Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 11: Vân Tuyết chết!
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Ánh mắt Tàng Mục Bắc đảo qua mọi người, nói:
- Cần phải suy nghĩ cho kỹ, hiện tại giết chết các ngươi quả thực dễ dàng như trở bàn tay, như vậy các ngươi sẽ chết rất xấu xí, rất thống khổ, nếu tự sát hiển nhiên dễ dàng hơn, nếu như không muốn chết chỉ có thể đến làm chó cho Đế Đình chúng ta, chúng ta sẽ cho các ngươi ăn xương xẩu tốt nhất, ha ha…
Thần thái của Tàng Mục Bắc cao ngạo tới cực điểm, tuy rằng chúng tu sĩ Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông nghe xong vô cùng phẫn nộ, thế nhưng trong tình huống nguy hiểm trước mắt, bọn họ sợ hãi phải đối mặt với tử vong, những lời này tuy rằng cực kỳ cuồng ngạo, nhưng không ít tu sĩ nghe vào, trong lòng có chút do dự khó quyết định.
- Tìm chết cho lão tử…
Đột nhiên thanh âm của Cổ Thần vang lên, pháp bảo phi kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, mạnh mẽ đâm thẳng vào Tàng Mục Bắc, một đạo kiếm cương dài tới hơn hai mươi trượng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt Tàng Mục Bắc.
Cổ Thần biết rằng, thời gian càng lâu trong lòng mọi người càng nao núng, lập tức nhắc nhở bên tai Hư Tử Uyên một chút, để nàng lưu ý Huyền Âm Tông có thể đánh lén, sau đó trừng mắt với Tàng Mục Bắc, đánh ra một kiếm.
Mọi người đồng thời cả kinh, cho dù là ai cũng không ngờ tới Cổ Thần vào lúc này chủ động khởi xương công kích đối với chúng tu sĩ Tàng gia, Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Trúc Thai hậu kỳ, so với tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng Mục Bắc kém đủ ba trình tự, khác biệt như vậy, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ hoàn toàn có thể dễ dàng miểu sát một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ.
“Tìm chết…”
Nhất thời mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này trong lòng, bọn họ xem ra Cổ Thần đang muốn chết.
Thế nhưng tình huống thực tế hoàn toàn khác so với suy nghĩ tất cả mọi người, kiếm cương mà Cổ Thần phát ra tập trung vào mục tiêu Tàng Mục bắc, trong lòng Tàng Mục Bắc nhất thời hoảng sợ, đạo kiếm cương này hắn cảm nhận được uy hiếp so với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ bình thường xuất thủ còn kinh khủng hơn nhiều.
Khuôn mặt Tàng Mục Bắc ngưng trọng, nhất thời như gặp phải đại địch.
Pháp bảo mộc lăng màu xanh từ mi tâm của Tàng Mục Bắc bay ra, tỏa quang mang chói mắt, mạnh mẽ đập xuống kiếm cương của Cổ Thần.
Đương…
Một tiếng chấn động kịch liệt từ chỗ va chạm phát ra, quang mang chói mắt phân tán thành ba bốn phương tràn lan đi, pháp bảo phi kiếm và pháp bảo mộc lăng hung hăng va đập cùng một chỗ.
Rắc rắc…
Một tiếng vang thanh thúy rất nhỏ từ pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần vang lên, nhất thời pháp bảo phi kiếm xuất hiện vết rách rất nhỏ, thế nhưng nhìn qua có thể thấy được, pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần chỉ là hạ phẩm, mà pháp bảo mộc lăng của Tàng Mục Bắc chính là một kiện pháp bảo trung phẩm.
Luận về uy lực pháp bảo, pháp bảo mộc lăng hiển nhiên mạnh mẽ hơn pháp bảo phi kiếm rất nhiều.
Bịch bịch bịch…
Thế nhưng tiếng bước chân dồn dập truyền đi, thân thể Tàng Mục Bắc chấn động nhất thời thối lui về phía sau ba bước, một bước mạnh mẽ đạp trên mặt đất đều tạo thành vết nứt nẻ thật sâu như mạng nhện, rất chật vật mới đứng vững được sau khi tiêu tán cỗ lực lượng phản chấn kia.
Tuy rằng cường độ pháp bảo của Tàng Mục Bắc chiếm ưu thế so với pháp bảo phi kiếm của Cổ Thần, thế nhưng uy lực một kiếm này của Cổ Thần khiến hắn phải thối lui ba bước, bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nhìn ra được.
Lực lượng Cổ Thần phát huy ra so với Tàng Mục Bắc mạnh hơn nhiều lắm.
Khiếp sợ… Trên mặt chúng tu sĩ lộ ra biểu tình vô cùng khiếp sợ.
Ngoại trừ Hư Tử Uyên và Vân Tuyết, ở đây không có ai từng chứng kiến qua thực lực kinh người của Cổ Thần.
Sao có khả năng? Trên mặt chúng tu sĩ đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ dùng một kiện pháp bảo hạ phẩm dĩ nhiên chấn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ dùng pháp bảo trung phẩm phải lui lại ba bước? Uy lực một kiếm này dĩ nhiên vượt qua một kích toàn lực của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thông thường.
Xuất phát từ Hư Thiên Tông, khi đó Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Trúc Thai sơ kỳ.
Tiến vào di chi địa cung mười ngày, tu vi của Cổ Thần liền quỷ dị đề cao lên tới Trúc Thai hậu kỳ.
Hiện tại ngay cả tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng bị một kiếm của Cổ Thần chấn động lui về phía sau ba bước?
Năm nay Cổ Thần mới 16 tuổi.
Vô Chân chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, còn có thiên lý nữa hay không đây? Hắn hai mươi hai tuổi bước vào tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ cũng đã là một trong hai đại đệ tử thiên tài nhất Hư Thiên Tông.
Thế nhưng Cổ Thần mới chỉ 16 tuổi, thực lực mạnh mẽ vượt quá Vô Chân. Thực lực của Vô Chân và Tàng Mục Bắc tương đương nhau, Tàng Mục Bắc bị một kiếm của Cổ Thần chấn lui mấy bước, như vậy Vô Chân cũng không tiếp được một kiếm vừa rồi.
Cổ Thần nhún vai nói:
- Thực lực như vậy cũng dám nói lời cuồng ngôn, thực không biết sống chết.
Trong mắt Tàng Mục Bắc cho dù sợ hãi, nhưng sát khí càng tăng lên, lớn giọng quát:
- Giết người này, những người khác không quan trọng, dùng hết mọi biện pháp giết người này… Ai có thể đánh chết hắn đó chính là công thần của Đế Đình Đại Doanh, quan to lộc hậu, tài nguyên tu luyện, pháp quyết bí quyết, muốn cái gì cũng được, giết cho ta…
Theo sát tiếng rống to của Tàng Mục Bắc, tất cả tu sĩ Tàng gia, Thần Vu Tông, Thi Hồn Tông đều phát động công kích mãnh liệt đối với Cổ Thần. Vô Chân, Cố Tiêm Trần và Hư Tử Huyên nhất thời đứng hai bên Cổ Thần, thực lực Cổ Thần biểu hiện ra khiến bọn họ thấy được hi vọng, cho dù thực lực không bằng đối phương, nhưng tự bảo vệ mình giết ra ngoài không phải là không được.
Mi tâm Cổ Thần chợt lóe bạch quang, Hàn Cương Ấn lập tức bay ra, hóa thành một mặt tường băng che chắn trước người, nói với Hư Tử Uyên:
- Chú ý phía sau, người Huyền Âm Tông không thể tin tưởng.
Chúng tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông đồng thời công kích ập tới, bất luận là tu sĩ nào cũng lộ rõ sát khí đối với Cổ Thần. Tu vi của Cổ Thần đã khiến bọn họ cảm thấy uy hiếp nghiêm trọng. Ai cũng biết được một Tàng Thiên Cơ đã có bao nhiêu kinh khủng, nếu như lại xuất hiện một Tàng Thiên Cơ khác, không phải bằng hữu mà là địch nhân, như vậy sẽ có uy hiếp to lớn tới mức nào?
Vì vậy trước khi Cổ Thần còn chưa hoàn toàn trưởng thành, trong lòng mọi người đồng thời xuất hiện tâm tư: giết…
Một tiếng nổ vang, công kích của mọi người oanh kích một chỗ đối với Cổ Thần, pháp bảo của mấy người Cổ Thần đều bị đánh văng ngược lại, thân thể cũng không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước, đối phương người đông thế mạnh, chiếm ưu thế rất lớn.
Đúng lúc này, ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xuất thủ, thế nhưng mục tiêu công kích của bọn họ không phải là tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, mà là Cổ Thần.
Cổ Thần yêu nghiệt tới cấp độ khiến tu sĩ Huyền Âm Tông cũng phải lộ sát khí, huống chi giết chết Cổ Thần còn có thể nhận được hứa hẹn của Tàng Mục Bắc.
Hư Tử Uyên được Cổ Thần nhắc nhở, đã sớm có chuẩn bị, nhất thời phóng ra Cực Quang Bảo Kính.
- Cổ Thần cẩn thận!
Vân Tuyết thấy ba người Huyền Âm Tông công kích dĩ nhiên là đồng thời chọn mục tiêu Cổ Thần, nhất thời sắc mặt trắng bệnh, cấp bách hô lên một tiếng, liền chạy tới đứng chắn giữa ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông, một kiện pháp bảo từ mi tâm bay ra che chắn trước người.
Đồng thời hai chưởng tụ tập lại, một quang tráo pháp lực lập tức xuất hiện.
Ầm…
Một tiếng nổ vang, công kích của chúng tu sĩ Huyền Âm Tông đồng thời oanh kích lên người Vân Tuyết, pháp bảo bị chấn vỡ, quang tráo pháp lực thì bị oanh kích biến mất không còn bóng dáng, ba đạo cương khí chưa hết thế đi, tiếp tục lao về phía trước, mạnh mẽ oanh kích lên người Cổ Thần.
- A…
Vân Tuyết hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời thân thể văng ngược phía sau, rơi xuống trước mặt Cổ Thần.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 12: Các ngươi đều phải chết (1+2)
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Tiếng kêu thảm thiết của Vân Tuyết nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng luyện đan, trên mặt Hư Tử Uyên cả kinh, nhất thời nhảy ra phía trước, tiếp đón Vân Tuyết ôm trong lòng.
Hư Tử Uyên đã phóng ra Cực Quang Bảo Kính, không cần Vân Tuyết ngăn cản, công kích của ba người Huyền Âm Tông không thể gây thương tổn đối với Cổ Thần.
- Vân Tuyết…
- Tuyết nhi…
Cổ Thần và Bạch Ngọc Tiên đồng thời hét lên.
- A…
Ánh mắt Bạch Ngọc Tiên đỏ lên, nhất thời ngửa đầu phát ra tiếng tru thê thảm, thân thể đánh về phía Hư Tử Uyên.
- Để Tuyết nhi cho ta.
- Cút cho ta…
Thân ảnh Cổ Thần so với Bạch Ngọc Tiên còn nhanh hơn, thiểm điện xuất hiện trươc mặt Vân Tuyết, người chưa đến, chưởng trái đã đánh ra, tử diễm băng viêm từ lòng chưởng trái phun trào, hóa thành một băng chưởng thật lớn đánh thẳng vào Bạch Ngọc Tiên.
Cho dù lúc này Bạch Ngọc Tiên có chút ngây dại, nhưng thần trí coi như thanh tỉnh, biết được uy lực một chưởng này của Cổ Thần mạnh mẽ không gì sánh được, nhất thời phóng ra một kiện pháp bảo hạ phẩm che chắn trức người, đồng thời song chưởng tụ lại trước ngực, một quang tráo pháp lực liền xuất hiện trước mặt hắn.
Oanh… Pháp bảo Bạch Ngọc Tiên phóng ra bị băng chường của Cổ Thần đánh trúng, trong nháy mắt kết thành khối băng, lập tức rạn nứt nổ thành vô số mảnh vụn, thế đi của băng chưởng không giảm, một chưởng oanh kích vào quang tráo pháp lực che chắn trước người Bạch Ngọc Tiên.
Quang tráo pháp lực nhất thời biến mất, băng chưởng tiếp tục thế tiến công, một chưởng đánh vào người Bạch Ngọc Tiên, nhất thời Bạch Ngọc Tiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ngược về phía sau.
Uy lực một chưởng này của Cổ Thần tương tương với công kích liên thủ của ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông, chỉ là tu vi của Bạch Ngọc Tiên so với Vân Tuyết cao hơn nhiều lắm, tuy rằng pháp bảo và quang tráo pháp lực đều bị Cổ Thần phá hủy, nhưng thụ thương không hề nghiêm trọng như Vân Tuyết, được Nam Cung Thất đón đỡ.
- Vân Tuyết…
Cổ Thần cấp bách hô lên, ánh mắt nhìn lướt qua Vân Tuyết trong lòng Hư Tử Uyên, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệnh, Cổ Thần đưa tay sờ lên mũi, không có nửa điểm hơi thở.
Bạch Ngọc Tiên bị Cổ Thần đánh một chưởng trọng thương, không dám tiếp tục tiến lên phía trước, cùng với trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ và Nam Cung Thất chạy sang đứng bên phía chúng tu sĩ Tàng gia.
Tên trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ kia nói:
- Chúng ta nguyện ý đầu nhập Đế Đình, hiệp trợ Đế Đình, đánh chết Cổ Thần.
Tàng Mục Bắc mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt… Ha ha, nếu có thể đánh chết Cổ Thần, các ngươi sẽ không phải là chó Đế Đình nuôi mà là công thần của Đế Đình. Đế Đình sẽ không bạc đãi các ngươi.
Gã trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ kia gật đầu nói:
- Sư điệt của ta bị trọng thương, có thể đưa ra ra ngoài trị liệu trước? Lục Kiếm Binh ở đây cùng với các vị nhất quyết tử chiến với Cổ Thần, không chết không ngớt.
Tàng Mục Bắc suy nghĩ một chút, gật đầu, hắn coi trọng chính là chiến lực Dẫn Hồn hậu kỳ của Lục Kiếm Binh, về phần Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên căn bản không cần xét.
- Nam Cung sư đệ, đệ đưa Ngọc Tiên trở về trước, để sư phụ trị liệu cho hắn.
Lục Kiếm Binh nhìn Nam Cung Thất nói.
Nam Cung Thất gật đầu đáp lời:
- Rõ, Lục sư huynh.
Nói xong Nam Cung thất mang theo Bạch Ngọc Tiên thụ thương rời khỏi nơi đây.
Vô Chân, Cố Tiêm Trần đứng trước, Cổ Thần và Hư Tử Uyên ôm thi thể Vân Tuyết đứng phía sau, bởi vì ba người Huyền Âm Tông lật mặt, tình huống tạm thời dừng chiến đấu.
Khí tức của Vân Tuyết đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng trong mắt Cổ Thần thất vọng, nhưng không tuyệt vọng, khẽ lật tay, một viên đan dược màu hồng nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn, lập tức nhét vào miệng Vân Tuyết, vận công giúp nàng nuốt vào.
Đây chính là dan dược thập phẩm nghịch mệnh hoàn, có xác suất nhất định giúp tu sĩ trọng thương mới chết lấy lại sinh cơ.
Hô hấp dừng lại, tim ngừng đập, chỉ cần linh hồn của tu sĩ còn chưa chết vậy thì vẫn còn khả năng cứu chữa, nhìn tu sĩ thụ thương nặng hay nhẹ, nếu như thụ thương chưa chết, nuốt một viên nghịch mệnh hoàn trăm phần trăm có thể bảo trụ được tính mạng, nếu như thụ thương mới chết, nghịch mệnh hoàn tuy ràng có khả năng kéo lại mạng sống nhất định, nhưng xác suất không lớn.
Hai mắt Cổ Thần lo lắng nhìn vào Vân Tuyết, hắn không biết nghịch mệnh hoàn có thể giúp Vân Tuyết lấy lại sinh cơ hay không.
Nghịch mệnh hoàn vừa mới giúp Vân Tuyết nuốt vào, lông mi của Vân Tuyết liền khẽ động đậy.
Sắc mặt Hư Tử Uyên vui vẻ, nói:
- Nàng động rồi.
Cổ Thần liên tục điểm mấy cái lên người nàng, một đạo tinh nguyên sinh mệnh theo pháp lực vận chuyển vào trong cơ thể Vân Tuyết, lông mi Vân Tuyết một lần nữa giật giật, chậm rãi mở mắt.
Dần dần khuôn mặt Vân Tuyết hồng hào hơn.
- Nàng tỉnh…
Hư Tử Uyên vui vẻ, Cổ Thần nhìn Vân Tuyết, trong mắt tuy có mang theo vẻ vui mừng, thế nhưng đôi lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Đột nhiên, Vân Tuyết biến sắc, tựa hồ vẻ huyết sắc trên mặt như trở nên mãnh liệt, trong sát na lại biến thành trắng bệnh, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.
Trong mắt Cổ Thần nhất thời xuất hiện vẻ tuyệt vọng, hắn thấy rõ, trong ngụm máu tươi phun ra kia có mang theo nghịch mệnh hoàn, nàng đã không thể trị được.
Tuy rằng nghịch mệnh hoàn không thể khiến Vân Tuyết lấy lại sinh cơ, thế nhưng cũng giúp nàng có đoạn thời gian hồi quang phản chiếu ngắn ngủi, nàng gian nan chuyển động con mắt, nhìn về phía Cổ Thần nói:
- Cổ Thần, sau này ngươi… Nghìn vạn lần không nên… Phát sinh quan hệ… Với nữ tu… Có âm mị chi thể…
Sắc mặt Cổ Thần chuyển thành kinh hãi, hỏi:
- Nàng… Là âm mị chi thể?
Vân Tuyết gật đầu, nói:
- Ta… Nghĩ ngươi… Mới là… mạnh nhất…, ta vì cường giả, mà sinh, vì cường giả, mà chết, ngươi, chính là… Lựa chọn cuối cùng… Của ta…
Nói xong, Vân Tuyết một lần nữa nhắm hai mắt lại, hô hấp hoàn toàn đứt, tim không còn đập.
- Vân Tuyết…
Cổ Thần hét to một tiếng, trong án mắt nhất thời bắn ra một đạo hồng quang, chưởng phải vỗ nhẹ vào Vân Tuyết, nhất thời Vân Tuyết liền hóa thành một khối tượng băng.
Thân thể của nàng, linh hồn… Tất cả mọi thứ đều bị đóng băng lại, giống như ma tu Tà Băng Tông Cổ Thần thấy được trong băng động tại Đông Hoang, đối với nàng mà nói, thời gian hoàn toàn dừng lại, chỉ khi phá đóng băng đi, thời gian mới một lần nữa theo dòng chảy.
“Sau này, chỉ cần nàng ở trước mắt ta, ta sẽ đảm bảo nàng chu toàn…”
Câu nói này liên tục vang lên trong tai Cổ Thần, hắn nói ra câu này cho tới hiện tại còn chưa được một canh giờ, Vân Tuyết ngay trước mặt hắn bị đoạt đi tính mệnh
- Rống…
Đột nhiên, Cổ Thần gầm lên giận dữ, kiện trường bàu màu xám trên người trong sát na hóa thành vô số mảnh nhỏ, vô số lân phiến màu vàng xuất hiện toàn thân hắn, lúc này đây trong lòng Cổ Thần tràn đầy lửa giận, tựa hồ so với hai lần biến hóa trước càng thêm triệt để.
Trong lòng Cổ Thần giận dữ, rốt cuộc tiến hành long hóa lần thứ ba.
Hai tay hai chân của hắn đều biến thành long trảo lấp lánh màu vàng, ngay cả trên mặt cũng bị phủ kín bởi long lân, toàn thân không có địa phương nào là làn da của nhân loại.
Tia máu trong mắt hắn trương lên, hồng tới phát đen, giống như một hối máu tươi lâu ngày khô cạn, tỏa ra khí tức hủy diệt, quỷ dị, tử vong.
Chúng tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông cùng với Lục Kiếm Bình đồng thời lui về phía sau mấy bước, trong mắt tràn đầy chấn động.
- Yêu tu… Hắn là yêu tu…
Một gã tu sĩ Thần Vu Tông chỉ vào Cổ Thần, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi, dẫn tới thanh âm cũng run rẩy.
Mặc dù thần tình của Tàng Mục Bắc có biến đổi, thế nhưng sắc mặt coi như bảo trì bình thường, nói:
- Hắn vẫn còn hình người, không có khả năng là yêu tu, chí ít phải tới tu vi Kim Đan hắn cũng không có khả năng là yêu tu, xem ra là tu luyện công pháp yêu tộc nào đó mới biến thành như vậy, người này quỷ dị vô cùng, hôm nay vô luận thế nào cũng phải đưa hắn vào chỗ chết.
Chúng tu sĩ nhất tề gật đầu, thế nhưng trong mắt vẫn còn giữ vẻ sợ hãi như cũ.
Sự lợi hại của yêu tu tại Cổ Hoang đại lục đã lưu truyền nhiều năm, chỉ tu giả yêu tộc đạt tới Thần Hải cảnh trở lên mới được xưng là yêu tu, trước Thần Hải cảnh chỉ được gọi là yêu thú, yêu thú không thể biến hóa, mà yêu tu có thể biến ảo thành hình người, bất quá nếu như muốn hoàn toàn biến ảo thành hình dáng con người, yêu tu khác nhau yêu cầu tu vi khác nhau.
Thế nhưng, dựa theo bình thường mà nói, yêu tu thông thường muốn hoàn toàn hóa thành hình người chí ít phải có tu vi Kim Đan kỳ, thậm chí cần tới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể hoàn toàn biến hóa, hoặc là… Có một chút yêu thú đặc thù yêu cầu tu vi càng cao hơn cũng không chừng.
Nhưng có một số yêu tu ngoại lệ số lượng cực nhỏ có thể biến hóa rất sớm, giống như Tiểu Bạch vừa mới bước vào Thần Hải cảnh đã biến hóa thành công rồi.
Vô Chân và Cố Tiêm Trần nhìn thấy Cổ Thần biến hóa thành hình dạng này đều thất kinh, tuy rằng toàn thân Cổ Thần mọc đầy lân giáp, còn có long giác, thế nhưng thân thể là hình người, nhìn như thế nào cũng không giống như rồng, lại càng không phải là người, thoạt nhìn giống như quái vật.
Ánh mắt Cổ Thần tràn đầy khí giết chóc, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hắn đảo qua chúng tu sĩ bên phía Tàng gia, chỉ vào tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, từng bước từng bước nói:
- Ngươi, ngươi… Còn có ngươi, ngươi… Toàn bộ các ngươi đều phải chết.
Nói xong, Cổ Thần chỉ vào Lục Kiếm Binh nói:
- Đừng tưởng rằng Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên chạy trốn là có thể giữ được mạng sống, nếu như Huyền Âm Tông bao che hai người bọn hắn, ta sẽ san bằng Huyền Âm Cốc, cho Huyền Âm Cốc các ngươi tuyệt diệt.
Quang mang trong mắt Cổ Thần vừa chuyển, lại rơi vào Tàng Mục Bắc, lạnh lùng nói:
- Còn có Tàng gia Đại Doanh, hôm nay trước hết giết bọn đạo chích các ngươi, tương lai lại giết Tàng Thiên Cơ…
- Ha ha ha ha ha…
Tàng Mục Bắc lớn tiếng cười, quát lớn:
- Cồng vọng, học được chút điểm công pháp yêu tu cũng dám đánh đồng với thái tử Thiên Cơ bản Đình? Ngu ngốc…
Tất cả mọi người không nhìn thấy rõ biến hóa trong tay Cổ Thần, rồi đột nhiên một băng chưởng thật lớn, dài chừng mười trượng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, mạnh mẽ vỗ xuống, chưởng chưa tới, một cỗ khí lạnh đã bức thẳng vào mặt chúng tu sĩ bên dưới.
Thân thể Cổ Thần cũng như thiểm điện chuyển sang phương hướng một người, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tàng Mục Bắc.
Tàng Mục Bắc còn đang trong cả kinh, một lợi trảo màu vàng bắt tới trước mặt hắn.
Tàng Mục Bắc thất kinh, nhất thời pháp bảo trung phẩm mộc lăng từ giữa mi tâm bay ra, Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, kim trảo nắm chặt, chộp mộc lăng vào trong tay, một kim trảo khác chộp về phía trước, nhất thời bắt được đầu Tàng Mục Bắc.
Cổ Thần siết mạnh, giống như dưa hấu bị nổ tung, đầu của Tàng Mục Bắc bị bóp nổ thành thịt vụn, trong nháy mắt thân thể và linh hồn chia cắt, hoàn toàn mất mạng.
Chỉ trong một cái sát na, Cổ Thần đã giết chết một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ?
Chúng tu sĩ nhìn Cổ Thần giống như tử thần từ Minh giới phủ xuống, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, kinh ngạc, chấn động…
- Các ngươi… Đều phải chết…
Thanh âm Cổ Thần một lần nữa vang lên.
Lần thứ hai nghe được thanh âm của Cổ Thần, trên mặt mọi người đều biến sắc, trong lòng sợ hãi giống như bão lũ phá đê, càng lúc càng không thể vãn hồi, trong mắt nhìn Cổ Thần lộ vẻ sợ hãi nồng đậm.
Lúc này người mạnh nhất trong địa cung này chính là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.
Thế nhưng trong sát na Cổ Thần đã giết chết một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, giống như nhổ một cây cỏ, chớp mắt đã thu thập tính mệnh của Tàng Mục Bắc.
Khóe môi Cổ Thần vểnh lên, hồng quang trong mắt không hề giả, lần lượt đảo qua trên người chúng tu sĩ, đồng thời song chưởng xuất hiện, chưởng trái đánh ra tử diễm băng viêm, hóa thành một băng chưởng lớn chừng mười trượng, một lần nữa phách về phía chúng tu sĩ.
Chưởng phải đánh ra viêm hỏa phần thiênhóa thành một đầu hỏa phượng dài tới hơn mười trượng, dục hỏa mà ra, một tiếng phượng minh vang vọng, đồng thời đánh về phía tu sĩ đối phương.
Một băng chưởng, một hỏa phượng, một trái một phải hầu như đã chiếm một phần ba không gian trong phòng luyện đan.
Đối mặt với công kích của Cổ Thần, Lục Kiếm Binh hô to một tiếng, nói:
- Mọi người tụ tập một chỗ, bên phía chúng ta có bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, liên thủ một kích cho dù hắn có thực lực mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chống đỡ được.
- Tốt…
Vu Dạ Ương cùng với Thi Hồn Tông, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ dẫn đầu Tàng gia đồng thời quát lớn một tiếng, toàn bộ giống như thiểm điện xuất hiện bên cạnh Lục Kiếm Binh.
Bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đồng thời xuất thủ, pháp bảo đều đã xuất hiện, quả nhiên ngăn cản được công kích từ hỏa phượng do phần thiên viêm hỏa biến thành.
Chỉ là những tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ bị băng chưởng của Cổ Thần công kích lại không có thực lực mạnh mẽ như vậy, ngăn cản băng chưởng của Cổ Thần mặc dù có tới hơn mười tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ liên thủ, thế nhưng bị băng chưởng vỗ trúng, quang tráo pháp lực do hơn mười người hợp lực tạo thành nhất thời bị chấn nát bấy.
Chúng tu sĩ đều đã lấy ra pháp bảo nhưng bị băng chưởng bắn trúng, lập tức biến thành băng cứng, có mấy kiện pháp bảo vừa mới tiếp xúc với băng chưởng liền bị chấn vỡ tan tành, hoàn toàn hư hỏng.
Thân thể chúng tu sĩ đồng thời chấn động, nhất tề văng ngược về phía sau, thậm chí có vài người phun máu tươi khỏi miệng, hơn mười tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ dĩ nhiên không đỡ được một kích của Cổ Thần sau khi long hóa.
Tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, sơ kỳ không đủ uy hiếp, then chốt chính là bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ như Lục Kiếm Binh, tuy rằng bọn họ không hề có bất cứ trận pháp phối hợp nào, nhưng thực lực bốn người sau khi liên thủ với nhau so với Hỗn Độn Âm Dương đại trận của Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm không hề kém hơn bao nhiêu.
Viêm hỏa phần thiên hóa thành hỏa phượng bị bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ liên thủ rất nhanh bị đánh nát bấy, bốn người mừng rỡ, Lục Kiếm Binh nói:
- Tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng không qua được bốn người chúng ta liên thủ, bất quá cường độ thân thể của hắn vô cùng kinh khủng, chỉ cần không tới gần người này, chúng ta liên thủ muốn đánh chết hắn không thành vấn đề.
- Đúng không?
Cổ Thần khinh miệt cười, ngón tay chỉ vào Lục Kiếm Binh, lạnh lùng nói:
- Tiếp theo, chính là ngươi…
Nói xong, Cổ Thần thu tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên lại, song chưởng hợp lại, quát lớn:
- Kim Cương Bái Phật.
Đột nhiên, toàn thân Cổ Thần phát ra quang mang màu vàng chói mắt, hai chưởng hợp lại thành hình chữ thập, kim quang cực thịnh, mặt thường nhìn vào giống như bị kim châm đâm xuyên, thần thức dò xét thì như bị lửa đốt cháy.
Thân ảnh của Cổ Thần đã hoàn toàn dung nhập vào trong kim quang, không hề có nửa điểm đường viền, chỉ có kim quang chói mắt, rồi đột nhiên phía trước nổ bắng ra, hướng về phía bốn người Lục Kiếm Binh.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 13: Đại sát bốn phương.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Bốn người Lục Kiếm Binh không thể mở hai mắt ra, thần thức càng giống như bị lửa đốt, không thể tra xét được bất cứ cái gì, trong lòng bốn người khẩn trương, cho dù trong lòng ai cũng hiểu rõ ràng công kích của Cổ Thần vô cùng kinh khủng, một đạo kim quang kia tất có uy lực tuyệt luân.
Trong sát na, một cỗ cảm giác nguy cơ trí mạng bao phủ bốn người bên trong.
Tại thời khắc nguy cơ tử vong, bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều bộc phát ra thực lực lớn nhất của mình, bốn kiện pháp bảo nhất tề từ mi tâm của bốn người bắn ra, đồng thời bốn song chưởng đều đẩy mạnh về phía trước, quang tráo pháp lực xuất hiện xung quanh bốn người.
Trong sát na, bốn quang tráo pháp lực dung hợp với nhau, hóa thành một vòng bảo hộ pháp lực trong suốt duy nhất, bảo hộ xung quanh bốn người.
Oanh…
Vòng bảo hộ pháp lực vừa mới hình thành, thân thể Cổ Thần tỏa ra kim quang chói lòa vạn trượng lập tức đánh vào vòng bảo hộ, một tiếng nổ thật mạnh đột ngột vang lên, toàn bộ phòng luyện đan lại một lần nữa rung động mãn liệt, vô số cự thạch từ trên đỉnh rơi xuống.
Di chỉ Tà Băng Tông kéo dài phạm vi trăm dặm một lần nữa truyền tới rung động, tất cả các tu sĩ khắp nơi đều cảm nhận được ngầm dưới đất truyền tới rung động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Trong tiếng nổ thật lớn, vòng bảo hộ pháp lực trong suốt nhất thời hóa thành hư vô, bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ giống như vừa bị đánh trúng một đòn nghiêm trọng, thân thể nhất thời văng ngược về phía sau.
Vòng bảo hộ pháp lực do bốn người tạo thành tuy rằng có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng so với quang tráo pháp lực do Hỗn Độn Âm Dương đại trận có chút không bằng, Cổ Thần dùng một chiêu Kim Cương Bái Phật ngay cả quang tráo pháp lực do Hỗn Độn Âm Dương đại trận hình thành còn phá hủy được, huống chi là vòng bảo hộ pháp lực trong suốt của bốn người cấu thành.
Một chiêu đánh văng bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, kim quang trên người Cổ Thần tuy có chút giảm đi, nhưng tốc độ không giảm, thân thể chợt lóe liền hóa thành một đạo kim quang, thân thể Lục Kiếm Binh còn đang tiếp tục văng ngược phía sau, Cổ Thần đã xuất hiện bên cạnh hắn. Chưởng trái khẽ động liền bắt được cổ Lục Kiếm Binh, tử diễm băng viêm vừa phun, lập tức đông cứng Lục Kiếm Bình từ vị trí cổ xuống dưới.
Cổ Thần hạ xuống dưới đất, thả Lục Kiếm Binh trước mặt, trảo phải nhẹ nhàng quét qua mặt của hắn, tức thì xuất hiện một đường máu.
Trên mặt Lục Kiếm Binh lộ vẻ sợ hãi cùng cực, bị Cổ Thần quét qua một trảo, liền phát ra tiếng hét thê thảm.
Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Phản tặc, chôn cùng cho Vân Tuyết…
Năm ngón tay khép lại, lập tức bóp nát đầu Lục Kiếm Binh.
- A…
Lục Kiếm Binh chỉ kịp phát ra một tiếng tru thê thảm tới cực điểm, một trảo của Cổ Thần không những đâm xuyên qua đầu Lục Kiếm Binh, càng trực tiếp phá hỏng linh hồn trong đầu hắn.
Bã gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ khác nhìn Cổ Thần, trên mặt đều lộ vẻ kinh khủng, những tu sĩ khác tự nhiên không cần phải nói, lúc này nhìn Cổ Thần hoàn toàn giống như tử thần, vừa ra tay tử vong liên phủ xuống.
Trảo phải của Cổ Thần chia ra, đầu của Lục Kiếm Binh nổ tung tóe, mất mạng tại chỗ, Cổ Thần khẽ vỗ một chưởng, thân thể bị đông cứng của Lục Kiếm Băng vỡ thành vô số mảnh vụn, rơi lả tả xuống dưới mặt đất, không hề lưu lại một chút.
Đây hoàn toàn là bữa tiệc giết chóc của Cổ Thần. Ba người Hư Tử Uyên, Vô Chân và Cố Tiêm Trần đứng cách đó không xa, trên mặt Vô Chân và Cố Tiêm Trần biến đổi không ngừng, mà Hư Tử Uyên thì lộ rõ vẻ lo lắng. Nàng cảm giác được biến hóa của Cổ Thần lúc này so với hai lần trước càng thêm triệt để, thực lực so với hai lần trước càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng tâm giết chóc cũng theo đó tăng cao.
- Ha ha ha ha…
Giết Lục Kiếm Binh, trong lòng Cổ Thần sản sinh một loại cảm giác vui vẻ thư sướng không gì sánh được, tựa hồ tu vi trong cơ thể đã tăng trưởng không ít, một cỗ lực lượng cường đại lan tràn trong cơ thể Cổ Thần, nhất thời Cổ Thần phát sinh tiếng cười điên cuồng.
Hồng quang trong mắt Cổ Thần càng thêm quỷ dị, ánh mắt quét qua các tu sĩ còn lại, lạnh giọng nói:
- Hôm nay ta đại khai sát giới, giết một đám đạo chích các ngươi, một người cũng không để lại…
Tiếng nói Cổ Thần vừa dứt, thân thể hóa thành một đạo kim quang, đánh thẳng về chúng tu sĩ phía trước.
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đạo kim quang bùng phát, đầu và thân thể của một gã tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ giống như quả bóng cao su, bắn ra xa mấy trượng.
Tốc độ của đạo kim quang kia không giảm, trực tiếp phóng tới trước mặt một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cuối cùng của Tàng gia, tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ vừa rồi chỉ là cản đường, thuận tay đánh chết mà thôi.
Trên mặt tu sĩ Dẫn Hôn hậu kỳ Tàng gia kinh hãi, nhất thời mi tâm bay ra một kiện pháp bảo mộc lăng, đồng thời, song chưởng đánh mạnh về phía trước, phát ra hai đạo chưởng cương.
Chưởng trái của Cổ Thần biến thành trảo, trực tiếp nắm chặt lấy pháp bảo mộc lăng, chưởng phải hóa thành quyền, Kim Cương Thần Quyền phát ra, một đạo quyền cương xuất hiện, hai đạo chưởng cương của gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Tàng gia giống như làm từ đậu hũ, trực tiếp bị quyền cương của Cổ Thần đánh nát bấy.
Trong sát na, quyền cương của Cổ Thần đã kích lên người gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia. Tu sĩ Tàng gia phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ngược về phía sau.
Tốc độ của Cổ Thần so với tốc độ văng ngược của hắn nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã đuổi kịp, một chưởng chụp xống nắm được đầu của hắn, bóp nát bấy, đánh ra một đạo viêm hỏa phần thiên, khiến thi thể tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia bị thiêu thành tro tàn.
Trong nháy mắt Cổ Thần xuất thủ liên tiếp giết chết hai tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, một tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, bên phía đối phương chỉ còn năm tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, cùng với Vu Dạ Ương của Thần Vu Tông và một người Thi Hồn Tông.
Lần này ba gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ Tàng gia tiến vào trong địa cung đều đã bỏ mình, số tu sĩ Tàng gia còn lại đều phát ra tiếng hét bi thiết, đây chính là thảm bại lớn nhất từ một nghìn năm trở lại đây sau khi Tàng gia làm bá chủ Đại Doanh.
Nhìn Cổ Thần giết người giống như cắt cây cỏ, Vu Dạ Ương và tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông không còn tâm tư đối kháng, đều hô to đối với tu sĩ còn sót lại:
- Chạy… Chạy mau…
Nhất thời tất cả tu sĩ đều hóa thành đạo đạo độn quang, chạy ra khỏi phòng luyện đan.
- Thoát được sao?
Hồng quang trong mắt Cổ Thần chợt lóe, chưởng phải đánh ra, một băng chưởng thật lớn lập tức chụp lấy cánh cửa băng phòng luyện đan, đồng thời thân thể Cổ Thần chợt lóe, hóa thành một đạo kim quang đuổi theo.
Kim quang xẹt qua bên cạnh hai gã tu sĩ, kim trảo của Cổ Thần đảo qua, đầu hai người lập tức nổ tung, đồng thời mất mạng.
Không ít tu sĩ bị Cổ Thần đánh một chưởng tử thương, ngã xuống ngoài cửa, thế nhưng không thiếu tu sĩ thành công chạy ra khỏi phòng luyện đan, bỏ chạy thẳng hướng tầng trên đại điện băng cung.
Không để ý tới người thụ thương, Cổ Thần hóa thành một đạo kim quang, nhanh như thiểm điện, đuổi theo phía trước, đám người Vô Chân đằng sau chăm sóc kỹ những người bị thương, nhất định không thể thoát được tay mấy người Vô Chân.
Tốc độ của Cổ Thần nhanh như thiểm điện, nơi kim quang đi qua, những tu sĩ bị đuổi theo lần lượt bỏ mình.
Đuổi tới đại điện băng cung, Cổ Thần rốt cuộc đã đuổi kịp tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông, quang mang kim cương trảo lóe lên, một đạo Kinh Tiên Chỉ mạnh mẽ đánh về phía trước, cương mang chói mắt vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.
Tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ hoàn toàn không ngờ tới tốc độ của Cổ Thần lại nhanh tới như vậy, còn đang trong kinh ngạc, chỉ cương liền xuyên qua sau gáy của hắn, nhất thời nổ tung, mất mạng bỏ mình.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 14: Ước hẹn mười năm (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Trong đại điện băng cung, băng vụ bao phủ, đường nhìn không vượt qua hai mươi trượng, sau khi Cổ Thần đánh chết tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông, số tu sĩ còn lại đã tiến vào trong băng vụ, mắt thường khó nhìn thấy.
Thần thức của Cổ Thần đột nhiên phóng ra, dưới trạng thái long hóa, thần thức của Cổ Thần cũng đã gia tăng rất lớn, toàn bộ đại điện băng cung bị thần thức của hắn bao phủ, những tu sĩ chạy trốn chết ở nơi nào đều nắm rõ ràng trong tay.
Cổ Thần mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng một phương hướng, tựa hồ nhìn thấu qua băng vụ tầng tầng, tập trung vào một gã tu sĩ.
Vu Dạ Ương, một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cuối cùng.
Vừa tập trung được mục tiêu, thân thể Cổ Thần liền hóa thành một đạo kim quang, cấp tốc đuổi theo.
Độn tốc của Cổ Thần cực nhanh, chớp mắt đã đuổi theo phía sau Vu Dạ Ương hơn hai mươi trượng, quang mang giữa mi tâm chợt lóe, Ngũ Linh Phân Thần trùy nhất thời nổ bắn ra, hóa thành năm đạo quang mang, phân biệt trên dưới, trái phải giữa cấp tốc vọt về phía Vu Dạ Ương
Tốc độ của Ngũ Linh Phân Thần trùy cực nhanh, ngay cả không khí cũng bị xé nát, cấp tốc bắn thẳng vào sau lưng Vu Dạ Ương.
Tiếng xé gió cấp tốc chói tai truyền đến, toàn thân Vu Dạ Ương đều bao phủ trong hắc bào, không nhìn thấy rõ mặt mũi, thế nhưng hai trong mắt hiển lộ ra bên ngoài không thể che giấu được vẻ sợ hãi cùng cực.
Thế tới của Ngũ Linh Phân Thần trùy cực nhanh, Vu Dạ Ương muốn tránh cũng không tránh được, thân thể ngồi xuống dưới đất, tư thế quái dị, đồng thời song chưởng kết thành pháp ấn phi thường quái dị, đẩy mạnh ra sau…
Trong sát na, vô số hắc khí đột nhiên từ hai chưởng sản sinh, hắc khí không ngừng tràn ngập, phạm vi mấy trượng xung quanh biến thành không gian đen kịt, phía trước chỉ nhìn thấy hắc khí bao trùm, không nhìn thấy thân thể Vu Dạ Ương.
Con mắt Cổ Thần không nhìn thấy, nhưng thần thức có thể tập trung vị trí của Vu Dạ Ương, tốc độ Ngũ Linh Phân Thần trùy không thay đổi, nhất tề vọt về phía Vu Dạ Ương, tử diễm băng viêm hóa thành một băng chưởng mạnh mẽ vỗ vào trong màn hắc khí.
- Vu thần đại nhân…
Vu Dạ Ương đột nhiên quát lên một tiếng.
Theo một tiếng quát to, hắc khí đột nhiên cuồn cuộn kịch liệt, Cổ Thần phát ra thần thức thăm dò phía trước đột nhiên bị người nào đó cắt đứt, tựa hồ phía trước xuất hiện không gian đứt gãy, chia không gian thành hai nửa riêng biệt.
Rồi đột nhiên một bóng đen thật lớn từ trong hắc khí bay ra, bóng đen này cao tới mười trượng, chính diện nhìn lại, toàn thân đen kịt, thế nhưng bóng người đột nhiên xoay ngược lại biến thành một người toàn thân bạc trắng, lại xoay người biến thành toàn thân đen kịt.
Cự ảnh này trong màn hắc khí thoắt ẩn thoắt hiện, không thể nhìn rõ, tựa hồ một mực xoay tròn liên tục, Ngũ Linh Phân Thần trùy của Cổ Thần đã bắn vào trong màn hắc khí.
Cự ảnh vung chưởng lên, một bàn tay xuất hiện chộp lấy toàn bộ Ngũ Linh Phân Thần chùy, sau đó vung mạnh, Ngũ Linh Phân Thần trùy bắn ngược trở về phía Cổ Thần.
Đồng thời nắm lấy Ngũ Linh Phân Thần trùy, không biết từ chỗ nào bóng đen đánh ra một cự chưởng oanh kích một chỗ với băng chưởng, ầm một tiếng nổ vang, dĩ nhiên uy lực hoàn toàn tương xứng với một chưởng của Cổ Thần.
Đối mặt với Ngũ Linh Phân Thần trùy cấp tốc phóng tới, kim trảo của Cổ Thần xẹt qua mấy đạo tàn ảnh, rất nhanh liền tiếp được Ngũ Linh Phân Thần trùy vào trong tay, tử diễm băng viêm truyền vào cộng thêm mấy đạo pháp lực đồng thời truyền theo, khiến pháp lực của đối phương ẩn chứa trong Ngũ Linh Phân Thần trụy bị bức toàn bộ, Ngũ Linh Phân Thần trùy bị Cổ Thần thu vào trong mi tâm.
Băng chưởng bị bóng đen tiếp được, Ngũ Linh Phân Thần trùy cũng bị bóng đen ném ngược lại, hồng quang trong mắt Cổ Thần bùng phát, trên mặt chợt lóe vẻ giận dữ, há mồm thét gào, phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, sát khí trong mắt càng đậm hơn.
Bóng đen thật lớn kia rốt cuộc cũng ngừng xoay tròn, một thanh âm từ trong màn hắc khí truyền ra:
- Tiểu mao hài nơi nào? Dám hạ thủ đối với bản tôn, to gan lớn mật, không biết sống chết.
Thanh âm của Vu Dạ Ương cũng từ trong màn hắc khí vang lên, cung kính nói:
- Vu Thần đại nhân, ta nguyện kính dâng suốt đời cho người, thỉnh người giúp ta giải quyết khó khăn, giết chết tu sĩ phía trước.
Bóng đen vòng vo nửa vòng, lại biến thành bóng trắng, thanh âm biến đổi, không ngờ trở thành giọng nữ:
- Buồn cười, ai dám bất kính đối với thủ hạ bản tôn, bản tôn để hắn chết không có chỗ chôn.
Cự ảnh này phân thành nửa màu trắng, nửa màu đen, cư nhiên hai bên đều có hai cánh tay, một đầu người, tựa hồ cả hai bên đều là mặt chính, duy nhất bình thường chính là người hài có hai chân, bất quá một chân màu đen một chân màu trắng phân biệt hướng về hai phía khác nhau, chân màu trắng hướng về phía mặt màu trắng, chân màu đen hướng về phía mặt màu đen.
Hồng quang trong mắt Cổ Thần càng đậm, nhìn phân thân Vu Thần phía trước, điên cuồng cười lớn nói:
- Ha ha… Nếu như là chân thân bản tôn của ngươi tới đây ngươi còn có điểm tiền vốn cuồng ngạo, bất quá chỉ là một đạo phân thân ý niệm cũng dám to mồm, xem ta làm sao diệt đạo phân thân ý niệm của ngươi.
- Tiểu tử tìm chết… Bản tôn muôn tiêu diệt ngươi.
Nghe Cổ Thần nói, phân thân Vu Thần nhất thời giận dữ, đột nhiên cương khí chợt lóe, một quyền cương thật lớn kích thẳng về phía Cổ Thần.
- Cho ngươi kiến thúc một chút cái gì mới là quyền pháp chân chính!
Cổ Thần quát lớn một tiếng, hai trảo thành quyền, Kim Cương Thần Quyền nhất thời oanh về phía trước, hai đạo quyền cương màu vàng trong nháy mắt kích vào quyền cương của phân thân Vu Thần.
Ầm một tiếng nổ vang vọng, quyền cương của phân thân Vu Thần bị chấn nát bấy, thân thể cao tới mười trượng nhất thời thối lui về phía sau một bước.
Hai chân Cổ Thần đạp mạnh, thân thể nhất thời nhảy lên cao hơn mười trượng, quyền cương liên tiếp đánh ra, đạo đạo quyền cương màu vàng đánh vào đầu phân thân Vu Thần, phân thân Vu Thần vừa chuyển, muốn dùng quyền ngăn lại, thế nhưng quyền cương do Cổ Thần đánh ra rất nhiều, không hoàn toàn chống đỡ hết, nhất thời bị hai đạo quyền cương đánh trúng, phát ra tiếng vang chấn động.
Phân thân Vu Thần bị hai đạo quyền cương của Cổ Thần đánh ngã xuống dưới đất, Cổ Thần cấp tốc đạp mạnh trên không trung, hạ xuống bụng phân thân Vu Thần, tử diễm băng viêm và phần thiên viêm hỏa đồng thời xuất hiện, nhất tề công kích thân thể phân thân Vu Thần.
Phân thân Vu Thần phát ra tiếng tru thê thảm, rít gào nói:
- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi, bản tôn của ta nhất định sẽ tiêu diệt ngươi…
- Đi tìm chết đi…
Cổ Thần rống lớn một tiếng, tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên đồng thời công kích vào đầu Vu Thần, dưới hai tầng công kích băng và hỏa, cái đầu thân phân Vu Thần một đen một trắng lớn một trượng đầu tiên bị đóng thành băng, sau đó lại bị thiêu thành tro tàn.
Toàn bộ thân thể phân thân Vu Thần thật lớn sau khi bị thiêu đốt mất đầu nhanh chóng biến mất, tầng tầng hắc khí tiêu tán, trong nháy mắt Cổ Thần đã xuất hiện trước mặt Vu Dạ Ương.
Vu Dạ Ương nhất thời đẩy hắc bào xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp kiều diễm, cùng với vóc người lả lướt mị hoặc, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn:
- Đứng giết ta, ta có thể hầu hạ ngươi… Ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi… ta… A!
Hồng quang trong mắt Cổ Thần chớp động, không chút rung động nào, Vu Dạ Ương còn chưa nói xong, kim trảo của Cổ Thần đã cắm xuống, đâm xuyên qua trái tim Vu Dạ Ương, tử diễm băng viêm phun ra, thân thể Vu Dạ Ương lập tức hóa thành khối băng, Cổ Thần quét qua một chân, khối băng bị chấn thành vô số mảnh, rơi xuống đất.
Năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều đã mất mạng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 14: Ước hẹn mười năm (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Một lần nữa giết chết một người, trong lòng Cổ Thần có cảm giác vô cùng vui sướng, tựa hồ tu vi lại đề cao hơn một chút, trong mơ hồ có một loại cảm giác chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ.
Thần thức Cổ Thần đảo qua, bị phân thân Vu Thần bám trụ một chút thời gian, mấy tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, sơ kỳ đã rời khỏi đại điện băng cung, trở lại tầng thứ chín địa cung.
Địa cùng vô cùng phức tạp, chạy như vậy rất khó đuổi theo hết, cảm giác trong lòng Cổ Thần lúc này là vui sướng, không hề nổi giận, dù sao đi nữa Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên hẳn đã trốn ra khỏi địa cung, cho dù giết sạch mọi người trong địa cung, chỉ cần hắn còn sống ra ngoài, tất cả mọi người sẽ đổ hết hoài nghi lên đầu hắn.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Cổ Thần xoay người nhìn lại, chính là Hư Tử Uyên, Vô Chân và Cố Tiêm Trần đi tới, thi thể Vân Tuyết bị đóng băng được Hư Tử Uyên ôm.
Cổ Thần thấy Vô Chân, hồng quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên sát khí bành trướng, thân thể nhoáng lên liền hóa thành một đạo kim quang, kim trảo lóe lên tức thì chộp vào yết hầu Vô Chân.
Sắc mặt Vô Chân biến đổi, bất quá vừa rồi Hư Tử Uyên đã giảng giải cho hắn, Cổ Thần sau khi biến hóa sẽ khiến tâm tình không ổn định, nhất thời mi tâm bay ra một khối lệnh bài, chính là Hư Thiên Lệnh, Hư Thiên Lệnh biến hơn hơn một trượng, che chắn trước mặt Vô Chân.
- Cổ Thần…
Thấy Cổ Thần ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng hạ sát thủ, Hư Tử Uyên hô to một tiếng, trong thanh âm tràn ngập bi thương.
Thanh âm của Hư Tử Uyên nhất thời khiến Cổ Thần thanh tỉnh không ít, thế nhưng công kích đã tới trước Hư Thiên Lệnh, một tiếng nổ vang lên, Cổ Thần dừng công kích, Hư Thiên Lệnh của Vô Chân là một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, một kích này của Cổ Thần hoàn toàn bị ngăn lại.
- Cổ sư đệ!
Thấy Cổ Thần hồi phục thần trí, Hư Tử Uyên lại một lần nữa hô lên.
Thanh âm của Hư Tử Uyên giống như liều thuốc tốt nhất giúp khôi phục thần trí cho Cổ Thần, nghe được tiếng kêu của Hư Tử Uyên, hồng quang trong mắt dần dần lui đi, càng lúc càng rõ ràng, sau đó một kiện trường sam màu xám mặc lên người, lân giáp trên người Cổ Thần đã tan hết.
Vô Chân nhìn Cổ Thần, trong mắt có một tia lửa giận, bất quá không dám mở miệng.
Biến trở lại hình người, Cổ Thần không nói thêm điều gì, vừa rồi muốn giết Vô Chân hoàn toàn là phản ứng bản năng, hiện tại có Hư Tử Uyên bên cạnh, không phải thời cơ, vô duyên vô cớ tàn sát sư huynh đệ đồng môn, Hư Tử Uyên tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy.
Bốn người mang theo thi thể Vân Tuyết bị đóng băng rời khỏi đại điện băng cung, tiến vào khó khăn, ra ngoài lại cực kỳ dễ dàng, sau một canh giờ bốn người đã rời khỏi địa cung.
Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên đã sớm rời đi, trong suy nghĩ của bọn họ, người của Hư Thiên Tông hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, sau khi rời khỏi liền nói là toàn bộ đệ tử Hư Thiên Tông đã bỏ mình.
Đợi lâu như vậy không thấy Lục Kiếm Binh xuất hiện, ngược lại bốn người Hư Thiên Tông rời khỏi địa cung, trên mặt Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên nhất thời biến đổi.
Chuyện thứ nhất sau khi rời khỏi địa cung, Cổ Thần đi tới trước mặt chúng tu sĩ Huyền Âm Tông, chỉ vào Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất nói:
- Giao ra hai tên phản tặc này!
Bạch Ngọc Tiên chính là thân truyền đệ tử của Thiên Huyền Tử, Cổ Thần vừa nói như vậy trên mặt hắn lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, nói:
- Cổ sư điệt, nơi này đều là trưởng bối của ngươi, cần phải khách khí một chút!
Cổ Thần nhìn Bạch Ngọc Tiên, Nam Cung Thất, sát khí trong mắt lộ rõ, nói:
- Nếu là không giao hai người này, trễ thì mười năm, nhanh thì tám năm, Cổ Thần nhất định sẽ tới Thái Âm Cốc, đến lúc đó… Đừng trách Cổ mỗ thủ đoạn ác động, giết toàn cốc gà chó không yên…
Cổ Thần nói ra lời này có chút nghiêm trọng, tất cả mọi người Huyền Âm Tông đều lóe lên vẻ giận dữ. Thiên Huyền Tử cũng tức giận tới sắc mặt xanh đen, bất quá Cổ Thần là người của Hư Thiên Tông, lúc này có tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy ở một bên, mặc dù trong lòng Thiên Huyền Tử rất phẫn nộ nhưng cũng phải cho Vô Thủy chút mặt mũi, đệ tử Hư Thiên Tông có gì sai tự có Hư Thiên Tông giải quyết.
Nếu là tán tu bình thường dám nói như vậy trước mặt hắn, lúc này sợ là Thiên Huyền Tử đã dùng một chưởng đánh chết tại chỗ.
Thiên Huyền Tử tức giận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào người Vô Thủy, nói:
- Vô Thủy đạo hữu, đệ tử Hư Thiên Tông các ngươi thực đúng là rất can đảm, thậm chí muốn tới Thái Âm Cốc, giết Huyền Âm Tông gà chó không yên… Ha ha ha…., ha ha ha ha… Thực sự đủ cuồng vọng!
- Cổ Thần, không được vô lễ!
Vô Thủy đi tới, nói:
- Ngươi với bọn họ có mâu thuẫn gì, trước tiên nói rõ ràng, sau đó mới quyết định.
Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất đi ra liền nói tu sĩ Hư Thiên Tông đã bỏ mình toàn bộ, lúc đó Vô Thủy có chút không tin, hắn đã đưa Hư Thiên Lệnh cho Vô Chân, đây chính là một kiện pháp bảo thượng phẩm, coi như là tu sĩ Bồi Nguyên Kỳ cũng khó có thể thưởng tổn tới hắn, sao lại bỏ mình?
Cổ Thần vừa ra khỏi địa cung đã trực tiếp hét Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất là phản tặc, nhất thời trong lòng Vô Thủy mơ hồ hiểu ra cái gì đó, bằng không mà nói Cổ Thần nói ra những lời như vậy không chỉ đơn giản là vô lễ, thậm chí trực tiếp thanh lý môn hộ.
Cổ Thần khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào người Vô Chân bên cạnh, nói:
- Chưởng môn sư bá, việc này có Vô Chân sư huynh, Tử Uyên sư tỷ và Cố sư thúc chứng kiến, hay là do Vô Chân sư huynh nói, hắn mở miệng nói so với ta càng thêm tin tưởng hơn.
Tuy rằng Cổ Thần đã giành vị trí đệ nhất năm mạch, thế nhưng dù sao mới chỉ là đệ tử áo xám mới nhập môn, mà Vô Chân là thiếu chủ Hư Thiên Tông, đồng thời còn có tiên căn thượng phẩm, tại Hư Thiên Tông nổi danh từ lâu.
Những lời Vô Chân nói ra tự nhiên khiến mọi người tin tưởng hơn Cổ Thần.
Thấy Cổ Thần đẩy việc này lên người hắn, Vô Chân cũng không chối từ, lập tức thuật lại một lượt chuyện Huyền Âm Tông xuất thủ đánh lén mấy người bọn họ.
Chúng tu sĩ Huyền Âm Tông vừa nghe, tất cả đều là vẻ mặt nghi hoặc, mà mọi người Hư Thiên Tông thì tràn đầy giận dữ.
- Cái gì? Dĩ nhiên đầu phục Tàng gia Đại Doanh?
Một vị trưởng lão tính cách nóng nảy nghe xong Vô Chân nói, nhất thời hét lớn:
- Mấy tên phản tặc như vậy, há có thể lưu lại thế gian?
Huyền Âm Tông lâm trận làm phản, đầu nhập vào Tàng gia, xuất thủ đánh lén tu sĩ Hư Thiên Tông, đây chính là chuyện lớn, Vô Thủy vừa nghe xong, trên mặt lập tức phủ kín một tầng sương lạnh. Nếu như Cổ Thần nói mọi người còn có thể hoài nghi, nhưng chính miệng Vô Chân xác nhận, Hư Thiên Tông không còn ai không tin tưởng.
Sau khi Vô Chân nói xong, Hư Tử Uyên và Cố Tiêm Trần đồng thanh nói:
- Vô Chân sư huynh (sư điệt) hoàn toàn nói thực, ta cũng có mặt, tận mắt chứng kiến.
Hư Tử Uyên càng chỉ vào thi thể Vân Tuyết bị đóng băng trong lòng nói:
- Vân Tuyết sư muội vì muốn cứu Cổ sư đệ, chặn công kích của mấy người Bạch Ngọc Tiên, bị mất mạng tại chỗ, đây chính là thi thể Vân Tuyết sư muội.
Vẻ mặt Vô Thủy giận dữ hiện rõ, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Thiên Huyền Tử nói:
- Thiên Huyền Tử đạo hữu, Huyền Âm Tông các ngươi thực sự xuất hiện nhân tài quá tốt, dĩ nhiên đi làm chó săn cho Tàng gia Đại Doanh.
Vô Chân đã nói rất rõ ràng, Hư Tử Uyên và Cố Tiêm Trần cùng lúc có mặt làm chứng tình hình thực tế, tựa hồ sự thực chính là như vậy, bị ánh mắt Vô Thủy bức thật sâu, Thiên Huyền Tử nhất thời có chút chột dạ.
Thế nhưng Bạch Ngọc Tiên lại chính là ái đồ của Thiên Huyền Tử, bản thân có thượng phẩm tiên căn không nói, thậm chí còn là thông huyền linh thể hiếm thấy, hắn đã sớm được bồi dưỡng làm tông chủ Huyền Âm Tông đời tiếp theo, cho dù Vô Chân nói đúng sự thực, hắn sao có thể bỏ được Bạch Ngọc Tiên giao ra?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius