Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 21: THẾ NGOẠI ĐÀO NGUYÊN
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Trong bóng tối, Hoa Lân nhìn thấy mình đang tại không trung bay bay, rồi sau đó đã trở về nhà. Đột nhiên mọi thứ lại thay đổi, Hoa Lân lại trở về quá khứ lức mười lăm năm trước, về lại những năm tháng ngây thơ, khờ dại.
Xa xa truyền đến nhiều giọng nói, một giọng nói ấm áp vang lên: "Lân nhi, xem thúc thúc mang cái gì đến cho ngươi đây?"
Hoa Lân lúc đó đang cắn đầu ngón tay, ngây ngốc nhìn con ngựa gỗ trong tay Lãnh thị vệ, giận dỗi nói: "Ô …… đây là vật gì thế này?"
Lãnh thị vệ đặt con ngựa gỗ xuống, bồng Hoa Lân lên đặt trên lưng ngựa. Nhông nhông..., cảm giác vui sướng như là đang đằng vân giá vũ.
Đột nhiên Lãnh thị vệ lại biến mất, bên cạnh lại xuất hiện một cô bé nhu thuận, chính là Diệp Thanh đang cười duyên, hai con mắt sáng như hình mặt trăng, nũng nịu nói: "Lân ca ca, Thanh Thanh cũng muốn ngồi ……"
Trong tất cả các nha hoàn, Hoa Lân không có cách nào kháng cự yêu cầu của Diệp Thanh. Vì vậy hắn lúng túng trườn ra sau rồi dìu Diệp Thanh ngồi ở phía trước. Đang chuẩn bị “nhông nhông” phi ngựa để cho Diệp Thanh biết một chút cảm giác đằng vân giá vũ. Ai ngờ ngựa gỗ cũng biến mất, Hoa Lân lập tức khóc lớn, la hét bắt mọi người phải tìm cho được ngựa gỗ. Cuối cùng hắn đột nhiên nghĩ ra một ý, bèn gọi người viết cáo thị rồi cùng với Diệp Thanh dán tại cửa thành.
Chỉ chốc lác, chúng quanh lại tập trung rất nhiều dân chúng đang xem cáo thị. Một chút sau, một gã thư sinh đi tới, nhìn vào cáo thị, chỉ thấy trên cáo thì chỉ vẽ duy nhất một con ngựa gỗ, bên cạnh có ghi vài dòng như sau: “Lân nhi của Hoa phủ đánh mất một con ngựa gỗ. Ai cung cấp được tin tức thưởng trăm lượng bạc”. Ở dưới còn ghi chú thêm mấy dòng nghiêng nghiêng của Hoa Lân tự viết. Ngoài ra còn có ấn chương của quan phủ và đích thân Cửu Môn Đề Đốc ký. Có thể nói là một cáo thị hợp lệ!
Thư sinh đọc xong liền ha ha: "Tuyệt, quả thật là thiên hạ nhất tuyệt! Ha ha ha ha ……"
Lúc ấy, Hoa Lân cùng Diệp Thanh cũng đang đứng bên cạnh, thấy thư sinh có vẻ giễu cợt, lập tứng vung tay, bỉu môi nói: "Không được cười, cẩn thận không thì ta đánh ngươi …"
Tuần tự chuyện cũ cứ hiện lên mồn một. ……
Bỗng nhiên tất cả biến mất hết thảy, chỉ nghe bên tai phải có người nói: "Uy! Người có cái gì cao hứng mà cười vui vẻ vậy?"
Hoa Lân giống như bị người kéo từ quỷ môn quan trở về, một hổi lâu tỉnh lại mới phát hiện lúc nãy chỉ là một giấc mộng đẹp.
Bên cạnh giọng của một nữ tử đang nói: "Người nầy có đúng là bị điên không? Gặp chuyện gì cũng cười, miệng thì phun máu tươi nhưng vẫn cứ khúc khích!"
Lại có một thanh âm của thiếu niên nói: "Ai biết được, có thể vị đại ca này trong tâm tư có chuyện gì thì sao?"
Hoa Lân mở hai mắt, quay đầu nhìn lại, thấy mình đang nằm ở mép giường, bên cạnh có hai người nam nữ đang nhìn mình chăm chú. Hoa Lân liền hỏi: "Ta đang ở đâu vậy? Các ngươi là ai?"
Nữ tử lập tức nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi đâu mà đến đây? Ngươi là ai? Như thế nào mà một mình lại đi tới Giải Thần Trận?"
Hoa Lân toàn thân chấn động, định ngồi dậy, nhưng cảm thấy khắp châu thân đều đau đớn dữ dội. Nữ tử liền lập tức ấn ngay ngực, ép hắn nằm xuống. Hoa Lân lúc này mới phát hiện nữ tử này đúng là xấu xí không tưởng. Hai lỗ mũi dài vếch lên trời, môi vểnh, hai mắt cách nhau một khoảng phảng phất như một mảnh sông Ngân. Nhìn chung mà nói, ngũ quan giống như quỷ.
Hoa Lân sửng sở nhìn, nhưng nữ tử lại lớn tiếng trách mắng: "Ngươi sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao!"
"Ách ……" Hoa Lân nghĩ thầm, mình ngay cả một sợi lông cũng không cử động được, sao lại còn thụ thụ bất thân? Nhưng ngươi một tay đang đè lên ngực bổn thiếu gia, không trách ngươi khiếm nhã được.
Trong lúc còn đang buồn bực, đột nhiên ngoài cửa một tiếng ho khan của nam nhân. Cửa gỗ bật ra, một trung niên đi đến, thấy Hoa Lân đã tỉnh liền hỏi: "Thiếu hiệp đã tỉnh rồi à?"
Hoa Lân cũng đồng thời hỏi: "Đây là nơi đâu?"
Trung niên nam tử cười cười, đưa tay bắt mạch Hoa Lân xem xét kỹ lưỡng rồi nói: "Đây là Mê Tiên Trận. Chúng ta là cư dân ở đây, không biết thiếu hiệp làm sao đến đây được?"
Hoa Lân hoảng sợ thất sắc, kinh hô: "Mê Tiên Trận? nói như vậy, ta vẫn còn ở trong Binh Hồn Giải Thần Trận?"
Trung niên nam tử gật đầu nói: "Đúng rồi!"
Nói xong, hắn phát hiện cơ thể Hoa Lân không có gì đáng ngại, vì vậy buông khỏi cổ tay Hoa Lân
Hoa Lân lại một trận mê mang, không giải thích được, khó hiểu nói: "Nhưng …… nhưng các ngươi làm sao lại đến đây được?"
Trung niên nam tử cười khổ một tiếng, nói: "Ai …… Ta cũng không biết. Ta sinh ra và lớn lên ở đây. Ba ngàn năm qua, tổ tiên chúng ta từ lâu đã muốn thoát khỏi nơi này. Thé nhưng Tiên trận quá mức cường đại, vì vậy đến này vẫn không thành công. Ài ……"
Hoa Lân mắt nhìn chòng chọc, đầu nhất thời quay qua quay lại. Chánh ở đây thì ngoài cửa có người kêu lên: "Chu đại ca, điện chủ muốn gặp ngươi”.
Trung niên nam tử lập tức đáp: "Được rồi, ta sẽ đến ngay”. Rồi quay đầu lại nhìn Hoa Lân nhẹ giọng nói: "Ngươi trước tiên yên tâm nghỉ ngơi, điện chủ cũng đang muốn gặp ngươi”.
Hoa Lân phảng phất như không nghe thấy, vẫn đang suy tư những điều trung niên nam tử vừa nói. Nghĩ thầm rằng, nếu tổ tiên bọn họ ba ngàn năm này đều không thoát ra được Tiên trận, bản thân mình dựa vào cái gì để mà hy vọng đây? Điều này đúng là nực cười.
Trung niên nam tử nghĩ rằng Hoa Lân đã hiểu được vấn đề, vì vậy lắc đầu rồi mở cửa đi ra.
Bên cạnh hai thiếu niên nam nữ lại tập trung vào Hoa Lân. Nam thiếu niên đột nhiên hỏi: "Đại ca ca! …… Thế giới bên ngoài có đúng hay không là rất rộng lớn ? Phải chăng là có rất nhiều người?"
Hoa Lân lúc này mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói: "Vậy các ngươi ở đây có tổng cộng bao nhiêu người?
Thiếu niên này ước chừng trên dưới mười tuổi nhìn rất thanh tú. Nghe Hoa Lân hỏi, liền muốn lấy lòng nên trả lời ngay: "Hình như khoảng hơn một trăm người?"
Nữ tử đứng bên cạnh lập tức liền bổ sung, nói: "Không đúng! tổng cộng là một trăm sáu mươi lăm người. Giờ có thêm ngươi thì là một trăm sáu mươi sáu người”.
Nữ tử kia hình như có ác cảm với Hoa Lân nên hai tay chống nạnh lớn tiếng chất vấn: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của đệ đệ ta đâu đấy? Bên ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?"
Hoa Lân một trận cười khổ, nghĩ thầm hỏi như thế làm sao trả lời, vậy hỏi lại: "Ngươi nghĩ rằng bên ngoài có bao nhiêu người?"
Nữ tử chưa kịp trả lời, bên cạnh đứa con trai đã dùng mấy ngón tay tính toán rồi nói: "Theo ta đoán, ít nhất cũng phải một vạn người, có đúng hay không??"
Hoa Lân thấy hắn hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên chưa bao giờ đi khỏi chỗ này nên vậy âm thầm thở dài.
Tựu tại đây thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói khiêu khích của một thiếu niên: "Uy! Chu Định Phong, không phải ngươi nói hôm nay theo ta tỷ thí pháp thuật hay sao? Như thế nào lại trốn ở nhà?, Không dám ra đây?"
Hoa Lân thấy đứa con trai bên cạnh cũng đang dùng ngón tay tính toán, nghe vậy liền lớn tiếng nói: "Ai nói ta không dám ?…… " Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Nữ tử lo lắng đệ đệ mình gặp chuyện không may, vì vậy cũng đi theo ra, chỉ còn lại một mình Hoa Lân nằm trên giường.
Chung quanh lại trở nên thanh tĩnh. Hoa Lân nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Đặc biệt những sự kiện vừa xảy ra trong mộng, làm cho hắn hồi lâu vẫn còn mơ màng. Rồi hắn lại nhớ tới Thượng Quan Linh, nhớ tới vẻ lạnh lùng và ôn nhu của nàng, thật là cảm giác rất đặc biệt, không giống với bất kỳ ai. Trong lòng hắn dâng lên nỗi buồn mênh mang, rồi lẩm bẩm nói: "Linh Nhi ……nàng giờ đang ở đâu?"
Một lúc lâu, Hoa Lân nửa mơ nửa tỉnh mở to hai mắt, nhìn vô thức lên nóc nhà. Cũng không biết qua bao lâu, cửa gỗ lại bị đẩy ra, tiểu nam tử khoảng mười tuổi tên Chu Định Phong lại đến, chán nản, thất vọng ngồi bên giường.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn trên mặt đen thui, giống như bị hỏa thiêu, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Thua rồi phải không?"
Chu Định Phong đột nhiên cả giận nói: "Hết thảy đều là tại ngươi! Hu hu hu ……"
Hoa Lân không hiểu, liền hỏi: "Như thế nào mà lại liên quan đến ta?"
Đứa nhỏ nước mắt tràn ra, hỏi lại: "Có phải ngươi …… ngươi có đúng hay không là do phụ thân tai cứu về từ Trần Phong Trận?"
Hoa Lân gật đầu nói: "Có thể, nhưng mà ta cũng không rõ ràng lắm!"
Đứa nhỏ rốt cục vừa khóc vừa đi ra, nói: "Vậy là được rồi, ngay cả ngươi cũng không thoát được Trần Phong Trận. Vậy cái gì gọi là tuyệt đỉnh cao thủ đây. Hu hu hu ……"
Hoa Lân cảm thấy mơ hồ khó hiểu, nên hỏi lại: "Ta không phải là tuyệt đỉnh cao thủ. Nhưng vấn đề này liên hệ gì đến ta?"
Tiểu nam hài Chu Định Phong càng khóc lớn, nói tiếp: "Phụ thân ta nói, ngươi dám chắc là một tuyệt đỉnh cao thủ, ta còn tưởng bái ngươi làm sư phụ nữa đó. Hu hu hu ……"
Hoa Lân càng thêm buồn bực, hỏi: "Chuyện này …… kết quả ngươi tỷ thí với người ta chẳng lẽ lại liên quan đến ta sao?" nói đến đây, Hoa Lân đột nhiên hiểu được vấn đề, nên tiếp lời: "…… như vậy đi, ngươi kể lại cho ta trận tỷ thí vừa rồi, có thể ta chỉ cho ngươi cách phá giải”.
Nhưng Chu Định Phong vẫn nức nở: "Nhưng là …… nhưng là Khang Suất đã chế diễu ngươi. Nói rằng ngươi ngay cả Trần Phong Trận cũng không xông qua được. Hu hu hu ……"
Hoa Lân mềm lòng, ôn nhu nói: "Nói đến pháp thuật, ta quả thật không hiểu nhiều. Nhưng ta từng nghe nói, dưới sự công kích bằng pháp thuật, nếu ngươi có thân pháp đủ nhanh, có thể hoàn toàn tránh thoát. Những người học pháp thuật thông thường thân pháp sẽ chẳng hề linh hoạt. Cho nên, tại tu chân giới, tất cả đều tu luyện kiếm đạo. Hay là ta chỉ ngươi luyện mấy chiêu kiếm pháp xem sao. "
Hoa Lân nói rất thẳng thắn, một lời đã đánh trúng yếu điểm nhất của bọn họ. Phải biết rằng mấy ngàn năm liền, một môn phải vẫn trầm mê với sự huyễn hoặc của pháp thuật. Họ hoàn không biết rằng, mấy ngàn năm qua, tu chân giới đã ý thức được pháp thuật chỉ có thể bổ trợ công kích mà thôi, nếu chỉ tu luyện pháp thuật, chỉ sợ không đỡ được nửa chiêu của cao thủ kiếm đạo.
Nhưng Hoa Lân lại không nghĩ rằng, nơi đây cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, cho nên vẫn xem tu luyện pháp thuật là duy nhất. Điều này thật làm cho người ta kinh ngạc.
Tiểu nam hài mặc dù vốn không tín nhiệm Hoa Lân cho lắm, nhưng nghe hắn nói xong lại gật gật đầu, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, vì vậy bỉu môi hỏi: "Vậy.... vậy ngươi.... không thể dạy cho ta à?"
Hoa Lân sửng sốt, rốt cục thở dài rồi nói: "Ài …… ở quê nhà thì ta cũng từng thu một đệ tử, hắn là Phong nhi. Chỉ tiếc, ta cũng chưa dạy được cho nó một chiêu nửa thức. Xem ra chúng ta coi như hữu duyên, vậy ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu xem sao!"
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 22: CHÍ ĐỒNG ĐẠO HỢP
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Hoa Lân trong chốc lát phục hồi tinh thần, đột nhiên nhìn tiểu nam hài nói: "Ta có thể gọi ngươi là Phong nhi không?"
Chu Định Phong nghe vậy, vội vàng gật đầu đạo: "Được chứ, mọi người cũng gọi ta như vậy mà!"
Hoa Lân cười cười, lại hỏi: "Ngươi biết kiếm là cái gì chưa?"
Phong nhi bỉu môi nói: "Dài không quá ba thước, rộng chừng hai thốn, hai cạnh đều rất sắc bén, là một binh khí rất sắc bén!"
Hoa Lân gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, nhưng chỉ là về hình hài của thanh kiếm mà thôi. Kiếm! Là tổ tiên của các loại binh khí, luyện tập thì đơn giản, nhưng để tinh thông thì rất khó. Có người cho rằng: dùng kiếm tất làm dĩ tâm quán thông, dĩ thân tùy hình. Nhưng ta không đồng ý. Nhân Kiếm hợp nhất đó mới chính là cảnh giới tối thượng! ……Ta cho rằng, vạn vật cũng có thể là kiếm, cũng là tâm trung vô kiếm, dĩ khí ngự kiếm, ý phát kiếm phát. Một cây tiệt mộc côn nói không chừng có thể dùng làm kiếm! Ngươi có thấy vậy không?"
Phong nhi sửng sốt, bỉu môi không nói gì, hắn nghĩ là Hoa Lân đang tự nói với chính mình.
Hoa Lân thấy thế, thở dài rồi nói: "Như vậy đi, ngươi đi tìm một thanh kiếm đến đây”.
"Nga!" Phong nhi miễn cưỡng chạy ra ngoài, phút chốc cũng đem về một thanh trường kiếm tốt bằng thép, đưa tới trước mặt Hoa Lân rồi nói: "Đại ca ca, kiếm đây. Người xem có dùng được không?"
Hoa Lân nhìn thoáng qua, thất vọng nói: "Ngươi nghĩ rằng đây mới chính là kiếm à? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đem đến một cây tiệt mộc côn cơ đấy...... Thôi quên đi, ta cũng xem nó như là kiếm. Ngươi đem đến cho ta một tờ giấy!"
Phong nhi giận dỗi nói: "Ngươi muốn dùng làm cái gì?"
Hoa Lân buồn bực đạo: "Không có gì, ta chỉ muốn cho ngươi biết cái gì gọi là"kiếm"!
Phong nhi sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, nghĩ rằng Hoa Lông muốn đùa bỡn mình.
Hoa Lân cũng giận, nói: "Nếu ngươi không tin tưởng, bảo ta làm sao có thể dạy cho ngươi?"
Nói xong ho liền hai tiếng, biết được ngực mình đang có vấn đề. Lúc này đây thì Sửu nữ (cô gái xấu xí) đột nhiên từ ngoài chạy vào, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Phong nhi rồi hỏi: "Đệ đệ! Ngươi cầm đao kiếm để làm gì? Nếu phụ thân biết sẽ rầy la ta đó”.
Phong nhi làm như vô tội nói: "Thì đại ca ca bảo ta mang tới”.
Sửu nữ chống nạnh đứng bên giường, nhìn Hoa Lân nói: "Uy! Ngươi lại muốn làm gì vậy?"
Hoa Lân thấy nàng mặc dù khoảng mười bảy tuổi, nhưng ngữ khí phảng phất so với mình còn lớn hơn và chục tuổi. Vì vậy cười khổ nói: "Không có gì, chỉ là định dạy đệ đệ ngươi luyện kiếm”.
Sửu nữ nói: "Hắn nếu lỡ bị thương thì làm sao?"
Hoa Lân tức giận đến ho khan mấy tiếng, bực mình nói: "Ài, Xem ra... Ngươi có để cho ta nghỉ ngơi một chút không? Khặc khặc khặc ……"
Sửu nữ mặc dù còn muốn trách hắn mấy câu, nhưng thấy sắc mặc Hoa Lân không được tốt, vì vậy kéo Phong nhi đi ra ngoài, vừa đi vừa nhiếc móc Phong nhi, nói: "Ngày hôm qua phụ thân không phải đã dạy cho ngươi pháp thuật rồi ư? Sao lại muốn học cái gì kiếm pháp?…… Hơn nữa, ngươi xem hắn toàn thân bị thương, khí lực cũng không có, như thế nào có thể dạy cho ngươi kiếm pháp? "
Phong nhi phản bác nói: "Nhưng phụ thân đã nói, hơn hai trăm nay hắn là người duy nhất còn sống đến đây, hắn đích là cao thủ tu chân đó!"
Sửu nữ thuận miệng nói: "Nhưng phụ thân cũng nói, người này chỉ hai mươi tuổi, như thế nào cũng không có khả năng là cao thủ!"
Hai người dần dần đi xa, một lúc sau còn không nghe thấy họ nói gì.
Hoa Lân nằm lâu trên giường rất bực mình, thật quá là nhàm chán. Hắn lấy Tầm bảo đồ từ trong Phần Tinh Luân ra xem, tự nhủ: "Ài …… Ta đang ở trong Thần Binh Trận thì bị trọng thương, giờ bọn họ lại nói là cứu ta ra từ 'Trần Phong Trận'. Trần Phong Trận …… Trần Phong Trận nằm ở nơi nào đây? Con Cự long đáng chết đó hình như cũng không nói tới Trần Phong Trận. Chẳng lẽ ta bị lạc đường? Thật là thảm hại!"
Hoa Lân nhìn kỹ lại Tầm bảo đồ, chắc chắn rằng trên đó không có Trần Phong Trận. Có lẽ là hắn đã bị lạc đường. Đợi thương thế lành phải trở lại một lần nữa mới được, nếu không sẽ không tìm lại được Tiểu Bạch đáng thương.
Thu hồi Tầm bảo đồ, Hoa Lân sờ sờ kiểm tra trên người, đột nhiên phát hiện không thấy có Hà Chiếu Kiếm. Mở Phần Tinh Luân ra xem, bên trong cũng không có bóng dáng nó. Trong lòng nhất thời lo lắng, liền vội đứng lên. Nhưng toàn thân một trận đau nhức, vai trái cũng không nhúc nhích được. "Rầm" một tiếng lại ngã xuống giường.
Hít thở mạnh mấy hơi, lúc này mới thấy đỡ hơn. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một người trung niên đẩy cửa vào. Hoa Lân biết đó là cha của Phong nhi, liền hỏi: "Ta khoẻ rồi, ngươi …… ngươi có thấy thanh kiếm của ta ở đâu không?"
Trung niên nhân trước tiên phát hiện bả vai của Hoa Lân lại rướm máu, vì vậy mở ra băng lại đồng thời nói "Đừng quá lo lắng, thanh kiếm của ngươi giờ điện chủ đang giữ. Đợi ngươi lành hẳn vết thương ta đưa ngươi đi lấy”. Nói xong rắc thuốc rồi băng bó lại vết thương.
Biết được tin tức Hà Chiếu Kiếm rồi, Haa Lân thở nhẹ một hơi, sau đó nói: "Đại ca, cám ơn ngươi đã cứu ta một mạng. Chẳng hay ngươi xưng hô như thế nào?"
Ttrung niên nhân sang sảng cười nói: "Mặc dù ngươi nhằm ta mà đa tạ, nhưng thật ra cứu ngươi tổng cộng có hơn tám người. Bởi vì ta biết y thuật nên tạm thời để ngươi ở đây … Được rồi, ta họ Chu, tự một chữ Hạo. Sau này ngươi cứ gọi ta Chu đại ca là được.”.
"Tám người?" Hoa Lân có chút giật mình.
Chu Hạo cười cười, giải thích: "Đúng vậy. Tổ tìm kiếm chúng ta có tám người.Đang định đi tìm hiểu Tiên trận phía tây nam, Đi qua Trần Phong Trận thì lại gặp ngươi đang nằm ở ven đường, cho nên liền mang ngươi trở về”.Nói xong, đột nhiên cao hứng, liền tiếp: "……Gặp được một ngoại nhân ở đó ngươi biết chúng ta cao hứng như thế nào không? Ba ngàn năm qua, chúng ta đã thấy qua tổng cộng là hơn mười hai người lạ, cho nên vừa thấy ngươi, chúng ta liền lập tức trở về. Chút nữa, điện chủ chúng ta muốn hỏi ngươi một chút sự tình, mong ngươi vui lòng giúp đỡ! "
Hoa Lân cười nói: "Lúc này ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi điện chủ các người lúc, không biết lúc nào điện chủ các người tới?"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài cửa có nhiều tiếng bước chân. Chu Hạo cười nói:" Không cần phải chờ, điện chủ đã tới”.
Chu Hạo xoay người mở cửa, chỉ thấy một tuyệt mỹ nữ tử đứng ở ngoài cửa, nàng gật đầu, nâng quần lụa mỏng, chậm rãi tiến đến. Chu Hạo lập tức khom người nói: "Thuộc hạ ra mắt điện chủ ……"
Hoa Lân không nghĩ tới điện chủ là một cô gái, Vì vậy ánh mắt nhìn chằm chằm trên người nàng.
Chỉ thấy nữ tử này có một lại khí chất cao quý, chiếc quần lụa mỏng tỏa ra một màu tím ánh lên toàn thân, mái tóc trước trán quyện lại như lưu hải, da thịt mềm mại trắng tinh như tuyết, đúng là tuyệt sắc giai nhân nhân gian hiếm có. Tuy vè đẹp không bì với Thượng Quan Linh nhưng nét đoan trang phần nào lấn lướt. Người nào nhìn thấy, tâm tình cũng bỗng thấy hoan hỉ.
Hoa Lân rất hiểu… tâm tình phụ nữ nên lớn tiếng tán dương: "Thật đẹp! …… nếu không phải ta đang bị thương, còn tưởng rằng đang ở tiên cảnh!"
Mọi người xung quanh đều hoảng sợ biến sắc. Một nam gã thân hình cao lớn quá: "Lớn mật, sao ngươi dám vô lễ với điện chủ, xem ta ……"
Nữ tử thản nhiên cười, ngoắc tay nói: "Trác hộ pháp, không nên nổi nóng! Hắn đang là khách của chúng ta ……"
Nam tử thân hình cao lớn đành bước lui, cũng không dám phát tác.
Hoa Lân thì lại không có chút nào sợ hãi. Hắn ngay cả Trữ Tiêm Tuyết còn dám đùa giỡn, đương nhiên điện chủ này hắn không để vào mắt. Liền cười nói: "Tiên tử xin mời ngồi, Hoa mỗ đang thương tích nên không hành lễ được, mong thứ lỗi!"
Nữ tử liền nhíu mày nói: " Không sao! …… Thật ra chúng ta cũng thất lễ, vốn nên để công tử nghỉ ngơi dưỡng thương, Nhưng do trong lòng có nhiều thắc mắc nên mới đến. Mong công tử bao dung!"
Hoa Lân thấy nàng nói năng ôn nhu, lễ phép, toát ra được một mị lực khó tả. Nghĩ thầm rằng, khó trách mọi người đều chọn làm điện chủ, xem ra tu vi cũng không thua mình bao nhiêu, hắn lập tức hỏi: "Điện chủ danh tính là Hinh Đình phải không? Quả nhiên tên cũng như người, xinh đẹp, tĩnh lặng như ngọc, chỉ liếc mắc nhìn đã khắc cốt ghi tâm …… Khặc khặc, liền hướng chuyện khác nói:" Thật ra ta cũng muốn gặp điện chủ. Vì ta cũng có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi”.
Nữ tử gương mặt ửng hồng, nhưng lập tức vẻ ôn nhu biến mất, chánh sắc nói: "Được rồi, Tạ trưởng lão của chúng ta muốn hỏi các hạ mấy vấn đề, mong thiếu hiệp chỉ điểm"
Hoa Lân thấy nàng xuống giọng hỏi như vậy, cảm thấy có chút có chút thất vọng, vì vậy nói: "Không quan trọng, muốn hỏi gì cứ hỏi!"
Một lão giả áo xám bước lên, nhìn Hoa Lân chào hỏi rồi nói: "Lão hủ tên là Nguyên Hà. Xin hỏi thiếu hiệp tiến vào trận này một mình, hay là còn nhiều người khác đang thất lạc?"
Hoa Lân nhìn lão đánh giá một phen, thấy trong tay lão cũng cầm bút chuẩn bị ghi chép bởi vậy nghiêm túc nói: "Ài …… , ta thật ra bị người ta truy sát, không may lại bị lạc vào đây. Thật là xấu hổ”.
Lão giả áo xám quay đầu nhìn điện chủ, chỉ thấy tiên tử khẽ gật đầu, vì vậy lại hỏi tiếp: "Nhìn thiếu hiệp bị thương đầy mình, chẳng biết thiếu hiệp đã tiến qua mấy đại trận này?"
Hoa Lân: "Bốn cái!"
"Hoa" một tiếng phát ra, xung quanh lập tức truyền đến một trận kinh hô. Hình như đối với bọn họ, việc xông qua được bốn đại trận cũng tựa nhưi việc thoát ra khỏi được nơi đây.
Hoa Lân thầm nghĩ sự việc có gì khuất tất đâu nên lập tức sửa lời nói: "Điều này, điều này, đích thực mà nói trong đó chỉ có hai trận pháp tương đối hung hiểm! Ha ha ……"
Hắn đang định giải thích tiếp để cho mọi người hiểu rõ thêm kẻo tưởng hắn dối trá, trận chiến vừa rồi vẫn còn đọng rõ ràng trong tâm trí hắn những sự kiện hãi hùng. Đột nhiên xung quanh như lặng đi. Mọi người đều nghĩ thầm rằng chỉ có hai Tiên trận, chính tự mình cũng có thể miễn cưỡng vượt qua được.
Lão giả áo xám do dự chốc lát rồi hỏi: "Thiếu hiệp có thể vui lòng miêu tả rõ ràng một chút không? Người đã xông qua được bốn Tiên trận đó thì thấy có gì đặc thù?"
Hoa Lân hiểu rằng bọn họ muốn dựa vào thông tin của mình để vẽ nên một bản đồ nên kể lại chi tiết: "Trận thứ nhất đi qua dãy tường thành, bên trong có rất nhiều quái thú, chỉ cố gắng liều mình chạy nhanh tới trước thì cũng có thể qua được. Trận thứ hai thì một mảnh mênh mông toàn là thảo nguyên và các gò núi di động, trận pháp này rất kinh khủng... Trận thứ ba là băng thiên tuyết địa, ở trên núi lại có một Cự long màu trắng, nhưng không biết vì sao mà nó không gây hại gì cho ta cả. Trận thứ tư là Thần Binh Trận, bên trong có thiên quân vạn mã, các binh lính đều đúc bằng sắt, trận pháp này lợi hại vô cũng, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, ta cũng suýt chết mấy lần trong đó. Á …… các ngươi đi qua đó mà không thấy sao?"
Mọi người đều lắc đầu, hiển nhiên chưa bao giờ đi qua nơi đó...
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 23: VI NGUỴ CỨU TRIỆU
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Lão giả áo xám cầm cầm lấy giấy bút, ngẩng đầu lại hỏi: "xin hỏi một vấn đề cuối cùng, thiếu hiệp từ nơi đâu tiến vào 'Trần Phong Trận'?"
Hoa Lân một trận trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Ta chỉ biết chạy trối chết, căn bản không rõ phương hướng. Ài ……"
Lập tức có người nói: "…… Hắn cũng chẳng nắm được phương hướng, có hỏi cũng như không”.
Lại có người khác nói thêm: "Theo ta, hắn vượt qua bốn trận pháp, hình như cũng không mấy khó khăn. Chúng ta hẳn là thử lại xem sao, không chừng có thể tìm được đường ra!"
Hoa Lân nghe vậy cũng cảm thấy tự ái, để vượt qua chừng đó trận đồ, hắn đã phải đổ biết bao xương máu bởi vậy cất giọng giải thích: "Các ngươi ngàn vạn lần không nên xông vào. Thần Binh Trận toàn là binh lính, chúng nó thật sự lợi hại phi thường. Hơn nữa, đao thương bất nhập, thêm nữa chúng lại có thể nhảy lên cao năm trượng. Căn bản chúng ta không có cách nào ngăn cản. Ngoài ra, còn có vô số phi kiếm phóng ra, nếu mạo hiểm tiến vào, chỉ sợ ……"
Nhưng đáng tiếc, mọi người không xem những lời của hắn đặt ở trong lòng, bọn họ đang tập trung luận đàm, tính việc phái người đi tìm kiếm một lần nữa. Đa số đều nghĩ rằng, Hoa Lân đã vượt qua được bốn đại trận thì các đại trận đó cũng bình thường thôi. Hắn chỉ một mình mà cũng còn sống thoát ra, rõ ràng vấn đề không phải là lớn.
Điện chủ xinh đẹp lại đột nhiên nói: "Ta còn một vấn đề muốn hỏi ……"
Hoa Lân đang buồn bực, nghe vậy thì mắt sáng lên vui mừng, nói: "Tiên tử, xin cứ nói……"
Điện chủ thản nhiên cười nói: "Ngươi đã bị người ta đuổi giết rồi rơi vào đây, vậy bọn họ chắc cũng chỉ quanh quẩn đâu đó thôi, đúng không?…… Vậy ta muốn biết, bọn họ là ai? Là chánh đạo hay tà đạo?"
Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Lân vụt tắt, nghĩ thầm nữ tử này có phải là gián tiếp muốn truy ra thân phận mình hay không. Mình cũng không nên trả lời rõ ràng, bởi vì Thánh Thanh Viện được công nhận là chánh đạo, nếu nói họ đuổi giết mình, khác nào tự nói mình là tà đạo? Vì vậy suy nghĩ chút rồi hỏi lại: "Chuyện này…… các ngươi đều là người của Phần Tinh Tông à?"
Điện chủ lại cười nói: "Ngươi nghĩ sao mà nói vậy?" Nói xong, đôi mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm Hoa Lân.
Hoa Lân đột nhiên cười nói: "Ha ha ha…… truy sát ta có rất nhiều người, Phần Tinh Tông cũng có, Thánh Thanh Viện cũng có. Nếu ta đoán không sai, bọn họ tổng cộng khoảng năm người. Mỗi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ”.
Câu trả lời này có hai ý, làm cho người ta cũng mơ hồ khó hiểu. Lão giả áo xám nghe vậy, cũng cười nói: "Thiếu hiệp đừng lo lắng! Bất kể ngươi là ai, nếu đã đi tới nơi đây thì không có chuyện xấu gì xảy ra cả. Nếu không phải là người của Ma giới, chúng ta đều hoan nghênh.”.
Hoa Lân hạ giọng, nói: "Nếu như vậy, ta rất an tâm”. Nói xong đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói: "…… Úc! được rồi, ta cũng có việc muốn nhờ, không biết các vị có thể giúp hay không?"
Lão giả áo xám cùng điện chủ liếc mắt hội ý rồi gật đầu nói: "Thiếu hiệp xin cứ nói”.
Hoa Lân chỉ vào tấm bản đồ trong tay lão giả, nói: "Các vị có được bản đồ này, có thể cho ta xem một chút được không?"
Lão giả áo xám sửng sốt, lấy làm khó, nói: "Điều này ……"
Nhưng điện chủ bên cạnh lại rất hào phóng, cười khanh khách nói: "Chỉ nhìn một cái thì không sao. Được rồi, Tạ trưởng lão, đưa cho thiếu hiệp xem”.
Hoa Lân cảm tạ luôn miệng rồi cẩn thận cầm lấy bản đồ. Lập tức tìm ra được vị trí của Trần Phong Trận, liền giật mình nói: "…… Ta hiểu rõ rồi, hoá ra Trần Phong Trận cách nơi này khoảng hai mươi trượng”. Đang nói lại phát hiện bản đồ này toàn là những đường cong, không có lối đi thẳng. Vì vậy khó hiểu nói: "…… Bản đồ của các người sao lại không có đường thẳng như thế này?"
Lão giả áo xám lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Trận pháp này quá lợi hại, chúng ta cơ bản không đi qua được nên chỉ có thể đi theo đường vòng thôi”.
Hoa Lân chợt hiểu ra, liền ghi nhớ lộ tuyến của Trần Phong Trận đích, rồi tiện tay đưa bản đồ trả lại, cười nói: "Xem ra ta cũng khó mà thoát đi được, ha ha ……"
Lão giả áo xám nói: "Vì vậy ta mới nói, bất kể ngươi là đệ tử của Phần Tinh Tông hay Thánh Thanh Viện . Đã tới đây rồi thì vấn đề đó không còn quan trọng nữa”.
Hoa Lân nghĩ thầm: điều này cũng không nhất định, bổn thiếu gia cùng Thần Long còn có ước định, nói không chừng có thể nhờ sức mạnh của nó mà thoát ra được!
Mọi người đâu biết được Hoa Lân có kế hoạch khác? Thấy hắn thương tích khắp mình nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ chốc lát rồi cũng dần tản đi. Lúc sắp đi, điện chủ đột nhiên ngoái đầu lại nói: "Ta đang giữ trường kiếm của ngươi, chờ một lát ta sẽ sai người đưa tới”.
Hoa Lân thấy nàng phải đi, giương giọng nói: "Uy! …Ngươi thật sự rất đẹp!"
Điện chủ mặt trắng bệch không còn chút máu, liếc hắn một cái rồi bỏ đi.
Cuối cùng mọi người cũng đi hết, chung quanh lại trở nên yên lặng. Hoa Lân nằm ở trên giường một mình, đột nhiên mở miệng nói: "Ai đang đứng ngoài cửa đó? Có việc gì thì vào đi!"
Phong nhi nhẹ đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới bên giường, hỏi: "Đại ca ca! …… Thần Binh Trận thật sự lợi hại vậy sao?"
Hoa Lân đưa tay vuốt đầu hắn, nói: "Thật sự rất lợi hại, sau này ngươi lớn lên, ngàn vạn lần không nên tiến vào”.
Phong nhi dùng sức gật đầu, nói: "Ta tin ngươi!"
Hoa Lân cười cười, nghiêng đầu nhìn, thấy hắn trong tay lộ ra ba tờ giấy, vì vậy cảm động nói: "Thế nào, vẫn muốn học kiếm pháp của ta?"
Phong nhi đỏ mặt nói: "Ngươi đã nói, học kiếm có thể tăng cao tốc độ phản ứng, nên ta muốn học”.
Hoa Lân thuận miệng nói: "Đâu chỉ là tốc độ phản ứng?" Nói xong tay phải lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh trường kiếm phát ra hàn quang bốn phía, nói: "Ngươi xem, đây là cái gì?"
Phong nhi thấy hắn trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, mắt liền sáng ngời, hưng phấn nói: "Oa …… Đại ca ca, ngươi cũng có không gian pháp bảo?"
Hoa Lân không trả lời, chỉ nói: "Đối với ngươi, thanh kiếm này mới đúng là kiếm, phải không?"
Phong nhi mơ hồ gật đầu nói: "Đúng vậy, thanh kiếm này của ngươi rất sắc bén”.
Hoa Lân đưa tay lấy một tờ giấy trong tay Phong nhi trong tay, cầm tờ giấy rồi nói: "Nhưng đối với ta, tờ giấy này cũng có thể trở thành một lợi kiếm ……"
Nói xong, dùng hai ngón tay của tay phải kẹp lấy tờ giấy, giương cao tay rồi nhắm vào thanh trường kiếm như muốn chém xuống ……
Phong nhi mở con mắt thật to, ngạc nhiên nhìn tờ giấy trong tay Hoa Lân. Nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có thể dùng tờ giấy chặt thanh kiếm thành hai mảnh? điều này sao có thể?
Mắt thấy tay Hoa Lân chuẩn bị chém xuống, tựu tại đây thì, cửa gỗ lại kêu “rẹt” một tiếng rồi bật ra. Sửu nữ bưng một chén cháo trắng nóng hổi xuất hiện trước mặt hai người. Thấy thế nàng liền sửng sốt, vội vàng đoạt lấy thanh kiếm trong tay Hoa Lân, rồi lớn tiếng nói: "Uy! Ngươi muốn làm gì vậy?"
Nhưng Phong nhi lại rất hưng phấn nói: "Hảo tỷ tỷ, để cho hắn chém đi mà!"
Hoa Lân cười khổ nói: "Chém gì mà chém, chờ ta ăn cháo xong rồi hãy tính”.
Phong nhi không thuận nói: "Không được, ta muốn nhìn xem ngươi có đúng hay không là có thể dùng tờ giấy ……"
Hoa Lân lập tức xen lời: "Hư! …… cái này là bí mật của chúng ta, không nên nói cho người khác biết”, nói xong, len lén lấy mấy tời giấy cất đi.
Sửu nữ cả giận: "Các người có cái gì bí mật? Tóm lại đệ đệ ta còn nhỏ, không cho ngươi dạy hắn vũ đao lộng kiếm” đoạn đặt tô cháo xuống, kéo Phong nhi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoa Lân, bất đắc dĩ miễn cưỡng ngồi dậy, đưa tô cháo lên miệng làm một hơi hết sạch, sau đó còn liếm môi. Muốn gọi nữ tử mang thêm một chén nhưng lại khó mở miệng nên đành thôi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Lân cứ nằm như vậy nhưng không ngủ được. Bởi vì bên ngoài cái mặt trời đáng chết đó vẫn treo ở đỉnh đầu, không chịu xuống núi. Điều này đối với hắn không quen. Lúc này lại ghĩ, nếu có Sửu nữ bên cạnh cũng tốt, ít nhất cũng có người để nói chuyện phiếm.
Đợi một lúc lâu ……
Cửa gỗ rốt cục cũng "rẹt" một tiếng bị người đẩy ra. Phong nhi như một trận gió lao tới bên giường, lớn tiếng kêu lên: "Đại ca ca, Đại ca ca …… không tốt rồi!"
Hoa Lân sửng sốt, hỏi: "Chuyện gì? Sao lại xúc động như vậy?"
Phong nhi vội la lên: "Cha của ta, ông ta lại muốn cùng mọi người đi thăm dò cái trận pháp chết người đó. Bọn họ định đi Thần Binh Trận. Hu hu hu ……"
Hoa Lân nhớ tới các pho tượng ở Thần Binh Trận, không khỏi làm cho toàn thân run lên, hơn nữa không trung còn có vô số phi kiếm, những người này sợ rằng là đi nộp mạng.
Phong nhi thấy hắn sững sờ càng gấp đến độ òa khóc, nói: "Đại ca ca, ngươi hãy nghĩ biện pháp. Hu hu hu …… trước kia, trước kia là mẫu thân ta cũng đi ra ngoài thăm dò, nhưng sau đó cũng không có trở về. Hu hu hu ……"
Hoa Lân một trận buồn bả, nói: "Bọn họ tự đi tìm cái chết, ta làm sao có biện pháp gì được?" Nói xong, một ý nghĩ thoáng qua, vội nói: "…… A? Nghĩ ra rồi, ngươi nhanh đi thông báo với cha ngươi, nói là ta vết thương lại vỡ ra, đe dọa đến tính mạng. Nhanh lên, nhanh lên ……"
Phong nhi sửng sốt, không hiểu nên nói: "Như …… như vậy có được không?"
Hoa Lân dùng tay phải vỗ vào ngực trái, quả nhiên vết thương liền vỡ, máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã nhuốm đỏ cả vạt áo. Phong nhi sợ quá đến mức mắt mở trừng trừng nhìn vào.
Hoa Lân dùng sức đẩy Phong nhi ra, nói: "Việc hôm nay, ngàn vạn lần không nên nhắc tới, biết không? Nếu không sẽ không linh thiêng đâu! …… Mau đi đi, gọi cha ngươi lại đây cứu ta”. Nói xong thi triển Ích cốc thuật, liền dừng hô hấp, gục đầu xuống ngủ say.
Phong nhi sợ quá chạy ra khỏi phòng, lớn tiếng kêu lên: "Cha! …… cha! Không tốt rồi! Đại ca ca thương thế bộc phát. Cha ……"
Hoa Lân dùng chiêu này đúng là “Vi Ngụy cứu Triệu”, cuối cùng cũng cứu được một mạng cha của Phong nhi . Nhưng cũng chỉ cứu được một người mà thôi ……
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 24: TRỌNG PHẢN SÁT TRẬN
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu
Lúc này cha của Phong nhi đang cũng đang đợi mọi người trang bị xong vũ khí để lên đường. Bỗng thấy Phong nhi hốt hoảng chạy tới, hỏi ra mới biết Hoa Lân thương thế đột nhiên phát tác. Đang do dự chưa biết làm sao, người đứng bên cạnh tên là Si Chánh liền nói: "Chu Hạo huynh đệ, nếu người bệnh chưa khỏi hẵn, ngươi không cần tham gia lần thăm dò này. Thần Binh Trận này chỉ là một đám người sắt mà thôi, chúng ta có bảy người liên thù, dù chúng nó có là thiên quân vạn mã đi nữa bọn ta cũng đối phó được”.
Chu Hạo nghĩ lại, võ công mình cũng không bằng người khác, chỉ có y thuật là giỏi mà thôi. Vì vậy gật đầu nói: "Được rồi, nhưng các người cũng phải cẩn thận. Các người mang theo túi thuốc này ……" Nói liền đưa túi thuốc của mình cho Si Chánh.
Bọn họ bây giờ chỉ có bảy người, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch đi tìm hiểu sơ đồ của Thần Binh Trận.
Chu Hạo bị Phong nhi cuống quít thúc giục, không thể làm gì khác nên vội vã trở về nhà để cứu Hoa Lân.
Buồn cười chính là , Hoa Lân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, người đã tiến vào "Ích cốc thuật". Dù Chu Hạo cứu trị như thế nào, vẫn không thấy hắn hô hấp một chút nhỏ.
Chu Hạo xem mạch của Hoa Lân, thấy hô hấp hoàn toàn không có, tim cũng đã ngừng đập, nhưng thân thể vẫn ấm áp, nên vẫn còn hy vọng. Chu Hạo cỡi áo khoác ngoài của hắn ra rồi bắt đầu cấp cứu. Hắn hoàn không biết rằng, Hoa Lân đang trêu cợt mình. Mất nhiều thời gian và công sức, Hoa Lân rốt cục cũng “được” hắn làm tỉnh lại. Nhìn chung quanh thấy hoàn toàn mờ mịt, liền hỏi: "Ai..., ta làm sao vậy?"
Chu Hạo kiên nhẫn giải thích: "Ngươi mất máu quá nhiều, nguyên khí khô kiệt, không cách nào trụ được. Cố gắng hít thở cho nhiều, sau này ngươi còn phải chú ý nhiều hơn, trong lòng đừng lo nghĩ nhiều”. Nói xong, xoay người kê ra một đơn thuốc bổ huyết dưỡng thần đưa cho Phong nhi bên cạnh rồi nói: "…… Phong nhi, ngươi đi lấy mấy loại bổ dược này, rồi sắc cho thiếu hiệp uống. Ta đi tìm điện chủ phục mệnh, sau nửa canh giờ sẽ quay lại”.
Phong nhi tiếp nhận phương thuốc, nhưng người vẫn chưa trấn tỉnh. Thấy Hoa Lân đang nhìn mình, trong lòng liền thấy yên tâm, vội vàng cầm phương thuốc chạy đi ……
Vì vậy, Hoa Lân liền yên tâm liền bắt đầu tập trung tự chữa trị vết thương.
Lần này hắn thương thế quá nặng, có thể nói là nghiệm trọng nhất từ trước tới nay. Trước tiên hắn bị Nhược Phong một chưởng đánh cho hộc máu, sau đó lại từ Phần Tinh Luân trên không trung rơi xuống. Cuối cùng lại mất máu quá nhiều tại Thần Binh Trận. Cả nội thương và ngoại thương đều tống vào mình hắn, kiểu này cũng phải nằm dưỡng nửa tháng mới hồi phục nguyên khí.
Lúc này, hắn từ trên giường đứng dậy. Mở cửa phòng, chống gậy lửng thững đi ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rõ, lúc này mới thấy cảnh sắc xung quanh thập phần mê người. Một rừng trúc xanh phía trước, rồi một con đường đầy đá vụn, một con suối nhỏ ri rỉ chảy qua. Hoa Lân thật sự khó mà tin tưởng rằng, nơi này lại nằm cạnh trung tâm Tử Trận.
Trong sân, Phong nhi cùng Sửu nữ đang sắc thuốc, thấy Hoa Lân bước ra, bọn chúng liền dừng tay, chạy tới dìu.
Hoa Lân từ trong sân chậm rãi ngồi xuống trên ghế đá. Phong nhi rốt cục cũng nhịn không được, liền hỏi: "Đại ca ca! Hôm nay ngươi không thể dạy kiếm pháp cho ta à? Ta muốn nhìn xem người có đúng không là có thể dùng một tờ giấy tước đoạn (chặt đôi) thiết kiếm”.
Sửu nữ hiển nhiên đã nghe Phong nhi nói đến chuyện này, vì vậy nói: "Đệ đệ ngàn vạn lần không nên nhũng nhiễu. Thật ra chúng ta nếu tinh luyện pháp thuật, khéo léo sử dụng tay chân, chúng ta cũng có thể sử dụng tờ giấy tước đoạn thiết kiếm. …… Không tin? Ta có thể thử cho ngươi xem”.
Hoa Lân sửng sốt, cả giận nói: "Uy! …… Ta chỉ là muốn dạy cho đệ đệ ngươi mấy chiêu kiếm pháp mà thôi, đâu phải dạy hắn bàng môn tà đạo chứ”.
Sửu nữ lớn tiếng nói: "…… Được lắm! Để ta mượn một thanh huyền thiết kiếm lại đây, xem ngươi như thế nào tước đoạn?"
Hoa Lân nhún vai nói: "Được rồi, tùy ngươi lựa chọn!"
Sửu nữ nghe vậy, liền chạy vào sương phòng. Vẫn còn nói vọng: "…… Được lắm, ngươi chờ đó". Nói xong đã không còn thấy bóng dáng.
Phong nhi mở miệng cười, nói: "Đại ca ca, ngươi bỏ đi thôi. Tỷ tỷ của ta muốn tìm một thanh bảo kiếm, muốn làm ngươi mất mặt đó. Hì hì hi ……"
Hoa Lân giật mình nói: "Đâu thể như vậy? Ta với cô ta đâu có cừu oán gì”.
Đang nói thì Sử nữ đã đem một thanh bảo kiếm đến, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta không có gì cừu oán. Ta chỉ không muốn ngươi dạy cho đệ đệ ta. Nếu ngươi võ công quá kém thì không phải đệ đệ ta bái nhầm sư phụ sao?"
Nói xong, nàng liền rút ra bảo kiếm nghe "Tranh" một tiếng, đưa cho Hoa Lân rồi nói: "Xem ngươi như thế nào tước đoạn”.
Hoa Lân lấy làm kinh hãi, thấy bảo kiếm trong tay nàng vừa rút ra khỏi vỏ, hàn quang đã bắn ra bốn phía, hiển nhiên không phải là vật phàm. Vì vậy cười khổ nói: "Kiếm này được đúc từ đá lạnh (“Hàn Thiên Sa” kiếm), căn bản không phải là huyền thiết kiếm. Ngươi có đúng không là muốn làm khó ta?"
Sửu nữ khanh khách cười nói: "Phải không vậy? Ta không biết nhiều về kiếm, đâu biết thế nào là huyền thiết kiếm?…… Vậy ngươi có muốn thử kiếm này hay không?"
Hoa Lân thấy nàng bộ dạng tiểu nhân đắc chí, đã không thể lùi được nên nắm lấy thanh kiếm rồi nói: "Thử thì thử, ai sợ chứ?"
Sửu nữ cả kinh, có chút lo lắng. Nhưng suy nghĩ chút, lại thấy tự tin phi thường, liền nói: "Ta cũng không tin ngươi dùng giấy đem nó tước đoạn. …… hừ!" Nàng cố nhấn giọng chữ “dùng giấy” để tước đoạn thanh kiếm.
Hoa Lân cầm thanh kiếm, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng. Bởi vì “Chú kiếm bí tịch” của Tiêu gia từng ghi rõ, Hàn Thiên Sa là thượng đẳng bảo kiếm, nghe nói có thể chém sắt như bùn, có thể tưởng được được nó cương ngạnh như thế nào.
Bất quá, hết lần này lần khác Hoa Lân không tin “tà thuyết” đó. Hắn cầm thanh kiếm nằm ngang đặt trước mắt mình cẩn thận xem xét, đột nhiên hai mắt sáng ngời, cười nói: "Ta cần một tờ giấy, phải là một tờ giấy rất phẳng, chỉ cần có một đường lằn thôi cũng không được……"
Sửu nữ cả kinh, hỏi: "Ngươi thật sự có thể làm được?"
Hoa Lân ởm ờ đáp đạo: "Được rồi …… thanh kiếm này là của ai? Nếu ta tước đoạn đi, chủ nhân của nó sẽ không trách ta chứ?"
Sửu nữ thấy Hoa Lân cứ nói loanh quanh, nhất thời liền cười nói: "Rõ ràng là ngươi không thể làm được, nên mượn cờ để trốn tránh. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi có thể tước đoạn được thanh kiếm này, hậu quả ta sẽ gánh chịu.”.
"Đúng phải vậy không ? " Hoa Lân liền không nói gì, đưa tay quát lớn quát: "Lấy giấy đây……"
Sửu nữ chạy vào nhà đem ra một tờ giấy trắng, đưa cho Hoa Lân nói: "Ta sẽ nhìn xem ngươi dùng cách nào tước đoạn …… Phong nhi hãy nhìn kỹ, cẩn thận kẻo hắn dùng mánh khóe”.
Hoa Lân dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy, từ từ đúng lên, nhắm hai mắt, cầm thanh bảo kiếm để trước mặt. Đột nhiên nói khẽ Phong nhi: "…… Phong nhi, ngươi thấy rõ rồi chứ. Kiếm pháp của ta tên là “Tuyệt trần thất thập nhị thức”, đặc thù là thị kiếm tùy hành, nhanh như thiểm điện. Mỗi kiếm chiêu phải dùng mũi kiếm phát động, trong chớp mắt mở ra một không gian quỹ tích. …… ví như với tờ giấy mỏng manh này ngươi tùy tiện xuất ra cũng có thể làm cho nó như cơn lốc phóng xuống. Nếu ngươi nhắm ngay mặt cắt ngang hướng xuống, chỉ cần tốc đủ nhanh, thẳng hướng, thì nó có thể thiết kim đoạn ngọc. Đây chính là nguyên lý của “Tuyệt trần thập nhị thức”.… Xem kiếm!"
Nói xong giơ tay chém xuống, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, tờ giấy đột nhiên chém xuống, nhanh như một đạo thiểm điện, khiến người ta hoa cả mắt. Chỉ thấy hàn thiên kiếm đã bị tước làm hai đoạn, nửa đoạn trên liền rơi xuống đất.
Phong nhi cùng Sửu nữ nhất thời cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời miệng há ra cũng quên cả khép lại.
Hoa Lân thở phào nhẹ nhỏm, nhìn lại tờ giấy trong tay, hời hợt: "Phong nhi, thấy rõ rồi chứ? Ngươi cũng phải nhớ kỹ, vạn vật đều có thể là kiếm. Tờ giấy này cũng vậy mà mộc côn cũng vậy”.
Sửu nữ lập tức cúi xuống kiểm tra đoạn kiếm gãy, kinh hãi xem lui xem tới, Chỉ thấy tại chỗ cắt phẳng lì như gương, nhìn lại vẫn giống như một thanh kiếm bình thường. Quả thật là một chiêu tước đoạn, tuyệt không có dùng xảo thuật. Vì vậy hoảng sợ hỏi: "Ngươi …… ngươi làm như thế nào vậy?"
Hoa Lân thản nhiên nói: "Như ta vừa nói, đây là tốc độ cùng với góc độ tạo thành ……" Nói xong, cổ tay khẽ động một cái, trong tay tờ giấy mỏng đã "Sưu" một tiếng bay đi, chỉ nghe ở xa xa truyền đến "Sát sát sát" thanh âm, trong rừng trúc một khoảng lớn đã bị đốn ngã xuống.
Phong nhi kích động kêu lên: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi …… mỗi một chiêu phải sử mũi kiếm phát ra, phải nhanh để mở ra một không gian quỹ tích. Cho dù trong tay chỉ là một tờ giấy, nhưng chỉ cần theo mặt cắt phóng tới, nếu tốc độ cực nhanh, là có thể đạt hiệu quả như một thanh lợi kiếm, Đúng hay Đại ca ca?"
Hoa Lân gật đầu tán dương: "Xem ra Phong nhi lĩnh ngộ được rồi. Tuy nhiên xuất kiếm và hồi kiếm cũng phải đạt được tốc độ như nhau, điều đó thật sự rất khó khăn. Cho nên nói luyện kiếm đích thị là việc rất khổ cực. Một hai ngày không thì không thể thành được. Như vậy đi, trước tiên ta truyền cho ngươi một bộ “Thất Tinh Kiếm Pháp”, các ngươi có thể luyện tập trước để đạt cho được cơ bản tốc độ cũng như độ chuẩn xác”. Nói xong, Hoa Lân nhặt từ dưới đất lên hai thanh củi, tiện tay tước thành hai thanh mộc kiếm, rồi đưa cho Phong nhi cùng Sửu nữ. Sau đó, giảng giải kỹ lưỡng ho bọn họ kiếm quyết của Thiên Sơn Thất Tinh Kiếm Pháp. Một bước đưa họ vào thế giới của kiếm đạo. ……
Trong lúc ba người đang luyện kiếm, cha của Phong nhi đột nhiên bước vào trong sân. Thấy hắn đang cùng con của mình luyện kiếm, mặc dù cũng không vui lắm, nhưng cũng không chất vấn, ngược lại còn lễ phép nói: "Hoa thiếu hiệp, ta lại phải đi xa một chuyến. Phong nhi cùng Minh Châu ta nhờ ngươi chiếu cố giúp!”.
Hoa Lân sửng sốt, lóng ngóng đứng lên, nói: "Ngươi nói sai rồi, thật ra từ trước đến giờ ta vẫn nhờ bọn họ chiếu cố nên mới được như giờ. …… Được rồi, ngươi muốn đi đâu, lúc nào mới quay về?"
Chu Hạo đang gói gém các loại dược thảo, nói: "Khoảng chừng mười ngày ?"
Hoa Lân vốn trời sinh linh tính hơn người, thấy Chu Hạo sắc mặc trầm trọng, sắp đi mà lại không nói rõ nơi đến, liền hỏi: "Ta biết, các ngươi muốn đi Thần Binh Trận cứu người. Phải không?"
Chu Hạo sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Ngươi làm sao lại biết?"
Hoa Lân thở dài một hơi, cười khổ nói: "Ai …… ta có nghe nói, nửa tháng trước điện chủ từng phái người đi vào Thần Binh Trận. Cho nên ta chỉ suy nghĩ một chút cũng biết, quả nhiên là đúng. …… Ta thấy như vậy đi, trước tiên ngươi khoan vội lên đường. Đưa ta đi gặp điện chủ, ta có điều muốn nói với nàng. Đương nhiên, ta cũng phải gặp nàng để lấy Hà Chiếu Kiếm. Ngươi thấy đúng không?"
Thật ra Hoa Lân cũng hiểu không có khả năng ngăn cản bọn họ. Cho nên đã quyết định cùng đi với bọn họ tới Thần Binh Trận. Nếu như vậy, vào lúc nguy hiểm không chừng mình có thể cứu được bọn họ. Ngoài điều này ra, Hoa Lân cũng có kế hoạch riêng. Đó là phải tìm lại đúng lộ tuyến trên "Tầm bảo đồ" . Đó mới chính là việc quan trọng nhất ……
Quyển 8: PHIÊU MIỂU PHONG VÂN
Chương 25: THIÊN LÝ CỨU VIỆN
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch giả: bootbia
Biên tập: TuLaDaiDe
Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum
Chu Hạo suy nghĩ một chút, hiểu được Hoa Lân nói rất có lý. Hà Chiếu Kiếm của hắn vẫn còn ở nơi điện chủ, chính mình nên đi lấy về cho hắn nên gật đầu nói: "Được rồi, ta đưa ngươi đi! Chỉ có điều khi gặp điện chủ, mong thiếu hiệp nói năng chú ý”.
Hoa Lân hiểu rõ dụng ý của hắn, cười nói: "Cảm ơn ngươi đã lưu tâm, được rồi, ta sẽ chú ý”.
Phong nhi đột nhiên vọt lại, níu tay Hoa Lân nói: "Đại ca ca, người nên khuyên bảo điện chủ đi, không nên phái người đi để chịu chết. Phong nhi rất sợ, sợ lại mất đi thân nhân…"
Hoa Lân vuốt đầu hắn nói: "Ài, chờ ngươi lớn lên, ngươi sẽ biết cái gì gọi là “thân bất do kỷ”. Có lẽ tương lai rồi ngươi cũng phải bước tiếp như vậy thôi”.
Hoa Lân đi theo Chu Hạo tiến về nơi ở của điện chủ.
Trên đường đi, chỉ thấy khắp nơi hương hoa lan tỏa, cảnh sắc say người. Nhìn lại hai bên một mảnh lầu các, tất cả đều nằm u tĩnh trong núi rừng, mỗi gia hộ đều có hậu viện cùng hoa viên. Hoa Lân nghĩ thầm, giá như có thể cùng Diệp Thanh, Thượng Quan Linh ẩn tích ở đây, thật là thống khoái khôn tả! Nhưng thế sự luôn làm điên đảo lòng người, mình lại muốn ẩn cư ở đây trong khi cư dân đây thì hết lần này lần khác lại tìm cách thoát đi. Quả là là buồn cười ……
Đang nghĩ ngợi, Chu Hạo đã dừng cước bộ. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước một dãy lầu các hoa lệ, trên cổng cao viết ba chữ to - "Khổng Tước Các"
Chu Hạo tiến lên nữ thị vệ đứng cạnh cửa nói: "Chu Hạo cùng Hoa thiếu hiệp có việc diện kiến điện chủ, nhờ ngươi thông báo một tiếng”.
Không ngờ cô gái lại nói ngay: "Điện chủ sớm đoán được các ngươi sẽ đến, xin mời vào!"
"Nga? Có phải không vậy?"
Hoa Lân cùng Chu Hạo đi vào, lướt qua bình phong, chỉ thấy u nhã trong đại sảnh, một hình bóng tuyệt mỹ đang đứng trước cửa sổ. Trong tay đang cầm một chén trà rất tinh sảo, khe khẽ nhấp một ngụm. Lúc này mới xoay người, cười khanh khách nói: "Hai vị có muốn dùng trà không?"
Hoa Lân sửng sốt, thấy nàng tử y buộc vòng quanh lộ ra dáng dấp quỷ dị. Tại eo nhỏ đang dắt hai thanh đoản kiếm, giống như chuẩn bị đi xa. Hoa Lân ngạc nhiên nói: "Thế nào? Ngươi cũng muốn đi cứu người à?"
Chu Hạo liền nói: "Hoa thiếu hiệp có điều không biết. …… điện chủ cũng thường cùng chúng ta đi ra ngoài mạo hiểm. Lần này việc cứu người rất trọng yếu, vì vậy điện chủ đính thân xuất lĩnh.”.
Hoa Lân gật đầu đạo: "Cô nương là một người chỉ huy tốt. Người vừa xinh đẹp, đồng thời lại lĩnh trọng trách điện chủ, thật sự Hoa mỗ bình sanh hiếm thấy”.
Điện chủ thản nhiên cười, nói: "Các ngươi ở bên ngoài thật giống nhau, chỉ muốn nói tâng bốc người khác …"
Hoa Lân cũng cười nói: "Ta nói là thật tình, chẳng lẽ ngươi nghĩ các ngươi ở nơi này, ngay cả nói thật cũng không dám?"
Chu Hạo ngầm xấu hổ, nghĩ thầm người này rõ ràng đã đáp ứng với mình sẽ không nói lung tung trước mặt điện chủ, nhưng chỉ một thoáng hắn đã quên hết.
Cúng may điện chủ không nói gì, chỉ là nhợt nhạt cười, đột nhiên vào vấn đề chính, nói: "Được rồi, Hoa thiếu hiệp lần này đến đây, là muốn thu hồi bảo kiếm hay sao?" Nói xong ngọc thủ chỉ vào chánh đường tại đại điện.
Hoa Lân theo hướng nàng chỉ, thấy trên đó rõ ràng là Hà Chiếu Kiếm, vì vậy gật đầu nói: "Coi như là vậy. Nhưng ngoài ra ta cũng có một chuyện muốn nhờ, mong điện chủ đáp ứng”.
Điện chủ nghe vậy, đôi mi thanh tú cau lại, nói: "Chẳng lẻ ngươi cũng muốn cùng bọn ta đồng hành?"
Hoa Lân sửng sốt, nói: "Điện chủ quả nhiên liệu sự như thần, Hoa mỗ thán phục. …… Nói thật, bản thân từng đi qua Thần Binh Trận, cho nên đối với công việc của quý phương ta cũng có thể trợ giúp. Hơn nữa, ta còn thất lạc một vật trọng yếu, phải tự mình đi thu hồi”.
Điện chủ lắc đầu nói: "Ta thấy không ổn. Thiếu hiệp thương thế chưa khỏi, thật sự không tiện đi với chúng ta. Theo ta thấy, lần sau chúng ……"
Hoa Lân lập tức cắt lời nàng nói: "Điểm này không cần lo lắng. Kỳ thật thương thế ta đã khỏi hẵn, sỡ dĩ chưa muốn hành động là do khí huyết chưa thông suốt mà thôi. Chu thần y có thể làm chứng cho ta”. Nói xong, quay đầu sang Chu Hạo nói: "Chu đại ca, ta nói có đúng không?"
Điện chủ cũng nhìn về phía Chu Hạo để xem ý tứ.
Chu Hạo trầm mặc chốc lát rồi nói: "Khải bẩm điện chủ, thương thế của thiếu hiệp đích xác đã khỏi hẵn. nhưng nguyên khí vẫn vị ……"
Hoa Lân lập tức xen lời hắn: "Nếu khỏi hẳn, thì ta đã tự ra đi rồi. Chỉ cần đi vài dặm đường, nói không chừng còn có thể thư giãn gân cốt, chờ chúng ta tiến đến Thần Binh Trận, chắc rằng ta đã hoạt động như bình thường. Các người thấy có đúng không?"
Chu Hạo nghe vậy, nhất thời không biết nói gì.
Điện chủ thấy thế, chỉ có thể gật đầu, nói: "Thôi được rồi! Sáu canh giờ nữa chúng ta cùng xuất phát.”. Nói xong, nàng bước đến chánh đường ở đại điện, lấy xuống Hà Chiếu Kiếm, tới trước mặt Hoa Lân nói: "Hinh Đình thập phần thắc mắc, thanh kiếm này của thiếu hiệp linh lực kinh người. Ngay lần đầu tiên nó đã tự phóng điện, làm hại chúng ta không ai dám cầm vào. Vì vậy cũng mạo muội muốn hỏi nguồn gốc từ đâu?"
Hoa Lân cầm lấy Hà Chiếu, gãi gãi cái gáy lắp bắp: "Cái này …… cái này thật ra ta cũng không biết rõ ràng. Kiếm này do người khác đưa cho ta, cho nên cũng không biết rõ về nó”.
Điện chủ có chút có chút thất vọng, than thở: "Ài …… Hinh Đình đã làm cho thiếu hiệp phải chê cười. Thật ra trước kia đã lâu, chúng ta tại Mê Tiên Trấn cũng có một vị chú kiếm danh gia, hắn cũng từng làm ra một thanh điện kiếm uy lực cường đại. Chỉ tiếc rằng hắn đã chết, kỳ chú kiếm thuật (phuơng pháp đúc kiếm)] cũng không truyền lại. Giờ thấy thanh bảo kiếm của thiếu hiệp, Hinh Đình tưởng rằng các người cũng có quan hệ sâu xa”.
Hoa Lân chợt hiểu, nghĩ thầm khó trách nàng giữ thanh kiếm của mình lâu nay.
Chu Hạo thấy việc đã xong, vì vậy tiến lên hành lễ với điện chủ rồi nói: "Bẩm điện chủ, sự việc đã quyết định, thuộc hạ và thiếu hiệp xin cáo lui trước!"
Điện chủ gật đầu, nhìn Hoa Lân nói: "Theo ta thấy, thiếu hiệp thương thế vẫn chưa khỏi hẵn, nên sớm về nghỉ ngơi. Sáu canh giờ sau, chúng ta tái hội."
Hoa Lân gật đầu, rồi cùng Chu Hạo lui ra.
Về đến nhà, Phong nhi lập tức chạy ra, níu tay trái Hoa Lân hỏi: "Đại ca ca, người đã khuyên nhủ điện chủ chưa? Cha ta không cần phải đi Thần Binh Trận nữa phải không?"
Chu Hạo đứng bên đột nhiên quát lớn: "Phong nhi, không được phép vô lễ”.
Hoa Lân có chút áy náy, xoa đầu Phong nhi , nói: "Như ta đã nói với ngươi, chúng ta có đôi khi bản thân mình không quyết định được. Khi ngươi lớn lên, sẽ hiểu được sự việc”. Nói xong, Hoa Lân sợ Phong nhi thương tâm nên vội vàng nói tránh đi: "Đi, chúng ta trở lại luyện kiếm. …… Tương lai, không chừng ngươi cũng có thể tung hoành Tu Chân Giới đấy”.
Hôm nay, Hoa Lân dụng tâm truyền cho Phong nhi rất nhiều kiếm pháp, sau đó lại đưa cho một cái "ký ức tinh phiến". Trên tinh phiến này Hoa Lân đã lưu lại Thiên Sơn kiếm pháp cũng với các loại khinh công khẩu quyết. Dụng ý, muốn làm cho Phong nhi đắm chìm vào võ học, khỏi phải lo lắng mọi điều.
Sáu canh giờ loáng cái đã trôi qua, nhìn lại đã thấy tới thời khắc lên đường.
Phong nhi còn đang chuyên cần luyện võ công, Hoa Lân cầm đến một cây nến, đi tới trước mặt Phong nhi nói: "Phong nhi hãy dừng lại! Ta muốn khảo nghiệm xem ngươi có làm được việc này hay không? Bây giờ ta đi, trong khoảng thời gian này ngươi phải chuyên cần luyện kiếm. Lúc ta trở về, hy vọng ngươi có thể một kiếm tước đoạn cây nến này, nhưng phải bảo đảm cây nến không nhúc nhích, hơn nữa ngọn lửa ở trên cũng không bị tắt. Ngươi có thể làm được không?"
Phong nhi lẳng lặng nhìn cây nến, ngây thơ nói: "Cái này cũng không dễ? Để ta thử tước xem sao!" Nói xong một kiếm tước xuất, nhưng cây nến liền bị chấn bay. Hắn sửng sốt, thế mới biết việc này hoàn không đơn giản.
Hoa Lân đứng bên lại nói thêm: "Nhớ kỹ, phải dùng kiếm gỗ để tước đoạn, thiết kiếm không tính ……"
Khi Hoa Lân cùng Chu Hạo ra đi, Phong nhi vẫn còn đang thử tước đoạn cây nến, cũng quên luôn mục đích Hoa Lân ra đi.
Trên đường đi, Chu Hạo cười nói: "Hoa huynh đệ, ta phát hiện ngươi cùng tiểu hài tử rất giống nhau. Nếu lần này chúng ta còn sống trở về, hy vọng ngươi nhận làm nghĩa phụ của nó. Ngươi thấy được không?"
Hoa Lân lại đắc ý dương dương nói: "Hắc hắc …… Ta lại giống tiểu hài tử của ngươi ư? Ngươi có thể giải thích rõ thêm không”.
Chu Hạo lắc đầu, phát hiện người nầy da mặt khá “dày”, cái gì cũng dám nói, dám hỏi. Hết lần này tới lần khác điện chủ đối với hắn có vẻ thích thú, chẳng lẽ phụ nữ cũng đều thích loại người như vậy? Thật là làm cho người ta khó giải thích.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người bất tri bất giác đã tới địa điểm tập hợp. Chỉ thấy mưa gió đang thổi trên sườn núi cao. Lúc này đã có chín thân ảnh đang đứng ở sau. Xem ra chỉ còn điện chủ chưa tới mà thôi.
Đứng trên sườn dốc, chín người đều thấy Hoa Lân tới, hơn nữa thấy trên người hắn thương thế cũng chưa khỏi hẵn, cũng đều cảm thấy kỳ quái.
Một gã nam từ gầy ốm tiến lên hỏi: "Chu Hạo, ngươi nghĩ rằng có thể đem hắn đi Thần Binh Trận sao?"
Chu Hạo bất đắc dĩ đạo: "Không có biện pháp, Hoa thiếu hiệp chủ động muốn đi, hơn nữa cũng được điện chủ đồng ý. Cho nên ……"
Nam tử đó cũng không giận, nói: "Thật là hồ đồ quá mức. Lần này đi hung hiểm vô cùng, nếu mang hắn theo sẽ là gánh nặng, sợ rằng chúng ta chưa tới được Thần Binh Trận, tựu cũng bị hắn hại chết, ta sẽ nói với điện chủ đưa hắn trở về”.
Hoa Lân thản nhiên nói: "Cái gì là gánh nặng hay không gánh nặng? Nói thật là khó nghe, để tới Thần Binh Trận, còn chưa biết chắc ai sẽ là gánh nặng”.
Nam từ gầy ốm khinh thường nói: "Hừ! Cứ nói mạnh miệng đi, để xem người nào sẽ không phải? Trước mắt chỉ thấy ngươi pháp thuật còn chưa thông, phải chiếu cố cho ngươi trên suốt quãng đường đi, tất sẽ làm cho bọn ta tiến trình chậm lại. Chờ đến lúc ngươi đuổi theo kịp, chỉ sợ lúc đó chúng ta không phải là đi cứu người, mà là đi nhặt xác”.
Hoa Lân thấy người này nói năng rất chướng tai cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Chu Hạo thấy thế muốn hòa giải, liền nói: "Như vậy đi, dọc đường đi ta sẽ phụ trách hắn, hẵn là sẽ không phiền lụy cho mọi người”.
Nam tử gầy ốm vẫn không đồng ý, nói: "Không được! Đợi điện chủ tới, ta nhất định yêu cầu người đưa người này trở về”.
Tựu tại đây thì xa xa truyền đến thanh âm kiều mỵ của điện chủ: “Mạc hộ pháp, xin bớt giận. Ta đã quyết định rồi. Ta quyết định để cho Hoa thiếu hiệp đi trước, như thế tương đối an toàn. Dù sao hắn cũng hoàn toàn có ý tốt, hơn nữa hắn đã biết qua Thần Binh Trận. Vạn nhất chúng ta không tìm được mấy người Si Chánh Minh, hắn có thể đưa chúng ta tới mấy Tiên trận khác tìm kiếm. Các ngươi thấy như vậy có được không?"
Nam tử gầy ốm vẫn tức giận nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó các ngươi đừng có hối hận”.