực của Tiêu Quang Ảnh, sau đó lợi dụng Cửu Chuyển Vô Cực cắn nuốt chân khí của Tiêu Quang Ảnh, làm cho hắn không chịu nổi mà thua.
Ai ngờ thực lực của Tiêu Quang Ảnh so với trong tưởng tượng quá kinh người. Kế sách Thiên Vũ đã lập sẵn lúc trước, mặc dù xảo diệu nhưng hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản là không thể dùng được.
Dưới tình huống như vậy, Thiên Vũ không thể không từ bỏ quyết định lúc ban đầu, đổi lại chơi nước cờ hiểm, dùng một phương thức mà tất cả mọi người không nghĩ tới, để đối phó Tiêu Quang Ảnh.
Thực lực bây giờ của Thiên Vũ đang bị kinh mạch hạn chế, không có cách nào gia tăng. Đây đối với gã mà nói là một khuyết điểm, nhưng gã lại lợi dụng cái khuyết điểm này để đối phó Tiêu Quanh Ảnh.
Lời này có vẻ huyền bí, nhưng kỳ thật cũng rất đơn giản. Thiên Vũ vốn định lợi dụng Tiêu Quang Ảnh giúp mình rèn luyện kinh mạch, khuếch trương độ rộng kinh mạch trong cơ thể.
Đêm qua, Thiên Vũ từ trong miệng của Dạ Vô Mộng biết được công pháp của Tiêu gia tên là Tường Vân Kình, một công pháp Huyền cấp Phong hệ. Nếu Tiêu Quang Ảnh là Vũ sĩ cao cấp Huyền cấp hạ giai, gã tất nhiên đã tu luyện loại Tường Vân Kình này.
Vì muốn mượn lực của Tiêu Quang Ảnh, Thiên Vũ cố ý thu lại khí tức quanh thân, chuyển hóa chân khí Đại Nhật Quyết trong cơ thể thành Huyễn Vân chân khí, sau đó âm thầm thi triển Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết trong khí luyện thuật, bắt đầu rèn luyện kinh mạch từ cánh tay phải.
Khi một chưởng với bảy phần công lực của Tiêu Quang Ảnh đánh trúng vào lòng bàn tay phải của Thiên Vũ, chân khí hùng mạnh của Tường Vân Kình quán nhập vào trong cánh tay phải của Thiên Vũ, một đường dọc theo kinh mạch của gã, cố gắng đánh nát kinh mạch toàn thân Thiên Vũ, đẩy hắn vào con đường chết.
Lúc ấy, Thiên Vũ không chút gì phản kháng, nhưng Tiêu Quang Ảnh lại không có bất cứ cảm ứng gì. Nếu như truy cứu nguyên nhân, việc này có quan hệ rất lớn đến khí luyện thuật.
Rèn luyện kinh mạch vốn là một việc rất nguy hiểm, hơn nữa lại là một quá trình phức tạp.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân
Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 123: Rèn luyện kinh mạch.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Kinh mạch của Thiên Vũ quá nhỏ, cái gọi là rèn luyện chính là dùng chân khí mạnh mẽ để mở rộng kinh mạch, nhưng không thể để cho nứt vỡ, độ mạnh yếu của lực đạo phải chắc chắn nắm vững.
Hơn nữa, trong quá trình rèn luyện kinh mạch, vì phòng ngừa kinh mạch vỡ tan, một mặt vừa mở rộng, mặt khác phải vận chuyển linh khí, tu bổ lại kinh mạch, làm cho kinh mạch dần dần cứng cỏi hơn.
Lấy thực lực của Thiên Vũ, nếu muốn tự mình mở rộng kinh mạch, kỳ thật không phải dễ dàng, huống gì là mượn nhờ ngoại lực?
Song Thiên Vũ rất thông minh, hắn chỉ phân ra một phần chân khí nhỏ để ngăn chặn nơi kinh mạch, làm cho thực khí xâm lấn ở con đường phía trước khi gặp tình huống không thông, tự nhiên sẽ kinh mạch từ từ mở rộng ra.
Đợi khi kinh mạch bành trướng tới mức độ nhất định, Thiên Vũ vừa khống chế được luồng chân khí nọ vừa chậm rãi lui về phía sau, khiến cho ngoại lực tiếp tục đẩy mạnh.
Chính như vậy, Tiêu Quang Ảnh mới cảm giác được Thiên Vũ đang cố chống lại, nhưng chỉ vì lực lượng chống cự có hạn bị thực khí của bản thân hắn làm cho chậm rãi lui dần về phía sau, từng bước một xâm nhập vào trong cơ thể.
Vì muốn chắc chắn giết chết Thiên Vũ, Tiêu Quang Ảnh không tiếc giá nào tiếp tục gia tăng chưởng lực, liên tục đẩy mạnh thực khí vào trong cơ thể Thiên Vũ, có ý phá hủy kinh mạch toàn thân của hắn, nhưng không nghĩ mình bị trúng kế của Thiên Vũ và biến thành vũ khí hữu hiệu giúp hắn rèn luyện kinh mạch.
Ở khắc đó, Thiên Vũ toàn tâm toàn ý một mặt dẫn luồng chân khí Tường Vân Kình khuếch trương kinh mạch, mặt khác dùng linh khí kéo dài sự tăng trưởng của kinh mạch, làm cho kinh mạch cứng cỏi hơn và cũng từ từ thành hình.
Khuếch trương kinh mạch là một chuyện lâu dài và thống khổ, tựa như huyết mạch không thông, bị mắc kẹt trong đó, cộng thêm quá trình đẩy mạnh, cần phải chịu đựng sự áp bách rất lớn.
Trong giờ phút này, Thiên Vũ điều khiển chân khí lui về phía sau từng bước một, mặt mày nhăn nhó lộ vẻ thống khổ. Điều này làm cho Hoa Thanh đang theo dõi cuộc chiến cảm thấy rất lo lắng.
Thái Ngọc Cầm thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất Tiêu Quang Ảnh đang chiếm cứ thượng phong, điều này làm cho nàng thoải mái không ít.
Tiêu Quang Ảnh nhìn bộ dáng thống khổ của Thiên Vũ, trên mặt nở một nụ cười tàn khốc, âm trầm nói: “Ta nói rồi, người cùng ta giao thủ thì nhất định sẽ thua.”
Thiên Vũ cước bộ dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó lui về phía sau, trong miệng lạnh lùng nói: “Ta còn chưa có ngã xuống, người đừng có vội đắc ý.”
Tiêu Quang Ảnh cười nói: “Không nên cứng miệng. Với thực lực của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm một hồi.”
Thiên Vũ không cần thiết phải cạnh tranh miêng lưỡi, trên mặt toát ra thần sắc bất khuất và kiên định.
Trong giờ khắc này, Thiên Vũ vốn cố ý diễn trò, mục đích mê hoặc Tiêu Quang Ảnh, để rồi mượn lực lượng của đối phương để rèn luyện chính mình.
Rèn luyện kinh mạch có điểm giống như rèn luyện huyết dịch, mấu chốt của vòng đầu tiên là cần phải đả thông từng kinh mạch, khuếch trương đến một trình độ nhất định, tỉ lệ lớn nhỏ vừa đúng chuẩn mực.
Đương nhiên, tình hình của Thiên Vũ khác biệt với người bình thường. Quá trình hắn rèn luyện kinh mạch cũng giống như rèn luyện huyết dịch, lấy chân khí của bốn hệ Địa Hỏa Thủy Phong rèn luyện từng cái một, mang lại hiệu quả hết sức kinh người.
Lúc này, Thiên Vũ chính là đang vận dụng Huyễn Vân chân khí để dẫn đạo chân khí Tường Vân Kình của Tiêu Quang Ảnh. Phẩm chất của loại chân khí này so với phẩm chất của chân khí trong cơ thể Thiên Vũ thì cao hơn, dùng để rèn luyện kinh mạch tất nhiên sẽ đem đến hiệu quả rất tốt.
Kinh mạch trong cơ thể con người chia làm thập nhị chính kinh (12 kinh mạch chính) cùng kỳ kinh bát mạch (8 kinh mạch hiếm thấy). Thiên Vũ bây giờ là đang rèn luyện thập nhị chính kinh, đây là kinh mạch trụ cột trong cơ thể con người, cũng là cơ bản và trọng yếu nhất.
Từ lúc chưởng lực chạm nhau đến bây giờ, mặc dù chỉ thời gian mấy câu nói, nhưng Thiên Vũ đã lui về phía sau tới chín bước, thân thể hiện tại vẫn còn đang bị đẩy lui, nhưng kinh mạch trong cơ thể chỉ có rèn luyện được một phần tư mà thôi.
May mắn là Tiêu Quang Ảnh sát tâm rất nặng, không ngừng tăng thêm chân khí, cố hết sức đánh gục Thiên Vũ.
Ở bên ngoài, những người đang xem cuộc chiến cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù Tiêu Quang Ảnh vẫn chiếm thượng phong, nhưng Thiên Vũ dù thối lui chín bước vẫn còn sống. Chuyện như vậy thì làm sao người ta không cảm thấy kinh ngạc cho được?
Dưới tình huống bình thường, khi dùng chưởng lực cứng đối cứng để chém giết, người nào thua chỉ có một con đường trọng thương hoặc chết.
Thiên Vũ nãy giờ đã thối lui tới chín bước, ngoại trừ đau đớn thì không có bất cứ dấu hiệu nào đáng ngại.
Hoa Thanh để ý thấy tình huống khác thường này, lo lắng trong lòng giảm bớt, ánh mắt nàng dừng lại trên người Thiên Vũ, phát hiện ánh mắt hắn không hề có một tia hoảng sợ nào, ngược lại còn ẩn chứa quang mang khác lạ mà người ngoài không thể giải thích được.
Hai bên vẫn duy trì tình trạng áp sát, chân khí trong cơ thể Tiêu Quang Ảnh liên tục vận chuyển, chưởng lực vẫn gia tăng bởi vì hắn cũng mơ hồ cảm giác được có gì đó khác thường.
Cũng may Thiên Vũ che dấu cực kỳ xảo diệu, cộng thêm khí luyện thuật Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết hết sức thần kỳ. Trừ phi là cao thủ tinh thông luyện thể thuật, nếu không, người bình thường khó có thể nhìn ra được sự huyền diệu ở trong đó.
Cảm thấy được Tiêu Quang Ảnh lại gia tăng lực lượng, trong lòng Thiên Vũ biết kẻ địch đã sinh nghi. Vì vậy hắn đẩy nhanh tốc độ dẫn đạo, làm cho Tiêu Quang Ảnh cảm giác chân khí đã xâm nhập sâu vào trong cơ thể của Thiên Vũ, và chỉ trong chốc lát nữa là có thể tiêu diệt được hắn.
Đồng thời, khóe miệng Thiên Vũ tràn ra vết máu, càng chứng minh hắn đã lâm vào tình trạng sa cơ lỡ vận, chỉ cần tiếp tục gia tăng sức lực thêm một lát nữa thôi là hắn nhất định phải chết.
Ở khắc đó băn khoăn trong lòng Tiêu Quang Ảnh biến mất, từ bảy tầng gia tăng lên tới chín tầng công lực, quyết ý giết chết Thiên Vũ.
Sau khi chưởng lực Tiêu Quang Ảnh tăng vọt, tốc độ rèn luyện kinh mạch của Thiên Vũ theo đó tăng lên, trong phút chốc đã luyện xong thập nhị chính kinh, độ rộng kinh mạch so với lúc trước ít nhất gia tăng lên gấp ba lần.
Lúc này, Thiên Vũ liền dẫn đường cho Tường Vân Kình đi tới kỳ kinh bát mạch. Chỉ cần hoàn thành việc rèn luyện kỳ kinh bát mạch, quá trình rèn luyện kinh mạch này coi như đại công cáo thành.
Đối với biến hóa trong cơ thể Thiên Vũ thì Tiêu Quang Ảnh không hề hay biết, hắn chỉ một mực gia tăng lực đạo xâm lấn, quanh thân tràn đầy khí thế cường giả.
Dưới ánh mặt trời, trên quảng trường đã có mấy ngàn đệ tử ngoại môn tụ tập lại. Bọn họ chăm chú nhìn Thiên Vũ cùng Tiêu Quang Ảnh không chớp mắt, ánh mắt theo dõi cước bộ đang di chuyển chậm rãi của hai người.
Ngay lúc này, Thiên Vũ đã bị ép lui về sau hơn mười bước. Đám đệ tử vây quanh đang đứng xem ở phía sau đều nhường lại một khối đất trống, sợ đến gần quá thì mang họa sát thân.
Hoa Thanh vẫn quan sát vẻ mặt Thiên Vũ, phát hiện ánh mắt của hắn thật quái dị. Hai mắt hắn híp lại nhìn Tiêu Quang Ảnh, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, thân thể di chuyển ra sau từng bước một, nhưng ánh mắt không có chút nào kinh hoảng hay lo lắng.
Loại tình huống này hết sức quỷ dị. Mặc dù Hoa Thanh hiểu rõ Thiên Vũ, nhưng vẫn không hiểu được dụng ý của hắn trong lúc này.
Đám đệ tử đang đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến cũng cảm giác không có gì thú vị. Lúc đầu còn tưởng hai người giao chiến sẽ kinh thiên động địa, kịch liệt vô cùng nhưng không ngờ tình hình lại diễn ra như vậy.
Đương nhiên, giao chiến vẫn chưa kết thúc, nên chưa thể nói trước.
Mặc dù rất nhiều đệ tử đã khẳng định Thiên Vũ sẽ thua, nhưng nhớ lại trận chiến lúc trước của Thiên Vũ và Dạ Thánh Vũ, trong lòng mọi người vẫn có chút mong đợi.
Căm tức Thiên Vũ, khóe miệng Tiêu Quanh Ảnh nở một nụ cười tàn ác, luồng sánh xanh hội tụ quanh thân, khí thế lại mạnh mẽ ngưng tụ thành một đám mây, theo hắn đẩy dần về phía trước chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Sắc mặt Thiên Vũ tái nhợt, thân thể run rẩy không ngừng, cước bộ loạng choạng, lảo đảo sắp ngã giống như lá rụng trong gió.
Lúc này, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể của Thiên Vũ cơ bản đã được đả thông, chỉ còn lại nhâm đốc nhị mạch là khó đả thông nhất, cũng là chỗ mấu chốt quan trong trong trận chiến âm thầm này.
Vì muốn mau chóng hoàn thành việc rèn luyện kinh mạch, Thiên Vũ đã thu hồi chân khí đang ngăn cản trong kinh mạch, toàn lực dẫn đường Tường Vân Kình của Tiêu Quang Ảnh đánh sâu vào nhâm đốc nhị mạch của mình.
Đến lúc đó, Thiên Vũ dừng cước bộ lại, ổn định thân thể, miệng khẽ gầm một tiếng, quanh thân tản mát ra khí thế mạnh mẽ.
Tiêu Quanh Ảnh thấy vậy cả kinh, cười giận nói: “Lúc này đây đã không thể cứu vãn, ngươi còn muốn thay đổi càn khôn?” Trong khi nói chuyện, Tiêu Quang Ảnh đội nhiên đề tụ chân nguyên phát ra một kích cực mạnh.
Trong nháy mắt đó, một cổ chân nguyên mạnh mẽ đánh sâu vào nhâm đốc nhị mạch của Thiên Vũ, làm cho kinh mạch của hắn lập tức tăng vọt lên gấp mười lần, có nhiều kinh mạch lập tức bị phá vỡ.
Bị ảnh hưởng bởi sự va chạm này, thân thể Thiên Vũ chấn động, miệng há lớn phun ra một ngụm máu tươi, trong miệng phát ra một tiếng thét dài đinh tai nhức óc.
Ở trong khoảnh khắc đó, Thiên Vũ bị Tiêu Quang Ảnh toàn lực công kích, thân thể thối lui ba bước, trong miệng liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn còn cố giữ vững thân hình.
Tiêu Quang Ảnh bắt đầu bực bội, cả giận nói: “Ta không tin không đánh gục được ngươi.”
Hội tụ chân khí quanh thân, Tiêu Quang Ảnh thi triển ra một loại thủ pháp đặc thù, làm cho thực lực bản thân trong nháy mắt tăng lên năm thành, bộc phát ra uy lực lạ thường.
Ngay lúc đó, một luồng chân nguyên cực mạnh tựa như gió lốc xoay tròn với tốc độ cao, mang theo sức mạnh vô địch đánh thẳng vào nhâm đốc nhị mạch Thiên Vũ.
Hai mắt Thiên Vũ đang nhắm đột nhiên mở lớn, tâm tình quỷ quyệt nhìn Tiêu Quang Ảnh. Ngay lúc luồng chân nguyên của kẻ địch bộc phát, hắn liền vận khởi chân khí quanh thân, toàn lực thi triển khí luyện thuật, nghênh đón một khắc cuối cùng đang tới.
Trong lúc này, chân nguyên mạnh mẽ của Tiêu Quang Ảnh phát ra giống như một thanh kiếm sắc bén, khiến cho kinh mạch của Thiên Vũ bành trướng tới mức cực hạn, dưới tình huống không có chỗ phát tiết, thật sự đã phá tan nhâm đốc nhị mạch Thiên Vũ, khiến cho kinh mạch toàn thân hắn một mạch thông thoáng.
Đến bây giờ, kinh mạch quanh thân Thiên Vũ đã hoàn toàn đả thông, vòng rèn luyện thứ nhất coi như đã hoàn thành.
Bởi vì mượn ngoại lực để hoàn thành, trong lúc kinh mạch được đả thông, luồng chân khí xâm lược của Tiêu Quang Ảnh sau khi tìm được cửa đột phá thì giống như ngựa hoang mất dây cương, nháy mắt dốc toàn lực đánh thẳng vào trong cơ thể Thiên Vũ. Mặc dù không phải là một kích trí mạng, nhưng cũng làm cho Thiên Vũ bị thương tổn nghiêm trọng. Dưới tình huống hai bên đang giao chiến gay gắt, đối với Thiên Vũ mà nói cũng là một vấn đề bất lợi.
Vì tận khả năng kìm hãm thương tổn nghiêm trọng này, trước đó Thiên Vũ đã vận khởi chân khí toàn thân, trong khoảnh khắc nhâm đốc nhị mạch được đả thông, hắn vận toàn lực ngăn cản luồng chân nguyên kia đánh sâu vào.
Sự lo lắng của Thiên Vũ hết sức chu đáo. Thế nhưng chênh lệch giữa hắn và Tiêu Quang Ảnh quá lớn. Dù hắn có hội tụ tất cả chân khí và Tiêu Quang Ảnh trong lúc phá tan nhâm đốc nhị mạch đã hao phí đi lượng chân nguyên lớn, nhưng với thực lực hiện tại của Thiên Vũ cũng không thể địch nổi phần chân nguyên còn lại của Tiêu Quang Ảnh.
Nếu Thiên Vũ không có rèn luyện kinh mạch, lúc này đã có thể tri triển Cửu Chuyển Vô Cực, trực tiếp cắn nuốt luồng chân nguyên cường mạnh của Tiêu Quang Ảnh chuyển hóa thành thực lực cho bản thân.
Hôm nay, Thiên Vũ vừa mới mượn lực lượng của Tiêu Quang Ảnh để rèn luyện kinh mạch, thế nhưng kinh mạch toàn thân vẫn chưa được định hình và ổn định. Nếu lúc này bị luồng lực lượng quá mạnh mẽ đánh sâu vào sẽ khiến cho kinh mạch quanh thân hắn tổn thương trầm trọng, rất có khả năng tẩu hỏa nhập ma, toàn thân tàn phế.
Đây là một vấn đề cực kỳ tai hại khi phải mượn ngoại lực rèn luyện kinh mạch, vì nó có tính nguy hiểm quá lớn.
Điểm này, Thiên Vũ trước đó đã hiểu rõ, nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ có thể đánh cuộc một keo với vận khí.
Chỉ có điều Thiên Vũ chưa từng nghĩ đến Tiêu Quang Ảnh tự nhiên thi triển ra bí thuật, làm cho thực lực bản thân trong nháy mắt tăng lên năm tầng, vì thế sinh ra lực bạo phát cường bạo, tạo thành sự uy hiếp rất lớn đối với Thiên Vũ.
trong nháy mắt đó, chân nguyên của Tiêu Quanh Ảnh phát ra liền phá tan chân khí cản trở của Thiên Vũ. Mặc dù tiêu hao bị một ít, nhưng phần chân nguyên còn sót lại vẫn cường thịnh như trước. Dưới tình trạng kinh mạch của Thiên Vũ vừa mới khai sơ, điểm nhỏ này trở thành một uy hiếp to lớn.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân
Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 124: Thất Bại Trong Gang Tấc.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Converter: A Trùm
Nguồn: Banlonghoi.com
Khoảnh khắc đó, trên mặt Thiên Vũ lộ vẻ tức giận khi hắn không có cách nào khống chế được tình huống này, tâm trạng đã có chút thất vọng dâng lên.
Nhìn thấy ánh mắt của Thiên Vũ dần thay đổi, Hoa Thanh giật mình thầm nghĩ: “Không tốt, Thiên Vũ gặp nguy hiểm.”
Không cần nghĩ ngợi, Hoa Thanh tung người bay thẳng đến Tiêu Quang Ảnh. Ý nghĩ của Hoa Thanh rất đơn giản, chỉ muốn cứu Thiên Vũ mà thôi.
Có điều Hoa Thanh quên mất ở gần đó còn có Thái Ngọc Cầm, một người có tình cảm sâu đậm với Tiêu Quang Ảnh, cũng là nữ đệ tử nội môn với thực lực ở mức bình thường. Nàng ta đã sớm đề phòng Hoa Thanh nhúng tay vào, cho nên đã có chuẩn bị từ trước. Ngay lúc Hoa Thanh vừa ra tay, thì nàng đã phi thân ra ngăn lại.
Đang ở giữa không trung, Hoa Thanh liền phát hiện ra Thái Ngọc Cầm đang ngăn cản đường đi của nàng, làm nàng không thể không đối mặt.
Gầm nhẹ một tiếng, Hoa Thanh quát: “Cút ngay.”
Một đạo hồng quang chợt lóe lên, đao khí đột kính, Kinh Vân Đao vùn vụt xoay chuyển mang theo lo lắng cùng phẫn nộ trong lòng Hoa Thanh, phát ra một đạo đao cương đỏ đậm, nhắm về phía Thái Ngọc Cầm chém tới.
Thân là đệ tử nội môn, Thái Ngọc Cầm mặc dù tính cách nhu nhược, thực lực ở trong đám đệ tử nội môn chỉ được coi là bình thường. Nhưng nàng dù sao cũng là đệ tử nội môn, thực lực cũng không đến nỗi nào.
Khi Hoa Thanh một đao đột kích, Thái Ngọc Cầm không tránh né, chỉ rút kiếm phản kích, một đạo kiếm khí đỏ nhạt tung lên nghênh tiếp đao cương đỏ đậm của Hoa Thanh. Hai bên vừa chạm vào thì liền dội ngược ra, Thái Ngọc Cầm bị đẩy lui, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Rất rõ ràng, trên phương diện thực lực mà nói, Thái Ngọc Cầm không bằng Hoa Thanh.
Họ không hẳn đang liều mạng, Thái Ngọc Cầm tuy bị thương không nhẹ nhưng chỉ cần ngăn cản Hoa Thanh, kéo dài thêm thời gian.
Tại mặt đất, Tiêu Quang Ảnh khi thấy được sự thất vọng trong ánh mắt Thiên Vũ, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng, liền cười điên dại, nói: “Bây giờ hối hận đã không còn kịp, ta hôm nay nhất định phải tự tay giết ..”
Chữ ngươi còn chưa kịp rời khỏi miệng, Tiêu Quang Ảnh đột nhiên ngưng cười, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một khắc này, quần áo trên người Thiên Vũ rách nát thành nhiều mảnh. Bộ cẩm y hoa phục mà Hồng Di tặng cho hắn, trong nháy mắt bị lực lượng cường mạnh làm nát bấy, lộ ra nửa thân người không được cường tráng cho lắm.
Dưới ánh mặt trời, trước ngực trần của Thiên Vũ xuất hiện một đạo long hình, biến ảo không ngừng, chạy khắp toàn thân.
Tay phải Tiêu Quang Ảnh lúc này vẫn dán thật chặc vào tay của Thiên Vũ, nhưng luồng chân nguyên xâm lấn của hắn lại bị một cỗ lực lượng không rõ cắn nuốt, đổi thành là Thiên Vũ đang hấp thụ lấy bàn tay của hắn, làm cho hắn không cách nào thoát thân.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa làm cho Tiêu Quang Ảnh khiếp sợ. Sau khi nhận thức ra có điều không đúng, hắn lập tức giãy dụa phản kích, muốn tách ra khỏi Thiên Vũ.
Song, nói đến quái dị, thực lực của Tiêu Quang Ảnh hơn xa Thiên Vũ, nhưng mặc hắn giãy dụa như thế nào, bàn tay hai người vẫn dính sát vào nhau không cách nào rứt ra được.
Hơn nữa, ở trong lúc giãy dụa, chân nguyên của Tiêu Quang Ảnh phát ra, tất cả đều bị thân thể Thiên Vũ cắn nuốt, biến thành một bộ phận của trong người của Thiên Vũ.
Tình huống như vậy hết sức quỷ dị, lại đối với Tiêu Quang Ảnh cực kỳ bất lợi. Sau lúc hắn ra điều cảnh giác, hắn lại càng gia tăng thêm sức phản kháng.
Lại nói tới Thiên Vũ, sau lúc ngăn chặn thất bại, trong ánh mắt toát ra một sự lo lắng lẫn thất vọng. Nhưng lúc đang lo không biết làm sao cho phải thì thân thể của hắn đột nhiên xuất hiện biến dị.
Căn bản chính là vào thời điểm kinh mạch được rèn luyện xong, Thiên Vũ rốt cuộc cũng đã luyện thành Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết.
Lúc này, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết cũng chỉ mới sơ khai, nhưng đã phát huy ra một cỗ chân khí huyền diệu, ở trong cơ thể hắn đã hình thành một loại lực lượng phòng ngự đặc biệt, gọi là Huyền Thiên Dương Ngọc.
Loại Huyền Thiên Dương Ngọc này thần kỳ vô cùng, vừa có được phòng ngự hoàn mỹ nhất còn có phương thức đề thăng cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Phương thức tu luyện Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết rất kỳ lạ, chia thành ba giai tầng khí luyện, hồn luyện và thiên luyện. Đây chính là một bộ luyện thể thuật Thiên cấp thượng giai, cùng với việc luyện thể có liên hệ mật thiết.
Trước đây, Thiên Vũ lợi dụng khí luyện thuật để rèn luyện cơ thể toàn thân, từ gân cốt, tế bào cho đến các đốt khớp xương, cơ quan nội tạng, huyết dịch và sáu phương diện khác, khiến cho phẩm chất thân thể đề thăng. Nhưng Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết vẫn không thể luyện thành bởi vì thiếu đi một vòng quan trọng nhất, đó là rèn luyện kinh mạch.
Hôm nay, Thiên Vũ mượn lực của Tiêu Quang Ảnh để hoàn thành việc rèn luyện kinh mạch, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết tức khắc như nước chảy thành sông, Huyền Thiên Dương Ngọc gặp đúng thời cơ ra đời.
Điểm này, Thiên Vũ kỳ thật trước đó cũng không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết là Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết có công hiệu luyện thể nhưng không biết phương thức tu luyện Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết cùng việc luyện thể không thể phân ra.
Ngay khoảnh khắc Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết luyện thành, long mạch ẩn núp trong cơ thể của Thiên Vũ cũng theo đó thức tỉnh, vào thời điểm chỉ mành treo chuông, cắn nuốt lấy chân nguyên của Tiêu Quang Ảnh, di chuyển nhanh trong cơ thể Thiên Vũ, mở rộng kinh mạch của hắn.
Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết trong cơ thể của Thiên Vũ tự động vận hành, phối hợp với sự di động của long mạch, điều động lực quanh thân, mở rộng từng đạo kinh mạch toàn thân, tăng vọt gấp năm gấp mười lần.
Đến lúc đó, quần áo trên người Thiên Vũ lực bạo phát của Tiêu Quang Ảnh bị chấn nổ nát tan đồng thời kích thích lên Nhâm Đốc nhị mạch, phơi bày ra thân thể trần trụi của hắn, vừa lúc xuất hiện kết hợp với nguồn long mạch di động trên người hắn.
Sau đó, Tiêu Quang Ảnh cố gắng toàn lực giãy dụa, chân khí Tường Vân Kình trong cơ thể bị Thiên Vũ từ từ cắn nuốt, biến thành một loại động lực khuếch trương kinh mạch.
Lúc ban đầu, Tiêu Quang Ảnh cố sức giãy dụa, nhưng luồng chân nguyên vẫn cứ tự động bị Thiên Vũ cắn nuốt.
Khi đó, Thiên Vũ ở trong trạng thái ngược lại, chủ động tiếp nhận và chuyển hóa nó để bản thân sử dụng.
Sau khi Thiên Vũ tỉnh ra, hiểu rõ sự biến hóa của bản thân, liền chủ động vận dụng Cửu Chuyển Vô Cực phối hợp với Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết, kết hợp với hướng đi của long mạch, cắn nuốt chân nguyên trong cơ thể Tiêu Quang Ảnh làm động lực bổ khuyết những bộ vị cần thiết trong cơ thể.
Lúc này, Tiêu Quang Ảnh ý thức được sự nguy cơ, bắt đầu giãy dụa phản kích hết sức mình, không biết rằng hắn càng giãy dụa phản kháng, tốc độ Thiên Vũ cắn nuốt chân nguyên càng nhanh, và long mạch trong cơ thể lại càng di chuyển nhanh hơn.
Như vậy, tình thế của hai người liền đổi ngược, trên khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Quang Ảnh bây giờ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Giữa không trung, sau lúc Hoa Thanh đánh lui Thái Ngọc Cầm, nàng cũng lui về phía sau mấy trượng, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cứu người.
Trong lòng Hoa Thanh cực kỳ tức giận. Nàng đối với Thái Ngọc Cầm oán hận rất sâu, chỉ vì cô ta ngăn cản nàng cứu Thiên Vũ.
Song, sau khi Hoa Thanh ổn định lại thân thể, nhìn lại về hướng Thiên Vũ, nàng bất ngờ phát hiện Thiên Vũ đang trần trụi, mất mát trong ánh mắt đã tan biến, và thay vào đó một thần thái hồng hào.
Liếc mắt một cái, Hoa Thanh chỉ biết tình huống đã có thay đổi. Mặc dù không rõ huyền cơ trong đó, nhưng thâm tâm nàng biết Thiên Vũ đã giải trừ được nguy cơ, vì thế phiền não và tiếc hận trong lòng của bản thân cũng mất đi.
Phiêu nhiên hạ xuống đất, Hoa Thanh một mặt quan sát tình hình của Thiên Vũ, mặt khác theo dõi Thái Ngọc Cầm.
Trước vốn là Thái Ngọc Cầm ngăn cản Hoa Thanh cứu Thiên Vũ, nhưng bây giờ là Hoa Thanh đề phòng Thái Ngọc Cầm ra tay cứu Tiêu Quang Ảnh. Vẫn là lập trường đối địch với nhau, có thể nói là tam thập niên hà đông, tam thập niên hà tây (30 năm sông chảy về hướng đông, 30 năm sông chảy về hướng tây).
Ở bên ngoài, mấy ngàn đệ tử đang xem cuộc chiến cũng hết sức kinh ngạc, không ai biết giữa Thiên Vũ và Tiêu Quang Ảnh trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xuất hiện tình hình như vậy.
Long mạch trên người Thiên Vũ đã chạy khắp toàn thân, mở rộng tất cả thập nhị chính kinh cùng kỳ kinh bát mạch cùng một lúc, rồi từ từ biến mất.
Long mạch thần kỳ lưu lại trong cơ thể con người, dưới hai loại hình thức.
Thứ nhất là long mạch trời sanh, chuyển thể mà sinh ra, bẩm sinh cùng kinh mạch dung thành một thể, gọi là Long Hình Thiên Mạch.
Loại thứ hai là sau khi lớn lên mới nhập vào cơ thể con người, để lại trên thân thể. Cần phải trải qua nhiều gian nan để dung hợp, mới có thể chuyển hóa thành Long Hình Thiên Mạch, tương đối rất lao lực.
Trước mắt, Thiên Vũ thuộc vào tình huống thứ hai này. Bởi nhờ sự quan hệ với gốc thực vật trong lòng bàn tay, hắn đã đem long mạch trong ao ở Ngưng Vụ Trì hút vào thân thể, nhưng chỉ là tạm thời giữ lại.
Nếu muốn tự mình dung hợp, cần phải có rất nhiều điều kiện và phải không ngừng cố gắng.
Ở trong lúc này, Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết mới sơ khai, long mạch thức tỉnh thì trong một lúc mở rộng tất cả các kinh mạch của Thiên Vũ, khí tức của long mạch đã dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, nhưng thân mình long mạch còn chưa có cùng thân thể của Thiên Vũ dung hợp thành một thể. Muốn được như vậy thì cần phải có cơ duyên lẫn tích lũy.
Dù vậy, Thiên Vũ cũng nhận được không ít điều lợi, kinh mạch so với lúc trước mà nói đã cách xa một trời một vực.
Ngay từ đầu, Thiên Vũ mượn lực Tiêu Quang Ảnh để rèn luyện kinh mạch, khiến cho đường kính kinh mạch lớn tăng gấp ba lần, số lượng chân khí đã dung nạp gia tăng lên chín lần.
Sau đó, long mạch thức tỉnh, tiếp tục khuếch trương kinh mạch, dung hợp tất cả chi lự toàn thân Thiên Vũ, cộng thêm sự hiệp trợ của phần lớn chân nguyên trong cơ thể Tiêu Quang Ảnh, khiến cho kinh mạch của Thiên Vũ tiến thêm một bớc khuếch trương, đường kính tăng lên năm lần, tổng số lượng chân khí dung nạp gia tăng đến hai mươi lăm lần, có thể nói là cực kỳ kinh người.
Lúc trước, kinh mạch Thiên Vũ quá nhỏ, chân khí dung nạp đổi lại Tâm Hỏa giá trị ở điểm hai ngàn sáu trăm tám mươi (2680)
Hôm nay, kinh mạch đường kính tăng lên năm lần, dung lượng gia tăng hai mươi lăm lần, lấy Tâm Hỏa giá trị mà tính thì chân khí dung nạp ở điểm sáu vạn bảy ngàn, đã tiến vào hàng ngũ kỳ tài võ học, tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.
Sau khi long mạch biến mất, chân khí trong cơ thể Thiên Vũ gần như vững vàng.
Trong khoảnh khắc kia, Tiêu Quang Ảnh bắt được cơ hội, phát ra một cỗ chi lực ghê gớm, gắng gượng tách ra khỏi bàn tay Thiên Vũ, và thân thể thối lui về phía sau.
Liên tục cố gắng giãy giụa, Tiêu Quang Vũ đã hao phí gần tám phần chân nguyên. Sau khi thoát khỏi sự khống chế của Thiên Vũ, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Quanh Vũ tái nhợt. Hắn nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược trong túi đựng đồ, rồi một hơi ăn vào vài viên.
Đang đứng ở bên ngoài, Thái Ngọc Cầm chợt vụt đi, đến bên cạnh Tiêu Quang Ảnh, ân cần hỏi han: “Người sao rồi, có bị thương nặng lắm không?”
Trước đó, Thái Ngọc Cầm đã bị Hoa Thanh gây thương tích nhưng sau khi dùng đan dược, thương thế đã khỏi hẳn. Giờ phút này trong mắt của nàng chỉ có Tiêu Quang Ảnh, không để ý đến những người khác.
Hoa thanh thấy vậy thở dài một tiếng. Mặc dù Thái Ngọc Cầm đứng về phía Tiêu Quang Ảnh, nhưng ít ra, sự si tình của nàng làm cho người ta ít nhiều phải thương tâm.
Dời ánh mắt, Hoa Thanh nhìn Thiên Vũ. Đang chuẩn bị đi qua thì giữa không trung đột nhiên hạ xuống hai đạo thân ảnh.
Nhìn kỹ lại, trong hai người có một vị là Tần Lạc Xuyên, sau khi hạ xuống liền đi thẳng đến bên Thiên Vũ.
Còn một người khác là một lão giả sáu mươi mặc áo gấm, sau khi hạ xuống thì đến bên cạnh Tiêu Quang Ảnh.
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, đúng lúc nghe được Tần Lạc Xuyên lo lắng hỏi thăm:
“Sao rồi, thương thế có nặng lắm không?”
Sắc mặt Thiên Vũ kỳ kị, tựa hồ hắn đang chìm vào trong một trạng thái nào đó. Mãi đến lúc Tần Lạc Xuyên mở miệng, hắn mới giật mình phục hồi tinh thần, có chút ngỡ ngàng đáp: “Không có gì đáng ngại, đa tạ Tần sư phụ quan tâm.”
Tần Lạc Xuyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Tiêu Quang Ảnh này đúng là xảo quyệt, mượn Thái Ngọc Cầm ra mặt giúp đỡ, đánh lạc hướng ta cùng Nguyệt Hiểu Nhã, nhân cơ hội này giết chết ngươi. May mắn thay ta kịp thời nhận được tin tức nên vội vàng chạy về, nếu không hậu quả không thể lường được.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91