Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 236: Quá thiếu đạo đức xã hội
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
63/65
- Sao lại là anh nữa?
Hàn Tuyết Nhu rất căm tức:
- Anh cố tình gây chuyện với tôi phải không?
- Tôi chỉ làm việc theo luật.
Cảnh sát mắt nhỏ ra vẻ chính nghĩa bừng bừng.
- Vậy được, anh nói đi, tiền phạt bao nhiêu? Tôi nộp phạt là được!
Hàn Tuyết Nhu chỉ muốn giải quyết nhanh một chút rồi đến Ninh Sơn Nhất Trung tham gia trận đấu, không muốn lãng phí thời gian.
- Đến đội cảnh sát giao thông trước đã. Không có bằng lái, cũng không chỉ nộp phạt đơn giản như vậy.
Cảnh sát giao thông mắt nhỏ hừ lạnh một tiếng:
- Loại đến chết không đổi như cô, nếu không bị giam vài ngày thì cũng không biết sợ đâu mà!
- Tạm giam?
Hàn Tuyết Nhu giận dữ:
- Anh đang lấy việc công báo thù tư hả? Tôi không có bằng lái mà thôi, tôi không phóng nhanh không đâm người, sao lại tạm giam tôi?
- Không có bằng lái, bất luật cô có gây tai nạn hay không thì cũng có thể tạm giam.
Cảnh sát nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Có cần tôi đọc luật pháp cho cô không?
- Anh đọc xem nào?
Hàn Tuyết Nhu căm giận nói.
Cảnh sát giao thông sửng sốt, hắn không ngờ Hàn Tuyết Nhu sẽ bắt hắn đọc. Hắn suy nghĩ một chút, phát hiện mình cũng không nhớ rõ lắm.
- Không đọc được sao?
Hàn Tuyết Nhu khinh bỉ:
- Tôi nói cho anh biết, trước khi lái xe tôi đã hỏi qua, tôi mới mười sáu, hơn nữa còn vi phạm lần đầu, căn bản không bị tạm giam. Anh đây là đang cố ý gây sự!
- Tôi đúng là đang cố ý gây sự, cô làm gì được tôi?
Cảnh sát mắt nhỏ chống một tay lên đầu xe, thân thể nghiêng về phía trước, thanh âm giảm thấp:
- Bây giờ còn nói cho co biết, đừng tưởng có tiền là giỏi. Loại con nhà giàu như các cô tôi thấy nhiều rồi, rơi vào tay tôi, các cô có nhiều tiền nữa cũng phải coi tôi là ông lớn!
Cảnh sát giao thông này vừa dứt lời, cách đó không xa đã truyền tới một thanh âm:
- Anh Đại Binh, trực sớm vậy à?
Một nam sinh mặc đồ bóng rổ đi xe đạp tới, sau khi dừng lại bên cạnh cảnh sát giao thông, lại thấy được Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, nam sinh này ra vẻ ngạc nhiên:
- Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, các cậu không có bằng sao?
Hai người Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đều biết nam sinh này, chính là bạn trai cũ của Phương Mẫn, được xưng là hot boy của Ninh Sơn Nhất Trung: Cố Quân. Hắn vừa xuất hiện, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đều hiểu ra, tên cảnh sát này soi mói Hàn Tuyết Nhu, tám phần là do thằng ôn này giở trò.
- Tiểu Quân à, chú biết bọn họ?
Cảnh sát mắt nhỏ kỳ quái hỏi Cố Quân.
- Coi như quen.
Cố Quân và cảnh sát mắt nhỏ một xướng một họa:
- Anh Đại Binh, nếu không thì nể mặt em, lần này bỏ qua đi?
- Bọn họ thân với chú lắm hả?
Cảnh sát gao thông nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái:
- Tiểu Quân à, nếu muốn bỏ qua cho họ thì cũng nguy hiểm lắm. Nếu không phải rất thân với chú, vậy thì anh cũng không gánh mối nguy hiểm này đâu.
- Thật ra cũng không có thân lắm. Nhưng mà, nói không chừng sau này sẽ quen.
Cố Quân nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái:
- Hàn Tuyết Nhu, cậu thấy đúng không?
- Cố Quân, các người đang diễn kịch hả?
Hàn Tuyết Nhu khinh bỉ:
- Không phải là bạn gái bị đoạt sao? Bản thân vô dụng, bây giờ lại đến đây báo thù? Phương Mẫn nói không sai, anh không phải là đàn ông!
Nụ cười trên mặt Cố Quân biến mất, hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu, trong mắt có dục vọng, còn có giận dữ:
- Hàn Tuyết Nhu, nói chuyện đừng có quá đáng. Bây giờ nói cho cô biết, cô có bị tạm giam hay không phụ thuộc vào một câu nói của tôi. Đừng trách tôi không nhắc nhở, nếu thật sự tạm giam, cô bé xinh đẹp như cô, khó bảo đảm không xảy ra chuyện lắm!
- Vậy anh muốn sao?
Hàn Tuyết Nhu bất mãn hỏi.
- Rất đơn giản, ăn một bữa với tôi, tôi sẽ nói hộ cô.
Cố Quân khiêu khích nhìn Đường Kim. Hiển nhiên, hắn lại càng thêm bất mãn với Đường Kim.
- Chỉ cần hắn nói giúp là tôi sẽ không sao phải không?
Hàn Tuyết Nhu lại nhìn về phía cảnh sát giao thông.
- Tất nhiên tôi sẽ nể mặt Tiểu Quân.
Cảnh sát giao thông không nhanh không chậm đáp.
- À, thật đúng là làm theo luật!
Hàn Tuyết Nhu cười nhạo:
- Các người không biết bây giờ điện thoại có thể ghi âm sao? Có muốn tôi phát tán nó lên mạng không?
Cảnh sát giao thông nhất thời biến sắc:
- Cô... cô ghi âm lại?
- Không sai, thức thời thì tôi tha cho, nếu không thì chuẩn bị về quê mà chăn vịt.
Hàn Tuyết Nhu lấy điện thoại di động ra:
- Có cần tôi phát lại cho anh nghe không?
Cảnh sát giao thông biến sắc tiếp, hiển nhiên hắn không ngờ, Hàn Tuyết Nhu còn có chiêu này. Mà đang lúc suy nghĩ ứng đối kiểu gì, Đường Kim lại nói chuyện:
- Cưng ơi, đừng có đùa trò này với chúng nữa.
Quay đầu nhìn Cố Quân:
- Chú muốn ăn cơm với gấu của anh? Anh thấy, chú nên vào WC táp cức đi.
- Đường Kim, mày đừng có kiêu ngạo quá... Á!
Cố Quân còn chưa nói xong đã cảm thấy bụng đau nhức. Hắn vội vàng ôm bụng, mà đúng lúc này, bụng hắn sôi òng ọc, như phiên giang đào hải. Sắc mặt hắn đại biến, vội vàng nhảy lên xe định đi. Nhưng đã chậm rồi, chỉ nghe phẹt một tiếng, bên quốc lộ mùi thối ngút trời, không ít người nhìn sang bên này, sau đó đều thấy trên quần, trên đùi Cố Quân toàn là thứ bẩn thỉu nào đó.
- Thật buồn nôn!
Hàn Tuyết Nhu thiếu chút nữa nôn mửa, vội vàng khởi động Ferrari, rời xa khỏi cái trung tâm phát mùi đó.
- Tiểu Quân, chú...
Cảnh sát giao thông kia vừa nói ba chữ đã cảm thấy bụng mình đau nhức. Hắn nhất thời cảm thấy không đúng, đang định xông tới gần xe cảnh sát, nhưng vẫn hơi chậm. Một giây sau, hắn đã giống hệt Cố Quân rồi. Mà bên quốc lộ, mùi thối lại càng nồng nặc.
- Tôi nói hai vị nè, tôi biết hai vị muốn táp cức, nhưng các người không thể vào WC sao? Làm gì cứ phải tạo món cho đối phương ăn ngay bên đường? Quá không có đạo đức xã hội rồi!
Đường Kim lớn tiếng nói, khiến vô số người liếc xéo, một số người thấy buồn cười, tên này quá cay độc rồi.
- Đường Kim, tao... phẹt phẹt...
Cố Quân hơi điên cuồng mắng to, chẳng qua còn chưa mắng xong, thanh âm của hắn đã bị tiết tấu thải độc kia che giấu.
- Thất sách a, quá thất sách! Mặc dù tôi biết các người thích táp cức, nhưng không ngờ các người lại tham ăn tới mức đó. Thật đúng là không nên khuyên các người đi ăn cức, không nên khơi gợi dục vọng nguyên thủy của hai người a!
Đường Kim thở dài, sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, ở đây tởm quá, chúng ta đi nhanh thôi!
- Dạ!
Hàn Tuyết Nhu một tay che mũi một tay lái xe, ước chứng đi xa mấy trăm mét, rẽ vào một con đường khác. Chỗ kia thật quá kinh tởm, nàng không dám đi trên con đường đó nữa.
Qua khoảng mười phút, Hàn Tuyết Nhu mới từ một con đường khác rẽ vào Ninh Sơn Nhất Trung. Kiếm chỗ ngừng lại, Hàn Tuyết Nhu mặt ỉu xìu nhìn Đường Kim:
- Lần sau anh đừng dùng phương thức kinh tởm đó hại người nha. Thật quá tởm lợm, giờ nghĩ lại vẫn còn muốn ói!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 237: Phạm quy cũng đáng
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
64/65
Mặc dù Hàn Tuyết Nhu không biết Đường Kim làm cách nào, nhưng nàng chắc chắn là do hắn làm. Một người đột nhiên tiêu chảy thì có thể là trùng hợp, nhưng hai người đều tiêu chảy, chỉ có thể là do hắn động tay động chân.
Đường Kim cũng không phủ nhận, chẳng qua chỉ cười hì hì:
- Cưng à, lần sau lúc có em ở đó, anh nhất định sẽ làm thật nghệ thuật, thật xinh đẹp nha.
Hàn Tuyết Nhu xoa bụng, hình như vẫn còn buồn nôn.
- Cưng à, em vẫn buồn ói sao?
Đường Kim cười hì hì:
- Anh có cách để em không ói.
- Anh có cách gì?
Hàn Tuyết Nhu cảm thấy lần nào Đường Kim cũng có cách xử lý cổ quái nào đó.
- Chính là cách này nè.
Đường Kim đưa tay ôm nàng lại gần, sau đó hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Hàn Tuyết Nhu thầm nói, biết ngay không có chủ ý gì tốt mà. Sau đó, nàng theo bản năng hôn trả lại, mà bất tri bất giác, cái cảm giác khó chịu trong bụng kia cũng tiêu tan.
Hai người hôn đến bất diệc nhạc hồ, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm:
- Nè, tôi nói hai người, có cần chạy đến Nhất Trung của bọn tôi để ân ái không?
Rốt cuộc cũng tách ra, xoay người đã thấy Phương Mẫn, lần này chỉ có một mình nàng, không thấy Ngả Liên đâu.
- Cậu khỏi phải ghen tỵ, tìm Ngả Liên nhà cậu đi.
Hàn Tuyết Nhu cũng chẳng mắc cỡ, đi chung với Đường Kim nửa tháng rồi, ôm ấp hôn một cái là chuyện thường tình, nàng cũng chỉ coi đó là bình thường như cân đường hộp sữa thôi.
- Anh ấy hôm nay phải đi làm, không tới được.
Phương Mẫn giải thích một câu, sau đó kỳ quái nhìn hai người:
- Các cậu tới chơi bóng? Sao quần áo cũng không thay?
- Bọn tôi định cứ vậy ra sân.
Đường Kim cười hì hì nói:
- Như vậy mới khác người chứ.
- Phương Mẫn, tôi đang định tìm một chỗ thay đồ, tới ký túc xá của cậu đi.
Hàn Tuyết Nhu lại nói, sau đó lấy ra hai cái túi từ trong xe, đưa một cái cho Đường Kim:
- Quần áo của anh đây, anh thay luôn trong xe đi nhá.
- Anh cũng không biết mình có quần áo nha.
Đường Kim hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng thay đồ có logo Ninh Sơn Nhị Trung. Mà Hàn Tuyết Nhu lại vào ký túc xá của Phương Mẫn, thay quần áo xong sẽ hội hợp với Đường Kim.
Vốn Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim đi sớm, nhưng trên đường lằng nhằng, lại thêm thay quần áo, chờ đến khi ra sân thì đã đến tám rưỡi, chỉ còn nửa tiếng nữa là thi đấu. Mà những đội viên khác thì đã đến, giờ phút này đang tập luyện trên sân.
Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đến, dường như không có được đội bóng rổ hoan nghênh. Trên thực tế, những người khác trong đội từ đầu đã không chào hỏi gì bọn họ.
Cũng là hội chủ tịch học sinh Tào Thác đi tới, chào hỏi hai người rồi áy náy nói:
- Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, có một chuyện cần nói với hai người, hi vọng hai người thông cảm. Vì lúc trước huấn luyện, hai người đều không tham gia, cho nên các cậu chỉ có thể làm đội viên dự bị. Tôi cũng không thể đảm bảo các cậu sẽ được ra sân.
- Tôi thì không sao, dù sao tôi cũng không muốn vào sân.
Đường Kim lười biếng nói:
- Chẳng qua, nếu cô ấy ra sân thì nhất định tôi cũng sẽ ra theo.
- Cùng ra làm gì?
Hàn Tuyết Nhu có chút kỳ quái.
- Một mình em thi đấu, bọn họ sẽ chiếm tiện nghi của em.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Hàn Tuyết Nhu có chút dở khóc dở cười:
- Sao lại thế? Quy tắc bóng rổ hỗn hợp nam nữ, nam sinh không thể tiếp xúc thân thể với nữ sinh.
- Có thể ôm em một cái, phạm quy cũng đáng.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Lúc này Tào Thác lại góp lời:
- Hàn Tuyết Nhu, thật ra Đường Kim cũng không phải vô lý, thi đấu thế này cũng không chính quy, quá khứ cũng đã từng có chuyện nam sinh ôm nữ sinh rồi.
- Hả? Thật thế à?
Hàn Tuyết Nhu kinh ngạc há miệng:
- Được rồi, vậy em cũng muốn ra sân với Đường Kim.
- Được, tôi có thể bảo bọn họ đáp ứng yêu cầu này.
Dù sao Tào Thác cũng là chủ tịch hội học sinh, chút quyền lực này vẫn phải có.
Tào Thác nhanh chóng rời đi, Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, anh xem hôm nay em không thể làm náo động được rồi.
- Hừ, chờ bọn họ sắp thua, tất nhiên sẽ tới cầu xin chúng ta ra sân.
Hàn Tuyết Nhu ra vẻ chẳng hề để ý:
- Em đã sớm nghe nói, đội bóng rổ trường ta đánh không lại Nhất Trung.
Vừa dứt lời, Hàn Tuyết Nhu đã duyên dáng hô to:
- Ai nha, hỏng bét rồi!
- Sao thế?
Đường Kim có chút kỳ quái hỏi.
- Em cũng từng hỏi Phương Mẫn, Cố Quân cũng là một thành viên chủ lực a. Hiện tại chắc chắn hắn không thi đấu được, thực lực của Nhất Trung sẽ giảm xuống. Vậy thì chúng ta chưa chắc đã được ra sân, trường chúng ta vẫn có cơ thắng mà!
Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói.
- Thật ra không ra sân cũng tốt a, anh cảm thấy trận đấu này thật vô nghĩa.
Đường Kim thật thiếu hứng thú với trận đấu này.
- Nhưng thế này thì em làm sao bằng Tần Thủy Dao được.
Hàn Tuyết Nhu mất hứng:
- Anh không biết, ngày hôm qua Tần Thủy Dao chiến thắng, số người ủng hộ tăng lên không ít đâu.
Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhu lại bĩu môi trợn mắt nhìn Đường Kim:
- Đều tại anh!
- Cưng à, đừng có lo, anh coi rồi, phát hiện chúng ta không vào sân, Ninh Sơn Nhị Trung sẽ thua chắc.
Đường Kim quan sát một hồi, sau đó đưa ra kết luận.
- Thật á?
Hàn Tuyết Nhu có chút hoài nghi.
- Nếu không thì chúng ta lại đánh cuộc?
Đường Kim cười hì hì.
- Không cá cược gì sất.
Hàn Tuyết Nhu không chút do dự cự tuyệt. Tên này rõ ràng không có ý tốt, nàng còn lâu mới mắc mưu.
Đường Kim có chút tiếc hận, hắn vốn muốn lấy tiền thắng cược mà sau quốc khánh mới nhận được trước mà.
Rất nhanh đã đến chín giờ, trận đấu chính thức bắt đầu. Trận đấu bóng rổ nam nữ hỗn hợp thật ra cũng không có quy tắc cố định, trừ quy tắc bóng rổ bình thường ra thì còn một số quy tắc do hai bên tự thỏa hiệp. Ví như cuộc khiêu chiến trung học này, mỗi bên có hai nam ba nữ, mà nam sinh không thể phòng thủ nữ sinh, nữ sinh có thể phòng thủ nam sinh, nam sinh không thể tiến vào khu vực ba điểm, nữ sinh thoải mái, nam sinh chỉ được ghi ba điểm, nữ sinh thì không cần. Cho nên, trận đấu này vẫn là do nữ sinh quyết định thắng bại.
Hiệp thứ nhất đã chứng minh điểm này, ba nữ sinh của Nhất Trung dáng người cao lớn, bên Nhị Trung lại có vẻ hơi mảnh mai. Mà nam sinh hai bên lại luôn không bước vào vòng ba điểm, cuối cùng đều do nữ sinh ghi điểm. Hiệp một kết thúc, Ninh Sơn Nhất Trung dẫn 15 - 5. Đáng thương Nhị Trung chỉ vào được hai lần, nam sinh nữ sinh mỗi bên ghi một quả.
Mà Hàn Tuyết Nhu cũng có chút hưng phấn, đến lúc nàng thể hiện rồi sao?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 238: Khởi động cho nóng người
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
65/65
Hàn Tuyết Nhu nhanh chóng thất vọng, hiệp hai bắt đầu, Ninh Sơn Nhị Trung cũng đã thay người, nhưng lại không thay nàng và Đường Kim. Sau đó, Ninh Sơn Nhị Trung lại thảm bại, tỷ số là 35 - 15.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, rốt cuộc Hàn Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, muốn đi chất vấn huấn luyện viên, nhưng Đường Kim lại kéo nàng lại.
- Cưng à, bọn họ thua càng nhiều, vậy lát nữa em thắng lại càng oai. Cho nên, đừng có quản bọn họ làm cái gì, chờ bọn họ thua tiếp đi.
Đường Kim cười hì hì nói.
Hàn Tuyết Nhu nghĩ lại, hình như thế cũng đúng, cho nên nàng tiếp tục bàng quan.
- Bạn thân, sao hai người không vào sân?
Bọn họ bình thản, nhưng bên cạnh đã có kẻ gấp gáp, người này chính là Trương Tiểu Bàn. Hôm nay Trương Tiểu Bàn cũng không phải khán giả, hắn và Vương Cầm đang làm hậu cần.
- Lười vào.
Đường Kim hời hợt nói, sau đó nhìn Vương Cầm cách đó không xa:
- Trương Tiểu Bàn, cậu cưa được bạn gái này chưa?
- Ách, vẫn chưa.
Trương Tiểu Bàn có vẻ hơi xấu hổ.
- Bạn gái còn chưa lừa được lên giường, cậu còn cần cố gắng nha. Đi đi, cố gắng thêm đi.
Đường Kim phất tay một cái.
Trương Tiểu Bàn thật sự chạy đi, Hàn Tuyết Nhu ném cho Đường Kim một cái nhìn xem thường kiều mỵ:
- Sắc lang!
- Mỹ nữ, là Nhị Trung sao?
Lúc này, một nam sinh cao lớn đi tới, người này mặc đồ Nhất Trung, số 23, vừa rồi vẫn thi đấu, hẳn là đội viên chủ lực của Nhất Trung.
- Chú bị ngu à?
Đường Kim hơi mất hứng, rõ ràng thằng này có ý đồ với gấu của hắn.
Số 23 nhất thời căm tức nhìn Đường Kim:
- Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?
- Đúng là quá ngu, tất nhiên là nói bằng miệng rồi.
Đường Kim bĩu môi:
- Chẳng nhẽ chú nói chuyện bằng mông?
- Móa, mày đang gây sự phải không?
Số 23 căm tức dị thường, hắn vừa gào lên như vậy, không ít người đã nhìn về bên này. Mà những nam sinh khác của đội Nhất Trung cũng vây lại đây.
- Tránh ra, tránh ra hết cho tôi, làm cái gì vậy? Hiện giờ ai dám đánh nhau, lát nữa đừng mong ra sân nữa, tôi phạt thẻ đỏ tất cả bây giờ!
Thanh âm không vui truyền đến, đúng là trọng tài của trận này, là một ông già chừng năm mươi tuổi.
Trọng tài vừa nói ra, mấy đội viên bên Nhất Trung đành tản đi. Nhưng số 23 cũng chưa có rời đi, hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái, giọng nói tràn đầy khiêu khích:
- Mỹ nữ, ở chung với loại dự bị không được ra sân thế này không có tương lai đâu. Đá nó nahnh một chút, theo anh đi!
- Chú còn kém cả một sợi tóc của bạn trai chị.
Hàn Tuyết Nhu lại rất che chở Đường Kim, lập tức phản bác:
- Bạn trai chị không có ra sân là vì anh ý khinh thường bắt nạt các chú mà thôi.
- Mạnh miệng thì ai chả làm được, có bản lãnh thì ra sân gặp lại!
Số 23 thật sự căm tức, bị mỹ nữ xem thường, đàn ông rất là mất mặt.
Hàn Tuyết Nhu vốn còn định nói gì, Đường Kim lại chen miệng:
- Cưng à, đừng gây chuyện với thằng ngu, bọn chúng sẽ kéo chỉ số thông minh của em xuống thấp, sau đó dùng sự nguy hiểm của mình đánh bại em đó.
- Phì!
Hàn Tuyết Nhu vốn hơi tức giận, nghe hắn nói vậy không nhịn được mà gật đầu, sau đó gật đầu như chuyện lạ:
- Em biết rồi, không gây lộn với mấy thằng ngu.
Số 23 căm tức nhìn Đường Kim, đáng tiếc hai người kia không để ý tới hắn. Không tới một lúc, số 23 chỉ đành hậm hực trở về bên kia.
- Trương Vũ, không dưng đi chọc tụi nó làm gì? Thằng đó cũng không dễ chọc.
Nam sinh số 10 nói.
- Lưu Phong, cậu biết chúng nó?
Số 23, cũng là Trương Vũ có chút buồn bực.
- Vừa nhớ ra, con hàng kia là Đường Kim, tuần trước một mình nó đánh bại cả đội bóng đá trường chúng ta, một thằng quái thai.
Lưu Phong nhỏ giọng:
- Con nhỏ kia là bạn gái nó, tên là Hàn Tuyết Nhu. Rất giàu, đang đi một con Ferrari đó!
- Móa, không phải biết đá bóng sao? Nếu nó dám vào sân, ông đây dạy cho nó biết chơi bóng rổ là như thế nào!
Trương Vũ thật sự căm tức, hắn cũng không coi trọng trận bóng đá, cho nên không có nhận ra Đường Kim.
- Trương Vũ, cậu không đi xem bóng đá, con hàng kia không chỉ đá bóng đơn giản như vậy...
Lưu Phong còn định nói cái gì, nhưng tiếng còi bắt đầu hiệp tiếp theo đã vang lên.
Mà Trương Vũ cũng không để ý nữa:
- Được rồi, đấu tiếp thôi!
Hiệp ba bắt đầu, Trương Vũ đại phát thần uy, ghi ba điểm liên tục. Điểm số dần tách biệt, mà mỗi lần ghi điểm, hắn lại liếc mắt nhìn Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim để thị uy. Nhưng làm hắn càng thêm buồn bực là, từ đầu đến cuối, hai người kia chẳng liếc hắn một cái. Hai người họ ngồi bên sân, thân thân mật mật quá ân ái đi!
- Đường Kim.
Hiệp ba nhanh chóng kết thúc, Tào Thác cười khổ chạy tới:
- Hiện giờ cũng thua đậm thế rồi, các cậu còn muốn ra sân không?
Hàn Tuyết Nhu quay đầu nhìn lại, sau đó duyên dáng hô to:
- Hả? Đã thua bốn mươi điểm rồi? Aiz, bọn họ chơi bóng kiều gì vậy?
- Thế này cũng hơi thái quá rồi!
Đường Kim cũng nhìn lại điểm số, phát hiện đã là 20 - 60, cách cũng quá xa nha!
Tào Thác cũng hơi xấu hổ:
- Đường Kim, cũng chỉ còn mười phút, lúc này các cậu ra sân, chỉ sợ cũng không thể thay đổi thế cục. Nếu không, các cậu cũng đừng ra sân nữa, dù gì cũng thua rồi.
- Cưng à, cơ hội vang danh thiên hạ đến rồi, em muốn thi đấu không?
Đường Kim lại cười hì hì với Hàn Tuyết Nhu.
Hàn Tuyết Nhu hơi bận tâm:
- Có được không? Thật ra em cũng không giỏi bóng rổ lắm, mặc dù mạnh hơn mấy cô nàng kia một chút, nhưng thắng bốn mươi điểm trong hiệp cuối cùng thì đúng là không khả thi nha!
- Tin tưởng bạn trai em đi, tất cả đều có thể.
Đường Kim cười hì hì:
- Chúng ta ra sân, nhất định sẽ thắng.
- Vậy được rồi.
Hàn Tuyết Nhu vẫn quyết định tin tưởng Đường Kim.
Mà lúc này, hiệp ba đã kết thúc, điểm số vẫn là 20 - 60, Ninh Sơn Nhất Trung đã mở lối ra, tỷ số như vậy, thật sự không cần xem nữa. Với tài nghệ của Ninh Sơn Nhị Trung, dù bên Nhất Trung có không ném rổ thì cũng thắng chắc.
- Hiệp cuối cùng, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu vào sân.
Tào Thác cũng đã nói rõ với những người khác. Đội viên bóng rổ vốn đã mất hết lòng tin, cũng chẳng phản đối gì.
Đường Kim đứng lên, nhìn Hàn Tuyết Nhu, cười rạng rỡ một tiếng:
- Cưng à, chúng ta khởi động chút cho nóng người nha!
- Sắp thi đầu rồi, còn khởi động... ưm!
Hàn Tuyết Nhu còn chưa dứt lời, miệng đã bị chặn lại. Mà nàng nhất thời hiểu ra, đây chính là cái gọi là khởi động cho nóng người!
Một phút sau, tiếng còi vang lên, rốt cuộc hai người cũng tách ra, chạy vào trong sân.
- Đường Kim cố gắng lên, hạ gục Nhất Trung!
Có người rống giận một câu, bùng nổ cả sân bóng rổ.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 239: Tình lữ 100%
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
Bonus tối Ko biết ai xem ko
Tuần trước thi bóng đá, khán giả Nhất Trung hơn một ngàn, lần này thi bóng rổ, người xem ít hơn một chút, nhưng cũng phải năm sáu trăm. Nhưng khán giả Nhị Trung lại không nhiều, tổng cộng chỉ tầm vài chục người. Dù sao cũng đã thắng hai trận, rất nhiều người cảm thấy trận thứ ba thật vô nghĩa.
Đoàn cổ vũ của Ninh Sơn Nhất Trung hầu hết đều đã xem bóng đá tuần trước, ban đầu Đường Kim ngồi bên sân, mọi người cũng không để ý. Nhưng khi Ninh Sơn Nhị Trung có người gào lên câu kia, lại cộng thêm mỹ nữ xinh đẹp cá tính như Hàn Tuyết Nhu xuất hiện, nhất thời mọi người đều xác định: Tên Đường Kim quái thú lại xuất hiện rồi.
- Đậu xanh, lại là Đường Kim!
- Rau má, con hàng này đá bóng mà, sao lại chạy tới chơi bóng rổ?
- Mẹ kiếp, thằng ôn hack bóng, không thể cho nó ra sân a!
- Không biết tại sao, tao lại có cảm giác không ổn...
- Lo cái gì? Hơn bốn mươi điểm rồi, cho dù Đường Kim lợi hại đi nữa thì cũng hết cách.
- Lần trước chúng ta thắng sáu trái, chẳng phải vẫn thua sao?
- Một hiệp có mười phút, tao cũng không tin Đường Kim ghi được bốn mươi điểm. Hơn nữa, chúng ta bên này cũng sẽ ghi điểm, nếu bọn họ có muốn thắng thì phải ghi năm mươi điểm trở lên. Chú nghĩ nó là Kobe hay James?
- Tao nghĩ nó là Jordan...
Đường Kim ra sân khiến cho đoàn cổ vũ bên Ninh Sơn Nhất Trung hoảng sợ một trận. Tuần trước con hàng này đả kích họ quá nặng, một số người bên Nhị Trung đá bắt đầu nhàm chán thảo luận số áo của Đường Kim.
- Đường Kim sao lại mặc số 99 nhỉ?
- Thằng này chắc cảm thấy số đó là lớn nhất.
- Hàn Tuyết Nhu lại mặc số 1 kia!
- Hàn Tuyết Nhu cũng cảm thấy mình là số một...
- Số của hai người cộng lại, chẳng phải là 100 sao?
- Đúng thế, người ta là tình lữ 100%, cái đó gọi là vợ chồng đồng lòng, đánh bại Nhất Trung...
Trên khán đài đang thảo luận sướng, Đường Kim trong sân đột nhiên quay đầu nhìn mọi người một cái, thanh âm rõ ràng truyền vào tai mỗi người:
- Không sai, bọn tôi đúng là tình lữ 100%, hai chúng tôi phải cùng nhau ghi 100 điểm. (100 phần trăm và 100 điểm trong tiếng Tàu đều là 100 phần)
Toàn trường nháy mắt yên tĩnh, không ít người đã đầu đầy vạch đen. 100 điểm? Thằng này muốn ghi 100 điểm trong một hiệp? Đậu, cho dù hắn là Jordan cũng không làm được a!
Mọi người còn đang rung động vì tuyên ngôn kinh người của Đường Kim, mà số 23 Trương Vũ bên Nhất Trung đã không nhịn được nữa, hắn khinh bỉ nhìn Đường Kim:
- Một thằng dự bị rác rưởi vào sân trong thời điểm rác rưởi mà cũng dám to còi!
- Đây không phải là thời điểm rác rưởi, đây là thời điểm dạy dỗ những thằng rác rưởi.
Đường Kim lười biếng nói, đột nhiên thò một tay, đoạt bóng từ trong tay Trương Vũ. Sau đó tiện tay ném, nhưng không phải ném rổ, mà là ném cho Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, đến giờ biểu diễn rồi!
Hàn Tuyết Nhu vững vàng tiếp bóng, sau đó cười ngọt ngào với Đường Kim. Trước khi ba nữ sinh bên địch cùng nhào tới, nàng đột nhiên ra tay, trực tiếp ném ba điểm!
"Binh!" Bóng chui vào lưới.
- AAAA...
Mấy chục người bên Ninh Sơn Nhị Trung cùng hoan hô. Quả bóng này thật sự phấn chấn lòng người!
- Một trái mà thôi!
Trương Vũ cười lạnh một tiếng, khẽ vẫy tay:
- Chuyền bóng cho tôi.
- Đội viên nữ số 8 bên Nhất Trung đang cấm bóng, thấy Trương Vũ ra hiệu, nàng lập tức chuẩn bị chuyền sang. Nhưng vào lúc này, một cái tay mò tới, cầu đã mất, đó chính là Hàn Tuyết Nhu.
Nhanh chóng dẫn bóng tới vòng ba điểm, Hàn Tuyết Nhu bật người, ném rổ!
"Binh!" Lại là ba điểm nữa.
Không tới mười giây đồng hồ, Hàn Tuyết Nhu đã ghi được sau điểm. Lần này không có tiếng hoan hô, bởi tất cả mọi người đã trợn tròn mắt.
- Chuyện gì xảy ra? Không phải Đường Kim phát uy sao?
- Đù, bạn gái nó cũng biết hack hả?
- Bọn chúng chính là gia tộc hack bóng...
Đám người bên Nhất Trung mê hoặc, thật ra thì đám người Ninh Sơn Nhị Trung cũng mê hoặc, Hàn Tuyết Nhu này lợi hại vậy từ bao giờ?
Kế tiếp, tình huống trên sân càng thêm quỷ dị, bên Ninh Sơn Nhất Trung nếu là nữ sinh cầm bóng, hoặc là bị Hàn Tuyết Nhu đoạt ngang, hoặc là ném bóng sai lầm. Còn nếu nam sinh cầm bóng, kết quả cũng vậy, bị Đường Kim đoạt đi, nhưng Đường Kim sẽ không ném rổ, lần nào cũng là Hàn Tuyết Nhu, hơn nữa lần nào cũng là ba điểm. Càng kỳ quái hơn chính là, lần nào nàng ném cũng vào!
Càng nguy hiểm chính là, dưới sự phối hợp của bọn họ, thời gian mỗi lần tấn công đều rất ngắn, nhanh nhất là năm giây, chậm lắm cũng không quá mười giây. Hàn Tuyết Nhu lại ném rổ một lần nữa, sau lần này, chỉ qua ba phút, nàng đã ném được ba mươi điểm, mà bên Ninh Sơn Nhất Trung chẳng được điểm nào. Tỷ số đã bị rút ngắn hết sức rồi!
Rốt cuộc bên Nhất Trung cũng xin tạm dừng, mà bên Nhị Trung thì cả đám quái dị nhìn Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu. Hai người này, đúng là không cho người khác đường sống a!
Trên khán đài, một nam sinh của Ninh Sơn Nhị Trung nói thầm:
- Hàn Tuyết Nhu thật là nghịch thiên a! Cô ta không có uống máu gà đấy chứ?
- Máu gà cái gì, tôi thấy là hút tinh huyết đó.
Một nam sinh khác tiếp lời:
- Tinh huyết của con hàng Đường Kim kia.
- Đậu, chẳng lẽ là song tu thần công trong truyền thuyết?
Một nam sinh tham gia náo nhiệt.
Trên dãy ghế của Ninh Sơn Nhất Trung đã có người rên rỉ. Cứ thế này, Hàn Tuyết Nhu có khi ghi 100 điểm thật a!
Sau khi tạm dừng, Ninh Sơn Nhất Trung vẫn không thay đổi gì, mặc dù lần nào cũng là ba nữ sinh cùng phòng thủ Hàn Tuyết Nhu, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Hàn Tuyết Nhu lần nào tiếp bóng cũng ném luôn, hơn nữa tỷ lệ chính xác vẫn là 100% một cách quỷ dị. Mà Ninh Sơn Nhất Trung bắt đầu thử câu giờ, muốn kéo dài một lượt lên 24 giây. Nhưng đáng tiếc, bọn họ câu giờ không thành công, tỷ lệ cướp bóng của Hàn Tuyết Nhu và Đường Kim cũng là 100%. Cứ như vậy, lại qua ba phút nữa, Hàn Tuyết Nhu còn ném được nhiều hơn, vào tổng cộng 12 lần.
Bốn phía không ai hoan hô, cả đám yên tĩnh, trợn mắt há hốc mồm. Tràng diện này thật sự không thể tưởng được.
Ninh Sơn Nhất Trung thua chắc rồi, bốn phút cuối cùng, đối với bọn họ, điều hồi hộp duy nhất là Hàn Tuyết Nhu có thể ghi được 100 điểm hay không? Nàng chỉ cần ném thêm 12 13 phát như thế nữa là đủ rồi.
Hàn Tuyết Nhu vẫn tiếp tục biểu diễn, bất tri bất giác lại qua ba phút nữa. Hàn Tuyết Nhu đã ghi được tổng cộng 99 điểm, chỉ cần vào một trái nữa là qua 100 rồi.
Đường Kim lại đoạt bóng của Trương Vũ một lần nữa, sau đó truyền cho Hàn Tuyết Nhu, khán đài bắt đầu sôi sục.
- Hàn Tuyết Nhu, vào một trái nữa!
- Hàn Tuyết Nhu cố gắng lên!
- Nhị Trung vô đối!
...
Thân thể Hàn Tuyết Nhu hơi ngửa ra sau, chuẩn bị ném rổ. Nhưng lúc này, đột nhiên Trương Vũ lại vọt về phía nàng!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 240: Quả nhiên cũng là hack bóng
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
66/70
Đến hết chương thứ 75 là sẽ chuẩn bị một trái bom lớn Số lượng chương của quả bom lớn sẽ tùy thuộc vào lượng thank của những chương này, trung bình mỗi chương đc bao thank là bom từng đó chương Lưu ý chỉ lấy số chẵn như 5 10 15 nhé Max 25 chương
- Trọng tài, hắn muốn phạm quy!
Trương Tiểu Bàn bên sân đột nhiên la lớn.
Thật ra không chỉ riêng hắn, ai nấy đều thấy Trương Vũ rõ ràng muốn đụng Hàn Tuyết Nhu, nói không chừng còn tiện thể ôm một cái. Mà lúc này, trận đấu cũng sắp kết thúc, cho dù có bị phạt thì Trương Vũ cũng chẳng sao.
Trên thực tế, Trương Vũ cũng đang mang ý nghĩ này. Dĩ nhiên, hắn còn có dụng tâm hiểm ác hơn, hiệp cuối cùng này làm Trương Vũ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Trước khi Hàn Tuyết Nhu ném rổ, hắn quyết định dù thế nào cũng không cho nàng được 100 điểm. Nhưng hắn không chỉ muốn phạm quy đơn giản như vậy, hắn muốn trực tiếp đẩy Hàn Tuyết Nhu ngã xuống, tiện thể sàm sỡ một chút, làm nhục nàng trước mặt mọi người, cũng làm nhục Đường Kim.
Đáng tiếc, nguyện vọng thật tốt đẹp, thực tế thì tàn khốc. Đường Kim đã sớm phòng bị người khác vô lễ với bạn gái, làm sao lại để chuyện này phát sinh?
Trương Vũ còn chưa vọt đến trước mặt Hàn Tuyết Nhu, đột nhiên trượt chân một cái, nặng nề ngã đánh bịch xuống đất, hoa mày chóng mặt. Mãi mà hắn vẫn không thể bò dậy, sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiếng hoan hô từ bốn phía, không cần nhìn cũng biết Hàn Tuyết Nhu lại ghi điểm rồi.
- Đường Kim, em yêu anh!
Ném trúng quả bóng này, Hàn Tuyết Nhu lộ vẻ hưng phấn dị thường, thoáng cái nhào vào người Đường Kim, trước mặt mọi người phát lời yêu thương, sau đó dâng môi thơm cho hắn.
Hai người trực tiếp ôm hôn tại chỗ, nhưng giờ phút này cũng chẳng ai cảm thấy như vậy là sai, bất luận là ai làm ra thần tích như vậy cũng sẽ hưng phấn. Còn ông trọng tài kia, lúc này cũng chẳng nói gì.
- Bạn thân, cẩn thận a!
Trương Tiểu Bàn đột nhiên la một câu, cũng là có đội viên Ninh Sơn Nhất Trung trực tiếp cầm bóng ném tới, đang bay về phía cái ót của Đường Kim.
Đường Kim như không nghe thấy, vẫn duy trì nụ hôn nóng bỏng với Hàn Tuyết Nhu. Nhưng trong nháy mắt bóng đến sau ót, hắn đột nhiên lật tay, tiếp được bóng, sau đó cứ thế là ném.
"Binh!" Bóng vào, còi vang, bóng hợp lệ.
Toàn trường lại trợn mắt há hốc mồm, ném bóng kiểu đó cũng được hả?
- Đậu, quả nhiên Đường Kim hack bóng, chỉ là không thể hiện mà thôi.
Ninh Sơn Nhất Trung có người ra vẻ may mắn.
Bóng lại rơi xuống đất, nảy lên cao, sau đó bắn thẳng vào đầu nam sinh vừa ném kia.
- Á!
Nam sinh kia kêu lên đau đớn, ngã bịch xuống đất.
Mọi người lại ngây dại, đây... đây rốt cuộc là vô tình hay cố ý? Nếu là vô tình, vậy cũng quá trung hợp. Nếu là cố ý, vậy... con hàng này cũng quá trâu bò đi?
Tiếng còi chung cuộc vang lên, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu cũng tách ra, một đám người tới gần bọn họ. Tào Thác, Trương Tiểu Bàn, còn có Vương Cầm cùng với đám học sinh Ninh Sơn Nhị Trung.
- Bạn thân, hai người các cậu hôm nay đúng là ngưu đột xuất a!
Trương Tiểu Bàn vẻ mặt hưng phấn.
- Hàn Tuyết Nhu, chúc mừng các bạn!
Vương Cầm cũng nở nụ cười.
Những người khác cũng rối rít chúc mừng, Tào Thác cũng nói:
- Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, liên hoan hôm nay, hai cậu nhất định phải tham gia. Nếu không chúng tôi cũng không có ăn mừng nổi.
- Đừng ăn mừng nữa, tôi mời mọi người đi ăn cơm.
Hàn Tuyết Nhu bây giờ vô cùng vui vẻ, nàng nũng nịu gọi lên trên khán đài:
- Tất cả bạn học trường Nhị Trung, trưa nay tới hết khách sạn Thiên Kiêu ăn cơm, tôi mời khách!
Mọi người nhất thời hoan hô.
Còn vế phía Nhất Trung lại có không ít người thầm hâm mộ. Con nhà giàu a, ai cũng biết khách sạn Thiên Kiêu là chỗ xa hoa nhất thành phố Ninh Sơn này. Hàn Tuyết Nhu không chỉ xinh đẹp gợi cảm, chơi bóng nghịch thiên, lại còn nhiều tiền như vậy. Thằng ôn Đường Kim này đúng là vận khí nghịch thiên a, cực phẩm "trắng xinh giàu" như vậy cũng bị hắn thu vào tay.
- Chủ tịch Tào, Trương Tiểu Bàn, hai người hỗ trợ gọi tất cả bạn học ở đây, để mọi người hội hợp tại khách sạn Thiên Kiêu. Tôi và Đường Kim sẽ tới bố trí tốt, được không?
Hàn Tuyết Nhu nói với Tào Thác và Trương Tiểu Bàn.
- Không thành vấn đề, yên tâm, bọn tôi sẽ an bài tốt.
Tào Thác lập tức đáp ứng, Trương Tiểu Bàn cũng gật đầu lia lịa.
- Vậy bọn tôi đi trước, gặp lại sau.
Hàn Tuyết Nhu ôm cánh tay Đường Kim, rời đi trước.
Mười hai giờ trưa, phòng bao chí tôn vô thượng của khách sạn Thiên Kiêu đang nghênh đón mấy vị khách đặc thù.
Phòng chí tôn vô thượng này thực tế cũng là phòng tốt nhất của khách sạn Thiên Kiêu, nghe nói bình thường chỗ này không mở cửa, chỉ chuẩn bị vì một số khách tương đối đặc biệt. Mà hôm nay, người thuê phòng này chính là người đứng đầu thành phố Ninh Sơn, Hạ Ngọc Thư.
Mà giờ khắc này, trong phòng bao, Hạ Ngọc Thư hơi cung kính ngồi bên cạnh một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Người đàn ông này rất sang trọng, hơi gầy, ánh mắt sắc bén, còn có một loại khí chất mơ hồ của người sống tại địa vị cao luyện ra.
Mà bên còn lại của người này là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, không cao không lùn không mập chẳng gầy, là loại người bình thường nhất. Nhưng một thân quần áo cầu kỳ của hắn vẫn có thể cho thấy hắn bất phàm. Phía sau người đàn ông gầy là một người đàn ông trung niên. Người này đứng rất thẳng, mắt nhìn thẳng, nhìn qua như cái tượng gỗ, nhìn lại lại cảm thấy như một pho tượng hung thần, làm người ta không dám thân cận.
- Ngọc Thư à, không cần khách khí, hôm nay tôi không phải chính thức đưa đưa Gia Đạt tới nhậm chức. Thời gian nhậm chức của Gia Đạt là ngày mai, tôi chỉ muốn cho Gia Đạt làm quen tình huống bên này trước một chút. Sau này hai người làm việc với nhau, làm quen trước một chút cũng tốt.
Người đàn ông gầy mở miệng, hắn nói rất chậm, thanh âm cũng không cao, nhưng vẫn uy nghiêm như cũ.
- Bộ trưởng Tưởng, ngài nói đúng.
Hạ Ngọc Thư khách khí đáp, trong lòng lại thầm cười khổ. Vị này bổ trưởng bộ tổ chức trên tỉnh ủy Tưởng Thiên Bình, quyền cao chức trọng, hắn không khách khí sao được?
- Hai cậu đã biết nhau, công việc cụ thể sau này thì hai cậu tự thương lượng. Nhưng Ngọc Thư à, Gia Đạt không quá quen thuộc nơi này, cho nên, nếu cậu ấy có khó khăn gì thì cậu cũng nên giúp cậu ấy một chút.
Tưởng Thiên Bình cười nhạt:
- Đều phục vụ vì nhân dân, ngàn vạn lần đừng có khúc mắc gì trong lòng.
- Chú Tưởng, chú yên tâm, cháu sẽ thật tình học tập thị trưởng Hạ.
Người nói chuyện chính là người đàn ông ba mươi tuổi. Mà hắn chính là phó thị trưởng sắp tới của Ninh Sơn: Kiều Gia Đạt.
- Không dám nhận, không dám nhận. Nếu thị trưởng Kiều cần cái gì thì cứ nói với tôi.
Hạ Ngọc Thư vội vàng nói, hắn đã nhận được tin tức, vị phó thị trưởng này có bối cảnh rất sâu. thật ra thì, chỉ từ chi tiết Tưởng Thiên Bình đưa hắn tới đây đã đủ chứng minh Kiều Gia Đạt có địa vị không nhỏ.
- Hai cậu cũng đừng khách sáo, đúng rồi, Ngọc Thư nè, sau này Gia Đạt sẽ chủ quản phương diện kinh tế. Cậu ấy muốn thấy các xí nghiệp nổi tiếng ở nơi này, nếu không cậu giúp Gia Đạt một chút?
Tưởng Thiên Bình đột nhiên nhắc tới chuyện này:
- Đúng rồi, ở đây còn có tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ, rất là nổi tiếng. Nếu không thì mời chủ tịch của họ đi ăn một bữa?