 |
|

26-05-2009, 09:53 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương -15-
Ngà y cuối cùng cá»§a thà nh Moskva đã đến. Hôm ấy là má»™t ngà y chá»§ nháºt mùa thu quang đãng và tươi vui. CÅ©ng như trong những ngà y chá»§ nháºt bình thưá»ng, hôm ấy các nhà thá» cÅ©ng đánh chuông. gá»i con chiên đến xem lá»…. Tưởng chừng như chưa ai có thể hiểu rõ cái gì Ä‘ang chỠđợi Moskva.
Trong tình xã há»™i chỉ có hai dấu hiệu cho thấy cái tình trạng cá»§a thà nh Moskva lúc bấy giá»: sá»± nhốn nháo cá»§a đám dân nghèo và giá cả các là ng hoa. Thợ thuyá»n, ngưá»i ở, nông dân há»p thà nh má»™t đám rất đông, trong đó có xen cả những ngưá»i viên chức, những há»c sinh chá»§ng viện và những ngưá»i quý tá»™c, sáng sá»›m hôm ấy kéo nhau lên Trigorư. Sau khi đứng đợi má»™t hồi lâu chẳng thấy Raxtovsin đến, và biết rõ rằng Moskva sẽ bá» ngá», đám đông bèn toả ra khắp thà nh phố, xông và o các ty rượu và các quán rượu. Giá cả ngà y hôm ấy cÅ©ng cho thấy rõ tình hình cá»§a thà nh phố. Giá vÅ© khÃ, giá xe cá»™t và giá ngá»±a tăng lên không ngừng, còn giá cả cá»§a giấy bạc và cá»§a những đồ dùng thà nh thị thì lại má»—i lúc má»™t giảm, đến ná»—i và o khoảng giữa trưa có những anh xà Ãch đánh xe thuê mua được những hà ng đắt tiá»n như len dạ bằng ná»a giá thưá»ng, còn má»™t con ngá»±a cà y thì bán đến hà ng năm trăm rúp; bà n ghế, gương soi tượng đồng thì ngưá»i ta lại cho không.
Trong ngôi nhà cÅ© kỹ và yên tÄ©nh cá»§a gia đình Roxtov chẳng có dấu hiệu gì rõ rệt chứng tá» những Ä‘iá»u kiện sinh hoạt cÅ© đã bị đảo lá»™n. Vá» phần gia nhân thì chỉ có má»™t Ä‘iá»u là đêm hôm qua trong số tôi tá»› rất đông đúc cá»§a nhà nà y có ba ngưá»i trốn Ä‘i, nhưng đồ đạc thì chẳng mất mát chút gì, còn vá» giá cả thì ba mươi cá»— xe đưa từ thôn quê lên quả là má»™t giá rất đắt. Không phải chỉ riêng, mà từ cuối hôm ba mươi mốt tháng tám cho đến sáng ngà y mồng má»™t tháng chÃn lại có nhiá»u ngưá»i lÃnh cần vụ và gia nhân cá»§a các sÄ© quan bị thương, và ngay cả những ngưá»i bị thương nữa ghé lại nhà Roxtov và các nhà bên cạnh cÅ©ng Ä‘á»u van xin các gia nhân và nói há»™ vá»›i chá»§ cho há» nhá» mấy chiếc xe tải để ra khá»i Moskva. Ngưá»i quản gia nghe há» van nà i như váºy cÅ©ng thấy thương hại những ngưá»i bị thương nhưng cÅ©ng cương quyết từ chối, nói rằng việc nà y thì dù chỉ thưa lại vá»›i chá»§ nhân thôi anh ta cÅ©ng không dám. Những ngưá»i thương binh bị bá» lại tháºt đáng thương, nhưng có thể thấy rõ là nếu đã nhưá»ng má»™t chiếc xe tải thì không có lý gì lại không nhưá»ng tất cả, rồi đến xe nhà cÅ©ng phải nhưá»ng nốt. Ngưá»i quản gia suy tÃnh há»™ cho chá»§ như váºy.
Sáng ngà y mồng má»™t, bá tước Ilya Andreyevich thức dáºy, rón rén bước ra ngoà i phòng ngá»§ để khá»i kinh động giấc ngá»§ cá»§a bá tước phu nhân má»›i chợp mắt lúc tá» má» sáng. Mình mặc chiếc áo ngá»§ dà i bằng lụa mà u hoa cà , bá tước Ä‘i ra thá»m. Những chiếc xe tải đã chằng dây Ä‘ang đứng im trong sân. Viên quản gia Ä‘ang đứng cạnh báºc thá»m nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i lÃnh cần vụ già và ngưá»i má»™t sÄ© quan trẻ tuổi xanh xao tay treo băng. Trông thấy bá tước, ngưá»i quản gia là m má»™t cá» chỉ nghiêm nghị ra hiệu cho há» lảng ra xa.
- Thế nà o đấy, xong cả chưa Vaxilits? - Bá tước há»i, tay xoa xoa cái đầu hói và đưa đôi mắt hiá»n háºu nhìn viên sÄ© quan và ngưá»i lÃnh cần vụ, khẽ gáºt đầu chà o há» (bá tước vốn thÃch những ngưá»i má»›i gặp).
- Thưa bá tước, bây giỠcho thắng ngựa ngay cũng được ạ.
- Thế thì tốt lắm, chốc nữa bá tước phu nhân ngá»§ dáºy là đi ngay! Thế còn ông thì sao? - bá tước quay sang nói vá»›i viên sÄ© quan. - Äêm qua ông nghỉ lại nhà tôi đấy chứ?
Viên sÄ© quan lại gần. Gương mặt xanh xao cá»§a anh ta chợt đỠá»ng lên.
- Thưa bá tước, xin bá tước gia ân, cho phép tôi… tôi van ngà i… cho tôi ngồi nhá» trên má»™t chiếc xe tải nà o cá»§a bá tước, chá»— nà o cÅ©ng được. Äây tôi chẳng có hà nh lý gì cả… Ngồi trên xe tải… thế nà o cÅ©ng được…
Viên sÄ© quan chưa nói hết câu thì ngưá»i lÃnh cần vụ đã đỡ lá»i van xin bá tước cho chá»§.
- À! ÄÆ°á»£c được được - Bá tước hối hả nói. - Tôi rất vui lòng, rất vui lòng. Vaxilits, anh bảo bá» bá»›t đồ trên xe xuống, anh xem… phải cho chu tất nhé… - bá tước nói lúng búng, chẳng rõ ông ta muốn bảo là m gì nữa.
Nhưng ngay trong giây lát đó vẻ biết Æ¡n nhiệt thà nh cá»§a viên sÄ© quan đã cá»§ng cố những Ä‘iá»u sai bảo cá»§a bá tước. Bá tước đưa mắt nhìn quanh: trong sân, ngoà i cổng, ở các khung cá»a sổ bên dãy nhà dá»c Ä‘á»u thấy có những ngưá»i bị thương và những ngưá»i cần vụ.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn vá» phÃa bá tước và mon men lại gần báºc thá»m.
- Thưa bá tước, xin bá tước ghé và o phòng khách. - Viên quản gia nói. - Bẩm bây giỠbức tranh thì thế nà o ạ?
Bá tước theo anh ta và o nhà , sau khi nhắc lại là không được từ khước những ngưá»i bị thương xin ngồi nhá» xe tải.
- Thôi thì bá» bá»›t Ãt đồ xuống cÅ©ng được, - ông nói thêm, giá»ng thì thầm có vẻ bà máºt, như thể ông sợ có ai nghe thấy.
Äến chÃn giá» bá tước phu nhân thức dáºy. Matriona, ngưá»i hầu phòng cÅ© cá»§a phu nhân, vốn là m má»™t chức vụ tương tá»± như chức trưởng phòng hiến binh cá»§a phu nhân, đến báo cáo vá»›i phu nhân rằng Maria Karlovra Ä‘ang bất bình lắm, và áo dà i mùa hạ cá»§a các tiểu thư không thể bá» lại được. Bá tước phu nhân há»i tại sao bà Schoss lại bất bình như váºy, thì hoá ra các rương hòm cá»§a bà ta đã bị bá» xuống và tất cả xe tải Ä‘á»u bị tháo dây ra cả (bá tước quá tháºt thà đã cho bỠđồ đạc xuống để chở thương binh). Bá tước phu nhân liá»n cho gá»i chồng lại.
- Thế nà o đấy mình, nghe nói lại bỠđồ đạc xuống à ?
- Mình ạ! Số là thế nà y… bá tước phu nhân thân mến cá»§a tôi ạ… vừa rồi có má»™t sÄ© quan đến xin tôi nhưá»ng cho và i xe để chở thương binh. Vì rằng đồ đạc thì còn sắm lại được, chứ há» mà phải ở lại đây là mình thá» nghÄ© mà xem!… Quả tình trong sân nhà ta… chÃnh chúng ta cÅ©ng đã gá»i há» và o, ở đây có cả những sÄ© quan. Mình ạ, tôi thiết tưởng, quả tình thì, mình ạ. Thế nà y nhé… Thôi để cho há» cùng Ä‘i… Việc gì mà vá»™i?
Bá tước nói má»™t cách rụt rè như thưá»ng lệ má»—i khi nói đến chuyện tiá»n nong. Bá tước phu nhân thì đã quen vá»›i cái giá»ng nà y, má»™t giá»ng nói xưa nay vẫn báo trước má»™t việc gì có tổn thương đến tà i sản cá»§a con cái, như việc bà y phòng tranh, là m nhà ủ cây, tổ chức diá»…n kịch hay hoà nhạc trong nhà , và phu nhân đã quen cho là mình có nhiệm vụ nhất luáºn phản đối những việc mà bá tước nói ra vá»›i cái giá»ng rụt rè đó.
Phu nhân là m ra vẻ nhẫn nhục, ngáºm ngùi và nói vá»›i chồng:
- Bá tước ạ, mình đã là m há»ng mất vtệc bán ngôi nhà , thế mà bây giá» mình còn muốn huá»· hoại cả sản nghiệp cá»§a các con ư? chÃnh mình nói rằng cá»§a cải trong nhà có đến mưá»i vạn. Mình ạ, tôi không chịu đâu, tôi không chịu đâu? Tuỳ mình đấy! Cần phải là m gì chứ. Mình thá» nhìn mà xem: nhà Lopukhin đã dá»n Ä‘i hết từ ba ngà y nay. Mình không thương tôi thì cÅ©ng phải thương lấy các con chứ.
Bá tước khoát tay một cái và chẳng nói chẳng rằng bỠra ngoà i.
- Ba ơi! Việc gì phải thế hở ba? - Natasa nói, và theo bá tước và o phòng mẹ.
Chẳng có gì cả! Việc gì đến mà y? - Bá tước giáºn dữ nói.
- Không, con nghe thấy rồi. Tại sao mẹ không chịu hả ba?
- Thì việc gì đến mà y nà o? - bá tước quát lên.
Natasa bá» ra đứng cạnh cá»a sổ và ngẫm nghÄ© má»™t lúc.
- Ba ạ, Berg đến kia kìa, - nà ng nói, mắt nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
|

26-05-2009, 09:54 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương -16-
Berg, ngưá»i con rể cá»§a ông bà Roxtov, bấy giỠđã lên đến chức đại tá, Ä‘eo huân chương Vladimir và huân chương Anna trên cổ vẫn là m má»™t chức vụ yên tÄ©nh và thú vị là chức sÄ© quan phục việc ở văn phòng thứ nhất cá»§a tham mưu trưởng quân Ä‘oà n hai.
Ngà y mồng má»™t tháng chÃn, Berg từ quân đội trở vá» Moskva.
Chà ng chẳng có việc gì ở đây cả; nhưng chà ng nháºn thấy rằng trong quân đội ai cÅ©ng vá» Moskva để là m má»™t việc gì đấy. Cho nên chà ng cÅ©ng thấy cần phải xin vỠđấy để thu xếp việc nhà .
Berg đến nhà ông nhạc trên cá»— xe rất lịch sá»± thắng hai con ngá»±a hồng béo tốt, bá»m và đuôi Ä‘en, giống như đúc hai con ngá»±a cá»§a má»™t vị công tước mà chà ng quen biết. Chà ng chăm chú nhìn những chiếc xe tải ở ngoà i sân, và khi bước lên báºc thá»m, chà ng rút chiếc khăn mùi soa sạch sẽ ra, thắt góc khăn lại thà nh má»™t cái nút, Từ phòng ngoà i, Berg bước vá»™i và o phòng khách ôm hôn bá tước hôn tay Natasa và Sonya rồi vá»™i và ng há»i thăm sức khoẻ cá»§a bà nhạc. Lão bá tước nói:
- Lại còn há»i sức khoẻ! Nà o, anh thá» nói tôi nghe nà o, quân đội ra sao? Sẽ rút lui hay mở má»™t tráºn nữa?
Berg nói:
- Thưa ba, chỉ có Thượng đế vÄ©nh hằng má»›i có thể định Ä‘oạt số pháºn cá»§a tổ quốc. Quân đội thì Ä‘ang hừng há»±c tinh thần anh dÅ©ng, và hiện nay các vị tư lệnh Ä‘ang há»p há»™i đồng. Rồi đây sẽ ra sao thì không biết… Nhưng con xin thưa vá»›i ba là nói chung cái tinh thần dÅ©ng cảm, cái tinh thần quả cảm cá»§a quân đội Nga, tháºt xứng đáng vá»›i các anh hùng cổ đại, mà hỠđã biểu lá»™ ra trong tráºn chiến đấu ngà y hai mươi sáu thì không có lá»i nà o tả xiết… con xin thưa vá»›i ba rằng (chà ng đấm và o ngá»±c đúng như má»™t viên tướng đã từng đấm ngá»±c khi nói mấy câu nà y trước mặt chà ng, tuy chà ng đấm có hÆ¡i muá»™n, vì lẽ ra phải đấm ngá»±c đúng và o lúc nói mấy chữ "quân đội Nga"), con xin nói tháºt rằng những ngưá»i chỉ huy như con không những không phải thúc ép quân sÄ© mà lại còn phải kìm bá»›t những cái… những cái… phải, những chiến công anh hùng chẳng kém gì các anh hùng cổ đại ấy, - câu nà y chà ng nói má»™t hÆ¡i rất nhanh. - Ở nÆ¡i nà o đại tướng Barclay de Tolly cÅ©ng luôn luôn xông pha ở hà ng đầu quân đội. Còn quân Ä‘oà n cá»§a con thì bố trà ở má»™t sưá»n núi. Ba thá» tưởng tượng xem! - và đến đây Berg kể lại tất cả những Ä‘iá»u chà ng còn nhá»› được qua những câu chuyện chà ng đã nghe kể gần đây, Natasa cứ nhìn chòng chá»c và o Berg khiến chà ng lúng túng, dưá»ng như nà ng muốn tìm ở trên mặt Berg má»™t lá»i giải đáp cho má»™t vấn đỠgì Ä‘ang khiến nà ng báºn tâm.
- Nói chung cái tinh thần anh dÅ©ng mà các chiến sÄ© Nga đã biểu lá»™ ra thì tháºt không thể nà o tưởng tượng cho hết, không thể tìm má»™t lá»i ngợi khen cho xứng đáng? - Berg vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Natasa, và dưá»ng như muốn xin nà ng buông tha cho, chà ng cưá»i nụ để đáp lại cái nhìn chòng chá»c cá»§a Natasa - Chà ng nói tiếp: "Nước Nga không phải ở Moskva, nước Nga ở trong lòng những ngưá»i con cá»§a nó!" Thưa ba có phải thế không ạ?
Vừa lúc ấy bá tước phu nhân từ trong phòng Ä‘i-văng bước ra, vẻ mệt má»i và bá»±c dá»c. Berg vá»™i vã đứng phắt dáºy hôn tay phu nhân, há»i thăm sức khoẻ cá»§a bà và lắc đầu tỠý ái ngại, đứng yên bên cạnh bà .
- Phải, thưa mẹ, con xin nói tháºt rằng đây là má»™t thá»i buổi khó khăn và buồn khổ cho má»i ngưá»i Nga. Nhưng việc gì phải lo âu? Bây giá» mẹ Ä‘i hãy còn kịp…
- Tôi không hiểu hiện nay ngưá»i ta là m những gì, - bá tước phu nhân nói vá»›i chồng, - Há» vừa nói vá»›i tôi là sá»a soạn chưa xong gì cả.
- Phải có ngưá»i sai bảo há» vá»›i chứ. Thế nà y đâm ra lại tiếc thằng Mityeuka. Cứ mãi thế nà y thì rồi không biết đến bao giá»!
Bá tước định nói một câu gì nhưng rồi nghĩ lại thế nà o lại thôi.
Ông rá»i ghế đứng dáºy Ä‘i ra cá»a.
Bấy giỠBerg, tuồng như để xỉ mũi, rút khăn mùi soa ra và nhìn cái nút thắt ở góc khăn, nghĩ ngợi một lát, buồn bã lắc đầu một cách có ý nghĩa. Chà ng nói:
- À, thưa ba, con có má»™t việc quan trá»ng cầu xin ba…
- Hả?… - bá tước dừng lại nói.
- Vừa rồi con Ä‘i ngang nhà Yuxupov, - Berg tươi cưá»i nói, - Viên quản lý nhà nà y vốn quen con, chạy ra há»i xem con có mua gì không. Con ghé và o… ấy, cÅ©ng chỉ vì tò mò muốn xem thá». Trong ấy có má»™t cái tá»§ con và má»™t cái bà n trang Ä‘iểm tháºt là … Chắc ba cÅ©ng biết rằng Veruska vẫn ước ao có má»™t cái bà n như thế, chúng con đã có lần cãi nhau vá» việc nà y (khi nói đến chiếc tá»§ con và cái bà n trang Ä‘iểm Berg bất giác chuyển sang cái giá»ng vui mừng mà chà ng vẫn thưá»ng có má»—i khi nói đến những tiện nghi trong nhà chà ng). Trông thÃch quá: có nhiá»u ngăn rút ra được, lại có má»™t cái ngăn kéo bà máºt kiểu Anh nữa ba ạ! Veruska muốn có má»™t chiếc từ lâu. Cho nên con muốn cho nhà con má»™t món quà bất ngá». Ở đây con thấy có nhiá»u nông dân ở ngoà i sân. Ba cho con mượn má»™t đứa, con sẽ cho tiá»n uống rượu rất háºu và …
Bá tước cau mà y và đằng hắng mấy cái.
- Anh há»i bá tước phu nhân ấy, tôi không biết.
Nếu phiá»n thì thôi váºy, - Berg nói. - Nguyên con chỉ muốn là m cho Veruska mừng.
- Chà thôi! Cút hết đi cho rảnh, cút đi, cút đi!. - Lão bá tước quát, Váng hết cả đáu lên! - Nói đoạn bá tước bỠra ngoà i.
Bá tước phu nhân khóc.
- Phải! Thưa mẹ, thá»i buổi tháºt là khó khăn, - Berg nói.
Natasa theo bố và có vẻ Ä‘ang cháºt váºt suy nghÄ© Ä‘iá»u gì lúc đầu còn Ä‘i theo bá tước, nhưng vá» sau nghÄ© thế nà o nà ng lại rẽ xuống thang gác.
Trên báºc thá»m, Petya Ä‘ang đứng phân phát vÅ© khà cho các gia nhân sẽ ra khá»i Moskva. Những chiếc xe tải đã thắng ngá»±a vẫn đứng ngoà i sân. Có hai chiếc đã tháo dây rà ng. Má»™t viên sÄ© quán, có má»™t ngưá»i lÃnh cần vụ đỡ, Ä‘ang leo lên má»™t trong hai chiếc xe ấy.
- Chị có biết vì việc gì không? - Petya há»i Natasa (Natasa hiểu ngay rằng Petya muốn há»i vì sao cha mẹ cãi nhau). Nà ng không đáp.
- Vì cha muốn nhưá»ng tất cả các xe váºn tải cho thương bình, Petya nói. - Valxilits bảo em thế. Em thì em cho rằng…
- Tao thì tao cho rằng… - Natasa bá»—ng quay mặt và o Petya nói to gần như quát lên, vẻ giáºn dữ… tao cho rằng như thế tháºt là xấu xa, tháºt là ti tiện hết sức! Chúng ta có phải là ngưá»i Äức đâu chứ?
Cổ nà ng nghẹn ngà o vì những tiếng nấc. Và sợ rằng cÆ¡n giáºn cá»§a mình sẽ giảm bá»›t nếu để cho nó phát tiết ra má»™t cách vô Ãch, nà ng hấp tấp quay gót và chạy rất nhanh lên thang gác. Berg Ä‘ang ngồi cạnh bá tước phu nhân, lá»±a lá»i kÃnh cẩn và thân máºt an á»§i bà nhạc.
Bá tước tay cầm tẩu thuốc Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng khi Natasa mặt nà y muốn biến sắc Ä‘i vì tức giáºn chạy xổ và o như má»™t tráºn cuồng phong và bước rất nhanh vá» phÃa mẹ.
- Tháºt là ghê tởm, tháºt là ti tiện - Nà ng quát lên. Không thể tin là mẹ đã bảo há» là m như váºy được.
Berg và bá tước phu nhân ngÆ¡ ngác và kinh hãi nhìn nà ng. Bá tước dừng lại bên cá»a sổ lắng tai nghe ngóng.
- Mẹ ạ, không thể như thế được; mẹ thỠnhìn ra sân mà xem! - nà ng thét lên. - HỠphải ở lại đấy!
Con là m sao thế? HỠlà ai? Con muốn là m gì?
- HỠlà thương binh ấy! Không thể như thế được mẹ ạ; như thế thì chẳng còn ra là m sao nữa… không phải, mẹ yêu dấu của con ạ: không phải thế, mẹ tha lỗi cho con, mẹ ạ. Mẹ ơi những đồ đạc chúng ta mang đi theo, đối với nhà ta có nghĩa gì! Chỉ xin mẹ nhìn ra sân mà xem… Mẹ ạ!… Không thể như thế được!…
Bá tước đứng lên cá»a sổ nghe Natasa nói, không ngoảnh mặt lại. Bá»—ng ông bắt đầu thở phì phì và ghé mắt sát cá»a sổ.
Bá tước phu nhân đưa mắt nhìn con; bà đã thấy cái vẻ hổ thẹn thay cho mẹ trên gương mặt Natasa, bà đã thấy rõ nà ng xúc động đến nhưá»ng nà o, và đã hiểu tại sao chồng bà không ngoảnh mắt lại nhìn bà . Bá tước phu nhân bà ng hoà ng đưa mắt nhìn quanh.
- Chà , thôi các ngưá»i muốn là m gì thì là m. Tôi có há» ngăn cản ai đâu? - Phu nhân nói, tuy vẫn chưa chịu thua hẳn.
- Mẹ ơi, mẹ yêu dấu của con, mẹ tha thứ cho con!
Nhưng bá tước phu nhân đẩy con gái ra và lại gần bá tước.
- Mình ạ! - mình xem nên thế nà o thì cứ bảo nó là m… vừa rồi là vì tôi không rõ.
Phu nhân nói, mắt nhìn xuống đất như ngưá»i có lá»—i.
- Trứng… trứng mà lại đòi dạy khôn cho vịt… - bá tước nói nghẹn ngà o qua những giá»t nước mắt sung sướng ôm hôn phu nhân bấy giá» Ä‘ang hà i lòng được giấu khuôn mặt hổ thẹn cá»§a mình và o ngá»±c chồng.
- Ba ơi, mẹ ơi! Cho con đi bảo hỠnhé! Nhé… - Natasa nói. - Chúng ta vẫn sẽ mang theo những thứ gì cần thiết.
Bá tước gáºt đầu ưng thuáºn, và Natasa chạy rất nhanh như những khi chÆ¡i trò chạy thi, lao mình qua phòng lá»›n, đâm bổ và o phòng trước và nhảy xuống thang gác ra sân.
Gia nhân vây quanh Natasa và không chịu tin cái mệnh lệnh kỳ quái mà nà ng truyá»n đạt lại, mãi cho đến khi bá tước phu thân hà nh thay mặt cho phu nhân ra xác nháºn nhưá»ng tất cả các xe tải cho thương binh, còn rương hòm thì bá» và o các nhà kho. Nghe xong, gia nhân vui mừng và cần măn bắt tay và o công việc má»›i. Bây giá» không những cho việc nà y là kỳ quặc, mà ai nấy còn thấy rằng không thể là m cách nà o khác thế được.
Tất cả những ngưá»i ở trong nhà , dưá»ng như lấy là m tiếc rằng, đã không là m việc nà y sá»›m hÆ¡n, Ä‘á»u Ä‘on đả bắt tay và o việc xếp chá»— cho các thương binh. Những ngưá»i bị thương lê ra khá»i phòng, vây quanh mấy chiếc xe tải, gương mặt xanh xao nhưng mừng rỡ. Ở các nhà bên cạnh cÅ©ng có tin truyá»n Ä‘i là có xe tải chở thương binh, và những ngưá»i bị thương có nghỉ ở các nhà khác bắt đầu lục tục kéo đến gia đình Roxtov. Trong số các thương binh có nhiá»u ngưá»i yêu cầu đừng cất bỠđồ đạc, cứ để cho há» ngồi lên trên.
Nhưng đồ đạc đã bắt đầu bá» xuống rồi và không thể ngừng được nữa. Äể lại tất cả hay để lại má»™t ná»a thì những bát đĩa, những tượng đồng, những bức hoạ, những tấm gương mà đêm qua hỠđã ra công xếp đặt cẩn tháºn như vâỵ, thế nhưng há» vẫn tìm ra cách bá» bá»›t thêm nhiá»u đồ đạc nữa để có thêm xe cho thương binh.
- Có thể chở thêm bốn ngưá»i nữa - viên quản lý nói, - Tôi xin nhưá»ng chiếc xe chở đồ đạc cá»§a tôi, chứ không thì há» sẽ ra sao?
- Cả chiếc xe chở tủ quần áo của tôi nữa, - bá tước phu nhân nói, - Dunusia sẽ cùng ngồi xe với chúng tôi cũng được.
Chiếc tá»§ áo cÅ©ng được bá» xuống, và chiếc xe được đánh Ä‘i đón thương binh ở cách đây hai nhà . Tất cả những ngưá»i trong gia đình cÅ©ng như các gia nhân Ä‘á»u phấn chấn vui vẻ. Natasa bấy giỠở trong má»™t tâm trạng khÃch động và sung sướng mà đã từ lâu nà ng chưa cảm thấy.
Mấy ngưá»i đầy tá»› Ä‘ang cố buá»™c má»™t chiếc hòm ở phÃa sau má»™t cá»— xe. Há» nói:
- Là m thế nà o mà buá»™c bây giá»? Ãt ra cÅ©ng phải để lại má»™t chiếc xe tải má»›i được.
- Hòm dá»±ng gì thế? - Natasa há»i.
- Äá»±ng sách cá»§a bá tước.
- Äể xuống. Vaxilits sẽ mang cất Ä‘i. Sách thì chẳng cần.
Trong xe đã cháºt nÃch. Há» băn khoăn há»i nhau không biết Piotr sẽ ngồi và o đâu.
- Ngồi trên ghế xà Ãch ấy. Phải không Petya - Natasa gá»i to.
Sonya cÅ©ng xếp dá»n không ngừng tay; nhưng mục Ä‘Ãch cá»§a nà ng ngược hẳn vá»›i mục dÃch cá»§a Natasa. Nà ng thu xếp những đồ đạc phải bá» lại kê thà nh má»™t danh sách theo nguyện vá»ng cá»§a bá tước phu nhân, và cố tim cách mang theo được từng nà o hay từng ấy.
Äến khoảng hÆ¡n má»™t giá» trưa bốn cá»— xe nhà cá»§a gia đình Roxtov chở nặng những đồ đạc và đã thắng ngá»±a sẵn sà ng đứng ở trước thá»m. Những chiếc xe tải chở thương binh lần lượt từ trong sân kéo ra.
Chiếc xe song mã chở công tước Andrey khi Ä‘i ngang trước thá»m đã khiến Sonya chú ý; bấy giá» nà ng Ä‘ang cùng má»™t ngưá»i đà y tá»› gái xếp chá»— ngồi cho bá tước phu nhân trong chiếc xe cao lá»›n cá»§a bà đỗ ở cạnh thá»m.
Sonya ló đầu ra cá»a xe há»i:
- Xe ai thế nhỉ?
- Thế tiểu thư không biết à ? - ngưá»i đầy tá»› giải đáp, - Xe cá»§a vị công tước bị thương, tối qua ngá»§ tại nhà ta đấy. Xe cá»§a công tước sẽ cùng Ä‘i vá»›i chúng mình.
- Công tước nà o? Tên là gì?
Chà ng rể ngà y trước cá»§a nhà ta ấy mà , công tước Bolkonxki đấy! - Ngưá»i đầy tá»› thở dà i đáp. Nghe nói sắp chết rồi thì phải.
Sonya nhảy vụt ra khá»i xe và chạy Ä‘i tìm bá tước phu nhân lúc bấy giỠđã mặc quần áo Ä‘i đưá»ng, đội mÅ© và choà ng khăn, vẻ mệt má»i, Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng khách chá» những ngưá»i trong gia đình đến đóng cá»a phòng má»™t lát(1) và cầu nguyện đôi chút trước khi ra Ä‘i. Natasa bấy giá» không có mặt ở trong phòng.
- Mẹ ơi! - Sonya nói, - Công tước Andrey đang ở đây, bị thương gần chết. Anh ấy sẽ cùng đi với nhà ta.
Bá tước phu nhân kinh hãi mở mắt ra và nắm lấy tay Sonya lấm lét nhìn quanh, thá»u thà o:
- Natasa?
Äối vá»›i Sonya cÅ©ng như đối vá»›i bá tước phu nhân, tin nà y thoạt đầu chỉ có má»™t ý nghÄ©a duy nhất. Há» Ä‘á»u biết rõ Natasa cá»§a há», và mối lo cho tình trạng cá»§a nà ng khi nà ng biết tin nà y lấn át hết lòng thương đối vá»›i con ngưá»i mà cả hai Ä‘á»u quý mến. Sonya nói:
- Natasa chưa biết; nhưng anh ấy sẽ đi cùng với chúng ta.
- Con vừa bảo là anh ấy sắp chết à ?
Sonya gáºt đầu:
Bá tước phu nhân ôm chầm lấy Sonya mà khóc.
"Không ai lưá»ng hết được những con đưá»ng do Chúa định" - Bà nghÄ© thầm, lòng cảm thấy trong tất cả những sá»± việc Ä‘ang diá»…n ra đã bắt đầu hiện bà n tay quyá»n lá»±c vô cùng mà trước kia mắt cá»§a con ngưá»i không thể trông thấy.
- Mẹ ạ xong cả rồi đấy. Mẹ với Sonya có chuyện gì thế… - Natasa chạy và o phòng nói, gương mặt phấn chấn.
- Có chuyện gì đâu, - bá tước phu nhân nói, - Xong rồi à , thế thì ta đi, - Và phu nhân cúi xuống sát chiếc túi thêu để giấu vẻ mặt biến sắc đi vì xúc động. Sonya ôm lấy Natasa và hôn nà ng.
Natasa đưa mắt nhìn Sonya có ý dò há»i:
- Sonya là m sao thế? Có việc gì xảy ra?
- Không… chẳng có gì cả.
Natasa vốn rất tinh ý; nà ng há»i ngay:
Có chuyện không hay cho em à ? Chuyện gì thế?
Sonya thở dà i không đáp. Bá tước, Piotr, bà Schoss, Vaxilits bước và o phòng khách, hỠđóng các cá»a lại và má»i ngưá»i im lặng ngồi xuống má»™t lát, không ai nhìn ai.
Bá tước đứng dáºy trước tiên và thở dà i đánh phà o má»™t cái, đưa tay là m dấu thánh trước bức tượng thánh. Má»i ngưá»i Ä‘á»u là m theo.
Rồi bá tước ôm hôn Mavra KuzminÃsna là ngưá»i sẽ ở lại Moskva và trong khi há» cầm lấy tay và hôn lên vai ông, bá tước vá»— nhè nhẹ lên lưng há», miệng lắp bắp mấy câu gì không nghe rõ nhưng rất dịu dà ng, ý chừng muốn an á»§i há». Bá tước phu nhân bá» và o phòng bà y tượng thánh, Sonya và o theo thì thấy phu nhân Ä‘ang quỳ trước những bức tượng còn lại rải rác trên tưá»ng (những bức quý nhất, có gắn bó vá»›i nhiá»u kỉ niệm gia đình, thì Ä‘á»u được mang theo).
Trên thá»m và trong sân, các gia nhân tuỳ hà nh Ä‘eo những chiếc dao găm và những thanh gươm mà Petya đã phân phát cho há», ống quần xá» và o á»§ng, mình nai nịt rất chặt, Ä‘ang từ biệt những ngưá»i ở lạì.
CÅ©ng như ta vẫn thưá»ng thấy những khi ra Ä‘i, có rất nhiá»u váºt bị bá» quên hoặc không được xếp đặt chu đáo cho nên hai ngưá»i hà nh bá»™c đứng hai bên cá»a xe để chuẩn bị đỡ bá tước phu nhân bước lên báºc phải đứng chá» khá lâu, trong khi mấy ngưá»i đà y tá»› gái từ trong nhà mang thêm nà o là gối đệm, nà o là tay nải chạy ra xe, hết xe nà y lại đến xe kia, rồi lại chạy và o nhà .
- Các ngưá»i suốt Ä‘á»i cái gì cÅ©ng quên! - Bá tước phu nhân nói. - Mà y cÅ©ng biết là tao có ngồi được thế nà y đâu!
Yefim nghiến răng không đáp, gương mặt biểu lá»™ vẻ oán trách, và nhảy và o xe sá»a lại chá»— ngồi.
- Chà , cái bá»n nà y! - Bá tước lắc đầu nói.
Lão Yefim. ngưá»i xà Ãch duy nhất được bá tước phu nhân tin cáºy và để cho đánh xe, ngất ngưởng trên ghế xà Ãch, không há» lần nà o quay lại nhìn lại phÃa sau. Ba mươi năm kinh nghiệm đã cho lão biết rằng còn phải chá» lâu má»›i nghe câu: "Gá»i Chúa!" và ngay đến khi ra lệnh lên đưá»ng, thì ngưá»i ta cÅ©ng lại bảo dừng xe và i lần để sai ngưá»i chạy vá» lấy mấy thứ bá» quên, và sau đó lại bảo dừng xe má»™t lát nữa, và tá»± thân bá tước phu nhân sẽ ló đầu ra cá»a xe để dặn dò khẩn khoản lão ta cho xe Ä‘i cẩn tháºn má»—i lần xuống dốc. Lão biết như váºy cho nên lão cứ bình tâm chỠđợi, kiên nhẫn hÆ¡n mấy con ngá»±a, nhất là con ngá»±a hung thắng bên trái tên là Xokol, lúc bấy giá» Ä‘ang dẫm chân và cắn hà m thiếc.
Cuối cùng má»i ngưá»i đã lên xe. Báºc xe đã được nhấc lên và bá» và o trong, cánh cá»a xe đã đóng lại, phu nhân đã cho ngưá»i chạy trở lại lấy thêm cái tráp; và đã dặn dò khi xuống dốc phải cấn tháºn. Lúc bấy giá» Yefim má»›i cháºm rãi cất mÅ© và là m dấu thánh giá. Ngưá»i quản mã và các gia nhân Ä‘á»u là m theo. Yefim đội mÅ© lên đầu nói:
- Gá»i Chúa!
Ngưá»i mã phu cho ngá»±a xuất phát. Con ngá»±a bên phải rướn cổ dưới chiếc vòng cà ng, những ổ dÃp cao kêu cót két, và thùng xe lắc lư chuyển Ä‘i. Ngưá»i hà nh bá»™c nhảy lên chiếc xà Ãch trong khi chiếc xe chuyển bánh. Chiếc xe khi ra đến đưá»ng cái vấp bánh và o tảng đá lát dưá»ng gáºp nghá»nh và xóc lên má»™t cái; các xe khác khi Ä‘i ngang chá»— đó cÅ©ng lần lượt xóc lên, và đoà n xe nối Ä‘uôi nhau trên đưá»ng phố Ä‘i ngược lên dốc. Khi Ä‘i ngang qua chiếc nhà thỠở trước mặt, má»i ngưá»i ở trên xe kiệu, xe mui, xe Briska Ä‘á»u là m dấu thánh giá. Các gia nhân ở lại Moskva Ä‘i hai bên Ä‘oà n xe, tiá»…n chân những ngưá»i ra Ä‘i má»™t Ä‘oạn.
Natasa Ãt khi có được má»™t cảm giác vui mừng như bấy giá» khi ngồi cạnh bá tước phu nhân trong cá»— xe ngắm những bức tưá»ng cá»§a Moskva Ä‘ang bị rá»i bá» cháºm rãi lùi vá» phÃa sau, rồi nhìn ra sau.
Thỉnh thoảng nà ng lại thò đầu ra ngoà i cá»a sau, rồi nhìn vá» phÃa trước, xem Ä‘oà n xe tải dà i chở thương binh Ä‘i trước xe há». Ở quãng đầu cá»§a Ä‘oà n xe nà y có thể trông thấy chiếc xe song mã buông mui kÃn cá»§a công tước Andrey. Nà ng không biết ngưá»i nà o Ä‘ang ở trên xe, nhưng cứ má»—i lần muốn biết vị trà cá»§a Ä‘oà n xe nà ng lại đưa mắt tìm chiếc xe song mã. Nà ng biết rằng nó Ä‘i đầu Ä‘oà n.
Ở Kudrin có mấy Ä‘oà n xe tương tá»± như Ä‘oà n xe cá»§a nhà Roxtov. Từ phố Nikitxkaya, từ Prexnya, từ Potnivinxki đổ ra và dá»c phố Xadovaya bấy giỠđã có hai hà ng xe nhà và xe tải Ä‘i song song.
Khi Ä‘i xung quanh tháp Xukharev, Natasa bấy giá» Ä‘ang tò mò đưa mắt nhanh nhìn qua những đám ngưá»i Ä‘i xe và đi bá»™, bá»—ng vui mừng và ngạc nhiên reo to:
- Trá»i Æ¡i! Mẹ xem kìa, Sonya xem kìa, đúng là anh ấy!
- Ai? Ai?
- Xem kìa, trá»i Æ¡i, anh Bezukhov đấy? - Natasa nói, ngưá»i chồm ra ngoà i cá»a xe nhìn má»™t ngưá»i cao to lá»›n và to béo mặc áo kaftan kiểu như những ngưá»i đánh xe ngá»±a thưá»ng mặc, cứ trông dáng ngưá»i và cách Ä‘i cÅ©ng rõ là ngưá»i quý tá»™c cải trang, Ä‘ang Ä‘i cạnh má»™t ông già thấp bé không có râu tiến vá» phÃa cái cổng tò vò ở tháp Xukharev. Natasa nói:
- Trá»i Æ¡i, đúng là anh Bezukhov mặc áo kaftan, Ä‘i vá»›i má»™t ông già bé loắt choắt như trẻ con ấy. Trá»i Æ¡i, xem kìa, xem kìa!
- Không phải đâu, là m gì có chuyện vô lý thế.
- Mẹ Æ¡i! - Natasa kêu to lên, - Không phải anh ấy thì mẹ cứ chặt đầu con Ä‘i! Con cam Ä‘oan vá»›i mẹ như thế. Äứng lại, đứng lại! - nà ng thét ngưá»i đánh xe; nhưng ngưá»i đánh xe không sao dừng lại được vì lúc bấy giá» từ phố Messanxkaya lại có thêm những Ä‘oà n xe nhà và xe tải kéo ra, há» cứ quát tháo Ä‘oà n xe cá»§a gia đình Roxtov, giục Ä‘i Ä‘i để khá»i nghẽn lối ngưá»i khác.
Quả nhiên, tuy bấy giá» xe đã Ä‘i cách chá»— lúc nãy, má»i ngưá»i trong gia đình Roxtov Ä‘á»u trông thấy Piotr, hay là má»™t ngưá»i nà o giống Piotr má»™t cách dị thưá»ng, mặc áo kiểu kaftan cá»§a những ngưá»i đánh xe, Ä‘ang bước trên đưá»ng phố, đầu cúi gầm và vẻ mặt nghiêm trang, bên cạnh má»™t ông già nhá» không có râu, trông như má»™t ngưá»i nô bá»™c. Ông già đã để ý thấy ngưá»i con gái ở trong cá»a xe nhòm ra, và kÃnh cẩn chạm và o khuá»·u tay Piotr, vừa nói gì vá»›i chà ng vừa chỉ vá» phÃa chiếc xe song mã. Piotr hồi lâu không hiểu ông ta nói gì, vì hình như chà ng Ä‘ang mải suy nghÄ© miên man. Cuối cùng, khi đã hiểu chà ng nhìn theo hướng tay chỉ, nháºn ra Natasa và chưa kịp suy nghÄ©, chà ng láºp tức tiến vá» phÃa xe. Nhưng Ä‘i được mươi bước, chà ng lại như sá»±c như nhá»› ra Ä‘iá»u gì, liá»n dừng lại.
Natasa bấy giá» Ä‘ang chồm ra ngoà i cá»a sổ, gương mặt nà ng vụt sáng lên trong má»™t nụ cưá»i trìu mến và chế giá»…u.
- Anh Piotr Kirilyts! Lại đây nà o! Chúng tôi nháºn ra anh rồi! Tháºt là kì lạ - nà ng giÆ¡ tay vá» phÃa Piotr gá»i to. - Anh là m sao thế? Sao anh lại mặc thế nà y?
Piotr cầm lấy bà n tay giơ ra và vừa bước vừa hôn lên bà n tay một cách vụng vỠ(vì lúc bấy giỠxe vẫn tiếp tục đi)
- Bá tước là m sao thế? - Phu nhân há»i, giá»ng ngạc nhiên và có ý thương xót.
- Là m sao? Tại sao à ? Thôi xin miá»…n há»i, - Piotr nói Ä‘oạn đưa mắt nhìn Natasa lúc bấy giá» Ä‘ang nhìn chà ng vá»›i đôi mắt long lanh (ngay khi chà ng chưa nhìn. Piotr cÅ©ng đã cảm nháºn được luồng mắt cá»§a nà ng), toả ra má»™t ánh sáng huyá»n diệu Ä‘ang thấm sâu và o ngưá»i chà ng.
- Anh thì thế nà o? Hay là ở lại Moskva?
Piotr im lặng má»™t lát rồi há»i, có vẻ ngÆ¡ ngác:
- Ở lại Moskva? À vâng, ở lại Moskva. Thôi xin chà o cô.
- Chà giá được là m đà n ông, tôi sẽ ở lại với anh ngay. Ờ hay quá - Natasa nói, - Mẹ cho con ở lại mẹ nhé.
Piotr thẫn thá» nhìn Natasa và toan nói má»™t câu gì, nhưng bá tước phu nhân đã ngắt lá»i:
- Nghe nói bá tước có dá»± tráºn vừa rồi thì phải?
- Vâng, có, - Piotr đáp. Ngà y mai sẽ có thêm má»™t tráºn nữa - Piotr bắt đầu nói, nhưng Natasa đã ngắt lá»i chà ng.
- Nhưng anh là m sao thế? Trông anh lạ quá.
- Thôi, xin đừng há»i tôi, đừng há»i nữa, chÃnh tôi cÅ©ng chẳng hiểu ra là m sao cả. Ngà y mai, à không? Thôi xin chà o. Xin chà o nhé, thá»i buổi tháºt là khá»§ng khiếp!
Nói đoạn chà ng bỠđi lên v** hè.
Natasa vẫn chồm ra cá»a xe, và ánh mắt sáng trong trẻo cá»§a nụ cưá»i trìu mến, vui vẻ, hÆ¡i giá»…u cợt cá»§a nà ng hồi lâu còn chiếu dõi theo Piotr.
Chú thÃch:
(1) Theo phong tục Nga, khi tiá»…n biệt ngưá»i Ä‘i xa, gia quyến đưá»ng ngồi im má»™t lúc
|

26-05-2009, 10:40 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương -17 -
Từ ngà y bá» nhà ra Ä‘i mất tÃch, nghÄ©a là đã hai hôm nay, Piotr trú ở gian nhà trống trải cá»§a Bazdeyev, vị ân nhân quá cố. Nguyên đầu Ä‘uôi như thế nà y.
Sáng hôm ấy, sau khi trở vá» Moskva và gặp bá tước Raxtovsin, Piotr ngá»§ dáºy và ngÆ¡ ngác hồi lâu không hiểu mình Ä‘ang ở đâu và ngưá»i ta muốn gì mình. Äến khi ngưá»i nhà và o báo cho chà ng biết tên những nhân váºt Ä‘ang đợi chà ng ở ngoà i phòng khách, trong đó có má»™t ngưá»i Pháp mang đến cho má»™t bức thư cá»§a bá tước phu nhân, Elena Vaxilievna, chà ng bá»—ng thấy có cảm giác bà ng hoà ng và tuyệt vá»ng đã nhiá»u lần khống chế tâm hồn chà ng. Chà ng bá»—ng hình dung giá» chẳng còn gì nữa, má»i váºt Ä‘á»u há»—n loạn, sụp đổ, không còn có cái gì là phải, cái gì là trái, trước mắt chà ng sẽ không còn có triển vá»ng gì nữa, và không thể có má»™t lối nà o thoát ra khá»i tình trạng hiện nay. Chà ng mỉm cưá»i gượng gạo, lắp bắp mấy tiếng trong miệng, rồi ngồi phịch xuống Ä‘i-văng, ngưá»i như rã rá»i ra, rồi lại đứng dáºy đến ghé mắt và o khe cá»a nhìn ra phòng tiếp khách, rồi lại khoát tay má»™t cái trở vá» chá»— cÅ© và vá»› lấy má»™t quyển sách.
Ngưá»i quản gia và o bảo Piotr má»™t lần nữa rằng cái ngưá»i Pháp Ä‘em thư cá»§a bá tước phu nhân lại khẩn khoản xin gặp chà ng, dù chỉ má»™t phút cÅ©ng được, và có ngưá»i nhà bà quả phụ ở L.A Bazdeyev đến má»i chà ng lại nháºn sách, vì bản thân bà Bazdeyev thì đã vá» quê rồi.
- À phải, tôi ra ngay, khoan đã… Hay là thôi… à không, anh ra nói với hỠlà tôi sẽ ra ngay, - Piotr nói với viên quản gia.
Nhưng viên quản gia vừa ra khá»i phòng là m việc thì Piotr liá»n vá»›i lấy cái mÅ© đặt trên bà n và đi cá»a sau ra khá»i phòng là m việc.
Trong hà nh lang không có ai cả. Piotr Ä‘i hết dãy hà nh lang đến cầu thang nhăn mặt, đưa tay lên xoa trán rói Ä‘i xuống thang gác cho đến chá»— trạm hà ng thứ nhất. Ngưá»i gác cổng Ä‘ang đứng ở trước cá»a chÃnh. Từ chá»— đầu cầu thang Piotr Ä‘ang đứng, có má»™t cái thang khác đưa ra ngoà i cá»a sau, Piotr Ä‘i theo cầu thang ấy và ra sân. Không có ai trông thấy chà ng cả. Nhưng ở ngoà i phố, khi chà ng vừa ra khá»i cổng, thì mấy ngưá»i xà Ãch đứng bên xe và ngưá»i gác cổng nháºn ra chá»§ nhân và cất mÅ© chà o chà ng. Cảm thấy mắt há» Ä‘ang đổ dồn và o mình, Piotr liá»n hà nh động như con đà điểu rúc đầu và o bụi để cho ngưá»i ta đừng trông thấy mình: chà ng cúi đầu và rảo bước Ä‘i tháºt nhanh ra ngoà i phố.
Trong tất cả các công việc mà Piotr phải là m sáng hôm ấy, chỉ có việc đến lá»±a chá»n sách vở và giấy tá» cá»§a Ioxif Bazdeyev là quan trá»ng hÆ¡n cả.
Gặp má»™t chiếc xe thuê, chà ng gá»i ngay và bảo đánh đến đầm Patnarsi, nÆ¡i bà quả phụ Bazdeyev ở.
Ngồi trên xe, chà ng cứ đưa mắt chung quanh nhìn những Ä‘oà n xe Ä‘ang kéo ra ngoà i thà nh Moskva, và chốc chốc lại ngồi lại cho ngay ngắn để cho cái thân hình to béo cá»§a chà ng khá»i tụt ra ngoà i chiếc xe cÅ© kỹ chạy lắc lư. Chà ng có má»™t cảm giác vui mừng như cảm giác má»™t dứa trẻ vừa chốn há»c ra khá»i trưá»ng há»c. Piotr bắt chuyện vá»›i ngưá»i xà Ãch.
Ngưá»i xà Ãch kể cho chà ng nghe là hôm nay ở Ä‘iện Kreml sẽ phát vÅ© khÃ, và đến mai ngưá»i ta sẽ lùa hết dân ra cá»a ô Trigorư, và ở đấy sẽ có má»™t tráºn đánh lá»›n.
Äến đầm Patriarsi, Piotr Ä‘i tìm căn nhà cá»§a Bazdeyev, nÆ¡i mà đã lâu nay chà ng không lui tá»›i. Chà ng đến gần cổng vưá»n Geraxim, ông già và ng võ, thấp bé mà năm năm vá» trước Piotr đã từng gặp Ä‘i vá»›i Ioxif Bazdeyev ở Torzok, nghe chà ng đấm cổng liá»n chạy ra.
- Có ai ở nhà không? - Piotr nói.
- Thưa đại nhân, vì tình hình hiện nay, bà Sofia Danilovna đã đưa các cháu vỠlà ng Torzok rồi ạ.
- Tôi cũng cứ và o, tôi phải đến lựa sách, - Piotr nói.
- Xin ngà i cứ và o ạ, xin má»i ngà i, - ngưá»i lão bá»™c nói. - Ngưá»i em trai cá»§a ông Ioxif Bazdeyev hiện ở lại đây, và như ngà i cÅ©ng rõ, ông ấy… dở hÆ¡i.
Piotr biết rằng Makar Alekxeyevich, em trai cá»§a Ioxif Bazdeyev, là má»™t ngưá»i dở hÆ¡i Ä‘iên dại, suốt ngà y uống rượu.
- Phải, phải, tôi biết. Ta và o đi, ta và o đi… - Piotr nói đoạn bước và o nhà .
Má»™t ông già to lá»›n, đầu hói, mÅ© Ä‘á», Ä‘i chân không trong đôi già y bá»c Ä‘ang đứng ở cá»a ra và o, trông thấy Piotr, ông ta có vẻ pháºt ý, cà u nhà u mấy tiếng gì không rõ và đi và o hà nh lang.
Geraxim nói:
- Trước kia ông ấy thông minh lá»—i lạc, nhưng bây giá», ngà i cÅ©ng thấy đấy, bây giỠông ấy dở hÆ¡i. Và o phòng là m việc chứ ạ?
Piotr gáºt đầu.
- Phòng nà y đã được niêm phong, bây giá» vẫn y nguyên. Nhưng bà Sofia Danilovna đã dặn há»… có ngưá»i nhà ngà i đến thì giao sách lại.
Piotr bước và o. Äây chÃnh là căn phòng là m việc âm u mà hồi vị ân nhân còn sống cứ má»—i lần và o, chà ng lại bồi hồi xúc động. Căn phòng ấy bây giỠđã phá»§ bụi và không có ai dá»™ng đến từ ngà y Ioxif Alekxeyevich qua Ä‘á»i, nên lại cà ng có vẻ u ám thêm.
Genraxim mở má»™t cánh cá»a sổ và rón rén bước ra khá»i phòng.
Piotr Ä‘i quanh căn phòng là m việc, lại gần chiếc tá»§ đựng các thá»§ cảo và lấy ra má»™t táºp giấy. Äây là má»™t trong những thà nh tÃch quý giá nhất cá»§a há»™i: táºp hiến chương Scotland chÃnh bản có những lá»i ghi chú và thuyết minh cá»§a vị ân nhân. Chà ng ngồi xuống trước cái bà n giấy phá»§ bụi và đặt táºp thư cảo trước mặt giở ra, gấp lại má»™t lát rồi ẩy ra xa, chống khuá»·u tay ôm đầu suy nghÄ©.
Äã mấy lần Genraxim tháºn trá»ng ghé nhìn và o phòng mà vẫn thấy Piotr ngồi ở tư thế đó. HÆ¡n hai giá» trôi qua, Genraxim đánh bạo là m ồn ở ngoà i cá»a để Piotr chú ý. Nhưng Piotr không nghe thấy gì cả.
- Thưa ngà i cho chiếc xe thuê đi chứ ạ?
- À phải, - Piotr sá»±c tỉnh và vá»™i và ng đứng dáºy. - Nà y bác Geraxim, - chà ng nói, rồi nắm lấy khuy áo ngoà i cá»§a ngưá»i lão bá»™c, chà ng đưa đôi mắt ướt sáng long lanh và hứng khởi từ trên cao nhìn xuống Geraxim. - Nà y bác, bác cÅ©ng biết ngà y mai có má»™t tráºn đánh nhau chứ?
- Nghe hỠbảo thế, - Geraxim đáp.
- Tôi yêu cầu bác đừng nói cho ai biết tôi là ai. Và bác hãy là m theo những Ä‘iá»u tôi bảo…
- Xin vâng lệnh, - Geraxim nói. - Bẩm ngà i có muốn tôi dá»n thức ăn không ạ?
- Không, tôi cần cái khác kia. Tôi cần một bộ áo nông dân và một khẩu súng ngắn, - Piotr nói đoạn bỗng đỠmặt.
Geraxim ngâm nghĩ một lát rồi nói:
- Xin vâng lệnh ạ.
Suốt ngà y hôm ấy, Piotr ngồi lại má»™t mình trong gian phòng là m việc cá»§a vị ân nhân, bứt rứt Ä‘i từ góc nà y sang góc ná» (Geraxim nghe rõ bước chân cá»§a chà ng và đoán biết như váºy), mồm lắp bắp nói má»™t mình, và đêm đó chà ng ngá»§ lại trong chiếc giưá»ng dá»n cho chà ng ngay trong phòng là m việc.
Vá»›i thói quen cá»§a má»™t ngưá»i đà y tá»› đã từng trông thấy nhiá»u Ä‘iá»u kỳ lạ trong Ä‘á»i mình, Geraxim không ngạc nhiên khi thấy Piotr đến như váºy, lão lại còn có vẻ hà i lòng là đã có má»™t ngưá»i để mà hầu hạ. Ngay tối hôm ấy, không há» tá»± há»i xem tại sao Piotr lại cần những thứ đó là m gì, lão Ä‘i kiếm cho chà ng má»™t cái áo kaftan, má»™t cái mÅ© chụp và hứa là đến mai sẽ kiếm khẩu súng ngắn.
Tối hôm ấy, Makar Alekxeyevich hai lần Ä‘i già y bá»c lẹp bẹp đến gần cá»§a sổ rồi đứng lại nhìn Piotr có vẻ khúm núm. Nhưng Piotr vừa quay mặt lại thì hắn ta lá»™ vẻ xấu hổ và tức giáºn, khép vạt áo dà i ngá»§ và vá»™i và ng lảng Ä‘i. Trong khi Piotr mình mặc chiếc áo kaftan cá»§a anh xà Ãch mà Geraxim đã kiếm được và đã dùng hÆ¡i nước giặt cho chà ng, cùng ngưá»i lão bá»™c đến tháp Xukharev để mua súng ngắn, chà ng đã gặp gia đình Roxtov.
|

26-05-2009, 10:41 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương -17 -
Từ ngà y bá» nhà ra Ä‘i mất tÃch, nghÄ©a là đã hai hôm nay, Piotr trú ở gian nhà trống trải cá»§a Bazdeyev, vị ân nhân quá cố. Nguyên đầu Ä‘uôi như thế nà y.
Sáng hôm ấy, sau khi trở vá» Moskva và gặp bá tước Raxtovsin, Piotr ngá»§ dáºy và ngÆ¡ ngác hồi lâu không hiểu mình Ä‘ang ở đâu và ngưá»i ta muốn gì mình. Äến khi ngưá»i nhà và o báo cho chà ng biết tên những nhân váºt Ä‘ang đợi chà ng ở ngoà i phòng khách, trong đó có má»™t ngưá»i Pháp mang đến cho má»™t bức thư cá»§a bá tước phu nhân, Elena Vaxilievna, chà ng bá»—ng thấy có cảm giác bà ng hoà ng và tuyệt vá»ng đã nhiá»u lần khống chế tâm hồn chà ng. Chà ng bá»—ng hình dung giá» chẳng còn gì nữa, má»i váºt Ä‘á»u há»—n loạn, sụp đổ, không còn có cái gì là phải, cái gì là trái, trước mắt chà ng sẽ không còn có triển vá»ng gì nữa, và không thể có má»™t lối nà o thoát ra khá»i tình trạng hiện nay. Chà ng mỉm cưá»i gượng gạo, lắp bắp mấy tiếng trong miệng, rồi ngồi phịch xuống Ä‘i-văng, ngưá»i như rã rá»i ra, rồi lại đứng dáºy đến ghé mắt và o khe cá»a nhìn ra phòng tiếp khách, rồi lại khoát tay má»™t cái trở vá» chá»— cÅ© và vá»› lấy má»™t quyển sách.
Ngưá»i quản gia và o bảo Piotr má»™t lần nữa rằng cái ngưá»i Pháp Ä‘em thư cá»§a bá tước phu nhân lại khẩn khoản xin gặp chà ng, dù chỉ má»™t phút cÅ©ng được, và có ngưá»i nhà bà quả phụ ở L.A Bazdeyev đến má»i chà ng lại nháºn sách, vì bản thân bà Bazdeyev thì đã vá» quê rồi.
- À phải, tôi ra ngay, khoan đã… Hay là thôi… à không, anh ra nói với hỠlà tôi sẽ ra ngay, - Piotr nói với viên quản gia.
Nhưng viên quản gia vừa ra khá»i phòng là m việc thì Piotr liá»n vá»›i lấy cái mÅ© đặt trên bà n và đi cá»a sau ra khá»i phòng là m việc.
Trong hà nh lang không có ai cả. Piotr Ä‘i hết dãy hà nh lang đến cầu thang nhăn mặt, đưa tay lên xoa trán rói Ä‘i xuống thang gác cho đến chá»— trạm hà ng thứ nhất. Ngưá»i gác cổng Ä‘ang đứng ở trước cá»a chÃnh. Từ chá»— đầu cầu thang Piotr Ä‘ang đứng, có má»™t cái thang khác đưa ra ngoà i cá»a sau, Piotr Ä‘i theo cầu thang ấy và ra sân. Không có ai trông thấy chà ng cả. Nhưng ở ngoà i phố, khi chà ng vừa ra khá»i cổng, thì mấy ngưá»i xà Ãch đứng bên xe và ngưá»i gác cổng nháºn ra chá»§ nhân và cất mÅ© chà o chà ng. Cảm thấy mắt há» Ä‘ang đổ dồn và o mình, Piotr liá»n hà nh động như con đà điểu rúc đầu và o bụi để cho ngưá»i ta đừng trông thấy mình: chà ng cúi đầu và rảo bước Ä‘i tháºt nhanh ra ngoà i phố.
Trong tất cả các công việc mà Piotr phải là m sáng hôm ấy, chỉ có việc đến lá»±a chá»n sách vở và giấy tá» cá»§a Ioxif Bazdeyev là quan trá»ng hÆ¡n cả.
Gặp má»™t chiếc xe thuê, chà ng gá»i ngay và bảo đánh đến đầm Patnarsi, nÆ¡i bà quả phụ Bazdeyev ở.
Ngồi trên xe, chà ng cứ đưa mắt chung quanh nhìn những Ä‘oà n xe Ä‘ang kéo ra ngoà i thà nh Moskva, và chốc chốc lại ngồi lại cho ngay ngắn để cho cái thân hình to béo cá»§a chà ng khá»i tụt ra ngoà i chiếc xe cÅ© kỹ chạy lắc lư. Chà ng có má»™t cảm giác vui mừng như cảm giác má»™t dứa trẻ vừa chốn há»c ra khá»i trưá»ng há»c. Piotr bắt chuyện vá»›i ngưá»i xà Ãch.
Ngưá»i xà Ãch kể cho chà ng nghe là hôm nay ở Ä‘iện Kreml sẽ phát vÅ© khÃ, và đến mai ngưá»i ta sẽ lùa hết dân ra cá»a ô Trigorư, và ở đấy sẽ có má»™t tráºn đánh lá»›n.
Äến đầm Patriarsi, Piotr Ä‘i tìm căn nhà cá»§a Bazdeyev, nÆ¡i mà đã lâu nay chà ng không lui tá»›i. Chà ng đến gần cổng vưá»n Geraxim, ông già và ng võ, thấp bé mà năm năm vá» trước Piotr đã từng gặp Ä‘i vá»›i Ioxif Bazdeyev ở Torzok, nghe chà ng đấm cổng liá»n chạy ra.
- Có ai ở nhà không? - Piotr nói.
- Thưa đại nhân, vì tình hình hiện nay, bà Sofia Danilovna đã đưa các cháu vỠlà ng Torzok rồi ạ.
- Tôi cũng cứ và o, tôi phải đến lựa sách, - Piotr nói.
- Xin ngà i cứ và o ạ, xin má»i ngà i, - ngưá»i lão bá»™c nói. - Ngưá»i em trai cá»§a ông Ioxif Bazdeyev hiện ở lại đây, và như ngà i cÅ©ng rõ, ông ấy… dở hÆ¡i.
Piotr biết rằng Makar Alekxeyevich, em trai cá»§a Ioxif Bazdeyev, là má»™t ngưá»i dở hÆ¡i Ä‘iên dại, suốt ngà y uống rượu.
- Phải, phải, tôi biết. Ta và o đi, ta và o đi… - Piotr nói đoạn bước và o nhà .
Má»™t ông già to lá»›n, đầu hói, mÅ© Ä‘á», Ä‘i chân không trong đôi già y bá»c Ä‘ang đứng ở cá»a ra và o, trông thấy Piotr, ông ta có vẻ pháºt ý, cà u nhà u mấy tiếng gì không rõ và đi và o hà nh lang.
Geraxim nói:
- Trước kia ông ấy thông minh lá»—i lạc, nhưng bây giá», ngà i cÅ©ng thấy đấy, bây giỠông ấy dở hÆ¡i. Và o phòng là m việc chứ ạ?
Piotr gáºt đầu.
- Phòng nà y đã được niêm phong, bây giá» vẫn y nguyên. Nhưng bà Sofia Danilovna đã dặn há»… có ngưá»i nhà ngà i đến thì giao sách lại.
Piotr bước và o. Äây chÃnh là căn phòng là m việc âm u mà hồi vị ân nhân còn sống cứ má»—i lần và o, chà ng lại bồi hồi xúc động. Căn phòng ấy bây giỠđã phá»§ bụi và không có ai dá»™ng đến từ ngà y Ioxif Alekxeyevich qua Ä‘á»i, nên lại cà ng có vẻ u ám thêm.
Genraxim mở má»™t cánh cá»a sổ và rón rén bước ra khá»i phòng.
Piotr Ä‘i quanh căn phòng là m việc, lại gần chiếc tá»§ đựng các thá»§ cảo và lấy ra má»™t táºp giấy. Äây là má»™t trong những thà nh tÃch quý giá nhất cá»§a há»™i: táºp hiến chương Scotland chÃnh bản có những lá»i ghi chú và thuyết minh cá»§a vị ân nhân. Chà ng ngồi xuống trước cái bà n giấy phá»§ bụi và đặt táºp thư cảo trước mặt giở ra, gấp lại má»™t lát rồi ẩy ra xa, chống khuá»·u tay ôm đầu suy nghÄ©.
Äã mấy lần Genraxim tháºn trá»ng ghé nhìn và o phòng mà vẫn thấy Piotr ngồi ở tư thế đó. HÆ¡n hai giá» trôi qua, Genraxim đánh bạo là m ồn ở ngoà i cá»a để Piotr chú ý. Nhưng Piotr không nghe thấy gì cả.
- Thưa ngà i cho chiếc xe thuê đi chứ ạ?
- À phải, - Piotr sá»±c tỉnh và vá»™i và ng đứng dáºy. - Nà y bác Geraxim, - chà ng nói, rồi nắm lấy khuy áo ngoà i cá»§a ngưá»i lão bá»™c, chà ng đưa đôi mắt ướt sáng long lanh và hứng khởi từ trên cao nhìn xuống Geraxim. - Nà y bác, bác cÅ©ng biết ngà y mai có má»™t tráºn đánh nhau chứ?
- Nghe hỠbảo thế, - Geraxim đáp.
- Tôi yêu cầu bác đừng nói cho ai biết tôi là ai. Và bác hãy là m theo những Ä‘iá»u tôi bảo…
- Xin vâng lệnh, - Geraxim nói. - Bẩm ngà i có muốn tôi dá»n thức ăn không ạ?
- Không, tôi cần cái khác kia. Tôi cần một bộ áo nông dân và một khẩu súng ngắn, - Piotr nói đoạn bỗng đỠmặt.
Geraxim ngâm nghĩ một lát rồi nói:
- Xin vâng lệnh ạ.
Suốt ngà y hôm ấy, Piotr ngồi lại má»™t mình trong gian phòng là m việc cá»§a vị ân nhân, bứt rứt Ä‘i từ góc nà y sang góc ná» (Geraxim nghe rõ bước chân cá»§a chà ng và đoán biết như váºy), mồm lắp bắp nói má»™t mình, và đêm đó chà ng ngá»§ lại trong chiếc giưá»ng dá»n cho chà ng ngay trong phòng là m việc.
Vá»›i thói quen cá»§a má»™t ngưá»i đà y tá»› đã từng trông thấy nhiá»u Ä‘iá»u kỳ lạ trong Ä‘á»i mình, Geraxim không ngạc nhiên khi thấy Piotr đến như váºy, lão lại còn có vẻ hà i lòng là đã có má»™t ngưá»i để mà hầu hạ. Ngay tối hôm ấy, không há» tá»± há»i xem tại sao Piotr lại cần những thứ đó là m gì, lão Ä‘i kiếm cho chà ng má»™t cái áo kaftan, má»™t cái mÅ© chụp và hứa là đến mai sẽ kiếm khẩu súng ngắn.
Tối hôm ấy, Makar Alekxeyevich hai lần Ä‘i già y bá»c lẹp bẹp đến gần cá»§a sổ rồi đứng lại nhìn Piotr có vẻ khúm núm. Nhưng Piotr vừa quay mặt lại thì hắn ta lá»™ vẻ xấu hổ và tức giáºn, khép vạt áo dà i ngá»§ và vá»™i và ng lảng Ä‘i. Trong khi Piotr mình mặc chiếc áo kaftan cá»§a anh xà Ãch mà Geraxim đã kiếm được và đã dùng hÆ¡i nước giặt cho chà ng, cùng ngưá»i lão bá»™c đến tháp Xukharev để mua súng ngắn, chà ng đã gặp gia đình Roxtov.
|

26-05-2009, 10:45 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương -18 -
Äêm mồng tám tháng chÃn Kutuzov ra lệnh cho quân đội Nga rút qua Moskva kéo ra con đưá»ng Ryazan.
Những Ä‘oà n quân đầu tiên khởi hà nh từ lúc Ä‘ang đêm. Trong đêm tối, các đạo quân bước không vá»™i vã, cháºm rãi và tuấn tá»± chuyển Ä‘i; nhưng và o lúc tá» má» sáng, khi tiến đến gần cầu Dorogomilov, há» trông thấy ở phÃa trước mặt, bên kia sông, có những Ä‘oà n quân đông nghìn nghịt Ä‘ang vá»™i vã chen chúc nhau bên cầu kéo lên ùn ùn cháºt cả đưá»ng phố và ngõ hẻm, và ở phÃa sau lại có những đám quân dà y đặc Ä‘ang thúc há». Và má»™t cảm giác sốt ruá»™t, hối hả, má»™t ná»—i hoang mang vô cá»› bá»—ng trà n và o đám quân phÃa trước, vá» phÃa cầu, chạy lên cầu, đổ xuống những chiếc cầu, đổ xuống những chiếc thuyá»n và những chá»— nông có thể lá»™i qua được, Kutuzov ra lệnh dẫn ông Ä‘i vòng qua những phố chu vi, sang bá» bên kia Moskva.
Và o khoảng mừơi giá» sáng ngà y mồng hai tháng chÃn, trong khu ngoại Dorogomilov rá»™ng thênh thang, ngưá»i ta chỉ thấy còn lại những đơn vị cá»§a đạo háºu quân. Äại quân đã kéo hết sang bên kia sông và ra khá»i thà nh Moskva.
CÅ©ng và o lúc ấy, hồi mưá»i chÃn giá» sáng ngà y mồng hai tháng chÃn, Napoléon Ä‘ang đứng ở giữa các đạo quân trên đồi Poklonny đưa mắt nhìn cái quanh cảnh Ä‘ang mở rá»™ng ra trước mặt mình. Kể từ ngà y hai mươi sáu tháng tám cho đến khi quân địch tiến và o Moskva, suốt trong tuần lá»… rá»™n rà ng và đáng ghi nhá»› ấy, ngà y nà o cÅ©ng có cái thá»i tiết mùa thu khác thưá»ng bao giá» cÅ©ng là m cho lòng ngưá»i phải bỡ ngỡ, khi mặt trá»i như thấp xuống, toả má»™t ánh nắng ấm hÆ¡n mùa xuân, và trong là n không khà loãng và trong, má»i váºt Ä‘á»u ánh lên sáng ngá»i trông chói cả mắt; khi mà ***g ngá»±c thấy khoẻ khoắn và mát mẻ vì thở là n không khà thÆ¡m ngát cá»§a mùa thu; khi mà ngay cả ban đêm trá»i vẫn ấm áp, và trong những đêm tối tăm ấm áp ấy những ngôi sao hên tiếp đổi ngôi toả thà nh những vệt bụi và ng khiến lòng ngưá»i sợ hãi và vui mừng.
Ngà y mồng hai tháng chÃn, hồi mưá»i giá» sáng, khà trá»i cÅ©ng như váºy. Ãnh sáng ban mai tháºt là thần diệu. Từ ngá»n đồi Poklonny trông xuống, Moskva trải rá»™ng ra bát ngát vá»›i con sông, vá»›i những khu vưá»n, những ngôi nhà thá» cá»§a nó, và tưởng chừng như Ä‘ang sống cuá»™c sống má»i ngà y, vá»›i những ngon tháp mái vòm rung rinh trong ánh nắng, lấp lánh như những vì sao.
Äứng trước cái thà nh phố kỳ lạ vá»›i những đưá»ng nét chưa há» thấy cá»§a má»™t kiểu kiến trúc khác thưá»ng, Napoléon có cái cảm giác hiếu kỳ phảng phất lòng lo âu và ganh tị mà ngưá»i ta thưá»ng trá»™ng thấy những hình thức sinh hoạt xa lạ không há» biết đến mình.
Rõ rà ng là thà nh phố nà y Ä‘ang sống vá»›i tất cả sức sống mãnh liệt cá»§a nó. Có những dấu hiệu khó nói rõ, nhưng cho phép ngưá»i ta dù ở cách xa vẫn có thể phân biệt không lầm lẫn má»™t thân thể Ä‘ang sống vá»›i má»™t thây ma. Từ ngá»n đồi Poklonny, Napoléon trông thấy cuá»™c sống Ä‘ang rá»™n rà ng trong thà nh phố và cảm thấy cái thân thể lá»›n lao và đẹp đẽ ấy như Ä‘ang thở pháºp phồng.
Ai đã là ngưá»i Nga, khi nhìn và o Moskva cÅ©ng phải cảm thấy rằng đây là ngưá»i mẹ cá»§a mình; má»™t ngưá»i ngoại quốc thì khi nhìn tuy không hiểu cái ý nghÄ©a mẹ hiá»n cá»§a nó, cÅ©ng phải cảm thấy cái bản sắc phụ nữ cá»§a thà nh phố nà y. Napoléon cÅ©ng cảm thấy Ä‘iá»u đó.
Cái thà nh phố à đông vá»›i vô số nhà thá» nà y, Moskva thà nh phố thần thánh! Nó kia rồi, cái thà nh phố lừng lẫy ấy! Tháºt đã đến lúc! Napoléon nói Ä‘oạn ngồi xuống ngá»±a và sai trải ra trước mặt má»™t bản địa đồ cá»§a cái thà nh phố Moscou nà y, rồi cho gá»i phiên dịch viên Leorn Didivl lại.
"Má»™t thà nh phố bị địch chiếm đóng cÅ©ng giống như má»™t ngưá»i con gái đã mất danh tiết" - ông nghÄ© thầm (trước đây ở Smolensk, ông cÅ©ng đã từng nói vá»›i Tutskov như váºy). Và dưới nhãn quan ấy ông ngắm nhìn nà ng mỹ nữ phương Äông Ä‘ang nằm trước mặt ông ta, nà ng mÄ© nữ mà xưa nay ông chưa từng được nom thấy. Bản thân ông ta cÅ©ng phải lấy là quái lạ rằng niá»m ước vá»ng mà ông ta hằng ấp á»§ từ lâu và vẫn có cảm tưởng như không thể nà o thá»±c hiện được bây giỠđã thà nh sá»± thá»±c. Trong ánh sáng trong trẻo cá»§a buổi ban mai, ông đưa mắt hết nhìn và o thà nh phố lại nhìn tấm địa đồ, kiểm tra lại từng chi tiết trong thà nh phố. Và lòng tin tưởng chắc chắn là mình sắp chiếm hữu được thà nh phố nà y khiến ông bồi hồi và kinh hãi.
"Nhưng có thể nà o lại khác Ä‘i được? - ông thầm nghÄ©. - Nó đây rồi, cái kinh đô ấy Ä‘ang nằm dưới chân ta, chỠđợi ngưá»i ta định Ä‘oạt số pháºn cá»§a nó. Bây giá» vua Alekxandr ở đâu? Ông ta nghÄ© gì? Tháºt là má»™t thà nh phố kì dị, đẹp đẽ và hùng vÄ©! Và giây phút nà y cÅ©ng đẹp đẽ và hùng dÅ©ng là m sao! - NghÄ© đến quân sÄ©, Napoléon tá»± há»i - Há» sẽ nhìn ta như thế nà o đây? Nó đây rồi, món quà thưởng cho tất cả những kẻ thiếu lòng tin ấy, - Napoléon thầm nghÄ© trong khi nhìn bá»n cáºn thần và những Ä‘oà n quân Ä‘ang tiến lại gần và dà n thà nh hà ng ngÅ©. - Chỉ cần ta nói má»™t lá»i, chỉ cần ta vẫy tay má»™t cái, thì cả kinh đô cổ kÃnh cá»§a các Sa hoà ng sẽ thà nh tro bụi. Nhưng lòng khoan dung cá»§a ta bao giá» cÅ©ng sẵn sà ng soi xuống những kẻ chiến bại". Ta phải có đại lượng và hoạt động như má»™t vÄ© nhân chân chÃnh… Nhưng không, không phải ta đã ở Moskva tháºt đâu, - ý nghÄ©a đó vụt thoáng qua trà óc Napoléon.
- Thế nhưng chÃnh nó Ä‘ang nằm dưới chân ta, vá»›i những mái tháp vòm khum và những chiếc tháºp tá»± thiếp và ng Ä‘ang lung linh trong ánh nắng. Nhưng ta sẽ để cho nó được nguyên vẹn. Trên những di tÃch cổ kÃnh cá»§a man rợ và chuyên chế, ta sẽ viết lên hai chữ công lý và khoan hồng cao cả… ChÃnh cái đó sẽ là m cho Alekxandr thấm thÃa và xót xa hÆ¡n cả, ta biết rõ con ngưá»i ấy. (Napoléon có cảm tưởng là ý nghÄ©a chá»§ yếu cá»§a những việc Ä‘ang xảy ra bao gồm trong cuá»™c tranh chấp cá nhân giữa mình vá»›i Alekxandr). Từ trên Ä‘iện Kreml cao chót vót - phải, đó chÃnh là điện Kreml, - ta sẽ ban cho há» những đạo luáºt cá»§a công lý, ta sẽ là m cho con cháu những ngưá»i boyar(1) phải nhắc nhở má»™t cách trìu mến tên tuổi cá»§a những ngưá»i đã chinh phục há». Ta sẽ nói vá»›i phái Ä‘oà n cá»§a há» rằng trước kia cÅ©ng như bây giá» ta không há» muốn chiến tranh; rằng sở dÄ© ta tiến hà nh má»™t cuá»™c chiến tranh chỉ là vì muốn chống lại cái chÃnh sách man trá cá»§a triá»u đình há», rằng ta yêu quý và kÃnh trá»ng Alekxandr và ở Moskva ta sẽ chấp nháºn các Ä‘iá»u khoản hoà ước xứng đáng vá»›i ta và vá»›i các dân tá»™c được ta trị vì.
Ta không muốn lợi dụng những thắng lợi trong cuá»™c chiến tranh để là m nhục nhà vua đáng kÃnh. Ta sẽ nói vá»›i há»: Hỡi các vương công, ta không muốn chiến tranh, ta muốn hoà bình và hạnh phúc, cho tất cả các thần dân cá»§a ta. Vả chăng ta cÅ©ng biết rằng khi có mặt há», lòng ta sẽ cảm hứng, và ta sẽ nói vá»›i há» như ta vẫn thưá»ng nói xưa nay: rõ rà ng, trang trá»ng và cao cả. "Nhưng thế ra ta đến Moskva tháºt ư? Phải, chÃnh nó kia rồi!"
Truyá»n cho dẫn các boyar Nga đến gặp ta! - Napoléon quay lại nói vá»›i Ä‘oà n tuỳ tùng. Má»™t viên tướng láºp tức phi ngá»±a Ä‘i tìm Ä‘oà n boyar, cùng vá»›i má»™t tốp sÄ© quan hầu cáºn quan trá»ng.
Hai giá» trôi qua, Napoléon ăn Ä‘iểm tâm sáng rồi trở lại đứng ở chá»— cÅ©, trên đồi Poklonny, đợi Ä‘oà n đại biểu đến. Những lá»i sẽ nói vá»›i các vương công kia đã hình thà nh rõ rệt trong trà tưởng tượng cá»§a Napoléon, Bà i diá»…n từ ấy sẽ có đủ các tư cách chững chạc, cái phong vị cao cả đúng như Napoléon quan niệm.
Cái giá»ng khoan dung mà Napoléon định sá» dụng ở Moskva là m cho bản thân ông ta thấy say sưa, trong tưởng tượng, ông ấn định những ngà y há»™i há»p trong cung Ä‘iện các Sa hoà ng trong buổi há»p ấy, các vương công Nga sẽ gặp mặt các đại thần cá»§a hoà ng đế Pháp. Ông bổ nhiệm trong trà óc má»™t viên tổ chức biết cách lấy lòng dân. ÄÆ°á»£c biết rằng ở Moskva có nhiá»u tổ chức từ thiện, ông quyết định trong tưởng tượng là sẽ ban cấp rất nhiá»u ân huệ cho các tổ chức nà y. Ông nghÄ© rằng nếu ở châu Phi phải mặc áo burnu ngồi trong Ä‘á»n Hồi Giáo, thì ở Moskva cÅ©ng phải có lòng từ thiện như các Sa hoà ng. Và để là m cho ngưá»i Nga cảm động đến táºn đáy lòng - cÅ©ng như má»i ngưá»i Pháp, ông không thể tưởng tượng ra má»™t cái gì cảm động mà lại không nhắc nhở đến ngưá»i mẹ yêu dấu, ngưá»i mẹ dịu hiá»n, ngưá»i mẹ đáng thương cá»§a tôi - Napoléon quyết định là trên tất cả các toà nhà từ thiện ấy sẽ ra lệnh đỠbằng chữ lá»›n: Toà nhà nà y dâng mẹ tôi. Không chỉ nên Ä‘á»: "Nhà cá»§a mẹ tôi" - ông tá»± chá»§ như váºy. - "Nhưng thế ra ta ở Moskva tháºt rồi ư? Phải, đây, nó Ä‘ang ở trước mắt ta. Nhưng sao Ä‘oà n đại biểu thà nh phố mãi vẫn chưa thấy đến?"
Trong khi đó, ở các hà ng phÃa sau cá»§a Ä‘oà n tuỳ giá, các tướng quân và thống soái cá»§a hoà ng đế được phái Ä‘i tìm Ä‘oà n đại biểu đã trở vá» báo tin rằng Moskva nay không còn lấy má»™t bóng ngưá»i, dân cư Ä‘á»u đã bá» Ä‘i hết, kẻ Ä‘i xe, ngưá»i Ä‘i bá»™. Gương mặt cá»§a những ngưá»i đương bà n tán đến tái mét và lá»™ vẻ khÃch động. Há» kinh hãi không phải vì thà nh Moskva đã bị dân chúng dá»i bá» (tuy biến cố nà y cÅ©ng có vẻ rất quan trá»ng), và lại vì không biết nên báo tin nà y vá»›i hoà ng đế như thế nà o cho khá»i đặt ngà i và o cái tình trạng đáng sợ mà ngưá»i Pháp gá»i là le ridicule (lố bịch), không biết là m thế nà o để tâu lại vá»›i ngà i là ngưá»i chỠđợi bá»n boyar lâu như váºy chỉ uổng công, là quả có những đám ngưá»i say rượu ở trong thà nh, nhưng ngoà i ra chẳng còn ai nữa. Ngưá»i thì nói rằng thế nà o cÅ©ng phải táºp hợp cho kỳ được má»™t Ä‘oà n đại biểu nhì nhằng gì đó, ngưá»i thì bác lại ý kiến nà y và bảo rằng cần phải khôn khéo và tháºn trá»ng chuẩn bị tư tưởng cho hoà ng thượng rồi tâu rõ sá»± tháºt để ngà i biết.
- Dù sao thì cÅ©ng phải tâu để ngà i rõ… - các vị trong Ä‘oà n tuỳ giá nói - Nhưng, thưa các ngà i… tình thế lại cà ng nan giải hÆ¡n nữa là vì hoà ng đế bây giá» Ä‘ang kiên nhẫn Ä‘i Ä‘i lại lại trước tấm bản đồ suy nghÄ© đến những kế hoạch phô trương lòng khoan dung đại độ cá»§a mình, thỉnh thoảng lại đưa tay lên che mắt nhìn xuống con đưá»ng dẫn và o Moskva, môi mỉm má»™t cưá»i vui vẻ và kiêu hãnh.
- Nhưng không thể như váºy được! - Các ngà i trong Ä‘oà n tuỳ tùng nhún vai nói, há» không sao dám nói lên cái chữ kinh khá»§ng mà há» Ä‘á»u nghÄ© thầm trong bụng: ridicule (lố bịch).
Trong khi đó hoà ng đế chá» mãi chẳng thấy gì đã phát chán, và vá»›i các trá»±c giác bén nhạy cá»§a ngưá»i kép hát, ngà i đã cảm thấy rằng cái phút uy nghi nà y kéo dà i quá lâu nên đã bắt đầu mất cái tÃnh chất uy nghi cá»§a nó. Ngà i liá»n vẫy tay ra hiệu. Má»™t phát súng lệnh đơn độc nổ vang, và các Ä‘oà n quân Ä‘ang vây bá»c Moskva liá»n tiến vá» các cá»a ô Tver, Kaluga và Dorogomilov. Các Ä‘oà n quân tiến má»—i lúc má»™t nhanh, đơn vị nà y vượt qua đơn vị kia, bá»™ binh thì chạy, kỵ binh thì phóng nước kiệu, che phá»§ trong những hà ng bụi mù mịt do há» tung lên, và reo hò vang dáºy, tiếng reo hò hoà lẫn và o nhau, là m chấn động cả má»™t góc trá»i.
Bị thế quân tiến à o ạt lôi cuốn theo, Napoléon cùng quân sÄ© cưỡi ngá»±a đến cá»a ô Dorogomilov. nhưng đến đây ông ta lại dừng lại xuống ngá»±a, và đi Ä‘i lại lại hồi lâu trước bức thà nh cá»§a toà Kamer Kolesxki, chở Ä‘oà n đại biểu.
Chú thÃch:
(1) Äại quý tá»™c Nga, chá»— dá»±a cá»§a Sa hoà ng (bãi bá» từ năm 1750)
|
 |
|
| |