Lục Minh cào lấy một lớp vôi bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng bóp nát, nắn thành hai quả cầu nhỏ.
Sau đó, đưa tay bắn ra. ( Đạn chỉ thần công chăng?)
Cảnh Hàn kinh ngạc, còn cách một lớp cửa kính, sao có thể bắn trúng người ở bên trong nhĩ? Nhưng làm cho nàng kinh ngạc hơn, trên cửa kính xuất hiện hai cái lỗ trong nháy mắt. Cái này đương nhiên là do Lục Minh cất chúng vào trong trữ vật không gian, chẳng qua, Cảnh Hàn lại nhìn rất mơ hồ, nàng sờ sờ cái cửa kính, trên mặt không có dấu vết va chạm, rõ ràng là bay tới mà, sao lại thế này???
Nàng biết nhất định là Lục Minh giở trò quỷ, thấy hắn cười như không cười nhìn mình, mang chút hờn dỗi thúc cùi chỏ hắn, ý bảo hắn tiếp tục.
Lục Minh đưa tay đặt lên cái cửa kính, một giây sau, Cảnh Hàn phát hiện trên cửa sổ xuất hiện hai cái điểm trắng.
Lúc này, ba người đang giao lưu văn hóa bên trong đang bắt đầu đổi tư thế, hai người đàn ông đã muốn đổi vị trí, vừa mới đứng lên, còn chưa kịp tiếp tục, đã bị hai cái cục trắng trắng bay tới, đánh vào bên hông. Hai người phát hiện ra bên hông tê rần, phía dưới nhanh chóng teo lại, không khỏi la hoảng lên. Còn người đàn bà kia nằm chờ lâu quá không chịu được, ngồi dậy, phát hiện ra hai người này đang bị ủ rũ, quả thật giống như cái vòi con voi, vô cùng căm tức, nhưng do nhu cầu tình dục đang lên cao, nên cũng há mồm thay phiên nhau mà mút mà hút liên tục...nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng, hai người đàn ông thì uống thuốc kích dục liên tục, nhưng căn bản vẫn vô dụng, hoàn toàn không có phản ứng.
Người đàn bà phương Tây thấy tình hình như vậy, căm tức tận trời, cầm lấy cái gối, đập lên đầu hai người đàn ông kia, lại dùng tay dùng chân đấm đá họ, đuổi bọn họ ra ngoài cửa.
Lục Minh đắc ý quay lại đá lông nheo với Cảnh Hàn.
Trên thực tế, hắn sở dĩ có thể sử dụng chiêu tập kích bất ngờ từ cửa sổ này, cũng bởi vì lần ám sát của Ngân Hồ ngày đó.
Lúc đó, Lục Minh dưới tình hình khẩn cấp, đã đem viên đạn súng ngắm của Ngân Hồ cất vào trong trữ vật không gian, do đó hiểu được một đạo lý, trự vật không gian không có khái niệm thời gian và khái niệm trọng lực. Viên đạn cất vào trong đó là bất động, nhưng khi nó được thả ra ngoài, thì vẫn có uy lực như lúc bắn không thay đổi chút nào.
Lục Minh vẫn giữ viên đạn này trong trữ vật không gian, đến khi bản thân lâm vào trong một tình huống nguy hiểm, có thể lợi dụng uy lực của viên đạn, đánh lén một cao thủ. Ví dụ như Thiên Cẩu Nhẫn, Chiết Dực Thiên Sứ hay đám người của Hình Thiên Phong. Bọn chúng đều không dễ dàng giết chết, nhưng nếu đánh lén, để cho viên đạn bắn trúng vào bọn chúng, đặc biệt là những chổ yếu hại. Tin tưởng rằng dù bọn chúng có ghê gớm cỡ nào thì cũng phải đi đời nhà ma!
Viên đạn này, chính là sự chuẩn bị lớn nhất dành cho các cao thủ sau này.
Nếu phối hợp với sự công kích của thập bát khổ địa ngục, trong nháy mắt lúc tinh thần của kẻ địch bị khống chết, thì cho chúng một viên đạn, tin tưởng rằng bọn chúng sẽ chết rất tốt!
Cùng một đề tài, Lục Minh bắn hai quả cầu kia vào trong trữ vật không gian, rồi cho nó lướt qua nửa mét không gian vách tường, rồi trực tiếp công kích hai gã kia trong phòng, vượt qua tường ngăn, hai cú công kích cách không đã đạt hiệu quả.
Cảnh Hàn thấy Lục Minh có năng lực như vậy, cho nên rất vui mừng, trong lòng bắt đầu cao hứng.
Nhưng khi nàng nhìn lại, người đàn bà phương tây kia sau khi đuổi hai gã đàn ông kia ra ngoài, và dùng một cái cây mát xa thật to để tự an ủi, không khỏi cuồng nộ : “Con đàn bà này thật không biết xấu hổ! Bắn chết đi, để lại nhìn thấy thật là ghê tởm!”
Lục Minh cũng âm thầm đổ mồ hôi, không thể tưởng tượng được đàn bà phương tây lại trâu bò thế này, đàn ông không thỏa mãn được, nàng ta cũng không cần người, tự xử một mình luôn!
Lấy lãnh mỹ nhân mất hứng, Lục Minh đương nhiên muốn lấy lòng nàng, cố ý đứng sát cửa sổ, lại dùng phương pháp đồng dạng bắn vào, bắn ngay huyệt thái dương, dùng sức rất lớn, làm cho nàng ta trực tiếp hôn mê. Thấy Lục Minh hạ thủ không lưu tình, lại đặc biệt lấy lòng mình, Cảnh Hàn không khỏi có chút cảm động, người này luôn che chở cho mình như vậy, bất kể mình tức giận không có đạo lý, đều ngoan ngoãn phục tùng mình...lãnh mỹ nhân trong lòng cảm động, không khỏi mở hai tay ra ôm lấy Lục Minh.
Nàng cũng không dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm lý, nhưng một cái ôm nho nhỏ này, đã nói lên tất cả.
Lục Minh cũng vui vẻ ôm nàng một cái, mở cửa sổ ra, để cho nàng vào trong phòng trước.
Trên cái giường lớn trong phòng, ả đàn bà phương tây kia đang nằm ngã chỏng vó, mà phía dưới, vẫn còn cắm một cái máy mát xa thật lớn.
Cảnh Hàn coi như không thấy ả tồn tại, thấy Lục Minh tiến vào, cũng không có chút ngượng ngùng hoặc dùng chăn che đi cái thân thể trần truồng kia, mà bảo ý xem xét chung quang, tìm xem c1o gì không thích hợp hay không.
Tranh chữ, điêu khắc, đồ cổ, dụng cụ, ngọc thạch... rất nhiều, phần lớn là chính phẩm, nếu muốn trộm, thì cho dù trữ vật không gian có nở ra gấp mười lần nữa, thì cũng không thể trộm hết được, hắn chỉ có thể lấy một món đồ trang sức nho nhỏ, vì trong phản ứng của tâm linh cảm ứng, thứ này thích hợp để trộm. Về phần ngọc thạch, một kiện cũng không đụng vào, vì tất cả đã bị hấp thụ hết năng lượng.
Lúc Lục Minh điên cuồng hấp thụ năng lượng của ngọc thạch, Cảnh Hàn đã bốn lần tìm kiếm Thiên Tinh khắp nơi.
Nàng mở một bức trang vẽ lỏa thể của một phụ nữ tây dương, tìm ra một cái két sắt.
Mở cái két ra, tất cả đều là những trang sức quý hiếm, Cảnh Hàn vội vàng đến chúng đến chổ Lục Minh, sau khi phân biệt, phát hiện ra bên trong có hai món có năng lượng cũng không tệ lắm, những cái khác đều là giả, mặc dù có chút năng lượng, nhưng tuyệt đối là hàng giả.
Sau khi Lục Minh hấp thu toàn bộ năng lượng, làm cho chúng nó bị ố màu.
Cái nhẫn kim cương và cái vòng cổ kim cương tốt nhất, Cảnh Hàn hoàn toàn mặc kệ hành động của Lục Minh, chỉ chuyên tâm tìm kiếm Thiên Tinh.
Lục Minh chưa từng thử qua những thứ này, tận tình hấp thu tất cả năng lượng bên trong, sau khi hấp thu hơn trăm kiện, hắn cảm thấy bản thân đã nhanh chóng tiếp cận tầng mười của đồng tử công, sau khi hấp thu xong năng lượng của hai hòn đá giả cùng với một pho tượng phỉ thúy, hắn phát hiện ra năng lượng trong cơ thể đã vượt qua tầng mười của đồng tử công, nhưng vẫn chưa tăng lên, bởi vì bản thân cần một cơ hội để đột phát tâm tình, lĩnh ngộ tri thức hoàn toàn mới.
Hắn không biết bản thân rốt cục đã hấp thu bao nhiêu năng lượng, nhưng ngay cả trự vật không gian một mét khối kia cũng bởi vì tiên thiên chân khí được bom nhiều quá mức, nên chậm rãi nở rộng ra,có vẻ như đã nở ra được 5cm.
Cuối cùng, còn có một con thuyền làm từ topaz và ruby, khi Lục Minh đang hấp thu, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện dị cảm.
Nhanh chóng buông ra, sau đó bước lại, khẽ kéo Cảnh Hàn, đồng thời trốn sau cái màn cửa sổ.
Hai người vừa mới đi vào, phát hiện ra chổ ẩn thân sau cửa sổ rất nhỏ hẹp, nhưng muốn ra ngoài đã không còn kịp nữa rồi, cửa bên ngoài đã vang lên tiếng động, tựa hồ như có người muốn bước vào, Lục Minh nhanh chóng kéo Cảnh Hàn vào trong lòng ngực, đứng sát vào vách tường, Cảnh Hàn cũng đứng lên chân, đưa thân hình dính chặt trên người hắn, da thịt của hai người hoàn toàn không có chút khoảng cách, ngay cả nhịp tim đập của đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Vốn hai người vẫn còn đủ thời gian để mở cửa sổ rời đi, nhưng bất kể là Lục Minh hay Cảnh Hàn đều luyến tiếc rời đi.
Lục Minh không đi, bởi vì bên trong chiếc thuyền kia còn có rất nhiều năng lượng, năng lượng này rất tốt, không thể lãng phí.
Cảnh Hàn không đi, bởi vì Thiên tinh vẫn chưa tìm được.
Trong lòng nàng vẫn muốn giống như Trầm Khinh Vũ, đưa hắn Thiên Tinh để giúp hắn tăng thực lực lên!
Ngoài cửa, đi vào hai người bảo về, bọn họ nhẹ nhàng kêu nữ bá tước Ge Yafa một tiếng, chúng tôi đến, nhưng vừa thấy ả kia đang ngủ mà vẫn cắm một cái cây mát xa thật lớn, hai người thầm kêu nguy hiểm thật, chạy nhanh thôi!
Trong đó, khi một người đang đóng cửa lại còn nhẹ giọng nói : “Billy, may mà nữ bá tước đang ngủ, nếu không chúng ta...”
Nguy hiểm thật. Hai người này không dám lên để thỏa mãn người đàn bà kia, nếu không nhất định sẽ phát hiện ra ả đang hôn mê, chứ không phải là đang ngủ. Trong lòng Lục Minh thầm than may mắn, Cảnh Hàn nằm trên lòng ngực hắn, nghe thấy tim của hắn đập cực nhanh, không khỏi ầm thầm buồn cười, tình hình như thế này với ăn trộm chỉ là một trò đùa. Nếu đi trộm mộ, tình cảnh nguy hiểm hơn còn có thể phát sinh, cơ quan, bẩy rập, khí độc, trùng độc... lúc nào cũng có thể có, nếu không như thế, còn phải đề phòng kẻ đi chung đánh lén, đặc biệt là khi phát hiện bảo vật, còn chưa kịp nhìn, sẽ bị chết dưới tay đồng bọn...
“Lần đầu tiên đi ăn trộm, coi như anh cũng rất khá!”Cảnh Hàn nhón chân cao lên, đưa cặp môi thơm hôn lên mặt hắn, coi như là thưởng cho hắn.
“Vạn tuế!”Lục Minh rất kích động, thiếu chút nữa đã xém cửa sổ ra, hét lên với toàn bộ dân chúng HongKong, hoan hô nữ phỉ tặc vạn tuế, khi hắn đắc ý cúi đầu xuống, muốn hôn Cảnh Hàn một cái, lại bị nàng dùng tay chặn lại.
Được rồi, thưởng thì không thể cho nhiều, càng ít mới càng quý hiếm!
Lục Minh đành phải tự an ủi mình.
Sau khi hấp thu xong năng lượng của chiếc thuyền xong, Lục Minh cảm thấy bản thân có cảm giác no bụng rồi, tiên thiên chân khí không ngừng lưu thông toàn thân, chỉ cần mình tu luyện thâm, hoặc tìm một cơ hội thích hợp, tin tưởng rằng có thể đột phá đồng tử công tầng mười. Ở đan điền, tiên thiên chân khí tựa như một cái hồ nước, làm cho tràn đầy trong đan điền.
Chân khí đặc biệt của thập bát khổ địa ngục, so với trước kia, chỉ có 1%, bây giờ đã có nhiều hơn 1% rồi...
Không hổ là phòng ngủ của thương nhân chợ đêm, ngọc khí trong phòng quá nhiều, trong lòng Lục Minh rất hài lòng về chuyến đi trộm lần này.
Những nhóm minh tinh đưa cho mình cũng rất nhiều ngọc khí, nhưng những cái này cũng có thể từ từ hấp thu.
Nhưng nơi này thì không thể, phải lập tức hấp thu năng lượng, hoặc là mang đi, bởi vì có cảm giác khẩn trương, mới làm cho kẻ lần đầu tiên đi trộm như Lục Minh, trong lòng rất kích động và sảng khoái.
Cảnh Hàn cũng tìm được vài chổ cất bí mật, tìm ra vài bộ trang sức kim cương cùng với một viên ngọc màu xanh và hai cái vương miện của hoàng thất.
Chẳng qua, Thiên Tinh vẫn không tìm được.
Chẳng lẽ Byrd Zha Lishi đem mấy hòn đá di động đó về nước Anh?
Lục Minh thấy Cảnh Hàn có điểm khẩn trương, hắn quyết định giúp nàng một phen, nhắm mắt lại, dựa vào tâm lih cảm ứng, dò thám những tình huồng tốt nhất và xấu nhất. Cảnh Hàn thấy Lục Minh sử dụng dị năng, trong lòng thầm ngọt ngào. Người này thật biết cách chăm sóc người khác, khi mình gặp khó khăn, hắn sẽ động thân giúp đỡ, kỳ thật hắn đã có thể làm như vậy ngay từ đầu, nhưng vẫn còn nhớ đến mặt mũi của mình, cho mình cơ hội biểu hiện... tên xấu xa này, thật sự là làm cho người ta thích mà!
“Một cái gì đó giống như một cái chìa khóa, nhưng anh không thể dò thắm được”Lục Minh kỳ thật đã cảm nhận được phương hướng của chiếc chìa khóa, nằm ngay trên cổ của người đàn bà kia, nhưng hắn vẫn cho Cảnh Hàn một cơ hội biểu hiện, để cho nàng cao hứng. Cảnh Hàn đương nhiên hiểu được dụng ý của Lục Minh, hắn định lấy lòng mình!
Trong lòng càng ngọt, giống như một cô gái nhỏ làm nũng, khẽ cáu hắn một cái.
Cảnh Hàn kéo tay Lục Minh, bước nhanh lại hướng người nữ bá tước kia, không nhìn thân hình trần truồng của nàng, chỉ đưa tay cởi cái vòng cổ xuống, phát hiện ra người đàn bà ghê tởm này miệng đầy bọt mép, nhăn mày lại, nhấc tay do dự. Lục Minh đưa tay ra, gỡ cái vòng cổ trên người nàng ta xuống, lại nhẹ giọng an ủi Cảnh Hàn : “Anh cầm nó đi rửa là được, cái vòng cổ này chắc chắn là chìa khóa của một cái cửa hầm nào đó”
“Các ngươi là ai?”Khi Lục Minh nói chuyện, thì nữ bá tước kia không biết sao đã tỉnh, kinh ngạc nhìn hai người bịt mặt đang đứng trước mắt.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 238: Cõng mỹ nhân trên lưng bước vào căn phòng bí mật.
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
Không đợi nữ bá tước phản ứng, Lục Minh đã nhanh chóng bổ xuống một quyền, làm cho nàng ngất xỉu.
Cảnh Hàn thì đang suy nghĩ về chổ cất dấu Thiên Tinh.
Nàng biết, Lục Minh khẳng định vừa rồi đã cảm ứng được, nếu không hắn cũng không biết phải cần chìa khóa để mở, nhưng nó nằm ở đâu? Căn phòng này đã được lật tung lên, vách tường cũng không có cửa ngầm, két sắt không có, tủ đồ và sàn nhà cũng không có vấn đề, vậy Thiên Tinh rốt cục được cất ở đâu? Trong lòng Cảnh Hàn chợt sáng lên cái bóng đèn, có lẽ sẽ không đểở đây, mà ở chổ khác, trong phòng này tuy rằng cất nhiều bảo vật, nhưng không có trân phẩm tuyệt thế. Làm một thương nhân của chợ đêm, Byrd khẳng định sẽ có một căn phòng bí mật, cất chứa những bảo vật trân quý nhất.
Nhưng chổ nào thì an toàn nhất?
Tầng hầm ngầm! Tầng hầm ngầm chỉ có một cửa vào, hơn nữa dễ dàng phong tỏa, không dễ dàng làm người khác chú ý.
Tại sao đám bảo vệ lại phải đánh bài dưới lầu một? Bọn họ vì sao không lên lầu? Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ đang căn gác cửa ngầm dưới đất!
Làm nữ phi tặc của Yến Tử Môn, Cảnh Hàn có được linh giác siêu cường và ngộ tính cực cao. Nàng lập tức ý thức được mục tiêu của mình, ngay từ đầu đã bị dời đi. Nếu không có Lục Minh cùng đi với mình, như vậy thì cùng lắm là mình chỉ có thể trộm đi vào món vớ vẩn, không có khả năng nhận thấy được có một chiếc chìa khóa của căn phòng bí mật, càng không thể suy đoán được căn phòng đó nằm dưới tầng hầm ngầm được đám bảo vệ canh gác.
“Chúng ta đi xuống căn phòng ngầm...”Cảnh Hàn vừa nói, Lục Minh lập tức gật đầu.
Nàng liền đánh hắn một quyền, quả nhiên, tên xấu xa này đã sớm biết, nhưng không nói, cũng vì giữ tự tôn nhỏ xíu của mình, để mình tự nói ra.
Một quyền này, đánh vào còn nhẹ hơn muỗi cắn, trong lòng Lục Minh mừng rỡ. Xem ra băng sơn mỹ nhân đã có một chút tan ra, chỉ cần mình cố gắng một chút, thì sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ núi băng kia, đoạt lấy tâm của mỹ nhân!
Lục Minh đứng ở cầu thang lầu hai, để Cảnh Hàn dừng lại, bản thân lén lút đi xuống, sau đó trở lên, đưa tay ôm lấy lãnh mỹ nhân.
Cảnh Hàn nhìn là biết hắn muốn chiếm tiểu tiện nghi của mình rồi, cái cầu thang chứ có phải là vách núi cheo leo đâu, bản thân không thể tự đi xuống được sao? Chẳng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mặc dù lạnh, nhưng trong lòng lại ấm áp. Vui mừng hưởng thụ giờ phút được hắn ôn nhu che chở. Nhìn thấy tay hắn đến, tay nhỏ cũng không giãy, mặc cho hắn nắm mà đi xuống lầu. Kỳ thật Lục Minh muốn ôm nàng, nhưng sau khi vươn tay ra, lại cảm thấy rất lỗ mãng, cho nên đổi thành nắm tay.
Có thể nắm được tay ngọc nhỏ bé mềm mại không xương của Cảnh Hàn, Lục Minh cũng đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
Cái này chứng minh trong lòng nàng cũng đồng ý với yêu cầu của mình!
Tất cả những người yêu nhau, đều bắt đầu từ cái nắm tay, sau đó... để xem... dạo phố, xem phim, trượt băng, đi ăn... rồi sau đó đến công viên tìm một chổ không người ngồi một chút. Tìm một cái góc tối tối, rồi khe khẽ nói những lời tâm tình... rồi chờ cho đến khi kìm lòng không được thì hôn môi... rồi âu yếu... bước cuối cùng chính là ... việc mà những đứa bé không làm được!
Cho nên nói, nắm tay là một khởi đầu, là khởi đầu tốt nhất!
Đại sảnh dưới lầu, vài tên bảo vệ đã té xỉu trên ghế hoặc trên sàn nhà, trong tay còn cầm bài, hiển nhiên là bị Lục Minh trong nháy mắt đánh cho ngất xỉu.
Trong lòng Cảnh Hàn thầm khen động tác của Lục Minh rất nhanh, hơn nữa lặng yên không tiếng động, thật sự có thiên phú làm thần thâu! Làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, Lục Minh thậm chí còn mở ra một cái cửa ngầm trên vách tường giữa đại sảnh và phòn bếp, dời vách tường nơi đó đi, để lộ ra một cái cầu thang dẫn xuống thật sâu.
“Nơi này tựa hồ có chút nguy hiểm, anh cõng em trên lưng, được không?”Lục Minh hơi hơi cúi người xuống, ý bảo Cảnh Hàn leo lên.
Cảnh Hàn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, nhất thời cảm thấy căn phòng bí mật này không đơn giản, có lẽ, căn phòng này không thua gì long đàm hổ huyệt ... làm một căn phòng chứa đồ xịn, khẳng định có cơ quan tồn tại, không thể đơn giản như vậy.
Nàng có chút do dự, lo lắng đến an toàn của hai người, từ bỏ việc tìm kiếm Thiên Tinh, hay là tiếp tục?
Lỡ như có cơ quan hay bẫy, làm cho hắn bị thương thì làm sao bây giờ?
Đây chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
“Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể lấy được Thiên Tinh trở về, hơn nữa anh còn cảm giác, có những cái đáng giá hơn”Cảm ứng của Lục Minh xuất hiện báo động mãnh liệt, biết được chuyện đêm nay không đơn giản, mình có thể mang Cảnh Hàn rời đi sao? Nếu dự cảm này là sự thật, như vậy có lẽ trên đường trở về cũng sẽ có nguy hiểm, cũng không biết sẽ đối mặt với nguy hiểm thế nào, hay cứ phủ nhận dự cảm của mình, xông đại vào trong căn phòng bí mật? Nam nhin đại trượng phu sống trên đời này, gặp mạnh càng mạnh, gặp nạn thì trở nên siêu việt, sao lại phải xoắn? Cuối cùng, Lục Minh sau khi cân nhắc, vẫn quyết định mang Cảnh Hàn đi xuống tìm kiếm đồ xịn trong căn phòng bí mật này!
“Dạ!”Cảnh Hàn đương nhiên tin tưởng Lục Minh, niềm tin của nàng với Lục Minh, đã còn nhiều hơn tin tưởng bản thân mình.
Nàng vừa thấy Lục Minh mở tay ra, lập tức phối hợp nhảy lên lưng của hắn, hai tay gắt gao ôm lấy hắn, vô luận con đừng phía trước sống hay chết, nàng đều nguyện ý cùng hắn trải qua! Cho dù chết, mà có thể cùng hắn, cũng không có gì để hối tiếc!
Lục Minh chẳng những cõng Cảnh Hàn, còn dùng hai cái thắt lưng buột chặt thân thể nàng cố định trên lưng mình.
Cảnh Hàn từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nhuyễn cốt nhu thể, thuở nhỏ lại dùng nhuyễn thể dược vật, cho nên thân thể của nàng có thể nhẹ nhàng cuộn tròn lại thành quả bóng, có năng lực có thể chui qua một cái ống dài, chỉ cần cái đầu có thể qua được thì nàng có thể vượt qua bất cứ chổ nào.
Lần này, nàng phối hợp với Lục Minh, móc hai chân về phía trước người hắn, không gây trở ngại cho hành động của hắn, dùng năng lực đến dính chặt vào hắn, cơ hồ như mà máu thịt dính vào nhau. Hai tay ôm trước ngực hắn, che che đề phòng, lỡ như có nguy hiểm đột kích, còn có thể thay hắn phòng ngự trước ngực. Lục Minh đưa tay ra sau vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Cảnh Hàn, ý bảo nàng an tâm, sau đó mang nàng bước từng bước vào tầng ngầm!
Khi thì cúi đầu, khi thì nhấc chân, khi thì nghiên thân, khi thì xoay người...
Trong bóng đêm, tựa hồ như có những cơ quan bí mật nào đó...
Cảnh Hàn không nhìn thấy gì, nhưng khi nàng lấy ruby ra làm thấu kính, thì phát hiện ra trước mắt có tia hồng ngoại, hơn nữa còn rất nhiều.
Mắt thường không thể thấy, nhưng trong thấu kính ruby, thì lại hiện ra những tia sáng nhỏ màu xanh...
Bước xuống mấy chục bậc thang, trần nhà liền dần cao lên, cảnh sắc tối đen. Cảnh Hàn từ nhỏ đã chịu huấn luyện để nhìn đêm, cơ hồ có thể quan sát rõ mọi vật trong bóng đêm, nhưng mảng tối trước mắt này, nàng chỉ có thể nhìn rõ là một con đường màu đen. Lục Minh nhắm mắt lại, đi tới trước từng bước, rồi có khi dừng lại rất lâu, rồi mới miễn cưỡng bước thêm một bước.
Thần kỳ nhất chính là, cảm ứng của hắn vô cùng chính xác, không đụng đến một cơ quan nào.
Cảnh Hàn tin tưởng, trong con đường tối thui này đầy cơ quan, nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không thể không làm kinh động đến cơ quan cảnh báo.
Bước về phía trước gần trăm bước, Lục Minh quay đầu lại, nhẹ giọng nói : “Nhắm mắt lại!”Lời của hắn còn chưa xong, Cảnh Hàn liền cảm thấy một luồng sáng rất mạnh từ phía trước đánh úp lại, mặc dù nàng úp mặt trên lưng Lục Minh, nhưng vẫn cảm thấy mắt rất đau.
Nhìn trong bóng tối một thời gian dài, khi có ánh sáng mạnh xuất hiện, do chuyển hóa quá nhanh, nên con ngươi trong đôi mắt sẽ bị tổn thương thật lớn.
Nếu không phải có Lục Minh nhắc nhở đúng lúc, Cảnh Hàn cảm thấy mắt mình sẽ mù, sẽ không thể khôi phục lại được.
Phía cuối con đường bóng tôi, có một cánh cửa thật lớn, ánh sáng từ bên trong phát ra, lúc nàng còn có tiếng người, một người đàn ông vỗ tay cười to : “Hoan nghênh, hoan nghênh! Chổ của tôi đã lâu rồi không có bằng hữu đến.Thật không ngờ, lần này, lại là hai người. Haha, là một đôi tình nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy cao hứng! Hoan nghênh đã đến, xin cho tôi lấy thân phận chủ nhân, tỏ vẻ hoan nghênh và tự giới thiệu, tôi chính là người các vị cần tìm, Byrd Chali, nam tước Anh quốc, chấp sự thứ mười hai trong câu lạc bộ Thánh Ngân, các vị bằng hữu...”
“Câu lạc bộ Thánh Ngân?”Lục Minh giống như là đã nghe qua cái tên này vậy.
“Một câu lạc bộ biến thái chuyên săn và giết mỹ nữ, sưu tập đầu của mỹ nữ!”Cảnh Hàn lạnh giọng hừ một tiếng, xem ra nàng cũng rất am hiểu thế giới hắc ám này.
“Cô bé, cô nói làm tôi rất đau lòng, tại sao hành động của chúng tôi lại gọi là biến thái? Những thứ chúng tôi sưu tầm là tác phẩm nghệ thuật, những tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất thế gian! Cô nghĩ đi, khi một người phụ nữ già đi, tóc sẽ bạc, răng sẽ rụng, da mặt đầy nếp nhăn, ngực khô lại, cả người gầy đi, cô có thể chấp nhận để chuyện này phát sinh sao? Tin tưởng rằng cô sẽ không thể chấp nhận chuyện bi thảm như vậy phát sinh, tôi càng không thể, chúng tôi là những người có chung chí hướng, cảm thấy biện pháp cứu vớt dung nhan xinh đẹp của các nàng, chính là đem sự xinh đẹp của các nàng, vĩnh viễn bảo tồn! Ví dụ như, sự xinh đẹp của cô, nếu tôi đem thân thể của cô đặt vào trong ống nghiêm, như vậy cô có thể đạt được sự xinh đẹp vĩnh hằng. Hiểu chưa, hành động của chúng tôi kỳ thật là sự khổ tâm vĩ đại nhất thế gian, đáng tiếc là con người trên đời này quá ích kỷ, không hiểu được sự vĩ đại của chúng tôi... chẳng qua, tôi hoan nghênh các vị, các vị đã đến hầm cất chứa của tôi, tôi sẽ kiên nhẫn giới thiệu cho các vị, hầm cất chứa vĩ đại to lớn của tôi! Đương nhiên, cũng có thành ý mời các vị, gia nhập với chúng tôi... Vô luận các vị nguyện ý trở thành tác phẩm nghệ thuật để tôi cất chứa, hay trở thành hội viên của chúng tôi, tôi đều rất vui mừng!”
Ngoài cửa, xuất hiện một thân sĩ rất có phong độ, hắn ta chống một cây gậy, đầu đội mũ dạ, thân mang một cái áo bành tô.
Đối mặt với Lục Minh và Cảnh Hàn, hắn ta cởi mũ ra, lộ ra cái đầu bạc trắng, cúi đầu chào hai người.
Nếu không nghe hắn nói chuyện, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của hắn, bất kỳ người nào cũng có thể cảm nhận được đây là một thân sĩ nho nhã lễ độ, nhưng nếu đã nghe qua rồi, như vậy nhất định sẽ xỉu hết.
Thế gian này không thiếu người tà ác, nhưng cái loại tà ác mà tự nhân là chính nghĩa, thật đúng là không có mấy người.
Phía sau, cánh cửa đường hầm bóng tối, bị đóng cái rấm lại.
Đối mặt với Lục Minh móc súng lục ra, người đàn ông đó nhẹ nhàng lắc đầu : “Người trẻ tuổi, dùng súng không thể giải quyết được vấn đề, anh nổ súng bắn chết tôi, nhưng vậy thì được lợi ích gì? Các người vĩnh viễn cũng không ra được, tường của căn phòng này được dày đến một mét cùng với cốt thép liên hợp tạo thành, người khống chế cơ quan chỉ có một mình tôi, các người có thể tìm được nó, nhưng cũng không thể giải mã, bởi vì mật mã đến 128 số”
“Làm sao ông biết chúng tôi sẽ đến?”Lục Minh hỏi.
“Không biết, tôi vốn chuẩn bịở nhà chờ một người bạn khác đến, nhưng còn chưa kịp ra ngoài nghênh đón hắn đến, thì phát hiện ra hai người đến đây, tôi cũng rất ngạc nhiên, sao hai người có thể mở được cơ quan? Đương nhiên, loại cao thủ có thể vượt tia hồng ngoại cùng với con đường bóng tối mà không động đến một cơ quan nào, tôi không nghi ngờ năng lực của hai người, năng lực phi thường, tôi chân thành mời hai vị gia nhập Thánh Ngân chúng tôi...”Thân sĩ nho nhã lễ độ nói, tốc độ rất thong thả, tiếng Hán trong miệng hắn ta rất ro ràng, so ra còn tiêu chuẩn hơn cả người Hán.
“Nằm mơ, chúng tôi vĩnh viễn không tham gia!”Cảnh Hàn cảm thấy có Lục Minh, thế gian này không có gì làm khó được hắn, đương nhiên là quả quyết cự tuyệt.
“Cô bé ơi, tôi biết thuyết phục cần quá trình, nhưng các người có thể bước vào đây, đi thăm hàng của tôi, rồi từ từ thay đổi chủ ý, lúc trước tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ thì sao? Tôi đã là một trong mười hai chấp sự của câu lạc bộ Thánh Ngân!”Thân sĩ mỉm cười, đưa tay mời Lục Minh và Cảnh Hàn.
“Nhìn thử cũng được...”Lục Minh lấy tay len lén vỗ lên cái mông hương của Cảnh Hàn, sau đó bước đi.
Ngay khi hắn vừa bước đi, sàn nhà bỗng nhiên sụp xuống.
Thân thể hai người nhẹ nhàng ngã xuống dưới...
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Nhìn thấy Lục Minh và Cảnh Hàn hai người té xuống, nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của bọn họ, Byrd Chali mỉm cười, hắn đứng đó, đợi cho cái sàn nhà đóng lại, không còn khe hở, rồi mới xoay người rời đi.
Trong căn phòng bí mật, còn có hai người đang chờ hắn.
Một gã vừa lùn vừa mập, bụng thì phệ ra, nhìn xấu xí giống như một con ếch, cũng mang một cái nón, còn đeo thêm cặp kính đen nữa.
Ông mập này trên miệng ngậm một điếu xì gà CuBa to dù, thái độ rất là kiêu ngạo.
Sau lưng hắn là một người đàn ông vừa cao lại vừa gầy, cả người y như cây củi, nhìn sơ sơ tưởng đâu một bộ xương di động, vẻ mặt thì già nua, tay trái thì lúc nào cũng me me trên miệng, tựa hồ như bất kỳ lúc nào cũng có thể ho vậy. Nhìn thấy Byrd trở về, ông mập kiêu ngạo nhíu mày nói : “Byrd, bảo an nơi này của mày thật giống như cặn bã, so với toilet công cộng còn tệ hơn, mẹ nó, mày làm tao rất hoài nghi, những thứ mày cất dấu có phải thứ tốt không”
Tên cao gầy cũng ho khan vài tiếng, hỏi : “Bá tước tôn quý, hai người vừa rồi thật sự không có vấn đề”
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận, đám trộm của người Hán bao giờ cũng cao minh hơn thế giới gấp trăm lần, bọn họ có thể lấy sức của vài người đào sâu hơn mấy ngàn mét, không có bản đồ, cũng không cần công cụ hiện đại, chỉ dựa vào sức người, có thể khai quật được cổ mộ ngàn năm. Bọn họ có thể vượt qua vùng nguy hiểm, không hề chạm vào một cơ quan nào, nhưng, cái này cần nói rõ sao? Ông cảm thấy trừ sự đồng ý của tôi ra, người ngoài còn có thể tự tiến vào được sao? Không, là không thể, căn phòng của tôi so với cục điều tra liên bang của Mỹ ( FBI) đặt dưới lòng đất còn nghiêm mật và chu đáo không kém là bao, bởi vì chúng đều do một kỹ sư xây nên... Có lẽ các ông sẽ lo lắng về hai người đó, nhưng tôi có thể nói cho các ông biết, bọn họ bây giờ đã chết, bọn họ té xuống một cái hồ nước, có gần cả ngàn con cá ăn thịt ở sông Amazon đang chờ bọn họ, chúng nó cực kỳ đói!”
Byrd vô cùng tiêu sái đi đến bên cạnh hai người, từ từ giới thiệu : “Tiên sinh Hoffman, tiên sinh Jacob, xin mời theo tôi, có lẽ, khi các ông nhìn thấy những món bảo vật kia, các ông sẽ thay đổi ý định ban đầu”
Dưới ngọn đèn trong căn phòng, hắn ta đi đến một bảng điều khiển, bấm vài mấy chục con số, vách tường trước mắt mở ra một con đường...
Trong căn phòng độc lập kia, có hàng trăm loại báu vật khác nhau.
Quyền trượng hồng bảo thạch của Giáo Hoàng, vòng đeo cổ kim cương của Nữ Hoàng, vương miệng của Louis mười bốn, vương miện của vương triều Canadian... báu vật nơi này có hơn bốn mươi món, mà không món nào không tính là hàng thượng phẩm.
Ông mập kiêu ngạo dùng sức hít một hơi xì gà, đưa mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng lắc đầu : “Mẹ kiếp, mấy thứ này không đáng một xu!”
“Tiên sinh Hoffman, với ông, tôi đã chuẩn bị cho một món tốt nhất”Byrd mỉm cười, mời hai người đi, bước lại một bức tường được điêu khắc tinh xảo, vách tường lại mở ra một con đường khác, bên trong còn có một căn phòng độc lập lớn. Nhưng báu vật bên trong thì hơi ít, chỉ có sáu món. Bao gồm một cái đầu người, một cái đỉnh, một cái hộp nhỏ, một bình hoa nhỏ, một viên ngọc và một thanh kiếm được phủ vải trắng.
“Đây là cái gì, nhìn giống phế thải quá, mày không phải muốn dùng thứ rách nát này bán cho tao? Mẹ kiếp”Ông mập không nhịn được hét lớn.
“Sao có thể chứ, tiên sinh Hoffman, phải biết rằng, cái quốc gia mà ông đang ở, chính là quốc gia về lụa, là một đế chế từng huy hoàng nhất trong bốn nền văn minh cổ đại. Nó có ngàn năm văn minh, ngàn năm trí tuệ tinh thể, không thể dùng một câu rách nát mà có thể hình dung được. Ví dụ như cái bình hoa này, bề ngoài chỉ là một bình sứ, nhưng ông không biết, giá trị của nó là liên thành. Đây là cái bình Minh Hồng Võ Thanh Hoa, là cái bình hoàn mỹ nhất trong tất cả loại bình Ngọc Hồ Xuân, tiên sinh Hoffman, xin mời xem cái đầu người này, nếu ông đã nghe đến thần thoại Bát Đại Kỳ Binh của Tần Thủy Hoàng, có lẽ có thể nhìn ra được. Đây chính là cái đầu của một trong các vị tướng quân đó. Ông biết vì sao chỉ còn cái đầu không, bị bao nhiêu cao thủ đuổi giết, cuối cùng kiệt sức mà chết, bị cắt đầu đấy. Đã có hơn hai trăm người, vì cái đầu của vị tướng quân này mà bỏ mạng. Tiên sinh Hoffman, tôi dám cam đoan, những món bảo vật nơi này, đều là bảo vật không thể định giá, đều là báu vật vô giá!”
“Nam tước, cho hỏi đây là cái gì? Là kiếm, hay là võ sĩ đao?”Tên cao gầy chỉ vào thanh kiếm hỏi.
“Kim loại cổ, hơn nữa bị mẻ quá nhiều, không đáng bao nhiêu cả!”Ông mập tuy nói vậy, nhưng con mắt sau cặp mắt kính lại lộ rõ vẻ tham lam.
“Hai vị, xin hai vị tha thứ, món này tôi không thể bán hoặc trao đổi với các vị. Tiên sinh Jacob, sao ông có thể dùng thứ võ sĩ đao thô kém để so với thanh bảo kiếm này? Cho dù là thanh kiếm được xưng là đệ nhất Nhật Bản, cũng không đáng để so với cái này”“Mẹ kiếp, Byrd, đừng nói nhiều nữa, ra một cái giá đi, rồi giao dịch, con mẹ nó!”Ông mập sốt ruột nuốt nước miếng, giơ tay muốn cầm lấy nó.
“Không, xin đừng làm như vậy, tiên sinh Hoffman, trước khi thuộc về ông, ông không thể đụng vào nó, hiểu chưa?”Bryd ngăn cản hành động của ông mập, cười nói : “Đây là thần kiếm, so với bảo kiếm mà Richard sư vương Anh quốc dùng để chống lại cuộc thập tự chinh còn nổi danh hơn, càng đáng để mọi người kính trọng... Hơn hai ngàn năm trước, người Hán từng có một vị bá chủ, từng dùng nó để chỉ huy trăm vạn đại quân, thôn tính sáu nước cường đại, sau khi thôn tính, đã thành lập ra triều đại đầu tiên trong lịch sử nhân loại, cho đến hai ngàn năm sau, khi mọi người nhắc đến tên của ông ta, vẫn còn phải kính sợ...”
“Tần Thủy Hoàng, bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng!”Tên cao gầy hốt hoảng kêu lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi : “Đây thật sự là bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng?”
“Hả? Nhanh cho tao xem một chút, coi có phải thật hay không”Ông mập cũng sốt ruột vô cùng,
“Tiên sinh Hoffman, xin thứ lỗi, trước khi ông đưa ra giá cả và bảo vật, tôi sẽ không thể, các ông cũng biết, loại bảo vật này, không thể dùng tiền là có thể mua được”Byrd mỉm cười, rồi mời hai người bước ra ngoài.
“Được rồi, Jacob, lấy cho hắn xem đồ của chúng ta đi, nên biết rằng, không chỉ có một mình hắn là có đồ tốt! Mẹ kiếp!”Ông mập khôi phục lại vẻ kiêu ngạo.
Tên cao gầy móc từ trong lòng ngực ra một chiếc hộp màu đen.
Bàn tay nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một cái vòng cổ kim cương không tỳ vết, có một viên ngọc thật lớn, màu xanh chói sáng. Dưới ánh đèn, viên ngọc màu xanh phát ra ánh sáng dịu nhẹ, làm cả căn phòng tràn ngập màu xanh nhạt.
Byrd mỉm cười, ánh mắt chợt xuất hiện một tia khác lạ, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, cười nói : “Trái tim biển cả? Hai vị có được trái tim của biển cả trong truyền thuyết? Tiên sinh Hoffman và tiên sinh Jacob, bảo bối của hai vị cũng rất đáng giá, nhưng vẫn chưa đủ, muốn tối giao kiếm, các vị phải có nhiều hơn”( Trái tim của biển cả, một viên ngọc trong truyền thuyết về Sinbad và bảy đại dương, vì mềnh nhớ không lầm trong phim hoạt hình về nàng tiên cá của Disney, nó là vật đeo trên cổ của nàng @_@ )
Ông mập tức giận hét lớn : “Đáng chết, có trái tim của biển mà chưa đủ hay sao? Mày biết món này trị giá bao nhiêu không? Từng có người trả tao năm triệu đô và một tòa thành ở châu Âu, còn có một đống kim cương lớn, hắn đau khổ cầu xin tao trao đổi, nhưng khóe mắt của tao không nhìn hắn một cái! Mẹ kiếp, Jacob, mày lấy chiếc nhẫn của Caesar đã tặng cho nữ hoàng Ai Cập Cleopatra ra cho hắn coi đi”
Tên gầy cao lại móc trong người ra một cái hộp nhỏ khác, mở ra một chiếc nhẫn vàng được điêu khắc vô cùng tinh xảo.
Trên chiếc nhẫn, còn có khắc tên của Caesar và nữ hoàng Cleopatra.
Chiếc nhẫn này, nghe nói khi Caesar giết chết Cleopatra, vẫn không lấy nó ra, mà làm vật chôn theo cùng với nàng.
“Còn chưa đủ!”Byrd cẩn thận nhìn chiếc nhẫn và viên ngọc trái tim của biên, xác nhận là đồ thật, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Thằng chó nước Anh đáng chết, lòng tham của mày đáng để đày xuống mười tám tầng địa ngục! Tao cho mày biết thế nào mới là bảo bối chân chính, đừng tưởng rằng mày có vài món đồ rách nát, là có thể kiêu ngạo, xem ánh sáng của Noah, ánh sáng của mọi thứ này”
Ông mập móc ra một cái túi, nhưng không mở toàn bộ, chỉ hé ra một tia sáng, đủ để cho ba cặp mắt nhìn thấy.
Hắn vội vàng đóng túi lại, cất vào trong lòng, sau đó đắc ý hét lớn : “Mẹ kiếp, thằng chó keo kiệt, bây giờ thế nào?”
Sắc mặt Byrd kinh ngạc, rồi khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói : “Tiên sinh Hoffman, tôi nghĩ, chúng ta có thể nói về chuyện giao dịch, ông muốn giao dịch thế nào?”
Ông mập đắc ý hút xì gà, cười ha hả nói : “Toàn bộ, tao muốn toàn bộ của mày!”
“Tiên sinh Hoffman, ông biết, điều này là không thể!”Byrd chậm rãi lắc đầu.
“Tao nói là muốn toàn bộ bảo vật của mày, những thứ này, tao đều thích! Bất kể là bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng hay đầu của mãnh tướng, tao đều thích, ha ha ha, Byrd, không ngờ mày có nhiều bảo bối như vậy, tao thật vui, bây giờ nghĩ đến cảnh tất cả đều thuộc về tao, thật là sướng muốn chết!”Ông mập móc ra một cây súng lục Revolver màu vàng, chỉ vào cái trán của Byrd, kiêu ngạo nói : “Byrd, nói một câu cuối cùng đi, tao rất muốn biết, mày sẽ nói cái gì!”
“Dùng súng, không thể giải quyết được vấn đề. Đây là lời tôi vừa mới nói với hai người xông vào kia, bọn họ không tin, thế là trở thành bữa ăn cho lũ cá, tiên sinh Hoffman, xin đừng làm chuyện ngu ngốc!”Byrd vẫn không biến sắc, mỉm cười nói.
“Di ngôn hay lắm, tạm biệt!”Ông mập cười to, bóp cò súng.
Một tia sáng hiện lên, còn nhanh hơn cả điện.
Trên mi tâm của ông mập, đột nhiên xuất hiện nhiều lổ máu, vẻ mặt hắn không thể tin được, khi điếu xì gà rớt xuống đất, hai tròng mắt cũng lọt ra ngoài. Đến chết hắn ta vẫn không tin kẻ bị giết chính là mình. Lúc này, người ngã xuống đất, không chỉ có mình hắn, còn có tên cao gầy kia cũng cùng số phận.
Tên cao gầy tuy rằng chưa chết, nhưng tim của hắn đã bị đâm thủng, máu tươi trào ra.
Trong tay hắn, là một khẩu súng Revolver màu bạc, nòng súng vẫn còn khói ... phát súng vừa rồi, là do hắn bắn.
Nòng súng lúc đầu là nhắm vào ót của Byrd, nhưng cuối cùng lại không trúng mục tiêu, ngược lại còn bắn vào trán của ông mập đứng cách góc 45 độ. Hắn không rõ, bản thân là cao thủ súng lục đứng thứ mười thế giới, sao lại có thể bắn lệch quỹ đạo lớn như vậy. Đối với một người đã bị áp sát nòng súng vào ót, thế mà bản thân cũng không bắn trúng... hắn càng không rõ, Hoffman đứng thứ năm trong hàng ngũ cao thủ súng lục thế giới, thế mà ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, bị đối phương giết chết mà không biết được thực lực chân chính. “Cái này cũng không thể trách mày, mày và Hoffman hoạt động lâu dài ở Âu Mỹ, rất ít đến Đông Á, cho nên không biết rằng trên đời này có nhiều thứ đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn mày!”
“Tại Đông Á, đặc biệt là đất Hán, nếu mày không có thực lực mạnh mẽ, làm một thương nhân chợ đêm, thì muốn giữ cái mạng nhỏ của mày, là vô cùng khó. Tiên sinh Jacob, tao biết, từ trong đáy lòng của mày và Hoffman đều xem thường đám khỉ da vàng này, cảm thấy bọn chúng vô năng, nên không coi trọng người phương Đông, cảm thấy rằng người da trắng mới là loại người cường đại ưu tú nhất thế gian, tao nghĩ, bọn mày đã quá tự đại rồi. Nếu dùng một câu thành ngữ để diễn tả điều này, tao nghĩ đó là “Ếch ngồi đáy giếng”, bọn mày chỉ là một con ếch ngồi ở dưới đáy giếng, không bao giờ biến được thế giới này rộng lớn thế nào, còn tưởng rằng cái thế giới ở dưới đáy giếng của bọn mày, chính là toàn bộ”
“Chẳng có gì không đúng cả, Jacob à, tại sao mày không nghĩ một chút chứ, tao có thể đơn độc giữa hai trăm người cạnh tranh mà đoạt lấy cái đầu của mãnh tướng kia, dưới sự đuổi giết của vô số cao thủ mà vẫn sống. Chẳng lẽ không phải là thể hiện thực lực sao”
“Cảm ơn bọn mày đã đưa đến cho tao lễ vật tốt nhất, tao muốn cảm ơn bọn mày trước khi bọn mày chết. Tao sẽ quý trọng chúng, tao sẽ đem bảo bối của bọn mày, cất vào chung với tất cả bảo bối của tao, từ từ mà thưởng thức. Thuận tiện nói cho mày biết, mỗi năm đều có những người như bọn mày đến đây giao dịch, đương nhiên, bảo bối mà bọn chúng mang đến, cũng đều được tao lấy về hết, là tất cả bảo bối mà mày đã thấy trước đó... Cứ từ từ xuống địa ngục đi, tiên sinh Hoffman, tiên sinh Jacob, thứ lỗi tao không tiễn!”
Byrd cởi mũ xuống, tỏ vẻ tiễn đưa, nhìn tên gầy cao đau đớn chết đi, mới mỉm cười.
Đây là nụ cười của chiến thắng, hắn luôn luôn là người thắng!
Tất cả con mồi đưa đến cửa, hắn không bao giờ vội vã giết chết đối phương, mà từ từ chơi đùa, giống như mèo bắt chuộc, bắt đối thủ giúp mình giải trí, cho đến cuối cùng, mới giết chết đối phương, rồi như một quân vương thắng lợi, cướp lấy bảo vật của đối phương làm chiến lợi phẩm của mình.
“Hả?”
Khi Byrd đang chuẩn bị thu hồi chiến lợi phẩm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn như một tia chớp phóng ra ngoài căn phòng bí mật... bên ngoài căn phòng, chỉ có mình hắn, không một bóng người.
Nhưng trực giác nói cho hắ biết, vẫn có gì đó không thích hợp, là cái gì? Bên trong Hoffman và Jacob đã chết, tuyệt đối đã chết, một người đã bị bắn xuyên đầu, một người bị mình dùng kiếm đâm xuyên tim, không phải bọn chúng, vậy là ai?
Byrd đưa tay bấm lên bảng điều khiển, mở vách tường dẫn vào trong ra.
Hắn kinh ngạc nhìn thấy có một người con trai và một người con gái đang đứng bên trong.
Hai người này, chính là hai người khi nãy xông vào.
Nhưng, hai người này hẳn là phải bị hàng ngàn con cá ăn thịt người gậm thành xương khô, sao có thể còn sống chứ? Càng quái lạ hơn chính là, sao bọn họ có thể trở lên sàn nhà? Rõ ràng bọn họ đã rơi hai mươi mét xuống hồ nước, sao có thể bò lên được? Sàn nhà dày nửa mét, sao bọn họ có thể leo lên???
Sàn nhà hoàn hảo, không bị mẻ miếng nào, bọn họ leo lên như thế nào?
Đôi nam nữ này, là người hay là quỷ???
Byrd kinh ngạc nhìn Lục Minh và Cảnh Hàn trên lưng, khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin.
“Các người còn sống? Rốt cục là đã leo lên như thế nào?”Mặc dù Byrd đã trải qua vô số kinh nghiệm sóng gió, quen nhìn cái chết, nhưng cảnh tượng trước mặt quả thật rất quái lạ, làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu.
“Ở địa ngục có câu trả lời cho mày, muốn biết thì cứ đến đó, tiên sinh Byrd Chali...”Lục Minh cười rất sáng lạ như ánh mặt trời.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Cả bí thất trong lòng đất cùng thông đạo tối đen như mực, Byrd Chali như tia chớp lui về trong bí thất, ngón tay điểm nhẹ lên bảng điều khiển trên tường, không đến hai giây, cánh cửa lớn liền nhanh chóng đóng lại. Một người đột nhiên chuyển đổi giữa sáng tối, sẽ sinh ra sự không tương thích. Từ rất sáng chuyển qua rất tối, sẽ có một loại cảm giác hoa mắt; từ rất tối chuyển sang rất sáng, sẽ cảm thấy chói mắt, đau đớn, chảy nước mắt. Byrd Chali khi thiết kế này gian bí thất cùng thông đạo trong lòng đất này, chính là chuyên môn nhằm vào sự chuyển đổi giữa sáng và tối này, thiết kế ra hiệu quả biến hóa giữa rất tối và rất sáng này.
Hắn cảm thấy nếu bản thân có thể thao túng thị giác của đối thủ, như vậy trong cán cân thắng lợi, có thể gia tăng thêm một phần lợi thế.
Người thường khi trước mắt đột nhiên tối đen, bình thường là đứng im bất động, tiến hành tự bảo vệ mình trước.
Đợi sau khi định thần lại thì mới có thể thử thăm dò sờ soạng tình hình phía trước.
Đây là phản ứng cơ bản nhất của người bình thường, duy nhất ngoại lệ, chính là người mù không thể cảm ứng được sự chuyển đổi của ánh sáng, bọn họ mới không bị ảnh hưởng.
"Người trẻ tuổi, muốn tiến vào bí thất của ta sao? Ngươi còn non lắm! Ngươi nghĩ rằng bí thất của ta chỉ có một cái thông đạo thôi sao? Một lão hồ ly, hang của nó vĩnh viễn không chỉ có một lối ra, hy vọng ngươi có thể ở trong thông đạo tối đen tràn đấy khí gas mà kiên nhẫn chờ đợi ta, ta sẽ trở lại, nhưng không phải là hiện tại, cũng sẽ không ở trong thông đạo đen tối, các ngươi cứ từ từ mà chờ. Chúc các ngươi ở trong đó vui vẻ. Ha ha!" Byrd Chali rất đắc ý lấy tay điểm lên bảng điều khiển ở trên vách tường, nhập vào đó một dãy số.
Mệnh lệnh phát ra, tin tưởng rằng hiện tại trong thông đạo tối đen kia lập tức sẽ tràn ngập hơi gas.
Trừ khi một nam một nữ kia là robot sát thủ T1000 và J-X đến từ tương lại, bằng không tuyệt đối không có đường sống!
Đương nhiên, với sự cẩn thận của Byrd Chali, hắn sẽ không dễ dàng mở cửa bí thất ra, hắn biết có những sát thủ có chút biến thái, có thể ẩn nấp trong nước hơn hai giờ để xuất ra một kích trí mạng, các tăng nhân khổ hạnh ở thiên trúc cũng có thể làm được điểm này, bọn họ có thể làm cahamj lại nhịp tim, trong một chỉ đập vài lần thậm chí mất phút mới đập một lần, lâm vào trạng thái chết giả, cho dù chôn xuống đất vài ngày, đào lên vẫn bình yên không việc gì. Có lẽ người trẻ tuổi ở bên ngoài cũng có loại bản lãnh này, hắn cũng không muốn mạo hiểm.
Cho dù Byrd Chali đối với thực lực của bản thân cũng đủ tin tưởng, nhưng hắn cũng không dễ dàng ra tay.
Hắn thủy chung vẫn cho rằng, có thể dùng kế sách cùng ngoại lực giải quyết vấn đề, tốt nhất là không cần sử dụng vũ lực, bởi vì hắn cảm thấy con người cùng sư tử khác nhau nhất, chính là một bên dùng đầu óc còn một bên thì dùng sức mạnh.
Khi một người không thể sử dụng trí tuệ để giải quyết vấn đề, chỉ còn lại có vũ lực, tin tưởng rằng hắn đã bắt đầu bị đánh bại, hơn nữa là bai đến mức vĩnh viễn không thể trở người!
Byrd Chali rất đắc ý nhập lệnh vào, rồi mở đèn trong bí thất lên.
Hắn chuẩn bị trở về từ từ thưởng thức chiến lợi phẩm của mình, còn một nam một nữ bị kẹt ở trong thông đạo tối tăm kia, hắn cũng không cần suy nghĩ tới, bởi vì trong đó tất cả đều là khí gas đậm đặc. Vài ngày sau, hắn mở ra, tin tưởng rằng sẽ thấy hai thi thể.
Vừa quay lại, hắn vô cùng ngạc nhiên nhìn thấy, đứng trước mặt là một người trẻ tuổi lưng cũng cô gái, đang cười sáng lạn như ánh mặt trời nhìn mình.
"Bí thất của ngươi không tệ, ta rất thích!"
Lục Minh nhẹ nhàng đem dây cởi ra, buông Cảnh Hàn xuống, một mặt cười nói với Byrd Chali: "Nếu ngươi có thể đem mật mã thông đạo nói ra, như vậy ta sẽ cho ngươi thoải mái".
Cảnh Hàn hoạt động tay chân một chút, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Minh, nhẹ giọng nói: "Em đi chung quanh xem một chút, người này giao cho anh!"
"Đừng có cử động, đây là tàng bảo bí thất của ta, là chỗ của ta, ai cũng không được chạm tới bảo bối của ta" Byrd Chali rốt cuộc đã nổi giận, hắn không biết người trẻ tuổi này làm sao mà vào được đây, nhưng hắn đối với thực lực của mình có đủ sự tự tin. Một khi ngoại lực đã ngăn không được người trẻ tuổi quỷ dị trước mặt này, như vậy hắn phải dùng tới thực lực chân chính, dùng vũ lực, đem hắn giải quyết đi!
"Ta tuyên bố, bí thất này đã thuộc về ta. Byrd Chali tiên sinh, chỉ có một chỗ thuộc về ngươi, đó chính là địa ngục!" Lục Minh phất tay ra hiệu Cảnh Hàn đi tìm Thiên Tinh, hắn hoạt động tay chân một chút, rất nhẹ nhàng đối mặt với nam tử phương Tây bề ngoài như thân sĩ mà tâm địa lại như rắn rết trước mặt này.
Nếu không có Trữ vật không gian, không có tiên thiên chân khí, không có năng lực tâm linh cảm ứng luôn mãi tăng lên, không có tu thành Đồng tử công tầng mười.
Nếu như là trước kia Đồng tử công mới tầng thứ sáu, muốn thu thập nam tử này, cũng có chút khó giải quyết.
Nhưng hiện tại, trải qua trận chiến với Thiên Cẩu Nhẫn, bản thân lĩnh ngộ tiềm lực chân chính của bản thân, lại tu thành tầng thứ nhất “Thập bát khổ địa ngục”. Chiến lực đại tăng, vừa rồi thậm chí hấp nạp đại lượng lớn năng lượng ngọc thạch, tiên thiên chân khí tràn trề, đối mặt với Byrd Chali lực lượng còn không bằng Thiên Cẩu Nhẫn, làm sao phải lo lắng?
"Vạn kiếm xuyên tâm…"
Byrd Chali đem cây gậy chống tên tay vung lên, lộ ra một thanh kiếm thân tròn mỏng đầu nhọn màu bạc, cực nhanh đâm ra mấy chục nhát.
Sau khi xuyên thủng ngực, cổ cùng đầu của Lục Minh, còn rất vô cùng tiêu sái thu kiếm về vẽ lên trên bầu trời một đóa hoa hồng màu bạc, rồi mới thu về bên trong gậy chống.
Hắn đối với kiếm thuật của mình rất tự tin, trong vòng một giây, hắn có thể đâm ra hơn hai mươi kiếm, tay súng nhanh nhất ở trước mặt hắn cũng không kịp rút súng, đã bị hắn một kiếm xuyên tim.
Cao bồi được xưng là rút súng nhanh nhất ở Mỹ, đa số là bắn một phát trong 0.4 giây, 0.7 giây hắn được hai phát.
Đối với người thường mà nói, tốc độ bắn của cao bồi đã là nhanh kinh khủng rồi, bất quá đối với một vua kiếm nước Anh có thể đâm trúng bụng của ruồi bọ bay qua mà không phá hư động tác bay của nó mà nói, thì tốc độ bắn của cao bồi kia chẳng khác gì là ốc sên , Byrd Chali đã gặp qua vũ giả so với mình còn mạnh hơn, nhưng hắn cho tới bây giờ còn chưa gặp qua cường giả nhanh hơn mình.
Nếu nói một cường giả có thể đỡ được kiếm ám sát của hắn, thân trúng kiếm mà không trọng thương, như vậy hắn tin tưởng là có cường giả biến thái như vậy.
Bất quá, nếu nói có người có thể thấy rõ hắn ra tay, nhất nhất tránh né, thì hắn tuyệt không tin.
Vạn kiếm xuyên tâm của hắn vừa ra tay, không ai có thể tránh né được.
Không có ai mà không trúng kiếm, trừ khi đó là u linh không có thân thể!
"Kiếm của ngươi rất nhanh, ta thực có chút không ngờ" Lục Minh có chút ngạc nhiên nâng cánh tay phải lên, trên y phục màu đen bó sát người có một cái lỗ nho nhỏ, biểu hiện cánh tay phải của hắn bị Byrd Chali đâm trúng một kiếm.
"Ngươi, ngươi chỉ trúng một kiếm?" Byrd Chali hai mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất, điều này có thể sao?
"Ta vừa rồi không biết ngươi nhanh như vậy, cho nên trúng một kiếm của ngươi, nếu làm lại, ngươi sẽ đâm không trúng ta đâu!" Lục Minh thân hình khẽ lay động, động tác thật chậm, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác cổ quái, tựa hồ hai mắt không thể tập trung lên thân thể hắn, không thể xác định vị trí của hắn, Byrd Chali vung tay lên, kiếm quang phóng lên đem cả người Lục Minh bao phủ lấy.
Đợi khi kiếm lại vẽ một đóa hoa hồng trên không trung rồi về tay, Lục Minh giơ hai tay của mình lên.
Trên đó không có vết thương thứ hai, đợt kiếm thứ hai này hắn đã né tránh được toàn bộ. Byrd Chali hai mắt lại trợn ngược lên
Hồi lâu hắn mới vỗ tay nói: "Người trẻ tuổi rất không tệ, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, thực lực của ngươi thật sự là không tệ, đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết! Trên thân kiếm của ta, có bôi nước miếng cực độc của ếch Nam Mỹ, chỉ cần xước nhẹ da của ngươi cũng đủ làm cho ngươi mất mạng. Ta nghĩ, độc trên một kiếm vừa rồi, hiện tại nên bắt đầu phát tác mới đúng!"
"A, ta, tim của ta…"
Lục Minh ôm trái tim, thân thể thống khổ loạng choạng, vẻ mặt phi thường thống khổ.
Cảnh Hàn chạy đến sợ hãi hỏi: "Anh, anh bị sao vậy?"
Lục Minh vẻ mặt thống khổ lắc đầu nói: "Anh trúng nước miếng của ếch độc, lập tức cần giải dược, bằng không anh sẽ chết!"
"Cần giải dược gì?" Cảnh Hàn có trời mới biết nước miếng của ếch độc cần cái gì mới có thể giải được, cái loại độc mà một khắc có thể độc chết hơn hai vạn con chuột, chỉ cần vào trong cơ thể là chết ngay lập tức, thổ dân Nam Mỹ chỉ cần lấy đầu mũi tên chà lên trên lưng ếch, bắn ra là con mồi bị độc chết ngay, độc này chính là vạn độc chi vương. làm sao có giải dược?
"Nước miếng của em chính là giải dược, em hôn anh một cái, anh sẽ khỏe ngay!" Căn cứ theo như lời của Lục Minh, có thể đoán ra đây là lời trong Công chúa bạch tuyết. Nàng ăn trúng quả độc ngã xuống, ngủ say trong quan tài thủy tinh, cuối cùng được hoàng tử hôn nàng liền tỉnh lại.
"Chán ghét, anh lại còn dọa em nữa!" Cảnh Hàn tức giận, một cước đá bay Lục Minh.
"Các ngươi chơi đùa đủ chưa?" Byrd Chali không rõ tiểu tử này sao lại trúng kiếm mà không trúng độc. Nhưng hắn phẫn nộm, cảm thấy đã bị sỉ nhục.
"Lão già người Anh đáng chết, trong khi ta đang tán gái, ghét nhất là bị quấy rầy!" Lục Minh lừa không được Cảnh Hàn hôn, đem cơn tức phát tiết ở trên người Byrd Chali, thấy Byrd Chali huy kiếm lần thứ ba hắn trực tiếp vọt qua, hoàn toàn không có phòng ngự, như một thằng ngốc vậy, Byrd Chali trong lòng mừng như điên, một kiếm đâm xuyên qua thân thể của Lục Minh.
Không ai bị đâm xuyên qua trái tim mà còn có thể sống, không một ai!
Lục Minh lại có thể, ngực hắn cắm một thanh kiếm, lại hoàn toàn không có bộ dáng bị thương, một quyền đem Byrd Chali đang kinh ngạc đến ngây người đánh cho mặt cũng lõm vào, răng bay tung tóe, máu tươi bắn giữa không trung.
Byrd Chali lui nhanh, lui tới vách tường, ngón tay ấn lên trên một cái nút ở trên tường.
Oành!
Hắn cảm thấy một cánh tay hung hăng đặt ở trên mặt mình, một cỗ lực lượng không thể kháng cự bùng nổ, đem hắn đánh văng dính lên trên vách tường. Lúc này, hắn cảm giác cả đầu mình giống như bị quả chùy vạn tấn đánh trúng, linh hồn đều tan rã. Nhưng cái này vẫn còn chưa đủ, hắn trong sự đau đớn đến cùng cực, phát hiện thân thể mình xoay chuyển, trước là đánh lên trần nhà, rồi lại rơi thật mạnh xuống mặt đất.
Hai mắt hắn thành màu đỏ, nhìn không thấy đường, nhưng có thể cảm thấy máu tươi đang từ trong cơ thể mình bắn tung tóe ra ngoài.
"Làm người đương nhiên cần tự tin, nhưng quá tự tin, chính là ngu ngốc!" Lục Minh đem thanh kiếm cắm ở trên ngực từng tấc từng tấc rút ra, áo thì bị rách nhưng da thịt vẫn bình yên không việc gì, Cảnh Hàn đi tới kiểm tra một phen, phát hiện người này một chút da cũng không có rách, oán trách hắn quá xem thường.
"Nếu không phải dẫn dụ ngươi ra tay, ta đã sớm gặp khó khăn! Đáng tiếc ngươi quá tự tin, cũng không có chạy trốn, còn muốn giết ta. Cái này là một sự giáo huấn, ngươi khi đến địa ngục chuộc tội, thì hãy suy nghĩ cho tốt!" Lục Minh đem thanh kiếm được bôi nước dãi ếch độc Nam Mỹ, đâm thật sâu vào người Byrd Chali đang dãy dụa còn muốn chạy trốn, đâm thấu xuống đất, đem hắn đóng đinh ơt trên mặt đất.
Byrd Chali, hắn phát hiện mình chỉ cách cánh cửa ngầm chạy trốn chỉ chừng hai viên gạch.
Nhưng khoảng cách này, hắn vĩnh viễn không thể tới được.
Thanh kiếm thân tròn đã giết chết người vô số, đã cắm sâu vào trong thân thể của hắn; độc tố khủng bố đã độc chết vô số người, đang điên cuồng phát tác ở trong cơ thể hắn. Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng trước mắt! Hắn dùng kiếm này giết người vô số, cuối cùng, cũng chết ở dưới kiếm của mình!
"Lục Minh. Bảo vật trong bí thất vô số, chúng ta lần này có thu hoạch lớn rồi. Bất quá, trên vách tường này hình như còn có một cánh cửa ngầm, còn chưa mở ra, không biết bên trong có cái gì? Anh có biện pháp không?" Cảnh Hàn cầm một miếng vải trắng quấn quanh một thanh trường kiếm đi tới, trong ánh mắt có sự vui vẻ nói: "Nếu anh có thể mở ra cánh cửa ngầm này, em sẽ thưởng cho anh thanh Tần Hoàng bảo kiếm!"
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 241: Tần Hoàng bảo kiếm và chân long thiên tử
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***
“Thế gian này thực sự có Tần Hoàng bảo kiếm sao? Xem chút nào!” Lục Minh cũng có nghe nói qua nhưng không biết sự thực thế nào.
Cảnh Hàn tháo vải trắng, lộ ra vỏ ngoài màu đen của một thanh kiếm cổ, chuôi kiếm cũng không có trang trí gì nhiều, cổ phác vô hoa. Chất liệu màu đen kì lạ, không giống sắt thép thông thường. Nhớ trước đó, Niếp Thanh Lam cũng đưa cho Lục Minh một cái nhẫn có chất liệu như này, cái này thậm chí càng xám xịt hơn. Nàng từ từ rút trường kiếm ra, phát hiện trường kiếm này không sáng như trường kiếm bình thường, có vẻ cực kì ảm đạm. Không có tinh quang, cũng chẳng có kiếm khí uy bức.
Cảm giác như nó là do một khối thép tạo thành, chưa trải qua luyện chế.
Trên thân kiếm có tế văn màu đỏ sậm trải rộng, có vẻ như là máu người, nhưng sự ăn mòn kim loại hầu như không có càng làm cho người xem ngạc nhiên.
Kiếm này khá dài, dài hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường, Cảnh Hàn cảm giác chất liệu của nó so với bình thường tốt hơn mấy lần. Lúc rút kiếm thì có một chấn động vô hình, âm âm. Như thể nhắc nhở mọi người nó không phải là vật phàm.
“Đây là kiếm gì?” Lục Minh thấy trên kiếm không có khắc chữ, hoa văn điêu khắc cũng không có.
Bảo kiếm thường có khắc các danh tự kiểu như bạch hồng, huyết lãng, phi vân… hoặc là có đặc tính huyết tào hay có kiếm vân điêu sức khác bình thường.
Nhưng thanh kiếm này hoàn toàn không có những thứ đó, sao biết được nó là Tần Hoàng bảo kiếm?
Cảnh Hàn như nhìn ra nghi vấn trong lòng Lục Minh, liền vung tay lên, múa kiếm, trường kiếm xẹt qua vách tường.
Chỉ nghe hai tiếng như tiếng huýt gió, vách tường vốn bình thường dần dần xuất hiện hai vết cắt mạnh giao nhau. Thấy vậy hai tròng mắt Lục Minh trợn lên, sắc bén thế sao? Cắt tường như cất đậu hủ, cái này không phải là rất kinh khủng sao? Hèn gì người ta nói Tần Hoàng bảo kiếm như thế này như thế kia, thực sự đúng là rất uy bức!
“Thần vật tự hối, huyền nhi bất quang. Đúng là bảo vật hiếm có!” Cảnh Hàn thấy vẻ kinh ngạc của Lục Mình thì thầm cười, lại nói: “Tần Hoàng bảo kiếm đích thực còn có phương pháp kiểm tra, nghe nói chỉ có chân long thiên tử, khi cầm kiếm mới có cộng chấn. tạo ra dị biến”.
“Lừa người sao? Hoàng đế cũng là người, em nghĩ thế gian này thực sự có khí Vương giả sao?
Hắn vốn chẳng tin cái gì mà chân long thiên tử. Người là người, kiếm là kiếm, sao có thể có khả năng cảm ứng được.
Thứ thần kì thì đúng là có, như cái nhẫn của mình chẳng hạn, hoặc Thiên Tinh, đều cần tiên thiên chân khí mới có thể sử dụng được bảo vật của tiên giới, nhưng với việc Tần Hoàng bảo kiếm dùng để xác định có thực là chân long thiên tử không lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu thật có thể xác định, vậy hoàng đế lịch đại kia đã sớm cầm nó đi rồi đến trước mặt mọi người chứng minh mình chính là chân long thiên thử, như thế còn thuyết phục hơn!
“Anh thử xem, biết đâu anh lại là chân long thiên tử chuyển thế?” Cảnh Hàn vì có được bảo vật mà trong lòng cao hứng, không nhin được đùa với Lục Minh, tiện đưa kiếm cho hắn, ý bảo cầm thử xem sao.
“Nếu anh là chân long thiên tử, thì em chính là hoàng hậu!” Lục Minh cười to.
Kiếm vừa vào tay Lục Minh, bỗng nhiên sinh ra một chấn động kì lạ. Giống như gặp lại được cố nhân tri kỉ nên vui mừng vậy.
Lục Minh vốn khi cầm kiếm, định đưa tiên thiên chân khí vào để cảm nhận xem đây có đúng là bảo kiếm không, không ngờ tiên thiên chân khí vừa vào đến thân kiếm, tựa như nước tràn đê võ, không thể khống chế được. Thân kiếm như động không đáy, chân khí nhiều thế nào cũng hấp thu không bao giờ thỏa mãn. Lục Minh định quăng kiếm đi, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên bức tranh màu đỏ khủng bố, làm hắn kinh sợ đến ngây người.
Bên trong bức tranh màu đỏ đó, là thiên quân vạn mã đang điên cuồng chém giết, đầu người chất đống khắp nơi.
Trên bầu trời, mũi tên bắn xuống như mưa, vô số người bị thương rơi xuống đất, hàng trăm trường kích đâm thủng người đối thủ, sau đó đều đồng loạt ngã xuống trong huyết bùn. Bên trên, chiến mã chở tướng quân điên cuồng giết vô số người giữa chiến trận, cự đao trảm xuống, đầu rơi máu chảy đầy trời.
Giữa trung tâm trận chiến là một đài cao, một vị cường giả không rõ mặt đang cầm kiếm gào thét phẫn nộ.
Sát khí tỏa ra trên người hắn như của Ma vương dưới địa ngục. Theo bảo kiếm huy động trên tay hắn, thiên quân vạn mã bên cạnh đều ầm ầm tuân mệnh chạy ra, hung tợn đánh về phía quân địch, đem tất cả địch nhân trước mặt biến thành đống thịt nát. Cái linh hồn hình ảnh chiến tranh được lưu giữ làm Lục Minh như nhìn thấy cảnh thật, thậm chí có ảo giác như hắn chính là Ma Vương đang cầm kiếm chém giết, miệng gào thét như muốn cắn nuôt địch nhân kia. Tâm trí Lục Minh cảm ứng được hình ảnh kia, như cộng hưởng, trong miệng không nhịn được phát ra một tiếng rít gào, sát khí lên đến tận trời, vung kiếm hét: “Sát!”
Cảnh Hàn thấy Lục Minh sau khi nhận kiếm thì cả người liền lập tức thay đổi.
Sát khí như Ma Vương dưới địa ngục, hai mắt đỏ ngầu, trường kiếm giơ lên tỏa ra tử lam chói sáng. Dường như có con rắn nhỏ từ ngực Lục Minh bay ra, bay nhanh về phía trường kiếm. Nhưng định thần nhìn lại thì không có gì.
Thấy Lục Minh trong trạng thái điên cuồng, múa kiếm như muốn chém đôi mình ra, Cảnh Hàn không kìm được sợ hãi kêu lên: “Lục Minh. Là em…”
Tiếng quát to làm cả tinh thần Lục Minh chấn động, hình ảnh trong đầu hiện ra cũng dường như có tiếng kêu bi thê của một nữ tử ở phái sau. Hình ảnh nam tử chưa quay đầu lại, cả không gian ảo giác liền biến mất không thấy tăm hơi. Thần trí Lục Minh trở lại bình thường, thấy mình đang giơ cao kiếm, đối mặt với Cảnh Hàn, tựa như muốn chém nàng, đắc thủ run lên, vội hạ kiếm xuống, ôm chầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, môi run run của Cảnh Hàn, an ủi: “Không sao, không sao, anh sẽ không giết em. Anh sẽ không làm tổn thương em!”
“Em biết. Em biết!” Cảnh Hàn ôm chặt lấy Lục Minh, vẫn chưa bình tĩnh được nói.
Nếu như thần trí binh thường, Lục Minh đương nhiên sẽ không thương tổn đến mình dù chỉ là một sợi tóc, hắn thương mình còn không hết nữa là!
Nhưng vừa rồi, dường như hắn bị sát khí của Tần Hoàng bảo kiếm khống chế, mất đi tỉnh táo, nếu không phải mình kêu lên, chỉ sợ hắn thực đã chém xuống ròi.
Để Lục Minh không cảm thấy áy náy, kinh hãi, Cảnh Hàn lại an ủi hắn: “Anh không phải muốn giết em. Anh muốn giết địch nhân sao? Anh đã thấy những gì? Lục Minh, em nói không sai mà. Thân thể đế vương chi mệnh của chân long thiên tử khi cầm kiếm sẽ có phản ứng lại. Xem vừa rồi thì anh đúng là chân long thiên tử rồi! Lúc nãy em vừa thấy một con tiểu long từ trong người anh bay vào trường kiếm!”
Lục Minh vừa nghe thân thể mình có tiểu long bay ra rồi chui vào trong kiếm, liền vội buông Cảnh Hàn, giơ kiếm lên nhìn.
Chỉ thấy tử quang chợt lóe trên trường kiếm, tựa như có cái gì cực nhanh bay tới trái tim Lục Minh. Cảnh Hàn theo bản năng dùng thân thể của mình chắn trước, kết quả, thân thể nàng bị xuyên qua mà cuối cùng vẫn bắn tới ngực Lục Minh.
Hai người vô cùng kinh hãi.
Lục Minh vội kéo áo ngực của Cảnh Hàn ra xem xét vết thương, trong lòng lo sợ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Cởi y phục, tuyết nhũ hoàn mỹ không tì vết của Cảnh Hàn hiện ra, trắng như bạch bích, đúng là tuyệt mĩ nhân gian, mặt trên trừ hồng mai bội lôi rung động, tuyết khâu kiều đĩnh thì không có vết thương nào. Lục Minh không để ý nhiều, cúi đầu lấy tay kiểm tra quanh ngực một lúc, cẩn thận xem xét. Cuối cùng khi xác nhận nàng thật sự không bị thương, mới thở phào một hơi.
“Anh thật là, cũng không hỏi ý kiến em trước! Được lắm, xem đủ rồi. Anh thì sao? Có bị thương không?” Cảnh Hàn che ngực, biểu hiện bên ngoài cấp bách nhưng bên trong thì như uống mật, ngọt tận đáy lòng.
“Anh không sao!” Lục Minh sờ ngực, không thấy đau chút nào, áo trước ngực vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ không có chuyện gì.
Cảnh Hàn kéo găng tay xuống, cho vào trong túi đồ, rồi xoay người sang xem ngực Lục Minh.
Nàng cúi người, trước ngực không được che đậy lộ ra bộ ngực trắng cùng đường cong tuyệt đẹp, làm Lục Minh không nhịn được nhớ là đôi tuyết nhũ hoàn mỹ không tỳ vết khi nãy, cả người nhất thời nóng lên. Nuột vội nước miếng. Vừa rồi vội kiểm tra vết thương, hắn không có tâm tư kia, nhưng giờ nghĩ lại, sợ là thế gian không có được bảo bối tuyệt vời như vậy. Cảnh Hàn thấy ngực hắn không việc gì cũng thở nhẹ một hơi. Nhìn thấy bộ dạng như lão trư của hắn, nhớ lại mấy động tác vừa rồi, không khỏi cho hắn một quyền, oán trách nói: “Nhìn cái gì. Còn chưa đủ à!”
Lục Minh vội giả bộ như đứa trẻ ngoan để nàng khỏi tức giận. Ha ha cười nói: “Vừa rồi là không cố ý, nhưng lúc nãy có đúng là tiểu long không? Sao thế giới lại có rồng được?
Cảnh Hàn thấy hắn rõ ràng là đại sắc lang, còn muốn giả con nít, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh đã là chân long thiên tử, thì sao lại không thể có rồng? Phải không?”
Trong lúc vô ý nàng phát hiện bảo kiếm trong tay Lục Minh không giống trước.
Thì ra thân kiếm vốn xám vịt tựa hồ như có tử lam quang, thân kiếm bắn ra quang mang, hoàn toàn không giống lúc đầu. Lục Minh cũng không rõ, chỉ cảm thấy thanh kiếm này có cảm giác huyết mạch tương liên với bản thân. Dường như nó không phải là kiếm, mà là cánh tay mình kéo dài ra vậy.
Tiên thiên chân khí trong cơ thể có hơn nửa tràn vào trong thân kiếm, trong đan điền chỉ còn sót lại ba phần, nhưng cảnh giới lại tăng thêm một bậc nữa.
Trong lúc mất khống chế, đã đột phá tầng thứ mười một đồng tử công. Lục Minh nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận, phát hiện trong đầu có rất nhiều chỗ mới vì đột phá cảnh giới chưa kịp lĩnh ngộ, tồn tại như ẩn như hiện.
Bản thân muốn nắm lấy để dò xét, nhưng tri thức mới này quá huyền diệu, không thể làm được gì, nên kệ chúng nó. Cảm giác như ngộ mà cũng như không.
Trong lúc Lục Minh nhắm mắt, Cảnh Hàn lấy bảo kiếm trong tay hắn, lật qua lật lại quan sát.
“Xem ra thần khí nhận chủ trong truyền thuyết là có thật” Kiếm vừa vào tay Cảnh Hàn, quang mang liền biến mất, nhưng Cảnh Hàn không hề thất vọng, mà ngược lại lại thấy vui mừng. Nếu hắn là chân long thiên thử, vậy nói không chừng mình đúng là hoàng hậu của hắn, nếu không phải là hoàng hậu thì cũng là phi tử! Tên này ở xã hội hiện đại cũng là một đại sắc lang, không chừng kiếp trước của hắn đúng là hoàng đế háo sắc có tam cung lục viện thất thập nhị phi tần.
“Cảnh Hàn, anh đã luyện thành tầng mười một Đồng Tử Công!” Lục Minh ở mắt, kích động ôm lấy Cảnh Hàn.
“Đừng nói với em. Em không hợp, anh tìm người khác đi!” Cảnh Hàn hiểu lầm Lục Minh muốn chính mình, vội lắc đầu.
Bởi vì trước có thương lượng với nhóm Trầm Khinh Vũ, nếu như Lục Minh luyện đến tầng thứ mười một đồng tử công thì phải chấp nhận cho hắn một chút mật, phát tiết dục vọng, tránh hắn đi trêu chọc phụ nữ bên ngoài.
Cảnh Hàn lo lắng Lục Minh luyện thành sẽ cùng mình làm cái chuyện kia tại bí thất này.
Bản thân mình có cửu âm tuyệt mạch, đừng nói muốn theo phân phó của Trầm Kinh Vũ, là con dâu của Lục gia phải tu luyện thần công. Ngay cả không luyện cũng không có cách nào cùng hắn giao hoan.
Lục Minh thấy Cảnh Hàn vừa lo lắng vừa khổ sợ, vội an ủi: “Không phải, anh chỉ muốn nói với em, muốn em cùng chia sẻ niềm vui với anh! Em là hoàng hậu của anh mà, anh đương nhiên muốn nói cho em biết! Tốt lắm, bây giờ chúng ta thu lấy thanh Tần Hoàng bảo kiếm này, rồi đi tìm kiếm các bảo vật khác xem sao! Vừa rồi em cũng tìm được gì bên trong ròi?
“Không thấy có Thiên Tinh, nhưng em có phát hiện ra hai cỗ thi thể, giống như khách hàng của Byrd Chali, vừa mới chết không lâu, trên mặt đất vẫn còn hộp trang sức quý. Đúng rồi, cái cửa ngầm kia, nói không chừng lại là một thông đạo đưa ra ngoài!”
“Ồ, để anh cảm ứng chút”.
Lục Minh không thấy điềm báo, nhưng ở trong bí thất đầy rẫy cơ quan thì đương nhiên phải cẩn thận.
Nếu như mở cửa ngầm, bên trong tuôn ra đại hồng thủy hay độc trùng độc phong, lợi thỉ phi đinh, hay vò vòi phun lửa là xong đời. Nhưng khi cảm ứng chỉ có một cảm giác kỳ quái, không phải nguy hiểm, nhưng cũng không biết tả thế nào. Rốt cuộc là cái gì?
Phía sau cửa ngầm rốt cuộc là có gì?
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh